Khám phá
Thể Loại : Game Online + Vô Hạn
Tác Giả : The Dark
Giới Thiệu :
Trích:
Đó là thời đại các gamer online được xem là một thế giới thực tế ảo của con người. Các game thủ phiêu lưu trong thế giới đó và khám phá ra những điều mà họ không ngờ đến.
Khám phá
Thể Loại : Game Online + Vô Hạn
Tác Giả : The Dark
Chương 1 : Trường học Thiên Đường
“Hoa này. Mình rất thích cậu. Chúng ta có thể kết bạn được không?”
Trong hành lang trước cửa phòng học lớp 10F, một cậu học sinh đẹp trai ngượng nghịu nói câu tỏ tình với một cô gái. Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn lại. Họ cùng im lặng chờ đợi câu trả lời của cô gái. Không ai có thể phủ nhận Hoa rất xinh đẹp, cô là một trong những hoa khôi của trường Thiên Đường, trường nội trú dành cho con em quý tộc hay những thiên tài đầy triển vọng của đất nước. Cũng không ai dám đánh giá thấp Tuấn Hùng, đội trưởng đội bóng Ngũ Hành, chàng trai đang ngỏ lời với Hoa. Mọi người đều tin rằng họ là sẽ một trong những đôi đẹp nhất trường.
Nhưng đúng lúc Hoa đang ấp úng thì kẻ phá đám xuất hiện. Một bàn tay đen đúa, dài ngoằng từ phía sau Tuấn Hùng vươn lên đằng trước cậu ta và túm luôn lấy ‘vật thể nằm ở giữa hai chân’ cậu ta.
Tuấn Hùng rú lên một tiếng thảm khốc. Đôi tay nõn nà của cậu vung loạn trong không khí. Hai mắt cậu trợn tròn. Nước mắt, nước mũi, nước dãi, chảy ròng ròng trên khuôn mặt điểm trai đã trở lên méo mó của cậu. Tuấn Hùng gục xuống đất mà mồm vẫn há toác ra như một hang hút gió. Cậu đã bất tỉnh trước cả khi cậu chạm tới mặt đất.
Tất cả mọi người xung quanh há mồm kinh ngạc. Họ nhìn chằm chằm một tên học sinh, thủ phạm vụ việc. Đại Thiên, một trong những học sinh đẹp trai nhất và cũng là kẻ quậy nhất trường, thản nhiên lấy khăn tay ra lau tay một cách rất quý tộc. Hắn bước qua thân hình đang co quắp của Tuấn Hùng, vứt chiếc khăn tay vào sọt rác và tiến lại gần Hoa.
“Đi ăn kem không, Hoa? Anh biết một chỗ bán ngon lắm.”
Hoa trừng mắt nhìn gã và hừ nhạt một tiếng thay câu trả lời. Cô quay sang nói với một cậu con trai đứng bên cạnh
“Anh có thể vui lòng đưa anh Hùng đến phòng y tế hộ em được không ạ?”
Gã học sinh đó có vẻ bất ngờ vì được người đẹp chiếu cố đến nên chỉ ngây ngốc gật đầu, miệng lắp bắp
“Đương nhiên. Đương nhiên…”
Bọn con trai đứng xung quanh, thấy gã được đãi ngộ đặc biệt như vậy, đều đưa ánh mắt ghen ghét nhìn gã. Đại Thiên càng nhìn hắn một cách hằn học hơn ai hết. Mặc kệ tất thảy, Hoa cùng gã nhóc may mắn đó cùng vác Tuấn Hùng lên phòng y tế. Nhìn cảnh hai người dựa vào nhau mà đi, gương mặt Đại Thiên càng thêm oán độc. Gã lẩm nhẩm trong miệng
“Tất Cường. Rồi mi sẽ phải hối tiếc.”
Cười gằn vài tiếng nữa, hắn mới hậm hực bỏ đi.
Hoa và Cường cùng đưa Hùng đến phòng y tế xong nhưng cả hai người đều không về lớp ngay. Hoa bảo cô muốn ở lại xem Hùng ra sao còn Cường dĩ nhiên không có ý định rời xa người đẹp. Hắn ngồi ngay bên cạnh nàng, ra sức hít ngửi mùi hương quyến rũ của nàng. Đột nhiên, âm thanh của nàng vang lên
“Xin lỗi đã làm phiền anh. Xin hỏi anh tên là gì ạ?”
Hắn giật mình, lúng ta lúng túng đáp lời
“Tớ tên là Cường, Tất Cường. Mà cậu đừng gọi tớ là anh nữa. Chúng ta cùng tuổi mà.”
Hoa nhìn vẻ lúng túng của hắn có vẻ ngạc nhiên. Bất ngờ, nàng bật cười khi thấy hắn gãi đầu sồn sột một cách khổ sở. Tiếng cười của nàng như tiếp thêm sức mạnh cho hắn. Cường bất ngờ quanh sang hỏi Hoa
“Hoa này, cậu thích nhất môn gì?”
Hoa ngưng cười, nhìn hắn. Đôi mắt nàng lộ ra vẻ ngạc nhiên thú vị. Nàng đáp
“Toán và phép biến hình. Còn cậu?”
Cường cười teo toét:
“Phép biến hình và bùa chú. Thật không ngờ chúng ta lại có cùng sở thích đấy. Thế cậu luyện phép biến đến đâu rồi.”
Hoa mỉm cười đầy kiêu hãnh
“ Tớ đã sử dụng thành thạo phép biến đổi vật chất và hình dạng vật vô cơ đơn giản ở dạng rắn rồi.”
“Woa. Cậu giỏi thật đấy. Tớ thì chỉ có thể thay đổi tính chất sự vật ở dạng lỏng mà thôi, nhưng lại bị vướng mắc ở khâu cố định thuộc tính. Nếu không ngại cậu có thể chỉ cách giúp tớ không?”
Tất Cường không bỏ lỡ cơ hội rút ngắn khoảng cách với người đẹp. Hoa mỉm cười nói
“Được thôi. Nhưng vấn đề này rắc rối và dài dòng lắm mà ở đây lại là trong phòng y tế nữa.”
Cường không chịu bỏ qua, lại đề nghị còn to gan hơn nữa
“Vậy cậu có thể giúp mình khi khác được không? Như trong giờ tự học tại thư viện chẳng hạn.”
Hành động táo tợn này của hắn khiến Hoa bị làm cho ngạc nhiên. Nàng nhận thấy hắn như đã trở thành một con người khác hẳn lúc nãy vậy. Cảm giác này khiến nàng cảm thấy thú vị và tò mò. Hoa gật đầu chấp nhận và hẹn
“Tuần này, lớp tớ có vài buổi tự học nhưng tớ đều có kế hoạch cho chúng cả rồi. Vậy hẹn cậu vào tiết thứ 4 ngày thứ 3 tuần sau nhé. Hi vọng cậu chưa có lịch hẹn lúc đó, tớ nghe nói lớp cậu cũng có một tiết tự học khi đó mà.”
Hắn có hẹn vào lúc đó hay không à? Điều đó thì có gì khác biệt đâu cơ chứ. Hắn vội vã nói
“Lúc đó tớ rảnh. Rãnh lắm. Vậy hẹn cậu khi đó nhé.”
Không hiểu có phải do hắn nói quá to hay là do số hắn quá may mắn làm bà y vụ khó chịu. Bà ta đi đến và đuổi hắn ra với một câu nói hết sức chí lý
“Cậu kia, đến giờ vào lớp rồi. Cậu định trốn học đấy hả?”
Hắn không tìm được lý do gì để tiếp tục ở lại nên đành luyến tiếc chia tay với Hoa để vào lớp. Nhưng, vừa ra khỏi phòng y tế thì Tất Cường bị một đám học sinh bao vây. Một thằng trong đám nói
“Chào gã may mắn. Đi ra chỗ khác nói chuyện một chút nào.”
Nhìn lũ nhãi ranh này, hắn cảm thấy thú vị. Cảm giác của một con sói bị một lũ cừu đe dọa quả thật rất thú vị. Hắn vừa cười cợt vừa đi theo bọn chúng đến một bãi đất trống phía sau trường. Tên Đại Thiên đã đợi sẵn ở đó. Hắn nhăn nhở
“Giờ mày biết hậu quả của việc dám hưởng lợi trên công sức của tao rồi chứ? Nếu muốn sống thì hãy quỳ xuống van xin đi. Nếu đủ thống thiết thì tao sẽ cho mày nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Bọn nhóc xung quanh rú lên cười như một bầy chó dại. Tất Cường nhìn Đại Thiên một cách thèm thuồng, vừa nói
“Mày có thể làm bất cứ việc gì mà cũng không sợ bất cứ sự trừng phạt nào là bởi vì mày thuộc Hoàng tộc mắt thần, phải không?”
Đại Thiên cười khinh miệt
“Mày nên biết điều đó từ lâu mới đúng.”
Tất Cường vẫn không thay đổi tiếp tục
“Dòng tộc mày, sở dĩ là dòng tộc mạnh nhất và chiếm được lãnh địa rộng lớn này là bởi vì chúng mày có một con mắt rất đặc biệt, con mắt của đế vương. Nhưng việc sử dụng con mắt đó lại rất khó khăn nên không phải ai cũng có thể sử dụng được.”
Đại Thiên lúc này đã cảm giác được điều gì đó không ổn, hắn lạnh giọng
“Ý mày là gì?”
Tất Cường bật cười ha hả. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời chót vót phía trên, nói
“Ý tao là hi vọng mày có thể sử dụng được con mắt của đế vương nếu không kẻ hối hận chính là mày.”
Dứt lời, hắn vung tay lên. Một chiếc roi da dài ngoằng hiện ra trên tay hắn. Chiếc roi liên tục vung lên và quật xuống. Mỗi nhát quật mạnh như búa bổ khiến cho lũ công tử kia gào rú như một bầy chó thiến. Bộ đồng phục đắt tiền của chúng không thể bảo vệ chúng trước những đòn tấn công dày đặc như bão tát của Tất Cường. Những vết lằn bật máu liên tục hiện ra trên làn da nõn nà như da con gái của chúng mỗi khi chiếc roi đi qua. Chỉ trong chốc lát, lũ ruồi đông đảo ấy đã chạy tán loạn như một đàn chim sẻ. Cả khu đất chỉ còn lại Đại Thiên và Tất Cường. Đại Thiên vẫn giữ trên môi một nụ cười khinh miệt như cũ.
Khám phá
Thể Loại : Game Online + Vô Hạn
Tác Giả : The Dark
Chương 2 : Con mắt đế vương
Tất Cường không bất ngờ về điều này. Hắn thu chiếc roi lại cầm trên tay, đứng đối mặt với đối thủ. Đại Thiên mỉa mai nói
“Phép đánh roi tuyệt lắm. Nhưng nếu chỉ có vậy thì mi có thể chịu chết được rồi đấy.”
Nói xong hắn trừng mắt nhìn Tất Cường. Tất Cường lập tức cảm thấy như bị ai đó túm chặt lấy tay chân rồi kéo ra bốn phía. Hắn hiện trông như chữ Đại trong chữ Tàu vậy. Hắn kinh hoàng cố gắng dãy dụa nhưng vô dụng. Hắn nhanh chóng nhận ra một sự thực khủng khiếp: chân tay hắn không bị kéo căng ra mà là tự nó dũa thẳng ra như vậy. Hắn đã mất khả năng điều khiển chính cơ thể mình. Đại Thiên đủng đỉnh tiến về phía hắn. Y cười khinh miệt
“Sao? Cảm giác bị người khác điều khiển thế nào?”
Tất Thiên hậm hực
“Đáng lẽ ta phải móc mắt ngươi ra mới phải.”
Đại Thiên ngửa cổ lên trời cười sằng sặc
“Há há há… Vậy để ta cho ngươi thấy cảm giác bị móc mắt nhé.”
Hắn biến ra một cái que nhọn từ trong không khí, từ từ đưa lên mắt trái của Tất Thiên. Tất Thiên trợn mắt nhìn cái que đang tiến tới. Mồ hôi nó vã ra như tắm. Cơ thể nó khe khẽ run lên nhưng tay chân nó vẫn dạng ra, không hề nhúc nhích.
Á á á á…
Tất Cường rú lên thảm thiết. Cái que trên tay Đại Thiên chậm rãi chọc vào mắt hắn. Chưa hết, tên khốn đó còn xoay xoay cái que trong hốc mắt Tất Cường vừa làm vừa cười man rợ. Máu dòng dòng chảy trên khuôn mặt tuấn tú của Tất Cường. Cái que vẫn cắm vào hốc mắt nó đem đến những cơn đau thấu óc. Cơ thể nó không ngừng run rẩy. Đại Thiên đứng ngắm cảnh này như một nhà nghệ sĩ ngắm tác phẩm của mình, trong mắt không che dấu vẻ đắc ý. Hắn lại biến ra thêm một cái que nữa vừa nói
“Tiếp theo sẽ là mắt phải.”
Tất Cường không ngờ lại nói
“Không cần đâu. Một con mắt là quá đủ rồi.”
“Há há há…”
Đại Thiên rống lên cười. Lần đầu tiên hắn nghe thấy một câu van xin tức cười như vậy. Đúng lúc đó, Tất Cường bỗng vung tay đấm thẳng vào cằm hắn. Không hề ngờ tới, Đại Thiên trúng một cú đấm chắc nịch và gục xuống. Tất Cường không hề chậm chễ lập tức lấy ra một quả bóng ném xuống đất. Quả bóng vỡ tung và một làn khói mù dày đặc hiện ra, bao phủ cả vùng. Ngay lúc đó, hai tiếng thét vang lên.
“Ngừng tay”
“Không được làm càn.”
Từ ngay bên cạnh, có hai bóng người to cao lao vào đám khói mù. Đó không phải là hai học sinh của trường Thiên Đường mà là hai tên hộ vệ của Đại Thiên. Chúng đi theo bảo vệ Đại Thiên đã lâu năm. Dù chúng là những vệ sĩ chuyên nghiệp nhưng chúng cũng đã quen với việc không ai trên đời dám động đến vị ‘tổ tông’ này. Hơn nữa chúng đã từng nếm qua mùi vị của ‘con mắt đế vương’ nên hoàn toàn tin tưởng gã thanh niên tội nghiệp kia chỉ còn cách bó tay chịu dày vò tới chết mà thôi. Chính vì vậy, chúng chỉ để tâm quan sát xung quanh xem có ai định can thiệp hay không chứ không thèm chú ý đến Tất Cường. Và đó chính là sai lầm chết người của chúng. Khi chúng lao vào đám khói mù thì đã chậm một bước. Trong đám khói không còn ai hết.
Hai tên vệ sĩ kinh hoàng tìm kiếm xung quanh. Chúng hiểu quá rõ tầm quan trọng của Đại Thiên hay chính xác hơn là của năng lực của Đại Thiên đối với ông chủ của chúng. Chúng cũng biết hình phạt thảm khốc đang chờ đợi chúng nếu chúng không tìm được tên nhóc đó. Càng hiểu biết, chúng càng hoảng loạn. Chúng lao đi tìm kiếm khắp xung quanh trong vô vọng. Không có bất kỳ điều gì khác thường hay bất cứ một dấu vết nào tồn tại cho chúng cơ hội để sửa sai. Tất cả nhanh chóng bị bóng đen của màn đêm phủ lên và xóa bỏ.
Trong một căn hầm ngầm nằm sâu trong lòng đất, một đám đông pháp sư đang làm việc. Họ liên tục kết ấn tạo ra những bùa chú bắn vào một cái quan tài đặt ở giữa phòng. Những luồng sáng có màu u tối liên tục bắn vào chiếc quan tài nhưng đều bị một vầng hào quang sáng chói bao quanh nó ngăn lại. Những luồng sáng u tối không thể vượt qua màn hào quang dường như không làm cho các pháp sư kia bực bội. Họ tiếp tục công việc một cách bình tĩnh và chính xác.
Trong khi những pháp sư đang làm việc thì tại một căn phòng bên cạnh đó, một nhóm người đang ngồi nói chuyện. Nhóm người này gồm 4 người, 2 nam 2 nữ. Hai người đàn ông thì đều đã có tuổi: một người thì tóc bạc trắng như tuyết, da mặt nhăn nheo như quả táo tàu, một người có vẻ trẻ hơn nhưng cũng đã qua lâu rồi độ tuổi trung niên. Nữ thì lại ngược lại, một người ngực to, mông lớn, khuông mặt có đôi chút trưởng thành nhưng nhìn thế nào cũng không quá 30, người còn lại thì ‘trước sau như một’, ‘trên dưới bất phân’, vẫn còn thơm mùi sữa mẹ là một cô bé con khoảng bảy, tám tuổi. Nhưng nếu nhìn biểu hiện cung kính của những người kia thì có thể đoán ra, cô bé chính là người có địa vị lớn nhất trong phòng này.
Cô bé lắng nghe những báo cáo của hai người đàn ông kia một cách chuyên nghiệp. Thỉnh thoảng cô đưa ra mấy câu hỏi có tính chuyên môn rất cao không phù hợp với tuổi tác của mình. Cuối cùng, một người đàn ông kết luận
“Đây là lần đầu tiên chúng ta sở hữu một đôi ‘mắt của đế vương’, tôi đảm bảo sẽ nghiên cứu chúng thật tỉ mỉ và thu thập những thông tin cụ thể nhất về loại sức mạnh này.”
Cô bé mỉm cười hài lòng và nói
“Ai đã đem đôi mắt này đến cho chúng ta? Hắn có yêu cầu gì?”
Người đàn ông già nua nói
“Thưa, đó là một mạo hiểm giả còn trẻ và có lever khá thấp nhưng lại có huyết thống ‘người sói vàng’, một loại huyết thống khá hiếm có và hắn muốn xin được ngài ban cho chiếc ‘Huân Chương sói bạc’ làm phần thưởng.”
“ ‘Người sói vàng’ thật sao? Nếu vậy thì hắn đúng là người chúng ta đang cần rồi.”
Cô gái trưởng thành không nhịn được kêu lên. Nói xong dường như nhận ra sự thất thố của mình, cô ả xấu hổ nhìn đứa bé gái, đến khi đứa bé gái mỉm cười độ lượng thì cô mới thở phào một hơi rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Đứa bé gái nói:
“Từ hàng ngàn đời nay, dòng tộc ‘Vampire chúa’ chúng ta luôn sử dụng ‘người sói vàng’ làm cận vệ. Nhưng từ khi Hoàng tộc mắt thần trở thành lãnh chúa vùng đồng bằng Da Cam thì người sói đều quy thuận chúng. Thật không ngờ lại có một gã ‘người sói vàng’ lại đem một tên thuộc Hoàng tộc mắt thần đến cho chúng ta. Ngươi hãy kiểm tra thật kỹ hắn cho ta. Nếu không có vấn đề gì thì ta sẽ thu hắn làm cận vệ. Còn ‘Huân chương sói bạc’ thì không ngại gì mà ban cho hắn.”
Câu nói cuối cùng của đứa bé làm cho những người còn lại giật mình. Họ không ngờ đứa bé lại chấp nhận đưa ra phần thưởng lớn đến thế nhưng cũng không dám nói nhiều. Lập tức chia nhau ra làm việc.
Trong khi đó, Tất Cường, kẻ đã bắt được tên Đại Thiên và giao cho dòng tộc ‘Vampire chúa’ đã dời mạng. Không phải là hắn không muốn chờ đến khi nhận được phần thưởng mới ‘log out’ mà là bởi cái đồng hồ báo thức chết tiệt cứ gào rít bên tai gã làm gã phải tỉnh giấc.
6h30’ sáng, hắn lóc cóc đạp xe đến trường như bao đứa học sinh khác ở cái xứ sở này. 7h, giống như mọi gamer nào khác, hắn vừa ngồi chờ thầy giáo lên vừa tranh thủ liếc qua trang chủ của game ‘Khám phá’, game online mà hắn đang cày cùng lũ bạn. Bỗng một tiếng nói vang lên bên cạnh
“Thế nào. Kế hoạch có thành công không?”
Thằng Chiến, thằng bạn thân của nó, đứa đã bày kế và góp tiền cho nó thực hiện kế hoạch bắt Đại Thiên và giao cho dòng tộc Vampire chúa để đổi lấy ‘Huân chương sói bạc’, vừa mới vỗ vai nó hỏi. Cường quay lại thản nhiên đáp
“Hết giờ online nên không biết kết quả cuối cùng nhưng tao nghĩ chắc là được thôi.”
“Cái gì? Sao mày không nằm thêm lúc nữa hả?”
Chiến gào lên. Nó đã tốn quá nhiều công sức, thời gian và tiền của để thực hiện kế hoạch này vậy mà lại không thể biết được kết quả ngay chỉ vì lý do cực ‘chuối’ ấy thì làm sao nó chịu được.
Khám phá
Thể Loại : Game Online + Vô Hạn
Tác Giả : The Dark
Chương 3
Cường vừa cười vừa nói
“Đừng gào lên như thế. Mày thừa biết cách đó của bọn mình là một kiểu gian lận mà. Phải để chương trình có thời gian sử lý chứ.”
Chiến ngồi xuống nhưng vẫn hậm hực
“Để lập ra kế hoạch này tao phải bỏ bao công sức dò tìm thông tin liên quan đến bọn Vampire chúa và lũ Hoàng tộc mắt thần, lại bỏ cả thời gian và tiền bạc để mày gia nhập cái trường học Thiên Đường chán ngắt ấy nữa. Vậy mà không được biết kết quả ngay. Rõ chán. Đã vậy lần này để bắt được cái thằng đó phải dùng hết đến mấy món đồ mua ở ‘cửa hàng đen’ lận.”
“Ừ. Dù mấy cái ‘găng tay choáng váng’, ‘sợi dây thừng trói gọn’, ‘bóng mù’, ‘bùa di chuyển tức thời’sử dụng thì hiệu quả rất tốt nhưng cũng đắt quá.”
Đúng lúc đó, thằng Tùng, một thằng bạn cùng lớp cũng chơi ‘Khám phá’ nghe thấy vậy, đi đến hỏi.
“Chúng mày làm nhiệm vụ gì mà liên quan đến cả dòng tộc Vampire chúa và Hoàng tộc mắt thần thế?”
Chiến liền chớp lấy cơ hội để khoe tài
“Bọn tao đang làm nhiệm vụ Thu hồi ‘Huân chương sói bạc’ của bộ tộc người sói.”
“Cái gì?”
Thằng Tùng kêu lên
“Mày điên à? Chẳng phải nó nằm trong tay bọn Vampire chúa sao? Đừng nói là mày định đánh nhau với bọn Vampire chúa đấy. Thậm chí cả việc ăn trộm nó cũng là việc không thể nữa. Tao nghe nói đã có những cao thủ đạo tặc cấp master còn không thể ăn cắp được chiếc huân chương đó từ tay chúng đấy.”
“Ha ha ha…”
Hai thằng nghe nói thì bật cười
“Chỉ có thằng điên mới định làm như mày nói. Bọn tao dùng trí tuệ để đạt được nó.”
“Cho mày biết thì cũng được. Nhưng nếu vậy, sau này khi bọn tao cần, mày phải giúp bọn tao một việc mới được.”
Thằng Tùng cũng hiểu nó muốn nói gì nên gật đầu. Thế là thằng Chiến ba hoa
“Bọn tao khi nghe nói đến nhiệm vụ đó liền biết ngay là không thể thực hiện nó một cách trực tiếp được nên đã đi tìm hiểu những thông tin liên quan đến nó. Cuối cùng, chúng tao tìm ra được thông tin rất hữu dụng. Đó là bọn Vampire chúa và bọn Hoàng tộc mắt thần là tử địch của nhau. Bọn Hoàng tộc sở dĩ chiếm ưu thế là vì chúng nắm giữ bí mật của mắt thần. Bọn Vampire chúa treo thưởng rất lớn cho bất cứ ai giúp chúng khám phá được bí mật này. Thế là bọn tao lên kế hoạch bắt cóc một đứa có mắt thần giao cho chúng, để đổi lấy chiếc huân chương.”
Thằng Tùng trợn tròn mắt nhìn chúng
“Bọn mày ngu thật hay thiếu thông tin mà lại đi gây sự với bọn Hoàng tộc mắt thần. Làm sao mà bọn mày bắt được một đứa có mắt thần cơ chứ hả?”
Chiến kiêu ngạo đáp
“Thiên tài chính là ở chỗ ấy. Bọn tao dò tìm mất rất nhiều thời gian mới tìm ra cách đấy. Bọn tao phát hiện ra có một đứa có thực lực rất yếu lại có mắt thần đang theo học tại học viện Thiên Đường nên đã đăng ký theo học trường này để tiếp cận nó. Sau đó, bọn tao sử dụng những dụng cụ mua ở cửa hàng dành cho người chơi để bắt nó và chuyển đến cho bọn Vampire chúa là xong.”
Thằng Tùng nghe mà há hốc mồm. Nó ngẫm nghĩ một chút nói
“Bọn mày ác chiến thật đó. Vừa rồi tao nghe thằng Cường nói là bọn mày dùng ‘găng tay hôn mê’ với ‘bùa dịch chuyển tức thời’ phải không? Hai thứ đó ngốn nhiều USD lắm à?”
Thằng Chiến nhíu mày lại
“Mày muốn nói gì?”
Thằng Tùng cười đểu giả:
“Tao đoán bọn mày hết tiền rồi phải không? Cho tao tham gia nhóm của bọn mày thì lần sau tao chi tiền cho.”
Thằng Chiến hừ nhạt
“Mày khôn nhỉ! Bọn tao vất vả mãi mới hoàn thành nhiệm vụ mày không làm gì mà đòi chia phần à?”
Thằng Tùng cười cười
“Ai bảo bọn mày chia đồ cho tao ngay từ lần này đâu! Tất nhiên, mọi chuyện chỉ tính bắt đầu từ sau chứ lại.”
Thằng Chiến nhíu mày lại
“Mày con nhà giàu sao không tham gia với bọn bang phái ấy. Gia nhập với lũ nhà nghèo chúng tao làm gì?”
Thằng Tùng cười hắc hắc, vừa nói
“Vì đi với bọn kia chán lắm. Đi với bọn mày coi bộ vui hơn.”
Hai thằng ngần ngừ một chút rồi Tất Cường nói
“Để bọn tao suy nghĩ thêm đã.”
Thằng Tùng gật đầu và nói
“ID của bọn mày thì tao biết rồi còn ID tao xài trong game này là Thánh Long. Bao giờ quyết định xong thì liên lạc nhé.”
Nói xong nó bỏ về chỗ ngồi. Hai thằng mặc kệ nó bắt đầu bàn bạc về việc làm thế nào tiếp theo. Nhiệm vụ lần này gần như đã hoàn thành, họ cần có một nhiệm vụ mới. Tất Cường nói
“Chúng mình đã gần như đi hết các hoa khu (khu hoang dã, nơi các gamer luyện cấp, phiêu lưu) công khai tại lãnh địa Mắt Thần rồi. Trừ khi mày định đến các khu bí mật nếu không, tao nghĩ là bọn mình lên sang lãnh địa khác thì hơn.”
Thằng Chiến gật gù một chút và nói
“Tao nghĩ chúng mình nên đến một khu bí mật trước xem sao đã. Mà tao nghe nói khu bí mật mới là điểm thu hút chính của game Khám phá đấy.”
Tất Cường ngẫm nghĩ một chút và gật đầu đồng ý
“Tao có nghe nói đến một khu bí mật nằm ngay cạnh nơi trả nhiệm vụ lần này. Tối nay, trả nhiệm vụ xong chúng ta cùng đến chỗ đó đi.”
Chiến đồng ý. Cùng lúc đó, một ông thầy khệ nệ bước vào lớp và tiết triết học bắt đầu.5’ sau, một nửa lớp đã bắt đầu gật gù. Sau tiết triết khai món là các món chính trong ngày gồm kinh tế chính trị và chủ nghĩa Mác-Lênin…11h30’giáo viên bước ra khỏi lớp mà lũ học sinh vẫn chưa tỉnh hẳn. Đầu óc chúng ù đặc bởi những thứ mà chúng chả hiểu gì cả. 12h Cường lóc cóc bò về nhà, nó quất nhanh bữa trưa rồi lên mạng.
Đăng nhập game ‘Khám phá’, Cường thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ nhưng bày biện rất lịch sự. Hắn nhanh chóng nhận ra đây là căn phòng thuộc ngôi nhà mà hắn đã ở khi ‘log out’ hồi sáng. Hắn rời khỏi phòng đi tìm chủ nhân ngôi nhà. Vừa bước ra khỏi phòng, Cường gặp ngay một gã bảo vệ to cao lực lưỡng. Gã nhìn gã rồi bảo:
“Anh đi theo tôi. Chủ nhân đang đợi.”
Cường hơi bất ngờ về việc này nên có chút lúng túng. Hắn hít một hơi sâu cho bình tĩnh lại, rồi đi theo tên bảo vệ. Họ đi thẳng đến một căn phòng ở tầng một. Đến nơi, gã bảo vệ mở cửa mời hắn vào nhưng bản thân gã lại đứng dịch sang một bên. Tất Cường hiểu được là gã bảo vệ không được phép cùng vào căn phòng này nên không để ý đến gã mà bước vào trong.
Bên trong căn phòng chỉ giống như một văn phòng làm việc thông thường với một cái bàn làm việc để ở cuối phòng và một bộ bàn ghế dùng để tiếp khách đặt ở giữa phòng. Một người đàn ông trung niên đang ngồi ở bàn làm việc. Ông ta ngửng đầu lên nhìn hắn khi hắn bước vào phòng, rồi đứng dậy đi đến chiếc bàn khác, vừa đi vừa nói
“Anh Cường mời anh ngồi. Xin thứ lỗi cho tôi vì đến tận bây giờ mới tiếp anh được. Nhưng quả thật chúng tôi đã quá vui sướng vì món quà anh mang đến hôm qua nên đã thất lễ.”
Tất Cường không nói gì mà chỉ ngồi xuống đối diện với ông ta. Người đàn ông trung niên thấy vậy, cũng mỉm cười tiếp tục
“Chúng tôi đã kiểm tra kỹ càng sự việc. Có thể nói chúng tôi vô cùng kinh ngạc là anh lại có thể làm được điều không tưởng ấy. Chúng tôi hi vọng anh có thể làm việc lâu dài cho chúng tôi. Đương nhiên, chúng tôi không ép buộc anh và sẽ trả thù lao hậu hĩnh.”
Nhiệm vụ liên hoàn. Tất Cường hô lên trong đầu, hắn nói
“Nếu có công việc phù hợp, tôi dĩ nhiên sẽ không từ chối nhưng tôi hi vọng được nhận phần thưởng của lần này đã.”
“Ha ha ha…”
Người đàn ông trung niên phá ra cười
“Điều đó là đương nhiên. Đây mời anh xem.”
Ông ta đưa ra cho hắn một chiếc hộp gỗ và ra hiệu mời hắn mở ra. Hắn mở chiếc hộp gỗ ra. Tức thì một luồng sáng chói mắt từ chiếc hộp tỏa ra làm hắn hoảng sợ lùi người lại phía sau. Chứng kiến cảnh đó người đàn ông trung niên kia chỉ bật cười rồi nhìn Tất Cường một cách thích thú. Tất Cường hít một hơi thật sâu, gom hết dũng cảm nhìn vào trong cái hộp. Bên trong hộp là một cái huân chương bình thường như bao cái huân chương khác ở ngoài đời. Chỗ khác thường duy nhất của nó chính là nó tỏa ra một luồng sáng chói mắt màu sáng vàng vàng như ánh đèn nêôn.
“Huân chương sói bạc: Thánh cấp trang bị. Thuộc tính: Không rõ. Vật phẩm nhiệm vụ không thể sử dụng.”
Đúng là huân chương sói bạc mà hắn cần. Tất Cường sung sướng cầm luôn lấy cả cái hộp mà ngắm nghía. Nhiệm vụ ‘thu hồi huân chương sói bạc’ là nhiệm vụ cấp A duy nhất và công khai nên phần thưởng của nó chắc chắn cũng rất lớn. Trước đây, hắn và Chiến chỉ mới hoàn thành nhiệm vụ cấp DD mà được thưởng tới 2 vật phẩm đặc thù cấp D và 1.000 USD. Hắn đã đổi một vật phẩm đặc thù cấp D lấy huyết thống ‘người sói vàng’ này, mà đã mạnh đến như vậy. Hoàn thành nhiệm vụ lần này thì hắn còn có thể mạnh đến thế nào nữa. Hắn run run khi mơ tưởng đến tương lai tươi sáng trước mắt.
Khám phá
Thể Loại : Game Online + Vô Hạn
Tác Giả : The Dark
Chương 4
Người đàn ông trung niên nhìn nó mà cười. Ông ta chờ cho nó hơi bình tĩnh lại mới nói
“Thế nào? Đúng vật mà anh muốn có chứ?”
Tất Cường giật mình, tỉnh lại. Nó xấu hổ nhìn ông ta, nó lắp bắp
“Xin lỗi. À à…Đúng. Đúng là nó. Ừm tôi… ừm… cám ơn.”
Ông ta chỉ nhìn nó, cười cười. Cảm giác xấu hổ nhanh chóng được thay bằng cảm giác tức giận và liều lĩnh, nó cho cái hộp vào túi và nói
“Việc đã xong. Bây giờ tôi có chút việc bận. Chào ông.”
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn nó và nói
“Anh phải đi ngay sao? Nhưng chúng ta còn chưa bàn đến việc, anh sẽ làm thuê cho chúng tôi mà.”
Nó hơi khựng người lại. Thực tế, nó đã quên béng mất điều đó. Nó vội chống chế:
“Tôi cần suy nghĩ thêm về việc đó.”
Ông ta tỏ vẻ thất vọng nói:
“Thật vậy sao? Vậy nếu anh đồng ý thì liên hệ ngay với chúng tôi nhé. Ài thật đáng tiếc. Chúng tôi đã định tặng anh một vật phẩm cấp S làm quà mừng hợp tác. Vậy mà…”
“Hả. Ông nói các ông muốn tặng tôi một vật phẩm cấp S?”
Nó giật bắn mình, hỏi lại. Người đàn ông vẫn giữ vẻ thất vọng, nói
“Đúng vậy. Nhưng đó chỉ là khi anh chấp nhận làm việc cho chúng tôi thôi. Mà vậy này lại không giữ lâu được nên anh quyết định nhanh chóng một chút nhé. Nếu anh suy nghĩ lâu quá thì chúng tôi sẽ phải trao nó cho người khác đấy.”
Không hiểu ông ta nói thật hay đang thả mồi câu cá, nhưng hiệu quả của nó thì không cần phải nghi ngờ. Tất Cường không kịp suy nghĩ, liền chộp lấy tay ông ta
“Tôi đồng ý.”
“Hả?”
Ông ta ra vẻ không hiểu, hỏi lại. Tất Cường sốt ruột nói
“Tôi đồng ý làm việc cho các ông. Ngay từ bây giờ cũng được. Còn cái vật phẩm đặc thù cấp S của tôi đâu.”
Ông ta tươi cười nói
“Nếu anh đã chấp nhận làm việc cho chúng tôi thì đương nhiên nó sẽ là của anh. Nhưng trước hết tôi nghĩ anh nên đem cái huân chương kia đi trả nhiệm vụ đi đã. Chúng tôi cũng cần chuẩn bị một chút để tiến hành nghi lễ chính thức kết nạp anh vào tổ chức. Vật phẩm đó sẽ được trao cho anh ngay sau nghi lễ kết thúc, ngoài ra còn nhiều tặng phẩm khác nữa.”
Còn nữa? Hai tai Tất Cường trở lên ù đặc. Chỉ một vật phẩm cấp S cũng đủ để hắn bán mạng, nếu còn thêm vài tặng phẩm nữa thì dù phải chơi lại game ba, bốn lần, hắn cũng dám theo. Hắn mơ hồ đứng lên đi ra khỏi phòng.
Tít tít tít… Âm thanh báo có tin nhắn liên tục vang lên. Thằng Chiến đang nhắn tin cho hắn. Tất Cường mở hộp thư ra.
‘Thế nào rồi? Thành công chứ hả?’
‘Ok. Đến chỗ trả nhiệm vụ chờ đi. Tao đến ngay đây.’
Tất Cường nhắn lại cho nó. Tất Cường móc túi lấy ra một lá bùa dịch chuyển, dán lên mình. ‘Bụp’. Hắn biến mất trong một làn khói.
‘Bụp’. Tất Cường hiện ra trong một ngôi làng xập xệ. Những ngôi nhà ở đây làm hắn nhớ đến quang cảnh nông thôn Việt Nam những năm 1950. Khắp nơi là những túp nhà tranh, vách đất, mái rơm nhỏ như cái lỗ mũi lại còn nghiêng vẹo đổ nát như hàng hoang. Đây chính là làng Ánh Trăng Bạc. Làng của người sói bạc, người phát ra nhiệm vụ ‘thu hồi huân chương sói bạc’. Bên cạnh nó là thằng Chiến, một gã nhân loại đẹp trai trong bộ đồ hiệp sĩ cũng vừa hiện ra. Nó vồn vã hỏi
“Đâu? Đưa tao xem cái nào?”
Tất Cường đưa cái Huân chương cho nó.
“Oa! Đẹp quá!”
Vừa nhìn thấy chiếc huân chương thằng Chiến rên lên hâm mộ
“Tuyệt thật! Đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy trang bị Thánh cấp đấy! Đáng tiếc là vật phẩm nhiệm vụ, không xài được. Nếu không thì giữ mà dùng cũng không phải là ý kiến tồi.”
Tất Cường nhìn nó cười đểu
“Tao còn có một thứ đáng sợ hơn nữa kìa.”
“Hử?”
Thằng Chiến hỏi một cách vô thức, mắt vẫn không dời cái huân chương. Tất Cường cười cười nói
“Tao sắp nhận được một vật phẩm cấp S.”
“Thế hả!”
Thằng Chiến lúc đầu chưa kịp tiếp thu thông tin nên chỉ phản ứng hời hợt nhưng
“Mày vừa nói cái gì?”
Nó giật bắn mình, rống lên kinh ngạc, hỏi lại
“Mày bảo là mày sắp nhận được vật phẩm gì? Mày khoác lác cũng có mức độ thôi. Làm sao thế được.”
Tất Cường vừa cười vừa kể lại đề nghị của hội Vampire chúa. Chiến vừa nghe vừa há hốc mồm, rồi nó bất ngờ tự tát vào mặt mình bốn cái vừa rên
“Trời ơi! Sao hôm qua tao không tự đem thằng Đại Thiên đi nộp cho bọn chúng mà để mày đưa đi chứ? Trời ơi là trời.”
Trông thằng bạn dằn vặt, Tất Cường vừa thấy tội nghiệp vừa thấy buồn cười nhưng chủ yếu vẫn là đắc ý. Hắn cười hề hề, bảo
“Bù lại phần thưởng của nhiệm vụ lần này tao nhường cho mày hết đấy.”
Thằng Chiến gào lên
“Khốn nạn! Mày tốt quá nhỉ! Mày cho tao phần thưởng của nhiệm vụ cấp A còn mày thì giữ vật phẩm đặc thù cấp S mà coi được à?”
Tất Cường liền giở trò
“Mày chê thì tao lấy hết cả vậy. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ của tao mà.”
“Tao bảo không lấy bao giờ?”
Thằng Chiến gầm lên. Sau đó, nó vừa rên rỉ ỉ ôi vừa hộ tống Tất Cường đi đến chỗ lão tộc trưởng tộc người sói bạc. Lão tộc trưởng đang đứng thẫn thờ nơi cửa một cái miếu. Tất Cường đi đến nói
“Cụ ơi, cho hỏi cụ có phải là người phát ra nhiệm vụ ‘thu hồi huân chương sói bạc’ không?”
Ông cụ quay người lại hỏi nó
“Thưa ngài, ngài hỏi vậy chẳng lẽ…”
Ông ta không dám nói hết câu vì sợ câu hỏi sẽ làm ông nảy sinh hi vọng để rồi lại phải thất vọng. Thằng Chiến cười cười đưa chiếc hộp gỗ cho ông cụ. Ông ta run rẩy đón lấy và mở nó ra. Khi luồng ánh sáng chói mắt đập vào mắt ông ta thì ông ta bỗng ào khóc.
“Đúng! Đúng là nó rồi! Tổ tiên ơi, rốt cuộc ‘Thánh vật’ của bộ tộc đã thu hồi được rồi.”
Nhìn cảnh một ông lão tóc bạc, da mồi khóc lóc như một đứa trẻ. Hai thằng kia đều cứng đờ cả người. Chúng đứng chết trân nhìn ông già cung kính bái lạy chiếc huân chương, như người ta bái lạy một vị thần.
Một lúc lâu sau, ông cụ bình tĩnh lại, hướng tới Tất Cường nói
“Thưa ngài Sói vàng cao quý và vị nhân loại tốt bụng này. Cầu cho Nữ thần Mặt trăng hiền dịu mãi mãi soi sáng mỗi bước chân của các ngài. Vô cùng cảm tạ các ngài đã giúp chúng tôi thu hồi lại Thánh vật. Đáng lẽ bộ tộc sói bạc chúng tôi phải trao cho các ngài những gì quý giá nhất để đền đáp một phần công sức các ngài đã bỏ ra. Nhưng như các ngài thấy đấy. Bộ tộc tôi nghèo khổ quá chẳng có gì đáng giá cả. Chúng tôi chỉ có một tấm lòng thành tâm xin thỉnh nguyện tổ tiên bảo vệ cho các ngài mong các ngài nhận cho.”
“Ping Pong. Người chơi Tất Cường được tộc trưởng tộc người sói bạc tặng ‘lời chúc phúc của tiền nhân’ có nhận hay không?”
Tất Cường và Chiến liếc mắt nhìn nhau. Chúng đều hiểu được phần thưởng của đứa kia cũng giống với mình nên cùng gật đầu
“Đồng ý.”
Ông già tộc trưởng liền quay người đi vào trong miếu. Một lúc sau, từ trong miếu mùi hương trầm ngào ngạt bay ra. Tiếp đó, một cột sáng chói lòa từ trong miếu bay thẳng lên trời. Những NPC người sói bạc trong làng vừa thấy cột sáng thì cùng tru lên như chó sói và quỳ xuống hướng chiếc miếu lạy như tế sao.
“Ping Pong. Chúc mừng người chơi Tất Cường nhận được ‘lời chúc phúc của tiền nhân’ của bộ tộc người sói bạc.”
“Ping Pong. Chúc mừng người chơi Tất Cường nhận được một vật phẩm đặc trưng cấp B.”
Hai tiếng thông báo của hệ thống lần lượt vang lên. Tất Cường nhìn Chiến hỏi
“Tao được một cái cấp B. Mày được bao nhiêu?”
Chiến thở dài
“Cũng chỉ một cấp B. Ít hơn nhiều so với hi vọng của tao. Có lẽ là do cách làm của bọn mình khiến nhiệm vụ không đạt đủ độ khó để nhận vật phẩm cấp cao hơn.”
“Mày định làm gì với vật phẩm này.”
Chiến cười nhăn
“Tao đã có dự định rồi. Nếu chỉ của tao thì không đủ nhưng nếu cộng thêm cả vật phẩm của mày thì đủ đấy. Giờ đi đến ‘cửa hàng đen’ với tao nào.”
Nhìn thằng Chiến lao đi. Tất Cường mỉm cười liếc nhìn qua kỹ năng mới nhận được rồi đi theo.
“Skill ‘lời chúc phúc của tiền nhân’: Điểm may mắn tăng thêm 5 điểm và tăng thêm 1 điểm nữa cho mỗi 5 cấp tiếp theo. Có 1 lần sử dụng sức mạnh của tổ tiên bộ tộc người sói bạc để cứu mạng (dùng xong skill này tự động biến mất, những điểm may mắn đã tăng vẫn giữ nguyên).”