06-06-2011, 01:47 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
[Äô thị - Quan trÆ°á»ng] FULL TEXT - Trùng Sinh Chi Nha Ná»™i - TG : Khuyết Danh
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
Chương 1: Sống lại năm 1976
NgÆ°á»i dịch: Thiên Äịa Môn
Nguồn: Sưu tầm
Năm nay cái gì cÅ©ng thà nh mốt, không cẩn tháºn, lại mốt chuyện du hà nh vượt thá»i gian.
Nói vá» du hà nh vượt thá»i gian nà y, quả tháºt không tồi. Những ngÆ°á»i kiếp trÆ°á»›c sống không được thoải mái, tháºm chà sống có phần ngá»™t ngạt, nếu có diá»…m phúc được du hà nh xuyên thá»i gian, dá»±a và o việc biết trÆ°á»›c được má»i thứ, còn gì mà không kiếm chác được? Nhất định sẽ muốn gió được gió, muốn mÆ°a được mÆ°a, lại già u sang phú quý. Không những thế còn phú quý song toà n, gái đẹp thà nh Ä‘Ã n, cứ gá»i là là m ngÆ°á»i khác ghen tức đến Ä‘á»™ hai mắt sung huyết.
NhÆ° tôi sinh không gặp thá»i, bốn mÆ°Æ¡i tuổi đầu rồi mà chÆ°a việc gì thà nh công, chỉ nhá» việc là m thuê cho ngÆ°á»i khác kiếm miếng cÆ¡m sống cho qua kiếp thảo dân mạt hạng, má»›i thiết tha việc được du hà nh xuyên thá»i gian là m sao! Sao việc tốt nhÆ° váºy lại không rÆ¡i xuống đầu tôi cÆ¡ chứ?
Má»™t đêm ná», kẻ hèn là tôi bị ông chủ nói cho má»™t tráºn, cá»±c kỳ bá»±c bá»™i, má»™t mình chạy ra ngoà i uống rượu giải sầu. NgÆ°á»i ta nói “nhấc chén tiêu sầu cà ng sầu hÆ¡nâ€. Thì ra tá»u lượng của tôi cÅ©ng chẳng khá khẩm gì, lại còn má»™t mình chén chú chén anh, hai ba bình rượu vừa và o ruá»™t, liá»n nôn thốc ra. CÅ©ng không biết là m thế nà o vỠđược nhà trá», mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, vừa và o nhà liá»n ngã lăn ra ngủ, chẳng biết sá»± Ä‘á»i thế nà o nữa.
“Tiểu Quân, dáºy Ä‘i. Mau dáºy Ä‘i, Tiểu Quân…â€
Khỉ tháºt, gá»i tôi sao?
Tên tháºt của kẻ hèn nà y là DÆ°Æ¡ng Quân, dù gì cÅ©ng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Äà i Loan của má»™t thà nh phố ven biển, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông 40 tuổi, ngÆ°á»i nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gá»i tôi nhÆ° thế? HÆ¡n nữa, biệt danh nà y, khoảng tầm 12, 13 tuổi má»›i có ngÆ°á»i gá»i. Sau khi lên cấp 2, ngoà i ngÆ°á»i trong lá»›n trong nhà , chẳng còn ai gá»i nhÆ° thế nữa.
Nhất định nghe nhầm rồi.
Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gáºt.
“Tiểu Quân, dáºy mau, sắp muá»™n mất rồi…â€
Lần nà y không chỉ gá»i mà còn có cả má»™t bà n tay đẩy ngÆ°á»i tôi.
Sắp muộn gì chứ?
Chết rồi, đến giá» Ä‘i là m rồi. Loại xưởng tÆ° bản nà y không có khái niệm nghỉ ngÆ¡i. Äể cho kịp chạy hà ng, xưởng chúng tôi cả tháng nà y không được ngà y nà o nghỉ trá»n vẹn. Nhiá»u việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn tháºn là m ảnh hưởng đến việc xuất hà ng bị ông chủ mắng cho má»™t tráºn. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trá»i má»›i biết lão chủ bất lÆ°Æ¡ng ấy sẽ xá» lý tôi thế nà o.
Thá»i gian nà y nÆ°á»›c Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, là m cho toà n cầu Ä‘á»u phát ốm, Äà i Loan cÅ©ng theo gót, cả ngà y chỉ đòi sa thải nhân viên. Nếu cứ tin tháºt là để cho nó sa thải, khóc cÅ©ng không tìm được má»™.
Tôi sợ đến toát mồ hôi, dá»±ng lÆ°ng ngồi dáºy. Kỳ lạ tháºt, trÆ°á»›c giá» chÆ°a hoạt bát thế nà y bao giá». CÅ©ng biết thá»i gian không tha cho con ngÆ°á»i ta, đến tuổi trung niên rồi, có việc ngồi dáºy cÅ©ng khó khăn, còn phải nhá» khuá»·u tay giúp đỡ.
NhÆ°ng….Không đúng chứ, ai Ä‘ang gá»i tôi thế?
Má»™t mình tôi là m việc trong xưởng. Vợ không ở bên cạnh. Chúng tôi cÅ©ng không giống nhÆ° mấy đại gia lắm tiá»n, không có việc gì là m lại gá»i mấy ngÆ°á»i tình đến cả ngà y.
Äến khi tôi mở mắt, má»™t gÆ°Æ¡ng mặt rất thân thuá»™c nhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° lại rất xa lạ xuất hiện trÆ°á»›c mắt tôi. Trong tÃch tắc, ngÆ°á»i tôi nổi da gà , sợ đến ná»—i kêu không thà nh tiếng.
Bà ngoại!
Trá»i đất Æ¡i, ngÆ°á»i gá»i tôi nãy giá» hóa ra là bà ngoại tôi!
NhÆ°ng…NhÆ°ng…NhÆ°ng bà ngoại đã mất mÆ°á»i mấy năm rồi cÆ¡ mà . Äây đây đây…chẳng lẽ tôi Ä‘ang nằm mÆ¡? NhÆ°ng lại không giống nằm mÆ¡ mà !
Bối rối, tôi thò tay đặt và o miệng cắn một cái rõ đau.
á»i mẹ Æ¡i, Ä‘au Ä‘iếng ngÆ°á»i!
“Thằng nhóc nà y, sao lại tá»± cắn tay mình thế?â€
Bà ngoại vừa ngạc nhiên vừa xót cháu, vội và ng nắm lấy tay tôi, vừa xoa lại bóp.
Bà n tay nhá»â€¦Phải rồi, sao cánh tay tôi lại biến thà nh vừa nhá» vừa thon thế nà y? Äây rõ rà ng là cánh tay của trẻ con mà . Tôi ngÆ°á»i cao lá»›n to con, nặng hÆ¡n 160 cân, là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông vạm vỡ tiêu chuẩn.
Tôi không nghÄ© được nhiá»u lắm, giÆ¡ hai cánh tay lên nhìn, hai cánh tay vừa trắng vừa mịn, chỉ thô hÆ¡n cái chà y cán bá»™t má»™t chút, không phải của trẻ con thì của cái gì? Tôi kinh hoà ng thất sắc, tung chăn ra, vén quần nhìn và o trong, chú chim nhá» trắng nhÆ° tuyết, má»™t sợi lông tÆ¡ cÅ©ng không có, đây đúng là cái ấy của trẻ con rồi.
Cuối cùng tôi không chịu được nữa hét toáng lên, hét không thèm để ý ai với ai nữa, vô cùng hoảng loạn…
Tôi thét lên là m bà ngoại kinh hoà ng (tôi không biết bà rốt cuá»™c là ai, tạm thá»i cứ gá»i là bà ngoại váºy). Bà cụ sợ quá không biết là m thế nà o, vừa ôm tôi và o lòng vừa gá»i: “Lão quan, lão quan, mau đến đây, mau đến đây…â€
Tôi vẫn Ä‘ang hét thảm thiết, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông chạc bảy mÆ°Æ¡i tuổi bÆ°á»›c và o, tiếng ù ù nói: “có chuyện gì thế?â€
Âm thanh nà y quen thuá»™c quá, tôi bèn ngừng hét, định thần nhìn lại, ôi trá»i Æ¡i, đây chẳng phải ông ngoại tôi sao? Tiếng ông ngoại tôi khá đặc biệt, âm mÅ©i khá nặng, tôi nghe ông kể chuyện từ nhá», nên không thể nà o quên được.
NhÆ°ng, ông mất còn sá»›m hÆ¡n bà ngoại, tôi còn nhá»› năm tôi 25 tuổi ông đã không còn. Äến nay cÅ©ng mÆ°á»i mấy năm rồi, ông ở đâu chui ra đây được? Không hiểu! Không hiểu!
“Tiểu Quân không biết bị trúng tà gì rồi…â€
Bà ngoại cáºp ráºp nói.
Cánh tay vẫn còn đau, xem ra đây không phải nằm mơ. Tôi dặn mình phải bình tĩnh, vội và ng dò lại đống tư duy lộn xộn của mình. Nếu không phải nằm mơ, thì chỉ có một khả năng----tôi trở vỠquá khứ rồi.
Vừa nghĩ đến đây, tôi hoà n toà n bình tĩnh lại.
Khỉ tháºt, cuối cùng cÅ©ng rÆ¡i xuống đầu ta rồi. Tôi bống thấy vô cùng mừng rỡ. Tạm thá»i không bà n việc du hà nh vượt thá»i gian nà y là tốt hay không, chỉ biết sẽ không tồi tệ hÆ¡n những ngà y tháng tôi vừa sống hôm qua. Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông bốn mÆ°Æ¡i tuổi, chẳng việc gì nên hồn, là m thuê cho ngÆ°á»i khác, má»™t tháng cầm 3-4000 tệ tiá»n lÆ°Æ¡ng.
Thấy tôi không khóc không kêu gì nữa, ông tôi tá» vẻ không vui, nói: “Bà nà y, nói linh tinh gì thế? Tiểu Quân chẳng phải vẫn bình thÆ°á»ng đó sao?â€
Bà ngoại cÅ©ng thấy kỳ lạ, nắm lấy ngÆ°á»i tôi dò xét kỹ cà ng, miệng lẩm bà lẩm bẩm.
Tôi vẫn chÆ°a ra Ä‘á»i ông ná»™i và bà ná»™i đã qua Ä‘á»i. Bố mẹ tôi Ä‘á»u là công chức nhà nÆ°á»›c, tôi còn nhá»› thuở nhá» do ông ngoại bà ngoại nuôi nấng. Xem ra tôi không chỉ trở lại quá khứ, mà trở lại và o chÃnh cÆ¡ thể mình rồi.
Äây lẽ nà o là sống lại lần nữa trong truyá»n thuyết? Nói váºy, kiếp trÆ°á»›c của tôi bị không tá»›i 3 bình rượu xá» lý rồi? Tháºt là ná»±c cÆ°á»i. Cả Ä‘á»i chÆ°a say bao giá», chỉ uống say có má»™t lần, lại có kết quả nhÆ° thế nà y sao? Mẹ kiếp, Ä‘en đủi tháºt.
“Tiểu Quân, Tiểu Quân….â€
Tôi Ä‘ang mải nghÄ© linh tinh, bà ngoại thấy hai mắt tôi đỠđẫn, liá»n cuống cuồng lên.
Tôi tỉnh dáºy, cÆ°á»i rất ngá»t vá»›i bà , gá»i: “Bà ngoại!â€
“Hừ…Tiểu Quân, cháu là m sao thế hả?â€
“Cháu không sao, cháu rất khá»eâ€
“á»i chà , cháu dá»a bà ngoại sợ chết khiếp đấy….â€
Bà ngoại vẫn còn muốn nói nữa, ông ngoại đã tá» vẻ không vừa ý, liá»n nói: “Bà nà y, còn lôi thôi gì nữa thế? Mau mặc quần áo cho Tiểu Quân, sắp Ä‘i há»c rồi.â€
Äúng rồi, Ä‘i há»c. Tôi còn nhá»› chỉ há»c má»™t năm tiểu há»c ở quê, sau đó chuyển lên huyện Ä‘i há»c tiếp. Nếu theo đó mà tÃnh, thì năm nay tôi 7 tuổi, năm nay là năm 1976.
Mặc xong quần áo, bà ngoại rá»a mặt cho tôi, sau đó Ä‘Æ°a tôi má»™t củ khoai lang nÆ°á»›ng má»m nhÆ° bông.
Nhìn chiếc áo bông mà u tro trên ngÆ°á»i, nhìn củ khoai lang trong tay, nhìn gÆ°Æ¡ng mặt quen thuá»™c hiá»n từ của ông ngoại bà ngoại, lại nhìn má»™t lượt ngôi nhà nhá» cÅ© kỹ, tôi má»›i tin mình đã trở vá» năm 1967.
“Tiểu Quân, ăn nhanh lên, ăn xong còn phải Ä‘i há»c nữaâ€
Bà ngoại vừa nói vừa lấy ra một chiếc cặp sách vải và ng.
Tôi gáºt đầu đáp lại, gạt lá»›p vá» của củ khoai lang, ăn ngon là nh.
Ừ ừ, đã mấy năm rồi tôi không được ăn khoai lang nÆ°á»›ng. ThÆ¡m tháºt là thÆ¡m. Trong ký ức của tôi, 1967 là má»™t năm thiếu thôn vô cùng vá» váºt chất, đừng nói là trẻ con, đến ngÆ°á»i lá»›n, bữa sáng cÅ©ng chỉ có má»™t hai củ khoai lang. Xem ra củ khoai lang nà y còn là đồ ăn trong suốt cả buổi sáng của tôi, thế còn không phải đói đến Ä‘á»™ bụng réo ù ù?
Tôi không khá»i lặng ngÆ°á»i lo nghÄ©.
Hừ, lo gì cÆ¡ chứ? Tên tiểu tá» nhà ngÆ°Æ¡i ngà y hôm nay là má»™t đứa trẻ 7 tuổi, vẫn còn tưởng mình là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông 160 cân sao? Củ khoai lang to thế nà y đủ để phát ngấy lên rồi, còn sợ đói hay sao?
Ôi, giá» cÆ¡ thể quay vá» thá»i 7 tuổi, nhÆ°ng trà óc thì vẫn là ở tuổi 40, não có loạn hết lên không?
Không được, phải mau mau bình tĩnh lại, phải xem lại một lượt lối suy nghĩ.
Thấy tôi ăn ngon là nh, bà ngoại rất vui, cÆ°á»i đến ná»—i hai mắt hÃp lại thà nh má»™t Ä‘Æ°á»ng chỉ.
“Tiểu Quân nhà chúng ta tháºt là ngoan....â€
Bà ngoại, bà ngoại yêu dấu nhất của tôi, tôi có nằm mÆ¡ cÅ©ng không dám nghÄ©, sẽ có ngà y được gặp lại bà . Tháºt tốt quá rồi. Tạm thá»i không nói con Ä‘Æ°á»ng trở vá» quá khứ là dá»… dà ng hay khó khăn, chỉ cần má»™t lần nữa được sống vá»›i bà ngoại hai mÆ°Æ¡i năm, đã là má»™t cÆ¡ há»™i trá»i cho rồi, Tôi nhất định sẽ nắm lấy nó, quý trá»ng những giây phút hạnh phúc không tá»›i má»™t cách dá»… dà ng nà y.
Tôi ăn hết củ khoai, cắp cặp sách lên vai, lÆ°u luyến bÆ°á»›c ra khá»i nhà .
Quê tôi ở thôn Liá»…u Gia SÆ¡n, xã Hồng Kỳ, huyện HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng, khu Bảo Châu, tỉnh N ở khu phÃa nam, má»™t nÆ¡i hẻo lánh toà n đồi núi. Thôn Liá»…u Gia SÆ¡n, nghe cái tên nà y đã biết không phải là má»™t nÆ¡i sản váºt phong phú, đất Ä‘ai phì nhiêu.
BÆ°á»›c khá»i báºc cá»a đá xanh cao cao, tôi hÃt má»™t hÆ¡i tháºt dà i, ổn định lại cảm xúc há»—n Ä‘á»™n của mình, cùng lúc đó cÅ©ng nhìn xung quanh nháºn biết phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng. Kiếp trÆ°á»›c của tôi, là ở trong má»™t ngôi nhà ná»a gạch ngói xanh ná»a đất xây thà nh, sống đến 7 năm. Thá»i thÆ¡ ấu đã khắc ghi trong tâm trà tôi, cả Ä‘á»i nà y cÅ©ng không thể nà o quên được.
Vừa ra khá»i nhà , má»™t cÆ¡n gió núi mát là nh thổi trên gÆ°Æ¡ng mặt. Bà ngoại chỉ cho tôi mặc má»™t chiếc áo Ä‘Æ¡n và má»™t chiếc quần bông má»ng, xem ra đây là tiết trá»i đầu tháng tám âm lịch, đầu tháng chÃn dÆ°Æ¡ng lịch, cÅ©ng là lúc tiểu há»c vừa và o há»c không lâu.
Tiểu há»c Liá»…u Gia SÆ¡n, là ngôi trÆ°á»ng duy nhất của cả thôn, ra khá»i nhà rẽ sang hÆ°á»›ng đông, Ä‘i chừng hai dặm là đến nÆ¡i. Mặc dù nay tôi chỉ còn 7 tuổi, ngÆ°á»i thấp chân ngắn, nhÆ°ng má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng ngắn thế cÅ©ng không là m khó dá»… được tôi.
BÆ°á»›c trên con Ä‘Æ°á»ng gồ ghá» của nông thôn, tôi vừa phấn khÃch vừa có phần hãi hùng. Du hà nh vượt thá»i gian, chuyện nà y chỉ thấy tiểu thuyết trên mạng nói đến mà thôi. Nghe ra thì rất đẹp đẽ mỹ miá»u, má»—i ngÆ°á»i du hà nh vượt thá»i gian, Ä‘á»u lợi dụng việc mình biết trÆ°á»›c tÆ°Æ¡ng lai mà đạt được thà nh công to lá»›n. NgÆ°á»i trở vá» thá»i cổ đại, không trở thà nh tÆ°á»›ng giá»i thì cÅ©ng thà nh đại thần, tháºm chà có ngÆ°á»i còn trở thà nh vua láºp nÆ°á»›c. NgÆ°á»i trở vá» thá»i cáºn đại hay hiện đại, chẳng có ai là không già u có vinh hoa, nếu không cÅ©ng là quan lá»›n, miệng có gang có thép, đắc ý vô cùng. NhÆ°ng tôi vẫn không hết bất an. Nói thế nà o nhỉ, vì kiếp trÆ°á»›c tôi là giai cấp thảo dân Ä‘iển hình, cái đấy gá»i là tâm cao hÆ¡n trá»i nhÆ°ng mệnh má»ng hÆ¡n giấy. Má»™t cuá»™c sống không hà i lòng là m tôi trở thà nh ngÆ°á»i tin và o số mệnh. Tôi thấy rằng Ä‘á»i ngÆ°á»i Ä‘á»u do trá»i định. Nếu trá»i bắt tôi là m má»™t cà nh cá» nhá» bé, thì có vượt thá»i gian ba mÆ°Æ¡i năm sống lại lần nữa cÅ©ng thế thôi. Thế thì tháºt khủng khiếp. Những ngà y tháng Ä‘au khổ nà y, chịu má»™t lần đã là quá đủ, chẳng lẽ phải chịu lại má»™t lần nữa sao?
Ôi, sá»± việc đã đến mức nà y, sợ cÅ©ng không là m được gì, vẫn phải sống thôi, không lẽ vừa vượt thá»i gian lại đâm đầu xuống sông tá»± tá»?
Vừa nghÄ© đến chuyện tá»± tá», tôi liá»n dừng bÆ°á»›c, bÆ°á»›c đến bên má»™t hồ nÆ°á»›c soi bóng mình.
Trên mặt nÆ°á»›c xanh trong xuất hiện má»™t gÆ°Æ¡ng mặt non trẻ, có vẻ giống vá»›i con trai tôi tầm bảy tám tuổi. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nói con trai tôi trông rất giống tôi lúc nhá», xem ra đúng là tôi đã trở vá» tháºt rồi.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của Lôi Äế
Chữ ký của Lôi Äế ÄÆ°á»ng còn dà i - dừng lại hay bÆ°á»›c tiếp?
Cuộc sống nà y - tiếp tục hay buông tay?
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Lôi Äế
06-06-2011, 01:48 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
Chương 2: Buồn ơi là buồn
NgÆ°á»i dịch: Thiên Äịa Môn
Nguồn: Sưu tầm
BÆ°á»›c cháºm rãi đến lá»›p, trÆ°á»ng tiểu há»c Liá»…u Gia SÆ¡n quả đúng là hình dáng đổ nát trong ký ức.
Tai tôi nghe thấy từng đợt tiếng Ä‘á»c bà i rõ mồn má»™t, tôi bá»—ng nháºn thức được, rắc rối của việc du hà nh vượt thá»i gian đã xuất hiện rồi, tôi không há» nhá»› được bạn bè của tôi tên gì hết. CÅ©ng không biết cô giáo tên gì, tháºm chà còn quên mất cô trông thế nà o rồi.
May mà tôi còn nhá»› đại khái vị trà lá»›p há»c.
Nằm ở bên phải, nhưng không nhớ rõ gian thứ nhất hay gian thứ hai.
Giải quyết vấn Ä‘á» nà y không khó, có hai cách. Cách thứ nhất là đợi ở trÆ°á»ng má»™t lúc, gặp phải bạn quen (tôi không quen ngÆ°á»i ta nhÆ°ng ngÆ°á»i ta nhất định sẽ biết tôi), cùng Ä‘i và o lá»›p. Cách thứ hai là đi từng phòng má»™t, những ngÆ°á»i biết tôi nhất định sẽ gá»i tôi.
Cùng lúc đó, tôi nhá»› lại má»™t chuyện. Tôi nhá»› mình có 3 ngÆ°á»i chị, chị ba chỉ hÆ¡n tôi hai tuổi, kiếp trÆ°á»›c có lẽ sẽ há»c cùng trÆ°á»ng tiểu há»c vá»›i tôi. Theo lẽ thÆ°á»ng thì phải cùng tôi Ä‘i há»c má»›i đúng, sao lại không thấy ngÆ°á»i đâu? Nếu chị ba và tôi cùng Ä‘i há»c, Ãt nhất tôi cÅ©ng há»i được cô giáo tên gì, phòng há»c nằm ở đâu.
Chẳng lẽ sau khi du hà nh vượt thá»i gian, đến những thà nh viên trong gia đình cÅ©ng thay đổi hay sao? Trá»i, không lẽ tôi trở thà nh con má»™t rồi? Váºy thì gay go quá. Kiếp trÆ°á»›c dù sống không vui lắm, nhÆ°ng tình cảm anh chị em rất thân thiết. Tôi không ngá» rằng trở vá» quá khứ xong, chị em chẳng còn nữa.
“Liá»…u Tuấn......â€
Tôi bất giác đáp lại má»™t tiếng, ngầng đầu nhìn, má»™t cô gái tóc ngắn Ä‘ang nhìn tôi mỉm cÆ°á»i.
Mặc dù không nhá»› dáng vẻ và tên tuổi của giáo viên, nhÆ°ng tôi vẫn nhá»› đó là má»™t cô giáo. Thấy ngÆ°á»i nà y trong tay cầm cuốn giáo trình, có lẽ là giáo viên của trÆ°á»ng tháºt rồi.
“Em chà o cô!â€
Tôi vá»™i và ng kÃnh cẩn chà o.
NgÆ°á»i phụ nữ ấy chợt ngẩn ngÆ°á»i, rồi cÆ°á»i, luôn miệng đáp lại tôi, bÆ°á»›c đến xoa đầu tôi, khen: “con nhà công nhân viên chức có khác, bé thế nà y mà đã biết phép lịch sá»± rồi.â€
Tôi cÆ°á»i thầm trong bụng.
Äây có là gì, kiếp trÆ°á»›c nói gì thì nói tôi cÅ©ng sống đến 40 tuổi đầu, công dân tuân thủ pháp luáºt của thế ká»· 21, chẳng lẽ đến phép lịch sá»± tối thiểu nà y cÅ©ng không biết?
Vui vẻ, não bá»™ cÅ©ng hoạt Ä‘á»™ng nhanh hẳn lên. Tôi nghÄ© tôi má»›i là má»™t đứa trẻ má»›i lên lá»›p 1, mà cô giáo nà y mở miệng là gá»i được tên tôi, tám chÃn phần là cô giáo phụ trách lá»›p tôi.
“Äi nà o, sắp và o há»c rồi, Ä‘i vá»›i cô nà o.â€
Quả nhiên không ngoà i dự liệu, haha!
Bước và o lớp, tôi lại gặp vấn đỠrồi, ngồi ở chỗ nà o đây.
Tôi do dá»± má»™t lúc, cÅ©ng may, má»™t đứa con gái nhỠđã giúp tôi giải quyết bà i toán khó nà y. Lẽ ra nó ngồi ở vị trà sát giữa ( trÆ°á»ng tiểu há» của thôn ấy, không phải má»™t ngÆ°á»i má»™t bà n, mà là hai ngÆ°á»i ngồi chung má»™t bá»™ bà n ghế dà i), thấy tôi bÆ°á»›c và o, tá»± nhiên nó ngồi nhÃch và o trong, để ra má»™t chá»— trống.
Hỳ Hỳ, đây Ä‘Ãch thị là chá»— ngồi của ta rồi.
Các em, mở trang năm sách ngữ văn, tiết nà y chúng ta vẫn há»c từ má»›i….
Tôi lấy ra quyển sách ngữ văn được gói cẩn tháºn bằng giấy báo, giở đến trang năm, thấy trong sách viết mấy chữ “Nháºtâ€, “Thổâ€, lại còn có phiên âm tiêu chuẩn, bất giác cÆ°á»i má»™t cách Ä‘au khổ.
Mẹ kiếp, lão đây kiếp trÆ°á»›c chỉ Ä‘á»c thấy mặt tốt của việc trở vá» quá khứ trong tiểu thuyết trên mạng, chẳng ai bảo vá»›i tôi, bất hạnh trở thà nh má»™t đứa trẻ bảy tuổi, từ sáng đến tối lại ngoan ngoãn ngồi trong phòng há»c Ä‘á»c từ má»›i, miệng Ä‘á»c hùng hồn, cái gì mà nháºt nguyệt thủy thổ, thế nà y sống sao đây?
Còn nữa, trong kiếp trÆ°á»›c, tôi có má»™t táºt xấu---không có thịt thì không ăn no. Má»™t ngà y không ăn thịt thì thèm chảy nÆ°á»›c miếng. Trung Quốc những năm 1976, là thá»i kỳ nghèo đói thiếu thốn trầm trá»ng, đừng nói ăn không no mặc không ấm, ngay cả ăn cÅ©ng không có mà ăn, mặc cÅ©ng không có mà mặc, ngà y ba bữa toà n rau, là m thế nà o mà nuốt được?
Buồn thay!
Nếu nói là má»™t ngÆ°á»i xuyên thá»i gian thế ká»· 21, quay trở lại trÆ°á»ng há»c cấp 1 những năm cuối cùng của cuá»™c đại cách mạng, biết nghe giảng cẩn tháºn, đến lá»›p đã há»c quá thuá»™c mấy “từ má»›iâ€, thì tháºt là khốn nạn! Trên thá»±c tế, cả tiết há»c tôi Ä‘á»u nghÄ© linh tinh, những lá»i cô giáo, 1 chữ cÅ©ng không nghe và o đầu. đến khi vị cô giáo trẻ đó bÆ°á»›c đến bên tôi, nhẹ nhà ng gõ bà n há»c, thì tôi má»›i tỉnh lại.
“Tiểu Quân, sao lại không viết từ má»›i?â€
“A……vâng vâng……em viết đây ạ….â€
Hóa ra đã đến giá» tá»± há»c rồi. Tiểu há»c năm thứ nhất lúc ấy, má»—i tiết có chừng bốn năm từ má»›i, sau đó Ä‘iên cuồng viết theo. Tôi nhá»› lại câu chuyện cÆ°á»i má»™t cảnh sát giao thông bắt được má»™t giáo viên tiểu há»c phạm luáºt, liá»n vui mừng bắt cô ấy viết năm trăm lần ba chữ “tôi phạm luáºtâ€.
Tôi vội và ng mở cặp sách tìm giấy bút.
Không ngỠlà bút lông!
Äúng rồi, tôi nhá»› năm thứ nhất tiểu há»c, phải dùng bút lông. Khi đó bút má»±c là má»™t thứ xa xỉ, gã nà o cà i má»™t chiếc bút má»±c trÆ°á»›c ngá»±c, thÆ°á»ng là ngÆ°á»i có há»c (trình Ä‘á»™ văn hóa cấp hai), nếu là hai chiếc bút má»±c, thÆ°á»ng là nhân viên công chức, không chừng còn là cán bá»™. Nếu có 3 chiếc bút má»±c thì sao? Xin lá»—i, thế thì bạn chắc chắn là má»™t thằng sá»a bút!
Sá»a bút!
Há» há», lúc đó quả thá»±c còn có nghá» nà y nữa. Sá»a bút có thể trở thà nh má»™t cái nghá» sống qua ngà y, có thể thấy lúc ấy bút má»±c quý giá đến mức nà o. Là m sao có thể hy vá»ng má»™t đứa há»c sinh nghèo có má»™t cây bút má»±c?
Còn bút chì thì sao, cÅ©ng là má»™t thứ đồ xa xỉ. Bạn nghÄ© thá» xem, lúc đó má»™t ngÆ°á»i nông dân là m việc quần quáºt má»™t ngà y ngoà i đồng, có thể kiếm được bao nhiêu tiá»n? cÅ©ng không chắc được. Äá»™i sản xuất tÃnh theo công Ä‘iểm, Ä‘Ã n ông thanh niên má»™t ngà y được 12 công Ä‘iểm, Ä‘Ã n ông bốn mÆ°Æ¡i tuổi trở lên và phụ nữ trẻ khá»e má»™t ngà y được 10 công Ä‘iểm, còn phụ nữ lá»›n tuổi má»™t chút và chÆ°a đến tuổi vị thà nh niên thì chỉ được 6 hoặc 8 công Ä‘iểm mà thôi. Má»™t năm tÃch lại, căn cứ theo thu hoạch của Ä‘á»™i sản xuất mà trừ triết khấu, nếu thu hoạch tốt, má»—i ngÆ°á»i có thể có mà i trăn cân lÆ°Æ¡ng thá»±c và mÆ°á»i mấy đồng. Nếu thu hoạch không tốt, hoặc giả nhà đông ngÆ°á»i, vay mượn lÆ°Æ¡ng thá»±c của Ä‘á»™i sản xuất, đến cuối năm tÃnh toán, không chừng còn phải nợ tiá»n ăn. Bút chì là má»™t đồ dùng thuần túy tiêu hao, dùng má»™t lần lại mất Ä‘i má»™t Ãt, vì thế không thÃch hợp cho quảng đại há»c sinh tiểu há»c nông thôn dùng.
Cứ thế, chiếc bút lông mà tổ tông để lại trở thà nh má»™t sá»± lá»±a chá»n hợp lý. Má»™t chiếc bút lông cỡ nhá», má»™t thá»i má»±c, má»™t cái nghiên, tất cả má»™t hà o, nếu dùng tiết kiệm má»™t chút có thể dùng đến má»™t năm cÆ¡ đấy.
Nếu đổi lại là thế ká»· 21, má»™t đứa trẻ con cầm trong tay chiếc bút lông viết chữ, đó chắc chắn là đứa trẻ có há»c, Ä‘ang luyện thà nh nhà thÆ° pháp.
Ôi, tôi đã 20 năm không Ä‘á»™ng đến bút lông. Nói không được, Ä‘Ã nh phải nhắm mắt nhắm mÅ©i mà là m váºy.
Tôi cẩn tháºn bà y quyển vở ra trÆ°á»›c mặt, lấy ra má»™t chiếc bình thủy tinh Ä‘á»±ng đầy má»±c (để giả vá» là m nghiên, nghiên và má»±c là hai thứ quý giá, không thể để trẻ con cầm Ä‘i linh tinh được, nếu không cẩn tháºn là m há»ng, cách Ä‘Æ¡n giản nhất là mà i má»±c trÆ°á»›c, rồi đổ và o má»™t chiếc bình mang đến trÆ°á»ng), cẩn tháºn mở nắp bình, chấm má»±c, bắt đầu viết lại từ má»›i.
Thá»±c lòng mà nói, chữ tôi kiếp trÆ°á»›c cÅ©ng được gá»i là nghiêm chỉnh, vì cha tôi viết chữ bút lông rất đẹp, lúc nhá» tôi theo ông luyện mấy năm. Mặc dù không kiên trì đến phút cuối, cÅ©ng gá»i là có chút thu hoạch.
Tôi liếc mắt nhìn nhá» bạn cùng bà n, nó Ä‘ang cầm bút viết từng nét rất cẩn tháºn.
“Ôi…Má»—i chữ phải viết bao nhiêu lần?â€
Tôi thấp giá»ng há»i.
May mà tôi trở vỠđúng nhà mình, nên tiếng địa phương nói đã quen. Nếu không may rơi phải nơi xa lạ, tiếng địa phương không hiểu đã là khó khăn rồi. Không biết tiếng địa phương Trung Quốc có mấy vạn loại?
“Năm lầnâ€
Nhá» bạn nhìn tôi má»™t cách kỳ quái, nhẹ nhà ng trả lá»i.
Nhóc là bạn cùng bà n của tôi, còn là má»™t ngÆ°á»i bạn cùng thôn, đáng lẽ phải rất thân vá»›i tôi má»›i đúng. Chỉ tá»™i thá»i gian quả thá»±c quá lâu rồi, hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i năm rồi chứ Ãt á»i gì. Tôi nhÃu mà y, vắt óc nghÄ© má»™t hồi lâu, chẳng có chút ấn tượng nà o. Cuối cùng Ä‘Ã nh thất vá»ng từ bá». Dù sao sau nà y chÆ¡i vá»›i nhau lâu rồi, dá»±a và o trà thông minh của má»™t ngÆ°á»i 40 tuổi, chẳng lẽ không đối phó được vá»›i chuyện nhá» con nà y?
Khoảng hai ba phút sau, khi những đứa trẻ khác vẫn Ä‘ang hì hục viết, tôi đã hoà n thà nh xong 4 từ má»›i. Vẫn chÆ°a thấy tiếng chuông tan há»c (nói là chuông, nhÆ°ng thá»±c ra là má»™t thanh sắt đã rỉ sét, phải dùng má»™t chiếc búa sắt Ä‘áºp cáºt lá»±c thì má»›i phát ra tiếng). Bây giá» phải là m gì đây? Tôi ngẩng đầu nhìn, cô giáo vẫn Ä‘ang chăm chú nhìn tôi, thấy tôi không tá» tế viết chữ, hÆ¡i cau mà y, lại bÆ°á»›c đến.
Mẹ kiếp, chỉ vì má»™t câu “em chà o cô†mà rÆ°á»›c há»a và o thân. Nếu không sao cô ấy cứ bám riết lấy tôi?
“Liá»…u Tuấn, sao không viết từ má»›i….â€
Một câu vẫn chưa nói hết, đột nhiên không thấy âm thanh gì nữa. Tôi nhìn thấy rất rõ rà ng, hai mặt cô mở rất to.
“Äây…Äây là em viết?â€
Chết rồi, tôi quên mất việc nà y, viết chữ quá ngay ngắn rồi. Má»™t đứa trẻ miệng còn hôi sữa, viết đẹp váºy để là m gì? Chẳng phải là cố tình chuốc há»a hay sao?
Nhưng việc đã đến mức nà y, muốn tránh cũng không tránh được nữa rồi.
Tôi chỉ còn cách thừa nháºn.
“Là do em viết.â€
Hai mắt cô giáo mở tròn xoe, cầm vở của tôi, tấm tắc khen: “Con gia đình công chức có khác, tuổi nhá» thế nà y mà đã viết chữ đẹp váºy, đúng là có sá»± dạy dá»— của thầy giáo Liá»…u……â€
Thầy giáo Liá»…u? Ừ, cô ấy Ä‘ang nói đến cha tôi. Tôi nhá»› cha tôi từng nói, trÆ°á»›c kia ông có là m thầy giáo. Không chừng cô giáo Ä‘ang dạy tôi đây lại là há»c sinh của cha tôi.
Cha mẹ tôi Ä‘á»u là công chức nhà nÆ°á»›c, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên, chỉ là cán bá»™ bình thÆ°á»ng, không có quyá»n cao chức trá»ng gì. NhÆ°ng trong thôn Liá»…u Gia SÆ¡n, đây đã là nhân váºt rất có tiếng rồi. HÆ¡n nữa cha tôi lắm tà i nghệ, Ä‘Ã n ca sáo nhị gì cÅ©ng biết, đặc biết là viết chữ bút lông rất đẹp, danh tiếng nhiá»u ngÆ°á»i biết đến.
Xem ra có má»™t ông bố vÄ© đại bất kể là lúc nà o Ä‘á»u có Ãch. “Giá» nhà nà o quai nhà nấyâ€, có lẽ cô giáo nghÄ© tôi di truyá»n gien Ä‘a tà i của cha tôi. Thá»±c ra đây là má»™t sá»± hiểu lầm, những Æ°u Ä‘iểm của ông, tôi hầu nhÆ° không được thừa hưởng chút gì.
Ừ, đó là chuyện kiếp trÆ°á»›c của tôi, ngà y hôm nay được sống lại lần nữa, Ãt nhiá»u cÅ©ng có sá»± khác biệt chứ. Há»c thêm chút kiến thức cÅ©ng chẳng có gì không tốt.
Cô giáo khen tôi má»™t cháºp, thuáºn tay cầm hai tá» giấy tôi viết, nói là phải dán lên tÆ°á»ng cho há»c sinh xem, là m tấm gÆ°Æ¡ng sáng.
Mẹ Æ¡i, đừng xem tôi nhÆ° thần đồng chứ. Tôi còn nhá»› kiếp trÆ°á»›c Ä‘i há»c tiểu há»c, chữ viết nghiêng nghiêng ngả ngả, không có tÆ° cách để giáo viên lấy là m mẫu. Trở vá» quá khứ, đầu tiên đã thay đổi thế nà y, cÅ©ng là chuyện ngoà i dá»± kiến.
Kiếp trÆ°á»›c, chỉ bà n vá» IQ, tôi thấy mình cÅ©ng khá cao. Từ bé cÅ©ng biết Ä‘á»c sách, cha mẹ tôi thấy thế vui lắm. Chỉ có Ä‘iá»u ngà y cà ng lá»›n, dần mất thú vui vá»›i sách vở, cuối cùng không thi được và o má»™t trÆ°á»ng đại há»c cho ra hồn, Ä‘Ã nh há»c hết trung cấp rồi Ä‘i là m. Là m cho cha mẹ tôi thất vá»ng, cÅ©ng trá»±c tiếp ảnh hưởng đến cả Ä‘á»i tôi---không tìm được việc tốt, không kiếm được tiá»n, đến chết cÅ©ng chỉ là má»™t tên mạng hạt là m thuê.
Là con trai duy nhất của nhà há» Liá»…u, kiếp trÆ°á»›c của tôi là má»™t thất bại Ä‘iển hình. Äến nay tôi vẫn thấy áy náy, vá»›i bố mẹ, vá»›i ngÆ°á»i thân và vá»›i vợ con, cảm giác ấy sâu sắc lắm. Chỉ trách bản thân mình bất tà i, là m má»i ngÆ°á»i phải thất vá»ng.
Ông trá»i có mắt, cho chúng ta sống lại lần nữa, vinh hoa phú quý tôi không mà ng đến. Có câu “thiên mệnh hữu quyâ€, còn có “nhân định thắng thiênâ€, dù có phải là vượt thá»i gian, sống lại hay không, thì phú quý cÅ©ng do ông trá»i quyết định. Chúng ta không thể dá»±a và o việc biết trÆ°á»›c tÆ°Æ¡ng lai mà cố phải lấy được già u sang. NhÆ°ng hiếu thuáºn vá»›i cha mẹ, yêu thÆ°Æ¡ng vợ con, đối tốt vá»›i bạn bè là việc có thể là m được. Năm nay tôi bảy tuổi, vợ tôi kiếp trÆ°á»›c vẫn Ä‘ang là má»™t nhóc chÆ°a biết gì, con cái vẫn chÆ°a biết ở đâu, tạm thá»i không quản nó nữa. TrÆ°á»›c tiên là m má»™t thần đồng đã, khiến cha mẹ vui cÅ©ng tốt. Chẳng lẽ kiếp trÆ°á»›c Ä‘i há»c tiểu há»c còn là m há» vui được mấy lần, lần nà y sống lại ngay đến việc cá»n con nà y cÅ©ng không thá»±c hiện được hay sao?
NhÆ°ng quyết định thì dá»…, là m thì khó vô cùng. Không phải giáo trình lá»›p 1 có gì khó khăn vá»›i tôi, thiên hạ là m gì có lý nà o nhÆ° thế. Mà là phải ngồi ngay ngắn nghe cô giáo giảng “1+1=2†thá»±c là má»™t việc khổ sai. NgÆ°á»i ta vẫn nói “tháºp niên hà n songâ€, giỠđây vá»›i tôi, tiểu há»c đã là “ngÅ© niên thiết song†(lúc đó tiểu há»c là năm năm, không giống sau nà y thay đổi thà nh chế Ä‘á»™ há»c 6 năm), chỉ không biết là phải là m thế nà o mà sống cho qua được.
Vừa quay trở vá» quá khứ, đầu óc vẫn há»—n loạn, sao nà y phải sống ra sao, trong tâm thức chẳng có gì chắc chắn cả. Năm 1976, xã há»™i không phải lạc háºu ở má»™t mức Ä‘á»™ bình thÆ°á»ng. Äừng nói Ä‘i từ châu nà y sang huyện khác, đến cùng má»™t huyện từ nông thôn ra thà nh phố, nếu không có giấy giá»›i thiệu của thôn, hì hì, thì phòng tiếp khách cÅ©ng không bÆ°á»›c và o được, ngồi xổm ở vệ Ä‘Æ°á»ng thì sợ dân phòng hay há»™i phụ nữ là m khó dá»…. Dù tôi chỉ có kinh nghiệm 40 năm, hiểu rõ nhÆ° lòng bà n tay xu thế phát triển của đất nÆ°á»›c 30 năm trở lại đây, có thể xÆ°ng là Chu Cát Lượng thá»i hiện đại, nhÆ°ng dÆ°á»›i lá»›p vá» má»™t đứa bé bảy tuổi, sau khi tan há»c vá» nhà muá»™n cÅ©ng không được, nếu ra khá»i thôn má»™t mình Ä‘i dạo, cà ng là má»™t việc không tưởng tượng được. Äầy má»™t bụng kinh luân mà không là m cách nà o biểu lá»™ ra được.
Vẫn buồn bực lắm!
Tà i sản của Lôi Äế
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Lôi Äế
06-06-2011, 01:48 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
ChÆ°Æ¡ng 3: Gặp lại ngÆ°á»i thân
NgÆ°á»i dịch: Thiên Äịa Môn
Nguồn: Sưu tầm
Khó khăn lắm má»›i đợi đến lúc chuông tan há»c vang lên, hai ba mÆ°Æ¡i đứa trẻ con vui mừng hoan hô ầm ỹ, má»™t ổ ong ồ ạt trà n ra ngoà i lá»›p há»c, hét Ä‘inh tai nhức óc, bắt đầu chÆ¡i mấy trò “tay khôngâ€
Tiểu há»c Liá»…u Gia SÆ¡n không có sân bóng rổ cÅ©ng chẳng có bà n bóng bà n, tất cả những thiết bị vui chÆ¡i Ä‘á»u là con số không, còn không chÆ¡i tay không sao?
Tôi chầm cháºm bÆ°á»›c ra khá»i lá»›p, thừ ngÆ°á»i nhìn từng là n bụi cuồn cuá»™n bay lên dÆ°á»›i bÆ°á»›c chân của các “bạn cùng lá»›p†đang chạy Ä‘uổi nhau, bất giác cÆ°á»i má»™t Ä‘iệu cÆ°á»i khổ hạnh.
Äây sẽ là những hoạt Ä‘á»™ng vui chÆ¡i của tôi những tháng ngà y sau nà y sao?
Kiếp trÆ°á»›c, chỉ cần có chút thá»i gian, là tôi lại trốn và o ký túc xá lên mạng lÆ°á»›t web, tán gẫu vá»›i những ngÆ°á»i bạn online không phân nam nữ, cÅ©ng không biết ở những nÆ¡i nà o, nếu không thì cÅ©ng xem phim, đánh Ä‘iện tá», dù thế, vẫn thấy cô Ä‘á»™c nhà m chán, cả ngà y ra ra và o và o, trong đầu óc toà n những tÆ° tưởng hạ lÆ°u, chỉ nghÄ© đến kÃch thÃch của cuá»™c tình má»™t đêm.
Ngà y hôm nay quay vá» năm 1967, đến máy tÃnh còn chÆ°a có.
Tháºt đúng vá»›i má»™t câu từ của Lý Dịch An------Là m sao má»™t chữ “Sầu†có thể nói hết được?
“Nà y, Tiểu Tuấn!â€
Má»™t tiếng gá»i trong veo cất lên là m tôi chợt tỉnh lại trong dòng suy nghÄ©.
â€œÆ i….â€
Tôi thuáºn miệng đáp lại, ngẩng đầu nhìn, MY GOD. Là chị ba.
Chị ba giỠđây cÅ©ng chỉ là má»™t đứa trẻ chÆ°a đầy mÆ°á»i tuổi, bện hai bên sam, mặc dù trở vá» quá khứ, nhÆ°ng tôi vẫn ngay láºp tức nháºn ra chị ba. Trong phút chốc tất cả những phiá»n muá»™n Ä‘á»u biến Ä‘i đâu mất, lòng tôi lại vui vẻ trở lại.
“Chị ba, hóa ra chị vẫn tồn tại, tốt quá rồi…..â€
Tôi ôm chặt lấy chị ba, vui đến mức gá»i to lên.
Không lâu trÆ°á»›c kia tôi vẫn còn lo lắng, lo sau khi vá» quá khứ, mấy ngÆ°á»i chị Ä‘á»u không còn nữa. Hôm nay nhìn lại, ná»—i lo ấy tháºt là thừa thãi.
Phản ứng quá khÃch ngoà i dá»± kiến của tôi là m chị ba quá bất ngá», vá»™i và ng đẩy tôi ra, kêu: “Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn, em sao thế hả? Có chuyện gì thế? Chị hai, chị hai, mau đến đây…â€
Chị hai cũng có mặt sao? Waaa, phát tà i rồi, ha ha!
Chị hai năm nay chắc chừng mÆ°á»i hai tuổi rồi nhỉ? Có lẻ là mÆ°á»i ba tuổi, cụ thể không nhá»› được nữa rồi. Tháºt ngại quá, ở kiếp trÆ°á»›c, tôi nhá»› rõ mồn má»™t sinh nháºt và tuổi cụ thể của các chị. NhÆ°ng trong ký ức của tôi là thế nà y, chị hai lá»›n hÆ¡n tôi năm hay sáu tuổi, tôi lên lá»›p 1, chị có lẽ là lá»›p 5. Liá»…u Gia SÆ¡n chỉ có má»™t trÆ°á»ng tiểu há»c, chị nhất định cÅ©ng há»c ở đây rồi. Chị cả năm nay có lẽ lên há»c cấp hai trên xã rồi.
Chị hai nghe thấy váºy liá»n vá»™i chạy đến, miệng kêu: “Có chuyện gì có chuyện gì? Tiểu Quân là m sao?â€
Tôi liá»n láºp tức phản ứng lại ngay, cÆ°á»i nói: “Em không sao, em rất khá»e. Chị hai, chị ba, sáng nay sao các chị không đợi em cùng Ä‘i há»c?â€
“Ã, chẳng phải chị đã nói vá»›i em từ sá»›m rồi sao, bá»n chị và o há»c sá»›m hÆ¡n em, nên không Ä‘i há»c cùng em được, sao em lại quên rồi?â€
Chị ba tháºt kỳ lạ.
Hóa ra là váºy, là m cho tôi lo lắng không đâu.
Chị hai nói: “Äúng váºy Tiểu Quân, dù gì từ nhà đến trÆ°á»ng cÅ©ng rất gần, em Ä‘i má»™t mình không sợ chứ?â€
“Không sợ, không sợ, có gì đáng sợ cÆ¡ chứ?â€
“Không sợ là được rồiâ€
Chị hai dịu dà ng xoa đầu tôi, há»i: “Sao em không chÆ¡i cùng các bạn?â€
Trá»i Æ¡i, đúng là há»i việc không nên há»i. Tôi, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông bốn mÆ°Æ¡i tuổi, chạy đùa nghịch vá»›i lÅ© trẻ ranh, chÆ¡i trò chim Æ°ng bắt gà con? Tha cho em Ä‘i, chị hai!
Vấn Ä‘á» là ở chá»—, lÅ© nhóc nà y là bạn há»c của tôi, không chối và o đâu được.
Tôi đau hết cả đầu.
“Em Ä‘ang định Ä‘i chÆ¡i đây.â€
Tôi vừa nói vừa chạy ra sân, liếc mắt nhìn, thấy chị hai và chị ba Ä‘á»u không chú ý đến tôi nữa, láºp tức rẽ, chuồn và o sau chiếc cá»™t ở hà nh lang trÆ°á»ng há»c, dá»±a và o cá»™t, bắt đầu đỠđẫn ra.
Ông trá»i tháºt là ranh mãnh, ngà i muốn biểu lá»™ mình từ bi há»· sả, cho tôi được sống lại lần thứ hai, Liá»…u Quân rất cảm kÃch. NhÆ°ng ngà i đừng bắt tôi trở vá» hồi bảy tuổi chứ. Nếu cho tôi thêm mÆ°á»i tuổi, thì tốt biết mấy? Vấn đỠ“từ má»›i†và “1+1=2†là m cho tôi phiá»n muá»™n ấy, chẳng phải đã được giải quyết dá»… dà ng rồi sao? Năm 1967, trong nÆ°á»›c Ä‘ang trải qua giai Ä‘oạn cải cách mạnh mẽ, trên khắp đất nÆ°á»›c đâu đâu cÅ©ng có cÆ¡ há»™i, tôi mÆ°á»i bảy tuổi, chẳng phải vừa đủ để tá»± thể hiện bản thân mình hay sao?
Khổ cá»±c nhai hết bốn tiết buổi sáng, thầm tÃnh sắp hết giá» há»c buổi sáng nay rồi, tôi vui mừng nhảy cẫng lên, cắp cặp sách chạy ra khá»i phòng há»c. Mẹ Æ¡i, tháºt là sắp là m tôi nhịn đến chết rồi.
Kết quả vừa bÆ°á»›c ra khá»i lá»›p mấy bÆ°á»›c, liá»n bị chi hai gá»i giáºt lại.
Chị nhìn tôi ngạc nhiên: “Tiểu Quân, em là m gì thế?â€
Tôi cà ng ngạc nhiên hÆ¡n: “Tan há»c vá» nhà mà . Chị hai, chị không vá» nhà ăn cÆ¡m hả?â€
Nói đến ăn cÆ¡m, tôi thấy bụng đói cồn cà o rồi. Mặc dù chỉ là má»™t đứa trẻ bảy tuổi, ăn cÅ©ng Ãt, nhÆ°ng má»™t củ khoai lang nÆ°á»›ng cÅ©ng không kiên trì được quá lâu.
Chị hai nhìn tôi cứ nhÆ° ngÆ°á»i xa lạ.
Chẳng lẽ tôi nói sai gì rồi sao?
Không phải chứ, tôi nói sai gì? Buổi trÆ°a tan há»c không phải vá» nhà ăn cÆ¡m sao? Tôi ná»— lá»±c lục lá»i đám ký ức vá» tiểu há»c lá»›p 1, mong tìm được sá»± gợi ý nà o đó.
“Tiểu Quân, cÆ¡m trua Ä‘á»u do chú mang đến cho chúng ta. Chúng ta ăn cÆ¡m ở trÆ°á»ng.â€
Chị hai vừa nói cho tôi sá»± tháºt vừa bÆ°á»›c đến sá» lên trán tôi. Có lẽ chị nghi ngá» tôi bị sốt.
Sao lại thế?
Äúng rồi, tôi nhá»› lại rồi. Lúc đó nông thôn thÆ°á»ng ăn khá muá»™n, bữa sáng thÆ°á»ng và o khoảng 10 giá», bữa trÆ°a thì và o tầm 2,3 giá» chiá»u, còn bữa tối, thà nh ăn đêm rồi, nếu trá»i chÆ°a tối, nhất định chÆ°a được ăn.
Thá»i gian nghỉ của trÆ°á»ng há»c lại do huyện thống nhất quy định, căn cứ và o thá»i gian nghỉ của huyện thà nh. Vì thế trẻ con ăn cÆ¡m ở trÆ°á»ng, sau đó há»c tiếp ba tiết nữa, khoảng ba giá» chiá»u là tan há»c.
“Em rất khá»e, không sao đâuâ€
Tôi trốn cánh tay của chị hai, thấp giá»ng lẩm bẩm, cúi đầu thất vá»ng quay vá» lá»›p há»c.
“Chị hai, Tiểu Quân, mau đến đây, cha Ä‘Æ°a cÆ¡m đến rồiâ€
Chị ba bá»—ng chạy vá»t đến, gá»i to.
Gì cÆ¡? Cha Ä‘Æ°a cÆ¡m đến? Chẳng phải nói là chú sao? Trong ký ức của tôi, cha mẹ phải lâu lắm má»›i vỠđược nhà má»™t lần, hà ng ngà y Ä‘á»u Ä‘i là m ở ngoà i cả.
Chẳng lẽ sau khi quay vá» quá khứ lại có sá»± thay đổi? Cha tôi không phải công nhân viên chức rồi? Váºy thì chết rồi, gia đình cà ng sống khó khăn hÆ¡n.
Không kịp suy nghÄ© nhiá»u đến thế, tôi bá» lại cặp sách, chạy nhÆ° bay ra ngoà i lá»›p há»c.
Trá»i Æ¡i, quả tháºt là cha tôi.
Lúc đó cha tôi tháºt trẻ, chỉ chừng 36, 37 tuổi, mặc má»™t chiếc áo sÆ¡ mi trắng, rất có tinh thần, xách má»™t cái rổ tre, cÆ°á»i ha ha tiến đến chá»— ba chị em tôi.
Bất giác, nước mắt tôi trà o ra nước lũ vỡ đê.
Sao tôi lại xúc Ä‘á»™ng đến váºy?
Bởi lẽ, trong kiếp trÆ°á»›c, cha tôi đã qua Ä‘á»i hai năm. Tình cảm cha con tôi rất sâu Ä‘áºm, sau khi ông mất, tôi thÆ°á»ng mÆ¡ thấy ông trở vá» trong giấc mÆ¡.
Không ngá», tháºt sá»± không ngá», tôi lại được nhìn thấy cha má»™t lần nữa. HÆ¡n nữa cha tôi lại trẻ tráng đến thế. Không những váºy tôi nhá»› rất rõ rà ng, cha tôi mất và o ngà y 21 tháng tám năm 2007 do suy tim, lần nà y sống lại, tôi nhất định sẽ phòng ngá»± cẩn tháºn, không thể để cho căn bệnh quái ác ấy cÆ°á»›p mất cha tôi. Nếu nhÆ° lịch sá» không thể thay đổi, cha tôi vẫn mất và o năm 2007, thì hai cha con tôi vẫn được ở cÅ©ng nhau trong má»™t thá»i gian, vẫn còn đến 30 năm!
Ông trá»i Æ¡i, ông tháºt là rá»™ng lượng!
Nếu so Ä‘i tÃnh lại, được sống cùng cha thêm 30 năm, thì kẻ hèn nà y phải há»c tiểu há»c “ngÅ© niên thiết song†cÅ©ng có sá gì?
Tôi khóc, là m cha và hai chị ngẩn ngÆ°á»i.
Cha vá»™i và ng đặt rổ cÆ¡m xuống đất, ôm lấy tôi, vén áo, kiểm tra xem ngÆ°á»i tôi có bị gì không.
Xem ra cha hiểu lầm rồi, còn tưởng rằng tôi bị thÆ°Æ¡ng, chá»— nà o Ä‘au khủng khiếp cÆ¡. CÅ©ng đúng, là m sao ông có thể tưởng tượng được đứa con ngà y hôm nay, là từ năm 2007 quay vá», luáºn tâm lý tuổi tác, còn lá»›n hÆ¡n ông mấy tuổi.
Tôi vá»™i lau nÆ°á»›c mắt, cÆ°á»i nói: “Cha, con không sao, tháºt là không sao. Äó là do con vui quá.â€
Cha không để ý, sau khi kiểm tra kỹ cà ng, khẳng định tôi không bị thÆ°Æ¡ng, lúc nà y má»›i thở phà o má»™t tiếng, cÆ°á»i hỳ hỳ nói: “Tiểu Quân không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Các con đói rồi phải không, nà o, đến ăn cÆ¡m Ä‘i mấy đứa.â€
Tà i sản của Lôi Äế
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Lôi Äế
06-06-2011, 01:49 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
Chương 4: Biết trước tương lai
NgÆ°á»i dịch: Thiên Äịa Môn
Nguồn: Sưu tầm
CÆ¡m là cÆ¡m gạo trắng, má»—i ngÆ°á»i được má»™t bát to. Thức ăn là sợi cà rốt ngâm xà o.
Äây đã tốt lắm rồi, cả thôn Liá»…u Gia SÆ¡n, số ngÆ°á»i được ăn cÆ¡m gạo trắng không phải nhiá»u. Phần lá»›n các gia đình Ä‘á»u ăn cÆ¡m Ä‘á»™n khoai. Cái gá»i là cÆ¡m Ä‘á»™n khoai, nói trắng ra, là cÆ¡m trá»™n vá»›i các miếng khoai lang nát. Lượng gạo khoai lang nhiá»u hay Ãt, phải nhìn và o gia cảnh nhà má»›i biết được. Gia cảnh tốt má»™t chút, khoai lang Ä‘á»™n và o Ãt Ä‘i, còn gia cảnh không tốt, thi khoai lang Ä‘á»™n nhiá»u lên. Có những gia đình nghèo quá, tháºm chà còn phải ăn toà n khoai lang không.
Việc nà y cÅ©ng chẳng biết là m thế nà o, lúc đó kêu gá»i sản xuất hợp tác xã, loại lúa gạo cÅ©ng không được cải tiến, sản lượng rất thấp. Chỉ có thể Ä‘á»™n khoai vá»›i số lượng lá»›n. Bởi lẽ sản lượng khoai lang rất lá»›n, côn trùng sâu bệnh Ãt, dá»… bá»™i thu. Rất nhiá»u năm nay, những há»™ nông dân Trung Quốc, đặc biệt là ở miá»n Nam, Ä‘á»u trông chá» và o khoai lang để nuôi sống bản thân.
Với tôi, cơm với thức ăn thế nà y không khó nuốt, rất hợp khẩu vị.
Vừa quay vá» quá khứ, ký ức hoà n toà n Ä‘á»ng lại ở thế ká»· 21. Ä‚n thịt ăn cá cÅ©ng ngấy rồi. Sợi cà rốt ngâm chÃnh cống thế nà y, muốn ăn được cÅ©ng không phải là chuyện dá»…. Tôi bê bát cÆ¡m lên, ăn nhồm nhoà m, vừa ăn vừa nhìn cha cÆ°á»i.
Thấy tôi ăn ngon là nh, cha vui lắm, sỠđầu tôi, móc ra một điếu thuốc hiệu “Chim bồ câu†đưa lên miệng hút.
Năm 1967, có thể hút thuốc là tượng trÆ°ng của thân thế và địa vị. NgÆ°á»i nông thôn, thÆ°á»ng là hút thuốc lá cuá»™n, tức là tá»± mình trồng thuốc lá tá»± mình sao thuốc, sau đó dùng giấy cuá»™n lại thà nh Ä‘iếu để hút, thÆ°á»ng gá»i là “ống loaâ€. Äi ra ngoà i Ä‘Æ°á»ng má»›i mua má»™t bao thuốc cho gá»i là có thể diện, thÆ°á»ng chỉ là loại “Kinh tế†ba cắc má»™t bao, hoặc loại “Äuốc lá»a†tám hà o má»™t bao. “Chim bồ câu†má»™t đồng tám, có thể coi là loại thuốc tốt rồi. Cha tôi là công nhân viên chức nhà nÆ°á»›c, là nhân váºt có vai vế trong Liá»…u Gia SÆ¡n, hút loại thuốc nà y cÅ©ng là điá»u có thể hiểu được. NhÆ°ng có Ä‘iá»u lÆ°Æ¡ng má»—i tháng của ông là ba mÆ°Æ¡i sáu đồng năm hà o, lÆ°Æ¡ng tháng của mẹ tôi cÅ©ng tầm ấy, phải nuôi bốn đứa trẻ, còn phải hiếu thuáºn ông ngoại bà ngoại, tiêu pha không Ãt. Loại “Chim bồ câu†nà y cÅ©ng không được hút má»™t cách thoải mái, ở nhà ông cÅ©ng có lúc hút thêm “ống loaâ€.
“cha, sao hôm nay cha lại vỠđây?â€
Chị hai vừa ăn vừa nói.
Cha tôi là má»™t ngÆ°á»i bố hiá»n rất Ä‘iển hình, trong ký ức kiếp trÆ°á»›c của tôi, ông chÆ°a từng đánh chị em tôi, mắng cÅ©ng rất Ãt. Mấy chị em Ä‘á»u rất thân vá»›i bố.
Cha là kỹ thuáºt viên của má»™t rạp chiếu phim, chuyên tu sá»a máy phát phim và máy phát Ä‘iện. NhÆ°ng thỉnh thoảng ông cÅ©ng phải Ä‘i chiếu phim. Nông thôn lúc bấy giá», hoạt Ä‘á»™ng giải trà còn Ãt lắm, chỉ có xem phim ngoà i trá»i và hát kịch địa phÆ°Æ¡ng thôi. Äoà n văn công của huyện số lượng ngÆ°á»i có hạn, rất Ãt khi vá» thôn diá»…n kịch. Các xã, tháºm chà các thôn Ä‘á»u có Ä‘á»™i văn công của riêng mình, nhÆ°ng trình Ä‘á»™ lại rất nghiệp dÆ°, đạo cụ cÅ©ng thiếu thốn, Trá»i kỳ cách mạng lá»›n chỉ cho phép hát tám vở kịch, hát Ä‘i hát lại mất Ä‘oạn ấy, dân tình cÅ©ng chán ngấy lên rồi. Nếu so sánh, thì số lần xuất hiện của rạp chiếu phim ngoà i trá»i và chất lượng của những bá»™ phim Ä‘á»u tốt hÆ¡n so vá»›i hát kịch. Nhân viên chiếu phim vá» thôn cÅ©ng trở thà nh thần tượng trong mắt nhân dân.
Thôn Ma ÄÆ°á»ng Loan nằm sát thôn Liá»…u Gia SÆ¡n, quan hệ của nhân viên Ä‘iá»u chỉnh trạm quản lý phát sóng của huyện HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng vá»›i cha tôi cÅ©ng không tồi, má»—i lần có dịp Ä‘i chiếu phim ở gần Liá»…u Gia SÆ¡n, là lại tìm đến cha tôi.Coi nhÆ° là công tÆ° trá»n cả đôi Ä‘Æ°á»ng.
Ma ÄÆ°á»ng Loan?
Trong lòng tôi chợt lóe lên, mơ hồ nghĩ ra chuyện gì, nhưng lại không nhớ nổi.
“Tốt quá rồi, cha, đêm nay Ä‘Æ°a chúng con Ä‘i Ma ÄÆ°á»ng Loan xem phim nhéâ€
Chị ba vỗ tay hoan hô.
Cha cÆ°á»i hỳ hỳ gáºt đầu.
Nông thôn Trung Quốc Ä‘á»u có tÆ° tưởng trá»ng nam khinh nữ, cha tôi lại là ngoại lệ, yêu thÆ°Æ¡ng ba chị em tôi nhÆ° nhau. Tất nhiên, tôi là em út, nên được chiá»u hÆ¡n má»™t chút.
“Ai da, Thầy giáo Liá»…u đến rồi.â€
Nghe giá»ng là biết đó là cô giáo Viên chủ nhiệm lá»›p tôi (lên lá»›p ná»a ngà y, Ãt nhất tôi cÅ©ng biết cô giáo há» gì rồi.)
“Cô Viênâ€
Cha cÆ°á»i hà hà chà o lại cô giáo.
“Thầy Liá»…u, thầy gá»i thế em là m sao dám nháºn? Thầy là ngÆ°á»i thầy đầu tiên của em, thầy cứ gá»i tên em là được rồi.â€
Cô Viên nói kèm theo ánh mắt rất khoa trương.
Hì hì,tôi Ä‘oán quả không sai, cô giáo Viên là há»c sinh của cha tôi.
“Hà hà , hôm nay em là giáo viên chÃnh thức rồi, có gì mà không dám nháºn? HÆ¡n nữa Tiểu Quân còn phải là m phiá»n em nhiá»uâ€
Vừa nói đến Tiểu Quân, mắt cô giáo liá»n sáng lên, nhÆ° vừa nhặt được bảo váºt.
“Thầy Liá»…u, không giấu gì thầy, Tiểu Quân nhà thầy đúng là thần đồng, viết được chữ bút lông đẹp đến thếâ€
Cha tôi cÆ°á»i, chỉ xem nhÆ° là lá»i tán dÆ°Æ¡ng thuáºn miệng của cô Viên. Cô Tiểu Viên nà y cÅ©ng còn trẻ tháºt, nếu muốn tá»± khoe mình dạy tốt, thì có thể nói mấy Ä‘iá»u nhÆ° thông minh cần cù, chẳng chỉ nghe giảng. Cô ấy lại cứ khen Tiểu Quân viết chữ đẹp. Luyện chữ chẳng phải việc má»™t sá»›m má»™t chiá»u. Con trai nhà chúng tôi má»›i táºp cầm bút và i ngà y, là m sao có thể viết ra chữ đẹp được?
Cô giáo Viên thấy cha không nói gì, còn tưởng rằng cha tôi phẩm cách tốt, khiêm tốn.
“Thầy DÆ°Æ¡ng, Tiểu Quân tháºt sá»± là má»™t hạt giống tốt, không những chữ viết đẹp, là m tÃnh cÅ©ng rất nhanh. Dạy dá»— cẩn tháºn, tÆ°Æ¡ng lai nhất định sẽ giống thầy, là m công nhân viên chức.â€
Năm 1967, quốc gia vừa khôi phục lại chế Ä‘á»™ thi đại há»c, đối vá»›i nhân dân, sinh viên là má»™t khái niệm khá xa vá»i. Nói con cái vá» sau có thể là m công nhân viên chức, đó đã là má»™t lá»i chúc rất tốt rồi. Bản thân cô giáo Viên, có lẽ cÅ©ng là giáo viên của má»™t trÆ°á»ng dân láºp, còn kém xa so vá»›i giáo viên quốc láºp.
Nói tôi tÃnh toán tốt, cha tôi lại rất tin.
Còn nhá»› hồi kiếp trÆ°á»›c cha nói vá»›i tôi không chỉ má»™t lần, khi tôi còn ba bốn tuổi, đã tÃnh toán được cá»™ng trừ số trong vòng má»™t vạn. Toán lá»›p má»™t, vá»›i tôi mà nói, bất luáºn là kiếp nà y hay kiếp trÆ°á»›c, Ä‘á»u là trò trẻ con.
Thấy chị em tôi ăn nhồm nhoà m hết cÆ¡m, cha lại nói chuyện vá»›i cô giáo má»™t lúc nữa, rồi má»›i thu dá»n bát Ä‘Ä©a, lÆ°u luyến ra vá».
Buổi chiá»u ba tiết, tôi hầu nhÆ° Ä‘á»u nghÄ© đến Ma ÄÆ°á»ng Loan, rốt cuá»™c có cái gì là m tôi không yên đến thế? CÅ©ng may bất kể tôi có không để ý thế nà o, thì bất cứ câu há»i nà o của cô giáo tôi Ä‘á»u trả lá»i lÆ°u loát, không là m há»ng hình tượng đẹp trong lòng cô.
Khi gần tan há»c, tôi Ä‘á»™t nhiên nghÄ© ra!
Chu tiên sinh!
Chu tiên sinh ở Ma ÄÆ°á»ng Loan, trong ký ức kiếp trÆ°á»›c của tôi, là nhân váºt cá»±c kỳ giá»i cả huyện HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng.
Chu tiên sinh tên cụ thể là gì, tôi không rõ. Vì kiếp trÆ°á»›c chÆ°a qua lại vá»›i ông ấy bao giá», những sá»± tÃch liên quan đến Chu tiên sinh, tôi Ä‘á»u nghe được từ những ngÆ°á»i lá»›n tuổi. Äó là má»™t ngÆ°á»i há»c vấn cao, cá» nhân của trÆ°á»ng đại há»c Nhân dân ở thủ đô, giáo sÆ° lịch sá» Äảng ở trÆ°á»ng đảng ủy huyện của huyện N trong những ngà y trÆ°á»›c cách mạng.
Kiếp trÆ°á»›c của tôi, tức là sau năm 2000, giáo sÆ° dần không còn đáng giá nữa. Còn ở năm 1976, đây chắc chắn là phần tá» có há»c thức. NghÄ© mà xem, ngay cả sinh viên cÅ©ng là đệ tá» của ông.
Trong thá»i Ä‘oạn đại cách mạng, Chu tiên sinh bị Ä‘iá»u vá» nhà là m ruá»™ng. Äáng thÆ°Æ¡ng cho má»™t giáo sÆ°, vai không gánh được tay không xách được, là m sao là m được việc nhà nông của Ä‘á»™i sản xuất? Sức khá»e của ông không tốt, tÃnh tình lại cứng nhắc, không chịu cúi đầu, vì thế không biết đã chịu biết bao khổ cá»±c. Lúc đầu cán bá»™ thôn còn thÆ°Æ¡ng ông, thấy ông là ngÆ°á»i có văn hóa, phân cho ông công việc nhẹ nhà ng là ghi chép Ä‘iểm công. Ai ngỠông không nháºn, cán bá»™ thôn cà ng không coi ông ra gì nữa, kệ ông muốn thế nà o thì thế. Cả ngà y ăn bữa sáng lo bữa tối, ăn mặc rách rÆ°á»›i, là m gì có dáng dấp của ngÆ°á»i thà nh phố? Chẳng khác ngÆ°á»i ăn xin là mấy. Khi má»i ngÆ°á»i gá»i ông là Chu tiên sinh, nhạo báng nhiá»u hÆ¡n là kÃnh trá»ng.
Äại cách mạng kết thúc, Chu tiên sinh lại công tác, không lâu sau, liá»n đảm nháºn phó hiệu trưởng trÆ°á»ng đảng ủy tỉnh, hưởng đãi ngá»™ cấp cục. Không những thế, những há»c sinh ông dạy trÆ°á»›c cải cách Ä‘á»u Ä‘i là m lại, trở thà nh cán bá»™ lãnh đạo các huyện. Huyện ủy thÆ° ký của huyện HÆ°á»›ng DÆ°Æ¡ng chúng tôi, chÃnh là há»c sinh của ông.
NhÆ°ng năm 1967, ai có thể ngá», tên Ä‘iên Chu (ngÆ°á»i khách khà trÆ°á»›c mặt gá»i ông là Chu tiên sinh, sau lÆ°ng lại bÄ©u môi gá»i ông tên Ä‘iên Chu) lại lá»™t xác, chạy vá» thà nh phố là m quan lá»›n? Nếu biết sá»›m, nhất định phải nịnh hót ngÆ°á»i ta ra trò.
Cái “nếu biết sá»›m†nà y rất quan trá»ng, may thay tôi lại là ngÆ°á»i “nếu biết sá»›m†ấy.
Tháºt là nếu biết ba chuyện của trá»i, thì sẽ phú quý vạn vạn năm.
Má»™t váºt quý giá nhÆ° váºy đặt trÆ°á»›c mắt, muốn tôi nhịn không khai quáºt là má»™t việc không thể được. Mặc dù đợi đến khi tôi lá»›n Chu tiên sinh cÅ©ng sắp nghỉ hÆ°u rồi, nhÆ°ng đặt lên má»™t sợi dây nà y, nhất định phải có chá»— tốt chứ? Cụ thể có gì tốt bây giá» chÆ°a nói, tóm lại thêm má»™t ngÆ°á»i bạn nhất định sẽ tốt hÆ¡n má»™t kẻ thù.
Bị cảnh tưởng đẹp đẽ kết thân với Chu tiên sinh là m rạo rực, tôi một tay kéo chị hai một tay kéo chị ba, nhảy chân sáo vỠnhà .
Chủ Ä‘á»™ng kết thân vá»›i tên Ä‘iên Chu, cÅ©ng phải có má»™t cái lý do chứ. Chẳng nhẽ tôi nói vá»›i cha tôi, Chu Ä‘iên nà y sắp chuyển váºn rồi, sẽ vá» tỉnh là m quan lá»›n, nếu không là m thân, thì sẽ hối háºn cả Ä‘á»i? Nói thế nà y chả khác nà o tá»± tìm chá»— chết, cha tôi không bảo tôi Ä‘iên má»›i lạ.
Kiếp trÆ°á»›c nghe nhiá»u chuyện vượt thá»i gian, nhÆ°ng chÆ°a có ngÆ°á»i du hà nh vượt thá»i gian nà o lại tá»± nháºn mình là thế cả.
“Diệp Tá», Tiểu Yên, Tiểu Quân, đến đây cha kiểm tra xem nà o!â€
Cha cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i gá»i ba chị em tôi.
Hỳ hỳ, trong kiếp trÆ°á»›c, thần thái nà y của cha rất quen thuá»™c. khi tôi còn nhá», má»—i lần ông vá» nhà đá»u giở chiêu nà y ra. Hầu hết là kiểm tra cá»™ng trừ, thỉnh thoảng cÅ©ng kiểm tra từ má»›i.
Không ngá» sau khi sống lại, dá»±a và o tuổi 40, lại phải cùng cha chÆ¡i trò chÆ¡i nà y. Góc miệng tôi lá»™ ra má»™t Ä‘iệu cÆ°á»i khổ hạnh. Có Ä‘iá»u “thi†kiểu nà y có thể là m cha vui, thì sao con cái lại có thể không là m.
“Ly ly nguyên thượng thảo.....â€
Cha bắt đầu Ä‘á»c.
A, sao lại là thÆ¡ ÄÆ°á»ng? tôi má»›i lên lá»›p 1, chẳng nhẽ trÆ°á»›c kia cha đã từng dạy bà i thÆ¡ nà y hay sao? CÅ©ng có thể dạy qua rồi, những ký ức thá»i thÆ¡ bé của kiếp trÆ°á»›c đã quá xa vá»i, không thể nhá»› rõ rà ng nhÆ° váºy được.
“Nhất tuế nhất khô vinh, dã há»a tiêu bất táºn, xuân phong xuy há»±u sinhâ€
Tôi Ä‘á»c tiếp lá»i cha, má»™t mạch Ä‘á»c hết. Sau đó liá»n nhìn thấy cha, còn chị hai, chị ba dùng con mắt rất quái dị nhìn tôi, hình nhÆ° không tin tưởng.
Chết rồi. Tôi Ä‘á»™t nhiên nghÄ© ra, cha Ä‘ang kiểm tra chị hai mà . Chị há»c lá»›p 5, há»c qua bà i nà y rồi. xem chừng vá» sau trÆ°á»›c khi mở miệng phải uống lưỡi bảy lần, không cẩn tháºn là lá»™ sÆ¡ hở ngay.
“Tiểu Quân, con há»c bà i nà y rồi sao?â€
Cha nghi ngá» há»i.
Tôi ôm đầu, trong cái khó ló cái khôn, liá»n cÆ°á»i đáp: “Con đã từng nghe chị hai Ä‘á»câ€
Lá»i giải thÃch nà y có thể miá»…n cưỡng qua mắt được ông.
Cha vui lắm, móc ra má»™t viên kẹo, cÆ°á»i tÃt mắt nói: “nghe chị hai Ä‘á»c mà nhá»› được, tốt lắm. Thưởng con má»™t viên kẹoâ€
Äây là chiêu quen thuá»™c của cha, má»—i lần vá» nhà , Ä‘á»u mua mấy viên kẹo hoa quả, cho chị em tôi. Thá»i bấy giá» kẹo nhiá»u chủng loại lắm, giống nhÆ° hoa quả, nhÆ°ng không ngon bằng, chỉ má»™t viên kẹo, bá»c má»™t lá»›p giấy hoa hoa xanh xanh, gá»i là “kẹo bá»c giấyâ€. Trẻ con nông thôn, cả năm cÅ©ng chẳng ăn được mấy lần.
Tôi nháºn viên kẹo, vui vẻ nhét và o miệng, tháºt ngá»t!
Cha thấy chị em tôi vui vẻ, ánh mắt đầy tình yêu thương.
Ä‚n loại kẹo bá»c giấy hÆ¡n mÆ°á»i năm chÆ°a được ăn, tôi Ä‘á»™t nhiên có má»™t ý nghÄ© má»›i.
Tà i sản của Lôi Äế
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Lôi Äế
06-06-2011, 01:50 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
Chương 5: Lần đầu gặp Chu tiên sinh
NgÆ°á»i dịch: Thiên Äịa Môn
Nguồn: Sưu tầm
“Cha, con muốn xem sách tranhâ€
Tôi liếc mắt nhìn cha, thăm dò nói.
Cái gá»i là sách tranh, thá»±c ra là tranh liên hoà n, có nÆ¡i gá»i là sách tiểu nhân. Trong má»™t khoảng thá»i gian, đây là nguồn Ä‘á»c bên ngoà i chủ yếu của trẻ con. NhÆ°ng trong những năm 1967, yêu cầu nà y có phần hÆ¡i quá đáng. Lúc ấy sách báo cÅ©ng Ãt đến tá»™i nghiệp, đại bá»™ pháºn Ä‘á»u là “tuyển táºpâ€, táºp nhá» hÆ¡n thì là “Ngữ lục†(tục gá»i là sách hồng bảo), những sách khác, bao gồm cả “tu bản luáºn†của Các-Mác và những tác phẩm nổi tiếng của Lá»— Tấn Ä‘á»u không dá»… gì thấy được.
Cha không ngỠtôi sẽ đỠra yêu cầu nà y, nên ngẩn ra một lúc.
Tôi không suy nghÄ© nhiá»u, ngay láºp tức nói: “Nghe nói trong nhà Chu tiên sinh có sách tranh, con muốn xem!â€
Cha tôi cÆ°á»i, ôn tồn nói: “Nhà Chu tiên sinh có sách, nhÆ°ng không phải là sách tranh, con xem không hiểu đâu.â€
Thá»±c ra tôi không hy vá»ng gì tìm thấy sách tôi thÃch Ä‘á»c ở nhà Chu tiên sinh, đây chẳng qua là cái cá»›, để cha Ä‘i thăm Chu Ä‘iên Ä‘ang sắp chuyển váºn nà y.
“Không, con muốn xem sách tranh, con muốn xem sách tranh...â€
Bất đắc dÄ©, tôi bắt đầu dùng đặc quyá»n của má»™t đứa trẻ bảy tuổi----là m nÅ©ng! Chỉ có Ä‘iá»u vừa là m nÅ©ng vừa nổi hết da gà . Vì chuyện lá»›n, Ä‘Ã nh phải dùng cách lằng nhằng nà y váºy.
Äể tăng cÆ°á»ng Ä‘á»™ của việc là m nÅ©ng, tôi tháºm chà còn kéo tay cha, lắc qua trái qua phải.
Toát mồ hôi!
Xem ra tôi là thiên tà i diễn kịch!
Cha không còn cách nà o, Ä‘Ã nh đầu hà ng nói: “Äược được được, Ä‘i xem Ä‘i xem....â€
Vì quyết định Ä‘i thăm Chu tiên sinh, cha còn phải phà mất má»™t đồng, gá»i chú Ä‘i hợp tác xã mua hai gói kẹo, bốn cái bánh quýt và má»™t cân bánh. Lại còn nhá» bà ngoại lấy hà ng tồn ở trong đáy há»™p---thịt bá»™t mỳ muối, cÅ©ng đóng thà nh má»™t gói, rồi còn má»™t cân mỳ, gá»i là quà gặp mặt.
Ở nông thôn khi ấy, đây đã là má»™t món quà hết sức quý trá»ng rồi. Là m cho chị hai cứ trợn trắng mắt lên, nếu nhÆ° biết có những món đồ ngon thế nà y, chúng tôi cÅ©ng chẳng được ăn mấy lần, vì má»™t câu lạ lùng “muốn xem sách tranh†của tôi, tất cả Ä‘á»u biến thà nh đồ của ngÆ°á»i ta rồi.
May thay cha tôi là đứa con có hiểu nổi tiếng, rất hiếu thuáºn ông ngoại bà ngoại. Ông ngoại vì thế rất ủng há»™.
“Chu tiên sinh là ngÆ°á»i có há»c vấn, Phổ Tà i cÅ©ng là ngÆ°á»i Ä‘á»c sách, cÅ©ng nên Ä‘i xem xem.
Phổ Tà i là tên cha tôi. Cha há»c đến tốt nghiệp trung há»c, lúc đó cÅ©ng được coi là phần tá» trà thức rồi. Ông ngoại chẳng được há»c hà nh mấy, nhÆ°ng rất coi trá»ng việc há»c.
Vì phải Ä‘i xem phim, nên bà ngoại vá»™i và ng là m cÆ¡m tối. Ä‚n xong, cha tôi dắt chú và ba chị em tôi, chầm cháºm Ä‘i vá» Ma ÄÆ°á»ng Loan. Ông ngoại bà ngoại đã có tuổi, không hiểu tiếng phổ thông trong phim, nhÆ°ng muốn Ä‘i xem cho náo nhiệt.
Ma ÄÆ°á»ng Loan cách Liá»…u Gia SÆ¡n chỉ mấy dặm, cả nhà cÆ°á»i cÆ°á»i nói nói, rất nhanh đã đến nÆ¡i. Nông thôn chiếu phim ngoà i trá»i, thông thÆ°á»ng chiếu trong sân táºp của trÆ°á»ng tiểu há»c thôn hoặc trong sân phÆ¡i lá»›n hÆ¡n đó má»™t chút. Bây giá» vẫn còn sá»›m, mặt trá»i còn chÆ°a xuống núi, cha dặn dò chú Ä‘i tìm bà thÆ° chi bá»™ thôn cá» ngÆ°á»i giăng mà n chiếu. Chiếu phim ở má»™t thôn không dá»… dà ng, bà thÆ° chi bá»™ và trưởng thôn Ä‘á»u rất ủng há»™, yêu cầu cá» ngÆ°á»i gì là cá» ngÆ°á»i ấy. Chú tôi cÅ©ng chỉ là má»™t đứa trẻ mÆ°á»i bảy mÆ°á»i tám tuổi, có má»™t cÆ¡ há»™i thể hiện thế nà y, nhất định rất sẵn lòng.
Chú ấy nhất định không chịu đi gặp Chu điên đâu.
Chị hai chị ba cÅ©ng váºy, nên Ä‘i cùng chú đến nhà bà thÆ° chi bá»™.
Nghiêm túc mà nói, Chu tiên sinh là ngÆ°á»i ngoại tỉnh. TrÆ°á»›c giải phóng, mẹ ông dẫn ông chạy nạn đến Ma ÄÆ°á»ng Loan, lấy má»™t ngÆ°á»i nông dân há» Chu, vì thế ông cÅ©ng đổi thà nh há» Chu, nháºp há»™ tịch ở Ma ÄÆ°á»ng Loan. Từ nhỠông đã cần cù thông minh, yêu thÃch Ä‘á»c sách, những năm 50 thi Ä‘á»— đại há»c Nhân Dân, bÆ°á»›c được ra khá»i cuá»™c sống nông dân, trở thà nh ngÆ°á»i thà nh phố. Nghe những ngÆ°á»i lá»›n tuổi nói, Chu tiên sinh lúc bấy giá» rất sáng lạn. NhÆ°ng váºt đổi sao dá»i, không ngá» cuá»™c cách mạng khiến cho Chu tiên sinh bá»—ng chốc trở lại lốt ban đầu.
Nông thôn lúc bấy giá» không thấy má»™t căn há»™ ra dáng. Nhà Chu tiên sinh rất tồi tà n, ba gian nhà đất, dá»™t lá»— chá»—. Sau khi Chu tiên sinh ra tỉnh nháºn công tác, ông Ä‘Æ°a mẹ ra tỉnh định cÆ°, rồi cÅ©ng không sá»a lại căn nhà nà y nữa.
“Chu tiên sinh có nhà không?â€
Mặc dù cánh cá»a gá»— của nhà Chu tiên sinh chỉ là tạm bợ, nhÆ°ng cha vẫn rất lịch sá»± gõ cá»a mấy lần.
“Ai thế?â€
Trong cánh cá»a phát ra âm thanh mệt má»i của má»™t ngÆ°á»i phụ nữ, nhất định là vợ Chu tiên sinh.
“Tôi là Liá»…u Tấn Tà i của thôn Liá»…u Gia SÆ¡n, đến thăm Chu tiên sinhâ€
Cha nói rất khách sáo, tháºm chà dùng cả chữ “thămâ€. NgÆ°á»i nông dân khi ấy rất Ãt khi dùng những lá»i lẽ văn vẻ nhÆ° thế. Có Ä‘iá»u đã đến nhà ngÆ°á»i có há»c thức, cÅ©ng không thể biểu lá»™ mình không có trình Ä‘á»™.
“Ôi chà †má»™t tiếng, cánh cá»a gá»— mở ra, má»™t ngÆ°á»i phụ nữ tóc hoa râm nét mặt mừng rỡ xuất hiện sau cánh cá»a.
“Thì ra là thầy giáo Liá»…u, tháºt là khách quý, má»i thầy và o....â€
Cha có chút gì đắc ý. Äiá»u ông mong nhất cả Ä‘á»i là thể diện. Mặc dù bây giá» Chu tiên sinh đã thất thế, nhÆ°ng vợ ông dù gì cÅ©ng là ngÆ°á»i đã từng nhìn thấy thế giá»›i rá»™ng lá»›n bên ngoà i, nên thái Ä‘á»™ nà y của bà là m cha thấy thoải mái.
“Thầy ngồi Ä‘i....á»i chà ....Thầy khách khà quá, hà ng xóm láng giá»ng, đến chÆ¡i còn mang quà cáp gì nữa? Ông Æ¡i, ông Æ¡i, mau ra đây, Thầy Liá»…u đến nà y....:
“Có gì mà lạ?â€
Cùng vá»›i âm thanh trầm ấy, Chu tiên sinh chầm cháºm bÆ°á»›c ra, Ä‘eo má»™t cái kÃnh gá»ng Ä‘en, tóc bạc hoa râm, râu ria xồm xoà m, nhÆ°ng vẻ mặt lại rất kiêu hãnh. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, không phải kiêu ngạo, mà là nét kiêu hãnh của má»™t ngÆ°á»i có há»c.
“Chu tiên sinhâ€
Cha vá»™i và ng đứng dáºy, chà o rất cung kÃnh.
Trong máu thịt, cha cÅ©ng có cái kiêu hãnh của ngÆ°á»i có há»c, nhÆ°ng đứng trÆ°á»›c ngÆ°á»i có há»c vấn cao hÆ¡n mình, lại rất cung kÃnh.
“Là Tấn Tà i à , má»i anh ngồiâ€
Chu tiên sinh vẫn lãnh đạm thế, nhÆ°ng có thể thấy rằng, ông không cảm thấy khó chịu trÆ°á»›c hai ngÆ°á»i khách không má»i mà tá»›i nà y. Ông là ngÆ°á»i có vai vế trong giá»›i há»c thuáºt phản Ä‘á»™ng, chÆ°a từng nhún nhÆ°á»ng, ngà y thÆ°á»ng sao có thể có ai đến thăm?
“Chu tiên sinh, đây là con tôi, nà o, gá»i bác Chu Ä‘i conâ€
Tôi rất tá»± nhiên, giòn giã gá»i mấy tiếng “Bác Chuâ€, còn chắp tay vái chà o.
“ôi ôi, đứa trẻ nà y tháºt ngoan, tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?â€
Chu tiên sinh còn chưa mở miệng, bà Chu đã liên miệng tán dương.
Không biết tại sao, hai vợ chồng nhà ông không có con. Bà Chu vì thế rất thÃch trẻ con.
Tôi lại chà o má»™t lần nữa, kÃnh cẩn đáp: “Bác gái, cháu là Liá»…u Tuấn, năm nay bảy tuổi.â€
Lúc nà y, không chỉ có cha cÆ°á»i không khép được miệng, mà bà Chu cÅ©ng rất ngạc nhiên, ngay cả Chu tiên sinh cÅ©ng lá»™ ra nụ cÆ°á»i hiếm hoi.
“Ừ, Liá»…u Tuấn. Tốt lắm, nói cho bác biết, cháu đã Ä‘i há»c chÆ°a?â€
“Rồi ạ. Cháu há»c lá»›p 1 ở trÆ°á»ng tiểu há»c Liá»…u Gia SÆ¡n.â€
“ồ, há»c lá»›p 1 rồi à , há»c được mấy chữ rồi? Biết là m tÃnh không?â€
Tôi cÆ°á»i, trả lá»i tháºn trá»ng: “Cháu há»c chữ rồi, cÅ©ng há»c tÃnh rồi.â€
“ồ, thế thì bác đố cháu má»™t chút nhéâ€
Ngất xỉu mất!
Sao ngÆ°á»i có há»c lúc đó Ä‘á»u nhÆ° thế? NghÄ© lại thế ká»· 21, con cái bạn bè lần đầu đến chÆ¡i, phải vá»™i và ng cho hồng bao. Là m gì có chuyện nhÆ° Chu tiên sinh, không có kẹo cÅ©ng không có hồng bao, chỉ có kiểm tra? Chán tháºt!
“Ba cá»™ng má»™t bằng mấy nà o?â€
Khỉ tháºt! Xỉu mất thôi, đúng là xem quan nhÆ° dân, nhìn Ä‘á»i bằng ná»a con mắt. Dù có là kiểm tra há»c sinh lá»›p má»™t, thì cÅ©ng đừng xem tôi nhÆ° đứa không biết gì chứ.
Dù tôi oán thầm trong bụng, nhÆ°ng trên mặt vẫn giữ vẻ cung kÃnh, tháºt thà trả lá»i: “bằng bốnâ€
Sau đó Chu tiên sinh còn há»i mấy câu nữa, tất nhiên tôi trả lá»i được hết.
Cha tôi thì đắc ý rồi, cÆ°á»i nhắc nhở: “Chu tiên sinh, Tiểu Quân biết tÃnh cá»™ng từ số nguyên trong phạm vi 1 vạn rồi. Còn biết Ä‘á»c thÆ¡ ÄÆ°Æ¡ng nữa đấy.â€
“Váºy à ?â€
Chu tiên sinh bá»—ng thấy thú vị, cÆ°á»i há»i: “Tiểu Quân à , cháu biết bà i thÆ¡ ÄÆ°á»ng nà o? Äá»c má»™t bà i cho bác nghe xem nà o?â€
Lần nà y là m thế nà o đây. à tôi là muốn cha và Chu tiên sinh thân nhau hÆ¡n, ai biết Chu tiên sinh lại bám lấy tôi há»i không ngá»›t thế nà y. Xem ra ông cÅ©ng không phải con má»t sách không gần được.
“Lạc hà dữ cô vụ tá» phi, thu thủy cá»™ng trÆ°á»ng thiên nhất sắc.â€
Tôi suýt nữa Ä‘á»c “Äằng vÆ°Æ¡ng các tự†của VÆ°Æ¡ng bá»™t cho ông nghe. NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại lại thôi. Nếu phô trÆ°Æ¡ng thế, không phải thần đồng cÅ©ng là quái váºt rồi. Có khi lại bị bắt Ä‘i nghiên cứu!
“Bạch nháºt y sÆ¡n tẫn, hoà ng hà nháºp hải lÆ°u, dục cùng thiên lý mục, canh thượng nhất tằng lâuâ€
Chu tiên sinh thì không sao, cha thì ngạc nhiên lắm: “Tiểu Quân, sao con biết bà i thÆ¡ nà y?â€
Hỳ hỳ, tôi đã sá»›m liệu được cha sẽ há»i, liá»n tá»± nhiên trả lá»i: “Cha, là cha dạy con mà . Ngà y trÆ°á»›c cha đã Ä‘á»c bà i nà y cho con ngheâ€
“Cha đã từng Ä‘á»c sao....Cha Ä‘á»c má»™t lần mà con đã nhá»› rồi à ?â€
Cha cà ng ngạc nhiên hơn.
Tôi cÆ°á»i: “Cha Ä‘á»c mấy lần rồi. Bà i nà y cÅ©ng không khó nhá»›â€
“hà hà , vừa nghe qua đã nhá»›, Tấn Tà i, con trai anh tháºt là kỳ tà i!â€
Chu tiên sinh tán dương không ngớt.
Cha ngẩn ngÆ°á»i má»™t lúc rồi cÅ©ng cÆ°á»i theo. Dù gì không thể vì má»™t bà i thÆ¡ mà ông nghÄ© đến “du hà nh vượt thá»i gianâ€. HÆ¡n nữa ông cÅ©ng không biết đó là cái gì.
“không giấu gì Chu tiên sinh, Tiểu Quân hôm nay muốn đến xem sách tranh...â€
Xỉu mất!
Cha, cha đúng là tháºt thà quá, sao lại bá»™c trá»±c đến thế? ừ, vì con trai muốn xem sách, nên đến đây thăm. Nếu con trai không muốn xem, tất nhiên cÅ©ng chẳng thèm để ý đến Chu Ä‘iên nhÆ° ông. Äây chẳng phải là cố tình tìm phiá»n phức sao?
Ai ngỠđược Chu tiên sinh cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i nhÆ° thế, ông không cảm thấy ngược Ä‘á»i, cÆ°á»i nói: “váºy à , nhÆ°ng phải là m Tiểu Quân thất vá»ng rồi, chá»— tôi không có tranh liên hoà n.â€
Tôi tranh nói: “nếu không có tranh liên hoà n, sách khác cÅ©ng đượcâ€
Äây là lá»i nói tháºt tâm của tôi. Nếu từ nay vá» sau cứ bắt tôi phải nhìn “vở từ má»›iâ€, tháºt là khó chịu. Thà mượn và i quyển sách của Chu tiên sinh vá» xem còn hÆ¡n.â€
Chu tiên sinh nhìn tôi rất kỳ lạ, rồi đứng dáºy.
“Váºy được, Tiểu Quân, cháu cùng bác đến đây.â€
Tà i sản của Lôi Äế
Äã có 6 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Lôi Äế
Từ khóa được google tìm thấy
*trung sinh chi nha noi* , 4vn trung sinh nha noi , ãåîìåòðèÿ , ãèáää , àêêóìóëÿòîð , àêöèÿ , áîóëèíã , ¶ntung sinh chi nha noi , cao lam kien khoa t100% , chi nha noi , chi nha noi cua 4vn , dinh cap chi nha noi , do thi trung sinh , êîìïüþòåð , êîìóñ , èíòåðüåð , ìàãèÿ , íèññàí , ïèööû , ïîçäðàâëåíèÿ , ïîðíóøêà , íòðþêýáõð , ïðåäñêàçàíèÿ , ïðîäàæà , ïðîêëÿòûé , luuthienminh58 , ñëîâàðè , nha ná»™i , nha noi trung sinh , quan truong dich full , quan truong khuyet danh , quan truong trung sinh , rùng sinh chi nha ná»™i , rung sinh chi nha noi , tex trung lùn , tr ng sinh chi nha noi , trá»ng sinh nha ná»™i , trong sinh chi nha , trong sinh chi nha noi , trugn sinh chi nha noi , trun sinh chi nha noi , trung sanh chi nha noi , trung shinh chi nha noi , trung sinh 4vn , trung sinh chi do thi , trung sinh chi nah noi , trung sinh chi nga noi , trung sinh chi nha , trung sinh chi nha nôi , trung sinh chi nha ná»™i , trung sinh chi nha nhoi , trung sinh chi nha noi , trung sinh chi nha noi. , trung sinh chi nha noii , trung sinh chi noi , trung sinh chi noi ] , trung sinh chia nha noi , trung sinh chj nha noi , trung sinh nha chi noi , trung sinh nha noi , trung sinh nha noi 4vn , trung sinh nhan noi 4vn , trung sinh nhi nha noi , trung sinh quan nha noi , trung sinh truy nha noi , trung sinhnchi nha noi , trungsinh chi nha noi , trungsinhchi , trungsinhchi nha noi , trungsinhchinhanoi , trunh sinh chi nha noi , truong sinh chi nha noi , trurng sinh chi nha noi , truyen nha noi 4vn , truyen quan truong full , ttrung sinh chi nha noi , vú_em_ai_bóp , when vi , ýëüäîðàäî , ðàñïèñàíèå