Chương 61: Đột Phá Thần Lực Cảnh. Nguồn:http://4vn.eu
Cái mồm rộng tới gần trượng của Đại Bạch Sa dang ra hết cỡ, răng nanh trong mồm giống như vô số những thanh loan đao, trong lúc lao tới toát ra từng luồng hàn phong lạnh lẽo. Một đớp này nếu cắn trúng Lý Phàm, nhất định sẽ khiến hắn đầu mình hai đoạn.
Lý Phàm trong mắt ánh lên quang mang lạnh lẽo, dưới chân tiện đà bước sang bên trái một bước tiện đà né được cú đớp của yêu thú, theo sau cánh tay cầm mâu khẽ vận lực. Sám Hối Chi Mâu nhất thời cong lên như dây cung, vẽ nên trong không gian một đường cong tuyệt mĩ mà hung ác đập xuống mình Đại Bạch Sa.
Phanh...!
Một tiếng xương cốt nứt vỡ thanh thúy vang lên, thân hình to lớn của Đại Bạch Sa như một quả cầu thịt bị đánh bay ra ngoài, huýt lên một tiếng thê lương.
Lý Phàm một mâu đánh bay yêu thú, nhưng chưa đợi hắn kịp định thần, phải trái hai bên đồng loạt thổi tới một trận gió tanh, hai con Đại Bạch Sa đã nhân lúc này đồng loạt lao tới tập kích. Chưa hết, dưới chân Lý Phàm, một con Đại Bạch Sa cũng đang từ dưới nước nhanh chóng lao lên, há ra cái mồm rộng lớn hung ác dường như muốn đem Lý Phàm một ngụm nuốt vào.
"Hừ!"
Lý Phàm trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, bàn chân đạp mạnh xuống nước, cả người đã nhảy lên cao tới ba trượng tránh thoát đòn tần công của hai con Đại Bạch Sa hai bên, mà cùng lúc này cổ tay hắn khẽ xoay, hai tay nắm chắc cán mâu, đem cả thanh trường mâu giơ cao rồi mạnh mẽ bổ xuống.
Viu viu...!
Một bổ này, giống như Sơn Tinh Khai Sơn, Thủy Tinh Phân Hải, mang theo một cỗ ý cảnh phân chia thiên địa mà đánh xuống con Đại Bạch Sa đang ở dưới nước lao lên.
Hú...!
Đại Bạch Sa nhìn thấy thế không khỏi huýt lên một tiếng sợ hãi, chỉ là nó vốn từ lòng biển lao tới tập kích Lý Phàm, xung lực cực mạnh, trong lúc nhất thời cũng không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Đại Bạch Sa cả người lao ra khỏi mặt nước, hướng tới Lý Phàm cắn tới, nhưng đón chờ nó là một thanh trường mâu đang như đại phủ hung tợn đập xuống.
Oanh...!
Máu tươi bắn lên tung tóe, cùng với đó là óc tương trắng hếu của Đại Bạch Sa. Một tiếng kêu thảm cũng chẳng kịp phát ra, nó đã bị Lý Phàm một mâu đánh nát đầu.
Lý Phàm sau khi hóa giải được sự vây công của ba con Đại Bạch Sa, đang muốn nhanh chóng lao xuống mặt biển thì bất chợt trước mặt tối sầm, một bóng đen khổng lồ đã hướng tới ngực hắn dâm tới.
Lý Phàm sắc mặt đại biến, nhưng hắn thân đang ở giữa không trung, cũng không còn cách nào có thể né tránh, hơn nữa một mâu vừa đánh xuống cũng chưa kịp thu tay lại, đành chỉ có thể trợn mắt nhìn cái đầu khổng lồ của một con Đại Bạch Sa tông mạnh vào ngực mình.
Oanh...!
Hộc!
Lý Phàm há mồm phun ra một ngụm máu tươi, cả người như đạn pháo bắn ngược lại phía sau. Một cú đâm này, làm hắn giống như vừa bị một tòa núi lớn đụng phải. Không những trước ngực đau đớn vô cùng mà dường như còn nghe thấy được cả tiếng xương cốt nứt gãy bên trong.
Thân hình Lý Phàm sau khi văng đi hơn mười trượng bèn hướng tới mặt biển phía dưới rơi xuống. Chỉ là ngay lúc này mặt biển nơi đó bọt nước tung tóe văng lên, theo sau hơn mười con Đại Bạch Sa khổng lồ đã ngoi dầu lên, mồm há rộng để lộ ra hàm răng trắng nhởn. Chúng đã thủ sẵn tại nơi này, chỉ cần chờ Lý Phàm vừa rơi xuống là đồng loạt xông lên, đem hắn cắn xé cho thi cốt vô tồn.
Phía xa xa tiểu Bạch trông thấy cảnh này không khỏi giận dữ hú lên một tiếng, ba con mắt kim quang đồng thời bùng ra, đang muốn nhảy ra khỏi bè lao tới thì một tiếng nói nhàn nhạt mà cổ lão đã vang lên:
"Tiểu tử kia, chủ nhân của ngươi sẽ không sao đâu, ngươi phải có lòng tin vào hắn chứ? Nếu như ngay cả chướng ngại này mà hắn cũng không vượt qua được, vậy thì hắn cũng không xứng làm chủ nhân của ngươi."
Quy lão hai mắt cũng đồng dạng nhìn về hướng Lý Phàm, lông mày tuy khẽ nhíu lại nhưng vẫn thản nhiên nói.
Mà tiểu Bạch nghe xong lời này, tuy vẫn còn lo lắng nhưng nó cũng không lao lên nữa, chỉ khẽ gầm gừ hai tiếng rồi đứng yên tại chỗ.
Lại nói Lý Phàm đang hướng mặt biển rơi xuống, trong lòng không khỏi hiện lên một tia hoang mang:
"Chẳng nhẽ phải chết tại đây sao? Phải chết sao?"
Lý Phàm trong mắt không khỏi trơ nên một mảnh mê mang, nhưng dường như nghĩ tới điều gì, hắn không khỏi cắn mạnh đầu lười, đem đầu óc thanh tỉnh trở lại, há mồm gầm lên giận dữ:
"Ta không thể chết được. Tung tích phụ thân chưa rõ, đại thù chưa báo, ta sao có thê chết vào tay lũ sức sinh này được. Lên, lên cho ta."
Trong lúc gào thét, Lý Phàm cả người nguyên khí sôi lên kịch liệt, từ trong đan điền hắn nguyên lực tuôn ra dữ dội, tụ tập lại với nhau tại một điểm rồi bỗng nhiên... nổ mạnh.
Oanh Oanh Oanh...!
Nguyên lực tự thân nổ mạnh làm Lý Phàm rên lên đau đớn, khóe miệng trào ra máu tươi nhưng cũng nhờ sức mạnh của vụ nổ mà làm hắn ngưng lại giữa không trung trong khoảnh khắc.
Cùng lúc này, Lý Phàm hai mắt tơ máu vằn lên, dồn hết sức xoay ngược người lại, bàn tay nắm chắc trường mâu hướng tới hơn mười đầu Đại Bạch Sa phía dưới mạnh mẽ quật tới.
Trong lúc này, trong đầu hắn một mảnh yên lặng, trong tâm trí ngoài suy nghĩ phải giết chết mười đầu yêu thú kia thì đã không còn bất cứ tạp niệm nào nữa. Tâm thần một mảnh tĩnh lặng kỳ ảo, ngoài sát khí kinh khủng và sát tâm kiên định đang dần dần lớn mạnh lên, Lý Phàm không còn nghe thấy, ngửi thấy, nhìn thấy bất cứ điều gì nữa.
Mờ hồ, Lý Phàm cảm thấy cả thiên địa dường như trở nên khác biệt hơn. Như sáng sủa hơn, nhưng cũng mờ mịt hơn. Đây đó quanh hắn, là từng chùm từng chùm tia sáng đủ mọi màu sắc.
Xanh, đỏ, tím, vàng, đen trắng...!
Không những vậy, hắn còn thấy được rất nhiều thứ mà trước đây hắn chưa từng cảm giác được. Nguyên lực, rất nhiều hệ nguyên lực. Những nguyên lực đủ mọi sắc màu đang vởn vơ quanh quẩn trong thiên địa, giống như từng đám mây vật vờ trôi nổi trên bầu trời, mãi không tiêu tan.
Thiên Địa Nguyên Lực là gì?
Chính là năng lượng nguyên bản nhất, nguyên thủy nhất trong thiên địa.
Tất cả các hình thái năng lượng nguyên thủy nhất trong trời đất này, đều được gọi là nguyên lực.
Mà Thần Lực cường giả, chính là có thể câu thông được với một loại hoặc nhiều loại nguyên lực này, nhờ đó mà hoàn toàn chuyển hóa nguyên lực bản thân thành loại nguyên lực thiên địa đó, qua đó đề cao sức sát thương của nguyên lực lên gấp mười lần, trăm lần.
Võ giả từ khi tu luyện, do công pháp khác nhau mà cũng sẽ cải tạo cơ thể theo đường lối khác nhau. Giống như một người tu luyện Băng hệ công pháp thì cơ thể sẽ dần dần chuyển thành băng thuộc tính, sau khi Tiên Thiên thành công thì sẽ hoàn toàn biến thành Băng Hàn Chi Thể, nhờ đó mà tới Thần Lực cảnh sẽ dề dàng câu thông được với băng hàn lực trong thiên địa hơn.
Chỉ là Lý Phàm tu luyện công pháp quá mức đặc biệt. Táng Thiên Thánh Pháp, không hề câu thông với bất cứ loại nguyên lực nào trong thiên địa. Thứ nó câu thông, chính là Hủy Diệt năng lực, là Sát Lục chi lực, là một loại ý chí phá diệt hết thảy, trấn áp hết thảy từ vạn cổ xa xôi buông xuống.
Lý Phàm từ khi tiến vào biển vẫn chậm chạp không đột phá, là do hắn không có sát tâm, không thể cảm nhận được Hủy Diệt nguyên lực. Nhưng lúc này khi sinh mạng bị uy hiếp, sát tâm Lý Phàm đối với đám Đại Bạch Sa này mạnh mẽ dâng trào, khiến cho hắn trong mơ hồ cảm nhận được Hủy Diệt Bổn Nguyên.
"Một mâu hủy diệt, đánh phá chư thiên. Sát Lục chi tâm, chúng thần đao phủ. Lũ súc sinh các ngươi, chết đi cho ta."
Lý Phàm hai mắt hắc quang bắn ra tới cả thước, hai tay gân xanh nổi đầy. Hắn há miệng hú dài một tiếng, Sám Hối Chi Mâu trong tay dường như trong lúc nhất thời đã hóa thành một con thạch long cuồng bạo, hướng tới đám Đại Bạch Sa phía dưới điên cuồng đập xuống...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Chương 62: Đánh Lui Đại Bạch Sa. Nguồn:http://4vn.eu
Trường mâu trong lúc đánh xuống, từ trong hư vô một cỗ kì dị lực lượng nhanh chóng xuất hiện, theo sau hướng tới mũi mâu quấn quanh.
Cỗ lực lượng này, bên trong chứa đầy khí tức phá hư, hủy diệt, sát lục, mục nát, giống như đại biểu cho một loại lực lượng bá đạo nhất trong chư thiên vạn giới.
Lý Phàm chỉ cảm thấy bản thân trong lúc này dường như đã trở lại thời kì thãi cổ xa xưa, hóa thân thành một vị chiến thần, tay nắm đồ đao chém giết vô số tiên nhân.
Một cỗ khoái cảm do lực lượng bạo tăng đem tới làm hắn không khỏi huyết mạch sôi trào, mâu thế trong tay sử ra càng thêm dữ dội hơn ba phần.
Oanh long long...!
Nước biển bắn tung tóe lên cao, cùng với đó là vô số máu thịt xương cốt của Đại Bạch Sa bị đập nát.
Một mâu của Lý Phàm quét qua, đã đem sáu trong mười con Đại Bạch Sa đánh cho thi cốt vô tồn, sức mạnh lúc này đã hoàn toàn siêu việt Tiên Thiên cảnh giới...
Lũ Đại Bạch Sa còn lại huýt lên thê lương, vội vã hướng tới bốn phía bơi ra. Nhân loại trước mắt này, không hiểu sao trong phút chốc đã trở nên vô cùng cường đại. Bọn chúng còn muốn dây dưa, chính là muốn chết!
"Còn muốn chạy! Nằm xuống hết cho ta."
Lý Phàm vừa từ trên cao hạ xuống mặt biển, nhìn thấy bốn con Đại Bạch Sa còn lại đang muốn chạy trốn, không khỏi quát lên một tiếng, trường mâu trong tay lại vung lên, hướng tới một con Đại Bạch Sa trong số đó hung hăng đâm tới.
Huýt...!
Chỉ là hắn vừa ra tay, bỗng chốc cảm thấy mặt biển xung quanh trở nên cuồng bạo dị thường, theo sau một thân hình to lớn từ giữa lòng biển phi ra, nhắm về phía bản thân lao tới.
Đây là một đầu Đại Bạch Sa toàn thân trắng bóc, thân dài hai trượng, trong ánh mặt trời phản xạ lên ngân quang chói lọi.
Đầu Đại Bạch Sa này hai mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn Lý Phàm. Trong lúc lao tới liên tục mở miệng huýt dài, từ trong miệng nó một khối thủy cầu bất ngờ phun ra, hướng tới Lý Phàm bắn tới.
Phanh...!
Lý Phàm tiện tay vung mâu đập nát thủy cầu, nhưng cũng cảm thấy hai tay tê rần, cả người đạp đạp mấy bước lùi lại, từ bắp đùi trở xuống đã bị phản lực làm cho chìm xuống mặt nước.
"Uy lực thật mạnh."
Lý Phàm trong lòng khẽ động, vội vã ngưng thân đề phòng. Mà đầu Đại Bạch Sa trắng tuyết kia, sau khi dùng thủy cầu đẩy lùi Lý Phàm, cũng không ngừng lại mà nhanh như chớp bơi tới gần hắn. Trong lúc nó bơi tới, cả cơ thể càng lúc càng biến to ra. Đợi tới khi chỉ còn cách Lý Phàm ba trượng, đầu Đại Bạch Sa này đã biến thành một con quái vật to tới năm trượng, cơ thể toát lên ngân quang chói lọi, vây trên lưng giống như một lưỡi đao khổng lồ dựng lên, ánh lên hàn quang lạnh lẽo.
Hai mắt Đại Bạch Sa nhìn chằm chằm Lý Phàm, theo sau huýt lên một tiếng, cả thân hình to lớn chợt bắn lên khỏi mặt nước, mồm há rộng để lộ ra hàm răng như vô số những lưỡi loan đao sắc bén, nhàm phía đầu lâu Lý Phàm cắn xuống.
"Yêu vật này, đã gần như đột phá Thần Lực Cảnh rồi!"
Lý Phàm sắc mặt ngưng trọng, nhưng hắn cũng không chọn lui bước mà ngược lại trường mâu trong tay càng nắm chắc hơn, dưới chân bước ra ba bước xông thẳng về Đại Bạch Sa.
Ở giữa biển khơi mênh mông, sóng gió cuồn cuộn đầy trời, một người một thú giống như hai đầu trâu điên không biết sống chết, hướng thẳng tới đối phương lao tới.
Keng keng keng...!
Lý Phàm trường mâu trong tay điểm tới chặn lại hàm răng của Đại Bạch Sa, mũi mâu và răng của yêu thú giao nhau phát ra một loạt tiếng kêu như kim thiết va chạm bình thường.
Nhưng Đại Bạch Sa khí lực xông tới quá lớn cũng đem bản thân Lý Phàm chấn sâu xuống lòng biển.
"Không tốt!"
Lý Phàm trong lòng thầm hô không ổn. Nhưng chưa đợi hắn kịp phản ứng, chợt phía sau lưng cảm thấy đau nhói, kéo theo đó là một mùi máu tanh nhàn nhạt bốc lên.
Không biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã dính phải một vết thương sâu hoắm như bị trường đao chém phải.
Lý Phàm vội vã vận khởi nguyên lực khiến cho da thịt khép lại, ngăn chặn máu tươi chảy ra. Cùng lúc đó hai mắt hắn ánh lên hắc quang dày đặc, muốn xuyên qua nước biển xung quanh mà tìm thấy thân ảnh Đại Bạch Sa.
Sau lưng bị thương, chắc chắn là do đầu yêu thú này bơi lướt qua dùng vây tạo nên. Chỉ là tốc độ của nó dưới nước quá nhanh làm Lý Phàm cũng không kịp phản ứng lại.
Tê tê tê...!
Bên trái chợt vang lên một tiếng rẽ nước rất nhỏ, Lý Phàm vừa nghe thấy không chút chần chừ, trường mâu trong tay vung mạnh ra hướng tới phương hướng nơi phát ra âm thanh đập tới.
Phanh...!
Huýt...!
Một âm thanh như trống đánh vang lên, kèm theo đó là tiếng huýt dài đầy thê lương. Lý Phàm vội vã nhìn lại, chỉ thấy đầu Đại Bạch Sa kia đã bị một mâu của hắn đánh trúng phần bụng, cả người bị bắn mạnh về phía xa.
Lộn lộng mấy vòng trong nước mới vất vả đem thân hình ổn định lại được, Đại Bạch Sa nhìn chằm chằm Lý Phàm, ánh mắt vừa phẫn nộ nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. Một lúc sau, nó huýt lên một tiếng không cam lòng, bèn hướng tới vùng biển phía xa bơi đi. Theo sau nó, còn hơn mười mấy con Đại Bạch Sa còn sống sót.
Lý Phàm chứng kiến đàn yêu thú rốt cuộc đình chiến bỏ đi, không nhịn được mà thở dài một hơi, bèn hướng tới mặt biển phía trên ngoi lên.
Hắn vừa mới đột phá Thần Lực, tuy có thể tạm thời câu thông Hủy Diệt chi lực khiến cho lực lượng nhất thời tăng lên, nhưng dù sao cũng không ổn định, nguyên lực trong người hiện tại vô cùng hỗn loạn, có thể mất đi khống chế bất cứ lúc nào.
Hơn nữa vừa rồi một trận chiến với mấy chục đầu Đại Bạch Sa bản thân bị thương không nhẹ, lại còn thêm việc vì muốn dừng lại trên không trong một khắc mà đem nguyên khí toàn thân kích nổ, hiện giờ Lý Phàm đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cần phải nhanh chóng lên bè, sau đó rời khỏi nơi đây mới là thượng sách.
Một lúc sau, Lý Phàm rốt cuộc cũng bơi tới bè gỗ, sau khi trèo lên, bên tai hắn chợt vang lên giọng cười ôn hòa của Quy lão:
"Ha ha ha, tiểu tử, làm tốt lắm."
"Quy lão quá khen rồi, cũng chỉ may mắn mà thôi."
Lý Phàm ngồi phịch xuống bè, cười khổ đáp. Mà tiểu Bạch ở một bên lúc này bèn chạy tới chỗ Lý Phàm, thân mặt leo lên vai hắn, đưa cái lưỡi đỏ hồng ra liếm liếm khuôn mặt Lý Phàm.
"Tiểu tử thối, đợi lúc nữa ta sẽ ra ngoài kia cắt lấy một ít vây cá mập về ha."
Lý Phàm xoa xoa đầu tiểu Bạch cười nói.
Ẳng ẳng...!
Tiểu Bạch kêu lên hai tiếng mừng rỡ, lại càng thêm ra sức liếm mặt Lý Phàm.
Mà Quy lão lại tiếp tục lên tiếng:
"Trận chiến này ngươi trong lúc sinh tử quan đầu mà cảm nhận được hủy diệt lực lượng, qua đó mà đột phá Thần Cảnh, thực sự là một việc rất đáng mừng. Tuy nhiên ngươi hiện giờ chỉ mới bước được nửa chân vào Thần Lực Cảnh thôi. Muốn hoàn toàn đột phá, cần phải đem toàn bộ hắc sắc nguyên lực trong người ngươi chuyển hóa thành Hủy Diệt lực mới được."
"Cái này tiểu tử cũng biết. Chỉ là việc này cũng không phải ngay một lúc mà làm ngay được, cần tới một chút thời gian."
Lý Phàm nghe vậy gật gật đầu, đồng ý đáp.
"Ừ, đúng là phải tìm một chỗ yên tĩnh để chuyển hóa thật, không thể tại giữa biển khơi thế này được."
Quy lão vuốt vuốt rầu trầm trầm nó.
"Thực ra là có một chỗ rất tốt."
Lý Phàm đột nhiên nói.
"Sao! Ở đâu?"
Quy lão khẽ ngẩn ra, quay sang Lý Phàm hỏi lại.
Lý Phàm cười cười, tay vung lên đem một tấm hải đồ từ trong giới chỉ lấy ra, theo sau chỉ vào một chỗ thấp giọng nói:
"Là nơi này! Trên hải đồ ghi rõ đây là một hòn đảo hoang không có người ở, cũng không có yêu thú hung ác gì, thật ra rất thích hợp để chúng ta tạm trú tại đó mấy ngày."
"Vậy sao, vậy thì cứ làm như tiểu tử ngươi nói đi. Giờ chúng ta khởi hành đến đó."
Quy lão cũng không phản đối, gật đầu đồng ý. Mà Lý Phàm nghe vậy cũng không chần chờ, bèn đứng dậy kéo căng buồm lên, tay cầm mái chèo đem chiếc bè gỗ nhỏ hướng về một phía bơi đi...
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Biển lớn mênh mông, trăm ngàn năm vẫn chưa từng thay đổi. Trời xanh, nước biếc, cả không gian như nằm trong lòng một viên ngọc bích khổng lồ. Đây đó, một vài con cá nhảy lên quẫy nước, đem lại cho bầu không khí tịch mịch này một chút sinh khí nhỏ nhoi.
Trên biển, một chiếc bè gỗ vẫn đang lững lờ trôi theo dòng nước, thỉnh thoảng gặp phải một vài cơn sóng to lại khiến cả thân bè rung lên, rất gian nan mới có thể cưỡi sóng vượt qua.
Trên bè, một thanh niên dáng ngươi cao lớn, thân trên để trần đang ngồi bệt tại sàn bè, một tay cầm một bầu rượu, tay kia cầm một thanh trường mâu, thỉnh thoảng lại nhắm xuống nước đâm vài cái. Mỗi một lần như vậy, khi mâu rút lên phía mũi mâu bao giờ cũng đều giắt lại một con cá, đang khổ sở quẫy đạp mong muốn thoát ra.
Bên cạnh thanh niên, một con tiểu lang toàn thân tuyết trắng ngồi chổm hổm bên cạnh, hai mắt đau đáu nhìn vào từng con cá được thanh niên tiện tay vứt vào một chiếc xô sắt trên bè, ánh mắt không giấu nổi cái nhìn thèm thuồng.
Thanh niên thấy vậy cười khà, đưa bầu rượu lên miệng tu một ngụm dài, thở ra một hơi sảng khoái lẩm bẩm nói:
"Cũng đã đi hơn ba ngày rồi, không biết khi nào thì tới được Kim Sa Đảo."
"Nếu như hải đồ kia là đúng, trước chiều tối nay chúng ta có thể tới nơi rồi."
Lời thanh niên vừa dứt, một tiếng nói già nua chợt vang lên bên tai hắn. Theo sau trên bàn tay phải của thanh niên, nơi ấn ký hình tiểu tháp nho nhỏ, một quang đoàn bất ngờ từ đó chui ra, trong khoảnh khắc đã biến thành một lão nhân mặc hoàng bào, mỉm cười nhìn hắn.
"Quy lão!"
Thanh niên thấy vậy vội vàng đứng dậy, cúi người hành lễ.
Lão nhân cũng không chói từ thản nhiên tiếp nhận, đợi khi thanh niên đứng thẳng lên mới từ từ mở miệng:
"Từ lúc ở tiểu đảo vô danh kia đi tới nay cũng được ba ngày. Nếu theo đúng hải đồ thì Kim Sa Đảo còn cách chúng ta không xa, chiều tối nay là có thể tới nơi."
"Vâng!"
Thanh niên trên mặt chợt hiện lên một vẻ vui mừng, gật đầu đáp.
"Ừ!"
Lão nhân gật gật đầu, bất chợt hai mắt tỏa ra một luồng hoàng quang sáng rực, nhìn chăm chú vào thanh niên, một lúc sau mới trầm trầm hỏi:
"Nguyên lực toàn thân đã chuyển hóa hoàn toàn thành hủy diệt chi lực rồi chứ?"
"Vâng, cũng đã chuyển hóa được tám chín phần mười rồi."
Thanh niên cười cười đáp.
Hai người này, chính là Lý Phàm và Quy lão. Lúc trước sau khi chiến một trận với đàn Đại Bạch Sa, Lý Phàm cảm ứng được hủy diệt chi lực, có cơ sở đột phá Thần Lực Cảnh. Vì vậy sau khi cuộc chiến kết thúc hắn bèn cùng với Quy lão tiến tới một tòa đảo hoang. Sau khi dùng thời gian gần ba ngày rốt cuộc cũng thành công chuyển hóa được đa phần nguyên lực trong cơ thể thành hủy diệt chi lực, chân chính đột phá Thần Lực Cảnh. Mà sau đó hắn bèn rời khỏi đảo hoang, tiếp tục hành trình tiến tới Kim Sa Đảo.
"Vậy là tốt rồi. Nếu như có thể chuyển hóa hoàn toàn thành hủy diệt chi lực, thực lực của ngươi còn có thể tăng lên gấp đôi so với bây giờ."
Lão nhân trên mặt hiện lên một vẻ hài lòng, ôn hòa nói.
"Hiện tại thực lực của con so với khi ở Tiên Thiên đã mạnh hơn không chỉ mười lân rồi. Chỉ là con cảm giác hủy diệt chi lực này thực sự rất bá đạo, khó thuần phục. Cảm giác vận chuyển không được ôn nhuận thông suốt như hắc sắc nguyên lực tinh thuần trước kia."
Thanh niên bình tĩnh đáp, theo sau hướng tới Quy lão hỏi.
"Cái này là tất nhiên rồi. Hủy diệt chi lực, là một trong số những loại lực lượng bá đạo nhất thế gian này, là lực lượng kết hợp giữa thiên đạo và nhân đạo, không ương ngạnh mới là lạ."
Quy lão dường như cũng không bất ngờ, bèn từ từ giải thích.
"Thiên đạo? Nhân đạo? Những cái này là gì?"
Lý Phàm nghe thấy Quy lão nhắc tới vấn đề này không khỏi tò mò hỏi. Từ trước tới nay ngoài lúc nhỏ tu luyện còn được phụ thân chỉ dạy cho đôi chút, còn lại đều do hắn tự thân tìm hiểu. Vì vậy đối với cái gì Đại Đạo chí cao mà người ta thường nhắc tới, Lý Phàm không khỏi mịt mờ.
Nay có cơ hội được Quy lão nói tới, hắn nhất định sẽ không bỏ qua mà phải tìm hiểu một phen.
Mà Quy lão bên kia sau khi nghe thấy Lý Phàm hỏi cũng không trả lời ngay, mà đi đi lại lại quanh bè. Một lúc sau ông mới dừng bước, quay qua Lý Phàm trầm trầm nói:
"Vấn đề này đáng lẽ đối với tu vi của tiểu tử ngươi hiện giờ thì không nên tìm hiểu làm gì. Nhưng nếu ngươi đã hỏi, lão phu cũng sẽ nói ra một lần, để giúp tiểu tử ngươi có định hướng đối với con đường tu luyện sau này."
Dứt lời, Quy lão hai tay chắp sau lưng đi ra phía trước bè, hai mắt nhìn về đại hải mênh mông rộng lớn xung quanh, giọng nói trầm tràm mà vang vọng thản nhiên vang lên:
"Người xưa thường nói, thành tựu Đại Đạo, sẽ được trường tồn. Đạo Thân Cảnh, chính là vĩnh sinh bất diệt, vô sinh vô tử, bất nhập chư thiên, nằm ngoài vạn giới. Vì vậy mà phàm là sinh linh có được linh trí, đều liều mạng tu đạo, mong có một ngày thành tựu Đạo Thân. Chỉ là Đại Đạo vô thường, mông lung mờ ảo, ai có thể nói rõ được tu như thế nào là đúng?
Hậu nhân sau này, vì thấy tu luyện như thế quá hư vô mà bèn nghĩ ra một cách, chia Đại Đạo thành nhiều tiểu đạo khác nhau. Trong đó hai đạo lớn nhất chính là Thiên Nhân nhị đạo.
Thiên Địa Bất Nhân Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu,
Thánh Nhân Bất Nhân Dĩ Sinh Linh Vi Sô Cẩu.
Thiên Đạo, Nhân Đạo, khác nhau đều ở một chữ tình.
Thiên địa vô tình, ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, phong vũ lôi điện, băng hàn sí nhiệt, quanh minh hắc ám, Thái Sơ Mạt Nhật... đều được coi là Thiên Đạo.
Nhân đạo vi thánh. Lấy chữ tình mà thành đạo. Tình ở đây, không chỉ bao hàm tình cảm ái nộ, mà là tất cả thất tình lục dục hỷ nộ ái ố ai lạc cụ, sắc thinh hương vị xúc pháp... đều được coi là Nhân đạo.
Tại sao nói Thiên Đạo Vô Tình, Nhân Đạo cũng vô tình. Cái này là muốn nói người tu đạo nếu tu theo Thiên Đạo thì thường lãnh khốc như trời, thâm trầm như biển. Coi vạn vật như nhau, không yêu không ghét không thương không tiếc. Trong mắt người tu Thiên Đạo, dù là giết một người để thành đạo hay giết cả trăm vạn người để thành đạo đều là như nhau. Còn người tu Nhân Đạo, đừng tưởng nhân đạo hữu tình, so ra Nhân đạo còn vô tình hơn cả Thiên Đạo. Bản tâm lấy tình nhập đạo, nhưng càng hữu tình bao nhiêu, đợi tới khi để đắc dạo thì sẽ càng tàn nhẫn bấy nhiêu. Bởi vì người tu Nhân Đạo, lấy tình nhập đạo, vong tình để thành đạo. Ha ha ha, so ra cũng chỉ là một lũ đạo đức giả, còn không bằng Thiên Đạo."
Quy lão nói một tràng dài, càng nói giọng điệu càng kích động, đến cuối cùng đã gần như là gầm lên với trời xanh. Thiên địa biến sắc, biển động rú rền, trong đất trời dường như chỉ còn mỗi một âm thanh ấy.
"Vậy thiên đạo nhân đạo đều không tốt, chúng ta phải tu cái gì?"
Lý Phàm đứng bật dậy, hai mắt hắc quang lẫm liệt nhìn Quy lão gào lên.
"Tu cái gì? Ha ha ha tu cái gì? Chúng ta không tu đạo, mà là diệt đạo..."
Last edited by vô ngân; 30-08-2012 at 06:39 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Quy lão ngửa mặt lên trời cuồng tiếu ba tiếng, rồi quay sang Lý Phàm trầm giọng nói:
"Ngươi phải nhớ một điều dù tương lai có ra sao, thân là người Việt tộc phải lấy việc diệt đạo làm chí nguyện. Phải nhớ lấy!"
Lý Phàm hơi sửng sốt một chút, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó, hắn ngưng trọng gật đầu, kiên định đáp:
"Chỉ cần con còn một hơi thở sẽ nhất định lấy thân này diệt đạo. Nếu trái lời thề, nguyện cho hồn bay phách tán, thi cốt vô tồn."
"Được!"
Quy lão hài lòng gật gật đầu, hít sâu một hơi cho tâm thần bình ổn trở lại rồi tiếp tục nói:
"Về phần hủy diệt chi lực của ngươi là một loại lực lượng vô cùng cực đoan. Hiện tại ngươi đã tới Thần Lực Cảnh, nếu muốn âm dương tương hỗ đột phá Cương Nhu Cảnh nhất định phải tìm một vật có tính chất sinh sôi tuần hoàn, sinh mệnh mênh mông để đối lập lại với hủy diệt lực."
"Sinh sôi tuần hoàn, sinh mệnh mênh mông?"
Lý Phàm nghi hoặc hỏi lại.
"Ừm! Thế gian này phàm là vật gì cũng cần có âm dương tương hỗ, nếu như quá cực đoan thì sẽ tự chuốc lây diệt vong. Ví dụ một người câu thông hỏa hệ nguyên lực, khi đột phá Cương Nhu Cảnh cần tìm một vật thuộc thủy thuộc tính, sau khi luyện hóa sẽ khiến thân thể cân bằng trở lại, nguyên lực tiến nhanh không còn ẩn họa về sau. Nếu không làm như vậy mà cứ tiếp tục tu luyện, kết cục chắc chắn sẽ dẫn hỏa tự thiêu, tan thành tro bụi."
Quy lão trầm giọng nói, từ từ giải thích cho Lý Phàm.
"Vậy hiện giờ con cần một vật có thuộc tính sinh mệnh lực lớn lao thì phải tìm ở đâu? Con cũng chưa nghe qua thế gian này có loại vật đó bao giờ a."
Lý Phàm ngẫm nghĩ một chút bèn mở miệng hỏi. Hắn chưa bao giờ nghe nói tới trong thiên hạ có vật gì mà lại có khả năng sinh sôi tuần hoàn như vậy cả.
"Ha ha, ngươi tất nhiên là chưa thể nghe được. Thần vật bậc này thế tục giới làm sao có được. Cũng chỉ hy vọng nơi mà chúng ta tiến tới bây giờ thôi."
Quy lão cười cười thản nhiên đáp, trong mắt cũng xẹt qua một tia quang mang kỳ lạ.
"Ngài nói Thiên Ngân học viện?"
Lý Phàm hơi ngây ra một chút, theo sau buột miệng hỏi.
"Đúng vậy!"
* * *
Hoàng hôn, khi mặt trời chiếu xuống từng tia nắng yếu ớt cuối cùng trong ngày để rồi chìm sâu vào lòng biển, một bè gỗ nho nhỏ vẫn đang bập bềnh trôi trên mặt nước.
Trên bè, Lý Phàm đưa ánh mắt nhìn về phương xa, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn. Trên vai hắn, tiểu Bạch cũng đồng dạng dõi mắt nhìn theo, ba con mắt vàng kim cũng tỏa ra một chút quang mang nhè nhẹ.
Nơi tầm mắt hai người nhìn tới, mơ hồ có thể thấy một dải màu đen khổng lồ trải dài trên mặt biển. Đợi tới khi bè gỗ tới gần hơn, dải màu đen đó cũng dần dần lộ rõ ra, là một hòn đảo to lớn trên biển cả.
"Cuối cùng cũng tới Hoàng Sa đảo. Từ nơi này đi về phía bắc hơn hai trăm hải lý nữa là Trường Sa đảo. Mà giữa hai đảo này, là một vùng không gian đặc biệt, bên trong chính là Kim Sa Đảo mà chúng ta tìm kiếm."
Tiếng nói già nua của Quy lão nhàn nhạt vang lên bên tai Lý Phàm. Hắn cũng không quay đầu lại mà chỉ thản nhiên đáp lời:
"Trước tối nay là chúng ta có thể tới nơi."
"Ừ!"
Quy lão gật gật đầu, theo sau cũng không nói gì nữa. Cứ như vậy bè gỗ dưới sự điều khiển của Lý Phàm cũng không tiến sát lại gần Hoàng Sa đảo mà lặng lẽ bơi qua, tiếp tục tiến tới hơn trăm hải lý nữa mới từ từ dừng lại.
Trước mắt Lý Phàm lúc này, là một tấm chắn hình mái vòm màu vàng cực lớn, che trời phủ đất, cũng không biết đến tột cùng là kéo dài bao nhiêu nghìn dặm.
Bên trong tấm chắn, Lý Phàm có thể thấy rõ ràng một hòn đảo to lớn tỏa ra hoàng quang chói mắt. Trong trời đêm, hòn đảo này giống như một mặt trời thu nhỏ, rực rỡ không sao tả xiết. Ánh sáng của nó, chiếu xạ ra cả một vùng trời, đẹm đến cho không gian nơi biển đêm tịch mịch này một sự huy hoàng chói lọi.
Nơi này, chính là đích đến của đám người Lý Phàm, là lý do mà hắn phải long đong trên biển hơn một tháng nay:
Kim Sa Đảo!
"Thường nghe người xưa nói Nam Hoang rừng vàng biển bạc. Hôm nay xem ra, cũng không hẳn chỉ là truyền thuyết."
Lý Phàm nhìn Kim Sa Đảo phía xa, không nhịn được phải thờ dài một hơi, cảm khái nói.
"Vẻ đẹp của Nam Hoang, không phải ngươi có thể tưởng tượng hết được. Đợi tới khi tu vi của ngươi cao hơn sẽ phát hiện ra rằng, dù là trong vũ trụ mênh mông này, Nam Hoang cũng là một trong những đại lục đẹp nhất."
Quy lão nhìn Kim Sa Đảo, ánh mắt cũng lóe lên một vẻ mê mang nhưng rất nhanh đã thu hồi lạo, bình tĩnh mở miệng.
"Vậy hiện giờ chúng ta tiến vào Kim Sa Đảo thế nào đây? Dường như còn có một tấm chắn ngăn cách biển rộng bên ngoài với Kim Sa Đảo bên trong."
Lý Phàm thu hồi ánh mắt nơi Kim Sa Đảo, nhìn về phía tấm chắn màu vàng trước mặt, nhíu mày nói.
"Ha ha không lo. Tấm chắn này, chỉ đê ngăn cản đám hải thú và gió bão trên biển mà thôi. Đối với những người tới báo danh sẽ không gây ra trở ngại nào cả. Chúng ta cứ như bình thường tiến vào là được."
Quy lão vuốt vuốt râu, không chút để tâm cười nói.
Mà Lý Phàm nghe vậy cũng không chần chừ nữa, sau khi chuẩn bị một chút bèn cầm lấy mái chèo, đem chiếc bè gỗ dần dần tiến tới Kim Sa Đảo.
Phụp!
Vừa vượt qua tấm màn chắn màu vàng, một cảm giác lạnh lẽo mát rượi bỗng nhiên ùa đến, làm cả thân thể Lý Phàm chợt trở nên sảng khoái khác thường, suýt chút nữa đã không nhịn được mà rên lên một tiếng.
Mà tiểu Bạch trên vai hắn thì không có định lực như vậy, há mồm tru lên mấy tiếng, ba con mắt màu vàng kim toát ra vẻ say mê.
"Đây... đây là có chuyện gì?"
Lý Phàm vô cùng kinh ngạc, không nhịn được phải quay sang hỏi Quy lão bên cạnh.
"Đây là thiên địa nguyên khí, thiên địa nguyên khí rất nồng đậm, tối thiểu phải gấp hơn mười lần ngoại giới. Hơn nữa đây còn là loại thiên địa nguyên khí sơ khai nhất - Linh Khí, có tác dụng tốt hơn nguyên khí bình thường rất nhiều. Khi ngươi và con tiểu lang kia tiến vào nơi này, cơ thể cả hai đều là lần đầu tiên được tiếp xúc với linh khí, qua đó mà được linh khí tẩy rửa qua một lần, nhận được một chút chỗ tốt."
Quy lão hít sâu vào một hơi, hai mắt già nua cũng toát lên một chút quang mang rực rỡ, từ từ giải thích.
"Linh khí?"
Lý Phàm nghi hoặc hỏi lại. Hắn chưa nghe tới từ này bao giờ, chẳng nhẽ có khác gì so với nguyên khí sao?
Dường như nhận ra nghi hoặc của Lý Phàm, Quy lão khẽ cười cười ôn hòa nói:
"Đợi tới khi tu vi ngươi cao hơn tự nhiên sẽ biết. Hiện tại ngươi chỉ cần hiểu rằng có linh khí này, tốc độ tu luyện của ngươi sẽ phải nhanh hơn ngoại giới gấp đôi."
"Vậy sao?"
Lý Phàm há hốc mồm. Chỉ hít cái linh khí này vào mà tốc độc tu luyện đã nhanh hơn gấp đôi, không phải quá khoa trương chứ. Nên biết rằng bản thân hắn hiện nay tu luyện cũng đã rất nhanh rồi a.
"Thôi không nói chuyện này nữa, mau điều khiển bè tiến tới đảo đi."
Quy lão nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
"Vâng!"
Lý Phàm vội vàng gật đầu, hai tay lại ra sức khuya mái chèo đưa bè gỗ tiếp tục tiến về phía trước.
Một lúc sau, bè gỗ cuối cùng cũng đã tới được Kim Sa đảo. Đưa mắt nhìn xung quanh, Lý Phàm không khỏi hít vào một ngụm lương khí, cảm khái nói:
"Kim Sa đảo, thật không hổ với hai chữ Kim Sa."
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Chương 65: Báo Danh Thiên Ngân Học Viện. Nguồn:http://4vn.eu
Trước mặt Lý Phàm lúc này, là một bến cảng rộng lớn, nhưng có khá ít thuyền bè đỗ lại. Cách bến cảng không xa, là một bãi cát vàng óng trải dài ngút ngát tầm mắt. Dưới ánh nắng mặt trời, bãi cát giống như một tấm lụa bằng hoàng kim tỏa ra quang mang rực rỡ. dùng vẻ huy hoàng của mình mà xóa tan đi màn đêm u tối. Nhưng điều làm Lý Phàm chân chính kinh ngạc chính là trong bãi cát này, mỗi một hạt cát, một viên sỏi đều là do vàng ròng tạo thành.
Đúng vậy, là vàng ròng!
Tuy biết vàng bạc thế tục đối với người tu đạo chân chính không là gì cả, nhưng cảnh tượng trước mắt, vẫn phải làm Lý Phàm há hốc mồm một hồi lâu mà không ngậm lại được.
Cả một bãi cát rộng lớn như vậy hoàn toàn do bụi vàng tạo thành, vậy số lượng vàng cần dùng phải nhiều tới dường nào?
Hơn nữa lại có thể đem vàng dùng như bụi cát bình đất bình thường như vậy, phải là đảm lược đến thế nào?
Thủ bút tới bậc này, sang quý tới bậc này, hoang phí tới như bậc này, cũng chỉ có ở tại Nam Hoang đệ nhất học viện mới có thể được chứng kiến.
Ở những nơi khác, dù là môn phái tu đạo chân chính đi chăng nữa cũng không có kẻ nào dám bỏ ra công sức thời gian để mà đem từ thế tục tới hàng vạn cân vàng xây dựng nên bãi cát như vậy.
Chỉ một điểm này, cũng đủ làm Lý Phàm đối với người đứng đầu của Thiên Ngân học viện sinh ra một cảm giác bội phục.
Ngay lúc Lý Phàm đang trầm tư, từ trên bến cảng một đại hán mặc hắc bào, dưới chân cưỡi trên một thanh thiết kiếm to dày đã từ từ bay tới chỗ hắn. Thiết kiếm lượn trên không trung hai vòng rồi mới hạ xuống giữa lưng chừng không, trên kiếm đại hán hai mắt trợn lên quan sát Lý Phàm một lúc, đột nhiên cất tiếng:
"Tiểu tử, ngươi là tới học viện báo danh?"
"Vâng, tại hạ đến để báo danh thi tuyển vào Thiên Ngân học viện."
Lý Phàm hơi sửng sốt, theo sau chợt bật cười ôm quyền nói với đại hán.
"Vậy được, ngươi hiện tại nhảy lên kiếm này, ta sẽ mang ngươi đi vào bên trong đảo đến nơi báo danh. Hiện tại ngươi tới hơi sớm, thời gian báo danh là ba ngày nữa."
Đại hán gật gật đầu khoát tay chỉ thiết kiếm dưới chân nói.
"Vậy xin đa tạ đại ca."
Lý Phàm chắp tay cảm kích, chợt dưới chân khẽ điểm, cả người đã bắn lên cao tới ba trượng, vững vàng đứng trên thiết kiếm.
Đại hán nhìn thấy vậy trong mắt toát ra một tia thần quang khác lạ, nhưng cũng không nói gì mà chỉ gật gật đầu, theo sau điều khiển thiết kiếm bay đi.
Thiết kiếm ngân lên một tiếng rít dài, dưới nguyên lực của đại hán quán thâu liền biến thành một bóng đen xuyên phá không gian, hướng tới sâu bên trong Kim Sa Đảo phi tới.
Trên đường đi, đại hán hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, dường như không hề có hứng thú mở miệng. Mà Lý Phàm cũng không phải người thích bắt chuyện, nếu đối phương đã không chủ động lên tiếng hắn cũng đồng dạng ngậm miệng lại, hứng thú quan sát cảnh vật Kim Sa Đảo xung quanh.
Kim Sa đảo ngoài bãi cát "kim sa" đặc biệt bên ngoài, còn lại bên trong đảo thật ra cũng không có cái gì khác lạ cả. Nếu có một điểm đáng nói, thì thực sự cảnh vật trong đảo hết sức đẹp đẽ, núi cao sông dài, cây xanh hoa thắm, nơi nơi đều là mỹ cảnh thế gian hiếm thấy. Trên bầu trời mây trắng chầm chậm trôi, thi thoảng lại có một vài tiếng chim khiếu vang lên, kéo theo đó là một vài loại chim chóc kỳ lạ vỗ cánh bay qua, điểm xuyết thêm một chút sinh khí cho mảnh đất non xanh nước biếc này.
Chỉ là cảnh vật chim thú tuy đẹp, nhưng trên đường đi Lý Phàm tuyệt không nhìn thấy bất cứ thành trấn quận huyện nào, nơi nơi đều là đồng hoang rừng sâu, không hề có chút vết tích của con người. Đối với việc này, Lý Phàm đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, đang muốn quay sang hỏi đại hán bên cạnh nhưng thấy vẻ mặt lạnh như băng của đối phương, hắn đành cười khổ lắc lắc đầu, tự mình trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, hai mắt Lý Phàm chợt sáng lên, khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói:
"Thì ra là thế...!"
Thiên Ngân học viện, chính là Nam Hoang đại lục đệ nhất học viện. Nó không giống như các tông phải tu đạo xưng hùng xưng bá, cũng không cần tới phàm nhân cúng lạy thờ phụng gì gì đó, nó chỉ đơn giản là một nơi mà võ giả trẻ tuổi khắp nơi có thể tiến tới mà học tập những tri thức về con đường tu đạo.
Những tông phái tu đạo bình thường, tuy ngoài miệng luôn nói là phải xa lánh hồng trần, một lòng hướng đạo nhưng sự thực vẫn phải có những liên hệ nhất định với thế tục, qua đó mà chiêu lãm những trẻ nhỏ có tiềm lực vào môn phái để làm nguồn máu mới.
Nhưng Thiên Ngân học viện thì khác, nơi này chỉ cần những thiên tài trẻ tuổi, trước mười tám tuổi phải đạt tới Tiên Thiên. Chỉ có những người như vậy, mới đáng giá cho học viện bồi dưỡng. Bởi vì chỉ có đạt tới tiêu chuẩn này, mới có thể có hy vọng đột phá Tinh Thần Biến.
Có thể nói, Thiên Ngân học viện chính là điểm khởi đầu của rất nhiều những bậc kiêu hùng trong tu chân giới. Vì vậy tại học viện, luôn luôn tạo ra những hoàn cảnh tốt nhất đê học viên tu luyện. Mà những thành trấn phàm nhân thế tục này, hoàn toàn không cần thiết đối với sự tu đạo của học viên, nên bên trên Kim Sa Đảo, sẽ hoàn toàn không có bóng dáng của bất cứ một phàm nhân nào. (Phàm nhân ở đây là chỉ những người không hề tu luyện, đến cả Huyền Võ Biến còn chưa đạt tới.)
Thiết kiếm đưa hai người Lý Phàm bay trong thời gian nửa nén hương cuối cùng cũng dừng lại tại một sườn núi. Bên trên núi, là một đình viện được xây bằng bạch ngọc, bên trong có một văn sĩ trung niên thân mặc thanh bào đang ung dung ngồi thưởng trà.
Đại hán đem thiết kiếm thu hồi, mang theo Lý Phàm tiến tới đình viện, hướng tới văn sĩ trung niên kia khẽ chắp tay nói:
"Vương tiên sinh, hôm nay lại có thêm một người tiến tới báo dánh. Tại hạ đã mang hắn tới nơi này để cho Vương tiên sinh xét duyệt."
"Ừ! Tiểu Bùi anh làm tốt lắm, tiểu tử này giờ cứ giao cho ta, anh đi trước đi."
Văn sĩ trung niên khẽ ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn thoáng qua Lý Phàm rồi quay sang đại hán cười cười nói.
"Vậy tại hạ xin đi trước."
Đại hán cũng gật đầu đáp lại, khẽ chào một câu rồi xoay người bước đi.
Trong đình viện, phút chốc chỉ còn lại Lý Phàm và văn sĩ trung niên, không khí trong giây lát dường như trở nên nặng nề hơn đôi chút.
"Ngồi đi ngồi đi. Hãy ngồi đây một chút, rồi ta sẽ từ từ nói cho ngươi quy củ tham gia khảo hạch vào học viện."
Văn sĩ trung niên dường như nhận thấy bầu không khí có chút không được tự nhiên, bèn hướng tới Lý Phàm nhiệt tình khoát khoát tay, muốn hắn ngồi xuống bên cạnh.
"Đa tạ tiên sinh!"
Lý Phàm khẽ gật đầu, cũng không từ chối liền ngồi xuống một thạch đôn đối diện với văn sĩ trung niên.
"Ừ, vậy mới được. Được rồi tiểu tử, giờ ta hỏi gì ngươi hãy trả lời cái đó. Nhớ là phải thành thật nghe chưa, nếu ngươi có nửa lời dối trá, vậy hậu quả..."
Văn sĩ trung niên đợi Lý Phàm ngồi xuống liền rút từ ngực ra một trúc giản và một cây bút lông. Sau khi đưa bút lông vào miệng liếm liếm mấy cái hắn bèn quay sang Lý Phàm từ từ nói. Cho đến câu cuối cùng, giọng điệu đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng.
"Tại hạ đã biết! Tiến sinh xin cứ việc hỏi."
Lý Phàm gật đầu đáp ứng.
"Được, đầu tiên ngươi tên là gì? Người ở nơi nào?"
Văn sĩ trung niên bắt đầu mở miệng hỏi.
"Tại hạ họ Lý tên Phàm, người Hải Biên quận thành."
Lý phàm bình tĩnh đáp lại. Đối với việc này, hắn thực sự thấy không có gì phải che dấu cả.
"Tốt, vậy ngươi lần này tới Thiên Ngân học viện là muốn khảo hạch nhập học?"
Văn sĩ trung niên khá hài lòng với thái độ của Lý Phàm, gật gật đầu hỏi tiếp.
"Vâng!"
Lý Phàm đáp.
"Vậy chắc ngươi đã biết quy củ báo danh của học viện chúng ta rồi chứ?"
Văn sĩ trung niên hỏi tiếp.
"Đã biết."
Lý Phàm gật đầu nói.
"Vậy thì được rồi."
Văn sĩ trung niên cười nói, vừa dứt lời bất chợt bàn tay khẽ động, hai ngón tay đã như ưng trảo nhanh như cắt vươn ra, chụp lấy cổ tay Lý Phàm.
Bụp...!
"Tiên sinh, ngài làm gì vậy?"
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân