|
|
01-02-2010, 02:34 PM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
hồi 26:Trừng trị kẻ bạc tình
nguồn;việt đồng tâm
ThÃch Äinh Nhạn thầm sợ hãi, tá»± há»i không hiểu vì sao ngÆ°á»i ấy lại nháºn ra chưởng pháp Phong Lôi Tháºp Nhị Phất? Bởi thế, chà ng liá»n nói :
- Phong Trần Cuồng Khách đã dạy cho tôi !
- Váºy ngÆ°Æ¡i là đồ đệ của ông ấy chăng?
- Không, chỉ là bạn thôi !
- Hiện giỠông ấy ở đâu?
ThÃch Äinh Nhạn không khá»i giáºt mình thầm nghÄ© rằng :
- Váºy có lẽ hắn có mối thù chi vá»›i Phong Trần Cuồng Khách?
ý nghĩ của chà ng chưa dứt, đối phương lại lạnh lùng quát :
- Nói mau !
- Tôi muốn ngà i hãy nói trước cho tôi biết, ngà i là ai?
- Ta là Huyết Kiệu chủ nhân !
- Danh hiệu ấy tôi đã biết rồi. Tôi muốn biết quý tánh đại danh của ngà i kia? Có phải ngà i và Phong Trần Cuồng Khách có mối thù hằn chi không?
- Äúng thế, giữa ta và hắn có mối thù !
- Mối thù ấy ra sao? Xin ngà i nói tôi hiểu rõ trước đã !
- Ta không thể nói cho ngươi nghe được !
- NhÆ° váºy thì tôi cÅ©ng không thể nói cho ngà i nghe ông ấy hiện giỠở đâu !
- Äố ngÆ°Æ¡i dám !
ThÃch Äinh Nhạn cất tiếng cÆ°á»i ngạo nghá»…, nói :
- Có chi tôi lại không dám chứ?
- Ta láºp lại câu há»i lần nữa :
Phong Trần Cuồng Khách hiện giỠở đâu? Ngươi có bằng lòng nói không?
Giá»ng nói của ngÆ°á»i ấy hằn há»™c đầy sát khÃ, khiến ngÆ°á»i nghe không khá»i á»›n lạnh cả tâm can. ThÃch Äinh Nhạn cất tiếng cÆ°á»i má»™t cách man rợ, sắc mặt đầy vẻ ngạo mạn, nói :
- Tôi không bằng lòng nói !
- Tiểu Thúy, Tiểu Nhà n ! Giết chết thằng ranh đen ấy cho ta !
Hai cô tỳ nữ áo xanh liá»n lên tiếng vâng lệnh rồi lao mình tá»›i trÆ°á»›c mặt ThÃch Äinh Nhạn. Tiểu Thúy có hình dáng cao hÆ¡n, liá»n vung cánh tay ngá»c ra đánh thẳng và o lồng ngá»±c của ThÃch Äinh Nhạn.
Thế đánh ấy nhanh nhẹn tuyệt luân khiến ThÃch Äinh Nhạn gần nhÆ° không là m sao tránh được nữa. Chà ng liá»n rùn ngÆ°á»i xuống, vung tay đánh ra má»™t chưởng, đồng thá»i thối lui ra sau má»™t trượng. NhÆ°ng Tiểu Thúy đã theo sát nhÆ° hình vá»›i bóng.
Chưởng thứ nhứt nà ng đánh hụt và o khoảng không nên trong khi ThÃch Äinh Nhạn vừa nhảy lui thì chưởng thứ hai của nà ng cÅ©ng đã quét tá»›i.
Thốt nhiên, một tiếng quát trong trẻo vang lên :
- Ngưng tay đã !
Tiếng nói vừa dứt, có má»™t bóng trắng bay thoắt đến đồng thá»i Tiểu Thúy cÅ©ng bị hất thối lui loạng choạng hai ba bÆ°á»›c má»›i đứng vững lại được.
ThÃch Äinh Nhạn ngÆ°á»›c mắt nhìn, thấy có má»™t cô gái xuất hiện tại đấy rồi. Khi chà ng nhìn kỹ thì mặt không khá»i biến sắc nói :
- Hứa Trân, cô đấy à !?
Tiểu Thúy cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Ná»™i lá»±c của cô nÆ°Æ¡ng thá»±c khiếp ngÆ°á»i. Qua cái đỡ vừa rồi đã khiến Tiểu Thúy phục lắm. Song đối vá»›i việc nà y, tôi thấy cô chá»› can thiệp đến thì hÆ¡n.
Hứa Trân sốt ruá»™t giáºm chân nói :
- Tại sao các cô nÆ°Æ¡ng lại định giết ThÃch ca ca của tôi?
Câu nói của Hứa Trân chÆ°a dứt, ThÃch Äinh Nhạn đã nổi giáºn bừng bừng quát to:
- Không biết xấu hổ, tôi và cô đã dứt khoát rồi. Váºy ai là ThÃch ca ca của cô?
- Anh!nói chi thế?
ThÃch Äinh Nhạn giáºn dữ nói :
- Ai là ThÃch ca ca của cô chứ? Cút mau !
Trong cÆ¡n tức giáºn, chà ng liá»n vung chưởng đánh thẳng và o Hứa Trân.
Hứa Trân không há» nhảy tránh. Äôi mắt nà ng trà o ra hai hạt lệ lóng lánh nhÆ° hai hạt châu rồi từ từ lăn xuống đôi má. Tiếp đó, qua má»™t tiếng - phình, luồng chưởng lá»±c của ThÃch Äinh Nhạn đã đánh trúng thẳng và o ngÆ°á»i của Hứa Trân. Tức thì, miệng nà ng liá»n trà o máu tÆ°Æ¡i, ngã quỵ xuống đất.
Huyết Kiệu chủ nhân liá»n hối hả ra lệnh :
- Tiểu Thúy, hãy giết chết gã con trai bạc tình đó !
Giá»ng quát của Huyết Kiệu chủ nhân chứa đầy sát khÃ, ai nghe đến cÅ©ng phải á»›n lạnh cả ngÆ°á»i.
Trong khi tiếng quát của Huyết Kiệu chủ nhân chÆ°a dứt, Tiểu Thúy đã nhanh nhÆ° má»™t luồng Ä‘iện xẹt, lao thẳng đến ThÃch Äinh Nhạn má»™t lần nữa, đồng thá»i vung chưởng lên tấn công ngay.
Huyết Kiệu chủ nhân nhìn thấy ThÃch Äinh Nhạn vung chưởng đánh Hứa Trân thì tức giáºn không thể tả xiết. Do đó, y bèn ra lệnh cho Tiểu Thúy giết chết ThÃch Äinh Nhạn.
Bởi thế, Tiểu Thúy đã đánh ra má»™t luồng chưởng lá»±c mạnh mẽ nhÆ° xô bạt được cả núi, nhanh nhẹn nhÆ° má»™t cÆ¡n gió lốc. ThÃch Äinh Nhạn trông thấy thế, liá»n nghiến chặt đôi hà m răng, rồi vung chưởng đỡ thẳng và o luồng chưởng lá»±c của Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy trông thấy ThÃch Äinh Nhạn đỡ thẳng và o thế đánh của mình, tay trái nhân đó quét ra luôn. Chỉ trong cái thế quét ấy, nà ng đã dùng nhiá»u thủ pháp khác nhau, biến hóa không thể lÆ°á»ng được !
Sau má»™t tiếng - phình, ThÃch Äinh Nhạn vị không tà i nà o tránh được nên đã bị luồng chưởng lá»±c của Tiểu Thúy đánh trúng thẳng và o lồng ngá»±c.
Tức thì, miệng chà ng liá»n trà o máu tÆ°Æ¡i, ngã lăn ra đất.
Tiểu Thúy đã đánh ThÃch Äinh Nhạn bị thÆ°Æ¡ng nhÆ°ng nà ng liá»n trà n ngÆ°á»i theo ngay, vung cánh tay mặt lên định sẽ giáng thẳng xuống để kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i của ThÃch Äinh Nhạn.
Xem ra, ThÃch Äinh Nhạn chắc chắn sẽ bị mất mạng dÆ°á»›i tay Tiểu Thúy ngay tức khắc. NhÆ°ng bất ngÆ°á», Tiểu Thúy đã từ từ thu cánh tay của mình Ä‘ang vung lên trở lại.
Huyết Kiệu chủ nhân lạnh lùng há»i :
- Tiểu Thúy, sao ngươi chưa chịu giết chết gã con trai bạc tình ấy đi?
Tiểu Thúy sững sỠmột lúc, rồi đáp :
- Bẩm chủ nhân, tỳ nữ và hắn không oán không thù chi cả, nên không nỡ xuống tay.
Huyết Kiệu chủ nhân cÆ°á»i nhạt nói :
- Không nỡ xuống tay?
- Thưa vâng !
- NgÆ°Æ¡i đã giết ngÆ°á»i không phải Ãt. Thế sao lại đối vá»›i ThÃch Äinh Nhạn thì bảo rằng không nỡ xuống tay?
- Việc ấy!!
Tiểu Thúy ấp úng và không nói nên lá»i.
Trong khi ấy, trên mặt đất hai ngÆ°á»i Ä‘ang nằm bị trá»ng thÆ°Æ¡ng. Äấy là ThÃch Äinh Nhạn và Hứa Trân. Trên khung mặt Ä‘en sạm của chà ng hiện rõ sắc lạnh lùng và hung tợn. Chà ng không oán háºn kẻ khác mà chỉ háºn Hứa Trân thôi.
Trên đôi mát của Hứa Trân nước mắt rà n rụa. Sắc mặt tái nhợt của nà ng cà ng hiện rõ nỗi đau đướn sâu xa.
Có phải vì ThÃch Äinh Nhạn đã bóp chết mối tình đầu của nà ng nên nà ng Ä‘au Ä‘Æ°á»›n hay không? Hoặc giả, trong lòng nà ng còn có má»™t Ä‘iá»u uẩn khúc chi khác?
NhÆ°ng dù sao, mối tình giữa nà ng và ThÃch Äinh Nhạn xem nhÆ° đã dứt khoát rồi. Nà ng đã Ä‘em sá»± trinh băng của mình hiến dâng cho ThÃch Äinh Nhạn, nhÆ°ng bù lại nà ng chỉ được má»™t sá»± thất vá»ng mà thôi.
ThÃch Äinh Nhạn đã đánh nà ng bị thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng vết thÆ°Æ¡ng ấy không trầm trá»ng và đau Ä‘Æ°á»›n hÆ¡n vết thÆ°Æ¡ng lòng của nà ng.
Nà ng từ từ chòi tay ngồi dáºy. Sắc mặt tái nhợt của nà ng khiến ngÆ°á»i ngoà i nhìn và o cà ng thấy đáng thÆ°Æ¡ng xót hÆ¡n. Nà ng nhìn đăm đăm và o ThÃch Äinh Nhạn Ä‘ang nằm trên đất qua tia mắt nhÆ° ngây dại. Những hạt lệ trong ngần nhÆ° trân châu không ngá»›t tuôn rÆ¡i lã chã.
Ngay lúc ấy, Huyết Kiệu chủ nhân hỠhững nói :
- Tiểu Thúy, nếu ngươi không nỡ giết hắn thì hãy huỷ võ công của hắn đi !
Tiểu Thúy không khá»i sá»ng sốt.
Trong khi đó, Hứa Trân từ trong sự đau khổ như chợt tỉnh ra, kêu thét lên :
- Chớ nên huỷ bỠvõ công của anh ấy !
Huyết Kiệu chủ nhân lạnh lùng há»i :
- Tại sao thế?
- Vì tôi chân thà nh yêu anh ấy !
- Ngươi yêu cái hạng con trai bạc tình đó sao?
- Thưa vâng !
- Thê ngươi sẵn sà ng tha thứ cho hắn chứ?
Nà ng buồn rầu đáp :
- Phải, tôi yêu anh ấy, nên sẵn sà ng tha thứ cho anh ấy !
Từ trong chiếc kiệu có tiếng cÆ°á»i chua xót của Huyết Kiệu chủ nhân, rồi có tiếng nói tiếp đó :
- Ngươi bằng lòng tha thứ cho hắn, nhưng ta thì không bằng lòng!
Câu nói của ngÆ°á»i ấy tạm ngÆ°ng lại trong giây lát, rồi má»›i lạnh nhạt quát :
- Tiểu Thúy, ngÆ°á»i dám chẳng tuân lệnh của ta sao?
Tiểu Thúy cung kÃnh đáp :
- Tỳ nữ nà o dám thế !
- Nếu không dám, sao lại không mau phế trừ võ công của hắn đi?
Tiểu Thúy cung kÃnh cất tiếng vânh lệnh, rồi Ä‘Æ°a chân bÆ°á»›c thẳng đến nÆ¡i ThÃch Äinh Nhạn Ä‘ang nằm!
Hứa Trân lúc ấy tuy Ä‘ang bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng trông thấy thế không kể chi đến vết thÆ°Æ¡ng trong ngÆ°á»i mình, bất thần đứng phắt dáºy. Äôi mắt nà ng sáng quắc đầy sát khà nhìn đăm đăm và o ngÆ°á»i Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy Ä‘i được hai bÆ°á»›c, bá»—ng lao mình thẳng vá» phÃa ThÃch Äinh Nhạn, giÆ°Æ¡ng ngón tay ngá»c ra, nhắm Ä‘iểm mạnh và o Ngá»c Tỉnh Huyệt của ThÃch Äinh Nhạn.
Hứa Trân bỗng thét lên :
- Chớ!chớ nên hại anh ấy !
Liá»n đó, má»™t cái bóng trắng lao thẳng đến ngÆ°á»i Tiểu Thúy. Thân pháp của Hứa Trân chẳng những hết sức lẹ là ng, mà còn kỳ diệu không thể tả.
Huyết Kiệu chủ nhân bỗng kêu lên một tiếng kinh hãi :
- Lưu Tinh Thân Pháp !
Trong khi tiếng kêu của Huyết Kiệu chủ nhân chưa dứt, Tiểu Thúy đã bị hất lui ra sau bốn bước dà i mới gắng gượng đứng vững lại được.
Trong giây phút đó, Tiểu Thúy dÆ°á»ng nhÆ° không ngá» rằng võ công của cô gái áo trắng kia lại cao cÆ°á»ng đến mức ấy nên không khá»i bắt rùng mình, rồi lại thối lui ra sau má»™t bÆ°á»›c nữa.
Hứa Trân lạnh lùng nói :
- Cô hãy thỠmột lần nữa cho biết !
Huyết Kiệu chủ nhân lạnh lùng há»i :
- Con bé kia, LÆ°u Tinh Thân Pháp của ngÆ°Æ¡i vừa xá» dụng là há»c được từ đâu thế?
Hứa Trân nghe qua câu há»i ấy không khá»i kinh ngạc, nói :
- Phụ thân tôi dạy tôi đấy !
- Lệnh tôn là ai thế?
- Tôi không được biết !
- Hiện giỠông ấy ở đâu?
- Tôi cũng không được biết !
- Lệnh tôn có phải là Lưu Tinh Phi Hiệp không?
- Không phải !
- Váºy ông ấy gá»i là gì?
- DÆ°á»ng nhÆ°!dÆ°á»ng nhÆ°!gá»i!mà tôi không nói đâu, bằng không cha tôi sẽ mắng tôi đó !
Huyết Kiệu chủ nhân - hừ một tiếng lạnh lùng, nói :
- Con bé kia, năm nay ngươi được bao nhiêu tuổi?
- Tôi vừa được mÆ°á»i bảy tuổi !
- MÆ°á»i bảy!?
NgÆ°á»i ấy trầm ngâm má»™t lúc, rồi bá»—ng cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Mẫu thân của ngươi là ai thế?
- Mẫu thân tôi đã chết rồi. Từ nhỠđến lớn tôi không được trông thấy mẫu thân tôi!
Nói đến đây, đôi mắt nà ng bỗng đỠhoe ngấn lệ.
- NgÆ°Æ¡i có phải còn má»™t ngÆ°á»i chị sinh đôi hay không?
- Không, chỉ có một mình tôi thôi !
Huyết Kiệu chủ nhân lại trầm ngâm một lúc, nói :
- Ngươi và thằng ranh đen nà y tương quan như thế nà o?
- Tôi yêu anh ấy !
Huyết Kiệu chủ nhân cÆ°á»i nhạt nói :
- Con bé kia, nếu ta nhất định giết ThÃch Äinh Nhạn thì sao?
- Tôi!không thể để cho ngà i giết anh ấy !
Huyết Kiệu chủ nhân lại cất tiếng cÆ°á»i lạnh lùng. NhÆ°ng, tiếng cÆ°á»i của y chÆ°a dứt, thì ThÃch Äinh Nhạn đã bừng tÄ©nh lồm cồm đứng dáºy. Chà ng Ä‘Æ°a mắt nhì vá» Hứa Trân, há» hững nói :
- Cô hãy đứng dang xa ra. Tôi muốn chết thì có can chi đến cô?
Hứa Trân biến hẳn sắc mặt, nói :
- Anh nói sao?
- Chuyện của ta, không cần cô can dự đến !
Hứa Trân rùng mình, kêu lên :
- ThÃch ca ca, tôi có lá»—i vá»›i anh ở chá»— nà o, anh hãy nói rõ ra cho tôi nghe !
Dút lá»i, ngà ng bụm mặt khóc Ä‘au Ä‘Æ°á»›n.
TrÆ°á»›c tình trạng đó, ThÃch Äinh Nhạn cÅ©ng không khá»i thấy xót xa trong lòng.
NhÆ°ng khi chà ng nghÄ© đến Hứa Trân đã dối gạt và trêu cợt Ä‘Ã n ông, rồi lại giết chết Ä‘i những ngÆ°á»i đó, nên lòng chà ng liá»n bá»±c tức lên, cÆ°á»i lá»›n nói :
- Hứa cô nÆ°Æ¡ng, lần trÆ°á»›c đây tôi đã có nói vá»›i cô rồi là mối tình giữa chúng ta đã hoà n toà n dứt khoát, váºy xin cô hãy tháºn trá»ng lá»i nói.
Nói dứt lá»i, chà ng không chỠđợi Hứa Trân trả lá»i, nhanh nhẹn bÆ°á»›c thẳng đến chiếc Huyết Kiệu. Hứa Trân bá»—ng vá»t ngÆ°á»i lên bay đến cháºn mất lối Ä‘i của chà ng, nói :
- ThÃch Äinh Nhạn, tôi đã thiếu sót vá»›i anh ở chá»— nà o, anh!hãy nói rõ Ä‘i !
Äôi má nà ng tái nhợt trông rất dá»… sợ. ThÃch Äinh Nhạn cảnh giác thối lui má»™t bÆ°á»›c, lạnh lùng nói :
- Trong lòng cô đã hiểu, còn há»i tôi là m gì?
- Tôi đã hiểu gì đâu?
ThÃch Äinh Nhạn giáºn dÆ°, há»i :
- Cô giả vỠđể là m gì nữa?
- Tôi muốn anh nói cho rõ rà ng !
ThÃch Äinh Nhạn cÆ°á»i nhạt nói :
- Hứa cô nÆ°Æ¡ng, tốt nhất cô chá»› nên cháºn Ä‘Æ°á»ng tôi, bằng không thì chá»› trách sao ThÃch Äinh Nhạn tôi phải liá»u mạng đó.
Hứa Trân bá»—ng ngữa mặt cÆ°á»i má»™t chuá»—i cÆ°á»i trong trẻo, nói :
- ThÃch Äinh Nhạn, ta phải giết ngÆ°Æ¡i !
ThÃch Äinh Nhạn cÆ°á»i ngạo nghá»…, nói :
- Xin cô nương cứ xuống tay !
Hứa Trân cất giá»ng lạnh lùng cÆ°á»i dà i. Tiếng cÆ°á»i ấy nghe hết sức ghê sợ.
Huyết Kiệu chủ nhân nói :
- Nếu cô nÆ°Æ¡ng không tiện xuống tay, hãy để đó cho ta váºy !
Hứa Trân kiên quyết nói :
- Không, tôi phải giết anh ấy!
Tiếng - ấy chÆ°a dứt, nà ng đã xoay ngÆ°á»i đánh thẳng và o ThÃch Äinh Nhạn má»™t chưởng vừa ác liệt vừa nhanh nhẹn không tả xiết.
Võ công của ThÃch Äinh Nhạn vốn đã không thể đối địch nổi vá»›i Hứa Trân, phÆ°Æ¡ng chi giỠđây chà ng lại Ä‘ang bị trá»ng thÆ°Æ¡ng?
NhÆ°ng ngay lúc ấy, bá»—ng có má»™t tiếng quát to từ lÆ°ng chừng trá»i truyá»n lại :
- Ngưng tay đã !
Tiếng nói vừa dứt, má»™t ngÆ°á»i áo và ng cÅ©ng đã nhanh nhẹn từ trên cao đáp xuống đến nÆ¡i.
Hứa Trân vá»™i và ng thu chưởng lá»±c trở vá», Ä‘Æ°a mắt nhìn, trông thấy má»™t ngÆ°á»i áo và ng sắc mặt lạnh lùng đã đứng trÆ°á»›c mặt nà ng rồi. ThÃch Äinh Nhạn trông thấy ngÆ°á»i áo và ng thần bà đó lại xuất hiện, không khá»i thầm kinh hãi.
Sắc mặt của ngÆ°á»i áo và ng không có má»™t tà tình cảm, ông ta bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt ThÃch Äinh Nhạn lạnh lùng quát :
- Ngươi thực là một tên bạc tình hay sao?
Tiếng nói chÆ°a dứt, ông ta liá»n vung tay tát thẳng và o mặt ThÃch Äinh Nhạn hai cái tát. ThÃch Äinh Nhạn cảm thấy má mình nóng bừng nhÆ° lá»a, vá»™i và ng thối lui ra sau mấy bÆ°á»›c, biến hẳn sắc mặt quát lên :
- Ông đánh tôi à ?
- Ta thay thế cha ngươi để dạy ngươi !
- Ông nà o xứng đáng!!
TÃnh hung dữ man rợ của chà ng đã sống mạnh lại, nên không kể chi thân mình Ä‘ang bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, bất thần nhún mình lao thẳng vá» phÃa ngÆ°á»i áo và ng.
NgÆ°á»i áo và ng lạnh lùng quát :
- Ngươi muốn chết phải không?
Liá»n đó, ông ta lại vung tay mặt quét ra, tức thì ThÃch Äinh Nhạn cảm thấy máu huyết trong ngÆ°á»i đảo lá»™n tất cả. Thế rồi, chà ng lại lảo đảo thối lui ra sau, miệng trà o máu tÆ°Æ¡i và ngã lăn xuống đất.
NgÆ°á»i áo và ng liá»n Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» chiếc Huyết Kiệu cÆ°á»i nhạt, nói :
- Chẳng hay tiá»n bối ngồi kiệu đến đây, có việc chi trá»ng đại chăng?
- Ta đến để tìm ThÃch Äinh Nhạn !
- Không rõ ThÃch Äinh Nhạn có lá»—i chi vá»›i báºc tiá»n bối?
NgÆ°á»i áo và ng nói chuyện rất cung kÃnh vì ông ta đã hiểu. Tuy cả giá»›i giang hồ không ai biết ra Huyết Kiệu chủ nhân là má»™t ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o, nhÆ°ng ngÆ°á»i ấy có thể giết chết đối phÆ°Æ¡ng dá»… dà ng nhÆ° trở bà n tay trong vòng hai trượng. Äấy là má»™t chuyện ai cÅ©ng biết cả.
Huyết Kiệu chủ nhân lạnh lùng nói :
- Ta biết ngươi là ai rồi !
- NhÆ°ng tôi mong rằng tiá»n bối để bụng chá»› đừng nói ra !
- Ta tìm ThÃch Äinh Nhạn là để há»i Phong Trần Cuồng Khách hiện đã Ä‘i nÆ¡i nà o.
- Tiá»n bối định tìm ông ấy?
- Ta không tìm hắn, đến gặp ThÃch Äinh Nhạn là m gì?
NgÆ°á»i áo và ng bá»—ng cất tiếng lạnh lùng cÆ°á»i lên, nói :
- Tôi cÅ©ng biết tiá»n bối là ai rồi !
- Váºy ngÆ°Æ¡i bảo ta là ai?
- ChÃnh là Lê Thái Hoa !
Huyết Kiệu chủ nhân liá»n cất tiếng cÆ°á»i nhÆ° cuồng dại, nói :
- Lê Thái Hoa? Sai rồi ! Ta nói cho ngÆ°Æ¡i rõ, Lê Thái Hoa đã vùi thây dÆ°á»›i ba tất đất, nhÆ°ng ta không phủ nháºn ta đây là bạn của Lê Thái Hoa.
NgÆ°á»i áo và ng không khá»i sá»ng sốt. Ông ta ngÆ¡ ngác má»™t lúc rồi lại phá»ng Ä‘oán Huyết Kiệu chủ nhân nà y rất có thể là Lê Thái Hoa. Vì nếu không phải nà ng, thì dá» há»i nÆ¡i cÆ° trú của Phong Trần Cuồng Khách để là m gì?
NgÆ°á»i áo và ng vốn rất thông minh, nên vừa nghÄ© ngợi trong óc nhÆ° thế, đã quả quyết sá»± phán Ä‘oán của mình đến tám phần mÆ°á»i đã đúng sá»± tháºt, nên bèn cÆ°á»i nhạt nói :
- Chẳng hay tiá»n bối tìm Phong Trần Cuồng Khách có việc gì?
- Váºy ngÆ°Æ¡i không biết Phong Trần Cuồng Khách là ngÆ°á»i đã hại chết Lê Thái Hoa hay sao?
- Tuy thế, Phong Trần Cuồng Khách lúc nà o cũng hối tiếc và đau khổ đối với việc ấy !
Nói đến đây, ông ta Ä‘Æ°a mắt liếc vá» phÃa chiếc Huyết Kiệu, rồi tiếp :
- Thế tiá»n bối định tìm ông ta để trả thù cho bạn chăng?
- Äúng thế !
NgÆ°á»i áo và ng nói :
- Trá»i tuy rá»™ng bao la, nhÆ°ng sợ chi không ngà y gặp gỡ. MÆ°á»i hôm nữa, Ngân Diện Há»™i sẽ là m lá»… ra mắt giang hồ tại Bách Hoa Nham nÆ¡i Äồng Bách SÆ¡n. HỠđã viết thiệp má»i tất cả anh hà o trong võ lâm đến dá»±. Váºy tiá»n bối có muốn tìm Phong Trần Cuồng Khách, chừng ấy!
- Ngươi chớ khôn ngoan ngăn chặn ta, ngươi tưởng đâu ta không dám đến gặp Hội trưởng Ngân Diện Hội?
|
01-02-2010, 02:36 PM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
hồi 27:máºp má» khó hiểu
nguồn:việt đồng tâm
NgÆ°á»i áo và ng cÆ°á»i nhạt nói :
- Kẻ hèn nà y không khi nà o có ý như thế. Nhưng thấy rằng nếu Phong Trần Cuồng Khách chưa chết, thì ngà y hôm đó tất ông ta sẽ đến dự!
- Nói thế, tức ông đã có gặp Phong Trần Cuồng Khách rồi?
- Tôi không phủ nháºn Ä‘iá»u đó !
Huyết Kiệu chủ nhân cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Tốt lắm, váºy ông bảo Phong Trần Cuồng Khách chuẩn bị đến ngà y hôm đó dâng chiếc thủ cấp lên cho ta !
- Lão phu sẽ thưa lại việc ấy cho.
Huyết Kiệu chủ nhân khẽ quát :
- Tiểu Thúy, Tiểu Nhà n, chúng ta đi thôi !
Hai cô tỳ nữ áo xanh cất tiếng vâng lệnh, rồi một trước một sau khiêng chiếc kiệu đầy không khà khủng bố và nồng nặc mùi tanh máu ấy chạy bay đi, chỉ trong chớp mắt là mất hút.
Ai là ngÆ°á»i ngồi trong kiệu? Äấy vẫn là má»™t sá»± bà máºt chÆ°a ai giải đáp được cả.
Sau khi chiếc Huyết Kiệu đã Ä‘i, ngÆ°á»i áo và ng má»›i cảm thấy nhÆ° trút bỠđược má»™t phiến đá nặng đè trong lòng. Ông ta thong thả thở ra má»™t hÆ¡i dà i, rồi Ä‘Æ°a mắt nhìn thẳng và o mặt của Hứa Trân.
Lúc đó, đôi má của nà ng đang rà n rụa nước mắt, ai trông đến cũng phải cảm động.
Trên sắc mặt không má»™t tà tình cảm của ngÆ°á»i áo và ng dÆ°á»ng nhÆ° có Ãt nhiá»u thay đổi. Ông ta bắt đầu cảm thấy cô gái nà y rất quen mặt.
Trong khi đó, bỗng có một sự cảm xúc khó tả đến với lòng ông. Ông buồn bã cất tiếng khẽ than!
Ông ta có má»™t Ä‘oạn Ä‘á»i quá khứ rất bất hạnh!Äã nhiá»u năm qua, ông chôn chặt những việc bất hạnh ấy trong táºn đáy lòng. Ông không van xin ngÆ°á»i khác phải hiểu ông, mà chỉ tá»± tìm lấy sá»± an ủi trong cái Ä‘au Ä‘Æ°á»›n của những chuyện bất hạnh ấy. GiỠđây, tất cả việc ấy đã qua rồi, cÆ¡n ác má»™ng ấy đã xem nhÆ° kết thúc.
Từ nơi khuôn mặt của Hứa Trân đã gợi cho ông ta nhớ lại bao nhiêu việc cũ!
Ông gượng cÆ°á»i rồi bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Hứa Trân nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng!Có phải ThÃch Äinh Nhạn đã hiếp đáp chi cô không?
Hứa Trân nghe câu há»i Ä‘á»™t ngá»™t ấy thì cảm thấy mủi lòng. Nà ng có vẻ nhÆ° má»™t đứa trẻ bị kẻ khác hiếp đáp và đang uất ức, nên bá»—ng ngã và o lòng của ngÆ°á»i áo và ng rồi òa lên khóc.
NgÆ°á»i áo và ng Ä‘Æ°a tay vuốt tóc của nà ng, buồn bã nói :
- Việc chi thế, cô hãy nói lại cho tôi rõ !
Liá»n đó, Hứa Trân bèn Ä‘em hết má»i việc xảy ra giữa nà ng và ThÃch Äinh Nhạn kể qua má»™t lượt cho ngÆ°á»i áo và ng nghe. Nghe xong, ngÆ°á»i áo và ng ngÆ°á»i nhÆ°á»›ng cao đôi mà y, nói :
- Tại sao nó lại bỗng nhiên bỠrơi cô?
- Tôi cũng không biết tại sao nữa !
- Có phải vì nó không trở vỠkhách điếm tìm cô, nên cô phải đi tìm nó không?
- Äúng nhÆ° váºy, nhÆ° khi tôi vừa gặp anh ấy, thì anh ấy!đã tát tay tôi ngay!hu hu!
Nói đến đây, nà ng lại nghẹn ngà o. NgÆ°á»i áo và ng nói :
- Không thể có nhÆ° váºy được. ThÃch Äinh Nhạn tuy có tánh hung hăng ngang bÆ°á»›ng, nhÆ°ng chắc chắn không thể tệ đến mức ấy. Váºy bên trong việc nà y chắc còn có nguyên nhân chi khác, để ta há»i rõ nó rồi sẽ phân xá» sau !
NgÆ°á»i áo và ng liá»n thò tay và o áo lấy ra má»™t gói thuốc bá»™t trút và o miệng ThÃch Äinh Nhạn, rồi lại giải trừ huyệt đạo cho chà ng. Kế đó, ông lại váºn dụng ná»™i lá»±c để chữa trị vết thÆ°Æ¡ng cho chà ng.
ThÃch Äinh Nhạn vừa tỉnh lại liá»n vùng ngÆ°á»i đứng phắt dáºy. Chà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn ngÆ°á»i áo và ng nói :
- Cám Æ¡n cho thuốc và chữa thÆ°Æ¡ng, nếu ThÃch Äinh Nhạn tôi chÆ°a chết, tất sẽ có ngà y đáp Ä‘á»n. GiỠđây, vãn bối xin cáo từ váºy.
Nói dứt lá»i, chà ng liá»n quay ngÆ°á»i hối hả bá» Ä‘i. NgÆ°á»i áo và ng vụt quát to :
- Hãy đứng lại đã !
ThÃch Äinh Nhạn quay ngÆ°á»i lại, lạnh lùng há»i :
- Có việc chi thế?
- Ta há»i ngÆ°Æ¡i, cô nÆ°Æ¡ng nà y có lá»—i chi vá»›i ngÆ°Æ¡i thế? Nếu hôm nay ngÆ°Æ¡i không nói cho rõ rà ng, thì ngÆ°Æ¡i không thể Ä‘i khá»i hÆ¡i đây đâu !
ThÃch Äinh Nhạn cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Có lý nà o ông cho rằng há» ThÃch tôi đây là kẻ tham sanh úy tá» hay sao?
- Ta biết ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i hảo hán, nên giá» phút nà y đâu lại chịu bằng lòng chết.
Vì mối thù của mẫu thân ngươi, ngươi còn phải đi trả kia mà !
Câu nói ấy khiến cho ThÃch Äinh Nhạn phải giáºt nẩy mình. Vì ông ấy đã nhắc khéo chà ng phải Ä‘i trả mối thù của mẫu thân. Chà ng trầm ngâm má»™t lúc khá lâu, má»›i nói:
- Việc cô ấy là m thì cô ấy biết rõ hÆ¡n ai hết. Váºy ông hãy há»i cô ấy tốt hÆ¡n !
Hứa Trân kêu lên :
- ThÃch ca ca, sá»± thá»±c thì em không biết em có lá»—i chi cả !
- Cô!không biết thực à ?
- Äúng váºy, ThÃch ca ca!em có lổi ở chá»— nà o, mong anh hãy nói rõ ra!
ThÃch Äinh Nhạn tuy là ngÆ°á»i có tánh cứng cá»i ngạo mạn, nhÆ°ng nghe qua giá»ng nói buồn rầu của Hứa Trân thì cõi lòng cÅ©ng không khá»i má»m nhÅ©n. Chà ng có vẻ nhÆ° chợt hiểu ra Ä‘iá»u gì, nên sắc mặt liá»n biến hẳn, đầy vẻ kinh hãi buá»™t miệng há»i:
- Hứa cô nÆ°Æ¡ng, tôi há»i cô có phải cô có má»™t ngÆ°á»i chị em song sinh không?
Câu há»i ấy của ThÃch Äinh Nhạn cÅ©ng là m cho sắc mặt của Hứa Trân biến hẳn.
Vì nà ng nhá»› vừa rồi Huyết Kiệu chủ nhân cÅ©ng chẳng phải đã há»i nà ng nhÆ° thế hay sao?
Nà ng rùng mình đáp :
- Không có !
- Không có? Nếu không có, thì cô gái ấy chắc chắn là cô rồi !
NgÆ°á»i áo và ng nói :
- Việc đã xảy ra thế nà o?
ThÃch Äinh Nhạn bất đắc dÄ© phải Ä‘em việc gặp Hứa Trân tại Vạn Tinh Cổ Má»™ nói lại cho ngÆ°á»i áo và ng nghe, nhÆ°ng riêng việc chà ng đã cưỡng hiếp Hứa Trân thì giấu Ä‘i không nói.
Hứa Trân kêu lên :
- ThÃch ca ca, vì tôi không thấy anh trở lại khách Ä‘iếm nên má»›i ra Ä‘i tìm anh.
Chá»› tôi có giết ngÆ°á»i tại vùng Cổ Má»™ ấy bao giỠđâu? Tôi!từ trÆ°á»›c đến nay chÆ°a há» giết má»™t ngÆ°á»i nà o cả.
ThÃch Äinh Nhạn nghe thế không khá»i hoang mang kinh hãi, chà ng cất giá»ng run run nói :
- Thực đấy chứ?
- Hoà n toà n là thực.
- Không thể có được!Không thể có được, chắc chắn ngÆ°á»i ấy là cô rồi !
Hứa Trân cuống quÃt giáºm chân nói :
- Tại sao anh lại không tin tôi?
ThÃch Äinh Nhạn nháºn rằng quyết không thể có má»™t việc lạnh lùng nhÆ° thế. Vì khắp trong thiên hạ không là m thế nà o tìm được ra má»™t cô gái khác lại trông giống y hệt nhÆ° Hứa Trân. PhÆ°Æ¡ng chi, Hứa Trân lại không có ngÆ°á»i chị em song sinh nà o.
Chừng ấy, ThÃch Äinh Nhạn bá»—ng có ý nghÄ© là có thể Hứa Trân mắc má»™t chứng bịnh thần kinh chăng?
Vì chứng bịnh đó mà nà ng có thể trong má»™t khoảng thá»i gian nà o, tÃnh tình trở lại khác hẳn tánh tình vốn có của nà ng. Và , qua cÆ¡n đó, thì nà ng lại trở thà nh má»™t con ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng nhÆ° cÅ©?
Äấy thá»±c là má»™t sá»± phán Ä‘oán rất hữu lý, nhÆ°ng nà ng thá»±c sá»± có má»™t chứng bệnh nhÆ° thế không?
NgÆ°á»i áo và ng bá»—ng nhiên nói :
- ThÃch Äinh Nhạn nghe ta há»i đây, có phải ngÆ°á»i trông thấy hai ngÆ°á»i thanh niên bị giết là má»™t ngÆ°á»i mặc áo và ng và má»™t ngÆ°á»i mặc áo xám không?
- Äúng thế !
- Bá»n chúng rồi!
- Ai thế?
- Äúng là Trung Châu Song Anh. Mấy hôm trÆ°á»›c, ta nghe đồn đại rằng Trung Châu Song Anh đã lẻn và o Thiết Kỳ Bang trá»™m mất hai váºt vô cùng quý báu!
- Có phải bá»n chúng đã trá»™m Ä‘i cây Thiên Niên Hà Thủ Ô và viên PhÃch Äá»™c Châu không?
- Äúng nhÆ° váºy !
- Trung Châu Song Anh trá»™m hai váºt ấy để là m gì?
- Ta không hiểu rõ. NhÆ°ng sau đó, có ngÆ°á»i trông thấy bá»n há» chết phÆ¡i thây ở gần Vạn Tinh Cổ Má»™!
- NhÆ° váºy là hoà n toà n phù hợp vá»›i việc tôi trông thấy rồi !
- Không sai tà nà o cả. NhÆ°ng đáng tiếc là các cao thủ Thiết Kỳ Bang đã lục soát tá» thi của há», vẫn không tìm được hai váºt quý báu kia đâu nữa.
- Tất đã bị Hứa Trân lấy đi rồi?
Hứa Trân kêu to lên :
- Tôi không có ! ThÃch ca ca, nếu anh không tin thì cứ soát trong ngÆ°á»i tôi sẽ rõ !
ThÃch Äinh Nhạn hoang mang không hiểu sao cả. Váºy Hứa Trân nà y không phải là Hứa Trân mà chà ng đã gặp hay sao? Chà ng cà ng nghÄ© cà ng thấy máºp má» khó hiểu.
NgÆ°á»i áo và n há»i :
- Có lẽ ngÆ°Æ¡i đã nháºn lầm ngÆ°á»i rồi?
- Chắc chắn là không lầm !
- NhÆ° váºy, là má»™t cô gái khác, chá»› không phải Hứa Trân !
- Ai thế?
- GiỠđây chưa có cách nà o chứng minh được !
ThÃch Äinh Nhạn nói :
- Hứa cô nÆ°Æ¡ng, tôi xin há»i cô, cô có bị bệnh thần kinh không?
- Tại sao anh lại không tin tôi? Sá»± tháºt là tôi không có bệnh chi cả, mà cÅ©ng chÆ°a há» giết ngÆ°á»i lần nà o, lại cà ng không có trá»™m hai bảo váºt ấy. Tôi có thể thá», váºy anh nên tin tôi !
NhÆ°ng vì nhân váºt giang hồ phần đông Ä‘á»u xảo trá gian manh, do đó ThÃch Äinh Nhạn tất nhiên không thể tin được là Hứa Trân nà y không phải là Hứa Trân mà chà ng đã gặp.
Bởi thế, chà ng gượng cÆ°á»i nói :
- Hứa cô nÆ°Æ¡ng, tôi tin cô váºy !
- Thá»±c không? Anh!không giáºn tôi nữa chứ?
ThÃch Äinh Nhạn gượng cÆ°á»i thầm nghÄ© :
- Từ đây, tôi sẽ để ý theo dõi cô!
NghÄ© thế, chà ng liá»n nói :
- Tôi không phiá»n cô nữa đâu !
- ThÃch ca ca, anh tháºt là tốt !
NgÆ°á»i áo và ng gượng cÆ°á»i nói :
- ThÃch Äinh Nhạn có phải ngÆ°Æ¡i định Ä‘i tìm Truy Hồn Kiếm Khách để báo thù chăng?
- Äúng thế, nhÆ°ng hắn không có ở trong Cô Lâu Bang.
- Tá»± nhiên là hắn không dại gì ngồi yên chá» chết. Váºy trừ giặc thì trừ tên đầu sá» trÆ°á»›c. Nếu Ngân Diện Há»™i đã trừ xong, còn sợ chi mối thù ấy không báo được nữa?
ThÃch Äinh Nhạn gáºt đầu nói :
- Xem ra chỉ còn cách ấy mà thôi. Lão tiá»n bối Ä‘i tiếp xúc vá»›i các môn phái, thấy tình hình ra sao?
NgÆ°á»i áo và ng cau đôi mà y nói :
- Trở vỠkhách sạn chúng ta sẽ nói chuyện tỉ mỉ hơn !
ThÃch Äinh Nhạn gáºt đầu, rồi cả ba ngÆ°á»i phi thân lÆ°á»›t Ä‘i, chỉ trong chá»›p mắt là đã Ä‘i xa hà ng mấy dặm.
Bá»—ng nhiên, trÆ°á»›c mặt há» có bóng ngÆ°á»i thoáng qua, khiến ngÆ°á»i áo và ng buá»™t miệng kêu lên :
- Ai thế?
Tức thì, ông ta liá»n dừng chân ại, Ä‘Æ°a mắt nhìn khắp má»i nÆ¡i, nhÆ°ng nà o trông thấy có bóng ngÆ°á»i quanh đó.
ThÃch Äinh Nhạn cÅ©ng trông thấy rõ rà ng có má»™t bóng ngÆ°á»i lÆ°á»›t qua mình, nhÆ°ng khi đứng lại nhìn kỹ chẳng thấy có ai cả.
Lúc đó, bỗng nghe có tiếng Hứa Trân kêu lên rằng :
- ThÃch ca ca, đây là chi thế!?
Câu nói của Hứa Trân chưa dứt, bỗng từ xa nghe tiếng hú dà i!
Tiếng hú ấy khiến ai nghe đến cÅ©ng phải á»›n lạnh cả ngÆ°á»i.
ThÃch Äinh Nhạn bèn ngó theo ngón tay chỉ của Hứa Trân thì thấy mấy dòng chữ rằng :
- Äá»™c Nhãn Hắc Lang, hãy xa rá»i ngay cô gái bên cạnh ngÆ°Æ¡i, nếu không thì chẳng còn hối háºn kịp nữa. Tình Hải Äoạn TrÆ°á»ng Nhân lÆ°u bút.
ThÃch Äinh Nhạn xem qua không khá»i nổi da gà khắp ngÆ°á»i và bắt rùng mình, má»™t lúc tháºt lâu nói chẳng nên lá»i.
Hứa Trân há»i rằng :
- ThÃch ca ca, viếc chi thế?
ThÃch Äinh Nhạn biến hẳn sắc mặt nói :
- Không có việc chi cả !
NgÆ°á»i áo và ng trông thấy sắc mặt của ThÃch Äinh Nhạn khác thÆ°á»ng, liá»n thò tay lấy miếng giấy nhỠấy để xem, thì sắc mặt ông ta cÅ©ng không khá»i biến hẳn.
Những dòng chữ trong tấm giấy ấy, rõ rà ng là bảo chà ng phải xa rá»i Hứa Trân.
Ngụ ý cảnh cáo ThÃch Äinh Nhạn, nếu không thì sẽ bị chết dÆ°á»›i tay của Hứa Trân váºy.
HÆ¡n nữa, má»™t việc là m cho chà ng hết sức kinh ngạc, là ngÆ°á»i viết những dòng chữ ấy lại là nhân váºt số má»™t trong nhóm Tình Thiên TrÆ°á»ng Háºn tức Tình Hải Äoạn TrÆ°á»n Nhân.
Ông ta lÆ°u bút để cảnh cáo, cố nhiên là không phải không có lý do. NgÆ°á»i áo và ng bèn xé bá» miếng giấy nhỠấy Ä‘i, cÆ°á»i nhạt nói :
- Thôi chúng ta hãy đi !
Câu nói của ngÆ°á»i áo và ng vừa dứt, bá»—ng nghe từ phÃa sau lÆ°ng có tiếng ngÆ°á»i nói rằng :
- Quả là đây rồi !
NgÆ°á»i áo và ng và ThÃch Äinh Nhạn Ä‘á»u kinh hãi, vá»™i và ng quay ngÆ°á»i ngó lại, thấy từ trong cánh rừng thong thả bÆ°á»›c ra hai ngÆ°á»i. Äó là Thiên Âm Lão Nhân và Phong Trần Cuồng Khách. Chừng ấy, ngÆ°á»i áo và ng và ThÃch Äinh Nhạn má»›i thở ra má»™t hÆ¡i nhẹ nhõm. ThÃch Äinh Nhạn nói :
- Nhị vị tiá»n bối đã là m cho chúng tôi giáºt nẩy mình.
Phong Trần Cuồng Khách ngạc nhiên nói :
- Váºy tai đây đã xảy ra việc gì rồi hay sao?
NgÆ°á»i áo và ng lạnh lùng cÆ°á»i :
- CÅ©ng may là ông đến cháºm má»™t bÆ°á»›c, nếu không có lẽ Phong Trần Cuồng Khách cÅ©ng khó thoát khá»i tay Huyết Kiệu chủ nhân rồi đó !
Phong Trần Cuồng Khách biến hẳn sắc mặt nói :
- Cái chi? Hắn!.định giết tôi à ?
- Äúng thế, Huyết Kiệu chủ nhân rất có thể là Lê Thái Hoa !
Phong Trần Cuồng Khách giáºt bắn ngÆ°á»i, buá»™t miệng nói :
- Cái chi? Huyết Kiệu chủ nhân có thể là Lê Thái Hoa sao?
- Rất có thể là bà ta !
Phong Trần Cuồng Khách kinh hãi đến tái xanh cả mặt, không ngớt rùng mình.
NgÆ°á»i áo và ng lạnh lùng nói :
- NhÆ°ng chiếc Huyết Kiệu đã Ä‘i rồi, váºy nên an tâm. GiỠđây, nhị vị tìm chúng tôi có việc chi cần không?
Äôi lông mà y ráºm của Thiên Âm Lão Nhân cau lại, nói :
- Má»i việc có vẻ rất bất lợi!
Phong Trần Cuồng Khách bá»—ng ngắt lá»i há»i :
- Ông có thể Ä‘oán chắc Huyết Kiệu chủ nhân chÃnh là Lê Thái Hoa không?
- Tuy không dám quả quyết, nhÆ°ng tám chÃn phần mÆ°á»i là bà ta đó!
Câu nói của ngÆ°á»i áo và ng chÆ°a dứt, từ phÃa sau lÆ°ng bá»—ng có má»™t giá»ng nói lạnh nhÆ° băng vá»ng đến rằng :
- Không phải, Lê Thái Hoa đã chết rồi !
Tiếng nói vừa dứt, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u kinh hoà ng biến sắc. Ai nấy ngó vá» hÆ°á»›ng có tiếng nói phát ra, thì thấy từ trong cánh rừng, cháºm chạp bÆ°á»›c đến má»™t cô gái thần bÃ.
Nà ng chÃnh là cô gái áo xanh Khôi Tâm Nhân
Last edited by onlylove_love; 01-02-2010 at 02:38 PM.
|
01-02-2010, 02:40 PM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
hồi 28:Quáºt mồ
nguồn: Việt đồng tâm
Sá»± xuất hiện bất ngá» của cô gái áo xanh nà y thá»±c đã khiến má»i ngÆ°á»i phải kinh ngạc. Trong số ấy, ngoại trừ ThÃch Äinh Nhạn Ä‘ang nghÄ© ngợi tìm cách tách rá»i Hứa Trân, còn thì bao ngÆ°á»i khác Ä‘á»u đổ dồn tia mắt và o khung mặt không má»™t tà tình cảm của cô gái áo xanh.
Cô gái áo xanh ấy, đưa mắt nhìn thẳng và o mặt Phong Trần Cuồng Khách lạnh lùng nói :
- Nà y Phong Trần Cuồng Khách, tuy trá»i đất bao la, nhÆ°ng quả thá»±c cÅ©ng có ngà y gặp gỡ đấy chứ !
- Nhưng cuộc gặp gỡ nà y không phải là may mắn !
- Äúng thế, hôm nay tôi vì tìm kiếm ông nên má»›i tá»›i đây !
- Äể là m gì?
- Äể cùng Ä‘i thăm Lê Thái Hoa !
- Cô ấy vẫn còn sống hay sao?
- Không, đi thăm mộ phần của bà ấy kia mà !
Sắc mặt của Phong Trần Cuồng Khách liá»n tái nhợt. Ông cảm thấy nhÆ° bị ai nện mạnh má»™t búa và o đầu, lẩm bẩm nói :
- Trá»i hỡi ! Lê Thái Hoa đã thá»±c sá»± vùi xÆ°Æ¡ng và o ba tấc đất rồi sao?
Cô gái áo xanh cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Chúng ta Ä‘i đến đấy thăm thì sẽ biết, ông khá»i cần phải than thở là m chi. Nếu Lê Thái Hoa thá»±c sá»± đã chết, ông có chịu Ä‘áºp đầu chết trÆ°á»›c má»™ của bà ấy hay không?
Phong Trần Cuồng Khách im lặng và từ từ gục đầu xuống.
TrÆ°á»›c tình trạng ấy, khiến ngÆ°á»i áo và ng hoang mang không hiểu ra sao cả. Vì nếu Lê Thái Hoa đã chết thá»±c, thì Huyết Kiệu chủ nhân là ai? Vẫn là má»™t Ä‘iá»u khó hiểu !
Phong Trần Cuồng Khách bỗng nhiên nghiến chặt đôi hà m răng nói :
- Phiá»n cô nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a tôi tá»›i ngôi má»™ của nà ng. Nếu Lê Thái Hoa thá»±c sá»± đã chết, thì Thôi Thiên Hà n tôi cÅ©ng không còn muốn sống nữa !
- Ngôi má»™ của bà ấy chỉ cách xa đây má»™t dặm Ä‘Æ°á»ng thôi, váºy chúng ta hãy Ä‘i nà o.
Vừa nói dứt lá»i, nà ng liá»n nhún mình lao Ä‘i trÆ°á»›c.
Cô gái áo xanh đã bá» Ä‘i, khiến má»i ngÆ°á»i có mặt không thể không cất bÆ°á»›c chạy theo nà ng. ThÃch Äinh Nhạn cau đôi mà y quay vá» ngÆ°á»i áo và ng nói :
- Là m thế nà o?
NgÆ°á»i áo và ng nói nhá» rằng :
- Ta xem cô ấy không có ý hại ngÆ°Æ¡i đâu!Vây ngÆ°Æ¡i cứ bình tÄ©nh nhÆ° thÆ°á»ng, để ta theo dõi thái Ä‘á»™ của cô ấy cho !
ThÃch Äinh Nhạn gáºt đầu, quay mặt ngó vá» Hứa Trân má»™t lượt, chỉ thấy khung mặt của nà ng hoà n toà n có vẻ thÆ¡ ngây và mỉm cÆ°á»i đầy quyến rủ.
ThÃch Äinh Nhạn không khá»i bắt rùng mình, chà ng bổng cảm thấy dáng Ä‘iệu thÆ¡ ngây ấy là má»™t bá»™ mặt thá»±c đầy hung ác, và nụ cÆ°á»i của nà ng cÅ©ng nguy hiểm nhÆ° má»™t lưỡi gÆ°Æ¡m.
Bởi thế, lòng chà ng cảm thấy nhÆ° giá lạnh hẳn. Chà ng tá»± há»i, tại sao Hứa Trân lại có y muốn hãm hại mình? Äồng thá»i, con ngÆ°á»i đã giết chết Trung Châu Song Anh ấy có phải là Hứa Trân nà y không? Nếu nhÆ° thế, quả đúng là nà ng có chứng bệnh thần kinh và sắp tái phát rồi chăng?
HÆ¡n nữa, trong những giá» phút bệnh trạng của nà ng tái phát, nà ng sẽ trở thà nh má»™t ma nữ cuồng bạo, tà n nhẫn và gieo rắc má»i sá»± khủng bố cho bất cứ những ai chăng?
Việc ấy rất có thể !
NghÄ© đến đây, ThÃch Äinh Nhạn không khá»i nổi da gà khắp cả ngÆ°á»i, đồng thá»i cÅ©ng không ngá»›t rùng mình ghê sợ.
Lúc đó, cô gái áo xanh đã dừng chân đứng lại. Tất cả má»i ngÆ°á»i theo sau cùng Ä‘Æ°a mắt nhìn lên và ai nấy không khá»i rùng mình. Vì nÆ¡i ấy rõ rà ng có má»™t bãi tha ma, cảnh sắc hết sức buồn bã. Trăm nghìn ngôi mả nhấp nhô khắp nÆ¡i.
Phong Trần Cuồng Khách lên tiếng há»i :
- Ngôi mả của!?
Cô gái áo xanh tiếp lá»i :
- Äấy không phải là ngôi má»™ bà ấy sao?
Má»i ngÆ°á»i ngó theo ngón tay chỉ của cô gái áo xanh, thấy giữa bãi cá» xanh rá»n nhÆ° nhung nhô lên má»™t ngôi má»™ cÅ©. Sắc mặt Phong Trần Cuồng Khách bá»—ng tái hẳn.
Ông ta nhắm ngay ngôi má»™ ấy lao ngÆ°á»i nhẹ nhà ng bay vút tá»›i.
Liá»n đó, ông ta Ä‘Æ°a mắt nhìn lên, sắc mặt lại cà ng tái nhợt hÆ¡n nữa. Vì trên tấm bia đã phủ rêu xanh rõ rà ng viết má»™t hà ng :
- Lê Thái Hoa chi mộ.
Phong Trần Cuồng Khách bá»—ng tuôn rÆ¡i đôi dòng lệ. GiỠđây, ông đã biết chắc chắn ngÆ°á»i con gái mà ông hằng yêu thÆ°Æ¡ng tha thiết đã thá»±c sá»± chết hẳn rồi.
Xác nà ng đã chôn vùi dÆ°á»›i ba tấc đất, để mối tình giữa hai ngÆ°á»i phải di háºn đến nghìn sau.
NgÆ°á»i con gái xinh đẹp tuyệt thế và đã yêu ông ta chân thà nh, giỠđây thá»±c sá»± đã chết rồi ! Thê mà , Phong Trần Cuồng Khách từ bấy lâu nay vẫn hy vá»ng Lê Thái Hoa còn sống ở trên dÆ°Æ¡ng trần nà y. Niá»m hy vá»ng ấy giỠđây đã tắt hẳn.
Bất thần ông gà o lên một tiếng bi ai :
- Hỡi Lê muội !
Tức thì, ông bò lăn ra đất, hai tay ôm chặt má»™t bịa khóc òa trông thá»±c thê lÆ°Æ¡ng thảm thiết. Tiếng khóc của ông đã khiến má»i ngÆ°á»i có mặt không ai là không xúc Ä‘á»™ng bùi ngùi.
Chẳng rõ trÆ°á»›c đây, Phong Trần Cuồng Khách đã có lá»—i lầm nhÆ° thế nà o đối vá»›i Lê Thái Hoa, nhÆ°ng qua cá» chỉ ấy, ai nấy Ä‘á»u thấy rõ là ông ta hết sức yêu thÆ°Æ¡ng Lê Thái Hoa.
Phong Trần Cuồng Khách van khóc hết sức đau đướn không hỠđể ý đến những gì xung quanh.
Cô gái áo xanh lạnh lùng nói :
- Phong Trần Cuồng Khách , Lê Thái Hoa đã vì ông mà chết, váºy ông có giữ lá»i thá» mà chết theo bà ấy hay không?
Phong Trần Cuồng Khách bá»—ng nÃn bặt tiếng khóc. Sắc mặt của ông trông Ä‘au thÆ°Æ¡ng không thể tả khiến ai nấy Ä‘á»u không dám nhìn thẳng và o ông. Ông ta nói lẩm bẩm:
- Hỡi Lê muội ! Kiếp sống nà y Thôi Thiên Hà n đã phụ lòng em, mong rằng kiếp sau chúng mình được nối lại tình duyên dang dở !
Nói đoạn, ông đưa cánh tay mặt lên rồi giáng mạnh xuống Thiên Linh Cái của mình.
Thiên Âm Lão Nhân thấy thế quát rằng :
- Thôi Thiên Hà n không thể là m như thế được!
Vừa quát, lão ta vừa vung gáºy lên cháºn cánh tay phải của Phong Trần Cuồng Khách lại không để ông ta kịp giáng xuống đầu.
Phong Trần Cuồng Khách đưa mắt nhìn Thiên Âm Lão Nhân một lượt, nói :
- Tại sao tiá»n bối lại ngăn cản tôi?
Thiên Âm Lão Nhân gượng cÆ°á»i nói :
- Ông có thể chứng minh ngÆ°á»i chết dÆ°á»›i ngôi má»™ nà y là Lê Thái Hoa chăng?
Phong Trần Cuồng Khách ngạc nhiên nói :
- Váºy có lý đâu không phải là nà ng?
- Tôi chẳng dám nói là không phải nhưng trước khi có thể chứng thực rằng Lê Thái Hoa đã chết mà nếu ông nóng nảy tự sát đi chẳng hóa ra thiếu sáng suốt lắm sao?
Phong Trần Cuồng Khách nói :
- Váºy là m thế nà o chứng minh cho biết Lê Thái Hoa đã chết hay còn sống?
- TrÆ°á»›c hết ta nên quáºt mồ lên xem bên trong chiếc quan tà i có phải chôn xác chết tháºt không? Sau đó nếu quả có xác chết thì ta nên xem xét xác chết ấy có phải là Lê Thái Hoa không vì có lẽ đến ngà y nay xác chết đó vẫn chÆ°a tiêu tan hẳn đâu !
Phong Trần Cuồng Khách nói :
- Không , tôi không nỡ quáºt mồ nà ng. HÆ¡n nữa, tôi rất sợ nhìn thấy má»› xÆ°Æ¡ng trắng của nà ng!
Thiên Âm Lão Nhân nói :
- NhÆ°ng nếu trong ấy không có xÆ°Æ¡ng trắng của nà ng, hay nói má»™t cách khác đây chỉ là má»™t - nghi tráºn của Lê Thái Hoa bố trÃ, thì ông chết Ä‘i chẳng hóa ra oan uổng lắm sao?
Phong Trần Cuồng Khách im lặng nghĩ, không nói chi cả !
Trên tấm mộ bia nà y, chẳng phải rõ rà ng có dòng chữ - Lê Thái Hoa chi mộ sao?
Có lý đâu, đây chÃnh lại là nghi tráºn của nà ng bố trÃ?
NghÄ© thế, Phong Trần Cuồng Khách liá»n nghiến răng nói :
- Äược ! Chúng ta hãy quáºt mồ cáºy quan tà i ra xem cho biết !
Thiên Âm Lão Nhân nói :
- Phải, chỉ có cách cáºy quan tà i ra thì má»›i giải đáp được những bà máºt chung quanh cái chết của Lê Thái Hoa.
Nói đến đây, ông đưa mắt nhìn Phong Trần Cuồng Khách một lượt rồi lại nói tiếp:
- Nếu lão đệ thấy không tiện ra tay, để tôi đây giúp cho váºy !
Phong Trần Cuồng Khách gáºt đầu, rồi từ từ bÆ°á»›c Ä‘i tránh chá»— khác.
Cô gái áo xanh không khá»i biến sắc mặt, lạnh lùng nói :
- Phong Trần Cuồng Khách, ông đã là m khổ Lê Thái Hoa lúc sinh tiá»n nhiá»u quá rồi, váºy có lý nà o giỠđây ông định không để cho nắm xÆ°Æ¡ng tà n của bà ấy được nằm yên nữa sao?
- Tôi cần phải tìm hiểu xem nà ng có quả thực chết hay chưa !
- Như thế là ông chưa tin sao?
Thiên Âm Lão Nhân nói :
- Äây không phải là vấn Ä‘á» tin hay không. Nếu quáºt lên mà trong ngôi má»™ nà y không có xÆ°Æ¡ng trắng thì chứng tá» Lê Thái Hoa vẫn còn sống.
Nói đến đây, Thiên Âm Lão Nhân liá»n hÆ°Æ¡i chiếc gáºy lên má»™t lượt, rồi Ä‘i thẳng tá»›i ngôi má»™ của Lê Thái Hoa.
Cô gái áo xanh liá»n lao ngÆ°á»i tá»›i cháºn ngang trÆ°á»›c mặt của Thiên Âm Lão Nhân, quát rằng :
- Tôi không cho các ông chạm đến ngôi mộ của bà ấy !
Äôi mà y của Thiên Âm Lão Nhân liá»n dá»±ng đứng, hằn há»c nói :
- Con bé nà y quả là ngang ngược. Váºy có lý nà o ngÆ°Æ¡i đã mặc nháºn rằng trong ngôi má»™ nà y không có hà i cốt của Lê Thái Hoa sao?
- Dù cho thế nà o, tôi cũng không bằng lòng để cho các ông chạm đến ngôi một của bà ta đâu !
- NgÆ°á»i nói thế đã chứng tá» rằng Lê Thái Hoa chÆ°a chết !
Cô gái áo xanh lạnh lùng nói :
- Thiên Âm Lão Nhân, nếu ông chưa tin rằng trong ngôi mộ nà y có hà i cốt của Lê Thái Hoa, chúng ta hãy đánh cuộc đi nà o?
- Ngươi định đánh cuộc ra sao?
- Nếu trong ngôi mộ nà y có hà i cốt của Lê Thái Hoa, thì từ đây vỠsau, ông phải hoà n toà n chịu sự chi phối của tôi, tôi muốn thế nà o thì ông phải là m đúng theo thế ấy.
- Còn nếu ngươi thua thì sao?
- Thì tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm cho kỳ được Lê Thái Hoa. Äồng thá»i, Phong Trần Cuồng Khách cÅ©ng không cần phải tá»± váºn. HÆ¡n nữa, tôi cÅ©ng sẽ tiết lá»™ Há»™i trưởng Ngân Diện Há»™i là ai cho các ông được biết !
Vấn Ä‘á» cuối cùng của nà ng nêu ra quả có má»™t sức quyến rủ to tát. Vì mặc dù ai nấy Ä‘á»u cho rằng Há»™i trưởng Ngân Diện Há»™i là Võ Lâm Chi Thần, nhÆ°ng đó vẫn là má»™t việc chÆ°a được minh xác.
Thiên Âm Lão Nhân liá»n cắn chặt đôi hà m răng nói :
- Äược !
- Ông không hối háºn chứ?
- Lão phu hà nh đạo trong chốn giang hồ, tuy không dám khoe khoang là lá»i nói của mình chắc chắn nhÆ° Ä‘inh đóng cá»™t, nhÆ°ng tin rằng ta không bao giá» thất tÃn vá»›i ai cả.
Cô gái áo xanh từ từ lui sang một bên, nói :
- Váºy các ông hãy quáºt mồ, khui quan tà i ra xem Ä‘i !
Thiên Âm Lão Nhân thấy thế, không khá»i bắt rùng mình. Ông ta Ä‘Æ°a mắt nhìn qua khuôn mặt không há» có má»™t tà tình cảm của cô gái áo xanh trong lòng không khá»i hồi há»™p.
NhÆ°ng lúc ấy, ông ta nhÆ° đã cỡi lên lÆ°ng cá»p rồi, dù ông phải mạo hiểm Ä‘em cái tá»± do của cả Ä‘á»i mình ra đánh cá, song vẫn phải mạnh dạn tiến tá»›i chá»› không thể thối lui được nữa.
Bởi thế, ông liá»n cÆ°á»i lạnh lùng, rồi Ä‘Æ°a chân bÆ°á»›c tá»›i ngôi má»™ của Lê Thái Hoa.
Ngay lúc ấy, bá»—ng từ phÃa xa có má»™t tiếng hú lạnh lùng chẳng khác nà o tiếng ma rên rÄ© khóc lóc, khiến má»i ngÆ°á»i chung quanh Ä‘á»u biến hẳn sắc mặt.
NgÆ°á»i áo và ng nhanh nhẹn lÆ°á»›t tá»›i sát cạnh ThÃch Äinh Nhạn nói nhá» :
- Má»i việc sắp xảy ra rồi đấy!!
ThÃch Äinh Nhạn kinh hãi Ä‘Æ°a mắt nhìn thẳng và o ngÆ°á»i áo và ng thì thấy ông ta Ä‘ang nhìn chòng chá»c và o mặt Hứa Trân. ThÃch Äinh Nhạn liếc nhìn mặt nà ng, cÅ©ng không khá»i giáºt mình sợ hãi. Vì lúc ấy, đôi mắt của Hứa Trân Ä‘ang khẽ nhắm, sắc mặt từ từ biến thà nh tái nhợt, đôi môi không ngá»›t lay Ä‘á»™ng!
Váºy có lẽ là đến lúc nà ng phát cÆ¡n Ä‘iên rồi chăng?
ThÃch Äinh Nhạn lại quay ngÆ°á»i vá» ngÆ°á»i áo và ng nói :
- Äây là má»™t chuyện chi thế?
- Äây thá»±c là khiến ngÆ°á»i ta khó hiểu? Xem nà ng có vẻ nhÆ° Ä‘ang dùng thuáºt Truyá»n Âm Nháºp Máºt để nói chuyện vá»›i má»™t võ công tuyệt thế nà o khác. NhÆ°ng xem kỹ thì dÆ°á»ng nhÆ° không phải, nà ng có vẻ nhÆ° ngủ gáºt!mà cÅ©ng có vẻ nhÆ° Ä‘ang khấn vái Ä‘iá»u gì !
Sá»± thay đổi sắc diện của Hứa Trân, ngoại trừ ngÆ°á»i áo và ng và ThÃch Äinh Nhạn ra thì còn chung quanh chẳng có ai hay biết chi cả. Vì Phong Trần Cuồng Khách và cô gái áo xanh Ä‘á»u Ä‘ang để tâm theo dõi Thiên Âm Lão Nhân bá»›i má»™ của Lê Thái Hoa.
Thế là không khà chung quanh đã trở thà nh hết sức căn thẳng. Má»i ngÆ°á»i có mặt Ä‘á»u Ä‘ang hồi há»™p trong lòng. Chẳng qua sá»± hồi há»™p ấy má»—i ngÆ°á»i má»—i khác mà thôi.
Không khà chung quanh im phăng phắc nhÆ° má»™t cõi chết. Ngoà i tiếng quáºt má»™ nghe xá»™t xoạt, chung quanh Ä‘á»u phẳng lặng đến nổi có thể nghe được hÆ¡i thở của nhau.
Sắc mặt của ThÃch Äinh Nhạn đã trở thà nh xám ngắt. NhÆ°ng chỉ trong thá»i gian ngắn ngủi đó, mà sắc diện của Hứa Trân đã không ngá»›t thay đổi liên tiếp.
TrÆ°á»›c tiên, nà ng có vẻ nhÆ° ngÆ¡ ngác, kế đến có vẻ nhÆ° kinh sợ, rồi có vẻ nhÆ° khẩn cầu, Ä‘au khổ và bi ai. Tất cả những sá»± biến đổi trong ná»™i tâm ấy Ä‘á»u hiện rõ lên nét mặt của nà ng!
Cuối cùng, trên khung mặt ngây thÆ¡ của nà ng thoáng hiện má»™t vẻ lạnh lùng nhÆ° sÆ°Æ¡ng mai. Và dÆ°á»›i hai khóe mắt khẽ hÃp lại của nà ng đã lăn ra hai dòng lệ nóng.
ThÃch Äinh Nhạn suýt nữa buá»™t miệng kêu lên thà nh tiếng. Vì vẻ mặt sau cùng của Hứa Trân quả đúng y nhÆ° lúc chà ng bắt gặp nà ng giết chết Trung Châu Song Anh.
Bởi thế, chà ng sững sỠđứng trơ như khúc gỗ. Chà ng không hiểu tại sao một cô gái ngây thơ khả ai xinh đẹp đầy quến rủ như nà ng lại mắc phải một chứng bệnh rất lạ lùng như thế?
NgÆ°á»i áo và ng váºn dụng chân lá»±c xuống đôi tay, thủ thế chỠđối phó.
Ngay lúc đó, Thiên Âm Lão Nhân đã quáºt đến đáy má»™. NÆ¡i đấy quả có má»™t đống xÆ°Æ¡ng khô. Sắc mặt của Thiên Âm Lão Nhân liá»n tái nhợt, sợ hãi bÆ°á»›c lui má»™t bÆ°á»›c !
Phong Trần Cuồng Khách buá»™t miệng há»i :
- Sưao thế?
- Chúng ta thua rồi !
Phong Trần Cuồng Khách bÆ°á»›c tá»›i má»™t bÆ°á»›c, Ä‘Æ°a mắt nhìn kỹ thì mặt không khá»i biến sắc, rồi lại Ä‘Æ°a cánh tay mặt lên!
NgÆ°á»i áo và ng bá»—ng quát lá»›n :
- Khoan đã !
Phong Trần Cuồng Khách Ä‘Æ°a mắt nhìn ngÆ°á»i áo và ng má»™t lượt, rồi lẩm bẩm nói:
- Quả đúng nhÆ° lá»i cô nÆ°Æ¡ng nà y đã nói, ta đã là m khổ Lê Thái Hoa nhiá»u thuở nà ng còn sanh tiá»n. GiỠđây, sau khi nà ng chết rồi, ta lại bá»›i má»™ nà ng lên, váºy Thôi Thiên Hà n ta dù có chết cÅ©ng chÆ°a đáng tá»™i!
NgÆ°á»i áo và ng nói :
- Ông chết hay không chẳng có dÃnh dấp chi đến tôi. NhÆ°ng Huyết Kiệu chủ nhân có lá»i nhắn ông mà suýt nữa tôi đã quên nói lại vá»›i ông rồi !
- Hắn đã nhắn chi thế?
- Hắn bảo trong ngà y lễ ra mắt của Ngân Diện Hội, ông hãy đến đấy dâng thủ cấp lên cho hắn.
Từ trong Ä‘au khổ, Phong Trần Cuồng Khách bá»—ng tá» ra cứng cá»i trở lại, nói :
- Tôi phải cần gặp Huyết Kiệu chủ nhân đã, rồi mới trở lại đây tự sát trước ngôi một của Lê Thái Hoa.
Thiên Âm Lão Nhân cung kÃnh bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt cô gái áo xanh há»i :
- Lão phu đã thua, váºy cô nÆ°Æ¡ng có Ä‘iá»u chi chỉ bảo?
|
01-02-2010, 02:42 PM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
hồi 29:khu rừng chết chóc
nguồn:Việt đồng tâm
Cô gái áo xanh lạnh lùng nói :
- Giá» thì ta chÆ°a có chi sai khiến. Váºy ông hãy trở lại lấp kỹ ngôi má»™ đó Ä‘i !
- Xin vâng !
Cô gái áo xanh đưa mắt nhìn Phong Trần Cuồng Khách một lượt, nói :
- Ông cứ hẹn lần hẹn lá»±a mãi, váºy sau ngà y ra mắt của Ngân Diện Há»™i thì ông không còn trốn thoát nữa đâu!
Câu nói của cô gái áo xanh chÆ°a dứt, đôi mắt khẽ nhắm của Hứa Trân vụt mở to lên, hiện đầy sát khà nhìn chòng chá»c và o mặt ThÃch Äinh Nhạn.
ThÃch Äinh Nhạn sợ hãi bÆ°á»›c thối lui má»™t bÆ°á»›c !
ThÃch Äinh Nhạn buá»™t miệng kêu lên :
- Hứa cô nương, cô là m sao thế?
- Ta phải giết ngươi !
- Ồ ! Cô điên rồi hay sao?
- Ta nà o có điên đâu !
Nói Ä‘oạn, nà ng nhắm hÆ°á»›ng ThÃch Äinh Nhạn bÆ°á»›c lần từng bÆ°á»›c. Thái Ä‘á»™ của nà ng trông ghê sợ đến chẳng ai dám nhìn thẳng và o nà ng cả.
Phong Trần Cuồng Khách và cô gái áo xanh bất ngá» thấy cá» chỉ lạ lùng đó, nên Ä‘á»u Ä‘Æ°a những tia mắt sợ hãi và ngá» vá»±c nhìn thẳng và o mặt Hứa Trân. Vì đối vá»›i sá»± chuyển biến bất ngá» của Hứa Trân, không ai là không hoang mang kinh ngạc cả.
NgÆ°á»i áo và ng cÅ©ng Ä‘Æ°a chân bÆ°á»›c theo, mặt đầy sát khÃ, đôi tay chứa đầy chân lá»±c sẵn sà ng đối phó vá»›i má»i tình thế bất trắc.
ThÃch Äinh Nhạn sợ hãi nói :
- Hứa cô nương, có lý nà o cô đã quên mất tôi rồi sao?
- Tôi là m thế nà o quên anh được ! Anh chÃnh là ThÃch Äinh Nhạn đây mà .
- Nếu váºy, tại sao cô lại có ý định giết tôi?
- Äây là việc ngoà i ý muốn của tôi !
- Có phải bệnh của cô lại tái phát không?
- Không, tôi vẫn khá»e mạnh nhÆ° thÆ°á»ng !
Thiên Âm Lão Nhân đã lấp xong ngôi má»™, và nháºn ra má»i sá»± việc lạ lùng trÆ°á»›c mắt, nên liá»n vung chiếc gáºy lên, quát há»i :
- Chuyện chi thế?
Hứa Trân đáp :
- Tôi phải giết ThÃch Äinh Nhạn !
- Tại sao thế?
- Tôi cũng không hiểu được !
Thiên Âm Lão Nhân biến hẳn sắc mặt, quát rằng :
- Cô chỉ nói ba láp thôi !
Vừa quát lão ta vừa vung gáºy trà n ngay đến trÆ°á»›c mặt Hứa Trân đôi mắt hiện đầy sát khÃ.
Hứa Trân cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Muốn ta không giết ThÃch Äinh Nhạn là việc rất dá»…, chỉ cần má»™t là trao mÆ°á»i sáu quân cá» phÃa xanh bằng hồng ngá»c ấy cho ta, hoặc ngoan ngoãn Ä‘i theo ta là được!
ThÃch Äinh Nhạn bá»—ng lá»™ sắc hung tợn vốn có của chà ng, cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Hứa cô nÆ°Æ¡ng, té ra ngay lúc đầu tôi đã bị lầm cô ! Hai Ä‘iá»u kiện của cô Ä‘Æ°a ra thá»±c tôi không thể là m theo được!
- Váºy ngÆ°Æ¡i muốn chết sao?
ThÃch Äinh Nhạn cÆ°á»i nhÆ° cuồng dại, nói :
- Tôi cho cô biết ThÃch Äinh Nhạn nà y nà o phải là phÆ°á»ng tham sống sợ chế đâu!
- Tốt lắm !
Tức thì ThÃch Äinh Nhạn bèn trà n tá»›i xô ngÆ°á»i áo và ng dang qua má»™t bên, sắc mặt Ä‘en sạm của chà ng trà n đầy sát khà trông hết sức rùng rợn.
Chà ng vốn biết võ công của mình chắc chắn không thể đối địch nổi với Hứa Trân mà ngay đến Thiên Âm Lão Nhân cũng e rằng chưa thể đối địch nổi với nà ng. Nhưng trong giỠphút đó, sự đau lòng của chà ng đã biến thà nh cơn thịnh nộ nên chẳng còn kể chi là sống chết nữa.
Hứa Trân nhướng cao đôi mà y liễu, nói :
- ThÃch Äinh Nhạn, ngÆ°Æ¡i thá»±c tình không chịu trao mÆ°á»i sáu quân cỠấy ra hay sao?
ThÃch Äinh Nhạn không còn dằn cÆ¡n tức giáºn được nữa, quát to rằng :
- Chỉ khéo nói ba láp, hãy đỡ chưởng đây !
Tiếng nói vừa dứt thì chà ng đã vung chưởng đánh thẳng vá» phÃa Hứa Trân nghe má»™t tiếng vút.
Hứa Trân không cháºm trá»… liá»n vung chưởng ngá»c lên tức thì má»™t luồng kình lá»±c má»m mại nhÆ°ng vô cùng mạnh mẽ cuốn tá»›i hắt lùi ThÃch Äinh Nhạn ra sau năm bÆ°á»›c.
Nà ng nói :
- ThÃch ca ca, có lý đâu anh không yêu em hay sao?
Cô gái áo xanh liá»n nhanh nhẹn trà n ngay đến trÆ°á»›c mặt Hứa Trân, há»i vặn lại :
- Nếu thế thì cô cũng không yêu anh ấy hay sao?
- Tôi yêu.
- Thế tại sao cô!
- Vì đây là má»™t trÆ°á»ng hợp bất khả kháng !
Thiên Âm Lão Nhân không còn dằn cÆ¡n tức giáºn được nữa, liá»n trà n tá»›i vung gáºy lên nói :
- Hứa cô nÆ°Æ¡ng, chúng tôi đã lầm cô. Lão phu đây tuy bất tà i, nhÆ°ng nhất định xinh lÄ©nh giáo mấy thế võ bà truyá»n của cô !
Nói dứt lá»i, ông đã trà i tá»›i đứng sững trÆ°á»›c mặt của Hứa Trân.
Äôi mà y liá»…u của Hứa Trân nhÆ°á»›ng cao, nói :
- Ông muốn chết hả?
- Chưa chắc!!
Dứt lá»i, ông ta đã vung gáºy lên tấn công thẳng vá» phÃa Hứa Trân.
ÄÆ°á»ng gáºy ấy của Thiên Âm Lão Nhân chÃnh là thế Äịa Ngục Âm Phong trong Thiên Âm Tháºp Bát Quải của ông ta. Chỉ trong má»™t thế đó đã ngầm chứa ba sá»± diá»…n biến khác nhau rất hiểm hóc.
Hứa Trân thấy thế liá»n nhún mình vá»t lên, khiến Ä‘Æ°á»ng gáºy của Thiên Âm Lão Nhân phải đánh hụt và o khoảng không. Tiếp đó, Hứa Trân lại lao mình vá»t tá»›i, thò nhanh chưởng ngá»c ra nhắm chụp thẳng và o mặt của Thiên Âm Lão Nhân.
Trông thấy thế, Thiên Âm Lão Nhân không khá»i buá»™t miệng kêu rằng :
- Lưu Tinh Thân Pháp !
Giữa lúc tiếng kêu của ông ta chưa dứt, luồng chưởng lực của Hứa Trân đã công đến nơi rồi.
Thiên Âm Lão Nhân là ngÆ°á»i tên tuổi liệt và o hà ng Tứ Kỳ trong võ lâm. Tà i nghệ cao cÆ°á»ng chẳng kém hÆ¡n Võ Lâm Chi Thần là bao nhiêu. Do đó, lão ta đã kịp thá»i vung tay trái lên đánh xéo ra má»™t chưởng.
Thốt nhiên, ngay lúc ấy từ trong cánh rừng có má»™t tiếng quát lạnh lùng vá»ng đến:
- Äá»™c Nhãn Hắc Lang, sao ngÆ°Æ¡i không chạy Ä‘i, còn đợi đến bao giá» nữa?
ThÃch Äinh Nhạn nghe thế mặt không khá»i biến sắc. Chà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» hÆ°á»›ng có tiếng nói , chỉ thấy cây lá Ä‘ang xạc xà o theo chìu gió, nà o có hình bóng ai đâu?
ThÃch Äinh Nhạn còn Ä‘ang kinh ngạc, giá»ng nói ấy lại vá»ng đến :
- Äá»™c Nhãn Hắc Lang, nghe đâu Phó há»™i trưởng Ngân Diện Há»™i hiện Ä‘ang dẫn mÆ°á»i môn hạ truy tầm ngÆ°Æ¡i, váºy nếu ngÆ°Æ¡i không chạy ngay thì không còn hối háºn kịp nữa đó.
NgÆ°á»i áo và ng nghe thế mặt cÅ©ng không khá»i biến sắc. Ông ta Ä‘Æ°a mắt ngó qua chung quanh má»™t lượt, thấy Thiên Âm Lão Nhân Ä‘ang bị Hứa Trân công hãm đến luống cuống cả tay chân. Bởi thế, ông ta bèn khẽ quát :
- Chạy mau !
Tiếng quát vừa dứt, ngÆ°á»i ông đã vá»t lên nhắm hÆ°á»›ng trÆ°á»›c mặt chạy bay Ä‘i mất.
ThÃch Äinh Nhạn cÅ©ng cảm thấy được tình thế trÆ°á»›c mắt hết sức nguy kịch.
Hứa Trân bất thần trở mặt. Hơn nữa, lại có cả phó hội trưởng Ngân Diện Hội sắp dẫn môn hạ của y đến nơi thì đâu phải là chuyện vừa !
Bởi thế, chà ng cÅ©ng lao ngÆ°á»i Ä‘i, chạy bay theo ngÆ°á»i áo và ng.
Hứa Trân bỗng cất tiếng khẽ quát :
- Khoan chạy đã!!
Dứt lá»i, nà ng cÅ©ng phi thân lên, nhắm hÆ°á»›ng ThÃch Äinh Nhạn Ä‘uổi gấp tá»›i.
Thiên Âm Lão Nhân cÅ©ng biết sá»± việc nà y không phải tầm thÆ°á»ng. Nếu để Hứa Trân Ä‘uổi kịp ThÃch Äinh Nhạn thì háºu quả sẽ thảm khốc vô cùng. Do đó, ông ta vung gáºy lên quát to :
- Äánh nhau chÆ°a phân thắng bại, váºy sao lại hối hả bá» chạy nhÆ° thế?
Tiếng quát vừa dứt, lão ta cÅ©ng vá»t ngÆ°á»i lên bay thoắt đến cháºn lấy lối Ä‘i của Hứa Trân, rồi vung gáºy tấn công liên tiếp ba thế võ.
Thế là , Hứa Trân đã bị Thiên Âm Lão Nhân cháºn đứng. Dù nà ng võ công cao tuyệt, nhÆ°ng muốn thoát Ä‘i cÅ©ng không phải là chuyện dá»….
Trong khi đó, ngÆ°á»i áo và ng và ThÃch Äinh Nhạn đã bá» chạy xa được ná»a dặm Ä‘Æ°á»ng.
NhÆ°ng bá»—ng nhiên cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u nghe má»™t tiếng quát to, xe không gian truyá»n lại :
- Äá»™c Nhãn Hắc Lang, ngÆ°Æ¡i chạy không thoát đâu !
Tức thì, má»™t bóng ngÆ°á»i từ đâu lao tá»›i nhanh nhÆ° má»™t cÆ¡n gió lốc, cháºn mất lối Ä‘i của ThÃch Äinh Nhạn, đồng thá»i vung chưởng quét thẳng và o ngÆ°á»i chà ng.
ThÃch Äinh Nhạn chÆ°a kịp thấy rõ diện mục của đối phÆ°Æ¡ng, thì luồng chưởng phong của ngÆ°á»i đó đã cuốn tá»›i ồ ạt nhÆ° muôn nghìn đợt sóng, công thẳng và o chà ng.
ThÃch Äinh Nhạn nghiến chặt đôi hà m răng vung chưởng lên đỡ thẳng và o luồng chưởng lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng.
NgÆ°á»i áo và ng bất thần quay ngÆ°á»i lại, quát lên :
- ThÃch Äinh Nhạn, hãy lui ra sau mau !
ThÃch Äinh Nhạn nghe qua tiếng quát ấy thì không khá»i giáºt mình sợ hãi, liá»n hối hả nhảy lùi ra sau. CÅ©ng may là ngay lúc đó, luồng chưởng lá»±c của lão ta cÅ©ng quét trúng và o ngÆ°á»i chà ng, nên hất chà ng bay thẳng ra sau hÆ¡n mÆ°á»i bÆ°á»›c.
Chỉ trong chá»›p mắt, ngÆ°á»i áo và ng đã kịp thá»i quét ra má»™t chưởng để đẩy lui ThÃch Äinh Nhạn. Trong khi ThÃch Äinh Nhạn còn Ä‘ang kinh ngạc, đã nghe ngÆ°á»i áo và ng thét lên :
- Hãy bỠchạy mau !
ThÃch Äinh Nhạn cÆ°á»i ngạo nghá»…, nói :
- Không, tôi không chạy đâu ! Tôi muốn chá» xem ngÆ°á»i trong Ngân Diện Há»™i sẽ đối xá» vá»›i tôi ra sao?
Liá»n đó, tiếng cÆ°á»i nhạt nổi lên khắp nÆ¡i. Tức thì, có mÆ°á»i NgÆ°á»i Mặt Bạc mặc áo Ä‘á» phi thân đến nÆ¡i cháºn mất lối Ä‘i của chà ng. Má»™t tên trong bá»n há» bèn cất tiếng quát :
- ThÃch Äinh Nhạn, ngà y hôm nay có lẽ không còn Huyết Kiệu chủ nhân xuất hiện để cứu nguy cho ngÆ°Æ¡i nữa !
ThÃch Äinh Nhạn lại cÆ°á»i ngạo nghá»…, nói :
- Các ngÆ°Æ¡i thá»±c sá»± không chịu buông ta cho ThÃch Äinh Nhạn ta đây hay sao?
- Không phải thế ! Chỉ cần ngÆ°Æ¡i bằng lòng trao ra mÆ°á»i sáu quân cá» mà ngÆ°Æ¡i Ä‘ang giữ trong ngÆ°á»i thì má»i việc Ä‘á»u êm xuôi tất cả.
- Nếu thế, các ngươi cứ xông và o thỠcho biết !
Tức thì, NgÆ°á»i Mặt Bạc cầm đầu ná»™i bá»n liá»n cất tiếng cÆ°á»i khanh khách rồi nhún mình lao thẳng vá» phÃa ThÃch Äinh Nhạn.
ThÃch Äinh Nhạn quát to má»™t tiếng rồi vung tay mặt đánh ra, đồng thá»i ngÆ°á»i chà ng đã nhảy lùi má»™t bÆ°á»›c.
Thốt nhiên, ngay lúc đó có má»™t bóng ngÆ°á»i bay thoắt đến khẽ nói :
- NgÆ°Æ¡i Ä‘ang gánh nặng má»™t sứ mạng trá»ng đại, những quân cỠấy có tÆ°Æ¡ng quan máºt thiết đến việc an nguy của cả chốn giang hồ, váºy ngÆ°Æ¡i không chạy Ä‘i ngay còn đợi đến bao giá»?
ThÃch Äinh Nhạn Ä‘Æ°a mắt nhìn, trông thấy ngÆ°á»i vừa đến ấy che mặt bằng tấm lụa Ä‘en. Chà ng thầm nghÄ© :
- NgÆ°á»i nà y có lẽ chÃnh là Tình Hải Äoạn TrÆ°á»ng Nhân đây !
Trong lòng chà ng vừa nghỉ nhÆ° thế, liá»n vá»t ngÆ°á»i lên bá» chạy Ä‘i mất.
Số NgÆ°á»i Mặt Bạc kia thấy thế liá»n quát to rồi nhất loạt lao mình Ä‘uổi theo ThÃch Äinh Nhạn. NhÆ°ng ngÆ°á»i che mặt ấy liá»n hét lên :
- Các ngươi hãy thỠsức với ta đây !
Câu nói vừa dứt, ngÆ°á»i nà y đã vung chưởng quét ra tức thì tiếng gà o thảm thiết liá»n vang lên, và má»™t NgÆ°á»i Mặt Bạc đã bị luồng chưởng lá»±c hất bắn Ä‘i té nhà o lăn xuống đất.
Số NgÆ°á»i Mặt Bạc còn lại, trông thấy thế Ä‘á»u kinh hãi. NhÆ°ng ngay lúc ấy, má»i ngÆ°á»i bá»—ng nghe má»™t tiếng há»± khô khang xé không gian vá»ng đến!
Ai nấy quay mặt nhìn vá» hÆ°á»›ng ấy thì thấy ngÆ°á»i áo và ng miệng trà o máu tÆ°Æ¡i, té lăn ra đất rồi !
NgÆ°á»i Mặt Bạc áo Ä‘á» kia sau khi đánh bị thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i áo và ng liá»n nhắm ngay ngÆ°á»i che mặt lao tá»›i, miệng quát :
- SÆ°ao các ngÆ°á»i không mau Ä‘uổi theo bắt sống ThÃch Äinh Nhạn lại?
Số NgÆ°á»i Mặt Bạc kia nghe thế liá»n ùn ùn nhắm hÆ°á»›ng ThÃch Äinh Nhạn phi thân Ä‘uổi theo.
NgÆ°á»i che mặt tuy võ công cao cÆ°á»ng, nhÆ°ng vẫn không là m thế nà o đối phó được cả hai mặt. Bởi thế, chÃn NgÆ°á»i Mặt Bạc áo Ä‘á» kia đã thoát khá»i sá»± ngăn cháºn của ông Ä‘uổi theo ThÃch Äinh Nhạn.
Chừng ấy, ThÃch Äinh Nhạn má»›i tháºt sá»± hiểu rõ ná»a bá»™ cá» mà chà ng giữ trong ngÆ°á»i quả có tÆ°Æ¡ng quan máºt thiết đến sá»± an nguy của giá»›i giang hồ. Vì ngoại trừ Tam Võ VÆ°Æ¡ng ra thì Ngân Diện Há»™i đâu còn sợ ai nữa?
GiỠđây, chà ng phải chạy thoát sá»± truy Ä‘uổi của số môn nhân trong Ngân Diện Há»™i. Và sau đó chà ng sẽ nghiên cứu tráºn pháp trong ná»a bá»™ cá» nà y để cứu Tam Võ VÆ°Æ¡ng ra khá»i sá»± vây khốn của Kỳ tráºn, ngõ hầu kịp thá»i đối phó vá»›i Võ Lâm Chi Thần trong ngà y tổ chức nà y là m lá»… ra mắt.
Chà ng không phải là má»™t ngÆ°á»i tham sống sợ chết. NhÆ°ng giỠđây, chà ng phải nghỉ đến váºn mệnh của cả võ lâm, nên phải tạm thá»i lo việc Ä‘Ã o tẩu để bảo tồn sinh mạng.
PhÃa sau lÆ°ng chà ng, chÃn môn nhân của Ngân Diện Há»™i đã hối hả Ä‘uổi theo sắp đến nÆ¡i. Sau khi chạy ngang qua má»™t sÆ¡n cốc, thì khoảng cách giữa ThÃch Äinh Nhạn và số NgÆ°á»i Mặt Bạc ấy, không còn quá mÆ°á»i trượng nữa !
Bá»—ng nhiên, trÆ°á»›c mặt chà ng bất ngá» có má»™t cánh rừng ráºm chắn ngang khiến chà ng không khá»i giáºt mình kinh hãi. Giữa lúc ấy, thì từ phÃa sau lÆ°ng đã có tiếng ngÆ°á»i quát rằng :
- Äá»™c Nhãn Hắc Lang, xem ngÆ°Æ¡i có chạy thoát được hay chăng?
ThÃch Äinh Nhạn nghiến chặt đôi hà m răng, Ä‘ang có ý định sẽ chui thẳng và o cánh rừng ấy, bá»—ng nhiên tia mắt của chà ng đã chạm và o má»™t bảng gổ đóng rên thân cây!
Chà ng không khá»i sợ hãi, bất giác thối lui má»™t bÆ°á»›c !
Vì trên tấm bảng gỗ ấy rõ rà ng có một dòng chỠ:
Tá» Vong Lâm Má»i ngÆ°á»i hãy dừng bÆ°á»›c nÆ¡i đây Bên dÆ°á»›i tấm bảng gá»— ấy lại vẽ má»™t cái sá» ngÆ°á»i và hai cái xÆ°Æ¡ng gát tréo nhau, trông tháºt rùng rợn.
Số môn nhân của Ngân Diện Há»™i khi còn cách ThÃch Äinh Nhạn gần ba trượng nữa thì Ä‘á»u dừng chân đứng cả lại. Tất cả bá»n há» không có ai dám tiến đến gần ThÃch Äinh Nhạn.
Vì khu rừng chết chóc nà y, má»™t khu rừng âm u Ä‘en tối, suốt mấy mÆ°Æ¡i năm qua đã là m cho tất cả nhân váºt võ lâm Ä‘á»u khiếp sợ. Äã có rất nhiá»u cao thủ mạo hiểm xông và o trong ấy rồi mất tÃch luôn, không còn thấy trở ra nữa.
Bởi thế, cái tên Tá» Vong Lâm khắp chốn giang hồ không còn ai là không biết. Vì váºy, suốt cả thá»i gian gần đây, không ai còn dám mạo hiểm xông và o khu rừng đó nữa.
Sở dÄ© số NgÆ°á»i Mặt Bạc nà y không dám đến gần ThÃch Äinh Nhạn chÃnh là vì chà ng Ä‘ang đứng sát bìa khu rừng đó. ThÃch Äinh Nhạn nà o chẳng biết đây là má»™t khu rừng đầy nguy hiểm, đáng kinh sợ?
Má»™t tên Mặt Bạc trong bá»n liá»n nói :
- ThÃch Äinh Nhạn, ngÆ°Æ¡i thá»±c không chịu trao ná»a bá»™ cỠấy ra hay sao?
- Các ngươi hãy bước đến đây mà lấy !
- Ngươi tưởng chúng ta không dám hay sao?
- Ta đang chỠcác ngươi hà nh động đây !
Äối phÆ°Æ¡ng sỡ dÄ© không dám tiến sát đến ThÃch Äinh Nhạn là vì lúc ấy ThÃch Äinh Nhạn đã đến lúc phải liá»u mạng rồi. Bởi thế, chá»› nói chi đây là Tá» Vong Lâm, mà dù đây là mÆ°á»i tám từng địa ngục chà ng tất cÅ©ng sẽ chui thẳng và o trong đó chá»› không há» do dá»±.
Nếu ThÃch Äinh Nhạn chui thẳng và o Tá» Vong Lâm, tất nhiên là khó thoát được cái chết, nhÆ°ng mÆ°á»i sáu quân cá» trong ngÆ°á»i chà ng, bá»n há» cÅ©ng sẽ không là m sao lấy được.
NhÆ°ng qua câu nói khiêu khÃch của ThÃch Äinh Nhạn, NgÆ°á»i Mặt Bạc cầm đầu ná»™i bá»n không là m sao dằn cÆ¡n tức giáºn được nữa, bèn cất tiếng cÆ°á»i lạnh lùng, rồi nhắm hÆ°á»›ng ThÃch Äinh Nhạn trà n tá»›i.
Trông thấy thế, ThÃch Äinh Nhạn không khá»i thầm sợ hãi.
Tên cầm đầu ấy vừa trà n tới, thì tám gã Mặt Bạc kia cũng từ từ bước theo sau !
ThÃch Äinh Nhạn bá»—ng thét lên :
- Nếu các ngươi bước tới nữa, ta sẽ chạy thẳng và o TỠVong Lâm nà y đó !
ChÃn NgÆ°á»i Mặt Bạc ấy nghe thế bá»—ng dừng chân cả lại.
ThÃch Äinh Nhạn không khá»i sá»ng sốt. Chà ng thá»±c chẳng ngá» câu nói ấy lại có má»™t uy lá»±c mạnh mẽ, có thể ngăn được cả chÃn gã Mặt Bạc kia.
Bởi thế, chà ng không khá»i nghÄ© ngợi đến tÃnh cách rùng rợn của khu Tá» Vong Lâm nà y.
Ngay lúc đó, bá»—ng có mấy bóng ngÆ°á»i bất thần phi thân lÆ°á»›t tá»›i. Số ngÆ°á»i nà y không ai khác hÆ¡n là Thiên Âm Lão Nhân, Phong Trần Cuồng Khách, cô gái áo xanh và Hứa Trân. Äồng thá»i, lại có má»™t ngÆ°á»i Ä‘uổi theo sau, chÃnh là NgÆ°á»i Mặt Bạc áo đỠđã đánh nhau vá»›i Thiên Âm Lão Nhân vừa rồi.
Thiên Âm Lão Nhân Ä‘Æ°a mắt quét qua, mặt liá»n biến sắc. Vì trÆ°á»›c tình trạng nà y chẳng riêng Thiên Âm Lão Nhân phải kinh sợ mà ngay đến Phong Trần Cuồng Khách, cô gái áo xanh và Hứa Trân cÅ©ng Ä‘á»u kinh hoà ng.
Tất cả số ngÆ°á»i Mặt Bạc kia lại cà ng kinh sợ không thể tả.
Thiên Âm Lão Nhân cất tiếng cÆ°á»i sằng sặc, rồi từ từ bÆ°á»›c lui ra. Lão ta Ä‘oán biết chắc chắn số NgÆ°á»i Mặt Bạc kia không thể nà o dám tấn công dồn dáºp và o ThÃch Äinh Nhạn.
Lão ta Ä‘Æ°a mắt ngó vá» phÃa gã Mặt Bạc cầm đầu trong bá»n cất tiếng há»i :
- Có lẽ các hạ là Phó hội trưởng chăng?
NgÆ°á»i Mặt Bạc ấy lạnh lùng đáp :
- Nếu Phó há»™i trưởng của chúng tôi đến thì ThÃch Äinh Nhạn nà o có chạy đến đây được?
Tất cả má»i ngÆ°á»i có mặt Ä‘á»u không khá»i kinh ngạc, vì ngÆ°á»i ấy không phải là Phó há»™i trưởng của Ngân Diện Há»™i, quả là má»™t sá»± bất ngá».
|
01-02-2010, 02:43 PM
|
TỠSỹ 4vn
|
|
Tham gia: Jan 2010
Äến từ: tp hcm
Bà i gởi: 116
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äá»™c nhãn hắc lang
hồi 30:Kinh hồn khiếp đảm
nguồn:việt đồng tâm
ThÃch Äinh Nhạn cÆ°á»i nói :
- Các bạn trong Ngân Diện Há»™i hãy vá» nói vá»›i Trần Äế nghe là hôm ngà y ra mắt của Ngân Diện Há»™i, ThÃch Äinh Nhạn nà y sẽ dẫn Tam Võ VÆ°Æ¡ng đến tham dá»± đó.
Số NgÆ°á»i Mặt Bạc ấy liá»n cÆ°á»i nhạt nói :
- ThÃch Äinh Nhạn, nếu chúng ta không vì muốn lấy mÆ°á»i sáu quân cá» ngÆ°Æ¡i Ä‘ang mang trong ngÆ°á»i, thì ngÆ°Æ¡i ắt sẽ phải bị vong mạng trong Tá» Vong Lâm nà y rồi!
- Việc ấy, ThÃch Äinh Nhạn không xem và o đâu cả !
NgÆ°á»i Mặt Bạc đó lại cÆ°á»i nói :
- Nếu thế thì chúng ta hãy thỠcho biết nà o !
Vừa nói dứt lá»i, hắn liá»n trà n tá»›i vá» phÃa ThÃch Äinh Nhạn. Không khà chung quanh vì thế lại trà n đầy sát khà !
Thiên Âm Lão Nhân và Phong Trần Cuồng Khách trông thấy váºy không khá»i á»›n lạnh cả tâm can. Nếu ThÃch Äinh Nhạn chạy thẳng và o Tá» Vong Lâm, chắc chắn sẽ không khá»i mất mạng. NhÆ° thế, Tam Võ VÆ°Æ¡ng cÅ©ng không là m sao xuất hiện được trong chốn giang hồ.
Äấy chÃnh là điểm then chốt đối vá»›i sá»± an nguy của cả giá»›i giang hồ.
Hứa Trân bỗng kêu lên :
- ThÃch ca ca ! Hãy Ä‘Æ°a những quân cỠấy cho há», chá»› nên xông và o trong đó !
Sắc mặt của ThÃch Äinh Nhạn biến hẳn. Chà ng hét to :
- Con tiện nữ không kể chi thể diện kia, nếu từ đây vá» sau, ngÆ°Æ¡i còn gá»i ta là ThÃch ca ca nữa, thì ngà y nà o ta còn sống, ta nhất định cÅ©ng sẽ đánh cho ngÆ°Æ¡i má»™t cái tát tay đó !
Hứa Trân rơi lệ nói :
- ThÃch ca ca, anh chá»› nên và o trong ấy !
ThÃch Äinh Nhạn giáºn dữ nói :
- Ngươi chớ nên can dự và o công việc của ta !
- Nhưng em yêu anh kia mà !
- Ngươi chớ nên nói ba láp nữa !
Trong lúc đó, bất thần NgÆ°á»i Mặt Bạc kia quát to má»™t tiếng, rồi nhún ngÆ°á»i lao thẳng vá» phÃa ThÃch Äinh Nhạn.
NgÆ°á»i Mặt Bạc đó Ä‘oán biết tình hình đã lâm và o ngõ bÃ, không là m thế nà o uy hiếp cho ThÃch Äinh Nhạn trao ra mÆ°á»i sáu quân cỠấy được. Váºy, chỉ còn có cách là dồn ép chà ng để chà ng phải chạy thẳng và o Tá» Vong Lâm lãnh lấy cái chết mà thôi.
Do đó, cái thế vá»t tá»›i của y hết sức nhanh chóng và mạnh mẽ. ThÃch Äinh Nhạn trông thấy váºy bèn vung chưởng lên quét ra, rồi nghiến chặt đôi hà m răng, nhún ngÆ°á»i chạy thẳng và o trong khu rừng… Hứa Trân kinh hoà ng kêu lên :
- ThÃch ca ca chớ… Câu nói chÆ°a dứt, nà ng liá»n lao ngÆ°á»i tá»›i thò tay ra chụp vá» phÃa ThÃch Äinh Nhạn. Hứa Trân là ngÆ°á»i có võ công cái thế, nên thế chụp ấy của nà ng không phải là cháºm, nhÆ°ng nà ng vẫn không là m sao chụp kịp ThÃch Äinh Nhạn.
Thiên Âm Lão Nhân và Phong Trần Cuồng Khách đồng buột miệng kêu lên một tiếng kinh hoà ng.
Thế rồi, ThÃch Äinh Nhạn đã lao ngÆ°á»i Ä‘i mất hút trong cánh rừng Tá» Vong Lâm.
Hứa Trân bá»—ng cất tiếng khóc to, trông hết sức Ä‘au khổ. Thái Ä‘á»™ ấy của nà ng lại khiến má»i ngÆ°á»i ngÆ¡ ngác không hiểu ra sao cả. Có phải cÆ¡n bệnh của nà ng đã qua rồi hay chăng?
Cô gái áo xanh cũng tuôn đôi dòng lệ. Nà ng nghiến chặt đôi hà m răng đưa tay chùi nước mắt, rồi lao mình thẳng đến trước mặt Hứa Trân quát :
- ChÃnh cô đã hại anh ấy !
Tiếp đó, nà ng vung chưởng đánh ra, tát thẳng hai cái tát và o mặt Hứa Trân kêu nghe “bốp bốpâ€. Hứa Trân kinh hãi thối lui ra sau mấy bÆ°á»›c, Ä‘Æ°a mắt nhìn trân cô gái áo xanh, nói lẩm bẩm :
- Chị đánh tôi?
- Nếu ThÃch Äinh Nhạn không yêu ngÆ°Æ¡i, ta đã giết chết ngÆ°Æ¡i rồi đó.
Dứt lá»i, bá»—ng đôi mà y của cô gái áo xanh dá»±ng ngược lên, tia mắt đầy sát khÃ.
Nà ng nhanh nhẹn trà n ngay đến trÆ°á»›c mặt NgÆ°á»i Mặt Bạc cầm đầu ná»™i bá»n, quát :
- NgÆ°Æ¡i phải Ä‘á»n mạng cho ThÃch Äinh Nhạn đây !
TrÆ°á»›c sá»± thá»±c ấy, đã chứng minh rằng cô gái áo xanh nà y từ bấy lâu đã thầm yêu ThÃch Äinh Nhạn, nên thấy ThÃch Äinh Nhạn đã chạy thẳng và o Tá» Vong Lâm tìm lấy cái chết, thì nà ng vô cùng Ä‘au Ä‘á»›n và sá»± Ä‘au Ä‘á»›n ấy đã trở thà nh cÆ¡n tức giáºn không thể dằn được.
Bởi thế, nà ng giáºn dữ quát to má»™t tiếng rồi vung chưởng trà n tá»›i tấn công thẳng và o NgÆ°á»i Mặt Bạc cầm đầu bá»n kia.
NgÆ°á»i Mặt Bạc đó thấy váºy liá»n cất tiếng cÆ°á»i nhạt, rồi vung chưởng ra đỡ thẳng trở lại.
Lúc đó, Hứa Trân Ä‘ang thững thỠđứng ở cạnh đấy. Nà ng gần nhÆ° quên mất không biết mình Ä‘ang đứng ở đâu. Tháºm chà quên mất là trên Ä‘á»i nà y còn có con ngÆ°á»i hiện diện nữa.
Äôi mắt nà ng rà n rụa nÆ°á»›c mắt, vẻ mặt Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ° tan nát cõi lòng, khiến ai nhìn và o cÅ©ng phải đồng tình thÆ°Æ¡ng xót !
Thốt nhiên, cô gái áo xanh quát to lên rằng :
- Hãy nằm yên xuống đất !
Tức thì, nà ng bất thần đá song phi vá» phÃa kẻ địch. Liá»n đó, có hai đạo bạch quang từ mÅ©i già y của nà ng bay ra. Qua má»™t tiếng gà o thảm thiết, gã Mặt Bạc áo đỠấy liá»n ngã lăn ra đất chết tốt rồi.
Má»i ngÆ°á»i nhìn kỹ, trông thấy tại nÆ¡i Thái DÆ°Æ¡ng Huyệt nằm tại phÃa bên trái trên mặt nạn nhân đã bị má»™t mÅ©i ngân châm dà i Ä‘á»™ hai tấc xuyên thủng.
Tất cả số NgÆ°á»i Mặt Bạc còn lại trông thấy thế Ä‘á»u nhất loạt thối lui ra sau.
Trong bá»n há» có má»™t tên cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Trong dịp lễ ra mắt của bản phái, chúng tôi rất hoan nghinh cô nương sẽ đến dự.
Vừa nói dứt lá»i, cả bá»n liá»n quay ngÆ°á»i bá» chạy Ä‘i mất.
Hứa Trân rà n rụa nÆ°á»›c mắt, cất bÆ°á»›c lững thững Ä‘i tá»›i. Trông ngÆ°á»i nà ng thá»±c hết sức u sầu thiểu não.
Nà ng là một cô gái thế nà o?
Có phải nà ng bị bệnh thần kinh hay không? GiỠđây, nghững giây phút cÆ¡n bệnh tái phát đã qua, và nà ng đã trở lại má»™t con ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng rồi chăng?
Tất cả những nghi vấn Ä‘á»u có vẻ nhÆ° không thể có được ! Thế mà trong thá»±c tế, nó đã biểu hiện qua thái Ä‘á»™ của nà ng.
Bên ngoà i khu rừng TỠVong Lâm, lúc đó thực là yên lặng. Thiên Âm Lão Nhân và Phong Trần Cuồng Khách không ngớt thở dà i. Một mầm non tương lai của võ lâm, ngà y nay phải đà nh vùi thây trong cánh rừng hoang dại nà y.
Äồng thá»i, Tam Võ VÆ°Æ¡ng cÅ©ng Ä‘Ã nh mai má»™t cuá»™c Ä‘á»i trong Kỳ tráºn theo vá»›i cái chết của ThÃch Äinh Nhạn.
Trong khu rừng TỠVong Lâm, ngoà i tiếng gió xạc xà o, thì không còn nghe một âm thanh chi khác nữa… Cánh rừng ấy là tượng trưng cho sự chết chóc rùng rợn.
Tại khu rừng nà y, đã có bao nhiêu cao thủ tiến và o Ä‘á»u bị mất mạng. ThÃch Äinh Nhạn là m thế nà o có thể tránh được khá»i số pháºn đó? NhÆ°ng vì trong lúc bà lối, chà ng bắt buá»™c phải chạy thẳng và o trong cánh rừng rùng rợn đó, để xem may ra có tìm được má»™t con Ä‘Æ°á»ng sống chăng?
Trong cánh rừng ấy tối tăm mù mịt, trông rất dá»… sợ. ThÃch Äinh Nhạn Ä‘ang chạy bay, bất thần dừng chân đứng lại, và không khá»i kinh hoà ng suýt nữa buá»™t miệng kêu lên thà nh tiếng.
Vì trên mặt đất nằm ngổn ngang mấy chục bá»™ xÆ°Æ¡ng khô và má»™t số xác chết Ä‘ang thối rá»a. Cảnh tượng rùng rợn ấy đã là m cho chà ng khẽ rùng mình rởn óc.
Chà ng đưa mắt nhìn lên, thấy bóng cây là o xà o, tựa hồ như những bóng ma.
Chà ng nghiến chặt đôi hà m răng, Ä‘Æ°a chân tiếp tục chạy thẳng tá»›i trÆ°á»›c. NhÆ°ng, ngay lúc ấy, bá»—ng có má»™t giá»ng cÆ°á»i rùng rợn từ xa vá»ng lại, khiến ThÃch Äinh Nhạn nghe qua không khá»i nổi da gà khắp cả ngÆ°á»i.
Tiếng cÆ°á»i rùng rợn đó cứ má»—i lúc má»™t gần thêm, tá»±a hồ nhÆ° sắp đến ngay trÆ°á»›c mặt chà ng rồi. Bởi thế, chà ng vá»™i và ng thối lui má»™t bÆ°á»›c, quát to :
- Ai đó?
- Con ngÆ°á»i đây !
Tiếng trả lá»i ấy lại phát ra từ phÃa sau lÆ°ng chà ng. Äồng thá»i, má»™t bà n tay to lá»›n bất thần từ trên đầu chà ng đè xuống !
ThÃch Äinh Nhạn buá»™t miệng “ồ†má»™t tiếng kinh hoà ng. Chà ng không ngá» rằng đối phÆ°Æ¡ng đã đứng tại phÃa sau lÆ°ng chà ng và đưa tay đè lên đầu mình mà mình không hay biết chi cả.
Äấy thá»±c là chuyện không ai có thể tưởng tượng đến được !
Tiếp đó, má»™t giá»ng nói lạnh lùng nhÆ° băng giá từ sau lÆ°ng chà ng vá»ng đến rằng :
- Thằng bé kia, ngươi tên là gì?
- Tôi gá»i là Äá»™c Nhãn Hắc Lang !
- Ha ha ha…ngươi và o khu TỠVong Lâm nà y, không sợ chết hay sao?
ThÃch Äinh Nhạn nghÄ© thầm :
- TrÆ°á»›c sau gì cÅ©ng chết, mà há»… tai há»a thì không là m sao tránh khỠđược… NghÄ© đến đây, chà ng liá»n bình tÄ©nh trả lá»i :
- Cái chết của con ngÆ°á»i là do số trá»i định Ä‘oạt… - NhÆ°ng ta có thể lấy cái mạng ngÆ°Æ¡i bây giá» !
ThÃch Äinh Nhạn cÆ°á»i to đáp :
- Nếu ông không giết tôi, thì tất cÅ©ng có ngà y ThÃch Äinh Nhạn tôi sẽ châm má»™t mÅ©i lá»a đốt cả khu Tá» Vong Lâm nà y !
- Äấy là việc của con cháu ngÆ°Æ¡i vá» sau kìa !
Sắc mặt ThÃch Äinh Nhạn liá»n thay đổi, giáºn dữ nói :
- ThÃch Äinh Nhạn tôi không oán không thù chi vá»›i ông, váºy ông định giết tôi là có mục Ä‘Ãch gì, xin ông nói rõ cho tôi biết?
- Váºy nếu chẳng có mục Ä‘Ãch hay nguyên nhân chi cả thì ta không giết ngÆ°Æ¡i được hay sao?
- Äúng nhÆ° thế !
- Äấy là ngÆ°Æ¡i đã xông và o khu Tá» Vong Lâm !
- Nói thế, khu TỠVong Lâm nà y là của riêng ông hay sao?
- Dù chẳng phải của riêng ta đi nữa, nó cũng là nơi trú ngụ của ta.
- Ông trú ngụ tại đây, thì không cho phép ngÆ°á»i ta Ä‘i và o hay sao?
- Äúng nhÆ° váºy !
- Ông chỉ nói ngang mà thôi ! Tôi nói cho ông biết, há» ThÃch tôi không phải là phÆ°á»ng tham sống sợ chết đâu. Ông giết tôi, nà o phải hảo hán !
Äối phÆ°Æ¡ng bá»—ng cất tiếng cÆ°á»i nhÆ° cuồng dại, nói :
- Váºy nhÆ° thế nà o má»›i gá»i là hảo hán?
- Ông đợi cho đến lúc tôi luyện xong võ công kia !
ThÃch Äinh Nhạn nà o Ä‘Ã nh lòng chịu chết má»™t cách oan uổng nhÆ° thế nà y.
Phương chi, mối thù của mẫu thân chà ng chưa thể trả, thì đâu lại bằng lòng để vong mạng dễ dà ng như thế?
Do đó, chà ng định dùng lá»i lẽ thách thức đối phÆ°Æ¡ng, để đối phÆ°Æ¡ng chịu tạm thá»i tha cho mình, rồi sau đó khi má»i chuyện của chà ng đã là m xong, sẽ liệu cách đối phó cÅ©ng không muá»™n.
Nà o ngỠđối phÆ°Æ¡ng không chá» ThÃch Äinh Nhạn nói hết câu thì đã cất giá»ng trầm trầm nói :
- Dù ngươi có luyện thêm năm mươi năm nữa cũng e rằng chưa phải là tay đối địch nổi với ta đâu?
ThÃch Äinh Nhạn cất tiếng ngạo nghá»… nói :
- Lá»i nói của ông cÅ©ng chÆ°a chắc đúng…Váºy, ông tá»± tin rằng võ công của ông là đệ nhất thiên hạ hay sao?
- Gần như thế !
ThÃch Äinh Nhạn nghe qua không khá»i á»›n lạnh cả xÆ°Æ¡ng sống, song bèn là m ra vẻ khinh thÆ°á»ng nói :
- Theo tôi thì chưa hẳn đúng đâu !
- Thôi, váºy thằng bé Ä‘en kia ngÆ°Æ¡i hãy kể ra cho ta nghe trong giá»›i giang hồ có ai là ngÆ°á»i võ công cao tá»™t nhất?
- Chốn giang hồ rá»™ng mênh mông, những ngÆ°á»i tà i cao cả hà ng trăm, váºy ông là m thế nà o có thể nói dứt khoát ai là ngÆ°á»i võ công tuyệt nhất được?
Äối phÆ°Æ¡ng liá»n cất tiếng cÆ°á»i ha hả thá»±c to, nói :
- Thằng bé Ä‘en kia, ngÆ°Æ¡i tháºt ngang ngạnh, hợp vá»›i ý ta lắm ! Äược, ta há»i ngÆ°Æ¡i má»™t vấn Ä‘á» nà y, nếu ngÆ°á»i trả lá»i đúng, ta sẽ không giết ngÆ°Æ¡i mà để cho ngÆ°Æ¡i được hoà n toà n tá»± do định Ä‘oạt số pháºn của mình !
- NhÆ° thế nà o gá»i là “định Ä‘oạt lấy số pháºn†của mình?
- Ta nói thế là vì ngươi không là m thế nà o ra thoát cánh rừng TỠVong Lâm nà y đâu?
- Tại sao thế?
- Váºy có lý do nà o ngÆ°Æ¡i còn chÆ°a hiểu được? Äây chÃnh là cả má»™t tráºn pháp hay sao?
- Tráºn pháp?
Quả tim của ThÃch Äinh Nhạn không ngá»›t rá»™n lên vì sợ hãi !
Trong khi đó, đối phương đã lạnh lùng đáp :
- Äúng thế ! Nếu ngÆ°Æ¡i trả lá»i được câu há»i của ta, thì ta để mặc cho ngÆ°Æ¡i được tá»± do. Còn việc tìm Ä‘Æ°á»ng thoát khá»i được thế tráºn nà y hay không, đó là sá»± may rủi riêng của ngÆ°Æ¡i !
- NhÆ°ng ông định há»i vấn Ä‘á» chi đó?
- Ngươi có biết ta là ai không?
Câu há»i ấy đã là m cho ThÃch Äinh Nhạn ngÆ¡ ngác. Chà ng nghÄ© rằng :
- Ta nà o phải là tiên thánh chi, có thể biết được hết quá khứ vị lai để Ä‘oán ra được ngÆ°á»i là ai chá»›?
NghÄ© đến đây, chà ng liá»n nói :
- Há»i nhÆ° thế thá»±c chẳng công bằng, vì tôi nà o biết bói toán hay xủ quẻ để Ä‘oán ra được ông là ai, cÅ©ng nhÆ° ông là m sao có thể Ä‘oán ra được cha mẹ tôi là ai váºy !
- Ngươi nói là không công bình?
- Mà còn không hợp ly nữa !
- Váºy ngÆ°Æ¡i cho nhÆ° thế nà o má»›i là hợp lý?
- Ông hãy cho tôi nhìn thấy ông, nếu chừng ấy mà tôi không đoán ra được ông là ai, thì sẽ tùy ông muốn là m chi thì là m !
- Äược !
Äối phÆ°Æ¡ng vừa nói dứt lá»i thì liá»n lấy bà n tay Ä‘ang đè trên đầu ThÃch Äinh Nhạn Ä‘i. ThÃch Äinh Nhạn quay ngÆ°á»i ngó lại, thấy má»™t ngÆ°á»i tuổi Ä‘á»™ ngÅ© tuần, quần áo rách rÆ°á»›i, nhÆ°ng da dẻ hồng hà o, tÆ°á»›ng mạo hết sức hiên ngang, oai vệ !
Qua dung mạo của ông ta, chà ng thấy ông ta thực giống một thư sinh yếu đuối, nà o có vẻ hung dữ háo sát chi đâu?
ThÃch Äinh Nhạn gần nhÆ° không tinh ở con mắt của mình. Vì con ngÆ°á»i nhÆ° thế mà lại võ công đáng khiếp sÆ¡ đến mức đó sao? Bởi thế, nhất thá»i chà ng đứng trÆ¡ trÆ¡ nhÆ° khúc gá»—, không nói nên lá»i !
Äối phÆ°Æ¡ng liá»n cÆ°á»i khanh khách, nói :
- Bây giỠthì ngươi nên đoán đi !
ThÃch Äinh Nhạn cau mà y nói :
- Nếu tôi Ä‘oán trúng, mà ông lại phủ nháºn thì biết là m thế nà o?
- Chắc chắn không có trÆ°á»ng hợp nhÆ° thế !
- Lòng ngÆ°á»i rất khó hiểu, mà ở đây lại không có má»™t ngÆ°á»i thứ ba.
Câu nói của ThÃch Äinh Nhạn chÆ°a dứt, trong rừng bá»—ng có má»™t giá»ng ồ á» nhÆ° tiếng đồng la bể, nói ngay rằng :
- Thằng bé đen kia, ngươi cứ yên lòng, nếu ông ta dám chạy chối thì ta sẽ đánh bẹp chiếc sỠcho ngươi xem !
|
|
|
| |