Quyển 2
Chương 26: Quy tắc của thánh y
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
“Y thuật của vị thần y này đích thực rất cao siêu, nhưng tính khí ông ta cũng cực kì cổ quái. Không biết ông ấy có chịu chữa bệnh cho bố con không nữa!”, Ngô phu nhân đột nhiên nói đầy lo lắng. Ngô Tư Lượng chau mày nói: “Không sao, sống chết có số! Chúng ta không thể ép buộc ông ấy chữa bệnh cho tôi”. Lục Tử Minh nghi hoặc hỏi: “Sao lại thế? Ai cũng nói lương y như từ mẫu, lẽ nào có thể trơ mắt nhìn người bệnh chết đi mà không chịu ra tay sao? Nếu nói như thế thì người thầy thuốc đó giả sử có y thuật làm người chết sống lại cũng không thể coi là một thầy thuốc đúng nghĩa!”.
“Ai, Cao nhân tất nhiên phải có tính khí của cao nhân, nếu không sao gọi là cao nhân được? Ha ha….” Ngô Tư Lượng cười khổ khiến Lục Tử Minh đối với ông ta không khỏi có phần cảm phục. Vào giờ phút sinh tử tồn vong mà vẫn giữ được sự bình tĩnh độ lượng hiếm có, thật đáng mặt anh hùng hào kiệt. “Bố, bố đừng lo! Nếu ông ấy không chữa cho bố, con sẽ cầu xin ông ấy, đến khi nào ông ấy chịu chữa mới thôi!”, Ngô Quỳnh Ngọc nói chắc chư đinh đóng cột. Ngô Tư Lượng trìu mến vuốt mái tóc con gái nói: “Không cần đâu, con là con gái bố, bố không muốn con vì bố mà phải chịu ấm ức. Nếu như ông ấy nhất quyết không chữa cho bố thì sau này con sẽ phải đảm nhận trách nhiệm chăm sóc mẹ con, tương lai của nhà họ Ngô trông cậy cả vào con đấy!”.
“Bố! Bố đừng nói nữa! Bố nhất định sẽ không sao mà.”. Nhìn Ngô Quỳnh Ngọc và Ngô Tư Lượng ôm nhau, Lục Tử Minh bất giác nghĩ đến cha mẹ mình. Rút ra miếng phụng bội luôn giữ trong người, Lục Tử Minh rất muốn biết cha mẹ người thân của cậu rốt cuộc có còn trên nhân gian này hay không, bọn họ chắc cũng nhớ thương cậu như cậu thương nhớ họ. Quay đầu nhìn bên ngoài của sổ, Lục Tử Minh giật mình, cảnh vật trước mắt càng lúc càng thân thuộc, cuối cùng cũng đến tiểu khu nơi Đan gia sống. Lục Tử Minh đang định mở miệng bảo dừng xe thì phát hiện ra gia đình Ngô Quỳnh Ngọc hình như cũng đang đến tiểu khu này, buột miệng hỏi: “Vị thầy thuốc mọi người tìm sống ở đây sao?”.
Ngô phu nhân thở dài một tiếng; “Đúng vậy, ông ấy họ Diệp, tên Diệp Nhất Châm, hiệu xưng Y thánh, đã từng chữa khỏi cho vô số người bệnh thập tử nhất sinh, y thuật kim châm qua huyệt kinh thiên động địa khó ai sánh kịp. Chỉ là ông ấy quanh năm hành tẩu, thỉnh thoảng lắm mới về! Cô chú cũng là được tin rằng cháu trai của ông ấy hôm nay khai giảng nên ông ấy mới ưu ái đưa đứa cháu luôn dẫn theo bên mình quay về, hiện đang ở nhà. Vì thế cô chú mới lập tức tìm đến. Không biết ông ấy có chịu chữa cho Tư Lượng hay không!”
“Nhiều người quá!”, đúng lúc ấy Ngô Quỳnh Ngọc kêu khẽ, Lục Tử Minh ngẩng đầu nhìn ra quả nhiên một tiểu khu vốn rất yên tĩnh giờ đông nghìn nghịt như một biển người. Không biết những người đó nghe được tin từ đâu mà đã kéo cả đến cửa. Nhìn cáng võng khắp nơi, xem ra có cả người nhà bệnh nhân nữa. Ngô Tư Lượng cười khổ nói: “Xem ra chú ý đến Diệp lão gia tử không chỉ có nhà ta”, Ngô phu nhân kiên định nói: “Hôm nay bất kể thế nào cũng phải nhờ được Diệp lão gia tử chữa bệnh cho anh, nếu không em sẽ đập đầu chết trước cửa nhà ông ấy.”.
“Chỉ e không dễ thế đâu! Em nhìn bên kia xem!”, Ngô Tư Lượng cười khổ hất cằm về phía nhà họ Diệp. Chỉ thấy cửa biệt thự đóng im ỉm, bất kì bệnh nhân hay người nhà có kêu trời kêu đất trong biệt thự cũng không có một chút động tĩnh. Lục Tử Minh không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Diệp Nhất Châm, định lực quả là mạnh thật!”.
“Các người đừng la hét nữa, ông tôi nói không chữa là không chữa, các người có khóc lụt nhà tôi cũng vô dụng thôi!”, đúng lúc ấy cửa biệt thự đột ngột mở ra, một bóng người từ bên trong nhảy ra ngoài hét lên với đám đông. “Diệp Thu?”, nhìn bóng người ấy Lục Tử Minh giật mình nói với Ngô Quỳnh Ngọc: “Chúng ta cứ dìu bố chị xuống trước đã!”. Ngô Quỳnh Ngọc rầu rĩ đáp: “Đông người như vậy mà Diệp gia còn không cho vào, chúng ta đến có ích không?”. Lục Tử Minh cười nói: “Không thử sao biết được! Cậu nhóc vừa nhảy ra là bạn học của em, có khi cậu ấy lại cho chúng ta vào không chừng.”
“Tử Minh, cháu nói thật sao? Cậu bé đó là bạn cùng lớp với cháu à?”, Ngô phu nhân nghe Lục Tử Minh nói xong, nỗi chán nản vừa rồi đã tức thì tan biến, hỏi đầy kích động. Lục Tử Minh gật đầu nói: “Chúng ta sang trước rồi nói!”. Rồi không để Ngô Phu nhân kịp nói gì, chủ động cõng Ngô Tư Lượng trên lưng. Ngô Tư Lượng vội nói: ‘Không, không, chú đi được!”, Lục Tử Minh nói dứt khoát: “Bệnh của chú kị nhất là đi lại, cứ để cháu cõng chú!”, “Cháu cũng biết y thuật sao?”. Lời nói của Lục Tử Minh khiến Ngô Tư Lượng ngạc nhiên, không nhịn nổi bật hỏi. Lục Tử Minh cười ha ha đáp: “Lúc nhỏ có đọc một chút y thư!”. Dưới sự dìu đỡ của Ngô phu nhân và Ngô quỳnh Ngọc, bốn người đến trước đám đông. Lục Tử Minh cao giọng gào to: “Diệp Thu! Sang đây!”.
Diệp Thu đang cố gắng giữ gìn trật tự, chợt nghe thấy tiếng gọi của Lục Tử
Minh thì không khỏi kinh ngạc ngước mắt lên nhìn. Trông thấy Lục Tử Minh liền vội vàng lách qua đám đông. “Tử Minh, sao cậu lại ở đây? ” Diệp Thu tò mò hỏi. Lục Tử Minh thản nhiên nói: “Chú mình bị bệnh, mình muốn nhờ ông cậu khám cho!”. Sắc mặt Diệp Thu thoáng qua một tia khó xử nói: “Cậu không biết sao, ông mình khám bệnh có một quy tắc.”
Lục Tử Minh cười lạnh nói: “Chữa bệnh cứu người cũng cần quy tắc sao? Thôi được, cậu nói xem.”. Diệp Thu chau mày đáp: “Ông mình một năm chỉ chữa cho mười bệnh nhân. Số lượng năm nay đã đủ, thế nên…..”. Lục tử Minh cười nhạt nói: “Ông cậu còn cố chấp hơn cả Phật tổ. Đến Phật tổ cứu người từ trước đến nay chưa từng thấy có quy tắc như thế! ”.
Ngô phu nhân khó khăn lắm mới thấy được ánh rạng đông, sợ lời của Lục Tử Minh đắc tội với người ta vội nói với Diệp Thu: “Cháu ơi, cháu có thể cho chúng ta vào không, gặp ông cháu một lần, để cô đích thân cầu xin ông ấy! Đương nhiên nếu ông ấy không chịu phá quy tắc chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu. Xin cháu nể mặt Tử Minh cho chúng ta vào ”. Diệp Thu quét mắt qua Lục Tử Minh thấy cậu đang nhíu mày ẩn chứa vẻ coi thường, không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà đắc tội với Lục Tử Minh liền nói: “Vậy được! Tử Minh, nể mặt cậu mình sẽ đưa mọi người vào! Nhưng mọi người cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, tính khí ông mình kì quái lắm, một khi đã quyết định thì cậu có giết ông cũng đừng hòng khiến ông đổi ý.”
Lục Tử Minh đành gật đầu nói: “Thôi được, mình biết rồi, đưa bọn mình vào đi!”, Diệp Thu bất lực thở dài giúp Lục Tử Minh tách đám đông đi vào biệt thự, sau đó cửa lớn lại đóng chặt.
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
“Thu Nhi, chẳng phải ta đã nói rồi sao, không được để một ai vào cả!”, một giọng nói già nua uy nghiêm vang lên khiến Lục Tử Minh không khỏi chau mày. Còn chưa thấy người mà từ giọng nói đó Tử Minh đã nhìn ra tu vi của ông già này rất không đơn giản, ít nhất cũng đứng hàng đầu trong những người cậu từng gặp. Diệp Thu cười khổ nhìn Lục Tử Minh nói: “Ông ơi, là một người bạn cùng lớp rất thân của cháu, ông có thể….”. Giọng nói đó lại cất lên: “Im ngay, cháu vừa khai giảng ngày đầu tiên lấy đâu ra bạn chí thân. Là ai cũng vậy thôi mời về cho ta!”.
“Vãn bối Lục Tử Minh cầu kiến y thánh tiền bối!”, đúng lúc Diệp Thu đang khó xử, Lục Tử Minh mở lời, tiếng vang như sấm. công lực ẩn tàng trong câu nói này như núi cao biển sâu phủ kín căn phòng. Diệp Thu bị âm thanh đó chấn lùi liền mấy bước mới đứng vững, còn ba người nhà Ngô Tư Lượng may mà ngồi trên ghế sofa, nếu không chắc đã bị giọng nói của Tử Minh chấn đến ngã phục xuống. Trong không khí như thể đang có từng gợn sóng lan tràn tán phát ra ngoài liên miên bất tuyệt hồi lâu không dứt.
“Nội lực thật thâm hậu!” Diệp Nhất Chân thốt lên kinh ngạc, một cơn gió thoảng qua, mọi người chỉ thấy mắt hoa lên, một ông già cao gầy nét mặt xương xương xuất hiện trước mặt. Ánh mắt Diệp Nhất Châm lấp lánh hữu thần, giống như hai viên kim cương giữa vực sâu, không ngừng quét qua quét lại trên người Lục Tử Minh. Lục Tử Minh ngẩng đầu đứng thẳng, nét mặt cứng cỏi mặc cho ánh mắt Diệp Nhất Châm dò xét. Diệp Nhất Châm không khỏi gật đầu khen cho thần thái của Lục Tử Minh nhưng ngoài miệng lại lạnh lùng nói: “Tiếng hét vừa rồi do cậu phát ra phải không?”, Lục Tử Minh khẽ nhếch mép lộ ra một nụ cười nhàn nhạt đáp: “Không sai! Chính là vãn bối! ”.
“Hừ! To gan thật! Dám hò hét trước mặt Diệp Nhất Châm ta! Ta hỏi cậu, cậu hà cớ gì hò hét?”. Lục Tử Minh trừng mắt, đôi mắt long lanh như nhá sáng, không chút sợ hãi sang sảng nói: “Hò hét chuyện nực cười, hét người đáng khinh!”, “Ha ha…..được! Được! Lão phu tung hoành giang hồ mấy chục năm, ngày thường gặp ai cũng phải cúi đầu khom lưng trước mặt lão phu! Duy có cậu dám nói thẳng trước mặt lão phu rằng ta đáng chê cười đáng khinh bỉ. Ta lại hỏi cậu, cậu không sợ chết hay căn bản không coi lão phu ra gì? ”.
“ Mỗi người đều có một mạng sống, đương nhiên tôi sợ chết!”, từng lời nói của Lục Tử Minh sắc nhọn xác đáng, Ngô Tư Lượng và Ngô Quỳnh Ngọc gật đầu lia lịa trong lòng sảng khoái, nhưng Ngô phu nhân lại lo Lục Tử Minh đắc tội với Diệp Nhất Châm, làm mất hoàn toàn hi vọng Diệp Nhất Châm chữa bệnh cho chồng nên trong lòng muôn phần lo lắng. “Hừ….nghe cậu nói, ý tứ rõ ràng là không coi lão phu ra gì?”, Diệp Nhất Châm lạnh mặt, gân cốt trên người kêu răng rắc trầm giọng nói. Lục Tử Minh vẫn không hề sợ hãi, đối mặt với khí thế của Diệp Nhất Châm không chút rúng động, sắc mặt ung dung bình tĩnh. Diệp Thu nhìn với con mắt sùng kình. Diệp Thu từ nhỏ đến lớn đi theo ông, chịu không ít cực khổ nhưng đồng thời rất hiểu bản lĩnh xuất thần nhập hóa của ông, thậm chí còn úy kị. Giả sử có cho cậu ta thêm một lá gan cũng không dám giống nhìn Diệp Nhất Châm như Lục Tử Minh!
“ Mắt không dung hạt cát! Ông là hạt cát, tôi dĩ nhiên sao lại để ông vào mắt!”, lời của Lục Tử Minh khiến Ngô phu nhân giật nảy mình, không kìm được lên tiếng: “Tử Minh, bớt nói mấy câu đi.”, Lục Tử Minh quay đầu nhìn Ngô phu nhân, thấy bà đang lo cuống lên, thậm chí có phần khẩn cầu mình, Lục Tử Minh mềm lòng thở dài nói với Diệp Nhất Châm: “Lương y như từ mẫu, trước mạng sống thì cái quy tắc của ông chẳng đáng giá một đồng. Lẽ nào ông đang tâm trơ mắt nhìn một sinh mạng mất đi trước mặt mình sao? ”.
Diệp Nhât Châm bật cười: “Đúng là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy! Cậu nhóc, cậu tên Lục Tử Minh đúng không? Ây, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, quả không đơn giản! Nếu đổi là ngày thường, vì cậu thuận mắt ta như thế ta có liều cái mạng già này cũng phải cứu bạn cậu! Nhưng…nhưng lúc này thực sự là không được….”. Diệp Nhất Châm vừa dứt lời thần sắc ông ta đột ngột biến đổi, khuôn mặt vừa hồng nhuận trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch tiều tụy vô cùng, trông già đi nhiều lắm.
Trông thấy biến hóa đó, mọi người không ai không khỏi kinh ngạc, đến cả Lục Tử Minh cũng phải ngạc nhiên.
Chân khí trong cơ thể Diệp Nhất Châm vẫn sung mãn như cũ, lưu chuyển thông suốt không hề bị đình trệ chút nào, nhưng Lục Tử Minh lại cảm thấy khi đó ông ta rất hư nhược, hoàn toàn không còn bá đạo như vừa nãy. Lục Tử Minh nghi hoặc nhìn ông ta hỏi: “Ông…đây là…..”, dưới sự dìu đỡ của Diệp Thu, Diệp Nhất Châm chật vật ngồi xuống ghế sofa chầm chậm nói: “Đúng là đã già thật rồi! Sau này chỉ e một năm mười người cũng không cứu nổi nữa.”.
Nghe Diệp Nhất Châm nói, Diệp Thu biết Diệp Nhất Châm không định giấu diếm nữa, vì để giữ sức cho ông, Diệp Thu nói: “Ông tôi sở dĩ đặt ra quy tắc mỗi năm cứu mười người cũng vì bất đắc dĩ! Ông dụng châm như thần, nhưng mỗi lần xuất châm không những hao phí rất nhiều công lực mà còn tổn hao rất lớn tinh thần lực. Nội lực dễ tu nhưng tinh thần lực lại không dễ. Một khi tiêu hao hết, muốn khôi phục lại cần một thời gian rất dài. Ông tôi tích cóp tinh thần lực của cả một năm cũng chỉ đủ dùng hơn một trăm cây kim châm mà thôi! Tính ra đại khái chỉ có thể cứu khoảng mười người.”
“Thì ra là như thế!?” Lục Tử Minh trong lòng chấn động, nhưng nghĩ lại thì không phải, tại sao khi mình dụng châm tuy có hao phí chút nội lực nhưng tinh thần lực lại căn bản không cần đến? Lẽ nào đó cũng là đặc tính của Mạnh Lan Kim Kinh, có thể thay thế tinh thần lực? Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có nguyên nhân này hợp lí, Lục Tử Minh thầm nhủ: “Chả trách ông nói Mạnh Lan Kim Kinh là thứ võ học nội gia kì lạ nhất thế gian, một khi luyện thành , tuy không dám nói tung hoành thiên hạ nhưng cũng tuyệt đối có thể đứng đầu trong hàng ngũ cao thủ!”
“Huống hồ, ta thấy bệnh của vị tiên sinh này là do trúng phải độc chướng gây nên! Muốn chữa khỏi cần cùng lúc dụng châm tại một trăm linh tám trọng huyệt khắp toàn thân, không cần nói tinh thần lực của ta đã dùng hết, cho dù lúc ta khỏe mạnh nhất cũng rất khó hoàn thành! Ây!”, Diệp Nhất Châm quét mắt qua Ngô Tư Lượng, nói với vẻ bất lực khôn cùng. Nghe Diệp Nhất Châm nói, Ngô phu nhân, Ngô Tư Lượng cùng với Ngô Quỳnh Ngọc ai cũng trở nên buồn bã, nét mặt đầy vẻ chán chường khổ sở.
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Biết rõ đầu đuôi sự việc, Lục Tử Minh biết mình đã quá tự cho là đúng, không khỏi áy náy nhìn Diệp Nhất Châm nói: “Lão tiền bối, vừa rồi tiểu tử không biết khúc chiết bên trong nên buông lời ngông cuồng đã đắc tội tiền bối, xin tiền bối tha lỗi!”. Diệp Nhất Châm xua tay cười nói: “Không. Thiếu hiệp tuy còn trẻ nhưng lại bẩm sinh có một tấm lòng hiệp cốt, những lời khi nãy càng khiến người ta phấn chấn! May mà lão phu có nỗi khổ riêng nếu không ắt sẽ bị những lời của thiếu hiệp làm xấu hổ chết mất. Ha ha…đúng là hậu sinh khả úy!”.
“Diệp lão tiên sinh, lẽ nào Tư Lượng nhà tôi thật hết hi vong rồi sao?” Ngô phu nhân rầu rĩ bước đến trước mặt Diệp Nhất Châm hỏi. “Ông ơi, xin ông cứu bố cháu với, ông nhất định có cách phái không?’ Đôi mắt trong sáng của Ngô Quỳnh Ngọc đầy vẻ khẩn cầu hi vọng, Diệp Nhất Châm nhìn mà không khỏi chua xót. Thở dài một hơi thật sâu, Diệp Nhất Châm nói: “Trừ phi….trừ phi anh ấy gắng gượng một năm nữa, sau một năm có lẽ tinh thần lực của tôi có tiến bộ vượt bậc sẽ thay anh ấy khu trừ độc khí! Chỉ là độc khí đã ở trong cơ thể lâu năm, đã ngấm sâu, tôi thấy anh ấy khó trụ được nửa năm.”.
Ngô Tư Lượng cười khổ: ‘Sống chết có số, nếu như ông trời muốn thu lại cái mạng tàn này của tôi thì cứ để ông ấy lấy đi là được!”. Diệp Nhất Châm tán thưởng: “Tiên sinh có tấm lòng hiếm gặp như thế, thật khiến lão phu bội phục.”. “Không được! Anh không được đi, em với Quỳnh Ngọc sẽ sống thế nào? Anh không được ích kỉ như vậy, bỏ lại hai mẹ con em như thế. Em muốn anh sống, sống thật khỏe mạnh….”, “Bố….” Ngô Quỳnh Ngọc nức nở nhào vào lòng Ngô Tư Lượng, những người đứng nhìn đều thấy sống mũi cay cay.
“Ngô thúc thúc cũng không phải là không cứu được, cô và chị không phải lo, cháu có cách!”. Tiếng nói của Lục Tử Minh điềm nhiên mà trầm ổn, giống như một thứ ma chú lập tức khiến mọi người sững lại. Một lúc lâu sau, Ngô phu nhân mới khó khăn quay đầu nhìn Lục Tử Minh kích động nói: “Tử Minh, cháu nói gì cơ? Cháu nói cháu có cách cứu mạng Tư Lượng nhà cô sao?”. Ngô Quỳnh Ngọc cũng vừa mừng vừa ngạc nhiên nhìn Tử Minh nói: “Tử Minh, em nói thật ư?”. Lục Tử Minh cười ha ha, đến trước mặt Diệp Nhất Châm cung kính nói: “Tiểu tử phải đánh trống trước cửa nhà sấm rồi, mong lão tiền bối chớ chê cười!”.
Diệp Nhất Châm ngẩn người, sau đó cười ha ha đáp: “Ta sớm đã biết cháu tu vi kinh người! Nhưng không ngờ cháu còn có y thuật cao siêu. Hôm nay ta sắp được đại khai nhãn giới rồi đây.” Diệp Thu hơi lo lắng bước đến nói: “Tử Minh, đây là chuyện cứu người, can hệ trọng đại, cậu phải nghĩ thật kĩ, không được làm bừa đâu đấy!”. Lục Tử Minh vỗ vai cậu, nở một nụ cười khiến cậu yên tâm, sau đó đến trước mặt Ngô Tư Lượng nói: “Lát nữa cháu sẽ dụng châm cho chú, chú hãy thả lỏng toàn thân, nhất là da thịt toàn thân, nhất định không được
dụng lực khống chế kim châm của cháu, nếu không sẽ rất nguy hiểm!”. Ngô Tư Lượng cắn răng gật đầu đáp: “Chú hiểu rồi, cháu cứ làm đi!”. Lục Tử Minh tươi cười nói với Ngô phu nhân và Ngô Quỳnh Ngọc: “Hai người đứng xa một chút, tránh lát nữa khi độc khí thoát ra không cẩn thận sẽ bị trúng phải.”
Ngô phu nhân gật đầu, nắm tay Lục Tử Minh kích động nói: ‘Cô giao Tư Lượng cho cháu, cháu nhất định phải chữa khỏi cho chú ấy!”. Ngô Quỳnh Ngọc không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm Lục Tử Minh bằng đôi mắt long lanh, nhưng lại có sức nặng hơn hẳn mấy câu nói của mẹ. Nghĩ đến lát nữa độc khí có thể tràn ra, Diệp Nhất Châm chật vật đứng dậy chắn trước mặt Ngô phu nhân và Ngô Quỳnh Ngọc, chăm chú quan sát Lục tử Minh.
Lục Tử Minh không tùy tiện ra tay mà đem Ám Kim Long lực trong cơ thể vận hành một vòng, đưa cơ thể về trạng thái tốt nhất. Để tránh độc tính trong Ám Kim Long lực làm hại đến Ngô Tư Lượng, Lục Tử Minh chỉ dẫn sức mạnh của Mạnh Lan Kim Kinh ra ngoài để vận châm. Sau khi đã hoàn tất khâu chuẩn bị, Lục Tử Minh quay sang gật đầu với Diệp Nhất Châm rồi bất ngờ hét lớn, khắp người phát ra một thứ ánh sáng vàng kim thần thánh, từng đạo kim quang bao bọc lấy thân thể Lục Tử Minh, giống như một vị Kim Cương vậy, tỏa ta một vẻ uy nghiêm khiến người ta cảm thấy hô hấp cũng theo đó mà dồn dập.
Uy thế đó khiến Diệp Nhất Châm trợn mắt há mồm, sớm đã ý thức được Lục Tử Minh tu vi kinh nhân, nhưng lão không ngờ lại khủng khiếp đến mức ấy. ‘Ha!” Lục Tử Minh quát lớn, hai tay lập tức vung lên như múa, chỉ thấy từng đạo kim tuyến nhỏ như sợi lông bò đâm vào các yếu huyệt của Ngô Tư Lượng như thể lưu tinh. Cảnh tượng đẹp mắt vô cùng đó khiến bọn Diệp Thu cứ há hốc miệng, giống như đang đứng trong truyện thần thoại vậy.
“Kim Châm qua huyệt!” Diệp Nhất Châm bất giác reo lên, vì kích động mà mái tóc bạc không có gió cũng tung bay lất phất, hai hàng lệ không ngừng trào xuống trên khuôn mặt già nua. Khi đạo kim tuyến thứ một trăm linh tám đâm vào đại huyệt Thiên Xu cuối cùng trên người Ngô Tư Lượng, toàn thân Ngô Tư Lượng bắt đầu run lên dữ dội, khuôn mặt vốn trắng bệch chợt biến thành một màu hồng huyết, gân xanh trên trán nổi lên, những giọt mồ hôi thi nhau nhỏ xuống. “Tử Minh, được rồi đấy, có thể rút châm ra rồi!”, Diệp Nhất Châm không kìm được nói chen vào. Song chưởng của Lục Tử Minh bất ngờ co lại thành trảo kéo mạnh về phía cơ thể Ngô Tư Lượng, một luồng lực đạo cường mãnh đồng thời kéo bật một trăm linh tám cây kim châm trên người Ngô Tư Lượng ra.
Kim quang quanh người Lục Tử Minh đột nhiên tăng vọt, chói lọi như ánh mặt trời khiến người ta không dám nhìn thẳng. Một trăm linh tám đạo kim tuyến giống như linh xà vút ra khỏi người Ngô Tư Lượng bay về tay trái Lục Tử Minh, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
“Độc khí sắp thoát ra! Mọi người cẩn thận, ngừng hô hấp, dù gì cũng không được hít độc khí vào!” Diệp Nhất Châm biết độc tính của chất độc này rất mạnh vội lên tiếng nhắc nhở. Diệp Thu, Ngô phu nhân và Ngô Quỳnh Ngọc không dám coi thường vội phong bế hô hấp và lùi về sau mấy bước một cách vô thức. “Tử Minh cẩn thận!” lúc sắp lùi Ngô Quỳnh Ngọc vẫn không quên nhắc nhở Lục Tử Minh một câu, chỉ là khi ấy Tử Minh đã tập trung toàn bộ tinh thần lên người Ngô Tư Lượng nên hoàn toàn không nghe thấy. “A!!!” Ngô Tư Lượng bất ngờ kêu lên đau đớn, toàn thân như bị mở một trăm linh tám cửa đập, lắp đặt một trăm linh tám cái máy bơm công suất cao, đồng thời độc khí trong cơ thể ào ra. Giống như cháy rừng, một trăm linh tám luồng khí đen như mực trào qua khắp các yếu huyệt trên cơ thể. Từ xa nhìn lại trông rất lạ mắt.
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Khi Ngô Tư Lượng rú lên đau đớn, Lục Tử Minh vẫn giới bị toàn thân, thấy độc khí trào ra liền không bỏ lỡ, độc chướng chi khí trong cơ thể lập tức vận chuyển điên cuồng, bị khí tức quen thuộc hấp dẫn, hắc khí trào ra từ cơ thể Ngô Tư Lượng dần hội tụ thành một con cự long màu đen xoáy tít quanh người Lục Tử Minh. Cảnh tượng đó vô cùng ngụy dị. “Thu!” Lục tử Minh đột ngột thét lớn, thân thể đằng không bay lên, song chưởng tiếp lấy con cự long màu đen đó, chỉ thấy một tiếng rồng gầm càng lúc càng rõ, con cự long màu đen thuận theo nắm đấm của Tử Minh đi thẳng vào cơ thể cậu, giống như rồng vào biển lớn, trong nháy mắt đã mất tăm mất tích.
“Độc khí đó đã bị cháu luyện hóa hấp thụ rồi sao?” Diệp Nhất Châm trợn mắt hỏi, nhìn Lục Tử Minh bằng con mắt hãi hùng. Lục Tử Minh thở hắt ra một hơi, cảm thấy mình giống như bị đói lâu ngày, tự nhiên được ăn một bữa no nê vậy, toàn thân trên dưới vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Cậu khẽ gật đầu, sau đó nói với Ngô phu nhân và Ngô Quỳnh Ngọc: “Ngô thúc thúc đã vô sự rồi, về nhà điều dưỡng mấy ngày là khỏi.”
“Thật sao? Tư Lượng vô sự thật rồi ư?” Ngô phu nhân không dám tin hỏi lại. Ngô Tư Lượng đã bị căn bệnh kì quái này hành hạ suốt năm năm, Ngô phu nhân cũng cùng chịu nỗi giày vò đó, vì thế đột ngột nghe Lục Tử Minh nói bệnh đã khỏi rồi thì thấy hơi khó chấp nhận. Ngô Tư Lượng lồm cồm đứng dậy vươn vai thoải mái cười nói: “Mẹ nó ạ, Tử Minh nói không sai, anh đã khỏi hẳn rồi!” dứt lời kích động nói với Lục Tử Minh: “Cháu đã cứu mạng chú!”, Lục Tử Minh lắc đầu nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây một tòa tháp bảy tầng, chú không cần để bụng.”
“Tử Minh, cảm ơn em!” Ngô Quỳnh Ngọc đến bên Lục Tử Minh, bất ngờ thơm lên má cậu. Lục Tử Minh đỏ bừng mặt, ngại đến mất tự nhiên! Nhìn bộ dạng vừa buồn cười vừa đáng yêu đó, mọi người bật cười thoải mái, thầm nhủ: “Thật là một thiếu niên thuần phác!”
“Y thuật kinh thiên động địa, tu vi cao thâm khó lường! Thật không ngờ trên đời này vẫn còn có thiếu nhiên kì tài như thế, lão phu đúng là đã được đại khai nhãn giới rồi!”, Diệp Nhất Châm nhìn Lục Tử Minh gật gù tán thưởng. “Tuyệt quá! Tu vi vừa rồi Tử Minh dùng để trị thương cho tôi, trên thế gian ngày nay không chỉ nói đến lớp cao thủ thiếu niên mà cho dù là mấy lão tiền bối ẩn cư không xuất thế chỉ sợ cũng không kém cạnh. Thật không biết một thân tu vi của cháu làm sao mà luyện thành đây!”, Lục tử Minh chỉ cười không đáp. Bọn họ làm sao mà biết một thân tu vi của cậu toàn là có được từ sinh tử nguy nan. Nghĩ đến đây, Lục Tử Minh bất giác nhớ tới Lam Tâm, chia tay đã mấy tháng rồi, cô ấy hiện giờ sống có tốt không, có còn nhớ đến mình không? Trên mặt Lục Tử Minh thoảng chút ưu tư, một chút nhớ nhung. Nét nhu tình lơ đãng lộ ra khiến Ngô Quỳnh Ngọc quay cuồng, trái tim mê đắm, Diệp Nhất Châm nheo mắt nói thầm: “Lại một hạt giống tình, không biết lại sắp làm tan nát trái tim bao nhiêu thiếu nữ đây?”
“Tiền bối, bên ngoài còn rất nhiều bệnh nhân, chi bằng ông cháu ta hợp sức chữa trị cho họ?” Lục Tử Minh nghe bên ngoài truyền đến những tiếng khẩn cầu thì mềm lòng nói. Diệp Nhất Châm khẽ vuốt chòm râu gật gù: “Đúng như cháu nói: Lương y như từ mẫu, để ta chẩn đoán, cháu vận châm, ông cháu ta hôm nay hợp tác một phen! Ha ha…..”, nói xong nhìn Diệp Thu bảo: “Thu nhi, cháu ra mở cửa đón bệnh nhân vào!” Diệp Thu hớn hở gật đầu, vội vã chạy ra mở cửa.
Đã là bệnh nhân đến đây thì đều là những người mang bệnh nặng mà những bệnh viện danh tiếng không cách nào chẩn trị, các thể loại bệnh gì cũng có. Trong lúc trị thương, Lục Tử Minh thể hiện ra kiến thức cao siêu về y lý khi chẩn đoán bệnh cho một số bệnh nhân, thậm chí đến cả Diệp Nhất Châm cũng phải cam bái hạ phong. Dưới sự giúp đỡ của Diệp Thu và ba người nhà họ Ngô, hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác đều vui vẻ ra về. Trong nháy mắt chỉ còn lại người cuối cùng.
“Ý! Đây chẳng phải là ngôi sao ca nhạc Tần Vũ Phi sao?”, khi Diệp Thu đưa bệnh nhân cuối cùng đến chuẩn trị, đột nhiên reo lên kinh ngạc. Nghe thấy là Tần Vũ Phi, Ngô Quỳnh Ngọc đứng bật dậy chạy lại. Tần Vũ Phi là một trong những ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất hiện nay, xinh đẹp dịu dàng, giống hệt như thiên sứ, luôn đem đến nụ cười cho người hâm mộ. Ở trên vũ đài, khi thì dịu dàng khả ái, lúc lại hoạt bát nhiệt tình. Nhất là đôi mắt to như có lời chưa nói hết, dẫn dắt mọi người bước vào thế giới của riêng cô. Ở nơi đó sự tươi đẹp, an lành đầy màu sắc khiến người ta bước vào rồi không muốn quay trở ra nữa. Nhưng mấy ngày trước người quản lý của Tần Vũ Phi, chính là người phụ nữ trung niên đang đứng trước mắt kia đột nhiên tuyên bố Tần Vũ Phi rút khỏi làng giải trí, điều này lập tức làm dậy lên một làn sóng phản đối mạnh mẽ. Giới âm nhạc không thể chấp nhận việc mất đi Tần Vũ Phi, các fan lại càng không thể chịu được những tháng ngày không có tiếng hát của cô, tất cả mọi người đều đổ xô đi tìm tung tích Tần Vũ Phi, thậm chí rất nhiều người vì chuyện này mà khuynh gia bại sản.
Nhưng Tần Vũ Phu cứ như thiên sứ bay trở lại thiên đường, không thể tìm ra tung tích.
Lúc này Tần Vũ Phi đang nằm yên lặng trên cáng vải, sắc mặt tuy trắng bệch nhưng vẫn xinh đẹp đằm thắm. Mắt nhắm hờ nhưng không giấu nổi nét nhu tình. Diệp Thu và Ngô Quỳnh Ngọc nhìn thật kĩ, cuối cùng khẳng định đây chính là Tần Vũ Phi đã mất tích.
“Vũ Phi cô ấy bị bệnh sao?” Diệp Thu hỏi một câu ngớ ngẩn, đây hoàn toàn là lời nói thừa, không bệnh vậy đến đây làm gì? Người quản lí của Tần Vũ Phi – Hà Lệ Hoa buồn bã gật đầu, ngẩn ngơ nhìn Tần Vũ Phi lẩm bẩm: “Đúng vậy, cô ấy bệnh rồi! Hơn nữa bệnh rất nặng, nặng lắm!”, “Tại sao cô ấy bỗng nhiên rời khỏi làng âm nhạc. Cô ấy nói cô ấy thích ca hát, cô ấy muốn hát trên sân khấu cả đời, đến lúc chết mới từ bỏ! Thì ra cô ấy mắc bệnh….” Ngô Quỳng Ngọc ngây người nhìn Tần Vũ Phi lặp đi lặp lại những lời khiến cô cảm động.
Hà Lệ Hoa ngẩng đầu nhìn Diệp Nhất Châm nói: “Tiên sinh, xin ông hãy cứu Vũ Phi! Cuộc sống của cô ấy vừa mới bắt đầu, cô ấy không thể ra đi như thế!” Ngô Quỳnh Ngọc và Diệp Thu cũng khẩn thiết nhìn Diệp Nhất Châm, ánh mắt không cần nói cũng hiểu! Diệp Nhất Châm không phải là người hâm mộ thậm chí trước hôm nay lão vẫn còn không biết Tần Vũ Phi là nam hay nữ, nhưng thấy thiếu nữ xinh đẹp như hoa này nắm đó không chút sức lực thì cũng cảm thấy đau lòng, gật đầu nói: “Ta biết rồi!”
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Nhưng sau khi Diệp Nhất Châm bắt mạch cho Tần Vũ Phi, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, mãi lâu sau mới lẩm bẩm: “Cô ấy…cô ấy đã chết rồi!”, lời nó của Diệp Nhất Châm như sét đánh giữa ban ngày, tất cả mọi người đều chết lặng. “Không đâu, không thể nào! Ông nhất định nhầm rồi, phiền ông thăm lại mạch, Vũ Phi nó không thể chết như vậy được đâu!” Hà Lệ Hoa như phát điên thét lớn khẩn cầu Diệp Nhất Châm. Diệp Nhất Châm lại đặt tay lên mạch Tần Vũ Phi, nhưng vẫn tĩnh lặng như tờ, không thấy một chút dấu hiệu của sự sống. Thở dài một hơi, Diệp Nhất Châm nhìn Lục tử Minh: “Cháu lại thử xem?”
Lục Tử Minh chau mày thò tay bắt mạch cho Tần Vũ Phi, một lúc sau cậu lắc đầu nói: “Mạch đã ngừng đập, xem ra mới ngừng chưa lâu, thật đáng tiếc….” nghe Lục Tử Minh nói thế, Hà Lệ Hoa, Diệp Thu, Ngô Quỳnh Ngọc ai ai cũng tuyệt vọng. Không khí trong phòng khách trầm hẳn xuống. “Không….không, Diệp lão tiên sinh, ông là thánh y, không có bệnh nhân nào ông không trị khỏi, ông nhất định có cách phải không? Con xin ông, làm Vũ Phi tỉnh lại đi, nó còn trẻ, còn rất nhiều chuyện chưa kịp hoàn thành, xin ông hãy coi như tích đức giúp đứa trẻ đáng thương này với!” Hà Lệ Hoa nức nở quỳ xuống trước mặt Diệp Nhất Châm van nài.
Diệp Nhất Châm khổ sở lầm bầm: “Ta…ta chỉ là một thầy thuốc có y thuật khá chứ chẳng phải thần! Ta có thể cứu người bệnh nặng nhưng không cứu được người đã chết! Trừ phi có tiên đơn diệu dược, nếu không cô có khóc chết ta cũng hết cách rồi!”, “Ông….thật sự hết cách rồi sao? Nếu người ta biết Vũ Phi đã chết, không biết sẽ có bao nhiêu người phải đau khổ.” Diệp Thu vừa không nỡ nhìn Vũ Phi im lặng nằm đó vừa nói với Diệp Nhất Châm. Ngô Quỳnh Ngọc càng khóc như mưa, nét mặt thê lương.
“Tiên đơn diệu dược ư?” Lục Tử Minh bất chợt khẽ thốt lên. Nếu như không phải Diệp Nhất Châm vô ý nhắc đến, cậu gần như đã quên mình từng luyện chế ra chín viên Cửu Khúc Hồi Thiên hoàn có công hiệu cải tử hồi sinh vẫn cất bên mình. Nghe Lục Tử Minh nói, Diệp Nhất Châm chấn động tâm thần, quay đầu nhìn cậu hỏi: “Tử Minh, lẽ nào cháu….” Lục Tử Minh không kịp giải thích vội cúi người xuống đưa tay lên ngực Tần Vũ Phi.
“Tử Minh, không được đâu….” thấy Lục Tử Minh đưa tay đặt lên đỉnh nhũ phong đầy đặn của Vũ Phi, Diệp Thu không kìm nổi bất mãn nói. “Thu Nhi không được nói chuyện!” Diệp Nhất Châm khẽ quát Diệp Thu, sau đó nheo mắt nhìn Lục Tử Minh. Con người ta từ lúc ngừng thở đến lúc tuyệt hết sinh khí vẫn có thể bảo trì một khoảng thời gian. Đó cũng giống như quán tính. Vật thể đang trong trạng thái vận động bỗng nhiên ngừng lại cần có một sự điều hòa. Các cơ quan trong cơ thể cũng thế. sau khi tim ngừng cung cấp huyết dịch thì đại bộ phận các cơ quan trong cơ thể người vẫn còn hoạt động một thời gian, chỉ là cường độ hoạt động không ngừng giảm cho đến khi ngừng hẳn. Sau khi các cơ quan dừng hẳn thì con người mới chết hoàn toàn, lúc ấy trừ phi là Đại La Kim Tiên, nếu không y thuật có cao minh đến đâu cũng không làm gì được!
Lục Tử Minh ép chặt hai tay lên ngực Tần Vũ Phi, một thứ cảm giác ấm êm như ngọc thấu qua lòng bàn tay cậu không ngừng kích thích cậu, khiến tâm trí cậu không khỏi lay động. Lắc mạnh đầu khu trừ hết mọi tạp niệm ra khỏi đầu óc, dành hết tâm trí để cảm nhận cái thân thể hoàn mĩ dưới tay.
Tim vẫn còn đập, không, phải nói là vẫn còn run rẩy, các bộ phận quan trọng trong cơ thể vẫn bảo tồn hoạt tính. Lục Tử Minh vui sướng reo lên: “Cô ấy vẫn cứu được! Diệp lão tiền bối, phiền ông lấy giúp cháu một bát rượu lại đây!”. Mọi người nghe Lục Tử Minh nói vậy không ai không bội phần hưng phấn, Diệp Nhất Châm càng kích động hơn, không kiềm chế được hô lên: “Thu Nhi, mau, mau mang Trúc Diệp Thanh ông chưa uống hết ra đây!”, Diệp Thu dạ một tiếng rồi chạy như bay ra ngoài.
Lục Tử Minh từ từ lấy ra từ trên người một viên Cửu Khúc Hồi Thiên hoàn màu trắng như tuyết, một mùi dược hương nồng nàn lập tức phủ kín căn biệt thự, khiến người ta ngửi vào không khỏi phấn chấn tinh thần sảng khoái bất tận. “Đây….đây là….” Diệp Nhất Châm hành y cả đời, đã tiếp xúc nhiều với thuốc, chỉ qua mùi dược hương thanh tâm sảng khoái mà Cửu Khúc Hồi Thiên hoàn biểu hiện ra ngoài lão đã biết đây tuyệt đối là thứ thần dược hiếm có trong nhân gian, ánh mắt lập tức bắn ra vô số tinh quang, chòm râu bạc không có gió mà vẫn phiêu phất.
‘Rượu đến rồi đây!” Diệp Thu chạy ào qua đưa rượu cho Lục Tử Minh. Lục Tử Minh nhẹ nhàng cạy miệng Tần Vũ Phi nhét Cửu Khúc Hồi Thiên hoàn vào rồi mớm cho cô một ngụm rượu để Cửu Khúc Hồi thiên hoàn trôi vào trong cổ. Sau đó mượn tửu năng để gia tốc cho huyết dịch, để dược tính nhanh chóng tán phát toàn thân tránh thời gan càng lâu sẽ làm cho một cơ quan nào đó không trụ nổi mà chết đi, như thế sẽ rất phiến phức. “Như thế Vũ Phi sẽ không sao chứ?” Hà Lệ Hoa lo lắng nhìn Lục Tử Minh hỏi.
Lục Tử Minh cười ha ha đáp: “Làm gì mà nhanh thế được? Còn phải đợi một lúc!” Diệp Nhất Châm ha hả cười: “Với kinh nghiệm hành y bao năm nay của ta, con bé lần này sống lại rồi. Thật không ngờ Tử Minh lại có thứ tiên đơn cải tử hoàn sinh thật! Ha ha…”
“Thuốc đó tên là gì thế? Làm sao mà luyện chế ra?” Diệp Nhất Châm khi ấy hỏi cặn kẽ. Lục Tử Minh cũng không định giấu, đáp: “Đây là Cửu Khúc Hồi Thiên hoàn, chính là dùng cực phẩm Cửu Khúc tiên thảo phối hợp với thạch nhũ vạn năm, dùng thần mộc Ngô Đồng làm nhiên liệu luyện chế ba ngày ba đêm mà thành.”. Nghe Lục Tử Minh nói Diệp Nhất Châm ngẩn người hồi lâu, ba thứ mà Tử Minh nói tất cả chỉ tồn tại trong điển tịch. Diệp Nhất Châm sống ngần này tuổi đầu thậm chí còn chưa từng thấy qua mấy thứ đó, thế mà Lục Tử Minh lại tìm đủ hết, lại còn luyện chế ra tiên đan khiến lão có phần ghen tị.
“Ư….ư…” Đúng lúc ấy Tần Vũ Phi đang nắm yên bất động bỗng dưng rên lên một tiếng, tiếng rên này đánh vào lòng người, khiến Hà Lệ Hoa, Ngô Quỳnh Ngọc, Diệp Thu ai nấy không khỏi reo lên vui sướng. Lục Tử Minh bắt mạch cho Tần Vũ Phi, nhàn nhạt nói: “Coi như đã sống lại rồi!”