Giới thiệu Đây là 1 bộ truyện tiên hiệp rất hay, tình cảm phong phú. xin giới thiệu với anh em
Truyện mang phong cách tiên hiệp cổ điển, nhân vật chính mang tên Hứa Hàn, là một người không có linh căn để tu tiên, vì thế nên bị gia tộc tu tiên trục xuất...
Cốt truyện khá hay, tình tiết bố trí hợp lý, văn chương hấp dẫn.
Hoàng triều nhà Ngụy, Nguyên An thành.
Nguyên An thành an phận nằm trên lãnh thổ nhà Ngụy, lân cận có dãy núi Hoành Đoạn, tiên tích thường xuyên diễn ra, thậm chí có người may mắn được nhìn thấy thân ảnh phiêu dật của các tiên nhân tự do bay lượn trên trời.
Hôm nay thời tiết khá lạnh, trời đang buổi hoàng hôn, tại đông thành Nguyên An là khu vực dành cho các quý tộc, quan viên cư ngụ, trong đó có một tòa trang viện mang theo khí thế cổ xưa, là nơi ở của Ngoại Thính Vương – Hứa gia. Tại học đường đặt phía sau trang viện vang lên những tiếng đọc kinh thư trong trẻo, bên trong phòng được đốt than sưởi ấm, một người nam nhân thần thái uy nghiêm quan sát nhóm hài đồng bên dưới.
Nhóm hài đồng có chút sợ hãi, phần lớn bọn chúng đều không thể ngâm được văn chương như đã yêu cầu, chỉ có một hài nam tuổi độ mười hai, mười ba trong số đó là có thể ngâm ra hết. Hài nam mặt mày thanh tú, giọng nói trong trẻo, ngâm hết thời gian một chén trà mới ngưng. Nhưng kỳ quái chính là người trung niên nhân ngồi giữa thần thái càng lúc càng không vui, có hơi mất kiên nhẫn.
“Được rồi, con trả lời rất tốt, một chữ cũng không sai, nhưng mà cảnh quang dường như còn thiếu, con hãy giải thích ý nghĩa của mười câu trước cho vi phụ nghe xem.” Trung niên nhân vuốt chỏm râu dê đen tuyền, thần thái rất không kiên nhẫn.
Nam hài tên là Hứa Hàn, nó vội vàng giải thích, biểu đạt ra toàn bộ ý nghĩa của mười câu trước, không có một chút sai sót, thậm chí còn mang theo một chút bình luận của riêng nó, đánh giá văn chương một phen, ngôn ngữ rất là khôn khéo.
“Đủ rồi.” Trung niên nhân càng nghe thì sắc mặt càng trầm xuống, dường như kiếm được cơ hội, trách cứ nói: “Tuổi hãy còn nhỏ, đã dám bất kính với thánh nhân, quả thật là nói bừa, đừng tưởng rằng trí của bản thân hơn người thì có thể tùy tiện đánh giá thánh nhân, về sau nếu còn tái phạm việc này thì sẽ phạt con chép một trăm lần vọng ngôn kinh.”
Hài đồng sững sốt, con ngươi đen óng ứ lên một tầng lệ quang, mang theo vẻ ủy khuất lui về sau.
Trung niên nhân khiển trách nó một phen, lại chuyển mục quang hướng về phía một hài đồng khác, trong mắt lộ ra vẻ từ ái, nhẹ giọng nói: “Chính nhi, đừng khiến cho vi phụ thất vọng, con hãy ngâm ra thiên luận quốc sách một lần đi.”
Hài đồng được gọi là Chính nhi nghĩ nát óc, biết không thể qua ải được, miễn cưỡng đọc được mấy trăm chữ liền ngừng lại, không tiếp tục đọc nữa.
“Mấy hôm nay con ở chỗ tam thúc luyện công, không có thời gian học thuộc thiên văn.” Hài đồng cúi đầu biện giải, con ngươi xoay chuyển, còn nghiêng đầu đắc ý liếc nhìn Hứa Hàn một cái.
Trung niên nhân thần thái có chút thất vọng, cái cớ này đã dùng không ít lần, nhưng hắn vẫn mỉm cười nói: “Không sao, cùng tam thúc luyện công cũng đúng, nhưng đừng nên nhàn hạ, phải chuyên tâm học tập.”
Khi kiểm tra xong tất cả các hài đồng, trung niên nhân uy nghiêm nhìn một lượt mọi thứ, cuối cùng nhìn về đứa hài đồng mà hắn vừa khen ngợi, nói: “Chính nhi tư chất bất phàm, nhưng không thể quá nhàn hạ, cần phải chuyên tâm luyện tập, tương lai tất là trụ cột của Hứa gia chúng ta, tốt lắm, các người đều giải tán hết đi.”
Hài đồng tên là Hứa Hàn thần sắc mang theo vẻ thất vọng, hắn ngâm hoàn chỉnh thiên văn, một chữ cũng không sót, phân tích lại rõ ràng, có tình có lý, lại bị trách cứ. Nhưng mà Hứa Chính chỉ cần ngâm một trăm chữ, lại được khen ngợi, tất cả bởi vì Hứa Chính có linh căn, còn hắn không có sao.
Hứa gia sở dĩ trở thành Ngoại Thính Vương đương triều là bởi vì có một nhánh trong gia tộc trấn thủ tại Tịnh châu Nguyên An thành, mà nguyên nhân chân chính trong đó chính là Hứa gia có được linh căn huyết mạch, là một gia tộc có thực lực tại tu tiên giới, trong gia tộc có tất cả hai vị trưởng lão Kết Đan kỳ cùng mười mấy vị Trúc Cơ kỳ.
Tu tiên gia tộc chủ trương là nhập thế, thông qua ưu thế trời cho là linh căn huyết mạch, lấy con cháu có tư chất linh căn xuất sắc đem về cho gia tộc một môn phái tu tiên phù hộ, mà con cháu của Hứa gia đều được đưa đến Hoàng Đạo tông trên Phiếu Miểu Phong, do đó được Hoàng Đạo tông phù hộ, hai nhà liên minh với nhau, tu tiên gia tộc thông qua tu tiên môn phái cũng cố lực lượng của mình ở phàm thế, mà tu tiên môn phái thông qua tu tiên gia tộc lấy được những đệ tử có linh căn xuất sắc.
Mà chi nhánh của Hứa gia ở đời Hứa Tông Hành cho đến thế hệ của Hứa Hàn chỉ có mỗi Hứa Chính là một người có linh căn xuất sắc, duy nhất chỉ có hỏa linh căn, có tư chất tốt để tu tiên. Mà tạp linh căn cùng nhược linh căn cũng đến ba bốn người, vì thế Hứa Chính sau khi trưởng thành có thể bước vào Hoàng Đạo môn, mà Hứa Tông Hành vừa rồi nói Hứa Chính tất là trụ cột của Hứa gia là bởi vì lấy tư chất thuần hỏa linh căn thì hắn ít nhất có thể đạt tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ, thậm chí ngay cả Kết Đan cũng có thể. Mà chi nhánh của Hứa Tông Hàn tại Hứa gia cũng càng thêm vững chắc.
Mà Hứa Hàn so về thông minh biểu hiện rất xuất chúng, nhưng linh căn thì ảm đạm vô quang, phàm nhân cùng người tu tiên căn bản không thể so sánh với nhau. Huống hồ tên của Hứa Hàn có một chữ Hàn, đó chính là chỉ rõ thân phận của hắn, tuy rằng vì sinh non mà được làm trưởng tử, nhưng cuối cùng vẫn là một người ở vế sau.
“Hứa đại nhân, không làm phiền ngài chứ? Hà hà, Hứa đại nhân không hổ là nghiêm phụ điển phạm, con cháu nhà ngươi thật có phúc khí!” Hứa Hàn âm thầm khẩn trương, nhìn thấy vài người nho sinh đi vào học đường, đó là những vị tiên sinh mà cha hắn mời về, mà cha hắn lại nổi danh là cử tử, những người này chắc là văn nhân tụ hội.
Hứa Tông Hành thoải mái cười to, vội vàng chắp tay khiêm tốn một phen, sau đó nói: “Các vị đồng liêu cùng nhau đến, nhất định có nhã hứng, nhanh nhanh, cùng nhau đến đây uống một chén.”
Hắn lúc này phân phó gia nhân đi tới Mai Lâm tiểu đình để chuẩn bị đồ uống, khi này trời đang vào đông, ngoài tuyết ra còn có hoàng hôn, những văn sĩ lại có nhã hứng bừng bừng. Mai Lâm tiểu đình, hoàng hôn tuyết cảnh, đồng liêu tề tựu, đúng là lúc tốt để thưởng rượu đối thơ.
“Chính nhi tuổi hãy còn nhỏ, tư thế lại oai hùng đĩnh bạt, sau này lớn lên nhất định là một thế hệ nhân tài.” Một trung niên mặc nho sinh mỉm cười khen Hứa Chính, nhưng đối với khí chất trầm tĩnh của Hứa Hàn thì không đánh giá.
“Các con mau rời khỏi đi.” Hứa Tông Hành khiêm nhường vài câu, định đuổi hai đứa con đi, sau đó cùng các vị đồng liêu nâng cốc ngôn hoan, tác thi tụng từ.
“Vô phương, Hứa đại nhân quả thật là hổ phụ không sinh khuyển tử, người xưa có câu, thiếu niên anh tài đi tám bước thành thơ, nói không chừng Chính nhi có thể chỉ điểm chúng ta phần mở đầu.” Một thư sinh bộ dáng phong lưu, đắc ý rung đùi nâng chén rượu, chỉ vào cảnh hoàng hôn nói: “Các vị, nhìn cảnh sắc bầu trời đi, thật đẹp phải không?”
Hứa Tông Hành cười nói: “Đúng là đang lúc hoàng hôn, hả? Mặt trời còn chưa ngã về núi, ánh trăng đã nhô lên cao, trăng non như câu, ngân huy cùng màu của ráng chiều chiếu rọi, thật là một cảnh sắc tuyệt với, mọi người có hảo ý gì không?”
Thư sinh trẻ tuổi hà hà cười nói: “Ta nghĩ được một vế trên, mọi người cùng nghe thử xem?”
Hắn ngẩng đầu nhìn nhật nguyệt giao huy, giẫm chân tại chỗ, cất cao giọng nói: “Mặt trời đằng tây, mặt trăng đằng đông, bầu trời sinh thành ‘Minh’ tự.”
Mọi người kinh ngạc, vùi đầu suy nghĩ, trong khoảng khắc không có ai đáp lại.
Hứa Hàn trong lòng vừa động, chỉ vào hai người xa xa, thốt ra: “Nữ bên trái, nam bên phải, thế gian xứng định ‘Hảo’ nhân.”
Mọi người cả kinh, nhìn hai bóng dáng xa xa, thư sinh trẻ tuổi hai mắt tỏa sáng, “Hứa đại nhân, tương lai của lệnh lang nhất định thành tài nha!”
Hứa Tông Hành sắc mặt hơi lạnh, có chút xấu hổ nhận lời khen tặng của mọi người, hắn giận tái xanh mặt mài khiển trách: “Con nít mà biết cái gì, sau khi trở về chép một trăm lần vọng ngôn kinh.”
Hứa Hàn cúi đầu vâng một tiếng, lui ra phía sau không hề nói thêm câu nào.
“Ai, lệnh lang tuổi còn nhỏ mà đã có tài văn chương, ngươi phải cao hứng mới đúng.” Thư sinh tuổi trẻ hoàn toàn không biết địa vị của Hứa Hàn tại Hứa gia, vẫn hứng trí ngang nhiên như trước.
Hắn hết nhìn trái rồi tới nhìn phải, thấy tuyết đọng dưới ánh nắng chìu tà đang từ từ hòa tang, nước tuyết dọc theo mái hiên từng giọt giỏ xuống, cảm thấy thi hứng, chỉ vào mái hiên nói: “Mặt trời chiếu rọi bông tuyết tan, hiên nhà nhỏ giọt không mây gió.
Mọi người nghe xong lại trầm tư, tất cả đều tán thưởng thư sinh tuổi trẻ có tài văn chương, thì ra thư sinh này tại kinh đô cũng nổi danh là tài tử, nhưng hắn đối với tình huống của Hứa gia không rõ cho lắm, đem Hứa Hàn cho là con cả của Hứa Tông Hành.
Tuổi trẻ thư sinh hai mắt khiêm tôn nói: “Ta biết các vị đồng liêu đều có thể thoải mái đáp lại, chi bằng chúng ta đem về trên này nhượng lại cho Hứa đại công tử, chư vị thấy sao?”
Mọi người nghe xông đều gật đầu phụ họa.
Hứa Tông Hành miễm cường cười: “Khuyển tử vừa rồi chỉ là trùng hợp chứ không phải là thần đồng tư chất mẫn tiệp.”
Hứa Hàn chớp đôi mắt to, thần thái có chút do dự, cuối cùng cũng nhẹ giọng nói: “Phụ thân đại nhân, con có thể đối vế dưới. Phong xuy trần khỏi, địa sinh bất hỏa chi yên.”
Một lời nói ra, mọi người trong cuộc đều trầm trồ khen ngợi, hoàn toàn quên Hứa Chính bên cạnh đang đứng yên không nói gì, thần thái mang theo vài điểm ghen ghét, trừng mắt nhìn Hứa Hàn, quang vinh trong nhà đáng lý ra phải luôn tề tựu vào hắn, hôm nay lại bị một tên phế vật làm lu mờ.
Thư sinh trẻ tuổi quát to một tiếng hay, càng thêm coi trọng Hứa Hàn, khen ngợi được vài câu thì nói: “Không hổ là cậu cả của Hứa gia, ngươi muốn học theo cổ nhân tám bước thành thơ, đề tài là hàn mai trước mắt, được không?”
Hắn mang theo ánh mắt chờ đợi nhìn Hứa Hàn, nếu thật sự có thể làm được, thì quả là một thiên tài hiếm gặp.
Hứa Hàn trong lòng kích động, hắn rất muốn được thể hiện trước mặt phụ thân, cho tới ngày hôm nay bất cứ việc làm gì của hắn cũng đều bị mắng, dục vọng trong lòng nhất thời bùng phát. Lúc này hắn đi ra ba bước quanh tiểu đình, sau đó chỉ vào Mai Đình trước mắt, giọng nói thanh thúy ngâm câu đầu: “Mai hoa khai tẫn tạp hoa khai.”
Thư sinh trẻ tuổi cẩn thận xem xét, hai mắt mở to, kêu lên một tiếng hay, “Chỉ một câu đã miêu tả ra hết vẻ cao ngạo của hàn mai, vế sau làm không tốt cũng không còn quan trọng.”
Ngay cả những người khác cũng đều nhất mực tán thưởng, sớm quên đi kiêng kị của Hứa Tông Hành.
Hứa Hàng đang muốn tiếp tục, thầm nghĩ lần này nhất định phải làm phụ thân hài lòng, vì cảm thấy thõa mãn trong lòng nên muốn nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của phụ thân, nhưng thực tế vẫn hoàn toàn khác hẳn, ánh mắt của phụ thân hắn vẫn như trước, cực kỳ bất mãn.
Hắn không biết mình làm sai ở chỗ nào, rõ ràng là được mọi người khen ngợi, hắn ngẫm lại cho là mình làm chưa tốt, vì thế kiên trì nói ra câu thứ hai: “Quá tẫn hành nhân quân bất lai.”
Mọi người vừa nghe, lại lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, một câu này đã ẩn chứa ý muốn so sánh người nho sĩ với cốt cách ngạo đời của hàn mai, tao nhã thuần khiết hơn người. Mọi người thấy hắn tuổi còn nhỏ mà đã biết dùng vật để ẩn dụ, nhất thời tán thưởng, trong lòng không khỏi có chút lâng lâng.
Hứa Tông Hành đang muốn cười to thì đột nhiên tỉnh ngộ, toàn bộ hào quang của con trai trưởng Hứa Chính lúc này bị Hứa Hàn chiếm hết.
Hắn âm trầm liếc nhìn Hứa Hàn một cái, lạnh lẽo khiển trách: “Làm xằng làm bậy, tuổi còn nhỏ mà tâm tư giảo quyệt, ngươi bây giờ đã đi được năm bước, những câu thơ sau cũng không thể đọc lên, còn không mau quay về chép vọng ngôn kinh.”
Hứa Hàn thấy đôi mắt lạnh lùng của phụ thân, trong đó rõ ràng có lửa giận, hắn không tự chủ được run rẩy một chút, nén sự bi thương tận sâu trong đáy lòng lại, đau thương chạy về phía phòng mình.
“Hứa đại nhân, vì sao thế, lệnh lang tương tai thành tựu e rằng vô hạn lượng đó.” Thư sinh trẻ tuổi run sợ một hồi, lắc đầu than đáng tiếc.
“Ngọc không mài không nên thân, tuổi còn nhỏ chỉ biết làm càn, hành động quá lỗ mãng, không thể không mắng.” Hứa Tông Hành kéo Hứa Chính qua, từ ái nói: “Chính nhi thông hiểu lòng ta, chính là quân tử thận ngôn, Chính nhi bình thường rất nhu thuận, đã học được vài phần khí khái của thượng cổ thánh hiền, hà hà, tốt lắm, Chính nhi cũng lui đi.”
Hắn biết Hứa Chính trong bụng có bao nhiêu tri thức, miễn cho chân tướng bị bại lộ khiến tuổi trẻ thư sinh khinh bỉ, lúc này hắn liền bảo Hứa Chính đi, đuổi hết luôn nhóm hài đồng
Vô duyên vô cớ bị chửi mắng đã là thói quen của Hứa Hàn, từ sau khi mẫu thân qua đời vào hai năm trước thì cha của Hứa Hàn đã ra sức áp chế hắn, nhất là không thể cùng các đệ tử có cùng thế hệ biểu hiện vượt trội, một khi biểu hiện quá trội sẽ bị cha hắn tìm đủ lý do để răn dạy. Ngày hôm nay Hứa Hàn không chịu an thân, ở trước mặt mọi người thể hiện tài năng, cũng đồng dạng phải nhận lấy kết quả này, khiến cho hắn tuổi vẫn còn nhỏ mà đã có chút tổn thương về mặt tinh thần, không biết mình sai ở chổ nào mà khiến cho cha không hài lòng.
Hứa Hàn thức đến nửa đêm, mọi tiếng huyên náo xung quanh mất hẳn, lúc này nó thở một hơi, trong ánh mắt non nớt lộ ra một tia mê mang, lấy khối ngọc bội mà mẫu thân lưu lại cho hắn từ trong lòng ngực ra, thanh âm nghẹn ngào nói: “Mẹ, con vô luận thế nào cũng không thể làm cho phụ thân hài lòng, chẳng lẽ tu tiên linh căn thật sự quan trọng như thế sao? Thật không công bằng.”
Nó lại nhớ tới lời của mẫu thân lúc sinh tiền, nó tuy rằng là con cháu của Hứa gia, nhưng có mẹ là tì thiếp, trong người lại không mang linh căn. Trên thực tế, tình cảnh của nó càng thêm khó khăn, chỉ có thể cố gắng học hành mới được phụ thân để ý, đến khi đó thi đỗ đạt được một chức quan nào đó trong triều là kết cuộc đẹp nhất. Nhưng nếu học không giỏi, nói không chừng sẽ rơi vào tình cảnh bị trục xuất khỏi gia tộc.
Nghĩ như thế, nó liền cảm thấy một cỗ áp lực thật lớn. Hàng năm tại Hứa gia vẫn thường xuyên có những đệ tử bị trục xuất, mà nhiều nhất cũng chỉ ban cho một ít sản điền để cày cuốc, sau đó không bao giờ quản đến nữa. Ba năm nữa, nó vừa đủ mười sáu tuổi, đạt tới mức trưởng thành, nếu biểu hiện kém sẽ bị đuổi đi.
Tuổi còn nhỏ mà đã đối diện với vận mạng như thế này khiến cho nó càng thêm trưởng thành sớm hơn, nhưng mà vô luận nó làm việc gì đều không thể đem lại ấn tượng tốt trong lòng phụ thân. Tựa hồ, nó càng biểu hiện xuất sắc, phụ thân nó lại càng không hài lòng, điều này khiến cho nó cực kỳ sợ hãi.
Thở dài một hơi, Hứa Hàn đang mê mang sực tỉnh lại, nó thổi tắt đèn đi, nhanh chóng lên giường ngủ, ngày mai còn phải thức sớm đọc sách.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tông Hành dẫn theo một nhóm gia nhân cùng một đại hán đi vào phòng Hứa Hàn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua, chỉ vào hán tử trung niên nói: “Người này là Hoàng Phi Hổ, Hoàng sư phụ, một chiêu Bắc Đẩu Quyền uy chấn cả Tịnh Châu, trên giang hổ cũng có uy danh rất lớn, ngươi về sau hãy theo người này học võ công cho thật tốt, còn thư phòng này ngươi cũng chả cần làm gì, người đâu, đem sách vở, bàn ghế trong phòng mang đi.”
Nhìn gương mặt uy nghiêm ẩn chứa sát khí của Hứa Tông Hành, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Hàn trắng bệch, quỳ xuống một cái thật mạnh, cả kinh nói: “Phụ thân đại nhân, không biết con phạm sai lầm ở chổ nào, nhưng những thứ này đều là vật do mẫu thân lưu lại, cầu ngài đừng bảo bọn họ dọn đi, ngài hãy trách phạt con đi.”
Hứa Tông Hành thở dài một tiếng, vẻ mặt lo lắng trên mặt tiêu tán không ít, một bộ dáng, một giai thoại thật thấm thía lòng người, trầm giọng nói: “Vi phu cũng là vì muốn ngươi tốt hơn, Hoàng sư phụ cũng không dễ mời đến như thế, nếu ngươi muốn chân chính thành tài thì phải tiêu hao rất nhiều thời gian luyện võ, xét thấy đường học hành của ngươi vô vọng, người làm cha ta đây quyết định để ngươi bỏ văn chương sang luyện võ, người đâu, dọn bàn đi.”
Hai tên gia nhân lập tức đi tới, đem những thứ như giá sách, bàn học đều dọn ra ngoài.
Hứa Hàn hoảng hốt gào lên: “Thành tích học tập của con luôn ưu tú nhất, như thế nào lại là vô vọng tiến xa hơn trong học vấn, phụ thân đại nhân, bây giờ con có thể đi thi tú tài, trung cử cũng không phải là không có khả năng đỗ, xin ngài cho con tiếp tục đọc sách!”
Nói xong, nó liền lê hai đầu gối tới bên cạnh Hứa Tông Hành, dập đầu cầu xin.
“Còn nói ngươi luôn xuất sắc, ngày hôm qua ngươi làm bài thơ kia ngay cả rắm chó cũng không kêu, mất hết thể diện của ta. Ý ta đã quyết, ngươi học văn chẳng thành, vậy hãy học võ, học võ rất dễ, chỉ cần chuyên tâm nhất định sẽ có thành tựu, chuyện này cứ như thế mà quyết định đi.” Hứa Tông Hánh phất tay áo, không thèm điếm xỉa tới Hứa Hàn mà phân phó hạ nhân gia tăng tốc độ.
Hứa Hàn vẫn không ngừng dập đầu, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, biết rằng chuyện học võ đã định rồi, nhưng mấy giá sách này tuyệt đối không thể bị mang đi. “Khẩn xin phụ thân đại nhân khai ân, tất cả đều là di vật của mẫu thân đấy! Con thề rằng từ nay về sau sẽ không nhìn tới, cố gắng đi theo Hoàng sư phụ học tập võ công.”
“Ngươi bây giờ muốn bướng hả, ngay cả lời của ta nói mà cũng không nghe.” Hứa Tông Hành lãnh ý càng đậm, thấy nó còn chưa ngừng dập đầu, trên trán đã loan lổ vết máu, yết hầu đột nhiên hừ một tiếng, một cỗ uy áp khiến cho Hứa Hàn cảm thấy phát lạnh, “Tên nghiệt tử nhà ngươi, ngay cả lời của ta nói mà cũng không nghe?”
Hứa Hàn cả người run lên, nhìn hai mắt lạnh lùng của cha, chỉ cẩm thấy lúc này cha nó có như thể một ngọn núi cao lớn, đè nó đển thở cũng chả được, một cỗ tinh thần mang theo hàn ý cực mạnh khiến cho nó hiểu được, cha nó nhất định là dùng một loại pháp thuật của tiên gia trấn áp nó.
“Con không dám.” Hứa Hán run run lùi lại, hai mắt ứ máu nhìn thư phòng trống không.
“Một khi đã như thế, về sau ngươi hãy theo Hoàng sư phụ luyện võ cho tốt, không thể nói vi phụ không có thương ngươi, có thể vì ngươi mời một vị võ sư về, trong gia tộc có mấy người được đãi ngộ như thế? Nếu còn không bỏ tật lỗ mảng như hôm trước, đến lúc đó chớ trách ta không nghĩ đến tình thân.”
Hứa Tông Hành phất áo, rời khỏi thư phòng, nhìn những giá sách bên ngoài, cứng rắng nói: “Không có chổ để chứa thì đốt hết cho ta.”
“Đều do nữ nhân này gây hòa, biết thế lúc trước ta không nên rước nàng vào cửa. Cứ tưởng nàng có linh căn, cùng ta kết hợp nhất định sẽ sinh ra một đứa con có linh căn, thật uổng phí cái thân phận bình thê mà ta cho nàng, sinh non cũng không nói, nhưng sinh ra một đứa phàm nhân không có linh căn, còn dạy cho nó thông minh như thế này thì có lợi ích gì, tuổi còn nhỏ đã biết phủ đầu người khác, đợi cho hắn lớn lên vào triều làm mây làm mưa hay sao?” Hứa Tông Hành lạnh lùng nghĩ tới đây, đối với những giá sách này càng thêm chán ghét, không thèm điếm xỉa tới chúng, nhanh chân rời khỏi.
Chờ Hứa Tông Hành ở phía trước rời đi, Hứa Chính không biết từ đâu chui ra, chạy tới trước cửa phòng của Hứa Hàn, nhìn đám lửa cháy hừng hực thỏa mãn kêu lên: “Đốt không tệ, không phải nhà ngươi rất thích đọc sách sao, cho ngươi đọc đấy, ha ha.”
Hứa Hàn nghe thế, vội vàng chạy ra khỏi phòng, ngơ ngác nhìn đống sách bị ngọn lửa nuốt gọn, sắc mặt gần như không còn chút máu.
“Ha ha, một tên phàm nhân không có linh căn thì làm được cái gì.” Hứa Chính nhảy lên một cái, đối diện với Hứa Hàn làm mặt quỷ.
Nghe xong lời nó nói, Hứa Hán xiết chặt nắm tay, nhưng không dám động thủ. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ đánh thắng Hứa Chính, cái hắn học là văn chứ không phải võ, mà dù có học võ cũng đánh không thắng, Hứa Chỉnh chỉ cần chỉ một ngón tay liền có thể đối phó hắn. Thường ngay vẫn nghe hắn khoe khoang đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng tư, so với tạp linh căn như cha hắn chỉ kém một tầng.
“Muốn đánh nhau hả? Đến đây, đến đây!” Hứa Chính không ngừng khiêu khích nó, chỉ cần Hứa Hàn ra tay trước, trên cơ bản hắn sẽ không bị phạt, nhưng lại có thể đánh cho Hứa Hàn máu chảy đầu rơi, đối với hắn mà nói, đánh nhau với Hứa Hàn giống như chơi với con khỉ đang làm xiếc.
Hứa Hàn nhẫn nhục, dung diện lạnh tanh trở về phòng.
Hứa Chính cảm thấy không còn thú vị, khinh thường nói: “Không lâu nữa bổn thiếu gia sẽ đến Hoàng Đạo tông trên tiên sơn Phiếu Miễu Phong để tu hành, phì, một tên phàm nhân không có linh căn không xứng cùng ta đánh nhau.”
Hứa Hàn nghe xong nhíu mày, đóng chặt cửa phòng lại, không muốn nghe tiếng huyên náo của nó nữa.
“Đại thiếu gia, để cho ta xem căn cốt của người ra sao.” Hoàng sư phụ rốt cuộc cũng lên tiếng, thân thủ nhanh nhẹn kéo Hứa Hàn lại, bắt đầu kiểm tra trên người hắn.
Hứa Hàn có chút không hiểu, tùy ý hắn sờ mó.
“Căn cốt tạm được, chỉ cần cố gắng thì sẽ thành công ngay. Từ hôm nay trở đi ngươi phải cần tu khổ luyện, không được nhàn hạ, biết chịu khổ, chịu cực, còn không thì đừng đi rêu rao khắp nơi nói Hoàng Phi Hổ ta dạy võ công cho ngươi, đã hiểu chưa?” Hoàng Phi Hổ nghiêm mặt, nhìn gương mặt mờ mịt của Hứa Hàn, câu cuối cùng y phải cố ý nhấn mạnh, tiếng nói như sấm vang lên bên tai khiến Hứa Hàn hoảng sợ.
“Đã nghe rõ.” Hứa Hàn hốt hoảng nghĩ tới đống tro của sách vỡ, tuân lệnh gật gật đầu.
Last edited by minhchinh555; 29-07-2010 at 01:06 AM.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Hoàng Phi Hổ tận tâm dạy võ cho Hứa Hàn, không một chút qua loa cho xong việc.
Hứa Hàn tuổi đã mười ba, mặc dù thời gian có hơi trễ nhưng việc tập võ cũng không xem là muộn nhiều lắm. Ngày hôm sau Hoàng Phi Hổ liền mang nó đi đến trại ngựa, chỉ tay vào một đàn ngựa đang chạy nhanh với vận tốc khiến người ta hoa cả mắt, nói: “Án theo phương pháp hô hấp mà ta đã dạy, dọc theo đám ngựa mà chạy một vòng.”
Hứa Hàn há to miệng, không thể tin được, nói: “Chạy một vòng?”
“Sao hả? Chỉ như thế mà không làm được, còn muốn luyện võ? Xem ra cái chức sư phụ này ta không cần làm nữa, cứ tìm đến phụ thân của ngươi mà lãnh tiền thưởng, Hoàng Phi Hổ ta không dạy nỗi người như ngươi!” Hoàng Phi Hổ thần thái lạnh lùng, quay đầu rời khỏi.
Hứa Hàn nghe hắn đòi đến tìm phụ thân, liền kinh hoảng nói: “Con chạy, con chưa nói là mình sẽ không chạy.”
Nó nhanh chân bỏ chạy, dọc theo đàn ngựa đang phi cước, chỉ trong chốc lát sau hắn liền cảm thấy khó thở, lúc này mới nhớ tới phương pháp hô hấp mà Hoàng sư phụ đã dạy, liền điều chỉnh hô hấp, dựa theo tiếc tấu mà từ từ hít thở.
“Quá chậm, tốc độ nhanh thêm chút nữa.” Hoàng Phi Hổ đột nhiên cưỡi ngựa đuổi theo, cầm roi ngựa trong tay mà đánh lên lưng Hứa Hàn.
Hứa Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, trong lòng phát khổ, chạy mất thời gian nửa nén nhan thì cảm thấy cả người vô lực, nhưng mà lộ trình còn chưa tới một phần mười.
“Ba” một tiếng vang lên, một roi, lại một roi, càng ngày càng đau đớn.
“Tới giờ ngọ mà còn chưa chạy xong thì sẽ không có cơm để ăn.”
Sau lưng Hứa Hàn đã hiện lên vài đường máu, Hoàng Phi Hổ cũng không tiếp tục quất roi ngựa nữa, chỉ cưỡi ngựa từ từ theo phía sau hắn quan sát.
Bị hành hạ như thế này, trong lòng Hứa Hàn đã muốn phát hỏa, luyện võ tuy rằng gian khổ nhưng không phải chịu khổ đến mức này. Những con cháu luyện tập võ nghệ trong gia tộc đều từng bước tu luyện, trước khi luyện võ còn phải trang bị các loại dụng cụ bảo hộ, bôi dược cao, còn như hắn thì chẳng khác gì ngược đãi.
Càng như thế thì Hứa Hàn càng quật cường, thầm nghĩ rằng học văn hắn luôn xuất sắc nhất, cớ gì học võ lại kém hơn người, vì thế hắn càng cố gắn, quyết không để mình thua kém người khác.
Một loại chấp niệm khiến cho một nam hài tuổi mới mười ba thêm cứng rắn, liều mạng dốc hết sức lực, hạt giống oán niệm cũng vì thế bắt đầu nảy mầm, trở thành niềm động lực khiến hắn càng thêm cố gắng.
Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, một thân ảnh cô đơn đang liều mạng chạy theo đàn ngựa không ngừng phi cước, cho dù bước chân đã không vững, thân thể đã kiệt sức, nhưng vẫn kiên trì như trước, án theo phương pháp hô hấp mà Hoàng sư phụ dạy để điều chỉnh các cơ năng trong thân thể.
Khi hắn cảm thấy toàn thân như bị một tảng đá lớn đè nặng thì loại phương pháp hô hấp kỳ diệu này mới phát huy tác dụng, một cỗ hoạt lực từ nơi ngực truyền đến hai chân, làm cho thân thể Hứa Hàn hơi chấn động, chao đảo ngã người xuống dưới.
“Đề khí, tụ khí, chú ý đến gân, cốt, da, cố gắng khống chế nó.”
Hoàng Phi Hổ ở đằng sau liên tục điểm vào lưng Hứa Hàn, giúp hắn lưu chuyển hoạt lực trong cơ thể, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc cùng một chút kinh ngạc.
Khi mặt trời lên đỉnh điểm, Hứa Hàn rốt cuộc cũng hoàn thành xong lộ trình như đã yêu cầu, xương cốt trong cơ thể hắn gần như rã rời.
“Sau khi ăn cơm xong, lại đến đây luyện tập.”
Hứa Hàn chao đảo đi về phòng, khi hắn vừa bước vào thì thị nữ thiếp thân của hắn là nha đầu Hàn Mai cảm thấy kinh sợ, bối rối băn bó vết thương cho hắn, nước mắt chảy xuống như mưa.
“Thiếu gia, thiếp thấy xem những người khác đâu phải luyện công như vậy, vì cái gì mà người phải chịu đối xử tệ bạc như vậy, ngay cả sách cũng không được đọc?” Hàn Mai sau khi đắp thảo dược vào vết thương của hắn, trong lòng tức giận đến nỗi đôi tay nhỏ bé phải run lên từng chập.
Hứa Hàn nhếch miệng mỉm cười, an ủi nói: “Không có việc gì, phải trải qua cực khổ mới là nhân thượng nhân, nói không chừng cách luyện này sẽ giúp ta tiến bộ nhanh hơn.”
Liên tiếp ba tháng, Hứa Hàn từ chạy một vòng đổi thành hai vòng, rồi lại tăng đến ba vòng, tốc độ càng lúc càng nhanh, hô hấp, vận khí càng thêm thành thạo. Hoàng Phi Hổ cuối cùng cũng thấy rằng Hứa Hàn đã đủ thể lực nhập môn, có thể tu luyện sơ bộ tâm pháp của Bắc Đẩu Quyền.
“Thiên cương Bắc Đẩu Quyền là một môn võ từ ngoại nhập nội, trước tiên phải có một thân thể khỏe mạnh, càng không thể mang nội lực trong người. Khi có thể khống chế thân thể đến một trình độ nhất định, sẽ tự nhiên thu nạp được linh khí của tự nhiên. Ngươi chỉ trong ba tháng mà đã bắt hoàn thành bước nhập môn đã rất xuất sắc, nhưng mà đó chỉ mới là điểm khởi đầu, loại võ công này phải tu luyện liên tục vài năm, không để đứt đoạn giữa chừng, cho nên ngươi đừng tưởng rằng ta đây ngược dãi ngươi.” Hoàng Phi Hổ sau khi giải thích, thần thái không đổi, nói: “Nếu ngươi có vị thuốc tốt thì quá trình này tự nhiên ngắn lại, ngươi có thể đến tìm gặp phụ thân mình xin dược thạch phí dụng.”
Hứa Hàn sau khi nghe được câu này thì sắc mặt tối sầm lại, phụ thân nó không có quản lý việc này, mà là do đại phu nhân, mẹ của Hứa Chính quản tiền bạc trong nhà. Muốn lấy tiền từ trong tay bà ta quả thật khó như lên trời, tiền tiêu vặt mỗi thắng của nó cũng bị đại phu nhân viện cớ này cớ nọ trừ đi rất nhiều, càng đừng nói đến chuyện xin thêm tiền.
Suy nghĩ một lát, Hứa Hàn đột nhiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lên hỏi: “Hoàng sư phụ, con hỏi người một vấn đề, mời người đến làm sư phụ của con là chủ ý của ai?”
Thần thái của Hoàng Phi Hổ liền thay đổi một chút, có hơi run sợ, không dám thẳng thắng trả lời: “Đại thiếu gia, là phụ thân ngươi mời ta đến, mỗi tháng trả cho ta ba trăm hai mươi lượng bạc trắng, vốn là có tính luôn tiền dược thạch phí, nhưng ba tháng này tiền còn chưa có đến tay. Hoàng Phi Hổ ta xuất thân bần hàn, từ nhỏ luyện võ cũng chẳng cần dược vật, không có dược vật cũng không sao, cũng có thể tu luyện thành công, chỉ là thời gian dài hơn một chút mà thôi.”
Ý tứ của hắn đã nói rất rõ, Hứa Hàn luyện võ chỉ để kiếm sống, căn bản không cần dùng đến dược vật phụ trợ.
Hứa Hàn tuy rằng hiểu được, nhưng vẫn ôm tâm lý cầu may đi tìm đại phu nhân hỏi tiền, nhưng chưa thấy mặt ả đã bị nha hoàn Xuân Tuyết đá hắn một cước bay ra ngoài, lạnh giọng quát: “Phu nhân nói mời võ sư cho tên súc sinh như mày đã hao phí rất nhiều tiền bạc của gia tộc, mày còn không biết điều mà còn dày mặt đến xin thêm, tiền tiêu vặt tháng sau của mày phu nhân đã quyết định giảm đi một nữa, dùng để bù vào khoản lương cho võ sư.”
Hứa Hàn nghe xong những lời này thiếu chút nữa ngất xỉu, sau khi gặp lại Hoàng Phi Hổ liền hỏi: “Con đi theo sư phụ luyện như thế, sau này có thể đạt tới trình độ nào?”
Hoàng Phi Hổ trầm tư một lát, nói: “Nếu tình trạng vẫn duy trì như thế này thì đến lúc ngươi đủ ba mươi tuổi nhất định có thể vượt qua ta bây giờ.”
“Ba mươi tuổi!” Hứa Hàn hít một hơi thật sâu, luyện võ nếu sánh với học văn thì còn kém hơn, nếu bây giờ hắn đi thi đỗ đạt công danh, cho tới lúc ba mươi tuổi đã là một phương trọng thần, đối với phương diện thi cử hắn luôn rất tự tin.
Giống như mọi khúc mắt đều đã được giải đáp, Hứa Hàn đã rõ là hắn đang bị người ta chèn ép, văn mới là hy vọng sống của cuộc đời hắn.
“Hoàng sư phụ, con có thể tín nghiệm người sao?” Hứa Hàn trầm mặt thật lâu, đột nhiên nhìn chằm chằm hai mắt của Hoàng Phi Hổ, hỏi: “Đi theo người tập võ, cùng các đệ tử đang luyện võ trong gia tộc, có gì lợi thế hơn?”
Hoàng Phi Hổ nhíu mày, nhìn nam hài chỉ mới mười ba tuổi đầu mà tâm tư đã thành thục hơn người, cuối cùng cũng trầm giọng trả lời: “Đi theo ta luyện võ, Hoàng Phi Hổ ta cam đoan tuyệt không dạy sai đường cho ngươi. Điều kiện của ngươi thiếu thốn, tốc độ có thể so với những người khác chậm hơn, vả lại ta đây cũng không phải võ sư do gia tộc nuôi dưỡng, nếu ngươi sợ mình luyện nhầm đường, cứ việc đuổi ta, đi học tập võ học của Hứa gia các ngươi.”
Nghe lời Hoàng Phi Hổ nói khiến cho Hứa Hàn có chút đắn đo, bây giờ hắn rất khó để có thể tin tưởng một người nào khác. Nó cảm thấy rằng Hứa gia giống như một tấm lưới thật to, đem nó nhốt lại thật chặt chẽ, mọi hành động của nó đều không còn do nó tự chủ.
Không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước.
Nhưng mà, hắn luyện võ chỉ mới được nửa năm thì Hứa gia đã cử hành lễ kiểm tra thực lực, dựa theo kết quả kiểm tra mà xét ai có thể được trở thành phàm nhân phần tử tinh anh trong gia tộc, đãi ngộ từ đó cũng được tốt hơn.
------------
Dược thạch phí dụng: một loại phí tổn chi cho vấn đề mua dược liệu, dược thủy, châm cứu,… trợ giúp cho người luyện võ
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Vào mỗi năm, tất cả quản sự của Hứa gia đều tập trung tại võ đường để kiểm tra tình huống tu luyện của những con cháu phàm nhân.
Hứa Tông Hành diện mục uy nghiêm đứng ở trung tâm, ánh mắt lướt nhìn một trăm mấy người đệ tử phàm nhân, nói: “Hứa gia của chúng ta thịnh vượng không phải khi không mà có, trong các ngươi, người luyện võ lâu nhất đã có tám năm, mà ngắn nhất thì cũng có hơn nửa năm. Lần kiểm tra này chỉ xem tiềm chất, không xét thực lực cụ thể, vì thế, để cho công bằng, các ngươi hãy tự cố gắng cho thật tốt.”
Sau khi hắn nói xong liền vung tay lên, tấm màn che sân khấu bay lên, lộ ra một khối tinh thiết thật lớn, màu sắc đen óng, thấp thoáng của thể thấy được bóng người phản chiếu bên trong đó.
“Từng người một đi lên trên lưu lại chưởng ấn, xem sâu hay cạn liền có thể biết được thành quả luyện võ của các ngươi.”
Hứa Tông Hành cầm một quyển sách, ngồi một bên để ghi chép, đệ tử lưu lại chưởng ấn sâu cạn ra sao đều do hạ nhân do lường, sau đó thông báo cho hắn ghi chép.
“Hứa Kiệt, hơn hai tất, không tồi.”
“Hứa Huyên, hơn hai tất, y cũ, không tồi.”
……
Từng người từng người một bước lên, vận dụng đủ loại nội lực trong cở thể, chưởng một cái thật mạnh lên khối tinh thiết, mà trong đó, hai người Hứa Huyên cùng Hứa Kiệt có chưởng ấn sâu nhất cho tới thời điểm hiện tại, khiến cho các đệ tử khác trong gia tộc hâm mộ không thôi.
Mọi người có nghị luận, có hâm mộ, một ít người còn bắt đầu chú ý tới Hứa Hàn. Hứa Hàn bỏ văn tập võ, hơn nữa còn mời một cao thủ võ lâm về dạy, hắn từ sớm đã là tiêu điểm của mọi người. Trong đó có một người tên là Hứa Phong, chạy đến bên Hứa Hàn hỏi: “Hứa Hàn biểu ca, trong nửa năm nay nhất định người tiến bộ rất nhiều, bọn ta thật hâm mộ ngươi đến chết.”
Hứa Hàn trong lòng phát khổ, những người này không biết hắn có bao nhiêu khổ tâm, so với bọn họ quả là một trời một vực. Nửa năm thời gian quả thật có thể sinh ra nội lực, thậm chí còn có thể đả thông một số kinh mạch, nhưng đều đạt được dưới sự trợ giúp của một lượng lớn dược vật phụ trợ mới thành. Còn hắn không có dược vật phụ trợ, tu luyện lại từ ngoại công nhập nội công công pháp, bây giờ hắn một chút nội lực cũng không có, ngay cả kinh mạch cũng chưa từng được đả thông.
Thấy khối tinh thiết kia, hai tay của Hứa Hàn liền cảm thấy đau nhức, nếu muốn lưu lại chưởng ấn trên đó, không có nội lực thì làm sao có thể được. Hắn bây giờ đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình bị mất mặt sau khi kiểm tra xong.
Thấy thần thái của Hứa Hàn có chút đau khổ, Hứa Phong liền nói: “Hứa Hàn biểu ca còn chưa biết, đợt kiểm tra này không phải xem ai có chưởng ấn sâu là tốt, mà còn phải xét thời gian luyện võ dài hay ngắn. Trải qua nhiều lần tính toán mới biết được công lực của ai tăng nhanh nhất. Biểu ca chỉ mới luyện tập được nữa năm nên chỉ cần lưu lại một chưởng ấn nhợt nhạt trên khối tinh thiết là được rồi, rất đơn giản.”
“Vậy nếu một chút cũng không có thì sao?” Hứa Hàn bất giác hỏi.
“Sao có thể được, tu luyện nửa năm ít nhất cũng có thể đả thông được một kinh mạch, đủ để lưu lại chưởng ấn, biểu ca cứ an tâm đi.” Hứa Phong giải thích một lần, phát hiện trên đài lại có thêm một đệ tử lưu lại chưởng ấn hơn hai tấc, thần thái thập phần ngưỡng mộ, lôi lôi kéo kéo Hứa Hàn, miệng mồm không ngừng đánh giá.
Hứa Hàn càng ngày càng cảm thấy rằng đợt kiểm tra này đối với hắn hoàn toàn không có lợi, trong bát mạch của hắn một cái kinh mạch nho nhỏ cũng chưa được đả thông, nhưng mọi người lại cho rằng hắn có được gia sư dạy riêng, đều hâm mộ không thôi, thật sự khổ mà. Không đợi hắn tiếp tục nghĩ ra đối sách ứng phó thì đã tới phiên của hắn.
“Thật nhàm chán, phàm nhân quả thật là phàm nhân, các ngươi nhìn vẻ mặt của bọn họ kìa, giống như ta đây rất tài ba, thật sự là chẳng có tí thú vị gì cả.”
Vài người thiếu niên đứng bên võ trường chỉ chỉ trỏ trỏ, cách ăn mặc cũng hoa lệ hơn phàm nhân, rõ là những đệ tử có linh căn trong người, việc đến đây chỉ là giúp vui mà thôi. Trong đó, Hứa Chính thấy Hứa Hàn thượng đài liền cười nói: “Mau xem, cái tên súc sinh kia cũng tham gia kiểm tra, ta xem hắn ngay cả nội lực còn chưa có mà cũng đòi lưu lại chưởng ấn, không phải nói giỡn chớ?”
Một người có linh căn tên là Hứa Hạo cười nhạo nói: “Ngươi mau nhìn dáng vẻ của hắn, phỏng chừng sau khi đánh ra một chưởng thì tay của hắn cũng bị gãy luôn, ha ha …”
Mấy người này cười đùa quá lớn tiếng, khiến cho nhiều người chú ý.
“Chính nhi, qua đây.” Hứa Tông Hành cau mày, “Không đi luyện công cho tốt, chạy tới nơi đây làm gì?”
Hứa Chính lè lưỡi, đi tới bên cạnh phụ thân: “Con đến xem náo nhiệt.”
“Phàm nhân đệ tử kiểm tra võ công, có cái gì hay mà xem.” Hứa Tông Hành đang muốn nói thêm vài câu thì thấy Hứa Hàn sau khi thượng đài đã đứng ngẩn người trước khối tinh thiết.
Hứa Hàn luyện võ chỉ mới nửa năm, còn đang ở giai đoạn nạp khí, kinh mạch trong cơ thể chưa đã thông cái nào, vì thế sao có thể lưu lại chưởng ấn trên khối tinh thiết cứng ngắc này. Hắn thấy thật không công bình, lần kiểm tra này so ra tập võ nữa năm với không tập võ cũng như nhau, chẳng có gì khác biệt cả. Hắn vốn không nên tham gia lần kiểm tra này.
“Còn thất thần làm cái gì, không mau chưởng!” Hứa Tông Hành tức khí nhìn hắn, trầm giọng quát.
Hứa Hán nghe xong, lập tức dùng hết sức lực đánh ra một chưởng, đáng tiếc là cánh tay hắn gần như bị phế đi nhưng tinh thiết vẫn như trước, không có một dấu vết gì cả.
Người kiểm tra cẩn thận xem xét một hồi, kinh ngạc sờ sờ vào khối tinh thiết, phát hiện không có dấu vết, ánh mắt nhìn Hứa Hàn có chút khinh bỉ, khi tuyên bố, tiếng nói dường như lớn hơn, có lực hơn những lần trước: “Không có chưởng ấn.”
Kết quả này vừa ra liền tạo ra một trận cười vang, mọi người đều cười nhạo hắn, khinh bỉ nhìn hắn, rất nhiều người ghen tị khi hắn được mời võ sư nổi danh về dạy riêng cho hắn lúc này đều to tiếng nhạo báng, tất cả đều lọt vào tai của Hứa Hàn.
Hứa Chính cùng Hứa Hạo thêm vài người đệ tử có linh căn càng quá đáng hơn, dùng tiên thuật phát ra lời trào phúng vang khắp võ trường.
“Còn bày đặt mời võ sư về dạy, thì ra là một tên phế tài…”
“Nếu là ta, ta đã sớm đập đầu vào khối tinh thiết này rồi, thật là một kẻ không có tiền đồ.”
“Người như vậy mà cũng luyện võ, thật là mất mặt Hứa gia chúng ta…”
……
Những tiếng châm chọc, tiếng nghị luận ồn ào, khiến cho toàn bộ võ trường nháo nhào lên.
Hứa Hàn lạnh lùng nhìn tất cả, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang bị thương, trong lòng thầm hận: “Sớm biết đã có kết quả này, nhưng ta tài nào nghĩ tới phụ thân biết rõ ta chưa đả thông được kinh mạch nào cũng cố tình bảo ta kiểm tra, vì cái gì? Vì cái gì?”
“Phế vật, còn chưa cút xuống!” Hứa Tông Thành sắc mặt không chút thay đổi, hướng Hứa Hàn chưởng một cái, một bàn tay vô hình cách không mấy trượng đẩy hắn ngã xuống.
Hứa Hàn giống như một chiếc lá non bị thân cay chê bỏ, rơi rụng xuống nền đất lạnh tanh. Mắt thấy bản thân sắp ngã xuống, nhưng không ngờ lại được Hứa Kiệt đỡ được.
“Hàn đệ, đệ vì thứ gì mà muốn tập võ, sao không tiếp tục đọc sách, thi thủ khoa đỗ đạt công danh không phải tốt hơn sao?”
Hứa Kiệt không giống như những người khác, dù sao cũng là bạn lớn lên từ nhỏ, hắn biết Hứa Hàn rất có đầu óc, bằng vào học vấn của hắn cũng đủ để đỗ kỳ thi tú tài.
Hứa Hàn mở miệng ra, nhưng không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ nói phụ thân mình không có hắn tiếp tục học văn sao? Nhìn phụ thân cao cao tại thượng đang uy nghiêm ngồi trên đài cao, sắc mặt của Hứa Hàn không có lấy một giọt máu.
“Ta muốn đi thi đỗ lấy công danh!” Trong lòng Hứa Hàn đột nhiên hiện ra một câu nói, phương pháp để rửa sạch sỉ nhục đó chính là bằng vào sở trường của mình để kiến công lập nghiệp. Trong lòng hắn lúc này bắt đầu nghĩ như thế nào để tránh mặt phụ thân, đi thi tú tài, sau đó tiếp tục thi đỗ cử nhân.
Thấy Hứa Hàn đứng dại ra, Hứa Kiệt cùng Hứa Huyên, hai huynh đệ nhìn nhau, có chút lo lắng lắc lắc Hứa Hàn, ghé sát vào tai hắn nói: “Hàn đệ, bằng không chúng ta tìm thời gian rãnh rỗi phụ đạo cho đệ, luyện võ chỉ cần chịu khó thì sẽ có thành tựu.”
Hứa Hàn nghe xong, nhất thời sáng dạ, thầm nghĩ thi lấy công danh nhất định đi, mà học võ cũng phải tiếp tục, hắn không tin mình ngay cả một chút thành công cũng chẳng có.
“Buồn cười, một tên phế vật, cho dù các ngươi có phụ đạo mỗi ngày cũng chẳng thể thay đổi được hắn, người như thế ở Hứa gia chúng ta đều là những kẻ đáng bị đuổi đi.” Hứa Hạo đột nhiên đi tới, chậc lưỡi hai tiếng nhìn Hứa Hàn, ở học đường nó luôn là thiên tài, hiên giờ rơi vào tình cảnh này khiến hắn thật sảng khoái. Bây giờ trong học đường vắng mặc Hứa Hàn, bọn họ dù có không nhớ bài cũng không bị gì, rất thư thái, phải nói là thoải mái đến cực điểm.
Hứa Kiệt cùng Hứa Huyên thấy Hứa Hạo, biến sắc, ánh mắt dường như có hơi oán giận, lại sợ thân phận của hắn nên không nói lời nào.
“Ta không phải là phế vật, ta chỉ đang bị chèn ép mà thôi. Một ngày nào đó, ta sẽ cho các ngươi thấy thời khắc Hứa Hàn ta một bước lên trời.” Hứa Hàn nghĩ ngợi như vậy nhưng không có nói ra miệng. Suy nghĩ một hồi, vẻ mặt cũng có phần dịu đi, dần dần lộ ra thần thái kiên nghị, trải qua đã kích, chẳng những không mất đi lòng tin mà còn thêm phần kiên cường.
Thấy Hứa Hàn chẳng thèm để ý tới hắn, Hứa Hạo nghĩ rằng hắn bị đả kích rất lớn, nên cười ha ha cùng Hứa Chính rời khỏi. Hôm nay xem kịch đủ rồi, bọn họ đều là những đệ tử có linh căn, ở vũ trường lâu thì càng vũ nhục thân phận của họ. Hứa Hàn học võ, ngay cả con kiến cũng không bằng, đừng nói chi đến việc áp chế bọn hắn, vì thế trong lòng họ khoái chí không thôi.
Mãi cho đến khi kiểm tra chấm dức, có ba mươi đệ tử phàm nhân luyện võ được khen thưởng, mà khen thưởng cũng đồng nghĩa với việc bọn họ được công nhận là những phàm nhân đệ tử được gia tộc coi trọng. Tương lai bọn họ đều sẽ là những nhân vật quan trọng, hoặc tiến vào trong nội bộ Hứa gia đảm nhiệm chức vị lớn, hoặc là tiến vào quân đội, trên cơ bản chỉ cần không phạm phải sai lâm, sẽ không bị Hứa gia trục xuất.
Mà mấy chục phàm nhân đệ tử còn lại nhất định sẽ có nguy cơ bị trục xuất, Hứa Hàn luyện tập được nửa năm, nếu hắn vẫn như trước không có tiến bộ thì sẽ bị đuổi khỏi gia tộc.
Hứa gia là một đại gia tộc nắm cả một châu, hai đường văn võ đều có phương pháp bồi dưỡng tương xứng. Hơn nữa, bởi vì Hứa gia là gia tộc tu tiên nên đối với phàm nhân đệ tử yêu cầu rất cao, trong hai đường văn võ chỉ được chọn một, bằng không sẽ không có thành tựu. Bình thường, ngoại trừ những con cháu có huyết thống trực hệ thì Hứa gia làm ngơ không biết, còn những người khác đều không niệm tình thân.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Sau khi kiểm tra, Hứa Hàn mỗi ngày đều liều mạng tu luyện, hơn nữa còn bắt đầu kế hoạch thứ nhất. Mấy ngày nay, sau khi hắn tu luyện xong đều len lén chạy tới hậu sơn.
Đằng sau Hứa gia chính là một dãy trúc lâm u tĩnh, một thiếu niên tuổi chừng mười lăm mười sáu mình mặc cẩm y, cả người lộ ra khí khái nho sinh nồng đạm, thần thái đang lo lắng chờ đợi, trên tay còn cầm mấy quyển thư tịch màu vàng ố.
“Hứa Thành biểu ca.” Hứa Hàn nhìn thấy hắn, vui mừng kêu lên một tiếng.
“Xuỵt!” Hứa Thành thấy Hứa Hàn đến, vội vàng ra dấu bảo không nên lớn tiếng, cầm mấy quyển thư tịch trong tay đưa cho Hứa Hàn, vẻ mặt nhăn nhó nói: “Hứa Hàn biểu đệ, đây là lần cuối ta giúp đệ. Ta đã trộm hơn mười quyển thư tịch đưa cho đệ, nếu lỡ bị người khác phát hiện…Ngươi cũng biết nổi khổ của ta, bây giờ là lúc quan trọng để ta tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, không thể để xảy ra sai sót, mỗi động tác nhỏ của ta thôi đều bị quản sự cùng cha mẹ quan sát.”
Hắn vỗ vỗ vai Hứa Hàn, thở dài một tiếng liền rời khỏi.
“Hứa Thành biểu ca.” Hứa Hàn ngây người nhìn một hồi, lại hướng về bóng hình phía trước gọi một tiếng.
Hứa Thành lại cười khổ, xoay người khuyên giải: “Nghe ta một câu, đệ tốt hơn là nên chuyên tâm luyện võ đi. Văn, võ không thể đồng thời đi chung một con đường được. Đệ muốn đi thi thủ khoa, trước tiên phải qua được tay mắt của phụ thân, nhưng mà trên cơ bản không có cách nào thông qua được. Đệ bây giờ chỉ mới mười ba tuổi, vẫn còn rất sớm, với thiên tư của đệ muốn thành một Tiên Thiên võ giả cũng không phải là không có khả năng. Đến lúc đó, không vào quân đội làm tướng quân thì cũng gia nhập một bang phái nào đó trong gia tộc làm một kẻ kiêu hãnh một phương. Ta biết tốc độ luyện công của đệ kém hơn ngươi khác là vì không có tiền mua dược vật, Hứa Thành này không thể giúp được gì nhiều cho đệ, nhưng điểm ấy thì vẫn có thể, nếu ngươi thiếu tiền cứ tìm ta.
Không nghĩ đến Hứa Thành đã nhìn ra hoàn cảnh khó khăn của Hứa Hàn, trong cơn bi thương, hắn hoảng hốt gật gật đầu.
Hứa Thành thấy hắn gật gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng thở ra một hơi, miễn cưỡng cười lên vài tiếng liền rời khỏi nơi này.
Đứng yên tại chổ một hồi lâu, Hứa Hàn mới từ cơn hoảng hốt tỉnh táo lại, lấy mấy quyển sách thật vất vả lắm mới đoạt được cất vào trong ngực áo. Nhớ tới lời khuyên bảo của Hứa Thành biểu ca, hắn bây giờ tuy có thể len lén đọc sách, nhưng không cách nào quang minh chính đại tham gia kỳ thi Hương năm nay được.
Hứa Hàn nghĩ tới hoàn cảnh khó khăn của mình, trong lòng kiềm chế không được cảm giác ấm ức, ngồi xuống khóc lóc.
“Oa oa, nhìn xem ai này, đây không phải là thần đồng thiên tài ‘bát bước thành thơ’ hay sao? Sao lại ngồi ở đây khóc…”
“Mau đến xem a, thần đồng khóc kìa!”
Một thiếu niên tuổi hơn mười ba, mười bốn đột nhiên chỉ tay về phía Hứa Hàn châm chọc, trong giọng nói mang theo vài phần ghen ghét. Khác với thần đồng, đi theo hắn còn có bốn người, đều là những đệ tử có linh căn trong người, y phục trên người so với Hứa Hàn thì hơn nhiều lắm, nào là ngọc châu, nào là phỉ thúy, còn có ngọc như ý tùy thân, … cả người đầy vẻ giàu sang.
Trong đó còn có hai người luôn xem Hứa Hàn không vừa mắt, chính là Hứa Hạo cùng Hứa Chính.
Hứa Hàn bị lời lẽ châm chọc của bọn họ làm cho tỉnh lại, giận dữ trợn mắt nhìn bọn họ, không nói thêm một lời nào liền rời khỏi. Những tên này hắn không thể trêu vào, cho dù là mẹ hắn sống lại cũng chưa chắc dám. Nếu như có xung đột thì các vị trưởng bối cũng chỉ quở phạt họ một chút mà thôi, huống chi, những lần hắn xung đột với bọn họ trước kia đều tự rước lấy nhục nhã, hắn căn bản đánh không lại bọn họ. Thuở trước khi bọn họ còn nhỏ, linh căn chưa xuất hiện rõ ràng thì có thể dùng số lượng hạ nhân trong tay để phân thân bại, nhưng giờ thì hoàn toàn không có năng lực đối kháng.
“Một phàm nhân thì có cái gì hơn người chứ, dám trừng mắt với bọn ta?” Hứa Hạo vẻ mặt trầm xuống, tay nắm pháp quyết bay tới, khoảng cách với Hứa Hàn chỉ còn một lóng tay.
Hứa Hàn thấy động tác đó liền biết hôm nay không thể sống yên, vội vàng đứng lại, bởi vì hắn biết Hứa Hạo muốn hắn vấp té.
“Tưởng đứng yên là xong sao?” Hứa Hạo khinh thường mỉm cười, pháp quyết trong tay lại thay đổi, hắc hắc cười nói: “Pháp thuật của ta không còn ít ỏi như mấy năm trước đâu.”
Hứa Hàn trong lòng căn thẳng, lập tức chạy như điên rời khỏi chổ này.
Đáng tiếc hắn vẫn không tránh khỏi, mặc dù Hứa Hạo chỉ mới là Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, nhưng như thế đã đủ để đối phó với hắn. Thân thể hắn trong chốc lát đã mất thăng bằng, hai chân như bị một loại lực vô hình tóm lấy, chổng ngược lên trên, khiến hắn không thể di chuyển.
Mấy quyển thư tịch được giấu lúc nãy đều bị rớt xuống, sau đó cả người hắn như mất thăng bằng, ngã xuống mặt đất một cái thật mạnh, còn Hứa Hạo hai mắt phát sáng, nhe răng cười không thôi.
Thấy Hứa Hạo chật vật như vậy, một tên thiếu tiên ha ha cười, nhìn Hứa Hạo như nhìn một con súc sinh, lên tiếng khen ngợi: “Khống vật thuật của Hạo ca càng ngày càng tinh tiến, sử dụng rất thuần thục.”
Hứa Hạo rất đắc ý, nói: “Ta đã khổ luyện chiêu thức đó rất lâu, đang lo không có đối tượng tốt để luyện tập.”
“Hả? Sao lại có nhiều sách như thế?” Hứa Chính đang cười lớn ở bên cạnh đột nhiên nhặt lên một quyển sách, hai mắt nhìn thoáng qua một chút, lộ ra vẻ giật mình, cười hì hì đem quyển sách vổ lên trên mặt của Hứa Hàn vài cái: “Ta nhớ rõ phụ thân từng nói qua là không cho người tiếp tục đọc sách, ngươi nói, ta nên tố cáo ngươi trước mặt phụ thân không đây?”
“Thật sao?” Hứa Hạo lộ ra thần thái vui mừng, cảm thấy đã nắm được nhược điểm của Hứa Hàn, liền uy hiếp nói: “Như vậy thì tốt rồi, ngươi nếu dám đi mách lẻo với người khác là ta dùng Khống vật thuật khi dễ ngươi thì bọn ta liền đem chuyện ngươi đọc trộm thư tịch nói ra, biết không hả?”
Hứa Hàn oán nhận nhìn bọn họ, thu hồi thư tịch, từ đầu đến cuối đều không nói ra một lời. Từ sau khi mẫu thân hắn qua đời, sau khi bị những người này khi dễ cũng chẳng dám đi tố cáo, chỉ cần việc không lớn thì bọn họ căn bản chỉ chịu quở trách vài câu mà thôi, còn nặng hơn thì phạt diện bích luyện công, cho dù hắn có kiện cáo cả trăm lần cũng chẳng có tác dụng gì.
“Ai cho ngươi đi hả?” Hứa Hạo thấy hắn ngay cả một câu cũng không nói mà đã muốn rời khỏi, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ quật cường như trước, tựa hồ thủ đoạn của hắn như không có hiệu quả đối với hắn, khiến trong lòng Hứa Hạo nổi lên một cơn lửa giận, bị một phàm nhân đối đãi như thế, đối với sự kiêu ngạo của hắn rất có ảnh hưởng, khuôn mặt non nớt đã hiện ra vài phần hung ác cùng nham hiểm. Lúc này mới hừ một tiếng, đánh ra một đạo pháp quyết đem Hứa Hàn treo lên lơ lửng trên không trung, quyết định mắng chửi hắn một trận mới khiến hắn hạ hỏa.
“Dừng tay!”
Một tiếng kêu khẽ như sấm chớp giữa trời xuân, hiển nhiên là do có tác dụng của tiên thuật trợ giúp, khiến âm thanh chấn nát không khí, truyền tới nơi này dọa bọn thiếu niên này một phiên.
“Hứa Dong sắp đến, chạy mau!” Nhìn thấy đối tượng ngăn cản bọn họ tiếp tục đùa bỡn với Hàn Nhân, bọn người này lộ ra thần sắc hoảng sợ, liền lập tức giải tán, hiển nhiên là bọn họ rất sợ hải kẻ trước mặt.
“Cả ngày không biết làm gì, chỉ biết đi chọc ghẹo người khác!” Một nữ tử xinh đẹp tuổi độ mười bảy, mười tám nhẹ nhàng trách cứ vài câu, lại đi tới cạnh Hứa Hàn đang ngã lăn ra đất, hỏi: “Hứa Hàn biểu đệ, đệ không có bị thương chứ?”
Hứa Hàn thấy nàng, sắc mặt lạnh như băng rốt cuộc cũng dịu đi chút ít, miễn cưỡng cười gượng, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: “Thì ra là Hứa Dong biểu tỉ, cảm tạ, đệ không sao.”
“Còn nói là không có việc gì, trên đầu đã chảy máu rồi kìa. Bọn nhóc đó xuống tay càng ngày càng chẳng biết nặng nhẹ.” Hứa Dong cau đôi mày liễu, bàn tay vuốt qua miệng vết thương trên đầu Hứa Hàn.
Một loại cảm giác thanh lương, sảng khoái nhẹ nhàng lướt qua trên miệng vết thương, chỉ trong một lát máu đã ngừng chảy. Hứa Hàn nhìn Hứa Dong gần trong gang tất, trong lòng lưu chuyển một cổ khí tức ấm áp, cảm giác giống như tiên thuật trị thương của Hứa Dong vừa dùng. Trong lòng Hứa Hàn, Hứa Dong so với phụ thân càng thêm thân thiết hơn.
Hứa Dong là một trong những số ít đệ tử có linh căn xuất sắc để tu tiên mà không khinh thường phàm nhân bọn họ, hơn nữa nghe nói tu vi của nàng hiện giờ không thấp. Lớn lên cùng chung một gia tộc, phàm nhân đệ tử cùng đệ tử có linh căn luôn phân biệt giới tuyến rất rõ ràng, chỉ riêng việc đến học đường học tập văn chương là cùng một lượt. Thế nhưng, chỉ có Hứa Dong là không tham gia việc khi dễ những phàm nhân.
Đệ tử có linh căn chiếm ưu thế rất lớn, bình thường phạm phải sai lầm gì đều được lượng thứ, ngoài ra còn được trưởng bối quan tâm, còn có thực lực của người tu tiên luôn luôn cường đại, cho nên bọn họ rất kiêu ngạo, tuổi càng lớn thì sự kiêu ngạo ngày càng tăng, làm việc cũng không có gì cố kỵ, mà phàm nhân đệ tử bị khi dễ cũng chỉ có thể nén giận mà thôi.
Hứa Dong là một ngoại lệ trong số đó, nàng có tính cách ôn hòa, luôn không vui khi nhìn thấy cảnh phàm nhân đệ tử bị ăn hiếp. Nhưng có câu tiên phàm khác biệt, cho dù cả đời người tu tiên chỉ có thể đạt được thực lực Luyện Khí thôi cũng đủ để kiêu ngạo trước chúng sinh trong thiên hạ, mà Hứa Dong cũng chỉ không tham gia việc khi dễ phàm nhân thôi, chứ ngày thường vẫn không qua lại thân cận với bọn họ.
Hứa Hàn không dám hy vọng quan hệ giữa hắn cùng Hứa Dong đi xa hơn giống như Hứa Thành biểu ca vậy, nhưng chỉ cần nàng không khi dễ hắn thì hắn liền coi nàng là người nhà của mình. Trong Hứa gia, ngoại trừ mẹ hắn là phụ nữ ra, thì chỉ có thiếp thân thị nữ của hắn là Hàn Mai chiếm vị trí nhỏ nhoi trong lòng hắn, người kế tiếp chính là Hứa Dong.
Nhặt những quyển thư tích rơi trên mặt đất, Hứa Hàn biết Hứa Dong tu hành rất chăm chỉ, thời gian rãnh rỗi không nhiều, nên hướng nàng chào tạm biệt: “Lần này cảm tạ Hứa Dong biểu tỷ, nếu tỷ không có chuyện gì đệ xin phép được trở về trước.”
Hứa Dong nhìn những quyển thư tịch trong tay hắn, trên khuôn mặt tú lệ lộ ra vài nét phức tạp, nhẹ giọng nói: “Chuyện của đệ tỷ đã nghe qua, tỷ chỉ khuyên đệ một câu, hãy nên chuyên tâm luyện tập võ nghệ đi. Đệ không nên miễn cưỡng bản thân như vậy, đừng cùng so đo với nhóm Hứa Hạo nữa, tương lai chưa biết chừng đệ còn phải làm việc cho bọn họ nữa, thôi thì hãy nhẫn nhịn một chút, để con đường trong tương lai dễ đi hơn một chút.”
Hứa Hàn yên lặng, trong đầu có hơi nghĩ ngợi, gật đầu một cái liền chạy về phòng.
“Còn nữa, qua mấy ngày kế tiếp là tỷ có thể cùng Hứa Chính đi đến Hoàng Đạo Tông chính thức làm lễ bái sư tu hành, có thể trong mười năm hay nhiều hơn mới trở về một lần, đệ phải sữa đổi tính khí, nghe lời của tỷ tỷ nói, với tư chất thông minh như đệ, những chuyện vụn vặt ấy không cần để trong lòng làm chi.” Hứa Dong lại bổ sung thêm, nói.
Nghe vậy, thân thể của Hứa Hàn chấn động, thật tâm vì chuyện của Hứa Dong mà cao hứng, vội vàng nói: “Chúc mừng Hứa Dong biểu tỷ, chúc tỷ tu luyện thành công.”
Hứa Dong mỉm cười, dịu dàng gật đầu một cái.
Hứa Hàn lúc mày mới thật sự chạy về phòng, trong lòng dâng lên một loại bi ai khó tả. Từ lúc sinh ra cho tới khi lớn lên, hắn đã biết được tiên phàm cách biệt, nếu như Hứa Dong tu luyện thành tài, mấy trăm năm sau vẫn là một tiên tử có dung mạo như hoa, mà hắn khi đó chỉ là nấm mồ hoang màu đất.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555