Chương 5:
Thoáng cái hơn một tháng đã trôi qua, Nam đã quen với cuộc sống ở thành phố A cũng như đám bạn trong lớp, về cơ bản tính tình của Nam rất tốt và rất hòa đồng nên khá được lòng mọi người. Nam vẫn hay đến phòng luyện công của bà Mai, giữa cậu và Linh đã không còn hiềm khích, song khi giáp mặt cũng chỉ thờ ơ gật đầu một cái rồi ai luyện phần nấy, cứ như lần hai người đấu với nhau chưa từng xảy ra. Nam thấy vậy cũng tốt, ít ra cậu có thể yên tĩnh nghiền ngẫm võ học.
Một buổi chiều nọ ông Công bảo Nam qua nhà ông ấy chơi, Nam không thể từ chối nên đành đồng ý. Ông Công và Nam nói chuyện hồi lâu thì chú Dũng dẫn theo hai đứa con của chú ấy đến. Ban đầu Quang và Uyên không biết Nam được ông Công của họ gọi tới chơi nên Nam vô tình nghe được nội dung cuộc đối thoại của họ:
- Không phải anh đã bảo với em là thằng Long đó không tốt lành gì rồi ư, sao em còn đi gặp hắn ta chứ.
- Em biết rõ mà. Em chỉ tình cờ gặp hắn ta ở quán cafe, cũng không gì nhiều cả. Thực tế thì hắn ta đến nói chuyện với em chỉ để có được một cuộc gặp với anh thông qua em thôi.
- Ủa, hắn ta muốn gặp anh làm gì?
- À hắn ta có ý định hợp tác làm ăn với anh.
- Hừ, giữa chúng ta với hắn thì có gì để hợp tác chứ, chưa biết động cơ của hắn là tiếp cận anh hay là tiếp cận em đây? Anh cảnh cáo em lần nữa, hắn ta là một tay sát gái đấy, em liệu mà...
Nói tới đây thì Quang dừng lại vì Quang thấy Nam đang có mặt trong phòng khách. Nam quay sang chào ba người và vẫn cứ tiếp tục giả bộ mình không nghe thấy gì cả. Ông Công bảo con trai và hai đứa cháu của mình ngồi xuống, và hỏi Quang:
- Hồi nãy cháu nói gì mà hợp tác thế? Tập đoàn Minh Long muốn hợp tác với chúng ta à?
Quang do dự một lúc rồi trả lời:
- Dạ cháu cũng mới vừa nghe Uyên nói lại, ông chủ của Minh Long đã đến gặp con bé đưa ra đề nghị hợp tác. Hiện tại giữa bên phía chúng ta với họ đang cạnh tranh gay gắt, bởi vậy cháu cho rằng họ có ý đồ khác.
Giờ trả lời với ông nội của mình, Nam cũng đang có mặt ở đây nên Quang không thể dùng cách xưng hộ là “hắn ta” hay “thằng Long” như với Uyên được. Ông Công hỏi Uyên:
- Đối phương muốn hợp tác lĩnh vực nào thế cháu?
Uyên cảm thấy không vui khi ông Công hỏi chuyện công ty khi Nam đang ngồi ở đây, vì trong mắt cô, Nam là người dưng, dẫu vậy, cô không thể biểu hiện cảm xúc đó ra ngoài mà vẫn phải trả lời:
- Dạ lĩnh vực viễn thông, anh ta muốn phá vỡ thế áp đảo từ phía Hoàng gia.
Nam biết mình ngồi đây chỉ khiến gia đình ông Công khó lòng bàn công việc nên đứng dậy xin phép ra về. Ông Công cố giữ Nam ở lại ăn bữa cơm tối nhưng Nam lấy cớ buổi chiều muộn còn nhiều thứ phải làm nên phải về.
Khi Nam rời khỏi nhà ông Công thì Quang hừ một tiếng rồi nói:
- Cuối cùng cũng chịu về, nó cứ liên tục đến đây, chả biết có ý đồ gì không nữa.
Ông Công nhíu mày bực bội:
- Cháu chú ý cách nói chuyện của mình chút đi. Ông thừa biết cháu sợ nó giành lấy cái ghế tộc trưởng của gia tộc tương lai của mình. Cháu cần phải rộng lượng một chút đi.
- Ơ ông...
- Nếu năm xưa gia tộc chúng ta không xảy ra chuyện lớn thì người kế thừa vị trí tộc trưởng là nó chứ không phải là cháu đâu. Cháu cần suy nghĩ chín chắn hơn nữa đấy.
- Ơ...
Quang và Uyên chưa bao giờ nghe đến chuyện xấu xảy ra mấy chục năm trước của gia tộc mình nên hai người lập tức ngớ người khi nghe những lời đó của ông nội mình. Hai người quay sang nhìn cha mình thì thấy cha cũng lắc lắc đầu tỏ ý không hiểu rõ lắm. Ông Công nói tiếp:
- Bố của hai đứa cũng biết bề ngoài thôi, ông không muốn nhắc lại nên hai đứa đừng tò mò chuyện cũ nữa, chỉ cần biết như vậy là được, thực tế thì giờ nó có muốn tranh giành cái ghế tộc trưởng cũng chẳng thể được đâu. Nhưng mà Quang này, nếu cháu muốn gia tộc mình trở nên hùng mạnh hơn thì không thể không đoàn kết mọi người lại, tận dụng nguồn lực của tất cả vào chung một gia tộc. Bởi vậy, cháu cần phải giải phóng tư tưởng của mình đi, đối xử tốt với mọi thành viên gia tộc.
Để biết được chuyện cũ thì có rất nhiều cách tìm hiểu, Quang quay trở lại vấn đề hợp tác:
- Dạ... vậy ông có muốn cháu hợp tác với tập đoàn Minh Long không ạ?
Ông Công vuốt râu suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi ngược lại Quang:
- Bên Nguyễn gia có động tĩnh gì không?
- Dạ cháu có nguồn tin là họ cũng muốn tham gia vào mảng viễn thông nhưng thỏa thuận giữa họ và tập đoàn Minh Long vẫn chưa đi đến đâu cả, không ngờ hôm nay Minh Long lại tìm đến chúng ta, cháu vẫn không thể nghĩ ra tập đoàn Minh Long đang có ý đồ gì nữa.
- Không nghiêm trọng thế đâu, có thể họ thấy bên chúng ta thích hợp với họ hơn.
- Cháu thì không lạc quan như ông ạ. À phải, cháu cũng biết được tin mới là họ vừa tăng thêm vốn trong phi vụ mảnh đất mà chúng ta đang nhắm tới đấy ạ, họ quyết tâm giành cho bằng được.
Ông Công cười:
- Cháu thấy rồi đấy, vì họ quyết tâm giành mảnh đất để thực hiện dự án của họ nên không thể hợp tác tốt với tập đoàn Minh Long, nói đơn giản là họ thiếu vốn đầu tư.
Quang hỏi:
- Thế chúng ta thì sao ạ? Có nên hợp tác với Minh Long không ạ?
Ông Công đáp:
- Có thể nếu như khả năng của chuyện hợp tác ít nhất là ngang bằng với chuyện chúng ta đầu tư vào mảnh đất. Cháu về xem xét kỹ những điều khoản bên họ đưa ra rồi chúng ta quyết định, dù sao chúng ta cũng có chút ít kinh nghiệm trong lĩnh vực viễn thông.
- Dạ vâng, cháu sẽ về nghiên cứu kỹ. Có điều cháu không muốn Uyên dính vào cái này, cháu e mục đích của tên Long đó không chỉ là hợp tác.
Uyên nghe thế thì giãy nảy lên:
- Này, sao anh dám đá em ra khỏi công việc thế hả?
- Ơ anh chỉ muốn tốt cho em thôi.
- Anh... em không cần... em tự biết lo cho mình.
- Em...
Thấy hai anh em bắt đầu cãi nhau, ông Dũng cắt ngang:
- Hai đứa bình tĩnh đi. Uyên này, anh con chỉ lo cho con thôi. Hay thế này đi, ba còn mấy hợp đồng nhỏ chưa giải quyết, con đi xử lý hộ ba là được chứ gì.
Uyên trầm ngâm giây lát rồi gật đầu:
- Con... thôi được, chuyện hợp tác chưa chắc đã thành công, con giúp ba vậy.
- Vậy thì được rồi, hai anh em con toàn cãi nhau mấy chuyện không đâu.
Ở bên cạnh thì Quang cũng gật gù tỏ vẻ hài lòng:
- Thế mới tốt chứ.
Uyên hừ một tiếng tỏ ý bất mãn, tuy cô biết ông anh trai này thật sự quan tâm đến cô nhưng cô vẫn không thích cách biểu lộ hơi quá đó.
...
Nhắc lại Nam, thật ra không phải vì sợ làm họ khó bàn công việc mà vì Nam vốn dĩ chẳng thân quen với gia đình ông Công cho lắm, từ nhỏ đến giờ Nam gặp gỡ với họ chỉ dưới mười lần. Tuy rằng giữa cậu và gia đình ông Công là họ hàng gần nhau lắm đấy chứ, nhưng tình cảm máu mủ thì chả được bao nhiêu, đây là điều mà Nam cực kỳ khó hiểu, mà cha mẹ hay bà của cậu cũng rất ít khi giải thích cho cậu.
Đột nhiên một luồng gió mạnh thổi ập đến sau lưng và áp lực cực mạnh dồn đến khiến Nam hít thở có chút khó khăn. Có kẻ đánh lén bất ngờ, Nam lâm nguy không loạn, cậu vội tung mình nhảy tới trước, mượn lực chân trái vừa giậm xuống đất, Nam xoay người một nửa vòng, tay trái nắm thành quyền đấm về phía đối phương.
Hai luồng kình lực đụng nhau đánh sầm, Nam dựa theo phản lực nhảy tiếp về sau hơn hai mét, tay thu lại trước ngực thành thế thủ, đề phòng đối phương tiếp tục tấn công. Kẻ đánh lén tuy đã lường được Nam sẽ đánh trả nhưng không nghĩ rằng kình lực của Nam có thể mạnh đến thế, bản thân hắn cũng bị loạng choạng, cánh tay tê rần. Hắn ta nghĩ bụng: “Hừ, cứ tưởng dùng nửa phần sức lực thì xong chuyện, chẳng ngờ thằng nhóc này cứng vậy.” Hắn ta đứng im quan sát Nam chứ không tấn công nữa.
Bên này Nam cũng đang đánh giá người che mặt trước mặt mình. Ánh mắt đối phương sáng quắc, làn da hơi sậm màu với có chút ít nếp nhắn, người này chít ít cũng đã bốn năm chục tuổi rồi, hơn nữa chưởng lực ban nãy rất mạnh... “rốt cuộc kẻ này là ai? Là một tên sát thủ sao?” Đối phương lựa chọn một địa điểm vắng vẻ để ra tay, nghĩ tới sự khủng khiếp của hắn ta, Nam không khỏi sợ hãi trong lòng. Nam cố gắng hỏi bằng giọng bình thản:
- Ông là ai, vì sao đánh lén tôi?
- Ta là ai hả, xuống âm phủ mà hỏi.
Người này liếc nhìn xung quanh, phát hiện không có ai thấy được chỗ này thì lập tức vọt tới, hai tay tống ra, trái trên phải dưới cùng ập tới dồn dập, chưởng pháp cực kỳ tinh diệu, nội lực mãnh liệt phi thường.
Qua một chiêu trước đó, Nam biết bản thân không phải đối thủ của hắn ta, dù vậy, Nam vẫn dốc hết sức dùng Hổ Quyền đánh trả.
- Hừ, không biết sống chết.
Người bịt mặt cười khẩy, bèn gia tăng thêm kình lực vào tay, liên tục phóng chưởng công kích, võ công hiện tại của Nam chỉ đủ để gãi ngứa cho hắn ta mà thôi.
“Ủa, sao hắn ta...” Đánh nhau hơn chục chiêu, Nam cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng võ công của đối phương cao hơn cậu nhưng có vẻ gã ta không muốn thắng cậu, hình như là đang kéo dài thời gian, rốt cuộc gã ta đang có ý đồ gì?
Tuy vậy, Nam biết bất kể kẻ địch đang có ý đồ gì, trận đấu càng kéo dài thì chỉ có lợi cho kẻ địch mà thôi. Nam bất ngờ ra đòn hiểm, tay trái đánh chéo từ trên cao bên phải xuống bụng đối phương, tay phải tạt ngang vào mặt bên kẻ địch. Kẻ bịt mặt vẫn nhìn với ánh mắt khinh thường, chưởng pháp của hắn cũng đột nhiên biến đổi, chuyển sang những đòn chầm chậm, song kình lực mạnh kinh hồn, mỗi đòn nặng tựa ngàn cân.
Hơi thở Nam như nghẹn lại, cậu tự biết bản thân sắp gặp nguy hiểm tính mạng nên cố ý ra đòn một cách chuệch choạc giả tạo vẻ đuối sức. Kẻ địch thấy thế thì nhếch mép cười khẩy, gã ta lập tức tụ kình vào song chưởng rồi tống mạnh tới người Nam, thế chưởng lực hùng hồn như dời non lấp bể. Nam cắn răng chịu đau, dốc hết sức bình sinh đánh trả lại, sau đó mượn chưởng lực của đối phương vọt về sau và thi triển tuyệt kỹ khinh công xoay người chạy đi.
- Hừ, muốn chạy? Không dễ đâu.
Người bịt mặt lập tức đuổi theo, trên đường thuận tay bẻ ba cành cây, rồi phóng liên tiếp chúng về phía Nam. Kình lực liên tục ào tới, cành cây sau đập trúng đuôi cành cây trước rồi vỡ tan thành mảnh nhỏ do không chịu nổi nổi lực hùng hậu của người bịt mặt, cuối cùng gã ta đánh ra một chưởng thứ tư, đẩy cành đầu tiên bay vút đi như tên bắn.
Dù thân mang tuyệt kỹ nhưng Nam vẫn không thể nào nhanh hơn đòn tấn công lợi hại này. Tai nghe tiếng gió rít ở sau lưng, nhận ra được mình gặp phải nguy hiểm, Nam vội vàng phát huy khinh công lên tột đỉnh, đồng thời tay gạt về sau vỗ vào giữa cành cây, “cắc” – cành cây gãy đôi, nhờ thế Nam lại được tiếp thêm lực đẩy lao đi nhanh hơn, thoáng cái đã xa tít tắp, còn người bịt mặt đột ngột đứng lại không đuổi theo nữa. Ông ta lẩm bẩm trong miệng:
- Giỏi lắm, không ngờ trong hoàn cảnh đó mà vẫn thoát được, nhưng kiểm tra như vậy đủ rồi, về thôi.
Trong khi trở về, ông ta lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:
- Ông chủ, tôi đã kiểm tra thằng nhóc rồi.
- Ồ, ông đánh giá nó thế nào?
- Có thể nói là rất giỏi, chỉ mới hơn mười tám tuổi mà đạt đến trình độ như vậy thì là nó người thứ hai tôi gặp đấy.
- Ồ, giỏi đến như thế cơ à? Thế nó sử dụng võ công gì?
- Võ công của nó hoàn toàn không dính dáng gì đến võ gia truyền của gia tộc cả, hoàn toàn là võ công của vùng miền mà gia đình nó sống.
- Thật vậy sao? Kỳ lạ đấy, nói qua điện thoại không tiện, ông về đây rồi nói rõ ràng.
- Vâng thưa ông chủ.
Người bịt mặt ngắt cuộc gọi rồi nhanh chóng trở về.
Nam không biết đối phương không thèm đuổi theo nên vẫn chưa dứt cơn sợ hãi, Nam chạy thẳng một mạch đến nhà bà Mai; cậu bấm chuông và đứng đợi ngoài cổng một lúc thì cửa mới mở ra. Thấy Nam, bà Mai cười cười:
- Cháu vào nhà đi. Cháu đúng lúc thật đấy, bà đang làm bánh, định gọi cho cháu thì cháu đã đến.
Nam đáp:
- Dạ, trùng hợp quá, hì hì.
Bà Mai nghe thấy giọng Nam thì cau mày:
- Cháu bị cảm à? Không phải... đưa tay bà xem nào.
Dù Nam cố gắng tạo ra vẻ tươi tỉnh nhưng chân khí đang chạy loạn lên trong kinh mạch làm cậu không thể nói được tốt như bình thường; và đương nhiên bà Mai dễ dàng nhận ra điều đó. Nam không dám chắc là bà Mai sẽ phát hiện cậu bị thương nhưng lúc này càng che giấu được thì càng đáng nghi, Nam đành đưa tay mình ra cho bà Mai. Bà Mai kiểm tra một hồi rồi nói ngay:
- Cháu vào trong nhà đi.
Bà Mai đẩy Nam vào trong sân, sau đó lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, cảm giác mọi thứ vẫn bình thường mới đóng cổng và dẫn Nam vào nhà. Bà Mai đợi cho Nam ngồi xuống, hơi thở dần ổn định thì mới hỏi Nam:
- Cháu nói cho bà nghe vừa rồi đã gặp phải chuyện gì?
Nam rất ngạc nhiên, ngẩng đầu lên hỏi lại:
- Ơ, sao bà lại biết thế ạ?
- Bà đã biết ngay từ lúc cháu đứng ở cổng rồi, để bà giúp cháu...
Bà Mai đặt bàn tay lên lưng Nam, sau đó một luồng nội kình nhu hòa nhưng cực kỳ thâm hậu truyền vào người Nam, chỉ trong thoáng chốc, Nam cảm thấy toàn thân thư thái, chân khí của mình dần trở lại bình thường. Bà Mai thu tay lại và hỏi tiếp:
- Nào, giờ trả lời bà đi, ai đã đánh cháu bị thương thế này?
Nam đáp:
- Dạ gã đó che mặt cháu hoàn toàn không biết hắn ta là ai, nhưng mà cháu vẫn một chút về võ công hắn ta đã sử dụng.
Nam có trí nhớ tốt nên miêu tả lại chưởng pháp của người tấn công mình khá là chính xác. Trong lúc nghe, vẻ mặt của Bà Mai có phần bất ngờ, bà Mai trầm ngâm suy tư một lúc rồi nói:
- Bộ chưởng pháp sau hơn ba trăm năm biến mất rốt cuộc đã xuất hiện trở lại.
- Sao cơ? Thất truyền hơn ba trăm năm luôn ạ? Đó là loại chưởng pháp gì thế ạ?
Nam bị câu nói của bà Mai làm giật mình. Bà Mai gật đầu, nhưng chưa bà trả lời ngay câu thứ hai của Nam mà hỏi thêm:
- Thế còn nội lực của đối phương ra sao? Cháu có nhớ được không?
Nam ngẫm nghĩ vài phút rồi trả lời:
- Dạ nội lực hắn ta rất mạnh, chân khí không những hùng hồn mãnh liệt mà hậu kình cũng rất dài... hơn nữa... thế nào nhỉ...
Nam vừa nhớ vừa tả lại nên lời của Nam khá là rời rạc, chẳng qua bà Mai vẫn xâu chuỗi các chi tiết với nhau được. Sắc mặt của bà Mai trở nên nghiêm túc hơn trước:
- Không thể ngờ là thần công đó vẫn còn tồn tại trên thế gian này.
Bà Mai càng nói Nam lại càng mù mờ, hơn nữa chưa bao giờ Nam thấy bà ấy lộ vẻ nghiêm trọng đến thế nên hỏi ngay:
- Bà hết nói gì mà chưởng pháp rồi đến thần công thế? Cháu nghe mà không hiểu.
Bà Mai im lặng ra chiều suy tư một lúc rồi mới trả lời một cách chậm rãi:
- Cách đây hơn ba chục năm bà tình cờ tìm thấy một quyển sách cổ, bìa đã rách gần một nửa rồi nên bà không rõ tác giả là ai, chỉ biết là nó đã được viết vào những năm thuộc thế kỷ mười bảy mười tám.
Nam không khỏi kinh ngạc mà cắt lời bà Mai:
- Thế không phải là rơi vào khoảng thời vua Lê, chúa Nguyễn hay sao ạ?
Bà Mai gật đầu:
- Phải rồi, chính là thời đó. Cách đây trên dưới ba trăm năm, có một vị tiền bối vào tuổi cổ lai hi, trong một lần ngắm hoàng hôn, ông đã nhìn thấy đám mây với hình thù kỳ dị giữa ánh sáng vàng rực của buổi xế chiều; cộng thêm tâm trạng cô đơn thì ông ấy chợt lĩnh ngộ ra điều gì đó nên đã sáng tạo ra bộ chưởng pháp vô cùng độc đáo, vô tiền khoáng hậu. Được sáng tạo ra trong cảnh chập choạng tối nên bộ chưởng pháp có tên là Tịch Dương Chưởng.
- Tịch Dương Chưởng ạ? Cái tên nghe lạ quá... Chắc hẳn nó phải mạnh lắm bà nhỉ?
- Mạnh thì đúng là mạnh vô cùng nhưng bộ chưởng pháp này cũng rất khó luyện, ngoại trừ tác giả sáng tạo ra nó thì chỉ có một người nữa luyện đến tột đỉnh nữa mà thôi.
Nam ngớ người ra:
- Ơ, khó đến thế cơ ạ? Chắc chiêu thức phức tạp lắm.
- Chiêu thức phức tạp chỉ một phần nhỏ thôi, Tịch Dương Chưởng độc đáo ở chỗ chiêu thức thì ai có tư chất tốt thì có thể luyện được nhưng yếu chỉ của nó thì những người có cùng tâm trạng với vị cao nhân sáng tạo ra chưởng pháp thì mới luyện thành được. Người luyện cần phải trải qua vô số biến cố, phải cảm nhận được nỗi cô đơn tột cùng khi tất cả những người thân yêu đã không còn nữa, chỉ duy nhất bản thân còn sống trên thế gian; khi đấy mới có thể phát huy chưởng pháp lên cảnh giới cao nhất. Bởi thế, ngoài tác giả ra thì đến nay, chỉ duy nhất một người luyện được nữa mà thôi.
Nam nghe mà không khỏi bật thốt lên:
- Người như thế thì còn gì níu kéo để sống trên thế gian cơ chứ, có khác gì sống mà chết đâu.
- Cháu nói gần đúng rồi đấy, phải có tâm trạng sống mà như chết thì may ra mới có thể luyện được Tịch Dương Chưởng.
- Ơ vậy người đánh lén cháu khi nãy cũng đáng thương đấy chứ.
Bà Mai lắc đầu:
- Người ban nãy đánh cháu chỉ luyện được phần chiêu thức mà thôi, kẻ đó chủ yếu dựa vào nội lực của bản thân để phát huy, bằng không thì bằng một chưởng thôi cháu cũng đã mất mạng rồi.
Nam nghe mà rùng cả mình:
- Kinh khủng quá, à, thế còn thần công gì đấy thì sao ạ? Nó cũng của người đã sáng tạo ra Tịch Dương Chưởng ạ?
Bà Mai đáp:
- Không, gã tấn công cháu mạnh chủ yếu nhờ vào nội công thâm hậu nhưng thần công gã luyện lại thuộc về thời kỳ khác, tiếc là cụ thể nó thế nào thì bà cũng không biết rõ, chỉ thông qua lời truyền miệng của người xưa mà đoán ra võ công của gã đánh cháu mà thôi.
Tưởng chừng như sẽ được nghe thêm một sự tích hoành tráng nữa thì câu trả lời của bà Mai làm Nam cảm thấy hụt hẫng, cậu thở ngắn than dài:
- Chán quá, ngay cả tên gọi cũng có hả bà?
- Những lời truyền miệng bà nghe được thì chỉ gọi nó là Long Hổ thôi, chẳng qua bà biết tên gọi của nó không phải như thế, chỉ vì thời gian trôi qua quá lâu làm cho người đời không còn nhớ nữa. Nếu gã đó luyện được thần công này thì thân phận của gã không đơn giản đâu. Cháu nhớ cẩn thận đấy.
Bà Mai biết là những ai có ý đồ với Nam, cũng biết họ chẳng có mục đích xấu gì, chỉ là bà vẫn nhắc nhở Nam như thường lệ. Nam thì không rõ điều này mà đang nghĩ về sự việc đã xảy ra ở thành phố D và những chuyện liên quan đến Việt và thế giới sát thủ. Nam không muốn bà Mai phải lo lắng an toàn của mình nên giữ kín trong bụng. Bà Mai cười nói:
- Thôi tạm thời không có chuyện gì đâu, cháu ngồi vận công tiếp tục trị thương đi, bà còn dở việc bên trong chưa xong. À, trưa nay cháu ở đây ăn cơm với bà đấy nhé.
- Dạ vâng ạ.
Bà Mai đi vào trong bếp để Nam được yên tĩnh ngồi vận công, bà Mai chỉ giúp Nam điều hòa chân khí trong người, nội thương của cậu thì phải chính bản thân cậu phải tự chữa trị.
Nam ngồi vận công một lúc thì có tiếng chuông cửa vang lên, Nam tạm dừng vận công và ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy đó là Linh và anh trai của cô, Nam chạy ra mở cửa cho họ. Trên đường đi vào, Hùng - anh trai Linh phát hiện thần sắc của Nam hơi kém thì hỏi:
- Hình như cậu bị nội thương phải không?
Nam ngạc nhiên:
- Anh nhận ra được à? Đúng là em đang bị nội thương, mà không đáng ngại lắm, cũng tại em nôn nóng luyện công mà sinh chuyện.
Hùng phát hiện vết bầm nhỏ trên cánh tay Nam thì biết Nam đang nói dối, chẳng qua giữa hai người không quá thân thiết, nên Hùng chỉ hỏi thăm thôi chứ không quan tâm đến chi tiết thế nào, Hùng đáp:
- Ừ, điều cấm kỵ trong luyện công là không được vội vã, dục tốc bất đạt mà.
- Cám ơn anh đã nhắc nhở.
Bà Mai từ trong bếp đi ra, trên tay bà cầm một đĩa bánh nướng, bà đặt đĩa bánh trên bàn và nói:
- Cả hai cháu cũng đến rồi à, ngồi xuống ăn bánh bà làm nào.
Linh vỗ tay hớn hở:
- Hay quá, đúng lúc cháu đang đói bụng, bánh bà đã làm thì không chê vào đâu được.
...
Trong lúc Nam đang ăn bánh với hai anh em và Linh thì ở nhà ông Công, ông Công đang hỏi chuyện ông Phúc:
- Theo như lời ông kể thì võ công của thằng nhóc không hề liên quan đến võ công của gia tộc của chúng ta cũng như không giống của nhà Hoàng gia, thế thì thằng nhóc nó được học từ ai chứ? Nó mới mười tám mười chín tuổi mà đạt tới trình độ như vậy thì chắc chắn phải được một minh sư truyền thụ.
Ông Phúc bổ sung:
- Còn một điều nữa, khi kiểm tra thằng nhóc, tôi còn phát hiện thêm một điều quái lạ, nội công của nó có chút gì đó tương đồng với nội công của ông ấy.
Ông Công hiểu quản gia đang nhắc đến ai, ông lập tức lắc đầu phản bác:
- Tôi hiểu ông muốn nói gì nhưng điều đó cực kỳ vô lý, thằng nhóc hoàn toàn không thể được truyền thụ từ ông ấy đâu, có thể thằng nhóc được truyền thụ từ bà Mai, mối quan hệ giữa hai người đó thì ông cũng biết rõ rồi đấy, rất có thể ông ấy truyền lại một phần võ công của mình cho bà Mai, nhờ thế thằng nhóc mới được chỉ dạy.
Ông Phúc đáp:
- Chắc mọi chuyện thật sự đơn giản như lời ông chủ nói, xem chừng tôi đã nghĩ nhiều quá rồi. À phải, tôi quên nói, theo tôi đoán võ công hiện tại của thằng nhóc gần như đã ngang ngửa với cậu chủ nhỏ rồi, riêng về chiêu thức thì chắc hơn rồi.
Ông Công nghe xong thì nhíu mày:
- Ông có khen quá lời không đấy?
Ông Phúc lắc đầu:
- Không hề, tôi hoàn toàn khách quan.
- Được rồi, mong là ông đừng để Quang nghe được điều này, từ sau trận thua đó thì tâm trạng thằng bé không được tốt lắm.
- Vâng, đúng là trận thua đó đã đả kích rất nhiều đến lòng tự tôn của cậu ấy. Tôi có ý kiến thế này, chỉ là không biết ông chủ nghĩ thế nào.
Nhận ra sự ngập ngừng trong câu nói của quản gia, ông Công cảm thấy khó hiểu:
- Có gì ông cứ nói đi, đâu cần phải e ngại chứ.
Ông Phúc đáp:
- Vậy tôi nói, tôi định truyền lại võ công của tôi cho cậu Quang.
Vốn dĩ võ công của ông Phúc chỉ đơn truyền trong nhà ông Phúc, ngay cả gia chủ của ông là “Lê gia” cũng không thể biết và không thể bắt buộc ông Phúc phải làm gì được, cho nên khi nghe quản gia nói như thế thì ông Công rất kinh ngạc:
- Ông nói thật đấy à? Chả phải võ công của ông theo nguyên tắc là không được truyền cho người ngoài à, cớ sao lại muốn truyền lại cho thằng bé chứ?
Ông Phúc thở dài:
- Đúng là thế, nhưng vợ chồng tôi không có con thì nguyên tắc đó xem như chẳng đúng nữa, chi bằng truyền lại cho cậu Quang để giúp cho võ công này không bị thất truyền.
Ông Công rất hiểu nỗi đau đớn không có con của vợ chồng ông Phúc nên khi ông Phúc đưa ra đề nghị đó, ông suy ngẫm vài phút rồi đồng ý. Dẫu ông Công không biết tý gì về võ công của quản gia nhưng chấp nhận đề nghĩ cũng là để mang lại cho cả hai bên chút hi vọng.
- Được rồi, thằng bé đang ở trong phòng luyện công, chúng ta vào đấy.
Hai người đi đến phòng luyện công của Lê gia thì thấy Quang đang nghỉ mệt. Ông Công nói với anh ta:
- Quang, ông có tin vui muốn báo cho cháu biết đây.
Quang vừa lấy khăn lau mồ hôi trên trán vừa hỏi lại:
- Dạ có tin gì vui vậy ạ?
Ông Công nói:
- Ông Phúc muốn truyền tất cả võ công của ông ấy lại cho cháu, cháu thấy sao?
Quang đang định nói là “võ công của ông ta có gì ghê gớm mà luyện cơ chứ”, nhưng vì ông nội đang có mặt ở đây, không thể nói những lời vô lễ nên lập tức nuốt vào bụng, anh ta chỉ nói:
- Dạ võ công của ông ấy là gì ạ? Ít ra cháu phải biết chút ít thông tin chứ ạ.
- Ừ, quản gia, ông nói đi.
Ông Phúc gật đầu:
- Cậu Quang nói không sai chút nào, trước khi quyết định luyện võ công gì thì đều phải biết gốc tích và bản chất của nó trước đã, để tôi kể lại cho ông chủ và cậu Quang nghe. Khi đề cập đến gốc gác của môn võ công mà tôi luyện thì phải quay về lại những năm tháng đầu thời Lê, thế kỷ mười sáu...
Cả ông Công và Quang đều giật mình sau khi nghe thấy, hai người không hề nghĩ mốc thời gian lại xa đến như thế. Giọng của ông Phúc lại vang lên:
- Vào thời kỳ đầu nhà Lê, hầu như sách vở ghi chép đều đã bị giặc Ngô đốt hết. Sau khi vua Lê Thái Tổ giải phóng đất nước, bỗng xuất hiện một vị đại sư tinh thông cả văn lẫn võ. Vị đại sư ấy đã lặn lội khắp nước để thu thập tất cả binh thư lẫn võ học còn sót lại trong cả nước, sau đó lập nên môn phái có tên là Long Hổ Không Hồng. Trải qua nhiều năm tu tập võ học thì vị đại sư đã sáng tạo ra một bộ thần công rất lợi hại, uy lực vô biên.
Ông Phúc nói đến đây thì dừng lại giây lát để xem thử hai ông cháu ông Công có tập trung nghe mình nói không.
- Ối chà, nghe ghê gớm thật đấy.
Quang vẫn nói với giọng có phần xem thường. Ông Công trừng mắt nhìn anh ta cảnh cáo không được bất lịch sự, kế tiếp nhìn sang quản gia ý bảo tiếp tục nói. ông Phúc thì xem như không nghe thấy giọng điệu của Quang, vẫn kể:
- Bộ võ công này gồm hai quyển, quyển chứa đựng các bài quyền chưởng, thêm cả binh khí và quyển hai là quyển tu tập nội công. Quyển chiêu thức giờ đã gần như thất truyền hết, còn bộ tu tập nội công thì vẫn giữ được bảy, tám phần mười đến tận ngày nay. Quyển chiêu thức thì có tên Thập Bát Ban, quyển nội công thì có tên là Long Hổ Tâm Pháp, hai quyển hợp lại thành bộ Không Hồng Bảo Điển. Đến đời chưởng môn thứ ba - là một người có tư chất cực cao thì bộ thần công này được ông ấy phát triển đến tột đỉnh, được giang hồ đương thời vô cùng kính nể.
Ông Công không nén nổi sự kinh ngạc của mình mà phải hỏi ngay:
- Nếu thần công đó ghê gớm đến vậy, cớ gì tôi chưa nghe nhắc đến?
Ông Phúc cười cười, đáp:
- Ông chủ không nghe tới nó cũng đúng, hơn năm trăm năm rồi chứ có ít đâu, mà hơn nữa, cơn biến loạn năm đó đã khiến nó bị mai một rồi.
Ông Công thấy rất hứng thú:
- Ồ biến loạn gì thế? Ông kể nghe nào.
Ông Phúc đáp:
- Tôi nói ngay đây, cùng trong khoảng thời gian đó thì có một vị trụ trì của một ngôi chùa nổi tiếng bên nước X sang nước ta đàm luận về Phật giáo với các đại sư bên nước chúng ta. Trụ trì đó cũng là một cao nhân tiếng tăm rất lớn, đã luyện thành Tứ Đại Thần Công trấn phái của ngôi chùa đấy. Vị đại sư vì ngưỡng mộ uy danh và võ học của chưởng môn phái Long Hổ Không Hồng nên đã đưa ra đề nghị tham luận võ học, tất nhiên là vị chưởng môn đồng ý. Cuộc tham luận vốn dĩ sẽ diễn ra rất tốt đẹp, đáng tiếc tới nửa chừng thì cuộc tham luận đã bị phá nát những kẻ âm mưu gây chiến tranh giữa hai nước. Bọn chúng đã kích động giới võ lâm của hai nước làm ra một trận gió tanh mưa máu; đến cuối cùng hai vị phải hợp sức lại với nhiều chưởng môn các môn phái khác để dẹp loạn. Nhưng cũng vì thế mà hai giới võ lâm bị tổn hại vô số kể; cả chưởng môn Long Hổ Không Hồng và vị trụ trì nọ đều biến mất không rõ tung tích, giới võ lâm hai bên ra sức tìm kiếm nhưng đều nhọc công vô ích. Nhiều môn võ công tuyệt thế đã thất truyền từ đó, nền võ học của hai nước lại thêm một lần rơi vào khủng hoảng... Phái Long Hổ Không Hồng không giữ lại được toàn bộ Không Hồng Bảo Điển, về sau cứ bị mai một dần theo thời gian. Phái Long Hổ Không Hồng đến hết thời Trịnh - Nguyễn thì cũng biến mất.
Ông Công nghe xong thì gật gù:
- Ra vậy, chả trách hậu thế sau này không một ai biết về nó nữa.
Rồi ông lại hỏi:
- Ơ thế lại càng vô lý, nếu nó đã thất truyền thì sao lại luyện được?
Ông Phúc trả lời:
- Thật ra vẫn còn một vị chưởng môn cuối cùng của môn phái, ông ấy quy ẩn rồi truyền lại cho con cháu mình; khi truyền đến đời tôi thì chỉ còn tám phần mười của bộ Long Hổ Tâm Kinh nữa thôi. Tôi tư chất bình thường, không luyện hết được nên võ công không quá giỏi. Nhưng nếu để cậu Quang tu tập tâm kinh, kết hợp với võ công gia truyền của Lê gia, tôi dám chắc cậu Quang sẽ có thành tựu cực kỳ lớn. Cậu nghĩ sao cậu Quang?
Ông Phúc ngừng nói, đợi nghe Quang trả lời. Quang im lặng hồi lâu rồi lên tiếng:
- Không dễ có cơ hội để luyện được một môn võ công mạnh, tôi đương nhiên sẽ không từ chối, khi nào chúng ta bắt đầu?
Ông Phúc đáp:
- Nếu cậu không bận việc gì thì chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ luôn.
- Không thành vấn đề.
Ông Công thấy Quang đã lấy lại phần nào tinh thần thì gật gù hài lòng, ông đứng dậy và nói với Quang:
- Được rồi, ông sẽ ra ngoài để cháu và ông Phúc yên tĩnh tu luyện.
Ông Công rời khỏi phòng luyện công, tai nghe giọng ông Phúc vẳng tới:
- Hai chữ Long, Hổ nằm trong tên Long Hổ Tâm Kinh ý bảo là khi luyện thành thần công thì công lực của bản thân sẽ mạnh mẽ, uy lực như rồng như hổ vậy...
...
Ở trong phòng trọ của mình, Nam thở ra một hơi dài, một cảm giác thoải mái lan tỏa khắp người. Công hiệu của môn võ của người bí ẩn nọ (quyển ba - chương bốn) dạy cho cậu lúc bé quả thực thần kỳ, chỉ luyện một lúc mà nội thương trước đó đã khỏi hoàn toàn, tiếc là ông ấy dạy cậu quá ít. Nam ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì thấy sắp đến giờ hẹn với mấy thằng bạn cùng lớp, cậu nhanh chóng đi tắm rửa, ăn tối, sau đó chạy ra quán café. Cả đám ngồi tán nhảm với nhau một hồi rất lâu rồi mới tản ra, Nam và hai thằng bạn nữa đi cùng một đoạn đường về phòng. Đang đi, Đinh - bạn Nam chỉ tay tới trước và nói:
- Này Nam, đó không phải là thằng khốn bữa trước bị chúng ta đánh cho bỏ chạy mấy ngày trước đó à?
Nam đưa mắt theo hướng tay của Đinh thì phát hiện có gã núp sau bờ tường của một ngôi nhà cứ nhìn quanh nhìn quất đầy vẻ bất thiện, như đang làm chuyện gì xấu vậy. Nam nhận ra gã này, mấy ngày trước Nam và Đinh vô tình bắt gặp gã vừa trấn lột một người trên đường nên ra tay can thiệp. Trình độ Karatedo của Đinh rất cao nên Nam không cần xuất thủ mà gã ta vẫn bị Đinh đánh bầm dập, phải bỏ của chạy lấy người, không ngờ tối nay lại gặp gã ta ở đây. Nam nói:
- Ừ, tên đó dáng vẻ lấm la lấm lét, chắc chả có gì tốt lành đâu.
Hình như gã đó chưa phát hiện nhóm ba người họ nên quan sát một lúc thì gã đi vào một ngã rẽ vừa nhỏ vừa tối om. Nam tự tin vào võ công của mình nên nói tiếp:
- Chúng ta bám theo hắn xem thế nào, lỡ hắn làm chuyện gì bậy bạ chúng ta sẽ ngăn lại.
- Để tao đi trước.
Đinh không biết Nam có võ công nên chủ động tiến lên đi đầu tiên. Ba người bám theo gã đó vào trong một hẻm nhỏ tối tăm. Nam không ngờ giữa lòng thành phố nhộn nhịp mà lại có chỗ vừa sâu lại không chút ánh sáng thế này, cậu bỗng có cảm giác bất an.
Gã kia đi tới một căn nhà cấp bốn lụp xụp, chỉ có ánh đèn vàng le lói bên trong căn nhà, ánh đèn chỉ đủ thắp sáng một khoảng không gian nhỏ. Nam hạ thấp giọng:
- Chọn nơi thế này chắc chắn là chuyện xấu rồi.
Đinh gật đầu đồng ý. Ba người cố sức không gây ra tiếng động, rón rén từng bước đi đến gần căn nhà để nghe ngóng tình hình. Ba người nghe lén một hồi thì mới tá hỏa gã này đang cùng đồng bọn bàn chuyện buôn bán hàng cấm. Nam đánh mắt cho hai thằng bạn ngầm bảo ra ngoài đường rồi báo cảnh sát, hai đứa kia hiểu ý nên xoay người rời đi. Đáng tiếc vì quá tối nên Đinh không thấy rõ đường đi, chân đá phải cục đá tạo thành tiếng động khá lớn.
- Ai?
Một gã trong căn nhà quát lên, sau đó là tiếng bước chân sầm sập, nhóm của Nam không chạy kịp nữa rồi. Gã vừa quát lớn nọ cười ba tiếng:
- Ha ha ha, không ngờ có bọn chuột nhắt dẫn xác tới đây.
Nam định thần nhìn kỹ: “Phía đối phương có tất cả năm người, bên mình ba người, xem chừng mình phải để lộ võ công rồi.”
Gã kia hất tay ra lệnh cho đàn em:
- Mấy thằng bây lên đánh chết bọn chúng cho tao.
Đám thuộc hạ lập tức nghe lệnh lao vọt tới chỗ nhóm của Nam. Nam định đánh trả thì Đinh đã vung chân đá bay một thằng, sau đó tay phải quét ngang đấm móc một thằng khác ngã chống vó. Tình huống xảy ra vô cùng bất ngờ khiến hai gã còn lại đứng sững lại. Tên đại ca cười gằn:
- Chỉ có chút võ mèo, bọn mày lên...
Nam đứng ngoài nghe thấy giọng tên này lơ lớ thì biết là hắn không phải người trong nước, cũng biết hắn là kẻ đáng gờm, cậu nghĩ bụng: “đám tay chân không nguy hiểm, Đinh có thể lo được, nếu tên đại ca nhảy vào thì mình sẽ ra tay.”
Trong lúc Nam đang tính toán thì hai gã thuộc hạ xông đến chỗ Đinh vung tay đá chân tấn công dữ dội, may là Đinh vẫn chống cự lại được, thậm chí còn ăn miếng trả miếng với bọn chúng. Tên đại ca đứng xem vẫn nở nụ cười khinh khỉnh.
Nam quay sang bảo người bạn bên cạnh:
- Mày gọi cảnh sát mau đi.
- Ừ Ừ...
Bạn của Nam vội vàng lôi điện thoại ra bấm số. Đúng lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên, Nam nhìn sang thì thấy Đinh đã đánh cho ba tên lưu manh nằm gục trên đất, tất cả bọn chúng đều mất hết sức chiến đấu rồi.
- Á...
Lúc này, anh bạn đang gọi cảnh sát kêu lên đầy đau đớn rồi ôm đầu ngã vật xuống ngất đi. Theo hướng bay thì cục đá xuất phát từ chỗ tên đại ca đang đứng, hóa ra tên đại ca phát hiện ra có người gọi cảnh sát thì nhặt một cục đá trên đất và ném nó thẳng vào bạn của Nam làm cậu ta đau đến mức ngất đi, độ chuẩn xác lẫn kình lực thật ghê gớm.
Đinh thấy mà sợ hãi, toàn thân lạnh toát, lần đầu tiên cậu ta thấy một kẻ khủng khiếp như thế, tay chân cứng đờ ra như bị đóng băng vậy. Tên đại ca chẳng nói chẳng rằng, lập tức vọt tới chỗ Đinh, đồng thời tống ra một chưởng đến thẳng ngực cậu ta. Đinh không kịp phản ứng, chỉ “hự” một tiếng, miệng hộc ra ngụm máu lớn, thân hình bay về sau hơn hai mét, lịm đi ngay lập tức. Tên đại ca biết Đình chưa thể chết ngay sau một chưởng nên tiếp tục vọt đến hạ sát thủ.
- Thằng khốn, dừng tay lại!
Tình huống diễn ra quá nhanh nên Nam không thể giúp đỡ hai người bạn, đến khi tên đại ca ra đòn sát thủ với Đinh, Nam mới có cơ hội. Nam gầm lên giận dữ và vọt người xông đến, tay trái đánh một chưởng.
Chưởng của tên đại ca chưa kịp đánh xuống Đinh thì gã cảm thấy một luồng kình lực hùng mạnh ập đến buộc hắn phải rút tay lại chống đỡ. Song chưởng đụng nhau tạo thành âm thanh chát chúa, Nam lẫn tên đại ca đồng thời nhảy lùi về hơn hai mét. Tên đại ca nhếch mép cười khẩy:
- Ái chà, ở đây mà cũng có kẻ biết chút quyền pháp đấy. Thằng nhãi con, để xem xương cốt của mày cứng tới đâu.
Gã bẻ khớp tay rôm rốp, hai mắt lộ ra sự tàn độc. Kể từ lúc chạm trán với bọn sát thủ ở thành phố D với Việt, Nam cũng đã quen với ánh mắt này cho nên cậu không hề hoảng sợ, Nam lập tức vận khí ra toàn thân sẵn sàng tiếp chiêu của đối phương.
Tên đại ca quát lớn, đồng thời lao vọt tới Nam, tay phải đánh một quyền thẳng vào ngực Nam, kình lực mạnh mẽ bao trùm phần thượng bàn trên người Nam. Nam thu tay mặt về phòng thủ, đồng thời tay trái biến ra bộ trảo móc vào mang tai đối phương. Tên đại ca thấy vậy thì nhếch mép cười khinh khỉnh, tay trái vung lên cao chống đỡ, tiếp đó hơi thấp người xuống, tay phải chuyển hướng đánh rất nhanh vào hông Nam. Nam còn nhanh hơn, đánh một chiêu trong Chùy Lôi Thiết Cước. Chiêu này rất tuyệt diệu, Chùy Lôi Thiết Cước vừa phòng thủ chắc chắn mà lại tiềm tàng thế công cực kỳ lợi hại. Quả nhiên, tên đại ca nhận ra sự nguy hiểm trong đó, hắn ta phải ngửa người tránh né. Nam lập tức duỗi chân ra biến thành Kim Chỉ Thiết Cước đâm tới yết hầu đối phương, chiêu thức cực kỳ hiểm độc. Tên đại ca đáp trả bằng cách đấm móc từ dưới lên. Hai đòn đụng nhau đẩy hai người bật trở lại về sau. Tên đại ca xoa xoa bàn tay đang tê dại, nói:
- Giỏi, ở tuổi này mà đã có nội công như vậy, tao có lời khen đấy, có thể tiếp được ba chiêu Hình quyền của tao, được lắm, được lắm.
“Hình quyền sao?” Nam giật mình: “Chả lẽ là Thập Đại Hình Quyền của võ công nước X?” Bộ quyền pháp này rất nổi tiếng bên đó, không ai không biết; hơn nữa, Nam cảm nhận được gã ta còn luyện một môn nội công khác lợi hại hơn nhiều.
- Chết đi.
Không để cho Nam có thời gian nghĩ ngợi, tên đại ca vọt tới, thi triển Nhất Hình Quyền không ngừng đánh ra những chiêu thức mạnh mẽ, đầy uy lực. Nam cũng thi triển Hắc Hổ quyền, lúc như hổ rình chờ đối phương lộ sơ hở, lúc lại nhảy nhót qua lại rồi ra những cú vồ hiểm hóc như chúa sơn lâm đang tấn công con mồi. Trước đây tỷ thí với Việt, Nam vẫn chưa đánh hết sức Hắc Hổ Quyền, còn hôm nay là an nguy tính mạng, Nam đương nhiên tung tất cả chiêu sát thủ ra.
Thoáng cái, hai bên giao đấu hơn ba bốn chục chiêu, tên đại ca chợt để hở ngực, Nam dĩ nhiên không bỏ lỡ thời cơ, phóng trảo thẳng tới ngực hắn, đáng tiếc nội lực của đối phương thâm hậu khiến năm ngón tay Nam đau nhức. Tên đại ca cười gằn mấy tiếng, tay phải giáng mạnh một quyền, Nam kêu đau một tiếng, miệng rỉ máu, cậu vội nướng theo tư thế ngã, đạp mạnh chân nhảy vọt lên đá xuống một thế Phách Lôi Thiết Cước. Tên đại ca nghiêng người tránh được rồi biến chiêu Thất Hình Quyền, Nam liên tục trúng đòn, bị đối phương đá vào bụng, phải vận hết nội lực mới đứng vững lại. Nam hiển nhiên còn kém hơn đối phương một mức.
Nam tức tối trong bụng: “Khốn kiếp, ngay cả Hắc Hổ Quyền cũng vẫn không chống nổi hắn, nội công của hắn lợi hại thật.” Nam hít sâu một hơi chân khí, quyết định sử dụng bộ quyền pháp mà khi thời xưa, những đệ tử có tư chất rất cao mới được truyền thụ - Ma Ảo Quyền Pháp. Bộ quyền pháp này biến ảo khôn lường, trăm hư một thực, có khi tất cả đều là hư, có khi lại toàn là thực khiến cho đối phương rối loạn, không biết nên chống đỡ ra sao.
Quả nhiên tên đại ca hoàn toàn bị bất ngờ, Ma Ảo Quyền đã phá vỡ hoàn toàn thế trận do Thất Hình Quyền tạo ra, hắn đã trúng ba quyền của Nam, tuy không bị thương nặng nhưng cũng rất đau. Tên đại ca vô cùng giận dữ, đây đúng là sỉ nhục hắn mà. Gã gầm lên một tiếng, kình lực toàn thân bung ra, chiêu thức biết thành những đòn trảo độc địa, chưởng lực cuộn xoáy cực kỳ ghê gớm. Đây chính là Thập Hình Quyền, lợi hại nhất trong Thập Đại Hình Quyền. Võ công tên đại ca lúc này tưởng chừng như đã gần đạt tới cảnh giới của tên sát thủ cấp bạc từng truy sát Việt trước đây. Nam không đương cự lại nổi, sau lưng hở một mảng lớn, bị trúng một trảo một chưởng, cậu hộc ra ngụm máu lớn. Nam cắn răng chịu đau, không quay đầu lại, năm ngón bàn tay phải chụm lại rồi vung quét ngang về sau, tốc độ nhanh như chớp giật.
Tên đại ca không ngờ Nam lại có thể đánh ra một chiêu đáng sợ như thế, gã cảm giác trước ngực đau rát, áo của gã đã rách một mảng để lộ đường da rách bật cả máu tươi.
Chiêu này vừa kết thúc, Nam lập tức hít tiếp một hơi chân khí, thi triển tuyệt kỹ khinh công Long Ảnh Bộ nhảy vọt ra sau lưng đối phương, hai tay nương theo thế vọt đánh trúng hai bên Thái dương của đối phương.
Tên đại ca cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt đau đớn khủng khiếp như muốn rớt ra ngoài, mọi thứ trước mặt mờ đi. Lúc này thân hình Nam đã lộn ra sau tên đại ca, hai tay vừa chống đất chân đã lập tức tung ra. Tên đại ca vẫn kịp phản ứng, hắn giận dữ rú lên một tiếng, người xoay ngang, cả tay lẫn chân vung ra như gà trống rỉa lông, đập lên người Nam; bên này chiêu Phách Lôi Thiết Cước của Nam cũng đạp trúng bụng gã.
Bình một tiếng, hai người đồng thời bị văng đi và đập mạnh xuống đất, miệng hộc máu tươi. Cả hai bên đều trúng đòn sát thủ của đối phương nên nắm liệt trên đất, nhất thời không gượng dậy được.
Nam nằm thở dốc trên mặt đất, cả người đau đớn cùng cực, cậu không thể trở mình để ngồi dậy, xương sườn suýt nữa gãy hết. Nhưng mà tên đại ca cũng thê thảm không kém gì Nam. Vết thương trên ngực gã vẫn đang chảy máu, hai mắt thì cay xè, mờ đục, hoàn toàn không nhận ra được là máu hay nước mắt đã chảy ra, hơn nữa chiêu Phách Lôi Thiết Cước của Nam hình như làm xương sống gã bị lệch rồi, cứ mỗi lần cử động là đau đớn cùng cực.
Đột nhiên có tiếng còi hú từ đằng xa vọng đến, là cảnh sát, t ên đại ca biết nếu còn dây dưa ở đây nữa thì chắc chắn sẽ bị bắt. Hắn thầm chửi rủa, một tay ôm lấy hông, một tay chống đất; hắn nghiến răng chịu đau, thu hết tàn lực gắng gượng đứng dậy, sau đó lê từng bước rời đi. Khi cảnh sát đến chỗ Nam thì hắn đã biến mất trong bóng đêm. Nam cũng không chịu đựng nổi nữa, cậu nghẹo đầu sang bên lịm đi.
Nam tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên xe cảnh sát. Tuy cậu bị nội thương nhưng không quá nặng nên đã tỉnh lại sớm. Cậu thở hắt một hơi nhẹ nhõm, trong lòng thầm cảm ơn bà Mai đã dạy cậu bộ Huyết Xà Quyền. Chính vì cậu đã sử dụng hai chiêu trong Huyết Xà Quyền, một lúc quét ngang về sau và một chiêu mổ vào Thái dương của tên đại ca đã khiến hắn mất đi phần lớn sức chiến đấu, cậu mới có thể xoay chuyển thế cục.
Cậu quay đầu nhìn quanh thì phát hiện các bạn của mình vẫn còn hôn mê, cũng chỉ vì tên đại ca kia quá ghê gớm, các bạn của cậu lần này phải nằm viện dài rồi.
Tiếng thở dài của Nam đã đánh động đến các cảnh sát ngồi cạnh bên. Một người hỏi:
- Cháu tỉnh lại rồi đấy à, cháu cảm thấy thế nào rồi, có đau chỗ nào không?
Nam chống tay nâng người dựa vào thành xe cảnh sát rồi đáp:
- Dạ cháu đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn chú đã quan tâm ạ. Các bạn cháu có bị thương nặng lắm không ạ?
- Cái này chú không biết rõ lắm, phải đưa các bạn cháu đến bệnh viện để kiểm tra trước đã.
- Dạ vâng.
Vị cảnh sát lấy ra một quyển sổ nhỏ với một cây bút bi, sau đó tiếp tục nói:
- Nếu cháu đã tỉnh rồi thì chú có thể hỏi cháu vài vấn đề liên quan đến vụ ẩu đả tối nay được chứ?
Nam gật đầu:
- Dạ vâng, chú cứ hỏi đi ạ.
Bản thân không làm điều gì sai nên Nam cứ kể đúng sự thật, từ lúc cậu cùng hai đứa bạn nghe lén đến lúc bọn lưu manh ùa ra đánh ba người các cậu. Tất nhiên Nam sẽ không khai là bản thân mình biết võ công bởi chuyện này quá bất bình thường; Nam chỉ khai ba người chống cự rất quyết liệt, đến khi cảnh sát đến thì cậu ngất đi không biết gì nữa.
Vị cảnh sát đang thẩm vấn Nam ghi chép xong thì gật đầu:
- Chú đã ghi tất cả lời cháu khai vào đây, trước mắt chú sẽ tạm thời bắt cháu ở lại đồn cảnh sát một đêm, đợi khi những người có liên quan đến vụ ẩu đả xảy ra tối nay tỉnh lại thì chú mới có thể xác định đúng sai.
Nam thở dài gật đầu:
- Dạ vâng cháu hiểu ạ.
Bề ngoài Nam vẫn tiếp tục đối thoại với vị cảnh sát, bên trong thì Nam lại vận chân khí đi khắp các kinh mạch âm thầm chữa nội thương của mình, khi xe cảnh sát đến bệnh viện thì nội thương của cậu đã đỡ được phần nào.
Một lúc sau thì xe cảnh sát đã chạy đến bệnh viện. Nhóm của Nam cùng mấy tên lưu manh đều được đưa vào kiểm tra tình trạng sức khỏe. Nhóm của Nam may không có ai bị nứt hay gãy xương, chỉ bị thương phần mềm, tuy vậy, vì không có căn cơ khá vững như Nam nên hai người bạn của Nam phải lâu sau mới tỉnh lại. Còn đám lưu manh thì cũng bị thương tích nhẹ, võ thuật của Đinh còn kém một chút nên chẳng thể gây ra tác động gì quá lớn. Mọi người liên quan đến vụ ẩu đả tối nay đều đã ổn định sức khỏe lẫn tinh thần nên được cảnh sát dẫn về đồn để điều tra sự việc.
...
Nhắc lại tên đại ca, hắn mang theo vết thương chạy về căn cứ, đám đàn em nhìn thấy hiện trạng của hắn thì rất ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn hắn. Hắn tức giận hừ một tiếng đe dọa bọn chúng rồi bước vào trong. Vừa vào trong, cơn giận của hắn như thể lập tức biến thành gió lạnh, làm toàn thân hắn run lên cầm cập. Hắn lắp bắp:
- Hỏa hộ pháp, Phong hộ pháp, sao... sao... hai ngài lại đến đây?
Đang ngồi hai bên chiếc bàn đối diện tên đại ca là hai người đàn ông tuổi tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, hai mắt sắc lạnh. Một trong hai người đó nói bằng nước X:
- Diệp đường chủ, vụ buôn bán tối nay thế nào rồi? Sao ngươi lại bị thương?
Uy thế từ hai người này phát ra làm cho tên Diệp đường chủ run như cầy sấy, hắn khó khăn lắm mới đáp lại được, cũng là tiếng nước X:
Hỏa hộ pháp nghe thấy thế thì vô cùng tức giận, y vỗ mạnh xuống bàn gỗ ở bên cạnh tạo thành những đường rạn nứt trên mặt bàn, chỉ một chưởng đơn giản như thế này thôi cũng đã đủ hiểu võ công của y ghê gớm tới mức nào. Tên Diệp đường chủ thấy kết quả trên bàn mà sợ đến tái mặt. Vụ làm ăn tối nay thực sự quan trọng nhưng hắn đã để thất bại thì hắn ta hiểu hậu quả phải nhận là rất đáng sợ. Chỉ nghe giọng của Hỏa hộ pháp tiếp tục hỏi hắn:
- Diệp đường chủ, ngươi còn nhớ lời cam đoan của ngươi với bang chủ trước khi đi làm vụ buôn bán này chứ?
Diệp đường chủ lắp bắp
- Dạ... dạ... em... vẫn nhớ...
Vẫn là âm thanh sắc lạnh của Hỏa hộ pháp:
- Vậy thì ngươi nhận hình phạt đi.
Hỏa hộ pháp vừa dứt lời thì thân hình đã vọt ngay tới chỗ tên Diệp đường chủ, tay phải giáng một chưởng thẳng xuống đầu tên đường chủ. Kình lực vừa mạnh mẽ vừa nóng bỏng, chỉ cần trúng đầu tên đường chủ thì hắn ta sẽ nát óc chết ngay.
Chưởng lực của tên Hỏa hộ pháp bao trùm phạm vi chừng hai mét, tên đường chủ tự biết với chênh lệch võ công thì cho dù hắn vận hết sức bình sinh nhảy lùi về cũng chẳng thể nào thoát được. Cái chết đã cận kề, tên đường chủ sợ đến mặt cắt không còn hột máu.
Đúng lúc này, tên Phong hộ pháp đang ngồi bất động trên ghế đã có hành động, bốn ngón bàn tay phải cụp lại, chỉ có ngón trỏ búng thẳng ra rồi cả cánh tay y phóng tới trước. Một luồng chỉ lực hùng hồn từ ngón tay trỏ của hắn bay vọt vào giữa chưởng của tên Hỏa hộ pháp. Hai luồng kình lực đập vào nhau đánh “bình” một tiếng, cả chỉ lẫn chưởng đã hóa giải lẫn nhau nhưng sức ép do va chạm vẫn rất mạnh, tên đường chủ bị kình phong thổi vào mặt bỏng rát. Thoát chết trong khoảnh khắc, Diệp đường chủ thở hắt một hơi rồi nói với Phong hộ pháp:
- Là... là Âm Phong Chỉ Pháp... cám ơn Phong hộ pháp đã cứu mạng.
Hỏa hộ pháp không ngờ Phong hộ pháp lại thi triển Âm Phong Chỉ Pháp cứu mạng tên Diệp đường chủ, cơn giận trong người y lại bùng hơn thêm. Y gầm gừ:
- Phong hộ pháp, sao ông ngăn cản tôi chấp pháp, ông không sợ bang chủ xử tội hả?
- Đúng thì đúng nhưng hiện tại chưa biết nguyên nhân thất bại và kẻ nào đã nhúng tay vào chuyện của chúng ta mà đã chấp pháp với Diệp đường chủ thì khi trở về ông sẽ ăn nói ra sao với bang chủ đây.
Hỏa hộ pháp nghe thế thì giật mình, đúng là y đã quá vội vàng, không suy nghĩ thấu đáo như Phong hộ phá, y đến chỗ Lâm Phong, tay phải chộp lấy ngực đối phương nhấc bổng lên, gằn giọng hỏi:
- Ngươi khôn hồn thì giải thích rõ ràng chuyện hôm nay, nếu không, hậu quả như thế nào thì người đã biết như thế nào rồi đấy.
Vừa dứt lời thì Hỏa hộ pháp vung tay ném tên đường chủ vào ghế gần đó, kình lực mạnh mẽ làm bốn chân ghế gãy luôn, chiếc ghế lập tức sập xuống, bản thân tên Diệp đường chủ cũng bị chấn động hộc máu. Dù trong lòng tên đường chủ rất hận Hỏa hộ pháp ra tay ác độc, bụng thầm nguyền rủa đối phương không biết bao nhiêu lần nhưng giữ tính mạng là trên hết, nên hắn cắn răng kể lại đầu đuôi sự việc.
Gã Hỏa hộ pháp nghe Diệp đường chủ kể xong thì lửa giận lại càng bùng phát dữ dội hơn, gã rít lên:
- Đúng là vô dụng, chỉ mấy thằng oắt con mà cũng không giải quyết được, xử ngươi tội chết là đúng rồi.
Đương lúc Hỏa hộ pháp sắp sửa tung một chưởng thì Phong hộ pháp lại tiếp tục ngăn cản gã:
- Khoan đã, tội của tên này cứ xử lý sau, giờ để cho hắn đi điều tra bọn ranh con đó, trước mắt cần tìm cách giải quyết ổn thỏa chuyện này. Từ sau lần ở thành phố D thì ông biết bang chủ giận dữ đến mức nào rồi đấy, hậu quả...
Phong hộ pháp không nói hết lời nhưng Hỏa hộ pháp vẫn hiểu được. Hỏa hộ pháp quát lớn với tên Diệp đường chủ:
- Thôi được! Hừ, theo lời của Phong hộ pháp, tạm giữ lại mạng chó của ngươi, mau cút đi, đi điều tra mấy thằng ranh đó, lần này mà còn hỏng việc thì...
Tên Diệp đường chủ gật đầu như gà mổ thóc rồi cuống cuồng chạy đi ngay. Giờ trong phòng chỉ còn Phong Hỏa hai hộ pháp. Gã Phong hộ pháp nói:
- Ông thử nghĩ xem tên ranh con phá hỏng chuyện của chúng ta tối nay có phải là thằng ở thành phố D không?
Hỏa hộ pháp trầm ngâm hồi lâu rồi đáp:
- Chưa chắc đâu, tuy rằng thằng ranh tối nay biết võ công đấy nhưng trình độ không bằng. Nếu là một người thì tên Diệp đường chủ không có cơ hội quay về đâu.
- Có lẽ ông nói đúng, mà chúng ta cũng không nên chủ quan, nơi đây là đầm rồng hang hổ, khác với thành phố D rất nhiều, tại thành phố A này có các gia tộc lâu đời, tồn tại nhiều cao thủ nên chúng ta phải làm cẩn thận đừng động chạm đến họ.
Như để biện hộ thêm cho gã Hỏa hộ pháp không hiểu lầm là mình sợ, Phong hộ pháp nói thêm:
- Không phải tôi sợ võ công của họ mà e ngại tầm thế lực của họ gây ảnh hưởng công việc của chúng ta.
Thế mà gã Hỏa hộ pháp lại nói:
- Anh không cần giải thích nhiều thế đâu, tôi đã từng chạm trán với một người trong một gia tộc đó trước đây, võ công cũng rất ghê gớm, tên đấy có thể đánh một trận bất phân thắng bại với tôi.
Gã Phong hộ pháp biết tuy Hỏa hộ pháp rất nóng tính nhưng không bao giờ chủ quan nên nghe xong thì ngạc nhiên:
- Ồ, thật thế cơ à? Xem ra phải cẩn thận hơn.
- Ừ...
Hai gã này tiếp tục dùng tiếng nước X để bàn kế hoạch cho vụ làm ăn lớn của bọn chúng.
...
Nhắc lại Nam, qua một đêm bị cảnh sát giữ lại để điều tra thì cậu cũng được thả về. Cảnh sát đã truy ra được danh tính của mấy tên lưu manh là tội phạm đang bị truy nã nên nhóm của Nam tạm thời được xem là vô tội, nhưng phải luôn chuẩn bị tinh thần có mặt tại đồn cảnh sát nếu bị gọi. Nhóm của Nam biết mình được tạm tha thì cả mừng, ai cũng cười toét miệng, liên tục cảm ơn cảnh sát rồi nhanh chóng trở về nhà. Riêng Đinh bị thương nằm viện thì cảnh sát đã báo về cho người nhà của cậu ta lên để chăm sóc.
Tất cả những người liên quan vụ ẩu tối qua đã được xử lý xong, một mình ông đồn trưởng đồn cảnh sát ngồi tại văn phòng đọc hồ sơ vụ án. Đọc một hồi thì ông tỏ ra sửng sốt:
- Ồ, cậu nhóc tên Nam hóa ra lại là người của Lê gia, thú vị thật.
Ông vuốt râu trầm ngâm suy nghĩ về các manh mối hiện có. Đúng lúc này có người gõ cửa.
- Vào đi.
- Thưa sếp, đây là các danh tính và các kết quả thương tích của những người mà sếp yêu cầu ạ.
- Được rồi, đưa tôi xem nào.
Ông cảnh sát càng đọc thì hai hàng chân mày càng cau lại:
- Bọn Bạch Hổ lại bắt đầu làm loạn rồi...
Trong khi ông cảnh sát đang đau đầu vì vụ án thì Nam đang nghỉ ngơi tại phòng trọ của mình. May mắn sáng nay cậu không có tiết học nên mới có thể che giấu vụ ẩu đả tối qua với người khác. “Hi vọng Đinh và người nhà của cậu ấy không làm lớn chuyện lên.” Nam nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Lại một ngày yên bình nữa trôi qua mà không một người bạn nào của Nam hay biết, chỉ có nhận được tin Đinh bị tai nạn xe phải nằm viện mà thôi, Nam có thể đi học bình thường mà không có ánh mắt tò mò nào cả. Nam từ chỗ phòng bệnh của Đinh trở về, Nam vừa đi vừa nghĩ tới chuyện những tên lưu manh định thực hiện, rồi lại nghĩ đến tên cao thủ nọ, suy đoán tên đó có phải là sát thủ hay không?
- Ê...
Bỗng có ai đó vỗ nhẹ một cái sau lưng Nam làm Nam giật mình, đồng thời toàn thân Nam run lên bần bật. Nam quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Linh. Cú vỗ của Linh mang theo một chút nội lực, nếu như bình thường cú vỗ này không là gì cả, nhưng hiện giờ Nam đang bị thương, nội thương thì đã tạm ổn nhưng ngoại thương thì vẫn chưa lành nên đủ để làm Nam đau đớn; sắc mặt của Nam tái hẳn đi. Linh dễ dàng nhận ra được sự thay đổi ở Nam, cô hỏi:
- Bạn bị thương à?
Nam gượng cười:
- Không, mình đang bận suy nghĩ không kịp vận công chống đỡ thôi.
- Hừ, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, chả có gì tốt đẹp cả.
Lời nói dối của Nam đương nhiên không lừa được Linh, Nam lại gượng cười không giải thích gì nữa. Nam chỉ nói:
- Mình còn có việc phải về phòng, xin lỗi không thể tiếp chuyện Linh được.
Dứt lời, Nam xoay người bỏ đi. Linh cũng đang áy náy vì làm vết thương của Nam tát phát nên không để bụng thái độ hơi bất lịch sự của Nam. Cô chỉ nhìn theo bước đi của Nam, lòng do dự có nên báo cho bà Mai biết chuyện này hay không.
Tại phòng trọ, Nam lấy sách ra ôn bài, tiếc là cậu học mãi mà chả có chữ nào vào óc, vụ ẩu đả tối qua cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cậu không thể tập trung học hành được. Đột nhiên nghe “cắc” một tiếng, Nam nhìn xuống tay mình thì phát hiện cây bút mà bà Mai tặng cho cậu đã bị cậu bẻ gãy lúc nào không hay. Phần đuôi phía trên cây bút đã gãy lìa, hai tay Nam trở nên lúng túng vì không biết phải ăn nói với bà Mai thế nào nếu lỡ bà Mai hỏi đến cây bút. Nhưng trong lúc tìm cách gắn lại phần bút gãy thì có gì đó từ bên trong phần gãy rơi xuống. Nam cầm lên xem thì thấy đó là một tờ giấy được gấp nhỏ lại và ai đó đã nhét vào trong đuôi cây bút.
Nam vô cùng sửng sốt khi tò mò mở tờ giấy gấp nhỏ đó ra xem. Hóa ra tờ giấy là một tấm bản đồ, có một dấu chéo đỏ trên tấm bản đồ, chả khác gì một tấm bản đồ kho báu như trong phim vậy. Đây là cây bút mà bà Mai tặng cho cậu nên tại sao có tấm bản đồ này trong cây bút thì bà ấy biết, Nam đắn đo hồi lâu thì quyết định chạy đến chỗ bà Mai hỏi.
Lúc này bà Mai đang luyện công ở phòng tập luyện của Hoàng gia. Khi bà nhận tấm bản đồ từ Nam và nghe Nam nói lại là nó được cất giấu trong cây bút mà bà Mai tặng cho Nam thì bà Mai vô cùng ngạc nhiên. Vẻ kinh ngạc của bà là thật sự, chứng tỏ ngay chính bản thân bà Mai cũng không biết trong cây bút có giấu một vật như thế.
Bà Mai càng ngắm tấm bản đồ thì càng sửng sốt hơn nữa, bởi lẽ trong gia tộc của bà Mai cũng có một tấm bản đồ nhưng chỉ là một phần ba của tấm bản đồ được giấu trong cây bút của Nam. Bản đồ của gia tộc bà là điều tối bí mật, chỉ những người bậc cao nhất mới biết, bà nhiều lần thấy nó rồi nên mới nhận ra nhanh chóng như vậy. Bà Mai nhớ lại lời di huấn của tổ tiên, sau đó nghĩ bụng: “Không lẽ ông ấy đã nhìn thấy tấm bản đồ của gia tộc mình rồi từ đó dựng lại tấm bản đồ hoàn chỉnh này, làm sao được chứ. Mà cho dù đúng thì mới chỉ có hai phần ba, ông ấy có thể từ hai phần ba này có thể suy ra toàn bộ được ư?” Bà Mai càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, nhất định phải truy ra rõ ngọn ngành. Vì vậy, bà quay sang nói với Nam:
- Bữa nào đấy bà cháu ta đi đến chỗ dấu chéo đỏ này xem sao cháu nhé?
Nghe đến việc truy tìm kho báu thì Nam đã cảm thấy hưng phấn lắm rồi, cậu gật đầu tắp lự:
- Dạ được, ngày mai cháu hoàn toàn không có tiết học, bà cháu ta khởi hành luôn đi bà.
- Được, vậy thì ngày mai. Mà để xem nó nằm chỗ nào nào.
Bà Mai nhìn kỹ tấm bản đồ, mới tá hỏa ra là vị trí dấu chéo đỏ nằm ở sâu trong rừng cách ngoại ô thành phố hơn mười cây. Rốt cuộc chỗ đó che giấu điều gì mà phải nằm ở nơi bí mật đến thế? Nam hưng phấn đến mức tưởng chừng như muốn chạy đến đó ngay vậy. Chỗ đó tuy rằng hơi nguy hiểm nhưng cả hai người đều có võ công cao, vẫn có thể xử lý được. Bà Mai nói tiếp:
- Ngày mai bà cháu ta lái xe đến đó.
- Dạ vâng ạ. Cháu sẽ chuẩn bị mọi thứ kỹ càng.
Y hẹn, ngày hôm sau, theo chỉ dẫn trên tấm bản đồ, bà Mai lái xe ô tô chạy ra khỏi thành phố A, qua luôn vùng ngoại ô rồi đến khu rừng rậm. Bà Mai dừng xe trước cửa rừng, khóa lại thật chắc chắn rồi cùng Nam tiến vào sâu trong rừng. Nếu với người bình thường thì để tìm ra một lối giữa bạt ngàn cây cối thế này thì là điều bất khả thi, nhưng vì có tấm bản đồ trong tay, sau một hồi vòng vèo, cả hai người đã tìm ra một con đường mòn vừa nhỏ vừa heo hút mà được vẽ trên giấy.
Rốt cuộc thứ gì đang được che giấu ở ngay trong nơi rừng thiêng nước độc này?