Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 61 : Oanh động cả nước.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Thân là con trai của Nạp Lan Ngũ Khải, Nạp Lan Kỳ ở Trầm Thành được coi là một tên hoàn khố.
Tủy rằng từ nhỏ hắn được gia tộc hun đúc, làm việc gì cũng thành thục lão luyện hơn so với các bạn cùng tuổi nhưng mà nói về thành tích học tập của hắn thì so với Nạp Lan Minh Châu, Nạp Lan Hiên mà nói thì quả thực là cách biệt một trời một vực.
Bời vì thành tích của hắn quá kém cho nên Nạp Lan Ngũ Khải đành phải đưa hắn đến học ở trường Tử Kim Hoa.
Tuy rằng mỗi sáng sớm Nạp Lan Kỳ đều đến muộn nhưng mà hắn đến muộn rất có quy luật, mỗi ngày sau khi tiếng chuông của giờ tự học vang lên thì hắn sẽ có mặt ở trường.
Ngay khi toàn bộ học sinh lớp 12 có mặt ở hội trường thì hắn vẫn giống như ngày thường, vẫn ngồi trên chiếc Hummer để đi tới trường.
Thành tích thi của Bùi Đông Lai chẵng những làm cho mấy tên học sinh lớp 12 bàn luận sôi nổi mà ngay cả mấy tên lớp 10, lớp 11 cũng như thế.
Ngay khi Nạp Lan Kỳ vừa đến Giáo Học Lâu thì hắn đã nghe những lời bàn luận về Bùi Đông Lai, bàn luận về thành tích thi vào Đại học của hắn.
Bởi vì lần trước hắn cùng Nạp Lan Minh Châu ở trên quán ăn lề đường đã gặp hai người Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai cho nên hắn vẫn còn nhớ được cái tên Bùi Đông Lai này.
“ Bùi Đông Lai thi được 745 điểm sao ? ”
Nghe được số điểm của Bùi Đông Lai thì toàn thân Nạp Lan Kỳ liền sững sờ ngay tại chỗ, thì thào tự nói.
Vài giây sau, Nạp Lan Kỳ liên lấy lại tinh thần, hắn đi lên phía trước nắm lấy áo của một tên học sinh lớp 10 rồi quát :
- Ngươi vừa nói, Bùi Đông Lai thi được bao nhiêu điểm hả ?
- 7... 745
Ở Tử Kim Hoa này thì Nạp Lan Kỳ nổi danh là một tên ác bá, tên học sinh lớp 10 kia bị Nạp Lan Kỳ nắm lấy áo thì liền bị dọa, lắp bắp trả lời.
"Bá!"
Nạp Lan Kỳ lại nghe được số điểm này, hắn liền buông lỏng bàn tay mình ra, không kìm lòng được mà lay lay cái đầu nghĩ :
“ Minh Châu tỷ không phải đã nói lần trước thi thử thì hắn chỉ đứng thứ nhất từ dưới đếm lên sao, mà lần này hắn lại thi được 745 điểm ? Hắn làm sao có thể thi được điểm cao như thế này ? ”
Tên học sinh lớp 10 kia vô cùng sợ hãi Nạp Lan Kỳ, thấy hắn đang lẩm bẩm một mình thì định yên lặng rời khỏi.
- Đứng lại.
Tên tên học sinh lớp 10 kia định chuồn đi thì Nạp Lan Kỳ liền rống lên một tiếng, sau khi đợi mấy tên kia dừng lại thì hắn làm ra bộ dạng hung thần ác sát hỏi:
- Các người lấy tin tức kia từ nơi nào ? Tin tức này có chính xác không ?
- Đây là tin tức do Bộ Giáo Dục công bố trên mạng, hơn nữa tin tức này đã truyền khắp trên Internet rồi, vô cùng chính xác.
Một gã học sinh lớp 10 can đảm trả lời.
Nghe được câu trả lời thuyết phục thì Nạp Lan Kỳ cũng không có tiếp tục chú ý đến mấy tên học sinh lớp 10 kia nữa, hắn liền lấy điện thoại ra bấm số của Nạp Lan Minh Châu.
Nạp Lan Kỳ cũng rất rõ ràng, việc Nạp Lan Minh Châu đến Trầm Thành để từ hôn cũng không có nói cho Nạp Lan Trường Sinh biết.
Mà bởi vì sợ bị bại lộ cho nên trước khi Nạp Lan Minh Châu rời khỏi Trầm Thành đã dặn dò hắn không được mở miệng nói lung tung.
Đồng dạng, hắn cũng nhớ được ước định của Nạp Lan Minh Châu cùng với Bùi Đông Lai cách đây một tháng.
Dưới tình hình như vậy thì cho dù hắn không tin được, cũng không thể chấp nhận được việc Bùi Đông Lai thi được 745 điểm thì hắn vẫn phải đem tin tức này nói cho Nạp Lan Minh Châu biết.
- Thực xin lỗi, thuê bao quý khách……
Vài giây đồng hồ sau, giọng nói êm tai của một vị tiểu thư liền vang lên, Nạp Lan Kỳ nghe xong thì liền tức giận muốn quăng cái di động đi.
Sau đó hắn liền cúp điện thoại, rồi gọi cho Nạp Lan Hiên.
Tít…
Bên tai vang lên tiếng “ Tít “ thì Nạp Lan Kỳ liền thở phào một hơi.
- Tiểu Kỳ?
Mười mấy giây sau, trong điện thoại đã truyền ra giọng nói của Nạp Lan Hiên.
- Ca, là ta!
Nạp Lan Kỳ rất lại tinh thần, giọng nói có chút kích động.
- Có chuyện gì sao ?
Đầu bên kia điện thoại, bởi vì tối hôm qua Nạp Lan Hiên cùng với Nạp Lan Minh Châu đi tham gia tụ hội cho nên ngủ hơi trễ, lúc này hắn vẫn còn ở trên giường lại bị tiếng điện thoại của Nạp Lan Kỳ đánh thức vì vậy hắn có vẻ khó chịu, giọng nói cũng thiếu kiên nhẫn.
- Ca, có việc! Có chuyện lớn rồi.
Có lẽ là quá kích động cho nên giọng nói của Nạp Lan Kỳ vô cùng lớn.
Đầu bên kia điện thoại, Nạp Lan Hiên đang mơ hồ bỗng nghe được tiếng rống của Nạp Lan Kỳ thì thiếu chút nữa làm rớt điện thoại xuống đất.
- Có chuyện gì thì nói, làm gì mà gào khóc thảm thiết rứa ?
Nạp Lan Hiên liền tức giận.
- Hô! Hô.
Không hiểu tại sao bị Nạp Lan Hiên giáo huấn một trận thì Nạp Lan Kỳ lại trở nên bình tĩnh lại, giọng nói của hắn cũng rõ ràng hơn:
- Ca, năm nay Trạng Nguyên là Bùi Đông Lai, hắn thi được 745 điểm !
Trạng Nguyên sao ?
745 điểm?
- Phốc xuy.
Nạp Lan Hiên đang uống nước ngạc nhiên nghe được lời nói của Nạp Lan Kỳ thì đem toàn bộ nước trong miệng phun ra.
- Ngươi …. Ngươi nói ai là Trạng Nguyên ?
Nạp Lan Hiên trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin hỏi.
- Chính là tên phế vật có hôn ước với Minh Châu tỷ.
Có lẽ là bị thành tích nghịch thiên của Bùi Đông Lai cho nên khi Nạp Lan Kỳ nói đến hai chữ “ Phế Vật “ thì hắn liền cảm thấy khó thở.
- Cái tên phế vật kia là Trạng Nguyên sao ? Hơn nữa còn thi được 745 điểm sao ?
Mặc dù đây là lần thứ hai Nạp Lan Kỳ mở miệng nhưng mà hắn vẫn không tin, hắn đang hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
- Đúng vậy, ca.
Nạp Lan Kỳ cũng biết được sự thật này khó có thể xảy ra được, nhưng mà hắn tin rằng mấy tên học sinh lớp 10 kia không dám lừa hắn.
- Tiểu Kỳ, có phải là người nghe lầm không ? Phải biết rằng vào kỳ thi thử lúc trước thì hắn chỉ đạt được 288 điểm a. Hắn làm sao có thể thi được 745 điểm được?
Khiếp sợ qua đi, Nạp Lan Hiên hoàn toàn không tin lời nói của Nạp Lan Kỳ, hắn hùng hồn nói:
- Ta xem ra, hắn thi được 245 điểm, cùng lắm làm được 345 điểm thôi.
- Ca, thật sự là hắn thi được 745 điểm.
Vẻ mặt của Nạp Lan Kỳ hiện lên vẻ buồn bực nói:
- Hiện tại, tin tức này đã truyền khắp cả Trầm Thành, hơn nữa trên mạng cũng đều đưa tin.
Là thật sao ?
Nạp Lan Hiên lại sững sờ, sau đó hắn cũng không nói gì nữa mà trực tiếp ném điện thoại lên giường rồi mở máy tính ra.
Một phút đồng hồ sau.
Điểm của Bùi Đông Lai đã hiện ra trước mắt của Nạp Lan Hiên.
Trước máy vi tính, Nạp Lan Hiên liền đờ người ra.
- Ca…
Đầu bên kia điện thoại, Nạp Lan Kỳ không ngừng kêu lên.
Một giây.
Mười giây.
Một phút.
Một phút trôi qua, Nạp Lan Hiên liền lắc lắc đầu, hắn mở mắt thật to rồi nhìn sát vào màn hình, cố gắng để cho mình nhìn rõ thêm một chút.
Xác định bản thân mình không có nhìn lầm, Nạp Lan Kỳ một bên lắc đầu, một bên thì thào tự nói:
- Này, mẹ nó, làm sao có thể được.
- Ca!
Đầu bên kia điện thoại, Nạp Lan Kỳ vẫn còn kêu.
Tiếng gọi của NẠp Lan Kỳ đã kéo Nạp Lan Hiên từ trong kiếp sợ trở lại với hiện thực, trong lòng hắn vừa động, nghĩ tới điều gì đó rồi vội vàng bổ nhào tới trước giường, cầm điện thoại lên rồi cúp, sau đó bấm số của Nạp Lan Minh Châu.
- Xin lỗi, số máy quý khách…..
- ĐCMN.
Bên tai vang lên giọng nói của vị tiểu thư kia thì Nạp Lan Hiên liền tức giận chửi má nó, sau đó hắn lại nghĩ đến tối hôm qua bởi vì Nạp Lan Minh Châu uống quá nhiều, hơn phẩn nửa là sợ người khác đánh thức cho nên đã khóa điện thoại rồi.
Hiểu được điểm này thì Nạp Lan Hiên không nói hai lời, nhanh chóng khoác lên người một bộ quần cả, ngay cả mặt cũng không kịp rửa, hắn liền chạy xuống lầu mở chiếc Maybach chạy nhanh về chỗ của Nạp Lan Minh Châu.
Cũng giống như Nạp Lan Kỳ, Nạp Lan Hiên cảm thấy chuyện này có chút thần kỳ nhưng mà nếu thật sư là như thế thì hắn nhất định phải đem tin tức này để báo cho Nạp Lan Minh Châu.
Bời vì, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được nếu như Bùi Đông Lai là “Sử thượng tối ngưu Trạng Nguyên” thì khi hắn đem sự việc từ hôn của Nạp Lan Minh Châu nói ra thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.
…………
Ngay khi Nạp Lan Hiên lái xe tới chỗ của Nạp Lan Minh Châu thì chiếc xe chở Bùi Đông Lai cùng với Ngô Chí Quốc đã tới trước cửa của Trầm Thành Nhất Trung.
Trước cổng trường có một nhóm người, dẫn đầu chính là các lãnh đạo của Sở Giáo Dục, tiếp theo là người của Bộ Giáo Dục cùng với các phóng viên. Các thành viên trong Trầm Thành Nhất Trung đang tiếp đón những vị lãnh đao này.
Ngay khi biết Bùi Đông Lai đang trên đường đến đây thì bọn hắn liền đứng ở chỗ này.
Đứng khoảng 20’ rồi.
Mà phía sau bọn họ là một tấm biểu ngữ, trên đó có ghi : Nhiệt liệt chào mừng Bùi Đông Lai đồng học đã trở thành sử thượng tối cường Trạng Nguyên!
Chiếc Audi A6 dừng lại, Ngô Chí Quốc chủ động xuống xe rồi mở cửa cho Bùi Đông Lai.
Nhìn thấy tấm biểu ngữ kia, nhìn thấy từng khuôn mặt kích động trước mắt, Bùi Đông Lai bình tĩnh xuống xe.
- Khách sát.
Các phóng viên liền giơ máy ảnh lên chụp hình.
Một hình này được máy ảnh ghi lại.
Hai mươi ngày trước.
Bùi Đông Lai ở trong biển người mênh mông cũng không chớp mắt.
Hôm nay.
Hắn oanh động toàn quốc.
Chương thứ 8
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 62 : Toàn trường ngạc nhiên.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Sau khi Bùi Đông Lai xuống xe thì Ngô Chí Quốc liền giới thiệu mọi người cho hắn biết, mỗi một người thì hắn đều khom người rồi bắt tay.
Tên phóng viên thấy một màn như vậy thì linh quang chợt động, hắn không nói gì mà đem một màn này chụp lại.
- Trần chủ nhiệm, giáo viên cùng với các học sinh đang ở trong hội trường, chúng ta nên đi qua đi.
Mắt thấy Bùi Đông Lai cùng với lãnh đạo đi đến, Ngô Chí Quốc liền nói với Trần chủ nhiệm.
- Tốt.
Trần chủ nhiệm gật đầu cười, thân thiết vỗ bả vai của Bùi Đông Lai:
- Đông Lai a, hôm nay em làm diễn viên còn chúng ta chỉ làm nền thôi, một hồi khi lên phát biểu thì không cần phải che giấu, cứ đem kinh nghiệm của mình nói ra cho mọi người cùng nghe.
- Dạ!
Bùi Đông Lai gật gật đầu, đi về phía trước hội trường.
Đii vào cổng trường, nhìn thấy tấm biểu ngữ ở trên đầu, nhớ tới 3 tháng trước đây thì quãng đường mình và cha tiến vào hội trường thì hắn không kìm lòng được mà nắm chặt hai bàn tay lại.
- Bùi Đông Lai, Tiêu Phi đã nói ngươi phải làm cho TQ vì ngươi mà kiêu ngạo, đây mới chỉ là bước đầu tiên thôi.
Sau đó Bùi Đông Lai buông nắm tay của mình ra, âm thầm tự nói với chính mình.
Có lẽ là toàn bộ học sinh đều tập trung ở hội trường cho nên trong sân trường đều trống không, cơ hồ không có một bóng người nào cả.
Cũng giống như trường Tử Kim Hoa, trong ngày hôm nay toàn bộ học sinh lớp 12 đều phải có mặt ở hội trường.
Nhưng mà có chỗ khác với bên đó là tất cả giáo viên cùng học sinh của khối 10, 11 cũng phái có mặt ở hội trường.
Bởi vì bọn hắn muốn nghe Bùi Đông Lai diễn giảng.
Trước đó một khắc.
Trong hội trường, đám học sinh cùng với giáo viên đang thảo luận về thành tích của Bùi Đông Lai, không khí ở trong này có chút lộn xộn.
Nhưng mà.
Ngay khi đoàn người Bùi Đông Lai vừa tiến vào thì toàn bộ hội trường đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều không kìm lòng được mà đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Đúng vậy.
Vô luận là giáo viên hay là học sinh, tất cả bọn họ đều không có nhìn vào người lãnh đạo mà ánh toàn bộ ánh mắt của bọn họ đều nhìn về Bùi Đông Lai.
Giờ phút này, ánh mặt của bọn học cũng không có châm chọc, cũng không có xem thường.
Nếu có thì đó chính là sự ngưỡng mộ.
Đối mặt với hàng ngàn ánh mắt của mọi người thì trong lòng của hắn liền rung động, bất quá bước chân của hắn vẫn vững vàng, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Thấy được biểu hiện kinh người của Bùi Đông Lai thì Trần chủ nhiệm liền giật mình, mà Ngô Chí Quốc thì bước lên hai bước rồi đỡ cánh tay của Bùi Đông Lai, nói nhỏ với hắn :
- Đông Lai, bởi vì một lát nữa em cần phải diễn thuyết cho nên trường học đã an bài em ngồi ở phía trên đài chủ tịch.
Nghe được lời nói của Ngô Chí Quốc thì Bùi Đông Lai cũng không nói gì mà là khẽ gật đầu.
Hắn hiểu được, chuyện cho tới bây giờ cho dù là an bài gì đi nữa thì hắn thấy cũng chẳng thấm vào đâu.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều nhìn vào bước di chuyển của Bùi Đông Lai.
Khi thấy Bùi Đông Lai ngồi ở trên đài chủ tịch, hơn nữa là ngồi gần cùng với Trần chủ nhiệm thì trên mặt của bọn hắn cũng không lộ ra một chút kinh ngạc nào.
Tựa hồ đó mới chính là đãi ngộ và vinh dự mà Bùi Đông Lai đáng có.
Trừ Trần chủ nhiệm cùng với các vị lãnh đạo của Bộ Giáo Dục ra thì chỉ có Bùi Đông Lai cùng với Hiệu trưởng Ngô Chí Quốc là được ngồi ở phía trên đài chủ tịch, các phóng viên truyền hình tỉnh thì có nhiệm vụ phát sóng trực tiếp mà những người còn lại thì ngồi ở hàng thứ nhất trong hội trường.
Sau khi đoàn người Bùi Đông Lai ngồi xuống thì buổi lễ chính thức được bắt đầu, Ngô Chí Quốc là người đầu tiên phát biểu, đầu tiên là cảm tạ mọi người đã đến đây tham dự sau đó nói nội dung của buổi lễ hôm nay, cuối cùng đột nhiên giọng nói của hắn đề cao hơn:
- Tiết mục cuối cùng của buổi lễ ngày hôm nay sẽ để cho Trạng Nguyên Bùi Đông Lai trường chúng ta lên nói chuyện cùng với mọi người.
“Bành bạch….”
Ngô Chí Quốc vừa nói xong thì tiếng vỗ tay đã vang khắp toàn trường.
Trong đám người đông nghìn nghịt kia, đám người Tào Băng có quan hệ tốt với Bùi Đông Lai thì cảm thấy kích động thiếu chút nữa là không thể kiềm chế được, thậm chí ngay cả Tần Đông Tuyết cũng cảm thấy trái tim của mình đập hơi nhanh.
Sau khi Ngô Chí Quốc nói xong thì tiếp theo là người của Bộ Giáo Dục rồi Trần chu nhiệm lên phát biểu.
Sau khi hai người kết thúc bài phát biểu của mình thì Ngô Chí Quốc lại lên phát biểu.
Ba người nói chuyện thì ước chừng đã kéo dài gần một giờ đông hồ, giáo viên cùng đám học sinh ở phía dưới có vẻ không còn kiên nhẫn nữa, bọn họ cần chính lời những lời diễn thuyết của Bùi Đông Lai.
Mà đến ngay cả phóng viên truyền hình tỉnh cũng không có phỏng vấn ba người bọn họ.
Đối với các phóng viên mà nói, mục đích của hôm nay đến đây là để phỏng vấn Bùi Đông Lai.
- Mọi người đều biết, năm nay Bùi Đông Lai đồng học của trường ta đã tạo ra được một kỳ tích.
Sau khi nói xong thì hắn dừng lại một chút, vẻ mặt có chút kích động vì thế thanh âm cũng được đề cao lên, nói:
- Em ấy đã làm ra một thành tích không thể tưởng tượng được. Hơn nữa Toán, Lý, Anh ngữ tất cả đều đạt được số điểm tuyệt đối.
- Mọi người ở phía dưới hãy nhiệt liệt vỗ tay để hoan nghênh Bùi Đông Lai đồng học lên diễn thuyết nào.
Nói xong thì Ngô Chí Quốc chính là người thứ nhất vỗ tay.
Trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay của mọi người trong hội trường giống như là tiếng pháo vậy, thiếu chút nữa là có thể dỡ tung được nóc nhà rồi.
Bên tai vang lên những tiếng vỗ tay kia, nhìn từng khuôn mặt ngồi ở phía dưới kia thì Bùi Đông Lai không khỏi nhớ lại 3 tháng trước, mình và Qua tử ở cái địa phương này đã bị vũ nhục như thế nào.
Trong đầu hiện ra cảnh tượng ngày hôm ấy, trên mắt của Bùi Đông Lai liền dao động nhưng mà rất nhanh hắn đã lấy lại được bình tĩnh rồi đứng dậy.
Sau khi đứng dậy thì hắn cũng không có lập tức đọc diễn văn mà trước hết là cúi tạ toàn bộ giáo viên cùng với học sinh ở trong này.
Thấy được Bùi Đông Lau cúi đầu thì toàn bộ người ở đây đều vỗ tay.
Ước chừng 10s sau tiếng vỗ tay mới dừng lại, Bùi Đông Lai không có ngồi xuống mà đứng ở trên đài chủ tịch cầm microphone, vẻ mặt bình tĩnh mở miệng nói:
- Buổi sáng hôm nay, Ngô hiệu trưởng cùng với Lý lão sư đã đến tim tôi, nói cho tôi biết rằng ở buổi diễn thuyết sáng hôm nay, đem kinh nghiệm thành công của mình chia sẻ với mọi người.
Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều tập trung.
- Cá nhân tôi cảm thấy nếu nói kinh nghiệm để thành công thì có chút không thích hợp, nhiều nhất thì đó chỉ là một lòng học tập mà thôi. Học tập của tôi chỉ có hai chữ : Cố Gắng. Cũng giống như ngày đó, Lý Văn Linh lão sư đã có nói qua, cố gắng không nhất định sẽ thành công nhưng mà không cố gắng thì chắc chắn sẽ không thành công.
Nói xong thì Bùi Đông Lai lại ngồi xuống.
Thấy được Bùi Đông Lai ngồi xuống, nguyên bản thấy Bùi Đông Lai mở miệng nhắc đến tên của mình thì Lý Văn Linh hưng phấn thiếu chút nữa mà ngạt thở.
Mà toàn bộ người khác đều trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai, trong lòng chỉ có một ý niệm : “ Chỉ chừng này thôi sao?”
Trong lúc nhất thời, toàn trường ngạc nhiên.
Chương thứ 9
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 63 : Sợ choáng váng.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.
Những lời này, Bùi Đông Lai luôn luôn khắc ghi trong tim
Đối với Bùi Đông Lai mà nói hắn không có nghĩ qua muốn thông qua thành tích thi vào Đại học để nổi danh, sỡ dĩ hắn đáp ứng đứng ở đây diễn thuyết hoàn toàn là vì phần ân tình lúc trước của Ngô Chí Quốc.
Mắc dù là trả nhân tình nhưng Bùi Đông Lai cũng không muốn thao thao bất tuyệt nói cái gì đó, hắn biết rõ vào lúc hắn học lớp 11 thì thành tích của hắn luôn luôn đứng nhất là bởi vì trừ người có đầu ốc ngu ngốc ra thì vẫn phải cố gắng, tiếp túc cố gắng, mẹ nó phải cố gắng lên.
Còn về phần ba tháng trước đây thì không thể dùng hai từ cố gắng để hình dung hắn mà phải nói là liều mạng
Nếu không bởi vì phương thức ôn tập liều mạng kia thì cho dù là hắn có dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi hay là trời sinh ra đã có một năng lực lớn thì muốn đạt được 745 điểm cũng là một việc khó hơn lên trời nữa.
Cho nên, đó là lý lo mà hắn luôn nói hai chữ cố gắng.
Đó chính là điều tâm đắc nhất của hắn.
- Khụ..
Mắt thấy toàn bộ giáo viên cùng với đám học sinh ngạc nhiên, ngay cả những người ngồi trên đài chủ tịch cũng mất tự nhiên, Ngô Chí Quốc trong lòng buồn bực không thôi đồng thơi hắn ho khan một tiếng, tiếp theo hắn lại cười nói để hấp dẫn lực chú ý của mọi người:
- Tuy rằng Bùi Đông Lai đồng học nói rất ít nhưng mà cá nhân tôi lại cực kỳ phấn khích. Hai chữ “ Cố gắng “ của em ấy đã nói lên tất cả, trong thời gian ba tháng vừa qua, tôi thường xuyên nghe người khác nói Bùi Đông Lai đồng học vì ôn tập mà ngồi học tới 2-3h đêm mới rời khỏi phòng học, đồng thời mỗi sáng vào lúc 6h thì em ấy là người có mặt đầu tiên trong phòng học.
- Tôi nghĩ đúng như hai từ “ Cố gắng “ của em ấy thì nhất định mọi người sẽ thành công. Tôi hy vọng, các bạn đồng học ngồi đây sẽ có thể nhớ kỳ hãi chữ này, hơn nữa phải đem hai chữ này mà vận dụng vào hành động thực tế.
- Tôi tin tưởng ngày hôm nay, Bùi Đông Lai đồng học có thể sáng tạo ra kỳ tích, làm cho trường học của chúng ta vì em ấy mà kiêu ngạo thì sau này các bạn cũng có thể làm được.
Bành bạch.
Ngô Chí Quốc vừa nói xong thì hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay không dứt, các học sinh bị câu cuối cùng kia làm cho đầu óc choáng váng hết, còn trên đài chủ tịch thì những người lãnh đạo thì thầm khen Ngô Chi Quốc phản ứng nhanh chóng nếu không thì không khí sẽ trở nên tẻ nhạt.
Đợi cho mọi người vỗ tay xong thì Ngô Chí Quốc lại cầm lấy microphone rồi nói tiếp:
- Nguyên bản là ngày hôm nay các phóng viên đài truyền hình sẽ phỏng vấn với Bùi Đông Lai đồng học nhưng mà Bùi Đông Lai lại không quen với trường hợp như vậy vì thì chuyên đê phỏng vấn sẽ bị hủy bỏ, tiếp theo là Tiết phóng viên sẽ hỏi Bùi Đông Lai đồng học vài vấn đề.
“Bành bạch...”
Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay lại vang lên, ở phía dưới người được gọi là Tiết phóng viên liền lấy lại tinh thần, học theo Bùi Đông Lai lúc trước, hắn cúi đầu với mọi người rồi sau đó cầm lấy cái microphone.
- Bùi Đông Lai đồng học, trước khi tôi có chút tò mò làm sao một người học sinh lại có thể thi đạt được số điểm 745 như thế? Nhưng mà, hiện giờ tôi có thể đoán ra được một ít, không nói tới vấn đề thành tích của bạn nhưng sự trấn tĩnh cùng bình tĩnh của bạn đã vượt khỏi dự đoán trước của mọi người, tôi muốn biết khi bạn thi được 745 điểm như thế này thì làm sao bạn lại có thể bình tĩnh đến thế ?
Trong hội trường liền yên tĩnh, giọng nói của Tiết phóng viên vang lên, hắn đưa ra vấn đề thứ nhất.
- Có thể là do ảnh hưởng của cha tôi.
Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ, trong đầu lại hiện ra hình ảnh của Bùi Vũ Phu, nhớ đến khuôn mặt tươi cười ấy thì Bùi Đông Lai liền nói:
- Phụ thân tôi vốn là một người tài xế taxi, nhưng mà ở trong trí nhớ của tôi thì bất cứ khi gặp vấn đề gì hắn người cũng rất bình tĩnh. Tôi cùng cha tôi đã ở cùng với nhau mười tám năm nay, thời gian rất lâu cho nên sẽ chịu ảnh hưởng của người, cho nên tôi muốn mượn cơ hội này để cảm ơn người.
"Bành bạch..."
Tiếng vỗ tay lại vang lên nhưng mà trong lúc vỗ tay thì không ít người lại nhớ đến một nam nhân trung niên chỉ còn một chân, bước đi tập tễnh, lúc nào trên mặt cũng nở một nụ cười ngây ngô.
Giờ phút này, hình tượng của người nam nhân kia ở trong lòng bọn họ lại được đề cao lên.
……….
Trong lúc Bùi Đông Lai đồng ý phỏng vấn hơn nữa lại còn được truyền hình trực tiếp thì ở Yến Kinh, trong căn hộ của Nạp Lan Minh Châu.
Nạp Lan Minh Châu chỉ mặc một bộ áo ngủ nằm ở trên giường bởi vì là nghe được tiếng đập cửa nên nàng liền tỉnh giấc.
Khẽ lắc đầu vài cái, bởi vì uống quá nhiều rượu cho nên đầu của nàng vẫn còn có chút choáng váng, khi nghe thấy tiếp đập cửa thì Nạp Lan Minh Châu nhíu mày, vẻ mặt tương đối bất mãn.
- Tỷ, mở cửa, là ta, tiểu Hiên!
Bên ngoài, Nạp Lan Hiên thấy không có động tĩnh thì thở hổn hển rồi la lớn lên.
Trong phòng ngủ, Nạp Lan Minh Châu đang suy tư là ai mà sáng sớm đến gõ cửa sớm như vậy, mơ hồ nghe được tiếng kêu la của Nạp Lan Hiên thì vẻ mặt nghi hoặc của nàng dần tiêu tan mà thay vào đó là sự nghi hoặc.
Sở dĩ nghi hoặc là bởi vì trong trí nhớ của nàng thì từ nhỏ Nạp Lan Hiên luôn kính trọng nàng, như thế nào mà hôm nay Nạp Lan Hiên lại trở nên như vậy ?
Mang theo vẻ nghi hoặc, Nạp Lan Minh Châu rời giường, sửa sang áo ngủ lại một chút rồi tới mở cửa .
Ở ngoài của, Nạp Lan Hiên đang hô lên nhưng thấy cửa phòng được mở ra, Nạp Lan Minh Châu mặc đồ ngủ xuất hiện trước mặt hắn thì không khỏi sửng sốt.
- Có chuyện gì sao ?
Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Nap Lan Hiên, đầu hắn toàn là mồ hôi thì Nạp Lan Minh Châu nhíu mày lại, giọng nói vô cùng bất mãn.
“ Ực!”
Đầu tiên Nạp Lan Hiên nuốt nước bọt một cái, sau đó kinh hồn bạt vía mà nói:
- Tỷ..không.. không tốt rồi.
- Vào nhà rồi nói.
Không biết vì sao khi chứng kiến được bộ dáng như thế của Nạp Lan Hiên thì Nạp Lan Minh Chau liền phát cáu, tựa hồ nàng xem ra người của Nạp Lan gia không nên thất thố như thế mới đúng.
Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu xoay người thì Nạp Lan Hiên cũng không có bước vào, mà ở phía sau nói lên:
- Tỷ, năm nay Bùi Đông Lai là Trạng Nguyên.
Nạp Lan Minh Châu liền dừng bước.
Giống như là nàng kinh sợ, đột nhiên nàng quay đầu lại trợn tròn mắt lên, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi nói cái gì ?
- Tỷ, tên phế vật Bùi Đông Lai kia là Trạng Nguyên của tỉnh Liêu Ninh, hắn thi được 745 điểm.
Có lẽ đã đoán được biểu tình bất ngờ của Nạp Lan Minh Chaai cho nên Nạp Lan Hiên cũng không có kinh ngạc, sắc mặt của hắn khó coi mà lặp lại một lần nữa, hơn nữa hắn lại nói rõ số điểm của Bùi Đông Lai ra.
Trạng Nguyên sao ?
745 điểm !
Bùi Đông Lai? ? ?
Lần thứ hai nghe được Nạp Lan Hiên nói thì Nạp Lan Minh Châu không thể tưởng tượng được, cả người liền đứng nguyên tại chỗ, trợn tròn tròng mắt, há to miệng, thật lâu sau cũng không có nói gì.
Giờ phít này, nàng cũn quên mới chuyện Nạp Lan Hiên thất lễ lúc nãy.
Bởi vì.
Một cỗ khiếp sợ đã tràn ngập toàn bộ thân thể của nàng.
Nàng hoàn toàn sợ choáng váng!
Chương thứ 10
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 64 : Một bạt tai, không tiếng động
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Sợ choáng váng sao ?
Đúng vậy!
Nạp Lan Minh Châu nhớ rõ rằng rằng tên phế vật Bùi Đông Lai kia chỉ đạt được 288 điểm trong cuộc thi thử lần trước, xếp thứ nhất từ dưới đếm lên.
Từ ý nào đó mà nói thì số điểm này của Bùi Đông Lai quả thật là dọa người, làm cho Nạp Lan Minh Châu càng khinh miệt Bùi Đông Lai cho đến khi hai người gặp nhau ở quán lề đường kia thì Nạp Lan Minh Châu cũng không thể nhẫn nại được mà muốn giải quyết dứt khoát, nói thẳng ra cái ước định này cố gắng để cho Bùi Đông Lai buông tha cái ý niệm trong đầu .
Bởi vì, ở nàng xem ra, Bùi Đông Lai từ đội sổ để biến thành Trạng Nguyên là chuyện không thể nào xảy ra được.
Về sau, Bùi Đông Lai lại nói muốn đi tới Nạp Lan gia thì Nạp Lan Minh Châu cũng cho rằng Bùi Đông Lai là một kẻ không biết trời cao đất rộng, bởi vì lòng tự ái bị tổn thương cho nên hắn mới nói như vậy.
Mà hiện giờ,Nạp Lan Hiên nói cho nàng biết rằng Bùi Đông Lai là Trạng Nguyên của tỉnh Liêu Ninh hơn nữa còn đạt được 745 điểm.
Đối với Nạp Lan Minh Châu đây là điều không thể nào tưởng tượng được.
- Tỷ! Tỷ...
Mắt thấy bộ dáng há hốc mồm của Nạp Lan Minh Châu thìNạp Lan Hiên sợ Nạp Lan Minh Châu xảy ra vấn đề cho nên hắn liền đi lên gọi.
- Không có khả năng, tên phế vật kia không có khả năng để trở thành Trạng Nguyên! Hắn tuyệt đối không có khả năng thi được 745 điểm.
Tiếng gọi củaNạp Lan Hiên đã kéo Nạp Lan Minh Châu trở về với hiện thực, nàng dùng sức lắc đầu, cả người đã khôi phục được vài phần bình tĩnh.
“ Lý trí “ nói cho nàng biết, tin tức này quá hoang đường rồi.
Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu đã khôi phục lại vẻ bình thường thìNạp Lan Hiên liền dừng bước lại.
- Từ đâu ngươi lấy được tin tức này ?
Nạp Lan Minh Châu nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Hiên .
Nạp Lan Hiên buồn bực nói:
- Mới vừa rồi tiểu Kỳ gọi điện đến nói việc này cho đệ hơn nữa trên mạng cũng có tin tức này.
- Trên mạng có thể đáng tin sao?
Có lẽ là Nạp Lan Minh Châu không tin được Bùi Đông Lai có khả năng thi được 745 điểm nên khi Nạp Lan Hiên nói như thế thì nàng liền hổn hển mắng:
- Đầu ngươi là óc heo sao? Ngươi cũng không nghĩ được một tên phế vật từng chỉ đạt được 288 điểm trong cuộc tho thử mà có thể trở thành Trạng Nguyên sao? Huống chi là thi được 745 điểm ? Ngươi có biết 745 điểm đại biểu cho cái gì không ?
- Tỷ, nhưng mà… Thật sự trên mạng có nhiều tin tức liên quan đến chuyện này.
Nạp Lan Hiênsắp khóc rồi, từ ở sâu trong nội tâm của hắn mà nói thì hắn cũng không tin kết quả này nhưng mà hứn không cho rằng Nạp Lan Kỳ sẽ đem chuyện này ra đùa giỡn, còn nữa, nếu không phải là sự thật thì tại sao trên mạng xuất hiện nhiều tin tức như vậy ?
Lại ngheNạp Lan Hiên nói như vậy thì Nạp Lan Minh Châu liền nhíu mày lại, nàng cũng không nói gì mà là xoay người đi vào phòng sách .
Nạp Lan Hiênthấy thế thì biết rõ Nạp Lan Minh Châu đang muốn kiểm tra lại, vì thế hắn liền vội vàng đi theo.
Phòng sách của Nạp Lan Minh Châu được trang hoàng theo phong cách cổ xưa hơn nữa trên giá sách lại bày ra nhiều bộ sách trong đó có không ít bộ sách liên quan đến lịch sử Thanh triều.
Nhưng mà .
Vô luận là những bộ sách Thanh triều này hay là một số sách khác thì vô cùng mới tinh, tựa hồ là không có ai giở xem.
Đi vào phóng sách, không đợi Nạp Lan Minh Châu làm thìNạp Lan Hiên đã vội chạy đến bàn đọc sách sau đó mở Laptop lên rồi tiến vào gu gồ sớt : Năm nay Trạng Nguyên của tình Liêu Ninh là ai? Sau đó enter Milan một phát.
Tách.
Rất nhanh, trang chủ đã xuất hiện về một đống tin tức của Bùi Đông Lai , tin tức về thành tích thi của hắn.
Kinh ngạc khi thấy một đống tin kia, đồng tử của Nạp Lan Minh Châu đột nhiên phóng to ra, thân thể trở nên cứng ngắc.
- Mở tin tức ra xem.
Sau đó, hơi thở của nàng có vẻ dồn dập, cả người liền tiến đến trước Laptop dường như là muốn nhìn rõ thêm một chút .
Nạp Lan Hiênkhông dám chậm trễ vì vậy trực tiếp mở vào nơi có số lượng người view nhiều nhất.
Tin tức này quá ngắn, chỉ nói là Bùi Đông Lai thi được 745 điểm một số điểm mà khôn thể nào tưởng tượng được, trở thành Trạng Nguyên trong cuộc thi Đại học, phía dưới còn có bảng điểm thi của Bùi Đông Lai .
- Tỷ, người xem…
Nạp Lan Hiênmở ra một trang tin rồi đứng dậy, quay đầu lại ý bảo Nạp Lan Minh Châu đến xem, kết quả tin đưa đến được một nửa thì liền dừng lại.
Thuận theo ánh mắt của hắn thì hắn có thể thấy được Nạp Lan Minh Châu đang đứng ở bàn sách, hai mắt trợn tròn lên, ánh mắt gắt gao nhìn vào bảng điểm của Bùi Đông Lai , cảm xúc khiếp sợ lại tràn ngập trên khuôn mặt của nàng, làm cho gương mặt lãnh diễm kia mơ hồ trở nên trắng bệch.
Sau đó thân thể của nàng không ngừng run lên giống như là bị điện giật.
Đật là thật sao ?
Cái tên phế vật kia.. Hắn thật sư thi được 745 điểm sao ?
Nạp Lan Minh Châu thầm hỏi chính mình sau đó hai chân nàng mềm nhũn, cả người ngã quỵ về phía trước.
- Tỷ !
Nạp Lan Hiên thấy thế thì liền hoảng sợ, vội bước lên đỡ lấy Nạp Lan Minh Châu rồi đỡ Nạp Lan Minh Châu đến ghế ngồi.
Hô... Hô...
Ngồi ở trên ghết, sắc mặt Nạp Lan Minh Châu trở nên tái nhợt đồng thời hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Nàng run rẫy vươn bàn tay phải ra, cố gắng nắm lấy con chuột nhưng kết quả lại không cầm lấy được.
- Tỷ, người muốn xem cái gì, ta bấm cho.
Nạp Lan Hiên thấy bộ dạng hoảng sợ của Nạp Lan Minh Châu , sợ Nạp Lan Minh Châu bị đả kích xảy ra vấn đề cho nên cố gắng đi lên hỏi.
- Cút !
Nạp Lan Minh Châu không những không cảm kích ngược lại nàng giống như là một người đàn bà chanh chua, rống to đối với Nạp Lan Hiên .
Nạp Lan hiên hoảng sợ, không dám nói cái gì nữa.
Sau đó, Nạp Lan Minh Châu liền trừng to mắt gắt gao nhìn vào màn hình máy tình, cầm chuột lên rồi tiếp tục mở thêm một trang web khác.
Rất nhanh, Nạp Lan Minh Châu đã mở được một trang mới.
Tin tức này ghi rằng “ Trạng Nguyên Bùi Đông Lai diễn thuyết “
Phía dưới tiêu đề là hình ảnh Bùi Đông Lai nổi bật đứng ở trong hội trường của Trầm Thanh Nhất Trung diễn thuyết.
Thấy hình ảnh xa lạ mà quen thuộc này thì tâm tư của Nạp Lan Minh Châu liền rớt xuống mà gương mặt lãnh diễm kia cũng không tìm thấy được một chút huyết sắc.
Thân thể của nàng lại run lên, theo bản năng nhìn vào màn hình.
- Buổi sáng hôm nay, Ngô hiệu trưởng cùng với Lý lão sư tìm tôi, nói để cho tôi ở hội trường diễn thuyết, đem kinh nghiệm thành công của mình chia sẽ với mọi người.
- Cá nhân tôi cảm thấy rằng, nói kinh nghiệm thành công ra thì có điểm không thích hợp, nhiều nhất chỉ có
- Trong lòng tôi chỉ có hai chữ : “ Cố gắng “ Cũng như ngày đó thầy Lý Văn Linh đã nói với mọi người trong lớp như vậy, cố gắng không nhất định thành công, nhưng là không cố gắng chắc chắn sẽ không thành công!
…….
Nhìn vào Bùi Đông Lai đang phát biểu.
Bên tai vang lên những lời nói không nóng nảy, không tự ti khi bước lên diễn thuyết, trong mắt hiện lền hình ảnh Bùi Đông Lai gầy yếu gặp mình trước đó thì Nạp Lan Minh Châu không thể không thừa nhận sự thật rằng : “ Bùi Đông Lai thật sư thi được 745 điểm, đã trở thành sự thương tối cường Trạng Nguyên năm nay “
Không thể không thừa nhận, sau khi biết được sự thật này thì cả người Nạp Lan Minh Châu liền xụi lơ, hai mắt trở nên vô thần nhìn chằm chằm vào màn hình.
Nạp Lan Hiên thấy thế thì cũng không dám trấn an Nạp Lan Minh Châu cũng không dám đi lên tắt cái Laptop.
- Bùi Đông Lai đồng học, lại chúc mừng bạn, cuối cùng tôi muốn hỏi bạn một câu, bạn thi vào Đại học với một số điểm cao nhất trong lịch sử này thì người bạn muốn cảm tạ là ai thế ?
Trên màn hình, một vị phóng viên khác tên từ đài truyền hình tỉnh hỏi một vấn đề cuối cùng.
- Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn cha của tôi, người đã đưa tôi đến với cái thế giới này hơn nữa người đã nuôi sống tôi hơn mười tám năm, dạy bảo tôi nên làm người như thế nào.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:
- Sau đó, tôi muốn cảm tạ lão sư của tôi vì bọn họ đã truyền kiến thức cho tôi. Tôi còn muốn cảm ơn những vì bạn học, vì bọn họ để lại cho tôi một hồi ức tốt đẹp về thời trung học.
Bùi Đông Lai nói xong thì đám phóng viên liền xoay camera hướng về đám học sinh cùng với giáo viên đang ngồi trong hội trường.
- Cuối cùng, tôi còn muốn cảm tạ một người.
Sau đó, camera một lần nữa lại dừng trên người của Bùi Đông Lai , Bùi Đông Lai lại mở miệng một lần nữa.
- Là người nào ?
Các phóng viên của đài truyền hình liền hỏi.
Lời nói của các phóng viên vừa thốt ra thì toàn bộ ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Bùi Đông Lai .
- Tôi cần phải cảm ơn một người.
Ngay khi mọi người đang nhìn mình Bùi Đông Lai liền nheo mặt lại, ánh mắt trở nên sắc bén:
- Tôi muốn nói với nàng : “ Chớ quên ước định của chúng ta “ !
Rầm!
Bùi Đông Lai vừa mới nói xong lời này thì toàn bộ ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tần Đông Tuyết .
Lúc trước, khi thành tích của Bùi Đông Lai còn chưa có vượt lên thì mọi người đã truyền ra rằng Bùi Đông Lai đang cùng hẹn hò với Tần Đông Tuyết nhưng hai người cũng không có mở miệng phủ nhận, ngược lại nhiều khi nàng lại cùng Bùi Đông Lai giống như hình với bóng, chẳng gì là một đôi tình lữ.
Hiện giờ Bùi Đông Lai nói cần cảm ơn một người, chẳng lẽ hai người đã có ước đinh với nhau sao ?
Những học sinh kia xem rằng người Bùi Đông Lai vừa nhắc đến chắc hắn là Tần Đông Tuyết rồi.
Nhìn thấy được mọi người đang nhìn mình thì Tần Đông Tuyết không khỏi cười khổ : “ Bùi Đông Lai , thật sự em hy vọng người anh nói chính là em nhưng mà em biết rằng sẽ không phải “
Ánh mắt Tần Đông Tuyết đột nhiên trở nên sắc bén : “ Nạp Lan Minh Châu ngươi có thấy không ? “
Có thấy không ?
Phù Phù!
Trong thư phòng, Nạp Lan Minh Châu nghe được lời nói của Bùi Đông Lai thì sau đó cả người nàng liền ngã nhào xuống đất.
“ Nạp Lan Minh Châu , có rất nhiều người từng khinh thường Bùi Đông Lai , kết quả là bọn hắn đều bị Bùi Đông Lai dùng hành động thực tế để tát cho bọn chúng một cái! Ta tin tưởng rằng ngươi cũng giống như bọn chúng, một cái tát này nhất định ngươi phải chịu rồi.”
Nhất định phải chịu sao ?
Giờ phút này, lời nói lúc trước của Tần Đông Tuyết cứ không ngừng vang lên bên tai của Nạp Lan Minh Châu , vang lên không ngừng….
Dưới ánh đèn, sắc mặt của Nạp Lan Minh Châu trắng bệch, giống như là một con chó chết cuộn tròn ở nơi này, không ngừng run rẩy.
Một cái tay không gây tiếng động.
Nhưng cũng đủ làm nàng đau.
Chương thứ 11
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 65 : Bỗng nhiên quay đầu.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
- Tỷ!
Nạp Lan Hiên thấy vậy liền hoảng sợ, vội chạy tới đỡ Nạp Lan Minh Châu ngồi dậy.
- Tỷ, người không sao chứ.
Nạp Lan Hiên thấy bộ dáng của Nạp Lan Minh Châu như vậy thì cực kỳ lo lắng.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Nạp Lan Minh Châu thì thào nói tựa hồ như cho đến giây phút này nàng vẫn không tin rằng Bùi Đông Lai có thể thi được 745 điểm.
- Tỷ, cho dù hắn thi được 745 điểm thì cũng không có gì lớn.
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Hiên đã biết Nạp Lan Minh Châu bị đả kích không nhẹ vì thế hắn vội vàng trấn an :
- Ở trong lòng tiểu Hiên thì cho dù hắn có thi được 745 điểm thì cũng là một tên phế vật chỉ biết đọc sách mà thôi, hắn vĩnh viễn không thể hợp với tỷ! Thậm chí ngay cả tư cách xách dép cho tỷ thì hắn cũng không có.
Tên phế vật chỉ biết đọc sách…
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Hiên thì đôi mắt vô thần của Nạp Lan Minh Châu cũng dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, khuôn mặt trắng bệch của nàng cũng đã có vài phần huyết sắc.
- Phải a, cho dù hắn thi được 745 thì có thể chứng minh cái gì đây ?
Nạp Lan Minh Châu dùng tinh thần A Q để tự an ủi bản thân mình:
- Chẳng lẽ hắn thi được 745 điểm thì có xứng đôi với Nạp Lan Minh Châu ta sao ? Không, không có khả năng! Ta là tiểu thư của Nạp Lan gia còn hắn, Bùi Đông Lai hắn thì tính là cái gì ?
Hô!
Nghĩ thông suốt được điểm này thì Nạp Lan Minh Châu thở phào một hơi chẳng qua vẻ mặt của nàng có chút âm trầm.
Mắt thấy vẻ mặt âm trầm của Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Hiên biết được vị tỷ tỷ này đã hồi phục lại được rồi hơn nữa thì nàng cũng hận Bùi Đông Lai thấu xương.
Điều này làm cho Nạp Lan Hiên thở nhẹ một hơi đồng thời hắn cũng có chút lo lắng.
Bởi vì, hắn cũng nghe ra lời nói của Bùi Đông Lai lúc nãy là muốn nói cho Nạp Lan Minh Châu “ Ta nói rồi. ta sẽ đi đến Nạp Lan gia “
Ở Nạp Lan Hiên xem ra thì một khi Bùi Đông Lai lấy thân phận Trạng Nguyên đến Nạp Lan gia thì chuyện tình Nạp Lan Minh Châu một đi từ hôn sẽ bị bại lộ, đến lúc đó Nạp Lan Minh Châu chẳng những cần phải thực hiên hôn ước mà rất có thể nàng còn bị Nạp Lan lão gia tử cùng với Nạp Lan Trường Sinh trách cứ nữa.
Đây là chuyện mà Nạp Lan Hiên không muốn xảy ra.
- Tỷ, hiện giờ chúng ta nên làm sao bây giờ?
Nạp Lan Hiên nhịn không được mà hỏi.
Làm sao bây giờ?
Đinh linh linh...
Lúc này thì một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại thì Nạp Lan Minh Châu vốn đang tìm đối sách thì nhất thời liền cả kinh.
Bởi vì điện thoại trong phòng của nàng trừ Nạp Lan Trường Sinh ra thì không một ai biết được .
Đây cũng chính là, cú điện thoại này là của Nạp Lan Trường Sinh gọi tới.
Sau khi Nạp Lan Trường Sinh biết Bùi Đông Lai thi được 745 điểm thì mục đích gọi điện thoại đến đây thì Nạp Lan Minh Châu dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được.
Có lẽ là sợ lời nói dối lúc trước bị vạch trần cũng có lẽ là nàng không nghĩ ra cách nào nên Nạp Lan Minh Châu không dám cầm điện thoại.
Trong lúc nhất thời, tiếng chuông điện thoại cứ vang lên trong thư phòng, thật lâu sau cũng không tiêu tan.
………
Lúc 11h30’ buỗi lễ tốt nghiệp chấm dứt, trước tiên Bùi Đông Lai đi theo đoàn người Ngô Chí Quốc rời khỏi hội trường. Hắn viện cớ cần phải về nhà để thượng lượng cùng với cha mình, khước từ lời mời đi ăn cơm của Trần chủ nhiệm. Hắn để mặc cho Trần chủ nhiệm cùng với đám phóng viên của tỉnh cùng nhau đi ăn cơm.
Sau khi đoàn người Bùi Đông Lai rời khỏi hội trường thì các giáo viên cùng các học sinh khác mới trật tự rời khỏi đây.
Trong đám người ấy thì Tần Đông Tuyết không nhịn được mà nhìn thoáng qua hướng Bùi Đông Lai rời đi, không thấy được Bùi Đông Lai thì trong lòng Tần Đông Tuyết có chút mất mác.
Mất mác rất nhiều đột nhiên Tần Đông Tuyết lại thấy được điện thoại di động của mình rung lên.
Lấy điện thoại ra thì Tần Đông Tuyết thấy được một tin nhắn đã gởi tới.
Mang theo vài phần nghi hoặc, Tần Đông Tuyết mở tin nhắn ra chỉ thấy nội dung tin nhắn là : “ Tần Đông Tuyết đồng học, anh ở trên sân thượng chờ em, Bùi Đông Lai .”
Ân?
Thấy được nội dung tin nhắn thì hai mắt Tần Đông Tuyết mở to ra, sau đó cảm xúc mất mác trong nhất thời liền biến mất mà thay vào đó chính là sự hưng phấn.
Vô cùng hưng phấn nhưng mà Tần Đông Tuyết lại giống với những cô gái bình thường, lại làm ra vẻ hờn dỗi, vểnh cái miệng lên một chút rồi reply lại: “ Bùi Đông Lai đồng học, tìm tỷ có việc gì sao?”
Trên sân thượng, Bùi Đông Lai cầm cái điện thoại Nokia cùi bắp mà Bùi Vũ Phu đưa cho hắn, một tay che ánh mặt trời, thấy được tin nhắn trả lời của Tần Đông Tuyết thì hắn liền gãi gãi đầu, giằng co cả nửa ngày mới trả lời lại một câu: “ Đến rồi sẽ biết “
Thấy được tin nhắn của Bùi Đông Lai thì Tần Đông Tuyết giống như là một tiểu nữ sinh đang yêu nhau, hạnh phúc cười một tiếng, nàng cũng không làm cho Bùi Đông Lai khó xử nữa mà là theo đám người đi ra khỏi hộ trường, sau đó lấy cớ đi vệ sinh, chờ cho đám học sinh và giáo viên rời khỏi đây rồi thì nàng mới đi lên sân thượng.
Trên sân thượng, sau khi Bùi Đông Lai nhắn tin trả lời xong thì hắn vẫn một mực chờ đợi tin nhắn trả lời ( Có ai đã giống như vậy chưa , m` thì đợi ko biết bao nhiu lần ) cả nửa ngày cũng không thấy tin nhắn tới, rõ ràng là hắn đã thấy toàn bộ mọi người đều đã đến Giáo Học Lâu rồi mà.
Suy nghĩ một chút, hắn cắn chặt răng, trực tiếp rút điện thoại ra bấm số của ỳy.
Tu…Tu…
Nghe được âm thanh tu..tu truyền ra trong điện thoại thì Bùi Đông Lai liền ngừng thở.
Trên sân thượng, Tần Đông Tuyết đang định mở cửa ra nhưng thấy được Bùi Đông Lai đang gọi điện thoại tới thì nàng cũng không bắt máy mà là trực tiếp tắt luôn.
- Xin lỗi, số máy quý khách…..
Bên tai vang lên giọng nói êm tai của vị tiểu thư thì Bùi Đông Lai ngẩn ra, sau đó hắn ủ rũ đem điện thoại để xuống, bắt đầu tìm xem thử Tần Đông Tuyết đang ở đâu trong đám người ở dưới lầu.
Mặc dù chiều cao của Giáo Học Lâu không thấp nhưng mà nhãn lực của Bùi Đông Lai rất tốt, hơn nữa Tần Đông Tuyết cực kỳ đặc biệt, liếc mắt một cái là có thể tìm ra được.
Một người, hai người, ba….
Ánh mắt Bùi Đông Lai không ngừng tìm kiếm lấy thân ảnh quen thuộc trong đám người kia nhưng mà thủy chung hắn vẫn không có tìm được.
Dần dần, dần dần, đám người càng ngày càng thưa thớt, đến cuối cùng dưới Giáo Học Lâu là một mảnh trống không.
- Đi rồi sao?
Không tìm được bóng dáng của Tần Đông Tuyết , Bùi Đông Lai giống như là quả bóng ỉu xìu cả người ủ rủ xuống.
“Bà già bắn máy bay, không may đứt…”
Ngay sau đó là một tiếng ca vang lên.
Bùi Đông Lai liền ngẩn ra, sau đó hắn liền phản ứng, rút cái điện thoại ra để nhìn thì nhìn thấy số của Tần Đông Tuyết gọi đến.
Phát hiện này làm cho hắn vô cùng kích động, ngón tay của hắn run rẩy bấm vào chỗ nghe.
- Đồ ngốc, xoay người lại đi.
Trên cửa sân thượng.
Người thiếu nữ kia từng kiên quyết cho rằng thiếu niên kia sẽ không chủ động theo đuổi Cố Mỹ Mỹ.
Người thiếu nữ thủy chung vẫn tin tưởng thiếu niên kia.
Người thiếu nữ đang từng nói với Nạp Lan Minh Châu rằng :
- TQ rất lớn, Đông Bắc rất nhỏ.
Làm cho sắc mặt của Nạp Lan Minh Châu trở nên tái nhợt.
Người thiếu nữ sợ một lần nữa làm tổn thương lòng tự tôn của thiếu niên kia cho nên rất kiên quyết.
Nàng mở bím tóc đuôi ngựa ra, đứng dưới ánh mặt trời, thâm tình nhìn vào thân ảnh cô đơn của thiếu niên kia rồi nhẹ giọng nói.
Thiếu niên xoay người.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ. Mạch-nhiên hồi thủ, ná nhân khước tại, đăng hỏa lan-san xứ.
-------------
(*) : Chúng lý tầm tha thiên bách độ. Mạch-nhiên hồi thủ, ná nhân khước tại, đăng hỏa lan-san xứ.
Tân Khí-Tật (Tống, 1140 - 1207)
Dịch :
Trăm ngàn lần anh tìm em trong hỗn-độn, anh chợt ngoảnh đầu lại, về phía đèn đang tắt, em đứng đó.
Chém thôi, chứ dốt văn thì dịch thơ cái gì Cao thủ nào tài cao thì vào giúp hộ em nhé
Chương thứ 12
Mai tiếp, giờ đi coi đá banh đã
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina