Bên em... Anh cảm thấy thật hạnh phúc, thật vui vẻ.
Mỗi ngày được nghe tiếng em cười, được nghe giọng em nói, anh lại mong ước thời gian như được kéo dài ra mãi mãi.
Anh đã từng nghe một câu nói: "Trong tình yêu, điểm kết thúc của nó đẹp nhất chính là hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc như một cái gì đó mong manh, dễ vỡ. Dễ có nhưng cũng dễ tan".
Hạnh phúc đến bất chợt nhưng đâu đó trong anh cũng sợ nó ra đi nhanh chóng như khi nó đến. Nó đến mà không hề báo trước và rồi nó lại âm thầm ra đi không một lời hẹn. Hạnh phúc như cơn mưa chợt ập đến trong những ngày nắng nóng. Hạnh phúc đến như những gáo nước tưới dội lên dàn hoa trước ngỏ.
Cái thứ hạnh phúc mà em đem lại cho anh, như một món quà xa xỉ nhất. Nó như một cái gì đó gắn liền theo anh hàng ngày.
Mỗi khi thấy em buồn, thấy em chìm trong suy nghĩ, anh lại buồn hơn. Cuộc sống anh là một chuỗi ngày đầy suy nghĩ, đầy những toan tính. Nhưng khi bên em, anh lại có thể bỏ qua mọi thứ để có thể chăm sóc cho em, được lo lắng cho em được tốt hơn. Anh đã từng hy vọng, những việc mình làm có thể bù đắp cho em phần nào những thứ mình không thể đem đến được cho em. Nhưng có lẽ đó chỉ là suy nghĩ của bản thân anh... Những thứ suy nghĩ không thực và không thể hoàn thiện.
Rồi cơn mưa chợt tắt...
Anh lại mong một cơn mưa mới sẽ đến. Cơn mưa đó lại mang tên em...
Dàn hoa lại "khát nước". Anh lại mong em sẽ là người tưới nước cho dàn hoa ấy...
Ngày tôi biết em, cũng tình cờ, cũng khá thú vị. Qua mấy cái SMS mà tới giờ nhớ lại vẫn còn ngồi cười
- Em gần xong chưa. Xong thì nt cho anh biết, anh qua đón.
- Giờ mới món thứ 3 anh ơi.
- Vậy khi nào xong nt anh biết nha. Mà có biết anh là ai ko?
.....
Thế đấy, cái ngày tôi biết em bắt đầu như vậy! Rồi những lần gặp nhau, những buổi cafe để ngồi nghe em nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, nhìn em cứ như một cô bé ham vui, sôi nổi. Nhưng tôi biết, một cái gì đó như mách bảo tôi: đằng sau cái vẻ sôi nổi, cái vẻ hòa đồng ấy là một con người đa cảm. Dần dần thời gian trôi qua, cái nhận định ban đầu ấy đã chứng minh cho tôi biết là mình đúng. Em mỏng manh, yếu đuối được giấu sâu bên trong cái vỏ ngoài cứng rắn của mình. Em vẫn cười đó, vẫn nói chuyện đó nhưng lúc nào cũng cần có một bờ vai, một chỗ nương tựa.
Những ngày quen em, tôi như cái "thùng rác" (cái này thì được bạn bè xác nhận và đóng dấu hẳn hoi) cho em trút những buồn phiền, những niềm vui nhỏ bé của em. Có lần em tâm sự: "Bạn bè em thì nhiều, nhưng để tâm sự mọi chuyện thì hình như chẳng có ai, vậy mà em lại có thể nói hết được với anh". (Trời trời! Anh là cái thùng rác mà, em nói xong, nhiều khi anh cũng chả để ý em nói gì đâu). Nhiều lúc đang nói chuyện thì 1 cái SMS tới: "Anh ơi, em buồn" là tôi hiểu cô bé lại có chuyện nữa rồi.
Em như một chú mèo lười, tuy thích nằm dài sưởi mình trong nắng nhưng lại ngại cái nắng là mất giấc ngủ của mình. Thế rồi em lại co cụm mình trong cái góc em vẫn hay ở một mình. Cái tính bướng bỉnh của em, cái tính giận hờn vu vơ của em càng làm em có cái gì đó đặc biệt hơn khiến mọi người có thể gần em nhưng khó giận được em. Những lúc em cười đùa vui vẻ, nhìn em trò chuyện với mọi người, trông em rạng ngời lắm. Nhưng cũng có mấy ai biết, trong em đang tồn tại những điểu buồn phiền em không chịu thổ lộ ra.
Còn rất nhiều, rất nhiều những kỷ niệm, những khoảnh khắc đáng nhớ trong thời gian tôi quen em. Những SMS ngu ngơ trước lúc đi ngủ, những cú phone gọi em thức dậy vào mỗi sáng, những cái mặt xấu của em chọc tôi cười khi tôi mệt mỏi... Những thứ ấy sẽ làm tôi nhớ mãi.
Tôi nhớ có một câu nói: "Để sống tốt đã không dễ. Sống tốt mà còn được hạnh phúc càng khó hơn gấp nhiều lần. Hãy biết trải mình ra cho đời thanh thản, bạn sẽ cảm thấy vui vẻ hơn, yêu đời hơn. Như thế sẽ cảm thấy đời sống mình có ý nghĩa hơn". Đó là điều tôi cũng muốn nói với em!!! Hãy mở lòng mình ra để cảm thấy vui vẻ hơn, mèo con của tôi ơi!!!
Lại một tuần mới, một ngày mới nữa tiến tới. Còn lại đâu đấy những nỗi lo lăng về công việc, về cuộc sống... Nhưng bên cạnh những buồn phiền đó vẫn tồn tại một niềm vui nhỏ, một hạnh phúc của riêng mình.
"Niềm vui luôn không tên, hạnh phúc luôn không tuổi".
Vui! Uhh, chỉ là vui thôi. Bên ta vẫn còn những thứ có ích, những thứ tốt đẹp nhất.
Vui!!! Uhh, vẫn chỉ là vui thôi. Bên ta vẫn còn những con người biết sống vì người khác, biết chia sẻ với nhau những thứ nhỏ nhặt nhất.
Hạnh phúc ư?!? Uhh, chính là hạnh phúc đó.
Thật hạnh phúc khi bên cạnh vẫn còn một người luôn quan tâm, luôn nhớ và luôn nghĩ về ta. Thật hạnh phúc khi luôn có một người đang chờ đợi ta về nhà sau những ngày làm việc mệt mỏi nhất. Thật hạnh phúc khi cùng nhau nấu những bữa cơm nhỏ. Thật hạnh phúc với những tối chở nhau dạo khắp phố phường. Thật hạnh phúc với những lời âu yếm giành cho nhau!!!
Một triết gia từng nói: "Đỉnh điểm thăng hoa của tình yêu chính là hạnh phúc cả hai mang lại cho nhau".
Hãy cùng nhau gom góp niềm vui ấy em nhé!
Hãy bên anh để cùng trải qua hạnh phúc em nhé!
Khi trong ta luôn đong đầy nỗi nhớ
Niềm vui kia biết san sẻ cùng ai
Hạnh phúc kia đang cùng ai ôn lại
Mãi bên nhau bước đến cuối con đường.
Cái ngày 13 ấy, cái ngày có lẽ đáng nhớ và cũng đáng quên. Ở phương Tây, họ ghét ngày 13 nhưng họ cũng căm thù cái ngày 13 thứ 6.
Có lẽ tôi cũng không quan tâm lắm đến cái ngày 13 làm gì, vì nó cũng như bao ngày khác, cũng chả ảnh hưởng gì nhiều đến tiền ăn sáng của tôi.
Rồi một ngày 13 như bao ngày 13 khác từng tôi từng trải qua. Chỉ có khác hơn bởi những tin nhắn, những dòng chat với em. Uhh, rồi thì mình quen nhau!
Phải chăng niềm vui đến, hạnh phúc cũng tràn về?
Nhiều cảm xúc, nhiều hy vọng, nhiều toan tính cứ đeo đuổi bản thân. Tôi nghĩ em cũng sẽ như tôi, cũng có nhiều lo lắng, nhiều hy vọng như vậy.
Điều khiến tôi và em cảm thấy hối tiếc, có lẽ là tôi gặp em quá muộn! Những thứ tôi có thể mang lại cho em không thể nào bù đắp lại những thứ em giành cho tôi. Có lẽ cả hai đều hiểu điều đó, nhưng cố ý không nói ra, hoặc cố ý không hiểu, em nhỉ?
Rồi một ngày 13 lại đến! Nó đánh dấu cho một sự khởi đầu, nhưng cũng có lẽ chấm một dấu chấm cho sự kết thúc.
Nỗi buồn, sự thất vọng... lại ào ạt kéo đến! Cái lý do cả 2 cũng hiểu, nhưng tôi không nghĩ nó đến rồi lại đi nhanh như vậy. Không có một sự báo trước, cũng không có một dấu hiệu gì. Em nghĩ rằng tôi không nhận ra sự thay đổi đó? Bản thân nóng nảy, nhưng tôi luôn có một linh cảm rất tốt về những chuyện sẽ xảy ra. Buổi sáng đó, tôi đã nhận ra một điều gì đó khác lạ trong ánh mắt, trong cử chỉ của em rồi. Tôi cứ hy vọng mình cảm nhận nhầm, thầm mong bản thân một lần bị cảm giác đánh lừa... Nhưng.....
Lại một ngày 13 nữa....
Lại chợt nhớ đến bài này... Cảm giác nặng nề và mệt mỏi
Uhh! Thì vốn là như vậy mà. Cái sự thật không thể chối cãi được... Cái mà ai cũng biết đúng là như thế...
Lại một ngày nặng nề nữa trôi qua. Bao nhiêu mệt nhọc, lo toan cho cuộc sống có lẽ cũng không bằng nỗi buồn nằm ẩn sâu một góc nào đó trong con tim.
Cái thứ gọi là nỗi đau đó, có lẽ nhỏ như mũi kim nhưng có lúc cũng lớn như tảng đá. Có khi nó chỉ đâm nhẹ cũng khiến con người ta đau đớn đến tận con tim, nhưng cũng có lúc nó đè nặng khiến con người ta khó chịu đến ngạt thở.
"Lại một lần nữa, em bị chọn làm vật vứt đi". Cứ nghĩ rằng mình khùng, nhưng em cũng khùng như tôi! Nhưng tôi biết chắc: Câu nói đó của em đã và sẽ theo mỗi bước chân của tôi...
Chẳng có ai được sinh ra để làm vật cho người khác chà đạp, cũng chẳng ai được sinh ra để người khác có quyền vứt đi như một món đồ không dùng tới. Chẳng ai có quyền quyết định cho số phận của một người khác em ạh!!!
Một ngày 13 cũ qua đi, một ngày 13 mới lại tới... Hết ngày 13 thì lại tới ngày 14 thôi... Sẽ có bao nhiêu ngày 13 như thế nữa... Rồi lại sẽ có bao nhiêu ngày 14 như thế này đây...
Cứ phải ngồi đếm từng ngày từng ngày... Cứ phải nhớ từng giờ từng phút như thế....
Mệt mỏi... Chán nản... Dần dần cả bản thân cũng không biết phải như thế nào...
"Có phải sai lầm không anh?" Những thứ bản thân quyết định và làm, không bao giờ anh nghĩ là sai và anh vẫn sẽ không ân hận vì những chuyện đó...
Một chút buồn... Một chút thất vọng... Có lẽ là như vậy đấy!
Rồi anh sẽ về... Có thể về chỉ để nhìn lại ngôi nhà thân quen đầy ấp những kỷ niệm...
Rồi anh sẽ về... Có thể về chỉ để nói một điều gì đó...