Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 238 Nguồn: MT
Chương 238: Muốn đi phải không?
- Trong lòng ngươi tự biết là được rồi.
Thực ra Trương Dương cũng chỉ mới là suy đoán mà thôi. Cái ngày Đỗ Ngọc Hằng chết một cách không minh bạch đó và cả tranh thủ khoảng thời gian mấy ngày ở nhà tĩnh dưỡng mấy vết thương cho lành hẳn, hắn đã sử dụng phần mềm hệ thống phá tường lửa tìm kiếm mọi tung tích những ngày qua của Thái Vũ và Đỗ Ngọc Hằng. Kết quả kinh ngạc mà hắn phát hiện được chính là tại thời điểm hai ngày trước khi cổ phiếu tập đoàn Dịch Mậu bắt đầu giảm liên tiếp thì Thái Vũ đã cùng với Đỗ Ngọc Hằng mướn phòng Tổng thống tại Hoàng Hi đại tửu điếm. Thái Vũ cũng đã ở lại đó trong thời gian vài ngày.
Sau khi Trương Dương xâm nhập hệ thống của Hoàng Hi, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đã tìm kiếm được trong đám video giám sát của Hoàng Hi đại tửu điếm có thói quen ghi hình và lưu giữ lại các đoạn ghi hình trong thời gian ba mươi ngày.
Trương Dương tìm hiểu nguồn gốc ghi hình bản chính các đoạn video, sau khi nghiên cứu một khoảng thời gian liền phát hiện đúng là hai người Đỗ Ngọc Hằng và Thái Vũ cùng nhau xuất hiện trong Hoàng Hi đại tửu điếm nhiều lần, nhìn thế nào đi nữa khẳng định là giữa hai người có tư tình.
Bởi vậy hắn đã đưa ra một cái kết luận kinh người rằng, người của Thái gia và Đỗ gia liên thủ thao túng tập đoàn Dịch Mậu, khi phát hiện không thành công thì Đỗ Ngọc Hằng đã bị Thái Vũ giết người diệt khẩu.
Nhưng mà hắn cũng không có chứng cứ rõ ràng cho nên cũng chỉ có thể coi là đoán được mà thôi.
Chỉ có điều là cho dù là hắn phỏng đoán như vậy, hắn vẫn là cảm thấy có chút ngờ vực cho nên đã tận lực tìm tòi theo những thông tin hắn gom nhặt được. Ví dụ như hắn tra được rằng người thuê ba chiếc xe Toyota màu đen kia là một người tên là Triệu Đồ, nhưng rõ ràng là cái gã Triệu Đồ này đã sử dụng giấy tờ giả. Và điểm mấu chốt nhất chính là, cái người tên Triệu Đồ này cũng đã từng xuất hiện tại tửu điếm Hoàng Hi đó, lén lút gặp mặt Thái Vũ.
Điểm mấu chốt nhất chính là, hắn từ băng ghi hình theo ghi lại từ camera theo dõi của đại đội cảnh sát giao thông có được ảnh chụp của lái xe nghiền chết Đỗ Ngọc Hằng ngày đó, cho dù là hắn lúc đó đeo kính râm, quấn khăn quàng cổ kín mít, hết sức che dấu nhân dạng thì sau khi trải qua đối chiếu nhân dạng của phần mềm hệ thống mà hắn có liền phát hiện có đến 80 phần trăm trùng khớp giữa tên lái xe và người có tên Triệu Đồ đó.
Tuy rằng mấy thứ hắn thu thập được không cấu thành chứng cứ gì chính xác để buộc tội Thái Vũ, nhưng hắn chính là muốn sửa soạn một chút rồi sau đó đồng thời sẽ gửi đến cho cảnh sát và Đỗ gia.
Chỉ thế cũng đã khiến cho Thái gia không ít phiền toái rồi.
Đương nhiên, hiện tại hắn chẳng tội gì nói rõ ràng cho Thái Vũ cả. Nếu nói với hắn bây giờ, thì ngay sau khi Thái Vũ trở về, người của Thái gia sẽ lập tức tìm mọi cách hủy bỏ những chứng cứ bất lợi cho họ.
Mà suy cho cùng thì Trương Dương hắn hiện tại cũng không có khả năng tại Hải Thiên Các này vô duyên vô cớ mà giết chết Thái Vũ được.
Trêu cợt hắn, tra tấn hắn là một chuyện. Nhưng nếu là trắng trợn giết chết hắn ngay tại chỗ thì đương nhiên là không có khả năng.
Nhưng mà cái biểu tình của Trương Dương không nói gì mà chỉ cười cười càng khiến cho Thái Vũ lúng túng thêm, nhìn thấy cái biểu cảm chắc chắn của Trương Dương như vậy, trực giác mách bảo hắn rằng Trương Dương đã nắm giữ chứng cứ về tội của hắn rồi.
Nhưng hắn ngoài miệng vẫn cứ là không chịu có thái độ buông xuôi mà nói.
- Nhiều chuyện hay không là do ngươi suy nghĩ thôi. Ngươi tưởng ngươi nghĩ và nói như thế nào đều được hay sao. Ta cũng chẳng muốn nói thêm những lời vô nghĩa với ngươi nữa. Có bản lĩnh thì để thiếu gia đây không một tổn hại nào bước ra khỏi đây. Tất cả xéo… tránh qua một bên đi.
Nói thật rằng, giờ phút này cái bụng của Thái Vũ đã khiến cho toàn thân hắn mất hết sức lực rồi, cái bao tử đã cố gắng lấy hết mọi thứ trong đó tống tiễn ra ngoài từ lâu rồi, hắn hận là giờ đây không thể lập tức tìm được một chỗ tốt mà tắm táp từ đầu đến chân một phen rồi sau đó là có được một bữa cơm no cái bụng rỗng hiện tại, cho nên hắn liền cảm thấy chính mình nên nói chuyện vẫn cứ nên mềm mỏng một chút thì hơn.
Hắn đương nhiên biết Trương Dương không có khả năng ngay tại chỗ này mà xử lý hắn được, nhưng nếu là hắn thực sự chọc giận gã Trương Dương này mà nói hắn dừng lại trận chiến này thì hắn có thể tìm ai mà nói lý lẽ được đây? Cho nên đã đổi chữ “cút” thành chữ “tránh” cho nhẹ nhàng.
- Ha ha, được thôi, nếu muốn đi rồi cũng có thể.
Trương Dương vươn tay chỉ một cái bàn cạnh đó, trên bàn có bày sẵn ba chén đồ uống khác nhau là nước chanh, oa ha ha và nước sôi.
- Rất đơn giản, ngươi chỉ cần lựa chọn trong số đó một chén nước, uống xong là có thể đi ra khỏi đây bằng cửa chính đàng hoàng.
Thái Vũ nghe vậy, sắc mặt liền trắng bệch một trận, trời đất, lão tử không thể toi mạng như thế được. Mới vừa rồi uống có một hơi thôi cũng đã bị tả đến thế này rồi, nếu mà giờ lại uống thêm nữa không phải là trực tiếp lôi cả đại tràng của hắn ra hay sao.
- Ngươi tính giết ta sao.
Thái Vũ nghĩ rằng Trương Dương chắc chắn là không dám thẳng tay giết hắn, cho nên hắn quyết tâm không chịu uống, xem hắn làm gì được.
- Ba chén nước được bày trước mặt ngươi đây, trong đó có một chén được bỏ vào thuốc xổ tốc độ cao, nhưng hai chén còn lại thì không có. Nói cách khác dễ hiểu hơn, thì ngươi có hai phần ba cơ hội có thể lập tức rời khỏi đây nguyên vẹn.
Cao Kỳ cười tủm tỉm mà theo dõi hắn.
- Hoặc là, chúng ta sẽ cho ngươi uống hết từng chén một. Đương nhiên, nếu là đã đến nước đó thì thức uống mà ngươi được hưởng chỉ có một loại duy nhất chính là chén nước được bỏ loại thuốc xổ tốc độ cực nhanh ấy mà thôi.
Cô vừa nói xong, vài người đàn ông cầm gậy đứng hai bên liền mỉm cười tiến đến phía hắn, trực tiếp tỏ thái độ trông đợi ý kiến của Thái Vũ.
- Hai phần ba cơ hội?
Thái Vũ có chút động lòng, nhìn vào tình hình hiện tại chính hắn hôm nay muốn an toàn mà rời đi khỏi đây chỉ sợ là không dễ dàng như vậy mà thôi. Nếu thực sự là hắn có hai phần ba cơ hội thì chính hắn nguyện ý nếm thử ngay. Nhưng quan trọng là lời đám người kia nói có lẽ nào là sự thật được?
- Đúng vậy! Hai phần ba cơ hội, nhưng cũng có thể gọi tắc xi miễn phí cho ngươi nữa…
Thái Vũ cười lạnh một hồi.
- Ta làm sao có thể biết rằng các ngươi có lừa ta hay không?
- Ngươi yên tâm, nếu chúng ta lừa gạt ngươi thì gái già này lập tức biến thành sân bay.
Cao Kỳ cố sức ưỡn bộ ngực với cặp đại meo meo ra, cười khanh khách mà đáp lại lời Thái Vũ.
Cái lời thề này quả đúng là cực độc đây, nhưng mà cái lời thề loại này lại là cái loại chẳng đáng đồng tiền chút nào, hắn cảm thấy tấm lòng của bọn họ sẽ không tốt đến như vậy, suy nghĩ một hồi hắn vẫn là lắc đầu mà nói.
- Ta không tin!
- Không tin, vậy không còn cách nào khác. A Cẩu, bắt lấy hắn cho hắn uống hết…
Cao Kỳ hưng phấn mà đĩnh đạc nói.
- Từ từ…
Thái Vũ vội vàng lùi về phía sau một bước, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Dương.
- Ta muốn ngươi lập lời thề ta mới tin.
Trương Dương liếc mắt nhìn Cao Kỳ một cái, nụ cười ẩn dấu ý nghĩ sâu xa như thể trong lòng hắn đã dự liệu từ trước, rồi gật đầu nói.
- Được, ta có thể cam đoan với ngươi. Nếu ngươi uống một ly bất kỳ trong số đó thì có thể đi ra khỏi nơi này. Còn nếu là ta lừa gạt ngươi thì nữ nhân bên cạnh ta sẽ phải mang lục mạo. Được rồi chứ, ngươi đừng có dong dài thêm nữa, lão tử này không có nhiều thời gian nhàn rỗi đâu.
Thái Vũ vừa nghe vậy cũng cảm thấy lời Trương Dương nói ra vẻ có chút đáng tin hơn lời Cao Kỳ một chút, đành cắn răng mà nói.
- Được!
Hắn không nói thêm lời thứ hai, thẳng bước tiến về phía trước cái bàn kia, nhìn qua nhìn lại vài lần ba chén nước để sẵn trên đó, do dự một hồi, phải chọn chén nào mới an toàn được đây. Ở mặt ngoài thoạt nhìn thì khả năng chứa thuốc cao nhất chính là nước chanh, rất không có khả năng chính là nước sôi còn oa ha ha thì năm mươi - năm mươi. Vừa rồi chính hắn đã uống phải nước chanh có chứa thuốc mà.
Nhưng mà đối phương hắn là không thể buông tha dễ dàng cho chính hắn như vậy được, cho nên không có khả năng ngốc đến nỗi lần thứ hai lại bỏ thuốc vào cốc nước chanh chứ? Cho nên, giờ thì cốc nước chanh thoạt nhìn là không có khả năng cao nhất. Chỉ có điều nói ngược lại, vừa là không có khả năng lại là có khả năng cao nhất.
Nhưng nếu là hắn lựa chọn nước sôi mà uống thì trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, bởi vì họn họ biết hắn thích uống nước sôi, cũng có thể còn cho rằng nước sôi dường như khó phát hiện ra có thuốc hay không, nói không chừng bên trong có chứa thuốc thực ấy chứ.
Hay là chọn oa ha ha mà uống đi. Cái này xem ra là an toàn nhất, bởi vì tính toán hai cái cốc nước kia như thế nào cũng đều cảm thấy hệ số nguy hiểm rất cao.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn quyết đoán vươn tay cầm lấy ly Oa ha ha.
Vừa định đưa đến bên môi, hắn ngay lập tức lại do dự, có thể hắn nghĩ cốc này không có khả năng chứa thuốc cao nhất nên bọn họ cũng nhất định là có thể nghĩ đến thế… như vậy, bọn họ… Trời đất, thật hèn hạ!
Chỉ nghĩ đến điều này thôi hắn lại quyết đoán mà đem ly oa ha ha đang kề cạnh môi đưa xuống.
Quả nhiên, hắn phát hiện đám hỗn đản đang đứng bên kia với biểu tình vui sướng nhanh chóng trở nên tiếc nuối đôi chút.
Nhất định chính là Oa ha ha chứa thuốc rồi, khốn kiếp!
- Dương tử…
Cao Kỳ vươn tay chọc chọc vào eo Trương Dương, thấp giọng mà nói.
- Em cùng anh đánh cuộc một keo nhé?
- Đánh cuộc cái gì nào?
- Chúng ta cá xem hắn sẽ uống phải ly nào. Nếu em đoán trùng thì buổi tối em mời anh đi xem phim một lần.
- Thật không? Vậy em nói thử xem.
Đi xem phim à? Chính hắn thực sự còn rất ít khi đi, đây chính là nơi mà đám người trẻ tuổi rất thích thú khi đến, nghe nói trong bóng tối đen tuyền rất có khả năng xảy ra nhiều chuyện hay ho.
Cao Kỳ hé miệng cười, vươn tay che lấy miệng rồi ghé sát vào bên tai Trương Dương mà nhẹ giọng nói hai chữ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 239 Nguồn: MT
Chương 239: Xem tiểu điện ảnh.
Trương Dương nghe xong, không khỏi là cười cười chỉ gật đầu mà nói rằng.
- Được. Nếu em đoán trúng thì buổi tối sau khi đi học xong anh liền đi xem cùng em.
- Được, vậy chúng ta đây cùng mỏi mắt trông chờ hắn thôi.
Cao Kỳ cười tủm tỉm mà đem đôi mắt đẹp của cô chuyển hướng về phía ba chén nước mà Thái Vũ đang đổi đi đổi lại kìa, mở miệng nói châm chọc hắn một chút.
- Thế nào rồi, còn chưa có chọn xong hay sao? Hay là muốn chúng ta chọn giúp ngươi một ly?
- Không cần!
Thái Vũ không có một chút do dự nào, trực tiếp nâng lên ly nước sôi trước mặt, một hơi uống hết.
- Có thể đi được rồi chứ?
Trương Dương nhìn nhìn Cao Kỳ với vẻ mặt quỷ dị mà tươi cười gật gật đầu.
- Đương nhiên có thể!
Thái Vũ nghe vậy như nhặt được đại xá, ngay lập tức chạy thình thình hướng xuống lầu… Mới đi được có vài bước chân thì hắn đột nhiên dừng bước lại, rồi sau đó toàn thân cứng đờ, hắn cỗ vịn vào lan can cầu thang xuống lầu, chậm rãi cúi thấp thân mình xuống.
- Phì! Phì! Phì!
Một thanh âm rất rõ ràng nháy mắt vang lên, truyền khắp tửu lâu…
Hắn oán độc mà quay đầu lại, nhìn chằm chằm đám người Trương Dương.
- Các ngươi quá hèn hạ. Bên trong cả ba chén đó đều có bỏ thuốc xổ, Trương Dương, ngươi chờ đấy mà xem nữ nhân bên cạnh ngươi rồi cả vợ của ngươi đi ngoại tình nhé.
- Hừ, là chính ngươi đã chọn lấy thôi, còn có thể trách được ai đây.
Cao Kỳ chậm rãi đi đến bên cạnh cái bàn, bưng lên ly nước chanh rồi thản nhiên bình tĩnh mà uống một hơi rồi đặt xuống, rồi lại cầm lấy cái ly Oa ha ha còn lại lần thứ hai uống một hơi hết sạch. Sau đó cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm Thái Vũ, nói thêm.
- Hiện tại ngươi cũng nên tự mình thừa nhận rằng chính mình không gặp vận may đi, không thể đổ lên đầu người khác được đâu nhé!
Thái Vũ hết chỗ để nói, hắn cũng lười hỏi thêm điều gì nữa rằng là vì sao Cao Kỳ kia lại biết chắc chắn rằng hắn sẽ uống ly nước sôi kia. Hắn cố gắng bưng lấy cái mông đang không ngừng vang lên tiếng xì xì, ngã nhào mà chuốn xuống lầu.
- Trương Dương, còn cả tiện nhân Cao Kỳ kia nữa. Chờ thiếu gia ta trở về, tuyệt đối sẽ không buông tha cho các ngươi.
Trương Dương cùng Cao Kỳ liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đồng thanh mà cười vang lên.
- Thái thiếu, chúng ta sẽ chờ, hoan nghênh lần sau lại đến nhé.
Nhìn thấy Thái Vũ đã ** xa, Cao Kỳ lúc này mới nhịn cười, nhìn Trương Dương rồi nói rằng.
- Em đoán trúng rồi nhé!
- Lợi hại! Làm sao em biết được hắn sẽ lựa chọn ly nước sôi kia mà không phải là hai ly còn lại?
Trương Dương hồ nghi hỏi han.
- Rất đơn giản. Chỉ có nước sôi là nước ấm. Em đã quan sát qua, hắn như là không thích đồ ăn thức uống lạnh, hơn nữa anh có thấy rằng lúc hắn lựa chọn vừa nãy cứ do dự mãi hay không? Hì, lúc đó chính là hắn đã cố gắng quan sát thật tỉ mỉ, bởi vì hắn nghĩ rằng nếu là bên trong nước sôi có bỏ thêm thuốc xổ thì vẫn có thể nhìn ra được. Chính là em muốn hắn có thêm nhiều thời gian hơn để quan sát, chỉ có điều hắn không thể nào mà nghĩ ra được thứ thuốc được bỏ vào trong đó chính là phát minh mới nhất của tiểu ác ma - siêu cấp thuốc xổ không màu không vị!
- Vậy ngộ nhỡ hắn không lựa chọn ly nước sôi ấy thì sao đây?
- Cho dù hắn không có chọn ly nước sôi thì hai chén kia cũng đều đã được cho thuốc mà. Chẳng qua dược tính không phát tác nhanh như vậy mà thôi…
Trương Dương không nói được gì một hồi.
- Vậy mà em mới vừa rồi còn để anh lập lời thề sao? Anh không muốn các em cắm sừng cho anh đâu nhé.
- Hì hì. Đúng vậy, em để anh lập lời thề rằng chỉ cần hắn uống một ly trong số đó là có thể để hắn đi ra khỏi đây. Nhưng không có nói với hắn là thức uống bên trong những chiếc ly này hoàn toàn không có vấn đề.
Trương Dương suy nghĩ một chút, quả nhiên chính hắn vừa rồi đích thật đã lập lời thề như vậy, lúc này tảng đá trong lồng ngực hắn mới có chút thả lỏng ra được.
- Nhưng mà chính em còn lập lời thề rằng nếu là em lừa dối hắn thì lập tức em biến thành sân bay cơ mà?
Trương Dương nhìn chằm chằm cặp đại meo meo cao ngất của cô, lại có chút đau lòng mà nói. Tuy rằng mấy lời thề thốt thế này tựa như mây bay gió thoảng mà thôi nhưng trong lòng hắn vẫn là rất lo lắng, nếu thực sự là meo meo của Cao Kỳ này bị nhỏ đi thì thực sự hắn tổn thất lớn.
- Ngốc à! Em nói với hắn là một trong số ba ly kia được bỏ thuốc xổ tác dụng cực nhanh, nhưng còn không có nói là hai ly còn lại có bỏ thuốc xổ tác dụng chậm hơn mà.
- Em quả thực là độc ác!
Trương Dương nhìn nhìn đại meo meo của cô, thầm nghĩ, người ta cứ nói rằng mỹ nữ thường là siêu ngốc nghếch, xem ra Kỳ tỷ tỷ cùng Lộ Lộ sau một thời gian lăn lộn đã khôn khéo hơn nhiều rồi.
- Thế nào? Cô vợ hờ của anh đây có đáng giá để anh hy sinh thời gian một buổi tối để đi xem phim cùng em hay không?
Cao Kỳ cười tủm tỉm mà theo dõi hắn rồi nói.
Trương Dương ngẩn người, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa lấy đôi vai của cô, cõi lòng tràn đầy áy náy mà nói với cô.
- Là anh không tốt, bình thường cũng không có đối xử tốt với em. Cũng đã khá trễ rồi, em muốn đi tới nơi nào, anh cùng em xem suốt đêm luôn.
- Thật không đấy?
- Thật mà!
- Cám ơn anh, Dương tử!
Nếu mà lúc này không có nhiều người bên cạnh thì nhìn bộ dạng cô bây giờ hình như chỉ thiếu chút nữa sẽ bám lấy Trương Dương mà hôn liền một hơi.
Trương Dương nghe cô nói xong, trong lòng cũng là hơi hơi đau xót. Cao Kỳ chính là người phụ nữ thứ hai của hắn, cũng chính là người ngày thường hắn ít khi chăm sóc nhất, nhưng mà cô vẫn cứ một bộ ngây ngốc không thèm để ý đến những chuyện như vậy chút nào. Giờ phút này khi nghe cô nói thế, hắn nguyện ý dành cho cô cả đêm đi xem phim, cũng cảm nhận được tầm quan trọng của chính hắn đối với cô.
Nhưng chính hắn không có cách nào đem đến cho cô đầy đủ tình yêu và sự che chở.
- Dương tử này, một khi tên Thái Vũ kia trở về thì khẳng định sẽ không chịu để yên như vậy đâu, về sau anh cần phải cẩn thận một chút.
- Ừ!
Trương Dương suy nghĩ một chút rồi vội nói cùng cô.
- Anh không phải là lo lắng cho chính anh, bởi vì hắn hoàn toàn không có khả năng uy hiếp đến anh. Buổi tối hôm nay chính em lại đem hắn ra chỉnh đốn, cho nên anh ngược lại lại lo lắng hắn sẽ tìm em mà trả thù nhiều hơn kìa. Cho nên trong khoảng thời gian tới đây khi mà chưa loại bỏ được sự uy hiếp từ Thái Vũ thì các em nhất định phải luôn đứng ở bên cạnh anh!
- Hắn có thể làm gì em được cơ chứ. Em lúc nào cũng ở cùng một chỗ với Lưu Tử Tuyền, hắn mà gặp được bọn em cũng chỉ có phần kinh ngạc mà thôi.
Trương Dương lắc lắc đầu.
- Cẩn thận không có mắc sai lầm lớn!
Suy bụng ta ra bụng người thôi, nếu đổi lại chính hắn biến thành Thái Vũ, hôm nay gặp xúi quẩy đến như vậy nếu mà một chút công chuyện báo thù cũng không có làm thì đó mới là chuyện lạ.
Cái tên Thái Vũ này, thậm chí là Thái gia cũng như Đỗ gia thôi, nhất định không được giữ lại.
Đám thuộc hạ đi theo giúp Thái Vũ kia tổng cộng đã bị bắt là hai mươi tám người, trong đó có mười hai tên là chuẩn bị tiến công tập kích tòa biệt thự bọn hắn nhưng toàn bộ đã bị Trần Thiên Hùng bắt được ngay tại trận.
Đi cưỡng ép Dương Phi là sáu người, sau khi không tìm được Dương Phi thì cũng bị lọt lưới cảnh sát đã bố trí trước, số còn lại là mười người trong tửu điếm đã bị A Cẩu, Lão Ý cùng với Đại Phu rồi cả đoàn người Kiều gia tóm gọn.
Lần này, Thái Vũ cũng xem như là mất cả chì lẫn chài, ngoại trừ Thái Vũ với một cái mông đầy *** đái và đám người bị bắt ở Hải Thiên Các an toàn trở về thì mười tám người còn lại mỗi người đều phải lưu lại hồ sơ hành động bất lương tại sở công an thành phố Mai Ninh, lần sau nếu còn mò mặt tới chốn này chắc chắn sẽ bị theo dõi chặt.
Trong một khoảng thời gian ngắn Trương Dương thực sự sẽ không cần phải lo lắng Thái Vũ sẽ tức khắc lên kế hoạch trả thù nữa, bởi vì hiện tại hành tung của cả đám người bọn họ đều đã bị cảnh sát Mai Ninh này chú ý tới. Cho dù hắn có muốn trả thù đi nữa thì cũng phải chờ đến năm sau.
Huống chi bọn họ cùng Kiều gia tới đây sẽ lật bài ngửa mà chơi với họ, nếu lúc này mà dốc toàn bộ sức lực mà loại bỏ Trương Dương mà nói thì như vậy chẳng khác nào bỏ gốc lấy ngọn (bỏ cái chính lấy cái phụ).
Sau khi đến lớp học xong, Trương Dương đúng là thực hiện lời đã hứa với Cao Kỳ, chính hắn cùng cô đi xem phim.
Nhìn qua cũng thấy được, Cao Kỳ này bây giờ ăn diện tỉ mỉ một phen. Hôm nay thời tiết có chút ấm áp hơn, hiếm khi thấy cô mặc toàn thân một màu quần áo trắng tinh thế này. Trên người phía bên trong mặc một chiếc áo phông màu lam cổ khoét chữ V để giữ ấm, bên ngoài khoác một cái áo vét màu trắng, phía thân dưới cũng là một chiếc váy ngắn màu trắng, đôi chân thon dài đẹp mịn màng trắng như tuyết cũng không cần phải dùng đến tất chân, rồi dưới chân còn mang theo một đôi giày cao gót màu trắng.
Thoạt nhìn cả người cô khiến người nhìn cũng như bừng sáng theo, vốn là đôi meo meo của cô rất là lớn, hiện tại lại có thêm sự trợ giúp của cái áo phông màu lam bó sát người với cổ chữ V khoét sâu thì hai khối đại tuyết trắng kia ngay lập tức càng như muốn bung ra khỏi vì bị ép quá chặt tạo nên một khe rãnh sâu thẳm, thế cho nên cũng khiến cho chiếc áo vét ngắn màu trắng của cô không có cách nào che kín hết được.
Trên đầu cô cài thêm một chiếc trâm cài màu đen đính cườm trên búi tóc cao cao, trên vai khoác thêm một chiếc túi xách màu trắng, nhìn không khác gì một phụ nữ đương thời, vừa gợi cảm thời thượng vừa không mất đi đoan trang.
- Đi nơi nào đây?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 240 Nguồn: MT
Chương 240: Con đường tình duyên.
- Đi nơi nào đây?
Trương Dương mỉm cười nhìn cô, vươn khuỷu tay ra hướng về phía cô.
Cao Kỳ cũng liếc mắt nhìn lại hắn một cái, cười tủm tỉm mà đem tay mình khoác vào trong cánh tay chìa sẵn của Trương Dương.
- Ngày hôm nay do em toàn quyền quyết định nhé.
Trên mặt cô mang theo một chút đắc ý mà cười nói.
- Không thành vấn đề!
Lên xe, Trương Dương nghiêng đầu nhìn Cao Kỳ, nói rằng.
- Vậy thì, Cao Kỳ tiểu thư đáng kinh, hiện tại cô có thể công bố câu trả lời rồi chứ? Phong Đạt? Kim Đình? Hay là Trung Hằng đây?
Thực ra rạp chiếu phim ở thành phố Mai Ninh này cũng không có nhiều, những rạp phim tương đối nổi tiếng một chút chỉ có ba cái là Phong Đạt, Kim Đình và Trung Hằng mà thôi, nếu không ngoài dự kiến của Trương Dương thì chắc chấn hôm nay Cao Kỳ sẽ yêu cầu được đến một trong ba rạp đó.
- Anh cứ hướng về khu Hưng Tập đi…
- Khu Hưng Tập à?
Trương Dương thật không có nghĩ nhiều, cái địa danh kia xem như là vùng ngoại thành thành phố Mai Ninh, là khu vực tập trung các trường dạy học với cái rạp phim mini, trông bề ngoài cũng giống như các trường đại học nội thành thôi mà.
Nhưng mà điều khiến Trương Dương có chút bất ngờ chính là lựa chọn của Cao Kỳ này cũng không phải là rạp phim trong trường học mà chính là một rạp phim nhỏ trong vùng.
- Khi còn bé em đã theo học trung học tại khu Hưng Tập này.
Cao Kỳ nói Trương Dương dừng xe lại bên cạnh một khu trường học san sát nhau, sau đó kéo lấy tay hắn hai người cùng sánh bước trên vỉa hè lát đá cẩm thạch dọc theo tường vây xung quanh trường, hiện tại trông hai người chẳng khác gì đôi tình nhân đang yêu tha thiết chỉ luôn nhìn về phía trước mà bước thôi.
Tất nhiên, bọn họ cũng không hề là những người duy nhất, Trương Dương thoáng nhìn qua cũng chú ý được không ít cặp đôi hiện tại cũng giống như hắn và Cao Kỳ bây giờ, hoặc là cặp nam nữ trẻ tuổi nắm tay nhau sóng bước, hoặc là một đôi sát vai nhau mà đi.
- Con đường này có tên gọi là con đường Tình duyên. Khi còn bé, em đặc biệt hâm mộ một đôi nam thanh nữ tú dắt tay nhau đi trên con đường này, sau khi nhìn thấy họ em đã thề rằng về sau khi em trưởng thành, chờ khi em tìm được bạn trai đúng ý em chắc chắn sẽ mang anh ấy đến đây để cùng đi trên con đường này.
- Ừ!
Nhìn Cao Kỳ lúc nào cũng dũng mãnh, lúc này đột nhiên trở nên ngây thơ trong sáng không kém gì cô học sinh bé nhỏ, trong lòng Trương Dương có chút rung động, quả là dù có là nữ nhân dũng mãnh đến đâu, trong đáy lòng hẳn luôn có một điểm yếu mềm!
Con đường này khá dài, đi hết quãng đường đại khái cũng mất mười phút, vừa hết đường thì Trương Dương liền phát hiện một rạp chiếu phim nho nhỏ phía trước. Hắn nhìn mà không chớp mắt được, nếu không nhìn kỹ thì chính hắn còn tưởng rằng cái rạp ấy chính là một giáo đường ấy chứ.
Nhưng mà xem chừng những người tới chỗ này ngược lại không hề vắng vẻ chút nào, hơn nữa đều là các cặp đôi cùng nhau đến đây.
- Đi, đi, đi. Bộ phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau nhanh chóng đi mua vé đi.
Cao Kỳ đột nhiên vội vã, gắng lôi kéo cánh tay Trương Dương thẳng hướng cửa chính rạp chiếu phim mà chạy tới.
- Cho chúng tôi hai vé nào!
Cao Kỳ lấy ra một tờ năm mươi tệ chẵn đưa cho vị đại thẩm mập mạp đứng trong quầy bán vé xem phim.
Cái vị đại thẩm kia ngẩng đầu nhìn Cao Kỳ rồi lại liếc nhìn Trương Dương, sau đó nở một nụ cười ẩn ý sâu xa đưa ra hai tấm vé qua quầy vé cho Cao Kỳ mà nói.
- Tiểu cô nương, tiết mục hôm nay rất đặc sắc đấy nhé.
Trương Dương lúc này mới ngẩng đầu nhìn tên bộ phim chiếu hôm nay đang được viết trên một tấm bảng đen nhỏ cạnh quầy vé, mặc dù chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng Trương Dương vẫn có thể đọc được rõ ràng.
"Bể dục cuồng tình!"
"Kim Bình Mai!"
"Nhục bồ đoàn!"
Đây không phải toàn là phim cấp ba hay sao? Trong lòng Trương Dương không khỏi xáo động một hồi, cúi đầu liếc mắt nhìn Cao Kỳ một cái, cô nàng cũng chẳng hề kém cạnh liếc mắt nhìn lại hắn, lắc lắc đôi chân dài trắng như tuyết rồi chính cô tự bước chân vào phòng chiếu trước.
Mới tiến vào phía trong một chút, quả nhiên bóng tối đen kịt đúng như mong muốn…
Đi vào phòng, Trương Dương liền có cảm giác muốn chảy nước mắt, thảo nào mà chỉ mất có hai mươi lăm đồng tiền là có thể nhìn thỏa thích, cái này đúng là lừa đảo mà.
Đây là một loại phòng chiếu rất nhỏ, nếu nói là rạp chiếu phim thì cũng chưa hẳn đã đúng, nói một cách chính xác thì đây chỉ như phòng chiếu mini ở gia đình mà thôi. Màn hình chiếu phim cũng chỉ ước chừng bằng nửa cái bảng đen ở trường học, còn chưa bằng màn hình cái ti vi năm mươi icnh ấy chứ.
Nói về thiết bị truyền phát hình ảnh thì Trương Dương không cần quay đầu lại mà chỉ cần nhìn chất lượng hình ảnh hiện thấy cũng có thể đoán ra được. Nếu như các rạp chiếu phim cỡ lớn sử dụng các phương tiện chiếu hình hiện đại nhất thì cái phòng chiếu này sử dụng gạch vụn từ thời tiền sử mất… có thể nói là chất lượng còn kém hơn cả coi bằng điện thoại di động nữa.
Cứ việc xem hình ảnh với chất lượng mịt mờ như thế này có muốn nhìn rõ ràng một chút cũng khó mà làm được. Hiện tại ngoại trừ việc phân biệt được nhân vật là nam hay nữ ra thì những thứ khác, chịu thua, trên tay người đàn ông kia rốt cuộc là đang cầm dao phay hay là gậy gộc đây?!
Còn kia là một cô nàng mặc âu phục phải không… không đúng, rõ ràng không phải là cô nàng, cái người đấy rõ ràng là một thằng đàn ông chứ?!
Vẻ mặt Trương Dương đen kịt lại, quay đầu lại nhìn nhìn Cao Kỳ, nhìn trang phục ăn diện thanh tao hôm nay của cô… rồi lại nhìn nhìn đến meo meo, rốt cuộc làm đỏm đến mức thế này để làm gì đây chứ? Cao Kỳ tỷ tỷ này, em đến đây để làm cái gì vậy?
- Này… chuyện này, chúng ta chi bằng về phòng nghe nhìn trên tầng năm biệt thự mà coi còn hơn, hơn nữa…
Trương Dương nhìn nhìn màn hình chiếu phim đang phát tin quảng cáo các phim nhựa hiện đang chiếu, mà có cố nhìn cũng không biết là đang giới thiệu về cái gì. Hơn nữa, trên chiếc bảng đen bên ngoài rõ ràng đã viết mấy cái tên phim, nào là “Bể dục cuồng tình” này, “Nhục bồ đoàn” này, rồi còn cả “Kim Bình Mai” này, lẽ nào mấy phim này nên xem ở nơi này hay sao?!
- Hơn nữa…
Trương Dương lại nhìn nhìn cảnh vật xung quanh bên trong phòng chiếu lúc này, mặc dù là bóng tối đen tuyền khiến cho việc quan sát không được rõ ràng cho lắm, nhưng vừa bước vào thì từng đợt sương khói phun ra giống như là lúc yêu ma quỷ quái xuất hiện trong phim vậy, thực có chút khủng bố tinh thần người ta mà.
Cô nàng Cao Kỳ này trúng vào giữa màn sương khói như vậy ngay lập tức nước mắt cũng chực lăn xuống má.
- Hơn nữa, em cứ nhìn thử chất lượng hình ảnh ở đây mà xem, còn không bằng chúng ta về nhà ngồi coi các động tác trong phim Nhật bản ấy chứ. Anh cam đoan là có nhìn cũng không thấy được gì.
Trương Dương dùng cả lời thề để chứng thực lời nói của hắn.
- Lắm chuyện, hai mươi lăm đồng tiền đấy nhé, không được phung phí!
Cao Kỳ kéo mạnh lấy cánh tay Trương Dương, nhấc lên cái mành che cửa phòng chiếu mà đi vào.
- Rì rầm!
Tuy rằng bốn bề thực đen tối, nhưng mà lúc Cao Kỳ vén rèm che lên mang theo khuôn mặt xinh đẹp cùng nguyên bản cặp đại meo meo hại nước hại dân của cô xuất hiện thì những người đã ngồi lẳng lặng trong đó từ trước liền đưa hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm nhân vật chính là Cao Kỳ bước vào, đồng thời đưa bàn tay dâm loạn của mình tiến vào trong đũng quần. Hơn nữa, đám gia súc này đã sớm thích ứng với bóng tối bên trong từ trước nên rõ ràng nhận ra bộ dạng xinh đẹp của cô.
Bên trong lập tức liền phát ra từng hồi thanh âm với tiết tấu nhịp nhàng gợi cảm, giống như là thanh âm của một vận động viên ma-ra-tông vừa mới chạy xong mà khát khao được uống nước vậy.
Trương Dương nhíu mày, cái đám này rõ ràng tất cả đều là gia súc háo sắc hết cả!
Đương nhiên cũng có ngoại lệ ví dụ như vị trí phía sát cánh gà trong cùng kia đang ngồi chính là một cặp đôi rõ ràng là cái loại tình nhân của nhau, ở trong góc tối đó bọn họ có thể làm đến những chuyện gì thì cho dù là dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng có thể đoán ra được.
Tóm lại là người ở bên trong cái phòng chiếu này có hai nhóm, một là nhóm tình nhân thì đang rên rỉ hừ hừ, còn lại là nhóm gia súc đang ngồi một bên dùng cái ánh mắt khát khao nhìn chằm chằm cái màn ảnh không rõ được hình ảnh nhân vật, một bên đưa tay vào trong đũng quần làm cái-chuyện-mà-ai-cũng-đoán-được-là-chuyện-gì-ấy. Nhưng thực rõ ràng, Cao Kỳ vừa bước vào đã lập tức đánh vỡ cái cân bằng đã có đó.
Bởi đối với bọn họ mà nói cô chính là mỹ nữ mà cả đời tha thiết yêu thương cũng không thấy được mặt, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện sờ sờ ngay trước mắt bọn họ thế này, chẳng khác nào là lôi kéo bọn họ phạm tội hết lượt.
Đủ loại các từ cảm thán “a” với “ôi” mang theo thanh âm khoái cảm dâm loạn vang lên liên tiếp, giống như bọn họ đang làm chuyện đó trực tiếp với cái cô nàng ăn diện đoan trang thuần khiết nhưng lại không thể nào che dấu hết những đường nét gợi cảm của một đại mỹ nữ trong cô, bọn họ liền tăng tốc các động tác sục sạo như thể đang nhiệt tình OOXX trăm ngàn phát một vậy. Mà ngay cả đôi tình nhân bé nhỏ đang ở trong góc phòng kia cũng ngừng cuộc chơi lại, tên con trai nhìn nhìn bạn tình rồi lại nhìn nhìn Cao Kỳ, tiếc nuối than vãn sao ban nãy hắn lại chọn cái cô bạn tình này.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 241 Nguồn: MT
Chương 241: Ngươi hào phóng quá nhỉ?
- Nhìn chán chưa hả? Thấy chị xinh đẹp quá đúng không? Chị nói cho các cậu biết phía dưới của chị còn không có mặc đồ lót đâu nhé, có bản lĩnh thì tìm đến chị nhé.
Cao Kỳ chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, không có nửa phần chùn chân hay ý muốn quay lại mà ngược lại cô giống như một cô nàng đàn chị phóng đãng, kiêu ngạo mà khiêu khích đám người đang hưng phấn quá độ kia, có phần như thể cô sợ rằng lâu lâu Trương Dương mà không đụng tay đụng chân một tý thì sẽ như sắt bị gỉ vậy.
- Chị Kỳ này, chúng mình đến đây là đến để xem… phim cơ mà, không phải đến để đánh nhau đâu.
Trương Dương cố gắng nhìn nhìn cho kỹ những hình ảnh được phát trên màn hình, được rồi, cứ tạm coi như đây là phim đi.
Cao Kỳ cười tủm tỉm mà nhìn hắn một cái, vươn tay chọc chọc vào vòng eo của Trương Dương, thấp giọng nói.
- Cái này gọi là xả hơi một chút hiểu không?
- Không phải là giả bộ cắm sừng anh chứ?
- Ừ, gần giống thế, chị đây chỉ cần hô lên như thế này là bọn họ liền ngoan ngoãn tuân theo thôi… Dương tử, khốn kiếp, thực sự không muốn sống thì đến đây…
Cao Kỳ còn chưa nói hết câu thì hai tên du côn miệng ngậm thuốc lá xiêu xiêu vẹo vẹo mà rời khỏi chỗ ngồi đi tới phía họ. Đại khái thì chiều cao của Trương Dương cũng khiến cho bọn chúng cảm thấy có chút áp lực, nhưng mà lại nhìn đến bộ dáng của Trương Dương trắng trẻo thư sinh chẳng khác bình hoa trong tủ kiếng thì bọn chúng liền không khách khí gì thêm, chỉ thẳng vào Cao Kỳ, rồi dùng vẻ mặt đĩnh đạc mà nhìn chằm chằm Trương Dương hỏi.
- Cái người đàn bà này là cái bô của ngươi?
Trương Dương nhìn nhìn hai người bọn họ, hai cái tên tiểu tử này người thì gầy giơ xương, trên miệng còn chưa có mọc râu dài được chút nào, dáng điệu có lẽ chỉ là sinh viên năm nhất hoặc là học sinh cấp ba mà thôi, rõ ràng là học sinh của mấy trường lân cận gần đây mà.
- Thế hay không thế thì có chuyện gì? Các ngươi có ý kiến gì à?
Hai tên tiểu lưu manh liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đột nhiên cùng nhau cười ha hả một hồi.
- Đúng hay không cũng được, hôm nay cô nàng này thuộc về chúng ta, ngươi không có ý kiến gì chứ?
Trương Dương nghe bọn chúng nói vậy, trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười nhưng trên mặt cũng chẳng buồn thể hiện biểu cảm gì thêm, hắn cũng lười nói chuyện vô nghĩa, bất thình lình vươn thẳng cánh tay, nhẹ dùng chút sức lực kéo một tên trong số đó tới trước mặt hắn.
Miệng cái tên này mới rồi còn ngậm điếu thuốc lập tức buông rơi ra, đánh rơi xuống sàn nhà, hai chân đạp loạn một hồi.
- Mấy tuổi?
Trương Dương không chút để ý mà mở miệng hỏi.
Tên tiểu tử kia hoảng sợ mà trừng lớn con ngươi trong mắt, chính hắn còn chưa có nhìn ra được Trương Dương đã ra tay như thế nào đây, như thế nào mà nháy mắt hắn đã bị xách đến cạnh người ta thế này, mà cái tên đồng bọn của hắn đứng kia cũng tức khắc ngây người vẻ mặt khốn đốn mà nhìn chằm chằm Trương Dương, giờ đi cũng không được, không đi cũng không được.
- Lớn mật nhỉ, hỏi mày mấy tuổi cơ mà, cái lỗ tai điếc rồi hay sao?
Năm ngón tay Trương Dương hơi co rụt lại, dồn một chút sức vào đó.
- Mười bảy tuổi mà dám chạy đến chỗ này xem phim cấp ba à?
Trương Dương không nói gì một chút rồi lại tiếp.
- Học sinh trường nào?
- Không đi học nữa!
Tiểu tử kia hai mắt chớp chớp, rõ ràng là hắn đang nói dối.
- Không còn đi học nữa?
Trương Dương nhíu mày, lại dùng một chút lực đem cả người hắn ghì sát vào vách tường bên cạnh, vươn tay móc vào túi áo trong của hắn mà lục lọi, chưa đầy giây lát đã lấy ra được thẻ học sinh của hắn.
- Trung học Hưng Tập… năm thứ tư.
Đón lấy chút ánh sáng yếu ớt lọt qua từ khe rèm phía sau, Trương Dương cau mày mà đọc từng chữ từng chữ một, rồi lập tức ánh mắt hắn chuyển sang trạng thái lạnh như băng, kéo tiểu tử kia trở về rồi vứt lại cái thẻ học sinh vào mặt hắn.
- Cho mày một phút đồng hồ lập tức biến ra khỏi đây.
Cũng không phải Trương Dương là thánh mẫu có tình yêu thương người gì gì đấy, mà đơn giản là hắn chỉ không quen nhìn thấy những đứa trẻ còn nhỏ như vậy là đã sa đọa, rõ ràng chúng mới chỉ mười ba mười bốn tuổi thôi.
- Khốn kiếp. Mày nghĩ mày là thánh mẫu Maria chắc?!
Tên tiểu tử trước mắt vừa thoát khỏi sự khống chế của Trương Dương, không biết lấy đâu ra can đảm mà lập tức kêu ầm ĩ lên.
Tiếp đó Trương Dương liền nhìn thấy khoảng chừng bốn năm tên tiểu tử chạc như tên trước mắt hắn đây đứng lên khỏi chỗ, hướng thẳng về phía Trương Dương.
- Được!
Trương Dương không nói gì mà liếc mắt nhìn Cao Kỳ bên cạnh một cái, thầm nghĩ, cái tai họa này là do em rước lấy chẳng lẽ nào lại không đến hỗ trợ một chút hay sao?!
Cao Kỳ đại khái giống như hiểu được ý nghĩ của hắn, cười hì hì rồi ghé sát bên tai Trương Dương mà thấp giọng nói.
- Thực sự là phía dưới người ta không có mặc đồ lót mà. Nếu mà muốn đánh một cái, duỗi chân ra… chẳng phải như vậy là thuận tiện cho người khác quá hay sao…
- Hả…
Trương Dương không kìm lòng nổi mà đưa ánh mắt chếch xuống phía trên kiều đồn rất tròn trịa của cô, tuy rằng bóng tối khiến hắn không thấy được rõ ràng lắm nhưng có vẻ là thật sự không nhìn thấy được vệt dây đồ lót của cô, Cao Kỳ này được lắm…
Dĩ nhiên, hắn cũng không phải là thật sự muốn Cao Kỳ hỗ trợ hắn, đối phó với vài người như thế này cũng chẳng cần đến nhiều động tác tay chân lắm. Hắn bước lên một chút, thẳng về đám người phía trước, một tên trong số đó còn chưa kịp phản ứng đã bị Trương Dương nắm lấy một bàn tay rồi cứ thế mà xoay thành một vòng, sau đó Trương Dương nghiêng người lật ngã nhào một tên, rồi lại nắm lấy thắt lưng một tên khác ném tới phía một tên khác nữa.
- Phù phù! Phù phù!
- Ôi đau, ôi đau!
Tiếng động cái bàn đổ xuống, tiếng kêu rên đâu đớn cùng thanh âm dâm dục thô tục đồng loạt vang lên khắp phòng chiếu.
Còn chưa hết thời gian một phút đồng hồ trôi qua, toàn bộ năm tên tiểu lưu manh đã nằm lăn trên mặt đất.
Nhưng điều khiến Trương Dương có chút buồn bực chính là hệ thống không có thưởng điểm tích phân cho hắn, nhưng mà cũng không có trừ điểm của hắn, điều này chứng minh rằng mấy cái tên tiểu lưu manh này cũng chưa đến mức quá xấu, chẳng qua cũng không được tính là loại tốt đẹp gì thôi.
Hắn cứ yên tâm thoải mái mà đánh, dù sao cũng là do bọn chúng động thủ trước mà.
- Cố lên, cố lên… Ấy, các ngươi cũng quá kém rồi.
Trương Dương một bên còn đang đánh mệt nghỉ thì Cao Kỳ ở một bên cứ đủng đỉnh mà dậm chân cổ vũ, nhưng thấy trò hay lại chấm dứt quá nhanh như thế trên mặt cô không buồn dấu đi vẻ thất vọng.
Cô nhìn mấy tên tiểu lưu manh giờ ai nấy đều có bộ dạng thảm hại không thể hơn được, cười hì hì mà nói.
- Còn không nhanh chóng cút đi!
Mấy tên tiểu lưu manh ấy thực ra cũng không bị đánh đến nỗi thảm hại lắm, sau khi đứng lên thì liếc nhìn nhau vài cái, ngay cả cái rắm cũng không dám phát ra đành phải chán chường mà rời đi.
- Hề hề, vừa vặn có vị trí tuyệt đẹp mà ngồi.
Bọn chúng vừa đi khỏi, Cao Kỳ liền vui vẻ mà phát hiện ra rằng vừa rồi mấy tên đó đã chiếm cứ được một vị trí cánh gà xem chừng rất kín đáo, hiện tại vừa vặn để cho hai người họ có được tiện nghi đấy, cô nhanh chóng nắm lấy tay Trương Dương hướng về phía góc đó mà đi tới.
Vô số ánh mắt từ khắp khán phòng chiếu phim đều quay sang nhìn chằm chằm đôi tình nhân vừa bước vào với màn náo loạn vừa rồi, hồi lâu sau… không còn ai dám nói thêm lời thừa thãi nào nữa.
Trương Dương nhíu mày, thực sự hắn không hiểu vì sao Cao Kỳ lại muốn tới một chỗ như thế này để xem phim cấp ba?... Nhưng mà hắn cũng không muốn nói nhảm, chính hắn đã bằng lòng với cô rồi, đương nhiên sẽ chiều theo mọi ý muốn của cô.
Không ngờ được, còn xem chưa được hai phút thì Trương Dương đã như không còn có thể nói thêm được điều gì nữa… Trời đất, cái này mà cũng gọi là “Bể dục cuồng tình”, “Nhục bồ đoàn”, hay “Kim Bình Mai” hay sao? Chưa tính đến chuyện chất lượng hình ảnh kém vô cùng, cái nội dung thể loại phim thế này rõ ràng là treo đầu dê bán thịt chó mà.
- Này này, khốn kiếp, dám lừa tiền của gái già này sao? Còn nói là phim cấp ba à, cái phim trời ơi đất hỡi này rõ ràng là phim văn nghệ mà.
Trương Dương còn chưa có mở miệng ra nói thì Cao Kỳ bên cạnh đã đứng lên mà lớn tiếng hét.
Trương Dương nghe cô nói vậy, vội vàng cúi thấp đầu, một hồi không nói gì, giả bộ “tôi không có biết cô này nhé!”
Tiếng nói Cao Kỳ còn chưa dứt hết thì chiếc mành che ngoài cửa đã được vén lên, cái vị đại thẩm bán vé lúc trước mang theo cái ống liền tiến vào trong phòng.
- Con bê, con nghé nào không muốn sống nữa thế hả?
- Hà hà, chạy thôi, Dương tử!
Cao Kỳ thè lưỡi, lôi kéo lấy tay Trương Dương lập tức đứng lên, nhanh như chớp chạy ra đến cửa, thừa dịp đại thẩm kia còn chưa chú ý tới hai người, cô đưa chân đá một cái rồi bỏ chạy tiếp.
- Này này này, vậy còn hai mươi lăm tệ thì sao…
Cao Kỳ này thể hiện rõ là muốn tới đây quấy rối mà.
Đại thẩm nọ không chịu bỏ qua mà cố sức đuổi theo, đến lúc này đổi lại thành Trương Dương nắm lấy tay Cao Kỳ, hai người không dám dừng lại vì bất cứ điều gì, cắm đầu chạy một mạch.
Chạy ra khỏi cái hẻm nhỏ, cũng chạy một đoạn thời gian trên con đường Tình duyên vòng quanh khu trường học thì hai người mới phát hiện phía sau đã không còn thấy bóng dáng đại thẩm kia đuổi theo nữa.
- Ha ha ha!
Thấy thế, Cao Kỳ không những không có nửa phần lo sợ hay ý tứ phẫn nộ gì mà ngược lại là cười ha ha, cười đến nỗi không kịp hít thở, rồi sau đó hết hơi mà trực tiếp ngồi xổm xuống.
- Dương tử, rất vui chứ hả?
Trương Dương không hiểu làm sao mà chỉ nhìn cô một cái, cô nàng này không phải là điên rồi chứ…
Có điều là hắn lơ đãng mà ngắm một cái lại vừa vặn gặp cô đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai chân cô lúc này có phần hơi mở ra dưới ánh sáng đèn đường rọi thẳng vào, bên dưới cô rõ ràng thực sự là không có mặc gì, cái này… Không phải là cô quá phóng khoáng đấy chứ? May mà không có bị người khác nhìn thấy.
Trương Dương nhìn nhìn bốn bề xung quanh lúc này vắng lặng như tờ, nếu cô hiện tại không đưa cho hắn cái giải thích rõ ràng thì đừng trách cây gậy của hắn sẵn sàng hầu hạ ngay tại chỗ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 242 Nguồn: MT
Chương 242: Ba điểm trong tầm tay.
Trương Dương quay mặt đi mở ra chiếc cửa xe của hắn đỗ ở bên cạnh đường, rồi quay trở lại đi đến bên cạnh Cao Kỳ còn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cười nắc nẻ, hắn cúi thấp người mà ôm trọn lấy kiều đồn tròn trịa, đem cả thân thể cô nhét vào vị trí phó lái trên xe.
Sau đó chính hắn cũng quay qua cánh cửa bên kia bước lên xe, kết quả giờ hắn mới phát hiện rằng Cao Kỳ hiện tại vẫn còn đang cười. Trương Dương hắn còn chưa bao giờ thấy được cô cười vui vẻ đến như thế.
Hắn không nhịn được miệng nữa mà mở miệng hỏi.
- Có chuyện gì mà khiến em cười đến mức độ này?
Cao Kỳ rốt cuộc cũng đã nhịn lại cơn cười của mình, nhưng ngoài miệng vẫn cứ tủm tỉm cười cười rồi nhìn chằm chằm Trương Dương. Cô đưa tay ra sau đầu, lấy chiếc trâm cài tóc xuống khỏi búi tóc cao cao của mình để cho suối tóc đen tuyền bung ra, tùy ý mà xõa xuống đôi vai gầy của cô.
Chiều dài mái tóc cô vừa đủ để che khuất núi non to lớn phía trước, lúc này lại được thả bung xõa tự nhiên càng khiến cho người xem có cảm giác phong tình ghê ghớm.
- Anh biết không?
Cao Kỳ nhìn chằm chằm con đường bằng đá cẩm thạch chẳng hề bằng phẳng phía trước, cảm giác như ánh sáng mờ nhạt của đèn đường bất thình lình mang đến cho cô một cảm giác diễm xưa mờ mờ ảo ảo, đôi mắt xinh đẹp của cô như khát khao nhớ lại ký ức trước đây.
- Khi còn bé, em chính là đọc sách ở trong nơi đó đó.
- Khi đó bởi vì em là học sinh trường nữ còn zin, nên luôn bị các bạn học khinh thường cho nên em thường xuyên trốn học cùng với mấy bạn nữ khác không người yêu nhưng ham mê đọc sách chạy đến cái rạp chiếu phim nhỏ vừa rồi chúng ta đến để xem phim.
- Nhiều năm đã trôi qua như vậy mà thiết bị chiếu phim cùng với vị đại thẩm mập ú trông cửa vẫn cứ như xưa, không có bất cứ điều gì thay đổi. Mà ngay cả những học sinh bất lương đến xem phim ở bên trong đó và cả cái thể loại phim ảnh treo đầu dê bán thịt chó cũng chẳng khác với những năm đó chút nào.
- Treo đầu dê bán thịt chó? Nói như vậy, em đã sớm biết rằng tên phim được viết trên bảng sẽ không hề giống với phim được chiếu bên trong rạp đúng không?
Trương Dương không thể tưởng tượng được tuổi thơ ấu của Cao Kỳ có những lúc như vậy, hắn không khỏi có chút hứng thú mà hỏi lại cô.
- Nếu như vậy sao em còn tốn công sức để đến đây coi?
Trương Dương một hồi không nói được gì, với cái loại chất lượng hình ảnh kém cỏi đến vậy thì nếu phải trả hai mươi lăm đồng thì cũng coi là một khoản tốn kém đấy.
Cao Kỳ lắc lắc cái đầ mà cười.
- Ha ha, đương nhiên không có. Em nghe nói bọn họ vào những lúc đêm khuya thanh tĩnh ít người qua lại cũng có trộm chiếu một số phim cấp ba thực sự mà, ví dụ như cái gì mà “Ngọc nữ tâm kinh”, cái gì “Quan nhân ta muốn” hay là “Tây sương kiều diễm”, vân vân…
- Gần đây em cũng mới được biết là cái rạp chiếu phim này rõ ràng vẫn còn đang hoạt động, cho nên lúc đầu định mang anh đến đây là muốn nhớ lại một chút ký ức ngày xưa, thuận tiện bù lại thiếu sót của ngày tháng trước đây muốn xem trộm bọn họ giữa đêm hôm khuya thanh vắng chiếu thể loại phim gì. Kết quả mới nhìn một chút cũng chẳng có chút hương vị nào của năm xưa cả.
Cao Kỳ liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, vươn tay xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của mình rồi đem thân mình ngửa ngửa ra một chút, nhìn Trương Dương cười nói.
- Thực ra những năm đó chúng em thường xuyên trốn vé, hơn nữa còn luôn bị vị đại thẩm mập ú đó tóm được, sau khi bị tóm thì bà ấy cũng không chấp nhặt với chúng em chút nào chỉ bắt đầu quở trách nói chúng em sao không về nhà mà đọc sách cho tốt, về sau không khéo lại cũng khổ như bà ấy trở thành con dâu người ta ngay từ nhỏ, lớn lên không biết chữ chỉ có thể làm chân bán vé suốt đời… vân vân và vân vân, bà ấy nói nhiều lắm.
- Sau này chúng em còn lắm trò hơn. Có một lần em đã cùng với mấy bạn học cùng khóa làm trò đùa khá ác ý cho thuốc xổ vào trong y nước của bà ấy để vị đại thẩm ấy cả một buổi chiều không dời được nhà vệ sinh nửa bước, còn chúng em đây thì nhân cơ hội đó mà chạy vào xem phim miễn phí.
Vẻ mặt Trương Dương đen lại một chút, Cao Kỳ này trước kia còn du côn như vậy sao?
- Cho nên, là bởi vì hôm nay Thái Vũ bị chúng ta hạ dược nên em mới nhớ lại khi còn bé cũng đã từng làm qua chuyện như vậy?
- Ừ!
Cao Kỳ cười cười, nói tiếp.
- Chỉ có điều chủ ý lần này đều là cống hiến của tiểu ác ma Lưu Tử Tuyền, dù rằng vẫn khiến em có một chút cảm giác quen thuộc.
- Anh còn có chuyện không rõ muốn hỏi em đây, không phải chính em đã nói là ly nước chanh cùng ly Oa ha ha mà em uống lúc chiều cũng có bị cho thuốc xổ hay sao? Như thế nào mà một chút ảnh hưởng cũng không thấy gì vậy?
- Ngốc thế! Đó là bởi vì trước đấy Lưu Tử Tuyền đã đưa cho em một chút thuốc giải cùng thuốc ức chế mà.
- Thực ra nhớ lại ngày xưa mà nói, lúc đó quả là quãng thời gian vô ưu vô lo, chẳng qua sau này chính em cũng có chút tỉnh ngộ lại được, dưỡng nữ thì làm sao chứ? Mình muốn có gì thì phải dựa vào chính sức của mình, cho nên lúc ấy mới bắt đầu chăm chỉ đọc sách, sau đó cũng thuận lợi thi vào được một trường phổ thông có tiếng rồi thi vào được Đại học Mai Đại.
- Đúng là nhoáng một cái đã là quá khứ mười mấy năm rồi…
- Có chút đáng tiếc chính là em còn chưa có được một mảnh tình chân chính vắt vai, cho nên khi đó đặc biệt hâm mộ những đôi tình nhân tay trong tay đi đến rạp chiếu phim này mà xem phim tình cảm nam nữ, hâm mộ chết được…
Cao Kỳ cười tủm tỉm mà nhìn phía trước, trong ánh mắt của cô có chút long lanh lên như mang theo tình cảm thiếu nữ ôm ấp bấy lâu vậy.
Cô vừa nói xong liền nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Trương Dương, thoải mái mà cọ cọ một chút cùng với vẻ nhu mì mà ngày thường khó lòng thấy được ở cô.
- Cảm ơn anh, Dương tử. Vừa rồi anh kéo em chạy trốn như vậy khiến em như có cảm giác của mối tình đầu vậy.
Cô vừa nói, vừa nhẹ nhàng chu đôi môi anh đào của mình lại, chủ động gắn lên đôi môi của Trương Dương. Hắn sửng sốt, cảm giác như cái lưỡi đinh hương của cô như một con rắn nhỏ linh động chui vào miệng hắn, trơn trượt mà nhẹ nhàng di chuyển giữa hai bờ môi hắn.
Chưa bao giờ Cao Kỳ này chủ động hôn Trương Dương một cái, cho nên giờ phút này Trương Dương kích động dữ dội một trận, trong bóng tối vây quanh hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ thể cô, mút lấy lễ vật cô dâng tặng hắn.
Cái tay hắn tìm tòi một hồi liên đụng được núi non cao ngất của cô, bàn tay ma quỷ khéo léo mà mở rộng cổ áo cô tiến vào bên trong, hắn tuột cái áo lót của cô xuống rồi trực tiếp dùng tay xoa bóp lấy đôi thỏ ngọc to lớn của Cao Kỳ.
Cao Kỳ chỉ “ưm” được một tiếng, bản năng cũng không cam chịu thế yếu, ngay lập tức trở tay đưa thẳng tới chỗ quan trọng của Trương Dương kia mà nhanh chóng mở khóa quần hắn ra…
Phía dưới Cao Kỳ còn không có mặc cái gì cho nên hiện tại Trương Dương thoáng nhìn bốn phía tối mờ không có người thấy được mới đem cả người cô ghì chặt vào ngực hắn.
- Ơ… Nhỡ người khác mà nhìn thấy được thì làm thế nào?
Cao Kỳ hoàn toàn không có khả năng ngăn cản được sự xâm nhập của Trương Dương, tuy rằng cô cùng với Trương Dương làm chuyện này cũng đã là “xe chạy đường quen”, hơn nữa cũng không phải là chưa từng làm chuyện đó trên xe bao giờ, chỉ là ở nơi này thực sự có khả năng có người nhận ra được cô và hắn, không chừng chút nữa đại thẩm mập ú kia lại vác xác đuổi đến đây thì biết làm sao?
Chỉ có điều tuy là nói như vậy nhưng chân của cô theo bản năng cũng nâng lên một chút để thuận tiện cho Trương Dương…
Một lúc lâu sau…
Nhìn chằm chằm nước nôi đã chảy thành từng hàng, Cao Kỳ một mặt tránh ở chỗ ngồi phía sau mặc lại quần áo, một mặt không buồn giấu thái độ khinh khỉnh mà nhìn Trương Dương. Còn Trương Dương thì cười hì hì mà tiến lên phía trước, hôn cô một chút.
- Cám ơn chị Kỳ nhé!
Cao Kỳ u oán mà liếc mắt nhìn hắn một cái, cô đưa tay cầm lấy một cái gối tựa trên xe chỉnh lại một chút rồi tựa lưng ngả người vào ghế sa lông.
- Không cho phép anh nói gì hết. Lộ Lộ nói không sai chút nào, nếu không tìm giúp cho anh mấy nữ nhân để giải quyết nhu cầu thì em cùng Lộ Lộ sớm muộn gì cũng có ngày bị anh làm tới chết mất thôi.
Cô nghiêng đầu mà suy nghĩ một chút, rồi lại nói bổ sung thêm.
- Tốt nhất là người nước ngoài, nghe nói chỗ đó của các cô ấy lớn lắm. Hì hì…
Cô đưa ánh mắt ngấm ngầm ý vị mà ngắm nhìn Trương Dương.
- Hừm, em muốn ngủ một chút, mệt mỏi quá rồi. Ngày mai bắt đầu thời kỳ không được đụng đến em, gái già này muốn được nghỉ ngơi một tuần.
- Hệ thống nhắc nhở, bởi vì chủ nhân hệ thống thành công trong việc hàng phục bổ tinh sử số ba mươi bốn với độ trung thành hơn chín mươi phần trăm một lần, hệ thống thưởng cho ba điểm tích phân. Số dư tích phân hệ thống của chủ nhân hiện tại là bốn mươi điểm, danh hiệu là…
Trương Dương duỗi thẳng cánh tay, đong đầy yêu thương mà chậm rãi vuốt ve Cao Kỳ đã nhắm mắt ngủ thật say, khuôn mặt tròn như trái trứng ngỗng của cô nhẵn bóng, khi ngủ nhìn cũng không ra một nếp nhăn nào, đôi môi anh đào mím thật chặt, hàng lông mi thật dài nhịp nhàng đung đưa theo nhịp thở cùng với đôi núi non cao ngất phập phồng, nhìn cô giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ vậy.
Hắn thở phào một hơi, suy nghĩ một chút, rồi chính hắn cũng tựa người vào chiếc ghế lái xe. Bốn mươi điểm tích phân rồi, vừa vặn có thể đổi lấy bộ tài liệu kỹ thuật cùng tư liệu công nghệ về hợp kim niken siêu chịu nhiệt đời thứ năm quý giá kia rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R