Liễu Minh mặc dù bị đối phương dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn như một kẻ nhà quê, nhưng hắn cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn không do dự nữa bước vào mảnh ruộng của mình, chọn lấy mười cây Linh Tuệ chắc mẩy nhất, sau đó dùng Phù Kiếm được phát khi mới nhập tông cắt xuống.
Tiếp đó hắn lại lấy một mảnh vải bố màu vàng từ trong ngực, cẩn thận gói kỹ những cây Linh Tuệ này rồi lập tức đi về phía khu rừng.
Một lúc lâu sau, Liễu Minh sau khi giao nộp nhiêm vụ xong xuôi đã trở lại chỗ ở của mình.
Hắn ngồi xuống trước cái bàn gỗ, sau đó tháo mảnh vải bố ra, xem xét cẩn thận những cây Linh Tuệ kia một lần nữa.
Mỗi cây Linh Tuệ bị cắt đi này dài cỡ nửa xích, từng hạt lúa phía trên ngọn lớn cỡ hạt đậu nành, tuy nhiên trên mỗi cây Linh Tuệ cũng chỉ có bảy tám hạt mà thôi, vỏ ngoài tất cả đều lập lòe ánh sáng vàng, nhìn như chúng được chế tạo ra từ vàng ròng vậy.
Liễu Minh quan sát một hồi, sau đó đưa tay ngắt một hạt lúa ra khỏi cây Linh Mễ rồi kẹp giữa lòng bàn tay, bắt đầu chà xát một cách rất nhẹ nhàng.
Lớp vỏ ngoài như giấy lụa đua nhau vỡ vụn rơi xuống, lộ ra hạt gạo màu xanh óng ánh bên trong, đặt nó dưỡi mũi ngửi nhẹ, có một mùi thơm ngát thoang thoảng tỏa ra.
Trong lòng Liễu Minh khá vui, không chần chỡ nữa mà tìm một cái hũ trong phòng, đổ vào trong một ít nước sạch, sau đó bèn cho tất cả những hạt gạo từ mấy gốc Linh Mễ vào trong đó.
Hắn để cái hũ trên lòng một bàn tay, tay kia bấm niệm pháp quyết, đồng thời trong miệng nói lẩm bẩm gì đó.
"Phừng", một ngọn lửa đỏ thẫm đột nhiên bùng cháy lên từ lòng bàn tay, bao trọn cả cái hũ, rào rạt thiêu đốt.
Đây đúng là thuật Hỏa Viêm mà hắn mới học.
Một lát sau, mùi cơm chín thơm lừng từ trong cái hũ bay ra, làm cho người ta mới ngửi thấy đã chảy hết nước bọt.
Liễu Minh điều khiển ngọn lửa nhỏ bớt lại, lại chờ thêm một lát, sau đó khi cảm thấy đã đủ thời gian mới thu hồi pháp thuật, mau chóng bưng cái hũ nóng hổi đặt lên bàn rồi nhanh chóng mở nắp ra.
Một hũ cơm trong suốt như tuyết, thơm ngào ngạt xuất hiện trước mắt.
Liễu Minh lấy ra một cái muôi gỗ đã chuẩn bị từ trước, không khách khí múc một muôi, một muôi này không ngờ lại múc luôn hơn nửa số cơm trong đó, sau đó hắn đưa tới gần miệng cắn một miếng.
Miếng cơm nóng hổi vừa vào miệng, lập tức một cảm giác khoan khoái khó có thể hình dung tràn ngập khoang miệng.
Sau đó những hạt cơm này bắt đầu nhúc nhích, dường như vật sống đua nhau lăn vào trong bụng. Hương vị này, thực sự cuộc đời hắn chưa từng nếm thử.
Liễu Minh không nhịn được cúi đầu xuống, thành thạo múc cơm từ trong hũ đưa lên miệng, ăn sạch không còn một hạt.
Nhưng sau một khắc, hắn lập tức cảm thấy một luồng khí cực nóng từ trong bụng xông lên, nhanh chóng tản ra tứ chi.
"Ồ, đây là ..."
Luống khí nóng này rõ ràng là Thiên Địa Nguyên Khí cực kỳ tinh thuần!
Liễu Minh không do dự chút nào, lập tức ngồi khoanh chân tại chỗ, bắt đầu thổ nạp tu luyện.
Một lúc lâu sau, khi hai mắt hắn lần nữa mở to ra, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Chỉ một lát tu luyện vừa rồi mà lượng Pháp lực tăng lên phải nhiều bằng một ngày hắn cực lực khổ tu.
Linh Mễ này lại có hiệu quả trợ giúp tu luyện, thực sự là quá mức bất ngờ.
Trách không được vị Lý Tông kia nói nhận nhiệm vụ cuốc ruộng không chừng sẽ có được lợi ích bất ngờ.
Nếu mỗi ngày hắn đều có thể ăn Linh Mễ này mấy lần thì tốc độ tu luyện há chẳng phải có thể tăng lên gấp mấy lần hay sao.
Tuy nhiên ý nghĩ này sau khi loanh quanh luẩn quẩn trong đầu Liễu Minh mấy vòng, lập tức bị hắn lắc đầu gạt phăng đi.
Chưa nói tới loại Linh Mễ này khẳng định hiếm có vô cùng, đệ tử bình thường căn bản không thể có được, riêng cảm giác đầy bụng truyền tới từ dạ dày đã rõ rệt hơn Tịch Cốc Đan kia vài phần, chỉ sợ cho dù có được cung ứng thừa thãi Linh Mễ, tối đa một người cũng phải sau bảy tám ngày mới có thể dùng tiếp lần nữa.
Nói như thế thì tốc độ tu luyện cũng chỉ tăng thêm một phần sáu một phần bảy so với bình thường mà thôi.
Tốc độ tăng lên như vậy so với thiên phú nhất tâm nhị dụng của hắn quả thực kém quá xa.
Liễu Minh nghĩ thế, sự hưng phấn trong lòng bất giác đã tan biến mất gần nửa.
Sau đó hắn cất kỹ lượng Linh Mễ còn thừa, trở về phòng tu luyện rồi khoanh chân ngồi xuống.
Thời gian gần một tháng trước đây, hắn chỉ nhờ Minh Cốt Quyết chuyển hóa toàn bộ Nguyên lực trong cơ thể thành Pháp lực, cho nên quá trình tu luyện thuận lợi lạ thường.
Nhưng hiện giờ Nguyên lực trong cơ thể hắn đã bị chuyển hóa sạch sẽ, nếu muốn tiếp tục gia tăng Pháp lực, chỉ có duy nhất một cách là khổ tu.
Liễu Minh đã biết được một điều từ hai quyển điển tịch về tâm đắc tu luyện, càng là khẩu quyết bí thuật công pháp cấp cao thì mức hao tổn tâm thần trong quá trình tu luyện lạo càng nhiều, hơn phân nửa thời gian tu luyện đều dùng để khôi phục Tinh thần lực.
Đương nhiên nói thì nói như vậy, nhưng theo tu vi tăng tiến, Tinh Thần lực của người tu luyện cũng sẽ chậm rãi tăng trưởng.
Cho nên cùng là một loại công pháp bí thuật, tốc độ tu luyện của đệ tử mới nhập môn và những đệ tử Linh Đồ trung, hậu kỳ có sự chênh lệch rất lớn.
Thí dụ như công pháp trụ cột nhất trong tông là Địa Linh Công, bình thường đệ tử nhập môn tu luyện năm sáu canh giờ, không thể không dừng lại một thời gian rất dài mới có thể tiếp tục tu luyện.
Trong lúc tu luyện Minh Cốt Quyết, Liếu Minh vận dụng thiên phú nhất tâm nhị dụng, căn bản là mặc kệ hết thảy, thường thường sau năm sáu ngày đêm liên tiếp tu luyện không ngừng, hắn chỉ cần ngủ trọn một ngày là tinh thần có thể dồi dào trở lại, sẵn sàng tiếp tục chìm đắm vào lượt tu luyện tiếp theo.
Thời gian hắn tu luyện gần như dài gấp đôi những đệ tử khác.
Tuy nhiên Liễu Minh cũng biết được một điều nữa từ quyển điển tịch tâm đắc tu luyện kia, nếu bàn về hiệu quả tu luyện, hắn lại không thể nào so sánh với những đệ tử sáu Linh Mạch, chín Linh Mạch kia.
Cùng tiêu phí thời gian tu luyện là một canh giờ, hiệu quả tu luyện của đệ tử ba Linh Mạch như hắn chỉ bằng hơn một nửa của đệ tử sáu Linh Mạch, bằng một phần ba đệ tử chín Linh Mạch mà thôi.
Mặc dù thời gian tu luyện của Liễu Minh hơn xa những đệ tử khác, nhưng lượng Pháp lực gia tăng trên thực tế và tốc độ tu luyện cũng chỉ ngang bằng với đệ tử sáu Linh Mạch mà thôi.
Quả thực không thể trách được những vị Linh Sư kia khi bọn họ đều chỉ cảm thấy hứng thú đối với những đệ tử từ sáu Linh Mạch trở lên, căn bản mặc kệ không hỏi đến đệ tử ba Linh Mạch.
Hiệu quả tu luyện cách xa nhau như thế, nếu đổi lại là hắn ở vị trí sơn chủ một chi, chắc chắn cũng sẽ chỉ tập trung tài nguyên lên người đệ tử sáu Linh Mạch trở lên mà thôi.
Bởi vậy có thể tưởng tượng được Cao Trùng có Địa Linh Mạch, một khi bắt đầu tu luyện, tu vi sẽ tăng lên với tốc độ kinh khủng như thế nào.
Gã có mười hai Linh Mạch, tốc độ tu luyện chính là gấp ba bốn lần đệ tử ba Linh Mạch bình thường.
Kể cả Liễu Minh có thiên phú nhất tâm nhị dụng trợ giúp, tốc độ tu luyện cùng lắm là bằng một nửa đối phương mà thôi.
Về phần đệ tử Lôi Linh Mạch, Phong Linh Mạch và Linh Mạch cac loai thuộc tính, trong lúc tu luyện cũng không có tác dụng gì quá lớn, nhưng khi thi triển một vài bí thuật pháp thuật cùng thuộc tính với bản thân sẽ phát huy ra được uy năng tăng phúc cực kỳ kinh người, cho nên bọn họ cũng được tông môn cực kỳ coi trọng.
Trừ mấy loại đó ra, một vài người tu luyện bởi vì nguyên nhân huyết mạch hoặc bẩm sinh cũng có thể có được một vài loại năng lực thiên phú đặc thù.
Những năng lực này có thể gia tăng tốc độ tu luyện, có thể tu luyện được một vài bí thuật công pháp mà người thường không cách nào tu luyện được, hơn nữa năng lực của một vài người còn có tác dụng càng thêm kỳ lạ quý hiếm.
Những năng lực này rất nhiều, cho đến hôm nay giới tu luyện vẫn không thể thống kê được hết, chỉ tạm thời thống nhất tên gọi là ‘Linh Thể’ mà thôi.
Tỷ lệ Linh Thể xuất hiện còn ít hơn nhiều so với tỷ lệ của đệ tử chín Linh Mạch và Linh Mạch các thuộc tính.
Nhưng cũng không phải tất cả Linh Thể đều có tác dụng với người có được, trái lại hơn phân nửa chủng loại Linh Thể đã biết đều chỉ có một vài năng lực không quan trọng gì đó.
Nếu nói như thế, thiên phú nhất tâm nhị dụng của Liễu Minh dường như cũng miễn cưỡng có thể tính là một loại Linh Thể.
Tuy nhiên, năng lực của hắn có chút khác biệt với Linh Thể bình thường, những Linh Thể khác đều có từ khi mới sinh được gọi là Tiên Thiên Linh Thể, còn thiên phú nhất tâm nhị dụng của hắn, bởi một chuyện ngoài ý muốn khi lớn lên mới xuất hiện.
Rút cuộc cả hai có liên quan đến nhau, hay là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Liễu Minh cũng không có khả năng phán đoán được.
Giờ phút này, hắn đang ở trong phòng nghĩ tới những chuyện này, trong lòng đương nhiên có một chút phiền muộn, nhưng cũng may hắn có tâm chí kiên nghị vượt xa người thường, rất nhanh đã đè nén tất cả tạp niệm xuống đáy lòng, vận chuyển Minh Cốt Quyết bắt đầu tu luyện.
******
Thời gian nửa năm thấm thoắt thoi đưa!
Trong thời gian này, Liễu Minh ngoại trừ đi nhận một vài nhiêm vụ thông lệ tông môn và tới Linh Pháp Các đổi lấy mấy môn bí thuật công pháp thực dụng ra, không bước chân ra ngoài nửa bước.
Hắn chỉ một lòng khổ tu Minh Cốt Quyết, khiến cho Pháp lực điên cuồng tăng lên.
Hôm nay, Liễu Minh đang tu luyện, bỗng nhiên thân hình hắn run lên, trong cơ thể truyền từng hồi tiếng trầm đục ‘Oanh oanh’ như tiếng kim loại va chạm, sau đó miệng há ra, một luồng khí đen dày đặc phun ra, hóa thành một cơn lốc xoáy mờ mịt bao trọn thân thể hắn vào trong.
Trong cơn lốc, một vài cái xúc tu đen sì nhìn không rõ điên xuồng quăng quật không yên, nhưng sau khi lóe lên đã biến mất vô ảnh vô tung.
Một tràng chú ngữ cao vút từ trong cơn lốc truyền ra, sau khi một tiếng quát khẽ vang lên, cơn lốc xoáy đột ngột dừng lại, thân hình Liễu Minh xuất hiện trong gian phòng một lần nữa.
"Cuối cùng cũng luyện thành tầng thứ nhất Minh Cốt Quyết rồi. Ha ha, một năm sao? Với ta thì chỉ cần nửa năm là đủ." Liễu Minh nâng hai tay lên, lúc hắn trông thấy có một vài sợi khí đen mỏng manh quấn quanh lưu chuyển trên ngón tay, trên mặt nở nụ cười sung sướng.
Bỗng nhiên hắn vung tay, Hổ Giảo Hoàn trên cổ tay hơi lóe lên, sau đó một ngón tay điểm nhẹ về phía vách tường cách đó không xa.
“Xuy” một tiếng, một cơn gió mạnh đen gì bắn ra, xuyên qua hư không đâm thủng vách tường tạo nên một cái lỗ nhỏ.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng hết sức mừng rỡ.
Uy lực bực này hoàn toàn có thể so sánh với Luyện Khí Sĩ đỉnh giai rồi, xem ra hắn thực sự đã tiến vào cảnh giới Linh Đồ sơ kỳ.
Bây giờ môn bí thuật “Luyện Hồn Tác” trong tay hắn rút cuộc cũng có thể tu luyện rồi.
Đúng lúc này, ngoài phòng bỗng nhiên truyền tới những tiếng chuông “Đương!”, “Đương!” … không ngớt.
Liễu Minh ngẩn ngơ, vội vàng bước ra khỏi phòng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi.
Chỉ thấy những tiếng chuông kia rõ ràng được phát ra từ trên đỉnh Cửu Anh Sơn, hơn nữa tiếng sau so với tiếng trước còn rõ ràng hơn, liên tiếp chín tiếng.
"Chín tiếng chuông? Chẳng lẽ hôm nay chính là ngày diễn ra trận tỷ thí nhỏ trên Cửu Anh Sơn!" Liễu Minh sau khi nghe hết tiếng chuông, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Mà đúng lúc này, hắn trông thấy liên tiếp những đám mây màu xám tro từ dưới núi phá không bay thẳng lên phía đỉnh núi.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng hơi do dự một chút, sau đó cũng bấm niệm pháp quyết, một đám mây xám tro ngưng tụ ra dưới bàn chân nâng hắn bay lên trời.
Giây lát sau, bốn phía quảng trường trên đỉnh Cửu Anh Sơn bỗng nhiên tấp trung bảy tám mươi đệ tử nội môn, thần sắc tất cả đều nghiêm túc nhìn về phía ba người ở chỗ trung tâm.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Ba người đó đúng là nho sinh họ Khuê, Chu Xích và một đạo cô chừng ba mươi tuổi, có một mái tóc dày màu xanh của Cửu Anh Sơn.
Bây giờ Liễu Minh đã biết tên gọi đầy đủ của nho sinh là Khuê Như Tuyền, đạo cô kia có thể đứng chung một chỗ với bọn họ, hiển nhiên chính là vị Chung sư cô vẫn luôn bế quan kia.
Về phần những đệ tử nội môn khác, ngoài đám đệ tử mới và những đệ tử cũ mà lần trước hắn đã từng gặp, ở đây còn có rất nhiều đệ tử cũ trên ba mươi tuổi.
Gương mặt những đệ tử này hết sức lạ lẫm, nhưng khí tức mỗi người đều rất mạnh mẽ, hơn phân nửa tu vi đều không đơn giản.
Qua một lát, lại có hơn mười đệ tử nội môn hạ xuống các nơi trong quảng trường, sau khi không còn thấy ai xuất hiện nữa, Khuê Như Tuyền ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng.
"Tốt lắm, ngoại trừ những đệ tử ở ngoài vì tông môn làm nhiệm vụ mà không thể nào về kịp, toàn bộ đệ tử chi Cửu Anh chúng ta đã đến đông đủ. Lần này cũng là lần đầu tiên tổ chức trận tỷ thí nhỏ kể từ khi đám sư đệ mới của các ngươi nhập môn tới nay. Phàm là đệ tử có biểu hiện không tệ trong lần tỷ thí này, đều được ban thưởng nhất định, đệ tử có biểu hiện tốt nhất sẽ có thêm một giải thưởng lớn. Chu sư đệ, lấy đạo cụ để khảo thí ra đi."
Câu cuối cùng của nho sinh dường như đang nói với Chu Xích.
"Sư huynh yên tâm, ta đã chuẩn bị xong." Nam tử tóc dài mỉm cười, bước lên trước vài bước, trong tay bỗng nhiên xuất hiện thêm một trương Phù Lục màu vàng nhạt, hai tay đồng thời giơ lên.
Sau vài tiếng “Phanh”, “Phanh” vang lên, từng đoàn từng đoàn khí trắng cuồn cuộn tuôn ra, trung tâm quảng trường bỗng nhiên xuất hiện hơn mười loại đồ vật hình dáng khác nhau.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt sáng ngời, trương Phù Lục kia có lẽ chính là Trữ Vật Phù mà vị Tô sư thúc đã từng nhắc qua.
Nhiều đồ vật như vậy mà có thể bỏ chúng vào trong một Phù lục nho nhỏ, quả nhiên là vô cùng thần kỳ!
Năm cái khóa sắt đen nhánh lớn nhỏ không đều nhau, một tấm bia đá trắng xóa cao nửa trượng, cùng với bảy tám pho tượng người thô sơ có màu sắc khác nhau, có tượng khoác một bộ giáp dày, có tượng lại nắm trong tay thiết kiếm cực lớn cao cỡ một người.
"Dựa theo quy củ cũ, tỷ thí sẽ chia làm ba tổ lần lượt tiến hành. Đệ tử mới nhập môn một tổ, đệ tử ba mươi tuổi trở lên một tổ, những đệ tử còn lại một tổ. Nội dung tỉ thí chia làm ba loại : sức mạnh, pháp thuật và thực chiến. Chu sư đệ, lát nữa ngươi phụ trách khảo thí đệ tử trên ba mươi tuổi, Chu sư muội phụ trách đệ tử ba mươi tuổi trở xuống, còn ta sẽ đích thân phụ trách đệ tử mới nhập môn." Khuê Như Tuyền giải thích với chúng đệ tử qua loa mấy câu, sau đó quay đầu lại nói với hai vị Linh Sư.
Chu Xích và vị Chung sư cô kia đương nhiên không có ý kiến.
Sau khi ba người lại thảo luận một chút, mới quyết định đệ tử mới nhập môn khảo thí đầu tiên, sau đó là đệ tử dưới ba mươi tuổi, cuối cùng mới tới những đệ tử cũ trên ba mươi tuổi kia.
Nho sinh ho nhẹ một tiếng, sau đó bước lên phía trước, nói:
"Đệ tử mới bước ra, để cho chư vị sư vị sư huynh sư tỷ chưa từng gặp mặt các ngươi nhận biết qua một chút. Chi Cửu Anh chúng ta có lẽ không được coi là một chi mạnh mẽ trong tông, nhưng nếu nói về đoàn kết đồng lòng, tuyệt đối không yếu hơn các chi khác."
Nghe được nho sinh nói như vậy, năm đệ tử mới đám Liễu Minh nhanh chóng bước lên, tự động nói ra tên họ của mình, sau đó cúi người hành lễ với những vị sư huynh sư tỷ xung quanh.
Trên mặt những đệ tử khác cười tươi, nhao nhao hoàn lễ.
"Vu Thành, ngươi là đệ tử thân truyền, vậy thì bắt đầu từ ngươi trước đi. Hãy cho mấy người chúng ta thấy kết quả nửa năm tu luyện này của người." Nho sinh nhìn lướt qua đám người Liễu Minh, cuối cùng dừng lại trên người thiếu niên tóc đỏ, nói.
Thiếu niên tóc đỏ nghe vậy, đương nhiên khom người đồng ý, sau đó đi thẳng tới năm cái khóa sắt màu đen, cuối cùng dừng lại phía trước cái khóa nhỏ nhất.
Nói là nhỏ nhất, nhưng khóa sắt màu đen trước mặt gã cũng lớn cỡ cái chậu rửa mặt, trông hình dáng chắc cũng phải nặng tới bốn năm trăm cân, phàm nhân bình thường tuyệt không có khả năng lung lay được.
Liễu Minh cho rằng, ít nhất nếu mình không kích phát tiềm lực, chỉ sợ phải cố hết sức mới nâng lên nổi.
Thiếu niên tóc đỏ quát khẽ một tiếng, sau đó hai tay lập tức nắm lấy chỗ tay cầm của khóa sắt, hai cánh tay đột nhiên dồn lực nâng mạnh lên.
Song khóa sắt sau khi rung rung mấy cái, lại không thể nhấc lên khỏi mặt đất.
Gương mặt thiếu niên tóc đỏ hơi đỏ lên một chút, bỗng nhiên miệng nói lẩm bẩm, ngoài cơ thể đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt bao phủ toàn thân, khí tức của gã lúc này hoàn toàn khác so với lúc trước.
Một tiếng hét lớn vang lên, sau đó trên cánh tay thiếu niên hiện ra vài đạo Linh văn màu vàng dài nhỏ, không ngờ lại thực sự có thể run rẩy nhấc khóa sắt lên khỏi mặt đất.
“Bịch!”
Trong nháy mắt, khuôn mặt thiếu niên liền đỏ bừng lên, khóa sắt rơi xuống thậm chí đã tạo ra một cái hố nhỏ trên mặt đất.
"Xem ra ngươi đã tu thành tầng thứ nhất Địa Linh Công rồi, nếu không chỉ dựa vào Pháp lực chắc chắn không thể nào nhấc khóa này lên được. Ngươi có muốn thử khóa thứ hai một chút không?" Khuê Như Tuyền thấy thế, mỉm cười nói, không đánh giá bất cứ điều gì về việc thiếu niên tóc đỏ vừa nâng được khóa sắt lên.
Về phần đệ tử nội môn khắp nơi trong quảng trường, phần lớn cũng chỉ cười hì hì quan sát, không ai lộ vẻ bất ngờ.
"Đệ tử đã cố gắng hết sức mới nhấc lên khóa này, căn bản không có khả năng nhấc lên được cái thứ hai." Thiếu niên tóc đỏ hít sâu mấy hơi, bình ổn lại nhịp thở dồn dập của mình, sau đó mới cung kính trả lời.
"Ừm, vậy ngươi hãy dùng pháp thuật mạnh nhất, đứng cách xa mười bước công kích tấm bia đá được luyện chế từ Bạch Miễn Tinh này, trong mười nhịp thở lưu lại dấu vết bất kể nông sâu trên đó, giúp ta phán đoán được trình độ thuần thục và uy lực pháp thuật của ngươi." Nho sinh chậm rãi nói.
"Vâng, Khuê sư!" Vu Thành đáp ứng một tiếng, tiếp đó liền bước tới một chỗ cách tấm bia đá màu trắng phủ đầy hơi nước chừng mười bước, sắc mặt nghiêm túc nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, kết quả sau mấy nhịp thở, giữa hai tay gã lại xuất hiện thêm một phiến mỏng lớn cỡ bàn tay màu xanh biếc, hơn nữa càng lúc lại càng sáng.
Bỗng nhiên miệng thiếu niên hét lớn một tiếng "Phong Nhận!", một tay giơ lên, lúc này phiến mỏng kia lóe lên, bắn mạnh ra.
"Bình", một tiếng trầm đục vang lên, trên tấm bia đá bóng loáng tức thì xuất hiện một rãnh màu bạc trắng khá rõ, sâu chừng nửa tấc.
Tấm bia đá này trông vậy mà lại cứng rắn đến kỳ lạ.
Mà miệng Vu Thành vẫn tiếp tục lẩm bẩm, nhưng đúng lúc này, phong nhận giữa hai tay mới ngưng tụ ra một phần thì Khuê Như Tuyền đã thản nhiên nói : “Hết giờ!”.
Thiếu niên tóc đỏ nghe thế chỉ có thể thu lại pháp thuật còn chưa hoàn thành trên tay, trên mặt lộ ra mấy phần không cam lòng.
"Ừm, có thể đánh sâu vào bia nửa tấc, xem ra người đã tốn không ít thời gian với thuật này, cũng xem như chính thức nhập môn rồi. Chỉ cần tiếp tục cố gắng là có thể thi triển pháp thuật này hai lần trong thời gian mười nhịp thở, nếu được như vậy thì thuật này mới coi là có chút thành tựu. Tuy nhiên tu luyện pháp thuật càng về sau, độ khó càng lớn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý." Nho sinh liếc nhìn tấm bia đá, cuối cùng gật gật đầu, đánh giá vài câu.
Thiếu niên tóc đỏ không dám chậm trễ ‘vâng dạ’ một hồi.
"Hai mục khảo thí đầu tiên ta có thể cho ngươi một đánh giá trung đẳng, kết quả cuối cùng như thế nào phải xem biểu hiện của ngươi ở mục thực chiến cuối cùng. Các ngươi là đệ tử mới nhập môn, chỉ cần đấu với Khôi Lỗi cấp thấp nhất là được." Nho sinh vừa nói, vừa đi về phía vài pho tượng hình người kia.
Hắn dừng lại phía trước một pho tượng người thấp nhất tay không cầm vật gì, một tay nho sinh vỗ vào lỗ khảm trước ngực pho tượng rồi đút vào trong một viên Linh Thạch tản ra ánh sáng trắng mờ mờ, sau đó lại dùng một ngón tay điểm nhẹ vào đầu nó, một luồng khí đen lóe lên rồi chui vào bên trong.
Sau một khắc, vốn là tượng người đứng yên không nhúc nhích, ánh sáng màu đỏ trong mắt nó lóe lên, bước đi từng bước nặng nề vào trong một vòng tròn đã được vẽ sẵn trong quảng trường, sau khi vào bên trong lại tiếp tục đứng bất động.
"Ngươi và đầu Khôi Lỗi cấp thấp chú nhập chiến hồn này tranh đấu bên trong vòng tròn, bất luận là người nào bị đánh bay khỏi vòng tròn này đều bị coi là thất bại. Thành tích cụ thể phải xem xem thời gian ngươi kiên trì được dưới sự công kích của Khôi Lỗi này bao lâu." Khuê Như Tuyền chắp hai tay sau lưng, nói.
Thiếu niên tóc đỏ nghe vậy không dám chậm trễ, một tay sờ sờ quanh eo lấy ra một con dao găm xanh thẫm dài vài thước, cẩn thận từng li từng tí bước vào trong vòng tròn.
Hai chân gã vừa bước vào trong vòng tròn, thân hình tượng người nhìn như nặng nề lập tức chuyển động, như một cơn lốc bổ nhào về phía Vu Thành.
Thiếu niên tóc đỏ cả kinh, hầu như vô thức cầm dao găm trong tay chém về phía không trung mà tượng người đang lao tới.
“Binh” một tiếng, một luồng khí sắc bén hình lưỡi dao bay vụt ra, nhưng khi chém lên thân hình tượng người lại chỉ làm cho nó hơi khựng lại một chút, sau đó lại điềm nhiên như không tiếp tục lao vút tới.
Thiếu niên lập tức kinh hoảng, vội vàng bước lùi lại phía sau.
Gã vừa tiếp tục vung con dao găm trong tay lên, trong miệng vừa vội vàng bấm niệm khẩu quyết thuật Phong Nhận, nhưng đang lúc bối rối này, khẩu quyết liên tục bị niệm sai, ngay cả hình dáng của Phong Nhận cũng không thể tạo ra được.
Một lát sau, đầu Khôi Lỗi kia sau vài ba lần đỡ được công kích của Phù Khí đã tới bên cạnh thiếu niên, một chưởng đánh bay gã ra khỏi vòng tròn.
"Thực chiến hạ đẳng. Tổng hợp đánh giá, trung hạ." Khuê Như Tuyền lắc đầu, bình tĩnh nói. Vu Thành mặc dù không bị thương, nhưng sau khi đứng dậy chỉ có thể ủ rũ cúi đầu trở lại trong đám đệ tử.
Mà đám đệ tử mới như Liễu Minh thấy vậy, không khỏi ngơ ngẩn nhìn nhau.
"Người kế tiếp, Tiết Sơn." Nho sinh không khách khí chút nào đọc lên một cái tên.
Khóe miệng Tiết Sơn giật giật, nhưng cũng chỉ có thể thành thật bước ra ngoài.
Quả nhiên qua ba mục khảo nghiệm, với thực lực chưa tu luyện thành tầng thứ nhất công pháp trụ cột, hắn căn bản không cách nào nhấc lên bất kỳ một cái khóa sắt nào, khảo thí pháp thuật cũng chỉ có thể dùng Hỏa Đạn Thuật miễn cưỡng lưu lại một vết rất mờ trên tấm bia đá. Kết quả mục thực chiến cuối cùng lại càng tệ, trong nháy mắt đã bị tượng người đánh văng ra ngoài.
Kết quả đánh giá cuối cùng của hắn đương nhiên chỉ là “Hạ đẳng”.
Người tiếp đó là Vạn Tiểu Thiến còn đỡ hơn một chút.
Mặc dù biểu hiện của nàng này trong hai mục sức mạnh và pháp thuật đều không tốt, nhưng mục thực chiến cuối cùng sau khi thi triển được thuật Khinh Thân, cộng thêm một loại pháp thuật phụ trợ Phong thuộc tính khác, lại có thể kiên trì dưới công kích của tượng người trong thời gian một chung trà, cuối cùng cũng đạt được một đánh giá trung hạ.
"Bạch Thông Thiên!"
Ánh mắt của nho sinh cuối cùng cũng nhìn về phía Liễu Minh.
Liễu Minh hít sâu một hơi, thầm thúc dục Minh Cốt Quyết, lúc này một tầng khí đen nhàn nhạt từ trong cơ thể cuốn ra, sau đó liền đi tới chỗ mấy khóa sắt kia.
Nho sinh thấy vậy, hai mắt hơi nheo lại.
Bên cạnh, Chu Xích vốn đang thấp giọng nói gì đó với đạo cô, sau khi trông thấy dị tượng trên người Liễu Minh, cũng không kìm được mà khẽ ‘Ồ’ lên một tiếng.
Đạo cô đứng cạnh thấy vậy, lông mày nhướng lên, hoi:
"Sao vậy, có chuyện gì làm Chu sư huynh giật mình ư?"
"Chung sư muội không biết đấy thôi, tên đệ tử này chỉ là ba Linh Mạch, công pháp lựa chọn cũng không phải là trọng điểm của bổn tông mà là Quỷ Linh Công. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng đã luyện thành tầng thứ nhất Quỷ Linh Công rồi, điều này quả đúng là có chút bất ngờ." Chu Xích chậm rãi trả lời.
"Có chuyện như vậy sao, xem ra kẻ này không phải chỉ là đệ tử ba Linh Mạch bình thường." Đạo cô xinh đẹp nghe xong, lúc này hai mắt nhìn về phía Liễu Minh cũng lộ ra vẻ hứng thú.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
"Có phải như vậy thật hay không còn phải xem biểu hiện tiếp theo của hắn đã." Chu Xích như đang suy nghĩ điều gì, nói.
Mà lúc này, Liễu Minh phía xa quát khẽ một tiếng, hai cái cánh tay nhấc khóa sắt một phát qua đỉnh đầu, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Hành động này của Liễu Minh khiến cho không ít đệ tử trong quảng trường đều lộ vẻ bất ngờ.
Nếu như hắn đã luyện thành tầng thứ nhất của công pháp trụ cột mà có thể nhấc lên khóa sắt nhẹ nhất thì cũng không khiến nhiều người bất ngờ, nhưng điều quan trọng chính là dáng vẻ cử trọng nhược khinh của hắn.
Một vài đệ tử thậm chí có chút tò mò, rất muốn biết vị sư đệ mới này có thể nhấc khóa sắt thứ hai lên hay không?
Nhưng Liễu Minh chỉ hít sâu một hơi, hai cánh tay mau chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó đi thẳng về phía tấm bia đá.
Tiếng niệm chú ngữ vang lên, cũng là một phong nhận màu xanh biếc lóe lên rồi bắn ra, lưu lại một rãnh sâu nửa tấc màu trắng trên tấm bia đá, biểu hiện của hắn dường như giống hệt thiếu niên tóc đỏ.
Điều này làm cho Chu Xích, đạo cô vốn có chút chờ mong, lúc này không khỏi hơi thất vọng.
"Hai mục khảo thí đầu tiên, một cái trung thượng, một cái trung đẳng." Nho sinh sau một phen suy nghĩ, vẫn đánh giá đúng trọng tâm.
Liễu Minh nghe vậy liền quay đầu quan sát tượng người trong vòng tròn, một tay sờ sờ Hổ Giảo Hoàn trên tay kia, mặt không đổi sắc đi tới.
Khi hai chân hắn vừa mới bước vào, tượng người kia đã lập tức hung dữ bay nhào đến.
Nhưng Liễu Minh đã có chuẩn bị sẵn, hai chân chỉ khẽ chuyển động đã liên tục tránh khỏi thế công chính diện của tượng người, đồng thời vòng đồng trên tay lại run lên, miệng quát một tiếng : "Thuật Khinh Thân".
Hổ Giảo Hoàn lóe lên ánh sáng chói mắt!
Thân hình Liễu Minh bỗng nhiên nhẹ hơn trước gấp bội, lúc di chuyển càng thêm vài phần linh hoạt.
Mà tượng người sau khi thất bại liên tiếp hơn mười quyền, bỗng nhiên hai tay giang ra, thân hình điên cuồng xoay tròn như cái vụ, trong nháy mắt đã huyễn hóa ra hơn mười cánh tay công kích tới tấp về phía Liễu Minh.
Giờ phút này, không trung bốn phía đều loang loáng quyền ảnh, tất cả hướng tránh né đều bị vây kín, toàn bộ đều là góc chết.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt lấp lánh, khí đen bên ngoài cơ thể cuộn lên, thân hình uốn éo như không xương dùng một góc độ không thể tượng tượng được tránh né tầng tầng lớp lớp quyền ảnh, trong giây lát đã tới bên cạnh tượng người.
Cánh tay hắn khẽ động, bàn tay cầm vòng đồng trực tiếp áp vào nơi để Tinh Thạch trước ngực tượng người, đồng thời miệng khẽ quát một tiếng "Hổ gầm!".
Vòng đồng phát ra tiếng ‘vù vù’, mặt ngoài bỗng nhiên hiện lên một đầu hổ màu vàng rực rỡ, nó há miệng ra, một luồng sóng âm trong suốt như thực thể bắn ra.
“Ầm” một tiếng, tượng người bị luồng sóng âm này đập vào trong khoảng cách gần như vậy, lúc này đạp đạp lùi lại mấy bước, ‘khặc khặc’ vài tiếng rồi dừng lại không nhúc nhích.
Mặc dù tượng người không tổn thương chút lông tóc nào, nhưng viên Linh Thạch trước ngực lộ một nửa ra ngoài kia, không ngờ đã bị vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.
"Ha ha, tốt, khá lắm. Ngươi có thể nhìn ra điểm yếu của Khôi Lỗi này rong thời gian ngắn như thế, thật sự là chuyện không dễ dàng. Xem thân thủ phản xạ của người, có lẽ đã trải qua không ít trận thực chiến phải không?" Khuê Như Tuyền thấy cảnh này, vỗ tay cười cười hỏi.
"Đệ tử đã từng luyện qua một vài bí kỹ phàm nhân, hơn nữa cũng bởi vậy mà đích xác đã từng trải qua một vài trận đấu." Liễu Minh nghe vậy, khoanh tay trả lời hàm hồ vài câu.
"Rất tốt, mục khảo thí cuối cùng, ta cho người một đánh giá thượng đẳng. Vì vậy kết quả tổng hợp đánh giá lần tỷ thí này là trung thượng, xem ra hơn phân nửa lần này ngươi có thể lọt vào danh sách giành phần thưởng lớn rồi." Nho sinh lộ vẻ tươi cười, khẩu khí cực kỳ hiền lành.
"Đa tạ Khuê sư!" Liễu Minh đương nhiên rất vui vẻ, vội vàng thi lễ lần nữa, sau đó mới trở về trong đám đệ tử mới dưới rất nhiều ánh mắt kinh ngạc xung quanh.
"Bạch sư huynh, ngươi lợi hại thật, vậy mà nghĩ ra biện pháp trực tiếp đánh bại tượng người kia, thật đúng là chuyện không thể tượng tượng nổi." Vạn Tiểu Thiến thấy Liễu Minh trở lại, có chút không thể tin được nói.
"Đúng vậy, Bạch sư huynh, ngươi đã luyện thành tầng thứ nhất Quỷ Linh Công đúng không? Nếu không phải chúng ta đồng loạt cử hành nghi thức Khai Linh cùng ngươi, chỉ sợ sẽ không thể tin được ngươi cũng là đệ tử ba Linh Mạch giống chúng ta đấy." Tiết Sơn lại càng dùng giọng điệu hâm mộ nói.
Thiếu niên tóc đỏ cạnh đó, cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Liễu Minh.
"Không nghe Khuê sư nói sao, chẳng qua lần này ta may mắn tìm được nhược điểm của tượng người kia mới có thể một kích đắc thủ. Nếu đổi lại ta là người đầu tiên đi lên tỷ thí, chắc chắn không thể làm được chuyện như thế." Liễu Minh cười cười trả lời.
Mặc dù lời này nghe có chút giả tạo, nhưng mấy tên Tiết Sơn, Vu Thành cuối cùng cũng tìm được lý do thất bại của mình, trong lòng không khỏi thả lỏng một chút.
Chỉ có Vạn Tiểu Thiến là nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, một lúc lâu sau khóe miệng lại hơi nhếch lên, thấy rõ dáng vẻ không tin tưởng.
Tuy nhiên lúc này Liễu Minh cũng không có thời gian chú ý tới việc thiếu nữ này có tin tưởng hay không, mà tất cả sự tập trung đều dồn lên người vị đệ tử mới cuối cùng tên gọi Tiêu Phong kia.
Gương mặt Tiêu Phong cũng coi như anh tuấn, chỉ có điều cái mũi vừa thấp vừa to, hơn nữa gã lại là đệ tử chín Linh Mạch, mặc dù còn chưa bước lên tỷ thí nhưng cũng đã có vô số người len lén liên tục quan sát từ lâu.
Mặc dù gã đứng trong đám đệ tử mới nhập môn, nhưng sự ngạo nghễ không thể xếp ngang hàng với bất kỳ kẻ nào, khi thấy qua kết quả khảo thí của đám người Vu Thành Tiết Sơn, ánh mắt gã càng lộ thêm vẻ khinh thường.
Chỉ khi gã thấy Liễu Minh dùng một kích đánh bại tượng người trong mục khảo thí thực chiến, trên mặt mới không kìm được mà hiện lên vẻ nghiêm túc.
Mà lúc nghe Khuê Như Tuyền gọi đến tên, gã cũng đáp ứng một tiếng rồi đứng dậy.
Gã đi vài bước tới chỗ mấy cái khóa sắt, nhưng cũng không dừng lại chỗ khóa sắt nhỏ nhất mà đi thẳng đến phía trước khóa sắt thứ hai, sau khi hít vào một hơi thật sâu, bên ngoài người lại có một vài sợi tơ màu xanh xuyên qua cơ thể chui ra, khiến cho gã dường như biến thành một người màu xanh nhạt.
"Đây là Khô Mộc quyết, Khuê sư quả nhiên truyền thụ công pháp này cho hắn. Xem ra đúng là hắn đã luyện thành tầng thứ nhất rồi."
Phần lớn đệ tử nội môn thấy cảnh này, lập tức xôn xao một trận, cũng có người nghẹn ngào kêu lên.
Mặc dù đều là công pháp trụ cột, nhưng khó khăn khi tu luyện Khô Mộc Quyết này được xếp vào mấy vị trí đầu trong số mười ba quyển công pháp trụ cột, kẻ nào không có người chỉ điểm hoặc là tư chất không tốt căn bản không có khả năng tu luyện nhập môn.
Một tầng sáng màu xanh biếc trên mặt Tiêu Phong chợt lóe lên, sau đó hai tay dùng lực, thực sự từ từ nâng cái khóa sắt thứ hai lên đỉnh đầu.
Một màn kinh người như vậy khiến cho tất cả âm thanh bàn luận bốn phía quảng trường im bặt.
Tiêu Phong ném khóa sắt xuống, sau đó cũng không rời đi, trái lại còn đứng nguyên tại chỗ tiếp tục bấm niệm pháp quyết thi pháp.
"Chẳng lẽ hắn định ..."
Không ít đệ tử khác nhận ra ý định của gã, đua nhau giật nảy lên.
Một lát sau, ánh sáng màu lam lóe lên, một thanh Băng Trùy dài hơn thước xuất hiện trong tay Tiêu Phong, bàn tay gã run lên, sau đó trùy kia rời tay bắn về phía tấm bia đá cách chỗ gã đứng chừng ba mươi bước.
Sau một tiếng nổ lớn, một nửa tấm bia đá đã bị một tầng sương lạnh bao phủ, đồng thời một hố nhỏ sâu tới một nửa độ dày tấm bia xuất hiện ở chính giữa.
"Hắn vậy mà luyện thành thuật Băng Trùy, thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Có đúng là hắn mới bắt đầu tu luyện từ nửa năm trước không vậy?" Lại là một hồi xôn xao vang lên trong đám đệ tử.
Nho sinh nhìn thấy thế, trên mặt càng lộ vẻ hài lòng, hơi gật đầu nói:
"Biểu hiện rất khá. Ta cứ tưởng rằng ngươi chú tâm tu luyện Khô Mộc Quyết nên hơi yếu trên phương diện pháp thuật, nhưng hiện giờ xem ra ta đã quá lo lắng rồi. Ngộ tính của ngươi vô cùng tốt, hai mục khảo thí đầu tiên có thể cho đánh giá thượng đẳng. Nhưng mục thực chiến ngay sau đây, cũng đừng để cho ta phải thất vọng."
Tiêu Phong đáp "Vâng" một tiếng, sau đó một tay sờ vào trong ngực, trên ngón tay bỗng nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn màu xanh nhạt, cũng nhanh chóng đi tới vòng tròn.
“Xoẹt” một tiếng, tượng người sau khi thay thế Linh Thạch một lần nữa chuyển động, hóa thành một cỗ ác phong lao tới.
Tiêu Phong lại không tránh không né, chỉ quát khẽ một tiếng, da thịt bên ngoài cơ thể đột nhiên đều biến thành một màu xanh lục quỷ dị.
"Phịch" một tiếng!
Một quyền nặng nề của tượng người đánh thẳng lên đầu vai Tiêu Phong, nhưng chỉ khiến cho thân hình gã hơi run lên một chút, sau đó hai chân không ngờ vẫn vững vàng đứng yên tại chỗ không suy chuyển.
Không chỉ như thế, Tiêu Phong còn nắm lấy cánh tay tượng người vừa lộ ra sơ hở trong nháy mắt khi nó ra tay, hai tay gã đột nhiên khẽ động, "Phốc", "Phốc", "Phốc" ba quyền liên hoàn xuất ra.
"Rầm" một tiếng!
Tượng người bị trực tiếp đánh bay đi xa mấy trượng cùng với một tiếng trầm đục vang lên, rơi xuống mặt đất bất động.
Linh Thạch trước ngực nó dưới ba kích liên tiếp cũng đã biến thành những mảnh vụn nhỏ.
"Ha ha, rất tốt. Phong nhi, ngươi có thể lợi dụng hiệu quả hộ thể của Khô Mộc Quyết nghênh ngang đỡ đòn, hơn nữa còn có thể một kích đánh bại đối thủ, cũng coi là vô cùng hiếm có. Ta cũng cho một đánh giá thượng đẳng. Như vậy tổng hợp đánh giá chính là thượng đẳng." Nho sinh cười cười, trong ngữ khí có thêm mấy phần khen ngợi.
“Đây đều là kết quả của sự chỉ dạy của Khuê sư và Chu sư thúc, đệ tử không dám nhận công." Tiêu Phong nghe vậy, mặc dù trong lòng đang cực kỳ cao hứng, nhưng vẫn nhớ cúi đầu hành lễ, khiêm tốn nói.
"Nếu không phải tư chất ngươi hơn người, kể cả chúng ta có chỉ điểm nhiều hơn nữa cũng không thể tạo được một kết quả như vậy. Nhưng ngươi cũng đừng tự mãn, lát nữa hãy nhìn cho kỹ thủ đoạn của những sư huynh sư tỷ khác, ngươi cũng sẽ có được rất nhiều lợi ích. Bây giờ lui ra đi." Nho sinh mỉm cười nói, sau đó quay người đi về phía Chu Xích và đạo cô.
"Chu sư đệ, Chung sư cô, các ngươi cảm thấy biểu hiện của Phong nhi ra sao, trong lần Đại Giác tiếp theo có thể có biểu hiện xuất sắc hay không?" Nho sinh vừa mới đi đến trước mặt hai người đã hỏi thẳng.
"Biểu hiện của Phong nhi rất khá, đích xác hơn xa những đệ tử khác, không hổ là chín Linh Mạch, nhưng lần thi đấu tiếp theo còn phải chờ hắn có tiếp tục phát huy được năng lực hay không đã, nói tới chuyện sau này vẫn còn quá sớm. Kể cả hắn có tu luyện nhanh thế nào đi chăng nữa, Đại Giác lần sau hắn cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới Linh Đồ trung kỳ mà thôi." Chu Xích vốn gật gật đầu, bỗng lại nhíu mày nói.
"Ta không trông chờ Phong nhi có thể đạt được vị trí hạch tâm trong lần tỷ thí lần sau, nhưng tối thiểu cũng có thể cải thiện hình ảnh của bổn chi một chút. Phải biết rằng, đệ tử chi Cửu Anh chúng ta trong vài lần tỷ thí gần đây có biểu hiện quá tệ. Chẳng những mười thứ hạng đầu đệ tử hạch tâm đều không có đệ tử chi chúng ta, mà ngay cả hạt giống hơi tốt một chút cũng không có mấy người." Khuê Như Tuyền thở dài một hơi nói.
"Nếu sư huynh chỉ muốn như vậy thì không vấn đề gì. Tuy nhiên biểu hiện của đệ tử thân truyền tên gọi Vu Thành rất bình thường, chỉ e không đáng để hai vị sư huynh tiêu phí quá nhiều công sức trên người hắn. Trái lại tên đệ tử tên Bạch Thông Thiên kia, biểu hiện còn có chút khá khẩm. Tuy nhiên sư muội có chút nghi hoặc, với tư chất của hắn sao có thể tu thành tầng thứ nhất Quỷ Linh Công trong thời gian ngắn như vậy được. Chẳng lẽ hắn lại có Ẩn Linh Thể hay sao?" Đạo cô xinh đẹp mở miệng cuối cùng.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
"Hẳn không phải là Ẩn Linh Thể. Nếu không, trong quá trình Khai Linh lúc trước chắc chắn đã lộ ra rồi. Tuy nhiên ta nghe Thạch Xuyên nói, Tinh Thần lực của đệ tử này khá mạnh, vì vậy nên Nguyễn sư huynh ở Tàng Kinh Các đã chọn cho hắn học Quỷ Linh Công. Mà Tinh thần lực mạnh mẽ lại rất có lợi cho việc tu luyện Quỷ Linh Công, có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao hắn có thể luyện thành tầng thứ nhất của công pháp này nhanh như vậy." Khuê Như Tuyền chậm rãi nói.
"Tinh Thần lực mạnh mẽ! Nếu như vậy thì còn có thể giải thích được. Tuy nhiên công pháp phần sau có chút phiền toái, chẳng lẽ hắn lại thật sự muốn đi theo con đường của chi Luyện Thi sao?" Đạo cô nhíu mày nói.
"Hắn đã lựa chọn như vậy đương nhiên phải chấp nhận hậu quả. Nhưng ta thấy Bạch Thông Thiên này mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng trên phương diện thực chiến, tâm tính hành động cũng có chút thành thục, chắc hẳn cũng có mưu tính của bản thân. Như vậy đi, chúng ta cũng không cần quản nhiều, chỉ cần cung cấp cho hắn thêm chút tài nguyên, nói không chừng sẽ có một niềm vui bất ngờ đấy." Chu Xích trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ở một bên nói như thế.
"Chu sư đệ nói vậy rất có lý." Nho sinh tán đồng nói.
"Được rồi, khi nào kết thúc việc này ta sẽ tự mình tiếp xúc qua một chút với người này xem sao."
Đạo cô xinh đẹp suy nghĩ một hồi, cũng gật đầu đồng ý.
Ba người lại thảo luận vài câu, sau đó đạo cô liền bước ra ngoài, bắt đầu chủ trì những trận tỷ thí nhỏ của đệ tử từ ba mươi tuổi trở xuống.
******
Năm sáu canh giờ sau, Liễu Minh đang nhìn không chớp mắt một cuộc tỷ thí có thanh thế kinh người trong quảng trường.
Chỉ thấy một đệ tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đang trốn phía sau một băng thuẫn lơ lửng cách mặt đất không cao lắm, hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết.
Chỗ cách người hắn không xa là hai con quái vật khổng lồ đang điên cuồng tấn công lẫn nhau, phát ra tiếng động rung trời.
Một bên là tượng người khổng lồ cao ba trượng tay cầm kiếm, một bên là bộ xương khô trắng xám, toàn thân được khí đen lượn lờ bao phủ, ánh sáng xanh lục trong hai mắt lập lòe, mỗi tay đều cầm một thanh đao bằng xương đầy răng cưa.
Hai bên đều không trốn không tránh, chỉ chăm chăm điên cuồng huy động binh khí trong tay công kích đối phương.
Trong phút chốc, áo giáp đen nhánh trên người tượng người đã bị tàn phá nhìn không ra hình dạng. Về phần Khô Lâu thì hơn phân nửa khung xương đã vỡ vụn ra, thậm chí ngay cả đầu lâu cũng bị cây kiếm khổng lồ của tượng người chém bay non nửa.
Tuy nhiên ngay lúc này, đệ tử trung niên trốn sau tấm băng thuẫn lại dùng ngón tay liên tục điểm vào không trung về phía Khô Lâu, miệng đồng thời lẩm bẩm chú ngữ.
Một màn kinh người xuất hiện.
Chỉ thấy lớp khí đen trên người Khô Lâu bỗng nhiên sôi trào lên, những chỗ vỡ vụn ngoài cơ thể và non nửa đầu lâu bị chém mất đang nhanh chóng được lấp đầy và mọc lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Trong nháy mắt đã hoàn thành, toàn bộ khung xương nguyên vẹn không sứt mẻ chút nào hiện ra trước mắt.
"Vù", "Vù"…
Cốt đao trong tay Khô Lâu lại điên cuồng chém một trận, khiến cho áo giáp trên người tượng người nát bấy, lộ ra chỗ khảm Linh Thạch trước ngực.
Sau một kích tiếp theo, Khô Lâu đã đập vụn viên Linh Thạch.
Lúc này tượng người mới ngã ngửa ra sau, nằm bất động trên mặt đất.
Đệ tử trung niên lúc này mới đắc ý phất một tay lên, thu lại băng thuẫn đang chắn trước người, tay còn lại đánh ra một chiêu.
Khô Lâu lập tức quay tít một vòng, sau đó thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt kích thước của nó chỉ còn bằng bàn tay, bị khí đen quấn quanh rồi bay thật nhanh về phía đệ tử trung niên.
"Chậc chậc, Bạch Cốt Nhân Ma của Tân sư huynh ngày càng lợi hai, dường như đã đạt tới cảnh giới ‘Bách Cốt’, thậm chí ngay cả tượng người thí luyện cũng không thể kiên trì được bao lâu."
"Năm đó Tân sư huynh cũng nhờ vận khí đại phát, trong lúc vô tình có được một khối Thông Linh Âm Cốt, mới có thể luyện chế ra Nhân Ma cấp bậc này. Nếu ta cũng có vận khí như vậy thì tốt quá rồi."
"Điều này cũng chưa chắc đã là tốt! Bạch Cốt Nhân Ma này mặc dù càng ngày càng lợi hại, nhưng tu vi bản thân Tân sư huynh vẫn luôn kẹt tại bình cảnh Linh Đồ hậu kỳ, không cách nào tiến thêm một bước, hơn nữa sư huynh đã qua ba mươi tuổi, cũng không còn bao nhiêu hy vọng tiến giai Linh Sư nữa."
"Đúng vậy, cũng bởi Tân sư huynh quá chìm đắm trong việc luyện chế Nhân Ma này nên mới làm trễ nải việc tu luyện của bản thân. Hơn nữa nếu phải tranh đấu thực sự, trước tiên cứ nghĩ cách vây khốn Nhân Ma này, sau đó bắt lại chủ nhân là có thể giành chiến thắng một cách dễ dàng rồi. Bản thân Tân sư huynh vẫn còn hơi yếu một chút, lần thi đấu Đại Giác tiếp theo căn bản không có khả năng trở thành đệ tử hạch tâm."
"Không ngờ Thông Linh Quyết phối hợp với Bạch Cốt Nhân Ma này lại có hiệu quả thần diệu như vậy. Hay là chúng ta cũng tu luyện qua bí thuật này một chút."
"Cũng được. Nhưng công pháp trụ cột bổn tông và Thông Linh Quyết cũng không quá thích hợp. Năm đó Tân sư huynh cũng phải chọn Huyền Âm Công, sau đó mới có thể tu luyện bí thuật này."
Những đệ tử khác trong quảng trường đều đang nghị luận về trận chiến này, nhưng mỗi người lại có thái độ khen chê không giống nhau.
"Đây hẳn là ‘Thông Linh Quyết’, vậy mà có thể khống chế sử dụng Quỷ vật, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!" Liễu Minh thì thào trong miệng.
Mặc dù hắn đã nghe người khác nói từ trước, đệ tử Man Quỷ Tông có thể sai Quỷ khiển Ma, nhưng trận chiến trước mắt là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy, có thể tưởng tượng được nỗi khiếp sợ trong lòng.
Không riêng gì hắn, những đệ tử mới nhập môn khác cũng trợn mắt há hốc mốm, ngay cả đệ tử chín Linh Mạch như Tiêu Phong khi thấy Bạch Cốt Nhân Ma kia xuất hiện, hai mắt cũng không chớp lấy một cái.
Thuật này hoàn toàn khác so với pháp thuật bình thường như Phong Nhận, Hỏa Đạn, các loại Quỷ quái vẫn luôn là điều cực kỳ thần bí ở thế giới phàm nhân.
Mặc dù trong lòng đám người Liễu Minh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, sự chấn động vẫn vượt xa sự tưởng tượng của bản thân.
Song cũng bởi như thế lại khiến cho Liễu Minh thêm vài phần chờ mong với việc sau này mình cũng có thể tu luyện Thông Linh Quyết.
Qua cả buổi sau đó, đúng lúc một đại hán cao lớn vạm vỡ được bao bọc trong một tầng ánh sáng vàng rực, một quyền nện nát bấy đầu tượng người, tỷ thí nhỏ lần này đã hoàn toàn kết thúc.
Người đạt được đánh giá thượng đẳng không ngờ lại chỉ có một mình Tiêu Phong.
Được đánh giá trung thượng có năm người, trong đó bao gồm Liễu Minh và vị Tân sư huynh kia, cùng với Thạch Xuyên - vị Đại sư huynh của đám đệ tử vẫn còn được ở lại trên Cửu Anh Sơn.
Về phần Chu Liên Tinh, Cố Mi San, biểu hiện của hai nữ tử này lại rất bình thường.
Trong lúc khảo thí, Liễu Minh cũng không thấy Chu Liên Tinh sử dụng món Linh Khí trong lời đồn đó.
Mà dựa vào đánh giá không giống nhau, tất cả đệ tử tham gia tỷ thí nhỏ đều được ban thưởng khác nhau. Đệ tử có đánh giá từ trung đẳng trở xuống, tất cả đều được ba viên Hồi Nguyên Đan.
Chỉ cần phục dụng đan dược này vào thời điểm cạn kiệt Pháp lực, tốc độ khôi phục Pháp lực bản thân có thể tăng lên gấp mấy lần.
Còn năm người được đánh giá trung thượng, ngoài ba viên Hồi Nguyên Đan, còn được thêm một cây Tĩnh Tâm Hương.
Hương này dường như giống hệt Đàn Hương bình thường, nhưng chỉ cần đốt lên vào lúc tâm thần khô kiệt là Tinh thần lực có thể khôi phục lại với tốc độ gấp mấy lần, hơn nữa sử dụng lúc tìm hiểu công pháp bí thuật lại càng có được hiệu quả nhất định. Vì vậy nên giá trị cây này còn hơn xa ba viên Hồi Nguyên Đan kia.
Tuy nhiên người duy nhất đạt được đánh giá thượng đẳng là Tiêu Phong, ngoại trừ Hồi Nguyên Đan, Tĩnh Tâm Hương, còn được thêm một lọ linh dịch càng thêm quý hiếm.
Nghe nói trước lúc gặp cường địch mà uống xong linh dịch này, có thể tạm thời gia tăng Pháp lực lên hai thành trong vòng nửa canh giờ.
Sau đó Khuê Như Tuyền tuyên bố kết thúc tỷ thí nhỏ lần này, đệ tử có thể rời đi.
Lập tức chúng đệ tử cúi người hành lễ với ba vị Linh Sư, sau đó bèn đua nhau cưỡi mây bay lên trời.
Đúng lúc Liễu Minh cũng muốn rời đi theo đám người, bỗng nhiên vị Chung sư cô kia mở miệng gọi hắn lại.
"Sư cô có gì phân phó?" Trong lòng Liễu Minh có chút khó hiểu, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, sau khi khom người thi lễ liền cung kính nói.
"Biểu hiện của ngươi trong lúc thực chiến không tệ, nếu không phải công pháp tu luyện của ta không quá thích hợp với ngươi, thậm chí ta đã nghĩ sẽ trực tiếp thu ngươi làm đệ tử thân truyền. Nếu ngươi đã có cơ sở nhất định trên phương diện thực chiến, cũng nên bỏ ra chút thời gian đi tới tầng hai Chấp Sự Đường nhận một vài nhiệm vụ có độ nguy hiểm không lớn để tích lũy điểm cống hiến. Độ quan trọng của điểm cống hiến trong tông còn hơn xa trí tưởng tượng của đám đệ tử mới nhập môn các ngươi. Con đường tu luyện cũng không phải chỉ có đóng cửa khổ tu là có thể thành tài." Đạo cô xinh đẹp nghiêm nghị nói với Liễu Minh.
"Đa tạ sư cô chỉ điểm, đệ tử đã hiểu rõ." Liễu Minh nghe xong, liên tục gật đầu.
"Vòng đồng này của ngươi ắt hắn là một kiện Phù Khí, uy lực của công kích sóng âm cũng coi như không tệ, nhưng trên phương diện phòng ngự vẫn còn quá kém. Như vậy đi, trong tay ta còn có một kiện Phù Khí trước kia đã dùng để hộ thân, bây giờ đưa cho người dùng. Mặc dù ngươi không có khả năng đồng thời sử dụng hai loại Phù Khí, nhưng tùy theo tình hình cũng có thể luân phiên sử dụng." Đạo cô suy nghĩ một chút, sau đó bỗng nhiên lấy ra một thiết bài hình tam giác lớn cỡ bàn tay từ trong tay áo.
"Đa tạ sư cô ưu ái! Phù Khí này là ..." Liễu Minh thấy vậy, đương nhiên quá đỗi vui mừng.
"Tam Tinh Thuẫn này khác xa những loại Phù Khí khác, không thể nào dùng để công kích đả thương địch nhân, chỉ có thể dùng để hộ thân, đợi sau khi ngươi có thể nắm giữ sơ bộ sẽ lập tức hiểu rõ cách sử dụng nó như thế nào." Đạo cô điềm tĩnh nói, đưa thiết bài cho hắn.
Liễu Minh nhận lấy Phù Khí hình thiết bài, miệng cảm ơn không ngớt.
"Đi xuống đi. Ta rất coi trọng ngươi, đừng để cho ta phải thất vọng." Đạo cô mỉm cười nói, lập tức xoay người bước đi.
Liễu Minh lại lần nữa cung kính thi lễ, sau đó quay người lại, triệu hồi ra đám mây xám tro bay lên trời.
Trên đám mây, ánh mắt hắn liếc nhìn xuống quảng trường, phát hiện Tiêu Phong, Vu Thành cũng không lập tức rời đi, đang đứng bên cạnh Khuê Như Tuyền và Chu Xích, trên mặt hai người đều lộ vẻ kính cẩn như đang nghe chỉ dạy gì đó.
Xem ra hắn biểu hiện một chút thành quả tu luyện trong lần tỷ thí nhỏ, quả nhiên đã bị chú ý rồi.
Nếu không vì sao hắn lại có trong số những người được giữ lại sau cùng, hơn nữa điều càng bất ngờ hơn là lại được thêm một kiện Phù Khí.
Liễu Minh sờ sờ thiết bài trong tay áo, trên mặt không kìm được mà lộ vẻ vui mừng.
Không tính Phù Kiếm có được khi mới nhập môn kia, hắn đã muốn có thêm một kiện Phù Khí thuận tay từ lâu rồi.
Đối với đệ tử bình thường, điều khiển hai kiện Phù Khí có lẽ chuyện mơ mộng hão huyền, nhưng đối với người có thể chia tinh thần ý thức làm hai phần như hắn lại là chuyện nước chảy thành sông. Hiện giờ hắn đã có hai kiện Phù Khí, theo như lời Chung sư cô nói, mình cũng có năng lực nhận nhiệm vụ đơn giản để tích lũy chút điểm cống hiến.
Dù sao thỉnh thoảng hắn cũng sẽ gặp phải một vài vấn đề trong việc tu luyện, mà vì nguyên nhân Minh Cốt Quyết nên hắn cũng không tiện đi hỏi thăm Thạch Xuyên cũng như các vị sư huynh sư tỷ chi Cửu Anh, hắn chỉ có thể tiêu phí một ít điểm cống hiến để tới Tuệ Thiên Đường tìm lời giải đáp mà thôi.
Tuy nhiên trước đó mà mình tu luyện qua bí thuật Luyện Hồn Tác kia một lần thì lại càng yên tâm hơn.
Trong lòng Liễu Minh đang suy nghĩ, bất tri bất giác đã về tới chỗ ở của mình, hắn lập tức hạ xuống tiểu viện.
Ánh mắt hắn đảo quanh một vòng, chợt nhìn thấy một cây nhỏ cao hai trượng bên ngoài sân nhỏ, khóe miệng bỗng nhếch lên, miệng đột nhiên nói lẩm bẩm gì đó, sau bảy tám hơi thở, hai tay đồng thời giơ lên.
"Phốc", "Phốc" hai tiếng, hai đạo Phong Nhận màu xanh một trước một sau từ trong tay hắn bắn ra, sau mấy cái chớp lóe đã cắt cây gỗ nhỏ kia thành ba phần.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
"Ra là pháp thuật đã có chút thành tựu! Thảo nào ngày ấy lúc tu luyện thuật Phong Nhận này, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt, chẳng những tốc độ phóng ra tăng lên khá nhiều, mà uy lực còn tăng thêm ba thành. Tuy nhiên tu luyện loại pháp thuật này, hoàn toàn phải lần lượt tập trung tinh thần tu luyện mới có thể thành công. Hiện giờ đã có chút thành tựu, chắc chắn còn có cảnh giới đại thành. Mà trên phương diện này, đệ tử chín Linh Mạch chỉ sợ cũng giống như đệ tử ba Linh Mạch bình thường, không có được bao nhiêu ưu thế. Trái lại thiên phú nhất tâm nhị dụng của ta có thể luân phiên tu luyện pháp thuật, sẽ chiếm ưu thế cực lớn trên phương diện tu luyện pháp thuật." Liễu Minh tự nói một mình, trên mặt vừa có chút khó hiểu, lại vừa có chút hưng phấn.
Hôm nay trong nhiều đệ tử cũ như vậy, mặc dù cũng có người tu luyện pháp thuật tới cảnh giới đại thành, nhưng số lượng tuyệt không vượt quá mười ngón tay, hơn nữa phần lớn đều là Phong Nhận Hỏa Đạn, … các loại pháp thuật đơn giản nhất.
Về phần những thuật có đẳng cấp hơi cao một chút như Băng Trùy, Viêm Xà, … lại không thấy có bất kỳ người nào tu luyện tới cảnh giới đại thành.
Ngẫm lại điều này cũng không có gì kỳ quái!
Phần lớn pháp thuật đẳng cấp cao đều thi pháp rất phức tạp, Pháp lực cần thiết lại hơn xa pháp thuật cấp thấp, luyện tập đương nhiên cũng cực khổ gấp bội.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là phần lớn đệ tử đều dùng thời gian vào việc tu luyện công pháp và Pháp lực của bản thân, hiếm có người quá coi trọng pháp thuật mà mình tu luyện
Dù sao chỉ có tu vi cảnh giới tiến giai, mới là cơ sở nhất, mới có thể trở thành Linh Sư như nho sinh họ Khuê, sư thúc Chu Xích, theo đó mà thọ nguyên tăng nhiều, có được càng nhiều khả năng.
Còn đối với Liễu Minh, nếu không có thiên phú nhất tâm nhị dụng, chỉ sợ cũng sẽ chọn như thế. Nhưng hiện giờ nếu hắn đã biết rõ thiên phú của mình có thể có được lợi ích thật lớn trên phương diện này, kẻ một lòng truy cầu thực lực bản thân như hắn đương nhiên sẽ nghiêng về một vài lựa chọn khác.
Pháp thuật đẳng cấp cao quá phức tạp còn khó nói, nhưng tối thiểu pháp thuật đơn giản như Phong Nhận này, hắn định sau này sẽ dành thêm chút thời gian để luyện tập, xem xem có thể có thu hoạch khác hay không.
Liễu Minh đứng trong tiểu viện suy nghĩ một hồi, sau đó bèn tiến vào trong phòng tu luyện, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn do dự một chút rồi lấy ra cây Tĩnh Tâm Hương vừa mới nhận được từ trong tay áo, một ngón tay bùng lên ngọn lửa đốt hương, sau đó cắm vào mặt đất cạnh đó.
Theo một luồng khói xanh lượn lờ bay lên, một mùi hương có chút quái dị tràn ngập căn phòng.
Liễu Minh hít sâu một hơi, sau đó liền nhắm mắt nhập định.
Giờ phút này, trong đầu hắn hiện lên từng chuỗi văn tự khẩu quyết màu xám, đúng là pháp quyết tu luyện "Luyện Hồn Tác" kia.
Mặc dù hắn đã trả cuốn sách da ghi lại pháp quyết về Tàng Kinh Các tư lâu, nhưng những văn tự ghi lại phía trên đã được hắn nhớ kỹ trong đầu, một chữ cũng không quên.
Trước kia hắn vội vàng tìm hiểu qua một lần, nhưng sau khi biết diều kiện tu luyện bắt buộc phải có tu vi Linh Đồ sơ kỳ, lập tức từ bỏ không nghiên cứu nữa.
Hiện giờ đã có Tĩnh Tâm Hương phụ trợ, ý định của hắn là tìm hiểu luôn một lần đến khi nào thấu triệt bí thuật này mới thôi.
Thời gian từng ngày trôi qua, Liễu Minh ở trong phòng năm ngày năm đêm, không bước ra khỏi phòng một bước.
Sáng sớm ngày thứ sáu, hai mí mắt hắn cuối cùng cũng khẽ động, hai mắt mở ra, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
"Thì ra muốn tu luyện Luyện Hồn Tác này phải tế luyện Âm hồn còn sống tại chỗ mới có thể thành công. Nếu ta nhớ không lầm, trong tông có một chỗ chuyên môn nuôi dưỡng Âm hồn là ‘Hồn Đàm’, chỉ cần giao nộp một lượng điểm cống hiến nhất định là có thể đi vào trong thu lấy Âm hồn trong một thời gian nhất định. Ngoài ra, trong tông còn có một chỗ gọi là ‘Hôi thị’, là địa điểm các đệ tử trong tông tiến hành trao đổi mua bán các loại đồ vật, nói không chừng cũng có người bán ra Âm hồn. Trên người mình hiện giờ một điểm cống hiến cũng không có, đương nhiên phải chọn biện pháp phía sau a."
Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ một lần, sau đó đã có quyết định, tuy nhiên trước đó đương nhiên hắn còn phải ngủ say một giấc cái đã.
Dựa theo đánh dấu trên địa đồ mà Lý Tông tặng, hắn bay thẳng tới một địa điểm khác.
Ngoài rìa sơn mạch Man Quỷ Tông, một khu rừng trúc nhỏ không chút hấp dẫn lọt thỏm giữa hai ngọn núi.
Thỉnh thoảng lại có một vài đệ tử nội môn bay lên bay xuống trên một mảnh đất trống lớn giữa rừng trúc.
Liễu Minh điều khiển đám mây xám dưới chân hạ xuống khu rừng trúc, sau đó mới dùng ánh mắt tò mò bắt đầu đánh giá xung quanh.
Chỉ thấy bốn phía mảnh đất trồng này không ngờ lại có nhiều gian hàng đơn sơ lớn nhỏ, đằng sau mỗi gian hàng là một tên đệ tử Man Quỷ Tông, trong đó hơn phân nửa đều là đệ tử nội môn, nhưng cũng có một vài người mặc quần áo và trang sức của đệ tử ngoại môn.
Còn lại là một số người đi tới trước những gian hàng này hoặc là cầm lên mấy thứ đồ vật quan sát, hoặc là trực tiếp cò kè mặc cả cùng chủ nhân gian hàng, khiến cho Liễu Minh nhớ tới hình ảnh mơ hồ về một phiên chợ nào đó trong thế tục.
Liễu Minh ổn định lại tâm thần, sau đó cũng học theo những người khác chậm rãi đi qua phía trước những gian hàng, cũng ngẫu nhiên cầm lên một vật nào đó xem xét một chút.
Những đồ vật bày trên những gian hàng này có đủ loại từ đan dược Phù Lục đến tài liệu Phù Khí, xem ra loại nào cần cũng có.
Nhưng lại càng nhiều những đồ vật kỳ lạ cổ quái, đến nghe hắn cũng chưa từng nghe nói qua, ví dụ như cái gì mà "Độc Thứ Huyết Thi Phong", "Linh Vũ Thực Thi Thứu", "Tinh Huyết Bách Niên Ngư Yêu"…
Mà Âm hồn mà hắn muốn tìm kiếm, với tư cách một loại tài liệu thường dùng, Liễu Minh đều thấy mấy gian hàng có bán, tuy nhiên sau khi hỏi giá cả một chút, lại khiến cho hắn bó tay không biết làm sao.
Một Âm hồn phẩm chất thấp có giá mười viên Linh Thạch, phẩm chất bình thường ba mươi viên Linh Thạch, về phần phẩm chất cao trở lên căn bản không thấy bán, trái lại có chủ quán tỏ vẻ sẵn sàng bỏ ra Linh Thạch thu mua loại Âm hồn này.
Liễu Minh mặc dù xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch, nhưng cuối cùng cũng biết được cái gọi là ‘Âm hồn’ có dáng vẻ ra sao, hơn nữa cũng nghe được một vài chuyện liên quan.
Phần lớn những Âm hồn này được chứa bên trong bình sứ nào đó được Phù Lục đặc chế phong ấn lại, sau khi vừa mở nắp bình ra sẽ hóa thành một luồng khí đen từ trong đó chui ra, có thể biến thành mặt Quỷ, đầu Hổ, sương mù, … đủ loại hình dáng.
Mà thủ đoạn công kích của Âm hồn, trừ chiêu đưa hàn khí băng lạnh thấu xương của bản thân ra ngoài lại chỉ có thể thi triển một vài huyễn thuật đơn giản, có khả năng ảnh hưởng tới thần trí người ta trong một phạm vi nhất định.
Nói tóm lại, Âm hồn cũng không tính là một loại Quỷ vật chính thức, mà một thứ không hề có ý thức sinh ra từ trong Âm khí, phát động công kích thường thường cũng là một loại phản ứng vô thức mà thôi.
Cho nên để bắt được một Âm hồn phẩm chất thấp cũng không phải là chuyện quá mức khó khăn.
Tuy nhiên nếu đổi lại là Âm hồn phẩm chất cao thì lại có khác biệt vô cùng lớn.
Đầu tiên, loại Âm hồn có phẩm chất này cực kì thưa thớt, trong một trăm con mới có thể ra đời một con, hơn nữa phần lớn lại tiềm phục ở nơi có Âm khí dày đặc, không thích ra ngoài hoạt động, cho nên việc tìm được chúng rất khó.
Hơn nữa ngoài hai loại thủ đoạn công kích đã nói phía trên, Âm hồn phẩm chất cao còn có được năng lực chạy trốn khi gặp nguy hiểm, khiến cho việc bắt được nó đã khó còn khó hơn. Trong truyền thuyết còn có Âm hồn cực phẩm tồn tại, nhưng đây cũng chỉ là một tin đồn mà thôi, chưa ai từng gặp qua.
Đương nhiên những Âm hồn này, tất cả đều do đệ tử nội môn tiêu phí điểm cống hiến bắt được ở Hàn Đàm, cho nên giá bán mới cao như vậy.
Liễu Minh nghe Đông một lần, hỏi Tây một lượt, sau một hồi nghe ngóng cũng đã nắm rõ được tình hình, cuối cùng cắn răng một cái, vẫn phải bỏ ra mười viên Linh Thạch mua một Âm hồn phẩm chất thấp làm tiêu chuẩn để khi trở về sẽ nghiên cứu một phen.
Âm hồn đã tới tay, Liễu Minh đang định cưỡi mây rời đi, chợt nghe một giọng nói dịu dàng của nữ tử truyền tới từ sau lưng.
"Ồ, đây không phải Bạch sư đệ ư!"
Liễu Minh nghe xong lời này, hơi giật mình, quay người nhìn lại, chỉ thấy sau lưng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện hai người một nam một nữ.
Người nam là một thanh niên mặc áo lam chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, hai hàng lông mày dài nhỏ, thần sắc lãnh khốc. Người nữ thì là một thiếu phụ mặc quần áo trắng, chạc tuổi người nam, khuôn mặt xinh đẹp, mặt mày tươi cười, không ngờ lại là Mục Tiên Vân Mục gia mà hắn đã gặp mặt một lần trong nghi thức Khai Linh năm đó.
"Ra là Mục sư tỷ, tiểu đệ có lễ." Mặc dù cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng Liễu Minh vẫn ôm quyền nói.
"Bạch sư đệ, lúc trước ngươi đã đồng ý tới thăm chỗ ta một chút đấy. Nhưng nửa năm qua, sư tỷ không hề thấy Bạch sư đệ ngươi tới tông môn lần nào." Mục Tiên Vân hé đôi môi son đỏ thắm, cười cười nói.
"Khụ ... Mục sư tỷ chớ trách, tiểu đệ và mấy vị sư đệ sau khi nhập môn, vẫn chịu lệnh cưỡng chế phải tu luyện trong núi, luôn không có thời gian rảnh rỗi. Vị sư huynh này là ..." Liễu Minh hàm hồ ứng đối hai câu, sau đó liền nhìn về phía thanh niên lãnh khốc bên cạnh.
"Âm Sát Sơn, Đỗ Hải." Thanh niên trả lời ngắn gọn, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.
"Thì ra là sư huynh thuộc chi Âm Sát." Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt hơi đổi.
Trong rất nhiều chi của Man Quỷ Tông, Âm Sát vẫn luôn luôn được xếp vào ba thế lực mạnh mẽ đứng đầu, hơn nữa đệ tử chi này luôn luôn có quan hệ không tốt với Cửu Anh Sơn.
"Bạch sư đệ không cần lo lắng, Đỗ sư huynh là hảo hữu nhiều năm của sư tỷ ta, sẽ không bởi vì quan hệ giữa các chi mà ảnh hưởng tới việc kết giao của chúng ta. Đúng rồi, Bạch sư đệ lần này tới ‘Hôi thị’ muốn mua vật gì vậy, ta cũng quen biết một vài hảo hữu ở đây, nói không chừng sẽ giúp đỡ sư đệ được một chút đấy." Mục Tiên Vân giải thích hai câu, sau đó vừa cười vừa hỏi.
"Đa tạ ý tốt của Mục sư tỷ, nhưng ta đã mua xong rồi, sẽ không phiền tới Mục Sư tỷ." Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ, sau đó lựa lời từ chối.
"Nếu đã như vậy, sư tỷ sẽ không miễn cưỡng. Đúng rồi, gần đây sư đệ có cân điểm cống hiến không?" Mục Tiên Vân vốn hơi bất ngờ, nhưng thần sắc lập tức bình thường trở lại, hỏi.
"Đúng vậy. Gần đây ta, Đỗ sư huynh, còn có mấy vị hảo hữu khác chuẩn bị nhận một nhiệm vụ trọng yếu, nhưng lại thiếu mất hai người. Nếu sư đệ có hứng thú thì có thể tham gia với chúng ta." Mục Tiên Vân nói không cần suy nghĩ.
"Nếu là nhiệm vụ trọng yếu, sư đệ mới nhập môn không quá nửa năm, đến lúc đó chỉ sợ không giúp được việc gì. Hơn nữa nếu thành công thì điểm cống hiến phải phân phối ra sao đây!?" Ánh mắt Liễu Minh chớp động vài cái, sau đó chậm rãi trả lời.
"Sư đệ yên tâm, nhiệm vụ lần này rất đặc biệt, kỳ thật cũng không quan trọng tu vi, chỉ có nhiều người nhiều tay mới an tâm là không thất bại. Về phần điểm cống hiến ư, nếu cùng nhận nhiệm vụ, đương nhiên tất cả đều sẽ chia đều." Thiếu phụ nhận thấy rung động của Liễu Minh, lúc này mới giải thích rõ hơn một chút.
"Được, nếu như không có nguy hiểm, lại không quan trọng tu vi. Vậy phần tiểu đệ một chân." Liễu Minh suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy nhiệm vụ vừa có thể mở mang kiến thức lại vừa có chút điểm cống hiến không dễ tìm, lập tức gật đầu đồng ý.
"Quyết định của sư đệ cực kỳ sáng suốt. Loại nhiệm vụ cần nhiều người này là thích hợp nhất với đệ tử mới nhập môn như sư đệ. Vậy ba ngày sau, sư đệ hãy tới tầng hai Chấp Sự Đường, mấy người chúng ta sẽ cùng nhau tới đó để nhận nhiệm vụ." Mục Tiên Vân nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ quyến rũ, cười nói.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden