Trương Tam Phong dị giới du
Tác giả Tả Tự Bản - 写字板 .
Chương 19: ĐẤU BẢO ĐẠI HỘI (1)
Dịch giả: ttdv
Tàng Thư Viện
Bần đạo tự có chủ ý, thế nào lại mắc lừa mấy chú lùn này được!
“Làm sao đại sư lại biết ta chưa từng thấy qua? Nói không chừng là ta đã thấy qua nhiều, mấy thứ đồ của người chắc cũng hư hỏng hết rồi?” Ta cố ý chèn ép vinh dự của đại sư.
“Hắc hắc, dựa vào ngươi à? Ngươi còn nhỏ tuổi vậy mà dám nói đã thấy qua nhiều à? Ngay cả ta đã hơn 800 tuổi cũng còn không dám nói!”
“Hắc hắc, ta thấy được chắc có lẽ không nhiều hơn đại sư!” Ta cố ý ngừng lại một chút.
“Ha ha, tiểu tử cũng biết sai rồi à!” Đại sư đắc ý nói.
“Ta … có … chắc chắn … nhiều hơn so với đại sư … !”
“Ngươi nói cái gì?” Đại sư cả giận.
“Ta có đồ tốt, đoan chắc là so với đồ tàng trữ của toàn ải nhân tộc thì còn nhiều hơn!” Ta lớn tiếng trả lời.
“Ha ha …” Đại sư không giận mà cười. “Ngươi có? Ha ha! Đem ra cho ta nhìn xem?”
“Ta tuy có đồ tốt, nhưng cũng không phải tùy tiện là có thể cho người khác xem được!” Ta đem nguyên văn câu nói của đại sư trả lại cho hắn.
“Ha ha! Có ý tứ! Đã khoe khoang còn bảo ta không phản đối, tiểu tử ngươi lợi hại à!”
“Có dám cược không?”
“Ồ, cược thế nào?”
“Ta đem ra một kiện, đại sư lại đem ra một kiện so tốt xấu với nó. Sau đó ta lại lấy ra một kiện so với đồ của đại sư, cuối cùng xem ai không xuất ra được nữa thì tính là thua cuộc! Người thắng cuộc có thể chọn một kiện vật phẩm của người thua làm phần thưởng! Không biết đại sư có dám không?”
“Tiểu tử, ta không muốn so đo với ngươi, gia thế của ngươi có thể không tệ nhưng tuyệt đối sẽ không lại mấy ngàn năm tàng trữ của chúng ta. Ta không thể khi dễ một hài tử!” Ai … lão gia hỏa này, thật đúng là một người không tệ! Chỉ là bảo ta nhìn chằm chằm, đành phải ủy khuất tìm người giúp thôi!
“Thế này đi! Chúng ta có thể đi đến phía trước, ta tìm mẫu thân ra mặt, đại sư tìm tộc trưởng ra mặt. Nếu ngài đã biết gia thế của ta thì nên biết ta cũng không cần một kiện đồ vật, ta xem trọng chính là hy vọng có thể thông qua lần trao đổi này có thể tăng thêm kiến thức, ta hy vọng đại sư có thể thành toàn cho ta!”
“Vậy à, được rồi, nếu như công chúa điện hạ ra mặt ta đương nhiên không còn gì để nói! Đi thôi!”
Trở lại đại sảnh, đại sư đi tìm tộc trưởng để thương lượng, rất nhanh đã nổi lên tranh luận!
Ta đem đầu đuôi sự tình kể lại cho mẫu thân, bà cau mày nói: “Con đừng tưởng rằng có kiện thần khí thì không xem ai ra gì, tàng trữ mấy ngàn năm của ải nhân không phải là nói giỡn, tuyệt đối sẽ có vài món thần khí trong tay! Con có nắm chắc thắng không? Đừng có đem “Nộ Long Chi Bào Hao” thua đó!”
“Mẫu thân xem thường con sao? Thần khí còn phân cấp bậc, ‘Nộ Long Chi Bào Hao’ bài danh là đệ nhất thần khí cung nỏ, trừ khi bọn họ còn có vũ khí bài danh đệ nhất khác, đệ nhất pháp trượng ‘Ma Pháp Thần Chúc Phúc’ thì ở tại Tinh Linh Chi Sâm, đệ nhất kiếm ‘Chiến Thần Lễ Tán’ thì ở tại tổng bộ Quang Minh giáo hội, nghe nói tổ mẫu của con còn giữ đệ nhất chủy thủ ‘Nguyệt Thần Chi Vẫn’ là sát thủ chi vương trong ngũ đại cường giả của đại lục, bọn họ còn có thể đem ra được cái gì?”
“Còn thương? Đệ nhất thương “Thiểm Điện Chi Nộ’ không biết hạ lạc ở đâu, còn thuẫn bài nữa? Đệ nhất thuẫn ‘Sanh Mệnh Nữ Thần Thủ Hộ’ cũng không biết ở đâu? Còn có khải giáp nữa chứ?”
“Cho dù bọn họ có thì nhiều nhất cũng chỉ bình thủ, đều là đệ nhất, chúng ta không chắc là thua? Bình thủ thì không bị tổn thất, còn nếu thắng thì có thể được một kiện thần khí mà!”
“Con cũng thật âm hiểm mà! Được rồi, nhưng con phải chia một nửa!” Mẫu thân lại uy hiếp ta.
“Chia như thế nào? Đập nó thành hai nửa?” Ta giả ngu.
“Con đưa ta một nửa giá thị trường rồi con lấy vật, còn không thì ta đưa con tiền rồi ta lấy vật! Mẫu thân cho con chọn trước đó!” Sự rộng lượng của mẫu thân làm ta xấu hổ a!
“Mẫu thân, người không làm gì mà lại lấy một nửa? Có phải không thích hợp lắm không?”
“Mẫu thân là công chúa, con biết để cho một vị công chúa giúp con đánh bạc, mẫu thân nỗ lực chính là kim tiền nên không cách nào cân nhắc được vinh dự! Lấy một nửa đã là ít rồi đó!”
“Được rồi! Con luôn bại dưới tay người mà!” Bần đạo bất dắc dĩ đành phải đáp ứng. “Nhưng mà mẫu thân, nếu thắng được một kiện thần khí, con lại muốn nó nhưng mà không có tiền thì làm sao bây giờ?”
“Con ít giả bộ đi! Con đem bán linh kiện từ cửu đầu xà theo ta thấy thu vào không dưới bốn trăm vạn kim tệ, lại còn phỏng chế ma pháp kiếm, một thanh không dưới trăm vạn? Lại còn có một ít con từ chỗ bà ngoại tiện tay lấy nữa mà, lúc này mới ba năm mà con trở về Tinh Linh Chi Sâm bốn lần rồi. Tổng cộng lại mẫu thân thấy không dưới 1500 vạn kim tệ, quân phí một năm của Thanh Long quân đoàn của phụ thân con cũng chỉ là số lẻ của con, 500 vạn, lại còn bị Thạch Nguyên gia chưởng quản tài chính ăn chặn một ít, trước kia thì không như vậy, đều là do con ban tặng đó. Còn dám theo ta mà khóc, ngươi mang quyển trục trị giá hơn trăm vạn ra ngoài đánh người! Phụ thân ngươi khi biết thu nhập của ngươi là bao nhiêu, trong lòng cũng muốn đánh cướp ngươi đó!”
“Trách không được ánh mắt phụ thân nhìn con luôn là lạ!”
“Thôi được! Thật không biết ngươi cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Gia gia ngươi lại còn che chở cho ngươi, bằng không ta đã sớm thu lại hết tiền đưa cho phụ thân ngươi làm quân phí!”
“Mẫu thân, so về buôn bán người còn kiếm nhiều hơn con, sao người không trợ giúp phụ thân một chút ạ?”
“Quân đội là của quốc gia, dựa vào cái gì mà bắt ta bỏ tiền nuôi dưỡng, hơn nữa hàng năm ta đều cho Thanh Long quân đoàn một trăm vạn, mấy năm nay tăng lên hai trăm vạn, còn muốn thế nào nữa? Được rồi, bọn họ tới, con chuẩn bị một chút đi! Đừng làm mất thể diện đó!”
Lúc này tộc trưởng bên kia cũng đã tranh luận xong. Đi đến nói với mẫu thân: “Công chúa điện hạ, ngài xem sự tình này nên làm gì cho tốt đây?”
“Tộc trưởng đại nhân, hài tử này ỷ vào có điểm tiểu thông minh nên hơi bốc đồng, bởi vì chuyện hắn bị phong ấn, nên người trong nhà đều rất sủng ái hắn, đặc biệt là gia gia và bà ngoại hắn, cấp cho hắn không ít đồ tốt để phòng thân. Kết quả là hắn càng ngày càng cuồng vọng. Ngài có thể không biết chứ tài sản của hắn đúng là độc lập, cho nên ta sẽ không có giúp hắn! Ta hy vọng ngài có thể giáo huấn hắn một chút! Đừng lo khi hắn thất bại sẽ không chịu nhận, hắn tuy còn nhỏ nhưng dám làm dám chịu, ta có thể bảo đảm cho nó.”
“Ngài nói không tham gia, vậy không phải là chúng tôi khi dễ hài tử sao?”
“Ha ha, ngài cũng đừng xem thường hắn, thi thể của cửu đầu xà là do hắn phát hiện, trong tổ nó có gì thì đều bị hắn thu hết rồi, cái không gian giới chỉ đó chính là của Cách Lâm Tư Phan – Đái Nhĩ lưu lại, hơn nữa bên trong còn có không ít đồ tốt, ngay cả ta mà cũng không được xem, hơn nữa người trong nhà cho hắn không ít, ngài phải cẩn thận đấy! Nếu lỡ bị thất bại, đối với danh dự của ải nhân tộc không tốt lắm đâu!”
“Di vật của luyện kim đại tông sư Cách Lâm Tư Phan – Đái Nhĩ? Quả nhiên lợi hại! Tiểu tử ngươi lỡ thua mấy trăm vạn sẽ không khóc đó chứ?”
“Mấy trăm vạn thôi mà, ta không xem trọng lắm!”
“Khẩu khí lớn đó!”
“Lần trước ta dánh nhau với người ta, một hơi sử dụng quyển trục trị giá trên trăm vạn, cho tới giờ vẫn chưa từng đau lòng!”
“Thật ư?” Tộc trưởng nhìn mẫu thân hỏi.
“Không sai, hắn một chút cũng không đau lòng, tìm bà ngoại là có lại được, chỉ có ta là đau lòng đến mấy ngày không ăn cơm được!” Mẫu thân cười khổ nói.
“Ha ha … tốt, nếu như vậy thì bắt đầu đi, chúng ta cũng xác thật là muốn kiến thức các ngươi tàng trữ thứ gì. Mời theo ta.”
Chúng ta đi tới tầng đỉnh, nơi này chỉ có ta, mẫu thân, và mấy người trưởng lão ải nhân cùng Hàn Mặc.
“Lần này chúng ta đấu bảo hy vọng ngài có thể giữ bí mật, được không?”
“Đương nhiên, chúng ta thề sẽ không tiết lộ bất cứ thứ gì đã nhìn thấy!” Mẫu thân nghiêm túc nói.
“Ân, vậy người nào trước đây?” Tộc trưởng hỏi.
“Ta trước đi!” Ta đem ra thanh ma pháp kiếm mà Cách Lâm Tư Phan – Đái Nhĩ làm cuối cùng, ta cũng phỏng chế được mấy thanh, nhưng không tốt như nguyên trạng, chủ yêu là do phẩm chất ma tinh thạch không bằng, Phong hệ tinh thạch tốt thì căn bản không ai bán, cho nên ta chỉ có thể làm được nhiều nhất hai loại phát thuật, uy lực cũng nhỏ đi rất nhiều. Dù như vậy cũng bán được hơn trăm vạn kim tệ, dù sao cũng là vũ khí pháp thuật khó kiếm mà! Sau khi ta biểu thị ba pháp thuật ở bên trong, ải nhân bị ta ép trước! Trên mặt không dấu được sự giật mình!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cánh gà nướng
Trương Tam Phong dị giới du
Tác giả Tả Tự Bản - 写字板 .
Chương 20: ĐẤU BẢO ĐẠI HỘI (2)
Dịch giả: ttdv
Tàng Thư Viện
“Sao có thể như vậy? Nguyên lai mấy thanh ma pháp kiếm đem đấu giá kia là của ngươi à?” Tộc trưởng nói.
“Sao ngài biết?” Ta ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên, ma pháp vũ khí kiểu mới ra đời, ải nhân chúng ta đương nhiên là biết sớm, đáng tiếc chúng ta vẫn không thể làm ra được một cái, mau cho chúng ta xem một chút!” Mấy người liền cầm lấy nghiên cứu một trận.
“Ai … thì ra trên thân kiếm là ma pháp trận và ma tinh! Nhưng mà làm sao có thể khắc lên đây chứ? Trên khải giáp thì còn có thể khắc được, trên thân kiếm nói muốn khắc, không chỉ là không đủ chỗ, cho dù có miễn cưỡng khắc được thì cường độ của thanh kiếm cũng xong rồi! Nhưng cường độ của thanh kiếm này rõ ràng rất cao mà?” Đại sư đầu tiên nói.
“Đúng vậy! Tại sao lại làm được thế chứ?” Tộc trưởng cũng thập phần khó hiểu.
“Khái khái!” Bần đạo ho khan hai cái: “Mấy vị có thể để chút nữa rồi nghiên cứu không? Có thể cho ta kiến thức một chút đồ trân quý của ải nhân không?”
“A a, đương nhiên rồi, không nghĩ ngươi vừa ra tay là đưa ra vật lợi hại như vậy, để ta nghĩ xem thứ nào mới có thể ép nó xuống!” Tộc trưởng sờ sờ râu mép nói: “Có rồi, chính là nó!” Nói xong từ trong không gian giới chỉ trên người lấy ra một thanh bảo kiếm có ngân quang chói mắt đưa cho ta!
Bần đạo vừa đưa vào trong tay nhìn, thật sự là thất kinh! “Quả nhiên là bảo kiếm thuần mật ngân! Chuôi kiếm còn có khối ma tinh thạch Quang Minh hệ, lớn và tinh thuần thế này thì tuỵêt đối có thể so với ma tinh hạch của cửu cấp thượng vị ma thú. Một điểm kỹ thuật hàm lượng của các ngươi cũng không có, căn bản đúng là đem tài liệu khi dễ ta mà! Giá của thanh kiếm này? Rõ ràng là một tòa kim sơn mà!”
Mật ngân này sản lượng toàn đại lục một năm cũng không đến mười cân, độ dày lớn, độ cứng cao, tính dẻo tốt, là tài liệu cực phẩm làm vũ khí, chỉ đáng tiếc là thứ này quá ít, thứ này trời sanh giúp tăng ma pháp khí, nhất là pháp thuật Quang Minh hệ sẽ tăng cao gấp đôi, bình thường trộn một chút vào trong kiếm, sẽ có năng lực khắc chế tử linh tương đối lớn, lại còn có thể tránh độc, phòng ngự trớ chú, giá bán cũng trên trăm vạn kim tệ. Nhưng thanh kiếm này dùng đủ mười lăm cân mật ngân thuần, giá cả tuyệt đối là trên trời! Còn có khối ma tinh thạch Quang Minh hệ này, có thể so với quả trứng bình thường, còn cách xa xa cũng cảm thấy được khí tức quang minh, chỉ sợ khỏa trên vương miện giáo hoàng cũng không lớn hơn được? Nhưng độ tinh thuần và hàm lượng ma pháp cũng không bằng khối này. Ma thạch Quang Minh hệ vốn rất thưa thớt, dù nói thế nào thì xem ra nó trị giá ít nhất cũng ngàn vạn!
“Ha ha, tiểu bằng hữu! Chúng ta so chính là bảo bối, không phải là kỹ thuật! Hơn nữa ma pháp kiếm của ngươi cũng không phải do ngươi làm. Thanh kiếm này của ta mặc dù không phải là thần khí, nhưng dùng để đối phó với vong linh pháp sư tà ác thì cũng có thể sánh bằng thần khí! Có đúng hay không?”
“Đúng!” Ta cắn răng đáp.
“Ha ha, ngươi thừa nhận là tốt rồi, ngươi còn đồ gì tốt hơn so với nó không? Không có thì ma pháp kiếm của ngươi coi như thuộc về ta đó!”
“Đương nhiên là có!” Ta giá nào cũng không thể để thua, đem ‘Nộ Long Chi Bào Hao’ ra trước mặt hắn nói: “Kiến thức đi!”
“ ‘Nộ Long Chi Bào Hao’ “, không hổ danh là đại sư của ải nhân tộc, vừa nhìn đã nhận ra ngay, “Ta nghĩ làm sao ngươi có thể nắm chắc như vậy chứ? Thì ra là có cái này làm chỗ dựa à?”
“Ha ha, không sai!” Ta cười nói.
“Ta còn kỳ quái là tại sao ngươi đột nhiên lại muốn đánh cuộc với ta, thì ra ngươi đã nắm chắc phần thắng, cố ý nhòm ngó bảo bối của ta hả?”
“Không có a! Ai kêu lão nhân gia chê cười ta là một mao hài tử, không có kiến thức chứ? Ta nhất thời tức giận, cũng không có ý từ nhòm ngó bảo bối của ngài! Hơn nữa ta cũng không tin các người tàng trữ mấy ngàn năm mà không lấy ra được một kiện thần khí?”
“Thần khí thì có, nhưng thần khí cấp bậc này quả thật là không có!”
“Vậy đem tòa ‘Kim Sơn’ trong tay người cho ta đi!” Ha ha, lần này có khi trúng lớn à!
“Chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi!” Đại sư lạnh lùng nói.
“Tại sao? Ngài muốn xù à? Không thể nào?” Ta ngạc nhiên hỏi lại.
“Ải nhân từ xưa giờ không biết xù nợ là gì, chúng ta vẫn còn có một vật!” Đại sư nhìn tộc trưởng cười khổ nói: “Chúng ta chỉ có thể đem vật kia ra, nếu không có thể sẽ thua to lắm!”
“Hai kiện thần khí bài danh đệ nhất đã thất truyền ở trong tay ngài à, nếu vậy nhiều nhất chúng ta bình thủ thôi mà?” Ta nghi hoặc hỏi.
“Không phải hai kiện đó, mặt khác chỉ là một kiện, so với của ngươi thì mạnh hơn nhiều lắm, ngươi thua chắc rồi!” Đại sư tự tin nói.
Ngay lập tức mẫu thân xách lỗ tai ta lên, “Tiểu tử thúi, ngươi làm sao dám trộm đồ của bà ngoại! Nếu bị thua, xem ta lột da của ngươi ra!” Mẫu thân hung hăng nhìn mọi người nói, ý tứ là … đồ này là ăn trộm, có thua cũng không tính!
Nhưng bần đạo là người nào a? Sao có thể lại xù nợ! Ta lớn tiếng nói: “Mẫu thân đại nhân, người không biết sao, bà ngoại đã đem nó tặng cho con, nếu thua thì con tuyệt đối sẽ không xù nợ!” Tất cả mọi người đều rõ ràng ý tứ của ta. Mẫu thân tức giận buông tay không để ý đến ta nữa.
Nhưng thật ra đại sư gật gật đầu nói: “Thật là một nam tử hán, tuổi còn nhỏ mà có tấm lòng như vậy, tiền đồ sau này không thể hạn lượng! Nhưng mà ngươi yên tâm, chúng ta cũng không muốn thần khí của ngươi, cái chúng ta muốn chính là thanh ma pháp kiếm, đối với chúng ta mà nói kỹ xảo chế tạo vật phẩm quan trọng hơn thần khí nhiều!”
“Ha ha, đại sư quá khen, vô luận là thắng hay thua thì thanh kiếm này ta đều tặng cho ngài!” Dứt lời ta đưa thanh kiếm cho đại sư.
Sau khi đại sư đã thu lấy, nói: “Ha ha, đã vậy thì cảm ơn nhiều! Vật này trong mật thất, mọi người đi theo ta!”
Mọi người theo đại sư đi rốt cuộc là tới tầng mật thật dưới đất, nơi này chỉ có một cái bàn lớn làm từ chu thiết, trên bàn là một thanh chiến đao thật lớn.
“Chính là nó, chúng ta ngẫu nhiên phát hiện ra bảo vật này, so với thần khí tuyệt đối lợi hại hơn!” Tộc trưởng nói.
Bần đạo không hiểu sao lại cảm giác được là rất quen mắt, thân đao dài hơn hai thước, chuôi đao một thước năm tấc, chiều rộng một thước, sống đao nửa tấc, nhìn giống một thanh Đông Dương đao (đao Nhật), cũng cái loại sống đao thẳng tắp này! Tài liệu này rõ ràng là cửu thiên huyền thiết mà! Chỉ dùng để tế luyện tiên gia đạo pháp mà. Nhưng to lớn thế này cũng khó tin quá đi, ta nhớ kỹ cho dù là ở tiên giới thì cửu thiên huyền thiết cũng không nhiều lắm mà? Còn ở thế giới này lại càng chưa từng thấy qua một chút nữa? Cửu thiên huyền thiết này có độ cứng cao, tinh dẻo tốt, có thể dùng làm đao kiếm, nhưng mà trời sanh bài xích đạo thuật, dùng nó làm đao kiếm có thể dễ dàng xuyên phá hộ tráo do đạo pháp thiết lập, nhưng lại không thể ngự kiếm, cũng không thể làm pháp bảo, hơn nữa nặng muốn chết. Không bao nhiêu người dùng nó! Thanh đao này hẳn là được chế tạo từ cửu thiên huyền thiết tinh thuần, nặng ít nhất cũng vài ngàn cân, trách không được phải dùng cả khối chú thiết làm thành cái bàn lớn để đựng nó? Trên mặt ngay cả một chữ cũng không có, thật làm ta nhanh chết mà, nhưng nói không chừng lại còn có thể hy vọng mà?
“Vật tốt ở đâu?” Mẫu thân hỏi.
“Ha ha, bảo bối này vô kiến bất tồi (không có gì kiên cố mà không phá nổi), thần khí chúng ta tàng trữ mà bị nó chém trúng cũng bị hủy hoại!”
Nói thừa, cửu thiên huyền thiết dễ để bị khi dễ như vậy sao? Ngay cả ở tiên giới binh khí có thể đem nó chém ra một khe nhỏ cũng không quá mười kiện.
“Xin hỏi ngài tìm được nó ở đâu ạ?” Ta hỏi.
“Hướng Tây, trong một địa phương cách đây hơn một ngàn dặm có một cái hồ chu vi vài trăm dặm, hơn 2500 năm trước lúc chỗ đó còn chưa có nước, tổ tiên chúng ta ở đó đã phát hiện một bộ hài cốt cự long, so với cự long bình thường còn lớn hơn gấp ba lần, cốt đầu đều đã hóa thạch, trên đầu của nó cắm thanh binh khí kỳ quái này. Tổ tiên của ta hao phí biết bao khí lực mới đem được nó về đây. Ngươi đừng xem thường nó, nó nặng hơn mười vạn cân có dư, chúng ta đã dùng hết mọi biện pháp cũng không thể làm nó tan chảy, thậm chí tộc trưởng lúc ấy dùng thần khí chiến phủ ‘Ải Nhân Vương Phẫn Nộ’ chém nó, kết quả chiến phủ bị cuốn lại, còn nó thì đến một chút dấu vết cũng không có, cho nên chúng ta mới cho rằng nó lợi hại hơn so với thần khí! Ngài nói sao?” Đại sư hỏi mẫu thân.
“Thật là không thể phá hủy à?” Mẫu thân hỏi.
“Thế này đi công chúa, chỉ cần ngài có thể để lại dấu vết cỡ hạt gạo trên mặt nó, lần đánh cuộc này xem như chúng tôi nhận thua!” Đại sư khẳng định nói.
“Ta cũng không có khí lực để chém!” Mẫu thân giảo hoạt nói.
“Đương nhiên ngài có thể dùng ma pháp, thậm chí bất kỳ phương pháp gì. Ngài cũng có thể mời mẫu thân ngài nữ vương bệ hạ tới giúp!” Đại sư hiểu ý nói.
“Sao ngài nắm chắc như vậy? Mẫu thân ta và hỏa hệ tinh linh vương có thiêm ước, có thể sử dụng hỏa hệ cấm chú, độ nóng đó có thể dễ dàng dung hóa tinh kim mật ngân!” Mẫu thân kỳ quái hỏi.
“Ha ha, sự thật là chúng ta cũng từng mời tinh linh nữ hoàng bệ hạ, ngài đã dùng siêu cấp cấm chú thập ngũ cấp để oanh kích thứ này, nhưng giống như hiện tại ngài đang nhìn nó, nó vẫn bình yên vô sự!” Đại sư giải thích.
Mẫu thân rất mất tự nhiên cười khan hai tiếng, nói: “Sao ta lại không biết?”
“Đây là chuyện hơn 2000 năm trước! Hơn nữa lúc ấy tinh linh nữ hoàng bệ hạ đã đáp ứng giữ bí mật!”
Bần đạo nghe thế, trong lòng liền nguội lạnh! Uổng mất một thanh bảo kiếm lại giơ mắt nhìn một tòa kim sơn mất đi.
Từng có một tòa kim sơn trước mặt ta, nhưng ta lại không biết quý trọng! Nếu như có lần nữa một tòa kim sơn xuất hiện trước mặt ta! Ta nhất định sẽ đoạt lấy nó! Nếu như hỏi ta thời gian muốn có một tòa kim sơn, ta hy vọng là ngàn vạn năm! Ôi! Kim sơn ơi … hãy cho ta lực lượng đi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cánh gà nướng
Trương Tam Phong dị giới du
Tác giả Tả Tự Bản - 写字板 .
Chương 21: TIẾU ĐÁO TỐI HẬU
Dịch giả: ttdv
Tàng Thư Viện
Vừa nghĩ tới sắp mất đi một tòa kim sơn, từ trong lòng ta không khỏi nổi giận, rốt cuộc cũng hướng vào trong lòng mà bạo phát năng lượng như một tiểu vũ trụ, cuối cùng cũng đã nghĩ ra được một biện pháp!
“Đại sư tôn kính, hôm nay ta có chút mệt mỏi, hy vọng có thể nghỉ ngơi một đêm, sáng mai mới thử lại! Được không?”
“Được, nhưng ngươi muốn thời gian bao lâu?” Đại sư hỏi.
“Nếu ngày mai ta không thể làm được thì xem như thua!”
“Tốt, vậy thì ngày mai! Mời theo ta để ta an bài chỗ nghỉ ngơi cho các ngươi!” Tộc trưởng tiếp lời.
Đi tới biệt viện đặc biệt được chuẩn bị cho chúng ta, tộc trưởng và đại sư đều cáo từ, vội vã đi nghiên cứu ma pháp kiếm. Ta bị mẫu thân gọi lại bên cạnh, “Ngày mai con có biện pháp gì?”
“Điều này, hắc hắc, con cũng không có biện pháp gì, chỉ muốn trì hoãn thời gian thôi! Nói không chừng ngày mai lại có biện pháp sao?”
“Hừ! Ta đã sớm nói cho con, đừng xem thường tích lũy mấy ngàn năm của ải nhân tộc! Bây giờ đã biết lợi hại chưa! Mất trắng ma pháp kiếm, ít nhất cũng đáng giá hai trăm vạn đó!” Mẫu thân càng nói càng giận, hung hăng nhéo ta mấy cái.
“Đừng nhéo nữa mà mẫu thân! Đau!”
“Đau? Ngươi chỉ biết bản thân bị đau! Sao không nghĩ trong lòng mẫu thân cũng đau!”
“Mẫu thân! Lần này không kiếm được lợi gì lại còn mất hai trăm vạn, dựa theo lợi ích chúng ta đã chia thì mẫu thân nên bồi thường cho con một trăm vạn đó!”
“Nói bậy, dựa vào gì ngươi muốn ta bồi thường?”
“Mẫu thân đã nói mỗi người một nửa mà?”
“Ta nói buôn bán có lời thì chia ta một nửa, không có nói giúp ngươi bồi thường một nửa!”
“A? Mẫu thân. Sao người lại tính toán như vậy được?”
“Ít nói nhảm đi! Ha ha!” Mẫu thân cũng không nhịn được cười, “Đáng đời! Ai bảo tiểu quỷ ngươi có kim tệ, dù sao ngươi cũng không cần chút kim tệ ấy, tự mình nhận xui xẻo đi! Ha ha!”
“Con kháng nghị! Mẫu thân, đây rõ ràng là người khi dễ con phải không?”
“Mẫu thân khi trở về còn phải nhận nữ nhi, tổ chức yến hội, tặng lễ vật đều phải dùng đến kim tệ! Dùng kim tệ bồi thường cho ngươi thì mẫu thân lấy gì để tổ chức yến hội chứ? Không lẽ đợi khi nào mẫu thân kiếm lại kim tệ mới nhận nàng sao?”
Uy hiếp! Tuyệt đối là một sự uy hiếp trần trụi! Bần đạo chưa từng thấy người nào dám bỏ ra một trăm vạn để tổ chức yến hội! Nhiều nhất chỉ mấy vạn đã tiếc muốn chết! Ta nghiêm túc nhìn mẫu thân nói: “Mẫu thân, người làm chánh sự quan trọng hơn, hiện tại con cũng không thiếu chút kim tệ đó, nếu không có cũng không sao! Vậy … mẫu thân, hiệp nghị của chúng ta có thể dừng lại không?”
“Ân! Dừng lại cũng được!” Mẫu thân cao hứng nói.
“Vậy con đi nghỉ ngơi trước đây, hẹn gặp lại mẫu thân!”
“Ừ!”
Bần đạo trở lại phòng ngủ, cởi quần áo bỏ lên trên giường rồi ngồi xuống luyện công! Hiện tại mọi người đều đã nghỉ ngơi, ta lấy ra kim liên đã lâu không dùng đến, đem bảo bối đến trước mặt lấy ra Hạo Thiên Thần Kiếm, nó lẳng lặng trôi lơ lửng trước mặt ta, kiếm dài ba thước, rộng hai chỉ, trên thân kiếm đen nhánh có ức vạn tinh thần dựa theo quỹ tích huyền diệu không ngừng di động. Thanh kiếm này được xưng là đệ nhất thần binh trong cửu thiên thập địa, tự nhiên là có thể dễ dàng bổ thanh đao kia ra, chỉ là hiện tại năng lực của ta không thể nào khu động được nó, chỉ có thể dùng nó chém như một thanh kiếm bình thường. Nếu cậy mạnh mà chém cửu thiên huyền thiết thì cho dù là Hạo Thiên Thần Kiếm cũng không chắc. Ta chợt nghĩ đến trong Thái Cực kiếm pháp có Chấn Tự Quyết, đem kình khí phân thành một cổ trùng kích dày đặc, uy lực rất lớn! Kỹ thuật yêu cầu cũng cao, đã lâu không luyện, lúc này nên luyện tập một chút!
Sáng hôm sau, mới vừa dùng điểm tâm xong, tộc trưởng và đại sư đã dẫn theo các trưởng lão tới!
Sau khi hàn huyên, đại sư nói: “Hôm qua chúng tôi đã nghiên cứu cả đêm, cũng không nghiên cứu ra được thứ gì, nghe nói công chúa ngài từng đấu giá ma pháp kiếm phỏng chế, không biết có thể đem ra cho chúng tôi xem một chút không?”
“Mấy thứ này đều là của tiểu nhi tử làm, ta cả ngày bận rộn với chuyện sinh ý, làm gì có thời gian chế tạo bảo kiếm hả?”
“Ồ? Thì ra tiểu thiếu gia còn có bản lĩnh như vậy! Không biết ngài có thể cho biết không?”
“Đại sư! Ải nhân tộc đã từng dạy kỹ thuật chế tạo cho nhân tộc hay tinh linh nhân tộc chưa ?”
“Ân … chưa từng! Ta hiểu ý tứ của ngươi rồi!” Đại sư tiếc nuối nói.
“Được rồi, việc này cho qua đi! Ha ha, tiểu tử, hôm nay ngươi nhận thua chưa?” Tộc trưởng nói.
“Nhận thua!” Mẫu thân nói.
“Không, mẫu thân! Con muốn thử một lần!” Ta vội vàng nói: “Chỉ thử một lần thôi!”
“Không được cũng đừng phiền toái đến người khác!” Mẫu thân bất mãn nói.
“Ha ha, ta xem hay là để hắn thử một chút đi!” Đại sư nói.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Tộc trưởng nói.
Chúng ta lại đi tới mật thất. Bọn họ đều tới phía sau ta, đưa lưng về phía bọn họ, ta len lén lấy ra Hạo Thiên Thần Kiếm từ trong không gian giới chỉ, đem tất cả linh lực quán nhập vào trong đó, vận dụng Chấn Tự Quyết, một chiêu ‘Trừu Đao Đoạn Thủy’ hung hăng bổ về phía lưỡi đao. Chỉ nghe một tiếng nổ của kim thiết giao nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía. Âm thanh làm chấn động hai tai ta, hai tay thì tê dại! Vội vội vàng vàng đem Hạo Thiên Thần Kiếm cất vào lại không gian giới chỉ, rồi trở lại xem xét lưỡi của thanh đại đao, ta choáng … quả thật có một dấu vết, nhưng so ra chỉ bằng đầu sợi tóc, không nhìn kỹ thì căn bản không thấy được! May là lưỡi đao này thập phần bóng loáng nên lỗ hổng nhỏ phi thường kia cũng có thể thấy được. Mọi người đều đứng xung quanh nhìn chằm chằm vào lỗ hổng kia, thật lâu sau cũng không nói nên lời!
Đại sư là người đầu tiên khôi phục lại vội nói: “Đây quả thực là một kỳ tích, rốt cuộc ngài đã làm như thế nào?”
“Đúng vậy, nói nhanh lên đi!” Mấy vị trưởng lão cũng đều không giải thích được vội hỏi, ngay cả mẫu thân cũng dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn ta.
Bần đạo sửa sang lại quần áo rồi nói: “Bí mật!”
Ặc! Mọi người toàn bộ đều choáng!
Mẫu thân là người đầu tiên nhẫn nại không được, hung hăng chạy lại xách tai ta nói: “Nói hay không? Không nói thì cứ đợi xem ta làm gì tai con!”
Ta vội vàng lảng sang chuyện khác, “Mẫu thân, kim sơn quan trọng hơn!”
Mẫu thân vừa nghe được thì lập tức thả ta ra, quay lại nhìn tộc trưởng cười cười nói: “Ha ha, ngài xem lần đánh cuộc này là ai thắng vậy?”
“Ai … không nghĩ tới mà! Công chúa là ngài thắng!” Tộc trưởng bất đắc dĩ nói.
“Không! Phụ thân, hắn chỉ tạo thành dấu vết nhỏ như vậy, như người nói thì phải cỡ hạt gạo mới tính mà!” Hàn Mặc nói.
“Hắn có thể tạo dấu vết lần thứ nhất thì cũng có thể có lần hai, lần ba, rồi vô số lần, chỉ là vấn đề thời gian thôi!” Tộc trưởng nói.
“Chẳng lẽ công cụ của hắn không tổn hại sao?” Hàn Mặc nói.
“Hàn Mặc, ngươi không thể nói như vậy, lần đánh cuộc này mấu chốt là ở chỗ thanh vũ khí này được cho là có giá trị cao hơn so với thần khí, chúng ta đều cho rằng nó cao hơn nên sẽ không thể bị phá hủy, bây giờ hắn đã chứng tỏ cái vũ khí này cũng có thể bị phá hủy, cho dù hắn có thể không làm một lần nữa cũng chứng tỏ được điểm này, điều này nói lên giá trị vật này không bằng thần khí. Vậy lần đánh cuộc này chúng ta đã thua! Ngươi hãy nhớ kỹ niềm kiêu ngạo của ải nhân chúng ta, chúng ta có thể thua nhưng chúng ta không thể nuốt lời! Hiểu chưa?”
“Dạ! Con hiểu rồi!” Hàn Mặc nói.
“Công chúa ngài muốn thứ gì?” Tộc trưởng hỏi.
‘Con xem được thứ gì? Ta có cảm giác thanh đao này có giá trị hơn kim tệ nhiều?” Mẫu thân hỏi ta.
“Mẫu thân cần làm gì? Mẫu thân tưởng rằng có thể bán đi à? Thôi đi, nghĩ thế thì đừng nghĩ! Nó có thể đè chết người nhưng tuyệt đối chém không chết người!”
“Tại sao lại chém không chết?” Mẫu thân kỳ quái hỏi.
“Bởi vì không ai có thể cầm được nó, đừng nói là chém người!”
“Chúng ta có thể đem nó dung hóa rồi luyện chế thành vũ khí mà?”
“Ý kiến hay! Mẫu thân định dùng cấm chú cấp 16 hay cấm chú cấp 17 để dung hóa nó? Ít nhất thì cấp 15 là không được rồi!”
“Ồ! Đáng chết! Sao ta lại quên mất! Tộc trưởng hay là thanh kiếm kia vậy!” Mẫu thân nhìn tộc trưởng nói.
“Được!” Tộc trưởng đưa thanh kiếm cho mẫu thân.
Mẫu thân mới vừa nhận lấy đã bị ta đoạt lại. Bần đạo dù thế nào cũng không thể đem tòa kim sơn này cấp cho người khác!
Last edited by Cánh gà nướng; 19-05-2009 at 09:58 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cánh gà nướng
Trương Tam Phong Dị Giới Du
Tác giả Tả Tự Bản - 写字板
Chương 22: PHÂN TANG HIỆP NGHỊ
Dịch giả : ttdv
Nguồn : TTV
Ải nhân tộc đưa tiễn một đoạn, lúc này đoàn người chúng ta đang trên đường đi về nhà. Bần đạo đang ngắm nhìn phong cảnh non xanh nước biếc, tâm tình thật là thoải mái a! Sau khi dừng thỏa thuận với mẫu thân thì cũng không cần chia cho bà một nửa, tự mình độc chiếm tòa kim sơn! Mỗi lần ta ở trong xe lấy ra thanh mật ngân kiếm thưởng thức, sắc mặt của mẫu thân phi thường đặc sắc! Thấy bần đạo quá đắc ý, cuối cùng cũng làm cho mẫu thân nóng nảy.
“Tiểu tử thúi, ta nghĩ có chỗ không đúng?” Mẫu thân cả giận nói.
“Cái gì không đúng ạ?”
“Ngươi sớm đã có biện pháp phá hủy thanh đao kia nhưng lại giả bộ làm như không biết, gạt ta để hủy thỏa thuận! Như vậy thì ngươi có thể độc chiếm thanh bảo kiếm này! Có phải không?”
“Mẫu thân, hình như không phải con buộc người phải hủy thỏa thuận mà? Là ngươi sợ bản thân mạo hiểm! Nếu người dám mạo hiểm một trăm vạn thì hiện tại có thể yêu cầu con chia rồi! Không phải sao?” Ta giải thích.
“Ô … ta mặc kệ, ngươi ngay cả một chút lương tâm cũng không có, lúc nào cũng muốn lừa gạt mẫu thân, lúc trước ta vì sinh ngươi, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, bây giờ ngươi có tiền đồ rồi, lại biết gạt ta nữa!” Mẫu thân nghẹn ngào.
“Trời! Mẫu thân dùng chuyện này uy hiếp con bao nhiêu lần rồi?”
“Ta mặc kệ, dù sao cũng đã như vậy!” Mẫu thân lớn tiếng nói: “Nếu ngươi không phân biệt được thì ta mỗi ngày đều ở trước mặt ngươi nhắc đi nhắc lại!”
“Ai … được rồi! Mẫu thân thắng rồi! Chúng ta thương lượng lại một chút đi, chia như thế nào?” Bần đạo cũng đành phải phục.
“Ha ha, ta biết ngươi là đứa con ngoan!” Mẫu thân nở nụ cười rạng rỡ.
“Mẫu thân, con biết rõ là người giả bộ! Nhưng sao lần nào con cũng bị mắc lừa vậy?”
“Mẫu thân là công chúa xinh đẹp mà! Phụ thân ngươi cũng không chịu nổi khi ta dùng chiêu này đâu! Được rồi, mẫu thân lấy không nhiều đâu, con đưa mẫu thân một ngàn vạn thôi!”
“Ặc ặc, người có đem con đi bán cũng không được nhiều như vậy đâu?”
“Trong ma tinh tạp của ngươi tuyệt đối có chừng đó kim tệ!”
Đúng là trong ma tinh tạp của bần đạo có nhiều hơn một ngàn vạn kim tệ, đó đều là vốn để mua các loại tài liệu và đấu giá thư tịch cổ. “Làm sao mẫu thân biết vậy?”
“Kim tệ của ngươi đều từ tay ta mà vào, ngươi xuất bao nhiêu ta đều cho người ghi chép cho nên trong tay ngươi có bao nhiêu tất nhiên là ta nắm rõ rồi!”
“500 vạn, người phải chừa cho con một ít chứ?”
“Ngươi chỉ là tiểu mao hài tí tuổi đầu cầm nhiều như vậy làm gì? Ngay cả vương tử trong tay cũng không có được mười vạn kim tệ!”
“Không đúng, năm vương tử đều có người cấp kim tệ!”
“Đúng là gia gia cấp kim tệ cho bọn họ! Nhưng cũng chỉ có một trăm vạn, dù tăng lên cũng làm sao nhiều bằng ngươi!”
“Tại sao?”
“Còn không phải là vì để chiếm lòng người, tranh vương vị sao! Ngươi bây giờ đừng nói nữa, 800 vạn không thiếu một cắc!”
“Mẫu thân, con còn có chút chi phí ẩn tàng, người không có biết! Cho nên nhiều nhất chỉ 500 vạn thôi!”
“Chi phí ẩn tàng gì mà nhiều như vậy?” Mẫu thân cả giận nói.
“Cái này … giống như loại ‘Triệu Hoán Bài’ đó, con mua cũng không ít!”
“Nói bậy, ngươi tưởng vật đó tự nhiên mà có à? Ngươi mua gì, ở đâu? Đưa cho ta xem!”
“Nói như vậy, mẫu thân xem đi!” Ta đem kiếm kỵ sĩ cầm bằng hai tay của ải nhân đại sư tặng đưa cho mẫu thân xem.
“Ha … thật sự là kiếm tốt! Vừa lúc phụ thân ngươi vẫn chưa có vũ khí vừa tay, ngươi trở về tặng nó cho phụ thân ngươi! Hắn nhất định sẽ rất cao hứng!”
“Có thể mà! Khi chúng ta trở về vừa lúc là sinh nhật của phụ thân, đến lúc đó mẫu thân thu Tiên Nhã làm nữ nhi, làm cùng lúc được mà!”
“Ý kiến hay, vậy thì 500 vạn đi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết làm sao có thể phá hư được thanh đao đó?”
“Cái này …” ai … lại phải soạn một câu chuyện hoang đường a! Có rồi! “Chuyện là thế này, con đem độc dịch ở độc nang của cửu đầu xà từ trong giới chỉ phóng ra, mẫu thân biết đó, độc của cửu đầu xà thì ngay cả vàng cũng có thể hòa tan!”
“Đúng rồi! Sao ta lại không nghĩ đến chứ? Không trách ngươi lại đuổi chúng ta ra sau lưng, thì ra là vậy! Nhưng ta thấy dấu vết đó không giống bị hủ thực mà?” Mẫu thân nghi hoặc hỏi.
“Con rất nhanh đã bôi lên trên một thanh kiếm, thừa dịp còn chưa bị hủ thực lập tức chém tới, sau khi hủ thực một chút thì lập tức lau đi! Thoạt nhìn qua thì thấy giống như là bị chém vậy!”
“Ngươi phí công sức vậy làm gì? Sao không trực tiếp mà dùng? Bọn họ nói có thể dùng bất cứ biện pháp gì mà!”
“Cái này … mẫu thân cũng biết đó, con không có quan hệ qua lại với ải nhân, không biết tính tình của bọn họ, sợ dùng độc hủ thực sẽ làm cho bọn họ sinh ra rắc rối, dù sao cũng là một tòa kim sơn tài phú mà, cẩn thận một chút vẫn hơn!”
“Thật là một tiểu quỷ đầu giảo hoạt! Ta thậm chí hoài nghi là ngươi được 60 tuổi chứ không phải 6 tuổi nữa!
“Hắc hắc, đó là do mẫu thân giáo dục tốt thôi!” Bần đạo thừa dịp vỗ mông ngựa một cái.
“Đương nhiên là có công lao của ta rồi!” Mẫu thân đắc ý nói.
------------
Về đến nhà ta phát hiện yến hội của sinh nhật phụ thân đã bắt đầu được chuẩn bị mặc dù còn tới một tháng nữa! Gia gia đối với thu hoạch to lớn lần này của ta luôn miệng khen không ngớt, bốn ca ca cũng biểu hiện vẻ mặt hâm mộ.
Tiên Nhã đã hòa nhập vào trong gia đình này, nàng thiên sứ đáng yêu đã hoàn toàn chinh phục được mọi người, ta buồn bực phát hiện nàng còn được hoan nghênh hơn so với ta! Tiên Nhã được an bài ở trong viện của ta, xem ý tứ của mẫu thân là muốn tìm cho ta một cô dâu từ lúc còn nhỏ! Tội quá tội quá! Bần đạo còn chưa nghĩ đến chuyện không đứng đắn thế này!
Sinh nhật 60 tuổi của phụ thân cuối cùng cũng được bắt đầu, ba ngày trước người mới từ nơi Thanh Long quân đoàn đóng quân quay về. Khách nhân được mời lần này thật là quá nhiều a, từ Quốc vương, Vương hậu đến Ngũ đại thế gia phỏng chừng mấy trăm, nhìn mặt mũi thì nhỏ nhất cũng là hầu tước. Trong Ngũ đại thế gia kể cả Thạch Nguyên gia đều là do mẫu thân tự mình đưa thiệp, bọn họ được cấp cho mặt mũi nên toàn gia đều đến đông đủ. Nhìn phụ mẫu và Thạch Nguyên gia gia trưởng nói chuyện vui vẻ, bần đạo không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng là hận đến muốn cắn đối phương mấy cái nhưng vẫn phải theo lão bằng hữu đến chào hỏi, đó là quý tộc a! Thật đúng là dối trá!
Tiên Nhã chính thức được mẫu thân thu làm nữ nhi, mọi người đều khen mẫu thân phúc khí tốt, Tiên Nhã cũng kích động đến bật khóc!
Mọi người bắt đầu vui chơi, còn ta và Tiên Nhã tìm mấy vị ca ca rời đi! Chúng ta đi tới phòng họp lớn, nơi này đã tụ tập mấy chục thế gia đệ tử, bọn họ rất tự nhiên phân thành bốn phái. Tam vương tử là nhị nhi tử của Vương hậu cô cô ta, đại nhi tử là Đại vương tử, hiện tại đang cùng với nhị nhi tử của Thạch Nguyên Vương phi học tập tại Cao cấp Ma Võ Học Viện ở Thánh Thành. Nhà của ta là một phái, bốn ca ca cùng một ít đệ tử Long gia đứng ở phía sau hắn. Tứ vương tử là con của Vương Phi Khả Thụy tư gia, gia tộc hắn chưởng quản Bạch Hổ quân đoàn, người bên hắn hình thành một phái. Ngũ vương tử chính là ở Thạch Nguyên gia, một đám bại hoại ở cùng một chỗ. Còn lại đều là trung lập.
Khi chúng ta tới gần thì phát hiện không khí có mùi hỏa dược, Ngũ vương tử đang dương dương đắc ý cầm thanh kiếm của hắn hý lộng, Tam vương tử vẻ mặt xanh mét! Khi nhìn thấy ta tới hai con mắt sáng ngời lên, vội vàng ngoắc chúng ta lại. Chúng ta lại ngồi bên cạnh hắn nghe kể lại sự tình.
Thì ra hàng năm trên đại lục luôn xảy ra chiến tranh, dân chúng đều tập võ thành phong trào. Quý tộc càng như vậy, tuy không trực tiếp quyết đấu, chỉ phái thủ hạ ra tay, đương nhiên xác xuất tử thương trong khi quyết đấu là rất cao, cũng có khi đấu binh khí. Người tập võ nào không thích hảo kiếm? Trước kia khi Tam vương tử tỷ kiếm thì có tài lực của mẫu thân ta ủng hộ, luận võ thì có hộ vệ của Long gia làm chỗ dựa, đều nhất nhất chèn ép Ngũ vương tử. Lần này Ngũ vương tử đã chuẩn bị hảo kiếm để chèn ép lại Tam vương tử, miệng không ngừng lải nhải, nói cái gì mà đường đường là Tam vương tử mà ngay cả một thanh kiếm vừa tay cũng không có, quá mất mặt đi!
Tam vương tử kể xong, nhỏ giọng nói với ta: “Tiểu đệ, ta sớm đã nghe nói ngươi có nhiều bảo bối, hôm nay hãy cho ta nở mặt nở mày, giáo huấn tiểu tử đó một chút đi! Xong rồi ta dẫn ngươi đến Xuân Hương Lâu chơi!”
“Ngươi dám dẫn ta đi?” Ta nghi hoặc hỏi.
“Cái này … Hắc hắc! Nói sai rồi! Ta cũng không dám! Nếu mẫu thân của ta hay của ngươi mà biết được thì ta chắc chắn bị lột da. Nhưng mà, dù sao … trước tiên ngươi thay ta thu thập hắn đi!”
“Được rồi, để ta thử xem!” Ta nhìn Ngũ vương tử nói: “Ngũ điện hạ, ta vừa tới chưa thấy được bảo kiếm của ngài, không biết bây giờ có thể cho ta được kiến thức một chút không?”
“Điện hạ! Hãy cho tên hạ nhân quê mùa kia được sáng mắt đi!” Thạch Nguyên tam lang giành nói.
“Ha ha …” bọn người bên cạnh đều cười rộ lên. Đợi cười đã rồi Ngũ vương tử mới nói: “Có thể cho ngươi được kiến thức một chút bảo bối của ta! Siêu cấp ma pháp kiếm!” Vừa nói vừa bạt kiếm trong tay ra khỏi vỏ đưa tới cho ta xem.
Ta té, đây không phải là ma pháp kiếm do ta làm ra sao? Thanh kiếm này bên trong đúng là tương đối thành công, có thể phóng xuất hai loại pháp thuật là Phong nhận và Gia tốc thuật, lúc đầu ta chỉ làm thân kiếm và chuôi, còn trang sức và vỏ kiếm thì là do mẫu thân tìm người làm. Cho nên không ai biết là do ta làm! Gia hỏa này lại đem ra khoe khoang a! Tựa như thứ đang cầm trong tay là thần khí lại thấy ta căn bản không trả lời, không khỏi có chút mất mặt liền hỏi: “Ở quê mới lên à! Ngươi nhìn thấy rồi bị choáng vàng hả?” Lại có một trận cuồng tiếu vang lên.
Tam vương tử gấp đến nối kéo quần ta. Ta mới nói: “Chỉ có thế này mà cũng khoác lác như vậy? Bội phục bội phục! Thật là kẻ không biết thì không sợ mà (điếc không sợ súng)!”
“Ngươi nói cái gì? Đừng nghĩ giở được thủ đoạn, ngươi có thứ tốt thì cầm ra xem?” Ngũ vương tử nóng nảy.
“Ta tùy tiện cầm ra một kiện cũng quý hơn thứ này chục lần!”
Kết quả! Một phòng toàn tiếng cười! Tam vương tử không cười, tròng mắt trắng dã như muốn ngất! Đại ca nhéo lỗ tai ta nhỏ giọng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Thanh kiếm kia trị giá ít nhất cũng một trăm năm mươi vạn đó!”
Dựa vào …
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thuyuy12
“Rất tốt! Quý hơn chục lần!” Ngũ vương tử từ giận chuyển sang cười nói: “Nếu ngươi có thể đem ra thì ta sẽ đem thanh kiếm này tặng cho ngươi!”
“Thật à? Mà hình như danh tiếng của ngài không được tốt lắm!” Tất cả mọi người đều hé miệng cười trộm. Mặt của Ngũ vương tử cũng đỏ lên, hàng ngày hắn thường dẫn đầu mấy tên vô lại, thường xuyên ăn uống mua đồ không trả tiền, các cửa tiệm lớn ở Vương Đô cơ hồ đều gọi hắn là Hắc Vương tử, đến người nằm liệt giường cũng biết tên!
“Ta bảo đảm!” Thạch Nguyên Tam Lang nói.
“Ngươi xem bản thân làm đồ tốt à?” Lúc này thì mọi người không nhịn được nữa, ha hả cười rộ lên! Bình thường hai người bọn chúng đều ở chung một chỗ, chuyên kết hợp với nhau làm chuyện xấu!
“Ngươi muốn thế nào?” Ngũ vương tử hỏi.
“Nếu mời bệ hạ nói lời công bằng …” Ta còn chưa nói xong hắn đã vội vã cướp lời, “Được! Nhưng nếu ngươi không có thì làm sao?”
“Ta đưa giới chỉ này cho ngươi!” Ta chỉ chỉ vào không gian giới chỉ.
Tam vương tử lập tức bịt miệng ta, sau đó quay sang đại ca ta nói: “Dẫn hắn đi đi, hắn uống nhiều quá rồi!” Đại ca lên tiếng đáp ứng, ôm ta chuẩn bị đi!
“Chậm đã! …” Ngũ vương tử hét lớn: “Ngươi muốn làm tổn hại danh dự của Long gia sao?”
Đại ca ngẩn người ra, phẫn hận thả ta xuống. Tam vương tử cũng không dám nói tiếp nữa, sự tình đã liên quan đến vinh dự của gia tộc nên ai cũng không dám qua loa nữa!
“Mọi người cùng đi nào, chúng ta đến thỉnh phụ vương nói lời công bằng.”
Mọi người đều ồn ào, sự việc cho đến bây giờ ca ca cũng đành phải thừa nhận thôi. Trên đường đi đến tiền sảnh ai cũng oán trách ta.
Bần đạo lấy làm kỳ quái hỏi “Sao mọi người biết ta sẽ thua?”
“Thay kiếm kia hắn mua 150 vạn, hơn chục lần chính là 1500 vạn, ta nói cho ngươi biết, thần khí cũng bán không đến giá này! Hơn nữa ngươi có bảo kiếm là thần khí sao?”
“Không có!” Ta thành thật trả lời.
“Ngươi không có còn khoác lác! Cho dù có cũng không thể khoe khoang thế này!” Tam vương tử nói.
“Không phải ngươi bảo ta khoe khoang sao?”
“Ta bảo ngươi khoe khoang lúc nào? Ta chỉ nói ngươi lấy ra một thanh kiếm tốt so với hắn để chèn ép hắn một chút! Ngươi được lắm! Nếu mất giới chỉ bảo bối này, ta phải kêu mẫu thân ta thu thập!”
“Cũng không nhất định là đánh cuộc thành công!”
“Là sao?” Hắn lấy lại tinh thần.
“Dường như giá trị lần đánh cuộc này chênh lệch nhiều lắm!”
“Đúng rồi! Không gian giới chỉ của ngươi trị giá 7, 8 trăm vạn, của hắn chỉ có 150 vạn. Như vậy là khi dễ một tiểu hài tử như ngươi! Ha ha. Ta đi nói với mẫu thân, kêu người quấy nhiễu lần đánh cuộc này!”
Nhóm người chúng ta đến tiền sảnh, mọi người cũng đều đang ở đó, Quốc vương, Vương hậu, Gia gia, Đại ma đạo sư Tạp Lạp, Đại chủ giáo, năm vị tộc trưởng và phu nhân của họ … Sau khi nói rõ mục đích. Quốc vương lên tiếng.
“Ngươi quả là không có tiền đồ, ý ngươi là đánh cuộc với tiểu hài tử sáu tuổi này? Lại còn đánh cuộc lớn như vậy!” Quốc vương đối với Ngũ vương tử rất là bất mãn.
“Bệ hạ, thần cho rằng Long gia từ trước đến nay luôn luôn coi trọng nhất là danh dự! Ngũ thiếu gia của Long gia từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, đúng là tương lai của Long gia a! Nói vậy cũng không phải là hạng người ăn nói bừa bãi, bệ hạ nếu ngưng hẳn lần đánh cuộc này chẳng phải là làm cho Ngũ công tử của Long gia thất tín với người sao, đối với danh dự của Long gia cũng không tốt đâu ạ!” Thạch Nguyên gia chủ Thạch Nguyên Hùng Nhị vẻ mặt xấu xa đưa ra lời giải thích.
“Điều này … công chúa, người thấy thế nào?” Quốc vương hỏi mẫu thân của ta.
“Danh dự của Long gia nặng hơn hết thảy mọi chuyện, vậy từ giờ trở đi Tiểu Ngũ có thể đại biểu cho lời nói của Long gia!” Gia gia tiếp nhận lời nói, cười híp mắt nói.
Phải biết rằng ý tứ của gia gia là ta có thể đại biểu Long gia tham dự các sự tình của gia tộc, bình thường phải là đích hệ đệ tử tối thiểu hơn 20 tuổi, còn phải thông qua khảo nghiệm mới được! Mọi người chung quanh đối với quyết định của gia gia đều cảm thấy khiếp sợ.
“Đúng vậy, bệ hạ, chính là hắn! Đã có thể rồi!”
“Nhưng hắn mới sáu tuổi mà!”
“Trong lịch sử cũng có không ít hài tử mới mấy tuổi là ví dụ. Như hiện tại, nghe nói Thất công chúa của Ngõa Nạp Vương quốc đã được chấp thuận lãnh đạo 2000 người làm vệ đội, nàng cũng chỉ mới có bảy tuổi. Ta tin tưởng là Tiểu Ngũ có thể làm rất tốt!”
“Ý của ngài là … đánh cuộc?”
“Nếu như Ngũ điện hạ nói kiên trì thì tiếp tục!”
“Ta đương nhiên là kiên trì!” Đúng là tên chẳng biết sống chết.
“Tốt lắm … trẫm có thể làm người công chính, do Đại ma đạo sư Tạp Lạp giám định! Mọi người có ý kiến gì không?” Quốc vương hỏi.
“Thần thiếp có ý kiến! Việc này không công bằng!” Vương hậu nói, Tam vương tử đang đứng sau lưng nàng nhìn ta nháy mắt cười!
“Không công bằng thế nào?” Quốc vương hỏi.
“Giá đặt cược không công bằng! Mọi người chắc cũng đều nhìn ra!”
“Không sai!” Quốc vương gật gật đầu nói: “Ngươi còn có gì không? Nếu không, trẫm chỉ có thể tuyên bố lần đánh cuộc này vô hiệu!”
“Cái này …” Ngũ vương tử nhìn Thạch Nguyên Hùng Nhị nói: “Cửu cửu, người xem!”
Thạch Nguyên Hùng Nhị vẻ mặt khó xử, không lên tiếng.
Ta có thể buông tha hắn sao? Đương nhiên là không. Ta cười nói: “Thôi quên đi! Danh tiếng tiết kiệm của gia tộc họ mọi người trong Vương Đô đều biết! Sao có thể lấy ra được đồ gì tốt đây?"
Thạch Nguyên gia giàu có phi thường, nhưng gia tộc bọn họ cũng đặc biệt keo kiệt, bủn xỉn, ăn không cần ngon, mặc không cần tốt, đều bị mọi người gọi là ‘thủ tài nô’ (thần giữ của, nô lệ của đồng tiền)! Ta vừa nói ra lời bình về tính keo kiệt, mọi người đều không giữ được vẻ mặt nghiêm nghị nữa, Thạch Nguyên Hùng Nhị trên mặt cũng không lo nghĩ nữa, hung hăng nói: “Ta còn chưa nghèo đến mức để cho tiểu quỷ ngươi cười nhạo đâu! Cái này hẳn nhiên là đủ rồi chứ!” Nói xong lấy Mặc ngọc giới chỉ trên tay xuống giao cho Quốc vương.
Mọi người lại khiếp sợ lần nữa, giới chỉ này có lai lịch rất lớn, cơ hồ là tín vật của tộc trưởng Thạch Nguyên gia, đã được truyền lại qua nhiều đời. Mặc ngọc vốn là tài liệu đỉnh cấp rất thưa thớt, có thể làm tăng Hắc ám hệ năng lượng, kể cả đấu khí và ma pháp đều được. Bảo thạch trên giới chỉ này là Hắc ma tinh, tương đương với tinh hạch của bát cấp thượng vị ma thú. Là kiệt tác của một vị luyện kim đại tông sư, chắc chắn có phong ấn Hắc ám hệ ma pháp bát cấp, chỉ là chưa ai thấy hắn sử dụng qua. Đấu khí gia truyền của Thạch Nguyên gia là Hắc ám hệ, có giới chỉ này hỗ trợ thì lực chiến đấu có thể tăng một cấp. Giá trị của nó thậm chí còn trên không gian giới chỉ của ta! Không nghĩ tới là hắn dám dùng để đánh cuộc! Hắn điên rồi sao? Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy!
“Hùng Nhị, ngươi điên rồi, đây là tín vật tộc trưởng của gia tộc ngươi mà!” Quốc vương nói.
“Bệ hạ, gia tộc thần cũng không có lấy nó làm tín vật của tộc trưởng. Chỉ là hơi quý trọng nên qua các đời cũng chỉ do tộc trưởng cầm thôi! Thần muốn biết thanh kiếm gì trị giá 1500 vạn, dù là thần khí thì 1000 vạn cũng mua được mà!” Thạch Nguyên Hùng Nhị nói.
“Được rồi, nhưng mà giá đặt cược của hắn hình như không đủ, ngươi xem?”
“Bệ hạ, nào có chuyện công bằng như vậy, không sai biệt lắm là tốt rồi, ai lại chiếm chút tiện nghi của tiểu hài tử chứ!”
“Như vậy còn ai có gì đáng ngờ nữa không?” Không ai lên tiếng.
“Nói như vậy, đánh cuộc bắt đầu! Tiểu Ngũ ngươi có thể đem thanh kiếm trị giá như thế ra đi!”
“Bệ hạ, thần thắng thì thật sự có thể có được giới chỉ đó?” Sự tình xảy ra đến bây giờ có chút không khống chế được, ta thật sự không nghĩ tới Thạch Nguyên Hùng Nhị dám cầm giới chỉ đó ra đánh cuộc, ta nghĩ hắn sẽ dùng thứ gì khác hoặc dứt khoát không đánh cuộc, nhưng không ngờ còn hơn cả người điên! Ta thật muốn thắng, nhưng phiền phức cũng lớn quá đi! Thạch Nguyên Hùng Nhị nói không chừng có thể bị tức chết. Vậy gia tộc của ta và Thạch Nguyên gia sẽ hoàn toàn quyết liệt, không chết sống với nhau không thôi a!
“Đúng vậy! Kiếm cũng là của ngươi! Đừng trì hoãn nữa, nhanh lên một chút!” Thạch Nguyên Hùng Nhị cướp lời nói.
Ta liếc nhìn gia gia, thấy lão nhân gia híp mắt lại cứ như là đang ngủ! Ta xĩu, thật là bảo ta tự mình đưa ra chủ ý mà! Việc đã đến nước này, ta cũng không còn đường lui nữa, không thể đem giới chỉ cho hắn được! Trong lòng kiên quyết, nói: “Được, xin mời xem nó giá trị bao nhiêu?”
Ta đem ‘Kim Sơn’ từ trong giới chỉ lấy ra, ngân quang của bảo kiếm lấp lánh dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, ánh sáng chiếu rọi rực rỡ, mọi người đều bị sự xinh đẹp của nó chinh phục. Đại ma đạo sư Tạp Lạp cầm lên xem xét cẩn thận, sau khi nhìn một lúc lâu mới thở dài nói: “Lãng phí!”
“Ngài nói cái gì?” Quốc vương hỏi.
“Bệ hạ, thanh kiếm này quả thực là một bại bút làm lãng phí tài liệu, không có một chút tính thực dụng.”
“Ha ha … ngươi thua rồi, ngươi cho rằng tùy tiện tìm một thanh kiếm xinh đẹp là có thể lừa gạt được Đại ma đạo sư sao? Mau nhận thua đi! Ha ha!” Ngũ vương tử cao hứng nói.
Thạch Nguyên Hùng Nhị trên mặt cũng hiện lên vẻ tươi cười nói: “Đã nhường rồi!”
Tam vương tử và mấy vị ca ca mặt như tro tàn, Vương hậu cũng nghiêm mặt, thần sắc của mọi người ta đều lưu ý, có cao hứng, có tiếc hận, có nhiều loại khác nhau nữa! Đáng tiếc còn chưa có kết quả!
“Không! Điện hạ! Chỉ sợ là ngài thua!”
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhitrung