Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu.
-----oo0oo-----
Chương 11: Ta là người bị hại, đúng không?
Dịch: AlfaRomeo™
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của đối phương, trong lòng Lý Kiếm Ngân cũng dần bình tĩnh lại, thầm nghĩ người này quả nhiên là một tên phế vật, mình chỉ vừa mới rút kiếm ra mà đã bị dọa cho sợ đến thế này rồi.... Nghĩ như vậy, mọi phiền muộn trong lòng cũng hoàn toàn biến mất, khí thế càng lúc càng cao.
Còn Ô Thiên Thiến ở một bên miệng há to quên cả khép lại, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi. Cái tên Sở Dương này... cho dù không có tiền đồ đi chăng nữa thì cũng không đến mức như thế này chứ? Không chỉ không dám ứng chiến, mà lại còn sợ đến không biết làm sao nữa rồi...
Xem những gì hắn biểu hiện ban nãy, hình như cũng không phải là ngươi như thế chứ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đột nhiên Sở Dương quát to một tiếng:
- Ai cứu mạng !
Ngay sau đó giống như bị dọa cho mềm nhũn lại, đặt mông ngồi bịch xuống...
Nhưng vào lúc này, một chân của Lý Kiếm Ngân đạp vào một cái động có hình thù kỳ lạ trên mặt đất. Mặt đất rõ ràng là rất bằng phẳng, nhưng không biết thế nào mà một cước của Lý Kiếm Ngân vừa đạp lên liền xuất hiện ra một cái động.
Hình dạng cái động kia cùng bàn chân Lý Kiếm Ngân giống nhau như đúc, vừa mới đạp lên liền phát hiện ra nó rất sâu, hơn nữa bên dưới cũng rộng hơn nhiều so với động khẩu...
Kêu thảm một tiếng, Lý Kiếm Ngân vốn đang toàn lực xông lên, thế tới quá mạnh mẽ cộng thêm bản thân lại đang đắc ý mà không đề phòng, làm tất cả trọng tâm đều đặt tại thân trên. Dưới quán tính mạnh mẽ, hắn ngã bổ nhào thẳng xuống mặt đất. Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc..." vang lên, cổ chân hắn rõ ràng là đã bị gãy rồi....
Lấy ánh mắt cùng kinh nghiệm thiên chuy bách luyện của Sở Dương, hắn chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra được nhước điểm của công phu cùng tính cách Lý Kiếm Ngân. Cái bẫy mà hắn bố trí cho dù có đơn giản hơn nữa, nhưng đã nhằm chuẩn thời cơ tốt nhất. Nếu Lý Kiếm Ngân có khả năng chạy thoát,... vậy thì hắn cũng không phải là Lý Kiếm Ngân nữa rồi.
"Phục.." một tiếng, Lý Kiếm Ngân theo một tư thế rất tiêu chuẩn mà ngã gục thẳng về phía trước, mà không hiểu là may mắn thế nào mà lại chui thẳng vào dưới đũng quần của Sở Dương. Đã thế động tác lại vô cùng trôi chảy!
Mà Sở Dương cũng là đúng vào lúc đó bị dọa sợ cho ngồi bịch xuống, vì vậy, cái mông xương xẩu của hắn cứ thế ngang nhiên ngồi thẳng lên cổ Lý Kiếm Ngân...
Lý Kiếm Ngân khó chịu mà kêu lên một tiếng thảm thiết, phù một tiếng, hắn há miệng nhưng lại hung hăng gặm thẳng vào nền đất...
Tất cả mọi người khi há miệng kêu lên thì miệng cũng đều trương rất lớn, mà Lý Kiếm Ngân được nuông chiều từ bé, rất sợ đau nhức, miệng há tự nhiên còn lớn hơn nữa, hơn ba mươi cái răng đều lộ hết ra ngoài.
Bùn đất ở đây cực kỳ rắn chắc, ăn vào miệng thì đoán chừng cả cổ họng cũng bị nhét đầy hơn phân nửa....
Sở Dương ngồi trên cổ Lý Kiếm Ngân, ngưởng mặt lên trời kêu thảm thiết:
- A a a a... đau... Ngươi cắn chết cái mông ta rồi...
Lý Kiếm Ngân hiện giờ đã gần như bán sống bán chết rồi, đáng lẽ ra chính hắn phải là người kêu lên mới đúng. Nhưng chỉ là hắn còn chưa kịp phát ra âm thanh thì đã bị cái tên đang đè trên người đến cả một chút thương tổn cũng không có này giành kêu trước.
Nếu từ mức độ thảm thiết của âm thanh mà đi phán đoán độ nghiêm trọng của vết thương mà nói, hắn vết thương của Sở Dương còn nghiêm trọng hơn Lý Kiếm Ngân cả chục lần!
Ô Thiên Thiến ở một bên khiếp sợ mà dụi dụi con mắt, nhưng vẫn cảm thấy không chân thực lắm, lại tiếp tục vuốt vuốt mắt thêm lần nữa...
Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, nàng còn chưa kịp có phản ứng gì thì mọi thứ đã kết thúc rồi. Chỉ là, cái kết quả này thì cho dù có đánh chết nàng, nàng cũng không tin!
Một tên ban nãy còn đang hùng hùng hổ hổ, khí thế bức người thì bây giờ đang nằm gục dưới đất, muốn rên rỉ thôi cũng khó khăn. Mà một tên khác vừa ban nãy còn bị dọa cho kinh sợ mà lùi bước bây giờ lại đang đau đớn đến kêu trời kêu đất.
Cho dù Ô Thiên Thiến có thông minh hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, nàng dù sao cũng chỉ là một người thiếu nữ mới mười bảy, mười tám tuổi mà thôi. Chỉ thấy lúc này cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng mở to hết cỡ, mắt to trợn tròn, ngón tay run rẩy chỉ chỉ hướng hai người mà nói không nên lời.
Thật sự là quá mức hết chỗ nói rồi... Làm sao tự nhiên lại phát sinh ra chuyện này chứ?
Làm sao mặt đất đang bằng phẳng lại tự nhiên xuất hiện một cái động? Thật kỳ lạ! Mà Lý Kiếm Ngân làm sao lại đúng dịp "không may" như thế mà đạp thẳng vào? Cái động này nếu nhìn kỹ thì cũng không phải sâu lắm, với năng lực của Lý sư đệ thì làm sao lại ngã xuống, mà hơn nữa lại còn chật vật đến như thế?
Vào lúc này, Sở Dương một bên vừa kêu đau, một bên thì lấy tay đỡ đỡ thắt lưng đang muốn đứng lên, trông rất khó khăn. Nhìn bộ dáng của hắn như vậy, xem ra hẳn là bị thương không nhẹ...
Vừa rồi không thấy hắn bị làm sao mà? Nội tâm của Ô Thiên Thiến nghi hoặc, nhưng người thì vẫn chạy tới:
- Sở sư đệ, ngươi đừng lộn xộn nữa, để ta giúp ngươi.
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Sở Dương lại kêu lên một tiếng thảm thiết, tựa như vùng eo rất đau không thể chịu đựng nổi, cơ bản là không thể đứng được. Cái mông vừa mới giơ cao lên lại một lần nữa ngồi mạnh xuống...
Lại ngồi trên cổ...Ặc, lần này ngồi xuống còn ác hơn!
Lý Kiếm Ngân bên dưới thật vất vả mới đợi được cái người này nhấc được cái mông lên, vừa mới ngẩng đầu muốn hít thở một chút, chẳng ngờ cái mông vừa mới rời nhấc khỏi kia lại lần thứ hai mang theo thế "lôi đình vạn quân" rơi thẳng xuống...
Phốc!
Thật là bi kịch! Lý Kiếm Ngân vừa mới ngẩng đầu lên lại lần nữa bị đập sâu vào đất, ngay sau đó một tiếng "răng rắc..." liền vang lên....
May mà ở đây không có nhiều đá lắm, nếu không thật không dám nói trước kết quả sẽ tồi tệ đến mức nào. Chẳng qua cho dù là như vậy, cái xương mũi của hắn cũng đã bị vỡ rồi....
Ô Thiên Thiến vừa mới vươn tay ra, nhất thời lại lâm vào ngẩn ngơ một lần nữa, toàn thân bảo trì tư thế đang muốn phụ giúp người khác lúc trước mà trừng mắt há hốc miệng.... Thật đáng thương cho cô bé, giờ phút này não của nàng dường như có chút bị ngắn lại rồi...
Kết quả là, hai người trên mặt đất một là Sở Dương đang ngồi trên cổ người khác mà kêu cha khóc mẹ, vừa kêu đau vừa dùng sức xoay xoay cái mông, đem cái cổ Lý Kiếm Ngân bên dưới cho biến dạng thành như cái bánh quai chèo...
Mà Lý Kiếm Ngân bên dưới thì cả miệng ngập trong đất, không nói ra tiếng, cổ họng cũng ngập đầy đất muốn kêu cũng khó khăn mà chỉ phát ra được tiếng rên rỉ "ô..ô..." đầy thống khổ.
Từ việc hắn lúc này, cả chân từ đùi đến mắt cá bị sụp vẫn còn ở trong hố, cùng phần thân trên mặt đất lúc này tạo thành một cái hình bình hành... thì có thể nghĩ ra được lúc này hắn đang thống khổ đến mức nào.
Mắt cá chân hắn lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được đang sưng phồng lên như một quả bóng... Mà một chân còn lại của hắn thì lúc này đang đạp loạn lên, run rẩy, liên tục co rút...
Sửng sốt mất hồi lâu, Ô Thiên Thiến lúc này mới cấp tốc đi tới "nhấc" Sở Dương lên, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, toàn thân còn đang run rẩy ướt đẫm mồ hôi, trong miệng oán giận:
- Ô sư tỷ, nàng thấy đấy, cái tên Lý Kiếm Ngân cũng rất quá đáng a! Tông môn nghiêm cấm đệ tử đánh nhau, vậy mà Lý Kiếm Ngân hắn còn muốn cầm kiếm giết ta! Cái mạng nhỏ của ta vừa rồi, sống chết chính là phụ thuộc vào một ý niệm của hắn đấy!...May mà vận khí của đệ tốt. Ô sư tỷ, các người tới đây không phải là để giết đệ chứ?
Nói xong, Sở Dương đột nhiên trở nên cảnh giác lên, giống như gặp đại địch, rất dè chừng và sợ hãi mà nhìn Ô Thiên Thiến, gấp gáp nói:
- Ô sư tỷ, ta cũng không làm chuyện gì xấu, ngươi không thể a, đây, lúc này đang là giữa ban ngày ban mặt đó, trời còn đang sáng đấy...
Trên gương mặt xinh đẹp của Ô Thiên Thiến rõ ràng nổi lên ba đạo hắc tuyến...
Cái tên này lại ăn nói như vậy, cứ như thể là sắp bị người cưỡng hiếp vậy...
- Làm sao lại như thế được? Chúng ta chỉ là phụng lệnh của cha mà tới nhắn tin cho Mạnh sư thúc, mời lão nhân gia người qua để có chuyện cần thương lượng.... Ách?...
Ô Thiên Thiến vỗ vỗ trán, con ngươi đảo loạn, lúc này nàng mới nhớ đến mục đích đến đây lần này.
- Thế nhưng mà ta rất sợ ...
Sở Dương dựa vào trên người Ô Thiên Thiến, toàn thân giống như bị dọa sợ cho nhũn ra, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dựa vào trên người con gái người ta, miệng vẫn khóc lóc nói:
- Ta.. Ta không quyền không thế, võ công cũng không cao, tại trong tông môn địa vị cũng là thuộc hạng thấp nhất rồi, mà Tụ Vân Phong cùng Tỏa Vân Phong các ngươi thì đệ tử lại đông đảo, vạn nhất nếu như... ta chọc phải chỗ nào thì chỉ sợ sẽ phải rời khỏi đây a...
- Sẽ không đâu.
Ô Thiên Thiến thoải mái nói:
- Chuyện này không có gì đâu.
Tiểu cô nương đáng thương còn chưa biết chuyện lúc này chân của Lý sư đệ đã bị gãy, xương cốt thì dập nát bây giờ còn đang nằm trên mặt đất chờ mình đi cứu ....
- Vậy ... Vạn nhất nếu như môn phái muốn hỏi tội, Ô sư tỷ cần phải làm chủ cho ta, vì sự công bằng mà làm chứng nhé.
Sở Dương tiếp tục kéo dài thời gian, phải để lại cho Lý Kiếm Ngân một nỗi đau lớn nhất, hắn cầu xin:
- Chuyện vừa rồi từ đầu đến cuối nàng cũng đã nhìn thấy đấy. Cái tên Lý Kiếm Ngân này dám nhục mạ sư phụ ta, đúng không? Sau đó lúc ta đi tới, hắn lại mắng ta là phế vật, đúng không? Đã thế sau đó lại muốn so kiếm cùng ta, dù ta đã cam bái hạ phong không đánh cùng hắn, nhưng hắn lại còn muốn giết ta nữa, có đúng không? ... Hắn rút kiếm, đằng đằng sát khí mà chém ta, lại còn đuổi giết không tha, có đúng không? Ta thiếu chút nữa là đã bị giết rồi, có đúng không?
Hắn liên tiếp dùng từ "đúng không", trong giọng nói tuy rất đáng thương, nhưng cũng tràn đày ý tứ từng bước dẫn dắt. Ô Thiên Thiến tự nhiên nghe theo lời hắn nói mà bắt đầu nhớ lại, nghĩ đến từng màn đã xảy ra rồi không tự chủ được mà gật đầu liên tục. Những gì Sở Dương nói chính là thực sự đã xảy ra, không khác chút nào a. Trong lòng nàng không khỏi có chút bất mãn : "Cái tên Lý Kiếm Ngân này vừa rồi thật sự đúng là hơi quá đáng..."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu.
-----oo0oo-----
Chương 12: Nỗi oan khuất của người bị hại.
Dịch: AlfaRomeo™
Nguồn: Tàng Thư Viện
Không cần biết như thế nào, chỉ riêng cái tội dám đi nhục mạ Mạnh sư thúc này thôi cũng đã là một tội lớn rồi, chứ đừng nói chi là còn muốn rút kiếm đi chém giết đồng môn sư huynh đệ của mình. Chỉ là, hắn lại nhận phải hậu quả ngược lại...
Trong lòng Sở Dương còn sợ hãi mà lau mồ hôi lạnh:
- May mà hắn tự nhiên lại bị ngã xấp xuống... Bằng không... Ô sư tỷ, bằng không thì ta đã...
Hắn nói đến đó thì cũng không tiếp tục phát biểu thêm câu gì nữa, ánh mắt thương cảm nhìn Ô Thiên Thiến. Chẳng qua một câu " Hắn tự nhiên lại bị ngã xấp xuống" này cũng thật là vô sỉ...
- Nếu không như vậy thì ngươi cũng đã bị giết rồi.
Tiểu cô nương đáng thương rất rõ ràng đã bị dẫn dắt rồi, rất đơn giản mà thêm vào một câu:
- Cũng không còn gì để nói nữa.
- Đúng thế!
Sở Dương vỗ mạnh tay đánh "Ba..." một tiếng, có vẻ rất vui, đồng tình với vị anh hùng này mà nói:
- Vẫn là Ô sư tỷ nhìn xa trông rộng, thấu triệt thị phi, công bình liêm chính, thật sự là vô cùng sáng suốt a...
Ô Thiên Thiến cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng nghĩ lại thì thấy đối phương nói cũng không phải là sai nên chỉ đành tỉnh tỉnh mê mê mà gật đầu. Hơn nữa nàng dù sao cũng chỉ là một người thiếu nữ, được người khích lệ liên tiếp làm suy nghĩ cũng đã có chút lâng lâng...
Đúng lúc này thì, Lý Kiếm Ngân rốt cục cũng ngẩng đầu lên từ sâu trong hố đất. Tuy hắn bị thương nhưng lỗ tai cũng không điếc, nghe được hai người nói chuyện từ đầu tới cuối. Nghe Sở Dương nói ba xạo một lúc thế nào không ngờ lại biến mình thành kẻ hại người rồi, làm cho hắn tức đến suýt chút nữa cuồng phun tiên huyết mà chết.
Nhưng trong cổ họng hắn lúc này vẫn còn mắc lại một khối bùn thật to. dù có muốn thổ huyết thì cũng không làm được. Cố nhịn cơn đau xuống, hắn lấy tay móc bùn đất trong miệng ra, còn về chỗ ở trong cổ họng thì thật sự là cũng không làm được. Bây giờ hắn cũng sắp không nhịn thở được nữa rồi, chỉ thấy hắn rất nhẫn tâm mà duỗi thẳng cổ mình ra rồi cố dùng sức mà nuốt chỗ bùn đất đó xuống bụng...
Đây cũng là vì không còn cách nào khác. Nếu không chờ cho đến khi lấy được cục bùn đất kia ra, Lý Kiếm Ngân hắn đã bị ngộp thở mà chết từ lâu rồi.
Sở Dương cùng Ô Thiên Thiến trơ mắt mà nhin cổ Lý Kiếm Ngân càng duỗi càng dài, nhìn cổ hắn thật giống như một con rắn nhỏ đang nuốt nguyên cả một quả trứng gà vào bụng vậy, nó chầm chậm trôi từ cổ xuống dưới, cuối cùng kêu "ực" một cái rồi biến mất, cái cổ lại khôi phục lại như bình thường...
Hai người đều trợn trắng mắt, nuốt nước bọt...
Cái này... thật quá ghê gớm rồi...
- Phốc .....
Lý Kiếm Ngân rốt cục cũng phun ra được ngụm máu ứ trong họng, miệng thở hồng hộc. Cảm giác khó thở rất khó chịu, làm cho hắn tạm thời quên đi cả cái chân đang bị gãy của mình. Ặc, coi như là nhân họa đắc phúc...
Bất quá thì cũng chẳng kéo dài được bao lâu, một cơn đau nhức kịch liệt đã truyền từ đùi tới, cộng thêm một số lượng bùn đất không ít vừa nuốt xuống bụng lúc này đã làm cho dạ dày hắn bắt đầu cảm thấy nóng rát cùng đau nhức...
Lúc này Lý Kiếm Ngân chỉ hận sao ban nãy mình không chết đi cho rồi... Bây giờ hắn đã thấu hiểu được, cái gì gọi là "thống khổ".
Dù trong tâm hắn bây giờ đang rất muốn mắng chửi một ai đó, nhưng thở cũng còn không nổi nữa.
Một lát sau, Lý Kiếm Ngân rốt cục cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt dữ tợn nhìn Sở Dương:
- Sở Dương! Ngươi cứ chờ đấy, ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Kiếp này ta cùng ngươi không chết không thôi! Ai da...
Hắn vừa nói mà thân thể vẫn không ngừng run rẩy, hắn vốn định trước mặt người trong mộng triển lộ phong thái kiên cường của bản thân, nhưng thật sự là cũng không nhịn được...
Sở Dương khẽ run run:
- Ô sư tỷ, ngươi xem, ngươi xem...
Ô Thiên Thiến an ủi:
- Sở sư đệ cứ yên tâm, ta đã nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện rồi, làm sao lại để ngưởi khác làm khó ngươi chứ? Lý sư đệ cũng là đang xả bực thôi, ngươi cũng không cần để bụng làm gì...
Lý Kiếm Ngân đang nằm trên mặt đất kêu lên hai tiếng "ôi ...ôi..." quái dị, hai mắt trợn trắng ra vẻ không thể tin nổi mà nhìn Ô Thiên Thiến, rốt cục cũng sụp đổ:
- Toàn bộ sự việc ngươi đều thấy rồi? Ngươi thấy được toàn bộ cái gì? Ta cũng bị ngươi đùa chết rồi a a a...
Lúc này, rốt cục Ô Thiên Thiến cũng phát hiện ra điều gì không thích hợp, nàng thét lên một tiếng kinh hãi:
- Lý sư đệ... Chân của ngươi?!
Vừa nói xong, còn chưa hết kinh hãi, nàng liền bị một sự thật khác làm cho khiếp sợ một lần nữa:
- Mũi của ngươi...
Lý Kiếm Ngân rơi lệ đầy mặt, lấy đầu đập "bang bang" xuống đất. Mẹ ơi! Nàng rốt cục cũng phát hiện ra rồi, nàng đang thương tâm vì ta bị trọng thương... Tâm lý được giải phóng, hắn không ngờ khóc lên "ô ô..."
Nhân tài mới xuất hiện của Thiên Ngoại Lâu, nhi tử của nhân vật nắm quyền lực lớn thứ hai chỉ sau môn chủ lại khóc lên trước mặt mọi người... Chuyện này làm cho Ô Thiên Thiến cảm giác suy nghĩ của mình hơi chút chập mạch rồi. Nàng chỉ biết mở to hai con mắt xinh đẹp, thực sự là không rõ mọi chuyện như thế nào: Thật sự rất đau hay sao mà lại thành bộ dạng như vậy? Chúng ta là người trong giang hồ, thà đổ máu chứ không đổ lệ a...
Ô Thiên Thiến thật sự là không biết Lý Kiếm Ngân thành ra như vậy là vì phiền muộn, oan ức, cộng thêm với sự đau đớn từ vết thương trên người nên khó mà nhịn nổi... Nhưng thật ra, điều làm hắn buồn nhất lại đến từ chính nàng...
Đúng lúc này, bên trong Tử Trúc Lâm truyền ra tiếng loạt soạt, chỉ thấy có hai người đang chạy vội tới:
- Kẻ nào gây ồn ào ở đây vậy? A, Sở Dương? Đệ có chuyện gì vậy?
Lời còn chưa dứt, Thạch Thiên Sơn cùng Đàm Đàm đã chạy tới. Chỉ là vừa dừng chân nhìn tràng cảnh trước mắt này, cả hai đều trợn mắt há hốc mồm.
- Đại sư huynh, huynh cần phải làm chủ cho ta!
Sở Dương kêu lên một cách bi phẫn. Nếu đã có sẵn tấm bình phong ở đây, tội gì mà không dùng? Đây chính là cơ hội tốt để đẩy tai họa lên đầu kẻ khác a. Chó cắn chó, tất cả mọi người cũng đều muốn xem.
- Vừa rồi suýt nữa ta đã bị hắn giết... Ngay tại trước cửa nhà chúng ta, chính là tên này, đầu tiên là nhục mạ sư phụ, sau đó lại còn mắng chúng ta là phế vật nữa...
Thạch Thiên Sơn nghe vậy mà sắc mặt trầm xuống.
Tuy tâm cơ của hắn rất thâm trầm, nhưng việc này là không thể nào cứ thế mà bỏ qua được. Nếu có kẻ nhục mà sư phụ của mình mà còn thờ ơ, như vậy hắn còn mặt mũi nào trong môn phái nữa? Con muốn tranh đoạt chức đại sư huynh nữa sao? Huống chi bản tính Thạch Thiên Sơn vốn là người tự phụ, tự nhận vô luận là tâm cơ thủ đoạn hay nỗ lực đều đứng đầu trong hàng ngũ những người trẻ tuổi. Hắn luôn lấy vị trí đại sư huynh trong môn phái làm mục tiêu để phấn đấu, vậy mà hôm nay lại bị người khác mắng là phế vật?
Muốn nhẫn cũng không thể nhẫn được!
- Có thật vậy không?!
Sắc mặt của Thạch Thiên Sơn trầm xuống, hai mắt nhíu lại, rất uy nghiêm phun ra hai chữ, trông rất có cảm giác không giận mà tự uy.
Nhận thấy sự việc đang có xu thế trở nên gay gắt hơn, Ô Thiến Thiến vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Thạch sư huynh, việc này là chúng ta sai. Lý sư đệ vẫn còn nhỏ tuổi, khi nói chuyện không biết giữ miệng nên mong Thạch sư huynh bớt giận, đừng làm tổn thương hòa khí giữa đồng môn chúng ta.
Ô Thiến Thiến rất hạ mình khi nói những lời này, hơn nữa cũng rất uyển chuyển. Nàng nói như thế cũng có thể coi như hóa giải luôn việc này rồi, chỉ là những lời này của nàng cũng là đã công nhiên kết tội cho Lý Kiếm Ngâm!
Còn Thạch Thiên Sơn thì cảm thấy trước mắt sáng lên, hiện ra một khuôn mặt quốc sắc thiên hương. Hắn thoáng nhìn qua một cách tham lam, nghiêm mặt nói:
- Thì ra là Ô sư muội, nếu Ô sư muội đã nói như vậy thì ta cũng không truy cứu nữa...
Nói xong ra vẻ buồn bực, không nhịn được nữa mà đứng lên.
Ô Thiến Thiến vừa mới đứng lên liền lộ ra Lý Kiếm Ngâm vừa rồi bị nàng che khuất ở phía sau. Chỉ thấy nước mắt nước mũi hắn chảy ròng ròng, mặt đầy máu me, bộ dạng thê thảm giống như sống không bằng chết làm cho Thạch Thiên Sơn cũng bị dọa cho sợ hãi phải kêu lên.
Người này là ai? Vậy mà vẫn còn đang... khóc?! Chóng hết cả mặt rồi, hắn không sợ bị mất mặt sao?...
Thật là con bà nó, hắn ... rốt cục là bị ai khi dễ vậy?
Quay đầu nhìn lại Sở Dương, chỉ thấy trên người hắn trát đầy bùn đất trông có vẻ rất chật vật ra thì cơ bản là cũng không có gì bất thường... Nhưng kỳ thực bùn đất trên người Sở Dương cũng là do hắn đi đào Kim Huyết Huyền Sâm mà mới dính vào...
Chẳng lẽ hắn ta bị Sở Dương đánh bị thương? Trong lúc nhất thời, Thạch Thiên Sơn cũng không nhận ra cái tên giả hỏa đã bị đánh cho thành đầu heo máu chảy be bét này chính là Lý Kiếm Ngâm, tâm lý cũng chỉ là đang rất kinh ngạc. Nhưng một câu " Ta sẽ không truy cứu nữa " của hắn lại đã chọc phải phiền toái rồi.
- Thạch Thiên Sơn! Không ngờ ngươi lại còn muốn truy cứu ta nữa? Truy cứu cái ông nội ngươi!
Lý Kiếm Ngâm vừa ho khan vừa chửi, phẫn hận đến gần như thổ huyết nói:
- Ngươi, hắn, cả cô nữa! Mẹ nó, Thạch Thiên Sơn, ta chơi cả em vợ ngươi! Lão tử thề cả đời này quyết không bỏ qua cho mấy tên tạp chủng các ngươi được sống yên ổn! Nhất định phải làm cho các ngươi sống không bằng chết!
Vừa bị nhục nhã vô cùng, đã vậy thương thế này của mình có khả năng suốt đời cũng không khôi phục hoàn toàn được làm hận ý trong lòng Lý Kiếm Ngâm bốc lên mãnh liệt. Không chỉ một mình Sở Dương mà bất luận kẻ nào trong Tử Trúc Viên cũng đều là cừu địch sinh tử của hắn!
Thậm chí cả Mạnh Siêu Nhiên hắn cũng hận!
Nếu không phải là hắn đã dạy ra mấy tên đồ đệ như thế này, làm sao mà ta lại bị thảm như vậy?
- Không bỏ qua ta?!
Sắc mặt Thạch Thiên Sơn nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng ngươi sao? Ngươi cũng có cái tư cách này à? Nếu ngươi thích thì cứ việc, ta sẵn sàng chờ ngươi! Ha ha, ngươi dám đến một lần, Thạch Thiên Sơn ta đánh với ngươi một lần! Nếu dám chọc giận ta, hừ hừ, Thạch Thiên Sơn ta cũng không phải là không dám giết người!
Nói xong câu cuối cùng, tựa như cảm giác được lời mình nói không chỉ rất có khí thế mà còn rất hài hước, hắn cười ha ha hai tiếng.
Thạch Thiên Sơn cũng không phải là kẻ không biết suy nghĩ, hắn nói ra những lời này tự nhiên là cũng có nguyên nhân.
Tu vi của Sở Dương tại trong hàng ngũ những đệ tử cùng thế hệ đều thuộc hàng xếp cuối cùng rồi. Mà cái tên trước mặt này không ngờ lại bị hắn đánh cho thành cái bộ dạng như thế!
Vậy tên này còn vô dụng đến mức nào chứ? Dạng người như vậy thì cho dù có tới cả trăm tên, Thạch Thiên Sơn cũng chẳng phải sợ chút nào!
Hơn nữa, có thể bày ra phong thái anh hào của mình trước mặt Ô Thiến Thiến, vậy thì tại sao lại không làm?
Sở Dương ơi là Sở Dương, ngươi lại vừa tạo cho ta cơ hội a.
Nói không chừng chuyện này sẽ náo động lớn lên, các trưởng lão trong tông môn có khi sẽ coi trọng mình. Đến lúc đó chỉ cần gặp mặt, mình sẽ lợi dụng triệt để cơ hội đó mà nhảy vào Long môn!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu.
-----oo0oo-----
Chương 13: Tai họa đổ lên đầu kẻ khác.
Dịch: AlfaRomeo™
Nguồn: Tàng Thư Viện
Khi Thạch Thiên Sơn nói ra những lời này, hắn cũng chỉ lo bày ra một cái tạo hình cao ngạo, ngọc thụ lâm phong của bản thân để hấp dẫn sự chú ý của Ô Thiến Thiến, nhưng lại không biết được rằng nàng đang trừng mắt nhìn hắn: Người này bị bệnh à? Việc này vốn có thể cứ như vậy mà tạm thời bỏ qua, vậy mà hắn lại nói ra lời quyết tuyệt như vậy!
Lý Kiếm Ngâm... là một kẻ dễ chọc sao? Lại càng không cần nói đến hắn còn có phụ thân trong môn phái nữa. Phụ thân của hắn chính là nhị sư thúc của mình a... Trong Thiên Ngoại Lâu, ngoại trừ các trưởng lão ra thì ông ấy chính là nhân vật đứng thứ hai chỉ sau tông chủ thôi!
Đến cả Mạnh sư thúc, sư phụ của các ngươi cũng chỉ là đứng thứ mười mà thôi...
Vừa nghe Thạch Thiên Sơn nói những lời này, trên khuôn mặt be bét máu của Lý Kiếm Ngâm lộ ra nụ cười dữ tợn:
- Thạch Thiên Sơn, ngươi xác định là mình phát biểu những câu đó chứ?
- Nói nhảm!
Thạch Thiên Sơn nói hiên ngang, chính khí lẫm lẫm:
- Sở Dương chính là sư đệ của Thạch Thiên Sơn ta! Mặc kệ tiểu tử ngươi là ai, nếu muốn tìm sư đệ ta để gây phiền toái thì phải bước qua cửa của ta đã!
Trong nội tâm Sở Dương thầm kêu lên: "Nói hay lắm! Thạch Thiên Sơn ngươi thật là tài tình!". Nhưng ngoài miệng thì hắn cảm động nói:
- Đại sư huynh, đệ thật có lỗi... Đã gây phiền phức cho huynh rồi...
Cái này chính là hoàn toàn cắt đứt đường lui, không để lại hậu hoạn.
Thạch Thiên Sơn rất tiêu sái mà khoát tay chặn lại, ngang nhiên nói:
- Sở sư đệ, ngươi nói như vậy làm gì? Chúng ta là sư huynh đệ, xá gì chút phiền toái cỏn con này?
Hắn nói rồi làm ra một bộ dạng như đang tức giận, tựa hồ Sở Dương không cho hắn quản cái phiền phức này chính là khinh thường hắn vậy...
Mà Đàm Đàm ở một bên cũng không hiểu Sở Dương vốn là đang chơi đùa cả đám này, hắn cảm động đến suýt chút nữa khóc lên, nước mắt nước mũi giàn dụa nói:
- Đại sư huynh ... ô ... Huynh thật là tốt ...
- Đàm Đàm, ngươi cũng giống vậy thôi. Ngươi là sư đệ của Thạch Thiên Sơn ta! Nếu như ngươi có chuyện gì, vi huynh cũng sẽ nghĩa bất dung từ mà giúp ngươi!
Thạch Thiên Sơn thâm tình nói:
- Ta thân làm đại sư huynh, tự nhiên là phải che mưa che gió bảo hộ các ngươi. Nếu không thì chẳng lẽ tình cảm nhiều năm nay của mấy huynh đệ chúng ta chẳng lẽ đều là giả sao?
Trượng nghĩa! Trọng tình trọng nghĩa! Có can đảm!
Nam tử như vậy, nữ tử trong thiên hạ có ai mà không thích?
Ô Thiến Thiến ngươi... há có thể ngoại lệ sao?
Trên mặt Thạch Thiên Sơn đầy chính khí, trông rất nghiêm túc, nhưng vẫn len lén liếc mắt nhìn Ô Thiến Thiến, trong lòng rất đắc ý.
Đúng lúc này, Sở Dương như chỉ sợ thiên hạ bất loạn liền thét to:
- Được! Có đại sư huynh của chúng ta ở chỗ này, ngươi còn muốn khi dễ chúng ta sao? Đại sư huynh của chúng ta chính là đệ nhất cao thủ trong đám thanh niên Thiên Ngoại Lâu chúng ta!
- Sở sư đệ, ngươi sùng bái ta một cách mù quáng rồi, những lời này cũng không thể nói lung tung được.... Ngươi cần phải biết rằng, họa là từ miệng mà ra đấy. Đệ nhất cao thủ, ha ha, vi huynh nào dám đảm đương? Ô sư muội đây so ra còn mạnh hơn ta nhiều a ...
Tuy Thạch Thiên Sơn nói những lời giáo huấn rất khiêm tốn, nhưng trong nội tâm thì đã sướng phổng mũi, toàn thân bay bổng.
Thật không uổng công ngày thường ta dạy dỗ các ngươi, vào thời khắc mấu chốt nhất này thật đúng là đã cho ta mặt mũi a. Mấy chữ " đệ nhất thanh niên cao thủ" này đã thể hiện sự sùng bái mù quáng của Sở sư đệ đối với ta, đã chứng minh được uy vọng của ta rồi!
Hơn nữa, ta hiểu thời thế còn tâng bốc Ô sư muội nữa, vừa thể hiện được phong thái của ta, vừa làm cho mỹ nhân được vui...
Thạch Thiên Sơn gần như có thể tưởng tượng ra được Ô Thiến Thiến đã bắt đầu động tâm với mình rồi...
Lúc Thạch Thiên Sơn còn đang cao hứng, hắn lại không nhìn thấy được Ô Thiến Thiến đang cúi đầu nhanh chóng băng bó vết thương cho Lý Kiếm Ngâm, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi: Việc này, việc này đã hoàn toàn hóa thành chuyện lớn rồi! Phải nhanh chóng trở về bảo cha, để lão nhân gia người nghĩ ra biện pháp.
Ai, cái này đều do cái tên Thạch Thiên Sơn ngươi. Ngươi chẳng biết cái gì cả, còn đòi làm anh hùng cái gì? Cái này thật phiền phức. Lý Kiếm Ngâm khi trở về chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện. như vậy thì Tử Trúc Viên cùng Tỏa Vân Phong sẽ xảy ra mâu thuẫn lớn rồi ...
Lý sư thúc vốn là người cực kỳ bao che khuyết điểm, nhi tử của hắn lại bị người ta đánh cho thành như thế này, vậy hắn có thể nhẫn nhịn sao? Ai...
Nếu như chỉ có một mình Sở Dương, sau khi mình hồi bẩm chuyện này lên trên thì chỉ cần Mạnh sư thúc khiển trách hắn một phen để giữ thể diện cho Lý sư thúc là việc này coi như xong. Nhưng ai dè Thạch Thiên Sơn vừa mới đến, nói dăm ba câu đã làm cho chuyện này đi tới mức không thể cứu vãn được nữa. Hơn nữa, điều kỳ quái nhất lại chính là ... Sở Dương vốn là đầu sỏ gây nên chuyện này thì đến lúc này lại chẳng có việc gì, tất cả đều bị Thạch Thiên Sơn anh hùng dũng cảm gánh vác hết ...
Lúc này, phỏng chừng Lý Kiếm Ngâm còn hận Thạch Thiên Sơn hơn cả Sở Dương ...
Ngươi nói ngươi giỏi tính toán, giỏi tâm kế ... Việc này vốn không liên quan gì đến ngươi, ai khiến ngươi đi can thiệp lung tung vào làm gì!
- Hộc... Hắc hắc hắc ... Hộc hộc ...
Lý Kiếm Ngâm đau đến thở dốc, nhưng miệng vẫn cười nhạt:
- Thạch Thiên Sơn, ngươi hãy nhớ kỹ những gì ngươi vừa nói đấy!
- Sư tỷ, chúng ta đi thôi!
Lý Kiếm Ngâm cũng là người kiên cường, không ngờ lại lấy một chân chống đất mà đứng. Hắn liếc mắt oán độc nhìn Thạch Thiên Sơn, cường ngạnh rời đi.
Không ngờ hắn không thèm nhìn Sở Dương!
Dù sao cũng là bản thân hắn sai trước, cùng Sở Dương không có quan hệ gì ... Hơn nữa cũng là do chính hắn không cẩn thận mà đạp phải cái hố mới bị gãy chân, người ta không có liên quan gì...
Lại nói, việc này dù có nói tiếp cũng không phải là hay ho gì, tốt nhất là cứ để về sau này rồi ám toán Sở Dương đi. Chẳng qua Thạch Thiên Sơn này, ... hừ hừ, nếu không làm cho hắn chết được thì ta cũng không phải mang họ Lý nữa ...
Sự biến hóa của chuyện này làm cho ngay cả Ô Thiến Thiến cũng có chút hoa mắt.
Đương sự thì không bị làm sao, còn người vô tội bây giờ lại thành ra là người có trách nhiệm lớn nhất. Hơn nữa cái phiền phức này cũng không phải là nhỏ ...
- Còn phiền Thạch sư huynh đi chuyển cáo cho Mạnh sư thúc, cha ta muốn mời hắn lên Tụ Vân Phong có việc.
Ô Thiến Thiến suy nghĩ một chút, cảm giác được chuyện này mình đã không thể xử lý được nữa nên liền cáo từ.
- Ô sư muội khách khí rồi. Sư phụ người hiện giờ đang bế quan, chờ đến khi người xuất quan chúng ta sẽ báo lại giúp cho.
Thạch Thiên Sơn xá một cái, rất tao nhã nói:
- Sư muội thân thể yếu đuối, nếu muốn đỡ vị huynh đệ này trở về cũng là một gánh nặng. Hay là ... Đàm Đàm, ngươi hãy đi giúp đỡ vị sư đệ này đi, đưa hắn bình an trở về Tỏa Vân Phong!
- Vâng, đại sư huynh.
Đàm Đàm đáp ứng.
Ngay sau đó Ô Thiến Thiến cũng cáo biệt Thạch Thiên Sơn và Sở Dương, sau khi nói một tiếng cảm tạ Thạch Thiên Sơn liền xoay người rời khỏi. Trong lòng nàng có chút khó chịu, không ngờ lại có một loại cảm giác như là tế bái ai đó vậy... Tựa như vừa rồi nói chuyện cùng Thạch Thiên Sơn cũng như là nói chuyện với người chết vậy ...
Thạch Thiên Sơn nhìn hình bóng của ba người đang dần biến mất nơi cuối con đường mà không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười đắc ý. Ngày hôm nay, mình tuyệt đối đã để lại ấn tượng sâu sắc với Ô Thiến Thiến rồi!
Còn Sở Dương thì tuy biểu lộ không có gì khác thường, nhưng trong mắt thì lại có thể thấy được chút tiếu ý.
Ấn tượng thì khẳng định là có để lại, chỉ có điều cái ấn tượng đó cũng chẳng khác gì là "shit" cả ...
- Chuyện ngày hôm nay thật cảm ơn đại sư huynh.
Thần sắc Sở Dương cảm kích nói:
- Bằng không ta thật đúng là đã gặp xui xẻo lớn rồi.
- Chẳng còn cách nào khác cả.
Thạch Thiên Sơn ra vẻ đạo mạo nói:
- Sở sư đệ, người này tên là gì? Ngươi cũng biết hắn à?
Sở Dương nói:
- Tiểu đệ cũng không biết.
Hiện giờ mới nhớ tới việc hỏi tên hắn? Ta biết hắn tên là Lý Kiếm Ngâm, là nhi tử độc nhất của nhị sư bá Lý Kính Tùng, một trong số những tên công tử bột của Thiên Ngoại Lâu. Nhưng mà lão tử không nói cho ngươi!
- Ừm, không biết cũng chẳng sao.
Thạch Thiên Sơn hừ một tiếng khinh thường, nói như thể núi Thái Sơn có sụp xuống cũng dám đảm đương:
- Thực lực của tên kia cũng bình thường thôi, chắc chẳng phải là hạng đại nhân vật gì đâu. Không cần để hắn ở trong lòng, cho dù hắn có muốn trả thù, phòng chừng một tên như hắn cũng chẳng làm gì nổi ai đâu. Mấy sư huynh cũng sẽ không để cho tên phế vật này đến đắc tội Thạch Thiên Sơn ta đâu, Sở sư đệ ngươi có thể yên tâm.
Sở Dương vâng một tiếng, cảm tạ rối rít.
Mãi đến chiều, Đàm Đàm vốn đi tiễn người thì bây giờ trở về, người đầy bụi đất, sắc mặt rất khẩn trương cùng sợ hãi. Lúc hắn trở về, Thạch Thiên Sơn còn đang ngâm nga khúc hát luyện kiếm trong sân, tưởng tượng lấy tương lai tốt đẹp của mình. Từng kiếm từng kiếm của hắn phấn chấn nhẹ nhàng, khí phách trào dâng.
Còn Sở Dương lúc này đang khoanh chân ngồi trong phòng, cố gắng nắm chắc tất cả thời gian cố gắng đề thăng công lực bản thân. Có thực lực, mới có quyền nói chuyện! Sở Dương tuyệt đối sẽ không bỏ phí dù chỉ một chút thời gian có thể dùng để tu luyện nào.
Đàm Đàm vội vã chạy về, đầu đầy mồ hôi, sau khi ở bên ngoài nói cùng Thạch Thiên Sơn mấy câu thì Sở Dương chợt nghe thấy một tiếng "leng keng" vang lên, thì ra là thanh trường kiếm trong tay Thạch Thiên Sơn đã rơi xuống đất.
Ngay sau đó là phịch một tiếng, hắn đã đặt mông ngồi ở trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu.
-----oo0oo-----
Chương 14: Việc này có can hệ gì đến ta?
Dịch: AlfaRomeo™
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thạch Thiên Sơn chợt nhảy dựng lên, nhanh như gió vọt tới trước phòng Sở Dương. Hắn đạp một cước đá bay cửa phòng, vẻ mặt dữ tợn trước nay chưa từng có:
- Sở Dương, ngươi... Con mẹ nó, ngươi cũng dám hãm hại ta à?
Khí độ vốn ung dung nhàn nhã xưa nay của Thạch Thiên Sơn giờ đã biến mất, trong mắt tràn ngập tơ máu, hai con ngươi căng phồng lên, thở hổn hển.
- Đại sư huynh, chuyện đó là nghe được ở đâu vậy?
Sở Dương rất thong dong mà thở ra một hơi, ra vẻ không biết nên giải quyết như thế nào.
Đàm Đàm cũng tiến đến, vội vàng khuyên nhủ:
- Đại sư huynh, nhị sư huynh cũng không biết những chuyện này đâu...
- Đánh rắm!
Thạch Thiên Sơn thở hổn hển, rống lên:
- Tại sao lúc đó ngươi không nói cho rõ ra rằng hắn ta chính là Lý Kiếm Ngâm? Ngươi ... vì sao ngươi lại hãm hại ta như thế?
Thạch Thiên Sơn ủy khuất, khóc càng to hơn. Mình vừa mới tạo ra một cái nghiệt gì vậy? Lầm sao lại có thể đần độn mà đi chọc phải một cái đại họa như thế chứ? Đúng là tự nhiên mà phiền toái tìm đến a.
- Đệ cũng vậy, thật sự là chạy trời không khỏi nắng ...
Sở Dương biểu lộ rất vô tội, oan uổng kêu:
- Đại sư huynh, chuyện này cùng ta có quan hệ gì chứ?
Thạch Thiên Sơn nghe xong những lời này chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, mặt nghệt ra, suýt chút nữa thổ huyết. Nghe cái tên đầu sỏ gây nên chuyện này lại dám tại trước mặt người bị hại là mình nói rõ ràng: "Chuyện này cùng ta có quan hệ gì" ... Thật sự là đến cả trái tim cũng phải co giật!
Nếu như không phải là vì ngươi, ta làm sao mà lại đi mắng Lý Kiếm Ngâm? Nếu không phải ngươi làm cho Lý Kiếm Ngâm cừu hận, vậy chuyện này làm sao mà lại náo loạn lên đến mức này chứ? Nếu không phải ngươi gây ra chuyện này, ta làm sao mà lại đần dộn, u mê như thế ... Làm sao ta có thể lâm vào tình cảnh hiểm ác bực này được?
Hiện giờ cái tên đầu sỏ ngươi ngược lại không bị làm sao rồi, mà ngươi vô tội là ta đây ngược lại trở thành kẻ thù không đội trời chung với ngươi ta!
Bây giờ ngươi lại còn nói rất tội nghiệp:" Việc này cùng ta có quân hệ gì?" Ngươi nói thử xem, nó với ngươi là có quan hệ ra sao?
Thạch Thiên Sơn thở phì phò, mắt trợn trừng lên, bị những lời này làm cho tức đến nói không nên lời.
Sở Dương rất ác ý mà nhìn lồng ngực đang phập phồng của hắn, thầm nghĩ, giá như một người phụ nữ mà phập phồng như vậy thì... hehe ... rất là đáng xem đấy chứ? Nhưng cái phập phồng này thì chẳng có chút mỹ cảm nào ... Thật đúng là thất bại a.
- Đúng là như vậy đấy, đại sư huynh. Chuyện này cùng Sở Dương có quan hệ gì chứ?
Đàm Đàm gãi gãi đầu, rất chất phác nói:
- Lúc ấy chúng ta cũng đều ở đó, nhị sư huynh cũng không có nói gì mà. Ngược lại là đại sư huynh người nghĩa khí ngút trời mới đi ra chống đỡ cho bọn đệ, hai đứa đệ cảm kích còn không kịp ấy chứ, làm sao mà lại đi hại đại sư huynh người được a ...
Tất cả những lời này của Đàm Đàm đều là phát ra từ nội tâm. Khen ngợi đối với Thạch Thiên Sơn cũng là rất thật lòng, thực sự là hắn rất có quý vị đại sư huynh này.
Nhưng những lời này khi lọt vào lỗ tại Thạch Thiên Sơn lại trở thành châm chọc vô cùng cay độc!
Nghĩa khí trùng thiên? Che mưa che gió cho các ngươi? Buồn cười! Các ngươi tính toán giỏi lắm ...
Toàn thân Thạch Thiên Sơn lắc lư hai cái, trước mắt đen kịt, miệng há to những lại không biết nói gì, trông như một đầu heo! Trong đầu cứ kêu ông ông, hoa mắt chóng mặt.
Một lần nữa hừ một tiếng, Thạch Thiên Sơn đen mặt mà phất tay áo đi ra ngoài. Sau đó trong sân vang lên một tiếng ho khan, rồi lại thanh âm lảo đảo vang lên, dần dần rời khỏi.
Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, lúc Đàm Đàm ra cửa mới phát hiện trong bụi cỏ có một búng máu không biết là ai nhổ ra, mùi tanh tưởi xốc thẳng vào mũi ... Chuyện này làm cho Đàm Đàm đáng thương khó chịu mấy mấy ngày ...
- Ặc, ai thổ huyết vậy? Thật là kỳ quái ...
Sở Dương nhìn Thạch Thiên Sơn đi ra ngoài, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng băng giá.
Thạch Thiên Sơn rất độc ác, tâm cơ thâm trầm. Hơn nữa hắn còn có rất nhiều thủ đoạn cùng âm mưu,... tựa như một con rắn độc vậy. Người như thế vốn là nên sơm chết đi cho rồi, nhưng Sở Dương lại không muốn để hắn được chết sớm!
Đầu tiên, từ Thạch Thiên Sơn, Sở Dương có thể học hỏi được thêm rất nhiều thứ. Ví dụ như ... âm hiểm, độc ác, ẩn nhẫn, tâm cơ, khéo đưa đẩy, v.v...
Những thứ này đều là những thứ mà Sở Dương kiếp trước không có! Nhưng cũng không thể không nói, dù những phẩm chất này đều là rất hạ lưu nhưng trong một thế giới lấy cường giả vi tôn như thế này, đây chính là phẩm chất không thể thiếu khi hành tẩu giang hồ.
Đại trượng phu sống trên đời, thời điểm nên độc ác thì phải độc ác! Thời điểm nên đùa thì nên đùa.Âm mưu quỷ kế vào thời điểm nên dùng thì càng phải dùng!
Nguyên nhân rất đơn giản, hết thảy những điều này cũng đều là để tự bảo vệ bản thân. Ngay cả mình cũng còn không bảo vệ được, vậy còn nói gì đến công to nghiệp lớn? Cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Các triều đại thay đổi, người đời sau cũng có nhiều người trung, cũng có nhiều người gian, nhưng có một điều có thể khẳng định: Muốn được lưu danh sử sách so với việc để lại tiếng xấu muôn đời thì khó làm hơn nhiều! Cho nên, những mất mát mà nhân vật chính diện được lưu danh sử sách đã phải trả chỉ sợ còn lớn hơn những nhân vật phản diện kia, thậm chí vài lần mới có thể!
Thứ hai chính là hiện giờ còn có một số việc mà Sở Dương không thể trực tiếp ra mặt. Nếu để cho người trong môn phái biết được thực lực chân chính của mình, như vậy mình sẽ gặp phải phiền toái vô cùng. Nhất là những kẻ còn đang ngấp nghé vị trí đại sư huynh kia, một khi chúng thấy có một tiên cường nhân đột nhiên chui ra canh tranh với bọn chúng, vậy mình chẳng phải trở thành bia ngắm của bọn họ sao?
Nếu thật sự trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích mà nói, cho dù mình có ba đầu sáu tay, dùng chút thực lực hiện tại của mình sợ sẽ rất thảm!
Những thứ này tốt nhất là vẫn nên để cho Thạch Thiên Sơn gánh hộ mình, cũng giống như hôm nay đẩy hết thảy lên đầu Thạch Thiên Sơn vậy, thật đúng là khoái cảm.
Diễn tuồng mệt mỏi lắm, làm sao nhẹ nhõm bằng đứng bên cạnh xem cuộc vui được?!
Còn có điều nữa là chính bản thân Sở Dương cũng cảm giác được, hắn bây giờ đang thiếu sót rất nhiều thứ. Hơn nữa con đường mà kiếp này phải đi chắc chắn là không thể giống với kiếp trước được. Kiếp trước mình tu luyên vô tình kiếm đạo thì còn có thể ẩn cư nơi thâm sơn bế quan tìm hiểu không để ý đến hồng trần thế tục, nhưng kiếp này lại không thể làm như vậy được.
Kiếp này, từ một khắc lúc mình hấp hối ở kiếp trước, đã bắt đầu đi một con đường hoàn toàn khác rồi!
Những thứ mà kiếp trước mình bỏ qua, không trải nghiệm qua, kiếp này mình muốn phải thử nghiệm hết. Chính mình tuy rằng cả đời coi trọng danh nghĩa, nhưng ngoại trừ có ấn tượng đối với một số ít việc mẫn cảm hoặc là có liên quan đến bản thân ra, những chuyện khác thì lại một mực không biết gì.
Mình không thể ở ẩn giống như kiếp trước nữa, cần phải đi kinh nghiệm hồng trần. Từ trong vũng bùn hồng trần này tiến lên mới có thể đi tới được đỉnh điểm của kiếm đạo, mới thấu được thiên đạo!
Thạch Thiên Sơn.... Cứ chơi đùa hắn như vậy, để cho hắn che chắn cho mình cho đến chết... cũng thật sự là không tệ chút nào. Tối thiểu thì có cái bia ngắm này chắn cho mình, mình cũng có thể thong dong mà quan sát trù tính.
Tuy hắn không phải là người mà mình có hứng thú, nhưng cái này cũng không sao cả!
Mà tổn thương của Lý Kiếm Ngâm, đương nhiên là do Sở Dương đoán chắc được thế tới của hắn nên mới cố ý tạo ra bẫy rập. Việc lui về phía sau mà ngồi thẳng lên cổ hắn cũng chính là cô ý.
Hiện giờ mặc dù hắn không còn công lực siêu phàm của kiếp trước, nhưng nhãn lực của một cường giả thì vẫn còn. Muốn đối phó với một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch như Lý Kiếm Ngâm, quả thực chính là dễ như trở bàn tay!
*********
Tụ Vân Phong.
Trong thư phòng, chưởng môn Ô Vân Lương mặt có ba sợi râu đen nhánh đang lặng yên ngồi trên một chiếc ghế gỗ Tử Đàn, sắc mặt hơi mỉm cười. Bên cạnh hắn lúc này đang có một người trung niên mặc áo bào xanh, mặt nhẵn không có râu, trông rất trầm ổn. Trong ánh mắt của hắn tựa như ẩn chứa trí tuệ vô hạn. Hắn chính là chủ nhân của Mộng Vân Phong, thất sư đệ Khổng Kinh Phong, cũng là một nhân vật đa mưu túc trí của Thiên Ngoại Lâu.
Còn lúc này Ô Thiến Thiến đang đứng tại trước mặt hai người báo cáo những chuyện xảy ra lần này. Lúc nàng nói đến chuyện xảy ra ở Tử Trúc Viên, nói đến trong thương của Lý Kiếm Ngâm mà mình không thể hiểu thấu cùng với bọn người Sở Dương cùng Thạch Thiên Sơn, Ô Vân Lương vốn bình tĩnh từ đầu đến giờ cùng Khổng Kinh Phong đều rất kinh dị mà liếc mắt nhìn nhau.
- Theo ngươi thì, ba người đệ tử của Tử Trúc Viên này thế nào?
Ô Vân Lương hỏi nhẹ nhàng, không ngờ không hỏi thương thế của Lý Kiếm Ngâm như thế nào, mà lại đi hỏi về ba người đệ tử của Tử Trúc Viên.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu.
-----oo0oo-----
Chương 15: Tình thế nguy hiểm.
Dịch: AlfaRomeo™
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Khó nói lắm ạ.
Ô Thiến Thiến do dự, nói một cách không nắm chắc.
- A? Khó nói? Như thế nào mà lại khó nói?
Khổng Kinh Phong rất thú vị mà nhìn người cháu gái xinh đẹp của mình, cười nhẹ hỏi.
- Biểu hiện của ba người này, so với đồn đại trước đây thật sự chênh lệch quá lớn.
Ô Thiến Thiến nhíu chặt đôi mi thanh tú, nói:
- Theo như lời đồn, Thạch Thiên Sơn là người lão luyện thành thục, có thể đảm đương nhiều chuyện một mình, xử sự chu đáo, cẩn thận. Nhưng bây giờ hắn làm cho con cảm thấy rất thất vọng.
- Nhưng nhị đệ tử Sở Dương, theo như đồn đãi thì trầm mặc ít nói, tính tình quái gở nhưng chất phác, có điều thật sự là hôm nay con nhìn thấy hắn rất có tiềm chất, nhìn thì như nhát gan sợ phiền phức nhưng thực sự bên trong lại…..
Ô Thiến Thiến nghĩ nghĩ, không nói tìm được từ nào để tả cho phù hợp với hình dung của mình, đành nói:
- Nói tóm lại…Người này rất kì quái, con không thể hiểu được hắn. Về phần tam đệ tử Đàm Đàm thì lại giống như lời đồn, siêu cấp không biết điều.
Nghe nàng nói xong, cả hai người đều trầm mặc lại, lông mày nhíu chặt không nói lời nào. Thật lâu sau, Ô Vân Lương mới vươn người đứng dậy, chậm rãi đi tới trước tường, thò một tay vạch trần nhà ra. Chỉ thấy một bức bích họa lộ ra ở khoảng trống phía sau, bên trong có một tờ giấy trắng.
Trên tờ giấy trắng, từ trên xuống dưới, nhìn qua bên trái có một dãy những tên người, tổng cộng có bốn mươi cái tên. Sau tên mỗi người đều có một câu đối viết bằng bút đỏ.
Có mười người ỏ phía sau có hai câu đối; còn có hai người, chiếm cứ vị trí đệ nhất và đệ nhị thì đằng sau danh tự là ba câu. Tên của hai người kia theo thứ tự là: Tuyết Dạ Mộng, Tần Mộ Thương.
Tên của Lý Kiếm Ngâm đứng ở vị trí số mười chín, mà tên của Thạch Thiên Sơn thì đứng thứ mười ba. Trên tờ giấy này lại không có tên Sở Dương cùng Đàm Đàm.
Ô Vân Lương cầm bút, trầm mặc một lúc rồi sau đó gach một đường màu hồng lên tên của Lý Kiếm Ngân. Xóa thẳng ba chữ Lý Kiếm Ngân khỏi đó.
Sau đó hắn suy nghĩ cẩn trọng một chút, dời bút về phía dưới cùng, viết lên hai chữ: Sở Dương.
Rồi hắn thêm vào sau tên Sở Dương một dấu “?”. Viết xong, hắn lui ra phía sau hai bước, cau mày nghĩ nghĩ rồi lại vung bút lên đem cái tên Sở Dương xóa đi, chỉ để lại một dấu "?" .
- Chỉ sợ việc này sẽ gây nên một hồi sóng to gió lớn.
Khổng Kinh Phong cau mày:
- Nội bộ Thiên Ngoại Lâu chúng ta hiện giờ đang rất bất ổn, hôm nay lại xảy ra chuyện này, Mạnh sư đệ hắn cũng lại bị liên lụy đến việc này.
- Mạnh sư đệ không liên lụy vào đâu. Với tính cách của hắn thì trừ phi là Thiên Ngoại Lâu bị diệt, nếu không, những chuyện khác hắn cũng chưa bao giờ không để ở trong lòng.
Ô Vân Lương lắc đầu, khẩu khí cũng rất khẳng định. Nhưng sau đó sắc mặt hắn tối sầm lại, nói:
- Thạch Thiên Sơn. . . Có thật sự là như vậy không?
Khẩu khí lớn như vậy, nhưng hình như chỉ hổ giấy.
- Vâng.
Ấn tượng của Ô Thiến Thiến về Thạch Thiên Sơn, dù người bình thường gọi hắn là “thành thục ổn trọng”, nhưng trong lòng của nàng, hắn lại chính là một tên gà mờ siêu cấp, hơn nữa còn là con gà mờ mù.
Không có thuốc chữa!
Ô Vân Lương thở dài. thật sâu
Đối với việc này, hai người cũng không nói nhiều, hiển nhiên là cũng không có để ở trong lòng. Dù sao, đây cũng chỉ là đùa giỡn một lần cùng hạng tiểu bối, không ảnh hưởng đến đại cục. Hiện tại, trên mặt hai người đều có vẻ sầu lo, hiển nhiên có việc phiền não.
Ô Vân Lương phất phất tay, Ô Thiến Thiến hiểu ý liền lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Trong thư phòng lúc này chỉ còn lại có hai người.
- Đại ca, tiểu đệ có ý này. . .
Khổng Kinh Phong thử thăm dò nói.
- Không cần gấp.
Ô Vân Lương khoát tay áo, sắc mặt ảo não.
Khổng Kinh Phong trầm mặc một hồi, sau đó trầm giọng nói: -
- Thiên Ngoại Lâu truyền tới thế hệ chúng ta cũng mới chỉ là đời thứ bảy. Tổ sư đời thứ nhất khai tông lập phái, đưa chúng ta trở thành một trong những tông môn đỉnh cao của Hạ Tam Thiên, được hưởng thụ sự cung phụng của hoàng gia, vinh hiển một đời. Nhưng đến đời thứ hai thì lại đối đầu quyết liệt cùng vương triều Đại Triệu, làm thanh danh của phái ta rớt xuống ngàn trượng. Các cao thủ của môn phái ta bị đuổi giết khắp nơi, chết mất hơn phân nửa. Cũng may mà hai đại tổ sư lúc tuổi già trong lúc vô tình đã giúp cho hoàng gia một cái đại ân, đến lúc đó mới không đối đầu cùng hoàng gia nữa. Sự kiện này giúp Thiên Ngoại Lâu miễn cưỡng khôi phục lại một chút, trùng kiến lại được Cửu Phong, Nhất Viên.
- Đến trưởng bối đời thứ ba, mỗi người đều kinh tài tuyệt diễm, từng người từng người xuất chúng. Vốn đã tưởng rằng bổn môn sẽ hưng thịnh trở lại, nhưng thật không ngờ rằng chính bởi có quá nhiều nhân tài mà lại dẫn đến một hồi phân tranh trong nội bộ Cửu Phong, Nhất Viên. Sau một hồi kịch chiến tự giết lẫn nhau, Thiên Ngoại Lâu lại đại thương nguyên khí, chỉ có thể ra lệnh cấm môn hạ đệ tử dưới trướng tự chém giết đồng môn.
- Đến bây giờ Cửu Phong, Nhất Viên trừ Tử Trúc viên của Mạnh sư đệ ra, những nơi khác cũng đang ngầm có mâu thuẫn, sóng ngầm đang cuồn trào mãnh liệt! Mười vị đại đệ tử đời thứ tám tiếp theo lại tiếp tục là một cuộc chém giết sinh tử. Có thể đoán được, việc thực lực của môn phái lại tổn thất lớn thêm một lần nữa.
- Thiên Ngoại lâu năm đó từ một trong những tông môn đứng đầu lại suy bại đến mức bây giờ chỉ là một môn phái nhị lưu.
Thanh âm của Khổng Kinh Phong lúc đầu còn có chút dè dặt, nhưng sau đó càng nói thì càng thêm sôi sục:
- Đại sư huynh, thoạt nhìn thì Cửu Phong Nhất Viên quy mô rất lớn nhưng mỗi nơi đều có tâm tư riêng của mình, đệ thấy thà không có còn hơn là có!"
- Môn phái chúng ta phân tán như vậy, thực sự là bên trong có rất nhiều nội gian. Thiên Ngoại Lâu thực sự đang gặp phải nguy cơ trùng trùng. . . Bảy đại môn phái năm đó, hôm nay cũng chỉ còn lại có sáu. Một vị trí còn thừa lại thì Hồng Trần Hiên, Tâm Kiếm Trai đều đã đỏ mắt nhìn chằm chằm từ lâu. Bọn chúng chính là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của chúng ta! Mà Thần Đao Các, Hắc Huyết Minh cùng chúng ta có huyết hải thâm cừu lại càng muốn chúng ta chết. . .
- Vận mệnh của Thiên Ngoại Lâu ta hiện giờ đã như mảnh chỉ treo chuông!
Sắc mặt Khổng Kinh Phong buồn bã:
- Đại sư huynh, không thể không vội a!"
- Lời ngươi nói làm sao mà ta lại không biết?
Ô Vân Lương thở dài:
- Mà ngươi cũng mới chỉ nói đến nhân tố giang hồ cùng nhân tố bên ngoài thôi. Còn nguy cơ chân chính của chúng ta, ngươi còn chưa có nói đến đâu.
- Thiên Ngoại Lâu ta trong mấy năm nay, nam đệ tử đời thứ tám có gần sáu trăm người, còn chút hữu dụng nhưng lại ít ỏi. Mà nữ đệ tử, mười năm trước không đến năm mươi người mà bây giờ đã gần 150 người! Hơn nữa mặc dù tư chất có hạn nhưng dung mạo lại xinh đẹp như hoa. . .
Ô Vân Lương thở dài ra một hơi, chắp tay đi đến trước cửa sổ, trầm mặc nói:
- Đây là điềm báo của sự vong tông diệt phái đấy!
- Sắc đẹp chỉ dễ rước lấy tai họa!
Ô Vân Lương thản nhiên nói:
- Ở nơi cường giả vi tôn như thế này, sắc đẹp chính là một loại tài nguyên. Đây căn bản chính là họa nguyên. Tình trạng của Thạch Thiên Sơn chúng ta bây giờ đã rất cấp bách rồi. Chỉ cần bát đại đệ tử đời thứ tám hành tẩu giang hồ tự nhiên sẽ rước lấy tranh chấp vô tận!
- Là họa nguyên, nhưng chưa chắc đã không phải là tài nguyên!
Khổng Kinh Phong bác bỏ:
- Bọn chúng hành tẩu trong giang hồ chưa biết chừng có thể mang đến cho Thiên Ngoại Lâu chúng ta rất nhiều trợ lực!
- Ngươi cảm thấy có thể sao?
Ô Vân Lương cười giễu cợt:
- Sắc đẹp trong mắt đại đa số cường giả chẳng qua cũng chỉ là một loại công cụ mà thôi.
- Thiên Ngoại lâu hiện tại đang gặp phải loạn trong giặc ngoài. Nếu dựa theo đề nghị của ngươi, mạnh mẽ đi thống nhất lại Cửu Phong, Nhất Viên để tập trung quyền lực về trung tâm thì chỉ sợ sẽ dẫn đến tình trạng môn phái bị chia năm xẻ bảy rồi rơi vào cảnh tan vỡ!
Ô Vân Lương nói một cách nặng nề:
- Đến lúc đó, nếu địch nhân thừa cơ tấn công tới, Thiên Ngoại Lâu sẽ lập tức bị diệt vong ngay.
- Bệnh nặng cần dùng thuốc liều mạnh, lời này tuy là không sai, nhưng nếu như bệnh đã nặng đến lúc nguy kịch mà lại tùy tiện sử dụng thuốc mạnh, vậy chỉ sợ sẽ lập tức đi tong! Huống chi là địch nhân của chúng ta còn xa xa không chỉ có ngần đó. . .
Ô Vân Lương muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, tựa hồ có lời gì đó khó có thể nói ra.
Khổng Kinh Phong không cam lòng:
- Chẳng lẽ cứ để kệ cho tụt dốc như vậy sao? Mặc cho môn phái từ từ xuống dốc?
- Cần phải nhờ ngoại lực. . .
Lúc Ô Vân Lương nói đên mấy chữ cần mượn ngoại lực này sắc mặt phức tạp dị thường, giống như là gằn từng chữ, thần sắc trong mắt cho thấy hắn dường như có thể hy sinh tất cả. Sau đó hắn không nói thêm câu gì nữa, trầm mặc nhìn ba mươi chín cái tên cùng một dấu "?" trên tường, thật lâu không nói lời nào.
- Những nữ đệ tử này nên xử lý như thế nào?
Nội tâm Khổng Kinh Phong vừa buông lỏng, liền hỏi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào