Quyển I: Ngẫu Đắc Tiên Duyên Thủy Giác Hàn
Chương 10: Tích Cốc
Dịch: Ái Biệt Ly
Nguồn: TTV
Cứ như vậy Từ Thanh Phàm đã quen Kim Thanh Hàn.
Qua đêm nay Từ Thanh Phàm bởi vì phát hiện hậu sơn chỗ này tràn đầy Mộc Ất Linh Khí, hơn nữa cảnh vật tươi đẹp, không khí trong lành, vả lại rất yên tĩnh, cho nên vào buổi tối mỗi ngày đều luyện công mấy canh giờ.
Mặc dù hiện tại Từ Thanh Phàm còn đang ở giai đoạn Luyện Khí kỳ, nên không có cách nào để mỗi giờ mỗi khắc hấp thu Mộc ất chi khí trong thiên địa để nuôi dưỡng thân thể được, nhưng dưới hoàn cảnh tu luyện như thế này trợ giúp hắn làm tăng thêm sự tương hợp của Mộc ất linh khí, đối với việc vận chuyển Mộc ất linh khí có chỗ rất tốt
Mà từ sau khi Từ Thanh Phàm cứu Kim Thanh Hàn lần trước, Kim Thanh Hàn cũng thường xuyên tới nơi này luyện tập đạo thuật. Hai người, một ngồi xuống tu luyện, một luyện tập đạo thuật, trong lúc đó rất ít nói chuyện, nhưng coi như sống chung hòa thuận.
Từ Thanh Phàm biết với tính cách cao ngạo của Kim Thanh Hàn, đồng ý mỗi ngày cùng tới nơi này và cùng tu luyện với mình, mặc dù rất ít nói chuyện nhưng cũng hiểu rằng hắn đã chấp nhận mình. Cho nên mỗi lần Từ Thanh Phàm nhìn thấy hắn đều mỉm cười gật đầu hỏi thăm, còn Kim Thanh Hàn cũng chầm chậm bắt đầu học hỏi cách đáp lại cái gật đầu hỏi thăm của Từ Thanh Phàm, ít nhất khi gật đầu vẻ mặt cũng ko gượng gạo nữa.
Cứ như vậy thời gian thấm thoát cũng được hơn hai tháng.
Tối hôm đó, sau khi tu luyện cả ngày Từ Thanh Phàm một lần nữa đi tới hậu sơn, phát hiện Kim Thanh Hàn không có đến đó. Ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện ánh trăng còn đang ở phía tây , biết rằng bản thân đến sớm, khẽ cười thầm chính mình khi không để ý tới điều đó. Tiếp tục hướng tới chỗ ngồi quen thuộc của mình. Hít sâu hai hơi không khí mát mẻ của ban đêm, sau đó bắt đầu ngồi xuống như thường lệ.
Đối với Từ Thanh Phàm mà nói, vàobuổi tối mỗi ngày đến hậu sơn nói là ngồi để tu luyện nhưng có thể nói là nghỉ ngơi hoặc như nghỉ dưỡng vậy. Bình thường tại Trường Xuân Cư trong lúc ngồi xuống tu luyện, bản thân Từ Thanh Phàm luôn cố gắng duy trì và vận chuyển hai đạo linh khí trong cơ thể dựa theo những gì đã nõi trong công pháp(Khô Vinh Quyết), cố hết để sức tăng tu vi công lực của chính mình.
Mà vào buổi tối mỗi ngày ở phía hậu sơn khi ngồi xuống, Từ Thanh Phàm chỉ nhắm măt dưỡng thần, làm cho linh khí trong cơ thể tự động vận chuyển, nhận thức sự ảo diệu khi linh khí vận chuyển trong cơ thể. So sánh về cảm giác mà nói thì làm ngồi như vậy thoải mái hơn rất nhiều
Nhưng hôm nay tình huống có chút khác thường so với mọi ngày.
Nguyên Từ Thanh Phàm vẫn thường làm giống như mọi ngày, một bên cảm thụ Mộc ất linh khí trong thiên địa, một bên tùy ý để hai đạo linh khí trong cơ thể tự động vận chuyển. Chỉ là đột nhiên trong lúc đó, trong lòng rung động, sau đó trong cơ thể hai đạo linh khí bắt đầu trở nên mạnh mẽ đánh sâu vào trong kinh mạch, trước kia vận công tại đây không thông suốt, sau khi đánh sâu vào bỗng trở nên dễ dàng hơn.
Mà lần vận chuyển linh khí này không giống với những lần tẩu hỏa nhập ma trước. Bởi vì Từ Thanh Phàm cảm giác linh khí mặc dù tự động vận chuyển đánh sâu vào kinh mạch, nhưng đó là ý muốn của hắn, linh khí có thể dễ dàng đánh sâu thêm vào kinh mạch lần nữa. Nói cách khác, lần này linh khí đánh sâu vào kinh mạch đang được tiến hành dưới sự khống chế của hắn. Vì vậy Từ Thanh Phàm cũng yên lòng, bắt đầu an tâm quan sát tình trạng trong cơ thể.
Chỉ thấy khi linh khí đánh sâu vào, cơ thể Từ Thanh Phàm vận chuyển linh khí ngày càng trót lọt hơn, kinh mạch cũng càng ngày càng mở rộng và cứng cỏi hơn. Chẳng ngờ rằng dưới sự biến hóa đó, thiên niên Mộc ất chi khí tích súc trong cơ thể nhanh chóng bị luyện hóa, linh khí vận chuyển mấy vòng, linh khí trong cơ thể Từ Thanh Phàm tăng trưởng gấp đôi có thừa.
Rốt cuộc, linh khí trong cơ thể ngày càng nhiều, cho dù đan điền và kinh mạch trong cơ thể Từ Thanh Phàm đã mở rộng rất lớn cũng không cách nào chống đỡ được. Từ Thanh Phàm cảm thấy linh khí trong cơ thể càng ngày càng tăng , thân thể chính mình cũng càng ngày càng phình ra, mà hai đạo linh khí đánh sâu vào kinh mạch lại ngày càng mãnh liệt hơn, từ hồ muốn phá vỡ thân thể.
“Oành” Ngay khi cơ thể Từ Thanh Phàm bắt đầu không khống chế được chân khí, đột nhiên cảm giác trong đầu có một tiếng động rất lớn, làm cho cảm thấy hoảng hốt, phảng phất như cả người lẫn linh hồn đều không còn nữa.
Không biết trai qua bao lâu, Từ Thanh Phàm hoảng hốt tỉnh lại. Nhưng lại cảm thấy bản thân thần thanh khí sảng, tinh thần sảng khoái.
Chậm rãi mở hai mắt, hai đạo tinh quang xuất hiện trong hai mắt Từ Thanh Phàm. Một đạo sinh cơ xanh biếc tưng bừng, một đạo u áo tràn đầy tử tịch
Sau khi tỉnh táo Từ Thanh Phàm phát hiện bầu trời đã hửng nắng, vậy hiển nhiên hắn dã ngồi cả đêm tại đây. Linh khí trong cơ thể hắn cũng đã khôi phục lại, và còn lớn mạnh hơn nhiều , tinh thuần hơn nhiều so với lúc đầu. Chung quanh bất cứ một điểm nhỏ như gió thổi cỏ lay hắn đều cảm ứng được.
Nhưng cái đó không phải là cái quan trọng nhất , cái quan trọng nhất là Từ Thanh Phàm phát hiện bản thân đối với việc cảm ứng linh khí trong thiên địa mạnh hơn lúc trước rất nhiều, hấp thu thiên địa linh khí so với ban đầu còn mạnh hơn. Thậm chí Từ Thanh Phàm cảm giác được linh khí trong cơ thể chính mình cùng với linh khí ngoài cơ thể có thể phối hợp với nhau.
“Chẳng lẽ…..?” Từ Thanh Phàm đối mặt với biến hóa bất thình lình, đột nhiên nghĩ tới khả năng : “Chẳng le ta rốt cục đã đôt phá Luyện Khí kỳ để đạt tới Tích Cốc kỳ sao ?”
Nghĩ tới điều có thể đó, dù giỏi khống chế tâm tình tới đâu thì Từ Thanh Phàm cũng không khỏi cảm thấy mình phát điên vì may mắn. Phải biết rằng khoảng cách giữa Luyện Khí kỳ tới Tích Cốc kỳ đối với tu tiên giải là một cửa ải, Từ Thanh Phàm ba năm trước đây công lực đã bước vài Luyện Khí hậu kỳ , cảnh giới đó đã bị đình trệ suốt ba năm.
Mặc dù Luyện Khí hậu kỳ và Tích Cốc sơ kỳ chỉ kém một cảnh giới, nhưng hai cái đó khác biệt một trời một vực.
Tích cốc ! Tích Cốc cảnh giới của tu chân giả sở dĩ có thể đoạt tuyệt với khói lửa nhân gian vì bọn họ có thể hấp thu thiên địa linh khí để nuôi dưỡng bản thân mình, cho nên không cần thực vật phàm trần cung cấp năng lượng nữa.
Ngoại trừ không cần ăn thức ăn được đun nấu của nhân gian, tu tiên giả đạt tới Tích Cốc kỳ thì linh khí cũng tăng trưởng lớn, tu tiên giả Tích Cốc kỳ lực chiến đấu cũng mạnh thêm. Nói chung một tu tiên giải Tích Cốc sơ kỳ cũng có thể dễ dàngdansh bại ba người Luyện Khí hậu kỳ trở lên.
Quan trọng nhất chính là tu tiên giải ở Tích Cốc kỳ mọi thời khắc đều có thể hấp thu thiên địa linh khí. Cho nên không tu tiên giả ở cảnh giới này tốc độ tu luyện còn nhanh hơn Luyện Khí kỳ rất nhiều, và nguyên thọ cũng thêm được sáu mươi năm.
Đối mặt với nhiều lợi ích như vậy, Từ Thanh phàm sao có thể không cao hứn được chứ ? Sao có thể không hưng phấn được chứ ?
Lần trước trong cơ thể Từ Thanh Phàm suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, nhưng không ngờ trong họa có phúc, công lực tăng tiêng thêm một tầng, tu vi Tích Cốc kỳ cũng chỉ cách một đường. Hơn nữa mấy ngày nay hắn ngày nào cũng không ngừng tu luyện, rốt cuộc cũng tích trữ phần lớn linh khí , chỉ chờ thời khắc đột phá lên Tích Cốc kỳ
“Chúc mừng!” ngay khi Từ Thanh Phàm âm thầm hưng phấn, một âm thanh lành lạnh đột nhiên vang lên bên người hắn. nhưng nếu tỉ mỉ lắng nghe câu này, sẽ phát hiện trong âm thanh lạnh lùng này mang theo một chút vui mừng.
Từ Thanh Phàm xoay đầu nhìn sang, là Kim Thanh Hàn.
Đây vẫn là từ sau việc lần trước Kim Thanh Hàn lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Từ Thanh Phàm. chỉ thấy hắn ngồi cách chỗ Từ Thanh Phàm không xa, bên người còn dính từng giọt sương, hiển nhiên ở cả đêm bảo vệ bên người Từ Thanh Phàm lúc hắn đột phá cảnh giới.
Nhìn thấy hành động lần này của Kim Thanh Phàm, trong lòng của Từ Thanh Phàm có chút ấm áp, biết rằng Kim Thanh Phàm đã chính thức xem hắn là bạn rồi, sự trầm mặc ít nói trước đây, chỉ là vì Kim Thanh Phàm không hiểu đời cũng không có thói quen cùng người khác nói chuyện mà thôi.
“Ha ha, chúc mừng gì chứ, ta đã tu luyện cả mười năm rồi, đến bây giờ mới có chút thành tựa. lần đột phá tiếp theo cũng không biết khi nào nữa. con đường tu tiên rộng lớn, sự trường sinh mịt mờ, ta lần này chỉ là có thể sống nhiều thêm mấy năm mà thôi.” Từ Thanh Phàm đối mặt với sự chúc mừng của Kim Thanh Phàm lại không có tiếp tục vui mừng, ngược lại là kiềm chế tâm tình, thản nhiên nói.
Không thể không nói, Từ Thanh Phàm mười năm nay nhận được ảnh hưởng của sư phụ Lục Hoa Nghiêm không nhỏ, khi có việc hay không có việc gì đều thích cảm khái về nhân sinh thế thái một chút.
“Mặc dù tiên lộ thênh thang, nhưng ít nhất có đường để di, mặc dù sự trường sinh mịt mờ, nhưng ít nhất cũng có một mục tiêu xác định.” Kim Thanh Hàn lại không cho rằng Từ Thanh Phàm đúng lên tiếng phản bác nói tiếp : “Đã có con đường để đi, có mục tiêu để tiến tới, thì chúng ta nên kiên trì đi đến cùng, một chút tiến triển nào cũng là nên vui mừng. ngươi làm sao có thể xem nhẹ thành tựu của mình như thế được?”
Từ Thanh Phàm nghe được Kim Thanh Hàn nói như vậy sững người trong chốc lát, đột nhiên cười nói : “Bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Tu tiên được mấy năm rồi?”
“Ta năm nay hai mươi bốn tuổi, tu luyện sáu năm rồi.” nghe thấy câu hỏi của Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn hơi do dự một chút, nhưng vẫn trả lời.
“Ta năm nay hai mươi bảy tuổi, đã sắp ba mươi rồi, nhập môn đã mười năm rồi, thế thì ta gọi ngươi một tiếng sư đệ thế nào?”
Kim Thanh Hàn yên lặng gật đầu.
“Mỗi một người đều có cơ duyên của mình, bởi vì cơ duyên khác nhau cho nên đối với cách nhìn các sự vật hiện tượng cũng khác nhau.” Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng nói tiếp : “Ví dụ như Thanh Hàn sư đệ, trời sinh thông minh, tư chất vượt xa những người cùng lứa, bây giờ ngươi mới tu luyện năm năm, đã đạt đến cảnh giới mà rất nhiều người cả đời này cũng không thể đạt được, đương nhiên sẽ vô cùng tin tưởng vào sự trường sinh, mà sư huynh ta đây, tư chất bình thường, tu luyện mười năm còn còn chậm hơn ngươi một bước mới đến cảnh giới Tích Cốc kỳ, sau khi thành công mặc dù vui mừng, nhưng càng nhiều hơn nữa chỉ là sự may mắn, ta nói như vậy, sư đệ hiểu không?
“Từ sư huynh huynh dùng mười năm đạt đến tích cốc kỳ, tư chất cũng không kém rồi, cố gắng một chút vẫn có hi vọng trường sinh.” Kim Thanh Hàn thấy vẻ mặt của Từ Thanh Phàm, liền an ủi.
“Sư đệ, đệ là không biết tình huống của ta.” Vừa nói, Từ Thanh Phàm bắt đầu kể lại với hắn trước đây mình như thế nào trong lúc vô ý đạt được mộc ất chi khí của Sơn Tinh Mộc Quái và nội đơn của Thanh Long Xa, mà lại là như thế nào được Lục Hoa Nghiêm nhận làm đồ đệ. Sau khi nói xong, lại nói với Kim Thanh Hàn đang có chút ngây người khi nghe xong câu chuyện này : “Cho nên đệ biết chưa? Tư chất trời sinh của ta không cao, mặc dù có thể hấp thu linh khí của trời đất, nhưng không thể lưu giữ những linh khí này lại để dùng, chỉ có thể dùng một ít thiên địa linh khí để luyện hóa mộc ất chi khí trong cơ thể mà thôi, bởi vì ta vẫn đang luyện hóa mộc ất chi khí đã sớm tồn tại trong cơ thể, đợi khi ta luyện hóa hết mộc ất chi khí này, thế thì có thể đời này của ta cũng không thể tiến thêm được một bước nào nữa rồi.”
“Lão già Lục Hoa Nghiêm đó làm sao có thể lấy huynh làm thử nghiệm chứ? Quá độc ác rồi, nếu huynh tẩu hỏa nhập ma thì làm thế nào?” Kim Thanh Phàm nghe xong lời trần thuật của Từ Thanh Phàm, vừa mở miệng liền đối với sự đối xử của Lục Hoa Nghiêm với Từ Thanh Phàm mà bất bình, tức giận nói.
“Sư đệ, ngươi đừng nói như vậy, sư phụ mặc dù có ý nghĩ lợi dụng ta, nhưng người dù sao cũng có ơn cứu mạng ta, vả lại những năm nay dạy dỗ ra cũng tận tâm tận lực, cho nên ta đối với lão nhân gia luôn vô cùng tôn trọng.” Từ Thanh Phàm sau khi nghe được lời của Kim Thanh Phàm, lập tức phản bác lại một cách nghiêm túc.
Trải qua sự chung sống mười năm nay, cách nhìn của Từ Thanh Phàm đối với Lục Hoa Nghiêm đã không có lớn như lúc đầu nữa.
“Đã là sư huynh nói như vậy, thế thì thôi đi.” Kim Thanh Phàm bĩu môi, hiển nhiên không cho rằng là đúng, sau đó lại an ủi Từ Thanh Phàm : “Sư huynh cũng đừng vì tư chất của mình mà chán nản, nói không chừng sau này huynh sẽ có cơ duyên nào đó, công lực tăng tiến rất nhanh cũng nên.”
“Cơ duyên là thứ gì chứ, ai có thể nói rõ đây?” Từ Thanh Phàm lắc đầu, lại nói với Kim Thanh Phàm : “Thanh Phàm sư đệ, đệ không cần lo lắng cho huynh, huynh đã nhìn rõ lâu rồi, tuy rằng không thể đạt được cảnh giới tối cao, nhưng có thể báo thù có tộc nhân, lại có thể sống nhiều hơn mấy trăm năm, huynh đã rất mãn nguyện rồi.”
Nhìn thấy Kim Thanh Phàm sau khi nghe được lời nói của mình lộ ra vẻ mặt yên tâm, Từ Thanh Phàm trong lòng hết sức cảm động, biết bản thân đã quen được một người bạn chân chính.
Kim Thanh Phàm này ấn tự đầu tiên lưu lại trong lòng người ta đó là vô cùng cô độc cao ngạo. nhưng Từ Thanh Phàm bây giờ lại biết rằng, kỳ thật hắn chỉ là không có kinh nghiệm ở cùng một chỗ với bạn bè mà thôi, không hiểu phải như thế nào khi cùng người khác một chỗ, cho nên chỉ có thể dùng một vẻ mặt cao ngạo để bảo vệ chính mình.
Đương nhiên, cũng có thể là vì hắn cảm thấy bản thân thiên phú quá cao, cho nên cao ngạo cho rằng đời này của mình không cần có bạn.
Nhưng cho dù như thế, người giống như Kim Thanh Hàn loại này, chỉ vần hắn xem ngươi là bạn của mình, thì vĩnh viễn cũng không thể phản bội ngươi được, trừ khi ngươi phản bội hắn trước.
Từ Thanh Phàm rất vui vì bản thân có một người bạn như vậy.
Cứ như vậy, ngày hôm nay hai người nói chuyện rất lâu.
Từ Thanh Phàm cũng trong trò chuyện mà biết được rất nhiều chuyện của Kim Thanh Phàm, Kim Thanh Phàm thì ra là sinh ra trong một nhà quan ở thế tục, nhưng do phụ thân của hắn tham gia đảng phái tranh đấu bị thất bại, cho nên gia tộc nhanh chóng suy bại, ngay khi gia tộc suy bại luôn bị người khác ném đá xuống giếng, sư phụ Lý Hoa Bác của hắn phát hiện ra tư chất kinh người của hắn, thu nhận hắn là thân truyền đệ tử ngay tại chỗ.
Mà Kim Thanh Hàn cũng không có phụ sự kỳ vọng của sư phụ hắn, mau chóng phát triển, chỉ trong năm năm thời gian ngắn ngủi đã đạt đến cảnh giới Tích Cốc kỳ mà rất nhiều người tu tiên cả đời cũng không thể đạt được, được mọi người cho rằng là thiên tài ba trăm năm mới gặp được trong tu tiên giới, cùng với một thiên tài nổi tiếng khác là Phượng Thanh Thiên được mọi người gọi chung là Cửu Hoa Song Kiệt, ngay cả Trương Hoa Lăng chưởng môn của Cửu Hoa Môn và thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải đến kỳ vọng rất lớn vào hai người này, cho rằng hai người bọn họ sẽ là hi vọng phục hưng của Cửu Hoa Môn.
Mà người thanh niên sử dụng hỏa hệ đạo pháp mà ngày nọ giao đấu với Kim Thanh Phàm, chính là Phượng Thanh Thiên, ít hơn Kim Thanh Hàn một tuổi, mà lai lịch của người này cũng không bình thường.
Ở trong Cửu Hoa Môn, có một thế gia, họ Phượng, gia tộc này có hệ thống tu luyện thuộc về riêng mình và đạo thuật độc đáo kỳ lạ. truyền thuyết còn nói rằng truyền nhân của gia tộc này đều có huyết mạch của thượng cổ thần thủ “Hỏa Diễm Phượng Hoàng”, mặc dù theo thời gian trôi qua trở nên vô cùng ít ỏi, nhưng cùng với tu luyện giả bình thường mà so sánh, người của gia tộc này tu luyện hỏa hệ đạo pháp lại nhanh hơn rất nhiều.
Gia tộc này mặc dù trên danh phận là thuộc Cửu Hoa Môn, bình thường cũng ở trên Cửu Hoa Sơn, nhưng lại rất tự do, ngay cả là Chưởng môn của Cửu Hoa Môn bình thường cũng không thể tùy ý ra lệnh cho bọn họ, chỉ có khi nào Cửu Hoa Môn gặp phải nguy hiển, người của gia tộc này mới xuất thủ tương trợ.
Đáng tiếc, Phượng Thanh Thiên này lại đã là người truyền nhân cuối cùng của Phượng gia hiện giờ, bởi vì 80 năm trước, “Thiên Xà Tinh Quân” Trương Hư Thánh đã phản bội 900 trước lại đột nhiên đánh lén gia tộc này, kết quả gia tộc này ngoại trừ phụ thân của Phượng Thanh Thiên chạy thoát được, những tộc nhân khác toàn bộ đều bị giết chết. mà phụ thân của hắn mặc dù thoát được, nhưng cũng bị trọng thương, từ từ không thể khỏi hẳn, sau khi Phượng Thanh Thiên sinh ra không lâu liền nhắm mắt xuôi tay.
Vốn dĩ, Kim Thanh Phàm và Phượng Thanh Thiên hai người này những gì trải qua giống nhau, tính cách giống nhau, vả lại còn đều là thiên tài mấy trăm năm mới gặp được, nên trở thành bạn thân mới đúng. Nhưng cuộc đời lại kỳ lại như vậy, hai người từ lần đầu tiên gặp mặt nhau đã có ghét nhau rồi, đặc biệt là trong ánh mắt người khác đối phương được xếp ngang hàng với mình.
Cuối cùng, mâu thuẫn tích lũy lâu nay bùng phát, hai người hẹn nhau ở hậu sơn quyết đấu, chấm dứt bởi sự thất bại của Kim Thanh Hàn.
“Lần sau! Lần sau ta nhất định sẽ không thua hắn nữa.” Kim Thanh Hàn nói đến đoạn này, đôi tay nắm chặt lại, ánh mắt kiên định.
“Huynh tin tưởng đệ nhất định có thể làm được.” Từ Thanh Phàm thản nhiên cười nói. Đối việc tranh đấu với nhau loại này, Từ Thanh Phàm không hứng thú chút nào, nhưng đối mặt với sự quyết tâm của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm chỉ có thể cổ vũ.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua rất nhanh, hai người sau khi nói chuyện xong, đã là buổi trưa rồi, hai người đã xem nhau như tri kỷ lưu luyến chia tay, đều trở về động phủ của sư phụ chính mình. Dù sao chỗ này là Cửu Hoa Môn, tu luyện mới là việc chính.
Khi Từ Thanh Phàm về đến Trường Xuân Cư, liền nhìn thấy sư huynh Nhạc Thanh Nho đang đợi trước cửa. sau khi nhìn thấy Từ Thanh Phàm, Nhạc Thanh Nho trước tiên là kinh ngạc quan sát tỉ mỉ hai con mắt của hắn, sau đó cười ha ha cong tay lại nói : “Chúc mừng sư đệ tiến nhập vào Tích Cốc kỳ, từ đây về sau công lực đại tiến.”
Về việc sư huynh Nhạc Thanh Nho có thể nhìn ra sự đột phá tu vi của mình, Từ Thanh Phàm cũng không có cảm giác kỳ lạ lắm. Nhạc Thanh Nho ba mươi năm trước đã tiến nhập vào tích cốc kỳ, đến bây giờ đã đạt đến cảnh giới tích cốc hậu kỳ rồi.
“Không có gì vui mừng cả, cách yêu cầu của sư phụ còn rất xa.” Từ Thanh Phàm thản nhiên nói tiếp : “Sư huynh ở đây đợi ai vậy?”
“Đương nhiên là đợi sư đệ rồi, vừa rồi sư phụ đột nhiên gọi huynh ở đây đợi đệ, nghĩ đến sư phụ lão nhân gia đã biết chuyện của đệ rồi.” Nhạc Thanh Nho vừa cười vừa đáp.
Một người tu tiên Kết Đan kỳ, đặc biệt là một người tu tiên đạt đến Kim Đan kỳ, thần niệm lướt qua thì sự việc trong vòng trăm dặm đến có thể biết rõ, phát hiện ra trước công lực của Từ Thanh Phàm tăng tiến tất nhiên cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
“Sư phụ, người tìm đệ có chuyện gì vậy?” Từ Thanh Phàm, sau khi nghe Nhạc Thanh Nho nói như vậy, vội vàng hỏi.
“Điều này huynh cũng không rõ, nhưng sư phụ muốn đệ sau khi trở về lập tức đến phòng của người để gặp mặt.”
Quyển I: Ngẫu Đắc Tiên Duyên Thủy Giác Hàn
Chương 11: Pháp Khí
Dịch: Ái Biệt Ly
Nguồn: TTV
“Cạch ~ cạch~ cạch” Từ Thanh Phàm sau khi đến trước cửa phòng của Lục Hoa Nghiêm, trước tiên là chỉnh lại y phục, sau đó dùng ngón tay gõ nhẹ lên cửa mấy cái.
“Là Thanh Phàm phải không? Vào đi.” Trong cửa truyền ra một âm thanh già nua.
“Vâng.” Từ Thanh Phàm sau khi nghe được âm thanh của Lục Hoa Nghiêm cung kính đáp một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong phòng một người xếp bằng trên giường, sau lưng là cửa sổ, ngoài cửa ánh mặt trời của buổi hoàng hôn lọt qua khung cửa chiếu lên thân người, dưới ánh sáng phản chiếu tỏ ra vẻ mặt cửa người đó hết sức mơ hồ.
Sau khi Từ Thanh Phàm đẩy cửa tiến vào, đứng ngay ngắn trước giường, nhẹ nhàn ngẩng đầy nhìn con người đó một cái, bất giác một tiếng kêu nhẹ nhàng và kinh ngạc vang lên “a” .
Thì ra, người ngồi trên giường chính là Lục Hoa Nghiêm sư phụ của hắn, chỉ là, so sánh với hình dạng mà lần trước Từ Thanh Phàm nhìn thấy, Lục Hoa Nghiêm hình dạng lúc này càng suy yếu già nua hơn, thân thể trở nên khô gầy hơn, những sơi tóc trắng trên đầu ít ỏi quả thật đã rụng hết rồi, vẻ mặt tràn đầy già nua nếp nhăn, hình dáng này quả thật là giống một lão già bình thường sắp chết.
Chỉ là đôi mắt kia vẫn sáng ngời sắc bén, chỉ là cũng không biết là cảm giác của Từ Thanh Phàm sai hay không, hắn luôn cảm thấy bản thân ở nhìn thấy trong đôi mắt ấy sự tuyệt vọng vô cùng.
Trách không được thời gian dài như vậy Lục Hoa Nghiêm cũng không ra gặp mặt các đệ tử của mình, thì ra ông ấy đã già nua trở thành bộ dạnh như vậy.
“Sư phụ, người…..?” Từ Thanh Phàm nhìn thấy bộ dáng lúc này của Lục Hoa Nghiêm, trong lòng tràn đầy lo lắng, miệng không chút do dự hỏi.
“Không có gì đâu, Sinh, lão, bệnh, tử, số trời mà thôi.” Lục Hoa Nghiêm thản nhiên nói. Mặc dù Lục Hoa Nghiêm nói rất bình thản, nhưng Từ Thanh Phàm lại biết rằng, Lục Hoa Nghiêm đối với những thứ này vô cùng quan tâm.
“Sư phụ, người nhất định có thể tăng công lực một bước nữa, lần nữa cải lão hoàn đồng.” Từ Thanh Phàm nhìn bộ dáng già nua trầm trọng lúc này của Lục Hoa Nghiêm, trong nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể an ủi vậy.
“Ngươi hiện tại rốt cuộc đột phá công lực đến Tích Cốc kỳ rồi.” Lục Hoa Nghiêm lại không có quan tâm đến việc an ủi của Từ Thanh Phàm, ngược lại bắt đầu nói đến tình huống của Từ Thanh Phàm.
“Đệ tử đã phụ sự kỳ vọng của sư phụ, đến bây giờ mới có chút thành tựu. vẫn không thể giúp đỡ gì cho sư phụ được.” Từ Thanh Phàm có chút xấu hổ nói.
“Ngươi cũng đừng nói như vậy, ngươi có thể dùng 10 năm thời gian để tu luyện đến Tích Cốc kỳ đã xem như không tồi rồi, nhớ đến năm xưa ta cũng phải dùng 7 năm mới đạt đến cảnh giới Tích Cốc kỳ. về phần “Khô Vinh Quyết” mà ngươi tu luyện vẫn không thể giúp đỡ cho ta, có lẽ là ý trời vậy. Trời muốn ta chết, còn có cách nào đây?” âm thanh của Lục Hoa Nghiêm mang theo sự thương cảm nhàn nhạt.
“Sư phụ….” Từ Thanh Phàm muốn an ủi Lục Hoa Nghiêm một chút, lại không biết nên nói từ đâu.
“Bình thường mà nói, Người tu tiên khi tu luyện có ba tấm chắn, một là từ Luyện Khí kỳ đột phá đến Tích Cốc kỳ, tấm chắn này có hơn một nửa người tu tiên cả đoiừ đến không thể đột phá luyện khí kỳ, mà một khi đột phá được rồi có thể dựa vào việc hấp thu linh khí của thiên địa nuôi dưỡng thân thể, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều, từ tích cốc sơ kỳ đến linh tịch hậu kỳ, ngược lại sẽ không có khó khăn gì.” Lục Hoa Nghiêm cũng không có thương cảm quá lâu, mà tiếp tục nói về tình huống tu luyện của Từ Thanh Phàm.
“Vâng, đệ tử biết rồi.”
“Ở giai đoạn Luyện khí kỳ, người tu tiên là lấy linh khí của thiên địa để rèn luyện thân thể; ở giai đoạn Tích cốc kỳ, người tu tiên lấy linh khí của thiên địa để nuôi dưỡng thân thể, đến linh tịch kỳ lại lấy linh khí của thiên địa để cải tạo thân thể. Ngươi mặc dù không thể lưu lại linh khí của thiên địa trong cơ thể, nhưng lại có thể dùng linh khí của thiên địa để luyện hóa mộc ất chi khí trong cơ thể. Từ đó về sau ngươi nhất định nhớ bất cứ lúc nào cũng dùng mộc ất linh khí của mình để rèn luyện, nuôi dưỡng, cải tạo thân thể của mình. Chỉ có như thế, ngươi mới có thể gia tăng tuổi thọ. Điểm này ngươi nhất định phải nhớ kỹ tất cả.
“Vâng, đệ tử nhớ kỹ rồi.”
Lục Hoa Nghiêm sau khi nghe được Từ Thanh Phàm đáp lời như thế, gật đầu hài lòng, đột nhiên lại giống như nghĩ ra cái gì đó, hỏi tiếp : “Ngươi sau lần đột phá đến Tích Cốc kỳ này, lại tu luyện “Khô Vinh Quyết” có phát hiện chỗ nào đặc biệt không?
Từ Phàm sau khi do dự một chút, liền đem chuyện ngày đó mình sau khi cứu trợ Kim Thanh Hàn thì tử tịch linh khí màu xám trong cơ thể không chịu được sự không chế mà vận chuyển, sau đó trong lúc vận chuyển lại có sinh ra mộc ất linh khí, Từ Thanh Phàm đem tất cả tình huống đó kể lại cho Lục Hoa Nghiêm.
“Tự động vận chuyển sao? Đạo linh khí tử tịch đó lại còn có thể trong sự vận chuyển sinh ra mộc ất linh khí sao? Cách nói này thật khó hiểu.” dau khi nghe lời kể lại của Từ Thanh Phàm, Lục Hoa Nghiêm cau mày lẩm bẩm, sau hồi lâu vẫn lắc đầu quyết định trước tiên không nghĩ nhiều nữa, sau đó đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một một thanh mộc thước màu xanh dài khoảng một thước ba tấc và một bình ngọc màu trắng còn có một ngọc giản màu trắng đưa cho Từ Thanh Phàm.
“Ngươi bây giờ đã là người tu tiên có tu vi Tích Cốc kỳ rồi, cũng nên có pháp khí cho bản thân.” Nhìn thấy Từ Thanh Phàm sau khi nhận lấy đồ vật vẻ mặt nghi hoặc, Lục Hoa Nghiêm giải thích.
“Đây… đây là pháp khí của đệ tử sao?” Từ Phàm sau khi nghe Lục Hoa Nghiêm nói như vậy, đầu tiên là sững người một lát, sau đó nhịn không được sự vui mừng hỏi.
Lục Hoa Nghiêm nhìn thấy Từ Thanh Phàm vui mừng như vậy, vẻ mặt cổ xưa cũng lộ ra nụ cười nhẹ, gật đầu rồi giải thích : “Thanh mộc thước này, là ta dùng thân thể còn sót lại của Sơn Tinh Mộc Quái tế luyện thành, không chỉ đối với việc tu luyện mộc ất linh khí của ngươi có hiệu quả hơn, mà còn có thể biến to hóa nhỏ, công kích địch nhân ở xa, cũng xem là một nhân giai trung cấp pháp khí. Bình ngọc này lại là pháp khí dùng đựng linh dược, có thể rất ngăn tuyệt đại bộ phận linh khí tiết ra ngoài. Mà trong bình ngọc này còn đựng 20 viên Mộc Linh Đan, là ta dùng mộc ất linh căn và huyết nhục của Thanh Long Xà luyện thành, sau khi sử dụng có thể nhanh chóng tăng tốc độ luyện hóa mộc ất chi khí trong thân thể của ngươi. Về phần ngọc giản này, trong đó lại khắc vào là công pháp luyện hóa pháp khí.
Sau khi nghe được lời của Lục Hoa Nghiêm, cảm nhận mộc thước kia và bình ngọc đều tỏa ra linh khí nồng đậm, Từ Thanh Phàm kìm nén sự vui mừng trong lòng, lần nữa bái tạ Lục Hoa Nghiêm : “Đệ tử cảm ơn sư phụ ban ơn.”
“Đứng lên đi, mấy tháng nay ngươi đừng đi ra hậu sơn nữa, bế quan ba tháng đi, ổn định một chút cảng giới hiện giờ của ngươi, thuận thiện cũng luyện hóa pháp khí này đi.” Lục Hoa Nghiêm nhìn thấy Từ Thanh Phàm bái tạ, gật đầu rồi nói.
“Vâng, Thế thì đồ nhi xin lui xuống.”
Nghe Lục Hoa Nghiêm nói như thế, Từ Thanh Phàm biết việc mình buổi tối những ngày này đi đến hậu sơn không gạt được ánh mắt của Lục Hoa Nghiêm, nhưng lại cũng không ngạc nhiên, Lục Hoa Nghiêm là tu vi đạt đến đại cao thủ Kim Đan kỳ, sự lay động của cành cây ngọn trong chu vi mấy trăm dặm cũng không thoát khỏi sự khống chế của ông ấy.
Sau khi nói xong, Từ Thanh Phàm đi ra khỏi phòng của Lục Hoa Nghiêm.
Sau khi Từ Thanh Phàm rời đi, còn lại một mình Lục Hoa Nghiêm ngồi trên giường, nhớ lại sự miêu tả của Từ Thanh Phàm, nghi hoặc thầm nói : “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đạo linh khí màu xám đó còn có thể sinh ra mộc ất linh khí sao? Chẳng lẽ “Khô Vinh Quyết” này còn có chỗ nào kỳ diệu mà ta chưa biết hay sao?”
…………
Sau khi rời khỏi phòng của Lục Hoa Nghiêm, Từ Thanh Phàm không thể khống chế được tâm trạng vui sướng của mình nữa, vuốt ve pháp khí tràn đầy linh khí trong tay của mình, cười khúc khích. Lúc Từ Thanh Phàm vẫn còn từ trong truyền thuyết thần thoại nghe về sự thần bí của người tu tiên, thì đối với pháp bảo thần diệu và đạo pháp thần bí ngưỡng mộ không thôi.
Sau đó bản thân có duyên tiến vào giới tu tiên, trở thành một người tu tiên, lại được Lục Hoa Nghiêm truyền thụ một bộ công pháp thiếu sót “Khô Vinh Quyết” vô dụng. uy lực rất nhỏ không cần nói đến, còn bởi vì vì phải chuyên tâm tu luyện “Khô Vinh Quyết”, cho nên ngay cả các loại đạo thuẩt cũng chẳng có thời gian học. vì vậy bây giờ tuy Từ Thanh Phàm là một người tu tiên, nhưng căn bản không có một chút nào đáng gọi là thần thông của người tu tiên.
Nhưng bây giờ, hắn đã có pháp bảo của chính mình, đây làm sao có thể Từ Thanh Phàm không vui mừng được chứ?”
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Phàm chịu không được sự xung động trong lòng, nhanh chóng đi về phòng mình, vội vàng tế luyện pháp khí đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Một trăm ngày sau.
Từ Thanh Phàm ngồi xếp bằng trên giường của mình, mộc ất linh khí màu xanh trên người quang mang vụt tăng lên, hai tay hướng vào hư vô, một thanh mộc thước màu xanh trôi nổi trên đầu của hắn, không ngừng tràn ra mộc ất linh khí màu xanh tương ứng với quang manh đang yỏa ra trên người Từ Thanh Phàm.
Rất chậm rãi, linh khí trong mộc thước bắt đầu tiếp xúc dung hợp với linh khí trên người của Từ Thanh Phàm. Mới bắt đầu dung hợp hình như có một chút ngăn trở, nhưng theo thời gian trôi qua, sư ngăn trở này cũng không thể ngăn được sự dung hợp của linh khí. Sau khi hai đạo linh khí dung hợp cùng một chỗ, hóa làm linh quang màu xanh, bắt đầu từ từ lớn lên. Cuối cùng linh quang màu xanh bắt đầu từ từ bao trùm cả thân thể Từ Thanh Phàm và Mộc thước màu xanh, cả căn phòng đầy sư phản chiếu của linh quang màu xanh giống như sinh cơ của rừng rậm nguyên thủy vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, mộc thước màu xanh đó đột nhiên phát ra một tiếng kêu trong trẻo vang xa, ở trong tiếng kêu trong trẻo này, linh khí màu xanh tràn đầy cả căn phòng tòan bộ vội vàng đổ vào trong mộc thước, dưới sự đổ vào của mộc ất linh khí, màu sắc của mộc thước càng thêm xanh biếc, giống như từng giọt nước nhỏ ra vậy.
Ngay sau khi mộc thước hấp thu sạch sẽ toàn bộ linh khí màu xanh, Từ Thanh Phàm trên người đột nhiên tử tịch linh khí màu xám tăng lên, linh khí này sau khi hiện ra ngoài cơ thể liền vội vàng đổ vào mộc thước, mà mộc thước hình như cũng không kháng cự với linh khí màu xám này, ai cũng không thể nhìn lầm được, cuối cùng, trải qua mộc ất linh khí màu xanh và tử tịch linh khí màu xám thay nhau tế luyện mộc thước, màu sắc của mộc thước trở thành màu xanh đen nhưng linh khí ba động trên đó lại mạnh mẽ hơn trước đây.
Rốt cuộc, sau khi linh khí màu xám từ từ thu vào trong tay, “Phù…….” Thở dài một hơi, Từ Thanh Phàm từ từ mở mắt ra.
Nhìn mộc tước màu xanh đen trong tay, Từ Thanh Phàm trong mắt tràn đầy hài lòng. Đột nhiên tay phải bấm thủ quyết điểm nhẹ một cái với mộc thước, liền thất mộc thước đó trong chớp mắt bắt đầu xoay vong tròn quanh thân Từ Thanh Phàm, giống như một con chim nhỏ nhẹ bằng linh khí.
Nhìn mộc thước xoay xung quang mình, Từ Thanh phàm hài lòng gật đầu, đột nhiên lại đổi thủ quyết, mộc thước dừng ở trước mặt Từ Thanh Phàm, sau đó từ Thanh Phàm lại thay đổi thủ quyết lần nữa nhè nhẹ điểm một cái, liền thấy mộc thước trong chớp mắt to lên gấp mấy lần. Từ Thanh Phàm nhìn thấy các loại biến hóa của mộc thước, mỉm cười nhè nhẹ, ngừng thủ quyết trong tay lại, mộc thước hóa thành trạng thái nguyên hìn rơi vào trong tay của Từ Thanh Phàm.
“Công pháp mà ta tu luyện là “Khô Vinh Quyết”, thế thì từ này về sau tên của ngươi sẽ là “Khô Vinh Thước” đi.” Từ Thanh phàm vuốt ve mặt thước, cảm nhận mộc thước tỏa ra linh khí nồng đậm nhẹ nhàng nói.
Nói xong, Từ Thanh Phàm thu mộc thước vào, từ trên giường đứng dậy, đi ra ngoài cửa đã ba tháng mình bế quan, đưa tay từ từ đẩy cửa ra, ánh sáng mặt trời bị chặn đứng ở bên ngoài lâu ngày lập tức không còn bị giữ lại nhanh chóng ùa vào, trong chốc lát tràn ngập cả căn phòng của Từ Thanh Phàm, trong lòng của Từ Thanh Phàm, cũng dường như trong chốc lát trở nên sáng sủa hơn.
Đây đã là sau một trăm ngày bế quan của Từ Thanh Phàm. Từ khi được lệnh bế quan của Lục Hoa Nghiêm, Từ Thanh Phàm về phòng mình, bắt đầy chuyên tâm ổn định tu vi mình mới đột phá, cũng tế luyện pháp khí mà Lục Hoa Nghiêm ban cho mình.
Ở trong năm mươi ngày đầu bế quan, Từ Thanh Phàm dùng một viên “Mộc Linh Đan”, không chỉ ổn định cảnh giới, mà còn công lực tăng lên rất nhiều. lại qua thời gian bảy bảy bốn chín ngày tế luyện pháp khí, cuối cùng luyện hóa được “Khô Vinh Thước” trở nên tùy tâm, trình trạng công thủ tùy ý. Hơn nữa trong quá trình luyện hóa pháp khí, hắn cũng đối với sự khống chế linh khí trong cơ thể tăng thêm một tầng mới.
Vốn dĩ lấy công lực của Từ Thanh Phàm muốn luyện hóa một pháp khí nhân giai trung cấp, căn bản là không thể nhanh như vậy. chỉ là khô vinh thước này lại do Lục Hoa Nghiêm dùng phần còn sót lại của Sơn Tinh Mộc quái đã từng xâm chiếm thân thể của Từ Thanh Phàm để tế luyện mà thành, và cùng với mộc ất chi khí trong cơ thể của Từ Thanh Phàm là cùng một gốc rễ, cho nên luyện hóa mới nhanh chóng như vậy.
Ban đầu Từ Thanh Phàm chiếu theo công pháp mà Lục Hoa Nghiêm đưa cho mình để tế luyện pháp khí, cho nên chỉ có dùng mộc ất linh khí để tế luyện pháp khí thuộc tính mộc này mới thích hợp, nhưng làm cho Từ Thanh Phàm bất ngờ đó là, dùng linh khí tử tịch màu xám kia cũng có thể tế luyện được, hơn nữa tốc độ thời gian cũng không chậm hơn so vơi mộc ất linh khí. Thậm chí dùng hai loại linh khí luân phiên tế luyện, tốc độ càng nhanh chóng hiệu suất càng cao. Cứ như vậy, kết hợp dị trạng của tử tịch linh khí màu xám trước, Từ Thanh Phàm đối với tình trạng linh khí trong cơ thể càng thêm hiếu kỳ.
“Hay là đi hỏi sư phụ một chút đi, thử xem người nói thế nào.” Nghĩ đến đây Từ Thanh Phàm liền đi về phía phòng của Lục Hoa Nghiêm.
Không ngờ, ngay khi Từ Thanh Phàm đi qua sảnh đường của Trường Xuân Cư, cảnh sắc vừa nhìn thấy lại làm cho Từ Thanh Phàm há miệng kinh ngạc, vốn dĩ bở vì tế luyện thành công pháp khí đầu tiên của mình mà tâm trạng quá đỗi hưng phấn, trong chốc lát trở nên lạnh lẽo.
Khi Từ Thanh Phàm sắp đi đến sảnh đường của Trường Xuân Cư, lại phát hiện cây cỏ hoa lá xung quang sảnh đường mười mấy năm nay vẫn tươi tốt đột nhiên không biết từ khi nào toàn bộ đều khô héo lại rôi! Càng là cho hắn khủng hoảng là, chỗ cửa lớn của sảnh đường Trường Xuân Cư còn treo hai bức trướng dài ba trượng và vô số đóa hoa trắng!
Nhưng điều này đều là sau khi có người chết bố trí linh đường mới xuất hiện thứ này!
Chẳng lẽ trong Trường Xuân Cư có người chết rồi sao?
Trong lòng của Từ Thanh Phàm bắt đầu hoảng sợ.
Bởi vì Lục Hoa Nghiêm một lòng hướng đến sự trường sinh mà tính cách lại cô tịch, cho nên Trường Xuân Cư đến bây giờ cũng chỉ có bốn người ở mà thôi, phân biệt là Từ Thanh Phàm, Lục Hoa Nghiêm sư phụ của hắn, Sư huynh Nhạc Thanh Nho, còn có một sư đệ mới đến là Nam Cung Thanh Sơn.
Người chết nhất định không thể là Nam Cung Thanh Sơn, hắn mới vừa qua hai mươi tuổi, “Khô Vinh Quyết” mà hắn tu luyện bởi vì trải qua nhiều lần sửa chữa của Lục Hoa Nghiêm cũng khác rất nhiều với sự tu luyện của Từ Thanh Phàm, an toàn hơn nhiều, hơn nữa dù là hắn chết rồi, lấy địa vị của hắn căn bản không thể làm cho sư phụ treo trước cửa bức trướng ba trượng như vậy.
Chẳng lẽ là sư huynh Nhạc Thanh Nho? Cũng không có khả năng lớn. Tuy Nhạc Thanh nho hiện nay đã 125 tuổi rồi, nhưng lấy tu vi là tích cốc kỳ của hắn bây giờ, cũng xa lắm mứoi đến tuổi cực hạn, hơn nữa hắn tu luyện là “Trường Xuân Đại Pháp” được gọi là tràn đầy sinh cơ, hơn nữa hắn đọc nhiều sách vở cũng hiểu rõ đạo dưỡng sinh. Theo lý thuyết không thể nhanh chóng chết đi như vậy.”
Chẳng lẽ là sư phụ sao? Từ Thanh Phàm đột nhiên nghĩ đến Nhạc Thanh Nho đã nói qua, cây cối xung quanh Trường Xuân Cư đều là sư nương đích thân trồng từ hai trăm năm trước. cho nên đến bây giờ vẫn tươi tốt như vậy, hoàn toàn là vì sư phụ Lục Hoa Nghiêm của hắn dùng mộc ất linh khí hùng hậu trong cơ thể cung cấp duy trì, mà bây giờ đưa mắt nhìn quanh, những cây cối xung quanh Trường Xuân Cư, nào có chút gì gọi là xanh tốt nữa đâu? Lại liên tưởng đến bộ dáng suy yếu bạc nhược già cỗi của sư phụ như thế trước khi mình bế quan, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi loạn lên. Nhưng theo bản năng vẫn không tin.
“Sư phụ công lực thông huyền, như thế nào có thể chết một cách dễ dàng như thế chứ.” Từ Thanh Phàm kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, tự mình an ủi mình, nhưng nghĩ đến lần trước nhìn thấy bộ dáng già yếu của Lục Hoa Nghiêm, Từ Thanh Phàm trong không dám chắc chắn linh cảm càng lúc càng mãnh liệt.
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Phàm cũng không dám nghĩ nhiều nữa, chần chừ rồi đi về phía sảnh đường, muốn phủ định những suy đoán không tốt trong lòng mình, lại sợ phát hiện sự thực đáng sợ giống như mình suy đoán.
Nhưng khi Từ Thanh Phàm bước chân vào sảnh đường, hình ảnh mà hắn nhìn thấy làm trong lòng hắn trong nháy mắt chìm hẳn xuống. hắn nhìn thấy một chiếc quan tài gỗ màu tím tôn quý được đặt giữa sảnh đường, mà sư huynh Nhạc Thanh Nho toàn thân mặc trang phục nghiêm chỉnh vẻ mặt thê lương đang loay hoay bày biện sắp xếp mọi thứ trong sảnh đường, sư đệ Nam Cung Thanh Sơn lại đang ở bên cạnh quan tài bên cạnh ngọn nến màu trắng, còn có một lão nhân toàn thân hùng vĩ, cũng có vẻ mặt tràn đầy sự bi thương.
Mà phía sau quan tài, trên tấm bài vị có viết “Linh Vị Lục Hoa Nghiêm Cửu Hoa Môn” tám chữ to tướng!!
Chứng kiến tất cả điều này, Từ Thanh Phàm chỉ cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng, ánh mắt ngây ra nhìn trừng trừng vào tấm bài vị đó, đứng ngây dại như vậy.
Lục Hoa Nghiêm, sư phụ thần thông quảng đại của hắn, chính là Lục Hoa Nghiêm đã cho hắn có được hi vọng trong tuyệt cảnh, vậy là đã ra đi như vậy rồi sao?
Từ Thanh Phàm không dám tin những gì trước mắt mình, nhưng sự thực trước mắt lại không thể không tin. Hắn hi vọng bản thân đang mơ, nhưng từ sau khi bước vào thế giới tu tiên, hắn đã rất lâu rồi không có một giấc mơ rồi.
“Sư phụ…..” Từ Thanh Phàm vô thức đi từng bước đến trước quan tài trong linh đường. trong quan tài, Lục Hoa Nghiêm nằm trong đó một cách yên tĩnh, vẻ mặt già nua lại không có một chút huyết sắc, nào còn có sự uy nghiêm mạnh mẽ thường ngay nữa chứ? Từ từ quỳ xuống trước quan tài của Lục Hoa Nghiêm, muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghẹn lời không nói được.
Ngay khi Từ Thanh Phàm vừa bái làm môn hạ của Lục Hoa Nghiêm, bởi vì Lục Hoa Nghiêm đem hắn làm thí nghiêm, trong lòng đích thực có cái nhìn không tốt đối với Lục Hoa Nghiêm, thậm chí mơ hồ có chút kháng cự. nhưng trải qua thời gian mười năm chung sống, sự dạy dỗ mười năm của Lục Hoa Nghiêm và sự quan tâm thân thiết, sự bất mãn khó chịu của Từ Thanh Phàm lúc đầu bái sư đã không còn nữa, chỉ còn lại sự tôn kính và quan tâm của một người đệ tử đối với sư phụ của mình.
Là Lục Hoa Nghiêm cứu hắn khi hắn đang trong tuyệt vọng, đích thân mang hắn vào thế giới tu tiên, cẩn thận chỉ dẫn hắn tu luyện, vẻ mặt nghiêm túc chân thành, lúc ban cho hắn pháp khí còn nở một nụ cười nhẹ, dường như nhữ chuyện đó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua vậy, nhớ lại tình cảnh lúc đó vẫn còn sinh động như thế, như bây giờ người đã không còn nữa rồi.
Từ Thanh Phàm cũng không phải là không có trải qua chuyện sinh ly tử biệt, bởi vì một cây Cửu Diệp Linh Chi, một con Bích Nhãn Vân Đề Thú đã dẫm nát nhà hắn sơn trại hắn, bao gồm cha mẹ và toàn bộ người trong tộc của hắn đều bị giết chết. nhưng như thế dù sao cũng không phảu là Từ Thanh Phàm tận mắt nhìn thấy, cho nên trong long mặc dù bi thương, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được.
Nhưng lúc này, tận mặt nhìn thấy sư phụ của mình chết đi, lại nhớ đến cha mẹ, mọi người trong tộc của mình đã sớm chết đi, Từ Thanh Phàm sự bi thương trong long lại càng không thể kìm nén được rồi.
“Nhị sư đệ, đệ đến muộn một bước rồi, không có thế nhìn mặt sư phụ lần cuối.” ngay khi nhìn thấy Từ Thanh Phàm đang nghẹn ngào, sư huynh của hắn đứng bên cạnh là Nhạc Thanh Nho vội nói, trong lời nói có chứa đứng sự đau thương vô hạn.
“Sư phụ mất khi nào vậy?” Từ Thanh Phàm kìm nén đau khổ trong lòng hỏi.
“Giờ thân tối hôm qua. Sau khi ngươi bế quan không bao lâu, sư phụ nói người đã không còn thời gian nữa, cho nên quyết định phải tu luyện “Khô Vinh Quyết”, kết quả bị tẩu hỏa nhập ma…..” Nhạc Thanh Nho nói đến đây, âm thanh không nhịn được nữa bắt đầu nghẹn ngào.
“Vì sao không đi thông báo cho đệ?”
“Đợi khi huynh phát hiện sư phụ tẩu hỏa nhập ma, vội vàng chạy đi tìm trưởng bối trong môn phái giúp đỡ, nhưng đã không kịp nữa. sư phụ trước khi lâm chung, huynh vốn dĩ muốn đi gọi đệ đến gặp mặt lần cuối cùng, nhưng sư phụ nói, đệ đang trong gian đoạn bế quan quan trọng, bảo huynh đừng làm phiền đệ.” Nhạc Thanh Nho đáp.
Nghe đến đây, Từ Thanh Phàm rốt cuộc không thể kìm nén đau thương trong lòng, bất tri bất giác hai hàng lệ chảy xuống
“Sư phụ trước khi đi có dặn lại điều gì nữa không?” Từ Thanh Phàm trong lòng trầm tư không ngừng nhớ lại tất cả những gì về hắn và sư phụ, lặng lẽ hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên hỏi Nhạc Thanh Nho.
“Sư Phụ lão nhân gia lúc ra đi có nói, người đã mệt rồi, người cũng đã nhìn thấu rồi.” khi nói những câu này, Nhạc Thanh Nho cùng nhịn không được che mặt khóc, một lão nhân đã đầu đầy tóc trắng, bộ dáng khóc lóc như vậy càng tăng lêm sư bi thương trong linh đường.
“Sư phụ người nói người nhìn thấu rồi sao?” Từ Thanh Phàm nhẹ giọng tự nói, nghe được lời của Nhạc Thanh Nho, tâm trạng của Từ Thanh Phàm đột nhiên dần dần trở nên dễ chịu một chúy. “Thế thì tốt rồi có thể nhìn thấu được là tốt rồi, chắc là sư phụ lúc ra đi sẽ rất thản nhiên rồi.”
Nghĩ từ khi Từ Thanh Phàm quen biết Lục Hoa Nghiêm, cảm giác người không lúc nào là không vì sự trường sinh mà nỗ lực tìm tòi. Vì có thể trường sinh, người cố gắng nghĩ mọi cách, dung mọi thủ đoạn. người trời sinh tính cô độc vì sự trường sinh mà lúc cuối đời còn liên tục thu nhận đồ đệ, chỉ để thử nghiệm thế không biết hiệu của như thế nào của bản “Khô Vinh Quyết” thiếu sót. Có lúc, ngay cả Từ Thanh Phàm cũng có thể thấy rõ sự uể oải mệt mỏi chán ghét trong đôi mắt của người.
Rất nhiều lúc, Từ Thanh Phàm cũng từng nghĩ, sư phụ là vì sự trường sinh mà nỗ lực quá nhiều hay không? Khi đó cuối cùng người phát hiện bản thân chỉ có công dã tràng, sao lại không cảm thấy tuyệt vọng được chứ? May mắn, thời khắc cuối cùng Lục Hoa Nghiêm vẫn có thể nhìn thấu được rồi, điều này cũng làm cho trong lòng của Từ Thanh Phàm dễ chịu đi rất nhiều. ít nhất, lúc ra đi trong lòng của sư phụ không quá đau khổ.
“Ngươi là Từ Thanh Phàm đệ tử của Lục Hoa Nghiêm?” lão nhân vẫn đừng bên cạnh quan tài không nói, đột nhiên ôn hòa hỏi.
Từ Thanh Phàm lúc này mới chú ý đến lão nhân vẫn luôn đứng bên cạnh quan tài của sư phụ, chỉ thấy thân người lão hùng vĩ, nhưng mặt hiền lành, lời nói nhu hòa, tỏ ra rất có phong phạm của trưởng bối.
Nghe được lão nhân này gọi thẳng tên tục của sư phụ, Từ Thanh Phàm liền biết người này vùng với sư phụ Lục Hoa Nghiêm của mình không chỉ quan hệ thân thiết, hơn nữa chí ít cũng cùng bối phận với sư phụ. Cho nên sau khi nghe được câu hỏi của người này, Từ ThanH Phàm kìm nén bi thương trong lòng, vội vã cung kính trả lời: “Vãn bối là Từ Thanh Phàm, xin hỏi tiền bối là…..”
“Ta gọi là Tiêu Hoa Triết, là sư huynh của sư phụ ngươi.” Lão nhân thản nhiên nói.
“Đệ tử bái kiến sư bá.” Từ Thanh Phàm nghe lão nhân nói như vậy vội vàng bái kiến.
“Ừ, Hoa Nghiêm trước khi mất đi, có muốn ta thay mặt hắn hoàn thành lời hứa với ngươi.” Tiêu Hoa Triết gật đầu với Từ Thanh Phàm, hình như rất hài lòng với sự lễ phép của Từ Thanh Phàm, sau đó ôn hòa nói.
“Lời hứa của sư phụ đối với đệ tử?” Từ Thanh Phàm nghi hoặc hỏi lại, không nghĩ ra sư phụ đã hứa hẹn gì với mình, thậm chí đến chết cũng không quên được
“Hoa Nghiêm nói, do hắn bắt ngươi luyện “Khô Vinh Quyết”, cho nên làm cho đạo pháp của ngươi kém hơn rất nhiều so với những người tu tiên cùng lứa. ngay cả có pháp khí giúp đỡ, thực lực cũng như cũ có chút yếu ớt. mà hắn nói qua nếu lấy thực lực của ngươi cả đời cũng không thể báo thù cho tộc nhân của ngươi, nên đích thân thay ngươi báo thù, đây là điều mà hắn đã hứa trước đây với ngươi. Nhưng bây giờ hắn mất rồi, trước khi mất đi không quên, muốn ra thay hắn hoàn thành lời hứa này.”
Từ Phàm nghe xong lời này, trong đầu không không tự chủ được lại nhớ về hình ảnh lần đầu gặp sư phụ Lục Hoa Nghiêm, sự bi thương trong lòng vừa kìm nén lại lần nữa bùng phát ra.
“Sư phụ!!!” Từ Thanh Phàm lại quỳ xuống lần nữa trước quan tài của Lục Hoa Nghiêm, lại dập đầu ba cái thật mạnh, vì những băn khoăn về cừu hận báo thù cho gia tộc của mình mà trước khi chết vẫn không yên lòng.
“Người qua đời cũng đã qua đời rồi, các ngươi đừng quá đau buồn. Hoa Nghiêm đã trước khi chết có thể nhìn thấu rồi, thế thì hắn đi cũng hết sức thanh thản. mặc dù từ nay về sau hắn sư lần nữa lâm vào kiếp luân hồi, nhưng lại cũng không có gánh nặng của sự trường sinh, chưa phải chịu cũng không phải là một chuyện không tốt, các ngươi những đệ tử của hắn cũng nên vì sư phụ mà vui mừng mới đúng.” Tiêu Hoa Triết an ủi Từ Thanh Phàm đang quỳ trước quan tài và vẫn đứng bên cạnh che mặt khóc thầm là Nhạc Thanh Nho, đồng thời lại hơi bất mãn với sự lạnh lùng thờ ơ một bên của Nam Cung Thanh Sơn.
“Vâng, vãn bối hiểu rồi.” Từ Thanh Phàm cúi đầu đáp, chỉ là lại quỳ gối trước quan tài của Lục Hoa Nghiêm như cũ.
Tiêu Hoa Triết còn định nói gì nữa, đột nhiên thần sắc hơi thay đổi, hừ lạnh một tiếng rồi nói : “Có người đến rồi.”
Ngay khi đám người Từ Thanh Phàm ở trong linh đường đang vì câu nói của Tiêu Hoa Triết mà nghi hoặc không thôi, thì đột nhiên một âm thanh uy nghiêm hùng hậu vang lên, âm thanh vang vọng giống như truyền khắp Cửu Hoa Sơn vậy.
Nghe phương xa đột nhiên truyền đến âm thanh, mọi người trong Trường Xuân Cư ngoài Tiêu Hoa Triết ra đều cảm thấy kinh ngạc, mặc dù biết rõ cái chết của Lục Hoa Nghiêm nhất định sẽ kinh động đến các vị trưởng lão của Cửu Hoa Môn, nhưng không ngờ chưởng môn nhân lại đến nhanh như vậy.
Theo âm thanh vang lên, Từ Thanh Phàm và mọi người nhìn thấy từ chân trời mười đạo quang mang chói mắt nổi lên, nhanh chóng bay đến Trường Xuân Cư, trong chốc lát liền đến trước cửa Trường Xuân Cư.
Nhìn thấy tình hình này, Nhạc Thanh Nho vội vàng mang theo hai người Từ Thanh Phàm và Nam Cung Thanh Sơn đi ra nghênh đón. Mà Tiêu Hoa Tiết lại chỉ hừ lạnh một tiếng khinh thường, cũng không có di chuyển, chỉ đứng trong phòng chờ đợi.
Đợi Từ Thanh Phàm và mọi người đi ra đến cửa của Trường Xuân Cư, phát hiện mấy mươi lão nhân đạp trên đám mây dừng ở trên trời trước cửa của Trường Xuân Cư, những lão nhân này mặc dù đầu tóc bạc trắng, nhưng mỗi người đều tỏ ra uy thế bất phàm, hiển nhiên toàn bộ đều là đại cao thủ đã tiến vào Kết Đan kỳ.
ở trong nhóm cao thủ này, hai lão nhân đứng trước nhất tỏ ra nổi trội nhất. không chỉ là vì bọn họ đứng trước nhất, mà bởi vì khí thế trên người của hai lão nhân này rõ ràng cao hơn người khác một bậc.
Trong hai lão nhân này, lão nhân mặc trường bào màu vàng đầu đầy tóc bạc, mặt hiền từ. nhưng ánh mắt phiêu hốt làm cho người ta căn bản không thể thấy được ý nghĩ thật sự của ông ta. Cây phất trần trong tay của ông ta lại không ăn nhập với thân phận của người tu tiên, tỏ ra đặc biệt nổi bật. mà lão nhân mặc áo bào màu đen khác lại có vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như băng bắn ra, là cho người ta không dám đối diện ánh mắt với lão.
Thông qua sự giới thiệu lén lút Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm biết rằng hai người này là chưởng môn Trương Hoa Lăng và thái thượng hộ pháp Chưởng quản hình phạt Chu Hoa Hải của Cửu Hoa Môn. Hai người này địa vị rất cao trong Cửu Hoa Môn, công lực cao hơn Lục Hoa Nghiêm sư phụ của bọn họ.
Bởi vì Lục Hoa Nghiêm từ trước đến nay không nể chút mặt mũi nào cho chưởng môn Cửu Hoa Môn, môn hạ đệ tử cũng vẻn vẹn là tu luyện với chính mình, cũng không có giống như các đệ tử hàng chữ “Thanh” khác thường xuyên ở trong Cửu Hoa Môn quản lý công việc trong cốc, thậm chí ngay cả Trường Xuân Cư cũng rất ít ra ngoài. Cho nên Từ Thanh Phàm và Nam Cung Thanh Nho vẫn là lần đầy tiên nhìn thấy những hộ pháp, trưởng lão, và chưởng môn đức cao vọng trọng của Cửu Hoa Môn.
Ngay khi đám người Từ Thanh Phàm đứng ở cửa khom người chào đón, những lão nhân này cũng theo sự chỉ đạo của Trương Hoa Lăng và Chu Hoa Hải hạ từ đám mây xuống.
“Không cần đa lễ.” Trương Hoa Lăng nói với đám người Từ Thanh Phàm, trong lời nói vẻ mặt tỏ ra rất thông cảm với cái chết đột ngột và nỗi đau thương tột cùng này : “Chúng ta những lão già này là đến nhìn mặt sư phụ ngươi lần cuối cùng.”
Vừa nói, Liền đem theo các vị trưởng lão đi vào trong sảnh đường của Trường Xuân Cư.
Sau khi vào Sảnh Đường của Trường Xuân Cư, Trương Hoa Lăng đầu tiên là kinh ngạc chắp tay nói với Tiêu Hoa Triết : “Không ngờ Tiêu sư huynh lại đến trước một bước.”
“Người nhàn rỗi không quyền không chức như ta đương nhiên không mang nặng trọng trách như chưởng môn sư đệ ngươi. Không cần tiền hô hậu ủng, một mình thuận tiện, tất nhiên đến trước một bước rồi.” Tiêu Hoa Triết thản nhiên đáp. Hình như ông ta đối với người chưởng môn của Cửu Hoa Môn này có nhiều bất mãn, trong lời nói mang theo sự châm chọc nồng đậm.
“Để Tiêu sư huynh chê cười rồi.” Trương Hoa Lăng đối mặt với sự châm chọc của Tiêu Hoa Triết lại không có chút nào giận dữ, chỉ thản nhiên cười một cái liền đi đến trước hương án của Lục Hoa Nghiêm. Nhưng Chu Hoa Hải bên cạnh lại là lạnh lùng hừ một tiếng, âm thanh giống như thần thái uy nghiêm to lớn của hắn, nghĩ đến âm thanh “Chưởng môn nhân đến” vang lên vừa rồi hẳn là từ trong miệng người này phát ra.
Trương Hoa Lăng sau khi đến trước hương án, lại lạy linh vị của Lục Hoa Nghiêm ba lạy, vẻ mặt bi thương than thở : “Lục sư huynh người sao lại bỏ đi như vậy, từ nay về sau Cửu Hoa Môn thiếu một cao thủ thực lực xuất chúng rồi, càng ít đi một tiền bối đực cao vọng trọng rồi. để cho ta người làm chưởng môn này, thực sự là trong lòng rất bi ai. Ít một người cao thủ giống như Lục sư huynh dạng này tọa trấn, cũng làm cho Cửu Hoa Môn càng khó khắn.”
Nói đến chỗ sâu sắc, Trương Hoa Lăng thậm chí còn nhỏ mấy giọt lệ, vẻ mặt tỏ ra vô cùng thương tâm.
“Chưởng môn sư huynh, người cũng đừng quá đau lòng, mặc dù ít đi một cao thủ như Lục sư huynh, nhưng ta tin tưởng Cửu Hoa Môn dưới sự dẫn dắt của chưởng môn sư huynh, nhất định sẽ đi đến con đường tươi sáng.” Nhìn thấy bộ dáng đau lòng của Trương Hoa Lăng, Chu Hoa Hải ở bên cạnh vội vàng an ủi.
Trương Hoa Lăng nghe được lời an ủi của Chu Hoa Hải chỉ nhẹ nhàng than thở một chút, cũng không nói nhiều nữa.
Tiếp theo đám người Chu Hoa Hải bắt đầu lần lượt bái tế linh vị của Lục Hoa Nghiêm, Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm, Nam Cung Thanh Sơn ba người quỳ xuống trước quan tài, lầy thân phận đệ tử cúi lạy đáp lễ.
Về phần Tiêu Hoa Triết, lại sau khi Trương Hoa Lăng đến không lâu liền hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi, hình như rất không muốn ở cùng một chỗ với Trương Hoa Lăng.
Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Hoa Triết trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi có chút kỳ quái, hắn cảm thấy con người của Trương Hoa Lăng này rất tốt, đối với sư phụ của mình cũng rất tôn trọng, lại không biết vì sao mà sư bá Tiêu Hoa Triết lại có cách nhìn như không quen biết vậy.
Sau khi bái tế xong, đám người Trương Hoa Lăng cũng không lập tức rời đi, mà là lần lượt ngồi xuống các vị trí, hình như còn có chuyện gì phải giải quyết. mà đám người Từ Thanh Phàm lại cung kính đứng một bên, đợi chưởng môn nhân giáo huấn.
“Nhớ đến năm nào ta cùng sư phụ của các ngươi cùng học nghệ, ta nhập môn sau sư phụ các ngươi 40 năm, lúc đo nhận được rất nhiều sự chiếu cố của Lục sư huynh, tình cảnh lúc đó đến bây giờ nhớ lại vẫn rõ ràng như ở trước mắt vậy. không ngờ bây giờ cảnh còn mà người thì đã mất, ngay cả người có thiên tư trác tuyệt như sư huynh cũng không địch lại thiên mệnh, ài……” Trương Hoa Lăng trầm tư một chút, đối với ba người Từ Thanh Phàm từ từ thở than.
“Xin chưởng môn sư thúc chớ đau buồn.” nghe được sự cảm thán của Trương Hoa Lăng, hảo cảm của đám người Từ Thanh Phàm đối với ông ta lại tăng thêm một tầng, vội vàng an ủi.
“Sau khi sư phụ các người mất rồi, có lưu lại di vật gì không?” Trương Hoa Lăng nghe được lời an ủi của đám người Từ Thanh Phàm cũng không có nói gì cả, mà đột nhiên hỏi.
“Thưa chưởng môn sư thúc, những đồ vật lúc sư phụ còn sống thường dùng chúng đệ tử đã sắp xếp lại rồi. đợi sau khi qua thất tuần của sư phụ, sẽ chôn cùng với sư phụ.” Nhạc Thanh Nho sau khi nghe câu hỏi của chương môn, vội vàng cung kính đáp.
“Mang ra đây ta xem một chút đi, nhìn vật nhớ người a.” Trương Hoa Lăng nói.
“Vâng, xin chưởng môn sư thúc và các vị trưởng bối đi theo đệ tử.” Nhạc Thanh Nho căn bản không có suy nghĩ gì nhiều, vội vàng mang mọi người đến phòng của Lục Hoa Nghiêm.
Vật còn người đã mất, đây là điều Từ Thanh Phàm cảm nhận được trực tiếp khi lần cuối cùng đến phòng của Lục Hoa Nghiêm. Hắn còn có thể nhớ rõ Lục Hoa Nghiêm đã dạy bảo hắn nghiêm túc, sâu đậm như thế nào ở trong căn phòng này, cũng là ở trong căn phòng này hắn nhận được “Khô Vinh Thước”, nhưng căn phòng vẫn như cũ, người lại không còn nữa.
Di vật của Lục Hoa Nghiêm đều được Nhạc Thanh Nho thu thập cẩn thận lại, để lên trên giường Lục Hoa Nghiêm. Đầy đủ các loại, có những vật phẩm thường dùng trong cuộc sống mà lúc còn sống Lục Hoa Nghiêm quen sử dụng, ví dụ như bộ ấm chén dùng để uống trà bằng đất sét; còn có một số pháp khí khi Lục Hoa Nghiêm còn sống bắt đầu tu luyện và thu thập, ví dụ như “Ba Trượng Thanh Lăng” mà lúc đầu dùng để trói buộc Sơn Tinh Mộc Quái cứu Từ Thanh Phàm, sau khi tập hợp đông đảo pháp khí lại một chỗ, phát tán ra các loại quang mang và linh khí nồng đậm, làm cho người ta nhìn thấy không khỏi có một chút cảm giác choáng váng.
Sau khi nhìn thấy di vật của Lục Hoa Nghiêm, Trương Hoa Lăng đầu tiên là than thở một tiếng, tiếp theo tay áo phất lên, sau đó chỉ thấy các loại pháp khí trong di vật của Lục Hoa Nghiêm trong nháy mắt toàn bộ bị thu vào trong ống tay áo của ông ta.
“Chưởng môn sư thúc, người làm gì vậy?” Nhìn thấy pháp khí của sư phụ mình lúc còn sống trong chớp mắt toàn bộ bị Trương Hoa Lăng thu mất, Từ Thanh Phàm kinh ngạc giận dữ hỏi.
“Hỗn xược!!! Chưởng môn sư huynh muốn làm cái gì còn cần phải bẩm báo với ngươi tên đệ tử chỉ đạt đến Tích Cốc kỳ sao?” Chu Hoa Hải nhìn thấy Từ Thanh Phàm vô lễ với chưởng môn như thế trong lòng đại nộ, to tiếng quát. Trong âm thanh mang theo linh khí mạnh mẽ, không ngừng vang vọng khắp căn phòng của Lục Hoa Nghiêm, Từ Thanh Phàm chấn động toàn thân máu huyết bốc lên, suýt chút nữa bị trọng thương, dưới âm thanh uy nghiêm hùng hậu, Từ Thanh Phàm thậm chí cảm thấy căn phòng đều bị chấn động run nhè nhẹ.
Chu Hoa Hải này không hổ là thái thượng hộ pháp của Cửu Hoa Môn, công lực thông huyền, vẻn vẹn chỉ một câu nói, lại có uy lực như thế!
Trương Hoa Lăng đầu tiên là khoát tay, ngăn cản Chu Hoa Hải đang oán khí xung thiên tiếp tục nói lại. sau đó giọng hòa hoãn nói với Từ Thanh Phàm : “Ai………… bây giờ thực lực của Cửu Hoa Môn đã không như trước nữa, kẻ địch cường đại vây quanh hư thực khó phân biệt, bây giờ lại thiếu đi một cao thủ như Lục sư huynh, thật khó khăn hơn. Những pháp khí này đều là những thứ đắc ý của Lục sư huynh bao nhiêu năm qua trở lại đây, cùng chôn với Lục sư huynh, còn không bằng vì Cửu Hoa Môn phát huy nhiều hơn những điều có ích, nghĩ đến Lục sư huynh ở dưới cửu tuyền biết được ta làm như vậy cũng sẽ cảm thấy được an ủi sao.”
Sau khi nghe được lời của Trương Hoa Lăng, Từ Thanh Phàm còn muốn nói gì nữa, nhưng bị Nhạc Thanh Hoa ở sau lưng kéo lại một cái. Từ Thanh Phàm không tranh hơn thua thiệt nữa cũng không phải là vì Nhạc Thanh Nho ngăn cản, mà là hắn đã ý thức được lấy thân phận của bản thân bây giờ, bất luận nói cái gì nữa, cũng đều không thể ngăn cản sự tình xảy ra.
Trương Hoa Lăng đạt được toàn bộ pháp khí lúc còn sống của Lục Hoa Nghiêm cũng không lộ ra chút gì gọi là đắc ý cả, mà hoàn toàn giống với bộ dạng bi thương đau khổ ban đầu, hình như còn vì sự ra đi của Lục Hoa Nghiêm mà đau lòng, nhưng Từ Thanh Phàm bây giờ lại bất luận như thế nào cũng không thể có hảo cảm với ông ta được nữa.
Cuối cùng, Trương Hoa Lăng sau khi đạt được mục đích liền mang theo mọi người rời khỏi đây. Lúc sắp đi ông ta dường như là đột nhiên nhớ đến cái gì vậy, nói với ba người Từ Thanh Phàm đang cung kính đứng sau lưng : “Bây giờ Lục sư huynh đã mất đi rồi, Lục sư huynh lúc còn sống cùng với ba người đệ tử các ngươi, độc chiếm Trường Xuân Cư này hình như có chút không ổn, vả lại Lục sư huynh đã mất rồi, không có sự chỉ đạo của trưởng bối cũng sẽ có khó khăn cho việc tu luyện của các ngươi. Thế này đi, Trường Xuân Cư này từ nay về sau giao cho Hứa sư đệ quản lý, Hứa sư đệ vừa khéo cũng là môn hạ đệ tử đông đảo, động phủ cũ cũng quá nhỏ rồi, tu luyện bình thường có rất nhiều điểm không tiện. mà ba người các ngươi cũng chuyển bái đến chỗ Hứa sư đệ mà tu luyện đi.”
Nghe Trương Hoa Lăng nói những lời như thế, trong chớp mắt ba người Từ Thanh Phàm đều ngẩn người ra. Sư phụ vừa mới chết không được một ngày, người chưởng môn này bắt đầu cướp đoạt di sản rồi? không chỉ lấy toàn bộ pháp khí lúc còn sống của sư phụ, bây giờ muốn lấy luôn chỗ ở của sư phụ lúc còn sống, còn muốn bảo đệ tử của ông ấy chuyển bái người khác?
“Xin tuân theo mệnh lệnh của chưởng môn sư huynh.” Một lão nhân lùn và béo từ trong đám người trưởng lão sau lưng Trương Hoa Lăng đi ra, cung kính nói với Trương Hoa Lăng, vẻ mặt mang theo sự vui mừng không thể ngăn được.
“Ba người đệ tử này của Lục sư huynh từ này bái làm môn hạ của ngươi, ngươi nhất định phải dạy dỗ thật tốt, tranh thủ làm cho bọn họ……”
“Chưởng môn sư thúc, đệ tử có việc muốn bẩm báo.” Ngay khi Trương Hoa Lăng đang nói chuyện với Hứa trưởng lão kia, Từ Thanh Phàm lại đột nhiên quỳ xuống đất lớn tiếng nói.
Ngay cả thần kinh của Từ Thanh Phàm trước nay luôn thản nhiên, bây giờ cũng bị Trương Hoa Nghiêm làm một loạt chuyện làm cho giận dữ, chỉ là hắn biết rõ bản thân không có năng lực thay đổi cái gì cả, cho nên âm thanh giọng nói vẫn rất bình tĩnh. Chỉ có hai tay không ngừng run rẩy có thể nói rõ trong lòng hắn hiện giờ tức giận oán hận kích động như thế nào.
“Ồ? Ngươi có việc gì muốn nói thì nói đi, nể mặt mũi của Lục sư huynh quá cố, ta nhất định sẽ giúp ngươi mãn nguyện.” Trương Hoa Lăng nhìn Từ Thanh Phàm rồi nhẹ nhàng cười nói.
“Đầu tiên, sư phụ của vãn bối thất tuần chưa qua, vẫn xin chưởng môn sư thúc, người đợi sau khi thất tuần của sư phụ qua rồi lại thu hồi Trường Xuân Cư, cũng làm cho sư phụ yên lòng một chút.” khi Từ Thanh Phàm nói, có hết sức khống chế vẻ mặt của mình đừng tỏ ra tức giận, bây giờ tất cả đều lấy thất tuần của sư phụ làm quan trọng, nếu như chọc giận chưởng môn, làm cho quan tài sư phụ hôm nay phải dọn đi, thế thì Từ Thanh Phàm thật sự không có mặt mũi nào mà gặp sư phụ nơi cửu tuyền nữa rồi.
“Điều này là đương nhiên, tất cả lấy người chết làm chủ.” Trương Hoa Lăng sau khi nghe được lời của Từ Thanh Phàm, cũng không có tức giận gì, mà quả quyết nói.
“Ngoài ra chính là, cổ nhân có câu, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha. Thiên hạ nào có chuyện giữa đường đổi sư phụ? Cho nên xin chưởng môn sư thúc thu hồi ý kiến, đời này của đệ tử chó một sư phụ là đủ rồi, không muốn bái người khác nữa.” Từ Thanh Phàm kiên định nói.
“Ồ? Ngươi nghĩ kỹ chưa, nếu trong tu luyện không có sư chỉ đạo của trưởng bối, muốn tăng tiến thì khó vô cùng, ta làm tất cả việc này đều là nghĩ vì các ngươi thôi.” Nghe được lời của Từ Thanh Phàm, Trương Hoa Lăng đầu tiên là sững người một lát, sau đó nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Phàm, lời nói nghiêm túc, cũng không biết là Từ Thanh Phàm cảm giác sai hay không, hắn rõ ràng cảm giác được vẻ mặt của Trương Hoa Lăng mang theo một chút tán thưởng.
“Đệ tử đã nghĩ kỹ rồi, vẫn xin chưởng môn sư thúc thu hồi mệnh lệnh.”
“Hai người các ngươi cũng là nghĩ như vậy sao?” ánh mắt của Trương Hoa Lăng nhìn Nhạc Thanh Nho và Nam Cung Thanh Sơn hỏi.
“Cách nghĩ của đệ từ giống với Từ sư đệ.” Nhạc Thanh Nho không chút do dự trả lời.
“Đệ tử bằng lòng bái Hứa trưởng lão làm sư phụ.” Nam Cung Thanh Sơn cũng không có cùng với hai người sư huynh của mình cùng tiến cùng thối, thậm chí không có nhìn hai người kia cái nào, mà khom người với Trương Hoa Lăng nói luôn.
“Được rồi, mỗi người một chí hướng, ta cũng không miễn cưỡng các ngươi nữa. hai người các ngươi từ nay về sau tự chủ tu luyện đi.” Trương Hoa Lăng bất đắc dĩ nói với hai người Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho, tiếp theo lại hương tới Nam Cung Thanh Sơn nói : “Ngươi từ nay về sau làm môn hạ của Hứa sư đệ mà tu luyện đi.”
Sau khi xử lý xong tất cả mọi việc, Trương Hoa Lăng lại dẫn một nhón các trưởng lão cao thủ, chân đạo đám mây, phá không bay đi. Khi đi, thần tình của hắn vẫn bi thương như cũ, nhưng Từ Thanh Phàm lại căn bản không thể nhìn thấy trong đó rốt cuộc có mấy phần chân thật, lại có mấy phần giả dối đây.
Chỉ là trước khi đi, Thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải sâu sắc nhìn Từ Thanh Phàm một cái, hình như muốn đem hình dáng của Từ Thanh Phàm ghi nhớ trong lòng, làm cho Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi ớn lạnh.
Đợi sau khi chưởng môn Trương Hoa Lăng mang theo một nhóm cao thủ hộ pháp rời khỏi Trường Xuân Cư, ba người Từ Thanh Phàm và sư huynh Nhạc Thanh Nho còn có Nam Cung Thanh Nho cũng trở về linh đường, đều quỳ xuống yên lặng trước linh vị của Lục Hoa Nghiêm, trong nhất thời đều trầm mặc không nói.
“Sư huynh, kỳ thực huynh không nên làm như thế với đệ, làm như thế sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của huynh, dù sao đây chỉ là cách nghĩ của một mình đệ.” Từ Thanh Phàm đột nhiên mở miệng phá tan bầu không khí trầm mặc, nói lời xin lỗi với Nhạc Thanh Nho.
“Sư đệ, đệ đừng nói như vậy, sư phụ từ sau khi thu ta làm đồ đệ, đối với ta như cha. Cho nên ngay cả đệ không có nói như vậy với chưởng môn, ta cũng sẽ làm như vậy.” Nhạc Thanh Nho sau khi xua tay với Từ Thanh Phàm rồi nói tiếp : “Lại nói, tư chất của chính ta ta biết rõ mà, bây giờ có thể đạt đến Tích Cốc hậu kỳ đã là cực hạn của bản thân rồi, cho nên cũng không có gì gọi là liên lụy với không liên lụy ở đây cả. một mình tu luyện cũng tốt, ít nhất bình thường sẽ tự do tự tại một chút.”
Đang lúc Từ Thanh Phàm còn muốn nói những gì nữa, thì Nam Cung Thanh Sơn đang quỳ bên cạnh đột nhiên đứng dậy, ngay cả chào hỏi hai vị sư huynh một câu cũng không có một mình đi vào hậu đường.
Nhìn thấy sự rời đi của Nam Cung Thanh Sơn, Nhạc Thanh Nho nhè nhẹ thở dài một tiếng.
“Nam Cung sư đệ bây giờ có lẽ là vì trong sư huynh đệ chúng ta một mình hắn thay đổi làm môn hạ người khác mà trong lòng có chút xấu hổ, cho nên những lời vừa rồi của chúng ta là cho hắn có chút khó chịu rồi.” nhìn theo bóng rời đi của Nam Cung Thanh Sơn, Từ Thanh Phàm nói với Nhạc Thanh Nho.
Đối với việc Nam Cung Thanh Sơn làm môn hạ của người khác, Từ Thanh Phàm mặc dù không vui lắm, nhưng cũng không giận dữ gì, mỗi người có một chí hướng riêng, dù sao có một người sư phụ mà nói đối với việc tu luyện có rất nhiều ích lợi. hơn nữa bản thân Từ Thanh Phàm cũng không muốn vì quyết định của mình mà gián đoạn tương lai của người khác.
“Ha ha, ta biết ý tứ của sư đệ ngươi rồi. ta sẽ không giận Nam Cung sư đệ đâu, dù sao điều này liên quan đến tương lai của hắn. Nam Cung sư đệ không giống hai người chúng ta, thiên phú căn cốt của hắn rất tốt, nếu có một người sư phụ tốt tương lai sẽ không thể hạn lượng rồi.” Nhạc Thanh Nho miễn cưỡng cười nói.
Nhìn thấy ý chí của Nhạc Thanh Nho có chút sa sút, Từ Thanh Phàm vội vàng lôi ra những nghi vấn trong lòng của mình hồi nãy, muốn chuyển chủ ý của Nhạc Thanh Nho. “Đúng rồi, sư huynh, vì sao đệ luôn cảm thấy sư bá Tiêu Hoa Triết hình như không hợp với sư thúc chưởng môn.”
“Điều này ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói hình như hơn ba trăm năm trước, Tiêu sư bá tranh đoạt chức vị chưởng môn với chưởng môn sư thúc, nhưng cuối cùng sư tổ lựa chọn chưởng môn sư thúc chưởng quản Cửu Hoa Môn, cho nên Tiêu sư bá trong lòng mới có chút bất mãn như vậy.” Nhạc Thanh Nho chần chừ nói ra. Những chuyện nói sau lưng người ta thế này dù sao không thích hợp với nguyên tắc làm người của hắn.
“Vậy sao? Đệ cảm thấy vẫn là Tiêu sư bá làm chưởng môn là chuyện tốt, Trương Hoa Lăng vị chưởng môn này qua không có tình người rồi.” Từ Thanh Phàm nghĩ đến tất cả hành vi của Trương Hoa Lăng, tức giận nói.
“Ài, đừng nhiều chuyện, sau khi làm chưởng môn phải bất đắc dĩ mà, sư đệ ngươi đừng để trong lòng.” Nhạc Thanh Nho trấn an.
Ngay lúc này, Nam Cung Thanh Sơn đột nhiên từ trong hậu đường đi ra, đầu cũng không ngoảnh lại hướng ra ngoài Trường Xuân Cư mà đi. Sau lưng còn mang một gói đồ, hình như là những vật phẩm thường dùng hàng ngày của hắn.
“Sư đệ, ngươi còn muốn đi đâu?” Từ Thanh Phàm gọi Nam Cung Thanh Sơn lại hỏi.
“Đi tìm sư phụ của ta.” Nam Cung Thanh Sơn nhìn Từ Thanh Phàm một cái, sau đó lạnh lùng trả lời.
“Sư phụ của ngươi? Ngươi là nói đến Hứa hộ pháp kia sao?” Từ Thanh Phàm nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, sớm tìm người ta một chút, lưu lại ấn tượng tốt cho ông ấy.”
“Thế thì ngươi không canh giữ linh cữu cho sư phụ nữa sao?” Từ Thanh Phàm bất mãn hỏi.
“Thất tuần của sư phụ chưa hết, ngươi hay là trước tiên ở lại đây giữ linh cữu cho sư phụ đi. Sau khi trưởng bối chết đi, thất tuần vãn bối phải giữ linh cữu, đây là quy củ.” Nhạc Thanh Nho ngăn cản lại giải thích.
“Đúng vậy, mặc dù ngươi bây giờ có sư phụ mới rồi, nhưng xung không thể đối với sư phụ cũ không có sự tôn kính chứ, sẽ bị trời phạt đó.” Từ Thanh Phàm ở bên cạnh lạnh nhạt nói, trong lòng rấy bất mãn về hành vi không tôn kính Lục Hoa Nghiêm của Nam Cung Thanh Sơn, cho nên trong lời nói mang theo sự châm chọc nhàn nhạt.
“Sư phụ? Người các ngươi nói là Lục Hoa Nghiêm sao? Ông ta xứng sao?” không ai ngờ Nam Cung Thanh Sơn lại khinh thường hỏi ngược lại.
“Ngươi nói cái gì?” Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho sau khi nghe được lời của Nam Cung Thanh Sơn đều biến sắc.
“Chẳng lẽ ta nói sai sao? Lục Hoa Nghiêm lão già này nhận ta làm đệ tử là vì nguyên nhân gì ngươi còn không biết sao? Còn không phải là vì sự trường sinh của ông ta sao? Cho nên bảo ta tu luyện loại công pháp nguy hiểm kia. Từ sư huynh ngươi cũng vậy, lão già này nhận ngươi làm đệ tử không phải cũng như thế sao? Ngươi lại còn đến chết vẫn có hiếu với ông ta như vậy, còn có ngươi Nhạc sư huynh, lão già này nhận ngươi làm đệ tử căn bản là muốn kiếm lấy một người giúp việc vặt mà thôi! Ta thấy hai người các ngươi đọc sách đến ngu ngốc hết rồi, mới bị lão ta bịt mắt lừa dối như vậy, đến chết còn muốn canh giữ xác cho lão như vậy.” Nam Cung Thanh Sơn lấy tay chỉ vào linh bài của Lục Hoa Nghiêm, kích động nói, trong mắt chớp động quang mang của sự cừu hận. hiển nhiên những lời này hắn không phải là nhịn ngày một ngày hai mà đã nhẫn nhịn từ lâu lắm rồi.
“Nam Cung sư đệ, ngươi, ngươi làm sao có thể nói sư phụ như thế chứ? Đây là linh đường của sư phụ!” nghe được những lời nói của Nam Cung Thanh Sơn, Nhạc Thanh Nho kích động nói, chòm râu hoa râm trên mặt bởi vì tức giận mà run rẩy.
“Linh đương của ông ta thì làm sao chứ? Không thể nói được sao?” Nam Cung Thanh Sơn ngang ngạnh nói.
“Nam Cung Thanh Sơn, sư phụ tuy thu ngươi làm đệ tử là có mục đích khác, nhưng ông ấy trước khi thu ngươi làm đồ đệ, hẳn có nói cho ngươi rõ nguyên nhân vì sao ông ấy muốn thu ngươi làm đồ đệ chứ?” Từ Thanh Phàm nhẫn nhịn nghĩ đến những lời Nhạc Thanh Nho muốn nói, lạnh lùng hỏi Nam Cung Thanh Sơn.
“Nói rồi, cũng bởi vì những lời nói này của ông ta, ta mới biết được là ta đang bị lợi dụng.” Nam Cung Thanh Sơn oán giận nói.
“Thế thì ông ấy có miễn cưỡng ngươi phải bái ông ấy làm sư phụ không? Sư phụ ông ấy hẳn có cho ngươi có cơ hội lựa chọn phải không? Bái ông ấy làm sư phụ chẳng lẽ không phải là lựa chọn của ngươi sao?” Từ Thanh Phàm đột nhiên hét lên.
“Nhưng ông ta thu ta làm đồ đệ dụng tâm bất chính là sự thực!” sau khi nghe được lời của Từ Thanh Phàm, Nam Cung Thanh Sơn đầu tiên là sững người một chút, sau đó ngang ngạnh nói.
“Đã là chính ngươi lựa chọn bái ông ấy làm sư phụ, ngươi hẳn đã xem ông ấy là sư phụ của ngươi! Phải tôn sư trọng đạo! bởi vì sư phụ ông ấy tuy không phải là thật tâm muốn thu ngươi làm đồ đệ, nhưng dù sao cũng không có miễn cưỡng ngươi. Tất cả đều là sự lựa chọn của ngươi, trước tiên không nói đến câu nói cổ mà người xưa thường nói đó là “Một ngày làm thầy suốt đời làm cha”, sư phụ từ sau khi thu ngươi làm đồ đệ có chỗ nào bạc đãi ngươi không? Lúc tu luyện có để ngươi gặp phải nguy hiểm gì không? Khi dạy ngươi có không tận tâm tận lực khổng?” Từ Thanh Phàm càng nói càng lớn tiếng, đến mấy câu cuối cùng càng như hét lên vậy, tất cả thương tâm oán giận phẫn nộ mà ngày hôm nay gặp phải toàn bộ đều trong lần nói này xổ ra hết.
Nghe được những lời này của Từ Thanh Phàm, Nam Cung Thanh Sơn có chút không có lời nào để nói lại, sững người một lúc, nhưng vẫn lạnh lùng hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, bộ dáng ta đây không cần phải trả lời.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ ngươi đi đến trước linh cữu của sư phụ dập đầu tạ tội, sau đó thành thật ở đây canh giữ linh cữu hết thất tuần của sư phụ, ta và Nhạc sư huynh đem mọi chuyện xảy ra hôm nay xem như chưa hề xảy ra. Từ nay về sau ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, không liên quan đến nhau.” Nhìn Nam Cung Thanh Sơn bộ dáng khinh thường như vậy, Từ Thanh Phàm đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng nói với Nam Cung Thanh Sơn, âm thanh tuy nhẹ nhàng, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra sự oán giận ngầm chứa trong đó.
“Nếu ta không làm thì sao?” Nam Cung Thanh Sơn hỏi lại một cách xúc phạm.
“Thế thì đừng trách ta vô tình rồi.” Từ Thanh Phàm nhẹ giọng nói.
“Hừ…..” Nam Cung Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, lại không để ý tới Từ Thanh Phàm nữa, xoay người đi ra ngoài cửa. Hắn đã quen với sự khiêm nhượng và hòa khí của Từ Thanh Phàm rồi, căn bản không tin Từ Thanh Phàm sẽ làm gì hắn.
“Muốn chết!!” nhìn thấy bộ dáng không biết hối cải của Nam Cung Thanh Sơn, Từ Thanh Phàm nhịn không được sự tức giận trong lòng nữa, tay phải giơ lên, Khô Mộc Thước hóa thành một đạo quang mang màu xanh hoa mỹ, nhanh chóng đánh vào sau lưng của Nam Cung Thanh Sơn.
Nam Cung Thanh Sơn hiển nhiên không ngờ Từ Thanh Phàm thật sự dám rat ay, nhưng phản ứng của hắn cũng rất nhanh, trên tay bóp pháp quyết, liền thấy một đạo mộc ất linh khí hóa thành một tấm mộc thuẫn dày và lớn chắn trước mặt của mình, cũng là “Mộc Linh Thuẫn” đạo thuật trung cấp.
Có thể sử dụng đạo thuật trung cấp một cách dễ dàng như vậy, hiển nhiên hắn đã có tu vi luyện khí hậu kỳ. tuổi còn trẻ như vậy có thể có thành tựu loại này, Thiên phú căn cốt của Nam Cung Thanh Sơn quả thật là trăm người mới có một người.
Đáng tiếc, vẻn vẹn chỉ dựa vào đạo thuật của luyện khí hậu kỳ, như thế nào có thể ngăn chặn được Từ Thanh Phàm lấy tu vi Tích Cốc kỳ hợp với sự oán giận và pháp khí công kích chứ? Trong chớp mắt tấm mộc thuẫn nhìn qua trông thật sự rất dày này khi tiếp xúc với Khô Vinh Thước lập tức bị xuyên thủng một cách dễ dàng, Khô Vinh Thước sau khi đâm thủng mộc thuẫn cũng không có chút gì gọi là dừng lại, trong chớp mắt kích trúng ngực của Nam Cung Thanh Sơn.
Nam Cung Thanh Sơn bị Khô Vinh Thước kích trúng, lập tức thổ ra một miệng máu, lùi về sau hơn mười bước hung hăng quỳ xuống đất, vẻ mặt trắng bệch, hiển nhiên bị thương nặng.
Đây vẫn là do Từ Thanh Phàm hạ thủ lưu tình, thực lực của luyện khí kỳ và tích cốc kỳ mà so sánh là cách biệt rất lớn có thể gọi là thiên sơn địa viễn.
Sau khi Nam Cung Thanh Sơn bị thương sắc mặt trắng bệch chớp qua thần sắc khó tin, hắn không ngờ Từ Thanh Phàm lại dễ dàng đánh bại hắn như vậy, điều này đối với người tâm khí cao ngạo như hắn mà nói, thực sự là một sự sỉ nhục nhất lớn.
“Tốt lắm, Tốt lắm!! Không ngờ lão già kia thiên vị, lại còn cho ngươi một kiện pháp khí, chẳng trách ngươi bảo vệ lão như vậy.” Nam Cung Thanh Sơn chùi vết máu trên khóe miệng, hung hăng nói : “Ngươi đợi đó, sẽ có một ngày ngươi sẽ vì hành động hôm nay mà hối hận!!”
Vừa nói, Nam Cung Thanh Sơn quay đầu tập tễnh bước đi, lúc đi ánh mắt tràn đầy oán hận làm cho Từ Thanh Phàm có chút hoài nghi phải chăng mình đã sai lầm khi hồi nãy còn nương tay cho hắn.
“Có một số người, chỉ nhớ đến những gì không tốt mà người ta đối xử với hắn, lại từ trước tới nay không thể nghĩ đến những cái tốt mà người khác đã cho hắn. Nam Cung Thanh Sơn con người này không nghi ngờ gì nữa chính là một loại người như vậy.” Từ Thanh Phàm nhìn thân ảnh của Nam Cung Thanh Sơn rời đi, trầm lặng suy nghĩ.
Thở dài một tiếng, Từ Thanh Phàm xoay người lại, liền phát hiện sư huynh Nhạc Thanh Nho đang thần sắc phức tạp nhìn thân ảnh lưu lại của Nam Cung Thanh Sơn.
“Sư huynh, huynh không cần…..”
Ngay khi Từ Thanh Phàm chuẩn bị nói mấy lời an ủi với Nhạc Thanh Nho, lại thấy Nhạc Thanh Nho đột nhiên thổ ra một miệng máu, sau đó liền như mũi tên vậy ngã xuống đất ngất đi.
Từ Thanh Phàm nhìn thấy tình hình này vô cùng kinh ngạc, vội vàng đỡ Nhạc Thanh Nho dậy, sau khi linh khí xâm nhập dò xét trong cơ thể của hắn ta, trong lòng thở dài một hơi, biết hắn ta không có nguy hiểm gì, chỉ vì nóng giận quá cho nên tạo thành thân thể không khỏe, nghỉ ngơi mấy ngày là được.
Sau khi sắp xếp xong sư huynh Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm lần nữa quỳ trước linh đường của Lục Hoa Nghiêm, Linh đường to như vậy bây giờ chỉ co một mình Từ Thanh Phàm lẻ loi cô độc bảo vệ trước linh cữu, làm cho Lục Hoa Nghiêm không cảm thấy cô đơn khi ra đi.
“Sư phụ, ngươi nhìn thấy chưa? Đây chính là sư huynh đệ và đồ đệ của người! người ở trên trời nhìn thấy những điều như vậy có đau lòng không? Hẳn sẽ không đâu, người cũng đã nói người đã nhìn thấu rồi, có lẽ đối với những điều này người ở trên trời nhìn thấy cũng chỉ cảm thấy buồn cười thôi phải không?”
Từ Thanh Phàm nhìn vào bài vị của Lục Hoa Nghiêm, thầm nghĩ.