Quyển 5: Long Bối thái cực
Chương 4 : Thiên đoán thần thiết
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Võ Diệu tựa hồ hơi xấu hổ, trong đời tu sĩ, lần đầu tiên chế khí là một việc rất có ý nghĩa. Đối tượng Tôn Lập chế khí lần đầu là "đại mỹ nhân" trong các pháp bảo, nhưng tạo cảm giác là thạch nữ.
Võ Diệu lần đầu tiên thấy mình không phải với Tôn Lập, ngượng ngùng: "Kỳ thực còn một cách luyện hóa đại đỉnh."
Tôn Lập sáng mắt: "Sao lão nhân gia không nói sớm!"
"Chuyện đó... vì cách này hơi lâu."
"Lão nhân gia đừng thế nữa, nói mau đi."
"Đại đỉnh nuốt tất cả, chỉ cần ngươi không ngừng luyện hóa nguyên liệu, cho linh hồn lạc ấn vào rồi đểđại đỉnh nuốt, linh hồn lạc ấn của người ngày càng nhiều, sẽ có ngày chiếm địa vị chủ đạo trong đỉnh."
Tôn Lập ngạc nhiên: "Chuyện đó..."
Cách này trông có vẻ ổn nhưng là cách ngốc nhất trên đời.
Đủ thấy nguyên liệu Đại Vũ cửu đỉnh luyện chế năm xưa quý thế nào, qua ngần ấy năm thì nó đã nuốt biết bao nhiêu nguyên liệu. Tôn Lập muốn nguyên liệu có linh hồn lạc ấn chiếm địa vị chủ đạo thì nguyên xử lý các nguyên liệu, luyện hóa rồi cho linh hồn lạc ấn vào cũng đủ xong đời!
Võ Diệu biết cách này trông có vẻ thực tế nhưng khó làm, đành phân bua: "Kỳ thực không hẳn, nếu ngươi tìm được nguyên liệu trân quý, quá trình này sẽ ngắn lại, càng quý càng nhanh..."
Tôn Lập ầm ừ.
La Hoàn không chịu được: "Thội vậy, tìm thêm nguyên liệu, chúng ta luyện chế một pháp khí dùng tạm."
Tôn Lập không còn nguyên liệu thích hợp, trừ trảo và xương sống Hỏa khôi. Xương sống vốn không dùng được nhưng còn mấy ngọn trảo.
Bất quá dùng để luyện chế pháp khí thì hơi thiếu, Tôn Lập chuẩn bịđi mua.
Gã lén rời phòng – mấy ngày không lên lớp, sợ Sùng Bá giáo đang hung hăng đợi sẵn.
May mà bên ngoài yên tĩnh, không hề nguy hiểm.
Gã đến Huyền Vũ đại điện, xin phép nội môn đệ tử phục trách rồi rời Tố Bão sơn.
...
Lưu Minh Kiến dạo này xuân phong đắc ý. Từ dạo qua "Dạ Ma Thiên" sư huynh bắt mối được Kim Phong Tế Vũ lâu, sinh ý của Côn Bằng thương hiệu như nước.
Có tiền, Lưu Minh Kiến liền thoải mái trong lòng, đạo tâm thanh minh, cộng thêm chịu bỏ tiền mua linh đơn, tu vi tinh tiến nhiều, đã đạt Hiền nhân cảnh đệ lục trọng, cách chân nhân lão tổ càng lúc càng gần.
Chỉ là mấy hôm nay y hơi phiền muộn.
Một vị khách của Kim Phong Tế Vũ lâu giới thiệu một vị tán tu Hiền nhân cảnh đệ thất trọng đến mua dược thảo.
Côn Bằng thương hiệu nhờ Thất tử thủ ô của Tôn Lập mới thành danh, đến giờ vẫn được các tu sĩ nhắc đến, vì tới đây là tìm thảo dược trân quý.
Vị tán tu này cần tam bách niên "Bạch lộ vân sơn thảo để luyện chế linh đơn đặc thù, phải có linh đơn này y mới có thểđột phá Hiền nhân cảnh đệ thất trọng thành Chân nhân cảnh.
Bạch lộ vân sơn thảo trọng yếu thế nào không cần nói.
Nếu Lưu Minh Kiến không tìm được Tam bách niên Bạch lộ vân sơn thảo, danh hiệu y vất vả dựng lên cũng tiêu tan.
Lưu Minh Kiến mấy hôm nay đang phát sầu, gã từng dự kiến trước khốn cảnh, nên phát tích rồi thì không tiếc kết giao với những tu sĩ có "thủ đoạn", có "cửa" nhưng tin tức đưa vềđều là không tìm được Bạch lộ vân sơn thảo.
Lưu Minh Kiến thầm mắng những kẻ vô dụng, lúc nhận lễ vật của lão tử thì khoác lác bốc trời, lúc làm việc thì không ra gì.
Y đứng sau quầy, tì tay lên trán thì một người đi vào.
Lưu Minh Kiến nhảy lên, giờ tu vi tăng cao lên nhảy một cú là ba trượng, chạm nóc nhà cũng là bình thường – có điều không ngờ là y thật sựđụng vào nóc nhà.
Đầu chạm vào nóc, tay múa lung tung, cát đá rơi ào ào.
Đừng nói Lưu Minh Kiến mà chân nhân lão tổ như Lục Khiêm Vĩnh, Từ Doanh Hầu, cảđời vô số lần đấu pháp cũng chưa từng thấy.
Y chật vật rút đầu ra, lúc đáp xuống lại có cảm giác phiêu nhiên, tư thế khá tiêu sái. Có điều vì có thêm cát đá từ nóc nhà rơi cùng nên trông hơi nhếch nhác.
Tôn Lập ngạc nhiên, Lưu Minh Kiến ngượng ngùng lau mặt: "Sư huynh, cuối cùng cũng đến."
Võ Diệu cười vang: "Tuy biết ngươi được hoan nghênh, nhưng phương thức hoan kiểu này chưa từng có, Tôn Lập, nên động viên y, lần tới để phương thức hoan nghênh tân kỳ hơn..."
Tôn Lập ngó lơ.
Lưu Minh Kiến mở cửa trong hậu viện, xuất hiện một khoảng sân nhỏ rất thanh nhã, ngòi xám tường trắng, tường ngăn khảm bạch ngọc phúc thọ đồ. Qua tường ngăn là một khoảng sân cỡ một trượng trồng mười mấy cây trúc cỡ ngón tay, nửa mái ngói thò ra, như kiểu lương đình, bàn đá ghếđá, cổ vận rỡ ràng.
Đấy là chỗ Lưu Minh Kiến chuyên dụng để tiếp đãi khách quý, y khách khí mời Tôn Lập vào, đích thân pha trà: "Thực không dám giấu, sư huynh, tại hạ có việc nhờ mà chỉ sư huynh làm được."
Tôn Lập gật đầu: "Các hạ nói đi."
"Có thể tìm được tam bách niên Bạch lộ vân sơn thảo chăng? Có người mua với giá cao."
Tôn Lập thản nhiên: "Bao nhiêu?"
"Tám trăm khối tiên ngọc!"
Tôn Lập thất vọng, gã quên mất trước kia bán lưỡng bách niên Thất tử thủ ô chỉđược một mớ nguyên liệu, cộng thêm một trăm năm mươi linh thạch. Cộng lại không hơn bốn trăm linh thạch.
Tam bách niên Bạch lộ vân sơn thảo tuy quý hơn lưỡng bách niên Thất tử thủ ô nhiều nhưng không đến mức gấp đôi, giá này quả thật cao, chứng tỏ vị tán tu tiền bối đó rất cần dược thảo này.
Tôn Lập hiện tại mới phất, tuy tiêu pha không ít gần đây nhưng vẫn còn sáu nghìn khối linh thạch, tám trăm với gã không có gì hấp dẫn.
Lưu Minh Kiến cuống lên: "Sư huynh, tiểu đệ quả không lấy một khối linh thạch nào, chỉ môi giới thôi! Sư huynh tin cho."
Tôn Lập lắc đầu: "Giá thấp quá, không có hứng."
Lưu Minh Kiến lại có hi vọng: "Sư huynh chắc chắn tìm được?"
Tôn Lập trầm ngâm, La Hoàn khinh miệt: "Bạch lộ vân sơn thảo cũng coi là bảo bối, cùng hiệu quả còn có Ngũ tiên xà hình thảo, Thái hư cổ đằng thì hiệu quả hơn nhiều..."
Tôn Lập tắt tiếng, La tổ không bỏ được thói huênh hoang.
"Có tìm được không?"
"Có hạt thì đơn giản."
Tôn Lập gật đầu với Lưu Minh Kiến: "Được, bất quá ít nhất cần hai tháng."
Lưu Minh Kiến hớn hở: "Thời gian không lâu lắm..."
Tôn Lập hắt ngay một chậu nước lạnh: "Nhưng giá đó mỗ không có hứng."
Lưu Minh Kiến thần bí: "Sư huynh, tiền bối đó nói là nếu không thích linh thạch, có thểđổi đồ."
Tôn Lập lúc đó mới tỏ vẻ có hứng: "Thứ gì?"
"Một khối Thiên đoán thần thiết!"
"Hả!" Tôn Lập hít hơi lạnh: "Đúng là Thiên đoán thần thiết?"
"Đúng, tại hạ tận mắt thấy, không nhầm được."
Tôn Lập thận trọng cân nhắc.
Thiên đoán thần thiết tại “Thiên hạ kỳ vật chí” được xếp tam phẩm hạ, là nguyên liệu hiếm có. Bất quá Thiên đoán thần thiết không thích hợp luyện chế pháp bảo tấn công, vì thần thiết này cực dai, thường được dùng làm pháp bảo phòng ngự.
Tôn Lập động lòng vì thứ này có thể cho đại đỉnh nuốt!
Tuy cách của Võ Diệu ngốc đến mức kinh thiên địa khấp quỷ thần, nhưng đấy là cách duy nhất. Đại đỉnh là một trong Đại Vũ cửu đỉnh, trân quý vô cùng, đáng cho gã thử.
Gã vẫn chưa yên tâm, hỏi Lưu Minh Kiến: "Khối Thiên đoán thần thiết đó cỡ nào?"
Cỡ ngón tay cũng mà một khối, không nên để từ khối này đánh lừa.
Lưu Minh Kiến giơ nắm tay lên: "Cỡ này."
Tôn Lập gật đầu, cỡ đó trị giá một nghìn năm trăm linh thạch, coi như có lời.
"Được, mỗ nhận."
Lưu Minh Kiến hớn hở: "Đa tạ sư huynh!"
Tôn Lập xua tay: "Được rồi, xem thử danh sách này xem có gom đủ không? Nhớ giảm giá cho mỗ."
Gã đưa tới một danh sách, Lưu Minh Kiến chưa nhìn đã nói nhanh: "Khẳng định giá thấp nhất."
Danh sách này do Võ Diệu liệt kê, có năm nguyên liệu, nhiều nhất là Ngọc thiết mẫu, ngoài ra còn Thái ất tinh sa, Quỷ giao ác xỉ, Nam hải bối du và Ngũ sắc vân đồng. Phân lượng mỗi loại khác nhau.
Côn Bằng thương hiệu giờđã khác, nhanh chóng chuẩn bịđủ nguyên liệu, cho vào một trữ vật giới chỉđưa cho Tôn Lập: "Sư huynh, tổng cộng bốn trăm sáu mươi linh thạch."
Tôn Lập hơi bất ngờ: "Rẻ thế hả?"
Giá nguyên liệu thì gã có biết, bốn loại sau cộng lại gần ba trăm linh thạch, Ngọc thiết mẫu giá khá cao, hơn nữa lượng không ít, tới ba trăm cân!
Theo lý phải gần tám trăm linh thạch, dù Lưu Minh Kiến giảm giá cũng không thể thế này.
Lưu Minh Kiến cười: "Tại hạ không thiệt, Ngọc thiết mẫu gần đây giảm giá nhiều."
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập lấy làm lạ: "Có chuyện gì mà Ngọc thiết mẫu giảm giá nhiều thế?"
"Nghe nói có người tìm được tiểu khoáng mạch, tung hết ra thị trường, giá tất nhiên giảm." Lưu Minh Kiến nói.
Tôn Lập coi như không, mua được rẻ đương nhiên tốt nhất rồi.
Trả tiền xong, gã mang nguyên liệu đi, hẹn với Lưu Minh Kiến sau hai tháng sẽ đưa Bạch lộ vân sơn thảo tới.
Rời Côn Bằng thương hiệu, Tôn Lập lại gặp khó khăn: hạt Bạch lộ vân sơn thảo.
Gã không thểđể Lưu Minh Kiến chuẩn bị, hôm nay cầm hạt Bạch lộ vân sơn thảo đi, hai tháng sau đưa lại một nhánh ba trăm năm thì lẽ nào không khiến y hoảng sợ?
Gã qua đêm ở sơn động ngoài Qua Lam phường thị, hôm sau lại hóa trang rồi quay vào Qua Lam phường thị.
Qua Lam phường thị không có tiệm chuyên bán hạt linh dược – dù tìm khắp Đại Tùy e cũng không có. Bất quá Tôn Lập phát hiện có mấy nhà chuyên môn bán linh dược.
Gã vào liền hai nhà không tìm được thứ mình cần, tận nhà cuối cùng mới có mấy hạt Bạch lộ vân sơn thảo. Gã giả như xem mấy nhánh dược thảo, rồi mặc cả như kiểu tiểu tu sĩ, được lão bản cho thêm mấy hạt linh dược về trồng.
Cuối cùng cũng lấy được hạt Bạch lộ vân sơn thảo.
...
Vềđến Tố Bão sơn đã là ngày thứ ba.
Tôn Lập lén lút về phòng, đóng cửa lại, thoáng nghĩ rồi lấy bàn chặn cửa, gã lo lắng Sùng Bá nóng tính chợt đá cửa xông vào hưng sư vấn tội.
Sắp xếp xong, gã chế tác liền ba đạo Linh lộ phù, kích phát một lấy Lôi thủy cam lâm. Đoạn mở trữ vật giới chỉ, lấy Mặc long thảo và Tử kim chi thảo ra tưới, vẫn còn một phần ba.
Lấy ra chậu sứ thứ ba, theo lời La Hoàn dặn mà bố trí lại trận pháp, cho vào hai khối linh thạch rồi trồng một hạt Bạch lộ vân sơn thảo, tưới nốt phần Lôi thủy cam lâm còn lại.
Mặc long thảo và Tử kim chi thảo mọc nhanh, cao hơn trước một phần tư, Tôn Lập cũng thấy vui, chỉ là hai loại linh dược này thì Thất tử thủ ô và Bạch lộ vân sơn thảo không so được, dù có La Hoàn chỉ dẫn, không thể ngày một ngày hai mà chín.
Gã còn một ít linh dược, còn ba chậu sứ không nên chọn ra ba hạt của Bạch tu hồng sâm, Kim tuyến hồng hoa và Hỏa thổ hoàng tinh đem trồng.
Ba loại linh dược này tương tự Bạch lộ vân sơn thảo, cao cấp hơn Thất tử thủ ô một chút. Không cần thay đổi trận pháp trong chậu sứ, cho một viên linh thạch vào là được.
Tôn Lập trồng xong, sử dụng một tấm Linh lộ phù, Lôi thủy cam lâm chia ba tưới đều.
Tuy gã hiện là nhà giàu xổi nhưng giá trị của linh dược không chỉđể bán mà khi cần có thểđem đổi lấy vật khác.
Thu sáu chậu sứ vào trữ vật không gian, Tôn Lập chuẩn bị chế khí lần đầu. Nguyên liệu đã chuẩn bịđủ, gã định bắt đầu thì tiếng gõ cửa vang lên, giọng Giang Sĩ Ngọc vang bên ngoài: "Tôn Lập, về chưa?"
Tôn Lập đành mở cửa, thấy ngay Giang Sĩ Ngọc đang nhăn nhó.
Giang Sĩ Ngọc thấy vẻ mặt gã thì xua tay: "Đừng nhìn ta như thế, ngươi không lên lớp, Sùng Dần giảng tập khóc mất..."
Tôn Lập bật cười, thoáng nghĩ rồi khép cửa lại, lên thư viện.
Cả hai đi cùng, Tôn Lập nhìn Giang Sĩ Ngọc, cảm thán: "Tiến cảnh nhanh thật..."
Giang Sĩ Ngọc cũng cười, đệ tử nhóm chữ Ất đích đi qua, thấy Giang Sĩ Ngọc thì cúi người nhường đường: "Mời Giang sư huynh."
Tôn Lập hơi bất ngờ, đệ tử nhóm chữ Ất mắt cao quá trán, sao lại nhường đường cho hai đệ tử nhóm chữĐinh?
Gã nhìn Giang Sĩ Ngọc, sắc mặt y như thường, tựa hồ đã quen.
Tựa hồ nhận ra ánh mắt gã, Giang Sĩ Ngọc nhạt giọng: "Hôm trước ta đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, kết quả mọt kẻ Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng của nhóm chữ Ất đến bắt nạt ta."
Tôn Lập ha hả: "Tiểu tửđó xui xẻo thật."
Giang Sĩ Ngọc lắc đầu, mặt đỏ lên phẫn nộ: "Hôm đó tan lớp, tiểu tửđó đi tiểu, cố ý vào đầu ta!"
Tôn Lập nổi giận: "Ngươi không đánh chết tên khốn đó?!"
Giang Sĩ Ngọc đến giờ còn phẫn nộ, dù ai bị làm nhục như vậy, rất lâu sau vẫn sẽ để tâm.
"Ta đâu phải người nông cạn, đắc chí ngông cuồng nhưng y làm nhục ta như vậy thì sao nhìn nổi?" Gã nói tiếp: "Ta nhét đầu y vào thùng phân."
Tôn Lập cười ha hả: "Đã quá!"
Giang Sĩ Ngọc cười khổ: "Sau đó... Kết quả ngươi thấy rồi."
Tôn Lập cảm thán, tốc độ tu hành của gã đã nhanh, không ngờ Giang Sĩ Ngọc còn nhanh hơn!
Gã lắc đầu, nhìn Giang Sĩ Ngọc: "Một tháng mà ngươi đã Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, đúng là yêu nghiệt..."
Giang Sĩ Ngọc hơi biến sắc, Tôn Lập biết mình lỡ lời, định giải thích thì Giang Sĩ Ngọc lại cười khổ: "Chúng ta còn phải khách khí hả? Không sao. Nếu không có ngươi, hôm đó mà ta bịđái vào đầu chắc cũng phải nhịn, không thì sẽ bịđánh nhừ tử. Là ngươi cho ta sức mạnh để sống ở Tố Bão sơn đỉnh thiên lập địa như một nam nhân, ân tình này cảđời ta không trảđược..."
Tôn Lập khẽ thở dài: "Ngươi cũng đã nói chúng ta không cần khách khí."
"Tôn sư huynh về rồi!" Tiếng hô vang lên, Tô Tiểu Mai hưng phấn nhảy chân sáo tới.
Tôn Lập thấy sắc mặt Tô Tiểu Mai vẫn nhợt nhạt, dưới da có màu xanh tím, huyết quản thoáng hiện, bất giác thở dài, biết lần trước cưỡng ép qua ải nên ám thương còn chưa lành. Chỉ e không lâu nữa tiểu nữ hài ngây thơ này sẽ ngọc nát hương tan.
Tôn Lập rặn cười: "Mới về, cô nương ra sao rồi, tu hành thế nào?"
Tô Tiểu Mai xìu xuống: "Vẫn thế, cách Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng rất xa, không biết kiếp này có thểđột phá đệ nhị trọng không."
Tôn Lập gật đầu: "Được, nhất định được! Mỗ đảm bảo!"
Tô Tiểu Mai được gã an ủi thì cười: "Được, người ta sẽ cố gắng!" Vung tay lên như ngày mai là đột phá.
Giang Sĩ Ngọc kinh ngạc nhìn, Tôn Lập mỉm cười gật đầu. Giang Sĩ Ngọc cảm động, mím môi nhìn Tô Tiểu Mai, quyết định không nói ra.
Hôm nay là giờ của Sùng Dần, thấy Tôn Lập xuất hiện tại giáo thất thì y cười tươi hơn mấy phần.
Buổi học rất dễ chịu, Sùng Dần giảng xong là vui vẻ lùi bước, Giang Sĩ Ngọc ghét sát Tôn Lập cười tà ác: "Sao ngươi đến là Sùng Dần giảng tập như hồi xuân, ngươi và lão nam nhân này có gì hả?"
Tôn Lập dở khóc dở cười: "Đừng nói lung tung, Sùng Dần giảng tập có chỗ gửi gắm rồi."
Trong óc Tôn Lập hiện lên một nhân ảnh: Sùng Bá.
Gã cũng cười tà ác.
Dù Tôn Lập hay Giang Sĩ Ngọc, đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng là rũ được tâm kết lớn nhất, tính cách lại từ từ hoạt bát trở lại.
Cả hai gọi Tô Tiểu Mai, cùng rời giáo thất.
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc cao lớn, Tô Tiểu Mai nhỏ thó, dọc đường Tô Tiểu Mai như con chim sẻ tung tăng líu lo.
Có hai cao thủ Phàm nhân cảnh đệ tam trọng Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc bảo vệ, không kẻ ngu ngốc nào dám làm phiền Tô Tiểu Mai nữa.
Các đệ tửđều đi đường này đến Vọng Sơn biệt viện. Sắp đến Vọng Sơn biệt viện, dòng ngươi như nước sống vấp đá, rẽ làm đôi.
Bọn Tôn Lập lấy làm lạ, đến gần thì người ôm vai đứng đó, khí tức như thượng cổ hung thú.
Sùng Bá.
Bọn Tôn Lập hiểu ngay, Giang Sĩ Ngọc thấy Sùng Bá nhìn Tôn Lập với vẻ "không tốt lành gì" thì bỏ lại y: "Ta và Tiểu Mai có việc đi trước."
Tôn Lập bĩu môi, bước lên hành lễ: "Giáo tập!"
Sùng Bá gật đầu, đệ tử chung quanh đi hết thì y lỏng người đến gần Tôn Lập, hỏi với giọng mong chờ: "Pháp khí của ngươi luyện chế xong chưa?"
Từ khi vô tình phát hiện Tôn Lập có Tử cực thiên hỏa, Sùng Bá lúc nào cũng ngứa ngáy trong lòng.
Y nhờ cơ duyên xảo hợp, may mắn thấy Tử cực thiên hỏa, vì thế biết pháp khí luyện chế bằng thàn hỏa này phẩm chất cực cao. Y coi Tôn Lập là người cùng phe, lại không ưa "thiên tài"như Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm nên mong người cùng phe giẫm đạp "thiên tài".
Giờ là cơ hội đó, y chỉ mong nhanh nhanh lên, chỉ muốn đẩy Tôn Lập tới...
Tôn Lập cười khổ: "Còn chưa... đệ tử ra ngoài gom nguyên liệu."
Sùng Bá cuống lên: "Ngươi thiếu gì cứ nói với ta, cần gì bỏ gần cầu xa?"
Tôn Lập sờđầu, nghĩ cũng đúng.
Sùng Bá lắc đầu ảo não: "Được rồi, vềđi."
Giáo tập nóng tính đành đi, Tôn Lập cảm nhận rõ bước chân y nặng hơn mấy phần, hiển nhiên không vui vẻ, cơn giận được nén xuống, không biết ai sẽ xui xẻo.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Sau cùng cũng xử lý xong những việc lặt vặt, Tôn Lập về phòng, chính thức bế quan, luyện chế pháp khí đầu tiên.
Gã đã có ý định về pháp khí này, Hỏa khôi lợi trảo là nguyên liệu cơ bản, phối hợp với các nguyên liệu mới mua. Còn phải cho thêm linh phù, trận pháp.
Võ Diệu chỉ dẫn, Tôn Lập bố trí trận pháp, vẫn là trận pháp trước đó, tiêu hao tới hai trăm tám mốt linh thạch!
Chuẩn bị xong thì mới chính thức luyện khí.
Bước đầu tiên của luyện khí là xử lý các loại nguyên liệu.
Tôn Lập phát Tử cực thiên hỏa, rút thành đường tơ quấn theo hình cầu rồi dồn linh nguyên vào, Tử cực thiên hỏa liền hóa thành hỏa cầu trên không.
Thứđầu tiên cần xử lý là Hỏa khôi lợi trảo.
Hỏa khôi quanh năm ngâm trong địa tâm hỏa mạch, lợi trảo đã được tôi luyện, tạp chất cực ít. Nhưng Tử cực thiên hỏa có đẳng cấp hơn hẳn địa tâm hỏa mạch, chút tạp chất của Hỏa khôi lợi trảo vẫn bị tôi luyện hết.
Tiếp theo là Thái ất tinh sa, Quỷ giao ác xỉ, Nam hải bối du và Ngũ sắc vân đồng, số lượng mấy loại này không nhiều, gã dễ dàng ngưng luyện được.
Sau cùng ba ba trăm cân Ngọc thiết mẫu.
Ngọc thiết mẫu khá khó xử lý, không chỉ vì số lượng nhiều mà cònphải ngưng luyện.
Ba trăm cân Ngọc thiết mẫu như cái thùng nước, gã không muốn luyện chế pháp bảo nặng nề mà theo hướng linh hoạt, vì thế cần ngưng luyện Ngọc thiết mẫu.
Tôn Lập cho Ngọc thiết mẫu vào hỏa cầu. Tử cực thiên hỏa hỏa cầu nhiệt độ cực cao, Ngọc thiết mẫu nhanh chóng tan ra, tạp chất bị thanh lý rồi chính Ngọc thiết mẫu cũng co lại dần, hóa thành Tinh ngọc thiết mẫu càng ngưng tụ hơn.
Quá trình này cực chậm, lúc xử lý xong Ngọc thiết mẫu, Tôn Lập đầm đìa mồ hôi, thể nội linh nguyên không còn bao nhiêu.
Gã dừng lại, đả tọa vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, lấy lại linh nguyên, điều chỉnh trạng thái rồi tiếp tục luyện chế.
Nhưng đến mức này, Võ Diệu lại ngần ngừ: "Tiểu tử, ngươi chọn cách nào?"
Tôn Lập không hiểu: "Hả?"
Võ Diệu giải thích: "Kỳ thực luyện khí chia theo hai hướng, chế khí mà các ngươi thường nói là một. Hướng còn lại là đoán khí."
Tôn Lập chưa từng nghe nói đến "Đoán khí", gã chỉ biết đến "Luyện khí" - "Chế khí", tưởng là một, không ngờ còn chia ra như thế.
"Đoán khí là gì?" Gã hỏi.
"Thôi vậy, ta giải thích rõ. Chế khí là cách lưu hành hiện nay, nói trắng ra là luyện hóa nguyên liệu đến mức tan ra, tạp chất bị nung tan, các loại nguyên liệu dung hợp đều nhau. Lợi ích là chất lượng pháp khí luyện chế ra đều nhau, chỉ cần luyện chế thành công, uy lực pháp khí sẽ đạt chuẩn, hiếm khi chế khí thành công mà uy lực kém chuẩn nhiều. Còn đoán khí, nói hình tượng ra như thợ rèn quai búa, chỉ là bằng tiên gia thủ mà thôi. Đoán khí có thể giữđược đặc tính của nguyên liệu, đồng thời tăng thêm, trong quá trình rèn, nguyên liệu tác dụng lẫn nhau, có thể biến đổi mà chúng ta không ngờ tới. Nhưng khống chế chất lượng thì đoán khí không bằng chế khí, dù đoán khí thành công, có thể thành pháp khí có uy lực cực kỳ tệ. Bất quá, đoán khí vì có tính không xác định nên có thể có tỷ lệ rất nhỏ xuất hiện cực phẩm pháp khí, lại không thể phục chế."
Võ Diệu nói rõ, Tôn Lập cũng nghe rõ: nói trắng ra, chế khí ổn thỏa, đoán khí trông vào may mắn.
Tựa hồ chế khí đáng tin hơn, chế khí chi thuật hiện giờ phát triển, đoán khí lại đứt truyền thừa.
Tôn Lập hiểu rằng pháp khí quý hồ tinh bất quý hồ đa. Một món cực phẩm pháp khí sẽ tăng tiến nhiều về chiến lực, càng mang lại hoàn cảnh tu hành dễ chịu hơn.
Tôn Lập chỉnh lý nguyên liệu, Hỏa khôi lợi trảo còn bảy cái, tính cả cái được chế thành phù khí.
Nhưng nguyên liệu chỉ có một phần.
Tôn Lập biết cơ duyên của mình không tệ, không thì đã không gặp bọn Võ Diệu. Nhưng với nhưng việc nhỏ... gã không tin lắm vào vận khí của mình tới mức với một phần nguyên liệu mà có được cực phẩm pháp khí, gã cân nhắc liền thấy không ổn.
Y đứng lên thu dọn, lấy bàn che trận pháp, đóng cửa rồi đi tìm Sùng Bá....
Đến trước căn nhà gỗ, Tôn Lập định gọi thì linh quang lóe lên, chặn gã lại, hiển nhiên không có ai trong nhà.
Tôn Lập định quay về thì nghe thấy tiếng động đùng đục.
"Bốp, bốp, bốp..."
Tôn Lập hơi nhíu mày, đi theo hướng thanh âm. Thanh âm từ khu rừng sau nhà vang lên, gã nhón chân đi vào, chừng nửa dặm thì thanh âm càng lúc càng rõ.
Tiếng động rất có tiết tấu.
"Bốp, bốp, bốp..."
Đi tiếp, cây cối thưa dần, thoáng thấy một bãi đất trống, có một thân ảnh để trần.
Tôn Lập đến gần xem, Sùng Bá để trần nửa thân trên, cơ nhục như thép luyện, hai tay giơ liên tục giáng vào một cây cổ thụ cỡ thân người.
Vỏ cây tứ tung, Sùng Dần nằm xéo trên cành một cây gần đó, uống ừng ực. Y đã ngà ngà say, má hơi đỏ lên, liên tục nhìn Sùng Bá.
Tôn Lập đi tới, cả hai nhận ra, Sùng Bá quay lại lau mồ hôi: "Sao ngươi lại đến?"
Tôn Lập xòe tay: "Đệ tử thiếu nguyên liệu."
Sùng Bá mắt ánh lên hoan hỉ: "Để chế khí?"
"Chính thế."
"Ha ha ha, theo ta!" Sùng Bá vẫy tay, y phục bay lên, y lấy áo lau mồ hôi, đi về căn nhà gỗ. Sùng Dần uể oải: "Ta đợi ở đây."
Sùng Bá đích xác giàu có nhưng Tôn Lập cần quá nhiều, Sùng Bá cũng giật mình: "Nhiều thế này hả?!"
Tôn Lập vội nói: "Không có thì thôi."
Sùng Bá ảo tưởng đến cảnh pháp khí của gã múa tít trước mặt Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm, sắc mặt cả hai xám ngoét thì y say mê, chém đinh chặt sắt dặn gã: "Có, đợi đấy!"
Tôn Lập mua một phần nguyên liệu từ Lưu Minh Kiến đã bốn trăm sáu mươi linh thạch, còn ở đây là sáu phần! Sùng Bá có lấy được ra chắc cũng cạn sạch.
Sùng Bá đi một lúc thì ngượng ngùng quay lại, đưa một trữ vật giới chỉ cho Tôn Lập: "Thật không có được nhiều thế..."
Tôn Lập đón lấy xem, đủ năm phần, thế cũng là quá bất ngờ rồi: "Đa tạ giáo tập, những thứ này đệ tử nhất định sẽ trả lại."
Sùng Bá không hề khách khí: "Mấy nghìn khối linh thạch cơ đấy, phải trả..."
Tôn Lập cầm đồ về nhanh, Sùng Bá cười ha hả quay lại khu rừng: "Ha ha, tiểu tử này khẳng định sẽ mang lại niềm vui bất ngờ, lần đầu chế khí đã dùng ngần ấy nguyên liệu, ta quả coi thường y, ha ha ha!"
...
Tôn Lập về phòng, kiểm tra mọi thứ, thấy chưa bịđộng tới thì thở phào, lại đóng cửa phòng bế quan.
Tổng cộng sáu phần nguyên liệu, Tôn Lập hơi yên tâm, cho là mình chắc không đến nỗi liên tục thất bại ba sáu lần?
Thực tế gã đã tính, năm phần nguyên liệu dùng để rèn luyện thủ pháp đoán khí, nếu không thành công, phần cuối cùng sẽ không mạo hiểm nữa mà dùng thủ đoạn chế khí để luyện chế pháp khí.
Có Võ Diệu và La Hoàn, dù chỉ chế khí, pháp khí của gã cũng hơn thông thường nhiều. Áp chếĐiền Anh Đông và Tần Thiên Trảm không thành vấn đề.
"Đoán khí, đầu tiên cần có dùi gõ tốt." Võ Diệu nói gọn: "Tiểu tử mạt rệp như ngươi thì thôi..."
Tôn Lập không phục: "Người ta rõ ràng có tiền mà!"
Võ Diệu nhạt giọng: "Dùi đểđoán khí thì hạng bét cũng là nhất phẩm thượng nguyên liệu luyện chế ra..."
Tôn Lập xìu ngay: "Tiểu tử... tiếp tục hướng tới mục tiêu là siêu cấp phú hào.”
Võ Diệu cắt đứt hào hứng của gã, nói tiếp: "Bất quá không có dùi vẫn có thểđoán khí, ta dạy ngươi một đạo linh phù."
Đạo linh phù này là "Cự linh chùy", Võ Diệu cho biết là pháp thuật chuyên dùng cho đoán khí nhưng đẳng cấp của gã hiện chưa sử dụng pháp thuật này được, nên y đổi thành linh phù.
- Không phải ai cũng làm được điều đó, tu chân giới hiện tại không có ai.
Cự linh chùy linh phù khá khó chế tác, còn hơn Binh hỏa phù. Tôn Lập nỗ lực ba ngày mới sau được sáu tấm.
Đầu tiên là Linh lộ phù, rồi Binh hỏa phù, hiện tại là Cự linh chùy, đẳng cấp linh phù của gã tiến theo đường thẳng.
Cự linh chùy linh phù có thể ngưng tụ kim chi lực trong thiên địa linh khí thành dùi gõ. Mỗi tấm linh phù đủ cho ba mươi nhát. Linh phù này mạnh mẽ nhưng chuyên dùng đểđoán khí nên không linh hoạt, ba mươi nhát đều vào một điểm, không thể di động, không thể mang ra giao đấu.
Còn tần suất ba mươi nhát gõ này thì phải xem người sử dụng linh phù khống chế.
Võ Diệu lại giảng cho Tôn Lập những chi tiết nhỏ nhặt khi đoán khí rồi chỉ dẫn gã đoán khí lần đầu trên con đường tu hành.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Quyển 5: Long Bối thái cực
Chương 7 : Hỏa lôi việt (thượng)
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tử sắc hỏa cuốn quanh như con rắn rồi hóa thành hỏa cầu hoàn chỉnh trên trung không.
Tôn Lập cho Ngọc thiết mẫu vào ngọn lửa cháy đỏ.
Võ Diệu giải thích: "Các loại nguyên liệu cần độ nóng khác nhau, không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến hiệu quảđoán khí, chỉ một chút sai lệch về nhiệt độ là hậu quả kinh nhân."
"Ta có thể cho ngươi mượn cảm giác nhưng ngươi phải dụng tâm cảm nhận! Đoán khí là một môn kỹ nghệ, có thể thứ một kẻ tay mơ như người rèn ra lại hơn của người đã thông thuộc nhiều năm..."
Tiếp đó, Tôn Lập cảm giác được kinh nghiệm lan tỏa toàn thân.
Trong Tử cực thiên hỏa hỏa cầu, khối Tinh ngọc thiết mẫu đỏ lên, gần như màu ráng chiều thì Tôn Lập nhận ra đã đến lúc!
Không cần Võ Diệu nhắc, Tôn Lập máy động tâm niệm, linh nguyên hóa tơ, kéo khối Tinh ngọc thiết mẫu ra, đồng thời kích phát Cự linh chùy linh phù.
"Phốc!"
Linh phù nát vụn, hóa thành linh quang, thiên địa linh khí tụ lại nhanh, kim chi lực ngưng tụ thành kim sắc đại chùy cỡ nửa thân người trên đầu gã gõ xuống.
"Choang! Choang! Choang!..."
Tiếng gõ giòn đanh, Cự linh chùy cứ gõ, Tôn Lập liên tục điều khiển linh nguyên, lật khối Tinh ngọc thiết mẫu. Mỗi nhát gõ xuống, Tinh ngọc thiết mẫu lại biến hình.
Sau mười hai nhát gõ, khối Tinh ngọc thiết mẫu đã biến thành một dải dẹt, tương tự Hỏa khôi lợi trảo.
Tôn Lập dùng tín niệm khống chế Cự linh chùy, lấy ra Ngũ sắc vân đồng, xử lý theo phương pháp tương tự.
Khí phôi tương lai chủ yếu do Tinh ngọc thiết mẫu, Hỏa khôi lợi trảo và Ngũ sắc vân đồng tổ thành.
Võ Diệu thiết kế hai trận pháp cho Tôn Lập, vốn có thểđiệp gia nhiều lần, nhưng Tôn Lập hiện tại chỉ khắc được một tầng.
La Hoàn thiết kế cho gã Binh hỏa phù tăng cường, độ khó cực cao, bất quá Binh hỏa phù thì gã quá quen, nên không thành vấn đề.
Phôi Tinh ngọc thiết mẫu và Ngũ sắc vân đồng được khắc hai trận pháp; Hỏa khôi lợi trảo được cho thêm Binh hỏa phù.
Nói nghe đơn giản, nhưng ba khâu này tiêu hao của Tôn Lập ba ngày! Thậm chí gã không động nổi đầu ngón tay.
Xử lý phức tạp như thế xong mới chính thức đoán khí.
Tôn Lập liên tục dồn linh nguyên vào Tử cực thiên hỏa, Tử cực thiên hỏa rực quang mang, hỏa cầu to lên, gã cho Tinh ngọc thiết mẫu, Ngũ sắc vân đồng và Hỏa khôi lợi trảo vào hỏa cầu, khi ba nguyên liệu này đạt đến nhiệt độ thích hợp thì cho cả Thái ất tinh sa và Quỷ giao ác xỉ vào.
Tôn Lập thao tác, Tinh ngọc thiết mẫu và Ngũ sắc vân đồng kẹp lấy Hỏa khôi lợi trảo, cả ba dồn lại, Quỷ giao ác xỉ tắc phân bố đều giữa cả ba rồi dùng Thái ất tinh sa tương bao lấy tất cả thành phôi.
Phôi bị nung thành trắng lên, Tôn Lập lấy ra, kích phát Cự linh chùy linh phù gõ.
Trong lúc gã, vừa quan sát màu sắc thay đổi vừa rót thêm Nam hải bối du.
Phôi vẫn nóng bỏng, mỗi lần rót Nam hải bối du vào đều bốc lửa, vừa để giữ nhiệt độ vừa hỗ trợ các nguyên liệu kết hợp.
Dùng mất bốn trong sáu tấm Cự linh chùy linh phù thì khí thành hình, phần nguyên liệu đầu tiên hao hết.
Cả quá trình thể hiện rõ đặc tính không thể xác định của đoán khí.
Trận pháp và linh phù, trong quá trình các loại nguyên liệu bị gõ thì kết hợp lại, khó tránh khỏi thay đổi hình dạng.
Thay đổi hình dạng này thường thì giảm đi uy lực trận pháp nhưng có một phần tỷ lệ nhỏ hợp cùng nguyên liệu thành hiệu quảđiệp gia, uy lực pháp khí đại tăng.
Tôn Lập tcho khí phôi vào Tử cực thiên hỏa hỏa cầu. Đến nhiệt độ thích hợp, gã lấy khí phôi ra, lại kích phát Cự linh chùy linh phù gõ tiếp.
Lần này không chỉ chỉnh lại hình dáng khí phôi, theo hướng cần thiết.
Một thanh đao dài cỡ cánh tay, rộng hai ngón tay dần thành hình. Đoản đao không có cán, hai đầu đều là lưỡi, sử dụng tất linh xảo vô cùng.
Tấm Cự linh chùy linh phù sau cùng cũng được Tôn Lập kích phát, nhát gõ thứ hai mươi chín giáng xuống, Võ Diệu chợt gọi: "Đợi đã!"
Nhát thứ ba mươi đã tích lực ngưng lại trên không.
Hồng sắc đoản nhận đã hoàn toàn thành hình, chỉ vì rèn ra nên bề ngoài còn nhiều chỗ sần sùi.
Võ Diệu bảo Tôn Lập: "Nhát sau cùng này là trọng điểm, cảm tri kết cấu nội bộ của khí phôi đã."
Tôn Lập từ từ dồn linh nguyên vào khí phôi.
Linh nguyên lần theo các kết cấu nguyên liệu, trận pháp, linh phù.
"Có cảm giác thấy chỗ nào không thoải mái? Nhát cuối này là cơ hội sau cùng đểđiều chỉnh. Ta không giúp được, phải trông vào ngộ tính của ngươi."
Tôn Lập đích xác cảm giác được.
Lần đầu tiên đoán khí, vì Võ Diệu tá cho mượn kinh nghiệm nên thành công, trong khí phôi không có chỗ nào khiến gã thấy khó chịu quá nhiều.
Gã cảm nhận được hai điểm.
Gã điều chỉnh góc độ khí phôi, điều chỉnh lực độ Cự linh chùy, chuẩn bị một chốc sau, rồi kiên định gõ xuống!
"Choang!!"
Kim quang cự chùy giáng lên khí phôi, chút sức lực sau cùng tan hết, quang mang tóe lên. Linh nguyên ẩn vào khí phôi cũng bị chấn tan.
Gã cuống quít xem pháp khí rèn ra, nhưng ý nghĩa chân chính là tác phẩm luyện khí của gã!
Linh nguyên dồn vào, lưỡi dao bay vút lên, Tôn Lập chuyển động tâm niệm, lưỡi dao bay qua bay lại, linh xảo vô cùng.
Đùa chơi một lúc, gã hiểu được thực lực của pháp khí này.
Võ Diệu thở dài: "Nhát sau cùng còn kém, thứ này chỉ là trung bình, không khác gì chế khí pháp khí tương."
Nhưng Tôn Lập thật sự vừa ý.
Võ Diệu và La Hoàn có tiêu chuẩn quá cao, cả hai coi là tầm thường thì lấy ra tất khiến cả Tố Bão sơn cả kinh. Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm sẽ bịđả kích đến mức về sau không bao giờ dám nói với người ta tác phẩm chế khí đầu tiên là gì!
Lưỡi dao ánh lên hồng quang, thân đao hơi trong như huyết phách khiến người ta say mê.
Thấy gã hứng khởi, Võ Diệu bất mãn ho khẽ: "Ngươi bằng lòng rồi? Vật này là thứ ngươi theo đuổi?"
Võ Diệu không hiểu dùng cách gì mà như chuông vang vọng, chỉ hai câu đã khiến Tôn Lập tỉnh lại.
Gã ngẩn ra, ném con dao sang bên: "Võ tổ giáo huấn rất đúng, tiểu tử biết sai rồi!"
Chút bằng lòng ban nãy khiến gã suýt quên hết.
Nếu chỉ cần pháp khí uy lực này thì cần gì chọn đoán khí chi thuật? Cứ theo đó là tu hành chế khí chi thuật, không lãng phí nguyên liệu là có được pháp khí theo tiêu chuẩn rồi.
Hà huống pháp khí này là do Võ Diệu chỉ dẫn, trừ nhát gõ sau cùng thì coi như y thao tác.
Tôn Lập xưa nay tuân theo quy tắc cẩn thận, lần đầu đoán khí thành công khiến gã có phần mờ mắt.
Ném con dao sang bên, gã lần thứ hai đoán khí. Lần này Võ Diệu để mặc gã phát huy.
Lần này chật vật hơn nhưng vẫn thành khí phôi. Chỉnh trang hình dáng đoạn đến nhát gõ sau cùng.
Gã dùng linh nguyên tra xét, liền thở dài, ném đi, bắt đầu xử lý phần nguyên liệu thứ ba.
Khí phôi này có quá nhiều điểm khiến gã cảm thấy "khó chịu", không thể một nhát gõ mà giải quyết vấn đề - khối khí phôi đó đã hỏng.
Lần này gã có kinh nghiệm, vừa rèn vừa dùng linh nguyên tra xét nội bộ khí phôi, đợi đến nhát sau cùng.
Võ Diệu không cản.
Tôn Lập làm thế, phát hiện chỗ nào không ổn là chữa ngay, kết quả vì đang rèn nên một nhát gõ không sửa được mà càng tệ hơn, hoặc dù sửa được nhưng gõ lại hơi lệch một chút.
Kết quả khí phôi thứ ba này chưa đến nhát cuối đã thành tan nát, đành bỏ đi.
Gã đã hiểu vì sao phương pháp có vẻ đơn giản này mà các tiền bối lại bỏ. Vì phương pháp này kỳ thực cắt đi ưu thế lớn nhất của đoán khí: tùy cơ ứng biến.
Cứ chỉnh đi chỉnh lại thì chế khí cho xong, hà tất đoán khí?
Phần nguyên liệu thứ tư, Tôn Lập đã có kinh nghiệm, theo mô thức cố định mà thực hiện rồi để lại ba nhát gõ cuối nhằm thay đổi. Như thếđích xác hiệu quả hơn hẳn ba lần trước, khí phôi sau rốt cũng thành công.
Uy lực pháp khí này không bằng món trước. Đoán khí quả thật còn trông vào may mắn.
Tôn Lập không chán nản, mà vì tự rèn thành công càng khiến gã được cổ vũ.
Còn lại một phần nguyên liệu, Tôn Lập không hề do dự chọn cách liều mạng!
Có lẽ vì thành công ban nãy mang lại lòng tin, Tôn Lập tự tin vô cùng, mỗi cú gõ đều tóe hoa lửa, nguyên liệu hình biến cực kỳ hợp lý.
Hao phí năm tấm Cự linh chùy linh phù, khí phôi đã xong, đến ba nhát gõ sau cùng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Quyển 5: Long Bối thái cực
Chương 8 : Hỏa lôi việt (hạ)
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập dùng linh nguyên tra xét nội bộ khí phôi, ba nhát gõ cuối phải mỗi nhát sửa được một khuyết điểm.
Nhát thứ hai thành công!
Chỉ còn lại nhát cuối, khí phôi còn một khuyết điểm.
Tôn Lập hít sâu một hơi, tạp niệm tràn vào, không thể khống chế...
Đây là chỗ nguyên liệu sau cùng.
Chỉ cần thành công là rèn được pháp khí cao cấp, còn hơn món đầu tiên!
Nhưng nếu thất bại thì sao?
Thất bại là khí phôi lại hỏng, lần đoán khí này thất bại, quá đáng tiếc...
Cái dùi lơ lửng trên đầu mãi không gõ xuống, chứng tỏ nội tâm hoảng loạn.
Tôn Lập lắc mạnh đầu, ép mình tĩnh tâm, gõ mạnh.
Ánh mắt gã cương quyết hẳn, kim quang đại chùy trên đầu vững hơn.
"Hắc!" Gã quát khẽ võ xuống.
"Choang!"
Kim quang đại chùy lệch đi, khí phôi lăn cực nhanh, chỉ có một nửa sức của cú gó dồn lê khí phôi, đại bộ phận xuống đất, tạo thành một hố sâu.
Kim quang tan đi, khí phôi quay tít trên không, lòng Tôn Lập đích chìm hẳn xuống.
"Choang, choang, choang..."
Khí phôi rơi xuống, nhảy lên rồi im lặng.
Tôn Lập thở dài, biết nhát cuối đã hỏng, tuy cố nhưng vẫn mất đi kiên định.
Gã tiếc rẻ đến nhặt khí phôi lên - bất quá pháp khí đầu tiên dùng được, áp chếĐiền Anh Đông và Tần Thiên Trảm không thành vấn đề.
Khí phôi thứ sáu, vì Tôn Lập đập lệch nhát cuối, hình dáng phi thường hoàn mỹ có một vết lõm hình bán nguyệt, phá hỏng hẳn mỹ cảm, ai cũng nhận ra là tác phẩm thất bại.
Tôn Lập cười khổ, định ném đi nhưng vẫn cố dồn linh nguyên vào khí phôi.
"Vù!"
Khí phôi chợt tan biến!
Hồng quang nhanh đến không tin nổi từ tay gã bắn vào bức tường đối diện.
"Ồ -"
Tôn Lập kinh ngạc, linh nguyên dồn vào pháp khí lại có liên hệ với gã, chứng tỏ gã khống chếđược pháp khí này.
Nhưng gã thu pháp khí về mà đi đến xem xét kỹ.
Bức tường cao bằng nửa thân người có một khe nhỏ, pháp khí ở trong đó, găm vào rất sâu, không nhìn rõ nữa
Uy lực không tệ!
Tôn Lập kinh ngạc. Gã thửđiều khiển pháp khí, vù một tiếng, pháp khí co lại, nhanh đến mức không nhìn rõ.
Một đạo quang mang từ khe được pháp khí găm vào chiếu ra.
Tôn Lập ngạc nhiên, phòng gã tuy đơn giản nhưng phòng ốc trong Vọng Sơn biệt viện đều bằng dá cứng, để các đệ tử tu luyện không bị tạp âm quấy nhiễu nên tường dày tới nửa thước!
Một đòn vô tình lại xuyên qua tường đá! Dốc toàn lực thì uy lực cỡ nào!?
Tốc độ lại nhanh đến không nhìn rõ - Tôn Lập không ngờ nhát gõ hỏng lại tạo thành cực phẩm!
"Ha ha ha!" Võ Diệu cười vang: "Ngươi đã hiểu mị lực của đoán khí chưa?"
Tôn Lập bật cười: "Đã hiểu."
Gã hân thưởng pháp khí, Võ Diệu giải thích: "Tốc độ vật này hơn tiêu chuẩn năm thành, uy lực hơn bốn thành, nhưng tiêu hao linh nguyên giảm đi hai thành, là một tác phẩm không tệ."
Tôn Lập hiểu ra: "Lão nhân gia đã biết nhát cuối mỗ gõ xuống sẽ thành cực phẩm nhưng cố ý để mỗ tự phát hiện?"
"Hắc hắc!" Võ Diệu cười.
Tôn Lập Khen: "Kỹ thuật kéo dài của lão nhân gia tăng trưởng nhanh hơn hẳn nhân phẩm..."
Tôn Lập có được bảo vật mới, vui vẻ vô cùng, điều khiển vật đó tung hoành.
Gã bỏ qua hết thành công và thất bại lúc trước, bảo vật mới loáng qua, toàn bộ pháp khí, khí phôi nát vụn...
"Ha ha ha!" Tôn Lập cười to, linh lực cuốn hết mảnh vụn lên, đại đỉnh rơi xuống, chậm đến mức thành siêu cấp đại gia, các loại mảnh vỡ rơi vào.
Mảnh vỡ đều được Tôn Lập tế luyện, đại đỉnh nuốt cũng coi như theo kế hoạch của Võ Diệu.
Gã hủy nhưng thứ không hợp cách, Võ Diệu và La Hoàn không có ý kiến. Đến đẳng cấp như họ, hiểu quá rõ quý hồ tinh bất quý hồ đa.
Bảo vật này chỉ cỡ bàn tay, to cỡ ba ngón tay, có phần to hơn trước, hình dáng gần như bán nguyệt nhưng lưỡi sắc lẹm.
Tôn Lập cân nhắc rồi mời Võ Diệu: "Mời Võ tổ ban tên."
"Ha ha ha!" Võ Diệu và La Hoàn cười to.
Võ Diệu vui vẻ. La Hoàn cười trêu: "Ngươi xác định đểđồ mỏ nhọn đặt tên cho pháp bảo đầu tiên?"
Tôn Lập phi thường khẳng định: "Chính thị, không có Võ tổ không có pháp bảo này..."
"Hắc hắc, ngươi sẽ..." La Hoàn chưa nói xong đã bị Võ Diệu quát cắt lời: "Đồ ẻo lả câm mồm, chuyện giữa lão tử và Tôn Lập không liên can đến ngươi."
La Hoàn không hiểu vì sao lại không cãi nhau với Võ Diệu mà cười ha hả.
Võ Diệu thận trọng: "Tôn Lập, đợi chút, đây là pháp bảo đầu tiên ngươi tự tay luyện chế, bản tọa phải suy nghĩđểđặt một cái tên gần gũi, dễ nhớ, dễ hiểu, nhưng đầy bá khí."
Tôn Lập hớn hở: "Đa tạ Võ tổ!"
Một chốc sau, Võ Diệu chợt cười ha hả: "Quả nhiên quả nhiên, cái tên chợt nghĩ ra mới là cảnh giới tối cao. Tôn Lập, tên cho pháp bảo này, bản tọa có rồi."
Tôn Lập hớn hởn: "Võ tổ mau nói đi."
"Hắc hắc, pháp bảo này hình bán nguyện, lại hơi rộng, chi bằng gọi là Bàn nguyệt lượng."
Tôn Lập: "..."
Võ Diệu đắc ý dương dương: "Cái tên tuyệt thật, dễ hiểu vô cùng, bá khí ràn rụa, bản tọa nghĩ mãi mới ra, cũng chỉ người văn tài như bản tọa chứ người khác sao nghĩ ra được..."
Tôn Lập: "..."
Võ Diệu cảm khái: "Ai, xem ra văn tài của bản tọa đã đại thành, thêm một thứ không còn gì để theo đuổi."
Tôn Lập: "..."
La Hoàn cười ha hả, âm dương quái khí: "Đúng, Võ Diệu ngươi gần đây văn tài lên cao, cái tên này hơn hẳn mức bình thường!"
Cái tên tệ hại này mà hơn hẳn mức bình thường? Trước kia Võ Diệu đặt tên còn tệ thế nào nữa!
Tôn Lập gào lên, hiểu vì sao La Hoàn không cãi nhau với Võ Diệu, vì đợi để nhạo gã!
Tôn Lập ấm ức: "Lão nhân gia không đùa chứ? Bàn nguyệt lượng? Chỉ có lão nhân gia nói ra được... Còn nữa, La tổ cố ý gạt mỗ, biết rõ Võ tổ kém về mặt này mà không cản..."
La Hoàn đắc ý cười: "Ha ha ha, xem kẻ khác tự rước phiền là niềm vui của đời người, sao ta phải ngăn?"
Võ Diệu tức giận: "Hảo tiểu tử, bản tọa hảo tâm hảo ý hao phí vô số công sức mới nghĩ ra cái tên kinh thiên động địa như thế mà ngươi dám nhạo bản tọa..."
Tôn Lập không chịu kém: "Tên hay? Đọc tên này ra là mỗ thành trò cười của tu chân giới! Bàn nguyệt lượng, làm sao mà lão nhân gia nghĩ ra được, không dễđâu!"
"Ha ha ha!" La Hoàn cười vang, Võ Diệu không tin: "Tên này không đẹp?"
Tôn Lập thở dài: "Võ tổ, mỗ không định đả kích lão nhân gia, nên dùng cách dễ chịu nhất cho biết, nếu chia tên thành cửu đẳng, cái tên này là đệ cửu đẳng."
Võ Diệu còn chút hi vọng: "Đệ cửu đẳng là cao nhất?"
Tôn Lập không hề khách khí: "Kém nhất!"
Võ Diệu: "..."
Một chốc sau, Võ Diệu ấm ức: "Ngươi định dùng cách tệ nhất cho bản tọa biết hả?"
Tôn Lập: "Đấy là cách dễ chịu nhất rồi."
Võ Diệu ra vẻ bịđả kích từ ngoài vào trong rồi từ trong ra ngoài, thẹn quá hóa giận: "Xú tiểu tử, sau này đừng mong bản tọa đặt tên hộ!"
Tôn Lập thở phào, Võ Diệu nổi điên, La Hoàn cứ cười vang.
"Ha ha ha, lâu rồi không vui thế này!"
"Đại mệnh danh thuật" của Võ Diệu không ra sao, Tôn Lập đành tự nghĩ.
Pháp khí này vẫn lấy Hỏa khôi lợi trảo làm nguyên liệu chủ yếu, hỏa chi lực là chủ đạo. Trừ ra, hai trận pháp mà Võ Diệu thiết kế, phối hợp với nguyên liệu phụ trợ có thể tăng cường thên lực tấn công bằng lôi chi lực. Là một lợi khí gồm cả hỏa lôi.
Tôn Lập trầm ngâm: "Vậy gọi là Hỏa lôi việt."
Đơn giản ngắn gọn.
Võ Diệu hừ lạnh, coi thường: "Tục quá, không có ý cảnh gì hết."
Tôn Lập cũng cười, không tranh luận nữa.
Hai tay gã điều khiển linh lực, Hỏa lôi việt bay qua bay lại, linh động hoạt bát. Gã chơi mãi không chán, tâm niệm hơi động, Hỏa lôi việt bắn lên tường đá, mạt đá tung tóe, một hàng chữ như long phi phượng vũ xuất hiện:
Hoán tinh hiệp địa hỏa,
Bôn nguyệt phá phong lôi!
Tuy chữ nghĩa của gã hơn nhiều Võ Diệu cường nhưng xuất thân Liên Hoa Đài thôn nên không biết nhiều. Hai câu này nghe có vẻ đầy hào khí, kỳ thực cũng không ra gì.
Chỉ là thư pháp thực quá tệ.
Tôn Lập không giỏi thư pháp, nói gì dùng Hỏa lôi việt khắc chữ khó hơn dùng bút lông nhiều. Mười chữ này xiêu vẹo, không hơn gì gà bới.
La Hoàn hớn hởn: "À, Võ Diệu, ta thật lòng vui cho ngươi, Tôn Lập và ngươi đúng là tri kỷ!"
Tôn Lập đỏ mặt, chỉ huy Hỏa lôi cạo sạch hàng chữ.
Còn tri kỷ như La Hoàn nói, Tôn Lập và Võ Diệu đều thấy được xếp cùng người kia là “sỉ nhục”, La Hoàn đắc tội một lúc hai người, công lực rước oán quả thật tiến cảnh một ngày nghìn dặm!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin