Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 314: Cướp rồi bỏ chạy.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Khắp Huyền Âm Sơn là một mảnh yên tĩnh, từng cơn gió lạnh thổi qua bầu trời phát ra từng tiếng ô ô thê lương.
- Mộ Lôi, Võ Tông, bây giờ các ngươi còn muốn động thủ nữa không?
Hai tay Đằng Sát chắp lại sau lưng, sắc mặt hờ hững nhìn hai người Mộ Lôi ở trên không trung, nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, hai người Lôi Mộ cũng khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng không tiếp tục xuất thủ nữa, cục diện hiện nay đã có chút ngoài dự kiến của bọn họ. Đối mặt với Đằng Sát cấp bậc Tạo Hóa Cảnh đại thành, cho dù hai người bọn họ liên thủ lại cũng không nắm chắc phần thắng.
- Đằng Sát, thực lực của ngươi quả thật có chút ngoài dự kiến của chúng ta. Chỉ có điều, hiện nay Âm Khôi Tông của ngươi đã lộ ra bảo bối, đã thu hút sự chú ý của người khác. Âm Khôi Tông ngươi nếu như thật sự có thể đem phong ấn này phá giải thì tốt. Chỉ có điều ta hỏi ngươi, trải qua thất bại vừa rồi ngươi có còn chắc chắn không?
Ánh mắt Võ Tông chớp động, chậm rãi nói.
- Không cần nhọc công ngươi lo lắng!
Ánh mắt Đằng Sát không chút ba động đáp.
- Đằng Sát, bây giờ nói những lời khí phách này không phải là sáng suốt. Ta nghĩ thấy ngươi đối với bảo bối ở trong này cực kỳ xem trọng, lúc trước cũng đã thử qua biết thứ này khó chơi như thế nào. Dựa vào thực lực Âm Khôi Tông của ngươi cho dù có thử mười năm e rằng cũng không thể phá giải, còn không bằng chúng ta hợp sức, như vậy thì đối với ai cũng sẽ có lợi.
Mộ Lôi cũng mở miệng nói.
- Ha ha, Mộ Lôi nói rất đúng, cứ ôm khư khư còn không bằng liên thủ phá giải.
Võ Tông cười phụ họa, chen vào.
Nghe vậy, Đằng Sát cũng lâm vào trầm mặc. Một lát sau, ánh mắt hắn có chút không cam lòng nhìn đoàn ánh sáng màu đen ở bên dưới. Hiện nay hắn gần như đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng vẫn không thể phá giải nổi phong ấn. Hắn hiểu rằng, với lực lượng của Âm Khôi Tông bọn hắn có lẽ thực sự không thể phá giải được nó.
Nhìn thấy Đằng Sát dường như có chút động tâm, hai người Mộ Lôi cũng rất mừng rỡ, thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng, chêm vào:
- Ngươi cứ yên tâm, loại bảo vật này dù sao cũng là của Âm Khôi Tông, nếu như có thể liên thủ phá giải, Âm Khôi Tông ngươi nhất định sẽ chiếm phần lớn!
- Các ngươi muốn cùng Âm Khôi Tông ta hưởng bảo vật này cũng không phải là không thể. Chỉ có điều bây giờ chúng ta phải liên thủ xem có thể lay động được phong ấn này hay không. Nếu như chúng ta liên thủ cũng không thể tạo được chút động tĩnh gì thì việc hợp tác cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Ánh mắt Đằng Sát chợt lóe lên, nhàn nhạt nói.
Nghe thấy vậy, Mộ Lôi và Võ Tông khẽ rùng mình, liếc mắt nhìn nhau, sau đó chậm rãi gật đầu nói:
- Cũng được, chúng ta cũng muốn thử xem rốt cuộc phong ấn này khủng bố như thế nào!
- Hắc hắc, được! Một khi đã vậy thì chúng ta hãy cùng liên thủ phá giải nó!
Thấy vậy, Đằng Sát cười lớn một tiếng, tay áo vung lên. Hai vị Tả Hữu Trưởng lão cùng bốn vị cường giả Bán Bộ Tạo Hóa liền xuất hiện ở sau lưng hắn.
Ở phía đối diện, Mộ Lôi và Võ Tông cũng phất tay một cái, bốn cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành cũng phóng đến sau lưng hai người, ánh mắt tập trung vào đoàn ánh sáng màu đen phía dưới.
- Ba đại thế lực đỉnh phong không ngờ lại liên thủ phá giải phong ấn của bảo bối thần bí!
Trên đỉnh Huyền Âm Sơn đột nhiên xảy ra biến cố như vậy, khiến trong ngoài thành Âm Khôi phát ra tiếng nghị luận khe khẽ. Không ít người có chút tiếc nuối, bọn họ còn muốn chiêm ngưỡng cảnh tượng ba đại thế lực giao thủ với nhau. Đến lúc đó nói không chừng bọn họ có thể đục nước béo cò, chiếm một chút tiện nghị. Thế nhưng nhìn cục diện này hiển nhiên đã không còn khả năng rồi.
- Chúng ta đồng loạt xuất thủ, phá vỡ phong ấn!
Đằng Sát quát một tiếng chói tai, một cỗ nguyên lực ba động cực kỳ cường hãn từ trong cơ thể đột nhiên bạo phát. Trên đỉnh đầu mơ hồ ngưng tụ thành một cái cốt lâu, hiển nhiên đã đem nguyên lực thúc dục đến cực hạn rồi.
- Được!
Hai người Mộ Lôi, Võ Tông cũng hét lớn một tiếng, thúc dục nguyên lực hùng hậu trong cơ thể. Bốn cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành ở phía sau bọn họ cũng vận chuyển nguyên lực, từng đạo khí tức hùng hậu bạo phát ra, khiến cho nguyên lực trong thiên địa không ngừng ba động.
Cục diện trong toàn trường chốc lát trở nên dị thường náo nhiệt. Cho dù không tính bốn vị cường giả Bán Bộ Tạo Hóa của Âm Khôi Tông thì ba bên nhân mã đã có chín cường giả Tạo Hóa Cảnh. Đội hình như vậy chỉ có thể dùng hai chữ đáng sợ để hình dung.
Mà chín cường giả Tạo Hóa Cảnh lúc này đồng thời thúc dục ra nguyên lực, động tĩnh phát ra gần như là kinh thiên động địa. Nguyên lực hùng hậu cô đọng lại giống như đám mây bao phủ trên đỉnh núi, một cỗ lực lượng ba động khiến người khác phải động dung không ngừng khuếch tán ra.
Trên bầu trời, hàn quang trong mắt Đằng Sát chợt lóe lên, bàn tay đột nhiên chụp xuống. Một đạo quang trụ nguyên lực rực rỡ nhất thời xé rách màn đêm, giống như giao long rít gào xông về phía đoàn ánh sáng màu đen.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt Đằng Sát xuất thủ, thì đám người Mộ Lôi cũng đồng thời thúc dục nguyên lực. Tám đạo quang trụ nguyên lực hùng hậu giống như cột chống trời nhất thời xuyên thủng bầu trời, mang theo ba động khủng khiếp ầm ầm lao xuống.
Những quang trụ nguyên lực này tốc độ cực kỳ mãnh liệt, gần như chỉ trong chớp mắt đã phủ lên đoàn ánh sáng màu đen. Thế nhưng, đối mặt với đòn xuất thủ của chín cường giả Tạo Hóa Cảnh, hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân vẫn bình tĩnh vươn một ngón tay, chậm rãi điểm ra.
Đông!
Tiếng vang trầm thấp phát ra trên bầu trời. Sau đó một cỗ năng lượng khủng bố có thể nhìn thấy bằng mắt thường đột nhiên từ đoàn ánh sáng màu đen cuốn ra. Quảng trường rộng lớn bên dưới trong chốc lát sụp đổ. Đám cường giả xung quanh Âm Khôi Tông đều bị chấn động đến hộc máu đồng loạt. Các kiến trúc xung quanh bị làn sóng ba động này nghiền nát thành tro bụi bay đầy trời.
- Hừ!
Dưới vô số đạo ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chú, từ trong yết hầu chín người bọn Đằng Sát trên bầu trời cũng ộc một tiếng, thân hình đồng thời thối lui hơn trăm mét, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc.
Chín vị cường giả Tạo Hóa Cảnh liên thủ nhưng vẫn không thể lay động phong ấn của vị Hắc Đồng Lão Nhân này! Một màn như vậy không ai không hoảng sợ kinh hồn.
Lời của Hắc Đồng Lão Nhân lúc trước quả không sai, nếu như không phải người mà hắn cho phép thì cho dù có thể tìm được Thôn Phệ Tổ Phù thì cũng vô dụng. Cả đỉnh núi giờ khắc này liền trở thành một đống hỗn độn.
Quảng trường hoàn toàn sụp đổ, các khối kiến trúc vỡ nát, trong đó có không ít tiếng rên rỉ của các cường giả Âm Khôi Tông phát ra, hiển nhiên người bị chấn thương không ít.
Đằng Sát ở trên không trung nhìn thấy một màn này, sắc mặt tái xanh lại. Cơn phẫn nộ trong lòng gần như vùi lấp đi lý trí. Không ai có thể lý giải được loại cảm giác buồn bực trong lòng hắn lúc này. Mặc dù biết rằng trong đoàn ánh sáng màu đen này cất dấu vật chí bảo, thế nhưng bất kể hắn thi triển loại thủ đoạn nào thì vẫn không thể làm suy suyễn được chút nào.
Đám người Lôi Mộ cách đó không xa sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng. Sau khi nếm thử, bọn họ cũng cảm nhận được sự khủng bố của hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân ở bên trên đoàn ánh sáng màu đen ấy. Bọn họ cảm thấy mình chỉ giống như con kiến, bất kể giãy dụa như thế nào cũng đều không thể làm lay động tầng phong ấn thoạt nhìn rất yếu ớt đó.
Mọi người im lặng không phát ra một tiếng động, chỉ có cường giả Âm Khôi Tông ở trên đỉnh núi bị thương là không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, khiến người nghe mà cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Thế nhưng, trong những tiếng kêu rên đó, một đạo thân ảnh đột nhiên giống như quỷ mị lao ra, sau đó dùng một loại tốc độ kinh người lao thẳng đến mục tiêu, trực chỉ đoàn ánh sáng màu đen đang lơ lửng giữa không trung.
Có lẽ bởi vì va chạm kịch liệt lúc trước khiến cho tinh thần của đám người Đằng Sát trong chốc lát trở nên trì độn, mặc dù bọn hắn cảm nhận được có một đạo thân ảnh lao đến nhưng cũng không lập tức có hành động gì.
- Tiểu bối phương nào, dám làm càn ở Âm Khôi Tông ta!
Chỉ có điều mặc dù trì độn, thế nhưng đây dù sao cũng là địa bàn của Âm Khôi Tông. Bởi vậy hai vị Tả Hữu Trưởng lão lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt chợt lạnh, lớn tiếng hét.
Thế nhưng lúc bọn họ vừa muốn ra tay, thì Đằng Sát ở phía trước đã đưa tay ngăn cản bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thân ảnh giống như thiểm điện đang lao vụt ra kia.
- Một tiểu tử Tạo Khí Cảnh, ngay cả tư cách để đụng vào nó cũng không có!
Nghe thấy thanh âm hờ hững của Đằng Sát, Tả Hữu Trưởng lão cười lạnh gật đầu, ánh mắt châm chọc nhìn đạo thân ảnh lao về phía cái phong ấn mà ngay cả chín cường giả Tạo Hóa Cảnh ra tay cũng không thể phá giải kia. Một tiểu tử Tạo Khí Cảnh, chỉ e còn chưa kịp đụng vào đoàn ánh sáng màu đen thì đã bị phong ấn bên trên chấn thành huyết vụ rồi.
Ở trên bầu trời có không ít ánh mắt châm chọc chăm chú nhìn đạo thân ảnh giống như tia chớp kia xuất hiện phía trên đoàn ánh sáng màu đen. Những đôi mắt nhìn về phía hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân ngồi xếp bằng ở trên đoàn ánh sáng màu đen cũng lóe lên những tia sáng điên cuồng.
Thân ảnh lao ra tự nhiên là Lâm Động nấp trong bóng tối ở Âm Khôi Tông đã lâu. Vừa rồi hỗn loạn, va chạm kịch liệt như vậy khiến cho nguyên lực trong cơ thể của một ít cường giả có chút không thể tiếp thụ được, đúng là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay.
Thân ảnh của Lâm Động xuất hiện ở phía trên hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân, mà hư ảnh dường như cũng cảm nhận được có người vọt tới, khuôn mặt không chút biểu tình khẽ ngẩng lên. Dưới những đạo ánh mắt thương hại lạnh lùng, hư ảnh kia lại một lần nữa vươn ra ngón tay tượng trưng cho tử vong, chậm rãi điểm về phía Lâm Động.
- Chẳng biết trời cao đất dày!
- Bảo bối như vậy, tưởng mình là ai mà có tư cách chạm vào?
Nhìn thấy một màn như vậy, hai vị Trưởng lão phát ra tiếng cười lạnh. Cho dù lấy thực lực của bọn họ, bị hư ảnh kia điểm trúng thì cũng chỉ có kết cục bị miễu sát, huống chi một tên tiểu tử Tạo Khí Cảnh?
- Phù!
Dưới ánh mắt châm chọc và tiếng cười nhạo báng của mọi người, đôi mắt của Lâm Động gắt gao nhìn một ngón tay tử vong điểm đến. Sau đó hắn mạnh mẽ phun ra một đoàn bạch khí, bàn tay siết chặt lại, một đạo phù văn màu đen thần bí liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ầm!
Phù văn vừa xuất hiện liền bộc phát ra từng đạo ánh sáng màu đen khủng bố, mà dưới sự chiếu rọi của ánh sáng màu đen này, hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân khiến cho Âm Khôi Tông gần như tuyệt vọng kia từ từ phai nhạt, sau đó hoàn toàn tiêu tán.
Xuy xuy!
Theo hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân tiêu tán đi, tầng ánh sáng màu đen này lại một lần nữa chiếu rọi lên đoàn ánh sáng màu đen, nhất thời đoàn ánh sáng kia liền thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đạo hào quang, bị hút vào trong phù văn thần bí nằm trong tay Lâm Động.
Biến hóa như vậy phát sinh chỉ trong chớp mắt, không người nào kịp thời phản ứng. Thậm chí ngay cả khuôn mặt cười lạnh của Đằng Sát sau khi đoàn ánh sáng màu đen bị chụp đi mới dần trở nên cứng ngắc.
Khắp bầu trời, sự tĩnh mịch khiến cho lòng người cảm thấy lạnh lẽo. Chỉ có điều Lâm Động ở phía dưới sau khi thu đi Thôn Phệ Tổ Phù, thì liền không chút do dự quay đầu, nguyên lực trong cơ thể chỉ trong khoảnh khắc liền bạo phát, mà thân hình cũng gần như hóa thành một đạo bóng đen mơ hồ, liều mạng phóng ra khỏi Huyền Âm Sơn.
Mà khi Lâm Động quay đầu chạy trốn, chỉ trong khoảnh khắc, trong bóng tối đen kịt tức thì thanh âm kinh hãi bùng nổ giống như núi lửa phun trào. Ai cũng đều biết, đại loạn rồi!
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 315: Đại loạn.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Một đạo thân ảnh mơ hồ nhanh như tia chớp từ trên đỉnh Huyền Âm Sơn lao ra, mơ hồ phát ra tiếng không khí ma sát. Tiếng không khí ma sát quanh thân tạo thành từng tiếng phần phật khếch tán rất nhanh trong đêm tối. Trong ngoài thành Âm Khôi vốn yên tĩnh lập tức bùng nổ từng đạo thanh âm kinh hãi với một loại tốc độ kinh người. Từng tiếng la hét vang lên trong đêm tối hết sức chói tai.
- Trời ạ! Gã đó đem bảo vật cướp chạy rồi?
- Như thế nào có thể chứ? Như thế nào có thể như vậy được? Phong ấn trên bảo vật ngay cả chín cường giả Tạo Hóa Cảnh liên thủ cũng không làm gì được, gã kia sao có thể cướp đi được?
- Loạn rồi, đại loạn rồi!
Trong đêm tối yên tĩnh, vô số tiếng thét chói tai giống như châm lửa vào ngòi thuốc nổ. Chỉ trong chốc lát, ánh mắt vô số người đỏ rực lên như máu. Nếu như bảo vật ở trong tay Âm Khôi Tông, dưới sự chấn nhiếp của bọn họ có lẽ thực sự không có ai dám có tâm tư riêng. Thế nhưng bảo vật kia cứ như vậy bị đoạt đi, mà nếu vậy thì chỉ cần giết chết tên trộm bảo kia thì không phải sẽ có cơ hội đoạt được bảo vật sao?
- Tên kia đã trộm nó đi rồi?
Trên đỉnh Huyền Âm Sơn, Tả Hữu Trưởng lão há hốc mồm nhìn thân ảnh liều mạng bỏ trốn, nhất thời còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
- Toàn bộ cường giả Âm Khôi Tông nghe lệnh, không tiếc bất cứ giá nào chặn tên đó lại!
Trạng thái ngây ngốc này cũng không kéo dài quá lâu, chỉ chốc lát sau, hai vị Trưởng lão kinh hãi gào thét, âm thanh phát ra như sấm, vang vọng khắp bầu trời.
Tiếng thét vừa dứt, hai vị Trưởng lão vội nhìn về phía Đằng Sát ở phía sau. Chỉ thấy thân thể của hắn không ngừng run rẩy, trong hai mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ điên cuồng.
Tối nay hắn cuối cùng đã không kìm được cơn phẫn nộ. Không nghĩ rằng hôm nay dưới mí mắt của chính mình lại bị người khác cướp bảo vật đi. Điều này không thể nghi ngờ giống như hung hăng giáng lên mặt Đằng Sát một cái tát thật kêu. Hiển nhiên cơn phẫn nộ đã dâng lên tới đỉnh điểm.
- Tông chủ, tên kia có chút cổ quái, phù văn trong tay hắn có chút kỳ lạ, giống như phù văn ở mặt trên của phong ấn. Nếu chúng ta có thể tìm được hắn thì chắc chắn có thể phá giải phong ấn!
Mặc dù biết Đằng Sát bây giờ giống như một thùng thuốc súng chạm vào là nổ ngay, thế nhưng hai vị Trưởng lão hiển nhiên là vô cùng xảo quyệt, lập tức vội vàng nói.
- Đúng vậy, nhất định không thể để hắn chạy thoát!
Nghe thấy lời này của hai vị Trưởng lão, ngọn lửa giận trong mắt Đằng Sát vừa mới bùng lên bị mạnh mẽ kiềm hãm lại. Trên mặt chợt lộ vẻ mừng như điên, ánh mắt âm lệ nhìn về phía thân ảnh mơ hồ đang chạy trốn, âm trầm cười nói:
- Yên tâm, hắn trốn không thoát đâu!
Ầm!
Tiếng cười của Đằng Sát vừa dứt, còn không đợi hai vị Trưởng lão nói chuyện thì thân thể hắn đột nhiên bùng nổ nguyên lực cường hãn. Một đạo tàn ảnh mơ hồ lướt qua, mà bản thể giống như quỷ mị không biết đã biến mất từ khi nào.
- Bắt lấy gã đó!
Lúc thân thể Đằng Sát biến mất, các cường giả Âm Khôi Tông với khí thế nghiêng trời lệch đất cũng lao theo. Bất kể nói thế nào thì đây cũng là địa bàn của Âm Khôi Tông, cường giả ở đây phần lớn đều có chút năng lực, từng đạo thân ảnh phân ra bốn phương tám hướng lao đi giống như mạng nhện bắt đầu bao vây lấy Lâm Động mà truy sát.
Lâm Động gần như thi triển tốc độ đến cực hạn, chỉ có điều số lượng cường giả của Âm Khôi Tông thực sự là quá nhiều, bốn phương tám hướng đông nghìn nghịt, chỉ trong chốc lát đã có bốn gã cường giả Tạo Khí Cảnh dẫn đầu ra tay. Nguyên lực hùng hậu mang theo vũ kỹ cường hãn thúc dục đánh tới.
- Cút!
Ánh mắt Lâm Động lạnh như băng, bàn tay siết chặt, kim đài khổng lồ rất nhanh ngưng tụ, không chút lưu tình nện mạnh xuống, trực tiếp đem bốn gã cường giả Tạo Khí Cảnh nện đến hộc máu văng ngược trở lại.
- Tên này là Lâm Động!
Lúc Lâm Động ngưng tụ kim đài đánh văng bốn gã cường giả Tạo Khí Cảnh, thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét quen thuộc. Ánh mắt hắn nhất thời trở nên ngưng đọng. Nghe thanh âm thì đó chính là gã Tào Chấn đã từng giao thủ ở thành Đại Khôi. Có lẽ gã chính là người nhận ra Kim Đài Trấn Ma Chưởng của hắn!
- Lâm Động? Chính là tên Lâm Động đã bắt Đằng Lỗi đi ư?
- Hắn chẳng lẽ không biết Âm Khôi Tông đang truy nã hắn sao? Không ngờ lại còn dám đến thành Âm Khôi đoạt bảo.
- Lá gan của kẻ này quả thực là lớn vô cùng!
Tiếng quát của Tào Chấn không thể nghi ngờ đã khiến cho trong ngoài thành Âm Khôi vốn đã náo nhiệt lại càng thêm phần điên cuồng. Vô số đạo ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía hắc ảnh đang không ngừng chạy trốn kia. Hiển nhiên bọn hắn chưa từng nghĩ rằng người đoạt bảo không ngờ lại chính là Lâm Động, kẻ sớm đã có ân oán sinh tử với Âm Khôi Tông.
Ầm ầm ầm!
Thân hình của Lâm Động lao nhanh đi, kim đài trong tay vũ động, lại đem mấy tên cường giả của Âm Khôi Tông đánh cho hộc máu văng ra. Mà lúc hắn sắp lao ra ngoài không trung của Âm Khôi Tông, thì phía sau bỗng nhiên vang lên một đạo kình phong lăng lệ, nện mạnh về phía hắn.
- Lâm Động, chết đi cho ta!
Cùng với kình phong sắc bén đánh đến còn có tiếng rống giận của Tào Chấn. Ngày đó Lâm Động bắt đi Đằng Lỗi ngay trước mặt hắn, vì thế đã khiến hắn chịu không ít quở trách. Bây giờ gặp lại, nói gì cũng phải thu hồi lại mặt mũi mới được.
- Cút qua một bên!
Nhìn thấy kẻ này gắt gao quấn lấy, ánh mắt Lâm Động trở nên âm lãnh, mạnh mẽ xoay người lại, quang mang tử hắc sắc trong hai mắt lóe lên, sau đó vung ra một quyền.
Lúc này từ trong cơ thể Lâm Động tràn ra không phải là nguyên lực màu vàng mà là một loại năng lượng kỳ dị tử hắc sắc, năng lượng này nhanh chóng ngưng tụ, trực tiếp hóa thành một đạo quyền ảnh, hung hăng lấy cứng chọi cứng với Tào Chấn.
- Ngươi muốn chết!
Nhìn thấy Lâm Động dám cùng mình lấy cứng đối cứng, Tào Chấn cười lạnh một tiếng. Thế nhưng nụ cười lạnh trên miệng hắn còn chưa dứt thì đột nhiên nhưng đọng lại. Bởi vì hắn phát hiện ra đạo quyền ảnh tử hắc sắc đang lao đến với tốc độ cực kỳ mãnh liệt kia, không những đánh tan vũ kỹ của hắn mà dư thế còn không giảm, hung hăng nện lên người hắn.
- Phốc xuy!
Phòng ngự bằng nguyên lực trên cơ thể hắn gần như chỉ trong chốc lát liền sụp đổ. Thậm chí kiện nội giáp Linh bảo Trung cấp mà Tào Chấn mặc bên trong cũng trực tiếp bị đánh nát. Thân hình hắn ở trên bầu trời bắn đi, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, kèm theo đó là từng đoàn huyết vụ phun ra, cực kỳ chật vật rơi xuống mặt đất.
Một quyền đánh bay một gã cường giả Bán Bộ Tạo Hóa!
Một màn khủng bố chỉ trong khoảnh khắc như vậy khiến cho đám cường giả đang muốn đánh tới phía Lâm Động chợt khựng lại, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi vô tận.
Làm sao có thể như vậy chứ? Tên Lâm Động kia như thế nào có thể một quyền đánh bay Tào Chấn cảnh giới Bán Bộ Tạo Hóa thành ra như vậy được? Chẳng lẽ hắn đã đột phá đến cảnh giới Tạo Hóa Cảnh? Thế nhưng tại sao khí tức của hắn vẫn là Tạo Khí Cảnh?
Một màn này đồng dạng cũng khiến cho đám đông cường giả chú ý và phát hiện. Lập tức trong ngoài thành Âm Khôi liền bộc phát ra từng tiếng la hét kinh hãi. Một ít người còn cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, sự tình phát sinh đêm nay quả thực quá mức ly kỳ!
- Trốn!
Mà lúc vô số người bị hung uy của Lâm Động dọa cho thất thần, thì Lâm Động cũng nhanh chóng thu quyền lại, điên cuồng phóng đi. Hắn tự nhiên hiểu rằng loại uy lực này là bởi vì tiểu điêu đang âm thần xuất lực, bằng không hắn tất sẽ bị Tào Chấn giữ chân. Đến lúc đó, một khi cường giả Âm Khôi Tông xúm lại thì hôm nay cho dù hắn có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát được.
Tốc độ đã thi triển đến mức tận cùng, thân hình Lâm Động chợt lóe lên, rốt cuộc cũng đã chạy ra khỏi phạm vi của thành Âm Khôi. Một tiếng huýt sáo truyền đi, với tốc độ của hắn dĩ nhiên không thể thoát được sự truy đuổi của cường giả Âm Khôi Tông, phải dựa vào Tiểu Viêm mới được!
- Grào!
Tiếng huýt sáo của Lâm Động vừa phát ra, thì một tiếng hổ gầm trong đêm đen liền vang lên, hồng mang phía chân trời lao đến, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Lâm Động. Hắn cũng không chút chần chờ, liền xoay người nhảy lên lưng hổ, mà Tiểu Viêm cũng nhanh chóng dang rộng cặp cánh huyết sắc. Vừa muốn động thân chạy trốn, thì tiểu điêu đột nhiên hiện lên trên vai Lâm Động, khẽ giọng nói:
- Cẩn thận!
Ầm ầm!
Thanh âm của tiểu điêu vừa dứt, thì phía trước Lâm Động đột nhiên truyền đến từng đạo gợn sóng. Một đạo thân ảnh giống như Ma Thần vô cùng quỷ mị thoáng hiện, hiển nhiên chính là Đằng Sát!
- Ngươi chính là Lâm Động? Đem bảo vật giao ra cho bản Tông chủ!
Đằng Sát vừa hiện thân, thì ánh mắt ẩn chứa tràn đầy sát khí đã nhìn chằm chằm về phía Lâm Động. Bàn tay vung ra một trảo, nguyên lực cực kỳ hùng hậu ngưng tụ thành một cái khô lâu lao về phía Lâm Động.
- Nhanh lùi lại!
Nhìn thấy Đằng Sát xuất thủ, ánh mắt tiểu điêu nhất thời trở nên ngưng trọng, vội vàng quát lớn một tiếng. Móng vuốt rất nhanh vũ động, năng lượng tử hắc sắc nồng đậm từ trong cơ thể tràn ra, cuối cùng hóa thành một đạo ánh sáng tử hắc sắc bắn ra, cùng va chạm với khô lâu tạo thành từ nguyên lực.
Ầm!
Năng lượng kinh người ba động, trên bầu trời lập tức bùng nổ, ánh sáng tử hắc sắc cùng với khô lâu bằng nguyên lực đồng thời tiêu tán, một màn như vậy lập tức khiến vô số ánh mắt trở nên khiếp sợ, ai cũng không nghĩ rằng Lâm Động lại có thể đón đỡ được công kích của Đằng Sát cảnh giới Tạo Hóa Cảnh đại thành như thế.
- Muốn mang bảo vật đi trước mặt bản Tông chủ? Ngươi quả là nghĩ ngợi viễn vông, giao ra cho ta!
Công kích bị đánh tan, ánh mắt Đằng Sát liền trở nên ngưng trọng. Khẽ cười lạnh một tiếng, bước ra một bước, khí tức càng thêm khủng bố mấy phần. Đột nhiên nguyên lực trong cơ thể hắn bạo phát, thậm chí ngay cả nguyên lực thiên địa lúc này cũng mơ hồ có dấu hiệu ngưng tụ lại.
- Đằng Sát, ngươi nếu còn dám động thủ thì ta sẽ làm thịt Đằng Lỗi!
Nhìn nguyên lực đầy trời bắt đầu chuyển động, lại nhìn Đằng Sát giống như Ma Thần, ánh mắt Lâm Động chợt trở nên lạnh lẽo. Hắn khẽ vung ra một trảo, một nhân ảnh ở trên người Tiểu Viêm liền bị chụp lấy, sau đó lập tức hét lớn một tiếng.
Vô số đạo ánh mắt chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trong tay Lâm Động là một thân ảnh đang ra sức giãy dụa. Bộ dạng này rõ ràng chính là Đằng Lỗi đã bị Lâm Động bắt đi trước kia, không ngờ bây giờ lại bị hắn đem ra làm con tin.
- Tiểu tử này thật ngoan độc!
Nhìn thấy Đằng Lỗi bị Lâm Động chụp lấy cổ họng giơ lên, sắc mặt Đằng Lỗi dần dần tím tái đi còn sắc mặt Lâm Động thì lại lạnh lùng tàn nhẫn, bên dưới đã có không ít người đưa mắt nhìn nhau, thấp giọng lẩm bẩm.
- Chẳng qua, chỉ dựa vào như vậy mà muốn bình yên rời đi thì có lẽ là có chút khó khăn.
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 316: Tâm ngoan thủ lạt
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
- Lỗi nhi?
Thân hình Đằng Sát lúc này hơi khựng lại, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm nhìn về phía bóng người đang bị Lâm Động bóp chặt lấy yết hầu, sát ý điên cuồng trong mắt chợt lóe lên.
- Tiểu tử, ngươi nếu như dám làm Lỗi nhi bị thương một chút nào, thì ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này!
Đằng Sát âm trầm quát.
- Cút!
Sắc mặt Lâm Động cũng lạnh như băng, bàn tay đột nhiên dùng lực một chút, nhất thời khuôn mặt của Đằng Lỗi càng đỏ tím tái hơn, lớn tiếng quát.
Vù vù!
Chỉ trong chốc lát khi Đằng Sát ra tay ngăn cản Lâm Động, thì cường giả của Âm Khôi Tông cũng nhanh chóng lao đến. Chỉ có điều vì e ngại Đằng Lỗi ở trong tay Lâm Động nên cũng không người nào dám phát động công kích.
Ánh mắt Đằng Sát âm lệ giống như một đầu độc lang gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Động, thân hình không hề lùi về phía sau, chậm rãi nói:
- Lâm Động, chỉ cần ngươi giao bảo vật ra, đồng thời thả Đằng Lỗi, ta lấy thân phận Tông chủ của Âm Khôi Tông cam đoan với ngươi, tuyệt đối để ngươi bình yên rời đi!
- Nói nhảm!
Lâm Động cười lạnh. Đằng Sát quả thực là xem hắn là trẻ lên ba không biết gì hay sao? Ân oán giữa hắn và Âm Khôi Tông đã không thể hóa giải, hơn nữa vừa rồi hắn xuất ra phù văn màu đen, tất nhiên đám người Đằng Sát cũng nhìn thấy. Bọn chúng chắc chắn không có khả năng để Lâm Động đem theo phù văn có thể phá giải được phong ấn mà rời đi đơn giản như vậy.
Nghe vậy, sự âm hàn trong mắt Đằng Sát lại càng dày đặc hơn.
- Đằng Sát, ngươi chẳng lẽ cho rằng ta không dám giết hắn?
Ánh mắt Lâm Động nhìn khắp xung quanh, trong mắt lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo, khẽ quát lên.
- Được, ta để ngươi rời đi, chỉ cần đừng làm tổn thương Lỗi nhi!
Đằng Sát nhíu chặt mày, đột nhiên trầm giọng nói. Âm thanh vừa dứt thì bàn tay cũng vung lên, cường giả Âm Khôi Tông ở xung quanh thấy vậy mới cẩn thận lùi lại. Chỉ có điều ánh mắt của bọn chúng thì vẫn tập trung trên người Lâm Động, tùy thời đều có thể lao đến.
Lâm Động nhìn chăm chú vào Đằng Sát, ánh mắt chợt lóe lên. Chỉ có điều lúc này cũng không có biện pháp gì. Bàn tay hắn khẽ vỗ lên lưng Tiểu Viêm một cái, sau đó Tiểu Viêm khởi động huyết dực, cẩn thận xoay người lao đi.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc Tiểu Viêm xoay người thì trong mắt Đằng Sát lập tức xẹt qua một tia dữ tợn. Chỉ thấy bàn tay siết chặt lại, nguyên lực hùng hậu nhanh như thiểm điện ngưng tụ trong bàn tay thành một cây cốt mâu màu đen. Phía trên cốt mâu bắn ra từng đợt âm phong, phảng phất như có vố số tiếng gào thét của quỷ thần phát ra vậy.
Xuy!
Lúc cốt mâu thành hình, cánh tay Đằng Sát đột nhiên rung lên, hắc quang phóng ra. Bên trong hắc quang ẩn chứa một cỗ kình phong cực kỳ khủng bố, xé rách bầu trời, nhanh như chớp đã đâm về phía Lâm Động. Hơn nữa phạm vi công kích của nó còn bao quát cả Đằng Lỗi trong đó nữa. Tên Đằng Sát này không ngờ lại tâm ngoan thủ lạt đến mức này, vì bảo vật mà ngay cả tính mạng con trai mình cũng có thể không cần.
- Cẩn thận!
Tốc độ của hắc quang nhanh đến kinh người, gần như chỉ chợt lóe liền xuất hiện ở sau lưng Lâm Động. Tiểu điêu trên vai Lâm Động phát hiện lập tức vội vàng quát lớn.
- Phù!
Mà lúc tiếng hét vừa phát ra, trong miệng tiểu điêu cũng phun một cỗ năng lượng tử hắc sắc ra ngoài, ngưng tụ thành một cái quang thuẫn tử hắc sắc. Phía trên quang thuẫn kia, năng lượng luân chuyển phảng phất như tạo thành một cái lốc xoáy nhỏ vậy.
Ầm!
Trong khoảnh khắc quang thuẫn thành hình, thì thanh cốt mâu màu đen ẩn chứa một kích hung ác của Đằng Sát cũng đã lao đến, sau đó hung hăng nện lên quang thuẫn. Năng lượng kỳ dị hùng hồn ba động, nhanh chóng khuếch tán ra khắp bầu trời.
Rắc rắc!
Lực phòng ngự của quang thuẫn mặc dù không tệ, nhưng dù sao Đằng Sát cũng là cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành, cho dù là tiểu điêu bây giờ muốn chống lại cũng cực kỳ gian nan. Bởi vậy, quang thuẫn chỉ duy trì được trong chốc lát, thì trên bề mặt bắt đầu xuất hiện từng đạo vết rạn nứt, sau đó ầm một tiếng hoàn toàn bạo tạc.
- Ngọc Lôi Thể! Ma Viên Biến!
Chỉ có điều cũng may là quang thuẫn đã kéo dài được một ít thời gian cho Lâm Động. Nguyên lực trong cơ thể hắn chỉ nháy mắt liền bị thúc dục cùng cực, trên làn da nhanh chóng tràn đầy màu sắc lưu ly. Mà thân thể hắn cũng nhanh chóng bành trướng lên khủng bố. Trong mơ hồ, một hư ảnh Viễn Cổ Long Viên khổng lồ cũng hiện ra ở bên ngoài cơ thể của Lâm Động, bao phủ thân thể hắn ở bên trong.
Xuy!
Hắc quang nhanh chóng xé rách cái quang thuẫn, nhưng đứng mũi chịu sào cũng không phải là Lâm Động mà là Đằng Lỗi đang nằm trong tay hắn. Đạo hắc quang mang theo một luồng kình phong cực kỳ sắc bén dưới ánh mắt khó tin của Đằng Lỗi, xuyên thủng thân thể gã, sau đó kèm theo vết máu, đâm thẳng về phía trái tim của Lâm Động.
Đương!
Thanh cốt mâu hắc sắc hung hăng đâm lên ngực Lâm Động, thế nhưng lại truyền đến âm thanh như kim loại va chạm vào nhau. Quần áo trên người Lâm Động bị kình phong chấn rách nát, thậm chí ngay cả kiện nội giáp Linh bảo Cao cấp cũng bị đâm thủng một lỗ lớn. Thanh cốt mâu cắm sâu vào trong ngực Lâm Động, máu tươi chảy ra như suối.
Sắc mặt Lâm Động lạnh như băng, thân thể chấn động kịch liệt. Một cỗ nguyên lực đem thanh cốt mâu cắm sâu trong ngực chấn vỡ nát. Trên ngực hắn lúc này đã xuất hiện một miệng vết thương dữ tợn. Đòn công kích vừa rồi của Đằng Sát suýt chút nữa là đã lấy mạng hắn. Chỉ có điều cũng may là hắn đã kịp thời thi triển ra Ngọc Lôi Thể và Ma Viên Biến để tăng cường nhục thể. Hơn nữa kiện nội giáp Linh bảo Cao cấp còn làm giảm bớt lực sát thương, bằng không lúc này e rằng lành ít dữ nhiều!
- Đằng Sát này thật độc ác, không ngờ ngay cả con trai của chính mình mà hắn cũng không tha!
- Hổ dữ cũng không ăn thịt con, thì ra Đằng Sát lại là một kẻ lòng dạ độc địa!
- Chỉ có điều công kích này hiệu quả không nhỏ, nếu không phải Lâm Động thủ đoạn đầy mình thì chỉ e đã bị giết. Quả nhiên gừng càng già càng cay, Đằng Sát đã mạnh đến mức này, không ngờ vẫn còn rất gian trá.
Trong ngoài thành Âm Khôi cũng phát ra từng tiếng nghị luận khe khẽ. Một vài ánh mắt lúc nhìn về phía Đằng Sát thì có chút ghê sợ. Một người ngay cả con mình cũng dám xuống tay giết, thì còn người nào mà hắn không dám giết?
- Grào!
Dường như cảm nhận được Lâm Động bị thương, Tiểu Viêm phát ra một tiếng hổ gầm phẫn nộ, vừa muốn triển khai công kích với Đằng Sát thì Lâm Động vội vàng quát:
- Tiểu Viêm, chạy mau!
Nghe thấy vậy, Tiểu Viêm lúc này mới không cam lòng gầm nhẹ một tiếng, song dực mở ra, hóa thành một đạo bóng đen mơ hồ, nhanh như tia chớp lao về phía Sơn mạch Huyền Âm.
- Bắt lấy hắn!
Nhìn thấy Lâm Động muốn chạy trốn, đám cường giả Âm Khôi Tông đã sớm chuẩn bị lập tức phóng đến. Thậm chí ngay cả Tả Hữu Trưởng lão cũng xuất hiện trước mặt Lâm Động. Nguyên lực nhất thời gầm thét, lập tức thi triển ra vũ kỹ mãnh liệt chuẩn bị ngăn cản Lâm Động.
Chỉ có điều lúc bọn họ chuẩn bị ra tay ngăn cản Lâm Động, thì liếc mắt nhìn thấy Đằng Lỗi nằm trong tay Lâm Động, lúc này toàn thân đều dính đầy máu tươi, cũng không biết là còn sống hay đã chết. Đòn công kích vừa rồi của Đằng Sát tuy rằng suýt chút nữa giết chết Lâm Động nhưng cũng đủ khiến Đằng Lỗi nằm trên bờ vực sinh tử rồi.
- Bắt lấy!
Đằng Lỗi bây giờ đã mất đi giá trị, một khi Đằng Sát đã ngoan độc như vậy thì có giữ ở trong tay thì cũng chỉ thêm vướng víu. Cho nên Lâm Động mới trực tiếp ném hắn về phía bọn người Tả Hữu Trưởng lão, giống như quăng một bao cát vậy.
Mà nhìn thấy Lâm Động ném cái bao cát đầy máu tươi kia tới, Tả Hữu Trưởng lão chợt rùng mình. Bọn chúng hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không thể để Đằng Lỗi cứ như vậy rơi xuống đất mà chết, nên lập tức ra tay bắt lấy.
Mà thừa dịp bọn họ chụp lấy Đằng Lỗi, thì Tiểu Viêm cũng cực kỳ linh hoạt, hóa thành một đạo tia chớp thoát khỏi vòng vây, sau đó đem tốc độ thi triển đến tận cùng, tiến sâu vào trong Sơn mạch Huyền Âm.
- Đuổi theo, hôm nay bổn Tông chủ phải xem xem hắn có thể trốn được đi đâu?
Thân hình Tiểu Viêm vừa mới phóng đi, thì Đằng Sát đã hóa thành một đạo thân ảnh mơ hồ phóng theo. Ngay sau đó, đá, cường giả của Âm Khôi Tông cũng vội vàng đuổi theo.
- Vẫn còn nửa hơi thở! Vừa rồi ta đã tránh chỗ yếu hại của hắn, hãy cho người chiếu cố hắn, sau đó lập tức truy đuổi tên tiểu tử kia. Tuyệt đối không thể để hắn đem theo bảo vật chạy thoát!
Đằng Sát liếc nhìn Đằng Lỗi người dính đầy máu tươi, mặt không chút biểu tình ra lệnh.
- Rõ!
Nghe thấy vậy, Tả Hữu Trưởng lão vội vàng đáp lời. Đòn công kích vừa rồi của Đằng Sát cực kỳ sắc bén, lúc xuyên thủng thân thể Đằng Lỗi chỉ cần lực lượng phân tán ra thì Đằng Lỗi sẽ chết ngay lập tức. Lại nói, đến tột cùng là sống hay chết còn phải xem vận khí hắn thế nào.
Mà Đằng Sát hiển nhiên đặt toàn bộ sinh tử của Đằng Lỗi vào cái gọi là vận khí này, không thể không nói là lòng dạ vô cùng hiểm ác a!
Vừa dứt lời, hai vị Trưởng lão nhanh chóng đem Đằng Lỗi giao cho một gã đệ tử của Âm Khôi Tông, rồi sau đó dẫn phần lớn cường giả Âm Khôi Tông theo sau Đằng Sát, lao về phía chân trời, không ngừng truy đuổi theo thân ảnh đang lao đi ở phía trước không xa.
- Đi, đuổi theo!
Ở phía sau bọn họ, đám người Mộ Lôi và Võ Tông vốn vẫn quan sát cục diện biến hóa ánh mắt cũng chợt lóe lên, dẫn theo người của mình nhanh chóng đuổi theo. Lúc nãy khi Âm Khôi Tông giao thủ với Lâm Động, bọn họ cũng không lỗ mãng ra tay, dù sao thì bất luận là Âm Khôi Tông hay Lâm Động dường như thoạt nhìn đều có chút bản lĩnh, không bằng cứ để bọn chúng đấu đá với nhau, có lẽ mình có thể kiếm được chút tiện nghi gì đó.
Dù sao đi nữa, có ai mà không muốn làm ngư ông đắc lợi chứ?
Mà phía sau đám người Lôi Mộ, trong ngoài thành Âm Khôi nhất thời cũng vang lên từng tiếng xé gió nghiêng trời lệch đất. Vô số đạo thân ảnh giống như châu chấu phóng đi, cuối cùng đều phóng về phía sâu trong Sơn mạch Huyền Âm. Ánh mắt những người này đều tràn đầy lửa nóng.
Cục diện bây giờ tương đối hỗn loạn, dưới sự hấp dẫn của bảo vật đó, cho dù là Đằng Sát cảnh giới Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng không có khả năng áp chế tất cả mọi người. Cũng chỉ có dưới tình huống hỗn loạn này bọn họ mới có thể đoạt được bảo vật thần kỳ đó, hơn nữa còn thuận lợi nhân lúc hỗn loạn mà thoát đi.
Mà khi đám người đông như châu chấu này xông vào thì Sơn mạch Huyền Âm vốn yên tĩnh cũng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 317: Huyền Âm Giản
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Bóng đêm bao phủ Sơn mạch Huyền Âm khổng lồ, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, giống như phủ lên sơn mạch một lớp sa y nhàn nhạt, có vẻ vô cùng tĩnh lặng.
Sơn mạch Huyền Âm này trước đây tuyệt đối là nơi mà Yêu thú hoành hành, cường giả nhân loại cũng không dám ở trong này quá lâu. Chỉ có điều tối nay hiển nhiên là một tình huống ngoại lệ.
Hưu hưu hưu!
Bầu trời yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến những tiếng xé gió cực kỳ dồn dập, nhất thời khiến cho một số Yêu thú cường đại trong núi chú ý. Chỉ có điều còn không đợi những Yêu thú này phát ra tiếng rống giận thì đã phát hiện ở phía xa đã xuất hiện vô số thân ảnh, giống như châu chấu ùn ùn kéo đến. Tiếng xé gió kịch liệt giống như cuồng phong vang lên, chỉ trong khoảnh khắc đã xé rách sự tĩnh lặng ở trong sơn mạch.
Yêu thú cường đại trong Sơn mạch Huyền Âm hiển nhiên cũng có chút linh trí, đối mặt với đại quân nhân loại có số lượng cường giả khổng lồ như vậy thì rất lý trí lựa chọn sự im lặng. Chỉ có điều cũng không ít Yêu thú xảo quyệt, lặng lẽ ẩn nấp trong rừng rậm, chuẩn bị đánh lén một số những cường giả nhân loại riêng lẻ.
Đối với những người bị âm thầm giết hại, Lâm Động tất nhiên là không quá quan tâm. Hắn hiểu rằng lần này khó giải quyết nhất chính là Đằng Sát của Âm Khôi Tông. Thực lực Tạo Hóa Cảnh đại thành quả thực là quá cường đại, nếu không nhờ tiểu điêu tương trợ thì Lâm Động căn bản không có khả năng một đòn đắc thủ như vậy được.
Mặc dù nói hiện này đã thoát khỏi vòng vây của Âm Khôi Tông, thế nhưng Lâm Động vẫn cảm giác được mình bị khí tức của Đằng Sát gắt gao khóa chặt. Bất kể mình chạy trốn như thế nào thì tên đó vẫn giống như con giòi trong xương bám sát không rời, cho đến khi giết chết hắn rồi đoạt lại Thôn Phệ Tổ Phù mới thôi.
Hơn nữa, ngoại trừ Đằng Sát và đám cường giả của Âm Khôi Tông ra, còn có vô số cường giả và thế lực ở khắp nơi đều thèm thuồng nhìn mình chằm chằm. Một khi có cơ hội thì bọn họ chắc chắn sẽ ra tay với Lâm Động, cướp đoạt bảo vật. Cục diện trước mắt đã cực kỳ rối loạn, chỉ hơi bất cẩn thì cái mạng nhỏ này chắc chắn sẽ lưu lại tại nơi này.
Ánh mắt Lâm Động lóe lên một tia điên cuồng, mà Tiểu Viêm giống như cũng cảm nhận được tình huống nguy cấp, song dực huyết sắc mở rộng điên cuồng vỗ mạnh, gần như đem tốc độ thúc giục đến cực hạn, lướt qua bầu trời chỉ để lại một đường huyết ảnh. Tốc độ cao sinh ra phong đao sắc bén, đem những cây đại thu phía dưới xé rách tan nát.
- Lâm Động, tên kia đuổi sát phía sau chúng ta, hơn nữa tốc độ của hắn ngày càng nhanh. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng bị đuổi kịp!
Tiểu điêu đứng ở trên bả vai Lâm Động, nhìn về bóng đêm tràn ngập khí tức âm lãnh phía sau, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Lâm Động mấp máy miệng. Hắn tất nhiên biết là tình huống không ổn, nhưng trước mắt ngoại trừ bỏ trốn ra thì không có biện pháp gì khác. Trừ khi hắn vứt bỏ Thôn Phệ Tổ Phù. Nhưng rất hiển nhiên, chuyện này đối với hắn là không có khả năng.
Để tìm được nó mà hắn đã tốn bao nhiêu sức lực và trả một cái giá rất lớn, hiện nay đã đoạt được đến tay, cho dù có liều cả tính mạng thì tuyệt đối cũng không thể buông tay.
- Trước hết hãy trốn sâu vào trong Sơn mạch Huyền Âm. Trong sơn mạch này có không ít Yêu thú cường đại, chỉ có khiến cục diện tiếp tục hỗn loạn thì chúng ta mới có một đường sinh cơ!
Tiếng nói trầm thấp từ trong miệng Lâm Động phát ra.
- Ừm!
Tiểu điêu cũng chậm rãi gật đầu. Lúc đầu vì để cướp đoạt Thôn Phệ Tổ Phù mà bọn họ đã mạo hiểm không nhỏ, hiện tại cuối cùng cũng đã có được Thôn Phệ Tổ Phù trong, cái giá phải trả dù có lớn hơn nữa cũng rất đáng giá.
- Đi!
Lâm Động vỗ lên lưng Tiểu Viêm, huyết dực Tiểu Viêm lại lần nữa rung lên, phát ra âm thanh ầm ầm như tiếng sấm, trực tiếp phóng về phía khoảng không trên Sơn mạch Huyền Âm.
Mà ở phía sau Lâm Động không xa, rất nhiều cường giả của Âm Khôi Tông cũng theo sát tới. Dẫn đầu chính là Đằng Sát, lúc này ánh mắt hắn vô cùng âm trầm nhìn về phía đạo huyết quang trong đêm. Tốc độ của đối phương quả thật là ngoài dự kiến của hắn!
- Hừ, nếu như nghĩ rằng dựa vào con Yêu thú này mà ngươi có thể trốn thoát được, vậy thì cũng quá xem thường bản Tông chủ rồi!
Sắc mặt Đằng Sát âm hàn, lạnh lùng cười một tiếng. Nguyên lực hùng hậu đột nhiên ngưng tụ ở dưới chân, ngay lập tức tốc độ chợt nhanh hơn, sau đó để lại trên bầu trời từng đạo tàn ảnh. Còn thân hình hắn thì dùng một loại tốc độ kinh người xẹt qua bầu trời, đuổi theo Lâm Động ở phía trước.
- Nguy rồi, tên kia tăng tốc!
Phía sau phát ra âm thanh bùng nổ nguyên lực, khiến cho sắc mặt Lâm Động biến đổi. Hắn biết rằng Đằng Sát không hề có ý định quấn lấy hắn nữa.
- Rống!
Giống như cảm nhận được lo lắng của Lâm Động, Tiểu Viêm gầm nhẹ một tiếng, thân thể nhất thời bộc phát ra quang mang huyết sắc. Huyết dực vốn rộng lớn lại một lần nữa bành trướng ra. Song dực lúc này gần như có thể so sánh với song dực của Viễn Cổ Huyết Bức Long. Hiển nhiên, tại thời điểm mấu chốt này, lực lượng huyết mạch Viễn Cổ Huyết Bức Long trong cơ thể Tiểu Viêm cũng dần phát huy tác dụng.
Vụt!
Huyết dực khổng lồ duỗi ra, dùng sức vỗ mạnh, mơ hồ xuất hiện một tàn ảnh. Ngay lập tức thân hình của Tiểu Viêm liền xuất hiện ngoài hơn trăm mét.
Ầm!
Mà khi thân thể Tiểu Viêm biến mất thì một cánh tay bằng nguyên lực khổng lồ cũng từ trên bầu trời giáng xuống, hung hăng chụp vào chỗ bọn họ vừa đứng, lập tức khiến cho không khí nơi nay bị vỗ mạnh phát ra tiếng nổ khủng bố.
- Súc sinh chết tiệt!
Một chưởng chụp vào khoảng không, thân hình Đằng Sát nhất thời hiện ra. Tốc độ của hắn lúc này đã đề cao không kém gì Tiểu Viêm, sắc mặt không khỏi có chút xám lại. Nếu không phải vì con súc sinh này thì hắn chỉ sợ đã sớm đem Lâm Động đánh chết rồi.
Một kích không trúng, Đằng Sát hiển nhiên không định buông tha. Thân hình lại lần nữa triển khai, gắt gao đuổi theo. Nguyên lực cường đại vô cùng trong bóng đêm không ngừng khuếch tán khiến cho đám Yêu thú ở bên dưới cũng không dám xông lên.
- Con mẹ nó, tên vương bát đản này quả thật không muốn buông tha chúng ta!
Vừa rồi tránh được một chưởng cũng khiến cả người Lâm Động đổ mồ hôi lạnh. Nhưng ngay sau đó hắn lại lần nữa cảm giác được kình phong ập tới, nhất thời nhịn không được mắng to một tiếng.
- Hắc hắc, ngươi đoạt bảo bối của bọn chúng, còn muốn chúng bỏ qua cho ngươi? Nằm mơ đi!
Mặc dù tại thời điểm như vậy nhưng tiểu điêu vẫn không quên châm chọc, chợt nói:
- Bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào tốc độ của con hổ ngốc này. May là huyết mạch của Viễn Cổ Huyết Bức Long cũng không phải là vô ích, bằng không thì điêu gia ta đã đem nó đi làm thịt rồi.
- Theo tính toán thì nếu như Đằng Sát chỉ đạt đến cảnh giới Tạo Hóa Cảnh tiểu thành, như vậy thì có thể dựa vào tốc độ của Tiểu Viêm để thoát khỏi hắn, nhưng bây giờ lại chỉ có thể liều mạng bỏ chạy.
Lâm Động cười khổ một tiếng. Mặc dù bây giờ Tiểu Viêm miễn cưỡng có thể né tránh được công kích của Đằng Sát, thế nhưng không thể kéo dài lâu được. Thực lực của cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành thật sự quá mức khủng bố, cho dù là con bài tẩy của liên bang có nhiều như thế nào cũng không thể chống lại nổi.
Trong khi tiếp tục bỏ trốn thì công kích của Đằng Sát càng lúc càng lăng lệ mạnh bạo hơn công kích về phía bọn họ. Thế nhưng may là Tiểu Viêm cũng không tệ, mấy lần nhanh nhẹn tránh né được công kích, khiến Đằng Sát tức giận đến mức nổi cơn tam bành, cũng khiến cho Lâm Động và tiểu điêu thầm thở dài một hơi.
Chỉ có điều không ngoài sự dự liệu của Lâm Động, loại đuổi chạy này không có khả năng tiếp tục kéo dài lâu. Bọn họ một đường đuổi chạy rất nhanh đã tiến vào vào Sơn mạch Huyền Âm. Ngay lập tức, một cái khe khổng lồ nhìn không thấy đáy chợt xuất hiện trước mặt Lâm Động.
Cái khe này không biết sâu bao nhiêu, vừa đưa mắt nhìn liền thấy một mảnh tối đen. Mà trong cái khe không biết sâu đến mức nào này có một loại hàn khí Địa Sát cực kỳ khủng bố giống như từ trong khe phát ra, va chạm lẫn nhau hình thành những luồng khí lưu cực kỳ khủng bố. Khoảng không bên trong cái khe giống như một cái bình chướng thiên nhiên trực tiếp chắn phía trước Lâm Động.
- Đại Địa Huyền Âm Giản!
Nhìn khe núi xuất hiện trước mặt, sắc mặt Lâm Động nhất thời biến đổi. Hắn đã quên mất, nơi khủng bố nhất trong Sơn mạch Huyền Âm này chính là Huyền Âm Giản. Cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh cũng không dám tiến vào trong đó. Loại khí lưu hàn khí cuồng loạn đáng sợ này có thể dễ dàng đem cường giả Tạo Hóa Cảnh xé nát thành từng mảnh vụn.
- Grào!
Tiểu Viêm cũng cảm nhận được sự lợi hại của hàn khí trong khoảng không của Huyền Âm Giản, tức tốc vội vàng giảm tốc độ. Chỉ có điều lúc này Đằng Sát ở phía sau cũng đã nhanh chóng bay đến, thấy vậy không khỏi ngửa mặt lên trời cười to:
- Lâm Động, xem ra ngay cả ông trời cũng không giúp ngươi, bản Tông chủ hôm nay thật muốn nhìn xem ngươi làm sao có thể tiếp tục chạy trốn đây?
Vẻ mặt Lâm Động âm trầm nhìn hàn khí Địa Sát tuôn ra từ trong Huyền Âm Giản, hai mắt lóe lên điên cuồng, không ngờ rằng lại bị bức đến mức này.
Vù vù vù!
Lúc Lâm Động và Đằng Sát xuất hiện ở bên ngoài Huyền Âm Giản không lâu, thì ở phía xa xa, nhân mã của Âm Khôi Tông và các cường giả thế lực khác cũng đã đuổi đến. Từng đạo thân ảnh đông nghìn nghịt lơ lửng trên bầu trời, thoạt nhìn giống như một đàn châu chấu vậy.
Lúc những cường giả này đuổi tới, sau khi nhìn Huyền Âm Giản ngăn cản ở trước mặt cũng sửng sốt, không khỏi lắc lắc đầu. Không ngờ lộ tuyến Lâm Động bỏ trốn lại dẫn hắn đến một cái tử lộ. Trước mặt có Đằng Sát và cường giả Âm Khôi Tông, sau lưng có tuyệt địa như Huyền Âm Giản ngăn cản, bất kể như thế nào thì đối với Lâm Động mà nói đều là một cái tử lộ.
- Lâm Động, còn không ngoan ngoãn đem bảo vật giao ra đây? Âm Khôi Tông ta cũng yêu mến người tài, nếu như ngươi đầu nhập vào Âm Khôi Tông của ta có lẽ còn có thể bảo toàn tính mệnh.
- Đúng, nếu như không giao thì sẽ khiến tiểu tử ngươi bỏ mạng tại nơi này.
- Giao ra đây!
Cường giả Âm Khôi Tông lúc này vô cùng mừng rỡ, từng tiếng quát chói tai vang lên, không ngừng khuếch tán trong bóng đêm.
Đằng Sát chắp hai tay sau lưng, trong ánh mắt lạnh lùng có chút trào phúng, lúc này hắn cũng không vội vàng ra tay, bởi vì Lâm Động hiện nay đã cùng đường mạt lộ rồi.
- Lâm Động, ngươi muốn tự bó tay chịu trói hay để bản Tông chủ đánh gãy tứ chi rồi bắt ngươi?
Đằng Sát nhàn nhạt cười nói, trong thanh âm có thêm vài phần tàn nhẫn.
Ánh mắt Lâm Động lóe lên một tia điên cuồng, chợt hít một hơi thật sâu, khóe miệng nhếch lên phát ra tiếng cười điên cuồng, khiến cho sắc mặt Đằng Sát càng thêm âm hàn hơn.
- Bó tay chịu trói? Ngươi nằm mơ sao? Muốn thu hồi bảo vật ư, có năng lực thì đến mà lấy!
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 318: Không đường bỏ trốn
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Nghe tiếng cười lạnh đầy châm chọc của Lâm Động, không ít cường giả xung quanh Huyền Âm Giản đều khẽ rùng mình. Hiển nhiên bọn họ không nghĩ rằng vào thời điểm như vậy mà Lâm Động vẫn không chút lùi bước, ngược lại lúc nói chuyện vẫn không có chút gì khách khí gì.
- Ha ha, thật là dứt khoát! Chỉ có điều không biết đợi đến khi bản Tông chủ bắt được ngươi, cắt đi tứ chi của ngươi thì ngươi còn ngạo khí như vậy không?
Đằng Sát cũng bị chọc tức đến bật cười một tiếng, trong cặp mắt lóe lên quang mang tàn nhẫn.
- Mọi người Âm Khôi Tông nghe lệnh, bày bố thiên la địa võng cho ta, hôm nay nếu để kẻ này chạy thoát, xử lý theo Tông quy!
- Vâng!
Nghe thấy tiếng quát âm trầm của Đằng Sát, đám cường giả của Âm Khôi Tông vội vàng chỉnh tề đáp, rồi ngay sau đó tản ra. Trên trời dưới đất nơi nơi đều có nhân mã của Âm Khôi Tông. Đối với loại trận thế này, Lâm Động gần như đã lên trời không lối chạy, xuống đất không cửa thoát.
- Chư vị bằng hữu, chuyện hôm nay là ân oán giữa Âm Khôi Tông ta và Lâm Động, nếu như ai nhúng tay vào thì là kẻ địch của Âm Khôi Tông chúng ta. Hơn nữa, không chết không thôi!
Vòng vây được kết thành, Đằng Sát đột nhiên quay đầu lại, nhìn đám cường giả đông nghìn nghịt ở khắp nơi, thanh âm lạnh lẽo quát.
Nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của Đằng Sát, ánh mắt cường giả các phương ở xung quanh chợt lóe lên, cuối cùng đều ngầm đồng ý gật đầu. Thực lực của Âm Khôi Tông thực sự quá mạnh mẽ, hiện nay Đằng Sát lại đã tiến vào cảnh giới Tạo Hóa Cảnh đại thành, thực lực như thế, cho dù là hai người Mộ Lôi, Võ Tông cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Trước mắt, hiển nhiên là Âm Khôi Tông lại lần nữa nắm cục thế trong tay, với thực lực của Lâm Động, bất kể giãy dụa như thế nào cũng không tránh thoát khỏi bàn tay của Đằng Sát được. Nhúng tay vào lúc này không thể nghi ngờ sẽ tạo thành công kích điên cuồng của Âm Khôi Tông.
Một câu chấn nhiếp quần hùng, khuôn mặt Đằng Sát phát ra sự lạnh lẽo nồng đậm. Ngay sau đó, hắn mạnh mẽ bước ra một bước, nguyên lực vô cùng hùng hậu điên cuồng từ trong cơ thể phát ra. Nguyên lực giống như một cơn lốc, không ngừng khuếch tán ra khắp bầu trời. Áp lực của kình phong trực tiếp khiến những cường giả xung quanh vội vàng thối lui về sau.
- Lâm Động, ngoại trừ con đường chết ra, ngươi không còn con đường thứ hai để đi đâu!
Vẻ mặt Đằng Sát dữ tợn, nguyên lực cuồn cuồn ở trên bầu trời ngưng tụ thành một đạo hắc ấn khổng lồ. Xung quanh hắc ấn có vô số đạo hắc khí lượn lờ, giống như từng đạo khô lâu ngưng tụ phía trên hắc ấn phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, khiến người nghe mà trong đầu chấn động. Hiển nhiên đây cũng là một loại vũ kỹ Thượng thừa cực kỳ uy lực.
- Vạn Ma Thực Cốt Ấn!
Hắc ấn bao phủ khắp trời đất, Đằng Sát đột nhiên đánh ra một chưởng. Hắc ấn xé rách bầu trời đêm, dùng một loại khí tức kinh thiên không thể ngăn trở nện về phía Lâm Động.
Có thể nhìn ra, Đằng Sát không hề có hành động thăm dò gì, mà là muốn dùng một chưởng tiêu diệt Lâm Động. Cục diện trước mắt khiến hắn hiểu rằng phải nhanh chóng đánh chết Lâm Động và thu hồi bảo vật, nếu không chỉ e tiếp tục trì hoãn sẽ sinh biến.
- Ô ô!
Hắc ấn xé rách thiên địa, nguyên lực đáng sợ ba động bên trong khiến khuôn mặt mọi người có mặt ở đây đều lộ vẻ khiếp sợ. Sâu trong sơn mạch, một số Yêu thú cường đại cũng phát ra tiếng rống giận bất an.
- Tiểu điêu, giúp ta!
Sắc mặt Lâm Động ngưng trọng nhìn hắc ấn lao nhanh đến. Từ trên hắc ấn hắn cảm giác được một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm. Nếu như để nó tùy ý nện trúng, cho dù thân thể hắn có trải qua cường hóa của Ngọc Lôi Thể và Ma Viên Biến thì cũng sẽ bị mất mạng ngay lập tức. Đằng Sát hiển nhiên đã hạ sát thủ!
- Ừm!
Tiểu điêu cũng hiểu được tình huống hiện tại, cũng không nói nhiều. Thân hình nó nhoáng lên, trực tiếp tiến vào trong cơ thể Lâm Động. Ngay lập tức, hai mắt Lâm Động nhắm lại, ánh sáng tử hắc sắc kỳ dị lại một lần nữa lóe lên.
Ầm ầm!
Có tiểu điêu tương trợ, khí tức của Lâm Động phảng phất như tăng vọt lên trong phút chốc. Sau đó hai tay hắn biến ảo thành từng đạo ấn pháp cực kỳ huyền ảo. Mà theo kết xuất của ấn pháp này, tại khoảng không phía trên lập tức xuất hiện từng đạo mây đen. Thậm chí nguyên lực thiên địa cũng bắt đầu kịch liệt ba động, dùng một loại tốc độ kinh người không ngừng hội tụ về phía Lâm Động.
- Động tĩnh thật lớn! Lâm Động này không ngờ có thể dẫn phát ra dị tượng như vậy?
- Khí thế như vậy hình như là vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh. Lâm Động muốn thi triển vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh để đối kháng với Đằng Sát!
- Loại dị tượng này quả thật chỉ có vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh mới có thể dẫn động ra. Chỉ có điều thực lực của Lâm Động dù sao vẫn quá yếu, cho dù có vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh cũng nhất định không có khả năng là đối thủ của Đằng Sát.
- …
Nhìn nguyên lực thiên địa trên trời nhanh chóng ngưng tụ về phía Lâm Động, trên không gian sơn mạch cũng phát ra từng tiếng nghị luận khe khẽ.
- Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, Nhất Chỉ Chấn Thiên Địa!
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Lâm Động chân đạp trên tấm lưng rộng lớn của Tiểu Viêm, ấn pháp biến ảo giống như long xà hành tẩu, vô cùng kỳ dị. Tiếng quát lạnh mang theo một loại uy nghiêm đặc thù ở trên bầu trời không ngừng ầm ầm khuếch tán ra.
Theo tiếng hét lớn của Lâm Động khếch tán ra, chỉ thấy các tầng mây đầy trời cuồn cuộn, một cự chỉ kim sắc vô cùng khổng lồ chậm rãi ngưng tụ thành.
Cự chỉ này vừa xuất hiện, lập tức khiến nguyên lực thiên địa bạo động. Sắc mặt vô số người nhất thời hoảng sợ. Không hổ là vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh, không ngờ uy lực lại khủng bố như vậy. Chỉ có điều một vài cường giả ánh mắt ngoan độc cũng khẽ nhíu mày. Mặc dù vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh mạnh mẽ vô cùng, nhưng khí tức như vậy chỉ e không thể chống đỡ được công kích của Đằng Sát…
- Phù!
Lâm Động chân đạp trên lưng hổ, phun ra một đoàn bạch khí. Với thực lực của hắn cho dù có thi triển Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ cũng chỉ có thể chống lại cường giả Bán Bộ Tạo Hóa. Thậm chí mặc dù bây giờ có tiểu điêu tương trợ, nhưng cũng quyết không có khả năng đánh bại Đằng Sát cảnh giới Tạo Hóa Cảnh đại thành.
Chỉ có điều, Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ cũng không phải là vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh bình thường. Cho dù là năm xưa ở trong tông phái Viễn cổ kia cũng là vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh nhất đẳng. Uy lực của nó lúc hoàn toàn thi triển ra, cho dù là thiên địa cũng sẽ phải chấn động dữ dội.
- Tiểu điêu, dốc hết sức giúp ta!
Trong lòng quát lớn một tiếng, trong hai mắt Lâm Động quang mang tử hắc sắc giống như lốc xoáy điên cuồng luân chuyển, sau đó mạnh mẽ bước ra từng bước, thủ ấn lại lần nữa biến ảo.
Ầm ầm ầm!
Theo thủ ấn Lâm Động biến ảo, phía trên bầu trời nhất thời phát ra từng đạo tiếng sấm rền. Nguyên lực ba động khủng bố trong từng đám mây đen lại lần nữa phát ra.
- Thế còn chưa dừng lại? Chẳng lẽ vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh này còn chưa hoàn toàn thi triển hết sao?
Nhìn động tĩnh lại phát ra trên bầu trời, sắc mặt không ít người đều biến đổi. Chợt thoáng cảm thấy có chút khó có thể tin nổi, vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh lẽ ra cũng không thể cường đại đến mức này được.
- Đằng Sát, ngươi muốn giết ta? Cũng không dễ như vậy đâu!
Ánh mắt Lâm Động lạnh lùng sắc bén như đao, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt dữ tợn của Đằng Sát. Thủ ấn biến đối, tiếng quát chói tai đột nhiên vang vọng khắp bầu trời.
- Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, Lưỡng Chỉ Phách Sơn Hà!
Ầm!
Từng đám mây sụp đổ, một loại ba động cực kỳ đáng sợ từ trong đám mây điên cuồng khuếch tán ra. Mọi người nhìn thấy một cự chỉ tử hắc sắc lại lần nữa phá vỡ tầng mây, xuất hiện bên cạnh cự chỉ kim sắc.
Cự chỉ tử hắc sắc này bất luận là thể tích hay năng lượng ba động đều mạnh mẽ hơn xa so với cự chỉ kim sắc. Phù văn kỳ dị bao trùm khắp cự chỉ, phảng phất như đường vân của thiên địa, tràn ngập sự huyền ảo.
- Giết!
Song chỉ ngưng hiện giữa thiên địa giống như trụ kình thiên. Trong mắt Lâm Động lóe lên hàn ý nồng đậm. Một lóng tay điểm ra, hai cự chỉ ầm ầm xé rách bầu trời, dưới vô số ánh mắt rung động hung hăng va chạm vào hắc ấn khổng lồ.
Ầm!
Thiên địa phảng phất như trở nên tĩnh lặng trong chốc lát. Rồi sau đó, một cơn lốc nguyên lực không thể tưởng tượng được nhanh chóng bùng nổ khuếch tán khắp bầu trời. Trong phạm vi nghìn trượng, tất cả đại thụ đều bị nghiền nát thành bụi phấn.
Ngay cả một số cường giả Âm Khôi Tông ở gần cũng trực tiếp bị đánh bay đi, một ít người phun máu điên cuồng, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Ngắn ngủi chỉ trong chốc lát mà trong phạm vi nghìn trượng xung quanh đã biến thành một đống hỗn độn. Vô số đạo nhân ảnh hốt hoảng lùi về phía sau, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía chỗ va chạm kinh khủng kia.
- Hắc ấn của Đằng Sát bị đánh tan rồi!
Vô số đạo ánh mắt đều tập trung về chỗ va chạm. Đột nhiên có một tiếng kêu kinh hãi vang lên. Sau đó mọi người nhìn thấy hắc ấn khổng lồ mà Đằng Sát ngưng tụ đúng là đã bị hai đạo cự chỉ nện văng, sau đó vẫn mang theo ba động cuồng bạo nện về phía Đằng Sát.
- Tạo Hóa Sơn Bích!
Sắc mặt Đằng Sát âm trầm nhìn cự chỉ xé rách bầu trời, bàn chân mạnh mẽ đạp vào không trung. Nguyên lực hùng hồn vô cùng nhanh chóng ngưng tụ thành một bức tường ngăn lớn chừng trăm trượng. Phía trên bức tường ẩn hiện núi non, phảng phất như vô cùng dày chắc.
Thực lực Tạo Hóa Cảnh của Đằng Sát lúc này đã hiển lộ không thể nghi ngờ. Trong lúc nâng tay nhấc chân, nguyên lực hóa vật đã có thể xưng là lực lượng tạo hóa, mạnh mẽ vô cùng. Nếu Lâm Động không phải có vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh lợi hại giống như Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, tất nhiên khó có thể lay động hắn được chút nào.
Ầm ầm!
Cự chỉ nện lên bức tường nguyên lực, nhất thời liền phát ra một tiếng vang đinh tai nhức óc. Từng đạo năng lượng gợn sóng không ngừng khuếch tán trên bức tường, sau đó thậm chí còn hiện ra từng đạo vết nứt.
Chỉ có điều khi trên bức tường nguyên lực xuất hiện những khe nứt thì hai cự chỉ cũng bắt đầu nhạt dần. Hiển nhiên dưới loại giằng co như vậy, lực lượng của nó cũng tiêu hao không ít.
Rắc rắc!
Khe nứt càng lúc càng nhiều, sau đó ầm một tiếng, bức tường nguyên lực trực tiếp bị vỡ tan thành. Kình phong đáng sợ xẹt qua bên cạnh Đằng Sát, khiến đầu tóc hắn cũng bị chấn đến rối tung lên.
Sau khi oanh phá bức tường nguyên lực, hai đạo cự chỉ cũng dừng lại cách đầu của Đằng Sát khoảng cách không đến một tấc, sau đó hoàn toàn tiêu tán.
Khi hai cái cự chỉ tiêu tán đi thì dị tượng trong thiên địa cũng tiêu tán trong khoảnh khắc. Chỉ có điều vô số đạo ánh mắt vẫn tràn ngập sự khiếp sợ, hiển nhiên không thể tưởng tượng được Lâm Động lại có thể chống đỡ được công kích của một cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành, hơn nữa còn có thể phản công như vậy!
- Vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh quả thật rất mạnh, chỉ có điều ngươi còn có thể thi triển tiếp lần nữa sao?
Sự tĩnh lặng bao trùm khắp bầu trời, Đằng Sát đầu tóc rối tung chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt âm lệ như độc xà nhìn về phía Lâm Động, chậm rãi nói.
- Nếu không thể, vậy mạng của ngươi, bản Tông chủ sẽ thu trước!
Đằng Sát chậm rãi nâng bàn tay lên, hướng về Lâm Động phía xa. Nguyên lực khủng bố lại nhanh chóng ngưng tụ.
Không nghĩ rằng, mặc dù Lâm Động mượn sức của tiểu điêu thi triển tầng thứ hai Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ vậy mà vẫn không thể hoàn toàn đánh trúng được Đằng Sát.
Ánh mắt Lâm Động âm trầm nhìn Đằng Sát. Đòn tấn công vừa rồi chính là đòn phản kích cường đại nhất của hắn, đáng tiếc hiệu quả cũng không tốt như trong tưởng tượng. Bất kể như thế nào, thực lực của hắn và Đằng Sát cũng chênh lệch rất lớn.
- Lâm Động, làm sao bây giờ?
Thanh âm của tiểu điêu trở nên ngưng trọng, vang lên trong lòng Lâm Động.
Hít sâu một hơi, Lâm Động đột nhiên quay đầu nhìn Huyền Âm Giản không thấy biên giới sau lưng, không hề né tránh, trong mắt lóe lên một tia quang mang sắc bén.
- Đi, tiến vào Huyền Âm Giản!
Bàn tay Lâm Động vung lên, trực tiếp thao tác Tiểu Viêm xoay người lại. Huyết dực Tiểu Viêm chấn động, dưới vô số đạo ánh mắt kinh hãi liền tiến vào Đại Địa Huyền Âm Giản.
- Ha ha, Đằng Sát, ngươi nếu có gan thì đuổi theo bổn thiếu gia ta đi!
Nghe thấy tiếng cười lớn của Lâm Động, đồng tử mọi người nhất thời đều co rút lại, trong lòng hiện lên một ý niệm: