Tác giả: Hà Phi Song Giáp
Dịch: Kentus
Biên: Wind Prince
Nguồn: banlonghoi.com
"Cảm giác thật là tốt! " Mỹ nhân tóc tím ngồi trên đầu gối Triệu Lôi, cái đầu nhẹ nhàng tựa lên ngực hắn, rủ rỉ rù rì nói.
"Ta cảm giác có điểm kỳ lạ!" Triệu Lôi vốn cho là Mạt Lạp Ti chỉ dựa lưng một chút, chẳng ngờ nàng ngồi thẳng vào giữa hai chân của hắn. Cứ như vậy, chẳng những hắn có thể cảm ứng được hai tay và khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của nàng, thậm chí còn cảm giác được bộ ngực mềm mại kia nữa. Cái loại cảm giác đè ép này cực kỳ mỹ diệu, mỹ diệu đến không thể nào hình dung nổi, nó làm cho tim hắn đập nhanh hai tai nóng bừng.
"Lôi, ngươi có tin tưởng thần minh không?" Mạt Lạp Ti bỗng nhiên khẽ hỏi.
"Thần minh nào? " Triệu Lôi căn bản chưa từng nghe Triệu Vân nói với hắn về thần minh gì đó. Trong suy nghĩ của hắn, tổ tiên viễn cổ chính là thần minh, Triệu Vân cũng là thần minh.
Hắn biết Mạt Lạp Ti hỏi chính là thần minh trên thế gian này, cho nên mới kỳ quái hỏi lại.
Vốn Triệu Lôi cho rằng Mạt Lạp Ti sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà nàng không có phản ứng, cũng không có trả lời, tựa hồ đang ngủ thì phải? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang nép vào trong ngực mình ngủ say. Nhìn hai hàng lông mày dài cong vút kia, Triệu Lôi lại hơi hơi thương cho thân phận nàng. Một cô nhi không có cha mẹ, lại là nữ nhi, cuộc sống sẽ không dễ dàng cho lắm. Chính mình còn có thúc thúc chiếu cố, nhưng mà cuộc sống vẫn rất gian khổ, cơ hồ một đường lăn lộn mới tới được đến lúc này.
Dĩ nhiên, Triệu Lôi không có ý thức được một quái vật mạnh như nàng ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, hẳn là sống sót không có gì khó khăn cả.
"Thần minh để cho chúng ta gặp nhau, rồi quen biết nhau. " Khi mà Triệu Lôi cho rằng Mạt Lạp Ti đã ngủ thiếp đi, nàng bỗng nhiên hé đôi môi anh đào mỉm cười, tựa như một người đang cười ở trong mộng vậy. Mạt Lạp Ti hé mở chân mày, hai tròng mắt mê ly lấp lánh, làn thu ba uyển chuyển say lòng người kia khiến cho Triệu Lôi tâm động bồi hồi thơ thẩn, tựa hồ hắn vừa bị cái gì đó đánh trúng thì phải? Mạt Lạp Ti hé lộ hàm răng trắng noãn, cười nói: "Thật cao hứng được biết ngươi, Lôi. Mạt Lạp Ti chưa bao giờ cảm kích thần minh như hôm nay, cảm tạ ngài, Mạt Lạp Ti xin thờ phụng ngài, thần A Nhu Đặc Nạp - Nội Nhã Tuệ - Kỳ Văn Áo - Phù Nhã Phỉ Tư."
"Cái tên gì mà dài dữ vậy trời?" Triệu Lôi cảm thấy tên vị nữ thần minh này cũng khó nhớ y như tên nữ thành chủ kia vậy, hắn nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.
"Lôi, nếu như Mạt Lạp Ti bị người xấu khi dễ, ngươi có giúp ta đuổi hắn đi không? " Mỹ nhân tóc tím Mạt Lạp Ti cười hỏi.
"Có ! " Triệu Lôi gật đầu nói: "Dĩ nhiên là thế, cho dù là người xa lạ, ta cũng sẽ không ngồi đó mà nhìn!"
"Nếu như Mạt Lạp Ti cảm thấy rất tịch mịch, cần người an ủi, Lôi, ngươi sẽ đến nói chuyện với Mạt Lạp Ti, đến giải phóng tâm tình cho Mạt Lạp Ti không?" tóc tím Mạt Lạp Ti vừa cười vừa nhô đầu lên hỏi.
"Ta sẽ ... " Triệu Lôi hơi ngượng ngùng nói: "Nói chuyện cũng được, thế nhưng ta không rành việc khuyên giải người khác."
"Lôi có thể tới, Mạt Lạp Ti sẽ vui vẻ. " Mạt Lạp Ti bỗng nhiên đứng lên, nhảy dựng lên trên mặt nước, hai tay giơ lên cao, lộ ra cánh tay ngọc trắng sáng như đóa hoa sen, nàng vui vẻ chậm rãi xoay tròn.
Nhìn thấy nàng thật lòng vui vẻ, Triệu Lôi bỗng nhiên lại cảm giác trong lòng mình có phần an ủi.
Mặc dù hắn không có làm gì, nhưng có thể làm cho Mạt Lạp Ti vui vẻ như thế đúng là một chuyện tốt. Huống chi nhìn Mạt Lạp Ti đang vui vẻ khiêu vũ bên kia, đúng là như thưởng thức một màn nghệ thuật vô cùng hấp dẫn. Hơn nữa trong lòng hắn cũng nảy sinh một tia ấm áp. Mặc dù không giống lắm nhưng rất gần với cái loại ấm áp khi thúc thúc chiếu cố hắn, cảm giác trong lòng rất là thoải mái.
Lặng lẽ quan sát không gian cổ quái, Mạt Lạp Ti nhẹ nhàng ngâm tụng mấy âm phù mỹ diệu, Triệu Lôi liền nhìn thấy có một cánh cửa ánh sáng nho nhỏ.
Mặc dù cánh của dựng đứng ở trên mặt nước, một khi đi xuyên qua chính là gian phòng Mạt Lạp Ti.
Đợi đến khi Mạt Lạp Ti đi ra ngoài, nàng lập tức thay đổi y phục xong xuôi. Không còn là mảnh khăn tắm che không hết thân thể mềm mại của nàng nữa, thay vào đó một bộ váy áo màu tím nhạt. Cái quần không biết dùng chất liệu nào mà cực kỳ mềm mại, rất phù hợp với thân thể nàng, nó vừa vặn áp vào vòng eo nhỏ nhắn của Mạt Lạp Ti. Mái tóc tím còn mang một ít hơi nước ẩm ướt lăn xuống, khuôn mặt Mạt Lạp Ti tươi cười nhìn về phía Triệu Lôi nghịch ngợm nháy đôi mắt to.
Nàng nhẹ nhàng xoay tròn trước mặt Triệu Lôi một vòng làm cho váy áo tung bay.
"Đẹp không? " Mạt Lạp Ti áp khuôn mặt nhỏ nhắn tới gần Triệu Lôi còn đang ngẩn người, hai tròng mắt sáng như bảo thạch dường như muốn soi rọi sáng tỏ tâm can hắn vậy.
"Đẹp mắt ! " Triệu Lôi gật đầu nói: "Thế nhưng loại y phục này bất lợi với chiến đấu."
"Mạt Lạp Ti không thích chiến đấu, hơn nữa có Lôi ngươi bảo vệ Mạt Lạp Ti là được rồi. " Mạt Lạp Ti cười hì hì nói.
Đang lúc hai người nói chuyện, bỗng nhiên lầu dưới truyền đến một tiếng nổ tung.
Động tĩnh thật lớn dọa cho Triệu Lôi nhảy dựng lên, ngược lại Mạt Lạp Ti hình như quen lắm rồi, chỉ hơi nhăn mày cười khổ mà thôi.
"Hổ, ngươi không có chuyện gì chứ?" Triệu Lôi đột nhiên nhớ tới Hổ còn đang giúp quái lão đầu kia làm thí nghiệm, hắn cả kinh y như lưu tinh lướt ra khỏi phòng, rồi lao xuống thang lầu. Mạt Lạp Ti kỳ quái nhìn pháp trận trên mặt đất, tự nhủ: "Hắn thật sự không có phản ứng với hiệu quả của những ma pháp này, mặc dù trong chiến đấu là chuyện tốt, nhưng mà trang bị ma pháp sẽ không dùng được."
"Hổ, ngươi không được làm ta sợ. " Triệu Lôi nhìn thấy Hổ bị nổ bay ra sau vài mét, khắp cả người biến thành một màu đen thui, đầu tóc còn đang bốc khói liền bị dọa cho sợ hãi kêu to lên.
"Hắn không có chuyện gì. Đáng tiếc thí nghiệm của ta lại thất bại rồi, rốt cuộc là có chỗ nào không đúng chứ? Ta rõ ràng đã tăng thêm máu phi long, vì sao vẫn không thể thành công? Rốt cuộc phải thế nào mới có thể chế ra loại tễ thuốc đó đây? " Quái lão đầu cũng toàn thân đầy tro bụi đen thui, đầu tóc rối bời đứng đó tự nhủ.
Triệu Lôi hiện tại đã hiểu rõ vì sao ban đầu nhìn thấy quái lão đầu này tóc tai ria mép và y phục của hắn lộn xộn rối tinh mù rồi, hẳn là do những thí nghiệm thất bại nổ tung mới tạo thành bộ dáng như thế.
Quái lão đầu làm như không có chuyện gì, nhưng mà Hổ lại trợn mắt ngất đi.
Triệu Lôi truyền qua cho hắn một ít chân khí, sau khi thăm dò thân thể Hổ mới phát hiện đúng là không có việc gì, chỉ là tạm thời bị chấn động ngất đi thôi.
"Ngươi là chủng tộc gì? Làm sao có khí tức cường đại như thế? " Quái lão đầu hiện tại mới nhìn thấy Triệu Lôi, bộ dáng tựa như mới vừa phát hiện ra một bảo bối vậy.
"Hắn là hậu nhân Thần tộc viễn cổ, cũng là thân nhân Mạt Lạp Ti, đệ đệ của ta. " Mạt Lạp Ti từ trên bậc thang ưu nhã đi xuống, một bên hồi đáp.
"Hậu nhân Thần tộc viễn cổ? Khó trách cường đại như vậy!" Quái lão đầu vừa nghe liền gật đầu, bỗng nhiên lại cầm lấy cái bình, nhìn về phía Triệu Lôi nói: "Tới, lấy máu của ngươi để một ít vào đây, ngươi cường đại như vậy, dùng máu ngươi thay thế máu phi long nói không chừng có thể thành công chế ra Hắc Sắc tễ thuốc!"
"Không được !" Hổ vừa mới được Triệu Lôi dùng chân khí cứu tỉnh, lập tức giận dữ nói: "Ngươi, quái lão đầu này dám thương tổn Lôi?"
"Không cần nhiều, có lẽ một lọ là đủ rồi. " Quái lão đầu hoàn toàn không để ý tới Hổ rống giận, lấy một cây chủy thủ nhỏ đưa cho Triệu Lôi, nói: "Một mình ngươi tự cắt đi. Yên tâm, chỗ của ta tễ thuốc hồi phục có nhiều lắm, vô cùng nhiều, những bình màu đỏ tinh khiết kia ngươi có thể uống tự do!"
"Cho dù có tễ thuốc hồi phục, nhưng mà mất máu quá nhiều sẽ tạo thành thương tổn đối với thân thể đó!" Hổ nhảy dựng lên, nhìn về phía quái lão đầu rống to.
Hắn tuyệt đối không để cho người khác thương tổn Triệu Lôi, bởi vì Lôi là hậu nhân của thần minh mà hắn tôn kính nhất.
Ngay từ lúc thần minh truyền thụ cho hắn thần tiễn kỹ, hắn từng âm thầm hạ lời thề sẽ vĩnh viễn bảo vệ Triệu Lôi, dùng tánh mạng của hắn tỏ ý tôn kính với bị thần minh kia. Ngoại trừ làm như vậy ra, hắn căn bản không nghĩ tới biện pháp nào khác để báo đáp thần minh vĩ đại và vô tư kia. Lui lại một vạn bước mà nói, Triệu Lôi là một nhân loại có thể xem Bán thú nhân như huynh đệ tỷ muội, vừa là bạn tốt của hắn, làm sao để cho quái lão đầu điên cuồng này lấy máu làm thí nghiệm được?
"Tễ thuốc hồi phục đối với hắn không có hiệu quả, thân thể hắn miễn dịch với ma pháp. " Mạt Lạp Ti tự hào nói.
"Cái gì? Ma pháp miễn dịch thể? Thật?" Quái lão đầu vừa nghe, lập tức vươn tay đến trước mặt Triệu Lôi, nói: "Ngươi nhắm mắt lại!"
Triệu Lôi không biết hắn muốn làm cái gì, cho nên nghe lời nhắm hai mắt lại. Quái lão đầu kia mấp máy đôi môi hai lần, tựa hồ có thanh âm gì đó cực nhanh hiện lên. Triệu Lôi và Hổ còn chưa có hiểu rõ chuyện gì thì đã có một quả hỏa cầu còn lớn hơn đầu người từ trong tay quái lão đầu bắn ra nện lên trên mặt Triệu Lôi.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, làn sóng xung kích từ Triệu Lôi lan tràn ra phía Hổ, đẩy hắn lui hai bước.
"Ô... " Triệu Lôi bị quả hỏa cầu lớn nổ vào người, toàn thân sáng ngời một mảnh, hắn bụm mặt, mang một ít thống khổ kêu to lên: "Đau quá, ngươi muốn làm gì hả? Tại sao xuất thủ đánh lén ta?"
"Chúc mừng ngươi !" Quái lão đầu kia lại nắm tay Triệu Lôi, hưng phấn nói: "Thành thật chúc mừng ngươi, ta thật cao hứng có thể nhìn thấy một người có thể chất miễn dịch ma pháp, tin tưởng rằng máu của ngươi nhất định sẽ có tác dụng tốt nhất đối với Hắc Sắc tễ thuốc. Ta đã chờ đợi bao nhiêu năm, rốt cục đến hôm nay mới phát hiện một người cổ quái như thế, mau chúc mừng ta đi, ta thật là quá may mắn đi!"
"Lão đầu, ngươi dám công kích Lôi, có lẽ ta sẽ cho ngươi ăn một cây chủy thủ." Hổ hừ lạnh nói: "Nếu không phải nhìn thấy ngươi đã già nua mà nói…"
"Ngươi không phải là đối thủ của hắn, hắn là Đại sư ma pháp !" Mạt Lạp Ti cười hì hì nói với Hổ: "Ngươi chính là Hổ hả? Là một gã Bán thú nhân rất trung thành đúng không? Mạt Lạp Ti rất hân hạnh được biết ngươi. Đây là một lễ vật nho nhỏ đại biểu cho tâm ý Mạt Lạp Ti !"
"Đây là… " Hổ nhìn vào bàn tay Mạt Lạp Ti đưa tới, vốn hắn muốn cự tuyệt lễ vật của nàng, nhưng mà vừa nhìn thấy trên bàn tay mỹ miều kia là một phiến lá cây tỏa ánh sáng ngọc bích...
"Hạnh vận tam diệp thảo - Cỏ may mắn ba lá?" Mạt Lạp Ti vừa nói ra, Hổ thiếu chút nữa không nhịn được ngã lăn trên đất.
"Làm sao thế? " Triệu Lôi vừa nhìn bộ dạng Hổ kinh hãi hỏi.
"Này, đây là bảo vật, đây là bảo vật chân chính! " Hổ vẫn run rẩy nói: "Cỏ may mắn ba lá này ở trong mấy thành lớn ít nhất cũng có thể bán được năm ngàn kim tệ, hơn nữa người bình thường có tiền cũng không thể mua được !"
"Ở chỗ này, chẳng qua chỉ là lễ vật nho nhỏ Mạt Lạp Ti đưa cho Hổ, một Bán thú nhân trung thành. Thủy thần ở trên cao, nguyện may mắn luôn làm bạn với ngươi!" Mạt Lạp Ti vừa nói vừa vươn ngón tay ngọc bắn ra, tựa hồ có cái gì đó vô thanh vô tức bay tới. Ở trên đỉnh đầu Hổ là một mảnh bầu trời bao la, có một nữ tử tay cầm bảo bình xuất hiện (nữ thần cung Bảo Bình, Aquarius), cả người nàng một màu u lam trong suốt như thủy tinh. Đôi mắt nhắm nghiền, hai tay khẽ động nghiêng bảo bình qua một bên, từ trong đó tuôn ra một luồng ánh sáng trắng sữa tưới lên trên đỉnh đầu Hổ.
Phiến lá cây trong tay Mạt Lạp Ti bỗng nhiên bay lên.
Sau khi chìm vào trong luồng sáng trắng kia lập tức sáng lên. Ngay sau đó lẳng lặng dung nhập vào trong thân thể Hổ, lát sau vị nữ thần chậm rãi tan biến vào trong hư không.
Tác giả: Hà Phi Song Giáp
Dịch: vugiang2
Biên: Wind Prince
Nguồn: banlonghoi.com
Triệu Lôi thấy thần kỳ như vậy, nhìn không chớp mắt, chợt phát hiện quái lão đầu kia dùng Tiểu Chủy thủ cắt ngón tay của mình.
Bởi vì có chân khí hộ thể, quái lão đầu cắt vài cái cũng không thể cắt đứt da. Hắn vô cùng hoài nghi độ sắc bén của tiểu chủy thủ, nhưng khi đâm chủy thủ vào mặt bàn, lại đâm sâu hơn phân nửa. Quái lão đầu không tin lại thử cắt vào ngón tay Triệu Lôi. Lúc này dùng khí lực rất lớn, rốt cục cắt được một miệng máu nhỏ, tựa hồ máu chảy ra. Nhưng quái lão đầu chờ đợi hồi lâu, vết thương kia tự nhiên khép lại.
"Làn da của ngươi quả thực giống như Cự Long, nhưng ta muốn máu của ngươi. . . " quái lão đầu chung quanh tìm chung quanh, bắt loạn, cuối cùng cầm lấy một thanh đại kiếm, muốn thấy bộ dạng Triệu Lôi chảy máu.
"Ngươi vì sao lại muốn máu của ta? " Triệu Lôi không hiểu hỏi.
"Máu của ngươi ẩn chứa năng lượng rất mạnh, ta muốn đem nó luyện chế thành hắc sắc dược tề, nếu ta thành công, như vậy ta sẽ là dược tề đại sư vĩ đại nhất. Ta có phương pháp đặc thù để lấy sức mạnh của Thần Minh ra, thông qua phát minh vĩ đại của ta, hắc sắc dược tề thần kỳ tùy thời có thể biến một người trở nên mạnh mẽ. Đến lúc đó, ta sẽ là dược tề đại sư vĩ đại nhất thế gian. A ha ha ha, nghĩ đến đây ta liền nhịn không được bật cười, ta thật là quá vĩ đại rồi. . . " quái lão đầu giống như kẻ điên khua tay múa chân, một bên giải thích.
"Cái ý nghĩ này đúng là quá điên cuồng, nếu có thể như vậy, ai sẽ còn đi thần điện quyên tặng để gia tăng độ thành kính cùng lực lượng? " Hổ hừ nói: "Nếu là như vậy, không phải tất cả mọi người sẽ tới mua hắc sắc dược tề sao?"
"Ngươi cho rằng hắc sắc dược tề này muốn là có thể luyện chế ra sao? Ngươi đúng là tên ngu ngốc!" quái lão đầu vừa nghe thấy Hổ chất vấn, lập tức rống giận xông lên, tóm lấy cổ áo của Hổ, tức giận quát: "Hắc sắc dược tề hao hết tất cả tài nguyên của ta mới luyện chế thành, trong đó ít nhất cũng chứa trăm loại nguyên liệu cùng gần mười loại chất xúc tác. Ai muốn mua, cho một vạn kim tệ ta cũng vậy không bán, bán Thú Nhân ngu ngốc như ngươi biết cái gì a?"
"Theo tính toán, hắc sắc dược tề của người giá mua 130069 kim tệ sẽ không bị lỗ vốn. " Mạt Lạp Ti vừa nói, Hổ cùng Triệu Lôi nhất thời cùng té trên mặt đất.
Vì giải thưởng một trăm kim tệ, Triệu Lôi cùng siêu cấp cương thi liều chết đánh một trận, còn chút nữa mất mạng.
Tại hạp cốc giết lang nhân, nơi đó đầy đất là xác lang nhân, lại vô cùng hung ác, kết quả đoạt được mới hai mươi cái tiền bạc, trả cho một nửa cho dong binh công hội làm phí điều tra.
Thần bí chi phòng này giống như một cửa hàng chặt chém, một lọ dược thủy liền trị giá hơn một vạn kim tệ, dược thủy này người nào mua được a?
"Mạt Lạp Ti tiểu thư, cám ơn trước ngài vì Tam Diệp Thảo may mắn ( Cỏ 3 lá). Mong vẻ đẹp của ngài vĩnh hằng như sao trên trời! " Hổ bò dậy, vừa nhìn Mạt Lạp Ti hì hì cười, bừng tỉnh lên chính mình còn không có nói cảm ơn. Vội vàng hướng về phía lão quái đầu đang dùng Tiểu Chủy thủ cắt ngón tay Triệu Lôi quát: "Ngươi cái lão gia hỏa này thật to gan, vậy không hỏi qua người khác có đồng ý hay không, mau dừng tay. . ."
"Ta cho hắn ma trượng của ta, có ma lực hào quang hồng bảo tinh toản ma trượng! " quái lão đầu quyết tâm muốn máu của Triệu Lôi, chỉ thiếu chút nữa dùng răng cắn.
"Hắn là người miễn dịch ma pháp, không dùng được. " Mạt Lạp Ti cười nhạt, nói: "Hơn nữa hắn cũng không phải Ma Pháp Sư!"
"Ta đã quên, ta đây cho hắn. . . Ai nha, ta đồ tất cả đều là gia phụ ma lực , làm sao bây giờ? " quái lão đầu vừa nghĩ, khó rồi, nhưng hắn vừa thấy y phục Triệu Lôi, lập tức nói: "Ngươi là tiểu tử nghèo, có phải hay không? Ta lập tức cho ngươi giàu nhanh, ta cho ngươi một vạn kim tệ. . ."
"Đức Bố - La Ý tiên sinh, hiện tại ngươi không có một vạn kim tệ. " Mạt Lạp Ti hì hì cười một tiếng, nói: "Hiện tại ngươi đang có năm mươi chín kim tệ cùng một trăm chín mươi bảy ngân tệ, còn có một ngàn lẻ bốn mươi bốn tiền đồng."
"Cái gì? Kim tệ của ta đâu? " quái lão đầu kinh ngạc hỏi.
"Toàn bộ bị nổ tung. " Mạt Lạp Ti nhún vai, nhoẻn miệng cười, nói: "Nếu như ngươi nhớ rõ... ở ba tháng trước ta đã nói cho ngươi biết."
"Kim tệ của ta a..." quái lão đầu nghe vậy, lập tức thương tâm không dứt. Nhưng là chưa đầy một giây đồng hồ, tinh thần của hắn liền hưng phấn, liền cầm tay Triệu Lôi mà cắt, một bên lẩm bẩm nói: "Không sợ, chỉ cần luyện chế ra hắc sắc dược tề, ta lập tức từ dược tề đại sư nghèo nhất thế gian biến thành kẻ giàu có nhất . Hơn nữa nếu như có thể luyện ra hắc sắc dược tề, nghèo như vậy cũng vậy không sao cả. . ."
"Ngươi cũng là rất chấp nhất . " Triệu Lôi nghe vậy, cười to nói: "Buông tay ra, nếu như ngươi muốn máu của ta."
*
"Lôi, ngươi muốn cho hắn máu sao? Ngươi không cần để ý tới lão nhân này. . . " Hổ khuyên nhủ.
"Ta bội phục tính chấp nhất của hắn. " Triệu Lôi ha hả cười nói: "Thúc thúc nói, một người nếu như làm chuyện gì có thể quên mình, đó là một người rất giỏi. Cho nên, cho một chút máu không sao cả !"
"Không phải là một chút xíu, ít nhất phải đựng đầy một lọ, quá ít ta không thí nghiệm ra. " quái lão đầu vội vàng sửa lại.( Được voi đòi 2 bà trưng )
"Ngươi có phải hay không quá mức một chút xíu a? " Hổ như muốn điên rồi, thiếu chút nữa không kiềm chế được đấm ngất quái lão đầu này. Chấp nhận cho hắn một chút máu đã là nể hắn rồi, hắn lại còn muốn đựng đầy một lọ, đây cũng quá được voi đòi hai bà Trưng đi?
"Cái bình này thật to a! " Triệu Lôi thấy vậy sợ hết hồn.
"Vậy nửa bình, chỉ cần nửa bình! " quái lão đầu sợ Triệu Lôi không đồng ý, lập tức thay đổi chú ý nói.
Triệu Lôi thu hồi hộ thể chân khí, cắt lòng bàn tay, để cho máu tươi nhỏ vào cái bình kia. Lão quái đầu cùng Hổ hai mắt chớp không ngừng, một kẻ sợ Triệu Lôi thiếu một giọt, một người sợ Triệu Lôi nhiều hơn một giọt. Mạt Lạp Ti nhìn vậy khẽ mỉm cười, ngón tay ngọc thon nhỏ và dài khẽ động, môi anh đào hé mở, phun ra mấy thanh âm trong trẻo, tiếp theo một sợi tơ trắng noãn dần dài ra trong tay của nàng.
"Đủ rồi, đủ rồi. . . " Hổ nhìn giọt được không sai biệt lắm, nhưng là quái lão đầu nắm chặt tay Triệu Lôi, liên tục nói: "Không có, không có. . ."
Hổ tức giận xông qua kéo tay hắn ra, kết quả hai người xoay người đánh nhau.
Cuối cùng chờ bọn hắn đánh xong, Triệu Lôi đã không sai biệt lắm giọt đầy một lọ, lòng bàn tay đã được Mạt Lạp Ti băng bó lại.
Quái lão đầu vừa nhìn, lập tức hoan hô, cầm bình máu lập tức xông về bàn thí nghiệm, một bên hét lớn: "Oa ha ha ha, có nhiều máu như vậy, ta có thể thí nghiệm thoải mái rồi! " Hổ vừa nhìn sắc mặt Triệu Lôi không thay đổi gì, cuối cùng không nhịn được hướng về mông quái lão đầu đá một cước. Mạt Lạp Ti đang bận rộn băng bó cho Triệu Lôi, vô cùng cẩn thận, vô cùng ôn nhu, mà Triệu Lôi thì có chút mất tự nhiên nói vết thương này rất nhanh sẽ hoàn toàn khép lại, không có việc gì.
"Lôi, ngươi mất rất nhiều máu , chúng ta nghỉ ngơi một chút. " Hổ vừa nhìn ánh mắt Mạt Lạp Ti nhìn Triệu Lôi, còn có động tác ôn nhu, bỗng nhiên nói: "Ta muốn đi xem lão đầu tử kia, tránh cho hắn lãng phí máu quý giá."
"Đây coi là cái gì, trước kia khi ta bị thương từng chảy máu nhiều hơn so với hiện tại không chỉ gấp mười lần. " Triệu Lôi mãn bất nói.
Lúc này một người mặc lam bào bước tới cửa, một trung niên phụ nhân đầu tóc chỉnh tề, trên người sạch sẽ, nàng mang một ít nghiêm túc, nhưng hướng Mạt Lạp Ti gật đầu, nói: "Ngài khỏe, Mạt Lạp Ti tiểu thư."(Đoán bừa)
"Ngài khỏe, Đặc Luân Mạc Lạp nữ sĩ. " Mạt Lạp Ti khẽ mỉm cười, vươn ngọc thủ vỗ vỗ cánh tay Triệu Lôi, giới thiệu nói: "Đây là Lôi, đệ đệ của ta."
"Ngài khỏe, Lôi thiếu gia. " trung niên phụ nhân tên Đặc Luân Mạc Lạp hướng Triệu Lôi gật đầu, thăm hỏi nói.
"Ngươi gọi ta là Lôi, không cần gọi thiếu gia, ta không phải thiếu gia. " Triệu Lôi không chịu được người khác gọi hắn là thiếu gia, bởi vì Hổ nói cái tên nam tử tóc vàng bắt Phỉ Ty được gọi là thiếu gia, trong lòng vô cùng không muốn được gọi như cái tên bại hoại tóc vàng đó..
"Tốt, Lôi thiếu gia. " Đặc Luân Mạc Lạp gật đầu, nói.
"Gọi ta Lôi là được rồi. " Triệu Lôi tưởng đối phương không nghe thấy, bèn nói.
"Đúng vậy, Lôi thiếu gia. " nhưng Đặc Luân Mạc Lạp biết hắn nếu là đệ đệ của tiểu thư Mạt Lạp Ti, dĩ nhiên là thiếu gia rồi, với sự nghiêm túc về lễ tiết truyền thống như nàng, tự nhiên không cho phép chính mình gọi sai, cho nên đã đem tên Triệu Lôi tự động giảm bớt một chút. Triệu Lôi còn muốn sửa lại, Mạt Lạp Ti nhìn thấy, lập tức kéo Lôi lên lầu, tránh khỏi một cuộc đại chiến tên gọi vô nghĩa.
Khi lên lầu, Mạt Lạp Ti một bên giải thích cho Triệu Lôi, Đặc Luân Mạc Lạp là nữ bộc trước kia của Mạt Lạp Ti, bây giờ là trợ thủ của nàng. Mà quái lão đầu Đức Bố - La Ý trước kia là giáo sư dạy kèm Mạt Lạp Tu ở nhà, chịu trách nhiệm dạy Mạt Lạp Ti dược tề cùng luyện kim thuật. Dĩ nhiên, hai người bây giờ là đồng bạn hợp tác, thần bí chi phòng này là hai người cùng nhau mở ra.
Phía dưới là phòng thí nghiệm và là nhà ở của quái lão đầu, lầu hai là địa phương của Mạt Lạp Ti, gần như trong mỗi một gian phòng, đều có được nhiều phát minh nhỏ. Là ngày thường Mạt Lạp Ti nhàm chán làm ra để giết thời gian, cơ hồ có khoảng vạn thứ, nhưng cũng không có tác dụng lớn.
Tỷ như gương, luyện kim thuật sĩ đem một mặt pha lê tráng bạc, làm thành gương.
Mà Mạt Lạp Ti thì đem gương biến thành hình dạng cổ quái, có lồi , cũng có lõm , thậm chí còn đem chúng làm thành kính phóng đại cùng ống nhòm, đem dùng để phân biệt chữ cổ thư nhỏ, cùng lúc nhàm chán ngắm nhìn phía xa. Mặc dù ánh mắt Triệu Lôi bình thường giống như chim ưng, nhưng cầm lấy ống nhòm, lại phát hiện có thể nhìn thêm càng xa, hơn nữa rất rõ ràng, không khỏi khen ngợi.
Còn có thuốc nhuộm y phục, Mạt Lạp Ti đem chúng luyện được muôn màu muôn vẻ, đủ mọi màu sắc, dùng để vẽ tranh cùng nhuộm tóc tượng.
Mạt Lạp Ti có rất nhiều tượng người, có đầu gỗ , cũng có tảng đá, cũng có bắc làm từ cương thiết chế tạo áo giáp. Những tượng này chỉ cần ở bên trong pháp trận bỏ vào ma tinh hoặc là truyền vào ma lực, thì có thể làm cho bọn họ làm rất nhiều chuyện đơn giản, thậm chí có thể khuân đồ.
Mạt Lạp Ti có đồng hồ cát giúp tính giờ chính xác hơn, thậm chí có thể tốt hơn ma lực chuông nước hay ma lực đồng hồ cát trong thần điện một chút. Nàng tính giờ tiểu bảo bối là mười mấy viên pha lê trong có nhuộm màu sắc bất đồng, bởi vì lớn nhỏ bất đồng, ở đây chút ít đặc thù vòng tròn thời gian cũng bất đồng, sau đó thông qua sự xoay tròn không đình chỉ có thể biết được thời gian chuẩn.
Dĩ nhiên, người bình thường nhất định là không nhận ra.
Lôi liền nhìn không ra, nhưng lại biết vật nhỏ này thật sự rất thần kỳ, hắn quả thực không tưởng tượng được Mạt Lạp Ti rốt cuộc là làm sao nghĩ ra được.
Mang một ít huyền diệu nhỏ , Mạt Lạp Ti lôi kéo Lôi, giới thiệu cho hắn.
Nghe hắn sách sách xưng kỳ cùng than thở, Mạt Lạp Ti lần đầu tiên trong đời cảm thấy những thứ tiểu phát minh này của mình vô cùng có giá trị.