Thấy thân hình lão giả mạnh mẽ lui về phía sau, kiếm trong tay giơ lên, một loại cảm giác hít thở không thông bao trùm lên tất cả những người xung quanh. Trường kiếm của lão giả giơ lên cao, nội khí toàn thân cuồn cuộn. Trên thân kiếm nổi lên một tầng vụ khí màu đen, ẩn trong đó là tiếng tê minh, thanh âm tuy nhỉ nhưng lại thê lương vô cùng, phảng phất giống như vô cùng vô tận oán linh rít gào.
- Dĩ nhiên lại là bí kỹ. Ở cái địa phương quỷ quái này thật là tàng long ngọa hổ. Không chỉ có truyền thừa huyết mạch tưởng chừng như tuyệt chủng lại còn có người hiểu được bí kỹ. Loại bí kỹ này tựa hồ rất mạnh, cũng không bình thường. Chỉ là tu vi người này quá thấp, sợ rằng không có phát huy được toàn bộ uy năng của bí kỹ này!
Thanh niên nhân khẽ nhíu mày, cảm thấy kinh ngạc trước uy thế mà lão giả phát ra.
Đúng như thanh niên nhân nói, một võ giả tứ phẩm không thể nào phát huy toàn bộ bí kỹ được. Bí kỹ là một nhánh độc lập của võ học. Trên cơ bản, mỗi một loại bí kỹ đều phải phối hợp với pháp môn vận kình vận khí đặc biệt. Pháp môn vận kình là kỹ xảo, pháp môn vận khí là tâm pháp. Bản chất của bí kỹ chính là kết hợp lực lượng cơ thể và nội khí cùng với việc vận dụng pháp môn đặc biệt mà xuất ra một loại chiêu pháp có uy lực to lớn. Đương nhiên uy lực lớn nhất cũng chỉ có tam đại bí kỹ mà thôi.
Tam đại bí kỹ, uy lực lớn, đòi hỏi lực lượng thân thể lớn, tiêu hao lớn. Uy lực lớn không cần phải nói, bí kỹ nếu như dùng tốt thì có thể giúp cho võ giả sử dụng bí kỹ vượt cấp khiêu chiến. Tỷ như võ giả tứ phẩm nếu như hiểu được một loại bí kỹ thì có khả năng đánh bại được một vị võ giả ngũ phẩm. Đương nhiên vị võ giả ngũ phẩm này không hiểu được bí kỹ thì điều đó mới có thể xảy ra.
Thân thể người sử dụng dụng bí kỹ phải chịu tổn thương nhất định. Bí kỹ càng cường đại tạo thành tổn thương đối với thân thể càng lớn. Mà sau khi sử dụng bí kỹ, phải mất một đoạn thời gian nhất định mới có thể tiếp tục sử dụng, không thể tiếp tục sử dụng lần thứ hai. Bằng không, cho dù ngươi có thể liên tiếp xuất ra hai chiêu bí kỹ thì sẽ khiến cho thân thể tổn thương vô cùng lớn, thậm chí dẫn đến tàn tật.
Tiêu hao lớn và tổn thương lớn là một đạo lý. Thường thường, một người sau khi sử dụng bí kỹ thì nội khí kình lực trong cơ thể tiêu hao không còn. Sở dĩ nói như vậy thì vô luận là loại bí kỹ nào, nhiều nhất chỉ có thể xuất ra một lần. Nếu như một kích không thành thì chiến lực đại giảm. Ngay cả chạy trốn được hay không cũng rất khó nói. Vì vậy, cho dù hiểu được bí kỹ, nếu như không đến lúc tối hậu, không ai nguyện ý sử dụng.
Hơn nữa bí kỹ, danh như ý nghĩa, thập phần bí mật. Mỗi một loại bí kỹ đều có điểm đặc biệt riêng của nó. Bất cứ người nào nắm giữ được đều liệt nó vào trong những đòn sát thủ, mà những người hiểu được pháp môn của bí kỹ rất ít ỏi. Bí kỹ càng mạnh, phương pháp tu luyện càng khắc nghiệt, quá trình tu luyện càng khó khăn. Tại mọt địa phương nhỏ gần Mãng Thương Sơn này, theo như thanh niên nhân nhận định trên cơ bản không có người nào hiểu được bí kỹ.
Thế nhưng lão giả trước mắt này lại hiểu được, bí kỹ này vô cùng huyền ảo.
- Cũng không biết được hắn có được vận may *** chó nào mà có được bí kỹ. Nhìn quá trình xuất chiêu thì uy lực của bĩ kỹ này hẳn không quá mạnh . Chỉ là không biết con yêu thú cự lang kia có ứng phó được không.
Lão Độc Nhãn là yêu thú, trời sinh linh giác so với nhân loại cường đại hơn rất nhiều. Tại thời điểm mọi người thối lui, nó đã phát hiện ra điều không thích hợp. Nó cũng không nhân cơ hội này mà lao ra khỏi vòng vây. Thân thể lão Độc Nhãn ngưng lại, toàn thân co rút, làm tư thế công kích. Trong giây lát, lão Độc Nhãn giống như một cương chân, hơi thở của nó phát ra âm thanh tê tê, hai làn khói trắng từ trong mũi nó thở ra đều đều.
- A...!
Trong lúc đó, lão giả bất chợt hét lên, trường kiếm trong tay mạnh mẽ đâm tới lão Độc Nhãn. Hầu như cùng lúc đó, thân thể lão Độc Nhãn lùi về phía sau một bước. Một hóa ba, ba đạo hư ảnh lão Độc Nhãn phân biệt chia làm ba hướng rít gào nhào tới.
Đạo hư ảnh ở giữa đối diện với lão giả nhào tới công kích bị luồng kiếm khí trắng đen chém tới liền biến mất. Mặt khác, hai đạo hư ảnh còn lại không có việc gì cũng không chịu ảnh hưởng, một tả một hữu tấn công lão giả. Kiếm khí mà lão giả xuất ra dĩ nhiên hóa thành hai một trắng một đen, chia ra tấn công hai đạo hư ảnh của lão Độc Nhãn. Tốc độ kiếm cực nhanh, mang theo thanh âm tê minh thê thương chém lên hư ảnh.
- Rống....!
Kiếm khí và bóng sói va chạm với như, hầu như đồng thời hai đạo hư ảnh biến mất. Lúc hai đạo bóng ảnh biến mất thì lão Độc Nhãn kêu lên không cam lòng. Thân hình lão Độc Nhãn hiện ra cách lão giả một thước, trên thân nó hiện giờ có thêm ba vết thương sâu tới tận xương cốt, máu tươi tuôn ra. Lão Độc Nhãn chậm rãi ngã xuống.
- Hô!
Thấy lão Độc Nhãn ngã xuống, lão giả thở phào một hơi. Thân thể của lão cũng từ trên không trung té xuống mặt đất.
- Đại trưởng lão!
- Không cần lo cho ta, nhanh, giết nó, lấy nội đan!
Lão giả té trên mặt đất, thấy mọi người chạy lại phía mình hỏi han thì vội vã kêu lên, nét mặt vô cùng tội tệ, những sợi tơ máu hiển hiện rõ trên khuôn mặt lão. Một kiếm vừa rồi đã tiêu gao toàn bộ nội khí trong cơ thể não.
- Vâng!
Mọi người vội vàng nói, nhanh chóng chạy tới trước mặt lão Độc Nhãn.
- Không được giết, không được giết!
Một thanh âm trong trẻo vang lên, sau đó một đạo bóng trắng hiện ra xuất hiện chắn trước người lão Độc Nhãn. Chỉ nghe thấy ' Phụt Phụt Phụt'. Toàn bộ cao thủ của Hắc Long hội đồng loạt ngã xuống, trên trán mỗi người đều có một lỗ máu bằng ngón tay.
- Đây chính là bảo bối a! Các ngươi không được giết.
Bóng trắng vừa xuất hiện chính là thanh niên nhân đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt nãy giờ. Tay trái hắn khẽ búng, một viên huyết châu bắn ra ngoài, đồng thời đại trưởng lão của Hắc Long hội cũng ngã xuống.
- Bí kỹ kia của ngươi không tồi. Tại một địa phương nho nhỏ này dĩ nhiên lại có ngươi hiểu được bí kỹ. Không tồi, không tồi. Đem bí pháp giao ra đây ta lưu lại mạng sống của ngươi!
- Ngươi!
Tất cả phát sinh quá nhanh, nhanh đến nỗi lão giả căn bản không kịp phản ứng gì. Toàn bộ mọi người đều bị nam tử trẻ tuổi này giết chết hết, không mất đến một giây hơn mười gã cao thủ của Hắc Long hội ngã xuống, không cả có lực phản kháng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thanh niên nhân trước mặt này đột nhiên xuất thủ, thân pháp cũng cực kỳ cao minh. Đó không phải là đánh lén, sợ rằng ngay cả thủ hạ của lão giả cũng không có khả năng chống đỡ trên tay hắn. Tốc độ như vậy tu vi chí ít cũng phải trên lục phẩm.
Nhìn nam tử tuấn mỹ tà dị trước mắt, trong đầu lão giả không ngừng lật qua lật lại, lão không ngừng suy nghĩ nhưng không thể nào nghĩ ra từ khi nào Vân Châu Đại Tấn lại có một cao thủ trẻ tuổi như vậy.
- Coi như ngươi muốn giết ta thì cũng phải cho ta minh bạch rốt cuộc chết trên tay ai? Về phần Thất Sát Thông Thiên Kiếm, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?
Lão giả đã hành tẩu giang hồ hơn mười năm, loại sóng gió gì mà chưa thấy qua. Nhìn thủ đoạn của thanh niên nhân, lão giả biết bản thân mình không qua khỏi một kiếp này. Lão giả chỉ đơn giản nằm trên mặt đất, thầm vận nội khí chuẩn bị tự đoạn tâm mạch. Thế nhưng thanh niên nhân dường như biết ý đồ của lão giả, lão giả ngay cả nội khí còn chưa kịp vận hành thì một chỉ phong điểm lên ngực hắn. Lão giả chỉ biết trước ngực mình bị kiềm hãm, toàn thân mềm yếu, đừng nói là vận khí tự đoạn tâm mạch cho dù là cắn lưỡi tự vẫn cũng không có khí lực.
- Không nên nghĩ đến việc tự sát! Trước mặt ta ngươi không có cơ hội tự sát!
Thanh niên nhân ngồi xổm bên cạnh lão giả, chậm rãi quan sát, gằn từng chữ một, trong đôi con ngươi u ám của hắn chớp động ẩn chứa quang mang tàn nhẫn khó lường:
- Hành vi của ngươi khiến ta không hài lòng. Cho nên ta sẽ cho ngươi nếm thử một chút lợi hại của ta rồi mới ép hỏi ngươi!
Nói xong, ngón tay thanh niên nhân điểm nhẹ lên trán lão giả. Hai mắt lão giả mạnh mẽ thoáng cái mở trừng trừng, toát ra vẻ tuyệt vọng cực độ. Hắn muốn mở miệng tru lên nhưng không thể nào được. Lúc này thân thể lão giả bắt đầu co quắp, theo thời gian trôi qua, biên độ co quắp ngày càng lớn, lỗ chân lông toàn thân bắt đầu chảy mắu. Sự đau đơn này so với việc bị Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm phản phệ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Lúc ngón tay thanh niên nhân điểm ra, lão giả không chịu được bao lâu liền ngã xuống đất. Hiện giờ chỉ còn lại lão Độc Nhãn đang thoi thóp nằm một bên.
Lão Độc Nhãn vô lực mở mắt, dùng ánh mắt vô thần cực độ nhìn thanh niên nhân. Ánh mắt vòng vo qua lại, theo linh trí của lão Độc Nhãn thì hôm nay chính là ngày chết của nó rồi. Vô luận là nhóm người kia hay người thanh niên hiện tại đều là vì bản thân mình mà mới. Hiện tại toàn thân lão Độc Nhãn vô lực, không làm được gì. Chu dù những người này có bỏ qua cho nó rời đi thì bản thân lão Độc Nhãn cũng không sống được bao lâu. Cho nên đối với việc thanh niên nhân này xuất hiện lão Độc Nhãn cũng không có biểu hiện kinh hoảng. Lúc này lão Độc Nhãn đã nhìn thấu được lằn ranh sinh tử.
- Ngươi là một con lang chết tiệt!
Cảm giác được ánh mắt của lão Độc Nhãn, thanh niên nhân thầm giật mình phảng phất giống như phát hiện ra được bảo bối. Ngồi xổm trước mặt lão Độc Nhãn, thanh niên nhân liền lấy ra một viên đan hoàn màu đỏ thắm nhét vào trong miệng nó. Viên đan hoàn vừa vào miệng liền biến thành một cỗ nhiệt lưu phát tán trong kinh mạch toàn thân lão Độc Nhãn, bắt đầu trị thương cho lão Độc Nhãn.
Vốn đang tuyệt vọng, lão Độc Nhãn rốt cuộc cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn thanh niên nhân này. Trong ánh mắt lộ ra dáng vẻ không giải thích được.
- Nhìn bộ dáng của ngươi hản là đã khai mở linh trí. Ngoại trừ việc không thể nói ra thì linh trí của ngươi cũng giống như người thường!
Thanh niên nhân cười hỏi.
- Nghe hiểu thì gật đầu, nếu như hiểu là giả bộ thì ta sẽ đem ngươi đến vách núi kia cho ngươi chậm rãi chết trong đau đớn!
Lời nói này có ý tứ gì chứ, lão Độc Nhãn nghe được đương nhiên hiểu, cả người mạnh mẽ run lên. Ánh mắt lão Độc Nhãn nhìn thanh niên nhân và dáng tươi cười của hắn hoàn toàn tương phản với những gì hắn đang thể hiện. Một đôi mắt băng lãnh, một cỗ tử khí mãnh liệt. Lão Độc Nhãn bất giác gật đầu.
- Nghe hiểu là tốt rồi. Ta và bọn họ không giống nhau, ta không cần nội đan của ngươi, lại càng không cần thịt cùng máu huyết của ngươi. Ta chỉ cảm thấy hứng thú đối với huyết mạch hồng hoang dị thú trên người ngươi. Tuy rằng huyết mạch vô cùng mỏng, thực lực hữu hạn thế nhưng lại có tiềm lực rất lớn. Hiện ta vừa hay ta khuyết thiếu một con linh thú, ngươi có bằng lòng cùng ta định ra huyết khế, cho ta sử dụng?
Linh thú? Huyêt khế?
Lão Độc Nhãn cũng không biết đây là thứ gì, chỉ là khi nghe được hai từ này thân thể nó theo bản năng co rụt lại, thân thể nổi lên cảm giác khó chịu.
Thế nhưng với tình huống hiện tại, lão Độc Nhãn căn bản không thể nào phản kháng. Thanh niên nhân lại nói:
- Ngươi đồng ý!
Thế nhưng lời nói còn chưa dứt, thanh niên nhân liền cắt ngón tay lấy ra một giọt máu, ấn lên trán lão Độc Nhãn. Một ký hiệu huyền ảo xuất hiện xung quanh ngón tay của thanh niên nhân. Thanh niên nhân căn bản không cho lão Độc Nhãn cơ hội trả lời và phản kháng.
Ký hiệu huyền bí vừa hình thành, giọt máu trên đầu ngón tay thanh niên nhân liền điểm lên trên đó. Ký hiệu và giọt máu vừa chạm vào nhau liền lóe lên một tia sáng đỏ như máu. Sau đó biến mất không thấy đâu. Ký hiệu huyền bí kia ấn lên trán lão Độc Nhãn liền biết mất ngay lập tức. Mà bản thân lão Độc Nhãn cảm thấy tựa hồ có một vật gì đó chui vào trong ý thức của mình. Thế nhưng thời gian xảy ra quá hắn nó căn bản không cảm nhận được đó là vật gì. Đang suy nghĩ mông lung thì bên tai truyền đến thanh của của thanh niên nhân:
- Tốt! Đứng lên!
- Đứng lên!
Tuy rằng vừa ăn xong một viên đan cổ quái, thương thế của lão Độc Nhãn hòa hoãn đi rất nhiều, thế nhưng với thân thể của nó hiện tại muốn đứng lên cũng có chút miễn cưỡng. Lão Độc Nhãn muốn cự tuyệt, nhưng nó lại không nghĩ tới thân thể của chính mình lại không nghe mình sai sử mà theo thanh âm của thanh niên nhân đứng lên. Đừng đợt đau nhức tấn công thần kinh của lão Độc Nhãn nhưng nó không cách nào phản kháng.
- Không tồi! Không tồi!
Thấy lão Độc Nhãn đứng lên, thanh niên nhân càng thêm thỏa mãn.
- Ta xem ngươi hẳn là vẫn dựa vào bản năng để tu luyện đến bước này. Tuy rằng chỉ có một tia huyết mạch thượng cổ dị thú nhưng có thể tự thân tu luyện đến bước này cũng coi như không tồi. Chỉ là nếu như không có ai chỉ điểm thì ngươi muốn tiên thêm một bước nữa cũng rất khó khăn. Nếu như đã trở thành linh thú của ta, tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Ta sẽ truyền cho ngươi pháp môn tu luyện chính tông của yêu thú, trợ giúp ngươi tu luyện!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Lão Độc Nhãn nghe hiểu tiếng người. Nó ô ô lên hai tiếng, đi tới trước mặt thanh niên nhân, cái đuôi phía sau vẫy liên tục, có vẻ nhu thuận không gì so sánh được.
Lúc này, thanh niên nhân mới quay đầu lại nhìn lão giả đang sùi bọt mép nằm trên mặt đất mà đắc ý với một chỉ vừa rồi của mình.
- Thế nào! Đã suy nghĩ kỹ chưa. Phương pháp tu luyện bí kỹ này ngươi có bằng lòng giao ra hay không.
Lão giả co quắp nằm trên mặt đất, hiện tại hắn đã hoàn toàn không thể khống chế được thân thể của chính mình, hơn nữa trong trạng thái co quắp muốn làm ra động tác gật đầu lại càng thêm khó. Nếu như không chú ý còn tưởng rằng hắn đang cơ quắp theo quán tính.
- Ngươi đến tột cùng là gật đầu hay lắc đầu đây?
Bên tai lại truyền đến thanh âm của thanh niên nhân. Lão giả gian nan mở mắt nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mắt này. Trong mắt hắn, người thanh niên này phảng phất giống như đến từ Cửu U Minh Ngục, giống như Thị Huyết Ác Ma, vô cùng đáng sợ.
Lão giả dốc hết khí lực toàn thân gật đầu một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin. Hiện tại lão giả không cầu sống, nhưng hắn lại muốn chết thật nhanh.
- Như vậy mới đúng chứ! Nhưng thật ra so với vừa rồi có tiến bộ rất lớn. Thật là, sớm đồng ý có phải tốt hơn không. Hết lần này đến lần khác muốn làm anh hùng. Trên đời này làm gì có anh hùng?
Thanh niên nhân vừa cười vừa lắc đầu, ngón tay lại điểm lên trán lão giả một lần nữa:
- Hiện tại nói đi.
Lão giả thở phì phò từng ngụm, từng ngụm một, cũng không có nói gì. Lão giả nỗ lực giơ tay phải của mình lên chỉ vào trong ngực của mình.
Thanh niên nhân híp con mắt lại, khoát tay, cắt nát y phục của lão giả, lộ ra thân thể cường tráng của hắn.
- Như thế cũng là một biện pháp không tồi!
Nhìn dấu viết trước ngực vô cùng nhợt nhạt của lão giả. Thanh niên nhân cười lạnh một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào dấu vết trên ngực lão giả, một người thật lớn toàn thân đầy máu xuất hiện. Sau đó một quyển trục màu đen rơi xuống tay hắn.
Mở quyển trục, nhìn qua vài lần, sắc mặt thanh niên nhân đại biến. Nụ cười của hắn trong chớp mắt biến mất.
- Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm. Không phải bí kỹ, là dị thuật. Ta dĩ nhiên lại nhìn lầm.
Thanh niên nhân cất quyển trục vào trong tay áo, sau đó nhẹ nhàng phất một cái, thân thể lão giả liền bắn ra xa hơn mười trượng đánh lên một cự thạch gần đó. Một ngụm tiên huyết mạnh mẽ từ trung miệng phun ra, thân thể lão giả rơi xuống mặt đất, nằm im không nhúc nhích.
Thanh niên nhân cũng không buồn liếc mắt nhìn lại, tay áo phất lên, thân hình một lần nữa giống như lá rụng, tùy theo gió bay đi, chỉ để lại một đống thi thể và hỗn độn.
Nếu như Cẩu Đản Tử ở chỗ này, thấy trường phát sinh nơi đây nhất định sẽ cả kinh. Bởi vì thủ đoạn thanh niên nhân thu lão Độc Nhãn vừa hiện ra cho thấy đây không phải là thế giới võ hiệp giống như hắn tưởng tượng. Chí ít đây không phải thuần túy là một thế giới võ hiệp.
Mãng Thương Sơn, Tây sơn khẩu.
Khắp nơi trên mặt đất đều là thi thể, một mảng hỗn độn.
Hàn phong lạnh lẽo thổi qua càng lộ ra vẻ thê lương. Lúc này đây đã bước vào thời kỳ lạnh nhất của mùa đông, nhiệt độ cực thấp, hơn nữa hàn phong thổi qua, chỉ mất nửa ngày, máu trên tuyết đều đông lạnh lại. Những thi thể này bị đông lạnh dẫn đến mất thăng bằng. Một lát sau một trận âm phong thổi qua.
Trận âm phong này vô cùng lạnh lẽo, nhẹ nhàng thổi qua những thi thể đã bị đông cứng trên mặt đất. Nguyên bản, những thi thể này đông lạnh cứng như sắt đá, vậy mà "bá" một âm thanh giòn tan vang lên, giống như cành cây khô trong rừng bị bẻ gẫy vậy.
Đích thật là bị bẻ gãy, hơn nữa không phải chỉ một mà là toàn bộ hơn trăm cỗ thi thể ở tây sơn khẩu bất thình lình bị âm phong thổi qua. Thoáng cái giống như một đoạn gỗ mục tan vỡ.
Tất cả các thi thể đóng băng đều tan vỡ thì không có gì đáng nói nhưng chỉ có thi thể của đại trưởng lão bị thanh niên nhân thần bí kia bỏ qua lại xuất hiện biến hóa quỷ dị không thôi.
Ở trong tây sơn khẩu, các thi thể khác đều giống nhau, âm phong lạnh lẽ không gì so sánh được thổi qua đều khiến những thi thể này tan vỡ. Chỉ có thi thể của đại trưởng lão, sau khi phát ra vài tiếng "ba", bên ngoài thân thể hắn sản sinh ra một đoạn văn tự, đến cuối cùng một thanh âm vang lên, thi thể đại trưởng lão liền nứt ra, một đạo hắc khí tinh tế từ trong đầu đại trưởng lão chui ra. Hắc khí này càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, tựa hồ sắp sửa ngưng tụ. Chỉ là ở đây là sơn khẩu, gió núi cực lớn. Hắc khí giống như cát bụi, bị gió thổi qua liền tản ra. Chỉ là hắc khí này cùng với bụi khí này khác nhau. Những hắc khí này chưa hoàn toàn bị gió thổi đi. Bị gió thổi đi xa mấy trượng, hắc khí giống như bị một cỗ lực lượng vô hình bám lấy, bắt đầu ngưng tụ về một hướng.
Gió núi quá nhiều, một trận gió yếu đi liền có trận gió khác thay thế. Vô cùng vô tận, từng sợi hắc khi nhè nhẹ, tuy rằng rất ngoan cường thế nhưng thủy chung vẫn không thể nào đấu lại tự nhiên. Dưới sức gió cực lớn, hắc khí cũng dần tiêu tán. Cuối cùng chỉ còn sót lại một chút nhỏ hắc khí theo gió núi chậm rãi bay xuống chân núi.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Sáng sớm ngày hôm sau, khi những ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu sáng xuống muôn nơi, chậm rãi thoát khỏi sự che chắn của những rặng núi cao chót vót, truyền tới thôn sơn dưới chân Mãng Thương Sơn.
Khí trời giống như một đứa trẻ con, tính khí thay đổi thất thường. Ngày hôm qua còn âm phong nặng nề, gió lạnh gào rít từng cơn. Vậy mà ngày hôm nay ánh mặt trời trên cao chói lọi, xóa bớt phần nào cái giá lạnh của mùa đông.
Cẩu Đản Tử thức dậy từ rất sớm, cũng không biết vì sao bản thân Cẩu Đản Tử nằm bất động một ngày đêm, toàn thân bây giờ vô cùng khó chịu. Bởi vì thụ thương cho nên phải nằm trên giường vài ngày, không được hoạt động gì cả khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.
Ngày hôm nay, Cẩu Đản Tử rốt cuộc cũng tỉnh lại, cơn sốt cao cũng đã hạ xuống. Lúc này Cẩu Đản Tử chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, khí sắc hồng hào, giống như bản thân hắn chưa từng bị thương vậy. Cẩy Viên nhanh chân nhanh tay nhảy từ trên giường xuống, chạy đến chỗ đất trống trên núi phía sau nhà mình tu luyện.
Hiện giờ khác trước rất nhiều. Một bộ Thái Cực Quyền đơn giản hóa, Cẩu Đản Tử đánh hai lần rồi mà vẫn không có cảm giác sung sướng. Cảm giác tâm tùy ý động, ý tùy khí đi ngày hôm nay của Cẩu Đản Tử làm cho hắn cảm thấy không thích hợp, Không phải trong đầu hắn nhiều tạp niệm mà là trong thời gian tu luyện, Cẩu Đản Tử cảm giác được khi huyết lưu động trong kinh mạch càng thêm rõ ràng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Người ngoài không biết, trong đoạn thời gian Cẩu Đản Tử bị sốt cao, thương nặng, hôn mê bất tỉnh trong hai ngày này Cẩu Đản Tử không hề có ngủ một khắc nào. Linh giác, thần hồn của hắn đều bị vây ở trong một loại cảm giác kỳ dị, mà loại trạng thái này đều từ con mắt của Cẩu Đản Tử mà ra.
Tại thời điểm Cẩu Đản Tử sắp sửa bị Hắc Hùng giết chết thì xuất hiện một biến hóa cực kỳ huyền diệu. Lúc đó trong vòng nguy cấp, Cẩu Đản Tử cũng không có cảm nhận được cái gì, thế nhưng sau khi hôn mê, Cẩu Đản Tử lại cảm giác giống như mình đang nằm mộng. Cẩu Đản Tử cảm giác được thân thể mình phiêu du, bay bổng đến một không gian hư vô. Trong không gian này Cẩu Đản Tử cảm thấy giống hệt như vũ trụ ở kiếp trước, hắc ám, hư vô, cái gì cũng không có ngoại trừ một con mắt.
Điều đặc biệt hơn nữa, con mắt này, Cẩu Đản Tử cảm nhận được rất có khả năng chính là con mắt của hắn. Một mảnh hư không, huyền phù trên đó là một con mắt lớn. Con mắt này màu vàng, mang theo hoa văn cổ quái, tản mát ra kim quang nhàn nhạt. Kim quang đó chính là nguồn sáng duy nhất của mảnh hư không này.
Trong khoảng thời gian này Cẩu Đản Tử cảm giác mình giống như một đoàn vụ khí, bồng bềnh trôi nổi trong phiến hư không này. Cẩu Đản Tử có thể khống chế được đoàn " thân thể''. Đoàn "thân thể" có thể dựa theo hắn tâm tùy ý động mà di chuyển. Nhưng cũng chỉ là di chuyển mà thôi.
Bản thân Cẩu Đản Tử cũng đã từng cố gắng chạy lại chỗ con mắt kia, thế nhưng cho dù hắn có đi về phía trước bao xa đi chăng nữa thì con mắt kia vẫn luôn treo trên đỉnh đầu của hắn. Hơn nữa Cẩu Đản Tử cũng không làm cách nào thu ngắn khoảng cách được với con mắt kia. Thậm chí Cẩu Đản Tử hoài nghi bản thân mình ở trong hư không này căn bản không có di động. Chỉ có ý thức của bản thân cảm giác như chính mình đang di động mà thôi.
Đương nhiên, cảm giác huyền ảo thần bí này Cẩu Đản Tử không thể nào giải thích được. Ở trong phiến hư không này Cẩu Đản Tử không biết mình ngây ngốc bao nhiêu lâu, liền cảm thấy toàn thân chấn động. Sau đó hư không biến mất, con mắt lớn kia cũng biến mất, mà bản thân Cẩu Đản Tử cũng trở về thế giới hiện thực, hắn tỉnh lại.
Tựa hồ, tất cả đều kết thúc. Thế nhưng vài ngày tiếp theo, Cẩu Đản Tử cảm giác được con mắt của chính mình xảy ra biến hóa.
Khi Cẩu Đản Tử tập trung ý thức đến con mắt, không bao lâu sau, con mắt sẽ phát sinh một loạt biến hóa. Đầu tiên biến thành kim sắc, trong mơ hồ còn có thể thấy được hoa văn tinh tế, giống hệt với con mắt thần bí luôn treo lơ lửng trên đầu hắn ở trong hư không huyền ảo kia.
Sau khi con mắt biến thành dị trạng như vậy, Cẩu Đản Tử không chỉ có thể nhìn rõ mọi vật, thậm chí những gì xảy ra sau lưng hắn cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. Nói cách khác con mắt của hắn sau khi biến thành kim sắc sẽ có phạm vi thị giác 360 độ. Tuyệt đối không xuất hiện góc chết (giống Mắt Điên trong Harry Postter).
Trừ điều đó ra, thị lực của Cẩu Đản Tử so với lúc con mắt bình thường cũng được tăng cường đáng kể. Những vật ở rất xa Cẩu Đản Tử cũng có thể thấy rõ, phạm vi đường nhìn mở rộng lên mấy lần. Mà sự mẫn cảm về khoảng cách của hắn cũng được tăng cường.
Hai điểm này chính là biến hóa lớn nhất của con mắt Cẩu Đản Tử.
Ngoại trừ hai điểm lớn này ra thì trọng yếu hơn cả, Cẩu Đản Tử có thể nội thị. Chỉ cần khiến con mắt biến thành màu hỏa hồng, Cẩu Đản Tử có thể thấy được tình huống trong cơ thể mình rất rõ ràng. Máu lưu động, cấu thành cốt cách, lộ tuyết nội khí trong kinh mạch. Thậm chỉ cả quá trình trao đổi chất cũng nhìn thấy được. Tất cả không thể nào qua được con mắt biến thái của Cẩu Đản Tử.
Mà ngoại trừ việc nội thị ra, điều làm cho Cẩu Đản Tử coi trọng chính là khả năng khống chế nội khí trong cơ thể của mình được nâng cao lên vô số lần. Hiện tại hắn có thể khống chế được một lượng nội khí rất nhỏ trong cơ thể. Mà trước đây Cẩu Đản Tử chỉ dám bằng vào cảm giác, dựa theo lộ tuyến vận hành nội khí cố định để vận hành nội khí, không dám vượt qua giới hạn. Bản thân hắn rất sợ tẩu hỏa nhập ra. Thế nhưng hiện tại, tất cả đều ở trong tầm mắt của hắn. Cẩu Đản Tử có thể tùy thời thả chậm tốc độ vận hành nội khí, hay là quay đầu . Đương nhiên điều này cũng phải nằm trong phạm vi không chế của hắn mới thực hiện được. Đồng thời quá trình tu luyện Ly Hỏa Tâm Pháp của Cẩu Đản Tử cũng có được rất nhiều chỗ tốt.
Tuy rằng Ly Hỏa Tâm Pháp chỉ tinh thâm hơn Đại Lực Kim Cương khí công một chút. Dù sao cũng là một môn nội công tâm pháp cực kỳ cao thâm, ở trong đó cũng có một vài chỗ tinh xảo huyền bí. Đặc biệt là bản thân Cẩu Đản Tử chỉ có thể thu nạp thiên địa nguyên khí có thuộc tính hỏa vào trong cơ thể chậm rãi luyện hóa thành nội khí của bản thân. Những thuộc tính khác đều bị bài trừ ra khỏi cơ thể. Còn Đại Lực Kim Cương khí công chẳng phân biệt tốt xấu, cái gì cũng ăn. Mà trường hợp này khi luyện hóa thiên địa nguyên lực cần phải có khả năng khống chế với nội khí cực cao. Mà khi Cẩu Đản Tử có được Ly Hỏa Tâm Pháp lại chậm chạp không tu luyện cho nên không có nắm bắt được điểm mấu chốt. Hiện giờ vấn đề nan giải này đã được giải quyết.
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là Cẩu Đản Tử chiếm được đại tiện nghi. Hắn đồng thời còn phát hiện thời gian con mắt duy trì trạng thái dị thường mất rất nhiều tinh lực. Không chỉ tiêu hao tinh thần mà thân thể hắn cũng phải chịu gánh nặng rất lớn. Lấy trạng thái thân thể hiện tại của Cẩu Đản Tử thì cũng chỉ có thể duy trì được năm phút là đến cực hạn.
Mà cực hạn ở đây là như thế nào?
Quá năm phút, Cẩu Đản Tử sẽ có cảm giác mệt mỏi rã rời đến cực điểm, toàn thân vô lực, ngả lưng xuống là ngủ. Ngủ liền một ngày một đêm. Qua ngày thứ hai khi tỉnh dậy, tinh thần cũng không có được tốt cho lắm. Trải qua mấy lần đầu tiên duy trì đến cực hạn, hiện giờ Cẩu Đản Tử không có duy trì lâu như thế nữa, đại khái cũng chỉ một nửa thời gian mà thôi. Mỗi ngày đều như thế, kiểm tra tình hình trong cơ thể mình, vì bản thân sắp sửa tu luyện Ly Hỏa Tâm Pháp mà chuẩn bị cực kỳ tốt.
Trước đây vì khả năng khống chế của bản thân thiếu hụt mà Cẩu Đản Tử không dám tu luyện một cách tùy tiện. Thế nhưng hiện tại, thông qua mấy ngày tỉ mỉ quan sát. Cho dù bản thân không có duy trì trạng thái đặc thù của con mắt thì Cẩu Đản Tử có nắm chắc việc tu luyện Ly Hỏa Tâm Pháp an toàn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đánh xong một bài Thái Cực Quyền hoàn chỉnh, Cẩu Báo Tử thở phào một hơi, nét mặt không hề tỏ thái độ hay cảm giác gì.
- Trách không được người ta thường nói. Người vô tri thường không biết sợ. Trước đây ta còn tưởng rằng đã tu luyện Thái Cực Quyền đến một cảnh giới nhất định. Hiện tại mới biết được những gì trước đây tu luyện đều là *** chó. Hiện tại ta với sự vận hành của nội khí và khí huyết có một bước lý giải nhất định, bản thân lại hiểu rõ Thái Cực Quyền thêm một tầng. Thực nghĩ không ra nội khí và động tác phối hợp không đúng không phải do Thái Cực Quyền mà vấn đề là ở bản thân mình. Ta chỉ có thể hiểu được quá trình vận hành nội khí và khí huyết mà không thể nào chân chính nắm giữ được nó. Muốn nắm giữ được thì phải dung hợp thêm quyền ý với quyền pháp làm một. Con đường phải đi còn rất dài. Được rồi trước đây ta đối với ca quyết Thái Cực Quyền cho rằng không dùng được. Thế nhưng một bài quyền vừa rồi cho ta cảm giác thiếu hụt. Không được, hiện giờ ca quyết vẫn còn nhớ rõ, phải về nhà ghi lại vào giấy. Vạn nhất quên mất chỗ nào thì tổn thất vô cùng to lớn.
Cẩu Báo Tử ổn định thân thể, đôi mắt nhắm lại, chậm rãi suy nghĩ. Hắn suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua. Mấy ngày hôm trước còn nằm trên giường thử nghiệm công dụng của con mắt cũng không có nghĩ đến những chuyện khác.
- Con mắt của ta có chút tương tự luân nhãn, có thể xuyên thủng được thế giới hỏa ảnh? Không đúng, thế giới hỏa ảnh cũng không có chữ hán, hơn nữa thế giới này cũng không có ninja. Có thể chỉ là trùng hợp thôi. Chỉ là không biết con mắt này có khả năng phục chế võ công của người khác hay không!
Nghĩ tới đây Cẩu Báo Tử không khỏi liếm liếm đôi môi khô khốc của mình. Hắn đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với chính bản thân mình, thậm chí còn muốn đi thử một lần.
Thế nhưng rất nhanh Cẩu Báo Tử lại bắt đầu nhụt chí. Tại một sơn thôn hẻo lánh này, đâu có ai để cho hắn thí nghiệm con mắt của mình có thể phục chế võ công hay không?
Ở đây người mạnh nhất chính là tỷ phu của hắn Vương Thiên Lôi. Mà võ công của Vương Thiên Lôi, trên cơ bản Cẩu Báo Tử đều biết hết rồi. Không những thế còn có một vài chỗ bản thân Cẩu Báo Tử còn tinh thông hơn Vương Thiên Lôi. Còn những người khác ở trong thôn thì không đáng nhắc tới.
- Được rồi!
Bỗng nhiên, mắt Cẩu Báo Tử sáng lên, hắn vừa nghĩ tới một người.
- Vũ Thanh Long, người này ở trong thôn có tài bắn cung rất khá. Nghe nói gia đình hắn có thuật bắn tên tổ tuyền, không biết là thật hay giả. Nghe nói Vũ gia chưa bao giờ để ngoại nhân nhìn thấy mình luyện bắn cung. Cũng chỉ có trong thời gian săn bắn mới có cơ hội nhìn thấy. Chỉ tiếc là niên kỷ của ta quá nhỏ, không có cơ hội theo đội săn bắn vào núi. Bằng không nhất định sẽ có cơ hội quan sát!
Trong lòng Cẩu Báo Tử thầm nghĩ.
Đánh xong một bài Thái Cực Quyền, Cẩu Báo Tử rất thất vọng, bởi vì một trong lúc đánh ra một bài quyền này không có hoàn mỹ như trong tưởng tượng của hắn. Thậm chí rất không tốt.
Bất quá nguyên nhân không hoàn mỹ hắn cũng đã tìm được, cho nên trong nội tâm dù có chút tiếc nuối nhưng lại không hề lo lắng.
Lộ tuyến vận hành nội khí cùng khí huyết và lực khống chế của bản thân cần phải trải qua một thời gian mới có thể thành thạo được. Điều này không thể giải quyết một cách đơn giản được. Như buổi sáng ngày hôm nay, chắc chắn không thể giải quyết xong.
Nhìn sắc trời, vừa lúc buổi trưa, mọi người ở nhà chắc chắn cũng đã thức dậy hết. Lão nương tỉnh lại phát hiện không thấy mình trên trường, chỉ sợ lại lo lắng, kêu mọi người đi tìm.
Cẩu Báo Tử suy nghĩ một hồi, hắn không trì hoãn thời gian thêm nữa, quay người chạy về nhà. Lúc này Cẩu Báo Tử không có để ý thấy bên kia vách núi, có một đoàn hắc khí chậm rãi theo gió bay xuống.
Vốn đoàn hắc khí này chỉ là theo gió bay đi trong không khí, vô cùng từ tốn. Thế nhưng không biết tại sao lại tiếp cận mười trượng xung quanh Cẩu Báo Tử. Dường như đoàn hắc khí này bị Cẩu Báo Tử hấp dẫn khiến cho tốc độ của nó trở nên nhanh hơn. Mà Cẩu Báo Tử căn bản không có chú ý tới đoàn sương mù nhàn nhạt này, cũng không có phòng bị.Cẩu Báo Tử vừa mới di chuyển được vài bước, hắc khí liền đuổi theo hắn, cứ như vậy chậm rãi tiếp cận đỉnh đầu của Cẩu Báo Tử rồi từ từ chui vào trong đầu của hắn.
Cẩu Báo Tử đang từ từ đi về phía trước, thân thể đột ngột cứng đờ. Sau đó ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt, liền té trên mặt đất. Nửa canh giờ sau, người Chu gia lo lắng vô cùng, bọn họ rốt cục cũng tìm tới dãy núi sau nhà, tìm thấy Cẩu Đản Tử đang nằm bất động trên một mảnh đất trống. Lại một hồi gà bay chó chạy (hỗn loạn) diễn ra!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
- Ta tại sao lại chạy đến địa phương quỷ quái như thế này?
Hư không vô tận, trên đỉnh đầu huyền phù một con mắt lớn quỷ dị. Cẩu Báo Tử suy nghĩ đến nỗi choáng váng đầu óc, thật sự quá choáng váng. Cẩu Báo Tử biết thật ra bản thân mình đã ngất xỉu, vấn đề là bản thân hắn không biết mình tại sao lại ngất xỉu đi nữa. Chính bản thân mình vừa mới tỉnh lại không bao lâu, thân thể cũng vừa mới khỏe mạnh trở lại. Tại thời điểm phát hiển ra dị trạng của đôi mắt của mình, Cẩu Báo Tử cũng không có phát hiện ra thân thể mình có cái gì không tốt. Tại sao lại đột nhiên hôn mê thế này?
Rất nhanh, Cẩu Báo Tử liền biết được đáp án. Ở trong hư không vô cùng vô tận, lúc trước chỉ có hắn và con mắt quỷ dị to lớn huyền phù ở trên không trung kia thì không có bất cứ thứ gì khác. Nhưng lúc này đây Cẩu Báo Tử lại thấy một thứ không nên tồn tại trong này, một đoàn hắc khí. Đoàn hắc khí này trôi nổi bồng bềnh trước mắt Cẩu Báo Tử. Cẩu Báo Tử cũng không biết được đoàn hắc khí này là cái gì, thế nhưng theo bản năng Cẩu Báo Tử cảm nhận được sự nguy hiểm từ đoàn hắc khí này. Cẩu Báo Tử bắt đầu lui về phía sau.
Đoàn hắc khí nhào tới Cẩu Báo Tử, Cẩu Báo Tử hét ầm lên. Đương nhiên, nếu như lúc này Cẩu Báo Tử có thể phát ra âm thanh thì hắn nhất định sẽ hét ầm lên. Nhưng Cẩu Báo Tử cũng không biết, hiện tại bản thân hắn cũng là một đoàn hắc khí, so với đoàn hắc khí đang đuổi theo đó thì nồng đậm hơn rất nhiều. Tiếng gào thét, Cẩu Báo Tử chỉ cảm thấy là do linh hồn hắn phát ra.
- Đây là....!
Tại thời điểm cảm giác được tiếng hét chói tai của mình, Cẩu Báo Tử mới phát hiện, tình huống lúc này không giống như những gì mình tưởng tượng. Đoàn hắc khí này cũng không phải là oan hồn, lệ quỷ trong truyền thuyết. Mà tình huống này cũng không phải đoạt xá linh hồn giống như tiểu thuyết internet vẫn thường có.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina