|
|
08-08-2008, 07:19 PM
|
|
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
ChÆ°Æ¡ng 50
Những bá»™ xÆ°Æ¡ng khô trong máºt Ä‘á»™ng
Lệnh Hồ Xung chuyển ý nghÄ© rồi bụng bảo dạ: - Hôm ở trong viện Quần Ngá»c núi Hà nh SÆ¡n, suýt nữa mất mạng vá» chưởng lá»±c của DÆ° Thượng Hải may nhá» Lâm sÆ° đệ già u lòng trượng nghÄ©a, chẳng kể gì đến sá»± yên nguy của bản thân mạnh dạn đứng ra nói mấy câu hùng dÅ©ng. Thá»±c ra gã có Æ¡n cứu mạng cho ta. Thế mà ta Ä‘em “Tùng Phong kiếm pháp†của phái Thanh Thà nh để đối phó vá»›i “Ngá»c nữ kiếm tháºp cá»u thức†của tiểu sÆ° muá»™i thì trong thâm tâm không khá»i có Ä‘iá»u hiá»m khÃch Lâm sÆ° đệ và tá» ra Tịch tà kiếm phổ nhà há» Lâm không đủ chống lại má»™t đòn.
Hắn nghÄ© thế không khá»i ngấm ngầm hổ thẹn, liá»n thở phà o má»™t cái nói: - Lâm sÆ° đệ tÆ° chất thông minh, lại gắng công rèn luyện, nhất là mấy bữa nay gã được tiểu sÆ° muá»™i chỉ Ä‘iểm kiếm pháp, chắc võ công gã tiến bá»™ dị thÆ°á»ng. Ãáng tiếc là trong má»™t năm tiểu huynh không hạ sÆ¡n được. Gã có Æ¡n vá»›i tiểu huynh, tiểu huynh phải ráng giúp gã luyện kiếm má»›i phải.
Nhạc Linh San giÆ°Æ¡ng cặp lông mà y xinh đẹp lên há»i: - Tiểu Lâm tá» có Æ¡n vá»›i đại sÆ° ca ở chá»— nà o? Tiểu muá»™i chÆ°a từng thấy gã nói tá»›i.
Lệnh Hồ Xung đáp: - Dĩ nhiên chẳng khi nà o gã lại kể ra.
Ãoạn hắn Ä‘em việc bữa trÆ°á»›c thuáºt lại.
Nhạc Linh San chú ý nghe rồi nói: - Thảo nà o gia gia thÆ°á»ng khen gã là ngÆ°á»i có khà độ hà o hiệp. Té ra gã cứu đại sÆ° ca khá»i chết vá» tay Tái Bắc minh Ä‘Ã . Tiểu muá»™i thấy gã ngÆ¡ ngẩn nhÆ° mán rừng, ai ngá» gã dám vì đại sÆ° ca mà tuốt gÆ°Æ¡m viện trợ.
Nà ng nói tá»›i đất bất giác báºt lên tiếng cÆ°á»i hÃch hÃch, nói tiếp: - Tiểu Lâm tá» không má»™t chút bản lãnh đã giải cứu đại sÆ° huynh phái Hoa SÆ¡n lại ra tay giết đứa con cÆ°ng của chưởng môn phái Thanh Thà nh để giải cứu con gái chưởng môn phái Hoa SÆ¡n nữa. Nguyên hai vụ nà y cÅ©ng đủ nổi tiếng oanh liệt trong võ lâm má»™t thá»i. Có Ä‘iá»u chẳng ai ngá» là chà ng đại hiệp giữa Ä‘Æ°á»ng thấy chuyện bất bình quyết ra tay can thiệp đó võ công lại quá tầm thÆ°á»ng, thế má»›i ná»±c cÆ°á»i.
Lệnh Hồ Xung nói: - Võ công có thể luyện mà thà nh, còn chà khà hà o hiệp là do ở trá»i sinh. NgÆ°á»i ta phân loại nhân phẩm cao thấp là ở chá»— đó.
Nhạc Linh San mỉm cÆ°á»i nói: - Tiểu muá»™i lúc nghe gia gia cùng má má Ä‘á» cáºp đến tiểu Lâm tá» cÅ©ng nói thế đó. Ãại sÆ° ca Æ¡i! Lại còn má»™t Ä‘iểm khà phách nữa tiểu Lâm tá» cÅ©ng chẳng kém gì đại sÆ° ca.
Lệnh Hồ Xung há»i: - Còn khà phách gì nữa? Hay là tÃnh Æ°ng gà n?
Nhạc Linh San cÆ°á»i đáp: - Ãó là khà ngạo. Cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u kiêu ngạo lắm.
Lục Ãại Hữu Ä‘á»™t nhiên nói xen và o: - Ãại sÆ° ca là m thủ lãnh các sÆ° huynh, sÆ° muá»™i có ngạo khà là phải. Còn gã há» Lâm là cái thá gì mà cÅ©ng lên mặt kiêu ngạo được vá»›i phái Hoa SÆ¡n?
Giá»ng nói của gã đầy vẻ hằn há»c đối vá»›i Lâm Bình Chi.
Lệnh Hồ Xung không khá»i ngạc nhiên há»i: - Lục Hầu Nhi! Lâm sÆ° đệ đắc tá»™i vá»›i ngÆ°Æ¡i ở chá»— nà o?
Lục Ãại Hữu háºm há»±c đáp: - Gã chÆ°a có chá»— nà o đắc tá»™i vá»›i tiểu đệ, nhÆ°ng hết thảy sÆ° huynh, sÆ° đệ không muốn nhìn đức tÃnh của gã nhÆ° váºy.
Nhạc Linh San há»i: - Lục sÆ° ca là m sao thế? Vì lẽ gì sÆ° ca hằn há»c vá»›i tiểu Lâm tá»? Gã là sÆ° đệ, mình là m sÆ° ca phải bao bá»c cho gã má»›i phải chứ?
Lục Ãại Hữu lắp bắp: - Gã... gã... gã....
Hắn nói luôn ba tiếng gã rồi không nói được nữa.
Nhạc Linh San lại há»i: - Lục sÆ° ca có chuyện gì mà ấp úng mãi không nói ra?
Lục Ãại Hữu đáp: - Chỉ mong Lục Hầu nhi nà y mắt quáng coi lầm sá»± việc.
Nhạc Linh San Ä‘á» mặt lên rồi không há»i nữa. Nà ng quay sang nói chuyện gẫu vá»›i Lệnh Hồ Xung.
Lục Ãại Hữu lại đòi vá». Nhạc Linh San liá»n cùng gã xuống núi.
Lệnh Hồ Xung đứng trên sÆ°á»n núi bần thần nhìn bóng sau lÆ°ng hai ngÆ°á»i cho đến lúc há» rẽ và o khúc quanh. Ãá»™t nhiên sau góc núi có tiếng ca hát của Nhạc Linh San vang lên.
Lệnh Hồ Xung ká» cáºn vá»›i nà ng từ thuở nhá» cho đến khi khôn lá»›n, đã nhiá»u lần nghe nà ng hát, nhÆ°ng khúc nà y thì hắn chÆ°a nghe qua bao giá».
Nhạc Linh San trÆ°á»›c kia thÆ°á»ng hát những tiểu khúc Thiểm Tây. Tiếng cuối cùng câu hát kéo tháºt dà i, ở trong khe núi cà ng dà i lê thê. Khúc hát bữa nay lại tá»±a hồ nhÆ° châu rÆ¡i nÆ°á»›c bắn chữ nà o cÅ©ng tròn trÄ©nh dứt khoát.
Lệnh Hồ Xung chú ý lắng tai nghe thì phảng phất mấy câu “Chị em lên núi hái trà ...â€. Nhiá»u tiếng nà ng phát âm rất cổ quái. MÆ°á»i phần có đến tám chÃn chỉ nghe thấy âm mà không rõ nghÄ©a. Hắn lẩm bẩm: - Không hiểu tiểu sÆ° muá»™i há»c khúc tân ca nà y từ bao giá» mà nghe hay gá»›m. Lần sau nà ng lên núi, mình phải bảo nà ng hát cho nghe từ đầu má»›i được.
Bá»—ng hắn cảm thấy Ä‘au nhói tá»±a hồ nhÆ° trÆ°á»›c ngá»±c bị đánh má»™t trùy nặng. Ãá»™t nhiên hắn tỉnh ngá»™ tá»± nói má»™t mình: - Ãây là giá»ng sÆ¡n ca ở tỉnh Phúc Kiến. Chắc là Lâm sÆ° đệ dạy nà ng rồi.
Ãêm hôm ấy trong lòng Lệnh Hồ Xung lại nhá»™n nhạo nhÆ° sóng cồn, hắn không tà i nà o ngủ được. Bên tai hắn giá»ng hát nhẹ nhà ng mau lẹ của Nhạc Linh San vẫn còn văng vẳng. Tiếng hát sÆ¡n ca khó bá» hiểu rõ. Mấy lần hắn tá»± than trách: - Lệnh Hồ Xung hỡi Lệnh Hồ Xung! TrÆ°á»›c kia ngÆ°Æ¡i tiêu dao tá»± tại không biết chừng nà o mà bây giá» ngÆ°Æ¡i để cho má»™t khúc hát là m báºn lòng không sao thoát ra được Æ°? NgÆ°Æ¡i là nam tá» hán, là đại trượng phu cÅ©ng uổng mà thôi.
Dù hắn tá»± biết mình chẳng nên thế mà tiếng hát của Nhạc Linh San tá»±a hồ quanh quẩn bên tai không ngá»›t. Lệnh Hồ Xung trong lòng Ä‘au khổ, hắn cầm trÆ°á»ng kiếm chém bừa đâm ẩu và o vách đá. Hắn cảm thấy luồng ná»™i lá»±c từ huyệt Ä‘an Ä‘iá»u bùng lên. Hắn vung kiếm phóng vá» phÃa trÆ°á»›c. TÆ° thế nà y giống hệt Nhạc phu nhân ra chiêu “Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếmâ€. Bá»—ng má»™t tiếng kịch vang lên! Thanh kiếm ngáºp và o vách đá. Lệnh Hồ Xung giáºt mình kinh hãi. Gã tá»± lượng dù trong mấy tháng nay công lá»±c có tăng tiến nhanh đến mấy Ä‘i nữa cÅ©ng quyết không thể đâm má»™t nhát kiếm ngáºp sâu và o vách đá đến táºn chuôi được. Ná»™i lá»±c tinh thần thâm háºu đến bá»±c nà o mà vân ra mÅ©i kiếm để đâm và o đá nhÆ° và o cây khô bao giá»? Ãến ngay ná»™i lá»±c của sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng vị tất đã đến thế được. Hắn ngÆ¡ ngẩn má»™t chút giá»±t mạnh thanh kiếm ra. Láºp tức hắn cảm giác được vánh đá nà y chỉ có má»™t lần rất má»ng chừng ba tấc là đến quãng không. Nguyên mặt bên kia vách đá trống rá»—ng. Lệnh Hồ Xung nổi tÃnh hiếu kỳ lại cầm kiếm đâm nhát nữa.
Chát má»™t tiếng thanh kiếm bị gãy liá»n. Nguyên lần nà y hắn váºn kình không đủ, vách đá dà y ba tấc cÅ©ng không xuyên qua được. Hắn cất tiếng chá»i bâng quÆ¡ và i câu rồi ra ngoà i thạch Ä‘á»™ng bê má»™t khối đá lá»›n bằng cái đấu Ä‘oạn váºn toà n lá»±c gieo và o vách đá. Những mảnh đá vụn rá»›t xuống à o à o. Ãồng thá»i hắn nghe khối đá gieo và o vách báºt lên tiếng “uỳnh†và bên kia vách đá văng vẳng có tiếng vang. Hiển nhiên phÃa sau là má»™t khoảng không khá rá»™ng. Lệnh Hồ Xung lại váºn ná»™i lá»±c liệng mạnh lần nữa. Má»™t tiếng sầm vang lên. Khối đá xuyên qua vách thạch Ä‘á»™ng xuống bên kia. Tiếng lá»c cá»c vẫn vang lên không ngá»›t do khối đá rá»›t xuống phát ra còn vang lên má»™t lúc. Nguyên mặt sau vách đá nà y thoai thoải dốc xuống. Lệnh Hồ Xung trong lòng thắc mắc không yên. Hắn phát hiện sau vách đá còn có thạch Ä‘á»™ng. Má»›i trong chá»›p mắt, bao nhiá»u phiá»n não trong lòng Ä‘á»u mất hết. Hắn lại lượm đá liệng thêm mấy lần. Rồi đầu hắn có thể chui qua lá»— vách để nhìn và o. Lệnh Hồ Xung tiếp tục phá cho lá»— hổng rá»™ng thêm. Hắn báºt lá»a đốt Ä‘uốc chui và o thì thấy bên trong là má»™t cá»a hầm cháºt hẹp. Hắn cúi đầu nhìn xuống rồi toà n thân toát mồ hôi lạnh ngắt vì thấy bên mình có bá»™ xÆ°Æ¡ng khô nằm phục tại đó. Lệnh Hồ Xung chẳng khi nà o ngá» tá»›i bên kia vách đá lại có bá»™ xÆ°Æ¡ng khô nà y. Hán rán định thần tá»± há»i: - Phải chăng đây là ngôi má»™ của tiá»n nhân? NhÆ°ng sao bá»™ xÆ°Æ¡ng nà y lại không nằm thẳng thắn mà phủ phục thế nà y? NhÆ° váºy cá»a hầm nhá» hẹp nà y quyết không phải là mồ mả.
Hắn cúi xuống nhìn bá»™ xÆ°Æ¡ng thấy y phục đã nát hết. Bên bá»™ xÆ°Æ¡ng còn bá» hai chiếc búa lá»›n. DÆ°á»›i ánh Ä‘uốc sáng rá»±c, hắn cầm má»™t chiếc búa nhấc lên, cảm thấy rất trầm trá»ng, có tá»›i ngoà i bốn chục cân. Tiện tay hắn cầm búa chém và o vách đá bên mình.
Sầm má»™t tiếng! Má»™t khối đá lá»›n láºp tức rá»›t xuống.
Lệnh Hồ Xung ngẩn ngÆ°á»i ra ngẫm nghÄ©: - Cái búa nà y sắc bén nhÆ° váºy tất không phải váºt tầm thÆ°á»ng. Nhất định nó là binh khà của má»™t vị tiá»n bối võ lâm.
Lệnh Hồ Xung lại nhìn và o chá»— vách đá vừa chặt thì thấy nhẵn thÃn tá»±a hồ dao cắt Ä‘áºu hÅ©. Hắn ngõ kỹ hai bên vách đá thấy có nhiá»u nhát búa chém và o hãy còn dấu vết, bất giác hắn ngẩn ngÆ°á»i ra ngẫm nghÄ© rồi giÆ¡ Ä‘uốc lên Ä‘i xuống. Quả nhiên vách đá chá»— nà o cÅ©ng còn vết tÃch búa đẽo. Hắn ngấm ngầm kinh hãi bụng bảo dạ: - Té ra Ä‘Æ°á»ng hầm đây do ngÆ°á»i nà y dùng lưỡi búa sắc bén chém đá để mở Ä‘Æ°á»ng. Phải rồi! Không hiểu vì lẽ gì y bị cầm tù và o trong lòng núi rồi dùng búa phá núi mở Ä‘Æ°á»ng để tÃnh bá» tháo thân, nhÆ°ng không đủ sức. Y rá»i khá»i Ä‘á»™ng má»›i được mấy tất đã kiệt lá»±c mà chết. Than ôi số pháºn con ngÆ°á»i là thế nà y đây.
Lệnh Hồ Xung Ä‘i má»™t lúc nữa vẫn chÆ°a tá»›i đầu Ä‘Æ°á»ng hầm liá»n nghÄ© bụng: - NgÆ°á»i nà y phá núi mở Ä‘Æ°á»ng nhÆ° váºy thì nghị lá»±c kiên quyết võ công cao cÆ°á»ng nghìn xÆ°a hiếm có.
Bất giác hắn sinh lòng bội phục.
Lệnh Hồ Xung đi thêm mấy bước lại thấy dưới đất có hai bộ xương nữa. Một bộ ngồi dựa và o vách đá, còn một bộ như nằm khoèo.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm: - Té ra không phải chỉ có má»™t ngÆ°á»i bị cầm tù ở đây.
Ãoạn hắn tá»± há»i: - Chá»— nà y là trá»ng địa của núi Hoa SÆ¡n ta, ngÆ°á»i ngoà i dá»… gì mà đến đây được? Chẳng lẽ những bá»™ xÆ°Æ¡ng nà y Ä‘á»u là những báºc tiá»n bối bản phái phạm pháp bị cầm tù rồi chết chăng?
Lệnh Hồ Xung Ä‘i thêm mấy trượng nữa. Ãá»™t nhiên hắn thấy mé tả có ánh sáng lá»t và o. Hắn liá»n thuáºn chiá»u Ä‘Æ°á»ng hầm Ä‘i vá» mé tả. Bá»—ng trÆ°á»›c mắt hiện ra má»™t thạch Ä‘á»™ng rất lá»›n có thể chứa được cả ngà n ngÆ°á»i. Góc trên mé hữu thạch Ä‘á»™ng có má»™t lá»— hổng rất lá»›n rá»™ng đến hÆ¡n trượng. ánh sáng ban ngà y xuyên qua lá»— hổng nà y chiếu và o trong. Lúc nà y trá»i má»›i bình minh, ánh dÆ°Æ¡ng quang chÆ°a có mây mà đã soi rõ má»i váºt trong thạch Ä‘á»™ng. Trong thạch Ä‘á»™ng còn có tá»›i bảy bá»™ hà i cốt hoặc ngồi hoặc nằm, bên ngÆ°á»i nà o cÅ©ng có binh khÃ. Cạnh năm bá»™ xÆ°Æ¡ng nà y có đặt trÆ°á»ng kiếm còn hai bá»™ bên hai bá»™ kia là hai thứ binh khà rất lạ. Má»™t thứ giống nhÆ° lưỡi tầm sét còn má»™t thứ là thanh Ä‘ao hai lưỡi có ba răng nhá»n hoắt nhÆ° răng chó sói.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm: - Những ngÆ°á»i sá» dụng hai món binh khà kỳ lạ ở đây và hai cây búa ngoà i kia quyết nhiên không phải đệ tá» bản môn. Còn năm vị sá» trÆ°á»ng kiếm nà y chắc là những báºc tiá»n bối của bản môn.
Lệnh Hồ Xung cúi xuống lượm má»™t thanh kiếm lên, thấy nó ngắn hÆ¡n kiếm thÆ°á»ng mà lưỡi lại lá»›n gấp đôi. Thanh kiếm cầm và o tay rất trầm trá»ng. Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ: - Phái Thái SÆ¡n thÆ°á»ng dùng thanh kiếm nà y. Váºy đây chắc là má»™t vị tiá»n bối phái Thái SÆ¡n.
Lệnh Hồ Xung lại xem đến thanh trÆ°á»ng kiếm kia thì má»™t thanh nhẹ và má»m. Ãó là loại khà giá»›i của phái Hằng SÆ¡n. Má»™t thanh lượn thà nh Ä‘Æ°á»ng cong. Ãó là má»™t trong ba thứ kiếm mà phái Hà nh SÆ¡n thÆ°á»ng sá» dụng. Kế đến má»™t thanh kiếm mÅ©i nhá»n và sắc bén phi thÆ°á»ng, Lệnh Hồ Xung nháºn ra đây là thứ binh khà mà vị tiá»n bối nà o đó Æ°a dùng hẳn ngÆ°á»i phái Tung SÆ¡n. Thanh kiếm thứ tÆ° bá» dà i và trá»ng lượng đúng là thứ kiếm thÆ°á»ng dùng của bản phái. Lệnh Hồ Xung cà ng nghÄ© cà ng lấy là m kỳ tá»± há»i: - Năm vị tiá»n bối đây Ä‘á»u là NgÅ© nhạc kiếm phái mà sao Ä‘á»u chết ở chốn nà y? Chẳng lẽ các vị cùng tranh đấu vá»›i năm địch nhân bên ngoà i rồi cả hai bên cùng chết cả hết Æ°?
Lệnh Hồ Xung soi đuốc lên cả bốn bức vách động thì thấy bức vách mé tả có khắc 16 chữ:
Ngũ nhạc kiếm phái,
Toà n bá»n hạ lÆ°u
Tỷ thà không được
Liá»n ám hại ngÆ°á»i.
Má»—i hà ng bốn chữ, cả thảy bốn hà ng. Chữ nà o cÅ©ng khắc sâu và o vách đá bằng lưỡi kiếm cá»±c kỳ sắc, chiá»u sâu và o đến ba tấc.
MÆ°á»i sáu chữ nà y coi rất hùng hồn, tá»±a hồ bạt kiếm giÆ°Æ¡ng cung.
Ngoà i 16 chữ lá»›n, ở bên cạnh còn vô số chữ nhá» nhÆ°: “Ty bỉ vô lạiâ€, “Thá»±c là đáng hổâ€, hay là “Ãê hènâ€, “Khiếp nhượcâ€. Khắp cả toà n là những câu thóa mạ.
Lệnh Hồ Xung coi xong tức giáºn vô cùng, bụng bảo dạ: - Té ra những ngÆ°á»i nà y bị NgÅ© nhạc kiếm phái ta bắt và o cầm tù ở đây. Há» phẫn uất quá mà không có chá»— phát tiết liá»n viết chữ lên vách đá để thóa mạ. Hà nh Ä‘á»™ng nà y má»›i đúng là hà nh Ä‘á»™ng ty bỉ vô lại.
Lệnh Hồ Xung lại tá»± há»i không hiểu bá»n nà y là ngÆ°á»i thế nà o? HỠđã cừu địch vá»›i NgÅ© nhạc kiếm phái dÄ© nhiên chẳng phải hảo nhân. NhÆ°ng tại sao năm vị tiá»n bối NgÅ© nhạc kiếm phái ta lại cùng chết vá»›i bá»n há» tại chốn nà y?
Hắn lại giơ đuốc lên coi thì thấy trên vách đá còn có một hà ng chữ:
“Phạm Tùng, Triệu Hạt phá kiếm pháp phái Hằng SÆ¡n ở đâyâ€.
Bên hà ng chữ nà y lại có vô số hình ngÆ°á»i. Cứ hai ngÆ°á»i và o má»™t tổ. Má»™t ngÆ°á»i sá» kiếm má»™t ngÆ°á»i sá» búa. Chỉ đếm sÆ¡ qua cÅ©ng rõ Ãt nhất đến sau bảy trăm hình ngÆ°á»i. Hiển nhiên ngÆ°á»i sá» búa Ä‘ang phá kiếm pháp ngÆ°á»i sá» kiếm.
Lệnh Hồ Xung trống ngá»±c đánh thình thình tá»± há»i: - Chẳng hiểu có đồ hình nà o phá giải được kiếm pháp của phái Hoa SÆ¡n ta không?
Quả nhiên hắn nhìn thấy bên những hình ngÆ°á»i kia có má»™t hà ng chữ rất rõ:
“TrÆ°Æ¡ng Thừa Vân, TrÆ°Æ¡ng Thừa Phong táºn phá Hoa SÆ¡n kiếm phápâ€.
Hắn vừa Ä‘á»c xong đã đùng đùng nổi giáºn, lên tiếng thóa mạ: - Loà i chuá»™t nhắt vô sỉ! Các ngÆ°Æ¡i tháºt là cuồng vá»ng, lá»›n máºt. Hoa SÆ¡n kiếm pháp tinh vi ảo diệu, khắp trong thiên hạ, ngÆ°á»i chống đỡ được còn chẳng mấy, ai mà lá»›n máºt dám hạ đến chữ “phá†bao giá»? Ãây chúng còn dám hạ đến chữ “táºn phá†thì tháºt là há»—n xược.
Hắn xoay tay lại lượm thanh kiếm trầm trá»ng của phái Thái SÆ¡n lên váºn toà n lá»±c và o để bạt hà ng chữ kia Ä‘i.
Những tiếng choang choảng vang lên. Tia lá»a bắn ra tung tóe, thì chỉ thấy chữ “táºn†bị sạt mất má»™t góc. Lệnh Hồ Xung phát giác ra đá núi nà y cứng rắn phi thÆ°á»ng. Muốn xóa bá» những đồ hình cùng chữ khắc trên vách đá tuy có lợi khà trong tay, nhÆ°ng vạt Ä‘i không phải dá»… dà ng. Lệnh Hồ Xung lại ngÆ°ng thần nhìn và o đồ hình bên hà ng chữ thì ngÆ°á»i sá» kiếm tuy chỉ phÆ¡n phá»›t mấy nét thô sÆ¡, song cÅ©ng có thể nhìn ra đây chÃnh là chiêu “hữu phụng lại nghi†của bản môn. Kiếm thế nhÆ° nhảy múa cá»±c kỳ linh Ä‘á»™ng. Chiêu nà y Ä‘ang chiết giải vá»›i má»™t ngÆ°á»i tay cầm má»™t thứ khà giá»›i thẳng tuá»™t, chẳng hiểu nó đại diện chi thÆ°Æ¡ng bổng hay cho thÆ°Æ¡ng mâu. Chỉ biết đầu thứ binh khà nà y nhằm và o mÅ©i kiếm đối phÆ°Æ¡ng mà tÆ° thế rất vụng vá».
Lệnh Hồ Xung bất giác báºt lên tiếng cÆ°á»i khà nh khạch tá»± nhủ: - Chiêu “hữu phụng lai nghi†của bản môn ẩn dấu ba tuyệt chiêu nữa, há để cho chiêu thức vụng vá» kia phá giải được Æ°?
|
08-08-2008, 07:21 PM
|
|
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
ChÆ°Æ¡ng 51
Lâm Bình Chi đả bại Lục Hầu Nhi
Lệnh Hồ Xung coi lại bức đồ hình thì ngÆ°á»i trong tay cầm má»™t Ä‘Æ°á»ng dây thẳng tuá»™t tiêu biểu cho cây côn bổng Ä‘ang theo thế phóng và o mÅ©i kiếm của ngÆ°á»i ra chiêu “Hữu phụng lai nghiâ€. Má»›i coi thân hình ngÆ°á»i đó tuy có vẻ vụng vá», song trong cái vụng vá» lại bao hà m má»™t má»™t tÆ° thế liên miên không dứt.
Chiêu “Hữu phụng lai nghi†có ba chiêu tiếp theo, song cây côn bổng của ngÆ°á»i kia dÆ°á»ng nhÆ° bao hà m đến sáu bảy chiêu kế tiếp, rất có thể đối phó được vá»›i những chiêu sau của “Hữu phụng lai nghiâ€.
Lệnh Hồ Xung chú ý nhìn mấy nét sÆ¡ sà i vá» nhân hình trong lòng xiết Ä‘á»—i kinh dị tá»± nghÄ©: - Chiêu “Hữu phụng lai nghi†của bản môn coi rất Ä‘Æ¡n giản, song vá» uy lá»±c lợi hại vô cùng. Ãịch thủ biết thế mà đỡ gạt né tránh sẽ không sao, bằng há» phát tất bị thất bại. Xem chừng chiêu côn kia của đối phÆ°Æ¡ng có thể phá được chiêu “Hữu phụng lai nghi†của bản môn mất. Cái đó... cái đó..
Lệnh Hồ Xung từ chá»— kinh dị Ä‘i tá»›i chá»— bá»™i phục rồi trong thâm tâm hắn không khá»i có Ä‘iá»u sợ hãi.
Hắn đứng ngẩn ra nhìn đồ hình nà y không biết bao nhiêu lâu. Ãá»™t nhiên tay mặt hắn cảm thấy Ä‘au Ä‘á»›n kịch liệt, thì ra bó Ä‘uốc hắn cầm đã cháy đến táºn tay. Hắn vá»™i liệng bó Ä‘uốc Ä‘i.
Lúc nà y trong thạch Ä‘á»™ng đã sáng rõ, Lệnh Hồ Xung vẫn đứng ngắm hai nhân hình bụng bảo dạ: - Nếu ngÆ°á»i sá» côn kia mà công lá»±c tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng vá»›i kiếm thủ bản môn thì ngÆ°á»i kiếm thủ bản môn không khéo bị thÆ°Æ¡ng mất. Nếu công lá»±c đối phÆ°Æ¡ng còn cao hÆ¡n má»™t chút thì khi hai chiêu gặp nhau, kiếm thủ bản môn tất phải mất mạng tức khắc. Chiêu “Hữu phụng lai nghi†quả tháºt bị ngÆ°á»i ta phá rồi, không còn nghi ngá» gì nữa.
Lệnh Hồ Xung coi đến đồ hình thứ hai thì ngÆ°á»i sá» kiếm của bản môn ra chiêu “ThÆ°Æ¡ng Tùng nghênh kháchâ€, hắn chấn Ä‘á»™ng tâm thần vì ngà y hắn táºp chiêu nà y phải luyện mất đúng má»™t tháng trá»i má»›i thà nh thục và trở nên má»™t tuyệt chiêu trong lúc lâm địch. Má»—i khi hắn ra chiêu nà y là thủ thắng được ngay để chấm dứt cuá»™c chiến. Hắn trong lòng phấn khởi nhÆ°ng không khá»i pháºp phồng khiếp sợ vì lo rằng chiêu nà y cÅ©ng bị phá.
Lệnh Hồ Xung coi đến đồ hình ngÆ°á»i sá» côn thì thấy trong tay y có 5 ngá»n côn chia ra đánh và o 5 bá»™ vị dÆ°á»›i hạ bà n ngÆ°á»i sá» kiếm.
Hắn ngÆ¡ ngác tá»± há»i: - Sao y lại có những năm ngá»n côn?
Khi xem kỹ tÆ° thế đồ hình ngÆ°á»i sá» côn liá»n hiểu ngay, miệng lẩm bẩm: - Ãây không phải là năm ngá»n côn mà là trong nháy mắt y phóng liá»n ra năm phát liên tiếp nhằm và o năm chá»— trong hạ bà n đối phÆ°Æ¡ng.
Hắn tá»± nhủ: - Nếu y ra chiêu mau lẹ thì bên mình cÅ©ng mau lẹ. ChÆ°a chắc y đã rảnh tay mà phóng liá»n được năm côn. Váºy chiêu “ThÆ°Æ¡ng Tùng nghênh khách†chắc là đối phÆ°Æ¡ng không phá được rồi.
Hắn Ä‘ang ra chiá»u đắc ý, bá»—ng lại ngÆ¡ ngẩn ngÆ°á»i tá»± há»i: - Nếu y không phóng liá»n năm côn mà chỉ đánh má»™t côn và o má»™t phÆ°Æ¡ng vị nà o đó thì kiếm thủ bên mình né tránh cách nà o?
Hắn lượm lấy thanh trÆ°á»ng kiếm của bản môn sá» chiêu “ThÆ°Æ¡ng Tùng nghênh khách†rồi lại ngó và o đồ hình trên vách đá để suy nghÄ© xem đối phÆ°Æ¡ng đánh và o bá»™ vị nà o bên mình để mình tìm cách đối phó. NhÆ°ng cây côn đối phÆ°Æ¡ng có thể đánh và o bất cứ má»™t bá»™ vị nà o cÅ©ng được mà khi ấy, lưỡi kiếm của mình Ä‘ang phóng ra ngoà i không kịp thu vá» má»›i nguy chứ. Trừ phi chiêu kiếm giết được đối phÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c, không thì hạ bà n bên mình tất bị đánh trúng. NhÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng đã là tay cao thủ, có lý nà o mình phóng má»™t kiếm mà đâm chết ngay được há»? Cứ coi thế địch nhân hạ thấp xuống vá»›i chân bÆ°á»›c Ä‘i thì nhất định giữa lúc khe chừng sợi tóc y đã tránh khá»i chiêu kiếm bên mình. Chiêu kiếm nà y mà bị đối phÆ°Æ¡ng tránh được rồi phản công thì mình lại không có Ä‘Æ°á»ng tránh thoát. NhÆ° váºy tuyệt chiêu “ThÆ°Æ¡ng Tùng nghênh khách†của phái Hoa SÆ¡n há chẳng bị ngÆ°á»i phá mất rồi Æ°?
Lệnh Hồ Xung hồi tưởng lại đã ba phen chà ng ra chiêu “ThÆ°Æ¡ng Tùng nghênh khách†đá»u thủ thắng rồi tá»± nhủ: - Giả tá»· đối phÆ°Æ¡ng đã nhìn thấy đồ hình trên vách đá nà y mà biết Ä‘Æ°á»ng phản kÃch thì bất luáºn há» sá» Ä‘ao kiếm hay sá» côn bổng để phản kÃch theo cách nà y thì mình đã mất mạng rồi và còn đâu là Lệnh Hồ Xung ở trên thế gian nữa.
Lệnh Hồ Xung cà ng nghÄ© lại cà ng kinh hãi. Trán hắn toát mồ hôi nhá» giá»t. Hắn tá»± nói để mình nghe: - Không thể thế được! Không thể thế được! Nếu chiêu “ThÆ°Æ¡ng Tùng nghênh khách†mà bị tÆ° thế nà y phá giải thì khi nà o sÆ° phụ mình lại không hay để cảnh cáo mình?
Tuy hắn rất thuá»™c yếu quyết vá» tuyệt chiêu “ThÆ°Æ¡ng Tùng nghênh kháchâ€, song nhìn thấy đồ hình ngÆ°á»i sá» côn cá»±c kỳ lợi hại: năm Ä‘Æ°á»ng dây ngăn ngủi trên vách đá tá»±a hồ Ä‘Æ°á»ng nà o cÅ©ng đánh má»™t đòn rất trầm trá»ng và o đùi và o chân hắn, khiến cho toà n thân hắn dÆ°á»ng nhÆ° bị tê liệt khó lòng rá»i khá»i ná»a bÆ°á»›c. Lệnh Hồ Xung lại coi xuống dÆ°á»›i, thấy trên vách đá khắc toà n những tuyệt chiêu vá» kiếm pháp của bản môn. Bên đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng Ä‘á»u là những chiêu cá»±c kỳ xảo diệu hiểm ác để giết giải hoặc để đả phá. Hắn cà ng coi cà ng kinh hãi. Lúc Lệnh Hồ Xung coi đến chiêu “Kinh Ä‘Ã o ngạn phách†thì côn bổng của đối phÆ°Æ¡ng phản lại bằng chiêu số má»m yếu bất lá»±c chỉ thủ chứ không công.
Hắn mới thở phà o một cái bụng bảo dạ: - Chiêu nà y hỠkhông phá được rồi.
Hắn nhá»› lại tháng chạp năm ngoái, sÆ° phụ ngồi coi tuyết rụng phất phÆ¡, nẩy lòng cao hứng, liá»n tụ táºp bá»n đệ tá» lại giảng giải kiếm pháp. Sau cùng sÆ° phụ thi triển chiêu “Kinh Ä‘Ã o ngạn pháchâ€, vá»›i những thế kiếm ngà y má»™t thần tốc và má»—i chiêu thấp thoáng trên không tá»±a hồ tuyết rụng hoa bay. Ãến cả sÆ° nÆ°Æ¡ng cÅ©ng vá»— tay hoan hô. Bà nói: - SÆ° ca! Chiêu nà y tiểu muá»™i chịu phục rồi. Phái Hoa SÆ¡n phải do sÆ° ca là m chưởng môn má»›i được.
Khi ấy sÆ° phụ cÆ°á»i lạt nói: - NgÆ°á»i cầm đầu phái Hoa SÆ¡n trông và o đức hạnh nhiá»u hÆ¡n là võ lá»±c. SỠđược chiêu kiếm thuần thục vị tất đã là m nổi chưởng môn?
SÆ° nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói: - Ãức hạnh của sÆ° ca cao hÆ¡n tiểu muá»™i chăng? Nói thế mà không biết thẹn.
SÆ° phụ lại cÆ°á»i rồi không nói nữa. SÆ° nÆ°Æ¡ng vốn có tÃnh chẳng chịu ai, thÆ°á»ng cùng sÆ° phụ tranh thắng.
Thế mà bà phải phục chiêu “Kinh đà o ngạn phách†thì đủ biết nó lợi hại đến thế nà o.
Lệnh Hồ Xung coi kỹ lại ngÆ°á»i sá» côn thì thấy hắn đứng co ro tÆ° thế chẳng vừa mắt chút nà o. Chiêu số cÅ©ng chẳng và o phÆ°Æ¡ng thức nà o hết, hắn không khá»i phì cÆ°á»i. Ãá»™t nhiên mặt hắn cứng Ä‘Æ¡, Ä‘ang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i biến thà nh khủng khiếp. Giả tá»· lúc nà y có ngÆ°á»i đứng bên thấy hắn có vẻ rối loạn tâm thần tất không khá»i kinh hãi. Lệnh Hồ Xung ngó chầm cháºp và o cây côn bổng mà hình ngÆ°á»i kia cầm trong tay. Hắn cà ng nhìn cà ng thấy đầu côn Ä‘Æ°a ra bá»™ vị cá»± kỳ xảo diệu. Chiêu “Kinh Ä‘Ã o ngạn phách†phóng đến chÃn nhát kiếm rồi 10 nhát, 11, 12 nhát... mà nhát nà o cÅ©ng chỉ đâm và o côn bổng. Té ra thế côn bổng nà y lúc má»›i chợt nhìn thấy rất vụng vá» mà thá»±c ra cá»±c kỳ xảo diệu. Bá» ngoà i coi nhÆ° yếu á»›t, kỳ thá»±c mãnh liệt vô cùng. Ãúng là má»™t thế côn bổng vá» cách dùng tÄ©nh để chế Ä‘á»™ng, Ä‘em cái vụng vỠđể chống đối vá»›i cái tinh xảo. Lệnh Hồ Xung coi những chiêu số của cây côn bổng kia lúc nữa rồi đâm ra mất hết lòng tin cáºy và o võ công của bản phái. Hắn cho là dù mình có
luyện kiếm thuáºt bản môn được đến chá»— tinh diệu bằng sÆ° phụ mà gặp phải ngÆ°á»i sá» côn nà y cÅ©ng chẳng khác gì kẻ bị cáºt tay trói chân không còn Ä‘Æ°á»ng để chống đối nữa. NhÆ° váºy thì kiếm thuáºt bản môn có há»c thêm cÅ©ng chẳng Ãch gì.
Hắn tá»± há»i: - Chẳng lẽ Hoa SÆ¡n kiếm pháp không chịu nổi má»™t đòn của đối phÆ°Æ¡ng tháºt Æ°? Cứ coi những bá»™ hà i cốt kia hÆ° nát từ lâu thì Ãt ra là ba bốn chục năm rồi. Váºy sao đến nay NgÅ© nhạc kiếm phái vẫn còn xÆ°ng hùng được ở trên chốn giang hồ? Mình chÆ°a từng nghe nói đến kiếm pháp bản phái bị ngÆ°á»i chiết phá bao giá», nhÆ°ng coi đồ hình trên vách đá lại khác hẳn. Kiếm pháp phái Hoa SÆ¡n mình đã thuá»™c kỹ và biết rằng lỡ gặp phải đối phÆ°Æ¡ng có những chiêu số cao minh ghê gá»›m nhÆ° thế nà y tất phải thua liểng xiểng.
Lệnh Hồ Xung đứng ngây ngÆ°á»i nhÆ° tượng gá»—, ngÆ¡ ngác không nhúc nhÃch. Trong đầu óc hắn bá»—ng lóe lên má»™t ý niệm nhÆ°ng chỉ thoáng qua rồi vụt Ä‘i ngay.
Không hiểu hắn đứng ngẩn ra đã bao lâu, bá»—ng có ngÆ°á»i lá»›n tiếng gá»i: - Ãại sÆ° ca! Ãại sÆ° ca ở chá»— nà o váºy?
Lệnh Hồ Xung giáºt mình hấp tấp từ trong háºu Ä‘á»™ng chuồn ra. Qua cá»a đông rá»i sang đến sÆ¡n Ä‘á»™ng của mình, Lệnh Hồ Xung nhìn rõ Lục Ãại Hữu đứng ngoà i sÆ°á»n núi Ä‘ang hô hoán om sòm.
Lệnh Hồ Xung liá»n nhảy vá»t ra Ä‘i quanh vá» phÃa sau núi đến chá»— tảng đá lá»›n má»›i lên tiếng: - Tiểu huynh ngồi đây mà . Lục sÆ° đệ! Có chuyện gì váºy?
Lục Ãại Hữu theo thanh âm Ä‘i tá»›i rồi cả mừng đáp: - Ãại sÆ° ca ở trong nà y Æ°? Tiểu đệ Ä‘Æ°a cÆ¡m lên đây, không thấy đại sÆ° ca, rất Ä‘á»—i bồn chồn trong dạ.
Nguyên Lệnh Hồ Xung ngÆ°ng thần xem xét chiêu số trên vách đá từ lúc bình minh. Hắn để hết tâm trà theo dõi những bức đồ hình chẳng biết gì đến thá»i khắc trôi qua nữa. Bây giá» trá»i đã hoà ng hôn mà hắn cÅ©ng không hay. Hắn ở sÆ¡n Ä‘á»™ng để ăn năn tá»™i lá»—i, Lục Ãại Hữu không dám thiện tiện Ä‘i và o, nhÆ°ng sÆ¡n Ä‘á»™ng nà y rất nông, gã không thấy có Lệnh Hồ Xung ngồi đó liá»n ra phÃa trÆ°á»›c tìm kiếm, gã không hiểu có cá»a hầm Ä‘i và o háºu Ä‘á»™ng.
Lệnh Hồ Xung há»i: - Ta ở trên nà y còn Ä‘i đâu được? Chà ! Mặt sÆ° đệ là m sao thế kia?
Hắn trông thấy má bên phải Lục Ãại Hữu có rịt má»™t nắm thuốc lá»›n. Máu thấm qua lần thuốc rịt ứa ra ngoà i. Hiển nhiên gã bị thÆ°Æ¡ng khá nặng.
Lục Ãại Hữu đáp: - Sáng nay tiểu đệ luyện kiếm không cẩn tháºn. Lúc rụt kiếm vá» Ä‘áºp mạnh và o mặt. Nói ra cà ng thêm hổ thẹn.
Lệnh Hồ Xung coi thần sắc Lục Ãại Hữu thấy gã tức giáºn nhiá»u hÆ¡n là hổ thẹn. Hắn Ä‘oán ngay có chuyện gì liá»n gặng há»i: - Lục sÆ° đệ! Thá»±c tình tại sao sÆ° đệ bị thÆ°Æ¡ng? Chẳng lẽ sÆ° đệ lừa dối cả tiểu huynh nữa Æ°?
Lục Ãại Hữu háºm há»±c đáp: - Ãại sÆ° ca! Không phải tiểu đệ lừa dối mà là sợ đại sÆ° ca nổi đóa nên không dám nói đó thôi.
Lệnh Hồ Xung lại há»i: - Mặc Lục sÆ° đệ bị ai đả thÆ°Æ¡ng?
Miệng hắn há»i váºy, trong lòng rất lấy là m kỳ vì sÆ° huynh, sÆ° đệ bản môn trÆ°á»›c nay ăn ở vá»›i nhau rất hòa má»±c chÆ°a từng có sá»± tranh chấp vá» chuyện tá»· đấu bao giá». Nếu bảo là có ngoại địch lên núi lại cà ng vô lý.
Lục Ãại Hữu đáp: - Sáng sá»›m hôm nay tiểu đệ cùng Lâm sÆ° đệ luyện kiếm, gã đã há»c được chiêu “Hữu Phụng lai nghiâ€, tiểu đệ sÆ¡ tâm bị mÅ©i kiếm quẹt và o mặt thà nh thÆ°Æ¡ng.
Lệnh Hồ Xung nói: - Giữa sÆ° huynh sÆ° đệ táºp dượt kiếm pháp lỡ tay bị thÆ°Æ¡ng là chuyện tầm thÆ°á»ng không nên để dạ.
Lâm sÆ° đệ má»›i há»c kiếm pháp không thể thu phát theo ý muốn, thì trách gã sao được? Ãó chẳng qua là tại Lục sÆ° đệ bất cẩn mà thôi. Chiêu “Hữu Phụng lại nghi†uy lá»±c không phải tầm thÆ°á»ng, Lục sÆ° đệ cần cẩn tháºn đối phó má»›i được.
Lục Ãại Hữu nói: - Ãại sÆ° ca dạy chà phải. NhÆ°ng tiểu đệ có ngỠđâu... Gã há» Lâm má»›i nháºp môn được mấy tháng mà sao đã luyện được chiêu “Hữu Phụng lai nghiâ€? Còn tiểu đệ sau khi bái sÆ° hÆ¡n 5 năm sÆ° phụ má»›i bảo đại sÆ° ca truyá»n chiêu đó cho tiểu đệ.
Lệnh Hồ Xung không khá»i sững sá», bụng bảo dạ: - Lâm sÆ° đệ nháºp môn mà đã há»c được chiêu “Hữu Phụng lai nghi†thì quả là hấp tấp tháºt. Nếu trá»i không phú cho óc thông minh khác ngÆ°á»i, căn bản hãy còn nông cạn đã mong mau thà nh kết quả thì rất tai hại cho việc luyện công sau nà y. Chẳng hiểu tại sao sÆ° phụ lại vá»™i vã truyá»n cho gã những chiêu khó khăn nhÆ° váºy?
Lệnh Hồ Xung còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì Lục Ãại Hữu lại nói tiếp: - Khi ấy tiểu đệ giáºt mình kinh hãi nên ra chiêu không được trấn tÄ©nh thà nh bị kiếm gã đả thÆ°Æ¡ng.
Kỳ hÆ¡n nữa là tiểu muá»™i đứng bên lại vá»— tay reo: “Lục Hầu nhi! SÆ° huynh không địch nổi cả đồ đệ của tiểu muá»™i thì từ đây còn dám diá»…u võ dÆ°Æ¡ng oai trÆ°á»›c mặt tiểu muá»™i nữa không?â€. Thằng lá»i há» Lâm tá»± biết mình có lá»—i chạy lại toan buá»™c vết thÆ°Æ¡ng cho tiểu đệ, nhÆ°ng gã bị tiểu đệ đá lá»™n Ä‘i mấy vòng. Tiểu sÆ° muá»™i thấy váºy tức giáºn lên tiếng: “Lục hầu nhi! NgÆ°á»i ra đã có hảo tâm lại băng bó cho sÆ° huynh sao sÆ° huynh còn đánh ngÆ°á»i ta? Phải chăng là sÆ° huynh thẹn quá hóa giáºn?â€. Ãại sÆ° ca! Té ra chiêu “Hữu Phụng lai nghi†nà y do tiểu sÆ° muá»™i đã lén lút truyá»n cho thằng lá»i há» Lâm.
Lệnh Hồ Xung trong lòng Ä‘au khổ vô cùng! Hắn biết chiêu “Hữu Phụng lai nghi†cá»±c kỳ khó luyện vì nó đã biến hóa phức tạp lại có nhiá»u yếu quyết khó nhá»›. Tiểu sÆ° muá»™i dạy cho gã luyện được chiêu kiếm pháp nà y nhất định nà ng hao tổn tâm cÆ¡ và tốn công rất nhiá»u. Mấy bữa nay nà ng không lên đây thì ra suốt ngà y ở gần bên Lâm sÆ° đệ. Lệnh Hồ Xung đã biết Nhạc Linh San bản tÃnh hiếu Ä‘á»™ng, không thể nhẫn nại là m công chuyện tá»· má»·. Vì nà ng có tÃnh cÆ°Æ¡ng cÆ°á»ng hiếu thắng mà phải nhẫn nại luyện kiếm cho mình thì được, còn bảo nà ng dạy ai thì khó mà hy vá»ng được nà ng hết lòng chỉ Ä‘iểm. Thế mà nay nà ng tá»± ý Ä‘em chiêu “Hữu Phụng lai nghi†biến hóa phức tạp dạy cho Lâm Bình Chi thì đủ biết nà ng tha thiết quan tâm đến gã là chừng nà o.
Hồi lâu Lệnh Hồ Xung đã tÄ©nh râm lại được đôi chút, liá»n cất giá»ng thản nhiên há»i: - Lục sÆ° đệ tạo sao lại Ä‘i kiếm chuyện vá»›i Lâm sÆ° đệ?
Lục Ãại Hữu đáp: - Hôm qua tiểu đệ nói vá»›i đại sÆ° ca mấy câu đó khiến cho tiểu sÆ° muá»™i rất lấy là m khó chịu. Lúc xuống núi suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng y cà u nhà u vá»›i tiểu đệ. Sáng nay y đến kéo tiểu đệ Ä‘i luyện kiếm. Tiểu đệ tuyệt không phòng bị, tưởng luyện kiếm là luyện kiếm nhÆ° má»i khi. NgỠđâu tiểu sÆ° muá»™i đã ngấm ngầm dạy cho thằng lá»i há» Lâm mấy tuyệt chiêu. Tiểu đệ vô ý bị gã ám toán.
Lệnh Hồ Xung cà ng nghe cà ng hiểu rõ câu chuyện. Hắn nhất định mấy bữa nay Nhạc Linh San thân thiết vá»›i Lâm Bình Chi lắm. Hắn còn cho là Lục Ãại Hữu giao hảo vá»›i mình, coi không thuáºn mắt thốt ra những lá»i châm chÃch xa xôi, có khi gã còn nhục mạ Lâm Bình Chi để gây chuyện cÅ©ng chÆ°a biết chừng. Hắn liá»n há»i: - Có phải Lục sÆ° đệ đã thóa mạ Lâm Bình Chi mấy lần rồi không?
Lục Ãại Hữu hằn há»c đáp: - Hạng ngÆ°á»i vô liêm sỉ đê hèn nhÆ° thằng lá»i mặt trắng đó mà chẳng thóa mạ thì còn thóa mạ ai? Gã sợ tiểu đệ lắm. Tiểu đệ chá»i mắng thế nà o gã cÅ©ng không dám đối ná»a lá»i. Há»… gã trông thấy tiểu đệ là quay Ä‘i chá»— khác. Không ngá»... thằng lá»i thế mà thâm Ä‘á»™c. Hừ gã phá»ng được mấy hÆ¡i? Nếu không có tiểu sÆ° muá»™i háºu thuẫn thì gã đả thÆ°Æ¡ng tiểu đệ thế nà o nổi?
Lệnh Hồ Xung lúc nà y trong lòng tức giáºn đến cá»±c Ä‘iểm. Hắn nhá»› tá»›i những chiêu thức khắc trên vách đá trong háºu Ä‘á»™ng chuyên để đả phá “Hữu Phụng lai nghiâ€, liá»n lượm má»™t cà nh cây ở dÆ°á»›i đất tiện tay Ä‘Æ°a ra má»™t tÆ° thế và muốn truyá»n lại chiêu đó cho Lục Ãại Hữu. NhÆ°ng hắn lại nghÄ© rằng: - Lục sÆ° đệ Ä‘ang căm háºn thằng tiểu tá» há» Lâm đến cùng cá»±c. Nếu Lục sÆ° đệ phóng ra chiêu nà y nhất định là m cho gã há» Lâm bị trá»ng thÆ°Æ¡ng. SÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng há»i ra thì mình cùng Lục sÆ° đệ tất bị trá»ng phạt. Mình không thể dại dá»™t thế được.
Hắn nghÄ© váºy liá»n nói: - Má»—i lần thất bại là má»™t lần sinh khôn. Từ nay sÆ° đệ đừng mắc bẫy gã nữa là yên. Giữa sÆ° huynh, sÆ° đệ chúng ta lúc trao đổi chiêu thức sao lại để tâm đến những chuyện thắng bại nhá» nhen?
Lục Ãại Hữu giÆ°Æ¡ng cặp mắt thao láo nhìn Lệnh Hồ Xung lá»›n tiếng há»i: - Ãại sÆ° ca! Tiểu đệ chẳng để tâm thì không sao. Ãại sÆ° ca cÅ©ng ngÆ¡ Ä‘i được chăng?
Lệnh Hồ Xung biết gã nói vỠcâu chuyện Nhạc Linh San tha thiết với Lâm Bình Chi trong lòng lại nổi lên cơn đau đớn kịch liệt, da mặt co rúm lại.
Lục Ãại Hữu vừa nói ra biết ngay mình đã là m cho đại sÆ° ca phải thÆ°Æ¡ng tâm, gã lắp bắp: - Tiểu đệ... tiểu đệ nói nhăng rồi.
Lệnh Hồ Xung nắm lấy tay gã ôn tồn nói: - Lục sư đệ có nói nhăng gì đâu? Sao ta lại là m ngơ được. Nhưng... nhưng...
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: - Lục sư đệ! Từ nay trở đi chúng ta đừng nhắc tới chuyện đó nữa.
Lục Ãại Hữu nói: - Vâng! Ãại sÆ° ca Æ¡i! Chiêu “Hữu Phụng lai nghi†đại sÆ° ca đã dạy cho tiểu đệ, nhÆ°ng lúc ấy tiểu đệ không chú ý nên má»›i mắc bẫy thằng lá»i kia. Tiểu đệ nhất định luyện cho tinh thông, để thằng lá»i kia biết xem đại sÆ° ca dạy giá»i hay là tiểu sÆ° muá»™i dạy giá»i?
Lệnh Hồ Xung nở má»™t nụ cÆ°á»i thê thảm nói: - Chiêu “Hữu Phụng lai nghi†đó. Hà hà ! Thá»±c ra chẳng đáng gì đâu.
Lục Ãại Hữu thấy Lệnh Hồ Xung ra vẻ đăm chiêu thì tưởng là tiểu sÆ° muá»™i đã lạnh nhạt khiến cho lòng y chán nản nên gã không dám nói gì nữa, cáo từ xuống núi.
Lệnh Hồ Xung chá» cho Lục Ãại Hữu Ä‘i khá»i, hắn nhắm mắt dưỡng thần má»™t lúc rồi báºt lá»a đốt cà nh thông cầm và o háºu Ä‘á»™ng để coi tiếp những chiêu kiếm trên vách đá. Lúc đầu hắn để tâm nghÄ© chuyện Nhạc Linh San truyá»n thụ kiếm thuáºt cho Lâm Bình Chi, không thể nà o chú ý đến đồ hình trên vách được. Những nét bút sÆ¡ sà i vạch thà nh hình ngÆ°á»i tá»±a hồ bị hình ảnh Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi xóa nhòa hết. Hắn tưởng tượng ra má»™t ngÆ°á»i đứng dáºy và má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang há»c vẻ mặt cá»±c kỳ thân thiết. TrÆ°á»›c mắt hắn lấp loáng toà n là tÆ°á»›ng mạo tuấn mỹ của Lâm Bình Chi. Hắn nghÄ© bụng: - TÆ°á»›ng mạo Lâm sÆ° đệ tuấn tú gấp mÆ°á»i ta, tuổi cÅ©ng nhá» hÆ¡n ta nhiá»u. Gã chỉ hÆ¡n tiểu sÆ° muá»™i có 1, 2 tuổi, trách gì hai ngÆ°á»i chẳng dá»… thÆ°Æ¡ng yêu nhau.
Ãá»™t nhiên gã đế ý đến má»™t ngÆ°á»i sá» kiếm trong đồ hình trên vách. Từ cách váºn kình, đến lối phóng kiếm và thế kiếm Ä‘i giống hệt nhÆ° chiêu “Vô song, vô đối Ninh thị nhất kiếm†của Nhạc phu nhân.
Hắn giáºt mình kinh hãi tá»± há»i: - Rõ rà ng chiêu kiếm nà y do sÆ° nÆ°Æ¡ng má»›i sáng chế ra sao lại khắc và o vách đá từ trÆ°á»›c má»›i tháºt là kỳ!
Lệnh Hồ Xung coi kỹ lại đồ hình má»›i phát giác ra chiêu kiếm trên vách đá so vá»›i chiêu kiếm của Nhạc phu nhân sáng chế có chá»— khác biệt. Chiêu trên vách đá so ná»™i lá»±c hùng háºu hÆ¡n mà đưá»ng kiếm không văn hoa, hiển nhiên do thủ bút của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông. ở đây chỉ trần má»™t chiêu kiếm, không giống thế kiếm của Nhạc phu nhân còn tà ng ẩn những phần vá» sau. Vì nó Ä‘Æ¡n thuần nên cà ng mãnh liệt.
Lệnh Hồ Xung gáºt đầu lẩm bẩm: - Chiêu kiếm của sÆ° nÆ°Æ¡ng sáng chế té ra cÅ©ng hợp vá»›i kiếm ý của tiá»n nhân. Cái đó chẳng có chi là lạ vì cả hai Ä‘á»u lấy Hoa SÆ¡n kiếm pháp là m căn bản rồi phô diá»…n ra. Công lá»±c cùng óc thông tuệ của hai ngÆ°á»i chẳng sai nhau là mấy, dÄ© nhiên cách sáng chế có đại đồng tiểu dị.
Rồi hắn bụng bảo dạ: - Xem thế thì biết những chiêu kiếm trên vách đá nà y có nhiá»u chá»— sÆ° phụ và sÆ° nÆ°Æ¡ng Ä‘á»u không hay. Chẳng lẽ sÆ° phụ kiếm pháp đã cao thâm mà chÆ°a há»c hết Æ°?
Hắn xem đến tay côn của đối thủ phóng ra má»™t vách thẳng Ä‘iểm tá»›i. Ãầu côn nhằm Ä‘iểm và o mÅ©i kiếm, rồi cả kiếm lẫn côn dÃnh liá»n và o thà nh má»™t Ä‘Æ°á»ng thẳng.
Lệnh Hồ Xung vừa coi đến Ä‘Æ°á»ng thẳng nà y bất giác hắn la hoảng: - Há»ng rồi!
Cây Ä‘uốc trong tay rá»›t xuống đất. SÆ¡n Ä‘á»™ng tối mò. Trong lòng Lệnh Hồ Xung đâm khiếp sợ, hắn báºt lên câu há»i: - Là m thế nà o đây? Là m thế nà o đây?
Hắn nhìn rất rõ đầu côn mÅ©i kiếm đụng nhau. Côn cứng mà kiếm má»m, cả hai bên lại váºn toà n lá»±c phóng ra thì tất nhiên trÆ°á»ng kiếm phải gãy đôi. Háºu kình cả hai bên ra chiêu nà y tiếp tục liên miên. Má»™t đằng côn bổng thừa thế đâm tá»›i nữa, má»™t bên háºu kình của tay kiếm phản kÃch lại thì chẳng còn cách nà o giải khai được.
Giữa lúc ấy trong đầu óc hắn lóe lên má»™t ý nghÄ©: - Có tháºt chẳng còn cách nà o giải khai được chăng? Cái đó mình chÆ°a nhìn thấy. Theo mình nháºn xét thì kiếm bị gãy rồi mà côn bổng của đối phÆ°Æ¡ng Ä‘ang phóng lẹ tá»›i chỉ còn cách liệng kiếm Ä‘i, quỳ hai gối xuống. Nếu không thế, phải Ä‘á» ngÆ°á»i nằm xoà i vá» phÃa trÆ°á»›c cho đầu côn trượt Ä‘i. NhÆ°ng sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng là những kiếm thuáºt danh gia liệu có dùng tÆ° thức đó không? DÄ© nhiên các ngÆ°á»i thà chết chứ không chịu nhục. Than ôi! Thế là bị thua liểng xiểng mất rồi.
|
08-08-2008, 07:22 PM
|
|
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
ChÆ°Æ¡ng 52
Nhớ sư muội Hồ Xung lâm bệnh
Lệnh Hồ Xung đứng trÆ¡ ra hồi lâu rồi lại quẹt lá»a đốt Ä‘uốc để tiếp tục coi đồ hình trên vách đá...
Hắn thấy kiếm chiêu má»—i lúc má»™t kỳ ảo, cà ng đánh cà ng tinh diệu. HÆ¡n trăm chiêu cuối cùng thá»±c đến Ä‘á»™ kỳ ảo khôn lÆ°á»ng, kỳ bà tuyệt luân. NhÆ°ng bất luáºn kiếm chiêu lợi hại đến đâu côn bổng của đối phÆ°Æ¡ng vẫn ghê gá»›m hÆ¡n để kiá»m chế. Kiếm pháp phái Hoa SÆ¡n cuối cùng không chống nổi khiến ngÆ°á»i sá» kiếm phải vứt bá» trÆ°á»ng kiếm, cúi đầu uốn gối quỳ xuống trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i sá» côn. Bao nhiêu phẫn ná»™ trong lòng Lệnh Hồ Xung Ä‘á»u tiêu tan hết, chỉ còn lại má»™t ná»—i buồn man mác. Tuy hắn biết ngÆ°á»i sá» côn khắc đồ hình nà y không khá»i có Ä‘iá»u kiêu ngạo khinh bạc, nhÆ°ng Hoa SÆ¡n kiếm pháp bị đả phá hết, không còn cách gì để tranh hùng thá»±c sá»± cả trăm phần trăm, chẳng còn nghi ngá» gì nữa.
Tối hôm ấy Lệnh Hồ Xung Ä‘i quanh trong háºu Ä‘á»™ng chẳng hiểu đến mấy trăm vòng. Suốt Ä‘á»i chÆ°a bao giá» hắn bị đả kÃch trầm trá»ng nhÆ° lần nà y. Miệng hắn lẩm bẩm: - Bá»n mình tá»± hà o võ công phái Hoa SÆ¡n được liệt danh và o hà ng NgÅ© nhạc kiếm phái tức là má»™t danh môn đại phái nhất nhì trong võ lâm mà thá»±c ra võ công bản phái chÆ°a chịu nổi má»™t đòn của ngÆ°á»i ta. Những kiếm chiêu trên vách đá Ãt ra là tá»›i phân ná»a cả sÆ° phụ, sÆ° nÆ°Æ¡ng cÅ©ng chÆ°a há»c đến. Song giả tá»· có luyện được kiếm pháp bản môn tá»›i trình Ä‘á»™ tối cao và dù là sÆ° phụ cÅ©ng còn thua xa lắm. NhÆ° váºy nó còn dùng là m gì được? Ãối phÆ°Æ¡ng mà biết cách phá giải thì tay cao thủ tuyệt đối bản môn cÅ©ng phải quẳng kiếm đầu hà ng. Bằng chẳng chịu thua thì chỉ còn Ä‘Æ°á»ng tá»± sát.
Lệnh Hồ Xung cà ng ngẫm nghÄ© cà ng Ä‘au khổ. PhÆ°Æ¡ng đông hừng sáng, hắn cÅ©ng không biết. Lúc trá»i sáng rõ, hắn nhìn hình ngÆ°á»i quỳ xuống đất đầu hà ng, lòng cà ng se lại. Hắn cầm kiếm lên muốn đẽo vách đá Ä‘i. NhÆ°ng mÅ©i kiếm sắp chạm và o vách hắn lại nghÄ©: - Báºc đại trượng phu phải cho quang minh lá»—i lạc. Bại là bại thắng là thắng. Kỹ thuáºt phái Hoa SÆ¡n mình không bằng ngÆ°á»i thì còn nói gì nữa?
Ãoạn hắn vứt trÆ°á»ng kiếm xuống buông má»™t tiếng thở dà i. Hắn lại Ä‘i coi những hình khắc kiếm chiêu của bốn phái Tung SÆ¡n, Hà nh SÆ¡n, Thái SÆ¡n và Hằng SÆ¡n thì cÅ©ng bị đối thủ đánh thua liểng xiểng, không còn thế nà o cứu vãn được rồi sau cùng cÅ©ng phải quỳ xuống đầu hà ng.
Lệnh Hồ Xung có tÆ° chất thông minh đặc biệt lại theo má»™t phái lâu ngà y nên kiến văn rá»™ng rãi. Tuy hắn không hiểu rõ đến chá»— tinh thâm vá» kiếm chiêu của các phái kia nhÆ°ng những Ä‘iá»u cốt yếu hắn Ä‘á»u đã được nghe qua. Những kiếm chiêu khắc trên vách đá, chẳng chiêu nà o không cá»±c kỳ cao minh lợi hại, song má»—i chiêu Ä‘á»u bị đối phÆ°Æ¡ng đả phá. Ngoà i sá»± kinh hãi trong lòng hắn còn trà n ngáºp mối nghi ngá». Hắn tá»± há»i: - Phạm Tùng, Triệu Hạc, TrÆ°Æ¡ng Thừa Phong, TrÆ°Æ¡ng Thừa Vân là những ngÆ°á»i lai lịch thế nà o? Tại sao há» lại nghÄ© ra được cách đả phá những kiếm chiêu của NgÅ© nhạc kiếm phái mình mà mình chÆ°a từng nghe ngÆ°á»i trong võ lâm nói tá»›i? Tại sao NgÅ© nhạc kiếm phái vẫn giữ được oai danh cho tá»›i ngà y nay?
Lệnh Hồ Xung nháºn thấy NgÅ© nhạc kiếm phái ngà y nay vẫn đứng và o hà ng cá»± phách ở Ä‘á»i thiệt không khá»i có chá»— mạo danh dối Ä‘á»i hay Ãt ra kiêu hãnh mà nổi tiếng. Mấy nghìn ngÆ°á»i từ sÆ° trưởng đến đệ tá» NgÅ© nhạc kiếm phái mà còn đứng vững được là nhá» những đồ hình khắc trên vách đá nà y chÆ°a bị tiết lá»™ ra ngoà i.
Bá»—ng trong lòng Lệnh Hồ Xung nẩy ra má»™t ý niệm: - Sao ta chẳng giÆ¡ búa lên bạt hết đồ hình trên vách đá nà y Ä‘i, không để lại má»™t vết tÃch gì ở trên thế gian nữa? NhÆ° váºy có phải NgÅ© nhạc kiếm phái sẽ bảo toà n được oai danh, coi nhÆ° ta chÆ°a phát giác ta háºu Ä‘á»™ng nà y.
Hắn lượm má»™t cây búa lá»›n lên, nhÆ°ng khi coi tá»›i những chiêu số kỳ diệu trên vách đá lại không nỡ hạ thủ bạt Ä‘i. Hắn trầm ngâm má»™t lúc rồi la lên: - Bịt tai lại để ăn cắp nhạc ngá»±a là tá»± dối mình và dối ngÆ°á»i. Lệnh Hồ Xung nà y khi nà o lại hà nh Ä‘á»™ng thế được?
Lệnh Hồ Xung Ä‘i ra tiá»n Ä‘á»™ng suy nghÄ© hà ng ná»a ngà y rồi lại và o háºu Ä‘á»™ng quan sát những đồ hình trên vách đá. Hắn hết Ä‘i ra rồi lại Ä‘i và o không biết bao nhiêu lần nữa. Trá»i đã xế chiá»u, bá»—ng nghe có tiếng bÆ°á»›c chân sá»™t soạt. Nhạc Linh San xách thùng cÆ¡m Ä‘i lên. Lệnh Hồ Xung mừng rỡ vô cùng. Hắn chạy ra sÆ°á»n núi đón tiếp lá»›n tiếng gá»i: - Tiểu sÆ° muá»™i!
Thanh âm hắn run lên tỠra cực kỳ xúc động.
Nhạc Linh San không trả lá»i, cứ cắm đầu Ä‘i lên. Nà ng đạt thùng cÆ¡m xuống bà n đánh kịch má»™t tiếng rồi không thèm liếc mắt ngó Lệnh Hồ Xung lấy má»™t lần, trở gót Ä‘i luôn.
Lệnh Hồ Xung xiết nỗi bồn chồn. Hắn la lên: - Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Tiểu sư muội là m sao thế?
Nhạc Linh San hắng dặng má»™t tiếng, chà đầu ngón chân trái xuống đất, tung mình nhảy vá»t xuống núi.
Lệnh Hồ Xung kêu hoà i: - Tiểu sư muội! Tiểu sư muội!...
Nhưng thủy chung Nhạc Linh San vẫn không thưa mà cũng chẳng ngoảnh đầu lại ngó hắn lần nà o.
Lệnh Hồ Xung trong dạ hoang mang, không biết là m thế nà o được. Hắn mở thùng ra coi thấy đủ cÆ¡m trắng và hai Ä‘Ä©a rau nhÆ° má»i khi. Hắn đứng ngÆ¡ ngẩn ngó thùng cÆ¡m rồi ngây ngÆ°á»i ra nhÆ° phá»—ng đá.
Tối hôm ấy Lệnh Hồ Xung hai ba lần định ăn cÆ¡m nhÆ°ng lần cÅ©ng chỉ và và o má»™t miếng là lại thấy đắng mồm đắng miệng không sao nuốt Ä‘i được. Hắn Ä‘Ã nh bá» bát Ä‘Å©a xuống không ăn uống nữa, ngồi lẩm bẩm: - Nếu tiểu sÆ° muá»™i giáºn mình thì sao lại còn Ä‘Æ°a cÆ¡m lên cho? Bằng nà ng không giáºn thì sao lại chẳng nói vá»›i mình lấy má»™t câu hay ngó mình lấy má»™t lần? Còn cho là Lục sÆ° đệ mắc bệnh nên nà ng phải mang cÆ¡m lên cÅ©ng không đúng, vì Lục sÆ° đệ mà đau thì còn có ngÅ© sÆ° đệ, bát sÆ° đệ... ai Ä‘Æ°a cÆ¡m cho mình chẳng được? Tại sao tiểu sÆ° muá»™i phải tranh lấy việc nà y?
Những là n sóng tÆ° tưởng nhô lên dẹp xuống dồn dáºp trong lòng hắn vá» việc suy Ä‘oán tâm tình Nhạc Linh San, khiến hắn phế bá» cả việc xem xét võ công trên vách đá trong háºu Ä‘á»™ng.
Hôm sau lúc xế chiá»u, Nhạc Linh San lại Ä‘Æ°a cÆ¡m lên, nà ng vẫn không thèm ngó hắn lấy má»™t lần, hay nói lấy má»™t câu. Lúc xuống núi còn hát vang bà i “Phúc Kiến sÆ¡n caâ€.
Lệnh Hồ Xung lòng đau như cắt, bụng bảo dạ: - Té ra nà ng cố ý trêu tức ta.
Ãến chiá»u hôm thứ ba, Nhạc Linh San cÅ©ng lên, nà ng đặt mạnh thùng cÆ¡m xuống bà n rồi lại trở gót Ä‘i luôn.
Lệnh Hồ Xung không nhịn được nữa la lên: - Có chuyện gì xin cứ nói đi!
Lệnh Hồ Xung thấy mặt nà ng lá»™ vẻ lạnh lùng tá»±a hồ bao phủ má»™t là n sÆ°Æ¡ng dà y đặc, tuyệt không má»™t chút niá»m nở vui tÆ°Æ¡i, đâm ra luống cuống, hắn ấp úng: - Tiểu sÆ° muá»™i... Tiểu sÆ° muá»™i... Tiểu sÆ° muá»™i...
Nhạc Linh San há»i: - Tiểu muá»™i là m sao?
Lệnh Hồ Xung ấp úng: - Tiểu huynh... tiểu huynh....
Ngà y thÆ°á»ng hắn là ngÆ°á»i ung dung lãng mạn, miệng lưỡi mau lẹ. NhÆ°ng lúc nà y hắn yêu Nhạc Linh San bằng má»™t tấm lòng tha thiết, nên không thốt nên lá»i.
Nhạc Linh San nói: - Ãại sÆ° ca không nói thì tiểu muá»™i Ä‘i đây!
Ãoạn xoay mình cất bÆ°á»›c.
Lệnh Hồ Xung bồn chồn trong dạ. Hắn tá»± nhủ: - Bây giá» nà ng xuống núi, thì mình phải chỠđến chiá»u mai. Vả mình không há»i cho biết sá»± tình, đêm nay biết bao ná»—i Ä‘au khổ hà nh hạ thì mình chịu sao nổi? HÆ¡n nữa cứ coi Ä‘iệu nà y thì chắc mai nà ng lại lên, có khi đến hà ng tháng nà ng chẳng lên nữa cÅ©ng chÆ°a biết chừng.
TrÆ°á»›c tình trạng cấp bách, hắn vá»™i vÆ°Æ¡n tay ra nÃu tay áo Nhạc Linh San.
Nhạc Linh San tức giáºn vùng vằng: - Buông tay ra!
Rồi nà ng giáºt mạnh đánh “roạc†má»™t tiếng, tay áo bị đứt trá»… xuống, để hở là n da trắng nõn má»™t bên cánh tay. Nhạc Linh San vừa thẹn vừa tức. Nà ng không biết dấu cánh tay và o đâu được.
Ta nên biết Ä‘Ã n bà con gái Ä‘á»i xÆ°a, trừ mặt mÅ©i và hai bà n tay, không thể để hở hang bất cứ má»™t chá»— nà o trong thân thể, vì đó là má»™t Ä‘iá»u rất nhÆ¡ nhuốc hổ thẹn. Nhạc Linh San tuy là ngÆ°á»i đã há»c võ nhÆ°ng vẫn còn câu nệ những tiểu tiết thông thÆ°á»ng của con nhà khuê các. Nay Ä‘á»™t nhiên hở ná»a cánh tay nà ng ngượng nghịu bẽn lẽn la lên: - NgÆ°Æ¡i... lá»›n máºt...
Lệnh Hồ Xung hốt hoảng xin lá»—i: - Tiểu sÆ° muá»™i! Tiểu huynh rất ân háºn... không phải tiểu huynh cố ý thế đâu.
Nhạc Linh San phải lấy ống tay bên phải phủ lên cánh tay bên trái. Nà ng lá»›n tiếng há»i: - Ãại sÆ° ca muốn nói gì?
Lệnh Hồ Xung ngáºp ngừng nói: - Tiểu huynh không hiểu vì lẽ gì... tiểu sÆ° muá»™i lại đối đãi vá»›i tiểu huynh nhÆ° váºy? Nếu tiểu huynh có tá»™i thiệt... thì tiểu sÆ° muá»™i cứ rút kiếm mà đâm và o ngÆ°á»i tiểu huynh mÆ°á»i bảy mÆ°á»i tám nhát... dù tiểu huynh có chết cÅ©ng không oán háºn.
Nhạc Linh San cÆ°á»i lạt nói: - Ãại sÆ° ca là báºc huynh trưởng, còn ai dám hạch tá»™i nữa? Nói chi đến chuyện chém 17, 18 nhát? Ãại sÆ° ca không đâm ngÆ°á»i ta 17, 18 nhát là phúc lắm rồi.
Lệnh Hồ Xung nói: - Tiểu huynh đã nghĩ đến bể óc mà không sao hiểu được mình mắc tội với tiểu sư muội ở chỗ nà o?
Nhạc Linh San la lên: - Ãại sÆ° ca không hiểu Æ°? Ãại sÆ° ca không hiểu Æ°? Ãại sÆ° ca bảo Lục Hầu nhi đầu cáo vá»›i gia gia má má, chắc là đại sÆ° ca hiểu lắm rồi.
Lệnh Hồ Xung rất lấy là m kỳ tá»± há»i: - Tiểu huynh bảo Lục sÆ° đệ đầu cáo chuyện gì lên sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng?... Gã đầu cáo thế nà o?
Nhạc Linh San nói: - Ãại sÆ° ca đã hiểu rõ gia gia cùng má má cÆ°ng tiểu muá»™i lắm, kiện cáo cÅ©ng chẳng là m gì. Chà chà ! Ãã thÆ°a kiện ngÆ°á»i ta... còn khéo giả vá». Chẳng lẽ đại sÆ° ca không biết tháºt Æ°?
Lệnh Hồ Xung chấn Ä‘á»™ng tâm linh. Hắn vỡ lẽ ngay láºp tức, trong lòng cà ng tăng thêm phần Ä‘au khổ.
Hắn nói: - Lục sÆ° đệ cùng Lâm sÆ° đệ đấu kiếm rồi bị thÆ°Æ¡ng, sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng Ä‘á»u biết cả, nhân thế mà trách phạt Lâm sÆ° đệ có đúng thế không?
Hắn nghÄ© thầm trong bụng: - Chắc vì việc sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng trách phạt Lâm sÆ° đệ, rồi cô nà y giáºn ta chứ gì?
Nhạc Linh San nói: - Giữa sÆ° huynh, sÆ° đệ tá»· kiếm vá»›i nhau, má»™t bên lỡ tay chứ không phải cố ý đả thÆ°Æ¡ng, thế ma gia gia lại o bế Lục hầu nhi, chỉ trách mắng tiểu Lâm tá» má»™t tráºn nặng ná». Gia gia còn bảo công lá»±c tiểu Lâm tá» kém cá»i không nên há»c chiêu số “Hữu Phụng lại nghi†và cấm tiểu muá»™i không được luyện kiếm cho gã. Hay lắm! Thế là đại sÆ° ca được kiện. NhÆ°ng... nhÆ°ng tiểu muá»™i không lý gì đến đại sÆ° ca nữa, và vÄ©nh viá»…n không nhìn mặt đại sÆ° ca!
Câu “vÄ©nh viá»…n tiểu muá»™i không nhìn mặt đại sÆ° ca†lúc bình thá»i Nhạc Linh San vẫn thÆ°á»ng nói vá»›i Lệnh Hồ Xung những lúc đùa giỡn nhõng nhẽo. Có Ä‘iá»u nà ng nói câu nà y vá»›i cặp mắt Ä‘Æ°a đẩy, miệng cÆ°á»i chúm chÃm, chẳng có chút gì là “không nhìn mặt cảâ€. NhÆ°ng lần nà y khác hẳn, nà ng nói bằng má»™t giá»ng rất cÆ°Æ¡ng quyết, vẻ mặt rất nghiêm khắc.
Lệnh Hồ Xung tiến lại gần một bước nói: - Tiểu sư muội... tiểu huynh...
Hắn muốn nói “tiểu huynh thiệt tình không há» bảo Lục sÆ° đệ cáo tố vụ nà y vá»›i sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng bao giá»â€. NhÆ°ng hắn lại nghÄ© rằng: - Mình tá»± vấn tâm chẳng có Ä‘iá»u chi phải hổ thẹn, mình đã không là m việc nà y hà tất phải năn nỉ ai?
Nên chữ “tiểu huynh†vừa thốt ra khá»i cá»a miệng, hắn liá»n dừng lại không nói nữa.
Nhạc Linh San há»i: - Ãại sÆ° ca là m sao?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu đáp: -Tiểu huynh không sao cả. Chỉ nghÄ© rằng sÆ° phụ hay sÆ° nÆ°Æ¡ng có cấm tiểu sÆ° muá»™i không được chỉ Ä‘iểm cho Lâm sÆ° đệ luyện kiếm cÅ©ng chẳng phải là việc trá»ng đại, mà sao tiểu sÆ° muá»™i lại oán háºn tiểu huynh đến thế?
Nhạc Linh San Ä‘á» mặt lên nói: - Tiểu muá»™i cứ oán háºn đại sÆ° ca đấy! Tiểu muá»™i cứ oán háºn đại sÆ° ca đấy! Ãại sÆ° ca định đả phá vụ nà y để hà ng ngà y tiểu muá»™i không dạy Lâm sÆ° đệ luyện kiếm sẽ lên đây bầu bạn vá»›i đại sÆ° ca chứ gì? Hừ! Ãại sÆ° ca lầm rồi! Tiểu muá»™i vÄ©nh viá»…n không nhìn mặt đại sÆ° ca nữa.
Dứt lá»i nà ng dáºm mạnh chân phải xuống đất, băng mình vá»t Ä‘i.
Lần nà y Lệnh Hồ Xung không dám vÆ°Æ¡n tay ra nÃu kéo nà ng nữa. Hắn Ä‘au lòng tê tái. Bên tai lại vang lên thanh âm trong trẻo hát khúc “Phúc Kiến sÆ¡n caâ€.
Hắn chạy ra sÆ°á»n núi ngó xuống thấy bóng sau lÆ°ng Nhạc Linh San tha thÆ°á»›t Ä‘ang chuyá»…n qua má»™t khu thung lÅ©ng, cánh tay bên trái thấp thoáng lồng và o ống tay áo bên phải, hắn cà ng băn khoăn trong dạ nghÄ© thầm: - Mình kéo rách tay áo nà ng nếu nà ng tố cáo vụ nà y vá»›i sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng thì hai vị lão gia tất bảo mình là kẻ khinh bạc vô lá»… vá»›i tiểu sÆ° muá»™i. Váºy...biết là m thế nà o bây giá»? Vụ nà y mà đồn đại ra thì ngay bá»n sÆ° đệ, sÆ° muá»™i cÅ©ng coi rẻ mình rồi.
NhÆ°ng hắn là ngÆ°á»i khoát đạt, liá»n bụng bảo dạ: - Thá»±c tình ta có khinh bạc vá»›i nà ng đâu mà ngại? Ãại trượng phu là m việc không hổ thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm là đủ. Còn ngÆ°á»i ta muốn nghÄ© thế nà o thì mặc há», mình giữ thế nà o được?
Tuy Lệnh Hồ Xung không quan tâm đến việc nÃu rách áo Nhạc Linh San nữa, nhÆ°ng hắn nghÄ© tá»›i chuyện nà ng chỉ vì không được dạy kiếm cho Lâm Bình Chi mà đem lòng giáºn dá»—i thì trong lòng hắn lại xót xa. Lúc đầu hắn còn Ä‘em dạ khoan hồng, tá»± giải thÃch: - Tiểu sÆ° muá»™i nhá» tuổi hiếu Ä‘á»™ng mà mình phải ở trên núi sám hối, không ai chuyện trò để nà ng giải muá»™n, váºy nà ng phải kiếm con ngÆ°á»i tuổi suýt soát ngang nhau là Lâm sÆ° đệ để là m bầu bạn, chứ thá»±c ra nà ng có lòng dạ nà o khác đâu?
NhÆ°ng sau hắn lại nghÄ© rằng: - Mình cùng nà ng ở vá»›i nhau từ nhỠđến lá»›n, tình nghÄ©a thâm trá»ng biết là chừng nà o? Lâm sÆ° đệ đến Hoa SÆ¡n bất quá má»›i được mấy tháng thì mối thân sÆ¡ háºu bạc khác nhau chứ?
Hắn nghÄ© tá»›i đây rồi lại Ä‘au lòng. Hôm ấy hắn hết từ trong Ä‘á»™ng chạy ra sÆ°á»n núi, lại từ sÆ°á»n núi chạy và o trong Ä‘á»™ng, chạy lui chạy tá»›i không biết đến mấy trăm lần. Suốt ngà y nhÆ° váºy rồi đến chiá»u tối chỉ thấy Lục Ãại Hữu Ä‘em cÆ¡m lên. Gã đặt cÆ¡m xuống bà n xá»›i ra bát rồi nói: - Má»i đại sÆ° ca dùng cÆ¡m Ä‘i!
Lệnh Hồ Xung ừ má»™t tiếng cầu Ä‘Å©a bát lên và hai miếng mà không sao nuốt được. Hắn liếc mắt nhìn ra sÆ°á»n núi rồi uể oải đặt bát cÆ¡m xuống.
Lục Ãại Hữu há»i: - Ãại sÆ° ca! Sắc mặt đại sÆ° ca coi thâm lắm. Phải chăng trong ngÆ°á»i không được khoan khoái?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu đáp: - Không sao đâu.
Lục Ãại Hữu nói: - Món nấm nà y do tiểu đệ hôm qua Ä‘i hái vá» nấu cho đại sÆ° ca ăn. Ãại sÆ° ca nếm thá» coi mùi vị thế nà o.
Lệnh Hồ Xung không nỡ pháºt ý gã gắp nấm ăn mấy miếng rồi khen: - Ngon lắm!
Thực ra nấm có mùi vị thơm ngon mà miệng hắn chẳng thấy ngon là nh chút nà o.
Lục Ãại Hữu cÆ°á»i hì hì nói: - Ãại sÆ° ca Æ¡i! Tiểu đệ báo cho đại sÆ° ca biết má»™t tin rất hay. SÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng bắt đầu từ ba bữa nay đã cấm Lâm tiểu tá» không được theo tiểu sÆ° muá»™i để há»c kiếm nữa.
Lệnh Hồ Xung lạnh lùng há»i lại: - SÆ° đệ đấu kiếm vá»›i Lâm sÆ° đệ không nổi rồi đến khóc lóc kể lể vá»›i sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng, có phải thế không?
Lục Ãại Hữu nhảy bổ lên há»i: - Ai bảo tiểu đệ không địch nổi gã. Tiểu đệ... tiểu đệ...
Gã nói đến đây láºp tức im bặt.
Lệnh Hồ Xung vốn đã hiểu rõ. Tuy Lâm Bình Chi nhá» chiêu “Hữu phụng lai nghi†mà xuất kỳ bất ý đả bại Lục Ãại Hữu nhÆ°ng Lục Ãại Hữu nháºp môn đã lâu ngà y thì bất luáºn thế nà o Lâm Bình Chi cÅ©ng chÆ°a phải là đối thủ của gã được. Sở dÄ© gã có tố cáo vá»›i sÆ° phụ, sÆ° mẫu thá»±c ra cÅ©ng chỉ vì hắn.
Lệnh Hồ Xung lại nghÄ©: - Té ra bá»n sÆ° đệ sÆ° muá»™i Ä‘á»u có lòng tá»™i nghiệp cho mình và chúng đã hiểu hết Ãt lâu nay tiểu muá»™i không Æ°a mình nữa chỉ vì chuyện Lâm Bình Chi. Lục sÆ° đệ vì giao hữu vá»›i mình má»›i nghÄ© cách vãn hồi tình thế. Hừ! Báºc đại trượng phu khi nà o chịu để cho ai thÆ°Æ¡ng xót?
Ãá»™t nhiên hắn nổi cÆ¡n tức giáºn nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘iên, cầm lấy bát cÆ¡m Ä‘Ä©a rau liệng cả xuống vá»±c sâu rồi thét lên: - Ai cần ngÆ°Æ¡i Ä‘a sá»±? Ai cần ngÆ°Æ¡i Ä‘a sá»±?
Lục Ãại Hữu giáºt mình kinh hãi. TrÆ°á»›c nay gã vẫn kÃnh phục đại sÆ° ca đến cá»±c Ä‘iểm không ngá» lại là m cho hắn phẫn khÃch đến thế. Gã hoảng sợ vô cùng chỉ lùi hoà i, miệng ấp úng: - Ãại... đại sÆ° ca!...
Lệnh Hồ Xung liệng hết cÆ¡m rau xuống vá»±c sâu rồi vẫn chÆ°a nguôi giáºn. Tiện tay lượm từng khối đá tiếp tục liệng xuống hang sâu hoà i.
Lục Ãại Hữu nói: - Ãại sÆ° ca! Ãúng là tiểu đệ chẳng ra gì... đại sÆ° ca đánh đòn Ä‘i!
Lệnh Hồ Xung tay Ä‘ang cầm viên đá nghe gã nói váºy liá»n quay lại lá»›n tiếng há»i: - SÆ° đệ có Ä‘iá»u chi không tốt?
Lục Ãại Hữu sợ tái mặt, lùi thêm má»™t bÆ°á»›c miệng ấp úng: - Tiểu đệ... tiểu đệ... cÅ©ng không biết.
Lệnh Hồ Xung buông tiếng thở dà i, liệng viên đá trong tay ra ngoà i xa rồi kéo tay Lục Ãại Hữu nói: - Lục sÆ° đệ Æ¡i! Xin lá»—i nhé! Ãây là tá»± tiểu huynh nổi cÆ¡n phiá»n muá»™n, không can gì đến Lục sÆ° đệ cả.
Lục Ãại Hữu thở phà o má»™t cái nói: - Ãể tiểu đệ xuống lấy cÆ¡m khác lên cho đại sÆ° ca.
Lệnh Hồ Xung gạt đi: - Không! Không cần nữa! Mấy bữa nay tiểu huynh đắng miệng không muốn ăn.
Lục Ãại Hữu liếc nhìn thấy thùng cÆ¡m bữa qua để trên bà n vẫn còn nguyên chÆ°a đụng đến. Gã không khá»i lá»™ vẻ lo âu, liá»n há»i: - Ãại sÆ° ca! Cả hôm qua đại sÆ° ca cÅ©ng không ăn cÆ¡m Æ°?
Lệnh Hồ Xung gượng cÆ°á»i đáp: - Lục sÆ° đệ bất tất phải quan tâm. Mấy bữa nay tiểu huynh đắng miệng không muốn ăn mà thôi.
Lục Ãại Hữu không dám nói nữa. Hôm sau chÆ°a đến giá» thân gã đã xách cÆ¡m lên núi bụng bảo dạ: - Bữa nay lấy được hồ rượu lá»›n lại nấu được hai món canh ngá»t, mình phải khuyên đại ca ăn thêm mấy bát cÆ¡m.
Lúc hắn lên đến sÆ°á»n núi ngó thấy Lệnh Hồ Xung Ä‘ang nằm ngủ trên phiến đá lá»›n trong Ä‘á»™ng, vẻ mặt rất là tiá»u tụy thì trong lòng cÅ©ng hÆ¡i kinh hãi, cất tiếng gá»i: - Ãại sÆ° ca! Ãại sÆ° ca hãy coi cái gì đây?
Gã vừa há»i vừa giÆ¡ hầu rượu lên lắc mấy cái, Ä‘oạn mở nút ra. Láºp tức trong thạch Ä‘á»™ng trà n ngáºp mùi rượu thÆ¡m ngát.
Lệnh Hồ Xung quà rượu nhÆ° tÃnh mạng. Hắn liá»n đón lấy dốc lên nuốt ừng á»±c má»™t hÆ¡i đã cạn ná»a bầu, rồi cất tiếng khen: - Rượu nà y ngon lắm!
Lục Ãại Hữu mừng rỡ vô cùng nói: - Tiểu đệ xá»›i cÆ¡m cho đại sÆ° ca.
Lệnh Hồ Xung xua tay nói: - Không! Mấy bữa nay tiểu huynh không muốn ăn cơm.
Lục Ãại Hữu khẩn khoản: - Ãại sÆ° ca ráng ăn má»™t bát thôi mà .
Gã nói xong đơm cơm đầy và o bát.
Lệnh Hồ Xung thấy gã táºn tâm liá»n đáp: - Ãược rồi! Ãể tiểu huynh uống rượu xong sẽ ăn cÆ¡m.
Nhưng rồi hắn vẫn không ăn bát cơm nà y, cứ để nguyên đó.
Hôm sau Lục Ãại Hữu Ä‘em cÆ¡m lên thấy bát cÆ¡m đầy hôm qua vẫn để trên mặt bà n mà Lệnh Hồ Xung Ä‘ang ngủ mê man.
Lục Ãại Hữu thấy hai má Lệnh Hồ Xung Ä‘á» lên liá»n Ä‘Æ°a tay ra sá» trán thì đầu hắn nóng chẳng khác nÆ°á»›c sôi. Gã khẽ há»i: - Ãại sÆ° ca mắc bệnh Æ°?
Lệnh Hồ Xung miệng ú ớ: - Rượu! Rượu! Ta muốn uống rượu.
Lục Ãại Hữu tuy có Ä‘em rượu lên, nhÆ°ng không dám cho hắn uống. Gã cầm chén nÆ°á»›c ká» và o miệng.
Lệnh Hồ Xung uống cạn chén nước lớn rồi la lên: - Rượu ngon! Rượu ngon quá.
Ãoạn ngả huỵch xuống phiến đá lá»›n, miệng vẫn nói mê: - Rượu ngon, rượu ngon...
Lục Ãại Hữu thấy hắn bệnh thế trầm trá»ng thì trong lòng nóng nảy vô cùng. Hôm ấy sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng lại có việc phải hạ sÆ¡n, Lục Ãại Hữu chạy nhÆ° bay xuống núi báo cho bá»n Lao Ãức Nặc hay.
Nhạc Bất Quần tuy đã có lá»i minh huấn trong má»—i ngà y ngoà i má»™t lần Ä‘Æ°a cÆ¡m, không má»™t ai được lên gặp Lệnh Hồ Xung. NhÆ°ng hiện giá» hắn bị bệnh mà lên thăm tưởng cÅ©ng không đến nổi phạm luáºt.
NhÆ°ng bá»n đồ đệ không dám kéo Ä‘i má»™t lúc, chia phiên ra mà đi. TrÆ°á»›c hết là Lao Ãức Nặc và LÆ°Æ¡ng Phát Ä‘i lên. Hôm sau đến lượt Thi Ãá»›i Tá» và Cao Căn Minh.
Lục Ãại Hữu hôm ấy đến báo cho Nhạc Linh San hay là đại sÆ° ca mắc bệnh, bá»n đồng môn chia lượt lên thăm. Khi ấy Nhạc Linh San vẫn chÆ°a nguôi giáºn đáp: - Ãại sÆ° ca ná»™i công tinh thâm sao lại mắc bệnh được? Tiểu muá»™i không mắc lừa đâu.
NhÆ°ng Lệnh Hồ Xung chuyến nà y bệnh rất nguy hiểm. Bốn ngà y liá»n mê man bất tÄ©nh. Lục Ãại Hữu cố sức năn nỉ Nhạc Linh San còn thiếu quì hai chân xuống để mà van vỉ.
Nhạc Linh San bây giá» má»›i nóng lòng cùng Lục Ãại Hữu lên núi thì thấy Lệnh Hồ Xung má hóp, râu đâm tua tủa chứ không diêm dúa nhÆ° ngà y thÆ°á»ng.
Nhạc Linh San chạy đến bên gá»i: - Ãại sÆ° ca! Tiểu muá»™i lên thăm đây, đừng há»n giáºn nữa được không?
|
08-08-2008, 07:24 PM
|
|
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
ChÆ°Æ¡ng 53
Lệnh Hồ Xung luyện võ trừ gian
Lệnh Hồ Xung vẻ mặt thất thần, trố mắt lên nhìn Nhạc Linh San. Mục quang ngÆ¡ ngác tá»±a hồ không nháºn ra nà ng.
Nhạc Linh San há»i: - Ãại sÆ° ca! Tiểu muá»™i đây mà ! Sao đại sÆ° ca lại ngÆ¡ ngẩn thế?
Lệnh Hồ Xung vẫn giÆ°Æ¡ng mắt lên ngây ngây ngố ngố hồi lâu rồi nhắm lại. Cả đến lúc Lục Ãại Hữu cùng Nhạc Linh San Ä‘i rồi hắn vẫn lá» má» thủy chung không tỉnh táo lại.
Chuyến nà y Lệnh Hồ Xung bị bệnh đến hÆ¡n má»™t tháng má»›i dần dần thuyên giảm. Nhạc Linh San tá»›i thăm hắn ba lần. Lần thứ hai thần trà hắn đã phục hồi lại. Vừa thấy nà ng đến hắn tá» ra vui mừng khôn xiết. Lần thứ ba nà ng lên thăm bệnh thì Lệnh Hồ Xung đã ngồi dáºy được. Hắn ăn mấy miếng Ä‘iểm tâm mà nà ng Ä‘em lên cho. Rồi từ hôm ấy tuyệt không thấy bóng nà ng nữa. Sau Lệnh Hồ Xung Ä‘i lại được thì quá ná»a ngà y hắn ra sÆ°á»n núi trông ngóng tiểu sÆ° muá»™i, nhÆ°ng khi nghe tiếng bÆ°á»›c chân thì biết là Lục Ãại Hữu trèo lên, chẳng thấy hình bóng Nhạc Linh San đâu cả.
Má»™t hôm và o lúc xế chiá»u, Lệnh Hồ Xung Ä‘ang ngồi chú ý trông ngóng sÆ°á»n núi thì thấy hai bóng ngÆ°á»i bÆ°á»›c chân mau lẹ dị thÆ°á»ng thoăn thoắt Ä‘i lên. NgÆ°á»i Ä‘i trÆ°á»›c áo quần tha thÆ°á»›t đúng là bóng dáng ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà . Hai ngÆ°á»i nà y khinh công cá»±c cao, trèn vách núi dốc ngược chẳng khác Ä‘i trên đất bằng. Hắn chú ý nhìn kỹ thì ra sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng. Hắn mừng quá lá»›n tiếng reo: - SÆ° phụ, sÆ° nÆ°Æ¡ng!
Chỉ trong khoảnh khắc, Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân song song vượt lên sÆ°á»n núi. Phu nhân tay xách thùng cÆ¡m.
Theo luáºt lệ phái Hoa SÆ¡n mấy Ä‘á»i truyá»n lại thì tên đệ tá» bị trừng phạt trên sÆ¡n Ä‘á»™ng để quay mặt và o vách sám hối, sÆ° huynh, sÆ° đệ đồng môn không được lên đây trò chuyện. Dù là đồ đệ của kẻ thụ hình cÅ©ng không được lên núi thăm thầy. Thế mà chÃnh vợ chồng Nhạc Bất Quần lại thân hà nh lên thăm hắn nên hắn hoan hỉ khôn xiết! Hắn vá»™i chạy tá»›i trÆ°á»›c mặt phục xuống lạy. Hắn ôm lấy hai chân Nhạc Bất Quần la lên: - SÆ° phụ sÆ° nÆ°Æ¡ng! Ãệ tá» nhá»› hai lão nhân gia đến chết Ä‘i được.
Nhạc Bất Quần nhÃu cặp lông mà y. Lão đã biết tên đại đệ tá» nà y rất già u tình cảm, khó bá» khắc chế lòng mình được. Ãây chÃnh là má»™t Ä‘iá»u tối kỵ vá» việc luyện võ công thượng thừa của phái Hoa SÆ¡n.
TrÆ°á»›c khi vợ chồng Nhạc tiên sinh lên núi đã dò há»i bệnh tình Lệnh Hồ Xung. Tuy bá»n đệ tá» không nói rõ, nhÆ°ng nghe giá»ng lưỡi chúng, hai vị đã Ä‘oán ra nguyên nhân nhuốm bệnh của hắn do Nhạc Linh San mà ra. Khi hai vị kêu con gái đến gạn há»i ngá»n ngà nh cho rõ sá»± thá»±c thì thấy nà ng ấp úng, giá»ng nói không được tá»± nhiên lại cà ng biết rõ hÆ¡n.
Bây giá» Nhạc Bất Quần nghe hắn thổ lá»™ tâm tình liá»n biết ngay ná»a năm trá»i ở trên sÆ¡n Ä‘á»™ng sám hối, hắn tuyệt không tấn tá»›i được chút nà o. Trong lòng lão rất Ä‘á»—i không vui, lão buông tiếng thở dà i.
Nhạc phu nhân Ä‘Æ°a tay ra nâng Lệnh Hồ Xung dáºy, cặp mắt trong sáng của bà chăm chú nhìn hắn hồi lâu thấy dong mao tiá»u tụy kém vui tÆ°Æ¡i há»›n hở ngà y trÆ°á»›c xa lắm. Bất giác bà sinh lòng thÆ°Æ¡ng xót cất giá»ng dịu dà ng há»i: - Xung nhi! SÆ° phụ cùng ta vừa ở ngoà i quan ải vá» nghe tin ngÆ°Æ¡i mắc bệnh trầm trá»ng, bây giá» ngÆ°Æ¡i đã bá»›t nhiá»u chÆ°a?
Lệnh Hồ Xung nóng cả mặt mà y cÆ¡ hồ sa lệ. Hắn đáp: - Ãệ tá» bình phục rồi. Hai vị lão nhân gia Ä‘i Ä‘Æ°á»ng xa nhá»c mệt vá» tá»›i nÆ¡i đã lên thăm đệ tá»....
Hắn nói tới đây, tâm tình xúc động, không nhịn được đâm ra nghẹn ngà o, phải quay đầu nhìn ra chỗ khác mà lau nước mắt.
Nhạc phu nhân lấy trong thùng cÆ¡m ra má»™t bát sâm thang nói: - Ãây là thứ “Dã sÆ¡n nhân sâm†ở ngoà i quan ải nấu thà nh thang rất bổ Ãch cho thân thể. NgÆ°Æ¡i hãy uống Ä‘i!
Lệnh Hồ Xung nghÄ© đến sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng Ä‘i Ä‘Æ°á»ng xa muôn dặm vừa đến lại Ä‘em ngay nhân sâm cho mình uống trÆ°á»›c tiên thì trong lòng cảm kÃch vô cùng. Hắn bÆ°ng lấy bát sâm tay run lẩy bẩy để vãi ra mất má»™t chút.
Nhạc phu nhân liá»n giÆ¡ tay ra cầm lấy bát sâm ká» và o miệng cho Lệnh Hồ Xung uống.
Lệnh Hồ Xung uống từng há»›p lá»›n cho xong rồi nói: - Ãa tạ sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng.
Nhạc Bất Quần Ä‘Æ°a ngón tay ra chẩn mạch cho Lệnh Hồ Xung thì thấy mạch phù Ä‘á»™ng mà chạy nhanh quá thì biết ná»™i công so vá»›i ngà y trÆ°á»›c thoái bá»™ rất nhiá»u. Lão cà ng không vui, lạnh nhạt nói: - Bệnh thì khá»i rồi...
Ngừng má»™t lát lão há»i tiếp: - Xung nhi! NgÆ°Æ¡i ở đây sám hối mấy tháng đã là m những việc gì? Sao ná»™i công ngÆ°Æ¡i chẳng những không tiến mà còn thoái bá»™?
Lệnh Hồ Xung cúi đầu đáp: - Dạ! Xin sư phụ cùng sư nương tha tội cho.
Nhạc phu nhân mỉm cÆ°á»i nói vá»›i trượng phu: - Xung nhi phải má»™t phen mắc bệnh trầm trá»ng, hiện giá» cÅ©ng chÆ°a khá»i hẳn thì dÄ© nhiên ná»™i lá»±c phải kém trÆ°á»›c. Chẳng lẽ sÆ° ca muốn gã cà ng phát bệnh công phu lại cà ng cao cÆ°á»ng...
Nhạc Bất Quần ngắt lá»i: - Ta khảo nghiệm đây không phải là để coi thân thể gã mạnh hay yếu mà để hiểu ná»™i công tu luyện. Cái nà y không liên quan gì đến có bệnh hay không. Ná»™i công của bản môn không giống nhÆ° các phái khác, nếu tu luyện chuyên cần hÆ¡n thì dù là trong lúc mắc bệnh cÅ©ng tiến bá»™ không ngừng.
Huống chi Xung nhi tu luyện ná»™i công bản môn đã qua 10 năm, nếu gã không bị ngoại thÆ°Æ¡ng thì chẳng thể mắc bệnh Ä‘Æ°Æ¡c. Ãây chỉ là vì duyên cá»› không kiá»m chế được thất tình lục dục.
Nhạc phu nhân biết trượng phu nói đúng bèn quay sang bảo Lệnh Hồ Xung: - Xung nhi! SÆ° phụ ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c nay vẫn ôn tồn răn dạy là để ngÆ°Æ¡i dụng tâm luyện khà táºp kiếm. Váºy có phạt ngÆ°Æ¡i lên sÆ¡n Ä‘á»™ng nà y ở má»™t mình sám hối cái đó không hẳn là để trách phạt mà còn có ý muốn cho ngÆ°Æ¡i khá»i bị những Ä‘iá»u phiá»n nhiá»…u bên ngoà i là m cho phân tâm. NgÆ°Æ¡i ở đây trong má»™t năm thì bất luáºn ná»™i công hay kiếm thuáºt phải tiến nhanh má»›i đúng. Không ngá»... không ngá»... hỡi ôi....
Lệnh Hồ Xung hổ thẹn vô cùng. Hắn cúi đầu xuống nói: - Ãệ tá» biết mình có lá»—i. Từ nay trở Ä‘i sẽ ráng dụng công tu táºp.
Nhạc Bất Quần nói: - Trong võ lâm cà ng ngà y cà ng xảy nhiá»u biến cố. Ta cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i mấy năm nay không ngá»›t bôn ba tứ xứ vá» nháºn thấy những mầm há»a sắp tá»›i khó mà giải trừ được. Rồi đây tất phát sinh vạ lá»›n nên trong lòng rất Ä‘á»—i không yên.
Lạo ngừng má»™t chút rồi nói tiếp: - NgÆ°Æ¡i là đại đệ tá» bản môn, ta cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i tất Ä‘em lòng kỳ vá»ng và o ngÆ°Æ¡i, mong ngÆ°Æ¡i ngà y sau có thể chia sẻ gánh nặng phái Hoa SÆ¡n ngà y thêm hÆ°ng thịnh. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i vÆ°á»›ng vÃu và o mối tình nhi nữ, không cầu tiến bá»™, trá»… nhác võ công, khiến chúng ta rất là thất vá»ng.
Lệnh Hồ Xung thấy sÆ° phụ lá»™ vẻ lo âu thì vừa sợ hãi vừa hổ thẹn, lạy phục xuống đất nói: - Ãệ tá»... đệ tá» tháºt là đáng chết, vì đã cô phụ tấm lòng kỳ vá»ng của sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng.
Nhạc Bất Quần giÆ¡ tay ra nâng hắn dáºy mỉm cÆ°á»i nói: - NgÆ°Æ¡i tá»± biết lá»—i là được rồi, ná»a tháng sau ta lại lên đây khảo nghiệm kiếm pháp của ngÆ°Æ¡i.
Lão nói xong chuyển mình Ä‘i xuống. Lệnh Hồ Xung la gá»i: - SÆ° phụ.... có má»™t việc...
Hắn toan bẩm vá» những đồ hình trên vách đá háºu Ä‘á»™ng nhÆ°ng Nhạc Bất Quần đã vung tay áo má»™t cái rồi băng băng xuống núi.
Nhạc phu nhân khẽ bảo Lệnh Hồ Xung: - Ná»a tháng tá»›i ngÆ°Æ¡i nên dụng công luyện kiếm pháp cho tinh thục. Vụ nà y có liên quan đến tÆ°Æ¡ng lai suốt Ä‘á»i của ngÆ°Æ¡i. Váºy ngÆ°Æ¡i chá»› có lÆ¡ là , chểnh mảng.
Lệnh Hồ Xung đáp: - Dạ! Sư nương...
Hắn lại toan nói đến những kiếm chiêu trên vách đá, nhÆ°ng Nhạc phu nhân mỉm cÆ°á»i trá» và o sau lÆ°ng Nhạc Bất Quần xua tay gạt Ä‘i, rồi trở gót rảo bÆ°á»›c theo lão.
Lệnh Hồ Xung tá»± há»i: - Tại sao sÆ° nÆ°Æ¡ng lại nói việc luyện kiếm có liên quan đến cuá»™c tÆ°Æ¡ng lai của Ä‘á»i ta và khuyên ta chá»› có lÆ¡ là chểnh mảng? Tại sao sÆ° nÆ°Æ¡ng chá» sÆ° phụ Ä‘i rồi má»›i ngấm ngầm dặn dò ta. Phải chăng... phải chăng...
Hắn nghÄ© tá»›i má»™t việc mà trái tim Ä‘áºp thình thình, nóng cả mặt mà y nên không dám nghÄ© thêm nữa.
Trong tâm tÆ° hắn nẩy ra má»™t mối hy vá»ng, tá»± nhủ: - Phải chăng sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng đã biết ta vì tiểu sÆ° muá»™i mà sinh bệnh và muốn cho tiểu sÆ° muá»™i hòa duyên vá»›i ta? Chỉ cần sao ta luyện công cho giá»i, bất luáºn ná»™i công hay kiếm thuáºt Ä‘á»u phải xứng đáng để nháºn lấy chân truyá»n của sÆ° phụ? SÆ° phụ không tiện nói rõ còn sÆ° nÆ°Æ¡ng coi ta nhÆ° con má»™t nên má»›i thầm dặn ta. Nếu không thì còn có việc gì quan hệ đến cuá»™c tÆ°Æ¡ng lai trong Ä‘á»i ta nữa?
Hắn nghÄ© đến đây bất giác tinh thần phấn khởi, liá»n cầm lấy thanh kiếm luyện lại những chiêu tối cao thâm mà sÆ° phụ đã truyá»n cho. NhÆ°ng má»›i luyện chÆ°a xong má»™t lượt trong đầu óc hắn lại nổi lên những đồ hình trong vách đá tại háºu Ä‘á»™ng. Rồi bất luáºn hắn ra chiêu nà o lại nhá»› ngay tá»›i cách phá giải.
Hắn sá» chiêu dở dang rồi dừng kiếm lại nghÄ© thầm: - Những bức đồ hình trên vách đá trong háºu Ä‘á»™ng lần nà y mình chÆ°a kể rõ được vá»›i sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng, ná»a tháng sau hai vị lại lên núi mình phải coi kỹ lại để bẩm xin hai vị phá giải mối nghi ngá» cho mình má»›i được.
Những lá»i nói của Nhạc phu nhân tuy khiến cho Lệnh Hồ Xung phấn khởi tinh thần nhÆ°ng trong vòng ná»a tháng việc tu luyện ná»™i công kiếm thuáºt cÅ©ng chẳng tiến bá»™ được mấy, vì má»—i lúc luyện táºp hắn lại phân tâm nghÄ© vẩn nghÄ© vÆ¡: - SÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng gả tiểu sÆ° muá»™i cho ta nhÆ°ng chẳng hiểu nà ng có vui lòng không? Khi ta cùng nà ng kết thà nh phu thê chẳng hiểu nà ng có quên được Lâm sÆ° đệ chăng? Thá»±c ra Lâm sÆ° đệ bất quá má»›i nháºp môn được mấy tháng rồi xin nà ng huấn luyện kiếm pháp. Thói thÆ°á»ng gã có trò chuyện vá»›i nà ng chỉ là để giải buồn, chắc hai ngÆ°á»i chÆ°a có tình ý gì. Ta cùng tiểu sÆ° muá»™i sá»›m tối ở vá»›i nhau trong mÆ°á»i mấy năm trá»i thì gã bì vá»›i ra thế nà o Ä‘Æ°uợc? Bữa trÆ°á»›c suýt nữa ta mất mạng dÆ°á»›i chưởng lá»±c của DÆ° Thượng Hải, may nhá» Lâm sÆ° đệ tiến ra nói mấy lá»i khẳng khái ta má»›i thoát nạn. Suốt Ä‘á»i ta không thể quên việc nà y được và ngà y sau ta nên hết lòng tá» tế vá»›i gã. Nếu gã gặp hoạn nạn mà ta cần hy sinh tÃnh mạng, ta cÅ©ng phải xông và o giải cứu cho gã.
Thá»i gian thấm thoắt chẳng bao lâu đã hết ná»a tháng.
Hôm ấy và o lúc xế chiá»u, vợ chồng Nhạc Bất Quần lại Ä‘Æ°a nhau lên sÆ¡n Ä‘á»™ng sám hối. Lao Ãức Nặc, Lục Ãại Hữu và Nhạc Linh San ba ngÆ°á»i theo sau hai vị.
Lệnh Hồ Xung thấy tiểu sư muội cũng lên, hắn mở miệng chà o: - Sư phụ, sư nương!
Thanh âm hắn run lên vì xúc động.
Nhạc phu nhân thấy Lệnh Hồ Xung tÆ°Æ¡i tỉnh, sắc mặt hồng hà o khác hẳn nủa tháng trÆ°á»›c đây, bà mỉm cÆ°á»i gáºt đầu nói: - San nhi! NgÆ°Æ¡i lấy cÆ¡m cho đại sÆ° ca ăn no rồi còn luyện kiếm.
Nhạc Linh San vâng lá»i mở thùng lấy bát Ä‘Å©a, Ä‘Æ¡m đầy má»™t bát cÆ¡m trắng rồi cÆ°á»i nói: - Ãại sÆ° ca! Má»i đại sÆ° ca dùng cÆ¡m Ä‘i!
Lệnh Hồ Xung đáp: - Ãa... Ä‘a tạ...
Nhạc Linh San cÆ°á»i há»i: - Sao? Ãại sÆ° ca hãy còn nóng lạnh hay sao mà giá»ng nói run run?
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i đáp: - Không... không có gì cả. Hắn tá»± nhủ: - Nếu rồi đây sá»›m tối mình được có nà ng ngồi bên mà ăn cÆ¡m thì suốt Ä‘á»i chẳng còn mong má»i Ä‘iá»u chi nữa.
Lúc nà y lòng hắn rạo rực chẳng để ý gì đến cơm nước, chỉ ăn lấy ăn để cho chóng hết.
Nhạc Linh San cÆ°á»i há»i: - Tiểu muá»™i lấy thêm cÆ¡m cho đại ca ăn nhé.
Lệnh Hồ Xung đáp: - Ãa tạ! Tiểu huynh không ăn nữa. SÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng Ä‘ang chá» ngoà i kia.
Hắn rảo bÆ°á»›c ra ngoà i Ä‘á»™ng thấy vợ chồng Nhạc Bất Quần Ä‘ang sánh vai ngồi trên phiến đá lá»›n. ánh tịch dÆ°Æ¡ng chiếu và o phÃa sau hia vị in bóng dà i lê thê trên sÆ°á»n núi.
Lệnh Hồ Xung chạy đến trÆ°á»›c mặt hai vị khom lÆ°ng thi lá»…. Hắn muốn nói nhiá»u cảm thấy nói gì cÅ©ng không ổn.
Lục Ãại Hữu Ä‘Æ°a mắt nháy hắn mấy cái, vẻ mặt ra chiá»u hóm hỉnh.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: - Chắc Lục sư đệ được hay tin gì đây nên gã hoan hỉ cho mình.
Nhạc Bất Quần Ä‘Æ°a mắt nhìn Lệnh Hồ Xung mấy lần rồi nói: - Hôm qua Cao Căn Minh ở TrÆ°á»ng An vá» cho hay Ãiá»n Bá Quang đã gây ra mấy vụ đại án tại trong thà nh.
Lệnh Hồ Xung sá»ng sốt nói: - Ãiá»n Bá Quang đến TrÆ°á»ng An Æ°? Hà nh Ä‘á»™ng của gã hầu hết là những việc đồi bại.
Nhạc Bất Quần nói: - Cái đó lại còn phải bà n. NgÆ°Æ¡i có biết nhà há» Hoắc ở Thiên Cân trang trong thà nh TrÆ°á»ng An chứ?
Lệnh Hồ Xung đáp: - Vâng! Ãệ tá» biết lắm. Hoắc trang chúa có mối thâm giao vá»›i sÆ° phụ “CÆ°Æ¡ng tiên thiết bà i thiên cân trá»ng†nổi tiếng võ lâm từ lâu. Chẳng lẽ Ãiá»n Bá Quang... lại đến sinh sá»± ở Thiên Cân trang Æ°?
Nhạc Bất Quần ngá»ng đầu lên nhìn đám mây trắng bay lÆ¡ lá»ng trên trá»i, thủng thẳng đáp: - Nhị tiểu thÆ° của Hoắc trang chúa đã chết treo trÆ°á»›c đây ba đêm.
Lệnh Hồ Xung nghe nói Ãiá»n Bá Quang gây ra án mạng ở thà nh TrÆ°á»ng An thì chắc là gã đã gian dâm cÆ°á»›p bóc, nhÆ°ng hắn không ngá» gã dám lá»›n máºt cà n dỡ vá»›i cả nhà Hoắc Quyá»n trang chúa.
Hoắc Quyá»n năm nay đã ngoà i 70 tuổi. Lão tay trái sỠ“thiết bà i†tay hữu dùng “cÆ°Æ¡ng tiênâ€, võ công rất cao cÆ°á»ng. NgÆ°á»i võ lâm kêu lão bằng “CÆ°Æ¡ng tiên thiết bà i thiên cân trá»ng†không phải vì hai món binh khà của lão nặng tá»›i nghìn cân mà là tán dÆ°Æ¡ng ngoại công của lão mãnh liệt hÆ¡n Ä‘á»i. Luồng lá»±c đạo váºn và o khà giá»›i nặng tá»›i nghìn cân. Nhạc Bất Quần chỉ nói nhị tiểu thÆ° nhà lão chết treo, không muốn kể rõ rà ng đã bị Ãiá»n Bá Quang cưỡng gian ô nhục là vì ở trÆ°á»›c mắt Nhạc phu nhân cùng Nhạc Linh San lão chỉ nói ý mà thôi.
Lệnh Hồ Xung ủa lên má»™t tiếng rồi hằn há»c nói: - Thằng cha nà y chẳng Ä‘iá»u tà n ác nà o là gã không là m. Tháºt là đáng giết. SÆ° phụ! Chúng ta...
Nói tá»›i đây hắn ngừng lại. Nhạc Bất Quần há»i: - Là m sao?
Lệnh Hồ Xung đáp: - Gã đến hoà nh hà nh trong thà nh TrÆ°á»ng An thì rõ rà ng coi phái Hoa SÆ¡n ta không và o đâu. NhÆ°ng sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng địa vị tôn trá»ng không tiện giết gã cho nhÆ¡ bảo kiếm. Còn đệ tá» bản lãnh không địch lại tên ác tặc kia. Huống chi hiện mình là kẻ có tá»™i không thể Ä‘i kiếm gã được.
Nhạc Bất Quần nói: - Nếu ngÆ°Æ¡i nắm chắc có thể giết được tên ác tặc Ãiá»n Bá Quang để báo thù cho Hoắc trang chúa thì ta cho ngÆ°Æ¡i hạ sÆ¡n lấy công chuá»™c tá»™i. Váºy ngÆ°Æ¡i hãy diá»…n lại chiêu “Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm†mà sÆ° nÆ°Æ¡ng đã truyá»n cho để ta thá» coi. Ná»a năm nay trên nà y chắc ngÆ°Æ¡i đã luyện được đến bảy tám thà nh. Bây giá» ngÆ°Æ¡i xin sÆ° nÆ°Æ¡ng chỉ Ä‘iểm thêm cho, chẳng lẽ lại không đối phó được vá»›i gã ác tặc há» Ãiá»u Æ°?
Lệnh Hồ Xung nghÄ© bụng: - Chiêu kiếm nà y sÆ° nÆ°Æ¡ng chÆ°a truyá»n thụ cho ta nhÆ°ng bữa trÆ°á»›c ngÆ°á»i đã diá»…n thá» thì tuy ngÆ°á»i chÆ°a chÃnh thức truyá»n thụ song vá» công phu của bản môn ta đã há»c tinh thâm, váºy phải lÄ©nh há»™i được yếu Ä‘iểm vá» chiêu nà y và sÆ° phụ tưởng ta ở đây ná»a năm rèn luyện thà nh thuá»™c không còn sai mấy nữa.
|
08-08-2008, 07:25 PM
|
|
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 5 phút 5 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
ChÆ°Æ¡ng 54
Lệnh Hồ Xung đoạt kiếm sư nương
Lệnh Hồ Xung nghe nói tới: “Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm†thì trong lòng sợ hãi vô cùng, trán toát mồ hôi.
Nguyên lúc má»›i lên sÆ¡n Ä‘á»™ng hắn cÅ©ng tưởng kiếm pháp nà y cá»±c kỳ xảo diệu, Ä‘em ra diá»…n táºp. NhÆ°ng từ khi thấy những đồ hình trên vách đá trong háºu Ä‘á»™ng, hắn phát giác ra bất luáºn kiếm chiêu nà o của phái Hoa SÆ¡n cÅ©ng Ä‘á»u bị ngÆ°á»i ta phá giải. Cả chiêu “Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm†cà ng bị thảm hại hÆ¡n, hắn không khá»i mất hết tin tưởng vá» chiêu kiếm nà y rồi từ đó không nghÄ© tá»›i nữa. NgỠđâu bây giá» sÆ° phụ muốn hắn Ä‘em ra diá»…n thá» và định dùng nó để giết chết Ãiá»n Bá Quang, hắn toan nói thẳng là chiêu nà y vô dụng vì theo đồ hình bị ngÆ°á»i ta phá mất rồi. NhÆ°ng ở trÆ°á»›c mặt bá»n Lao Ãức Nặc, Lục Ãại Hữu hắn không tiện chỉ trÃch chiêu kiếm mà sÆ° nÆ°Æ¡ng vẫn tá»± phụ là tuyệt diệu.
Nhạc Bất Quần thấy sắc mặt Lệnh Hồ Xung ra chiá»u khác lạ liá»n há»i: - NgÆ°Æ¡i chÆ°a luyện thà nh thuá»™c được chiêu nà y Æ°? Cái đó cÅ©ng không quan hệ. Chiêu “Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm†đòi há»i ở ngÆ°á»i luyện má»™t bản lÄ©nh phi thÆ°á»ng của phái Hoa SÆ¡n ta. Ná»™i công ngÆ°Æ¡i chÆ°a đủ nên không luyện được đến nÆ¡i là phải. Ãể sau nà y hãy từ từ bổ túc.
Nhạc phu nhân cÆ°á»i nói: - Xung nhi! SÆ° phụ ngÆ°Æ¡i Æ°ng chịu Ä‘em “Tá» hà công†truyá»n thụ cho ngÆ°Æ¡i đó. Sao ngÆ°Æ¡i không khấu đầu tạ Æ¡n Ä‘i?
Lệnh Hồ Xung run lên đáp: - Dạ đệ tỠxin đa tạ sư phụ.
Hắn toan quỳ xuống thì Nhạc Bất Quần Ä‘Æ°a tay ra ngăn lại, cÆ°á»i nói: - “Tá» hà công†là má»™t ná»™i công tâm pháp tối cao của bản môn. Sở dÄ© ta không truyá»n thụ má»™t cách khinh xuất không phải là có ý biển láºn gì đâu mà là vì sau khi rèn luyện công phu nà y, tròng lòng phải trút hết tạp niệm má»›i mong tấn tá»›i được. HÆ¡n nữa đã luyện nó chá»› có chểnh mảng chút nà o, nếu không thì kẻ luyện chẳng những vô Ãch mà còn có hại lá»›n là dần dần Ä‘i và o chá»— tẩu há»a nháºp ma.
Xung nhi! TrÆ°á»›c ta muốn coi xem gần ná»a năm nay công phu ngÆ°Æ¡i đã tiến đến mức nà o rồi sẽ quyết định có thể truyá»n được khẩu quyết vỠ“Tá» hà công†hay không.
Ba ngÆ°á»i Lao Ãức Nặc, Lục Ãại Hữu và Nhạc Linh San nghe nói tá»›i đại sÆ° ca sắp được truyá»n thụ “Tá» hà công†đá»u mặt mà y há»›n hở. Bá»n chúng Ä‘á»u biết rằng “Tá» hà công†uy lá»±c rất lá»›n. Trong Hoa SÆ¡n cá»u công thì đệ tá» Tá» hà là đệ nhất. Chúng còn biết trong bản môn võ công chÆ°a ai bén gót Lệnh Hồ Xung và ngà y sau tất do y thừa kế chức chưởng môn phái Hoa SÆ¡n, nhÆ°ng chúng không ngá» sÆ° phụ lại Ä‘em môn đệ nhất thần công của bản phái truyá»n thụ cho y sá»›m thế.
Lục Ãại Hữu nói: - Ãại sÆ° ca rất dụng công luyện võ. Má»—i ngà y tiểu đệ Ä‘em cÆ¡m lên Ä‘á»u thấy y không ngồi luyện khà thì lại táºp dượt kiếm pháp.
Nhạc Linh San Ä‘Æ°a mắt lÆ°á»m gã rồi lén là m bá»™ mặt ngáo á»™p nói khẽ: - Lục hầu nhi sÆ° ca chỉ khéo tán dóc để bênh vá»±c đại sÆ° ca.
Nhạc phu nhân cÆ°á»i nói: - Xung nhi! NgÆ°Æ¡i lấy kiếm ra Ä‘i! Ba thầy trò ra Ä‘i chiến đấu vá»›i Ãiá»n Bá Quang. Lúc đến việc má»›i ôm chân Pháºt, ra tráºn má»i mà i gÆ°Æ¡m thì sao cho kịp?
Lệnh Hồ Xung há»i: - SÆ° nÆ°Æ¡ng bảo cả ba ngÆ°á»i cùng Ä‘i chiến đấu vá»›i Ãiá»n Bá Quang Æ°?
Nhạc phu nhân cÆ°á»i đáp: - NgÆ°Æ¡i ra mặt khiêu chiến vá»›i gã, còn ta cùng sÆ° phụ sẽ ngấm ngầm viện thủ cho. Bất luáºn ai giết được gã Ä‘á»u nói là chÃnh tay ngÆ°Æ¡i Ä‘á»™ng thủ để đồng đạo võ lâm khá»i bảo ta cùng sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i không giữ địa vị trưởng bối, Ä‘i ăn thua vá»›i cả hà ng háºu bối.
Nhạc Linh San vừa vá»— tay vừa cÆ°á»i reo: - Thế thì tuyệt quá! Ãã có gia gia cùng má má ngấm ngầm viện trợ thì hà i nhi cÅ©ng dám Ä‘i khiêu chiến vá»›i Ãiá»n Bá Quang. Gã bị giết rồi cứ đổ cho hà i nhi Ä‘á»™ng thủ há chẳng hay hÆ¡n Æ°?
Nhạc phu nhân cÆ°á»i nói: - Con nhá» nà y tham lam lắm! NgÆ°Æ¡i tưởng ai cÅ©ng ra mà nháºn công được Æ°? Ãại sÆ° ca ngÆ°Æ¡i và o sinh ra tá» và đã cùng Ãiá»n Bá Quang tá»· đấu trÆ°á»›c sau đến mấy trăm chiêu. Hắn tá» tÆ°á»ng thá»±c hÆ° bên địch má»›i có thể là m nên việc. Còn ngÆ°Æ¡i công phu kém cá»i thì là m gì được? HÆ¡n nữa ngÆ°Æ¡i là má»™t thiếu nữ thì cả đến tên ác tặc kia cÅ©ng không nên nhắc tá»›i chứ đừng nói đến chuyện giáp mặt Ä‘á»™ng thủ vá»›i gã.
Ãá»™t nhiên véo má»™t tiếng rÃt lên. Bà phóng kiếm đâm tá»›i trÆ°á»›c ngá»±c Lệnh Hồ Xung.
Bà đang cÆ°á»i nói vá»›i con gái ngỠđâu chỉ trong nháy mắt đã rút trÆ°á»ng kiếm ở sau lÆ°ng ra đâm và o chá»— hiểm yếu của Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung ứng biến cÅ©ng cá»±c kỳ mau lẹ. Láºp tức hắn rút kiếm ra gạt đánh choang má»™t tiếng. Hai kiếm vừa giao nhau, đồng thá»i chân trái hắn đã lùi lại má»™t bÆ°á»›c.
Nhạc phu nhân đâm veo véo liên tiếp sáu kiếm, những tiếng choang choảng cũng vang lên sáu lần.
Nhất nhất Lệnh Hồ Xung Ä‘á»u đỡ gạt được.
Nhạc phu nhân quát lên: - Trả đòn đi!
Bà vừa nói vừa biến đổi kiếm pháp, vung kiếm lên đâm dá»c chém ngang cá»±c kỳ thần tốc và không theo Hoa SÆ¡n kiếm pháp nữa.
Lệnh Hồ Xung biết ngay sÆ° nÆ°Æ¡ng thi triển môn khoái Ä‘ao của Ãiá»n Bá Quang để mình tìm cách phá giải má»›i có thể giết được cÆ°á»ng địch.
Hắn thấy Nhạc phu nhân ra chiêu má»—i lúc má»™t cách cấp bách hÆ¡n. Chiêu trÆ°á»›c liá»n chiêu sau không còn nháºn ra được vết tÃch.
Nhạc Linh San nhìn phụ thân nói: - Gia gia! má má thi triển chiêu số mau lẹ thì có mau lẹ tháºt nhÆ°ng đây là kiếm pháp chứ không phải Ä‘ao pháp. Hà i nhi e rằng môn “khoái Ä‘ao†của Ãiá»n Bá Quang không đúng nhÆ° váºy.
Nhạc Bất Quần tủm tỉm cÆ°á»i nói: - Võ công Ãiá»n Bá Quang cá»±c lỳ lợi hại, dùng Ä‘ao ra chiêu nhÆ° gã đâu phải chuyện dá»… dà ng? Mẫu thân ngÆ°Æ¡i không mô phá»ng Ä‘ao pháp của gã chỉ phát huy chiêu thức theo chữ “khoái†mà thôi. Muốn trừ khá» Ãiá»n Bá Quang Ä‘iá»u cốt yếu không phải ở chá»— phá giải Ä‘ao pháp mà là tìm cách kiếm chế sá»± thần tốc vá» Ä‘ao chiêu của gã. NgÆ°Æ¡i hãy coi kia là “Hữu phụng lai nghiâ€. Hay quá!
Lão thấy Lệnh Hồ Xung hạ thấp vai bên trái xuống má»™t chút kiếm quyết tay trái Ä‘Æ°a chênh chếch lên khuá»·u tay phải co lại sắp ra chiêu “Hữu phụng lai nghiâ€. Hữu phụng lai nghi mà thi triển và o lúc nà y thì tháºt là hợp cách, nên lão hoan hỉ báºt tiếng reo:
Không ngá» lão chÆ°a dứt lá»i thì chiêu kiếm của Lệnh Hồ Xung phóng ra lại bất lá»±c không thể xuyên qua được là n kiếm dầy đặc nhÆ° tấm lÆ°á»›i của Nhạc phu nhân để phóng thẳng vá» phÃa trÆ°á»›c.
Nhạc Bất Quần nhẽ buông một tiếng thở dà i, miệng lẩm bẩm: - Gã sỠchiêu nà y hư mất rồi.
Nhạc phu nhân chẳng chịu nhẹ đòn chút nà o. Ba nhát kiếm rÃt lên veo véo áp bức Lệnh Hồ Xung chân tay luống cuống.
Nhạc Bất Quần thấy hắn ra chiêu rất hoang mang chẳng và o chÆ°Æ¡ng pháp nà o hết. Hắn gặp đâu chống đấy, mÆ°á»i chiêu có đến hai ba không phải kiếm thuáºt bản môn. Thần sắc lão bất giác má»—i lúc má»™t khó coi hÆ¡n. Có Ä‘iá»u kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung tuy rối loạn mà dần dần cÅ©ng trả đòn phản kÃch được. Ãá»™t nhiên hắn gặp co há»™i phóng chiêu “ThÆ°Æ¡ng tùng nghinh kháchâ€. Những Ä‘iểm kiếm hoa nhằm đâm và o khoảng lông mi và mé tóc mai Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân vung kiếm lên gạt đánh choang một tiếng rồi xoay kiếm vỠhộ thân. Bà biết chiêu “Thương tùng nghinh khách†còn tiếp theo mấy chiêu sau rất lợi hại.
Lệnh Hồ Xung đã luyện chiêu nà y rất tinh thục, tay hắn không cố tình đả thương phu nhân nhưng bà chống đỡ được cũng không phải dễ dà ng. Bà đà nh chuyển thế công thà nh thế thủ, ngưng thần chỠđợi.
Chẳng ngá» Lệnh Hồ Xung phóng kiếm ra, thế kiếm đã cháºm chạp mà kình lá»±c lại yếu á»›t, tuyệt không có sức uy hiếp. Bà liá»n quát lên: - Xung nhi! Phải dụng tâm mà ra chiêu. NgÆ°Æ¡i còn nghÄ© vÆ¡ vẩn chi váºy?
Bà vừa quát vừa phóng liá»n ba nhát kiếm vù vù. Bà thấy Lệnh Hồ Xung nhảy loạn lên né tránh, lại la lá»›n: - Chiêu “ThÆ°Æ¡ng Tùng nghinh khách†sao lại thế nà y? Sau má»™t hồi bị trá»ng bệnh, bao nhiêu kiếm pháp của thầy ngÆ°Æ¡i trả lại thầy hết.
Lệnh Hồ Xung chỉ dạ một tiếng rồi vẻ mặt thẹn thùng phóng trả hai kiếm.
Lao Ãức Nặc và Lục Ãại Hữu thấy sÆ° phụ má»—i lúc má»™t tá» ra khó chịu, Ä‘á»u trong lòng nÆ¡m ná»›p kinh hãi. Bá»—ng nghe tiếng gió phân phất. Nhạc phu nhân chạy vèo vèo khắp trÆ°á»ng đấu. Ão xanh biến thà nh má»™t là n ánh xanh dà y dặc. Kiếm quang lấp loáng không nhìn rõ được kiếm chiêu.
Ãầu óc Lệnh Hồ Xung cà ng thêm rối loạn. à niệm nà y chÆ°a qua ý niệm khác đã tá»›i. Hắn lẩm bẩm: - Ta mà sá» chiêu “Dã mã phi trì†thì đối phÆ°Æ¡ng sẽ có chiêu tinh diệu quét ngang để phá giải. Bằng ta ra chiêu “Cô phong Ä‘á»™t khởi†thì đối phÆ°Æ¡ng lại phóng kiếm đâm chênh chếch lên tất mình bị trá»ng thÆ°Æ¡ng.
Hắn nghÄ© đến kiếm pháp của bản môn là nhÆ° váºy rồi không khá»i nhá»› tá»›i những chiêu phá giải trên vách đá. Vì thế mà lúc đầu hắn ra chiêu “Hữu phụng lai nghi†cùng chiêu “Thượng tùng nghênh khách†đến ná»a chừng rồi lại bá». Hắn không luyện chiêu thức bản phái tá»›i chá»— tinh vi vì lẽ nhá»› đến cách phá giải nó. Trong lòng đã sợ sệt, tá»± nhiên hắn rút kiếm quay vá» thủ thế.
Nhạc phu nhân sỠ“khoái kiếm†là có ý dẫn dụ cho Lệnh Hồ Xung dùng chiêu “Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm†để phá địch láºp công. NhÆ°ng hắn cứ thuáºn tay chiết giải, chẳng những tâm thần dao Ä‘á»™ng mà còn hoang mang sợ hãi nhÆ° ngÆ°á»i mất hồn.
Nhạc phu nhân đã biết Lệnh Hồ Xung là tay gan dạ không vừa. Ngay từ thuở nhá» hắn đã chẳng sợ trá»i sợ đất là gì. Thế mà bây giá» chá» hắn chiết chiêu thì lại khác hẳn trÆ°á»›c kia. Bất giác bà nổi giáºn quát há»i: - Sao còn chÆ°a sá» chiêu kiếm đó?
Lệnh Hồ Xung hoang mang đáp: - Vâng.
Hắn giÆ¡ trÆ°á»ng kiếm lên đâm tá»›i. Phép váºn kình và cách ra chiêu đúng là “Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm†mà bà đã chế tạo ra.
Nhạc phu nhân reo lên: - Hay lắm!
Bà biết chiêu nà y lợi hại tuyệt luân, không dám thẳng thắn đón tiếp. Bà nghiêng ngÆ°á»i Ä‘i né tránh rồi má»›i xoay kiếm lại phản kÃch.
NhÆ°ng Lệnh Hồ Xung lại la thầm: - Chiêu nà y không được. Tháºt là vô dụng. Thế nà o cÅ©ng thua, thế nà o cÅ©ng thua!
Ãá»™t nhiên cổ tay hắn chấn Ä‘á»™ng, thanh trÆ°á»ng kiếm rá»›t ra bay vá»t lên không.
Hắn giáºt mình kinh hãi báºt tiếng la hoảng: - Trá»i Æ¡i!
Nhạc phu nhân phát huy ná»™i lá»±c hất tung thanh trÆ°á»ng kiếm trong tay Lệnh Hồ Xung bay lên không.
Tiếp theo bà phóng kiếm nhằm gã lao thẳng tá»›i. Thế kiếm vá»t Ä‘i nhÆ° cầu vòng. Kiếm phong rÃt lên veo véo. Ãó chÃnh là chiêu “Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếmâ€.
Bữa nay bà phóng chiêu nà y so với ngà y mới sáng chế, uy lực còn lợi hại gấp mấy.
Nguyên sau khi bà sáng chế ra chiêu nà y, trong lòng rất lấy là m đắc ý, nên hà ng ngà y bà bá» ra hai giỠđể tiá»m tâm rèn luyện hoặc ngẫm nghÄ© cách phát chiêu thế nà o cho mau lẹ, huy Ä‘á»™ng kình lá»±c thế nà o cho mãnh liệt, cốt để há»… ra đòn là trúng Ä‘Ãch và địch nhân khó bá» chống đỡ.
Nhạc phu nhân thấy Lệnh Hồ Xung sá» chiêu đắc ý của mình tuy bá» ngoà i tÆ°Æ¡ng tá»± mà thá»±c chất lại khác hẳn. Ãúng là vẽ hổ không nên thà nh ra con chó. Tuyệt chiêu “Ninh thị nhất kiếm†uy lá»±c mãnh liệt kỳ dị mà hắn thi triển lá» vá» chẳng ra trò trống gì. Bà tức quá liá»n tá»± mình phóng chiêu nà y ra.
Nhạc phu nhân ra chiêu “Ninh thị nhất kiếm†tuy không có ý đả thÆ°Æ¡ng đồ đệ, nhÆ°ng chiêu thức uy lá»±c quá mạnh, lưỡi kiếm chÆ°a tá»›i mà kiếm khà đã chụp xuống toà n thân Lệnh Hồ Xung. Nhạc Bất Quần thấy toà n thân Lệnh Hồ Xung bốn mặt tám phÆ°Æ¡ng Ä‘á»u có lưỡi kiếm của Nhạc phu nhân đâm tá»›i khiến hắn chẳng còn cách nà o né tránh, đỡ gạt hoặc phản kÃch. Lão la thầm: - Nguy rồi!
Lão liá»n Ä‘Æ°a kiếm ra lÆ°á»›t qua bên mình con gái, đồng thá»i tiến lên má»™t bÆ°á»›c. Lão sợ bà vợ đã nổi nóng rồi thu kiếm vá» không được, đâm Lệnh Hồ Xung đến bị trá»ng thÆ°Æ¡ng.
Lúc nà y tình thế đã nguy cấp lắm. Thanh trÆ°á»ng kiếm của Nhạc phu nhân sắp Ä‘Æ°a thêm vá» phÃa trÆ°á»›c ná»a thÆ°á»›c.
Nhạc Bất Quần đưa kiếm ra đỡ gạt.
Công lực của hai vị sư huynh, sư muội nà y không hơn kém nhau mấy. Tuy lực lượng Nhạc Bất Quần hơn được một chút, song Nhạc phu nhân đã chiếm tiên cơ. Lão không nắm vững có ngăn chặn được hay không và chỉ mong sao Lệnh Hồ Xung bị thương nhẹ là hay lắm rồi.
Giữa lúc nguy nan trong chá»›p mắt. Lệnh Hồ Xung tiện tay xoay tay vá» rút vá» kiếm ở sau lÆ°ng ra. NgÆ°á»i hắn lún xuống má»™t chút, hạ thấp lÆ°ng ngồi chênh chếch. Ãồng thá»i gã lấy vá» kiếm để đối phó vá»›i kiếm thế của Nhạc phu nhân. Ãây chÃnh là chiêu thức khắc trên đồ hình trong vách đá háºu Ä‘á»™ng. Chiêu thức nà y sá» côn để chống lại lưỡi kiếm đối phÆ°Æ¡ng. Côn kiếm dÃnh liá»n vá»›i nhau thà nh má»™t Ä‘Æ°á»ng dây. TrÆ°á»ng hợp ná»™i lá»±c hai bên ngang nhau là thanh kiếm tất nhiên bị gãy.
Nguyên Lệnh Hồ Xung bị chấn Ä‘á»™ng hất băng trÆ°á»ng kiếm Ä‘i. Tiếp theo sÆ° nÆ°Æ¡ng lại ra chiêu nhÆ° sấm sét đánh tá»›i. Tâm thần gã đã cá»±c kỳ há»—n loạn mà trong đầu óc hình ảnh má»i chiêu số trên vách đá không ngá»›t lởn vởn xuất hiện. Hắn thấy không còn cách nà o chống cá»± được thế kiếm của Nhạc phu nhân. Muốn toà n mạng tá»± nhiên hắn phải sá» dụng chiêu thức trên vách đá. Kiếm đâm tá»›i đã mau mà cách chiết giải cÅ©ng thần tốc. Gặp lúc cấp bách không còn đất để suy nghÄ© lại chẳng lấy đâu ra được côn bổng. Hắn Ä‘Ã nh thò tay rút vá» kiếm ở sau lÆ°ng để chống chá»i vá»›i trÆ°á»ng kiếm của Nhạc phu nhân, nhằm Ä‘Æ°a vá» kiếm dÃnh và o trÆ°á»ng kiếm đối phÆ°Æ¡ng thà nh má»™t dây. Ãừng nói hắn có vá» kiếm mà chỉ là má»™t cà nh cây hay ngá»n cá» hắn cÅ©ng sá» chiêu thức nà y để bám chặt và o lưỡi kiếm của đối phÆ°Æ¡ng.
Chiêu nà y vừa phóng ra, nội lực cánh tay tự động phát huy.
Bá»—ng nghe đánh soạt má»™t tiếng, thanh trÆ°á»ng kiếm của Nhạc phu nhân cắm tá»t và o vá» kiếm của Lệnh Hồ Xung.
Nguyên Lệnh Hồ Xung Ä‘ang lúc hoang mang không kịp trở đầu vá» kiếm cứ nắm lấy đằng Ä‘uôi để đối phó vá»›i chiêu kiếm đâm tá»›i. Không ngá» lưỡi kiếm phóng tá»›i lại trúng và o miệng vá» kiếm nên không thể chấn Ä‘á»™ng ná»™i lá»±c để bẻ gãy trÆ°á»ng kiếm của Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân thấy thanh trÆ°á»ng kiếm của mình xá» và o vá» kiếm của Lệnh Hồ Xung thì giáºt mình kinh hãi. Hổ khẩu Ä‘au Ä‘á»›n tê nhức. Thanh trÆ°á»ng kiếm rá»i khá»i tay bà liá»n bị vá» kiếm của Lệnh Hồ Xung Ä‘oạt mất.
Lệnh Hồ Xung ra chiêu nà y còn mấy chiêu kế tiếp. Lúc đó hắn cÅ©ng không dừng lại được nữa. Vá» kiếm phóng thẳng tá»›i nhằm yết hầu Nhạc phu nhân và chÃnh chuôi trÆ°á»ng kiếm của bà lại đâm nhầm chá»— nguy hại.
Nhạc Bất Quần đứng lên vừa kinh hãi vừa tức giáºn. Lão vung trÆ°á»ng kiếm Ä‘áºp và o vá» kiếm của Lệnh Hồ Xung đánh chát má»™t tiếng. Lão đã sỠ“Tá» hà côngâ€.
Lệnh Hồ Xung thấy toà n thân nóng ran, loạng choạng lùi lại ba bước ngồi phệt ngay xuống.
Cả vá» kiếm lẫn bạch quang lấp loáng. Thanh trÆ°á»ng kiếm từ trên không rá»›t xuống đâm sâu và o lòng đất ngáºp đến chuôi.
Nguyên đây là thanh trÆ°á»ng kiếm của Lệnh Hồ Xung tuá»™t tay văng lên không rồi rá»›t xuống và chỉ biến diá»…n trong nháy mắt. Từ lúc Nhạc phu nhân sá» chiêu “Ninh thị nhất kiếmâ€, kế đến Lệnh Hồ Xung dùng vá» kiếm Ä‘oạt kiếm. Sau nữa là Nhạc Bất Quần phóng “Tá» hà thần công†đáºp gãy cả vá» lẫn kiếm cÅ©ng ở trong khoảnh khắc nà y.
Bá»n Lao Ãức Nặc, Lục Ãại Hữu, Nhạc Linh San coi biến diá»…n hoa cả mắt Ä‘á»u đứng ngẩn ngÆ°á»i ra.
Nhạc Bất Quần nhảy xổ lại trước mặt Lệnh Hồ Xung giơ tay lên tát và o má hắn bốp bốp luôn bốn cái.
Vẻ mặt đầy phẫn ná»™ lão lá»›n tiếng quát: - Quân tiểu súc sinh nà y! Mi giở trò gì váºy?
Lệnh Hồ Xung đầu óc choáng váng, ngÆ°á»i lảo đảo. Hắn quỳ xuống nói: - Bẩm sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng! Ãệ tá» tá»™i tháºt đáng chết.
Nhạc Bất Quần căm háºn đến cá»±c Ä‘iểm há»i: - Trong vòng ná»a năm nay, ngÆ°Æ¡i ở đây sám hối váºy đã sám hối ra sao? Luyện công những gì?
Lệnh Hồ Xung ấp úng: - Ãệ... đệ tá» không luyện... được công phu gì cả...
Nhạc Bất Quần lá»›n tiếng há»i: - Vừa rồi ngÆ°Æ¡i nghÄ© vÆ¡ vẩn thế nà o mà lại ra chiêu để đối phó vá»›i sÆ° nÆ°Æ¡ng?
Lệnh Hồ Xung ấp úng đáp: - Ãệ tá»... không nghÄ© ngợi chi hết. TrÆ°á»›c mắt thấy cÆ¡n nguy cấp tiện tay liá»n phóng ra chiêu đó mà thôi.
Nhạc Bất Quần thở dà i nói: - Ta cÅ©ng Ä‘oán ngÆ°Æ¡i không nghÄ© gì tiện tay phóng ra chiêu đó nên ta má»›i... cáu giáºn nhÆ° váºy. NgÆ°Æ¡i có biết là đi và o Ä‘Æ°á»ng tà và lâm và o tình trạng khó lòng thoát ra được rồi không?
Lệnh Hồ Xung sợ hãi cúi đầu đáp: - Xin sư phụ chỉ điểm cho.
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
4vn.eu, åãèïòà, åâðîñïîðò, àëüäåáàðàí, äíåâíèê, biet viet kiem, êàáèíû, èãðîìàíèÿ, ïíåâìàòè÷åñêîå, ïîäàðêè, ïîðíîãàëåðåè, îñòðîâ, îòêðûòêè, ïðåäñêàçàíèÿ, ñàëàòîâ, nguồn: vietkiem.com, ñìåøàðèêè, ñòðîèòåëüñòâå, òî÷êà, phim teu ngao giang ho, tiếu ngạo giang hồ, tieu dao giang ho 4vn, tieu ngao giabg ho 4vn, tieu ngao giang ho, tieu ngao giang ho 4eu, tieu ngao giang ho 4vn, việt kiếm.com, viet kiem, viet kiem.com, vietdiem .com, vietkeim, vietkiem, vietkiem com, vietkiem kim dung, vietkiem net, vietkiem.com, vietkiem.com forum, vietkiem.com/, vietkiem.net, vietkiemcom, www.vietkiem.com |
| |