Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 5: Tâm của cường giả.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lâm Dịch không phải đứa trẻ bốn tuổi, tuy rằng hắn mới mười một tuổi nhưng ba năm tu hành khiến thể xác và tinh thần hắn đều có chút trưởng thành hơn những đứa trẻ trạc tuổi khác, dù sao kiên nghị chính là một biểu hiện của thành thục, lúc này nhìn nụ cười trên mặt Lâm Cường đã biến mất, tâm trạng không khỏi thấp thỏm.
Lâm Cường nhìn Lâm Dịch, thu lại nụ cười nói:
- Dịch Nhi, con biết trên phương diện tu hành cái gì là quan trọng nhất không?
Lâm Dịch gật đầu:
- Dạ, là nghị lực ạ, cha, người trước đây không phải nói với con rồi sao? Bình thường người nói, trong thời gian tu hành nhất định phải chăm chú, phải nỗ lực, phải có nghị lực... chẳng lẽ không đúng sao?
Nói xong lời này ánh mắt Lâm Dịch lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lâm Cường gật đầu:
- Không sai, nghị lực là quan trọng, trên con đường tu hành gian nan, không đủ nghị lực đã định trước là không có thành tựu lớn. Thế nhưng... nếu như muốn có thành tựu lớn, chỉ có nghị lực không vẫn còn thiếu.
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn Lâm Cường.
Lâm Cường chậm rãi nói:
- Còn cần một lòng dũng cảm tiến tới, tâm tư khiêm tốn cẩn trọng.
- Dũng cảm tiến tới, tâm tư khiêm tốn cẩn trọng?
Lâm Dịch lẩm bẩm một tiếng, sau đó lắc đầu nói:
- Cha, con không hiểu lắm.
- Dũng cảm tiến tới chính là vĩnh viễn không hài lòng với tình trạng hiện tại, dũng cảm leo tiếp lên đỉnh cao mới, không thể buông thả, không vứt bỏ, hướng về mục tiêu của mình, từng bước kiên định tín niệm tiến về phía trước! Mà khiêm tốn cẩn trọng... chính là lòng đối đãi. Nếu như một người không biết khiêm tốn cẩn trọng, như vậy hắn làm sao phát hiện ra mình còn chưa đủ? Làm sao có thể hiểu ra nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên? Tự tin là cần có, nhưng quá tự tin là tự ngạo, nếu chỉ vì thành tích trước mắt mà tự mãn, như vậy thời gian tới, cảnh giới hiện tại cũng rất khó tiến bộ.
Lâm Dịch cúi đầu, bộ dạng có chút suy ngẫm.
Lâm Cường nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:
- Dịch nhi, cha cũng không hi vọng xa vời rằng con có thành tựu kinh người, cha chỉ hi vọng, sau này con có thể đạt tới cực hạn bản thân, ngoài ra, còn có người nói chuyện...
Lâm Dịch nghe thế ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Lâm cường.
Lâm Cường dường như có chút cảm xúc khẽ thở dài, sau đó nhìn Lâm Dịch:
- Một ngày nào đó con sẽ hiểu lời ta nói hôm nay, hiện tại con cần nhớ kỹ chính là không thể kiêu ngạo, tự đại là được.
Lâm Dịch nghe thế cái hiểu cái không gật đầu.
Lâm Cường cười nói:
- Được rồi, đi đi.
Lâm Dịch khẽ lên tiếng, mang theo chút suy nghĩ đi ra ngoài.
Lâm Cường nhìn bóng lưng Lâm Dịch đi xa, trên mặt lộ ra bộ dạng tươi cười...
...........
- Dịch tử thành thật khai ra! Rút cuộc có chuyện gì? Ngươi có chuyện gì gạt ta?
Trương Tạp có chút hổn hển chất vấn Lâm Dịch, bạn tốt vốn kém hắn bây giờ đã hơn hắn xa, khiến trong lòng hắn khó tránh chút tư vị nuốt không trôi.
Đương nhiên, cũng không phải nói là Trương Tạp không thích khi Lâm Dịch mạnh mẽ hơn, chỉ là trong lòng trẻ con luôn có chút tranh cường háo thắng. Ba năm trước Lâm Dịch rõ ràng còn yếu hơn hắn nhiều! Vì sao ba năm sau thành quả tu hành lại mạnh hơn hắn vài phần? Đây là điều khiến hắn vô cùng không cam lòng...
Lâm Dịch cười nói:
- Thực ra không có gì, chỉ là ba năm ngươi tu hành, ta cũng tu hành thôi...
Trương Tạp sửng sốt:
- Ngươi tu hành? Sai a... Ngươi không phải lần này mới tiến vào Vũ Môn sao? Ngươi gạt ta đúng không?
Lâm Dịch cười nói:
- Ai nói nhất định phải vào Vũ Môn mới có thể tu hành? Ta tự tu hành chẳng lẽ không được?
Trương Tạp nghe thế sửng sốt, Lâm Dịch nói thực ra không sai... cũng không ai quy định tu hành nhất định phải vào Vũ Môn a? Nhưng hắn vẫn không phục:
- Không lý nào ngươi tự tu hành lại tiến bộ nhanh hơn ta tu luyện trong Vũ Môn a!
Lâm Dịch nhún vai:
- Cái này thì ta cũng chịu.
Trương Tạp nghe vậy tức nghẹn, nhưng không biết nói gì...
Ngày thứ hai chín giờ, lễ nhập môn chính thức bắt đầu.
Trong lễ nhập môn, Khương Phàm phát biểu một đoạn diễn văn, các vị lão sư khác đều thuyết trình ngắn, cuối cùng công bố kết quả khảo hạch, Lâm Dịch tự nhiên nhận được đa số ánh mắt hâm mộ cùng tán dương.
Hôm qua nghe xong phụ thân nói, qua một ngày đêm tự hỏi, Lâm Dịch đã hiểu đại khái ý tứ của cha mình, miệng hắn lộ vẻ tươi cười nhưng không như hôm qua là một dáng tự mãn đắc ý.
Đây cũng là điều khiến Khương Phàm càng hài lòng với đệ tử mới nhập môn này.
Kiến trúc 'Vũ Môn' ở trấn nhỏ phương Bắc, phía trước là một thao trường nhỏ, ở đây có thể coi là kiến trúc rộng lớn nhất trong trấn, là nơi tập luyện cùng nghỉ ngơi của người tu hành võ đạo.
Trên Bạch Đế đại lục, nơi nơi đầy rẫy ma thú cuồng bạo mà mạnh mẽ, mặc dù nơi nhân loại sinh sống đều là nơi có rất ít ma thú, nhưng chuyện ma thú xâm lấn địa bàn của nhân loại cũng có phát sinh, mà mục đích Vũ Môn được thành lập chủ yếu vì chuyện này, chính là phụ trách đuổi giết ma thú, bảo vệ mọi người an toàn.
Trên trong Vũ Môn.
- Cái gì? Ngươi nói là muốn để Lâm Dịch rời khỏi Vũ Môn?
Đang ngồi trên ghế, Khương Phàm mạnh mẽ đứng dậy khuôn mặt luôn bình thản cũng không nhịn được đề cao giọng, lắc đầu quầy quậy:
- Không được không được! Tuyệt đối không! Ta tuyệt đối không mở trừng mắt nhìn mầm mống tốt như vậy bị hủy đi! Lâm y sư không phải ta cố ý nói ông, nhưng dù yêu thương con mình tới mức nào nhưng ngươi còn không rõ ràng thế giới này là có dạng gì sao? Nếu không có một thân bản lĩnh, đứa nhỏ của ông tương lai làm sao có thể sinh tồn? Hơn nữa... lẽ nào ông muốn để cho Lâm Dịch cứ như vậy sống ở thôn trấn này cả đời? Nói thật, Lâm Dịch chính là đứa nhỏ bao năm qua trời cao đã ban cho tôi! Nếu thực sự mai một như vậy trong trấn thực sự đáng tiếc! Chúng ta cần phải để tương lai cho bọn nhỏ quyết định, không thể vì tình yêu thương mà hủy hoại tới tương lai của chúng a!
Khương Phàm nhịn không được tận tình khuyên bảo, mong muốn người trung niên ' quá mức yêu thương ' con cái trước mặt là Lâm Cường hiểu nỗi khổ tâm của hắn.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 6: Thể thuật chân chính! (P1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lâm Cường có chút dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Đừng hiểu lầm, ta không phải bảo Lâm Dịch rời khỏi Vũ Môn, chỉ là tạm thời không tham gia tu hành trong Vũ Môn, nó vẫn là môn hạ của Vũ Môn như cũ.
Khương Phàm sửng sốt một chút, lắc đầu nói:
- Vậy có gì khác nhau? Không được! Ta không đồng ý!
Lâm Cương bất đắc dĩ nói:
- Ngươi xem ta có phải là loại người vì yêu thương con cái mà làm hại tới tương lai của chúng không? Hơn nữa nếu như ta thực sự là người như vậy sao còn bảo nó tới khảo hạch Vũ Môn?
Khương Phàm cũng suy ngẫm một chút, nhưng vẫn nói:
- Ta mặc kệ, tuy rằng không rõ vì sao ngươi bảo hắn tới khảo hạch Vũ Môn, sau đó lại đột nhiên không cho hắn tu hành tại Vũ Môn, nhưng không nói cho ta lý do thuyết phục, mặc kệ ngươi nói cái gì đều không được!
Lâm Cường than nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi nói:
- Được như vậy ta xin hỏi, các ngươi có thể dạy thứ gì cho Dịch nhi?
Khương Phàm quay đầu nhìn Lâm Cường, có chút hờn giận nói:
- Lâm y sư, ngươi hoài nghi thực lực Vũ Môn chúng ta? Không sai, thực lực Vũ Môn trong trấn chúng ta đúng là không được tốt lắm, thế nhưng ở Vũ Môn chúng ta có cơ hội đưa Lâm Dịch tới Hi Á thành, thậm chí thành phố lớn hơn để học tập!
Lâm Cường gật đầu, chân thành nói:
- Mặc kệ thế nào, ta rất cảm kích sự quan tâm của ông tới Dịch nhi, thế nhưng... theo ta tới đây, ta cho ông xem một thứ, sau khi xem qua ông sẽ đổi ý...
Nói xong Lâm Cường đứng lên, đi tới hậu viện Vũ Môn.
Khương Phàm có chút tức giận hừ một tiếng, đối phương nói vậy khiến hắn có chút khó chịu, nhưng vừa nghĩ đối phương là cha của thiên tài mới gia nhập, trong lòng cố ngăn lửa giận, thấy đối phương ra ngoài, trong lòng không khỏi nghĩ:
- Xem ngươi cho ta xem cái gì! Vô luận cái gì cũng không khiến ta đồng ý!
Nghĩ vậy liền đi theo...
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lâm Cường và Khương Phàm một lần nữa đi ra, mà lúc này trên mặt Khương Phàm đã không còn biểu tình phẫn nộ, mà thay vào đó là bộ dạng cười khổ bất đắc dĩ.
- Như vậy chuyện Dịch Nhi, cảm ơn ông rồi...
Khương Phàm cười khổ lắc đầu:
- Nếu sớm biết nguyên nhân này... Được rồi, Lâm Dịch tạm thời không cần tu hành ở Vũ Môn, chờ thời cơ đến ta sẽ thông báo cho ông.
Lâm Cường nở nụ cười:
- Vậy cảm ơn, ta đi trước.
............
Thời gian một ngày đêm qua đi, Lâm Dịch vẫn ở trong sơn cốc nhỏ kia tu hành.
Vốn tưởng rằng tiến vào Vũ Môn có thể tu hành cùng đám bạn trạc tuổi, nhưng không ngờ cha vẫn áp dụng phương pháp tu hành cũ, điều này khiến Lâm Dịch có chút nghi hoặc, nhưng mà hắn cũng không phản đối, đối với hắn mà nói, hưởng thụ cảm giác vượt qua cực hạn mới là thứ hắn truy cầu.
Từ xuân tới thu, lại đến ngày hè nóng bức sắp trôi qua, sáng sớm hôm đó Lâm Cường cùng Lâm Dịch đều tới nơi tu hành này.
- Hôm nay việc tu luyện đợi lát nữa mới tiến hành.
Lâm Dịch đang muốn bắt đầu bằng món khai vị năm cây số, Lâm cường đã mở miệng.
Nghe Lâm Cường mở miệng, Lâm Dịch không khỏi ngừng động tác, nghi hoặc nhìn về phía Lâm Cường.
- Dịch Nhi, con tu hành thời gian không ngắn rồi. Tính qua đã hơn ba năm gần tới bốn năm a? Như vậy có thể nói cho cha biết, con cảm nhận thể thuật này thế nào?
Lâm Dịch sửng sốt... những thứ này hắn chưa từng nghĩ tới, cái gì là cảm ngộ thể thuật? Thể thuật còn cần cảm ngộ sao?
- Lẽ nào không phải là mỗi lần đều vượt qua cực hạn?
Lâm Cường cười gật đầu:
- Con nói như vậy cũng không sai, đó đúng là mục đích thể thuật, phàm là ai cũng có cực hạn thân thể, thế nhưng cực hạn này là giả, nếu đúng là có cực hạn làm sao có thể vượt qua chứ? Bởi vì cực hạn là không thể vượt qua.
Lâm Dịch mở to mắt kinh ngạc nói:
- Nhân thể thực sự tồn tại cực hạn sao?
Lâm Cường gật đầu, nói:
- Nhân thể có cực hạn, nhưng mà muốn đạt tới cực hạn chân chính này là vô cùng khó khăn, bởi vậy cực hạn của thân thể cũng không có giả dối.
Lâm Dịch trừng mắt hỏi:
- Phụ thân, người biết cực hạn thân thể chỗ nào không?
Lâm Cường suy nghĩ một chút lắc đầu:
- Không biết, cha cũng không biết nhân thể cực hạn ở nơi nào... nhưng có thể khẳng đinh, nhân thể có cực hạn. Hơn nữa, mặc dù là cực hạn lực lượng thân thể, như lực sát thương cũng có hạn.
Lâm Dịch nhíu mày, câu nói của Lâm Cường dường như có chút mâu thuẫn... nếu không biết cực hạn của nhân thể, nhưng thế nào lại khẳng định thân thể có cực hạn chứ?
- Với thời gian tu hành không ngắn của con, hôm nay cha quyết định bắt đầu dạy con--- Thể thuật chân chính!
- Thể thuật chân chính?
Lâm Dịch nghi hoặc hỏi.
Lâm Cường gật đầu, chậm rãi nói:
- Không sai, thể thuật chân chính.
- Tu hành trước đây của con kỳ thực không phải là thể thuật chân chính, chỉ có một chút rèn đúc thân thể bình thường, tạo nên cơ sở căn bản mà thôi... ta trước tiên biểu biễn cho con một lần, con nhìn kỹ nha.
Lâm Cường nói xong đi tới phía trước vài bước, mà hai mắt Lâm Dịch không chuyển nhìn hắn.
- Nhìn cho rõ.
Lâm Cường nói xong, hai tay nhất thời thu về trước ngực, trong mắt chợt lóe tinh quang, hai tay của hắn cấp tốc giao nhau, làm ra các loại ấn ký phức tạp! Dần dần một tia sáng lam sắc xuất hiện trên tay hắn.
Lâm Dịch bị một màn trước mặt làm cho ngây người.
Ánh sáng? Người làm sao có thể phát sáng chứ?
Một tầng thanh sắc quang mang nhàn nhạt hiện ra quanh người Lâm Cường! Lâm Cường chăm chú mà nghiêm túc, đột nhiên trong mắt lóe lên một tầng tinh mang, hét lớn một tiếng:
- Đi!
Lam hàn quang chợt phóng đại, một chữ 'cảnh' hiện ra rồi chợt lóe trước người Lâm Cường rồi biến mất! Mà thân thể Lâm Cường trong nháy mắt cũng động!
- Ầm!!!!!!!
Tiếng nổ lớn vang lên! Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một trận bụi bặm kéo tới khiến Lâm Dịch không nhịn được quay đầu che mắt, nhưng mà khói bụi qua đi, Lâm Dịch lập tức quay đầu nhìn lại.
Hắn ngây dại!
Vốn cách vách đá hai trăm thước, Lâm Cường lúc này đã xuất hiện cạnh vách đá, mà vách đá vốn trơn nhẵn lúc này xuất hiện một hình lõm vào đường kính chí ít mười thước!
Một tầng bụi trắng còn đang bay trong không trung, mà dưới chân Lâm Cường lúc này đã bị che khuất bởi một tầng bột trắng.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 7: Thể thuật chân chính! (P2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Đây là một quyền của Lâm Cường! Một quyền này đánh cho vật chất hình vòng cung bán kính hơn mười thước tất cả thành bột mịn!
Lâm Dịch há to miệng nhìn Lâm Cường hiên ngang đứng đó, sau đó liếc mắt nhìn cái lỗ lõm lớn trên vách đá.
Lâm Cường nhìn thoáng qua chỗ lõm, khóe miệng chợt lóe lên một tia chua xót, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lâm Dịch.
- Thấy rồi chứ?
Giọng nói của Lâm Cường vang lên, mới khiến Lâm Dịch giật mình tỉnh lại.
Lâm Dịch ngơ ngác nhìn lỗ lõm bán kính hơn mười thước kia, nói như mê:
- Đây, đây là thể thuật chân chính sao cha?
Lâm Cường thấy biểu tình của Lâm Dịch, lắc đầu cười:
- Không sai, vừa rồi cha sử dụng thể thuật của mình, Dịch Nhi, cha đã nói qua, nhân thể có cực hạn, vô luận con có rèn đúc thế nào nếu đạt tới cực hạn liền không có khả năng tăng trưởng nữa.
- Nhưng mà cấu tạo bên trong thân thể được người đại lục gọi là ' nhân thể bát môn ' Đây chính là cửa lớn mở ra tiềm lực của nhân thể.
- Dựa theo phương pháp rèn đúc, một ngày nào đó sẽ tới cực hạn, cho đến lúc này khó có thể tiến thêm, nhưng mà nếu dùng phương pháp đặc thù kích phát tiềm năng của thân thể, con sẽ đạt được lực lượng cường đại hơn cực hạn vô số lần, nên biết, tiềm năng của nhân thể là vô hạn!
- Người bình thường không thể phát huy ra những tiềm năng này chính là bị ' nhân thể bát môn' quấy phá, chỉ cần phá vỡ ' nhân thể bát môn' có thể thu được lực lượng cường đại không gì sánh kịp! Cỗ lực lượng này được xưng là 'lực hủy diệt' cũng không quá.
- Mà vừa rồi cha dùng thủ ấn, chính là qua tần suất đặc thù của thủ ấn này dẫn dắt lực lượng trong thiên địa tiến vào cơ thể, do đó có thể phá vỡ đệ ngũ môn trong 'bát môn' chính là Cảnh Môn.
- Đương nhiên kỳ thực có một loại thủ ấn đơn giản có thể trong nháy mắt phá vỡ Tử Môn nhưng mà loại thủ ấn này trước khi con hoàn toàn nắm giữ không thể sử dụng.
Trong mắt Lâm Dịch toát ra vẻ ước ao, nhịn không được nói:
- Cha hôm nay truyền cho con phương pháp 'phá môn' sao?
Lâm Cường lắc đầu cười hiền nói:
- Đâu có dễ thế? Không chỉ hiểu được phương thức kết hợp thủ ấn mới có thể phá môn, mà còn phải không ngừng tu hành phối hợp, khi thân thể con một ngày có thể thừa nhận được lực lượng cường đại sau khi 'phá môn, đồng thời trên phương diện thủ ấn đạt được thành tựu mới có thể hoàn toàn 'phá môn'
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Dịch dần xị xuống:
- Cần thời gian bao lâu a...
Lâm Cường cười nói;
- Không cần sốt ruột, chỉ cần con có thể kiên trì luyện tập, không tới năm năm có thể khai phá đệ nhất môn Hưu Môn rồi.
Lâm Dịch nhíu mày, nhụt chí nói:
- Còn phải năm năm nữa a...
Lâm Cường khẽ nhíu mày, nói:
- Dịch Nhi, chẳng lẽ con quên lời ta nói rồi?
Lâm Dịch sửng sốt, chợt nhớ tới lời cha dạy trước đây ------- phải có nghị lực!
Nhất thời cảm giác nhụt chí trong lòng bị tan tành, trên mặt lộ ra thần sắc cứng cỏi, hít sâu một hơi khuôn mặt lộ ra vẻ kiên quyết, Lâm Dịch hung hăng nói:
- Được! Để sớm ngày phá môn! Con cần phải nỗ lực mới được!
Lâm Cường lúc này mới cười gật đầu:
- 'Phá môn' chính là kết quả, chỉ có mỗi ngày không ngừng tu hành cùng luyện tập mới đạt được hiệu quả 'phá môn'. Vì thế từ hôm nay, ta sẽ truyền cho con 'phá môn ấn ký'. Con chỉ cần dựa vào yêu cầu mỗi ngày của cha tu hành, không ngừng đề cao thân thể và độ phù hợp, lại mỗi ngày đều không lơ là, trong vòng năm năm nhất định phá vỡ Hưu Môn.
Lâm Dịch gật mạnh đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lâm Cường.
Sau đó, thời gian dài tu hành gian khổ bắt đầu rồi...
............
Lần đầu tiên 'phá môn' nói cho cùng là vô cùng gian nan, yêu cầu cao tới cực điểm, phức tạp tới cực điểm, thủ ấn mà Lâm Dịch học tập theo thời gian bắt đầu thành thục, mà bản thân hắn có thể tự thân làm ra một bộ thủ ấn cũng đã qua hai năm.
Hai năm sau Lâm Dịch đã mười ba tuổi, cũng dần phát dục... hai năm trước hắn chỉ cao một mét tư mà thôi, hiện tại sau hai năm đã cao một mét sáu rồi! Vẻ non nớt trên khuôn mặt do tu hành mà đã phai nhạt đi không ít, đương nhiên người nhìn vào đều có thể đoán ra hắn bất quá chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi.
Hai năm này, ngoại trừ mỗi ngày dùng thời gian dài tiến hành luyện tập thủ ấn, Lâm Dịch cũng tiêu tốn không ít thời gian trong phương diện tu hành.
Trong sơn cốc, năm cái cọc gỗ đã bị tróc đi một tầng bên ngoài, hôm nay Lâm Dịch đã có thể dùng tay leo lên cây cọc gỗ lớn nhất rồi.
Trên phương diện thủ ấn tuy hắn hoàn toàn nhớ kỹ, rất nhanh có thể hoàn thành thủ ấn nhưng hắn không có cảm nhận được chút dao động năng lượng nào... nhưng mà Lâm Dịch không nôn nóng, hắn tin rằng cha hắn đã nói trong năm năm bảo trì tu hành sẽ có thể 'phá môn', vật nhất định sẽ phá!
Lâm Dịch dùng tốc độ nhanh chóng mà bình ổn đề cao thân thể cùng tinh thần mình.
- Dịch tử, Dịch tử....
Mới hoàn thành một lần thủ ấn, ngoài cửa chợt truyền tới tiếng nói của Trương Tạp, Lâm Dịch nghe được liền đi ra ngoài cửa.
Quả nhiên, Trương Tạp lúc này đang đứng ngoài viện Lâm gia, thấy Lâm Dịch đi ra, Trương Tạp lộ ra bộ dáng tươi cười:
- Dịch tử.
Hôm nay Trương Tạp đã trở thành đứa trẻ mười ba tuổi, thân cao hơn Lâm Dịch một chút, từ dung mạo tuấân tú của hắn có thể nhìn ra tương lmai nhất định sẽ trở thành một mỹ nam tử.
Lâm Dịch chạy qua hỏi:
- Có việc gì thế?
- À...
Trương Tạp có chút trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Dịch nói:
- Chúng ta ra ngoài thôn đi, ta có việc muốn nói với ngươi.
Lâm Dịch cười gật đầu, hai người liền sóng vai đi ra ngoài trấn.
Dọc theo đường đi mặc cho Lâm Dịch dùng biện pháp gì, Trương Tạp cũng không hé môi đề cập có chuyện gì cho Lâm Dịch.
Hai người đã qua thời trẻ con ấu trĩ, Lâm Dịch không nhiều lời, năm năm tu hành đã khiến tâm tính của hắn thành thục hơn bạn cùng tuổi nhiều, nhất là từ hai năm trước biết được phương pháp tu hành thể thuật chân chính, hắn càng lúc càng mất đi hăng hái với mấy trò chơi trẻ con.
Mà Trương Tạp từ nhỏ đã tiến vào Vũ Môn, khổ tu bên trong Vũ Môn đồng thời Lý lão sư cả ngày lạnh lùng kia trực tiếp chỉ đạo, Trương Tạp dần trở nên trầm ổn.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 8: Ma thú đột kích.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Mà Lâm Dịch biết rõ tính bạn tốt Trương Tạp lại có hành động khác thường thế này tự nhiên là nghi hoặc không ngớt.
Khi hai người đi quanh trấn một lúc, tới cửa trấn, Lâm Dịch không nhịn được nữa nhíu mày nói:
- Tạp Tử, rút cuộc có chuyện gì?
- Ồ?
Trương Tạp bị hắn hỏi sửng sốt, chợt bộ dạng tươi cười đầy mặt trở nên trầm tĩnh lại, lộ ra bộ dạng buồn bã:
- Dịch tử, ta... ta phải rời...
Nhưng mà chưa đợi Trương Tạp nói xong, một trận tiếng kèn chói tai vang lên phá vỡ sự yên lặng của trấn nhỏ.
- Ô ~ ô ~ ô~~~~~
Trương Tạp và Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn ra ngoài trấn, thanh âm là từ tháp xa ngoài trấn vang lên.
- Sao thế?
Lâm Dịch và Trương Tạp đều ngạc nhiên, không hiểu nhìn về phía tháp xa nơi phát ra tiếng kèn.
- Hai người các ngươi còn không về nhà? Quên đi! Mau vào!
Bên cạnh vang lên tiếng cấp bách, hai người quay đầu nhìn là một thôn dân cạnh đó sốt ruột hô hoán với hai người.
Lâm Dịch và Trương Tạp đều không hiểu tại sao, Lâm Dịch nghi hoặc hỏi:
- Vương thúc, có chuyện gì thế?
Vương thúc càng vội vàng nói:
- Ma thú tới rồi! các ngươi mau vào đây!
- Ma thú?
Lâm Dịch và Trương Tạp đồng thời mở to mắt.
.... nhìn nhau
- Hay là... đi xem??
Lâm Dịch đề nghị.
Mà Trương Tạp lúc này vừa nghe ma thú tới, cũng quên mất chuyện phải nói với Lâm Dịch, liên tục gật đầu.
Chính vào lúc này một trận bước chân gấp gáp truyền tới, hai người đồng thời quay đầu, chỉ thấy một đám người vô cùng lo lắng sốt ruột chạy tới.
- Khương lão sư... Lý lão sư?
Trương Tạp sửng sốt gọi tên vài người.
Người vừa tới chính là đám môn chủ Khương Phàm!
Bộ mặt luôn hiền hòa trở nên nghiêm túc, mà phía sau hắn có thêm vài môn nhân Vũ Môn.
Lý vẫn bộ dạng lạnh lùng như cũ, lúc này thấy cửa trấn còn đứng hai đứa nhóc, nhíu mày:
- Mau về nhà!
Lý luôn nhận được sự kính nể của trẻ con trong trấn, vừa nghe được tiếng quát của hắn, Lâm Dịch và Trương Tạp nhất thời vâng dạ chạy về.
- Hiện tại làm sao đây?
Rời khỏi cửa trấn ra phía sau đám người Vũ Môn, hai người dừng lại.
Con mắt Lâm Dịch luân chuyển, khóe miệng dâng lên một nụ cười nói:
- Ta biết một nơi rất tốt, tầm nhìn rất tốt! Đi theo ta!
Nói xong chạy về phía đông trấn nhỏ.
Trương Tạp nghe vậy vội vàng chạy theo.
Dọc theo đường đi, mỗi nhà trong trấn đều đóng chặt cửa rồi, trên đường đi lại không còn một bóng người.
- Dịch Nhi!
Giọng nói của Lâm Cường rơi vào tai hai người, hai người không khỏi ngừng chân, Trương Tạp nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Hình như là cha ngươi đó...
Lâm Dịch suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi chờ ta một chút.
Nói xong đã chạy về phía giọng nói lúc trước.
Trên đường chỉ có Lâm Cường vẫn lo lắng gọi tên Lâm Dịch, vừa nghe tiếng kèn hắn đã hiểu ý tứ.
Trên Bạch Đế đại lục, nơi nơi đều đầy rẫy ma thú, tuy rằng mọi người khi thành lập thôn trang đều chọn địa phương tương đối an toàn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có đàn ma thú lạc đường tiến vào phạm vi của nhân loại.
Mà tháp phía xa của Hi Mạn trấn dùng để canh gác, mỗi ngày đều có người thay phiên giám sát bên ngoài trấn, nếu có ma thú sẽ thổi kèn cảnh báo.
Bởi vậy Lâm Cường vô cùng sốt ruột, bởi vì sự cường đại của ma thú vô cùng khắc sâu trong lòng hắn...
- Cha.
Phía sau truyền tới giọng nói của Lâm Dịch, Lâm Cường quay đầu nhất thời thấy Lâm Dịch không việc gì, thở dài một hơi.
- Mau về nhà với cha!
Lâm Dịch nói:
- Cha, đem chúng con đi xem ma thú được không?
Lâm Cường nghi hoặc nhìn hắn nói:
- Ai nói cho con biết có ma thú để xem?
- Vừa rồi bọn con ở cửa trấn, Vương thúc nói cho con biết! Nghe tiếng kèn xong đám Khương Phàm bá bá đều chạy tới cửa trấn! Cha, thực sự có ma thú sao? Đem bọn con đi xem đi!
Lâm Cường nhíu mày nói:
- Ma thú có gì đẹp đẽ, về nhà.
Nói xong xoay người.
Nhưng Lâm Dịch ở một bên vội la lên:
- Cha, đưa bọn con đi xem ma thú đi!
Lâm Cường đột nhiên sửng sốt quay đầu nghi hoặc hỏi:
- Bọn con?
- Vâng, còn Tạp Tử nữa.
- Nó hiện tại ở đâu?
- Hắn ở bên kia chờ con...
Lâm Dịch nói rồi chỉ về phía sau.
- Cái gì!
Lâm Cường mở to mắt, ma thú cường đại thế nào trước mắt không thể đoán được, với vũ lực của trấn nhỏ có thể đánh đuổi hay giết chết ma thú từ bên ngoài hay không cũng không xác định được, vì thế bên ngoài vô cùng nguy hiểm, đừng nói là một đứa nhỏ.
- Thực sự là hồ đồ!
Lâm Cường thấp giọng mắng một tiếng, sau đó mới nói:
- Dẫn cha tới đó!
Lâm Dịch gật đầu, quay đầu chạy về phía cũ.
Đi với nơi hai người chia ra, Trương Tạp vẫn ở chỗ cũ chờ, thấy Lâm Dịch mang Lâm Cường tới, Trương Tạp không khỏi nghi hoặc nói:
- Dịch tử, đây là...
Lâm Dịch cười như kẻ trộm, đánh mắt với Trương Tạp một cái sau đó nói:
- Cha đưa chúng ta đi xem ma thú! Đi!
Nói xong liền chạy về một hướng.
Trương Tạp sửng sốt nhưng mà lập tức chạy theo.
Lâm Cường đột nhiên sửng sốt, sau đó hô lên:
- Các ngươi đi đâu? Mau theo ta về nhà!
Nhưng Lâm Dịch và Trương Tạp cũng không quay đầu lại, Lâm Cường tức giận nhưng cũng không nổi giận, chung quy cũng không thể bỏ mặc hai đứa nhỏ a? Bất đắc dĩ hắn phải đi theo.
Không tới chốc lát đã tới biên giới thôn trấn, trước mặt là một vách đá, nơi này cách cửa trấn chừng một cây số, nhưng bởi vì có phòng ốc che khuất nên không thể thấy được tình hình cửa trấn.
Lâm Dịch gia tăng tốc độ, liền chạy về phía một đường mòn, Trương Tạp tự nhiên đuổi theo, mà Lâm Cường cũng bất đắc dĩ theo sau.
Lên tới chừng độ cao hai ba mươi mét, trước mặt Lâm Dịch xuất hiện một đường hiểm nhỏ hẹp, đứa nhỏ thực ra có thể thẳng đường đi qua nhưng người lớn thì phải nghiêng người, phía dưới là một vách đá lõm vào trong.
Lâm Dịch dưới chân liên tục chuyển, cẩn thận đi về phía trước, Trương Tạp theo sau hắn, mà Lâm Cường phía sau cũng không dám lớn tiếng gọi bọn họ, vạn nhất hai người giật mình trượt chân... hai mươi mét tuy rằng không cao nhưng đủ để hai thằng nhóc chưa tới mười bốn tuổi toi mạng.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 9: Xích Diễm Xà.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Đường hiểm này chỉ có năm mươi mét, bởi vì có một lối ngoặt đột ngột cho nên không thể thấy rõ tình hình bên kia, qua khúc ngoặt liền thấy rõ tình hình bên kia, trước mặt xuất hiện một bình thai thiên nhiên do vách đá lõm vào chưng mười thước vuông, Lâm Dịch cước bộ nhanh hơn, rất nhanh chạy lên bình thai, quay ra nhìn lại phía thôn trấn, nhất thời có thể bao quát không xót một cái gì.
- Dịch tử, ngươi phát hiện chỗ này lúc nào thế?
Phía sau truyền tới giọng nói kinh ngạc của Trương Tạp, hắn đã tới rồi.
Lâm Dịch không để ý tới hắn, chuyển mắt nhìn về phía cửa trấn.
Mà lúc này, Lâm Cường cũng tới bình thai, trong lòng tuy tức giận nhưng cũng biết lúc này có mắng cũng vô bổ. Việc đến nước này, cũng chỉ có thể nhìn xuống dưới, nghĩ tới đây, hắn cũng quay đầu nhìn về phía cửa trấn.
Người của Vũ Môn đã dàn trận sẵn sàng đón địch, bởi vì khoảng cách quá xa hai cậu nhóc căn bản không nhìn rõ ai với ai, chỉ có thể thấy đại khái, nhưng như vậy cũng khiến tâm tình bọn chúng hưng phấn rồi.
Dù sao ma thú là tồn tại 'trong truyền thuyết' với bọn chúng.
Chính vào lúc này, từ rất xa nghe được tiếng tê tê khiến da đầu người ta tê dại, mấy người không khỏi đồng thời nhìn về phía cửa trấn xa xa.
- Ồ, con rắn thật lớn a!
Lâm Dịch mở to mắt nhìn, miệng há hốc, trong mắt hắn xuất hiện một quái vật lớn!
Từ xa nhìn lại, thân thể con rắn này dài hơn mười mét! Thân thể còn lớn hơn hai vòng tay người ôm, dần dần trườn xuống trấn nhỏ.
Tuy rằng cự ly khá xa không thấy rõ hình dạng nhưng từ đây vẫn nghe được từng trận âm thanh di chuyển của nó chứng tỏ lực lượng quái xà này tuyệt đối không nhỏ.
- Là Xích Diễm Xà!
Giọng nói của Lâm Cường vang lên khiến Lâm Dịch và Trương Tạp không khỏi đồng thời quay đầu nhìn hắn, Lâm Dịch tò mò hỏi:
- Cha, cái gì là Xích Diễm Xà?
Lâm Cường nhìn con rắn lớn phía xa đang từ từ chạy tới trấn nhỏ, chậm rãi nói:
- Chúng ta sinh sống trên Bạch Đế đại lục, nơi này đầy rẫy ma thú cường đại, chủng loại ma thú cực nhiều, cho dù chia đại loại cũng không ít, Xích Diễm Xà này là ma thú mãng hệ tương đối yếu, miễn cưỡng đạt tứ cấp ma thú.
- Tứ cấp ma thú?
Lâm Cường gật đầu:
- Ma Thú có thể chia đại khái thành chín cấp, cấp bậc càng cao thực lực ma thú càng mạnh, mà ma thú mãng hệ là loại tương đối yếu nhược, nhưng bá chủ trong ma thú mãng hệ là kim quan mãng cũng đạt tới trình độ Thất cấp ma thú.
- Xích Diễm Xà này có đặc điểm là thân thể thô to, toàn thân bao phủ bởi Xích Hồng lân giáp, lân giáp này bao phủ gần hết thân thể đao kiếm rất khó tổn thương nó. Nhưng điểm yếu của nó ở chỗ 'bảy thốn' rất lớn, thể hình nó không nhỏ, chỗ bảy thốn diện tích chừng hơn ba mươi cm vuông có phủ một tầng giáp bạc, nơi này phòng ngự tương đối yếu, muốn giết nó cũng không khó.
Lâm Dịch và Trương Tạp nghe thế lộ vẻ sùng bái, hai mắt Lâm Dịch càng tỏa sáng nhìn cha mình, dù sao đối với một đứa nhỏ, cha mình càng mạnh nó càng tự hào, không phải sao?
- Sắp bắt đầu rồi.
Lâm Cường nói khiến Lâm Dịch và Trương Tạp đều quay đầu lại! Lúc này Xích Diễm Xà đã đi tới khu vực cửa trấn.
Xích Diễm Xà trong mắt Lâm Cường không coi là cường đại nhưng trong mắt những người trong thôn trấn cũng là đối thủ khó chơi!
Trên mặt Khương Phàm lộ vẻ nghiêm túc, cẩn thận nhìn Xích Diễm Xà đang dần chạy tới.
- Đáng chết, là Xích Diễm Xà!
Mọi người đều có biểu tình u ám.
Trên mặt Lý vẫn bộ dạng lạnh lùng thân thể hắn hơi cong lại, những người khác cũng thủ thế, bảo trì trạng thái tốt nhất để công kích.
Xích Diễm Xà dường như phát hiện phía trước có người cản đường, tuy rằng những người này đơn đấu không phải đối thủ của nó, nhưng nó mơ hồ cảm giác đám người này liên hợp lại đủ để tạo thành uy hiếp với sinh mạng nó.
Thân thể hơn mười mét cuộn lại thành một đoàn, đầu rắng trơ trọi vươn về trước, một cái lưỡi hồng tím liên tục phun ra nuốt vào phát ra tiếng ' tê tê ' làm da đầu người ta tê dại. Một cái đuôi to lớn dựng thẳng sau người, đong đưa khiến đất đá xung quanh vỡ nát.
Mấy người cùng ma thú bắt đầu giằng co.
Có thể Xích Diễm Xà trong đông đảo ma thú không tính là mạnh, nhưng đối mặt với nhân loại nó tuyệt đối là tồn tại cực mạnh, thân thể như một tòa núi nhỏ đối diện với đám người Vũ Môn khiến đa số người sắc mặt trắng bệch.
- Mở rông cửa!
Khương Phàm đột nhiên lớn tiếng quát! Chợt tay hắn nhanh chóng kết một đoàn thủ ấn ngắn gọn dễ nhớ! Trong miệng lẩm bẩm tiếng 'mở' nhất thời trước người hắn đột nhiên nổi lên ánh sáng vàng, một chữ 'thương' thật lớn chợt lóe mà qua.
Nghe giọng Khương Phàm, tất cả mọi người đều nhanh chóng kết ấn! Chỉ thoáng chốc, màu đỏ, mày cam thoáng hiện ra! chữ 'hưu' chữ 'sinh' liên tục xuất hiện trước người!
Mà trước người có chứ 'thương' hiển hiên là chiến sĩ đạt trình độ 'tam môn'.
- Cha, đây là thủ ấn đơn giản?
Đã bắt đầu tiếp xúc với phương diện ấn ký, Lâm Dịch lần đầu tiên nhìn thấy ấn đơn giản, tuy rằng khoảng cách xa nhưng mơ hồ có thể thấy quang mang kết ấn, trong mắt không khỏi tỏa sáng.
Lâm Cường nghe vậy gật đầu, nói:
- Không sai, đây là thủ ấn đơn giản.
Lâm Dịch nghe vậy quang mang trong mắt càng sáng.
Mà Trương Tạp ở một bên nghe không hiểu gì, thấy hai người không thèm nói tiếp, liền quay đầu nhìn về phía xa.
Khương Phàm xông ra ngoài đầu tiền! Chỉ thấy chân hắn đạp đất phát ra tiếng 'ba ba', mắt đất nhất thời nứt ra một miếng, mà thân thể hắn vù một cái hóa thành một hư ảnh lao về phía Xích Diễm Xà phía xa.
- Xoát!
Chân phải Khương Phàm như roi đá về phía đầu rắn, tiếng xé không khí vang lên đặc biệt chói tai!
Đầu là nơi linh hoạt nhất trên thân thể rắn mà Khương Phàm có thực lực kém hơn so với Xích Diễm Xà, tốc độ ra cước tuy nhanh nhưng đầu rắn hơi nghiêng đã tránh được, hầu như đồng thời đuôi rắng mang theo tiếng xé gió đánh về phía thân thể Khương Phàm!
Thế đi cực nhanh, trúng một đập này Khương Phàm tuyệt đối trở thành đống thịt nát.
Trong không trung không có nơi mượn lực cản, nhưng Khương Phàm cũng không hoảng hốt, thấy một kích đá vào khoảng không, chân phải sinh ra quán tính cường đại, thân thể hắn chợt xoay tròn vài vòng cực nhanh, khó khăn lắm mới tránh được một đuôi của Xích Diễm Xà.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế