“Long Điệp Yêu Vương, ngươi thực nắm chắc thời gian, ngày cuối cùng lại kịp thời chuyển thế quay về”, mỹ nữ tóc vàng nói, hươ tay một cái, tấm thuẫn bài hoàng kim kia mở ra, ánh sáng chói mắt, hóa thành một chiến giáp màu vàng bọc lấy thân thể mê người.
Ối trời, yêu thuật à? Ta khó hiểu nhìn nàng: “mỹ nữ, tuy ta rất thích vui vẻ cùng cô, nhưng cô không nhận lầm người đấy chứ? Ta không phải là Long Điệp Yêu Vương gì hết, ta tên Lâm Phi, Lâm trong sơn lâm, Phi trong nhất phi trùng thiên”.
Mỹ nữ kiều diễm cười khúc khích: “Long Điệp Yêu Vương chuyển thế trở về, quên hết kiếp trước rồi sao?”.
Chà, đúng là mỹ nữ, nói chuyện cũng cao siêu hơn người khác. Ta hoàn toàn không hiểu gì cả, cười hi hi nói: “cô nói ta là gì thì là thứ đó, gọi sai tên cũng không sao, Đường triều chả có cái gã thi nhân tiểu Bạch gì đó từng nói, gặp nhau hà tất phải quen nhau sao?”
Mỹ nữ tóc vàng nhíu mày: “chuyển thế một kiếp, tính tình cũng trở nên bông lông, Long Điệp Yêu Vương ngươi…”
“Lâm Phi!”.
“Hừ, Lâm Phi, ngươi nghe cho rõ đây, kiếp trước ngươi là Long Điệp Yêu Vương nơi Bắc cảnh, sau khi chết, hồn phách chuyển thế sang dị thế giới, giờ ngươi đã trở về”.
Ta khẽ sửng sốt, bộ dạng cô nàng rất nghiêm túc, như không phải nói đùa. Tình cảnh cột mã não nhập vào người ta chợt hiện lên, ta không khỏi lo lắng, chẳng nhẽ ta thực là Long Điệp Yêu Vương khỉ gió kia?
Quá hoang đường rồi!
“Nói như cô, ta là Long Điệp Yêu Vương chuyển thế thành, vậy chẳng nhẽ kiếp trước ta là một tên yêu quái?”, ta thăm dò hỏi.
Ánh mắt mỹ nữ tóc vàng hiện qua một tia hận ý: “đúng vậy, ngươi đích xác là một tên yêu quái”.
Ta sờ sờ mặt mình, có thấy lông lá gì đâu: “nhưng giờ ta rành rành là nhân loại nha”.
Mỹ nữ kiều diễm nguýt ta một cái: “ngươi giờ hả, ừm, đúng là không phải yêu quái thuần túy, nhưng cũng không phải nhân loại”. Nàng ta ghé người lại gần, thổi một cái bên tai khiến toàn thân ta mềm nhũn: “ngươi là nhân yêu*?”
“Nhân yêu? Vớ vẩn! kiếp trước ta sống tại Bắc cảnh làm Long Điệp Yêu Vương, kiếp này đầu thai làm nhân loại sống tại Đại Đường”, ta nói không kịp thở: “giờ ta trở về, tiếp tục làm yêu quái, đúng không nào?”
Mỹ nữ tóc vàng hờ hững nói: “cũng gần như thế, không ngờ Long Điệp Yêu Vương chuyển thế xong, đầu óc cũng chập cheng rồi, ài, thực là bi ai, đường đường một đại yêu vương, giờ sao chẳng thấy chút khí thế hô mưa gọi gió năm nào?”
Hả? đầu ta chập cheng hay óc cô bã đậu? tưởng mỹ nữ là ngon lắm sao? Ta từ từ chấp nhận sự thực mình là Long Điệp, suy nghĩ chút rồi hỏi: “ta đã là Long Điệp, vậy mấy cô là ai? Quan hệ với ta thế nào? Chẳng nhẽ đều là thuộc hạ của ta? Hay là thê tử thị thiếp? Ha ha, sướng quá đi! Các nàng, mấy năm nay không có ta ở bên, không cắm sừng lên đầu ta đấy chứ?”, ta càng nói càng hưng phấn, Long Điệp là yêu vương, vậy hắn nhất định rất lợi hại, ba nàng đại mỹ nữ ở đây chờ đợi, chắc là cũng chuẩn bị hầu hạ ta đây.
Phong thủy luân chuyển thật nhanh a, bữa trước còn là thằng ăn mày thành Lạc Dương, hôm nay đã hãnh diện mở mặt với đời rồi.
“Câm mồm!”, thanh âm lạnh lẽo cao ngạo, như tuyết trắng tịch mịch ngoài sơn cốc. Mắt ta hoa lên, nàng mỹ nữ mặc đạo bào nãy giờ yên lặng rốt cuộc xuất hiện trước mặt ta, phong tư cao quý mà cô ngạo, mái tóc đen dài óng ả có thể soi mình được.
Bụng ta quặn lên, biết mình nói sai rồi. Ba cô ả này đều không phải đèn dầu sắp cạn, nếu là cừu nhân kiếp trước của ta thì nguy to.
Mỹ nữ kiều diễm cười nói: “Long Điệp ngươi nói năng cẩn thận chút, chớ chọc giận Cam Nịnh Chân tiên tử của chúng ta. Kiếm của nàng ấy mười sáu năm nay chưa thèm ra tay đâu”.
Mỹ nữ tóc vàng lắc đầu nói: “Long Điệp chuyển thế xong, thực chẳng ra sao cả. Khó trách hắn sắp chết cũng phải nghĩ bằng được cách lập thệ ước với chúng ta. Mà ta thấy, tên tiểu tử này cả yêu lực cũng không còn bao nhiêu đâu”.
Mỹ nữ kiều diễm nói: “đáng tiếc, năm đó đã lập Luân Hồi thệ độc địa nhất, nếu không, hắc hắc”.
Ta nghe ra ý tứ của cô ta, tựa hồ không có vẻ gì tử tế.
Cam Nịnh Chân lo lắng nói: “đã là thua Long Điệp mười sáu năm trước, vậy đành phải tuân thủ thệ ước, bảo vệ hắn kiếp này. Long Điệp, ngươi nghe cho rõ đây, năm đó trước khi ngươi gặp kiếp nạn, lần lượt tìm ta, Cưu Đan Mị và Hải Cơ, yêu cầu tỉ thỉ. Ba trận đấu đó, tuy ngươi dùng quỷ kế, song dù sao cũng là kẻ chiến thắng. Bọn ta thất bại, bị buộc lập lời thề Luân Hồi, canh giữ ở đây, nếu trong vòng mười sáu năm ngươi có thể chuyển thế quay về, bọn ta phải bảo vệ an toàn cho ngươi”.
Nàng này tuy nói với ta, song ánh mắt hếch đi đâu, cứ như ta sắp làm ô nhiễm làn thu ba trong veo của cô ta vậy.
Mỹ nữ kiều diễm uể oải thở dài: “hôm nay là ngày cuối cùng, vốn ta cùng Cam tiên tử, Hải Cơ tưởng được giải thoát, không ngờ ngươi vẫn trở về. Long Điệp, ngươi tính toán khá lắm”.
Ta hiểu cả rồi, tiền thế ta chính là Long Điệp, biết mình sau khi chuyển thế yêu lực suy giảm, cho nên bày mưu tìm ba đại mỹ nữ, ép bọn họ lập độc thệ, làm bảo tiêu cho ta.
Khó trách các nàng lãnh đạm với ta như vậy, ta kịp thời trở về vào phút cuối, các nàng nhất định chán nản phát cuồng. Nghĩ tới đây, ta không khỏi bội phục Long Điệp sát đất. Thực không thẹn là yêu vương, không những nhìn xa trông rộng, giúp kiếp sau tìm sẵn bảo tiêu, mà còn đoán được ta chỉ tồn tại nơi Đường triều mười sáu năm, hoành tráng hơn lão lừa trọc Ca Diệp nhiều.
Ta ho khan một tiếng, dương dương đắc ý: “nói như vậy, ba cô giờ là hộ vệ thủ hạ dưới tay ta?”
“Lâm Phi, ngươi nghe cho rõ, bọn ta không phải thủ hạ của ngươi, không nghe ngươi sai khiến, chỉ phụ trách bảo vệ cái mạng chó của ngươi mà thôi”.
“A, chẳng nhẽ trong Bắc cảnh có rất nhiều kẻ muốn hại ta sao?”
“Hừ, người tu đạo bắt được ngươi, có thể luyện ra đỉnh lô hiếm có. Ngay dược thảo tầm thường nhất tu luyện trong đỉnh lô cũng hóa thành thần kì, nếu yêu ma bắt được ngươi, hút sạch Long tiên Điệp tủy* của ngươi, liền có thể đạt tới trạng thái tiến hóa cuối cùng trong truyền thuyết”.
Ta lại càng hoảng sợ, ai bắt được ta cũng đều có lợi, vậy không phải ta thành Đường Tam Tạng xui xẻo sao? Nghe lão ba nói, Huyền Trang pháp sư đi Tây thiên lấy kinh trở về, có một lần tới Bạch Mã Tự giảng kinh, kết quả, cả biển người tụ tập bên ngoài, tên nào tên nấy hai mắt rực lên, nhe nanh múa vuốt, đều nói ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất tử. Kết quả lão hòa thượng sợ đến tè ra quần, đêm đó phải lập tức lén chuồn khỏi Lạc Dương.
Dựa vào ba nàng mỹ nữ yếu ớt này, bảo vệ được ta sao? Ta có chút hoài nghi, song nghĩ lại, Long Điệp đã mất công tìm các nàng ép lập lời thề, vậy nhất định là được. Lúc ở Lạc Dương, thường nghe mấy tên đi giang hồ nói, trong đám nữ nhân, bà già, tăng lữ thường nhiều võ lâm cao thủ, không được xem thường.
Ta ngẩng đầu, ôm quyền, nói một tiếng kính ngưỡng: “các vị cô nương, Lâm Phi xin cảm tạ sự tận tâm bảo vệ của các vị trước. Hi vọng từ nay mọi người có thể chung sống hòa thuận, sơ rồi đến thân, thân rồi sinh tình, tình dài đến thiên trường địa cửu*”.
Cưu Đan Mị nắc nẻ cười, bộ ngực nảy lên, thực quyến rũ quá đi: “thiên trường địa cửu? Lâm Phi ngươi thực si tâm vọng tưởng, với yêu lực của Long Điệp kiếp trước còn không thoát được kiếp nạn, huống chi là ngươi?”
Ta kinh sợ lui lại một bước: “cô nói vậy là sao? Các cô không định nuốt lời thề đấy chứ?”
Cam Nịnh Chân vừa nhìn đã biết là người tu đạo, Cưu Đan Mị yêu khí toàn thân, mà ta lại chính là Đường Tăng tuyệt hảo trong mắt người tu đạo và yêu ma a!.
Hải Cơ liếc ta một cái: “trong Bắc cảnh, yêu quái mười năm gặp một lần tiểu kiếp, trăm năm một đại kiếp, ngàn năm một lần huyền kiếp. Long Điệp chính thất bại tại cửa huyền kiếp này, bất quá hắn cũng lợi hại, lại có thể dùng yêu lực chuyển thế trọng sinh tại dị giới. Còn tên nhân yêu ngươi, hừ, đừng mơ, tiểu kiếp mười năm một lần cũng không qua được đâu”.
Ta bán tín bán nghi: “không phải có các cô bảo vệ ta sao?”
“Sức người chống được với trời ư? thiên kiếp vừa tới, ai cũng không bảo vệ được ngươi”, Cam Nịnh Chân lạnh lùng nói, đạo bào trắng lay nhẹ trong gió, kiểu cách xuất trần.
Lòng ta tức thì trầm xuống, tại Đại Đường, lão trời già chỉ cho ta sống mười sáu năm, giờ tới Bắc cảnh lại gặp phải thiên kiếp. Tên giặc trời kia, ngươi quá bất công với ta đấy!
-----------------------------------
*Nhân yêu: ý nói Lâm Phi vừa là người vừa là yêu, nhưng ‘nhân yêu’ trong tiếng Hán còn có nghĩa là đồ ái nam ái nữ.
*Thiên trường địa cửu: dài lâu như trời đất.
*Long tiên Điệp tủy: xin xem chương hạ tiếp theo.
Nắng chiều êm nhảy múa, mây đỏ nhuốm góc trời, màu tím oải hương như muốn át đi cát vàng trải mịn dưới chân. Ta ngơ ngác một hồi, mở miệng hỏi: “Thiên kiếp là thế nào?”
Cưu Đan Mị nói vẻ hả hê: “thiên ý khó dò, thiên kiếp có thể là trời hàng sấm sét, cũng có thể bị yêu ma, người tu đạo công kích. Long Điệp năm đó chết rất khó hiểu, ta hoài nghi hắn bị người ta ra tay tiêu diệt”.
Ta kinh hãi tái mặt: “không phải Long Điệp rất lợi hại mà, cũng có thể bị người giết ư?”
Hải Cơ bĩu môi: “trong đám yêu quái thì Long Điệp cũng khá, nhưng vị tất đã so được với nhân loại tu luyện nhiều năm. Ngay ta cũng có thể đánh hòa với hắn, càng không phải nói Nịnh Chân. Nếu không phải năm đó ngươi dùng thủ đoạn bẩn thỉu, hừ, còn lâu mới thắng được chúng ta”.
Ta lập tức nhìn mấy nàng bằng con mắt khác, thì ra Long Điệp năm đó chiến thắng không đẹp, khó trách thái độ mỹ nữ lạnh lùng như vậy. Bất quá, biết dùng thủ đoạn vậy mới hay, thắng làm vua mà.
Nói chuyện nửa ngày, bụng ta bắt đầu réo lên, bèn nói với Hải Cơ: “tìm cho ta cái gì ăn đi”.
“Tự đi mà tìm, bọn ta chỉ phụ trách bảo vệ ngươi”.
Mỹ nữ này đúng là thiết diện vô tư, kỹ nữ vô tình. Ta nhìn ngó xung quanh, “ùm”, nhảy vào hồ nước, định bắt vài con cá nướng tạm.
Nước hồ trong lạnh lẽo, đá phủ rêu kín đầy, cỏ nước xanh rì như từng dây lụa, đung đưa nhảy múa. San hô đỏ nhả từng bọt nước, một bày cá nhỏ bàng bạc hiện ra, nháy mắt đã lại lẩn đi. Một con sò vỏ đen lười biếng nằm trên đá mục, cái vỏ đều đều khép lại mở ra.
Ta phát giác thân thể mình hết sức linh hoạt, ở trong nước cũng không cần đổi hơi, dễ dàng hô hấp. Hai tay đẩy nhẹ một cái là có thể bơi ra xa hơn mười trượng.
Sóng nước chợt tràn tới, một con cá lớn sắc đỏ bơi lại. Mình nó như một tòa núi nhỏ, mấy cái vây lớn dưới thân xòe rộng, miệng há rộng lộ hai cái nanh lớn, lóe lóe hàn quang, còn phát ra tiếng ùm vang động.
Nháy mắt nó đã đến trước mặt, ta nhất thời hoảng hốt, vô thức đấm ra một quyền.
“Sww”, nắm quyền đánh trúng vây cá, xuyên luôn vào bụng nó, dễ như chọc vào một khối đậu hủ mềm nhũn, máu tươi tức thì theo nắm quyền trào ra. Ta ngẩn ngơ, nắm tay ta trở nên lợi hại thế này từ bao giờ? Con cá kêu thảm một tiếng, mãnh liệt quay đầu, răng nanh lởm chởm đớp tới. Tay trái ta lập tức bổ ra, phản ứng cực nhanh khiến ngay bản thân ta cũng kinh ngạc, “păng”, chưởng phong mạnh mẽ đánh gãy răng nó, ta vừa thở phào nhẹ nhõm, cái miệng đen ngòm đáng sợ của con cá đã lại chụp xuống.
Cứu mạng a!
Mi tâm đột nhiên nóng lên.
Một chiếc lợi trảo đỏ rực lòi ra bên sườn phải, nháy mắt bắt lấy miệng cá, dùng lực vặn một cái, “xoạt”, đầu cá và thân nó tức thì bị xé thành hai mảnh.
Ta đờ người, trân trân nhìn lợi trảo này, nửa cánh tay nhỏ mọc ra từ dưới nách, phủ đầy lân giáp màu trắng, cong hình vòng cung, phía dưới mọc năm ngón trảo màu đỏ, mạnh mẽ dữ tợn, ngoài cùng là móng vuốt chớp động hàn quang.
Đầu ta bỗng hiện lên hình bộ xương Long Điệp với bảy chiếc lợi trảo sắc bén hung lệ kia. Tới giờ, ta mới thực sự tin tưởng mình là Long Điệp chuyển thế.
Nhìn chiếc lợi trảo này, ta cảm giác nó như máu thịt mình tự thưở nào. Nhưng mọc thêm một cánh trảo, kể cũng chẳng giống ai, ảnh hưởng đến hình tượng Lâm Phi ta quá. Ta nghĩ, nếu thu được về thì tốt biết mấy, nhưng lợi trảo mãi chẳng phản ứng gì. Ta cẩn thận nhớ lại tình hình mi tâm nóng lên, linh cơ chợt động, bảy cánh lợi trảo của Long Điệp nắm chặt cột mã não, mà cây cột lại nhập vào mi tâm ta, chẳng nhẽ, cây cột mã não này là mấu chốt điều khiển lợi trảo?
Ta lập tức tập trung tinh thần vào mi tâm, bắt đầu khấn: “lợi trảo à, mời mày rụt vào đi”.
Lợi trảo không một tiếng động rụt ngay vào trong cơ thể!
Ta sờ sờ thân trái, vừa mừng vừa sợ, lợi trảo có thể rụt về, chắc cũng ra lại được chứ? Ta tập trung tinh thần vào mi tâm, ý niệm vừa động, thân trái râm ran một chút, gợn nước lăn tăn, lợi trảo lại nháy mắt xuất hiện bóp vỡ một khối đá nhỏ thành mảnh vụn.
Khớ khớ! Được của nó đấy! Ta thích thú nghịch luôn mấy lần, đều linh nghiệm cả. Biến thành yêu quái quả nhiên bất đồng nha! Giết con cá dưới hồ xong, ta hiên hiên ngang ngang trồi lên mặt nước, bơi lên bờ, “bịch”, ném con cá xuống trước mặt Hải Cơ.
“Thế nào? con quái ngư hung mãnh này bị ta xử lí rồi! yêu lực của ta vẫn ngon chứ?”, ta dẫm một chân lên đuôi cá, tay phải chống nạnh, dáng đứng rất uy phong.
Hải Cơ dòm dòm ta, chẳng nói câu nào, Cưu Đan Mị ôm bụng cười lăn: “con Cốt ngư này cũng coi là hung mãnh à? Long Điệp, ngươi giờ thực hài hước. Này, đừng nói là ngươi giết nó hao hết sức lực đấy, phải biết dù là kẻ tầm thường nhất trong Bắc cảnh cũng có thể dễ dàng giết chết loại cá còi này”.
Con bà nó, thì ra quái ngư này kém vậy à. Mặt ta đỏ lên, cố ra vẻ nói: “loại râu ria này tất nhiên dễ như thái rau. Bất quá, mỹ nữ cô hiểu được câu đùa của ta, coi như có tí đầu óc. Nào các cô, cùng ăn cá nha, hôm nay ta mời khách!”.
Hải Cơ lạnh lùng liếc ta một cái, không thèm động đậy, Cam Nịnh Chân nhún chân bay lên, trở lại phía hoa sen giữa hồ. Hừ, ở Lạc Dương ta cũng bị người khác coi thường quen rồi, có gì là ghê chứ, đã thế, ta đây cũng chẳng thèm quan tâm tới các người.
Ta rửa qua Cốt ngư, đánh vẩy đàng hoàng, làm kĩ nội tạng, chọn một đoạn gỗ thẳng cạnh bờ rừng, xiên qua bụng cá, nổi lửa bắt đầu nướng lên.
Cưu Đan Mị có chút hứng thù nhòm ta: “Long Điệp, từ lúc nào ăn uống tao nhã vậy? không phải ngươi thích thịt sống sao?”
Ta xoay đều đoạn gỗ, tặc nhãn liếc trộm bộ ngực đầy đặn của cô nàng: “ta giờ là Lâm Phi, không phải Long Điệp kiếp trước nữa. Đúng rồi, bộ dạng Long Điệp thế nào? Có giống ta không?”
“Đương nhiên không giống. Long Điệp đầu có hai sừng, tướng mạo hung ác, thân hình to lớn, cả mình toàn là lân giáp. Lúc hắn trừng mắt, trông cứ như hai ngọn lửa hừng hừng, nhìn khó chịu vô cùng”.
“Quá được rồi, như này bọn tu đạo và yêu ma sẽ không nhận ra ta”.
“Cái này thì chưa chắc, Long tiên của ngươi có hương thơm lạ lùng, yêu ma hay người tu đạo pháp lực cao thâm ngửi một cái là biết là của quý. Dù bọn chúng không biết ngươi là Long Điệp chuyển thế cũng sẽ cố bắt ngươi, nếu không, Long Điệp sao phải hao phí tâm cơ, tìm bọn ta tới bảo vệ ngươi?”
Ta buồn bực hỏi: “Long tiên là cái khỉ gì?”
Cưu Đan Mị lè lưỡi, liếm đôi môi đầy gợi cảm: “Long tiên, chính là nước bọt của ngươi. Không những có thể bổ thần ích khí, còn có thể trộn với dược tài, chế thành đan dược trân quý”.
Ta há hốc mồm, thì ra nước bọt của ta cũng quý dữ vậy à? Vậy đồ tiểu tiện của ta chắc cũng có kẻ muốn chứ?
“Xèo xèo”, Cốt ngư đã được nướng chín vàng, mỡ nóng chảy ra rơi xuống đống lửa, hương thơm tức thì tỏa ngát. Ta nuốt nước bọt, đưa lên miệng nhai ngấu nghiến.
Ái chà, thật là con bà nó ngon, ta thiếu chút nuốt cả cái lưỡi mình xuống. Kì diệu nhất là cả mấy trăm cái xương nhỏ, cắn nhẹ một cái liền hóa thành nước tương thơm ngọt tan ra. Nhoắng cái, con Cốt ngư to như hòn núi nhỏ đã vào trong bụng, song ta vẫn có chút thòm thèm, biến thành yêu quái xong, sức ăn cũng mạnh hẳn rồi.
Sắc trời tối dần, ánh lửa bập bùng nhảy múa trong tối đêm khiến rừng tùng xa xa càng thêm vẻ u ám. Ánh sao mờ chiếu xuống mặt hồ, Cam Nịnh Chân áo màu tuyết trắng, phảng phất như ôm tinh quang nằm ngủ. Hải Cơ đứng lặng bên bờ hồ, toàn thân bất động, mái tóc vàng kim vẫn ánh lên trong bóng tối. Ta khó hiểu hỏi: “cô ta đứng thế mãi không mệt sao?”
Cưu Đan Mị bật cười: “đồ ngốc nhà ngươi, Hải Cơ tu luyện Mạch Kinh Giáp Ngự Thuật, lấy trời cao làm kinh, đất sâu làm mạch, khi đứng thẳng, hai chân có thể hấp thu địa khí vào người, đây là phương pháp tu luyện đặc biệt của Hải Cơ”.
Ta nghe cái hiểu cái không, bất quá, bộ ngực Cưu Đan Mị thực đồ sộ, một bên huyên thuyên, một bên nhìn no mắt, kể cũng là biện pháp tiêu hóa sau khi ăn rất được.
Hỏi Cưu Đan Mị tới nửa ngày, ta rốt cuộc hiểu được đại khái, người tu luyện trong Bắc cảnh chia làm hai loại, một tu luyện Bí đạo thuật, một tu luyện Giáp ngự thuật. Tai Đại Đường, người tu luyện cũng không ít, nhưng ta thực chưa nghe qua Giáp ngự thuật này bao giờ, không biết có gì hay ho không. Mà bất kể Bí đạo thuật hay Giáp ngự thuật đều chia làm nhiều lưu phái, môn quy rạch ròi. Yêu quái thì đơn giản hơn, phần lớn đều theo đuổi tăng cường yêu lực, mong sau này thoát qua thiên kiếp. Yêu lực tăng cường đến trình độ nhất định, liền đặt chân vào trạng thái tiến hóa trong truyền thuyết, yêu quái thay hình lột xác, yêu lực cũng đột phá theo cùng.
Đêm đã khuya dần, ta há miệng ngáp một cái, nhìn Cưu Đan Mị nói: “nếu cô không định làm gì với ta thì ta đi ngủ đây”.
Cưu Đan Mị cười khúc khích, nửa đứng nửa quỳ trước mặt ta, thân thể khêu gợi lắc khẽ, ưỡn bộ ngực căng phồng sát vào mặt ta: “thế muốn ta làm gì nào? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta là yêu quái ăn thịt người rau ráu đấy. Dám đụng vào ta hả, thử thử đi, đồ tiểu sắc quỷ”.
Ta nuốt nước bọt ực một cái: “cô thì cũng chẳng làm gì được ta đâu. Thôi, giờ lão tử buồn ngủ rồi, không đùa giỡn với đàn bà nữa, cô tránh tránh ra”. Cố ý đưa tay đẩy nàng ta một cái, đầu ngón tay chạm vào bộ ngực Cưu Đan Mị, tức thì như bị điện giật, cơn đau lan đến toàn thân. Ta kêu thảm rụt tay về, cúi đầu nhìn lại, đầu ngón tay đã bị cháy đến đen thui.
“Ha ha ha ha!”, Cưu Đan Mị cất giọng cười như cuồng như điên, rất lâu, nàng ta từ từ đứng thẳng dậy, ánh mắt vừa trào lộng vừa lạnh lẽo, còn có chút thê thảm: “không nam nhân nào sờ được vào người ta, thân thể ta bị trớ chú lâu rồi. Cả đời này, ta, không thể có nam nhân”.
Ta ngây ngốc nhìn nàng ta, một làn gió đêm thổi tới mang theo chút lạnh lẽo, dưới ánh sao nhợt nhạt, Cưu Đan Mị thu nụ cười lại, trầm mặc nhìn trời, bóng áo khẽ lay, tựa như một đóa diễm hoa trên núi băng, lạnh lùng, nóng bỏng, tịch mịch nở hoa.
Mặt trời đã đốt nóng cái mông từ lâu, khí ấm dạt dào, thoải mái đón làn gió mềm mại mơn trớn, mùi oải hương nồng nồng, tay chân không hoạt động cũng có chút mỏi mỏi.
“Thật là cuộc sống hạnh phúc, thế này thì có làm hoàng đế cũng không thèm!’, ta kêu một tiếng, đứng dậy duỗi người làm vài động tác thể dục. Ơ, mấy mỹ nữ chạy đâu rồi?
Ven hồ, gần chỗ cây rừng, không biết từ lúc nào đã có một tấm màn trắng được giăng ra, che khuất cảnh hồ. Tiếng nước riu ríu, màn sa khẽ động, phảng phất như có bóng người ẩn hiện trong đó.
Ta nhón nhón chân bước lại, rón rén mở một góc màn sa, ghé mắt nhìn thử, thiếu chút ộc máu mũi.
Ba đại mỹ nhân đang tắm!
Tắm một mình không bằng nhiều người đông vui a, hê hê, ta cũng muốn tắm!
Ta cởi vội quần áo, chuẩn bị nhào xuống hồ theo. Tuy trước không thích tắm lắm, nhưng giờ nên bắt đầu tập thành thói quen vệ sinh sạch sẽ mới được.
Bạch quang lóe lên bắn lại, ngực ta lạnh toát, không kịp tránh né đã bị đánh bay ra ngoài. Vật vừa đánh trúng ta là một cánh tuyết liên, rơi xuống đất, hóa thành một giọt nước trong veo.
Tiếng cười lanh lảnh của Cưu Đan Mị truyền tới: “tiểu sắc lang, ngọc thể của Cam tiên tử là thứ cho ngươi chiếm tiện nghi sao?”
Ta phẫn nộ bò dậy, mặc lại quần áo, con bà nó, Cam Nịnh Chân này thực bá đạo quá, đánh người cũng không thèm thông báo lấy một tiếng. Ta nghĩ ra một kế, lén lút chạy sang một góc hồ khác, cởi dây lưng, móc tiểu đệ đệ ra, quay về hồ nước, nhả hết ra chất lỏng chất chứa trong người từ tối qua.
Nước tiểu bắn tới mặt hồ, tạo thành vài vòng tròn nhỏ, hình dạng cũng khác gì hoa sen đâu.
Nghĩ đến ba cô nàng xinh đẹp kia vẫn mải mê tắm gội, ta cười tới đau cả bụng. Chờ lát nữa, mấy cô nàng nhất định bịt mũi chạy lên. Hắc hắc, nước tiểu của Long Điệp không phải rất quý, có thể bảo dưỡng thân thể, chăm sóc làn da sao? Mỹ nữ a, các cô tranh thủ tắm lâu thêm chút đi.
Ta dạo một vòng xung quanh, đi vào rừng cây, cây rừng cao lớn xanh um, sắc màu tươi tắn, ta như ở trong một chiếc kính vạn hoa, ánh nắng chiếu qua cành lá, loang ra biến ảo, chiếu thành đủ màu sặc sỡ.
Quả là Bắc cảnh, ngay cây cối cũng nhiều màu sắc vậy.
Không ít cây cối đều có quả nặng trĩu cành, đều là những loại ta chưa từng gặp qua. Có quả đỏ rực, trơn nhẵn tròn tròn, có loại vàng tươi, vừa to vừa dài như cái bánh mì, có loại xanh mướt, dài nhỏ hơn cả hoàng qua, còn có quả to hơn cả đầu ta, trên quả đầy lông tơ ráp mịn. Trái cây đa số đều đã chín, căng mọng trên cành, tỏa hương thơm nhẹ nhàng dịu ngát.
Ta vừa lúc đang khát nước, muốn bò lên hái một quả, vừa định động đậy, lại nghĩ thử xem Long Điệp trảo thế nào. Đứng dưới một gốc cây kết đầy quả màu đỏ tía, ta tập trung tinh thần vào mi tâm, lợi trảo đỏ rực tức thì lộ ra, nắm lấy một cành cây chỗ thấp nhất, “rắc, rắc”, cành cây to lớn tức thì gẫy rời, trái cây như mưa rơi xuống.
“Mau bắt lấy!”, tâm niệm ta vừa động, lợi trảo đã nhanh chóng di động, mắt muốn tới đâu là tới đó, bắt được một tay đầy quả mọng.
Uy lực Long Điệp trảo thực tốt quá! Ta hăng hái bừng bừng, đi hết cây này đến cây khác, không ngừng hái trái cây, luyện tập Long Điệp trảo. Ta phát hiện, cánh tay dưới nách này có thể dài ra tới hai mét, dài ngắn hoàn toàn theo ý ta.
Ta mải mê luyện đến đầu đầy mồ hôi, điều khiển càng lúc càng thuần thúc, đến cuối đã có thể hoàn toàn vận dụng tùy ý, thu phát như thường. Chỉ cần khẽ động tâm niệm, lợi trảo tức thì xuất hiện, chỉ đâu đánh đó, không chậm chạp như lúc đầu. Luyện đến hứng khởi, ta hét vang một tiếng, xoay mình như cơn gió, lợi trảo quét ngang một đòn, dùng một tư thế mạnh mẽ nhổ bật cả gốc một đại thụ.
Bùn đất tung tóe, trái cây rơi đầy dưới chân ta, như trận mưa rào ào ạt. Mớ tóc đỏ phất phới bay lên, vài cọng dính nơi trán ta.
“Lâm Phi, ngươi thực tiêu sái quá”, ta hứng chí hú một tiếng, “bộp, bộp”, mấy trái cây nện lên đầu ta, nước quả màu đỏ đổ xuống dính đầy mặt!.
Con m* hắn, cay quá đi! Loại quả này vừa chát vừa cay, nước quả chảy tới miệng, cảm giác như nuốt phải một ngọn lửa, ta gập người ho khan, con mắt cay xè không mở ra nổi.
Lau cho sạch mặt, ta bắt đầu lọ mọ xem trái cây nào ăn được. Thần Nông xưa lập Bách Thảo kinh, nay Lâm Phi ta cũng nếm đủ bách quả, không thể để cổ nhân chiếm hết cái hay được.
Bốn phía bãi cỏ là trái cây chất cao như tòa núi, đều là ta dùng lợi trảo hái xuống. Ta cẩn thận, thè lưỡi nếm từng thứ một. Quả mọng màu tím vừa chua vừa ngọt; loại như cái bánh mì rất cứng, mùi vị chát chát; quả màu xanh ngửi thì thơm, nhưng vị chán òm; loại quả có lông tơ trắng phải xé ra trước đã, nhiều hạt xếp liền như thủy tinh màu đỏ, cắn cả ngụm thơm mát miệng mồm. Mùi vị tuyệt nhất lại là một loại quả có mùi khó ngửi, bề ngoài toàn gai nhọn, khi mở ra, múi quả to dài, thơm phức béo ngậy. Đúng là không thể nhìn bề ngoài được, cũng như ta đây, ngoài thực tầm thường, trong đầy ngọc ngà châu báu a.
Ợ dài một cái, ta xoa xoa cái bụng đễnh lên, xoài mình trên bãi cỏ nhung mát rượi, bắt chéo hai chân, thích thú huýt sáo vui vẻ. Tiếng chim hót thánh thót vang lên giữa lùm cây, con ong mật lượn qua từng đóa hoa chăm chỉ. Mùi mật hoa, hương thơm quả ngọt cùng ánh nắng chan chứa giao hòa, trong suốt mà tươi đẹp, như một biển màu ánh sáng rực rỡ.
“Thảnh thơi quá hả?”, âm thanh nũng nịu khêu gợi từ phía sau truyền tới, chẳng cần ngẩng đầu cũng biết là Cưu đại mỹ nhân tới rồi.
Đôi mắt Cưu Đan Mị chằm chằm nhìn ta: “mười năm một lần kiếp nạn, chẳng nhẽ ngươi không lo lắng chút nào sao?”
Ta cười ha ha: “lo lắng thì được cái chó gì? Lão tử ta vốn suốt ngày lang thang đầu đường xó chợ, nay có ăn có uống, lại còn có ba đại mỹ nữ theo ta, sung sướng hơn ở tại Lạc Dương nhiều”.
Cưu Đan Mị tò mò hỏi: “thế giới sinh hoạt trước đây của ngươi trông thế nào?”
Ta nghĩ ngợi nửa ngày, cũng chẳng biết phải hình dung Lạc Dương thế nào nữa. Nơi ta từng sinh hoạt mười sáu năm đó, sao đột nhiên thấy xa lạ vậy.
Bởi nó chưa từng chân chính tiếp nhận ta.
Cho nên ta chỉ có thể cười, cười khổ.
“Trông bộ dạng ngươi, cuộc sống ở đó chắc cũng không vui vẻ gì hả?”
“Ai bảo thế? Ta hàng ngày ăn thịt to cá nạc, mặc áo tơ tằm, thê thiếp đầy nhà xinh đẹp, tôi tớ nhiều như lợn con. Dẫm chân một cái, cả thành Lạc Dương đều run rẩy kinh sợ”, ta nói văng nước bọt, phét đến tận giời. Trước mặt mỹ nữ sao lại để mất thể diện được? Cưu Đan Mị nằm sấp xuống cạnh ta, tay đỡ lấy cằm, đôi chân đong đưa qua lại, như một con mèo lười biếng.
“Tóm lại, lão tử sống rất sung sướng! rất sung sướng!”, ta cao giọng lên, ngây ngốc nhìn trời.
Mười sáu năm, gõ cửa ăn xin từng nhà, khác nào một con dã cẩu; bới đống rác to hơn cái đầu, ngập mùi hôi thối chỉ vì muốn tìm một chút cơm; nửa đêm lẻn vào nông hộ trộm gà, bị người ta đánh gãy cả xương sườn. Mắt nhìn lão ba bệnh nặng qua đời, không mua nổi nửa lạng thuốc.
Năm đó, mùa đông Lạc Dương đặc biệt lãnh lẽo, gió tuyết thổi vào nhà tranh, cửa sổ bằng gỗ tạm rầm rập liên hồi. Ta vừa rét vừa đói.
Nhìn lão ba nằm bệt trên giường, ta thút thít khóc, ngoài khóc ra ta chẳng biết làm gì. Căn phòng trống trơn vừa tối vừa lạnh, thế gió lại sắc bén tựa lưỡi dao. Ta cắn răng, đứng che trước cửa sổ không cho gió lạnh tràn vào, song lão ba vẫn lạnh lắm, dưới cái chăn vàng ố, người run lên bần bật.
Chúng ta cùng run rẩy.
Ta rất muốn chửi lão giặc trời, chửi hắn độc ác vô tình, song ta không dám, bởi ta muốn cầu lão thương hại ta, cứu cứu lão ba.
Ở chỗ rất xa ngoài kia có tiếng pháo giòn tan, có tiếng cười vui vẻ. Thật nhiều trẻ nhỏ thành Lạc Dương, mặc áo bông ấm áp, chân xỏ hổ đầu hài*, thích chí tung tăng khắp phố.
Ta thực hâm mộ bọn nó, cũng rất ghen tị, ta biết, mình không có số mệnh may mắn như vậy. Người với người có bao giờ giống nhau, nhà chúng ta không thể so với nhà khác được. Thấy trẻ con khác ăn kẹo hồ lô, mua đèn lồng con thỏ, ta chỉ có thể quay mặt, lặng lẽ đi về.
Đó là một đêm giao thừa.
Ta nói cha, cha sẽ sớm khỏe lại. Cha hứa rồi mà, sang năm mới chúng ta sẽ ăn bánh chẻo, mặc quần áo mới. Lão ba không nói lời nào, nhìn ta, nhìn ta, rơi lệ, yên lặng rơi lệ, cứ thế cho tới hơi thở cuối cùng.
Lão trời già cuối cùng cũng không thương xót ta. Ta đứng trong nhà tranh lạnh lẽo, bất động toàn thân, nghe tiếng pháo bên ngoài càng lúc càng vang.
Từ đó về sau, ta không bao giờ rơi nước mắt nữa.
Bởi nước mắt đã cạn lâu rồi.
Lão trời già không vì ta khẩn cầu mà ban cho ta điều gì. Lão càng muốn hành hạ ta, lão tử càng không khuất phục. Trời muốn ta khóc, lão tử ngày nào cũng phải cười.
Gió nhẹ thổi qua màn lá, làm lộ một góc trời xanh thẳm, phảng phất sắp theo hồi ức mười sáu năm qua rơi xuống. Cưu Đan Mị duỗi lưng, co chân lại: “chả có gì hay cả”.
Ta chồm dậy luôn, lớn giọng nói: “có thể sống tiếp tất nhiên hay chứ!, không phải không nam nhân nào sờ được vào cô sao? Có gì ghê gớm đâu? Cô nhìn đây, lão tử muốn sờ thử xem”.
Lợi trảo hiện ra, nắm lấy cái chân ngọc ngà của Cưu Đan Mị.
Đau quá đi! Ta đau rúm mặt, vội vàng rụt trảo về. May quá còn chưa bị đốt trọi, thực không ngờ, ngay Long Điệp trảo mạnh mẽ này của ta cũng không đụng vào Cưu Đan Mị được. Da thịt nàng ta như cắm đầy kim châm nóng rực như than.
Con bà nó, vưu vật tuyệt diệu thế này mà người lại đầy gai. Ta thật tò mò, rốt cuộc là loại trớ chú gì? Trời sinh hay do người làm? Cưu Đan Mị cũng thật xui xẻo, thế này thì khác gì người đá đâu.
Cưu Đan Mị quyến rũ cười: “ha ha, khó trách ngươi to gan vậy, thì ra điều khiển được Xích trảo rồi. Năm đó Long Điệp luyện ra bảy chiếc lợi trảo, có thể khiến phong vân biến sắc, nhưng cũng không cách nào chạm được vào ta, bằng ngươi thì làm được gì?”
Ta mạnh miệng nói: “không phải lão tử vừa chạm vào sao?”
Cô nàng nhìn ta, con ngươi màu ngọc bích lóe qua một tia mỉa mai. Nàng ta như đang cười nhạo: “ngươi có bản sự này sao? Ta sớm nhìn rõ ngươi rồi, cả đời này cũng chỉ làm được đến thế thôi”.
Ta đột nhiên thấy một trận máu nóng dồn lên não, trừng mắt nhìn Cưu Đan Mị, nghiến răng nghiến lợi, hét toáng lên: “Lâm Phi ta thề với trời, ắt có một ngày lão tử sẽ sờ toàn thân cô từ ngoài vào trong!”. Mang theo một luồng gió nóng, Xích trảo của ta hiện ra, đấm rầm xuống đất tạo thành một cái hố nhỏ.
Ngọn lửa đỏ rực thoát tới đầu móng vuốt, hừng hực thiêu đốt. Ta ngây ra, Xích trảo còn có thể phun lửa? Không kịp nghĩ cho cẩn thận, ta đột nhiên cảm giác bụng đau quặn lên, không chờ Cưu Đan Mị nói câu nào, vội vã quay đầu chạy mất.
“Đi đâu thế hả?”
“Lão tử đi đại tiện, cô cũng muốn theo hót phân hả?” Ta ôm bụng chạy loạn lên, chui vào sau một gốc đại thụ, cuống quýt cởi dây lưng. Con bà nó, vừa rồi ăn uống linh tinh quá, tiêu chảy m* nó rồi.
Phía xa xa, Cưu Đan Mị tựa hồ vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, ta đoán, cô nàng nhất định là bị vẻ oai hùng hiên ngang của ta vừa rồi làm cho rung động.
Đại tiện xong, thân thể thoải mái hẳn, ta buồn chán đi lòng vòng, nhiều trái cây hái xuống vậy, không ăn sớm sẽ hỏng hết, đáng tiếc quá đi. Ta đào lấy một đống bùn đất, trộn nước vào, nặn thành hình vò rượu, dùng lửa nóng nung lên. Chờ đất cứng thành hình, ta lột vỏ trái cây, giã nát, bỏ hết vào trong, cuối cùng dùng bùn nhão phong nắp lại.
Cưu Đan Mị tò mò hỏi: “tiểu sắc lang, lại làm trò gì vậy?”
Ta lườm cô ta một cái: “làm rượu!”.
“Rượu là cái gì?”
Trời đất, đầu cô bã đậu hay giả vờ ngốc hả? Rượu mà cũng không biết à? Ta đặt vò rượu tới một chỗ thoáng gió ven hồ, dùng cành cây che kĩ. Hải Cơ vốn vẫn đứng bất động cũng quay đầu nhìn sang tò mò.
Cưu Đan Mị lắc nhẹ cái eo thon, nũng nịu nói: “Lâm Phi ngoan, nói cho ta biết rượu là thứ gì vậy?”
Ta phấn chấn tinh thần, các cô không phải ghê lắm sao, hỏi ta làm gì. Bất quá, thái độ mỹ nhân cô thế là được, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Ta e hèm một tiếng cho nhuận giọng, oai phong nói: “rượu, là một thứ đồ để uống, truyền thuyết nói do Đỗ Khang phát minh ra. Uống vào một chén, ấm áp lồng ngực, mơ màng sảng khoái, tuyệt diệu vô cùng. Nhưng rượu, cũng là một thứ văn hóa, thường sử dụng trong lúc tế tự, tiệc mừng. Hầy, có nói nữa các cô cũng không hiểu, uống rượu có thể tăng cường lưu thông máu huyết, tráng dương bổ âm”.
Xem bộ dạng băn khoăn chưa dứt của Cưu Đan Mị, ta vui vẻ muốn chết, thì ra Bắc cảnh không có rượu, người chỗ này kể cũng ngu thật!.
“Không được uống trộm đâu đấy”, ta đắc ý nói, mà thật ra, ta cũng đâu biết làm rượu, làm bừa thử thôi.
Một mùi thơm nhẹ bay tới mũi, Cam Nịnh Chân thanh thoát bước lại, lạnh lùng nói: “lần sau chúng ta tắm, không cho phép ngươi tới gần, rõ chưa?”
Ta học bộ dạng của cô ta, hếch mặt nhìn trời: “từ nay về sau lúc lão tử tắm, cũng không cho phép cô tới gần, rõ chưa hả? giờ ta phải đi tắm đây”.
Ta quay người, một bên cởi y phục, một bên từ từ ngâm mình xuống nước. Ta đoán bộ dạng Cam Nịnh Chân lúc này thật rất đáng xem.
Cái hồ này lớn quá, bơi lội nửa ngày còn chưa được một vòng. Ta phát hiện một cái động dưới đáy hồ, tiến vào xem thử, trong chính là Thủy tinh cung của Long Điệp, lèo cột đổ nát, một mảnh hoang tàn.
Truyện cũ trước đây phảng phất vẫn lởn vởn nơi này, ta cảm giác gì đó rất quen thuộc, song nghĩ mãi không ra.
Long Điệp kiếp trước là yêu vương oai phong hiển hách, mà ta giờ chỉ là một tên vô lại không hơn không kém. Chẳng nhẽ cả đời này ta chỉ có thể bị người coi thường? Ta thực cam tâm sao? Lần đầu tiên trong cuộc đời, ta thực sự nghĩ ngợi về tương lại mình.
Đằng sau đá mục, một con rắn nước sặc sỡ thoát ra, há cái miệng ghê tởm của nó mổ về phía ta.
Ta hóa ra Xích trảo, nháy mắt tóm lấy nó, may quá, nếu không chịu khó luyện tập giờ toi rồi. Con bà nó, loại tép riu như mày cũng dám khi dễ đường đường yêu vương ta đây. Ta điên lên, giật con rắn đứt thành mấy đoạn, trưa nay được ăn canh rắn rồi.
Đang chuẩn bị lên bờ làm một bữa hoành tráng, ta đột nhiên nhớ lại cảnh Xích trảo phun lửa ban nãy, ý niệm nổi lên, dồn lực vào Xích trảo thử làm lại xem thế nào.
Thử đến nửa ngày, bở cả hơi tai, một tia lửa cũng chẳng thấy đâu cả. Ta vừa định bỏ cuộc, song đột nhiên lại nghĩ, nếu ngay việc này ta còn không làm được, còn mơ chi lí tưởng vĩ đại sờ mó toàn thân Cưu Đan Mị? Ta bình tĩnh lại, duỗi vài động tác cho thư giãn, thả lỏng tâm thần.
Tập trung ý thức vào mi tâm, tâm sáng như nước hồ.
Ta nhìn lại Xích trảo, đỏ hơn màu máu, khí trào sôi sục, phảng phất vừa từ một giấc mộng tỉnh lại.
Kinh mạch trong cơ thể giật giật, Xích trảo và ta tương liên máu huyết, lần đầu tiên ta cảm thụ được, nó là ta, ta là nó.
Như từ rất lâu rồi nó vẫn luôn bên ta, mãi luôn bên ta, chưa từng chia cách.
Ta từ từ giơ Xích trảo lên.
Hình như ta nghe thấy nó hưng phấn reo lên.
Nhiều năm qua, chắc ngươi rất tịch mịch.
Ngươi vẫn kiên trì chờ đợi ta phải không?
Chờ ta giơ ngươi lên.
Chờ ta thức tỉnh ngươi.
Chờ ta cũng ngươi đạp bằng mưa gió!
Ta! Ngẩng mặt hét lớn!
Mười sáu năm thiếu niên buồn tủi hóa thành một tiếng thét bất cam! Máu ta đã nóng! Khí ta đã cuồng! Ta! Ta là Long Điệp Yêu Vương uy chấn Bắc cảnh!.
Xích trảo gầm lên đánh ra.
Nước hồ chấn động, năm luồng sóng mạnh cuộn lên, màu lửa đỏ rực, ào ạt phun ra, nở rộ trong nước như một đóa khói hoa rực rỡ.
Lửa cháy rừng rực, gặp nước không tắt, ngược lại càng thêm xán lạn!.
Ta cất tiếng cười to, nếu Cam Nịnh Chân còn dùng cánh hoa đánh ta, lão tử liền dùng Xích trảo đốt cánh hoa thành tro bụi. Tốt nhất là đốt luôn áo bào của cô nàng. Hắc hắc, không biết Cam Nịnh Chân thoát hết quần áo thì trông thế nào nhỉ?
Ta lên bờ, nấu một bát canh rắn ăn ngon lành. Những ngày tiếp theo, trừ bắt tôm cá nấu nướng, ta dốc sức khổ luyện Xích trảo. Có lúc rất mệt, định bỏ cuộc, song lại cắn răng chịu đựng. Hỏa diễm của Xích trảo ngày một mạnh thêm, tới về sau, chỉ cần động ý niệm liền có thể bắn ra một hỏa cầu tuy nhỏ nhưng rừng rực bốc cháy.
“Luyện Long Điệp trảo thế, chứ có giỏi nữa thì cũng làm gì?”, Cưu Đan Mị ngồi bên cạnh ta, đá một câu: “đằng nào ngươi cũng không qua được thiên kiếp”.
Ta dùng Xích trảo thả ra ngọn lửa nướng một con Cốt ngư, điềm nhiên nói: “ta không phải Long Điệp, hắn không thoát được không có nghĩa là ta không được”.
Cưu Đan Mị cười lớn: “khẩu khí thật lớn a, ta mỏi mắt chờ đợi đấy. Bất quá, nếu ngươi chết sớm, ba người chúng ta cũng sớm ngày được giải thoát”.
“Yên tâm đi, chưa nếm qua thân thể cô thì ta không chịu chết dễ vậy đâu”, ta bực mình văng một câu, bóp mấy trái cây bánh mì thành bột mịn, rắc lên thân cá. Trái bánh mì tuy mặn chát, song phơi khô có thể làm gia vị, dùng cũng được gần như muối. Tính ra mấy ngày vừa rồi, ta đã thử đủ từng mùi vị tính năng, trái cây trong rừng. Ta nướng cá xong, lại cầm lấy một trái cây màu tím, bóp chút nước quả bôi lên thân cá vàng óng, khử đi mùi tanh.
Cưu Đan Mị vươn cái lưỡi mềm mại, liếm môi một cái: “trông rất ngon”.
Hương vị lưỡi cô nhất định càng ngon hơn. Ta thầm tưởng ý dâm, mồm nói: “vớ vẩn, lúc ở Lạc Dương, gà ăn mày do lão tử nướng, ngay dã cẩu cách ngoài ba dặm cũng bị mùi thơm dẫn tới. Sao? Nếm thử chút không?”
Cưu Đan Mị lắc đầu: “ta ăn chay”.
“Ồ, kể ra nam nhân không đụng vào cô được, chả khác nào một mụ ni cô, ăn chay cũng đúng”.
“Đâu như ngươi nói, thường nghe ăn chay có thể giảm nguy hiểm của thiên kiếp đi’.
Ta giật mình thốt: “Cái gì? Đùa hay thật đấy?”
Cưu Đan Mị nói: “ngươi nhìn Cam Nịnh Chân, Hải Cơ xem, có ai ăn mặn không? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, mà thôi, với chút yêu lực nhỏ xíu của ngươi, cho dù ăn chay cả đời cũng không thoát được thiên kiếp”.
Ta ngây ra giây lát, vội vàng hỏi: “Cam Nịnh Chân, Hải Cơ và cô cũng gặp phải thiên kiếp sao?”
Cưu Đan Mị gật đầu: “nhân loại tu luyện, hai mươi năm một lần tiểu kiếp, hai trăm năm một thiên kiếp, hai ngàn năm một huyền kiếp”.
Ta thích chí cười: “ha ha, thì ra mấy cô cũng gặp thiên kiếp, có gì hơn ta đâu. Cái gì ăn chay ăn mặn, lão tử ngày nào cũng muốn ăn cá to thịt lớn, ta nhất định sẽ sống lâu hơn mấy người”.
Bầu trời đột nhiên tối lại, mây đen dồn tới, “oành”, một tiếng sấm vang, bồn mưa nghiêng mình đổ xuống. Ta vội vàng cầm món cá nướng lên, chạy vào một căn nhà gỗ ven hồ.
Căn nhà gỗ này là ta dùng gỗ dựng lên mấy ngày trước, rất đơn sơ thôi, dùng đá lớn làm giường, tước vỏ cây làm sợi, đan thành chiếu và chăn, bên góc nhà là mấy chục cái vò đất chứa đầy rượu quả ta làm, dưới mái hiên là một dãy quả khô xuyên thành, đủ mọi màu sắc.
Cưu Đan Mị theo ta vào, giờ nàng ta tựa như thành cái đuôi cứ lẽo đẽo theo ta vậy. Ta bực dọc nhìn cái mông cứ ngúng nguẩy khiêu khích kia, đáng ghét, nhìn mà không ăn được.
Mưa dày nặng hạt, khói trắng đã dày đặc ven hồ. Cánh hoa sen tự động khép lại, bọc Cam Nịnh Chân ở bên trong, phảng phất đã tan vào trong khói nước mang mang. Hải Cơ vẫn đứng bên bờ, toàn thân bất động, song không dính một giọt nước nào. Nước mưa rơi xuống cách đầu nàng ta ba xích, tựa như bị một chiếc ô vô hình ngăn lấy, không rơi xuống được.
“Chà chà, Hải Cơ mạnh mẽ thật!”, ta hâm mộ nói: “đây là món Giáp ngự thuật kia phải không?”
Cưu Đan Mị hứ một tiếng: “Giáp ngự thuật của Hải Cơ là dòng chính thống, nàng ấy lại là thủ tịch nữ vũ thần của Mạch Kinh Hải Điện, tất nhiên phải có chút bản lĩnh chứ”.
Ta nghe Cưu Đan Mị nói, Mạch Kinh Hải Điện là môn phái Giáp Ngự Thuật trứ danh Bắc cảnh, cực kì lợi hại. Chỉ không ngờ, Hải Cơ lại chính là nữ vũ thần nơi đó.
“Có điều nếu đụng phải ta, nàng ấy cũng không chiếm được chút tiện nghi nào”, thấy ánh mắt ta, Cưu Đan Mị có chút đố kị nói.
“Ta tin cô, đại mỹ nhân”, ta chớp mắt nhìn cô nàng, xem ra bất kể một ai trong tam đại mỹ nữ bảo tiêu của ta, đều là hạng tầm cỡ trong Bắc cảnh nha!
Mưa càng lúc càng lớn, sắc trời một mảng trắng xóa. Ta lấy ra một vò rượu, bỏ nắp phong, một bên uống từng ngụm lớn, một bên xé Cốt ngư nhấm nháp. Dưới thời tiết thế này, ngồi trong nhà nhâm nhi rượu cá, lại có đại mỹ nữ làm bạn, thật là một loại hưởng thụ tuyệt vời.
Hương rượu bay đầy phòng, Cưu Đan Mị rốt cuộc nhịn không nổi, đoạt lấy vò rượu trong tay ta, hít hà một hơi, cẩn thận thử một ngụm.
Ta bật cười: “mùi vị thế nào?”
Cô nàng nhìn ta, nâng cả vò rượu lên tu ừng ực. Vài giọt rớt xuống, xuôi theo chiếc cổ trắng dừng trên nhũ đầu sâu thẳm, thì thầm sáng lên.
Ta lại lấy ra một vò khác, cùng cô nàng đối ẩm.
Từ trưa cho đến tối đó, hai ta uống say mèm, hơn mười vò rượu nằm lỏng chỏng khắp nơi.
“Rất ngon, ta còn muốn nữa”, Cưu Đan Mị sắc mặt hồng rực, ánh mắt long lanh, nói không rõ tiếng.
Ta ợ một tiếng, đặt vò rượu rỗng không xuống: “mỹ nhân, cô say rồi,”.
Cưu Đan Mị khanh khách cười: “ta không phải mỹ nhân, ta là mỹ yêu, ngươi và ta, đều là yêu quái”.
Ta quơ quơ tay, hình ảnh Cưu Đan Mị trước mặt lung linh: “được rồi, mỹ yêu, cô nói xem, sao lại bị trớ chú? Lão tử muốn nghe coi”.
“Là một tên nam nhân cổ quái. Ta, ta cũng không biết hắn là ai”, Cưu Đan Mị dốc nốt vài giọt sót trong vò, say khướt nói: “hắn muốn ta, ta không cho, liền bị hắn hạ trớ chú. Ục, trớ chú đáng chết, nam nhân đáng chết! Rượu đâu? Ta muốn rượu?”
Ta dùng sức vỗ ngực bình bịch nói: “cô yên tâm, mai lão tử cùng cô đi tìm hắn. Chúng ta giết hắn, giải trớ chú cho cô! Có ta đây, cứ yên tâm đi! Ngày mai, lão tử nhất định làm thịt hắn!”.
Cưu Đan Mị ra sức gật đầu: “được, chúng ta đi làm thịt hắn!”, “bịch”, cô nàng lăn quay ra giường đá, tiếng ngáy đinh tai điếc óc.
Trời ạ, có phải ngực càng lớn càng ngáy to không? Ta loạng quạng bò dậy: “con bà nó, m* nó, sao cô lại ngủ giường của ta!, mau..”, còn chưa nói xong, hai chân ta mềm nhũn, ngã vật xuống đất.
Ngoài trời, tiếng mưa lạnh lẽo, rào rào đập trên mái gian. Trong nhà mờ tối, ta lử đử nằm dưới đất, nghe tiếng mưa, nghe tiếng ngáy vang nhà của Cưu Đan Mị.
Trời tờ mờ ta đã tỉnh dậy. Tối qua say rượu song không thấy đau đầu, cũng không khô cổ chút nào. Trở thành yêu quái, thời gian ngủ cũng giảm dần, dù mệt lắm, cũng chỉ cần ngủ năm, sáu tiếng là lại tràn trề sinh lực.
Cưu Đan Mị vẫn nằm trên giường, mái tóc dài xanh ngọc như dải lụa xõa ra, theo tiếng thở đều, bộ ngực khẽ phập phồng, ta tham lam nhìn hồi lâu mới nuối tiếc thu hồi ánh mắt.
Mưa đã tạnh từ lâu, không khí ẩm thấp mà mát mẻ, sương đọng trên những cánh oải hương, thi thoảng rơi xuống, gió sớm mang lại mùi thơm ngát của thảo mộc.
Cái cây trước nhà, vài con chim lông xanh miệng vàng kêu riu rít, đập cánh bay lên cắt ngang tia nắng hồng ban mai.
Cảnh vật ở đây thực đẹp, thật trữ tình, thực đúng một nơi thế ngoại đào nguyên.
Nhưng ta chuẩn bị rời khỏi đây.
“Mau dậy đi!”, ta đá một cái vào chân giường.
Cưu Đan Mị mở con mắt kèm nhèm, lười biếng nhìn ta, thẳng chân ra, xoay mình vào trong: “đừng nghịch ngợm, ta còn muốn ngủ một lúc nữa”.
Một cảm giác kì dị đột nhiên dâng lên trong lòng ta, Cưu Đan Mị tựa như một tiểu nương tử, đang nũng nịu với phu quân vậy. Ta bật cười, kêu lớn: “dậy đi, đồ mèo lười, lão tử muốn rời khỏi nơi này, ra bên ngoài xem thử”.
Cưu Đan Mị kinh ngạc xoay người qua: “ngươi muốn ra ngoài?”
Ta gật đầu: “ở chỗ này lâu vậy, thực chán chết đi. Bắc cảnh chắc rất lớn phải không? Ta muốn đi ra ngoài xem”.
Cưu Đan Mị duỗi vai: “tùy ngươi thôi, mười sáu năm canh giữ chỗ này, ta cũng chán lắm rồi”.
Ta cười hi hi, chọn hơn mười dây quả đeo trên người, coi làm lương khô, nghênh ngang bước ra khỏi nhà gỗ, nhìn Hải Cơ bên bờ hồ hô: “giờ lão tử muốn ra ngoài, có đi theo hay không tùy các cô”. Hắc hắc, nói ra vẻ vậy thôi, ta tất nhiên biết các nàng sẽ theo ta, bởi đã lập Luân hồi thệ, lão tử đi đâu, các nàng sẽ phải như cái đuôi đáng thương theo cùng, bảo vệ sự an toàn của ta.
Hải Cơ hơi sửng sốt, hỏi: “ngươi muốn đi đâu?”
Ta đảo con mắt: “đi đâu không biết, cứ ra ngoài rồi tính”.
Cam Nịnh Chân bay lên khỏi đóa hoa sen, hạ xuống trước mặt ta, lãnh đạm nói: “người sao phải tự tìm phiền não? Chỗ này an toàn bí mật, chính là nơi náu thân rất tốt. Nếu ra ngoài, bị người ta phát hiện ra thân phận Long Điệp của ngươi, ắt thành mồi ngon cho yêu quái đuổi bắt”.
Ta cười lạnh: “ta sợ cái gì? Ba người các cô pháp lực cao cường vậy, chẳng lẽ lại sợ sao. Cam Nịnh Chân, ta biết tỏng tâm tư cô, muốn ta tốt nhất ngoan ngoãn sống ở đây mười năm êm ả, sau bị thiên kiếp đánh chét, cô cũng được giải trừ độc thệ, tiếp tục sống tiêu dao phải không?”
Cam Nịnh Chân nói: “vậy không hay sao? Ít nhất ngươi cũng có thể vô lo vô nghĩ yên ổn mười năm. Ra ngoài, không chừng sẽ lập tức mất mạng. Bắc cảnh rộng lớn vô cùng, cao thủ như mây, ba người bọn ta có lợi hại nữa cũng không ngăn được truy sát vô cùng vô tận. Đến lúc đó, kẻ xui xẻo chính là ngươi”.
Ta nói bất cần: “lão tử không muốn làm con rùa đen rụt đầu, ở chỗ này ôm thân chờ chết”.
Đôi mắt đẹp của Hải Cơ khẽ chớp, nhìn chúng ta tranh luận, cũng không chen miệng vào. Cưu Đan Mị cười cười: “co thanh Tam Tiên Nhược Thủy Kiếm của Cam tiên tử đây, mấy kẻ trong Bắc cảnh có thể thương tổn được Lâm Phi?”
Cam Nịnh Chân lạnh nhạt nói: “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tại Hồng Trần thiên, ba người chúng ta liên thủ có lẽ là vô địch, nhưng ngươi đừng quên, Bắc cảnh có chín trọng thiên”.
Cô ta chợt đổi giọng: “Long Điệp, ngươi nghe cho rõ đây”.
“Ta tên Lâm Phi! Nói mãi rồi! tai cô có vấn đề không hả?”. Ta không chút khách khí ngắt lời cô nàng, không biết vì sao, ta cứ thích trái ngược với Cam Nịnh Chân như vậy. Nhưng thực tế, ta cố ý bắt các nàng gọi ta Lâm Phi là có dụng ý. Ba đại mỹ nhân có lòng oán hận với kiếp trước ta, e sẽ không toàn lực bảo vệ ta, giờ gọi bằng tên khác, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Cam Nịnh Chân hít sâu một hơi, cố nén bực bội: “Lâm Phi, ngươi nghe cho rõ đây, Bắc cảnh rộng lớn hơn xa ngươi tưởng tượng, chia làm chín trọng thiên. Nơi chúng ta đang ở đây là Hồng Trần thiên, ngoài ra còn có Thanh Hư thiên, La Sinh thiên, Sắc Dục thiên, Ma Sát thiên, Linh Bảo thiên, Cát Tường thiên, Hoàng Tuyền thiên và Tự tại thiên trong truyền thuyết. Trong đó, người của Hồng Trần thiên là yếu nhất, các trọng thiên khác đều có cao thủ đẳng cấp cao thâm. Long Điệp kiếp trước bất quá chỉ là yêu vương Hồng Trần thiên mà thôi, nghe nói hắn từng thử tới Ma Sát thiên, song cuối cùng thân mang trọng thương, thảm bại trở về. Ngươi nghĩ cho kĩ, nếu chẳng may bại lộ thân phận, người chín trọng thiên nhất định tràn lên cướp đoạt, ba người chúng ta ứng phó được sao?”
Ta nghe đến ong cả đầu, cái gì chín trọng thiên, nghe mãi vẫn không thông tí nào. Nhưng ít ra ta hiểu được, nói vậy là bên ngoài có rất nhiều yêu nhân lợi hại muốn bắt ta. Ta gãi gãi đầu, lòng thực có chút sợ hãi. Nhưng miệng đã nói thế, ta sao có thể rụt đầu thu lời được? không phải sẽ càng bị Cam Nịnh Chân coi thường sao? Huống chi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Mấy ngày này ta nghĩ kĩ rồi, ở lại nơi này cùng lắm sống được mười năm. Nhưng nếu ra ngoài, nói không chừng còn có cơ hội gặp được kì ngộ, như tục ngữ đã nói, có phấn đấu mới có thành công, ra ngoài học cái gì Bí đạo thuật, Giáp ngự thuật, tăng cường yêu lực, biết đâu có thể may mắn thoát qua thiên kiếp. Tóm lại, ta nếu muốn sống quá mười năm, vậy nhất định phải mạo hiểm.
Hải Cơ đột nhiên nói: “Nịch Chân, hà tất phải coi thường mình, trừ Tự tại thiên chưa có người đi qua, bảy trọng thiên còn lại, ta nghĩ chưa chắc đã có người mạnh hơn chúng ta hợp lại”.
Cưu Đan Mị liếc ta một cái, quyến rũ cười: “chỉ cần Lâm Phi của chúng ta không tùy tiện chảy nước bọt, không dùng Long Điệp trảo, thân phận ắt sẽ không đáng lo đâu. Hai người nhìn xem, bộ dạng hắn bây giờ có giống Long Điệp chút nào đâu?”
Hải Cơ nhếch mày: “dù hắn là Long Điệp thì sao? Mạch Kinh Giáp Ngự Thuật của ta nhiều năm chưa xuất thủ, đang ngứa ngáy muốn thử đây”.
Ta phát hiện, giữa ba nàng mỹ nữ, Cam Nịnh Chân tương đối lạnh lùng lí trí, Hải Cơ thẳng thắn, tính tình có chút giống trẻ con. Cưu Đan Mị yêu mị nóng bỏng nhất, song có vẻ cũng rất giảo hoạt. Nếu cả ba đại mỹ nữ này đều là lão bà của ta thì sướng biết chừng nào.
Bất quá, nếu là vậy, ta khả năng tổn tinh chết sớm mất.
“Hải đại mỹ nhân và Cưu đại mỹ nhân đều không có ý kiến, vậy quyết định thế đi, chúng ta đi thôi!”. Ta vênh vang nói, đi nhanh về phía trước, cố ý không thèm nhìn Cam Nịnh Chân.
“Chờ chút đã”, Cam Nịnh Chân khẽ phất tay áo, đóa hoa sen giữa mặt hồ từ từ bay lên, thu nhỏ lại cỡ cái bát, rơi xuống lòng bàn tay nàng. Cam Nịnh Chân do dự một chút, ngón tay gẩy nhẹ, một cánh hoa tức thì rời ra bay về phía ta.
Con bà nó, lại muốn đánh ta à! Ta thầm cười lạnh, Xích trảo nháy mắt hiện ra bắt lấy cánh sen, vừa định phun lửa cho Cam Nịnh Chân biết tay. Cánh hoa đột nhiên tan ran, biến thành một tấm áo bào trắng, mềm mại rơi xuống.
Cam Nịnh Chân thần sắc hờ hững: “muốn ra ngoài, ít nhất cũng thay y phục đi”.
Hải Cơ gật đầu nói: “y phcụ rách rưới của ngươi đúng bất nhã quá, lộ cả mông ra rồi”.
Cưu Đan Mị tấm tắc nói: “Cam tiên tử thật chịu chơi, ngay cánh sen thất khiếu đều chịu tặng cho người. Lâm Phi, chiếc áo cánh sen này hè lạnh đông ấm, chẳng ngại nước lửa, không nhiễm bụi trần, là một kiện bảo bối hiếm có. Giờ người biết rồi chứ, tiên tử ngoài lạnh trong nóng, đối xử với ngươi tốt thế nào rồi hả?”
Cam Nịnh Chân hừ lạnh nói: “ta chỉ cho hắn mượn thôi. Đã lập thệ ước, ta nhất định tận lực bảo đảm an toàn cho hắn”.
Ta ngơ ngẩn nhìn chiếc áo, cao nhã kiểu cách, chất liệu vừa mỏng vừa nhẹ, tỏa mùi thơm nhàn nhạt. Bao lâu rồi ta chưa mặc qua áo mới? Khẽ vuốt liên y, vô số cảm xúc nhất thời tràn ngập trong lòng.
Đứng ở ven hồ, ta cởi bỏ bộ quần áo rách rưới, tắm rửa tử tế, chà đi một lớp ghét, bắt được vài con rận, lại cạo sạch khuôn mặt, chải lại mái tóc lởm chởm cho tử tế, cuối cùng mặc liên y vào.
Chiếc áo mềm mát sát vào cơ thể, nhẹ nhàng ma sát, hết sức thoải mái. Ta nhìn bóng mình trong nước, một khuôn mặt tươm tất sạch sẽ. Hôm nay là một ngày mới. Từ hôm nay, Lâm Phi ta nhất định vì tương lai mình mà gắng sức phấn đấu.
Bước trở lại, ta ngoắc ngoắc ba cô nàng: “theo ta đi thôi”.
Ba đại mỹ nữ ngẩn người, như không nhận ra ta. Cưu Đan Mị tròn mắt, chằm chằm nhìn ta nửa ngày, kinh ngạc thốt: “thì ra ngươi tuấn tú như vậy”.
Ta nhún vai: “đẹp trai đâu bán mua cơm ăn được”.
Cưu Đan Mị đột nhiên như một con cá lớn đạp sóng nhảy lên, chạy vào rừng cây, tiếng cười truyền ra: “chờ ta một lát, ta cũng phải trang điểm một chút mới ra ngoài gặp người được”.
Hải Cơ cúi đầu, nhìn mặt hồ nghiêng nghiêng, hay tay khẽ động, cả người tỏa ra kim quang chói lóa, khải giáp trên người đảo sáng, bắt đầu biến hình.
Nữ nhân trang điểm lâu thế nào, hôm nay ta rốt cuộc được lĩnh giáo.
Quá một giấc trưa, Cưu Đan Mị mới từ rừng cây bước ra. Mái tóc xanh của cô nàng kết lại thành bím tóc xuôi dài, đẹp đầy hoang dại. Bên tóc trái cài một bông hoàng hoa yêu diễm, hai vòng tai bằng đá mắt mèo lớn chạm tới vai. Cưu Đan Mị mặc một chiếc áo nhỏ màu hồng, hai nhũ đầu no tròn lúc ẩn lúc hiện, chỗ rốn còn khảm một viên bảo thạch màu đỏ, gợi cảm vô cùng.
“Thế nào? Trông cũng được chứ?”, Cưu Đan Mị nhìn ta nháy mắt, yểu điệu quay một vòng, cái váy thêu hoa vừa mỏng vừa ngắn, cố gắng che cho kín cái mông no tròn kia.
Ta trơ mắt nhìn, tiểu đệ đệ rục rịch liên hồi, con bà nó, thì ra mặc quần áo còn đẹp hơn không mặc thế à.
Lúc này, kim quang trên mình Hải Cơ đã biến mất, ánh mắt ta lại lập tức bị cô nàng hấp dẫn.
Kim giáp trên người Hải Cơ đã biến thành từng sợi kim tuyến tiếp vào nhau, khảm thêm trân châu màu vàng nhạt, tựa như một chiếc lưới dệt bằng ánh sáng rực rỡ. Chỗ giữa đó, da thịt trắng tựa bạch ngọc gọi mời. Chân đi một đôi giày ủng cao tới gần đầu gối, họa đầy hoa văn chớp sáng, càng làm nổi bật thêm đôi chân dài tuyệt mĩ.
Ta không ngừng nuốt nước bọt, lúc nhìn Hải Cơ, lúc lại quay sang Cưu Đan Mị, hai mắt đảo điên liên hồi. Cái gì gọi là sắc đẹp giết người, giờ ta hiểu rồi.
“Lâm Phi, ta mặc như này có thể ra ngoài gặp người được chưa?”, Hải Cơ hỏi ta, lại liếc Cưu Đan Mị một cái, người kia cũng đang ngắm nghía cô nàng. Ta chợt muốn phì cười, hai đại mỹ nữ như hai con khổng tước đang xòe cánh khoe vẻ đẹp trước mặt ta. Mười sáu năm khô khan chờ đợi ở đây, mặc thời gian qua đi, giờ bọn họ được ra ngoài, khó trách hai nàng hưng phấn như vậy.
Cam Nịnh Chân chắp tay đứng bên hồ nhìn hai nàng kia, do dự một chút, cũng vuốt vuốt lại mái tóc bị gió thổi xõa. Ngón tay như tuyết, lọn tóc đen nhánh, thực quá xinh đẹp.
Xoay mình, ta nhìn lại nhà gỗ một cái thật sâu, dợm chân bước đi.
Xuyên qua một mảnh rừng cây tiến vào dãy núi nối tiếp không ngừng, ba đại mỹ nữ như quần tinh ủng nguyệt, yên lặng bước theo ta.
Chân ta như được gió đỡ, bước đi rất thanh. Sơn thạch dốc đứng nào không cao lắm, ta chỉ cần nhún mạnh một cái là có thể vượt qua, một đường trèo đèo lội suối không chút mệt mỏi. Chúng ta đi rất xa, lại qua một ngọn núi nữa mới nhìn thấy quan đạo. Cưu Đan Mị nói, từ chỗ này có thể đi thẳng tới thành trấn. Sắc trời dần tối, ngàn sao lấp lánh, dãy núi ngập trong ánh trắng êm ả. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, hồ nước màu xanh đã biến thành một điểm rất nhỏ, còn nhà gỗ thì đã không thấy từ lâu.
Ta đột nhiên rất hoài niệm thời gian tối qua.
Bởi đó là cảm giác một mái ấm gia đình.
P.S:
Thực xin lỗi mọi người. Tác giả biệt tăm ko tung tích, Tri Bắc Du ko biết bao h mới tiếp tục. Đành dừng dịch ở đây vậy, mình ko muốn mạo hiểm dịch tiếp. Chờ bao h full sẽ tiếp tục.