Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Đột nhiên nàng thu uy lực về hạ lệnh:
- Bây giờ dù có giết ngươi cũng đâu bắt giữ được Cầm Kiếm Thư Sinh nữa? Vân Yến Phi vẫn cúi đầu:
- Mong đại cô nương ban ân cho thuộc hạ có cơ hội... Thiếu nữ thở dài:
- Đến ta đây cũng còn bị Trác Không Quần lừa, tội ngươi cứ để đấy. Đi thôi, thông báo cho tất cả thu dọn hành trang, chuẩn bị động thân tức khắc. Vân Yến Phi mừng rỡ như được đại xá, hắn vội đáp:
- Đa tạ đại cô nương ban ân! Hắn vái sâu một cái rồi rút lui. Nhìn theo Vân Yến Phi ra khỏi sân, Thường Xuân Anh thu hồi mục quang hỏi:
- Đại cô nương, chúng ta đi đâu bây giờ? Thiếu nữ nhướng cao lông mày:
- Đạp khắp giang hồ tìm cho được Trác Không Quần! Thường Xuân Anh vâng to một tiếng, đang định quay ra, bỗng lại có tiếng chân dồn dập, Vân Yến Phi tất tả chạy vào. Thường Xuân Anh quát:
- Vân đường chủ, xảy ra chuyện gì kinh hoảng đến thế? Vân Yến Phi hấp tấp thi lễ:
- Bẩm đại cô nương, vừa phát hiện trong tiểu trấn có địch nhân xuất hiện. Thiếu nữ bật kêu a một tiếng:
- Tại sao ngươi biết?
- Bẩm đại cô nương, vừa rồi khi thuộc hạ ra cửa gặp một tên đệ tử bát đường vừa thám thính về báo lại.
- Có biết địch nhân thuộc môn phái nào không?
- Bẩm đại cô nương, tên đệ tử bát đường ấy không nói.
- Kẻ địch xuất hiện ở chỗ nào?
- Chúng đang ở một khách điếm phía tây tiểu trấn.
- Có tất cả bao nhiêu tên?
- Mười tên kỵ sĩ? Thiếu nữ hơi trầm ngâm, buông tiếng:
- Được, ngươi lui đi, bãi bỏ lệnh trước, báo với các môn hạ, khi chưa có lệnh ta, bất cứ ai cũng không được vọng động và cũng nghiêm cấm tự tiện ra khỏi khách điếm để lộ hành tung của ta! Vân Yến Phi dạ ran rồi vội thi lễ rút lui. Vừa lúc, Thường Xuân Anh hỏi:
- Đại cô nương chuẩn bị đối phó ra sao? Thiếu nữ trầm ngâm:
- Sự việc thật là khó hiểu, nếu Văn Nhân Mỹ đã là người giả thì tại sao Trác Không Quần lại gửi Võ Lâm Thiếp đi các nơi làm gì?
- Đại cô nương, có lẽ họ Trác cũng giả như không biết? Thiếu nữ gật đầu:
- Nói cũng phải, tên ấy gửi Võ Lâm Thiếp có lẽ nhắm mục địch truy tìm tung tích chúng ta, vậy càng hay, chúng ta nên lợi dụng cơ hội này chờ hắn tìm đến... Nàng nhướng mày, nói tiếp:
- Thường tổng tuần sát, hãy để lại vài đệ tử trông coi ở đây, còn truyền lệnh cho các tuần sát họ Viên, họ Lưu theo ta đến phía tây tiểu trấn thăm dò tình hình xem sao. Đi! Dứt lời, nàng dẫn thiếu niên áo đen bước ra phía cửa. Từ khách điếm Đông Vân đến khách điếm phía tây không lấy gì làm xa. Chỉ chuyển qua hai dãy phố, thiếu nữ áo đen đã đến phía tây tiểu trấn. Từ xa nhìn lại trên con đường phố chính của tây phố có một khách điếm lớn nhất là Bình An khách điếm. Quả nhiên, trước cửa Bình An khách điếm có cột mười tuấn mã. Thiếu nữ áo đen hỏi:
- Thường tổng tuần sát, chúng ta nên làm gì bây giờ? Thường Xuân Anh đáp:
- Hồi bẩm đại cô nương, mười con ngựa này hình như là của bọn Triều Thiên Bảo.
- Sao biết được?
- Đại cô nương không nhìn thấy màu sắc của chúng ư? Sự bố trí màu sắc của yên ngựa, mười con ngựa đều là một màu vàng chóe nhìn rất nhức mắt. Thiếu nữ đáp:
- Có nhìn thấy, đều là cùng màu vàng chóe.
- Đó là dấu hiệu của Triều Thiên Bảo. Thiếu nữ gật đầu:
- Vậy càng hay, ta muốn gặp mặt Lôi Khiếu Phong. Vừa nói xong câu ấy, họ đã đến trước cửa Bình An khách điếm, Thường Xuân Anh đến gần quan sát mười con tuấn mã, chỉ nhìn thoáng, hắn vội quay lại bẩm báo nhỏ:
- Bẩm đại cô nương, không sai chút nào, đúng là ngựa của Triều Thiên Bảo, ở sau cổ ngựa có ấn dấu hai chữ “Triều Thiên”. Thiếu nữ gật đầu:
- Chúng ta vào đi. Nàng kéo tay thiếu niên bước qua luôn vào khách điếm. Vừa bước qua cửa, hai tên tiểu nhị đã vội nghênh tiếp cúi rạp thân:
- Thưa cô nương, phải chi đến sớm hơn một chút, tiểu hiệu đã chật hết khách... Thiếu nữ cắt lời:
- Ta không đến thuê phòng mà đến tìm người. Tên tiểu nhị vội hỏi:
- Cô nương muốn tìm ai, tiểu nhân sẽ báo cho họ. Vừa dứt lời hắn xoay thân định đi vào. Thường Xuân Anh đã kịp thời níu hắn lại:
- Không cần, nơi đây nói chuyện bất tiện, ngươi chỉ cần cho biết họ ngụ ở phòng nào, chúng ta tự vào tìm được rồi! Tên tiểu nhị bị năm chỉ công của họ Thường bấu vào đau nhói, hắn cau mày:
- Mười vị ấy ở cuối cùng... Hắn chưa nói hết câu, Thường Xuân Anh đã kịp buông tay đáp:
- Đa tạ! Đại cô nương, xin mời! Thiếu nữ nắm tay thiếu niên áo đen bước luôn vào phía sau khách điếm. Tên tiểu nhị được thả ra, hắn chỉ còn biết nhìn theo lưng họ lắc đầu. Cái khách điếm này cũng có hai dãy hậu viện. Họ vượt qua dãy thứ nhất, tiến thẳng vào dãy thứ hai. Vừa tới dãy thứ hai bỗng có tiếng người thình lình vang lên:
- Xin chư vị dừng lại, cả dãy phòng này chúng tôi đã đặt tiền bao hết rồi. Tiếp theo tiếng nói, từ phía đông bước tới một hán tử trung niên, ngoài ra mấy phòng khác cũng có người bước tới, tất cả đều là hán tử mặc áo vàng. Tổng cộng có đến tám người. Một tên hán tử áo vàng bước đến trước mặt thiếu nữ:
- Cô nương tới đây thuê phòng? Thường Xuân Anh đáp thay:
- Bằng hữu, chúng ta không đến thuê phòng mà tìm người. Hán tử áo vàng đưa mắt thăm dò:
- A! Chư vị tìm ai? Thường Xuân Anh hỏi ngược lại:
- Phải chăng bằng hữu là người của Triều Thiên Bảo? Hán tử áo vàng hơi động sắc:
- Đúng vậy, chư vị tìm Triều Thiên Bảo?
- Chúng ta muốn tìm người cầm đầu Triều Thiên Bảo ở đây. Ánh mắt hán tử áo vàng chuyển động liên tục:
- Chư vị có thể cho biết trước... Thường Xuân Anh cắt lời:
- Cứ gặp người cầm đầu rồi cũng không muộn. Hán tử áo vàng nhướng mày đang định đáp, bỗng nhiên có âm thanh trầm đục dội đến:
- Vị bằng hữu ấy muốn tìm người cầm đầu Triều Thiên Bảo ư? Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trước cửa căn phòng phía nam có hai người đứng, một người trung niên áo đen, mắt sâu mày rậm và một hán tử áo trắng thân hình tầm thước, mặt trắng không râu. Tên hán tử áo vàng vội vàng chuyển thân cúi mình:
- Bẩm nhị gia, là mấy vị này đây. Hai hán tử một áo đen, một áo trắng ấy sánh vai bước tới, đến gần, bốn con mắt chăm chăm nhìn thiếu nữ áo đen. Đại hán áo đen nói:
- Tại hạ Vu Trấn Đông của Triều Thiên Bảo, chư vị đại danh là gì? Thường Xuân Anh hỏi:
- Phải chăng là Tích Lịch Thủ Vu đại hiệp?
- Không dám, tôn giá là... Thường Xuân Anh cười nhạt:
- Thường Xuân Anh xin bái kiến. Vu Trấn Đông hơi động sắc a một tiếng:
- Phải chăng là Bát Tý Ngọc Na Tra Thường...
- Không dám! Đó chỉ là tên hiệu do võ lâm bằng hữu quá yêu đặt cho. Vu Trấn Đông chuyển nhìn sang thiếu nữ áo đen đẹp diễm tuyệt:
- Còn vị cô nương này là... Thường Xuân Anh lạnh lùng gằn ba tiếng:
- Tệ chủ nhân! Bát Tý Ngọc Na Tra thần phục ai bao giờ? Mà lại là một cô nương đẹp như hoa? Vu Trấn Đông nghi hoặc nhìn thiếu nữ chăm chú rồi vẫy tay:
- Chư vị đến đây là khách, xin được mời vào dùng trà. Thường Xuân Anh vội đáp:
- Không dám phiền nhiễu, chúng ta phải đi ngay bây giờ.
- Vậy chư vị giáng lâm là có gì muốn chỉ giáo? Thường Xuân Anh không dám lạm quyền, vội nghiêng thân xin thiếu nữ chỉ thị:
- Đại cô nương... Thiếu nữ hiểu ý, đáp liền:
- Thường tổng tuần sát cứ để ta nói! Nàng quay sang Vu Trấn Đông:
- Xin hỏi một câu, phải chăng quý bảo đang dung chứa Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần, vậy quý bảo có biết Cầm Kiếm Thư Sinh hiện đang ở đâu?
- Chẳng lẽ chư vị là...
- Vu đại hiệp hiểu rõ rồi, chúng ta đây chính là người mà quý bảo đang muốn tìm đây.
- Nói vậy cướp Văn Nhân đại hiệp chính là chư vị?
- Đúng vậy. Vu Trấn Đông vẫy tay, tất cả bọn hán tử áo vàng đã kịp thời vây quanh lấy họ, hắn cả cười:
- Tìm khắp chân trời góc bể tình cờ gặp đây, tại sao chư vị lại tự dẫn thân vào hang cọp thế này? Thường Xuân Anh đanh nét mặt xen vào:
- Tệ chủ nhân xin nhờ Vu đại hiệp chuyển báo với Trác Không Quân, chúng ta ở đây đợi hắn, mời hắn tức tốc đến ngay. Vu Trấn Đông trầm giọng xuống thấp hơn:
- Không cần tìm Trác thần quân, tìm Vu mỗ ta đây cũng chẳng có gì khác.
- Xin tạ lỗi, Vu đại hiệp không chính chủ hung, vả chăng... tên tuổi của Triều Thiên Bảo đâu đủ tư cách đối địch với tệ chủ nhân ta! Tên hán tử áo trắng đứng cạnh nổi giận xen vào:
- Khẩu khí lớn lối! Ta muốn nhìn tận mắt... Vu Trấn Đông đưa tay ngăn đồng bạn lại, mắt hắn tóe lửa nhìn Thường Xuân Anh:
- Thường đại hiệp cho rằng tên tuổi Triều Thiên Bảo chúng ta quá nhỏ? Thường Xuân Anh gật đầu cười nhạt:
- Vu đại hiệp, xin tha thứ vì sự thực đúng là như thế. Vu Trấn Đông nhướng mày cười lạnh:
- Ta muốn được nghe tên tuổi lớn của chư vị! Thường Xuân Anh lắc đầu:
- Vô vàn tạ lỗi, hiện nay không có mấy ai đủ tư cách nghe tên tuổi của chúng ta. Vu Trấn Đông cười lớn:
- Khẩu khí Thường đại hiệp e rằng lớn lối quá chăng? Thường Xuân Anh hơi nhướng hai mày không đáp. Đột nhiên thiếu nữ áo đen hỏi:
- Ngươi có thể chủ động thay Trác Không Quần được chăng? Ngữ khí của nàng lạnh lẽo bức người. Vu Trấn Đông hơi giật mình lập tức hắn giương mày gật đầu:
- Vu mỗ đã ra tới đây, tự nhiên là có quyền chủ động. Thiếu nữ lạnh lùng:
- Thế ư? Ta muốn đòi Cầm Kiếm Thư Sinh từ tay Trác Không Quân, ngươi có thể đáp ứng? Vu Trấn Đông lại giật mình lần nữa:
- Cô nương nói vậy là có ý gì?
- Thường tổng tuần sát, nói cho hắn rõ! Thường Xuân Anh nghiêng thân đáp:
- Thuộc hạ tuân lệnh. Đưa mắt nhìn sang Vu Trấn Đông, Thường Xuân Anh lạnh lùng:
- Vu đại hiệp, Cầm Kiếm Thư Sinh mà chúng ta bắt được chỉ là người giả. Vu Trấn Đông lại giật mình kinh dị:
- Nói sao, là người giả ư? Thường Xuân Anh gật đầu:
- Đúng vậy, vì đó tệ chủ nhân muốn gặp Trác Không Quần đòi lại người thật, Vu đại hiệp có quyền chủ động chứ? Vu Trấn Đông ngẩn người, tên hán tử áo trắng đột nhiên mở miệng:
- Nhị ca nghe lọt mấy câu của bọn họ sao? Vu Trấn Đông biến sắc mặt mỉm cười:
- Đúng vậy, chư vị tưởng Vu mỗ là đứa trẻ con ba tuổi? Thiếu nữ áo đen lạnh lùng:
- Tin hay không, tùy người. Ta đến đây chỉ cần các ngươi nhắn lại... Vu Trấn Đông cười đáp:
- Vu mỗ nhất định sẽ nhắn giùm, chỉ xin chư vị chịu phiền ở lại đây vài ngày... Thiếu nữ động hai lông mày:
- Với bản lãnh của Triều Thiên Bảo của các người mà đòi giữ chúng ta? Vu Trấn Đông:
- Giữ được hay không, chư vị cứ thử ắt biết. Thiếu nữ áo đen:
- Hôm nay ta chỉ cần ngươi nhắn hộ lại với Trác thần quân, không muốn đả thương ngươi, Thường tổng tuần sát! Thường Xuân Anh ứng tiếng mỉm cười quát nhỏ:
- Viên Kính Đức, Lưu Dự, mau mở đường cho thiếu chủ và đại cô nương! Hai đại hán áo tía dạ ran tung thân đến gần. Thường Xuân Anh cung thân:
- Xin mời thiếu chủ và đại cô nương ra về! Hiến nhiên hắn cố ý đoạn hậu và căn bản chẳng coi các cao thủ Triều Thiên Bảo vào đâu. Vu Trấn Đông cất tiếng cười lớn:
- Chư vị định muốn bỏ về dễ thế ư? Hắn vẫy tay, cùng với nhiều tiếng quát tháo, tám tên hán tử áo vàng lập tức động thân, tách ra bao vây hai đại hán áo tía và thiếu nữ áo đen. Thiếu niên áo đen nhăn tít cặp lông mày:
- Bọn Triều Thiên Bảo này thật không biết trời cao đất dày là gì! Vừa nói thiếu niên vừa định xuất thủ cự địch. Thiếu nữ áo đen vươn cánh tay trắng như ngọc nắm chặt lấy tay thiếu niên:
- Trên giang hồ lắm đứa có mắt như mù, không cần cháu phải động thủ. Câu nói ấy của nàng vừa dứt, mấy tiếng rú liên tiếp cất lên, bốn tên hán tử áo vàng chận đường bị hai đại hán áo tía giữ chức tuần sát đập chưởng lực hùng hậu, lảo đảo lùi lại. Còn bốn hán tử áo vàng khác cũng bị Thường Xuân anh nhẹ nhàng phất tay áo đẩy lùi sang một bên. Vu Trấn Đông và đại hán áo trắng cùng biến sắc mặt, vừa kinh dị, vừa giận dữ, đồng thời cùng quát lên hai tiếng tung thân hợp lực tấn công Thường Xuân Anh. Hai mắt họ Thường đỏ ngầu sát khí, hắn cười nói:
- Được hai cao thủ Triều Thiên Bảo hợp lực chỉ giáo, Thường Xuân Anh lấy làm hân hạnh! Ống tay áo hắn phất nhẹ đánh ra hai chưởng. Hai tiếng bình bình liên tiếp, thân hình Thường Xuân Anh chỉ hơi lay động còn Vu Trấn Đông và đại hán áo trắng song song lùi bật về sau mấy bước. Hai tên ấy sắc mặt từ hồng hào biến thành xám xanh ngắt, người đứng im. Thường Xuân Anh cười lạt:
- Bất quá bản lãnh chỉ có thế! Hắn chuyển thân phi vọt đi. Thần sắc tên đại hán áo trắng trắng dã, gầm lên một tiếng định tung thân đuổi theo. Vu Trấn Đông đột nhiên vươn tay ngăn cản:
- Tam đệ, hãy để cho chúng đi! Đại hán áo trắng dừng thân nhìn theo bóng Thường Xuân Anh đi khuất, Vu Trấn Đông thở dài:
- Tài nghệ không bằng người còn đòi thử võ làm gì nữa? Hôm nay Triều Thiên Bảo chúng ta coi như đã thua rồi! Đại hán áo trắng buột miệng hỏi:
- Nhị ca, nữ tử áo đen ấy là... Vu Trấn Đông nghiêm mặt lắc đầu:
- Không biết lai lịch ra sao nhưng đã sai khiến được Bát Tý Ngọc Na Tra tất không phải nhân vật tầm thường, bản lãnh cô nương ấy không cần nói cũng đủ biết! Đại hán áo trắng vẫn hậm hực:
- Nhị ca, lẽ nào chúng ta bó tay?
- Coi như thế, chúng ta cứ theo lời mời của Trác thần quân trong “Võ lâm thiếp”, đã trót thì phải trét, huống chi đây là chuyện cứu Văn Nhân đại hiệp, vả chăng Triều Thiên Bảo đâu phải dễ nhụt chí? Mau mau thu dọn hành trang, chúng ta lên đường. Đại hán áo trắng kinh ngạc:
- Lên đường ư? Vu Trấn Đông gật đầu:
- Đúng vậy, nhị đệ, đi mau đi!
- Nhị ca, chúng ta mới đến đây đâu phải dễ dàng gặp được chúng?
- Tài nghệ không bằng người, với thực lực hai chúng ta và tám tên kiếm thủ áo vàng nọ không thể đối địch với người ta, lưu lại đây có ích gì? Hãy tìm Trác thần quân bàn tính. Hai huynh đệ chậm rãi đi về phía gian phòng phía nam, đột nhiên đại hán áo trắng hỏi:
- Nhị ca, sao nữ tử kia nói Văn Nhân đại hiệp chỉ là một người giả mạo? ...
- Sao, tam đệ cho rằng lời ấy đáng tin? Đại hán áo trắng lắc đầu:
- Tất nhiên tam đệ không tin, nhưng không biết nữ tử ấy có ý gì?
- Chỉ là cố tung tin che mắt thiên hạ, nếu ai cũng tin Văn Nhân đại hiệp là giả mạo còn ai tìm kiếm họ làm gì nữa?
- Nhưng họ đâu biết nào có ai ngu dại tin lời họ?
Chỉ một lát sau, hai huynh đệ dẫn tám tên hán tử áo vàng vội vã lên đường. Khi tiếng vó ngựa dồn dập đi xa rồi, cũng ở sau hậu viện Bình An khách điếm trong một gian phòng nhỏ phía đông bước ra một người mặc áo xám cải trang như thương buôn, miệng y nở một nụ cười bí mật.
Tiểu trấn nhỏ bé không có tên ấy trở về với sự yên tĩnh bình thường. Nhưng đó chỉ là bề ngoài, thực chất, trong tiểu trấn không khí vẫn rất căng thẳng vì trước cửa nhiều khách điếm vẫn thấp thoáng khá nhiều các hán tử bí ẩn mà người nào sau lưng áo cũng nổi cộm, chứng tỏ có ẩn dấu vũ khí.
Mặt trời vừa gác tây, có một người vào trấn, đúng là chỉ có duy nhất một người mà đã làm tan vỡ bầu không khí yên tĩnh. Đó là một người thân thể tráng kiện, nhưng sắc mặt lại vàng úa mặc một áo màu xanh đậm. Thái độ của y rất tiêu sái nhàn nhã nên rất gây sự chú ý đối với mọi người. Khách áo xanh ấy vừa tiến vào trong trấn đã nhận ra có sự khác lạ vì dường như có người từ trong bóng tối theo dõi y, nhưng y cố ý giả như không biết. Hai tay khoanh hờ sau lưng, y bước từng bước dài tới cửa một khách điếm đã có sẵn một hán tử áo xám đứng ở đấy. Đột nhiên, y dừng chân, nghiêng đầu nhìn hán tử áo xám ấy, rồi cười hỏi:
- Thế sao ngươi là điếm gia lại không biết cách tiếp khách? Hiển nhiên, y có ý muốn đùa cợt người khác. Hán tử áo xám hỏi lại:
- Ngươi nói ai là điếm gia? Khách áo xanh hơi ngạc nhiên, không biết thật hay giả:
- Sao? Ngươi không phải là điếm gia ư? Hán tử lạnh lùng chỉ vào trong:
- Muốn tìm điếm gia vào trong ấy mà tìm, ngươi không có mắt à? Khách áo xanh a một tiếng cười đáp:
- Thì ra ngươi không phải là điếm gia, xin lỗi, mà đúng thật, điếm gia đâu có người hung ác thế? Ai bảo ta không có mắt? Không có mắt sao lại nhìn thấy trong người ngươi có giấu hung khí? Dứt câu ấy, y chuyển đầu bước vào khách điếm. Hán tử áo xám biến sắc mặt, quát to:
- Ta không nói rõ, việc gì đến các hạ? Khách áo xanh lại cất chân lên, nhưng tên hán tử lại quát:
- Dừng lại!
- Sao nữa? Ta nói có gì sai không?
- Bằng hữu, ta với ngươi đều là kẻ trong giang hồ, hãy nói cho rõ, người là ai? Khách áo xanh chau mày:
- Các hạ nhất định đòi biết?
- Đương nhiên, nếu không ta bắt người dừng chân làm gì?
- Hay lắm, vậy chúng ta nên minh bạch để tránh hiểu lầm, hai bên đều thoải mái... và các hạ cũng đỡ khỏi lo lắng...
- Bằng hữu hãy nói rõ hơn chút nữa.
- Chẳng lẽ các hạ chưa hiểu rõ?
- Chưa hiểu rõ! Khách áo xanh lắc đầu:
- Thế thì ta xin nói thẳng... Y chỉ tay ra chung quanh bên ngoài tiếp giọng:
- Trước cửa mấy khách điếm đều có một hán tử ăn mặc giống như các hạ, tất nhiên ai cũng giấu hung khí trong mình. Hán tử ngạc nhiên:
- Bằng hữu quả là có tinh mắt...
- Quá khen, vừa rồi các hạ nói ta không có mắt, thì ra ta chỉ cần nhìn qua đã nhận rõ hơn các hạ tưởng. Hán tử biến sắc chận lời:
- Bây giờ bằng hữu vẫn mở mắt đấy chứ?
- Vẫn mở!
- Thế thì hãy nhìn ta xem... Khách áo xanh lắc đầu:
- Đã nhìn rõ rồi, chỉ vì ta không dám nói, có câu “họa từ miệng ra”, ta sợ nói thật chẳng những tự rước họa vào thân mà còn đem họa cho người khác, do đó không nói có lẽ hay hơn. Hán tử cười gằn:
- Bằng hữu, chỉ e ngươi không nói không xong đó thôi!
- Ngươi nhất định buộc ta nói... Vậy là các hạ tự rước họa vào thân, xin chớ oán... Các hạ có biết câu “quốc sắc thiên hương” phải giải thích thế nào không? Hán tử áo xám biến hẳn sắc mặt:
- Thì ra bằng hữu ngươi là... Là cái gì hắn không nói mà lại lấy tay ra hiệu thay thế, chớp nhoáng vươn trảo chụp tới khách áo xanh, chiêu thức cực mau. Khách áo xanh chau mày:
- Họa từ miệng tới, câu nói của cổ nhân linh nghiệm quá, đúng là họa tới ngay tức thì... Y lui lại một bước vừa kịp tránh chiêu ấy, y thản nhiên tiếp:
- Xem ra, từ nay ta phải cẩn thận lời nói hơn nữa! Hán tử áo xám đánh hụt chiêu đầu liền cười gằn:
- Chân nhân không lộ tướng, thân thủ giỏi lắm! Hắn trầm chưởng xuống tiến lên định biến chiêu. Nhưng bộp một tiếng, lưng tay hắn đã bị đánh một cái nhẹ, tuy không lấy gì làm đau, nhưng hắn hết sức kinh hãi vì thủ pháp xuất thủ của khách áo xanh mau lạ lùng. Hán tử vội lùi một bước, đưa tay đặt vào lưng eo. Khách áo xanh mỉm cười:
- Muốn rút hung khí ư? Các hạ, cuộc đùa chơi đến đây là đủ, rút hung khí là có máu chảy và thương tổn hòa khí... Y xua tay nghiêm giọng:
- Ta muốn tìm đường chủ Vân Yến Phi của quý giáo, xin phiền thay ta chuyển báo. Hán tử giật mình, tay vẫn đặt vào lưng eo, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi nói ngươi tìm ai?
- Thế nào, không nghe rõ ư? Được, ta lặp lại, tìm Bệnh Lang Trung Vân Yến Phi đường chủ của quý giáo, ngươi nghe rõ chưa? Hán tử kinh dị trố mắt:
- Bằng hữu quen biết với Vân đường chủ của tệ giáo?
- Đương nhiên, không quen biết sao ta dám đến tìm? Hán tử hơi ngần ngại:
- Bằng hữu cao danh là gì để ta chuyển báo?
- Xin các hạ cứ nói là có oan gia tìm tới, Vân đường chủ ắt biết. Nghe hai tiếng “oan gia” mặt hán tử biến sắc:
- Bằng hữu hãy đợi chốc lát, ta sẽ thông báo. Hắn hấp tấp quay vào và chỉ chớp mắt đã dẫn theo sau một người chính là Bệnh Lang Trung Vân Yến Phi. Hắn dừng lại hơi xa, nói với họ Vân:
- Bẩm đường chủ, chính là vị bằng hữu ấy. Vân Yến Phi quan sát khách áo xanh một lúc, ngơ ngác:
- Bằng hữu đến tìm ta ư?
- Vâng, không sai, tại hạ tìm Bệnh Lang Trung Vân đường chủ. Vân Yến Phi vẫn ngơ ngẩn:
- Thứ cho ta kém trí nhớ, bằng hữu là ai? Khách áo xanh bật cười lớn:
- Đại hiệp huynh quên sớm thật, chẳng lẽ huynh không nhớ những ngày ở Trác phủ trên bờ Tây Hồ đó sao? Vân Yến Phi há hốc mồm:
- Thảo nào... thảo nào... phải chăng là người ăn cơm nhà vác ngà voi Môn đại hiệp? Khách áo xanh mỉm cười:
- Chính là Môn Nhân Kiệt thường có tính gánh vác hộ việc người khác đây, hôm nay tại hạ chỉ hơi khác vì có đeo thêm một mặt nạ da người trên mặt.
- Môn đại hiệp gánh vác chuyện mình còn chưa xong, bây giờ tìm đến Vân mỗ không biết có gì muốn chỉ giáo? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Vân đường chủ, vừa rồi đi trên đường, tại hạ có gặp bọn người Triều Thiên Bảo. Vân Yến Phi a một tiếng:
- Do đó Môn đại hiệp lại tìm đến gánh vác hộ việc của chúng?
- Đó là bẩm tính chưa đổi được, xin chớ trách vội.
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vân Yến Phi nhướng cao đôi mày:
- Môn đại hiệp chuẩn bị xen vào chuyện gì ở đây? Môn Nhân Kiệt bình thản đáp:
- Trên Vân đường chủ còn có chủ nhân, tại hạ xin được gặp chủ nhân của Vân đường chủ. Vân Yến Phi cười nhạt:
- Đó chính là lễ, nhưng rất tiếc thưa Môn đại hiệp, chủ nhân của tại hạ không muốn tiếp bất cứ ai. Môn Nhân Kiệt a một tiếng:
- Nhưng điều này tại hạ biết rất rõ, chủ nhân các hạ chỉ rất muốn tiếp một người... Vân Yến Phi không hề phủ nhận:
- Ít nhất chủ nhân tại hạ chỉ tiếp người có thân phận cỡ Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần, ngoài ra không thể gặp tiếp ai cả.
- Sao các hạ không nói thẳng, chỉ có một người là Trác Không Quần mới có quyền gặp chủ nhân?
- Nói vậy cũng chẳng có gì khác. Chính là như thế.
- Xem ra Vân đường chủ quá coi thường người... phải chăng cần có lễ vật trọng hậu mới được chủ nhân tiếp kiến?
- Chưa chắc, lễ vật trọng hậu tới đâu cũng không lọt được vào mắt chủ nhân ta. Môn Nhân Kiệt nhăn mặt:
- Thế thì... Vân Yến Phi chận lại:
- Có việc gì cứ do Vân mỗ giải quyết cũng được!
- Chuyện Cầm Kiếm Thư Sinh giả mạo và chuyện hỏa thiêu Trác phủ khi xưa, Vân đường chủ giải quyết được chăng? Vân Yến Phi giật mình:
- Môn đại hiệp nói ai hỏa thiêu Trác phủ, giết chết Văn Nhân phu nhân?
- Ai làm nấy biết.
- Môn đại hiệp chớ bịa đặt, ngậm máu phun người!
- Vân đường chủ, người ta tìm hôm nay không phải là đường chủ.
- Ngươi tìm ai cũng thế mà thôi... Môn Nhân Kiệt cắt lời:
- Vân đường chủ, tại hạ không thể kiên nhẫn quá lâu, xin hãy dẫn tại hạ đến gặp chủ nhân!
- Ta đã nói... Môn Nhân Kiệt gằn giọng uy hiếp:
- Vân đường chủ, hai tội ác ngày trước đều do đường chủ làm... bây giờ còn chối sao?
- Ta chỉ bắt cóc Văn Nhân Mỹ, còn sau đó...
- Vân đường chủ tin rằng có thể tiếp được mấy chiêu của tại hạ?
- Cái đó còn phải thử mới biết.
- Vậy xin mời Vân đường chủ thử!
Y nhấc tay phải lên, chậm chạp vươn tới ngực Vân Yến Phi. Chiêu thức tuy rất chậm nhưng Vân Yến Phi nhìn thấy cũng phải rùng mình vội vàng lui lại một bước, nhưng hắn vừa đứng yên lại hoảng kinh lùi thêm bước nữa. Vì khi lùi lại hắn phát giác chưởng Môn Nhân Kiệt đã tới gần, tuy cước bộ Môn Nhân Kiệt chưa động, nhưng cánh tay y hình như kéo dài hơn như bóng theo hình bám sát lấy hắn. Khi Vân Yến Phi lùi lại lần thứ ba, mặt hắn biến sắc vội định lùi thêm nữa, nhưng binh một tiếng lưng của hắn đã đập vào vách tường sau lưng, không còn đường rút lui nữa. Vân Yến Phi kinh hãi thất sắc, hắn nghiến răng chờ đợi xuất chưởng nghênh tiếp. Bỗng nhiên có tiếng chân dồn dập từ hậu viện, chớp mắt tới gần, đó là một hán tử áo vàng hấp tấp chạy ra cung thân:
- Bẩm Vân đường chủ, đại cô nương hạ lệnh cho đường chủ dẫn khách vào kiến diện. Vân Yến Phi thở ra nhẹ nhõm:
- Môn đại hiệp... Môn Nhân Kiệt cũng thu chưởng cười nhạt:
- Chủ nhân là người biết thời cơ đó, Vân đường chủ, hãy chịu phiền trở vào nói tại hạ xin ở đây đợi quý chủ nhân... Vân Yến Phi biến sắc:
- Môn đại hiệp, nên nhớ nơi đây là...
- Là cái gì? Vân đường chủ cứ nhắn giùm tại hạ, có ra không là tùy chủ nhân. Vân Yên Phi gầm lên:
- Môn đại hiệp chớ ngông cuồng quá đáng... Vì quá giận, hắn quên cả lợi hại, đột nhiên phát chưởng đánh tới. Chưởng trong cơn tức giận, hắn đã đề vận mười thành công lực nên mãnh liệt dị thường. Môn Nhân Kiệt không đón chưởng, y tràn thân tránh né, đồng thời năm ngón tay như năm móc câu chụp trúng uyển mạch của đối phương, y gằn giọng:
- Vân Yến Phi, hãy trả lời ta, ngươi có chịu vào báo lại hay không? Sắc mặt Vân Yến Phi xanh xạm, buột kêu:
- Họ Môn kia, thân thủ khá lắm. Vân mỗ xả thân vì ngươi! Vừa dứt lời, hắn nghiến răng, tả chưởng sắp đánh ra. Đột nhiên, một tiếng quát trầm lạnh vọng đến:
- Vân Yến Phi, mạng ngươi có bao nhiêu, lửa đèn mà dám tranh sáng. Dừng tay lại! Vân Yến Phi kinh hoảng thu tay. Môn Nhân Kiệt cũng buông năm ngón tay ra. Người quát câu ấy chính là Tổng tuần sát của Thiên Hương Giáo, Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh. Vừa nhìn thấy Môn Nhân Kiệt, họ Thường đổi nét mặt kính cẩn:
- Thuộc hạ không biết trắng đen, được các hạ dạy dỗ. Thường Xuân Anh xin đa tạ. Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Hay lắm, các hạ là Tổng tuần sát của Thiên Hương Giáo Bát Tý Ngọc Na Tra phải không? Thường Xuân Anh lặng lẽ gật đầu:
- Đúng vậy, chính là Thường mỗ, có lẽ các hạ là người đã tự tiến thân vào Trác phủ ở Dương Châu?
- Nào dám, chính là Môn Nhân Kiệt. Thường Xuân Anh gật đầu, tiến lên mấy bước, ánh mắt quét quanh, quát lệnh:
- Vân Yến Phi, lui lại sau cho ta! Vân Yến Phi cung kính vội vàng cong lưng lùi về sau. Thường Xuân Anh thu hồi ánh mắt lạnh lẽo chăm chăm nhìn Môn Nhân Kiệt:
- Phải chăng Môn đại hiệp đến đây vì Cầm Kiếm Thư Sinh?
- Chính vậy, ngoài ra còn một chuyện khác nữa! Thường Xuân Anh a một tiếng:
- Môn đại hiệp, chuyện ấy là chuyện gì?
- Thường tổng tuần sát có quyền quyết định tất cả chăng?
- Cái ấy còn xem đó là chuyện lớn hay nhỏ...
- Vậy thì cho phép tại hạ không thể nói vì chuyện rất trọng đại.
- Trọng đại đến mức độ nào? Đột nhiên, Vân Yến Phi chen lời vào:
- Bẩm tổng tòa, y nói chúng ta là thủ phạm hỏa thiêu Trác phủ, giết chết Văn Nhân phu nhân đó! Thường Xuân Anh biến sắc lại a lên một tiếng nữa:
- Điều ấy do chính Môn đại hiệp nói sao? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Đúng vậy, là Môn Nhân Kiệt nói! Thường Xuân Anh đanh nét mặt:
- Môn đại hiệp có chứng cớ gì mà đổ cho người? Môn Nhân Kiệt lạnh lùng:
- Thường tổng tuần sát, tại hạ xin hỏi, khi Vân đường chủ của quý giáo cải trang làm tên thần y vào Trác phủ bắt cóc Văn Nhân đại hiệp đúng vào lúc Trác thần quân suất lãnh thuộc hạ đuổi xuống Thục Cương, Trác phủ liền phát hỏa, nếu đổi Thường tổng tuần sát vào vị trí tại hạ, Thường tổng tuần sát sẽ nghĩ sao? Thường Xuân Anh mỉm cười:
- Tại hạ sẽ cũng nhận rằng là do Thiên Hương Giáo thừa cơ phóng hỏa, nhưng mà, Môn đại hiệp, Thường mỗ không phải là người không phân phải trái, trong lúc chưa hề có chứng cớ, tại hạ không dám bịa đặt vu hãm cho người!
- Lời lẽ của Thường tổng tuần sát sắc bén lắm, tiếc rằng về việc này tổng tuần sát cũng chưa hiểu rõ gì cho lắm!
- Xin được chỉ giáo!
- Không dám, về chuyện này Thường tổng tuần sát nên hỏi lại thuộc hạ ắt hiểu rõ. Ánh mắt lạnh lùng của Thường Xuân Anh quét qua Vân Yến Phi. Họ Vân vội vàng nói:
- Bẩm tổng tòa, y bảo là ai hiểu rõ? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Họ Vân, tại hạ có nói khẳng định là do Thiên Hương Giáo phóng hỏa không? Thường Xuân Anh thu hồi mục quang, mỉm cười:
- Môn đại hiệp đủ thông minh, chỉ là Môn đại hiệp nếu không khẳng định là Thiên Hương Giáo phóng hỏa, thế tại sao lại tìm Thiên Hương Giáo chất vấn?
- Chất vấn ư? Nếu tại hạ muốn chất vấn, người tại hạ tìm đâu phải là Thường tổng tuần sát?
- Môn đại hiệp nói vậy là có ý muốn tìm ai?
- Tại hạ muốn tìm là chủ nhân của Thường tổng tuần sát, Tây Môn cô nương kia! Thường Xuân Anh lắc đầu:
- Môn đại hiệp, xin thứ lỗi, Thường mỗ không thể tuân lệnh.
- Ý của Thường tổng tuần sát là tại hạ phải tìm Thường tổng tuần sát mới đúng? Thường Xuân Anh gật đầu:
- Chính vậy.
- Về chuyện này, Thường tổng tuần sát có chắc tự thân có quyền quyết định.
- Môn đại hiệp hãy nhớ Thường mỗ là tổng tuần sát của Thiên Hương Giáo. Môn Nhân Kiệt trầm ngâm một chút rồi gật đầu:
- Thôi được, Thường tổng tuần sát hãy giao người cho tại hạ.
- Môn đại hiệp muốn Thường mỗ giao ai?
- Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân đại hiệp! Thường Xuân Anh lắc đầu:
- Môn đại hiệp đã tìm lầm chỗ rồi, Văn Nhân Mỹ không hề có trong tay Thiên Hương Giáo. Môn Nhân Kiệt đưa tay chỉ về Vân Yến Phi:
- Thường tổng tuần sát, Trại Hoa Đà vẫn có mặt ở đây.
- Môn đại hiệp, cứ theo Thường mỗ biết, hắn tên là Bệnh Lang Trung Vân Yến Phi! Môn Nhân Kiệt giương mày mỉm cười:
- Cứ theo tại hạ biết, hắn còn có tên là Trại Hoa Đà, mượn cớ trị bệnh đột nhập Trác phủ ở Dương Châu bắt cóc Văn Nhân đại hiệp!
- Vẫn còn hắn ở đây, Môn đại hiệp cứ hai mặt một lời với hắn xem hắn có thừa nhận hay không? Môn Nhân Kiệt cười lớn:
- Được, được... không ngờ một người khi xưa hoành hành giang hồ xưng bá một phương là Bát Tý Ngọc Na Tra bây giờ đã biến thành một đại hán vô lại... Thường Xuân Anh lóe lên tia sát khí, cười nhạt:
- Môn đại hiệp, xin cẩn thận giữ lời...
- Thường tổng tuần sát, tiếc rằng các hạ có chậm một bước, không nghe được chính miệng thuộc hạ đã thừa nhận.
- Đúng là rất tiếc, vừa rồi có lẽ hắn bị khiếp sợ bởi uy lực Môn đại hiệp, nay có mặt Thường mỗ ở đây, Môn đại hiệp ngại gì không hỏi lại lần nữa? Môn Nhân Kiệt đành gật đầu cười:
- Thôi được, Thường tổng tuần sát, nếu hắn thừa nhận thì sao?
- Thì Môn đại hiệp cứ đòi người, còn nếu hắn không thừa nhận?
- Rất đơn giản, tại hạ sẽ không đòi Thường tổng tuần sát trao người nữa, và tại hạ xin tuân theo lời dạy bảo của Thường tổng tuần sát! Môn Nhân Kiệt cười nhạt quay sang nhìn Vân Yến Phi, hỏi:
- Vân đường chủ, nếu ta dùng sức mạnh, ta tin chắc mười phần sẽ buộc Vân đường chủ phải gật đầu thừa nhận. Bất quá, ta không muốn làm thế vì Vân đường chủ cũng là một anh hùng hảo hán. Bệnh Lang Trung thành danh đã lâu và cũng được võ lâm đồng đạo khen ngợi ít nhiều. Cố nhiên, ta vẫn biết Vân đường chủ có nỗi khổ tâm riêng vì bị giáo quy nên không thể thừa nhận, nhưng ta lại tin Vân đường chủ không phải là người quá sợ sinh tử mà vu hãm cho người. Tính mạng Môn Nhân Kiệt ta ở đây, chỉ cần lời nói của Vân đường chủ là có thể quyết định. Xin mời nói!
Câu nói dài dòng ấy của Môn Nhân Kiệt khiến Bệnh Lang Trung biến sắc liên hồi, dưới ánh mắt lạnh như dao của Thường Xuân Anh, thân hình hắn hơi run, cúi đầu xuống thấp. Đột nhiên, Vân Yến Phi ngẩng mạnh đầu lên, sắc mạnh xanh xám, thần sắc rất dễ sợ, quỳ một gối xuống đất:
- Bẩm tổng tòa, thuộc hạ xin được nhận hình phạt. Một câu ấy là đủ nói lên tất cả. Môn Nhân Kiệt khen ngợi:
- Sự can đảm của Vân đường chủ đáng được khâm phục. Sắc mặt Thường Xuân Anh lạnh như băng:
- Giỏi lắm, Vân Yến Phi, ngươi anh hùng như thế, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Họ Thường phất tay áo chuẩn bị phát chưởng. Đột nhiên có một tiếng quát lạnh lùng từ ngoài cửa:
- Thường Xuân Anh, dừng tay! Thường Xuân Anh giật mìnhvội thu tay lại cúi thân cung kính:
- Thuộc hạ xin cung nghênh đại cô nương. Mùi thơm nức mũi, ngoài cửa uyển chuyển tiến vào thiếu nữ áo đen đẹp như hoa đào hoa lý, nhưng lạnh như băng giá. Bên cạnh thân nàng vẫn là thiếu niên áo đen và sau lưng nàng là hai đại hán tuần sát áo tía. Vừa bước vào cửa, ánh mắt lạnh kinh người của nàng nhìn Thường Xuân Anh:
- Thường tổng tuần sát, đó là giáo quy của Thiên Hương Giáo, hãy để ta phân xử. Thường Xuân Anh lại giật mình, cúi gầm đầu không dám nói một lời. Thiếu nữ hừ một tiếng, chuyển sang nhìn Vân Yến Phi:
- Vân đường chủ, ngươi đứng dậy, lui về một bên! Vân Yến Phi cung kính:
- Đa tạ đại cô nương và tổng tòa ban ân điển. Hắn cúi đầu đứng lui lại một bên. Bấy giờ ánh mắt lạnh lẽo của nàng mới nhìn về Môn Nhân Kiệt:
- Các hạ cao minh khiến người bội phục. Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Sự nghiêm minh của Tây Môn cô nương cũng khiến người khâm kính. Thiếu nữ cũng cười nhạt:
- Các hạ đến đây muốn gì ta đã biết rõ. Vì bằng hữu mà các hạ nhúng tay vào chuyện này cũng là lẽ thường tình, xin cho Tây Môn Sương này nói vài câu không biết các hạ có ưng nghe?
- Xin thưa với Tây Môn cô nương, cô nương cứ nói, còn riêng tại hạ, việc gì đáng tin, tại hạ sẽ tin, việc gì không đáng tin, tại hạ tất không tin.
- Thế nào là đáng tin, thế nào là không đáng tin?
- Thí dụ như những lời Tây Môn cô nương vừa nói xong, hay như việc xử lý nghiêm minh công chính của cô nương, Môn Nhân Kiệt không dám không tin, trái lại, Môn Nhân Kiệt tất không dám tin. Tây Môn Sương cười diễm lệ:
- Các hạ nói hay lắm, nhưng các hạ lấy gì để phân biệt lời nói của ta có thích hợp với hành động? ... Này, các hạ, ta nghe nói các hạ có gặp bọn Triều Thiên Bảo? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Đúng, tại hạ có gặp.
- Thế bọn chúng không cho các hạ biết tên Cầm Kiếm Thư Sinh trong tay Thiên Hương Giáo là giả chứ không phải là Văn Nhân Mỹ thật sao?
- Không, tại hạ chưa nghe...
- Vậy ta có thể cho các hạ biết ngay bây giờ.
- Môn Nhân Kiệt không dám không tin... Tên giả mạo Cầm Kiếm Thư Sinh bây giờ ở đâu?
- Ta cho cắt hai tai hắn, thả hắn đi rồi. Môn Nhân Kiệt giật mình:
- Sao? Cô nương cắt hai tai hắn? Tây Môn Sương gật đầu:
- Đúng vậy, ta cố ý dằn mặt Trác Không Quần. Có gì không ổn thỏa chăng?
- Cô nương đã phát hiện hắn là người giả, có lẽ đã lột mặt nạ da người...
- Đúng vậy, ta đã nhìn thấy bộ mặt thực của hắn.
- Cô nương có nhận ra hắn là ai?
- Đương nhiên là thuộc hạ của Trác Không Quần, hắn tự nhận là được Trác Không Quần hóa trang, buộc hắn mạo nhận Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ. Môn Nhân Kiệt ngẩn người:
- Cô nương, tướng dạng hắn ra sao?
- Trung niên, tướng mạo cũng tầm thường... Môn Nhân Kiệt giật mình lẩm bẩm lặp lại:
- Trung niên, tướng mạo tầm thường...
- Đúng vậy, có gì là lạ? Môn Nhân Kiệt vội đáp:
- Không có gì lạ, nhưng nếu như vậy, quả nhiên là Trác thần quân đã tráo đổi Văn Nhân đại hiệp và như thế họ Trác đâu còn lo gì cho an nguy của bằng hữu chí thiết nữa? Người Môn Nhân Kiệt run lên, y im bặt. Tây Môn Sương kinh ngạc nhìn y:
- Các hạ, sao vậy? Chẳng lẽ... Môn Nhân Kiệt thu hết bình tĩnh, cười gượng:
- Không sao, Tây Môn cô nương, hãy gác chuyện Văn Nhân đại hiệp lại đó, tại hạ muốn thỉnh giáo cô nương về chuyện hỏa thiêu Trác phủ, giết chết Văn Nhân phu nhân và... Tây Môn Sương chận lời:
- Các hạ, trận hỏa thiêu ấy không phải do người của Thiên Hương Giáo phóng hỏa... Ta nghe nói Văn Nhân phu nhân và mấy thuộc hạ đã chết trong biển lửa.
- Thưa cô nương, đúng vậy.
- Nếu thế, không biết các hạ có nhớ một chuyện này không?
- Là chuyện gì?
- Là chuyện thân pháp bản lãnh của Văn Nhân phu nhân xưa nay nổi tiếng mẫn tiệp phi phàm.
- Điều đó có liên quan gì đến việc bị chết trong biển lửa?
- Tự nhiên có, chẳng những có mà còn phải nói là có liên quan rất lớn. Môn Nhân Kiệt kinh dị:
- Xin cô nương nói rõ hơn.
- Văn Nhân phu nhân là người bản lãnh phi phàm, không thể nào cam chịu chết trong hỏa tai ấy được. Các hạ cứ nghĩ mà xem, đúng hay không? Điều ấy kể ra cũng có lý, với bản lãnh của Văn Nhân phu nhân Mai Mộng Thu, tại sao lại không thoát thân kịp giữa biển lửa ấy mà đành cam chịu chết một cách quá dễ dàng? Huống gì còn vị Tiếu Diện Sát Thần Hứa Thường Lạc kia cũng đâu phải tay tầm thường? Môn Nhân Kiệt ngẩn người ra một lúc mới đáp:
- Đa tạ cô nương chỉ điểm, theo cao kiến của cô nương thì...
- Không dám, theo thiển kiến thì kẻ phóng hỏa chẳng phải là có võ công cao hơn Văn Nhân phu nhân gì, nhưng trước đó hắn đã dự phòng trước, điểm huyệt khống chế Văn Nhân phu nhân rồi cho bọn thuộc hạ vây quanh Trác phủ buộc Văn Nhân phu nhân không thể trốn chạy. Các hạ thấy đấy, Tây Môn Sương đây làm gì có công lực hơn Văn Nhân phu nhân mà hòng hãm hại người? Môn Nhân Kiệt lại ngẩn người hồi lâu:
- Cao kiến của Tây Môn cô nương thật đáng phục, có lẽ trước đó Văn Nhân phu nhân và các thuộc hạ đã bị điểm huyệt, do đó mới không thể thoát thân... Đột nhiên, Tây Môn Sương a một tiếng:
- Các hạ biết chắc như thế ư?
- Môn Nhân Kiệt từng có mặt ở đó đến lúc lửa tắt và cũng đã từng lục lọi khắp các đống tro tàn, lúc ấy Môn Nhân Kiệt có phát hiện thi thể Văn Nhân phu nhân và hai thuộc hạ đều nằm trong phòng, tuyệt không có dấu hiệu gì đào thoát...
- Thế thì các hạ hãy nghĩ xem trong Thiên Hương Giáo có ai có công lực cao hơn Văn Nhân phu nhân mà hòng điểm huyệt khống chế người? Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Vâng... đúng là không có.
- Như vậy các hạ đã tin không phải do Thiên Hương Giáo phóng hỏa rồi chứ? Môn Nhân Kiệt im lặng không đáp. Tây Môn Sương trầm mặc một lúc rồi tiếp:
- Nói thực với các hạ, tuy Thiên Hương Giáo bắt cóc Văn Nhân đại hiệp, nhưng môn hạ Thiên Hương Giáo từ trên xuống dưới không ai là không kính ngưỡng sự hào hiệp nhân nghĩa của Văn Nhân đại hiệp, do đó Thiên Hương Giáo tuyệt đối không thể...
- Từ đây, Môn Nhân Kiệt không dám làm phiền quý giáo về việc ấy nữa...
- Đa tạ các hạ, xem ra các hạ cũng là nhân vật đáng cho người kính phục lắm.
- Không dám, Môn Nhân Kiệt chỉ là một thư sinh lạc phách, chỉ có điều cũng biết phân phải trái thị phi... ngoài ra còn có việc này, tại duyên cớ gì mà quý giáo bắt cóc Văn Nhân đại hiệp? Tây Môn Sương nhăn mày một thoáng rồi đáp:
- Đó là chuyện cơ mật của bản giáo, xin tha tội không thể tiết lộ.
- Môn Nhân Kiệt không dám cưỡng ép... nhưng... với cách nào mà quý giáo biết được ngày sinh tháng đẻ của Văn Nhân đại hiệp?
- Đó là nhờ nghe một người nói lại.
- Người ấy là ai?
- Các hạ, ta chỉ có thể nói với các hạ đó là một lão nhân, còn tên tuổi lão nhân ấy là gì, hành tung ra sao chính ta cũng không biết.
- Thế ư, cô nương, lão nhân ấy hiện ở đâu? Tây Môn Sương lắc đầu:
- Cái ấy ta không thể nói.
- Cô nương, cứ theo tại hạ biết, trên đời này có rất ít người biết được ngày sinh tháng đẻ của Văn Nhân đại hiệp, tất cả nhiều nhất chỉ có năm người, đó là phu thê Văn Nhân đại hiệp, Trác thần quân và vị bằng hữu Thiên Diện Độc Hành Khách Lệnh Hồ Kỳ, còn một người là... Y vội ngưng lời hỏi:
- Cô nương vừa nói lão nhân ấy là...
- Một lão nhân không biết tên tuổi lai lịch, sao? Môn Nhân Kiệt ngẩn ngơ hồi lâu mới hỏi được:
- Cô nương có thể cho tại hạ biết hình dạng lão nhân ấy được chăng?
- Xin tha cho ta không thể tuân lệnh, chính ta cũng chưa hề gặp lão nhân ấy.
- Thế... thế... ai là người đã gặp lão nhân?
- Các hạ, cái ấy ta cũng không thể nói vì ta chỉ cần cho các hạ biết ai đã gặp lão nhân ấy là coi như đã tiết lộ hết thảy, sở dĩ...
- Cô nương có biết vị lão nhân ấy có thể chính là người mà Văn Nhân đại hiệp khổ công bôn ba tìm đã lâu... mà chưa đoạt được... Đột nhiên y ngưng bặt. Tây Môn Sương kinh dị hỏi liền:
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Cô nương, xin tha cho tại hạ không thể phụng báo. Tây Môn Sương cười uyển chuyển:
- Thế ư? Ta và các hạ đều có nỗi khổ tâm, đã thế, không nên cưỡng ép nhau làm gì!
- Cô nương...
- Tốt nhất là các hạ chớ cho ta biết vì các hạ dù có nói đi nữa, ta cũng không thể đem điều mình biết nói cho các hạ nghe được đâu, đương nhiên, nếu các hạ không sợ thiệt thòi thì điều ấy lại khác. Môn Nhân Kiệt ngẩn mặt:
- Dù tại hạ có nói, cô nương không thể cho biết ư? Tây Môn Sương gật đầu:
- Đúng vậy, các hạ.
- Cô nương, sự việc rất nghiêm trọng, nếu như cô nương không chịu nói...
- Các hạ sẽ dùng sức mạnh? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Đúng vậy, việc bất đắc dĩ, xin cô nương rộng lượng tha thứ. Thường Xuân Anh đảo mắt hung dữ, tiến lên một bước. Tây Môn Sương đưa bàn tay trắng như ngọc lên làm hiệu:
- Thường tổng tuần sát, lùi về sau! Thường Xuân Anh sợ hãi lui lại. Tây Môn Sương đưa đôi mắt đẹp mà lạnh như băng nhìn Môn Nhân Kiệt:
- Các hạ, ta sẽ không trả đòn, các hạ muốn dùng sức mạnh thì xin mời!
- Cô nương... nói vậy là có ý gì?
- Ta biết ta không phải là địch thủ của các hạ, vả chăng chúng ta không oán không thù, nỡ nào dùng võ với nhau, ấy chỉ vì các hạ muốn thì ta mời cứ việc động thủ! Môn Nhân Kiệt lạnh nét mặt:
- Đã như thế, tại hạ xin chịu tội! Y giơ cao chưởng rồi biến trảo từ từ chụp tới Tây Môn Sương. Thường Xuân Anh biến sắc chăm chăm nhìn vào chiêu thế Môn Nhân Kiệt, song chưởng đề vận chân lực. Đột nhiên, thiếu niên áo đen kêu lớn:
- Dì Sương, sao lại để... Tây Môn Sương mỉm cười lạnh lùng:
- Mai Lãnh! Đây là chuyện riêng của dì, cháu chớ xen vào. Thiếu niên chuyển qua Môn Nhân Kiệt quát to:
- Nếu ngươi động tới ngón tay dì Sương chớ trách ta đổ máu... Tây Môn Sương vẫn cười uyển chuyển:
- Mai Lãnh, cháu ngốc thế, dù chúng ta hợp thủ cũng khó đối địch với y quá mười chiêu. Thiếu niên vùng vằng:
- Dì Sương, cháu không tin!
- Tin hay không tùy cháu, nhưng dì tuyệt đối không chấp nhận cho cháu vọng động, nếu không chớ trách dì vĩnh viễn không nhìn tới cháu nữa. Thiếu niên áo đen kinh hoảng:
- Thế nhưng dì Sương, làm sao cháu để y đụng tới... Tây Môn Sương lắc đầu:
- Không sao đâu, Mai Lãnh, cháu không thấy lúc nãy y đối với Vân đường chủ ra sao ư? Tại sao cháu không tin y cũng đối với dì đến thế là cùng? Trong lúc nói chuyện, năm ngón tay như năm móc câu của Môn Nhân Kiệt đã chậm chạp chụp gần tới trước mặt Tây Môn Sương, nàng nhìn thấy cánh tay của y. Đôi mắt đẹp lộ ra nét lạ lùng. Vừa lúc Môn Nhân Kiệt trầm tay xuống thu trảo về, than dài:
- Cô nương, tại hạ không thể... Y lắc đầu im bặt. Hình như Tây Môn Sương bị khích động bất ngờ, nàng lập tức bình tĩnh, hai mắt chăm chú nhìn sắc mặt vàng bệch của Môn Nhân Kiệt:
- Câu chuyện ấy với các hạ trọng yếu lắm hay sao? Môn Nhân Kiệt gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu:
- Không phải trọng yếu đối với tại hạ mà là trọng yếu đối với Văn Nhân đại hiệp. Tây Môn Sương nhướng cặp lông mày liễu, sắc mặt lạ lùng:
- Thế ra các hạ... Nàng định nói gì đó nhưng rồi lại dừng. Môn Nhân Kiệt lắc đầu than:
- Đa tạ hảo ý của cô nương, tại hạ xin tâm lãnh, tại hạ đã biết khổ tâm của cô nương, và không muốn đẩy cô nương vào chỗ khó khăn, cô nương không nói cũng không sao! Tây Môn Sương như lại bị khích động, nàng đưa ánh mắt lạ lùng:
- Tây Môn Sương cũng xin đa tạ Môn đại hiệp.
- Cô nương không nên khách sáo... Tại hạ tuy không biết vì nguyên cớ gì quý giáo bắt cóc Văn Nhân đại hiệp nhưng tại hạ biết tất quý giáo phải có thâm ý gì đó, bây giờ người mà quý giáo bắt cóc được lại là giả, chẳng lẽ... Tây Môn Sương chận lời:
- Điều ấy ta có tính đến, do đó ta đã buộc bọn Triều Thiên Bảo chuyển lời cho Trác Không Quần, đợi Trác Không Quần chút nữa đến đây, chúng ta sẽ ba mặt một lời. Môn Nhân Kiệt lắc đầu than:
- Có lẽ mọi việc đã hỏng cả rồi, cứ theo tại hạ biết, vị Cầm Kiếm Thư Sinh kia đã không còn ở trên đời này nữa. Tây Môn Sương ngẩn người rồi buột miệng kêu:
- Các hạ... các hạ nói vậy là sao?
- Cô nương còn nhớ tại hạ có nói đã từng lục tung đống tro tàn sau hỏa nạn ở Trác phủ chứ? Tây Môn Sương gật đầu:
- Ta nhớ, lẽ nào...
- Trong đống tro tàn ấy có tất cả bốn xác chết cháy đen, một là Văn Nhân phu nhân, một là Tiếu Diện Sát Thần Hứa Thường Lạc, một là xác cao thủ khác, còn một chẳng biết là ai... cả bốn thi thể ấy đều nằm chết tại dưới lầu, lúc ấy tại hạ chưa nhận ra là ai, nay nghĩ lại... Y lắc đầu im miệng không nói. Tây Môn Sương kinh dị, vội hỏi:
- Phải chăng Môn đại hiệp có ý nói đó là Văn Nhân đại hiệp...
- Chỉ mong không đúng, nhưng tiếc thay tám chín phần mười là không thể sai. Tây Môn Sương biến hẳn sắc mặt, thân thể hơi run lên nhưng chỉ thoáng chốc nàng lấy lại được bình tĩnh:
- Không đúng đâu, Trác Không Quần không thể để cho bằng hữu chí thiết...
- Họ Trác lúc ấy không thể nào cứu viện được nữa, vả chăng Thần quân đâu thể biết trước bọn ác độc kia lại phóng hỏa. Tây Môn Sương lắc đầu:
- Không thể được, không thể được, người hiền tất gặp lành, Cầm Kiếm Thư Sinh là kỳ tài nhân nghĩa trên đời, lẽ nào lại bị thê thảm... Hình như nàng không dám nói đến tiếng “chết”, nên đột nhiên im bặt. Môn Nhân Kiệt lắc đầu than:
- Việc này thực khó mà nói, trời xanh vốn ghen ghét kẻ có tài, mấy năm nay Văn Nhân đại hiệp đã chẳng gặp toàn điều bi thảm đó sao? Mệnh thế ấy, vận thế ấy, vả chăng võ công Văn Nhân phu nhân và Hứa Thường Lạc mà còn chưa thoát thân nổi, còn Văn Nhân đại hiệp thân bị bạo bệnh, thần trí mơ hồ, làm sao thoát thân một mình được? Tây Môn Sương run lên, nàng từ từ cúi đầu nhưng rồi đột nhiên nàng lại ngẩng đầu lên:
- Cứ đợi Trác Không Quần đến đây, ta sẽ hỏi trực tiếp...
- Giả như Thần quân cũng xác nhận Văn Nhân đại hiệp đã táng thân trong biển lửa ấy thì sao? Tây Môn Sương run hai vai bé nhỏ nhưng nàng lắc mạnh đầu:
- Ta vẫn không tin, ta tuyệt đối không tin... Thình lình vừa lúc ấy có một hán tử áo xám bước vào cung kính trước mặt Tây Môn Sương:
- Bẩm đại cô nương, Trác Không Quần đã đến... Tây Môn Sương thay đổi nét mặt:
- Hắn đến thật đúng lúc, hắn đến đâu rồi?
- Bẩm cô nương, còn cách trấn này nửa dặm đường. Chưa dứt lời đã nghe nhiều tiếng vó ngựa dập dồn từ ngoài tiểu trấn vọng đến, trong chớp mắt, tiếng vó ngựa đã đến gần. Tây Môn Sương vẫy tay ra hiệu:
- Thường tổng tuần sát, theo ta ra ngoài đón bọn chúng.
Nàng chuyển thân dẫn thiếu niên áo đen bước ra liền. Thường Xuân Anh và hai đại hán tuần sát áo tía cũng vội bước theo. Môn Nhân Kiệt chau mày bước luôn theo sau lưng họ. Vừa ra tới cửa đã thấy ánh đèn sáng rực, hai hán tử áo xám cầm hai đèn lồng cực to phân đứng hai bên cửa.
Ánh sáng chiếu rực rỡ cả một khúc đường. Trong thoáng chốc tiếng vó ngựa đã tới gần từ góc đường xa ngoặt tới mười cỗ tuấn mã, trên yên, người đi đầu chính là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần. Sau lưng hắn là Tôn Bất Tiếu và tổng quản của Trác phủ Chấn Thiên Thủ Đồng Thiên Giáp và nhiều tên cao thủ Trác phủ khác.
Sau cùng lại có mười kỵ sĩ nữa là bọn Triều Thiên Bảo, nhưng lần này chỉ có hán tử áo trắng và hai tên hán tử áo vàng là ngồi trên yên còn Vu Trấn Đông và sáu tên hán tử áo vàng khác thì nằm sóng soài trên ngựa. Tên hán tử áo trắng trông rất thảm hại vì áo quần đã bị rách bươm để lộ máu thịt bầy nhầy khắp nơi trên mình. Trác Không Quần giục ngựa tới gần, còn cách khoảng mười trượng liền phiên thân xuống ngựa, dẫn bọn Tôn Bất Tiếu, Đồng Thiên Giáp bước đến gần hai trượng. Đấy đấy, hắn mới dừng chân, sắc mặt lạnh lẽo kinh dị nhìn Môn Nhân Kiệt trước tiên. Môn Nhân Kiệt vội vàng ôm quyền:
- Thần quân, Môn Nhân Kiệt có đây. Trác Không Quần cười gằn:
- Môn đại hiệp quả thật rất giỏi thuật dịch dung cải đổi bộ mặt... Môn Nhân Kiệt chưa kịp đáp lời, hắn đã đưa mắt nhìn sang các người Thiên Hương Giáo:
- Vị nào là thủ lãnh ở đây? Tây Môn Sương lạnh lùng đáp:
- Ngươi có thể nói chuyện với bản cô nương đây.
- Cô nương là ai?
- Ngươi định có ý tìm ai? Trác Không Quần hơi biến sắc:
- Được, tạm thời hãy gác qua mọi chuyện khác, ta chỉ hỏi cô nương: `Triều Thiên Bảo có thù hận gì với cô nương. Cô nương đuổi bọn họ đi là đủ rồi, tại sao lại chận giữa đường hạ độc thủ giết hết bảy cao thủ chỉ chừa lại ba?’ Câu nói ấy chẳng những chỉ làm Thiên Hương Giáo đệ tử giật mình mà đến Môn Nhân Kiệt cũng phải ngạc nhiên, Thường Xuân Anh lập tức biến sắc quát to:
- Trác Không Quần chớ có bịa đặt, ngậm máu phun người! Trác Không Quần chưa đáp, Tôn Bất Tiếu từ sau đã chen lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thường Xuân Anh:
- Người là ai mà dám gọi ra tên húy của Thần quân, và nói năng vô lễ với Thần quân? Thường Xuân Anh cười nhạt:
- Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh, ngươi là ai? Sắc mặt Tôn Bất Tiếu biến hẳn:
- Thì ra là Bát Tý Ngọc Na Tra. Ta là Tôn Bất Tiếu. Thường Xuân Anh cũng biến sắc:
- Có lẽ là Lãnh Diện Ác Quỷ cùng nổi tiếng võ lâm với Tiếu Diện Sát Thần chăng?
- Đúng vậy, đêm nay Ác Quỷ ta xin lãnh giáo Na Tra ngươi xem sao!
- Thế thì hay lắm, Thường mỗ cũng đang muốn lãnh giáo đây. Tôn Bất Tiếu đang định động thủ, thình lình, Trác Không Quần quát to:
- Bất Tiếu, lùi lại, đợi chút nữa động thủ chưa muộn! Tôn Bất Tiếu cung kính cúi thân lui về sau. Trác Không Quần lại chú mục vào Tây Môn Sương:
- Hắn cho rằng ta bịa đặt, ngậm máu phun người, còn cô nương thì sao? Tây Môn Sương lạnh lùng:
- Chính hắn đại biểu nói thay ta đó. Trác Không Quần gật đầu:
- Hay lắm, xưa nay Trác mỗ hành sự, chỉ cần hợp với đạo lý, ta sẽ buộc cô nương không còn cách chối tội... Hắn đưa tay vẫy sau lưng gọi:
- Bạch hiền đệ, mời đến đây! Hán tử áo trắng dẫn theo hán tử áo vàng bước tới, thần sắc hắn dễ sợ và ánh mắt bi phẫn hận thù chòng chọc nhìn Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh, Trác Không Quần chỉ hán tử áo trắng ấy:
- Vị này là Bạch Văn Lượng kết giao tam đệ với Triều Thiên Bảo
- Lôi bảo chủ, sáng nay cô nương đã có gặp. Tây Môn Sương gật đầu:
- Đã có gặp. Trác Không Quần gật đầu nhìn Bạch Văn Lượng:
- Bạch hiền đệ, chúng đều có tại đây, là ai đã hành hung hạ độc thủ các hiền đệ nào? Bạch Văn Lượng chỉ thẳng vào mặt Thường Xuân Anh rồi lại chỉ Vân Yến Phi gào to:
- Chính là hai tên thất phu ấy dẫn theo hơn hai mươi người... Thường Xuân Anh, Vân Yến Phi đều biến sắc. Thường Xuân Anh đang định cãi nhưng Tây Môn Sương đã giơ tay làm hiệu:
- Cứ để hắn nói cho hết! Bạch Văn Lượng vẫn gào:
- Còn có gì đáng nói nữa? Hai tên thất phu ấy lẳng lặng đuổi theo chúng ta hạ liền độc thủ. Tây Môn Sương hỏi:
- Ngươi nói xong chưa? Bạch Văn Lượng đáp:
- Nói xong rồi.
- Xem tình trạng của ngươi, ta không dám nói là ngươi bịa đặt dựng chuyện ngậm máu phun người, nhưng ta cần cho ngươi biết, hai thuộc hạ của ta chưa hề rời khỏi đây giây phút nào... Bạch Văn Lượng gân cổ:
- Nếu ta là cô nương ta cũng nói như vậy được. Tây Môn Sương lạnh sắc mặt lạnh nhạt nói tiếp:
- Ta không thèm tự bào chữa, ta mà có ý giết các ngươi thật, tại sao ta cần cho các ngươi ra đi, ta tự tin nếu ta muốn giết là giết ngay được! Sắc mặt Bạch Văn Lượng rất thê lương không đáp. Đột nhiên, Trác Không Quần cất lời:
- Bây giờ cô nương đã làm được việc ấy, chỉ vì sau mới hối hận sai người đuổi theo giết chúng, điều ấy hoàn toàn có khả năng, đồng thời chính mắt ba tên này nhìn thấy, chính thân chúng cũng thụ thương, chẳng lẽ lại còn lầm? Tây Môn Sương đáp:
- Hai thuộc hạ ta không rời tiểu trấn nửa bước, điều ấy cũng không thể lầm. Trác Không Quần cười lạnh:
- Bạch hiền đệ lúc nãy nói rất đúng, đổi hắn là cô nương, hắn cũng nói được như vậy, quý thuộc hạ nếu không rời khỏi nơi đây, lẽ nào bọn Triều Thiên Bảo lại tự sát hay sao? Tây Môn Sương nói:
- Cũng có thể do người khác giá họa...
- Có đến ba nhân chứng thấy tận mắt, đâu phải dễ để cho cô nương chối tội... Đột nhiên Môn Nhân Kiệt bước lên một bước, ôm quyền nói:
- Thần quân, có thể cho tại hạ nói vài lời?
- Mời Môn đại hiệp, Trác mỗ xin rửa tai lắng nghe.
- Không dám, đa tạ Thần quân. Họ Môn chuyển nhìn Bạch Văn Lượng:
- Bạch đại hiệp còn nhớ tại hạ chứ? Bạch Văn Lượng gật đầu:
- Đương nhiên là nhớ, hôm nay ta có gặp các hạ trên đường, sao lại quên được? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Tại hạ xin hỏi, việc mấy người quý bảo bị hại xảy ra trước khi gặp tại hạ hay sau khi gặp tại hạ? Bạch Văn Lượng ngẩn người:
- Sao các hạ lại hỏi vậy, khi chúng ta gặp nhau giữa đường, chính các hạ còn thấy chúng ta rất khỏe mạnh, và nhị huynh ta vẫn còn nói chuyện với các hạ đó thôi. Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Vậy thì tại hạ có thể nói với Bạch đại hiệp, khi tại hạ triển khai thân pháp đến tiểu trấn này, đúng là đã có vị họ Vân này ở trong trấn. Bạch Văn Lượng:
- Ý các hạ muốn nói là...
- Là chứng minh vị họ Vân đây hoàn toàn không rời khỏi trấn này.
- Có lẽ hắn về trước các hạ chăng...
- Người nào thì tại hạ không dám nói, nhưng còn vị họ Vân này, tại hạ có thể xin lỗi, dù cho hắn chạy trước trăm trượng, vẫn không mau bằng tại hạ. Thình lình, Trác Không Quần nói:
- Điều ấy Trác mỗ tin được, Môn đại hiệp thân pháp tuyệt kỹ thâm hậu, ai mà hơn được?
- Thần quân quá khen. Bạch Văn Lượng lạnh lùng:
- Ta lấy gì tin lời các hạ là thật hay giả?
- Bình sinh Môn Nhân Kiệt chưa hề nói lời hư ngụy, sự việc liên quan tới mạng sống và thù oán hai bên, tại hạ càng không dám, vả chăng, tại hạ đâu có việc gì phải bênh vực cho ai? Bạch Văn Lượng:
- Các hạ nên biết chỉ với mấy câu ấy mà đủ sao?
- Tại hạ không dám ép Bạch đại hiệp tin, bất quá tại hạ chỉ là kẻ thứ ba khách quan không nỡ nhìn thấy hai bên hiểu lầm, cũng không muốn chư vị bị người khác lợi dụng gây thù oán nên đành nói thật như vậy. Bạch Văn Lượng gầm lớn:
- Thế ta tận mắt nhìn thấy và lại còn động thủ với hai tên thất phu ấy thì giải thích sao?
- Điều ấy có thể là do có người cải trang mạo xưng giá họa... Bạch Văn Lượng cười gằn:
- Tiếc rằng mấy mạng người kia không thể vì hai tiếng có thể mà giải quyết được! Môn Nhân Kiệt chau mày nhìn qua Trác Không Quần, dĩ nhiên Trác Không Quần lạnh nhạt nói:
- Sự việc do Bạch hiền đệ thấy tận mắt lại còn động thủ với chúng, nhân chứng có tới ba. Trác mỗ thân là bằng hữu, không thể chối từ bổn phận xử trị công minh, mong Môn đại hiệp thông hiểu giùm. Thình lình có tiếng Bạch Văn Lượng nói:
- Môn đại hiệp làm gì ở đây? Môn Nhân Kiệt chuyển mục quang qua hắn:
- Bạch đại hiệp không nhớ là lời tại hạ đã nói sao?
- Vì muốn cứu Văn Nhân đại hiệp? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Đúng vậy, Bạch đại hiệp.
- Môn đại hiệp đã cứu được Văn Nhân đại hiệp chưa?
- Chưa, chỉ vì... Bạch Văn Lượng cười gằn:
- Môn đại hiệp vốn đến đây để cứu Văn Nhân đại hiệp, bây giờ chẳng những chưa hề cứu được mà còn đứng về phe bọn người chưa rõ lai lịch kia thực khiến người khó hiểu. Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Chẳng có gì khó hiểu vì vị Văn Nhân đại hiệp kia chỉ là người giả do người khác cải trang mạo xưng. Điều ấy Trác thần quân ắt biết rõ. Văn Lượng chưa kịp nói gì, Trác Không Quần đã gật đầu chen vào:
- Đúng vậy, Trác mỗ có thể chứng minh, đấy là chuyện thật. Bạch Văn Lượng giật mình kinh ngạc:
- Thần quân, như thế là thế nào? Trác Không Quần đáp:
- Rất đơn giản, Trác mỗ há nỡ khinh suất giao bằng hữu chí thân cho người chữa trị, hà huống Trác mỗ biết chắc vị đại hiệp kia có ý bất lương? Bạch Văn Lượng sực hiểu a lên một tiếng:
- Thế ra Thần quân cho gửi Võ Lâm Thiếp... Trác Không Quần đưa tay chỉ các môn hạ Thiên Hương Giáo:
- Chỉ vì truy tầm tung tích bọn người kia. Bạch Văn Lượng:
- Thế hiện nay, Văn Nhân đại hiệp... Sắc mặt Trác Không Quần bi thảm:
- Ta giấu Văn Nhân nhị đệ trong một tiểu lâu nhưng khi ta đuổi {theo} bọn gian tặc xuống Thục Cương, Trác phủ đã bị người phóng hỏa, phu phụ Văn Nhân nhị đệ đã bị thiêu sống. Bạch Văn Lượng buột miệng kêu một tiếng kinh dị. Tây Môn Sương biến hẳn sắc mặt vội quát lớn:
- Trác Không Quần, người nói Văn Nhân đại hiệp đã... Trác Không Quần lạnh lẽo gật đầu:
- Đúng vậy, chẳng lẽ cô nương còn chưa biết? Tây Môn Sương dường như không nghe, nàng lắc đầu liên tiếp:
- Không thể được, không thể được, tuyệt đối không được, tuyệt đối đại hiệp không thể bị... Không nghe câu nói sau đó của nàng, chỉ thấy hai cánh môi nàng run lên bần bật không nghe rõ những tiếng gì nữa. Trác Không Quần hừ lạnh một tiếng:
- Bọn ngươi không biết Văn Nhân đại hiệp vẫn còn ở trong Trác phủ, nếu không các người đã bắt cóc người trước rồi mới phóng hỏa sau rồi... Tây Môn Sương nghiêm lạnh sắc mặt:
- Trác Không Quần, người cũng cho rằng chúng ta là người phóng hỏa thiêu Trác phủ? Trác Không Quần bật cười lạnh:
- Trừ các ngươi ra, Trác mỗ tuyệt không nghĩ ra là ai khác...
- Vị Môn đại hiệp đây cũng cho rằng chúng ta phóng hỏa, nhưng bây giờ Môn đại hiệp đã tin người phóng hỏa là một người khác... Trác Không Quần cắt lời:
- Môn đại hiệp là Môn đại hiệp. Trác mỗ là Trác mỗ. Môn Nhân Kiệt hơi cung tay:
- Thần quân... Trác Không Quần vẫn lạnh lẽo:
- Môn đại hiệp phải chăng vì trượng nghĩa bênh vực vài lời cho họ? Môn Nhân Kiệt không để ý, cứ nói:
- Thần quân, sự thực cô nương đã nói rất có lý, Thần quân nên lắng nghe.
- Môn đại hiệp vì người trượng nghĩa, Trác mỗ xin rửa tai lắng nghe. Môn Nhân Kiệt khiêm tốn đáp một câu rồi đem những lời Tây Môn Sương vừa nói với y ra thuật lại. Nghe xong, Trác Không Quần cười gằn:
- Môn đại hiệp, Trác mỗ thừa nhận cô nương ấy nói cũng có phần hữu lý và vẫn biết rằng trong bọn họ chẳng có ai bản lãnh cao hơn đệ muội Trác mỗ, nhưng Môn đại hiệp có dám đảm bảo lúc ấy bọn họ không có cao thủ nào bên cạnh phụ trợ không? Môn Nhân Kiệt ngẩn người, lập tức bình tĩnh:
- Tại hạ không tin cô nương này lại là người đặt điều dối gạt người. Tây Môn Sương cảm kích nhìn y một cái, Trác Không Quần lãnh đạm:
- Trác mỗ đã vừa nói qua, Môn đại hiệp là Môn đại hiệp, Trác mỗ vẫn là Trác mỗ. Chợt Bạch Văn Lượng xen vào như có ý châm chọc:
- Không biết vị cô nương đây có thủ thuật gì mà khiến Môn đại hiệp quá tin như thế? Tây Môn Sương đỏ bừng mặt rồi lập tức sắc mặt lạnh băng:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Bạch Văn Lượng cười hăng hắc:
- Cái đó nên hỏi tự cô nương mới rõ. Môn Nhân Kiệt đưa mắt nhìn qua Bạch Văn Lượng:
- Bạch đại hiệp nói câu ấy chẳng lẽ không sợ tổn thất thanh danh Triều Thiên Bảo và sứt mẻ thân phận Bạch đại hiệp sao? Bạch Văn Lượng vẫn cười hăng hắc:
- Cái ấy chẳng quan trọng gì, cái quan trọng là Môn đại hiệp chớ quên Môn đại hiệp vẫn nói là đã từng chịu ân huệ của Văn Nhân đại hiệp!
- Sự thực là thế, giao tình của tại hạ và Văn Nhân đại hiệp e rằng không kém gì giao tình giữa Văn Nhân đại hiệp và Trác thần quân. Bạch Văn Lượng lắc đầu:
- Nói như thế càng khiến người khó hiểu.
- Chẳng có gì khó hiểu. Môn Nhân Kiệt vốn chỉ là người trọng hai chữ đạo nghĩa mà thôi.
- Điều ấy có thật hay không e rằng chỉ có mình Môn đại hiệp tự biết lấy.
- Tùy Bạch đại hiệp muốn nói sao cũng được, Môn Nhân Kiệt ngửa mặt không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với người, không hề lay động vì lời khen che của Bạch đại hiệp. Thiếu niên áo đen đột nhiên quát to một tiếng tung thân tới định động thủ. Tây Môn Sương đã kịp kéo tay thiếu niên lại:
- Mai Lãnh, đây là việc của dì, chúng ta nên học tính nhẫn nại của Môn đại hiệp. Bạch Văn Lượng cất tiếng cười lớn:
- Cuối cùng cũng lộ ra là cùng tâm cùng ý... ha. . ha. Thường Xuân Anh nghiêm mặt quát:
- Thất phu, liệu hồn mất mạng đó! Họ Lượng định tung thân đến nhưng Trác Không Quần đã ngăn lại:
- Bạch hiền đệ, đấu khẩu vô bổ, như vậy đủ rồi, để hôm nay ta giải quyết tội đốt Trác phủ... Tây Môn Sương chau mày lạnh lẽo:
- Trác Không Quần, ngươi thật là...
- Trác mỗ suốt đời không nói bậy một lời, hà huống đó là chuyện lớn ấy?
- Trác Không Quần, ngươi chỉ là một tên không biết thị phi, chẳng hiểu trắng đen.
- Cô nương cứ tìm hết thiên hạ xem có ai dám nói Trác mỗ là người không hiểu trắng đen, bình sinh Trác mỗ không hề oan uổng, ép bức ai, nhưng cũng tuyệt không buông tha kẻ gian ác. Tây Môn Sương đang định nói nữa, Trác Không Quần đã kịp vẫy tay:
- Cô nương không cần phí lời, dù cô nương có hoa ngôn xảo ngữ tới đâu cũng chẳng động tâm Trác mỗ được đâu! Đột nhiên, Môn Nhân Kiệt xen vào:
- Thần quân, nóng lòng báo thù cho bằng hữu thực khiến tại hạ khâm phục, nhưng chưa tra xét rõ minh bạch đã muốn dùng võ với người... Trác Không Quần:
- Phải chăng Môn đại hiệp muốn vì nghĩa xen vào chuyện của Trác mỗ?
- Thần quân, Môn Nhân Kiệt không dám...
- Thế thì, đây là chuyện của Trác mỗ với Thiên Hương Giáo. Trác mỗ yêu cầu Môn đại hiệp đứng ngoài, trừ phi Môn đại hiệp muốn cậy nghĩa xen vào, nếu không thì đừng can dự. Tây Môn Sương cũng nói bồi vào:
- Môn đại hiệp, Trác Không Quần nói không sai, xin Môn đại hiệp... Môn Nhân Kiệt cả cười lắc đầu:
- Cô nương lầm rồi, tại hạ không nghiêng về ai... Tây Môn Sương khẽ cúi đầu:
- Như thế hay lắm... Tiếp đó, nàng chuyển nhìn Trác Không Quần:
- Trác Không Quần, ta không muốn nói nhiều, người thích giải quyết ra sao? Trác Không Quần sát khí đột hiện:
- Hào kiệt nữ lưu, thật đáng kính phục, trước tiên ta muốn biết rõ lai lịch cô nương...
- Nếu chẳng may chúng ta thất bại, người sợ gì không hỏi ra lai lịch?
- Hay lắm, Bất Tiếu, Thiên Giáp. Hạ thủ không cần lưu tình! Tôn Bất Tiếu và Đồng Thiên Giáp vâng lệnh động thân. Đột nhiên Môn Nhân Kiệt cất tiếng quát:
- Chớ động thủ! Tiếng quát tuy không lớn lắm nhưng chấn động màng nhĩ Tôn Bất Tiếu và Đồng Thiên Giáp, cả hai lay chuyển biến sắc, tiếp đó là tiếng đe dọa của y:
- Bất cứ ai ra tay trước chớ trách tại hạ hạ thủ vô tình, hãy lùi lại sau. Trác Không Quần cũng biến sắc gầm to:
- Môn đại hiệp, ngươi thực sự muốn xen vào chuyện của Trác mỗ? Môn Nhân Kiệt lắc đầu cười nhạt:
- Môn Nhân Kiệt không dám, chỉ vì không muốn nhìn Trác thần quân giận dữ uy hiếp người vô tội, tự thương tổn thanh danh cả đời của Thần quân.
- Đó là chuyện của Trác mỗ.
- Nhưng Thần quân là bằng hữu của Văn Nhân đại hiệp, tại hạ cũng là bằng hữu của Văn Nhân đại hiệp.
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Trác Không Quần cười lạnh:
- Nói vậy là Môn đại hiệp vì Trác mỗ?
- Sự thực như thế, tại hạ không thể phủ nhận. Trác Không Quần cười lớn:
- Môn đại hiệp, Trác mỗ vốn tin các hạ là bằng hữu của Văn Nhân nhị đệ nên đối xử nhân nhượng với các hạ, nhưng nay Trác mỗ không dám nhận các hạ là bằng hữu của nhị đệ nữa nên không thể tiếp tục nhân nhượng, các hạ ngăn trở Trác mỗ báo thù cho bằng hữu chính là đại địch của Trác mỗ đó. Bất Tiếu! Tôn Bất Tiếu chưa kịp đáp, Môn Nhân Kiệt đã nói mau:
- Thần quân chớ quên những lời tại hạ vừa nói.
- Trác mỗ không quên nhưng Trác mỗ không tin! Họ Trác động thân liền, thân hình hắn mau chẳng khác gì ma quỷ. Tây Môn Sương lo lắng chau mày. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Cô nương, xin cứ đứng một bên nhường cho tại hạ. Trong lúc nói, chưởng lực vừa đen vừa gầy của Tôn Bất Tiếu đã rít kình phong phát đến trước mặt Tây Môn Sương. Môn Nhân Kiệt quát lạnh:
- Chú ý uyển mạch đó, các hạ! Đơn chưởng phát liền, chớp mắt kéo về, chỉ nghe Tôn Bất Tiếu rú lên một tiếng ôm lấy tay lui lại, sắc mặt hốt hoảng kinh dị. Sự thực, không phải một mình họ Tôn kinh dị mà tất cả toàn chúng nhân có mặt đều biến sắc. Tây Môn Sương mở to hai mắt, kinh hoảng than:
- Thân thủ Môn đại hiệp cao tuyệt... Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Cô nương quá khen, đó chỉ là may mắn. Trác Không Quần cũng đã động dung:
- Môn đại hiệp, so với Trác mỗ, xem ra ngươi cao hơn...
- Trước mặt Thần quân, tại hạ múa búa qua cửa Lỗ Ban. Câu nói vừa dứt, Đồng Thiên Giáp đã động thủ. Nhưng Trác thần quân đã kịp thời ngăn cản:
- Thiên Giáp, quay về, phải biết biết trời cao đất dầy, ngươi đâu phải là đối thủ của Môn đại hiệp? Đồng Thiên Giáp vội thu thân nhưng mặt vẫn có sắc chưa phục. Trác Không Quần giương mày nói to:
- Môn đại hiệp, thuộc hạ của Trác mỗ chẳng ai đấu hơn được ba chiêu của các hạ. Do đó, Trác mỗ muốn tự thân lãnh giáo Môn đại hiệp. Môn Nhân Kiệt chau mày:
- Thần quân là cao thủ đệ nhất hiện nay. Môn Nhân Kiệt tự biết không đủ đối địch...
- Môn đại hiệp chớ quá khiêm nhượng. Môn đại hiệp đã ăn được Thiên Niên Hà Thủ Ô lại được Văn Nhân nhị đệ của Trác mỗ đả thông sinh tử huyền quan và hai mạch Nhâm Đốc, chỉ e võ công thâm hậu không kém gì Trác mỗ...
- Thần quân... Trác Không Quần xua tay:
- Môn đại hiệp không cần nói nhiều. Trác mỗ xin nói trước, chúng ta chỉ đấu ba chiêu, sau ba chiêu nếu Môn đại hiệp thắng, Trác mỗ sẽ bỏ qua chuyện đêm nay, còn nếu may mà Trác mỗ thắng, xin mời Môn đại hiệp rời ngay tiểu trấn này từ nay đừng xen vào chuyện của Trác mỗ... Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Câu ấy là do Thần quân nói trước.
- Đúng vậy, do Trác mỗ nói trước. Môn Nhân Kiệt chau mày:
- Thần quân, còn như nếu tại hạ chỉ cố miễn cưỡng cầm cự ngang bằng thì sao?
- Trác mỗ lập tức suất lãnh thủ hạ rời khỏi nơi đây ngay coi như Trác mỗ thua.
- Thần quân, một lời đã xuất xin hãy giữ.
- Người võ lâm chuyện sinh tử còn nhẹ hơn lời hứa, Môn đại hiệp yên tâm! Dứt lời Trác Không Quần bước lên hai bước liền. Môn Nhân Kiệt khẽ cung tay:
- Thần quân, xin mời! Với thân phận võ công Trác Không Quần hiện nay tìm khắp trong thiên hạ võ lâm không một ai chịu nổi ba chiêu mà chưa trọng thương hoặc chết tại đương trường. Tây Môn Sương dư biết điều ấy nên vội cất tiếng thánh thót quan hoài:
- Môn đại hiệp, cẩn thận xuất thủ trước đi!
Môn Nhân Kiệt giơ cao tay lên nhưng y vừa động tay, thân hình Thất Tuyệt Thần Quân đã như chớp giật, hữu chưởng vẽ thành nửa vòng tròn nhẹ như lá rụng vỗ về phía Môn Nhân Kiệt. Địch không động, ta cũng không động, địch vừa động, ta liền động trước, đối với một địch thủ chưa hề nghe tên như Môn Nhân Kiệt, Trác Không Quần cũng không dám sơ ý, định chiếm tiện nghi trước.
Chiêu thế họ Trác mới nhìn tưởng là nhẹ nhàng chậm chạp, kỳ thực hắn vừa động, chưởng đã tới trước ngực Môn Nhân Kiệt thế mau như điện hàm chứa đủ âm nhu khinh trọng như núi sập. Môn Nhân Kiệt tựa hồ kinh ngạc lập tức đưa chưởng lên nghênh tiếp. Y dám trực diện đối chưởng với Thất Tuyệt Thần Quân? Trác Không Quần cười nhạt, khi hai chưởng sắp chạm nhau, họ Trác mau lẹ trầm tay xuống, năm chỉ lực từ dưới quét ngược lên cắm thẳng vào ngực đối phương.
Thất Tuyệt Thần Quân không hổ thẹn là nhân vật thành danh đã lâu và là một cao thủ đầy kinh nghiệm, hắn nghe nói Môn Nhân Kiệt đã ăn được Thiên Niên Hà Thủ Ô, hai huyệt mạch Nhâm Đốc đã được khai thông nên không dám đối chưởng trực tiếp với Môn Nhân Kiệt. Nhưng Môn Nhân Kiệt cũng không kém, y cũng chớp nhoáng trầm tay chụp vào uyển mạch Trác Không Quần. Họ Trác cả kinh buột miệng:
- Thân thủ cao tuyệt, chỉ còn lại một chiêu cuối cùng! Dứt lời hắn thu thân, sắc mặt nghiêm trọng, chưởng chầm chậm phát ra. Chưởng ấy xem ra rất chậm nhưng khiến thân hình Môn Nhân Kiệt chấn động, y lập tức gượng cười:
- Thần quân, chúng ta không oán không thù sao nỡ dùng sát thủ nặng thế? Cánh tay y phất mạnh phát ra một chưởng. Chưởng lực chạm nhau chẳng thấy tiếng nào cũng chẳng thấy kình phong gì ghê gớm nhưng chỉ thấy Trác Không Quần sắc mặt biến đổi, thân hình lảo đảo lùi liền ba bước. Nhưng, cũng vừa lúc ấy, Môn Nhân Kiệt cũng lùi lại ba bước. Chúng nhân toàn trường ngẩn người ra nhìn. Một lúc, Môn Nhân Kiệt mới thở phào:
- Dốc hết toàn lực mới miễn cưỡng cầm cự ngang bằng ba chiêu... Ánh mắt Trác Không Quần dị thường:
- Môn đại hiệp, ngươi cũng biết Tu Di Thần Chưởng của Văn Nhân nhị đệ ta nữa ư? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Lẽ nào Thần quân quên tại hạ đã chịu ân huệ của Văn Nhân đại hiệp sao? Bất quá tại hạ chỉ học được một vài, nếu đánh thêm nửa chiêu nữa, tất Môn Nhân Kiệt phải bại. Trác Không Quần không đáp, mắt hắn cứ chăm chăm nhìn Môn Nhân Kiệt không chớp. Môn Nhân Kiệt bình tĩnh mỉm cười:
- Thần quân, đừng nhìn nữa, Môn Nhân Kiệt đâu có gì... Trác Không Quần đột nhiên ảm đạm sắc mặt không nói một lời chuyển thân vọt thân phi hành bỏ đi. Tôn Bất Tiếu, Đồng Thiên Giáp và mấy cao thủ Trác phủ vội vàng đuổi theo hắn. Sắc mặt Bạch Văn Lượng xám như xác chết trừng trừng nhìn Môn Nhân Kiệt, chuyển thân định bỏ đi luôn. Thình lình, Môn Nhân Kiệt gọi nhỏ:
- Bạch đại hiệp, xin hãy chậm một chút. Bạch Văn Lượng xoay thân, thần sắc dễ sợ:
- Sao? Môn đại hiệp phải chăng muốn giúp chúng tận diệt hết chúng ta? Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Bạch đại hiệp hiểu lầm, tại hạ chỉ muốn hỏi một câu, các người quý bảo bị ai giết chết vậy?
- Tại sao ngươi hỏi nhiều lần thế?
- Nói thế thực là hai vị Thường và Vân giết ư?
- Không là hai tên ấy hạ độc thủ, chẳng lẽ là ta chắc?
- Thôi được, như vậy mời Bạch đại hiệp cứ ra đi! Bạch Văn Lượng không nói một lời, nháy mắt ra hiệu cho hai tên hán tử áo vàng kéo mấy con ngựa mang theo xác chết chạy ra hướng trấn ngoại. Môn Nhân Kiệt ngơ ngẩn nhìn theo, vừa lúc Tây Môn Sương đến bên cạnh nhỏ giọng:
- Môn đại hiệp vì sao lại vì Thiên Hương Giáo cự địch? Môn Nhân Kiệt cười khổ lắc đầu:
- Cô nương lầm đấy, tại hạ không vì quý giáo mà chỉ vì hai chữ “chính nghĩa”. Tây Môn Sương khích động:
- Vô luận nói thế nào, ân nghĩa đó của Môn đại hiệp, Thiên Hương Giáo cũng phải ghi nhớ.
- Cô nương lại lầm rồi, tại hạ đã nói, tại hạ chỉ vì hai chữ “chính nghĩa”.
- Tây Môn Sương tự hiểu rõ, tất cả cao thủ Thiên Hương Giáo không ai xứng là đối thủ của Trác Không Quần, đêm nay nếu không có Môn đại hiệp vì nghĩa ra tay, chỉ e bọn Tây Môn Sương này... Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Cô nương, chư vị đều thấy tận mắt, tại hạ phải dốc toàn lực mới may mắn ngang bằng cầm cự...
- Môn đại hiệp, ta dám nói chỉ có duy nhất một mình Tây Môn Sương nhận ra rất rõ, Môn đại hiệp không cần phải giấu nữa, ba bước lùi kia là do Môn đại hiệp cố ý lùi lại chứ tuyệt không phải bị chưởng lực Trác Không Quần đẩy lùi. Môn đại hiệp chỉ cố ý bảo toàn thanh danh và thể diện cho hắn mà thôi! Môn Nhân Kiệt giật mình cố gượng cười:
- Cô nương nói đùa ấy chứ, đó chính là cơ hội tốt để tại hạ được dương danh lập công, sao tại hạ lại cố ý, cô nương...
- Môn đại hiệp qua mặt được người khác, thậm chí qua mặt được cả Trác Không Quần chứ làm sao qua mặt được Tây Môn Sương? Môn Nhân Kiệt cố gượng cười:
- Cô nương cứ ép như vậy, tại hạ còn biết làm sao? Thiếu niên áo đen thình lình hỏi:
- Dì Sương, có thực vậy ư?
- Dì Sương có bao giờ lừa dối cháu? Thiếu niên chuyển nhìn qua Môn Nhân Kiệt:
- Môn đại hiệp, ngài có muốn đến cư ngụ tại Thiên Hương Giáo không? Môn Nhân Kiệt kinh ngạc:
- Lời của thiếu hiệp là... Thiếu niên đáp:
- Giả như đại hiệp bằng lòng, ta sẽ xin mẹ ta cho đại hiệp làm tổng hộ pháp... Tây Môn Sương chau mày quát:
- Mai Lãnh, cháu ăn nói lung tung gì thế?
- Dì Sương, cháu nói thực đấy mà.
- Dì biết cháu nói thực nhưng không được ép Môn đại hiệp. Môn Nhân Kiệt vội can thiệp:
- Cô nương, thiếu hiệp, thịnh ý ấy tại hạ xin tâm lãnh, nhưng đó không phải là ước nguyện của tại hạ, tại hạ lỡ quen tính phiêu hốt giang hồ, không muốn ở lâu bất cứ địa phương nào... Thiếu niên vội nói:
- Môn đại hiệp có thích cháu không, chỉ cần đại hiệp bằng lòng... Môn Nhân Kiệt mỉm cười cắt lời:
- Thiếu hiệp quá coi trọng tại hạ, Môn Nhân Kiệt lấy làm cảm kích, chỉ vì tại hạ còn nhiều ân oán chưa xong... Tây Môn Sương đột nhiên xen vào:
- Mai Lãnh đừng nói nữa, dì biết Môn đại hiệp không thể đáp ứng cháu. Thiếu niên ngạc nhiên:
- Dì Sương, tại sao vậy? Tây Môn Sương lắc đầu:
- Chẳng tại sao cả. Thiếu niên tha thiết quay lại Môn Nhân Kiệt:
- Đúng vậy chăng, Môn đại hiệp? Môn Nhân Kiệt gượng cười:
- Tại hạ có nỗi khổ riêng bất đắc dĩ, mong được thiếu hiệp nguyên lượng. Thiếu niên không đáp, nhưng sắc mặt rất thất vọng, rất đáng thương. Môn Nhân Kiệt thở dài thầm rồi nói:
- Thiếu hiệp là người chân phác. Trước mắt tại hạ với quý giáo là địch hay bạn còn chưa xác định được, xin thiếu hiệp an lòng... Thiếu niên lắc đầu lia lịa:
- Không, giữa Thiên Hương Giáo và Môn đại hiệp tuyệt đối không có chữ “địch”, cháu không bao giờ muốn là địch thủ của đại hiệp.
- Mong rằng được như thế, chỉ cần tại hạ không phải là kẻ địch của quý giáo, tại hạ sẽ nguyện là bằng hữu của thiếu hiệp. Thiếu niên cả mừng, reo lên:
- Môn đại hiệp, thực thế chứ? Y gật đầu:
- Xưa nay tại hạ nói một là một, vả chăng được làm bằng hữu của thiếu chủ Thiên Hương Giáo là điều vinh hạnh cho tại hạ. Thiếu niên phác thực không biết chút gì khách sáo, kéo tay Tây Môn Sương reo to:
- Dì Sương, cháu rất cao hứng, xưa nay cháu chưa bao giờ cao hứng như hôm nay... Tây Môn Sương chau mày:
- Mai Lãnh, sao cứ trẻ con mãi thế, không sợ Môn đại hiệp cười cho sao? Thiếu niên đỏ mặt im bặt. Tây Môn Sương nhìn qua Môn Nhân Kiệt:
- Môn đại hiệp thực muốn kết bằng hữu với nó ư? Môn Nhân Kiệt nghiêm khắc:
- Cô nương, Môn Nhân Kiệt đâu phải là kẻ hai lời, khi xưa ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu, tại hạ đã nhận ra vị thiếu hiệp này rất khả ái... Tây Môn Sương chau mày kinh ngạc, chưa biết nói gì thì thiếu niên đã buột miệng:
- Ủa! Khi ấy Môn đại hiệp cũng có mặt ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu... Y mỉm cười gật đầu:
- Lúc ấy, thiếu hiệp không hề lưu ý tới tại hạ nhưng tại hạ biết tất cả động tĩnh của thiếu hiệp, đến khi nhị vị rời khỏi đó, tại hạ còn theo nhị vị đến bên sông Vận Hà...
- Sao? Thế người kia lại là... Y lắc đầu:
- Bị Tây Môn Sương cô nương phát hiện không phải là tại hạ. Thiếu niên a một tiếng gật đầu:
- Thảo nào đại hiệp biết Vân đường chủ là... Nửa chừng im bặt, Tây Môn Sương kịp nói:
- Nếu đó là lòng chân thật của các hạ thì rất hay, Môn đại hiệp chưa biết, rất ít người được tiểu điệt đây yêu thích...
- Cô nương, cái ấy tại hạ có biết.
- Đó có lẽ là do cơ duyên, trong Mai Cốc, nó sống rất cô độc, không ngờ hôm nay lại có cơ duyên gặp đại hiệp...
- Nói thế, tại hạ không đến nỗi là người xấu.
- Được nó yêu thích tất không phải là người xấu rồi!
- Xin được đa tạ cô nương và thiếu hiệp. Đột nhiên Tây Môn Sương hỏi chuyện cũ:
- Môn đại hiệp làm như vừa rồi chỉ vì giữ thể diện và thanh danh cho Trác Không Quần hay còn nguyên nhân nào khác? Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Cô nương, đúng vậy, tại hạ chỉ là... Đột nhiên, y giật mình đổi lời:
- Nhãn lực của cô nương thật lợi hại! Tây Môn Sương cười nhẹ:
- Cuối cùng Môn đại hiệp đã thừa nhận... Ta nhận ra Môn đại hiệp còn vì nguyên nhân gì khác nữa.
- Xin cô nương hiểu cho, Trác thần quân là bạn chí thân của Văn Nhân đại hiệp còn Môn Nhân Kiệt lại là người chịu ân huệ của Văn Nhân đại hiệp.
- Ta lấy làm lạ, Trác Không Quần cũng là anh hùng cao thủ nhất nhì hiện nay, tại sao hắn lại chẳng phân phải trái trắng đen như thế?
- Có lẽ vì do gặp quá nhiều biến cố bi thảm, phu phụ Văn Nhân đại hiệp bị hãm hại nên Thần quân bị tổn thương nặng, nôn nóng báo thù, sở dĩ... Tây Môn Sương cắt lời:
- Nói đi nói lại đều do Thiên Hương Giáo bắt cóc bằng hữu, hai chuyện xảy ra trùng hợp, ai cũng ngờ Thiên Hương Giáo phóng hỏa đốt Trác phủ, vết nhơ ấy... Không, ta quyết không tin Văn Nhân đại hiệp đã chết.
- Mong rằng như thế, nhưng sự thực đã xác minh... Tây Môn Sương vẫn lắc đầu:
- Không, vô luận thế nào, ta tuyệt không thể tin một vị anh hùng nhân nghĩa đội trời đạp đất, kỳ tài cái thế bị người hại đến thân mang bạo bệnh đã là quá bất công, nếu như lại bị hại chết nữa thì là trời cao quá hồ đồ... Môn Nhân Kiệt thở dài thầm lắc đầu:
- Cô nương, trên đời chín phần mười sự việc đều thế, người tốt...
- Không, ta tuyệt đối không tin. Môn Nhân Kiệt chau mày không biết nói gì. Tây Môn Sương nhìn chăm chú y lại đổi giọng:
- Môn đại hiệp, cho phép ta nói thẳng, ở đời này công lực cao hơn Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần chỉ có một mình Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân đại hiệp, nay lại có...
- Nay lại có người thứ hai chứ gì?
- Điều đó cơ hồ quá khó tin.
- Nhưng sự thực cô nương đã thấy tận mắt. Tây Môn Sương ngần ngại một lát, nói:
- Xin đừng khiển trách. Môn đại hiệp có thực tên là Môn Nhân Kiệt không?
- Cô nương, tên tuổi là do cha mẹ nào nỡ thay đổi...
- Vậy thì tại sao Môn đại hiệp không để mặt thật cho đời biết, lẽ nào lại...
- Trời sinh xấu xí, chỉ sợ để mặt thật người đời sẽ sợ hãi xa lánh cả thôi. Tây Môn Sương định nói gì đó nhưng lại thôi. Thiếu niên áo đen đột nhiên xen vào:
- Môn đại hiệp, có thể cho cháu nhìn mặt thật chút được chăng? Môn Nhân Kiệt lắc đầu cười buồn:
- Thiếu hiệp hà tất phải ép tại hạ và làm mình phải sợ hãi làm gì?
- Môn đại hiệp, cháu không sợ đâu, xin hãy cho cháu xem mặt thật. Tây Môn Sương cũng hối thúc:
- Môn đại hiệp, kết giao bằng hữu cốt ở thực tâm, Môn đại hiệp đã lấy chân tâm kết giao với Mai Lãnh, nỡ nào giấu nó mặt thật của mình? Tựa hồ như nàng còn nôn nóng biết mặt thật của y hơn cả thiếu niên nữa. Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Cô nương đã nói như thế, Môn Nhân Kiệt đâu dám không tuân lệnh. Y đưa tay kéo chiếc mặt nạ da người xuống. Vân Yến Phi tò mò nhìn sững. Thường Xuân Anh cũng chau mày nhìn. Tây Môn Sương mở tròn hai con mắt đẹp, thần sắc kinh dị hồ nghi. Thiếu niên mỉm cười:
- Môn đại hiệp, có gì đâu mà đáng sợ? Sau lớp mặt nạ da người ấy là một khuôn mặt có vết sẹo giống như khuôn mặt đã cho Mạnh Lan Quân nhìn thấy khi trước. Môn Nhân Kiệt cười buồn đeo lại mặt nạ:
- Tại hạ chưa bao giờ có can đảm soi gương... Đột nhiên y có vẻ như giật mình:
- Trời không còn sớm, Môn Nhân Kiệt còn có việc cần làm, xin cáo... Tiếng “từ” chưa kịp nói, thiếu niên áo đen đã vội nói:
- Sao? Môn đại hiệp định đi sao? Y gật đầu:
- Đúng vậy, thiếu hiệp.
- Môn đại hiệp, tạm thời tại hạ chưa thể đi.
- Thế Môn đại hiệp định đi đâu bây giờ?
- Phiêu bạt giang hồ, nay đông mai tây, đâu có nơi nào nhất định...
- Thế... Tây Môn Sương mỉm cười:
- Trời không còn sớm, sao Môn đại hiệp không nghỉ ngơi tại trấn này một đêm... Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Không được, cô nương, tại hạ còn việc cần làm.
- Thế thì Tây Môn Sương không dám miễn cưỡng, mong có ngày gặp lại...
- Cô nương, sớm muộn gì Môn Nhân Kiệt cũng quyết làm sáng tỏ mọi việc... Y bỏ dở câu nói chuyển thân bỏ đi. Nhìn cho đến lúc bóng Môn Nhân Kiệt khuất ngoài con đường, Tây Môn Sương mới dẫn mấy đồng thuộc hạ quay đi, xa xa bên tai nàng hình như còn vọng tiếng nói vang dội của Môn Nhân Kiệt:
- Giang hồ sẽ có ngày gặp lại, xin cô nương bảo trọng. Âm thanh ấy đâu giống gì của một người tìm thù mà đến? Rõ ràng là âm thanh của một bằng hữu. Theo lẽ thông thường, sự việc trọng đại lại là tình cờ, luận về quan hệ mật thiết giữa y và Văn Nhân đại hiệp, y không nên tin chỉ vào lời của Tây Môn Sương. Nhưng cuối cùng, y lại tin, đồng thời, y còn có trực giác Tây Môn Sương tuyệt không thể là người đã phóng hỏa đốt Trác phủ khi xưa, e rằng chính y cũng không biết vì đâu mà y lại tin như vậy. Chỉ có một điều duy nhất y có thể nói là vị mỹ nhân lạnh lùng ấy, vị thiếu niên thuần hậu ấy và cả Bát Tý Ngọc Na Tra Thường Xuân Anh và Bệnh Lang Trung Vân Yến Phi đều không giống bọn ác nhân chút nào! Tây Môn Sương đặt bàn tay mềm mại lên vai thiếu niên:
- Mai Lãnh, cháu thực yêu thích y lắm ư? Thiếu niên gật đầu liền:
- Thực chứ! Dì Sương, cháu không biết vì sao lại yêu thích y, hình như y có gì hấp dẫn...
- Nói như cháu giống như y có ma thuật gì vậy? Thiếu niên nghiêm mặt:
- Có lẽ cháu có cơ duyên gì đó với y, vả chăng, y còn là một người vì nghĩa quên mình rất đáng khâm phục.
- Nói cho đúng, chẳng những y hào hiệp mà về kỳ tài không kém gì Văn Nhân đại hiệp, cháu không thấy công lực tuyệt cao của y đấy ư, còn cả thái độ, khí chất, tất cả, tất cả... Thiếu niên gật đầu:
- Đúng vậy, dì Sương, tuy y diện mạo có hơi xấu xí nhưng theo cháu còn đẹp hơn vẻ đẹp của Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần nhiều lắm.
- Đúng thế, Mai Lãnh. Đột nhiên Thường Xuân Anh bước lên cung thân:
- Trời không còn sớm, đại cô nương, thiếu chủ, xin mời về nghỉ ngơi. Tây Môn Sương vẫy tay:
- Chúng ta ra về!
Tây Môn Sương cầm tay thiếu niên dẫn theo Thường Xuân Anh, Vân Yến Phi và hai đại hán tuần sát áo tía quay về đường cũ.
Tất cả những người Thiên Hương Giáo quay về khách điếm, vào dãy hậu viện có bốn tên hán tử áo xám đứng nghiêm cẩn hai bên cửa. Cánh cửa mọi gian phòng đã đóng kín không nhìn rõ bên trong.
Lúc ấy, mấy tên hán tử áo xám phát hiện thiếu nữ áo đen đã trở về, chúng định bước tới bẩm báo, nhưng chưa kịp động thân, hai cánh cửa phòng phía nam đã mở toang. Xuất hiện trước cửa phòng là hai vị lão nhân ước độ trên bảy mươi cùng mặc trường bào màu đồng nhưng một vị rất gầy và một vị rất mập. Sau lưng hai vị lão nhân ấy là tám vị lão nhân khác đều mặc một loạt áo vàng, ai nấy thần sắc hết sức nghiêm cẩn. Chỉ cần nhìn sơ qua ai cũng đủ biết tám lão nhân đều là cao thủ võ lâm. Vừa thấy mười vị lão nhân ấy, Tây Môn Sương giật mình còn thiếu niên áo đen hồn hậu reo to:
- A! Nhị vị thúc tổ! Nhị vị thúc tổ! Tây Môn Sương vội vàng thi lễ nhị lão có địa vị tối cao chỉ sau chủ nhân Thiên Hương Giáo, nàng buột miệng:
- Tôn giá nhị lão hôm nay rời Mai Cốc, không biết... Lão nhân béo mập tiếp lời:
- Người đã biết tên Cầm Kiếm Thư Sinh mà các ngươi bắt được chỉ là người giả chưa? Tây Môn Sương đáp:
- Hôm trước đột nhiên Giáo chủ giá lâm khách điếm, thuộc hạ đã có bẩm báo qua chuyện ấy... Lão nhân lắc đầu:
- Người lầm rồi, đây là ta nói tên Cầm Kiếm Thư Sinh khác. Thiếu niên áo đen kinh ngạc:
Tác giả: Độc Cô Hồng
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: Thái Kỳ Thư
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Lão nhân nhăn mày:
- Các ngươi bắt được một tên Cầm Kiếm Thư Sinh, Giáo chủ cũng bắt được một tên Cầm Kiếm Thư Sinh! Thiếu niên kinh dị vội gấp hỏi:
- Mẹ cháu cũng bắt được một tên Cầm Kiếm Thư Sinh ư? Thưa thúc tổ, vậy là sao? Lão nhân cười lớn:
- Giáo chủ minh trí đoán trước tên tiểu tử Trác Không Quần tất có gian kế, do đó khi các ngươi bắt cóc Cầm Kiếm Thư Sinh, Giáo chủ cũng kịp đến Trác phủ ở Dương Châu, thừa cơ Trác phủ vắng người, đột nhập vào bắt Cầm Kiếm Thư Sinh... Thiếu niên buột miệng:
- Thảo nào mẹ cháu biết tên nọ chỉ là người giả. Lão nhân mập mạp gật đầu:
- Đương nhiên họ Trác làm sao qua mặt được Giáo chủ ta? Tây Môn Sương hơi biến sắc mặt:
- Lão tổ, thế tên Cầm Kiếm Thư Sinh mà Giáo chủ bắt cũng là... Lão nhân cắt lời:
- Cũng chỉ vì lòng thương người của Giáo chủ, người sợ làm Cầm Kiếm Thư Sinh bị thương tổn huyết mạch nên khi dẫn y về giữa đường liền giải khai huyệt đạo cho y để y có thể hoạt động, nào ngờ lúc ấy Giáo chủ mới phát hiện y chỉ là một tên đã được hóa trang, thực sự y chỉ là một lão đầu chứ đâu phải là Cầm Kiếm Thư Sinh... Thiếu niên trợn mắt:
- Trác Không Quần thật là giảo hoạt! Tây Môn Sương hồi hộp:
- Lão tổ có biết lão đầu ấy là ai? Lão nhân lắc đầu:
- Ta không nhìn thấy lão, Giáo chủ cũng không nói tới... nhưng theo ta biết Giáo chủ đã tra hỏi rõ lai lịch của lão rồi! Nàng vội hỏi tới:
- Lão tổ, lai lịch của lão đầu ấy ra sao?
- Lão ta là thủ hạ của Trác Không Quần! Tây Môn Sương giật mình:
- Lão tổ, điều ấy do tự lão đầu nhận ư?
- Tự lão ấy nhận! Tây Môn Sương nhăn mày thác dị:
- Lão tổ, nói như thế thì Cầm Kiếm Thư Sinh thật vẫn còn trong tay Trác Không Quần sao? Lão nhân gật đầu:
- Chính vậy, nếu không Giáo chủ đâu đến nỗi nổi giận sai hai ta dẫn tám hoàng y hộ pháp đến đây trợ giúp các ngươi tìm Trác Không Quần đòi lại Cầm Kiếm Thư Sinh!
Tây Môn Sương hết sức lo nghĩ, nếu như lão đầu giả mạo kia không phải là thủ hạ của Trác Không Quần nàng có thể đã hoài nghi vị Môn Nhân Kiệt kia là Cầm Kiếm Thư Sinh rồi, nhưng càng nghĩ nàng càng thấy sai. Văn Nhân Mỹ là người đang bị điên. Trác Không Quần đã mời biết bao danh y mà chưa chữa trị xong còn Môn Nhân Kiệt là người cực bình thường, hai người đâu thể là một được? Bây giờ nàng biết lão đầu giả mạo ấy là thủ hạ của Trác Không Quần, theo suy luận, tất nhiên Cầm Kiếm Thư Sinh thật ắt vẫn còn nằm trong sự kiềm tỏa của Trác Không Quần. Thế nhưng tại sao Trác Không Quần cứ một mực đoan quyết Cầm Kiếm Thư Sinh đã chết vì hỏa hoạn ở Trác phủ? Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là họ Trác muốn che dấu mọi người, còn người nào phóng hỏa... Nghĩ tới đó, Tây Môn Sương vội hỏi:
- Lão tổ, Giáo chủ có nói gì về việc thất hỏa ở Trác phủ không ạ?
- Giáo chủ đã nhìn thấy người phóng hỏa nhưng không biết đó là ai.
- Lão tổ, như vậy là sao?
- Khi Giáo chủ đến Trác phủ đúng vào lúc nhìn thấy hai tên áo đen bịt mặt, hai tên ấy nhìn thấy Giáo chủ lập tức kinh hoảng đào tẩu, kết quả Giáo chủ chỉ bắt được một tên, còn một tên thứ hai chạy thoát. Giáo chủ xông vào biển lửa cứu thoát Cầm Kiếm Thư Sinh xong liền bắt tên bịt mặt nọ quăng vào lửa thế mạng cho Cầm Kiếm Thư Sinh với ý định để mọi người tin Cầm Kiếm Thư Sinh đã chết không còn ai truy cứu việc ấy nữa. Nào ngờ tên Cầm Kiếm Thư Sinh ấy cũng chỉ là người giả. Tây Môn Sương gật đầu:
- Nguyên là như thế, tiếc thay Giáo chủ chưa kịp tra hỏi lai lịch của tên hung đồ phóng hỏa...
- Sao! Nha đầu?
- Nếu như Giáo chủ tra vấn rõ, chúng ta sẽ biết ai là người sai khiến việc phóng hỏa ấy.
- Nha đầu, tuy là như thế nhưng việc ấy lại chẳng quan hệ gì đến việc riêng của chúng ta, chúng ta chỉ cần tìm Trác Không Quần đòi lại Cầm Kiếm Thư Sinh, còn ai phóng hỏa mặc kệ!
- Lão tổ còn chưa biết, Trác Không Quần khăng khăng một mực cho rằng thủ phạm phóng hỏa chính là bổn giáo chúng ta! Lão nhân thất sắc:
- Nha đầu, chẳng lẽ hắn biết chuyện Giáo chủ ta đã đến Trác phủ, cứu... Tây Môn Sương lắc đầu:
- Không, lão tổ, hắn cho rằng bọn thuộc hạ là người phóng hỏa... Lão nhân gầy ốm bên cạnh quát to:
- Tên họ Trác gian xảo, mai đây lão gặp hắn chắc chắn phải xẻ hắn thành trăm mảnh. Lão nhân mập mạp tránh sang chuyện khác:
- Nha đầu, vừa rồi các ngươi đi đâu, hại cho hai lão ta đợi hết nửa ngày?
- Thưa lão tổ, vừa rồi Trác Không Quần đã tìm đến đây... Lão nhân động sắc:
- Sương nha đầu, ngươi nói gì? Tây Môn Sương bèn bắt đầu từ chuyện bọn Triều Thiên Bảo đến chuyện xảy ra giữa nàng và Trác Không Quần kể lại cho hai lão nhân nghe, đương nhiên nàng cũng lược bỏ nhiều chi tiết không cần thiết. Nghe xong chuyện, lão nhân mập mạp trợn tròn hai mắt:
- Tiếc thay ta đến chậm một bước, nếu không ta đã gặp hắn rồi. Trác Không Quần quả là một tên lợi hại đấy... Tây Môn Sương đáp:
- Lão tổ, nói cho công bằng, hắn cũng không đáng trách lắm, tuy Cầm Kiếm Thư Sinh không sao, nhưng vị Văn Nhân phu nhân đã táng thân trong biển lửa nên hắn đau khổ lắm.
- Phải lắm, Sương nha đầu, tiếc rằng bọn phóng hỏa là ai mà ác độc đến thế chúng ta vẫn chưa biết được.
- Theo thuộc hạ đến chín phần mười bọn phóng hỏa đồng thời cũng là thủ phạm đã hại Cầm Kiếm Thư Sinh năm xưa. Lão nhân gật đầu:
- Nha đầu nói cũng có lý nhưng... nhưng...
- Lão tổ, hai tên bịt mắt phóng hỏa kia thân thủ võ công chắc chắn rất cao. Lão nhân lắc đầu:
- Điều ấy không nghe Giáo chủ nói tới. Có chuyện gì nha đầu?
- Theo thuộc hạ, chắc chắn Văn Nhân phu nhân đã bị khống chế trước nên không có cách đào thoát, người có khả năng khống chế Văn Nhân phu nhân tất nhiên công lực phải là rất cao cường.
- Phải, phải lắm, hai tên ấy công lực tất là không thấp... Sau khi trầm ngâm một lúc, lão nhân nhìn thẳng vào mắt Tây Môn Sương hỏi:
- Sương nha đầu, tên hậu bối họ Môn sự thực lai lịch ra sao? Có thân thủ cao cường lắm ư? Tây Môn Sương định nói gì đó, nhưng rồi lại lắc đầu:
- Thuộc hạ không biết, chỉ có cảm giác y là người khó lường nổi...
- Ngươi nhận y là một nhân vật anh hùng chứ? Tây Môn Sương đỏ ửng mặt:
- Đó là do thiếu chủ nhận định, nếu không thiếu chủ đâu chịu vui thích kết giao với y, lão tổ biết đó, xưa nay thiếu chủ đâu bao giờ nhìn lầm người? Lão nhân mỉm cười:
- Ta biết ngươi, cũng khó mà nhìn lầm người, nha đầu, nhận định của ai mà chẳng giống nhau, việc gì... Tây Môn Sương càng đỏ gay mặt, nàng cúi gầm đầu xuống...
-oOo-
“Tích niên Động Đình Thủy Kim thượng Nhạc Dương Lâu Ngô Sở nam đông thệ Càn khôn nhật dạ phù...”
(Năm xưa đến Động Đình Hồ Nhạc Dương lầu vẫn còn trơ đến rày Nước về đông chảy nhanh thay Đất trời vẫn cứ đêm ngày qua mau... )
Đó là bài thơ “Lên lầu Nhạc Dương” của Đỗ Phủ. Đó cũng là một bài mà nhiều thư sinh văn sĩ thích ngâm nga khi lên trên lầu Nhạc Dương này ngắm cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Bấy giờ trên Nhạc Dương Lâu cũng có tiếng ngâm bài thơ ấy...
Nhạc Dương Lâu nằm ở phía tây hồ Động Đình... đứng trên lầu này có thể phóng tầm nhìn bao quát tám trăm dặm sóng nước mù tỏa của hồ Động Đình, cảnh sắc đẹp không nơi đâu có thể sánh bằng.
Lúc bấy giờ, mặt trời vừa gác núi chiếu muôn ngàn tia sáng hoàng hôn xuống mặt hồ, xa xa lấm tấm những cánh buồm đang quay về bờ tạo thành một cảnh tượng vô biên mỹ lệ cho Nhạc Dương Lâu.
Trong lầu Nhạc Dương, đứng tựa vào lan can sơn màu đỏ chóe là một khách áo đen sắc mặt trắng nhợt không có chút máu. Hình như y là người mới trải qua cơn bệnh trầm kha nên sắc mặt mới suy nhược đến thế, vậy mà sắc mặt nhợt nhạt ấy cũng không che lấp được khí độ tao nhã của y, y nhàn nhã dõi mắt về phía tám trăm dặm hồ Động Đình, miệng ngâm bài thơ của Đỗ Phủ.
Đột nhiên ở cầu thang có tiếng chân, đồng thời mùi hương phấn thơm nồng đưa lên khiến y muốn động thân quay lại, vừa lúc một thiếu nữ áo đỏ vội vàng chạy lên lầu. Thiếu nữ rất đẹp, chỉ không hiểu vì sao nàng lại có vẻ hết sức hấp tấp hoảng loạn. Nàng chợt nhìn thấy khách áo đen ở đó, đương nhiên nàng không ngờ giữa lúc hoàng hôn này mà trên Nhạc Dương Lâu lại còn người nhàn du, một chút gì kinh ngạc thoáng qua mặt nàng, nhưng lập tức nàng kịp định thần chạy qua một bên. Xem bộ dạng của nàng chẳng phải nàng đến đây để thưởng lãm cảnh đẹp tám trăm dặm hồ Động Đình, vì nếu không nàng sao lại hấp tấp vội vàng đầy kinh hoảng đến thế? Xem tình hình thì dường như nàng đang trốn chạy cái gì đó. Quả nhiên chỉ thoáng chốc dưới chân thang lầu đã có tiếng chân từ từ tiến đến gần. Mặt hoa thiếu nữ thần sắc lại càng hoảng loạn hơn. Dưới lầu có tiếng người “Ối chà” hai tiếng:
- Con nha đầu ấy vừa chạy về hướng này, sao đến đây lại biến đâu mất? Một âm thanh trầm đục thứ hai cười đáp:
- Chẳng lẽ nó lại nhảy xuống Động Đình Hồ tự vẫn? Tiếng đầu tiên:
- Quái thật, lẽ nào nó biết độn thổ... Thanh âm trầm đục:
- Độn thổ thế quái nào được? Nếu là ta, ta trốn thẳng lên Nhạc Dương Lâu liền. Thiếu nữ áo đỏ nghe câu ấy cả kinh, đưa bàn tay như ngọc lên che đôi môi anh đào, đôi mắt diễm lệ dáo dác nhìn chung quanh như muốn tìm cách trốn xuống lầu, nhưng ngoài một cầu thang duy nhất chỉ còn là khói sóng mù tỏa trên mặt Động Đình Hồ không biết đâu là bến bờ. Vừa lúc âm thanh đầu tiên lại cất lên:
- Đúng đấy, chúng ta lên lầu thử xem. Thiếu nữ áo đỏ càng hoảng loạn nhưng không còn chỗ nào cho nàng trốn nữa rồi! Vị khách áo đen như vẫn thả hồn vào thế giới nào khác, không buồn quay đầu lại. Thang lầu rung lên từng chập, hai hán tử trung niên đã vọt thân lên Nhạc Dương Lâu. Một hán tử thân hình tầm thước mặt vuông vức, còn một tên còn lại hơi gầy nét mặt gian ác. Đương nhiên, khi hai hán tử ấy lên lầu liền nhìn thấy thiếu nữ áo đỏ ngay. Tên hán tử cao gầy cười ác độc:
- Nhìn đó, ta nói đâu có sai? Hán tử tầm thước cười ha ha nhìn thiếu nữ gằn giọng:
- Cô nương, vì sao cô nương vừa thấy hai ta lại bỏ chạy? Không còn đường chạy nữa, thiếu nữ trấn định, giương mày đáp:
- Hai người thật sự muốn cái gì? ... Hán tử cao gầy cười thâm hiểm:
- Chẳng làm gì cả, chỉ mời cô nương đến nơi kia thôi! Thiếu nữ lạnh sắc mặt:
- Hai người là cùng một bọn, nên nhớ, ta không muốn bị phiền nhiễu và cũng chẳng sợ... Hán tử tầm thước cười hăng hắc:
- Cô nương, hay lắm, hai chúng ta cũng chẳng muốn bị phiền nhiễu, chỉ mong cô nương ngoan ngoãn theo chúng ta đi ¬ sẽ chẳng ai bị phiền nhiễu cả... Thiếu nữ cương quyết:
- Tại sao ta phải theo hai ngươi?
- Chẳng tại sao cả, chỉ vì cô nương xinh đẹp... Thiếu nữ biến sắc:
- Hai tên vô lại... nói cho các ngươi biết, ta là Phi Vân Bảo Lý... Khách áo đen chấn động về tên ấy nhưng y vẫn không quay đầu lại. Hán tử cao gầy vẫn cười ha hả:
- Phi Vân Bảo Lý Vân Hồng cô nương, đúng không? Lý cô nương, tên tuổi của Phi Vân Bảo không dọa nạt nổi chúng ta đâu. Nói thật với cô nương, nếu cô nương không phải là Lý Vân Hồng, chúng ta đuổi theo cô nương làm gì? Thần sắc thiếu nữ tái đi:
- Các ngươi thật sự muốn gì? Tại sao lại đuổi theo ta?
- Cô nương, muốn biết tại sao cứ đến nơi rồi sẽ rõ, bây giờ ta chưa tiện hồi đáp, chớ nói nhiều nữa, thời gian không còn nhiều, hãy theo chúng ta đi! Hắn nói xong liền định động thân tiến tới, tên hán tử tầm thước đưa tay ngăn đồng bọn lại, lấy mắt ra hiệu về phía người khách áo đen. Tên hán tử cao gầy đồng bọn hắn cười to:
- Ta đã trông thấy rồi, vị bằng hữu kia chắc là người mê cảnh đẹp, người không thấy hắn không hề quay đầu lại ư? Tên hán tử tầm thước mỉm cười thu tay lại, tên cao gầy nhìn chằm chằm thiếu nữ áo đỏ, hắn định bước thân tới, đột nhiên, khách áo đen cất tiếng:
- Vô cớ quấy nhiễu người khác, hai tên nam tử lăng nhục một nữ nhân yếu đuối làm sao coi được? Cùng với câu nói ấy, y từ từ xoay người lại, hai ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào hai hán tử. Hai tên ấy không dám cử động, chỉ trong thoáng chốc hắn tử cao gầy liền cười:
- Bằng hữu, xin lỗi, theo lẽ chúng ta phải báo cho bằng hữu biết trước. Ánh mắt khách áo đen bất động không chớp, không nói câu nào. Hán tử cao gầy lại cười giả lả:
- Bằng hữu, đây là việc trong cõi giang hồ, nếu như bằng hữu cũng là người giang hồ, bằng hữu ắt biết không nên can dự vào chuyện người khác. Khách áo đen im lặng một lúc, một lúc, thình lình mới cất giọng:
- Tại hạ không thích thấy chuyện bất bình, hai các hạ hãy cút xéo xuống nơi đây! Y dừng lại một lúc nữa rồi từ từ nói tiếp:
- Vả chăng, vị cô nương này tại hạ có quen biết, tại hạ muốn mời cô nương ở lại đây! Hán tử tầm thước như sắp nổi nóng:
- Bằng hữu, nên biết chúng ta là hai vị đà chủ ở Tàng Long Trại. Khách áo đen cười nhạt:
- Nếu quý trại nhất định mời nàng, xin nhị vị hãy về mời trại chủ tới đây thương lượng. Lý Vân Hồng biến sắc mặt, nàng chuyển thân định bỏ chạy xuống thang lầu, nhưng vừa mới động thân không biết bằng cách nào, khách áo đen đã chớp nhoáng chận trước mặt nàng, y mỉm cười:
- Lý cô nương không cần phải chạy. Sắc mặt Lý Vân Hồng trắng bạch, nàng quát:
- Các hạ có ý định gì?
- Lý cô nương, tại hạ chỉ có thể nói là tại hạ không hề có ác ý.
- Các hạ còn cần làm gì mới gọi là có ác ý? Khách áo đen vẫn cười:
- Nếu cô nương chưa tin, tại hạ xin nhắc đến tên một người, Môn Nhân Kiệt, tại hạ chính là bằng hữu của Môn đại hiệp. Lý Vân Hồng hơi giật mình, lập tức tỏ vẻ vui mừng:
- Thật thế sao?
- Tại hạ nào dám dối gạt cô nương? Nếu không vì sao tại hạ lại biết nhắc đến tên y với cô nương? Lý Vân Hồng đang định nói bỗng thấy khách áo đen lắc đầu:
- Lý cô nương, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, hãy đợi tại hạ đuổi hai vị đà chủ Tàng Long Trại này đã rồi nói sau cũng không muộn. Dứt lời, y chuyển thân bước lại gần hai hán tử cười hỏi:
- Nhị vị, được không? Hán tử tầm thước trừng hai mắt nhìn y còn hán tử cao gầy gằn giọng:
- Bằng hữu, ta xin nói rõ, chúng ta làm việc này theo lệnh, bằng hữu không nên... Khách áo đen lắc đầu cắt lời:
- Tại hạ không muốn gây khó dễ nhị vị, sự thực tại hạ với cô nương này vốn có chút duyên. Lý Vân Hồng đỏ ửng mặt, nhưng vì đang lúc căng thẳng, nàng không thể nổi giận. Hán tử cao gầy lại nói có phần đe dọa:
- Bằng hữu, việc không liên quan đến bằng hữu, việc gì dại dột xen vào... Khách áo đen cắt lời:
- Tại sao lại bảo không liên quan đến ta? Ta chẳng nói rồi sao? Ta có duyên với vị Lý cô nương này! Hán tử cao gầy cười gằn:
- Bằng hữu, nơi này là Động Đình, chúng ta mong được kết giao với bằng hữu... Khách áo đen cả cười:
- Ta hiểu ý của các hạ, ta có thể nói thẳng, nếu ta sợ Tàng Long Trại, ta đã không làm việc này, các hạ đã minh bạch chưa? Hán tử cao gầy cười khan:
- Minh bạch, bằng hữu nói thẳng như thế chẳng hay lắm ư?
- Ta đã nói rõ, bất kể hai vị đồng ý hay không đồng ý, ta nhất định giữ Lý cô nương lại đây, hai vị muốn làm gì thì làm! Tên hán tử cao gầy đột nhiên đổi hẳn thái độ:
- Nói như vậy, ta vui lòng giao Lý cô nương cho bằng hữu.
- Biết thời vụ mới là hào kiệt, ta đa tạ nhị vị...
- Bằng hữu này, cao danh quý tánh của bằng hữu là gì để ta tiện quay về hồi bẩm với trại chủ? Khách áo đen lạnh lùng:
- Điều ấy chưa cần, cứ đợi quý trại chủ đến đây tại hạ sẽ nói... À này, tại sao nhị vị đòi bắt Lý cô nương đây vậy? Hán tử cao gầy trả đũa:
- Cứ đợi trại chủ đến rồi bằng hữu hãy hỏi người...
- Xin chuyển lời cho quý trại chủ, tại hạ và Lý cô nương đây sẽ đợi tới canh một ở Nhạc Dương Lâu này, nếu giờ ấy chưa đến, tại hạ không thể chờ lâu hơn, xin mời nhị vị quay về mau! Mục quang hán tử cao gầy đảo lộn, hắn cười lạnh:
- Bằng hữu, trượng phu một lời nặng như núi, xin đừng thất tín với chúng ta.
- Yên tâm, tại hạ đâu phải là kẻ thất tín? Xin nhớ, tại hạ chỉ có thể đợi hết canh một mà thôi. Hán tử cao gầy chuyển nhìn đồng bọn:
- Tống đệ, đi về thôi, không nên tốn sức, hai ta không phải là địch thủ của người ta, chỉ nên nhẫn nại một chút. Dứt lời, hắn kéo hán tử tầm thước vội vàng chạy xuống chân cầu thang. Lý Vân Hồng vội bước lại gần khách áo đen vái dài thi lễ:
- Lý Vân Hồng xin tạ ân cứu viện. Khách áo đen bình thản trả lễ:
- Lý cô nương, cô nương tin rằng tại hạ không hề có ác ý rồi chứ? Lý Vân Hồng gật đầu:
- Các hạ phải chăng đã nói các hạ là bằng hữu của Môn đại hiệp?
- Giả như tại hạ nói dối cô nương thì sao? Nhìn nét mặt biến sắc của thiếu nữ, y tiếp liền:
- Nói vậy thôi chứ cô nương hãy yên tâm, tại hạ đúng là bằng hữu của Môn Nhân Kiệt.
- Tiện nữ chưa kịp thỉnh giáo...
- Chuyện ấy không quan trọng vì tên tại hạ có nói ra cô nương cũng không biết là ai, cô nương, hãy cho tại hạ biết vì sao không ở Phi Vân Bảo mà lại vào cõi giang hồ này? Thiếu nữ đỏ mặt:
- Tiểu nữ ở trong bảo buồn quá nên ra ngoài chơi. Khách áo đen lắc đầu:
- Cô nương, chắc không đơn giản như vậy, lệnh tôn vừa mới khỏi bệnh, lẽ nào cô nương bỏ đi một mình? Lý Vân Hồng ngạc nhiên:
- Các hạ làm sao biết gia gia mới khỏi bệnh?
- Cô nương quên tại hạ là bằng hữu của Môn Nhân Kiệt ư? Lý Vân Hồng nghe câu ấy hơn ngần ngừ một chút, cuối cùng nàng đỏ bừng mặt:
- Xin thú thiệt, tiểu nữ rời Phi Vân Bảo là có ý tìm Môn đại hiệp.
- Cô nương tìm y có việc gì? Thiếu nữ nghiêm mặt:
- Theo lệnh cha báo ân nghĩa của Môn đại hiệp.
- Nói vậy là lệnh tôn có biết chuyện cô nương ra đi?
- Vâng, chỉ không ngờ khi tiểu nữ mới tới vùng Tam Tương liền gặp tên hán tử vừa rồi, chúng đuổi theo tiện nữ, tiện nữ đã động thủ với chúng nhưng vì thế cô sức yếu, do đó...
- Quái lạ thật, Tàng Long Trại tại sao dám giữa ban ngày bắt ép cô nương, công khai đối nghịch với Phi Vân Bảo, tại hạ nghĩ rằng nội tình tuyệt không đơn giản như thế...
- Các hạ cho rằng... Khách áo đen lắc đầu:
- Chưa dám quyết đoán, hãy đợi trại chủ Đường Lăng Ba đến đây, tại hạ sẽ hỏi cho ra lẽ.
- Các hạ cho rằng tên trại chủ kia sẽ đến thật?
- Hắn không đến cũng chẳng sao, tại hạ sẽ dẫn cô nương vào Tàng Long Trại.
- Vào Tàng Long Trại ư?
- Đúng, tại hạ cần biết vì sao Đường Lăng Ba cần bắt cô nương.
- Các hạ cho rằng cần phải biết?
- Lẽ nào cô nương không muốn đi?
- Các hạ, tình hình Phi Vân Bảo đã khác xưa, tiểu nữ không muốn vì mình làm hại tới gia gia có thêm cường địch là Tàng Long Trại...
- E rằng muốn mà không được, theo tại hạ trong nội tình sự việc này còn có gì mờ ám.
- Vì vậy mà các hạ...
- Tại hạ đã nói, sự việc thật ra sao phải đợi Đường Lăng Ba đến mới biết. Đột nhiên, thiếu nữ hỏi:
- Các hạ, xin cho biết, hiện nay Môn đại hiệp ở nơi đâu?
- Tại sao cô nương lại đột ngột hỏi về y?
- Ta bỏ Phi Vân Bảo ra đi vốn là để tìm Môn đại hiệp. Khách áo đen chau mày lắc đầu:
- Tại hạ chỉ có thể nói là lần này cô nương đã không gặp may.
- Nói vậy là sao?
- Y không còn ở Trung Nguyên nữa!
- Tiểu nữ sẵn sàng đi khắp chân trời góc bể, dù đại hiệp không còn ở Trung Nguyên, người ở đâu?
- Y có việc riêng đã ra quan ngoại rồi! Thiếu nữ có vẻ thất vọng:
- Thật là không may, bao giờ người mới quay về? Khách áo đen lại lắc đầu:
- Điều ấy khó nói trước, có thể một hai năm, có thể năm ba năm và cũng có thể không bao giờ y trở về nữa. Thiếu nữ lại càng thất vọng:
- Y ra quan ngoại làm gì?
- Tại hạ chỉ biết y có việc cần yếu chứ không biết y làm gì.
- Tại sao đại hiệp lại đi lâu đến thế, thậm chí có thể không trở về? Khách áo đen lắc đầu:
- Không biết, đó là việc riêng của y, tại hạ chỉ là bằng hữu đâu có thể hỏi quá kỹ? Không khí rơi vào im lặng, một lúc lâu thiếu nữ mới cất tiếng:
- Hãy gác chuyện ấy lại, các hạ, đến tính danh của các hạ, tiểu nữ cũng chưa được biết. Khách áo đen mỉm cười:
- Chẳng có gì đáng giấu, tại hạ họ Bạch tên Ngọc Lâu, tự hiệu là Cô Độc Khách. Vừa dứt câu ấy, thình lình mặt họ sáng chớp lên. Lý Vân Hồng im tiếng nhìn ra ngoài, mấy chiếc thuyền nhỏ chạy như bay xé sóng từ hướng núi Quân Sơn nhắm hướng Nhạc Dương Lâu, đầu thuyền nào cũng thắp đèn sáng rực rỡ soi tỏ cả một vùng hồ, thiếu nữ biến sắc:
- Bạch đại hiệp, Tàng Long Trại tọa lạc ở nơi nào? Cô Độc Khách Bạch Ngọc Lâu lạnh lẽo đáp:
- Quân Sơn, chính là nơi xuất phát mấy cái thuyền kia đấy. Tuy y đáp vậy nhưng căn bản không quay đầu lại nhìn ra hồ. Thiếu nữ họ Lý càng biến sắc:
- Thế thì đúng bọn Tàng Long Trại đến rồi... Bạch Ngọc Lâu gật đầu:
- Đúng vậy, cô nương, là bọn Đường Lăng Ba đấy. Lý Vân Hồng quay lại thấy Bạch Ngọc Lâu vẫn không hề quan tâm tới mấy khoái thuyền, bất giác nàng ngạc nhiên:
- Bạch đại hiệp có nhìn thấy chăng? Bạch Ngọc Lâu lắc đầu:
- Không hề! Lý Vân Hồng kinh ngạc:
- Thế sao Bạch đại hiệp biết?
- Cô nương, tại hạ đã nói Đường Lăng Ba tất phải đến.
- Nhưng sao đại hiệp biết chúng đi thuyền?
- Chúng ở thủy trại không đi thuyền thì đi gì? Nếu đi đường bộ phải đi vòng tới đây sao bằng đi tắt qua hồ, vả chăng trong thủy trại của chúng đã dùng quen loại thuyền nhẹ ấy. Xem ra y biết quá nhiều. Bạch Ngọc Lâu như có ý giải đáp thắc mắc cho nàng, y cười tiếp:
- Cô nương, Nhạc Dương Lầu là nơi thắng tích cổ xưa, tại hạ không muốn và không dám động thủ ở đây, bên hồ có một nơi rộng rãi bình địa, chúng ta hãy tới đó chờ chúng, xin mời!
Vừa nói y vừa nghiêng thân có ý mời nàng xuống lầu. Lý Vân Hồng cũng không dám nói gì xoay đầu bước xuống theo chân y. Đến dưới chân Nhạc Dương Lâu hai người đứng giữa một bãi trống tịch tĩnh, gió đêm lạnh thổi qua, một người thân thể cường tráng áo bay phần phật, một người thân thể mềm mại uyển chuyển thả tóc bay bay loạn như một đôi tình nhân.
Mấy chiếc thuyền nhẹ lướt như bay trên nước đến bên bờ. Từ giữa năm cái thuyền ấy vừa cập bờ, một bóng nhân ảnh bay vọt lên hơn mười trượng, đặt chân rơi xuống bờ đất. Bạch Ngọc Lâu mỉm cười nói nhỏ:
- Lý cô nương, hãy nhìn xem hắn cố biểu lộ thân pháp cho chúng ta biết đấy! Lời vừa dứt lại có thêm mười một bóng nhân ảnh vọt lên bờ, trước ba sau tám nối đuôi nhau. Tất cả mười một bóng người ấy đều ăn mặc nhất loạt áo đen giống nhau và chỉ cần nhìn sơ qua đã biết ngay đều là các hảo thủ, tuy vậy trên năm chiếc thuyền đậu xa bờ mười trượng vẫn còn để lại trên thuyền một đại hán không biết vì sao không lên bờ. Bạch Ngọc Lâu cất tiếng:
- Xin cho biết vị nào là Đường Lăng Ba đại trại chủ? Một hán tử trung niên áo trắng đứng giữa lạnh lùng nhìn thăm dò Bạch Ngọc Lâu một cái rồi ngạo mạn đáp:
- Đường mỗ ở đây, cao danh quý tánh các hạ là gì? Bạch Ngọc Lâu mỉm cười:
- Thì ra các hạ là Đường trại chủ thực là nghe tên không bằng gặp mặt, ngưỡng mộ Đường trại chủ là lãnh tụ một phương, xưng hùng tám trăm dặm Động Đình Hồ, tung hoành một cõi Tam Tương uy chấn võ lâm, đêm nay được vinh hạnh bái kiến thực là khôn xiết cảm kích. Tại hạ tiểu danh Bạch Ngọc Lâu, tự hiệu Cô Đơn Khách. Đường Lăng Ba cả cười:
- Thì ra là Bạch đại hiệp...
- Không dám, tại hạ chỉ là loại vô danh đâu dám đảm đương hai tiếng “đại hiệp”... Y hơi chậm lời quét mắt nhìn hai bên tám tên đại hán đứng sau lưng Đường Lăng Ba rồi tiếp:
- Đường đại trại chủ, mười vị kia là...
- Đây là hai vị nghĩa đệ của Tàng Long Trại, và tám vị đường chủ. Bạch Ngọc Lâu a một tiếng:
- Bạch Ngọc Lâu thất lễ, còn một vị ở thuyền kia...
- Đó là một vị bằng hữu của Đường mỗ...
- Thì ra là bằng hữu của Đường trại chủ, vì sao không lên bờ nói chuyện luôn?
- Tệ hữu không phải là người của Tàng Long Trại, Đường mỗ không muốn để y tham dự vào việc của Tàng Long Trại, chẳng lẽ bản thân Đường mỗ, ba huynh đệ đây và tám vị đường chủ không đủ nói chuyện với Bạch đại hiệp sao?
- Đâu dám nói là không đủ? Bạch Ngọc Lâu đa tạ trại chủ. Đường Lăng Ba cười nhẹ:
- Bạch đại hiệp khách sáo như thế là đủ rồi, Bạch bằng hữu là cao nhân môn phái nào?
- Không dám nhận hai tiếng cao nhân, tại hạ vốn chỉ là người mới vào cõi giang hồ...
- Bạch bằng hữu cần gì khiêm nhượng quá đáng?
- Đường trại chủ xin chớ trách oan, tại hạ nói đó là nói thật.
- Xin cho Đường mỗ nói thẳng, trong võ lâm không có ai dám chen vào chuyện của Tàng Long Trại! Bạch Ngọc Lâu gật đầu cười:
- Điều ấy tại hạ có biết, nhưng Bạch Ngọc Lâu vốn có tính xấu là không sợ chuyện gì cũng chẳng sợ chết cứ lấy đại nghĩa làm đầu, xả thân vì chính... Y cười lớn:
- Nếu ai cũng sợ hãi sức mạnh, thì trên đời còn gì là đại nghĩa công lý nữa? Đường Lăng Ba biến sắc mặt:
- Gan dạ đảm thức của Bạch bằng hữu khiến người cảm phục, nhưng Đường mỗ và các vị đường chủ đây không thể nào chìu ý bằng hữu... Hắn chỉ tay vào Lý Vân Hồng gằn nói:
- Vị cô nương kia là gì?
- Ái nữ của Phi Vân Bảo Lý bảo chủ, theo tại hạ được biết, Đông Tây Lưỡng Bảo và Nam Bắc Nhị Trại tuy rất ít khi vãng lai nhưng đều ngầm tự tôn trọng lẫn nhau. Nói thẳng ra là bạn chứ không phải là địch, không ai có thù hận với ai... Đường Lăng Ba mỉm cười cắt lời:
- Bạch bằng hữu có biết vì sao Đường mỗ có ý bắt Lý cô nương chăng?
- Đường trại chủ cao minh, đúng vậy.
- Bạch bằng hữu cứ nói thẳng việc gì phải vòng vo mỉa mai?
- Cách nào nói cũng chỉ có một mục đích.
- Đường mỗ nói cho bằng hữu biết, đây là chuyện riêng của Tàng Long Trại! Bạch Ngọc Lâu gật đầu:
- Đương nhiên, e rằng nội tình không đơn giản! Đường Lăng Ba biến sắc mặt nhưng tức thì cười nhạt:
- Thôi cũng chẳng sao, khi xưa Đường mỗ và Lý Thương Như có chút hiềm oán! Bạch Ngọc Lâu nghiêng đầu hỏi Lý Vân Hồng:
- Lý cô nương biết việc ấy không? Lý Vân Hồng lắc đầu:
- Ta không hề nghe gia phụ nói đến. Bạch Ngọc Lâu gật đầu:
- Có lẽ khi xưa lệnh tôn có điểm đắc tội với vị Đường trại chủ đây nên Đường trại chủ muốn báo thù... Y chuyển nhìn Đường Lăng Ba:
- Nếu Lý lão bảo chủ có điều đắc tội với Đường trại chủ, sao Đường trại chủ không xuất lãnh cao thủ đến Phi Vân Bảo hỏi tội mà lại...
- Bạch bằng hữu có biết câu “nợ cha con trả” không?
- Có biết, nhưng e rằng Đường trại chủ đã hiểu lầm câu ấy, hiện nay Lý lão bảo chủ vẫn còn tại thế, Lý cô nương lại là nữ nhi yếu đuối, nỡ nào Đường trại chủ đổ tội cho nàng làm hao tổn đến thanh uy của Tàng Long Trại.
- Bạch bằng hữu cho rằng Đường mỗ không dám tìm đến Phi Vân Bảo ư?
- Không dám nói thế, với uy danh Tàng Long Trại và thực lực của Đường trại chủ có chỗ nào trại chủ không dám đến? Vả chăng, nếu Đường trại chủ sợ Phi Vân Bảo thì đâu dám động tới Lý cô nương?
- Bạch bằng hữu biết vậy là tốt.
- Nhưng tại hạ vẫn chưa biết giữa Đường trại chủ và Lý lão bảo chủ có gì hiềm khích?
- Đó là việc riêng của Đường mỗ và Lý Thương Như!
- Đường đại trại chủ, tại hạ đây vốn là bằng hữu của Lý lão bảo chủ!
- Nói thế đêm nay chẳng những Bạch bằng hữu muốn can dự vào chuyện của Tàng Long Trại mà còn có ý chấm dứt hiềm khích giữa Đường mỗ và Lý Thương Như nữa sao? Bạch Ngọc Lâu cười nhạt:
- Sự thực là thế, tại hạ không hề phủ nhận. Đường Lăng Ba giương đứng hai lông mày:
- Bạch bằng hữu, Đường mỗ đến vốn không có ý coi bằng hữu là kẻ địch.