Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Lão nhân áo xanh cười lớn chỉ về bên tả:
- Chúng ta hãy đến tảng đá dưới bóng cây kia ngồi nói chuyện. Người áo trắng hân hoan gật đầu. Nơi lão nhân áo xanh chỉ là một tảng đá bằng phẳng sạch sẽ nằm dưới gốc một cây tùng. Hai người cùng ngồi xuống, lão nhân áo xanh mở lời trước:
- Huynh đệ, chúng ta hãy nói về hai người ở Đệ Nhất Lâu trước, họ ra sao? Người áo trắng cười hàm tiếu:
- Phải chăng lão ca ca có ý chỉ nữ nhân và thiếu niên áo đen? Lão nhân áo xanh gật đầu:
- Chính thị, huynh đệ nhận ra môn phái của họ chứ? Người áo trắng hơi trầm ngâm:
- Ta chỉ biết thiếu niên rất anh tuấn và nội công cũng có phần thâm hậu, đó là một người rất khả ái.
- Còn vị cô nương kia?
- Đó là một nữ nhân tuyết bạch thanh nhã, đáng gọi là hoa đẹp thế gian.
- Lão đệ, nếu so sánh cô nương ấy với Văn Nhân phu nhân ai hơn ai kém?
- Xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, khó biết ai hơn ai kém.
- Huynh đệ, ta hỏi huynh đệ có nhận ra môn phái của họ không? Lão nhân áo trắng vội đáp:
- Chắc chắn họ phải là những nhân vật siêu phàm hiếm có trong võ lâm! Lão nhân áo xanh mỉm cười:
- Nói đã nửa ngày mà huynh đệ vẫn chưa nói rõ họ là người của môn phái nào?
- Chẳng lẽ lão ca ca không nhận được xuất thân của họ sao?
- Tuy ta không thể khẳng định họ thuộc môn phái nào nhưng ta dám chắc họ tất phải là người của một bang hội bí mật nào đó. Lão nhân áo trắng có phần kinh ngạc:
- Lão ca ca, lấy gì làm chắc?
- Ta theo họ rời Đệ Nhất Lâu, huynh đệ có biết họ đi đâu không?
- Ta không đoán được, lão ca ca cứ nói đi!
- Hai người họ đến bên bờ sông Vận Hà. Lão nhân áo trắng bật kêu a một tiếng:
- Họ lên thuyền ư?
- Chỉ lên thuyền, nhưng chưa đi... Đó là một cái thuyền vĩ đại có hai cột buồm lớn, ở hai đầu có hai tên nhân vật võ lâm canh giữ, khi hai dì cháu họ đến, trên thuyền có ba người ra nghênh đón... Nói đến đó, lão ngẩng đầu lên hỏi:
- Huynh đệ có biết người mang biệt hiệu Bát Tý Ngọc Na Tra không?
- Lão ca ca nói phải chăng là người năm xưa độc bá một phương hoành hành nam bắc, tên thật là Thường Xuân Anh đó không?
- Đúng vậy, chính là hắn, hắn tôn xưng vị cô nương áo đen kia là “Đại cô nương” và tôn xưng vị thiếu niên là “Thiếu chủ” rất ư cung kính, còn vị cô nương gọi hắn là Thường tổng tuần sát... Người áo trắng lại A một tiếng:
- Do đó lão ca ca mới suy luận họ là người trong một tổ chức bí mật?
- Chẳng những đó là tổ chức bí mật mà thôi, mà lực lượng của họ chắc mười phần lớn mạnh hùng hậu.
- Lão ca ca, làm sao biết điều ấy?
- Vì tên Bát Tý Ngọc Na Tra đã từng độc bá nam bắc, xưng tôn một phương, năm xưa danh tiếng lẫy lừng là thế, lẽ nào chịu khuất phục làm môn hạ người không có lực lượng hùng hậu. Từ đó có thể biết nhân vật lãnh tụ của tổ chức bí mật ấy phải có công lực thâm hậu cao tuyệt và có trí mưu mới khuất phục được hắn... Người áo trắng gật đầu:
- Đúng vậy, lão ca ca phân tích quả là có lý.
- Còn nữa, bên cạnh hắn còn hai đại hán áo tía xem ra đều là những nhân vật phi phàm, điều ấy chẳng chứng tỏ tổ chức ấy rất rộng lớn đó sao?
- Vâng, không sai, vậy thì tổ chức này nằm ngoài Đông Tây Lưỡng Bảo và Nam Bắc Tứ Trại...
- Điều ấy tất nhiên, vì so về danh tiếng và võ học, Bát Tý Ngọc Na Tra đều cao hơn hẳn các lãnh tụ của Đông Tây Lưỡng Bảo và Nam Bắc Tứ Trại. Hai dì cháu nọ lẽ nào lại là người mấy cái bảo và trại ấy được? Còn nữa, người của Đông Tây Lưỡng Bảo khi ra ngoài đều có ký hiệu riêng, và thuyền của Nam Bắc Tứ Trại ắt phải treo cờ trời, còn ban đêm ắt treo đèn đặc biệt làm biểu ký. Còn con thuyền vĩ đại kia lại chẳng có dấu hiệu gì cả. Người áo trắng trầm ngâm:
- Đúng là họ có phần thần bí thật, nhưng giang hồ gần đây ngoài chuyện bi thảm ba năm trước của Văn Nhân đại hiệp, mọi sự đều bình tĩnh, nhất là trong vùng sở cư của Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần này càng thêm an ninh. Tổ chức bí mật kia đột nhiên xuất hiện ở Dương Châu khiến người ta khó hiểu quá. Lão nhân áo xanh cười nhạt:
- Cứ theo ta biết, dì cháu họ có ý tìm một người, cũng có thể người cần tìm ấy là Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ! Lão áo trắng kinh ngạc:
- Lão ca ca, sao biết thế?
- Trong Đệ Nhất Lâu ta nghe lén họ đối đáp có vẻ rất chú ý đến Văn Nhân Mỹ, ngoài ra còn nhắc đến tên Thất Tuyệt Thần Quân và Văn Nhân phu nhân nữa. Người áo trắng gật đầu trầm ngâm:
- Ô! Để đến lúc có dịp ta sẽ điều tra...
- Vâng! Lão nhân áo xanh đột ngột lại nói tiếp:
- Huynh đệ, tên của thiếu niên áo đen là Lê Mai Lãnh, y gọi nữ nhân áo đen là dì Sương! Người áo trắng nhẹ lặp lại:
- Lê Mai Lãnh... Sương... Lão lắc mạnh đầu:
- Lão ca ca, ta chẳng nhớ ra họ là ai.
- Đó chính là điều bí mật của tổ chức ấy đấy.
- Họ cần tìm các người nào? Vì sao lại muốn tìm Văn Nhân Mỹ?
- Hà tất phải phí sức suy đoán bây giờ? Cứ để họ hành động, ta sẽ biết liền.
- Họ dám động tới Trác phủ thực là lớn gan...
- Ta nói ra điều này, chỉ e huynh đệ thêm phần kinh ngạc đó.
- Lão ca ca, đó là điều gì? Lão nhân áo xanh:
- Tám chín phần mười là thủ lãnh tổ chức bí mật ấy là một nữ nhân hùng tài đảm lược!
- Sao lão ca ca biết?
- Thiếu niên kia được gọi là thiếu chủ, y cứ mở miệng ra là mẹ cháu, đóng miệng cũng mẹ cháu, còn vị cô nương được y gọi là dì, thân phận rất cao và cũng cứ gọi là mẹ của cháu một hai...
- Lão ca ca, đó cũng là điều bình thường, đâu có gì đặc dị?
- Do đó, ta chỉ nói tám phần mười chứ không hề khẳng định.
- Thủ lãnh tổ chức bí mật ấy nếu là nam nhân tất phải là anh hùng cái thế chứ không thể là loại vô danh, nhưng nếu lại là nữ càng khiến người kinh tâm.
- Điều ấy cũng chẳng có gì kinh tâm lắm đâu, huynh đệ, có nhiều nhân vật nữ lưu so với nam nhân còn cao minh hùng tài hơn, thí dụ như vị Sương cô nương kia chẳng hạn, nàng ta nhìn qua đã nhận ra liền Nhiệm Khổng Phương là cao thủ võ lâm ẩn mặt...
- Thế ư, lão ca ca?
- Huynh đệ, chính tai ta nghe rất rõ ràng.
- Thực là vô ý mà chúng ta thu được điều lợi, chứng minh sự hoài nghi của chúng ta là không sai.
- Vâng, không sai, chỉ vì huynh đệ, phải chăng ba năm trước phụ trách bày tiệc cưới ở Trác phủ chính là Đệ Nhất Lâu? Lão nhân áo trắng chưa đáp vội, lão lật tay rút ra một vật đặt lọt vào lòng bàn tay, đó là một chiếc ly uống rượu bằng bạc đã bị bóp dẹp lại. Lão áo xanh ngạc nhiên:
- Huynh đệ, cái này là... Hai mắt lão nhân áo trắng hiện lên ánh sáng kỳ lạ:
- Đây là cái ly dùng uống rượu hợp cẩn trong đêm động phòng hoa chúc. Ba năm trước, thừa lúc hỗn loạn không ai chú ý, ta đã lén giấu vào tay áo. Lão nhân áo xanh bật kêu A một tiếng thác dị:
- Ly rượu này đã được chế bằng bạc, nếu hạ độc vào rượu trong đó, sao không có dấu hiệu gì...
- Có lẽ chất độc ấy rất đặc biệt lạ!
- Dụng ý của lão ca ca khi dấu cái ly này là... Người áo trắng đáp:
- Lúc ấy ta nghe tiệc cưới giao cho một tửu lâu bao biện sắp đặt, sau khi xảy ra thảm biến, ta hỏi thăm khắp các tửu lâu lớn nhỏ trong thành Dương Châu mới biết duy nhất Đệ Nhất Lâu là có dùng loại chén bạc này.
- Lại thêm có Nhiệm Khổng Phương là một cao thủ võ lâm giấu mặt...
- Đúng vậy, ta càng thêm hoài nghi. Lão nhân áo xanh gật đầu như đồng tình không nói gì nữa. Hốt nhiên lão nhân áo trắng hỏi:
- Lão ca ca, bây giờ là giờ nào rồi?
- Còn sớm, huynh đệ, chẳng lẽ huynh đệ muốn... Lão nhân áo trắng mỉm cười:
- Chính vậy, bụng ta đã thèm rượu lắm rồi, chính đang muốn đến Đệ Nhất Lâu uống vài chén. Lão nhân áo xanh vỗ tay cười đáp:
- Hay tuyệt, ta phụng bồi... Người áo trắng lắc đầu:
- Lão ca ca không nên đi!
- Sao? Tại sao ta không nên đi?
- Còn một việc cần mong phiền tới lão ca ca.
- Thôi được, huynh đệ hãy đi sớm về sớm chớ để ta đợi lâu khổ lắm... Lão nhân áo trắng cất lời:
- Khi ta trở về sẽ tặng lão ca ca vài hũ được chăng?
- Ta chấp thuận đợi huynh đệ đến sáng! Lão nhân áo trắng mỉm cười cùng với tiếng cười ấy hai bóng nhân ảnh trắng và xanh đồng thời cất thân vọt lên biến mất dạng...
-oOo-
Cửa thành Dương Châu mở suốt đêm, Đệ Nhất Lâu hình như càng khuya càng náo nhiệt.
Giữa canh hai đêm ấy có một lão nhân áo trắng bước vào, hai tiểu nhị đã ra tiếp đón cung kính mời lên lầu. Không buồn nhìn tới hai tiểu nhị, lão nhân áo trắng ngang nhiên lên lầu. Nhìn sau lưng, vị khách áo trắng ấy rất giống vị lão nhân áo trắng trên Mai Hoa Lãnh vừa rồi, nhưng sắc mặt vàng bệch lúc nãy đã biến thành trắng bạch. Tám phần mười, trong người lão không chỉ có một cái mặt nạ. Vừa lên lầu đúng vào lúc một ca kỹ vừa dứt một khúc múa, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm động. Người áo trắng ngồi xuống một cái bàn khuất.
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Người này thực kỳ quái, đến đây để uống rượu xem ca múa ngồi càng gần sân khấu càng tốt, tại sao lại chọn một cái bàn ở nơi khuất kín mà ngồi? Nhưng chẳng ai để ý cả, chỉ có tiểu nhị chạy đến lau bàn ân cần hỏi:
- Tướng công cần dùng những gì? Khách áo trắng ấy mỉm cười:
- Chỉ cần một bình rượu Thiệu Hưng và hai cái ly bạc, nhưng nhớ là rượu phải nóng đó... Người này đúng là kỳ quái, bây giờ đâu phải là tháng chạp mà cần hâm rượu cho nóng? Nhưng khách có tiền là lệnh tối cao, đừng nói cần rượu nóng, cần bất cứ gì ở đây cũng có thể chiều được hết, tiểu nhị vâng một tiếng định chạy vào. Đột nhiên vị khách ấy giơ tay lên ngăn:
- Khoan đã.
- Tướng công còn dặn bảo gì nữa.
- Ta có một tính hơi quái dị, rượu uống bằng ly bình thường không thấy ngon, hãy dọn cho ta những cái ly bạc mà quý quán đây cất kỹ ta uống mới ngon. Tiểu nhị ngạc nhiên gượng cười:
- Tướng công ơi! Tiểu hiệu nào có ly bạc...
- Đừng giấu ta... Khách lạ lùng ấy vẫy tay:
-... lần trước ta đã uống rượu ở đây bằng những cái ly bạc ấy, không tin ngươi cứ đi hỏi chưởng quỹ của các người thì biết. Tiểu nhị đỏ mặt ú ớ:
- Tướng công ấy, có thì có đấy, nhưng... nhưng đó là đủ bộ chuyên để dùng tổ chức tiệc vui cưới hỏi, bình thường đâu có dùng tới?
- Thế sao lần trước chưởng quỹ lại cho ta uống bằng ly đó?
- Cái ấy... tướng công ơi, xin cho tiểu nhân đi hỏi chưởng quỹ trước đã...
- Được, ngươi đi đi, nếu lão chưởng quỹ không chấp thuận ta sẽ tìm lão đấy! Tiểu nhị thở phào vội vàng cúi mình chuyển thân đi. Chỉ chốc lát sau tiểu nhị quay trở lại nhưng không phải một mình mà có thêm lão chưởng quỹ Nhiệm Khổng Phương nữa. Khi đến gần vị khách áo trắng, tiểu nhị thưa:
- Nhiệm gia, chính là vị tướng công này đây! Nhiệm Khổng Phương đưa mắt nhìn khách, đột nhiên, lão hơi giật mình. Khách áo trắng kịp thời mỉm cười:
- Sao? Chưởng quỹ quen biết ta ư? Nhiệm Khổng Phương hình như hơi kinh ngạc vội cười tươi:
- Lão hủ nào có phúc phận ấy, không quen biết, không...
- Sao? Chưởng quỹ không quen biết ta? Nhiệm Khổng Phương lại kinh hoảng vội đáp:
- Vâng, vâng, vâng. Lão hủ không quen biết, không quen biết...
- Nhiệm chưởng quỹ quả thực mau quên quá, ba năm trước... Nói đến đấy bèn im bặt. Nhiệm Khổng Phương biến sắc mặt, người khách áo trắng ấy nói tiếp:
- Ba năm trước ta uống rượu ở đây được Nhiệm chưởng quỹ ban ơn... Nhiệm Khổng Phương thở phào như thoát nạn:
- Tha thứ nhãn lực lão hủ chậm chạp, lão hủ...
- Không sao, chuyện ấy chẳng quan trọng gì, quan trọng nhất là tiểu nhị đã mời được Nhiệm chưởng quỹ đến đây.
- Cái ấy lão hủ vừa nghe tiểu nhị nói qua, xin tướng công tha thứ, tiểu hiệu xưa nay chưa hề dùng qua ly bạc, tất cả đều thành bộ...
- Nhiệm chưởng quỹ, thế sao lần trước lại có thể? Nhiệm Khổng Phương ngẩn người mỉm cười gượng gạo:
- Tướng công tha thứ cho, lão hủ không nhớ nổi...
- Thế chưởng quỹ định nói ta lừa dối ư?
- Lão hủ đâu dám, sự thực lão hủ không nhớ nổi khi nào đã mang ly bạc ra... Khách áo trắng nhẹ tay đẩy chiếc ly bạc bẹp dúm trong ống tay áo ra đặt gọn trong lòng bàn tay, mục quang ngưng lại, cười nhạt hỏi:
- Nhiệm chưởng quỹ, đây phải chăng là ly bạc của quý hiệu? Nhiệm Khổng Phương lại tái mặt:
- Tướng công có cái ly bạc này từ đâu...
- Chưa cần hỏi điều ấy, chỉ cần trả lời phải chăng đúng là ly bạc của quý hiệu không? Đột nhiên Nhiệm Khổng Phương mỉm cười lắc đầu:
- Tướng công, e rằng tướng công lầm rồi, cái này không phải của tiểu hiệu...
- Sao dưới đáy ly có ký hiệu Dương Châu Đệ Nhất Lâu, chưởng quỹ giải thích làm sao? Nhiệm Khổng Phương vẫn lắc đầu:
- Tướng công, dưới cái ly này căn bản đâu có chữ nào?
- Thật ư? Đã không phải là vật của quý hiệu, tại sao Nhiệm chưởng quỹ lại biết dưới đáy của nó không có chữ? Nhiệm Khổng Phương hơi giật mình, nhưng rồi lão cười to liền:
- Tướng công, vì vật này không phải của tiểu hiệu, nên dù có chữ đi nữa cũng không phải là chữ Dương Châu Đệ Nhất Lâu, vả chăng ly bạc này hoàn toàn không giống ly bạc của tiểu hiệu.
- Thật ư?
- Nếu tướng công không tin hãy đợi lão hủ cho tướng công xem! Lão quay đầu nhìn tiểu nhị quát nhỏ:
- Đi lấy một cái ly bạc đến đây. Mau! Tiểu nhị đứng bất động, ú ớ:
- Tiểu nhân... đâu biết ly bạc... để ở chỗ nào? Nhiệm Khổng Phương trừng mắt quát:
- Trong kho... Lão hạ giọng xuống:
- Bảo thất gia lấy cho. Tiểu nhị dạ một tiếng xong liền chạy đi. Lão chưởng quỹ quay lại khách áo trắng cười nịnh:
- Lão hủ nhận xét tướng công không phải là dân bản địa ở đây. Vị khách áo trắng cười nhạt:
- Nhãn lực Nhiệm chưởng quỹ như thần, đúng vậy, ta không phải dân bản địa.
- Quê hương tướng công ở đâu?
- Khai Phong Hà Nam! Lão chưởng quỹ khen nịnh:
- Khi còn trẻ lão hủ có lần từng qua Khai Phong một lần, các thắng cảnh Thiết Tháp, Võ Ngọc Đài và Đại Tướng Quốc tự thật là náo nhiệt.
- Quá khen, còn quê hương chưởng quỹ?
- Lão hủ sinh trưởng ở Giang Nam. Quý tính tướng công... Khách áo trắng đáp:
- Tệ tính là Môn. Nhiệm chưởng quỹ làm việc ở đây đã lâu chưa?
- Lão hủ là bạn cũ của Đông gia nên được ân người yêu quý giữ ở lại đây giúp việc đã lâu. Đại hiệu của tướng công là...
- Tên là Nhân Kiệt, trước đây chưởng quỹ làm gì?
- Không dám giấu tướng công, khi lão hủ còn trẻ cũng có đọc sách học chút kinh thư nhưng vì tính thích ngao du, đến khi đứng tuổi chẳng có một nghề trong tay, đành làm nghề buôn bán vặt độ nhật...
- Chưởng quỹ quá khiêm... Nhiệm Khổng Phương mau lẹ cướp lời:
- Như quả mắt lão hủ chưa mờ, chắc rằng Môn tướng công không phải hoàn toàn là kẻ thư sinh.
- Thật ư? Nhiệm Khổng Phương gật đầu:
- Cho dù Môn tướng công không phải là nhân vật võ lâm đi nữa cũng phải là người biết võ nghệ. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Ta là kẻ học hành không xong, đành phải quay qua học kiếm, học kiếm cũng không xong lại quay về học chữ, kỳ quả chữ chẳng hay cày chẳng biết chẳng ra sao cả, đâu như Nhiệm chưởng quỹ... Nhiệm Khổng Phương đang định tiếp lời đã thấy tiểu nhị hai tay bưng một cái ly bạc con con chạy mau tới, đến gần, cẩn thận dâng ly bạc lên trước mặt Nhiệm Khổng Phương. Lão đón lấy cái ly bạc và đưa đáy ly về phía vị khách áo trắng họ Môn:
- Xin Môn tướng công nhìn xem, đáy ly có ghi tên tiểu hiệu. Khách áo trắng gật đầu:
- Đúng vậy, có thật! Nhiệm Khổng Phương đặt ly bạc xuống bàn đưa tay ra:
- Xin cho lão hủ mượn cái ly bạc của tướng công. Khách áo trắng không chút do dự đưa cái ly bạc bẹp dúm cho lão. Nhiệm Khổng Phương cầm lấy, hai ngón tay ấn mạnh, cái ly đang bẹp dúm phồng lên, Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Nội công Nhiệm chưởng quỹ thật là tinh thuần! Nhiệm Khổng Phương hoảng hốt dừng tay sắc mặt hơi biến, cười gượng gạo:
- Tướng công quá khen, lão hủ không mở rộng cái ly này ra nổi. Chuyển đầu lại tiểu nhị, lão quát:
- Đi mang búa lại đây! Tiểu nhị chưa kịp đáp, Môn Nhân Kiệt đột nhiên xua tay mỉm cười:
- Không cần, nếu Nhiệm chưởng quỹ không muốn làm thế, không vui lòng biểu lộ công lực, xin tạm cho ta thử xem. Nói liền đưa tay đón lấy cái ly từ tay Nhiệm Khổng Phương. Khách áo trắng Môn Nhân Kiệt kê cái ly vào cạnh bàn, hạ tay vận lực đè xuống vài lần, cái ly bẹp mới giãn phồng lên nhưng vẫn chưa trở lại nguyên hình cũ, Môn Nhân Kiệt lắc đầu cười:
- Xem ra công lực ta còn thua cả hai ngón tay Nhiệm chưởng quỹ nữa! Vừa nói vừa lật đáy ly lên kinh dị nói:
- Quái lạ, dưới đáy ly này sao không có chữ đề? Dưới đáy cái ly bạc kẹp ấy đúng là không có chữ, đáy của nó trơn bóng! Nhiệm Khổng Phương mỉm cười chớp mắt:
- Đã không phải là vật của tiểu hiệu, làm sao có chữ đề tên tiểu hiệu được? Môn tướng công, lão hủ không có...
- Tại sao hai cái ly này về hình dáng to nhỏ cho đến các hình hoa văn chung quanh đều giống y hệt thế này? Nhiệm Khổng Phương lắc đầu:
- Cái ấy lão hủ không có khả năng biết, có lẽ ly này do một nơi nào chế tạo ra chăng?
- Thực là quái lạ... Nhiệm chưởng quỹ có biết vì sao ta có cái ly bạc này không?
- Môn tướng công lấy nó từ đâu?
- Nói ra cũng dài nhưng phải nói cho rõ, chuyện bắt đầu từ ba năm trước... Nhiệm Khổng Phương a một tiếng kinh ngạc:
- Ba năm trước ư? Hơi dừng lại một chút khách hỏi:
- Nhiệm chưởng quỹ, ở đây đông người, nói có tiện không?
- Môn tướng công, ở đây không có gì bất tiện.
- Vậy thì hay lắm. Địa điểm là ở trong Trác phủ uy chấn thiên hạ. Nhiệm Khổng Phương cả kinh:
- Trác phủ?
- Đúng, Trác phủ của Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần!
- Thì ra là ở trong phủ Trác thần quân, có chuyện ấy sao...
- Chưởng quỹ có nhớ ba năm trước đây trong Trác phủ có một ngày vui chấn động thiên hạ là vị bằng hữu chí thân của Trác thần quân Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ đại hiệp kết hôn cùng một vị nữ lưu anh hùng Mai cô nương.
- Nhớ chứ, rất nhớ. Ngày vui ấy của Trác phủ đúng là chấn động thiên hạ vì vậy anh hùng khắp nơi, hào kiệt nam bắc tìm đến chúc mừng đông nghẹt cả thành Dương Châu, từ trước ngày hôn lễ mười ngày cả thành đã náo nhiệt, không dám giấu tướng công, lần ấy tiểu hiệu cũng được lợi nhiều không nhỏ. Lão nói xong câu ấy bật ra cười hăng hắc. Môn Nhân Kiệt gật gù liên tục:
- Đích xác không sai, đích xác không sai, thịnh hội năm ấy ở Dương Châu có thể nói là không tiền tuyệt hậu, trước đó chưa từng có, sau này e rằng cũng khó có... Nhiệm Khổng Phương phụ họa:
- Lão hủ đã sống từng này tuổi, đó lần đầu tiên thấy đám cưới hấp dẫn cả thành Dương Châu... Lão gật gù tán thán:
- Trác thần quân thật là một người nghĩa hiệp yêu quý bằng hữu, đừng nói tới chỉ có trăm họ Dương Châu thành này mà khắp thiên hạ ai cũng nức nở khen tặng Thần quân! Môn Nhân Kiệt đồng ý gật đầu:
- Nhiệm chưởng quỹ nói phải lắm, Trác thần quân đáng khâm phục là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, người đối với bằng hữu mấy chục năm cũng như một ngày, hiện nay bằng hữu như thế thật là hiếm có... Nhiệm Khổng Phương đang định tiếp lời, Môn Nhân Kiệt đột nhiên hỏi:
- Ngày vui hôm ấy phải chăng do quý hiệu lãnh bày tiệc?
- Không sai. Nhiệm Khổng Phương vừa gật đầu xác nhận bỗng lại lắc đầu:
- Kỳ thực, cũng không phải chỉ có một tiểu hiệu bao biện tiệc vui ấy, hầu hết các đại tửu lâu nổi tiếng ở thành Dương Châu đều được mời vào Trác phủ giúp cho yến tiệc hôm ấy...
- Nhiệm chưởng quỹ, cứ theo ta biết, lần ấy lãnh nhiệm vụ bày tiệc trong Trác phủ chỉ có quý hiệu.
- Môn tướng công chỉ nghe nói như thế?
- Ta cũng là một khách mời ngày hôm ấy, ăn tiệc do các đầu bếp của quý hiệu nấu nướng, tất cả tân khách đều tấm tắc khen tài! Nhiệm Khổng Phương cười hăng hắc:
- Đó là các vị tân khách quá khen đó thôi, thực ra các đầu bếp tửu gia khác tài nghệ cũng đâu kém gì. Câu nói hết sức khôn khéo. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Anh hùng thiên hạ đều biết, bày tiệc vui hôm đó chỉ có quý hiệu. Nhiệm Khổng Phương vẫn cười chưa kịp đáp, Môn Nhân Kiệt đã tiếp:
- Nhiệm chưởng quỹ, hôm ấy đang tiệc vui biến thành tai họa, giữa đêm động phòng Văn Nhân đại hiệp mới uống một hớp rượu hợp cẩn liền bị điên cuồng, việc ấy Nhiệm chưởng quỹ có biết?
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Nhiệm Khổng Phương gật đầu lia lịa:
- Biết chứ, biết chứ, việc ấy khắp thiên hạ ai mà không biết, lúc ấy tân khách quá đông, chỉ cần một người loan truyền một câu lập tức đã truyền ra khắp thiên hạ. Sau đó lão hủ biết chuyện... Lão hơi ngừng lại chuyển ra than thở:
- Thực là đại bất hạnh, Văn Nhân đại hiệp và Văn Nhân phu nhân hiện tại là trai tài gái sắc đều là nhân tài võ lâm hiện tại, đương thời lúc ấy ai cũng cho rằng họ là một đôi kim đồng ngọc nữ, ai ngờ đâu một anh tuấn kỳ tài như Văn Nhân đại hiệp lại bị đẩy vào hoàn cảnh bi thương như thế và vận mạng Văn Nhân phu nhân lại đau khổ đến vậy, ai cũng than trời già không có mắt... Môn Nhân Kiệt cũng gật đầu than:
- Lời Nhiệm chưởng quỹ ta rất đồng cảm, ta không nên nói đến nó nữa... Đầu ngẩng lên, họ Môn tiếp:
- Nhiệm chưởng quỹ, cái ly rượu này là nhân lúc hoảng loạn ta ở trong động phòng đã lấy được, ly này cũng là ly rượu hôm đó Văn Nhân đại hiệp uống ly hợp cẩn. Nhiệm Khổng Phương a một tiếng kinh ngạc mở to mắt một lúc mới nói:
- Thì ra ly. ly. ly này là do Văn Nhân đại hiệp uống chút rượu hợp cẩn xong liền phát điên cuồng!
- Thế thì Nhiệm chưởng quỹ có gì chỉ giáo? Nhiệm Khổng Phương ngạc nhiên:
- Môn tướng công nói vậy... Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Rượu là rượu của quý hiệu... Nhiệm Khổng Phương cả kinh, lão xua tay lia lịa:
- Môn tướng công, Môn tướng công, xin đừng nói đùa, tuy rượu là rượu của tiểu hiệu thế sao các tân khách đều uống cả mà không có một ai...
- Nói đúng lắm, đại đa số uống rượu của quý hiệu mà không có ai bị phát điên trừ Văn Nhân đại hiệp, đủ chứng tỏ rượu không bị hạ độc vì nếu không đâu chỉ mình Văn Nhân đại hiệp. Nhiệm chưởng quỹ... cái ly này được chế tạo xem xét hình dáng bên ngoài hoàn toàn tương đồng với loại ly bạc của quý hiệu, kỳ thực, ta đã xem xét rất kỹ, trong cái ly bạc này có phần hơi khác vì nó không nặng bằng ly bạc khác... Vì sao vậy? Vì dưới đáy nó có một phần để trống thông với bên trên bằng vô số lỗ nhỏ li ti rất khó nhìn thấy... Nhiệm Khổng Phương đột nhiên nói:
- Môn tướng công, lão hủ không tin... Môn Nhân Kiệt giơ tay ra cầm cái ly nửa dẹp nửa tròn:
- Xin Nhiệm chưởng quỹ hãy nhìn kỹ lại. Nhiệm Khổng Phương kinh dị đón lấy cái ly mở to mắt lật qua lật lại nhìn thật kỹ, hốt nhiên lão động nét mặt gật đầu:
- Quả nhiên không sai, quả nhiên không sai, Môn tướng công cũng thật là cẩn thận, nếu không phải Môn tướng công, người khác quyết nhìn không ra!
- Không sai, vị Văn Nhân đại hiệp ấy không cẩn thận như ta, nếu không người đã không uống cái ly rượu hợp cẩn ấy... Bất quá nói đi cũng phải nói lại, giữa ngày vui lớn có mỹ nhân đẹp như hoa bên cạnh lại ngay đêm động phòng hoa chúc, ai còn nghi ngờ gì khác, nếu như ta là Văn Nhân đại hiệp lúc ấy, ta cũng phải trúng độc thôi, phải không Nhiệm chưởng quỹ? Nhiệm Khổng Phương gật đầu lia lịa:
- Lão hủ cũng có phần đồng cảm, nhưng... nhưng...
- Kẻ ra tay hạ độc Văn Nhân đại hiệp tất cũng nhận ra điều ấy. Nhiệm chưởng quỹ nhưng nhưng cái gì?
- Môn tướng công rất cao minh, nhưng, nhưng...
- Sao? Nhiệm chưởng quỹ định chỉ giáo gì ta?
- Môn tướng công đã nhận ra... Môn Nhân Kiệt cười cắt lời:
- Rõ ràng, phần trống không này của cái ly đã chứa sẵn độc dược khiến người phát điên, rượu thấm qua vô số lỗ nhỏ li ti ấy hòa với rượu. Khi rót rượu vào ly chẳng khác gì rượu bình thường nhưng chỉ trong thoáng chốc đã biến thành rượu độc. Như thế, rượu là rượu của quý hiệu, ly cũng là ly của quý hiệu, ta phải giải thích ra sao? Nhiệm Khổng Phương biến sắc:
- Sự thực Môn tướng công là...
- Là một kẻ vô danh thấy sự bất bình dúng tay vào thế thôi.
- Nếu thế, xin cho lão hủ nói một câu thẳng thắn, Môn tướng công đã tìm lầm người rồi, tiểu hiệu nổi danh khắp xa gần thiên hạ chứ có phải là một hắc điếm tham tiền giết người đâu?
- Nhiệm chưởng quỹ, ta không hề nói quý hiệu hại người, ta chỉ hỏi phải giải thích ra sao đây?
- Môn tướng công vừa rồi đã nhìn thấy, cái ly bạc này tuy lớn nhỏ, hình thức hoa văn tương đồng nhưng hoàn toàn không có ghi tên tiểu hiệu tất nhiên không phải là vật của tiểu hiệu... Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Thế cái ly này ở đâu ra?
- Môn tướng công, có khả năng là do người khác mô phỏng chế tạo thành rồi trộn lẫn với các ly bạc của tiểu hiệu, Môn tướng công muốn tìm ra manh mối, nên tìm...
- Nên tìm ai? Ly bạc có cả hằng trăm nghìn cái, tại sao lại chọn đúng cái ly này đem vào phòng hoa chúc cho Văn Nhân đại hiệp uống rượu hợp cẩn? Ta cho rằng có cố ý chọn cũng chưa dễ mà chọn trúng được.
- Lão nói Môn tướng công nên tìm là tìm người tự tay mang ly rượu này vào phòng động phòng hoa chúc ấy.
- Nói cũng có lý đấy, nhưng hôm ấy môn nhân tỳ nữ rất đông, đa số là kẻ hầu người hạ trong Trác phủ lâu năm ra vào phức tạp ồn ào, Nhiệm chưởng quỹ bảo ta tìm ai bây giờ?
- Xin tha cho lão hủ nói câu này, hình như chuyện tìm ai đâu có liên quan gì đến lão hủ?
- Nhưng chăm sóc dọn tiệc là do quý hiệu, ly bạc này cũng là trong các ly bạc của quý hiệu dùng uống rượu. Nhiệm chưởng quỹ là người giữ chức cai quản quý hiệu... Nhiệm Khổng Phương cười khổ:
- Môn tướng công thông tuệ, theo lão hủ cực có khả năng tiểu hiệu bị vu oan giá họa...
- Ta không nói là không có khả năng ấy, chỉ vì...
- Có rồi, mỗi một cái ly bạc đều có ghi chìm tên hiệu kim hoàn chế ra nó, sao Môn tướng công không theo tên hiệu ấy mà tìm đến hiệu kim hoàn hỏi xem cái ly bạc này là do ai chế tạo?
- Nhưng đặc biệt riêng cái ly này lại không ghi tên hiệu chế tạo.
- Vậy thì chỉ còn cách tìm ra ai là người đưa cái ly này vào trong động phòng...
- Tiếc thay ngay lúc ấy ta có việc cần phải rời xa Trác phủ, nếu không đương thời ta ra tay tra xét xem ai là người hãm hại Văn Nhân đại hiệp khó gì mà không ra...
- Xin tha lão hủ cả gan, đáng lẽ Môn tướng công phải tra xét từ ngay lúc ấy.
- Lúc ấy mà ta xuất thủ tra xét chỉ sợ trong Dương Châu thành không bao giờ có cái Dương Châu Đệ Nhất Lâu nữa. Nhiệm Khổng Phương biến sắc:
- Sao Môn tướng công lại nói thế...
- Nhiệm chưởng quỹ chớ lo sợ, thử nghĩ xem các tân khách lúc ấy đều là anh hùng hào kiệt giang hồ bốn phương và đều là bằng hữu của Trác thần quân và Văn Nhân đại hiệp, nếu ta nêu bí mật của cái ly bạc này ra, có thể nào còn ai dám đến uống rượu ở tửu lâu Dương Châu Đệ Nhất Lâu này nữa? Nhiệm Khổng Phương thở phào gật đầu mỉm cười:
- Cực đúng, cực đúng, nói vậy lão hủ xin thay mặt tệ chủ Đông gia đa tạ Môn tướng công.
- Điều ấy không cần, nguyện ý của ta đâu phải đến đây nhận đa tạ, chẳng lẽ ta lại vì bảo toàn tửu lâu mà đưa mắt nhìn hung thủ cao bay xa chạy, như thế làm sao ta yên tâm... đời này luôn luôn có báo ứng. Nhiệm chưởng quỹ, ngài nên nhớ gieo gió ắt gặt bão, gió càng lớn bão càng to, trước sau hung thủ hãm hại Văn Nhân đại hiệp cũng bị đưa ra trước mặt võ lâm quần hùng, lúc ấy muốn hối cũng không kịp. Nhiệm Khổng Phương gật đầu lia lịa:
- Vâng, vâng, đúng vậy, chẳng lẽ trời xanh không có mắt sao, trước sau người tốt ai nấy đều sẽ biết... Môn Nhân Kiệt xua tay:
- Điều ấy là lẽ đương nhiên. Cuối cùng ta muốn thỉnh giáo Nhiệm chưởng quỹ một câu, rõ ràng chưởng quỹ là một cao nhân võ lâm vì sao lại chịu khuất thân giữ chức chưởng quỹ bé nhỏ ở đây, hay... Nhiệm Khổng Phương vội vã lắc đầu quầy quậy:
- Môn tướng công chớ nói đùa, điều này lão hủ đã bị các bằng hữu giang hồ hỏi nhiều lần, Môn tướng công nhận xét lầm mất rồi, một kẻ nhu nhược yếu đuối là lão hủ nào dám...
- Nhiệm chưởng quỹ không dám thừa nhận?
- Môn tướng công muốn lão hủ thừa nhận cái gì? Môn Nhân Kiệt lắc đầu cười nhẹ:
- Nhiệm chưởng quỹ chớ giận, ta đã nhận ra rất rõ, dù Nhiệm chưởng quỹ không thừa nhận mà không sợ ta động lòng nghi sao? Nhiệm Khổng Phương im lặng không đáp, nét mặt lão lúng túng lo lắng, cuối cùng lão thở dài:
- Đã thế lão hủ không dám giấu giếm nữa, Môn tướng công, khi xưa lão hủ đúng là người trong giới võ lâm nhưng đó là chuyện ngày xưa rồi.
- Xin thứ ta hỏi thẳng, giới võ lâm không hề nghe qua ba tiếng Nhiệm Khổng Phương. Lão cười gượng:
- Điều ấy vì lão hủ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không đáng nói tới...
- Theo ta thấy với sở học tâm trí của Nhiệm chưởng quỹ không thể là một tên vô danh tiểu tốt được.
- Cái đó Môn tướng công quá khen...
- Xem ra Nhiệm chưởng quỹ vẫn chưa chịu...
- Môn tướng công, lão hủ đã thoát ly võ lâm nhiều năm vì chán ngán bị ân oán trói buộc cố ẩn danh sống qua ngày, việc gì Môn tướng công cứ bức bách nhau mãi thế?
- Thôi được, Nhiệm chưởng quỹ, ta không hỏi nữa. Nhiệm Khổng Phương nghiêm mặt vái dài:
- Đa tạ Môn tướng công thành toàn, lão hủ lấy làm cảm kích... nhưng xin Môn tướng công chớ nên suy bụng ta ra bụng người... Môn Nhân Kiệt trố mắt:
- Nhiệm chưởng quỹ giải thích sao về câu suy bụng ta ra bụng người?
- Mắt lão hủ chưa mờ nên dám đoan chắc Môn tướng công tuyệt không phải là Môn Nhân Kiệt.
- Thế Nhiệm chưởng quỹ nói ta là ai?
- Cái ấy lão hủ không dám nói. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Nhiệm chưởng quỹ, rượu thịt ta gọi sao đến bây giờ chưa đem lên, phiền lão đi thúc giục hộ ta một tiếng.
- Vâng, vâng, lão hủ sẽ đi coi xem sao...
Dứt lời, lão hơi cúi thân rồi chuyển mình đi vào trong. Nhìn theo lưng Nhiệm Khổng Phương, đột nhiên Môn Nhân Kiệt mỉm cười, miệng y vừa nhếch lên một chút đột ngột thu lại, y chau mày sắc mặt như có gì khó hiểu, từ từ y cầm cái ly bạc vẫn còn bẹp đưa lên...
Tiểu nhị đã dọn rượu thịt lên bàn, đồng thời, tiếng âm nhạc vui tai cũng rộn rã trổi lên, từ sau tấm rèm một ca kỹ đẹp như hoa uyển chuyển xuất hiện trong một điệu múa. Thân hình với những đường cong diễm tuyệt của nàng ẩn hiện sau một lớp áo lụa mỏng làm tiêu hồn lạc phách bao nhiêu thực khách.
Tất cả thực khách trong tửu lâu ngẩn mặt như say như mê, chỉ có duy nhất vị khách áo trắng Môn Nhân Kiệt là còn tỉnh táo, tấm thân yểu điệu của nàng ca kỹ lướt qua bên y. Trong một nháy mắt qua người y, nàng vất vào người Môn Nhân Kiệt một mảnh giấy con con đồng thời cất tiếng hát bài từ Bồ Tát Man của Lý Hậu Chủ: “Hoa minh nguyệt ám phi khinh vụ, Kim tiêu hảo hướng lang quy khứ, Nhuyễn miệt bộ hương giai, Thủ đề kim lũ hài, Họa đường Nam bạn kiến, Nhất hướng ủy nhân điệu, Nô vị xuất lai nan, Giáo quân tư ý lân...” (Hoa đẹp, trăng mờ, sương xuống kín, Đêm nay chia tay chàng bịn rịn, Chân mềm đạp trần ai, tay cầm kim lũ hài, Hẹn nhau phía Nam vậy, dựa vào nhau run rẩy, Thiếp tìm chàng khó thay, xin chàng thương tình này... ) Vừa cất tiếng hát véo von nàng vừa cuốn tà áo thơm nồng chuyển thân sang chỗ khác.
Người nàng đã khuất sau bức rèm, im lặng một lúc tiếng hoan hô mới nổi dậy, tiếng vỗ tay chấn động, thần hồn các thực khách bấy giờ mới tỉnh lại. Không ai biết nàng ca kỹ ấy đã chuyển cho Môn Nhân Kiệt vật gì, chỉ có nàng và Môn Nhân Kiệt riêng biết. Đó là một tờ giấy được ướp mùi hương thơm ngát...
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Tờ giấy được ướp mùi hương thơm ngát ấy là giấy Tiết Đào. Môn Nhân Kiệt lặng lẽ mở tờ giấy đọc mấy hàng chữ viết bằng mực của bút vẽ lông mày: “Lầu ngọc tịch liêu, thiếp lại đa tình, đêm nay sau khi đêm sâu người vắng, cửa tiểu lâu hậu viện sẽ khép hờ, rượu ngon đợi sẵn, nhắm ngọt vẫn chờ, thêm lại có một mảnh đàn hương tỏa khói. Thiếp mỏi trông chàng, xin đừng để giấc mộng thành không”. Chẳng ký tên ai nhưng góc dưới bên tả có ấn một dấu son thơm nồng. Tất cả đều rất dễ cảm động lòng người và rất dễ khiến thần hồn người xem dao động. Môn Nhân Kiệt nhẹ nắm bàn tay cất tờ giấy vo tròn vào áo, cầm chén rượu trước mặt lên.
Một lúc sau, để lại bàn một đỉnh tiền, y xuống lầu. Ra khỏi Dương Châu Đệ Nhất Lâu vào lúc trời đã tối, y thuận theo con đường lớn đi một lúc lâu, lại rẽ qua một con đường nhỏ hơn để vào một dãy phố nhỏ.
Đi hết dãy phố nhỏ ấy, lại rẽ qua một con đường nữa trước mặt đèn hoa rực rỡ cũng là một tửu lâu có tên là Đệ Nhất Lâu. Vườn sau của Đệ Nhất Lâu này cực rộng lớn, cửa sau của vườn ấy quả là chỉ khép hờ, nhìn vào trong kẽ hở thấy đủ cả đình, tạ, lầu, đài, dưới bóng trăng mờ như cảnh mộng ảo thần tiên. Môn Nhân Kiệt vừa bước tới cánh cửa sau ấy hai cửa liền mở rộng xuất hiện một thiếu nữ áo xanh mới độ mười bảy mười tám. Nàng nở nụ cười tươi:
- Tướng công sao đến quá chậm làm tiểu thư đợi lâu lắm rồi. Câu nói văn nhã đúng là ngữ khí của tỳ nữ nhà đại gia. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Vì quyến luyến chút rượu nhạt để tiểu thư phải đợi lâu, cô nương là...
- Tiểu tỳ là Tiểu Thanh. Môn Nhân Kiệt đưa tay ra, trong bàn tay có một hạt minh châu:
- Thanh cô nương, cứ coi như đây là lễ ra mắt, xin chớ chê ít. “Ít ư? Với hạt minh châu này có thể nuôi một nhà tám miệng ăn trong vòng một năm mà còn ít nữa ư?” Hai mắt Tiểu Thanh mở tròn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội thu áo nhún thân:
- Đa tạ tướng công hậu thưởng! Nàng đưa cánh tay ngọc về phía trước nghiêng thân:
- Xin cho tiểu tỳ dẫn đường tướng công!
Nói rồi chuyển tấm thân mềm mại đi theo con đường nhỏ. Môn Nhân Kiệt cười mỉm, bước theo. Tiểu Thanh dẫn Môn Nhân Kiệt đi một lúc lâu, rẽ sang hướng tây xuyên qua một hành lang đến một gian phòng thanh nhã dưới tiểu lâu, tiểu lâu được che phủ rèm khắp các cửa nhưng vẫn phản chiếu ánh đèn thấp thoáng và bóng người qua lại. Tiểu Thanh không nói một lời, dẫn Môn Nhân Kiệt lên cầu thang. Lên tiểu lâu rồi, mùi hương ngào ngạt, nàng ca kỹ vừa rồi ở trong Đệ Nhất Lâu ra cửa nghênh tiếp, nàng đã thay y phục nhã đạm nhưng không kém phần mỹ lệ. Thần sắc nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng lại thêm vừa e thẹn. Môn Nhân Kiệt thi lễ cười hàm tiếu:
- Chỉ vì quyến luyến chút rượu nhạt làm cho cô nương phải đợi lâu, xin được thứ tội. Nàng khép nép nghiêng thân nhẹ như hơi thở nói:
- Không dám, được ân tướng công giá lâm, tiện thiếp đã lấy làm vinh hạnh muôn phần. Vừa nói nàng vừa dang cánh tay trắng muốt như ngọc ra mời khách vào. Đó là khuê phòng của nàng, mờ tỏ vẫn còn thêm màn trướng nệm êm màu hồng quyến rũ. Môn Nhân Kiệt hơi ngần ngại:
- Cô nương, ta được ân sủng quá lớn, có tiện chăng? Nàng nhẹ cong lông mày đẹp, cười diễm lệ:
- Tướng công là người thoát tục sao lại giống một kẻ thư sinh cố chấp?
- Đa tạ cô nương dạy bảo, xin đắc tội. Y thản nhiên bước vào. Phòng khuê cực thanh nhã, một chiếc giường, nệm gấm đối diện với bộ bàn ghế bằng ngà bên cạnh là một án thư rất nhiều sách vở thư tịch, văn phòng tứ bảo. Trên đầu treo tám ngọn đèn lưu ly bát bảo và ở một góc phòng trên một bàn nhỏ bày đủ rượu thịt cùng hai ngọn hồng lạp. Góc bên kia cũng có một chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt một chiếc đàn cổ. Môn Nhân Kiệt buột miệng khen:
- Tại hạ chỉ tưởng cô nương là mỹ nhân tài cao, nào ngờ cô nương còn là một vị... Nàng mỉm cười ngắt lời:
- Tiện nữ là kẻ phong trần không dám nhận lời tán thán của tướng công. Môn Nhân Kiệt:
- Cô nương, tất cả những lời của tại hạ đều xuất phát tự đáy lòng.
- Được ân tướng công không khinh rẻ phong trần này, nhưng thiếp vốn là người tự biết mình... Nữ tử mời Môn Nhân Kiệt nhập tiệc, tỳ nữ Tiểu Thanh tự tay rót rượu cho y, y hồn nhiên hỏi:
- Xin chớ trách đường đột, tại hạ còn chưa biết phương danh cô nương...
- Tiện thiếp họ Mạnh tên Lan Quân. Dám hỏi tướng công... ?
- Họ Môn, tên Nhân Kiệt. Hai người cạn chén, mặt Mạnh Lan Quân đỏ hây hây nhẹ giọng:
- Tiện thiếp ngưỡng mộ tướng công đã lâu, đêm nay được mời tướng công tới đây, không có ý gì khác là được cùng tướng công đàm văn luận võ cho phỉ lòng mơ ước. Môn Nhân Kiệt hơi giật mình:
- Cô nương, “luận võ” là có ý gì? Mạnh Lan Quân vẫn cười hết sức dịu dàng:
- Tiện thiếp lấy ca múa mưu sinh, lịch duyệt cũng nhiều, nên tuy không dám tự nhận là có mắt tuệ, nhưng cũng có thể nhận ra anh hào, khí độ tướng công cao nhã, uy lực kinh người, siêu quần bạt tụy, tiện thiếp đã nhận ra điều thứ nhất là mặt tướng công ắt không phải mặt thật, điều thứ hai võ công tướng công, ắt phải hơn người. Môn Nhân Kiệt thầm kinh động mỉm cười:
- Tuệ nhãn cô nương quả thật hơn người, Môn Nhân Kiệt không dám phủ nhận, thực sự diện mạo tại hạ không phải diện mạo thật, chỉ vì có nỗi khổ tâm riêng, không muốn cho ai biết mặt thật, đến như võ công và văn tài, tại hạ là người học văn học võ đều dở dang, rất lấy làm tự thẹn.
- Môn tướng công quá khiêm nhường, tiện thiếp xin được mạo muội nỗi khổ tâm của tướng công.
- Cô nương vừa có nói đêm nay chỉ nên đàm văn luận võ, uống rượu giải sầu, đêm đang đẹp thế này Môn Nhân Kiệt cả đời khó gặp, đâu dám làm mất vui?
- Tri âm đời này khó gặp, Mạnh Lan Quân coi tướng công là người tri âm duy nhất trong đời, tuy không dám tự nhận là người tri âm của tướng công, nhưng đối với tướng công vẫn có tấm chân tình muốn chia sẻ nỗi khổ tâm riêng của tướng công... Môn Nhân Kiệt cắt lời:
- Đa tạ cô nương, thực ra tại hạ chẳng có ý gì khác, chỉ vì diện mạo xấu xí nên tự thẹn không dám lộ ra đấy thôi.
- Tiện thiếp tự tin nhãn lực không tệ, tướng công là cao nhân chắc biết kết giao với nhau quý ở tấm lòng thành thực chớ nào kể gì dung mạo xấu hay đẹp?
- Đa tạ cô nương chỉ giáo, chỉ e...
- Tướng công vì trung vì hiếu mới là trượng phu, chứ còn kết giao chỉ vì diện mạo là người bất trí, xin tướng công cứ bỏ mặt nạ xuống, Mạnh Lan Quân tự tin vẫn đối xử kính trọng với tướng công như thường.
- Cô nương nói phải lắm, kẻ trung hiếu thì xấu hay đẹp ở tại trong lòng, nhưng đã thế cô nương cần gì phải biết diện mạo thật?
- Nếu tướng công không vui thì tiện thiếp không dám cưỡng cầu.
- Nếu cô nương nhất định muốn biết, Môn Nhân Kiệt cũng không dám không tuân lệnh! Vừa nói y vừa đưa tay chậm chạp níu vào sau tai. Mạnh Lan Quân nhìn thẳng vào mặt y, không chớp mắt. Môn Nhân Kiệt cười nhạt, tay kéo mạnh một cái mặt nạ da người xuống. Mặt thật của Môn Nhân Kiệt không đến nỗi quá xấu, nhưng giữa hai lông mày có một vết sẹo đao chém rất dễ sợ, sắc mặt y lại vàng ủng như chẳng có sắc máu. Môn Nhân Kiệt hơi mỉm cười:
- Cô nương, thất vọng chứ gì?
- Tướng công, sao lại thất vọng?
- Vì tại hạ không giống như cô nương tưởng tượng. Mạnh Lan Quân mỉm cười:
- Tướng công cho rằng tiện thiếp tưởng tượng ra sao? Môn Nhân Kiệt cũng cười:
- Cái ấy phải hỏi cô nương mới phải chứ!
- Tướng công, tiện thiếp đã nói, tiện thiếp không đối xử với người qua sắc diện
- Xin lỗi cô nương, tại hạ lỡ lời... Vừa nói y vừa cất chiếc mặt nạ da người vào bụng áo. Mạnh Lan Quân hai mắt ngưng nhìn:
- Không dám... Dừng lại một chút, hốt nhiên nàng hỏi:
- Nếu như tiện thiếp đoán không sai, tên họ của tướng công cũng là giả chứ không phải thật. Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Cô nương nói sai rồi, tên họ là do cha mẹ, há dám khinh thường thay đổi?
- Còn nỗi khổ tâm gì xin Môn tướng công cho biết.
- Bản lai diện mục đã lộ, Môn Nhân Kiệt không còn khổ tâm gì đáng nói nữa! Mạnh Lan Quân đang định tiếp lời, Môn Nhân Kiệt đã nói trước:
- Cô nương còn muốn đàm văn luận võ uống rượu giải sầu nữa chăng?
- Tiện thiếp không dám hỏi nữa. Xin mời! Dứt lời nàng nâng ly rượu lên mời khách, Môn Nhân Kiệt mỉm cười uống cạn. Tiếp đó quả nhiên họ đàm văn luận võ, về văn Môn Nhân Kiệt khả dĩ còn biết kha khá, còn về võ tuy y cũng có thể đàm luận nhưng không thể so sánh với sự uyên bác của Mạnh Lan Quân. Đang lúc đàm luận, đột nhiên Môn Nhân Kiệt than:
- Từ xưa hiệp nữ đều xuất thân từ chốn phong trần, câu nói ấy thật không sai chút nào, tại hạ không ngờ cô nương lại là một kỳ tài không lộ diện, lấy làm thất kính...
- Tướng công quá khen, Mạnh Lan Quân tự biết mình thô thiển, nếu nói là kỳ tài không lộ diện phải là tướng công mới đúng chứ, đâu phải tiện thiếp, chút gia học sơ sài ấy chỉ khiến là trò đùa cho tướng công... Môn Nhân Kiệt kinh ngạc:
- Gia học? Dám chắc xuất thân của cô nương...
- Tiện thiếp không dám dấu tướng công, tiện thiếp vốn xuất thân trong một nhà võ lâm. Môn Nhân Kiệt a một tiếng:
- Thế thì Môn Nhân Kiệt càng thêm thất lễ, cô nương xuất thân từ một nhà võ học thế mà lại phải ca vũ kiếm ăn ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu, chắc cũng có khổ tâm nào đó? Nét mặt nàng ảm đạm đáp:
- Tướng công nói không sai, ẩn tình của tiện thiếp chẳng có gì đáng đâu, phụ mẫu tiện thiếp đều mất cả nên từ nhỏ không nơi nương tựa, đọc sách được mấy năm, còn võ không đủ phòng thân nuôi miệng, một nữ nhân nhu nhược như tiện thiếp còn biết làm gì? Chỉ còn đường xa bỏ quê hương đến đây làm nghề ca múa độ nhật.
- Lẽ nào cô nương không còn cách nào khác sao?
- Cách khác kể ra cũng có nhưng một nữ nhân côi cút, trừ việc lấy chồng còn con đường nào thứ hai nữa? Phiêu bạt nhiều năm, từng trải đã nhiều, chỉ e lấy lầm người độc ác, không dám bước liều, tấm thân khinh tiện đâu dễ lấy được người tử tế. Nói thí dụ như tướng công đây là bậc cao nhân tướng công có chấp thuận ưng tiện thiếp không? Không ngờ nàng lại thí dụ như vậy, Môn Nhân Kiệt không biết đáp lời ra sao, y ngần ngại một lúc mới trả lời:
- Tại hạ nguyên chỉ là một thư sinh giang hồ, tự thân đã khó bảo toàn, nào dám mơ tưởng quá sức?
- Tiện thiếp chỉ thí dụ vậy thôi chứ đâu nói tướng công muốn? Môn Nhân Kiệt vội vàng nói:
- Cô nương, không phải không muốn mà là không dám!
- Tướng công nói vậy thôi, kỳ thực, nếu gặp một người nặng tình nặng nghĩa và trung hậu có thể nương tựa suốt đời, tiện thiếp chẳng quản gì gian khổ, và dù có khổ đến mấy cũng cam. Vì sao vị cô nương này lại đổi hẳn câu chuyện như thế? Môn Nhân Kiệt vội đáp:
- Nữ tử kỳ tài như cô nương, nói câu nào cũng chẳng sai chút nào!
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Môn Nhân Kiệt vội cất cao ly rượu:
- Sau khi kính cô nương ly rượu này, tại hạ có một việc xin thỉnh giáo. Y vốn định tâm tránh né, nào ngờ Mạnh Lan Quân cười nhạt:
- Tướng công, tiện thiếp không dám đem tấm thân phong trần trao gởi cho ai, hà tất tướng công phải mỉa mai thế!
Miệng tuy nói vậy nhưng nàng vẫn nâng chén rượu. Câu nói ấy thật lợi hại, mặt Môn Nhân Kiệt ửng đỏ đang định bào chữa.
Đột nhiên, ngoài sân tiểu lâu vọng lại hai tiếng ho khan tựa hồ có người vừa đi qua sân. Hai tiếng ho khan vừa dứt, thình lình Mạnh Lan Quân cười bảo:
- Tướng công chớ để ý, tiện thiếp chỉ nói đùa vui thế thôi, kỳ thực hiện nay tiện thiếp chưa thể bỏ được nghề ca múa. Tướng công, xin mời uống tiếp! Trực giác của Môn Nhân Kiệt cho biết hai tiếng ho khan đó quá đột ngột rất giống như một tín hiệu gì đó, vì vừa nghe hai tiếng ho khan ấy lập tức thái độ Mạnh Lan Quân thay đổi hẳn. Nhưng nói cho cùng, điều ấy cũng khó mà khẳng định, có thể Mạnh Lan Quân chỉ nói đùa vui thôi và hai tiếng ho khan ấy biết đâu chỉ là tình cờ? Môn Nhân Kiệt trầm tư một chút, y cầm ly rượu uống cạn, đặt ly xuống, đột nhiên y lắc đầu than một câu:
- Tại hạ chỉ là một người thiếu chí khí... Mạnh Lan Quân kinh ngạc:
- Tướng công nói vậy là sao? Môn Nhân Kiệt ngẩng đầu lên:
- Cô nương có biết chuyện một kỳ tài đương thế Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân đại hiệp ba năm trước đây bị gặp hoàn cảnh bi thảm không? Mạnh Lan Quân gật đầu than:
- Chuyện ấy tiện thiếp có nghe, thực là quá bi thương...
- Khi ấy tại hạ cũng là một trong những tân khách được mời dự hôn lễ, mắt nhìn thấy Văn Nhân đại hiệp bị gặp cảnh bi thảm, tại hạ đã phát thệ suốt đời sẽ không bao giờ uống rượu nữa, ai hay... Mạnh Lan Quân a một tiếng, mỉm cười:
- Té ra như thế, Môn tướng công đã quá lo, trong thiên hạ đâu phải rượu nào cũng hại chết người đâu? Không biết nàng không hiểu thật hay cố ý hồ đồ, Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Cái ấy kể ra cũng khó nói, nếu thực có người cố ý hạ độc hại tại hạ, tất nhiên thì... Mạnh Lan Quân nhướng cao lông mày:
- Tiện thiếp minh bạch rồi, Môn tướng công lo sợ rượu của tiện thiếp... Môn Nhân Kiệt vội cướp lời:
- Xin cô nương chớ hiểu lầm, tại hạ chỉ sợ rượu của Dương Châu Đệ Nhất Lâu thôi. Mạnh Lan Quân ngạc nhiên:
- Môn tướng công nói vậy là sao?
- Chẳng lẽ cô nương không biết rằng bữa tiệc hôn lễ năm xưa của Văn Nhân đại hiệp là do Dương Châu Đệ Nhất Lâu lo bày biện?
- Nếu thế thì Môn tướng công cứ yên tâm uống đi, rượu hôm nay là do tiện thiếp tự nấu lấy chứ không phải của Dương Châu Đệ Nhất Lâu đâu.
- Nếu tại hạ không yên tâm, tại hạ đâu uống liên tiếp ba ly như vừa rồi, tại hạ chỉ hối hận là đã lỡ thề... Mạnh Lan Quân cười to:
- Môn tướng công khéo nói... Dừng lại một chút, đột nhiên nàng hỏi:
- Vừa rồi Môn tướng công nói có chuyện định hỏi, không biết... Môn Nhân Kiệt a một tiếng, mỉm cười:
- Cô nương không nhắc, tại hạ đã quên mất rồi, kỳ thực, cũng chẳng có gì quan trọng, tại hạ chỉ muốn hỏi cô nương đã đến Dương Châu Đệ Nhất Lâu hay chưa?
- Có lẽ đã hơn một năm...
- Cô nương quen biết tất cả những người trong Đệ Nhất Lâu chứ? Mạnh Lan Quân gật đầu:
- Rất quen biết, Môn tướng công cần gì?
- Không sao, tại hạ muốn hỏi thăm một người...
- Môn tướng công hỏi thăm ai?
- Vị chưởng quỹ của Đệ Nhất Lâu Nhiệm Khổng Phương!
- Môn tướng quân muốn biết Nhiệm chưởng quỹ...
- Không biết cô nương có nhận ra vị Nhiệm chưởng quỹ ấy là một cao nhân võ lâm giấu mặt không? Mạnh Lan Quân ngẩng mặt thác dị:
- Môn tướng công, không phải đâu, tiện thiếp đã làm ở đó hơn một năm, nào...
- Nói như vậy là cô nương không hề nhận ra?
- Điều ấy tiện thiếp không biết một chút gì, có lẽ Môn tướng công nhận xét lầm chăng, theo tiện thiếp Nhiệm chưởng quỹ... Môn Nhân Kiệt ngắt lời:
- Cô nương, chính Nhiệm chưởng quỹ đã thừa nhận.
- Nhiệm chưởng quỹ thừa nhận mình chính là cao nhân võ lâm ẩn thân giấu mặt ư?
- Đúng vậy, cô nương, lão thừa nhận như thế.
- Thế thì việc ấy ra ngoài tưởng tượng của tiện thiếp, một lão nhân yếu đuối nhu nhược như lão mà... Nàng lắc đầu mấy cái:
- Thực là bất ngờ, thực là bất ngờ!
- Cô nương, trên đời hiếm gì việc như thế, đúng như câu nói “họa long họa hổ nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm” (Vẽ rồng vẽ hổ khó mà vẽ được xương cốt, biết người biết mặt nào biết tâm dạ? ) Cô nương làm chung với lão đã hơn năm mà không nhận ra đó là một cao nhân võ lâm ẩn giấu hình tích đủ biết lão kín đáo cẩn mật ngần nào!
- Thế thì Môn tướng công muốn hỏi gì... Thình lình Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Bây giờ tại hạ thấy không cần hỏi nữa! Mạnh Lan Quân ngẩn mặt:
- Vì sao vậy?
- Cô nương không biết lão là cao nhân võ lâm ẩn mặt thì còn biết chuyện gì khác mà hỏi?
Mạnh Lan Quân tắt nụ cười... Ngồi lại thêm chốc lát nữa Môn Nhân Kiệt đứng lên cáo từ. Mạnh Lan Quân cũng không cầm giữ, nàng gọi nữ tỳ Tiểu Thanh tiễn Môn Nhân Kiệt ra cửa sau.
Môn Nhân Kiệt ra đường không xa liền phát hiện ra nhiều dấu hiệu lạ, chẳng những y phát giác ra sau lưng có khá nhiều kẻ công lực thâm hậu ngầm theo dõi mà còn phát giác hai bên đường có khá đông cao thủ đi theo sát bước chân động tĩnh của y. Không lâu sau, Môn Nhân Kiệt đã tới bên sông Vận Hà, lúc bấy giờ bến sông đã vắng lặng không còn ai, cũng chẳng có một bóng thuyền nào, dưới ánh trăng mờ tỏ lạnh lẽo chỉ có một vùng trống trải tịch mịch hoang lương.
Đến bên bến sông, Môn Nhân Kiệt dừng lại khoanh tay sau lưng nhìn dòng nước cuốn chảy thao thao xuất thần. Y phát giác, bọn theo dõi y càng lúc càng đến gần, gần đến nỗi y nghe cả tiếng hô hấp của chúng. Đột nhiên y cất giọng ngâm sang sảng: “Quân bất kiến, Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, Bôn lưu đáo hải bất phục hồi...” (Người không thấy, Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống, Chảy đến biển không quay trở lại... ) Y coi nước con sông Vận Hà này thành nước sông Hoàng Hà nên ngâm bài Tương Tiến Tửu của thi tiên Lý Bạch. Nào ngờ tiếng ngâm vừa dứt đột nhiên có một giọng chói tai:
- Nội công thâm hậu lắm, tiếc rằng không biết đã chết tới nơi! Giọng ấy vừa dứt, y từ từ quay thân hình lại, ngoài mấy trượng xa có hai kẻ bịt mặt xuất hiện, một cao kều một lùn thấp đứng sánh vai, bốn con mắt như bốn ánh đèn nhìn thẳng vào y. Ngoài ra, hai bên tả hữu cũng còn mỗi bên năm tên hắc y bịt mặt nữa, tên nào đầu vai cũng ló lên cán kiếm, vừa nhìn qua đã nhận ra chúng đều không phải là tầm thường. Môn Nhân Kiệt ngạc nhiên:
- Chư vị là... Tên bịt mặt cao kều lạnh lùng lên tiếng:
- Quỷ vô thường đoạt mạng. Môn Nhân Kiệt nhướng mày:
- Chư vị rõ rệt là người, vì sao giả ma giả quỷ? Vẫn tên bịt mặt áo đen cao kều:
- Chúng ta vốn là quỷ vô thường đoạt mạng! Môn Nhân Kiệt ngạc nhiên:
- Quỷ vô thường đoạt mạng? Chư vị muốn đoạt mạng ai? Tên ấy lạnh lùng buông một tiếng duy nhất:
- Ngươi!
- Ta ấy ư?
- Đúng vậy, là ngươi.
- Ta vốn không quen biết gì với chư vị, chẳng oán chẳng thù.
- Ngươi đúng không oán thù gì với chúng ta nhưng ngươi đã làm việc tổn âm đức, tội đáng chết, chúng ta phụng lệnh Diêm Vương đến đây bắt ngươi về địa ngục chịu tội! Môn Nhân Kiệt càng kinh dị:
- Tổn âm đức? Ta làm việc gì đến nỗi tổn âm đức?
- Việc người tự làm người phải tự biết!
- Ta chỉ làm việc trừ bất bình, như vậy mà tổn âm đức sao?
- Việc ấy không quan hệ gì đến chúng ta, Diêm vương sở dĩ hạ lệnh bắt người vì một việc khác... Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Các hạ, nếu là việc khác thì các ngươi đã nên đến sớm hơn mới phải, tại sao bây giờ mới tới... Vẫn tên bịt mặt cao kều ấy:
- Trước đây khí số ngươi chưa hết, bây giờ mới đến lúc. Môn Nhân Kiệt ngửa mặt cả cười:
- Thôi được, các hạ, chư vị muốn hạ thủ giết ta, đã muốn giết ta tất phải nắm chắc phần thắng, trước mặt một người sắp chết như ta, sao chư vị không nói thật cho tiện việc? Tên bịt mặt cao kều ấy hơi chấn động:
- Ta đã nói...
- Ta có nghe rõ cả, kỳ thực, chư vị không nên tìm đến đây, ta chính đang khổ vì chưa tìm ra một đầu mối gì, khó mà tìm ra hung thủ hại người, chư vị đến đây chẳng là tự mình tố cáo mình đó sao?
- Ngươi nói cái gì nhảm nhí, không hiểu... Môn Nhân Kiệt chặn lời:
- Ta vui lòng nói cho minh bạch bởi đêm nay ta đến Dương Châu Đệ Nhất Lâu với mục đích tra cứu nghi án năm xưa của Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ, tình cờ sao lại gặp được chư vị, chư vị là do lão chưởng quỹ ở Đệ Nhất Lâu sai phái đến đây, đúng không? Tên bịt mặt nọ gầm lên:
- Lão chưởng quỹ là cái quái gì, lão đầu đảng sai...
- Nghe khẩu khí các hạ cũng anh hùng đấy, đã là anh hùng vì sao còn bịt mặt?
- Đó là việc của chúng ta, không cần người... Mục quang Môn Nhân Kiệt ngưng lại mỉm cười:
- Chỉ e không phải đó thôi, lý do bịt mặt không ngoài hai điều, một là chúng ta đều nhận biết nhau, sợ ta biết là ai, hai là sau này còn có cơ hội gặp lại nữa, do đó chư vị phải bịt mặt...
- Thế theo người chúng ta thuộc môn phải nào? Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Cái ấy kể ra khó nói chắc, đó là hiện tại, chút nữa biết đâu lại khác.
- Ngươi nói vậy là sao?
- Trước mắt chư vị đông thật, chút nữa ta tùy thời bắt một vị truy hỏi còn sợ gì mà không biết chư vị là ai? Tên bịt mặt cao kều buông tiếng cười gian xảo:
- Thế thì ngươi cứ thử xem sao! Hắn vẫy tay một cái, nhiều tiếng soạt liên tiếp, mười thanh trường kiếm tuốt khỏi vỏ lóe sáng lên. Tên bịt mặt lùn thấp quát lên lanh lảnh:
- Giết nó đi! Hai hàng mỗi bên năm tên bịt mặt không nói một lời, thân hình di động, xuất kiếm chớp nhoáng, một lưỡi kiếm chụp xuống các đại huyệt của Môn Nhân Kiệt. Y cười gằn:
- Chư vị chỉ là lũ chuồn chuồn lay cột, thực không tự lượng! Đơn chưởng y cất lên, ngũ chỉ vươn thẳng chụp vào lưỡi kiếm ấy.