|
|
08-04-2008, 02:23 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 51
Thiá»n Thừ Mắt Xanh
Hồng Phúc thấy chà ng trả lá»i nhÆ° váºy, tá» vẻ ngÆ¡ ngác, rồi y lại hÃp hai mắt lại, ngắm nhìn Thanh Lam má»™t hồi nữa để nháºn xét những lá»i mà chà ng vừa trả lá»i tháºt hay là hÆ°.
Chà ng là ngÆ°á»i rất có chÃnh khÃ, chứ không có vẻ gì là nói dối cả, nên ông ta nản chà hết sức, và rùng mình má»™t hồi, rồi bá»—ng ứa lệ ra.
Thanh Lam thấy váºy ngạc nhiên há»i:
- Tại sao cụ lại...
Hồng Phúc lắc đầu đáp:
- Không sao cả, lão chỉ thấy váºt mà nhá»› tá»›i ngÆ°á»i đấy thôi.
Thanh Lam vẫn không biết Giang Nam đại hiệp mà ông già vừa há»i đó là ai, nhÆ°ng chà ng Ä‘oán chắc Ãt nhất đại hiệp đó thể nà o cÅ©ng có sá»± liên can vá»›i ông. Vì thấy ông ta không tiện nói ra nên chà ng cÅ©ng không dám há»i lại.
Hai ngÆ°á»i yên lặng má»™t hồi, ông già bá»—ng tiến tá»›i gần mấy bÆ°á»›c, rồi há»i:
- Xin công tá» thứ lá»—i, nếu tiểu lão há»i Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t câu nà y:
Chẳng hay công tỠđịnh Ä‘i TrÆ°á»ng Háºn Cốc có việc chi thế, công tá» có thể nói cho tiểu lão biết được không?
Thấy ông già là ngÆ°á»i lạ mặt, chà ng không nói rõ sá»± tháºt.
NhÆ°ng sau chà ng nghÄ© lại là ngÆ°á»i của phái Không Äá»™ng, mà môn phái của mình xÆ°a nay cÅ©ng có tiếng là quang minh chÃnh đại, váºy bất cứ đối phÆ°Æ¡ng có thiện hay ác ý mình cÅ©ng không nên nói dối ngÆ°á»i. Vì thế, chà ng ngẫm nghÄ© giây lát rồi đáp:
- Phen nà y tiểu sinh tới đây là muốn tìm kiếm Thiên Lý Cô Hà nh Khách.
Ông già nghe nói liá»n rùng mình má»™t cái và lẩm nhẩm nói:
- Quả nhiên thiếu niên nà y định đến đây kiếm y tháºt. Hà ! Äã mÆ°á»i mấy năm rồi lão ẩn tÃch ở núi Cá»u Hoa nà y cÅ©ng chỉ muốn tìm thấy y nhÆ°ng... nhÆ°ng tiểu lão bị y ném ra khá»i sÆ¡n cốc đã không biết bao nhiêu lần, và cÅ©ng không sao gặp được mặt y. Y cÅ©ng không để cho mình được nói má»™t lá»i nà o, mà sá»± tháºt thì y là bạn thân vá»›i lão chủ nhân. Chả lẽ... Hà ! Những ngà y gần đây, ông ta thấy mình bị phiá»n phức vì những ngÆ°á»i đến quấy nhiá»…u, nên bất cứ là ai, há»… và o trong sÆ¡n cốc tìm kiếm ông ta thì há» Ä‘á»u bị Ông ta phế hết võ công rồi vứt ra khá»i sÆ¡n cốc. ChÃnh lão tiểu bối đây cÅ©ng bị Ông ta phế mất võ công rồi, và cÅ©ng chÆ°a kịp nói rõ lai lịch và mục Ä‘Ãch của mình định và o gặp ông ta. Tiểu lão tháºt là thẹn mặt vá»›i lão chủ nhân. Công tỠđã Ä‘em theo chiếc vòng PhÃch Lôi nà y đến đây để tìm kiếm ông ta, váºy nhá» có chiếc vòng nà y, chắc không việc gì đâu, nhÆ°ng dù sao cÅ©ng nguy hiểm lắm, công tá» phải cẩn tháºn lắm má»›i được.
Nghe thấy ông già lẩm bẩm nói đến câu “Công tá» Ä‘em theo chiếc vòng PhÃch Lôi tá»›i†chà ng liá»n ngạc nhiên, chẳng lẽ chiếc vòng Thạch Ma tặng cho ta quả tháºt là vòng PhÃch Lôi chăng? NhÆ°ng bây giá», ta chỉ lo nhất là sá»± an nguy của vợ chồng Văn Úy thôi, nếu ta đến cháºm má»™t bÆ°á»›c, nhỡ bị Thiên Lý Cô Hà nh Khách phế mất võ công hai ngÆ°á»i Ä‘i, nhÆ° váºy có phải là hổ thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm không?
NghÄ© tá»›i đó, chà ng Ä‘oán chắc ông già Hồng Phúc thế nà o cÅ©ng biết TrÆ°á»ng Háºn Cốc ở đâu, nên chà ng vá»™i há»i:
- Có tháºt cụ biết rõ địa Ä‘iểm của TrÆ°á»ng Háºn Cốc ở đâu không?
Tiểu sinh có việc cần phải và o nơi đó.
Ông già chỉ vá» má»™t phÃa và nói:
- Công tá» cứ việc Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng nà y mà tiến thẳng vá» phÃa Tây. Äi chừng hai mÆ°Æ¡i dặm, sẽ tá»›i má»™t cái thung lÅ©ng, bá» ngoà i trông rất nguy hiểm, nÆ¡i đó chÃnh là TrÆ°á»ng Háºn Cốc đấy. XÆ°a kia những ngÆ°á»i và o trong sÆ¡n cốc chỉ bị Ông ta ném ra thôi, nhÆ°ng gần đây, ông ta lại còn phế cả võ công của kẻ đến quấy nhiá»…u ông ta nữa, nên công tá» phải cẩn tháºn lắm má»›i được. Bằng không, chÆ°a biết chừng còn bị nguy hiểm đến tÃnh mạng là khác. À, công tá» nên nhá»› kỹ, khi Ä‘i tá»›i chá»— có Ä‘Æ°á»ng đôi, thì công tá» nhá»› quẹo vá» bên phÃa Bắc, chá»› đừng Ä‘i vá» phÃa Nam, vì từ trÆ°á»›c tá»›i nay mấy chục năm rồi, há»… ai Ä‘i vá» phái đó Ä‘á»u bị toi mạng. Tiểu lão...
Không đợi chỠông già nói xong. Thanh Lam đã đứng dáºy, móc túi lấy ra má»™t nén và ng vứt lên trên mặt bà n, rồi chắp tay vái chà o ông già và nói:
- Cảm Æ¡n lão trượng đã chỉ Ä‘iểm cho. Quả tháºt tiểu sinh có việc cần phải Ä‘i ngay, để khi nà o trở lại sẽ háºu tạ lão trượng.
Vừa nói tá»›i chữ “trượng†chà ng đã phi thân nhảy ra ngoà i lầu trúc, tiến thẳng vá» phÃa Tây Ä‘i nhanh nhÆ° bay tức thì.
Núi Cá»u Hoa tuy rất cao dốc và khấp khểnh khó Ä‘i, nhÆ°ng con Ä‘Æ°á»ng hai mÆ°Æ¡i dặm ấy đối vá»›i Thanh Lam cÅ©ng không có nghÄ©a lý gì. Chà ng giở khinh công tuyệt đỉnh ra Ä‘i nhanh nhÆ° bay, chỉ trong nháy mắt đã tá»›i nÆ¡i liá»n.
Chà ng ngắm nghÃa tìm kiếm má»™t hồi, bá»—ng nghe thấy chá»— bụi cây cách chà ng không xa có tiếng ngÆ°á»i nói rất khẽ. Chà ng liá»n ngừng chân lại, thầm nghÄ©:
“NÆ¡i đây cách TrÆ°á»ng Háºn Cốc không xa, chẳng lẽ ngÆ°á»i Ä‘ang nói đó cÅ©ng là má»™t trong những nhân váºt võ lâm định và o trong sÆ¡n cốc hay sao? Nếu quả thá»±c nhÆ° váºy ta cứ theo sau há», khá»i phải tốn công tìm kiếmâ€.
NghÄ© nhÆ° váºy, chà ng rón rén tiến và o trong rừng. Vừa Ä‘i được và i bÆ°á»›c, chà ng đã nghe thấy có giá»ng the thé nói:
- Tiểu tỠấy cứ theo dõi chúng ta tá»›i đây, có lẽ bây giá» y đã và o trong sÆ¡n cốc rồi, hè hè... Nếu sá»›m biết y tiến và o trong con Ä‘Æ°á»ng nà y để dấn thân và o nÆ¡i chá»— chết, thì chúng ta chả cần phải nói cho sÆ° phụ biết là m chi, cứ để mặc cho y bị phế võ công, rồi chá» khi y bị ném ra, lúc ấy ta sẽ đối xá» vá»›i y sau.
NgÆ°á»i đó vừa nói dứt, lại có tiếng ngÆ°á»i thứ hai đáp:
- Lão Nhị cÅ©ng ngây thÆ¡ tháºt. Lão đệ phải biết, lão quái ở trong sÆ¡n cốc nà y, tuy ngÆ°á»i trên giang hồ đồn đại y rất thần xuất, quá»· mặt, nhÆ°ng dù sao cÅ©ng chỉ là tin đồn thôi, chứ chúng ta đã trông thấy đâu? Còn tiểu tá» ná» võ nghệ cao cÆ°á»ng lắm nghe nói y là đệ tá» ký danh của Côn Luân Thần Kiếm. Hiá»n đệ thá» nghÄ© xem, ngay cả VÆ°Æ¡ng ốc Tản Nhân, Thác Thà nh Song Hung mấy tay trong Võ Lâm Lục Tuyệt mà cÅ©ng bị đánh bại. Gần đây ở trên núi Ngao SÆ¡n, y còn đánh bại cả Chiết Thủ Phiên Thiên vá»›i bá»n Tam NhÆ¡n Tá»· Ni các ngÆ°á»i nữa. Phen nà y y đến TrÆ°á»ng Háºn Cốc là việc chùa Thiếu Lâm bị lão quái váºt lấy trá»™m cuốn Dịch Chân Kinh. À! Nghe nói tiểu tỠấy ở trong chùa Thiếu Lâm đấu má»™t chưởng vá»›i lão Quái rồi, hai ngÆ°á»i ná»a cân tám lạng, không phân thắng bại. Nhá» có y chùa Thiếu Lâm má»›i thoát khá»i tai ách.
Nghe tiếng nói của ngÆ°á»i ấy rất quen, nhất thá»i Thanh Lam không nghÄ© ra được y là ai, nhÆ°ng nghe lá»i chúng, thì chúng đã nói tá»›i mình và đã theo mình tá»›i đây, nên chà ng cà ng kinh ngạc thêm.
NgÆ°á»i giá»ng the thé lại nói tiếp:
- Theo sá»± Æ°á»›c Ä‘oán của tiểu đệ, dù tiểu tá» nà y có sá»± liên quan rất máºt thiết vá»›i chùa Thiếu Lâm tháºt, nhÆ°ng chÆ°a chắc y đã dám liá»u mạng nhÆ° thế đâu? Sở dÄ© y dám mạo hiểm tá»›i đây, chắc là vì hai tên ấy đã bị lão quái váºt thuáºn tay bắt cóc vá» thì đúng hÆ¡n.
NhÆ°ng sÆ° huynh nói cÅ©ng rất phải, hiện giá» ngÆ°á»i trên giang hồ tâng bốc thằng nhỠấy lên đến táºn chÃn tầng trá»i, lại còn đặt cho nó má»™t cái biệt hiệu là cái gì Hoà nh Thiên Nhất Kiếm. NhÆ°ng phen nà y y gặp phải lão quái váºt, dù võ công của y cao siêu đến đâu, chắc y vá»›i lão quái váºt thế nà o cả hai cÅ©ng bị bại và bị thÆ°Æ¡ng chứ không sai.
Nghe thấy hai ngÆ°á»i ấy nói nhÆ° thế. Thanh Lam lại nghÄ© tiếp:
“Hình nhÆ° hai ngÆ°á»i nà y có thâm thù gì vá»›i ta, nên chúng má»›i háºn ta nhÆ° váºy. Từ khi bÆ°á»›c chân và o giang hồ, ta đã mang thù mang háºn vá»›i ngÆ°á»i tháºt, nhÆ°ng nhất thá»i ta cÅ©ng không nghÄ© ra được hai ngÆ°á»i nà y là ai?... Sao ngÆ°á»i trên lại gá»i ta là Hoà nh Thiên Nhất Kiếm Æ°? Không ngá» ta má»›i ra Ä‘á»i lại được thiên hạ ban cho cái mỹ hiệu nà y.â€.
Chà ng vừa nghÄ© vừa từ từ tiến lên. Khi tá»›i gần chà ng Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn, quả thấy dÆ°á»›i má»™t cây cổ thụ có hai đại hán Ä‘ang ngồi trò chuyện vá»›i nhau. NgÆ°á»i ngồi bên trái béo lùi, chá»™t má»™t mắt, mặc quần áo Ä‘en, còn ngÆ°á»i ngồi bên phải thì cụt má»™t tay phải. Chà ng đã nháºn ra hai tên nà y không phải ai xa lạ mà chÃnh là bá»n Yến SÆ¡n Song Kiệt KhÆ°Æ¡ng Nhân vá»›i KhÆ°Æ¡ng NghÄ©a. “Chúng dám theo dõi ta mà tầm thù đến táºn nÆ¡i đây kể cÅ©ng táo gan thá»±câ€.
NghÄ© Ä‘oạn, chà ng cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, thủng thẳng bÆ°á»›c lên, vá»›i giá»ng lạnh lùng quát há»i:
- KhÆ°Æ¡ng Nhân, KhÆ°Æ¡ng NghÄ©a, hai ngÆ°á»i còn nháºn ra được tiểu sinh không?
Yến SÆ¡n Song Kiệt không ngá» Thanh Lam lại Ä‘á»™t nhiên hiện thân ở nÆ¡i đây. Hai ngÆ°á»i vừa trông thấy đôi mắt của chà ng rất sắc bén liá»n rùng mình kinh hãi, vá»™i song song nhảy vá» phÃa sau. Chúng vừa má»›i lui bÆ°á»›c, mặt Ä‘ang hoảng sợ, bá»—ng biến thà nh đắc chÃ, nhất là đôi mắt của chúng cứ trợn tròn xoe nhìn vá» phÃa sau Thanh Lam.
Thần sắc nà y sao Thanh Lam lại không thấy rõ? Chà ng ngạc nhiên và kinh hãi thầm. Chà ng biết hai tên nà y rất đa mưu lắm kế, chưa biết chừng chúng là m như thế để mình quay lại nhìn rồi chúng đột nhiên ra tay tấn công cũng nên? Tuy nghĩ như thế, chà ng lại tự nhủ thầm rằng:
“Sao cả hai cùng có chung má»™t thái Ä‘á»™ nhÆ° váºy? Trừ phi chúng phải hẹn Æ°á»›c vá»›i nhau trÆ°á»›c hà nh Ä‘á»™ng của chúng má»›i được đồng Ä‘á»u và giống nhau nhÆ° váºy. Trông hình dáng nà y của chúng là thá»±c chứ không phải là giả tạo. Nếu váºy, chẳng lẽ phÃa sau mình lại có váºt gì mà khiến chúng mừng rỡ nhÆ° thế chăng?â€.
NghÄ© Ä‘oạn, chà ng cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, vá»™i váºn chân khà lên há»™ thân, rồi Ä‘á»™t nhiên quay đầu lại nhìn. NgỠđâu ngÆ°á»i có tà i ba tuyệt nghệ nhÆ° chà ng mà phải kinh hãi đến trợn tròn há hốc.
Thì ra ở phÃa đằng sau, chá»— cách chà ng không xa, đã có má»™t ông già mặt xanh nhợt, mặc áo bà o xanh, đứng sừng sững ra đó rồi. Hai mắt xanh biếc của ông ta Ä‘ang trố lên nhìn chà ng và cất tiếng lạnh lùng há»i:
- NgÆ°á»i có phải là Hoà nh Thiên Nhất Kiếm Giang thiếu hiệp, mà gần đây đã khét tiếng giang hồ đấy không?
Thanh Lam kinh hãi, là vì từ khi Sinh Tá» huyá»n quan được đả thông đến giá», đừng nói là ngÆ°á»i dù là má»™t tà u lá rá»›t xuống ở cách mình mÆ°á»i trượng chà ng cÅ©ng có thể hay biết, mà nay ông già mặc áo bà o xanh xuất hiện ở chá»— cách mình chừng năm trượng mà chà ng không hay biết tý gì? Äủ thấy công lá»±c và thân pháp của ông ta cao siêu đến mức không thể tưởng tượng được. Chà ng vừa suy nghÄ© vừa trả lá»i:
- ChÃnh tiểu sinh là Giang Thanh Lam. Chẳng hay lão trượng quý danh tÃnh là chi, Ä‘á»™t nhiên xuất hiện nÆ¡i đây có việc gì chỉ giáo thế?
Ông già áo bà o xanh nhìn chà ng, tủm tỉm cÆ°á»i và đáp:
- Lão phu là Tây Xuyên ÄÆ°á»ng Thiên Sinh.
Nói tới đó, ông ta lại chỉ và o Yến Sơn Song Kiệt và nói tiếp:
- Anh em há» KhÆ°Æ¡ng đây là môn hạ của lão phu, bị thiếu hiệp đánh cho đến ná»—i tà n phế. Äệ tá» của ÄÆ°á»ng môn Ä‘i lại trên giang hồ, dù có thất lá»… vá»›i các đại môn phái, ai ai cÅ©ng nể mặt lão phu hay tin trÆ°á»›c. Còn thiếu hiệp không cho lão phu hay biết tà nà o nhÆ° váºy cÅ©ng hÆ¡i quá thái má»™t chút.
Thanh Lam thấy đối phÆ°Æ¡ng tá»± xÆ°ng danh hiệu nhÆ° váºy cÅ©ng phải giáºt mình đánh thót má»™t cái. Thì ra ông già áo bà o xanh nà y là BÃch Mục Thiá»n Thù ÄÆ°á»ng Thiên Sinh, khét tiếng vá» sá» dụng thuốc Ä‘á»™c, tà i ba sá» dụng các thứ ám khà độc của y có thể nói là thiên hạ vô song. Vì váºy Thanh Lam vừa nghe thấy tên của y cÅ©ng phải kinh hoảng là thế, nên chà ng không dám vô lá»… vá»›i đối phÆ°Æ¡ng mà vá»™i chắp tay chà o má»™t cái rồi má»›i trả lá»i:
- Thế ra lão trượng là ÄÆ°á»ng lão anh hùng danh trấn giang hồ đã lâu. Tiểu sinh thất kÃnh vô cùng. Còn Ä‘iá»u mà lão tiá»n bối vừa khiển trách thì việc là m của lệnh cao túc nhÆ° thế nà o chắc lão trượng cÅ©ng biết rõ cả?
ÄÆ°á»ng Thiên Sinh nghe thấy chà ng nói nhÆ° thế, ngắt lá»i nói tiếp:
- Lão phu đã biết qua loa câu chuyện ấy rồi, thiếu hiệp khá»i cần phải nói nhiá»u.
Thanh Lam thấy đối phÆ°Æ¡ng không cho mình phân trần, có vẻ tức giáºn liá»n lá»›n tiếng cÆ°á»i và há»i:
- Lão trượng nói như thế là có ý nghĩa gì?
- Băng Phách phu nhân đối phó vá»›i háºu sinh tiểu bối mà cÅ©ng hạ Ä‘á»™c thủ nhÆ° váºy, lão phu thế nà o cÅ©ng phải tìm kiếm y thị để chất vấn, còn thiếu hiệp...
Nói tá»›i đó, y cố ý kéo dà i giá»ng rồi Ä‘Æ°a mắt nhìn Thanh Lam, nhÆ°ng không nói nữa.
Thanh Lam giáºn dữ đáp:
- Tiểu sinh còn có việc phải đi ngay, lão trượng có chuyện gì xin cứ nói rõ?
Thiên Sinh không trả lá»i Thanh Lam ngay mà chỉ giÆ¡ tay lên vẫy KhÆ°Æ¡ng NghÄ©a tá»›i. Y chỉ và o mặt KhÆ°Æ¡ng NghÄ©a, rồi lá»›n tiếng cÆ°á»i, nói tiếp:
- Lão phu nghe nói thiếu hiệp xuất thân từ phái Không Äá»™ng.
Không lão nhân vá»›i lão phu có quen biết nhau và đã gặp mặt nhau mấy lần, vì lẽ ấy mà lão phu không tiện ra tay lấy tÃnh mạng của thiếu hiệp ngay là sợ mất lòng cố nhân. NhÆ°ng lão phu là ngÆ°á»i ân oán rất phân minh, bây giá» chỉ cần thiếu hiệp chặt cánh tay trái để lại coi nhÆ° đã xong.
Thanh Lam nghe thấy Thiên Sinh nói nhÆ° váºy nghÄ© thầm:
“Äại sÆ° bá của ta là ngÆ°á»i chÃnh trá»±c, có khi nà o lại thèm lai vãng vá»›i những ngÆ°á»i bà ng môn tả đạo nhÆ° thế? Y nói nhÆ° váºy rõ rà ng là y tá»± nâng cao địa vị của mình đấy thôiâ€.
Chà ng nghe thấy đối phÆ°Æ¡ng nói tá»›i câu bảo chà ng tá»± chặt cánh tay, liá»n ngá»ng mặt lên trá»i cả cÆ°á»i và đáp:
- Yến SÆ¡n Song Kiệt sá» dụng Tuyệt Tình Trâm đả thÆ°Æ¡ng em gái của tiểu sinh nên tiểu sinh há»i y lấy thuốc giải Ä‘á»™c để cứu chữa.
NgỠđâu, nhân lúc tiểu sinh không Ä‘á» phòng y ngấm ngầm tấn công lén ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng và đã trúng Ä‘á»™c. Y ác Ä‘á»™c và vô nghÄ©a nhÆ° thế, tiểu sinh chỉ chặt má»™t cánh tay phải của y nhÆ° váºy đã nÆ°Æ¡ng tay lắm rồi.
Thiên Sinh vá»™i xua tay, đỡ lá»i:
- Thiếu hiệp hà tất phải nói ngÆ°á»i nhÆ° thế là m chi? Äệ tá» của nhà há» ÄÆ°á»ng xÆ°a nay Ä‘i lại trên giang hồ không bao giá» chịu để cho ai hà hiếp hết. Thiếu hiệp tá»± chặt lấy cánh tay phải Ä‘i thì hÆ¡n.
Thanh Lam nổi giáºn, há»i lại:
- Nếu tiểu sinh không tự chặt cánh tay thì sao?
BÃch Mục Thần thủng thẳng đáp:
- Lá»i nói của lão phu nặng nhÆ° núi, lão phu đã hứa không lấy tÃnh mạng của thiếu hiệp rồi, thì dù thiếu hiệp không tá»± chặt lấy cánh tay phải lão phu cÅ©ng phải thay mặt KhÆ°Æ¡ng NghÄ©a mà chặt gẫy tay của thiếu hiệp thôi. Lão phu cam Ä‘oan không Ä‘au Ä‘á»›n gì đâu, thiếu hiệp đừng có sợ.
Thấy đối phương coi mình như cá nằm trên thớt, tùy ý muốn chém muốn giết thế nà o cũng được. Thanh Lam kinh hãi vô cùng.
Äồng thá»i chà ng lại nghÄ© đến vừa rồi đối phÆ°Æ¡ng hiện thân đến chá»— cách mình chừng năm trượng mà mình không hay tý gì, chỉ má»™t Ä‘iểm đó cÅ©ng đủ thấy võ công của đối thủ cao siêu hÆ¡n mình nhiá»u. Nếu y ra tay giết hại mình có phải là dá»… nhÆ° trở bà n tay không? NhÆ°ng chả lẽ mình lại chịu thúc thủ để cho y chặt tay hay sao?
Thiên Sinh lại thủng thẳng nói tiếp:
- Thiếu hiệp đã nghĩ kỹ chưa?
- Lão trượng Ä‘i lại trên giang hồ bấy nhiêu lâu, có nghe thấy ai lại chịu thúc thủ để cho ngÆ°á»i ta chặt tay nhÆ° thế không?
Thiên sinh trợn tròn xoe mắt lên, ngạc nhiên há»i lại:
- Thế ra thiếu hiệp muốn ra tay đấu với lão phu phải không?
- Äiá»u đó thì tiểu sinh không dám, nhÆ°ng nếu lão trượng muốn tiểu sinh phục tà i thì tiểu sinh cÅ©ng muốn được tiếp má»™t và i hiệp của lão trượng đấy.
- Hè, hè!
Thiên Sinh định thần nhìn kỹ, mồm cÆ°á»i nhạt hai mắt tia ra hai luồn ánh sáng dữ tợn.
Thanh Lam bá»—ng cảm thấy ngÆ°á»i choáng và ng hình nhÆ° bị ảnh hưởng bởi tiếng cÆ°á»i của đối phÆ°Æ¡ng nên má»›i có hiện tượng nhÆ° váºy.
Chà ng giáºt mình kinh hãi, vá»™i váºn huyá»n công kiểm soát xem, má»›i hay chân khà tản mác tứ chi và thân thể bải hoải. Chà ng lại nghe thấy Thiên Sinh nói tiếp:
- Thiếu hiệp hÆ¡i ngông cuồng tháºt. Vá»›i thân pháºn của lão khi nà o lão phu phải Ä‘Ãch thân ra tay?
Thanh Lam cảm thấy đầu óc nặng trÄ©u, hai mắt cÅ©ng tán loạn dần, gượng mãi cÅ©ng không sao mở ra được. Chà ng lảo đảo lui vá» phÃa sau, rồi cố gượng trấn tÄ©nh tinh thần.
Lúc ấy Thiên Sinh lại cÆ°á»i the thé, bảo KhÆ°Æ¡ng NghÄ©a rằng:
- Khương Nghĩa, con mau ra chặt lấy cánh tay phải của y đi.
Chà ng cứ mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, đứng yên ở đó, và nghe thấy bÆ°á»›c chân của KhÆ°Æ¡ng NghÄ©a nặng chình chịch Ä‘ang tiến từng bÆ°á»›c má»™t. Chà ng yên trà phen nà y thể nà o cÅ©ng bị tà n phế cÅ©ng không sai. NhÆ°ng Ä‘á»™t nhiên bá»—ng có má»™t luồng dÅ©ng khà không hiểu ở đâu phát ra, chà ng liá»n quát lá»›n má»™t tiếng, giÆ¡ hữu chưởng ra đẩy luôn má»™t thế.
KhÆ°Æ¡ng NghÄ©a không ngá» ngÆ°á»i bị trúng Ä‘á»™c nặng nhÆ° váºy mà lại còn ra tay tấn công được, nên y không kịp tránh né. Chỉ nghe thấy kêu “ủa†má»™t tiếng, ngÆ°á»i y đã bị đánh bắn ra ngoà i xa ba trượng, rá»›t xuống đất kêu “bá»™p†má»™t tiếng.
ÄÆ°á»ng Thiên sinh là má»™t tay ma đầu gian giảo tá»™t mức mà cÅ©ng phải giáºt mình kinh hãi, vá»™i lui vá» phÃa sau. Rồi y ngá»ng mặt lên trá»i cất tiếng cÆ°á»i rất quái dị, vì tay y đã rút ra má»™t chiếc gáºy trúc xanh biếc và tiến từng bÆ°á»›c má»™t Ä‘i gần tá»›i chà ng.
Thanh Lam vẫn đứng yên chá»— cÅ©, Thiên Sinh đã tá»›i gần mà chà ng là m nhÆ° không trông thấy váºy.
Thiên Sinh thấy thiếu niên tiếng tăm lừng lẫy giang hồ nhÆ° váºy nên không dám lá»— mãng. Tuy lúc nà y y chỉ giÆ¡ chiếc gáºy trúc lên tấn công má»—i má»™t thế là có thể giết chết được chà ng ta ngay nhÆ°ng y vẫn phải cẩn tháºn. Khi đã Ä‘i tá»›i chá»— chỉ còn cách năm thÆ°á»›c thôi, y liá»n ngừng chân lại, trố hai mắt lên nhìn. Chỉ thoáng cái y đã nháºn xét thấy Thanh Lam tuy vẫn đứng yên nhÆ° cÅ©, nhÆ°ng rõ rà ng đã bị trúng Ä‘á»™c rất nặng, chỉ nhá» có má»™t chút chân khà cầm tụ mà không bị té ngã đấy thôi. Y liá»n cÆ°á»i nhạt, múa cây trúc nhằm Huyá»n CÆ¡ huyệt ở trÆ°á»›c ngá»±c chà ng Ä‘iểm luôn.
Thanh Lam không né gì cả, và hình nhÆ° không coi thế công của y và o đâu váºy.
Äang lúc nguy hiểm mảy may ấy, Ä‘á»™t nhiên trên cây cổ thụ có tiếng quát tháo rất thánh thót và có má»™t bông hoa bạc, nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p nhằm đầu Thiên Sinh úp chụp xuống.
BÃch Mục Thiá»n Thừ là cao thủ hạng nhất và cÅ©ng khét tiếng trong võ lâm, mà đối vá»›i thế công của ngÆ°á»i ná» nhanh đến ná»—i y tá»± biết không sao phá giải nổi và cÅ©ng không sao trả đòn được, nên nghÄ© thầm:
“Chẳng lẽ tên ma đầu ở trong sÆ¡n cốc đã kịp thá»i ra đây chăng?â€.
Y vừa nghÄ© vừa hất bừa chiếc gáºy trúc lên, ngÆ°á»i thì vá»™i lui vá» phÃa sau. Dù y nhanh đến đâu, nhÆ°ng sau má»™t tiếng kêu “koongâ€.
chiếc gáºy trúc của y cÅ©ng bị hất rá»i khá»i tay.
Có lẽ tên ma đầu ấy chưa trông thấy rõ hình bóng của đối phương ra sao, mà y đã vội quát bảo Khương Nghĩa rằng:
- Khương Nghĩa, mau rút lui.
Rồi y vá»™i chụp lấy KhÆ°Æ¡ng NghÄ©a mà chạy thẳng và o trong rừng liá»n.
Muôn ngà n bông hoa bạc vừa rồi má»›i thâu lượm xong đã có má»™t thiếu nữ mảnh khảnh nhẹ nhà ng nhảy xuống. Nà ng rất nhanh thâu kiếm và o bao, quay lại nhìn Thanh Lam. Thấy chà ng cứ đứng Ä‘á» ngÆ°á»i ra nhÆ° tượng gá»—, nà ng liá»n Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng ứa nÆ°á»›c mắt ra, vá»›i giá»ng run run kêu gá»i:
- Lam đại ca có việc gì không?
Nói xong, nà ng nhảy xổ lại ôm lấy chà ng.
Thì ra vừa rồi Thanh Lam thấy ngÆ°á»i khó chịu, sá»± thá»±c chà ng đã bị trúng Ä‘á»™c rất nặng, nhÆ°ng nhá» huyá»n quan đã được đả thông và ná»™i lá»±c rất thâm háºu, tuy đầu óc Ä‘ang choáng váng thì bá»—ng linh tÃnh hiện lên thấp thoáng má»™t cái, nên chà ng má»›i ra chưởng tấn công má»™t thế. Rồi chà ng gượng trấn tÄ©nh tâm thần, không để cho ngÆ°á»i mình bị té ngã, nhÆ°ng cÅ©ng vì thế mà độc khà lại cà ng có dịp lâm nguy nhanh thêm, nên thần trà của chà ng má»›i mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ nhÆ° thế.
Lúc ấy, chà ng cÅ©ng có nghe thấy tiếng khà giá»›i va chạm nhau kêu “coong†má»™t tiếng. Vì váºy má»›i giáºt mình kinh hãi và tỉnh táo khá nhiá»u. Rồi chà ng gượng mở mắt ra nhìn xem ai kêu gá»i và nhảy lại ôm mình nhÆ° thế. Chà ng chỉ trông thấy má»™t ngÆ°á»i có thân hình mảnh khảnh vừa nhảy lại ôm mình. Chà ng sá»±c nghÄ© đến sÆ° muá»™i của Thiên Lý Cô Hà nh Khách tức là thiếu nữ áo Ä‘á», đã cố ý là m quẩn chân mình, sá» dụng kế “điệu hổ ly sÆ¡n†để cho sÆ° huynh của nà ng lấy được cuốn chân kinh Ä‘i.
NghÄ© tá»›i đó, chà ng cho thiếu nữ nà y là kẻ đê hèn vô sỉ, nên lá»a giáºn bá»—ng bốc lên đùng đùng rồi hình nhÆ° chà ng quát lá»›n má»™t tiếng, giÆ¡ song chưởng lên tấn công và o thiếu nữ ấy má»™t thế. Tuy thần trà đã mÆ¡ hồ, nhÆ°ng ná»™i lá»±c của chà ng vẫn còn.
“Bùngâ€.
Thiếu nữ nỠkhông kịp đỠphòng, bị chà ng đánh trúng, bắn ra ngoà i xa bẩy tám thước. Còn chà ng cũng vì dùng sức quá mạnh, hai mắt nổ đom đóm, đầu óc choáng váng, rồi mê man bất tỉnh lúc nà o cũng không hay.
|
08-04-2008, 02:25 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 52
Nam Quái Bắc TÃ
- Ủa ! Thôi lang, Thôi lang, nơi đây là đâu thế?
Hồng Tiếu vừa thất kinh lá»›n tiếng há»i nhÆ° váºy, liá»n cảm thấy đầu óc choáng váng, tá»±a nhÆ° ngÆ°á»i ốm nặng má»›i khá»i, chân tay má»m nhÅ©n, không còn má»™t chút hÆ¡i sức, mắt chá»›p chá»›p mấy cái rồi má»›i mở mắt ra nhìn được. Nà ng cảm thấy mình vá»›i Văn Úy hai ngÆ°á»i Ä‘ang nằm ở trong má»™i cái phòng trống không, mùi hôi mốc của mặt đất ẩm thấp xông lên hôi hám khó ngá»i và bốn chung quanh lại tối Ä‘en nhÆ° má»±c, nhìn mãi nà ng má»›i trông thấy rõ, liá»n nghÄ©:
“Ủa! Lạ tháºt. Rõ rà ng tối hôm qua vợ chồng chúng ta Ä‘ang ở tại Tảo DÆ°Æ¡ng sao bây giá» lại xuất hiện ở nÆ¡i đây thế nà y? Và hình nhÆ° tối hôm qua mình đã nhÆ° đằng vân giá vÅ©, bị ngÆ°á»i lôi kéo suốt má»™t đêm trÆ°á»ng. NhÆ° váºy không biết có phải là mÆ¡ hay không?
NghÄ© Ä‘oạn, nà ng giÆ¡ tay lên miệng cắn thá», quả thấy Ä‘au tháºt.
Lúc nà y nà ng biết đây là tháºt chứ không phải là mÆ¡. NhÆ°ng nà ng không hiểu tại sao lại gây nên nông ná»—i nà y? Nà ng khẽ thúc và o Thôi Văn Úy má»™t cái, rồi kêu gá»i Văn Úy. Văn Úy ngồi dáºy, nhÆ°ng vẫn còn ngái ngủ, vá»›i giá»ng hà m hồ há»i lại:
- Tiểu muá»™i gá»i tôi là m cái gì thế? Trá»i hãy còn tối mà , ngủ thêm giấc nữa.
Thấy chà ng nói như thế, Hồng Tiếu cà ng lo âu thêm, nhưng không dám nói to, vội rỉ tai chà ng khẽ nói tiếp:
- Thôi lang, nÆ¡i đây không phải là khách sạn đâu, mau dáºy Ä‘i.
Văn Úy giáºt mình kinh hãi, nhÆ°ng vẫn chÆ°a tỉnh hẳn, vá»™i giÆ¡ tay lên dụi mắt mấy cái má»›i thất thanh kêu lên.
- Ủa !....
Hồng Tiếu vội giơ tay lên bịt mồm chà ng và khẽ nói tiếp:
- Äại ca chá»› có lên tiếng nói nhÆ° thế. Hiện giá» chúng ta bị giam rồi, đại ca có thấy khó chịu không? Và có mất võ công không?
Văn Úy thá» váºn chân khÃ, quả thấy chân tay nhÆ° rã rá»i, không còn má»™t chút hÆ¡i sức nà o, nhÆ°ng chà ng có biết đâu đã bị ngÆ°á»i ta Ä‘iểm huyệt. Vì váºy chà ng thở dà i đáp:
- Phải, Tiểu muội, chúng ta đã mất hết võ công rồi, bây giỠbiết là m sao đây?
- Nhưng em chắc Giang công tỠthể nà o cũng sẽ tới đây cứu chúng ta.
- Nếu Giang huynh cÅ©ng bị ngÆ°á»i ta giam giữ thì sao?
- Giang công tá» tà i ba nhÆ° váºy, có khi nà o lại bị ngÆ°á»i ra giam giữ nhÆ° chúng ta cÆ¡ chứ?
- Bây giỠchúng ta cũng chỉ có trông mong Giang huynh đến cứu thôi, chứ biết là m sao bây giỠđây?
Hai ngÆ°á»i từ từ ngồi dáºy, cảm thấy trong ngÆ°á»i giá lạnh, bụng cÅ©ng đói cồn cà o.
Má»™t lát sau, hai ngÆ°á»i bá»—ng nghe thấy phÃa cá»a có tiếng kêu “kẹt†và có ánh sáng lá»t và o. Má»™t đại hán cao lá»›n bÆ°á»›c và o, tay cầm cái giá», trong giá» có để hai bát mì nóng hổi. Văn Úy lại đứng dáºy, chắp tay chà o và nói:
- Vị đại ca nà y, tại sao lại giam vợ chồng tiểu sinh và o đây?
Äại hán trợn trừng mắt lên nhìn chà ng rồi hằn há»c đáp:
- Äừng có nói lôi thôi nữa. Cho ăn, thì cứ ăn Ä‘i. Äừng có hòng Ä‘Ã o tẩu ra khá»i nÆ¡i đây.
Nói xong, đại hán quay mình định Ä‘i. Vì thấy võ công mình đã mất, Văn Úy không dám nói nhiá»u, Hồng Tiếu vá»™i đứng dáºy, hăng hái xen lá»i nói:
- Nà y vị đại ca kia. Sao các ngÆ°á»i vô duyên vô cá»› giam giữ vợ chồng chúng tôi? Äại ca phải nói ra, má»›i ra khá»i được nÆ¡i đây.
Nghe giá»ng nói của nà ng rất hấp dẫn, nên tên ná» ngừng chân quay đầu lại nhìn. Lúc ấy vừa có ánh sáng mặt trá»i chiếu và o, thấy mặt nà ng quá đẹp, y liá»n tủm tỉm cÆ°á»i và là m ra vẻ nuốt nÆ°á»›c bá»t, rồi ngáºp ngừng há»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng khá»i cần phải váºn Ä‘á»™ng. Chẳng may hai ngÆ°á»i có phải là đồng bá»n vá»›i tên tiểu tá» há» Giang đấy không?
Hồng Tiếu thấy y nói tá»›i Thanh Lam vá»™i há»i tiếp:
- Äại ca muốn nói Giang công tá» phải không? Hiện giá» công tỠở đâu?
- SÆ° phụ vá»›i hai sÆ° huynh chúng tôi Ä‘ang Ä‘uổi theo tiểu tỠấy rồi, quà hồ bắt được tên ấy vá», thì hai ngÆ°á»i sẽ được tha ngay.
Thế sÆ° phụ của các ngÆ°á»i là ai thế? Sao lại có thù vá»›i Giang công tá» nhÆ° váºy?
- Hừ. Tên tuổi của sư phụ chúng tôi lừng lẫy lắm. Tiểu tỠhỠGiang có mấy cái đầu cũng không xứng kết thù kết oán với ông ta.
- Tại sao?
- Cách đây không lâu, Nhị và Tam sÆ° huynh chúng tôi đã bị tên há» Giang đánh bại. Tam sÆ° huynh bị y chặt gẫy má»™t cánh tay, sÆ° phụ hay tin tức giáºn vô cùng, nhất định phải trả thù cho sÆ° huynh. Sau đó há»i mãi má»›i biết... hè hè... tiểu tá» há» Giang lại là Hoà nh Thiên Nhất Kiếm. Vì váºy sÆ° phụ chúng tôi má»›i Ä‘uổi theo, có lẽ tiểu tá» há» Giang đã hay tin, vá»™i và ng Ä‘Ã o tẩu ngay, nên sÆ° phụ chúng tôi má»›i thân chinh Ä‘uổi theo má»™t mặt dặn đại sÆ° huynh phải bắt giữ cả hai ngÆ°á»i. Qúi hồ ông ta bắt được tên há» Giang thì hai ngÆ°á»i sẽ được tha liá»n.
Hồng Tiếu Ä‘Æ°a mắt nhìn Văn Úy, rồi cÆ°á»i và há»i tiếp:
- Vị đại ca kia. Sao lại nói mãi mà đại ca cũng không cho biết đại danh của sư phụ đại ca là gì?
Äại hán đáp:
- Các ngÆ°á»i Ä‘i lại trên giang hồ, chắc chắn phải nghe thấy ngÆ°á»i ta nói đến cái tên Từ Xuyên Ä‘Æ°á»ng môn chứ?
Y vừa nói xong, thấy vợ chồng Văn Úy cùng lắc đầu, y kinh ngạc hết sức, nhÆ°ng y lại cÆ°á»i và há»i tiếp:
- Chắc hai ngÆ°á»i má»›i và o trong giang hồ nên má»›i không nghe thấy tên của Từ Xuyên Ä‘Æ°á»ng môn phải không?
- Quả tháºt tiểu sinh không biết.
Äại hán có vẻ đắc y, nói tiếp:
- SÆ° phụ chúng tôi là ngÆ°á»i chưởng môn của ÄÆ°á»ng gia, tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, ngÆ°á»i ta gá»i là BÃch Mục Thiá»n Thừ ÄÆ°á»ng Thiên Sinh.
Y vừa nói tá»›i đó, đằng xa có ngÆ°á»i lá»›n tiếng kêu gá»i:
- Lão Cá»u, còn là m gì thế? Sao không ra đây?
Äại hán ná» nhÆ° chuá»™t sợ nghe thấy tiếng mèo, mặt liá»n biến sắc, khẽ nói tiếp:
- Äó là đại sÆ° huynh của chúng tôi. Hắc Khiết Tá» Thần Khang Ä‘ang gá»i tôi đấy.
Nói xong, y vội và ng đi xa luôn.
Trong phòng lại tối om, vợ chồng Văn Úy ngồi yên trong đó khá lâu nên không cảm thấy tối nhÆ° trÆ°á»›c, nhÆ°ng chỉ cảm thấy bụng đói thôi, nên vừa trông thấy hai bát mì, hai vợ chồng không khách sáo gì hết, vá»™i cầm lên ăn liá»n.
Ä‚n xong, hai ngÆ°á»i bắt đầu lo âu cho Thanh Lam vì nghe thấy đại hán ná» nói BÃch Mục Thiá»n Thừ tà i ba không khác gì má»™t vị thần thánh váºy, bây giá» y thân chinh Ä‘uổi theo nhÆ° thế, chắc thể nà o cÅ©ng phải Ä‘uổi kịp và bắt kịp chà ng ta. Tuy võ công của Thanh Lam cao siêu tháºt, nhÆ°ng má»™t mình địch sao nổi nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° thế. Còn hai ngÆ°á»i mình bây giá», chân tay uể oải, ngÆ°á»i không còn má»™t chút hÆ¡i sức nà o cả, đừng nói là đà o tẩu, ngay đứng má»™t lát cÅ©ng đã cảm thấy mệt má»i và run lẩy bẩy liá»n. TrÆ°á»›c kia còn tưởng Thanh Lam thể nà o cÅ©ng đến cứu được mình, bây giá» má»›i biết là hết hy vá»ng. NhÆ°ng trong những ngÆ°á»i mà mình quen biết còn có má»™t vị Hắc Y Côn Luân nữa. Tuy váºy việc thiên hạ là m gì có sá»± may mắn đến nhÆ° thế. Dù đại hiệp có ngẫu nhiên Ä‘i qua đây cÅ©ng không biết được vợ chồng há» bị giam ở trong nà y.
Vì váºy cả hai không dám nghÄ© tiếp nữa, để mặc cho nó tá»± nhiên, tạo hóa muốn xoay vần thế nà o thì xoay. CÅ©ng may trong phòng tuy tối Ä‘en, nhÆ°ng từ khi đại hán Ä‘Æ°a mì và o đến giá», không thấy và o nữa và cÅ©ng không có ngÆ°á»i khác và o quấy nhiá»…u.
Hai vợ chồng nằm ở trên cái sáºp gá»—, ngủ thiếp Ä‘i lúc nà o cÅ©ng không hay. Tá»›i khi thức tỉnh, cÅ©ng không biết đã ngủ được bao lâu, chỉ nghe thấy bên ngoà i có tiếng hò hét vá»ng và o. Hai ngÆ°á»i cùng giáºt mình, lắng tai nghe. NhÆ°ng bên ngoà i lại thấy yên lặng nhÆ° tá» liá»n.
Hai ngÆ°á»i Ä‘ang thất vá»ng, Ä‘á»™t nhiên cánh cá»a mở toang, có má»™t ngÆ°á»i bÆ°á»›c và o. Hai vợ chồng nhìn ra thì thấy má»™t quái nhân, tóc dà i đến táºn đầu gối, râu dà i quá bụng. NgÆ°á»i nà y chÃnh là Nhất Chưởng Khai Thiên Lầu Nhất Quái, đã được Thanh Lam phóng thÃch cho tại chùa Thiếu Lâm.
Lúc ấy quái nhân trố mắt lên nhìn hai vợ chồng Văn Úy, hai mắy y nhÆ° hai ngá»n đèn Ä‘á», rồi y bá»—ng cÆ°á»i ha hả và nói:
- Hà , hà ! Quả tháºt hai ngÆ°á»i ở đây rồi.
Tiếng cÆ°á»i và tiếng nói của quái nhân nà y còn kêu hÆ¡n tiếng chuông, kiến cho vợ chồng Văn Úy cứ thấy inh tai hoà i.
Nhất Quái không đợi chá» vợ chồng Văn Úy trả lá»i đã nhÆ° diá»u hâu bắt gà con quắp lấy vợ chồng há» bÆ°á»›c Ä‘i ra bên ngoà i luôn.
Ra đến bên ngoà i vợ chồng Văn Úy má»›i hay biết là mình bị giam ở trong má»™t ngôi miếu thổ thần đổ nát. Trên bãi đất trÆ°á»›c cá»a Ä‘iện có bốn năm ngÆ°á»i nằm ngổn ngang, không biết sống hay chết, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i không dám nhìn.
Nhất Quái ra khá»i ngôi miếu ấy, tay vẫn cắp vợ chồng Văn Úy, rồi cứ nhÆ° thế mà tiến thẳng lên trên má»™t ngá»n núi cao. Y Ä‘i nhanh nhÆ° bay, vợ chồng Văn Úy chỉ nghe thấy tiếng gió kêu vù vù, không dám mở mắt ra nhìn và cả hô hấp cÅ©ng thấy khó khăn nốt. Hai ngÆ°á»i cứ tưởng tượng nhÆ° Ä‘ang đằng vân giá vÅ© váºy.
Má»™t lát sau, bá»—ng thấy quái nhân dừng chân và đặt vợ chồng chà ng xuống đất, rồi bá»—ng cảm thấy oo ngÆ°á»i khẽ vá»— tay và o sau lÆ°ng của hai ngÆ°á»i má»™t cái. Cả hai nhÆ° ngÆ°á»i đã được cởi trói, vá»™i mở mắt nhìn ra. Lúc ấy hai ngÆ°á»i má»›i hay là mình Ä‘ang ở trên má»™t quả núi, bên dÆ°á»›i mây trắng bay lÆ¡ lá»ng, những ngá»n núi nhá» khác trông nhÆ° má»™t cái dùi con váºy. Cả hai Ä‘á»u thất kinh và nghÄ© thầm:
“Có lẽ Lầu Nhất Quái biết bay nên má»›i Ä‘em được chúng mình lên trên ngá»n núi cao chót vót. Tên ma đầu nà y có thể gá»i y là má»™t phi hà nh gia tuyệt tác được. Không hiểu y Ä‘em chúng ta lên trên núi nà y là m chi?â€.
Hai ngÆ°á»i chÆ°a kịp lên tiếng há»i, thì Nhất Quái đã hòa nhã nói:
- Hai nhá» kia, cứ việc nằm ở trên mặt đá nghỉ ngÆ¡i Ä‘i. Lầu má»— còn phải đợi chá» má»™t ngÆ°á»i bạn già đã mấy chục năm nay chÆ°a há» gặp mặt.
Vợ chồng Văn Úy thấy giá»ng nói của Nhất Quái rất ôn tồn, má»›i hÆ¡i yên tâm. Hai ngÆ°á»i chÆ°a kịp ngồi xuống thì đã có tiếng cÆ°á»i ha hả và tiếng nói vá»ng tá»›i:
- Khá»i cần ngÆ°á»i đợi chá», lão phu đã tá»›i từ sá»›m rồi.
Tiếng nói đó không to lắm, nhÆ°ng lại nhÆ° rỉ tai nói váºy.
Vợ chồng Văn Úy nhìn vá» phÃa có tiếng nói, má»›i hay nÆ¡i đó, chá»— dÆ°á»›i gốc cây thông, đã có má»™t ông già áo và ng, mặt non nhÆ° trẻ con, tóc trắng xoã xuống táºn vai, mồm tủm tỉm cÆ°á»i, Ä‘ang nhìn vá» phÃa mình. Không biết ông ta đã ngồi ở đó từ lúc nà o rồi.
Nhất Quái Ä‘á»™t nhiên hai tay chống nạnh, cất tiếng cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng và đáp:
- Hà hà ... lão tà n phế đấy à ? Thảo nà o tối hôm qua Thần Long vừa xuất hiện má»™t cái đã mất dạng liá»n, khiến lão Lầu cứ suy Ä‘oán suốt đêm mà vẫn không nghÄ© ra được ngÆ°á»i bạn cÅ© quen biết từ hồi mấy chục năm vá» trÆ°á»›c là ai? Hà hà ... hà hà ! “Then sắt tá»± gãy cá»a đá tá»± mở†chúng ta lại được gặp mặt nhau ở nÆ¡i đây.
Ông già ná» vẫn ngồi nhÆ° cÅ© và cÅ©ng khẽ cÆ°á»i và khẽ nói tiếp:
- Lão Lầu đến giá» mà vẫn còn nóng tÃnh nhÆ° váºy. Mấy chục năm trá»i mà không thấy lão thay đổi chút nà o. Tối hôm qua lão là m gì mà vá»™i và ng nhÆ° váºy? Nếu lão Tà n nà y không hẹn Æ°á»›c vá»›i lão trên đỉnh núi Thiên Chung nà y gặp nhau thì chắc hẳn anh em mình lại bá» mất dịp may nà y.
Nhất Quái tiến lên mấy bÆ°á»›c, ngồi nhÆ° ngÆ°á»i ta lấy tấn, rồi lắc đầu đáp:
- Lão tà n phế không rõ chuyện đấy thôi. Việc nà y nói ra thì dà i lắm. Hà ! Chả qua cũng chỉ vì một chú em, y gây hấn với Thiên Lý Cô Hà nh Khách, nên lão Lầu mới ngầm ngầm theo dõi tới đây.
Không ngá» tối hôm qua ở trÆ°á»›c của khách Ä‘iếm, lão lại thấy dấu hiệu Ä‘á»™c đáo của ÄÆ°á»ng lão yêu. Lão lo âu vô cùng, vá»™i và o trong nhà xem sao.
Nói tới đó,y chỉ tay và o vợ chồng Văn Úy và nói:
- NgỠđâu cả ba đứa nhá» Ä‘á»u mất tÃch hết.
Ông già áo và ng cứ trố mắt lên nhìn Nhất Quái, mặt lá»™ vẻ kỳ dị và há»i tiếp:
- Lão Ä‘á»™c váºt chÆ°a chết Æ°? Còn Thiên Lý Cô Hà nh Khách lại là ai thế?
- Lão Ä‘á»™c váºt đã chết hay chÆ°a, Ä‘iá»u nà y lão cÅ©ng không biết rõ, nhÆ°ng chỉ thấy trÆ°á»›c cá»a khách Ä‘iếm có ghi dấu vết tầm thù riêng của ÄÆ°á»ng Môn Tây Xuyên thôi, còn lão Tà n há»i Thiên Lý Cô Hà nh Khách là ai Æ°? ChÃnh lão Lầu nà y cÅ©ng không biết nốt. NhÆ°ng đã được đối chưởng vá»›i y má»™t lần rồi.
Hình nhÆ° ông già áo và ng cà ng nghe cà ng có vẻ thÃch thú, mặt cà ng lá»™ vẻ há»›n hở và há»i tiếp:
Má»™t chưởng ấy, y có bị “khai thiên†(lÅ©ng trá»i) không?
Nhất Quái thấy đối phÆ°Æ¡ng nói mỉa nhÆ° váºy có vẻ không vui, miá»…n cưỡng đáp:
- Thân thủ của tên ấy khá lắm, nên y mới chống đỡ nổi một chưởng của lão.
Ông già áo và ng cÆ°á»i, nói tiếp:
- Dù sao y cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt thôi, chứ có nghĩa lý gì đâu?
- Trì lão Tà n, sao lão khinh thÆ°á»ng lão Lầu nà y nhÆ° thế?
Lão Tà n mặt vênh váo tỠvẻ không vui, đáp:
- Lầu lão Quái, chúng ta đã không gặp nhau bốn mươi năm rồi, bây giỠthì lão đừng hòng là m tà ng ở trước mặt lão Tà n nà y nữa.
- Bốn mÆ°Æ¡i năm không gặp lão, tưởng công lá»±c đã tiến bá»™ nhiá»u lắm phải không? Nếu có hứng thú, chúng ta thỠđấu vá»›i nhau má»™t phen nà o?
Lão Tà n tức giáºn đến mặt Ä‘á» bừng, cÆ°á»i nhạt đáp:
- Hay lắm! Hay lắm! Anh em vá»›i nhau cách biệt bốn mÆ°Æ¡i năm trá»i, bây giá» vừa thấy mặt đã đòi ấn chứng võ công vá»›i nhau ngay, kể cÅ©ng khá đấy.
Vợ chồng Văn Úy đứng cạnh đó thấy váºy cÅ©ng phải tức cÆ°á»i, vì thấy hai lão quái váºt nà y là bạn thân vá»›i nhau, cách biệt hà ng bốn mÆ°á»i năm, bây giá» má»›i được tái ngá»™, lúc đầu cả hai vui vẻ biết bao, nhÆ°ng sau khi chỉ vì má»™t câu không đâu và o đâu mà đã nổi há»n cãi nhau đến Ä‘á» mặt tÃa tai, lại còn gấp ra tay đấu vá»›i nhau nữa.
Hai vợ chồng lại nghe thấy Nhất Quái cÆ°á»i ha hả và giÆ¡ hữu chưởng lên nhằm ngÆ°á»i lão Tà n tấn công luôn.
Vợ chồng Hồng Tiếu đứng ở sau Nhất Quái cảm thấy sức phản trấn của chưởng lá»±c của Nhất Quái hắt trở lại mạnh khôn tả, khiến hai ngÆ°á»i suýt đứng không vững, nên cả hai cÅ©ng giáºt mình kinh hãi, nghÄ© thầm:
“CÅ©ng may vợ chồng ta đứng ở phÃa đằng sau y, nếu đứng ở phÃa trÆ°á»›c, có lẽ vợ chồng mình đã bị dÆ° sức chưởng lá»±c của y đẩy bay Ä‘i và rá»›t xuống chân núi cÅ©ng nênâ€.
Trì lão Tà n vẫn ngồi yên dÆ°á»›i gốc cây, vẻ mặt ung dung vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Lão Lầu, PhÃch Thiên chưởng nầy của lão mạnh hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u đấy.
Nói xong, y cÅ©ng giÆ¡ má»™t chưởng lên khẽ đẩy má»™t cái, nhÆ°ng chưởng của y không có gió lá»™ng và cÅ©ng không có tiếng kêu “veo veoâ€.
nhÆ° của Nhất Quái. Khi chưởng lá»±c của hai ngÆ°á»i va chạm nhau, liá»n có tiếng kêu “ùm†tháºt lá»›n.
Chỉ thấy Nhất Quái ngá»ng mặt lên trá»i cÆ°á»i ha hả, nói tiếp:
- Lão Tà n phế, Lưỡng Nghi chân khà của lão cÅ©ng tinh thuần hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u.
Äỉnh núi Thiên Chiêm ngang dá»c chỉ hai mÆ°Æ¡i trượng thôi, chưởng lá»±c của hai ngÆ°á»i mạnh nhÆ° thế, công lá»±c của hai vợ chồng Văn Úy lại thấp kém nhÆ° váºy thì là m sao mà đứng yên được. Cả hai chà ng bị đẩy bắn lui vá» phÃa sau và cùng thất thanh kêu “ ối chà â€.
một tiếng.
Lúc bấy giỠNhất Quái mới phát giác, vội la lên:
- Nguy tai.
Nói xong, y vá»™i quay ngÆ°á»i lại, phi thân Ä‘uổi theo, má»—i tay chá»™p lấy má»™t ngÆ°á»i, rồi vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Chúng ta quên mất hai tên nhỠđang đứng ở đây, dưới chưởng phong của lão bất tỠchúng ta thì chú em và cô em nà y chịu là m sao nổi:
Nói tới đó, y vừa hạ chân xuống và quay lại nói với lão Tà n tiếp:
- Lão Tà n, tốt hơn hết chúng ta kiếm một chỗ vắng vẻ để ấn chứng lại chứ ngà y hôm nay có hai đứa nhỠở đây, chúng ta không là m được trò trống gì đâu.
Lão Tà n Ä‘Æ°a mắt nhìn hai ngÆ°á»i má»™t cái tá» vẻ ngạc nhiên há»i:
- Hai đứa nhỠnà y có phải là đồ đệ mới của lão quái vừa thâu đấy không?
Nhất Quái lắc đầu đáp:
- Không, đó là bạn nhá» của lão Lầu đấy. Tất cả là ba ngÆ°á»i, còn má»™t ngÆ°á»i nữa hiện giá» vẫn chÆ°a tìm thấy.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy lão Tà n lại Ä‘Æ°a mắt ngắm nhìn hai ngÆ°á»i má»™t lần nữa.
Văn Úy, Hồng Tiếu liá»n cảm thấy đôi mắt của lão Tà n quá sắc bén, khiến cả hai vợ chồng Ä‘á»u cảm thấy không yên. Tiếp theo đó, hai vợ chồng lại nghe thấy lão Tà n cÆ°á»i khì má»™t tiếng rồi lẩm bẩm nói:
- Chúng ta thá»±c ngÆ°á»i già mà lòng vẫn chÆ°a già . Lão Quái có ba ngÆ°á»i bạn nhá» thì lão Tà n nà y cÅ©ng có má»™t đứa, mà cÅ©ng vì nó mà lão Tà n nà y phải hạ sÆ¡n. Sao hai ta lại không hẹn mà nên, có sá»± giống nhau váºy?
Nói tá»›i đó, y lại cÆ°á»i ha hả và nói tiếp:
- Cái gì lão Quái váºt vừa nói? Bạn muốn kiếm má»™t chá»— vắng vẻ để so tà i Ä‘ua sức vá»›i lão Tà n nà y phải không?
Nhất Quái cả cÆ°á»i, nói:
- Chúng ta đã không gặp nhau bốn mươi năm rồi, dù sao cũng phải ấn chứng với nhau một phen để thỠxem công lực của chúng ta tu luyện trong bấy lâu nay có tiến bộ chút nà o không?
- Mấy chục năm qua chúng ta Nam Quái, Bắc Tà n đã thỠtà i với nhau không biết bao nhiêu lần, ai cũng không thắng nổi ai. Bây giỠchúng ta phải tìm một trò chơi gì mới lạ để đua tà i mới được.
Lão Tà n có ý kiến gì cứ việc nói ra đi.
Lão Tà n mỉm cÆ°á»i, vẫn tay gá»i vợ chồng Văn Úy:
- Hai nhỠlại đây!
Vợ chồng Văn Úy bỗng cảm thấy có một sức hút rất mạnh lôi kéo vợ chồng mình tới.
Nhất Quái thấy váºy, cả giáºn quát há»i:
- Lão Tà n muốn ám hại hai đứa nhá» phải không? Thế mà cÅ©ng nháºn mình là má»™t nhân váºt phi thÆ°á»ng, tháºt không biết xấu hổ.
Nói xong, y giở hữu chưởng lên, Ä‘anh định tấn công Thôi lang ngay, nhÆ°ng lão Tà n đã lạnh lùng đỡ lá»i:
- Ê, lão Quái, không nên nóng nẩy nhÆ° thế. Lão Tà n chỉ muốn gá»i chúng lại để há»i han chúng má»™t và i câu thôi.
Lúc ấy hai vợ chồng Văn Úy đã bị sức hút lôi tá»›i trÆ°á»›c mặt lão Tà n. Văn Úy chắp tay cúi mình vái chà o và há»i:
- Lão tiá»n bối cho nhÆ° váºy có việc gì chỉ giáo thế?
Lão Tà n ngắm nhìn hai ngÆ°á»i má»™t hồi, cÆ°á»i ha hả, xua tay, phát biểu ý kiến của mình cho má»i ngÆ°á»i nghe.
|
08-04-2008, 02:26 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 53
PhÃch Thiên Chưởng Thiên Hạ Vô Äịch
Lão Tà n liá»n nói:
- Bạn nhỠđừng có gá»i lão là lão tiá»n bối, khó nghe lắm. Hai ngÆ°á»i đã là bạn của lão Quái váºt thì cÅ©ng là bạn của lão Tà n. Hai ngÆ°á»i đừng có thấy lão Tà n và lão Quái vừa trông thấy mặt nhau đã ra tay đấm đá nhau nhÆ° thế mà đã tưởng là kẻ thù kẻ địch vá»›i nhau lâu năm. Nếu hai ngÆ°á»i tưởng nhÆ° thế là sai lầm hết. à , à lão Tà n thá» há»i câu nà y, hai ngÆ°á»i có biết má»™t chút võ công nà o không?
Văn Úy nghe há»i mặt Ä‘á» bừng, đáp:
- Vợ chồng tiểu sinh má»›i há»c há»i được có má»™t thế kiếm và má»™t pho kiếm pháp thôi.
Lão Tà n Ä‘á»™t nhiên lá»™ vẻ há»›n hở, há»i tiếp:
- Có phải hai ngÆ°á»i cùng giống hệt nhau không?
Hồng Tiếu gáºt đầu, lão Tà n mừng rỡ đến nhảy bắn ngÆ°á»i và la lên:
- Hay lắm.
Y lại nhảy thêm má»™t cái nữa, nhÆ°ng vợ chồng Văn Úy thấy lão Tà n lúc nà o hai chân cÅ©ng khoanh lại nhÆ° ngÆ°á»i ngồi xếp bằng tròn mà ngÆ°á»i lại nhẩy được lên trên cao ba thÆ°á»›c, nên chà ng cà ng kinh ngạc thêm. Äồng thá»i, lúc nà y chà ng má»›i nháºn thấy lão Tà n đã cụt má»™t cánh tay trái, nên tay áo bên trái cứ bay phất phá»›i trÆ°á»›c gió hoà i.
- Hai ngÆ°á»i hãy thá» biểu diá»…n thế kiếm pháp và pho chưởng pháp đã há»c được xem nà o?
Lão Quái không hiểu lão Tà n bảo vợ chồng Văn Úy biểu diá»…n kiếm và chưởng cho mình xem để là m chi, liá»n trợn tròn đôi mắt quái dị lên, ngÆ¡ ngác nhìn hoà i, nhÆ°ng không nói ná»a lá»i.
Văn Úy Ä‘Æ°a mắt nhìn Hồng Tiếu, vì lúc nà y cả hai Ä‘á»u không có mang kiếm theo. Sau chà ng bá»—ng nghÄ© ra được má»™t kế vá»™i bẻ hai cà nh cây để là m kiếm rồi cúi mình vái chà o hai ông già mà nói:
- Tiểu sinh xin bêu xấu trÆ°á»›c mặt hai vị lão tiá»n bối.
Nói xong, chà ng giữ thế kiếm ấy ra biểu diá»…n cho Nam Quái và Bắc Tà n xem. Cả hai quái nhân Ä‘á»u khen ngợi thầm. Chá» chà ng diá»…n xong, thì lão Tà n vá»›i Nhất Quái đồng thanh thất kinh lá»›n tiếng há»i:
- Có phải Côn Luân Kiếm Pháp đấy không?
Lúc ấy Văn Úy đã thâu thế, ngừng tay vái chà o, lùi sang một bên.
Lão Tà n mặt lá»™ vẻ kinh dị, ngắm nhìn Văn Úy má»™t hồi mồm muốn nói nhÆ°ng lại thôi, rồi bá»—ng cÆ°á»i ha hả và chỉ tay và o Hồng Tiếu nói tiếp:
- Bây giỠđến lượt nhỠkia biểu diễn thỠxem.
Hồng Tiếu tủm tỉm cÆ°á»i yểu Ä‘iệu Ä‘i ra giữa đứng yên tay trái dùng chưởng, tay phải nắm thà nh quyá»n giÆ¡ lên trÆ°á»›c ngá»±c vái má»™t cái rồi má»›i biểu diá»…n pho quyá»n pháp nà ng đã há»c há»i được ra cho hai lão quái xem. Thân pháp của nà ng rất thuần thục, bÆ°á»›c chân vững chãi, biểu diá»…n pho Tá»· La Tháºp Nhị Thức mà mặt không Ä‘á», hÆ¡i không thở hồng há»™c, rồi chắp tay chà o lão Tà n và lão Quái, mồm thì thá» thẻ nói:
- Xin hai vị lão tiá»n bối chỉ giáo cho.
Lầu Nhất Quái cau mà y lại, ngẫm nghÄ© giây lát, Ä‘á»™t nhiên quay đầu lại há»i Trì lão Tà n rằng:
- Lão Tà n phế, pho chưởng pháp nà y của con nhá» trông cổ kÃnh lắm, giống hệt nhÆ° những thế võ của Dịch Cân Kinh, biến hoá tuy Ãt, nhÆ°ng oai lá»±c lại mạnh vô cùng. Bạn xem đó chả là do Äạt Ma Thiá»n SÆ° Ä‘Ãch thân sáng chế ra là gì?
Lão Tà n hÃp mắt lại, ngẫm nghÄ© giây lát, rồi vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Pho chưởng pháp nà y cần phải có há»a hầu tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng vá»›i công lá»±c khá thâm háºu má»›i phát huy được oai lá»±c của nó. Vả lại pho chưởng pháp nà y rất bá đạo và còn thiên vá» Ä‘Æ°á»ng cÆ°Æ¡ng mãnh, quyết không phải là của Äạt Ma Thiá»n SÆ° sáng tạo ra đâu. NhÆ°ng má»—i thế Ä‘á»u cổ kÃnh hết sức, cÅ©ng không phải là của ngÆ°á»i gần đây đã tạo ra được. Có lẽ đấy là đệ tá» của Äạt Ma Thiá»n SÆ° nghiên cứu và biến hoá ra cÅ©ng chÆ°a chừng?
Nhất Quái vá»— tay, vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Lý luáºn của lão Tà n rất Ä‘Ãch xác, lão Lầu xin chịu phục bạn đấy.
Lão Tà n tá» vẻ đắc chÃ, gáºt đầu, vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
- Chưa bao bao giỠthấy qua Lầu lão Quái chịu thốt ra những câu tâm phục như thế nà y.
Lầu Nhất Quái Ä‘á»™t nhiên trợn to đôi mắt lên trầm giá»ng há»i:
- Lão Tà n nói nhÆ° thế có ý nghÄ©a gì? Vừa rồi lão Lầu khen ngợi lão Tà n đã giải thÃch đúng, chứ có phải lão Lầu nà y chịu thua đâu.
Lão Tà n giÆ¡ tay lên vuốt đôi lông mà y bạc, rồi quay mặt lại há»i vợ chồng Văn Úy rằng:
- Có phải hai vợ chồng ngươi cũng biết như nhau không?
Văn Úy thấy ông ta há»i nhÆ° váºy, thầm nghÄ©:
“Vừa rồi ông ta đã há»i rồi, bây giá» lại há»i lại lần nữa nhÆ° thế nà y là m chi?â€.
Tuy váºy, chà ng vẫn trả lá»i:
- Vợ chồng tiểu sinh chỉ biết có một thế kiếm pháp nà y và một pho chưởng nữa thôi.
Nhất Quái thấy lão Tà n cố ý không thèm đếm xỉa tá»›i mình mà lại há»i chuyện vợ chồng Văn Úy ông ta cà ng tức giáºn thêm, quát lá»›n:
- Lão tà n phế, ngÆ°Æ¡i dám coi thÆ°á»ng lão Lầu phải không?
Lão Tà n mỉm cÆ°á»i, há»i:
- Có phải lão Lầu muốn so tà i với lão Tà n phải không?
Nhất Quái đáp:
- Phải.
- Cho nên lão Tà n nà y mới nà y mới nghĩ ra một cách đấu mới.
- Äấu cách nà o, nói Ä‘i.
Lão Tà n cÆ°á»i ha hả, chỉ và o vợ chồng Văn Úy, đáp:
- Hai đứa nhá» kia má»›i há»c được má»›i có ba tháng võ công không có chút căn cÆ¡ nà o hết. Chúng ta mượn công chúng để là m váºt thá» thách, nhÆ° váºy có phải là hÆ¡n không?
Nhất Quái nghe thấy lão Tà n bảo Ä‘em vợ chồng Văn Úy ra là m váºt thà nghiệm của hai ngÆ°á»i, tức giáºn vô cùng, quát lá»›n:
- Vợ chồng chúng là bạn của lão Lầu. Lão Tà n phế, ngươi muốn...
- Hà hà ... lão quái váºt, sao mà tÃnh nóng nảy vẫn không há» thay đổi chút nà o. Lão tưởng lão Tà n nà y bảo Ä‘em chúng ra là m cho chúng ta so tà i hay sao? Nếu quả thá»±c lão Tà n nà y muốn nhÆ° thế, thì thà kiếm má»™t tảng đá lá»›n để chúng ta thá» sức vá»›i nhau, chả hÆ¡n là dùng vợ chồng chúng hay sao?
Nhất Quái không hiểu lão Tà n nói nhÆ° thế có ý nghÄ©a gì, thắc mắc vô cùng, vá»™i quát há»i:
- Lão Tà n nói như thế có ý nghĩa gì?
- Chúng ta đã so tà i vá»›i nhau mấy chục năm liá»n mà vẫn không ai thắng được ai cho nên lão má»›i nghÄ© ra má»™t trò má»›i... vì vợ chồng chúng má»›i táºp võ công, nhÆ° váºy có khác gì là ngÆ°á»i không biết võ, nên lão muốn hai chúng ta má»—i ngÆ°á»i chá»n lấy má»™t ngÆ°á»i, rồi truyá»n thụ má»™t thế võ cho chúng, xem tên nà o cao minh hÆ¡n, thì ngÆ°á»i dạy của tên đó sẽ coi nhÆ° là thắng cuá»™c.
Nhất Quái nghe nói cả mừng, đáp:
- Phải, ý kiến nà y hay lắm.
Nhưng nói tới đó, ông ta bỗng lắc đầu, nói tiếp:
- Không được. Hai đứa nà y chưa có một căn bản nà o cả, là m sao dạy cho chúng những thủ pháp cao thâm của chúng ta được?
Lão Tà n vừa cÆ°á»i vừa trả lá»i:
- Có khó khăn gì Ä‘iá»u đó đâu? Chúng ta má»—i ngÆ°á»i dồn má»™t Ãt công lá»±c cho chúng, có phải là được không?
- Hà hà ... then sắt tá»± gãy, cá»a đá tá»± mở, hà ... hà ...
Lão Tà n thấy lão Quái Ä‘á»™t nhiên lá»›n tiếng cÆ°á»i nhÆ° váºy, thắc mắc vô cùng, liá»n vênh mặt lên há»i lại:
- Sao bá»—ng dÆ°ng lão quái lại lá»›n tiếng cÆ°á»i nhÆ° thế?
- Lão nghÄ© ra rồi, nếu chúng ta dồn chân lá»±c sang cho chúng, má»—i ngÆ°á»i dồn cho má»™t tên, nhÆ° váºy nhỡ lão Tà n Ãch ká»·, dồn thêm má»™t chút cho ngÆ°á»i của mình thì sao?
- NhÆ° váºy cÅ©ng chÆ°a phải là công bằng.
- Thôi được, khi chúng ta dồn chân lá»±c sang cho chúng chỉ được dồn có má»™t thà nh chân lá»±c thôi. Bây giá» chúng ta hai ngÆ°á»i ngồi xuống, giÆ¡ chưởng lên, dùng chưởng dà và o chúng mà truyá»n công lá»±c sang. Chúng ta cùng ra tay má»™t lúc và cùng ngừng tay má»™t lúc, nhÆ° váºy có phải là công bằng không?
Nhất Quái nghe nói gáºt đầu, đáp:
- Phải, chỉ có cách ấy là công bằng hơn hết.
Vợ chồng Văn Úy thấy hai ngÆ°á»i cứ cãi vá»›i nhau, hình nhÆ° là muốn truyá»n ná»™i công tâm pháp cho vợ chồng mình, lại hình nhÆ° muốn truyá»n cái gì chân lá»±c, nên đã nháºn thấy há» không có ác ý gì cả.
Nhất Quái há»›n hở chạy lại giảng giải cho hai ngÆ°á»i hay, và còn cho hai ngÆ°á»i biết há» là m nhÆ° thế là đối vá»›i hai ngÆ°á»i chỉ có lợi chứ không có hại.
Khi bắt đầu dồn công lá»±c sang cho vợ chồng Văn Úy, lão Tà n tháºn trong dặn bảo rằng:
- Khi chúng ta dồn chân lá»±c sang cho hai ngÆ°Æ¡i, vợ chồng hai ngÆ°Æ¡i thế nà o cÅ©ng cảm thấy trong ngÆ°á»i lúc nóng hổi, lúc thì lạnh nhÆ° ngồi trên đống băng tuyết, nhÆ°ng vợ chồng ngÆ°Æ¡i phải chịu nhẫn nại, cứ để mặc cho nó tá»± nhiên.
Văn Úy vá»›i Hồng Tiếu hai ngÆ°á»i gáºt đầu nháºn lá»i, rồi cả hai cùng ngồi xuống, mắt nhìn mÅ©i, mÅ©i thẳng xuống trái tim mà điá»u hÆ¡i váºn khÃ.
Lão Tà n và lão Quái Ä‘á»u giÆ¡ bà n tay phải ra để lên Bách Há»™i huyệt ở trên đỉnh đầu của hai ngÆ°á»i. Khi tay của lão Quái vá»›i lão Tà n vừa đụng và o đầu của hai ngÆ°á»i, vợ chồng Văn Úy liá»n cảm thấy rùng mình má»™t cái và thấy có má»™t luồng hÆ¡i nóng hổi ở tay của há» dồn sang.
NgÆ°á»i của vợ chồng chà ng cảm thấy nhÆ° bị bÆ¡m hÆ¡i và o, cà ng ngà y cà ng phồng lên và khó thở. Äồng thá»i còn tưởng nhÆ° Ä‘ang ngồi cạnh lò lá»a, khó chịu hết sức. Má»™t lát sau, lại cảm thấy nhÆ° bị ngÆ°á»i ta ném mình và o trong băng tuyết váºy, hÆ¡i lạnh buốt thấu xÆ°Æ¡ng, rét đến ná»—i chân tay cứng Ä‘á», sÚyt tý nữa thì mất cả tri giác. Tuy hai vợ chồng Văn Úy má»›i há»c táºp võ công, nhÆ°ng trong ba tháng nay toà n luyện táºp môn ná»™i công thượng thừa trong cuốn Dịch Cân Kinh của Äạt Ma Thiá»n SÆ° sáng tạo, và lại được Nam Quái, Bắc Tà n táºn tâm chỉ bảo cho nên lúc nà y hai ngÆ°á»i không dám sÆ¡ ý, cứ theo phÆ°Æ¡ng pháp luyện táºp của cuốn Dịch Chân Kinh mà váºn khà thi hà nh.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, hai ngÆ°á»i đã cảm thấy trong Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n có má»™t luồng hÆ¡i DÆ°Æ¡ng hoà từ từ bốc lên, và theo ý muốn của mình mà lan trà n ra khắp mình mẩy tứ chi má»™t cách dá»… chịu khôn tả.
Lão Tà n bá»—ng cÆ°á»i ha hả, nói:
- Không ngá» hai đứa nhá» nà y há»c há»i được ná»™i công tâm pháp chÃnh tôn, nên chúng má»›i hấp thụ được ná»™i lá»±c của chúng ta nhanh nhÆ° thế.
Má»™t lát sau, hai vợ chồng mở mắt ra nhìn, đã thấy lão Tà n vá»›i Nhất Quái Ä‘ang ngồi cạnh nhau ở trên má»™t tảng đá lá»›n, và cứ chăm chú nhìn và o mặt hai ngÆ°á»i. Hai vợ chồng vá»™i đứng Ä‘áºy, má»›i hay ngÆ°á»i mình đã mạnh mẽ và nhẹ nhõm khác hẳn hồi nãy, liá»n tiến lên định vái tạ, nhÆ°ng Nhất Quái tá» vẻ thắc mắc, há»i:
- Ná»™i công tâm pháp của hai ngÆ°á»i do ai dạy bảo thế?
Văn Úy vội vái chà o và đáp:
- Vợ chồng tiểu sinh được Hoà nh Pháp lão sÆ° phụ Ở chùa Thất Bảo trên núi NgÅ© Äà i nháºn là m đệ tá» ký danh...
Vừa nói tá»›i đó, chà ng bá»—ng nghÄ© đên Äại Giác đại sÆ° đã nói năm xÆ°a Nhất Quái vì thua sÆ° phụ mình mà chịu giam giữ trong thạch thất bốn mÆ°Æ¡i năm, chà ng ăn năn hết sức. Quả nhiên Nhất Quái vừa nghe thấy chà ng nói tá»›i cái tên Hoà nh Pháp đại sÆ°, mặt bá»—ng biến sắc, mắt lá»™ hung quan, Ä‘á»™t nhiên đứng phắt dáºy, râu tóc cứ rung Ä‘á»™ng hoà i, mồm thì thốt ra tiếng cÆ°á»i thá»±c lá»›n, rồi giÆ¡ hữu chưởng lên, Ä‘ang định nhằm vợ chồng Văn Úy tấn công xuống.
Thấy cá» chỉ của lão Quái Ä‘á»™t ngá»™t nhÆ° váºy, lão Tà n ngạc nhiên hết sức, vá»™i lên tiếng quát há»i:
- Lão Quái là m gì thế?
Nghe tiếng quát há»i của lão Tà n, lão Quái má»›i ngẩn ngÆ°á»i ra, từ từ buông tay xuống, thở dà i má»™t tiếng rồi lẩm bẩm nói:
- Là bạn hay là địch, tùy theo ta quyết định lấy. Hà ! Chuyện xưa coi như đã chết. Không phải là bạn, mà cũng không phải là địch, là địch thì không phải là bạn. Hà , hà !
Văn Úy thấy ông ta đã nguôi cÆ¡n giáºn và thốt ra hai câu nhÆ° Kệ mà không phải là Kệ. Chà ng lại nghÄ© tá»›i lá»i nói của đại sÆ° “Theo sá»± nháºn xét của lão phu thì y bị giam giữ hÆ¡n bốn mÆ°Æ¡i năm nhÆ° váºy, có lẽ tÃnh hung ác đã hết, lòng thiện nẩy nở, không còn thù hằn chùa Thiếu Lâm nữa đâuâ€.
Chà ng thấy thái Ä‘á»™ của Nhất Quái nhÆ° váºy biết là ông ta quả tháºt đã cải ác vì thiện. Chà ng Ä‘ang suy nghÄ© thì Nhất Quái đã tá»›i gần, vẫy tay gá»i:
- NhỠkia, theo lão phu lại đằng nà y.
Nói xong, ông ta quay mình lại Ä‘i luôn. Văn Úy hÆ¡i chần chừ má»™t chút rồi Ä‘i theo ngay. Hồng Tiếu sợ chồng bị nguy hiểm nên cÅ©ng đứng dáºy định Ä‘i theo.
Nhất Quái thấy váºy liá»n nói:
- Nhá» kia, chúng ta đã giao Æ°á»›c vá»›i nhau rồi, ngÆ°Æ¡i cứ ở lại để lão Tà n truyá»n thụ võ công cho.
Hồng Tiếu ngẫm nghĩ giây lát mới ngừng chân lại.
Lão Tà n liá»n cÆ°á»i và nói:
- Có phải lão Quái váºt sợ con nhá» há»c lá»m võ công của bạn đấy không? Thôi được, nhá» kia, ngÆ°Æ¡i lại đằng nà y.
Y vẫn ngồi yên chá»— cÅ©, chỉ dùng tay vẫn Hồng Tiếu, bảo nà ng ngồi xuống bên cạnh, rồi bắt đầu truyá»n thụ môn “Lưỡng Nghi Chân Giải†mà y đã nghiên cứ từ mấy chục năm nay.
Còn Nhất Quái thì dẫn Văn Úy vá»™i và ng Ä‘i ra chá»— đỉnh góc núi, rồi ngừng chân lại, nhìn vá» phÃa lão Tà n và nói:
- Nhá» nà y, lão phu dạy cho mình ba thế thủ pháp. Ba thế võ nà y lão phu đã tốn bốn chục năm thao luyện, khi còn bị giam trong thạch thất của chùa Thiếu Lâm, má»›i sáng tạo ra được, tên nó là “Hồng Mao Tam Thứcâ€. Mi phải để ý nhìn kỹ. Thức thứ nhất là “Hồng Mông Nhất KhÆcần phải dồn chân khà và o Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n, rồi vừa nhả chân khà ra, vừa giÆ¡ chưởng lên tấn công má»™t lúc.
Nói xong, ông ta dáºm hai chân má»™t cái, thân hình bá»—ng dà i hẳn ra, song chưởng của ông ta để lên trÆ°á»›c ngá»±c rồi từ từ đẩy ra bên ngoà i.
Thoạt tiên Văn Úy thấy song chưởng của lão Quái đẩy ra không có kinh khà và gió mạnh gì cả, nhÆ°ng chỉ thấy trong nháy mắt đã có má»™t luồng tiá»m lá»±c vô hình vô thanh liên miên dồn ra, cà ng lúc cà ng mạnh thêm. Khi luồng tiá»m lá»±c ấy ra tá»›i ngoà i xa mÆ°á»i trượng má»›i có tiếng kêu “veo veoâ€. Tiếp theo đó, gió lá»™ng nổi lên và rầm rá»™ nhÆ° sấm sét váºy.
Không khà ở trên đỉnh núi bị tiá»m lá»±c đó va đụng biến thà nh gió toa? sang bốn bên, nhÆ° lúc mÆ°a bão váºy, khiến tà áo của chà ng bị thổi tung ngay cả chà ng cÅ©ng đứng không vững.
Văn Úy giáºt mình kinh hãi không ngá» thế “ Hồng Mông nhất khÆnà y lại lợi hại đến nhÆ° váºy.
Nhất Quái mỉm cÆ°á»i nói:
- NgÆ°Æ¡i muốn luyện tá»›i mức mạnh nhÆ° của lão phu, Ãt nhất phải tốn chừng năm chục năm má»›i thà nh công. Hà ! Bất cứ nghá» gì cÅ©ng váºy, muốn thà nh công thì phải có nghị lá»±c, nhÆ° mi chẳng hạn, ngà y hôm nay má»›i trong chốc lát đã mạnh bằng ngÆ°á»i ta luyện táºp hà ng mÆ°á»i năm, nhÆ° váºy thá»±c là má»™t sá»± rất hiếm. Lúc nà y, vá»›i công lá»±c của ngÆ°Æ¡i, nếu Ä‘em ra thi thố thì trên giang hồ cÅ©ng Ãt có ngÆ°á»i chống đỡ nổi. Thôi được, váºy bây giá» mi lại để ý xem thức thứ hai nà y. Thức nà y gá»i là “ Trá»±c PhÃch Cà n Khônâ€.
Nhất Quái vừa nói vừa biểu diá»…n cho Văn Úy xem. Chỉ nghe thấy kêu “ soẹt†má»™t tiếng rất khẽ và má»™t là n khà rất dà i bay thẳng lên trên không, là m nên trá»i xanh tá»±a nhÆ° bị chân khà của ông ta cắt đứt ra là m đôi, rồi bay vút ra táºn ngoà i xa váºy. Ông ta lại nói tiếp:
- Còn thế thứ ba là “ GiÆ°Æ¡ng Thanh NgÆ°ng Tụcâ€.
Ông ta vừa nói vừa co chân trái lên, chân phải bá»—ng Ä‘iểm vá» phÃa trÆ°á»›c, ngÆ°á»i hÆ¡i ngồi xổm, đồng thá»i Ä‘Æ°a song chưởng ra, nhÆ°ng tả chưởng thì ngá»a lên và hữu chưởng thì úp xuống. Ná»™i lá»±c của hai gan bà n tay va đụng và o nhau, Ä‘á»™t nhiên kêu “ùm†má»™t tiếng, chân lá»±c nhÆ° vÅ© bão theo tiếng kêu ấy mà đẩy ra ngoà i xa.
Tiếng kêu đó là m cho hai tai của Văn Úy như bị điếc hồi lâu.
Nhất Quái đã vá»™i thâu tay lại, lá»›n tiếng cÆ°á»i và nói tiếp:
- Thế thứ ba nà y là tinh túy của PhÃch Thiên chưởng, có thể nói là vô địch thiên hạ được.
- Chưa chắc!
Thì ra lão Tà n ở phÃa đằng kia nói vá»ng tá»›i
|
08-04-2008, 02:28 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 54
Hoà n Bão Thái Cực Thức
Nhất Quái Ä‘ang nói rất cao hứng bá»—ng nghe thấy lão Tà n xen lá»i nói nhÆ° thế, ông ta liá»n trợn tròn mắt lên, quay đầu lại nhìn lão Tà n và quát há»i:
- Lão tà n phế, ngÆ°Æ¡i cứ việc dạy ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i Ä‘i, hà tất phải nói nhiá»u nhÆ° thế là m chi.
Lão Tà n cÆ°á»i khì, ung dung đáp:
- Thế sao ngÆ°Æ¡i không chăm chú truyá»n thụ Ä‘i, lại cứ nói khoác nói lác hoà i nhÆ° thế? Vừa rồi ngÆ°Æ¡i bảo khắp thiên hạ không có ai địch nổi thế chưởng ấy của ngÆ°Æ¡i. Váºy chẳng hay ngÆ°Æ¡i có kể cả lão Tà n và o đó không?
Nhất Quái giáºn dữ đáp:
- Sá»± được thua của chúng ta lát nữa sẽ biết liá»n.
- Tất nhiên! Tất nhiên! Lẽ dÄ© nhiên là thế rồi, cần gì ngÆ°Æ¡i phải nói nhiá»u lá»i nhÆ° thế là m chi?
Thấy hai ngÆ°á»i cãi vã vá»›i nhau. Văn Úy liá»n cÆ°á»i thầm, vì tuổi của hai ngÆ°á»i Ä‘á»u trên tám mÆ°Æ¡i mà vẫn còn hiếu cÆ°á»ng hiếu thắng đến thế. Äang là bạn thân vá»›i nhau, chỉ vì má»™t hai lá»i nói mà đã giở mặt liá»n. NhÆ°ng hai ngÆ°á»i chỉ nói có bấy nhiêu câu thôi, lại yên lặng ngay.
Muốn thắng cuá»™c, Nhất Quái rất tốn công biểu diá»…n hết lượt nà y đến lượt khác để truyá»n thụ cho Văn Úy chóng thà nh công.
Tuy Văn Úy là ngÆ°á»i rất thông mình, nhÆ°ng cÅ©ng phải tốn mất hÆ¡n ná»a tiếng đồng hồ má»›i luyện thà nh thục ba thức ấy. Äó là nhỠđược chà ng đã có căn bản từ trÆ°á»›c, vừa rồi lại được Nhất Quái dồn mÆ°á»i năm chân lá»±c sang cho, nên má»›i miá»…n cưỡng há»c biết được má»™t cách nhanh chóng nhÆ° váºy.
Nhất Quái lại thúc giục chà ng luyện Ä‘i táºp lại để ông ta chỉ bảo thêm ngót má»™t tiếng đồng hồ nữa, chà ng má»›i luyện thuần thuá»™c được pho Hồng Mông Tam Thức ấy.
Nhất Quái thấy váºy mừng rỡ khôn tả, cÆ°á»i ha hả nói:
- Äược rồi! Nhá» hãy trở vá» chá»— lúc nãy xem lão Tà n đã dạy xong vợ mi chÆ°a?
Lão Quái cứ yên tâm, con nhỠnà y đã luyện xong từ lâu rồi.
Tiếng nói của lão Tà n thủng thẳng vá»ng tá»›i.
- Äi!
Nhất Quái nóng lòng sốt ruá»™t, liá»n thúc giục Văn Úy quay trở lại chá»— lão Tà n vá»›i Hồng Tiếu.
Khi trở vá» chá»— cÅ©, lão Quái thấy lão Tà n vẫn ngồi yên ở trên tảng đá nhÆ° hồi nãy, hình nhÆ° y không há» rá»i khá»i tảng đá đó ná»a bÆ°á»›c váºy? Còn Hồng Tiếu cÅ©ng vẫn ngồi ở dÆ°á»›i đất, nà ng Ä‘ang trợn tròn xoe mắt lên nhìn Văn Úy, vẻ mặt lá»™ đầy sá»± quan tâm và lo lắng.
Hình nhÆ° nà ng còn muốn nháºn xét xem chồng mình đã há»c há»i được những gì của lão Quái.
Thấy vợ quan tâm đến mình nhÆ° thế. Văn Úy khoan khoái vô cùng, nhìn nà ng và tủm tỉm cÆ°á»i.
Lão Tà n liá»n bảo vá»›i chà ng rằng:
- Nhá» kia, hãy lại đây ngồi nghỉ hÆ¡i giây lát, cuá»™c đấu sắp sá»a bắt đầu đấy.
Văn Úy má»›i há»c thà nh công pho Hồng Mao Tam Thức, chà ng nháºn thấy oai lá»±c mạnh vô cùng.
Hai lão quái váºt vì sá»± tức khà mà đã không quản ngại truyá»n thụ tuyệt kỳ Ä‘á»™c đáo thế công mấy chục năm nghiên cứu ra cho hai vợ chồng Văn Úy, và lại còn không tổn ngại hÆ¡i sức dồn mÆ°á»i năm công lá»±c sang cho hai ngÆ°á»i để sá»± há»c táºp của hai ngÆ°á»i chóng thà nh công. Mục Ä‘Ãch của há» là muốn nhá» tay vợ chồng Văn Úy để xem võ công Ä‘á»™c đáo của mình má»›i nghiên cứu ra có hoà n hảo thá»±c sá»± không?
Vì công lá»±c của hai ngÆ°á»i tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng, nay cách biệt mấy chục năm, ngÆ°á»i nà o cÅ©ng tin tưởng rằng công lá»±c của mình thắng được đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng phải đứng cạnh quan sát thì má»›i trông thấy sá»± hay dở ra sao.
Văn Úy ngồi nghĩ ngợi:
“Tráºn đấu của ta vá»›i vợ ta, tuy chỉ là má»™t cuá»™c thá» thách thôi, nhÆ°ng ta nháºn thấy pho Hồng Mông Tam Thức mà ta má»›i há»c há»i được, có thể nói là kinh thiên Ä‘á»™ng địa, khiến thần sẩu quá»· khốc được. Còn vợ ta không biết nà ng đã há»c há»i được những gì? Chắc võ công của lão Tà n cÅ©ng không đến ná»—i kém cá»i hÆ¡n lão Quái đâu. Võ công của ta vá»›i vợ ta Ä‘á»u lợi hại cả, nhỡ lúc đấu vá»›i nhau không thâu tay lại kịp, sẽ hoặc chết hoặc bị thÆ°Æ¡ng thì sao?â€.
Chà ng Ä‘ang suy nghÄ© thì lão Tà n đã trông thấy, liá»n tủm tỉm cÆ°á»i há»i:
- Nhá» kia, ngÆ°á»i nghÄ© gì đấy?
Văn Úy lá»™ vẻ rầu rÄ©, ngá»ng đầu lên đáp:
- ThÆ°a lão tiá»n bối...
- Mi khá»i cần phải lo âu, vừa rồi lão phu vá»›i lão Quái dồn công lá»±c sang cho hai ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng cả, nên tráºn đấu nà y của hai ngÆ°á»i dù kịch liệt đến đâu, bất cứ ngÆ°á»i nà o cÅ©ng sẽ không bị thÆ°Æ¡ng mảy may chút nà o.
Nhất Quái nghe nói cÅ©ng cÆ°á»i ha hả, xen lá»i:
- Lão Tà n nói rất đúng, nếu hai ngÆ°á»i mà có bị vết thÆ°Æ¡ng tÃch gì thì chúng ta đây cÅ©ng không phải là những nhân váºt lừng danh thiên hạ nữa. Thôi, muá»™n lắm rồi, hai ngÆ°Æ¡i bắt đầu Ä‘i.
Hồng Tiếu nghe thấy bảo bắt đầu tá»· thà võ, mừng rỡ vô cùng vá»™i tung mình nhảy lên Ä‘i ra giữa đấu trÆ°á»ng vừa cÆ°á»i vừa gá»i Văn Úy rằng:
- Thôi Lang, mau lại đây.
Bất đắc dĩ Văn Úy phải đi tới trước mặt nà ng.
Nhất Quái thấy váºy mừng rỡ vô cùng lá»™ ra mặt, nói tiếp:
- Hà hà . Lý thú thá»±c. Then sắt tá»± gãy, cá»a đá tá»± mở. Hà hà .
Lão Tà n bá»—ng trợn mắt lên há»i:
- Lão quái váºt, ngÆ°Æ¡i nói gì thế?
- Ta cÆ°á»i mặc ta, có việc gì đến ngÆ°Æ¡i đâu mà ngÆ°Æ¡i há»i?
- Rõ rà ng là ngÆ°Æ¡i đã ra hiệu ngầm. Lão Quái váºt, lát nữa hai đứa nhỠđấu vá»›i nhau, ngÆ°Æ¡i không được lên tiếng nói ná»a lá»i đấy nhé.
- Lão phu mở mồm nói hay không thì việc gì đến ngươi mà ngươi cũng can thiệp.
- Nếu ngÆ°Æ¡i muốn dùng ám hiệu chỉ bảo ngầm thì tráºn đấu coi nhÆ° là không kể.
- Không kể thì không kể. Không ngỠlão Tà n ngươi lại khinh thị lão Lầu nà y như thế.
Trì lão Tà n không sao chịu được, vá»™i tiến lên má»™t bÆ°á»›c, há»i:
- Vừa rồi ngươi nói gì?
Lão phu không thÃch nói cho ngÆ°Æ¡i biết đấy.
Văn Úy thấy hai ngÆ°á»i Ä‘á»u nổi giáºn, sắp sá»a ra tay đánh nhau, liá»n lên tiếng khuyên rằng:
- Trì lão tiá»n bối chá»› có hiểu lầm. Lá»i của lão tiá»n bối vừa nói đó chỉ là thói quen của ông ta đấy thôi.
Lão Tà n ngạc nhiên, há»i lại:
- Thế sao trước kia lão phu không nghe thấy y nói đến những câu ấy?
Lão Quái vừa cÆ°á»i vừa đỡ lá»i:
- Chẳng lẽ việc gì cÅ©ng phải để cho lão Tà n biết trÆ°á»›c, lão má»›i có quyá»n nói hay sao?
Hồng Tiếu vá»i khuyên ngăn:
- Hai vị lão tiá»n bối xin hãy bá»›t giáºn, ngồi xuống xem tráºn đấu của hai chúng tôi.
Nói xong, nà ng liếc nhìn Văn Úy vừa cÆ°á»i vừa nói; - Thôi lang, mau tấn công trÆ°á»›c Ä‘i.
Nói xong, nà ng đứng lấy thế để đợi chá» Văn Úy ra tay. Nhất Quái Ä‘á»™t nhiên gáºt đầu, la lên:
ồ! Äây quả thá»±c là Tiên Thiên Thái Cá»±c trong pho “Lưỡng Nghi Chân Giải†và cÅ©ng là tà i ba Ä‘á»™c đáo của lão Tà n.
Lão Tà n cÆ°á»i ha hả đáp:
- Lão Quái cũng thông minh thực đấy. Phải, pho võ công nà y là võ công độc đáo của lão phu thực.
Rồi hai ngÆ°á»i cÆ°á»i hì hì, cùng ngồi lên trên tảng đá lá»›n, rồi Nhất Quái ra lệnh:
- Hai tên nhỠbắt đầu ra tay đấu đi. Nhưng chỉ được đấu tới thế thứ ba thôi nhé.
Lão Tà n cũng lên tiếng:
- Nà o, hai ngÆ°á»i ra tay đấu Ä‘i.
Hồng Tiếu đứng đợi chá» mãi không thấy Văn Úy ra tay tấn công, liá»n thúc dục:
- Ủa! Thôi lang sao không ra tay tấn công đi?
Văn Úy ngượng ngịu cÆ°á»i khì má»™t tiếng và há»i lại:
- Tiểu muội đã sẵn sà ng chưa?
Hồng Tiếu cÆ°á»i nhÆ° hoa nở, gáºt đầu đáp:
- Thôi lang cứ việc ra tay tấn công đi.
Văn Úy sợ Hồng Mông Tam Thức quá mạnh, nên chà ng liá»n lÆ°á»m vợ má»™t cái, nhảy lên trên cao ba thÆ°á»›c, lui ra ngoà i xa má»™t trượng, rồi má»›i đứng yên, nghiêm nghị nói:
- Tiểu muá»™i phải cẩn tháºn Ä‘á» phòng nhé?
Nói xong, chà ng chỉ giở có ba thà nh công lá»±c ra, giÆ¡ song chưởng lên đánh luôn. Hồng Mông Tam Thức là ba thế võ tinh hoa nhất của Nhất Quái. Tuy Văn Úy má»›i há»c há»i được và chỉ sá» dụng có ba thà nh thôi mà chưởng thế của chà ng cÅ©ng đủ khiến cho các ngÆ°á»i khác trong võ lâm khác, không sao chống đỡ nổi.
Lạ thá»±c, kình lá»±c vô hình của chà ng mạnh nhÆ° thế, nhÆ°ng khi ấp đảo tá»›i gần Hồng Tiếu, không hiểu tại sao chỉ thấy nà ng giÆ¡ tả chưởng lên khẽ gạt má»™t cái, kình phong của chà ng đã bị hóa giải má»™t cách vô hình liá»n.
Văn Úy cảm thấy sức lá»±c của mình Ä‘Æ°a ra nhÆ° bị đối phÆ°Æ¡ng đẩy xuống dÆ°á»›i vá»±c thẳm, và không sao thâu lại được nữa. Vì chà ng dùng sức quá mạnh nên ngÆ°á»i đâm bổ vá» phÃa trÆ°á»›c, suýt tý nữa thì chà ng phải bÆ°á»›c lên má»™t bÆ°á»›c má»›i đứng vững được. Chà ng ngá»ng đầu lên nhìn vợ, thấy nà ng vẫn Ä‘ang mỉm cÆ°á»i nhìn mình. Lúc nà y chà ng má»›i yên tâm và nghÄ© thầm:
“Thế ra võ công của lão Tà n truyá»n thụ cho vợ ta quả thá»±c phi thÆ°á»ngâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, chà ng liá»n nói:
- Tiểu muá»™i, đây là thế thứ hai, hãy cẩn tháºn Ä‘á» phòng.
Thấy vợ không việc gì, lúc nà y chà ng đã yên trÃ, nên thế thứ hai nà y chà ng đã sá» dụng đến năm thà nh công lá»±c.
Hồng Tiếu cÅ©ng giÆ¡ tay ra chống đỡ, chưởng lá»±c của hai ngÆ°á»i va đụng nhau, ở nÆ¡i chÃnh giữa chỉ nghe thấy kêu “cá»™p†má»™t tiếng, kình lá»±c của hai ngÆ°á»i Ä‘á»u bị tiêu tan hết.
Nhất Quái thấy Hông Mông Tam Thức của mình đã khổ công nghiên cứu bốn chục năm má»›i hoà n thà nh, đã yên chà là không ai địch nổi. NgỠđâu hai thế đầu đã bị đối phÆ°Æ¡ng chá»—ng đỡ má»™t cách rất dá»… dà ng. Tuy còn má»™t thế mạnh nhất, nhÆ°ng xem tình hình nà y, phen nà y cÅ©ng khó mà thắng nổi đối phÆ°Æ¡ng, nên ông ta giÆ¡ tay lên gãi đầu, không dám nhìn thẳng và o tráºn đấu, chỉ nhìn nghiêng liếc trá»™m thôi.
Lão Tà n ngồi xếp bằng tròn, mặt tủm tỉm cÆ°á»i. Lão Quái thấy váºy tức giáºn khôn tả, chỉ muốn xuất kỳ bất ý tấn công trá»™m má»™t chưởng cho bõ tức thôi.
- Tiểu muội, đây là thế thứ ba.
Văn Úy vừa quát xong, đã giÆ¡ song chưởng lên, vừa úp vừa đỡ kêu đến “bùng†má»™t tiếng liá»n có má»™t luồng kình khà nhÆ° vÅ© bão dồn sang phÃa bên vợ.
- Thôi lang nên đỠphòng.
Hồng Tiếu bá»—ng thay đổi thế thức, nà ng không chống đỡ nhÆ° trÆ°á»›c mà chỉ giÆ¡ tay tái lên, nhằm chưởng phong của chà ng khẽ khuyên má»™t vòng, rồi quay tÃt má»™t vòng và thừa thế dùng tay phải nhằm chá»— sÆ¡ hở của Văn Úy tấn công tá»›i.
Pho võ công nà y của lão Tà n thoát thai nhÆ° Dịch Cân Kinh và là má»™t môn võ công lấy tÄ©nh chế Ä‘á»™ng, lấy nhu khắc cÆ°Æ¡ng. Tuy Hồng Tiếu há»c há»i chÆ°a thuần thuá»™c cho lắm, nhÆ°ng nà ng cÅ©ng đủ sức phát huy được oai lá»±c của nó.
Văn Úy thấy kình lá»±c của mình bị đối phÆ°Æ¡ng khuyên chặt và nà ng còn dùng tay phải tấn công mình nữa. Ba thức của chà ng đã giở ra hết rồi, bây giá» bá»—ng thấy nà ng tấn công biết là m nhÆ° thế nà o để hoá giải. Trong lúc chà ng Ä‘ang cuống quýt thì bá»—ng giở luôn thế “Bát Bá»™ Thiên Long†trong Tá»· La Tháºp Nhị Thức ra. Quả nhiên Dịch Cân Kinh của Äạt Ma là võ há»c chÃnh tông vẫn khác thÆ°á»ng.
Má»i ngÆ°á»i chỉ nghe thấy hai tiếng kêu rất khẽ, cả hai cùng bị đẩy lui má»™t bÆ°á»›c và cùng ngừng tay lại ngay.
Lão Tà n thấy váºy liá»n quát lá»›n:
- NhỠkia, ngươi đã dùng tới thế thứ tư rồi đấy.
Lão Quái cÅ©ng biết thế thÆ° tÆ° của Văn Úy không phải do mình đã truyá»n thụ cho, nhÆ°ng ông ta vẫn cÆ°á»i khì, xen lá»i nói:
- Lão Tà n phế, cuộc đấu nà y chúng ta huỠnhau, không ai được ai thua hết.
Lão Tà n đảo ngược đôi ngÆ°Æ¡i má»™t vòng, vừa cÆ°á»i vừa há»i lại:
- Lão quái váºt, ngÆ°Æ¡i bảo hai đứa nhá», vừa huá» nhau phải không? Hà , hà !
Thấy lão Tà n bá»—ng cÆ°á»i ha hả nhÆ° váºy, lão Quái không sao nhịn được, vá»™i há»i; - NgÆ°Æ¡i cÆ°á»i cái gì thế?
- Nếu lão quái váºt không trông thấy rõ thì để ta giải thÃch cho ngÆ°Æ¡i nghe.
- Sao ta lại không trông thấy rõ?
- Trông thấy rõ thì hay lắm. Trước khi đấu ngươi đã nói những gì?
- Ta nói gì nà o?
- NgÆ°á»i bảo hai đứa nhá» chỉ được đấu có ba thế thôi.
- Phải, lão Lầu có nói như thế thực.
- Thế ngươi trông thấy rõ chưa?
Nhất Quái chỉ trợn tròn xoe đôi mắt lên thôi chứ không sao cãi được nữa.
Lão Tà n nói tiếp:
- Lão Quái váºy có phải con nhá» ra tay có ba thế, mà thằng nhá» thì ra tay đến bốn thế phải không?
- Thì sao? Ngươi phải biết, thằng nhỠra tay tấn công trước, tất nhiên nó phải đánh đến thế thứ bốn, hồng hồ nó có bị bại đâu?
- Phải thằng nhỠra tay tấn công trước, nhưng chúng ta đã nói chỉ hạn đấu có ba thế thôi. Nếu thằng nhỠkhông giở đến thế thứ tư thì nó chống đỡ không nổi, phải không?
Lão Quái không sao nhịn được, nắm chặt song quyá»n, Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i ha hả và lá»›n tiếng nói:
- Hà , hà ! Then sắt tá»± gẫy, cá»a đá tá»± mở. Hà , hà !
Nói xong, y bá»—ng duá»—i thẳng hai bà n tay, đứng dáºy, lá»›n tiếng há»i tiếp:
- Lão Tà n phế, có phải ngÆ°Æ¡i muốn ta phải Ä‘Ãch thân ra tay đấu đấy không? Nếu ngÆ°Æ¡i muốn thế cÅ©ng được. Ta nhÆ°á»ng cho ngÆ°Æ¡i ra tay tấn công trÆ°á»›c.
- Chúng ta đã đấu với nhau mấy chục năm rồi, hà tất còn phải đấu lại là m chi nữa?
Lão Quái bá»—ng dáºm chân xuống đất má»™t cái, hình nhÆ° nghÄ© ra được việc gì, liá»n nói vá»›i lão Tà n rằng:
- Lão Lầu đã nghĩ ra được một trò chơi mới chẳng hay lão Tà n có dám đánh cuộc không?
Nghe thấy có trò chÆ¡i má»›i, lão Tà n có vẻ há»›n hở vá»™i há»i:
- Sao lão Tà n nà y lại không dám đánh cuộc? Trò chơi gì thế, lão quái nói ra đi?
- Äó là Thiên Lý Cô Hà nh Khách.
Lão Tà n tỠvẻ khinh thị, đáp:
- Ngươi nói đến tên vô danh tiểu tốt ấy là m chi?
Nhất Quái nổi giáºn, trầm giá»ng há»i:
- NgÆ°Æ¡i coi thÆ°á»ng y phải không?
Lão Tà n ngạc nhiên há»i lại:
- Ta coi thÆ°á»ng y thì có liên can gì đến ngÆ°Æ¡i đâu?
- Ngươi có dám đánh cuộc với ta không?
- Cuộc cái gì?
- Y đã lấy trộm được cuốn Dịch Cân Kinh của chùa Thiếu Lâm.
Bây giá» chúng ta Ä‘i kiếm y há»… ai đánh được y đại bại và bắt y phải hiến cuốn Dịch Chân Kinh ra thì ngÆ°á»i đó sẽ thắng cuá»™c.
- Äấu vá»›i y Æ°? Y chÆ°a xứng đấu vá»›i chúng ta.
- NgÆ°Æ¡i khá»i cần để y đến vấn Ä‘á» xứng hay không, ta chỉ cần biết ngÆ°Æ¡i có dám đánh cuá»™c hay không thôi?
- Sao ta lại không dám? Nhưng biết đi đâu mà tìm kiếm cho ra tên vô danh tiểu tốt ấy?
|
08-04-2008, 02:30 PM
|
|
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 55
Kẻ Bị Äánh Cuá»™c Äã Tá»›i
Lão Quái liá»n trả lá»i:
- Y ở TrÆ°á»ng Háºn Cốc.
- TrÆ°á»ng Háºn Cốc Æ°? Lão Tà n nà y chÆ°a há» nghe thấy ai nói đến cái tên nà y.
Văn Úy và Hồng Tiếu ngừng tay lại, trố mắt lên nhìn, thấy hai ông già cãi nhau đến Ä‘á»™ mặt Ä‘á» tai tÃa, vợ chồng chà ng không sao xen và o nói được. Bây giá» lại thấy hai ông ta nhắc đến TrÆ°á»ng Háºn Cốc, Văn Úy liá»n xen lá»i nói:
- ThÆ°a hai vị lão tiá»n bối, TrÆ°á»ng Háºn Cốc của Thiên Lý Cô Hà nh Khách ẩn cÆ° là ở trên núi Cá»u Hoa tại tỉnh An Huy.
- Núi Cá»u Hoa nà o? Núi Cá»u Hoa là m gì có TrÆ°á»ng Háºn Cốc?
Chúng ta mấy chục năm nay chưa hỠbước chân và o giang hồ, không ngỠthiên hạ cũng thay đổi nốt.
Lão Tà n nhìn Văn Úy mà nói nhÆ° váºy, và há»i tiếp:
- Nhá», mi nghe ai nói cho hay thế?
Văn Úy đáp:
- Tiểu sinh nghe thấy lão hòa thượng của chùa Thiếu Lâm đã nói.
- Nếu là lão hòa thượng của chùa Thiếu Lâm đã nói thì không sai rồi. Nà o lão quái váºt, chúng ta cÅ©ng Ä‘i An Huy ngay Ä‘i.
Nhất Quái vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- NhÆ°ng trÆ°á»›c khi Ä‘i, chúng ta phải thá»a thuáºn vá»›i nhau đã. Äi đến TrÆ°á»ng Háºn Cốc, nếu gặp Thiên Lý Cô Hà nh Khách thì lão Tà n phải để cho lão Quái nà y ra tay tấn công trÆ°á»›c má»›i được.
Lão Tà n gãy đầu. Thế là hai ông già , hai vợ chồng Văn Úy liá»n xuống núi ngay.
Lúc nà y trá»i đã tháºt sáng tá», hai ông già râu dà i tóc bạc, trông rất quái dị, má»—i ngÆ°á»i cắp má»™t ngÆ°á»i Ä‘i nhÆ° bay. Vì lão Quái vá»›i lão Tà n thấy vợ chồng Văn Úy Ä‘i nhÆ° váºy châm chạp quá, nên má»›i phải cắp hai ngÆ°á»i và o nách mà giở hết tốc lá»±c khinh công ra Ä‘i cho tháºt nhanh.
Tháng năm là tháng báºn rá»™n nhất của nhà nông, trên đồng ruá»™ng lúc nà o cÅ©ng có rất nhiá»u nông dân là m lụng, nhÆ°ng hai lão quái váºt không sợ những ngÆ°á»i đó trông thấy cứ việc Ä‘i qua. Sá»± tháºt thì khinh công của hai ngÆ°á»i quá cao siêu, lại Ä‘i quá nhanh, mà bá»n nông phu thì Ä‘ang mải là m lụng, nên há» chỉ trông thấy có hai cái bóng Ä‘en bay đến lÆ°á»›t qua thôi, chứ có biết đâu đó là ngÆ°á»i, vì váºy không ai để ý đến cả.
Äến giá» Tỵ, hai lão quái đã chạy tá»›i cách Lôi Công Ä‘iếm không xa, không ngá» há» Ä‘i có hai tiếng đồng hồ mà đã Ä‘i được má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng xa hÆ¡n hai trăm dặm, tốc Ä‘á» tháºt là kinh khủng.
Hai quái nhân Ä‘i và o trong rừng, đặt vợ chồng Văn Úy xuống rồi nhìn nhau mà cả cÆ°á»i:
- Lão Tà n phế Ä‘i nhanh nhÆ° váºy, má»›i cảm thấy có thú vị phải không?
- Phải, phải, chúng ta hai ngÆ°á»i không ai Ä‘i cháºm hÆ¡n ai hết.
Hồng Tiếu Ä‘ang đứng vuốt tóc rối, liá»n nÅ©ng nịu nói:
- Hai vị tiá»n bối Ä‘i nhanh nhÆ° váºy, thì hai vị cứ Ä‘i trÆ°á»›c Ä‘i, chứ tiểu bối vá»›i Thôi lang không Ä‘i nữa đâu.
Nhất Quái quay đầu lại, há»i:
- Tại sao lại không đi nữa?
Lão Tà n cũng nói:
- Hai vợ chồng ngÆ°á»i không Ä‘i thì ai là m nhân chứng cho chúng ta?
Hồng Tiếu cÆ°á»i khì, đáp:
- Muốn vợ chồng tiểu bối đi theo cũng được, nhưng đến chỗ nghỉ, hai vị phải nghỉ, đến chỗ ăn, cũng phải ăn, chứ hai vị không được đi nhanh như thế.
Hai lão quái nhìn nhau, rồi Ä‘ua nhau nháºn lá»i.
Äang lúc ấy Nhất Quái bá»—ng kêu “ủá má»™t tiếng, nhảy bắn ngÆ°á»i lên, mồm thì la lên:
- Lão Tà n phế, sao lại có sự may mắn đến thế. Lão xem kìa, món đồ đánh cuộc của chúng ta đã đến kìa.
Lão Tà n tá» vẻ kinh thị, hÃp mắt má»™t cái, há»i:
- Có phải bạn nói tên tiểu tốt vô danh đã tới đấy không?
- Ừ, khinh công của y cÅ©ng khá nhanh. ủa! Sao tay của y lại còn cắp má»™t ngÆ°á»i nhÆ° thế kia?
Văn Úy nghe thấy hai quái nhân nói nhÆ° váºy, biết là Thiên Lý Cô Hà nh Khách đã tá»›i, nhÆ°ng chà ng để ý, lại không thấy có má»™t hình bóng nà o hết.
Chà ng nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c để tìm kiếm, nhÆ°ng không thấy có ai hết, thì Hồng Tiếu đã chỉ tay vá» phÃa bên trái, quả nhiên nÆ¡i đó có má»™t châm Ä‘en Ä‘ang phi tá»›i.
Chấm Ä‘en ấy chỉ nhá» bằng hạt Ä‘áºu thôi, mà hai lão quái còn trông thấy rõ tay của ngÆ°á»i ấy có cắp má»™t ngÆ°á»i.
Văn Úy cứ trố mắt lên nhìn, hình như chỉ sợ cái chấm đen ấy biến mất.
Má»™t lát sau, cái bóng Ä‘en ấy cà ng tá»›i cà ng to dần, hình nhÆ° Ä‘ang chạy vá» phÃa mình, và hai chân ngÆ°á»i ấy nhÆ° Ä‘i trên không chứ không phải Ä‘i trên mặt đất.
Lúc sau, khi vợ chồng Văn Úy trông thấy rõ đối phÆ°Æ¡ng, thì ngÆ°á»i ấy đã tá»›i gần chừng hai mÆ°Æ¡i trượng rồi.
NgÆ°á»i đó vừa gầy vừa cao, mặt bịt má»™t cái khăn lụa Ä‘en, mặc áo Ä‘en, quả nhiên dÆ°á»›i nách có kẹp má»™t ngÆ°á»i, mà ngÆ°á»i đó là thiếu nữ mặc áo Ä‘á».
Khi cái bóng Ä‘en ấy vừa tá»›i nÆ¡i, má»›i đặt chân xuống mặt đất, thì Lầu Nhất Quái đã cÆ°á»i giá»ng quái dị, xông lại tấn công liá»n.
Ông ta ra tay quá nhanh, khiến ngÆ°á»i kia ngạc nhiên hết sức, vá»™i lá»›n tiếng quát há»i:
- Ngươi là ai?
- Ha hạ.. then sắt tá»± gãy, cá»a đá tá»± mở, hà hà ...
NgÆ°á»i gầy gò cÆ°á»i nhạt đáp:
- Lại là ngươi?
Nhất Quái đứng trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i đó, đắc chà đáp:
- Ngà i không ngỠlại gặp chúng ta ở đây phải không? Lão Lầu nà y đang kiếm ngà i đấy. Sao ngà i không bỠcái khăn đen xuống để đối địch với lão Lầu nà y mấy chưởng?
NgÆ°á»i gầy và cao dùng khăn Ä‘en, tuy không trông thấy rõ bá»™ mặt của y, nhÆ°ng đôi mắt rất sáng, chỉ thấy y cÆ°á»i khanh khách, đáp:
- NgÆ°á»i có lúc bi, hoan, ly, hợp, trăng có khi má», tá», tròn, khuyết. NgÆ°Æ¡i được gặp lão phu ở nÆ¡i đây, tất nhiên lão phu phải để cho ngÆ°Æ¡i được toại nguyện.
Nhất Quái quay đầu lại nhìn lão Tà n, rồi vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
- Lão Tà n phế, ngươi nghe thấy rõ chưa? Y tức là món đồ để cho chúng ta đánh cuộc đấy.
Lão Tà n không thèm quay mặt lại nhìn ngÆ°á»i gầy và cao kia mà chỉ lạnh lùng nói:
- Dù sao y cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt thôi.
NgÆ°á»i gầy gò và cao nghe thấy hai lão quái ăn nói phách lối nhÆ° váºy, vừa rồi mình đã ngâm hai câu đó ra, ai ai nghe thấy cÅ©ng phải giáºt mình kinh hãi, mà sao hai lão quái nà y lại dá»ng dÆ°ng và có vẻ khinh thÆ°á»ng nhÆ° thế? Nên y cÅ©ng phải hÆ¡i ngạc nhiên, không dám coi thÆ°á»ng đối phÆ°Æ¡ng, liá»n lên tiếng há»i:
- Thế ra hai ngươi muốn ra tay giúp sức hộ chùa Thiếu Lâm đấy à ?
Nhất Quái gáºt đầu đáp:
- Ngươi nói cũng gần đúng một chút đấy. Nhưng hai lão bất tỠchúng ta không phải là ra tay để giúp sức hoặc đánh hộ cho ai cả.
Chúng ta chỉ coi ngÆ°á»i nhÆ° là má»™t món đồ, để đánh cuá»™c, ai khiến được ngÆ°Æ¡i phải phục thua, ngoan ngoãn Ä‘em hiến cuốn Dịch Cân Kinh ra, thì ngÆ°á»i đó sẽ thắng.
NgÆ°á»i gầy và cao cÅ©ng cho là mình vô địch thiên hạ, nghe thấy Nhất Quái nói nhÆ° váºy liá»n nổi giáºn ngẩng mặt lên trá»i cÆ°á»i the thé, cái áo Ä‘en của y phồng lên nhÆ° bÆ¡m hÆ¡i, xÆ°Æ¡ng cốt kêu “răng rắcâ€.
má»™t hồi, rồi cÆ°á»i khinh há»i:
- Có phải hai ngươi muốn lãnh giáo chưởng pháp của lão phu phải không? Tưởng gì chứ việc nà y cũng không khó, nhưng hai ngươi định cùng lên cả môt lúc, hay là một đấu với một?
Nhất Quái cÆ°á»i giá»ng quái dị, đáp:
- Thiên Lý Cô Hà nh Khách, chả lẽ ngươi không nghe thấy ai nói đến tên tuổi của chúng ta hay sao?
Thiên Lý Cô Hà nh Khách kiêu ngạo đáp:
- Các ngÆ°á»i tà i ba đến đâu chẳng qua cÅ©ng là hai tên vô danh tiểu tốt thôi.
- Hà hà ... lý thú đấy. Mấy chục năm nay ngÆ°á»i trên giang hồ chÆ°a ai dám gá»i hai lão bất tá» chúng ta đây nhÆ° váºy. Nà o, lại đây, để lão Lầu thá» chưởng lá»±c của ngÆ°Æ¡i xem sao đã.
Thiên Lý Cô Hà nh Khách cÆ°á»i nhạt mấy tiếng, không thấy ngÆ°á»i y cá» Ä‘á»™ng, mà chỉ thấy tay áo y phất má»™t cái, hữu chưởng đã lẹ là ng tấn công tá»›i liá»n.
Nhất Quái thấy đối phÆ°Æ¡ng ra tay nhanh nhÆ° thế, và chưởng lá»±c cÅ©ng mạnh vô cùng, liá»n cÆ°á»i ha hả, giở ngay PhÃch Thiên chưởng ra phản công luôn.
Chưởng lá»±c của hai ngÆ°á»i va chạm nhau, liá»n có tiếng kêu “bùng†tháºt lá»›n nhÆ° trá»i long đất lở, cây cối quanh ở đó cÅ©ng Ä‘á»u rung Ä‘á»™ng nhÆ° bị gió bão váºy.
Văn Úy vá»›i Hồng Tiếu hai ngÆ°á»i tuy đứng cách xa mà cÅ©ng thấy vang tai nhức óc, đủ thấy chưởng thế của hai ngÆ°á»i lợi hai nhÆ° thế nà o? Lão Tà n trợn tròn xoe đôi mắt, khẽ kêu “ủa†má»™t tiếng và nói:
- Huyá»n Linh chưởng!
Tiếng nói của y rất khẽ, ngay vợ chồng Văn Úy đứng trước mặt mà cũng không nghe thấy.
Nhất Quái với Cô Hà nh Khách cùng lui ra và nói:
- Hãy ngưng tay!
Äấu vá»›i nhau má»™t chưởng, Cô Hà nh Khách cảm thấy chưởng lá»±c của ông già nà y tháºt kinh ngÆ°á»i, mình khổ luyện mấy chục năm môn Huyá»n Linh chưởng, tuyệt há»c của sÆ° môn mà khắp thiên hạ không ai chống đỡ nổi nay đối phÆ°Æ¡ng không những chá»—ng đỡ nổi mà còn đẩy lùi mình. Lúc nà y y thấy Nhất Quái Ä‘á»™t nhiên lui bÆ°á»›c, y ngạc nhiên hết sức, liá»n trầm giá»ng há»i:
- Ngươi muốn gì?
Nhất Quái chỉ và o ngÆ°á»i con gái áo Ä‘á» Ä‘ang bị Thiên Lý Cô Hà nh Khách cắp dÆ°á»›i nách và nói:
- Ngươi hãy để cô gái kia xuống đã, lão Quái không bao giỠcầu lợi và chiếm phần hơn của ngươi đâu.
Cô Hà nh Khách cÆ°á»i khì má»™t tiếng, lui vá» phÃa sau mấy bÆ°á»›c, đặt cô gái áo Ä‘á» xuống rồi múa song chưởng liên hoà n tấn công luôn hai chưởng má»™t lúc.
Nhất Quái cÅ©ng biết đối phÆ°Æ¡ng không phải là tầm thÆ°á»ng, vá»™i giở chưởng lên chống đỡ liá»n.
Sau hai tiếng “bùng bùngâ€, cả hai ngÆ°á»i vẫn đứng yên má»™t chá»—, không ai bị đẩy lui cả. Nhất Quái nhe răng cÆ°á»i, thần sắc vẫn nhÆ° thÆ°á»ng, còn Thiên Lý Cô Hà nh Khách hình nhÆ° hÆ¡i rung Ä‘á»™ng, hiển nhiên y đỡ xong hai chưởng của Nhất Quái đã cảm thấy chịu không nổi. Quả thá»±c mấy chục năm nay y chÆ°a há» gặp má»™t cÆ°á»ng địch nà o mạnh nhÆ° thế nà y. Y vá»™i vén tay áo lên, lá»™ hai bà n tay Ä‘en nhÆ° má»±c, rồi Ä‘á»™t nhiên xông lên tấn công Nhất Quái tiếp.
Hai ngÆ°á»i cùng giở thần oai ra đấu vá»›i nhau, chỉ trong nháy mắt đã đấu được bảy tám hiệp liá»n.
Lão quái cà ng đấu cà ng cao hứng, liá»n quát lá»›n:
- Äể cho ngÆ°Æ¡i thưởng thức chưởng nà y của lão Lầu má»›i được.
Nói xong, ông ta giơ song chưởng lên, hai tay một úp một nâng.
Chỉ nghe thấy “bùng†một tiếng, luồng cương khà nhằm Thiên Lý Cô Hà nh Khách đẩy tới.
Thiên Lý Cô Hà nh Khách đấu với Nhất Quái bấy nhiêu chưởng đã gần hết hơi sức, bây giỠlại trông thấy Nhất Quái ra chưởng mạnh như thế, y bèn cố hết sức giơ tay lên chống đỡ.
NgỠđâu, thế chưởng là thế “Dương Thanh Ngân Tục†chưởng thứ ba của pho “Hồng Mao Tam Thức†và cũng là chưởng có oai lực mạnh nhất.
NgÆ°á»i gầy và cao giÆ¡ song chưởng lên chống đỡ, cảm thấy chưởng lá»±c của lão quái nặng hà ng ngà n cân, trong lòng hoảng sợ vô cùng, vá»™i giở hét công lá»±c của bản thân, nghiên răng mÃm môi chống đỡ.
Äấu võ không nhÆ° các việc khác, kẻ nà o mạnh thì sẽ thắng kẻ yêu sẽ bại, không sai má»™t chút nà o.
“Bùngâ€.
Sau má»™t tiếng kêu vang trá»i Ä‘á»™ng đất, Thiên Lý Cô Hà nh Khách đã bị Nhất Quái đẩy lùi tám bÆ°á»›c má»›i đứng vững được. Công lá»±c của y thâm háºu đến thế mà chống đỡ không nổi chưởng lá»±c của Nhất Quái, y cảm thấy trong ngÆ°á»i khà huyết rạo rá»±c tạng phủ chấn Ä‘á»™ng.
Nhất Quái đắc chà cÆ°á»i và nói:
- Thiên Lý Cô Hà nh Khách đã chịu thua chưa?
Cô Hà nh Khách tuy bị thương, nhưng vẫn cố lớn tiếng đáp:
- Hai vị báo danh cho lão phu biết Ä‘i, lão phu sẽ đợi chá» hai vị trong TrÆ°á»ng Háºn Cốc.
Nhất Quái chÆ°a kịp trả lá»i thì Trì lão Tà n đã ung dung xen lá»i nói:
- NgÆ°Æ¡i quả thá»±c là quê mùa chả biết gì cả. TrÆ°á»›c mặt hai lão bất tá» nà y mà còn há»i lôi thôi quá. Nói tháºt cho ngÆ°Æ¡i biết để ngÆ°Æ¡i Ä‘i há»i thăm xem hai Nam Quái Bắc Tà n là hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o?
- Nam Quái Bắc Tà n?
Y vừa nói vừa rùng mình má»™t cái, rồi cÆ°á»i khinh và nói tiếp:
- Thôi được, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở TrÆ°á»ng Háºn Cốc.
Nói xong, y quay mình Ä‘i luôn, bá» mặc thiếu nữ áo Ä‘á» nằm ở đó. Chỉ trong nháy mắt, y đã Ä‘i tháºt xa rồi.
Nhất Quái lá»›n tiếng cÆ°á»i và nói vá»ng theo:
- NgÆ°Æ¡i cứ yên tâm, thể nà o hai lão bất tá» nà y cÅ©ng sẽ tá»›i TrÆ°á»ng Háºn Cốc.
Nói xong, lão Quái quay lại nói với Bắc Tà n rằng:
- Hà hà ! Lão Tà n phế, tráºn sau đến lượt ngÆ°Æ¡i đấu đấy nhé?
Lão Tà n bá»—ng há»i lại:
- Lão Quái có biết thể lai lịch của tên vô danh tiểu tốt ấy không?
Nhất Quái cau mà y lại, đáp:
- Chưởng lá»±c của y lạnh lùng lắm. Nếu y không phải là ngÆ°á»i của phái Tuyết SÆ¡n thì là ngÆ°á»i của phái Bắc Hải.
Lão Tà n mỉm cÆ°á»i, nói tiếp:
- Lão Quái nói rất phải, chưởng của y là Huyá»n Linh chưởng đấy.
Nhất Quái kinh ngạc há»i lại:
- Lão Tà n bảo y xá» dụng Huyá»n Linh chưởng của lão già ở Bắc Hải...
Trong lúc hai ngÆ°á»i Ä‘ang nói chuyện thì Hồng Tiếu bá»—ng la lên:
- Lão tiá»n bối, thiếu nữ nà y là ... em gái của tiểu bối... hai vị là m Æ¡n ra tay cứu chữa há»™!
Thì ra Hồng Tiếu thấy thiếu nữ áo Ä‘á» Ä‘ang nằm ở dÆ°á»›i đất, trông có vẻ quen thuá»™c lắm. Thoạt tiên nà ng còn tưởng là thiếu nữ lấy trá»™m kinh ở chùa Thiếu Lâm, nhÆ°ng khi nà ng tá»›i gần xem, liá»n giáºt mình đánh thót má»™t cái, vì nà ng đã nháºn ra thiếu nữ đó chÃnh là em gái mình. Nà ng đã bị Thiên Lý Cô Hà nh Khách Ä‘iểm trúng yếu huyệt, nên má»›i nằm yên nhÆ° váºy.
- Ai là em gái của ngươi? Con nhỠnà y ư?
Lão Quái đang nhìn Hồng Tuyến, thì lão Tà n đã lẩm bẩm nói:
- Phải, con bé nà y đã bị thủ pháp độc đáo của lão già Bắc Hải điểm trúng.
Nhất Quái trợn tròn xoe mắt lên và há»i:
- Lão Tà n phế, ngươi có dám xác định Thiên Lý Cô Hà nh Khách là có liên quan với lão già Bắc Hải không?
Lão Tà n không kịp trả lá»i, từ từ giÆ¡ tay phải ra và rất nhanh khẽ vá»— và o ngÆ°á»i của Hồng Tuyến mấy cái.
- HÃ ...
Hồng Tuyến đã thở dà i má»™t tiếng, mở mắt ra nhìn và vá»™i và ng ngồi dáºy, Hồng Tiếu thấy váºy cả mừng, vá»™i chạy lại ôm lấy nà ng và há»i:
- Em có thấy sao không? Cứ ngồi yên, đừng cỠđộng.
- Ủa ! Chị đấy à ? Sao chi.....
Hồng Tuyến thá» váºn khà thấy ngÆ°á»i dá»… chịu nhÆ° thÆ°á»ng liá»n chá»›p mắt mấy cái và há»i:
- Ủa ! Thôi công tỠcũng tới đây đấy à ? Nơi đây là đâu thế?
Văn Úy mỉm cÆ°á»i, đáp:
- Cô Hồng Tuyến, cô bị Cô Hà nh Khách bắt Ä‘em tá»›i đây, may được hai lão tiá»n bối cứu giúp...
Hồng Tiếu lÆ°á»m chà ng má»™t cái và nói:
- Thôi lang, Hồng Tuyến muội mới tỉnh lại, hãy để cho cô ta nghỉ ngơi một lát đã.
Hồng Tuyến quay đầu lại, nũng nịu nói:
- Em không mệt đâu. Chị, hai vị tiá»n bối nà y là ai thế? Mau giá»›i thiệu cho em biết Ä‘i.
Hồng Tiếu chỉ và o lão Tà n vá»›i Nhất Quái hai ngÆ°á»i mà trả lá»i Hồng Tuyến rằng:
- Äây, vị nà y là Trì lão tiá»n bối, vị nà y là Lầu lão tiá»n bối, cả hai tà i ba cao siêu lắm, ngÆ°á»i trên giang hồ vẫn gá»i hai vị là Nam Quái Bắc Tà n.
Hồng Tuyến biết chị mình xÆ°a nay không há» bÆ°á»›c chân và o giang hồ bao giá», sao lúc nà y lại thạo thuá»™c nhÆ° thế, và còn biết cả cái gì Nam Quái Bắc Tà n nữa? Nà ng còn Ä‘ang sợ mình nghe lầm, nhÆ°ng vẫn vái chà o hai lão quái má»™t lạy.
Lão Tà n hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lá»i ngắm nhìn Hồng Tuyến má»™t hồi rồi gáºt đầu đáp:
- Hừ! Tinh khà ná»™i tiá»m, ná»™i công chÃnh tông đã có căn bản tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng, Không hiểu con nhá» nà y là môn hạ của ai thế?
Hồng Tuyến nghe nói cả kinh, vội đáp:
- Tiểu bối là môn hạ của phái Côn Luân.
Lão Tà n giÆ¡ tay lên vuốt râu rồi cÆ°á»i ha hả há»i tiếp:
- Phái Côn Luân có nhiá»u nhân tà i thá»±c. Con nhá» nà y, ngÆ°Æ¡i có nghe thấy tôn sÆ° nói đến ngÆ°á»i bạn cÅ© nà o há» Trì không?
Hồng Tuyến nghe nói cả kinh, vì nà ng thấy ông ta nói như thế, rõ rà ng ông ta là bạn cũ của sư tôn mình, vội cúi mình vái chà o:
- Xin lão tiá»n bối xá tá»™i cho tiểu bối. Chắc Trì lão tiá»n bối là Äại PhÆ°Æ¡ng chân nhân năm xÆ°a phải không?
Trì lão Tà n mỉm cÆ°á»i, Nhất Quái đứng cạnh đó có vẻ nóng lòng sốt ruá»™t, liá»n lá»›n tiếng xen lá»i nói; - Sao lão Tà n phế cứ ở trÆ°á»›c mặt con nhá» thị già là m bá»™ là m phách mãi là m chi? Lão Lầu nà y còn có chuyện muốn há»i nó.
Nói xong, ông ta quay lại há»i Hồng Tuyến rằng:
- Con nhá» kia, suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng ngÆ°Æ¡i có thấy thằng nhá» há» Giang, cÅ©ng là môn hạ của phái Côn Luân ở đâu không?
Hồng Tuyến nghe thấy lão Lầu Ä‘á»™t nhiên há»i nhÆ° váºy cÅ©ng phải ngạc nhiên, hai má Ä‘á» bừng, rồi vá»™i há»i lại:
- á»´.. có phải lão tiá»n bối muốn há»i ngÆ°á»i há» Giang...
Hồng Tiếu thấy em gái mình vừa nghe thấy ngÆ°á»i ta nói tá»›i Giang công tá», đã quan tâm ngay nhÆ° váºy, liá»n cÆ°á»i thầm, vá»™i đỡ lá»i:
- Hiá»n muá»™i, Lầu lão tiá»n bối há»i vá» Giang công tỠđấy!
- Giang công tá» vá»›i chúng tôi ba ngÆ°á»i vì Ä‘i tìm kiếm hiá»n muá»™i nên má»›i tá»›i đây. Không ngá»...
Hồng Tuyến nghe thấy chị mình nói nhÆ° váºy, cà ng lo âu thêm, không đợi chá» Hồng Tiếu nói xong, đã trợn tròn mắt lên vá»™i xen lá»i há»i:
- Chi..... chà ng ... chà ng ta là m sao?
Thấy em gái mình lo âu nhÆ° váºy, Hồng Tiếu cố ý ngắt lá»i, không nói nữa.
Văn Úy liá»n đỡ lá»i:
- Khi chúng tôi ở trong khách sạn Tảo DÆ°Æ¡ng thì bị ngÆ°á»i của Tây Xuyên bắt cóc. Sau may gặp Lầu lão tiá»n bối má»›i thoát nạn.
Nghe nói Giang công tỠbị sư phụ của chúng đuổi bắt nhưng không biết có bắt được hay không?
Hồng Tuyến nghe nói cà ng hoảng sợ thêm, dáºm chân nói tiếp:
- Tây Xuyên ÄÆ°á»ng môn rất sở trÆ°á»ng vá» cách dùng chất Ä‘á»™c, Giang công tá» võ công có cao cÆ°á»ng đến đâu cÅ©ng địch không nổi chúng đâu. Em phải Ä‘i cứu chà ng ta ngay má»›i được.
Nói xong, nà ng vá»™i và ng cáo biệt bốn ngÆ°á»i Ä‘ang định đị..
|
|
|
| |