Dù đục dù trong,con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp, cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục,hay kẻ tu hành
Cũng phải sống từ những điều rất nhỏ.
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta ko tròn ngay tự trong tâm
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm
Những hạt giống tự vươn mình đứng dậy
Hạnh phúc kia như bầu trời này vậy
Đâu chỉ giành cho một riêng ai
Nếu tất cả đường đời đều bằng phẳng
Chắc gì ta đã nhận ra ta
Ai trên đời cũng có thể tiến xa
Nếu tự biết vươn mình đứng dậy
Gánh thời gian vắng gánh không gian dài
Ngoảnh nhìn quá khứ đâu rồi tương lai ...!
...
Buồn quá phải không ... ấy vậy mà mình lại thích lắm lắm ... có cái gì đó ( không phải, phải nói là có rất nhiều cái ... ) giống mình lắm lắm ... Từ khi mình chia tay bạn mình hồi đầu năm lớp 12 để chuyển đến trường mới, bạn mình cho mình mượn sổ thơ của bạn ấy và mình thích bài này từ đó ... Các bạn khi đọc xong bài thơ này thì có suy nghĩ gì ... cùng chia sẻ với mình nhé! Gửi tới các bạn lời cảm tạ trân thành nhất ( đừng cho là mình khách sáo nhé ) ... mong sao các bạn đừng thích thơ buồn ...