Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 72: Đoạt Cơ Pháp
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Trung niên nhân cúi đầu nhìn một chút, trầm ngâm nói:
- Nơi này có chút khác lạ. Hai năm trước đột nhiên xuất hiện linh khí
nên mới thu hút không ít dị thú. Từ sau đó, thi thoảng lại phát ra một
chút linh khí khiến cho đám dị thú vẫn quanh quẩn không bỏ đi.
Hai mắt thiếu niên chợt lóe lên một chút, nói:
- Sư huynh! Nơi này chẳng lẽ có bảo bối gì đó?
Trung niên nhân khẽ cười, nói:
- Cũng có một số trưởng lão cảm nhận được nơi đây có bảo vật ra đời nên
đến đây dò xét. Nhưng cuối dùng cho rằng đó là do linh huyệt dưới đất
phát tán hoàn toàn bình thường, chẳng phải bảo vật nào hết.
Thiếu niên có chút thất vọng, thì thào nói:
- Đáng tiếc. Nếu dưới đó có bảo bối thì tốt biết bao.
Trung niên nhân không cười nổi, nói:
- Được rồi! Thời gian không còn sớm. Ta bắt một con tinh thú có linh
tính cao một chút rồi chúng ta trở về. - Nói xong, thần thức của hắn
lướt qua đám quái thú đông đảo trên mặt đất đã tìm thấy bảy tám con tinh
thú.
Đúng lúc này, đám dã thú đang hít thở trên mặt đất như bị thứ gì đó kinh
động. Cả đám lập tức đứng dậy, thậm chí có con còn phát ra tiếng gầm
nhẹ.
Dần dần tiếng gầm càng lúc càng to. Cuối cùng, toàn bộ đám dã thú cùng quay mặt về phía vách đá, rống lên.
Trung niên nhân giật mình, đang định nói với hai người bên cạnh rời khỏi
đây thì đột nhiên một luồng thần thức khổng lồ chợt xuất hiện, quét qua
một vòng. Trung niên nhân biến sắc. Với tu vi Ngưng Khí kỳ tầng thứ
mười hai của hắn mà vẫn bị thần thức của người đo nhìn thấu, không hề có
chút phản ứng.
Nữ tử họ Từ đứng bên cạnh hắn cũng tái mặt. Kiếm quang dưới chân thoáng
cái mất đi linh khí, rơi xuống đất. Nàng sợ hãi hô lên một tiếng, ôm
thiếu niên rơi từ trên không trung xuống.
Trung niên nhân cũng suýt nữa thì không thể khống chế được kiếm quang
dưới chân. Hắn xuất toàn bộ khí lực, nhanh chóng lao tới, nắm hai gười
đang rơi xuống đất. Do phải cố gắng quá sức nên toàn thân hắn ướt đẫm mồ
hôi.
Sau khi đáp xuống đất, hắn lập tức ôm quyền, cung kính nói:
- Vãn bối là Lịch Hải, đệ tử của Huyền Đạo tông. Không biết tiền bối ở đây tiềm tu, mạo muội đến quấy rầy, xin thứ tội.
Nữ tử họ Từ cũng tỉnh táo lại. Vừa rồi luồng thần thức khiến cho nàng chấn động tâm thần, vội vàng cung kính nói:
- Vãn bối Từ Phi, đệ tử của Huyền Đạo tông.
Lúc này, thiếu niên tái mét mặt, đứng sau nữ tử, bám chặt lấy gấu áo, không dám nói tiếng nào.
Đám dã thú trên mặt đất cảm nhận được có thần thức quét qua, ánh mắt
liền lộ vẻ sợ hãi, quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích.
- Huyền Đạo tông... - Một âm thanh tang thương chầm chậm vang lên.
Trung niên nhân thầm kêu khổ. Nếu hắn chỉ có một mình thì khi thấy
chuyện không hay đã nhanh chóng thoát đi. Nhưng bây giờ còn có sư muội
và tiểu sư đệ ở đây, nếu mình bỏ chạy thì sau này chắc chắn sẽ bị sư phụ
truy cứu. Bây giờ chỉ hy vọng đối phương e ngại Huyền Đạo tông ở gần
đây, hơn nữa ba người bọn họ cũng chưa làm gì quá mức.
Đối phương nói một câu xong lại im lặng. Trái tim trung niên nhân đập
thình thịch, liền cắn răng một cái, thầm nghĩ tính mạng là quan trọng.
Nếu đối phương hạ sát thủ, hắn chẳng quản đến người khác, bảo vệ mình
trước.
Mồ hôi chảy đầy trán nữ tử họ Từ, trong lòng vô cùng lo lắng. Mắt thấy
khuôn mặt luôn bình tĩnh của tam sư huynh cũng không còn chút máu, nàng
lại càng thêm sợ hãi. Do dự một lúc liền cố gắng mở miệng nói:
- Tiền bối! Vãn bối thấy vẫn chưa gây ra chuyện gì với ngài. Ngài...
Chưa đợi nàng nói dứt, thanh âm tang thương đó chợt kêu lên một tiếng kinh ngạc, sau đó ngập ngừng hỏi:
- Vừa rồi ngươi nói mình họ Từ?
Nữ tử họ Từ ngẩn người, cung kính nói:
- Đệ tử họ Từ.
Thanh âm đó lại trầm mặc một lúc, sau đó phát ra một tiếng thở dài, nói:
- Ngươi đi đi. - Nói xong, trên bầu trời chợt xuất hiện dị tượng, giống
như có một bàn tay vô hình phẩy một cái, nhất thời ba người không tự chủ
được bị cuốn ra thật xa.
Trung niên nhân tái nhợt mặt mày, trong lòng kinh hãi. Vừa rồi, trong
nháy mắt, toàn thân hán như bị một thứ gì đó giam cầm, không thể phản
khác. Nếu đối phương thực sự có sát tâm thì hắn chết chắc.
Quá sợ hãi, hắn không nói lời nào, nắm lấy sư đệ và sư muội, nhanh chóng
chạy đi. Hắn lo đối phương lật lọng vội dùng hết sức hóa thành một đạo
cầu vồng biến mất nơi chân trời.
Sau khi ba người bỏ đi, trên vách đá chợt phát ra một âm thanh nhỏ. Sau
đó, một tảng đá lớn bị đẩy lệch sang một bên, lộ ra một cái động tối om.
Một nam tử có mái tóc dài đến lưng, chậm rãi bước ra. Khuôn mặt hắn
trắng bóc, hai mắt lấp lánh có thần. Sau khi hắn đi ra khỏi động, tất cả
đám quái thú đang quỳ trên mặt đất vội rên rỉ, ánh mắt cầu xin tha thứ.
Nam tử tóc dài ước chừng hai mươi tuổi, ánh mắt lạnh như băng, đảo mắt
liếc đám dã thú một cái cũng không nói gì. Sau đó, hắn lại đưa mắt nhìn
Hằng Nhạc phong xa xa, trong lòng có chút cảm khái.
Hắn đúng là Vương Lâm đã bế quan suốt bốn năm.
- Ngưng Khí kỳ đã viên mãn từ lâu, nhưng muốn đạt tới Trúc Cơ kỳ quả
thật quá gian nan. Thử vô số lần mà vẫn không đượ. Tư Đồ! Ngươi nói
phương pháp đó thực sự có thể Trúc Cơ thành công? - Ánh mắt Vương Lâm
chớp chớp, lẩm bẩm.
- Đúng thế! Ngươi quyết định sử dụng phương pháp của ta? - Từ Đồ Nam đắc ý cười, tiếp tục nói:
- Ta đã khuyên ngươi từ trước là Trúc Cơ tuy khó khăn, nhưng chỉ cần theo phương pháp của ta là có thể thành công.
Hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nói:
- Nhưng với tu vi của ta không thể đánh bại được cao thủ Trúc Cơ kỳ chứ chưa nói tới bắt sống.
Từ Đồ Nam cười ha hả, nói:
- Việc này thì ngươi yên tâm. Có ta ở đây, để cho ngươi Trúc Cơ thành
công thì cùng lắm ta tái hợp một lần. Chỉ cần ngươi cho ta một cơ hội,
ta sẽ giúp ngươi bắt đối phương. Có diều, ngươi nên tìm một người vừa
mới Trúc Cơ thành công mà xuống tay thì ta mới không lãng phí quá nhiều
tinh hoa nguyên anh.
- Tư Đồ! Pháp thuật đoạt cơ này quá ác độc. Nó thuần túy là hại người lợi mình. Người bị đoạt cơ chắc chắn phải chết.
- Ngươi đó! Ta đã khuyên ngươi bao nhiêu lần rằng tu chân giới quan
trọng nhất là thực lực. Cái chuyện hại người lợi mình đó ngươi cứ để ý
tới thì làm sao mà có thể đạt tới Anh Biến kỳ? Hừ! Nếu ngươi không muốn
sử dụng phương pháp của ta cũng được. Nếu ngươi có thể tìm được tài liệu
mộc thuộc tính để thăng cấp cho Nghịch Thiên châu. Đến lúc đó dùng linh
khí mộc thuộc tính tu luyện cũng đủ để Trúc cơ. Hoặc là có một cao thủ
Viên Anh kỳ giúp ngươi. Nếu không đừng có hy vọng nữa. - Tư Đồ Nam bất
mãn nói.
Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi nói:
- Không biết người khác làm thế nào thì Trúc cơ thành công?
- Đơn giản! Nếu trong một môn phái thì chỉ cần có một cao thủ Nguyên Anh
kỳ cũng có thể dùng tu vi của mình trợ giúp đệ tử Trúc Cơ. Nếu lão phu
còn thân thể thì cũng có thể giúp ngươi. Ở đất nước chúng ta, người có
tu vi Viên Anh kỳ, mặc dù không có nhiều lắm nhưng cũng đủ giúp đệ tử
môn phái hoàn thành quá trình Trúc cơ. - Tư Đồ Nam hừ một tiếng, nói.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 73: Thiên Thủy Thành
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Bốn năm qua, vào năm thứ hai hắn đã đạt
tới viên mãn tầng thứ mười lăm của Ngưng Khí kỳ. Hai năm sau, dốc toàn
lực vào để đột phá lên Trúc Cơ những đáng tiếc vẫn không thành công.
Tuy nhiên, thân thể hắn do nhiều lần đột phá Trúc cơ nên tu vi do tu
luyện trong Mộng Cảnh không gian không thể hiện ra bên ngoài cũng dần
dần thay đổi. Bây giờ nhìn hắn không còn là tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ
nữa mà là tầng thứ tám.
- Trúc Cơ... - Vương Lâm thì thào nói. Ánh mắt hắn lóe lên một cái, hạ
quyết tâm. Vương Lâm vỗ túi trữ vật một cái liền xuất hiện một thành phi
kiếm rất to. Phi kiếm như có linh tính bay quanh Vương Lâm một vòng rồi
dừng lại trước người hắn.
Vương Lâm đạp chân lên phi kiếm, thân thể khẽ động liền hóa thành một đạo cầu vồng, phá không mà đi, trong nháy mắt đã biến mất.
Đám dã thú đang nằm sấp trên mặt đầu liền nhanh chóng giản tái.
Đảo qua Hằng Nhạc phong, Vương Lâm chân đạp phi kiếm, đón gió, vội vã
phi hành. Núi non, cây cối, thôn trang dần tụt lại phía sau lưng hắn.
Trong nháy mắt, sơn thôn bé nhỏ đã hiện ra trong mắt. Vương Lâm chỉ liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng vượt qua.
Hằng Nhạc phong nằm ở phía Tây Bắc của Triệu quốc, hết sức hẻo lánh. Nơi
đây, mọi người tụ tập chủ yếu sinh sống trong các thôn trang. Mục tiêu
của Vương Lâm, chính là thành thị lớn nhất phương bắc của Triệu quốc
cách đây cả ngàn dặm: Thiên Thủy thành.
Thiên Thủy thành... Vương Lâm nghe mọi người nói qua về nó. Nghe nói
diện tích của nó rộng vô cùng, là nơi mười vạn quân của Triệu quốc đồn
trú. Từ nhỏ, Vương Lâm đã luôn mơ ước được tới Thiên Thủy thành, muốn
được vào đó xem một lần.
Trước khi hắn chưa bước chân vào Tu chân giới, lý tưởng lớn nhất của
Vương Lâm chính là có thể vượt qua cuộc thi ở huyện sau đó đi tới kinh
thành làm quan.
Vương Lâm nhớ tới những suy nghĩ ngày trước, mỉm cười, tốc độ bay vẫn không giảm nhằm hướng Tây Nam mà đi.
Mười ngày sau, Vương Lâm có phần ngơ ngác. Hắn cau màu đứng một bên trên
quan đạo. Trong tai hắn vọng lên tiếng cười nhạo của Tư Đồ Nam.
- Ta thấy ngươi bay trên trời còn tưởng ngươi biết đường. Thì ra là cũng không biết.
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu không phải người bắt ta nửa đường đi vào rừng cây thì ta nhất định có thể tìm thấy Thiên Thủy thành.
Tư Đồ Nam cười nói:
- Dọc đường đi cây cối rất nhiều, không chừng lại có một số thực vật
mang mộc thuộc tính sinh trưởng. Ta cũng vì tốt cho ngươi thôi.
Vương Lâm đang định nói chuyện chợt ngậm miệng lại. Trên quan đạo chợt xuất hiện một đoàn xe ngựa thật dài.
Liễu Tam là đại tiêu đầu của Uy Vũ tiêu cục thuộc Thiên Thủy thành có
vóc người mặc dù không khôi ngô cho lắm nhưng mang lại cảm giác rất mạnh
mẽ. Hắn tu luyện Khai Sơn chưởng đã đến mức lô hỏa thuần thanh. Mặc dù
tại Thiên Thủy thành cũng là một cao thủ hiếm thấy. Thậm chí, Đông gia
đến tận nơi nhờ, hắn cũng không dễ dàng đi theo hộ tống.
Nhưng lần này, vận chuyển hàng hóa có điểm đặc biệt hơn nữa khoảng cách quá xa nên Đông gia mới nhờ hắn ra tay.
Liễu Tam là một người hào sảng, kết giao được rất nhiều bằng hữu. Hễ hắn
hộ tống áp tiêu thì cơ bản đám lục lâm đều phải nể mặt một chút. Lúc
này, hắn đang ngồi trên lưng ngựa, híp mắt trong lòng có phần đắc ý.
Chuyến này, tất cả hàng hóa đã giao xong, mặc dù gặp phải một số kẻ đui
mù, nhưng cũng không có gì nguy hiểm. Chỉ có duy nhất một lần gặp phải
đám lục lâm bằng hữu. Hai bên đã tuốt kiếm ra nhưng khi nhìn thấy hắn
lại thu tay lại. Điều đó cũng khiến cho hắn có chút tự hào.
Hắn nhằm hờ hai mắt, trong lòng hoàn toàn thả lỏng. Bây giờ chỉ cần trở
về đến Thiên Thủy thành là nhiệm vụ Đông gia cũng coi như thành công.
- Đại tiêu đầu! Lần này chúng ta áp tiêu thành công, ngài nói sau khi
trở về Đông gia có thẻ cho chúng ta vài phần hay không? - Một người có
khuôn mặt còn trẻ đi bên cạnh Liễu Tam, cười hì hì hỏi.
- Đại tiêu đầu. Lần này hàng hóa quan trọng như thế, chắc chắn cũng phải
chia cho chúng ta ít nhất một phần. - Một hán tử mặt đen đi bên cạnh
cũng lại cười nói.
Liễu Tam trừng mắt, nói:
- Đông gia có bao giờ dám bớt của chúng ta. Có gì mà phải lo lắng.
Người có khuôn mặt trẻ cũng không sợ hãi, vỗ vỗ yên ngựa, cười nói:
- Được rồi! Có những lời này của Đại tiêu đầu, Dương Sâm ta hoàn toàn yên tâm.
Hán tử mặt đen đang cười ha hả, định mở miệng chợt biến sắc, trầm giọng nói:
- Đại tiêu đầu, ngươi xem phía trước có phải có người hay không?
Liễu Tam chăm chú nhìn, chỉ thấy đằng xa như có một bóng người đang đứng giữa quan đạo. Nét mặt hắn trầm xuống, nói:
- Dương Sâm! Ngươi đi tới hỏi xem có chuyện gì? Nếu thiếu tiền thì cho hắn một ít. Ai ra ngoài cũng đều có lúc khó khăn.
Dương Sâm nhếch mép, lên tiếng. Hai chân hắn kẹp mạnh một cái. Con ngựa
lập tức hý lên, chạy nhan về phía trước. Mắt thấy cách đối phương không
xa, Dương Sâm chẳng những không chậm lại mà còn giục ngựa lao nhanh hơn.
Liễu Tam nhìn đến đây nhíu mày, thầm nghĩ: Dương Sâm làm việc gì cũng tót, nhưng chỉ có điều thích phô trương.
Hán tử mặt đen cười hắc hắc, nói:
- Dương Sâm định hù dọa người ta hay sao? Có điều thuật cưỡi ngựa của tiểu tử này đúng là rất cao.
Người đứng trên quan đạo chính là Vương Lâm đang bị lạc đường. Hắn thấy
từ đội xe chợt có một con ngựa lao ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy
mắt đã gần tới trước mặt hắn.
Dương Sâm đã có thể nhìn rõ diện mạo của đối phương. Nhìn kỹ thì người
đó tuổi vẫn còn trẻ, nhưng thần sắc trấn định, thấy mình vọt tới vẫn
không hề bối rối. Hắn không khỏi than thầm, giật cương ngựa một cái.
Nhất thời con ngựa hí lên một tiếng, nhảy sang bên cạnh Vương Lâm.
Dương Sâm liền ôm quyền, cao giọng nói:
- Tại hạ là Dương Sâm thuộc Uy Vũ tiêu cục ở Thiên Thủy thành. Bằng hữu có chuyện gì cần giúp đỡ hay sao?
Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương một cái, ôm quyền nói:
- Tại hạ muốn hỏi phương hướng tới Thiên Thủy thành. Nếu có gì quấy rầy, mong thứ lỗi.
Dương Sâm ngẩn người, nhìn Vương Lâm một chút. Thậm chí hắn còn chú ý cả huyệt Thái Dương và hai tay đối phương, cười nói:
- Không có gì! Chỗ này cách Thiên Thủy thành không xa, không biết huynh đệ đi Thiên Thủy thành có việc gì?
Dương Sâm lại nhìn Vương Lâm mấy lần. Lúc này đội xe đã tới gần, Liễu Tam cao giọng hỏi:
- Dương Sâm có chuyện gì?
Dương Sâm quay đầu ngựa, lớn tiếng nói:
- Đại tiêu đầu. Có một tiểu tử không biết võ công hỏi đường đi Thiên Thủy thành.
Liễu Tam túm cương ngựa nhanh chóng đi lại. Tinh quang trong mắt chợt lóe lên, nhìn Vương Lâm một cách chăm chú, trầm giọng hỏi:
- Không biết quý tính đại danh của bằng hữu là gì?
Vương Lâm ôm quyền nói:
- Vị tiêu đầu này... Tại hạ là Vương Lâm, lần đầu tiên xuất môn nên bị
lạc đường không biết hướng tới Thiên Thủy thành. Mong tiêu đầu chỉ cho
một chút...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™
Thần sắc Vương Lâm vẫn bình thường, hắn lắc đầu nói:
- Tại hạ không có ý định theo đuổi khảo thí, mà có chút tay nghề, cho nên có ý định tới Thiên Thủy thành mưu sinh.
Ánh mắt Liễu Tam hòa hoãn lại, hắn hỏi những lời này là vì gần đây có
cuộc đại khảo thí, thí sinh từ các thôn trấn nhỏ xung quanh đây bắt đầu
tụ tập về Thiên Thủy thành. Nhưng trên lưng những thí sinh đó đều mang
theo những gùi sách, còn người trước mặt này tuy thoạt nhìn thì không
phải là người có võ công, thế nhưng nếu đối phương thừa nhận là thí sinh
thì phải chú ý.
Bất quá Liễu Tam cũng không để việc này ở trong lòng, vì vậy cười nói:
- Thật là khéo, chúng ta cũng muốn tới Thiên Thủy thành, nếu đã gặp thì
coi như có duyên, bằng hữu chúng ta cùng đi với nhau chứ.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ cảm kích, ôm quyền nói:
- Đa tạ đại tiêu đầu.
Hán tử mặt đen quét mắt nhìn Vương Lâm một cái, cười nói:
- Tiểu tử, ngựa của ngươi đâu?
Vương Lâm cười khổ lắc đầu.
Liễu Tam đưa ngón tay chỉ về phía xe ngựa phía sau, cười nói:
- Cám ơn cái gì, đi ra bên ngoài đều gặp khó khăn, tiểu tử đi tới đó phải mất ba bốn ngày đường cơ.
Vương Lâm ôm quyền, không nói hai lời đi tới bên xe ngựa, hắn nhìn về
phía sau, chỉ thấy phía sau còn có hơn mười chiếc xe ngựa. Thần thức hơi
đảo qua, phát hiện những xe ngựa này đều trống trơn, hắn cũng không
tiếp tục để ý mà khoanh chân ngồi xuống.
Dương Sâm túm lấy cương ngựa, đi tới bên cạnh Vương Lâm hỏi:
- Bằng hữu, sao rời nhà mà lại không mang theo hành lý?
Vương Lâm lắc đầu thở dài, nói:
- Gặp phải cướp. Một lời khó nói hết.
Dương Sâm ngẩn người ra, nhìn Vương Lâm một hồi lâu rồi an ủi nói:
- Bảo toàn được tính mạng là tốt rồi. Đầu năm nay, không ai yên ổn a.
Trò chuyện một lúc, đột nhiên thần sắc Vương Lâm hơi động, ngẩng đầu
nhìn về phía rừng cây phía trước không xa. Thần thức hơi đảo qua, nhất
thời phát hiện trong đó ẩn dấu hai người, bọn họ đang chằm chằm nhìn về
phía đội xe.
Mãi cho tới khi đội xe đi qua rặng cây đó cũng không thấy hai người đấy
có hành động gì. Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi cũng không chú ý tới
nữa.
Một ngày lộ trình nhanh chóng trôi qua, mắt nhìn thấy mặt trời chuẩn bị
khuất núi, màn đêm đang dần bao phủ đất trời, Liễu Tam ở phía trước cao
giọng nói:
- Các tiểu tử, ngày mai chúng ta sẽ tiến vào phạm vi Thiên Thủy thành.
Đến lúc đó Đông gia sẽ phái người tới tiếp ứng, hôm nay không tìm được
chỗ nghỉ chân, chúng ta tạm thời nghỉ lại giữa đường. Sáng sớm mai chúng
ta sẽ lên đường, chờ đến khi đặt chân tới Thiên Thủy thành, lão tử sẽ
mang các ngươi tới Tân Hồng lâu tìm mấy con bé ở đó chơi đùa.
Đám hán tử lập tức cười to, tháo từng con ngựa ra khỏi xe, đem chúng
buộc lại một chỗ, còn những chiếc xe không quây lại thành một vòng tròn.
Làm xong hết những thứ này mọi người bắt đầu chăng lều vải, đốt lửa, ăn
uống, rất là náo nhiệt.
Ở xung quanh luôn có ba đến năm người luôn đi tuần tra.
Vương Lâm xuống xe ngựa liền bị Dương Sâm kéo tới bên cạnh đống lửa. Hôm
nay gặp gỡ, Dương Sâm đối với Vương Lâm cảm thấy rất hứng thú, thường
xuyên khoe khoang những cuộc phiêu lưu của mình.
Vương Lâm tỏ vẻ chăm chú lắng nghe một chút, hắn càng như thế Dương Sâm
lại càng khoe khoang hơn, chờ tới khi đội xe tạm nghỉ mới kéo Vương Lâm
tới chỗ mọi người.
Bên cạnh đống lửa có ba người ngồi, ngoại trừ Liễu Tam đại tiêu đầu và
hán tử mặt đen ra thì còn có một trung niên thư sinh mặc trường sam. Sắc
mặt người này trắng trẻo, ánh mắt lữu thần, lộ ra vẻ một con người trí
tuệ.
Nhìn thấy Vương Lâm đến, Liễu Tam cười nói:
- Tiên sinh, đây là tiểu ta mà ta đã nói với tiên sinh, hắn đi tới Thiên Thủy thành mưu sinh.
Nói xong, hắn quay sang Vương Lâm nói:
- Tiểu huynh đệ, vị này chính là Vương tiên sinh của Uy Vũ tiêu cục
chúng ta. Ngươi cũng là họ Vương xem như cùng một nhà, các ngươi hảo hảo
tâm sự. Vương tiên sinh có học thức uyên bác, kiến thức rất sâu rộng a.
Trung niên thư sinh ôn hòa cười nói:
- Lão Liễu, ngưng cũng đừng dát vàng lên mặt ta, một chút bổn sự của ta không tính là gì.
Cặp mắt Liễu Tam đảo quanh một vòng, nói:
- Ai nói như thế? Bản lãnh của Vương tiên sinh sao có thể coi là nhỏ
được. Tiểu huynh đệ, Vương tiên sinh giống như thần tiên vậy, trên thông
thiên văn, dưới tường địa lý. Nhất là về mặt xem tướng, lại càng quỷ dị
tới mức khó lường.
Vương Lâm đưa mắt nhìn trung niên thưu sinh một chút, sau đó ôm quyền nói:
- Tiên sinh trán rộng, hai mắt thông tuệ, hiển nhiên là người rất thông minh.
Trung niên thư sinh kinh ngạc nhìn Vương Lâm, cười nói:
- Tiểu huynh đệ cũng là người đồng đạo sao? Ta xem tiểu huynh đệ dáng vẻ
thư sinh, nhưng bên trong lại ẩm hàm long hình chi thế, tiền đồ thật
không thể đoán trước được.
Vương Lâm cười cười nói:
- Giáo thưu tiên sinh ở quê có chút nghiên cứu về thuật này, ta nhìn qua một thời gian dài cho nên cũng hiểu một chút.
Trung niên thư sinh cười ha hả, hán tử mặt đen bên cạnh đột nhiên nói:
- Vương tiên sinh, ngươi cũng xem cho ta đi. Ta so với lão đại cũng không nhỏ nữa, xem sắp tới có nhân duyên gì không a?
Liễu Tam cười mắng:
- Ngươi dọc đường đi đã hỏi nhiều ít bao nhiêu lần rồi? Vương tiên sinh
mỗi lần xem mặt cho người ta đều hao tổn rất nhiều tinh lực, tiểu tử
ngươi chớ có làm phiền người.
Hán tử mặt đen cũng không quản tới lời Liễu Tam, mà hắn cứ dương đôi mắt lên nhìn trung niên thư sinh.
Trung niên thư sinh trầm ngâm một chút, mỉm cười gật đầu nói:
- Thôi được. Hôm nay xem cho ngươi một lần, Dương Sâm, ngươi cũng không
cần phải yêu cần, lần này ta sẽ xem hết một lượt cho mọi người.
Dứt lời, hắn khép hờ hai mắt, khi mở ra lập tức trong mắt bắn ra tinh
quang, sắc mặt Vương Lâm vẫn bình thường, nhưng nội tâm lại hơi động.
Đảo thần thức qua một lượt, chỉ thấy từ trên ngực của trung niên thư
sinh đột nhiên có xuất hiện một tia linh lực, tia linh lực này có chút
cổ quái, cuối cùng tập trung vào hai mắt của trung niên thư sinh.
Trung niên thư sinh nhìn chằm chằm vào hán tử mặt đen, trong miệng thì
thào như đang thầm tính toán cái gì đó. Một lúc lâu sau sắc mặt lão hơi
hồng nhuận cau mày nói:
- Lưu lão ngũ, ngươi ở giữa trán có mấy đen, gần đây sẽ gặp phải tai họa
máu tanh, nếu vượt qua thì ba tháng sau ắt sẽ có nhân duyên.
Hán tử mặt đen sửng sốt một chút, rồi lập tức cười to nói:
- Tai họa? Không có việc gì. Chúng ta là những người sống trên đầu gươm
mũi giáo, có gặp tai nạn máu tanh cũng không thể tránh được.
Trung niên xoay chuyển ánh mắt nhìn sang Dương Sâm, hồi lâu sắc mặt khẽ biến nói:
- Quái lạ. Như thế nào mà ngươi cũng gặp phải tai ương?
Nói xong lão lại nhìn về phía Liễu Tam, sắc mặt lập tức âm trầm nói;
- Không thích hợp. Thuật xem tướng nhà ta chưa bao giờ phạm phải sai lầm, lão Liễu ngươi cũng gặp phải tai ương đó.
Nói xong, sắc mặt lão nghiêm túc, đứng thẳng dậy đánh giá sắc mặt mọi người xung quanh, ánh mắt càng trở nên trầm trọng, nói:
- Lão Liễu. Xem ra tình hình không ổn rồi. Ta nhìn thấy trên mặt mọi
người ai cũng có áng mấy đen trên trán, đây tuyệt đối không phải là
chuyện trùng hợp.
Ánh mắt Liễu Tam lập tức nghiêm nghị lại, nhìn khắp nơi một chút, trầm giọng nói:
- Tiên sinh, ý tứ của người là tất cả chúng ta ở đây ai cũng sắp gặp phải kiếp nạn sao?
Trung niên thư sinh gật đầu, ánh mắt quát qua mặt Vương Lâm, đột nhiên
ngẩn người ra, dùng sức hơi day day mắt, cẩn thận ngưng thần nhìn. Sắc
mặt nhất thời đại biến, gương mặt đỏ ửng lên, hắn lập tức nghiêng người
sang bên cạnh phun ra một ngụm máu tươi trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi chỉ
vào Vương Lâm kêu thất thanh:
- Ngươi............
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 75: Tái ngộ cố nhân
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Đám người Liễu Tam ngẩn người ra, bọn họ từ trước tới nay chưa từng thấy
vẻ mặt của trung niên thư sinh giống như thế này. Ánh mắt Liễu Tam chớp
động, chà xát hai bàn tay vào nhau, hướng về vị trí của Vương Lâm bước
tới, trầm giọng nói:
- Tiên sinh, tiểu huynh đệ hắn làm sao vậy? Có phải bị chúng ta liên lụy tới nên cũng chịu huyết quang tai ương?
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn trung
niên thư sinh một cái, không nói gì, một bên tai được Ti Đồ Nam truyền
âm tới không nhanh không chậm.
- Tiểu oa nhi này có chút ý tứ, thuật xem tướng cũng có chút thủ đoạn,
nhưng đấy là đối với người bình thường thôi. Còn đối với những người tu
tiên chúng ta thì đúng là mua búa trước cửa Lỗ Ban, lão phu đem cảnh
giết người diệt mônt rước kia truyền vào trong trí nhớ hắn một lần. Hắc
hắc, cũng nên làm cho hắn không tiệu thụ được một chút.
Chỉ trong chốc lát trung niên thư sinh lập tức xuất hạt mồ hôi đầm đìa,
ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm không còn bình thản như lúc đầu nữa. Lúc
này đã lộ ra vẻ kính sợ, hắn nghe được lời Liễu Tam nói vội vàng khoát
tay:
- Tiểu....huynh đệ này không có quan hệ, tiểu huynh đệ ngày sau tiền đồ
vô lượng. Vương mỗ đối với thuật xem tướng không tinh thông, không thể
nhìn thấu....không thể nhìn thấu....
Nói xong, hắn cuống quít chắp tay thi lễ, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Mới rồi hắn chứng kiến một màn khiến cho tâm thần rung động, quả thực là
giống như địa ngục tu la vậy, toàn một biển máu, hơn nữa tất cả mọi
người đều như không phải là người, bay lên trời, chui xuống đất không gì
không làm được. Trung niên thư sinh từ nhỏ học tập thuật xem tướng gia
truyền, kiến thức rộng rãi biết rõ trên đời có tiên nhân tồn tại, rất
nhiều chuyện một khi dính vào là gặp họa sát thân.
Liễu Tam cau mày, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên từ xa truyền tới
tiếng hét thảm, một chiếc đầu người từ trên không trung vẽ thành một
đường cong rơi xuống đất ngay trước đống lửa.
Sắc mặt Liễu Tam thay đổi, hắn nhận ra người này chính là tên hộ vệ phụ trách tuần tra của tiêu cục, hắn lập tức đứng bật dậy.
Dương Sâm ôm lấy chiếc đầu người trên mặt đất, nắm chặt bàn tay lại hét lên:
- Nhị cẩu, ca thề sẽ báo thù cho ngươi.
Lúc này tất cả các hộ vệ của tiêu cục đều rút binh khí ra, ai cũng đằng đằng sát khí nhìn về tứ phía.
Đại hán mặt đen đứng bên cạn Liễu Tam, ánh mắt lấp lánh thần quang, trầm giọng quát:
- Vị hảo hán nào tới đây? Không phải không biết quy củ chứ?
"Kiệt..... Kiệt...." Một tiếng cường man rợ truyền tới, sau đó liên tiếp
có những tiếng động vang lên, hơn mười hắc y nhân từ dưới nền đất bốn
phía đứng lên đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người trong tiêu cục.
- Khai Sơn Chưởng Liễu Tam, đem đồ vật đó giao ra đây, chúng ta sẽ lập
tức rời đi. Nếu không đừng mong có ai còn sống rời khỏi. - Một lão giả
có thân hình khô gầy như que củi chậm rãi từ trong đám hắc y nhân đi ra.
Gương mặt Liễu Tam hơi trầm xuống, hắn quát lên:
- Ta tưởng ai, nguyên lai là Ngốc Thứu Tống Hành.
Lão giả cười khằng khặc mấy tiếng, âm u nói:
- Họ Liễu kia, trước mặt chân nhân không được nói láo, Uy Vũ tiêu cục
các ngươi lần này hộ tống hàng hóa, vụng trộm mang về một cây nhân sâm
năm trăm năm. Thứ này các ngươi giao ra thì có thể đảm bảo an toàn,
không nên để vật ngoại thân liên lụy tới tính mạng của mọi người.
Liễu Tam nhíu mày, liếc mắt nhìn phía mọi người bên mình, nội tâm thầm nghĩ:
- Ngốc Ưng Tống Hành này làm sao biết ta cất giấu nhân sâm? Xem ra trong đám người đồng hành này có gian tế.
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên đảo mắt qua, nhìn về phía Vương Lâm, cười lạnh một tiếng.
Hắn đánh mắt với hán tử mặt đen bên cạnh một chút, rồi bước lên trước, nắm chặt tay lại, trầm giọng nói:
- Đừng nói là lão phu không có nhân sâm, cho dù là có thì với võ công
của Tống Hành ngươi làm sao có thể cướp được nó từ trong tay của ta.
Hán tử mặt đen ngầm hiểu, yên lặng đi tới phía sau Vương Lâm.
Vương Lâm nhướng mày, đột nhiên trung niên thư sinh tiến lên phía trước hán tử mặt đen quát:
- Ngươi định làm gì? Tiểu huynh đệ này không phải là gian tế.
Hán tử mặt đen ngẩn người ra, đang muốn nói chuyện.
Đúng lúc này, Ngốc Ưng Tống Hành cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Họ Liễu, đúng là ta không đánh lại ngươi, nhưng hôm Đại Đương Niên tự mình xuất thủ, ngươi chết chắc rồi.
Nói xong, hắn lui lại sau mấy bước, cao giọng hô:
- Cung nghênh Đại Đương Niên giá lâm.
Vừa nói đến đây, hắn lập tức thủ phục người trên mặt đất, thần thái cực kỳ cung kính.
Hắc y nhân bốn phía, ai ai cũng cuồng nhiệt, thủ phục người trên mặt đất làm theo hành động của Tống Hành tung hô:
- Cung nghênh Đại Đương Niên giá lâm.
Một thanh âm lạnh như băng đột nhiên từ bốn phương tám hướng truyền tới:
- Giao nhân sâm ra, nếu không chết!
Lời vừa dứt, một hỏa cầu nhỏ bằng nắm tay đột nhiên xuất hiện từ trong
bóng tối mang theo nhiệt độ cực cao trong nháy mắt lao về phía một tiêu
cục hộ vệ. Tên hộ vệ này ngay lập tức trúng đòn, đến tiếng kêu thảm cũng
không kịp phát ra, lập tức thân hình và vũ khí đều cháy thành một đống
than.
Trong nháy mắt, toàn bộ người của tiêu cục đều ngây ra, có người chưa
kịp nắm chắc vũ khi lập tức bị dọa cho hoảng sợ làm rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt Dương Sâm lộ ra vẻ kinh hãi, thất thanh kêu:
- Đây....đây là loại ám khí gì?
Sóng nhiệt từ trong đống than lan tỏa ra bốn phía, làm cho đám hộ vệ sợ hãi bị thiêu chát liền lui về phía sau.
Vẻ mặt Liễu Tam cũng cực kỳ kinh sợ, hắn theo tiềm thức lui lại phía sau
vài bước, kinh ngạc nhìn đống than trên mặt đất, hồi lâu không nói nên
lời.
Ánh mắt hán tử mặt đen lộ ra vẻ sợ hãi, hắn rung rẩy nói:
- Tiên....tiên nhân thuật pháp?
Hán tử mặt đen khi còn bé đã từng đến môn phái tu tiên tiến hành thi
kiểm tra, nhưng do bị loại ra cho nên mới bước chân vào giang hồ. Thời
gian đó đối với hắn đã được ghi vào tận sâu trong tâm khảm, cho nên khi
thấy Hỏa Cầu thuật lập tức nhận ra.
Vẻ mặt Tống Hành vô cùng đắc ý, lớn tiếng nói:
- Không sai. Đại Đương Niên của chúng ta chính là tiên nhân, các ngươi còn không mau giao nhân sâm ra?
Tất cả mọi người trong tiêu cục đều đưa mắt nhìn Liễu Tam, ánh mắt họ lộ
ra vẻ cầu khẩn, nếu là con người bọn họ còn có dũng khí liều mạng chém
giết một trận. Còn gặp phải tiên nhân thì những hán tử này trong nháy
mắt lập tức mất đi đấu trí.
Vẻ mặt Liễu Tam vô cùng đau khổ, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên thấy
hỏa cầu lại vô thanh vô tức xuất hiện, nó lơ lửng ở giữa không trung
không hề nhúc nhích.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hứng thú của hắn đột nhiên nổi lên, xem
uy lực của hỏa cầu này người làm thuật tuyệt đối không vượt qua tầng thứ
mười ba Ngưng Khí kỳ. Hắn sờ sờ cằm, thần thức đảo qua một lần, nhất
thời đã nhận ra người làm phép đang ở trên một cây đại thụ ở cách đó
không xa.
- Ý? - Vương Lâm ngẩn người ra, người làm phép này ước chừng hai mươi
tuổi, tu vi đã đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai đỉnh phong, tùy thời có
thể tiến vào tầng thứ ba. Thanh niên này có sắc mặt âm trầm, trên mặt
có vết sẹo dài, thoạt nhìn trông rất dữ tợn, nhưng Vương Lâm càng nhìn
càng thấy quen mắt.
Trung niên thư sinh thở dài nói:
- Lão Liễu, giao ra đi. Mặc dù là Đông gia đã biết, nhưng cũng không thể
trách cứ chúng ta, đối phương chính là tiên nhân. Chúng ta không cách
nào ngăn cản đâu.
Liễu Tam do dự một chút, bất đắc dĩ từ trong lòng cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ, đặt ở trên mặt đất.
Hộp gấm vừa mới chạm đất đột nhiên bay lên, nó không hề bay về phía
trước như tưởng tượng mà lại bay về phía sau rơi vào trong tay Vương
Lâm.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 76: Phi kiếm cổ quái
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Liễu Tam quay đầu lại phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi quả nhiên là gian tế.
Sắc mặt Dương Sâm lộ ra vẻ phẫn nộ, nhìn chằm chằm Vương Lâm, nắm chặt
tay. Về phần hán tử mặt đen thì thu hồi lại ánh mắt của mình, hắn vừa
rồi đã nhìn ra thủ đoạn cầm lấy hộp gấm của Vương Lâm. Nó không giống
như hành động của con người.
Trung niên thư sinh ngẩn người ra, đưa ánh mắt phức tạp nhìn Vương Lâm, thở dài một tiếng.
- Lớn mật! - Tống Hành biến sắc, hắn quát to một tiếng. Ngay sau đó thân
thể nhảy lên, tay phải hóa thành trảo chộp về phía đầu của Vương Lâm.
Cử động của Tống Hành nhất thời làm cho đám người Liễu Tam không hiểu vì
sao. Liễu Tam do dự một chút, vẫn không ngăn trở, về phần đám người
Dương Sâm thì lui lại phía sau vài bước, làm lộ ra thân ảnh của Vương
Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm cũng không hề chú ý tới hành động của đối phương, hắn
mở hộp gầm ra nhìn, chỉ thấy bên trong là một cây nhân sâm nhỏ con. Cây
nhân sâm này tuy nhỏ bé, nhưng những sợi râu xung quanh của nó thì tinh
mịnh dị thường, trên thân cây bị một tấm giấy vàng dán lên, nó che đi
linh khí của cây nhân sâm.
Lúc này Tống Hành đã tới gần, hắn cười âm hiểm muốn vặn gẫy cổ Vương
Lâm, đột nhiên thân thể hắn run lên, phảng phất như bị một bàn tay vô
hình túm được. Thân thể bị vứt về phía sau, nằm xõng xoài trên mặt đất
một hồi lâu vẫn không thể dứng dậy.
Một màn quỷ dị trước mắt làm cho mọi người đều ngây người ra, Vương Lâm
khẽ tách những tua của nhân sâm ra, nhìn kỹ một lúc mới thở dài nói:
- Nhìn thấy lão bằng hữu, sao còn không ra gặp mặt?
Một trận tiếng vang sàn sạt vang lên, từ trên cây cổ thụ cách đó không
xa, người thanh niên lạnh lùng chậm rãi xuất hiện, thân thể hắn giống
như có một cỗ khí lưu vô hình đỡ lấy, đám hắc y nhân trên đường đi tới
đều bị đẩy ra xa. Trừ những thứ đó thì ba hỏa cầu bay trên không trung
cũng quay trở lại bên người thanh niên.
Hắc y nhan vừa thấy thanh niên này đều cung kính nói:
- Tham kiến Đại đương gia.
Thanh niên lạnh lùng cũng không thèm nhìn Tống Hành miệng đang phun máu ở bên, mà nhìn chằm chằm Vương Lâm, trầm giọng nói:
- Ta biết ngươi sao? Không mất thời gian mười năm thì dung mạo không có nửa điểm biến hóa, ngươi rốt cục là ai?
Vương Lâm nhìn thanh niên, cũng không nói gì, mà từ trong túi trữ vật hé ra một chút tấm giấy vàng.
- Đây là cái gì? Ta không nhận ra. Bằng hữu, xin đưa cho ta củ nhân sâm, thứ này đối với ta có tác dụng rất lớn.
Vương Lâm ngẩn người ra, nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc, trong
lòng tràn ngập vẻ nghi hoặc. Thần thức hắn hơi đảo qua một chút, lập tức
phát hiện trên không có chút khác thường, hắn cười lạnh một tiếng, cầm
nhân trâm trong tay ném ra nói:
- Thôi. Vương mỗ nhận lầm người.
Trong mắt thanh niên lóe lên quang mang phức tạp, đón lấy nhân sâm, trầm giọng nói:
- Cám ơn. Cáo tử!
Nói xong, hắn xoay người định rời đi thì lúc này trên bầu trời đột nhiên
xuất hiện một mảng mây đen. Khi những áng mây đen này xuất hiện khiến
cho gió bắt đầu nổi lên, làm cho đám người Uy Vũ tiêu cục nhanh chóng
lui về phía sau.
Mây đen vừa động, rất nhanh đã xuống gần mạnh đất, gió ở bên dưới cũng
càng trở nên mãnh liệt, một bạch y trung niên từ trên đám mây đen xuất
hiện, đáp xuống mặt đất.
Hắn vừa xuất hiện, nhất thời đám hộ vệ tiêu cục đều kêu thảm một tiếng,
thân thể nhanh chóng bạo phát hóa thành từng đạo huyết vụ.
Huyết vụ sau khi bắn ra tung tóe khắp nơi lập tức ngưng kết lại một chỗ, hình thành một viên huyết châu.
Trung niên nhân há mồm hút một hơi, huyết châu bắn vào trong miệng của
hắn, sắc mặt hắn hơi hồng lên, khẽ vuốt miệng, ánh mắt lóe lên quang
mang kỳ lạ nói:
- Trương Hổ, nếu đã gặp người quen vì sao lại không dám nhận?
Gương mặt Trương Hổ hơi thay đổi chút, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, cung kính nói:
- Sư tôn. Đệ tử không nhận ra người này.
Thần sắc Vương Lâm như thường, thần thức hơi đảo qua một chút, nội tâm
thầm giật mình, trung niên nhân này có tu vi đã đạt tới tầng thứ mười
lăm đại viên mãn của Ngưng Khí kỳ.
Trung nien nhân mỉm cười, quay sang Vương Lâm này nói:
- Vị đạo hữu này, ngươi nhận thức đồ nhi của ta sao?
Vương Lâm bình tĩnh nói:
- Nhận thức thì sao? Mà không nhận thức thì thế nào?
Trung niên nhân hơi ngẩn ngươi ra, cẩn thận đánh giá Vương Lâm một lần, đột nhiên hắn nhe răng cười:
- Không có gì khác nhau. Ngươi tuy tu vi mới chỉ đạt tầng thứ tám của
Ngưng Khí kỳ, nhưng nếu uống được máu của ngươi cũng sẽ làm cho tu vi
của ta tăng thêm môt chút.
Trương Hổ biến sắc, đứng ra trước mặt trung niên nhân ngăn cản lại nói:
- Sư tôn. Người này là bạn tốt của đồ nhi. Mong... người hãy buông tha cho hắn.
Ánh mắt trung niên nhân lóe lên hàn quang, âm u nói:
- Biến. Đem huyết tinh mà ngươi lấy của con người giao cho ta. Nơi này đối với ngươi không còn chuyện gì nữa.
Trương Hổ đang muốn mở miệng nói chuyện, trung niên nhân đã cười lạnh
một tiếng, trong miệng lập tức phát ra những từ ngữ khó hiểu. Gương mặt
Trương Hổ lập tức không còn chút máu, toàn thân co quắp lại, thất khiếu
chả máu, mồ hôi từ trên trán hắn ào ào tuôn ra.
Vương Lâm khẽ nhăn mặt, Dẫn Lực Thuật tùy ý động, hóa thành một bàn tay
vô hình to lớn chụp về phía trung niên nhân. Thần sắc trung niên nhân
hơi biến, hừ lạnh một tiếng, há miệng phung ra một đạo lục quang, đạo
lục quang này sau khi thoát ra thì hóa thành một thanh tiểu kiếm chém về
phía Vương Lâm.
Dẫn Lực Thuật của Vương Lâm đã đạt tới tình trạng lô hỏa thuần thanh, nó
lập tức chia ra làm hai, trong đó một cái lao về phía Trương Hổ, một
thì đón đỡ thanh phi kiếm.
Thanh tiểu kiếm lập tức rung động, quang mang trên nó lóe lên lúc sáng
lúc tối, sắc mặt trung niên nhân hơi thay đổi. Hắn nhanh chóng từ trong
túi trữ vật lấy ra một vỏ kiếm màu đen, không nói hai lời đã tung lên,
hai tay đánh ra hóa thành vài đạo hồng quang.
Nó vừa mới bay ra lập tức khiến cho Dẫn Lực Thuật đang đón đỡ thanh tiểu
kiếm chấn động, trong nháy mắt tiêu biến. Sau khi thoát khỏi khống chế
của Dẫn Lực thuật thanh tiểu kiếm bay ngược lại phía sau hợp với vỏ kiếm
tạo thành một.
Bề ngoài thì Vương Lâm không có biểu hiện gì, nhưng trong nội tâm lại
cảm thấy chấn động, Dẫn Lực Thuật lần đầu tiên mất đi hiệu lực. Hàn
quang trong mắt hắn lóe lên, vỗ nhẹ vào túi trữ vật bên người, nhất thời
từ trong đó liên tiếp bay ra Hắc Mộc Điều, mộc điều vừa xuất hiện lập
tức ở giữa không trung ghép lại với nhau tạo thành chiếc roi rắn, nhanh
như chớp đánh về phía trước.
- Vương Lâm, thanh phi kiếm này có chút cổ quái! - Thanh âm của Ti Đồ Nam vang lên bên tai Vương Lâm.
Chỉ thấy thanh phi kiếm nọ sau khi ghép với vỏ kiếm lập tức phát ra
thanh âm ong ong, phảng phất như tạo thành lực cản rất lớn. Ngay sau
đấy, màu sắc xanh biếc tên thanh phi kiếm đổi thành màu lam, thanh phi
kiếm bay ra ở trên không trung chém lên chiếc roi rắn.
Chiếc roi rắn là được Vương Lâm chế luyện mà thành, trong lúc hắn bế quan đường Ti Đồ Nam chỉ đạo luyện chế thành vật tùy thân.
Vương Lâm điều khiển roi rắn thoát khỏi công kích của thanh phi kiếm đánh về phía trung niên nhân.
Trung niên nhân cười lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới chiếc roi
đang đánh tới, cánh tay hơi vẫy lên vài cái, hắn lầm bầm vài tiếng, sau
đó thanh phi kiếm hơi rung lên rồi biến mất quỷ dị. Chỉ trong nháy mắt
nó xuất hiện ở bên cạnh trung niên nhân, một kiếm chặt xuống đón đỡ
chiếc roi rắn.
Trung niên nhân cười lạnh, hắn há mồm phun ra một quả huyết châu màu
vàng, hạt châu này vừa xuất hiện lập tức hóa thành kim tuyến chui vào
bên trong phi kiếm.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™