oOo
- Cao nhân, ngài có thoải mái không?
Một đám đệ tử đang chia nhau xoa bóp chân tay cho Lâm Phàm, mặt ai nấy đều một vẻ lấy lòng, hỏi.
- Ờ, thủ pháp thuần thục, rất không tồi.
Lâm Phàm lim dim mắt, đáp. Giờ phút này, đệ tử sáu tông đang xem hắn như là lão tổ mà hầu hạ, thật sự là quá tuyệt vời.
- Múa rất đẹp.
Ở trước mặt Lâm Phàm, còn có vài nữ đệ tử Tiên Linh Tông đang múa kiếm.
- Ò ó o...
Gà Con cũng đập đập cánh, xoa xoa cái bụng phệ, vẻ mặt mê say, kêu mấy tiếng như đồng tình.
- Ài, thoải mái, Thông Thiên Đảo các ngươi chẳng lẽ còn dạy cả mát xa sao? Thủ pháp của ngươi cũng không tệ.
Lâm Phàm nhìn đệ tử đang bóp bắp chân cho mình, nói.
Đệ tử Thông Thiên Đảo kia bẽn lẽn cười cười:
- Cao nhân, không sợ ngài cười, trước khi ta vào tông môn, kỳ thật chính là một người hầu, chuyên mát xa chân cho các lão gia, sau lại dưới cơ duyên xảo hợp, mới vào tông môn, từ đó trở đi được ngao du thiên địa.
- A.... Cao sư huynh, không ngờ huynh còn có quá khứ như vậy a.
Một đệ tử Thông Thiên Đảo khác kinh ngạc nói, vẻ mặt không dám tin.
Cao sư huynh ở tông môn là thiên kiêu nổi danh, tuy không phải nhân vật đứng đầu, nhưng cũng có tiếng tăm lừng lẫy, không ngờ thân phận ngày xưa của Cao sư huynh từng là một người hầu.
Lâm Phàm buồn mồm trò chuyện phiếm với đám đệ tử này, chốc lại moi được vài quá khứ đáng ngạc nhiên.
Mà ở trong mắt đám đệ tử sáu tông, hình tượng của Lâm Phàm cũng dần dần cải biến. Cả bọn bắt đầu cho rằng cao nhân giống như cũng không xấu xa như trong tưởng tượng.
Hơn nữa, có thể mát xa cho cao nhân cũng là phúc khí của bọn họ.
Nhìn ánh mắt u oán của đồng môn bên kia xem, là muốn hầu hạ cao nhân, nhưng không đủ kỹ năng, không được đấy.
. . . .
Giờ phút này, hư không hơi hơi chấn động, người Yêu gia đến.
Gia chủ Yêu gia nhìn cao nhân đang lim dim mắt nghỉ ngơi, cũng thật cẩn thận nhẹ giọng đánh tiếng:
- Cao nhân, món ngon đã chuẩn bị xong.
- Ừm, các ngươi dọn cả ra đi, xong xuôi thì gọi ta.
Lâm Phàm uể oải nói. Đại chiến một trận hết sạch sức, giờ là lúc để hưởng thụ rồi.
Mà theo lời thái thượng trưởng lão Lương Dịch Sơ, Lâm Phàm quyết định nghỉ ngơi xong sẽ tới Cửu Tiêu Tông. Mặc kệ là chuyện gì, nhất định phải nhìn tận mắt mới được.
Bất kể thế nào, hảo hữu của hắn đang ở chỗ đó.
Sáu thiếu gia của Yêu gia cũng tò mò, kiễng chân muốn nhìn rõ cao nhân, nhưng lại bị đám người đang mát xa xung quanh che kín.
- Nhanh lên cả cho ta, mau dọn thức ăn ra.
Yêu Thiên thấp giọng nói, chính là để nhắc nhở đám con trai của mình, đặc biệt là Yêu Vô Tà.
Yêu Vô Tà nhìn thấy cao nhân được vây quanh kia, cũng rất hâm mộ, trong lòng nghĩ rằng đây là một người rất biết hưởng thụ người. Đợi lát nữa sau khi trở về, gã cũng phải thử một lần mới được.
Loại này phục vụ, gã cũng còn chưa từng hưởng thụ qua.
- Phế vật, còn không nhanh một chút.
Tam ca Yêu Hành Phong đi qua bên người Yêu Vô Tà, rít nhỏ.
Yêu Vô Tà run lên, bê đồ ăn. Gã không ngờ tới nơi này lại phải làm mấy việc này. Thế nhưng phụ thân và tổ gia gia đều ở đây, gã cũng không dám nhàn hạ.
Yêu Thiên Và Yêu gia lão tổ đứng im quan sát, hai người liếc nhau, không biết nên bắt chuyện với cao nhân như thế nào. Việc cho sáu thiếu gia Yêu gia đến cũng chỉ là để thử thời vận mà thôi.
"Xoảng..."
Đúng lúc này, một âm thanh chát chúa vang lên. Yêu Vô Tã ngã úp sấp trên mặt đất, bình rượu trong tay đã rơi xuống vỡ tan.
Năm huynh đệ Yêu gia nhìn thấy bộ dạng vụng về của Yêu Vô Tà thì cùng cười lạnh một tiếng.
Tu vi cũng tới Nhập Thần rồi, lại phạm loại sai lầm sơ đẳng này, quả thực là óc heo.
Yêu Thiên và lão tổ tức thì biến sắc, muốn lên tiếng quở mắng, nhưng thấy cao nhân không có phản ứng gì, cũng chỉ lườm Yêu Vô Tà một cái, lại để người nhanh chóng dọn dẹp.
- Lão tổ, con đã nói, nó không được mà.
Yêu Thiên cố nén tức giận, còn may cao nhân không có để ý.
Yêu gia lão tổ cũng chỉ biết thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, cảm giác có chút bất đắc dĩ, sau đó vẫy vẫy tay gọi Yêu Vô Tà lại.
Lão muốn cấp cho Yêu Vô Tà một lần cơ hội, nhưng theo tình huống hiện giờ, lão sợ xảy ra chuyện.
Yêu Vô Tà cúi đầu. Gã cũng tự trách bản thân, một bình rượu cũng không cầm nổi, vẻ mặt thẫn thờ đi ra đứng im cạnh lão tổ.
Năm huynh đệ Yêu gia thấy một màn trước mắt thì đều vui vẻ nở nụ cười. Phế vật này đi là tốt nhất, ở lại chỉ thêm phiền a.
Theo thời gian trôi qua, năm huynh đệ Yêu gia đã sắp xếp xong bàn tiệc, sau đó lặng lẽ đi tới trước mặt phụ thân.
Gia chủ Yêu gia gật gật đầu:
- Lão tổ, tất cả đều đã xong.
Yêu gia lão tổ gật đầu, sau đó tiến đến, đi tới cạnh Lâm Phàm, nói nhỏ:
- Tiền bối, tất cả đã chuẩn bị xong.
Lâm Phàm đứng lên, đi tới cái bàn ăn đặt gần đó, hít một hơi, thấy toàn những mùi thơm mê người.
Giờ phút này, hắn giống như đế vương chốn nhân gian, một mình một bàn đại tiệc, sau đó cầm đũa lên.
- Ơ... Là huynh sao.
Mùa vừa lúc này, Yêu Vô Tà đang cô đơn đứng sau đám người, nhìn thấy bóng người ngồi động đũa thì bỗng nhiên hưng phấn hô.
Yêu Thiên cùng lão tổ lập tức biến sắc, cảm thấy không ổn.
Mà đám thiếu gia yêu gia, ngoại trừ lão ngũ, tất cả đều mừng thầm như điên.
Phế vật ngu ngốc này, lại muốn rước lấy phiền phức.
- Tiền bối... Cái này...
Yêu Thiên luống cuống, không ngừng nháy mắt với Yêu Vô Tà, ý bảo không được làm càn.
Mà Yêu gia lão tổ thở dài, xong rồi.
Thế nhưng một giây sau, cao nhân đáp lời, để bọn họ trợn mắt há hốc mồm...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Trong tay đang cầm một cái đùi gà, chuẩn bị cắn xuống, Lâm Phàm nghe được giọng nói quen thuộc kia thì cũng sững sờ, sau đó nhìn theo hướng tiếng nói, nhất thời mừng rỡ.
- Vô Tà huynh, không ngờ huynh cũng tới.
Lâm Phàm vui vẻ nở nụ cười, không nghĩ Yêu gia sẽ mang cả Yêu Vô Tà đến.
Lâm Phàm vốn không định nói với người Yêu gia về quan hệ giữa mình với Yêu Vô Tà, vì theo hắn, chuyện Yêu Vô Tà quật khởi là chắc như đinh đóng cột.
Tuy rằng con đường trưởng thành sẽ còn rất nhiều khó khăn, nhưng nhân vật đỉnh thiên lập địa nào không phải từ khó khăn mà bước ra chứ?
- Ai nha, hóa ra cao nhân là Lâm huynh sao. Phụ thân và tổ gia gia không nói sớm, nếu biết, ta sẽ đem bình rượu quý nhiều năm đến, cùng chia sẻ với Lâm huynh.
Yêu Vô Tà thở phào một hơi, sau đó vỗ vỗ ngực, quên sạch lo lắng sẽ bị phụ thân răn dạy khi trở về.
- Vô Tà huynh, còn nói lời khách sáo làm gì, qua đây uống vài chén với ta.
Lâm Phàm cười vẫy vẫy tay. Hiện giờ cũng tốt, đã gặp lại thì Lâm Phàm cũng không ngại tỏ rõ quan hệ giữa mình và Yêu Vô Tà.
Như vậy, về sau Yêu Vô Tà ở Yêu gia cũng có thể được coi trọng.
- Hắc hắc, ta cũng đang đói bụng đây.
Yêu Vô Tà vui vẻ nở nụ cười. Rõ ràng, một kẻ não toàn cơ bắp như gã vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện giờ.
Cũng phải, nếu não như người bình thường, sao còn có thể trấn định như hiện tại?
. . . .
Yêu Thiên cùng Yêu gia lão tổ triệt để phát mộng, đây là tình huống gì? Sao đứa nhỏ Vô Tà này lại quen với cao nhân?
Hơn nữa, nghe hai người nói chuyện xưng huynh gọi đệ, quan hệ có vẻ cũng không tệ lắm.
Mà giờ phút này, Yêu Đằng Phi đã sợ đến choáng váng, mặt tái nhợt trốn sau mọi người. Vừa nhìn thấy dung mạo của cao nhân, y lập tức nhận ra đối phương là ai.
-Lão tổ... đây là tình huống nào?
Yêu Thiên lắp bắp hỏi. Trong mắt lão, chuyện này đúng là làm người ta mơ hồ, không suy nghĩ nổi điều gì.
Yêu gia lão tổ chỉ im lặng, trong đầu đang nhớ lại một việc.
Chẳng lẽ người này là...
. . . .
Lâm Phàm cùng Yêu Vô Tà không ngừng nâng chén, chuyện trò rôm rả. Đối với Lâm Phàm, gặp được một người thú vị thế này không dễ dàng.
Yêu Vô Tà này tuy tu vi chẳng ra gì, nhưng có được thể chất duy nhất Huyền Hoàng giới. Chỉ bằng điểm này, đã không người nào so sánh được.
Tuy hiện tại gã chỉ như rồng nơi nước cạn, nhưng Lâm Phàm tin tưởng, nhất định sẽ có ngày gã bay cao.
Chẳng qua thể chất đặc thù này quá khó kích hoạt, Lâm Phàm cũng không tìm được cách giúp gã mở phong ấn, cho nên tất cả chuyện này chỉ có thể dựa vào chính Yêu Vô Tà.
Lúc này, đại thiếu gia Yêu gia Yêu Thánh Thiên, nhìn thấy phế vật này lại quen thuộc với cao nhân như thế, thì trong lòng sinh một cảm giác hoảng hốt khó hiểu.
Chẳng lẽ không giữ được vị trí gia chủ Yêu gia?
Mắt Yêu Thánh Thiên lóe lên, sau đó khuôn mặt yêu dị hiện vẻ tươi cười, tiến tới.
- Cao nhân, ngài khỏe chứ, tại hạ là đại ca của Yêu Vô Tà. Không ngờ cao nhân lại quen biết với lục đệ, cũng là duyên phận, nếu không để ý, có thể...
Yêu Thánh Thiên lên tiếng bắt chuyện. Bất kể như thế nào, y cũng không cam tâm để phế vật này chiếm đi nổi bật.
Bằng không, khi đó Yêu gia chính là thiên hạ của Yêu Vô Tà.
Thế nhưng Yêu Thánh Thiên còn chưa dứt lời, đã bị chặn họng.
- Ta rất để ý, ngươi đứng bên kia là được.
Lâm Phàm nhếch miệng cười, nhìn Yêu Thánh Thiên.
Lâm Phàm căn bản chướng mắt Yêu gia. Hắn thích tính cách của Yêu Vô Tà, không có nghĩa là thích những người khác của Yêu gia.
Lâm Phàm không cấp thể diện, từ chối thẳng thừng, làm Yêu Thánh Thiên xấu hổ đứng đực ra, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Còn không trở lại cho ta, lục đệ ngươi và cao nhân nói chuyện, ngươi biết gì mà xen vào.
Yêu Thiên chợt lạnh lùng lên tiếng.
Làm sao lão lại không hiểu tâm tư của đứa con Yêu Thánh Thiên này, mà cũng ngầm ủng hộ hành động vừa rồi của y. Thế nhưng dựa theo tình huống hiện tại, lại có cái gì đó không đúng rồi.
Cao nhân này chỉ sợ cũng không có tí nào gọi là bình dị gần gũi cả.
Yêu Thánh Thiên cúi đầu, lủi thủi lùi lại, trong ánh mắt có chút không cam lòng, trên mặt cũng cảm giác đau rát, giống như có một bàn tay vô hình vừa tát mạnh lên đó.
Yêu Vô Tà nhìn bộ dạng của Yêu Thánh Thiên thì trong lòng cũng vui lớn, ai bảo bình thường đánh ta, giờ kinh ngạc rồi chứ.
Sau đó, Yêu Vô Tà cười tiện tiện đụng Lâm Phàm:
- Lâm huynh, vừa rồi mát xa đấm vai thế nào...
Lâm Phàm nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Yêu Vô Tà, khẽ cười:
- Huynh muốn thử sao?
- Ai nha, Lâm huynh, ta chưa từng được thử trò này bao giờ.
- Ha ha.
Lâm Phàm cười, sau đó vẫy vẫy đám nữ đệ tử Tiên Linh Tông:
- Lại đây, rót rượu, bóp vai.
Yêu Vô Tà kích động đứng thẳng lên thân mình. Loại đãi ngộ này, gã thật đúng là chưa bao giờ nghĩ tới.
Lúc này, Gà Con đang tập trung chuyên môn, cắm đầu cắm cổ đánh chén, nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ của hai người thì cúi đầu trầm tư một chút, sau đó vung cái cánh trụi lông, ngoắc ngoắc một nữ đệ tử đứng đằng xa.
Nữ đệ tử kia nhìn thấy ánh mắt bá đạo của Gà Con, nội tâm run lên, sau đó vui vẻ, lập tức tung tăng chạy lại, xoa bóp phía sau lưng Gà Con.
Gà Con cũng khoan khoái kêu khẽ một tiếng, tiếp tục cúi đầu đánh chén.
. . . .
Một màn trước mắt làm cho tất cả mọi người Yêu gia ngây ngẩn.
Yêu Thiên và Yêu gia lão tổ thậm chí không ngừng run rẩy lên, đây không phải sợ hãi, mà là hưng phấn.
Không ngờ đứa con thứ sáu vốn không ai vừa mắt của Yêu gia, lại có cơ duyên bậc này.
Hơn nữa nhìn quan hệ, chỉ sợ còn tốt hơn bằng hữu bình thường...
Đang thoải mái chuyện trò, Lâm Phàm bỗng nảy ra một ý, để Yêu Vô Tà có thể kích hoạt thể chất.
- Vô Tà huynh, không bằng sau này huynh ra ngoài học hỏi kinh nghiệm đi.
Lâm Phàm bắt đầu dẫn dụ.
- A... Ra ngoài làm cái gì? Ta sợ nhất là chịu khổ đấy.
Yêu Vô Tà cắn một cái cánh gà, miệng bóng loáng dầu mỡ, lại được một nữ đệ tử ôn nhu lau giúp, khiến người khác hâm mộ muốn chết.
- Huynh không muốn trở nên mạnh mẽ, đứng trên vạn người sao?
Lâm Phàm nói.
- Ha ha, Lâm huynh, huynh cũng đừng hù ta, ta mà đứng trên vạn người gì chứ? Bằng vào ta, đi ra ngoài, còn không phải chết đói giữa đường? Cứ ở Táng Yêu thành này có phải thoải mái không, không đi, không đi.
Yêu Vô Tà lắc lắc đầu.
Gã cũng tự biết tư chất mình không tốt, tu luyện tới cảnh giới hiện giờ đã là vận khí không tệ.
Nhưng Yêu Thiên và Yêu gia lão tổ nghe được lời này của cao nhân thì như thấy sét đánh giữa trời quang.
Đứng trên vạn người?
Lâm Phàm cười, lắc lắc đầu, không nói gì thêm nữa. Xem ra không chuẩn bị chút mưu kế là không được rồi.
Một bữa cơm rất nhanh liền đã xong.
Lâm Phàm đương nhiên rời đi, nhưng trước lúc đi, hắn cố ý gọi Yêu Thiên và Yêu gia lão tổ qua một bên, thì thầm một hồi.
Hai người không ngừng gật đầu, chỉ nghe không nói, nhưng là đến cuối cùng, bên trong ánh mắt hai người đều đã tràn ngập ánh sáng khác thường.
Mà Yêu Vô Tà không hề biết chuyện gì diễn ra, khi nhìn đến ánh mắt của phụ thân cùng tổ gia gia thì nội tâm cũng run lên mãnh liệt, cứ cảm giác có cái gì đó không đúng.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Một mình bước đi trên đường lớn, tâm tình của Lâm Phàm rất tốt, huýt sáo không ngừng. Lần này tới Táng Hải Yêu Địa, tuy nguy cơ trùng trùng, nhưng thu hoạch cũng tràn đầy.
"Cánh Tay Tuyên Cổ" không cần nhiều lời rồi, hoàn toàn chính là tồn tại nghịch thiên. Về phần "Tuyên Cổ Chi Giác", Lâm Phàm còn ít e ngại, để mặc nó lẳng lặng nằm trong túi chứa đồ.
Lâm Phàm mở bảng thuộc tính cá nhân, hoan hỉ nhìn lên.
Họ tên: Lâm Phàm.
Tu vi: Nhập Thần đại viên mãn.
Exp: (mười triệu/một tỷ rưỡi).
Cường độ thân thể: Đại Thiên Vị sơ giai.
Công pháp thân thể : Tuyên Cổ Bất Diệt tầng 1.
Exp thân thể: (0/một trăm triệu).
Thiên tư: Thăng cấp vô hạn.
Huyết mạch: Không có.
Tâm pháp: Kiếm Điển, Vô Tướng Thiên Ma
Công pháp: Âm dương (Xoay Chuyển Càn Khôn), tăng phúc (Long Hoàng Phách Thế), thuật ẩn thân, Liêu Đản Cước, Côn Bằng Hàng Lâm Chi Pháp, Côn Bằng Thổ Nạp, Hắc Hổ Đào Tâm, Nhất Chỉ Tịch Diệt, Thương Khung, Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ, Thương Thiên Kiếm...
Tinh thông: Luyện khí, luyện đan, Điều Giáo Sư.
Túi chứa đồ: Vĩnh Hằng Chi Phủ, Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, Thất Thánh Bảo Đồ, Tuyên Cổ Chi Điểu, vô số đan dược, thi thể của Lương Dịch Sơ.
. . . .
Lâm Phàm vô cùng vui mừng với thành quả hiện tại. Đây là kết quả từ vô số gian nan cùng liều mạng a.
Chỉ có một thứ Lâm Phàm vẫn không sao hiểu được, đó là "máu trời xanh" đã dung nhập vào máu của bản thân. Chuyện này còn cần hắn tiếp tục tìm chân tướng.
- Ò ó o...
Gà Con xoa xoa cái bụng. Xem chừng nó rất hoài niệm cuộc sống được ăn ngon, còn có tiểu cô nương xinh đẹp hầu hạ vừa rồi.
- Gà Con, ba ba thương lượng với mày một việc được không?
Giờ phút này, mắt Lâm Phàm lóe ra ánh sáng khác thường.
Gà Con ngơ ngác, dùng đôi mắt to tròn nhìn Lâm Phàm.
- Có muốn biến thành càng mạnh hay không? Có muốn trọng chấn hùng phong, trở thành một con gà thần có một không hai thế giới hay không?
Lâm Phàm dụ dỗ, mà sau mỗi từ "hay không", mắt Gà Con lại sáng lên vẻ khát vọng.
Gà Con không khỏi mơ mộng tới cảnh người người cúng bái một con gà thưa thớt lông đang bay lượng giữa đất trời, lại có vô số con gà mái mơ chen chúc chạy tới, vây lấy xung quanh nó...
Gà Con ảo tưởng, càng nghĩ càng tốt đẹp, trong mắt gà hiện rõ sự khát khao vô hạn. Nó ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, sau đó rất nghiêm túc gật gật đầu.
Trọng trách bảo vệ thế giới cứ giao cho bản gà đi!
- Gà Con, mày quả nhiên không làm ba ba thất vọng. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mày thử cho cái sừng Tuyên Cổ kia dung hợp nhé, dù không biết nó vào bộ phận nào, nhưng nhất định là mạnh đừng hỏi luôn. Có khi vào tiểu JJ thì tha hồ mà đạp mái.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nói rõ âm mưu.
Gà Con vốn đang rất chờ mong, vừa nghe rõ lời kia, lập tức vỗ mạnh hai cánh, ò ó o một tiếng, nhảy từ trên vai Lâm Phàm xuống, rồi co cẳng chạy như điên.
- Ò ó o...
Tiếng kêu của Gà Con đã tràn ngập kinh sợ.
Một người một gà cứ như vậy biến mất giữa thiên địa.
. . . .
Trong lúc "cặp đôi hoàn hảo" nháo sự bên ngoài, thì ở Táng Yêu thành lại xảy ra một câu chuyện "bi thảm" đến không thể "bi thảm" hơn.
Yêu Vô Tà hân hoan trở về, những tưởng từ nay sẽ sống tốt hơn ở Yêu gia, ai ngờ vừa đến cửa đã thấy Đại Cáp đầm đìa máu, luôn miệng hét bảo gã phải chạy trốn, vì đại thiếu gia muốn giết gã. Tiếp đó, Đại Cáp nằm lại trong vũng máu, Nhị Cáp và Tam Cáp hộ tống gã chạy đi, rồi cũng lần lượt ngã xuống, câu cuối cùng là mong thiếu gia hãy báo thù giúp mình.
Yêu Vô Tà thoát được, mặt đầy nước mắt, thề rằng sẽ giết đại ca Yêu Thánh Thiên, báo thù cho ba cận vệ.
Mà sự thật là thế nào?
Tất cả đều là màn kịch. Ba người Đại, Nhị, Tam Cáp được Yêu Thiên và lão tổ Yêu gia lệnh cho diễn kịch, chỉ hy vọng Yêu Vô Tà chịu chút khổ, lấy báo thù làm động lực, sẽ chân chính trưởng thành lên.
Còn Yêu Thánh Thiên, đối tượng chịu cừu hận, được đền bù bằng vị trí gia chủ tương lai.
Trong mắt Yêu Thiên và lão tổ, vị trí gia chủ Yêu gia tuy rất trọng yếu, nhưng nếu Yêu Vô Tà thật sự có thể trở thành tồn tại như lời cao nhân nói, như vậy vị trí kia cũng không cần thiết.
. . . .
Giờ phút này, bên trong thành.
- Tốt, ba người các ngươi làm rất tốt. Từ nay về sau, các ngươi được bỏ thân nô bộc, đời đời đều là tộc nhân ngoại hệ của Yêu gia.
Yêu Thiên nói với ba người Đại Cáp, Nhị Cáp, Trương Cáp.
Lúc này, bọn họ mặc dù có thương tích, nhưng mặt vẫn rạng rỡ. Bởi vì một là bỏ được thân phận nô lệ, hai là bọn họ thật sự hy vọng thiếu gia có thể lớn lên.
- Phái người đuổi theo Vô Tà, nhớ kỹ chỉ có thể tạo áo lực, không được tổn thương tính mạng.
Lão tổ Yêu gia ra lệnh. Màn kịch phải tiếp tục, để đảm bảo Yêu Vô Tà lột xác thành công.
Bố cục lần này có thể nói là sơ hở chồng chất, nhưng đối với kẻ não toàn cơ bắp như Yêu Vô Tà thì chuyện này quá chân thật, mà gã có thể chạy thoát, đều là kết quả từ việc ba người Đại Cáp liều mạng...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Tại một rừng cây rậm rạp, có một cái hồ nước trong suốt, không ngừng bốc lên hơi nước mờ mờ.
Đây là hồ nước do thiên nhiên tạo thành, có thể xem như là một kỳ quan.
Lúc này, một đám người từ trên không hạ xuống, mà những người này đều là nữ cả, có điều những cô gái này đều có máu dính trên thân, sắc mặt cũng rất căng thẳng.
- Sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?
Một cô gái có thân hình nhỏ xinh, cảnh giác nhìn bốn phía nói.
- Nơi này có một hồ nước thiên nhiên, mọi người tiến vào rửa vết máu trên người đi đã. Bột phấn mà đám người Cửu Tiêu Tông kia tung lên người chúng ta có vấn đề.
Sư tỷ dẫn đầu có dung mạo xuất chúng, anh khí mười phần, lên tiếng chỉ huy.
- Vâng.
. . . .
Lâm Phàm và Gà Con đã lại hòa hảo như lúc ban đầu. Gà Con nghe được Lâm Phàm muốn nó dung hợp cái sừng đen thui kia thì sợ đến hồn phi phách tán, vì ai biết cái sừng kia mọc ở chỗ nào chứ, tốt nhất là không thử.
Lâm Phàm cũng không cưỡng bách, nhìn thoáng qua cái sừng Tuyên Cổ trong túi chứa đồ thì chỉ biết thở dài. Món đồ này cả Gà Con cũng ghét bỏ, chứ không cần nói đến hắn.
Hiện giờ Lâm Phàm đang đi theo hướng tới Cửu Tiêu Tông, tạm bỏ qua mấy địa điểm trên Thất Thánh Bảo Đồ. Đối với hắn, mấy chỗ kia không vội, nhất định phải tới Cửu Tiêu Tông xem có chuyện gì đã.
Dù sao hắn đã tới ba chỗ, hai chỗ là hai bộ xương đã bị hủy, một là tia thần thức đã dung nhập vào con chó đen, chưa thấy có gì ưu đãi cả.
Thế nhưng với kẻ thù dai như Lâm Phàm, Thất Thánh hố hắn đến ba lần, hắn không phá sạch âm mưu của kẻ này thì e rằng khiến người ta cho rằng hắn dễ đối phó.
Còn Yêu Vô Tà kia, Lâm Phàm cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi. Tính toán thời gian, hẳn Yêu Vô Tà đã bị bức rời khỏi Táng Yêu thành. Như vậy là tốt nhất, chỉ có đi ra ngoài lịch lãm mới để Yêu Vô Tà mau chóng kích hoạt thể chất đặc biệt.
"Ào ào..."
Lúc này, Lâm Phàm nghe được tiếng nước chảy, còn nghe được tiếng của nữ nhân.
Nước, nữ nhân...
Kết hợp hai khái niệm này lại, Lâm Phàm nhất thời sửng sốt, sau đó lặng lẽ tiến đến.
- Gà Con, dẫn mày đi xem thứ tốt.
Thứ tốt, mọi người cùng chia sẻ, loại tình huống này, sao có thể thiếu Gà Con.
- Ò ó o...
Gà Con vừa muốn kêu to, liền bị Lâm Phàm lấy tay bịt miệng lại, làm nó suýt nữa nghẹn.
- Kêu cái đầu mày, kêu là không còn thứ tốt nữa đâu.
Lâm Phàm vỗ vỗ đầu nó, nói.
Mắt Gà Con sáng lên, sau đó gật gật đầu.
Một người một gà, cứ như vậy lặng lẽ tiến lên, sau đó nằm nấp sau một tảng đá trên bờ hồ.
Lâm Phàm tự nhận mình là chính nhân quân tử, nhưng là đôi khi chính nhân quân tử cũng thích làm một vài điều kích thích.
Ví dụ như trang bức xong bỏ chạy, lại ví dụ như rình coi những điều mới lạ.
Trước kia không có cơ hội này, hiện giờ Lâm Phàm có thể cam đoan, nơi này có một đám tiên nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Về phần những nữ nhân đang tắm rửa này có "hậu tiên tiền quỷ" không, điểm này hoàn toàn không cần quan tâm. Lâm Phàm tuy còn là trai tân, nhưng bản lĩnh ngửi mùi hương đoán mặt người vẫn phải có.
Tuy nói mùi hương này còn lẫn với máu tươi và hơi nước, nhưng vẫn không bị át đi.
Lâm Phàm cùng Gà Con cẩn thận nấp sau tảng đá, hai mắt không ngừng đảo qua lại.
- Gà Con, mày còn nhỏ, phải kiềm chế.
Lâm Phàm lấy tay che mắt Gà Con, mà Gà Con lại quơ quơ cánh, tỏ vẻ kháng nghị.
Một đám muội tử trong ao quả thật rất xinh đẹp, chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần nhỏ rất nhỏ, lại đủ loại từ nữ vương dũng mãnh đến thuần khiết dễ thương. Tuy cả đám đều đang giấu mình dưới làn nước, nhưng lại không thể ngăn được ánh mắt thưởng thức cái đẹp của Lâm Phàm.
Hơn nữa, đám muội tử này có tu vi không tệ.
Thuần một cảnh giới Nhập Thần, còn thêm một vị là tu vi Tiểu Thiên Vị trung giai.
Đội hình như vậy, nếu người rình là người bình thường, chỉ sợ còn chưa có tới gần cũng đã bị phát hiện ra.
Nhưng Lâm Phàm là ai? Chính là kẻ có hệ thống, giúp đi không tiếng động, đến không chút mùi a.
Gà Con bị Lâm Phàm che mắt, muốn nhìn cũng nhìn không tới, tức giận giãy giụa thoát được, rồi trực tiếp nhảy qua một bên.
- Gà Con...
Lâm Phàm vừa nhìn, nhất thời có chút luống cuống, chỉ mong sao nó đừng bị người phát hiện.
Mà vừa lúc này, một màn làm cho Lâm Phàm kinh ngạc sinh ra, Gà Con lại cứ thế nghênh ngang đi ra ngoài.
- Ai đó?
Quả nhiên, Gà Con vừa xuất hiện, người trong hồ lập tức cảnh giác quát lên.
- Ò ó o...
Gà Con không chút hoảng sợ, tiêu sái kêu to một tiếng, cái đầu nhỏ cúi xuống, chân bới bới đất, móc ra được một con giun, nuốt xuống.
Đám muội tử trong hồ thấy vậy thì thở phào một hơi:
- Không có việc gì, chỉ là một con gà rừng thôi. Mọi người tắm nhanh lên một chút.
- Con bà nó, con bà nó...
Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, con gà ghẻ này sao lại thông minh như vậy chứ.
Mà Gà Con vẫn miệt mài bới đất, thế nhưng cặp mắt lại không ngừng liếc nhìn cảnh tượng tuyệt vời trong hồ.
Lâm Phàm giờ phút này rất hận. Con gà siđa này sao lại tiện đến mức như vậy, còn nghĩ ra cách hay đến thế.
Chưa dừng ở đó, một màn làm Lâm Phàm ngây ngẩn hơn nữa lại phát sinh. Gà Con cố ý rơi vào trong nước, sau đó tự do bơi tung tăng như vịt, hơn nữa còn đột nhiên chìm vào trong nước, qua hồi lâu, mới ngậm một con cá trồi lên.
Tất cả chuyện này vốn không có gì khác thường, nhưng Lâm Phàm rõ, con gà siđa này căn bản là lặn xuống để nhìn trộm.
Cầm thú a...
Súc sinh a...
Nội tâm Lâm Phàm đau đớn, Gà Con thuần khiết , tại sao lại biến thành như vậy chứ.
Gà Con đã bước ra khỏi hồ, rồi cứ đứng im như phát ngốc ở đó, lặng tròn xoe nhìn không chớp.
- Con gà này quái dị thật.
Trong đám mỹ nữ, một người nghi hoặc nói.
- Được rồi, nhanh lên bờ thôi, không thể tắm lâu nữa.
Đại sư tỷ nghiêm túc nói, sau đó mọi người đồng loạt bước ra khỏi mặt nước, cảnh sắc tuyệt vời bại lộ, nhưng chỉ một sát na sau, cả đám đã lấy quần áo từ trong nhẫn trữ vật, rồi mặc lên người.
Giờ khắc này, Gà Con mở mắt hết cỡ, sau đó hai dòng máu mũi xì ra, té trên mặt đất, không nhúc nhích.
Lâm Phàm cũng kinh hãi, một màn vừa rồi quả thật rất dọa người, rất nóng bỏng, để máu của hắn thiếu chút nữa cũng đổ uổng phí.
Đợi đám muội tử đi khỏi, Lâm Phàm lập tức tiến lên.
- Gà Con, Gà Con...
Hắn lấy tay lắc lắc mình gà, thấy nó vẫn còn thở, mới thở phào một hơi.
Lại nhìn vẻ mặt say mê của nó, Lâm Phàm xem thường vạn phần, thật sự là con gà ghẻ không có tiền đồ mà.
- Được rồi, phúc lợi cũng nhìn rồi, nhanh đi thôi.
Lâm Phàm tóm Gà Con lên, đặt lên vai mình, tiếp tục đi về phía trước.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Chương 244: Cửu Tiêu Tông đã bị các ngươi dày xéo như vậy?
Phóng tác: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Sư tỷ, sư phụ và mọi người có thể chống đỡ đợi chúng ta trở về sao?
Trong khu rừng rậm rạp, một tiểu sư muội, vẻ mặt lo lắng nói.
- Có thể, nhất định là vậy.
Đại sư tỷ gật gật đầu, nhưng vẻ sốt ruột trong mắt lại bán đứng nàng.
Rõ ràng nàng không thể xác định tông môn có thể chống đỡ đến lúc đó hay không.
Các nàng vốn đang sinh hoạt rất vui vẻ trong tông môn. Tông môn không tranh chấp sự đời, rất ít khi tham dự tranh đấu giữa các tông môn khác, thế nhưng ai ngờ có một ngày, tông môn của các nàng lại bị một tông môn cường đại coi trọng.
Bởi thế, diệt tông.
Các nàng nghĩ mãi mà không rõ, Cửu Tiêu Tông là đệ nhất đại tông ở phía Tây, tại sao phải tiêu diệt một cái tông môn nho nhỏ của các nàng, song phương cũng không hề có bất kỳ vướng mắc lợi ích nào cả.
Giờ phút này, các nàng một đường chạy đi, chính là muốn đi tìm người giúp đỡ, giải quyết hiểm cảnh mà tông môn đang gặp phải.
Thế nhưng, lúc này, một thanh trường kiếm bỗng xuất hiện từ trong hư không, cắm xuyên lên mặt đất, ngăn con đường đi lại.
- Đám dư nghiệt Nguyệt Cung Tông, lần này xem các ngươi chạy đi đâu?
Từ trên không, hơn mười bóng người hạ xuống.
- Người Cửu Tiêu Tông đuổi tới.
Mặt các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông trầm xuống.
- Đại sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ. Một nữ đệ tử có sắc mặt tái nhợt cuống lên hỏi. Những đệ tử Cửu Tiêu Tông này xuống tay tàn nhẫn, rất nhiều sư tỷ sư muội đã chết trên tay bọn chúng.
Hơn nữa, họ cũng không ngờ, đã rửa hết bột phấn dính trên người, mà vẫn bị đuổi theo.
Chẳng lẽ trời cũng muốn tuyệt đường sống của Nguyệt Cung Tông sao?
Chiến lực mạnh nhất Nguyệt Cung Tông chỉ là Đại Thiên Vị cao giai, còn xa mới đến đại viên mãn. Nếu không phải có đại trận hộ sơn ngăn chặn, sợ là Nguyệt Cung Tông đã sớm bị diệt.
Nhưng nếu không thể thoát đi tìm hỗ trợ, vậy Nguyệt Cung Tông diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
- Nhân cơ hội giết ra ngoài.
Trên khuôn mặt của Mộc Hàm hiện lên vẻ kiên quyết.
Tuy rằng rất khó để giết ra, nhưng nếu bó tay chịu trói, thì một điểm hy vọng cũng không có.
Đám đệ tử Nguyệt Cung Tông nắm chặt vũ khí trong tay. Các nàng ít giao tiếp với bên ngoài, càng ít kinh nghiệm thực chiến, giờ đối mặt với một đám người hung ác, trong lòng các nàng rất sợ hãi.
- Ha ha, nghe đồn đệ tử Nguyệt Cung Tông đẹp như thiên tiên, hôm nay vừa thấy, quả là danh bất hư truyền. Mười bảy người cảnh giới Nhập Thần, một người cảnh giới Tiểu Thiên Vị trung giai, rất không tồi, đáng tiếc chưa đủ nhìn.
Một nam tử trung niên bên Cửu Tiêu Tông bước tới.
Nam tử này mũi ưng, mặt rỗ, tà quang lưu chuyển trong đôi mắt híp.
Vốn gã luôn bị trấn áp trong địa lao ở Cửu Tiêu Tông, nào ngờ bỗng được tông chủ thả ra, để cho lập công chuộc tội. Đối với Lê Thiên Hành gã, đây quả thực là trời ban ân.
Lê Thiên Hành có tu vi Tiểu Thiên Vị cao giai, xem như không tệ, đệ tử nội môn trong tông cũng khó so được với gã, mà tội lỗi gã từng mắc, là mê gian một sư muội đồng môn.
Cả quãng thời gian dài bị nhốt, dục vọng nín hồi lâu còn chưa có chỗ phóng thích, hiện giờ đi ra, có người đưa đến tận cửa để phát tiết, cũng không thể lãng phí.
- Các sư đệ, sư huynh cho các ngươi xem một màn kích thích.
Lê Thiên Hành cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt dữ tợn mang theo một tia tà khí.
Trong một sát na, Lê Thiên Hành động thủ, phất ống tay áo, sương mù bỗng bay đầy trời, bao phủ lấy mười tám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông.
- Đừng hít vào, sương mù này có độc.
Mộc Hàm cực kỳ hoảng sợ, vừa nhìn sương mù, nàng cảm thấy có điều không đúng, vội hét lên.
Các đệ tử Nguyệt Cung Tông vội vàng vận chuyển chân nguyên tạo thành một vòng tròn trong bảo hộ quanh người, ngăn cản màn sương này ăn mòn.
- Ha ha, bó tay chịu trói đi, vòng bảo hộ chân nguyên của các ngươi không ngăn cản được thứ này đâu.
Lê Thiên Hành cười lạnh. Thân hình tuyệt mỹ của những nữ đệ tử này khiến gã rất hưng phấn.
Những đệ tử Cửu Tiêu Tông đứng đằng sau, giờ phút này có người khẽ nhíu mày vì loại thủ đoạn hạ lưu này. Nhưng bọn họ lại không dám lên tiếng phản đối Lê Thiên Hành.
Ở trong tông, bọn họ đều đã nghe qua đại danh của gã, hiếu sát, thủ đoạn tàn nhẫn.
- Sư tỷ, ngăn không được rồi.
Một nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông bỗng kinh hô, vòng bảo hộ của nàng vỡ nát, không tự chủ được mà hít phải sương mù màu xanh kia, sau đó toàn thân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, khí lực đứng lên cũng không có.
Mộc Hàm sắc mặt đại biến, vòng bảo hộ của nàng cũng không ngừng bị ăn mòn, rồi rốt cuộc tan thành mây khói.
- Ha ha, sao, Nhuyễn Cốt Tán của lão tử được đấy chứ?
Lê Thiên Hành cười lớn. Tuy gã mới là Tiểu Thiên Vị cao giai, nhưng rất có tâm đắc ở phương diện dùng độc, nhất là hạ độc dược với nữ nhân.
- Ngươi... Đê tiện...
Mộc Hàm ngẩng đầu, căm giận nhìn Lê Thiên Hành. Nàng không ngờ đường đường cao thủ Tiểu Thiên Vị cao giai mà lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu này.
- Đê tiện? Không không... Chẳng qua là không muốn ra tay hủy các mỹ nhân mà thôi, ha ha... Các vị sư đệ, bé con này thuộc về ta, còn lại các ngươi tự chia đi, tùy tiện chà đạp, tùy tiện ngược đãi, ha ha ha ha...
Lê Thiên Hành cười rộ lên, cặp mắt dâm tà như muốn lột sạch chúng nữ ngay tức khắc.
- Đừng phí sức lực, các ngươi hiện tại ngay cả khí lực tự sát cũng không có đâu. Đương nhiên, sau khi đùa bỡn các ngươi, ta sẽ đích thân tiễn các ngươi về trời...
Lê Thiên Hành lau miệng, phảng phất là thèm thuồng đến không chịu nổi nữa.
- Lê sư huynh, không bằng giết thống khoái đi, loại hành vi xấu xa này, chúng ta không nên làm.
Lúc này, một đệ tử Cửu Tiêu Tông không nhịn được mà nói.
Lê Thiên Hành đang cười, lập tức mặt như sương lạnh, nhìn chằm chằm đệ tử kia, khiến đệ tử kia run lên.
- Sư huynh...
- Sư đệ, ngươi nói hành vi của sư huynh là xấu sao?
Lê Thiên Hành đi tới trước mặt đệ tử kia, mặt lại biến hóa, thành ôn hòa như gió xuân.
- Sư huynh, Cửu Tiêu Tông chúng ta là danh môn, diệt tông của bọn họ là chiến lược từ tông chủ và các trưởng lão, đệ không dám nói bừa, nhưng giẫm đạp đệ tử địch tông như vậy thì có khác gì là tà ma, đệ không đồng ý.
Đệ tử kia hít sâu một hơi, nói.
"Xọcccc..."
- Sư huynh, ngươi...
Đệ tử kia không ngờ Lê Thiên Hành đột nhiên hạ độc thủ, không dám tin nhìn chiếc dao găm đâm lên ngực mình, sau đó tuyệt khí bỏ mình.
- Hừ, không biết tốt xấu.
Lê Thiên Hành hừ lạnh một tiếng, thu lại dao găm bôi kịch độc.
- Các ngươi đều cho rằng sư huynh xấu xa sao?
Lê Thiên Hành lạnh lẽo nhìn mọi người, nếu có ai dám gật đầu, gã không ngại tiếp tục tự tay đưa tiễn đối phương.
Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông hoảng sợ nhìn Lê Thiên Hành. Kỳ thật bọn họ đều nghĩ như đệ tử vừa rồi, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Lê Thiên Hành, không một ai dám lên tiếng. Tất cả chỉ biết nhìn về những nữ đệ tử kia, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Ừm, không ai nghĩ như vậy là tốt nhất. Tiểu mỹ nhân, hầu hạ bản đại gia cho tốt nào.
Lê Thiên Hành cười lớn một tiếng, tiến lên đi đến.
- Đừng tới đây...
Mặt Mộc Hàm tái nhợt, nhưng toàn thân không có một tia khí lực nào, căn bản không thể động đậy được, càng không nói cùng đối phương liều mạng.
. . . .
- Cửu Tiêu Tông đã bị các ngươi giày xéo đến thế này rồi sao?
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn từ hư không truyền đến.
Lê Thiên Hành kinh hãi, không biết là ai.
Mà các đệ tử Nguyệt Cung Tông thì đồng loạt ngẩng đầu lên, từng ánh mắt tuyệt vọng lóe ra ánh sáng hy vọng, tìm kiếm nơi âm thanh phát ra.
Là ai... Rốt cuộc là ai...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†