Cả ngưá»i Vương Phong Ä‘á»u ngây ra.
CÅ©ng không biết bao lâu sau, chà ng đột nhiên giÆ¡ tay ra, sá» vá» phÃa thạch tháp bên kia.
Nhiệt há»a liếm và o bà n tay chà ng Ä‘au Ä‘iếng.
Chà ng vội rụt tay lại.
Là lá»a tháºt, tuyệt không phải là ảo giác.
Chà ng nhìn bà n tay bị lá»a đốt, lại nhìn Anh vÅ© đỠnhư máu xuất hiện bên trên thạch lao, hét má»™t tiếng lá»›n:
- Huyết anh vũ!
Thanh âm run rẩy, hoà n toà n không giống thanh âm của chà ng.
Biểu tình trên mặt chà ng lại nhìn giống quỷ y hệt!
Huyết anh vÅ© cưá»i, cưá»i giống như ngưá»i cưá»i.
Trong tiếng cưá»i chứa đầy má»™t thứ tà ác không nói được, má»™t thứ yêu dị không nói được, cà ng phảng phất pha lẫn vẻ trà o phúng.
Vương Phong còn chưa quên tiếng cưá»i đó.
Chà ng cà ng không quên lần thứ nhất thấy Huyết anh vÅ©, lần thứ nhất nghe tiếng cưá»i đó, Thiết Háºn như má»™t chiếc lá khô rÆ¡i rụng ngã gục trước mặt chà ng, lá khô co rút.
Chim tuy không có Ä‘iểm gì dá»… dà ng phân biệt, chà ng lại dám khẳng định Anh vÅ© đỠnhư máu đứng phÃa trên thạch lao chÃnh là Huyết anh vÅ© mà chà ng đã gặp hồi lần thứ nhất.
Cùng má»™t nhan sắc, cùng má»™t hình trạng, cùng má»™t tiếng cưá»i, cả giá»ng nói cÅ©ng giống hệt.
Chà ng tuyệt không tin còn có con Anh vÅ© thứ hai giống hệt như váºy.
Tiếng cưá»i đột nhiên dừng lại, Huyết anh vÅ© há miệng nói ra tiếng ngưá»i.
Nó nói giống hệt ngưá»i nói:
- Ngươi đại khái nghĩ không ra và o lúc nà y ta lại xuất hiện ở đây phải không...
Thanh âm đó và thanh âm hô hoán hai chữ “Vương Phong†hồi nãy hoà n toà n tương đồng, mới hồi nãy hô hoán tên Vương Phong hiển nhiên là nó.
Bà n tay bị phá»ng cá»§a Vương Phong đột nhiên lạnh như băng. Toà n thân chà ng Ä‘á»u hoà n toà n đã lạnh như băng. Thạch lao trong phút chốc phảng phất biến thà nh má»™t hầm băng, ngá»n lá»a nóng bừng phảng phất đã biến thà nh hà n băng lạnh lẽo. Môi chà ng trắng nhợt, run lẩy bẩy. Tịnh không phải là vì sợ, chỉ là sá»± tình phát sinh tháºt sá»± quá đột ngá»™t. Äá»™t ngá»™t là m cho chà ng căn bản không thể khống chế tâm tình cá»§a chÃnh mình, căn bản không thể bà i trừ cảm giác khá»§ng bố trùng trùng. Chà ng nghiến chặt răng há»i:
- Ngươi quả tháºt là Huyết anh vÅ©...
Huyết anh vũ đáp:
- Phải.
Vương Phong há»i:
- Sao ngươi bất ngỠxuất hiện ở đây và o lúc nà y...
Huyết anh vũ đáp:
- Bởi vì ta biết lúc nà y ngươi đang ngộ nạn ở đây, có thể chết ở đây.
Vương Phong thốt:
- Nghe ngươi nói như váºy, ngươi tá»±a hồ quả tháºt là má»™t ma Ä‘iểu thông linh.
Huyết anh vũ đáp:
- Nghe khẩu khà của ngươi, ngươi xem chừng tịnh không cao hứng gặp ta.
Vương Phong thốt:
- Ai nói không cao hứng, ta cao hứng muốn nhảy lên năm trượng.
Huyết anh vÅ© há»i:
- Chỉ năm trượng...
Vương Phong đáp:
- Chỉ cần ta có thể nhảy lên năm trượng, ta đã có thể ly khai khá»i thạch lao chết ngưá»i nà y, há»a động khá»§ng khiếp nà y!
Huyết anh vÅ© há»i:
- Ngươi muốn ly khai...
Vương Phong đáp:
- Äiên má»›i không muốn.
Huyết anh vũ nói:
- Ta biết ngươi tuyệt không điên.
Vương Phong thốt:
- Nếu quả là điên, ta tuyệt không thể nhá»› ngươi còn nợ ta hai nguyện vá»ng.
Huyết anh vÅ© há»i:
- Ngươi hiện tại muốn hai nguyện vá»ng đó...
Vương Phong đáp:
- Muốn cực kỳ.
Huyết anh vÅ© há»i:
- Nguyện vá»ng thứ nhất cá»§a ngươi là gì...
Vương Phong láºp tức thở dà i:
- Hiện tại ta lại hoà i nghi ngươi không phải là một con linh điểu mà chỉ là một ngốc điểu.
Huyết anh vÅ© há»i:
- Nguyện vá»ng thứ nhất cá»§a ngươi là muốn mau chóng ly khai địa phương chết ngưá»i nà y...
Vương Phong đáp:
- Cà ng nhanh cà ng tốt.
Huyết anh vũ thốt:
- Ta cấp cho ngươi nguyện vá»ng đó.
Câu nói vừa dứt, một sợi dây đã nhanh chóng từ miệng hầm quăng xuống bên dưới.
Vương Phong không khá»i ngẩn ngưá»i tại đương trưá»ng.
Huyết anh vÅ© má»—i bảy năm lại giáng lâm xuống nhân gian má»™t lần, má»—i lần Ä‘á»u Ä‘em đến ba nguyện vá»ng.
Chỉ cần là ngưá»i thứ nhất thấy được nó, nó nhượng cho ba nguyện vá»ng.
Vô luáºn là nguyện vá»ng gì cÅ©ng Ä‘á»u có thể thá»±c hiện.
Äó hiển nhiên tịnh không chỉ là truyá»n thuyết.
Vương Phong không những vừa gặp lại Huyết anh vÅ©, hÆ¡n nữa nguyện vá»ng cá»§a chà ng vừa đỠxướng, đã được thá»±c hiện ngay láºp tức.
Chà ng nắm lấy sợi dây vừa quăng xuống.
Là má»™t sợi dây tháºt!
Chà ng không khá»i hét lên mừng rỡ, cúi mình ẳm Huyết Nô lên, nắm chặt sợi dây, song cước nhún má»™t cái, thân hình đã như chim vụt bay lên cao.
Lúc nà y rắn lá»a dÄ© nhiên đã lan trà n trên mặt đất, tưá»ng vách bốn bá» dÄ© nhiên đã biến thà nh tưá»ng lá»a.
Liệt há»a như thò ma trảo ra từ bốn phÃa, phảng phất muốn nắm giữ Vương Phong lại, bao bá»c chà ng trong ngá»n lá»a, khói dà y đặc là m cho bá»n há» trà o nước mắt, nhãn tình cÆ¡ hồ nhắm chặt không thể mở ra.
Vừa bay lên được hai trượng, chà ng buông tay, thân hình vừa chuẩn bị rÆ¡i xuống, chà ng lại thò tay kéo dây má»™t cái, mượn đà phóng ngưá»i bay lên lần nữa.
Lần thứ hai bay lên, ngưá»i chà ng cùng Huyết Nô đã bay ra khá»i thạch lao.
Lần phóng cao cuối cùng nà y, thân hình chà ng giống hệt một mũi tên.
Chà ng lo lắng xung quanh miệng hầm có ghim đầy ma Ä‘ao chỠđón thân thể bá»n chà ng.
Chà ng cũng đã chuẩn bị chịu đựng bị đao đâm.
Lúc thân hình bay lên, chà ng đã buông dây rút Ä‘oản kiếm chuẩn bị liá»u mạng.
Thân hình bay lên như tên bắn không ngỠlại hù Huyết anh vũ vụt bay.
“Oa†má»™t tiếng, chỉ thấy Huyết anh vÅ© như má»™t tên trá»™m bị ngưá»i phát giác truy Ä‘uổi, mau mắn bay vụt Ä‘i.
Lông đỠnhư máu vừa triển khai, nó giống như má»™t cụm lá»a, bay thẳng và o không trung.
Thạch lao không ngá» lại là nằm giữa má»™t cái sân nhá», xung quanh là phòng ốc, trước sau Ä‘á»u có má»™t cá»a vòm nguyệt động.
Bốn bên miệng thạch lao Ä‘á»u có má»™t cái máng dà i sâu, máng có thể đã đổ dầu hắc xuống hồi nãy.
Một tấm bảng sắt dằn đá bên trên nằm bên cạnh miệng thạch lao.
Bên dưới tấm sắt lại có bánh xe, khi kéo tấm sắt trở lại che miệng thạch lao, địa phương đó chỉ giống như má»™t cái giếng dùng tấm sắt che nắng, ai cÅ©ng nghÄ© không ra bên dưới lại có má»™t tòa thạch lao, há»a động!
Äã sắp đến bình minh, còn chưa đến bình minh.
Äêm tối đã sắp Ä‘i qua, sắc trá»i vẫn còn bao la bát ngát.
Trên trá»i còn có sao, còn có trăng.
Trăng còn ở chân trá»i.
Sương trà n từ núi xuống, cả trang viện Ä‘á»u chìm trong sương.
Cái sân nhỠcũng mịt mỠtrong sương mù mê ly.
Khói dầu bốc ra từ thạch lao, sương mù phảng phất đã biến thà nh dà y đặc thêm.
Huyết anh vÅ© vừa bay ra ngoà i má»™t trượng, Ä‘áºu trên vòm cá»a nguyệt động.
Thân hình Vương Phong cÅ©ng cÆ¡ hồ đồng thá»i tung bổng, hạ mình trên tấm sắt bên cạnh thạch lao.
Tả thủ của chà ng ôm chặt Huyết Nô, hữu thủ nắm chặt cán đoản kiếm.
Chà ng lúc nà o cÅ©ng Ä‘á»u chuẩn bị liá»u mạng nếu cần thiết.
Äoản kiếm lóe ánh hà n quang, tròng mắt cá»§a chà ng cÅ©ng lóe ánh hà n quang đồng dạng, chừng như sao xẹt.
Sáng tinh sương, sương mù mỠmịt.
Trong sương mù đứng lặng má»™t ngưá»i.
Y phục trên mình ngưá»i đó bám đầy bụi bặm, lại vẫn có thể phân biệt được rõ đó là má»™t bá»™ quan phục.
Quan phục tượng trưng cho quan gia uy nghiêm.
Trên mặt ngưá»i đó cÅ©ng hiển lá»™ vẻ uy nghiêm.
Má»™t thứ uy nghiêm mệt má»i không nói được bao quyện cá»§a thân ngưá»i gã.
Vẻ uy nghiêm đó trên mặt gã chỉ là tịch mịch.
Trong vẻ tịch mịch đó, phảng phất che giấu một nỗi đau khổ thâm trầm.
Con ngưá»i đó chÃnh là ngưá»i có quan chức tối cao nhất xung quanh đây, An Tá» Hà o!
Sau đêm đó tại Anh VÅ© lâu, gã xem chừng như sương khói biến mất khá»i Bình An trấn.
Hiện tại gã lại như sương khói xuất hiện trong cái sân nhỠnà y.
Trước đây gã đã đi đâu... Hiện tại vì sao lại xuất hiện tại nơi đây...
Má»™t ngưá»i nằm dưới chân An Tá» Hà o.
Y phục Ä‘á», da thịt trắng như tuyết, mặt mà y mỹ lệ, thân thể yểu Ä‘iệu.
Lý đại nương!
Mục quang cá»§a An Tá» Hà o tịnh không nhìn và o thân thể mê ngưá»i cá»§a Lý đại nương.
Gã đang nhìn thẳng Vương Phong.
Sợi dây đó nắm chặt trong tay gã.
Vương Phong vừa ra khá»i lao tù đã phát giác có má»™t ngưá»i đứng gần thạch lao.
Chà ng có mÆ¡ cÅ©ng không nghÄ© ra ngưá»i đó lại là An Tá» Hà o.
Phút giây đó trong mắt chà ng chứa đầy ý tứ thù địch.
Chà ng lại cÆ¡ hồ láºp tức nháºn ra An Tá» Hà o.
à tứ thù địch dâng đầy mắt đã biến thà nh nỗi nghi hoặc trà n trỠtrong mắt. Chà ng trừng trừng nhìn sợi dây trong tay An TỠHà o, cả trên mặt cũng đã sung mãn thần sắc nghi hoặc.
Hai ngưá»i Ä‘á»u không mở miệng.
Má»™t thứ tÄ©nh lặng khôn tả u ám cả trá»i đất.
CÅ©ng không biết bao lâu sau, Vương Phong thở dà i thưá»n thượt, chung quy cÅ©ng mở miệng:
- An Tá» HÃ o!
An Tá» Hà o Ä‘iá»m đạm đáp:
- Vương Phong!
Vương Phong thốt:
- Ta tháºt sá»± nghÄ© không ra lại là ngươi.
An TỠHà o nói:
- Rất có nhiá»u chuyện ngươi Ä‘á»u nghÄ© không ra.
Vương Phong há»i:
- Cứu ta là ngươi hay là Anh vũ...
An TỠHà o đáp:
- Là Anh vũ, cũng là ta.
Vương Phong há»i:
- Anh vÅ© gá»i ngươi đến...
An TỠHà o đáp:
- Phải.
Vương Phong trừng trừng nhìn gã:
- Hồi nãy nói chuyện tịnh không phải là từ trong miệng ngươi phát ra.
- Ngươi cũng không phân biệt được chuyện đó sao...
Câu trả lá»i đó tuyệt không phải là thanh âm cá»§a An Tá» Hà o.
An TỠHà o tịnh không mở miệng.
Giá»ng nói truyá»n ra từ sau lưng Vương Phong.
Giá»ng nói quái dị vô cùng, phảng phất mang theo má»™t thứ tà ác yêu dị, Vương Phong đã không còn lạ gì giá»ng nói đó nữa, chà ng nghe tiếng quay đầu lại, trừng trừng nhìn Huyết anh vÅ© Ä‘áºu trên cá»a vòm nguyệt động.
Chà ng chỉ biết cưá»i khổ.
Huyết anh vũ tức thì lên tiếng:
- Ngươi không phải đã từng tin tưởng truyá»n thuyết tháºp vạn thần ma, tháºp vạn giá»t ma huyết, hóa thà nh má»™t con Anh vÅ© sao...
Vương Phong cưá»i khổ:
- Không tin cũng không thể được.
Huyết anh vũ thốt:
- Có thể.
Vương Phong bất giác ngẩn ngưá»i.
Chà ng ngây ngưá»i trừng trừng nhìn Huyết anh vÅ©, nhịn không được, há»i:
- Ngươi không phải là Huyết anh vũ đó, không phải ngươi nói chuyện sao...
Huyết anh vũ đáp:
- Ngươi nghe lại một lần cho rõ.
“Oa†má»™t tiếng, nó đột nhiên tung cánh, bay từ trên cá»a vòm nguyệt động vá» phÃa An Tá» Hà o.
- Ngươi nghe lại một lần cho rõ.
Lại câu đó.
CÅ©ng má»™t giá»ng nói, cÅ©ng má»™t câu nói.
Huyết anh vÅ© đã bay khá»i cá»a vòm nguyệt động, bay vá» phÃa An Tá» Hà o, giá»ng nói lại không bay theo nó.
Giá»ng nói lại từ bên cạnh cá»a vòm nguyệt động truyá»n đến.
Vương Phong trừng mắt nhìn bên cá»a, thoát miệng há»i:
- Ai...
Má»™t ngưá»i từ từ bước qua cá»a vòm nguyệt động.
Cương thi!
Khuôn mặt lạnh lùng, nhãn thần tà n khốc, thân mình đứng thẳng như ngá»n tiêu thương, ngưá»i bước qua cá»a vòm nguyệt động chÃnh là Thiết Háºn!
“Thiết thá»§ vô tình†Thiết Háºn.
Thiết Háºn đã chết mưá»i ngà y trước, thi thể đã biến thà nh cương thi.
Hiện tại hắn lại bước từng bước tiến và o không giống cương thi chút nà o, bước Ä‘i hòa hoãn như ngưá»i thưá»ng.
Vương Phong há hốc miệng ngây ngưá»i tại đương trưá»ng.
Thiết Háºn Ä‘i thẳng đến trước mặt Vương Phong rồi má»›i dừng chân.
Hắn nhìn Vương Phong, khuôn mặt lạnh lùng đã biến thà nh ôn hòa, nhãn thần tà n khốc đã biến thà nh dịu dà ng.
Vương Phong lại rùng mình thót tim.
Giá»ng nói cá»§a chà ng run run:
- Ngươi là ngưá»i hay là cương thi...
Thiết Háºn không hồi đáp, thò tay nắm tay Vương Phong.
Vương Phong không tự chủ được, đứng yên để cương thi nắm lấy tay mình.
Bà n tay ấm áp, trong mắt Thiết Háºn phảng phất đã ngấn lệ, mở miệng thốt:
- Xin lá»—i đã lừa gạt ngươi lâu như váºy.
Vương Phong nghe rất rõ, đây Ä‘Ãch xác là thanh âm cá»§a Thiết Háºn.
Chà ng khẳng định Thiết Háºn trước mắt nhất định là má»™t ngưá»i, tuyệt không phải là cương thi.
Tay cương thi tuyệt không ấm áp như váºy, cương thi cÅ©ng tuyệt không nói chuyện tình nghÄ©a.
“Xoảng†má»™t tiếng, Ä‘oản kiếm trong tay chà ng động nhiên rá»›t khá»i tay rÆ¡i xuống đất, chà ng xoay tay nắm chặt tay Thiết Háºn, há»i:
- Thiết huynh, ngươi còn chưa chết...
Giá»ng nói cá»§a chà ng cÅ©ng nhanh chóng biến thà nh run run, mặt hiện sắc kÃch động.
Thiết Háºn không ngá» lại cưá»i, há»i:
- Ngươi còn nghĩ ta đã biến thà nh cương thi sao...
Hắn không phải là ngưá»i hay cưá»i nói vui vẻ, đối vá»›i Vương Phong, hắn lại chừng như rất có hảo cảm.
Vương Phong lại thở dà i má»™t hÆ¡i, run giá»ng:
- Ngươi còn không mau kể hết chân tướng má»i chuyện cho ta biết, nếu không vị Vương huynh đệ nà y cá»§a ngươi chỉ sợ cÅ©ng phải bóp cổ ngươi chết!
Thiết Háºn gáºt đầu:
- Ta nhất định kể hết chân tướng sự kiện cho ngươi nghe.
Hai ngưá»i từ từ buông tay.
Thiết Háºn chắp tay sau lưng, bước cháºm chạp, chầm cháºm thốt:
- Khi ta thấy ngươi sát nháºp Thất Hải SÆ¡n Trang, diệt trừ tên ác tặc Hải Long Vương, ta đã biết ngươi là má»™t chÃnh nghÄ©a kiếm khách, ta vốn đã muốn nói cho ngươi biết sá»± tháºt, không muốn giấu diếm ngươi.
Vương Phong chá»›p chá»›p mắt, láºp tức lên tiếng:
- Váºy tại sao ngươi lại phải giấu ta...
Thiết Háºn đáp:
- Bởi vì cách đây bốn năm, bá»n ta đã phát thệ không còn tin tưởng ngưá»i nà o nữa.
Vương Phong há»i:
- Bá»n ngươi...
Thiết Háºn giải thÃch:
- Bá»n ta bao gồm mưá»i ba ngưá»i.
Vương Phong há»i:
- Mưá»i ba ngưá»i nà o...
Thiết Háºn đáp:
- Mưá»i hai Huyết nô, má»™t Công chúa.
Mục quang cá»§a Thiết Háºn lạc lên ngươi Huyết Nô Ä‘ang nằm trong lòng Vương Phong, thốt:
- Công chúa là Huyết Nô mà ngươi đang ôm trong lòng.
Vương Phong ngạc nhiên, quay xuống nhìn nà ng, há»i:
- Ngươi nói nà ng là Công chúa...
Thiết Háºn đáp:
- ChÃnh là Công chúa.
Tay Vương Phong Ä‘ang ôm Huyết Nô xem chừng láºp tức má»m nhÅ©n ra, lạc giá»ng:
- Mưá»i hai Huyết nô đó là ...
Thiết Háºn ngắt lá»i:
- Là bộ hạ của Anh vũ.
Vương Phong há»i:
- Anh vũ nà o...
Mục quang cá»§a Thiết Háºn chuyển vá» phÃa thạch lao Ä‘ang bừng cháy, chầm cháºm thốt:
- Anh vÅ© vốn là thống lãnh thị vệ cá»§a vương phá»§, cùng bá»n ta nhất tá» phụ trách bảo vệ sá»± an toà n cá»§a Ma Vương.
Vương Phong há»i truy:
- Vương phủ ngươi mới nói là vương phủ nà o...
Thiết Háºn nói từng tiếng:
- Thái Bình An Lạc Phú Quà vương phủ.
Vương Phong thất kinh, há»i:
- Ma Vương nói như váºy... chÃnh là Thái Bình An Lạc Phú Quà Vương...
Thiết Háºn Ä‘au khổ đáp:
- Äúng váºy!
Cái đầu của Vương Phong cơ hồ biến thà nh hai cái.
Thiết Háºn tuy kể cho chà ng biết, chà ng lại vẫn còn mù má» chìm lỉm.
Chà ng ngẫm nghÄ©, há»i:
- Huyết nô không phải có mưá»i ba ngưá»i...
Thiết Háºn đáp:
- Vốn có mưá»i ba ngưá»i.
Vương Phong há»i:
- Còn má»™t ngưá»i nữa ở đâu...
Thiết Háºn đáp:
- Äã biến thà nh má»™t tên phản đồ, Anh vÅ© không có thứ thuá»™c hạ như váºy, bá»n ta cÅ©ng không nháºn thứ huynh đệ như váºy.
Vương Phong há»i:
- Là ngưá»i nà o...
Thiết Háºn đáp:
- Là lão giun đũa!
Vương Phong “ồ†lên má»™t tiếng, há»i:
- Ngươi cũng là một Huyết nô...
Thiết Háºn gáºt đầu:
- Ta đứng hà ng thứ tám.
An TỠHà o tức thì xen và o:
- Ta đứng hà ng thứ sáu.
Vương Phong quay đầu nhìn gã, thở dà i:
- Xem ra ta quả tháºt có nhiá»u sá»± tình không nghÄ© ra được.
An TỠHà o thốt:
- Những Huyết nô khác ngươi cÅ©ng đã gặp được nhiá»u ngưá»i.
Vương Phong thốt:
- á»’!
An TỠHà o đáp:
- Vi thất nương, Cam lão đầu, Tiêu Bá Thảo, Quách Dị, không phải ngươi đã gặp qua sao...
Vương Phong thoát miệng:
- Quách Dị cùng Tiêu Bá Thảo cÅ©ng là má»™t trong mưá»i ba Huyết nô...
An TỠHà o đáp:
- Äúng váºy!
Vương Phong lắc đầu, quay lại nhìn Thiết Háºn:
- Tiêu Bá Thảo là huynh đệ của ngươi, đương nhiên không chịu mổ bụng ngươi.
Thiết Háºn thốt:
- Ta còn chưa biến thà nh thi thể, lão đương nhiên không cần phải mổ bụng ta.
Vương Phong nhìn hắn từ trên xuống dưới:
- Tháºt sá»± không hiểu rõ được.
Thiết Háºn há»i:
- Không hiểu tại sao ta đã chết mà còn phục sinh được...
Vương Phong đáp:
- ChÃnh tay ta khiêng ngươi tống nháºp nghiệm thi thất cá»§a nha môn, trong cảm giác cá»§a ta, lúc đó ngươi tuyệt không thể là má»™t ngưá»i sống được.
Thiết Háºn đáp:
- Cảm giác tịnh không thể dùng để khẳng định má»™t ngưá»i sống hay chết.
Vương Phong thốt:
- Nhưng khi ra khá»i nghiệm thi thất, ngươi bị đặt trong quan tà i đóng Ä‘inh, đến lúc ngươi biến thà nh cương thi xuất quan, Ãt ra cÅ©ng đã bảy tám ngà y, má»™t ngưá»i bảy tám ngà y không ăn, không uống, cho dù vốn là ngưá»i sống, chỉ sợ cÅ©ng biến thà nh ngưá»i chết.
Chà ng lắc đầu, lại nói tiếp:
- Hà huống trong bảy tám ngà y ta Ä‘á»u ở xung quanh quan tà i, ngươi lại nằm trong quan tà i không động Ä‘áºy, tháºm chà không hÃt thở, chuyện đó giải thÃch là m sao...
Thiết Háºn đột nhiên há»i:
- Ngươi có từng nghe qua trên Ä‘á»i có má»™t thứ võ công gá»i là Du Già Công...
Vương Phong đáp:
- Theo ta biết xem chừng môn võ công đó nguyên xuất xứ từ Tây Vực.
Thiết Háºn gáºt đầu:
- Là má»™t thứ ná»™i công tâm pháp cá»§a Tây Vá»±c Máºt Tông, tháºt ra mà nói không thể gá»i là má»™t thứ võ công.
Vương Phong há»i:
- Nó có liên hệ gì tới chuyện ngươi giả chết...
Thiết Háºn nói:
- Ta từ lúc năm tuổi đã bắt đầu khổ luyện Du Già Công.
Vương Phong há»i:
- Nói như váºy ngươi là má»™t cao thá»§ cá»§a phái Du Già ...
Thiết Háºn đáp:
- Có thể nói như váºy.
Vương Phong lắc đầu, chà ng còn chưa minh bạch.
Thiết Háºn biết chà ng còn chưa hiểu rõ, liá»n giải thÃch:
- Không Ãt ngưá»i nghÄ© Du Già Công là má»™t thứ ma thuáºt, bởi vì ngưá»i khổ luyện Du Già Công, má»™t khi đạt đến cảnh giá»›i đăng phong tạo cá»±c, cả thể chất lẫn hoạt động Ä‘á»u khác vá»›i ngưá»i thưá»ng, có thể chịu đựng được những thứ Ä‘au đớn mà ngưá»i thưá»ng không chịu đựng ná»—i, cÅ©ng có thể có những cá» chỉ mà ngưá»i thưá»ng không thể là m được, có nhiá»u dạng tư thế không thể tưởng tượng được.
Vương Phong im lặng lắng nghe.
Thiết Háºn lại nói:
- Giả chết kỳ trung là một dạng.
Câu nói đó vừa phát ra từ miệng của hắn, câu tiếp theo lại không.
Hắn nói tiếp:
- Phúc ngữ cũng kỳ trung là một dạng.
Câu nói cuối cùng đó không ngá» là từ bên trong thân mình hắn truyá»n ra.
Hắn ngáºm miệng chặt cứng, bụng cÅ©ng không thấy phình hóp, nhưng câu nói đó rõ rà ng là từ trong bụng cá»§a hắn phát ra.
Phúc ngữ!
Giá»ng nói quái dị vô cùng, phảng phất ẩn chứa má»™t ná»—i tà ác quá»· dị, chÃnh là thanh âm cá»§a Huyết anh vÅ©, Vương Phong không thể tá»± chá»§, thoát ra má»™t tiếng rên.
Thiết Háºn láºp tức phục hồi giá»ng nói, há miệng thốt:
- Ngươi nghe con Anh vũ nói chuyện chỉ là ta dùng bụng phát ra thanh âm đó.
Vương Phong gáºt đầu.
Thiết Háºn lại nói tiếp:
- Ngươi thấy ta ngã gục tại má»™ phần như váºy, kỳ tháºt chỉ là toà n thân ta đã nháºp và o trạng thái giả chết.
Thiết Háºn thốt:
- Lúc ta giả chết, ta không cần ăn cái gì, tháºm chà bất tất phải há miệng thở, toà n thân Ä‘á»u cứng ngắc, lại vẫn còn chút tri giác.
Vương Phong không nhịn được, há»i:
- Ngươi vì sao lại muốn giả chết trước mặt ta...
Thiết Háºn đáp:
- Bởi vì lúc đó ta Ä‘ang bị ngưá»i giám thị, bắt buá»™c không thể không giả chết để ứng phó.
Vương Phong há»i truy:
- Ngưá»i đó là ai...
Thiết Háºn đáp:
- Vạn Thông!
Vương Phong kinh ngạc:
- Ta nhá»› tên đó chừng như là má»™t trong mưá»i ba thá»§ hạ cá»§a Thưá»ng Tiếu.
Thiết Háºn đáp:
- Ngươi nhớ không sai.
Vương Phong trầm mặc.
Chà ng ngẫm nghÄ© má»™t hồi, thở dà i má»™t hÆ¡i, há»i:
- Ngươi có thể kể cho ta biết toà n bộ sự kiện từ đầu đến cuối không...
Thiết Háºn đáp:
- ÄÆ°á»£c chứ.
Vương Phong lại cảm thấy kỳ quái:
- Hiện tại ngươi vì sao lại đáp ứng yêu cầu cá»§a ta má»™t cách sảng khoái váºy...
Thiết Háºn nhìn chà ng, chầm cháºm đáp:
- Bởi vì bá»n ta má»—i ngưá»i hiện tại Ä‘á»u muốn đãi ngươi như má»™t bằng hữu.
Hắn dừng một chút, lại thốt:
- Nếu quả còn giấu diếm sá»± tháºt không cho ngươi biết, là m sao bá»n ta có thể chịu được...
Vương Phong thốt:
- Ngươi còn không mau kể cho ta biết...
- “Chuyện nà y có thể nói bắt đầu từ bảy năm trước! †- Thiết Háºn ngẩng đầu nhìn trá»i, thở dà i - “Bảy năm trước bá»n ta còn ở Tây Vá»±c, còn chưa thần phục đương kim thiên tá»â€.
“Bá»n ta có quốc gia cá»§a mình, có Quốc vương cá»§a mìnhâ€.
“Quốc gia cá»§a bá»n ta tÃn phục Ma giáo, “Thiên Ma Ba Tuần†là ma thần tôn kÃnh nhất cá»§a bá»n ta, bá»n ta cà ng tôn kÃnh Quốc vương cá»§a bá»n ta, bá»n ta Ä‘á»u luôn luôn xưng hô Quốc vương cá»§a bá»n ta là 'Ma Vương', kỳ tháºt đó là má»™t lối xưng hô tôn kÃnhâ€.
“Tháºp vạn thần ma trÃch ma huyết hóa thà nh má»™t Huyết anh vÅ©, vốn là má»™t truyá»n thuyết cá»§a Ma giáo, Ma Vương trong truyá»n thuyết là “Thiên Ma Tiểu Tổ Tuầnâ€, bá»n ta đã tôn xưng Quốc vương cá»§a bá»n ta là “Ma Vươngâ€, tá»± nhiên là tôn xưng ngưá»i phụ trách sá»± an toà n cá»§a “Ma Vương†là “Huyết anh vÅ©â€, mưá»i ba thị vệ tâm phúc thuá»™c hạ dưới quyá»n thống lãnh xưng là “Huyết nôâ€, cách xưng hô đó, chỉ có lưu truyá»n tại quốc gia cá»§a bá»n taâ€.
“Tuy quốc gia cá»§a bá»n ta thá» phụng Ma giáo, quốc dân cá»§a bá»n ta lại rất yêu chuá»™ng hòa bình, quốc gia lại cà ng an phú, cho nên quốc gia cá»§a bá»n ta được gá»i là Thái Bình An Lạc Phú Quà Quốc, Quốc vương cá»§a bá»n ta được gá»i là Thái Bình An Lạc Phú Quà Vươngâ€.
â€œÄÆ°Æ¡ng kim thiên tá» danh chấn bốn phương, các nước khác Ä‘á»u thần phục, quốc gia cá»§a bá»n ta, Quốc vương cá»§a bá»n ta, luôn luôn ngưỡng má»™ văn minh cá»§a thiên triá»u, cÅ©ng không ngoại lệ, chịu thần phục dưới ngai cá»§a đương kim thiên tá», đồng thá»i đông nháºp trung thổ, láºp phá»§ Thiên Nam, đương kim thiên tá» cÅ©ng cho danh vị Thái Bình vương phá»§, tặng vương vị là Thái Bình An Lạc Phú Quà Vươngâ€.
“Quốc dân cá»§a bá»n ta tịnh không phản đối, trong thâm cung lại có má»™t ngưá»i đối vá»›i chuyện nà y biểu lá»™ vẻ bất mãn sâu sắc, là má»™t trong bốn cÆ¡ thiếp sá»§ng ái nhất cá»§a Quốc vương bá»n ta, cÅ©ng là Lý đại nương hiện tạiâ€.
Giá»ng nói run run, mục quang cá»§a Thiết Háºn bén nhá»n bắn vá» phÃa Lý đại nương Ä‘ang nằm dưới đất, nói tiếp: “Bà ta nguyên là nữ vương cá»§a má»™t bá»™ lạc lân cáºn, lại tịnh không phải là ngưá»i chân chÃnh kế thừa vương vị, bà ta sở dÄ© đã có thể trở thà nh nữ vương, cÅ©ng toà n là do thá»§ Ä‘oạn yêu mị cá»§a bà ta, cho nên bà ta không do dá»± chịu là m cÆ¡ thiếp cá»§a Quốc vương ta, tất cả chỉ vì đã để mắt tá»›i tà i phú cá»§a Quốc vương taâ€.
Vương Phong xen lá»i:
- Äoạn hôn nhân đó tịnh không phải là chá»§ ý cá»§a Thái Bình Vương sao...
Thiết Háºn lắc đầu:
- Là Quốc vương ta đỠxướng, lúc đầu tuy là do trung gian của bà ta ám thị, nhưng sau đó, Quốc vương của ta đã bị mỹ sắc của bà ta mê hoặc, không muốn cưới bà ta cũng không được.
Hắn thở dà i nhè nhẹ, thốt:
- Vá»›i chức vị vương phi cá»§a bà ta, đã được tặng không biết bao nhiêu là kỳ trân dị bảo, lại tịnh không thá»a mãn, bởi vì mục Ä‘Ãch cá»§a bà ta luôn luôn là quốc khố tà ng bảo cá»§a bá»n ta, lúc đó Ä‘i theo bà ta tiến cung còn có má»™t nữ nhân và tháºp tam ma Ä‘ao, đám ngưá»i đó còn có nhiá»u thá»§ hạ khác, nhưng tháºp tam Ä‘ao Ä‘á»u bị an bà i ngoà i cung, ná»™i cung cấm vệ sâm nghiêm, Anh vÅ© cùng tháºp tam Huyết nô bá»n ta võ công lại cà ng cao cưá»ng hÆ¡n bá»n chúng, bá»n chúng tịnh không dám khinh cá» vá»ng động.
Vương Phong thốt:
- Con ngưá»i như Lý đại nương cho dù còn chưa có trong tay, trong tâm chắc cÅ©ng đã coi bảo khố cá»§a bá»n ngươi là cá»§a riêng cá»§a bà ta.
Thiết Háºn gáºt đầu:
- Cho nên chuyện Quốc vương ta đông nháºp trung thổ, láºp phá»§ Thiên Nam, bà ta phản đối mạnh nhất, bởi vì Quốc vương ta không những đã Ä‘em Ä‘i đại Ä‘a số châu báu trong bảo khố, mà còn chuẩn bị phụng hiến má»™t phần cho đương kim thiên tá», dùng để biểu lá»™ lòng tôn kÃnh thà nh khẩn cá»§a đất nước bá»n ta, chuyện đó lại là m cho bà ta khó mà nhẫn nhịn được.
Vương Phong thốt:
- Bà ta đương nhiên cÅ©ng tìm kiếm biện pháp đối phó bá»n ngươi.
Thiết Háºn đáp:
- Sau khi bá»n ta và o Thái Bình vương phá»§, bà ta đã có biện pháp.
Vương Phong thốt:
- á»’!
Thiết Háºn nói:
- CÅ©ng là bà ta nghÄ© ra má»™t biện pháp tà n độc, có má»™t đêm, bà ta dùng đôi ma nhãn khống chế ý chà cá»§a Quốc vương ta, là m cho ông ta viết má»™t bức thư tÃn liên lạc vá»›i kẻ địch cá»§a đương kim thiên tá», ná»™i dung nói rõ lần đông lai nà y Quốc vương cá»§a ta là có dụng ý khác, ngoà i mặt biểu lá»™ vẻ thần phục, trong lòng lại bà máºt tư thông vá»›i ngoại địch cá»§a thiên triá»u, chuẩn bị chiêu binh mãi mã ở phương nam, má»™t khi thá»i cÆ¡ chÃn mùi sẽ ná»™i ứng ngoại hợp, láºt đổ thiên tỠđương triá»u.
Vương Phong thốt:
- Má»™t bức thư xem chừng không thể có tác dụng lá»›n như váºy.
Thiết Háºn thở dà i nhè nhẹ:
- Chẳng những là nét chữ của Quốc vương ta, hơn nữa còn có dấu chưởng ấn của Quốc vương ta, còn có bốn cái ấn chương dùng riêng của ông ta, tuyệt không thể là giả mạo.
Vương Phong thốt:
- Chuyện đó không phải là sá»± tháºt, hai mặt má»™t lá»i đối chất, thá»§y chung sẽ được đưa ra ánh sáng.
“ChÃnh trị Ä‘en tối hắc ám, ngươi giang hồ không thể liệu giải nổiâ€. Thiết Háºn lắc đầu: “Bá»n gá»i là ngoại địch đó tuy không là ná»—i sợ hãi cá»§a thiên triá»u, má»™t khi đối chất thì không có cÅ©ng có khi thà nh có, trong triá»u không thiếu đại thần đối vá»›i Quốc vương ta Ä‘á»u chất chứa ná»—i đố kị trong tâm, đến lúc đó cÅ©ng khó nói có Ä‘ang tâm đánh ngưá»i ngã ngá»±a hay không, không chỉ lo lắng má»™t mình tÃnh mạng cá»§a Quốc vương ta, mà quốc dân cá»§a đất nước ta chỉ sợ cÅ©ng đã thà nh vấn Ä‘á».
Thiết Háºn nói tiếp:
- Lúc Quốc vương ta hồi phục lại lý trÃ, cÅ©ng biết sá»± tình nghiêm trá»ng đến cỡ nà o, ông rất muốn Ä‘oạt lại lá thư đó, chỉ tiếc phong thư đã chuyển Ä‘i, cả tÃnh mạng cá»§a ông ta cÅ©ng đã nằm trong tay Lý đại nương, Lý đại nương láºp tức triệu táºp thá»§ hạ cá»§a bà ta.
Vương Phong há»i:
- Lúc đó, bá»n ngươi chắc cÅ©ng đã phát giác sá»± tình có chá»— lạ...
Thiết Háºn gáºt gáºt đầu:
- Bá»n ta lại đã không thể ngăn cháºn.
Vương Phong gáºt đầu:
- Bá»n ngươi đương nhiên phải lo cho sá»± an toà n cá»§a Thái Bình Vương.
Thiết Háºn thốt:
- Sau khi bà ta lá»™ rõ bá»™ mặt tháºt, đã nói cho bá»n ta biết ý đồ cá»§a bà ta.
Vương Phong há»i:
- Bà ta muốn châu bảo trong bảo khố của vương phủ...
Thiết Háºn đáp:
- Tất cả châu bảo có trong đó.
Vương Phong thốt:
- Khẩu vị cá»§a ngưá»i đà n bà nà y quả tháºt không nhá».
Thiết Háºn đáp:
- Còn không chỉ giản đơn như váºy.
Vương Phong thốt:
- á»’...
Thiết Háºn nói tiếp:
- Bà ta còn muốn Quốc vương của ta phát thệ, vĩnh viễn không đem chuyện nà y tiết lộ ra ngoà i, vĩnh viễn không truy cứu sự tình, lúc đó mới thả Quốc vương của ta, mới giao lại bức thư đó.
Vương Phong thốt:
- Bà ta cÅ©ng tÃnh toán cẩn tháºn quá, nếu quả chuyện nà y công khai ra, cho dù bá»n ngươi không truy cứu, Ãt ra bằng hữu lục lâm cÅ©ng có hứng thú truy Ä‘uổi bà ta.
Thiết Háºn thốt:
- Nếu không có đa phần thông minh, đa phần can đảm ý thức, bà ta cũng không dám có chủ ý đó.
Vương Phong há»i:
- Bà ta không sợ Thái Bình Vương phản lại lá»i hứa sao...
Thiết Háºn nghiêm mặt:
- Quốc gia cá»§a ta luôn luôn coi trá»ng tÃn nghÄ©a, Quốc vương cá»§a bá»n ta lại cà ng phải nhất ngôn cá»u đỉnh.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Nhất quốc chi quân, vua cá»§a má»™t nước, lá»i nói mà không có tÃn, là m sao trị quốc gia, là m sao phục quốc dân...
Vương Phong thốt:
- Tha thứ cho ta thất ngôn.
Thiết Háºn đáp:
- Không biết là không có tội.
Vương Phong quay lại đỠtà i, há»i:
- Kết quả Thái Bình Vương là m sao...
Thiết Háºn đáp:
- Quốc vương cá»§a ta không thể không nháºn Ä‘iá»u kiện cá»§a bà ta.
Vương Phong há»i:
- Bởi vì phong thư đó...
Thiết Háºn đáp:
- Nếu không phải vì phong thư đó đã bị Ä‘em Ä‘i, bằng và o tác phong hà nh sá»± cá»§a Quốc vương ta, thà chết cÅ©ng không chịu để bà ta uy hiếp, má»™t khi Quốc vương ta chết, bá»n chúng má»™t ngưá»i cÅ©ng khó mà may mắn thoát nạn.
“Thái Bình Vương má»™t khi chết, bá»n ngươi không còn đắn Ä‘o gì nữa, háºn ná»™ nổi lên tất nhiên sẽ hạ sát thá»§â€. Vương Phong lại há»i tiếp: “Phong thư đó đã đưa đến đâu... â€.
Thiết Háºn đáp:
- Không biết, theo bà ta nói thì đã an bà y giao cho má»™t đại thần trong triá»u, nếu bà ta có vấn đỠgì xảy ra, phong thư đó sẽ lá»t và o trong tay vị đại thần đó.
Vương Phong há»i:
- Bà ta nói là sá»± tháºt...
Thiết Háºn đáp:
- Cho dù không phải sá»± tháºt, bá»n ta cÅ©ng phải coi là sá»± tháºt, bá»n ta không thể mạo hiểm trên tÃnh mạng cá»§a tháºp vạn quốc dân.
Vương Phong há»i:
- Thái Bình Vương vì sinh mệnh cá»§a tháºp vạn thần dân mà nhẫn nhục chịu đựng, chịu đáp ứng Ä‘iá»u kiện cá»§a Lý đại nương...
Trên mặt cá»§a Thiết Háºn hiện lên vẻ tôn kÃnh:
- Phải.
Vương Phong há»i:
- Sự tình đến nước nà y, là m sao lại không kết thúc như định liệu...
Thiết Háºn đáp:
- Là m sao mà giản đơn như váºy được chứ...
Vương Phong há»i dò:
- Có lẽ nà o số châu bảo đó phát sinh vấn Ä‘á»...
Thiết Háºn gáºt đầu:
- Trong số châu bảo đó có má»™t phần chuẩn bị hiếp cấp cho đương kim thiên tá», tên gá»i, số lượng, tháºm chà hình dáng cá»§a châu bảo, Ä‘á»u đã ghi và o danh sách rõ rà ng, trước khi bá»n ta tiến và o trung thổ, đã gởi sứ thần và o kinh thà nh, trình lên đương kim thiên tá», bá»n ta nếu giao hết cho Lý đại nương, không còn nghi ngá» gì nữa sẽ phạm và o đại tá»™i khi quân, hà huống Quốc vương cá»§a bá»n ta đông nháºp trung thổ, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u biết có mang theo vô số kỳ trân dị bảo, vừa tiến và o không ngỠđã không còn sở hữu tá»›i má»™t thứ, chuyện đó ngươi bảo là m sao mà giải thÃch... Là m sao mà thú nháºn...
Mục quang của Vương Phong lóe lên một cái:
- Có phải vì nguyên nhân đó, bá»n ngươi đã an bà y cho Huyết anh vÅ© xuất hiện...
Thiết Háºn đáp:
- Äó không phải là biện pháp trong các biện pháp.
Vương Phong “ồ†lên một tiếng, trầm mặc ngẫm nghĩ.
Thiết Háºn thốt:
- Cả sá»± tình thá»§y chung Ä‘á»u tiến hà nh má»™t cách bà máºt, bên bá»n ta ngoại trừ Quốc vương cá»§a bá»n ta ra, biết chuyện nà y tham gia hà nh động còn có thống lãnh thị vệ Anh vÅ©, tháºp tam Huyết nô bá»n ta, vương háºu cùng ba vương phi cá»§a Quốc vương, tám há»™ vệ bảo khố, vương phá»§ Tổng quản Quách Phồn, cùng cháu ông ta là Kim Dá»±c, con trai cá»§a chị ông ta.
Giá»ng nói đột nhiên dừng lại, sắc mặt hắn trầm trầm, nói tiếp:
- Kim Dá»±c từ nhỠđã mồ côi cha mẹ, lúc mưá»i tuổi đã bắt đầu sống trong nhà Quách Phồn, Quách Phồn chỉ có má»™t đứa con trai là Quách Lan Nhân, lại là má»™t tên khá», cho nên đối vá»›i đứa cháu nà y đặc biệt sá»§ng ái, hÆ¡n nữa Kim Dá»±c cÅ©ng thông minh vặt, được lòng ngưá»i, cÅ©ng tháºt sá»± là má»™t cánh tay đắc lá»±c cá»§a Quách Phồn, khuyết Ä‘iểm chỉ có táºt tham tiá»n, Ä‘iểm đó tuy Quách Phồn Ãt nhiá»u gì đã biết được, chỉ coi là vì nhân tâm thưá»ng tình, tịnh không răn sá»a.
Vương Phong buột miệng:
- Äối vá»›i gã Kim Dá»±c nà y ngươi kể rất tưá»ng táºn, không lẽ phÃa gã có xảy ra vấn Ä‘á»...
Thiết Háºn gáºt gáºt đầu:
- ChÃnh là ngà y rằm tháng bảy, bá»n ta chá»n ngà y rằm tháng bảy để tiến hà nh sá»± tình.
Vương Phong thốt:
- Rằm tháng bảy quả tháºt là má»™t ngà y rất thÃch đáng.
“Tu Hà nh Ký†có ghi rõ, “ngà y rằm tháng bảy, địa quan giáng hạ, định chuyện thiện ác ở nhân gian, đạo sÄ© suốt ngà y đêm tụng kinh, ngạ quá»· tù đồ cÅ©ng được giải thoátâ€.
Rằm tháng bảy cũng là quỷ tiết.
Quá»· tiết cÅ©ng là ngà y Quá»· Môn Quan mở cá»a.
Lấy ngà y đó để tiến hà nh má»™t chuyện có liên quan đến yêu ma quá»· quái, Ä‘Ãch xác là thÃch đáng nhất.
“CÅ©ng và o ngà y đó, Anh vÅ©, tháºp tam Huyết Nô cùng tám há»™ vệ bảo khố, Tổng quản Quách Phồn cùng cháu ông ta là Kim Dá»±c, đến chá»— ở cá»§a Lý đại nương, trong đêm khuya Ä‘em hết châu bảo trong Thái Bình vương phá»§ bảo khố dá»i Ä‘i.
Sau khi kiểm Ä‘iểm tất cả số châu bảo, bá» và o hai mươi rương, dưới sá»± an bà y bà máºt, Ä‘i theo ngã sau cá»§a vương phá»§ mà ra ngoà i, tạm thá»i đã chuẩn bị má»™t trang viện phụ cáºn để giấu đồ.
Äến ngà y thứ hai, Quách Phồn tuyên bố sá»± kiện đóâ€.
Thái Bình Vương chiếu theo quy cá»§, thỉnh quan viên bá»™ lại địa phương đến, bá»n chúng đương nhiên không thể tìm ra cái gì.
Trong số đồ châu bảo thất thiệt, có má»™t phần là cống phẩm, quan viên địa phương biết quan hệ trá»ng đại, không dám là m việc tắc trách, nghiêm lệnh cho thá»§ hạ Ä‘iá»u tra gấp gáp, hạn trong má»™t ngà y phải phá án.
Ngưá»i bị hiá»m nghi nhất trong vụ nà y tá»± nhiên là vương phá»§ Tổng quản Quách Phồn.
Nhân vì bảo khố tổng cá»™ng có mưá»i ba cá»a bảo há»™ trùng trùng, tất cả chìa khóa Ä‘á»u do lão ta chưởng quản, cá»a bảo há»™ lại không có dấu vết bị phá hoại, ngưá»i duy nhất có thể tiến nháºp lấy châu bảo trong bảo khố ná»™i trong má»™t ngà y chỉ có má»™t mình lão ta.
Tuy lão là anh rá»… cá»§a Thái Bình vương phá»§, lại là ngưá»i thân tÃn cá»§a Thái Bình Vương, nhưng án tình nghiêm trá»ng, quan viên địa phương cÅ©ng chỉ còn cách truy tra lão ta, lão cÅ©ng biết không thoát khá»i mối quan hệ nà y, đã chuẩn bị tá»± tỠđể biểu thị lòng thanh bạch.
Tối hôm đó, lão khóa cá»a phòng, định dùng trá»§y thá»§ đâm và o giữa ngá»±c.
Äây đương nhiên cÅ©ng là má»™t bá»™ sáºu trong kế hoạch.
Trá»§y thá»§ gần đâm và o giữa ngá»±c, Quách Phồn lại xông ra ngoà i, hô hoán là lão ta đã gặp được Huyết anh vÅ©, đã được ba nguyện vá»ng cá»§a Huyết anh vÅ©, và đã đỠxuất nguyện vá»ng thứ nhất đến Huyết anh vÅ©.
Nguyện vá»ng thứ nhất cá»§a lão là muốn Huyết anh vÅ© mang vá» số châu bảo bị thất thiệt đó.
Chuyện nà y ngưá»i trong vương phá»§ Ä‘á»u bán tÃn bán nghi.
Bá»n há» tuy biết quốc gia mình có truyá»n thuyết đó, lại chưa bao giá» thấy qua sá»± tình như váºy.
Bá»n há» cÅ©ng chưa bao giá» thấy qua Huyết anh vÅ©.
Ngay cả quan viên tra án cà ng không chịu tin, Thái Bình Vương cÅ©ng có kể cho bá»n chúng biết truyá»n thuyết đó.
Äó cÅ©ng chỉ là má»™t truyá»n thuyết.
Äến sáng sá»›m ngà y thứ hai, thị vệ thống lãnh Anh vÅ© ra lệnh cho tháºp tam Huyết nô cùng Kim Dá»±c Ä‘em số châu bảo giấu trong trang viện để trước cá»a Thái Bình phá»§.
Bá»n ta Ä‘á»u cải trang dịch dung, Anh vÅ© hóa trang thà nh má»™t trung niên nhân mặt quan phục, giả là m quán quan trong âm tà o địa phá»§, nhân vì thá»§ hạ sách mệnh quá»· đêm hôm qua câu lầm hồn phách cá»§a má»™t ngưá»i, ngưá»i đáng chết vốn là má»™t ngưá»i khác, lại câu nhầm đứa con trai độc nhất cá»§a Quách Phồn là Quách Lan Nhân, cho nên tìm vá» số châu bảo nà y để bồi thưá»ng.
Bá»n ta Ä‘á»u có má»™t thân võ công cá»±c kỳ cao cưá»ng, cho dù tả hữu thá»§ Ä‘á»u khiêng mấy rương châu báu, vẫn có thể Ä‘i nhanh đứng thẳng, thêm và o thuáºt dịch dung xuất thần nháºp hóa cá»§a Thần Châm Vi Thất Nương, phán quan quá»· tốt đơn giản trong linh hoạt như tháºt, chấn kinh toà n bá»™ những ngưá»i đương trưá»ng.
Sau khi đặt số châu bảo xuống, bá»n ta láºp tức biến mất trong sương khói cá»§a Vi thất nương phóng ra.
Sắc trá»i lúc đương thá»i còn chưa sáng bạch, sương lạnh thê mê, tuy không đủ dà y đặc cÅ©ng không là m cho ngưá»i ta nghi ngá», khinh công cá»§a Kim Dá»±c tuy không giá»i, nhưng có hai Huyết nô giúp đỡ hai bên cÅ©ng như là phi Ä‘iểu tung cánh, biến mất trong sương khói quá»· mị, đến lúc đám quan sai phóng vá» phÃa trước, nÆ¡i đó chỉ còn lại hai chục hòm châu báu.
Äó Ä‘Ãch xác là toà n bá»™ châu bảo trong Thái Bình vương phá»§ bảo khố đã thất thoát má»™t cách thần bÃ.
Sau khi Quách Phồn kiểm Ä‘iểm qua, Thái Bình Vương cÅ©ng cẩn tháºn Ä‘iểm qua thêm má»™t lần nữa, không những không thiếu má»™t món, hÆ¡n nữa lại còn nguyên không hư hao gì, đám quan sai cùng đám thị vệ vương phá»§ tại trưá»ng ngưá»i nà o cÅ©ng nhìn thấy rõ, Ä‘á»u không khá»i xuất mồ hôi lạnh.
Bá»n chúng vốn Ä‘á»u có nghi ngá», đến lúc đó Ä‘á»u đã tin kẻ mang số châu bảo vá» Ä‘Ãch thị là quá»·, không phải ngưá»i.
Tuyệt đối không có ngưá»i nà o dám mạo hiểm là m chuyện nguy hiểm như váºy, dám Ä‘em số châu bảo mất mát trả trước mặt như váºy, đó đã không còn là chuyện đáng cưá»i nữa.
Thái Bình vương phá»§ cà ng không phải là má»™t địa phương để là m trò cưá»i.
Số châu bảo đó sau khi được kiểm Ä‘iểm, láºp tức Ä‘em khóa bên trong bảo khố, đám quan sai bá»™ lại Ä‘i theo quan sát thiết kế cá»§a bảo khố, Ä‘á»u nháºn thấy nếu không có chìa khóa, căn bản không thể tiến nháºp bên trong bảo khố.
Bá»n chúng chỉ còn cách thừa nháºn đây là quá»· thần đùa nghịch, bá»n chúng chỉ lo lắng lá»i nói cá»§a ngưá»i tá»± xưng là phán quan âm tà o địa phá»§ có là sá»± tháºt hay không, nếu quả là sá»± tháºt, sá»± an toà n cá»§a đứa con trai độc nhất cá»§a Quách Phồn là Quách Lan Nhân đã trở thà nh má»™t vấn đỠlá»›n.
Kỳ trung ngưá»i lo lắng nhất tá»± nhiên là Quách Phồn.
Lão biểu hiện vẻ đứng ngồi không yên, biểu hiện đó không qua mắt được ngưá»i khác, ai cÅ©ng nghÄ© sá»± tháºt tâm lý lão quả là đang khó chịu, tuy lão biết Quách Lan Nhân khá» dại sống trên Ä‘á»i nà y cÅ©ng không có nghÄ©a, ngay cả chÃnh Quách Lan Nhân bản thân mà nói cÅ©ng Ä‘ang chịu đựng má»™t ná»—i thống khổ, tuy lão đã tÃnh toán hy sinh tÃnh mệnh cá»§a Quách Lan Nhân, nhưng cÅ©ng vẫn là cốt nhục cá»§a chÃnh mình.
Thái Bình Vương tự nhiên phải hạ lệnh truy tầm hà nh tung của Quách Lan Nhân.
Tìm kiếm cả ngá»c phá»§, bá»n há» Ä‘á»u không tìm ra Quách Lan Nhân, quan sai bá»™ lại vừa định ra ngoà i tìm, thi thể cá»§a Quách Lan Nhân đã có ngưá»i mang vá».
Quách Lan Nhân chết má»™t cách rất khá»§ng bố, cÅ©ng rất kinh ngưá»i, nghe nói là sẩy chân chết Ä‘uối, Ä‘iểm đó không khó gì nhìn ra.
Ai không biết ná»™i tình nhìn thấy thi thể cá»§a Quách Lan Nhân, Ä‘á»u không khá»i lạnh ngưá»i.
Tá» thi cá»§a Quách Lan Nhân đã chứng minh lá»i nói cá»§a phán quan, cà ng chứng minh hồi nãy bá»n há» thấy được tuyệt không phải là ngưá»i.
Là quá»·! â€
“Quách Lan Nhân không phải đã chết tháºt sá»± sao... †Vương Phong nhịn không được, ngắt lá»i há»i.
Thiết Háºn lắc đầu:
- Tịnh không phải.
Vương Phong há»i:
- Chuyện đó là sao...
Thiết Háºn đáp:
- Bá»n ta cưỡng ép gã hãm nháºp và o trạng thái giả chết, dùng dược váºt đặc thù cá»§a Lý đại nương xá» lý qua cÆ¡ thể gã, là m cho gã có vẻ giống như bị chết Ä‘uối, gã vốn là má»™t gã khá», cÆ¡ hồ không có ý chÃ, cho nên bá»n ta là m cho gã chết giả, tịnh không phải là chuyện trá»ng đại khó khăn gì.
Vương Phong thốt:
- Ta tin bá»n ngươi có thứ bản lãnh đó.
Thiết Háºn nói:
- Bá»n ta cÅ©ng chỉ muốn gã tạm thá»i giả chết, bởi vì bá»n ta còn muốn gã sống lại, mượn chuyện đó để biểu hiện ma lá»±c cá»§a Huyết anh vÅ©, cà ng là m cho sá»± kiện cà ng giống tháºt.
Vương Phong hội ý:
- Huyết anh vÅ© mồi lần giáng lâm xuống nhân gian Ä‘á»u cho ba nguyện vá»ng, Quách Phồn chỉ dùng có má»™t lần, còn có hai nguyện vá»ng nữa, đứa con độc nhất là Quách Lan Nhân bị chết, nguyện vá»ng thứ hai theo tình lý mà nói sẽ là muốn Huyết anh vÅ© hồi sinh lại tÃnh mạng cá»§a đứa con lão.
Thiết Háºn gáºt đầu:
- Äúng là như váºy, má»—i má»™t ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u nghÄ© như váºy, cho nên không có ai chịu bá» Ä‘i, Ä‘á»u đợi xung quanh đại đưá»ng, Ä‘iá»u nà y rất hợp vá»›i tâm ý cá»§a bá»n ta, bởi vì bá»n ta đã an bà i cho Huyết anh vÅ© xuất hiện, để cho bá»n há» chứng kiến.
Mục quang cá»§a Vương Phong không khá»i chuyển sang nhìn Huyết anh vÅ© trên vai An Tá» Hà o, há»i:
- Con Huyết anh vũ nà o có lai lịch như thế nà o...
Mục quang cá»§a Thiết Háºn cÅ©ng chuyển sang phÃa đó:
- Nó vốn là má»™t loại Anh vÅ© lạ do thị vệ thống lãnh cá»§a bá»n ta nuôi dưỡng, nhưng đã kinh qua mấy lần nhuá»™m lông, bá»™ dạng nguyên lai đã không còn giống lúc đầu, lại hoà n toà n phù hợp vá»›i sá»± miêu tả trên há»a đồ lưu truyá»n ở quốc gia bá»n ta từ xưa đến nay.
Vương Phong thở dà i một hơi.
Hiện tại chà ng chung quy đã biết bà máºt chân chÃnh cá»§a Huyết anh vÅ©.
Huyết anh vũ chỉ là một giống Anh vũ lạ, tịnh không phải do ma huyết hóa thà nh, lại đã không dưới hai lần là m chà ng kinh tâm động phách.
Chà ng đột nhiên nhá»› lại câu nói mà Thiết Háºn đã từng nói qua.
... Äó chỉ vì thế nhân ngu muá»™i vô tri, cho nên má»›i có những câu chuyện như váºy.
... Có vụ trộm, tất nhất định có chủ mưu, cho dù trên thế gian có yêu ma quỷ quái, cũng không thể đi lấy châu báu của nhân gian.
Chà ng chỉ còn biết thở dà i.
Thiết Háºn nói tiếp: “Muốn là m cho Quách Lan Nhân tỉnh lại, bá»n ta đã thả ra con Huyết anh vÅ© nà y.
Äêm cà ng khuya, gió cà ng thổi mạnh, mưa to gió lá»›n, Huyết anh vÅ© chung quy cÅ©ng xuất hiện ở đại đưá»ng cá»§a vương phá»§, giống như má»™t cá»™t lá»a. Quách Phồn gà o lên nguyện vá»ng thứ hai cá»§a lão, cÅ©ng không lâu sau, quả nhiên có thanh âm Ä‘áºp gõ từ trong quan tà i truyá»n ra, tiếp đó có ngưá»i la lối trong quan tà i, kêu ngưá»i thả gã ra, đó chÃnh là thanh âm cá»§a Quách Lan Nhân. Gã tuy là má»™t gã khá», cÅ©ng biết cái gì gá»i là sợ hãi, trong quan tà i tối Ä‘en, cả ngồi dáºy cÅ©ng không thể là m được, gã đương nhiên muốn kêu ngưá»i thả gã ra. ChÃnh là thanh âm cá»§a Quách Lan Nhân, Quách Phồn nghe được lại muốn vỡ tim ra là m hai mảnh, lão muốn à o lại.
Thái Bình Vương cùng vương phi Lý đại nương mau mắn nắm giữ lão lại. Lý đại nương là m như váºy, Thái Bình Vương cÅ©ng muốn nắm giữ lão ta như váºy, tuyệt không phải là vì sá»± tình thần bà khá»§ng bố, sợ lão ta bị tai há»a, chỉ là vì Quách Phồn phải và o tá» lá»™. Äó là má»™t bá»™ sáºu trong kế hoạch cá»§a bá»n ta.
Thái Bình Vương lại tịnh không thể nắm giữ được Quách Phồn. Lý đại nương láºp tức rút ra má»™t thanh Ä‘oản Ä‘ao, đâm Quách Phồn má»™t Ä‘ao, là m xong chuyện nà y, Quách Lan Nhân dÄ© nhiên đã chết trong quan tà i.
Quan tà i tuy không đóng kÃn, Quách Lan Nhân không những trà năng yếu kém, cả tinh thần lẫn thể lá»±c Ä‘á»u rất suy nhược, gặp lúc kinh hoảng như váºy đã là m cho gã vỡ tim nát máºt.
ChÃnh và o lúc Quách Phồn khà tuyệt mất mạng, chừng như khi thấy lão vừa chết, nguyện vá»ng cÅ©ng không còn hiệu quả, nhi tá» cá»§a lão cÅ©ng không còn có thể phục sinh.
Số châu bảo đó cÅ©ng đồng thá»i thất tung má»™t cách thần bà lần nữaâ€.
Vương Phong há»i:
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u toà n bá»™ chú ý táºp trung tại sảnh đưá»ng, bá»n ngươi lại tiến và o bảo khổ Ä‘em châu bảo ra...
Thiết Háºn đáp:
- Kế hoạch cá»§a bá»n ta chÃnh là như váºy.
Vương Phong thốt:
- Äó không còn nghi ngá» gì nữa là má»™t kế hoạch rất tốt, cha con Quách Phồn chết Ä‘i, cà ng là m cho sá»± tình cà ng có sức thuyết phục, bất quá nếu có thể không phải chết thì cà ng tốt hÆ¡n.
Thiết Háºn thốt:
- Không có ai hy vá»ng thấy cái chết như váºy.
Vương Phong đột nhiên há»i:
- Quách Phồn tự nguyện hay là bị bức bách...
Thiết Háºn đáp:
- Kế hoạch đó do lão ta đỠxuất.
Vương Phong thốt:
- á»’...
Thiết Háºn nói:
- Lúc lão ta nghĩ đến kế hoạch đó, lão ta đã quyết định hy sinh.
Vương Phong trầm ngâm:
- Thái Bình Vương lúc bình nháºt đối đãi vá»›i lão ta nhất định cá»±c kỳ tốt.
Thiết Háºn đáp:
- Äối vá»›i bá»n ta, cho đến đối vá»›i toà n quốc bá tánh cÅ©ng má»™t dạng, má»—i má»™t ngưá»i trong số bá»n ta Ä‘á»u cam tâm tá»± nguyện vì ông ta mà hy sinh.
Hắn bổ sung thêm một câu:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng có ngoại lệ.
Vương Phong thốt:
- Toà n bá»™ số châu bảo đến tay, Lý đại nương tá»± nhiên đã thá»a mãn, sá»± tình cÅ©ng theo đó mà kết liá»…u.
Thiết Háºn đáp:
- Chuyện đó chỉ mới bắt đầu.
Hắn thở dà i mộ tiếng:
- Lúc đó tuy mưa to gió lá»›n, tám há»™ vệ bảo khố cÅ©ng táºn lá»±c yểm há»™ bá»n ta ly khai vương phá»§, nhưng vì an toà n, bá»n ta từng ngưá»i cÅ©ng ná»— lá»±c tối cao, hà nh động nhanh nhẹn, Ä‘em châu bảo trở lại trang viện đó, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u không để ý đến ngưá»i khác, đến khi khiêng châu bảo vỠđến nÆ¡i, má»›i để ý đến những ngưá»i khác, bởi vì má»i ngưá»i tham dá»± và o chuyện nà y tin rằng má»—i ngưá»i Ä‘á»u không có chá»§ ý giấu diếm số châu bảo nà y.
Vương Phong thốt:
- Sá»± tháºt lại có ngưá»i có chá»§ ý ăn cắp số châu bảo nà y...
Thiết Háºn thở dà i:
- Phải.
Vương Phong há»i:
- Ngưá»i đó có lẽ nà o là Kim Dá»±c...
Thiết Háºn lạnh lùng đáp:
- Anh vÅ© cùng bá»n ta mưá»i ba Huyết nô toà n bá»™ vỠđến nÆ¡i, lại không thấy gã, bá»n ta Ä‘á»u biết đôi tay cá»§a gã mạnh mẽ có sức khiêng nặng ngà n cân, tuy mang hai rương châu báu vẫn có thể Ä‘i như chạy, chỉ có thể thua bá»n ta má»™t Ä‘oạn đưá»ng, không thể đợi lâu như váºy mà không thấy ngưá»i, lúc đó đã cảm thấy có chá»— không ổn, để lại má»™t ngưá»i canh giữa, những ngưá»i còn lại Ä‘á»u tản ra ngoà i truy tầm.
Vương Phong há»i:
- Bá»n ngươi không tìm ra gã...
Thiết Háºn đáp:
- Không tìm ra, lại sang sáng sá»›m ngà y thứ hai, bá»n ta biết phÃa đông thà nh tối hôm qua có má»™t vụ án giết ngưá»i, ngưá»i bị giết là má»™t gã xa phu, cả nhà đá»u không mất má»™t thứ nà o, trong nhà váºt gì cÅ©ng tá» tá» chỉnh chỉnh, chỉ không thấy cá»— xe hai ngá»±a, có ngưá»i cho là cừu thù đã giết, bá»n ta lại không tin là váºy, bởi vì và o lúc giữa ngá» ngà y hôm đó, đã có nguá»i Ä‘i đến vùng phụ cáºn dò xét và o quán tìm xe ngá»±a, đầu bếp cá»§a quán đã giá»›i thiệu gã đánh xe đó, căn cứ theo lá»i mô tả cá»§a gã đầu bếp, ngưá»i Ä‘i dò há»i không còn nghi ngá» gì nữa chÃnh là Kim Dá»±c.
Vương Phong thốt:
- Xem chừng hắn đã quyết định là m chuyện nà y.
Chà ng lại há»i:
- Còn thiếu hai rương, nhưng vẫn còn mưá»i tám rương châu bảo đó, Lý đại nương lại không thá»a mãn sao...
Thiết Háºn đáp:
- Nếu quả hai rương châu bảo bị thất lạc đó không phải là hai rương quý giá nhất trong số hai chục rương, ta tin rằng bà ta đã bỠqua, chỉ tiếc vương phủ ngũ bảo mà bà ta một mực muốn có lại nằm trong hai cái rương đó.
Vương Phong há»i:
- Bà ta muốn bá»n ngươi Ä‘em hai rương châu báu đó mang vá»...
Thiết Háºn thở dà i nhè nhẹ:
- Bà ta tháºm chà còn nghÄ© đó là tay chân cá»§a bá»n ta bà máºt giấu Ä‘i, muốn bắt giữ Quốc vương cá»§a bá»n ta, chừng nà o Ä‘em hai cái rương vá» má»›i thả ngưá»i.
Vương Phong há»i:
- Khẩu khà đó bá»n ngươi chịu nghe theo sao...
Thiết Háºn đáp:
- Không chịu nghe theo, cho nên bá»n ta bà máºt thương lượng, chuẩn bị cứu Quốc vương cá»§a bá»n ta từ trong tay cá»§a bà ta ra, rồi má»›i cùng bà ta bà n Ä‘iá»u kiện. Bá»n ta quyết định tá»›i chÃnh ngá» ngà y mai giả là m ngưá»i hầu hà nh động, ai biết được bà ta không ngá» nghe tin, lúc bá»n ta tiến nháºp tẩm cung, bà ta đã không còn ở đó, Ä‘em theo Quốc vương cá»§a ta tẩu thoát.
Vương Phong há»i:
- Là ai báo tin cho bà ta biết...
Thiết Háºn giáºn dữ đáp:
- Lão giun đũa.
Vương Phong thốt:
- Lão vốn là huynh đệ cá»§a bá»n ngươi...
Thiết Háºn đáp:
- Lúc đó trong tâm của lão lại chỉ có một mình Lý đại nương.
Vương Phong thở dà i:
- Lão ta là ngưá»i gì cá»§a Lý đại nương...
Thiết Háºn đáp:
- Ngưá»i gì cÅ©ng không.
Vương Phong thốt:
- Váºy chuyện lão phản bá»™i...
Thiết Háºn thốt:
- Äó là vì lão đã bị mỹ sắc cá»§a Lý đại nương mê hoặc, đã thà nh tù nhân cá»§a thân thể Lý đại nương, đã không còn có thể rút chân ra.
Vương Phong há»i:
- Bá»n ngươi lúc đó là m sao mà phát hiện được...
Thiết Háºn đáp:
- Äến lúc bá»n ta phát hiện, sá»± tình cÅ©ng đã xảy ra ba năm rồi.
Hắn chuyển đỠtà i:
- Lúc đó bá»n ta tuy không cứu được ngưá»i, lại tìm ra má»™t bức thư cá»§a bà ta, bà ta viết bà ta đã biết lá»i bá»n ta nói là sá»± tháºt, nhưng vô luáºn ra sao, nhất định muốn bá»n ta Ä‘em số châu bảo đó vá», bà ta cÅ©ng biết bá»n ta má»›i nháºp trung thổ, tịnh không quen thuá»™c đất Ä‘ai trung thổ, cho nên đặc biệt cho bá»n ta má»™t hạn kỳ ba năm, sau ba năm và o ngà y rằm tháng bảy, đổi ngưá»i vá»›i bà ta.
Vương Phong há»i:
- Bá»n ngươi lúc đó có Ä‘iá»u tra hà nh tung cá»§a bà ta không...
Thiết Háºn đáp:
- Trong thư bà ta đã cảnh cáo bá»n ta phải thiết tưởng tá»›i sá»± an toà n cá»§a Thái Bình Vương, không muốn bá»n ta truy tung bà ta, bá»n ta lại là m sao mà không truy tầm cho được.
Vương Phong há»i:
- Truy tầm không ra...
Thiết Háºn đáp:
- Bá»n ta trước hết tìm đến cái trang viện cÅ©, phát giác tất cả thá»§ hạ đã ly khai, châu bảo cÅ©ng đã mang Ä‘i, bá»n ta chia là m năm đội, má»™t đội ở lại vương phá»§ ứng biến, bốn đội chia ra bốn phương hướng truy tung, đội cá»§a Anh vÅ© cùng Cam lão đầu chung quy đã bắt kịp bá»n hỠở cá»a sông cách bắc thà nh mưá»i dặm, lúc đó bá»n hỠđã ở trên má»™t chiếc thuyá»n, Anh vÅ© thuyết phục bà ta cho phép lão ở lại hầu cáºn Quốc vương.
Vương Phong há»i:
- Võ công của Anh vũ ra sao...
Thiết Háºn đáp:
- Còn trên cả bá»n ta.
Vương Phong cảm thấy kỳ quái:
- Lý đại nương lại cho má»™t ngưá»i như váºy Ä‘i theo bên cạnh sao...
Thần tình cá»§a Thiết Háºn đột nhiên biến thà nh bi thống:
- Bởi vì Anh vÅ© chịu Ä‘iá»u kiện cá»§a bà ta, để kim châm thÃch và o huyệt, tản mác hết ná»™i công toà n thân.
Vương Phong thở dà i nhè nhẹ:
- Anh vÅ© quả tháºt là má»™t ngưá»i trung thà nh.
Chà ng lại há»i:
- Cam lão đầu lúc đó là m gì...
Thiết Háºn đáp:
- Lão vốn cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Anh vũ la, cuối cùng chỉ còn cầm nén tâm tình bi thống, trở vỠvương phủ báo tin.
Vương Phong đột nhiên nhá»› đến chuyện gì, há»i:
- Có phải đã phao đồn sau khi Quách Phồn chết, đám há»™ vệ bảo khố toà n bá»™ tá»± sát để tạ tá»™i... Vị vương phi giết lão ta không quá ba ngà y cÅ©ng phát khùng, Thái Bình Vương vì buồn bả chuyện ái phi cÅ©ng như chuyện châu bảo, cÅ©ng biến thà nh má»™t kẻ khá»...
Thiết Háºn đáp:
- Thái Bình Vương và vương phi đó hiện tại vẫn còn sống trong Thái Bình vương phủ.
Thiết Háºn há»i:
- Bá»n há» tịnh không phải là Thái Bình Vương và Lý đại nương chân chÃnh...
Thiết Háºn đáp:
- Bá»n há» là má»™t ngưá»i trong mưá»i ba Huyết nô cùng vợ cá»§a hắn, Quốc vương cá»§a bá»n ta cùng Lý đại nương thất tung vô luáºn là sao cÅ©ng không thể để cho ngưá»i ngoà i biết được, duy chỉ còn có biện pháp đó, bất quá thuáºt dịch dung cá»§a Vi thất nương đã xuất thần biến hóa, là m má»™t Quốc vương tịnh không phải là đủ, ông ta còn phải tiếp kiến rất nhiá»u quan viên, tháºm chà không lâu sau còn phải và o chầu đương kim thiên tá», chỉ có giả mất trà má»›i có thể tránh khá»i mấy chuyện đó.
Vương Phong thốt:
- Giả mất trà tin rằng cũng tịnh không phải dễ.
Thiết Háºn đáp:
- Cho nên bá»n há» phải sống ẩn dáºt nÆ¡i hẻo lánh, cẩn tháºn lắm má»›i che giấu được, nhưng vẫn láºp tức có ngưá»i nhìn ra.
Vương Phong há»i:
- Ai...
Thiết Háºn đáp:
- Công chúa cá»§a bá»n ta, đứa con gái duy nhất cá»§a Quốc vương ta - Huyết Nô.
Vương Phong há»i:
- Nà ng tên tháºt là Huyết Nô...
Thiết Háºn đáp:
- Nà ng thÃch cái tên đó.
Vương Phong thốt:
- Chuyện nà y kỳ tháºt nên cho nà ng biết.
Thiết Háºn nói:
- Bá»n ta sở dÄ© phải che giấu sá»± tháºt là vì sợ nà ng tuổi còn nhá», nhất thá»i không thể ká»m chế được, xông ra ngoà i gây há»a.
TÃnh khà cá»§a Huyết Nô thế nà o, Vương Phong đã không còn lạ gì nữa, há»i:
- Sau khi biết được chuyện đó, nà ng ra sao...
Thiết Háºn đáp:
- Quả tháºt ngoà i ý liệu cá»§a bá»n ta, sau khi nà ng há»i bá»n ta rõ rà ng, chỉ khóc má»™t lần, sau đó lại muốn bá»n ta cho phép nà ng tham gia hà nh động, phải táºn lá»±c tìm ra Kim Dá»±c cùng hai rương châu báu đó cà ng sá»›m cà ng tốt.
Vương Phong thốt:
- Bá»n ngươi đương nhiên không thể không đáp ứng.
Bá»n Thiết Háºn căn bản không thể cá»± tuyệt, Huyết Nô tịnh không phải là ngưá»i ngoà i gì, là Công chúa cá»§a bá»n chúng, là thiếu chá»§ nhân cá»§a bá»n chúng, trừ Huyết nô giả là m Thái Bình Vương ra, mưá»i hai Huyết nô còn lại cùng Huyết Nô công chúa láºp tức chia nhau hà nh động, bá»n há» Ä‘i khắp nÆ¡i truy tầm nÆ¡i hạ lạc cá»§a Kim Dá»±c, Thiết Háºn tháºm chà còn dùng và ng bạc mua má»™t chức vị bá»™ đầu, gián tiếp lợi dụng lá»±c lượng quan phá»§ để tiếp tay.
Ba năm trôi qua, sá»± ná»— lá»±c cá»§a Thiết Háºn đã giúp hắn trở thà nh má»™t trong tứ đại danh bá»™ cá»§a lục phiến môn.
Hắn háºn bá»n loạn thần tặc tá», đạo phỉ tiểu nhân, nếu rÆ¡i và o trong tay hắn, hắn tuyệt bất lưu tình. Bằng hữu giang hồ vì váºy Ä‘á»u xưng hô hắn là “Thiết thá»§ vô tìnhâ€.
Trong ba năm đó, những vụ án bị hắn phá, đám đạo tặc chết dưới tay hắn cÅ©ng không biết là bao nhiêu mà kể, cả thiên tá» cÅ©ng nghe đến con ngưá»i hắn, hạ chỉ sai hắn truy tra vụ án Thái Bình vương phá»§, truyá»n thuyết quá»· thần cÅ©ng khó là m cho con ngưá»i tÃn phục.
Trong triá»u không Ãt ngưá»i thá»§y chung vẫn còn hoà i nghi, thiên tá» cÅ©ng không ngoại lệ.
Thiết Háºn là m việc cáºt lá»±c như váºy, kỳ tháºt cÅ©ng có nguyên nhân cá»§a hắn.
Äó là vì hắn nghÄ© Kim Dá»±c thế nà o cÅ©ng Ä‘em số châu bảo đó bán ra ngoà i, những thương nhân chÃnh đáng đại Ä‘a số Ä‘á»u không chịu mua những thứ châu bảo lai lịch bất minh, Kim Dá»±c sá»›m muá»™n gì cÅ©ng tìm đến kẻ cầm đầu đám buôn bán mấy thứ đồ đánh cắp, thứ ngưá»i đó thưá»ng ngà y giao hảo vá»›i bá»n tặc phỉ, trừ phi Kim Dá»±c giấu tay, nếu không chỉ má»™t cái miệng tất nhiên sẽ là m cho bá»n đạo phỉ có chá»§ ý đánh cướp Kim Dá»±c, thứ ngưá»i đó không còn nghi ngá» gì nữa Ä‘a số Ä‘á»u ngáºm miệng giữ kÃn, nhưng cÅ©ng có ngoại lệ, không chừng trong đầu cÅ©ng muốn đánh cướp Kim Dá»±c.
Äến lúc đó, Kim Dá»±c có vÅ© dÅ©ng đến cỡ nà o, đám đạo phỉ Ä‘ang dòm ngó châu bảo cá»§a gã cho dù có bị gã đánh lui, không dám tái phạm, cÅ©ng tất nhiên tiếp tục giám thị, đợi cÆ¡ há»™i hạ thá»§, tháºm chà còn triệu táºp những đồng đạo khác. Thiết Háºn từ phương diện đạo phỉ nà y mà ra tay...
Sá»± suy luáºn cá»§a hắn không ngá» lại không sai, đến năm thứ ba, chung quy có má»™t tên trá»™m hái hoa lá»t và o tay hắn đã biết nÆ¡i hạ lạc cá»§a Kim Dá»±c.
Kim Dực tuy biết phải mai danh cải tánh, lại không biết hóa trang dịch dung.
Tên đạo tặc hái hoa đó nguyên là má»™t tên trong đám đạo phỉ dòm ngó châu bảo cá»§a Kim Dá»±c, y nguyên Ä‘ang Ä‘i tìm hai trợ thá»§ có bản lãnh, trên đưá»ng lại để mắt tá»›i má»™t cô gái, ban đêm lén tá»›i hái hoa, ai ngá» gặp phải Thiết Háºn.
Y biết thá»§ Ä‘oạn cá»§a Thiết Háºn, lúc Thiết Háºn chuẩn bị giết y, vá»™i vã nói ra tin đó, hy vá»ng dùng tin đó để đánh đổi sinh mệnh cá»§a y.
Thiết Háºn kết quả vẫn còn muốn giết y.
Hắn thống háºn đạo phỉ, cà ng thống háºn kẻ phản bá»™i bằng hữu.
Sau đó hắn triệu táºp nhiá»u ngưá»i, ngà y đêm thẳng tiến tá»›i nÆ¡i tà ng ẩn cá»§a Kim Dá»±c.
Bá»n hỠđến Dương Châu phồn hoa.
Kim Dá»±c tháºt sá»± là má»™t ngưá»i thông minh, gã Ä‘i đến Dương Châu, má»™t địa phương nhiệt náo, không những không dá»… bị ngưá»i phát giác, cà ng dá»… dà ng buôn bán châu bảo.
Bất quá ngưá»i thông minh nhất không thể bán số châu bảo đó ra.
Có lẽ gã cÅ©ng đắn Ä‘o phương diện nà y, chỉ tiếc vô luáºn là thông minh đến cỡ nà o, chuyện sinh hoạt đã thà nh má»™t vấn Ä‘á», thông thưá»ng biến ngưá»i ta thà nh không còn thông minh nữa.
Thiết Háºn thốt:
- Bá»n ta vá»™i vã đến Dương Châu đêm đó, cÅ©ng là lúc bá»n tặc phỉ dòm ngó châu bảo triển khai hà nh động, lần đó bá»n chúng tổng cá»™ng có chÃn ngưá»i, Ä‘á»u là cao thá»§, Kim Dá»±c giết hết ba tên, kết quả lại chết dưới loạn Ä‘ao, còn sáu tên tặc phỉ vừa khiêng châu bảo ra, bá»n ta mưá»i hai ngưá»i đã đến nÆ¡i.
Vương Phong thốt:
- Hai đối má»™t, bá»n chúng đương nhiên không phải là đối thá»§ cá»§a bá»n ngươi.
Thiết Háºn kể:
- Bá»n ta giết năm ngưá»i bá»n chúng, bồi thưá»ng lại tÃnh mạng cho má»™t huynh đệ cá»§a bá»n ta, kết quả còn má»™t tên tẩu thoát.
Vương Phong há»i:
- Ai lại có bản lãnh đó...
Thiết Háºn đáp:
- Mãn Thiên Phi.
Vương Phong thốt:
- Theo ta biết, gã luôn luôn độc lai độc vãng.
Thiết Háºn thốt:
- Ngẫu nhiên cũng ngoại lệ.
Vương Phong nói:
- Con ngưá»i đó ám khà khinh công Ä‘á»u không đơn giản.
Thiết Háºn thốt:
- Cho nên gã có thể giết chết má»™t huynh đệ cá»§a bá»n ta.
Vương Phong há»i:
- Số châu bảo đó nói váºy đã quay trở vá» trong tay cá»§a bá»n ngươi...
Thiết Háºn đáp:
- Kỳ trung có má»™t phần đã bị bán ra, may mắn là ngưá»i mua Ä‘á»u bị gã ghi tên và o danh sách.
Vương Phong há»i:
- Bá»n ngươi vì váºy đã tìm đến những ngưá»i đó, kết quả ra sao...
Thiết Háºn đáp:
- Lấy lại được phân ná»a, còn phân ná»a cÅ©ng đã lại bị bán lần nữa.
Vương Phong há»i:
- Những thứ lấy lại được bá»n ngươi dùng tiá»n để mua lại hay Ä‘oạt lại...
Thiết Háºn đáp:
- Äoạt lại, bá»n ta căn bản không có tiá»n để mua lại.
Vương Phong há»i:
- Bá»n ngươi sau đó lại truy tầm...
Thiết Háºn đáp:
- Sáu ngưá»i truy tầm, năm ngưá»i vá»™i vã quay lại vương phá»§, bởi vì hạn kỳ ba năm đã đến.
Vương Phong đột nhiên thốt:
- Bá»n ngươi thêm và o Huyết nô là mưá»i ba ngưá»i, tÃnh ra đã chết má»™t ngưá»i, cÅ©ng phải còn mưá»i hai.
Thiết Háºn đáp:
- Trong ba năm đó, trong bá»n ta có má»™t ngưá»i sau khi ly khai vương phá»§, không còn biết hà nh tung.
Vương Phong há»i:
- Lão giun đũa...
Thiết Háºn đáp:
- Là lão ta!
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Lúc bá»n ta trở vá» vương phá»§, lại tịnh không gặp Lý đại nương, chỉ có má»™t thá»§ hạ cá»§a bà ta, giao cho bá»n ta má»™t lá thư cá»§a bà ta, kêu bá»n ta Ä‘em châu bảo đến Bình An trấn nà y.
Vương Phong thốt:
- á»’...
Thiết Háºn thốt:
- Khi bá»n ta đến Bình An trấn, gặp lão giun đũa, lúc đó bá»n ta má»›i biết lão đã phản bạn.
Vương Phong há»i:
- Äó là sá»± tình bốn năm trước...
Thiết Háºn đáp:
- Äúng váºy.
Vương Phong thở dà i:
- Trang viện nà y lúc đó đã kiến thiết tốt như vầy...
Thiết Háºn đáp:
- Lúc đó bá»n ta gặp Lý đại nương ở trang viện nà y, hy vá»ng sau khi bà ta thu lấy số châu bảo mà bá»n ta tìm vá» sẽ thá»a mãn, chịu tha ngưá»i, bà ta lại kiên trì muốn thu hồi toà n bá»™ châu bảo.
Vương Phong thốt:
- Có lẽ lúc đó Thái Bình Vương đã không còn trên nhân gian, bà ta căn bản vô phương Ä‘em ngưá»i giao trả, lại biết nếu quả không chịu liên lạc vá»›i bá»n ngươi, bá»n ngươi thế nà o cÅ©ng sinh nghi, bằng và o bản lãnh cá»§a bá»n ngươi, trước sau gì cÅ©ng tìm ra hà nh tung cá»§a bà ta, cho nên, chỉ còn cách cho bá»n ngươi cÆ¡ há»™i gặp mặt bà ta.
Thiết Háºn cưá»i lạnh:
- Có lẽ lúc đó bà ta đã biết bá»n ta căn bản không có cách nà o tầm hồi toà n bá»™ châu bảo.
Vương Phong há»i:
- Số châu bảo trong hai rương bị mất mát có bao nhiêu thứ, không có danh sách sao...
Thiết Háºn đáp:
- Không có, bá»n ta trên tay chỉ có má»™t danh sách chung chung, Quách Phồn cÅ©ng căn cứ theo danh sách đó mà kiểm Ä‘iểm châu báu.
Vương Phong há»i:
- Äối vá»›i chuyện hai rương châu báu bị thất khứ, bá»n ngươi lấy gì để là m chuẩn, có phải là danh sách phần bán ra mà Kim Dá»±c ghi lại...
Thiết Háºn đáp:
- Còn có danh sách đối chiếu cá»§a Lý đại nương sau đó cấp cho bá»n ta.
Vương Phong há»i:
- Hai danh sách có hợp nhau không...
Thiết Háºn đáp:
- Trên nguyên tắc danh sách của Lý đại nương có thể đã đủ để tác chuẩn.
Vương Phong há»i:
- Còn danh sách của Kim Dực...
Thiết Háºn đáp:
- Trong danh sách của gã, chỉ có bán ra một “Tỵ độc châu†trong vương phủ ngũ bảo, nhưng lại không có tứ bảo kia trong danh sách.
Vương Phong thốt:
- Danh sách Lý đại nương giao cho bá»n ngươi lại có ghi tứ bảo bị thất thoát...
Thiết Háºn đáp:
- Có, bá»n ta nghÄ© Mãn Thiên Phi có thể đã thuáºn thá»§ khiêu dương, nếu không phải váºy, danh sách cá»§a Kim Dá»±c tịnh không hoà n chỉnh.
Vương Phong thốt:
- Vương phủ ngũ bảo vị tất đã giấu toà n bộ trong hai cái rương đó.
Thiết Háºn gáºt gáºt đầu.
Vương Phong thốt:
- Tỵ độc châu có phải Tiêu Bá Thảo đã moi ra từ trong bắp chân của Quách Dị không...
Thiết Háºn đáp:
- Viên Tỵ độc châu Kim Dực bán ra trao tay liên tiếp, rơi và o tay của Hắc Bạch song sát ở Nhị Long sơn, Quách Dị truy đến Nhị Long sơn, giết chết Hắc Bạch song sát, thu hồi Tỵ độc châu, trong mình lại trúng độc dược ám khà của song sát, lão trước hết phải trị thương, thứ nhìn lại sợ viên Tỵ độc châu bị mất lần nữa, cho nên rạch bắp chân nhét viên Tỵ độc châu và o trong.
Vương Phong thốt:
- á»’...
Thiết Háºn nói:
- Chỉ tiếc đến lúc lão nghÄ© ra việc nhét viên Tỵ độc châu và o ngưá»i, đã không kịp lúc, độc đã tiến nháºp và o huyết mạch cá»§a lão, Tỵ độc châu tuy còn có thể giúp lão sống sót, lão lại chỉ còn có ná»a cái mạng, nếu quả Ä‘em viên Tỵ độc châu đó ra, cả ná»a nhân mạng còn lại cÅ©ng không giữ nổi, bá»n ta đương nhiên không nhẫn tâm là m như váºy, những thứ châu bảo khác vẫn còn chưa tầm hồi được, cho nên bá»n ta quyết định đến lúc hoà n toà n tầm hồi hết châu bảo, má»›i lấy viên Tỵ độc châu ra... Tá»›i lúc đó bá»n ta cho dù không đủ nhẫn tâm cÅ©ng phải nhẫn tâm mà là m.
Hắn đột nhiên thở dà i một tiếng:
- Chỉ tiếc lão căn bản không thể đợi đến lúc đó, lúc ngươi gặp lão nÆ¡i má»™ địa, lão đã như má»™t cây đèn gần cạn hết dầu, cho nên lão đã chuẩn bị sẵn quan tà i cho chÃnh mình, lại thả bồ câu truyá»n tin, thông tri cho Tiêu Bá Thảo tại nha môn phụ cáºn.
Vương Phong há»i:
- Bồ câu truyá»n thư...
Thiết Háºn đáp:
- Thứ quái Ä‘iểu trên cổ có Ä‘eo chuông mà ngươi thấy, đó là thứ bồ câu nguyên sản ở nước ta, hình trạng đã khác vá»›i thứ bồ câu thông thưá»ng, lại do bá»n ta tu sức, cà ng trông có vẻ quái dị như váºy.
Vương Phong thốt:
- Thì ra là váºy!
Thiết Háºn nói:
- Lúc đó ta ở gần đó, tiếp hạ được tin truyá»n vá»™i vã Ä‘i đến khu má»™ địa, lúc ta còn chưa đến thì ngươi đã đến trước, lão lại chỉ coi ngươi là ngưá»i trong quan phá»§, hÆ¡n nữa con ngưá»i lão trá»i sinh ra đã mang tÃnh cách cổ cổ quái quái, chỉ đơn giản kể cho ngươi nghe chuyện cổ.
Vương Phong cưá»i khổ.
Thiết Háºn thốt:
- Lúc đó ta đối với ngươi cũng có chút hoà i nghi, cho nên cũng tiếp tay lão kể chuyện không đâu cho ngươi nghe.
Vương Phong cưá»i khổ:
- Ngươi vì muốn mang Tỵ độc châu vá», tá»± nhiên muốn mang lão ta vá» nha môn giải phẫu.
Thiết Háºn đáp:
- Thá»§ thuáºt nhỠđó không cần dùng đến Tiêu Bá Thảo, ta Ä‘em lão vá» nha môn chỉ là vì ngươi theo sát bên cạnh.
Vương Phong thốt:
- Con ngưá»i cá»§a ta cái tâm hiếu kỳ quả tháºt rất lá»›n, lúc đó ta nghÄ© ngươi đơn giản kể cho ta biết bà máºt quan phá»§ mà thôi.
Vương Phong lại há»i:
Sau đó bồ câu truyá»n thư lại xuất hiện bên ngoà i cá»a sổ cá»§a nghiệm thi phòng nÆ¡i nha môn là sao...
Thiết Háºn đáp:
- Äó là do Tiêu Bá Thảo ngầm thả ra, dá»… dà ng cho ta lý giải. Sắp xếp cho ngươi cùng Vạn Thông Ä‘i đến địa phương bá»n ta đã an bà i cho Huyết anh vÅ© xuất hiện, mắt thấy ta ngã gục trong tiếng cưá»i cá»§a Huyết anh vÅ©.
Vương Phong há»i:
- Lúc đó Vạn Thông đã ở bên ngoà i rình ráºp...
Thiết Háºn đáp:
- Phải.
Vương Phong há»i:
- Tại sao ngươi phải chá»n lúc đó để giả chết...
Thiết Háºn đáp:
- Lúc bá»n ta Ä‘i và o nha môn, nhân vì lo thá»§ tục nhu yếu, ta không phải đã rá»i khá»i ngươi má»™t lúc sao...
Vương Phong đáp:
- Phải.
Thiết Háºn thốt:
- Trong khoảng thá»i gian đó, trừ việc Ä‘i gặp áp ty, ta còn Ä‘i gặp Tiêu Bá Thảo, kể cho lão biết chuyện đó, lão lại nói cho ta biết má»™t chuyện cà ng nghiêm trá»ng hÆ¡n.
Vương Phong há»i:
- Chuyện gì...
Thiết Háºn đáp:
- Thưá»ng Tiếu đã hoà i nghi đến ta, đã phái ngưá»i ngầm theo dõi ta.
Vương Phong há»i:
- Y vì sao mà bắt đầu nghi ngỠngươi...
Thiết Háºn đáp:
- Nhân vì Mãn Thiên Phi. Bá»n ta truy tầm gã từ Dương Châu, đến phá»§ Thuáºn Thiên, vốn đã rất gần, nhưng gã lại gây án bị bắt ở phá»§ Thuáºn Thiên, áp nháºp đại lao cá»§a phá»§ Thuáºn Thiên, bá»n ta biết được tin đó, vì phải biết cho được đêm đó gã có lấy châu bảo ở Dương Châu hay không, chỉ còn cách truy và o đó.
Vương Phong há»i:
- Ngươi là má»™t trong thiên hạ tứ đại danh bá»™, Ä‘i và o bắt tù phạm há»i cung không phải là chuyện đơn giản sao...
Thiết Háºn đáp:
- Ta truy vấn ba ngà y ba đêm, tháºm chà hạ độc trên mình gã, dá»a gã nếu không tháºt tình cung khai tất phải chịu chết, nhưng, đến lúc gã độc phát mà chết cÅ©ng chỉ khai có má»™t viên bảo ngá»c.
Vương Phong thốt:
- CÅ©ng có lẽ gã chỉ trá»™m được má»™t viên bảo ngá»c đó.
Thiết Háºn gáºt đầu:
- Có lẽ.
Vương Phong thốt:
- Theo ta biết, đại lao cá»§a Thuáºn Thiên phá»§ cảnh vệ sâm nghiêm, ngươi trong lao là m cho phạm nhân trúng độc chết chỉ sợ đã tạo ra má»™t vấn đỠlá»›n.
Thiết Háºn đáp:
- Cho nên ta nói gã đã trúng độc bảy ngà y trước, hồi bảy ngà y trước gã còn bên ngoà i địa lao.
Vương Phong há»i:
- Bá»n ngục lại có tin lá»i nói cá»§a ngươi không...
Thiết Háºn đáp:
- Lao ngục cảnh vệ sâm nghiêm vị tất đặc biệt xem trá»ng chuyện phạm nhân chết.
Vương Phong thốt:
- Ngươi vì sao phải há»i cung má»™t phạm nhân suốt ba ngà y ba đêm, tin rằng phải hồi báo đến cấp trên.
Thiết Háºn đáp:
- Äiá»u đó không thể tránh khá»i, bởi vì Mãn Thiên Phi có liên hệ đến vụ án châu bảo trong bảo khố cá»§a Thái Bình vương phá»§ bị thất thiệt, hÆ¡n nữa ta phụng chỉ Ä‘iá»u tra vụ án đó, cho nên có thể thuáºn lợi tiến nháºp đại lao thẩm vấn riêng tư.
Hắn lại thở dà i một tiếng:
- Thưá»ng Tiếu lúc đó cÅ©ng đã phụng mệnh Ä‘iá»u tra trong bóng tối, biết chuyện nà y là m sao không vá»™i vã tá»›i phá»§ Thuáºn Thiên cho được... Tác phong hà nh sá»± cá»§a y nhất định là kiểm nghiệm lại thi thể cá»§a Mãn Thiên Phi.
Vương Phong há»i:
- Nghĩ chắc y đã phát hiện nơi đó có điểm khả nghi phải không...
Thiết Háºn gáºt đầu:
- Ta nghÄ© là váºy, nếu không y đã không bắt đầu từ lúc đó quan sát hà nh động cá»§a ta, sai ngưá»i theo dõi ta.
Vương Phong há»i:
- Cho nên ngươi giả chết...
Thiết Háºn đáp:
- Ta giả chết kỳ tháºt còn có nguyên nhân thứ hai, đó là nguyên nhân chá»§ yếu.
Hắn lại nói tiếp:
- Cùng lúc đó, hai huynh đệ cá»§a bá»n ta bắt được má»™t phần châu bảo có ghi tên trong danh sách mà Lý đại nương cung cấp, lại phát hiện số châu bảo đó tịnh không phải đến từ Kim Dá»±c, mà là má»™t ngưá»i khác bán, bá»n há» bắt được ngưá»i nà y, không ngá» lại là má»™t thá»§ hạ tâm phúc cá»§a Lý đại nương, gã tuy đến chết cÅ©ng không khai, bá»n ta đã biết có chuyện mỠám, thêm và o đó Thưá»ng Tiếu cÅ©ng đã rất cáºn, cho nên quyết định dụ Thưá»ng Tiếu dẫn nháºp Bình An trấn, để cho y cùng Lý đại nương liá»u mạng sống chết, bá»n chúng má»™t khi ra tay, VÅ© tam gia thế nà o cÅ©ng phát động, bá»n ta thừa loạn nháºp và o trang viện đó, tìm cứu Quốc vương và Anh vÅ©.
Vương Phong há»i:
- Bá»n ngươi đã biết VÅ© tam gia Ä‘ang dòm ngó số châu bảo đó...
Thiết Háºn đáp:
- Ãt nhiá»u gì cÅ©ng đã Ä‘oán đúng, nhân vì bá»n ta đã dò la thân thế cá»§a lão, xem ra lão là má»™t tên đại cưá»ng đạo, tuyệt không phải tình cá» Ä‘i đến cái tiểu trấn nà y để tranh già nh đất Ä‘ai vá»›i Lý đại nương.
Vương Phong nhá»› lại lá»i nói cá»§a VÅ© tam gia, thốt:
- Những thứ châu bảo Lý đại nương bán ra ngoà i cũng có một thứ rơi và o tay lão.
Thiết Háºn tịnh không hoà i nghi lá»i nói cá»§a Vương Phong.
Vương Phong ngẫm nghĩ, lại nói:
- Äà m môn tam bá thiết tưởng tất cÅ©ng bắt được má»™t thá»§ hạ cá»§a Lý đại nương, cho nên má»›i Ä‘i tá»›i đó.
Thiết Háºn thốt:
- á»’...
Vương Phong lại há»i:
- Ngưá»i giết bá»n chúng tháºt ra là ai...
An TỠHà o đứng kỠbên lên tiếng đáp:
- Ta!
Vương Phong ngẩn ngưá»i:
- Äám thá»§ hạ cá»§a Thưá»ng Tiếu nghiệm thi kết quả tháºt sá»± là váºy...
An TỠHà o đáp:
- Không chÃnh xác cÅ©ng không sai lắm.
Vương Phong thốt:
- Ngươi giá»i vá» thá»§ lá»±c, không ngá» có thể dùng ba viên đá để đánh vỡ đầu gối cá»§a bá»n chúng.
An TỠHà o đáp:
- Ta luyện Máºt Tông Kim Cương Chỉ Lá»±c.
Vương Phong há»i:
- Ngươi giết bá»n chúng bởi vì bá»n chúng muốn đá quan tà i...
An TỠHà o đáp:
- Bá»n chúng đá ra má»™t cước, lá»±c đạo cả trăm cân, bên trong Thiết Háºn Ä‘ang giả chết, không thể váºn khà há»™ thể, nếu để bá»n chúng đá trúng quan tà i má»™t cước, không chết cÅ©ng không được.
Vương Phong há»i:
- Trên đưá»ng trưá»ng, thá»§ hạ cá»§a Lý đại nương lại chết trong tay ai...
An TỠHà o đáp:
- Thủ hạ của Vũ tam gia.
Gã liếc nhìn Thiết Háºn, thốt:
- Hóa thi tán tịnh không nằm trong tay bá»n ta lúc đó.
Vương Phong lại nhìn Thiết Háºn:
- Vạn Thông lại nhất định bị thi hóa dưới tay ngươi.
Thiết Háºn đáp:
- Không giết gã ta không được, bởi vì khi gã ta thò tay và o quan tà i đã muốn lấy Tỵ độc châu ra khá»i miệng ta, lúc bị ta dùng Thất Tinh Châm đâm và o ngón tay, gã đã biết ta còn chưa chết, nếu quả hạ sát gã, bà máºt ta giả chết có thể bị tiết lá»™.
Hắn cưá»i lạnh má»™t tiếng:
- Thá»§ hạ cá»§a Thưá»ng Tiếu không phải là ngưá»i tốt, những năm gần đây không biết đã giết bao nhiêu ngưá»i oan mạng, ta đã muốn trừ khá» bá»n chúng rồi.
Hắn lại cưá»i lạnh thêm má»™t tiếng, nói tiếp:
- Gã bá»™ khoái thá»§ hạ cá»§a An Tá» Hà o lại bị hù chết, gã nổi lòng tham, khiêng Vạn Thông xuống dưới lầu xong, lại quay đầu trở lại, thò tay định lấy Tỵ độc châu, chợt thấy ta ngồi báºt dáºy trong quan tà i, sợ đến lăn ra chết.
Vương Phong há»i:
- Lúc nà o thì ngươi từ trong trạng thái giả chết lại tỉnh dáºy...
Thiết Háºn đáp:
- Lúc quan tà i chấn động là lúc ta đã từ trong trạng thái giả chết mà tỉnh dáºy, nhất định phải hoạt động tay chân má»™t đợt.
Vương Phong cưá»i khổ má»™t tiếng:
- Lúc đó ta cơ hồ bị ngươi hù chết.
Thiết Háºn thốt:
- Ta cÅ©ng nghe thanh âm cá»§a ngươi, biết ngươi ở gần quan tà i, đã muốn Ä‘i ra kể chuyện cho ngươi rõ, chỉ má»™t lá»i nói cá»§a Tiêu Bá Thảo mà ngươi không do dá»± vì bằng hữu mà leo núi vượt sông, ta đã tin mình tuyệt đối không nhìn lầm, ngưá»i như ngươi tuyệt không phải là má»™t ngưá»i trong đám Thưá»ng Tiếu. Nhưng ta lại không thể Ä‘i ra, bởi vì lúc đó ta nghe có ngưá»i Ä‘i tá»›i.
Vương Phong gáºt gáºt đầu, chà ng không quên sau khi quan tà i ngừng chấn động, Vạn Thông Ä‘em hai gã bá»™ khoái sấn và o.
Vương Phong há»i:
- Ngươi có lòng tự tin đó...
Thiết Háºn đáp:
- Nếu không, lúc ngươi trúng độc phát cuồng chạy ra khá»i Anh VÅ© lâu, lúc ngươi gục tại loạn táng cương, ta đã không Ä‘em má»™t viên thuốc giải độc cạy miệng ngươi nhét và o.
Vương Phong ngẩn ngưá»i:
- Là ngươi cứu ta...
Thiết Háºn đáp:
- Phải, lúc đó, ta cÅ©ng muốn đợi ngươi tỉnh dáºy để kể, nhưng lại nghÄ© còn chưa phải là thá»i cÆ¡, cho nên ly khai chá»— đó.
Vương Phong thốt:
- Xem ra ngươi tháºt sá»± đã tÃn nhiệm ta.
Thiết Háºn thốt:
- Vi thất nương cÅ©ng váºy, Cho nên ả cho ngưá»i giao cho ngươi mảnh địa đồ cùng chìa khóa, giúp ngươi tiến và o trang viện đó bảo vệ Huyết Nô, để ả tiện tay giúp đỡ bá»n ta truy tầm Quốc vương và Anh vÅ©.
Thiết Háºn há»i:
- Ngươi hiện tại đã minh bạch chưa...
Vương Phong thốt:
- Chỉ còn một điểm chưa minh bạch.
Thiết Háºn há»i:
- Äiểm nà o...
Vương Phong đáp:
- Huyết Nô vì sao lại sống ở một nơi như Anh Vũ lâu...
Thiết Háºn đáp:
- Nà ng chịu trách nhiệm Ä‘em những châu bảo bá»n ta tìm được vá» giao cho Lý đại nương, Lý đại nương lại không hoan nghênh nà ng trú trong trang viện đó, cho nên nà ng chỉ còn cách trú trong Anh VÅ© lâu.
Vương Phong lắc lắc đầu, còn chưa minh bạch.
Thiết Háºn há»i:
- Bá»n ta Ä‘á»u là nam nhân, có thứ nữ nhân nà o thưá»ng có nam nhân há»i tìm mà không bị ngưá»i ta nghi ngá»...
Vương Phong cuối cùng cũng đã minh bạch, thứ nữ nhân đó là kỹ nữ, kỹ nữ là m sao mà không sống trong kỹ viện...
Thiết Háºn thốt:
- Cũng có lẽ còn có những biện pháp hay khác, nhưng nà ng nghĩ đây là biện pháp tốt nhất.
Vương Phong thở dà i nhè nhẹ:
- Nà ng tháºt sá»± là má»™t đứa con gái tốt.
Thiết Háºn đáp:
- Vốn là váºy.
Vương Phong há»i:
- Tống má má có tháºt là bà vú cá»§a nà ng không...
Thiết Háºn đáp:
- Không phải, bà ta kỳ tháºt là mụ vú cá»§a Lý đại nương.
Vương Phong há»i:
- Bà ta sống bên cạnh Huyết Nô là để giám thị Huyết Nô...
Thiết Háºn đáp:
- Chủ yếu là vì để đem đồ châu bảo Huyết Nô giao chuyển vỠcho Lý đại nương.
Vương Phong há»i:
- Hà tất phải phiá»n hà như váºy...
Thiết Háºn đáp:
- Bởi vì Lý đại nương lúc đó đã phát giác dụng ý cá»§a VÅ© tam gia quả tháºt không chỉ tranh già nh đất Ä‘ai vá»›i bà ta, xung quanh trang viện, toà n là nằm trong vòng giám thị cá»§a VÅ© tam gia, cho nên vá» sau nà y, vì để an toà n, tháºm chà còn chuyển cho An Tá» Hà o Ä‘em đến.
Äó cÅ©ng là bà máºt vãng lai giữa An Tá» Hà o và Lý đại nương. Vương Phong trầm mặc.
Thiết Háºn há»i lại:
- Còn có chỗ không minh bạch...
Vương Phong lắc đầu:
- Không còn.
Một thanh âm từ trong lòng chà ng vang lên:
- Chà ng có biết lúc tôi giả bị ma nháºp, là m sao mà biến thà nh bá»™ dạng đáng sợ như váºy không...
Äó đương nhiên là thanh âm cá»§a Huyết Nô. Nà ng đã tỉnh dáºy. Mặt nà ng tuy đầy vẻ bi thương, thần thái rất an tưá»ng.
Vương Phong nhìn nà ng, thốt:
- Ta còn chưa rõ, bất quá ta đã đoán nà ng cũng là một cao thủ Du Già .
Huyết Nô đáp:
- Còn chưa phải là cao thủ, chỉ là đã có thể khống chế da thịt toà n thân, tùy ý là m những động tác mình muốn là m, những biểu tình mình muốn biến.
Nà ng đứng dáºy từ trong lòng Vương Phong, Ä‘i đến trước miệng há»a lao, ngá»n lá»a theo khói dà y bốc lên từ bên dưới.
Nà ng nhìn ngá»n lá»a phừng phừng, trong mắt chảy xuống đôi dòng lệ.
Mục quang cá»§a Vương Phong cÅ©ng lạc trên ngá»n lá»a:
- Thân cốt cá»§a Thái Bình Vương và Anh vÅ© hai ngưá»i ở trong lao...
Huyết Nô cưá»i buồn bả:
- Chết trong liệt há»a, vốn là má»™t thứ vinh hạnh cá»§a bá»n ta.
Vương Phong đi nhanh tới trước và i bước, Huyết Nô nghe tiếng chân, quay đầu nhìn chà ng một cái:
- Chà ng có thể tin tưởng rằng tôi không nhảy xuống há»a lao đâu.
Vương Phong gáºt gáºt đầu, chà ng biết Huyết Nô là má»™t nữ tá» kiên cưá»ng, nà ng nói không là không.
Chà ng chuyển đầu nhìn Lý đại nương dưới chân An Tá» Hà o, há»i:
- Bá»n ngươi chuẩn bị là m gì bà ta...
Huyết Nô gằn từng tiến:
- Quăng và o trong há»a lao.
Vương Phong thốt:
- Phong thư đó...
Thiết Háºn ngắt lá»i:
- Tất cả quốc dân cá»§a quốc gia bá»n ta, luôn luôn không để tâm cho sinh mệnh cá»§a chÃnh mình, lúc nà o cÅ©ng chuẩn bị vì Quốc vương cá»§a bá»n ta mà hy sinh, Quốc vương cá»§a bá»n ta đã chết, bá»n ta sống sao lại không được, chết sao lại không được...
An Tá» Hà o tiếp lá»i:
- Hà huống ngoại địch mà phong thư nói bá»n ta tư thông vá»›i, tháng sáu năm nay đã thần phục đương triá»u.
Vương Phong há»i:
- Nói như váºy phong thư đó đã không còn có tác dụng gì lá»›n nữa...
An TỠHà o đáp:
- Cũng có lẽ không có phong thư đó, chỉ là Lý đại nương quỷ...
Chữ “kế†tiếp sau chữ “quỷ†còn chưa thoát khá»i miệng, giá»ng nói cá»§a An Tá» Hà o đột nhiên ngừng hẳn.
Vương Phong, Huyết Nô, cùng Thiết Háºn đồng thá»i ngây ngưá»i, má»™t thanh trá»§y thá»§ bén nhá»n đã ká» trên yết hầu cá»§a An Tá» Hà o, lưỡi Ä‘ao lạnh lẽo đã chặn đứng giá»ng nói cá»§a An Tá» Hà o.
Trá»§y thá»§ cầm chắc trong tay Lý đại nương, bà ta vốn nằm dưới đất, hiện tại lại đứng thẳng dáºy.
Bà ta cưá»i lạnh, dung nhan mỹ lệ đã biến thà nh hung ác:
- Ngươi nói đúng, vốn không có phong thư đó.
An TỠHà o một tiếng cũng nói không được, sắc mặt cơ hồ cũng bị khà lạnh từ lưỡi trủy thủ là m cho trắng nhợt.
Lý đại nương nói tiếp:
- Chỉ tiếc lần nà y ngươi Ä‘iểm huyệt tịnh không chuẩn xác như suy luáºn vừa rồi cá»§a ngươi.
Huyết Nô cùng Thiết Háºn không hẹn mà đồng thá»i bước tá»›i má»™t bước. Lý đại nương hét lá»›n:
- Bước tá»›i má»™t bước nữa ta láºp tức giết gã.
Huyết Nô thét lớn:
- Thả gã ra!
Lý đại nương thốt:
- Äáp ứng Ä‘iá»u kiện cá»§a ta, ta thả gã liá»n.
Huyết Nô há»i:
- Ngươi còn có Ä‘iá»u kiện gì...
Lý đại nương đáp:
- Bá»n ngươi bốn ngưá»i, phải phát thệ không giết ta, để ta rá»i khá»i đây.
An Tá» Hà o cưá»i lạnh:
- Ngươi đang nằm mộng!
Hắn tuy bị trá»§y thá»§ án ngay yết hầu, giá»ng nói vẫn rất kiên định.
Lý đại nương há»i:
- Ngươi không sợ chết sao...
An TỠHà o đáp:
- Từ bảy năm trước, ta đã chuẩn bị chết.
Xem bá»™ dạng cá»§a gã chuẩn bị liá»u mạng, Lý đại nương không khá»i kinh hoảng, bà n tay nắm trá»§y thá»§ đã run run, mÅ©i Ä‘ao cÅ©ng run run cắt và o da cổ cá»§a An Tá» Hà o, máu chảy xuống.
Mắt vừa nhìn thấy máu, Huyết Nô cùng Thiết Háºn trừng trừng, chỉ biết nghiến răng căm giáºn.
Vương Phong tức thì hét lớn:
- Bá»n ta đáp ứng không giết ngươi.
Lý đại nương còn chưa nói gì, An Tá» Hà o đã rÃt lên:
- Ta chết cũng không chịu đáp ứng...
Vương Phong liá»n ngắt lá»i gã:
- Ngươi nếu còn là bằng hữu cá»§a ta, lần nà y hãy nghe lá»i ta.
An Tá» Hà o còn chưa chịu, chưa nói gì, Thiết Háºn đột nhiên đáp trả:
- ÄÆ°á»£c, lần nà y bá»n ta nghe ngươi.
Cả Thiết Háºn cÅ©ng đáp ứng, An Tá» Hà o cùng Huyết Nô không khá»i ngây ngưá»i.
Thiết Háºn lại nói tiếp:
- Bắt đầu từ bây giá», ngươi thay thế bá»n ta là m chá»§ chuyện nà y.
An TỠHà o há miệng la lớn:
- Ngươi điên rồi!
Thiết Háºn thốt:
- Không Ä‘iên trong chuyện nà y, nếu ngươi còn nháºn ta là huynh đệ cá»§a ngươi, ngươi phải nghe ta nói!
Nước mắt cá»§a An Tá» Hà o đã trà o ra. Y ngáºm miệng chặt.
Lý đại nương trừng mắt nhìn Vương Phong, há»i:
- Ngươi quả tháºt đáp ứng...
Vương Phong đáp:
- Bá»n ta nếu có ngưá»i giết ngươi, sẽ chết không yên là nh.
Lý đại nương cuối cùng cÅ©ng thở phà o, bà ta thu trá»§y thá»§ lại, thả An Tá» Hà o, Thiết Háºn trầm giá»ng:
- Cút!
Lý đại nương tịnh không lăn bò đi, hông uốn éo, từ từ thoải mái bước đi.
An Tá» Hà o nghiến răng tá»›i chảy máu, giáºn dữ nhìn Thiết Háºn, Huyết Nô cÅ©ng trừng trừng nhìn Thiết Háºn, Thiết Háºn lại trừng trừng nhìn Vương Phong.
Vương Phong đột nhiên bước ngang, chặn đừng Lý đại nương.
Lý đại nương biến sắc, há»i:
- Ngươi là m váºy là có ý gì...
Vương Phong đáp:
- Ta rất muốn đỠtỉnh ngươi một chuyện.
Lý đại nương há»i:
- Chuyện gì...
Vương Phong đáp:
- Ta hồi nãy nói bá»n ta nếu có giết ngươi, sẽ chết không yên là nh, tịnh không có nói nếu bá»n ta nếu giết ngươi Ä‘á»u hoà n toà n chết không yên là nh.
Lý đại nương run giá»ng:
- Ngươi...
Vương Phong thốt:
- Ta vốn không thể chết yên là nh.
Mặt mà y Lý đại nương tái nhợt, thất thanh hét:
- Ngươi muốn giết ta...
Vương Phong cưá»i cưá»i:
- Ruá»™t gan cá»§a ngươi tà n độc như váºy, nếu còn để ngươi sống trên Ä‘á»i, sau nà y không biết còn bao nhiêu ngưá»i bị hại chết, không giết ngươi không được!
Lý đại nương cà ng biến sắc, hét lớn:
- Ngươi dám!
Khẩu khà cá»§a bà ta tuy hung ác, giá»ng nói lại run rẩy như má»™t sợi tÆ¡.
Vương Phong thốt:
- Trên thế gian nà y, không còn có chuyện gì mà ta không dám là m.
Chà ng tiến lên một bước.
“Ngươi quả tháºt rất ác độc! †Trong mắt Lý đại nương lóe lên ánh lệ.
Vương Phong trừng trừng nhìn và o mắt bà ta:
- Lần nà y ta không để ngươi là m váºy nữa.
Câu nói vừa ra khá»i miệng, trước mắt chà ng đã thấy lóe lên má»™t bóng Ä‘á», liá»n nghe Lý đại nương rú lên má»™t tiếng, tiếng rú cá»±c kỳ thảm thiết, xung phá bầu không khà tÄ©nh mịch, bóng đỠlúc đó đã lá»t và o tay Lý đại nương, không ngỠđó chÃnh là con Anh vÅ© đỠnhư máu, má»™t tiếng rÃt khá»§ng bố phát ra từ con Anh vÅ© trong tay Lý đại nương, Anh vÅ© đồng thá»i đã bị Lý đại nương bóp chặt, máu huyết bắn tung tóe.
Máu chảy từ trong tay Lý đại nương chảy xuống, mắt cá»§a bà ta cÅ©ng nhá» máu, lại không phải là máu chim, là máu ngưá»i, máu cá»§a bà ta, đôi mắt cá»§a bà ta chỉ còn lại hai hốc máu, cả hai tròng mắt đã bị móng vuốt cá»§a Anh vÅ© móc ra, Huyết Nô, Vương Phong, cùng Thiết Háºn không khá»i tròn mắt ngây ngưá»i, An Tá» Hà o cÅ©ng không ngoại lệ, hiển nhiên gã cÅ©ng không biết con Anh vÅ© luôn luôn ôn ôn thuáºn thuáºn Ä‘áºu trên vai gã lại bá»™c phát cấu xé Lý đại nương như váºy, móc cả tròng mắt cá»§a Lý đại nương, Lý đại nương lại cà ng không biết.
Anh vÅ© vốn không phải là má»™t loại chim tà n nhẫn, Anh vÅ© do ngưá»i nuôi dưỡng từ lâu lại cà ng không bay tá»›i móc mắt ngưá»i ta, có lẽ nà o nó nguyên lai đến từ Nồng gia phổ...
Có lẽ nà o đó là lá»i nguyá»n cá»§a Ma Vương...
Sự trả thù của Anh vũ...
Giữa trá»i đất lúc đó phảng phất xuất lên má»™t luồng khà lạnh, đột nhiên biến thà nh những mÅ©i kim lạnh lẽo đâm và o xương tá»§y cá»§a bá»n Vương Phong Huyết Nô bốn ngưá»i, bốn ngưá»i chợt phát giác tay chân mình đã lạnh như băng, cả thân ngưá»i phảng phất cÅ©ng đã lạnh như băng. Bá»n há» ngây ngưá»i nhìn trừng trừng.
Lý đại nương cũng mở mắt trừng trừng, mắt không còn tròng mắt.
Máu trà o ra như suối, bà ta rên thét, thanh âm như cú gà o khá»§ng bố, mặt mà y bà ta cà ng khá»§ng bố như ác quá»·. Bà ta từng bước từng bước thoái lui, thoái vá» hướng há»a lao bốc lá»a phừng phừng.
Äã cảm thấy nhiệt khà cá»§a ngá»n lá»a, bà ta cÅ©ng vẫn thoái lui. Lại có tiếng la thảm, thân hình bà ta đột nhiên bay lên, như chim bay vá» phÃa ngá»n lá»a phừng phừng bốc cháy, không có ngưá»i cản trở, bá»n Vương Phong Huyết Nô bốn ngưá»i toà n thân Ä‘á»u đã tê dại cứng đơ như gá»— đá, ngá»n lá»a bốc cháy phừng phừng trong phút chốc đã thiêu rụi thân thể Lý đại nương, thiêu rụi Anh vÅ© trong tay bà ta, “phá»±t†má»™t tiếng, ngá»n lá»a đột nhiên vút cao lên. Ãnh lá»a và ng chói phảng phất đã biến thà nh đỠtươi, đỠtươi như máu.
o0o Ngà y chung quy đã đến.
Äêm trưá»ng tà ác tối tăm chung quy đã tan biến.
Ãnh dương từ đông phương vùng lên, chiếu rá»i và o cái sân nhá» mù khói.
Ãnh dương dịu dà ng ấm cúng đã khu trừ cảm giác lạnh lẽo ngây dại trên thân thể bá»n Vương Phong Huyết Nô bốn ngưá»i, ánh mắt cá»§a bốn ngưá»i không còn ngưng kết, chá»›p chá»›p, nhìn nhau má»™t cái, Vương Phong đột nhiên nhấc chân bước Ä‘i.
Huyết Nô láºp tức gá»i chà ng:
- Chà ng muốn đi đâu...
Vương Phong đáp:
- Không biết.
- Tôi hy vá»ng chà ng có thể ở lại.
Huyết Nô nhìn chà ng, trong mắt nà ng phảng phát chứa đầy một cái gì đó.
Vương Phong biết là cái gì, lá»i nói cá»§a Huyết Nô cÅ©ng đã nói quá rõ rồi.
Chà ng lại lắc đầu:
- Ta không thể lưu lại đây, bởi vì ta còn rất nhiá»u chuyện phải là m.
Huyết Nô nhìn chà ng đăm đăm:
- Chà ng không thể lưu lại thì tôi có thể sẽ đi cùng chà ng.
Nà ng cắn môi, lại nói:
- Chà ng đã hai lần cứu tÃnh mạng tôi, tôi nhất định phải báo đáp chà ng.
Lá»i nói cá»§a nà ng lại cà ng rõ rà ng quá rồi.
Vương Phong chừng như đã hiểu, chà ng vẫn lắc lắc đầu:
- Ta không muốn ai báo đáp, cũng không muốn ai đi theo.
Chà ng bước Ä‘i. Huyết Nô run giá»ng:
- Chà ng tà n ác đến váºy sao!
Vương Phong không hồi đáp, cÅ©ng không quay đầu. Nước mắt cá»§a Huyết Nô không cầm được, chảy xuống ròng ròng, nà ng đã gặp quá nhiá»u uẩn khúc.
Vương Phong nghe tiếng khóc cá»§a nà ng, chà ng chung quy cÅ©ng quay đầu, lại là nhìn Thiết Háºn, thốt:
- Hôm đó ta cùng Quách Dị ngồi trên mộ địa nói gì, ngươi chắc cũng đã có mặt ở đó...
Thiết Háºn thở dà i nhè nhẹ:
- Phải.
Vương Phong lại há»i:
- Ngươi có nghe chuyện ta kể không...
Thiết Háºn đáp:
- Có.
Vương Phong há»i:
- Ngươi có thể thay ta nói cho nà ng biết chuyện đó không...
Thiết Háºn còn chưa hồi đáp, Huyết Nô đã nhịn không được, há»i:
- Là chuyện gì...
Vương Phong cưá»i thê lương:
- Cố sá»± cá»§a ta tuy không mỹ lệ như cố sá»± Huyết anh vÅ©, không mê hồn như cố sá»± Huyết anh vÅ©, lại là sá»± tháºt.
Chà ng lại cất bước, Huyết Nô muốn Ä‘uổi theo, lại đã bị Thiết Háºn nắm tay lại.
Nà ng không vùng vẫy, lệ lại lăn dà i.
Trong mắt cá»§a Thiết Háºn chừng như cÅ©ng có ánh lệ.
Trong mắt của Vương Phong có gì...
Không ai thấy mắt của chà ng, mặt của chà ng.
Lần nà y chà ng không quay đầu lại.
Gió lại lướt qua, lùa sương khói khắp nơi, Vương Phong biến mất trong gió, trong sương, trong khói.
Sinh mệnh của Vương Phong không còn cách nà o khác mà chỉ như phong trung lạc diệp sao...
Giữa thiên hạ không có thứ gì khác mà chỉ có bi ai sao...