- Từ đạo hữu, chúng ta cũng phải đi rồi.
Ngay khi Từ Thanh Phàm còn đang bần thần nhìn đám người Bảo Uy rời đi thì Huyền Tiên đứng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
- Các vị tôn giả bảo trọng, chúng ta nếu có duyên sẽ còn gặp lại.
Nghe lời Huyền Tiên nói, Từ Thanh Phàm vội vàng khom người nói.
Huyền Tiên gật đầu, sau đó mỉm cười nói:
- Ngươi cũng nên cẩn thận một chút, con Bích Nhãn Vân Đề Thú đó cũng không phải thân thiện gì.
- Đa tạ Huyền Tiên tôn giả quan tâm.
Từ Thanh Phàm lại khom người nói.
Huyền Tu từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc, lẳng lặng đứng nhìn Từ Thanh Phàm, đột nhiên thần sắc hơi đổi, nói:
- Từ đạo hữu, trước khi rời đi bần đạo có lời muốn nói với đạo hữu. Nhưng lời nói hơi khó nghe, mong đạo hữu chớ trách.
- Huyền Tu tôn giả xin mời ngài.
Từ Thanh Phàm nghe được lời Huyền Tu hơi sửng sốt nhưng vẫn cung kính nói.
- Đạo hữu tính tình lương thiện, cơ trí dũng cảm, tu vi trong đồng lứa cũng khó tìm được. Trong đám đệ tử trẻ tuổi bây giờ của Tu tiên giới có thể nói là nổi bật.
Nói tới đây, lão khẽ dừng một chút rồi lại tiếp:
- Nhưng ta xem thái độ, hành vi của đạo hữu trong ba ngày nay có chút khiếm khuyết. Đó là luôn thiếu vài phần quyết đoán, tâm tình cũng là có chút yếu nhược, đối với những sự tình không cần phải để ý cũng băn khoăn rất nhiều, khi chiến đấu lại không dùng hết sức hay còn lưu thủ. Tính tình cùng cách sử sự như vậy có lẽ sẽ khiến đạo hữu gặp bất lợi khi tu hành. Phải biết rằng thế gian luôn chứa nhiều hung hiểm, Tu Tiên giới cũng không phải là hoàn toàn an tĩnh. Đạo hữu tâm tính quá mức nhu nhược, cho dù trong lòng không có ý tranh đua cũng sẽ bị người khác làm hại.
- Mà tu hành thì lại càng cần phải vững tâm. Tu tiên kỳ thật cũng là tu tâm, con đường trường sinh vốn mờ ảo, nếu như không có tâm tính quyết đoán, trong lòng lại còn để tâm vào chuyện khác thì đối với tu luyện mà nói rất khó để tiến xa. Hơn nữa, ta xem tư chất đạo hữu cũng không phải là tốt lắm, có được tu vi hiện tại chắc là trước đây gặp được kỳ ngộ. Nhưng nếu tâm tính vẫn do dự thiếu quyết đoán như vậy thì con đường tu luyện tiếp theo e rằng càng khó nắm bắt. Lời đã hết, mong rằng đạo hữu cân nhắc nhiều hơn.
Nghe được Huyền Tu nói, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi chấn động. Nghĩ lại quá trình tu tiên của mình những năm gần đây, đích xác là bởi vì trong tâm còn nhiều khúc mắc nên phân tâm không ít. Rất nhiều thời gian vốn dĩ là để tu luyện nhưng chính mình lại dùng thời gian đó để đọc sách hay là suy nghĩ miên man. Vô luận là bảy năm trước ở bên trong Đại hội hay là hiện tại ở Nam Hoang chiến đấu, chính mình cũng vì tâm tính nhu nhược, không muốn tạo nhiều sát nghiệp mà nhiều lần suýt bị thương. Cho nên lời nói của Huyền Tu đã thức tỉnh sâu sắc Từ Thanh Phàm.
Nhưng Từ Thanh Phàm cũng không hoàn toàn đồng ý lời nói của Huyền Tu. Theo lão, vì theo đuổi con đường trường sinh mà phải buông tha hết thảy mà toàn tâm tu luyện. Để bước đến con đường trường sinh đương nhiên Từ Thanh Phàm luôn mong muốn, nhưng vì con đương trường sinh mờ ảo mà phải buông tha hết thảy, thì Từ Thanh Phàm lại càng hy vọng khi mình còn sống làm những chuyện mà mình thích. Đối với hắn mà nói, tu luyện là vì để không ngừng tăng lên tuổi thọ của chính mình, nhưng để tuổi thọ của mình tăng lên mà phải không ngừng tu luyện, theo đuổi con đường trường sinh mà buông tha cho hết thảy mọi thứ như vậy cho dù tuổi thọ tăng lên cũng cảm thấy vô vị. Kinh nghiệm từ sư phụ Lục Hoa Nghiêm của hắn cho thấy vì trường sinh mà cả đời hao hết tâm lực, tâm thần khổ cực nhưng đến cuối cùng lại không đạt được gì. Mặc dù so với phàm nhân thì hơn cả ngàn năm tuổi thọ nhưng những trải nghiệm vui sướng như của phàm nhân lại quá ít.
Về phần Huyền Tu nói mình tâm tính quá mức nhu nhược, Từ Thanh Phàm cũng không có cách nào phản bác. Điểm ấy Từ Thanh Phàm cũng đã mơ hồ cảm thấy chỉ là không thấy rõ ràng như Huyền Tu nói mà thôi. Hơn nữa cũng vì khuyết điểm này mà chịu không ít giáo huấn. Nhưng Từ Thanh Phàm cũng rõ ràng một điều, tính cách hắn đã hình thành hơn mười năm nói thay đổi là thay đổi ngay được hay sao? Chỉ biết sau này chú ý nhiều hơn mà thôi.
Mặc dù đối với lời Huyền Tu cũng có chỗ chưa đồng ý, nhưng Từ Thành Phàm vẫn hiểu được lời nói lần này của Huyền Tu đã tác động tới hắn rất lớn. Từ khi bước vào Linh Tịch kỳ tới nay bởi vì lúc trước Lục Hoa Nghiêm nói hắn cả đời thành tựu cao nhất đạt được chỉ có thể tới Linh Tịch hậu kỳ mà đối với tu luyện đã buông thả rất nhiều. Vì vậy Từ Thanh Phàm quyết tâm, sau khi cắt đứt trần duyên trở về núi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc tu luyện, không thể vì mình chưa cố gắng tu luyện mà bỏ qua. Từ Thanh Phàm vẫn muốn thử một chút xem mình có hay không đạt được đến Kết Đan kỳ hay không.
Vì vậy, Từ Thanh Phàm vẻ mặt nghiêm túc quay về phía Huyền Tu khom người bái tạ, nói:
- Đa tạ tôn giả đã chỉ giáo, vãn bối thu được rất nhiều điều.
Huyền Tu khoát tay, nhàn nhạt nói:
- Đạo hữu cũng không trách bần tăng nhiều lời là tốt rồi.
- Vãn bối không dám.
Lúc này, Huyền Tiên nói xen vào:
- Huyền Tu đạo hữu, ta nghĩ hiện tại chúng ta cũng nên trở về.
Nhìn thấy Huyền Tu gật đầu, Huyền Tiên quay đầu nói với Từ Thanh Phàm:
- Hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới co thể gặp lại, mong đạo hữu bảo trọng nhiều hơn.
Vừa nói Huyền Tiên vừa nhìn Đình Nhi ở bên cạnh Từ Thanh Phàm tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lại do dự không nói.
Tiếp đó, Từ Thanh Phàm nhìn đám tu sĩ Khổ Tu Cốc hoặc là chân đạp Tường Vân hoặc là đứng lơ lửng trong không trung hướng về phương bắc đồng loạt bay đi, tốc độ cực nhanh không hề có chút kém so với Bảo Uy.
Nhìn các tu sĩ Khổ Tu Cốc rời đi, Từ Thanh Phàm thở dài một tiếng. Lúc này Man trại đã bị phá hủy, trên bầu trời ánh sáng chiếu rực rỡ. Hồi tưởng lại trận chiến ba ngày trước đây, vô số ma binh cùng biến dị yêu thú bị đám tu sĩ giết chết lại phảng phất như một hồi ảo mộng mà thôi.
Quay đầu lại nhìn người duy nhất bên người mình lúc này là Đình Nhi, Từ Thanh Phàm lại phát hiện cô bé cũng đang lặng yên nhìn hắn. Trừ bỏ ba ngày trước lúc Từ Lâm chết, Đình Nhi từng mở miệng kêu phụ thân, đến giờ đã là ba ngày sau, Đình Nhi cũng không có nói thêm câu nào. Từ Thanh Phàm nói nàng làm gì nàng cũng đều nghe theo, nhưng mặc kệ Từ Thanh Phàm nói gì Đình Nhi cũng chỉ yên lặng nhìn hắn, bộ dạng như muốn đem hình ảnh của hắn khắc sâu vào lòng mình không hề lên tiếng nói.
“Đình Nhi hiện tại có lẽ đang hận ta giết chết cha của mình”. Từ Thanh Phàm nghĩ tới đây lại một lần nữa thở dài, đối với Đình Nhi nói:
- Đình Nhi, theo ta đi bái tế phụ thân ngươi một chút sau đó chúng ta cũng rời đi.
Nghe được Từ Thanh Phàm nói, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đình Nhi tựa như có chút không hiểu. Vẻ mặt tựa như khủng hoảng lại giống như thương cảm, còn có đôi chút chờ mong. Không nói câu gì chỉ yên lặng đi theo Từ Thanh Phàm, hướng về phía mộ của phụ thân mình đi tới.
Ở bãi đất trống giữa Man trại, mộ của Từ Lâm nằm ở vị trí trung tâm, trên bia mộ viết: “Cửu Lê Tộc Na Hưu Tộc trưởng chi mộ”. Vốn Từ Thanh Phàm định ghi tên trên bia mộ là Từ Lâm nhưng lại nghĩ đến Từ Lâm trước lúc chết đem chính mình đuổi ra khỏi Từ gia, xấu hổ không dám thừa nhận mình là người của Từ gia. Vì vậy liền đem tên của hắn đổi thành tên khi hắn ở Cửu Lê Tộc dùng là Na Hưu. Nghĩ đến việc dùng tên này, có lẽ cũng là mong ước của Từ Lâm muốn cùng với người Cửu Lê Tộc ở chung một chỗ.
Mang theo Đình Nhi tới bái tế mộ Từ Lâm xong, hồi tưởng lại vị đường huynh khi còn sống, Từ Thanh Phàm không khỏi ảm đạm thở dài, sau đó ổn định tinh thần quay sang Đình Nhi nói:
- Đình Nhi, chúng ta đi thôi.
Vừa nói Tam Trượng Thanh Lăng hóa thành một dải màu xanh xuất hiện ở dưới chân Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi, sau đó chở hai người bay về hướng vị trí của Từ gia trại hai mươi bảy năm trước.
Sau khi rời đi, Đình Nhi ánh mắt thật sâu quay lại nhìn mộ phụ thân một lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm. Một mực vẫn để ý Đình Nhi, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi cả kinh khi thấy vẻ dứt khoát trong mắt Đình Nhi.
Sau khi Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi rời khỏi, Nam Hoang lại khôi phục dáng vẻ hoang vu cùng yên tĩnh ngày xưa. Chỉ có những thi thể phía dưới cùng với gò đất nơi mộ của Từ Lâm tựa như hướng lên bầu trời giống như muốn tố cáo điều gì đó, lại giống như đang oán hận cái gì vậy. Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một mảng sương mù màu đen, theo sương mù tiêu tán hai đạo thân ảnh đột nhiên hiện ra ở phía trên Man trại.
Hai người này do cổ áo rộng thùng thình che khuất nên trông không rõ diện mạo, cùng mặc trường bào màu tím có thêu hoa văn, trên vai xếp đặt mấy cái chuông nhỏ, khi di chuyển thân mình lại phát ra tiếng kêu đinh đang. Trên trường bào ở phần ngực đều có ghi một chữ Minh màu đỏ. Mà hai người này trang phục trên người chỉ có duy nhất chiếc nhẫn trên tay là khác nhau. Một người trên giới chỉ có khắc chữ “Thần”, người còn lại khắc chữ “Túc”.
- Hình như chúng ta tới muộn thì phải, Ma Châu xuất hiện ở nơi này đã bị đám tu tiên giả cướp đi rồi, đúng là đáng tiếc!
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, nhưng xem ra trong lời nói cũng có vẻ không thật sự là tiếc nuối.
- Hừ! Tu tiên giả xuất hiện ở nơi này tu vi rất cao, từ hơi thở ba động còn sót lại ở đây mà phán đoán thì thậm chí ở nơi này từng có một gã tu tiên giả Đại Thừa kỳ xuất hiện. Chúng ta có đến sớm hơn cũng thế thôi, mặc dù có thể đoạt đi Ma Châu nhưng lại làm bại lộ tổ chức của chúng ta, cái được không thể so sánh với cái mất. Chỉ hơi tiếc khối Ma Châu nọ.
Một giọng nói khàn khàn vang lên tiếp theo.
Hai người này vì trường bào đều quá dài nên khuôn mặt trừ hai mắt ra còn lại đều giấu sau cổ áo cho nên căn bản là không rõ ai đang nói chuyện.
- Ma Châu vốn là vật của ta lưu giữ, tại sao trong lời nói của ngươi so với ta còn có vẻ tiếc nuối hơn là sao? Ma Châu đối với chúng ta mà nói đã không còn có ích.
Giọng nói lúc đầu vang lên mang theo vẻ trêu chọc hỏi.
- Hừ! Ta không phải là tiếc nuối khối Ma Châu nọ mà là tiếc nuối tác dụng nó tạo ra không như mong muốn mà thôi. Không phải lúc đầu ngươi đem khối Ma Châu ném tới Man trại là muốn cho đám man nhân đạt được lực lượng của Ma Châu, sau đó dùng bọn họ thu hút sự chú ý của tu tiên giới che giấu hành động của chúng ta sao? Đáng tiếc là đám Man nhân này ẩn nhẫn quá kém, còn chưa có nắm được hoàn toàn lực lượng của Ma Châu đã làm bại lộ lực lượng của chính mình, nên mới làm cho đám tu tiên giả liên hợp lại tiêu diệt, thật sự là một đám phế vật.
- Quên đi, không phải chỉ là một khối Ma Châu sao? Chúng ta lại nghĩ phương pháp khác tốt hơn.
- Chỉ có thể như vậy thôi.
Theo hai người giọng nói hạ thấp, trên bầu trời đám sương mù màu đen lại lần nữa xuất hiện dày đặc, sau khi sương mù tan hết thân hình của hai người cũng biến mất theo, tựa như chưa từng xuất hiện qua.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Quyển 2: Thân Phản Trần Thế Trảm Tục Duyên
Chương 34: Cố địa
Dịch: Duyle
Biên: Fuuji
Nguồn: TTV
Trên bầu trời âm u của Nam Hoang, một đạo ánh sáng màu xanh mờ xuất hiện rất nhanh. Dưới màn mưa bụi lất phất của Nam Hoang, đạo ánh sáng màu xanh này xuất hiện tạo nên vẻ chói mắt, tựa như làm cho sự hoang vu Nam Hoang thêm phần sinh khí. Phía trên dải sáng màu xanh, Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi hai người đứng yên ở đó, trong khi thần sắc Từ Thanh Phàm mang chút ảm đạm thì Đình Nhi vẫn là vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước.
Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc phía dưới, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi có chút buồn bã. Đến đây đã nửa ngày, Từ Thanh Phàm mang theo Đình Nhi bay trên Tam Trượng Thanh Lăng qua mấy trăm dặm Nam Hoang nhưng vẫn không thấy được một tia sinh khí. Thậm chí qua nửa ngày này Từ Thanh Phàm vẫn không phát hiện ra một sinh vật sống ở Nam Hoang.
Trong quá khứ, Nam Hoang mặc dù là nơi hoang vu dường như không có một cọng cỏ, nhưng dù sao vẫn có đông đảo dã thú sinh sống, còn có các nạn dân chạy nạn từ các vùng đất khác đến đây lập trại sinh sống. Cho nên mặc dù Nam Hoang là nơi nguy hiểm hoang vu nhưng cũng có vài phần sinh cơ.
Nhưng từ sau khi Na Hưu đạt được Ma Châu, Nam Hoang biến đổi to lớn. Tất cả dã thú cơ hồ đều bị hắn dùng Ma Châu luyện hóa thành ma binh phục vụ cho mình, mà đám nạn dân chạy nạn từ nơi khác đến đều bị giết chết không còn ai. Trong trận đánh ở Man trại vừa rồi, hầu như tất cả dã thú bị ma hóa cùng với tộc dân của Cửu Lê Tộc đều bị tu tiên giả liên hợp tiêu diệt sạch. Vì vậy nơi đây vốn có chút hưng thịnh nhưng đến giờ đã gần như không có một tia sinh khí.
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm khe khẽ thở dài, biết Nam Hoang muốn khôi phục lại sự hưng thịnh của năm đó, cần ít nhất là mấy trăm năm thời gian. Từ Thanh Phàm quay đầu nhìn về phía Đình Nhi, chỉ thấy Đình Nhi đang cúi đầu, ánh mắt hờ hững nhìn chăm chú vào mặt đất ở dưới chân. Trong mắt không hề có tia chuyển động, không giống như vẻ hết sức khẩn trương Từ Thanh Phàm lúc lần đầu tiên được Lục Hoa Nghiêm mang theo phi hành.
Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm đáng lẽ phải vui mừng tán thưởng, nhưng trong lòng hắn lại không khỏi cảm thấy bi ai. Hiện tại bộ dạng của Đình Nhi chỉ là một tiểu cô nương không tới mười ba tuổi. Nhưng xem dáng vẻ bình tĩnh, hờ hững của Đình Nhi bây giờ giống như một đứa trẻ dáng vẻ ngây thơ mười ba tuổi sao? Mặc dù đang phi hành trên bầu trời dưới sự trợ giúp của mình, nhưng trên vẻ mặt của Đình Nhi không hề biểu lộ chút tình cảm nào. Đối với tính cách của một đứa trẻ chưa tới mười ba tuổi mà nói như thế là tốt hay xấu ?
“Chỉ có thể sau này từ từ thay đổi.” Từ Thanh Phàm trong lòng thở dài nghĩ.
Cảnh sắc dưới chân càng lúc càng quen thuộc, Từ Thanh Phàm biết khoảng cách tới Từ gia trại đã không còn xa nữa. Nhưng trong lòng hắn lúc này không biết tại sao lại có cảm giác bối rối. Loại cảm giác này cũng không phải vì sắp về đến nhà hay bởi vì bên cạnh hắn còn có Đình Nhi tạo nên. Hẳn vì Từ gia trại chính là đoạn quá khứ mà Từ Thanh Phàm không muốn nhớ lại nhất. Tình cảnh hai mươi bảy năm trước khi chạy khỏi Từ gia trại cùng với tiếng kêu thảm thiết của cha mẹ với những tộc nhân khác vẫn không ngừng hiện ra trước mắt Từ Thanh Phàm.
Nhưng hiện tại ta đã có khả năng báo thù cho cha mẹ cùng với các tộc nhân khác. Nghĩ tới đây, hai tay Từ Thanh Phàm không khỏi gắt gao nắm chặt. Ở bên cạnh thấy Từ Thanh Phàm có vẻ dị thường, Đình Nhi khẽ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong mắt chợt lóe lên vẻ nghi hoặc rồi nhanh chóng biến mất.
Nhìn thấy ánh mắt của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm lắc đầu, đem mọi thứ đang suy nghĩ trong lòng bỏ ra ngoài. Sau đó để thay đổi chú ý của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm cười nói:
- Đình Nhi, cha ngươi có từng nói cho ngươi biết chuyện của Từ gia trại không?
Đình Nhi ngẩng đầu liếc nhìn Từ Thanh Phàm một cái giống như nghi hoặc tại sao hắn lại hỏi như vậy, sau đó hơi lắc đầu.
Từ Thanh Phàm mỉm cười sau nhìn thấy Đình Nhi lắc đầu, hắn cũng biết Từ Lâm vì sự hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của Từ gia chắc chắn sẽ không nói cho Đình Nhi biết chuyện này.Vì vậy Từ Thanh Phàm thản nhiên quay qua Đình Nhi nói:
- Tổ tiên của Từ gia chúng ta tên là Từ Thiên, là một vị võ lâm cao thủ. Lúc đó trung thổ hỗn loạn, hôn quân nắm quyền, vì vậy người cùng rất nhiều bằng hữu chung chí hướng đã liên kết lại tiến hành lật đổ hôn quân. Nhưng sau khi lật đổ hôn quân, người lại phát hiện những bằng hữu vừa cùng mình tham gia lật đổ hôn quân lại biến thành tầng lớp thống trị mới, tiếp tục đàn áp dân chúng. Lúc đầu người cố gắng thay đổi mọi thứ, nhưng lại phát hiện ra không những mình không đủ sức thay đổi mà những bằng hữu trước đây cũng lạnh nhạt, dần tìm cách rời xa. Vì vậy người liền dẫn theo tộc nhân đi tới nơi tiếp giáp với Nam Hoang thành lập Từ gia trại, mặc dù không có quyền thế nhưng cũng không có phân tranh, hoàn toàn vui vẻ.
Nhìn Từ Thanh Phàm mang theo vẻ mặt hồi tưởng đang chậm rãi kể lại chuyện xưa của Từ gia trại, Đình Nhi chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn, nhưng ở sâu trong ánh mắt tựa như có thêm thứ gì đó.
- Từ gia trại sau khi thành lập gần nơi tiếp giáp với Nam Hoang, bắt đầu cuộc sống cực kỳ gian khổ, mọi lúc đều có thể bị dã thú của Nam Hoang tấn công. Nhưng lúc đó mọi tộc nhân của Từ gia trại đều không hề sợ khổ cực, không chỉ quét sạch dã thú xung quanh mà còn giúp những sơn trại khác xung quanh biên giới Nam Hoang chống lại dã thú, được tất cả dân chúng cư ngụ gần biên giới Nam Hoang tôn kính.
Từ Thanh Phàm thần sắc lúc này hơi ảm đạm, tựa như nghĩ tới hành động ném đá sau lưng của các sơn trại khác sau khi Từ gia trại bị hủy. Nhưng Từ Thanh Phàm vẫn tiếp tục nói:
- Từ Thiên lão gia trước khi qua đời ở tuổi bảy mươi từng nói qua một câu:
“Không vì cường thế khinh người,
Không vì mặc cảm mà luôn lụy cầu.
Chẳng hề mang nặng ưu sầu,
Tiêu diêu tự tại chỉ cầu thế thôi”
Những lời này cũng chính là tổ huấn của Từ gia chúng ta.
Tiếp theo giọng điệu của Từ Thanh Phàm trở nên trầm trọng hơn:
- Đáng tiếc, hai mươi bảy năm về trước, Từ gia vì bí mật gieo trồng một gốc linh chi ngàn năm mà đưa tới một con Bích Nhãn Vân Đề Thú. Mọi người trong Từ gia trại không kịp phòng bị, nó một hơi giết chết hơn phân nửa Từ gia, cuối cùng chỉ có ta và phụ thân ngươi còn sống. Hiện tại, ân oán kéo dài hai mươi bảy năm này cũng nên kết thúc.
Cứ như vây, Từ Thanh Phàm chậm rãi thuật lại lịch sử Từ gia cho Đình Nhi nghe. Giọng nói lúc thì trầm xuống lúc lại tràn đầy tự hào, còn Đình Nhị thì chỉ ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Từ Thanh Phàm nghe hắn tự thuật, từ đầu tới cuối không hề nói xen vào câu nào. Nhìn thấy Đình Nhi trầm mặc, Từ Thanh Phàm mỉm cười, nhưng cũng để ý nhiều, chỉ tiếp tục sử dụng Tam Trượng Thanh Lăng gia tăng tốc độ bay về hướng Từ gia trại.
Cảnh vật trước mắt càng rõ ràng, thần sắc Từ Thanh Phàm cũng ngày càng thâm trầm, bởi vì hắn biết khoảng cách tới Từ gia trại càng lúc càng gần. Cuối cùng Từ Thanh Phàm thần sắc hơi động, dừng Tam Trượng Thanh Lăng lại.
Chỉ thấy dưới chân Từ Thanh Phàm, trên một gò núi không cao lắm, một tòa sơn trại hoang phế lọt vào ánh mắt của Từ Thành Phàm cùng Đình Nhi. So với Man trại của Na Hưu thì sơn trại trên gò núi này vô cùng nhỏ bé, chỉ chiếm khoảng hơn mười dặm. Xung quanh sơn trại là một mảnh tiêu điều, hoang phế, phòng ốc khắp nơi hầu như phá hủy hơn phân nửa, bụi bặm giăng khắp nơi, thi hài tràn ngập trên mặt đất tựa như trước kia từng trải qua một cuộc chiến thảm khốc.
Sơn trại trên ngọn núi này chính là Từ gia trại mà Từ Thanh Phàm từng sinh sống hơn mười năm.
Nhìn lại sơn trại, thần sắc Từ Thanh Phàm càng trở nên âm trầm, trong đầu không ngừng hiện ra những ký ức khi mình còn nhỏ, được cha mẹ yêu thương, Nhị trưởng lão dạy bảo, đường huynh Từ Lâm quát mắng. Mặc dù năm đó Từ Thanh Phàm ở Từ gia trại cũng không có nhiều hồi ức tốt đẹp như bị trưởng bối trong tộc khinh thị, hay huynh đệ trong tộc bài xích. Nhưng vào lúc này nhìn Từ gia trại đã hai mươi bảy năm không thấy, Từ Thanh Phàm chỉ nhớ lại những hồi ức tốt đẹp.
Khi một thứ gì đó đã không còn tồn tại, mọi người trước hết luôn nghĩ tới những hồi ức tốt đẹp đã trải qua với nó.
Ngay khi Từ Thanh Phàm đứng ở không trung hồi tưởng lại những hồi ức của mình năm đó khi ở Từ gia trại, đột nhiên có thứ gì đó khiến cho thần sắc của hắn hơi động. Bởi vì hắn chợt nhận ra một cỗ linh khí dày đặc từ một nơi nào đó trong Từ gia trại đang không ngừng lan ra khắp nơi. Cỗ linh khí này không có phân chia theo ngũ hành, lại mang theo sinh khí cường đại, cũng không phải là linh khí của tu tiên giả mà giống như linh khí của một loại linh dược nào đó phát ra.
“Chẳng lẽ...” Từ Thanh Phàm hơi trầm ngâm, nghĩ tới một khả năng, sau đó quay qua Đình Nhi nói:
- Đình Nhi ngươi ở chỗ này không nên cử động, ta đi một chút rồi quay lại.
Vừa nói, Từ Thanh Phàm vừa lắc mình nhảy xuống Tam Trượng Thanh Lăng nhẹ nhàng rơi xuống phía dưới sơn trại. Mặc dù Từ gia trại trong trí nhớ hai mươi bảy năm trước có rất nhiều điểm khác biệt so với bây giờ, nhưng Từ Thanh Phàm vẫn như trước cảm thấy vô cùng quen thuộc. Từng cọng cây ngọn cỏ, từng viên gạch viên ngói đối với hắn phảng phất như ngày hôm trước vẫn còn gặp qua. Không chút do dự hắn tìm được đến nơi ở trước kia của Nhị trưởng lão, chính là tổ từ Từ gia, cùng với luyện võ trường của Từ gia trại.
Nhưng hiện tại Từ Thanh Phàm cũng không có thời gian để cảm khái, thậm chí ngay cả những cỗ thi thể dưới chân mình cũng không liếc mắt, mà nóng lòng chứng minh phỏng đoán của mình. Vì vậy ngay sau khi xuống tới mặt đất, hắn nhanh chóng rảo bước về phía linh khí thoát ra, vượt qua đám phòng ốc đổ vỡ cùng vô số thi thể trên mặt đất, Từ Thanh Phàm rốt cục cũng tới nơi. Chỉ thấy trước mắt hắn là một gốc linh chi đang không ngừng tỏa linh khí về bốn phía.
Nhìn thấy gốc linh chi trước mặt, Từ Thanh Phàm trong lòng cả kinh, đây chẳng phải là gốc linh chi hai mươi bảy năm trước đưa Từ gia trại tới họa diệt tộc hay sao? Tại sao nó còn không bị con Bích Nhãn Vân Đề Thú đó ăn ?
Ngay khi Từ Thanh Phàm còn đang tràn đầy nghi hoặc lại nhìn thấy phía ngọn gốc linh có một màu xanh không rõ ràng lắm, nhìn thấy điểm màu xanh ấy trong lòng Từ Thanh Phàm bỗng chợt hiểu ra.
Một gốc linh chi muốn trưởng thành, cần ít nhất một nghìn năm thời gian, mà ở Nam Hoang linh khí lại càng mỏng manh nên e rằng thời trưởng thành lại càng lâu hơn nữa.
Hai mươi bảy năm trước, khi Từ Thanh Phàm nhìn thấy gốc linh chi này, màu xanh trên ngọn của nó so với bây giờ lớn hơn nhiều, hiện tại nếu không cẩn thận quan sát e rằng rất khó phát hiện ra.
Mỗi gốc linh chi ban đầu là hoàn toàn màu xanh, theo thời gian từ gốc sẽ xuất hiện màu vàng kim. Khi màu vàng kim này lan ra toàn thân linh chi cũng là lúc nó trưởng thành.
Nghĩ lại năm đó, tổ tiên Từ gia từ nơi nào đó ở Nam Hoang phát hiện ra gốc linh chi này thì thân nó đã có tám phần bị màu vàng kim bao phủ thì cảm thấy may mắn vô cùng. Lại không nghĩ đến gốc linh chi này phải mấy trăm năm mới có thể trưởng thành, càng không nghĩ đến khi nó sắp trưởng thành lại tản mát ra dày đặc linh khí mang đến họa diệt tộc cho Từ gia trại.
Hẳn là gốc linh chi này vì chưa trưởng thành cho nên con Bích Nhãn Vân Đề Thú nọ vẫn không sốt ruột hái xuống ăn? Như vậy nó vẫn còn ở phụ cận của Từ gia trại?
Từ Thành Phàm vốn không nghĩ đến ở cạnh Từ gia trại có thể tìm thấy con Bích Nhãn Vân Đề Thú nọ. Hắn đến Từ gia trại lần này chỉ nghĩ muốn cúng tế cha mẹ cùng tộc nhân mà thôi, cũng chẳng nghĩ là tìm được ít đầu mối về Bích Nhãn Vân Đề Thú, càng không nghĩ rằng nó lại ở ngay phụ cận Từ gia trại.
Giống như để chứng thực phỏng đoán của Từ Thanh Phàm, một tiếng thú gào rung trời đột nhiên vang lên. Từ Thanh Phàm nghe thấy tiếng gào của nó từ phía sau truyền lại thì mặt không khỏi biến sắc.
“Không tốt, đó là vị trí của Đình Nhi !” Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm không chút chần chừ, hướng về phía tiếng thú gào rất nhanh chạy đi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 2: Thân Phản Trần Thế Trảm Tục Duyên
Chương 35: Chiến thú
Dịch & Biên: honeykiss
Nguồn: TTV
Nơi tiếng thú truyền đến chính là vị trí Đình Nhi đang đứng, sắc mặt Từ Thanh Phàm đại biến, tiếp theo không hề chần chừ, rất nhanh chạy về phía đó.
Tốc độ của Từ Thanh Phàm vốn không hề dưới Phong hệ tu tiên giả, hiện tại trong lòng đang lo lắng, nên hắn toàn lực thi triển, càng làm cho tốc độ thêm kinh người. Dọc theo phương hướng đó chỉ để lại những đạo tàn ảnh của Từ Thanh Phàm, hồi lâu sau mới chậm rãi tiêu tán, mà thân ảnh thật sự của hắn đã sớm chạy xa ngoài trăm trượng.
Do Từ Thanh Phàm đem tốc độ của bản thân toàn lực thi triển, nên trong chốc lát đã trở về chỗ mình vừa mới đáp xuống đất. Chỉ thấy nơi đây có một con yêu thú khổng lồ đang đứng tại nơi không xa mà nhìn về phía bầu trời, chỗ Đình Nhi đang ngự trên Tam Trượng Thanh Lăng mà không ngừng rống hận. Thỉnh thoảng trong miệng nó phun ra một lượng lớn Hỏa diễm tiến hành công kích Đình Nhi. Cũng may Tam Trượng Thanh Lăng nọ không những có khả năng chở người phi hành, mà còn có công năng bảo hộ vô cùng tốt. Mỗi khi Bích Nhãn Vân Đề Thú phun Hỏa diễm về phía Đình Nhi, nó sẽ xuất ra một vòng tròn có quang mang màu xanh bảo vệ cô bé.
Nhưng Từ Thanh Phàm lại không ngờ rằng Bích Nhãn Vân Đề Thú lại tự nhiên xuất hiện, cho nên trước khi hắn rời đi, đã cấp cho Tam Trượng Thanh Lăng một lượng linh khí không nhiều, chỉ đủ làm cho nó chở Đình Nhi trên không trung. Mà bản thân Tam Trượng Thanh Lăng là pháp khí mang thuộc tính hệ Mộc, trong ngũ hành, Mộc sinh Hỏa, cho nên đối với công kích bằng Hỏa diễm của Bích Nhãn Vân Đề Thú cũng không phải có tác dụng phòng hộ lớn lắm. Sau khi liên tiếp bị công kích, thanh sắc quang mang vốn có của nó dần dần trở nên ảm đạm, hiện nhiên sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.
Còn Đình Nhi đang ngự trên Tam Trượng Thanh Lăng, mặc dù thần sắc vẫn lãnh đạm như trước, nhưng sắc mặt lại hơi trắng bệch, càng làm nổi bật hơn những đồ án hỏa diễm màu xanh tím trên mặt cô bé.
Chứng kiến tình cảnh này, Từ Thanh Phàm không dám dừng lại, ngón tay chỉ về phía Tam Trượng Thanh Lăng trên bầu trời, khẽ quát:
- Quay về!
Theo tiếng quát nhẹ của Từ Thanh Phàm, màu sắc Tam Trượng Thanh Lăng vốn đang ảm đạm một lần nữa sáng rực rỡ, mạnh mẽ thoát khỏi Hỏa diễm đang quấn quanh mà mang theo Đình Nhi rất nhanh bay trở về bên cạnh người Từ Thanh Phàm.
Trở lại bên cạnh Từ Thanh Phàm, Tam Trượng Thanh Lăng cũng hoàn toàn mất đi vẻ rực rỡ lúc nãy mà rơi xuống mặt đất, hiển nhiên là linh khí đã bị cạn kiệt. Nếu như Từ Thanh Phàm không vận chuyển linh khí vào, trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng được. Nhưng hiện tại đang phải đối mặt với uy hiếp của Bích Nhãn Vân Đề Thú, hắn cũng bấp chấp việc tốn thời gian mà vận chuyển linh khí vào pháp khí, còn Đình Nhi thì được hắn ôm vào trong lòng.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đình Nhi, trong lòng Từ Thanh Phàm nổi lên một nỗi áy náy, sau đó vỗ vỗ đầu cô bé nhằm an ủi, rồi hắn mới bắt đầu cẩn thận đánh giá Bích Nhãn Vân Đề Thú trước mặt.
Chỉ thấy yêu thú trước mắt có mình ngựa đầu sư tử, mũi trâu môi cá nhám, hai bên môi còn lộ ra những chiếc răng nanh vô cùng dữ tợn. Thân cao hơn trượng, dài hai trượng, cả người đều là những phiến lân màu xanh. Con mắt màu lam lồi ra có vẻ to lớn, nhưng sâu trong ánh mặt lại có một tia kim sắc. Ở giữa thân màu xanh, bốn cái chân trắng hiện ra, cả những chiếc móng sắc bén cũng dễ thấy được. Có thể nói chỉnh thế của nó trông vô cùng uy vũ.
“ Bích Nhãn Vân Đề Thú: Tính cách dữ dằn, thích ăn linh dược. Khi trưởng thành có thân cao ba trượng, bên ngoài có lân giáp, đao thương bất xâm, thủy hỏa bất nhập. Ngày có thể đi ngàn dặm, nhìn được quỷ thần ngũ hành, phun ra nuốt vào hàn băng, liệt hỏa. Tiếng rống gây chấn động hồn phách.”
Nhìn yêu thú uy vũ trước mắt này, Từ Thanh Phàm không khỏi nhớ tới lời giới thiệu của “Sơn hải dị đàm- Kì thú thiên” về Bích Nhãn Vân Đề Thú.
Nhưng thứ làm cho Từ Thanh Phàm càng chú ý hơn khi bên nó còn có một con thú nhỏ đang lẳng lặng nằm cạnh, hình tượng tương tự với Bích Nhãn Vân Đề Thú. Chỉ có điều lân phiến trên người nó có màu vàng nhạt, hơn nữa thân hình cũng nhỏ hơn rất nhiều. Cho dù là Đình Nhi cũng dễ dàng ôm vào trong ngực.
“Chẳng lẽ tiểu thú nọ chính là hài tử của Bích Nhãn Vân Đề Thú kia?” Từ Thanh Phàm âm thầm đoán.
Hắn đã đoán đúng, tiểu thú trước mắt này chính là hài tử của Bích Nhãn Vân Đề Thú. Mà Bích Nhãn Vân Đề Thú không có ăn linh chi của Từ gia trại nguyên nhân do linh chi chưa hoàn toàn thành thục, công hiệu sẽ bị giảm đi rõ ràng, mặt khác nó còn muốn lưu lại cho con mình ăn. Loài yêu thú Bích Nhãn Vân Đề Thú vô cùng kì dị, thân thể của bọn chúng không thể tự nhiên phát triển được. Chỉ khi ăn vào linh dược được một lượng nhất định mới có thể trong thời gian ngắn lột xác phát triển. Mà linh dược ăn vào càng nhiều, thân thể của Bích Nhãn Vân Đề Thú cũng càng ngày càng khổng lồ, năng lực càng mạnh.
Do những điểm đặc biệt ấy của Bích Nhãn Vân Đề Thú, rất nhiều tu tiên giả đều cho rằng trên người nó có huyết mạch của thượng cổ thần thú Thao Thiết.
Đối với Bích Nhãn Vân Đề Thú mà nói, mẫu thú sau khi sinh hạ tiểu thú liền đi thu thập linh dược cho tiểu thú ăn. Tiếp theo chờ đến khi tiểu thú hoàn thành lần lột xác đầu tiên liền đuổi nó ra xa khỏi mình, để cho tiểu thú tự mình đi thu thập linh dược. Cây linh chi trước mắt này của Từ gia trại chính là do Bích Nhãn Vân Đề Thú chuẩn bị lưu lại cho con nó. Có cây linh chi ngàn năm này, chỉ cần tiểu thú dùng xong, nó sẽ không phải khổ cực thu thập thêm linh dược khác nữa, hẳn là đủ dùng cho tiểu hài thú tiến hành lần phát triển đầu tiên, thậm chí là lần thứ hai cũng đủ.
Ngay khi Từ Thanh Phàm đang đánh giá Bích Nhãn Vân Đề Thú, thì nó cũng phát hiện ra hắn.
Đoạn thời gian này do Nam Hoang biến đổi lớn, hầu như tất cả dã thú đều bị Na Hưu luyện hóa thành Ma binh cho chính mình. Sau khi dã thú được Na Hưu ma hóa, chúng không chỉ có năng lực cường đại, mà còn tụ tập cùng một chỗ để hành động. Làm cho Bích Nhãn Vân Đề Thú muốn tìm một ít con mồi trong số đó trở nên vô cùng khó khăn. Hơn nữa, nguyên nhân đại khái là do Na Hưu cảm thấy hổ thẹn với tổ tiên, nên hắn rất ít khi khống chế đê cấp dã thú đến phụ cận Từ gia trại tàn phá bừa bãi. Cho nên mỗi lần Bích Nhãn Vân Đề Thú đi săn đều phải chạy rất xa mới tìm thấy được con mồi. Vì thế nó cũng vừa mới nhìn thấy đám người Từ Thanh Phàm.
Sau khi nhìn thấy Đình Nhi, thần sắc Bích Nhãn Vân Đề Thú càng trở nên kích động. Hiện tại chứng kiến Từ Thanh Phàm thu hồi Tam Trượng Thanh Lăng, nó mới biết đã bị kẻ khác đoạt đi con mồi của chính mình, cho nên không khỏi tức giận, rống lên một tiếng rung trời.
Mới lúc nãy, khi Từ Thanh Phàm nghe thấy tiếng rống của nó, bởi vì do cự ly xa, hơn nữa tiếng kêu của Bích Nhãn Vân Đề Thú cũng không phải hướng về hắn mà phát ra, cho nên Từ Thanh Phàm còn không cảm thấy gì. Nhưng lúc này nó đã hoàn toàn hướng về mình mà rống hận, Từ Thanh Phàm mới hiểu rõ hàm nghĩa của câu “Tiếng rống gây chấn động hồn phách” kia của “Sơn hải dị đàm- Kỳ thú thiên” nọ.
Sau khi Bích Nhãn Vân Đề Thú phát ra tiếng rống, Từ Thanh Phàm cảm giác thấy màng tai mình đau nhức, nội tạng rung mạnh, tinh thần chấn động không thôi. Mà Đình Nhi bên cạnh hắn sắc mặt lại càng trắng bệch ra, suýt nữa vì tiếng hô này mà bất tỉnh. May là Đình Nhi đã được Ma Châu cải tạo qua thân thể, so với Luyện Khí kì tu tiên giả còn muốn cứng cáp hơn vài phần. Nếu như đối với Luyện Khí kì tu tiên giả mà nói, hẳn sẽ bị nội thương rất nặng, thậm chí có thể trực tiếp nổ tan xác mà chết.
Tiếp theo tiếng rống, Bích Nhãn Vân Đề Thú không hề dừng lại, nhanh chóng xông về hướng Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi đang đứng.
Trong khi đó tâm thần của Từ Thanh Phàm còn đang bị chấn động quá mức, đến lúc phát hiện ra thì Bích Nhãn Vân Đề Thú chỉ còn cách chính mình không tới mười trượng, làm cho hắn không khỏi thất kinh. Hắn cũng không sợ Bích Nhãn Vân Đề Thú, nhưng lại sợ phải ở nơi này cùng nó chiến đấu, bởi vì như thế rất có thể sẽ làm thương hại đến Đình Nhi. Đây tuyệt đối là điều mà Từ Thanh Phàm không muốn chứng kiến.
Vì vậy hắn nhanh chóng phản ứng lại, mười ngón tay kết lại, trong thời gian chỉ vài lần hô hấp, đã liên tiếp biến ảo mấy trăm loại chỉ quyết, tiếp theo chỉ vào mặt đất quát khẽ:
- Tật!!
Theo tiếng quát khẽ của Từ Thanh Phàm vang lên, từ dưới đất dưới chân Bích Nhãn Vân Đề Thú nhất thời mọc ra mấy trăm căn Hấp Huyết Độc Đằng, đem nó vây bắt lại, làm cho nó trong một khoảng thời gian ngắn không thể động đậy. Nhưng lân phiến của nó vô cùng cứng rắn, những chiếc gai độc của Hấp Huyết Độc Đằng do Từ Thanh Phàm xuất ra không thể tạo thành chút thương tổn nào, lại càng không nói đến chuyện có thể hút máu của Bích Nhãn Vân Đề Thú được.
Thừa dịp trong đoạn thời gian Bích Nhãn Vân Đề Thú còn đang bị cuốn lấy, Từ Thanh Phàm liền ôm Đình Nhi lui lại cả trăm trượng. Khi bọn hắn thôi lui, đột nhiên Bích Nhãn Vân Đề Thú phun ra một đạo Hỏa diễm về phía hắn, để lại trên mặt đất từng mảnh màu đen thật lớn.
- Cứ đứng ở đây, chớ có đi đâu.
Sau khi Từ Thanh Phàm đem Đình Nhi lui lại ra sau, dàn xếp một chút rồi lại không hề dừng lại mà xông về phía Bích Nhãn Vân Đề Thú. Hắn biếtm lấy thực lực của con yêu thú này, hẳn Hấp Huyết Độc Đằng không cuốn lấy được nó bao lâu nữa
Quả nhiên, khi Từ Thanh Phàm mới lao ra được hơn mười trượng, Bích Nhãn Vân Đề Thú cũng đã giãy ra khỏi, làm choHấp Huyết Độc Đằng đứt ra thành từng khúc. Sau đó nó gầm lên mấy tiếng rống hận, cũng vọt về phía Từ Thanh Phàm
May mà hắn đã sớm có chuẩn bị, cho nên cũng không bị tiếng rống của nó gây chấn thương như trước, nhưng vẫn cảm giác được màng tai bị đau nhức không thôi.
Hiện tại Từ Thanh Phàm đã sử dụng thủ đoạn công kích cực mạnh của mình, đó là Roi Nhân Liễu cùng Thực Nhân Hoa. Tuy hắn biết hai loại thực vật này có uy lực rất lớn, nhưng đối với lân phiến màu xanh kia của Bích Nhãn Vân Đề Thú vẫn không có tác dụng lớn. Giống như với Nhận Thảo cùng Cứ Thảo vừa mới tìm được, những loại kì hoa dị thảo này hoàn toàn vô pháp với nó.
Chỉ có duy nhất Lục Hoa Lăng còn có thể gây uy hiếp cho Bích Nhãn Vân Đề Thú. Hiện tại Từ Thanh Phàm chỉ hy vọng lấy khả năng phát tán sương mù của Lục Lăng Hoa phát huy được chút tác dụng được với yêu thú.
Vì vậy, sau khi vọt tới được nửa đường, Từ Thanh Phàm liền dừng lại, tiếp theo mười ngón tay xuất ra vô số Lục Lăng Hoa, hướng về phía Bích Nhãn Vân Đề Thú đang xông tới.
Lúc này Bích Nhãn Vân Đề Thú đang rất nhanh vọt tới chỗ Từ Thanh Phàm, căn bản là không kịp tránh né Lục Lăng Hoa, hơn nữa đối với lân giáp trân người nó cũng vô cùng tự tin, cho nên không cần tránh né.
Vì vậy vô số Lục Lăng Hoa đã ào ào đụng vào người Bích Nhãn Vân Đề Thú, những tiếng nổ liên tiếp vang lên, xung quanh người con yêu thú xuất ra sương mù nồng đậm. Lúc bắt đầu Bích Nhãn Vân Đề Thú còn không để ý, căn bản những phát nổ mạnh đối với nó không có chút uy hiếp nào. Nhưng sau đó, theo những lần hô hấp của nó đã hút vào không tí sương mù, cảm thấy đầu óc dần dần hôn mê, không khỏi phát nộ, liên tiếp gầm lên những tiếng giận dữ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi sương mù. Rời khỏi phạm vi của sương mù, hít thở một chút không khí mới, Bích Nhãn Vân Đề Thú cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Sau đó không chút nào dừng lại, lấy tốc độ nhanh như chớp vọt về phía Từ Thanh Phàm, hận không thể một cắn rơi đầu hắn.
Chứng kiến Bích Nhãn Vân Đề Thú không hề bị sương mù của Lục Lăng Hoa tạo ra gây ảnh hưởng, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi trầm xuống, biết chính mình vẫn phải cùng với con yêu thú này lâm vào một hồi khổ chiến.
Từ Thanh Phàm hẳn không biết, hồi nhỏ Bích Nhãn Vân Đề Thú đã ăn rất nhiều linh thảo, mặc dù chúng ẩn chưa nhiều đại lượng linh khí, nhưng trên thân cũng có không ít độc tố. Tu tiên giả muốn dùng linh thảo để luyện đan, nhất định định phải chiết xuất cẩn thận. Nhưng Bích Nhãn Vân Đề Thú vừa sinh ra đã ăn linh thảo, lâu dài trong thân thể nó tự nhiên sinh ra khả khăng kháng độc tính cường đại. Cho nên sau khi Lục Lăng Hoa nổ mạnh, sương mù của nó không gây được hiệu quả quá lớn đối với Bích Nhãn Vân Đề Thú.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Thấy Bích Nhãn Vân Đá Thú không chịu ảnh hưởng chút nào của sương mù, ngược lại còn lao ra rất nhanh khỏi mê vụ mà vọt tới hướng mình, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi trầm xuống, biết rằng không tránh khỏi một trận khổ chiến với yêu thú này.
Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng tay Từ Thanh Phàm lại không lúng túng chút nào. Một mặt hắn toàn lực thi triển bộ pháp, thân hình lùi lại rất nhanh, cố hết sức dẫn dụ Bích Nhãn Vân Đề Thú ra xa, để phòng ngừa lúc chiến đấu lỡ làm ngộ thương đến Đình Nhi. Mặt khác mười ngón tay bấm chú quyết nhanh như chớp, vô số Lục Lăng Hoa màu hồng liên tục được xuất ra, không ngừng hướng tới Bích Nhãn Vân Đề Thú nhằm ngăn cản đợt truy kích của nó. Nhưng mà lân giáp màu xanh trên người Bích Nhãn Vân Đá Thú cứng rắn vô cùng, công kích của Từ Thanh Phàm đối với nó không tạo thành chút thương tổn nào.
Chứng kiến tình huống này, Từ Thanh Phàm không khỏi cười khổ. Lúc trước vô luận là Huyền Tiên hay Bảo Uy đều nhắc nhở hắn về sự cường đại của Bích Nhãn Vân Đề Thú, trong ngôn từ cũng để lộ ý nguyện muốn giúp đỡ hắn giải quyết. Mặc dù bản thân Từ Thanh Phàm chưa bao giờ xem thường thực lực của Bích Nhãn Vân Đề Thú, nhưng hắn cũng không nghĩ tới nó lại cường đại đến như vậy. Hơn nữa, lần này ở Nam Hoang thực lực của hắn đã tăng mạnh, nên mới cho rằng chính mình đã có năng lực để báo thù. Ngoài ra, Từ Thanh Phàm một lòng muốn bằng lực lượng của chính mình vì gia tộc, vì phụ mẫu mà báo thù, cho nên đã cự tuyệt ý tốt của đám người Bảo Uy. Hiện tại nghĩ đến, hắn cảm thấy bản thân thật là quá chủ quan.
Còn bên kia, mặc dù Bích Nhãn Vân Đề Thú cũng toàn lực chạy rất nhanh đuổi theo Từ Thanh Phàm, nhưng cũng không có cách nào uy hiếp trực tiếp tới hắn. Bởi vì khoảng cách giữa nó và Từ Thanh Phàm khá xa. Cho nên dù nó có phun ra vô số băng hỏa cũng vẫn không có cách nào tiếp cận với Từ Thanh Phàm mà tạo ra thương tổn với hắn. Nó chỉ có thể không ngừng gầm rú ầm ĩ, hy vọng có thể trì hoãn bộ pháp của Từ Thanh Phàm. Nó thường phát ra những tiếng gầm giận dữ để chấn nhiếp làm cho Từ Thanh Phàm khó chịu vô cùng. Mỗi lần phát ra tiếng rống to đều làm hắn đang di chuyển rất nhanh lại phải dừng lại một chút. Nên lúc này khoảng cách giữa Bích Nhãn Vân Đề Thú và Từ Thanh Phàm càng ngày càng gần lại.
Tuy nhiên, làm cho Bích Nhãn Vân Đề Thú tức giận nhất chính là, mỗi khi nó rút ngắn được khoảng cách với Từ Thanh Phàm, Từ Thanh Phàm lại không ngừng bắn ra những đóa hoa có thể phóng thích sương mù về phía nó để ngăn cản. Trải qua lần đầu tiên bị thua thiệt, trong lòng Bích Nhãn Vân Đề Thú đối với Lục Lăng Hoa của Từ Thanh Phàm cũng có chút kiêng kị. Cho nên mỗi khi chứng kiến Lục Lăng Hoa hướng mình bắn tới, Bích Nhãn Vân Đề Thú cũng tránh né không dám tiếp xúc. Nhưng mỗi lần như vậy, khoảng cách giữa nó và Từ Thanh Phàm lại xa ra.
Hơn nữa, mặc dù Bích Nhãn Vân Đề Thú có tốc độ cũng rất mau lẹ, không dưới Từ Thanh Phàm chút nào, nhưng bởi vì thân hình cũng quá mức to lớn nên nó không khỏi có chút thiếu linh hoạt. Tuy tận lực tránh né, nhưng vẫn bị Lục Lăng Hoa của Từ Thanh Phàm bắn trúng vô số, không khỏi làm cho nó càng trở lên giận dữ, điên cuồng gáo thét.
Cứ như vậy, Bích Nhãn Vân Đề Thú cùng Từ Thanh Phàm một người đuổi, một người chạy. Mặc dù có phát ra công kích về đối phương, nhưng trong nhất thời cũng không ai làm gì được ai.
Chỉ là so sánh với Bích Nhãn Vân Đề Thú mà nói, đối với hình thức này, Từ Thanh Phàm gặp bất lợi không ít. Bởi vì tiếng gầm chấn lòng người của Bích Nhãn Vân Đề Thú đối với hắn tạo thương tổn mỗi lúc một lớn. Hơn nữa vừa phải thi triển “Thần Hành Chi Thuật”, vừa liên tiếp xuất Lục Lăng Hoa ngăn địch, linh khí trong cơ thể Từ Thanh Phàm tiêu hao rất nhanh. Nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy mà nói, Từ Thanh Phàm chắn chắn sẽ bị thất bại
Cho nên vừa đồng thời du đấu, Từ Thanh Phàm vừa không ngừng vắt óc suy nghĩ đối sách. Trong lòng đem tất cả những công kích mạnh nhất của mình suy nghĩ một lượt, nhưng lại không phát hiện loại nào có thể tạo thành thương tổn đối với Bích Nhãn Vân Đề Thú. Hiện tại công kích của Từ Thanh Phàm chủ yếu là các loại kì hoa dị thảo, nhưng những kì hoa dị thảo đó đối với lân giáp phòng hộ dày đặc của Bích Nhãn Vân Đá Thú lại không có chút tác dụng gì, mà Lục Lăng Hoa sinh ra sương mù cũng đối với Bích Nhãn Vân Đề Thú có tác dụng không lớn. Về phần Khô Vinh Chỉ lại là một loại đạo pháp giam cầm linh lực của tu sĩ, đối với loại cao giai yêu thú như Bích Nhãn Vân Đề Thú cũng không có hiệu quả.
Ngay lúc Từ Thanh Phàm đang khổ sở suy nghĩ, hắn đột nhiên phát hiện lúc này Bích Nhãn Vân Đề Thú khi đối mặt Lục Lăng Hoa không giống như lúc đầu mà ỷ vào lân giáp dày đặc trên người mà ngạnh kháng, hiện tại nó đang tận khả năng tránh né. Mỗi khi có Lục Lăng Hoa đánh vào trên người, gây nổ mạnh sẽ sinh ra sương mù, Bích Nhãn Vân Đá Thú bằng vào tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi mê vụ, không có chút nào dám dừng lại.
Chứng kiến tình cảnh này, trong mắt Từ Thanh Phàm không khỏi sáng ngời. “Chẳng lẽ sương mù do Lục Lăng Hoa sinh ra này đối vớí Bích Nhãn Vân Đề Thú vẫn có hiệu quả như cũ sao?” Hắn âm thầm nghĩ.
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm quyết định thí nghiệm một chút. Vì vậy dừng hẳn thân hình lại, mười ngón tay liên tiếp biến ảo, theo đó mấy trăm căn Hấp Huyết Độc Đằng một lần nữa từ lòng đất hiện lên, gắt gao cuốn lấy bốn chân của Bích Nhãn Vân Đề Thú. Tiếp theo, Từ Thanh Phàm không hề dừng lại, ngay lúc Bích Nhãn Vân Đề Thú đang giãy dụa hòng thoát ra khỏi sự trói buộc của Hấp Huyết Độc Đằng, Từ Thanh Phàm lại hóa xuất ra vô số Lục Lăng Hoa hướng về Bích Nhãn Vân Đề Thú phóng tới. Trong nhất thời như “gió thổi hoa tùng” tạo thành một trận mưa hoa, khắp nơi tại Nam Hoang hoa bay đầy trời.
Đối diện với thế công long trời lở đất của Lục Lăng Hoa, trong lúc nhất thời không thể thoát ra khỏi Hấp Huyết Độc Đằng, Bích Nhãn Vân Đề Thú chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn ngạnh kháng. Vì vậy tại lúc Lục Lăng Hoa liên tiếp nổ mạnh, sương mù dày đặc bắt đầu nổi lên quanh người Bích Nhãn Vân Đề Thú, nhất thời che chắn toàn bộ thân hình khổng lồ của nó.
Nhưng rất nhanh, Bích Nhãn Vân Đề Thú đã chặt đứt được Hấp Huyết Độc Đằng, rống giận rung trời, một lần nữa trong sương mù, tấn công tới Từ Thanh Phàm. Đôi mắt nguyên bổn có màu xanh da trời đã mơ hồ lộ ra màu đỏ rực, hiển nhiên Từ Thanh Phàm đã làm cho nó thật sự nổi giận.
Nhưng trải qua nhiều lần như vậy Từ Thanh Pham lại phát hiện, Bích Nhãn Vân Đề Thú sau khi lao ra khỏi sương mù sẽ có một đoạn thời gian ngắn cước bộ có chút loạng choạng. Chứng kiến tình cảnh này Từ Thanh Phàm rốt cuộc cũng yên lòng, sương mù của Lục Lăng Hoa quả nhiên có hiệu quả đối với Bích Nhãn Vân Đề Thú. Chỉ là lúc trước số lượng quá ít nên tác dụng không lớn, hơn nữa chỉ cần Bích Nhãn Vân Đề Thú ra khỏi sương mù là có thể khôi phục lại rất nhanh.
Đã có đối sách khắc chế địch, Từ Thanh Phàm lập lại chiêu cũ. Mỗi khi kéo dãn khoảng cách với Bích Nhãn Vân Đề Thú, Từ Thanh Phàm lại xuất ra Hấp Huyết Độc Đằng cuốn lấy bốn chân Bích Nhãn Vân Đề Thú, sau đó tiếp tục xuất ra Lục Lăng Hoa điên cuồng oanh tạc nó. Mà chỉ cần Bích Nhãn Vân Đề Thú thoát khỏi trói buộc của Hấp Huyết Độc Đằng, hắn liền lập tức lại lùi ra xa. Từ Thanh Phàm liên tục làm như vậy, trong lúc nhất thời giữa phiến đất trống của Từ gia trại khắp nơi tràn ngập sương mù do Lục Lăng Hoa sinh ra, những tiếng rống phẫn nộ của Bích Nhãn Vân Đá Thú liên tục vang lên.
Chỉ là sức chịu đựng của Bích Nhãn Vân Đá Thú đối với sương mù vô cùng lớn, Từ Thanh Phàm tấn công liên tục như vậy mãi đến gần một canh giờ sau mới thấy có hiệu quả rõ ràng.
Sau khi trải qua gần một canh giờ công kích liên tiếp, tốc độ tránh né của Bích Nhãn Vân Đề Thú so với ban đầu đã chậm lại, tiếng rống mỗi lần lại càng yếu hơn, thời gian thoát khỏi Hấp Huyết Độc Đằng cũng dần lâu hơn một chút.
Nhưng tình huống của Từ Thanh Phàm cũng không tốt hơn bao nhiêu, liên tiếp bị Bích Nhãn Vân Đề Thú dùng tiếng rống chấn nhiếp, tinh thần của Từ Thanh Phàm cũng bị hao tổn nghiêm trọng. Hơn nữa trải qua gần một canh giờ liên tiếp xuất ra Lục Lăng Hoa công kích, linh khí trong cơ thể cũng đã hao tổn rất nhiều. Có lẽ cũng không còn kiên trì được bao lâu nữa.
“Nên kết thúc thôi!” Sau khi cảm nhận được tình huống trong cơ thể, Từ Thanh Phàm âm thầm nghĩ.
Ở phía sau, Bích Nhãn Vân Đá Thú lại lần nữa chặt đứt Hấp Huyết Độc Đằng hướng về phía Từ Thanh Phàm vọt tới. Mặc dù lúc này đầu óc nó đã bị mê muội đi rất nhiều, bước chân đã không còn vững, nhưng căn bản không có ý nghĩ chạy chốn. Lúc trước nó đã không nỡ rời Từ gia trại bởi vì có Linh chi ngàn năm tại đây, mà hiện tại bị Từ Thanh Phàm liên tiếp công kích đến, cho dù nó có lân giáp hộ thể cũng cảm thấy vô cùng đau đớn. Mơ hồ đã có những giọt máu màu vàng từ khe hở của lân giáp không ngừng chảy ra, nên làm cho thú tính của nó đại phát, chỉ muốn đem Từ Thanh Phàm xé thành muôn mảnh, còn đâu ý nghĩ muốn chạy chốn nữa.
Vì vậy lần nay sau khi lao ra khỏi sương mù, nó đã dùng hết toàn lực hướng về Từ Thanh Phàm phát ra một tiếng rống giận long trời. Nó muốn dùng tiếng rống của mình làm cho Từ Thanh Phàm bị thương nặng, nhưng nó cũng không nghĩ đến, tiếng gầm lần này đã mang đến họa sát thân cho nó.
Lần này đối mặt Bích Nhãn Vân Đá Thú từ sương mù phóng ra, Từ Thanh Phàm không còn lùi về sau rồi đem Hấp Huyết Độc Đằng quấn lấy nó như trước nữa mà lại tiến lên, hướng về phía Bích Nhãn Vân Đề Thú mà vọt tới. Khi tới gần Bích Nhãn Vân Đề Thú gần ba trượng, cố chịu đựng tiếng gầm chấn động tâm thần, tay phải giương lên, pháp khí Khô Vinh Thước hóa thành một đạo thanh mang phóng về phía miệng đang mở rộng của Bích Nhãn Vân Đề Thú. Trong nháy mắt, pháp khí đã thông qua miệng Bích Nhãn Vân Đề Thú vọt vào tận trong bụng của nó. Chịu sự khống chế của Từ Thanh Phàm, Khô Vinh Thước trong bụng Bích Nhãn Vân Đề Thú không ngừng tấn công khắp nơi, liền đem lục phủ ngũ tạng của Bích Nhãn Vân Đề Thú phá hư không bỏ sót chút gì. Dưới sự đau đớn dữ dội, Bích Nhãn Vân Đề Thú rốt cuộc đã không thể công kích Từ Thanh Phàm được nữa. Nó nằm trên mặt đất không ngừng quay cuồng gào thét, trong miệng liên tục phun ra máu tươi, trong máu còn xen lẫn nhiều mảnh nội tạng
Vốn dĩ Khô Vinh Thước không có khả năng dễ dàng chui vào trong miệng của Bích Nhãn Vân Đề Thú như vậy. Nhưng con yêu thú hiện tại đã ngấm một lượng lớn sương mù, lúc này đầu óc đã mê muội đi rất nhiều, nên đã phản ứng chậm một chút, rốt cuộc bị Từ Thanh Thanh Phàm đánh lén.
Thấy mình đã đánh lén thành công, Từ Thanh Phàm thở ra một hơi, tâm thân buông lỏng, suýt nữa đã ngã ra mặt đất.
Một lúc sau, tiếng gào thét của Bích Nhãn Vân Đề Thú ngày càng yếu ớt, tốc độ quay cuồng ngày càng chậm. Rốt cuộc nó đã không hề động đậy được nữa, chỉ lẳng lặng ngã nằm ở trên mặt đất, không còn một tia sinh khí.
Nhìn con mắt Bích Nhãn Vân Đề Thú đã trở nên thất thần ảm đạm, Từ Thanh Phàm biết con yêu thú cường đại mà hai mươi bảy năm trước làm hại gia tộc cuối cùng cũng bị mình giết chết. Huyết cừu của cha mẹ, nhị trưởng lão, và hơn hai trăm tộc nhân, hôm nay chính mình đã tự thân báo thù.
Nhưng Từ Thanh Phàm lại cảm thấy trong lòng mình không có lấy một chút vui vẻ. Trong lòng đã từng cảm thấy vui sướng, nhưng ngay lập tức bị thay thế bằng cảm giác trống rỗng mờ mịt. Mục đích phấn đấu nhiều năm rốt cuộc đã hoàn thành, trong lúc nhất thời, không biết mục tiêu kế tiếp sẽ làm gì nên hắn cảm thấy trống rỗng vô cùng.
- Ô ô…!
Ngay khi Từ Thanh Phàm trở nên thất thần, một tiếng kêu yếu ớt vang lên, trong thanh âm tràn đầy đau thương. Từ Thanh Phàm quay đầu lại, nhìn thấy tiểu thú đang tập tễnh hướng tới thi thể Bích Nhãn Vân Đá Thú mà đi tới. Vừa rồi nó tìm kiếm mẫu thú của mình, trải qua dày đặc sương mù, đầu óc đã mê muội, nhưng con mắt thật to vẫn gắt gao nhìn chằm chằm mẫu thú. Từng bước một, tựa hồ sức lực toàn thân đã cạn kiệt, nhưng vẫn kiên trì hướng mẫu thân không ngừng tới gần.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Quyển 2: Thân Phản Trần Thế Trảm Tục Duyên
Chương 37: Rời đi
Dịch: heogay83
Biên: honeykiss
Nguồn: TTV
Từ Thanh Phàm nhìn kỹ tiểu thú đang tập tễnh đi tới chỗ mẫu thân nó.
Ban đầu tiểu thú này chỉ đứng ở xa tò mò nhìn mẫu thân vì mình mà đi tìm thức ăn, nó hoàn toàn không ngờ mẫu thân lại có thể bị đánh bại. Bởi vì trong lòng nó, mẫu thân của mình là vô địch. Lúc mọi chuyện bắt đầu diễn ra, quả nhiên nó vẫn thấy mẫu thân chiếm thượng phong mà đuổi theo “con mồi” chạy khắp nơi.
Nhưng sau đó, mọi chuyện lại thay đổi đột ngột, chẳng biết từ khi nào sương mù đã che kín tầm mắt trước mặt, mà tiếng rống của mẫu thân nó trong sương mù ngày càng trở lên thảm thiết. Lắng tai nghe tiếng rống đầy phẫn nộ và lo lắng của mẫu thân, nó cũng dần bắt đầu có chút bất an. Đột nhiên, nó phát hiện mẫu thân rống lên một tiếng thê lương, tiểu thú càng cảm thấy không ổn, rốt cuộc đã không thể nhẫn lại được nữa, vội vàng hướng về tiếng rống của mẫu thân mà tìm đến. Chỉ là tiểu thú muốn tìm thấy mẫu thân, sẽ phải đi qua tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, bản năng tạo cho nó cảm giác rằng sướng mù trước mắt rất nguy hiểm, nhưng vì tìm kiếm mẫu thân, tiểu thú cũng bất chấp tất cả mà xông vào.
Nhưng khả năng chống sương mù của tiểu thú rõ ràng không cường đại bằng mẫu thân nó, sương mù theo hô hấp của nó tiến vào cơ thể, cảm giác bắt đầu trở nên mê muội, thân thể cảm thấy vô lực, cước bộ cũng càng ngày càng trầm trọng. Rốt cuộc, dựa vào sự kiên trì muốn tìm thấy mẫu thân, nó cuối cùng cũng đi ra khỏi đám sương mù.
Ngay sau khi đi ra, những gì chứng kiến trước mắt làm cho nó sợ ngây người. Vốn mẫu thân vô địch trong lòng nó, lúc này đang nằm im trên mặt đất. Ánh mắt ảm đạm thất sắc, khóe miệng chảy ra đầy máu tươi. Mặc dù thấy mình đến, nhưng mẫu thân lại không có chút phản ứng nào. Mà mẫu thân vốn vì mình đi bắt “con mồi”, nhưng giờ mình lại phải lẳng lặng nhìn mẫu thân nằm im bất động
- Ô..ô…!
Chứng kiến bộ dáng mẫu thân đang nằm vô lực trên mặt đất, tiểu thú cúi đầu kêu to một tiếng, báo cho mẫu thân biết rằng nó đã tới. Nhưng tiểu thú lại kinh ngạc phát hiện, cho dù nó kêu như thế nào đi nữa, mẫu thân cũng không có chút phản ứng nào, càng không có giống như mọi khi mà đi tới vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm thân thể mình.
Thấy mẫu thân vẫn như cũ, không để ý chính mình, tiểu thú nóng nảy, bất chấp thân thể vô lực và đầu óc dần trở nên mê muội của mình, chạy đến ngã xuống bên người mẫu thân, một lần nữa thấp giọng kêu lên một tiếng. Nhưng nó lại phát hiện mẫu thân vẫn không hề có phản ứng. Sau đó nó lại dùng đầu cọ cọ vào thân thể khổng lồ của mẫu thân, nhưng mẫu thân vẫn nằm im trên mặt đất, không nhúc nhích.
Ngay lúc tiểu thú vẫn đang cố gắng lay gọi mẫu thân, rốt cuộc đã không thể kiên trì chịu đựng được sự xâm nhập của sương mù nữa mà lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tiểu thú hôn mê, thân thể vẫn dựa lên người mẫu thân, tựa hồ cho dù thế nào đi nữa cũng không muốn rời xa.
Yêu thú có….hay không thần trí? Loài người vẫn tự xem mình là chủng tộc có trí tuệ nhất, đương nhiên xem thường, không nghiên cứu vần đề này. Nhưng Từ Thanh Phàm lúc này rõ ràng từ trong mắt tiểu thú nhận ra sự bi thương, không muốn rời xa mẫu thân của nó.
Nhìn tiểu thú trước mắt hôn mê, Từ Thanh Phàm ánh mắt phức tạp, Khô Vinh Thước trong tay do dự, đưa ra rồi lại thu hồi, không biết làm sao cho tốt.
Đối với việc Bích Nhãn Vân Đề Thú hủy diệt gia đình hắn, Từ Thanh Phàm không thể nghi ngờ là hận thấu xương. Trước mắt con tiểu thú này chỉ là Bích Nhãn Vân Đề Thú chưa trưởng thành, Từ Thanh Phàm hẳn là có lý do để giết nó. Hơn nữa Bích Nhãn Vân Đề Thú lớn lên tính tình tàn bạo, làm hại tới tính mạng con người, Nếu không vì gia thù, Từ Thanh Phàm giết nó cũng coi như là vì dân trừ hại. Mà nó là loại yêu thú cao giai, có trí tuệ nhất định, trước mắt tiểu thú này đã thấy qua Từ Thanh Phàm làm hại mẫu thân nó, giết nó cũng có thể xem như đã chặt đứt hậu hoạn.
Tóm lại , có vô số lý do để giết chết tiểu thú này, hơn nữa tiểu thú đang hôn mê nếu muốn giết chết là vô cùng dễ dàng, lân phiến trên người còn xa mới chắc chắn được như mẫu thân, Khô Vinh Thước có thể cực kì dễ dàng xuyên thâu thân thể nó. Nhưng bởi vì bộ dáng của tiểu thú này vô cùng đáng thương, hoặc cũng bởi vì chứng kiến nó tìm kiếm mẫu thân mà đau khổ kiên trì, Từ Thanh Phàm mặc dù muốn giết nó, nhưng lại chậm chạp không hạ thủ được.
Đột nhiên, Từ Thanh Phàm nhớ tới tiểu thú trước lúc hôn mê, đã hướng ánh mắt nhìn mình, từ trong ánh mắt có thể thấy sự tuyệt vọng, đau thương xen vào đó là oán hận, hắn cảm giác thấy hình như mình đã gặp qua ánh mắt đó ở đâu rồi.
Đúng rồi, bốn ngày trước, sau khi chôn cất Từ Lâm, ánh mắt Đình nhi nhìn về phía mình chẳng phải cũng như vậy sao? Chỉ có điều Đình Nhi đã đem thần sắc đó giấu trong vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng mà thôi.
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm không khỏi nhìn lại về phía Đình Nhi. Nhưng lại ngạc nhiên phát hiện Đình Nhi đã xuyên qua sương mù, hướng về đi về phía tiểu thú nọ. Bích Nhãn Vân Đá Thú đều vô cùng kiêng kị sương mù, nhưng đối với Đình Nhi dường như lại không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.
Đình nhi cũng không có nhìn Từ Thanh Phàm một cái, trực tiếp đi tới bên cạnh tiểu thú đang hôn mê, khom người đem tiểu thú ôm vào trong lòng, sau đó mới quay đầu yên lặng nhìn Từ Thanh Phàm.
Mặc dù Đình Nhi chỉ yên lặng nhìn Từ Thanh Phàm không nói gì, từ trong ánh mắt hắn cũng hiểu được rõ ràng ý tứ của nàng.
Nàng muốn bản thân sẽ chăm sóc cho tiểu thú này, không cho Từ Thanh Phàm giết nó.
Chứng kiến vẻ mặt Đình Nhi trong trẻo nhưng lại lạnh lùng kiên nghị, Từ Thanh Phàm thở ra một hơi, nói:
- Tùy theo ý của ngươi đi.
Từ Thanh Phàm biết loại yêu thú kì dị như Bích Nhãn Vân Đề Thú chỉ có ăn nhiều linh thảo thì mới trưởng thành được, nếu không cả đời sẽ chỉ dừng lại tại bộ dáng tiểu thú mà thôi. Nếu như không có đủ linh thảo cho tiểu thú này ăn, vậy tiểu thú vĩnh viễn cũng không thể đối với Từ Thanh Phàm tạo ra uy hiếp. Cho nên đối mặt sự kiên trì của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm mặc dù bất đắc dĩ nhưng cũng không từ chối. Hơn nữa hắn vốn không muốn nhẫn tâm giết chết tiểu thú này, dù sao hủy diệt Từ gia trại là mẫu thân nó, mà bản thân tiểu thú này lại là vô tội.
Sau khi chứng kiến Từ Thanh Phàm đồng ý, Đình Nhi cũng không tỏ ra vẻ cái gì, chỉ ôm tiểu thú yên lặng bước trở lại vị trí ban đầu của mình.
Nhìn bóng lưng nhỏ gầy của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm khẽ khẽ thở dài, cũng không biết khi nào mình mới có thể làm chuyển biến tính cách của nàng đây.
Mười ngày sau.
Từ Thanh Phàm yên lặng bái tế trước nghĩa địa, tại mộ địa có một mộ bia, trên đó chỉ viết “Từ gia tộc nhân chi mộ’ sáu chữ to. Mà Đình Nhi thì ôm tiểu thú đi theo Từ Thanh Phàm cũng làm đồng dạng làm động tác bái tế. Nếu như không nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đình nhi cùng với đồ án hỏa diễm màu xanh tím trên mặt mà nói, nàng hiện tại thật sự là một tiểu cô nương nhu thuận.
Trong mười ngày này, Từ Thanh Phàm dùng tám ngày để khôi phục lại linh khí đã tiêu hao trong cơ thể, thời gian còn lại sau đó, chính là tại Từ gia trại cũ thu nhập hài cốt khắp nơi trên mặt đất rồi cùng mai táng.
Những thi hài trong Từ gia trại, năm đó cũng đã bị Bích Nhãn Vân Đề Thú phá hủy không ít, lại trải qua nhiều năm như vậy, cho nên Từ Thanh Phàm không thể phân biệt được. Hơn nữa tại đây cũng không chỉ có thi hài của tộc nhân Từ gia trại, linh chi mấy năm gần đây dần thành thục, phát ra linh khí không thể che dấu, những người tới Nam Hoang nhằm vào nó nhiều vô số, đáng tiếc toàn bộ đều bị Bích Nhãn Vân Đề Thú giết chết, thi hài những người này cùng toàn bộ vũ khí đều nằm tại Từ gia trại, về phần thi hài của cha mẹ Từ Thanh Phàm cùng Nhị trưởng lão lại càng không thể tìm ra.
Bất đắc dĩ, Từ Thanh Phàm chỉ có thể đem toàn bộ thi hài thu nhập mai táng cùng nhau, ít nhất làm cho vong hồn của tộc nhân không đến nỗi không có nhà mà về.
Về phần thi thể Bích Nhãn Vân Đề Thú, Từ Thanh Phàm cũng tìm một chỗ đất trống đem chôn nó, tuy nhiên, trước đó đã từ trên người nó lấy xuống tất cả những bộ phận có thể chế tạo linh dược cùng pháp khí rồi thu lại, tỉ như lân phiến màu xanh trên người Bích Nhãn Vân Đề Thú, răng nanh trong miệng nó, còn có bốn chiếc chân màu trắng, tất cả đều là tài luyện chế pháp khí tốt nhất, mà máu cùng con mắt của nó có thể điều chế một vài linh dược. Về phần nội đan của Bích Nhãn Vân Đề Thú, tại tu tiên giới lại càng là vật quý hiếm, bất khả cầu. Mấy thứ này Từ Thanh Phàm mặc dù bây giờ chưa dùng đến, nhưng cũng không thể để lãng phí.
Lại nói tiểu thú ngày hôm nọ bị hôn mê, ba ngày sau rốt cuộc cũng tỉnh lại, sau khi tỉnh lại còn đi tìm khắp nơi nhưng không thấy mẫu thân đâu, gấp đến độ kêu lên “Ô ô” liên tục. Đình Nhi cố gắng trấn an thì nó mới dần bình tĩnh lại. Nói cũng kì quái, Bích Nhãn Vân Đề Thú bình thường rất tàn bạo và cao ngạo, nhưng Đình Nhi chỉ cần vuốt ve vài cái, tâm tình của tiểu thú có thể chậm rãi khôi phục. Càng về sau này, tiểu thú thậm chí thường xuyên ở trong lòng Đình Nhi làm nũng quay cuồng, trông giống như sủng vật của cô bé vậy. Mà chỉ có khi một mình ôm tiểu thú, trên mặt Đình Nhi mới không còn vẻ lạnh lùng như vậy nữa.
Nhưng khi Từ Thanh Phàm xuất hiện trước mặt tiểu thú, nó lập tức giương nanh múa vuốt hướng Từ Thanh Phàm đánh tới, bộ dáng vì mẫu thân báo thù. Nhưng tiểu thú chưa trưởng thành này sao có thể làm khó Từ Thanh Phàm, bị một đạo Thiết Đằng của Từ Thanh Phàm đánh bay trở ra. Sau khi bị đánh bay, còn muốn tiếp tục hướng Từ Thanh Phàm công kích, liền bị Đình Nhi dùng hai tay đè lại.
Từ đó đến nay, tiểu thú tựa hồ cũng biết mình hiện tại không phải là đối thủ của Từ Thanh Phàm, hơn nữa Đinh Nhi luôn ôm nó vào trong ngực, cho nên cũng không có tìm hắn gây phiền toái nữa. Chỉ mỗi lần chứng Từ Thanh Phàm vẫn như cũ giương nanh múa vuốt, tràn ngập hận ý mà ô ô kêu lên.
Sau khi vái lậy, Từ Thanh Phàm liếc mắt nhìn mộ địa trước mặt, khẽ thở dài một tiếng, sau đó quay sang nói với Đình Nhi:
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong, Từ Thanh Phàm xuất ra Tam Trượng Thanh Lăng hóa thành một đạo màu xanh xuất hiện dưới chân hai người, chở họ rất nhanh hướng phương Bắc trung thổ bay đi.
Sau khi Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi rời khỏi, Từ gia trại lại khôi phục vẻ lạnh lẽo như cũ, chỉ còn lại những cơn gió tại Nam Hoang như chứng kiến nơi này đã từng huy hoàng rồi lại suy tàn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba