Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
Quyển 1: Tiểu ma nữ bước đầu trưởng thành
Chương 25: Bí mật Duyệt Hương Các(Hạ)
Dịch:Hàng Băng Long
Biên:Sắc Long
Nguồn: Tu Chân Giới - Yêu Giới
Thủy Liễm Các.
Nơi đây sáng sủa sạch sẽ, không gian thoáng mát. Từng cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, khiến cho rèm cửa phất phơ chập chờn, hương trà nồng đậm thơm ngát.
Mái tóc theo gió nhẹ bay, đôi mắt sáng chăm chú nhìn nam tử đang bước tới. Người này ngũ quan rõ ràng, con ngươi sâu thẳm, mũi cao, đôi môi mỏng, mặc một bộ áo bào màu lam thêu viền vàng, đai lưng khẩm một viên bảo thạch trong suốt. Bước chân uy nghiêm, khí chất cao quý không gì sánh được. Hắn chẳng phải là người lần trước đến rồi đã lại vội vã rời đi sao?
Thủy Liễm đột nhiên cảm thấy trống ngực rộn ràng, hai gò má trắng như tuyết ửng hồng. Vốn nói nơi đây không có chân tình, thế nhưng hiện tại nàng vẫn không thể rời đôi mắt đẹp mê ly khỏi người nam tử kia. Nàng lúc này chân tay luống cuống, đâu còn tác phong của hoa khôi đứng đầu đâu?
"Liễm nhi a, ngươi lo lắng gì chứ ? Xin mời công tử ngồi." Tú bà thấy Thủy Liễm si ngốc nhìn nam tử áo bào lam, nàng khé cau mày. Nàng thiên toán vạn toán không có ngờ tới, chính mình khéo tay dạy dỗ, Thủy Liễm cũng không thể đối phó, bị mỹ nam tử kia mê hoặc. Việc này nhưng nguy rồi, vạn nhất hai người này thực sự là nhằm tứ đại hoa khôi mà tới, vậy không phải là mỗi người đều bị hắn mê hoặc đi sao?
"Dạ, mụ mụ" Thủy Liễm lấy lại tinh thần, hướng nam tử áo bào lam hành lễ. Nàng nở nụ cười yếu ớt, dịu dàng nói, “Vừa rồi ta thất lễ, xin công tử không lấy làm phiền lòng”.
"Cô nương chớ đa lễ, là do tại hạ mạo muội, quấy rối cô nương nghỉ ngơi." Nam tử áo bào lam khóe môi nhếch cười, lời tuy áy náy, nhưng cử chỉ cực kỳ ưu nhã, có một loại cao cao tại thượng cảm giác.
Ảnh theo sau nam tử áo bào lam ngồi xuống, nhìn Thủy Liễm tráng tách rót trà, hương trà thơm ngát phảng phất bao trùm căn phòng.
"Liễm nhi, ngươi hãy hầu hạ hai vị công tử cho thật tốt. Mụ mụ ta sẽ không quấy rối nữa." Tú bà nói xong, hướng nam tử áo bào lam hành lễ. Mụ mụ bước ra khỏi cửa phòng, vẻ mặt tươi cười giả tạo lập tức biến mất. Thần sắc nàng trở nên ngưng trọng, nàng phân phó nha hoàn hầu hạ Thủy Liễm nếu nghe được điều gì thì nói lại cho nàng biết. Sau đó vội vàng hướng ra ngoài bước đi.
"Hai vị công tử, có muốn nghe ta gảy một khúc đàn không ?" Thủy Liễm rót trà mời hai người, rồi ưu nhã ngồi xuống bên đàn. Ngón tay nhỏ dài tùy ý nhẹ lướt trên dây đàn, nở nụ cười yếu ớt hỏi.
"Nghe nói Thủy Liễm cô nương gảy đàn rất tuyệt, chúng ta sao lại có thể bỏ qua." Nam tử áo bào Lam tay khẽ lay động ngọc phiến nói.
"Không biết công tử muốn nghe khúc nhạc gì ?" Thủy Liễm hé miệng cười, con ngươi quyến rũ lấp lánh. Trong nháy mắt, nàng hiện lên một cái ý niệm trong đầu. Nếu như có thể làm cho vị công tử này để ý đến nàng, dù cho có phải làm thiếp, thì cũng tốt hơn là ở thanh lâu này, để rồi chứng kiến tuổi thanh xuân dần trôi qua... Vả lại nàng đối với vị công tử kia rất có hảo cảm, ý niệm này khiến cho nàng cảm thấy có chút hạnh phúc
"Cô nương gảy khúc nhạc gì, chúng ta sẽ nghe khúc nhạc đó." Nam tử áo bào lam dựa lưng vào ghế, vẻ mặt có vài phần đắc ý.
Thủy Liễm cúi đầu suy tư, hai tay nàng đặt trên dây đàn. Ngón tay nhẹ lướt khẽ gẩy đàn, thanh âm thánh thót vang lên. Nàng hé mở môi, giọng hát như tiếng chim Hoàng Oanh khẽ ngân lên:
“Chim Phượng, chim Phượng về cố hương,
Ngao du bốn bể tìm chim Hoàng
Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.
Hôm nay bước đến chốn thênh thang.
Có cô gái đẹp ở đài trang,
Nhà gần người xa não tâm tràng.
Ước gì giao kết đôi uyên ương,
Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường."
“Chim Hoàng, chim Hoàng ở nơi đâu,
Giang lên đôi cánh lượn tinh không.
Giao tình thông ý tâm hài hòa,
Lòng dạ lẫn nhau người quan ái
Hai cánh vỗ lên bay cao,
Không cảm thấy ta lòng đau xót.”
Khúc nhạc chi luyến, đúng là một khúc 《 Phượng cầu Hoàng 》.
Nàng một bên ưu nhã vừa gảy đàn vừa hát, ánh mắt long lanh ngóng nhìn nam tử áo bào lam. Ngoài cửa sổ, từng cơn gió mát khẽ lùa vào, mái tóc nhẹ bay, vạt áo theo gió chập chờn...
Dung mạo mỹ miều, thật là như một bức tranh đẹp.
Từ đầu đến giờ, nam tử áo đen vẫn không nói một lời, con ngươi băng lãnh lóe sáng, cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhìn Thủy Liễm. Thấy nàng ngóng nhìn chủ tử, liền đoán rằng là nàng đã bị chủ tử mê hoặc.
Nam tử áo bào lam dường như không nhìn thấy biểu tình của Thủy Liễm, khóe miệng hé mỉm cười, đến khi khúc nhạc hoàn tất, vỗ nhẹ nhẹ tay tán thưởng.
"Quả nhiên là một khúc nhạc hay, giọng hát cũng thật là tốt."
"Công tử quá khen." Nam tử áo bào lam tán thưởng làm cho Thủy Liễm hài lòng cười rộ lên, nhưng lòng nàng quan tâm nhất là hắn có hiểu được ý tứ của nàng ?
"Tại hạ rất ngạc nhiên." Nam tử áo bào lam nhìn nụ cười yếu ớt của Thủy Liễm, chợt cau mày lại,."Thủy Liễm cô nương tài hoa như vậy, khuôn mặt đẹp như vậy, sao lại cam nguyện ở Duyệt Hương Các ?"
". . ."
Thủy Liễm thần sắc có chút sững sờ, công tử áo bào lam hỏi khiến cho nàng không ngừng âm thầm suy đoán: hắn muốn nói là nàng không nên ở nơi này ? Hay là đang cự tuyệt hảo ý của nàng, muốn nói rằng nàng thân phận hèn mọn không xứng với hắn ?
Thủy Liễm vội đưa mắt nhìn hắn, thấy hắn hé miệng mỉm cười, không có giống là khinh thị thân phận của nàng. Chẳng lẽ là thương tiếc nàng sao? Như thế suy đoán, khóe mắt nàng đã hơi rơm rớm nước mắt, biểu tình điềm đạm đáng yêu. Nàng khẽ mở miệng, lời nói chứa đựng sự ưu thương:
"Ta cũng không muốn như vậy, nhưng thân phận như chúng ta còn có thể làm được gì bây giờ? Hơn nữa Duyệt Hương Các tuy là thanh lâu, nhưng ta chỉ là bán nghệ chứ không bán thân."
"Duyệt Hương Các lão bản đối với cô nương tốt không?" Mắt thấy không có đạt được đáp án, nam tử áo bào lam lại hỏi.
"Không sai." Thủy Liễm gật đầu, "Lão bản mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng rất tài năng. Nàng đem Duyệt Hương Các giao cho mụ mụ xử lý, lâu lâu mới đến kiểm tra một lần."
"Tuổi còn nhỏ ?" nam tử áo bào lam nghiền ngẫm lời này, lẽ nào Duyệt Hương Các là do một tiểu hài tử chưởng quản sao? Hắn nhếch miệng cười, đối với bí mật của Duyệt Hương Các càng cảm thấy hứng thú.
"Phải" Thủy Liễm nhớ tới tiểu lão bản Duyệt Hương Các, nàng chưa từng có gặp qua tiểu hài đồng lợi hại như thế. Quả thực là khiến cho người không thể tin được, nàng cả người toả ra khí thế lãnh lệ cùng với trí tuệ tuyệt luân, đều không có người nào có thể sánh bằng.
"Nghe cô nương vừa nói như thế, tại hạ nhưng thật ra đối với cô nương vừa nhắc đến tiểu lão bản thì lại cảm thấy rất hứng thú." Nam tử áo bào lam phe phẩy ngọc phiến, không che giấu ý tứ, đạm nhiên nói.
"A ?" Thủy Liễm cười yếu ớt, tiểu lão bản thân phận đặc thù, cũng không phải các nàng muốn mời thì có thể mời tới."Công tử tuấn tú lịch sự, khí độ bất phàm, nghĩ đến thành tựu tất nhiên là không thể so chúng ta lão bản kém."
"Cô nương quá khen." Nam tử áo bào lam khẽ cười, dường như không để ý rằng nàng đang tìm hiểu thân phận của mình nói.
"Công tử làm nghề nghiệp gì ?" Thủy Liễm thẳng thắn dịu dàng hỏi.
"Tại hạ chỉ là làm ăn kinh doanh nhỏ." Nam tử áo bào lam thản nhiên nói, "Tất nhiên là không thể so sánh được với Duyệt Hương Các của các ngươi, nghĩ đến vị tiểu lão bản kia nhất định là kỳ tài trong thương nghiệp? " Ngôn từ khéo léo uyển chuyển nói.
"Thì ra là như vậy" Thủy Liễm nghe hắn nói là thương nhân, trong lòng đại hỉ. Tuy nói công nông sĩ thương, trong đó thương nhân là vị trí thấp nhất. Nhưng trên thực tế thì thương nhân mới là thượng đẳng, có tiền có thể sai ma khiến quỷ. Nếu như có thể gả chồng vào nhà hắn, mặc dù không nói vinh hoa phú quý, nhưng tuổi già... ít nhất ... không phải lo lắng. Lại thấy hắn đối với tiểu lão bản cảm thấy hứng thú, thì cũng theo lời của hắn tiếp được đi.
"Chúng ta Duyệt Hương Các là thanh lâu có uy tín, nhưng chân chính phát triển thì mới chỉ từ bốn năm trước. Bốn năm trước, tiểu lão bản của chúng ta mới tròn năm tuổi, nàng sau khi tiếp nhận nơi này thì có nói là sẽ đem Duyệt Hương Các phát triển thành đệ nhất đại thanh lâu của cả Thiên Diệu hoàng triều, lúc ấy chúng còn chưa tin. Dù sao Duyệt Hương Các lúc đó bản thân kinh doanh cũng gặp nhiều khó khăn, hơn nữa thấy nàng khí phách, ý chí kiên định, mụ mụ nói rằng không bằng đánh cuộc một phen. Lại không nghĩ rằng thực sự như tiểu lão bản nói, Duyệt Hương Các không ngừng phát triển đi lên."
"Năm tuổi hài đồng ?" Nam tử áo bào lam nghe nàng nói xong, đôi mi chớp chớp. "Thủy Liễm cô nương là đang nói giỡn sao, năm tuổi hài đồng nào có bản lĩnh như vậy?" năm tuổi hài đồng đem một tòa thanh lâu nguy nga trở thành đệ nhất đại thanh lâu, mới nghe qua thực sự đều cho là nói nhảm mà thôi. Mà ngay cả lúc hắn năm tuổi cũng chỉ sợ không có bổn sự này, lẽ nào thật có tiểu hài đồng lợi hại như vậy?
"Ta sao lại lừa dối công tử ?" Thủy Liễm nhợt nhạt cười, "Việc này ta đích thân chứng kiến, đều là sự thật."
"Nếu quả thực như vậy, vậy thì thực sự là thần đồng." con ngươi sâu hút lóe sáng, nam tử áo bào lam chậm rãi nói.
Ảnh ngồi ở một bên, con ngươi băng lãnh cũng hơi lóe sáng.
"Không biết quý tính vị tiểu lão bản là gì ?" Nam tử áo bào lam gấp gáp hỏi, như vậy kỳ tài, hắn cũng muốn gặp gỡ một phen.
"Này. . ."
Nghe được lời nam tử áo bào lam vừa hỏi, Thủy Liễm giờ mới đột nhiên ý thức được, vừa rồi mình tựa hồ vô ý đã tiết lộ nhiều chuyện. Gương mặt quyến rũ khẽ cau lại, tuy nói nếu có thể được gả chồng vào nơi phú quý là chuyện tốt, thế nhưng nếu tiết lộ thân phận của tiểu lão bản thì chỉ sợ không có phúc mà hưởng, mất mạng như chơi. Trong đầu nàng chợt hiện lên ánh mắt lãnh lệ của tiểu lão bản, nàng kìm lòng không được sợ run lên.
Nam tử áo bào lam con ngươi chợt lóe, xem ra nàng cũng không phải không hiểu chuyện, đã nhận thấy được rằng mình đã tiết lộ nhiều chuyện, hiện giờ bắt đầu im miệng.
Ảnh ngồi ở một bên, ánh mắt vẫn chăm chú để ý đến tiểu nha hoàn đứng bên, thấy tiểu nha hoàn lặng lẽ rời khỏi phòng. Xem ra là muốn đi báo tin, e rằng người mà chủ tử muốn biết sẽ rất nhanh gặp được.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
Quyển 1: Tiểu ma nữ bước đầu trưởng thành
Chương 26: "Nữ Vương" gặp Hoàng Đế.
Dịch:Hàng Băng Long
Biên:Sắc Long
Nguồn: Tu Chân Giới - Yêu Giới
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, từng vệt nắng in lại quang ảnh trên nền sàn. Ngoài cửa sổ, gió hạ nhẹ thổi, đem hương hoa phảng phất không gian.
Mành lụa trắng phất phơ, tú bà ngồi suy tư trên giường.
Tú bà dung trang tươi đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên thỏa mãn dáng tươi cười. Hôm nay gặp được hai nam tử kia hiểu chuyện, ngân lượng đến đầy tay. Bốn năm qua, nàng không ngừng nỗ lực dốc sức quản lý Duyệt Hương Các cho thật tốt. Nhớ tới Thủy Liễm ở trong phòng cùng với hai nam tử thần bí kia, dáng vẻ tươi cười chợt tắt ngúm. Dựa vào bản lĩnh của nàng, thì nàng chắc chắn rằng hai người này hôm nay đến đây là có mục đích. Hy vọng rằng không phải là chuyện xấu. Từ mép giường đứng lên, nàng đi tới đi lui. Bồ câu đưa tin đã đi được nửa canh giờ, hẳn là giờ này tiểu chủ tử đã nhận được thư tín.
Vài sợi tóc lơ thơ trên trán nàng phe phẩy tung bay. Dường như lúc này, tâm tình của nàng nôn nóng bất an. Khẽ nhíu nhíu mày, cũng không biết hai người kia và Thủy Liễm đã nói những gì? Thủy Liễm kia rõ ràng là bị nam tử áo bào lam mê hoặc, càng nghĩ nàng càng khó chịu. Hận không thể có đôi mắt xem thấu tâm tư người khác, nếu không chỉ cần nhìn một cái là biết rõ ngay gian. Bích nhi tiểu nha đầu kia chậm chạp, cũng không biết có thể hay không thuận lợi nghe ngóng được tin tức?
Cộc cộc.
"Mụ mụ." Tú bà đang lo nghĩ, chợt nghe thấy tiếng đập cửa rồn rập, tâm lại càng hoảng sợ. Nàng ngẩng đầu nghe ngóng, đây không phải là tiếng của Bích nhi sao?
Chi dát .
Nàng vội vàng ngồi dậy, bước ra mở cửa.
"Thế nào ? Có nghe được cái gì không?" Tú bà giơ tay kéo vội Bích nhi vào phòng, nàng khẩn cấp hỏi thăm.
Bích nhi nhìn vẻ mặt lo lắng của tú bà, nàng có chút giật mình, mụ mụ sao lại lo lắng như vậy? Ánh mắt nàng nghi hoặc, vội đem mọi chuyện nghe được nói lại cho tú bà:
"Đầu tiên là hai vị công tử nghe cô nương đánh đàn, cô nương gảy khúc nhạc là bản “Phượng cầu Hoàng”." Kỳ quái, bình thường mọi ngày cô nương không bao giờ gảy khúc nhạc loại này.
"Phượng cầu Hoàng ?" Tú bà lãnh hừ lạnh một tiếng, quả nhiên nha đầu kia có tâm tư khác. Hừ, nghĩ muốn vỗ cái mông rời đi, chớ có vọng tưởng. Nàng mất bao tâm tư công sức thổi phồng lên thành tứ đại hoa khôi đứng đầu. Nghĩ muốn qua sông rút ván, cũng không có cửa đâu.
"Dạ, phải mụ mụ." Bích nhi gật đầu, "Vị công tử áo bào lam còn hỏi cô nương vì sao đồng ý ở tại Duyệt Hương Các ? Không có dự định gì khác sao ?"
Quả nhiên là nghĩ muốn lấy sừng, tú bà nắm chặt tay vào thành ghế.
"Nhưng điều kỳ quái chính là, tiếp theo bọn họ lại dò hỏi tới cái gì tiểu lão bản?" Bích nhi mở to mắt nghi hoặc nhìn tú bà hỏi. "Mụ mụ, Duyệt Hương Các chúng ta có cái gì tiểu lão bản thật sao?" Tiểu nha đầu mới đến Duyệt Hương Các được một năm, nên cũng không rõ ràng nơi này lắm. Chỉ là từng nghe Thủy Liễm nhắc đến tiểu lão bản lợi hại, nên nhịn không được mà hiếu kỳ.
Tú bà trong lòng kẽo kẹt một chút, lẽ nào bọn họ là hướng tiểu chủ tử mà tới ? Ánh mắt đăm chiêu bất động thanh sắc, nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Bích nhi tức giận nói: "Tiểu nha đầu trông nom nhiều việc làm gì ? Đi đi, xem tình hình bọn họ còn nói những gì nữa”.
Bích nhi không thu được đáp án, vẻ mặt có chút thất vọng, dù sao nàng chỉ là nha hoàn hầu hạ người khác, nên đành phải nghe lời. Nàng hướng tú bà hành lễ rồi xoay người rời đi.
Tú bà một lần nữa đóng cửa phòng, vừa quay người lại thì đã thấy tiểu chủ tử đang ngồi ở trên giường. Nàng chấn kinh hoảng hốt, chủ tử vào đây từ lúc nào ? Hai mắt nhìn xung quanh bốn phía, cuối cùng ngó ra cửa sổ. Lẽ nào nàng là từ ngoài cửa sổ đi vào ?
"Gặp qua tiểu chủ tử." Nàng mím môi, chân bước khoan thai. Hướng Lãnh Loan Loan hành lễ, rồi nhu thuận đứng ở một bên. Giờ phút này, nàng hoàn toàn không còn dáng vẻ con buôn như trong những ngày thường.
"Ân." Lãnh Loan Loan khe khẽ lên tiếng, đôi mắt lạnh lùng nhìn, "Vừa rồi ta cũng đã nghe hết những điều các ngươi nói." Không nghĩ tới, cư nhiên có người điều tra về lão bản Duyệt Hương Các, việc này thật không bình thường. Bốn năm trước nàng mua lại nơi này, rồi giao tất cả mọi việc cho tú bà quản lý. Nàng chưa từng xuất hiện ở nơi này, cư nhiên còn có người lại nhận thấy được. Xem ra quả thực không đơn giản, hai tròng mắt hơi hơi nheo lại, nàng có vẻ cảm thấy hứng thú.
"Tiểu chủ tử, Ngài xem đến tột cùng là bọn họ đến đây có mục đích gì ?" Vốn tưởng rằng hai người kia đến đây là vì Thủy Liễm, hóa ra lại là vòng vo tìm hiểu tin tức của tiểu chủ tử. Chẳng lẽ là có người muốn đối tiểu chủ tử bất lợi sao?
"Dẫn ta đi nhìn một cái." Lãnh Loan Loan không quan tâm tú bà đang nghĩ gì, muốn biết hai người kia đến đây có mục đích gì, chi bằng nàng trực tiếp đi tìm hiểu.
"Dạ, chủ tử" tú bà cúi xuống hành lễ, rồi dẫn Lãnh Loan Loan hướng Thủy Liễm các đi đến.
Ở Thủy Liễm Các.
Bích nhi bưng mâm trái cây trở lại Thủy Liễm các, lại phát hiện thấy bầu không khí bên trong có chút vi diệu. Hai tròng mắt mở to rồi lại không phát hiện ra điều gì. Hai tay đem mâm đựng trái cây đặt trên bàn, rồi lẳng lặng đứng ở một bên.
Thủy Liễm vẫn ngồi bên đàn, lại bắt đầu gảy đàn, cất tiếng hát khe khẽ. Khúc nhạc lả lơi, tiếng ca uyển chuyển.
Nam tử áo bào lam trầm tư suy nghĩ, con ngươi lóe sáng quang mang. Xem ra Thủy Liễm cũng không phải nữ tử không hiểu biết. Hiện tại vô luận là hắn hỏi thế nào, nàng hoặc là mỉm cười, hoặc là đánh đàn, không hề tiếp tục nói về lão bản Duyệt Hương Các nữa. Nhưng nàng càng không nói, mình lại càng thêm hiếu kỳ. Tay cầm chén trà khe khẽ nhấm nháp, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân lại gần. Hắn vội vàng giả bộ vừa thưởng thức trà, vừa nghe nhạc khúc.
Đôi tai của Ảnh giật giật, hắn cũng đã phát hiện ra có người đang tới, nhưng hắn cũng vẫn ngồi im tại chỗ, yên lặng bất động.
"Hai vị công tử, ta đã lại quấy rối rồi." Tú bà vẻ mặt tươi cười, cắt đứt tiếng đàn của Thủy Liễm.
Mấy người trong phòng nhìn ra hướng cửa, chợt thấy phía sau tú bà là một tiểu cô nương xinh xắn, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Thủy Liễm sửng sốt, sau đó vội vàng đứng lên cung kính cúi mình hành lễ. Bích nhi hiếu kỳ mở to hai tròng mắt, nhìn thấy cử chỉ của Thủy Liễm cũng bắt chước hành lễ theo. Ảnh khẽ liếc mắt, nam tử áo bào lãm ngồi ở trên ghế, đôi mi chớp chớp ra vẻ hứng thú nhìn thấy Lãnh Loan Loan. Chỉ thấy nàng tóc tết hai bên, đuôi tóc cài đôi trâm hoa, quần áo váy màu hồng nhạt, trên có thêu đoa hoa to. Dáng vẻ khả ái, đôi mắt hữu thần, bước chân ưu nhã, toàn thân có một cỗ khí tức lạnh lùng bất khả xâm phạm cao quý.
Lãnh Loan Loan đảo mắt nhìn mấy người trong phòng: Thủy Liễm quyến rũ xinh đẹp nàng đã gặp từ lâu. Tiểu nha đầu bên người Thủy Liễn thì đang mở to mắt hiếu kỳ nhìn nàng. Nam tử áo đen không nói một câu, khí chất đạm mạc phảng phất như một cái bóng. Còn Nam tử áo bào lam phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm, vậy hắn mới là chính chủ. Nhìn hắn quần áo đẹp đẽ quý giá, đôi mắt tinh anh, miệng hé cười, tay cầm chén trà ưu nhã, nhưng mà khi nàng cùng hắn chạm mắt nhìn nhau, thì trong lòng nàng chợt nhận thấy, hắn có một loại khí tức tương đồng với nàng. Người này rõ ràng là là che giấu trong lòng khí phách, ngạo nghễ, bễ nghễ. Tất cả khí thế, thần sắc của hắn đều không khoát khỏi ánh mắt của nàng.
"Mụ mụ, vị tiểu cô nương này là ?" nam tử áo bào lam đặt chén trà xuống nhíu mày, ánh mắt khó hiểu nhìn bọn họ.
"Công tử, đây là. . ."
"Ta là lão bản Duyệt Hương Các." Lãnh Loan Loan cất giọng nói còn pha chút trẻ con vang lên cắt đứt lời tú bà nói. Nếu hắn đến là tìm mình thì cũng không cần phải giấu diễm. Đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn nam tử áo bào lam, nàng cũng không vì ánh mắt lợi hại của hắn mà tỏ ra yếu kém.
"Gạt người."
Bích nhi nghe được lời Lãnh Loan Loan nói, nếu như vài tuổi hài đồng cũng có thể là lão bản của đệ nhất đại thanh lâu, vậy các nàng những ... thành niên nữ tử này sẽ là thế nào đây? Chẳng phải là rất không hợp lý sao?
"Bích nhi, không được vô lễ." Thủy Liễm thấy thiếp thân nha hoàn lỗ mãng như vậy, nàng nhịn không được vội trách cứ.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc nhìn tiểu nha đầu, Bích nhi trong lòng hoảng sợ. Trời ạ, ánh mắt thật lạnh lẽo. Nàng tựa hồ cảm thấy cả người như bị đông cứng lại, thân thể không ngừng run rẩy.
"Mụ mụ, mang các nàng đi ra ngoài đi." Lãnh Loan Loan đứng tại chỗ lạnh lùng nói, bầu không khí trong phòng dường như đông lại.
Thủy Liễm nhìn nam tử áo bào lam muốn nói điều gì lại thôi, thật vất vả mới gặp lại hắn một lần, lẽ nào vừa gặp lại hắn đã phải vội vã biệt ly sao?
Bích nhi bị khí thể của Lãnh Loan làm cho sợ hãi, nàng nghẹn họng nhìn trân trối. Thời khắc này nàng mới hiểu được rằng, không thể nhìn dáng vẻ bên ngoài của Lãnh Loan Loan mà đánh giá nàng.
"Dạ, chủ tử" tú bà cảm giác được thần sắc lạnh lùng của Lãnh Loan Loan, hai bên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi. Vội vã kéo tay Thủy Liễm lôi đi, Thủy Liễm lòng không tình nguyện cố níu tay đứng lại, vẻ mặt sững sờ nhìn Bích nhi đang hướng ngoài cửa bước ra.
"Chậm đã ." nam tử áo bào lam đột nhiên nói, khóe miệng mang theo ý cười.
Thủy Liễm trong lòng kinh hỉ, quay đầu lại yên lặng nhìn hắn.
"Mụ mụ." nam tử áo bào lam nhìn tú bà, "Chúng ta cầm ngân lượng tới đây, lẽ nào đem cô nương mang đi, để khách nhân ở lại, vậy còn đạo lý gì?"
"Việc này, việc này ." tú bà nhìn Lãnh Loan Loan, mặt lộ vẻ khó khăn.
"Ta xin lưu lại hầu hạ công tử và chủ tử đi sao." Thủy Liễm mở miệng khẩn cầu.
Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn nàng một cái, khiến cho Thủy Liễm ngượng ngùng đứng yên tại chỗ.
"Mục đích Công tử đến Duyệt Hương Các, đơn giản là muốn gặp ta đi." Lãnh Loan Loan con ngươi thâm trầm, ngữ điệu rắn chắc.
Thủy Liễm nghe thấy vậy, khẽ ngẩng đầu lên.
"Ha ha, tiểu lão bản quả nhiên thông minh." Nam tử áo bào lam cất tiếng cười sảng khoái, con ngươi thâm sâu nhìn Lãnh Loan Loan tán thưởng. Khóe miệng hé cười tiểu ý, cả người khí phách không ngừng dâng lên.
Câu trả lời của hắn làm cho Thủy Liễm buồn bã đau lòng, nguyên lai sự xuất hiện của hắn cũng không phải là vô tình. Hắn dụng tâm kín đáo tiếp cận mình là dò hỏi về tiểu chủ tử. Nàng vốn tưởng rằng hạnh phúc đang đến gần, nhưng đã quên mất rằng, nam tử có mấy người là chung tình, là thật lòng đâu ? Đôi mắt trong veo mọng nước, nàng thất vọng, đau lòng rời đi.
Last edited by Tiểu Dê; 16-09-2010 at 10:03 PM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
Quyển 1: Tiểu ma nữ bước đầu trưởng thành
Chương 27: “Nữ Vương” gặp Hoàng Đế ( Hạ )
Dịch:Hàng Băng Long
Biên:Sắc Long
Nguồn: Tu Chân Giới - Yêu Giới
Lãnh Loan Loan đứng đối diện với nam tử áo bào lam, hai người đối mặt nhìn nhau không nói một lời, dường như ai mở miệng trước thì người đó thua vậy.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu nghiêng mà vào, in lại quang ảnh kéo dài trên mặt đất. Gió Hạ mát lạnh từng đợt thổi vào phòng, làm tấm rèm cửa trắng bay phất phơ. Một tuấn mỹ, một khả ái; một lớn một nhỏ đối diện nhìn nhau, thật là một bức tranh đẹp.
Ảnh ngồi im lặng, hai tròng mắt lạnh lùng không có mảy may biến hóa. Nhưng trong lòng hắn lại như hải triều đang cuộn trào mãnh liệt dâng trào. Hắn đã đi theo hầu chủ tử từ khi chủ tử của hắn còn làm Thái tử, chưa bao giờ thấy có ai có thể chống cự lại khí thế của chủ tử. Vậy mà hôm nay, có người có thể chống cự lại, hơn nữa lại là một tiểu cô nương. Hắn không thể không kinh ngạc, không thể không khiếp sợ. Hắn cảm giác được tiểu cô nương này bước chân mềm mại, rõ ràng là một cao thủ. Khẽ cắn chặt môi, hắn chăm chú nhìn hai người. Hiện tại không thể phán đoán tiểu cô nương này là địch hay là bạn, nếu như nàng đối với chủ tử bất lợi, thì mình cũng sẽ dùng toàn lực đem nàng diệt trừ, bảo vệ chủ tử an toàn.
"Tiểu lão bản vẫn muốn nhìn ta sao?" nam tử áo bào lam chính là đương kim Thánh thượng Hiên Viên Đêm, hắn khẽ mỉm cười cúi nhìn Lãnh Loan Loan trêu tức nói. Thực sự là bất khả tư nghị, còn nhỏ tuổi như vậy, cư nhiên lại có khí thế ngạo nghễ như thế. Nàng lạnh lùng đứng ở nơi đó, ngẩng cao đầu, phảng phất tất cả mọi thứ đều ở dưới chân của nàng, hoàn toàn là dáng vẻ cao ngạo độc tôn của một tiểu nữ vương. Thú vị, chuyện này thực thú vị. Hắn gõ nhẹ tay vào cạnh bàn theo từng nhịp, thanh âm vang lên như cũng muốn hiếu kỳ cùng hắn.
Lãnh Loan Loan không thèm để ý tới bộ dạng trêu tức của hắn, nàng bước đi ưu nhã ngồi xuống đối diện với hắn. Bất đắc dĩ, vì thân thể này nhỏ nhắn xinh xắn, nên khi ngồi cũng phải ngước đầu lên nhìn hắn, cái cổ ức chế không được tự nhiên, nàng lạnh lùng nhìn Hiên Viên Đêm ra lệnh:
"Ngươi, ngồi thấp xuống một tí."
Choang.
Hiên Viên Đêm vô ý làm rớt chén trà xuống đất, nước trà văng tung tóe. Hắn giật mình nhìn nàng, hắn không có nghe lầm chứ. Nàng, nàng cư nhiên ra lệnh cho hắn ? Ánh mắt đăm chiêu cứng ngắc nhìn lại.
Ảnh trừng mở to mắt, hắn kinh ngạc lạnh lùng nhìn tiểu cô nương này. Hắn chăm chú quan sát lại nàng lần nữa. Thấy nàng quần áo váy đẹp đẽ quý giá, cử chỉ ưu nhã, có thể thấy được nàng xuất thân không thấp. Nhưng cho dù xuất thân cao tới đâu thì cũng không thể cao hơn hoàng tộc. Nhìn nàng cử chỉ cao ngạo, khí thế duy ngã độc tôn, chỉ sợ là người trong hoàng tộc cũng không có mấy ai có thể sánh được với nàng. Hơn nữa thấy nàng ẩn dấu nội lực cao thâm, vậy nàng đến tột cùng là ai?
"Ngươi ra lệnh cho ta sao?" Hiên Viên Đêm có chút đăm chiêu mở miệng nói, đương kim Thiên tử Thiên Diệu hoàng triều cư nhiên bị một tiểu cô nương ra lệnh. Hắn không thể không nói rằng, lòng từ trọng của mình bị hao tổn. Nhưng trong lòng hắn có một loại cảm giác phức tạp dâng lên. Rất kỳ quái, đó là một loại cảm giác hỗn loạn. Thật là bất khả tư nghị, hắn cảm thấy trong lòng có một cố hiếu chiến đang sục sôi.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Lãnh Loan Loan bĩu môi, lòng không kiên nhẫn lặp lại lần nữa:
"Ngươi, ngồi thấp xuống một tí."
"Ngươi . "
Hiên Viên Đêm mím chặt môi, rồi đột nhiên nở nụ cười. Hắn xê dịch lại vị trí ngồi, ánh mắt chăm chú nhìn Lãnh Loan Loan. Cô bé này cao ngạo, lạnh lùng, lệ khí, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy chán ghét nàng, mà trái lại khiến cho người ta hiếu kỳ về nàng.
"Đây là đạo đãi khách của Duyệt Hương Các sao?" con ngươi thâm thúy lóe sáng, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng nói. Hắn hoàn toàn như đem nàng trở thành đối thủ, điều này thật thú vị, không phải sao ?
"Đạo đãi khách, tùy từng người mà đối đãi." Lãnh Loan Loan cười chế giễu, "Đối đãi dụng tâm kín đáo người, tự nhiên không cần khách khí." Con ngươi lạnh lùng không chút nào che giấu quanh co, nhìn thẳng chằm chằm vào Hiên Viên Đêm.
"Các ngươi rốt cuộc đến đây có mục đích gì ?" Mỗi chữ mỗi câu, ngữ khí càng thêm phần lãnh lệ. Dáng vẻ ưu nhã như bị bao phủ lên một tầng lạnh lùng, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn tản mát ra một cỗ khí thế bất khả xâm phạm cao quý, ngạo nghễ.
"Ngươi cho rằng chúng ta có mục đích gì ?" Hiên Viên Đêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc như vậy, nhịn không được nghĩ muốn trêu đùa nàng.
"Ta không quản các ngươi có mục đích gì." Lãnh Loan Loan khẽ chớp đôi mi cong, dường như cánh bướm chập chờn. Người nam nhân này căn bản là đang trêu đùa mình, quanh co không chịu thừa nhận mục đích đến đây. Bất quá, nàng cũng không để ý. Chỉ cần nguy hiểm đến, nàng gặp phật giết phật, gặp yêu chém yêu.
"Ngươi nếu muốn đối với ta bất lợi thì kết cục sẽ là như thế này.”
Từ ngón tay của nàng bắn ra một đoàn hỏa diễm nhằm tấm rèm cửa lao tới. Ngọn lửa bùng cháy lên, xinh đẹp không gì sánh được. Trong nháy mắt, đem tấm rèm thiêu đốt.
Hiên Viên Đêm vẻ mặt nghiêm nghị, cả người tản mát ra cường liệt băng lãnh khí tức.
Ảnh vội nắm chặt hai bàn tay, thân hình dường như như tia chớp vô thanh vô tức đứng chắn phía trước người Hiên Viên Đêm.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn phản ứng của hai người, thoả mãn bĩu môi. Nàng ngồi yên tại chỗ, dáng vẻ có chút bướng bỉnh. Bàn tay phải khẽ búng một cái, nước trà trong chén cùng với nước trong bình hoa gần đó bốc lên tạo thành một dòng nước. Tiếng chuông lay động, dòng nước như có ý thức nhằm thẳng đám lửa đang cháy lao tới..
Xoẹt xoẹt.
Đám lửa xinh đẹp đột nhiên bị nước dội vào, nhanh chóng lụi tàn, Mặt đất lưu lại dấu nước, trong phòng tràn ngập mùi khói cháy.
Bầu không khí quỷ dị yên lặng. Ảnh lại không một tiếng động ngồi xuống một bên, chỉ là thần sắc của hắn vẫn rất khẩn trương. Nếu như lúc trước hắn cho rằng tiểu cô nương này cao thâm nội lực, thì lúc này vừa thấy nàng có thể hô nước gọi lửa, hắn thật không nắm chắc có thể bảo vệ được chủ tử tránh được bị thương, trong lòng hắn cảm thấy lạnh ngắt.
Hiên Viên Đêm trầm mặc suy nghĩ, khuôn mặt tuấn mỹ đăm chiêu, không biết là hắn đang suy nghĩ điều gì.
Trầm mặc, trầm mặc.
Lãnh Loan Loan cười chế giễu, đứng ở trên ghế. Cao cao tại thượng quan sát Hiên Viên Đêm, nàng không quản này nam tử đang suy nghĩ điều gì ? Nàng suy nghĩ rất đơn giản, ngăn cản ta thì tử! Dù bất kể là ai, cũng không buông tha.
"Ngươi là người ? Hay là yêu ?"
Một lúc lâu, Hiên Viên Đêm ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi thâm thúy tràn đầy vẻ nguy hiểm, thần tình có chút khẩn trương. Nếu như tiểu cô nương này đối với Thiên Diệu Hoàng triều bất lợi, thì hắn sẽ nỗ lực tất cả đại giới để diệt trừ nàng.
"Vô tri." Lãnh Loan Loan nghe được Hiên Viên Đêm hỏi, lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Ngươi . "
Hiên Viên Đêm gương mặt xám xịt, lồng ngực không ngừng nhấp nhô. Con ngươi thâm thúy bừng bừng lửa giận, hai bàn tay bóp chặt, khớp xương kêu răng rắc."Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi là người ? Hay là yêu ?" Ngữ khí lãnh liệt, đổi lại người khác chắc chắn sợ đến chân mềm.
Lãnh Loan Loan nhướng lên mi, "Ta tự nhiên là người." Lời vô ích, nếu ta là yêu thì đã trực tiếp đem ngươi nuốt vào trong bụng đi, đâu còn tùy xem thái độ của ngươi như vậy.
"Vậy ngươi vừa rồi điều khiển lửa và nước ?" Hiên Viên Đêm ấp ủ thái độ hoài nghi, điều này rõ ràng không phải là người có thể làm được. Cho dù là cao thủ đứng đầu trên giang hồ, cũng không có khả năng làm được như vậy.
Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng từ trên ghế nhảy xuống đất, nàng hôm nay tới không phải là để nói chuyện phiếm. Đối với sự nghi hoặc của Hiên Viên Đêm, nàng lựa chọn sự coi thường. Dù sao chỉ số thông minh của người cổ đại không thể so sánh được với nàng, cho dù giải thích thì hắn cũng không thể hiểu. Hơn nữa nàng không cần phải lãng phí nước bọt dài dòng.
"Ta phải đi, các ngươi cứ tự tiện." Muốn nghe khúc, hay là muốn chơi gái, tùy bọn hắn đi. Nếu như bọn họ là người thông minh, tin tưởng rằng sẽ không trêu chọc nàng.
"Đợi chút ."
Hiên Viên Đêm bước ra từng bước, vươn song chưởng ngăn cản Lãnh Loan Loan.
"..." Lãnh Loan Loan không hờn giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
"Tại hạ còn có một điểm nghi vấn." Hiên Viên Đêm không để ý thần sắc không hờn giận của Lãnh Loan Loan, đem mục đích cuối cùng nói ra."Không biết Duyệt Hương Các vì sao phải thám thính chuyện của triều đình ?" Vài lần vốn nên bảo mật chuyện tình nhưng ở chỗ này đều bị tiết lộ đi ra ngoài, hắn không thể coi thường. Vả lại tiểu cô nương này khí thế sợ run người, toàn thân sung mãn thần bí. Sự tình liên quan đến giang sơn xã tắc, hắn không thể không đề phòng.
Nguyên lai là người của triều đình.
Lãnh Loan Loan giương đôi mi lên nhìn, đám cô nương làm việc cũng quá không cẩn thận tỉ mỉ. Cư nhiên bị người ta tìm tới cửa, không sai, trước đây nàng có mua Duyệt Hương Các chính là muốn lợi dụng đám người trăng hoa hỗn tạp, thu thập tin tức, tự chính mình thành lập cơ quan tình báo. Xem ra phải cùng tú bà nói chuyện một lần, huấn luyện lại một nhóm cô nương tùy mặt gởi lời, cẩn thận hành sự.
Khẽ nhíu mày, nàng lạnh lùng nhìn Hiên Viên Đêm:
"Các hạ luôn miệng nói là Duyệt Hương Các chúng ta thám thính việc của triều đình, vậy sao không nói là quan viên triều đình các ngươi tác phong bất chính, say mê ôn nhu hương sắc, khoe chính mình công tích, địa vị để mà lộ bí mật đâu." Làm sai sự tình chỉ biết giận chó đánh mèo nữ nhân, cũng không tại trên người mình tìm khuyết điểm, này có còn là nam nhân.
Hiên Viên Đêm mím môi, không phủ nhận lời của nàng. Quan viên triều đình đông đảo, đích xác là có số ít tư tưởng thối nát, ngoài ra biết rằng có một số sâu mọt.
"Tự thân bất chính, lại đề phòng người khác thì có tác dụng gì!" Không hề dài dòng, Lãnh Loan Loan nhằm cửa trước đi ra.
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
Quyển 1: Tiểu ma nữ bước đầu trưởng thành
Chương 28: Đêm tới Tướng quân Phủ
Dịch:Hàng Băng Long
Biên:Sắc Long
Nguồn: Tu Chân Giới - Yêu Giới
Màn đêm buông xuống, gió mát nhẹ thổi. Hằng hà vì sao sáng lấp láy trên bầu trời đêm, ánh trăng nhu hòa, soi rọi mặt đất.
Cửa sổ khép hờ, tấm rèm trắng buông phủ xuống đất mặt. Dưới ánh nến lung linh, tuấn mỹ nam tử ngồi xem sách, vẻ mặt hòa ái, đọc chăm chú.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên, nam tử ngửng đầu, nhẹ buông sách đặt xuống bàn, thản nhiên hỏi:
"Có chuyện gì ?"
"Khởi bẩm Vương gia, thị vệ đi tra thám tin tức đã trở về." Một thanh âm khàn khàn vang lên, đây chính là lão quản gia của Thiên vương phủ..
"Cho hắn vào đi." Hiên Viên Thiên dựa lưng vào thành ghế, dường như có điều suy nghĩ.
"Dạ, Vương gia" lão quản gia trả lời.
Chi dát.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, ánh trăng sáng từ bên ngoài ùa vào.
"Thuộc hạ tham kiến Vương gia." Tên thị vệ bước vào, hắn cung kính hướng Hiên Viên Thiên quỳ xuống thi lễ.
"Đứng lên đi." Hiên Viên Thiên nhẹ giọng nói, "Khổ cực cho ngươi, ngươi đã tra xét được điều gì ?"
Hiên Viên Thiên mặc dù địa vị là dưới một người mà trên vạn người. Nhưng bản tính vốn ôn hòa, đối đãi với thuộc hạ quan tâm như huynh đệ, khiến cho đám thị vệ cảm thấy mình được tôn trọng. Nên cho dù bọn họ có khổ mệt, cũng cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
"Tạ ơn Vương gia quan tâm." Tên thị vệ cung kính thưa, "Thuộc hạ may mắn đã không làm nhục mệnh, trải qua nhiều ngày điều tra thuộc hạ đã xác định được kẻ khả nghi đêm đó lẻn vào là gian tế của Dạ Liêu quốc. Bọn họ muốn cướp bản đồ bố trí binh lực của ta."
"Quả nhiên là như vậy." Hiên Viên Thiên khẽ cau mày, xem ra lần này Dạ Liêu quốc đưa ra hôn sự, chỉ sợ cũng là có nguyên nhân bên trong. Chẳng lẽ bọn chúng muốn trong ứng ngoại hợp, định nuốt Thiên Diệu ta sao?
Gió từ ngoài cửa khẽ ùa vào làm cho tấm rèm vải trong phòng phất phơ chập chờn.
Hiên Viên Thiên thoáng trầm tư, đôi con ngươi trong suốt như nước lúc này lộ ra cơ trí quang mang. Phát hiện Dạ Liêu quốc phái người tới mật thám, tốt nhất là yên lặng theo dõi kỳ biến, để tránh khỏi đả thảo kinh xà. Đợi bọn hắn hành động, thì đem bản đồ giả cho bọn chúng lấy.
"Tiếp tục giám thị bọn chúng, không nên đả thảo kinh xà." Hắn hướng thị vệ phân phó nói, "Nhưng phải để ý đến mọi hành động của bọn chúng, nếu có vấn đề gì thì phải bẩm báo bản Vương ngay."
"Dạ, vương gia" tên thị vệ đáp.
"Ngươi lui xuống trước đi." Hiên Viên Thiên phất tay.
"Vương gia . "
Tên thị vệ cũng không có rời đi ngay, vẻ mặt do dự, miệng định nói điều gì lại thôi.
"Còn có việc gì sao?" Hiên Viên Thiên kỳ quái liếc mắt nhìn tên thị vệ. Bộ dạng dè dặt như vậy, thật là làm cho người cảm thấy hiếu kỳ.
"Thuộc hạ có một chuyện không biết có nên nói hay không."
"Thuộc hạ lần này tra xét gian tế Dạ Liêu quốc là một chuyện, nhưng trong lúc hành sự thì vô tình phát hiện thấy một đám người thần bí xuất hiện ở Thiên Diệu thành. Hắn xuất hiện không lâu thì có vài nữ tử bị mất tích. Thuộc hạ hoài nghi đám người này, nếu không phải là hái hoa tặc tử thì là đạo tặc." Sự tình phát sinh, quan phủ địa phương đã tập trung nhân lực điều tra và giải quyết vụ án, nhưng đến nay vẫn không có kết quả gì.
"A, có việc này sao? !" Hiên Viên Thiên nhíu nhíu mày, dưới chân thiên tử cư nhiên dám phạm pháp."Quan phủ điều tra vụ án có tra ra hung thủ không? "
"Dạ không." Tên thị vệ mím môi, nhớ tới mấy lão phụ đau đớn mất con gái, trong lòng hắn cũng hận bọn người này thấu xương.
"Ngươi định nhờ bản vương phái người hiệp trợ phá án sao?" Xem ra có sâu mọt làm loạn, bằng không sao lại xảy ra việc như vậy. Bất kể hắn là Thiên Diệu con dân hay là thân đệ của Hoàng đế thì hắn cũng sẽ dốc hết toàn lực điều tra vụ án.
"Thuộc hạ lo lắng người kia tiếp tục làm càn, đến lúc đó chỉ sợ làm cho nhân tâm hoảng sợ." Tên thị vệ nói. Việc này liên can đến bá tính huyết nhục, cho dù không có tài cán, thì hắn cũng sẽ vì bọn họ mà giúp sức.
"Ân. Bản vương đã biết." Hiên Viên Thiên thấn sắc nghiêm túc, "Ngươi lập tức truyền khẩu lệnh của ta, dẫn người đến nha phủ tiếp quản vụ án."
"Dạ, thuộc hạ xin đi ngay." Tên thị vệ khẽ vui mừng, hướng Hiên Viên Thiên hành lễ rời đi.
Bên tai nghe tiếng côn trùng rền rĩ từ ngoài cửa sổ vọng vào, nhưng Hiên Viên Thiên lại cảm thấy sự yên lặng. Đôi mắt mơ màng, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn, lãnh lệ của Lãnh Loan Loan. Khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn nhịn không được mỉm cười. Tiểu cô nương kia đã lưu lại ấn tượng khó phai trong lòng hắn.
Nhớ tới vừa rồi tên thị vệ nói rằng có không ít nữ tử mất tích, hắn không khỏi có chút lo lắng cho Lãnh Loan Loan. Tuy nói rằng tướng quân phủ đề phòng sâm nghiêm, tiểu cô nương kia tựa hồ thân thủ cũng không phải kém. Nhưng tâm hắn lúc này khẽ nhảy lên, hắn cực kỳ lo lắng. Mọi việc đều có thể xảy ra, vạn nhất nếu như nàng gặp phải tên tặc tử kia thì nên làm thế nào ?
Càng nghĩ càng không thể bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh ngày xưa tựa hồ bị vứt sang một bên. Hắn vội đứng lên bước ra ngoài, hô to:
"Bay đâu, chuẩn bị kiệu."
Tướng quân phủ.
Lãnh Loan Loan ngồi tại chính sảnh, vừa rồi nghe quản gia thông báo Hiên Viên Thiên tới, nàng đành ra đây nghênh đón. Gió đêm mơn man thổi, làm mấy sợ tóc trên trán nàng lay động phất phơ.
Một thân áo bào trắng, vóc người cao to. Ngũ quan thanh tú, khí chất ôn hòa. Hiên Viên Thiên cất bước tiến vào đại sảnh, vạt áo khẽ tung bay, nhìn dáng dấp một bộ phong thái tiêu dao.
Hiên Viên Thiên bước vào tướng quân phủ, nhìn thấy Lãnh Loan Loan mạnh khỏe ngồi ở trước mắt. Hắn đột nhiên thấy lòng mình rung động, ánh mắt lộ vẻ vui mừng. Không nghĩ tới vốn luôn luôn bình tĩnh, hắn cũng sẽ rung động như thế. Bất quá nhìn thấy nàng lúc này, tâm hắn trở nên yên ổn, nhẹ nhõm không ít.
"Vương gia, mời ngồi." Lãnh Loan Loan ưu nhã vươn tay nhỏ bé ra mời, thái độ thong dong, cao quý.
"Đa tạ Tam tiểu thư." Hiên Viên Thiên hướng Lãnh Loan Loan khom lưng chắp tay, mỉm cười."Mạo muội đêm hôm quấy rối, mong rằng Tam tiểu thư không trách."
"Đâu có." Lãnh Loan Loan hướng Hiên Viên Thiên mỉm cười, nàng vội hỏi."Không biết Vương gia đến đây có chuyện gì ?" Nàng thấy hắn ăn nói có vẻ nho nhã, thật đúng là phiền toái. Có việc gì thì nói thẳng ra, không nên dài dòng úp mở. Tuy rằng lần trước nàng nói có hứng thú với hắn, nhưng bất quá cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
"Là như vậy." Hiên Viên Thiên thấy lãnh Lãnh Loan Loan tựa hồ như quên chuyện hội đèn lồng hôm nọ, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút mất mát. Hắn thu liễm tâm thần, nghiêm túc nói."Mấy ngày gần đây Thiên Diệu thành xuất hiện một đám người thần bí tặc tử, đã có vài nữ tử bị mất tích. Quan phủ phái người tróc nã, nhưng đến nay vẫn không kết quả."
Có kết quả mới là lạ.
Lãnh Loan Loan đối với đám quan phủ rất khinh thường. Đám người này chỉ biết đứng trên mồ hôi nước mắt của nhân dân, gặp phải nguy hiểm thì là người chạy nhanh nhất. Nếu bọn họ có thể phá án, thì trừ khi mặt trời mọc ở phía tây.
"Cho nên ?" Lãnh Loan Loan nhìn hắn, lẽ nào hắn đêm khuya đến đây chính là thông báo việc này? !
"Lãnh Tướng quân hiện tại đang ở biên cảnh. Tướng quân phủ chỉ có hai vị tiểu thư làm chủ, bản vương lo lắng, cho nên đặc biệt đến xem. Hy vọng Tam tiểu thư, Đại tiểu thư chú ý an toàn."
Lãnh Loan Loan nghe lời hắn nói, khóe miệng hé cười, hai tròng mắt nhìn chằm chằm hắn. Nàng thấy được sự lo lắng hiện lên trong mắt hắn, khiến cho nàng cảm thấy ấm áp. Nhưng đường đường là một vị Vương gia, chỉ dưới một người mà trên vạn người lại đi lo lắng cho nàng như vậy, nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Chẳng nhẽ hắn thích nàng hay sao? Dù sao thân thể này mới chỉ là tiểu nữ chín tuổi, mà không phải là khuynh thành đại mỹ nhân gì. Hay là hắn chỉ cảm mến tiểu nữ hài?
Hiên Viên Thiên bị Lãnh Loan Loan nhìn, hắn thấy lòng hoảng hốt, tựa hồ cả người đều lõa lồ trước mắt nàng, mọi tâm tư của hắn đều bị nàng nhìn thấu. Hắn vội quay mặt nhìn hướng khác, con ngươi thoáng vẻ hoảng loạn.
Gian phòng tĩnh lặng, Lãnh Loan Loan mỉm cười. Con ngươi chăm chú nhìn Hiên Viên Thiên, nhưng trong đầu nàng lại hiện lên thân ảnh của một người. Thần sắc vốn lạnh lùng chợt trở nên nhu hòa. Hiên Viên Thiên bề ngoài cùng hắn giống nhau. Trước mặt người ngoài thì lạnh lùng, ngạo nghễ, nhưng trước mặt nàng thì lúc nào cũng dè dặt, coi nàng như bảo bối. Người ngoài nói hắn lãnh khốc vô tình, thủ đoạn độc ác. Nhưng đâu có ai biết được trong lòng hắn có bao nhiêu khổ, cỡ nào cô độc... Lúc nàng tròn năm tuổi, thì mẹ nàng lâm bệnh qua đời. Người kia ngày càng trở nên đạm mạc, ôn nhu. Nàng cảm thấy trong lòng hắn rơi lệ, mọi sự yêu thương hằn đều dành hết cho nàng. Mặc cho nàng muốn gì được nấy, tùy ý nàng muốn làm gì thì làm. Hắn chỉ mỉm cười đứng theo nàng phía sau...
Khóe mắt đột nhiên mọng nước, kí ức ngày xưa chợt ùa về... Hắn hiện giờ có khỏe không ? Từ lúc mình xuyên qua tới thời cổ đại này, hẳn là hắn sẽ càng thêm cô tịch lẻ loi. Nàng cảm thấy hối hận. Nếu sớm biết xảy ra việc thế này thì ngày ấy nàng sẽ không rời nhà đi. Nàng có hay không cố chấp, vẫn chưa từng một lần gọi hắn một tiếng “cha”?
Hiên Viên Thiên tựa hồ cảm giác được thần sắc dị thường của Lãnh Loan Loan, vội vàng quay đầu lại nhìn nàng. Chợt thấy khóe mắt nàng lóe ra tia sáng, nàng đang khóc sao?
"Ngươi ." Hiên Viên Thiên vô cùng kinh ngạc.
"Đa tạ Vương gia đã lo lắng, đêm đã khuya, Vương gia có hay không nên rời đi?" Lãnh Loan Loan thô lỗ ngước mắt nhìn, thần sắc rất bình tĩnh. Hiên Viên Thiên tựa hộ cảm thấy vừa rồi là mình hoa mắt, nàng căn bản là không có rơi lệ.
"Vậy bản vương cáo từ." Hiên Viên Thiên cảm giác được Lãnh Loan Loan tâm ý, nên cũng đành phải bất đắc dĩ đứng dậy rời đi. Hắn ngẫm nghĩ, không biết rốt cuộc là mình muốn cái gì ?
Đêm nay thật là không bình thường...
Last edited by Tiểu Dê; 22-09-2010 at 11:07 PM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet
Lãnh Loan Loan lẳng lặng ngồi tại chỗ, Hiên Viên Thiên rời đi đã được nửa canh giờ. Nàng trầm tư ngước nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ...
Tuy rằng, nàng đối với Hiên Viên Thiên khẩu khí vẫn lãnh liệt như cũ, nhưng chỉ có trong lòng nàng minh bạch. Khi phát hiện hắn có vài phần giống người cha ở thời hiện đại của nàng, nàng không thể coi thường hắn nữa. Hiên Viên Thiên đối với nàng thiện ý, khiến cho nàng không tự chủ được nghĩ đến người cha trước đây luôn luôn cưng chiều mình. Lúc chưa xuyên qua, nàng chưa từng một lần đặt mình ở địa vị của cha mình, luôn tùy hứng làm bậy, chỉ ỷ vào sự chiều chuộng từ ái của cha... Giờ đây, nàng mới biết quý trọng, đáng tiếc lại không còn cơ hội nữa. E rằng Hiên Viên Thiên xuất hiện, chính là bù đắp sự tiếc nuối trong lòng nàng. Nàng ước ao được trở lại thời hiện đại, lúc mẹ nàng còn sống, được đứng trước mặt cha mẹ làm nũng...
"Tiểu thư, đêm đã khuya, người đi nghỉ ngơi thôi." Nhũ mẫu thấy Lãnh Loan Loan chưa trở về phòng, vội chạy đến phòng khách tìm nàng. Thấy Lãnh Loan Loan vẻ mặt trầm tư, sự yêu thương trong lòng nàng lại dâng lên.
"Nhũ mẫu." Lãnh Loan Loan nhìn nhũ mẫu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra dáng tươi cười. Nhũ mẫu hay dong dài, lải nhải nhưng làm cho nàng cảm thấy ấm áp. Nàng như cảm thấy được sự ân cần chăm sóc của mẹ, vì vậy nàng đối với Nhũ mẫu như là thân nhân của mình.
"Ngươi hài tử này." Nhũ mẫu nhìn Lãnh Loan ngây thơ dáng dấp, lòng nàng mềm nhũn yêu thương."Mau nhanh trở về phòng đi thôi."
"Ân." Lãnh Loan Loan gật đầu, nhảy xuống cái ghế, theo Nhũ mẫu trở về chủ viện.
Vầng trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu, ánh trăng nhu hòa. Hai người xuyên qua hậu viên hoa lá sum sê, dưới ánh trăng thân ảnh in bóng kéo dài trên mặt đất.
"Người đâu, người đâu."
Một tiếng thê lương vang lên giữa bầu trời đêm, phá tan đi sự yên tĩnh.
"Làm sao vậy ?"
"Đã xảy ra chuyện gì ?"
Đám thị vệ tuần tra từ bên kia cũng chạy tới, dưới ánh trăng, thần sắc bọn họ trông rất khẩn trương. Nghìn vạn lần không nên có chuyện gì xảy ra, nếu không bọn họ sẽ bị tướng quân xử phạt.
"Hình như tiếng kêu là ở chỗ Đại tiểu thư truyền đến." Nhũ mẫu nhíu mày suy tư, rồi khẩn trương nói với Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan nghi hoặc, nàng nhớ tới việc Hiên Viên Thiên tới lúc nãy, chẳng nhẽ đám đạo tặc xông vào tướng quân phủ? Ánh mắt lãnh liệt liếc nhìn đám thị vệ đang chạy tới, đám người kia làm ăn kiểu gì không biết.
Bọn thị vệ bị Lãnh Loan Loan nhìn, nhất thời hoảng hốt, thần tình càng khẩn trương. Hận không thể tìm được cái khe nào tiến vào, Tam tiểu thư so với tướng quân nhưng càng đáng sợ.
"Lo lắng cái gì chứ ? Còn không đi xem có chuyện gì xảy ra !"
Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói, trên người tỏa ra một cỗ khí thế vô thượng uy nghiêm.
"Dạ, tiểu thư" thị vệ trưởng liều mạng gật đầu, dẫn người hướng chỗ Lãnh Nguyệt Nhi chạy đi.
Chuyện thình lình xảy ra, tiếng kêu cũng làm cho đám hạ nhân giật mình tỉnh giấc, bọn họ cũng đều vội vàng mặc quần áo chạy ra.
"Các ngươi đều trở về phòng hết đi." Lãnh Loan Loan trừng mắt ra lệnh, đám hạ nhân sợ hãi vội vã quay trở về.
"Nhũ mẫu, ta cũng đi xem một chút. Người về phòng trước đi." Lãnh Loan Loan nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Nhũ mẫu nói.
"Vậy được." Nhũ mẫu gật đầu, nàng muốn giúp cũng giúp không được, trái lại có khi còn làm vướng bận cho tiểu thư."Tiểu thư, phải chú ý cẩn thận." Nhũ mẫu lo lắng nói.
"Ân, được rồi." Lãnh Loan Loan gật đầu, đợi Nhũ mẫu xoay người rời đi. Nàng thân thể như phi Yến nhẹ nhàng hướng phía Lãnh Nguyệt Nhi ở bên kia bay đi.
"Xảy ra chuyện gì ?" Lãnh Loan Loan thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn hạ xuống sân, đã thấy Thu Đường xiêm y tán loạn, Lãnh Nguyệt Nhi đứng ngay ở bên cạnh, nước mắt lưng tròng. Hai người khẩn trương đứng ở một bên, nhìn đám người trong viện.
Phía trước, đám thị vệ rút đao khiêu chiến, đao quang lóe ra, bao vây hai tên hắc y nhân.
Lãnh Loan Loan xuất hiện khiến cho cục diện đang ở thế giằng co bị phá vỡ, Lãnh Nguyệt Nhi như thấy được cứu tinh, vội hướng nàng hô:
"Tam muội, hai người này là hái hoa tặc, bọn họ muốn bắt ta cùng Thu Đường đi." Nghĩ đến chuyện vừa rồi, nàng vẫn nhịn không được cả người run. Nếu không phải Thu Đường liều mạng lớn tiếng kêu cứu, chỉ sợ các nàng đã bị bắt đi rồi.
"Xuy, một tiểu nữ oa thì làm được gì ?" Một tên Hắc y nhân dáng vẻ cao kều nhìn thấy Lãnh Loan Loan, khóe miệng nhếch lên, cười nhạo nói.
"Tứ ca, tiểu cô nương này tướng mạo không tầm thường. Ngày sau nhất định là nghiêng quốc nghiêng thành, không bằng chúng ta đem nàng bắt lấy." Tên hắc y nhân thân hình gầy nhom còn lại nhìn Lãnh Loan Loan đánh giá, hai mắt lóe sáng, không có hảo ý.
"Lớn mật." Thị vệ trưởng nghe được hai tên tặc tử nói vội quát lớn, "Hai tên tặc tử cư nhiên dám chạy đến tướng quân phủ làm loạn"
"Xuy. Tướng quân phủ tính là cái gì, hoàng cung bọn ta cũng dám đi." Hắc y nhân thân hình cao kều cười nhạt, ngữ khí cuồng vọng, không có đem chúng thị vệ để vào mắt.
"Ngươi. "
Bọn thị vệ bị bọn họ nói làm cho tức giận, vẻ mặt xám lại, nhưng cũng vô lực phản bác. Sáu năm về trước Lãnh Loan Loan thiếu chút nữa bị đâm, hiện tại đám người kia lại chạy đến tướng quân phủ bắt người. Đây không phải là tại trên mặt bọn họ giẫm lên trên một cước sao? Bọn họ còn có mặt mũi nào gặp người nữa.
"Chúng ta không cần theo chân bọn họ tốn lời vô ích. Đem bọn họ bắt lấy."
Bọn thị vệ vốn là người trong binh doanh phái ra, chưa từng nhận quá sự vũ nhục này. Chỉ cảm thấy trong lòng máu dũng mà lên, tất cả đều mở to ánh mắt, hung ác độc địa trừng mắt nhìn hai tên Hắc y nhân.
"Tốt, xông lên"
"Lui ra." Thị vệ trưởng hào hùng còn chưa có nói xong, liền đã bị Lãnh Loan Loan ngữ khí lạnh lùng cắt đứt.
"Tam tiểu thư ? !" Bọn thị vệ nghi hoặc nhìn nàng.
"Tứ ca, ngươi xem tiểu cô nương này có đúng hay không có cổ quái ?" Tên Hắc y nhân gày gò nhìn thấy tiểu cô nương này không e ngại bọn họ, trái lại cả người tỏa ra một cỗ khí tức lãnh liệt. Nên không khỏi hạ giọng đối với tên đồng bọn nói nhỏ, bọn họ không nên coi thường nha đâu kia đi sao.
"Có gì cổ quái ?" Tên tặc tử cao kều hừ lạnh, "Không phải chỉ là tiểu thư nhà giàu ngang ngược quen rồi thôi sao. Này đàn thùng cơm mới có thể sợ nàng, ta sao có thể như vậy một bộ dạng đâu."
"Tam muội ?" Lãnh Nguyệt Nhi có chút lo lắng nhìn Lãnh Loan Loan, nhìn không ra nàng lúc này trong lòng suy nghĩ cái gì. Bên người nàng, ánh mắt Thu Đường còn có chút mê ly, tựa hồ còn không có từ trong sợ hãi tỉnh lại.
Lãnh Loan Loan hướng Lãnh Nguyệt Nhi thoáng nhìn, con người lóe sáng bình tĩnh. Lãnh Nguyệt Nhi không nói lời nào, thần tình lại lo lắng như cũ.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt Lãnh Loan Loan như được bao phủ lên một tầng sương vụ, đôi con ngươi lạnh lẽo như được ngâm trong khối băng ngàn năm nhìn hai tên hắc y nhân.
Hai tên tặc tử cuồng vọng cũng kìm lòng không được, sợ run cả người. Hai người nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự sợ hãi, sợ rằng tiểu cô nương này mới chân chính là cao nhân.
Tên tặc tử dáng cao kều đưa ngón tay chỉ một hướng... tên gầy nhom ánh mắt sáng lên, dường như hiểu ý tứ, thân hình vội hướng Lãnh Nguyệt Nhi lao đi.
"Đại tiểu thư . "
Đám thị vệ cả kinh, hai người này định tấn công Lãnh Nguyệt Nhi hay sao ?
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn như thiểm điện lao ra. Chỉ nghe phịch một tiếng, tên tặc tử gầy teo đột nhiên ngã xuống đất.
"Ngươi "
Tên tặc tử gầy teo toàn thân vô lực, té ngã trên mặt đất, vẻ mặt sững sờ. Hắn không thể tin được rằng, tiểu cô nương kia một chưởng đã đem hắn đánh bại. Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể bị một tiểu cô nương nhất chiêu đánh bại?
"Lục đệ." Hắc y nhân dáng cao kều kinh hô, hai tròng mắt phụt ra cường liệt hận ý, trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan. Thân hình chợt lóe, song chưởng giơ lên hướng nàng công tới.
Lãnh Loan Loan khóe miệng nhếch lên, đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Chưởng phong nhằm hướng nàng đánh đến, khiến cho bọn thị vệ cùng Lãnh Nguyệt Nhi đều bị hù dọa, một thân thẫm đẫm mồ hôi.
"Tam tiểu thư!"
"Tam muội!"
Lãnh Loan Loan dường như không nghe thấy tiếng bọn họ lo lắng la lên, đôi mắt tinh quang chợ lóe nhìn tên tặc tử đang đánh đến gần. Tên tặc tử dáng cao kều tựa hồ có chút bị ảnh hưởng, hai mắt thoáng thất thần, nhưng song chưởng vẫn đánh xuống. Đúng lúc này, Lãnh Loan Loan chỉ là khe khẽ búng tay một cái, Tên tặc tử dáng cao kều liền đã bị điểm huyệt đạo.
Hắn tư thế cứng đờ đứng im tại chỗ, hai tròng mắt oán hận trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan. Trong lòng nhưng là phát hoảng, không nghĩ tới tiểu cô nương này thân thủ cao cường như vậy. Xem ra lần này bọn họ lành ít dữ nhiều.
Nhìn Tên tặc tử dáng cao kều xuất thủ sắc bén, nguyên tưởng rằng sẽ có một hồi ác chiến. Không nghĩ tới đơn giản như vậy đã kết thúc, bọn thị vệ cùng Lãnh Nguyệt Nhi đều có chút mộng. Thật lâu phản ứng không kịp, gió đêm lạnh lẽo thổi tới, làm cho bọn họ bừng tỉnh. Mở to mắt nhìn Lãnh Loan Loan, ánh mắt tràn đầy sự kính nể. T
"Đây là trong truyền thuyết cách không điểm huyệt a."
Thị vệ trưởng đột nhiên cảm thán một câu, khiến cho bọn thị vệ càng thêm sùng kính nhìn Lãnh Loan Loan.
Lãnh Nguyệt Nhi mặc dù không biết cái gì là cách không điểm huyệt, nhưng nhìn vẻ mặt bọn thị vệ thì nhất định là một môn công phu lợi hại gì đó. Đôi mắt ngước nhìn Lãnh Loan Loan, thần tình phức tạp. Từ bao lâu, vốn cho rằng Lãnh Loan Loan là một tiểu nữ oa nhu nhược, cư nhiên hiện giờ lại trở nên lợi hại như vậy. Khí thế và thân thủ của nàng phảng phất giống như là một người khác, hoàn toàn không giống với Lãnh Loan Loan trước đây...
Last edited by Tiểu Dê; 23-09-2010 at 03:41 PM.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenbaviet