Lục tử Minh không biết dây thừng còn trụ được mấy lần như thế nữa nên không dám khinh dị hạ xuống dây thừng. Nhưng Tề Dương trên lưng nặng như một quả núi, cậu không thể không hạ xuống. Bay về phía trước được hai mươi mét Lục tử Minh lại một lần nữa điểm dây, khi dây thừng chịu lực võng xuống Lục tử Minh lại nghe thấy một tiếng nứt nhỏ, không dám lưu lại trên dây quá lâu, cậu hít một hơi thật sâu thân hình lại bay vụt về phía trước. Khoảng cách vẫn còn bảy mươi mét nữa, dưới chân là vực sâu vạn trượng. Trong lòng Lục tử Minh căng thẳng đến cực điểm, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Lại sau hai mươi mét nữa, Lục tử Minh phải hạ xuống dây thừng lần thứ ba. Điểm nhẹ mũi chân hết sức có thể, khống chế lục rơi của mình nhưng tiếng nứt vẫn vang lên, mà lần này vang lên rất rõ, đến mức cả tề Dương lẫn người bên kia vách núi đều nghe thấy. Tất cả đều ý thức được nguy hiểm, sắc mặt cùng biến đổi. Lam Tâm đan chặt mười ngón tay, đôi mắt đẹp đăm đăm ghim lấy Lục tử Minh đang lướt tới, như thể sợ cậu sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Âu Dương Băng Dung và rất nhiều nữ sinh bịt miệng, tim đập dồn, không dám thở, chỉ hận không thể dùng hấp tinh đại pháp hút Lục tử Minh qua.
Tề Dương trên lưng Lục tử Minh lúc ấy đã hoàn toàn đờ đẫn, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ, đó chính là nếu lần này có thể sống sót trở về, nhất định phải cố gắng giảm béo! Thêm hai mươi mét nữa, Lục tử Minh lại đuối sức, nhìn thân hình cậu hạ xuống dây thừng, mọi người ai nấy đứng tim, càng không dám thở, không ngừng cầu khấn, ánh mắt ghim chặt lấy bước chân của Lục tử Minh, như thể dùng ánh mắt có thể nâng chân cậu lên vậy. Bàn chân cuối cùng đã tiếp xúc với dây thừng. Dây thừ đầu tiên rung lên rồi bắt đầu nhanh chóng võng xuống, võng xuống…..cuối cùng khi Lục tử Minh mượn đủ lực đạo chuẩn bị bay lên, “phựt” một tiếng, sợi thừng dưới chân đã không chịu nổi dứt thành hai đoạn. Mọi người kinh hãi, Lam tâm liền kêu lên thất thanh: “Tử Minh!” Nước mắt cô lã chã rơi xuống.
Cách bờ đối diện vẫn còn một khoảng ba mươi mét, Tử Minh biết rõ sức mình không thể cõng Tề Dương vượt qua, trong đầu ngầm hạ quyết định. Bay thêm hai mươi mét nữa, khi chỉ còn cách bờ mười mét, khí lực cử Tử Minh đã dùng hết, “Không được, gần thêm chút nữa, thêm chút nữa…..” Lục tử Minh ép khởi một luồng chân khí cố sức nhích thêm năm mét. Lam tâm cùng đám đông bên bờ không ngừng hô hoán: “Cố lên Tử Minh, cậu làm được, làm được mà!”
Nhưng Lục tử Minh thực sự không làm nổi, năm mét cuối cùng này như một cái hào sâu không thể vượt qua, thân hình Tử Minh bắt đầu rớt xuống. Một tiếng gầm vang, Tử Minh dùng toàn bộ khí lực toàn thân đem Tề Dương trên lưng ném sang bờ bên kia, cái giá phải trả là tốc độ rơi của cậu càng nhanh hơn bao giờ hết.
Tề Dương bay qua năm mét cuối cùng như đằng vân giá vũ, được Lưu Kiếm và Hạ Phàm đỡ lấy, nhưng Tử Minh lại rơi xuống vực sâu vạn trượng dưới ánh mắt mọi người. Nhìn bóng dáng Tử Minh nhạt dần, nhỏ dần trong màn mây mù thăm thẳm, Lam Tâm hoàn toàn đông cứng, như thể bị đoạt mất linh hồn, bị lấy mất trái tim, ngoài rơi lệ ra cô không còn biết làm gì khác nữa. Không riêng gì cô, tất cả mọi người đều trở nên lặng lẽ, ngây nhìn khe núi chỉ thấy mây là mây, không ai nói câu gì. Nước mắt khi ấy trở thành công cụ duy nhất để họ giải tỏa cảm xúc .
Từng việc xảy ra từ khi tương ngộ đến giờ cứ lần lượt chạy qua trước mắt Lam Tâm giống như một cuộn phim “Sao cơ? Thế giới bên ngoài đến bây giờ vẫn còn có người tin vào thuyết ma quỷ thánh thần cơ à? Yên tâm đi, không phải sợ, tôi là người! Sáo là do tôi thổi!.......Tôi tên là Lục Tử Minh…….Đại nam nhi chí ở bốn phương, tôi không thể cứ sống trong núi cả đời được, nhất định phải ra ngoài cho mở mang kiến thức, đến lúc đó tôi sẽ đến thăm mọi người !.......” Bấy giờ Lam Tâm mới ý thức được rằng, từng lời Tử Minh nói từ lâu đã in vào lòng cô mà cô không hề hay biết.
“Tử Minh, cậu đã nói rồi, cậu sẽ đến tìm tôi, thăm tôi, cậu không thể nói mà không giữ lời….. Tuy chúng tôi đã lên đến đỉnh núi, nhưng cậu cũng không thể cứ thế mà rơi xuống, tôi không cho cậu đi….” Quỳ bên miệng vực, Lam Tâm không ngừng lẩm bẩm.
“Đều tại tôi! Nếu tôi không nặng thế thì đã không sao, tại tôi cả!” Tề Dương không khỏi cắn rứt lương tâm, buông thanh khóc rống lên. Nỗi bi thương quá lớn thấm vào tâm trí mọi người. Âu Dương Băng Dung không thể nào rời mắt khỏi nơi Tử Minh rơi xuống, lệ hoa lã chã, khuôn mặt đẫm nét thê lương nói: “Cậu ấy còn trẻ thế, cuộc sống vừa mới bắt đầu. Cậu ấy ưu tú như vậy, còn chưa hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp mà đã ra đi. Chẳng lẽ thực sự ông trời ghen ghét người tài sao…..”
Lưu Kiếm an ủi Tề Dương nói: “Không nên như thế! Tử Minh vì cứu tất cả chúng ta mà chết, không phải trách nhiệm của một mình em, em không nên đem tất cả đổ lên đầu mình, thầy nghĩ cậu ấy nhất định không muốn trông thấy như vậy đâu…..”
“Không! Mọi người đừng có nói bừa, cậu ấy chỉ rơi xuống thôi, vẫn có thể trèo lên mà, cậu ấy chưa chết cũng không thể chết! Vĩnh viễn không thể chết!” Lam Tâm kích động gào lên với tất cả mọi người, “Mọi người quên hết rồi sao? Cậu ấy lợi hại như thế, trong độc chướng mà vẫn có thể thoát ra, cậu ấy sẽ không chết đi dễ dàng như thế đâu, đúng không?” Lam tâm níu chặt cánh tay Tống Đan, ánh mắt khẩn cầu nhìn Tống Đan đăm đắm. Tống Đan không chịu nổi ánh mắt của Lam Tâm, cũng không thể tiếp nhận sự thật Lục Tử Minh đã ra đi, cô gật đầu nói: “Đúng, cậu nói đúng! Cậu ấy không thể chết dễ dàng như thế, cậu ấy nhất định sẽ trở về.”
Nghe Tống Đan nói, Lam Tâm lại òa khóc nức nở, nỗi dày vò hành hạ về tình cảm này thực sự quá nặng nề đối với một thiếu nữ. Âu Dương Băng Dung đau đớn ôm Lam Tâm vào lòng thổn thức: “Ừ, em nói đúng, chúng ta cùng đợi xem, cậu ấy nhất định sẽ quay lại!”
Ba mươi hai con người, ba mươi hai trái tim lúc ấy đều chìm vào tĩnh lặng. Chờ đợi luôn là nỗi giày vò, mà sự chờ đợi giữa sống và chết này đâu phải thứ người thường có thể chịu đựng. Lam Tâm nhìn trăn trối vào khe núi, như thể mục quang của cô đã xuyên thấu qua tầng mây đến tận đáy vực, thế nhưng vẫn không thấy chút bóng dáng Lục tử Minh. Thời gian chầm chậm trôi qua trong sự trầm muộn và lặng lẽ của mọi người. Không ái thấy đói, thậm chí cả gió buốt trên đỉnh núi cũng không làm họ lạnh. Trong đầu họ lúc nào cũng hiện lên khuôn mặt anh tuấn tiêu sái luôn nở nụ cười nhẹ nhẹ, chỉ cần nhớ đến Lục Tử Minh là đủ khiến họ có cảm giác ấm áp đến tận cùng.
Lục Tử Minh thong dong ôn hòa như vậy, nhưng vô hình chung đã lưu lại trong lòng người một thứ cảm giác ấm áp. Có lẽ chỉ cần ở bên cậu một thời gian ngắn cũng đủ để người ta trân trọng ghi khắc trong tim, cho đến khi về già, tuổi tịch dương ngả muộn tất cả sẽ tự nhiên mà ùa về trong tâm trí. Thời gian từng bước trôi đi, khe núi thăm thẳm ngoại trừ tiếng gió núi thét gào không có thanh âm nào khác. Lam Tâm hi vọng biết bao nhiêu thân hình dong dỏng ấy sẽ bất ngờ phá tan vân vụ trùng trùng, lại xuất hiện trước mắt cô. Không cần nói gì, chỉ cần nhìn cô cười thật tươi – Lam Tâm phát hiện đó là tất cả những gì lúc này cô ao ước, thậm chí nếu phải đánh đổi tính mạng mình cô cũng không hề do dự.
Nhưng thực tại lại quá tàn khốc. Nguyện vọng có đẹp đẽ đến đâu cũng chỉ bồng bềnh như mây khói, có thể tan biến bất cứ lúc nào. Mỗi người đều không ngừng trầm xuống, trầm xuống và trầm xuống…..
Nhưng dưới màn mây mù mà mọi người không có cách nào nhìn xuyên thấu lại phát sinh ra một cảnh tượng khác. Lục Tử Minh rơi xuống với tốc độ quá nhanh, bên tai tiếng gió ù ù, cậu đã đi vào trạng thái mất trọng lượng, đầu óc quay cuồng. Đúng lúc cậu đã gần tuyệt vọng, năng lượng ám kim tiềm ẩn trong cơ thể do sức mạnh của Mạnh Lan Kim Kinh cùng với độc chướng dung hợp lại tạo thành (oài, mỏi mồm quá. Để tiện về sau sẽ gọi thứ sức mạnh này ám kim long khí – tác giả) , lại đi vào trạng thái kích động trước nay chưa từng có, chiếu theo con đường hành công biểu thị trên bức họa tượng thứ năm vận chuyển điên cuồng nhanh gấp chục lần trước đây.
Ám Kim long khí trong cơ thể bùng nổ đem đến cho Lục tử Minh cảm giác đau đớn còn hơn cả nổi thống khổ do sự mất trọng lượng khi rơi xuống. Lục tử Minh hừ lạnh một tiếng kiềm chế cơn đau cắt da cắt thịt, cố gắng tìm cách khống chế sự vận hành của Ám kim long khí. Nhưng mọi chuyện đều trái với mong muốn, long khí càng lúc càng thả sức vận hành, thuận theo kinh mạch công kích huyệt Dũng Tuyền dười gót chân - giống như một con mãnh hổ bị nhốt trong lồng điên cuồng phá cũi. Chân khí cưỡng xung huyệt đạo, nỗi thống khổ đó chẳng khác gì bị kim châm vào nội tạng, không thể dùng từ đau để hình dung được.
Lục Tử Minh cắn chặt răng, cơn đau kịch liệt khiến toàn thân cậu không thể động đậy, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó trong đau đớn. Không chịu nổi nối thống khổ đó, Lục Tử Minh buông lỏng toàn bộ ý chí, cố giữ cho đầu óc tỉnh táo, từ bỏ nhục thể, tự mình bất động. Thoát khỏi nối đau thể xác, bất tri bất giác tư tưởng của cậu hòa vào thiên đạo của võ học, con đập ngăn trở huyệt Dũng Tuyền dưới gót chân cuối cũng không chống đỡ nổi ám kim long khí cuồn cuộn như thủy triều bất ngờ bị phá tan, một sự giác ngộ rõ ràng bừng lên trong đầu Lục Tử Minh, khiến cậu say sưa trong cảnh giới khoan khoái ấy.
Tuy cơ thể vẫn đang rơi xuống vùn vụt, tuy vẫn còn ở ranh giới giữa sống và chết, nhưng trong giây phút ấy tất cả đã không còn quan trọng nữa. Trên đời này còn có thứ quan trọng hơn sống chết. Lục Tử Minh mở to mắt, ánh mắt sắc nhọn xuyên qua vân vụ, đáy vực ở ngay đó, tan xương nát thịt chỉ trong chớp mắt. Thế nhưng trong lòng Lục Tử Minh càng lúc càng trở nên rõ ràng và thanh thản, nét mặt không lộ chút sợ hãi, ám kim long khí cuồn cuộn trong cơ thể mặc cậu tùy ý điều khiển, Lục tử Minh chỉ cần hơi động niệm, hai cỗ ám kim long khí liền chia nhau xông xuống gót chân, kéo cậu lên, thân hình đang rơi xuống nhanh chóng dừng lại.
Khẽ mỉm cười, thân hình Tử Minh hơi lắc, điểm nhẹ lên vách đá. Cả người giống như rồng xuyên mây phi thẳng lên trên, tốc độ không hề thua kém so với khi rơi xuống. Chỉ trong chớp mắt đã bay lên mấy chục trượng. Chính lúc Tử Minh đang định bạp lên vách đá mượn lực, cặp mắt nhạy bén chợt quét qua một tia sáng xanh lục nhá lên trên vách núi, mặc dù chỉ lóe lên trong giây lát nhưng vẫn không thoát nổi nhãn thần của Tử Minh.
Hít sâu một hơi, Lục tử Minh lướt về phía phát ra tia sáng xanh lục ấy như một làn gió. Ở đó, trên vách đá trơn nhẵn đột nhiên hiện ra một cửa động đen ngòm rất rộng. Cậu hạ xuống cửa động, lập tức từ bên trong thổi ra một làn gió mát, đồng thời cũng đưa đến một làn dược hương kì lạ. Vừa ngửi dược hương, tâm trí Lục tử Minh liền chấn động. Cái cảm giác thoải mái khoan khoái đó khiến cậu không khỏi vui mừng, vội lần theo dược hương đi vào.
Sơn động nằm trên vách đá nên cực kì khô ráo, xem ra rất sâu, với nhãn lực hiện thời của Lục tử Minh mà vẫn không thể nhìn thấu tận cùng, ít nhất phải sâu một km. Đề khởi toàn thân công lực cẩn thận phòng bị, Lục Tử Minh ngang nhiên đi vào xem xét. Càng vào sâu Lục tử Minh càng thấy không khí thêm ẩm thấp, đi thêm mấy trăm mét, dưới chân đã tích cả nước, mà cảm giác mát mẻ trở thành giá buốt, nếu đổi lại là người thường lúc này chỉ e đã không chịu đựng nổi. Lại đi thêm vài trăm mét, sơn động đột nhiên biến thành rộng thênh thang, phải to cỡ một sân bóng đá. Nhìn kĩ thì ra cậu đã đi đến tận cùng sơn động, dược hương kì lạ cũng càng lúc càng đậm.
Có tiếng tí tách truyền đến, Lục Tử Minh chăm chú nhìn ra thấy rõ ràng trước mặt mình là một cái đầm rộng cỡ một sân bóng chuyền, chỉ là nước trong đầm có màu sắc khác hẳn nước thông thường – màu trắng nhũ. Nếu không có tiếng róc rách thì Lục Tử Minh gần như không thể nhìn ra.
“Đây…đây là……” Lục tử Minh trố mắt, mặt lộ rõ sự vui mừng và không thể tin nổi. “Thiên địa chí bảo, thạch nhũ vạn năm!” Sau khi thử nếm qua một ngụm, Lục tử Minh kinh ngạc reo lên. Cần biết thạch nhũ vạn năm thẩm thấu linh khí tinh túy nhất của đất trời, cứ mỗi trăm năm mới tạo ra một giọt, có tác dụng làm cho cơ thể cường tráng, tiêu trừ bách bệnh, thậm chí còn có thể kéo dài tuổi thọ. Lọai thạch nhũ vạn năm này trước nay chỉ tồn tại trong sách sử truyền thuyết, Lục tử Minh chưa từng nuôi hi vọng có thể trông thấy trong thực tế. Cậu không thể ngờ hôm nay lại gặp được, hơn nữa lại nhiều đến vậy. Chả trách sơn động này lạnh đến kinh người.
Không lâu sau, một sự kinh ngạc lớn hơn lại xuất hiện, Chính giữa cái đầm thạch nhũ vạn năm nổi lên một gốc cây, trên gốc cây là một nhánh cỏ với chín chiếc lá không ngừng phát ra ánh sáng màu lục bích, giống hệt ánh sáng xanh cậu vô tình nhìn thấy, hơn nữa còn phát ra mùi dược hương khiến người ta không khỏi bội phần phấn chấn
“Cửu khúc tiên thảo!” Lục tử Minh reo lên, đứng bật dậy nhảy lên trên bề mặt thạch nhũ, đưa tay nhổ bật cả cửu khúc tiên thảo lẫn gốc cây. Đến bên bờ đầm, Tử Minh vội vàng xem xét kĩ, quả đúng là Cửu Khúc Tiên thảo, gần như không khác so với những gì ghi trên y thư: có chín phiến lá, mỗi phiến xanh biếc màu phỉ thúy, mùi hương thơm ngát mê người, thanh tâm tĩnh tính, là cực phẩm trong các loại thuốc. Có điều khiến Lục tử Minh không hiểu chính là giống Cửu Khúc Tiên thảo này phải mọc ở đỉnh núi hoặc nơi cao nhất mới phải, tại sao lại xuất hiện trong sơn động này? Lục Tử Minh nhìn khúc gỗ kì lạ mà Cửu Khúc Tiên thảo kí sinh, vừa nhìn lập tức kinh động. Dựa vào tu vi hiện nay của cậu đã có thể sinh ra cảm ứng cực mạnh đối với linh khí đất trời, Lục tử Minh lập tức cảm nhận được từ gốc cây này một thứ linh khí dồi dào kì lạ.
“Đây là gỗ gì thế này?” Lục Tử Minh nhìn thật kĩ mới phát hiện, gốc cây tuy chỉ có một khúc ngắn ngủn nhưng trọng lượng lại nặng vô cùng, nếu như không phải trong đầm chứa đầy thạch nhũ vạn năm thì khúc gỗ này chắc chắn sẽ chìm nghỉm. Nhìn kĩ vân gỗ dày đặc khác thường, tuy khúc gỗ to không quá bắp đùi nhưng vòng tuổi lại tầng tầng lớp lớp, đếm ra có đến hơn vài vạn. Một ý nghĩ nổi lên, “Lẽ nào đây chính là thần mộc ngô đồng mà Phượng Hoàng từng đậu nghỉ ngơi?” Ý nghĩ vừa sinh ra, Lục tử Minh liền vận toàn thân công lực, dồn sức ra trảo. Một trảo này của cậu có sức mạnh ngàn cân, đến cả loại đá được xem là cứng nhất cũng sẽ bị cậu bóp vụn, thế nhưng lại không thể làm bong ra chút mạt vụn nào từ khúc gỗ kia.
“Ha ha….quả nhiên là thần mộc! Chả trách mà Cửu Khúc tiên thảo lại di cư từ đỉnh núi xuống đây, chỉ cần linh khí trong thần mộc cũng đã đủ cho nó sinh sống vạn đại rồi. Đây đúng là tạo hóa vô cùng!” Lục tử Minh mỉm cười cảm thán. Bọc cửu Khúc tiên thảo và thần mộc ngô đồng vào trong túi, thấy trong túi có một cái bình ngọc, vốn đựng một ít thuốc liệu thương, Lục tử Minh không nghĩ ngợi đổ hết thuốc bên trong ra ngoài, sau đó đổ đầy bình thạch nhũ vạn năm, dùng vạn niên thạch nhũ và Cửu Khúc tiên thảo có thể luyện thành thứ thuốc có khả năng đoạt thiên địa tạo hóa, chí tôn linh dược – Cửu Khúc Hồi Thiên hoàn! Lục tử Minh sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt thế này?
Thu thập xong xuôi, Lục tử Minh không hề biết rằng mình đã ở trong sơn động này khá lâu, nhớ đến mọi người bên ngoài hẳn đang lo lắng cho mình, Lục Tử Minh quay người đi ra khỏi động….
Lúc ấy, trực thăng đón bọn Lam Tâm đã đến nơi, cùng với tiếng cánh quạt quay phần phật, tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng hoàn toàn, đến cả Lam tâm cùng không còn chút lòng tin nào. Âu Dương Băng Dung buồn bã ôm lấy Lam Tâm, vừa khóc vừa nói: “Lam Tâm, chúng ta đi thôi, mọi người đều đã lên máy bay rồi, chỉ còn lại mình em, chúng ta đi thôi…..” Lam tâm ôm lấy Âu Dương Băng Dung rơi lệ nói: “Cô ơi, em xin cô, cho em đợi thêm một chút, có khi…có khi bây giờ cậu ấy đang leo lên, có khi cậu ấy chưa chết, cô ơi em xin cô, đợi thêm một lúc thôi!”
Tâm trạng Âu Dương băng Dung cũng đau đớn như Lam Tâm, lắc đầu nói: “Lam Tâm, mọi người đều đau lòng giống em! Suốt dọc đường mọi người đều dã coi Tử Minh như người bạn tốt nhất, trước cái chết của cậu ấy, ai cũng đau buồn! Nhưng người chết không thể phục sinh, điều duy nhất chúng ta có thể làm là tiếp tục sống thật tốt, không được lãng phí sinh mệnh.” Lam Tâm khổ sở lắc đầu nói: “Không, em không muốn nghe cô nói thế! Cậu ấy đã vì chúng ta mà làm bao nhiêu chuyện, chúng ta lại chỉ có thể an ủi bản thân, em thấy chúng ta thật vô dụng, nhật nhỏ nhen!”
Phi công lại thúc giục, thời tiết trên đỉnh núi quả thực quá phức tạp, ở lại thêm phút nào là nguy hiểm thêm phút ấy. Âu Dương Băng Dung cắn răng kéo Lam Tâm lên máy bay. Lam Tâm liều mạng vùng lại, cô không muốn đi như thế này, cô gào khóc, khẩn cầu, nhưng Âu Dương Băng Dung cắn chặt răng không chịu lỏng tay. Cuối cùng cũng đưa được Lam Tâm đang đau thương muốn chết lên máy bay, máy bay lập tức cất cánh, Lam Tâm vẫn còn muốn nhảy xuống dưới, thế là bị Tống Đan và Âu Dương Băng Dung giữ chặt.
Máy bay càng lúc càng cao, Lam Tâm cũng đã bình tĩnh lại, ai oán nói: “Cô ơi, cho máy bay bay vòng quanh khe núi một vòng đi! Em muốn nói lời tạm biệt với cậu ấy!” Đây không chỉ là tiếng lòng của Lam Tâm mà cũng là mong muốn của tất cả mọi người, dưới sự cầu khần của Âu Dương Băng Dung và cả lớp, ba chiếc trực thăng đến đón họ lượn vòng trên miệng vực.
Nhìn khe núi sâu không thấy đáy, Lam tâm không khống chế được nỗi bi thống trong tim, cô đưa tay chụm quanh miệng hô to: “ Tử Minh, cậu một mình phải chăm sóc thật tốt cho bản thân đấy….” Tiếng nói trong trẻo của Lam Tâm vang vọng trong khe núi mãi không dứt. Âu Dương Băng Dung cũng làm theo, nói thật to với vực sâu: “Tử Minh, chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ cậu!” Hành động của Lam Tâm và Âu Dương Băng Dung mở màn, tất cả học sinh hô vang tên của Tử Minh, không ngừng vang vọng gửi lại nổi nhớ nhung và lời chúc của những con người trẻ tuổi vĩnh viễn lưu lại dưới chân Long Ẩn Phong.
Một tiếng rồng ngâm trong trẻo vang lên, một thân hình áo trắng vút qua tầng mây như một mũi tên xông thẳng lên trên. Khi Lục Tử Minh đặt chân lên đỉnh nhai, trông thấy ba chiếc trực thăng đã bay đi xa tít. Lục tử Minh nhìn chúng với một vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đầy lưu luyến. Suốt dọc đường cậu đã yêu những con người thành thị này mất rồi, bọn họ trong sáng, hoạt bát và cũng rất chân thành, nhất là thân ảnh yêu kiều ấy có lẽ cả đời này cũng không thể nào phai mờ trong tim cậu. Cậu ngẩng đầu vọng những chiếc trực thăng phía xa, môi khẽ mấp máy : “ Trân trọng! Những người bạn của tôi!”
Trên máy bay, Lam Tâm đột nhiên giật mình hưng phấn nói: “Tôi nghe thấy tiếng cậu ấy rồi, giống hệt tiếng rống ngâm vậy, các cậu nhất định cũng nghe thấy phải không?” Mọi người ái ngại lắc đầu, Âu Dương băng Dung xót xa ôm Lam Tâm vào lòng nói: “Lam Tâm ,cô biết em và tử Minh tình cảm rất sâu, nhưng cậu ấy đã…..em hãy chôn sâu cậu ấy vào tim, đừng để lỡ dở một đời!”
Lam Tâm vùng ra khỏi lòng Âu Dương Băng Dung vui vẻ nói: “Cô ơi, không phải đâu! Em nghe thấy thật mà, mọi người cứ tin em đi, Tử Minh vẫn chưa chết đâu1” Âu Dương Băng Dung càng lo lắng, đang định mở miệng khuyên giải Lam Tâm mấy câu, Lam Tâm đã xua tay bảo: “Cô không phải nói nữa! Bây giờ cô không tin cũng không sao, thế nào cũng có ngày cô tin lời em nói!” Nhìn qua cửa kính đỉnh núi bọn họ từng đứng, Lam tâm nói thầm: “Tử Minh, tôi ở Bắc Kinh đợi câu, cậu nhất định phải đến đấy!”
Dưới công hiệu liệu thương thần kì của Cửu Khúc tiên thảo, vết thương của trưởng thôn bởi Cửu U xà độc đã nhanh chóng hồi phục. Thấy cha đã khỏe lại, Long Sảnh vui sướng hơn bất kì ai, kích động nhìn Lục tử Minh không nói lên lời. Khuôn mặt xinh đẹp ngoài lòng cảm kích còn ẩn chứa tình ý sâu xa. Nhưng Lục tử Minh không biết là do tuổi còn nhỏ hay trong lòng đã có Lam Tâm, nên không hề lĩnh hội được suy nghĩ của Long Sảnh, nét mặt vẫn bình lặng như thường. Trong mấy ngày trường thôn nghỉ ngơi hồi phục, Lục Tử Minh dùng Cửu Khúc tiên thảo và thạch nhũ vạn năm luyện chế thành công chín viên Cửu Khúc Hồi Thiên hoàn.
Giây phút hai thứ tiên dược kết thành hoàn đan, dường như cả thôn được bao trùm trong một màn dược hương đậm đặc, ngửi vào không ai không khỏi phấn chấn tinh thần, hồi lâu mới có thể tỉnh lại. Chín tia sáng trắng xông thẳng lên không, giống như dị bảo xuất thế, khí thế kinh người. Chín viên tiên đan chính là chín sinh mạng, vì thế Lục tử Minh càng thêm coi trọng, bảo quản vô cùng cẩn thận.
Ra khỏi luyện dược phòng thì đã chẵn bảy ngày trôi qua. Trong bảy ngày Tử Minh không ăn không uống, Ám Kim long khí trong cơ thể tự động bổ sung năng lượng hao phí nên cậu căn bản không cảm thấy đói. Nhưng Long Sảnh lại vô cùng lo lắng, muốn vào đưa cơm cho Tử Minh vậy mà luôn bị cha ngăn lại. Tuy không biết tại sao nhưng thấy thần sắc nghiêm trang khác thường của cha, dường như nếu cô đi vào sẽ nguy hiểm đến tính mạng Tử Minh, thế nên cô chỉ có thể cố gắng kìm nén nỗi lo lắng khổ sở mà đứng đợi bên ngoài.
Thấy Lục Tử Minh cuối cùng cũng thành công ra ngoài, cô vui mừng hơn ai hết, vội vào bếp làm cơm cho Lục Tử Minh. Tử Minh nhìn biểu hiện vui sướng khác thường của Long Sảnh, hơi ngạc nhiên hỏi thôn trưởng: “Chị Long Sảnh làm sao thế?” Trưởng thôn mỉm cười xua tay đáp: “Cháu cứ kệ nó! Đi theo ta ta có chuyện muốn nói với cháu, cũng đến lúc rồi!”
Lục Tử Minh ngạc nhiên, có cảm giác hình như trưởng thôn sắp nói với mình điều gì bí mật, thế là liền theo ông đến bên bờ sông. Nhìn dòng nước chảy dài bất tận, trưởng thôn tựa hồ đang nghĩ ngợi xa xăm, nét mặt lúc vui mừng lúc âu lo. Cuộc sống trong núi đã khiến cho tính nhẫn nại của Tử Minh hơn hẳn người thường, trưởng thôn không nói cậu nào nên cũng không vội hỏi, chỉ cùng ông đứng đó. Qua một lúc, cuối cùng trưởng thôn cũng mở lời: “Tử Minh, cháu có biết tại sao ta trúng Cửu U Xà độc không?” Lục tử Minh trong lòng rất hiếu kì nhưng tính vốn không thích hỏi, nếu như không phải do trưởng thôn đề cập đến, dù Tử Minh có tò mò đến phát điên cũng không thể nào đi hỏi.
Tử Minh lắc đầu, trưởng thôn nói tiếp: “Đó là vì trong tay ta có một con Cửu U xà, là ta cố ý để nó cắn!” “Hả?” Lục Tử Minh kinh ngạc thốt lên. Trưởng thôn cười nói: “Không phải ngạc nhiên, đây đều là do ông cháu sắp đặt, con cửu U Xà đó cũng là do ông cháu tình cờ bắt được! Năm nay cháu đã mười lăm tuổi rồi, đây chính là bài toán khó cuối cùng ông cháu đưa ra cho cháu trước khi cháu xuống núi!”
“Đề kiểm tra y thuật của cháu sao?” Tử Minh hỏi. Trưởng thôn lắc đầu đáp: “Không chỉ đơn giản như vậy! Độc tính của Cửu U Xà tuy mạnh nhưng lại không phức tạp, cách giải không khó, cái khó thực sự là Cửu Khúc Tiên thảo hiếm gặp vô cùng. Tất cả những gì cháu đã trải qua ở Long Ẩn Phong mới chính là bài toán khó ông nội ra cho cháu, những gian nan nguy hiểm ấy hẳn đã khiến cháu chịu khổ không ít phải không?” Lục tử Minh cười khổ, nhủ thầm: “Đâu chỉ có khổ, còn suýt chết hai lần ấy chứ, may mà lần nào cũng nhân họa đắc phúc, cảnh giới tu vi không ngừng được nâng cao, đã sang bức họa tượng thứ sáu, cảnh giới thứ sáu rồi!”
“Nhưng may mắn là cháu đã vượt qua tất cả, hơn nữa còn thành công mang về Cửu Khúc tiên thảo! Bài thi cuối cùng cháu đã hoàn thành xuất sắc, cho nên giờ đã đến lúc cháu xuống núi, ra thế giới bên ngoài để tạo dựng sự nghiệp rồi!” Trưởng thôn nhìn Lục tử Minh đầy an ủi nói. Tử Minh gật đầu, nghi hoặc hỏi: “Nếu như cháu không mang được Cửu Khúc Tiên thảo về thì biết làm sao?” Trưởng thôn ha ha cười: “Ông cháu sớm đã có sắp xếp, đưa cho ta cả Cửu U Xà và thuốc giải, cho nên nếu như cháu không mang được Cửu Khúc tiên thảo về ta cũng không chết được đâu!”
Lục Tử Minh gật đầu, nhìn tầng không bao la nói: “Ông cháu không ngờ lại khổ công sắp đặt như vậy….” Trưởng thôn rút từ trong túi ra một miếng ngọc bội phượng hoàng màu trắng vô cùng đẹp đẽ tinh xảo, hình điêu khắc Phượng Hoàng sống động như thật, trông như thể phượng hoàng sắp cất cánh bay lên, trong hư vô dường như vang lên tiếng ca lảnh lót.
Lục Tử Minh nhận lấy tấm ngọc bội đang định mở miệng hỏi, trưởng thôn đã xua tay nói: “Không phải hỏi ta! Ta cũng không biết lai lịch của miếng ngọc bội này, có điều đây là thứ ông cháu đưa lại cho ta lúc lâm chung, chỉ nói nó có quan hệ đến thân thế của cháu, còn cái khác thì không nói cho ta biết. Ta cũng không rõ lắm!” Lục Tử Minh chau mày khẽ mân mê miếng ngọc bội phượng hoàng lẩm bẩm: “Có liên quan đến thân thế của mình, chẳng lẽ miếng ngọc này có thể giúp mình tìm thấy cha mẹ đẻ sao?’
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tử Minh chợt sáng lên, lộ rõ vẻ hưng phấn. Có đứa trẻ nào không muốn biết cha mẹ ruột là ai, không muốn ở bên cha mẹ để được hưởng tình cha sâu sắc, lòng mẹ ấm êm? Lục Tử Minh chôn kín tất cả điều đó trong lòng đâu có nghĩa là cậu không để ý, trái lại, tình cảm tích chế trong lòng càng lâu thì càng mãnh liệt.
“Khi nãy trưởng thôn cứ nói mãi cháu mười lăm tuổi rồi thì phải làm sao, có phải ý muốn nói ông cháu lúc lâm chung đã căn dặn năm cháu mười lăm tuổi thì sẽ xuống núi mở mang phải không?’ Tử Minh nắm chặt miếng phụng bội, hỏi đầy kích động và trông đợi. Trưởng thôn vuốt nhẹ mái tóc dài của Lục Tử Minh đầy trìu mến nói: “Không sai! Mười lăm tuổi tuy đối với người khác mà nói mới chỉ là trẻ con, nhưng cháu thì khác, cháu là ẩn long, ẩn long ắt có ngày xuất thế, sẽ cưỡi gió đằng vân lập nên bá nghiệp lưu danh thiên cổ! Đó là nguyện vọng lớn nhất trước lúc lâm chung của ông cháu. Vốn dĩ ông ấy muốn tận mắt nhìn thấy ngày cháu mười lăm tuổi ra khỏi nơi này, nhưng ông ấy lại không trụ được đến ngày đó…..”
Ngữ điệu của trưởng thôn khiến Lục tử Minh thấy khóe mắt cay cay, nhớ đến tình thương yêu của ông mà không kìm được hai hàng lệ. Trưởng thôn nhẹ nhàng thay cậu lau nước mắt nói: “Không được khóc! Nhớ lấy, sau khi đi khỏi đây cháu không còn là đứa trẻ nữa mà là một người đàn ông! Đàn ông không được rơi nước mắt, tuy ông cháu mất sớm nhưng cháu còn có chúng ta, chúng ta là các chú, các ông của cháu, chúng ta sẽ cổ vũ cháu bất kể lúc nào! Cháu ạ, hãy kế thừa giấc mộng của ông cháu, hãy sải cánh tung bay giữa trời đất bao la!
“Nghe nói em sắp đi đúng không?”
Màn đêm tĩnh lặng như mặt nước, phải rời xa ngôi làng mình gắn bó suốt mười lăm năm, trong lòng Lục Tử Minh đầy lưu luyến. Long Sảnh hai mắt đỏ hồng chạy đến nhà Lục Tử Minh lặng lẽ hỏi. Lục tử Minh khẽ cười đáp: “Đúng thế, ngày mai sẽ đi, trong lòng đúng là không nỡ….”, “Vậy….vậy thì đừng đi nữa!” Long Sảnh buột miệng. Lục Tử Minh chỉ nhìn cô mà cười, Long Sảnh biết những lời cô nói ấu trĩ biết bao nhiêu. Lục Tử Minh là người làm chuyện lớn, giống như ông nói là một con rống tạm thời ẩn tích, thế nào cũng sẽ có một ngày phi vũ tầng mây. Cái thôn nhỏ bé này làm sao trói buộc nổi hùng tâm tráng chí của cậu.
“Xin lỗi, chị….” Long Sảnh ấp úng nói. Lục Tử Minh ha ha cười: ‘Tại sao phải nói xin lỗi? Thực ra em cũng muốn ở lại, nhưng em phải hoàn thành nguyện vọng của ông đã, sau đó tìm được cha mẹ. Có lẽ đến khi tất cả hoàn thành em sẽ trở về!”. “Thế…thế thì chị sẽ đợi em!” Long Sảnh đỏ bừng mặt, Tử Minh bồn chồn hỏi: “Đợi em? Đợi em làm gì? Chị muốn nhờ em mua thứ gì à?” Lục Tử Minh không ngốc nghếch, thưc sự là cậu còn quá trẻ chưa hiểu chuyện tình cảm nam nữ, nên thực sự cảm thấy mờ mịt.
Long Sảnh tức tối dậm chân quát: “Em xấu xa lắm! Chị không thèm để ý đến em nữa!” Nói rồi tức tốc quay người bỏ chạy, bỏ lại Lục Tử Minh đứng ngẩn ra đó không biết mình xấu xa chỗ nào. Nghĩ không thông, cậu thở dài một tiếng nhìn vầng trăng sáng trên cao, lặng lẽ tận hưởng đêm cuối cùng của mình ở nơi này.
Sáng hôm sau Lục Tử Minh dậy rất sớm, thực ra thì cả đêm qua cậu có ngủ chút nào đâu. Thu dọn hành lí đơn giản, cất kĩ Cửu Khúc Hồi Thiên hoàn, cân nhắc mấy lượt cái gốc cây ngô đồng thần mộc, cuối cùng do dự mãi rồi quyết định không đem theo. Sau đó cậu chuẩn bị mấy bộ quần áo gói thành một bọc nhỏ ra khỏi cửa. Cảnh tượng chẳng khác gì hôm tiễn Lục Tử Minh lên Long Ẩn Phong tìm thuốc, lần này toàn thể thôn dân đều đến tiễn cậu.
Nhà này mấy quả trứng gà, nhà kia vài cái bánh, chẳng mấy chốc trong tay Lục tử Minh lại thêm một bọc. Trưởng thôn cũng đưa cho Lục Tử Minh một xấp tiền màu mè, trông thì một xập dày nhưng thực ra toàn tiền lẻ, ít đến tội nghiệp. Chỉ là Lục Tử Minh chẳng có chút khái niệm nào về tiền bạc nên tiền ít hay nhiều cậu hoàn toàn không để ý, nhét bừa vào trong túi. Nhìn quanh một lượt không thấy bóng dáng Long Sảnh đâu, Lục tử Minh chau mày định hỏi, nghĩ ngợi rồi lại thôi, quay sang nói với trưởng thôn : “Trưởng thôn, cháu phải đi rồi, xin bác hãy bảo trọng, có thời gian cháu sẽ về thăm bác và mọi người1”
Trưởng thôn xua tay nói: “Đi mau lên, ta là thôn trưởng nhưng cũng chẳng có kinh nghiệm gì ở bên ngoài nên không thể khuyên cháu điều gì được. Chỉ là ra đến bên ngoài đừng có dễ dàng tin người như ở nhà! Không được có lòng hại người nhưng phải để bụng phòng người! Có điều cháu từ nhỏ đã thông minh nên ta cũng hơi an tâm. Được rồi được rồi, đi thôi!” Trưởng thôn chỉ con đường mòn thông ra ngoài núi giọng nói đầy lưu luyến.
Lục Tử Minh khom người nói với những thôn dân: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tử Minh bao năm nay, lần này Tử Minh ra đi cũng không biết khi nào mới có thể trở về. Nhưng cháu xin bảo đảm với mọi người, bất kể cháu đi đến đâu vẫn luôn nhớ nơi này là nhà cháu, ở đây có những người thân của cháu!” Sự chân thành của Tử Minh khiến mọi người cảm động, không ít người già trẻ nhỏ đã bật khóc, Cu mập càng khóc dữ dội hơn, nếu không có mẹ nó ôm chặt thì chắc chắn đã xông ra không cho Lục Tử Minh đi rồi.
Lục Tử Minh bịn rịn bước lên con đường mòn, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại. Đến khi không còn bóng dáng thôn dân trong tầm mắt nữa, tâm tình cậu mới hơi bình tĩnh. Đúng lúc cậu đang tưởng tượng quang cảnh bên ngoài núi, đột nhiên một tiếng ca êm ái mượt mà vang lên; “Em trai ra ngoài chị lo lắng, sợ bị phong quang bên ngoài hấp dẫn quên mất chị gái đang đợi ở nhà….” Lục Tử Minh tìm phía tiếng ca, quả nhiên trước mặt là một mái đầu xanh biếc. Long Sảnh đang tựa vào thân cây tương tư đăm đắm nhìn Tử Minh khẽ hát, từng câu từng chữ có lẽ xuất phát từ chân tình thực ý, tình cảm ẩn giấu trong đó khiến Lục Tử Minh không khỏi xúc động.
Dừng chân, Tử Minh rút ra từ bên hông cây sáo tử trúc uyển chuyển hưởng về Long Sảnh cất lên. Thanh âm du dương khoan khoái, nói lên khát vọng của bản thân với thế giới bên ngoài, sau đó tiếng sáo chợt trầm xuống, đầy bâng khuâng lưu luyến, vừa không nỡ xa đất, lại không nỡ xa người! Thanh âm từ nhỏ nhẹ trở nên kiên quyết, như một lời thề rằng dù có đi đến đâu chị vẫn là chị gái tốt của cậu, cậu sẽ không bao giờ quên chị.
Long Sảnh hiểu được hàm ý trong tiếng sáo, cô thu nước mắt vẫy tay với Lục tử Minh, cao giọng nói: ‘Tử Minh, lên đường cẩn thận, chị đợi em về!” Lục Tử Minh nhìn Long Sảnh lần cuối. Tuy khoảng cách giữa hai người khá xa nhưng từ ánh mắt sâu thẳm ấy Long Sảnh cảm nhận được tất cả, thấy rằng thế đã quá đủ rồi.
Sau khi chia tay Long Sảnh, trong lòng Tử Minh tạm thời đặt tất cả những gì thuộc về thôn làng sang một bên, trong đầu hoàn toàn chỉ có ý nghĩ lên Bắc Kinh. Cậu hoàn toàn không nghĩ phải đi thế nào, như thể chỉ cần ra khỏi thôn tự nhiên sẽ đến được Bắc Kinh vậy. Mà lên Bắc Kinh thì phải làm gì? Ông nói phải gây dựng sự nghiệp nhưng sự nghiệp đó phải xây thế nào, Tử Minh dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi, không thể thâm mưu viễn lự như người lớn. Hiện tại điều duy nhất cậu muốn làm là mau chóng ra khỏi chốn này để xem xem đô thị mà thôn dân hết lời tán tụng rốt cuộc như thế nào.
Cậu không hề biết rằng giây phút ấy chính là bước ngoặt trong cuộc đời cậu, như thể đoàn tàu rời khỏi quỹ tích thông thường để đi vào một con đường khác. Những gì đợi cậu phía trước có nằm mơ cậu cũng không ngờ tới, một cuộc sống mới mẻ và rực rở như đóa hoa mùa hạ, có vui có buồn và đầy nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng không thể thiếu sự lãng mạn và cảm động.