Thiên Thần Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực Quyển 1: Thần Chi Tử
-----oo0oo-----
Chương 6: Vô Thần quyết.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Chân trước hắn vừa mới đi, trong rừng cây lại xôn xao một hồi, một sinh vật toàn thân trắng muốt bỗng vồ về phía bên này, Ngưng Tuyết bị kinh sợ vội vã trốn đằng sau Vô Thần. Diệp Vô Thần nghiêng mắt, chân khẽ động, một cành cây khô dài chừng hơn mười cm bị hắn đá bay ra, như mũi tên nhọn bắn thủng yết hầu nó. Thân thể nó trong khi trốn chạy bỗng lảo đảo một cái, lăn lộn vài vòng trên đất mới không còn động tĩnh nữa.
Ngưng Tuyết thò đầu nàng ra, hiếu kỳ nhìn về phía đống trắng đã không chút động đậy đó, hỏi:
- Ca ca, đây là động vật gì?
Diệp Vô Thần xách nó lên, nhìn một lát rồi nói:
- Đây giống một loại sinh vật gọi là thỏ, có điều so với thỏ ta biết thì phải lớn hơn rất nhiều.
Tại thế giới này, loại sinh vật này có phải cũng là giống thỏ nào đó hay không.
- Tuyết Nhi, đói không? –Diệp Vô Thần bỗng cười hỏi. Chính hắn và tiểu nha đầu này ngay cả bữa sáng đều vẫn chưa ăn. Mà đây cũng là một trong những mục đích hắn ra ngoài ‘đi săn’. Hiện tại Ngưng Tuyết thoạt nhìn quá gầy yếu, một cơn gió nhẹ đều đủ để thổi ngã nàng.
Diệp Ngưng Tuyết nguyên là lắc đầu, sau đó rốt cuộc lại đáng thương gật đầu.
Diệp Vô Thần mỉm cười, nói:
- Quay người đi.
Diệp Ngưng Tuyết nghe lời quay người đi. Vô Thần tìm một cành cây sạch sẽ xuyên thân thể con thỏ quái dị này lại, vươn ngón trỏ tay phải ra, đầu ngón tay không ngờ lại bốc lên ngọn lửa màu đỏ. Ngọn lửa vừa tiếp xúc con thỏ, lập tức trong nháy mắt nướng khắp toàn thân nó một cách quỷ dị, nướng sạch lông thỏ của nó. Vô Thần hơi chăm chú, ngọn lửa đầu ngón tay dần từ màu đỏ biến thành màu đỏ thẫm, nướng cháy toàn thân nó, một mùi thịt lan tràn tứ phía, Ngưng Tuyết bụng sớm đã đói ùng ục không kìm nổi dí dí cái mũi nhỏ, len lén nuốt nước miếng.
Hơn mười giây, thịt thỏ đã chín hết, Diệp Vô Thần thu lửa, bày tay cách không phẩy một cái, nhất thời, một cỗ khí tức hàn băng mang màu lam truyền qua, hạ thấp nhiệt độ của thịt thỏ. Nếu như Sở Kinh Thiên còn ở đầy nhất định sẽ kinh ngạc rớt cả cằm, một người đồng thời có được hai loại nguyên tố đã cực kỳ khó, đồng thời có được lực lượng thủy hỏa quả thực là không thể tưởng tượng. Bởi vì thủy hỏa xung khắc, đây chính là thưởng thức toàn Thiên Thần đại lục ai cũng đều biết!
Diệp Vô Thần hài lòng cười, xé một chiếc đùi thỏ đặt vào trong tay Ngưng Tuyết:
- Tuyết Nhi, ăn đi.
Nước miếng Ngưng Tuyết đều đã sắp không kiềm nén nổi, mấy ngày nay nàng mỗi ngày đều chỉ ăn một ít trái cây như vậy, vốn dĩ chưa từng được đụng đến đồ mặn. Chỉ là hương vị đã khiến nước miếng nàng sắp tràn khỏi khóe miệng. Nàng vội tiếp lấy, ngửi nhẹ một lần, lại không hề vội vã lập tức cắn xuống, mà là biểu lộ ra vẻ tiếu ý ngọt ngào về phía Vô Thần:
- Cảm ơn ca ca.
Trông nàng bắt đầu cắn nhẹ từng miếng từng miếng, dường như không nỡ ăn hết quá nhanh, khóe miệng Vô Thần lộ ra một nụ cười mỉm, Ngưng Tuyết lúc này không thể nghi ngờ là một chấm vẽ duy nhất trong thế giới trống rỗng của hắn.
Xé một miếng, mùi thịt lan ra tứ phía. Diệp Vô Thần thoáng kinh ngạc, bởi vì độ thơm ngon của con ‘thỏ’ này hơn xa thịt thỏ trong ký ức. Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân nặng nề và tiếng vật nặng bị kéo lê trên đất sanr sinh ra truyền tới.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân ấy khựng lại, lập tức lại nhanh hơn vài phần, theo đó là tiếng thì thầm của Sở Kinh Thiên càng ngày càng gần:
- Kỳ quái, ta không ngờ lại ngửi thấy mùi thịt Thiểm Điện Thỏ, chẳng nhẽ…
Sở Kinh Thiên kéo theo một con heo rừng quái dị hình thể so với thân thể gã còn khổng lồ hơn bước mau trở về, sau đó men theo nơi phát ra mùi thịt tầm mắt bỗng chốc rơi vào trong tay Diệp Vô Thần, gã bước mau tới, trợn to mắt trâu nói:
- Không ngờ thật sự là Thiểm Điện Thỏ, hương vị này ta đến tận bây giờ vẫn không nỡ quên.
- Thiểm Điện Thỏ? Rất lợi hai ư? –Diệp Vô Thần đưa toàn bộ nửa con thỏ cho gã, Sở Kinh Thiên cũng không khách khí, lẳng con heo rừng lên đất, hai tay tiếp lấy, sau đó tham lam ngửi, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ:
- Loài Thiểm Điện Thỏ này tuy không có năng lực công kích gì, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, chạy như tia chớp màu trắng vậy, người bình thường khó có thể trực tiếp bắt chúng. Ngay cả ta mười năm nay cũng chỉ từng bắt được ba lần. Tuy khó bắt nhưng chất thịt của nó rất ngon, khó có gì có thể so sánh nổi. Diệp lão đệ, bản lãnh khá đấy! –Sở Kinh Thiên dựng ngón tay cái, sau đó rất không lịch sự gặm lấy gặm để.
Người cẩu thả như gã quả thực không nghĩ qua con thỏ này sao lại vừa bắt được đã chín.
- Trùng hợp thôi. –Diệp Vô Thần nói, sau đó thuận miệng hỏi:
- Con Thiểm Điện Thỏ này có thể xếp mấy cấp?
- Đây là tam cấp ma thú, coi như là nổi bật trong ma thú cấp thấp. Tứ cấp đến thất cấp là Trung cấp ma thú, bát đến thập cấp là Cao cấp ma thú. Phân chia cấp độ thực lực thú và người là hoàn toàn như nhau, đại biểu thực lực cũng như vậy. –Gã gặm thịt thỏ, thanh âm lẫn lộn nói không rõ, sau đó đá một cước vào con heo rừng nằm trên đất:
- Đây là ngũ cấp ma thú, thực lực tương đương với một cường giả ngũ cấp, người bình thường đụng phải thì thật là xui xẻo.
Diệp Vô Thần gật đầu, không hỏi nữa.
- Đúng rồi Diệp lão đệ…. –Sở Kinh Thiên lau khóe miệng:
- Ngươi tu luyện là công pháp gì? Ta không ngờ lại không cảm giác được khí tức trên người ngươi, nguyên nhân nhất định là do công pháp đó.
- Ta tu luyện là cái gì ư? – Diệp Vô Thần ngâm nga một tiếng, qua một lát thất thần, lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết.
Sở Kinh Thiên nguyên là đần ra, sau đó cười ha hả nói:
- Ta nhớ ra rồi, gia gia từng nói ngươi không nhớ được chuyện ngày trước.
Diệp Vô Thần im lặng cảm thụ khí tức di chuyển trong cơ thể một lát, nói:
- Nếu ta đã có tên mới của mình, thì nó cũng nên có tên mới của nó. Trước khi không biết tên thật của nó, thì hãy gọi là ‘Vô Thần quyết’ đi.
Lực lượng thần kỳ, hẳn không thuộc thế giới này, cũng sẽ không xuất hiện ‘Vô Thần quyết’ thứ hai.
- Vô Thần quyết? Hay… hay… -Sở Kinh Thiên ậm ờ ứng hai tiếng, cũng không biết hay ở đâu, hơn nửa con Thiểm Điện Thỏ trong tay đã bị gã ăn sạch sẽ như gió cuộn mây tan, vứt xương đi, như chưa thỏa mãn chép chép miệng, dùng lá cây lau tay, lúc này mới bỗng nhớ tới hình như không để lại cho Vô Thần lão đệ một ít, nhất thời sắc mặt cứng đờ, sờ đầu rất xấu hổ cười trừ.
Diệp Ngưng Tuyết cuối cùng cũng ăn xong, nàng kéo nhẹ góc áo Vô Thần, nhỏ giọng nói:
- Ca ca, muội ăn no rồi.
- Ừm. –Vô Thần đáp một tiếng, sau đó ngồi cả người xuống, ngón tay lau khóe miệng nàng vài cái, lau sạch sẽ dầu mỡ còn dính lại trên mép nàng, lại dùng phương pháp tương tự lau sạch tay nàng. Lần này kéo tay nàng, ánh mắt như có thâm ý nhìn về phía trước:
- Đi thôi, chúng ta vào trong xem thử.
- Ách, được. –Sở Kinh Thiên sau đó vác sọt lên, một tay kéo lê con heo rừng ở đằng sau. Trên mặt không có bất kỳ vẻ cật lực nào, phảng phất như kéo một con châu chấu. Nói đến sức lực, cho dù là mười Diệp Vô Thần cũng không bằng Sở Kinh Thiên.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thiên Thần Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực Quyển 1: Thần Chi Tử
-----oo0oo-----
Chương 7: Hỏa Diễm Sư Tử.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Ba người dọc đường đi gặp phải vô số thú lớn nhỏ xui xẻo, cơ bản đều bị Sở Kinh Thiên một quyền đánh ngã. So sánh với dã thú cấp bậc phổ biến không cao ở đây, Sở Kinh Thiên ngược lại càng giống một con dã thú. Sau một canh giờ, chiếc sọt sau lưng gã đã gần đầy, trên tay kéo hơn chục con dã thú lớn cột xâu lại với nhau, vác trọng lượng lớn đi lâu như vậy, dù là Sở Kinh Thiên gã cũng bắt đầu hơi có chút cật lực. Nhưng Diệp Vô Thần vẫn luôn kiên trì muốn đi tới trước, như muốn dạo khắp nơi này, Sở Kinh Thiên đành cắn răng kiên trì theo ở phía sau.
Càng xâm nhập, không khí càng yên lặng, sau khi lại qua gần nửa canh giờ, Sở Kinh Thiên rốt cuộc đặt mông ngồi xuống đất, thở phì phò nói:
- Diệp lão đệ, hôm nay tới đây thôi, tiến thêm nữa chính là nơi con Hỏa Diễm Sư Tử thường lui tới. Ta đánh không lại còn có thể chạy, ngươi và đứa nhỏ kia thì quá sức.
- Hỏa Diễm Sư Tử? –Diệp Vô Thần nhớ tới đây là con thập cấp ma thú hắn không thể chế phục mà Sở Kinh Thiên từng nói. Hắn liếc về phương xa, hỏi:
- Qua địa bàn của Hỏa Diễm Sư Tử là nơi nào?
Sở Kinh Thiên khẽ thở một hơi, nói:
- Nơi đó là giáp danh kết giới. Chính là cái kết giới đáng sợ ấy khiến người ta có thể tiến vào nhưng không thể ra, ngay cả gia gia ta đều…
Diệp Vô Thần không nói câu nào, kéo Ngưng Tuyết đi về phía trước.
- Này! Diệp lão đệ, nơi đó nguy hiểm!- Sở Kinh Thiên vội đứng dậy đuổi theo, mà ngay lúc này, phía trước bỗng truyền ra một tiếng sư tử hống. Sở Kinh Thiên giật nảy mình, bước chân nhanh thêm vài phần, cản ở trước người Diệp Vô Thần:
- Diệp lão đệ, là con Hỏa Diễm Sư Tử đó, chúng ta đã tiến vào địa bàn của nó rồi, mau cùng cô nhóc rời đi!
Vừa dứt lời, lại là một tiếng sư tử hống tương tự truyền tới, một con sư tử toàn thân rực lửa đỏ, cao hơn hai thước xuất hiện trong tầm mắt. Cừu nhân gặp lại, hết sức đỏ mắt, nhìn thấy Sở Kinh Thiên, nó hống giận một tiếng, đâm thẳng tới. Còn chưa tới gần người, nó đã há to miệng, một hỏa cầu thật lớn phun tới.
Sở Kinh Thiên ngưng thần phòng bị nhảy sang bên thoát khỏi lộ tuyến tấn công của hỏa cầu, tóm lấy thiết kiếm vừa muốn xông về phía Hỏa Diễm Sư Tử, bỗng con ngươi co rụt, lúc này mới nhớ tới Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết đứng ở phía sau, cuống cuồng quát lớn:
- Mau tránh!
Ngọn lửa tới gần, Diệp Vô Thần vừa muốn kéo Ngưng Tuyết né tránh, bỗng một loại cảm giác kì dị sinh ra trong đáy lòng, ánh mắt khẽ chớp, lại duỗi tay bắt lấy luồng lửa đó.
Xèo!
Luồng lửa ngay cả Sở Kinh Thiên đều không dám chạm đó lại bị Diệp Vô Thần trực tiếp bắt vào trong tay, sau đó theo lòng bàn tay hắn lấp lánh một tia lam quang, ngọn lửa như gặp phải nước lạnh trong một tiếng ‘xèo’ mau chóng dập tắt.
Sở Kinh Thiên trừng đôi mắt trâu, phảng phất như nhìn thấy chuyện không thể tin nổi nhất trên thế giới vậy.
Diệp Vô Thần liếc lòng bàn tay… Không chút tổn hao gì, ngay cả một sợi lông đều không thương tổn đến. Luồng lửa ấy mang cho hắn một loại ấm áp, mà không phải nóng bỏng.
Không riêng gì Sở Kinh Thiên, ngay cả Hỏa Diễm Sư Tử đều đờ đẫn ở đó, nó lại gầm nhẹ một tiếng, miệng liên tiếp phóng thích ra ba luồng lửa bay về phía Diệp Vô Thần, sau đó mang theo một cỗ khí thế nặng trĩu xông về phía hắn, ngược lại quên mất mục tiêu vốn có của nó.
Lần này Diệp Vô Thần không vươn tay ra bắt, càng không tránh né, ba luồng lửa đánh trúng chính diện thân thể hắn, khiến hắn lui về sau liên tiếp ba bước, lại không chịu bất cứ tổn thương nào, ngay cả y phục đều không bị cháy. Nghênh đón Hỏa Diễm Sư Tử, hai tay hắn cùng vung lên, hai mũi gai băng mang theo hàn khí hình thành trong tay, sau đó ném về phía Hỏa Diễm Sư Tử.
Nhất cấp Thủy Ma Pháp Sư của Thiên Thần đại lục có thể phóng thích ra Thủy hệ ma pháp ‘Băng Lăng Thuật’ cấp thấp nhất, nếu là bình thường, công kích như vậy ở trước mặt Hỏa Diễm Sư Tử thập cấp còn chưa tới gần thì đã tan chảy, nhưng tốc độ phi hành của hai ngọn Băng Lăng này cực kỳ nhanh, trong nháy mắt ngắn ngủi liền không chút lưu tình đâm vào trong đôi mắt yếu ớt nhất của Hỏa Diễm Sư Tử.
Nương theo tiếng sư tử hống thê thảm, Hỏa Diễm Sư Tử nặng nề ngã xuống đất. Sở Kinh Thiên sao có thể bỏ qua cơ hội này, gã nhảy mạnh lên, lực lượng toàn lực ngưng tụ hai tay, thiết kiếm trong tay trong một tiếng gầm lớn dùng lực đâm xuống, đâm vào bộ phận yết hầu của Hỏa Diễm Sư Tử. Hai mắt Hỏa Diễm Sư Tử dưới cơn đau kịch liệt lực lượng tan hết, căn bản không còn sức lực ngăn cản, yết hầu bị đâm thủng dễ dàng. Nó giãy dụa kịch liệt một hồi, rồi không cách nào nhúc nhích được nữa.
Sở Kinh Thiên rút thiết kiếm, chọc chọc con Hỏa Diễm Sư Tử, cười ngây ngô:
- Như thế mà đã chết rồi? Đơn giản như vậy đã chết rồi? Lúc trước ta và nó dụng nhiều lần như vậy đều không hành chết nó, y phục còn bị nó đốt hỏng vài bộ. –Gã dựng ngón cái về phía Diệp Vô Thần:
- Diệp lão đệ, thật là có ngươi. Ta lúc ấy luôn nghĩ đâm vào mắt nó, nhưng một lần đều chưa từng thành công. Ngươi không ngờ lại tiện tay đã phế hai… Hả? Ngươi còn là Thủy Ma Pháp Sư?
Sắc mặt Diệp Vô Thần có chút trắng bệch, hắn khoát tay nói:
- Chỉ là trùng hợp, ta biết một ít Thủy hệ ma pháp, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể phóng thích ra Băng Lăng cơ bản nhất mà thôi.
Diệp Vô Thần nói là lời thật, vẻn vẹn chỉ phóng thích ra hai Băng Lăng đơn giản nhất, hắn cảm giác thấy loại lực lượng nào đó trong cơ thể đã thiếu hụt đi phân nửa.
- Đại Ngưu ca, ngươi mang con Hỏa Diễm Sư Tử này về trước, thế nào? Ta muốn cùng Ngưng Tuyết đi dạo ở chỗ này, dù sao nơi đây sẽ không còn có nguy hiểm gì nữa rồi.- Diệp Vô Thần có chút xuất thần nói, trong thanh âm bình thản mang theo giọng điệu không cho phản bác rõ ràng.
Sở Kinh Thiên nguyên là sửng sốt, sau đó gật đầu nói:
- Vậy được rồi, mang nhiều đồ thế này ta cũng hơi mệt, các ngươi nhất định phải về sớm đấy.
Rất nhanh, gã đã đỡ Hỏa Diễm Sư Tử không còn lửa lên vai, kéo theo hàng đống chiến lợi phẩm của gã đi về, thỉnh thoảng nhiều lần len lén quay đầu muốn xem Diệp Vô Thần chuẩn bị làm gì.
- Đi thôi. –Kéo Diệp Ngưng Tuyết xinh xắn, sắc mặt Diệp Vô Thần thận trọng đi về phía trước. Đi ước chừng trăm thước, bước chân hắn bỗng khựng lại, bởi hắn cảm giác được mình phảng phất như đụng phải một bức tường trong suốt. Sau khi nhíu mày suy tư một hồi, hắn bỗng ôm Ngưng Tuyết lên, sau đó đặt nàng cách mười thước, nghiêm túc nói:
- Ngoan ngoãn đứng ở đây, đừng động đậy.
Ngưng Tuyết nhu thuận gật đầu, sau đó đôi mắt nhìn không chớp mắt về vị trí lúc đầu hắn đi tới.
Đây chính là tầng kết giới phong tỏa nơi đây ư?
Diệp Vô Thần hít nhẹ một hơi, ánh mắt ngưng trọng, có chút cật lực thao túng vài luồng khí lưu trong thân thể, dồn toàn bộ lực lượng của ‘Vô Thần quyết’ vào tay phải, khiến cả tay phải đều bị quang mang trong suốt bao phủ. Hắn quát khẽ một tiếng, hóa chưởng thành đao, mạnh mẽ bổ về phía kết giới trong suốt trước mắt.
Cheng!
Không có tiếng va chạm và tiếng nổ rền như trong dự liệu, sau một tiếng vang nhỏ, lực phản chấn cực lớn đã bắn văng thân thể Diệp Vô Thần ra ngoài. Hắn khó chịu hừ một tiếng từ trên đất lăn dậy, tay trái khẽ nắm tay phải đang đau đớn đến tận tim, trán ứa mồi hôi lạnh.
- Ca ca! –Một tiếng hô lo âu vang lên, Diệp Ngưng Tuyết vội vã chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ kinh hoảng. Diệp Vô Thần cười cười, nhìn đôi mắt gần như sắp tuôn lệ kia, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Tuyết Nhi đừng lo lắng, ta không sao, chỉ là bị va một cái mà thôi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thiên Thần Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực Quyển 1: Thần Chi Tử
-----oo0oo-----
Chương 8: Nam Hoàng Kiếm.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
- Vậy.. ca ca có bị thương hay không? –Ngưng Tuyết lo lắng nhìn toàn thân hắn, thanh âm đều mang theo nghẹn ngào. Diệp Vô Thần bất đắc dĩ cười, đành ôm nàng lên, sau đó đặt ở vị trí lúc trước, nhón cái mũi nhỏ của nàng nói:
- Nghe lời ca ca, ngoan ngoãn đứng ở đây, ca ca bảo đảm lần này một chút chuyện đều sẽ không có.
Ngưng Tuyết còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng rốt cuộc cố nén không nói ra, nắm chặt tay nhìn theo hắn. Nàng biết ca ca hiện tại nhất định đang làm chuyện nguy hiểm gì đó.
Diệp Vô Thần lại đi tới trước kết giới, mà lần này, ánh mắt hắn không phải rơi lên kết giới, mà là mặt đất ở dưới chân. Hắn cúi đầu đi tới đi lui, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng. Sau đó hắn ngồi cả người xuống, sau một hồi trầm mặc, giơ nắm tay phải, ngưng tụ lực lượng vừa mới khôi phục lên đó, mạnh mẽ đánh lên mặt đất.
Một tiếng vang rền, mặt đất khẽ rung, mặt đất trước người Diệp Vô Thần bị đánh ra một hố nông sâu hơn nửa thước, rộng nửa thước. Vô Thần lực lượng lại thiếu hụt nên đầu váng mắt hoa một hồi, hắn ổn định thân thể mình, ngưng tụ thị lực nhìn về phía dưới. Trong chiếc hố nông lộ ra tầng đất bằng phẳng lạ kỳ, phảng phất như có lực lượng nào đó đang bảo vệ nền đất dưới nửa thước không bị bất kỳ thương tổn nào vậy. Mà khiến Vô Thần con ngươi co rụt chính là luồng quang mang màu vàng chợt lóe lên nọ. Đây là chuôi kiếm của một thanh kiếm, kim mang phóng ra chói mắt, thân kiếm vùi dưới đất, mà vẻn vẹn chỉ có chuôi kiếm trần trụi ở bên ngoài là loáng thoáng phát ra một cỗ khí thế khiến người ta nín thở.
Đây là…
Diệp Vô Thần không lưỡng lự, hai tay nắm lên chuôi kiếm. Nhất thời, một luồng kim mang nhu hòa bao phủ hai tay hắn. Hắn hơi dùng lực, thân kiếm màu vàng liền trong tiếng ‘két két’ bị rút ra từ mặt đất, không bao lâu liền lộ ta toàn bộ diện mạo của nó.
Ngay vào một khắc thân kiếm hoàn toàn bị rút ra đó, mặt đất bỗng rung chuyển kịch liệt, tiếng nghiền nát liên miên không dứt vang tại bên tai. Trong nhất thời, không gian cách tuyệt với đời, đã bị phong ấn không biết bao nhiêu năm này như phát sinh động đất kịch liệt, người hoảng thú loạn. Trước căn nhà cỏ, lão nhân đang nhắm mắt dưỡng thần mở choàng đôi mắt, nhìn về phía bầu trời, theo đó biến sắc:
- Kết giới… bị phá rồi!
Mặt đất rung chuyển, thanh âm bên tai đều không hấp dẫn tâm thần Diệp Vô Thần, hắn ngơ ngác nhìn thanh cự kiếm bị mình cầm trong tay. Chuôi kiếm hơn ba mươi cm, thân kiếm lại dài hơn thước, lưỡi rộng hơn mười cm, toàn thân màu vàng, sáng bóng như gương. Ngoại trừ vị trí mũi kiếm khắc một chữ ‘Nam’ nho nhỏ, thì bất kể là thân kiếm hay chuôi kiếm đều không còn văn lộ nào khác. Mà lúc này, một tia thanh âm mờ ảo vang vọng sâu trong ý thức hắn…
- Khởi đầu của thiên địa, trong hỗn độn cùng lúc sinh ra hai sinh mệnh thể sớm nhất. Họ cùng lúc thức tỉnh, trời sinh chính là cừu địch như số mệnh, một người chiếm cứ phía Nam hỗn độn, một người chiếm cứ phía Bắc hỗn độn, đồng thời tự phong là Nam Hoàng và Bắc Đế. Nam Hoàng Bắc Đế tranh đấu nhiều năm, chưa có kết quả, cuộc chiến giữa họ khiến hỗn độn bắt đầu rạn nứt, từ nay có thiên, địa, nhân, thần, ma…
Thanh âm trong đầu đến đây bỗng gián đoạn, dường như bị trực tiếp cắt ngang không có đoạn dưới.
- Lúc nãy là ngươi đang gọi ta? –Nhìn kiếm trong tay, Diệp Vô Thần nhắm mắt, dùng tâm niệm hỏi.
- Vâng… Là tôi. –Trả lời hắn lại là thanh âm một thiếu nữ, hơn nữa trong thanh âm lộ rõ vẻ khẩn trương bất an.
- Ngươi là ai?
- Tôi… tôi không biết.
- Ngươi vì sao kêu gọi ta?
- Tôi không biết.
- Vậy ngươi biết ta là ai chăng?
- …Tôi không biết.
Trên trán Diệp Vô Thần ứa mồ hôi:
- Vậy ngươi biết cái gì?
Thanh âm thiếu nữ càng thêm khẩn trương khủng hoảng:
- Chủ nhân đừng tức giận, tôi thật sự không biết tôi là ai… Tôi chỉ biết tên của tôi gọi là Nam Nhi, bị phong ấn trong thanh kiếm này, mà ngài là chủ nhân của tôi, chỉ có ngài mới có thể cứu tôi ra.
- Lý do. –Diệp Vô Thần lau mồ hôi lạnh trên trán, đây đều là không biết ư, vừa rồi còn nói không biết như ngu ngốc mà.
- Tôi không biết… À, là cảm giác! Tôi ngủ đã rất rất lâu rồi, sau đó bỗng tỉnh lại, bởi vì tôi cảm giác được chủ nhân đã tới, cho nên tôi liều mạng gọi chủ nhân. –Thanh âm thiếu nữ trở nên tíu tít.
Diệp Vô Thần nhíu mày, hỏi:
- Nếu ngươi nói ta có thể cứu ngươi ra, vậy ngươi nói cho ta biết ta nên dùng phương pháp gì cứu ngươi.
- Tôi không biết.
- .......
- Bỏ đi. –Diệp Vô Thần toàn thân dâng lên một cảm giác vô lực:
- Ngươi sau này cứ đi theo ta, nếu ngày nào đó ngươi nhớ tới thì hãy nói với ta.
- Vâng, cảm ơn chủ nhân, thật sự cảm ơn chủ nhân. –Thiếu nữ vui mừng ứng tiếng. Kiếm trong tay Diệp Vô Thần nhất thời hóa thành một luồng kim mang, bắn vào mi tâm hắn, mà giữa mi tâm hắn liền thêm một chấm kim mang khó có thể nhìn rõ.
Người bị phong ấn trong kiếm… Kiếm hóa thành năng lượng thể vẫn ở trên thân thể người… Loại chuyện này hẳn là khó tin, vì sao mình lại không chút mảy may cảm thấy kinh ngạc, ngược lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Hắn lung lay đầu, nhìn về đằng trước của mình. Kết giới cứ thế bị hủy, mà nguồn cội kết giới sinh ra không ngờ lại bởi thanh kiếm ấy. Vậy rốt cuộc là thanh kiếm thế nào, lại vì sao vùi ở đây, vì sao lại bố trí một kết giới như vậy.
Vậy những mảnh ký ức viễn cổ xuất hiện trong đầu mình, liên quan tới Nam Hoàng Bắc Đế là cái gì?
Hắn không mong chờ quá mức có thể từ trong miệng thiếu nữ tên ‘Nam Nhi’ kia nhận được đáp án, bởi vì có lẽ hỏi nàng cái gì nàng đều sẽ trả lời không biết.
Khi Vô Thần dẫn theo Ngưng Tuyết trở về, lão nhân vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, khí tức vững vàng như ngọn núi lớn không cách nào lay chuyển. Mà bên người ông, Sở Kinh Thiên lúc quay sang trái lúc quay sang phải nói gì đó với lão nhân, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Nhưng lão nhân vẫn một câu không nói như trước, làm Sở Kinh Thiên sốt ruột đứng ngồi không yên.
Nhìn thấy Diệp Vô Thần trở về, đôi mắt Sở Kinh Thiên sáng ngời, vội vã nghênh đón, hô từ rất xa:
- Diệp lão đệ, nói cho ngươi một tin tức tốt, kết giới cổ quái kia không ngờ tự nhiên biến mất, chúng ta có thể ra ngoài rồi!
Vô Thần cười nhạt, không nói gì.
Ánh mắt sắc như dao của lão nhân quét qua người hắn, khí thế như thực chất khiến lồng ngực hắn như bị một tấm sắt nặng nề đè lên. Lão nhân thu ánh mắt, cười ha ha nói:
- Chàng thanh niên, hiện giờ kết giới đã phá, ngươi có dự định gì?
Diệp Vô Thần cảm thấy kinh hãi, nhưng trên mặt bình tĩnh như ban đầu, mỉm cười nói:
- Qua quãng thời gian nữa hãy nói đi.
Diệp Ngưng Tuyết chớp chớp đôi mắt to của nàng, len lén nhìn Vô Thần, hoàn toàn không nghe hiểu họ đang nói gì.
Khoảng thời gian tiếp đó, việc duy nhất Diệp Vô Thần làm mỗi ngày chính là dẫn Ngưng Tuyết ra ngoài chơi đùa, đi bất cứ nơi nào nàng muốn đi, có lúc đi rừng rậm săn thú, có lúc đi rừng cây hái hoa quả, có lúc thậm chí như một đứa nhỏ cùng Ngưng Tuyết đi bắt bướm chơi. Trong thời gian hơn mười ngày ngắn ngủi họ gần như đảo khắp không gian từng bị phong ấn này. Mà Sở Kinh Thiên mỗi ngày đều bám đít theo sau họ, họ đi đâu thì gã theo đấy, nghiễm nhiên giống như một hộ vệ lưng hùm vai gấu… Bởi vì đây là ý của lão nhân, tự gã cũng hoàn toàn không chống đối làm như vậy.
Ngưng Tuyết mỗi ngày đều vui vẻ như một chú chim nhỏ thoát khỏi lồng, tiếng cười sảng khoái hết lần này tới lần khác tưới nhuần cõi lòng Vô Thần, nàng là chấm vẽ duy nhất trong thế giới trống rỗng của hắn, cũng luôn có thể xúc động nơi mềm yếu nhất trong cõi lòng hắn.
Chỉ là… Nhìn bóng trắng nhỏ xinh ấy, hắn thầm thở dài một hơi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thiên Thần Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực Quyển 1: Thần Chi Tử
-----oo0oo-----
Chương 9: Giao long xuất hải.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Bầu trời đằng đông chỉ xuất hiện vẻn vẹn một dải trắng phau. Diệp Vô Thần lẳng lặng đứng dậy, sau đó ngơ ngác nhìn Ngưng Tuyết đang trong giấc mộng một lát. Hai vết sẹo quái dị phá hủy khuôn mặt nàng, mà nàng đồng thời sở hữu một trái tim thuần khiết nhất. Hắn hôn nhẹ lên mặt nàng một cái, cuối cùng hạ quyết tâm, đứng dậy lẳng lặng ra ngoài.
- Muốn đi rồi sao? –Lão nhân ngồi trên gốc cây ông đã ngồi không biết bao nhiêu năm đó, quải trượng trong tay đập nhẹ xuống đất. Sở Kinh Thiên đứng trước mặt hắn, vẻ mặt không nỡ, rất lâu sau mới giương mắt nhìn, nói:
- Diệp lão đệ, thật sự phải đi ư?
Diệp Vô Thần gật đầu:
- Giúp ta chăm sóc Ngưng Tuyết. Con đường phía trước có lẽ đầy rẫy hung hiểm, ta không thể dẫn nàng đi… Chờ ta sau khi yên ổn, ta sẽ trở lại đón nàng. Nếu các ngươi không kịp chờ, cũng có thể đến lúc ấy dẫn nàng đi tìm ta.
Sở Kinh Thiên vừa muốn thề thốt bảo đảm, lão nhân đã lên tiếng:
- Yên tâm đi đi, trong vòng ba năm, chúng ta sẽ không rời khỏi đây, càng sẽ không để người ta ức hiếp Ngưng Tuyết nha đầu.
- Ba… ba năm? –Sở Kinh Thiên trợn trừng mắt nhìn lão nhân, nước mắt đều suýt nữa rơi xuống:
- Gia gia, ngài nói sẽ không là thật chứ? Ba năm… ba năm đó!
Lão nhân chẳng thèm để ý đến gã, mà lật tay, lòng bàn tay xuất hiện một đồ vật đen thui, vứt cho Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần tiếp lấy, đây là một chiếc nhẫn màu đen, ngoại trừ bên trên in một chữ ‘Sở’ cực nhỏ ra, thì không còn điểm đặc biệt nào khác.
- Đây là?
- Đây là một chiếc Trữ Vật Giới Chỉ, ở Thiên Thần đại lục cũng không xem là thứ gì hiếm có, hẳn là có chút tác dụng với ngươi. –Lão nhân hòa nhã nói.
- Trữ Vật Giới Chỉ? –Trong mắt Diệp Vô Thần lóe lên một tia kinh ngạc, hắn gật đầu, đeo nó lên ngón trỏ bên tay trái, nói:
- Cảm ơn Sở gia gia, ân tình của ngài Diệp Vô Thần ta ngày sau nhất định sẽ báo đáp.
- Báo đáp ư? Ngươi đã từng báo đáp rồi. –Lão nhân cười tủm tỉm nói. Kết giới đã phá, hắn ban cho họ tự do như được sống lại trong cái ‘lao tù’ này. Phần ân tình này, mới là đại ân thực sự.
Diệp Vô Thần không biện bác, ung dung xoay người, sau đó khẽ vung tay:
- Sở gia gia, Đại Ngưu ca, giúp ta chăm sóc Ngưng Tuyết, chúng ra rất nhanh sẽ gặp lại.
Hắn không quay đầu, chầm chậm đi xa. Tay Sở Kinh Thiên vươn ra chơi vơi giữa không trung, nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng lưng hắn biến mất trong tầm mắt mình.
- Cứ thế mà đi? –Sở Kinh Thiên lưu luyến lặp lại một tiếng, sau đó gã nghĩ đến cái gì đó, bỗng lủi đến trước mặt lão nhân, đáng thương hỏi:
- Gia gia, ngài lúc nãy nói trong vòng ba năm sẽ không rời khỏi là thật hay không vậy, nhưng con…
- Là thật, ít nhất ba năm, cũng có lẽ, vĩnh viễn sẽ không ra ngoài. –Ánh mắt lão nhân thâm thúy, bình tĩnh nói.
Sở Kinh Thiên suýt nữa không quỳ xuống trước lão nhân, bị nhốt ở nơi chim không ỉa nổi này đằng đẵng mười lăm năm, gã ngày nhớ đêm mong nằm mơ cũng đều mong có một ngày có thể ra ngoài, nhưng vào ngày kỳ tích xuất hiện này, lại nhận được một kết quả như thế. Nếu lão nhân không đồng ý, gã bất kể là dùng phương pháp gì cũng không thể trốn khỏi lòng bàn tay của ông.
- Hắn là một con giao long ra biển, mà ngươi, ắt phải là một con mãnh hổ xuống núi. Trước khi ngươi chưa thành mãnh hổ, ngươi vĩnh viễn đừng mong ra ngoài. –Lão nhân không chút lưu tình nói, thân thể luôn ngồi ở đó đứng thẳng dậy.
- Mãnh hổ? Vậy con khi nào mới có thể trở thành mãnh hổ?
- Chờ ngươi nhìn thấu Thiên Giai Chi Cảnh, ngươi sẽ có tư cách đi ra khỏi đây. –Lão nhân nhìn về phương xa, bình tĩnh mà uy nghiêm nói.
- Thiên giai… Nhưng con năm năm đều không thể đạt tới Linh cấp, thì sao có khả năng trong vòng ba năm đạt tới Linh cấp sau đó lại đột phá Linh cấp đến Thiên cấp chứ. –Sở Kinh Thiên mặt đầy ủy khuất nói.
- Hừ! –Lão nhân luôn bình tĩnh như nước phát ra một tiếng hừ lạnh, tức giận quát:
- Sở gia chúng ta mỗi một đời đều phải đứng trên đỉnh cao kiếm đạo tại Thiên Thần đại lục đương thời, phụ thân ngươi mất sớm, hiện giờ tất cả hy vọng của Sở gia đều rơi lên người ngươi, nếu ngươi ngay cả mục tiêu này đều không có lòng tin đạt tới, ngươi làm sao xứng làm con cháu Sở gia ta, sao xứng làm cháu của Sở Thương Minh ta!
Sở Kinh Thiên vẻ mặt ngượng ngập cúi đầu, một chữ đều không dám nói thêm.
Quải trượng trong tay lão nhân va mạnh xuống đất, theo đó là một tiếng giòn giã, quải trượng dựng thảnh cắt thành bốn mảnh, mà trong tay lão nhân đã thêm một thanh kiếm dài nhỏ lấp lánh lam quang nhàn nhạt. Ông quát khẽ một tiếng, lam quang ở thân kiếm bắn tung tóe, lưỡi kiếm vốn dĩ chỉ có không đầy một thước lại bỗng dưng dài ra một luồng kiếm mang màu lam dài chừng hơn thước, ngay cả thân kiếm mảnh khảnh cũng bành trướng khoảng ba lần.
- Từ hôm nay trở đi, thanh kiếm này thuộc về ngươi, ba năm sau thực lực của ngươi vẫn bôi nhọ tên thanh kiếm này, vậy ta sẽ thu hồi vĩnh viễn. –Lão đầu vẩy tay, thanh kiếm nọ rạch thành một đường cong màu lam, cắm ở trước người Sở Kinh Thiên. Sở Kinh Thiên vội vã rút nó ra, hai tay kích động đến run rẩy.
- Thương Minh Kiếm… Thần kiếm Thương Minh! –Sở Kinh Thiên hai mắt tỏa sáng, kích động đến nỗi hận không thể ôm thanh kiếm trước mắt hôn hai cái. Nhưng ngoại trừ kích động, lại không có một chút kinh sợ nào cả, khiến lão nhân suýt nữa không nhịn được gõ lên đầu gã một cái.
- Nhớ lấy, ba năm sau, nếu ngươi có thể thắng hắn, thì cầm kiếm đi thiên hạ, trừ ác giúp yếu. Nếu không thể thắng hắn, thì vĩnh viễn đi theo hắn, rõ chưa?
- Đã rõ đã rõ! –Sở Kinh Thiên cuống quít đáp ứng, đôi tay thô to sờ lên Thương Minh Kiếm hết lần này tới lần khác, hệt như đang sờ một cô gái bán hoa vậy. Cuối cùng, ánh mắt gã nghiêm túc, tay phải múa nhanh như điện, dùng Thương Minh Kiếm vẽ ra một hình cung màu lam trên không trung, sau đó vỗ ngực, thề thốt nói:
- Yên tâm đi gia gia, chỉ riêng vì xứng với thanh Thương Minh Kiếm này, con cũng sẽ khiến thực lực của mình đạt tới Thiên cấp trong vòng ba năm!
Lão nhân gật đầu, xoay lưng rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không. Năm ây ông ba mươi tuổi mới chạm đến Thiên cấp chi cảnh, ba mươi lăm tuổi tiến vào Thiên cấp, sáu mươi tuổi đạt tới Thần cấp, đã được cho là tuyệt thế thiên tài. Hiện giờ, ông khát khao cháu trai mình có thể phá vỡ thần thoại do mình sáng tạo. Như vậy ông sẽ vui mừng tán thưởng hắn.
Sáng sớm, Ngưng Tuyết mê ngủ lười nhác vươn người, sau đó chậm chạp mở đôi mắt lim dim, lại phát hiện ca ca đã không ở bên người. Nàng không hài lòng mếu máo, bởi vì trước kia mỗi lần nàng tỉnh, nhìn thấy đầu tiên đều sẽ là hắn. Từ trên giường gỗ nhẹ nhàng nhảy xuống, nàng sửa sang tóc tai và y phục của mình, chạy chậm ra ngoài.
- Ca ca! Nàng thanh thúy gọi một tiếng, lại không nhận được lời đáp. Bên ngoài căn phòng nhỏ, chỉ có hai người Sở Kinh Thiên và lão nhân quen thuộc.
- Ca ca đâu? –Diệp Ngưng Tuyết dụi đôi mắt vẫn có chút mơ màng hỏi.
- Cái đó… -Sở Kinh Thiên sờ đầu, cười ha ha nói:
- Diệp lão đệ hắn đã đi rồi.
- Đi rồi? Là đi tới rừng rậm đằng kia ư? Muội lập tức đi tìm ca ca.
- Không phải, không phải. –Sở Kinh Thiên vội xua tay, úp úp mở mở rất lâu mới nói:
- Cô bé nhỏ, ca ca muội đã rời khỏi đây rồi, đi tới Thiên Long đế quốc kia, hắn nói rất nhanh sẽ quay lại đón muội…
Thanh âm Sở Kinh Thiên nghẹn trong cổ họng, không nói nên lời nữa, đồng thời trong lòng bỗng hồi hộp, bởi trên mặt hắn lộ ra không phải khổ sổ hay là lo lắng, mà là… sợ hãi!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thiên Thần Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực Quyển 1: Thần Chi Tử
-----oo0oo-----
Chương 10: Đêm trăng tròn.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
- Ca ca huynh ấy… đi rồi…-Vẻ trên mặt Diệp Ngưng Tuyết trong nháy mắt cứng đờ, thất thần nhắc đi nhắc lại. Đôi mắt vốn dĩ còn lơ mơ trong phút chốc lại biến thành một mảnh tro tàn, dường như thế giới trước mắt ầm ầm sụp đổ.
Sở Kinh Thiên vô ý thức lui ra sau một bước, luống cuống nói:
- Bé… bé con, ca ca ngươi sợ dẫn ngươi theo sẽ gặp nguy hiểm, hắn từng nói lập tức sẽ trở lại đón ngươi, lập tức sẽ đón.
- Không… -Diệp Ngưng Tuyết gọi nhẹ một tiếng, luon luôn ngoan ngoãn yếu ớt như nàng lúc này bỗng như nổi điên xông đến trước mặt Sở Kinh Thiên, dùng hai tay không ngừng đánh gã, hai mắt đẫm lệ như suối phun:
- Huynh gạt ta! Huynh gạt ta! Ca ca huynh ấy sẽ không bỏ muội lại, huynh gạt ta… Ta không muốn rời khỏi ca ca, không muốn mà!
Phản ứng kịch liệt của nàng vượt xa dự đoán của họ. Sở Kinh Thiên vội giơ hai tay nói:
- Bé con, ngươi bình tĩnh chút, ca ca ngươi thật sự rất nhanh sẽ trở lại.
- Huynh gạt ta… Các người đếu gạt ta! Ta không muốn rời khỏi ca ca… -Nàng lớn tiếng khóc, ca ca đi rồi, cả thế giới lại chỉ còn lại một mình nàng, nàng đã không dám nghĩ không có hắn thì phải nên làm thế nào. Bất chợt, nàng nghĩ đến điều gì đó, dùng lực lau nước mắt mình, tóm lấy y phục Sở Kinh Thiên nói:
- Nói cho ta biết, ca ca huynh ấy đi đâu, ta muốn đi tìm huynh ấy!
Sở Kinh Thiên vội lắc đầu, suýt nữa không khóc ra:
- Tiểu tổ tông của ta, ngươi tha cho ta đi, ca ca ngươi hắn thật sự sẽ tới đón ngươi. Hắn đã đi lâu lắm rồi, ngươi đuổi không kịp đâu.
- Nói cho ta biết… Nói cho ta biết ca ca đi đâu, nói cho ta có được không… -Nàng ngửa đầu, đôi mắt hơi nước mịt mùng, hai dòng lệ loang lổ trên má, quật cường nhìn gã, lại khiến Sở Kinh Thiên không dám đối diện với nàng.
- Đại Ngưu ca ca, nói cho ta biết được không, ta không muốn tách rời ca ca…
- Nói cho biết… Ta không muốn tách rời ca ca, ta không thể tách rời ca ca…
Lão nhân vẫn luôn yên lặng nhìn chúng, biểu cảm của ông từ bình thản đến động dung, rồi đến kinh hãi khó hiểu.
Sở Kinh Thiên bỗng có một loại cảm giác không thở nổi chẳng sao nói rõ được, gã rốt cuộc bại trận, dùng tay chỉ về phía Nam:
- Hắn đi Thiên Long Quốc phía Nam, có điều…
Diệp Ngưng Tuyết buông hai tay, bất chấp tất cả chạy về hướng gã chỉ. Sở Kinh Thiên giật nảy mình, vừa muốn xông tới bắt lấy nàng, lại phát hiện thân thể của mình dường như bị đóng đinh lại không thể nhúc nhích, gã cắn răng vùng vẫy hai cái, hét lớn:
- Bé con, mau trở lại! Mau trở lại đi!
Bóng trắng nhỏ xinh nọ càng chạy càng xa, ngay dưới sự che lấp của cây cối rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt gã.
Sở Kinh Thiên xoay người lại, vừa vùng vẫy vừa hô:
- Gia gia ngài vì sao ngăn cản con, nếu không đuổi nàng sẽ có nguy hiểm đó.
Lão nhân thở dài một hơi, nói:
- Nếu ngươi nhìn hiểu ánh mắt nó, thì ngươi sẽ không muốn đuổi theo nó nữa, đó là một chấp niệm bất chấp tất cả, vốn dĩ không có gì có thể ngăn cản nó. Nếu ngươi cưỡng ép ngăn trở nó, cho dù nó liều hết hơi cuối cùng cũng sẽ không buông tha.
- Vậy thì để con và nàng cùng nhau đuổi theo, hoặc gia gia ngài dẫn nàng đi, nàng dù sao chỉ là một bé con mười tuổi, Diệp lão đệ lại đi xa như vậy rồi, nàng một mình không thể đuổi kịp, hơn nữa sẽ gặp đủ mọi nguy hiểm, tùy tiện một dã thú nhị cấp trở lên thôi đều có thể… Gia gia!
- Không được!
Vượt ngoài dự liệu của Sở Kinh Thiên, lão nhân vẫn lạnh giọng cự tuyệt như cũ.
- Gia gia, chẳng nhẽ ngài nhẫn tâm nhìn một tiểu cô nương như vậy gặp chuyện không may ư? Nàng còn là muội muội của Diệp lão đệ mà! –Sở Kinh Thiên lo lắng hét to với lão nhân. Đây cũng là lần đầu tiên gã nói to với gia gia như vậy, bởi vì lần này ông thật sự quá không hợp tình người.
- Ta nói không được là không được! –Giọng lão nhân càng lớn hơn gã, khí thế lại càng đè ép chặt gã, Sở Kinh Thiên bóp nắm tay, hung hăng dậm chân một cái, cuối cùng không nói thêm nữa.
- Yên tâm đi, nó sẽ không có việc gì. –Khá lâu sau, lão nhân mới chậm rãi nói ra một câu. Đồng thời nội tâm nghi hoặc trùng trùng.
Khoảnh khắc đó, khí thế nàng phóng thích ra trong lúc vô tình khiến toàn thân ông đều rét run… Đây thật sự chỉ là một thiếu nữ bình thường sao?
Sau khi qua rừng rậm là thảo nguyên hoang vu, sau thảo nguyên vẫn là rừng rậm. Từ rạng sáng đi tới chập tối, Diệp Vô Thần đi thẳng về phía nam, đồng thời lẳng lặng tính toán khoảng cách, suốt dọc đường gã câu có câu không nói chuyện với Nam Nhi.
- Chủ nhân, ngài tên gì?
- Diệp Vô Thần.
- Oa! Tên chủ nhân thật dễ nghe.
- ……
- Chủ nhân, nhà ngài ở đâu?
- Hoa Hạ.
- Oa! Ngay cả tên quê nhà chủ nhân đều dễ nghe như vậy.
- … …
Diệp Vô Thần ý niệm chợt động, cự kiếm màu vàng đã bị hắn nắm trong tay, hai tay khẽ vung vẽ ra một đường cong màu vàng. Hắn làm sao cũng cảm giác không ra, trong kiếm dường như ẩn chứa lực lượng khổng lổ đến mức khiến người ta khó tin, chỉ là tương đối mà nói, lực lượng của chính hắn nhỏ yếu quá đỗi, vốn dĩ không thể thi triển ra uy lực chân chính của thanh kiếm này.
Đây rốt cuộc là một thanh kiếm thế nào.
- Nam Nhi, vậy ngươi nhớ được tên thanh kiếm này hay không? –Diệp Vô Thần hỏi.
- Tôi nghĩ xem.. À, thanh kiếm này được xưng là Nam Hoang Chi Kiếm, tên gọi… Trảm Tinh. –Nam Nhi trả lời ậm à ậm ừ. Dường như là từ trong ký ức mơ hồ phí chút chút sức lực mới tìm được.
- Nam Hoàng Chi Kiếm – Trảm Tinh!? –Diệp Vô Thần dựng kiếm lên, sau đó ngơ ngẩn nhìn chữ ‘Nam’ trên mũi kiếm.
Nam Hoàng?
Khởi đầu của thiên địa… Nam Hoàng Bắc Đế…
Đoạn viễn cổ ký ức khiếm khuyết bỗng xuất hiện nọ lại lần nữa hiện ra trong đầu Diệp Vô Thần. Hắn không khỏi nghĩ tới, đây là Nam Hoàng Chi Kiếm, chẳng nhẽ còn có Bắc Đế Chi Kiêm? Nam Hoàng cùng Bắc Đế, chính là hai người tồn tại sớm nhất trên thế giới này, thậm chí có thể nói là người sáng tạo ra thế giới này ư?
- Nam Hoàng Bắc Đế tranh đấu nhiều năm, chưa có kết quả, cuộc chiến giữa họ khiến hỗn độn bắt đầu rạn nứt, từ nay có Thiên, Địa, nhân, thần, ma…
Nếu như đây là thật, vậy thì thần và ma của thế giới này thật sự có tồn tại hay không. Câu chuyện thần thoại ngày đó Sở gia gia kể có phải là thật hay không.
Đối với Diệp Vô Thần vừa mới đặt chân lên Thiên Thần đại lục mà nói, mọi thứ đều là trống rỗng như vậy. Nếu cuộc sống mới bắt buộc phải bắt đầu từ 0, vậy thì ắt phải càng nhanh thêm bước châ của mình. Quỷ dị đi tới thế giới này, mất đi quá khứ của mình, chiếm được Nam Hoàng Chi Kiếm thần bí mà mảnh nhỏ ký ức… Đợi chờ mình rốt cuộc là cái gì?
Phía trước lại là rừng rậm.
Hoàng hôn lặng lẽ thối lui, bầu trời cũng càng lúc càng tối, mà mây đen rải khắp bầu trời khiến đêm tối tới sớm. Sau vài canh giờ, màn đêm buông xuống, trong rừng rậm nhỏ um tùm càng tối đến đáng sợ. Mà nội tâm Diệp Vô Thần cũng bỗng nhiên bị che phủ một tầng bóng ma.
Cảm giác dồn nén này là gì? Hắn ôm bộ vị trái tim mình, bởi vì nơi đó đang đập lên kịch liệt, lúc nhanh lúc chậm.
Hắn không khỏi gia tăng cước bộ, trong rừng rậm có quá nhiều nguy hiểm chưa biết, hắn không muốn ngủ nghỉ trong đó. Mà theo như lời lão nhân, qua khu rừng rậm nhỉ này, hẳn sẽ có một con trấn nhỏ. Mà muốn tới quốc đô Thiên Long Quốc thật sự, không biết còn phải đi về phía nam bao lâu nữa.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào