Hứa Hàn cuối cùng cũng không tham dự kỳ thi Hương lần này, bởi vì trước khi đi thi Hương phải báo trước cho dòng họ, cũng như gia tộc của thí sinh, Hứa Tông Hành lúc đó liền biết chuyện. Mà nếu cải trang thì cần phải có giầy tờ liên quan, tỉ như giấy bảo đảm của quan trên, với tình trạng bây giờ của hắn thì đào đâu ra thứ đó.
Ngày thi Hương, Hứa Hàn trong lòng ấm ức, liền nghĩ muốn đến trước phần mộ của mẫu thân, vì thế Hứa Hàn muốn đi cầu kiến Hứa Tông Hành, để cho hắn được nghỉ luyện võ một ngày.
Thư phòng của Hứa Tông Hành là địa phương nghị sự đặt ở trung tâm của gia tộc, trong phòng có hương trầm thoang thoảng, đàn mộc, trác y, đủ cả một bộ. Người bình thường không có phận sự liền cấm vào.
Thời điểm Hứa Hàn cầu kiến Hứa Tông Hành thì đúng lúc có mặt của tam thúc Hứa Tông Trạch cùng tứ thúc Hứa Tông Duệ ở đó, khiến cho Hứa Hàn kinh ngạc một chút. Nghe nói nhiều năm trước hai người bọn họ đã đạt tới thực lực Luyện Khí cửu tầng đỉnh phong, bởi vì Trúc Cơ thất bại mới rời khỏi Hoàng Đạo Tông trở về Hứa gia đảm nhiệm chức trưởng lão trong gia tộc. Từ xa nhìn lại, Hứa Hàn cảm thấy khí thế trên người bọn họ còn mạnh mẽ hơn so với phụ thân vài phần.
Tướng mạo của Hứa Tông Trạch cùng Hứa Tông Duệ so với Hứa Tông Hành có vài phần giống nhau, tất cả đều từ cùng một bụng mẹ mà sinh ra. Chỉ có điều Hứa Tông Thành thường ngày phải quản lý rất nhiều sự vụ trong gia tộc, nên thần thái có phần nghiêm túc, mà hai người còn lại thì ẩn ẩn khí tức thoát trần, sở hữu một loại khí tức độc đáo, ánh mắt nhìn về Hứa Hàn khiến da đầu hắn run lên.
Ba người này giống như đang bàn luận công việc, Hứa Tông Hành nhìn thấy hắn cầu kiến chẳng những không mừng mà còn cau đôi mày lại, suy nghĩ một lát liền gọi hắn vào khiển trách: “Nếu không có việc quan trọng, cẩn thận da trên người ngươi bị lột xuống.”
Hứa Hàn biết phụ thân mình chẳng những có tài thơ văn, mà còn là một người tu tiên, chẳng qua tư chất tạp linh căn của hắn rất kém cỏi, nên mới trở thành nhất mạch gia chủ, mà tư chất của tam thúc cùng tứ thúc tốt hơn nên ngày thường đều chiềm trong tu luyện, rất ít khi thấy.
Hứa Hàn hướng bọn họ vái một cái, mới cẩn thận nói: “Phụ thân đại nhân, con muốn đi đến trước mộ của mẫu thân nhân hương, xin phép được nghỉ một ngày.”
Hứa Tông Hành hơi sững sốt, không nghĩ tới lại là chuyện này, chợt thiếu kiên nhẫn, khoát khoát tay, “Còn chưa tới lễ thanh minh … quên đi, tùy ngươi vậy, về sau đừng tới làm phiền ta nữa, đây là lần cuối cùng.”
Hứa Hàn nghe xong, trong lòng vui mừng, vội vàng cáo lui, tâm tình thư sướng đi gọi nha hoàn của hắn là Hàn Mai đi tới ngoại thành.
Bên trong thư phòng, tam thúc của Hứa Hàn là Hứa Tông Trạch ngạc nhiên hỏi: “Lúc trước nghe nói hắn rất nổi bật, bây giờ tại Nguyên An thành người người đều biết con của huynh rất có tiền đồ, nói là thần đồng cũng không sai, huynh sao lại đối đãi với nó một cách thiếu kiên nhẫn như thế?”
Hứa Tông Hành thần thái đạm mạc, lắc đầu nói: “Là thần đồng thì có ích lợi gì? Cuối cùng cũng chỉ là một phàm nhân, Hứa gia chúng ta nhiều năm không xen vào quyền thế nhân gian, tương lai nếu hắn trở thành đại tài tử, thi đỗ Trạng Nguyên, ngược lại đối với Hứa gia chúng ta cực kỳ bất lợi, nói không chừng khiến cho họ Vương ở kinh đô làm ra vài hành động bất lợi, Hứa gia chúng ta vẫn nên ẩn nhẫn tại đây là kết cuộc tốt nhất, còn quyền lực tại thế tục cứ dâng cho Vương gia đi. Nói đi cũng phải nói lại, nó vốn là con thứ, huyết mạch lại loãng, tương lai không thể để cho hắn tiếp quản sự vụ quan trọng trong gia tộc, ta bây giờ chỉ có thể xóa sạch nhuệ khí của nó, khiến nó trở nên bình phàm một chút, sau này khi nó lớn lên nếu thức thời thì có thể giao cho nó một ít sản nghiệp của gia tộc, nếu dã tâm chưa mất, liền trục xuất cho rãnh việc.”
Trên thực tế, Hứa Tông Hành đã có quyết định riêng trong lòng, hơn nữa lâu ngày tích tụ thành lửa hận. Gần đây thường có rất nhiều đệ tử yêu cầu chuyển sang tu luyện võ đạo, nguyên nhân dẫn đến sự việc này chính là do hắn chèn ép Hứa Hàn quá lộ liễu, khiến cho mỗi người đều cảm thấy bất an.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, học võ dù có như thế nào thì cũng không bằng tu tiên, không cần biết thời gian dài hay ngắn thì kết quả vẫn vậy. Nhưng học văn thì không nhất định, dù có linh căn thì văn chương cũng chưa chắc tốt, Hứa Hàn chính là một ví dụ điển hình. Nhưng mà Hứa Hàn làm ra sự kiện hôm trước, khiến cho tất cả mẫu thân của những đệ tử có linh căn cảm thấy lo lắng, sợ rằng phạm phải điều kiêng kị của Hứa Tông Hành – một linh căn giả, chính vì thế nên yêu cầu con mình chuyển sang con đường luyện võ.
Trưởng tử của Hứa Tông Hành tức Hứa Chính bởi vĩ là một tu tiên giả có linh căn xuất sắc, nhưng bởi vì ở học đường thường xuyên bị Hứa Hàn vượt mặt, khiến Hứa Tông Hành vì giữ gìn sự tôn nghiêm của một người sỡ hữu linh căn mà liên tục chèn ép Hứa Hàn.
Làm một tu tiên giả, trong học vấn luôn bị một phàm nhân vượt xa, hiển nhiên sẽ sinh lòng ghen ghét, do đó dẫn đến việc chèn ép, những mẫu thân của phàm nhân đệ tử đều đã nhìn rõ được chuyện này, mà mẫu thân của Hứa Hàn đã không còn, trên danh nghĩa thì người phụ trách dạy dỗ hắn là đại phu nhân, nhưng ả căn bản không thèm điếm xỉa gì tới hắn, quanh năm suốt tháng ngay cả mặt cũng không thấy được mấy lần. Hứa Hàn chỉ là một tiều hài vừa mới mười hai, mười ba tuổi đầu, dù có thiên tư thông minh tới đâu thì trong lòng cũng có oán khí, đối với người phụ thân luôn luôn uy nghiêm cũng chỉ có e ngại, quả nhiên kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.
Khốn cảnh là thần dược để khiến cho tâm trí của một con người tăng nhanh chóng, Hứa Hàn cuối cùng đã biết nguyên nhân vì sao mà phụ thân vẫn thường chèn ép mình, nhưng tâm phản nghịch cũng dần được kích phát. Hắn so với người khác không giống nhau, mẫu thân của họ thường căn dặn không nên cùng các đệ tử có linh căn xung đột với nhau, nhưng Hứa Hàn vì không có ai dạy bảo, điều này cũng do sơ sót của Hứa Tông Hành mà ra.
Hứa Tông Hành một hơi nói ra một đống đạo lý, Hứa Tông Duệ sau khi nghe xong cũng gật đầu nói phải, “Đại ca nói rất chí lý, Hứa gia chúng ta từ ba ngàn năm trước, khi lão tổ tiên Hỏa Nguyên Tán Nhân truyền xuống huyết mạch hỏa hệ linh căn cho tới hôm nay, những thiên tài phàm nhân giống như hắn cũng không ít, nhưng kết quả có lợi ích gì, huyết mạch loãng, cho dù con cháu đời sau có xuất hiện một đứa có linh căn thì linh căn đó cũng không tốt, phàm nhân cuối cùng vẫn là phàm nhân, đối với gia tộc mà nói thì chẳng có bao nhiêu giá trị.”
Hứa Tông trạch nghe xong, mới hiểu ra được mọi chuyện, hắn bình thường luôn đắm chìm trong tu luyện, đối với những việc này không có quá nhiều lý giải. Nhớ lại quy định của gia tộc, mỗi một linh căn đệ tử nhất định phải có ít nhất mười đứa con, mà chính thê nhất định phải có con là người sở hữu linh căn, còn như con cháu không có linh căn, biểu hiện lại không tốt thì rút ra một ít gia sản phân chia sau đó đuổi đi, còn như biểu hiện tốt thì có thể đi quản lý sự nghiệp của gia tộc. Nghĩ tới đây hắn liền giật mình tỉnh ngộ, tất cả đều vì tăng cường huyết mạch của gia tộc, tăng nhanh số lượng con cháu có linh căn.
Hắn nhớ tới sự thông minh của Hứa Hàn, nói: “Đệ thấy hắn có thiên tư hơn người, tương lai nhất định có thể vì sản nghiệp ở nhân gian mà nỗ lực.”
“Chưa chắc!” Hứa Tông Hành không cho là đúng, lắc đầu, trầm giọng nói: “Hết thảy những người có trí tuệ hơn người đều mang dã tâm trong người, hoặc cậy tài cao mà khinh người, không cam lòng đứng phía sau người khác, hoặc tư tưởng cực đoan, biểu hiện của nó mấy năm nay đã thể hiện rõ mọi chuyện, ngoại trừ linh căn ra thì những thứ khác đều vượt trội hơn Chính nhi, điều này khiến ta lo lắng. Một người hiếu thắng như thế, tương lai nhất định phạm phải không ít sai lầm, ta đem thư phòng của hắn đốt hết toàn bộ, mạnh mẽ áp chế hắn học võ, lại tạo ra nhiều hạn chế, sau này nói không chừng hắn là một người kém cõi ngay cả nữ nhi cũng không bằng.”
“Cái này…” Hứa Tông Trạch thất thần, không thể tin được, nói: “Có nhất thiết phải làm như thế không? Dù sao nó cũng là một đệ tử có năng lực trong gia tộc a.”
Hứa Tông Hành hai mắt lộ ra thần sắc ngưng trọng, lại nhớ tới khi Hứa Hàn chỉ mới tám tuổi chỉ trong nháy mắt đã đem một số vấn đề mà ngay cả những bậc đại học giả cũng không biết mà giải quyết, trầm giọng nói: “Không phải là ta tâm địa độc ác, mà là nó quá mức lợi hại, tuổi còn nhỏ mà đã thể hiện ra tài năng khiến cho người khác phải sợ hãi, các đệ có nghĩ tới việc nó làm ở Mai Lâm tiểu đình là cực hạn không? Nếu nghĩ như thế thì hoàn toàn sai rồi, tài thơ văn chỉ là một trong số đó mà thôi, thiên văn địa lý, số học kinh chú, thậm chí tu tiên trập pháp, Dịch Kinh bát quái lưu lạc tới nhân gian đều bị hắn lý giải sạch sẽ. Hơn nữa, trí nhớ của nó thật kinh người, chỉ cần xem qua một lần là nhớ hết, thừa dịp bây giờ nó còn nhỏ tuổi, chỉ xem qua những quyển sách thư phòng mà bóp chết thiên tư của nó, bằng không tương tai hắn ra đời, như rồng về với biển cả, trở mình làm mưa, lật mình làm mây, như thế thì ta phải đích thân ra tay giải quyết, cái đó còn tàn khốc hơn.”
Hứa Tông Hành ý tứ hết sức rõ ràng, một người có tài như biển cả thì sẽ không yên phận chịu làm thường nhân, nếu có một thân bổn sự mà lại vô dụng, không dược thể hiện, thì ai mà chẳng không cam lòng.
Hứa Tông Trạch trầm mặt một hồi lâu, biết Hứa gia tốt nhất là nên an phận nằm yên ở một chổ, nếu có đệ tử trong gia tộc nhúng tay vào quyền lợi tại nhân gian thì nhất định sẽ khơi dậy một hồi phong ba. Bị Vương gia tại kinh đô vây giết quả thật là một đại bi kịch, không thể xem thường được, nghĩ như thế, bất đắc dĩ than lên một tiếng: “Nếu nó sinh ra trong một gia đình bình thường, thì nhất định sẽ có thành tựu rất lớn, đây là mệnh trời.”
Hứa Hàn tuy rằng là một phàm nhân, nhưng sinh ra trong một gia tộc tu tiên, là con của Hứa Tông Hành, nhất định không thể làm nổi ở nhân gian thế tục, bằng không sẽ liên lụy đến Hứa gia. Mặt khác, những tu tiên gia tộc khác khi biết hắn là con của Hứa Tông hành, một khi dấn thân vào vũng bùn quyền lợi của thế tục, thì sẽ cho rằng đây là do Hứa gia ở sau giật dây, là mệnh mệnh cho Hứa Hàn.”
Trong lúc bọn họ đàm luận tại thư phòng, Hứa Hàn đã tiêu sái bước ra đường lớn, dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu hài mới mười hai, mười ba tuổi đầu, thấy cảnh tượng phồn hoa, náo nhiệt trên đường, lập tức quên hết những đều buồn bực không vui. Hắn không ngừng gọi to nha hoàn bên cạnh, như con chim vừa mới thoát khỏi lồng giam, rất hưng phấn: “Hàn mai, nhanh lên nào.”
“Khụ khụ… Tiểu bằng hữu, ta xem ngươi là căn cốt kỳ giai, là một kỳ tài tu tiên ngàn năm hiếm thấy, ta ở đây có một quyển tu tiên tâm pháp gọi là [Đồ thần diệt ma bí quyết], ta thấy ngươi là kẻ hữu duyên, quyết định bán cho ngươi giá 10 đồng tiền! Tu luyện nó, từ nay về sau tại tu tiên giới lại nhiều thêm một vị thiếu hiệp, một ngôi sao mới lại điểm lên bầu trời … Á, đừng có đi, nếu không muốn quyển này, ta đổi lại nè, [Phong vân thiên hạ bí quyết], còn có [Cuồng Lôi Phích Lịch Trảm], [Đồ diệt bát hoang duy ngã độc tôn công], [Diệt ma tâm kinh]…”
Một tên khất cái đầu tóc rối bời, chân bị đứt đoạn, đang ngồi xếp bằng dựa trên đất, chỉ bằng một tay đã rất nhanh đuổi theo hứa hàn, móng tay đen thùi cùng nhiều nếp nhăn liên tục thay đổi những quyển thư tịch, miệng mồm liên tục thổi phồng.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Hứa Hàn nhíu mày, lắc đầu nói: “Đừng gạt ta, ta không phải là con nít.”
Hắn lấy ra một đồng tiền, đặt lên những trang giấy, khuyên nhủ: “Làm ăn xin cho tốt, đừng nên đi gạt người khác, cho dù tâm pháp của người là thật, nhưng một người không có linh căn thì làm sao tu luyện được.”
“Hả?” Tên khất cái ngẩng đầu, khiến cho bộ tốc dài che mặt giãn ra, để lộ ra một đôi mắt lấp lánh tinh quang: “Một đứa con nít như ngươi sao lại biết nhiều chuyện như vậy?”
Hứa Hàn vừa định rời khỏi, lại đột nhiên cảm thấy rằng tên khất cái này có điều đặc biệt, tuy rằng toàn thân rách nát, nhưng có một loại khí chất độc đáo, nhất là đôi mắt phát ra tinh quang kia, kết hợp cùng đôi mày kiếm, cư nhiên lại toát ra một loại khí chất mà hắn đã gặp qua ở trên người tam thúc.
Nhưng chỉ như thế, Hứa Hàn vẫn không để tâm, xoay người rời đi, lại nói: “Nếu người có nhiều tâm pháp tu tiên như thế còn có thể trở thành một tên khất cái sao? Như thế nào mà không tự tu luyện?”
Tên khất cái lộ ra một bộ dáng hứng thú, đăm chiêu nhìn bộ dáng của Hứa Hàn thật lâu, mãi cho đến khi cái bóng của Hứa Hàn mất hẳn mới lùi về góc tường dơ bẩn, hai mắt nhắm lại dưỡng thần.
Tới một địa của gia tộc rồi, Hứa Hàn ở trước mộ phần của mẫu thân cho đến khi chạng vạng, tỳ nữ Hàn Mai cuối cùng cũng lo lắng, thúc giục nói: “Thiếu gia, nếu người không mau quay về thì cửa thành sẽ đóng.”
Từ trong nỗi ấm ức, bi thương tỉnh táo lại, Hứa Hàn thì thào nói: “Mẫu thân, người nói sai rồi, con biểu hiện càng xuất sắc, thì phụ thân càng tức giận, con so ra vẫn kém hơn Hứa Chính, không có linh căn, mãi mãi con vẫn là một phàm nhân, mà phụ thân cũng không cần một phàm nhân như con… Con phải đi rồi, lần sau lại đến thăm người.”
Sau khi dập đầu, hắn thần sắc hôi bại trở về Nguyên An thành, thân hình nhỏ gầy dưới ánh nắng của trời chiều rọi xuống thành một cái bòng dài cô độc, thị nữ Hàn Mai bên cạnh nhìn thấy thế, nhịn không được mà khóc.
Sau khi vào thành, Hứa Hàn không trực tiếp trở về nhà, mái nhà kia đối với hắn mà nói thật sự quá mức lạnh lùng.
Hắn đi bộ trên đường lộ, nhìn trái nhìn phải, không phân biệt được thời gian.
“Phiến tử chết tiệt, trả ta tiền.”
“Bánh chiên hành của ta, mau trả bánh chiên hành lại cho ta.”
Những tiếng kêu non nớt cùng vang lên, khiến cho Hứa Hàn cảm thấy hứng thú.
Lọt vào mắt là vài đứa tiểu hài đang cầm những hòn đá nhỏ ném tơi một tên khất cái, quần áo tả tơi.
“Hài tử xấu xa, tâm pháp mà lão tử đưa là hàng thật, là do các ngươi không có phúc duyên tu luyện, nếu còn ném nữa thì ta phát hỏa à nha!” Tên khất cái không ngừng đón đỡ, lại vì hành động không tiện, trốn lại không thoát, nên chật vật không thôi.
Hứa Hàn thấy đó là tên khất cái buổi sáng vừa thấy, trong lòng cảm thấy không đành, đi lên đuổi những tiểu hài nọ.
Nhóm tiểu hài thấy Hứa Hàn lớn hơn bọn họ, nên liền giải tán.
“Ngươi nếu biết viết chữ, vì thứ gì mà cần phải làm tên lừa đảo, đi tìm công việc thích hợp khác, nói không chừng cuộc sống có thể tốt hơn.” Hứa hàn thấy cái gọi là tu tiên tâm pháp rơi trên mặt đất, bèn nhìn thoáng qua, kinh ngạc phát hiện rằng chữ viết trong đó rất tinh tế, lại khéo léo, nói chung là không tệ.
Tên khất cái mở to hai mắt, cẩn thận đánh giá hắn một hồi, đột nhiên dùng thanh âm khàn khàn nói: “Hay cho một tiểu hài có trí tuệ trầm ổn, buổi sáng ta còn không chú ý, giờ nhìn kỹ lại thì thấy ngươi là một ông cụ non, tuổi còn nhỏ mà trong mắt đã lộ ra tuyệt vọng uất ức chi ý, tâm uất ức có thể hại thân, lâu ngày sẽ sinh thành bệnh, ta thay ngươi xem mệnh cách, lại đây này!”
Hứa Hàn đờ đẫn nhìn lão, không rõ vì cái gì mà lão lại nói như thế, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lời nói đó tựa hồ có chút đạo lý.
Hàn Mai đứng một bên biến sắc, tức giận nói: “Ngươi là một kẻ bệnh hoạn, thiếu gia nhà ta có ý tốt giúp ngươi, mà ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ, trù ẻo thiếu gia nhà ta, thiếu gia, chúng ta đi thôi, không cần để ý đến tên bệnh hoạn này.”
“Chờ đã.” Hứa Hàn giữ chặt nàng lại, cảm thấy tên khất cái này rất kỳ quái, tựa hồ cũng không phải là người thường, chỉ cần nhìn hai mắt của lão là thấy được. Hai mắt người này rất thâm thúy, làm cho tim người khác phải đập nhanh, hắn không tự chủ được mà hỏi: “Lão lợi hại vậy, vì cái gì không đi làm thầy tướng số, xem tướng mệnh đi?”
“Thấy tướng số xem mệnh?” Tên khất cái lắc đầu, cười nhạo nói: “Tiểu tử, chỉ có đại thần thông mới có được năng lực đấy. Trong giang hồ, cái gì mà ‘nhất khẩu đoạt mệnh thị bán tiên’, chỉ là phường lừa đảo.”
“Như thế thì tại sao lão lại nói thay ta xem mệnh cách?” Hứa Hàn một bước cũng không nhường, lập tức đặt câu hỏi.
Tên khất cái ngẩng đầu, mái tóc dài che phía trước giãn ra, kịch liệt ho khan vài tiếng, phát ra tiếng cười khàn khàn: “Tiểu bằng hữu, cái này gọi là phân tích nhân quả, lão ở đây là xem bệnh cho ngươi, chứ không phải xem mệnh.”
Hứa Hàn có chút tức giận, nói: “Nếu đã là phỏng đoán thì cần gì nói xem mệnh cách thay ta, lão trăm phương ngàn kế nói ra những lời này, rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
“Ách…” Tên khất cái thấy hắn nói như thế, biết được mình vừa lỡ lời, nhanh như thế mà đã bị hắn tóm lấy sơ hở trong lời nói, khiến cho đôi mắt càng sáng hơn, ở trên người Hứa Hàn không ngừng quét. (DG: ặc, biến thái)
Hứa Hàn cảm thấy hai mắt của lão sáng ngời, trong suốt, lại như một loại ánh sáng kỳ dị, tựa hồ có thể nhìn thấu bên trong nội thể của hắn, không khỏi cảm thấy quỷ dị, biết được hắn không phải là phàm nhân, cả kinh kêu lên: “Lão sử dụng tà thuật gì? Nói cho lão biết, ta là trưởng tử của Hứa gia, Nguyên An thành này là do Hứa gia chúng ta quản lý, là một đại gia tộc tại nhân gian.
“Đại gia tộc?” Tên khất cái ha ha cười, đối với sự uy hiếp của hắn một chút cũng không để ý, ho khan vài tiếng, nói: “Chỉ là một cái gia tộc tu tiên nho nhỏ, có cái khẩu khí gì mà dám xưng đại gia tộc, huống chi ngươi chỉ là một phàm nhân không có linh căn, dù cho thiên tư có hơn người, dựa vào cái gì mà dùng Hứa gia uy hiếp kẻ khác?”
Hứa Hàn vừa nghe, lập tức kéo Hàn Mai chạy ra ngoài, tên khất cái này giống như cái gì cũng rõ, thật tà môn.
“Tiểu tử, có muốn tu tiên không?” Hứa Hàn đang muốn nhấc chân, tự nhiên bên tai vang lên một câu nghe rất rõ, hắn khi này như bị sét đánh, cước bộ cũng chậm lại.
Thanh âm này thông qua truyền âm thuật nói cho hắn, nên Hàn Mai không nghe được, biết điều này, nên hắn cảm thấy tò mò về tên khất cái này, ngoại trừ những người trong gia tộc, đây là lần đầu tiên hắn gặp người tu tiên bên ngoài.
“Lão là tu…” Hứa hàn đang muốn lên tiếng, lại bị lão ho khan một tiếng ngăn hắn lại.
Hứa Hàn thấy vậy, rất nhanh biết được suy nghĩ của lão, vội vàng bảo Hàn Mai rời khỏi, “Hàn Mai, ngươi ra đầu đường chờ ta, ta ở đây một lát sẽ ra đó.”
Chờ Hàn Mai rời đi, Hứa Hàn cấp bách hỏi: “Lão biết rõ là ta không có linh căn, vì sao lại hỏi như thế, chẳng lẽ…”
“Hắc hắc…” Tên khất cái đắc ý nở nụ cười, “Tiểu tử, ngươi thật thông minh, ta rất vừa lòng. Ta quyết định đem toàn bộ y bát truyền lại cho ngươi, lưu lại một dấu vết của ta ở khối vũ trụ này, như thế mới không uổng công ta xuyên việt.”
Lão vừa nói, Hứa Hàn chẳng hiểu thế nào, tìm không được manh mối nào cả.
“Ngươi vì cái gì không vui?” Tên khất cái đột nhiên đặt câu hỏi.
Hứa Hàn nghe xong, do dự trả lời: “Bởi vì ta không có linh căn …”
Hắn không ngừng nói, đem những chuyện xảy ra gần đây kể ra tất cả. Ở Hứa gia, hắn không có ai để tâm sự cả, bây giờ gặp được một người nguyện ý lắng nghe chuyện của hắn, liền đem hết những chuyện buồn bực trong lòng nói ra.
“Hắc hắc…” Tên khất cái sau khi nghe xong liền cười to, cười đến nỗi hắn không thở được, sắc mặt tái đi, “Khụ khụ… phụ thân của ngươi thật độc ác, đối với đứa con ruột của mình cũng ra tay độc như thế, ta nghe xong còn tưởng Hứa gia của ngươi được Thiên Ma Tông chống lưng, ai dè là lũ ngụy quân tử Hoàng Đạo Tông, hành động bỉ ổi cùng ngụy quân tử thật xứng đôi nha.”
Sau khi lão cười đủ rồi, đột nhiên giận xanh mặt đi, nói rõ từng lời: “Ngươi hãy nghe cho rõ, ta tên là Ngụy Đông hải, bây giờ ngươi bái sư đi, dập đầu ba cái là được rồi.”
Hứa Hàn chần chờ nhìn hắn, “Nhưng mà, ta không có linh căn…”
“Linh căn đối với ta mà nói, chỉ là một dạng chê cười, ta thấy ngươi thiên tư thông minh, chắc cũng đọc qua không ít thư tịch, xem qua không ít sử tích rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, tìm đệ tử thì nên tìm một người thông minh như ngươi, giúp ta giảm không ít tâm tư.” Ngụy Đông Hải rất vừa lòng, hỏi: “Ta hỏi ngươi, linh căn là do tổ tiên truyền xuống, như vậy thì tổ tiên làm như thế nào mà có linh căn?”
“Tổ tiên…” Hứa Hàn đang muốn nói đến linh căn của tổ tiên xuất hiện từ một tổ tiên xa hơn, nhưng lập tức giật mình một cái.
“Muốn biết bí mật này không?” Ngụy Đông Hải thấy hắn đang suy nghĩ, thật không giống với một tiểu hài mười hai tuổi, nhìn giống một người trưởng thành có lối suy nghĩ linh hoạt khiến lão hưng phấn tới cực điểm, bắt đầu đem những vấn đề này ra nhất loạt nói, khiến cho Hứa Hàn sợ đến khiếp vía.
Cái thế giới này, chính là nơi ở của Viêm Hoàng tộc nhân, là một nơi trong hàng tỉ khối tinh cầu, người bình thường cả đời sợ còn chưa rời khỏi tỉnh huyện, nói chi là đại Ngụy vương triều. Nhưng mà, đại Ngụy vương triều theo sách sử thì không phải là nơi trung tâm của thiên hạ theo lời đồn thổi, thế giới cũng chẳng có nơi nào gọi là vườn địa đàng, chỉ có tu sĩ Phân Thần kỳ sau khi tiến vào Tiểu Linh Thiên mới có thể biết được bí mật này.
Vì cái gì mà tu tiên phải cần linh căn, cái đó cũng không nhất thiết, mà người có linh căn chỉ là có thêm cơ sở để thành công, có thể nâng cao xác suất phi thăng. Vì cái gì mà người xưa phát hiện thế giới này căn bản không có nơi gọi là vườn địa đàng, nhưng vẫn có truyền thuyết về nó, đáp án lại miêu tả rất sinh động, đó là bởi vì vườn địa đàng chính là thế giới.
Hàng tỉ phàm nhân thế giới, tất cả đều là do người trên tiên giới gieo huyết mạch xuống.
Thuở thượng cổ, trên toàn bộ Vọng Nguyệt tu tiên giới, người có thể tu luyện thành công, vũ hóa phi thiên rất ít ỏi, trong hàng tỉ năm mới có một kỳ tài ngút trời thành công phi thăng. Nhưng mà, người tu tiên dần dần phát hiện, hậu đại của bọn họ có được ngũ hành linh căn, có thể lợi dụng ưu thế trong huyết mạch mà tu luyện thanh công, từ đó về sau, tu tiên giới đều là thiên hạ của những người có linh căn trong người.
Trải qua vô số năm tháng, tu tiên giả đã sớm quên rằng người không có linh căn cũng có thể tu luyện thành tiên, chỉ là vạn năm hiếm thấy mà thôi.
Hứa Hàn nghe đến đó, không đợi lão nói xong, liền dập đầu ba cái, gọi một tiếng sư phụ.
--- Chú thích ---
Phiến tử: người lừa gạt – trong truyện có thể hiểu lão đầu lừa gạt.
Vũ hóa phi thiên: mọc cánh bay lên trời – ý nói phi thăng thành tiên.
Vườn địa đàng: trong bản convert để là Thiên Viên - theo QT có thể hiểu là vườn trời.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
“Tiểu tử, lão còn chưa nói hết, ngươi liền khẳng định ta không phải đang gạt ngươi hả?” Ngụy Đông Hải nhìn thấy sự quyết đoán của nó mà kinh ngạc.
“Cho dù chỉ có một chút hy vọng, con cũng phải nắm chặt nó.” Hứa Hàn thần thái kiên nghị, ánh mắt chờ đợi nhìn lão.
Ngụy Đông Hải lúc này cũng cảm khái vạn phần, nói: “Lão chờ mười năm, rốt cuộc cũng đợi được một người đệ tử khiến lão vừa lòng, hài tử, con tên gì?”
“Hứa Hàn.” Nó liền đáp, đôi mắt kích động mang theo thần sắc hi vọng.
“Tốt! Ngươi có biết, lão vì sao rơi xuống tình trạng thê thảm này không?” Ngụy Đông Hải chỉ vào bộ dáng dơ bẩn của mình, để cho nó đoán thử.
Hứa Hàn suy nghĩ một lát, lắc lắc cái đầu nhỏ tỏ vẻ nghĩ không ra được, chuyện này đã vượt khỏi phạm vi tưởng tượng của nó.
“Ai!” Ngụy Đông Hải bùi ngùi thở dài, ánh mắt lộ vẻ tang thương, “Chuyện này một lời khó nói hết, cho đến hôm nay, lão còn không biết bản thân vì sao biến thành bộ dáng như thế, lão rõ ràng là hậu thế của Viêm Hoàng…”
Lão nói tới đây, thần sắc đã tỏ vẻ hoảng hốt, thì thào một hồi, đột nhiên tỉnh ngộ: “Nguyên nhân thì sau này lão sẽ nói với con, bây giờ con hãy để lão cẩn thận nhìn lại.”
Lão lại nhìn Hứa Hàn, đặc biệt nhất là đôi mắt đen tuyền có thần, lại còn hiện ra một cảm giác đại trí tuệ, Ngụy Đông Hải càng nhìn càng kích động, tư chất của Hứa Hàn đã vượt xa kỳ vọng của lão. Lão trên Tiên giới bị Tiên tướng dùng Cửu Thiên Huyền Hỏa thiêu đốt, về sau lại tự bạo Nguyên anh, thế nhưng vẫn còn mạng mà về phàm giới, tự nhiên có chút thủ đoạn cùng vận khí. Nhưng mà Cửu Thiên Huyền Hỏa đã xâm nhập vào chổ sâu nhất bên trong linh hồn, lão dần dần đã không còn áp chế được thiên hỏa. Nhưng bây giờ lão chỉ hận không thể cười lớn ba ngày, nếu thế giới này đã không chấp nhận một người như lão, thì lão cần gì phải lưu luyến ở lại nơi đây.
Lão suy nghĩ một lát, bây giờ sắc trời đã chập tối, trước tiên nói với nó một chút khoái cảm tu tiên, rồi tiếp tục truyền tâm pháp cơ sở, qua một thời gian nửa lại tiếp tục truyền Tử Hư Lôi Kiếm cho nó, ngoại trừ những thứ đó, Ngụy Đông Hải thật sự cũng không còn thứ gì đáng giá để truyền lại. Tử Hư Lôi Kiếm chính là công pháp đắc ý nhất của lão, đây chính là thứ duy nhất hắn mang theo trong khi xuyên việt, tại tu tiên giới này thì nó là một quyển tâm pháp tu luyện đỉnh cấp duy nhất. Bây giờ lão ngay cả một cái pháp bảo cũng không có, có thể nói thê thảm đến tột cùng.
Sau khi truyền một đoạn khẩu quyết cho Hứa Hàn, Ngụy Đông hải tiếp tục lục lọi không gian trong pháp bảo duy nhất mà hắn có – không gian giới chỉ. Những món đồ trong không gian giới chỉ đều bị hủy hết, còn tất cả linh dược đều bị lão dùng để chữa trị, chống lại Cửu Thiên Huyền Hỏa, ngay cả một cây cũng không còn. Lão không khỏi xấu hổ, cho dù lâm vào hoàn cảnh nghèo túng như thế này thì lòng kêu ngạo của lão vẫn không khỏi bị thương tổn nặng nề.
Đáng thương cho Ngụy Đông Hải tung hoành tu tiên giới mấy trăm năm, bây giờ lâm vào hoàn cảnh này, ngay cả một món đồ đưa cho đồ đệ làm lễ diện kiến cũng không có. Trong lòng lão đau xót, đây là cảm giác của rất nhiều anh hùng mạt lộ, nghĩ tới bản thân cũng là người sắp chết, cuối cùng phải cắn răng một cái, đưa tay tháo chiếc nhẫn lão đang đeo, đưa cho nó.
“Hảo đồ nhi, chiếc nhẫn này truyền lại cho con. Bây giờ con chưa có thể sử dụng nó được, chờ sau này sư phụ sẽ giúp con tế luyện nó.” Ngụy Đông Hải sợ hắn xem thường, vội vàng giải thích: “Đừng nhìn sư phụ bây giờ nghèo túng, trên người chỉ có mỗi một kiện pháp bảo này. Nhưng về sau con sẽ cảm thấy sự kỳ diệu của nó, cho dù là ai đi nữa cũng không thể nhận ra nó là một loại pháp bảo trữ vật, hơn nữa kết cấu lại rất kỳ lạ, là một vật độc nhất tại thế giới này, sư phụ có thể thoát được đại nạn, một phần cũng nhờ công lao của nó.”
Hứa Hàn tiếp nhận chiếc nhẫn, xem xét một chút, phát hiện chiếc nhẫn trông rất bình phàm, màu sắc ảm đạm, lại không có hoa văn, nói tóm lại là rất khó coi. Nhưng mà chỉ cần là pháp bảo, nó liền cảm thấy vui vẻ, nó nghe sư phụ nói chuyện bi thương như thế, liền hỏi: “Sư phụ, người bây giờ có phải mất hết pháp lực phải không?”
Ngụy Đông Hải gật đầu nói: “Không khác biệt gì lắm, sư phụ vốn chuẩn bị vượt qua thiên kiếp, không lâu sau liền có thể phi thăng, ai… tất cả đều do vận mạng!”
Lão cảm khái một phen, ho một trận thật mạnh, có chút yếu ớt nói: “Hết thảy đều có nguyên nhân của nó, để lần sau con tới tìm sư phụ, ta sẽ nói với con, đối với tương lai sau này của con cũng rất có lợi.”
Hứa Hàn ngây thơ gật đầu, thật sự không thể ngờ được một người đã sắp thành tiên lại rơi vào hoàn cảnh nghèo túng đến mức này, cho dù trong lòng có một chút nghi ngờ, nhưng cũng không nói ra.
“Tốt lắm, đồ nhi, con ngâm lại tâm pháp cơ sở mà sư phụ truyền lại cho ngươi một lần để ta nghe.”
Hứa Hàn liền ngâm tâm pháp cơ sở lại một lần, một chữ cũng không giai, vần điệu lại hết sức rõ ràng. Sau khi nghe tâm pháp này, Hứa Hàn rốt cuộc cũng hoàn toàn tin hắn, đoạn tâm pháp này rất là tinh diệu, rất nhiều điều phải cần sư phụ giải thích nó mới hiểu rõ.
Ngụy Đông Hải cảm khái: “Khó trách phụ thân của con lại đối xử như thế với con, trí lực của con thật sự quá mực kinh khủng, nếu sau này con tu tiên, thì càng thêm khủng khiếp.”
Lão không khỏi cảm khái, đoạn tâm pháp này lão chỉ mới đọc qua một lần, nội dung có tất cả mấy ngàn chữ, mà Hứa Hàn chỉ cần nghe qua một lần đã nhớ hết, một chữ cũng không sai, loại thiên tài ngút trời như thế này lại không có linh căn, Hứa Tông Hành nhất định thống hận đến cực điểm.
Nhưng mà những thứ đó đối với lão chẳng là vấn đề gì cả, lão đợi Hứa Hàn ngâm xong tâm pháp, lại nói: “Tâm pháp này vốn không có tên, trước giờ chỉ gọi là tâm pháp cơ sở, nhưng mà chắc con cũng cảm thấy khó nghe. Loại tâm pháp nghịch thiên này, không biết nên gọi nó như thế nào nữa, nhưng một khi nó được công khai, mọi người nhất định sẽ điên cuồng, thậm chí khiến cho thiên địa đố kị, đã như thế thì cứ gọi là Chúng Sinh Quyết đi. Khi con về nhà, nhất định không nên cho người khác biết rằng con tu tiên, mà tâm pháp này lại càng phải giữ bí mật.”
Chúng Sinh Quyết quả thật nghịch thiên, đoạn đầu tiên của tâm pháp đã giới thiệu rất khí phách. Đoạn đầu tiên giới thiệu:
“Bản tâm pháp tu nhật nguyệt tinh chi tam quang, thủy hỏa thổ chi tam yếu, tinh khí thần chi tam vật, dẫn dắt thiên địa tinh thần chi lực, quán chú bản thân, bất kể tư chất hạn chế, ngộ ra nhật nguyệt tinh chi tinh thần thiên địa pháp tắc, tu tinh khí thần chi vô thượng nguyên thần, cải biến thủy hỏa thổ tam hành chi tư chất, thoát khỏi gông cùm xiếng xích,…”
Ngụy Đông Hải trong lòng thầm nghĩ: “Bất quá chỉ là một tâm pháp trong trò chơi tiên hiệp, xuyên việt sang thế giới này lại trở thành một tâm pháp nghịch thiên như thế. Từ trước đến giờ, ta vẫn tưởng rằng ông trời đối đãi tốt với ta, nhưng hôm nay lại biết tất cả cũng chỉ là bước đầu chuẩn bị cho đồ đệ ta, tất cả đều là vận mạng a!”
Nhưng mà tâm pháp này chỉ có thể tu luyện đến Trúc Cơ, phần sau vốn không có, cho nên chỉ có tác dụng cải biến linh căn, không thể dùng nó làm tâm pháp chủ đạo để tu luyện. May mắn thay Ngụy Đông Hải còn có một quyển Tử Hư Lôi Kiếm Quyết, nhưng mà Tử Hư Lôi Kiếm Quyết từ Luyện Khí cho đến Đại Thành, tất cả có hơn vài vạn chữ, trong thời gian một ngày lão không tài nào truyền thụ kịp.
Mắt thấy sắc trời đã sang đêm, Ngụy Động Hải than: “Hôm nay cũng không còn nhiều thời gian, vi sư nói với con một chuyện cuối cùng, con cho rằng nếu muốn tu tiên cầu đạo trường sinh, thì điều quan trọng nhất là gì?”
Hứa Hàn không cần nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Linh căn cùng cố gắng, không, cố gắng là điều quan trọng nhất.”
Dù sao từ nhỏ đến lớn, nó đã bị tư tưởng trong gia tộc ảnh hưởng rất nhiều, vì thế thứ đầu tiên nghĩ đến chính là linh căn.
Ngụy Đông Hải lắc đầu, nhắc nhở: “Học tâm pháp của vi sư, cái linh căn kia chỉ là phân chó. Còn cố gắng thì là điều tất nhiên, nhưng quan trọng nhất chính là đại trí tuệ cùng đại nghị lực. Đồ nhi, con có được thiên tư trời ban như thế, tất là thiên tài, vượt xa cái gọi là linh căn giả xuất sắc, như vậy, con có còn nghĩ rằng linh căn quan trọng như thế không? Chân chính quyết định mọi thứ chính là trí tuệ. Tỉ như một người ngu dốt, không có học thức, cho dù có được linh căn tốt ra sao thì cũng không thể thành tiên. Từ cổ chí kim, những kẻ có thể Đại Thành phi thăng thành tiên đều là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, con có nhớ rõ không?”
Vì bài trừ mê tín của nó đối với linh căn, để cho nó có thêm lòng tin, Ngụy Đông Hải không thể không nói những điều này. Lão suy nghĩ một lát, thấy còn hơi lo lắng, bèn nói thêm: “Khi con ở con đường tu tiên cảm thấy mê man, thì nên đi xem những phàm nhân võ giả đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, xem con đường nghịch thiên của bọn họ khó khăn như thế nào. Thượng cổ thánh nhân thành công phi thăng, cũng đều lấy phương phức này làm mẫu.”
Trên lịch sử, phàm nhân võ giả sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Tiên, có thể có cơ hội đột phá gông cùm xiềng xích, lấy võ thành đạo. Cho đến ngày hôm nay, những người tu tiên có xuất thân như thế này luôn được các môn phái tu tiên chào đón, tính ra đấy cũng không phải là tin vịt.
Hứa Hàn suy nghĩ một chút, liền ra sức gật đầu, mà trong lòng nó cũng bắt đầu bài trừ sự mê tính với linh căn.
“Tốt lắm, con trở về đi, trong vòng một tháng nhất định phải đến tìm sư phụ, trên con đường tu luyện có vấn đề gì không hiểu cứ đến tìm thầy.” Ngụy Đông Hải giống như trút bỏ được gánh nặng, thoải mái thở một hơi, đột nhiên nhớ tới một việc, lão đỏ mặt lên, xấu hổ nói: “Trên người con có tiền không? Cho thầy vài đồng tiền, vi sư sắp chết đói tới nơi rồi này, mấy hôm nay tất cả hài tử trong thành đều đã bị thầy lừa hết rồi, chẳng còn đối tượng nữa.”
Hứa Hàn vội vàng lấy hết tiền trong người ra, đưa tất cả cho lão, nói: “Sư phụ bảo trọng, ngày mai con sẽ cố gắng kiếm cớ ra ngoài.”
--- Chú thích ---
Ngụy Đông Hải: đầu truyện có đề cập tới cảnh người này độ kiếp, thế nhưng khi đó mình thấy không quan trọng nên bỏ qua.
Anh hùng mạt lộ: một câu rất phổ biến trong các truyện võ hiệp cổ điển, dùng để nói lên cảnh người anh hùng khi về già, hoặc người anh hùng lâm vào đường cùng, sắp chết. Nói chung, bốn chữ này có rất nhiều cách giải thích khác nhau, nhưng đều nói lên tiếng lòng của người anh hùng sa cơ. “Hổ lạc đồng bằng, bị chó khinh” cũng có cùng tâm trạng như thế.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Một đường về nhà, Hứa Hàn khẩn trương đuổi hết những kẻ hầu, người hạ đi, bắt đầu nghiên cứu Chúng Sinh Quyết. Dù sao thì hiểu biết của nó cũng rất nhiều, nhìn thấy tâm pháp này bất phàm, nhưng mà theo như lời của tâm pháp mà nói thì cần phải tìm hiểu tinh thần lực, điều này khiến cho nó khó hiểu. So với Bắc Đẩu Quyền mà Hoàng sư phụ dạy cho hắn thì còn khó hơn, có thể nói Chúng Sinh Quyết là bầu trời, còn Bắc Đẩu Quyền là vực thẳm.
Nguyên lý của tâm pháp nó dĩ nhiên hiểu rất rõ, phàm nhân tuy không có linh căn, lại cũng chẳng có ngũ hành thuộc tính. Nhưng linh căn giả cũng chỉ là những người vừa mới sinh ra đã kích thích được ngũ hành thuộc tính, có thể cảm ứng được sự tồn tại của linh khí mà thôi. Mà mục đích của Chúng Sinh Quyết chính là lợi dụng tinh thần lực cường hành nghịch chuyển Ngũ Hành thuộc tích, nghịch thiên cải mệnh, tu thành ba loại linh căn thủy, hỏa, thổ.
Mà thứ gọi là tinh thần lực, chính là tinh thần nguyên lực bên trong vũ trụ bao la mà tu luyện giả cần phải cảm ngộ được. Như thế nào là vũ trụ, như thế nào là tinh thần, cùng nơi mà Hứa Hàn đang ở, tất cả đều mờ ảo. Trong con mắt của nó, tinh thần thật quá xa xôi, thật quá mức mờ ảo.
Tới nhật nguyệt tinh tam quang, mặt trời cùng mặt trăng so ra có hơi thân thuộc, giai đoạn thứ nhất trong tâm pháp cần phải làm chính là tự thân cảm ngộ sâu sắc về tinh thần trong vũ trụ, nghịch chuyển Ngũ Hành. Trên thực tế, trọng lực, nhiệt lực, cùng hàn lực là ba loại lực lượng cần phải cảm ngộ.
(DG: ở đây mình nên giải thích một chút, nhật – nguyệt – tinh tam quang ứng với ba loại lực lượng nhiệt – hàn – trọng. Cảm ngộ sâu sắc về chúng tất nhiên ngộ được ba loại lực lượng này. Còn tinh thần có thể hiểu như là một ngôi sao, khối đá, địa cầu trong vũ trụ bao la.)
Tầm nhìn của Hứa Hàn có giới hạn, tự nhiên không thể hiểu rõ được tất cả, miễn cưỡng lý giải nhiều chổ trong bản tâm pháp, trong lòng quyết định ngày mai phải đi ra ngoài thỉnh giáo sư phụ. Nội dung của quyển tâm pháp này quá mức kinh thế hãi tục, chỉ có mấy ngàn chữ mà đã bày ra một thế giới mới, khiến nó mê mẩn. Nó chưa bao giờ biết, vị trí của địa cầu so với những gì mà trước kia nó thấy hoàn toàn không cùng một dạng.
“Ngày mai phải lấy cớ gì để ra ngoài đây?” Hứa Hàn thật phiền lòng, có hy vọng tu tiên, còn cần phải luyện võ sao. Tâm tư của nó đã sớm bị quyển Chúng Sinh Quyết này chiếm đầy.
Tâm hồn nhỏ bé của nó đã sớm bất mãn cực độ đối với phụ thân, thậm chí là oán hận. Nhưng mà từ nhỏ cho đến lớn lên nó vẫn bị vây dưới uy áp của phụ thân, hơn nữa tuổi vẫn còn nhỏ, mà khi lớn lên một chút cũng bị đối đãi như trước, vì thế với loại oán hận này nó không phát hiện ra mà thôi.
Nghĩ đến tương lai mình có thể tu luyện thành tiên, Hứa Hàn trong tâm liền dâng lên một loại cảm giác, nó nhất định phải vượt xa Hứa Chính, khiến cho phụ thân nó chấn động, hối hận không thôi, để giải quyết bất mãn cùng oán khí cực độ của nó.
Loại cảm giác này, đủ để tê liệt uy áp mà Hứa Tông Hành thành lập trong tâm nó. Ngay cả khi, không đi theo Hoàng sư phụ học võ, bị trục xuất, nó cũng cam tâm. Vì thế, sau khi suy nghĩ một phen, cả người nó liền cảm thấy thoải mái, tựa hồ vừa mới thoát khỏi gông cùm.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Hàn không trực tiếp đến tìm Hoàng sư phụ, mà len lén chạy ra ngoài, đi tới chổ của Ngụy Đông hải.
“A? Hảo đồ nhi, con sao lại đến đây sớm thế, chẳng lẽ con không sợ bị phụ thân giáo huấn?” Ngụy Đông hải kinh hỉ, bắt đầu đánh giá lại nó.
Hứa Hàn mở to hai mắt, nói: “Sư phụ, con đã thông suốt. Con đã có thể tu tiên, còn cần gì luyện võ, con phải nhanh chóng tu luyện Chúng Sinh Quyết.”
“Giỏi, không hổ là đồ đệ của ta. Con phải biết rằng, khi đã làm đồ đệ của ta, thì bây giờ con không phải là một phàm nhân nữa, mọi quy củ của thế tục đối với con bây giờ chỉ là gông kiềng.” Ngụy Đông Hải ha ha cười lớn.
“Vậy theo lời của sư phụ nói, con nên hay không nên đuổi Hoàng sư phụ đi?” Hứa Hàn trong lòng vẫn còn một chút e ngại, nếu làm như thế thì không thể nghi ngờ là công nhiên phản kháng lại quyết định của Hứa Tông hành.
“Con đem công pháp cùng quá trình tu luyện mà Hoàng sư phụ đã dạy nói ra cho thầy nghe một chút.” Ngụy Đông Hải không trực tiếp quyết định, mà muốn hỏi thăm một chút.
Hứa Hàn lập tức đem phương pháp luyện tập trong nửa năm qua nói cho Ngụy Đông Hải biết, lúc ngâm ra tâm pháp, hai mắt của Ngụy Đông Hải liền sáng lên.
“Tên Hoàng Phi Hổ này có vấn đề.” Ngụy Đông Hải cười lạnh, sau khi Hứa Hàn làm đồ đệ, lão đã muốn đem toàn bộ y bát của mình truyền cho nó, vì thế lão mới thay Hứa Hàn mà cảm thấy bất mãn.
“Cái gì?” Hứa Hàn không thể tin được, “Hoàng sư phụ có vấn đề gì?”
“Dựa theo những gì hắn dạy cho con, thì con cả đời cũng chưa chắc đã vượt qua hắn hiện tại. Ngoại trừ việc không sử dụng dược vật, chẳng những phương pháp luyện thể của hắn làm thân thể con bị thương tổn, tạo thành một tai họa ngầm về sau khi con có đột phá, hơn nữa tâm pháp cũng không tốt, điều đó khiến con tu luyện rất chậm. Hoàng Phi Hổ là danh gia võ lâm, với tâm pháp kém như thế này, sợ rằng ngay cả Ngũ kinh cũng chưa thể đả thông, càng đừng nói đến việc hắn đứng thứ mười hai trong bảng cao thủ võ lâm.”
Ngụy Đông Hải sau khi vì nó mà phân tích một hồi, liền nở nụ cười: “Nhưng mà con không cần lo lắng, nếu mục đích của hắn chỉ là ngăn con tiến bộ quá nhanh, mà không có hại con, thì con cứ làm ngược lại ý muốn của hắn, chuyên tâm tu luyện Chúng Sinh Quyết mà thầy đã giao cho.”
Hứa Hàn thật không ngờ những điều Hoàng Phi Hổ cam đoan đều là giả, thật khổ công cho nó khi đi tin tưởng hạng tiểu nhân như hắn, ăn phải một vố đau, Hứa Hàn đã quyết định, sau này nó không thể dễ dàng tin tưởng người khác.
Chỉ là khi nghĩ đến hậu quả, nó không khỏi lo lắng, hỏi: “Con đồng thời luyện Bắc Đẩu Quyền, cùng Chúng Sinh Quyết có xung đột hay không?”
Ngụy Đông Hải lắc đầu giải thích: “Đặc điểm của Chúng Sinh Quyết chính là cải tạo tư chất, cái gọi là tư chất này không chỉ giới hạn trong thuộc tính linh căn, mà còn nâng cao năng lực cận chiến, hiệu quả so với Bắc Đầu Quyển còn cao hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng phương pháp rèn luyện cũng không khác nhau là mấy, thầy sẽ dạy con nên làm như thế nào, không nên quá lo lắng.”
“Sư phụ, giảng cho con một chút về Chúng Sinh Quyết đi, con còn rất nhiều điều không hiểu.”
Hứa Hàn nói toàn bộ nghi hoặc của mình ra cho Ngụy Đông Hải nghe.
“Không cần gấp, trước khi giải đáp khúc mắc cho con, thầy muốn tạo cho con cảm giác chính xác về vũ trụ.” Thân thể gầy yếu của Ngụy Đông Hải tựa hồ có thêm tinh thần, lão thao thao bất duyệt kể về vũ trụ, các vì sao cùng cách vận hành vũ trụ, khiến cho tâm hồn bé nhỏ của Hứa Hàn rung động.
Lão gần như đã nói hết tất cả những hiểu biết về vũ trụ, lão rất mong Hứa Hàn có thể hiểu hết. Tu tiên tâm pháp quá mức mông lung, lão hy vọng mình có thể dùng một hệ thống tri thức mới lạ truyền tải cho Hứa Hàn, để về sau nó càng hiểu rõ thêm về đại đạo pháp tắc.
Vì điều gì mà Chúng Sinh Quyết lại nghịch chuyển ba loại linh căn tư chất thủy, hỏa, thổ, mà không phải là kim, mộc lưỡng hệ. Đó là bởi vì ba loại thuộc tính này tiếp cận với quy tắc tự nhiên của bổn nguyên vụ trụ, không ngừng tác động lẫn nhau để chuyển hóa thành vật chất.
Bên trong vũ trụ, biểu hiện rõ ràng nhất chính là trong lực – đại biểu thổ hệ, lấy cực nặng ngưng thực. Cực độ, cực nóng hằng tinh – đại biểu hỏa, lấy hủy diệt dung hợp. Thâm hàn bên trong hư không vũ trụ đại biểu thủy, lấy cực lạnh lưu động. Mà bên trong tam hệ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim, thủy sinh mộc, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, tạo ra ưu thế ngũ hành.
Mà tu luyện giả chỉ có duy nhất một thuộc tính ngũ hành, trên thực tế chính là đi trên một con đường cực đoan. Tỉ như hỏa tu, tính tình táo mạo, nóng nảy, vẻ mặt luôn hừng hực hỏa diễm, kiếm tu thì toàn thân phát ra kiếm ý vô kiên bất tồi, còn thủy hệ tu luyện giả giống như người tuyết lãnh đạm. Tất cả đều bởi vì công pháp thuộc tính chỉ có một, vì thế thuộc tính ảnh hưởng đến tận sâu trong linh hồn, điều này giống với ma pháp của phương Tây.
Nói đến một loại văn minh khác là ma pháp, Ngụy Đông Hải liền thích thú giải thích, bên trong vũ trụ không chỉ có duy nhất một con đường là tu tiên thành đại đạo, mà còn có dị giới ma pháp hệ thống, bởi vì quy tắc tu luyện chỉ có duy nhất mỗi người một hệ, cho nên càng cực đoan hơn so với hỏa tu cùng kiếm tu.
Ngụy Đông Hải vừa giảng dạy tri thức mới mẻ, vừa giải đáp những khúc mắc trong lòng Hứa Hàn. Mãi cho đến khi mặt trời đã lặn xuống sau rặng núi Tây, lão mới bắt đầu khai ra lý lịch của mình, nhưng trước tiên lão vẫn hỏi: “Con đã biết được khái niệm cơ bản về vũ trụ, vậy con nói thử, vũ trụ là vô cùng vô tận, vậy bên ngoài vũ trụ là gì?”
Hứa Hàn sửng sốt, suy nghĩ một hồi, liền trả lời: “Cũng là một dạng vũ trụ.”
“Đúng, vẫn là vụ trũ, vũ trụ bên trong vị diện là vô cùng vô tận, vũ trụ vô cùng vô tận, mà ta, chính là người xuyên qua vũ trụ mà tới được đây.” Ngụy Không Hải cảm khái, có cảm giác bi thương, có mãnh liệt cảm xúc, nói toàn bộ những bí mật của bản thân cho nó biết: “Dù sao ta cũng sắp chết, bí mật này nói cho con cũng không phải là vấn đề gì lớn. Hơn nữa, ta còn cần sau khi con tu luyện thành công, đi điều tra cho ta một việc, vì điều gì mà cùng là Bàn Cổ khai thiên lập địa, cùng là hậu nhân của Viêm Hoàng, mà ta không thể được tu tiên giới tại vũ trụ này công nhận, cư nhiên cho ta là gian tế của ma giới, nhất định phải khiến ta thần hình câu diệt mới yên lòng, ta không cam tâm a!”
Lão lấy tay che mặt, đau đớn run lẩy bẩy.
Hứa Hàn luống cuống, vội vàng nói: “Sư phụ, ngài yên tâm, con sẽ giúp ngài điều tra.”
Thấy thời gian không còn sớm, sau khi Hứa Hàn về nhà là lúc phát hiện Hoàng Phi Hổ đã sớm chờ trong phòng của mình, mà đứng bên cạnh là quản gia thường gọi là Quan thúc. Không khí nhất thời như ngưng lại.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Hoàng Phi Hổ thần thái không chút thay đổi, đánh giá hứa hàn, chậm rãi nói: “Đại thiếu gia, ngươi đã không luyện công liên tục hai ngày rồi, có phải ngươi không muốn luyện tiếp phải không? Nếu ngươi cảm thấy không chịu được khổ, ta bây giờ rời khỏi, Hoàng Phi Hổ ta không bao giờ dạy được thứ đồ đệ không biết chịu khổ.”
Nhìn Hoàng Phi Hổ, trong lòng Hứa Hàn âm thầm cười lạnh, nếu không có sư phụ nhắc nhở, hắn còn chưa biết rằng Hoàng sư phụ lại dụng tâm hiểm ác như thế, không, phải là phụ thân biểu hắn làm như thế. Hứa Hàn kiềm chế nỗi oán hận trong lòng, nhớ lời lời sư phụ nói, lại bởi vì tuổi trẻ khí thịnh, thủy chung vẫn không nói được tiếng thua cuộc.
Không khí có hơi căng thẳng, Hoàng Phi Hổ nhìu máy, nhìn Hứa Hàn có hơi kinh ngạc. Theo những gì hắn biết, Hứa Hàn chẳng phải là loại người chịu thua thiệt, loại biểu hiện này, tựa hồ có hơi không hợp.
“Khụ khụ… đại thiếu gia, ngươi sao lại không trả lời?” Quan thúc đứng ở một bên lên tiếng.
Hứa Hàn vẫn cúi đầu không nói.
Quan thúc là một lão nhân thân hình gầy gò, khuôn mặt già nua, đã ở Hứa gia làm quản gia được bốn mươi năm. Bình thường ngoại trừ những việc quan trọng, lão chưa bao giờ nhiều lời, hôm nay lão lại nói thêm, thật hiếm thấy, “Đại thiếu gia, nếu như ngươi không đi theo Hoàng sư phụ luyện võ, lão có thể đi nói với lão gia, để cho người tiễn Hoàng sư phó rời khỏi, về sau sẽ không tiếp tục quản ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
Trong lời nói của lão quả thật đã nói rất rõ ràng, chỉ cần Hứa Hàn chịu buông tha công danh, cam tâm tình nguyện làm một người bình thường, Hứa Tông Hành có thể cho hắn làm những chuyện mà mình thích. Sỡ dĩ có quyết định như thế, cũng là bởi vì Hứa Tông Hành đã nhìn ra Hứa Hàn đã không còn nhỏ, vì thế nên thẳng thắng nói ra. Hôm nay Hứa Hàn làm trái lời hắn, Hứa Tông Hành liền có phản ứng, không thể không vui trong lòng.
Hứa Hàn trong lòng rung động, cố gắng kiềm chế kích động, cũng không nhịn được mà khóc. Cố gắng học hành, khảo thủ lấy công danh, trở thành sự kiêu ngạo của cha lẫn mẹ, chẳng bao lâu sau, giấc mộng tan vỡ, lại trở thành một cái đinh trong mắt cha nó, ngay cả khi đã từ văn học võ cũng tạo ra một chướng ngại thật lớn, bây giờ rốt cuộc có thể giải thoát, nó khôi phục tâm tinh, nhẹ nhàng nói: “Quan thúc, thay con bẩm báo cho phụ thân. Con không cần thi lấy công danh, sau khi trưởng thành sẽ rời khỏi Hứa gia, cũng không cần đến điền sản gì cả.”
“Đại thiếu gia, thật ra chỉ cần thiếu gia nghe lời của lão gia, với tài năng của ngươi, sau khi trưởng thành nhất định có thể trợ giúp lão gia quản lý sản nghiệp trong gia tộc. Lão gia kỳ thật vẫn luôn thưởng thức ngươi.”
“Trong mắt của phụ thân, ta chỉ là một tên nghiệt tử. Vẫn là nên rời khỏi Hứa gia, để cho phụ thân có thể an tâm mà ngủ.” Hứa Hàn hai mắt rưng rưng, chảy ra hai hàng lệ trong suốt.
“Một khi đã như thế, đại thiếu gia tự mình quyết định đi.” Hai mắt già nua của Quan thúc hiện ra thần sắc không đành lòng, thở dài một tiếng rồi chậm rãi rời đi.
Hứa Hàn sắc mặt trắng bệch, nói ra một câu như thế, đối với một tiểu hài như nó mà nói thì thật sự rất tàn nhẫn. Rời khỏi Hứa gia, cũng đồng nghĩa với việc nghèo khó, buông tha khảo thủ công danh, liền đồng nghĩa với việc từ bỏ giấc mộng mà hắn kiên trì từ nhỏ đến lớn. Nhưng mà, khi hắn nghĩ tới không lâu sau có thể bước lên con đường tu tiên, hai mắt đen tuyền chớp động, Ngụy Đông Hải đã từng nói với nó, Chúng Sinh Quyết cần đại khái thời gian ba năm mới có thể nghịch chuyển thuộc tính linh căn, cần phải khổ luyện mới thành công, ba năm, vừa khớp với thời gian hắn trưởng thành.
Nó đã đem toàn bộ tâm tư đặt trên con đường tu tiên, khuôn mặt non nớt lộ ra thần sắc thành thục.
Khi Ngụy Đông Hải biết Hứa Hàn đã được tự do, từ nay về sau không còn trói buộc, có thể tự do làm việc mà mình muốn thì lão cười lên ha hả, an ủi nói: “Hảo đồ nhi, hắn bất nhân, con bất nghĩa, là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Con người phải biết tranh thủ hạnh phúc của bản thân, con muốn trường sinh thì trong lúc tiêu dao thiên địa, tất cả thân tình xiềng xích của nhân gian đều tự động hóa giải, không có gì là tốt, cũng chẳng có gì là xấu.”
Hứa Hàn kiên nghị gật đầu, đem những việc trước kia giấu trong lòng, toàn tâm toàn ý đi theo sư phụ tu luyện.
“Tốt lắm.” Ngụy Đông hải thấy nó không chút cổ hủ, biếu tâm tính của đứa nhỏ này nhất định sẽ không làm lộ chuyện tu linh căn, nhưng lão sợ nó đọc quá nhiều thư tịch, kiên trì cái gọi là lệnh của cha mẹ, làm phận con cái không thể làm trái. Bây giờ nó đã không còn sự ràng buộc này, tự nhiên mặt mày nhẹ nhõm, liền phân phó: “Nói ra vài điều con phải cẩn thận nhớ rõ.”
“Thứ nhất, trước khi rời khỏi gia tộc, con nhất định không nói cho người khác biết là con tu tiên. Thứ hai, sau ba năm nhất định phải rời khỏi Hứa gia, bằng không tất có đại họa, mà với thực lực của con bây giờ cũng không thể tự bảo vệ bí mật của bản thân. Thứ ba, khi chưa tu luyện tới cảnh giới Phân Thần thì ngàn vạn lần đừng nói là đệ tử của Ngụy Đông Hải ta. Kỳ thật, tính mạng của thầy đã không còn duy trì được bao lâu, sau ba năm linh hồn của thầy sẽ biến mất. Nhưng trước kia thầy quá mức nổi tiếng, nên rước lấy không ít cừu gia, mà pháp bảo cũng rất nổi danh, về sau con sẽ biết thôi. Thứ tư, không đến Nguyên Anh kỳ thì không nên ở trước mặt người ngoài thi triển Tử Hư Lôi Kiếm, người thấy nó nhất định phải chết. Đó là chiêu bài của thầy, nhớ kỹ, nguyên nhân cũng giống đều thứ ba.
Hứa Hàn biết một người không có linh căn mà có thể tu tiên sẽ khiến cho nhiều người chấn động, trong lòng kính sợ, nghiêm túc gật đầu đồng ý.
“Tốt lắm, chúng ta nên bắt đầu kế hoạch thứ nhất. Khi con tu luyện Chúng Sinh Quyết, trong khoảng thời gian trước khi linh căn hiện ra, con phải rèn luyện thân thể mình thật tốt để làm trụ cột.” Ngụy Đông Hải sờ soạng thân thể nó một lần, cảm thấy rằng thân thể Hứa Hàn trải qua nửa năm khổ luyện đã có được một chút thành tựu, lúc này lộ ra hỉ ý, cho rằng nên tiếp tục rèn luyện nữa: “Trong lịch sử tu tiên của cổ nhân, có một
Phải biết rằng, tiềm chất của linh căn cũng phân biệt cao thấp, trên đời này chỉ có vài loại linh dược có thể cải tiến linh căn.
Nghe sư phụ nói thế, Hứa Hàn thần thái nghiêm lục lại, trở nên kiên định, vội vàng đáp: “Con có thể chịu khổ!”
Ngụy Đông Hải ha ha cười, “Sau khi hiện ra linh căn, tu luyện thân thể có thể miễn, dù sao cũng quá mức gian nan, con cũng không nên vội vàng cam đoan sớm như vậy, dù sao tinh lực không thể phân tán quá nhiều như thế.”
“Sư phụ, con đã chuẩn bị tốt, nên tu luyện như thế nào đây?” Hứa Hàn có chút khẩn trương, hỏi.
“Luyện thể rất đau đớn, nhưng so với lúc luyện tập trước kia của ngươi cũng không kém là bao, mỗi ngày đều phải chuẩn bị dược dục để kích phát tiềm năng.” Ngụy Đông Hải lấy phương thuốc đưa cho nó, “Dựa theo đơn thuốc này mà đi mua dược liệu, sau khi chuẩn bị tốt dược vật xong thì có thể tu luyện. Không có tiền thì cứ bán vài đơn thuốc khác, chổ ta có rất nhiều.”
Từ hôm đó về sau, Hứa Hàn đã bắt đầu một cuộc sống vô cùng bận rộn. Mỗi ngày đều phân ra ba canh giờ để luyện Chúng Sinh Quyết, lại dùng cả nửa ngày thời gian để rèn luyện thân thể, sau đó toàn thân ngâm mình trong thùng dược dục để khôi phục tinh lực, đồng thời nghe Ngụy Đông Hải tranh thủ thời gian giảng dạy kiến thức tu tiên, cả ngày đều được an bài chật kín.
Thị nữ Hàn Mai của hắn mỗi ngày đều đau lòng muốn chết, mỗi ngày đều vì hắn mà xào thuốc, mát xa, trong lòng không khỏi bất mãn với Ngụy Đông Hãi. Lấy công tử ra mà tra tấn như thế, so với Hoàng Phi Hổ còn muốn nhẫn tâm hơn, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không còn một xu. Nhưng nàng vẫn nghĩ rằng Hứa Hàn đi theo Ngụy Đông Hải học võ không, biết mình không thể làm chậm trễ tiền đồ của công tử, hơn nữa còn được căn dặn một phen nên nàng cũng chẳng dám ra ngoài nói gì lung tung.
Luyện thể đến cảnh giới Tiên Thiên, cuối cùng cũng cảm thấy thân thuộc từng bộ phận trên cơ thể mình. Giống như Tiên Thiên võ giả, có thể tự nhiên khống chế thân thể của bản thân, tỷ như móng tay co duỗi như lưỡi dao, còn có thể áp súc lực lượng trên cơ thể lại, bình thường nhìn vào chẳng thấy gì khác lạ, nhưng một khí dùng sức, thì thập phần khủng bố.
Rèn luyện thân thể tuy rằng đau đớn, nhưng so với tu luyện Chúng Sinh Quyết có điểm không bằng. Chúng Sinh Quyết dựa vào cảm ngộ cùng với việc kích phát thần thức, cần phải cảm ngộ vũ trụ nguyên lực đạt tới trình độ cộng hưởng, đây là một loại cảm giác hư vô, mỗi ngày phải không ngừng cầu tác, loại tâm tình chờ đợi trong dày vò này kỳ thật càng khiến cho con người ta thêm đau khổ.
Hiện giờ mỗi ngày đều phải mặc lên người một chiến giáp nặng một trăm cân, sau đó thực hiện động tác rèn luyện vô số lần, chỉ khi ngâm mình trong thùng thuốc mới có thể gỡ xuống.
Thời gian như nước, mỗi một ngày đều đổ mồi hôi, mỗi một ngày đều hiểu rõ, thời gian luôn chậm rãi qua đi. Từ một trăm cân, đến một trăm năm mươi, rồi hai trăm, ba trăm cân, sức nặng của áo giáp mà Hứa Hàn phải mặc ngày càng tăng.
Thời gian ba năm cứ như thế mà trôi qua.
--- Chú thích ---
Dược dục: một loại nước thuốc dùng để ngâm mình, hoặc giải thích theo cách khác là tắm thuốc. Không giống dược thủy – chỉ để bôi lên da hoặc uống. Từ dục (浴) trong Dược dục (药浴) có nghĩa là tắm.
Cầu tác (求索): theo đuổi trong sự tẻ nhạt.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555