Nếu bạn là người yêu thích những câu chuyện lãng mạn , nhẹ nhàng thì tác phẩm này không phải dành cho bạn . Hãy dừng ngay việc theo dõi nó ^^
Mỗi chap đánh dấu từng mốc của sự kiện trong câu chuyện nên có chap ngắn chap dài . Mong cả nhà châm chước nhé (((o(*゚▽゚*)o)))
________o0o________
CHAP 1 : NGHIỆT DUYÊN ...
Tôi - với tính cách đặc trưng của chòm sao Nhân Mã hiếu động , mải chơi , cả thèm chóng chán , mau quên , bướng bỉnh và rất bao đồng . Cũng chính vì cái bao đồng đó mà duyên số đã đẩy hai con người hoàn toàn trái ngược hợp lại là một trong hoàn cảnh ĐỊCH - TA .
Tôi có một người bạn thân tên Kiều . Hai đứa chơi vs nhau từ thủa còn thò lò mũi xanh , tranh nhau kẹo . Kiều thì hoàn toàn ngược lại với sự vui vẻ , hoà đồng , nghịch ngợm của tôi , cô ấy chỉ thích học , đọc sách , nhút nhát trong giao tiếp . Ấy thế mà lại thành bạn thân kể cũng tài .
Tan học , chúng tôi dung dăng dung dẻ , cười cười nói nói trở về nhà . Giữa đường đi , Kiều bèn đứng sững lại , trầm ngâm nhìn tôi , đôi lông mày nhíu lại như đang gặp một vấn đề mà bản thân không có lời giải đáp :
- Linh Linh , sao hai đứa như mìh lại thân nhau được nhỉ ?
- Haha . Ai biết được . Chắc tại ông trời cử tôi xuống giúp bà mở rộng tâm hồn , chấp nhận tiếp xúc vs thế giới bên ngoài . Tôi nghĩ chắc ông ấy không muốn thêm một bệnh nhân í mà . Hình như cái viện " Gia Lâm rẽ phải " bị full người r ...
- Con bạn đểu này , người ta đang nói thật . Đang phân vân xem ai có thể giữ cương con ngựa điên này . Haha .- Này , nói nhỏ bà biết , dây cương này vỗn dĩ đã không ai làm được . Vậy nên không có dây thì làm sao giữ ??? Haha .
- Ôi trời ! Bạn tôi . Tôi muốn giới thiệu cho bà người làm dây , được không ?- Haha . Được . Tay nghề hắn ta liệu có đủ không ? Dây này muốn tạo nên phải dùng nguyên liệu CỨNG - MỀM - DẺO . Cá rằng con bạn này phải làm phiền bà " Ế CÙNG " thôi
- Yên tâm . Bà là bạn thân tôi mà . Tôi sẽ truyền chút kinh nghiệm cho hắn . CỨNG - MỀM - DẺO - là bạn thân bà mà không hiểu điều đó thì ....
- Haha . Mà hôm nay làm sao lại có ý định giới thiệu ny cho tôi thế ???
- Cũng chả biết sao . Chắc ông trời cử tôi xuống giúp bà .Chắc tại không muốn thấy một con ngựa không cương , làm náo loạn cuộc sống thanh bình ý mà . Hihi- Ấy chà chà . Cũng biết " Gậy ông đập lưng ông " gớm nhỉ )
- Bạn thân mà ....
Khi đó là thời điểm đang rộ lên dùng Y! Messenger . Một ứng dụng vừa có thể tán gẫu vs bạn bè ( không phải rắc rối thư từ như trước ^^ ) , lại vừa có thể quen biết bạn bè trên khắp thế giới . Thật tiện quá !
Mấy hôm sau , cuộc nói chuyện " dây cương " những tưởng đã bị trôi vào quên lãng . Ai dè ....Vào buổi tối của mấy ngày hôm sau , Khi đang lướt web , bỗng BUZZ ! một cái , khung chat hiện lên , nick lạ hoắc . Cho là những kẻ tầm phào rảnh việc , đang định tắt thì thấy dòng chữ :
- Chào em !
- Vâng ! Chào anh ! Nhưng anh là ai thế ạ ?
- Anh có thể làm quen vs em được không ?
- Xin lỗi anh nhé ! Em không thích làm quen . Chúc anh tối tốt lành ! Pp
- Quả như đồn , hehe . Anh là bạn của Kiều . Anh tên Hoàng ^^
Nhìn thấy dòng chữ đó , muốn té ngửa. Sau vài giây định thần , tôi bèn gọi điện cho cô bạn . Chất vấn hỏi han , một người tưởng đùa một người nói thật . Thôi thì cứ lịch sự , thêm bạn bớt thù mà . Nghĩ vậy , tôi cũng chat vs anh chàng lạ mặt nhưng vì căn bản không hứng thú vs kiểu làm quen đường đột thế này , nên cách trả lời cũng khá nhạt nhẽo và thụ động . Còn anh chàng kia , thật có kiên nhẫn . Ngày ngày vẫn pm , hỏi han , tán gẫu cùng tôi . Sau gần tháng trò chuyện , chúng tôi đã có thể thả ga bê câu chuyện thường nhật kể cho đối phương nghe . Anh ấy là người con trai đầu tiên tạo cho tôi cảm giác trông chờ , mong ngóng và sẽ thật thất vọng khi nhìn vào nick mà không thấy người ta online. Tuy chưa gặp nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được một dáng vẻ thư sinh , ôn hoà , lịch thiệp và thật dịu dàng của anh ấy .
Cuối cùng chúng tôi cũng quyết định bước qua màn hình máy tính lạnh lẽo kia để gặp nhau . Để được nhìn thấy nhau chân chân thực thực chứ không phải qua thế giới mạng ảo kia .
Và rồi ngày hẹn cũng tới , tôi hồi hộp , bối rối không biết nên mặc đồ j . Cả tủ quần áo bị lôi ra hành hạ. Nào thì cái váy này không đủ nữ tính , nào thì cái áo này không đủ dễ thương .... Bla bla... Chọn đi chọn lại nửa ngày mà vẫn chẳng dc bộ nào ưng ý , vừa mắt . Tức mìh , lôi bừa ra một bộ để mặc , nhìn vào gương và tự an ủi bản thân :
Nếu anh ấy thích mìh thì sẽ không quá để ý đến ngoại hình xấu xí của mìh , còn nếu không , mất cũng chả sao , có thì cũng chỉ đem về một kẻ háo sắc . Rồi đến lúc có người khác đẹp hơn, xinh hơn thì lại mất thôi . Thời gian hạnh phúc còn thiếu , lấy đâu ra thời gian đi đuổi đi níu.
Vậy là tôi đây bê một trời quyết tâm đến chỗ hẹn bằng bộ trang phục thừa lịch sự nhưng thiếu thậm tệ nữ tính này . Quan tâm j , thoải mái là được . Cũng đến nơi , vừa bước chân vào quán đã đụng độ ngay " kẻ thù năm ấy " . Cảm giác như mọi tai ương , đen đủi đang rơi sầm xuống đầu , tôi bước tránh " kẻ thù " , tìm chỗ ngồi , cách càng xa càng tốt cái tên đáng ghét .
Vẫn chưa thấy ai , nhìn đồng hồ thì hoá ra mìh đến sớm hẳn 5' . Một sự tiến bộ không nhẹ của cô nàng rùa bò là tôi . Lần đầu tiên là người phải chờ , tôi khuấy ly cam dứa mới được mang tới , trong đầu tự nhiên hiện lên hình ảnh " kẻ thù " . Hồi ức xấu lại hiện rõ mồn một . Tức tối , tự hỏi bản thân ra cửa bước chân nào , gặp người nào mà bh phải bực dọc thế này . Sớm k đụng , muộn không đụng , chọn ngay lúc người ta đang phấn khởi thì đụng , tụt cả nguồn cảm xúc . Hềyyyyy . Mà câu chuyện cũng có j to tát đâu cơ chứ . Hắn bênh em hắn - ta bênh em ta , ai cũng nhìn thấy công lý ở phe mìh. Cuối cùng thì "hai nguyên nhân" hết xích mích , chơi lại vs nhau như bình thường , còn "hai kẻ cầm đầu trận chiến" quay ra nhìn nhau như kẻ thù . Suy cho cùng thì đúng là chuyện trẻ con mất lòng người nhơ nhỡ .
Đang ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ than thân trách phận , chợt nhớ ra lí do đến đây và điều quan trọng tại sao mìh vẫn ngồi một mình , qua một tiếng đồng hồ rồi sao vẫn chưa thấy anh ý tới . Hay định boom mìh , cho mìh leo cây ? Hay lại xảy ra chuyện gì không hay rồi ?
Đang vẩn vơ đoán bừa thì chuông dt làm thức tỉnh . Vội tay vơ ngay lấy " con dế " ồn ào , nhìn màn hình - là anh ấy . Tôi lưỡng lự , muốn bắt máy nhưng lại sợ lời nói không thể đến , cứ chần chừ nghe - không nghe , làm người đầu dây bên kia sốt ruột . Gọi nhỡ đến 8 cuộc và cuộc thứ 9 mới có người nhấc máy . Bản thân vẫn đang miên man trong suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói ấm áp pha chút lo lắng dồn dập hỏi từ đầu dây bên kia :
- Em đang đâu đấy ? Có xảy ra chuyện gì không thế ? Sao anh gọi mãi không nghe ?
- Em đang ở chỗ hẹn . Anh không đến cũng phải nói em một câu chứ . Làm em chờ vật vờ như đứa không nhà đây này . ( được thể giận dỗi nên phải nói quá một chút mới cam tâm ^^ )
- Anh cũng đang ở chỗ hẹn , chờ em gần 2 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy em đâu . Sợ em gặp chuyện j nên gọi điện .
- Lại chém . Tính từ giờ hẹn thì cũng chỉ chờ em hơn một tiếng đồng hồ là cùng . Cũng như em ngồi đây chờ anh hơn một tiếng cũng không thấy anh đâu .
- Em ngồi bàn nào ? Số bao nhiêu ? Anh sẽ đến chứng mih cho em thấy anh không chém .
- Em ngồi ở góc khuất , bàn 9 . Vừa hết lời thì lại nhìn thấy " kẻ thù không đội trời chung " trước mặt . Cả hai người chúng tôi , tay vẫn đang cầm nghe đt , mắt chữ O mồm chữ Ô . Ôi chuyện j thế này ? Sao " kẻ thù " lại biến thành " người trong mộng " thế này ?
- Em là ....
- Là anh ... ?
- Sao trùng hợp thế nhỉ ? Đúng là oan gia ngõ cụt .
- Trái đất đúng là hình tròn . Đi tới đi lui cũng quay lại điểm bắt đầu . Tránh đâu cho hết nắng , trú đâu cho hết mưa .
- Sau một tháng không gặp , em trưởng thành nhiều đấy . Không còn là bà chằn ngày nào ^^
- Vẫn thế thôi cậu bé .
Sau phút ngỡ ngàng , cố nhắc bản thân trấn tĩnh , tôi lập tức đứng dậy ra quầy thanh toán . Bỗng có giọng nói sau lưng :
- Này , cô bé ! Sao bất lịch sự thế . Hẹn gặp tôi , tôi còn chưa kịp nói câu gì , chưa kịp uống ngụm nước mà đã đi thế ah ?
Giọng nói ấm áp bỗng chốc biến thành giọng nói nghe sao chối tai . Hình ảnh thư sinh , nhã nhặn trong phút chốc đã vỡ tan tành . Tức tối kèm thất vọng , tôi không che giấu , thẳng thừng quay ra lườm, nhếch miệng cười khẩy một cái rồi đi thẳng .
Sau lúc quay đi đó , tôi quyết định sẽ hoàn toàn cắt đứt liên lạc vs anh ta. Trên đường về cứ băn khoăn rồi tự bản thân chờ đợi một sự giải đáp hợp lí cho cái sự nghiệt duyên này . Vài giờ trăn trở rồi cũng quên . Nhân mã mà , vì chưa yêu nên không muốn nhớ , vì rắc rối nên không muốn lưu tâm .
Bước chầm chậm ngắm con phố thân thuộc , những khung cảnh vội vã thường ngày chợt tĩnh lặng đến lạ ...!!! Đang loay hoay vs nỗi niềm riêng , chợt giật mìh . Con đường này chính xác là về nhà mìh , cái con người kia sao lại đứng đó ? Hắn tay đút túi quần , người tựa vào gốc cây trước hiên nhà , mắt nhắm nghiền , đôi lúc nhíu mày như đang suy nghĩ về chuyện j đó . Trong ánh nắng gắt chiều , hắn đứng đó , lặng yên đến thế , phải chăng muốn xoa dịu đi cái nắng chói chang kia . Ngắm khung cảnh trước mắt , tôi mới biết con người đó thì ra cũng có lúc trầm lặng , bình ổn , hút hồn đến vậy . Giá như ... giá như " người trong mộng " không phải là hắn thì có lẽ giấc mộng ngọt ngào cùng anh chàng gà bông của tôi đã không tan tành như thế ಥ_ಥ .
Đường chung phố cũng chẳng riêng , người ta đứng đó , miễn sao chưa có ý định trộm đồ là được . Kệ thôi (¬_¬). Đầu nghĩ , chân bước , thản nhiên mở cửa . Lanh canh tiếng khóa vô tình làm con người ngủ mê kia chợt tỉnh . Chưa kịp bước vào nhà đã bị kéo tay giữ lại , Tôi ngước lên nhìn với vẻ mặt bị phiền , nói :
- Ơ hay , hôm nay oan gia lại thích gặp ngõ cụt à ?
- Em bỏ cái giọng đấy đi được không ?- Thế bỏ tay ra .
- Anh muốn nói chuyện .
- Có chuyện để nói ?
- Anh yêu Em !
- Đây không phải chuyện cổ tích nhé.- Anh không phải hoàng tử . Anh chỉ là một cậu bé làm sai chuyện và đang nhận lỗi , mong được tha thứ thôi .
Con người này , sao nói giỏi như thế. Con người này , sao để người ta động lòng . Tôi trân trân nhìn hắn , tim không tin những âm thanh tai truyền tới . Trái tim chạy loạn nhưng lý trí vẫn lôi ra một khuôn mặt tỉnh bơ :
- Uh .
Hắn buông tay , tôi quay đi bước vội . Cánh cửa kia từ từ đóng lại . Dù quay đi , dù không nhìn nhưng trong thâm tâm , tôi vẫn có thể cảm nhận được sự đau thương sau tấm chắn cửa lạnh lẽo kia . Đi được nửa đường , tôi chầm chậm quay đầu nhìn về phía hướng cửa , thầm nghĩ : Có lẽ mìh hơi quá đáng ... Đúng như lời hắn nói , có vẻ mìh đã thiếu chút lịch sự chăng ?
Vì quá bất ngờ , vì sự chậm chạp bản tính mà vẫn chưa kịp định thần , đón nhận cái nghiệt duyên này . Tự xù ra bộ lông nhím , để bảo vệ mìh , nhưng lại vô tình làm tổn thương người khác . Thôi thì ... hãy cố yêu bản thân mìh trước đã , sự ích kỉ này - cứ coi như món quà tự mua vậy .
Bẵng đi một thời gian , không ai nhắc cũng chẳng ai nhớ , những điều về hắn trong tôi đã tan đi như bong bóng xà phòng . Một chiều mưa , đang vội vội vàng vàng chạy về tránh ướt , trước mắt tôi là người con trai đó , vẫn hình ảnh đó , vẫn khung cảnh đó . Chỉ khác rằng sự trầm ổn của hắn , đã không còn cảm nhận được nữa . Phải chăng ... đã bị mưa che khuất mất ? Nhìn sự thiếu sắc của hắn mà không nỡ nhẫn tâm bỏ mặc , bước đến :
- Anh có biết trời đang mưa không hả ?
Giật mìh , như không tin vào mắt mìh , mất đến vài s định hình , hắn vội vàng kéo tôi đến hiên nhà trú , lo lắng nói :
- Em không mang ô ah ? Sao lại để người ướt thế này ? Cảm lạnh thì sao ? Em không biết lo cho bản thân mìh à ? Không phải em luôn nói phải yêu lấy bản thân mìh hả ? Sao em không làm được ? Có lạnh không ?
Rồi hắn xoa tay , áp vào má , giữ ấm cho tôi . Sững người , như mọi thần kinh cảm giác đang tạm nghỉ , đờ ra như khúc gỗ trước sự lo lắng trách mắng của hắn , cái sự ấm áp này ... quả thật không đáng ghét . Không thể dối bản thân mìh nữa , cũng không thể ép bản thân mìh nói " Không sao cả " .
- Em không sao . Anh nhìn anh kìa , có khá j hơn em đâu mà kêu . Người ướt hết rồi , đồ ngốc :(
- Hì ! Tại anh không biết trời mưa lúc nào ý mà ^^
Gãi đầu gãi tai ngượng ngùng , à , người con trai này , hoá ra cũng có lúc trẻ con đến như vậy . Trận mưa hôm đó đã hoá giải mối thù giữa hai người chúng tôi . Từ kẻ thù thành bạn tốt , thoải mái trò chuyện , thoải mái tâm sự như trước . Với tôi , anh như một người anh trai rộng lượng , luôn nuông chiều cô em bướng bỉnh, nũng nịu này . Tôi thường kể anh nghe những chuyện ở lớp , những trận cãi vã đánh lộn để bảo vệ kẻ yếu của mìh , mặt anh đanh lại , nhíu mày , chữ " lo lắng " như được bày biện trên trán , càu nhàu :
- Em ơi là em ! Em định tìm thêm kẻ thù rồi bắt người ta đếm mưa nữa hả ? Hehe
- Kẻ thù ? Đếm mưa ? . Sao lại đếm mưa ?
- Nhóc con , sau này em sẽ hiểu ^^
- Em thề em ghét nhất cái kiểu úp úp mở mở nói nửa câu nhé . Anh có nói rõ ràng không hả ? Đếm mưa ? Tìm kẻ thù ? Toàn câu kì quặc @@
- Đồ ngốc ! Khi nào em mới hiểu được những giọt mưa không trong như em thấy hả ?
- Áaaaaaa . Hẳn là lôi thiên nhiên vào đối đáp . Em thừa thời gian mới nói chuyện vs anh . Em out đây . Bạn gọi rồi ^^
- uh . Em đi chơi về sớm nhé ! Quan trọng là đừng có lo chuyện bao đồng đấy .
- okay ... Pp a nhé ^^
Anh vẫn thường thế , lúc nào cũng sợ tôi mải chơi quên ăn , sợ thiếu ngủ , sợ cái tính bao đồng của bản thân lại không màng đến sự nguy hiểm cận kề mà vẫn hết lòng giúp đỡ người khác . Sợ đủ thứ , lo đủ thứ . Cái đứa trẻ vô tư hoá vô tâm là tôi , vẫn cứ ý mìh mìh làm , mặc kệ những lo lắng , cố tình làm ngơ đi trước tình cảm anh dành cho mìh .
Last edited by bunxinh_2012; 27-06-2014 at 11:54 AM.
Vào một chiều cuối thu , chúng tôi đang trải bước hưởng thụ cái tiết trời dịu mát , chợt ... nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc :
- Nửa năm này , có khi nào em nghĩ anh đối vs em không đơn giản chỉ là một người bạn , một người anh trai quan tâm đến em gái không ?
- Hơ ... Anh luôn là anh trai ...hehe
- Anh hỏi thật lòng đấy . Có khi nào em đối vs anh có tình cảm đặc biệt nào không ?
- Có chứ .... Hehe .... Anh zai của em là đặc biệt nhất rồi ^^- Đồ ngốc ! Em thật là ... chả hiểu j cả ....haizz
- hehe ... Anh hâm r :))
- Vâng ... Hâm :(
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh rồi lại ra vẻ lạnh lùng nhìn về hướng khác . Anh đâu thể biết ... nỗi sợ hãi trong tôi. Chỉ muốn một tình bạn mãi mãi với anh . Vì tình bạn sẽ không bao giờ tan biến còn tình yêu thì ... đã tan vỡ thì sẽ mãi mãi vỡ tan ....
Một ngày , hai ngày , ba ngày ... cũng không một cuộc gọi , không một tin nhắn . Nhớ - không nhớ - nhớ ... cứ loạn tung trong tâm trí . Mọi hình ảnh của anh , mọi lời nói cứ quẩn quanh quấy nhiễu không buông tha . Tôi tự nhủ thôi thì đừng liên lạc nữa , nhanh thôi , sẽ quên thôi . Con trai không đáng tin đâu . Yêu mày lắm yêu mày vừa rồi cũng sẽ có lúc chán , bỏ mặc mày tìm kiếm hương vị mới thôi . Tình yêu - thật chẳng ra sao cả .
Tôi từ bé đã thế , đau đớn buồn bã trong lòng không muốn để người khác biết , luôn giấu cảm xúc thật sau lớp mặt nạ vui vẻ , cố gắng đem nụ cười bày biện trên khuôn mặt để mọi người an tâm về mìh . Cũng chính vì tính cách đó , tôi đã làm tổn thương anh và người yêu tôi sau này ...
Khi nỗi nhớ dần biến thành kỷ niệm thì anh lại xuất hiện . Kéo tôi thật mạnh về phía anh , dùng cánh tay bao trọn lấy tôi . Anh gục đầu , dựa vào vai tôi, bên tai khe khẽ giọng nói ấm áp quen thuộc , âm thanh run run thiếu lực nhưng lại có sức mạnh nung chảy trái tim tôi :
- Anh đầu hàng rồi ! Xin em .... hiểu anh chút thôi ..... có được không ?
Trái tim tôi cũng như đang nát vụn , rớm máu . Lý trí ah ! Xin lỗi nhé ... ! Trái tim này phản chủ mất rồi !
Hai cánh tay buông thõng cuối cùng cũng vượt qua lý trí ôm lấy anh . Anh sững lại , rồi vội vàng ôm siết chặt lấy tôi , như sợ tôi tan biến mất .
Rất lâu sau đấy anh mới buông ra nhưng bàn tay vẫn tìm bàn tay tôi nắm chặt . Anh cúi xuống thơm vào trán tôi , khẽ nói :
- Cảm ơn em ... thiên thần !!!
Last edited by bunxinh_2012; 27-06-2014 at 11:55 AM.
Tình cảm của chúng tôi như được thời gian vun trồng . Thật thích cảm giác bất ngờ anh đem lại . Nụ cười của tôi vì anh mà cũng thật lòng hơn. Nhưng hạnh phúc vốn dĩ không bên ai quá lâu . Tôi dần đem lòng tin đặt ở anh thì anh lại dần mất tin tưởng nơi tôi . Anh bắt đầu quản lí , theo sát giờ giấc của tôi . Khiến một đứa con gái Nhân Mã là tôi mất đi sự tự do của chính mình . Anh không thích tôi nói chuyện với bạn bè là con trai dù anh biết đa số bạn tôi đều không mang giới tính nữ . Tôi mệt mỏi , chán nản trước sự mù quáng của anh . Vì trước giờ tôi quá tự do hay sự kìm kẹp của anh quá chặt ? Chẳng lẽ tình yêu của anh không đủ lớn để có thể dành sự tin tưởng cho tôi ?
Chúng tôi phát sinh những cuộc xung đột , cãi vã và tất nhiên phần lớn đều do tôi khơi nguồn . Thật phục tài năng bình tĩnh của anh . Mặc kệ tôi có tuôn ra bao lời khó nghe , anh vẫn dịu dàng, điềm đạm phân tích , giải thích hoặc chọn sự im lặng đáp lại . Anh như thế là vì sao đây ? Khinh thường tôi trẻ con không thèm chấp hay căm ghét muốn tôi tức chết ? Tôi bắt đầu vạch lá tìm sâu , bắt hết những xấu xa đổ lên anh mà không thể ngờ rằng sẽ có lúc thấy hổ thẹn vì sự suy diễn phi thực tế của chính mình .
Hôm đó , anh tự tay xuống bếp làm bít tết cho tôi ăn . Nhìn anh trong chiếc tạp dề của mẹ mà tôi bật cười . Cứ đi sau trêu chọc , kêu sẽ giúp anh làm tóc , trang điểm . Hứa hẹn đảm bảo anh còn xinh hơn con gái . Vừa được ăn vừa được chọc , tâm trạng vô cùng sảng khoái . Anh cũng không vừa , chọn lúc tôi cao hứng nhất thì ra đòn quyết định , để lại trong tôi một dấu ấn sâu sắc , cảm phục anh và hổ thẹn với chính mìh.
- Vợ à ! Sau này nếu cãi nhau thì em đừng xưng " mày - tao " với anh nhé ! Lúc đó , anh cảm thấy mìh không được tôn trọng .
Tôi sững người , như hiểu ra được điều gì . Má ửng hồng xấu hổ , nhìn anh rồi mỉm cười . Nụ cười đó là ái ngại , là xin lỗi , là cảm phục suy nghĩ chững chạc của người con trai mới hai mươi tuổi đầu - cái tuổi của sự ngông cuồng , bốc đồng, chập chững bước vào đời .
Lời nói anh biến thành thói quen của riêng tôi . Cho đến tận bây giờ , kể cả lúc nóng giận nhất tôi cũng chưa một lần lặp lại cách xưng hô thiếu tôn trọng đó .
Last edited by bunxinh_2012; 27-06-2014 at 11:55 AM.
Sau sự việc lần đó , tôi ngày càng cảm thấy mìh yêu anh hơn . Vì tình yêu đối với tôi phải kèm theo sự nể phục . Chìm đắm trong những dư vị ngọt anh trao tặng . Khiến tôi yêu mưa , vô thức đưa bàn tay ra hứng mưa để rồi cười , ôm lấy hạnh phúc ngọt ngào :
" Hãy đưa anh bàn tay em . Em có thấy , có đếm được những hạt mưa rơi xuống bàn tay em không ? Đừng hoài nghi về tình cảm anh dành cho em . Anh muốn em biết những giọt mưa rơi ngoài bàn tay em mới là tình yêu của anh . Từng giọt từng giọt đều nói lên :" Anh yêu Em " .
Vậy mà tôi phải dừng lại cái hạnh phúc còn đang dang dở khi biết anh phải sang Pháp du học , tôi lặng người . Phải xa anh sao ? Bốn năm trời đằng đẵng liệu bản thân có chờ đợi được ? Phải cố gắng ! Tỉnh cảm này - tôi sẽ vì anh mà xây đắp , bồi dưỡng nó . Hãy nghĩ rằng đây là một chặng đường , một thử thách dành cho chúng tôi . Cùng nhau bước đến cuối con đường , nhận ra mình chẳng thể thiếu nhau .
Ngày tiễn anh ra phi trường , tôi dặn lòng không được khóc . Không được để anh vì sự yếu đuối của mìh mà từ bỏ tương lai phía trước . Lý trí nói mà trái tim đâu nghe . Rõ ràng không muốn khóc mà nước mắt cứ tuôn ra như mưa . Anh nhìn tôi , lấy tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt , rồi hôn nhẹ lên trán tôi . Anh hướng về phía gia đình , giọng nói trầm ổn vang lên :
- Bố mẹ đi trước đi . Khi nào con thấy ổn con sẽ sang . Nhập học thôi mà , không kì này thì kì sau học , bảo lưu kết quả cũng được .
Mọi người ngỡ ngàng , đến cả tôi cũng không tin được những lời nói vừa đến tai , chưa kịp định thần đã bị bàn tay ai đó kéo đi . Bàn tay này , cảm giác quen thuộc này , sao lúc này lại kéo tôi đi nhanh về hướng cửa ra . À ! Hiểu rồi . Tôi hất bàn tay đó ra , anh sững lại , đôi mắt đó ngỡ ngàng nhìn tôi :
- Em sao vậy ?
- Em mới phải là người hỏi anh sao vậy ? Anh đi đi . Em không sao ....Thật đấy !
- Anh không đi nữa . Căn bản ngay từ đầu đã không muốn đi . Việt Nam thì sao ? Hà Nội thì sao ? Không phải có em là tốt rồi sao ? Anh sẽ cố gắng học hành tốt , kiếm việc làm tốt . Anh không tin không thể sống tốt .
Tôi ôm chầm lấy anh . Ghé sát tai anh , khẽ nói :
- Em không sao .... Thật đấy ! Chỉ cần ôm anh chút thôi , hơi ấm này , mùi hương này , em sẽ ghi nhớ . Vậy là đủ rồi .
- Anh sẽ ở bên em . Không xa em đâu .
- Sẽ luôn thế . Dù xa cách nhưng trái tim này sẽ luôn bên anh . Hãy đi đi . Em không khóc nữa đâu . Em không buồn nữa đâu . Em hứa !
- Nhưng ...
Tôi kiễng chân lên , mượn đôi môi mìh chặn lại lời nói của anh . Đang định rời khỏi thì anh ôm chặt lấy tôi , chặt đến nỗi như thể đây sẽ là lần cuối cùng. Đôi môi anh quấn chặt , bao phủ môi tôi . Nước mắt mằn mặn lạc giữa nụ hôn . Trong tôi đất trời như xoay chuyển . Như vậy là đủ rồi . Trái tim này đã định sẽ chỉ vì anh mới loạn nhịp , sẽ vì anh mà khoá trái . Vậy nên hãy yên tâm đi đi . Hãy tới chân trời mới để phát triển tài năng . Mãi nơi này chờ đợi anh về .