Chương 200: Lưu ngươi, sau này sẽ là tai họa muôn dân
Dịch giả: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Tần Thần vương triều đã tồn tại cả ngàn năm, do một đại sát thần tên Trâu Tần Thần dẫn dắt quần hùng xây dựng vương triều.
Hôm nay, Tần Thần vương triều cực kỳ náo nhiệt.
Hai đại tông môn đến Tần Thần vương triều chọn lựa đệ tử, đây chính là việc trọng đại mười năm mới có một lần.
Thông Thiên Đảo, Tiên Linh Tông là hai đại thế lực gần Tần Thần vương triều nhất.
Đệ tử của hai tông môn này, đại đa số đều được chọn lựa từ Tần Thần vương triều, bởi vậy quan hệ giữa hai tông với Tần Thần vương triều rất khăng khít.
Giờ phút này, ở trước một đại điện rộng lớn bên trong hoàng cung
Trên cái đài tỷ võ rộng tới vài chục trượng, do đá tảng cắt gọt thành, có hai thành viên vương thất đang luận võ. Mà ở trên cái đài cao cạnh đó, người của hai tông cùng Tần vương đang xếp hàng ngồi, nhìn trận tỷ võ bên dưới.
Thông Thiên Đảo nằm tại một vùng biển lớn, nghe đồn là xây dựng trên lưng một con rùa khổng lồ vạn năm tuổi, nhưng tình huống cụ thể thì không ai biết.
Tiên Linh Tông thì chỉ nhận nữ đệ tử, giống với Huyền Kiếm Các. Mà trong hoàng thất, số lượng công chúa nhiều vô kể, có thể tiến vào Tiên Linh Tông xem như các nàng này đã thoát khỏi vận mệnh được định sẵn.
- Tần vương, các hoàng tử và công chúa đợt này không tệ.
Đại biểu của Thông Thiên Đảo là một gã trưởng lão nội môn, chuyên môn phụ trách phương diện đệ tử. Lão tổ của Tần Thần vương triều có thiên tư cực cao, đương nhiên trong đám hậu bối cũng không ít kẻ dính chút mưa bụi của tổ tiên.
- Hoàng trưởng lão quá khen rồi.
Tần vương thoải mái cười to, hiển nhiên rất vui mừng với lời khích lệ của Hoàng trưởng lão.
- Tần vương, tiểu tử cao ngạo mười năm trước giờ tu vi thế nào rồi?
Hoàng Bang Dương cười hỏi. Lần tuyển đệ tử mười năm trước, lão có chú ý tới một tiểu tử.
- Ài, đứa bé kia lại chọn đường quyền mưu, tranh đoạt túi bụi với huynh đệ khác, xao lãng tu luyện, hiện giờ cũng chỉ là Nhập Thần trung giai.
Tần vương nói.
- Không tệ, nhưng cũng thật đáng tiếc. Nếu lúc ấy về tông môn cùng ta, một lòng tu luyện, thành tựu đã lại càng không thể hạn lượng.
Hoàng trưởng lão cũng là có chút tiếc nuối, chẳng qua hiện nay Trâu Thánh có thể tu luyện tới Nhập Thần trung giai, ở này trong mắt lão cũng đã rất không tồi rồi.
Giờ phút này, Trưởng lão Tiên Linh Tông vẫn ngồi im không nhúc nhích đột nhiên mở miệng:
- Đứa nhỏ kia không tệ.
Tần vương ngưng thần nhìn lại, lập tức cười cười:
- À, đứa nhỏ Thủy Vân này có tư chất không tồi.
Lúc này, trưởng lão hai tông giiống như dạo chợ, nhìn thấy người có tư chất tốt sẽ giống như gặp đồ ăn tươi ngon, chuẩn bị mang về.
Mà Tần vương thì đồng ý cả hai tay với việc này. Hiện giờ y mới chỉ trung niên, khí huyết thịnh vượng, hậu cung ba nghìn giai lệ, con cái đương nhiên rất nhiều, hàng năm đều có cả chục đứa trẻ ra đời, để một vài đứa tiến vào tông môn cũng là lựa chọn không tệ.
Như thế, ít nhiều giảm bớt được người tranh quyền đoạt thế sau này, tránh cho loạn hoàng thất, cũng tăng một phần vũ lực đảm bảo cho Tần Thần vương triều trường tồn.
- Hoàng tử Đằng Long thắng.
Lúc này, trên đài tỷ võ, thắng bại đã phân. Một thiếu niên chỉ chừng mười hai mười ba tuổi, một chưởng đánh hộc máu huynh đệ đồng tộc, sau đó giơ cao cánh tay, vẻ mặt miệt thị nhìn phía dưới.
- Còn ai muốn cướp hạng đầu với ta nữa nào? Không phục thì lên đây!
Trâu Đằng Long đứng ở trên đài tỷ võ, hung hăng cực độ, quát.
Trên đài cao, Tần vương thấy một màn này, cũng lắc lắc đầu:
- Thật khiến hai vị trưởng lão chê cười.
- Không sao, đứa nhỏ này cũng không tệ.
Hoàng trưởng lão gật đầu cười, tư chất tuyệt đỉnh, được bồi dưỡng đầy đủ sẽ là một mầm mống thật tốt.
Trâu Đằng Long tuy mới mười hai mười ba tuổi, nhưng lại là hạng người lòng dạ độc ác, vì luyện công, không biết đã đánh chết bao nhiêu tù nhân trong ngục.
- Sát khí quá nặng.
Ân trưởng lão Tiên Linh Tông lắc đầu nói.
. . . .
Đúng lúc này, cả Tần vương và trưởng lão hai tông cùng ngừng lời, rồi đột nhiên đứng lên, ánh mắt chăm chú nhìn phương xa.
Bọn họ cảm nhận được từng luồng khí tức đứt quãng từ đằng xa bay tới, trong đó còn xen lẫn những tiếng kêu thảm thiết.
Lâm Phàm đã mang theo đám Trâu Thánh bay tới trên không Tần Thần vương triều, lại tăng nhanh tốc độ khi thấy cung điện đằng trước.
Còn Trâu Thánh, nhìn thấy đối phương dẫn bọn y tới nơi này, trong lòng cũng mừng rỡ, nhưng từng đợt cảm giác đau đớn tra tấn đến độ y không nói ra lời.
Tần vương rốt cuộc thấy rõ phương xa là vật gì, sắc mặt đột biến, sau đó trầm giọng hỏi.
- Các hạ là ai, vì sao muốn giết hại con ta?
Tần vương thấy được Trâu Thánh phía sau Lâm Phàm, vết máu loang lổ, khí tức suy yếu, giống như cách cái chết không xa.
Đám con cháu vương thất bên dưới cũng ngẩng đầu nhìn lên không, khi thấy rõ một màn trên đó, thì đồng loạt thét lên kinh hãi.
Bọn chúng nhận ra lão ca của mình, hoàng tử Trâu Thánh cũng có mặt trên đó.
Có người lo lắng trong lòng, nhưng cũng có người thấy vô cùng khoái trá.
Trâu Đằng Long xếp hạng đầu trong lần tỷ võ này, đang hưởng thụ ánh mắt sùng bái của huynh đệ, giờ lại thấy một tên không biết từ đâu tới đoạt sự nổi bật của mình thì rất không vui. Rồi khi ngẩng đầu lên, y phát hiện huynh trưởng bị xỏ xuyên vai, cũng nổi giận gầm lên một tiếng:
- Tặc tử, nhanh chóng thả huynh trưởng ta.
Hoàng trưởng lão nhíu mày, tiến lên từng bước:
- Các hạ muốn gì, cứ việc nói.
- Ai là Tần vương.
Giờ khắc này, Lâm Phàm lạnh nhạt mở miệng hỏi.
- Chính là bản vương.
Tần vương nhìn chằm chằm lên Lâm Phàm, trong lòng đã bốc lên lửa giận.
- Hắn giết hại một trăm lẻ tám thôn dân vô tội, việc này tính thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
Tần vương vừa nghe, hơi sửng sốt, vốn cho là đại sự gì, không ngờ chỉ là việc nhỏ bậc này. Thôn dân mấy vùng núi kia, căn bản không tính là con dân Tần Thần vương triều, giết thì giết thôi. Nhưng nhìn tình thế hôm nay, chỉ sơ không đơn giản như vậy, hay là kẻ này có quan hệ với đám thôn dân kia? Vì thế nên mới trả thù?
Hoàng trưởng lão nhíu mày, giết hại một trăm lẻ tám thôn dân vô tội, thật là có chút quá đáng rồi.
- Tặc tử mau thả huynh trường ta. Chỉ là một đám kiến hôi nhà quê, giết thì sao? Ngươi mau thả người, bằng không cẩn thận mạng chó của ngươi.
Trâu Đằng Long mười hai mười ba tuổi , vẻ mặt sát khí, giận dữ hét.
- Kiến hôi sao...
Lâm Phàm lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm lên thiếu niên kia, sau đó khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn.
- Đại nhân vật cao cao tại thượng, có thực lực tuyệt đối, có thể coi tất cả là con kiến. Những thôn dân kia trong mắt ngươi là con kiến, mà ngươi trong mắt bản tọa, cũng chỉ là con kiến.
- Thiên tư là không tệ, thế nhưng chưa trưởng thành mà đã dám càn rỡ, đó chính là muốn chết.
Lâm Phàm tản ra sát ý kinh khủng, tràn ngập toàn bộ hoàng cung.
- Hừ, nơi này là Tần Thần vương triều, tặc tử nhà ngươi mau thả huynh trưởng ta, lại đền tội ngay tại chỗ, nếu không để ngươi sống không bằng chết...
Trâu Đằng Long không sợ trời không sợ đất, dùng ánh mắt khinh thường đáp trả Lâm Phàm.
Mắt Lâm Phàm lóe lên vẻ lạnh lẽo.
- Lưu ngươi, sau này sẽ là tai họa muôn dân.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Dừng tay!
Hoàng trưởng lão hóa thành một dải ánh sáng, nháy mắt che trước mặt Trâu Đằng Long. Lão ta cảm nhận được sát ý kinh khủng nhằm vào thiếu niên này từ đối phương.
Trâu Đằng Long có tư chất tốt, Thông Thiên Đảo cần đệ tử như vậy, đương nhiên không thể để chết ở chỗ này.
Lâm Phàm bình tĩnh lơ lửng trên không, mắt lạnh nhìn tất cả, khí tức phiêu dật kia làm cho đám người ở dưới cảm nhận được áp lực lớn lao.
Hoàng trưởng lão không biết đối phương có lai lịch thế nào, nhưng tin chắc không phải người thường.
Bỗng Lâm Phàm ngoắc một ngón tay, kiếm ý xỏ xuyên vai Trâu Thánh biến mất, để cả y và đám đồng bọn rơi thẳng từ trên xuống võ đài.
"Phốc..."
Một thanh trường kiếm do kiếm ý ngưng tụ phóng từ trên trời xuống, xuyên qua thân hình Trâu Thánh, đính chặt lấy thân thể y lên đài tỷ võ.
Trong nháy mắt, khí tức đã không còn. Còn đám tùy tùng tu vi chẳng được bao nhiêu càng không cần nói, trực tiếp rơi từ trên không xuống thành thịt nát.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả chuyện này, không ai dám tin đây là chuyện thật.
- Hừ...
Lâm Phàm phất tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới:
- Kẻ này đáng chết.
Đám người Thông Thiên Đảo và Tiên Linh Tông nhìn bóng người trôi nổi trên không, trong lòng cũng hơi do dự. Khí tức đối phương nội liễm, căn bản không tra ra là tu vi gì.
Thế nhưng có thể ngưng tụ kiếm ý thành thực chất, thì không phải người bình thường làm nổi.
"Ầm..."
Giờ khắc này, Tần vương hoàn toàn nổi giận, vỗ một cái, khiến tay vịn ngai vàng vỡ nát.
- Ngươi dám sát hại thái tử của bản vương, trời đất bao la, cũng không phải để ngươi càn rỡ. Hoàng trưởng lão, Ân trưởng lão, kính xin đồng loạt ra tay, tóm lấy kẻ này.
Tần vương cũng không dám chủ quan, đối phương dám đơn thương độc mã tới hoàng cung giết người, tự nhiên có chỗ dựa vào.
Nhưng Tần Thần vương triều đã tồn tại cả ngàn năm, chưa từng có người dám làm loạn, nếu giờ không bắt lấy kẻ này, vậy thể diện của vương triều đặt ở đâu?!
Hoàng trưởng lão và Ân trưởng lão liếc nhìn nhau. Tần Thần vương triều có quan hệ không tệ với cả hai tông, giờ xảy ra việc này, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trâu Đằng Long nghiến răng nghiến lợi nhìn lên bóng người trong hư không, kẻ này lại dám cứ thế giết huynh trưởng của mình, quả thực đáng giận đến cực điểm.
- Các hạ ra tay có chút quá mức, kính xin lưu lại, cấp cái công đạo đi.
Hoàng trưởng lão lạnh lùng nhìn lên Lâm Phàm.
- Tần Thần vương triều cùng bản tông ngàn năm hữu hảo, hiện giờ các hạ tới gây rối, thật sự có chút quá đáng. Một khi đã như vậy, vậy đừng trách bọn ta.
Ân trưởng lão quát. Tuy Trâu Thánh giết thôn dân vô tội là không nên, nhưng bà ta cũng cho rằng đó không phải đại sự gì.
- Cá lớn nuốt cá bé, người mạnh là vua, giết đã giết rồi, chẳng lẽ báo thù có thể khiến người sống lại?
. . . .
Lâm Phàm cười lạnh một tiếng:
- Hay cho câu cá lớn nuốt cá bé, người mạnh là vua. Một khi đã như vậy, đừng nhiều lời nữa, hôm nay bản tọa sẽ trấn áp từng người các ngươi.
Giờ khắc này, Lâm Phàm bật hết hỏa lực.
Thương Thiên Kiếm, Kiếm Ý thêm vào phía sau, tay trái Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, tay phải Vĩnh Hằng Chi Phủ, pháp thân Vô Tướng Thiên Ma trôi nổi phía sau, là hình tượng một ma đầu dữ tợn có ba đầu sáu tay.
Khí thế ngập trời, thổi quét toàn trường.
- Đây là cái gì?
Hoàng trưởng lão nhìn thấy bộ dạng lúc này của Lâm Phàm, cũng cả kinh. Lão chưa bao giờ gặp qua người như vậy, khí thế toàn thân phân thành vài loại, mỗi một lại đều làm cho lòng người kinh hãi.
- Tần vương, kính xin đồng loạt ra tay.
Ân trưởng lão cũng bị khí thế của đối phương làm kinh hãi.
Từ khí tức mà đoán, đối phương ít nhất tu luyện ba loại công pháp Thiên giai cao giai.
Mà chuyện này rõ ràng gần như không thể, bởi chỉ một môn công pháp Thiên giai thôi, người thường đã cần tới mấy chục năm mày mò nghiên cứu mới tới đại thành.
- Tốt.
Tần vương nổi giận gầm lên một tiếng, bộc phát toàn bộ khí thế, lao tới Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, đến thật tốt, để cho các ngươi hiểu được, cái gì mới gọi là kinh khủng.
Trong một sát na, thuật ẩn thân nháy mắt được phát động, thân ảnh của Lâm Phàm lúc hiện lúc ẩn.
Một màn này càng khiến ba kẻ kia kinh ngạc, không khỏi thất thần ngắn ngủi.
Đây rốt cuộc là công pháp chiến đấu gì, lại có hiệu quả như vậy?
- Trảm...
Trong tích tắc ba kẻ kia ngây người, thiên địa biến sắc, Vĩnh Hằng Chi Phủ bổ tới Hoàng trưởng lão. Một phủ này có khí thế ngập trời, giống như cắt nát cả hư không.
Hoàng trưởng lão biến sắc, thân hình biến hóa, khó khăn lắm tránh thoát một phủ.
Lâm Phàm cười lạnh, phát động kiếm ý phía sau, ma thân ba đầu sáu tay cũng cầm lấy một thanh kiếm từ kiếm ý, cắt qua tầng tầng hư không, mang theo uy thế vô thượng. Hai tầng công kích cùng đánh úp về Hoàng trưởng lão.
- Ân trưởng lão, Tần vương, còn không mau ra tay.
Hoàng trưởng lão gian nan ngăn cản, còn không hề có cơ hội phản kháng.
Kinh khủng, thật sự là quá kinh khủng.
Hoàng trưởng lão chưa bao giờ thấy phương pháp công kích như vậy.
Đây không còn là đơn đả độc đấu nũa, mà phải gọi là ba đánh một!
Ân trưởng lão cùng Tần Thần cũng kịp phản ứng lại, lao tới Lâm Phàm.
"Keng..."
Lâm Phàm càng công kích mạnh mẽ hơn, Hoàng trưởng lão sắc mặt đại biến, hai tay tận lực chống đỡ.
Lâm Phàm cười lạnh một tiếng:
- Ngươi có thể có mấy tay.
- Hả?
Hoàng trưởng lão ngẩn ra, hiển nhiên không rõ đối phương có ý gì. Thế nhưng chỉ một tích tắc sau, lão đã hiểu được rồi.
Một cước như cắt qua không gian và thời gian mạnh mẽ đá vào chỗ đũng quần của lão.
- Aaaaaaaaaaaaaaaa....
Hoàng trưởng lão thét lên một tiếng thảm thiết, ném binh khí trong tay xuống, ôm lấy hạ thân, cực kỳ bi thảm.
Thế nhưng, không để lão thét lâu, bỗng một luồng sáng đỏ lóe lên, thần khí Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên được phát động, đập lên đầu Hoàng trưởng lão.
Tiếp đến, Lâm Phàm lắc cổ tay, một luồng kiếm ý xuyên qua thân hình Hoàng trưởng lão, đóng đinh lão trên mặt đất, thế nhưng không thu lấy tính mệnh lão.
"Đinh, chúc mừng đánh bại Hoàng Bang Dương Tiểu Thiên Vị sơ giai."
"Đinh, chúc mừng exp gia tăng hai trăm vạn."
. . . .
Ân truỏng lão đang vọt tới, thấy một màn trước mắt, mặt lập tức tái nhợt, còn có một tia hoảng sợ.
- Các hạ, xin chờ một chút.
Thế nhưng Lâm Phàm không có để ý, vung Vĩnh Hẳng Chi Phủ ra, kiếm ý cũng đồng thời đâm tới, mà pháp tướng ma thân ở phía sau Lâm Phàm cũng đánh đến.
Mà lúc này, một chưởng của Tần vương đến nơi. Lâm Phàm lại không thèm nhìn, mặc đối phương công kích.
- Liêu Đản Cước.
Một cước hủy diệt nhân tính, cực kỳ vô đạo đức.
Một chiêu này, nam nữ thông sát, chỗ đũng quần nhiều dây thần kinh, lại rót thêm chân nguyên công kích, có thể nói là vô cùng uy lực.
- Aaaaaaa...
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đương nhiên tiếp đó là "món tráng miệng" Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên dành cho Ân trưởng lão.
- Trưởng lãooo...
Đệ tử hai tông cực kỳ hoảng sợ mà nhìn một màn trên trời, sắc mặt ai nấy hóa trắng bệch.
"Đinh, chúc mừng đánh bại Ân Hồng Tiểu Thiên Vị sơ giai."
"Đinh, chúc mừng exp gia tăng hai trăm vạn."
. . . .
Giờ khắc này, Lâm Phàm mới nhìn về phía Tần vương.
- Đánh đủ chưa?
Thân thể hắn ngang Tiểu Thiên Vị cao giai, đám người ở đây còn chưa có ai phá nổi.
Tần vương hoảng sợ, sắc mặt đại biến...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by †Ares†; 22-05-2017 at 11:33 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Các hạ, việc này là Tần Thần vương triều ta không đúng, ta hy vọng...
Tần vương sợ hãi lùi bước. Người trước mặt thật sự quá mạnh, Hoàng trưởng lão cùng Ân trưởng lão đều không phải địch thủ.
- Hy vọng em gái ngươi.
Lâm Phàm quát lên, bổ một phủ xuống. Tần vương cực kỳ hoảng sợ, khó khăn lắm mới ngăn được, thế nhưng vẫn bị dư lực khiến thân hình như một con diều đứt dây, rơi thật mạnh xuống đất, lún sâu vào trong sàn đá trên đài tỷ võ.
Giờ khắc này, Lâm Phàm giống như thần tiên, hạ xuống mặt đất. Đám đông xung quanh không ai dám lên tiếng. Cả hai trưởng lão lẫn Tần vương cùng bị đánh bại, còn chưa biết sống hay chết, bọn chúng dám lên tiếng mới là lạ.
Lâm Phàm đi tới trước mặt Trâu Đằng Long. Ánh mắt lạnh lùng kia, để Trâu Đằng Long cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.
- Ngươi muốn làm gì?
Khuôn mặt cao ngạo của Trâu Đằng Long giờ đã có thêm vẻ khiếp đảm.
Trâu Đằng Long nuốt một ngụm nước bọt. Tuy y mới hơn mười tuổi, nhưng tâm trí đã không kém gì người trưởng thành, hiểu rõ đây không phải là lúc càn rỡ. Trâu Đằng Long không nói lời nào, chỉ cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi, lửa giận khôn cùng trong lòng không chỗ phát tiết.
- Hiện giờ ở trong mắt ta, ngươi chỉ là một con kiến, ngươi còn muốn nói gì không?
Lâm Phàm lại hỏi.
Nghe thế, Trâu Đằng Long không nhịn được nữa, ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, nhìn thẳng Lâm Phàm:
- Ngươi lớn tuổi hơn ta, tu vi cao hơn ta, ta không có lời nào để nói. Thế nhưng nếu ngươi dám cho ta vài năm, ta nhất định sẽ hung hăng dẫm nát ngươi dưới chân, cho ngươi sống không bằng chết.
Nghe lời này, Lâm Phàm khẽ cười, nhớ đến vô số bộ truyện trên Internet mà hắn từng đọc.
Trong đó, nhân vật chính nào không phải hạng mạng dai như gián, mà nhân vật phản diện, kẻ nào không ngu ngốc, kẻ nào không bị mấy lời của nhân vật chính làm tẩy não?
Vài năm mà thôi, vậy cho ngươi vài năm.
Mà vài năm sau, ngư vượt long môn, nhân vật phản diện kia sẽ bị hung hăng trấn áp.
Lâm Phàm tự nhận mình không phải là nhân vật phản diện, nhưng một màn trước mắt, lại làm cho Lâm Phàm cảm giác có cái gì đó không đúng.
- Những thôn dân kia, trong mắt ngươi vẫn là con kiến sao?
Lâm Phàm lại hỏi.
Trâu Đằng Long trầm mặc, giống như đang suy tính cái gì, sau đó cười phá lên:
- Con kiến mãi là con kiến, lật mình thì vẫn chỉ là con kiến, giết thì giết thôi. Không phải là ngươi đang sợ, sợ rằng nếu cho ta vài năm, ta sẽ đuổi kịp ngươi, hung hăng nghiền ép ngươi ở dưới chân đó chứ?
Trâu Đằng Long cực kỳ thông minh, không chỉ ở luyện võ, còn cả ở phương diện nắm lòng người.
Người trước mắt cực kỳ cường đại, mà theo y, như vậy tương đương với tính cách cực kỳ quái dị. Nhất là, người trước mắt này lại vì một đám kiến hôi, chạy tới tận hoàng cung đòi công đạo, như vậy đương nhiên có tâm địa thiện lương. Mà hiện giờ y chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, ở trong mắt người này, vẫn chỉ là một đứa bé.
Do đó, bằng tính cách của đối phương, hẳn sẽ không làm gì y.
Dù sao, chém giết trẻ con luôn là hành vi người người khinh bỉ.
Đồng thời, chính y bảo trì dáng vẻ không sợ cường quyền, có lẽ sẽ khiến đối phương thích thú, sau đó mang theo y tu hành.
Công pháp của người này vô cùng cường đại, nhất là pháp tướng sau lưng kia, chỉ cần học được, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Như vậy... Chịu nhục, để có cơ hội ít nhất 70% được kẻ này thu làm đệ tử.
Đợi khi học được toàn bộ công pháp của đối phương, lại chờ thực lực mạnh hơn đối phương, lúc ấy dùng cùng một chiêu thức, hung hăng mà chém giết, nhục nhã đối phương, không phải càng có cảm giác thành tựu sao?
Giờ phút này, Lâm Phàm khẽ cười.
Trâu Đằng Long thấy thế, trong lòng cũng rất mừng rỡ.
- Ba năm sau, ta nhất định tìm được ngươi, dẫm nát ngươi dưới chân, ngươi có dám không?
Trâu Đằng Long không siểm nịnh không kiêu ngạo nhìn thẳng Lâm Phàm, mắt lóe tinh quang, bá đạo vô cùng.
Y đang chờ Lâm Phàm phán một câu: "ba năm thì có làm sao, cho ngươi mười năm, trăm năm đều được. Bản tọa còn sẽ giữ ngươi ở cạnh, xem ngươi làm thế nào dẫm nát bản tọa."
Thế nhưng, chuyện hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của y lại phát sinh.
Một luồng sáng lạnh lóe lên.
Lâm Phàm đánh ra một chưởng, Lãng Triều Kình, mười ba luồng kình lực chồng chất lên nhau.
Rầm...
Trâu Đằng Long bắn ra xa, tới khi ngã xuống đất thì gân cốt toàn thân đứt khúc, không ngừng phun ra máu tươi.
Trâu Đằng Long gian nan giơ ngón tay chỉ về Lâm Phàm:
- Ngươi... ngươi...
Tuyệt khí bỏ mình.
- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội này.
Lâm Phàm cười lạnh một tiếng. Ba năm, có bao nhiêu người chết rồi sinh ở ba năm này chứ.
Lâm Phàm không thích giết chóc bừa bãi, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không lưu lại cho mình tai họa ngầm, nhất là tai họa ngầm có tư chất không tệ.
Dù hắn có hệ thống, không người nào có thể sánh bằng, nhưng ruồi bọ có nhỏ, thì cũng có thể làm người ta phiền lòng.
Còn không bằng trước khi bị ruồi bọ tiếp cận, một chưởng tiêu diệt, cũng giải quyết tất cả phiền não.
- A...
Giờ khắc này, đám người chung quanh kêu sợ hãi không ngừng. Đám đệ tử vương tộc thấy một màn này lại càng kinh hãi, chạy trốn tứ tán.
Lâm Phàm cũng không để ý mấy thứ này, bởi vừa rồi, hắn cảm giác được có một luồng khí tức đột nhiên phát ra từ sâu trong hoàng cung.
Luồng khí tức này để cho Lâm Phàm cảm nhận được một tia áp lực.
- Quá phận...
Giọng nói rất bình thản, nhưng lọt vào trong tai Lâm Phàm lại không khác gì sấm chớp đùng đùng, nổ đến đau màng nhĩ.
Trời đang nắng ráo, cũng đột nhiên biến sắc.
Một luồng sét khổng lồ màu tím bỗng từ trên trời cao đánh xuống chỗ sâu trong hoàng cung kia.
- Chết...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by †Ares†; 22-05-2017 at 11:36 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Giờ phút này, Lâm Phàm biến sắc, bởi vì khí tức kia thật sự quá cường hãn.
Bên trong Tần Thần vương triều này lại giấu một Boss, mà luồng sét màu tím kia giống như là Boss đó đột phá.
Chẳng lẽ có một gã trâu bò nào đấy vẫn luôn bế quan trong hoàng cung sao? Mà giờ thì trâu bò chuẩn bị ra?
- Ha ha...
Lâm Phàm ngửa mặt lên trời cười to.
- Chết? Ngươi cho rằng bằng vào cái kẻ luôn ở ẩn như ngươi, có thể giết bản tọa sao? Quả thực là trò cười! Chẳng qua có cừu báo cừu, có oán trả oán, mối thù một trăm lẻ tám người ở Nham thôn, bản tọa đã báo xong, cũng không muốn tạo thêm sát nghiệt nữa. Lần này tha cho ngươi một mạng, chớ không biết quý trọng.
Lâm Phàm phất ống tay áo, sắc mặt ung dung, không để đối phương vào mắt.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, thân ảnh của Lâm Phàm tức thì biến mất.
. . . .
Thù đã báo đúng người đúng tội, Lâm Phàm không nói hai lời, tiến vào trạng thái ẩn thân, cất bước bỏ chạy.
Đánh không lại thì bỏ chạy, đây là chuẩn tắc sinh tồn của hắn.
Nhất là kẻ thần bí kia với mình cũng không có cừu hận gì lớn, mình không cần phải ăn thua đủ với đối phương.
Về phần đối phương có hận mình hay không, thì không phải là chuyện hắn cần quan tâm rồi.
. . . .
Tại mật thật bên trong hoàng cung Tần Thần vương triều, một nam tử trung niên tỏa ra khí thế ngập trời, đang luyện hóa ánh sét ban nãy thành từng vòng xích quy tắc, quấn quanh lấy bản thân.
Đây là cảnh tượng khi đột phá Đại Thiên Vị, hiểu được lực lượng quy tắc, luyện hóa cho bản thân sử dụng.
Người này làm xong tất cả, bỗng tùy tay chụp vào hư không.
Hai bóng người xuất hiện ở trước mặt trung niên này.
Một trong đó là Trâu Đằng Long đã bị Lâm Phàm đánh chết, mà người còn lại chính là Tần vương giả chết.
- Long nhi.
Nam tử trung niên nhìn thi thể im lìm trên mặt đất, trong mắt hiện vẻ thương tâm, sau đó nghiêm mặt lại, nhìn chằm chằm lên Tần vương.
- Tần vương tha mạng, là đối phương quá mạnh mẽ, tiểu nhân không phải là đối thủ của hắn.
Một màn làm người ta khiếp sợ diễn ra, Tần vương đang giả chết bỗng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu.
- Phế vật...
Nam tử trung niên đánh ra một chưởng, Tần vương giả chết kia lập tức tan thành mây khói.
- Quy tắc luyện thân, chí cao thiên vị.
Tần vương nổi giận gầm lên một tiếng, hai sợi xích quy tắc giống như linh xà, bị lôi kéo lên, sau đó trôi nổi tỏa ra hào quang nhàn nhạt, rồi dung nhập vào thân y.
- Giết hoàng nhi của ta, ta muốn ngươi chết
Giờ khắc này, khí tức của Tần vương càng thêm cường đại, một chưởng che trời, đập tan mây đen vừa giáng lôi kiếp xuống, sau đó xé rách hư không trước mặt, rồi chìm vào trong đó.
. . . .
Trong mật thất, im ắng.
Thi thể của Trâu Đằng Long vẫn nằm im nơi đó.
Bất chợt, không khí giống như sinh ra sóng nước, nhẹ nhàng lay động.
Một cái xương ngón tay màu trắng như ngọc nhô ra từ hư không.
"Lách cách..."
Phảng phất là tiếng xương khớp rung lắc vang lên.
Tiếp đó, một bộ xương hoàn chỉnh trắng như ngọc bước ra, nhìn thi thể trên mặt đất, miệng mở lớn như đang cười, sau đó ngoắc ngón tay xương.
Thân hình của Trâu Đằng Long sinh biến hóa, một bộ xương dính đầy máu bay ra khỏi cơ thể đó, sau đó bị bộ xương trắng kia ném vào hư không, biến mất không còn tăm tích.
Bộ xương ngọc giống như không ngừng cười, hốc mắt trống rỗng bỗng lóe lên hai ngọn lửa, tiếp đó toàn thể bộ xương như sinh ra những tia máu, cuối cùng bay tới sáp nhập vào bên trong thi thể kia.
. . . .
Trâu Đằng Long sớm đã khí tuyệt bỏ mình giờ lại mở mắt. Trong hai mắt kia, có hai ngọn lửa không ngừng lập lòe, rồi từ từ biến mất.
Trâu Đằng Long đứng lên, phủi bụi trên người, lại nhìn trước nhìn sau mà nở một nụ cười. Nụ cười lần này vô cùng bình thản, không hề còn vẻ cao ngạo âm trầm ban nãy.
. . . .
Lúc này, Lâm Phàm sớm đã lao khỏi hoàng thành, không ngừng cướp đường chạy thục mạng.
Nhưng chạy được một đoạn khá xa, hắn đột nhiên ngừng lại.
Sao tiểu gia phải chạy? Tiểu gia có hệ thống bên người, khí tức toàn thân hoàn toàn không có, đối phương còn tra xét nổi sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, Lâm Phàm cười lớn một tiếng, rồi tìm một chỗ kín đáo, thoát khỏi trạng thái ẩn thân, lại đổi một thân trang phục mới tinh, an tâm lẫn vào trong đám người.
Về phần kia cường giả thần bí, Lâm Phàm thề, nếu đối phương có thể tìm được chính mình, vậy mặc cho y chém giết.
. . . .
Giờ phút này, Tần vương một đường càn quét, lại phát hiện bóng người kia không biết đã đi đâu. Y lăng không nhìn xuống thành trì bên dưới, sắc mặt biến thành âm trầm vô cùng.
Khí tức hoàn toàn không có, không có có một tia dao động. Cho dù y tra xét kỹ đến cỡ nào, cũng không hề thấy chỗ nào quái dị.
Đây rốt cuộc là cái thủ pháp ẩn núp gì, lại có thể tránh được tra xét của mình??
. . . .
- Lão bản, cho một bát mì hoành thánh.
Lâm Phàm ngồi nghỉ bên một quán ăn ven đường, hô lớn.
- Có ngay.
Rất nhanh, một bát mì hoành thánh thơm ngào ngạt được bưng tới trước mặt Lâm Phàm.
- Khách quan, mời dùng từ từ.
Lâm Phàm gật gật đầu, cầm đũa gắp một gắp đưa lên miệng, vẻ mặt thỏa mãn.
- Ưm ưm, ăn thật ngon...
Lâm Phàm chợt ngẩng đầu nhìn trời. Tên kia khẳng định đang tức đến hộc máu đi, hê hê. Muốn tìm được ca, quả thực là xuân thu đại mộng.
Mì hoành thánh không tệ, ăn thêm bát nữa, sau đó dạo một vòng thanh lâu, khảo sát cuộc sống muôn màu của các thiếu nữ chẳng may sa chân vậy...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Đoàn xe của Trương gia xuất hành. Lâm Phàm ngồi ngay ngắn trong một chiếc xe ngựa sang trọng, cùng mấy vị công tử, tiểu thư, nâng chén đối thơ, vô cùng sảng khoái.
- Lâm công tử đại tài, thật sự là khiến tại hạ bội phục không thôi.
Trương gia đại thiếu gia mi thanh mục tú, diện mạo bất phàm, lúc này cũng bị tài làm thơ của Lâm Phàm thuyết phục.
- Ca ca, huynh và Lâm công tử quen nhau ra sao vậy?
Tiểu thư Trương gia ngồi một bên nhẹ giọng hỏi, không hiểu tại sao mới gặp một đêm, mà hai người này đã như là hảo hữu mấy chục năm.
- Bí mật, không thể nói, không thể nói a.
Trương đại thiếu gia cười nhẹ, lắc lắc đầu.
Lâm Phàm cũng cười cười. Hôm qua, lúc đang lang thang trong thành, bởi vì có chút nhàm chán, cho nên hắn vào thanh lâu hóng hớt. Vừa vào đó, Lâm Phàm thấy có một người đang vì muốn hoa khôi nở nụ cười mà tận tình thi triển tài nghệ, mở miệng là phọt ra thơ, khiến Lâm Phàm nhìn mà há hốc mồm.
Chưa hết, tác phong của người này càng làm Lâm Phàm bái phục không thôi, vung tiền như rác, mà mày cũng không nhăn lấy một cái. Một màn hoành tráng này làm Lâm Phàm cảm thấy mình cũng nên "trang bức" đáp lễ một phen.
Sau đó, Lâm Phàm làm vẻ mặt cô đơn, giơ chén rượu lên cao, ánh mắt nhìn xa xăm, rồi bắt đầu "phun châu nhả ngọc", tạo thành một đoạn giai thoại khắp Tần Thần vương triều.
Hắn chỉ ngâm lên bốn câu thơ, nhưng vẻ siêu phàm thoát tục trong đó lập tức tràn đầy khắp cả thanh lâu.
Đám công tử, ca kỹ quanh đó đều bị vẻ ưu sầu của Lâm Phàm cảm nhiễm.
"Có rượu không có bạn
Một mình chuốc dưới hoa
Cất chén mời trăng sáng
Mình với bóng là ba."
(Nguyệt hạ độc trước - Một mình uống rượu dưới trăng - Lý Bạch. Nguồn: thivien.net)
. . . .
Lâm Phàm đọc không được mấy bài thơ, nhưng lại nhớ rất kỹ bài này, bởi hắn cho rằng đọc lên rất tình cảm.
Quả nhiên, thơ vừa ra, toàn bộ đám người chung quanh đều bị tài nghệ của Lâm Phàm thuyết phục.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, nối liền không dứt, mà Lâm Phàm lại không màng danh lợi, chỉ khoát tay áo, xem như chuyện không có gì đáng nhắc tới.
. . . .
Bị Lâm Phàm đoạt mất nổi bật, Trương đại thiếu gia lại không hề tức giận, mà còn rất khách khí làm quen với hắn. Tiếp đó, Lâm Phàm liếc mắt một cái, nhìn ra vị đại thiếu gia này có rất nhiều bệnh kín, bèn cho đối phương một ít "Đại Phàm Ca", với lời quảng cáo: "một đêm trăm nữ".
Đương nhiên, kết quả là Trương gia đại thiếu này hoàn toàn bị Lâm Phàm làm khuất phục, lập tức đối đãi với đối phương như tri kỷ.
Qua hôm sau, Trương gia muốn đi tảo mộ ở cách đó trăm dặm, Lâm Phàm cũng xin đi nhờ. Có xe ngựa xa hoa không ngồi, họa có mù mắt.
* * *
- Không nói thì thôi, còn lâu muội mới tò mò.
Trương tiểu thư nhìn Lâm Phàm, hai tròng mắt long lanh mang cả chút nắng xuân.
Mà chút "nắng mùa xuân" này để Lâm Phàm cảm thấy sởn hết cả da gà, tim đập kịch liệt, giống như bị oan hồn đòi mạng.
Lâm Phàm đã luyện tâm linh đến cảnh giới cao nhất, ngộ được rằng, sau khi chết, vạn vật trên thế gian đều hóa thành một nắm bùn đất.
Loại đại trí tuệ này, khiến Lâm Phàm còn trẻ mà cũng không để ý tới nữ sắc, không chìm đắm vào túi da bên ngoài của bất cứ người phụ nữ nào. Thế nhưng, sự thờ ơ bình thản này không được dùng khi gặp vị Trương tiểu thư lớn lên phải nói là "nằm ngoài tam giới", "không thuộc vạn vật thế gian" này. Vừa nhìn vị Trương tiểu thư này, Lâm Phàm đã nghĩ ngay đến Trương Nhị Cẩu, cũng không biết hai vị cùng họ này có bà con gì với nhau hay không.
Không tim đập, chân run khi bị liếc mắt tống tình mới là lạ! ! !
. . . .
Đoàn xe đi được hơn mười dặm, Lâm Phàm ôm quyền nói với Trương đại thiếu gia:
- Trương huynh, chúng ta từ biệt tại đây thôi.
- Lâm huynh, ngày sau chúng ta còn có thể gặp lại sao?
Trương đại thiếu gia rất lưu luyến hỏi. Người cùng tính nết thế này thật sự là quá khó để gặp được.
Tri kỷ chính là tri kỷ, không liên quan tới thời gian quen biết dài hay ngắn.
Lâm Phàm cười cười, chỉ sợ là sau này sẽ không gặp vị Trương đại thiếu gia này nữa rồi. Dù sao thân ở thế giới khác nhau, gặp được một lần đã là rất khó.
- Hữu duyên thiên lý lai tương hội, vô duyên đối diện bất tương phùng. Cáo từ!
Lâm Phàm xoay người chuẩn bị rời đi. Tuy mới chỉ quen một đêm, nhưng Lâm Phàm cũng khá thích tính cách dâm tiện của vị nhân huynh trước mặt.
- À, đúng rồi, Trương huynh, tặng huynh thứ này, ngày sau ta sẽ đến nhà bái phỏng.
Lâm Phàm cười, ném cái ngọc bội do hắn tự luyện chế tới.
- Lâm huynh đi tốt.
Trương đại thiếu gia vung tay một cái, bắt được cái ngọc bội, rồi cất thật kỹ vào ngực áo.
Mà lần chia tay này, đợi gặp lại, cũng đã là chuyện của ba mươi năm sau rồi.
. . . .
Thù của Nham thôn, Lâm Phàm đã báo xong. Về phần Thất Thánh Bảo đồ, thì không thể không nói, đám người này đã chọc giận Lâm Phàm. Thế giới này chỉ có bản tọa tính kể người khác, thật không ngờ lại có người dám tính kế bản tọa.
Nếu không phải có hệ thống thủ hộ, thật đúng là đã bị đám này ám toán rồi.
Giờ phút này, Lâm Phàm nhìn nhìn con chó đen trong túi chứa đồ, sau đó thả nó ra, còn móc thêm một cái xích cổ.
Chó đen vừa ra, lập tức sủa loạn không ngừng.
Mà làm cho Lâm Phàm muốn cười là, con chó đen này nuốt viên Nghịch Thiên Cải Mệnh thần đan kia xong, lông biến thành nhẵn bóng, hơn nữa từng sợi từng sợi còn rất sắc bén.
Một con chó đen có thiên tư tuyệt đỉnh, thật đúng là hiếm thấy trên thế gian a.
- Ê cẩu cẩu, bản tọa biết mày nghe được bản tọa nói. Mày yên tâm đi, bản tọa nhất định sẽ nuôi mày thành Thánh cẩu.
- Còn Thất Thánh ấy hả? Yên tâm đi, sau này mày sẽ là Thất Thánh Cẩu của bản tọa, mấy động phủ kia bản tọa cũng sẽ vơ vét sạch. Thật muốn nhìn, là mày âm mưu quỷ kế lợi hại, hay là bản tọa lợi hại.
Trong một góc rừng rậm, Lâm Phàm lại đang nói chuyện với một con chó màu đen, quái dị vô cùng.
- Gâu gâu...
Chó đen lộ vẻ hung ác, không ngừng giãy giụa định cắn tới, nhưng bị Lâm Phàm phất tay áo một cái, thu lại vào trong túi chứa đồ.
Tiếp đó, Lâm Phàm lại thả Gà Con ra. Con gà ghẻ này nằm trong kia buồn chán gần chết, vừa được ra đã đập cánh chạy quanh người Lâm Phàm, "ò ó o" suốt không ngừng.
- Ó o cái đầu mày, nín, chúng ta đi thôi.
Gà Con giương cánh muốn bay cao, thế nhưng làm sao cũng không bay lên nổi, cuối cùng đành dùng hai chân bám lên vai Lâm Phàm.
- Thật sự là dọa người, phượng hoàng lại không biết bay. Cũng không biết mày là thể loại gì nữa, phượng không ra phượng, gà không ra gà.
Lâm Phàm cũng bó tay trước quái thai này. Ngoại trừ có được tư chất tuyệt đỉnh, con gà con này chẳng còn trông được tích sự gì.
- Ò ó o ho ho ho...
- Cuối "ò ó" mà còn "ho ho" cười đểu thì chết với tao.
- Ò ó o...
Một người một gà bay lên mà đi, đột nhiên phía trước có luồng khí thế cường đại tràn đến, khiến cả bầu trời cũng phải chấn động, như sắp vỡ nát.
Lâm Phàm lập tức hạ xuống mặt đất, cẩn thận tiến lên.
- Phía trước có biến!
* * *
Luồng khí tức phía trước rất mạnh, hơn nữa còn không chỉ một luồng, mà là do nhiều luồng hỗn loạn cùng một chỗ, bạo phát ra uy thế không thể coi thường.
Mặc dù không thấy được đối phương, nhưng Lâm Phàm vẫn dựa vào khí thế mà đoán được, ít nhất trong đám kia có cao thủ Nhập Thần cao giai, thậm chí cảnh giới đại viên mãn cũng có không ít.
Đến cùng là chuyện gì, lại tạo thành náo động như vậy? Đúng là làm cho người ta tò mò a.
Hiện giờ, tuy thực lực của Lâm Phàm có thể nghiền ép Tiểu Thiên Vị sơ giai, nhưng qua bao nhiêu chuyện, hắn kết luận được một điều, đó là bất cứ việc gì cũng không đơn giản như nhìn thấy bên ngoài.
Chuyện lần này, có lẽ cũng cất giấu một đại Boss.
Lâm Phàm thật cẩn thận về phía trước, thời thời khắc khắc chú ý dưới chân, nếu đạp nát một nhánh cây, tạo ra tiếng động, có khi cũng là bi kịch.
- Giao thứ kia ra đây.
Giờ phút này, ở góc rừng phía trước, một gã thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng, đứng trước mặt một đám nam nữ.
Mà đối diện với đám nam nữ này là một đám võ giả. Những võ giả này có khí tức không quá mạnh mẽ, nhưng cũng không thể coi thường.
- Đây là thánh vật của Man Hoang tộc chúng ta, Huyết Sát Các các ngươi chớ quá làm càn.
Một cô gái mặc áo lam, khuôn mặt xinh đẹp quát lên.
- Man Hoang tộc? Đó là thứ gì?
Lâm Phàm trốn ở một bên, lén lút nhìn. Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện về Man Hoang tộc được ghi trong điển tịch của tông môn.
Không phải trong đó ghi rằng thành viên của Man Hoang tộc lớn lên giống như dã thú sao? Nhưng tiểu mỹ nhân nũng nịu kia có chỗ nào giống dã thú chứ?
Chẳng qua mấy người cao lớn bảo hộ quanh tiểu mỹ nữ đúng là có chút giống dã thú, kẻ nào cũng to cao vượt xa người bình thường, cơ bắp cuồn cuộn, dữ tợn vô cùng, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Lâm Phàm dùng hệ thống quét một vòng.
Năm người thuộc Man Hoang tộc này, ngoại trừ tiểu mỹ nữ là Nhập Thần cao giai, ba nam một nữ còn lại đều là Nhập Thần đại viên mãn.
Còn bảy người vây lấy người của Man Hoang tộc, có sáu là tu vi Nhập Thần đại viên mãn, còn người dẫn đầu là Tiểu Thiên Vị sơ giai. Những người này đều còn rất trẻ, có thể có tu vi như vậy, thật sự rất khó được.
Cũng không biết những người này là đệ tử của tông môn nào.
Nếu những người này vào Thánh Tông, hẳn đều thuộc hàng ngũ đệ tử nội môn nổi bật, mà giờ lại đi cướp đồ của người, vậy thứ đó nhất định là bảo bối.
Nghĩ tới đây, Lâm Phàm cũng có chút kích động, rất chờ mong chuyện xảy ra tiếp theo.
Hắn cũng thắc mắc một chuyện, đó là những kẻ chặn đường cướp của này trội hơn đối phương cả về tu vi lẫn nhân số, vậy sao còn mất thời gian nói nhảm?
Sau đó, tình huống phía trước lại sinh biến hóa.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†