Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 16-06-2008, 06:45 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 16

Một đoạn tình sử khá ly kỳ



Thượng Quan Kỳ nghe lá»i Ä‘i đến bên cạnh quái nhân há»i :
- SÆ° phụ! Phải chăng đệ tá»­ đã khá nhiá»u rồi phải không?
Quái nhân hai mắt nhìn thẳng Thượng Quan Kỳ rồi thở dài há»i :
- Kỳ nhi! Có thật ngÆ°Æ¡i không còn Ä‘iá»u chi băn khoăn? Lấy tay áo lau nÆ°á»›c mắt Ä‘i.
Bây giỠThượng Quan Kỳ đột nhiên phát giác ra rằng quái nhân tuy bỠngoài lạnh nhạt mà trong thâm tâm lại có mối tình cảm nồng nhiệt và tấm lòng từ thiện vô cùng. Chàng sinh ra ngưỡng mộ lão và đến ngồi bên cạnh.
Quái nhân đưa tay vỗ đầu Thượng Quan Kỳ nói :
- Kỳ nhi! Ta tưởng ngươi sẽ không tỉnh lại được nữa và ta đã sợ khi ngươi tỉnh lại thì thân thể sẽ bị tàn phế.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sao vậy?
Quái nhân đáp :
- Ta sợ ngươi bị gã đại hán phân tâm giữa lúc công trình sắp viên mãn mà phải thất bại, hoặc vì ngươi quá lo lắng cho sự an nguy của gã, tinh thần bị tản mác không tập trung lại được. Vậy nên ta phải đem công lực bản thân miễn cưỡng tiếp cho ngươi mau đi đến kết quả, nhưng sự hấp tấp đó rất có thể đi đến nguy hiểm.
Sau khi ta dùng ná»™i lá»±c giúp ngÆ°Æ¡i cho khí huyết cùng kinh mạch được Ä‘iá»u hòa, ta còn sợ ngÆ°Æ¡i bị ta cưỡng bách, Ä‘em lòng phản kháng không chịu vận khí để khí huyết Ä‘ang chạy ngược Ä‘Æ°á»ng bị ngÆ°ng trệ gây ná»™i thÆ°Æ¡ng trầm trá»ng thì Hòa Äà tái thế hay Biển ThÆ°á»›c phục sinh cÅ©ng không có cách nào cứu được. Nếu bị thÆ°Æ¡ng nhẹ thì cÅ©ng thành ngÆ°á»i tàn phế, còn nếu nặng thì cÅ©ng mất mạng...
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “May mà mình không giữ ý chí khẳng khái kiên quyết, vận Ä‘á»™ng chân khí theo Ä‘Æ°á»ng hai bàn tay lão nắn vào ngÆ°á»i. Giả tá»· mà mình chống đối không vận chân khí theo ngay thì bây giá» không biết sẽ ra sao.â€
Quái nhân thở dài nói :
- Bây giá» ngÆ°Æ¡i nghÄ© lại: Giả tá»· lúc đó không chịu vận khí Ä‘iá»u hòa thì bây giá» ta đành chịu bó tay. Dù ngÆ°Æ¡i có hối hận cÅ©ng không kịp nữa.
Thượng Quan Kỳ nói :
- NgÆ°á»i ta sống chết có số mạng. Äệ tá»­ dù có chết hay bị tàn phế cÅ©ng không bao giá» oán hận sÆ° phụ.
Quái nhân lại nói :
- Ta chỉ sợ ngươi tỉnh lại nhìn thấy gã đại hán bị trùng độc lại phân tâm nên đã sai Viên Hiếu đem cầm giữ gã vào một nơi an toàn. Ta ngồi bên cửa sổ từ nửa đêm tới giỠđể nghĩ cách giải cứu nếu khí huyết ngươi bị ngừng trệ, mà không tìm ra được cách nào. Ngươi tỉnh lại, ta cũng không dám quay lại nhìn ngươi nữa.
Thượng Quan Kỳ cảm kích vô cùng, hai dòng lệ nóng hổi nhá» xuống. Chàng chỉ gá»i được má»™t tiếng: “SÆ° phụ!†rồi nghẹn ngào không nói được nữa.
Chàng nhìn ra ngoài cá»­a sổ hồi lâu rồi há»i lại :
- SÆ° phụ! Äệ tá»­ còn phải luyện thêm bao lâu nữa thì má»›i hoàn toàn thành công?
Quái nhân đáp :
- Hiện nay có thể nói ngÆ°Æ¡i đã luyện xong giai Ä‘oạn khó khăn và hiểm nghèo nhất, sau này không còn lo cái nguy bị tàn phế nữa. NgÆ°Æ¡i đã ở trong gác này luôn mấy tháng trá»i không rá»i khá»i ná»­a bÆ°á»›c, hôm nay ta cho ngÆ°Æ¡i ra ngoài chÆ¡i má»™t ngày, sáng mai sẽ bắt đầu luyện quyá»n, chưởng.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Ta cần được ra ngoài tản bá»™ cho giãn xÆ°Æ¡ng cốt.â€
Chàng từ từ đứng dậy toan nhảy xuống lầu, nhưng rồi chàng nghĩ lại :
- “Mình má»›i ở đây có vài tháng mà đã lấy làm chán, thế thì sÆ° phụ ở đây ngần ấy năm chắc cÅ©ng cảm thấy vô cùng tịch mịch. Hôm nay gặp ngày trá»i tốt, chi bằng ta cõng lão Ä‘i chÆ¡i má»™t hôm.â€
NghÄ© vậy liá»n nói :
- SÆ° phụ! Äệ tá»­ muốn cõng sÆ° phụ ra ngoài ngắm phong cảnh má»™t ngày.
Quái nhân lắc đầu mỉm cÆ°á»i nói :
- Ta đã quen sinh hoạt tịch mịch ở đây rồi. Ngươi đi đi thôi!
Thượng Quan Kỳ nhìn trá»i rồi nói :
- Gần tối đệ tử sẽ vỠtới.
Chàng băng mình qua cửa sổ tiến nhanh vỠphía trước.
Vầng thái dương ánh vàng rực rỡ chiếu xuống vùng cây cỠum tùm hoang vu tịch mịch. Những hạt sương mai còn lác đác động trên lá cây lấp lánh như những hạt châu bóng bẩy.
Ngôi chùa cổ vẫn giữ nguyên phong cảnh cÅ©, chÆ°a có gì khác vá»›i ngày chàng má»›i vào đây. NgỠđâu đã hai lần xảy ra cuá»™c tranh đấu tàn sát kinh hồn tại nÆ¡i đây. Trong đầu óc chàng nảy ra bao nhiêu mối nghi ngá», chàng tá»± há»i :
- “Tại sao sÆ° phụ (Diệp Nhất Bình) cùng các vị sÆ° thúc lại cùng nhau há»™i há»p tại nÆ¡i này? Lại là má»™t ngôi chùa cổ hoang vu? Tại sao Vân Cá»­u Long cùng các nhà sÆ° Tây Tạng cùng hẹn nhau tá»›i nÆ¡i đây tỉ võ? Ở Trung Nguyên thiếu gì nÆ¡i tráng lệ? Thiếu gì chá»— núi non hiểm trở? Tại sao quái nhân lại ẩn mình trong gác sách ngần ấy năm? Lão đã Æ°á»›c hẹn cùng ai mà phải tá»± giam mình vào nÆ¡i cô tịch này?â€.
Thượng Quan Kỳ quay đầu nhìn lại thì không thấy căn gác đâu nữa.
Ngôi chùa cổ tuy đã tàn phế nhÆ°ng qui mô rất rá»™ng lá»›n, đủ biết trÆ°á»›c kia nÆ¡i đây đã có má»™t thá»i hÆ°Æ¡ng khói cá»±c thịnh.
Thượng Quan Kỳ nhìn vá» phía Äông và phía Bắc có hai tòa nhà ngang, bốn cánh cá»­a Ä‘en kịt đóng chặt. Chàng đến gần xem thì đó là những biệt viện. Cá»­a lá»›n, cá»­a sổ Ä‘á»u đóng kín mít.
Thượng Quan Kỳ ngần ngừ một lúc rồi tiến gần đến gian nhà phía Bắc.
Ngoài thá»m có bốn bậc đá xanh, lâu ngày không ai quét tÆ°á»›c phủ đầy rêu xanh.
Chàng giơ tay đẩy cửa, tưởng cửa đã lâu ngày gỗ đã mục khẽ đẩy là mở được ngay. Nhưng gỗ làm bằng loại quí tốt nên lâu ngày vẫn chắc như xưa.
Thượng Quan Kỳ rất lấy làm lạ nghĩ thầm :
- “Bên trong đã không có hòa thượng chủ trì, lại không có vết chân ngÆ°á»i thế thì còn ai ở trong đó mà cá»­a lại đóng chặt?.â€
Thượng Quan Kỳ suy nghÄ© má»™t hồi rồi lên tiếng gá»i nhÆ°ng chẳng có ai thÆ°a, chỉ có tiếng mình vá»ng lại. Chàng vận ná»™i lá»±c đẩy mạnh má»™t cái, cánh cá»­a bung ra.
Má»™t mùi hôi nồng nặc xông vào mÅ©i. Chàng đứng bên ngoài cá»­a hồi lâu rồi má»›i bÆ°á»›c vào. Trong phòng chỉ vẻn vẹn có má»™t cái giÆ°á»ng gá»—, ngoài ra không má»™t thứ gì khác. Trên giÆ°á»ng phủ má»™t tấm vải trắng gồ lên không biết bên trong có vật gì.
Chàng động tính hiếu kỳ, ngần ngừ một lúc rồi đưa tay từ từ cầm ngay góc tấm vải trắng định giở lên xem. Nhưng vừa để tay vào thì mảnh vải đã rách tan, bay ra như bươm bướm, vì quá lâu ngày nên đã mục nát.
Thượng Quan Kỳ phủi bụi xông, nhìn lên giÆ°á»ng thì thấy má»™t bá»™ xÆ°Æ¡ng trắng hếu nằm ngá»­a mặt lên, rõ đúng hình ngÆ°á»i. Da thịt tóc tai không còn gì, chàng cho đây là xác má»™t vị hòa thượng đã viên tịch tại đó đã không biết bao nhiêu năm rồi.
Góc giÆ°á»ng còn có đỉnh trầm đầy tro than, chắc là do vị hòa thượng này đốt trầm hÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c khi chết.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Trong khu chùa này rất nhiá»u phòng, viện mà nÆ¡i nào cÅ©ng đóng cá»­a chặt, chẳng lẽ má»—i phòng má»—i viện Ä‘á»u có má»™t xác ngÆ°á»i?.â€
Chàng không dằn ná»—i tính hiếu kỳ lại đến trÆ°á»›c cá»­a má»™t phòng khác dùng sức mạnh đẩy cá»­a vào xem. Cách trần thiết phòng này cÅ©ng giống y nhÆ° phòng vừa rồi. Trong phòng cÅ©ng phủ má»™t mảnh vải trắng, nhÆ°ng bên trong có hai bá»™ xÆ°Æ¡ng chứ không phải má»™t. Hai bá»™ xÆ°Æ¡ng nằm duá»—i chân thẳng thắn, dÆ°á»ng nhÆ° lúc chết hai ngÆ°á»i đã có chuẩn bị cẩn thận. Trên đầu hai xác chết cÅ©ng có má»™t lò hÆ°Æ¡ng tro than, không còn lÆ°u lại dấu vết gì. Có Ä‘iá»u làm cho chàng nghi ngá» là hai xác chết này chết đã lâu mà sao không có rắn rết, chuá»™t bá» nào xâm phạm vào nên hai xác chết vẫn y nguyên vẫn không lệnh lạc, cả đến con ruồi con nhặng cÅ©ng không có? Chàng ra ngoài khép cá»­a phòng lại đến má»™t tòa viện khác.
Tòa viện này cá» tốt ngập đầu gối, lại có nhiá»u hoa lạ. Thá»m hiên lót đá trắng, ngoài hành lang quét bằng thứ phấn vàng. Di tích nÆ¡i đây khác hẳn má»i chá»—.
Thượng Quan Kỳ ngắm cảnh vật má»™t lúc, Ä‘oán rằng nÆ¡i đây là thiá»n Ä‘Æ°á»ng của vị chủ trì chùa này hay là phòng tÄ©nh tu của má»™t vị trưởng lão nên cách kiến trúc có vẻ Ä‘Æ°á»ng hoàng cao quý hÆ¡n các phòng khác nhiá»u. Cánh cá»­a phòng này sÆ¡n Ä‘á», kiên cố dị thÆ°á»ng. Chàng vận ná»™i lá»±c dần dần, dẩy mãi má»›i gãy chiếc then ngang, hai cánh cá»­a mở.
Trong phòng này cách trang trí rất tá» chỉnh. Trên bàn bát tiên còn đặt má»™t cái thố vẽ hoa bằng sành và bốn chén trà bằng bạch ngá»c. Mé hữu buông má»™t tấm rèm vóc để ngăn gian phòng phía trong. Thượng Quan Kỳ Ä‘i vào phía trong khẽ vén rèm lên thì ngón tay sá» vào đâu thì rèm lÅ©ng đến đó.
Phòng trong kê một chiếc sập lớn. Trên sập có một bộ xương ngồi đó, trên cổ đeo một chuỗi tràng hạt. Tuy chỉ là một bộ xương mà ngồi rất nghiêm chỉnh.
Thượng Quan Kỳ xem hết một lượt rồi đi ra đóng cửa phòng lại, nhảy lên nóc nhà chung qua cửa sổ vào gác, thấy quái nhân ngồi tựa góc vách, nhắm mắt dưỡng thân. Chàng bước vào phát ra tiếng động mạnh mà quái nhân tựa hồ như không nghe tiếng.
Thượng Quan Kỳ không dám khinh động ngồi xuống bên, đưa mắt nhìn mặt lão nghĩ thầm trong bụng:
- “Không biết trong giai Ä‘oạn vừa rồi lão phải hao tốn bao nhiêu công lá»±c để giúp mình thành công? Æ n đức thâm trá»ng này mình phải nghÄ© cách nào báo đáp má»›i được.â€
Ãnh thái dÆ°Æ¡ng chiếu vào căn gác trở nên ấm áp, quái nhân ngồi tá»±a mình vào vách, cả hÆ¡i thở cÅ©ng không nghe rõ.
Thượng Quan Kỳ thấy cách ngồi của quái nhân không ra cách vận khí Ä‘iá»u hÆ¡i và giống nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘ang ngủ say. Chàng thấy quái nhân sắc mặt lợt lạt, lông mày nhíu lại tá»±a hồ nhÆ° có tâm sá»± gì Ä‘ang nghÄ© ngợi.
Thượng Quan Kỳ thấy kiểu cách khác lạ không nhịn được nữa lên tiếng gá»i :
- Sư phụ!
Quái nhân từ từ mở mắt ra nhìn Thượng Quan Kỳ há»i :
- Ngươi không đi du ngoạn ư?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Äệ tá»­ phát giác ra mấy việc quái lạ, nghÄ© mãi không hiểu nên trở vỠđể xin sÆ° phụ chỉ dạy cho.
Quái nhân nói :
- Phải chăng là ngươi đã trông thấy mấy bộ hài cốt trong những phòng riêng biệt phải không?
Thượng Quan Kỳ giật mình há»i lại :
- Sư phụ cũng đã biết rồi ư?
Quái nhân đáp :
- Các vị hòa thượng đó đã tự sát!
Thượng Quan Kỳ há»i lại :
- Tại sao các vị đó lại tự sát?
Quái nhân nói :
- Chuyện này dài lắm, để sau này thong thả ta sẽ nói cho ngươi hay, nhưng chính ta cũng không được biết mấy... Kỳ nhi! Ngoài mấy bộ hài cốt đó ngươi còn thấy vật gì nữa không?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Äệ tá»­ không thấy gì hÆ¡n ngoài mấy bá»™ hài cốt đó.
Quái nhân ngồi thẳng ngÆ°á»i lên nói :
- Trong ngôi chùa này có má»™t thứ mà hết thảy ngÆ°á»i trong võ lâm Ä‘á»u khao khát.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Vật chi vậy?
Quái nhân đáp :
- Ta muốn chá» vật đó chín má»m dùng để cứu má»™t ngÆ°á»i mà chá» gần hai mÆ°Æ¡i năm trá»i vẫn chÆ°a được.
Thượng Quan Kỳ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :
- Cái đó tất nhiên là một vật chi bảo. Sư phụ định dùng nó để cứu ai?
Chàng cảm kích quái nhân đã có công truyá»n thụ võ công cho mình nên nói vậy ý muốn Ä‘em thân ra để giúp đỡ quái nhân.
Quái nhân mỉm cÆ°á»i nói :
- Việc đó để sau sẽ bàn tới.
Thượng Quan Kỳ thấy lão không nói cÅ©ng không muốn há»i nữa. Äá»™t nhiên quái nhân cả cÆ°á»i nói :
- Kỳ nhi! Sau này khi ngÆ°Æ¡i há»c xong võ công của ta bôn tẩu giang hồ, tất sẽ gặp nhiá»u sá»± rắc rối.
Thượng Quan Kỳ run run há»i :
- Tại sao vậy?
Quái nhân đáp :
- Vì lúc ngÆ°Æ¡i Ä‘á»™ng thủ dùng võ tất nhiên há» sẽ nghÄ© ta còn sống ở trên Ä‘á»i, nhiá»u ngÆ°á»i sợ ta chÆ°a chết lắm đấy. Cố nhiên há» sẽ theo dõi ngÆ°Æ¡i và tìm thiên phÆ°Æ¡ng bách kế để truy vấn xem ta ở đâu.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Thế ra lão có rất nhiá»u kẻ thù.â€
Quái nhân mỉm cÆ°á»i há»i :
- Ngươi nghĩ gì sao không nói ra? Cứ nói thật đi, lầm lỡ cũng không sao!
Thượng Quan Kỳ ngần ngừ má»™t lát rồi há»i :
- Tại sao khi há» phát giác ra đệ tá»­ đã được sÆ° phụ truyá»n dạy võ nghệ lại theo dõi đệ tá»­?
Quái nhân cÆ°á»i ha hả đáp :
- Thằng lá»i này nói vá»›i lão gia mà sao cứ quanh co, tại sao không há»i thẳng lão phu rằng: Lão làm gì mà có nhiá»u kẻ thù đến thế?
Thượng Quan Kỳ đỠmặt lên lúng túng đáp :
- Trong lòng đệ tá»­ quả có nghÄ© nhÆ° vậy nhÆ°ng chÆ°a kịp há»i đó thôi.
Quái nhân nói :
- Chắc ngÆ°Æ¡i tưởng ta trÆ°á»›c kia đã làm nhiá»u Ä‘iá»u sai quấy trong giang hồ hoặc đã giết quá nhiá»u ngÆ°á»i nên má»›i có lắm kẻ thù.
Rồi quái nhân Ä‘á»™t nhiên không cÆ°á»i nữa, ngá»­a mặt nhìn lên nóc nhà lẩm bẩm :
- TrÆ°á»›c kia khi ta chÆ°a bị tàn phế quả đã giết nhiá»u ngÆ°á»i và vì đó mà gây ra lắm nổi cừu hận. Song đấy không phải là nguyên nhân chính.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Nguyên nhân chính là vì sự gì?
Trên nét mặt quái nhân thoáng qua má»™t nụ cÆ°á»i vui sÆ°á»›ng nói :
- Äây là má»™t Ä‘oạn Ä‘á»i vui đẹp của ta nhÆ°ng rất ngắn ngủi, trong Ä‘á»™ ba năm mà thôi. Ta đã hưởng thụ hết má»i lạc thú ở nhân gian, chẳng khác chi ánh vàng rá»±c rỡ lúc hoàng hôn, tiếp theo là má»™t đêm tối tăm dài đăng đẳng. Äịnh luật của tạo hóa là thế huống chi là con ngÆ°á»i.
Thượng Quan Kỳ chÆ°a hiểu ý lão muốn nói vá» việc gì thì quái nhân thở dài má»™t tiếng há»i chàng :
- Kỳ nhi! NgÆ°Æ¡i có biết thá»i gian sáng lạng nhất trong cuá»™c Ä‘á»i của ta là gì không?
- Thật khó mà biết rõ. NgÆ°á»i thích võ công thì chỉ mong lừng lẫy trong chốn võ lâm, ngÆ°á»i thích tiá»n của thì chỉ mong có nhiá»u châu báu làm sung sÆ°á»›ng, ngÆ°á»i thích đồ cổ, thích những bức danh há»a...
Quái nhân mỉm cÆ°á»i ngắt lá»i :
- Không đúng! Không đúng! Äể ta kể cho ngÆ°Æ¡i hay: Mấy mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c đây ta còn ít tuổi, ra vào trong chốn giang hồ, chỉ trong khoảng hai ba năm đã nổi tiếng võ lâm. Ta cùng má»™t tên vong Æ¡n phụ nghÄ©a, cùng theo má»™t Ä‘Æ°á»ng lại đồng thá»i nổi danh. Y nổi tiếng vá» dùng Ä‘á»™c, còn ta thì võ công nổi tiếng suốt hai miá»n Nam, Bắc sông Äại Giang.
Thượng Quan Kỳ không hiểu rõ đầu Ä‘uôi há»i xen vào :
- Kẻ vong ơn phụ nghĩa ấy là ai?
Quái nhân buồn rầu đáp :
- Y là anh em kết nghÄ©a vá»›i ta, hai ngÆ°á»i tuy theo cùng má»™t Ä‘Æ°á»ng lối nhÆ°ng trÆ°á»›c chÆ°a biết nhau, ngẫu nhiên gặp gỡ, đôi bên nói chuyện ý hợp tâm đầu.
NhÆ°ng vẫn còn có Ä‘iá»u không phục nhau, Ä‘Æ°a nhau ra tỉ thí. Cuá»™c đấu kéo dài từ sáng đến tối có dÆ° ngàn hiệp, sau cùng y bị trúng má»™t chưởng của ta. Lúc đó ta thấy y là ngÆ°á»i cÆ¡ trí võ công hÆ¡n ngÆ°á»i nên ra chưởng hãy còn nể nang. Hỡi ôi!
Nếu biết y tâm địa thâm độc thì đánh chết y cho rồi và ngày nay đâu đến nỗi phải chịu thê thảm thế này.
Nói đến đâu mặt lão lộ vẻ giận dữ, tỠra mối thù sâu tựa biển cả.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Y đã bị sư phụ đánh bại tức là võ công y kém sư phụ rồi?
Quái nhân nói :
- Nếu y dùng võ công để đánh cho ta thành ngÆ°á»i tàn phế thì ta đã không căm giận y đến thế này...
Lão kể mấy câu chuyện chẳng ra đầu đuôi gì, thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
- Y bị ta đánh má»™t chưởng rồi ngừng tay, cam tâm chịu thua, tá» ra con ngÆ°á»i khí Ä‘á»™ rá»™ng rãi nên ta khâm phục. Không những ta nuôi dưỡng và Ä‘iá»u trị vết thÆ°Æ¡ng cho y mà còn bị y dùng lá»i Ä‘Æ°á»ng mật khiến ta cảm kích lầm tưởng y là ngÆ°á»i tốt, kết làm anh em sinh tá»­. Ngày đó là ngày mà ta gieo mầm há»a để đến bây giá» trở thành ngÆ°á»i tàn phế nhÆ° hôm nay...
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Phải chăng y vẫn ghen ghét võ công sư phụ cao hơn y nên đem lòng ám hại sư phụ?
Quái nhân đáp :
- Äó má»›i là má»™t nguyên nhân.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Còn nguyên nhân nào khác nữa à?
Quái nhân đáp :
- Nguyên nhân chính là vì sư mẫu ngươi, một giai nhân tuyệt thế vô sóng!
Quái nhân thở dài nói tiếp :
- Khi hai ta kết làm anh em rồi, danh tiếng, thanh thế càng nổi lên cuồn cuá»™n trong giang hồ. Có Ä‘iá»u theo công việc mà xét thì hai ta má»—i ngày má»™t xa nhau nhÆ°ng không ai nói ra miệng trÆ°á»›c, Ä‘á» cập đến chuyện chia tay nhau má»—i ngÆ°á»i má»—i ngả mà cứ miá»…n cưỡng ở vá»›i nhau. Tình trạng này kéo dài hÆ¡n má»™t năm.
Ở Tế Nam chúng ta cứu được má»™t vị thiên kim tiểu thÆ° con nhà quan, nàng đã mỹ mạo tuyệt luân lại thông minh quán thế. Hồi ở SÆ¡n Äông, chúng ta xung Ä‘á»™t vá»›i má»™t tay thủ lãnh ở Giang Nam tên là Äá»— Äại CÆ°Æ¡ng. Trong má»™t đêm kịch chiến, đánh cho đến sáng má»›i phân thắng bại. Cả má»™t bá»n lục lâm miá»n Giang Nam, hai mÆ°Æ¡i lăm tay cao thủ cùng Äá»— Äại CÆ°Æ¡ng Ä‘á»u bị giết hết tại địa hạt phủ Tế Nam.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Má»™t đêm giết hết được hai mÆ°Æ¡i sáu ngÆ°á»i kể cÅ©ng anh hùng thật, nhÆ°ng hÆ¡i tàn ác...
Nói đến đây chàng liên tưởng đến các sÆ° huynh, đệ đồng môn mình bị thảm tá»­, rồi sau ngÆ°á»i áo xanh lại giết chóc má»™t trận nữa thì thấy bÆ°á»›c giang hồ thật là nguy hiểm khiến ngÆ°á»i nghÄ© đến phải kinh tâm.
Quái nhân lại thở dài một tiếng rồi kể tiếp :
- Sau cuá»™c ác chiến, tiếng tăm của ta cùng nghÄ©a đệ lại càng lừng lẫy. NgÆ°á»i trong võ lâm khi nhắc đến hai anh em ta Ä‘á»u kinh hãi vô cùng. NhÆ°ng giữa nghÄ©a đệ và ta càng ngày tính tình càng không hợp, hố ngăn cách má»—i ngày má»™t sâu thêm. Toàn gia vị tiểu thÆ° đó Ä‘á»u bị Äá»— Äại CÆ°Æ¡ng giết sạch, nàng không còn nhà mà vỠđành Ä‘i theo chúng ta. Má»™t hôm ta phát giác tính tình hai anh em đã không hợp mà còn tiá»m tàng má»™t mối nguy hiểm khác lá»›n hÆ¡n. Nếu không sá»›m tìm cách bài trừ thì e rằng má»™t ngày nào đó sẽ Ä‘ang bạn ra thù...
Nói đến đây quái nhân ngừng má»™t lúc ra chiá»u thê lÆ°Æ¡ng ảm đạm.
Thượng Quan Kỳ Ä‘ang chăm chú lắng nghe, Ä‘á»™t nhiên thấy lão ngừng lại liá»n lên tiếng há»i :
- Mối nguy hiểm gì vậy?
Quái nhân đáp :
- Hai chúng ta bất giác Ä‘á»u Ä‘em lòng yêu vị tiểu thÆ° kia. Tuy không ai nói ra nhÆ°ng kỳ thá»±c trong thâm tâm cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u bị khổ não vì nàng.
Thượng Quan Kỳ buột miệng nói :
- À ra là vì thế!
- Ta thấy chuyện này càng ngày càng Ä‘i đến chá»— cá»±c kỳ nghiêm trá»ng, ta nghÄ© rằng tình trạng này không thể kéo dài được nữa nên sau má»™t đêm suy nghÄ© kỹ, ta đã viết thÆ° để lại rồi bá» Ä‘i.
Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài một tiếng nói :
- Sư phụ hành động như thế là rất phải.
Quái nhân nhăn nhó gượng cÆ°á»i nói :
- Thật ra ta Ä‘em lòng yêu tiểu thÆ° đó lắm, song càng yêu nàng bao nhiêu thì lại càng không hiểu mình bấy nhiêu. Ta tá»± dối mình trên thế gian có hàng ngàn hàng vạn cô gái đẹp há đâu chỉ có mình nàng, có lý đâu chỉ vì má»™t cô gái mà làm thÆ°Æ¡ng tổn đến tình anh em. Sau khi viết thÆ° cáo biệt, ta má»›i cảm thấy rằng sá»± việc đâu có dá»… dàng nhÆ° vậy. Miệng cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nhÆ° hoa của con ngÆ°á»i khuynh quốc luôn luôn ám ảnh đầu óc ta. Ta càng muốn quên nàng bao nhiêu thì hình ảnh nàng cám bám chặt bấy nhiêu, tá»±a hồ dứt không ra, chém không đứt. Sá»± Ä‘au khổ đó chẳng khác nào gÆ°Æ¡m, giáo đâm vào tim.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Äã nhÆ° thế thì sÆ° phụ đã quay lại tìm nàng...
Thốt nhiên chàng im bặt vì biết câu nói đó rất mạo phạm.
Quái nhân nói tiếp :
- Tâm linh ta bị ngÆ°á»i đẹp ám ảnh song không lẽ vì má»™t ngÆ°á»i đàn bà mà anh em lại tàn sát nhau, ta đành ôm mối thÆ°Æ¡ng Ä‘au Ä‘i du ngoạn những danh lam thắng cảnh cho khuây khá»a ná»—i buồn phiá»n.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Thế là phải!
Quái nhân nói tiếp :
- Nếu chỉ có thế và có thể kết thúc được thì làm gì có thảm trạng của ngày hôm nay.
Äá»™t nhiên lão nổi lên má»™t tràng cÆ°á»i ròn rã rồi nói tiếp :
- Äấng Hoàng Thiên đã ban cho ta ba năm khoái lạc mà ta vẫn không biết tá»± mãn. Cái Ä‘au khổ này có chi là đáng kể!
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sao? Sư phụ lại quay vỠtìm cô nương đó ư?
Quái nhân lắc đầu cÆ°á»i nói :
- Không phải! Chính lúc mối đau thương của ta phai nhạt dần thì tình cỠta gặp lại nàng...
Quái nhân nhìn ra phÆ°Æ¡ng trá»i xa nói tiếp :
- Giả tỷ mà không có cuộc cùng nàng tái ngộ thì thầy trò mình đâu có gặp nhau chốn này...
Quái nhân thở phào một cái rồi kể tiếp :
- Ta Ä‘i du lịch những danh sÆ¡n ở Trung Nguyên bá»—ng nảy ra quan niệm: Con ngÆ°á»i ở Ä‘á»i cứ khÆ° khÆ° ở trong vòng tranh danh Ä‘oạt lợi thì có chi là thú vị? Tấm lòng thÆ°Æ¡ng nhá»› mỹ nhân cÅ©ng dần phai lạt. Ta định xuống thuyá»n thuận buồm ra khÆ¡i, tìm má»™t nÆ¡i hoang đảo rồi trú ngụ tại đó để xem cái thuyết thần tiên có thá»±c hay không? NgỠđâu lòng trá»i chẳng muốn cho ngÆ°á»i toại nguyện. Cái quan niệm xa lánh thế tục vừa nảy mầm thì ta lại gặp nàng trên bá» hồ Äại Minh phủ Tế Nam...
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sao sư phụ lại quay vỠTế Nam?
Quái nhân đáp :
- Việc ta cứu nàng chỉ còn phảng phất trong đầu óc. NÆ¡i đó cách hồ Äại Minh chừng bốn năm dặm giữa má»™t cánh đồng lúa mạch rá»™ng mênh mông không bá» bến, có má»™t cây dÆ°Æ¡ng liá»…u lá»›n. Lúc đó vào tháng ba, trong cảnh sÆ¡ xuân, ta trở vá» vào lúc cây này Ä‘ang nở lá má»›i, bá»—ng nhìn thấy dÆ°á»›i gốc cây có má»™t đống lù lù... Năm trÆ°á»›c ta cùng bá»n Äá»— Äại CÆ°Æ¡ng đánh nhau tại chá»— này vào lúc ná»­a đêm nên không nhìn rõ cảnh vật chung quanh.
Thượng Quan Kỳ vá»™i há»i :
- Sư phụ có lại tận nơi để xem coi đó là vật gì không?
Quái nhân đáp :
- ChÆ°a! Ta còn Ä‘ang xuất thần ngắm nhìn phong cảnh thì bất thình lình có tiếng nói rất trong trẻo gá»i ta bảo: “Tôi biết chàng thế nào cÅ©ng trở lại đây. Tôi đã chá» chàng hÆ¡n năm trá»i nay. Than ôi! Nếu chàng không trở lại tất gã cÅ©ng tìm được đến đây.â€
Thượng Quan Kỳ há»i :
- NgÆ°á»i ấy là ai?
Quái nhân há»i lại :
- Kỳ nhi! Ngươi vẫn không đoán được là ai ư?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Phải rồi! Phải rồi! Chính là sư mẫu.
Quái nhân cÆ°á»i nói :
- Äúng đó! Nàng buá»™c cành cây lại rồi lấy cá» phủ lên làm túp lá»u ở dÆ°á»›i gốc cây dÆ°Æ¡ng liá»…u và ở đó chá» ta má»™t năm nay. Nàng tin chắc rằng ta thế nào cÅ©ng trở lại nÆ¡i đó.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sư mẫu có biết võ công không?
Quái nhân đáp :
- Không!
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sư mẫu ở giữa nơi hoang dã mà không sợ mãnh thú sao?
Quái nhân không trả lá»i vào câu há»i của Thượng Quan Kỳ kể tiếp :
- Ta cùng nàng gặp nhau vừa hoan hỉ vừa kinh ngạc không biết đến đâu mà nói. Ta há»i nàng sao lại ở đây chá» ta? Sao lại biết ta sẽ trở lại đây? Nếu ta không trở lại thì nàng sẽ tính sau?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Thật là má»™t ngÆ°á»i đàn bà liá»u lÄ©nh không hiểu việc Ä‘á»i, ra chá»— hoang vu làm lá»u lên ở, nguy hiểm biết chừng nào...â€
Quái nhân thở dài kể tiếp :
- Vì chốn này hoang lương tịch mịch nên nàng xé quần áo làm ăn mày. Tuy nàng rách rưới nhưng vừa nhìn phong tư diễm lệ ta nhận ra nàng ngay...
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sao sư mẫu lại chịu được cảnh khổ sở đói rét đó?
Quái nhân nói :
- Con ngÆ°á»i yêu kiá»u lả lÆ°á»›t chịu Ä‘á»±ng nổi những hoàn cảnh cÆ¡ hàn và lúc nào cÅ©ng phập phồng lo sợ cho tính mạng, lại có má»™t niá»m tin tưởng vô biên. Ngay tối hôm ta vá», nàng Ä‘ang bị bệnh nằm liệt trong lá»u.
Thượng Quan Kỳ than rằng :
- Giả tá»· mà sÆ° phụ không vá» kịp, chỉ trá»… Ä‘á»™ hai hôm mà sÆ° mẫu Ä‘ang mang bịnh không ngÆ°á»i trông coi thì sẽ khổ sở biết chừng nào.
Quái nhân đáp :
- Không sao đâu! Dù ta có chậm vài ngày hay nửa tháng thì nàng lại chưa lâm bệnh.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sư phụ nói vậy, đệ tử thật không hiểu?
Bá»—ng quái nhân hai mắt tròn xoe, hai mắt lấp lánh nhìn thẳng Thượng Quan Kỳ há»i sang chuyện khác :
- Kỳ nhi! Những ngÆ°á»i luyện võ nhÆ° chúng ta có thể nhảy xa hàng mấy trượng, có thể trèo tÆ°á»ng vượt nóc nhÆ° Ä‘i trên đất bằng là tại sao vậy?
Quan Kỳ nói :
- Phàm là ngÆ°á»i luyện võ Ä‘á»u phải trải qua nhiá»u giai Ä‘oạn khổ luyện cá»±c nhá»c, má»—i ngày tiến bá»™ má»™t chút dần dần góp lại lâu ngày má»›i thành tá»±u.

hết: Hồi 16, xem tiếp: Hồi 17
Tài sản của danangcity

  #17  
Old 16-06-2008, 06:49 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 17

Quái nhân bỠchùa đi đâu



Trên mặt quái nhân đắc ý cÆ°á»i vang má»™t lúc rồi nói :
- Ta ở nÆ¡i chùa cổ hoang lÆ°Æ¡ng này mÆ°á»i mấy năm chẳng có gì tiêu khiển.
Trừ lúc tÄ©nh tá»a Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở, còn ngoài ra nghÄ© đến vấn Ä‘á» giải đáp má»i vấn Ä‘á» khó khăn vá» võ công. Bao nhiêu vấn Ä‘á» nan giải ta Ä‘á»u khám phá ra được cả.
Việc chá»n đệ tá»­ để truyá»n thụ võ công nhằm vào hai tiêu chuẩn là cốt cách và tính tình. Cốt cách ngÆ°Æ¡i tuy vào hạng thượng phẩm nhÆ°ng tính tình ngÆ°Æ¡i khó lòng Ä‘i đến chá»— tuyệt đỉnh.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Äệ tá»­ tá»± biết mình ngu dại, khó lòng trở nên bậc đại tài nên không dám nhiá»u cao vá»ng, chỉ mong sÆ° phụ chỉ bảo những Ä‘iểm thiếu sót...
Thượng Quan Kỳ Ä‘ang nói dỡ, bá»—ng quái nhân lại nổi lên má»™t tràng cÆ°á»i làm át lá»i chàng Ä‘i.
Thượng Quan Kỳ há»i ngay :
- Phải chăng đệ tá»­ có Ä‘iá»u lầm lẫn?
Quái nhân nói :
- Không! Không phải!
Thượng Quan Kỳ há»i ngay :
- Äệ tá»­ không có Ä‘iá»u lầm lẫn sao sÆ° phụ lại cÆ°á»i?
Quái nhân đáp :
- Ta cÆ°á»i là cÆ°á»i câu ngÆ°Æ¡i sắp há»i. Ngoài ta ra, trên thế gian này không còn ngÆ°á»i thứ hai nào có thể trả lá»i được.
Lão ngừng một lát lại nói tiếp :
- Nên biết rằng tiá»m lá»±c của con ngÆ°á»i thì vô hạn lượng, song cái thân thể bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt thì không thể nào vượt qua cái qui lệ thông thÆ°á»ng. Vì thế mà võ công khi đến má»™t hạn Ä‘á»™ nào rồi sẽ không thể tiến thêm được nữa. Nếu muốn vượt qua ngoài cái hạn Ä‘á»™ thông thÆ°á»ng của con ngÆ°á»i thì phải có má»™t sá»± biến chuyển cá»±c lá»›n...
Thượng Quan Kỳ chăm chú nghe. Chàng ngắt lá»i há»i :
- SÆ° phụ! Äệ tá»­ liệu có được nghe những bí quyết nhiệm màu đó không?
Quái nhân cÆ°á»i nói :
- Nói cho ngÆ°Æ¡i nghe cÅ©ng bằng vô ích. Äá»i ngÆ°Æ¡i chắc khó lòng tá»›i chá»— siêu việt.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Äệ tá»­ cÅ©ng tá»± biết không có hy vá»ng đó, được tá»›i chá»— cao siêu nhÆ°ng xin sÆ° phụ cho nghe.
Quái nhân lắc đầu nói :
- Ta ở đây mÆ°á»i mấy năm, má»™t mặt tìm hiểu những bí mật nhiệm màu của võ công, má»™t mặt tìm kiếm đồ đệ. Song xem ngÆ°á»i đã nhiá»u, kẻ thì tâm thuật bất chánh, ngÆ°á»i thì cốt cách tầm thÆ°á»ng. Những bậc lÆ°Æ¡ng tài trên thế gian thật khó tìm quá.
Thượng Quan Kỳ chợt nhá»› đến Viên Hiếu liá»n nói :
- Äệ tá»­ có má»™t ngÆ°á»i, rất mong sÆ° phụ thành toàn cho.
Quái nhân há»i ngay :
- Phải chăng ngươi muốn nói đến con vượn?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Äúng đó!
Quái nhân trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Tuy y có cốt cách kỳ lạ nhưng tính tình không bằng ngươi. Nếu quả nhân định thắng thiên thì sự thành đạt của y không những trên ngươi mà còn có thể trở thành một tay kỳ hiệp cổ kim hiếm thấy.
Rồi lão đưa mắt nhìn ra cửa sổ lẩm bẩm :
- Còn việc nhân định có thắng thiên hay không ta không thể biết trước được.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Xin sư phụ mở lượng từ bi hết sức thành toàn cho y.
Quái nhân khẽ cÆ°á»i nói :
- Äược rồi! Có Ä‘iá»u y cùng ngÆ°Æ¡i có Ä‘iểm bất đồng.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Bất đồng ở chỗ nào?
Quái nhân nói :
- Bàn vỠcốt cách thì y đúng là một nhân tài luyện võ, song y không phải là nhân loại nên khả năng hiểu biết và tâm địa của y không biết ra sao.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- SÆ° phụ nghiên cứu đã nhiá»u mà chÆ°a xem ra được tÆ°á»›ng mạo của y sao?
Quái nhân cÆ°á»i nói :
- Mặt y bị một đám lông đen che khuất nên chưa xem được rõ ràng.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Y có tâm địa rất thuần hậu, trên Ä‘á»i khó kiếm được ngÆ°á»i thứ hai nhÆ° thế. Äệ tá»­ xin sÆ° phụ đừng bá» phí mất má»™t lÆ°Æ¡ng tài.
Quái nhân trầm ngâm hồi lâu, bá»—ng ngẩng đầu lên ngÆ°á»i hÆ¡i run run dÆ°á»ng nhÆ° có Ä‘iá»u gì khích Ä‘á»™ng vô cùng.
Thượng Quan Kỳ cả kinh há»i :
- Sư phụ làm sao vậy?
Quái nhân thủng thẳng đáp :
- Trong tòa cổ tá»± này có má»™t kỳ vật mà trên thế gian không tìm đâu có. Nó có thể thay hình đổi dạng cho y, nhÆ°ng... ta quyết để vật lạ đó lại để chữa Ä‘á»™c cho má»™t ngÆ°á»i.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sư phụ định để chữa độc cho ai?
Quái nhân nói :
- Cho sÆ° mẫu ngÆ°Æ¡i. Ta ở nÆ¡i chùa cổ hoang lÆ°Æ¡ng này mÆ°á»i mấy năm là để chá» nó chín má»m để lấy chữa Ä‘á»™c cho nàng.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sư mẫu đệ tử hiện ở đâu?
Quái nhân đáp :
- Hiện nàng Ä‘ang ở chá»— tên nghÄ©a đệ vong Æ¡n bá»™i nghÄ©a. Hỡi ôi! MÆ°á»i mấy năm trá»i tháng ngày đăng đẳng đối vá»›i sinh mạng má»™t ngÆ°á»i không phải là ngắn.
Lão bâng khuâng thở dài rồi nói tiếp :
- Sau khi ta cùng sÆ° mẫu ngÆ°Æ¡i trùng phùng, thật là những ngày hoan lạc! Chúng ta ngao du những nÆ¡i danh lam thắng cảnh miá»n Giang Nam rồi lại trở vá» Tế Nam, ở trên bá» hồ Äại Minh. Từ đó ta bắt đầu rá»i khá»i giang hồ, bá» mặc tiếng thị phi của các nhân vật võ lâm. Ta cùng nàng dong thuyá»n trên mặt hồ hoặc buông câu tiêu khiển. Äáng tiếc là hoàn cảnh tÆ°Æ¡i vui xảy ra việc bất thÆ°á»ng, má»›i hÆ¡n má»™t năm mà gã đã tìm đến nÆ¡i chúng ta ở.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Có phải sư phụ nói gã nghĩa đệ đó chăng?
Quái nhân đáp :
- Gã chứ còn ai nữa! Trá»i Æ¡i! Gã Ä‘á»™t nhiên xuất hiện trÆ°á»›c mặt hai ta, chúng ta thật hoang mang vô cùng. Tuy bá» ngoài không xảy ra xung Ä‘á»™t mà trong lòng coi nhau nhÆ° cừu địch. Cả ba ngÆ°á»i chỉ giÆ°Æ¡ng mắt nhìn nhau không ai nói câu gì...
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Thế rồi sao nữa?
Quái nhân dừng lại như để nhớ ra những việc trước rồi nói tiếp :
- Gã vái dài ta một cái. Gã nói sau khi ta bỠđi, gã hối hận vô cùng, tìm kiếm ta khắp nơi không thấy.
Thượng Quan Kỳ lại há»i :
- SÆ° phụ có tin lá»i gã không?
Quái nhân đáp :
- Gã vừa nói vừa khóc làm cho ta cảm Ä‘á»™ng quá, ai mà không tin được. Hỡi ôi! Nếu bữa đó ta không tin lá»i gã bá» Ä‘i ngay thì đâu đến ná»—i phải xa lìa vợ con, Ä‘au khổ nhÆ° thế này?
Ngừng một lát quái nhân lại nói :
- Lúc ban đầu ta còn đỠphòng, sau gã đóng vai chân thật hay quá nên ta đã không phòng ngừa nữa...
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Võ công sÆ° phụ tinh thâm lại biết gã giá»i vá» dùng Ä‘á»™c, dù không Ä‘á» phòng há lại không để ý đến việc gã bá» thuốc Ä‘á»™c vào thức ăn sao?
Quái nhân nhìn chằm chặp vào Thượng Quan Kỳ hồi lâu rồi nói :
- Thuốc độc của gã không mùi không vị và thừa lúc mình sơ ý mới bỠvào thức ăn thì sao mình biết được.
Quái nhân nghÄ© đến tình trạng thê thảm đã qua không khá»i sa đôi dòng lệ, thở dài má»™t tiếng nói :
- Hôm ấy vào buổi chiá»u má»™t ngày mùa thu, Ä‘á»™t nhiên gã nói lá»i cáo biệt cùng ta và phải gấp rút lên Ä‘Æ°á»ng. Ta không nhá»› lúc đó ta buồn hay vui. Dù sao lúc gã lâm biệt ta không khá»i Ä‘á»™ng mối thâm tình dùng dằng không nỡ chia tay. Ta cùng sÆ° mẫu ngÆ°Æ¡i hai ba lần lÆ°u giữ gã lại nhÆ°ng gã nhất quyết ra Ä‘i không chịu ở thêm má»™t ngày nào nữa. Äêm đó đặt tiệc tiá»…n hành, sÆ° mẫu ngÆ°Æ¡i xuống bếp nấu món ăn, còn mình ta ngồi nói chuyện vá»›i gã...
Quái nhân đưa tay lên lau nước mắt rồi kể tiếp :
- Ta rất xúc Ä‘á»™ng vá» cảnh kẻ ở ngÆ°á»i Ä‘i, gã bá» thuốc Ä‘á»™c vào thức ăn hay rượu lúc nào ta cÅ©ng không hay. Hôm ấy lòng ta rất bồi hồi cảm xúc nên đã uống nhiá»u rượu, vào khoảng canh hai mÆ°á»i phần ta say đến tám. DÆ°á»›i ánh trăng lá» má» ta Ä‘Æ°a gã lên Ä‘Æ°á»ng...
Thượng Quan Kỳ nói :
- Sư phụ đối với gã nhân hậu là thế, vậy mà gã vẫn hạ độc để hãm hại thật là không bằng loài cầm thú.
Quái nhân nở má»™t nụ cÆ°á»i thê thảm kể tiếp :
- Ta tiá»…n gã chừng năm dặm, tay cầm tay kể nổi biệt ly. Ta còn nhá»› đêm đó làn gió thu thổi tóc gã bay bổng lên, ta Ä‘Æ°a tay vuốt tóc gã, ký chú mấy lá»i trân trá»ng. Ta có dặn y rằng: Tuy rằng ta đã rá»­a tay lui vỠở ẩn, không màng thị phi đến chuyện giang hồ, nhÆ°ng nếu gã cần đến ta thì ta quyết không từ chối. Ôi! Gã cÅ©ng nói vá»›i ta toàn lá»i khẳng khái: Hiện nay trong võ lâm không có ngÆ°á»i thứ hai nào gã vừa sợ vừa kính, ngoài ta ra. Gã nói xong hai hàng nÆ°á»›c mắt từ từ chảy xuống. Từ ngày gã ở vá»›i ta, đây là lần đầu tiên gã rÆ¡i lệ. Hay là lÆ°Æ¡ng tri gã đã đánh thức lòng hối hận của gã đã đánh Ä‘á»™c ta. Ta thấy gã rÆ¡i lệ, tấc dạ không yên, muốn Ä‘i theo giải thích vá» việc sÆ° mẫu ngÆ°Æ¡i, nào ngá» gã quay gót chạy nhÆ° bay. Ta ngẩn ngÆ°á»i nhìn sau lÆ°ng gã cho đến lúc khuất bóng má»›i trở vá». Phần vì say rượu, phần vị bị ngá»™ gió nên quá mệt má»i ta đã lăn ra ngủ vùi. Sau ta má»›i biết là thuốc Ä‘á»™c phát tác. Nằm ngủ cho đến lúc mặt trá»i lên cao ba sào má»›i thức giấc. Mở mắt ra thì phong cảnh vui cÆ°á»i hôm trÆ°á»›c đã biến mất.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sao? Gã quay vỠhay là sư mẫu cũng bị thuốc lên cơn?
Quái nhân đáp :
- Lúc mở mắt ra, Ä‘iá»u trÆ°á»›c tiên ta thấy là thấy gã xuất hiện, nhÆ°ng lúc này mặt gã đằng đằng sát khí. Ta há»i gã đã Ä‘i sao lại trở vá» thì gã đứng trÆ¡ ra bên giÆ°á»ng không đáp, nhÆ°ng ta đã biết rõ sá»± tình. Ta tung mình nhảy lên thì gã lui vá» phía sau để tránh. SÆ° mẫu ngÆ°Æ¡i chỉ mặc má»™t cái áo lót mình ngồi tá»±a trên ghế bành...
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sư mẫu cũng bị ngộ độc hay sao?
Quái nhân nói :
- Ta vừa nhìn thấy sÆ° mẫu ngÆ°Æ¡i trong lòng cá»±c kỳ khích Ä‘á»™ng, nhÆ°ng ta trấn tÄ©nh được ngay, bảo gã: Bất luận gã đối vá»›i ta thế nào cÅ©ng mặc lòng, chỉ xin buông tha cho sÆ° mẫu ngÆ°Æ¡i là đủ, còn việc gì cÅ©ng có thể giàn xếp được ổn thá»a.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Võ công sÆ° phụ còn hÆ¡n gã nhiá»u, sao lập tức ra tay đánh cho gã má»™t chưởng chết Ä‘i? Äối vá»›i con ngÆ°á»i vong Æ¡n phụ nghÄ©a nhÆ° thế sÆ° phụ còn lÆ°u tâm làm gì?
Quái nhân đáp :
- Ta cÅ©ng biết gã lòng lang dạ thú và hiểu rõ võ công hắn không thể thắng nổi ta, nhÆ°ng không Ä‘á»i nào ta Ä‘á»™ng thủ má»™t cách hấp tấp. Gã cÆ°á»i lạt bảo ta: Äại ca quả là ngÆ°á»i thông minh tuyệt đỉnh, sá»›m tá»± biết mình. Äại ca đã uống thuốc Ä‘á»™c của tôi rồi, nếu có Ä‘á»™ng thủ thì chỉ trong vài trăm hiệp là thuốc Ä‘á»™c sẽ lên cÆ¡n...
- Ta há»i vì sao lại đánh thuốc Ä‘á»™c ta? Thì gã thản nhiên đáp vì hai nguyên nhân :
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Vì hai nguyên nhân nào?
Quái nhân đáp :
- Gã nói: thứ nhất là những tay cao thủ võ lâm hÆ¡n gã không có mấy ngÆ°á»i, trong số đó có ta là má»™t. Äánh thuốc Ä‘á»™c cho ta chết Ä‘i hắn sẽ giảm Ä‘i má»™t tay kình địch. Còn nguyên nhân thứ hai là vì sÆ° mẫu ngÆ°Æ¡i. Mắt gã trông thấy đôi ta ân ái vá»›i nhau nên đã sanh lòng ghen tức nên muốn rẽ duyên hai ngÆ°á»i.
Thượng Quan Kỳ than rằng :
- Trên Ä‘á»i tại sao lại có ngÆ°á»i thâm Ä‘á»™c đến thế? SÆ° mẫu đã má»™t lòng má»™t dạ vá»›i sÆ° phụ há lại còn chịu theo gã hay sao?
Quái nhân nói :
- Lúc đó ta có há»i gã nhÆ° vậy, và khuyên gã không nên có ý nghÄ© càn dỡ. Nào ngá» gã cÆ°á»i khanh khách nói đã chuẩn bị Ä‘em việc gã cùng sÆ° mẫu ngÆ°Æ¡i ân ái vá»›i nhau để cho ta tức mà phải chết, nhÆ°ng vì còn tình nghÄ©a anh em nên hắn sẽ để cho ta chết được nhắm mắt. Gã còn nói: Sau khi sÆ° mẫu ngÆ°Æ¡i trúng Ä‘á»™c và ta đã chết rồi thì tình hình sẽ biến đổi hẳn vì nàng đã bị loạn óc, hắn nói sau nàng sẽ nghe vậy. Lúc đó ta giận đến cá»±c Ä‘iểm nhÆ°ng ta cố nén lòng, ngầm vận chân khí để thá»­ xem thì quả nhiên trong huyệt Äan Ä‘iá»n có Ä‘iá»u khác lạ, biết rằng ta đã bị trúng Ä‘á»™c nên không cùng gã Ä‘á»™ng thủ và ta nuốt giận không nói gì nữa.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Gã tàn bạo độc ác đến thế khi nào lại chịu tha cho sư phụ?
Quái nhân nói :
- Gã chỉ nói tính chất thuốc Ä‘á»™c ghê gá»›m vô cùng, trên Ä‘á»i này không ai có thuốc giải, dù gã không giết ta nhÆ°ng ta cÅ©ng không thể sống được. NhÆ°ng gã không ngá» ná»™i công của ta lại quá thâm hậu. Lúc đó ta ngầm vận chân khí thúc đẩy chất Ä‘á»™c ra hai chân.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Giả tá»· gã biết sÆ° phụ còn sống tất gã lo sợ lắm. Con ngÆ°á»i cùng hung cá»±c ác đến thế nếu để gã sống ở nhân gian không biết gã còn gia hại đến bao nhiêu ngÆ°á»i nữa!
Quái nhân nói :
- Ta nghe tình hình hiện nay thì hình như gã đã biết phong thanh ta vẫn còn sống ở nhân gian. Nhưng gã vẫn tin rằng chất độc của gã ghê gớm lắm, dù ta không chết thì trong bụng cũng khó yên lành, mà muốn giết ta lại không hạ thủ được.
Ngừng một lát quái nhân kể tiếp :
- Gã đứng trong phòng hồi lâu nhìn ta rồi mới dắt sư mẫu ngươi đi ra. Ta biết gã rất giảo quyệt, thế nào cũng nấp vào chỗ kín để xem ta sống chết thế nào, nên khi gã ra rồi ta mới giả vỠđau đớn không thể chịu được nằm lăn ra rên rỉ. Mãi đến khuya ta mới rút đoản kiếm dấu trong mình ra tự chặt hai chân rồi bò ra cửa sổ phía sau bỠtrốn.
Thượng Quan Kỳ vô cùng kinh dị há»i :
- Sư phụ chặt đứt hai chân rồi còn chạy được ư?
Quái nhân đáp :
- Ta dùng hai cây gậy để chống nạng mà Ä‘i, vừa Ä‘i vừa vận khí để cầm máu. Lúc đó ta chỉ mong sao sống được để rá»­a há»n. Vá»›i ý chí kiên quyết, ta đến tạm lánh ở má»™t nhà nông ở cách đó chừng mÆ°á»i dặm để chá» vết thÆ°Æ¡ng kín miệng rồi sẽ Ä‘i nÆ¡i khác...
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Những chuyện vỠsau chẳng có gì đáng nói nữa, có thể kết thúc ở chỗ này.
Thượng Quan Kỳ máu nóng sôi lên sùng sục, không nhịn được nữa nói :
- Con ngÆ°á»i nhÆ° thế thật là khả ố. Äệ tá»­ xin vì sÆ° phụ mà báo mối thù này.
Quái nhân nói :
- Hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c đây, võ công của gã đã suýt soát vá»›i ta. Trong khoảng thá»i gian này ta e võ công của gã thăng tiến hÆ¡n thì ngÆ°Æ¡i địch sao nổi gã? Ôi! Mối thù này ta nghÄ© suốt Ä‘á»i không trả xong được!
Thượng Quan Kỳ nghÄ© thầm: “Lão nói thật đúng!â€. Rồi chàng không nói gì nữa.
Quái nhân thuật xong câu chuyện Ä‘au thÆ°Æ¡ng của lão ra chiá»u nhá»c mệt, nhắm mắt lại dưỡng thần. Thượng Quan Kỳ không dám quấy nhiểu, chàng khẽ đứng dậy đẩy nhẹ cá»­a sổ nhảy ra ngoài.
Trải qua má»™t thá»i gian mắt thấy tai nghe, Thượng Quan Kỳ phát giác ra trong ngôi chùa cổ hoang lÆ°Æ¡ng này có nhiá»u Ä‘iá»u bí ẩn. Quái nhân biết được khá nhiá»u nhÆ°ng không chịu nói. Có lẽ cÅ©ng còn nhiá»u Ä‘iá»u mà lão chÆ°a được biết.
Chàng lại bắt đầu mở cuá»™c Ä‘iá»u tra ngôi chùa cổ, cất bÆ°á»›c từ từ Ä‘i vá» phía trÆ°á»›c. Trong viện ngoài sân chá»— nào cÅ©ng rêu phong cá» má»c. Tuy nhiên giữa những đám cá» dại um tùm thÆ°á»ng má»c lên ít nhiá»u cây hoa lạ.
Chàng Ä‘ang Ä‘i bất giác lại đến má»™t nÆ¡i tiểu viện thanh vắng. Các phòng bốn mặt Ä‘á»u đóng cá»­a kín mít nhÆ° các nÆ¡i kia, chỉ khác ở chá»— nÆ¡i đây cá» má»c không dầy và um tùm.
Äiểm khác lạ này đã gieo má»™t sÆ° nghi ngá» vào đầu óc Thượng Quan Kỳ.
TrÆ°á»›c hết chàng để ý nhìn cảnh vật bên ngoài, hoa cá» chá»— này ít thấy má»c ở những nÆ¡i kia. Khu này cÅ©ng lá»›n hÆ¡n các viện khác. Lại còn má»™t Ä‘iá»u lạ nữa là: Các cá»­a lá»›n nhá» nÆ¡i khác vẫn còn y nguyên, mà nÆ¡i đây cá»­a hoặc bị phá vỡ hoặc có nhiá»u vết tích.
Thượng Quan Kỳ từ từ Ä‘i xem khắp các phòng má»™t lượt mà chÆ°a tìm ra được má»™t thứ gì khả nghi. Tòa viện thanh vắng này dÆ°á»ng nhÆ° để trông coi vá» việc trồng hoa cá». Các phòng xung quanh thì nhá» mà viện lại quá lá»›n thật coi không xứng.
Thượng Quan Kỳ tuy không thông thạo vá» hoa cá» nhÆ°ng thấy tÆ°Æ¡i đẹp khác thÆ°á»ng nên cÅ©ng xem kỹ để thưởng ngoạn.
Trong đám hoa này có má»™t cây nhá» rất lạ, to nhÆ° quả trứng, sắc vừa tía vừa Ä‘á», toàn thân không cành không lá, cao chừng hai thÆ°á»›c. Má»›i nhìn giống nhÆ° má»™t cây gậy hồng tía cắm xuống đất. Thượng Quan Kỳ lấy làm lạ tá»± há»i :
- “Cây gì mà lạ vậy? Sao không có lấy má»™t cành má»™t lá nào cả?â€.
Chàng nhìn hồi lâu vẫn không hiểu ra sao đành quay gót từ từ trở ra.
Thá»i gian thấm thoát đã hết má»™t ngày. Quái nhân chia thá»i giá» ra làm hai :
Ban ngày Viên Hiếu Ä‘i kiếm trái cây và thá»±c vật thì ở nhà quái nhân trò chuyện và luyện võ cho Thượng Quan Kỳ, tối đến Thượng Quan Kỳ được cắt đặt cho việc khác cho lão luyện võ cho Viên Hiếu. Lúc ban đầu Thượng Quan Kỳ không cảm giác được Ä‘iá»u gì khác lạ, nhÆ°ng vá» sau chàng phát giác quái nhân cố ý chia thá»i gian ra nhÆ° thế là để hai bên không biết lão đã truyá»n dạy thứ võ công nào cho ai.
Việc luyện võ càng ngày càng cấp bách khẩn trÆ°Æ¡ng. Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu Ä‘á»u cảm thấy rất là nhá»c mệt. Trái lại quái nhân thì càng ngày tinh thần càng trở nên minh mẫn hÆ¡n, tá»±a hồ nhÆ° vì lão thấy võ công hai ngÆ°á»i tiến triển rất mau nên lòng lão rất hả hê.
Thá»i gian trôi nhÆ° nÆ°á»›c chảy, thấm thoát đã được má»™t năm. Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu tá»±a hồ bận rá»™n khác thÆ°á»ng không biết có phải quái nhân an bài nhÆ° thế không? Càng vá» sau, hai ngÆ°á»i càng ít có cÆ¡ há»™i gặp mặt, nếu có gặp thì hai ngÆ°á»i chỉ nhìn nhau cÆ°á»i má»™t cái rồi lại hấp tấp Ä‘i làm phận sá»± của mình, thậm chí nói vá»›i nhau má»™t vài câu cÅ©ng không tiện dịp.
Qua má»™t năm luyện tập, Thượng Quan Kỳ đối vá»›i quái nhân càng thêm phần tôn kính, vì chàng thấy võ công lão uyên bác vô cùng. Cứ cách năm ba ngày lại Ä‘em má»™t chiêu thức tân kỳ của các phái võ có danh tiếng truyá»n lại cho chàng.
Lối truyá»n thụ võ công của lão có lối khác vá»›i ngÆ°á»i thÆ°á»ng là lão không luyện từ đầu đến cuối má»™t kiếm pháp nào, mà má»—i phái chỉ lá»±a lấy năm ba chiêu rất kỳ diệu luyện cho tinh tế và kể nhÆ° kiếm pháp của môn phái đó đã luyện xong.
NhÆ°ng vá» chưởng pháp thì lão truyá»n thụ rất kỹ, giảng giải rất rõ ràng.
Sau nữa, Thượng Quan Kỳ không những tôn kính mà còn sợ hãi lão nữa, nhân vì cách truyá»n dạy võ công của lão rất thần tình, từ ôn hòa chuyển sang nghiêm khắc, càng vá» sau càng rút ngắn lại.
Một hôm, quái nhân triệu tập Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu cùng một lúc bảo :
- Há»c vá» vÅ© khí và quyá»n chưởng các ngÆ°Æ¡i đã khá lắm rồi, đêm nay giá» Tý bắt đầu luyện ná»™i công...
Thượng Quan Kỳ Ä‘Æ°a mắt nhìn Viên Hiếu rồi há»i quái nhân :
- Sư phụ! Viên đệ có luyện nội công không?
Quái nhân đáp :
- Có chứ! NhÆ°ng vì hai ngÆ°á»i có nhiá»u chá»— khác nhau nên cách truyá»n thụ cÅ©ng không thể giống nhau được. Kỳ nhi! Ná»™i công của ngÆ°Æ¡i đã vào Ä‘Æ°á»ng lối, chỉ cần há»c khẩu quyết là ngÆ°Æ¡i có thể tá»± luyện được. Còn Hiếu nhi vì phú tính khác ngÆ°á»i thÆ°á»ng, không biết có biến hóa vá» phép luyện ná»™i công không? Vì thế mà ta phải lÆ°u y trên gác này để trông nom y luôn...
Lão trầm tư một lúc rồi nói :
- Cách căn gác này chừng ba mươi trượng vỠphía chánh Tây có một viện tĩnh mịch. Ngươi ra đó tìm lấy một phòng nhỠrồi ở luôn nơi đó mà luyện tập. Những thức ăn cần dùng ta sẽ sai Viên Hiếu mang ra đó cho ngươi.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Vá» khoa ná»™i công sai má»™t chút là bị hÆ° hại nên lúc đầu cùng lúc sắp thành công lúc nào cÅ©ng cần có sÆ° trưởng ở bên cạnh để chỉ bảo. Äây lão bảo mình ra má»™t nÆ¡i riêng biệt để luyện tập không biết có ý gì?â€.
Quái nhân dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘á»c được ý nghÄ© của Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cÆ°á»i há»i :
- Có phải ngươi sợ không?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Äệ tá»­ không sợ!
Lão nhân cÆ°á»i nói :
- Ngươi cứ giữ tâm cho bình tĩnh đừng để ngoại vật xúc động thì không có gì là nguy hiểm cả. Huống chi có ta ở gần đây, lúc khẩn cấp sẽ có ta tới nơi để giúp ngươi.
Viên Hiếu hai mắt loang loáng nhìn Thượng Quan Kỳ, tá»±a hồ nhÆ° y có nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói nhÆ°ng không biết nói gì, y chỉ kêu lên được má»™t tiếng :
- Äại ca!
Quái nhân rất sợ Viên Hiếu nói chuyện với Thượng Quan Kỳ, vội nói xen vào :
- Ta bắt đầu truyá»n thụ ná»™i công cho ngÆ°Æ¡i. NgÆ°Æ¡i đã biết khí huyết chạy ngược Ä‘Æ°á»ng lợi hại thế nào rồi.
Äoạn lão ngăn trở không cho Thượng Quan Kỳ nói nữa bằng cách lập tức bắt đầu Ä‘á»c khẩu quyết ná»™i công cho chàng.
Viên Hiếu lặng lẽ ngồi má»™t bên lắng nghe. Tuy y đã biết khá nhiá»u vá» tiếng ngÆ°á»i song vá» những khẩu quyết sâu rá»™ng nhiệm mầu y vẫn chÆ°a hiểu được. Há»a hoằn lắm má»›i biết được má»™t hai câu nhÆ°ng không hiểu được ý nghÄ©a của nó.
Thượng Quan Kỳ để tâm nhá»› từng câu từng chữ. Chá» quái nhân dặn dò xong, chàng lập tức đứng lên Ä‘i ra khá»i căn gác.
Thượng Quan Kỳ Ä‘á»™t nhiên phát giác quái nhân có vẻ thiên vị Viên Hiếu và đối vá»›i mình có phần nhạt nhẽo hÆ¡n. Chàng Ä‘oán rằng đó là quái nhân muốn kích thích mình mau thành công. Chàng tuân lá»i quái nhân đến ngôi biệt viện thanh vắng cách đó chừng ba mÆ°Æ¡i dặm vá» phía Tây, thì đó chính là phòng viện có nhiá»u cây hoa lạ mà chàng đã thăm qua.
Thượng Quan Kỳ thấy mé Tây có một cái phòng tốt hơn hết. Chàng vừa đưa tay đẩy thì cánh cửa đã mở ra, trong phòng này đầy cát bụi. Ở đây chỉ có mùi hôi mốc chứ không có xác chết. Chàng nghĩ thầm :
- “Chắc sÆ° phụ cÅ©ng đã cố ý chá»n phòng này cho mìnhâ€.
Chàng bẻ mấy cành cây quét bụi. Cái giÆ°á»ng gá»— thông vẫn còn tốt nguyên. Quét tÆ°á»›c xong chàng bắt đầu ngồi xuống Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở.
Mỗi khi chàng vận công xong tỉnh lại thì đã có một mâm trái cây để sẵn đó.
Chàng biết là do quái nhân sai Viên Hiếu mang đến cho mình, chàng cầm lấy ăn ngay.
Quang âm thấm thoát, Thượng Quan Kỳ luyện nội công đã được nửa năm.
Chàng cảm thấy công cuá»™c tập luyện đã tiến bá»™ rất nhiá»u. Vì chàng đã bá» hết tạp niệm nên cÅ©ng không còn nghÄ© đến việc của quái nhân và Viên Hiếu nữa.
Trong vòng nửa năm này, chàng không gặp được Viên Hiếu một lần nào.
Nhưng thức ăn ngày nào Viên Hiếu cũng đem đến vào lúc chàng tĩnh tâm nhập định.
Má»™t hôm chàng Ä‘ang ngồi vận Ä‘á»™ng hÆ¡i thở bá»—ng cảm thấy má»™t luồng chân khí từ Äan Ä‘iá»n xông ngược lên sắp chạy thẳng vào ngá»±c, chẳng khác gì con ngá»±a tuá»™t dây cÆ°Æ¡ng không thu vỠđược nữa. Chàng không khá»i bồn chồn lo sợ, nếu không hạ được xuống thì nguy to. Chân khí Ä‘ang bốc lên bừng bừng nhÆ° nÆ°á»›c sông cuồn cuá»™n chảy không ngá»›t. Lục phủ ngÅ© tạng bị chân khí đẩy ngược lên rung chuyển không ngừng. Äó là lúc ngÆ°á»i luyện ná»™i công sắp đến giai Ä‘oạn viên mãn thÆ°á»ng gặp cái nguy này. Nếu luồng chân khí này xông thẳng ra ngoài thì chẳng những uổng mất bao công phu từ trÆ°á»›c đến giá» mà còn có thể bị trá»ng thÆ°Æ¡ng suốt Ä‘á»i tàn tật.
Thượng Quan Kỳ đã biết trÆ°á»›c cái nguy trá»ng đại này, rít chặt hai hàm răng nín thở không cho chân khí xông lên miệng. NhÆ°ng không có cách nào hãm chân khí lại được, phủ tạng đã thấy Ä‘au Ä‘á»›n, lồng ngá»±c căng lên nhÆ° muốn nổ tung.
Thượng Quan Kỳ chống được má»™t lúc nữa thì mồ hôi xuất ra đầm đìa, cÆ¡ hồ sắp kiệt lá»±c. Äang lúc khẩn cấp, bất thình lình má»™t chưởng đánh vào sau lÆ°ng. Bên tai văng vẳng nghe tiếng quái nhân nói :
- Kỳ nhi! Ngươi mau cho khí huyết chạy ngược khắp thân thể để cho chân khí lưu tán vào trong các kinh mạch.
Chàng cảm thấy má»™t luồng hÆ¡i nóng từ huyệt “Mệnh Môn†sau lÆ°ng xông vào ná»™i phủ. Chân khí Ä‘ang hoành hành trong ngá»±c phút chốc đã bị luồng nhiệt khí đó đè xuống. Má»™t mặt chàng nghe lá»i quái nhân cho máu chảy ngược Ä‘Æ°á»ng, quả nhiên luồng chân khí xông lên từ Äan Ä‘iá»n chạy tản mác vào các kinh mạch.
Qua cơn bảo tố, bình tĩnh trở lại, Thượng Quan Kỳ mừng rỡ vô cùng, bỗng chàng nghe tiếng quái nhân nói :
- Kỳ nhi! Ta chúc mừng cho con đã thành công.
Thượng Quan Kỳ thấy quái nhân hai nách chống nạng đứng sau lÆ°ng Ä‘ang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhìn chàng.
Chàng cảm kích vô cùng nói :
- Nếu không có sư phụ chạy lại cấp cứu thì hôm nay đệ tử đã suy bại rồi.
Quái nhân cÆ°á»i nói :
- Hơn tháng nay ta luôn luôn ở bên mình con, đứng nhìn mỗi buổi tối để trông chừng con.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Hơn tháng nay sư phụ luôn ở bên mình đệ tử mà tại sao đệ tử tuyệt không hay biết?
Quái nhân cÆ°á»i nói :
- Nếu ngươi biết ta luôn ở bên mình hộ vệ thì cách dụng công không được hoàn toàn độc lập, làm sao có được kết quả như ngày hôm nay.
Thượng Quan Kỳ rất cảm kích nói :
- Sư phụ đối với đệ tử tình ý thâm hậu như vậy đệ tử biết lấy gì báo đáp!
Quái nhân nói :
- Ta không cần ngÆ°Æ¡i báo đáp. Chỉ cốt sau này ngÆ°Æ¡i được thành danh ở chốn giang hồ không uổng công ta truyá»n thụ là ta mãn nguyện rồi.
Ngừng má»™t lúc, lão lại mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Thôi giỠngươi hãy nghỉ đi rồi mai hãy luyện tập. Bao giỠchân khí ngươi vận động được dễ dàng thì lại nghỉ ngơi. Sau ba ngày như thế sẽ đến gặp ta...
Ngừng một lát lão lại nói :
- Viên Hiếu tuy không được thông minh bằng ngÆ°Æ¡i nhÆ°ng luyện võ công tiến bá»™ mau lắm, nhất là ná»­a năm sau này lại càng thần tốc. Xem chừng các ngÆ°Æ¡i khi sắp rá»i khá»i chùa này thì ta cÅ©ng sẽ ra Ä‘i.
Lão chống gậy trúc xuống một cái, băng mình qua cửa sổ đi luôn. Lão tuy đã cụt mất hai chân nhưng đi nhanh như điện chớp.
Ba ngày trôi qua, Thượng Quan Kỳ nhá»› lá»i dặn sáng ngày thứ tÆ° trở vá» căn gác đến chá»— quái nhân thì thấy trong gác quạnh quẽ không hiểu quái nhân đã Ä‘i đâu. Trên vách có dán má»™t mảnh giấy trắng, trên đó viết rằng :
“Ta vì có việc gấp phải Ä‘i ngay, lâu là mÆ°á»i tháng, nhanh cÅ©ng ná»­a năm sẽ lại vỠđây. Võ công của ngÆ°Æ¡i và Viên Hiếu đã có căn bản vững chắc rồi, sau này các ngÆ°Æ¡i có thành tài hay không là do các ngÆ°Æ¡i tá»± luyện lấy. Trong vòng ná»­a năm các ngÆ°Æ¡i xa ta các ngÆ°Æ¡i phải tá»± luyện tập quyá»n chưởng. Nếu sau mÆ°á»i tháng ta không trở lại thì các ngÆ°Æ¡i mở cái rÆ°Æ¡ng gá»— ở góc tÆ°á»ng theo lá»i dặn trong đó mà làmâ€.
Phía dưới tấm giấy có vẻ một ống tiêu ngắn chứ không đỠtên.
Thượng Quan Kỳ xem xong trong lòng bâng khuâng nhÆ° ngÆ°á»i mất của báu.
Trăm ngàn ý nghĩ vơ vẩn trong đầu óc chàng. Chàng nghĩ thầm :
- “Không biết quái nhân vì lẽ gì mà đã ở đây hai mÆ°Æ¡i năm ròng rã, hôm nay lại bá» chùa ra Ä‘i Ä‘á»™t ngá»™t? Chỉ viết lại má»™t bức thÆ° ngắn ngủi bảo là có việc gấp, việc gấp đó là gì? Sau lại đến những ná»­a năm hay mÆ°á»i tháng má»›i kết thúc?... Hỡi ôi! Lão đã cụt cả hai chân, không biết Ä‘i Ä‘Æ°á»ng có được dá»… dàng không? Tuy võ công lão trác tuyệt nhÆ°ng chống má»™t cặp nạng tre để phiêu bạt Ä‘Æ°á»ng xa có được không?...â€.
Lòng chàng đối với quái nhân thương nhớ không bút nào tả được. Chàng nghĩ rằng :
- “Giả tá»· Viên Hiếu cùng Ä‘i vá»›i lão thì trên bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng xa xôi có kẻ đỡ đần, có phải đỡ hÆ¡n không?â€.
Ngổn ngang trăm mối không biết làm thế nào má»›i phải. Sau chàng nghÄ© rằng phải bàn việc này vá»›i Viên Hiếu xem sao. NghÄ© vậy chàng bÆ°á»›c ra khá»i căn gác Ä‘i tìm Viên Hiếu.

hết: Hồi 17, xem tiếp: Hồi 18
Tài sản của danangcity

  #18  
Old 16-06-2008, 02:01 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 18

NgÆ°á»i đẹp bến Hán DÆ°Æ¡ng là ai?



Thượng Quan Kỳ lâu nay ít gặp mặt Viên Hiếu, chàng tìm mãi không thấy y, lại trở vá» căn gác rồi thở dài. Chàng đợi hết bốn ngày, mãi qua đến trÆ°a ngày thứ năm má»›i thấy y vá». TrÆ°á»›c khi y chÆ°a vá» thì chàng mong má»i, bây giá» y vá» chàng chỉ nói cho biết là quái nhân đã ra Ä‘i rồi, xong rồi lại ngồi thừ ngÆ°á»i ra.
Hồi lâu chàng há»i y :
- Viên đệ! Bây giỠViên đệ nghĩ sao?
Viên Hiếu lắc đầu đáp :
- Äại ca bảo sao thì em nghe làm vậy!
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Tuy quái nhân đã mất Ä‘i đôi chân nhÆ°ng lão Ä‘i cÅ©ng rất nhanh và đã Ä‘i được mấy ngày rồi, bây giá» biết đâu mà tìm, thôi thì hãy chá» lão ná»­a năm rồi hẳn hay.â€
Chàng ngỠý đó cho Viên Hiếu biết, y cũng gật đầu tán thành.
Trong ná»­a năm trÆ°á»ng, Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu ngày tập quyá»n chÆ°á»ng, đêm luyện ná»™i công. Trong hai tháng đầu, hai ngÆ°á»i tá»± luyện lấy. Äến tháng thứ ba má»›i cùng nhau ra chiêu. Viên Hiếu được trá»i phú cho sức khá»e hÆ¡n ngÆ°á»i, hÆ¡n nữa thân pháp lại nhanh nhÆ° gió, có khi y đấu cùng Thượng Quan Kỳ đến hÆ¡n ba trăm hiệp vẫn không phân thắng bại.
Hai ngÆ°á»i vì bận luyện võ nên ngày tháng trôi qua rất mau. Lại đến mùa hoa quế tá»a mùi thÆ¡m ngào ngạt, bấm ngón tay tính cÅ©ng đã quá ná»­a năm mà quái nhân vẫn tuyệt vô tin tức.
Thượng Quan Kỳ vốn tính thuần hậu, thỉnh thoảng chàng lại giở thÆ° quái nhân ra Ä‘á»c. Chàng vì tưởng nhá»› quái nhân nên nét mặt lúc nào cÅ©ng rầu rầu.
Viên Hiếu thấy Thượng Quan Kỳ suốt ngày buồn thiu nên y cũng không vui.
Lại thêm bốn tháng nữa trôi qua, tuyết phủ khắp mặt đất trắng xóa, gió lạnh căm căm. Äến hôm tính đủ mÆ°á»i tháng, Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu suốt ngày ngồi trong căn gác không ai nói câu nào.
Äêm hôm ấy, Thượng Quan Kỳ đặt lá thÆ° của quái nhân lên trên mặt rÆ°Æ¡ng phục xuống lạy bốn lạy, Viên Hiếu cÅ©ng làm theo. Thượng Quan Kỳ hành lá»… xong, bê rÆ°Æ¡ng gá»— ra bên cá»­a sổ ngồi xuống, Viên Hiếu cÅ©ng ngồi xuống cạnh chàng.
Thượng Quan Kỳ nhìn Viên Hiếu bảo :
- Nay đã đến ngày, Viên đệ mở rương ra xem coi sư phụ để gì ở trong!
Viên Hiếu thò tay định mở nhưng rụt tay lại nói :
- Äại ca mở má»›i phải!
Thượng Quan Kỳ thấy y đã hiểu việc Ä‘á»i hÆ¡n nên rất vui lòng, chàng Ä‘Æ°a tay từ từ mở nắp rÆ°Æ¡ng ra. Trong rÆ°Æ¡ng có má»™t bá»™ quần áo xếp đặt rất ngay ngắn, bên trên quần áo có để má»™t ít bạc vụn và bốn hạt minh châu chói lá»i. Má»™t phong thÆ° nhét vào khe rÆ°Æ¡ng. Thượng Quan Kỳ lấy thÆ° ra xem, trong thÆ° nói :
“Hết hạn mÆ°á»i tháng mà ta không trở lại thì các ngÆ°Æ¡i không phải chá» ta nữa. Quần áo, minh châu cùng tiá»n bạc để lại cho các ngÆ°Æ¡i đủ dùng trong má»™t thá»i gian sau khi rá»i khá»i nÆ¡i này. Tất cả các bí mật trong chùa sau khi các ngÆ°Æ¡i xuống núi, nhất thiết không được kể vá»›i ai. Hiếu nhi đừng trở vá» nhà nữa. Mẫu thân y mắc phải quái tật, ta đã tận tâm cứu chữa nhÆ°ng sức ngÆ°á»i không lại vá»›i số trá»i, thế là xong má»™t Ä‘á»i ngÆ°á»i. Lúc ngÆ°Æ¡i mở bức thÆ° này thì mẫu thân của y đã lìa Ä‘á»i!â€...
“Hiếu nhi bản tính hiếu thuận. Äược tin này tất y Ä‘au Ä‘á»›n không muốn sống nữa, không những làm ảnh hưởng đến võ công của y mà còn sợ y chìm đắm vào cuá»™c Ä‘á»i luân lạc. Vậy ngÆ°Æ¡i phải thuyết pháp ngăn trở cho y đừng trở vá» thăm mẹâ€.
Kể ra bức thÆ° này đáng lẽ chÆ°a hết, nhÆ°ng không biết vì lẽ gì quái nhân chỉ viết đến đây thôi. Thượng Quan Kỳ xem xong thấy lòng nặng trÄ©u ê chá», nhìn Viên Hiếu im lặng hồi lâu rồi má»›i nói :
- Viên đệ! SÆ° phụ để lại thÆ° bảo chúng ta rá»i khá»i nÆ¡i này...
Viên Hiếu bỗng hú lên một tiếng rồi nói :
- Äại ca! Em muốn vá» thăm mẫu thân má»™t lần rồi hãy Ä‘i có được không?
Y vừa nói vừa sa nước mắt.
Thượng Quan Kỳ tuy không muốn nói dối nhÆ°ng gặp trÆ°á»ng hợp này bất đắc dÄ© chàng phải lắc đầu bảo Viên Hiếu :
- SÆ° phụ để thÆ° lại đã nói rõ là ngÆ°á»i trông coi bá mẫu và đã dá»i Ä‘i nÆ¡i khác rồi. Chúng ta có trở vá» cÅ©ng không được gặp.
Viên Hiếu run run há»i :
- Sao vậy đại ca?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Bá mẫu không còn ở chỗ đó nữa!
Viên Hiếu trầm ngâm má»™t hồi rồi cÆ°á»i nói :
- Mẫu thân em được sư phụ trông coi thì em không có gì lo nữa. Chúng ta đi đi thôi!
Thượng Quan Kỳ tần ngần má»™t lúc, lấy các đồ vật trong rÆ°Æ¡ng ra, cất cẩn thận tiá»n bạc và mấy hạt minh châu vào trong bá»c rồi rá»i khá»i ngôi chùa mà chàng đã ở đó ba năm, trong lòng chàng không khá»i quyến luyến.
Viên Hiếu theo sau Thượng Quan Kỳ, trong lòng cÅ©ng bịn rịn lạ thÆ°á»ng. Từ nhá», y chỉ quen ở nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc, phen này ra Ä‘i chắc gặp nhiá»u cảnh lạ, không biết là nên mừng hay lo sợ, trong lòng y xiết đổi bồi hồi.
Hai ngÆ°á»i ra Ä‘i má»—i ngÆ°á»i má»™t ý nghÄ© khác nhau. Thượng Quan Kỳ đã len lá»i giang hồ cùng sÆ° phụ (Diệp Nhất Bình), việc gì cÅ©ng có sÆ° phụ chủ trÆ°Æ¡ng, chàng không phải lo lắng gì. Chuyến này chàng ra Ä‘i vá»›i Viên Hiếu, má»i việc Ä‘á»u do chàng tác chủ nên trong dạ không khá»i phập phồng.
Ãnh sáng mặt trá»i má»›i má»c, sÆ°Æ¡ng đêm chÆ°a tan, trên con Ä‘Æ°á»ng đất vàng ngoài thành Vô XÆ°Æ¡ng, tiếng bánh xe lăn cá»™c cá»™c xen lẫn tiếng ngá»±a hí hé. Má»™t cổ xe ngá»±a chạy nhanh nhÆ° rẽ đám sÆ°Æ¡ng mù buổi sá»›m mai. Tiết trá»i Ä‘ang buổi sÆ¡ xuân, khí lạnh lại càng rét buốt. NgÆ°á»i đánh xe mình mặc chiếc áo đã rách, tay ve vẩy chiếc roi da dài chừng năm thÆ°á»›c. Bá» ngoài coi vẻ gã vẫn lanh lẹ, nhÆ°ng dÆ°á»›i cái mÅ© úp sụp xuống mặt, đôi mắt lÆ¡ là không che dấu nổi cÆ¡n buồn ngủ, tá» ra vẻ đã trải qua má»™t quảng Ä‘Æ°á»ng xa.
Cá»— xe Ä‘i vào thành Vô XÆ°Æ¡ng, vừa vào đến đầu phố lá»›n, gã đánh xe quát lên má»™t tiếng lá»›n, tay trái bắt dây cÆ°Æ¡ng, tay phải vung roi má»™t cái. Con ngá»±a kéo xe nhảy chồm lên vài bÆ°á»›c rồi đứng lại. Trong xe có tiếng ngÆ°á»i ngáy ngủ há»i :
- Äã đến thành Vô XÆ°Æ¡ng rồi Æ°?
NgÆ°á»i dong xe quay lại đáp :
- Äến rồi!
Rồi gã Ä‘á»— xe ngá»±a lại bên Ä‘Æ°á»ng.
Ba ngÆ°á»i so vai rụt cổ ở trong xe lục tục chui ra. HỠđảo mắt nhìn chung quanh má»™t lượt, dÆ°á»ng nhÆ° thá»a mãn nhếch mép cÆ°á»i, miệng không ngá»›t la :
- Rét quá! Rét quá!
Äoạn má»—i ngÆ°á»i má»—i ngả Ä‘i ngay.
Gã dong xe thấy bá»n ngÆ°á»i kia hình ảnh biến vào trong sÆ°Æ¡ng mù rồi, bá»—ng chau mày gõ vào vách xe nói :
- Còn hai vị đại ca nữa! Tới thành Vô Xương rồi, xuống đi!
Trong xe có tiếng ngÆ°á»i ho, tiếp theo má»™t thanh âm trong trẻo vang lên :
- NgÆ°á»i anh em! Äến rồi đó!
Lại có tiếng ngÆ°á»i khác dÆ°á»ng nhÆ° má»›i há»c nói :
- Äến rồi Æ°?
Gã dong xe quay đầu nhìn lại, cá»­a xe mở lên, má»™t bóng ngÆ°á»i bÆ°á»›c xuống.
Gã dong xe đằng hắng một tiếng nghĩ thầm :
- “Anh chàng này chẳng những cao nhÆ° vượn mà tiếng nói cÅ©ng giống vượn, sao lại Ä‘i cùng vá»›i má»™t thanh niên tuấn tú? Không biết hỠở đâu đến?â€.
Trong xe từ từ bÆ°á»›c ra má»™t thanh niên mặc áo dài xanh, chàng Ä‘Æ°a mắt nhìn xung quanh rồi cÆ°á»i nói :
- Sáng hôm nay sÆ°Æ¡ng dầy, chắc hôm nay trá»i nắng.
Chàng Ä‘Æ°a tay phủi bụi trên áo. Ão xiêm chàng tuy không hoa lệ nhÆ°ng vẻ hiên ngang không vì thế mà giảm bá»›t.
Gã dong xe cÆ°á»i khô khan mấy tiếng rồi nói :
- Tuy trá»i đẹp nhÆ°ng bây giá» tôi buồn ngủ lắm rồi.
Gã giơ roi lên quất “Véo†một tiếng, xe ngựa đã chạy xa rồi.
Chàng thanh niên áo xanh nhìn xe Ä‘i khá»i rồi tặc lưỡi nói :
- Viên đệ! Xem thị trấn này vá»›i nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc có khác gì nhau không? Ở đây ngÆ°á»i nào cÅ©ng phải có nghá» nghiệp và phải tranh đấu suốt ngày đêm vì chén cÆ¡m tấm áo. Thế thì hùng tâm tráng trí làm sao nẩy nở được?
Nói đến đây bá»—ng dừng lại, quay nhìn gã thiếu niên bên cạnh rồi êm Ä‘á»m há»i lại :
- Tôi nói như vậy Viên đệ có hiểu được không?
Gã thiếu niên từ từ gật đầu. Dù giữa đám sÆ°Æ¡ng mù ngÆ°á»i ta vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt gã lấp loáng, có lúc nhÆ° ngÆ°á»i rất thông minh, có lúc lại ấm á»› nhÆ° đứa nhá» má»›i há»c nói.
Mù sáng nhạt dần, hai ngÆ°á»i vào quán ăn Ä‘iểm tâm và há»i tìm Ä‘Æ°á»ng lối sang sông. Hai ngÆ°á»i Ä‘i khá xa rồi, chủ quán tá»±a hồ nhÆ° không nhịn được nữa chạy đến bên ngÆ°á»i khác nói :
- Thằng nhá» này ăn khá»e quá, tay nó lại đầy lông lá. Giữa ban ngày mà tôi thấy phải hết vía.
Hai ngÆ°á»i đó chẳng cần nói ai cÅ©ng biết là Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu vừa xuống núi len lá»i vá» nÆ¡i đô há»™i.
Hai ngÆ°á»i má»™t xấu má»™t đẹp, má»™t Ä‘en má»™t trắng, má»™t thông minh má»™t vụng vá» cùng Ä‘i vá»›i nhau khiến ai trông thấy cÅ©ng phải chú ý. May mà Viên Hiếu nhất nhất Ä‘á»u dò ý Thượng Quan Kỳ. Khi chàng Ä‘Æ°a mắt ra hiệu là y lập tức im lặng.
Viên Hiếu lần đầu va chạm vá»›i ngÆ°á»i Ä‘á»i. Y Ä‘ang ở rừng núi xuống tá»›i đồng bằng nên cái gì đối vá»›i y cÅ©ng má»›i và lạ. NhÆ°ng chá»— nào y cÅ©ng ráng nén lòng không ra chiá»u thóc mách, giữ vẻ mặt bình thản. Dù có đến trăm ngàn ngÆ°á»i nhìn y chằm chặp y cÅ©ng chẳng để tâm.
Lúc này mặt trá»i đã lên cao, muôn đạo hào quang chiếu xuống bá» sông bát ngát tá»±a hồ nhÆ° má»™t tấm thảm vàng hoe. Bên sông những cá»™t buồm cao ngất đậu sát vào nhau nhiá»u nhÆ° lá tre. Trên thuyá»n có những đại hán cởi trần trùng trục hoặc quăng giây nhợ hoặc giÆ°Æ¡ng buồm thuyá»n, hoặc rút má» neo.
Viên Hiếu đi theo Thượng Quan Kỳ đến bên sông thấy cảnh lạ, thộn mặt ra nhìn.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn bốn phía nghĩ thầm :
- “Ta từng nghe thắng cảnh ở Giang Nam có nhiá»u nÆ¡i tuyệt diệu hÆ¡n Trung Nguyên nhiá»u. Giá nhÆ° ta tìm được sÆ° phụ (Diệp Nhất Bình) cùng du ngoạn má»™t phen, há chẳng vui thú lắm sao?â€.
NghÄ© tá»›i đây chàng cảm thấy trong lòng phấn khởi, những muốn má»c cánh bay qua sông TrÆ°á»ng Giang. Chàng quay lại nhìn Viên Hiếu, thấy y đứng thá»™n mặt ra nhìn bến sông, dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng lấy làm thú vị. Chàng bật cÆ°á»i nói :
- Viên đệ! Chúng ta tìm thuyá»n qua sông. Cảnh vật miá»n Giang Nam có nhiá»u nÆ¡i đẹp lắm!
Viên Hiếu cÅ©ng nở má»™t nụ cÆ°á»i ngây ngô.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Má»›i đến chốn này mà xem ra y đã có vẻ hứng thú, chắc đến những nÆ¡i danh thắng nhÆ° khói mÆ°a ở Nam Hồ, sóng xanh ở Tây Giang, nÆ°á»›c triá»u sông Tiá»n ÄÆ°á»ng, hoàng hôn ở Thái Hồ y còn khoái đến đâu?â€.
Chàng Ä‘ang suy nghÄ© quay lại nhìn Viên Hiếu, bá»—ng thấy y không tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nữa mà trong khóe mắt còn lá»™ vẻ thê lÆ°Æ¡ng. Chàng thấy thay đổi sắc mặt liá»n vổ vai y há»i :
- Viên đệ nghÄ© gì mà thừ ngÆ°á»i ra thế?
Viên Hiếu thở dài, Ä‘Æ°a mắt nhìn ra phÆ°Æ¡ng trá»i long lanh ngấn lệ nói :
- Äại ca Æ¡i! Giả tá»· mà thân mẫu em được coi cảnh này thì thân mẫu em vui sÆ°á»›ng xiết bao? Tiếc rằng... mẫu thân em vÄ©nh viá»…n không bao giỠđược xem!
Tuy y không biết nói lá»i hoa lệ nhÆ°ng lá»™ ra được tính thuần phác hiếu thuận, khiến ngÆ°á»i nghe phải ngậm ngùi sa lệ.
Thượng Quan Kỳ nghe Viên Hiếu nói bất giác cÅ©ng ngẩn ngÆ¡ nhá»› đến song thân cùng chạnh niá»m cố quận, cúi đầu thở dài.
Hai ngÆ°á»i thẩn thá» Ä‘i vá» phía thuyá»n đậu. Vừa đến nÆ¡i bá»—ng thấy má»™t ngÆ°á»i mặc toàn đồ Ä‘en từ trong chiếc thuyá»n có ba cá»™t buồm nhảy lên. Gã này đầu chít khăn Ä‘en, thân thể cao lá»›n chạy đến bên hai ngÆ°á»i, mắt sắc loang loáng chắp tay nói :
- Chắc hai vị nhá»c mệt lắm?
Thượng Quan Kỳ còn Ä‘ang ngạc nhiên nhìn hán tá»­ có vẻ hung tợn, mắt long lên, trên mặt đầy những giá»t nÆ°á»›c. Má»›i trông đã biết ngay là má»™t tên hào hùng trên mặt sông, nhÆ°ng không biết gã đến để làm gì?
Chàng chưa kịp đáp thì gã đại hán móc trong túi ra một vật cầm hai tay đưa cho chàng nói :
- Chắc hai vị vội vàng nên quên đem vật này!
Thượng Quan Kỳ nhìn ra thì là hai vuông vải gai dùng làm khăn tang, không khá»i nổi giận nghÄ© thầm :
- “Gã này thật là kỳ! Ở đâu tá»± nhiên Ä‘em tá»›i thứ này cho mình làm gì?â€.
Bá»—ng thấy gã cÅ©ng Ä‘eo má»™t miếng tÆ°Æ¡ng tá»± trên vai thì cho rằng gã nhận lầm mình, chàng liá»n chắp tay nói :
- Tôi muốn qua sông...
Hán tá»­ không chá» chàng nói hết câu, nhíu đôi lông mày cÆ°á»›p lá»i :
- Chẳng lẽ huynh đài không muốn đến Hán Dương để điếu tang Mẫn lão gia ư?
Thượng Quan Kỳ từ từ lắc đầu. Hán tá»­ tá» vẻ ngạc nhiên cÆ°á»i gằn má»™t tiếng rồi bá» Ä‘i.
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cÆ°á»i thì gặp lúc gã quay đầu lại lạnh lùng nói :
- Nếu các hạ không đi đến điếu tang thì đừng nghĩ đến chuyện qua sông nữa.
Thượng Quan Kỳ cÆ°á»i há»i :
- Tại hạ có qua sông hay không có liên can gì đến các hạ?
Hán tử lạnh lùng đáp :
- Hôm nay bao nhiêu thuyá»n đậu trên sông TrÆ°á»ng Giang đã có ngÆ°á»i bao hết để cho khách đến Ä‘iếu tang sang sông. Tôi e rằng các hạ khó lòng kiếm được thuyá»n để sang sông.
Gã ngừng một chút rồi lại nói :
- Tại hạ nghe thanh âm các hạ không giống nhÆ° nhân sỉ địa phÆ°Æ¡ng này nên lấy lòng tốt nói cho các hạ biết. Nếu các hạ không tin thì cứ Ä‘i há»i thá»­ xem.
Nói xong chắp tay lại nhảy lên thuyá»n. Con thuyá»n vẫn im lặng nhÆ° không đủ biết ngÆ°á»i đó không phải tay vừa.
Thượng Quan Kỳ ngẩn ngÆ°á»i ra má»™t lúc nghÄ© thầm :
- “Xem ra hán tá»­ này không có vẻ gì là ác ý, có lẽ hắn không lừa ta... Có Ä‘iá»u không hiểu Mẫn lão gia là nhân vật thế nào mà khi lão chết Ä‘i há» còn vẻ vá»i lắm chuyện...â€.
Bá»—ng nghe Viên Hiếu đứng kế bên khẽ há»i chàng :
- Äại ca! Chuyện chi vậy?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- NÆ¡i này không kiếm được thuyá»n để sang sông.
Viên Hiếu nói :
- Äằng kia có vô số thuyá»n bá» không đó thôi!
Thượng Quan Kỳ nói :
- Tuy có thuyá»n bá» không những đã có ngÆ°á»i bao hết rồi.
Viên Hiếu chau mày nghÄ© má»™t lát không hiểu há»i lại :
- Những thuyá»n này bá» rồi tại sao chúng ta không xuống trÆ°á»›c để qua sông được? Nếu con ngÆ°á»i sắp đến thì há» phải chỠđể sang sau chứ sao? Hiện giá» chÆ°a có ai mà lại giữ nhiá»u thuyá»n nhÆ° thế để làm gì?
Y nói tiếng ngÆ°á»i khó nhá»c quá, trên mặt mồ hôi nhá» giá»t.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lát nói :
- Viên đệ! Tuy hiá»n đệ nói đúng lý, nhÆ°ng ngÆ°á»i trên thế gian còn nhiá»u Ä‘iá»u phức tạp, không Ä‘Æ¡n giản giống nhÆ° ở nÆ¡i thâm sÆ¡n đâu. Sau này tá»± nhiên hiá»n đệ sẽ hiểu. Tỉ dụ nhÆ° khi mình còn ở thâm sÆ¡n, bụng đói thì lấy trái cây ăn vì trái cây đó tá»± nhiên má»c lên chứ không phải của riêng ai. Còn ở đây dù đói chết cÅ©ng không thể tá»± tiện chạy Ä‘i tìm thứ ná» thứ kia mà lấy ăn được, vì bất luận thứ gì ở đây cÅ©ng Ä‘á»u có chủ cả. NgÆ°á»i chủ dù yếu Ä‘uối đến đâu cÅ©ng có pháp luật bảo vệ. Kẻ nào tá»± ý lấy đồ của ngÆ°á»i khác là vi phạm phép nÆ°á»›c. Những thuyá»n này tuy để không nhÆ°ng đã có chủ cả rồi, anh em mình không được tá»± ý sá»­ dụng.
Viên Hiếu cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, ngẩng lên nói :
- Em hiểu rồi! Nếu có ai ăn cắp đồ vật của ngÆ°á»i khác, nhất định em sẽ đánh há»!
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cÆ°á»i gật đầu. Bá»—ng thấy phía sau có đến mÆ°á»i gã hán tá»­ mặc đồ Ä‘en Ä‘i tá»›i. Trong bá»n hán tá»­ này có kẻ cao ngÆ°á»i thấp, kẻ già ngÆ°á»i trẻ, mà ai nấy Ä‘á»u lá»™ vẻ mặt bi thÆ°Æ¡ng. NgÆ°á»i nào cÅ©ng cài trên vai má»™t mảnh vải trắng và chân bÆ°á»›c rất mau lẹ. Có ngÆ°á»i vừa nói nhá» vá»›i nhau vừa nhìn Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu. Gã hán tá»­ lúc trÆ°á»›c ở dÆ°á»›i thuyá»n bây giá» lại lẹ làng nhảy lên bỠđón bá»n này xuống thuyá»n. Thượng Quan Kỳ vẳng nghe chúng nói chuyện vá»›i nhau :
- Tôi không ngá» lại được các vị tiêu đầu trong Hoàng Hạc tiêu cục cÅ©ng đến. Tiểu nhân xin thay mặt Mẫn nhị gia xin có lá»i cảm tạ quí vị...
Tuy nghe không rõ lắm nhưng cũng không sai. Thượng Quan Kỳ tự nghĩ :
- “Lâu nay từng nghe tiêu cục Hoàng Hạc là má»™t tiêu cục nổi tiếng trong giang hồ, bây giá» cÅ©ng đến cả đây để Ä‘iếu tang. Thế thì Mẫn lão gia này là má»™t nhân vật rất lẫy lừng, vậy tại sao mình chÆ°a bao giá» nghe nói đến?â€.
Chàng cố nhá»› lại thì những ngÆ°á»i có tiếng tăm trong võ lâm không có ai há» Mẫn nên rất lấy làm nghi ngá».
Viên Hiếu đứng ngẩn ngÆ°á»i ra má»™t lúc, Ä‘á»™t nhiên nghiêng ngÆ°á»i nói :
- Äại ca! Nhìn kìa! Má»™t gã hán tá»­ Ä‘ang dùng cây sào tre chống má»™t cái, tại sao con thuyá»n lại rẽ nÆ°á»›c mà Ä‘i...
Y Ä‘ang nói dở, thấy Thượng Quan Kỳ Ä‘ang ngẫm nghÄ© mông lung nên thôi không há»i nữa, vì má»™t lẽ rất giản dị, đó là khi lúc mình Ä‘ang trầm tÆ° không muốn ngÆ°á»i khác nói, thì bây giá» ngÆ°á»i ta Ä‘ang trầm tÆ° mình không nên nói nhiá»u quấy rầy.
Bá»—ng Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cÆ°á»i, miệng lẩm bẩm má»™t mình nói những gì Viên Hiếu nghe không hiểu. Chàng ngoảnh lại nói vá»›i Viên Hiếu :
- Chúng ta lại đằng kia coi có mấy con thuyá»n đánh cá không? May ra há» giúp mình sang sông!
Viên Hiếu vẫn chÆ°a hiểu chút gì vá» việc Ä‘á»i, nhÆ°ng thấy Thượng Quan Kỳ nói vậy cÅ©ng luôn miệng khen phải, riu ríu Ä‘i theo xuống phía hạ lÆ°u.
Lúc đó vầng thái dÆ°Æ¡ng đã lên cao, nÆ°á»›c sông ánh vàng rá»±c rỡ. Gió xuân lay Ä‘á»™ng tà áo Thượng Quan Kỳ bay phất phá»›i trông tá»±a hồ nhÆ° cây ngá»c trÆ°á»›c gió.
Bên mình chàng lại là gã Viên Hiếu cực kỳ xấu xa.
Mấy cô thuyá»n chài ló đầu ra cá»­a thuyá»n che miệng cÆ°á»i khúc khích. Song Viên Hiếu vẫn thản nhiên bÆ°á»›c Ä‘i nhÆ° thÆ°á»ng, ai nhìn y cÆ°á»i nói gì y cÅ©ng không màng để tâm.
Thượng Quan Kỳ lần bÆ°á»›c trên đám cá» xanh buổi sÆ¡ xuân từ từ mà Ä‘i, trông bá» ngoài ra cách thanh nhàn nhÆ°ng bên trong cá»±c kỳ nóng nảy. Chàng không biết chuyến này qua Giang Nam có tìm thấy sÆ° phụ (Diệp Nhất Bình) hay không? Nếu tìm không thấy thì tính mạng ngÆ°á»i thật mong manh lắm. Nếu ngÆ°á»i còn sống thì tất nhiên có Ä‘i đâu cÅ©ng sẽ nói cho ngÆ°á»i nhà biết...
Chàng đang nghĩ ngợi mông lung, chợt thấy Viên Hiếu vui mừng nói :
- Äại ca nhìn kìa! TrÆ°á»›c mặt quả có chiếc thuyá»n không. Ha ha! Äại ca Ä‘oán quả không sai.
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cÆ°á»i nhìn thì quả nhiên gần đấy có má»™t con thuyá»n nhá» không buá»™c đầu dây vào gốc liá»…u. Cành liá»…u rÅ© xuống mÅ©i thuyá»n, má»™t đại hán đứng tuổi mình mặc áo tÆ¡i xếp bằng ngồi ở đầu thuyá»n hút thuốc lào. Tuy áo quần lam lủ nhÆ°ng ra vẻ nhàn hạ.
Thượng Quan Kỳ tá»›i gần, ngÆ°á»i phu thuyá»n má»›i từ từ quay đầu nhìn lại hai ngÆ°á»i má»™t cái rồi lại quay ra nhìn dòng sông nÆ°á»›c Ä‘ang chảy cuồn cuá»™n.
Thượng Quan Kỳ hắng giá»ng khoanh tay nói :
- Chúng tôi cần qua sông! Không biết đại ca đây có làm Æ¡n cho nhá» thuyá»n sang bên kia được không?
Gã phu thuyá»n vẫn không ngoảnh đầu lại, đáp :
- Thuyá»n tôi không phải là đò ngang.
Nghe giá»ng nói vừa lạnh lùng vừa cá»™c lốc, Thượng Quan Kỳ vừa ngạc nhiên vừa bá»±c mình nói :
- Chúng tôi có việc gấp cần phải qua sông, nếu đại ca chịu giúp cho chúng tôi xin trả rất hậu.
Gã phu thuyá»n từ từ quay đầu lại nhìn hai ngÆ°á»i. Thượng Quan Kỳ Ä‘ang hy vá»ng thì gã lại lắc đầu nói :
- Äã bảo không phải là đò ngang mà!
Rồi bỠđi vào trong khoang, không nói gì nữa.
Thượng Quan Kỳ tuy khó chịu nhưng phải dằn lòng, thở dài quay lại bảo Viên Hiếu :
- Chúng ta lại đi thêm lúc nữa coi.
Lão phu thuyá»n lại chạy ra há»i :
- Các ngươi vội sang sông phải chăng để đi điếu tang?
Thượng Quan Kỳ lắc đầu thì Viên Hiếu đã vá»™i cÆ°á»›p lá»i :
- Nếu chúng tôi Ä‘i Ä‘iếu tang thì đã xuống chiếc thuyá»n lá»›n đằng kia, còn Ä‘i đến đây làm gì!
Y thấy gã phu thuyá»n tá» vẻ khinh khỉnh, tức mình muốn nói thêm mấy câu cho bá» ghét nhÆ°ng nói không ra lá»i.
Gã phu thuyá»n vừa “Hứ†má»™t cái, trong khoang thuyá»n lập tức có má»™t giá»ng nói trong vắt êm ái vá»ng ra :
- Hai ngÆ°á»i đã lạc lõng đến đây, muốn sang sông mà chịu ngồi ngoài đầu thuyá»n không vào trong khoang thì ta sẽ chở qua cho.
Giá»ng nói thật là uyển chuyển dá»… nghe. Thanh âm tá»±a hồ nhÆ° tiếng ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng Bắc mà lá»i nói uyển chuyển nhÆ° ngÆ°á»i xứ Ngô.
Vừa nghe hết câu nói, Thượng Quan Kỳ đã hoa mắt lên vì thấy má»™t thiếu nữ mặc áo mùi cánh trà bÆ°á»›c ra đầu thuyá»n. Chàng vá»™i cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vì chàng đã nhác thấy bóng hồng mặt mÅ©i thanh tú, dung nhan cá»±c kỳ diá»…m lệ. Trong lòng chàng không khá»i e thẹn nghÄ© thầm :
- “Té ra trong thuyá»n có con gái, trách gì không cho mình sang sông.â€
Bỗng thấy nữ lang lại cất tiếng oanh thỠthẻ nói :
- Các ngÆ°á»i đã có việc gấp tưởng nên xuá» xòa cứ ngồi tạm đấy. Thuyá»n này tuy nhá» nhÆ°ng có thêm hai ngÆ°á»i nữa cÅ©ng không ngại gì.
Thượng Quan Kỳ vội đáp :
- Äược vậy là đã cám Æ¡n cô nÆ°Æ¡ng lắm rồi!
Chàng không nhịn được lại ngẩng đầu lên nhìn, thì chẳng khác gì má»™t nàng tiên đứng đó Ä‘ang hé má»™t nụ cÆ°á»i nhÆ°ng vẻ mặt rất nghiêm trang khiến cho ngÆ°á»i không dám có ý nghÄ© xâm phạm.
Tuy Thượng Quan Kỳ không muốn ngồi cùng thuyá»n vá»›i nữ lang song thấy nàng là má»™t ngÆ°á»i lá»i lạc không câu nệ. Và không còn cách nào khác, đành vái dài nói lại :
- Chúng tôi xin đa tạ cô nương!
Rồi cúi đầu bÆ°á»›c xuống thuyá»n, không dám ngẩng đầu nhìn lên nữa.
Nữ lang mỉm cÆ°á»i, nhẹ nhàng chuyển chiếc lÆ°ng thon quay vào trong khoang.
Gã phu thuyá»n cầm ống thuốc chỉ ra đầu thuyá»n nói :
- Các ngươi ngồi đây. Cấm không được vào trong khoang.
Thượng Quan Kỳ nghiêm sắc mặt nói :
- Cái đó đã hẳn!
Rồi chàng tiếp :
- Còn tiá»n qua đò xin đại ca thu nhận cho.
Vừa nói vừa móc trong bá»c ra má»™t đỉnh bạc nhỠđể trÆ°á»›c mặt gã phu thuyá»n.
Lúc này chàng đã ngầm nhận ra rằng gã này không phải là kẻ tầm thÆ°á»ng, nên lá»i nói không cần phải giữ lá»… nữa.
Bá»—ng nghe gã phu thuyá»n cÆ°á»i lạt má»™t tiếng rồi nói :
- Thôi ngÆ°Æ¡i hãy cất tiá»n lại Ä‘i!
Gã nhảy lên bỠcởi dây.
Thượng Quan Kỳ thấy gã ngạo mạn, có ý không bằng lòng nhÆ°ng không nói gì nữa cùng Viên Hiếu ngồi xuống đầu thuyá»n, ngắm dòng sông, phong cảnh rất đẹp nhìn không chán mắt.
Thượng Quan Kỳ còn đang khen thầm phong cảnh Giang Nam, bỗng nghe sau lưng có tiếng oanh thỠthẻ nói :
- Hai chàng thiếu niên này tuy còn nhỠtuổi nhưng cử chỉ đã đứng đắn.
Thượng Quan Kỳ cảm thấy trong lòng được an ủi.
NgÆ°á»i ta bất cứ là ai, nếu được ngÆ°á»i tán tụng mình trong lòng cÅ©ng lấy làm khoan khoái.
Thiếu nữ tuy nói nhá» cố ý không để cho Thượng Quan Kỳ nghe tiếng song chàng thính tai lạ thÆ°á»ng nên chàng má»›i nghe rõ, biết không phải là câu nói lấy lòng.
NgỠđâu gã phu thuyá»n lại “Hừ†má»™t tiếng, lạnh lùng nói :
- Gã cầu mình dĩ nhiên là phải có thái độ cung kính.
Thượng Quan Kỳ ngạc nhiên, cái tính quật cÆ°á»ng ở trong ngôi chùa cổ hoang lại nổi lên, chàng toan nói mấy câu phản kháng nhÆ°ng lại thôi, rồi đứng phắt dậy khẽ phất tay áo má»™t cái, nhón chân nhảy lên bá».
Viên Hiếu không hiểu ra sao cũng nhảy lên theo.
Gã phu thuyá»n cho thuyá»n Ä‘i, thấy hai ngÆ°á»i không nói gì tá»± nhiên nhảy lên bá» cÅ©ng ngạc nhiên, chau mày cÆ°á»i lạt má»™t tiếng.
Nữ lang lại bÆ°á»›c ra đầu thuyá»n nhìn theo bóng hai ngÆ°á»i, thu ba chuyển Ä‘á»™ng dÆ°á»ng nhÆ° có vẻ muốn cÆ°á»i.
Viên Hiếu thấy Thượng Quan Kỳ lặng lẽ Ä‘i vá» phía trÆ°á»›c, trên mặt lá»™ vẻ giận dữ nên cÅ©ng riu ríu theo sau. Äi được má»™t quãng, bá»—ng thấy Thượng Quan Kỳ tá»± đập vào tay má»™t cái lẩm bẩm :
- “Thượng Quan Kỳ hỡi! Nếu không cần cầu khẩn ai thì cầu ngÆ°á»i làm gì?â€.
Nguyên chàng tuổi trẻ nóng tính, không nhịn được lá»i ngÆ°á»i ta khích bác mình. Chàng có biết đâu rằng việc Ä‘á»i rắc rối, nếu không nhá» ngÆ°á»i thì làm sao làm cho nên việc.
Viên Hiếu thấy chàng Ä‘á»™t nhiên quay lại cÆ°á»i nói :
- Viên đệ! Viên đệ bất tất phải nói gì. Ta đưa Viên đệ qua sông.
Viên Hiếu lÆ¡ đảng gật đầu. Thượng Quan Kỳ Ä‘á»™t nhiên xốc áo ngay ngắn lại chạy gần lại má»™t chiếc thuyá»n hai tay buông xuống, mắt không nhìn nghiêng Ä‘i thẳng xuống thuyá»n tìm má»™t chá»— trống, ngồi xuống cúi đầu ngẫm nghÄ©.
Viên Hiếu ngơ ngẩn chẳng hiểu ra sao cũng đành chạy theo ngồi xuống cạnh chàng.
Trong thuyá»n này đã có mÆ°á»i gã hán tá»­ ngồi từ trÆ°á»›c. NgÆ°á»i Ä‘ang cúi đầu thì thầm nói nhá», ngÆ°á»i Ä‘ang khoanh tay. Nhác thấy hai ngÆ°á»i lên thuyá»n không khá»i kinh ngạc, nhÆ°ng chỉ nhìn qua rồi đâu lại vào đấy, không ai há»i vặn mà cÅ©ng không ai ngăn trở.
Má»™t lúc sau lại có hai ngÆ°á»i xuống. Gã phu thuyá»n nhẩm đếm ngÆ°á»i, miệng la lên má»™t tiếng cầm cây sào tre dài đẩy mạnh má»™t cái, thuyá»n đã ra khá»i bá».
Ngồi bên Thượng Quan Kỳ là má»™t gã gầy nhom, mắt chá»›p loang loáng, móc trong bá»c ra má»™t cái tẩu hút thuốc lào, rít luôn hai hÆ¡i nhắm mắt lại nhả khói ra rồi ngoảnh sang bên Thượng Quan Kỳ cÆ°á»i nói :
- Huynh đài thử hút một hơi cho vui, thuốc này ở ngoài đưa vào đấy.
Thượng Quan Kỳ mỉm cÆ°á»i lắc đầu. Chàng thấy ngÆ°á»i đó ăn mặc giản dị, thái Ä‘á»™ hòa ái. Má»›i thoạt nhìn thấy tay gã cầm cái tẩu đồi mồi rất lịch sá»± tá»±a hồ nhÆ° không xứng vá»›i kiểu cách của gã.
Gã hán tứ này mắt sáng loang loáng nhìn từ đầu xuống chân Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu rồi há»i :
- Huynh đài ở đâu đến đây? Có phải vỠđây điếu tang Mẫn lão gia phải không?
Thượng Quan Kỳ cũng ậm ừ cho xuôi chuyện. Chàng nghĩ thầm :
- “NgÆ°á»i này cách nói có vẻ tôn kính Mẫn lão gia mà còn ra chiá»u thÆ°Æ¡ng tiếc rất thành thật. Vậy Mẫn lão gia là ngÆ°á»i rất có danh tiếng trong võ lâm và là má»™t ngÆ°á»i rất đạo đứcâ€.
Bỗng thấy hán tử than rằng :
- Mẫn lão gia má»™t Ä‘á»i làm thiện nhÆ°ng tiếc rằng... hỡi ôi!
Nói đến đây hán tử đột nhiên ngừng lại.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Chưa rõ cao tánh đại danh huynh đài là gì?
Hán tử đưa mắt nhìn chung quanh rồi đáp :
- Tại hạ là Äá»— Thiên Ngạc! Tuy không phải là tình cố cá»±u vá»›i Mẫn lão gia nhÆ°ng vẫn Ä‘em lòng ngưỡng má»™ nên tiện Ä‘Æ°á»ng qua đây vào Ä‘iếu tang.
Thượng Quan Kỳ nghe ba chữ “Äá»— Thiên Ngạc†quen tai lắm liá»n nói ngay :
- Lâu nay tôi vẫn ngưỡng mộ đại danh!
Lúc đó má»i ngÆ°á»i trong thuyá»n ai ai cÅ©ng quay lại nhìn, Ä‘á»u tá» vẻ ngạc nhiên nhìn Äá»— Thiên Ngạc.
Thượng Quan Kỳ bá»—ng nhá»› ra má»™t ngÆ°á»i, buá»™t miệng há»i :
- Phải chăng các hạ là “Quan Ngoại Tiên Thần Äá»— Thiên Ngạc†mà tiếng tăm chấn Ä‘á»™ng võ lâm đó chăng?
Äá»— Thiên Ngạc tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- Äá»— Thiên Ngạc chính thị là tại hạ! Còn hai chữ “tiên thần†thì thật không dám nhận.
Äá»— Thiên Ngạc dừng má»™t lúc lại nói tiếp :
- Tại hạ ở quan ngoại đã lâu, ít giao thiệp với các bậc anh hùng Giang Nam.
Không hiểu cao tánh đại danh các hạ là gì?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Tại hạ tên gá»i Thượng Quan Kỳ. Bất quá chỉ là má»™t tên vô danh tiểu tốt trong võ lâm mà thôi.
Chàng lẩm bẩm một mình :
- Ta từng nghe Äá»— Thiên Ngạc trong tay sá»­ cây “Tá»­ Kim Phi Long Äa Tiết Tiên Thần†quét bảy mÆ°Æ¡i dặm ngoài quan ngoại, bình sinh ông ta chÆ°a gặp ai là đối thủ. Không ngá» tay hảo hán lừng danh trong võ lâm lại tuổi trẻ và khiêm tốn nhÆ° thế.
Äá»— Thiên Ngạc lại nhìn Viên Hiếu mỉm cÆ°á»i nói :
- Còn huynh đài đây bỠngoài tuy vụng vỠmà bên trong rất tinh thông, sau này tất nổi danh lớn, tại hạ chả thấm vào đâu.
Viên Hiếu tuy không hiểu hết nhÆ°ng thấy hảo hán nói cÆ°á»i vui vẻ, y cÅ©ng mỉm cÆ°á»i.
Thượng Quan Kỳ và Äá»— Thiên Ngạc nói chuyện vá»›i nhau má»—i lúc má»™t thêm thân mật. Bất giác thuyá»n đã đến bá» bên kia. Äá»— Thiên Ngạc đứng dậy bÆ°á»›c ra, Thượng Quan Kỳ cÅ©ng theo sau lên bá».

hết: Hồi 18, xem tiếp: Hồi 19
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 19-06-2008 at 08:30 PM.
  #19  
Old 16-06-2008, 02:04 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 19

Những nhân vật kỳ khôi đến viếng tang

Trên bá» sông dá»±ng má»™t dãy nhà rạp bằng tre, cái ná» liá»n cái kia dài đến mấy dặm. Má»i ngÆ°á»i trong rạp Ä‘á»u mặc áo dài thâm. Äứng xa nhìn thì chỉ thấy má»™t lô Ä‘en ngòm, mà tuyệt không có tiếng nói cÆ°á»i huyên náo. Trong đám này, thỉnh thoảng lại thấy có ngÆ°á»i mặc hiếu phục Ä‘i Ä‘i lại lại. Tất cả má»i ngÆ°á»i trong rạp Ä‘á»u lá»™ vẻ Ä‘au thÆ°Æ¡ng.
Cách bá» sông chừng mÆ°á»i dặm dá»±ng lên má»™t nhà rạp cao lá»›n riêng biệt, dÆ°á»ng nhÆ° trong đó đặt linh cá»­u, bên trong văng vẳng có tiếng khóc vá»ng ra.
Những ngÆ°á»i ra vào trong căn nhà tạm này Ä‘á»u tá» vẻ nghiêm chỉnh.
Thượng Quan Kỳ đứng trên bá» sông thấy vậy lại bÆ°á»›c xuống thuyá»n, Viên Hiếu Ä‘Æ°a mắt nhìn khắp bốn mặt. Y má»›i vào nhân thế lần đầu, chÆ°a được thấy quang cảnh này bao giá». Lúc đó Äá»— Thiên Ngạc cÅ©ng không cÆ°á»i nữa, khẽ nói vá»›i Thượng Quan Kỳ :
- “NgÆ°á»i chết để tiếng, hùm chết để daâ€. Mẫn lão gia tuy ngÆ°á»i đã chết mà tiếng thÆ¡m còn để lại mãi mãi.
Thượng Quan Kỳ muốn há»i Thiên Ngạc xem Mẫn lão gia là ai song chàng lại thôi. Bản ý chàng muốn qua sông rồi tìm dịp bá» Ä‘i thẳng. NhÆ°ng khi lên bá» nhìn thấy quang cảnh này không Ä‘i lên được đành phải quay lại theo Äá»— Thiên Ngạc.
Vừa Ä‘i được mấy bÆ°á»›c, Ä‘á»™t nhiên năm ngÆ°á»i mặc hiếu phục mắt còn ngấn lệ Ä‘i ra. Trong bá»n này có má»™t chàng thiếu niên béo lùn rảo bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Äá»— Thiên Ngạc, Thượng Quan Kỳ. Chàng nấc lên mấy tiếng khóc.
Thượng Quan Kỳ Ä‘oán chắc đó là hiếu chủ làm lá»… đón khách, đó là má»™t thÆ°á»ng lệ. Viên Hiếu không biết qui lá»… vá» tang lá»…, thấy ngÆ°á»i ta đến trÆ°á»›c mình quì lạy thì không khá»i kinh ngạc.
Hiếu chủ quì lạy ngÆ°á»i này xong, mấy ngÆ°á»i kia Ä‘i kèm nâng chàng dậy Ä‘Æ°a đến quì lạy ngÆ°á»i khác. Ngoài ra còn có hai ngÆ°á»i áo Ä‘en dẫn khách vào rạp, lúc này Thượng Quan Kỳ đành Ä‘i theo há». Chàng thấy có hai ngÆ°á»i áo Ä‘en bÆ°á»›c nhanh tá»›i trÆ°á»›c mặt Äá»— Thiên Ngạc vòng tay khom lÆ°ng nói :
- Không ngá» lại được Äá»— đại hiệp xa xôi đến đây. Xin đại hiệp miá»…n cho cái tá»™i thất nghinh.
Äá»— Thiên Ngạc vá»™i vàng cúi xuống đáp lá»…, má»™t ngÆ°á»i áo Ä‘en khác đến nói :
- Xin má»i Äá»— đại hiệp Ä‘i theo tại hạ ngồi cùng các vị quí khách bên kia.
Rồi hai ngÆ°á»i áo Ä‘en Ä‘Æ°a cả bá»n vào trong nhà rạp lá»›n.
Trong các nhà rạp khác thì rất đông ngÆ°á»i, chỉ có nÆ¡i đây là ít mà thôi.
Trong rạp này, hai vị đạo nhân áo lam ngồi tận cuối dãy trầm lặng không nói gì, tá»±a hồ nhÆ° Ä‘ang ngồi xuất thần trÆ°á»›c chén trà của mình. Ngoài ra còn hÆ¡n mÆ°á»i ngÆ°á»i áo dài ngồi lác đác má»i chá»—. Sau cùng trên má»™t chiếc chiếu xa nhất, má»™t ông già tóc bạc phÆ¡ trông có vẻ quắc thÆ°á»›c, bên cạnh ông là má»™t ngÆ°á»i đàn bà tóc mây quấn cao lên đỉnh đầu mình mặc áo trắng, trên mái tóc cài má»™t bông hoa trắng.
Tuy mụ vào hàng nạ dòng nhưng thu chuyển động còn có vẻ phong lưu.
Thượng Quan Kỳ Ä‘Æ°a mắt nhìn má»i ngÆ°á»i chung quanh. Tuy chàng không nhận ra ai nhÆ°ng cÅ©ng biết đó là những nhân vật nổi tiếng trong võ lâm miá»n Giang Nam.
Äá»— Thiên Ngạc nói khẽ vá»›i Thượng Quan Kỳ :
- Ai thì tôi không biết, nhÆ°ng ông già kia phải chăng là má»™t tay đại hào kiệt miá»n Lưỡng Hồ tên gá»i Cá»­u Äầu Äại Bằng Lôi Danh Viá»…n?
Thượng Quan Kỳ chÆ°a kịp trả lá»i, bá»—ng giật mình buá»™t miệng nói :
- Có lẽ Viên Hiếu xảy ra chuyện gì rồi?
Chàng vội nhìn ra lại càng kinh hãi vì chàng thấy Viên Hiếu đang đứng ngây ngô ngoài nhà rạp. Trước mặt y là mấy gã đại hán áo đen mặt hầm hầm, có vẻ đang cãi nhau với Viên Hiếu.
Thượng Quan Kỳ sợ quá vá»™i vàng rảo bÆ°á»›c ra ngay. Thấy má»™t gã đại hán Ä‘á»™t nhiên đẩy Viên Hiếu má»™t cái. Hắn có biết đâu rằng Viên Hiếu bản chất thiên nhiên đã khác thÆ°á»ng lại thêm sức khá»e kinh ngÆ°á»i. HÆ¡n nữa, mấy năm nay y cố gắng luyện tập võ công nên đã vào hạng thượng thừa, gã áo Ä‘en đẩy y chẳng khác gì chuồn chuồn lay cá»™t đá.
Viên Hiếu chau mày có ý giận dữ.
Nguyên lúc Viên Hiếu Ä‘i theo Thượng Quan Kỳ, hai mắt lúc nào cÅ©ng nhìn chòng chá»c vào những ngÆ°á»i cúi lạy mình. Y không biết tục lệ Giang Nam, thấy thế lấy làm thú vị không nhịn được bật lên tiếng cÆ°á»i.
Gã hán tá»­ áo Ä‘en thấy thế vụt chạy tá»›i lạnh lùng há»i :
- Các hạ cÆ°á»i gì vậy?
Viên Hiếu ngạc nhiên đáp :
- Tôi cÆ°á»i gì mặc tôi, can chi đến anh!
Gần đây tuy gã nghe tiếng ngÆ°á»i đã hiểu nhiá»u nhÆ°ng tiếng nói ra còn ngượng nghịu, không đạt hết ý. Y có biết đâu rằng chá»— ngÆ°á»i ta Ä‘ang bi ai mà mình cÆ°á»i là phạm vào má»™t Ä‘iá»u tối kỵ. Huống chi y ăn nói cá»™c lốc, không biết văn hoa vẻ vá»i nên há» tưởng là vô lá»….
Chá»›p mắt, lại thêm mấy gã hán tá»­ áo Ä‘en đến vây Viên Hiếu, cả bá»n cùng chất vấn hắn. Y vừa sợ vừa giận, chẳng biết phải trả lá»i làm sao. Má»™t gã hán tá»­ không nhịn được đẩy y má»™t cái, y nổi giận toan phóng chưởng đánh lại thì may Thượng Quan Kỳ vừa chạy đến nÆ¡i nói luôn :
- Hãy khoan! Hãy khoan!
Viên Hiếu tuy lá»­a giận Ä‘ang bốc lên ngùn ngụt song nghe Quan Kỳ gá»i rụt tay vá» ngay. Äá»— Thiên Ngạc và má»™t ngÆ°á»i mặc tang phục cÅ©ng vừa tá»›i nÆ¡i. Viên Hiếu trá» gã hán tá»­ nói :
- Tự nhiên y đẩy tôi.
NgÆ°á»i mặc áo Ä‘en tuy đã ngoài năm mÆ°Æ¡i tuổi nhÆ°ng vẫn còn nhanh nhẹn quắc thÆ°á»›c. Lão nghe Viên Hiếu nói liá»n quát Ä‘uổi mấy ngÆ°á»i áo Ä‘en kia Ä‘i rồi quay lại vái dài nói :
- Bá»n tiểu nhân không biết gì, xin quí vị đừng chấp vá»›i chúng.
Thượng Quan Kỳ biết Viên Hiếu đã vô ý Ä‘iá»u chi nên đã để xảy ra chuyện rắc rối, nhÆ°ng lúc này chÆ°a tiện nói ra, lại thấy lão già có lá»i tạ lá»—i vá»›i Äá»— Thiên Ngạc :
- Tại hạ là Kim Thiếu Hòa, lâu nay ngưỡng má»™ oai danh Äá»— đại hiệp hôm nay má»›i được bái kiến. Xin đại hiệp đừng quan tâm đến sá»± vô lá»… của bá»n trẻ nít.
Äá»— Thiên Ngạc cÅ©ng nói mấy lá»i khiêm tốn.
Kim Thiếu Hòa lại chắp tay vái Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu rồi đi vào trong.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Lão Kim Thiếu Hòa xem ra rất lịch thiệp lại quen biết nhiá»u chắc là má»™t nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm mà sao đối vá»›i Mẫn lão gia lại mặc trá»ng hiếu?â€.
Chàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu rõ lai lịch của Mẫn lão gia rồi kéo Viên Hiếu vào nhà rạp.
Viên Hiếu vẫn chưa hiểu mình làm lỗi ở chỗ nào, trong dạ buồn bực không vui. Vì ở trước mặt Thượng Quan Kỳ nên y không dám buông cho cơn giận nổi lên.
Äá»— Thiên Ngạc Ä‘Æ°a mắt nhìn Viên Hiếu hồi lâu rồi Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i khẽ bảo :
- Không ngỠhuynh đài còn ít tuổi thế mà chẳng những nội công đã cao mà ngoại công cũng đã luyện đến mức ghê gớm. Thật là đáng kính phục!
Viên Hiếu cÅ©ng chỉ biết nhìn gã cÆ°á»i, không biết nói lấy má»™t câu cảm tạ.
Thượng Quan Kỳ khen thầm :
- “Mục lá»±c của Äá»— Thiên Ngạc thật là ghê gá»›m, má»›i nhìn qua má»™t lần đã biết võ công ngÆ°á»i ta đến bá»±c nàoâ€.
Bá»—ng thấy Äá»— Thiên Ngạc quay lại cÆ°á»i nói vá»›i mình :
- NgÆ°á»i bạn của huynh mà còn võ công thế này thì võ công của huynh phải khiến ngÆ°á»i ta khiếp phục.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- NgÆ°á»i anh em tôi bẩm tính khác thÆ°á»ng, ngoại công tôi thật còn kém xa y.
Äá»— Thiên Ngạc tủm tỉm cÆ°á»i nói sang chuyện khác, tuyệt không đá Ä‘á»™ng gì đến câu chuyện vá» võ công nữa.
Sau má»™t lúc, ngoài nhà rạp có thêm hai ngÆ°á»i nữa đến. Má»™t ngÆ°á»i to béo mặt mÅ©i hồng hào, ngÆ°á»i kia bé nhá» gầy nhom. Vào đến nÆ¡i, đảo mắt nhìn quanh má»™t lượt rồi đứng trÆ°á»›c bàn có ngÆ°á»i đàn bà nạ dòng to béo và lão già quắc thÆ°á»›c đồng thanh nói :
- Äã lâu không được gặp, Lôi huynh má»—i ngày má»™t trẻ thêm.
Äá»— Thiên Ngạc mỉm cÆ°á»i, nói nhá» vá»›i Thượng Quan Kỳ :
- Lão già đó đúng là Cá»­u Äầu Äại Bằng Lôi Danh Viá»…n rồi. Còn chÆ°a biết hai ngÆ°á»i kia là ai.
Lôi Danh Viá»…n cÅ©ng đứng thẳng ngÆ°á»i lên cÆ°á»i nói huyên thuyên :
- Thật không ngỠlão phu đến đây lại được gặp cả hai vị Âm Dương song tuyệt.
Vừa nói vừa má»i hai ngÆ°á»i ngồi.
NgÆ°á»i đàn bà nạ dòng mắt liếc loang loáng mỉm cÆ°á»i, ngồi yên không nhúc nhích khẽ nói :
- Danh Viễn! Mình không biết đây là chỗ nào phải làm gì mà nói lớn thế?
NgÆ°á»i ta đâu có Ä‘iếc đâu!
Cá»­u Äầu Äại Bằng tuy vẻ mặt hách dịch khí Ä‘á»™ hiên ngang, nhÆ°ng khi nghe ngÆ°á»i đàn bà nói liá»n riu ríu ngồi xuống, mỉm cÆ°á»i nói khẽ :
- Lão phu gặp mấy ngÆ°á»i bạn cÅ© mừng quá nên quên cả lịch sá»±.
Hai ngÆ°á»i má»™t béo má»™t gầy, nhìn nhau mỉm cÆ°á»i dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng có đôi phần sợ mụ không dám nói to nữa, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i khẽ há»i :
- Lâu nay không được gặp, bà chị vẫn nhÆ° xÆ°a! Còn anh em chúng tôi đã già Ä‘i nhiá»u rồi phải không?
Mụ chỉ tủm tỉm cÆ°á»i chứ không trả lá»i.
Äá»— Thiên Ngạc ngồi đằng xa nhìn thấy cÆ°á»i thầm nói nhá» vá»›i Thượng Quan Kỳ :
- Tôi ra ngoài biên ải đã lâu, vẫn nghe nói trong võ lâm có mấy ngÆ°á»i sợ vợ, trong đó Lôi Danh Viá»…n là má»™t. Nay mình trông thấy quả nhiên danh bất hÆ° truyá»n.
Thượng Quan Kỳ theo nghiêm sÆ° từ thuở nhá», chàng tuy biết nhiá»u chuyện vá» võ lâm nhÆ°ng những câu chuyện dí dá»m chàng không được nghe má»™t tí gì. Lúc này chàng không nhịn được nữa, cÅ©ng nói xen vào :
- Cá»­u Äầu Äại Bằng không những nổi danh tại vùng Lưỡng Hồ mà gia tÆ° lão có đến cá»± vạn. Còn nhÆ° việc lão sợ vợ thì đệ chÆ°a được nghe ai nói tá»›i.
Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Lôi Danh Viá»…n nổi tiếng sợ vợ, tôi còn nghe ngÆ°á»i ta nói: vị phu nhân này là tỳ thiếp của ÄÆ°á»ng thái thái ở Tứ Xuyên, không những mụ khinh công tuyệt cao ngÆ°á»i lại xinh đẹp và là má»™t tay dùng ám khí rất lợi hại của ÄÆ°á»ng môn. Lôi Danh Viá»…n lá»›n tuổi má»›i lấy được bà vợ đẹp này, rồi từ chá»— thÆ°Æ¡ng yêu Ä‘i đến kính trá»ng, từ kính trá»ng Ä‘i đến sợ hãi.
Thượng Quan Kỳ kinh ngạc :
- Ủa! Thế ra mụ là ngÆ°á»i trong ÄÆ°á»ng môn ở Tứ Xuyên!
ÄÆ°á»ng môn ở Tứ Xuyên nổi tiếng vá» môn thuốc Ä‘á»™c cùng ám khí từ hai trăm năm nay, đến giá» thanh danh vẫn thịnh nhÆ° xÆ°a. Thượng Quan Kỳ có được biết phái này.
Äá»— Thiên Ngạc lại nói :
- Còn Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt cÅ©ng nghe nói là hai quái nhân. Má»™t ngÆ°á»i là đệ tá»­ phái Thiếu Lâm, luyện Thập Tam Thái Bảo và Äồng Tá»­ Công, ná»™i lá»±c ghê gá»›m gÆ°Æ¡m Ä‘ao chém không vào. Còn má»™t ngÆ°á»i ở Thần Châu là sÆ° đệ chưởng môn nhân há» Ngôn, rất giá»i vá» môn ngoại công. Hai ngÆ°á»i này, má»™t luyện âm công, má»™t luyện dÆ°Æ¡ng công cho nên giang hồ má»›i gá»i là Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt.
Há» Äá»— ngừng má»™t lát rồi lại nói :
- Lạ ở chá»—: má»™t âm má»™t dÆ°Æ¡ng hai ngÆ°á»i xung khắc nhau mà lúc nào cÅ©ng Ä‘i liá»n vá»›i nhau.
Thượng Quan Kỳ mỉm cÆ°á»i khen :
- Äá»— huynh ra ngoài biên ải đã lâu mà biết được nhiá»u chuyện trong võ lâm, khác nào cậu tú không ra khá»i cá»­a mà biết được hết việc của thiên hạ.
Äá»— Thiên Ngạc nói khẽ :
- Có chá»— tôi còn chÆ°a hiểu là hôm nay ở đây có chuyện gì mà nhiá»u tay cao thủ võ lâm đến đây há»™i há»p. Cả phái Thiếu Lâm dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng có ngÆ°á»i đến kìa.
Thượng Quan Kỳ nhìn ra thấy Kim Thiếu Hòa dẫn hai nhà sÆ° mặc áo sắc tro vào trong nhà rạp. Hai nhà sÆ° Ä‘á»u nhắm mắt, thần sắc rất trang nghiêm, hai tay chắp để trÆ°á»›c ngá»±c từ từ Ä‘i vào. Äến nÆ¡i má»›i mở mắt nhìn bốn phía rồi Ä‘i thẳng lại chổ hai vị đạo nhân áo lam há»i bằng má»™t giá»ng âm trầm :
- Mấy ông bạn phái Thanh Thành vẫn mạnh giá»i?
Thượng Quan Kỳ, Äá»— Thiên Ngạc Ä‘á»u sá»­ng sốt. Äá»— Thiên Ngạc ghé tai Thượng Quan Kỳ nói nhá» :
- Vừa rồi tôi thấy hai đạo nhân kia tưởng hỠlà đạo sĩ, ai ngỠlà môn hạ phái Thanh Thành.
Hai đạo nhân đứng dậy chắp tay, má»™t ngÆ°á»i nói :
- Cám Æ¡n SÆ° trưởng có lòng há»i đến!
Còn ngÆ°á»i kia nói :
- Tôi ở chốn thâm sÆ¡n quên cả ngày tháng. Nhá»› lại ngày trÆ°á»›c đây từ biệt nhau ở núi Nga Mi đến nay đã hÆ¡n mÆ°á»i năm. Không ngá» ngày nay SÆ° trưởng vẫn còn nhá»›. Chắc là đạo hạnh SÆ° trưởng tăng tiến rất nhiá»u rồi.
Kim Thiếu Hòa cúi đầu nói bằng má»™t giá»ng trầm trầm :
- Äạo trưởng cùng SÆ° trưởng Ä‘á»u là những ngÆ°á»i đắc đạo, không những đạo hạnh thâm hậu mà còn giữ được trẻ mãi. Chỉ có lão phu là bị việc Ä‘á»i phiá»n phức đâu có được thanh nhàn tá»± tại nhÆ° là các vị.
Má»i ngÆ°á»i trong nhà rạp Ä‘á»u chăm chú mấy đạo nhân và hai nhà sÆ°. Có ngÆ°á»i biết rõ lai lịch của mấy vị này thì thầm vá»›i nhau :
- Hai vị này là Thiết Má»™c và Phàm Má»™c đại sÆ° viện Äạt Ma ở chùa Thiếu Lâm trên núi Thiếu Thất. Còn hai đạo nhân kia cứ nghe giá»ng lưỡi há» thì đúng là Thanh Thành song kiếm rồi.
Thượng Quan Kỳ càng xem xét tình hình thì càng lấy làm ngá» vá»±c tá»± há»i :
“Dù Mẫn lão gia có phải là tay anh hùng trong võ lâm nhÆ°ng có lý đâu trưởng lão phái Thanh Thành cùng phái Thiếu Lâm thân hành đến đây cúng tế? Không chừng trong đám tang của Mẫn lão gia còn có Ä‘iá»u gì bí mật nữa?â€.
Chàng bèn há»i Thiên Ngạc :
- Äá»— huynh! Mẫn lão gia là má»™t nhân vật thế nào mà các cao thủ trên chốn giang hồ Ä‘á»u đến Ä‘iếu tang?
Äá»— Thiên Ngạc khẽ nói :
- Mẫn lão gia xuất thân ở Giang Nam làm nghá» bảo tiêu, nhÆ°ng đến lúc đứng tuổi bá» nghá» sinh nhai đó đến ở đây. Lão gia thÆ°á»ng giúp ngÆ°á»i trong cÆ¡n hoạn nạn, nguy hiểm nên lừng lẫy tiếng tăm. Ban đầu chỉ có bá»n ngÆ° phủ trên sông là biết tiếng. Rồi hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c đây các môn phái lá»›n ở Trung Nguyên Æ°á»›c hẹn cùng phe Tam thánh ở Tây Vá»±c đấu võ. Há» chá»n khu dÆ°á»›i chân lầu Hoàng Hạc làm võ trÆ°á»ng...
Nói đến đây chợt nghe có tiếng sang sảng :
- Các vị hào hiệp giá lâm chúng tôi lấy làm hân hạnh vô cùng! Mẫn lão gia được các vị đến điếu tang ở dưới suối vàng cũng rất là cảm động.
Tiếng nói tuy dõng dạc nhưng hơi khàn khàn vì thiếu ngủ và vì bị thương mà ra. Y ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Tang gia bối rối, chúng tôi tiếp đãi có Ä‘iá»u chi sÆ¡ xuất xin quí vị đại lượng bao dung cho. Bây giá» có công tá»­ cùng tiểu thÆ¡ đến bái tạ quí vị.
Thượng Quan Kỳ ngẩng đầu lên xem thì thấy má»™t gã chừng bốn mÆ°Æ¡i tuổi dắt má»™t ngÆ°á»i mặc đồ đại tang, đầu chít khăn trắng chừng hai mÆ°Æ¡i ba, hai mÆ°Æ¡i bốn tuổi đứng ngoài cá»­a rạp, hai mắt sÆ°ng húp, vẻ mặt bÆ¡ phá» dÆ°á»ng nhÆ° mấy hôm đã khóc lóc bi thảm quá Ä‘á»™.
Theo sau chàng thiếu niên là má»™t bà cÅ©ng Ä‘á»™ chừng bốn mÆ°Æ¡i tuổi, dắt má»™t thiếu nữ hình dong yểu Ä‘iệu, ngoài đồ đại tang mặc trên mình, gÆ°Æ¡ng mặt còn che má»™t tấm sa trắng nên trông không rõ tÆ°á»›ng mạo, chỉ thấy hai tay nàng trắng nhÆ° ngá»c thì chắc ngÆ°á»i nàng phải đẹp lắm. Chàng thiếu niên khoanh tay vái dài nói :
- Gia phụ mất đi nhỠơn chư vị đại sư, đạo trưởng cùng các ông chú bà bác xa xôi đến viếng. Vãn bối vì bị thương quá độ không thể tiếp đãi một cách kính cẩn được xin quí vị lượng tình cho.
Nói xong lại vái dài.
NgÆ°á»i trong nhà rạp Ä‘á»u đứng dậy nghiêng mình đáp lá»…. Thượng Quan Kỳ cá»­ chỉ theo Äá»— Thiên Ngạc, Viên Hiếu cá»­ chỉ lại theo Thượng Quan Kỳ.
Chàng thiếu niên hành lễ xong từ từ né sang một bên để thiếu nữ che mặt, thân hình uyển chuyển tiến lên làm lễ.
Cá»­u Äầu Äại Bằng Lôi Danh Viá»…n Ä‘á»™t nhiên đứng lên há»i :
- Không hiểu Mẫn huynh vì bị bệnh gì mà qua Ä‘á»i má»™t cách Ä‘á»™t ngá»™t nhÆ° vậy?
Chàng thiếu niên mặc đại tang ấp úp nói :
- Gia phụ... gia phụ...
Gã đại hán nâng đỡ hiếu chủ tiếp lá»i :
- Lôi huynh cùng Mẫn lão gia thâm giao, xin thứ cho Mẫn công tá»­ trong lúc Ä‘au thÆ°Æ¡ng trình bày không được rõ ràng. Lát nữa xin má»i Lôi vào nhà trong để nhìn di dung của Mẫn lão gia.
Bỗng nghe tiếng niệm :
- A Di Äà Phật!
Hai nhà sư áo sắc tro chắp tay trước ngực đứng dậy. Nhà sư bên tả nói :
- Bần đạo vâng huấn dụ cũng mong đến đây để được nhìn di dung của Mẫn lão thí chủ.
Kim Thiếu Hòa không chỠcho đại hán mở miệng, vòng tay đáp ngay :
- Xin hai vị thiá»n sÆ° phóng tâm. TrÆ°á»›c cuá»™c đại tế thế nào cÅ©ng kính thỉnh hai vị đại sÆ° đến coi di dung Mẫn lão gia.
Hai vị đạo nhân áo lam cÅ©ng đứng dậy ngay, Ä‘Æ°a mắt nhìn Kim Thiếu Hòa há»i ngay :
- Chẳng hay bần đạo có được đi coi di dung của Mẫn lão gia không?
Kim Thiếu Hòa đáp :
- Có chứ! Lát nữa sẽ có ngÆ°á»i dẫn hai vị Ä‘i để còn nhá» chÆ° vị...
Y biết mình lỡ lá»i tiết lá»™ bí mật nên không nói nữa.
Âm Dương song tuyệt nãy giỠkhông nói câu nào, bây giỠđột nhiên xen vào :
- Thế nào? Mẫn huynh bị ngÆ°á»i ám toán Æ°?
Thiếu niên mặc đại tang đáp :
- Cái chết của gia phụ... là...
DÆ°á»ng nhÆ° chàng không muốn nói đến nguyên nhân cái chết của thân phụ giữa chổ đông ngÆ°á»i nên ngập ngừng mãi mà không chịu nói ra.
Nữ lang mặc hiếu phục tiếp lá»i :
- Cái chết của gia phụ rất là đột ngột, khó biết được nguyên nhân. Lát nữa khi quí vị đến coi di dung, hoặc giả có ý kiến gì chăng?
Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt nhìn nhau rồi từ từ ngồi xuống. Kim Thiếu Hòa vòng tay nói vá»›i má»i ngÆ°á»i :
- Xin chư vị hãy ngồi thêm lát nữa để tại hạ đưa thiếu chủ đi tạ khách.
Nói xong y trở gót Ä‘i ra khá»i nhà rạp, thiếu chủ và nữ lang cÅ©ng theo gót ra ngay.
Thượng Quan Kỳ khẽ há»i Äá»— Thiên Ngạc :
- Äá»— huynh không muốn Ä‘i xem di dung Mẫn lão gia Æ°?
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Äiá»u đó chúng ta không cần phải xin trÆ°á»›c làm gì. Äến lúc đó rồi hẳn hay!
Bá»—ng nghe thấy tiếng ngÆ°á»i nói léo nhéo :
- Anh trông kìa! Ai lại cho đứa nhá» ná»­a ngÆ°á»i ná»­a khỉ vào nhà rạp tiếp thượng khách bao giá»? Phải kêu ngÆ°á»i há»i lai lịch nó xem sao!
Nhà rạp đã không rá»™ng lắm mà những ngÆ°á»i ngồi đó toàn là những tay tuấn kiệt của võ lâm thính tai lẹ mắt nên nghe thấy hết. Thượng Quan Kỳ, Viên Hiếu cùng Äá»— Thiên Ngạc càng nghe rõ hÆ¡n.
Thượng Quan Kỳ để ý xem ngÆ°á»i nói đó là ai? Thì chính là gã gầy nhom khô đét trong Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt. Má»i ngÆ°á»i trong rạp Ä‘á»u quay lại nhìn Viên Hiếu, ngay cả hai vị đại sÆ° nghiêm nghị cÅ©ng quay lại nhìn y chòng chá»c.
Viên Hiếu có vẻ bá»±c mình, hai mắt long lên nhìn vào con ngÆ°á»i gầy đét những muốn Ä‘á»™ng thủ.
Thượng Quan Kỳ sợ y phát khùng vội đưa tay ngăn lại nói :
- Viên đệ!
Viên Hiếu quay qua nhìn Thượng Quan Kỳ rồi cúi đầu xuống không nói gì nữa.
NgÆ°á»i cao lá»›n mặt Ä‘á» tía cÆ°á»i nói :
- Này anh bạn! Anh có trông thấy không? Chẳng những ngÆ°á»i y giống vượn mà y còn là há» Viên nữa đấy!
Äá»— Thiên Ngạc thấy Viên Hiếu cúi đầu nhắm mắt mặc cho hai ngÆ°á»i kia muốn nói gì thì nói lá» Ä‘i nhÆ° không nghe thấy, nhÆ°ng trong lòng y cá»±c kỳ kích Ä‘á»™ng, ngÆ°á»i y run lên nÆ°á»›c mắt rá»›t xuống má thì không nhịn được nữa liá»n cÆ°á»i lạt má»™t tiếng, mắng :
- Chính mình cÅ©ng đầy lông lá mà nói ngÆ°á»i ta là yêu quái. Thá»­ lấy gÆ°Æ¡ng soi xem mình giống ngÆ°á»i được mấy phần.
Gã nhá» bé trong Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt đứng phắt dậy, quát há»i :
- Mi nói ai?
Äá»— Thiên Ngạc từ từ đứng lên nhìn gã bằng con mắt khinh khỉnh, lạnh lùng nói :
- Ta nói ai thì việc gì đến mi?
Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt nổi tiếng hung ác nên má»i ngÆ°á»i hai phe hắc và bạch đạo Ä‘á»u phải nhÆ°á»ng nhịn, khi nào gã chịu nhịn để Äá»— Thiên Ngạc chá»c tức mình, đập tay xuống bàn nói the thé :
- Ta bảo cho mi biết, đừng hòng sống yên ổn được!
Äá»— Thiên Ngạc đảo mắt má»™t lượt thấy hai nhà áo tro vẫn giữ thái Ä‘á»™ nghiêm trang ngồi yên không nhúc nhích, ai đấu khẩu cÅ©ng mặc, lá» Ä‘i nhÆ° không nghe tiếng.
Hai đạo nhân áo lam chỉ hé mắt nhìn một chút rồi lại nhắm mắt lại quay đi.
Cá»­u Äầu Äại Bằng Lôi Danh Viá»…n tá»±a hồ nhÆ° rất chú tâm đến việc này.
Mụ nạ dòng vẫn lạnh lùng, tuy không ngăn cản Lôi Danh Viá»…n nhÆ°ng má»—i khi Lôi Danh Viá»…n quay lại nhìn Äá»— Thiên Ngạc là mụ chau đôi mày liá»…u lá»™ vẻ không muốn cho chồng nhúng tay vào chuyện thị phi của ngÆ°á»i khác.
Có Ä‘iá»u kỳ quái là gã cao lá»›n béo đó cùng gã gầy đét bé nhá» này xÆ°ng Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt thÆ°á»ng Ä‘i đôi vá»›i nhau không rá»i ná»­a bÆ°á»›c, lúc này lại ngồi im không nói gì.
Äá»— Thiên Ngạc nhìn hết tình hình má»i ngÆ°á»i trong căn nhà, trong bụng đã nắm vững được phần nào. Ông đắn Ä‘o, xem ra hai vị cao tăng Thiết và Phàm Má»™c không muốn can thiệp vào việc ngÆ°á»i, Thanh Thành song kiếm cÅ©ng buông tay ngồi nhìn, Lôi Danh Viá»…n muốn dính vào song vợ hắn ra chiá»u không Æ°ng, con ngÆ°á»i sợ vợ chắc không dám làm trái ý phu nhân. Hai gã Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt đã nổi danh má»™t thá»i nhÆ°ng Thượng Quan Kỳ có thể đánh má»™t và Viên Hiếu đánh má»™t. Ngoài ra còn ta đối phó quyết không có gì đáng ngại.
Äá»— Thiên Ngạc sau khi quan sát tình hình và đã nghÄ© kỹ, liá»n cÆ°á»i lạt nói :
- ChÆ°a chắc là bá»n ta sống không yên, hay là bá»n mi cÅ©ng nên!
Gã gầy đét chính là Âm Thủ Ngôn CÆ°Æ¡ng cậy có bạn là DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äồng, bình thá»i rất ngang ngược trên chốn giang hồ, bây giá» không nhịn được nữa, đứng lên xăm xăm Ä‘i tá»›i.
Thượng Quan Kỳ thấy Äá»— Thiên Ngạc vì sá»± bất bình của Viên Hiếu mà ra tay giúp đỡ, bênh vá»±c trong lòng xiết bao cảm kích liá»n đứng dậy bÆ°á»›c ra cản Ä‘Æ°á»ng Ngôn CÆ°Æ¡ng.
Ngôn CÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạt quát lên :
- Mi muốn chết hay sao mà dám ngăn trở ta?
Nói rồi vung tay đánh một chưởng.
Thượng Quan Kỳ không tránh né, trở tay phải đưa ngón giữa và ngón trỠđiểm vào huyệt mạch môn của Ngôn Cương.
Âm Thủ Ngôn Cương không ngỠThượng Quan Kỳ ra tay mau lẹ đến thế.
Gã cả kinh lùi lại ba bước.
Äá»— Thiên Ngạc tuy thấy Thượng Quan Kỳ là ngÆ°á»i kín đáo, đã biết chàng xuất thân là môn hạ má»™t danh sÆ°, nhÆ°ng không ngá» chàng nhá» tuổi nhÆ° vậy mà đã có thủ pháp “Phất huyệt trảm mạch†vào hạng thượng thừa.
Nên biết rằng thủ pháp “Phất huyệt trảm mạch†không giống nhÆ° lối Ä‘iểm huyệt thÆ°á»ng, chẳng những nó biến hóa kỳ diệu mà phải là ngÆ°á»i có ná»™i công vào bậc thượng thừa thì má»›i có thể vẩy tay má»™t cái đã làm bị thÆ°Æ¡ng huyệt mạch của đối phÆ°Æ¡ng.
Âm Thủ Ngôn CÆ°Æ¡ng lùi lại rồi chÆ°a ra tay ngay. Má»™t lát, hắn cÆ°á»i lạt há»i :
- Mi là môn hạ của ai? Nói mau để lão phu khá»i phải vấn tá»™i đệ tá»­ ngÆ°á»i cố cá»±u!
Nguyên gã bị Thượng Quan Kỳ đánh ra má»™t chiêu khiến gã phải lùi lại không dám hấp tấp đánh nữa. Gã nghÄ© ngợi hồi lâu và há»i nhÆ° vậy để biết rõ thân thế Thượng Quan Kỳ, hÆ¡n nữa gã chần chá» nhÆ° vậy là để nghÄ© cách tiến thoái.
Thượng Quan Kỳ không muốn đem thân thế mình nói cho ai biết, chàng giả vỠngần ngừ một lát rồi đáp :
- Tại hạ xuất thân ở môn phái nào thì miá»…n cho khá»i trình bày. Có Ä‘iá»u các hạ không cần quan tâm vì môn phái tại hạ cùng các hạ không liên quan chút nào.
Âm Thủ Ngôn CÆ°Æ¡ng tưởng kiếm cá»› rút lui vì gã thấy thủ pháp của Thượng Quan Kỳ khi ra chiêu “Phất huyệt trảm mạch†mau lẹ dị thÆ°á»ng, mình khó lòng chống ná»—i, e rằng khi thất bại sẽ bị nhục và thanh danh suốt Ä‘á»i sẽ bị trôi theo dòng nÆ°á»›c.
Câu đáp của Thượng Quan Kỳ khiến cho gã muốn lui cÅ©ng không được, lão liá»n vừa vận ná»™i công vừa lạnh lùng há»i :
- Ngươi tên hỠlà?
Thượng Quan Kỳ trỠViên Hiếu đáp :
- Tôi là Thượng Quan Kỳ, còn y là Viên Hiếu...
Ngôn Cương không chỠThượng Quan Kỳ nói hết, đột nhiên lạnh lùng nói tiếp :
- Bá»n mi là hạng vô danh tiểu tốt.
Gã vươn tay trái ra nhanh như điện chớp chụp xuống. Gã tưởng Thượng Quan Kỳ không kịp phòng bị nên ra chiêu “Cầm nã†để chụp vào huyệt mạch môn trên tay đối phương.
Thượng Quan Kỳ né sang bên ba thÆ°á»›c rồi ra chiêu “Phong Lôi Äá»™t Khởi†đánh lại. Chiêu này không những lợi hại phi thÆ°á»ng mà còn biến hóa khôn lÆ°á»ng, vừa tránh địch vừa phản kích cùng má»™t lúc. Äòn chÆ°a đến nÆ¡i mà chưởng phong đã tá»›i sát ngÆ°á»i đối phÆ°Æ¡ng.
Ngôn CÆ°Æ¡ng cả kinh, vá»™i nhảy lùi phía sau năm bÆ°á»›c. Tuy gã tránh đòn mau lẹ nhÆ°ng cÅ©ng chưởng phong Thượng Quan Kỳ đánh trúng lạng ngÆ°á»i Ä‘i má»™t cái, phải lùi thêm ba bÆ°á»›c nữa má»›i đứng vững được.
Má»i ngÆ°á»i trong rạp thấy chiêu thức của Thượng Quan Kỳ rất quái dị, chưởng lá»±c lại thâm hậu nên Ä‘á»u chú ý theo dõi. Hai vị cao tăng áo sắc tro cùng giÆ°Æ¡ng mắt ra nhìn chằm chặp vào chàng, mặt lá»™ vẻ kinh ngạc.
Thanh Thành Song Kiếm đưa mắt nhìn nhau mà khẽ nhíu đôi lông mày.
Cá»­u Äầu Äại Bằng khẽ thốt lên má»™t tiếng: “Úi chà!â€.
Mụ nạ dòng hãy còn xuân sắc thấy chưởng thế của Thượng Quan Kỳ cũng lộ vẻ kinh hãi, cặp mắt sáng như sao không ngớt nhìn chàng.
DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äồng Ä‘á»™t nhiên đứng dậy chạy đến trÆ°á»›c mặt Ngôn CÆ°Æ¡ng khẽ há»i :
- Thằng lõi này thôi không động thủ nữa chứ?
Song Thượng Quan Kỳ chÆ°a am tÆ°á»ng má»i chi tiết trong võ lâm, cÅ©ng không hiểu Âm Thù Ngôn CÆ°Æ¡ng muốn tìm cÆ¡ há»™i rút lui. Mấy câu nói vừa rồi của chàng đầy vẻ lạnh nhạt khiến cho Ngôn CÆ°Æ¡ng lâm vào tính thế cưỡi hổ khó lòng xuống được.
DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äồng cÆ°á»i lạt nhìn Thượng Quan Kỳ nói :
- Trong lúc này và ở nơi đây không nên động thủ. Chi bằng chúng ta nên hẹn nhau đến một chỗ vắng vẻ để tỷ thí với nhau một phen.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
“Mình vá»›i bá»n há» chả có thù oán gì nhau, hẹn nhau tranh đấu mà làm gì! Mà lá» Ä‘i thì e rằng sẽ tổn hại đến thanh danh của Äá»— lão tiá»n bối.â€
Chàng chÆ°a biết phải quyết định ra sao nên quay lại nhìn Äá»— Thiên Ngạc.
Lúc đó đã có ngÆ°á»i đến báo chuyện xích mích giữa Ngôn CÆ°Æ¡ng và Thượng Quan Kỳ cho Kim Thiếu Hòa biết. Lão vá»™i vàng chạy vào nhà rạp chắp tay vái Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt rồi lại khom lÆ°ng làm lá»… trÆ°á»›c Thượng Quan Kỳ nói :
- Ba vị có Ä‘iá»u chi không được vừa ý xin vì nể mặt tôi mà nhượng bá»™ nhau má»™t chút. Lát nữa xin được bày tiệc để ba vị giản hòa.
Lão nói vậy rồi dÆ°á»ng nhÆ° có việc khẩn cấp, Ä‘Æ°a mắt nhìn cả ba ngÆ°á»i.
Äá»— Thiên Ngạc tủm tỉm cÆ°á»i bảo Thượng Quan Kỳ :
- Kim huynh đã nói nhÆ° vậy thì huynh đài hãy vá» chá»— ngồi, chúng ta chịu nhÆ°á»ng Ä‘i má»™t chút cÅ©ng phải.
Thượng Quan Kỳ vòng tay đáp lễ Kim Thiếu Hòa rồi quay vỠchỗ ngồi.
Âm Dương song tuyệt nhìn nhau không biết phải xử trí thế nào.
Kim Thiếu Hòa lại vòng tay nói :
- Xin hai vị hãy nể lá»i tôi má»™t chút.
Âm Dương song tuyệt cũng vòng tay đáp lễ rồi lặng lẽ quay vỠchổ ngồi.
Kim Thiếu Hòa thấy mình dàn xếp xong được cuá»™c xích mích giữa mấy ngÆ°á»i, liá»n vòng tay lá»›n tiếng nói :
- Tôi còn chút việc, lát nữa sẽ quay lại má»i rượu các vị.
Nói xong rảo bước đi ra. Trong rạp trở lại yên lặng.
Thanh Thành Song Kiếm và vợ chồng Lôi Danh Viễn thỉnh thoảng lại đưa mắt ngó Thượng Quan Kỳ. Âm Dương song tuyệt vẫn còn lộ vẻ căm tức, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn nhau.
Thượng Quan Kỳ chợt nhá»› tá»›i lá»i quái nhân trong ngôi chùa cổ trên núi Bạch Mã nói :
- Khi ngÆ°Æ¡i dùng đến võ công mà ta truyá»n thụ cho tất làm cho nhiá»u ngÆ°á»i chú ý và có thể sinh ra lắm chuyện phiá»n phức cho mình.
Chàng cảm thấy nao nao trong dạ.
Äá»— Thiên Ngạc thấy chàng có ý băn khoăn mỉm cÆ°á»i khẽ bảo :
- Huynh đài quả là ngÆ°á»i phi thÆ°á»ng, vừa đánh má»™t chiêu đã khiến cho Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt phải bẻ mặt.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Tiá»n bối quá khen, chứ có gì đâu!
Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Xem chừng Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt còn có vẻ căm há»n nhÆ°ng há» tá»± biết không địch ná»—i, còn hỠđòi Æ°á»›c hẹn tỉ thí chẳng qua là để muốn rút lui mà thôi.
Tuy há» Äá»— nói khẽ, nhÆ°ng những ngÆ°á»i trong rạp Ä‘á»u thính tai, nếu không nghe rõ hết thì cÅ©ng nghe được quá ná»­a.
Âm Thù Ngôn CÆ°Æ¡ng càng nghÄ© càng khó chịu, khẽ bảo DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äồng :
- Bá»­a nay chúng ta không Æ°á»›c hẹn cùng tỉ thí vá»›i thằng lõi kia má»™t phen thì oai danh của Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt sẽ bị tổn thÆ°Æ¡ng rất nhiá»u.
Phổ Äồng liếc mắt nhìn Thiết, Phàm Má»™c đại sÆ° nói :
- Nơi đây không phải là chỗ tranh hơi. Ngôn huynh nhịn được là tốt, còn không nhịn được thì nên hẹn gã để lúc khác vì lúc này không tiện gây sự.
Âm Thủ Ngôn CÆ°Æ¡ng và DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äồng liá»n vai đã lâu, lai lịch của hai ngÆ°á»i này nhiá»u ngÆ°á»i biết rõ. Bá»n há» xuất thân ở chùa Thiếu Lâm, vì vi phạm thanh quy phải trốn ra khá»i chùa để tóc trở vá» cõi tục. Việc này tuy đã hai mÆ°Æ¡i năm, nhÆ°ng đối vá»›i tăng lữ chùa Thiếu Lâm chúng vẫn còn sợ hãi. Äại khái là vì sá»± có mặt của Thiết Má»™c và Phàm Má»™c đại sÆ° tại đó nên bá»n há» không dám làm càn dỡ...
Phổ Äồng ká»m hãm được cÆ¡n tức giận, song Ngôn CÆ°Æ¡ng đứng phắt dậy rảo bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Thượng Quan Kỳ.
Viên Hiếu tưởng hắn lại Ä‘á»™ng thủ, liá»n Ä‘iểm chân xuống đất tung mình ra để đón Ngôn CÆ°Æ¡ng. Thân pháp y mau lẹ, loáng cái đã đến. Thượng Quan Kỳ khẽ quát :
- Viên đệ không được lộn xộn!
Âm Thủ Ngôn CÆ°Æ¡ng không ngá» thân pháp Viên Hiếu mau lẹ đến thế. Hắn chỉ để ý vào Thượng Quan Kỳ, đến lúc nghe tiếng áo sá»™t soạt má»›i quay lại thì Viên Hiếu đã đến trÆ°á»›c mặt, giÆ¡ năm ngón tay nhá»n hoắt nhÆ° lưỡi câu chụp xuống.
May mà Thượng Quan Kỳ kịp thá»i quát lên, không thì Ngôn CÆ°Æ¡ng đã bị đánh trúng rồi.
Viên Hiếu thế đánh đã lẹ, thế thu vá» lại còn nhanh hÆ¡n. Y vừa nghe tiếng Thượng Quan Kỳ, liá»n hít chân khí vào huyệt Ä‘an Ä‘iá»n tung mình lên không, quay mình Ä‘i mấy vòng đã trở vá» chá»— ngồi.
Thật ra Viên Hiếu là ngÆ°á»i thuần hậu không muốn khoe tài, nhÆ°ng thân pháp của y đã khiến cho má»i ngÆ°á»i trong nhà rạp phải kinh hãi.
Âm Thủ Ngôn CÆ°Æ¡ng thấy thân pháp Viên Hiếu thần tốc dị thÆ°á»ng đâm ra khiếp vía, do dá»± má»™t lát rồi từ từ bÆ°á»›c tá»›i, còn cách Thượng Quan Kỳ chừng ba bốn bÆ°á»›c hắn dừng lại nói :
- Nơi đây và lúc này không nên động thủ. Câu chuyện hôm nay giữa chúng ta chưa thể thanh toán được. Nửa tháng sau sẽ tới dưới chân lầu Hoàng Hạc hội diện. Chúng ta tìm chổ vắng vẻ để kết thúc vụ việc hôm nay!
Hắn nói xong mà đâu có tiếng đáp lại.
Nguyên vụ này Äá»— Thiên Ngạc để cho Thượng Quan Kỳ quyết định mà Thượng Quan Kỳ lại nghÄ© nên chá» Äá»— Thiên Ngạc quyết định. Vì thế mà lâu chÆ°a trả lá»i.
Âm Thủ Ngôn CÆ°Æ¡ng chá» lâu vẫn chÆ°a thấy trả lá»i vừa thẹn vừa giận, máu nóng nổi lên, quát há»i :
- Bá»n mi đã nghe thấy chÆ°a?

hết: Hồi 19, xem tiếp: Hồi 20
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 19-06-2008 at 08:34 PM.
  #20  
Old 16-06-2008, 02:07 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 20

Ngôi nhà mật thấy kinh dị



Thượng Quan Kỳ chau mày toan cất tiếng đáp lại, bá»—ng nghe ngoài nhà rạp có tiếng nói trầm trá»ng :
- Xin Ngôn lão tiá»n bối vì chúng tôi mà bá» chuyện này Ä‘i. Giả tá»· tiá»n bối có Ä‘iá»u chi bất mãn xin hãy chá» ra khá»i nÆ¡i này rồi hẳn hay.
Thượng Quan Kỳ nhìn ra thì là chàng thiếu niên mặc đại tang Ä‘ang đứng ngoài cá»­a Ä‘ang chăm chú nhìn vào mặt Âm Thủ Ngôn CÆ°á»ng. Nét mặt Ä‘au thÆ°Æ¡ng của chàng thoáng lá»™ vẻ tức giận.
Âm Thủ Ngôn CÆ°á»ng ngày thÆ°á»ng ngang dá»c giang hồ, quen lấn áp ngÆ°á»i khi nào lại chịu nổi cái nhục hôm nay bị liá»n mấy phen mất mặt, trong lòng căm phẩn đến cá»±c Ä‘iểm. Hắn quay lại giÆ°Æ¡ng mắt nhìn DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äồng nói :
- Hôm nay chúng ta đến đây để Ä‘iếu tang Mẫn lão anh hùng chẳng qua là vì kính trá»ng tÆ° cách lão gia chứ chẳng có tình thâm nghÄ©a trá»ng cóc gì. NgÆ°á»i ta đã không hoan nghênh mình thế là hết rồi.
Câu nói đó ý rõ ra là thúc giục Phổ Äồng nên Ä‘i ngay lập tức.
Chành thiếu niên hiếu chủ chÆ°a ra tay ngăn lại và cÅ©ng không nói gì. DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äông đứng lên từ từ Ä‘i ra cá»­a, xem chừng hắn không muốn bá» Ä‘i mà cÅ©ng không muốn trái ý đồng bạn.
Lôi Danh Viễn ở đâu chạy đến nói :
- Hai vị thong thả một chút để nghe tôi nói có được không?
Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt đã gần ra đến cá»­a, nghe Lôi Danh Viá»…n nói liá»n dừng lại.
Mụ nạ dòng khẽ chau đôi mày liá»…u tá» vẻ khó chịu vá» chuyện Lôi Danh Viá»…n can thiệp vào chuyện ngÆ°á»i nhÆ°ng mụ không nói ra.
Lôi Danh Viễn biết thế nên lão không dám nhìn vợ, trông thẳng Âm Dương song tuyệt nói :
- Hai vị ở nhà đại tế này mà có chuyện gây lá»™n tưởng không nên trách Mẫn công tá»­ đã có lá»i khuyên can. Nếu quả hai vị vì tức giận mà dứt áo ra Ä‘i tránh sao cho khá»i các lá»i dị nghị của các bạn võ lâm. Hai vị nên nghÄ© kỹ lại để tránh lÆ°u lại tiếng cÆ°á»i cho ngÆ°á»i.
DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äồng mượn cÆ¡ há»™i này bảo Âm Thủ Ngôn CÆ°á»ng :
- Lôi huynh đã có lá»i khuyên, nên chúng ta hãy ở lại chá» tế lá»… xong hãy Ä‘i!
Âm Thủ Ngôn CÆ°á»ng trầm ngâm má»™t lúc nhìn Lôi Danh Viá»…n chắp tay nói :
- Lôi huynh nói vậy, bá»n tại hạ cÅ©ng đành nhẫn nhục ở lại thêm chút nữa.
Mẫn công tử cũng chắp tay vái Âm Dương song tuyệt nói :
- Vãn bối có Ä‘iá»u chi thất kính xin hai vị lão tiá»n bối miá»…n thứ cho.
Âm Dương song tuyệt tuy khí độ hẹp hòi nhưng trước tình cảnh này bắt buộc phải lên mặt hào kiệt, chắp tay đáp lễ rồi trở vỠchỗ ngồi.
Mẫn công tử lại nói :
- Sắp làm lễ nhập liệm cho gia phụ, vị nào muốn nhìn di dung gia phụ xin theo vãn bối vào nhà trong.
Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư đứng lên trước, một tay để trước ngực tuyên Phật hiệu thong thả bước ra ngoài nhà rạp.
Thanh Thành song kiếm, Cá»­u Äầu Äại Bằng Lôi Danh Viá»…n theo gót hai đại sÆ°.
Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt ghé vào tai nhau thì thầm mấy câu rồi cÅ©ng đứng lên theo gót há».
Äá»— Thiên Ngạc càng xem xét để ý thấy khác thÆ°á»ng, không ngăn nổi tính hiếu kỳ khẽ bảo Thượng Quan Kỳ :
- Chúng ta cũng đi xem sao.
Thượng Quan Kỳ đứng lên nói :
- Lão tiá»n bối Ä‘i, vãn bối cÅ©ng xin theo.
Äá»— Thiên Ngạc theo sau Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt, Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu Ä‘i theo Äá»— Thiên Ngạc.
Mẫn công tá»­ thấy cả bấy nhiêu ngÆ°á»i cùng đòi Ä‘i không khá»i chau mày.
Chàng đã lỡ trót nói ra miệng không tiện ngăn trở, song vẻ mặt tỠvẻ khó chịu miễn cưỡng.
Äá»— Thiên Ngạc vá» nhÆ° không thấy gì, Ä‘i lÆ°á»›t qua trÆ°á»›c mặt chàng.
Viên Hiếu Ä‘i sau cùng, Mẫn công tá»­ không nhịn được nữa, lại thấy Viên Hiếu hình thù khó coi cÅ©ng Ä‘i theo, liá»n giÆ¡ tay ngăn lại, há»i :
- Ông anh cũng muốn đi coi di dung của gia phụ ư?
Viên Hiếu không hiểu là chàng có vui lòng hay không, mỉm cÆ°á»i đáp :
- Vâng! Bất luận lúc nào tôi cũng theo đại ca tôi!
Mẫn công tá»­ thở dài, buông tay xuống, rảo bÆ°á»›c chạy lên trÆ°á»›c hai nhà sÆ° để dẫn Ä‘Æ°á»ng.
Äi qua mấy cái nhà rạp đến trÆ°á»›c cổng má»™t đại viện, hai cánh cổng lá»›n Ä‘en sì vẫn đóng chặt.
Mẫn công tử khẽ kéo cái vòng đồng, một tiếng “kẹt†vang lên, hai cánh cửa mở ra.
Bốn gã đại hán lá»±c lưỡng thòng tay đứng hai bên, ngÆ°á»i nào cÅ©ng chít khăn trắng.
Bên ngoài cùng trong các nhà rạp khác còn có tiếng huyên náo vì những ngÆ°á»i đến Ä‘iếu tang không biết bao nhiêu mà kể. NhÆ°ng ở trong tòa viện lá»›n này im lặng nhÆ° tá», nghiêm chỉnh lạ thÆ°á»ng.
Thiết Má»™c đại sÆ° Ä‘i đầu tiến vào cổng, má»i ngÆ°á»i nối gót theo vào. Viên Hiếu vừa bÆ°á»›c chân vào thì bốn gã đại hán đóng sầm cá»­a lại.
Thượng Quan Kỳ sợ Viên Hiếu bị mắc kẹt ở ngoài cổng bất giác ngoảnh đầu lại nhìn, thấy bốn gã đại hán có dấu binh khí trong ngÆ°á»i. Chàng nghi ngá» cái chết của lão gia có Ä‘iá»u kỳ dị, không thì sao lúc khởi cuá»™c tế há» phải phòng bị nghiêm ngặt nhÆ° vậy.
Sân trÆ°á»›c tòa viện này, chính giữa có giải má»™t tấm vải trắng, hiếu chủ Ä‘i trÆ°á»›c rất thong thả dẫn Ä‘Æ°á»ng, bÆ°á»›c lên tấm vải trắng mà Ä‘i. Chàng thấy vậy tá»± há»i: “NgÆ°á»i ta Ä‘i trên tấm vải là có dụng ý gì? Hay phong tục miá»n này nhÆ° vậy?â€.
Những ngÆ°á»i theo sau cÅ©ng dẫm lên tấm vải mà Ä‘i. Tấm vải dài suốt từ cổng cho đến thá»m đá.
Sân trước rất rộng nhưng chỉ trồng có mấy loại hoa, ngoài ra không còn gì nữa.
Hiếu chủ bÆ°á»›c lên thá»m đá, quay đầu lại nói vá»›i Thiết Má»™c, Phàm Má»™c đại sÆ° :
- Trong tầng cổng thứ hai có mấy con chó dữ, xin quí vị dừng lại nÆ¡i đây má»™t chút để vãn bối bảo ngÆ°á»i nhà xích chó lại rồi sẽ ra cung thỉnh các vị vào.
Hai nhà sư chắp tay nói :
- Tiểu thí chủ xin cứ tùy tiện.
Hiếu chủ giÆ¡ tay lên lắc hai cái vòng đồng mấy cái, hai cánh cá»­a Ä‘ang đóng chặt Ä‘á»™t nhiên mở ra lối vừa ngÆ°á»i Ä‘i. Má»™t ngÆ°á»i thò đầu ra nhìn rồi lại thụt vào trong cá»­a.
Hiếu chủ tiến vào trong. Một lúc sau hai cánh cửa mở rộng ra, hiếu chủ đứng chính giữa cửa chắp hai tay nói :
- Má»i quí vị vào trong!
Thiết Má»™c đại sÆ° vào trÆ°á»›c rồi đến Phàm Má»™c đại sÆ°, Thanh Thành song kiếm, Lôi Danh Viá»…n, Âm DÆ°Æ¡ng Song kiếm, Äá»— Thiên Ngạc, Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu nối Ä‘uôi nhau Ä‘i vào.
Phía trong tầng cổng thứ hai cũng có một cái sân, cây cỠum tùm.
Khu giữa sân này cũng giải một tấm vải trắng.
Hai bên có hai dãy phòng, cá»­a sổ và cá»­a vào Ä‘á»u mở toang nhÆ°ng không thấy má»™t bóng ngÆ°á»i nào. Äi hết má»™t lối lót gạch Ä‘á» thì đến nhà đại sảnh.
Hiếu chủ dừng bước chắp tay nói :
- Linh cá»­u gia phụ đặt tại tòa sảnh này. Xin má»i chÆ° vị vào.
Chàng đứng tránh ra má»™t bên để nhÆ°á»ng lối Ä‘i.
Thiết Má»™c đại sÆ° dẫn má»i ngÆ°á»i vào trong sảnh.
Trong nhà đại sảnh, trên án có bốn cây bạch lạp ánh lá»­a chập chá»n và có bày hÆ°Æ¡ng hoa. Tấm màn trắng rÅ© thấp.
Thiết Má»™c đại sÆ° đứng trÆ°á»›c tấm màn trắng chắp tay tuyên Phật hiệu, miệng lâm râm khấn thanh âm rất nhá», Thượng Quan Kỳ đứng bên nghe không rõ gì.
Lúc đó hiếu chủ cÅ©ng vừa vào tá»›i nÆ¡i sau lÆ°ng má»i ngÆ°á»i và không ai nói câu gì.
Thiết Mộc đại sư quay đầu lại nhìn hiếu chủ nói :
- Bây giỠbần tăng có thể đi vào bên trong để nhìn di dung của Mẫn lão gia được chưa?
Hiếu chủ đáp :
- Xin đại sư tùy tiện!
Thiết Mộc đại sư vén màn bước vào.
Phàm Mộc đại sư toan cất bước đi theo thì đột nhiên hiếu chủ nói :
- Trong đó chật lắm, xin đại sư hãy nán chỠThiết Mộc đại sư trở ra rồi hãy vào.
Nói xong vái dài.
Thượng Quan Kỳ nghe hiếu chủ nói thế lấy làm lạ tá»± há»i: “Chẳng lẽ vào nhìn di dung của Mẫn lão gia phải vào từng ngÆ°á»i má»™t hay sao?â€.
Quả nhiên chàng thấy Phàm Mộc đại sư chắp hai tay dừng bước, đứng im trước tấm màn.
Thiết Má»™c đại sÆ° vào đã lâu vẫn không thấy trở ra, tá»±a hồ sau tấm màn trắng có nhiá»u chá»— đáng coi.
Quần hào chá» lâu không nhẫn nại được, cả đến Phàm Má»™c đại sÆ° sức chịu Ä‘á»±ng có thừa cÅ©ng phải nóng ruá»™t. Mắt Ä‘ang nhắm Ä‘á»™t nhiên mở ra, hai luồng nhãn quang phóng ra nhìn chằm chặp vào hiếu chủ lạnh lùng há»i :
- Có thật di dung Mẫn lão gia đặt ở sau lưng tấm màn trắng này không?
Hiếu chủ gật đầu đáp :
- Vãn bối đâu dám nói dối quí vị!
Giá»ng chàng nói rất là thành khẩn khiến ngÆ°á»i nghe ai cÅ©ng phải tin.
Phàm Má»™c đại sÆ° đành dằn cÆ¡n nóng nảy, thở phào má»™t cái rồi nhẫn nại đứng chá».
ChỠthêm khoảng uông cạn tuần trà mà vẫn chưa thấy Thiết Mộc đại sư trở ra, Phàm Mộc đại sư tựa hồ như không thể nhẫn nại được nữa, khẽ tuyên Phật hiệu nói :
- Xin Mẫn thí chủ thứ lổi cho bần tăng được tự tiện mở màn.
Rồi không chá» hiếu chủ trả lá»i, lạng mình Ä‘i má»™t cái xông vào phía trong tấm màn. Hiếu chủ toan Ä‘Æ°a tay ngăn trở nhÆ°ng lại rụt tay vá». Thanh Thành song kiếm cÅ©ng khom lÆ°ng nói vá»›i hiếu chủ :
- Hiếu chủ đã phá lệ, bần đạo cũng cả gan xin vào theo.
Hai đạo nhân tuy miệng nói khách khí, nhưng hành động rất cứng rắn. Tay phải vung ra, rảo bước đi vào. Hành động của hai đạo nhân thật lẹ làng, vừa lạng mình đi một cái thì đã ở phía sau bức màn.
Cá»­u Äầu Äại Bằng Lôi Danh Viá»…n nói :
- Hiá»n Ä‘iệt đã để ngÆ°á»i ngoài tiến vào, chẳng lẽ còn cản ngăn lão thúc Æ°?
Lão vừa nói vừa bước nhanh.
Hiếu chủ nói khẽ :
- Lôi thúc thúc hãy chỠmột chút...
Lôi Danh Viễn trợn mắt nói :
- Ta kết giao vá»›i phụ thân ngÆ°Æ¡i mấy chục năm, không lẽ không bằng ngÆ°á»i ngoài hay sao?
Mẫn công tử không sao cản ngăn được đành lùi lại một bước cho vợ chồng Lôi Danh Viễn bước vào.
Bên ngoài tấm màn chỉ còn Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt, Äá»— Thiên Ngạc, Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu năm ngÆ°á»i mà thôi.
Äá»— Thiên Ngạc Ä‘Æ°a mắt nhìn Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt khẽ nói vá»›i Thượng Quan Kỳ :
- HỠđã vào cả rồi, bá»n mình không thể đứng đây được nữa.
Thế rồi sùng sục đi vào, lướt qua mặt Âm Dương song tuyệt.
Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu Ä‘ang không nhịn ná»—i tính hiếu kỳ, nghe Äá»— Thiên Ngạc nói liá»n Ä‘i theo sát Thiên Ngạc.
Mẫn công tá»­ đứng ngang ra chắn Ä‘Æ°á»ng nói :
- Xin chư vị chỠthêm một chút nữa.
Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Chúng tôi đợi lâu lắm rồi. Lệnh tôn má»™t Ä‘á»i nổi tiếng anh hùng, chúng tôi chẳng qua vì mến ngÆ°á»i mà đến Ä‘iếu tang. Chỉ xin nhìn di dung ngÆ°á»i má»™t lần cuối cùng rồi còn phải Ä‘i có việc gắp. Xin công tá»­ châm chÆ°á»›c cho.
Tuy miệng y nói rất là lá»… phép nhÆ°ng ngÆ°á»i y đã tá»›i trÆ°á»›c bức màn. Hiếu chủ Ä‘á»™t nhiên thoáng lá»™ vẻ giận dữ trên nét mặt nhÆ°ng nén lại được ngay, tránh sang má»™t bên, nhÆ°á»ng lối cho Äá»— Thiên Ngạc cùng Thượng Quan Kỳ bÆ°á»›c vào.
Phía sau bức màn trắng không phải là nÆ¡i đặt quan tài mà là má»™t Ä‘Æ°á»ng hầm rất hẹp chỉ Ä‘á»™ hai ngÆ°á»i Ä‘i lá»t. ÄÆ°á»ng hầm ăn thông mãi vào phía sau.
Thượng Quan Kỳ lẩm bẩm: “Ta biết mà! Hai vị đại sÆ° chùa Thiếu Lâm vào lâu không trở ra, quả nhiên sau bức màn còn có Ä‘Æ°á»ng hầm này.â€
Chàng quay đầu lại nhìn thấy hiếu chủ liá»n Ä‘i chậm lại nhÆ°á»ng cho gã Ä‘i trÆ°á»›c, rồi mình Ä‘i sau Viên Hiếu.
Vào sâu chừng năm sáu trượng, lối Ä‘i này bá»—ng chuyển hÆ°á»›ng. Äá»— Thiên Ngạc quay đầu lại Ä‘Æ°a mắt ra hiệu cho Thượng Quan Kỳ khẽ nói :
- Chúng ta Ä‘i vào con Ä‘Æ°á»ng hầm này e rằng đã vào sâu trong lòng đất rồi...
Thượng Quan Kỳ nói :
- Giả tỷ mà hỠbịt hai đầu lại thì chúng ta đành chịu giam hãm trong này phải không?
Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i đáp :
- Chẳng những giam hảm mà thôi, nếu há» tháo nÆ°á»›c vào hay phóng há»a đốt thì dù có võ công tuyệt thế cÅ©ng không chống ná»—i.
Thiên Ngạc ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Còn có một việc khó hiểu mà trong lúc đột ngột không nghĩ ra được.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Việc gì?
Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Từ nhà đại sảnh nhìn vào Ä‘Æ°á»ng hầm này phải tốn bao nhiêu công phu, trong thá»i gian ngắn không có cách nào hoàn thành được. Thế thì Ä‘Æ°á»ng hầm này phải làm từ lúc Mẫn lão gia còn sống.
Thượng Quan Kỳ gật đầu đáp :
- Äúng thế!
Äá»— Thiên Ngạc lại nói :
- Sao khi Mẫn lão gia chết rồi, di thể còn đem dấu vào nơi bí mật này làm gì?
Thượng Quan Kỳ hơi rùng mình lẩm bẩm :
- Phải rồi! Chẳng lẽ thi thể Mẫn lão gia sợ có ngÆ°á»i lấy trá»™m Ä‘i hay sao?
Chàng còn Ä‘ang suy nghÄ© thì đã Ä‘i đến cùng lối rẽ, văng vẳng nghe có tiếng ngÆ°á»i nói chuyện.
Góc Ä‘Æ°á»ng vào chá»— quang Ä‘á»™t nhiên biến đổi. Má»™t tòa nhà rá»™ng rãi xuất hiên, Thiết Má»™c và Phàm Má»™c đại sÆ°, vợ chồng Lôi Danh Viá»…n và nữ lang mặc hiếu phục Ä‘á»u ở trong đó.
Äá»— Thiên Ngạc, Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu tiến vào.
Trong một góc nhà, có một lão già râu dài chừng đến rốn ngồi nghiêm chỉnh đang nói chuyện cùng hai đại sư và Lôi Danh Viễn.
Lão già từ từ Ä‘Æ°a mắt nhìn bá»n Thượng Quan Kỳ và Äá»— Thiên Ngạc khẽ nghiêng đầu thi lá»….
Äá»— Thiên Ngạc suy nghÄ© má»™t lúc rồi vòng tay há»i :
- Lão anh hùng phải chăng là Mẫn đại hiệp?
Lão già nghiêng mình đáp lễ nói :
- Không dám! Tôi là Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng, còn huynh đài đây...
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Tiểu đệ là Äá»— Thiên Ngạc.
Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng nói :
- Tôi đã ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Thế ra “Quan Ngoại Tiên Thần†đã trở lại Trung Nguyên...
Lão Ä‘Æ°a mắt nhìn Thượng Quan Kỳ há»i :
- Còn anh bạn trẻ này là...?
Thượng Quan Kỳ chắp tay đáp :
- Vãn bối là Thượng Quan Kỳ và sau tôi đây là nghĩa đệ Viên Hiếu.
Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng nói :
- Các vị Ä‘Æ°á»ng xa lặn lá»™i tá»›i đây khiến lão hủ này cảm kích vô cùng.
Thượng Quan Kỳ quay sang Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Không dám! Vãn bối má»›i bÆ°á»›c chân vào chốn giang hồ được thấy nghi biểu lão tiá»n bối đã là may mắn lắm rồi.
Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng thở dài nói :
- Lão hủ trong ngÆ°á»i bị ná»™i thÆ°Æ¡ng rất nặng, chỉ còn chút hÆ¡i thở mà thôi.
Lão hủ đã quá ná»­a Ä‘á»i ngÆ°á»i bôn tẩu giang hồ, bây giá» chán ngán dùng lưỡi Ä‘ao để kiếm cách sinh nhai. Äối vá»›i má»i việc ân oán trên thế gian đã quá nhạt nhèo.
Phen này mượn cái chết giả để cho bạn hữu trên chốn giang hồ quên lão hủ Ä‘i. Sau cuá»™c đại tế này, lão hủ sẽ vào ẩn nÆ¡i chốn lâm tuyá»n ở thâm sÆ¡n. Nắm xÆ°Æ¡ng tàn sẽ chôn tại đó cho mục nát vá»›i cá» cây...
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Lão hủ không ngỠđược các bạn hậu tình lặn lội tới đây để coi di dung.
Nhục tá»­ cùng tiểu nữ luôn luôn báo tin vào làm cho lão hủ khó nghÄ© quá, không dám để cho quí vị thất vá»ng, đành sai chúng má»i quí vị vào trong nhà mật thất này.
Lão hủ chỉ có má»™t Ä‘iá»u tâm niệm là mong quí vị đừng Ä‘em chuyện hôm nay đồn đại ra ngoài thì lão hủ cá»±c kỳ cảm kích.
Lão nói một tràng dài chẳng hiểu hư thực ra sao, khiến quần hào đứng đó càng thêm nghi hoặc.
Lôi Danh Viá»…n hai mắt tròn xoe nhìn Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng chòng chá»c há»i :
- Lão ca! Anh em mình mấy năm không gặp nhau rồi nhỉ?
Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng khẽ ho má»™t tiếng rồi đáp :
- Äã đến tám chín năm rồi. Hỡi ôi! Những năm tháng cuối cùng trong Ä‘á»i ngÆ°á»i biến đổi rất nhiá»u. Hình nhÆ° thân thể đầy đặn thêm ra má»™t chút, nhÆ°ng oai phong không còn nữa...
Lôi Danh Viá»…n vuốt râu cÆ°á»i muốn nói gì lại thôi. Ngừng hồi lâu Lôi Danh Viá»…n lại nói tiếp :
- Năm tháng thôi thúc con ngÆ°á»i, oai phong má»—i ngày má»™t xuống. Anh em mình má»—i lúc má»™t già, càng xa nhau mãi ra...
Thiết Mộc đại sư đột nhiên chắp tay nói :
- Bần tăng vâng huấn dụ của chưởng môn tệ phái đến đây bảo há»™ linh cá»­u Mẫn lão thí chủ. Trong ba ngày nữa, phÆ°Æ¡ng trượng tệ tá»± cÅ©ng sẽ đến đây, ngÆ°á»i có biết đâu rằng Mẫn lão thí chủ giả chết. Thế này thì lão tăng khó ăn nói quá.
Chàng thiếu niên hiếu chủ đột nhiên nói xen vào :
- Nếu hai vị thiá»n sÆ° không ngại chá»— này hủ lậu thì xin má»i hai ngÆ°á»i hãy ở lại chá»— này để chá» phÆ°Æ¡ng trượng quý tá»± đến đây để gặp mặt gia phụ rồi sẽ cùng vá» vá»›i nhau. Không biết ý kiến hai vị thế nào?
Thiết Má»™c và Phàm Má»™c đại sÆ° Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau toan trả lá»i thì Ä‘á»™t nhiên thiếu nữ mặc đồ tang phục cất tiếng trong trẻo nói xen vào :
- Tiện nữ thiết tưởng chả cần phải thế. Hai vị đại sÆ° đức cao trá»ng vá»ng lÆ°u lại đây thế nào được?
Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng nói :
- Phượng Cô!...
Äá»™t nhiên nổi lên cÆ¡n ho phải ngừng lại rồi nói tiếp :
- Phượng nhi nói phải đó! Xin phiá»n hai vị vá» phúc trình lên phÆ°Æ¡ng trượng quý tá»± là Mẫn má»— rất cám Æ¡n thịnh tình đó!
Câu nói này ra vẻ trục khách.
Thượng Quan Kỳ rất lấy làm lạ tá»± há»i: “Thế này là nghÄ©a làm sao?â€.
Bá»—ng thấy phía sau cá»­a có tiếng giày lẹp xẹp, chàng quay đầu nhìn lại thì chính là Kim Thiếu Hòa Ä‘ang vá»™i vã bÆ°á»›c vào. Lão thấy trong nhà có nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° vậy thoáng cái rùng mình, song chỉ thoáng qua rồi lấy lại bình tÄ©nh, chắp tay vái má»i ngÆ°á»i rồi nói :
- Má»i việc xong cả rồi, cuá»™c đại tế đã bắt đầu được chÆ°a?
Lão vừa há»i vừa nhìn chàng thiếu niên hiếu chủ và nữ lang, không biết lão há»i ai trong hai ngÆ°á»i đó.
Chàng thiếu niên đưa mắt nhìn thiếu nữ nói :
- Xin hiá»n muá»™i hãy quyết định việc này...
Thiếu nữ khẽ chau đôi mày thanh tú, quay lại nói :
- Xin gia gia tác chủ!
Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng khoát tay nói :
- Má»i việc đã chuẩn bị xong cả rồi thì bắt đầu mở cuá»™c đại tế Ä‘i!
Kim Thiếu Hòa lại chắp tay há»i Thiết Má»™c, Phàm Má»™c đại sÆ° :
- Không rõ hai vị có tham gia vào cuộc đại tế này không?
Thiếu nữ nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là các vị tham gia rồi. Nếu không, tất khiến cho má»i ngÆ°á»i sẽ nghi hoặc.
Nàng suy nghÄ© má»™t lúc rồi nói vá»›i Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng :
- Bá»­a nay gia gia đã nói nhiá»u rồi, nên nghÄ© Ä‘i thôi!
Nàng quay lại nói với chàng thiếu niên :
- Ca ca! Chúng ta đi ra thôi!
Thiếu niên lập tức quay gót Ä‘i trÆ°á»›c, thiếu nữ chắp tay nhìn má»i ngÆ°á»i trong nhà nói :
- Cuá»™c đại tế của gia phụ nếu không được quí vị ra tham gia tất sinh nhiá»u mối nghi ngá». Xin quí vị hãy bảo toàn cho.
Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư không nói câu nào, quày gót trở ra.
Thanh Thành song kiếm đưa mắt nhìn nhau nói :
- Sau đại tế chúng tôi còn có một việc nhỠmuốn bàn với lệnh tôn không biết có được chăng?
DÆ°á»ng nhÆ° hai gã đã nhìn ra thiếu nữ này chính là ngÆ°á»i đứng sau bức màn để giật giây má»i chuyện nên há» trá»±c tiếp Ä‘á» nghị vá»›i nàng.
Thiếu nữ hơi nhíu đôi lông mày đáp :
- Việc đó có thể gia phụ tôi được.
Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng đã giả vá» nhắm mắt ngủ, nghe thiếu nữ trả lá»i vá»›i Song kiếm nhÆ° vậy liá»n mở mắt ra nói theo :
- ChÆ° vị Ä‘Æ°á»ng xa vạn dặm tá»›i đây, lão hủ dÄ© nhiên bồi tiếp.
Thanh Thành song kiếm không nói gì nữa, theo sau hai vị cao tăng đi ra ngoài.
Lôi Danh Viá»…n cÅ©ng Ä‘Æ°a mắt há»i ý phu nhân :
- Chúng ta cũng nên đi ra thôi!
Mụ nạ dòng khẽ “ừ†một tiếng rồi đứng lên đi ra.
Lôi Danh Viá»…n hẹn vá»›i Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng đến tối lại đến, rồi quay lại Ä‘i ra vá»›i phu nhân.
Äá»— Thiên Ngạc bấm Thượng Quan Kỳ khẽ nói :
- Chúng ta cũng ra đi thôi!
Âm Dương song tuyệt cũng theo sau Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘i hết con Ä‘Æ°á»ng hầm ra tá»›i nhà đại sảnh. Cuá»™c đại tế đã bắt đầu.
Chiêng trống cùng nhạc khí tấu lên những khúc nhạc bi ai.
Äá»— Thiên Ngạc nhíu mày có vẻ nhÆ° muốn nói vá»›i Thượng Quan Kỳ Ä‘iá»u gì nhÆ°ng lại thôi.
Quần hào vừa ra đến nhà đại sảnh Ä‘á»u chăm chú nhìn lên khán đài có đặt những vòng hoa trắng tinh và chiếc quan tài sÆ¡n son. Chàng thiếu niên hiếu chủ đứng mé bên trái, thiếu nữ đứng mé bên phải. Ai cÅ©ng lấy làm lạ: cô ta đến đây tá»± lúc nào?
Kim Thiếu Hòa chắp tay hướng vỠphía quần hào nói :
- Chư vị! Xin tế điện trước...
Lão nói vá»›i giá»ng cá»±c kỳ bi ai và kính cẩn tá»±a hồ nhÆ° trong quan tài có thi thể của Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng thật.
Thượng Quan Kỳ nghÄ© thầm: “Lão già trong nhà mật thất chắc là Mẫn lão gia không sai. Còn trong quan tài kia không biết hỠđể gì vào hay để má»™t ngÆ°á»i giả chết?â€.
Má»i ngÆ°á»i hành lá»… làm nhÆ° đám tang thật, ai nấy vẻ mặt Ä‘á»u buồn bã. Giả được nhÆ° vậy đâu phải chuyện dá»…. Chàng Ä‘ang nghÄ© ngợi bá»—ng nghe có tiếng hô lá»›n :
- Cuộc tế bắt đầu!
Cái cổng lá»›n trÆ°á»›c đóng chặt, bây giá» mở toang. Chàng quay đầu nhìn ra thì thấy ngÆ°á»i kéo vào nhÆ° đông nhÆ° nÆ°á»›c chảy.
Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư bước lại trước quan tài, khom lưng tuyên Phật hiệu.
Hai vị đại sÆ° này đã biết trong quan tài không có Mẫn Trá»ng ÄÆ°á»ng thật nên không chịu lạy xuống, chỉ nghiêng mình làm lá»… rồi đứng tránh sang bên.
Chàng thiếu nữ hiếu chủ và nữ lang chia ra hai bên quan tài mà quỳ. Má»—i khi có ngÆ°á»i vào làm lá»… thì thiếu niên và nữ lang đáp lại bằng đại lá»….
Thanh Thành song kiếm cũng chỉ nhìn quan tài vái dài một cái, còn Lôi Danh Viễn thì khấu đầu đại lễ. Âm Dương song tuyệt thấy Lôi Danh Viễn khấu đầu đại lễ đành phải phục xuống lạy ba lạy.
Äá»— Thiên Ngạc khẽ nói vá»›i Thượng Quan Kỳ :
- Chúng ta cũng nên vào làm lễ đi thôi!
Äoạn rảo bÆ°á»›c Ä‘i vào hành lá»….
Thượng Quan Kỳ đứng sau Äá»— Thiên Ngạc, còn Viên Hiếu nhất nhất mô phá»ng theo Thượng Quan Kỳ. Ba ngÆ°á»i vừa làm lá»… xong đứng lên thì đám ngÆ°á»i ở ngoài Ä‘i vào nhÆ° nÆ°á»›c chảy đã vào gần đến quan tài. NgÆ°á»i này vừa lạy xong đứng lên thì ngÆ°á»i kia đã phục xuống, liên miên bất tận hÆ¡n hai giá» má»›i vãn.
Lúc đó ngoài sân còn Ä‘á»™ khoảng hÆ¡n trăm ngÆ°á»i mà ngÆ°á»i nào cÅ©ng có vẻ là tay danh vị trong võ lâm.
Kim Thiếu Hòa vội chạy lại nói khẽ với Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư :
- Hiện giá» sắp xuất cá»­u Mẫn lão gia rồi. Mấy vị gần cả ngày trá»i chÆ°a ăn uống gì, tôi tưởng các vị bất tất phải há»™ tống linh cá»­u, má»i các vị qua viện phía Tây. Ở đó đã sắp đặt cá»— bàn để các vị vào tiệc.
Thiết, Phàm Má»™c đại sÆ° chÆ°a kịp trả lá»i thì Lôi Danh Viá»…n đã lên tiếng trÆ°á»›c :
- Tại hạ cùng Mẫn huynh đã kết giao mấy chục năm nay, có lý đâu lại không đi tiễn linh cửu? Ai thì tôi không biết, nhưng tôi thì nhất định phải đi!
Kim Thiếu Hòa đưa mắt nhìn Lôi Danh Viễn rồi nói :
- Lôi huynh nói đúng!
Lão lại đảo mắt nhìn Thiết Mộc và Phàm Mộc đại sư cùng Thanh Thành song kiếm nói tiếp :
- Äại sÆ° cùng đạo trưởng bất tất phải Ä‘i nữa!
Thiết Mộc đại sư khẽ tuyên Phật hiệu nói :
- Bần tăng vâng huấn dụ đến đây, đâu dám kiếm cớ để thoái thác!
Äá»— Thiên Ngạc kéo Thượng Quan Kỳ quay đầu lại cốt để không nhìn thấy Kim Thiếu Hòa.
Má»™t lúc sau, mÆ°á»i tám gã đại hán vận đồ Ä‘en khiêng linh cá»­u Ä‘i ra.
Ngoài cá»­a lá»›n đã có mÆ°á»i hai tay nhạc Ä‘ang đứng chá» sẳn, vừa thấy linh cá»­u Ä‘i ra liá»n tấu nhạc lên Ä‘i trÆ°á»›c mở Ä‘Æ°á»ng.
Lúc đó mặt trá»i sắp lặn, những tia sáng vàng rá»±c chiếu lên trá»i thành má»™t vùng ráng Ä‘á».
Những nÆ¡i linh cá»­u Ä‘i qua, ngÆ°á»i đông nhÆ° kiến cá» quỳ xuống lạy nghiêm cẩn dị thÆ°á»ng. Giấy vàng giấy bạc đốt khắp má»i chá»—. Xem thế cÅ©ng đủ biết Mẫn lão gia rất được lòng ngÆ°á»i kính má»™.
Làn sóng ngÆ°á»i dài đến hÆ¡n mÆ°á»i dặm, linh cá»­u Ä‘i đủ hết ba giá» má»›i hết ngÆ°á»i bái vá»ng rồi Ä‘i vào nÆ¡i hoang dã.
Vào khoảng canh hai, bốn mặt tối Ä‘en, chỉ có ánh sao lá» má» lạnh lẽo, từng cÆ¡n gió đêm rít lên, cát bụi cùng ngá»n cá» lá cây tung bay rào rào.
Nữ lang vận hiếu phục khẽ vẫy tay cho linh cửu dừng lại. Nàng quay sang nhìn chàng thiếu niên mặc đồ đại tang khẽ nói :
- Chúng ta Ä‘Æ°a phụ thân đến má»™ huyệt cho mau, đừng để ngÆ°á»i ngoài há»™ tống nữa.
Thiếu niên mặc đại tang xem chừng rất tôn trá»ng thiếu nữ gật đầu nói :
- Hiá»n muá»™i nói rất phải!
Rồi chàng quay lại chắp tay thi lễ nói với quần hào :
- Äể cho gia phụ chóng đến nÆ¡i an táng, chúng tôi không dám phiá»n đến quí vị nữa.
Quần hào thấy chàng có hành Ä‘á»™ng Ä‘á»™t ngá»™t nhÆ° thế không khá»i lấy làm ngạc nhiên, không hiểu tại sao.
Thiết Má»™c đại sÆ° chắp hai tay trÆ°á»›c ngá»±c, cao giá»ng tuyên Phật hiệu rồi nói :
- Tiểu thí chủ đã nói vậy bằng tăng xin tuân mệnh và xin cáo lui tại đây.
Phàm Mộc đại sư cũng chắp tay vái chào và trở gót đi theo Thiết Mộc đại sư.
Quần hào cÅ©ng lục tục kéo đến trÆ°á»›c linh cá»­u làm lá»… rồi quay vá».
Chỉ trong khoảnh khắc, mÆ°á»i phần đã bá» Ä‘i đến tám, chín, chỉ còn vợ chồng Lôi Danh Viá»…n, Äá»— Thiên Ngạc, Thượng Quan Kỳ, Viên Hiếu cùng Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt.
Chàng thiếu niên hiếu chủ thấy quần hào Ä‘i cả rồi cảm thấy trong dạ băn khoăn liá»n chấp tay nói lá»›n :
- Xin quí vị hãy quay vỠhàn xá chỠđợi một chút. Vãn bối an táng xong gia phụ sẽ quay vỠlập tức.
Nữ lang khẽ nhíu cặp lông mày khẽ nói :
- Ca ca hãy má»i Lôi bá bá và bá»n ngÆ°á»i ngoài vá» cả Ä‘i.
Thiếu niên suy nghÄ© má»™t lúc quay sang bá»n Lôi Danh Viá»…n, Äá»— Thiên Ngạc :
- Äêm khuya trá»i lạnh, không dám phiá»n chÆ° vị Ä‘i xa, xin hãy quay trở lại.
Lôi Danh Viễn giương đôi mắt lên nói :
- Ta cùng lệnh tôn đã giao kết mấy mươi năm, mắt chưa thấy lão hữu yên mồ thì ta làm sao yên lòng mà quay vỠcho được?
Chàng thiếu niên đưa mắt nhìn thiếu nữ ấp úng :
- Việc này... việc này...
Chàng không nghÄ© ra được lý do để cá»± tuyệt nên không biết nói thế nào. Lôi Danh Viá»…n vuốt râu cÆ°á»i ha hả nói :
- Hiá»n Ä‘iệt không muốn cho ngÆ°á»i lão thúc này Ä‘Æ°a ngÆ°á»i bạn cÅ© đến nÆ¡i yên nghÄ© cuối cùng lão hủ cÅ©ng không dám miá»…n cưỡng, chỉ xin hiá»n Ä‘iệt Æ°ng cho má»™t Ä‘iá»u là lão hủ trở gót liá»n.
Chàng thiếu niên há»i :
- Chẳng hay thúc thúc muốn Ä‘iá»u chi?
Lôi Danh Viễn nói :
- Cho lão hủ nhìn lại di dung ngÆ°á»i bạn hữu má»™t lần cuối cùng!
Thiếu niên lùi lại hai bước nói :
- Quan tài đã phong kín, không dám mở ra nữa. Vãn bối xin đa tạ tấm thịnh tình của Lôi thúc thúc.
Nữ lang vẫy tay má»™t cái. MÆ°á»i mấy gã đại hán lập tức khiêng quan tài lên, trông vá» phía trÆ°á»›c chạy nhÆ° bay.
Lôi Danh Viá»…n đằng hắng má»™t tiếng toan cất bÆ°á»›c Ä‘uổi theo. Thiếu nữ Ä‘ang đứng má»™t bên bÆ°á»›c lên hai bÆ°á»›c cản Ä‘Æ°á»ng :
- Lôi thúc thúc đã coi di dung sư phụ tại hậu diện, đâu cần phải coi thêm nữa.
Lôi Danh Viá»…n cÆ°á»i lạt nói :
- Lão phu đây là hạng ngÆ°á»i nào mà để ngÆ°á»i lừa gạt má»™t cách quá dá»… dàng thế?
Nữ lang mày liễu dựng ngược nói :
- Lôi thúc thúc cùng gia phụ có giao tình rất thâm hậu, vãn bối không muốn thất lễ. Xin thúc thúc đừng can thiệp vào việc riêng nhà vãn bối.
Lôi Danh Viễn tức run lên nói :
- Giả tỷ mà lão phu muốn phá quan tài để xem thì điệt nữ sẽ làm gì?
Nữ lang chau mày ra chiá»u giận dữ đáp :
- Thi thể gia phụ đã nhập quan rồi há lại để cho kẻ khác mở ra. DÆ°á»ng nhÆ° Lôi thúc thúc không có quyá»n thế gì để bắt buá»™c ngÆ°á»i phải mở quan. Mà dù có Ä‘i chăng nữa vãn bối cÅ©ng không muốn cho gia phụ phải bá»™c lá»™ hình hài.
Thượng Quan Kỳ càng nghe càng kinh dị, chàng nghÄ© thầm: “Rõ ràng là Mẫn lão gia còn ngồi trong mật thất, sao nữ lang lại cố cãi là thi thể gia phụ?â€.
Chàng không sao giải được mối nghi ngá» quay lại nhìn Äá»— Thiên Ngạc.
Äá»— Thiên Ngạc chỉ cÆ°á»i nhạt và lắc đầu ra hiệu cho Thượng Quan Kỳ đừng can thiệp vào chuyện của ngÆ°á»i ta.
Bá»—ng thấy Lôi Danh Viá»…n vuốt râu cÆ°á»i nói :
- Äúng rồi! Việc cha con nhà há» Mẫn đúng ra lão phu không nên can thiệp vào. NhÆ°ng lệnh tôn lúc sinh tiá»n đã có lá»i thá» thốt vá»›i ta. Theo đạo nghÄ©a trong võ lâm, lão phu không thể can thiệp được.
Lão vừa nói vừa nhìn bà vợ như để dò ý. Giả tỷ mà Lôi phu nhân mở miệng bảo không là lão quyết không dám trái ý, dè đâu mụ chỉ đứng im để xem sự việc chứ không nói câu nào.
Nữ lang đảo mắt nhìn Lôi Danh Viá»…n rồi lạnh lùng há»i :
- Nếu tôi nhất ý không để cho Lôi thúc thúc mở quan tài ra thì Lôi thúc thúc sẽ làm gì nào?
Lôi Danh Viễn đáp :
- Nếu vậy thì...
Lão nghĩ mãi mà không biết phải nói sao.
Thiếu nữ đột nhiên vung tay lên nói :
- Xin ca ca hãy hộ tống quan tài đi trước.
Nguyên mÆ°á»i sáu gã khiêng quan tài thấy hai ngÆ°á»i tranh luận nên chúng cÅ©ng dừng lại luôn.
Chàng thiếu niên hiếu chủ dÆ°á»ng nhÆ° nhất nhất Ä‘á»u nghe theo lá»i cô em, liá»n khẽ ra lệnh :
- Khiêng quan tài lên đi.
Rồi chàng rảo bước đi vỠphía trước.
MÆ°á»i sáu gã đại hán võ trang lại khiêng quan tài lên Ä‘i rất mau.
Lôi Danh Viá»…n trong lòng nóng nảy, Ä‘á»™t nhiên bÆ°á»›c qua mé tả ba bÆ°á»›c định tránh nữ lang Ä‘i lên trÆ°á»›c Ä‘uổi theo. Nào ngá» lão vừa chuyển mình, nữ lang đã liệu trÆ°á»›c, khẽ nghiêng ngÆ°á»i để ngăn Ä‘Æ°á»ng Lôi Danh Viá»…n.
Lúc này Lôi Danh Viá»…n tá»±a hồ lá»­a giận bốc lên ngùn ngụt, hú lên má»™t tiếng rồi nhảy lên mé hữu xa ra hÆ¡n má»™t trượng, đồng thá»i nữ lang nghiêng ngÆ°á»i sang mé tả, nhÆ° bóng theo hình và chận đầu Lôi Danh Viá»…n.

hết: Hồi 20, xem tiếp: Hồi 21
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 19-06-2008 at 08:56 PM.
Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àëüôà, âîäîíàåâà, çàêîí, çîëîòî, danangcity24, dieu sao me hon hoi 1, dieu sao me hon tron bo, ëèòûå, ïåðåâîä, ïåðåâîäîâ, ìàðãàðèòà, ïèòàíèå, ïîðíóøêà, ñëîâàðè, ñìàéëèê, ñîëÿðèé, ñòðèì


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™