Cơ hồ Vô Tình vung kĩ năng theo bản năng. Phong Lực Trường chắn ở phía trước. Nhưng Hắc Long lượn tới. Lực Trường đến cái rắm cũng chưa phóng một cái đã biến mất. Hóa ra trên thân Hắc Long còn kèm theo cả kĩ năng bị động phá chú, phá nguyên tố. Kĩ năng phụ trợ của game thủ căn bản không tạo hiệu quả gì. Vô Tình lại sửng sốt. Hắc Long đã đến trước mặt. Một đôi long nhãn màu đỏ gần như to bằng cả một game thủ. Trong lúc nguy cấp, Vô Tình sử dụng cách bảo vệ mình nguyên thủy nhất – Toàn Phong Thuẫn. Kĩ năng hộ thuẫn của hắn đã được luyện tới đặc cấp. Phải biết rằng 98K Metal Slug của Demon cũng không phá được hộ thuẫn này. Lần này một lần nữa hắn lại khai thuẫn, buông bỏ tất cả ý niệm công kích trong đầu, mana toàn thân cho tập trung hết vào hộ thuẫn.
Hộ thuẫn của nguyên tố sư có chung một nguyên lí. Hộ thuẫn mạnh hay yếu không thể chỉ đơn giản lấy cấp bậc của kĩ năng để luận. Ví như loại Toàn Phong thuẫn của Vô Tình trên thực tế là loại cao cấp, cường đại hơn Phong Bão thuẫn, Tật Phong Thuẫn, Thanh Phong thuẫn, yêu cầu cấp bậc cũng cao hơn. Tuy nhiên Toàn Phong thuẫn đặc cấp khẳng định không có khả năng phòng ngự tốt bằng Phong Bão thuẫn cấp đồ trắng. Tiếp theo là so sánh hộ thuẫn mạnh hay yếu bằng lượng mana mà game thủ dung nhập vào hộ thuẫn. Bình thường Toàn Phong thuẫn tiêu hao 3 mana mỗi giây. Toàn Phong thuẫn có thể trong một thời gian dài chịu đựng các loại thương tổn công kích. Nhưng không thể chịu nổi một kích cực kì mạnh. Nhưng một nguyên tố sư có thể tăng mạnh lượng mana dồn vào hộ thuẫn. Tỷ như sau khi kích họat, mỗi giây tiêu hao 50 mana thì khả năng phòng ngự của hộ thuẫn sẽ trở nên cực kì cương mãnh, chỉ là không thể duy trì trong một thời gian dài. Về phần cấp bậc kĩ năng, nó sẽ quyết định hiệu quả phòng ngự của hộ thuẫn. Ví dụ với phòng ngự công kích vật lí, phòng ngự công kích nguyên tố, phòng ngự công kích máy móc, phòng ngự tổn thương do độc, chống đạn… thì trên cơ bản, hộ thuẫn thần cấp cái gì cũng phòng được. Nhưng trước tiên phải xem anh có luyện được đến cấp bậc đó hay không.
Lần này Vô Tình khai thuẫn liền dồn mana với tỉ lệ tiêu hao là 80mana/s. Đây hoàn toàn là liều mạng. Xu thế lượn lờ của con Hắc Long này nhìn qua thực sự rất dọa người. “Đinh” một tiếng, hai chiếc sừng trên đầu Hắc Long đâm vào hộ thuẫn của Vô Tình. Vô Tình không chút động đậy, sau đó hắn liền cười, liều mình đứng vững chống chịu một kích mãn mãnh liệt này.
Hắc Long một lần nữa bay lên giữa không trung. Vô Tình thả lỏng, mau chóng uống thuốc bổ sung mana. Đúng lúc hắn đang uống Ma Lực Thủy, hai sừng của của Hắc Long bỗng nhiên biến thành màu vàng, lượn vòng một cái lại lần nữa lao xuống. Mục tiêu vẫn là Vô Tình. Vô Tình vừa thấy hai chiếc sừng có điểm cổ quái liền khai thuẫn tới cực hạn nhất, mỗi giây tiêu hao 100 mana. Nói thật, dựa theo thuộc tính toàn thân cùng hiệu quả của trang bị thì hắn cũng chỉ có thể duy trì nhiều nhất là 3 giây.
“Bang!”
Hai chiếc sừng màu vàng giống như hai chiếc dùi xoáy vào hộ thuẫn của hắn, nhưng không xuyên sâu vào. Nhưng lần này Hắc Long không bay đi mà dường như tiếp tục tăng lực độ.
“Ôn con!” – Vô Tình chửi một tiếng. Thời gian 3 giây rất nhanh liền trôi qua. Toàn Phong thuẫn biến mất không còn chút bóng dáng, tăm hơi. Đôi kim giác như hai thanh đại chùy nện vào ngực hắn. Vô Tình bị đâm bay đi mấy chục mét ra khỏi tế đàn như một tờ giấy mỏng lững lờ bị thổi xuống vực sâu. Trong nháy mắt bị đâm, hắn đã bị giết.
Hồng thương trị số: “-1000!”
Bên cạnh, mọi người vẫn còn đang phóng kĩ năng. Do hiệu quả chồng nguyên tố, trọn cái đầu của Hắc Long đều bị lửa lớn thiêu đốt. Nó thực sự đã bị nhóm nhân loại chọc giận, bay lên trời, ngửa đầu kêu khan vài tiếng rồi lại lao xuống một lần nữa. Mục tiêu lần này là nhắm thẳng vào một nguyên tố sư đang mở Liệt Hỏa thuẫn. Tên này học Vô Tình, lập tức buông bỏ công kích, lập tức gia cố thuẫn. Kết quả cũng giống như Vô Tình, chặn được cú thứ nhất. Hắc Long cũng bay lên trời, lần nữa chuẩn bị đâm mạnh một cú lần thứ hai. Lần thứ hai lao xuống quả nhiên phong sinh khởi vân, lôi đình vạn quân.
Nhưng đúng lúc đó, dị biến xuất hiện. Sau khi Hắc Long đâm đầu vào trong Liệt Hỏa thuẫn, chưa kịp phát toàn lực đã bị một tia hàn quang đâm thẳng tới từ bên cạnh.
“Sụt!”
Tia hàn quang đâm trúng mắt nó.
Hồng thương trị số: “-26!”
Kiếm thứ nhất này không tính, sự lợi hại chân chính ở sau. Tiêu Dao Tán Tiên liên tục đâm kiếm thứ hai, thứ ba, thứ tư. Đây là đại chiêu Tật Phong Thứ vu cấp của cô. Kĩ năng này sử dụng rất đơn giản: dựa vào tốc độ ra tay và lực lượng liên tục đâm ra ít nhất năm kiếm trở lên. Kĩ năng này không hoa lệ mà chỉ thể hiện sự lợi hại của chiến sĩ cận chiến. Khi tốc độ cùng lực lượng kết hợp với nhau một cách hoàn mĩ, cho dù là cọng cỏ khô cũng xuyên thấu được một kiện kiên giáp.
“Phốc phốc phốc!”
Con mắt trái của Hắc Long trúng vài kiếm, liền xuất hiện tình trạng đình trệ. Hộ thuẫn nguyên tố sư đã biến mất nhưng Hắc Long vẫn còn duy trì tư thế bất động.
Hồng thương trị số: “-30!”
Hồng thương trị số: “-31!”
Hoàng thương bạo kích: “-66!”
Lục thương trị số: “-93!”
Lục thương trị số: “-96!”
Hoàng lục song sắc: “-153!”
Tất cả mọi người đều bị sốc. Đây chính là sự lợi hại của đệ nhất cao thủ khu Tịch Tĩnh. Nhất kiếm cao thương, nhất kiếm xuất sắc, nháy mắt đã đánh ra 500 điểm thương tổn. Đổi lại nếu thứ bị đánh là người khác thì có nghĩa là đã tạo gần 5000 điểm thương tổn.
“Chiến sĩ hung mãnh thế sao?” – Diệp Sảng có chút không tin nổi. Nhưng sự thật lại rành rành trước mắt.
HP của Hắc Long đã dừng lại ở số có ba chữ số.
Tiêu Dao Tán Tiên là cao nhân gan lớn. Cô đã nắm chắc thật tốt thời cơ này, cũng tìm đúng sơ hở. Vô luận người hay quái, chỉ cần bị đánh trúng sơ hở là không thể chịu nổi một kích. Sau khi kết thúc đại chiêu, Tiêu Dao Tán Tiên rõ ràng cũng đình trệ động tác, cầm kiếm đứng tại chỗ không nhúc nhích được.
Lúc này Truy Mệnh và Thiết Thủ ở bên cạnh lập tức vung lợi kiếm xông lên. Kĩ năng của hai người rất hoa lệ, kiếm quang như lưu thủy xuất hiện. Con mắt trái của Hắc Long triệt để bị mù, hoàn toàn bị phá, tối đen. Trông qua vô cùng đáng sợ. Hai người cũng phế đi hơn 200HP của nó. Thêm nữa, nguyên tố sư cũng vây tứ phía điên cuồng tung kĩ năng. HP Hắc Long chỉ còn 500 điểm cuối cùng.
“Ngao~~”
Hắc Long phát ra tiếng gào thét thống khổ, kinh thiên động địa, lao lên đám mây đen trên không trung. Chớp, sét loằng ngoằng. Dường như bầu trời cũng tức giận.
“Giết chết ngay lập tức!” – Lôi Lôi thở dài trong lòng. Những mãnh nam mãnh nữ đám Tiêu Dao Tán Tiên cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, không thể đưa boss vào chỗ chết. Nếu không thể, vậy thì boss sẽ phản kích càng khủng bố hơn.
Quả nhiên, thân mình Hắc Long vặn vẹo, đuôi rồng dài mấy chục mét xoay vòng ngược chiều kim đồng hồ quét tới. Quả nhiên là thần long bái vĩ. Tính cả Tiêu Dao Tán Tiên, mười người trên tế đàn toàn bộ bị đuôi rồng quét trúng ngực. Kích này là cỡ nào uy vũ. Trên đầu mỗi người đều bay lên trị số thương tổn -1000, sau đó đều bay khỏi tế đàn, rơi xuống vực sâu. Dù không bị quét chết thì bị rơi xuống vực cũng không tránh khỏi cái chết.
Trên tế đàn chỉ còn lại hai người cuối cùng là Kim Tổng Quản và Yến Vân.
Trên cầu gỗ, Diệp Sảng đang nhấc AUG vẫn còn trợn mắt há mồm. Hắn chưa từng thấy qua loại miểu sát này. Thực ra cũng có thể tưởng tượng được. Vừa rồi Hắc Long đảo qua một cái, trên cơ bản đã bao trùm hơn phân nửa tế đàn. Kim Tổng Quản cùng Yến Vân đều có vận khí tốt, còn đang ở một bên uống thuốc thay đạn mới tránh khỏi một kiếp này. Mới vừa nãy trên tế đàn còn lúc nhúc bao nhiêu người, lúc này đã hoàn toàn bị xóa sạch, hôi phi yên diệt.
Diệp Sảng vẫn còn ngây người, Yến Vân đã chạy lên cầu gỗ: “Đừng xem, Diệp tử, chạy!!”
Lúc này Diệp Sảng mới tỉnh cơn mơ [đang uýnh nhau cũng ngủ hả mầy :v], thừa dịp Hắc Long còn chưa khôi phục liền nhanh chóng rời khỏi nơi này. Hiện tại mấy người này mà chọn đánh Hắc Long là muốn chết.
Nhưng mà Hắc Long chỉ còn 500HP, chạy như vậy thất sự là rất đáng tiếc a!
Nghĩ vậy nhưng Diệp Sảng cũng không dừng lại.
Kim Tổng Quản căn bản chạy không được. Mặc dù tốc độ của hắn không nhỏ, nhưng ý nghĩ giết boss phát tài đã thôi thúc cái gen điên cuồng trong hắn. Kim Tổng Quản cầm Kim Xà Kiếm vẩy một cái, lỗ hổng triệu hồi lại được mở ra. Lần này từ trong lỗ hổng hiện ra một cái Nghịch Thập Tự đồ án, bên trong bay ra một con thần ưng còn to lớn hơn vừa nãy. Cả người con thần ưng này phát ra ánh kim quang, trong cái nền không gian đen đặc này không khác gì một vật thể sáng chói mắt duy nhất.
Thần ưng dang hai cánh trên không trung, chuẩn bị tư thế. Kim Tổng Quản hung tợn ra lệnh một tiếng: “Xông lên!!!!”
Thần ưng bão tố lao ra, tốc độ nhanh khiến cho người ta tán thán không thôi. Bay đến đâu cũng kéo theo một vệt kim quang. Thần ưng chuẩn xác xẹt qua mắt phải Hắc Long, sau đó biến mất.
Diệp Sảng và Yến Vân đứng trên cầu, đồng thời tán thưởng: “Con mẹ nó, thật cao công!”
Hồng thương trị số: “-200!”
Kim Tổng Quản lập tức xụi lơ trên mặt đất. Vọng tưởng cuối cùng cũng tan vỡ.
Hắc Long lượn đến, dùng hai chiếc sừng hất một cái. Kim Tổng Quản ngã xuống vực sâu. Nhưng hắn không hề la lên một tiếng nào! Có thể hắn biết mình đã tận lực, kêu la vô ích. Hắn coi như chết có ý nghĩa.
Diệp Sảng cùng Yến Vân cũng không nghĩ dư một ý nào, hỏa tốc chạy lên đầu cầu: “Đi!”
Lôi Lôi và Tinh Tinh đều đứng ngu người bất động, biểu tình hoàn toàn tuyệt vọng. Yến Vụ thì xụi lơ trên đất, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm sau lưng Yến Vân.
Diệp Sảng nhìn lại. Máu ngừng chảy. Hắc Long đang bay dọc theo cầu gỗ tới đây. Con boss này đã phẫn nộ cực điểm. Hôm nay nó không thể bỏ qua một người nào ở đây.
“Đi!!!” – Yến Vân điên cuồng hét lên một tiếng, lấy sa ưng ra vung vẩy – “Ta cấp thấp, chết trong này còn hơn các người chết!”
Diệp Sảng thấy ấm áp trong lòng, tất cả nhiệt huyết dâng tới đỉnh đầu. Đây chính là người anh em của hắn, luôn phân tích lợi hại rõ ràng như vậy, cũng là người đầu tiên có thể chắn đao cho hắn.
Đám Lôi Lôi đều chạy tới phía cầu gỗ mạn bắc. Sân bên kia thì Yến Vân chạy về phía đông, vừa chạy vừa nổ súng về phía Hắc Long. Làm như vậy để hấp dẫn toàn bộ cừu hận của boss lên mình, như vậy ít nhất có thể tranh thủ thêm thời gian cho Diệp Sảng.
“Ấm ầm ầm!” – Tiếng sa ưng vội vã, có thể thấy trong lòng người nổ súng còn vội vã hơn.
Nhưng sau khi súng vang lên mấy tiếng, Yến Vân nghe thấy một tiếng súng thanh thúy mà hữu lực vang lên. Hắc Long không còn đuổi hắn nữa mà vẫn cứ bay về phía cầu gỗ.
Yến Vân hoảng sợ quay đầu lại: “Diệp tử, ông điên rồi!”
Diệp Sảng đứng ở cầu gỗ, không chút động đậy, đưng vững vàng ổn định như Định Hải Thần Châm, giơ súng tà tà lên trời, mắt trái nhắm chặt, mắt phải nhìn chằm chằm vào kính ngắm, đầu ngón tay giữ chặt cò súng.
Tất cả mọi người đều giật mình, đứng ngốc ra. Ngoại trừ một chữ “điên”, thật sự không thể tìm được một từ gì để hình dung ra Diệp Sảng bây giờ.
Anh nói Diệp Sảng điên rồi, hắn đúng là điên. Muốn một mình đối đầu với con Hắc Long đó tuyệt đối là không có khả năng. Nhưng trên thực tế, nội tâm của hắn lại rất bình tĩnh. Sở dĩ muốn mượn AUG của Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng bởi vì kính ngắm của AUG có thể phóng đại 15 lần, dễ dàng giúp hắn nhắm đúng vào điểm đen trong long nhãn. Diệp Sảng nắm rất rõ điều này. Yến Vân coi như xong, mấy cô nhóm Tinh Tinh chưa chắc có thể may mắn thoát khỏi vì toàn thân Hắc Long có thể khống chế hết sân nhà, ai cũng đừng nghĩ có thể chạy. Hắn quyết định đánh cược một lần. Quyết định này còn liên quan đến cái chết của Kim Tổng Quản.
“Ba ba, ba ba, ba ba!”
Qua tiết tấu có thể thấy nội tâm của Diệp Sảng dù rất bình tĩnh những cũng vẫn có chút bối rối. Diện mục dữ tợn của Hắc Long càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn trong tầm mắt hắn. Tất cả mọi người đều dừng bước, há to miệng nhìn hắn.
Hồng thương trị số:
“-20!”
“-20!”
“-20!”
“-20!”
HP Hắc Long:
“280/5000!”
“260/5000!”
“240/5000!”
“220/5000!”
“200/5000!”
Khoảng cách đã chưa tới 30m, nhiều nhất 3 giây nữa Hắc Long sẽ đưa Diệp Sảng đi Tây thiên.
Không một ai nói gì. Mọi người đều nói không nên lời.
Ngay lúc Hắc Long bay đến đầu cầu, Diệp Sảng bỗng nhiên lại không khai hỏa. AUG đột nhiên im bặt, dường như đã hết đạn.
Tim mọi người như ngừng đập.
Ngay lúc Hắc Long đụng vào, AUG bỗng nhiên cấp tốc vang lên. Lần này không phải bắn từng loạt mà là điên cuồng liên xạ. Hắc Long đang ở ngay trước mắt, Diệp Sảng hoàn toàn lấy súng bắn vào nhược điểm.
“Ba ba ba ba!”
“Phốc phốc phốc phốc!”
Cho dù vẫn còn ít đạn chưa tới, nhưng đã có 4 lục thương trị số liên tục xuất hiện:
“-60!”
“-60!”
“-60!”
“-60!”
“Rống…”
Chuỗi đạn cuối cùng đã gạn hết tất cả HP của Hắc Long. Nhưng hai chiếc sừng cũng ngừng ngay khi đâm vào bụng Diệp Sảng. Diệp Sảng bay ra ngoài. Súng rời khỏi tay.
Hồng thương trị số: “-1000!”
Một người một boss đồng quy vu tận.
Thi thể Diệp Sảng đập vào vách đá, rơi xuống. Huyết nhục mơ hồ!
Trong trạng thái u linh, tầm nhìn Diệp Sảng nháy mắt biến thành hai màu trắng đen. Hắn thấy Hắc Long biến thành một đám khói đen lớn. Khói đen tản ra, bay trở về bệ tế trung tâm tế đàn. Dường như là bị hút trở về. Mây đen cũng tản mát đi, ánh mặt trời hạ xuống. Xuân về trên đất nước, tất cả trở lại màu xanh mát như trước. Nhưng Diệp Sảng chắc chắn không nghe được thanh âm hệ thống. Diệp Sảng còn thấy Tiêu Dao Tán Tiên dán mình trên vách đá, không hề rơi xuống. Hóa ra người phụ nữ này có hơn 1000HP. Cuối cùng Diệp Sảng nhìn thấy đám Tinh Tinh, Yến Vân kinh hô chạy tới chỗ mình. Chỉ là Diệp Sảng tức khắc đã bị truyền tống thẳng về thành.
Mĩ nữ thương thủ cười tủm tỉm nói: “Game thủ tôn quý, ngài đã tử vong trong nhiệm vụ Thất ChủngVũ Khí Trường Sinh Kiếm. Sau khi tử vong, 12 giờ sau không thể login!”
Diệp Sảng ngạc nhiên: “Thất Chủng Vũ Khí? Thất Chủng Vũ Khí gì? Con mẹ nó, mĩ nữ à em không đùa chứ? 12 giờ liền không thể login, thời gian trong trạng thái u linh cũng không đúng như bình thường. Em gái không chơi anh chứ?”
Mĩ nữ thương thủ cười nói: “Xin lỗi, đây là quy định của hệ thống. Mời 12 giờ sau ngài lại login. Chúc ngài chơi game vui vẻ, du ngoạn sảng khoái.”
Thằng cờ hó hệ thống này. Diệp Sảng phẫn nộ logout, ngồi ở trên giường trầm tư. Hóa ra nhiệm vụ này là một chi nhánh của đại nhiệm vụ, tên là Trường Sinh Kiếm. Kiếm chôn ở Thần Kiếm đàn. Thất chủng vũ khí trong tiểu thuyết Cổ Long. Aiii, cũng giống đấy.
Trường Sinh Kiếm, Bích Ngọc Đao, Khổng Tước Linh, Đa Tình Hoàn, Bá Vương Thương, Ly Biệt Câu, còn có Quyền Bàn.... Chẳng lẽ lại phân biệt đại diện cho bảy chức nghiệp: khinh giáp chiến sĩ, trọng giáp chiến sĩ, chiến địa bác sĩ, nguyên tố sư, thương thủ, triệu hoán sư và đấu sĩ?
Nhưng quan trọng nhất là vì sao sau khi tử vong trong nhiệm vụ này lại phải 12 giờ sau mới có thể login? Diệp Sảng nghĩ không ra.
An Hi bất đắc dĩ: “Cậu chơi game một ngày liền thành ngốc à?”
Diệp Sảng đã ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp bay ra, thế là lượn một cái chui ra.
Đây là ngày ở chung thứ ba. Mỗi ngày Diệp Sảng đều ở lì trong ổ không chịu ra, cả ngày chỉ có lúc ăn cơm mới thấy mặt. Những món ăn của An Hi đều hợp khẩu vị của Diệp Sảng. Mà hắn cũng rất biết cách xin cơm. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Diệp Sảng rất nể tình ăn mấy chén cơm lớn, quét sạch mấy chén đĩa đồ ăn.
Nhìn đống bát trên bàn, Diệp Sảng rụt rè nói: “Chị An, đồ ăn đồ uống đều do chị mua. Số tiền kia…”
An Hi: “Quên đi. Bây giờ cậu cứ tìm việc rồi lĩnh lương hẵng nói. Cậu xem tướng ăn của mình kìa, chẳng ra thể thống gì. Ngày hôm qua chị về trường một chuyến thế là cậu liền ăn mì. Aiii, chị không biết nên nói cậu thế nào cho phải. Phải biết giữ gìn sức khỏe chứ!”
Thấy biểu tình trách cứ của An Hi, trong lòng Diệp Sảng cảm thấy ấm áp. Trong nhà hắn tuy rằng còn có Diệp Đình và hai người anh, nhưng An Hi thật sự còn bảo vệ quan tâm hắn hơn cả họ, giống như anh cả chị cả vậy. Tuy rằng đây là những ngày khó khăn, nhưng thực ra vẫn có thể chịu đựng qua ngày.
[đệt, từ đầu tới giờ tưởng anh Sảng eo em nó, hóa ra…]
Diệp Sảng chần chờ: “Chị An, em…”
An Hi nói: “Chị biết. Chúng ta đều sắp tốt nghiệp, hiện tại điều kiện không tốt. Cậu có chỗ nào khó cứ nói cho chị biết. Vẫn xem chị là người ngoài sao? Đúng rồi, mai là chủ nhật, lần trước chúng ta đã thương lượng tới tập đoàn Kỳ Lợi. Sáng sớm mai 10h sáng phỏng vấn rồi, cậu chuẩn một chút đi, đừng cứ mải chơi game. Trước tiên cứ ổn định mọi việc đã rồi chơi cũng không muộn.”
Cô trịnh trọng nói nghiêm túc. Diệp Sảng cũng không ba hoa nữa: “Được, chị An. Ngày mai em với chị cùng đi. Hai người chúng ta có thể làm cùng nhau thì sẽ có thể giúp đỡ nhau được!”
Lúc này hai đầu mày của An Hi mới giãn ra, cười nói: “Vậy là tốt rồi. Sáng mai dậy sớm một chút, đến sớm còn chuẩn bị được.”
Tại sao phải dậy sớm? Đến sáng ngày hôm sau Diệp Sảng liền hiểu. Bình thường con gái đều dậy sớm để make-up, chuẩn bị trang phục gì gì đó đã mất ít nhất một tiếng. Sảng nhà ta liền chơi xấu, mặc kệ, chui vào phòng, nhảy lên giường cứ một mạch ngủ lì trên giường thêm ít nữa.
[méo, bình thường Mị chỉ dậy đánh răng rửa mặt, chải đầu tóc buộc túm đuôi gà, quần áo thì sơ mi hay phông, jeans hoặc đồng phục, rồi ăn sáng. Nửa giờ xong hết. Mị là con gái mà còn méo hiểu những đứa khác ở trong phòng làm gì mà lâu thế, kể cả con bạn thân của Mị Mị cũng không hiểu. À mà Mị buê đuê mà (*^*) *sầu đời-ing*]
Đã sắp 8h40, An Hi bất đắc dĩ đập cửa phòng Diệp Sảng thùm thùm: “Diệp Sảng, không lười nữa. Dậy mau, nhanh lên!”
An Hi cau mày: “Cậu cũng phải soi gương chải chuốt, quần là áo lượt một tí, hay thêm tí phấn son nhé? Cứ thế này mà đi có vẻ không được thành ý, cũng không có lễ nghi!”
[lại còn phấn O_O]
Diệp Sảng nhìn nhìn An Hi. Hôm nay trang phục của An Hi rất là chói mắt a. Áo hoa, jeans đơn giản, vốn là rất giản dị chất phác nhưng An Hi mặc vào lại đem lại cảm giác tươi mát động lòng người. Nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kĩ thì thật sự không chịu nổi a…
“Được rồi! Em chọn một bộ là được chứ gì?” – Diệp Sảng tùy tiện nói.
5 phút sau, hai người ra cửa. Thứ Diệp Sảng gọi là trang phục chính là lấy lược cào cào tóc mấy cái là xong.
Khoảng cách từ chung cư Hương Sơn đến địa điểm phỏng vấn nói xa không xa, nói gần không gần, đi đường ít nhất mất 1 giờ. Đi xe buýt nửa đường còn phải đổi tuyến.
“Sau này nếu muốn làm ở công ty này, chị nghĩ mua một cái xe đạp là tương đối thích hợp!” – An Hi có vẻ tràn đầy tự tin
Trong lòng Diệp Sảng lại thấy ấm áp. Thật là một cô gái tốt, rất biết tiết kiệm. Ai ngờ lời giải thích của An Hi xém chút làm Diệp Sảng ngất luôn: “Chị thấy đạp xe có thể rèn luyện sức khỏe, còn có thể giữ dáng nữa.”
Diệp Sảng nói: “Vậy chi bằng mỗi ngày ở trên giường chống đẩy 80, 100 cái có phải hơn không?”
An Hi đột nhiên đỏ mặt.
“Sao thế?” – Diệp Sảng vẻ mặt vô tội, quay đầu nhìn xung quanh. Toàn bộ hành khách tứ phía trên xe đều nhìn hắn chằm chằm.
“Khụ khụ!” – Diệp Sảng khó xử ho hai tiếng – “Đừng nhìn tôi. Tôi khuyên các người mỗi này nên tập chống đẩy – hít đất, tập trên giường là được. Không cần máy tập thể hình. Tập xong liền tắm rửa, như vậy vừa tiết kiệm vừa đỡ mệt. Cái gì? Cô gái, nhà cô dùng võng à? Cũng không sao, không hít đất được thì mỗi ngày ra ngoài đường đi bộ là được! Oa ha ha, thực ra hôm nay tôi mới…”
“Rầm!”
Phần lớn đám người trên xe té cái rầm.
Công ty bất động sản tập đoàn Kỳ Lợi không phải chỉ đơn thuần là một công ty con. Trên thực tế đây là một trung tâm song ngành. Một bên quản lí một dây chuyền khách sạn năm sao, mặt khác lại đầu tư xây dựng các khách sạn nhỏ, nhà trọ. Công ty bất động sản Kỳ Lợi chẳng những đưa vào hoạt động khách sạn còn phải xây dựng trên cách khu đất trống, một loạt quy trình phức tạp, rườm rà. Trọng yếu hơn tại bên cạnh hai khu đất còn có một nhà xưởng hoang phế có diện tích rất lớn, nghe nói sắp bị hủy đi. Tập đoàn Kỳ Lợi chuẩn bị thu mua mảnh đất này. Hoạt động thương nghiệp nhiều như vậy, tất nhiên đây là thời điểm để tập đoàn chiêu binh mãi mã.
Đại sảnh phòng làm việc lầu 1 tại tòa nhà hành chính cạnh quảng trường đã có một hàng dài cả trai lẫn gái đến dự tuyển. Hai người Diệp Sảng chỉ có thể đứng xếp hàng chờ đợi. Đây không phải là phỏng vấn mà là bước kiểm tra thứ nhất. Nơi đó có nhân viên bộ phận nhân sự do tổng bộ tập đoàn Kỳ Lợi phái tới làm việc, đơn giản là xem lí lịch rồi đưa ra quyết định có cho tiếp tục dự tuyển hay không.
Đến phiên An Hi, nhân viên công tác hiển nhiên có thái độ rất tốt với An Hi. Đây chính là kiểu “mĩ nữ người gặp người thích”. Vốn An Hi cũng đã rất tự tin. Nhân viên công tác lẩm bẩm nói: “Ồ, cô đăng kí vị trí nhân viên phục vụ khách hàng. An tiểu thư đã tốt nghiệp đại học. Xin chờ một chút!”
Nói xong, nhân viên gõ gõ trên bàn phím laptop, có lẽ là kiểm tra học vị trên mạng. Sau khi đối chiếu, thấy không có sai sót gì mới nói: “An tiểu thư, mời đi ra văn phòng làm việc của bộ phận phục vụ khách hàng. Nơi đó có giám đốc bộ phận phục vụ khách hàng của tập đoàn đang chờ.”
An Hi cũng không vội đi, đứng chờ Diệp Sảng ở cửa thang máy. Nhưng Diệp Sảng không được đãi ngộ tốt như cô. Quần áo Diệp Sảng thì lôi thôi, cộng thêm đầu tóc đã hơi rối tung, sắc mặt tái nhợt, trông như thiếu dinh dưỡng. Bộ dạng như vậy ai dám nhận? Thái độ của nhân viên tốt mới là lạ. Nhưng Diệp Sảng cũng có vận khí của hắn, không phải kiểm tra sơ lược hồ sơ lí lịch như An Hi, Diệp Sảng không gọn gàng sạch sẽ như An Hi, ngược lại lại khiến cho nhân viên đó cảm thấy Diệp Sảng là người có kinh nghiệm làm việc: “Xin hỏi anh đăng kí chức vụ gì?”
Diệp Sảng phun ra ba chữ: “Bộ an ninh!”
Nhân viên công tác gật gật đầu: “Công việc cũng rất thích hợp. Mời đi tới văn phòng bộ an ninh ở tầng 27. Chúc anh may mắn!”
VÔ ĐỊCH HẮC THƯƠNG
Tác giả : Biên Thành Lãng Tử. Chương 206: Diệp Sảng phỏng vấn.
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu
3. Hết nợ.
Thấy Diệp Sảng thuận lợi tiến vào cao ốc, An Hi có chút lo lắng: “Lát nữa xong thì đợi ở cửa lớn. Cậu phải cố lên đó!”
Diệp Sảng giơ hai ngón tay thành chữ V, sau đó ngênh ngang ra khỏi thang máy.
Tầng 27 tuy là văn phòng của bộ phận an ninh nhưng trang hoàng không hề kém tí nào. Dù sao tập đoàn Kỳ Lợi cũng là xí nghiệp lớn, rất nổi danh. Vô số người đánh nhau vỡ đầu chỉ để tranh chân chen chúc vào đây. Nhưng Diệp Sảng mà có loại ý nghĩ muốn chen chân vào đây thì đúng là chuyện phượng mao lân giác.
[phượng mao lân giác: ý chỉ đồ vật hay chuyện gì quý hiếm, lạ]
Trên cái thế giới này có bao nhiêu người bôn ba bận rộn mỗi ngày. Nói dễ nghe thì được kêu là vì sự nghiệp và tình yêu. Nói khó nghe thì chính là vì tiền tài và gái đẹp. Nhưng chung quy lại thì chính là để thỏa mãn chính mình. Mà Diệp Sảng là một người đơn giản. Nhiều tiền hắn phải sống, ít tiền hắn cũng phải sống. Có gái đẹp bên cạnh, tất nhiên cuộc sống càng thêm tốt đẹp. Nhưng không có gái đẹp thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Cho nên hắn không bận tâm điều đó. Làm nhân viên bảo vệ hay vệ sinh thì sao? Chưa bao giờ hắn cảm thấy mất mặt vì chuyện này cả. Một người dựa vào chính đôi bàn tay của mình để lao động kiếm cơm nuôi bản thân, không ăn trộm ăn cướp thì có gì mà nhục? Cuộc sống đơn giản thì vui vẻ nhiều. Cũng giống như ID: Nhị Bức Hỷ Hỷ. Hỷ Hỷ, vui vẻ.
“Diệp tiên sinh, xin chào!”
Ngồi ở ghế đối diện là một phụ nữ mặc trang phục công sở, nhìn qua có lẽ trên dưới 30 tuổi, coi như cũng có phần tư sắc, nhưng cũng chỉ là loại nhờ make-up mà có, phấn son dày cộp. Cách cả một cái bàn mà Diệp Sảng vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa. Mùi nước hoa xông thẳng lên não, khó chịu.
“Hồ sơ lí lịch của cậu tôi đã xem. Xin hỏi, cậu là sinh viên Giang đại, vì sao lại thấy hứng thú với công việc làm nhân viên vệ sinh?”
Diệp Sảng nói: “Bởi vì tôi thích làm nhân viên vệ sinh!”
Thích cái rắm. Đây là lời nói dối điển hình. Hắn là tên lười chảy thây. Mấy ngày hôm nay vệ sinh phòng ốc đều một mình An Hi xử lí.
Người phụ nữ hiển nhiên sẽ không tin lời xàm xí của hắn: “Cậu là sinh viên chuyên ngành tiếng Trung, lại là sinh viên ưu tú, lí lịch rất sạch. Cậu có thể chấp nhận làm công việc này, chúng tôi vô cùng hoan nghênh. Nhưng rất tiếc, hiện tại nhân viên vệ sinh chúng tôi đã tuyển đủ. Nếu cậu không ngại thì có thể đi ứng tuyển làm an ninh viên xem.”
An ninh viên chính là bảo vệ. Kì thật trước đó Diệp Sảng đã xem qua quảng cáo, họ ưu tiên quân nhân xuất ngũ. Hắn nhất định không được ưu tiên, nhưng cơ hội này khó mà có nha. Diệp Sảng vội nói: “Tôi sẽ thử xem.”
Người phụ nữ nói vài câu qua đường điện thoại nội vụ. Rất nhanh sau đó có một đại hán mặc chế phục bảo an đi đến.
Vị đại hán này liền ngồi đối diện Diệp Sảng: “Không cần giới thiệu. Trước tiên tôi tự giới thiệu cho cậu biết. Tôi là Ngưu Thiên Hoa, tất cả mọi người đều gọi tôi là Ngưu ca. Tôi là giám đốc bộ phận an ninh công ty bất động sản Kỳ Lợi tập đoàn Kỳ Lợi, phụ trách an ninh, giám sát các họat động tổ chức của công ty.”
Ngưu Thiên Hoa vừa nói vừa rít điếu thuốc ngay trong phòng làm việc. Diệp Sảng vừa thấy liền vui vẻ. Đúng là vận cẩu thỉ, tên này cũng dùng Hồng Tháp Sơn, đúng là có duyên huynh đệ.
Tên Ngưu Thiên Hoa này vừa nhìn qua liền biết là loại người thất phu hoang dã. Nữ cán bộ rõ ràng là không muốn ngồi chung với hắn, vô cùng chán ghét, cau lông mày, mượn cớ rời khỏi.
Ngưu ca cũng rất phiền chán loại tự cho mình là rất có thân phận tại một công ty cao cấp như nữ lãnh đạo này, nhìn theo lưng cô ta lặng lẽ chửi một câu: “Đồ điếm cái!”
Diệp Sảng câm như hến.
Ngưu ca: “Không nhiều lời làm gì. An ninh viên cái mẹ gì. Người anh em, chúng ta đều là đàn ông, hay nhất vẫn là nên nói chuyện cho rành mạch. Đây là công việc bảo vệ, địa vị thấp nhất trong công ty. Tiền lương là 3000 nguyên một tháng, cuối tháng có tiền thưởng và chuyên cần. Nhưng cậu cũng đừng hi vọng sẽ có nhiều tiền. Chỉ cần xảy ra nhiễu loạn dù nhỏ cũng bị trừ tiền. Cuối năm công ty sẽ có tiền hoa hồng. Nhưng vẫn phải xem tư lịch, dù sao cũng không thể so sánh với những ngành khác.”
Nhân viên bảo an tất nhiên sẽ không có tiền lương cao. Dù sao cũng là tập đoàn Kỳ Lợi, đãi ngộ tốt cũng có. Trên thực tế, tập đoàn Kỳ Lợi thường xuyên xảy ra vấn đề. Các nhân viên an ninh luôn bị khấu trừ tiền lương. Nhưng Diệp Sảng vẫn rất mừng rồi: “3000 cơ à, được được được. Thế này là quá tốt rồi. Em làm. Vô cùng nguyện ý làm!”
Đối với loại phản ứng này của Diệp Sảng, Ngưu ca cũng không phật ý: “Tiểu tử, chớ có đắc ý. Cậu cho rằng bảo vệ ở Kỳ Lợi dễ làm như vậy à? Không có chút tài năng thì nằm mơ đi. Tháng trước ở công trường thép bị người trộm xe bán xe đi, nhóm thằng ôn đó còn đả thương mấy người anh em của ta, anh em của ta vừa rồi còn bị đuổi. Mẹ nó, ta chửi, ta hận…”
Diệp Sảng mờ mịt: “Vậy em phải làm thế nào?”
Ngưu ca lườm hắn một cái: “Cậu có tài cán gì? Đánh nhau được không? Có thể cho Ngưu ca xem qua. Ở ngay trong này. Nơi này đủ rộng!”
“Cái này…” – Diệp Sảng khó xử, cười khổ nói – “Thật sự em không biết đánh nhau!”
Ngưu ca vỗ bàn cái rầm: “Vậy cậu đến ứng cái rắm à? Nhỡ ngày nào đó đụng phải một tên tiểu tặc, cậu chẳng những không bắt được còn bị nó đánh cho tàn phế thì làm sao? Ngưu ca cũng vì tốt cho cậu. Hay là cậu đi làm việc khác ở công ty đi!”
“Chậm đã!” – Diệp Sảng linh cơ vừa động – “Cái đó thì không, nhưng em có tài của em!”
“Ồ?” – Ngưu ca lườm – “Tài gì?”
“Anh xem!”
Diệp Sảng thò tay vào túi quần lôi ra hai cây kéo cắt hoa dài nhỏ, so với kéo bình thường dài hơn, nhỏ hơn, lại thêm lưỡi kéo vô cùng sắc bén. Người không biết dùng rất dễ tự mình cắt tay mình. Hai cổ tay Diệp Sảng vung lên. Hai cây kéo xoay xoay bay bay trên tay hắn. Tốc độ nhanh đến hoa cả mắt. Nhưng quan trọng là hai chiếc kéo không cắt nổi vào tay của Diệp Sảng. Ngưu ca trợn tròn mắt. Đao hoa trong truyền thuyết?
Ngưu ca xem xong đứng ngốc đặc ra. Nhưng hắn vẫn vỗ mặt bàn: “Tôi ở đây tuyển bảo vệ, không tuyển diễn viên xiếc thú. Cái này gọi là ma thuật, thủ thuật che mắt. Lâm trận đối địch thì dùng cái rắm.”
Diệp Sảng thiếu chút hộc máu. Ai nha má ơi. Người này thật là, biết ta đây luyện kéo đại pháp mà.
Ngưu ca chỉ chỉ tạ tay trên bàn bên cạnh: “Ở đây có tạ tay 60kg. Cậu nhấc thử xem.”
Diệp Sảng bất đắc dĩ: “Được rồi! Em thử xem!”
Trước cái nhìn soi mói của Ngưu ca, Diệp Sảng đi tới trước bàn.
Nói thật, tạ tay học rất khó, đòi hỏi sức bật, sức khỏe rất lớn. Nhưng chuyện khó tin xuất hiện. Diệp Sảng nắm lấy một con tạ tay 60kg, nhẹ nhàng cầm lên [là cầm, cầm đó, đơn giản làm sao OoO], dang thẳng tay giơ song song vai. Tròng mắt Ngưu ca thiếu chút nữa thì vén vành mắt mà chui ra.
Tạ tay 60kg a. Ngay cả hắn muốn nhấc lên cũng phải làm mấy động tác xoay người, duỗi thân, duỗi tứ chi để chuẩn bị, trước khi nhấc lên cũng phải có điểm tựa. Thế mà tên tiểu tử này lại nhẹ nhàng cầm lên như cầm một que diêm. Cái này… hình như không phù hợp với nguyên lí cơ học?
Ngưu ca vẫn còn hoảng hốt. Tạ tay bỗng nhiên lăn mấy vòng trên cánh tay Diệp Sảng, sau đó bị Diệp Sảng cản lại, xoay cổ tay một cái. Tạ tay liền bị Diệp Sảng nắm lại. Cả cánh tay đến bị trùng xuống một cái hay dấu hiệu dùng quá sức cũng không có.
Ngưu ca rung động, run run nói: “Quái… quái vật!!!”
Diệp Sảng nói: “Lần này đã được chưa?”
“Cậu lại đây. Cậu lại đây.” – Ngưu ca ngoắc ngoắc, thái độ thay đổi lớn.
Diệp Sảng lại ngồi đàng hoàng trở về. Ngưu ca quan sát lí lịch của Diệp Sảng: “Cậu là sinh viên khoa chính quy của Giang đại?”
Diệp Sảng: “Vâng.”
Ngưu ca: “Từng đánh trận nào chưa?”
Diệp Sảng nghĩ nghĩ, quyết định gạt lương tâm sang một bên, nói dối. Bây giờ tìm được việc tốt không dễ dàng. Vì thế hắn nói: “Như cơm bữa.”
Ngưu ca: “Thể lực có tốt không?”
Diệp Sảng rất sảng khoái: “Cũng được. Một đạp có thể đạp lật xe ba bánh của người bán hàng rong.”
Ngưu ca: “Có dám bắt người không?”
Diệp Sảng: “Ồ ồ, đó là sở trường của em. Giống như đánh thằng trộm đồ của mình thôi.”
Ngưu ca: “Người già cũng dám đánh sao?”
Diệp Sảng: “Mệ, người già cũng làm tặc? Đánh, đánh chết!”
Ngưu ca nghiêm mặt nói: “Tốt. Phỏng vấn thông qua. Bộ phận an ninh của công ty chúng ta chính là cần loại người như cậu.”
Ngưu ca: “Lại hỏi một câu. Muốn làm việc gì?”
Diệp Sảng: “Đã nói cái gì cũng làm.”
Ngưu ca lại vỗ bàn một cái thật mạnh: “Mẹ nó. Ngay bây giờ cậu đi tìm ả kĩ nữ ở bộ phận nhân sự làm thủ tục. Ngày mai lập tức có thể đi làm.”
Tại cửa lớn tòa cao ốc, An Hi đã đợi Diệp Sảng lâu lắm rồi. Diệp Sảng rất là không vừa ý: “Sao chị lại nhanh hơn em?”
An Hi ân cần nói: “Thế nào? Được thông qua không?”
Diệp Sảng: “Lão ấy bảo ngày mai đi làm.”
“Ha ha!” – An Hi hoan hô – “Quá tốt. Chị cứ lo mãi. Giám đốc cũng bảo chị ngày mai đi làm.”
Diệp Sảng ha ha cười: “Chị An V5.”
Lúc này từ trong sảnh lầu một, một người đàn ông anh tuấn mặc âu phục đi ra, nhìn xa xa có vẻ là một người đàn ông rất có phong độ, lại còn mang cả kính mắt. Ra là tên bốn mắt.
“Tiểu An!”
An Hi: “Liễu tổng.”
Nghe An Hi giới thiệu, Diệp Sảng mới biết đây hóa ra là giám đốc bộ phận phục vụ khách hàng Liễu Nham Phong, sau này sẽ là lãnh đạo của An Hi. Nhìn một thân âu phục của hắn, Diệp Sảng cũng hiểu khó trách tại sao Ngưu ca lại không hợp với hàng cao tầng của công ty.
“Tiểu An, chuẩn bị về chưa? Nhà ở đâu? Xe của tôi đỗ bên ngoài, nếu không ngại thì tôi tiễn cô một đoạn?” – Liễu Nham Phong rất phong độ, lúc nói chuyện biểu tình cũng rất có sức cuốn hút.
An Hi cung kính: “Liễu tổng, không cần đâu. Chúng tôi định về cùng nhau. Cám ơn!”
Liễu Nham Phong có chút ngoài ý muốn: “Hóa ra có bạn trai biết săn sóc rất tốt nha. Xin hỏi họ gì?”
An Hi cuống quýt giải thích: “Cậu ấy không phải bạn trai tôi. Là bạn học của tôi, Diệp Sảng. Sau này cùng làm việc ở đây. Hôm nay chúng tôi cùng đến ứng tuyển. Giám đốc gọi cậu ấy là Diệp tử là được.”
Diệp Sảng lịch sự gật đầu: “Liễu tổng, xin chào!”
[không nhầm chứ, cũng có lúc Diệp Sảng đi liền với hai chữ “lịch sự” cơ à]
Giao tiếp của Liễu Nham Phong rất tốt, cười nói: “Diệp tử, xin chào. Xin hỏi làm ở bộ phận nào?”
Diệp Sảng: “Là cấp dưới của Ngưu ca!”
“Ồ…”
Liễu Nham Phong gật gật đầu. Từ trên mặt của hắn, không hề có biểu tình khinh miệt, cũng không khinh bỉ, từ đầu tới cuối chỉ nhàn nhạt mỉm cười: “Tiểu An, Diệp tử, sau này hai người cố lên. Nếu đến nơi này vậy thì sau này đều là đồng sự. Mong chỉ giáo nhiều hơn. Tôi không phiền hai người về trường học nữa. Trên đường chú ý an toàn.”
Liễu Nham Phong vừa nói vừa đi ra ngoài. Diệp Sảng cùng An Hi thập phần hưng phấn. Không thể tưởng được công việc cứ rơi vào tay nhanh như vậy. Hưng phấn liền kích động, kích động thành bốc đồng: “Diệp tử, hôm nay muốn ăn cái gì? Lát nữa chị mua cho,”
Diệp Sảng mặt mày hớn hở: “Em thích nhất là lời này. Hắc hắc, để em nghĩ xem… vẫn như cũ. Cánh gà kho tàu! Món em thích nhất!”
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu
1.
“Đương đương đương đương đương… Vân tử, ông có biết cái gì gọi là “đương đương đương đương đương” hay không?”
“Đương đương đương cái gì?”
“Chính là “only you can take me to Tây Thiên thỉnh kinh, only you can kill yêu tinh quỷ quái…” – Diệp Sảng lại bắt đầu lâng lâng.
Yến Vụ ở bên cạnh che miệng cười không ngừng. Cô thích nhất nghe Diệp Sảng pha trò. Chỉ Diệp Sảng pha trò cô mới thích, còn đối với người khác, cho dù có hay như thế nào cô cũng không cười.
Trời đã tối, từ xa xa nhìn lại, mọi nhà ở thành Thải Hồng đã đèn đuốc sáng trưng. Hôm nay tạo hình của Yến Vân đã khác: đổi một bộ quân phục mới, trên đùi cũng gài một thanh tiểu chủy thủ, cầm AK trong tay. Trong vỏn vẹn một ngày hắn đã luyện đến level 25, trang bị cũng thay đổi toàn bộ. Yến Vân quả nhiên là Yến Vân. Diệp Sảng không hề nghi ngờ năng lực trong game của Yến Vân chút nào.
“Hôm qua ông rơi mất M4 và AUG, may đã có Nhị Bức Hỷ Hỷ nhặt lại. Đây là M4 của ông!” – Yến Vân nói.
Diệp Sảng nhận lại M4, độ tổn hại đã cao, cần tu sửa. Chuyện này lại phải trông cậy và Nhuế tỷ. Nhưng chắc là cửa hàng của Nhuế tỷ đã đóng cửa rồi, vẫn nên chờ tới sáng sớm mai.
“Ngày hôm qua Hắc Long rơi ra không ít trang bị và sách kĩ năng, tiếc là không có Trường Sinh Kiếm. Nhưng chuyến đi này coi như không tệ.” – Yến Vân lục trong túi Càn Khôn – “Tất cả mọi người đều đã được chia. Đây là phần của ông!”
Bảng giao dịch mở ra, Diệp Sảng hoảng sợ: “Woh woh, đây là đồ hôm qua con Hắc Long tung ra?”
Yến Vân gật gật đầu: “Hoàn toàn nhờ có ông đột nhiên phát huy hơn người.”
Diệp Sảng vui vẻ. Đây là thứ hắn đang cần: một cái đai lưng. Đai lưng cũng là một món trang bị phụ trợ tương đối trọng yếu. Nguyên lí của nó giống như găng tay chiến thuật, bản thân sẽ không thêm thuộc tính trụ cột gì nhưng hiệu quả phụ trợ rất lớn. Tất cả game thủ khi mới đăng kí tài khoản trở thành tân thủ đều có một cái đai lưng xác nhận tân thủ, có 5 ô đựng thuốc. Đừng bao giờ xem thường cái đai lưng này. Trong thực chiến, các điểm tốt nó mang lại cho game thủ không thể dùng số liệu để biểu đạt. Ví dụ như khi đang PK mà anh bị thương, phương pháp hữu hiệu nhất chính là thuốc. Nhưng nếu thuốc được để ở trong túi Càn Khôn, anh muốn lấy ra một bó thảo dược thì phải bận tay mở túi, tìm sau đó lấy ra rồi mới đắp lên. Quá trình này quá tốn thời gian. Nhưng khi có đai lưng thì khác. Nhét sẵn các loại thuốc lên đai lưng thì anh có thể giảm hoàn toàn quá trình phiền toái đó, chỉ cần theo chỉ lệnh của game thủ, thuốc liền xuất hiện trên tay. Chỉ cần tay anh rảnh, quá trình chỉ cần 1 giây.
Đó mới chỉ là lợi ích nguyên thủy của chiếc đai lưng cấp đồ trắng. Nhưng chiếc đai lưng này…
Đai lưng Trùng Kích (cấp thần thánh).
…
Vừa mới nhìn đến dòng chữ này, động tác của Diệp Sảng liền đình chỉ. Cấp thần thánh! Không ngờ lại là cấp thần thánh. Còn trên cả tinh anh, áp đảo luôn tinh anh a! Là cấp bậc thủ lĩnh a! Ngày hôm qua đi thật sự không phí a!
Đồ trắng, cường hóa, tinh anh, các loại cấp bậc này tuy có phân chia nhưng sự khác biệt thì không lớn. Nhưng giữa tinh anh và thần thánh thì không chỉ đơn giản là chênh nhau một cấp bậc.
Yêu cầu cấp bậc: 20.
Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ nhất giai.
Yêu cầu tinh thần: 100 điểm.
Thuộc tính: Ô đựng thuốc +12; ô đựng đạn +10, ô đựng vũ khí +1.
Ô đựng đạn chính là nơi có thể cất băng đạn trên đai lưng, không chiếm phụ trọng. Tương đương, ô đựng vũ khí giúp game thủ cất bất kì một thanh vũ khí trên thân vào không gian đai lưng, cũng không mất một điểm phụ trọng nào mà lại có thể giảm bớt thời gian lấy vũ khí ra. Đối với thương thủ mà nói thì lợi ích này quá lớn, không cần phải nói nhiều.
Thực ra ba cái thuộc tính này không tính là gì. Thuộc tính phụ trợ cuối cùng mới chân chính thực dụng: “-5% giá trị exp cần thiết để thăng cấp.”
Diệp Sảng trợn mắt há mồm. Thuộc tính phụ trợ này quá nghịch thiên đi. Thử nghĩ một người luyện đến level 100 trong truyền thuyết, mỗi cấp đều giảm 5% exp yêu cầu, cộng lại là bao nhiêu điểm exp? Quá kinh khủng!
Đây là ưu thế của cấp thần thánh cho nên nhiều người đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, chết đi sống lại để tranh một cây Thiêu Hỏa Côn cấp thần thánh cũng là điều dễ hiểu.
Chiếc đai lưng này tuyệt đối vô giá, quả lực là bảo vật vô giá. Chắc chắn Hắc Long mới cũng chưa chắc đã rơi ra thứ này. Tiện nghi này rốt cuộc lại vào tay hai huynh đệ Diệp Sảng. Cũng không thể nói là do có vận khí. Dù sao phía sau lưng của tất cả các cao thủ đều là vất vả, liều mạng, máu đổ, ngược đãi.
“Sao ông không cần cái đai lưng này?” – Diệp Sảng nghi hoặc.
Yến Vân hiểu ý, thản nhiên nói: “Kĩ thuật của ông không tốt, cầm cái này thì hữu dụng hơn. Bây giờ ông dùng thứ này. Vài ngày sau không cần dùng nữa, tôi lại lên level cao hơn thì tôi dùng. Sau này anh em ta ai mặc trang bị kém thì thay phiên nhau dùng thứ này.”
“Vậy được!” – Diệp Sảng không khách khí, đổi ngay đai lưng, nhét đầy thuốc, đạn và cả 98K vào. Phụ trọng giảm không ít, cảm thấy toàn thân thoải mái hẳn.
Yến Vân: “Còn cuốn sách kĩ năng này ông cũng cầm lấy học đi.”
Diệp Sảng nhận lấy, nhìn qua lại tiếp tục sốc. Yến Vân toàn đưa cho mình đồ tốt nha.
[đang nuôi béo, sau này ăn mới ngon :v]
Hắc Long chi lực.
Yêu cầu cấp bậc: 30.
Yêu cầu chức nghiệp: du hiệp hệ thông dụng nhất giai.
Yêu cầu lực lượng: 100.
Yêu cầu đạo cụ: găng tay chiến thuật hoặc giới chỉ cung thủ.
Giải thích: Thượng cổ Hắc Long chi lực thúc hóa, đề cao thuộc tính lực lượng của hệ du hiệp trong nháy mắt. Là kĩ năng sinh tồn của hệ du hiệp khi cận chiến. Kĩ xảo do game thủ tự thực hành tìm hiểu. Có thể dùng đồng thời với các kĩ năng khác. Cần 10 mana để khởi động. Mỗi giây tiêu hao 3 mana và tinh thần.
Tác dụng phụ của kĩ năng này tuy hơi lớn, nhưng Diệp Sảng không hỏi gì, chỉ lập tức học luôn. Hai huynh đệ tâm linh tương thông, tự nhiên sẽ biết kĩ năng này nên dành cho ai.
Level 30, nhất giai mới có thể dùng thì uy lực sẽ không kém. Hiện tại Diệp Sảng vừa đủ 30 cấp. Tuy mới chỉ ở trình độ trung bình nhưng tổng thực lực đã sát với nhất lưu cao thủ. Nói đi cũng phải nói lại, cao thủ so chiêu, quan trọng nhất vẫn là lúc lâm chiến.
Do ảnh hưởng của chiến đấu gen, sau khi Diệp Sảng học kĩ năng liền lập tức tăng lên thành trình độ trung cấp. Thuộc tính kĩ năng có biến hóa: Cần 15 mana để khởi động, mỗi giây tiêu hao 2 mana, tinh thần. Tác dụng phụ rõ ràng đã bớt đi không ít.
Diệp Sảng cười to: “Lần này chúng ta lại phát tài rồi. Oa ha ha ha… Đúng rồi, Vân tử, tôi cũng tìm được công việc mới rồi.”
“Ồ?”
Diệp Sảng nói: “Làm bảo vệ ở tập đoàn Kỳ Lợi.”
Yến Vân thản nhiên: “Vậy là tốt rồi. Nhớ giữ công việc thật tốt. Chú ý an toàn! Như vậy là tôi yên tâm rồi!”
Hắn không hề có một biểu cảm gì, chỉ nói. Nhưng Diệp Sảng còn không hiểu hắn sao? Yến Vân làm sao có thể không muốn tìm việc làm chứ? Chỉ là nguyện vọng này hắn vĩnh viễn không thực hiện được.
“Sau này tôi sẽ sắp xếp thời gian, có thể vừa làm vừa có thời gian login.” - Diệp Sảng nói – “Ông có tính toán gì không?”
Yến Vân: “Trước tiên tôi dẫn chị Vụ với ông đi luyện cấp, sau đó tiến nhất giai. Sau này kiếm trang bị bán lấy ít tiền. Hiện tại ở nhà thiếu tiền chi tiêu.”
Diệp Sảng gật gật đầu. Hắn biết bệnh của hai chị em hắn đã giày vò Yến gia nhiều quá. Như vậy cũng tốt. Yến Vân có thể an tâm đi theo con đường game thủ chuyên nghiệp. Hắn không phải không có khả năng này.
“Đúng rồi, còn một vấn đề. Bây giờ tiến nhị giai như thế nào?” – Diệp Sảng hỏi – “Tôi muốn tiến nhị giai. Nhất giai mãi rất khó chịu. Hôm qua tôi thấy Tiêu Dao Tán Tiên tam giai rồi.”
Yến Vân ngạc nhiên: “Chẳng lẽ chuyện này tôi cũng phải dạy ông? Đáng lẽ lúc còn close beta ông biết rồi chứ?”
Diệp Sảng cười khổ: “Tôi biết. Nhưng bây giờ khác rồi. Cứ tiến giai như vậy không được.”
“Vì sao?” – Yến Vân tò mò.
Diệp Sảng giải thích cặn kẽ từ đầu tới đuôi vụ tập đoàn Lam Thiên bồi thường lần trước. Yến Vân nắm chặt tay, tiếng khớp xương nghe “crắc crắc”, nhưng vẫn lạnh lạnh nói: “Trước kia lúc còn ở trường học, tôi còn có chút hảo cảm với Phương Nhã Văn, không tưởng được cô ta lại là loại người như vậy!”
Yến Vụ cũng nổi giận theo: “Cô ta thật hèn hạ, năm lần bảy lượt đối phó Diệp tử thì thôi, lại còn bỏ tiền mua mạng. Cô ta tưởng có tiền thì có quyền khi dễ Diệp tử sao. Chúng ta không thể nhịn cô ta như thế!”
Yến Vân cắn răng: “Sau này thấy tất sát, tuyệt đối không nương tay. Diệp tử, tôi bảo ông này, ông là người tâm địa quá tốt. Ông không thể cứ dễ dàng với cô ta như thế, nhất định phải đuổi cùng giết tận cô ta, nếu không sau này cô ta còn có thủ đoạn bàng môn tà đạo hơn!”
Hai chị em họ thật ra rất đồng tâm. Vốn nửa năm qua, nhà bọn họ chịu ủy khuất quá lớn. Yến Vụ không thể quên được lúc còn ở bệnh viện, vì không trả nổi tiền viện phí mà bị bệnh viên đuổi sống đuổi chết ra ngoài. Kẻ có tiền và người nghèo trời sinh không hợp nhau. Không thể trả thù trong hiện thực, nhưng ở trong game thì cứ đợi bị tàn nhẫn trả thù đi.
Mà Diệp Sảng lại vì Yến gia mà hối hả, chạy vạy ngược xuôi, nhận hết ủy khuất. Hai chị em họ có cùng một suy nghĩ: anh có thể khi dễ ta, nhưng không thể khi dễ Diệp tử nếu không ta thề chết cũng không tha.
Yến Vân càng nghe sắc mặt càng khó coi: “Cô ta là ai mà có thể cứ đi điên cuồng gây họa như thế? Quên đi, trước cứ nhịn một chút. Thực lực bây giờ của chúng ta còn chưa chiếm được thượng phong tuyệt đối. Theo suy đoán của tôi, nhiều nhất một tháng thì ta có thể khiến cho cô ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”
Yến Vụ cũng tức giận nói: “Chị cũng sẽ cố gắng luyện, sau này triệu hồi thần long đến đánh cô ta.”
Yến Vân: “Chị đừng nóng lòng. Diệp tử cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Bây giờ Diệp tử đã khác xưa, không còn là con gà con nữa. Trước hết chị cứ bảo vệ tốt chính mình đã. Kĩ thuật của chị bây giờ căn bản không thể gọi là kĩ thuật.”
Yến Vụ cãi cọ: “Em cho rằng chị không ra gì sao? Hiện tại mỗi ngày chị đều rất cố gắng. Trước đây ai dạy em luyện tán đả?”
Hai người càng nói càng xa, Diệp Sảng đau đầu: “Anh chị tôi ơi, bây giờ hai người cho ra một chủ ý đi! Tôi không thể cứ vĩnh viễn nhất giai được.”
Yến Vân cau mày: “Chuyện này cũng lạ. Bây giờ trên người ông có hai loại gen: Chiến Đấu và Thần Phong. Trên lí thuyết mà nói trường hợp này không được phép tồn tại, ông xem như là trường hợp đặc biệt. Dựa theo giải thích của hệ thống, thương thủ muốn tiến nhị giai phải tới trung tâm phục vụ tiếp nhận nhiệm vụ siêu cấp. Nhưng ông có hoàn thành cũng không thể tiến giai. Hai loại gen khác nhau mà lại chỉ có một nhiệm vụ. Mà tôi cũng không nghe nói có ai có thể nhận được hai loại nhiệm vụ tiến giai khác nhau, chỉ có thể sau khi thất bại thì lại tiếp tục làm lại nhiệm vụ đó. Hay là ông gọi điện thoại cho công ty game hỏi thử xem!”
Diệp Sảng thầm kêu toi. Nói không chừng mình lại bị công ty game chơi khăm, ngoài mặt thì giống như cho mình chiếm tiện nghi lớn, thực ra là lại hại mình, còn lâu mới có thể tiến giai. Vậy phải làm sao bây giờ? Mẹ nó, lão tử phải gọi điện thoại chửi cho một trận! Ta đây dis con mẹ nó giết hết!
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu
2. Hôm nay mưa tầm tã
Ven biển H thị ban đêm khá yên tĩnh, đèn rực rỡ, gió đêm dịu dịu. Tại nhà hàng đồ Tây Slow Cloud, Vương tổng cùng Lôi Lôi ngồi đối diện. Đồ ăn, rượu còn chưa được dọn lên. Không khí rất im ắng.
“Gần đây thế nào?” – Vương tổng mở miệng trước. Lôi Lôi là học trò đắc ý do hắn một tay đào tạo. Khoảng thời gian này, hắn nghĩ tâm tình Lôi Lôi chắc đã ổn định lại không ít nên hôm nay mới hẹn ra ăn với nhau một bữa cơm. Đương nhiên, sáng tỏ thế nào trong lòng hai người đều biết rõ.
Vương tổng cũng coi như là người rất có nguyên tắc. Nhiều năm qua tham gia nghiên cứu phát triển Đệ Nhị Thế Giới, một mực không quản chuyện khác. Cho đến một ngày Lôi Lôi, còn là người mới, bị đẩy đến ngành của hắn để hắn đào tạo. Từ đó cuộc sống có thay đổi một chút. Hắn cảm thấy Lôi Lôi khác những người con gái khác. Trong vòng quan hệ luẩn quẩn của hắn, phụ nữ chỉ có hai loại. Mẹ của hắn từng hai lần làm mai làm mối của hắn. Lần đầu tiên, Vương tổng đến tập đoàn Lam Thiên, cũng là lính mới lập trình viên. Hắn đi xem mắt. Nhà gái yêu cầu rất cao. Vì thế hắn liền giả vờ có tiền. Trên thực tế hắn rất nghèo. Sau nhà gái không hiểu hắn, cho rằng hắn không thành thực, phẩm hạnh bất lương. Hắn biết. Lần thứ hai, Vương tổng được tăng cấp thành nhân viên quản lý cao cấp. Hắn lại đi xem mắt. Nhà gái vẫn yêu cầu cao. Rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, hắn giả nghèo. Trên thực tế hắn tương đối có tiền. Sau đó nhà gái biết, cảm thấy hắn có thể là có nỗi khổ tâm, vì thế tha thứ cho hắn. Nhưng hắn vẫn không thể hiểu được, cảm thấy nhà gái không đủ thành thực. Cho nên, cuối cùng vẫn không thành công. Trải qua hai lần mai mối xem mắt đó, Vương tổng cảm thấy hiểu được nhiều chuyện. Hắn cho rằng có nhiều thứ, thành thực hay giả dối không phải là vấn đề mà là có hòa hợp, hiểu nhau hay không. Không có sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, chỉ có khác biệt giữa nhân cách. Cho đến khi Lôi Lôi xuất hiện, quanh năm suốt tháng sớm chiều làm việc cùng nhau, Vương tổng cảm thấy Lôi Lôi là người, là phụ nữ chân chính, nhân cách rất tốt.
Lôi Lôi là người chăm chỉ, kiên trì. Chính điều đó đã tác động mạnh tới hắn. Mà Lôi Lôi còn là kiểu phụ nữ vừa có tư sắc vừa có phẩm hạnh. Lần tra khảo chuyện lộ thông tin cá nhân của Diệp Sảng, đứng ở lập trường công ty, hắn rất thất vọng đối với Lôi Lôi, nhưng đứng ở lập trường bằng hữu, hắn không trách Lôi Lôi. Rất đơn giản, nếu đổi lại không phải Phương Nhã Văn mà là Vương tổng hắn, Lôi Lôi cũng sẽ mạo hiểm giúp đỡ hắn. Lôi Lôi có ngày hôm này, cũng là do Vương tổng hắn đưa tay dạy dỗ.
Ở trong lòng một số người, tình bạn lớn hơn tất cả, thậm chí còn ở trên cả pháp luật.
“Còn không phải chỉ có thể ngụp lặn trong game?” – Lôi Lôi nhàn nhã uống cà phê.
Lời này cũng thật xảo diệu bởi vì Lôi Lôi cũng biết Vương tổng có thể tùy thời biết cô đang làm gì thông qua hệ thống. Mà điều Vương tổng khó có thể tin là không ngờ Lôi Lôi lại cùng một hội với Diệp Sảng. Đương nhiên không phải hắn hoài nghi Lôi Lôi và Diệp Sảng có ẩn tình gì đó mà là cảm thấy có đôi khi Lôi Lôi lí tưởng hóa quá mức.
“Tiểu Lôi, tại sao không xem xét đi tìm việc ở công ty khác?” – Vương tổng hỏi dò.
Lôi Lôi hỏi ngược lại: “Ngài cảm thấy các công ty IT, số liệu hóa, truyền thông đa phương tiện… sẽ tuyển tôi, dám nhận tôi?”
Vương tổng không nói gì. Đây là sự thật. Dựa vào sự bùng nổ của Đệ Nhị Thế Giới của tập đoàn Lam Thiên, Lôi Lôi đi rồi chính là quả bom của công ty. Hắn không sợ nổ tung, chỉ sợ tập đoàn Lam Thiên lo lắng. Không có công ty nào muốn mình bị kiện.
“Nhưng game thủ chuyên nghiệp không phải là con đường phù hợp.” – Vương tổng tốt xấu gì cũng là người kinh bao sóng gió. Hắn làm ngành này dĩ nhiên phải hiểu các thứ liên quan đến nó.
Hiện giờ không giống như những năm trước. Cụm từ “game thủ chuyên nghiệp” đối với phần lớn người thích chơi game mà nói chính là như trăng trong nước, với không tới. Hiện tại có rất nhiều game có hoàn cảnh tốt, muốn kiếm được mấy chục, mấy trăm NDT từ game không khó, nhưng không có nghĩa là khắp nơi đều có hoàng kim, tùy tiện ai cũng có thể kiếm. Hoàn cảnh game tốt là như thế nào? Nghĩa là chức nghiệp hóa, chuyên nghiệp hóa. Các yêu cầu càng ngày càng cao, cẩn thận, nghiêm khắc. Mấy ngày hôm trước thấy trên Đào Đào có một quảng cáo, hình như là phòng làm việc nhận người. Đại khái có các yêu cầu sau: bất luận chức nghiệp gì, nhất giai với nhị giai, level 10 đối kháng level 20 hoặc 1V2, 1V3, 1V5 hoặc 1VN… anh chỉ cần có thể thắng là được nhận. Khảo nghiệm như thế là cỡ nào gian khổ?
Lôi Lôi cũng trầm mặc không nói lời nào. Giữa lí tưởng cùng thực hiện cách xa vô vàn, chỉ có thể trút một hơi thở dài. Kì thật cô cũng không quá hứng thú với IT, các con số 0, 1. Chẳng qua là trước đó chỉ có thể đi theo con đường này, sau đó lại thành lập trình viên ưu tú. Vận số trêu đùa, bắt buộc trở thành lập trình viên.
“Có lẽ, tôi không thích hợp làm game thủ chuyên nghiệp!” – Lôi Lôi lẩm bẩm.
Vương tổng biết thời cơ đã chín muồi, vội nói: “Vậy cũng tốt, tôi có thể giúp cô!”
Vương tổng nói có thể giúp tuyệt đối không phải là giúp trên miệng mà là có phương án cụ thể. Khoảng thời gian này Lôi Lôi đã bị Diệp Sảng đầu độc quá nhiều, cơ hồ là lỡ miệng thốt ra: “Tốt a, có cái gì chiếu cố nhau a?”
Vương tổng giật mình. Trong ấn tượng của hắn, Lôi Lôi không phải là loại người ăn nói trực tiếp như vậy. Nhưng hắn vẫn thân thiện cười cười, ít nhất thì Lôi Lôi không coi hắn là người ngoài: “Ở Giang Thành bên cạnh có tập đoàn tên là Kỳ Lợi. Có hứng thú không?”
Vẻ mặt Lôi Lôi biến đổi: “Vương tổng…”
Vương tổng cười nói: “Gần đây nghe nói tập đoàn Kỳ Lợi ở Giang Thành có mở một công ty bất động sản. Giám đốc nhân sự là hàng xóm của tôi, bình thường quan hệ hai bên rất tốt. Nếu cô có hứng thì tôi có thể giúp cô hỏi qua. Đây cũng không phải vấn đề lớn gì. Có khi đây lại là chuyện tốt!”
Lôi Lôi nhìn Vương tổng không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn rất cảm kích. Lúc còn ở Lam Thiên, Vương tổng đối với cô bảo vệ có thừa. Cuộc sống khó khăn, Vương tổng giúp không ít, chuyện công tác Vương tổng cũng không bỏ qua. Cô biết lúc này không phải lúc đùa giỡn, lấy cái gọi là tự tôn của phụ nữ ra làm cao. Đó cũng là một nguyên nhân khiến Vương tổng thích Lôi Lôi hơn.
Vương tổng lại càng ưa thích ánh mắt cảm kích hiện tại của Lôi Lôi. Hắn giúp cô không phải để có sự cảm kích của cô mà bởi vì thích một người thì sẽ muốn giúp người đó. Ngay lúc hắn đang YY, di động lại vang lên rất không đúng lúc.
“Ngại quá! Tôi đi nhận điện thoại!” – Vương tổng cười xin lỗi, cầm di động đi ra hành lang. Vừa nhìn màn hình di động, Vương tổng muốn chửi ngay lập tức. Hóa ra là số của công ty từ văn phòng của Phùng tổng. Lãnh đạo triệu kiến, nhất định là server nào đó lại có vấn đề. Sớm không gọi, muộn không gọi, ngay lúc này gọi làm cái mẹ gì. Không muốn để người ta sống à??? Nếu phá hỏng chuyện chung thân đại sự của ta, ta liền giết mi!
“Tiểu Vương, về công ty một chuyến, có chuyện cần anh sửa đổi ngay lập tức!”
Ngữ khí của Phùng tổng chưa bao giờ thoải mái, mỗi lần đều nghiêm túc khiến cho người ta cảm giác như đang đi đánh trận.
“Vấn đề gì?” – Vương tổng hỏi.
Phùng tổng: “Chính là người mà lần trước chúng ta phải bồi thường. Cậu ta đang muốn tiến nhị giai, nhưng hệ thống nhiệm vụ không thể cho hắn nhận nhiệm vụ. Người đó muốn chúng ta xem xét, đã gọi về số máy phục vụ khách hàng nhiều lần. Anh về nhanh lên.”
Phùng tổng nói xong lập tức cúp máy. Vương tổng nhớ lại. Vấn đề gen của Diệp Sảng hắn sớm đã đưa ra phương án giải quyết. Hắn đã thiết kế một nhiệm vụ tiến giai dành riêng cho Diệp Sảng. Trường hợp đặc biệt ở server khu Tịch Tĩnh ngoại trừ Lôi Lôi cũng chỉ có Vương tổng hắn hiểu rõ sự tình. Còn chưa kịp làm gì Diệp Sảng đã bắt đầu ồn ào, mà cũng quá là đúng lúc đi.
“Mẹ nó!” – Vương tổng thầm mắng một tiếng, chỉ có thể quay vào xin lỗi Lôi Lôi, rất có phong độ thân sĩ chào tạm biệt Lôi Lôi.
“Không sao!” – Lôi Lôi có vẻ cũng hiểu chuyện gì – “Ngài mau trở về đi. Tôi cũng không phải rời khỏi Lam Thiên liền ngốc đi. Trước kia còn làm ở Lam Thiên, 3, 4 giờ sáng phải đến công ty là chuyện bình thường như cơm bữa.”
Vương tổng bất đắc dĩ nói: “Nếu đi Giang Thành thì gọi điện thoại cho tôi.”
Lôi Lôi: “Không thành vấn đề. Lần sau tôi sẽ gọi.”
Bên này vẫn còn cáo biệt nhau, ở bên kia Diệp Sảng lại đang bốc hỏa. Diệp Sảng dừng lại ở trên giao diện đăng kí. Mĩ nữ thương thủ đang an ủi hắn: “Hà tiên sinh tôn quý, xin chờ một lát. Tài khoản của ngài có chút đặc biệt. Chúng tôi phải giải quyết, rất nhanh sẽ xong.”
Diệp Sảng nói: “Mĩ nữ, em có biết anh thích em lắm không?”
Mĩ nữ thương thủ mỉm cười: “Ừm?”
Diệp Sảng: “Em nói sẽ rất nhanh, nhưng rất nhanh là thế nào? “Chờ một lát” của em chắc là chờ 3 giờ? “Cần một ít thời gian” chắc là một ngày? Thế “chờ thời gian khá dài” chẳng phải là anh đây phải chờ 1 năm, 2 năm mới có thể login?”
Mĩ nữ thương thủ bị Diệp Sảng hỏi đến trống mắt líu lưỡi. May sao lúc này Vương tổng đã đến, bắt đầu điều khiển NPC: “Game thủ tôn quý. Tài khoản của ngài đã được xử lí. Ngài có thể đến trung tâm phục thành Thải Hồng nhận nhiệm vụ tiến giai.”
Diệp Sảng nói: “Ai nha má ơi, cuối cùng cũng được rổi.”
Vương tổng vẫn là rất có đạo đức nghề nghiệp: “Game thủ tôn quý, tôi phải giải thích một chút. Bởi lỗi lần trước khiến ngài tiêm hai loại gen cho nên lần tiến giai này độ khó khăn sẽ tăng lớn hơn người khác. Nếu ngài tiến giai thành công, thực lực sẽ tăng rất nhiều. Hi vọng ngài có thể chuẩn bị thật đầy đủ để nhận nhiệm vụ lần này. Tập đoàn Lam Thiêm chấp hành nghiêm chỉnh “pháp luật game”, “quyền riêng tư, tài sản của game thủ” cùng với…”
Diệp Sảng chờ mãi, sớm đã không nhịn được: “Tưởng gì, ta sớm đã chuẩn bị xong. Ca đi đây!”
Thái độ này của Diệp Sảng khiến cho Vương tổng vô cùng khó chịu. Vương tổng nghĩ thầm: “Ta đây phải buông bỏ cơ hội hú hí với tình nhân trong mộng để chạy về đây giúp tiểu tử nhà cậu xử lí vấn đề, còn dặn dò cho mà biết. Tiểu tử ngươi ngay cả một câu cảm tạ cũng không có. Ta hận. Ta đây ngồi xem hôm nay tiểu tử ngươi bị quái ngược đến chết!”
Vương tổng vô cùng nổi giận, mở màn hình, một mực truy tung Diệp Sảng. Tiểu tử Diệp Sảng này sau khi login liền thật sự chạy đi nhận nhiệm vụ. Đang là tối đêm a!