Quyển 2: Thân Phản Trần Thế Trảm Tục Duyên
Chương 13: Quen biết
Dịch: Ái Biệt Ly
Biên: constant idiot
Nguồn: TTV
Sau khi Từ Thanh Phàm thi triển một loại đạo pháp, bất giác có một cảm giác giống như thoát lực. Vừa rồi liên tiếp tạo ra nhiều kì hoa dị thảo như vậy, đặc biệt là ở thời khắc cuối cùng một lúc tạo ra bốn cây “Tiên Nhân Liễu”, linh khí tiêu hao cực lớn.
Mặc dù linh khí tiêu hao nhiều như vậy, nhưng hiệu quả cũng là rất rõ rệt. Sau lần đánh lén vừa rồi của Từ Thanh Phàm, không chỉ đầu lĩnh của mấy con yêu thú biến dị đó tạm thời bị vây khốn, mà sự công kích của những dã thú còn lại cũng trở nên hỗn loạn chậm chạp hơn rất nhiều. Hơn nữa còn có bốn “Thạch Khôi Lỗi” và bốn cây “Tiên Nhân Liễu” ở xung quanh bảo vệ. Dã thú biến dị mặc dù số lượng đông, nhưng trong một thời gian ngắn cũng không thể uy hiếp đến mọi người.
Thấy đám dị thú này tạm thời chưa thể tạo ra nguy hiểm cho bên mình, bốn tu tiên giả thở phào một hơi, đi về phía Từ Thanh Phàm.
Khi Từ Thanh Phàm đột ngột xuất hiện, sau đó liên tiếp sử dụng những đạo pháp cực kỳ đặc biệt giúp bọn họ chống lại những dã thú biến dị này, trong một thời gian ngắn đã làm cho uy thế công kích của chúng giảm đi rất nhiều. Tưởng người vừa đến ít nhất phải là cao thủ Linh Tịch hậu kỳ, nhưng bây giờ lại làm họ kinh ngạc. Nhìn lại là một thanh niên diện mạo bình thường, tu vi chỉ Linh Tịch sơ kỳ. Mặc dù khí chất nho nhã, vẻ mặt bình tĩnh, những vẫn rất khác so với tưởng tượng của mọi người. Cũng không biết người trước mặt này làm thế nào mà chỉ với tu vi Linh Tịch sơ kỳ lại có thể dễ dàng làm giảm thế công của những dị thú kia.
- Tại hạ là Lữ Tử Thanh của Thanh Hư Môn. Đa tạ các hạ ra tay cứu giúp, sư huynh đệ chúng tôi mãi mãi ghi nhớ trong lòng.
Người thanh niên có dáng vẻ công tử hào hoa nhất trong bốn người đi đến trước, chắp tay nói với Từ Thanh Phàm. Nhưng thật ngạc nhiên, người lớn tuổi có công lực cao nhất kia không thay mặt cho bốn người, mà lại là Lữ Tử Thanh. Hơn nữa, xem thái độ không phản đối gì của ba người còn lại, hắn hẳn là người đứng đầu trong nhóm.
Lữ Tử Thanh này đẹp trai phong độ, khí chất nho nhã, nói chuyện từ tốn. Mặc dù vừa rồi chiến đấu kịch liệt với những dã thú biến dị hồi lâu, nhưng bây giờ vẫn giữ được vẻ mặt thản nhiên, ngữ khí chân thành, làm cho người khác nảy sinh hảo cảm.
- Tại hạ là Từ Thanh Phàm của Cửu Hoa Sơn, ra mắt các sư huynh sư đệ của Thanh Hư Môn. Kỳ thực với thực lực của Lữ sư huynh và mọi người, hoàn toàn có thể tự mình đánh bại những dã thú biến dị này. Những điều tại hại làm cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.
Từ Thanh Phàm thản nhiên cười đáp.
Lời nói của Từ Thanh Phàm là thật, với thực lực của Lữ Tử Thanh và lão giả kia, đánh bại những dã thú biến dị này chỉ là vấn đề thời gian. Mà Từ Thanh Phàm vừa rồi ra tay tạo ra kết quả nổi bật thế, sở dĩ cũng bởi vì đám người Lữ Tử Thanh đã thu hút sự chú ý của một lượng lớn dị thú, làm cho Từ Thanh Phàm có thể nhẹ nhàng ra tay thi triển đạo pháp. Nếu không chỉ với một mình Từ Thanh Phàm, vài con yêu thú biến dị đã khiến hắn luống cuống cả chân tay lâu rồi.
Sau khi nghe Từ Thanh Phàm nói, Lữ Tử Thanh cũng không phản bác, chỉ cười đáp:
- Thì ra là Từ sư huynh của Cửu Hoa Môn. Cho dù thế nào, chuyện hôm nay quả thật là nhờ Từ sư huynh giúp đỡ, chúng tôi sẽ không quên.
- Lữ sư huynh quá khách khí rồi.
Ở trong vùng biên giới hoang vu thê lương này, xung quanh là dã thú gầm rú cả ngày. Chúng liên tục tấn công mọi người, không ngừng nghỉ. Nhưng Lữ Tử Thanh và Từ Thanh Phàm vẻ mặt vẫn thản nhiên cười nói, khí độ đó khiến cho mọi người ở đây hết sức cảm phục.
Sau một phen khách sáo, Lữ Tử Thanh bắt đầu giới thiệu ba người bên cạnh cho Từ Thanh Phàm.
- Đây là sư huynh của ta Thượng Niên Nghiêu.
Lữ Tử Thanh đầu tiên chỉ vào một lão giả mặc áo trứ ma, có vẻ mặt khắc khổ giới thiệu với Từ Thanh Phàm, nét mặt khi nói rất cung kính, hiên nhiên đối với lão giả này hết sức tôn kính.
Nghe Lữ Tử Thanh giới thiệu, Từ Thanh Phàm vội vàng chắp tay cung kính nói với lão giả:
- Tại hạ Từ Thanh Phàm của Cửu Hoa Môn, ra mắt Thượng sư huynh.
Nhưng Thượng Niên Nghiêu khi đối mặt với sự lễ phép ân cần của Từ Thanh Phàm lại không hề cảm kích, chỉ hơi gật đầu rồi xoay người tiếp tục nhìn đám dị thú xung quanh.
Nhìn thấy Từ Thanh Phàm có chút xấu hổ, Lữ Tử Thanh vội vàng giải thích:
- Từ sư huynh đừng trách. Đấy là do thiên tật của Thượng sư huynh, không tiện nói chuyện chứ không phải là cố ý lãnh đạm với Từ sư huynh. Vẫn mong Từ sư huynh lượng thứ.
Nghe Lữ Tử Thanh nói vậy, Từ Thanh Phàm liền hiểu ra, chẳng trách đại diện cho bốn người lại là Lữ Tử Thanh mà không phải Thượng Niên Nghiêu, người có thực lực mạnh nhất. Ra là Thượng Niên Nghiêu này vốn bị câm từ nhỏ, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn, thản nhiên cười nói:
- Lữ sư huynh không cần phải giải thích nhiều. Tại hạ không vì thế mà tức giận đâu.
Thấy vẻ mặt của Từ Thanh Phàm khi nói không giống giả vờ, Lữ Tử Thanh cũng yên tâm, bắt đầu tiếp tục giới thiệu những người khác với Từ Thanh Phàm. Lại chỉ vào một thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp cười nói:
- Đây là Hứa Tú Dung Hứa sư muộn, nàng được coi là đệ nhất thiên tài của Thanh Hư Môn.
Hứa Tú Dung khuôn mặt thanh tú thoát tục, cả người mang theo một cảm giác trong sáng thoát trần. Mặc dù kém dung mạo diễm lệ của Đông Phương Thanh Linh mà Từ Thanh Phàm nhìn thấy trước đây, nhưng cũng có một khí chất động lòng người. Chỉ là cánh tay phải bị thương, sắc mặt vì thế cũng hơi trắng bệch.
Nếu nói Đông Phương Thanh Linh là hoa hồng dưới ánh mặt trời, làm cho người ta thấy được mà không khỏi ham muốn chiếm lấy làm của riêng. Còn Hứa Tú Dung lại giống như hoa hồng đọng sương mai buổi sớm, khiến cho mọi người nảy sinh lòng yêu thích nhưng lại không đành lòng phá hoại nó.
Nghe Lữ Tử Thanh giới thiệu đến mình, gò má của Hứa Tú Dung bất giác hơi hồng lên. Nhưng rồi cũng không lên tiếng phản bác, chỉ hơi cúi mình chào Từ Thanh Phàm:
- Ra mắt Từ sư huynh.
Giọng nói như tiếng chim oanh hót.
Nói xong, ngẩng đầu lên thấy Từ Thanh Phàm đang nhìn mình chăm chăm, gò má của Hứa Tú Dung bất giác lại hồng thêm vài ba phần nữa.
Thấy Hứa Tú Dung dễ thẹn thùng như vậy, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi thở dài. Đối với những lời mà Lữ Tử Thanh vừa nói, cho rằng Hứa Tú Dung là đệ nhất thiên tài của Thanh Hư Môn, thì Từ Thanh Phàm cũng không hoài nghi. Nhìn tuổi của Hứa Tú Dung, nhiều nhất cũng chỉ hơn 20 tuổi. Mà tu vi đã đạt tới Tích Cốc hậu kỳ, tính ra thì còn muốn hơn cả Phượng Thanh Thiên và Kim Thanh Hàn. Chỉ có thể dùng bốn chữ thiên tư hơn người để hình dung.
Có điều, Hứa Tú Dung này mặc dù thiên phú cao, nhưng lại hay thẹn. Tính cách cũng quá mềm yếu, ngay cả nói chuyện cũng đỏ mặt một lúc lâu. Kiểu tính cách này ở trong núi bế quan tu luyện thì được, chứ để nàng ra ngoài lịch duyệt lấy kinh nghiệm thì quá nguy hiểm. Với tu vi Tích Cốc hậu kỳ của Hứa Tú Dung, mặc dù không thể trở thành trợ lực lớn trong lúc chiến đấu với dị thú, nhưng cũng đủ lực để tự bảo vệ mình. Việc nàng bị thương có lẽ cũng liên quan đến tính nhu nhược hay thẹn thùng này.
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Từ Thanh Phàm vẫn chắp tay chào Hứa Tú Dung:
- Ra mắt Hứa sư muội.
- Đây là Hầu Vạn Quân, Hầu sư đệ.
Lữ Tử Thanh lại chỉ vào người một đại hán đứng phía sau giới thiệu.
- Đa tạ Từ sư huynh ra tay giúp đỡ.
Đại hán này thân hình cao lớn, vẻ mặt uy mãnh, phía sau lưng mặc dù vết máu loang lổ nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh. Chỉ có điều giọng nói lại nhỏ nhẹ ngoài dự liệu.
- Hầu sư đệ khách khí rồi.
Từ Thanh Phàm vẫn hành lễ rồi nói.
Giới thiệu xong, Từ Thanh Phàm hỏi Lữ Tử Thanh:
- Xin hỏi Lữ sư huynh. Các vị tại sao lại gặp phải dã thú vậy?
Lữ Tử Thanh cười khổ nói:
- Ba tháng trước, trong sư môn tại hạ có ba sư đệ đến Nam Hoang thí luyện bỗng nhiên mất tích. Sau đó sư môn liền phái ra hai sư đệ đến Nam Hoang tìm kiếm, không những không có tin tức, mà hai sư đệ này sau khi đến Nam Hoang cũng bặt tin luôn. Cuối cùng sư môn phái bốn người tại hạ theo một vị sư bá đến Nam Hoang điều tra tình hình. Nhưng không ngờ vừa mới tới, sư bá nói người phát hiện nhân vật khả nghi, liền đuổi theo. Mà sau khi sư bá rời khỏi, những dã thú này đột nhiên xuất hiện, công kích chúng tôi. Hứa sư muội và Hầu sư đệ phản ứng không kịp nên bị vài vết thương.
- Ồ? Thế sư bá rời khỏi bao lâu rồi?
Từ Thanh Phàm lại hỏi
- Đã gần một canh giờ rồi.
Vừa nói, đám người Lữ Tử Thanh cũng lộ vẻ lo lắng, hiển nhiên là đang lo cho sự an nguy của sư bá bọn họ.
- Lữ sư huynh không cần lo lắng. Sư bá các người công lực cao cường, đạo pháp huyền diệu thì không thể xảy ra chuyện gì được.
Từ Thanh Phàm nhẹ cười an ủi.
Ngay khi Lữ Tử Thanh định nói thêm gì nữa, thì từng trận gầm gừ của dã thú đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên. Trong vòng, năm người không khỏi nhìn ra ngoài, thấy mấy con yêu thú cấp thấp bị ma hóa đã thoát khỏi Đằng Võng, một lần nữa xông về phía năm người với khí thế hung mãnh, ánh mắt đầy tia máu. Hẳn là vừa rồi “Hấp Huyết Độc Đằng” đã tạo thương tổn không nhỏ, làm cho chúng vô cùng tức giận.
Thấy mấy yêu thú cấp thấp bị ma hóa thoát khỏi Đằng Võng của mình một cách nhanh chóng như vậy, Từ Thanh Phàm trong lòng hơi kinh hãi, thấp giọng nói:
- Những yêu thú này quả lợi hại.
Lữ Tử Thanh cũng cau mày thở dài:
- Đúng vậy, mấy yêu thú chưa từng gặp qua này ít nhất đều có thực lực Tích Cốc hậu kỳ, đối phó với chúng rất phiền toái.
Đang nói chuyện, yêu thú biến dị đã xông đến cách mọi người không xa. Theo sự tấn công của chúng, những dã thú biến dị khác cũng tấn công mãnh liệt. Trong khi “Nham Thạch Khôi Lỗi” của Thượng Niên Nghiêu đang giằng co với đám dị yêu cấp thấp, chỉ dựa vào bốn cây “Tiên Nhân Liễu” để chống đỡ đám dị thú vô cùng vô tận thì chưa đủ. Bất đắc dĩ mọi người không nói chuyện nữa, lần lượt trở lại vị trí ban đầu để chống đỡ công kích của đám dã thú biến dị.
Lữ Tử Thanh vẫn như cũ, sử dụng Phong hệ linh khí trong cơ thể phối hợp với chiết phiến trong tay, vô số phong nhận dưới sự điều khiển của hắn lần lượt công kích về phía dã thú biến dị. Những Phong nhận này sắc bén giống như thần binh lợi khí, trong nhất thời, những dã thú đang tấn công tới liên tục kêu thảm thiết, xác chết rải khắp mọi nơi.
Mà Thượng Niên Nghiêu mặc dù trầm mặc không nói, nhưng dưới sự không chế của hắn, mặt đất không ngừng chấn động, vô số cột Địa thứ sắc nhọn từ dưới đất đột nhiên mọc lên. Dã thú biến dị phản ứng không kịp lần lượt bị Địa thứ đâm xuyên qua, lực sát thương càng mạnh hơn so với phong hệ đạo pháp của Lữ Tử Thanh.
Hầu Vạn Quân mặc dù thân hình to lớn uy mãnh, nhưng không ngờ hắn ta lại sử dụng Thủy hệ đạo pháp, thi triển “Hồng Đào Lẵng Kích”, uy lực còn hơn Đông Phương Thanh Linh đã từng thi triển. Mà Hứa Tú Dung lại tu luyện Mộc hệ đạo pháp. Đối diện với những dã thú biến dị hung hãn, sắc mặt đã trắng bệch, nhưng cũng không ngừng thi triển “Lạc Mộc Thuật” liên tiếp công kích về phía dị thú, uy lực cũng mạnh không kém.
Nhìn uy lực đạo pháp của bốn đệ tử Thanh Hư Môn này, Từ Thanh Phàm không khỏi thầm khen trong lòng. Thực lực như Lữ Tử Thanh và Thượng Niên Nghiêu, ở Cửu Hoa Môn cũng chỉ có Kim Thanh Hàn và Phượng Thanh Thiên là có thể chống đỡ được. Mà Hầu Vạn Quân và Hứa Tú Dung mặc dù kém xa hai người, nhưng nếu lấy thực lực từng người mà so sánh thì bất luận như thế nào cũng không kém. Thanh Hư Môn quả không thẹn là một trong Lục Đại Thánh Địa của Tu Tiên giới, nhân tài còn nhiều hơn Cửu Hoa Môn.
Ngay lúc Từ Thanh Phàm chuẩn bị giúp đỡ, tiếng chim ưng từ chân trời vang vọng liên tiếp, làm cho tai mọi người cảm thấy đau nhức. Khi ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm vang đó, phát hiện ba con Hắc Điêu cực lớn dẫn theo vô số phi cầm màu đen nhanh chóng bay về phía này.
Những phi cầm màu đen này số lượng ít hơn nhiều so với dã thú dưới mặt đất, đặc biệt là ba Hắc Điêu dẫn đầu, tuy nhiên khí thế lại uy mãnh, hiển nhiên cùng loại với yêu thú biến dị. Dưới hai cánh của những con chim này che chắn, cả Nam Hoang như chìm vào màu âm u.
Thấy bên địch đột nhiên xuất hiện viện binh, vẻ mặt của năm người bất giác trở nên khó coi, biết rằng trước mắt sẽ là một trường khổ chiến. Trong lần công kích trước, mặc dù cũng có phi cầm, nhưng số lượng không nhiều, càng không có yêu thú phi cầm, cho nên áp lực mà mọi người chịu đựng cũng không lớn. Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện phi cầm biến dị nhiều như vậy. Mọi người ngoài việc phải đối phó với dã thú biến dị trên mặt đất, còn phải phân tâm đối phó với phi cầm biến dị từ trên trời lao xuống công kích. Tình thế liền trở nên nguy cấp hơn rất nhiều.
Ngay khi đám phi cầm đó sắp đến đỉnh đầu mọi người, một âm thanh già nua đột nhiên vang vọng cả trời đất.
- Các ngươi chớ hoảng, lão phu đến đây.
Ngay khi tiếng nói vang lên, dường như người đó còn cách rất xa mọi người. Nhưng khi thanh âm kết thúc, một lão giả vóc người cao lớn, râu tóc bạc trắng đã xuất hiện bên cạnh, những Tiên Nhân Liễu mà Từ Thanh Phàm đã lập ra xung quanh không có bất cứ phản ứng gì.
Sau khi lão giả này xuất hiện kế bên mọi người, khí thế kinh người liền toát ra, nhanh chóng nhiếp chấn đám dã thú biến dị. Làm cho chúng không dám tiến về phía trước, dừng lại cách mọi người ba trượng, chỉ phát ra những tiếng gầm gừ đứt quãng để uy hiếp. Mà những phi cầm biến dị cũng chỉ bay trên đầu mọi người mấy trượng, không dám hạ xuống.
- Người này lại có khí thế kinh người như vậy a!
Từ Thanh Phàm thầm nghĩ. Xem ra, lấy khí thế của lão giả này mà so sánh, trong Cửu Hoa Sơn cũng chỉ có chưởng môn Trương Hoa Lăng, thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải và Tiêu Hoa Triết là có thể cao hơn một chút. Ngay cả sư phụ của Kim Thanh Hàn là Úy Trì trưởng lão và sư phụ của hắn cũng chỉ ngang cơ mà thôi. Lại nghĩ đến thực lực kinh người của đám Lữ Tử Thanh, Từ Thanh Phàm không thể không thừa nhận những lời chưởng môn Trương Hoa Lăng đã nói: “Cửu Hoa Môn đang xuống dốc”.
Nhưng lão giả này lại không nhìn những dã thú biến dị đang giương nanh múa vuốt xung quanh, ngược lại ánh mắt sắc bén của lão quay về nhìn đám người Lữ Tử Thanh. Khi thấy Từ Thanh Phàm, trong mắt chớp lên một tia nghi hoặc, hiển nhiên là đang hoài nghi tại sao nơi đây lại xuất hiện một tu tiên giả xa lạ. Rồi lại thấy vết thương trên người Hứa Tú Dung và Hầu Vạn Quân, trong mắt lão giả chớp lên một đạo tinh quang. Ánh mắt đó lúc chuyển đến Lữ Tử Thanh và Thượng Niên Nghiêu trở nên dữ dằn hơn, hình như đang trách cứ hai người không bảo vệ tốt sư đệ và sư muội của mình.
Lữ Tử Thanh hiển nhiên rất sợ vị sư bá này, thấy lão giả nhìn về phía mình, vội vàng khom người hành lễ và nói:
- Sư bá người trở lại rồi.
Thượng Niên Nghiêu mặc dù không nói được, nhưng vẫn liên tiếp thở dài với lão giả, vẻ bất đắc dĩ do mang tật trên mặt càng thêm rõ ràng.
Đến khi Hứa Tú Dung và Hầu Vạn Quân chào hỏi, sắc mặt của lão mới hòa hoãn hơn một chút. Nhưng Hứa Tú Dung chỉ gọi lão là sư thúc, còn Hầu Vạn Quân thì gọi là Sư phụ, hiển nhiên là thân truyền đệ tử của lão.
Mặc dù ánh mắt của lão giả không ngừng dừng lại trên những vết thương của Hầu Vạn Quân và Hứa Tú Dung, nhưng miệng lại hừ lạnh một tiếng. Rồi lão chỉ vào đám dã thú biến dị xung quanh mọi người, trầm giọng hỏi.
- Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Lữ Tử Thanh vội vàng cung kính đáp:
- Sư bá! Sau khi người vừa mới rời đi để truy đuổi thần bí nhân, những dã thú biến dị này đột nhiên xuất hiên. Hầu sư đệ và Hứa sư muội trong lúc phản ứng không kịp bị những dã thú đó tấn công gây thương tích. Sau đó, khi chúng đệ tử và những dã thú này giằng co chiến đấu, thì Từ sư huynh của Cửu Hoa Môn đột nhiên xuất hiện. Huynh ấy đã giúp đỡ, ngăn cản rất nhiều công kích của đám dã thú biến dị này.
Vừa nói, Lữ Tử Thanh vừa chỉ vào Từ Thanh Phàm đang đứng yên lặng bên cạnh.
Nghe xong, lão giả hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
- Làm sao người bị thương không phải là hai sư huynh các người? Mà lại là hai sư đệ và sư muội ngươi? Trước khi ta đi đã dặn là phải chiếu cố chúng? Các người lại để như thế sao?
Nghe được lời giáo huấn của lão giả, Lữ Tử Thanh và Thượng Niên Nghiêu không dám phản bác, chỉ cúi đầu nhận lỗi. Có thể thấy, bình thưởng vị lão giả này ở Thanh Hư Môn rất có uy vọng.
Giáo huấn xong Lữ Tử Thanh và Thượng Niên Nghiêu, lão giả xoay người về phía Từ Thanh Phàm, nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn hơn nhiều, thản nhiên nói:
- Ngươi là đệ tử của Cửu Hoa Môn? Ân tình tương trợ của tiểu hữu lão hủ Bảo Uy xin đa tạ.
Vừa nói, lão giả còn hơi chắp tay cảm ơn với Từ Thanh Phàm.
Sau khi nghe được đám người Lữ Tử Thanh gọi lão giả này là sư bá, Từ Thanh Phàm biết người trước mắt này là bạn chứ không phải là địch, thở phào một tiếng. Lại thấy lão giả này chắp tay cảm ơn mình, cũng vội vàng khom người đáp lễ:
- Vãn bối là Từ Thanh Phàm của Cửu Hoa Môn bái kiến tiền bối. Kỳ thật vừa rồi đám người Lữ sư huynh đã sắp đánh lui những dã thú biến dị này rồi. Tất cả những điều vãn bối làm cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
- Sắp đánh lui đám súc sinh này?
Bảo Uy lão giả nhìn thấy dã thú biến dị đang vây kín xung quanh, biết Từ Thanh Phàm chỉ là nói tốt cho đám người Lữ Tử Thanh mà thôi, nhưng cũng không nói toạc ra. Đối với việc Từ Thanh Phàm lập công mà không kiêu ngạo càng thêm hảo cảm. Lại lần nữa trừng mắt tức giận với Lữ Tử Thanh và Thượng Niên Nghiêu. Cũng không quản đến việc Lữ Tử Thanh đang cười khổ, lão liền quay đầu nói với Từ Thanh Phàm:
- Tiểu Hữu là môn hạ của vị nào trong Cửu Hoa Môn? Có thể sẽ là cố nhân của lão hủ cũng nên
- Sư Phụ của vãn bối là Trường Xuân Tử Lục Hoa Nghiêm, không biết tiền bối có biết không?
Từu Thanh Phàm cung kính nói.
- Lục Hoa Nghiêm?
Bảo Uy nghe được lời của Từ Thanh Phàm thì hơi kinh ngạc, thì thào lẩm bẩm. Ánh mắt trở nên ngẩn ngơ, hình như đang nhớ lại chuyện xưa.
- Tiền bối biết sư phụ của vãn bối sao?
Từ Thanh Phàm nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Bảo Uy lão giả, liền hỏi. Trong ấn tượng của hắn, sư phụ Lục Hoa Nghiêm là một người cô độc, nên không ai quen biết mới đúng.
- Sáu trăm năm trước lão hủ từng gặp qua Lục sư huynh một lần.
Lão giả chậm rãi nói ra, trong mắt mang theo tia hoài niệm, sau đó còn nói thêm:
- Khi đó, lão hủ bại dưới một chiêu của Lục sư huynh, tình cảnh lúc đó đến bây giờ vẫn còn in rõ trong trí nhớ.
Nghe lão giả nói vậy, Trong lòng Từ Thanh Phàm hơi kinh ngạc, vẻ mặt bất giác trở nên xấu hổ.
- Tiểu hữu, ngươi không cần lo lắng. Đó đều là chuyện của quá khứ rồi, lão hủ sớm đã không để trong lòng nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Từ Thanh Phàm, lão bất giác vừa cười vừa nói.
- Sư phụ của ngươi bây giờ vẫn khỏe chứ?
- Sư phụ của vãn bối đã qua đời mười bảy năm rồi.
Từ Thanh Phàm nghe được câu hỏi của Bảo Uy lão giả, buồn bã đáp.
Nhưng bất ngờ là, sau khi Bảo Uy lão giả nghe thấy lời nói đó của Từ Thanh Phàm chỉ hơi kinh ngạc một chút, cũng không tỏ ra vui mừng hay bi thương, chỉ chậm rãi nói.
- Vậy sao? Ngay cả Lục sư huynh cũng không thể chống lại thiên mệnh mà đã tiến nhập vào luân hồi rồi sao? Những lão giả như chúng ta bây giờ quả thật càng ngày càng ít rồi.
Nghe trong lời nói của lão, hình như đã quen với việc sinh tử rồi.
Còn Từ Thanh Phàm lại không nói gì nhiều, chỉ trầm mặc, trong lòng bất giác nhớ đến thời gian ngắn ngủi ở cùng Lục Hoa Nghiêm. Nhất thời, từng trận ưu thương bắt đầu bao phủ lấy tâm trí của Từ Thanh Phàm.
Sau một phen cảm khái, Bảo Uy lão giả lại tỉ mỉ đánh giá Từ Thanh Phàm một hồi, sau đó gật đầu nói:
- Có đệ tử như ngươi, Lục sư huynh cũng xem như có người kế tục rồi.
Vừa nói, lão không khỏi nhìn đệ tử Hầu Vạn Quân của mình, trong ánh mắt đầy phức tạp. Mà Hầu Vạn Quân chỉ trầm mặc không nói. Trên sự thực, sau khi lão xuất hiên, Hầu Vạn Quân trừ lúc chào sư phụ ra, còn lại không hề nói câu gì.
Nhìn thấy không khí có chút thương cảm, Lữ Tử Thanh vội vàng nói với lão giả:
- Sư bá, chúng ta vẫn nên giải quyết những dã thú biến di xung quanh đi đã. Rồi ôn lại chuyện cũ sau.
Vừa nói, Lữ Tử Thanh dùng tay chỉ những dã thú biến dị đang vây kín xung quanh, dưới uy thế của lão giả mà không dám tới gần.
Nghe Lữ Tử Thanh nói, lão giả cũng im lặng gật đầu, xoay người nhìn về phía những dã thú biến dị đang vây quanh mọi người. Lúc thấy mầy yêu thú biến dị cấp thấp, lão giả kinh ngạc nói.
- Ồ? Mấy yêu thú này lão hủ chưa bao giờ thấy qua, cũng không biết là loại gì? Lại có thể lãnh đạo những dã thú khác công kích con người.
Thấy vậy, Từ Thanh Phàm hơi do dự một chút, nhưng vẫn nói:
- Nếu vãn bối nhìn không sai, những yêu thú này bao gồm cả dã thú bình thường, đều trúng “Ma Hoa Cửu Biến” mà trở thành “Ma Binh”, bị người ta khống chế.
Nghe được lời nói của Từ Thanh Phàm, Bảo Uy lão giả đột nhiên xoay người, trong ánh mắt lóe lên tinh quang, lông mày dựng lên hỏi:
- Những lời ngươi nói là sự thật? Ngươi làm sao biết được?
Thấy bộ dạng kinh ngạc như vậy, Từ Thanh Phàm từ từ đem những gì hắn trải qua trước đó kể lại với lão và những người khác, sau đó nói:
- Về chuyện những dã thú biến dị này, rốt cuộc có phải là do “Ma Hóa Cửu Biến” làm hay không vãn bối cùng không dám khẳng định. Dù sao vãn bối đối với “Ma Hóa Cửu Biến” cũng không thật sự hiểu rõ, chỉ là những điều thấy được và những gì ghi lại trong sách là hết sức giống nhau.
Nghe xong, sắc mặt của Bảo Uy lão giả trở nên càng lúc càng ngưng trọng, rồi tiếp tục hỏi:
- Thần bí nhân mà ngươi nói, có phải là thân cao gần trượng, da ngăm đen, trên trán có một đồ án hỏa diễm màu xanh tím không?
- Đúng vậy, tiền bối cũng nhìn thấy người này sao?
Từ Thanh Phàm kinh ngạc hỏi.
- Hình dạng người này rất giống hình dạng người mà ta mới truy đuổi. Nhưng cũng không thể xác định có phải là một người hay không.
Bảo Uy lão giả ánh mắt không ngừng chớp lóe, tiếp tục nói:
- Từ sau khi đến Nam Hoang, ta phát hiện người này luôn bám theo mấy người bọn ta. Lúc ta truy đuổi hắn, hắn lại biến mất một cách quỷ dị. Hiện giờ nghĩ lại, đây hẳn là kế Điệu Hổ Li Sơn rồi.
- Sư thúc, “Ma Hóa Cửu Biến” mà người và Từ sư huynh đang nói là loại đạo pháp gì?
Hứa Tú Dung vẫn luôn đứng bên cạnh, yên lặng lắng nghe chợt hỏi. Mà trên mặt của Hầu Vạn Quân ở bên cạnh cũng lộ ra sự nghi hoặc, hiển nhiên cũng không biết rõ.
- Bây giờ chưa biết được chính xác có phải là do “Ma Hóa Cửu Biến” làm hay không. Trước tiên, ta vẫn nên giải quyết hết lũ súc sinh này đã. Sau đó, đích thân ta sẽ xác định một chút rồi nói sau.
Bảo Uy lão giả từ từ nói. Rồi hắn quát nhẹ một tiếng.
- Các ngươi hộ pháp cho ta, để ta thi triển đạo pháp tiêu diệt hết những nghiệt chướng này.
Sau khi đám người Từ Thanh Phàm và Lữ Tử Thanh đáp ứng, lão giả từ từ nhắm mắt lại, mười ngón tay liên tiếp bấm pháp quyết. Trong khoảng thời gian cực ngắn liên tiếp xuất ra hơn ngàn chỉ quyết khác nhau, làm cho mọi người hoa cả mắt. Sau đó chỉ quyết không ngừng biến ảo, khí thế trên người lão giả càng tăng cao, nhiệt độ trong không khí cũng nhanh chóng tăng vọt. Tựa như Hỏa linh khí vô cùng vô tận từ trên người lão tỏa ra, cùng với Hỏa linh khí của thiên địa không ngừng phối hợp với nhau.
Lúc này, thiên địa biến đổi, vô số Hỏa linh khí bắt đầu ngưng kết trên bầu trời, từ từ tập hợp lại thành một đám mây lửa cực lớn, che kín cả chân trời.
- Đạo pháp này thật tinh thâm, huyền diệu.
Sau khi thấy sự biến đổi của trời đất, đây là ý nghĩ duy nhất của Từ Thanh Phàm vào lúc này.
Theo dị biến của thiên địa xuất hiện, những dã thú bị Bảo Uy lão giả chấn nhiếp càng thêm nôn nóng bất an, liên tiếp phát ra những tiếng rít gào. Không biết vì sao lại không chạy trốn, giống như bị ai đó khống chế vậy.
Cuối cùng, dã thú biến dị dưới sự dẫn dắt của yêu thú một lần nữa xông về phía mọi người, giống như cơn sóng màu đen vô cùng vô tận vậy. Đáng tiếc, dưới sự cố gắng chống đỡ của đám người Từ Thanh Phàm, chúng không thể nào tiến lên được một bước
Thời gian trôi qua chừng một tuần trà, Hỏa linh khí trong không khí càng thêm dày đặc, giống như cả Nam Hoang đều phải bốc cháy lên vậy. Ngay lúc này, Bảo Uy lão giả đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt xoẹt ra một đạo tinh quang khiếp người, trầm giọng quát:
- Hỏa Vân Thuật!! Tật!
Quyển 2: Thân Phản Trần Thế Trảm Tục Duyên
Chương 15: Truyền Thuyết
Dịch : Ái Biệt Ly
Nguồn : TTV
- Hỏa Vân Thuật!! Tật!!
Theo giọng quát trầm thấp của lão giả, trong không khí vốn hỏa linh khí đang dày đặc và yên tĩnh trong chớp mắt trở nên cuồng bạo, dưới linh khí ba động cường đại Từ Thanh Phàm phóng thích đạo pháp cũng trở nên vô cùng khó khăn, may mắn là những dã thú biến dị đó dưới ba động mãnh liệt của linh khí động tác cũng trở nên chậm chạp, nếu không thì đám người Từ Thanh Phàm thật sự không thể chống lại uy thế công kích điên cuồng của chúng nó.
Sau đó, những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên trong đám hỏa vân trên bầu trời, màu sắc của hỏa vân cũng trở nên đỏ tươi hơn, làm cho cả trời đất đều một màu đỏ, sau đó, từng điểm hỏa vũ bắt đầu từ trong hỏa vân từ từ rơi xuống, rơi lên đám dã thú biến dị.
Mỗi giọt hỏa vũ màu đỏ là do hỏa diễm tạo thành mặc dù chỉ là một giọt nhỏ nhoi, nhưng trong đó chứa đựng hỏa linh khí cực lớn, những dã thú biến dị bị hỏa vũ kích trúng đều toàn thân bốc lửa, trở thành một quả cầu lửa trên mặt đất không ngừng lăn lộn kêu khóc. Ngay cả là những yêu thú cấp thấp sau khi bị ma hóa nếu bị hỏa vũ kích trúng đều kêu gào đau đớn không thôi.
Vừa mới bắt đầu chỉ là mấy giọt ít ỏi, theo thời gian trôi qua, hỏa vũ bắt đầu trở nên rộng hơn, rồi trở thành bạo vũ, những giọt hỏa vũ càng lúc càng dày, giọt hỏa vũ dày đặc cuối cùng thậm chí che kín tầm nhìn của mọi người, tiếng kêu gào của đám dã thú biến dị cũng càng lúc càng lớn, vô số dã thú biến dị bị hỏa diễm bao quanh lăn lộn trên mặt đất không thôi, toàn thân không ngừng bốc cháy, phi cầm trên bầu trời liên tục rơi xuống, trong thiên địa như hóa thành ngục hỏa, toàn một màu đỏ của lửa.
Đây vẫn là lần đầu tiên Từ Thanh Phàm nhìn thấy đại cao thủ Kết Đan Kỳ thi triển đạo pháp, trước đó mặc dù tiếp xúc với không ít đại cao thủ có thực lực như Bảo Uy, những chỉ có thể từ uy thế trên người bọn họ mà có thể biết được hai ba phần thực lực của họ, nhưng mà từ trước tới nay chưa thấy qua đạo pháp mà họ thi triển. Đến giờ rốt cuộc có thể thấy được đại cao thủ Kết Đan Kỳ thi triển đạo pháp, sự chấn động trong lòng đã không thể dùng lời nói để biểu đạt được, đạo pháp uy thế này chỉ có thể dùng bốn chữ “Hủy Trời Diệt Đất” để hình dung mà thôi.
Dã thú biến dị vừa rồi vẫn còn uy phong vô cùng, trước trận hỏa vũ lại yếu nhược như thế, chỉ có thể nằm trên đất lăn lộn kêu khóc. Đàn thú vừa rồi còn rậm rạp vô kể, dưới những giọt hỏa vũ dày đặc không ngừng, hoàn toàn bị hủy diệt, giống như chỉ có vấn đề thời gian vậy.
Biểu hiện của mọi người bên cạnh cũng không tốt hơn so với Từ Thanh Phàm, Lữ Tử Thanh sau khi nhìn thấy uy thế của Hỏa Vân Thuật, ngoài sự khiếp sợ, thì vẫn là vẻ thản nhiên. Mà Thượng Niên Nghiêu lại vẻ mặt càng thêm sầu khổ, hình như đang cảm thán bản thân mình khi nào mới đạt được trình độ như vậy. Hứa Tú Dung thì vẻ mặt trắng bệch, nhìn thấy những dã thú biến dị đang không ngừng lăn lộn gào thét trên mặt đất vẻ mặt đầy sự thương tiếc. Kỳ quái nhất là Hầu Vạn Quân, sau khi hắn nhìn thấy đạo pháp kinh khủng mà sư phụ Bảo Uy của hắn thi triển vẻ mặt chỉ trầm lặng.
Trong trận hỏa vũ mãnh liệt giáng xuống, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết những tiếng rên rỉ gào thét của dã thú bắt đầu vang đến chân trời thì cũng đã từ từ im ắng trở lại, mà hỏa vũ giống như vô tận cũng bắt đầu ngừng lại.
Sau khi hỏa vũ ngừng hẳn lại, Bảo Uy lại lần nữa quát lên một tiếng.
- Thu!!
Sau đó chỉ thấy những hỏa diễm đang không ngừng đốt cháy trên mắt đất lũ lượt hóa làm hỏa linh khí thuần khiết, tiêu tán trong thiên địa, mà cảnh địa ngục hỏa diễm thiêu đốt cũng trở lại bình lặng, phối hợp với con gió lạnh và thê lương của Nam Hoang thổi lên, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống, giống như một thế giới hoàn toàn khác vậy.
Sau khi hỏa diễm thiêu đốt toàn bộ đều được Bảo Uy thu lại, khung cảnh lúc này cũng xuất hiện trước mắt mọi người, chỉ thất mặt đất thê lương của Nam Hoang đầy rẫy xác chết, những dã thú biến dị vừa rồi còn hung tợn tàn bạo bây giờ đều đã bị hỏa diễm thiêu đốt trở thành những xác chết rải rác khắp nơi, chỉ có mấy con yêu thú cấp thấp biến dị có sức sống dai dẳng còn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. trong không khí tràn đầy mùi hôi và khét làm cho người ta buồn nôn.
Thấy khung cảnh trước mắt này, đám người Từ Thanh Phàm vẻ mặt đều trắng bệch, bụng dạ cồn cào, mà Hứa Tú Dung nhịn không được chạy sang bên cạnh nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt của Bảo Uy cũng trở nên trắng bệch, cũng không biết là do vừa rồi thi triển Hỏa Vân Thuật làm chi linh khí tiêu hao quá độ hay là vì nhìn thấy sát nghiệt trước mắt do đích thân mình tạo ra mà trong lòng bất an, nhưng so sánh với Từ Thanh Phàm và đám hậu bối này mà nói, vẻ mặt của Bảo Uy vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ chậm rãi đi về phía những yêu thú biến dị chưa chết, đưa linh khí vào bắt đầu dò xét nguyên nhân gây ra biến dị.
Hiện giờ trong lòng hắn điều đáng xem trọng nhất vẫn là chuyện Ma Hóa Cửu Biến mà Từ Thanh Phàm đã nói, nếu những điều Từ Thanh Phàm nói là thực, như thế có nghĩa là Tu ma giả đã xuất hiện lại, điều này ở trong lòng của những tu tiên giả thế hệ trước tương đối hiểu rõ về Tu Ma giả thì quả thật đáng sợ, những chấn động mà những Tu Ma giả đã tạo thành không phải là nhỏ chút nào.
Sau khi đưa linh khí tỉ mỉ dò xét hồi lâu, vẻ mặt của Bảo Uy vẫn ngưng trọng như cũ, nhưng hình như lại thở dài một hơi, sau đó lại giống như không xác định được chính xác vậy, tiếp tục kiểm tra lại những yêu thú biến dị còn sống, từng con từng con một, sau đó mới từ từ trở về bên cạnh mọi người, vẻ trầm tư đầy mặt, cũng không biết là đang nghĩ gì nữa.
Trong sự trầm tư của Bảo Uy, thời gian không biết đã bao lâu, mọi người mặc dù vẻ mặt vẫn trắng bệch như cũ, nhưng cũng đã bình ổn cảm giác nôn nao trong bụng và ngực, những cũng không dám cắt đứt suy tư trong lòng của Bảo Uy, yên lặng chờ đợi bên cạnh, trong thiên địa trong nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có những cơn gió nhẹ của Nam Hoang đang lặng lẽ thổ lộ vẻ không yên tĩnh của thế giới này.
- Những súc sinh đó là trúng phải Ma Hóa Cửu Biến, nhưng Nam Hoang hẳn là không có Tu ma giả xuất hiện.
Cuối cùng Bảo Uy giống như xác định được cách nghĩ trong lòng của mình, từ từ nói.
Nghe Bảo Uy nói vậy, trong lòng Từ Thanh Phàm không hiểu, vừa muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì nên cúi đầu suy nghĩ.
- Không có Tu Ma giả xuất hiện? Nhưng Ma Hóa Cửu Biến không phải chỉ có Tu Ma giả mới biết sao? Lữ Tử Thanh không hiểu hỏi.
Nhìn thấy đám người Lữ Tử Thanh và Thượng Niên Nghiêu đều có vẻ mặt không hiểu, mà Từ Thanh Phàm lại cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt của Bảo Uy tỏ ra không vừa lòng, hiển nhiên là không vừa lòng với việc đệ tử nhà mình học thức không bằng Từ Thanh Phàm, nhưng vẫn hỏi Từ Thanh Phàm.
- Từ thế điệt nghĩ được gì không?
- Tiền bối ám chỉ là Cửu Ma Châu sao?
Từ Thanh Phàm do dự hỏi lại, nhưng cũng không dám khẳng định, Nhạc Thanh Nho đã từng để lại rất nhiều sách, mà Từ Thanh Phàm những năm gần đây luôn luôn đọc, đối với những điều nổi bật trong giới tu tiên cũng hiểu rõ trong lòng.
Nghe Từ Thanh Phàm trả lời, Lữ Tử Thanh và Thượng Niên Nghiêu vẻ mặt như chợt hiểu, ánh mắt nhìn Từ Thanh Phàm tràn đầy sự khâm phục, mà vẻ mặt của Bảo Uy lại càng hiện lên sự tán thưởng, nói.
- Lão phu suy nghĩ như vậy, ngươi quả thật là một người uyên bác, bây giờ tu tiên giả giống như ngươi không nhiều nữa rồi.
Vừa nói, Bảo Uy vừa bất mãn trừng mắt nhìn bốn người Lữ Tử Thanh.
- Tiền Bối quá khen, Vãn bối cũng chỉ là may mắn biết được một số ghi chép về mặt này mà thôi. Vãn bối nghĩ nếu cho đám người Lữ sư huynh một khoảng thời gian, bọn họ cũng sẽ nhớ ra thôi. Hơn nữa những điều này dù sao chỉ là tiểu đạo. vãn bối mặc dù đọc nhiều sách, nhưng nói đến tu vi đạo hạnh vãn còn kém xa Lữ sư huynh và Thượng sư huynh.
- Hừ ! Cho dù là tu vi đạo hạnh bọn chúng cũng không phải là đối thủ của ngươi.
Vừa nói, Bảo Uy liếc mắt nhìn bốn cây Tiên Nhân Liễu đang đứng xung quanh mọi người.
- Nhưng tiền bối này như thế nào biết được Cửu Ma Châu làm ra mà không phải là Tu Ma giả xuất hiện chứ?
Từ Thanh Phàm sau khi nghe được lời của Bảo Uy có chút xấu hổ, vội vàng chuyển đề tài.
- Ma Hóa Cửu Biến là chỉ đạo pháp tiến hành ma hóa đối với chín loại vật chủng khác nhau, bao gồm người, tiên, thú, yêu quái, sâu, cá, …, mà Cửu Ma Châu cũng là căn cứ vào chín loại khác nhau mà có cách khác nhau, mỗi một viên Cửu Ma Châu chỉ có thể ma hóa một loại vật chủng, khi ma hóa những vật chủng khác sẽ làm cho uy lực giảm mạnh, mà ta xem những yêu thú cấp thấp này ma hóa không hoàn toàn, thực lực cũng không mạnh mẽ nhưng trong những gì ghi lại, nghĩ đến những yêu thú này bị một viên cửu ma châu ma hóa chủng vật khác cường hành ma hóa.
Bảo Uy từ từ nói.
- Thì ra là thế, Tiền bối thật uyên bác, vãn bối khâm phục.
Sau khi nghe Bảo Uy giải thích, trong lòng Từ Thanh Phàm chợp hiểu, chắp tay nói.
- Bảo Uy sư thúc, Cửu Ma Châu này là thứ gì? Là pháp khí phải không?
Hứa Tú Dung đứng bên cạnh mở miệng hỏi, nàng mặc dù không còn nôn nữa, nhưng vẻ mặt vẫn trắng bệch.
Bảo Uy hiển nhiên rất cưng chiều Hứa Tú Dung, nói với Từ Thanh Phàm.
- Từ thế điệt, Ngươi nói với nha đầu này một lần về chuyện Cửu Ma Châu đi.
- Vâng.
Từ Thanh Phàm đáp một tiếng, rồi nói với Hứa Tú Dung.
- Cửu Ma Châu này cũng không phải là pháp khí, mà là một pháp bảo, nói một cách chính xác đó là một mảnh khuyết của pháp bảo.
- Là Pháp bảo?
Nghe được lời của Từ Thanh Phàm, Hứa Tú Dung nhẹ kêu lên một tiếng kinh ngạc, lúc nàng kinh ngạc tay che chiếc miệng nhỏ nhắn lại, hình dáng càng thêm động lòng người.
Pháp bảo là thứ mà mỗi một tu tiên giả đều mong muốn có được, uy lực của nó có lẽ không mạnh hơn nhiều so với thiên giai cao cấp pháp khí, nhưng có bản chất khác với pháp khí, đầu tiên pháp bảo có thể biến đổi mọi hình dạng, dưới sự khống chế của chủ nhân có thể biến to hóa nhỏ, hơn nữa pháp bảo còn có thể tự động hấp thu linh khí của thiên địa, người có được pháp bảo chỉ cần một chút linh khí là có thể khu động pháp bảo, cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, Pháp bải đều có ý thức, tự động bảo vệ chủ, thần kỳ vô cùng.
Nhưng Từ Thanh Phàm lúc này lại chìm vào những hồi ức của kiến thức trong sách, đối với bộ dạng động lòng người của Hứa Tú Dung hoàn toàn không thấy, tiếp tục nói.
- Cửu Ma Châu là Vạn năm trước do Ma Tổ dùng máu huyết linh hồn của triệu con người phối hợp với vô số thiên tài địa bảo luyện chế trăm năm mới thành công. Khi đó có câu nói rằng “Cửu Châu cùng tập hợp, Chính là ngày tàn của thiên địa”. Cửu Ma Châu này cùng hợp lại là một pháp bảo có lực công kích vô cùng cường đại, nếu phân ra mà nói, mỗi viên ma châu lại có khả năm thần kỳ đó là biến đổi tâm tính con người và chế tạo ra ma binh.
- Vào vạn năm trước, Ma Tổ bị các tu tiên giả hợp lực giết chết ở Hắc Hoàng Sơn, nhưng trước khi chết hao hết dư lực đem Cửu Ma Châu ném khắp thiên địa, các tu tiên giả không kịp phản ứng chỉ thu được bốn viên ma châu, còn lại năm viên cuối cùng không biết tung tích. Trước khi chết hắn còn hô to “Tu Ma giả có thể diệt, nhưng Ma Đạo thì không thể tuyệt” đó là chỉ những viên ma châu này.
- Vào bảy nghìn năm trước, một Quân Vương của một tiểu quốc trong nhân gian vô ý nhặt được một viên Ma Châu, nhưng chỉ đem nó trở thành một viên Hắc Trân Châu thật lớn gắn lên vương miện, nhưng không ngờ sau đó không lâu bị Ma Châu thay đổi tâm tính, vốn dĩ có thể thành một vị Quân Vương yêu thương dân như con, nhưng hắn bắt đầu trở nên tà ác và thích giết chóc, dưới diệu dụng của Ma Châu tạo ra trăm vạn ma binh dùng để xâm lược các nước khác, Ma Binh đi đến đâu chỗ đó gà chó không lưu. May sao bị các đại môn phái kịp thời phát hiện và ngăn cản, nhưng cũng gây hại cực lớn cho nhân gian.
- Vào bốn nghìn năm trước, lại có một tu tiên giả Hư Đan Kỳ trong lúc vô ý nhặt được một viên ma châu, lấy tu vi của hắn vẫn bị ma châu thay đổi tâm tính, dưới âm mưu liên tiếp hắn đã đạt được đại quyền trong môn phái của hắn, sau đó giết hết các tu tiên giả cao thủ trong phái này, tu tiên giả tu vi thấp lại dùng ma châu luyện hóa thành ma binh, tự xưng là Ma Quân, cũng dẫn đến một trường họa kiếp cho tu tiên giới, mặc dù cuối cùng bị Lục Đại Thánh Địa liên hợp tiêu diệt, nhưng cũng làm cho tu tiên giới hủy hoại thảm trọng.
- Mà sáu viên ma châu đã biết này đều đã bị Lục Đại Thánh Địa phong ấn vào nơi bí mật nào đó trong môn phái, để đề phòng người có tâm thuật bất chính tác oai tác quái. Nhưng trước mắt vẫn có ba viên Ma Châu vẫn chưa rõ nơi hạ lạc, nếu Bảo Uy tiền bối không đoán sai thì Nam Hoang hẳn là có người trong lúc vô ý nhặt được viên Ma Châu thứ bảy.
Sau khi nghe Từ Thanh Phàm giải thích, Hứa Tú Dung vẻ mặt lóe lên sự khâm phục, hạ giọng nói.
- Đa tạ Từ sư huynh chỉ giáo.
- Hứa sư muội khách khí rồi.
Từ Thanh Phàm vừa cười vừa nói.
Mà Lữ Tử Thanh ở bên cạnh vốn dĩ vừa cười vừa lắng nghe Từ Thanh Phàm giải thích, nhưng khi hắn thấy ánh mắt khâm phục của Hứa Tú Dung nhìn Từ Thanh Phàm, thì nụ cười cũng trở nên sượng sùng cứng ngắc.
Quyển 2: Thân Phản Trần Thế Trảm Tục Duyên
Chương 16: Quyết định
Dịch: Ái Biệt Ly
Biên: honeykiss
Nguồn: TTV
Sau khi thuật rõ chuyện Cửu Ma Châu với Hứa Tú Dung, Từ Thanh Phàm khom người chắp tay nói với Bảo Uy lão giả:
- Những điều mà vãn bối nói có lẽ có nhiều chỗ thiếu sót, vẫn xin tiền bối chỉ điểm thêm.
Về phần ánh mắt sùng bái của Hứa Tú Dung, lại bị Từ Thanh Phàm vô ý bỏ qua.
Nghe những lời giải thích của Từ Thanh Phàm, vẻ tán thưởng trong ánh mắt của Bảo Uy lão giả càng thêm mãnh liệt, gật đầu khen ngợi:
- Ngươi nói rất đầy đủ, ngay cả ta cũng biết không nhiều hơn ngươi. Lục sư huynh có người kế tục rồi.
- Tiền bối đã quá khen .
Từ Thanh Phàm khiêm tốn nói.
- Sư bá, nếu chúng ta đã biết dị biến ở Nam Hoang là do Cửu Ma Châu gây ra, chúng ra có nên về trung thổ báo lại cho sư môn ngay không?
Lữ Tử Thanh ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
Bảo Uy lão giả hơi trầm ngâm một chút, sau đó mới từ từ nói:
- Cửu Ma Châu xuất hiện ở nhân gian quả thật là một chuyện hệ trọng, nhưng mục đích chúng ta đến đây chủ yếu là tìm kiếm tung tích của năm người đệ tử bị mất tích. Theo ta thấy, chúng ta vẫn là nên do xét Nam Hoang một đoạn thời gian, một là tiếp tục tìm tung tích của những sư đệ mất tích, hai là tìm hiểu nhiều hơn tình hình dị biến của Nam Hoang. Dù sao Cửu Ma Châu xuất thế chỉ là chúng ta dự đoán mà thôi. Nhưng điều ta lo sợ nhất là những sư đệ của các ngươi đã…
Nói tới đây, Bảo Uy lão giả liền dừng lại, không nói tiếp nữa.
Nghe xong, vẻ mặt của đám người Lữ Tử Thanh đều lộ ra sự trầm mặc, trong ánh mắt của Hứa Tú Dung càng hiện lên sự thương tiếc. Mặc dù lời của Bảo Uy lão giả chỉ có một nửa, nhưng mọi người đều đã hiểu rõ ý tứ của lão. Lấy thực lực của những yêu thú biến dị của Nam Hoang với đám dã thú biến dị vô cùng vô tận này, năm đệ tử của Thanh Hư Môn trước đó đến đây tiến hành thí luyện bây giờ chắc đã lành ít dữ nhiều rồi. Những dự đoán không tốt này mọi người đều không muốn nói rõ ra trước khi được chứng thực mà thôi.
- Đệ tử cung kính nghe theo sư bá.
Bốn người Lữ Tử Thanh mặc dù thần sắc ảm đạm, nhưng vẫn khom người cùng lên tiếng đáp ứng.
Sau khi nghe được đám người Lữ Tử Thanh đáp ứng, Bảo Uy lão giả hơi gật đầu, lại hướng về phía Từ Thanh Phàm hỏi:
- Từ điệt, tiếp theo ngươi dự định đi đâu?
Từ Thanh Phàm sau khi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vãn bối ở Nam Hoang còn có chút trần duyên chưa dứt, lần này đến đây chính là muốn giải quyết chuyện đó. Sau này cũng an tâm tu luyện ở trong sơn môn. Nhưng Nam Hoang dị biến như vậy, vãn bối không thể chỉ lo lấy thân mình, hơn nữa Cửu Ma Châu xuất thế dù sao cũng là chuyện lớn của giới tu tiên. Cho nên vãn bối quyết định trong đoạn thời gian này cùng đi tìm hiểu tình hình cụ thể của Nam Hoang cùng với tiền bối và mấy vị sư huynh sư muội. Cũng để sau này lúc trở về sư môn có thể có cái gì đó để nói lại với các trưởng bối.
- Thế điệt quả thật là một người hiểu chuyện.
Bảo Uy lão giả khen ngợi, lúc nói vẻ mặt lại lóe lên sự tán thưởng.
- Tiền Bối quá khen.
Từ Thanh Phàm có chút xấu hổ nói.
Kỳ thật, Từ Thanh Phàm quyết định đi cùng đám người Bảo Uy lão giả, trong đó tất nhiên là muốn do xét tình hình dị biến của Nam Hoang để về báo lại với sư môn. Hơn nữa đối mặt với nguy cơ trước việc Cửu Ma Châu xuất thế có thể ảnh hưởng đến cả Tu tiên giới, Từ Thanh Phàm cũng muốn góp một phần sức lực của mình. Nhưng ngoài những thứ đó ra, kỳ thực Từ Thanh Phàm cũng có chút tư tâm. Hắn biết bây giờ cả Nam Hoang nơi nào cũng đầy rẫy nguy cơ, sự tình so với trước đây thay đổi rất nhiều. Một mình hắn hành động quá nguy hiểm. Nếu đi với đám người Bảo Uy lão giả, đặc biệt trong đó còn có một đại cao thủ tu vi Kết Đan kỳ, sự an toàn của bản thân tất nhiên là rất cao. Nếu không, chẳng may Từ Thanh Phàm gặp lại đàn thú biến dị đó như vừa rồi, một mình hắn có thể đối phó được hay không còn chưa biết được
- Nhưng đối với quyết định của tiền bối, vãn bối có chút dị nghị.
Sau một lát khiêm tốn, Từ Thanh Phàm lại đột nhiên nói.
Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, đám người Lữ Tử Thanh hết sức kinh ngạc, phải biết rằng Bảo Uy ở Thanh Hư Môn là một người nổi tiếng hoành hành ngang ngược. Đối với vãn bối trong môn phái hết sức nghiêm khắc. Trừ một số người như Hứa Tú Dung được sự sủng ái, những đệ tử khác rất ít nhìn vào mặt, càng nói chi đến chuyện đệ tử vãn bối trong môn phái dám nghi ngờ với quyết định của hắn. Lại càng không nói đến chuyện vãn bối phái khác dám nghi ngờ.
Ngay khi đám người Lữ Tử Thanh cho rằng Bảo Uy sẽ giận dữ, Bảo Uy lão giả lại chỉ kinh ngạc hỏi lại:
- Từ thế điệt có kiến nghị gì sao?
Thấy Bảo Uy lão giả lúc hỏi với vẻ mặt hòa nhã, mọi người trong Thanh Hư Môn bất giác trừng mắt há miệng, đối với phản ứng của lão vừa kinh ngạc vừa khó hiểu. Nhưng bọn họ không biết rằng, con người này mặc dù đối với vãn bối môn hạ hết sức nghiêm khắc, nhưng đối với những đệ tử môn phái khác vẫn tương đối khách khí. Đặc biệt đối với Từ Thanh Phàm, là đệ tử của cố nhân, hơn nữa còn lưu lại ấn tượng tốt với hắn, nên cách đối xử là hoàn toàn khác nhau.
- Ý của vãn bối là, kỳ thực chúng ta hoàn toàn có thể chia làm hai đường. Tiền bối mang theo đám người vãn bối tìm hiểu tình hình dị biến ở Nam Hoang, lại để cho Hứa sư muội quay về trung thổ báo lại chuyện này cho các đại môn phái. Dù sao Nam Hoang bất luận xuất hiện Tu ma giả hay là Cửu Ma Châu xuất thế đều là một việc hết sức trọng đại, vẫn nên sớm báo cho các tiền bối ở trung thổ biết được mới thỏa đáng.
Những lời này của Từ Thanh Phàm thực chất còn có một dụng ý khác. Hứa Tú Dung này mặc dù thực lực không tồi, đã có tu vi Tích Cốc Hậu Kỳ, nhưng tinh cách quá mềm yếu. Nàng cùng người khác xông vào nơi đầy rẫy nguy hiểm như Nam Hoang này, không những không giúp đỡ được mọi người mà còn là gánh nặng, làm cho mọi người phải phân tâm chiếu cố. Vì thế nên để cho nàng đi trung thổ báo tin để rời khỏi đây mới là tốt nhất.
- Đệ tử đồng ý với cách nghĩ của Từ sư huynh. Chia binh hai đường vừa có thể dò xét dị biến của Nam Hoang, vừa báo tin được cho các môn phái, hai chuyện này đều không thể chậm trễ.
Trong chớp mắt Lữ Tử Thanh đã hiểu rõ cách nghĩ của Từ Thanh Phàm. Vừa rồi vì việc hắn đã không bảo vệ tốt Hứa Tú Dung mà sinh ra áy náy xấu hổ, bây giờ tất nhiên là hi vọng Hứa Tú Dung rời khỏi nơi nguy hiểm này càng xa càng tốt.
Thấy bộ dạng như vậy của Lữ Tử Thanh, Thượng Niên Nghiêu và Hầu Vạn Quân đều hiểu rõ ý tứ của Từ Thanh Phàm, cũng đều đứng bên cạnh gật đầu đồng ý.
- Đệ tử đồng ý với cách nghĩ của Từ sư huynh. Chia binh hai đường vừa có thể dò xét dị biến của Nam Hoang, vừa báo tin được cho các môn phái, hai chuyện này đều không thể chậm trễ.
Trong chớp mắt Lữ Tử Thanh đã hiểu rõ cách nghĩ của Từ Thanh Phàm. Vừa rồi vì việc hắn đã không bảo vệ tốt Hứa Tú Dung mà sinh ra áy náy xấu hổ, bây giờ tất nhiên là hi vọng Hứa Tú Dung rời khỏi nơi nguy hiểm này càng xa càng tốt.
Thấy bộ dạng như vậy của Lữ Tử Thanh, Thượng Niên Nghiêu và Hầu Vạn Quân đều hiểu rõ ý tứ của Từ Thanh Phàm, cũng đều đứng bên cạnh gật đầu đồng ý.
Thấy mọi người thống nhất ý kiến, ngược lại Bảo Uy lão giả bắt đầu do dự. Ý kiến của Từ Thanh Phàm hắn cũng hiểu, tất nhiên biết với tính cách của Hứa Tú Dung không thích hợp với hoàn cảnh nguy hiểm ở Nam Hoang này. Nhưng đồng thời hắn cũng không yên tâm để Hứa Tú Dung một mình chạy vạn dặm trở về Thanh Hư Môn báo tin. Phải biết rằng Hứa Tú Dung trước đây còn chưa bao giờ một mình rời khỏi Thanh Hư Môn. Để Hứa Tú Dung một mình trở về báo tin, trước nay nàng chưa từng một mình rời khỏi sơn môn, vì thế có thể tìm được con đường chính xác trở về Thanh Hư Môn hay không còn không nói trước được, như thế sẽ xuất hiện chuyện gì không hay ngoài ý muốn. Bảo Uy là người tận mắt chăm sóc Hứa Tú Dung trưởng thành, trong lòng vẫn xem nàng như cháu ruột của mình vì thế hết sức cưng chiều. Thực sự hắn không đánh lòng để Hứa Tú Dung chịu nguy hiểm gì.
- Bảo Uy sư thúc, đệ tử cảm thấy để một mình đệ tử về báo tin không có ý nghĩa.
Ngay lúc Bảo Uy lão giả do dự không quyết, Hứa Tú Dung vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng phản đối. Mặc dù tính cách của nàng nhu nhược do dự, nhưng không ngốc. Có thể còn trẻ thế này mà đã tu luyện đến Tích Cốc Hậu Kỳ, nàng ít nhất có thể nói là người thông minh sáng suốt. Chỉ là bình thường tính cách quá mềm yếu, cho nên không thể hiện sự sáng suốt mà thôi. Mọi người thống nhất việc nàng trở về Thanh Hư Môn báo tin, là vì nguyên nhân gì trong lòng nàng hoàn toàn hiểu rõ. Vốn dĩ lấy tính cách của nàng, quyết định mà mọi người thống nhất nàng trong lòng không thích cũng không phản đối. Nhưng tình hình hôm nay lại hoàn toàn khác, không biết vì sao trong lòng nàng hết sức không thích bị Từ Thanh Phàm xem thường. Cho nên khi nhìn thấy mọi người đều nhất trí để nàng về sư môn báo tin đã lên tiếng phản đối
- Ồ? Vì sao lại không có ý nghĩa?
Thấy Hứa Tú Dung biểu hiện sự phản đối, Bảo Uy lão giả có chút kinh ngạc hỏi.
Thấy mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc và không hiểu nhìn mình, Hứa Tú Dung cảm thấy hơi đỏ mặt, nhưng vẫn điều chỉnh cảm xúc, suy nghĩ kỹ rồi nói.
- Lần này mặc dù sư thúc muốn dò xét tình hình dị biến của Nam Hoang, nhưng nghĩ lại thì không thể tốn nhiều thời gian đúng không?
Bảo Uy gật đầu nói:
- Dù sao dị biến của Nam Hoang cũng là chuyện lớn, không thể kéo dài được. Ta quyết định sau bảy ngày dù có tìm được đệ tử thất lạc hay không, cũng bất luận có dò xét được tình hình dị biến của Nam Hoang hay không, đều phải trở về trung thổ công bố tin tức này cho các phái để thương lượng đối sách.
Sau khi nghe Bảo Uy nói vậy, Hứa Tú Dung lại nói tiếp:
- Đệ tử mặc dù cũng có phi hành pháp khí. Nhưng công lực hơi thấp, muốn trở về sơn môn ít nhất phải mất hơn mười ngày. Mà sư thúc người nói sau bảy ngày mới trở về sơn môn, nhưng đạo pháp của người thông huyền, ngay cả là mang theo mấy người chúng ta cũng chỉ cần hai ngày đêm là có thể về đến. Như thế, sư thúc và mọi người ngược lại sẽ về sơn môn trước đệ tử, thế thì bây giờ về sơn môn báo tin có tác dụng gì đâu?
Vừa nói, Hứa Tú Dung còn lén lút liếc Từ Thanh Phàm một cái. Nhìn thấy vẻ mặt của Từ Thanh Phàm sau khi nghe được những lời của mình liền tỏ ra kinh dị, trong lòng nàng bất giác cảm thấy đắc ý và mừng thầm.
Nghe được những lời của Hứa Tú Dung, Bảo Uy lão giả hơi ngạc nhiên. Không ngờ Hứa Tú Dung vẫn luôn thẹn thùng nhu nhược vẫn có những suy nghĩ sáng suốt lanh lợi như vậy. Trong lòng hắn đích thức không muồn Hứa Tú Dung rời khỏi bên cạnh mình, hơn nữa cũng cảm thấy Nam Hoang mặc dù nguy hiểm, những lấy thực lực của mình bảo vệ Hứa Tú Dung chắc không xảy ra chuyện gì, ít nhất an toàn hơn nhiều so với việc để nàng một mình trở về Thanh Hư Môn. Vì thế gật đầu nói.
- Nếu đã như vậy, thế thì Dung nhi đi cùng mọi người đi.
Thấy ý kiến của mình bị Bảo Uy lão giả từ chối, Từ Thanh Phàm muốn bật cười, cũng không để ý, thầm lắc đầu trong lòng. Kỳ thật, Hứa Tú Dung này vừa rồi trong lời nói đã lén lút thay đổi ý của Từ Thanh Phàm. Ý của hắn là để cho Hứa Tú Dung trở về trung thổ báo tin, mà trong lời nói của Hứa Tú Dung lại biến thành về Thanh Hư Môn báo tin. Phải biết rằng, mặc dù lấy công lực của Hứa Tú Dung từ đây trở về Thanh Hư Môn cần phải mất hơn mười ngày, nhưng nếu đi đến Khổ Tu Cốc một trong Lục Đại Thánh Địa chỉ cần hai ngày là có thể tới rồi. Đến lúc đó các tiền bối của Khổ Tu Cốc tất nhiên sẽ có biện pháp trong thời gian ngắn nhất thông báo cho cả giới tu tiên biết được tin tức dị biến của Nam Hoang.
Nhưng Từ Thanh Phàm có thể nghĩ đến, lấy lịch duyệt của Bảo Uy lão giả tất nhiên không thể không hiểu. Mà thấy lão đồng ý Hứa Tú Dung đi cùng mọi người, Từ Thanh Phàm biết Bảo Uy lão giả đã quyết tâm, cũng không phản bác nữa. Chỉ là trong lòng âm thầm cảm thấy Bảo Uy quá cưng chiều Hứa Tú Dung, so với sự nghiêm khắc đối với đám người Lữ Tử Thanh thì hoàn toàn trái ngược. Như thế, đối với sự phát triển trong tương lao của Hứa Tú Dung ngược lại sẽ vô cùng bất lợi. Phải biết rằng Tu tiên thực chất là quá trình tu tâm, không có một tâm cảnh kiên định làm thế nào có thể kiên trì suốt con đường tu tiên rộng thênh thang chứ? Nhưng là người ngoài như Từ Thanh Phàm, hắn cũng không muốn nói gì nhiều, chỉ có thể im lặng mà thôi
Mà lúc Hứa Tú Dung còn đang đắc ý và mừng thầm vì lần đầu tiên tâm cơ mình chiến thắng cũng không biết rằng, điểm tâm tư nhỏ này của nàng đã bị Bảo Uy lão giả và Từ Thanh Phàm nhìn thấu rồi. Bởi vì các nguyên nhân khác nhau đều không có nói toạc ra mà thôi.
Mặc dù Lữ Tử Thanh vẫn vậy, không hi vọng Hứa Tú Dung tham gia mạo hiểm lần này. Nhưng nếu Bảo Uy lão giả đã có quyết định, hắn cũng không dám phản bác. Từ Thanh Phàm được Bảo Uy lão giả hết sức hân thưởng, hơn nữa lại là đệ tử của cố nhân. Còn Hứa Tú Dung lại là người được sủng ái, bọn họ dám phản bác lời nói của lão, chứ Lữ Tử Thanh lại không dám. Vì thế chỉ hỏi.
- Nhưng mà sư bá, Nam Hoang được gọi là Thập Đại Vạn Sơn, vô cùng vô tận, chúng ta nên bắt đầu tìm từ đâu đây?
Nghe Lữ Tử Thanh nói vậy, Bảo Uy lão giả cũng bất giác trầm ngâm.
Từ Thanh Phàm sau khi suy nghĩ một chút liền nói.
- Hay là chúng ta đi về phía Tây Nam tìm kiếm đi.
- Ồ? Vì sao lại nói vậy?
Bảo Uy kỳ quái hỏi.
- Vãn bối đến Nam Hoang sớm hơn tiền bối mấy ngày, đối với địa hình bây giờ của Nam Hoang tương đối hiểu rõ. Trải qua mấy ngày đi lại ở Nam Hoang quan sát, phát hiện vùng phụ cận Tây Nam của Nam Hoang, các loại dã thú biến dị và phân bố thực vật hết sức dày đặc. Cho nên vãn bối cả gan đoán rằng, người đoạt được Ma Châu đó hẳn là ở vùng Tây Nam Nam Hoang tác quái.
Từ Thanh Phàm mặc dù đới với phát đoán của mình tương đối tự tin, nhưng vẻ mặt không tỏ ra chút nào kiêu ngạo, vẫn khiêm tốn như cũ.
Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, Bảo Uy lão giả sau khi trầm tư một chút, vung tay lên, quả quyết nói:
- Thế cũng được, chúng ta bắt đầu tìm kiếm từ hướng Tây Nam .
Nói xong, Bảo Uy cũng không dám chậm trễ thời gian. Dưới chân xuất ra một đám mây, dẫn đầu đoàn bay về phía của Nam Hoang. Sau khi mọi người đều ngự sử pháp khí của mình đuổi theo Bảo Uy rời khỏi, mặt đất Nam Hoang lại một lần nữa trở lại vẻ tĩnh lặng như thường ngày. Ngọn gió bi thương thổi phần phật, mặt trời lặn về phía Tây, trên mặt đất chỉ còn những xác chết yên lặng như thuật lại nơi đây từng có chuyện xảy ra.
Quyển 2: Thân Phản Trần Thế Trảm Tục Duyên
Chương 17: Man trại
Dịch & Biên: constant idiot
Nguồn: TTV
Ba ngày sau.
Ban đêm, một màu đen bao phủ lên Nam Hoang. Vô số đám mây che khuất ánh trăng, khiến cho màu đen ấy càng thêm vẻ thần bí.
Từ Thanh Phàm lẳng lặng đứng trên dải mây màu xanh giữa không trung. Phía trước có tới mấy trăm Ưng Điêu dị biến đang ào ào bay về phía hắn. Màu đen của thân thể chúng hoàn toàn dung nhập vào cảnh đêm mờ mịt của Nam Hoang, chỉ có thể nghe thấy tiếng xé gió từ xa đang tới gần. Dưới mặt đất, vô số tiếng thú hống liên tiếp vang lên, vang vọng cả đất trời.
Đối mặt với thế công của Ưng Điêu dị biến, Từ Thanh Phàm vẫn không đổi sắc, chỉ đứng yên lặng như đang đợi điều gì. Rốt cuộc, khi chúng chỉ còn cách chỗ hắn mười trượng, Từ Thanh Phàm đột nhiên từ tĩnh chuyển sang động, cả hai tay, mỗi bên xuất ra mấy trăm khối “Lục Lăng Hoa”, bắn về phía Ưng Điêu đang xông tới. Sau khi chúng cùng “Lục Lăng Hoa” va chạm, những tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, một màn sương mù dày đặc bao trùm cách nơi Từ Thanh Phàm đứng mười trượng. Mặc dù ở trên cao, gió vùng Nam Hoang vô cùng mạnh nhưng vẫn không thể thổi tan đám sương mù đó.
“Lục Lăng Hoa” phát nổ khiến thân hình của hơn mười Ưng Điêu biến dị đi đầu bị nổ tung, huyết nhục bay tứ tung. Những cánh hoa không còn nguyên vẹn, những sợi lông màu đen cùng với huyết nhục rơi xuống, làm cho bọn dã thú dưới mặt đất bị một trận rối loạn. Sau lần ngăn cản của “Lục Lăng Hoa”, thế công của Ưng Điêu biến dị không khỏi bị kiềm hãm, càng khiến thế trận trở nên hỗn loạn hơn. Tiếp đó, sương mù ẩn chứa bên trong Lục Lăng Hoa bắt đầu tràn ngập cả bầu trời. Những Ưng Điều biến dị ở giữa nơi đó, tâm thần đều bị mê mẩn, không thể khống chế đôi cánh, liền lần lượt rơi xuống đất. Con nào nhanh nhất cũng chỉ tới cách Từ Thanh Phàm ba trượng, nhưng không tạo ra bất cứ uy hiếp nào đến hắn.
Sau khi giải quyết đám phi cầm biến dị trên trời, Từ Thanh Phàm không dừng lại, mười ngón tay tiếp tục bắn ra vô số “Lục Lăng Hoa”, theo hướng gió bay xuống phía dưới đất. Trong đêm tại Nam Hoang, nhất thời nổi lên một màn hoa vũ diễm lệ, xao động lòng người.
“Lục Lăng Hoa” rơi xuống đất, những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, đám dị thú ngập tràn trên mặt đất phát ra những tiếng rống đau đớn phẫn nộ, rung chuyển cả trời đất. Nhưng theo làn sương tan dần, những tiếng hí rống dần trở thành những thanh âm thê lương tuyệt vọng, khiến cảnh đêm nơi Nam Hoang hoang vu càng thêm vẻ bi thương.
Nhưng thần sắc Từ Thanh Phàm vẫn không đổi, đây là lần thứ năm hắn làm chuyện này trong ba ngày gần đây. Tâm lý khủng hoảng khi liên tiếp giết chết vô số tính mạng đã trở nên quen thuộc. Nhưng trong lòng hắn lại không ngừng an ủi chính mình, rằng những tính mạng đó chỉ là vài dã thú đã mất đi thần trí mà thôi, nếu có giữ lại thì chúng sẽ càng gây thêm nhiều tai họa cho con người, không thể nhân từ được. Nghĩ vậy, Từ Thanh Phàm từ các ngón tay lại xuất ra vô số “Liệt Viêm Hoa”, theo gió bay xuống, nhờ đó mà hóa thành một trận mưa lửa rơi xuống phía dưới. Nhất thời, mặt đất Nam Hoang dưới chân Từ Thanh Phàm biến thành biển lửa, chiếu đỏ cả một vùng trời u ám. Bọn dị thú bị mê mẩn trong đám sương mù, mặc dù ở trong biển lửa, nhưng cũng không còn lực mà hí rống nữa.
Làm xong tất cả, Từ Thanh Phàm không hề nhìn xuống phía dưới mà ngự sử “Tam Trượng Thanh Lăng” bay nhanh về hướng Tây Nam.
Đã là ngày thứ ba kể từ khi Từ Thanh Phàm đi theo đám người Bảo Uy lão giả thăm dò tại Nam Hoang. Trong ba ngày này, đám người đã tiến sâu mấy nghìn dặm về phía Tây Nam. Theo những gì Từ Thanh Phàm thấy, càng đi về phía này, thì càng gặp nhiều dã thú biến dị và thực vật biến dị hơn. Chỉ trong ba ngày bọn họ đã gặp bốn đợt công kích từ đám thú biến dị. Nhưng điều kì quái là, mấy loại yêu thú biến dị cấp thấp đã gặp lần trước, giờ lại không hề xuất hiện. Thậm chí cả yêu thú bình thường cũng không thấy con nào. Về phần “Cửu Ma Châu” thì vẫn chưa có manh mối, khiến Từ Thanh Phàm không khỏi hoài nghi, rốt cuộc mình có phán đoán sai lầm không.
Vùng Nam Hoang vô cùng rộng lớn, Bảo Uy lão giả lúc đó bất đắc dĩ quyết định chia mọi người làm bốn nhóm. Từ Thanh Phàm, Lữ Tử Thanh, hòa thượng Niên Nghiêu, là ba người đã đạt tới Linh Tịch kì, mỗi người một hướng, còn Bảo Uy lão giả dẫn theo Hứa Tú Dung cùng Hầu Vạn Quân đi về phía Tây Nam tìm kiếm. Nếu có nguy hiểm hay phát hiện điều gì dị thường thì dùng pháp khí lãi đã phát cho mỗi người để truyền tin cho nhau.
Nhưng cả một ngày trôi qua mà mọi người vẫn không phát hiện được gì.
- Chẳng lẽ ta đã đoán sai ? Nhưng tình trạng biến dị kiểu này đúng là càng đi về phía nam thì càng dày đặc mà.
Từ Thanh Phàm đưa thần thức xuống phía dưới mặt đất tìm kiếm, thầm nghĩ :
- Nếu tiếp tục đi thì phải tiến nhập Nam Hoang. Không lẽ thân thể sở hữu “Cửu Ma Châu” lại nằm sâu trong Nam Hoang?
Ý nghĩ vừa xuất hiện đã bị Từ Thanh Phàm lắc đầu bác bỏ. Ma Châu mặc dù có thể ma hóa phàm nhân, phàm thú, thậm chí cả yêu thú đê cấp, vô cùng huyền diệu. Nhưng ở sâu bên trong Nam Hoang, khắp nơi đều có yêu thú nhân giai, còn yêu thú địa giai và thậm chí cả thiên giai cũng thường xuyên xuất hiện. Gặp phải những yêu thú có thực lực mạnh mẽ đó thì cho dù là tu tiên giả Kim Đan kỳ cũng không dám chắc có thể bình yên trở ra. Mà người có được Ma Châu tuy có thể khống chế đám yêu thú đê cấp bị mình ma hóa, nhưng khi đối mặt với những yêu thú có giai vị cao cấp cũng không thể chống đỡ được.
Trong khi Từ Thanh Phàm còn đang thấy kì quái, khối lệnh bài hình ngọn lửa đột nhiên tỏa ra hồng quang chói mắt, tiếp đo hóa thành một đạo hồng mang, thoát khỏi sự khống chế của Từ Thanh Phàm, bay nhanh về phía xa.
Thấy lệnh bài có dị biến, Từ Thanh Phàm hơi sửng sốt, cũng ngự sử “Tam Trượng Thanh Lăng” nhanh chóng bay theo lệnh bài.
Cái lệnh bài này chính là pháp khí mà Bảo Uy đưa cho Từ Thanh Phàm, có tên “Hỏa Đồ Đằng”, là một trong những pháp khí địa giai cao cấp. Lệnh bài gồm sáu mặt, một chính và năm phụ, có thể nhanh chóng triệu tập sự giúp đỡ của đồng bạn, thậm chí còn có thể thông qua pháp khí này cảm nhận tình huống của người khác, vô cùng huyền diệu.
- Chẳng lẽ có người gặp nạn? Hay ai đó đã tìm được đầu mối gì rồi?
Từ Thanh Phàm bay theo lệnh bài về phía xa, thầm nghĩ.
Qua chừng hai nén hương, lệnh bài đột nhiên mất đi quang hoa, rơi xuống sau một gò núi ở phía xa xa. Từ Thanh Phàm không chút do dự, ngự sử “Tam Trượng Thanh Lăng” chầm chậm hạ xuống phía sau gò núi.
Vừa chạm đất liền thấy Bảo Uy lão giả đem “Hỏa Đồ Đằng” thu vào trong tay áo, còn bốn người Lữ Tử Thanh đã đứng yên ở bên cạnh, rõ ràng Tử Thanh Phàm là người tới cuối cùng. Thấy mọi người bình yên vô sự, Từ Thanh Phàm liền yên tâm, đồng thời hắn cũng biết hẳn có người đã phát hiện ra đầu mối dị biến của Nam Hoang.
- Tiền bối thứ tội, vãn bối đến chậm.
Sau khi xuống đất, Từ Thanh Phàm liền chắp tay tiến lên trước nói.
- Không có gì, ngươi cách xa nơi này nhất, đến trễ là chuyện bình thường, hơn nữa cũng không trễ bao lâu.
Bảo Uy lão giả khoát tay nói.
Thấy Bảo Uy lão giả không trách tội mình, Từ Thanh Phàm lại hỏi:
- Xin hỏi, tiền bối triệu tập mọi người đến là có chuyện gì? Đã phát hiện được đầu mối gì sao?
Bảo Uy lão giả hơi gật gật đầu, nói:
- Các ngươi đi theo ta.
Vừa nói, dưới chân lão xuất hiện một đám mây lớn, nâng đám người Từ Thanh Phàm chầm chậm bay lên đỉnh gò núi, rồi chỉ về phía tây nam:
- Các ngươi nhìn nơi đó xem.
Đám người Từ Thanh Phàm nhìn theo hướng tay chỉ của Bảo Uy lão giả, thấy trong màn đêm tối đen của Nam Hoang, phía tây nam lại lóe lên một chút ánh sáng hơi khác thường. Nhưng bởi khoảng cách quá xa, không nhìn rõ được đấy là cái gì, nên đám người Từ Thanh Phàm liền cùng thi triển “Thiên Nhãn Thuật”, cảnh tượng ở phương xa rốt cuộc cũng hiện lên rõ ràng.
Bên ngoài hơn mười dặm, một sơn trại được làm toàn bằng hắc mộc kỳ dị nhô lên cao gần mười trượng, chiếm cả mười dặm xung quanh. Trong vẻ tráng lệ đó, tỏa ra sự nguy hiểm lẫn quỷ dị. Theo hướng đi đến của người trong sơn trại, có vẻ dân cư cũng rất nhiều. Thỉnh thoảng lại có một người cao gần trượng, da ngăm đen, trên trán có hình đồ đằng ngọn lửa xanh đi đi lại lại, đúng là cùng dạng với người thần bí mà Từ Thanh Phàm từng thấy!! Bên ngoài sơn trại lại có nhiều người hơn, cưỡi yêu thú đê cấp biến dị chạy quanh sơn trại cảnh giới, tính ra cũng đến ngàn người.
Ánh sáng thấy được chính là do những người này cầm đuốc phát ra.
- Những người đó có phải là thần bí nhân mà thế điệt đã từng thấy không?
Bào Uy lão giả hỏi.
Từ Thanh Phàm gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Bề ngoài rất giống.
Thần sắc Từ Thanh Phàm khi nói chuyện nghiêm trọng hắn lên, hắn không nghĩ địch nhân lại cường đại như vậy. Không nói đến thực lực của những người thần bí này thế nào, chỉ riêng đám yêu thú biến dị đê cấp này cũng đã hơn những tu tiên giả Tích Cốc hậu kỳ bình thường rồi.
- Người mà lần trước lão phu đuổi theo cũng tương tự thế này. Xem ra bọn họ đều bị “Cửu Ma Châu” ma hóa rồi.
Sắc mặt Bảo Uy lão giả cũng trầm trọng, lần này người nắm giữ Ma Châu thực lực quả rất mạnh,cho dù tu vi Kim Đan Kỳ như lão cũng không dám nói có thể ứng phó được.
Đột nhiên, Từ Thanh Phàm phát hiện bên ngoài cửa trại có vô số mộc trụ đồ đằng, mỗi khối đồ đằng khắc họa một hình tượng cổ quái khác nhau. Trong đó có một đồ đằng cao lớn, đôi mắt được khắc trên đó tỏa ra ánh sáng xanh yếu ớt, trông vô cùng quỷ dị. Mà đồ đằng này không chỉ cao lớn hơn những đồ đằng khác rất nhiều, mà trên thân hình đầy vết đao chém, không chỗ nào ko bị phá hư, lại còn có cả máu. Vốn nó được làm bằng hắc mộc, giờ vì được tưới máu nhiều mà biến thành màu đỏ sậm.
- Man tộc!! Bọn họ là Man tộc!!
Sau khi nhìn thấy đồ đằng đó, Từ Thanh Phàm chậm rãi nói.
- Những người này là man tộc sao? Thế điệt nhìn từ đâu mà biết?
Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, Bảo Uy thấy kì quái hỏi.
- Từ những mộc trụ đồ đằng trước cửa trại kia.
Từ Thanh Phàm nói.
Tiếp đấy, Từ Thanh Phàm đem chuyện man tộc kể lại cho mọi người.
So với người Từ gia trại vì không chịu nổi áp bức của triều đình nên mới bất đắc dĩ đến vùng Nam Hoang, thì Man tộc là người sinh ra và lớn lên tại Nam Hoang. Do sinh trưởng trong hoàn cảnh nhiều hiểm nguy nên người Man tộc bản tính rất hung dữ, giết người vô cùng tàn nhẫn. Kì thật cái tên “Man Tộc” chỉ là tên gọi chung cho những chủng tộc sinh ra và lớn lên ở Nam Hoang. Trên thực tế, trong nội bộ Man tộc chia ra thành rất nhiều tộc quần nhỏ, những tộc quần này luôn bất đồng, cả ngày tranh đấu không ngừng.
Đáng tiếc người Man tộc mặc dù thân thể cùng lực chiến đấu vô cùng cường đại, nhưng chỉ là một tộc chưa được khai hóa, hơn nữa trong nội bộ lại không ngừng đấu đá lẫn nhau. Khi những người như tổ tiên Từ Thanh Phàm từ trung thổ di cư đến ngày càng nhiều, cùng Man tộc xảy ra tranh đấu kịch liệt giành nơi sinh sống, cuối cùng Man tộc địch không lại, bất đắc dĩ phải chạy vào sâu trong Nam Hoang đầy hiểm ác.
Tung tích xuất hiện của Man tộc ngày càng ít, nên Từ Thanh Phàm lại tưởng man tộc đã bị tiêu vong ở sâu trong Nam Hoang. Không ngờ lại gặp nhiều người Man tộc ở đây.
Mà ngoài mộc trụ đồ đằng, các tộc quần trong Man tộc đều có các tín ngưỡng và ký hiệu thần linh riêng, khi một tộc quần tiêu diệt một tộc quần khác, thì sẽ đem đồ đằng về sơn trại, chém phá trên đồ đằng đó, chôn ở trước cửa trại, rồi tưới máu tươi lên, để thể hiện sự cường đại của mình. Hơn nữa, người Man tộc tin làm như vậy sẽ gia tăng lực lượng cho vị thần linh mà mình tôn thờ. Trước cửa trại càng nhiều đồ đằng, thì càng chứng tỏ tộc quần mình mạnh. Mà man tộc trước mặt này, đồ đằng trước cửa nhiều vô kể, không lẽ tộc quần này đã tiêu diệt toàn bộ các tộc quần man tộc trên Nam Hoang rồi sao?
Khi Từ Thanh Phàm kể lại chuyện Man tộc xong, mọi người liền hiểu ra, Bảo Uy lão giả lại càng khen ngợi:
- Thế chất kiến văn thật rộng rãi. Mấy thứ này ngay cả ta cũng không biết.
- Tiền bối quá khen, việc này tại Tu tiên giới cũng ít người biết, người không biết cũng là chuyện thường thôi. Mà vãn bối vì từ nhỏ đã sinh sống tại Nam Hoang, nên những việc này mới biết chút ít.
Từ Thanh Phàm thản nhiên cười nói.
Nghe Từ Thanh Phàm nói, mọi người liền thấy kinh dị. Cái ấn tượng những người ở Nam Hoang ngang tàng bạo ngược, không có kiến thức đã ăn sâu vào trong lòng tất cả. Nhưng nhìn khí chất nho nhã điềm đạm của Từ Thanh Phàm như vậy, có chỗ nào giống người đã sinh trưởng từ nhỏ tại Nam Hoang chứ?