Trong nháy mắt sau khi cây súng rớt xuống đất, Ne Win trở tay đánh một đấm về phía ngực Diệp Lăng Phi. Một quyền này giống như là nhanh giống như là thiểm điện. Diệp Lăng Phi liền nghiêng qua một cái, khiến cho quyền này của Ne Win liền đi vào khoảng không. Ne Win dùng toàn lực cho đòn này, không ngờ Diệp Lăng Phi lại né tránh được.
Không để cho Ne Win có thời gian kinh ngạc, Diệp Lăng Phi đã xuất ra một cước. Cú đá này Ne Win không nhìn rõ, hắn chỉ thấy sau đó bụng của mình trở nên đau nhói. Ne Win liền lùi trở lại mấy bước, người dựa vào phía sau tường rồi mới dừng lại.
Hắn định ngẩng đầu lên thì Diệp Lăng Phi đã tới trước mặt hắn. Hai tay Diệp Lăng Phi túm lấy đầu Ne Win, dùng đầu gối liên tục đánh vào mặt. Những động tác này chỉ xảy ra trong nháy mắt, Diệp Lăng Phi hành động rất gọn gàng trôi chảy, đánh đến mức Ne Win không thể có sức để hoàn thủ.
Lúc Diệp Lăng Phi và Ne Win đánh nhau, Suu Kyi cùng với Chu Hân Mính cũng xuất chiến. Cô gái Suu Kyi này đánh nhau hung hãn hơn Chu Hân Mính rất nhiều. Tuy Chu Hân Mính đã qua nhiều cuộc huấn luyện nhưng Suu Kyi đã trải qua nhiều lần đối mặt với cái chết cho nên nàng ta ra tay rất ngoan độc.
Nắm tay của nàng vũ lộng trước mặt Chu Hân Mính. Chu Hân Mính không chú ý đã bị nàng ta dồn vào trong góc tường, lúc này chỉ còn có thể chống đỡ một cách yếu ớt.
- Nữ cảnh sát, tôi muốn cho cô phải chết ở đây.
Suu Kyi điên cuồng quát lớn:
- Cảnh sát các cô đa sự xen vào việc khác thì đi chết đi.
- Ta vì muốn báo thù cho lão đội trưởng.
Chu Hân Mính cố nén đau nhức, cố gắng chịu đựng những nắm đầm của Suu Kyi. Nàng cố gắng đá một cú vào người Suu Kyi khiến cho Suu Kyi phải lùi về phía sau một bước, trên khuôn mặt hiện ra một vẻ đau đớn. Chu Hân Mính thấy có cơ hội, liền phóng một quyền đánh vào mặt cô ta, phản ứng của Suu Kyi cực nhanh, cho dù đau đớn cũng tránh khỏi cú đấm này. Suu Kyi định xông lên nhưng nàng chưa kịp phản ứng thì Chu Hân Mính đã lùi về phía sau.
Diệp Lăng Phi trông thấy Chu Hân Mính bị dồn vào hiểm địa thì biết rằng nếu như mình không nhanh chóng giải quyết sát thủ này thì Chu Hân Mính nhất định sẽ bị thương rất nặng. Trong lòng thầm quyết định, cho nên Diệp Lăng Phi không để cho Ne Win bất kỳ cơ hội nào, hắn đánh thẳng vào hốc mắt của Ne Win khiến cho Ne Win kêu lên từng hồi đau đớn. Tay phải Diệp Lăng Phi lại nắm lấy cổ của Ne Win, dùng một thanh âm trầm thấp cất tiếng:
- Nhớ rõ, khi gặp Diêm Vương thì nói là Satan tiễn ngươi đi.
- Satan!
Ne Win vừa nghe thấy cái tên này thì trong lòng cảm thấy kinh hãi, gã đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Suu Kyi. Cái tên Satan đã vang rền trong cả hai giới hắc đạo, ai cũng biết hắn chính là một nhân vật đỉnh cấp trong giới buôn bán súng ống đạn dược, chỉ cần nhắc đến cái tên của hắn cũng khiến cho những sát thủ kiêu ngạo nhất phải run rẩy. Satan, người đứng đằng sau tổ chức “Lang Nha” đã khiến cho biết bao tổ chức khủng bố trên thế giới này phải biến mất, biết bao sát thủ phải rời khỏi cõi đời. Đã đắc tội với tổ chức “Lang Nha” thì cho dù bất kỳ ở đâu cũng sẽ bị bọn họ giết chết.
Người trước mắt chính là “Satan” trong truyền thuyết. Lúc này Ne Win đã hiểu tại sao lúc Diệp Lăng Phi xuất hiện hắn không phát giác ra điều gì. Giờ hắn biết được Diệp Lăng Phi là Satan thì cũng đã quá muộn, bỗng nhiên một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay của Diệp Lăng Phi đã bẻ gãy cổ Ne Win.
Diệp Lăng Phi buông lỏng tay, thi thể Ne Win từ từ ngã xuống đất.
- Hân Mính, lui ra.
Diệp Lăng Phi gào lên một tiếng. Chu Hân Mính lúc này đã bị Suu Kyi đá trúng ngực, thân hình nàng nhanh chóng lùi về phía sau. Vừa mới dựa vào tường, nghe thấy thanh âm của Diệp Lăng Phi, tú mục nàng liền quét qua, thấy thi thể Ne Win ở trên mặt đất.
- Anh nên cẩn thận, nàng ta rất lợi hại.
Chu Hân Mính lùi ra phía sau lưng Diệp Lăng Phi.
Suu Kyi thấy thi thể của Ne Win thì không kìm được nổi điên lên:
- Ngươi đã giết anh ấy, ngươi là tên khốn kiếp, ta sẽ giết ngươi, giết chết ngươi.
- Không cần nóng vội, ta sẽ để cho hai người cùng xuống dưới đó, cho hắn đỡ phải cô đơn.
Diệp Lăng Phi lạnh lùng phát ra thanh âm.
- Là một sát thủ thì sẽ có ngày phải đối diện với cái chết, con đường này là do ngươi lựa chọn, ngươi không thể trách bất kỳ ai.
Suu Kyi điên cuồng lao tới bên cạnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lạnh lùng nhìn nàng, chân phải hắn đột nhiên nhấc lên, đạp một cước khiến cho Suu Kyi bay lên trời. Lúc thân thể Suu Kyi còn ở trên không, Diệp Lăng Phi lại bay tới đá một cước nữa, lần này thân thể cô ta đã cắm vào trong vách tường.
- Ngươi vốn có thể sống, nhưng động đến người thân của ta, cho nên phải trả giá nhiều hơn.
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Suu Kyi vẫn nằm yên không nhúc nhích, khom xuống trước mặt cô ta. Bàn tay phải từ từ trượt theo xương sống, tới đốt xương sườn thứ ba đột nhiên biến thành trảo rồi nắm lấy. Chợt nghe ở yết hầu Suu Kyi phát ra một thanh âm đau đớn, thân hể run rẩy kịch liệt, vài giây sau nàng ta vãn chưa nhúc nhích. Hai mắt trợn trừng giống như là cá nổi trên mặt nước vậy.
- Xong rồi.
Diệp Lăng Phi hời hợt nói. Giết hai sát thủ này giống như là hai con kiến, hắn không có bất kỳ cảm giác nào.
Chu Hân Mính vẫn giữ im lặng. Nàng ngẩn ngơ nhìn thủ đoạn giết người này của Diệp Lăng Phi, xem ra thủ đoạn này của hắn còn ác độc hơn bọn sát thủ gấp nhiều lần. Lúc này Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi giống như là một người xa lạ, nàng hoàn toàn không thể tin người trước mặt phát ra nống nặc sát khí lại chính là tên háo sắc vô lại mà mình quen trước kia. Nhưng sự thực lúc này đang bày ra trước mắt, nàng không thể không tin. Diệp Lăng Phi khom người xuống, một tay đặt phía sau lưng Bạch Tình Đình, một tay đặt trên đầu gối, ôm lấy Bạch Tình Đình đã hôm mê bất tỉnh mà đi qua Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi ôn nhu nói:
- Hân Mính, giúp tôi giải quyết chuyện còn lại, cây súng tôi đoạt của cảnh sát, cũng phiền cô trả lại.
- Diệp Lăng Phi, anh rốt cuộc là ai?
Chu Hân Mính xoay người lại, hướng về phía Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tại sao anh lại giấu diếm tôi?
- Chuyện này là bất đắc dĩ. Hân Mính, hãy tin tôi, tôi sẽ không thể để người khác làm hại bạn bè và người thân của tôi. Tôi tồn tại trên trái đất này chính là để bảo vệ những người đó, sớm muộn có một ngày cô cũng sẽ hiểu ra.
Diệp Lăng Phi chân thành nói:
- Chúng ta là bằng hữu, vĩnh viễn là bằng hữu.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đi qua trước mặt Chu Hân Mính.
- Chúng ta là bằng hữu, vĩnh viễn là bằng hữu.
Chu Hân Mính lẩm bẩm lại những lời này. Bỗng nhiên khóe mi của nàng bỗng hơi ướt, nàng hướng về phía cửa ra vào, cách đó không xa chính là hình bóng của Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi, tôi nợ anh một mạng.
Last edited by baongoc; 28-09-2011 at 12:10 PM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Bạch Tình Đình chỉ hơi hôn mê mà thôi, sau khi Diệp Lăng Phi đưa nàng tới bệnh viện nhân dân thành phố nàng đã tỉnh lại. Nhưng trên người Bạch Tình Đình có nhiều vết thương, Bạch Cảnh Sùng lo lắng cho nên muốn kiểm tra toàn thân cho con gái của mình.
Diệp Lăng Phi ngổi trên ghế ở hành lang trong bệnh viện. Hai ngón bàn tay phải của hắn lúc này đang kẹp một điếu thuốc, đôi mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía phòng khám bệnh, nơi mà Bạch Tình Đình đang tiến hành kiểm tra toàn thân.
- Tiểu Diệp, lần này cảm ơn cậu.
Bạch Cảnh Sùng đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai hắn:
- Có thuốc lá không?
- Bá phụ, người cũng hút thuốc ư?
Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt một chút hỏi. Sau đó do dự lấy ra một gói thuốc ba số 5. Trong trí nhớ của hắn, Bạch Cảnh Sùng chưa bao giờ hút thuốc.
- Khụ, đã già rồi, chỉ sợ không chịu nổi.
Bạch Cảnh Sùng lấy từ trong bao thuốc ra một điếu. Diệp Lăng Phi mồi lửa cho ông, Bạch Cảnh Sùng rít một hơi, sau đó tự giễu mình nói:
- Nhớ năm đó, tôi một ngày hút một gói thuốc. Sau đó bác sĩ khuyến cáo không nên hút thuốc tôi mới bỏ, không ngờ hôm nay lại hút lại.
- Bá phụ, người rất có nghị lực, cháu thì không bỏ được. Một ngày không có khói thuốc, toàn thân cảm thấy khó chịu.
- Tiểu tử, khi cậu hiểu tầm quan trong của Bạch gia đối với cậu thì cho dù bất cứ chuyện gì cậu cũng sẽ nguyện ý làm. Tình Đình là người thân duy nhất của ta, ta không muốn rời khỏi nó sớm cho nên phải bỏ thuốc. Mà xem ra, cùng lắm vài năm nữa, ta cũng sẽ phải đi gặp Diêm Vương mà thôi.
- Cháu thấy thân thể này của bá phụ sống thêm mười tuổi nữa cũng không có vấn đều gì. Ở ngoại quốc hình như có một vật dược rất tốt cho người già, nghe nói có thể kìm chế sự lão hóa.
- Không cần phải thế, ta chỉ cần Bạch Tình Đình được bình an là được, còn ta ăn uống thứ gì cũng tốt.
Bạch Cảnh Sùng hít một hơn, đem điếu thuốc kẹp lên trên tay, bỗng nhiên ông đưa mắt sang bên cạnh nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy vậy thì kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn quần áo thì phát hiện ngoại trừ áo sơ mi hơi bẩn thì không có gì là không ổn.
Bạch Cảnh Sùng trông thấy dáng vẻ của Diệp Lăng Phi thì cười nói:
- Tiểu Diệp, ta không nhìn lầm cậu, cậu không phải là người thường.
- Bá phụ, cháu không hiểu bá phụ đang nói gì.
Diệp Lăng Phi giả bộ hồ đồ nói.
- Chẳng lẽ cậu còn giả bộ trước mặt tôi hay sao?
Bạch Cảnh Sùng liền nói:
- Tôi cũng là một người đã từng ở trong quân ngũ, cùng với lão thủ trưởng tham gia kháng chiến.
Vừa rồi tôi nhìn thấy cậu dùng thủ pháp để cứu Bạch Tình Đình thì thấy lại hình ảnh của tôi năm đó. Chỉ là, cậu yên tâm, tôi sẽ không hỏi cậu, bởi vì tôi biết cậu có ý tốt đối với nó.
- Bá phụ, cháu….
Diệp Lăng Phi muốn nói gì rồi lại thôi. Hắn không biết là có nên nói sự thực cho Bạch Cảnh Sùng biết hay không.
Bạch Cảnh Sùng vỗ vai Diệp Lăng Phi nói:
- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. À, ta nhớ rồi, cậu đừng gọi ta là bá phụ nữa. Bây giờ ta chính thức gả con gái cho cậu, tên tiểu tử cậu ngay cả một tiếng nhạc phụ cũng không biết gọi hay sao?
- Không phải, chỉ là cháu không biết phải mở miệng thế nào.
Diệp Lăng Phi cười cuời:
- Cháu vẫn còn đang sống thử với Tình Đình, còn phải chờ kết quả nữa.
- Ha ha, tên tiểu tử cậu sớm muộn gì cũng gọi ta là nhạc phụ thôi, cậu coi như là đã ước định làm con rể của ta rồi.
- Điếu thuốc này ta hút lại không quen. Xem ra hút thuốc không phải là thứ tốt, cái mạng già nua này của ta để lại ôm cháu của ta vậy. Ha ha, tiểu Diệp, cậu ở chỗ này chiếu cố Tình Đình cho tốt, ta sẽ không quấy rầy cuộc nói chuyện của cặp vợ chồng son. Ừ, nhớ gọi cho ta một cú điện thoại, ta đi ngủ đây.
Cách làm việc của Bạch Cảnh Sùng thật là cổ quái. Ông muốn xem kết quả kiểm tra của Bạch Tình Đình vậy mà lại vào trong phòng ngủ.
Bạch Cảnh Sùng vừa đi không lâu thì Bạch Tình Đình đã từ trong phòng đi ra. Sắc mặt của nàng hơi tái nhợt nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. Diệp Lăng Phi bước lên phía trước, tự nhiên ôm lấy eo thon của nàng, dịu dàng hỏi:
Diệp Lăng Phi dìu Bạch Tình Đình đi tới bậc cầu thang. Vừa mới đi đột nhiên Diệp Lăng Phi nhớ tới lời nhắc nhở của Bạch Cảnh Sùng lúc trước, vì vậy hắn liền nói:
- Lão bà, vừa rồi bá phụ dặn dò anh, chờ sau khi em đi ra thì gọi điện thoại cho ông ấy.
Câu nói này không khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy phản cảm mà trong lòng nàng ngược lại có một cảm giác ấm áp. Nàng cất đôi môi nhỏ nhắn, gật đầu nói:
- Em biết, sau khi về nhà chúng ta sẽ gọi điện thoại cho ba.
- Chờ sau khi chúng ta về nhà ư?
Diệp Lăng Phi sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Bạch Tình Đình nói với hắn là “cùng nhau về nhà”. Câu nói này quả là bất ngờ với Diệp Lăng Phi, hắn sờ sờ trán của Bạch Tình Đình, nghi ngờ hỏi:
- Đầu em thật sự không bị sao chứ?
- Anh là đồ ngu ngốc.
Bạch Tình Đình gắt giọng.
- Anh chỉ là cảm thấy kỳ quái, tại sao em lại đột nhiên đối tốt với anh như vậy, người ta muốn thích ứng một chút.
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình càng chặt, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười hạnh phúc.
Bạch Tình Đình liếc trộm Diệp Lăng Phi. Trông thấy nụ cười trên mặt hắn, khóe miệng của nàng khẽ mỉm cười. Thân thể nàng hơi run rẩy, tựa hồ như đã dán vào người hắn. Từ trên người Bạch Tình Đình toát ra một cảm giác kích thích thần kinh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi khẽ trượt bàn tay từ eo nàng xuống cặp mông. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đặt tay trên bộ vị mẫn cảm của mình thì toát thân nóng bừng, nàng cắn chặt môi, coi như không có gì, cứ để như vậy cùng với Diệp Lăng Phi tiến đến cầu thang.
Hành vi này của Diệp Lăng Phi không bị Bạch Tình Đình phản đối mãnh liệt thì lá gan của hắn lại càng to lên. Bàn tay phải của hắn vươn ra, tự nhiên vuốt ve bờ mông của Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình cắn môi đi tới bậc cầu thang. Trông thấy có người ở hành lang đối diện đi về phía họ, Bạch Tình Đình vội vàng rời khỏi Diệp Lăng Phi, từ từ đi xuống dưới. Diệp Lăng Phi cười cười, theo Bạch Tình Đình xuống đó.
Hai người bọn họ vừa đi xuống dưới nhà đã thấy một đoàn cảnh sát có mặt ở đó, trên khuôn mặt bọn họ còn đọng lại một vệt nước mắt. Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn quanh thì thấy có một người đang ngồi trong góc chính là Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi đưa tay khẽ đẩy Bạch Tình Đình, bờ môi cơ hồ dán vào lỗ tai của nàng, thấp giọng nói:
- Đội trưởng bọn họ đã không cứu được nữa, Bạch Tình Đình, em tới an ủi Chu Hân Mính đi.
Bạch Tình Đình im lặng gật nhẹ đầu sau đó cất bước đi lại gần Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình vừa mới đi tới trước mặt nàng, chưa kịp cất tiếng an ủi thì Chu Hân Mính đã ôm lấy cổ của nàng lớn tiếng khóc.
- Sống chết có số, mỗi người chúng ta đều phải trải qua.
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, hắn đi ra cửa nhìn bầu trời xanh thẳm.
Last edited by baongoc; 28-09-2011 at 12:13 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Diệp Lăng Phi kẹp lấy một tập báo chí đi vào trong tòa cao ốc của tập đoàn Tân Á. Chuyện đêm qua đã được các tờ báo chí đưa lên trang đầu. Các tờ báo đều viết rằng hai sát thủ đều do Chu Hân Mính xử lý, phút chốc, Chu Hân Mính đã trở thành minh tinh.
Chu Hân Mính dù sao cũng là con gái của phó thị trưởng cho nên những phương tiện truyền thông liền dựa vào cơ hội này mà nịnh hót nàng. Diệp Lăng Phi đối với kết quả này rất hài lòng, dù sao hắn cũng không coi trọng cái danh, chỉ cần không ai phát hiện ra thân phận của hắn là tốt rồi.
Tâm tình lúc này của Bạch Tình Đình bởi vì chuyện của Chu Hân Mính mà không tốt. Sáng sớm, nàng đã hẹn Chu Hân Mính đi dạo phố. Còn Diệp Lăng Phi thì đi làm và ngủ trong phòng làm việc của hắn, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa.
- Vào đi, cửa không có khóa.
Diệp Lăng Phi lười biếng cất tiếng.
Đường Hiểu Uyển từ ngoài cửa đi vào, nàng chần chừ nhìn Diệp Lăng Phi đang ngáp ở trên ghế, dường như là hắn không thấy mình diết vào vậy. Vừa nhìn thấy Đường Hiểu Uyển, khuôn mặt Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười, hắn chào hỏi:
- Hiểu Uyển, màu vào đi, đứng ở cửa làm gì?
Đường Hiểu Uyển lúc này mới đi vào trong phòng của Diệp Lăng Phi, sau đó nàng thuận tay đóng cửa lại. Nàng đứng trước mặt hắn, đánh giá thì thấy ngoại trừ sự mệt mỏi trên khuôn mặt còn tất cả đều bình thường.
- Em nghe nói Diệp đại ca bị bệnh cho nên muốn đến thăm anh một chút.
Đường Hiểu Uyển đứng đối diện với Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói.
Lúc này Diệp Lăng Phi mới nhớ tới hôm qua mình không đi làm việc. Cũng không biết Đường Hiểu Uyển nghe từ đâu nói mình bị bệnh. Hắn cười ha hả nói:
- Hiểu Uyển, em thấy anh giống người bị bệnh hay sao?
Đường Hiểu Uyển lắc đầu không nói chuyện. Hai tay nàng chắp thành một khối, vân vê tà áo của mình, tựa hồ có chuyện muốn nói với Diệp Lăng Phi nhưng không biết phải nói thế nào.
Diệp Lăng Phi thấy dáng vẻ băn khoăn của Đường Hiểu Uyển thì cười nói:
- Hiểu Uyển, ở đây không có người ngoài, có việc gì em cứ nói chẳng lẽ chúng ta còn có chuyện phải giấu nhau hay sao?
Đường Hiểu Uyển đưa cặp mắt xinh đẹp nhìn Diệp Lăng Phi, tựa hồ như sắp khóc. Lần này Diệp Lăng Phi vội vàng đứng giậy, kéo Đường Hiểu Uyển xuống ghế sa lông.
- Hiểu Uyển, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ lưng Đường Hiểu Uyển. Không ngờ, sau đó nàng lại ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, gục vào trong lồng ngực của hắn khóc thút thít:
- Em cùng với ba ba cãi nhau, ba ba nói rằng không quan tâm đến em nữa.
- Sự tình nghiêm trọng như vậy ư?
Diệp Lăng Phi không ngờ Đường Hiểu Uyển lại có lá gan cãi nhau với ba ba của mình, chuyện này quả là bất ngờ đối với hắn. Hắn đỡ Đường Hiểu Uyển dậy, yêu thương lau nước mắt của nàng rồi ân cần hỏi:
- Tại sao lại như vậy, em với ba ba của mình vì chuyện gì mà cãi nhau?
Đường Hiểu Uyển nức nở, đứt quãng nói lại với Diệp Lăng Phi chuyện cãi nhau của mình với ba ba. Hóa ra, cái tên Thạch Tuất Kiệt đã nói lại với ba của Đường Hiểu Uyển chuyện hôm bữa làm cho ông chất vấn nàng.
Đây là lần đầu tiên Đường Hiểu Uyển cãi nhau với ba của mình, cuối cùng khiến cho ông nổi giận lôi đình, muốn Đường Hiểu Uyển ngay lập tức rời khỏi tập đoàn Tân Á, cắt đứt liên lạc với Diệp Lăng Phi. Cũng không biết Đường Hiểu Uyển có dũng khí từ nơi nào, công khai phản đối khiến cho Đường phụ không có biện pháp. Đường phụ tính tình nóng nảy, hơn nữa trước đây Đường Hiểu Uyển là một cô gái rất nghe lời, chưa từng cãi nhau với ông, hiện tại lại phát sinh quan hệ với một người đàn ông hơn mình khá nhiều tuổi ông làm sao chịu được.
Thế là lúc đó ông cho Đường Hiểu Uyển một cái bạt tai, lại còn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với nàng. Trong lúc tức giận, Đường Hiểu Uyển ôm hành lý rời khỏi nhà.
Dĩ nhiên, chỗ duy nhất nàng có thể đến chính là nhà của Lý Khả Hân. Nhưng ở nhà Lý Khả Hân mãi cũng không phải là hay cho nên nàng muốn hỏi Diệp Lăng Phi nên làm sao bây giờ. Kết quả, Diệp Lăng Phi lại không đi làm cho nên mãi đến hôm nay nàng mới vội vàng tìm hắn.
Nghe Đường Hiểu Uyển kể lại mọi chuyện đột nhiên Diệp Lăng Phi cười rộ lên, hắn khẽ vỗ vỗ nhẹ lưng Đường Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, em dám trốn khỏi nhà, điều đó chứng minh em đã trưởng thành.
Đường Hiểu Uyển đưa đôi mắt đẫm lệ ngước lên nhìn Diệp Lăng Phi, nức nở nói:
- Nhưng ba của em giận em.
- Tức giận là điều bình thường, em thử ngẫm lại xem, ba của em nghe thấy em có quan hệ với một người nam nhân khác, hơn nữa là một lão nam nhân đã nhiều tuổi thì dĩ nhiên là ông ta phải tức giận rồi.
Đường Hiểu Uyển thấy Diệp Lăng Phi gọi mình là lão nam nhân thì nở ra một nụ cười. Trông thấy nụ cười của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi liền khẽ bóp bóp mũi của nàng rồi nói:
- Em cũng thật là, chúng rõ ràng không có quan hệ gì với nhau mà hết lần này tới lần khác lại nói là có khiến cho ba của em hiểu lầm là anh câu dẫn con gái của ông ta.
Ha ha, cũng tốt, bây giờ anh câu dẫn em, em xem ở trong phòng của anh còn có chỗ nghỉ ngơi, nếu không thì chúng ta đến đó phát sinh quan hệ đi.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cố ý dời tay đến hạ thân của Đường Hiểu Uyển. Lúc bàn tay phải của hắn chạm vào bụng của nàng, Đường Hiểu Uyển sợ Diệp Lăng Phi định làm chuyện xấu thì liền nói:
- Em bị ba ép cho nên mới nói bậy như vậy.
Trông thấy dáng vẻ sợ hãi của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi liền rút tay về cười nói:
- Có một số lời không thể nói lung tung được. Em không nên bị những kịch bản phim trên TV lừa gặt, cái gì mà gạo nói thành cơm, lừa dối là có thể vượt qua sự không đồng ý của ba mẹ. Anh thấy chuyện này cần phải nghĩ ra đối sách cho tốt, chỉ là nói đi cũng phải nói lại, em sống riêng cũng hay, ít nhất cũng phải cho em sống độc lập trong một khoảng thời gian.
Đường Hiểu Uyển nghe thấy câu nói này của Diệp Lăng Phi thì cảm thấy do dự không biết nên nghe theo ai. Nàng thò tay vào trong túi lấy ra chiếc khăn tay lau nước mắt. Thế nhưng thân thể nàng lúc này đang ở trong ngực Diệp Lăng Phi, trong lúc vô ý, ngực của nàng đa chạm vào tay của hắn.
Diệp Lăng Phi vốn đã không phải là thánh nhân, làm sao có thể chịu nổi sự câu dẫn lơ đãng như vậy của Đường Hiểu Uyển. Hắn cảm thấy tay của mình tê dại, đang đặt trước bộ ngực của Đường Hiểu Uyển, tư thế giống như là hắn đang nâng bầu phong nhũ của nàng lên vậy. Đường Hiểu Uyển chỉ lo lau chùi nước mắt, căn bản không để ý, một bên vừa lau nước mắt vừa nói:
- Diệp đại ca, em bây giờ đang ở cùng chỗ với chị Khả Hân, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
- Ừ, anh hiểu cảm giác của em, nhưng em mới rời khỏi nhà, ở cùng chỗ với Khả Hân cũng an toàn. Căn cứ vào suy đoán của anh, ba của em chủ yếu là nổi nóng nhất thời, sẽ nhanh chóng đưa em về nhà mà thôi.
Diệp Lăng Phi nói.
- À, em quên mất một chuyện.
Đường Hiểu Uyển đột nhiên cấ tiếng. Lần này dọa cho Diệp Lăng Phi nhảy dựng lên, hắn thầm nghĩ:
- Tiểu nha đầu này tại sao lại tỏ ra như vậy.
Đường Hiểu Uyển hơi lo lắng nói:
- Hôm trước em đến nhà của chị Khả Hân nói cho chị ấy nghe, chị Khả Hân nói là muốn tìm anh để tính sổ.
- Tìm anh để tính sổ ư?
Diệp Lăng Phi ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta không làm chuyện gì xấu, tại sao lại tìm ta tính sổ?
Đường Hiểu Uyển chưa nói xong những lời phía sau thì đột nhiên cửa phòng mở ra. Lý Khả Hân hung dữ đứng trước cửa, những động tác mập mờ lúc này của Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đều lọt vào trong mắt nàng.
- Thật là phiền toái.
Diệp Lăng Phi thấy tư thế của Lý Khả Hân thì biết rằng phiền toái sắp xảy ra.
Last edited by baongoc; 28-09-2011 at 12:14 PM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Lý Khả Hân không gõ mà đẩy thẳng cửa ra. Nàng nhìn thấy Diệp Lăng Phi cùng với Đường Hiểu Uyển có động tác mập mờ thì lạnh lùng không nói gì, đi tới hai bước trước mặt Diệp Lăng Phi, kéo Đường Hiểu Uyển đứng dậy.
- Hiểu Uyển, tại sao em lại hồ đồ như vậy, phiền phức của em chưa đủ lớn hay sao mà còn vẫn còn bị hắn lừa gạt.
Lý Khả Hân không đầu không đuôi nói:
- Em chờ ở bên ngoài, để chị đòi lại công đạo cho em.
- Khả Hân, mọi chuyện không giống như chị nghĩ đâu.
Đường Hiểu Uyển nóng lòng giải thích, nhưng vì nàng sốt ruột quá nên nói năng thành ra lộn xộn. Khuôn mặt của nàng trở nên đỏ bừng.
Lý Khả Hân vỗ vỗ vai Đường Hiểu Uyển nói:
- Hiểu Uyển, chị biết rõ nhân cách của em, em rất thuần khiết chỉ là do bị tên Diệp Lăng Phi này dụ dỗ nói ngon ngọt vài câu nên mới trở nên hồ đồ. Bây giờ em không cần phải giải thích, cứ chờ ở bên ngoài cho chị. Chị nói thế nào cũng là chị của em, nhất định chuyện này chị sẽ đòi lại công đạo cho em.
Lý Khả Hân không để Đường Hiểu Uyển giải thích, nàng đẩy Đường Hiểu Uyển ra ngoài sai đó hầm hầm tới trước mặt Diệp Lăng Phi ngồi xuống
- Diệp Lăng Phi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Lý Khả Hân nổi giận đùng đùng hướng về phía Diệp Lăng Phi trên ghế sa lông chất vấn.
- Anh không biết.
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, tỏ vẻ không hiểu chuyện mà Lý Khả Hân đang nói.
Lý Khả Hân nhìn thẳng về phía Diệp Lăng Phi nói:
- Hiểu Uyển rất thuần khiết mà anh lại là một người gian hoạt, dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt cô ấy, nếu không Hiểu Uyển làm sao có thể cãi nhau với ba mẹ của mình được. Anh nói xem, từ nay Hiểu Uyển phải làm sao bây giờ?
- Khả Hân, thật là oan uổng cho anh, anh với Hiểu Uyển chỉ là bạn bè với nhau, thuần khiết giống như tuyết trắng trên đỉnh núi.
Diệp Lăng Phi tỏ ra một dáng vẻ vô tội, hắn nói:
- Nếu như em nói anh cùng với Đường Hiểu Uyển có quan hệ gì với nhau thì chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi. À, có lẽ Đường Hiểu Uyển đối với anh có hơi ngưỡng mộ, điều này không thể tránh khỏi, một người đàn ông ưu tú như anh, cho dù là ở trong đêm tối cũng có phong cách của một ánh đèn, Hiểu Uyển ngưỡng mộ anh cũng khó trách. Nhưng anh thề với thượng đế, anh không hề có bất kỳ quan hệ nào phát sinh với cô ấy.
- Diệp Lăng Phi, anh tưởng tôi là trẻ con ba tuổi, tin lời của anh hay sao?
Lý Khả Hân thở phì phò nói:
- Tôi rất hiểu Đường Hiểu Uyển. Cô ấy đúng là thích ngươi, anh chắc hẳn đã làm chuyện gì đó với tiểu nha đầu này. Thế nhưng, tôi tưởng anh chỉ là một Hoa công tử, cùng lắm là làm cho Hiểu Uyển bị tổn thương mà thôi. Hôm nay tôi nhìn thấy chuyện này, nhất định phải đòi lại công đạo cho Hiểu Uyển, hoặc là từ nay về sau anh ở cùng một chỗ với Hiểu Uyể không được phép qua lại với những người phụ nữ khác, hoặc là anh rời khỏi Hiểu Uyển, từ nay không được phép dây dưa với cô ấy nữa.
Trông thấy dáng vẻ của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi đành chịu dang hai tay ra nói:
- Khả Hân, em cho anh hai lựa chọn này anh biết làm thế nào. Con người của anh chính là như vậy, là một hoa công tử như em nói. Nếu như anh đã là một hoa công tử thì làm sao có thể ở bên cạnh chỉ một người phụ nữ mà không đi tìm những người khác, hai lựa chọn này anh không thể đồng ý bất kỳ một cái nào. Muốn anh không quấn theo Đường Hiểu Uyển là không thể, tiểu nha đầu này thật là mê luyến, anh không thể kìm được. Khụ, cô ấy sau vài năm, vóc người chắc chắn sẽ trở nên rất cân đối.
Lý Khả Hân nghe xong lời nói của Diệp Lăng Phi thì đôi mắt cơ hồ muốn bắn ra lửa. Nàng trừng mắt nhìn hắn, cắn chặt môi, lộ ra một vẻ tức giận. Khoảng ba mươi giây sau, Lý Khả Hân cuối cùng mới nói ra được một câu:
- Anh chính là một tên lưu manh hèn hạ.
Nói xong, nàng cắn chặt môi, xoay người ra bên ngoài.
Diệp Lăng Phi trông thấy Lý Khả Hân tức giận thì vội vàng đi tới, vòng hai tay ra ôm lấy eo nàng.
- Khả Hân, đừng nóng giận, anh chỉ muốn đùa giỡn với em mà thôi.
- Thả ta ra, tên lưu manh này ngươi định làm gì vậy.
Lý Khả Hân dùng sức giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi. Nàng vừa thẹn vừa giận, hận đến mức hai hàm răng há ra, cắn vào tay phải của hắn. Diệp Lăng Phi cau mày, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay.
Lý Khả Hân nổi nóng, nàng thấy Diệp Lăng Phi không chịu buông tay thì lại càng cắn mạnh, máu tươi từ cánh tay hắn liền chảy ra.
- Nếu như làm vậy có thẻ khiến em hết giận thì anh tình nguyện để cho em cắn.
Diệp Lăng Phi rất chân thành nói, trong giọng nói mang chút hương vị trêu chọc.
- Buông tôi ra.
Lý Khả Hân rốt cuộc cũng nhả miệng ra, tuy nhiên giọng nói của nàng đã hết giận, trong đó còn có một vẻ dịu dàng.
Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng đành phải buông lòng tay ra, tay phải ôm lấy lưng của Lý Khả Hân xoay lại đối diện với mình. Lý Khả Hân tuy không tình nguyện nhưng vẫn xoay lại.
- Khả Hân, không nên tức giận, chuyện của Hiểu Uyển anh sẽ lo liệu.
- Anh cho rằng Hiểu Uyển thiếu tính độc lập, đây cũng là đo cuộc sống gia đình của cô ấy tạo ra. Còn nhớ chuyện tình ở quán bar lần trước, anh chỉ đưa cô ấy về nhà mà cha mẹ cô ấy đã nghi ngờ anh, cho nên bọn họ không muốn Hiểu Uyển qua lại với anh. Anh thừa nhận anh là một tên khốn kiếp, nhưng anh không có lừa gạt tình cảm của Hiểu Uyển.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ôm Lý Khả Hân trở về ghế sa lông. Đến trước ghế, hắn ngồi xuống. Lý Khả Hân cũng ngồi bên cạnh hắn. Diệp Lăng Phi nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, khẽ thở một hơi nói:
- Anh chơi đùa Đường Hiểu Uyển cũng xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ nàng ta.
Sắc mặt Lý Khả Hân trở nên ửng hồng, nàng cắn tay của Diệp Lăng Phi khiến cho máu từ bên trong lúc này khẽ chảy ra.
- Anh không sao chứ, em đi ra ngoài kiếm một ít băng bó lại băng cho anh.
- Nếu như em không tức giận thì vết thương này của anh có đáng là gì.
Diệp Lăng Phi dùng cánh tay bị thương nâng cái cằm thon của Lý Khả Hân ra chân thành nói:
- Trong lòng anh, chỉ cần em không tức giận thì bất cứ chuyện gì anh cũng chịu được.
Những lời nói này khiến cho trong lòng Lý Khả Hân cảm thấy ấm áp, nàng khẽ lẩm bẩm nói:
- Anh chỉ lừa gạt con gái người ta. Em tin anh làm sao được.
Diệp Lăng Phi kéo tay Lý Khả Hân, đưa nàng vào trong lồng ngực mình rồi nói:
- Nếu không thì em sờ vào ngực anh mà xem, xem có đúng là anh nói dối hay không?
- Em không sờ.
Lý Khả Hân nhếch cái miệng nhỏ nhắn thế nhưng bàn tay của nàng vẫn đặt lên trên ngực của Diệp Lăng Phi. Vài giây sau, Lý Khả Hân đã lùi về, đỏ mặt nhìn hắn:
- Em không nói chuyện với anh nữa, em ra ngoài kiếm bông băng.
Lý Khả Hân vừa rời khỏi, Diệp Lăng Phi đã kéo bàn tay của nàng, một lần nữa, nàng lại ngã vào ngực của Diệp Lăng Phi.
Biến cố này vượt qua sự dự liệu của Lý Khả Hân. Đây là văn phòng công ty, bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào, Diệp Lăng Phi làm như vậy chẳng may có người phát hiện ra thì rất không hay. Lý Khả Hân không muốn người ta hiểu lầm quan hệ giữa mình với hắn.
- Không, anh làm như vậy lỡ có người tiến vào thì sao.
Lý Khả Hân cố gắng trốn tránh, thế nhưng nàng càng dùng sức thì Diệp Lăng Phi lại càng ôm chặt nàng hơn. Đưa mắt nhìn lên nàng đã thấy Diệp Lăng Phi đang cười mình, bỗng nhiên Lý Khả Hân có một loại hương vị kỳ quái, nàng cố gắng dùng sức, thế nhưng hết lần này tới lần khác Diệp Lăng Phi vẫn cười nói:
- Khả Hân, anh không sợ bị người khác nhìn thấy.
- Hừ, anh không sợ sao? Được, hôm nay bất cứ giá nào em cũng không sợ.
Lý Khả Hân giãy dụa hai cái, phát hiện ra không thể làm gì khác đành phải ngoan ngoãn ngồi trên đùi của Diệp Lăng Phi, làm ra vẻ sợ hãi nói:
- Dù sao anh cũng là một trưởng phòng, em nói anh quấy nhiễu tình dục cấm dưới để xem đến lúc đó anh làm thế nào.
- Ha ha, anh không sợ, cùng lắm là khiến cho toàn bộ công ty đều biết, như vậy anh có thể quang minh chính đại ước hội cùng với em.
Diệp Lăng Phi vuốt vuốt cặp đùi của Lý Khả Hân, cười xấu xa nói:
- Đời này nếu như không phải là anh thì em không được lấy người khác.
- Anh nghĩ hay quá nhỉ, em thì không nghĩ như vậy, loại đàn ông hoa tâm như anh ai mà chịu được.
Diệp Lăng Phi tuy nói là không quan tâm nhưng ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa phòng. Trong lòng hắn có một cảm giác hưng phấn khó hiểu, lén lút bao giờ cũng mang lại kích thích.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Khả Hân, anh thực không rõ, tại sao em lại vừa nghe chuyện Hiểu Uyển đã chạy đến tìm anh. Nếu như anh không lầm thì không phải là em vì Hiểu Uyển mà đến tìm mà vì tức giận mới đến mới đúng hơn.
- Nói bậy, em đâu phải là loại người như vậy.
Lý Khả Hân tuy cực lực phản đối nhưng câu sự biến đổi vẻ mặt do bị nói trúng nội tâm vẫn không qua khỏi mắt của Diệp Lăng Phi. Bàn tay của Diệp Lăng Phi khẽ trượt trên quần áo của Lý Khả Hân đến cặp mông của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Lý Khả Hân nhíu mày, dùng sức đẩy cái tay của Diệp Lăng Phi nói:
- Bỏ ra, chỗ này là công ty.
Lý Khả Hân thấp giọng nói.
Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng đem bàn tay phải rời ra, hắn cười to lên, cười đến mức Lý Khả Hân phải nhíu mày. Khuôn mặt nàng tái nhợt liếc nhìn Diệp Lăng Phi tức giận nói:
- Em nói anh là đại lưu manh anh còn không thừa nhận, bây giờ anh đang làm cái gì đó?
- Nói chuyện phiếm cùng với em.
Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân nói:
- Bởi vì anh muốn nói cho em biết, anh rất thích em, thích tính cách của em.
- Thôi đi, anh đừng dùng những lời hoa ngôn xảo ngữ này để lừa gạt những tiểu cô nương ngây thơ. Bản cô nương không nuốt nổi cái bộ dạng này. Hừ, em thấy anh ăn no không có chuyện gì làm, còn em thì phải đi làm đây.
Lý Khả Hân nói xong liền đứng lên. Lần này Diệp Lăng Phi không phản đối nữa, trong lòng nàng cảm thấy hơi mất mát, hắn thầm nghĩ:
- Tại sao hắn lại không ngăn cản ta.
- Ha ha, Khả Hân, anh không làm phiền em nữa.
Diệp Lăng Phi đứng từ trên ghế salon dậy, đi trở về chỗ mình ngồi, mở một cái ngăn kéo lấy ra một cái đĩa VCD:
- Anh nhớ lần trước em nói là em thích ca khúc của nhóm nhạc BEYOND, cái đĩa này là lúc trước anh vô tình tìm được.
Diệp Lăng Phi đưa cái đĩa VCD cho Lý Khả Hân.
Vừa nghe nói đây là VCD của nhóm BEYON, Lý Khả Hân liền lộ ra vẻ vui sướng. Nàng hỏi hắn:
- Cái này là tặng cho em.
- Đúng thế.
Diệp Lăng Phi trả lại.
- Bao nhiêu tiền vậy?
Lý Khả Hân không kìm được sự vui sướng. Diệp Lăng Phi nghe vậy liền cười nói:
- Tiền thì không cần, một cái hôn là được.
- Anh nằm mơ.
Lý Khả Hân từ chối nói.
- Ha ha, anh chỉ nói giỡn, em đừng cho là thật. Đây là món quà anh tặng em.
Sau đó Lý Khả Hân rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi. Vừa ra khỏi phòng nàng đã gặp Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển thấy Lý Khả Hân từ trong phòng Diệp Lăng Phi đi ra thì sợ Lý Khả Hân vì nàng mà la mắng Diệp Lăng Phi. Nàng biết Lý Khả Hân là một người luôn bênh vực kẻ yếu, sớm biết thế này thì nàng đã không nói với Lý Khả Hân.
- Chị Khả Hân, chị đừng hiểu lầm Diệp đại ca, mọi chuyện là do em.
Thấy hành lang không có người, Đường Hiểu Uyển liền kéo Lý Khả Hân lại gần rồi giải thích.
Lý Khả Hân liền đáp lời:
- Hiểu Uyển, chi biết. Được rồi, em đi làm việc đi, chị cũng quay về, chuyện khác bàn sau vậy.
- Dạ.
Đường Hiểu Uyển ngốc nghếch tưởng rằng Diệp Lăng Phi đã giải thích cho Lý Khả Hân nghe mới khiến nàng tiêu tan cơn tức, trong lòng nàng lại bội phục Diệp Lăng Phi hơn vài phần.
Last edited by baongoc; 28-09-2011 at 12:14 PM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Lý Khả Hân vừa rời khỏi, Diệp Lăng Phi đã khẽ xoay mình lười biếng dựa vào cái ghế ở đằng sau.
Diệp Lăng Phi vẫn luôn cho mình không phải là một chính nhân quân tử, cuộc sống của hắn rất đơn giản, thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.
Lúc này, Diệp Lăng Phi mở máy tính ra. Hắn vào Google search chữ Satan, trong khoảnh khắc đã ra một lượng lớn tư liệu. Diệp Lăng Phi nhếch miệng, trong lòng thầm nghĩ:
- Không biết tư liệu về ta đã được biết bao nhiêu người tìm tòi.
Bàn tay trái của hắn ôm đầu, bàn tay phải tìm kiếm. Mỗi ngày lên mạng tìm kiếm tin tức có liên quan về mình đã trở thành thói quen của Diệp Lăng Phi. Hắn biết rằng, cô gái Suzanne cảnh sát kia tuyệt đối sẽ không tha cho mình.
- Cái này không thể trách ta, có trách thì trách đồng nghiệp của cô quá ngu ngốc.
Diệp Lăng Phi rất muốn giữ hòa khí với Suzanne. Nếu như nàng ta biết thân phận thực của mình, không chừng sẽ liều mạng để đến bắt mình.
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên lại nhớ tới hai người sát thủ khi trước. Không biết tại sao, trong lòng Diệp Lăng Phi có một cảm giác không yên, vô cùng bất an. Ánh mắt của hắn dịch chuyển trên màn hình máy tính, sau đó mở ngăn kéo ra, lấy một gói thuốc lá. Hắn định rút thuốc lá ra để hút thì bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện khiến hắn phải sững người.
Diệp Lăng Phi vội vàng móc điện thoại ra, gọi cho Auner một cú điện thoại.
- Auner, ông có biết lai lịch của sát thủ kia là gì không?
- Satan, tại sao anh bỗng nhiên lại quan tâm đến chuyện này vậy?
Auner dường như giật mình với biểu hiện của Diệp Lăng Phi.
- Nói nhảm, ông thành thực trả lời cho tôi. Tôi tin rằng bằng với thân phận của ông thì có thể tra được, ông tra rõ giúp tôi xem rốt cuộc hôm qua ai là người muốn giết chết ông.
Diệp Lăng Phi giống như là quát trong điện thoại, không biết tại sao, sự bất an trong lòng hắn ngày càng cao.
- Satan, đêm qua tôi đã chụp hình thi thể của hai sát thủ đưa về Mỹ để kiểm tra thân phận. Đúng như lời anh nói, tôi đã điều tra ra lai lịch, bọn họ đều là người Myanma. Còn về tên của hai sát thủ này thì tôi cũng khổn rõ lắm, nhưng có lẽ bọn chúng còn có một đồng bọn tên là Orde Wingate.
- Orde Wingate, quả nhiên là hắn.
Vừa nghe đến cái tên này, đầu Diệp Lăng Phi kêu lên một tiếng. Đây là một sát thủ rất nổi danh trên trường quốc tế. Sở dĩ Diệp Lăng Phi biết gã tại vì ba năm trước đây, trong một vụ án xay ra ở nước Mỹ, một đại ca xã hội đen bị Orde Wingate giết chết, thủ đoạn của gã rất tản độc, người kia bị chém đến hơn trăm đao cho đến chết.
Lúc ấy, CIA cũng tham gia điều tra vụ này, cuối cùng xác định sát thủ chính là Orde Wingate. Bởi vì vụ án mạng này khá lớn cho nên CIA đã liên lạc với cục điều tra liên bang để làm rõ. Tuy nhiên, sau nửa năm, bọn họ vẫn không thể bắt được Orde Wingate.
Nào ngờ ba năm sau, ở thành phố Vọng Hải lại xuất hiện đồng bọn của Orde Wingate.
- Tên khốn kiếp này, ông thực không nên tới thành phố Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi biết hai người mình xử lý là đồng bọn của Orde Wingate thì tức giận mắng to Auner. Sau khi mắng xong, hắn không nghe Auner nói gì khác thì lập tức cúp điện thoại. Hắn lo lắng gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, kết quả lại nghe thấy một thanh âm:
“Chào ngài, cuộc gọi của ngài không có cách nào để liên lạc được, xin ngài hãy gọi lại sau.”
Diệp Lăng Phi lập tức cúp điện thoại. Mồ hôi lạnh của hắn lúc này không ngừng chảy xuống, cả người nóng lên. Trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm:
- Tiểu nha đầu này, nói cho anh nghe, em rốt cuộc ở nơi nào.
Diệp Lăng Phi lại gọi thêm mấy lần, nhưng lần nào cũng không liên lạc được. Hắn cảm thấy sợ hãi rằng Bạch Tình Đình đã xảy ra chuyện gì đó.
Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại một lần nữa, điện thoại lần này lại liên lạc được.
- Em ở đâu, tại sao không nghe máy?
Bạch Tình Đình vừa nhấc máy, Diệp Lăng Phi tựa như quát ở trong đó.
- Anh làm gì mà lớn tiếng như vậy?
Bạch Tình Đình bất mãn nói.
- Vừa rồi em cùng với Chu Hân Mính đi dạo phố, chỗ đó sóng không tốt cho nên không thể nhận được điện thoại của anh. Anh cũng thật là, việc gì phải hô to như vậy, chúng em đang đi dạo phố. Nói cho anh biết, không chừng bọn em gặp được một chàng đẹp trai, lúc đó sẽ có một ước hội lãng mạn.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình không xảy ra chuyện gì thì lúc này mới yên tâm, hắn cười ha hả nói:
- Lão bà, đây chẳng qua là anh lo lắng cho em mà thôi. Xã hội này có quá nhiều người xấu, có những nam nhân thoạt nhìn có vẻ rất tốt nhưng trong lòng rất thâm hiểm, anh sợ em bị người ta lừa gạt.
- Hừ, sớm muộn gì cũng bị anh lừa gạt, không bằng tìm một anh chàng đẹp trai khác, tối thiểu cũng không tệ hơn anh.
Diệp Lăng Phi nghe câu nói này của Bạch Tình Đình thì cười khổ, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Cái gì mà ta lừa gạt.
Hắn đang nghĩ ngợi thì Bạch Tình Đình đã cất tiếng ở phía bên kia:
- Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, em phải đi dạo.
- Ừ.
Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong, Bạch Tình Đình đã cúp điện thoại, hắn liền thầm lắc lắc đầu, Bạch Tình Đình đã không có chuyện, hắn cũng cảm thấy yên lòng.
Diệp Lăng Phi quay về văn phòng ngồi, cảm thấy hơi nhàm chán, hắn liền đứng dậy.
Bạch Tình Đình sau khi tiếp điện thoại của Diệp Lăng Phi liền lẩm bẩm trong miệng rồi đưa điện thoại cất vào trong túi xách.
- Diệp Lăng Phi lại tìm cậu à?
Chu Hân Mính lúc này không mặc đồng phục cảnh sát mà đã chuyển sang một bộ thường phục. .
Lúc này, hai người đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của những nam nhân xung quanh. Thế nhưng hai người đối với bọn họ lại chẳng thèm ngó tới.
Bạch Tình Đình khoác tay chu Hân mính đi trên con đường cái, tới cửa tiệm Bách Lâm, trên con đường này, nàng đã từng nhiều lần cãi nhau với Diệp Lăng Phi.
- Hân Mính, người này đúng là không thể nể mặt hắn. Tớ vừa mới tỏ ra tốt với hắn một chút hắn đã bắt đầu đắc ý rồi. Hừ, chờ tối nay về, tớ sẽ cho hắn đẹp mặt.
Chu Hân Mính vừa nghe tới tên Diệp Lăng Phi thì lại nhớ tới ánh mắt lãnh khốc đáng sợ của hắn tối hôm qua. Tử vong không đáng sợ, điều đáng sợ nhất chín là sát khí của hắn trước khi giết chết người ta. Tối hôm qua, Chu Hân Mính còn tưởng rằng mình sẽ phải chết, không ngờ lại được Diệp Lăng Phi cứu giúp. Thế nhưng đối với thủ đoạn của Diệp Lăng Phi, nàng vẫn còn sợ hãi.
Chỉ có một người từng trải mới có thể ra tay độc ác như vậy. Ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính có cảm giác mình không thể có bất kỳ năng lực nào để chống lại, may mà hắn ta là bằng hữu của nàng.
Chu Hân Mính cùng với Bạch Tình Đình đi vào trong cửa hàng bán đồ cho phụ nữ Bách Lâm. Cửa hàng này chính là một thiên đường mua sắm của phụ nữ, ở đây có đủ loại kem dưỡng da thuộc hàng tốt nhất thế giới. Ngoài ra còn có nữ trang, nội y, mỹ phẩm khác…
Lúc hai người đi vào bên trong, một nam nhân khác cũng tiến vào trong cửa hàng, trong tay của hắn đang nhìn tờ báo Vọng Hải, ở đầu trang này có đăng hình của Chu Hân Mính.
………………………………………… ………………………………………
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng làm việc của mình, tới văn phòng của Trần Ngọc Đình. Thấy Trần Ngọc Đình không có ở trong đó, hắn liền hỏi Từ Oánh thì biết được hôm nay Trần Ngọc Đình không tới công ty.
- Đã đến mười giờ rồi mà chưa đi làm, thật là.
Diệp Lăng Phi đành phải một mình đi bộ xuống bộ tổ chức. Trên đường đi, ngoại trừ Đường Hiểu Uyển ngẩng nhìn hắn còn lại không hề có ai ngước đầu lên nhìn hắn.
- Những người này thật không khách khí, quả nhiên họ không coi mình là giám đốc.
Diệp Lăng Phi thấy không có ai có phản ứng thì lại quay về phòng làm việc. Hắn sắp xếp lại đồ đạc, định rời khỏi phòng thì đột nhiên, tờ báo trên bàn công tác đập vào mắt hắn. Diệp Lăng Phi liếc nhìn thì thấy trên trang đầu của tờ báo này có đề cập đến sự kiện của ngày hôm qua, trong đó có ca ngợi biểu hiện của nữ cảnh sát Chu Hân Mính.
- Không đúng.
Diệp Lăng Phi vỗ mạnh đầu mình, thầm nghĩ:
- Đáng chết, tại sao mình lại quên mất chuyện này được. Tình Đình với chuyện này không hề có quan hệ, nếu như muốn báo thù, thì Orde Wingate phải đi tìm Chu Hân Mính mới đúng.
Nghĩ tới đây, mồ hôi trên trán của Diệp Lăng Phi lại chảy ròng ròng.
Lúc này Diệp Lăng Phi bất chấp mọi thứ, vội vàng móc điện thoại gọi cho Chu Hân Mính.
- Cô nãi nãi của tôi, cuối cùng cô cũng đã nghe.
Diệp Lăng Phi thở dài một hơi, thầm nghĩ, chỉ cần tiếp điện thoại là tốt rồi. Sau đó hắn khuyến cáo Chu Hân Mính, nhất định phải cẩn thận với người Myanma.
- Hỗn đản, tại sao lại gọi điện thoại cho Chu Hân Mính?
Ở đầu dây bên kia truyền đến thanh âm ghen tuông của Bạch Tình Đình.
- Mau giải thích cho tôi.
- Tình Đình à? Chu Hân Mính đi đâu rồi?
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Tại sao Chu Hân Mính lại đưa điện thoại cho Tình Đình.
- Hừ, anh còn chưa nói tại sao lại gọi điện thoại cho cô ấy.
Bạch Tình Đình không vui nói.
- Tình Đình, chuyện này từ từ giải thích, nhất thời không thể nói rõ ràng. Anh chỉ muốn nói là Chu Hân Mính lúc này đang rất gặp nguy hiểm, em mau nói cho anh biết, Chu Hân Mính hiện tại đang ở đâu, anh sẽ tìm cô ấy.
- Anh thật là hỗn đản, Diệp Lăng Phi em nói cho anh biết, Chu Hân Mính là bạn tốt của em, anh muồn chiếm tiện nghi của nàng ta đúng không? Hân Mính ở nơi nào à? Cho dù là cho anh biết, anh cũng không tìm được.
Bạch Tình Đình nói.
- Vậy là có ý gì?
Diệp Lăng Phi cho rằng Chu Hân Mính xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng nghe giọng của Bạch Tình Đình thì dường như không phải như thế.
- Hân Mính đang ở trong phòng vệ sinh, hừ em không tin là anh có lá gan lớn như vậy.
Bạch Tình Đình cười khúc khích. Tựa hồ vô cùng vui vẻ khi trêu chọc được hắn.
- Như vậy cũng tốt, Bạch Tình Đình em nhớ kỹ lời nói của anh. Ngàn vạn lần em không được cùng với Chu Hân Mính rời khỏi cửa hàng Bách Lâm. Anh hoài nghi hai người sát thủ hôm qua còn có đồng bọn cho nên em phải cánh báo với Chu Hân Mính.
Nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Phi không giống như đùa giỡn, giọng nói của Bạch Tình Đình trở nên khẩn trương.
- Diệp Lăng Phi, anh không nói đùa chứ?
- Anh có thể mang chuyện này đi đùa giỡn hay sao? Chờ đó, anh sẽ lập tức tới cửa hàng Bách Lâm ngay bây giờ.
Diệp Lăng Phi nói xong liền vội vàng mở cửa chạy nhanh về phía thang máy.
Last edited by baongoc; 28-09-2011 at 12:15 PM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi