Chương 155: 24/24 siêu cấp bug, Thanh Ảnh ( Nhất )
Tác giả: zaicex
Nguồn: TTV
Zai Nguyễn lúc này hơi bối rối nhìn về phía Huyết Đao tỏ vẻ muốn hỏi ý. Huyết Đao chỉ cười nhẹ phất tay, mặc cho Zai Nguyễn tiếp tục đôn giá. Zai Nguyễn cũng nhận ra tiếu ý trong mắt Huyết Đao, hắn cười hắc hắc lại lần nữa hô giá
- Hai trăm ba mươi ngàn kim cương tệ.
Anh Tạo Ra Lửa nghiến răng nghiến lợi nhìn về đám người Huyết Đao. Lúc này Con Cua Gìa ngồi bên cạnh cũng lên tiếng
- Nếu tiếp tục nháo lên như vậy, sợ rằng chúng ta không đủ tiền chạy theo.
Anh Tạo Ra Lửa trầm giọng nói
- Theo tình báo đưa tới, lần này nhóm Huyết Đao chỉ mang trong người hai trăm bốn mươi ngàn kim cương tệ. Chỉ cần chúng ta trả qua cái giá này vật chắc chắn nằm trong túi chúng ta.
Con Cua Gìa nhíu mày nói
- Nhưng bỏ ra số tiền lớn như vậy có đáng không? Đợi thêm vài ngày nữa biết đâu rằng sẽ có mạo hiểm giả rao bán quyển trục kiến thôn. Lúc đó chúng ta mua cũng không vội.
- Cua Gìa lão huynh nghĩ vậy là sai rồi. Chúng ta cần biết thời thế hiện nay tiền không thiếu, bang chúng không thiếu nhưng cái cực kì thiếu đó là quân lính phổ thông cùng tướng lãnh. Cho dù bang chúng ta hùng mạnh đến đâu cũng chỉ được hơn mười vạn bang chúng là cùng, nhưng khi trên chiến trường mười vạn chỉ là con số nhỏ không xá gì. Vả lại tính chất của mạo hiểm giả khác với quân chính quy. Nếu so sánh cho dễ hiểu thì chúng ta là người trong giang hồ, thực lực tự thân thì cực mạnh tuy nhiên tổng hợp lực lại thua xa quân đội. Chúng ta mặc dù tổ chức huấn luyện mạo hiểm giả tuy nhiên hiệu quả lại không cao, tính triệu hợp không lớn. Nếu như chiến tranh bất ngờ xảy ra, liệu trong thời gian ngắn chúng ta tụ hợp được lượng lớn gamer tham gia chiến đấu không? Bọn họ ngoài đời thực cũng có cuộc sống, công việc, chúng ta không thể cưỡng ép bọn họ đi vào quân quy được. Bây giờ ta đặt trường hợp ngược lại là Huyết Đao thu được quyển trục kiến thôn, hắn chắc chắn trong thời gian ngắn đổ dồn tài lực vào đây, thu nạp quân đội. Đáng sợ nhất là quân đội trung thành tuyệt đối cùng 100% thời gian tại tuyến. Lão huynh có muốn suốt ngày bị kẻ khác dòm ngó không? Cho dù ngày mai có quyển trục kiến thôn xuất hiện, chúng ta cũng không thể đem quyển trục này lọt vào tay Huyết Đao.
Con Cua Gìa nghe phân tích hữu lý, hắn gật đầu không nói thêm gì nữa. Anh Tạo Ra lửa lần này quyết chơi liều với Huyết Đao
- Hai trăm năm mươi ngàn kim cương tệ.
Toàn trường lạnh ngắt. Từ mười ngàn kim cương tệ nhảy vọt lên một trăm năm mươi ngàn kim cương tệ thật sự vượt khỏi suy đoán của người khác. Ta lúc này đã cười muốn sái quai hàm. Giàu to rồi, có tiền nhân quả nhiên đều là lũ điên. Ta cười hắc hắc thầm nhẩm tính chỉ riêng đấu giá hội lần này thu vào gần bốn trăm ngàn kim cương tệ. Đó là chưa tính tới những khu buôn bán khác, mà hiện giờ chỉ khoảng bốn giờ chiều mà thôi.
- Hai trăm năm mươi ngàn kim cương tệ lần thứ nhất.
- Hai trăm năm mươi ngàn kim cương tệ lần thứ hai.
- Hai trăm năm mươi ngàn kim cương tệ lần thứ ba. Thành giao, quyển trục kiến thôn thuộc về mạo hiểm giả Anh Tạo Ra Lửa. Xin chúc mừng người.
Tiếng vỗ tay vang vọng khắp quảng trường. ở bên ngoài khu đấu giá không biết từ lúc nào tập trung lượng lớn mạo hiểm giả. Bọn họ cũng là lần đầu tiên chứng kiến tận mắt buổi đấu giá hào hứng đến như vậy. Tiếng la ó, huýt sáo vang vọng khắp nơi. Điều này khiến cho Anh Tạo Ra Lửa có một chút hư vinh, không đến nỗi đau đứt gan đứt ruột khi bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Lúc này Zai Nguyễn đến gần Huyết Đao cười bảo
- Đã làm theo ý lão đại. Hắc hắc, lần này Tạo Lửa còn chưa biết mùi chết thế nào. lão Đại thu được tình báo rằng hắn mang theo hai trăm năm mươi ngàn kim cương tệ, sau đó lão đại cố ý mang hai trăm ba mươi ngàn kim cương tệ cố ý khích hắn tiêu sạch. Nếu hắn biết chuyện này có bị họng máu chết hay không?
Huyết Đao chỉ nhàn nhạt cười
- Dù sao tài chính của chúng ta cũng không được sung túc như đám đại gia ngu ngốc kia. Hao được bao nhiêu của chúng thì cứ hao. Quyển trục kiến thôn đối với Hắc Phong bang cũng không thật sự cần thiết. Sau này chúng ta thu mua giá rẻ từ mạo hiểm giả khác cũng được.
Trong khi mọi người còn xôn xao bàn tán sự kiện đã qua thì ta bước lên đài dõng dạc nói
- Cảm ơn mọi người ngày hôm nay đến đây thăm viếng Phương Nguyệt Tuyền của ta. Lời cảm kích nói nhiều chỉ sợ mọi người nhàm tai, thế nên ta đã chuẩn bị một bữa tiệc hoàn toàn miễn phí dành cho tất cả quan khách tại nơi này. Hy vọng mọi người sẽ vui vẻ tận hứng đêm nay.
Lời vừa dứt tiếng vỗ tay lần nữa vang lên. Một đồn mười, mười đồn trăm lan ra cả Thăng Long Thành, có nhiều người ban đầu không chú ý, thế khi nghe đến có ăn uống miễn phí lập tức liều mạng chạy tới tham gia. Không mua sắm cũng không sao, ăn miễn phí đi quanh nhìn thỏa con mắt cũng tốt mà.
Ta đi về lại quản lý khu nghỉ ngơi. Trời đã ngã sắc, ánh hoàng hôn buông xuống nhanh chóng. Lấy Bạch Hổ khu làm trung tâm Nhân viên bắt đầu dọn những quầy nấu nướng ra bên ngoài. Mùi thịt nướng thơn phưng phức truyền khắp nơi, mọi người bắt đầu ăn uống vui chơi. Ta đứng nhìn họ cảm thán không thôi. Con người chỉ cần nơi nào có miễn phí lập tức tụ tập lại.
- Ngươi đang suy nghĩ gì?
Từ trong bóng tối Thanh Ảnh bước ra nhìn ta hỏi
- Ngươi không biết sao?
- Ha ha ha, chỉ đoán được những không xác định. Dù sao thời gian chúng ta tách ra cũng được vài ngày, kí ức đã xuất hiện sự khác biệt. Trừ khi ngươi cùng ta dung hợp lại rồi tách ra lần nữa thì ta sẽ biết ngươi đang nghĩ gì.
- Hắc hắc, cũng được. Đỡ mất công ta phải giải thích lại.
Ta hướng Thanh Ảnh mở ra bảng thông tin của hắn, nhấn vào lệnh dung hợp. Ngay tức thì Thanh Anh như bị lực hút vô hình cuốn thẳng vào người ta. Hai thân ảnh hòa vào nhau thành một. Sau đó Thanh Ảnh lần nữa bước ra khỏi người ta đi tới chính diện.
- Thấy thế nào?
Thanh Ảnh hỏi
- Cảm giác rất tốt, khoảng thời gian này vất vả cho ngươi rồi.
- Ta với ngươi cũng cần khách sáo sao? Mở bảng kĩ năng phụ trợ lên xem trước đi. Ta phát hiện vài thứ thú vị.
Ta nghe theo mở bảng phụ trợ chức nghiệp lên xem xét. Thu thập kĩ năng như khai khoáng, hái dược, đốn củi, thuộc da, thải tập, kéo sợi, luyện kim, thủ công, phanh phẩm, tạo giấy đều tăng lượng lớn kinh nghiệm. Đặc biệt khai khoáng, hái dược, đốn củi, thuộc da, thải tập đều đã lên cao cấp. Ta nhớ lần trước hình như chỉ mới trung cấp mà thôi. Ngoài ra chế tạo kĩ năng rèn đúc, cắt may, thủ công, nấu ăn, chế dược, luyện phù cũng tăng kinh nghiệm đáng kể.
Ta nghi hoặc nhìn Thanh Ảnh, hắn mặt đầy tiếu ý nói
- Hắc hắc không ngờ phải không. Chúng ta trước kia không có thời gian nghiên cứu kĩ năng phụ trợ nên bỏ quên chúng. Mấy ngày này ta ngoại trừ săn quái, lúc rảnh rỗi cũng nghiên cứu rất nhiều. Với chỉ số may mắn cao của chúng ta, vật phẩm tạo ra so với kẻ đồng cấp bậc tốt hơn rất nhiều. Nếu ngươi hỗ trợ ta nâng cao tay nghề lúc đó lợi nhuận thu vào càng lớn.
- Quyết định vậy đi. Hắc hắc, chúng ta thật quá biến thái rồi, tuy ngươi không cách nào học kĩ năng mới nhưng thăng cấp kĩ năng cũ vẫn được. Chỉ cần ta học được kĩ năng mới, hai ta dùng hợp rồi lại tách ra lúc đó mọi chuyện đều được giải quyết. Kể từ nay ngươi tập trung thăng cấp chức nghiệp phụ trợ, ta chuyên tâm kĩ năng chiến đấu.
Thanh Ảnh bắt đầu cười dâm, chúng ta cùng là một người, nhiều khi không cần nói cũng hiểu đối phương nghĩ gì.
- Ngươi vẫn chưa xem hết kí ức mới của ta sao? Trò vui vẫn còn mà.
Nói rồi Thanh Ảnh lấy từ giới chỉ ra một xấp phù thảy lên bàn
- Đây là ?
Ta nhìn đám phù, trong óc liền dò tìm kí ức liên quan đến nó. Khi biết được tác dụng của chúng, miệng ta không tự chủ lắp bắp nói
- Nó thật sự là ….
- Hắc hắc hắc, đúng vậy, là giám định phù cấp một. Có nó không cần xem xét sư, chúng ta lại mở thêm được tiêm giám định rồi.
- Ài, chỉ tiếc giám định phù cấp một chỉ dùng được cho vật phẩm dưới mười cấp.
Thanh Ảnh trầm tư trả lời
- Ta chỉ mới luyện được vài ngày thì làm sao có phù cao cấp được chứ. Nguyên liệu có chút cổ quái nào là chu sa, máu chó mực, rồi cần biết thư pháp. Ta vì học thư pháp mất nguyên ngày. Luyện tới mỏi nhừ cả tay.
- Được rồi, ngươi cứ tới Huyền Vũ khu ra lệnh thu mua những vật cần thiết. Sau này ngươi hãy theo chủ tiệm học hỏi kinh nghiệm cùng hỗ trợ kinh doanh. Đây cũng là một cách đẩy dời tầm mắt của kẻ thù sang nơi khác.
Thanh Ảnh mị mị cười
- Ngươi lại không coi hết kí ức của ta rồi. Tiếp tục nhớ lại đi.
Ta nghi hoặc cúi đầu cố gắng nhớ sơ lượt lại những gì Thanh Ảnh trải qua mấy ngày nay. Ta chỉ thấy Thanh Ảnh liên tục vài ngày đi thu phục ma thú, săn boss, thu thập nguyên vật liệu, kết giao bạn hữu, chế tạo vật phẩm. Hoàn toàn không có việc gì khác thường cả.
Bỗng nhiên lúc này con ngươi ta trừng lớn, tim đập mạnh hơn, ánh mắt liếc nhìn về Thanh Ảnh.
- Phát hiện ra rồi sao.
- Chuyện này là thật sao?
- Ha ha ha, vậy ngươi nghĩ làm sao trong khoảng thời gian đăng nhập ngắn ngủi ta có thể làm nhiều việc như vậy. Câu trả lời là ngay cả khi ngươi đăng xuất ta vẫn tồn tại trong này. Một ngày ngoài đời thực lại bằng hai mươi bốn ngày đối với ta.
Ta vụt đứng dậy nắm chặt bờ vai Thanh Ảnh mừng như điên
- Thật tốt quá. Có ngươi trợ giúp sau này có ai đủ tư cách trở thành đối thủ của ta chứ.
Last edited by Trương đại thiếu gia; 12-08-2010 at 12:11 PM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
- Ta nghĩ chuyện này không tốt như ngươi đã dự tính. Một tuần nữa là công ty Tuyệt Đỉnh sẽ bán hòm bổ sung dinh dưỡng. Người chơi sử dụng nó sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông, có thể giúp họ tại tuyến 24/24 giờ. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa một ngày với người thường bằng hai ngày với chúng ta. Chúng ta mãi mãi lợi thế hơn họ.
- Đúng vậy, làm người không thể quá tham lam. À, đúng rồi, bên phía Ma Kiệt tiến triển ra sao?
- Ài, ngươi thật rắc rối. Rõ ràng nhớ lại là được sao cứ phải hỏi ta.
(Tác giả ngồi trước màn hình chửi: shit, hai chúng mày cùng trí nhớ, nhìn nhau ậm ừ ậm ừ mấy cái đều biết hết thì lão đây còn cần viết truyện làm cái quái gì nữa. Thanh, Thanh Ảnh vuốt mồ hôi hột)
Thanh Ảnh ớn lạnh cả người, dường như mới tức thì có kẻ nào đó vừa rủa hắn. Thanh Ảnh bất đắc dĩ trả lời
- Thông đạo sau khi chúng ta rời đi đã bị Ma Kiệt đóng lại. Hắn mất ba ngày để mở lại cái khác. Ta cũng phụ trợ hắn bắt đại lượng ma thú để hiến tế nhưng tốc độ khai thông còn quá chậm. Mấy ngày qua chỉ thu được thêm mấy chục cốt đao binh cấp hai mươi. Ta sợ hành động thái quá sẽ dẫn đến sự chú ý của triều đình.
- Không cần gấp gáp. Chúng ta cứ tiếp tục tích lũy quân đội, thời cơ sẽ nhanh chóng tới. Nhưng mà ta thấy hình như cấp bậc cốt binh có chút cao. Đều từ hai mươi cấp trở lên cả. Thấp hơn không có à?
- Có chứ. Sao lại không. Năm cấp tàn cốt binh, mười cấp cốt binh, mười lăm cấp cốt giáp binh, hai mươi cấp cốt tinh binh. Trong đó tàn cốt binh cùng cốt binh đều là lũ bị thịt. Triệu hồi ra cũng thành bị thịt cho kẻ khác đánh nên ta không cho sử dụng. Cốt giáp binh thì đỡ hơn một chút, trên người có bộ giáp rách nát bảo vệ thế nhưng sức công kích quá kém, so với cấp dưới cũng chẳng hơn được bao nhiêu. Hai mươi cấp cốt tinh binh chính là thứ chúng ta đang triệu hồi. Chúng có thể chuyển chức thành cốt cung tiễn thủ và cốt đao binh.
- Như vậy đi. Kể từ bây giờ tập trung triệu hồi đám cốt binh cấp thấp. Tiến độ lúc này cũng không nhanh, thà rằng triệu hồi đám nhân công tới đào móc hang động cho rộng ra, chuẩn bị sau này dùng chứa binh. Thôi được rồi, ngươi tiếp tục công việc của mình đi. Đừng để bị người khác phát hiện. Hôm nay ta thấy rất nhiều thám tử lỡn vỡn nơi này. Ài, thật nhức đầu quá đi.
- Ngươi lo lắng như vậy thì thành lập tổ chức tình báo của riêng mình.
- Nói thì dễ, nhưng bây giờ trong tay chúng ta không có gamer làm thuộc hạ. Cho dù trà trộn vào, trong thời gian ngắn không cách nào leo lên được chức vị cao cấp.
Thanh Ảnh ngoe ngoẩy ngón tay tỏ vẻ ta đã nói sai rồi
- Không phải gamer mà là NPC. Nhân ma đại chiến sắp xảy ra, gamer cấp cao đến mấy cũng không bì được với NPC. Ta dự định thời gian sắp tới đây ra sức chiêu mộ NPC, huấn luyện họ thành gián điệp rồi gửi đến những ngôi làng do gamer xây dựng. Trong thời gian điều tra gần đây, ta tạm thời phân NPC thành bốn nhóm chính. Thứ nhất là NPC phổ thông, là những NPC làm những hoạt động chân tay như nông dân. Bọn họ thường rất ít nói chuyện, hành động vụng về, trí não cũng không linh hoạt. Nhóm thứ hai là NPC đặc thù, người thuộc nhóm này đều có nghề nghiệp để làm. Nhóm người này thành thạo kĩ năng nhất định. Ví dụ như thợ rèn, thợ may, nhân viên phục vụ cho mạo hiểm giả, trí tuệ giống như người bình thường. Từ nhóm này trở đi mỗi người đều có tên riêng của mình. Nguyệt Nhi cũng thuộc nhóm này. Nhóm thứ ba là NPC hoàn chỉnh. Nhóm này hoàn toàn giống như gamer. Bọn họ có trí tuệ như gamer, luyện cấp, thu sủng vật, học kĩ năng, sáng tạo kĩ năng v.v… Ví dụ như tam công chúa Thúy Vân, hoàng đế Long Quán Thiên, các bậc tướng quân, quân sư, mưu sĩ, thần tiên, yêu thú, ma tộc. Nhóm cuối cùng là NPC đặc thù hay gọi NPC truyền thuyết cũng được. Nhóm này thì dễ hình dung, những nhân vật trong truyện cổ tích, truyền thuyết của đất Việt như Thạch Sanh, Lý Thông, Sơn Tinh, Thủy Tinh. NPC có thể phát triển từ phổ thông lên đến hoàn chỉnh. Tuy nhiên quá trình bồi dưỡng cũng rất lâu. Ta muốn thu lưu một nhóm NPC phổ thông từ từ bồi dưỡng họ. Chỉ có như vậy mới đảm bảo độ trung thành tuyệt đối.
- Khoan đã.
Ta ngắt lời Thanh Ảnh
- Ngươi phải biết rằng khi NPC được chiêu mộ sẽ hiển thị độ trung thành. Nếu là gián điệp phái tới độ trung thành cực thấp, kẻ ngốc nhìn vào cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
- Đó là đối với trường hợp bình thường. Ngươi đừng quên chúng ta có ẩn dấu duy nhất chức nghiệp lưu manh. Trước giờ chúng ta quá xem thường chức nghiệp này rồi. Không hiểu tại sao lại để thứ nghịch thiên như vậy tồn tại. Ngươi còn nhớ kĩ năng tự biên lý lịch không? Kĩ năng này có hiệu quả trên người chúng ta lẫn những NPC đầu hiệu. Ta đã thử sửa lại thuộc tính của Ma Kiệt. Lòng trung thành từ 75 lên 100 và từ 75 xuống 0. Sau khi sửa Ma Kiệt không hề có bất kì biểu hiện khác lạ nào khác. Điều này đủ nói lên sự nghịch thiên rồi chứ. Nếu trong tay ta có vài tên thủ hạ, sau đó gửi hắn tới quân doanh của phe đối nghịch, chỉnh sửa độ trung thành của hắn với kẻ địch lên 80, hắc hắc hắc đợi cho sau này bộ hạ của chúng dẫn thiên binh vạn mã bất ngờ chạy tới đầu quân nơi này. Ta thật muốn nhìn vẻ mặt của bọn chúng lúc ấy.
Ta cảm thán nói
- Ngươi quả nhiên âm độc a. Ta so với ngươi cũng không bằng.
Thảnh Ảnh không để ý lời châm chọc ấy
- Mặc dù chúng ta có chung kí ức nhưng tính cách vẫn khác biệt một tí. Nói sao cho ngươi dễ hiểu nhỉ. Ừm, là như vậy. Sau khi ngươi sử dụng kĩ năng chân thân tách rời thì kĩ năng chân thân thao thiết mất đi hiệu quả. Đó là bởi vì trong người ngươi đã không còn bản thể thao thiết nữa mà đã tách ra hóa thành ta. Tuy không hoàn hảo như xưa nhưng ta quả thật chính là yêu thú Thao Thiết, truyền nhân của chân long. Kí ức ngày xưa đã mất hết, được kí ức của ngươi thay thế vào. Ta vẫn luôn cảm giác bản thân mình là NPC thuần chủng, chẳng qua do quá trình biến dị nên ta mới có hình dạng như bây giờ.
Ta nghe Thanh Ảnh nói, mồ hôi tuôn ra như mưa. Không ngờ phân thân tách rời lại là yêu thú Thao Thiết. Ta bỗng nhưng lo lắng có khi nào hắn sẽ phản bội mình hay không. Thanh Ảnh cũng đoán được suy nghĩ của ta, hắn nhàn nhạt nói tiếp
- Ta sẽ không phản bội người. Ít ra là ta không cách nào làm được điều đó. Cá tính của yêu thú Thao Thiết tuy có ảnh hướng đến ta, nhưng hiện giờ vẫn lấy cá tính cùng suy nghĩ của ngươi làm chủ đạo. Nguyên nhân khác, chỉ cần ngươi muốn lúc nào cũng đem ta sát nhập vào cơ thể, ta không kháng cự được việc này. Thứ ba, ta cũng không nhàm chán đi làm việc đó. Hiện giờ cơ nghiệp của hai chúng ta đồ sộ như vậy, ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý phát triển nó lên vì ngươi và cũng là vì ta. Tuy nhiên ta vẫn có yêu cầu nhỏ.
- Cứ nói.
Thanh Ảnh cúi đầu, khuôn mặt đượm vẻ ưu thương
- Ta muốn nguơi giúp đỡ tìm vị trí hạ lạc của những huynh đệ tỷ muội còn lại. Tuy ta biết bản thân mình là Thao Thiết. nhưng Hiện giờ kí ức xưa cũ đã không còn. Tại sao ta lưu lạc đến nơi này, chẳng lẽ bản thể của ta đã chết, người thân của ta hiện giờ ở đâu, còn sống hay đã chết v.v… Nhưng suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu khiến ta rất buồn bực.
Ta bị cảm tình của Thanh Ảnh lay động, gật đầu đáp
- Ta hứa.
- Như vậy thì tốt. Chín huynh đệ tỷ muội của ta gồm đại ca Bá Hạ, nhị ca Li Vãn, tam ca Bồ Lao, tứ tỷ Bệ Ngạn, lục muội Công Phúc, thất đệ Nhai Xế, bát đệ Toan Nghêm, cửu muội Tiêu Đồ. Ta đứng thứ năm trong số huynh muội. Ta vẫn cảm giác được vài hơi thở đồng loại trên Đông Huyễn đại lục, nhưng vị trí thì không cách nào xác định được.
Ta cúi đầu tram tư. Thật ra từ lúc Thao Thiết xuất hiện ta mang trong lòng nghi ngờ rất nặng. Không phải nghi ngờ hắn bất trung mà là xuất thân của hắn. Không lý nào hắn trống rỗng xuất hiện như vậy được. Mặc dù ta tự hào rằng được vận mệnh nữ thần chiếu cố nhưng có nhiều việc lại đi quá thường thức. Ta bắt đầu dò xét suy luận tới giờ vẫn chưa có đầu mối gì. Nhưng giờ nghe lời tường thuật của Thanh Ảnh ta bắt đầu có chút manh mối.
- Yên tâm, chuyện ngươi giao phó ta sẽ cố gắng giải quyết. Nếu ta nghĩ là đúng thì vài ngày nữa sẽ có tin mừng cho ngươi.
- Ngươi cứ tùy tiện. Ta đi trước đây. À, đúng rồi. Ta sẽ bắt đầu thu lưu dân thường tổ chức huấn luyện. Ngươi cho ta cái tên cho tổ chức đi.
- Cửu Long Môn.
Thanh Ảnh nhìn ta đầy ý tứ gật đầu
- Tên không tồi. Thôi ta đi đây.
Thanh Ảnh dần biến vào bóng đêm. Hắn vừa đi, tiếng gõ cửa cũng vang lên. Ta cũng không sợ ai nghe lén bởi vì hai người nói chuyện bằng mật ngữ mà không phải bằng lời nói.
- Mời vào.
Cửa vụt mở, ba thân người yểu điệu đi vào. Đó là Phương Nhi, Nguyệt Nhi cùng Thanh Tuyền.
- Có chuyện gì ư ?
Thanh Tuyền mỉm cười hỏi
- Tại sao anh ở trên này mà không chịu xuống dưới tham gia tiệc. Đèn lại không bật, tối thui à.
Ta chưa kịp trả lời, Thanh Tuyền cầm tờ báo cáo trên tay, hào hứng nói
- Hôm nay buôn bán thật lời a. Một ngày thu vào ở Phương Nguyệt Tuyền bằng mấy trăm năm của tiệm tạp hóa ngày trước. Tính tới lúc này sau khi trừ chi phí tiêu dùng chúng ta thu vào tới sáu trăm bảy mươi ngàn ba trăm tám mươi một kim cương tệ. Trong đó sáu phần mười thu được từ bán đấu giá, hai phần mười từ tiệm bảo bảo, còn lại từ những khu vực còn lại. Ngoài ra lượng bảo bảo đản tồn trữ chỉ còn không quá hai phần mười, sợ rằng vài tiếng nữa sẽ hết hàng, cần được bổ sung ngay. Điều cuối cùng là do diện tích quá nhỏ không đủ không gian tiếp đón khách hàng, khiến vài nơi xảy ra bạo động. Tới hiện giờ vẫn còn lượng lớn người không thể vào được Phương Nguyệt Tuyền.
Last edited by Trương đại thiếu gia; 12-08-2010 at 12:11 PM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
- Em đem số tiền lời hôm nay tiếp tục mở rộng khu vực buôn bán. Chỉ cần chừa lại đủ tiền vận hành là được. À đúng rồi.
Ta xoay người về Thanh Tuyền
- Lát nữa khi em đăng xuất , nhớ báo cho cha mẹ biết ta đã gửi ba trăm triệu vào tài khoản của họ. Em khuyên cha mẹ đừng lao động quá lực nữa kiếm nghề nào nhẹ nhàng mà làm, giờ thu nhập của ta đủ lo lắng cho gia đình.
Thanh Tuyền nhí nhảnh, đánh kiểu chào nhà binh trả lời
- Tuân lệnh.
- Nguyệt Nhi, bảo bảo đản tạm thời không cần quan tâm. Chúng ta bán hết đợt này thời gian sau sẽ thu thập tiếp. Những người đã mua bảo bảo ngày hôm nay sẽ miễn phí tuyên truyền giúp chúng ta, lúc đó khỏi lo không người không biết tiếng Phương Nguyệt Tuyền. Ngoài ra thêm quy định một người chỉ mua được hai quả bảo bảo đản, tránh bọn đầu cơ tích trữ. Từ hôm nay Nguyệt Nhi muội bí mật thành lập Hắc Minh thương hội, đem sản phẩm của chúng ta bán ra chợ đen, và phải lấy rẻ hơn giá chợ đen. Nhớ phải cẩn thận, nếu để lộ ra chuyện này uy tín của Phương Nguyệt Tuyền sẽ mất sạch.
Nguyệt Nhi, Phương Nhi, Thanh Tuyền ba người cùng vuốt mồ hôi hột. Người này quả nhiên có tiềm chất thành gian thương a. Biết mặt hàng quý hiếm liền giấu hàng đem ra chợ đen bán với giá cao gấp mấy lần. Đúng là ăn thịt không nhả xương, uống canh húp hết cặn, không chừa đường sống cho kẻ khác.
Nguyệt Nhi chỉ bất mãn với cách làm ăn dối trá của ta một tí nhưng nàng rất nhanh ngẫm lại. Cho dù bọn họ không làm cũng có kẻ khác làm. Để kẻ khác trục lợi bằng chính mồ hôi xương máu của mình chi bằng tự bản thân làm. Dạo trước chuyện này cũng xuất hiện khi Nguyệt Nhi bán thuốc nhuộm tóc. Có nhiều tên tới mua thuốc nhuộm tóc số lượng lớn khiến nàng không đủ hàng bán ra và phải đóng cửa thời gian gấp rút chế tạo. Lúc đó thuốc nhuộm tóc còn khan hiếm, rất nhiều người chờ không được bỏ ra lượng lớn kim tệ mua thuốc nhuộm tóc từ đám thương nhân chợ đen, làm cửa hàng thiệt hại không nhỏ. Qua sự việc đó Nguyệt Nhi cũng nhận ra lòng người hiểm ác, nàng thường xuyên hướng ta thỉnh giáo phương thức kinh doanh, quản lý. Ta tất nhiên không giấu nghề đem tất cả truyền cho nàng, Nguyệt Nhi tiếp thu rất nhanh. Nên hiện giờ ta mới yên tâm cho Phương Nguyệt Tuyền cho nàng quản lý.
- Anh thiệt tà ác a. Nếu ta đem chuyện này méc cha, đảm bảo anh ca no đòn.
Thanh Tuyền quỷ dị cười.
Muốn uy hiếp ta, hắc hắc, tiểu muội còn khờ lắm
- Ai, vốn muốn mua tặng em chiếc xe máy đi học cho tiện, vậy mà em làm méc cha thiệt làm anh buồn lòng quá đi. Như vậy thì đành quên việc đó vậy.
Thanh Tuyền nghe ta nói, lập tức cuống quýt chạy tới ôm tay ta nủng nịu nói
- Em chỉ nói đùa í ma. Anh là đại nhân đại lượng sẽ không để trong lòng đâu há?
- Em không méc cha sao chứ?
- Không, sẽ không. Cho dù cha cậy miệng, em cũng không khai ra tiếng nào.
- Có mới nói đó nha.
Bốn người chúng ta tụ hợp lại, kêu nhân viên mang vài món ăn lên rồi bắt đầu mở tiệc. Ta không thích tiếp xúc quá nhiều với người chơi khác. Phương Nhi, Thanh Tuyền chỉ cần nơi nào có ta đều không vấn đề gì cả. Chỉ còn Nguyệt Nhi vốn định rủ Hồng Yến tham gia, nhưng khi Hồng Yến biết ta ở đây liền uyển chuyển từ chối.
Bữa tiệc tàn rất nhanh, chúng ta đăng xuất ra ngoài. Phương Nhi trở về nhà, ta thì ngủ tại biệt thự của Đức.
Sáng hôm sau ta đăng nhập vào sớm. Tuy hiện thực chỉ mới hơn sáu giờ sáng nhưng trong Chân Đế đã quá trưa. Tính từ ngày khai trương Phương Nguyệt Tuyền tới giờ đã trải qua mười ngày rồi. Lượng khách so với ngày đầu không bằng, tuy nhiên số lượng cũng rất đông. Ta quan sát sơ hoàn cảnh xung quanh thì phát hiện Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ đã mở rộng ra một khoảng. Ta liên lạc với Thanh Ảnh thì biết hắn đang ra sức săn bắt bảo bảo đản, thế nên ta cũng không làm phiền hắn.
Hôm nay công việc không ít, nhớ tới nhiệm vụ hoàng thượng giao cho, ta ngao ngán một phen. Ngay cả cao thủ đại nội không hoàn thành thì bá tánh bình dân như ta làm được đây. Đau buồn mặc đau buồn, tới hạn không gian nhiệm vụ thì Phương Nguyệt Tuyền sẽ bị tịch thu. Ta bấc đắc dĩ lấy túi nhiệm vụ ra xem xét.
Đinh đông- Chúc mừng người chơi nhận được ẩn dấu duy nhất nhiệm vụ [Căn bệnh bất kham], nhận hay không?
- Nhận.
[Căn bệnh bất kham]: một bị quý nhân trong hoàng cung mười năm trước bị thần bí nhân ám hại. Mặc dù lưu lại mạng sống nhưng nhiều năm qua vết thương không khỏi, dần dần có dấu hiệu ác hóa. Nhiệm vụ: hoàn thanh một trong hai nhiệm vụ sau. Một: tìm ra thần bí nhân, đánh chết hắn giải trừ lời nguyền. Thứ hai: tìm thảo dược về chữa trị cho bệnh nhân. Dược phẩm cần gồm có:
Yêu thú nội đan( thần cấp tài liệu: một chủng loại ma thú tiến hóa đến hình thể cao nhất, mạnh hơn cả thần thú ).
Chu tước thánh huyết (thần cấp tài liệu: một giọt máu của yêu thú chu tước trong truyền thuyết Đông Huyễn đại lục)
Trường sinh quả ( thần cấp tài liệu: loại quả sinh trưởng trên bồ đề thụ nằm sâu trong vạn niên sâm lâm, không ai biết vị trí chính xác của bồ đề thụ, đặc điểm nhận dạng thân cây, lá cây phát ra kim quang).
Thất sắc mạn đà la (tiên cấp tài liệu: hình thái phát triển chung cực của mạn đà la, chỉ có bảy lá, mỗi lá là một sắc màu, vị trí: không xác định).
Cử hoa ngọc lộ hoàn (tiên cấp dược phẩm: là dược phẩm trị thương tốt nhất của tiên nhân trong truyền thuyết, tuy nhiên tiên nhân đã tuyệt tích từ lâu không cách nào tìm được họ để xin thuốc)
Thời gian hạn chế: sáu tháng.
Hai chân ta nhủn ra, người té ngã xuống đất. Đây là nhiệm vụ biến thái gì đây. Tìm giết kẻ ám sát người trong hoàng cung. Ngay cả cái tên cũng chả có, ông nội ta cũng không biết hung thủ là ai thì làm sao mà kiếm.
Nhiệm vụ thứ hai còn quá quắt hơn. Nếu không phải là vật phẩm không rõ vị trí thì chính là vật phẩm không còn tồn tại. Kêu ta đi kiếm, hừ, đi chết thì đúng hơn. Một trong ba nhiệm vụ khó nhất đại lục đúng là không nói ngoa. May mắn rằng thời gian không gấp rút. Ta còn tới sáu tháng để thực hiện. Nghĩ tới cái thứ khó nuốt trôi này ta lại oán hận Long Thúy Nguyệt. Ngươi không muốn ban thưởng cho ta thì thôi, cớ gì phải kiếm cớ làm khó ta. Shit, đồ phù thủy, ma quỷ, đồ thứ gái không ai thèm cưới.
Ta bắt đầu chửi rủa nhị công chúa khó ưa này hy vọng giảm bớt cỗ oán khí trong lòng.
Trong hoàng cung, khu biệt viện
- Hắt xì.
- Tỷ tỷ bị cảm à?
- Không phải. Có kẻ nào đó đang mắng tỷ. Tỷ không tu luyện được ma khí lẫn đấu khí nhưng tâm linh lại mẫn cảm vô cùng.
Thúy Vân che miệng cười khúc khích
- Nói như tỷ thì rất nhiều người đang nói xấu tỷ rồi. Muội hay thấy tỷ tỷ hắt xì.
Thúy Nguyệt không cãi lại mà ẩn ý nhìn Thúy Vân
- Có lẽ là vậy. Nhưng lần này tỷ biết kẻ đang mắng thầm tỷ là ai a ?
Ngay cả không gặp mặt cùng biết ai mắng mình, tỷ tỷ cũng quá giỏi rồi. Thúy Vân tò mò hỏi
- Là ai ?
- Ngoại trừ phu quân của muội còn ai trồng khoai đất này .
- Hắn dám.
Thúy Vân vừa nói lập tức biết mình đã lỡ lời, nàng vội che miệng mình lại. Thúy Nguyệt ha ha cười khiến mặt Thúy Vân đỏ như quả táo chín.
- Tỷ tỷ cứ chọc ta hoài. Ai thèm lấy hắn chứ.
- Nếu vậy thì muội yên tâm. Muội biết hắn nhận được nhiệm vụ gì không ?
Thúy Vân thấy vẻ mặt Thúy Nguyệt trở nên nghiêm túc, nàng cúi đầu suy nghĩ, rất nhanh sau đó mặt nàng biến sắc nói
- Chẳng lẽ là …
Thúy Nguyệt thở dài
- Đúng vậy. Vận khí của hắn cũng quá tệ, lấy đúng nhiệm vụ khó khăn nhất mười năm qua chưa ai hoàn thành.
Thúy Vân cúi đầu không nói gì. Thúy Nguyệt nhân cơ hội trêu chọc
- Nếu hắn thật sự làm được phụ hoàng e rằng trọng thưởng hậu hĩnh. Cả hoàng thất đều biết ơn hắn. Khi đó ta thay muội gả cho hắn cũng không có vấn đề gì.
- Tùy tỷ. Muội mệt rồi, muội về trước thẩm cung đây.
Thúy Vân đứng dậy đi ra biệt viện. Để lại Thúy Nguyệt ngồi đó nhìn theo bóng lưng của nàng.
Lúc này đây ta chán nản thả người nằm trên giường suy nghĩ thời gian kế nên làm gì. Nguyệt Nhi thay ta kinh doanh, Thanh Ảnh thế thân thu hút tầm nhìn của kẻ khác cùng luyện các kĩ năng hỗ trợ, Phương Nhi cùng Thanh Tuyền bí mật xây dựng thế lực. Thật sự nhàn nhã cũng không phải chuyện tốt. Đã như vậy thì ta đi lo những chuyện không thể để ai biết, sẵn tiện đi tìm tung tích của nhiệm vụ hoàng thất.
Ý định đã quyết, ta nhắn tin cho Thanh Ảnh bảo hắn hãy trở lại hình dạng cũ, còn ta thì sử dụng thủy linh phiến đem khuôn mặt thay đổi trở nên thật lạnh lùng, đôi mắt toát ra sát khí mãnh liệt khiến kẻ khác nhìn vào phải rùng mình.
Sau đó lục vong tinh xuất hiện dưới chân, thân hình ta theo ánh sáng mà biến mất. Lần nữa mở mắt ra, ta đã ở tiểu tạp hóa điếm ngày trước. Hiện giờ trời đã về khuya, ta lợi dụng nơi ít người lặng lẽ rời khỏi tân thủ thôn chạy nhanh vào rừng.
Vừa vào rừng, bên cạnh ta lập tức xuất hiện ba bóng ma thú. Tiểu Cửu lười biếng trườn lên đầu ta, rồi quấn thành một đống tại đó. Ta cưỡi Tiểu Bạch chạy vào rừng. Tiểu Hắc Huyết ục ịch đuổi theo.
Chúng ta hướng động thạch thử di chuyển. Nếu ta nhớ không lầm thì Vạn Vô Yên từng nói khi ta đạt đến cấp 50 phải trở lại gặp nàng báo cáo, và học thêm vài kĩ năng mới. Tuy ta mới học được cả đống kĩ năng siêu mạnh, nhưng có cơ hội thêm cái mới thì ta cũng không từ chối. Cho dù kĩ năng của Vạn Vô Yên không thực dụng như ma tộc nhưng vẫn có lợi cho kế hoặch sắp tới của ta.
Last edited by Trương đại thiếu gia; 12-08-2010 at 12:10 PM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Bốn chúng ta đứng trước cửa hang. Ta vẫy tay với đám thạch thử cười nói
- Đám oắt con, ta đã trở lại đây. Hắc hắc.
Bọn thạch thử kêu chí chóe nhưng lại không dám chạy ra ngoài. Ta để Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc Huyết đi trước dọn đường, còn bản thân cùng Tiểu Cửu dùng ma pháp tấn công làm sập cửa hang quyết không để kẻ nào phát hiện nơi này nữa.
Ầm, ầm, ầm
Miệng hang sụp đổ. Ta xoay người đuổi theo đám Tiểu Bạch. Tốc độ hiện giờ của ta so với trước kia nhanh gấp mấy chục lần, trủy thủ quơ ngang mười mấy cont hạch thử bị chém đứt làm đôi. Nhưng điều đó không có nghĩa ta dễ dàng đi vào trong. Số lượng thạch thử dường như đông gấp mấy lần so với lần cuối ta tới. Khắp nơi tràn ngập thạch thử. Ta buộc phải đem đám tiểu đệ triệu hồi ra chống cự lại. Tốc độ tuy chậm nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này bỗng nhiên từ cuối hang động vang lên tiếng rít trầm thấp. Bọn thạch thử ngửa đầu lắng nghe tiếng rít sau đó lại quay đầu bỏ chạy. Ta nghi hoặc không thôi, nhưng vẫn mặc kệ thu lại đám tiểu đệ rồi đi vào trong.
Ta đi tới cuối đường hầm bước vào động quật khổng lồ, trên mặt đất tràn ngập thạch thử không còn chỗ để đặt chân. Ta dời ánh mắt về phía giữa động quật. Nơi có hòn đảo nhỏ cùng huyết giếng. Ta giật mình phát hiện hiện giữa hồ có hai thân ảnh đang ngồi cạnh một cái bàn gỗ nhàn nhã đánh cờ. Đó là một trung niên nhân có mái tóc màu bạc dài để xỏa, khuôn mặt đầy vẻ phong trần, trên người khoác bố y màu xanh lá nhạt. Ngồi đối diện trung niên nhân là một người phụ nữ kiều mị, khuôn mặt đầy vẻ phong tình, nàng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Nàng có mái tóc đỏ dài tới tận thắt lưng, trên người mặc bộ áo tơ mỏng màu đỏ nhạt.
Trung niên nhân lúc này ngẩng đầu nhìn đám người chúng ta cười nói
- Khách quý tới rồi kìa Tiểu Yên.
Mỹ phụ nhăn mặt bảo
- Đã bao lần ta nói ngươi không được gọi ta là Tiểu Yên rồi.
- Ha ha, lần sau sẽ không như vậy nữa Tiểu Yên.
Mỹ phụ lắc đầu không để ý tới trung niên nhân. Nàng khẽ vẫy tay, lập tức đám thạch thử nhường đường cho ta đi tới.
- Ngươi là Vạn Vô Yên ?
Ta đi tới hòn đảo nhỏ, đứng trước mặt mỹ phụ nghi hoặc hỏi. Mỹ phụ chỉ nhàn nhạt cười khẽ gật đầu, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn sang ba con sủng vật của ta, bỗng nhiên mặt nàng đanh lại, tập trung dừng trên thân Tiểu Bạch.
- Lão rùa già, ngươi tới xem đây có phải là tiểu miêu hay không ?
Trung niên nhân không tức giận khi bị gọi là lão rùa già, hắn từ tốn đứng dậy bước tới bên cạnh mỹ phụ, rồi bắt đầu quan sát Tiểu Bạch. Trung niên nhân càng nhìn càng nghi hoặc, cuối cùng hắn đi tới ngồi xuống trước mặt Tiểu Bạch vỗ vỗ đầu nó rồi bảo
- Đúng là tiểu miêu rồi, trên người hắn tuy khí thế đã mất nhưng mùi vị vẫn còn. Chỉ là không biết tại sao lại sa sút đến mức này ngay cả biến thân cũng không làm được.
Tiểu Bạch khẽ hừ mũi tránh thoát bàn tay trung niên nhân chạy tới cạnh ta, ánh mắt nó lúc này cũng toát ra vẻ nghi hoặc nhìn hai người.
Vạn Vô Yên hướng ta nghi vấn
- Ngươi làm cách nào thu phục tên này thành sủng vật ? Không, quan trọng hơn là ngươi gặp hắn ở đâu.
Ta cũng không dấu diếm đem tất cả sự việc kể từ lúc vào vô danh lăng mộ tất tần tật nói ra. Nghe xong câu chuyện Vạn Vô Yên khẽ thở dài
- Thật không ngờ tiểu miêu ngươi lại thê thảm đến như vậy.
- Các ngươi biết lại lịch của Tiểu Bạch sao ?
Trung niên nhân nghe ta gọi Tiểu Bạch hắn hắc hắc cười
- Nếu là trước đây ngươi gọi hắn như vậy đảm bảo hắn sẽ làm ngươi sống không được, chết không yên. À, quên nữa, để ta tự giới thiệu. Ta là Linh Bát Phúc. Ngươi là tiểu ma thú quái lạ lần trước hút máu của ta phải không ? Ha ha ha, để ta xem nào.
Linh Bát Phúc đem đầu móng tay xét nhẹ trên cánh tay của ta, lập tức bị rách một đường dài. Hắn đem máu chảy ra đưa lên miệng nếm.
- Ừm rất tốt, thuần khiết hơn ta đã tưởng. Tự mình luyện hóa đến mức độ này thật đáng phục. Nhưng tại sao ta lại cảm giác máu của ngươi có chút khác lạ, cảm giác rất thuần nhưng không thuộc về ta, rất có cảm giác thân thích a.
- Lão rùa già, đứng đánh chủ ý lên người của ta. Coi chừng ta đem ngươi nấu cháo.
Ta càng nghe bọn họ nói chuyện càng không hiểu
- Hai ngươi có thể giải thích cho ta hiểu được không ? Đừng nói chuyện trên trời dưới đất như vậy.
- Được rồi, ta giải thích ngay đây.
Linh Bát Phúc đi lại tới bàn gỗ, tùy tiện gác chân tréo vào nhau, chống cằm nói
- Ngươi là ma thú ta cũng không cần thiết dấu giếm. Để ta giải thích lại phân chia cấp độ trong yêu tộc để ngươi dễ mường tượng. Đứng đầu yêu tộc là yêu hoàng, vị thần duy nhất của yêu tộc, quyền lực của người không ai có thể xâm phạm được. Kế tiếp là yêu đế, gia chủ của các yêu tộc lâu đời. Cường đại nhất trong những yêu tộc có bốn tộc bao gồm huyền vũ tộc, chu tước tộc, thanh long tộc cùng bạch hổ tộc. Bốn gia chủ cũng là tứ yêu thú trực thuộc bảo vệ yêu hoàng. Dưới yêu đế là yêu vương, thông thường là gia chủ của tiểu gia tộc mới nổi. Cuối cùng là yêu thú cấp bậc thấp nhất trong yêu tộc. So sánh để cho ngươi dễ hiểu thì yêu thú tương đương với tiên nhân, yêu vương tương đương thần nhân, yêu đế tương đương chân thần, yêu hoàng tương đương chủ thần.
Linh Bát Phúc hít một hơi sau đó nói tiếp
- Nói ra chỉ sợ ngươi sợ chết. Tiểu Yên là gia chủ chu tước tộc, ta là gia chủ huyền vũ tộc, còn cái con Tiểu Bạch, sủng vật của ngươi trước kia chính là gia chủ bạch hổ tộc a.
- Ngươi nói là thật ư ?
Ta ngớ ngẩn hỏi lại
- Ta cần gì phải nói dối ngươi.
Đúng vậy, bọn họ gạt ta thì được gì chứ. Chân thần cấp bậc a. Bọn họ hắt hơi giết chết ta mấy chục lần. Khoan đã, nếu bọn họ là yêu đế chắc có lẽ biết tông tích huynh đệ của Thao Thiết
- Vậy hai người có biết gì về chín đứa con của chân long không ?
Vạn Vô Yên nhíu mày hỏi
- Ngươi từ nơi nào nghe được những thứ này ?
- Là từ một người bạn hữu.
Linh Bát Phúc trầm mặt lại, giọng thoáng có chút lạnh lẽo
- Ta không phải không tin ngươi, thật ra sớm hay muộn ngươi cũng sẽ biết chuyện này nhưng mà chuyện này liên quan trọng đại đến sự phục hưng của yêu tộc. Nếu ngươi muốn biết thì phải tuyên thệ giữ bí mật và nhận một nhiệm vụ của chúng ta.
Ta có thể từ chối được ư ? Việc Thao Thiết nhờ cậy ta không thể không làm, hơn nữa ta cũng đã nhận nhiệm vụ từ Vạn Vô Yên, giờ thêm nữa cũng chả có vấn đề gì.
- Được rồi, ta hứa.
- Tốt, lập lại theo ta. Lấy danh nghĩa của yêu hoàng, ta xin thề những gì hôm nay ta nghe được sẽ không tiết lộ ra ngoài. Nếu làm trái lời thề, linh hồn của ta sẽ dâng hiến cho người.
Ta ngoan ngoãn lập lại lời Linh Bát Phúc. Hế thống cũng vang lên tiếng thông báo.
- Nhiệm vụ ngươi nhận từ Tiểu Yêu là tìm kiếm quang minh nữ thần cùng hắc ám nữ thần phải không? Bây giờ ta giao cho ngươi nhiệm vụ khác là tìm kiếm tung tích tám đứa con của chân long.
- Sặc, ta hỏi ngươi không trả lời bây giờ lại đặt ngược lại nhiệm vụ cho ta.
Linh Bát Phúc nhàn nhạt cười bảo
- Người tuổi trẻ, cứ từ từ nghe ta nói rồi ngươi sẽ hiểu. Lý do ta giao nhiệm vụ cho ngươi đi làm là bởi hai chúng ta bây giờ không cách nào rời khỏi nơi này. Chúng ta sau cuộc chiến với nhân loại đều bị trọng thương. Tiểu Bạch thân xác đã gần như hết hoạt động phải tự phong ấn để không bị hồn phi phách tán. Tiểu Yên thân thể bị đánh tan, may mắn nhờ sức sống mãnh liệt của bản thân mới bảo trụ được mạng sống. Bản thân ta có lực phòng hộ cao nhất trong bốn người cũng miễn cưỡng giữ lại được thân thể mà thôi nhưng vết thương thì mãi mãi không cách nào chữa lành được.
- Ý của ngươi có nghĩa là …
Ta khó tin nhìn Linh Bát Phúc, sau đó lại dời sáng huyết hồ xung quanh. Linh Bát Phục u buồn gật đầu bảo
- Đúng vậy, huyết hồ được này là máu tích tụ mấy ngàn năm từ người ta mà hình thành. Ngọn núi mà ngươi đi vào là nơi ta che giấu cơ thể, ốc đảo ngươi đang đứng chính là một phần cơ thể ta.
Linh Bát Phúc giơ ngón tay khẽ chỉ vào huyết giếng giữa ốc đảo
- Lần trước ngươi ngã vào huyết giếng kia vốn là miệng vết thương, tới giờ nó vẫn chưa lành đều bởi vì cây vũ khí vẫn còn cắm trong đó.
Ta sựt nhớ đúng là lần trước phát hiện tận cùng đáy giếng có vật gì đó thon dài màu đen. Thật không ngờ là một món vũ khí.
- Thế nên ta muốn ngươi tìm kiếm thật nhiều yêu thú còn sống sót. Cho dù tìm được bộ xương khô cũng phải lưu giữ đem về. Đặc biệt ngươi chú trọng tung tích tám đứa con của chân long. Nói tới đây chắc có lẽ ngươi đã đoán được, yêu hoàng chính là chân long và tám đứa con của người sẽ là niềm hy vọng mới của yêu tộc.
- Tại sao là tám mà không phải chín ?
Linh Bát Phúc cười ha hả
- Đơn giản thôi, một người trong số họ đang đứng trước mặt ngươi.
Ta trố mắt nhìn Linh Bát Phục với vẻ mặt khó tin. Linh Bát Phúc cũng không để ý hành vi thất thố của ta
- Ta là con cả của yêu hoàng. Tên tự Bá Hạ.
- Thật tốt quá. Cuối cùng cũng tìm được ngươi.
Ta lập tức vẽ truyền tống trận trên mặt đất rồi triệu hồi Thanh Ảnh tới. Quang mang vụt tắt, người chưa thấy đã nghe tiếng hắn phàn nàn
- Có chuyện gì mà gọi ta đến nơi này vậy ? Ta rất là bận rộn đấy.
- Hắc hắc, nhìn xem là ai kìa ?
Thanh Ảnh nhìn thoáng qua Vạn Vô Yên cùng Linh Bát Phúc quay lại hỏi
- Người phụ nữ này ta biết là yêu thú ngươi cứu trong thạch thử động nhưng tên kia thì không quen.
Last edited by Trương đại thiếu gia; 12-08-2010 at 12:10 PM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Linh Phúc Bát chấn động khi cảm nhận từ người Thanh Ảnh tỏa ra hơi thở vô cùng quen thuộc. Đúng là cảm giác huyết mạch tương liên lại mang khí thế bạo ngược, tham lam, ngoại trừ ngũ đệ Thao Thiết ra thì còn ai nữa.
Thanh Ảnh nhíu mày
- Ngươi là ai?
- Là ta, đại ca Linh Bát Phúc đây.
Ta thấy tình huống có chút bất ổn lập tức lên tiếng giải thích về xuất thân của Thanh Ảnh. Linh Phúc Bá trợn trừng mắt lộ vẻ không thể tin được. Hắn biết Thao Thiết trong trận chiến đó đã chết không toàn thây, nhưng là con của chân long cho dù thân thể đã mất linh hồn vẫn sẽ tồn tại đợi ngày tìm được thân thể thích hợp đoạt xá hồi sinh. Điều kiện đoạt xá rất nghiêm khắc chỉ cần sai lệch một ly tất cả đều tan thành mây khói. Thứ nhất trong người kẻ đoạt xá phải chứa huyết thống của chân long, càng thuần khiết càng tốt. Thứ hai cơ thể của kẻ đó phải cường hãn đủ sức thừa nhận linh hồn thao thiết nhập thể. Thứ ba, đẳng cấp không được quá cao, bởi vì như vậy rất khó cho Thao Thiết phá hủy linh hồn vốn có của thân thể để chiếm giữ thể xác. Thứ tư, bản thể của kẻ đó phải có thuộc tính tương tự Thao Thiết.
Trong bốn điều kiện ta đã đạt được hai điều đầu tiên. Nhưng do ta không phải yêu thú mà là ma thú biến dị, bản thân không có chân thân khiến cho Thao Thiết khi đoạt xá không chiếm lấy thể xác cũ của ta mà tự tạo cho bản thân thân thể mới. Nhưng cuối cùng do tinh thần ta quá cường đại ngược lại khống chế Thao Thiết xóa sạch trí nhớ của hắn đè kí ức của ta vào.
Linh Bát Phúc thở dài. Hắn không biết là phải buồn hay vui đây. Thao Thiết tuy đã sống lại nhưng không phải là Thao Thiết ngày xưa mà lấy kí ức nhân loại làm chủ đạo. Hắn cúi đầu suy nghĩ thật lâu, sau cùng mới quyết định
- Ngũ đệ, cho dù ngươi có biến thành gì đi chăng nữa thì dòng máu chảy trong huyết quản của ngươi vẫn không thay đổi. Ngươi mãi mãi là ngũ đệ của ta, cả ngươi nữa Thanh. Hiện giờ ngươi là hắn mà hắn cũng chính là ngươi, các ngươi đều là đệ đệ của ta. Trọng trách chấn hưng yêu tộc phải giao cho hai ngươi rồi.
Vạn Vô Yên vỗ tay phá tan bầu không khí bi thương, nàng nhìn ta đầy ý vị nói
- Tốt rồi, gia đình xum họp. Để tránh sau này lẫn lộn Thanh sẽ gọi là tiểu ngũ, còn Thanh Ảnh là đại ngũ. Nếu đều là người nhà ta cũng sẽ không giấu ngươi nữa. Sở dĩ trước kia ta nhờ ngươi đi tìm hắc ám nữ thần cùng quanh minh nữ thần là vì hai người bọn họ đều là tỷ muội của các ngươi. Quang minh nữ thần là lục muội Công Phúc, còn hắc ám nữ thần là thất muội Nhai Xế. Các nàng từ khi sinh ra một người thân thể thuần quang minh nguyên tố, ngươi kìa thuần hắc ám nguyên tố. Trong diệt thế chiến, hai muội đó bị hắc ám cùng quang minh thần phát hiện bắt cóc bọn họ dẫn dụ yêu hoàng vào bẫy rồi thừa cơ phong ấn ngài. Sau diệt thế chiến hai tên đó bị thương rất nặng thế nên bọn chúng đem bọn họ tẩy não, biến con rối đẩy xuống nhân gian thay bọn chúng truyền đạo, phát triển giáo phái. Sau này bọn họ đánh nhau bị trọng thương cuối cùng mất tích.
Thanh Ảnh nghiến răng nghiến lợi, đầu móng tay hắn đâm vào lòng bàn tay đến bật máu
- Vô sỉ.
Thanh Ảnh gầm lớn một tiếng. Linh Bát Phúc biết tính cách của Thanh Ảnh rất xúc động, khi nổi giận khó kiềm chế, thêm vào đó là tính cách yêu thương, bảo hộ người thân của ta tác động càng khiến Thanh Ảnh phát cuồng. Ta thở dài đem hắn dung nhập vào cơ thể tránh hắn quá khích đi tìm quang minh thần điện phá phách.
- Tiểu ngũ. Mặc dù ngươi là dị nhân nhưng ngay từ lúc đầu ta gặp ngươi liền đã biết ngươi khác bọn dị nhân kia. Trong mắt ngươi không hề có một tia khinh thường chúng ta. Ta cũng không rõ tại sao đám dị nhân kia lại có cách nhìn kì lạ đến vậy. Cho dù đối với kẻ mạnh hơn chúng gấp trăm lần nhưng chúng đều chung một ánh mắt đó là giễu cợt, khinh khi của kẻ trên nhìn kẻ dưới.
Đó là bởi vì bọn họ coi các ngươi là một dãy số liệu mà thôi. Ta đoán được điều đó nhưng không nói ra mà chỉ tiếp tục nghe Vạn Vô Yên nói.
- Ta biết ngươi xuất thân là nhân loại chỉ vì tai nạn mới biến thành ma thú. Nếu ngươi hối hận việc này ta sẽ giúp ngươi trở lại thành con người, từ nay chúng ta không còn liên hệ với nhau nữa. Ngược lại ngươi chọn trợ giúp chúng ta phục hưng yêu tộc thì phải hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, toàn tâm đầu nhập vào yêu tộc trở thành vị thủ lĩnh của chúng ta, cho dù sau này ngươi có đối diện với nhân loại cũng không được nương tay. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, hãy quyết định kĩ rồi nói với ta.
- Ta chọn yêu tộc.
Ta không ngần ngại đưa ra quyết định của mình. Yêu, ma, nhân thì sao ? Có gì khác biệt đâu. Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu duy nhất một quy luật đó thôi. Cho dù ta trở thành yêu, ma hay người thì con đường đi vẫn đều là giống nhau, bước lên đỉnh điểm của quyền lực. Không phải cho ta mà là cho gia đình, người thân. Chỉ có quyền lực mới bảo vệ được họ. So với nhân tộc thì ta lại thích yêu tộc hơn. Bọn họ giết nhau chính là trước mặt giao phong không dùng âm mưu quỷ kế hãm hại, bọn họ vì quyền lực tranh đấu nhưng chỉ vì bảo hộ bản thân mình hoặc gia tộc. Nếu để ta trở thành nhân loại một lần nữa phát triển thì ta thà sa đọa thành yêu tộc tiếp tục tiến tới.
Đôi mắt kiên nghị của ta đủ để thay trăm ngàn lời giải thích. Vạn Vô Yên cùng Linh Bát Phúc.
Linh Bát Phúc vỗ đôi bờ vai của ta, giọng tràn đầy cảm xúc nói
- Khá lắm tiểu ngũ. Ngươi sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay. Ta, lấy danh nghĩa của con trưởng chân long, Bá Hạ, xin ngài hồi phục danh phận của Thao Thiết. Chính thức thừa nhận hắn là thành viên của yêu tộc hoàng thất.
Kim quang từ người ta bắn ra tứ phía chiếu rọi cả hang động tối mù mịt. Bên tai vang lên tiếng hệ thống đề kì.
Đinh Đông – Chúc mừng người chơi Thanh chuyển đổi trận doanh sang yêu tộc. Đạt được danh hiệu : [Yêu tộc thánh tử]
- Hắc hắc, tốt lắm. Từ nay chúng ta sẽ chung tay góp sức chấn hưng yêu tộc. Đại ca không có thứ gì tốt cả, ngươi cầm tạm mấy thứ này. Hy vọng sẽ trợ giúp được ngươi.
Linh Bát Phúc phất tay một cái lập tức xuất hiện ra một đống đồ vật chất đống trên mặt đất. Đa phần là chiến giáp, phòng cụ, vài món vũ khí. Điều đáng sợ chính là cấp bậc của chúng đều là tiên khí.
Linh Bát Phúc từ trong đám đồ vật mò ra hai thứ. Một là bộ xanh lam sáo trang bao gồm mũ giáp , thân giáp, bao tay, giáp bảo vệ hông, giáp bảo vệ đùi cùng giày. Tất cả được điêu khắc rất tinh xảo.
- Bộ giáp này ta làm ra trong lúc rảnh rỗi tên gọi Huyền Vũ Chiến Giáp. Vật liệu là mãnh vỡ từ chiếc mai của ta. Nhờ có Tiểu Yên trợ giúp nên kết quả cũng không đến nỗi nào. Nó là món trang bị duy nhất ta sở hữu có thể lên cấp được, chỉ đáng tiếc là cấp cao nhất là 100, phẩm chất cao nhất có thể hóa thành là tiên khí, kém một chút nữa là thành thần khí.
Tiếp theo Linh Bát Phúc đặt ba quả cầu màu đỏ có kích thước như viên bi ve vào tay ta. Hắm từ tốn giải thích
- Còn đây là ba quả yêu thú nội đan. Ngươi hiện giờ công lực còn thấp, đem nó hấp thu từ từ có thể nhanh chóng đề cao. Nên nhớ không được quá tham lam hấp thụ một lúc, một ngày chỉ hấp thụ hai tiếng đồng hồ thôi. Ài, ta dự định truyền thụ cho ngươi vài kĩ năng chiến đấu do ta nghiên cứu ra chỉ đáng tiếc là ngươi đã chuyển thành chức nghiệp thần ma yêu thú sư của Tiểu Yên. Ta chỉ có thể dạy ngươi vài thứ chuyên dụng của hoàng thất mà thôi. Cố gắng phát dương quang đại bọn chúng nhé.
Đnh Đông – Chúc mừng người chơi Thanh được chân truyền của Bá Hạ, thành công nâng cấp [Thao Thiết Chân Pháp] thành [Chân Long Pháp Quyết]. [Long Uy] thành [Long Nộ], [Bất Hoại Long Thân] thành [Hỗn Độn Chân Long Thể], thành công lĩnh ngộ [U Hỏa].
[Chân Long Pháp Quyết] : tu luyện pháp quyết. Là pháp quyết do chân long tạo ra, chỉ được truyền cho chín đứa con của mình, chân pháp lấy bản thân là gốc đem cơ thể hòa vào tự nhiên rồi điều khiển nó theo ý chí của mình, tùy theo tính cách của mỗi đứa con mà chân pháp sinh ra biến hóa khác nhau. Tầng thứ nhất: kháng tất cả hệ ma pháp công kích: 40%, hấp thụ các hệ ma pháp: 20%, tăng thuộc tính bản thân 5%.
[Long Nộ] : bị động kĩ năng. Là truyền nhân của chân long mang trong người huyết thống cao quý thế nên không tự chủ phát ra một cổ khí thế cuồng nộ đối với mọi vật thể sống xung quanh khiến chúng phải cúi đầu quy phục. Hiệu quả: đề cao khả năng thu phục NPC, ma thú, tiên thú, thần thú.
[Hỗn Độn Chân Long Thể]: liên tục kĩ, tu luyện chân thân khiến nó tiến hóa thành long thể. Truyền thuyết long thân là bất khả xâm phạm, miễn dịch ma pháp lẫn công kích vật lý. Thao Thiết tuy không thể duy trì long thân mãi mãi như phụ thân được nhưng dùng trong chiến đấu vẫn sước sước có thừa. Hiệu quả: hóa thành chân long thể, giảm 20% sát thương vật lý, tăng 20% hấp thụ ma pháp công kích, tăng 20% công kích ma pháp, vật lý. hai mươi phút trạng thái phòng ngự vô địch. Hạn chế: một lần/ngày.
[U Hỏa Quán Thiên] : chủ động kĩ. U hỏa không tấn công bên ngoài mà thiêu hủy linh hồn đối thủ dai dẳng không dứt khiến đối thủ đau đớn sống không bằng chết. Hiệu quả: bán kính một trăm mét trên trời dưới đất đều bị bao trùm u hỏa, tăng 50% linh hồn bị phỏng kéo dài trong vòng ba mươi ngày không cách nào chữa trị, Hạn chế: hai lần/ngày.
Linh Bát Phúc tươi cười nói tiếp
- Không tệ chứ. Đẳng cấp của đệ còn thấp nên chưa phát huy được chúng đâu. Lên tới cấp yêu thú đệ sẽ thấy uy lực thực sự của chúng. Kĩ năng chiến đấu ta không chỉ dạy đệ được bao nhiêu nhưng phụ trợ kĩ năng thì khác a. Ta sẽ dốc túi truyền cho ngươi.
Last edited by Trương đại thiếu gia; 12-08-2010 at 12:10 PM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia