Liên Hoa Bảo Giám
Tác giả: Du Tạc Bao Tử
Chương 5 - Cưỡng Gian Thánh Khí
Dịch thuật: [T A N G T H U V I E N . C O M]
Nguồn: Tàng Thư Viện
Lợi dụng lúc Ariza không để ý, Đỗ Trần đút thánh khí vào túi, quay người tán thưởng: "Ariza, hôm nay ngươi làm không tồi, lát về sẽ cho ngươi ăn hai cái vú trâu."
"He he, có hai cái vú trâu ăn rồi!" Ariza tuy mặt mũi sưng phồng, trên người đầy vết thương do giao đấu, nhưng hắn không để ý, lại còn cao hứng nhảy choi choi như đứa trẻ được quà.
Ngay lúc đó bông hoa sen đầu tiên trên mông Đỗ Trần có động tĩnh, thân hoa run run, cánh hoa từ từ xòe ra.
Đó là phần thưởng của việc hắn cứu hai lão già. Liên Hoa Bảo Giám lại tiến bộ rồi.
Trừ nhụy hoa, hiện tại đóa hoa đầu tiên cánh đã nở trọn vẹn.
Chờ đến lúc nhụy hoa cũng nở ra, Đỗ Trần có thể nói là tu luyện thành công cảnh giới đầu tiên của Bảo Giám.
Cảm thấy mông đít biến hóa, trong lòng Đỗ Trần tràn trề hạnh phúc, hắn đưa tay ra, dùng nụ cười thân thiện nhất nói: "Hai vị lão nhân gia, các vị không phải sợ nữa, ta đã đuổi bọn chúng đi rồi."
Vừa rồi vợ chồng lão già đã chứng kiến từ đầu đến cuối, đã nghe thấy từ đầu đến cuối, bọn họ nắm lấy tay Đỗ Trần, khom người cúi chào: "Thánh huy đấu thần hậu duệ tôn quí, sự cao quý của ngài cũng bằng với tổ tiên của ngài là Shigeru rồi."
Bọn họ thành khẩn cảm tạ, nhưng ánh mắt nhìn Đỗ Trần có chút nghi vấn.
Nghe nói Francis là một tên ngốc cơ mà? Nhưng thiếu niên tóc vàng trước mắt chắc chắn không phải là ngốc. Hơn nữa nhìn nụ cười thân thiết của hắn, khuôn mặt anh tuấn, rõ ràng là một thiếu niên quý tộc tâm địa thiện lương.
"Các vị quá khen rồi, ta chỉ là một người bình thường, chẳng qua là không chịu nổi bọn quý tộc bại hoại thôi."
Đỗ Trần sờ sờ quả cầu kim loại trong túi, trong lòng cũng sốt ruột rồi, hắn vẫn còn chưa nhìn kỹ món thánh khí này, làm gì có công phu tán nhảm với lão già này?
Hắn cười: "Hai vị mau về nhà đi, ta phải đi mấy chỗ nữa, xem có người nào cần ta giúp đỡ không."
"Đấu thần bảo hộ, Francis, ngài đúng là một người tốt!"
Đỗ Trần rút một viên trân châu trong túi ra đưa cho hai người: "Sau này nếu có phiền phức gì thì mang cái này đến hoa viên St. Kaiyin tìm ta, ta nhất định sẽ giúp các người."
Làm việc tốt a, phải như nước chảy không ngừng, đầu tư dài hạn. Lão già này, bà già này nhìn cái biết ngay nhất định là tầng lớp dân nghèo nhất ở thành St. John, không ít lần bị bắt nạt, sau này nhất định cho Đỗ Trần nhiều cơ hội làm việc thiện.
"Được rồi, Ariza, chúng ta đi thôi."
Lúc này đã là xế chiều, ánh hòang hôn phía sau lưng Đỗ Trần hắt xuống con hẻm nhỏ, khiến hình ảnh hắn trong mắt hai lão già càng cao lớn vô cùng, quả là sáng chói như vị đấu thần trong truyền thuyết.
Lúc này lão già nghẹn ngào: "Thiếu gia Francis, lão nhất định sẽ nói với tất cả mọi người, ngài không phải là thằng ngốc ở thành St. John, ngài là sự cao quý của thành St. John."
Sự cao quý của thành St. John? Biệt hiệu này không tồi. Đỗ Trần nhảy lên lưng Ariza.
Trộm nhìn quả cầu kim loại trong túi, chỉ thấy nó to bằng quả trứng gà, màu xanh sẫm, vỏ là nhiều khối kim loại xếp dày đặc lên nhau, trên đó còn có một lỗ nhỏ.
Nhìn thế nào Đỗ Trần cũng cảm giác thứ này như có linh tính, một cảm giác kỳ lạ truyền tới hấp dẫn hắn.
Đây là thánh khí ở thế giới đấu thần rồi, Đỗ Trần đập vào vai Ariza, nói: "Về nhà, đi tìm đại ca ta."
...
Vào đến trang viên, Steve đúng lúc đang chuẩn bị tham gia tửu yến, lại bị Đỗ Trần giữ lại ở cửa.
"Cái gì? Đệ muốn hiểu chi tiết về đấu thần thánh khí à?" Steve kinh ngạc nhìn Đỗ Trần: "Được rồi, để ta nói ngắn gọn một chút."
Steve gỡ dây chuyền trên cổ, trên đó cũng có một quả cầu nhỏ, giống với cái của Kaman, nhưng bề mặt nó không nhẵn mà có nhiều hoa văn, thêm vào đó, trên quả cầu còn có nhiều lỗ nhỏ.
Trừ những điều đó, quả cầu của Kaman màu xanh sẫm, còn của Steve đỏ như lửa.
Steve bảo Đỗ Trần chú ý xem, chỉ thấy tay hắn phát ra hỏa quang, ngọn lừa thuần thanh, nhiệt độ hiển nhiên không thấp. Hắn một tay cầm quả cầu, một tay nhanh nhẹn đưa ngọn lửa tới gần.
Đỗ Trần chăm chú nhìn, chỉ thấy ngọn lửa thuận theo những lỗ nhỏ trên quả cầu tiến vào bên trong. Chớp mắt, quả cầu phát ra ánh sáng mạnh mẽ, rồi như một tổ hợp máy móc, biến thành một bộ găng sắt đỏ như lửa, đeo vào hai tay Steve.
"Đây là thánh khí của ta, hộ thủ của Shigeru. Nó là một bộ phận trong chiến giáp của tổ tiên chúng ta."
Nói xong Steve hét một tiếng: "Lưu Tinh Hỏa Diễm!"
Hắn đấm hai tay vào khoảng không, hai luồng lửa từ hai tay bắn ra, liền vỡ thành nhiều điểm nhỏ, như lưu lưu tinh phi tới một tảng đá.
"Ầm" một tiếng, tảng đá vỡ vụn.
"Đó là uy lực kết hợp giữa thánh khí và đấu khí. Tuy nhiên thánh khí cũng có đẳng cấp, đẳng cấp của nó tương đương với đấu khí, chịu sự hạn chế của đấu khí. Đại ca như ta là hoàng y ma đấu sĩ cấp ba, còn cái này là thánh khí cấp năm, vì thế thực lực của ta làm giảm sự phát huy của thánh khí, chỉ có thể khiến nó phát huy thực lực của thánh khí cấp ba. Nhưng ngược lại, thánh khí không hạn chế đấu thần, đấu thần cấp mười dùng thánh khí cấp năm, vẫn có thể phát ra đấu khí cấp mười, nhưng mà nhận được trợ giúp từ đấu khí ít đi nhiều."
Steve thu hồi hỏa diễm trên đôi găng, đôi găng tay sắt đó biến lại thành quả cầu, hắn đeo lên cổ: "Được rồi, những vấn đề cơ bản ta đá nói cho đệ rồi, ta đi tham gia tửu yến đây."
"Đại ca thân yêu xin chờ một chút." Đỗ Trần cản Steve lại, sờ sờ túi quần rồi hỏi: "Đại ca, thánh khí của đại ca lúc nào cũng đeo trên cổ à?"
"Đúng thế, thánh khí đương nhiên lúc nào cũng phải mang trong người. Bởi vì đấu thần lúc nào cũng có thể phải chiến đấu, trong người không có thánh khí, còn gọi gì là đấu thần?"
"Vậy huynh không sợ rơi mất sao?"
"Hắc hắc, không sợ, bởi vì hộ thủ của Shigeru đã nhận ta làm chủ rồi."
"Thánh khí cũng biết nhận chủ?"
"Đúng! Steve giải thích: "Thánh khí là thứ có linh tính, có thể tự mình chọn chủ nhân thích hợp, hơn nữa sau khi nó nhận chủ, nó sẽ hình thành một sự liên hệ kỳ diệu với chủ nhân. Một khi ta phát hiện thánh khí bị mất, dựa vào sự liên hệ đó có thể tìm nó về. Vì thế, lúc nào cũng mang thánh khí theo người tuy có chút nguy hiểm, nhưng không lo bị mất."
Tim Đỗ Trần đập thình thịch: "Đại ca, có biện pháp nào cắt đứt liên hệ giữa thánh khí và chủ nhân không?"
"Có, bảo thánh khí nhận người khác làm chủ là được rồi."
"Vậy làm sao mới bảo thánh khí nhận chủ được."
"Đệ đệ, ngươi hỏi cái đó làm gì?" Steve nhìn mặt Đỗ Trần, cười nói: "Bảo thánh khí nhận chủ là một việc phức tạp, hơn nữa còn rất khó khăn. Cách trực tiếp nhất là dùng đấu khí mạnh hơn hẳn đẳng cấp thánh khí, ép nó phải mở ra... Ừm, ngươi có thể coi như, thánh khí là một vị thiếu nữ trinh khiết, ngươi không lấy được tâm của nàng, thì có thể cưỡng gian để lấy được người của nàng."
"Đại ca, ngươi quả là lưu manh."
"Khục, ta gọi cái đó là phong lưu, thôi bái bai, ta phải đi tham gia tửu yến." Steve bước ra khỏi hoa viên, không quay đầu vẫy tay chào Đỗ Trần: "Đọc nhiều sách vào, đừng có lúc nào cũng nghĩ đi cưỡng gian thánh khí, chuyện đấy ngươi không làm được đâu, phụ thân là huyền vũ đấu thần cấp tám, nhưng đấu khí cấp tám cũng chỉ có thể cưỡng gian nhị cấp thánh khí thôi."
Sau khi Steve đi, Đỗ Trần vội lấy quả cầu kim loại trong túi ra.
"Kaman thiếu gia, ngươi lại gây phiền phức cho ta rồi." Đỗ Trần xem xét quả cầu kim loại trong lòng bàn tay, thầm tính, trả nó về chắc chắn không được rồi, làm gì có ăn trộm nào lại đi trả đồ?
Nhưng không trả lại, Kaman và thánh khí có liên hệ, một khi phát hiện thánh khí bị mất, sớm muộn cũng tìm ra Đỗ Trần.
Vừa rồi Đỗ Trần còn nghĩ sẽ ép thánh khí nhận chủ, nhưng sau khi nghe Steve nói, ý tưởng đó của hắn đã tan thành, đấu khí cấp tám mới có thể bức thánh khí cấp hai nhận chủ, Đỗ Trần cả đấu khí cấp một còn chưa có.
Cũng tại thằng Kaman không cẩn thận, làm sao lại không tự giữ được thánh khí khiến hắn gặp phiền phức.
Tay cầm quả cầu kim loại, những ngón tay của Đỗ Trần đột nhiên ngứa ngấy.
Chẳng có cách nào, hắn sinh ra là ăn trộm, kẻ dâm đãng thấy thiếu nữ khỏa thân không động lòng sao? Biệt hiệu Vô Tỏa Bất Khai Đỗ Trần, thấy mấy cái lỗ trên quả cầu kim loại lại không muốn chọc ngoáy à?
Rất nhanh sau đó, Đỗ Trần không chịu nổi cảm giác ngứa trên ngón tay, hắn nhìn ngó bốn phía, rồi chạy đến bên dưới một giàn hoa.
Hóa ra giàn hoa này dùng lưới sắt để đỡ, các loại sắt nhỏ có, to có, thẳng có, cong có.
Nhìn thứ này, Đỗ Trần cảm giác như gặp lại bạn cũ lâu năm.
Động tay động chân mấy phút, Đỗ Trần uốn các mẩu sắt thành các hình khác nhau rồi giắt vào bên hông.
"Ai, móc cậy cửa, chìa khóa vạn năng, kìm công lực... Trời ơi, các lão bằng hữu đều không có, chỉ đành dùng mấy thứ đồng nát sắt vụn này vậy, mẹ nó, cho ta một cái kẹo cao su cũng được."
Đỗ Trần tuyệt đối không phải muốn ăn kẹo cao su, nhưng cao thủ phá khóa chân chính trên địa cầu, dùng một miếng kẹo cao su có thể mở những ổ khóa cực kỳ phức tạp.
Và Đỗ Trần, chính là cái loại cao thủ chân chính đó.
Quan sát tử tế, trên quả cầu kim loại có bốn lỗ nhỏ, năm ngón tay khéo léo của Đỗ Trần điều khiển một que sắt, tay kia giữ quả cầu, từ từ đưa que sắt tiến vào trong lỗ.
Cạy khóa phải nói đến mấy vấn đề, kỹ thuật, công cụ, kinh nghiệm, trực giác, trong bốn điểm đó thiếu một cũng không được.
Động tác của Đỗ Trần cực kỳ chậm, dùng que sắt nhét vào lỗ nhỏ xem xét. Hắn hết sức cẩn thận, bởi vì thứ này dù gì cũng là thánh khí, ai mà biết bên trong có cơ quan phòng vệ nào không? Nếu Đỗ Trần không cẩn thận chạm vào chi tiết đó, đấu khí bên trong bùng ra, hắn lại phải chuyển sinh thêm lần nữa rồi.
Sự lo lắng vì chưa biết, sự tự tin về kỹ thuật, khiến Đỗ Trần như trở về cái thuở ăn trộm kiếp trước.
Làm việc trong môi trường nguy hiểm, dùng kỹ thuật tinh tế đổi lấy tiền bạc, cảm giác đó thật thoải mái. Sướng hơn cả cảm giác Liên Hoa Bảo Giám giục đi làm việc tốt.
Đưa vào được mấy milimet, Đỗ Trần cảm thấy ba que sắt không tiến được tiếp, nhưng que còn lại thì không bị ngăn trở gì.
"Tổ tiên Shigeru trên cao." Đỗ Trần mừng phát điên, cảm giác này hắn quá quen rồi, một lỗ thông, ba lỗ đóng, chẳng lẽ đây là 'tứ thược thăng hàng tỏa?'
Kết cấu của "tứ thược thăng hoàng tỏa" giống như két sắt bốn tầng, mở tầng đầu tiên, bên trong còn có tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư, hơn nữa chỉ có mở tầng đầu tiên một cách chính xác, tầng thứ hai mới hiện ra, cứ tiếp tục như thế.
"Nếu quả đúng như vậy, đầu tiên xoay ổ khóa ngược chiều kim đồng hồ, sau đó dùng chìa khóa xoay theo chiều kim đồng hồ, tới "kịch" thì đẩy nhẹ lên trên một chút."
Cạch!
Đỗ Trần nghe thấy tiếng truyền ra từ bên trong quả cầu sắt, liền sau đó, hắn đưa que sắt vào lỗ thứ hai.
"Hắc, vẫn còn tốt. Vậy tầng thứ hai có lẽ có lò xo, dùng ba que sắt chặn lại rồi xoay xuống phía dưới. Mẹ nó, que sắt thô sơ quá, cũng hơi khó..."
Cạch, cạch, cạch liền ba tiếng, ba lỗ khóa còn lại đều bị Đỗ Trần mở ra.
Ngay sau đó, quả cầu bắt đầu biến hóa, trước là phồng to lên mấy lần, sau đó các hoa văn bắt đầu tách ra, nhanh chóng tổ hợp lại thành hình khác.
Đỗ Trần dùng đôi mắt gian xảo nhìn quả cầu kim loại biến hóa, buột miệng: "Mẹ nó, biến hình kim cương à?"
Trong nháy mắt quả cầu kim loại đã biến thành một cái chùy nhỏ.
...
Chính ngay lúc đó, trong một trang viện ở thành St. John.
Kaman mặt mũi sưng vù đứng trước mặt một quí tộc béo kể lể: "Phụ thân, phụ thân cho con mượn mấy món của thủ hộ đấu thần gia tộc ta, con phải đi tìm Francis tính sổ."
Lão quý tộc béo này là phụ thân của Kaman, hậu duệ của Bạo Phong đấu thần, Lanning đế quốc lễ pháp đại thần, công tước Videnov: "Kaman, Francis chẳng qua là một đứa phế vật không thể tu luyện đấu khí, con so đo với hắn làm gì? Hơn nữa dù gì hắn cũng là thánh huy đấu thần hậu duệ, hôm nay đánh con là do cứu người, nếu như vì thế mà báo thù, thánh giáo pháp điển không cho phép đâu."
"Con không biết, chuyện này không thể để thế được... ai da!"
Kaman vỗ ngực kêu thảm, vội vàng sờ khắp người, lúc này sắc mặt hắn đã tái như tro: "Phụ thân, thánh khí Dương Giác chiến chùy của con mất rồi, hơn nữa nó còn bị người khác bức nhận chủ."
"Cái gì?" Videnov đột ngột đứng đậy đập bàn: "Không thể! Dương Giác chiến chùy của con là thánh khí cấp ba, muốn bức nó nhận chủ, chỉ sợ đấu thần cấp chín mới làm được, nhưng hiện tại trong đế quốc chỉ có giáo phụ Ferdinand là đấu thần cấp chín."
"Nhưng mà phụ thân, sự liên hệ của con và thánh khí đã bị cắt đứt rồi!" Kaman sốt ruột chạy mấy vòng, vội nói: "Nhất định là Francis, hôm nay con và hắn... không đúng!"
Kaman bỏ qua hiềm nghi với Đỗ Trần: "Francis cả đấu khí cũng không thể tu luyện, dù hắn trộm được thánh khí cũng không thể bức nó nhận chủ. Hơn nữa Angius mạnh nhất gia tộc St. Kaiyin cũng chưa có bản lãnh bức thánh khí cấp ba nhận chủ."
Videnov nhíu mày suy đi nghĩ lại rồi nói: "Nhất định là ngươi đánh mất thánh khí rồi, chắc một vị đấu thần cấp chín nhặt được. Lập tứ đến trụ sở thành vệ đội, bảo bọn họ tìm kiếm."
"Vâng, con đi đây." Kaman vừa quay người, liền ngoảnh lại: "Phụ thân, Francis thì sao? Chẳng lẽ phụ thân thấy con bị đánh mà không báo thù à?"
Videnov cười, khuôn mặt béo núc, xem bộ dạng, có phần giống với một tên gian thương.
"Làm sao lại thế, Kaman, ta chỉ có một mình con, con là hậu duệ của Bạo Phong đấu thần Alouma, tuyệt đối không thể để một thằng ngốc bắt nạt. Thế nhưng Francis vì giúp đỡ người nghèo đánh con, chiếu theo thánh giáo pháp điển, hắn không làm gì sai, ngược lại còn đáng được tưởng thưởng. Vì thế chúng ta không thể dựa vào đó mà báo thù hắn được."
Kaman như trong sương mù nhìn phụ thân, chờ lão giải thích tiếp.
"Ồ, con ta, ngươi năm nay mười lăm tuổi rồi phải không. A, như quả phụ thân nhớ không lầm, Francis năm nay cũng mười lăm tuổi rồi..."
Videnov vẫy tay: "Thôi đi đi, phụ thân nhất định cho ngươi một cơ hội danh chính ngôn thuận, để ngươi giết hắn."
...
Trong trang viên St. Kaiyin, Đỗ Trần hoan hô một tiếng, cúi người xem xét tiểu chùy.
Nó giống như cái búa làm mộc trên địa cầu (loại búa nhỏ, đầu búa một bên dùng đóng đinh, một bên có rãnh như hai cái sừng dùng nhổ đinh), cán cầm chỉ khoảng ba mươi centimet, đầu chùy một bên mặt trụ, bên kia chia làm hai cong cong gập xuống, nhìn tổng thể giống như một cái đầu dê.
"Hắc hắc, không tồi, dùng để đập vỡ két sắt rất vừa tay." Đỗ Trần cười hắc hắc, nắm chặt cán chùy định dùng thử.
Chùy không hề động.
Đỗ Trần ngạc nhiên, lại dùng lực mạnh hơn, nhưng hắn vẫn không động được chùy.
Thánh khí, phải có đấu khí mới vận dụng được. Đỗ Trần đột nhiên hiểu ra cái đạo lý đó: "Mẹ nó! Đồ ăn trộm về mà không dùng được, đúng là tức chết."
Tuy rất không cam lòng, nhưng Đỗ Trần chẳng có biện pháp nào, hiện tại hắn ngoài ba mươi sáu bông hoa trên mông thì chẳng khá hơn người bình thường chỗ nào, chẳng có chút đấu khí.
Lúc này Đỗ Trần cảm thấy như trong đầu mọc một cây cỏ đuôi chó, ngứa ngáy khó chịu nhưng gãi không được.
Nhưng cũng còn may, theo lời của Steve, có thể mở thánh khí thì đã cắt đứt liên hệ của nó với chủ nhân, ít ra bây giờ Đỗ Trần không lo bị tóm.
Mặt trời xuống núi, màn đêm bao trùm lên thành St. John. Bầu trời đêm và tâm tình Đỗ Trần lúc này như cùng một dạng, đều gợi nên cảm giá buồn rầu.
Đến giờ ăn tối rồi.
Đỗ Trần dẹp phiền muộn sang bên trở về tháp lâu, lúc này Ariza đang đứng chờ hắn ở cửa: "Thiếu gia, vú trâu hứa cho ta đâu rồi?"
Đỗ Trần cười cười, lôi Ariza vào tháp lâu. Tầng một của tháp là nơi ở của Ariza cũng là nơi tiếp khách, bố trí cực kỳ đơn giản, tường làm bằng đá xanh, một cái giường gỗ, một bộ bàn ghế gỗ.
Lão Fuye đang ở cạnh nấu ăn.
"Fuye bá bá, tối nay chúng ta ăn vú trâu được không? Ta đáp ứng với Ariza rồi."
Lão Fuye lộ vẻ khó khăn, bực tức liếc nhìn Ariza: "Thằng bé ngươi sao chẳng hiểu chuyện? Một nửa tiền tháng của thiếu gia dùng để nuôi ngươi rồi, ngươi còn muốn ăn vú trâu? Hôm nay mới là mười ba, ngươi muốn nửa tháng còn lại thiếu gia ăn bánh mì đen à?"
"Ồ!" Ariza buồn bã gật đầu: "Vậy ta không ăn nữa."
Đỗ Trần thấy lạ, hỏi ra mới biết, hóa ra anh em hắn ở gia tộc St. Kaiyin mỗi tháng đều được cấp một số tiền cố định, nhị thiếu gia Charles được bao nhiêu lão Fuye không biết, nhưng Steve thì không dấu lão, đại thiếu gia mỗi tháng được một đồng vàng, tương đương với một trăm đồng bạc.
Còn Đỗ Trần tam thiếu gia này, chỉ có mười đồng bạc thôi.
Đỗ Trần lại hỏi giá cả của các vật dụng trong thành, dùng sự mẫn cảm đối với tiền bạc tính ra, mười đồng bạc tương đương khoảng 130 đô la ở kiếp trước.
Một trăm ba mươi đô la, ba miệng ăn, trong đó còn có một người cao hơn hai mét, nói chịu đói thì hơi khoa trương, nhưng cũng gò bó.
Đỗ Trần tức giận, Angius thật là quá đáng, con lão tuy là một thằng ngốc, tuy không thể luyện đấu khí, nhưng dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, làm sao đối đãi lại khắc bạc như vậy?
Nhìn trên bàn một miếng thịt bò, thêm mấy bát canh đậu, Đỗ Trần bực tức đặt dao dĩa xuống bàn nói: "Ariza, thiếu gia đáp ứng cái gì nhất định sẽ làm, ngày mai ta sẽ nghĩ cách cho ngươi ăn vú trâu."
"Thiếu gia, ngài không phải định tìm Steve thiếu gia mượn tiền chứ? Như vậy không được đâu, tiền của Steve thiếu gia hầu hết đều bỏ ra đi dự tiệc của các thiếu gia tiểu thư khác, cũng chẳng còn lại mấy."
"Không, ta tự có biện pháp." Đỗ Trần cười gian rồi cầm lại dao dĩa, thầm nghĩ, bọn nhà giàu ở St. John, tối này tốt nhất nên cẩn thận.
Lão Fuye còn tiếp tục than thở: "Ai, Steve thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ có lúc hơi quá tay khi các quý tộc tiểu thư khác đến mượn tiền. Tiền tháng của ngài, thêm vào lương đấu thần đều không đủ tiêu, thường phải vay thêm bên ngoài."
"Lương đấu thần? Lẽ nào đấu thần cũng được tiền à?"
"Đúng thế, Steve thiếu gia là hoàng y ma đấu sĩ cấp ba, mỗi tháng có thể lĩnh năm mươi đồng bạc từ đấu thần thánh giáo."
Đỗ Trần đấm một cái vào ngực Ariza: "Mỗi tháng Ariza được bao nhiêu tiền lương đấu thần? Hắn lợi hại thế này, tiền được phát chắc cũng đủ ăn vú trâu chứ?"
Ariza buồn buồn: "Thiếu gia, ta không có đồng nào, ta là nô lệ, không được tu luyện đấu khí."
oOo
"Các bạn làm ơn không post bài trực tiếp trong topic này. Để tri ân xin ấn nút cảm ơn. Để phản hồi, góp ý, ,... xin qua các topic phù hợp. Cảm ơn!"
__________________
Chương 7 - Ai Đả
Dịch thuật: taN6 T|-|u vien
Tàng Thư Viện
Thức ăn trong mồm Đỗ Trần xém chút thì phụt ra, không có đấu khí, còn có thể đánh ngã đấu sĩ cấp hai.
Chẳng lẽ đấu thần ở thế giới này giá rẻ thế?
Lão Fuye cười: "Thiếu gia, Ariza nói với ta rồi, hôm nay ngài cùng hắn giáo huấn Kaman và Frisbie. Ý ngài là, Ariza có thể đánh bại đấu sĩ cấp hai, thì nhất định cũng là đấu sĩ phải không?"
Đỗ Trần gật gù.
"Không phải vậy đâu, Ariza đúng là không phải đấu sĩ, càng chưa từng tu luyện qua đấu khí. Năm xưa lão thấy ngài chỉ có một mình, nên tới khu buôn bán nô lệ mua một đứa về cho ngài chơi cùng, đúng lúc thấy Ariza và một nhóm thú nhân đang bị bán..."
Lão Fuye nhìn Ariza ngài ngại, tiếp tục nói: "Lúc đó lão thấy thằng bé này đầu óc không sáng sủa cho lắm, trong lòng nghĩ mua hắn về, thiếu gia cũng không lo bị hắn bắt nạt, có khi còn trút giận vào hắn được. Ariza có huyết thống thú nhân, hơn nữa là huyết thống chiến sĩ thú nhân, thiên sinh là chiến sĩ."
Ariza là thú nhân? Chẳng trách hắn mười lăm tuổi đã có thân thể, cốt cách không tầm thường, lão Fuye cũng quả có tiềm chất thương nhân đầu cơ. Một đồng bạc tiêu mấy năm trước, đổi lại một người có thể đánh ngã đấu sĩ cấp hai.
Đỗ Trần đấm Ariza một cái, cảm thấy ngực hắn cứng như thép, buột miệng hỏi: "Thú nhân nhất định mạnh lắm nhỉ? Ariza có thể đánh bại đấu sĩ cấp hai rồi, thú nhân dũng sĩ chân chính có thể đánh bại đấu thần cấp mấy?"
"Thú nhân dựa vào thiên phú của bọn họ, so với đấu sĩ cấp thấp thì mạnh hơn nhiều. Nhưng khi một vị đấu sĩ đạt đến cấp sáu, lúc đó từ đấu sĩ trở thành đấu thần chân chính, lợi hại hơn thú nhân dũng sĩ nhiều. Hiện tại cũng có rất nhiều thú nhân thiên phú cực tốt tới đấu thần học viện học tập đấu khí đó."
Nói tới đây, lão Fuye đột nhiên tự vả vào miệng, xin lỗi: "Ai da, thiếu gia ngài xem, cái miệng của lão chẳng biết làm sao lại nói đến đấu khí trước mặt ngài."
Francis không thể tu luyện đấu khí, vì thế lão Fuye trước giờ chưa hề đề cập đến chuyện đấu thần trước mặt hắn, hiện tại lỡ mồm, lão cảm thấy rất xấu hổ.
"Không sao, ta không thể làm đấu thần, nhưng vẫn còn nhiều lựa chọn khác." Đỗ Trần thay lão Fuye bầy biện đồ ăn, cười nói: "Fuye bá bá, mau ăn cơm đi."
Lão Fuye ngồi vào bàn nhưng không cầm dao dĩa mà ngồi im lặng, đột nhiên hai hàng lệ chảy ra. "Một đứa ngốc khiến lão bỏ tâm huyết mười mấy năm chăm nom, bây giờ đã biết tôn kính người già rồi."
Những gì lão bỏ ra đã được đền đáp rồi.
...
Một đêm yên tĩnh trôi qua, sáng sớm hôm sau Đỗ Trần dậy khỏi giường, đầu vẫn còn hơi nhức. Tình cảm của Francis để lại còn quá sâu sắc, khiến Đỗ Trần suốt đêm không ngủ được với suy nghĩ bất cam, ủy khuất.
Xoa bóp đầu một lúc, Đỗ Trần cảm giác toàn thân mềm ra, cứ như tối qua vận động quá sức.
Tắm rửa xong, Đỗ Trần theo lệ nhìn đóa hoa sắp nở trên mông, sau đó bước ra khỏi tháp.
Bên một góc tường, mụ béo hôm trước bị Đỗ Trần giáo huấn đang cùng mấy người hầu khác buôn chuyện: "Hắc, nghe tin gì chưa? Tối qua Kaman thiếu gia của gia tộc Christian làm mất thánh khí rồi, hiện tại đang dẫn binh sĩ thành vệ đội điên cuồng tìm kiếm."
"Hơn nữa, nghe nói thánh khí đã nhận chủ rồi. Nếu vậy, trong thành St. John chắc chắn đã xuất hiện một vị đấu thần cấp chín, nếu không thì ai mà bức được thánh khí cấp ba nhận chủ?"
Nghe thấy thế, Đỗ Trần cười thầm, nhưng cũng hơi chán nản.
Mẹ nó, hắn đã thành công "cưỡng gian" Dương Giác chiến chùy rồi, nhưng không dùng được, cảm giác đó, giống như tên háo sắc cởi sạch y phục của thiếu nữ, nhưng đột nhiên phát hiện hắn không được...
Lúc này võ sĩ gia tộc bước nhanh tới, Đỗ Trần nhìn, nhận ra trong đó có một người bị Ariza đánh ngã hôm qua .
Võ sĩ ngần ngại liếc nhìn tháp lâu, dường như sợ Ariza từ đâu đột nhiên xông ra, sau khí thấy chỉ có một mình Đỗ Trần mới yên tâm nói: "Francis, bên ngoài có một đôi vợ chồng tự xưng là Matthew tìm ngài, bọn họ còn cầm theo tín vật của ngài."
Vợ chồng Matthew thật đáng yêu quá, nhanh chóng cho Đỗ Trần cơ hội làm việc tốt.
"Ta biết rồi." Đỗ Trần cười cười bước qua võ sĩ, hạ giọng nói: "Hôm qua, Ariza tẩm quất cho ngươi có thoải mái không?"
Võ sĩ đơ người.
Đỗ Trần đổi giọng lạnh lùng: "Hãy nhớ, sau này gọi ta là Francis thiếu gia ."
Đỗ Trần bước ra khỏi trang viên, hắn không dẫn Ariza theo, bởi vì lần này còn còn phải làm một vụ buôn bán không hay cho lắm, loại chuyện này không nên để Ariza thấy.
Vợ chồng lão già được hắn giúp hôm qua đang quỳ trước cửa cách bức tượng Shigeru không xa.
Đỗ Trần thân thiết bước tới: "Đây không phải là ông bà Matthew sao? Xem ra hai người chắc chắn là có việc gì cần ta giúp rồi, tuyệt đối đừng nói không, nếu không ta đưa mọi người lên giàn hỏa thiêu đấy."
Lão Matthew đứng dậy, cúi người cười: "Vâng, Francis thiếu gia, chúng tôi đúng là có chuyện nhờ ngài giúp."
"Đúng là tin tức tốt nhất ta nghe thấy ngày hôm nay." Đỗ Trần cười, không có đấu khí cũng không phải vội, không làm được đấu thần cũng không phải lo. Dù gì hiện tại hắn cũng chẳng rõ đấu thần làm cái gì, nhưng Liên Hoa Bảo Giám thì nhất định phải tu luyện, nếu không hắn làm sao gần gũi nữ sắc được?
"Là thế này, xe rau của nhà chúng tôi bị chiến mã của thành vệ đội đẩy đổ, chúng tôi muốn xin bồi thường... nhưng chúng tôi là bình dân, không dám tìm quân quan thành vệ đội."
Đỗ Trần nhẩm tính một lúc, thành vệ đội chẳng qua là đội quân quản lý thành, còn hắn là con của nhân vật số ba đế quốc, hậu duệ của phong hiệu đấu thần, trời sinh quí tộc, thái tử đẳng.
Thân phận này tìm thành vệ đội xin bồi thường chắc không có vấn đề gì, việc tốt này làm được. "Được, hai người dẫn đường. Ta nhất định giúp hai người đòi tiền bồi thường."
Đỗ Trần hào hứng đi theo vợ chồng Matthew qua đường qua ngõ, tới trước một tòa giáo đường.
Sao lại là giáo đường? Thành vệ đội đóng quân trong giáo đường à?
Đỗ Trần quan sát tử tế, không sai, đây là một gian giáo đường, so với cơ đốc giáo ở kiếp trước của hắn khá giống, có chỗ bất đồng duy nhất, chính là thập tự giá trước cửa được thay bằng một bức tượng.
Bức tượng là hình một người thân mặc trường bào theo kiểu ma đấu thần, hai tay đưa cao, trên người lửa chảy rừng rực, thần sắc thống khổ.
Dường như đang tự thiêu.
Đỗ Trần thầm nghĩ, ảnh hưởng của đấu thần thánh giáo quả là lớn, cả hệ thống trị an của đế quốc cũng làm công trong giáo đường.
Quảng trường trước mặt giáo đường tụ tập rất nhiều người, có người sáng sớm tới cầu nguyện, có sĩ binh thành vệ đội từ bên trong ra luyện tập, lại có cả người tới thuyết pháp cùng những người nghèo. Đỗ Trần muốn đưa vợ chồng lão Matthew tới trước cửa giáo đường thật không dễ dàng, nhưng lúc đó, cửa giáo đường mở ra, bên trong truyền ra tiếng hô: "Tránh đường, tất cả tránh đường."
Một đội binh sĩ đế quốc giáp trụ xanh thẫm, tay cầm trường mâu từ bên trong đi ra.
Nhưng trước cửa có quá nhiều người, tên quan quân dẫn đầu nhíu mày, đưa roi da trong tay lên.
"Bạch bạch" hắn đánh vào không khí, hét: "Nghe rõ hay không, tất cả tránh ra, thành vệ đội chấp hành công vụ, tất cả mọi người tránh đường."
Đám người dạt ra hai bên, Đỗ Trần và vợ chồng lão Matthew cũng bị đẩy sang một bên. Lúc đó bên trong bước ra một người, không ngờ lại là kẻ bị Đỗ Trần giáo huấn hôm qua - Kaman.
Sắc mặt Kaman vô cùng xấu, mái tóc dài màu xanh da trời rối bù, tròng mắt tái đi, rõ ràng là cả đêm qua ngủ không ngon.
Thật ra tối qua Kaman không hề ngủ, hắn liên tục dẫn thành vệ đội đi tìm thánh khí. Sáng nay chẳng qua quay về ăn sáng, xong là lại đi ngay.
Hắn nhìn thấy Đỗ Trần, liền ngây người ra, nhìn quanh bốn phía, không thấy Ariza mới an tâm. Chậm rãi bước đến trước mặt Đỗ Trần, cười lạnh: "Đây không phải là sự sỉ nhục của gia tộc St. Kaiyin sao? Ừm? Hai lão già các ngươi cũng ở đây à, hôm qua bị đánh chưa đủ sao?"
Hắn nhìn vợ chồng lão Matthew, khiến hai lão sợ co rúm người vào một chỗ, bước lùi về phía sau.
Đỗ Trần giữ tay vợ chồng lão Matthew, cười gian xảo: "Ai da, thành St. John quả là nhỏ, làm sao đi đâu cũng gặp ngươi nhỉ? Kaman thiếu gia, ngươi tới thành vệ đội làm gì thế?"
Nói xong, Đỗ Trần cố vờ kinh ngạc, gật gù nói: "Ồ, ta biết rồi, sáng hôm nay ta nghe bọn người hầu nói chuyện, nói là ngươi đánh mất thánh khí rồi. Chậc chậc, thân là đấu sĩ, lại còn là hậu duệ của phong hiệu đấu thần, ngươi đúng là làm mất mặt tổ tiên."
Kaman đại nộ, đưa roi da lên cao: "Francis, ngươi nói lại xem nào?"
"Ta nói lại thì làm sao? Kaman, ngươi làm tổ tiên mất mặt, đó là sự thật." Đỗ Trần giang hai tay ra, vẻ ngây thơ nhún vai: "Trời ạ, Kaman thiếu gia thân ái, ngươi định đánh ta à? Nhưng mà ta nhớ, vô cớ ấu đả hậu duệ của phong hiệu đấu thần, là phạm vào thánh giáo pháp điển đấy."
Kaman không động roi da, hắn vẫn chưa dám ra mặt xúc phạm thánh giáo pháp điển.
Vừa quay đi, Kaman nhìn thấy vợ chồng lão Matthew: "Hừ, ngươi được thánh giáo pháp điển bảo hộ, ta không đánh được ngươi. Nhưng bọn chúng cản đường, ảnh hưởng đến thời gian thành vệ đội đi tìm thánh khí cho ta, đáng đánh."
Lý do tuy có phần khiên cưỡng, nhưng quí tộc có lúc vẫn không giảng lý, hắn hiện tại đánh Matthew, trong ánh mắt giới quý tộc cũng là chuyện bình thường.
Kaman không thẹn là chánh y võ đấu sĩ cấp hai, hắn hạ thủ cực kỳ có phân thốn. Tuy lúc này Đỗ Trần và vợ chồng lão Matthew đứng cạnh nhau, nhưng roi của hắn quật trúng vào Matthew một cách cực kỳ chuẩn xác, tuyệt không chạm vào người Đỗ Trần.
Nhưng Đỗ Trần làm sao bỏ qua cơ hội này được?
Cứu người là chuyện tốt lớn. Hắn ôm chặt Matthew, đưa lão ra sau người.
Tuy cố tình chịu đòn, Đỗ Trần vẫn không quên đổ vạ chuyện này lên đầu Kaman.
Hắn mím môi ngẩng đầu lên, nét mặt thống khổ, phẫn nộ, chỉ Kaman hét: "Kaman! Ngươi dám vô cớ ấu đả hậu duệ Thánh huy đấu thần, con trai phó tổng trưởng thống soái bộ, ta phải cho ngươi lên giàn hỏa thiêu."
Kaman cũng thầm hối hận, hắn cơ bản không tưởng ra Francis - một người quý tộc lại đi đỡ đòn cho bình dân, roi này hạ xuống, tuy chỉ là ngộ thương, nhưng ít nhiều cũng phải giải thích với thánh giáo.
Nhưng một thằng ngốc biệt hiệu "sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain" chửi mắng hắn, Kaman tuyệt không chịu được.
Hắn quật roi vào không khí phạch một tiếng, "Francis, ta cũng là hậu duệ phong hiệu đấu thần, gia tổ bạo phong đấu thần Alouma. Nếu ngươi còn vinh diệu của hậu duệ phong hiệu đấu thần, thì đến thánh giáo đề xuất quyết đấu đi. Ta, chanh y võ đấu sĩ cấp hai, Kaman, St., Alouman, Christian lúc nào cũng có thể tiếp ngươi."
"Hừ!" Đỗ Trần hừ lạnh một tiếng, hắn làm sao dám quyết đấu với Kaman, người ta là đấu sĩ cấp hai. "Kaman, ngươi đúng là không có sĩ diện, rõ ràng biết ta không thể thu luyện đấu khí, còn lừa ta đi đề xuất quyết đấu. Hôm nay!" Hắn chỉ mấy người đứng xem trước giáo đường, "Mấy trăm người này cùng chứng kiến sự vô sỉ của ngươi."
"Ngươi..." Kaman tức đến đỏ bừng mặt, nhưng không tìm ra lý do phản biện, chỉ đành phẫn nộ ném roi da trong tay.
Những người đứng xem chung quanh giáo đường cũng thở dài, có mấy người còn đứng đối mặt với bức tượng trước giáo đình nói: "Đây mà là sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain à? Ai nói ngài là một tên ngốc? Các vị đấu thần trên cao, ngài là một vị quý tộc thiếu niên tốt bụng."
Quý tộc chịu đòn thay cho bình dân, trong suy nghĩ của những người dân thành St. John, đó là một chuyện đến tưởng tượng cũng không dám.
Nhưng đó không phải do Đỗ Trần cố ý, hắn ngẩng đầu lên trời thề, hắn làm vậy chỉ vì tu luyện Liên Hoa Bảo Giám thôi.
Đám người càng ca ngợi Đỗ Trần, sắc mặt Kaman càng lúc càng khó nhìn, hắn tức giận nói: "Francis, hôm qua sau khi chiến đấu với ngươi xong ta phát hiện mất thánh khí, ngươi là người hiềm nghi nhất."
Nào đâu chỉ hiềm nghi, hiện tai món thánh khí đó đang trong túi Đỗ Trần, nhưng hắn ra vẻ chính nghĩa thẳng thắn, bực tức nói: "Kaman, ngươi lại sỉ nhục thánh huy đấu thần Shigeru, hậu duệ của ngài có làm được chuyện đó không?"
"Đúng đấy, Francis thiếu gia là người tốt, ngài làm sao lại đi ăn trộm!" Những người xung quanh đều bênh Đỗ Trần. Kaman là người thế nào bọn họ không biết, nhưng thiếu gia Francis thiện lương tốt bụng thì bọn họ tận mắt chứng kiến rồi.
"Kaman thiếu gia, ngài là quý tộc, là hậu duệ của bạo phong đấu thần Alouman không thể đổ oan cho một người tốt."
"Ai, đều là hậu duệ phong hiệu đấu thần, sao làm người lại khác biệt đến thế."
"..."
"Ngậm mồm hết cho ta!" Kaman tức giận, chỉ roi vào đám người, "Bọn bình dân các ngươi, nếu như dám uy hiếp hậu duệ một vị phong hiệu đấu thần cấp mười, ta sẽ đưa các ngươi lên giàn hỏa thiêu."
Đám người không dám nói nữa, nhưng quan quân thành vệ đội đứng cạnh Kaman nói: "Kaman thiếu gia, Dương Giác chiến chùy của ngài là thánh khí cấp ba hệ thực vật, muốn bức nó nhận chủ sợ là chỉ có thiên vũ đấu thần cấp chín cùng hệ mới làm được, nhưng công tước Angius ở gia tộc St. Kain chỉ là huyền vũ đấu thần cấp tám, hơn nữa thuộc tính là hỏa diễm..."
Kaman lạnh lùng nhìn quân quan: "Ngươi muốn nói gì?"
"Ta nói là, không thể do người trong gia tộc St. Kain làm, bởi vì bọn họ trộm cũng không dùng được. Ta nghĩ, chắc là một vị đấu thần cấp chín đi du lịch đến thành St. John, nhạt được thánh khí của ngài."
Kaman nào không biết quan quân nói có lý, tuyệt đối không thể là Francis trộm thánh khí, nhưng hắn bị Đỗ Trần nhiều lần vũ nhục, nên cũng chỉ mượn cớ đó để công kích Đỗ Trần.
Đỗ Trần càng nhìn vị quân quan đó càng vừa mắt, hóa ra thứ trộm được tên là Dương Giác chiến chùy cấp ba.
Ai, đáng tiếc là bản thân không có đấu khí, không dùng được.
Đột nhiên, hình xăm hoa trên mông trái Đỗ Trần có gì đó quái lạ, tê tê khó chịu, lúc mới đầu hắn còn không để ý, vừa rồi hắn vừa chịu đánh, làm được việc tốt, mông đít tê tê, hoa sen nở cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cảm giác tê tê trên mong càng lúc càng khó chịu nổi, Đỗ Trần không thể đứng trước đám đông cới khố xem xét, chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Chẳng ngờ, vẻ mặt hắn cắn răng chịu đựng trong mắt đám đông, lại thành thiếu gia Francis chịu đựng ủy khuất, chính đăng phẫn hận, tên Kaman thật quá đáng ghét.
Mọi người dùng ánh mắt coi thường nhìn Kaman, tuy miệng không nói, nhưng mấy trăm đôi mắt rõ ràng đang cùng truyền đạt một thông điệp - chúng ta coi thường ngươi.
Gây phẫn nộ cho mọi người không phải là chuyện tốt, Kaman không phải là thằng ngốc, hắn thấy mấy trăm người trước giáo đường đều nhìn mình với ánh mắt không tốt lành gì, chợt hiểu hôm nay đành chịu thiệt. "Thôi được, Francis, hôm nay ta phải đi tìm thánh khí, không tranh chấp với ngươi."
Nói xong, hắn dẫn người bỏ đi.
Nhưng Đỗ Trần vẫn không chịu thôi, hắn bi phẫn nhìn Kaman, ra vẻ như chịu điều gì oan ức lắm, đại nghĩa đầy trời nói: "Kaman, ngươi không phải nghi ngờ ta sao? Tới đây, ta đứng đây, ngươi có thể lục soát."
Kaman ngây người, rồi cười nhạt nói: "Ngươi định hãm hại ta à? Không có thánh giáo hoặc bệ hạ cho phép, ta mà lục soát hậu duệ phong hiệu đấu thần thì sẽ bị đưa lên giàn hỏa thiêu."
Nói tới đó, hắn cười khinh hai tiếng, "Được rồi, ta thừa nhận, ngươi không trộm thánh khí của ta, bởi vì ngươi là sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain, cả đấu khí cũng không thể tu luyện, còn muốn bức thánh khí cấp ba nhận chủ? Cứ nằm mơ đi."
Hắn vội vàng bỏ đi.
Đỗ Trần chùi miệng, thầm nghĩ, chẳng nhẽ kỹ thuật trộm cắp ở đại lục Iaeste quá lạc hậu? Mở khóa thánh khí rất đơn giản, sao chủ nhân thánh khí lại tự tin như vậy, một mực cho rằng chỉ có siêu cấp cao thủ mới có thể bức thánh khí nhận chủ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Đỗ Trần cũng hiểu, cậy khóa với chế tạo khóa là hai một cặp mâu thuẫn, muốn cậy khóa thì phải hiểu kết cấu ổ khóa. Nhưng trên đại lục Iaeste chưa từng có ai nghiên cứu linh kiện thánh khí, vì thế chẳng ai biết kết cấu, cũng chẳng ai biết cậy khóa.
Hắc, xem ra kỹ thuật của bản thân trên đại lục Iaeste tuyệt đối tương lai sáng ngời.
Chờ kiếm được một số tiền kha khá, tổ chức một băng trộm cướp, chuyên môn trộm thánh khí đem bán.
Đỗ Trần vẫn chìm trong mộng ảo, nhưng lúc đó cảm giác tê tê càng lúc càng mãnh liệt, hắn thật không chịu nổi nữa, liền nói với Matthew: "Matthew, hôm nay người của thành vệ đội đều đi vắng, ngày mai chúng ta quay lại. Ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi đòi bồi thường."
Lão Matthew cảm kích nhìn phía sau Đỗ Trần, rồi đột ngột quay người nói với đám đông trước giáo đường: "Mọi người nhìn thấy gì không? Ta thấy sự cao cả của những vị thánh huy đấu thần nghìn năm trước. Thiếu gia Francis không phải thằng ngốc thành St. John, ngược lại là sự cao cả của thành này. Ồ sự cao cả vào nhà xí rồi. Ách, không phải ngài bị đau bụng chứ?"
Đỗ Trần không dễ dàng luồn vào được nhà xí công cộng ven đường, đóng chặt cửa, hắn vội vàng cới khó sau đó nhìn mông đít không ngậm được miệng.
Nở hoa rồi. Hắn chịu thay lão Matthew một đòn, cuối cùng cũng tích góp được đủ việc tốt, đóa hoa đầu tiên trên mông nở rồi.
"Cuối cùng lão tử cũng luyện thành cảnh giới đầu tiên của Liên Hoa Bảo Giám rồi." Đỗ Trần đại hỉ.
Chỉ thấy ba mươi sáu bông hoa trên mông hắn kim quang chói lóa, trong đó bông đầu tiên trong ba bông quẻ càn đã hoàn toàn nở hết, bông hoa đáng yêu mềm mại, điều này có nghĩa Đỗ Trần đã bước thêm được một bước trên con đường gần gũi nữ sắc.
Có chút bồi hồi, có chút cảm động. Đỗ Trần nhớ lại lúc làm việc thiện kiếp trước, hắn đưa bà già qua đường, nhặt được bao tiền nộp cho cảnh sát, những việc như thế làm mấy chục lần, đều liều mạng cứu người. Hôm nay thay người chịu đòn, bao nhiêu việc tốt như vậy, hắn mới đổi được một bông sen nở.
Ai, Đỗ Trần thở dài, có thể điều an ủi duy nhất chính là Bảo Giám chỉ xem hắn làm bao nhiêu việc tốt, mà không quản hắn làm bao nhiêu việc xấu, vậy còn khiến hắn - Vô Tỏa Bất Khai - có chút hứng thú tồn tại.
Nhưng dù thế nào, cũng đã bước xong bước đầu tiên trong ba mươi sáu bước.
Đỗ Trần chính đang vui mừng, đột nhiên, cảm giác tê tê trên mông hắn như xúc lại, ngay sau đó, một luồng khí nóng hình thành trên mông hắn.
Cảm giác này, giống như cao thủ võ lâm tu luyện ra nội công.
Đỗ Trần ngây người, hắn nhớ lại, Bồ Đào đạo trưởng từng nói, Liên Hoa Bảo Giám hình bát quái này lợi ích khó tính nổi, cùng lúc cảnh giới đề thăng, hắn sẽ từ từ được lợi.
Chẳng nhẽ lợi ích việc đóa hoa đầu tiên nở tới rồi?
Đỗ Trần cảm thấy có một luồng khí ấm trên mông, nó rất mỏng, chỉ cỡ sợi chỉ nhưng rất nghe lời.
Khí động theo ý, Đỗ Trần vừa chú ý tập trung trộm đồ, kỹ năng cậy khóa của đôi tay, luồng khí ấm đó ngay lập tức chạy từ mông chạy lên, vượt qua ngực phải tới tay hắn.
Ngay lập tức Đỗ Trần cảm giác tay phải hắn dường như mạnh hơn nhiều.
Ghì chặt luồng khí nóng, Đỗ Trần đấm vào tường đá bên cạnh."Phốc" một tiếng, tường đá bị đấm tạo ra hình nắm đấm sâu một thốn (1 thốn = 1 inch).
"Hắc! thú vị!" Đỗ Trần giơ tay phải lên, đưa luồng nhiệt lên ngón trỏ và ngón giữa, sau đó xỉa ra nhanh như chớp.
Một con ruồi nhặng bị kẹp giữa hai ngón tay hắn.
"Trời ạ, ta dùng cái này đi ăn trộm thì... giầu to rồi."
Gia tốc, sức mạnh, luồng hơi ấm này tuy nhỏ, nhưng công hiệu không thường.
Đỗ Trần cười cười, sự nỗ lực bao lâu nay của hắn cuối cùng cũng có thu hoạch, cười chán xong, hắn cẩn thận đấm tường đá mấy cái, xóa vết đấm trước đó đi.
Mặc khố xong, Đỗ Trần đột nhiên cảm thấy túi quần nặng nặng, hóa ra là Dương Giác chiến chùy cấp ba còn trên người hắn.
Hắn chợt nghĩ, "Liên Hoa Bảo Giám là tiên gia pháp môn, nội kình nó sinh ra, chẳng nhẽ lại không bằng đấu khí ở đại lục Iaeste?
Nghĩ tới đó, Đỗ Trần mở quả cầu kim loại, sau đó dùng liên hoa nội kính cầm Dương Giác chiến chùy.
Lần này, chiến chùy động rồi, trong tay Đỗ Trần lơ lửng như không có trọng lượng.
Tiếp theo đó, trên chiến chùy lóe lên ánh sáng mầu lục, thuận theo cán chùy chiền qua tay Đỗ Trần, rồi tiến vào não.
"Với danh nghĩa của Alouman, từ lúc này, ngươi là chủ nhân của ta."
Chiến chùy tuyệt không có miệng, nhưng Đỗ Trần rõ ràng thấy một giọng nói, giọng nói này có phần già nua, như đang hô hoán từ xa xưa, truyền vào trong não hắn.
"Nhân danh Alouman bạo phong Dương Giác chiến chùy, dùng thực vật mang gió tới trợ lực cho ngươi, nâng cao tốc độ, bùng phát sức mạnh, đó là ta trợ lục cho ngươi, lúc ngươi muốn ta giúp..."
Dương Giác chiến chùy chậm rãi nói, cẩn thận nói cho Đỗ Trần biết cách sử dụng, theo lời nó nói, Đỗ Trần rút lại Liên Hoa nội kính, chiến chùy biến thành quả cầu kim loại, sau đó hắn không dùng công cụ cậy khóa nữa mà đưa liên hoa nội kính đẩy vào theo một trật tự đặc biệt, lần lượt vào bốn lỗ khóa trên quả cầu. Đột ngột, quả cầu lại biến thành Dương Giác chiến chùy, huy vũ dưới bàn tay Đỗ Trần.
Mỗi lần huy động, cái chùy nhỏ nhẹ nhàng như có sức mạnh ngàn quân, gió rít rít.
Tới bây giờ, Đỗ Trần không chỉ cưỡng gian được Dương Giác chiến chùy mà còn lấy được tâm của nàng.
Đỗ Trần xoa cằm cười nhạt, rồi lại nghi hoặc, không biết bây giờ thực lực của hắn tương đương đẳng cấp nào?
"Hy vọng đại ca không đi bữa tiệc tán gái."
Luyện thành Liên Hoa Bảo Giám bước đầu tiên, lại có được tâm của Dương Giác chiến chùy, tâm tình Đỗ Trần cực tốt, cũng không vội làm việc tốt, mà chạy một mạch thẳng về nhà, hắn dùng Liên Hoa nội kính, chạy không hề cảm thấy mệt mỏi.
Nội kính nhỏ nhưng không ngừng đề cung thể lực không lúc nào dừng, vô cùng vô tẫn, dùng mãi không hết.
Nhưng lúc về tới nhà Đỗ Trần thất vọng, hắn muốn tìm đại ca Steve hỏi tiêu chuẩn thực lực của đấu thần, tiện đó phán đoán sức mạnh của hắn hiện tại tương đương với đấu thần cấp mấy, nhưng không ngờ Steve đi tham gia tửu yến rồi.
Phụ thân lạnh như băng và nhị ca đáng ghét chắc chắn chẳng thèm để mắt đến hắn, Đỗ Trần lại càng không muốn hỏi bọn đấu sĩ trong gia tộc, chỉ đành kìm chế nghi vấn trong lòng, trở về tháp lâu.
...
Liên tục mấy ngày sau đó, Đỗ Trần tới khu dân nghèo phía nam thành làm việc tốt, Liên Hoa nội kính càng lúc càng dầy, đồng thời trên mông hắn, bông sen thứ hai cũng đang nở. Còn dân nghèo ở thành nam lần đầu tiên trong đời biết được, hóa ra quý tộc cũng có người tốt nguyện ý giúp đỡ bọn họ, 'thằng ngốc tam thiếu gia của thành St. John' cũng từ từ biến thành 'sự cao quý của thành St. John.'
Đồng thời, Đỗ Trần cũng nỗ lực tìm hiểu mọi thứ ở thế giới đấu thần, ừm, bắt đầu từ viết chữ, bởi vì trước đây Francis là một tên mù chữ...
Trong ngày lễ quan trọng nhất ở thế giới đấu thần - đêm trước ngày Thần An, gần đây Steve, kẻ xuốt ngày đắm chìm trong yến tiệc của các quý tộc tiểu thư cuối cùng cũng gõ cửa Đỗ Trần.
Lão Fourier mở cửa xong, Steve bước nhanh lên tầng ba, kéo Đỗ Trần chạy ra ngoài.
"Đại ca, vội làm gì thế? Ta cũng đang có việc tìm ngươi đây."
Đỗ Trần muốn hỏi tiêu chuẩn thực lực của đấu thần, nhưng Steve đưa cho hắn một bộ quần áo lễ phục quý tộc, rồi vội vàng nói: "Đệ quên rồi à? Ta nói rồi, phải đưa ngươi đến tham gia quý tộc tửu yến."
Hắn liên tay giúp Đỗ Trần đổi y phục, còn khoa trương cảm thán, "Đệ đệ, ngươi biết không? Theo quy củ của đế quốc, ngày Thần An, bệ hạ Bargnani sẽ mở tiệc mời tất cả các vị đại thần, còn đêm trước ngày Thần An, trưởng công chúa, điện hạ Yuna sẽ mở tiệc mời tất cả hậu duệ quý tộc, hắc hắc, theo kinh nghiệm trước đây của đại ca, đệ đệ đáng thương của ta, hôm nay ngươi có cơ hội cáo biệt đời xử nam rồi."
Đỗ Trần cười khổ, cáo biệt xử nam? Hắn là một tên tu luyện biến dị đồng tử công.
"Đại ca, ta không muốn đi."
Steve kiên quyết lắc đầu, "Đệ đệ, ta đã nói với rất nhiều vị tiểu thư rồi, hôm nay muốn đưa đệ đệ mới biến thông minh giới thiệu cho bọn họ, ngươi không đi, thì ta mất mặt lắm. Nếu mất uy tín thì chẳng còn tiểu thư xinh đẹp nào dụ dỗ ta nữa, cái đó ngươi đền được không?"
Đỗ Trần lại tiếp tục cười khổ.
Lúc này lão Fourier cũng vui mừng nói: "Thiếu gia, là hậu duệ phong hiệu đấu thần, sớm muộn ngài cũng phải tham gia tửu yến. Lão cũng chẳng sống được mấy năm nữa, nhưng vẫn còn muốn nhìn thấy ngài cưới được một vị tiểu thư xinh đẹp."
Đỗ Trần nhìn khuôn mặt già nua của lão Fourier, thở hắt: "Được rồi, ta đi, nhưng mà đại ca trước tiên cho ta biết, mỗi đẳng cấp của đấu thần có đặc trưng gì không?"
Steve ngây người, rồi lắc đầu, cực kỳ trịnh trọng nói: "Đệ đệ của ta, tối này, đại ca đẹp trai của ngươi sẽ bị rất nhiều tiểu thư xinh đẹp dụ dỗ, chẳng nhẽ trước khoảnh khắc thần thánh đó, ngươi lại nhẫn tâm bắt hắn nói chuyện đánh đánh giết giết mất hết cả hứng."
Có loại đại ca này, đúng thật...
Ngồi trên một chiếc xe ngựa mầu vàng gắn tượng của Shigeru, Steve đưa Đỗ Trần đến một tòa giáo đường khu trung tâm thành.
Đây là một gian giáo đường hùng vĩ, cao khoảng ba mươi mét, tông mầu chính là mầu tro, điểm thêm nhưng ngọn đèn đỏ, trong màn đêm càng hoành tráng. Nhưng Đỗ Trần đặc biệt để ý bức tượng ngay giữa cửa chính giáo đường - Lúc này hắn đã biết, mỗi bức tượng trước cửa nhà nào đều biểu trưng cho sự vinh diệu của tổ tiên nhà đó, cũng đại biểu cho đặc quyền mà gia tộc đó được hưởng.
Giống như giáo đường nơi thành vệ đội ở, trước cửa là huy hiệu đặc trưng cho ma đấu thần, đó là tiêu ký của đế quốc vương thất Lanning đế quốc, bức tượng là tổ tiên Carendo của gia tộc Bowen.
"Chỗ này là biệt viện của công chúa Yuna rồi." Steve gọi thị vệ trước cửa, sau đó mở cánh của cao bốn năm mét làm bằng gỗ đen, vượt qua một hành lang trụ thủy tinh tới một cánh cửa cong mầu hồng.
"Đệ đệ, nhớ ngày này đi, lịch Vẫn Thần, năm 1277, tháng 9, ngày 12, ngay hôm nay, ngươi gặp mĩ nữ còn nhiều hơn mười lăm năm ngươi sống."
Nói xong, Steve đẩy cửa, bước vào giơ hai tay lên cao, "Các vị tiểu thư xinh đẹp, các vị tiên sinh anh tuấn, tôi xin được long trọng giới thiệu hậu duệ thánh huy đấu thần Shigeru, con thứ ba gia tộc Kain, Francis!"
Tiếng của hắn vang rất lâu, cực cảm xúc, giống như là người chủ trì phát biểu.
Đỗ Trần nhìn quanh, thầm kinh ngạc, bên trong là một gian phòng lớn, tường đều là thủy tinh mầu trắng nhũ, phòng chứa được hơn trăm người vẫn chưa thấy đầy, chính giữa có một cái bàn rất dài, trên bàn đầy hoa quả, đồ ăn, rượu. Lấy bàn làm trung tâm, bên trái là nơi khiêu vũ, bên phải là nơi nghỉ ngơi, nói chuyện.
Đây là tiệc của tầng lớp quý tộc trẻ tuổi rồi.
Những quý tộc thiếu niên nhìn Đỗ Trần, có kinh ngạc, có coi thường... có cả ghen tị.
Có thể nói, bề ngoài kiếp này của Đỗ Trần, cũng là bề ngoài của Francis quả thực rất xuất sắc, mái tóc dài mầu vàng, đôi mắt mầu xanh da trời, mày kiếm, mũi thẳng, thêm vào bộ trường bào quý tộc mầu trắng, cũng gọi là mê nhân rồi. Chỗ duy nhất chưa được, là thân thể hắn hơi gầy một chút.
Hắn vừa bước tới, lập tức thu hút được ánh mắt của đại đa số thiếu nữ quý tộc.
Steve vỗ vai Đỗ Trần rồi bước tới trước, một mặt chào những người khác, một mặt hạ giọng nói với Đỗ Trần, "Francis, nhớ, ngươi bây giờ không còn là sự sỉ nhục của gia tộc Kain nữa rồi, dùng tất cả trí tuệ của ngươi nhớ từng người một, sau này, bọn họ có thể là bạn bè ngươi mà cũng có thể là kẻ địch."
Đỗ Trần thấy cảm động, hóa ra hôm nay Steve đưa hắn tham dự yến hội chẳng phải vì nữ nhân, mà muốn đưa Đỗ Trần bước vào giới thượng lưu ở Lanning đế quốc, mở đường cho tiền đồ sau này của hắn.
Đại ca quả là có lòng.
Đỗ Trần cười cười, cũng hạ giọng nói: "Yên tâm, ta không làm gia tộc mất mặt đâu."
Steve cũng cười, đệ đệ hiểu ý hắn, chuyện này quả là đáng con mẹ nó mừng, Francis không thể tu luyện đấu khí, nhưng làm quan văn cũng tốt.
Nhị ca Charles cũng có mặt, hắn muốn gọi Steve nhưng thấy Đỗ Trần cũng ở đó, lập tức quay người cười nói với mấy vị tiểu thư, dường như sợ người khác nói hắn là anh của thằng ngốc.
Ngoài ra Kaman và Frisbie cũng có mặt, nhưng bọ họ thấy Đỗ Trần tiến vào, cũng lập tức tránh xa. Dù gì bọn họ cũng từng bị Đỗ Trần làm cho mất mặt.
Steve đưa Đỗ Trần tới khu khiêu vũ, gặp một vị thiếu nữ.
Nàng mặc một bộ quần áo mầu phấn hồng, cũng giống như Đỗ Trần, tóc mầu vàng, cổ áo rộng hiện ra một làn da trắng như tuyết, cổ nàng đêu một sợi dây chuyền quý giá, kim cương trên dây to như ngón tay cái, sáng đẹp vô cùng, nhưng so với dung mạo của nàng thì chỉ đáng ảm đạm vô quang.
"Francis, đây là đế quốc trưởng công chúa điện hạ Yuna." Steve giới thiệu.
Đỗ Trần cũng mỉm cười, chào hỏi.
"Francis phải không? Ta xin lỗi trước đây hiểu nhầm, đôi mắt mê người của ngài tràn đầy trí tuệ, không thể là cái người sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain trong dao ngôn được. Hơn nữa ta nghe nói nhiều người ở thành nam đều gọi ngài là đức hạnh của thành St. John."
Thiếu nữ dùng mấy câu khách sáo tán dương Đỗ Trần, rồi đưa tay ra.
"Đấu thần bảo hữu!" Trong đại thính lập tức có mấy chục đôi mắt nhìn Đỗ Trần như ăn thịt người, trời ạ, công chúa Yuna không ngờ lại chủ động yêu cầu Francis hôn tay.
Sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain có cơ hội hôn thiếu nữ xinh đẹp nhất thành.
Đấy là vinh quang mà các thiếu niên quý tộc ngày đêm mơ ước.
Lại nhìn Đỗ Trần, hắn cười nhẹ, từ từ nói: "Công chúa, ta chưa bao giờ hôn tay ai cả."