Mỗi một người khi còn sống, nhìn chung có mấy ai mà không có chuyện khó quên, có mấy ai mà dám thổ lộ chuyện thầm kín trong lòng mình với người khác, có mấy ai mà không hồi tưởng chuyện xưa khi gặp được cảnh vật hay sự vật gì đó.
Ý tứ của câu 'Xúc cảnh sinh tình' là nói khi ở một chỗ hoặc nhìn thấy vật gì đó sẽ đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện phát sinh đã lâu trước kia.
Khi nhớ tới, trong lòng sẽ cảm thấy khổ đau hay ngọt ngào? Là hoài niệm hay là hy vọng có thể quên nó mãi mãi?
Bất luận là cảm giác gì thì cũng đều là giống nhau cả, khó có thể quên được.
Người sống trên đời vốn đã không phải là một chuyện dễ dàng.
Hiên Viên Hoằng thì sao? Một đời Hiệp Nghĩa Cái Vương, có rất nhiều sắc thái truyền kỳ trong cuộc sống, đã trải qua không biết bao nhiêu phong ba bão táp, sinh tử xem nhẹ tựa lông hồng, trong đêm khuya bên ngọn đèn cô độc, hắn cũng là một lão nhân tang thương đầy tóc bạc, một mình yên lặng ngồi đó, yên lặng thưởng thức từng chén rượu, trong lòng rốt cuộc đang nghĩ đến cái gì đây?
Có phải chỉ có rượu mới là người bạn duy nhất trong lúc cảm thấy cô đơn nhất hay không? Có phải chỉ có rượu mới có thể làm cho tấm lòng người cô độc có chút an ủi?
Trong đêm hôm khuya khoắc như vậy, lão nhân đang ngồi hồi tưởng chuyện gì đây? Người năm đó có bản lĩnh đủ để khiếp sợ thiên hạ, oanh động giang hồ nhưng tới hiện tại, ở giờ phút này đây, có phải đang hồi tưởng chuyện huy hoàng năm đó hay không hay chuyện gì khác? Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã trăm năm, khi một người đã tới rồi những năm cuối đời, có phải đã không còn quyến luyến gì với những chuyện trên thế gian này nữa hay không?
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Hiên Viên Hoằng nghe được liền mỉm cười.
Thật ra Liễu Thanh Thanh đã rất mệt mỏi, cô gái này từ khi mất đi song thân thì dường như đã trưởng thành hơn, trong đêm hôm khuya khoắt như vậy vẫn còn đang thức cùng Hiên Viên Hoằng.
Liễu Thanh Thanh lên tiếng hỏi: "Hiên Viên gia gia, gia gia đang cười gì đấy?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Họ đã về”
Liễu Thanh Thanh vui vẻ thốt: "Thật à? Con đi mở cửa”
Liễu Thanh Thanh chạy vội tới mở cửa phòng thì đã thấy Du Mộng Điệp mỉm cười bước vào, Phương Thất cúi đầu theo ở phía sau.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười hỏi: "Thế nào?"
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Cửu Công người đoán thử xem?"
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Tình huống nhất định là không được tốt rồi vì nếu không sẽ không cúi đầu ủ rũ trở về như vậy."
Du Mộng Điệp dịu dàng cười nói: "Chúng con có cúi đầu ủ rũ sao?"
Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất một chút, mỉm cười nói: "Đúng vậy."
Du Mộng Điệp thở dài, lập tức cúi đầu ủ rũ nói: "Hắc Phong Trại bị toàn diệt, không còn ai sống sót, chúng con còn bị phục kích."
Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, rồi nói: "Ừm, đừng suy nghĩ nữa, chỉ cần các con bình an trở về là tốt rồi"
Du Mộng Điệp ngạc nhiên hỏi: "Tại sao vậy?”
Hiên Viên Hoằng trả lời: "Nhất định là Hắc Phong Trại này có liên quan gì đó tới tổ chức thần bí kia cho nên khi các con đến Hắc Phong Trại, bọn họ vì tránh cho tin tức bị tiết lộ nên mới tới trước diệt khẩu"
Du Mộng Điệp cười hì hì nói: "Cửu Công thật sự là lão giang hồ, vãn bối chúng con thật sánh không kịp"
'Lão giang hồ' có đôi khi cũng có ý tứ là 'Lão hồ ly', lúc Du Mộng Điệp nói ra những lời này xong, trong lòng cảm thất rất hối hận.
Hiên Viên Hoằng cười cười, không nói gì. Người đã tới tuổi này như lão đã không còn quan tâm chuyện gì nữa, về phần người khác nói mình ra sao cũng đã không còn để ý nữa rồi, huống chi lão cũng biết Du Mộng Điệp cũng không có ác ý.
Du Mộng Điệp lè lưỡi, nhanh nhảu nói: "Việc này nghĩ lại cũng rất kỳ lạ! Hắc Phong Trại kia làm thế nào mà có thể biết chuyện gì về tổ chức thần bí đó được?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: "Hắc Phong Trại đã hoành hành một thời gian dài tại đây nên có thể biết chút ít tình huống, hơn nữa ……"
Du Mộng Điệp liền hỏi: "Hơn nữa thế nào?"
Hiên Viên Hoằng suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: "Các con hãy nghĩ kỹ lại đi, một núi làm sao mà có hai hổ đựơc, Hắc Phong Trại có thể tồn tại thời gian dài tại chỗ này, ta đoán có hai khả năng, một là tổ chức thần bí kia buông lỏng cho nó tồn tại, như vậy Hắc Phong Trại sẽ là một bình phong cho chúng, quan phủ sẽ chú ý tới bọn thổ phỉ và không hề chú ý tới bọn chúng. Thứ hai, Hắc Phong Trại cũng có thể chính là một phân đà của tổ chức thần bí này.", Hiên Viên Hoằng dừng lại một chút, uống một chén rượu rồi nói tiếp: "Bất luận là dạng tổ chức gì đi nữa thì cũng đều cần chi phí để trang trải, nếu Hắc Phong Trại thật sự bị tổ chức này khống chế thì nó chính là một nơi cung cấp tài lực cho tổ chức, cho nên cả hai mới có thể cùng tồn tại lâu dài như thế”
Du Mộng Điệp gật đầu nói: "Cửu Công phân tích rất có lý. Khi bọn chúng biết chúng ta đi Hắc Phong Trại, cho dù là lo lắng bị tiết lộ tin tức hay là thí tốt bảo xe thì cũng ngay lập tức ra tay diệt Hắc Phong Trại cả. Và qua đó có thể thấy được, thủ đoạn của tổ chức thần bí này chẳng những tàn nhẫn, hơn nữa còn hành động quyết đoán nhanh chóng, quả thật đáng sợ cực kỳ ……"
Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói: "Một tổ chức thần bí như vậy, lão ăn mày ta cũng là lần đầu tiên gặp được”
Du Mộng Điệp đột nhiên nhíu mày, nói: "Cửu Công nói Phương tứ ca tới nơi này rốt cuộc là vì chuyện gì? Có phải là vì tổ chức thần bí này mà tới đây?”
Hiên Viên Hoằng suy nghĩ một chút, cũng không có trả lời vấn đề này, hỏi lại: "Phương Ngọc Thành hận ác như thù, thời gian nó đến nơi đây cũng không ngắn nhưng nó cũng không có ra tay diệt Hắc Phong Trại, điều này thật khó lý giải?"
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Có lẽ là Phương tứ ca đang có chuyện trọng yếu cần làm hoặc là không có thời gian đến Hắc Phong Trại? Cũng có thể Phương tứ ca cũng không có nghĩ đến Hắc Phong Trại là phân đà của tổ chức thần bí kia?"
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Phương Ngọc Thành nếu biết Hắc Phong Trại có quan hệ tới tổ chức thần bí này thì nó nhất định đã đến rồi. Đương nhiên cũng có thể như con nói, nhưng Phương Ngọc Thành lịch lãm giang hồ nhiều năm, đối với chuyện trên giang hồ rõ như lòng bàn tay, vả lại nó đến nơi đây một thời gian dài như vậy thì cơ hội có thể đến Hắc Phong Trại rất lớn, nếu nó biết được Hắc Phong Trại có quan hệ với tổ chức thần bí này thì với tính cách của nó đã ra tay tiêu diệt Hắc Phong Trại rồi”
Du Mộng Điệp gật đầu nói: "Lời của Cửu Công rất có lý, hôm nay chúng con ở tại tửu lâu nghe tên chủ mập kia nói, Phương tứ ca đã từng gặp qua La Nhất Đao, hơn nữa có thể hai người đã ra ngòai giao chiến”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: " Võ công và đao pháp của La Nhất Đao cũng không tồi đâu nhưng nếu hắn giao thủ với Phương Ngọc Thành thì hắn đang tìm cái chết cho bản thân”, nếu Hiên Viên Hoằng đã nói võ công của một ai đó là ‘không tồi”, thì võ công của người này nhất định phải rất cao siêu.
Du Mộng Điệp gật đầu, nói: "Nếu Phương tứ ca đã gặp La Nhất Đao và tiếp đó cũng không có ra tay tiêu diệt Hắc Phong Trại, theo Cửu Công thấy thì tại sao thế?”
Hiên Viên Hoằng suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Chỉ có một khả năng”
Du Mộng Điệp liền hỏi: "Là khả năng gì?"
Hiên Viên Hoằng lại suy nghĩ, rồi chậm rãi lên tiếng: "Lão chủ quán mập kia chắc cũng không có nói dối, Phương Ngọc Thành rất có thể đã gặp La Nhất Đao, hơn nữa hai người cũng rất có thể đã giao chiến, La Nhất Đao thì chắc chắn không phải là đối thủ của Phương Ngọc Thành rồi, với lại cả hai đều là người sử dụng đao cả, vì thế ta nghĩ La Nhất Đao sau khi thất bại, hắn nhất định cảm thấy rất bội phục võ công và đao pháp của Phương Ngọc Thành"
Du Mộng Điệp gật đầu nói: "Ừm, rất có lý, đều là ngừơi sử dụng đao, nghe đồn La Nhất Đao giết người cho tới bây giờ chỉ dùng có một đao thôi, không hề có đao thứ hai, nếu hắn thua dưới đao của Phương tứ ca thì hắn nhất định cúi đầu sát đất bội phục"
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Chuyện như vậy thì trên giang hồ cũng thường gặp, người tự cho mình là cao thủ một khi bị người khác đánh bại thì nhất định sẽ rất chán nản, thất vọng và rất kính nể đối phương, loại kính nể này thật sự xuất phát từ nội tâm”
Du Mộng Điệp nhíu mày, hỏi: "Cửu Công à, nếu Phương tứ ca biết La Nhất Đao là đầu sỏ của bọn cướp thì tại sao lại không ra tay giết hắn?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười trả lời: "Phương Ngọc Thành là danh môn đệ tử, võ công tuy cao nhưng sẽ không tùy tiện giết người, trừ phi là người cùng hung cực ác. Ta nghĩ rất có thể nó muốn nghe tin tức gì đó từ miệng của La Nhất Đao hoặc là còn ẩn tình gì đó mà chúng ta không đoán được"
Phương Thất vẫn yên lặng đứng nghe Hiên Viên Hoằng và Du Mộng Điệp nói chuyện, khi Hiên Viên Hoằng nói đến việc Phương Ngọc Thành sẽ không tùy tiện giết người thì ánh mắt của Phương Thất đột nhiên tràn ngập sự cảm kích.
Du Mộng Điệp dịu dàng cười nói: "Con đã hiểu được lời của Cửu Công, ý của người là La Nhất Đao đã nói cho Phương tứ ca một chuyện gì đó mà tứ ca cần biết hoặc là giữa hai người họ đã thỏa thuận gì đó cho nên Phương tứ ca mới không có giết La Nhất Đao"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười gật đầu, nói: "Ta nghĩ rất có thể là như vậy."
Du Mộng Điệp đột nhiên nhíu mày nói tiếp: "Hôm nay chúng con đến Hắc Phong Trại nhưng cũng không nhìn thấy xác của La Nhất Đao, còn nữa, cả xác của ba tên cướp nhỏ nhoi gây chuyện ở tửu lâu cũng không thấy”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "La Nhất Đao thì hiện ở nơi nào không ai rõ cả, điều này cũng có thể giải thích được võ công của hắn tương đối cao, rất có thể đã bị vây công và bị thương thoát được, hoặc là lúc ấy hắn không hề có mặt tại Hắc Phong Trại. Về phần ba tên cướp nhỏ nhoi mà con nói, có phải là Thiết Kim Cương, Diêu Nghiễm Tú và Đỗ lão lục không?”
Du Mộng Điệp gật đầu đáp: "Đúng vậy."
Hiên Viên Hoằng liền nói: "Ba người họ đã chết rồi, bị giết trong khu rừng nhỏ tại thành nam."
Du Mộng Điệp nhíu mày lên tiếng: "Quả nhiên bọn chúng cũng ra tay khử luôn ba tên này”
Hiên Viên Hoằng uống tiếp một chén rượu, nói: "Tổ chức thần bí này làm việc quả nhiên tính toán rất chu đáo, không hề bỏ sót chuyện gì, luôn không để lại hậu hoạn, điểm này thật ra trước đó ta không hề để ý”
Du Mộng Điệp than thở: "Quả thật tổ chức này hết sức đáng sợ ……"
Hiên Viên Hoằng cười khổ, rồi nói tiếp: "Ngay cả thiên hạ đệ nhất đại bang như Cái Bang của ta mà bọn chúng cũng dám ra tay giết người nữa huống chi là người khác. Thật thương cảm cho bọn con cháu của ta, bị chết rất thảm, nếu không phải thấy bọn con cháu than khổ triền miên thì lão ăn mày ta đây cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi đến nơi này"
Du Mộng Điệp khẽ thở dài.
Phương Thất nãy giờ vẫn im lặng không nói đột nhiên lên tiếng: "Theo ý kiến của lão tiền bối thì bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Hiên Viên Hoằng suy nghĩ một hồi lâu, uống một chén rượu rồi nói: "Tổ chức của bọn chúng rất bí ẩn, chúng ta tra không ra manh mối gì cả, bây giờ biện pháp duy nhất có thể làm là phải nhanh chóng tìm ra La Nhất Đao”
Du Mộng Điệp gật đầu nói: "Lời Cửu Công rất đúng, bọn chúng ra tay diệt toàn bộ Hắc Phong Trại như vậy thì chắc chắn La Nhất Đao có biết chuyện gì đó!"
Hiên Viên Hoằng gật đầu, thở dài nói: "Hy vọng là La Nhất Đao vẫn còn sống, đừng chết nhanh như vậy ……"
Trong bóng đêm dày đặc, chỉ có ánh đèn leo lét cháy trong căn phòng này.
Trong sân đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhanh và vội vã. Một người bước tới trước cửa phòng, gõ cửa vài cái rồi lên tiếng: "Đệ tử Bắc Hải Vũ cầu kiến lão bang chủ!"
Last edited by [Relax]; 10-06-2010 at 01:35 PM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Hiên Viên Hoằng mỉm cười, nói: "Hắn đã tới.", sau đó lớn tiếng: "Vào đi."
Cửa phòng mở, một người ăn mặc sạch sẽ bước vào, quần áo cũng có một vài chỗ vá, mặc dù nhìn có chút phong trần nhưng tinh thần lại hết sức sung mãn.
Phương Thất liền nhớ tới trong ngày đưa tiễn vợ chồng Liễu Thiếu Kiệt, đứng ở bên Hiên Viên Hoằng đúng là người này nhưng thật không có nghĩ đến hắn là bang chủ Cái Bang Bắc Hải Vũ.
Du Mộng Điệp hiển nhiên biết hắn, mỉm cười nói: "Bắc Hải huynh, sao đến đây khuya như vậy?"
Bắc Hải Vũ nói: "Ngu huynh mới từ bên ngoài trở về."
Bắc Hải Vũ vừa nói xong liền khom người hành lễ với Hiên Viên Hoằng đang ngồi tại bàn, nói: "Đệ tử Bắc Hải Vũ bái kiến lão bang chủ"
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Đừng khách khí nữa, con cũng mệt rồi, ngồi xuống nói chuyện đi."
Bắc Hải Vũ lại thi lễ lần nữa, đáp: "Vâng"
Đây chính là lần đầu tiên Phương Thất biết được người mang thân phận bang chủ Cái Bang và kế tục Hiên Viên Hoằng, bang chủ Bắc Hải Vũ, nhưng cũng thật không nghĩ đến hắn lại hữu lễ như thế, trong lòng liền dâng lên cảm giác kính trọng với người trung niên này.
Du Mộng Điệp vẫn cười hì hì ngồi ở một bên.
Hiên Viên Hoằng nói: "Du nha đầu, con đưa Tiểu Thanh đi ngủ đi"
Du Mộng Điệp nhìn Liễu Thanh Thanh, mặc dù thấy Thanh Thanh rất uể oải nhưng vẫn kiên trì ngồi ở bên giường, trong mắt mặc dù toát ra ánh đau thương nhưng trên mặt vẫn vui vẻ mỉm cười.
Du Mộng Điệp còn chưa mở miệng, Liễu Thanh Thanh liền nói: "Hiên Viên gia gia, các người nói chuyện của các người đi, con và Hổ Tử chỉ muốn ngủ ở chỗ này thôi, không làm phiền các người đâu”
Đây là một cô nương rất hiểu chuyện, từ sau khi cha mẹ mất đi, nàng chẳng những yên lặng thừa nhận nỗi đau thương mà còn ra sức chăm lo cho em nữa, biểu hiện sự kiên cường và sự hiểu biết vượt quá tuổi tác.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Cũng tốt, không phải ai xa lạ, cháu ngoan, mau lên giường ngủ đi”
Liễu Thanh Thanh gật đầu rồi nằm xuống giường, khẽ nhắm mắt lại, cũng không biết có ngủ hay không.
Hiên Viên Hoằng uống một chén rượu rồi nhìn Bắc Hải Vũ hỏi: "Thế nào?"
Bắc Hải Vũ đáp: "Đệ tử đã phái tất cả các đệ tử ở chỗ này chia ra điều tra nhiều nơi, thậm chí cả Bạch Đà Sơn cũng đã tìm kiếm thật lâu nhưng vẫn không có tin tức của La Nhất Đao"
Hiên Viên Hoằng hỏi tiếp: "Nói cách khác là không hề có thu hoạch gì?”
Bắc Hải Vũ gật đầu nói: "Đúng là như thế, sống không thấy người, chết cũng không thấy xác, đệ tử thật hổ thẹn với lão bang chủ!"
Hiên Viên Hoằng thản nhiên nói: "Cũng không thể trách con."
Bắc Hải Vũ cúi đầu không nói.
Du Mộng Điệp đột nhiên lên tiếng: "Cửu Công, theo người thấy thì Hắc Phong Trại có mật đạo không?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, thở dài nói: "Dám chắc là có, đám thổ phỉ của Hắc Phong Trại nhất định cũng có địa đạo bí mật riêng của chúng dùng để chạy trốn hoặc là ẩn núp khi có nguy hiểm, hơn nữa vàng bạc bọn chúng là cướp được cũng phải có một chỗ bí mật để dấu chứ”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Con nghĩ chỗ đó nhất định có thể là một sơn động nằm sâu trong núi.”
Hiên Viên Hoằng gật đầu,nói: "Chắc là vậy nhưng La Nhất Đao bây giờ không biết đang ở nơi nào đây?”
Phương Thất đột nhiên lên tiếng: "Cửu Công nói đúng, tai mắt của tổ chức thần bí rất lớn, nếu Hắc Phong Trại bị bọn chúng khống chế thì bọn chúng nhất định cũng đã biết đến nơi bí mật kia, cho dù không bị bọn chúng khống chế đi nữa thì tại Hắc Phong Trại nhất định cũng có tai mắt của chúng nên bọn chúng chắc chắn cũng biết được chỗ bí mật này"
Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu.
Bắc Hải Vũ nói: "Đệ tử phụng lệnh của lão bang chủ phái người đi thăm dò, đích xác cũng đã tìm ra sơn động này trong núi nhưng bên trong chỉ có một chút ít vàng bạc và hàng hóa, ngoài ra còn có xác của hai tên cướp nữa nhưng cũng không có phát hiện ra La Nhất Đao."
Du Mộng Điệp ngạc nhiên hỏi: "Chỗ đó hẳn là phải rất bí mật mới phải, người biết được hẳn là rất ít, sao lại có xác của đám cướp ở Hắc Phong trại được?”
Phương Thất suy nghĩ rồi nói: "Huynh nghĩ hai cái xác đó nếu không phải là tai mắt của tổ chức thần bí thì cũng chính là kẻ phản bội, nhất định muốn cướp vàng bạc mang đi”
Du Mộng Điệp nói: "Hắc Phong Trại tiếng ác một phương, hàng ngày đều cướp của khách qua đường thì thật không hiểu sao lại chỉ có một số ít vàng bạc và hàng hóa nhỉ? Chẳng lẽ bọn chúng thật sự là phân đà của tổ chức thần bí?”
Hiên Viên Hoằng lại uống thêm một chén rượu, cười khổ nói: "Chuyện này sợ rằng chỉ có tìm được La Nhất Đao mới có thể biết được."
Du Mộng Điệp nhíu mày nói: "Thật sự là rất kỳ lạ, tên La Nhất Đao kia rốt cuộc đang trốn ở đâu đây?”
Bắc Hải Vũ nói: "Sư phụ, trời cũng sắp sáng rồi, sáng sớm ngày mai đệ tử sẽ phái toàn bộ nhân mã toàn lực truy tìm tung tích của La Nhất Đao, sư phụ thấy có được không?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, chậm rãi nói: "Nếu La Nhất Đao vẫn còn sống thì tổ chức thần bí kia cũng sẽ không tha cho hắn, chúng ta nhất định phải tìm ra La Nhất Đao trước bọn chúng”
Bắc Hải Vũ gật đầu nói: "Vâng, đệ tử đã rõ! Sư phụ xin nghỉ ngơi sớm”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: "Tốt, con đi đi."
Trời đã sắp hừng đông.
Ngoài cửa sổ đã có chút ánh sáng.
Ngọn đèn vẫn tỏa ra ánh sáng yếu ớt của nó.
Hiên Viên Hoằng lại uống một chén rượu, tiếp đó thổi tắt ngọn đèn, rồi thở dài nói: "Trời cũng sắp sáng, hãy đi nghỉ ngơi một chút đi”
Phương Thất và Du Mộng Điệp gật đầu, Phương Thất nói: "Cửu Công cũng nghỉ ngơi sớm”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười gật đầu.
Phương Thất trở về phòng, một mình nằm ở trên giường, mặc dù hết sức mệt mỏi nhưng lại không hề chợp mắt được, hắn cứ suy nghĩ miên man.
Nguời mẹ già nơi quê nhà sức khỏe ra sao? Tứ ca tứ tẩu thế nào?
Còn Trầm Tuyết Quân đã đi đâu? Du Mộng Điệp thì sao? Cửu Công nữa? Họ bây giờ đang làm gì? Có phải đều đã ngủ hay không? Còn Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hổ đáng thương nữa, cuộc sống của hai chị em sau này sẽ ra sao đây? Phương gia thiếu hai chị em họ một món nợ quá lớn làm cách nào có thể bù đắp?
Phương Thất khẽ thở dài, nhắm đôi mắt lại, trở mình.
Mặt trời dần lên, chiếu những tia nắng khá dịu của nó xuống mặt đất.
Từng đám mây lặng lẽ trôi trên bầu trời xanh, đúng là buổi sáng sớm.
Trên đường rất náo nhiệt, tất cả các cửa hàng đều mở rộng cửa làm ăn, những người bán hàng hóa trên đường cất tiếng lớn giới thiệu hàng và lời mời gọi, những người mãi nghệ cũng không ngừng biểu diễn trong đám đông tụ tập, đại cô nương, tiểu cô nương, ông lão bà lão và những đứa trẻ đều đổ ra đường, ngoài ra còn có các thương nhân và những tộc người khác đi lại trên đường…. Lúc này trời cũng không nóng lắm, là thời khắc mà người đổ ra đường nhiều nhất.
Phương Thất và Du Mộng Điệp đang cùng nhau bước trên đường, thoạt nhìn cùng với những người nơi đây không có gì khác nhau.
Hai người cũng ngủ không bao lâu, lúc Du Mộng Điệp thức dậy thì đã thấy Phương Thất đang đứng trong sân rồi.
Du Mộng Điệp cười khanh khách nhìn Phương Thất, hỏi: "Thất ca đang nghĩ gì thế?”
Phương Thất quay đầu lại miễn cưỡng cười nói: "Không có gì."
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Chi bằng chúng ta ra ngoài dạo một chút đi?"
Phương Thất suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Không có mục đích gì cả, chỉ là đi ra ngoài dạo chơi một chút, kể từ khi đến nơi này thì đây là lần đầu tiên.
Trên đường ngoại trừ nhiều người ăn mặc các trang phục khác nhau đầy màu sắc, còn có một ít người ăn xin.
Ở bất cứ thành thị hay thị trấn nào thì cũng đều có người ăn xin, nơi nào cũng có người đáng thương cả.
Bọn họ hoặc là tàn tật, hoặc là già yếu, nếu không phải thật sự đã hết cách xoay sở thì ai lại tự động đi làm ăn xin, cái nghề thấp nhất trong xã hội này chứ?
Người trong xã hội cũng có phân cấp, người ăn xin cho tới bây giờ đều là người có địa vị thấp nhất nhất và đáng thương nhất trong xã hội.
Sự khác biệt giữa nguời và người sao luôn lớn như vậy?
Cuộc sống ăn xin cho tới bây giờ đều là áo cơm không đủ no ấm, thường thường chỉ có thể nghỉ ngơi tại một cái miếu đổ nát nào đó thôi, rất đáng thương, bất luận là mùa đông lạnh lẽo hay mùa hè oi bức thì cũng chỉ có mái hiên rách nát để nghỉ qua cơn.
Đương nhiên những người đang nói đây chính là những người già yếu vô lực mà đi làm ăn xin, cái những người này muốn xin là một chút lòng thiện tâm của chúng ta, nhìn chung cho một chút cơm hay bánh bao hoặc những gì đại loại có thể ăn được để sống qua ngày.
Chúng ta hãy cố giúp đỡ cho những ngươi này, chỉ tiết kiệm một ít và cho một ít cũng đã đủ rồi.
Đáng tiếc có đôi khi chúng ta lại chứng kiến có nhiều người ăn xin khác, ban ngày ăn xin, đến đêm lại đi hưởng thụ cụôc sống xa hoa, cuộc sống của bọn họ thật xa xỉ vượt xa với người bình thường chúng ta nhiều lắm.
Những người như thế đúng là thật đáng để chúng ta thóa mạ, thật không đáng để đồng tình. Người như thế càng ngày càng nhiều, chuyện này không chỉ là nỗi buồn chung của xã hội, mà còn là nỗi buồn của riêng mỗi chúng ta.
Nhưng chúng ta nhất định phải có lòng tin rằng những người như thế nhất định chỉ có rất ít thôi, đại đa số người già yếu, cô khổ, bệnh tật hành nghề ăn xin rất đáng để đồng tình và được giúp đỡ.
Chỉ cần có thể làm vậy thì ít nhất cũng chứng minh rằng mình vẫn còn là một người có tấm lòng lương thiện.
Một người có tấm lòng lương thiện có lẽ sẽ không nhất định có thiện báo, tuy nhiên tối thiểu tấm lòng sẽ an ổn và không hề thẹn với lòng.
Phương Thất và Du Mộng Điệp chậm rãi bước đi trên đường, Du Mộng Điệp hăng hái quan sát khắp nơi, mỗi đồ vật, mỗi phong cảnh... đều dùng ánh mắt tò mò nhìn vào.
Tuy nhiên Phương Thất ngay cả nhìn cũng không có tâm tư, trong lòng có lẽ đang mang nặng tâm sự.
Đi ngang qua bên cạnh một đống rác lớn, tại đây có một người ăn xin, đầu tóc bù xù đến nỗi không thể bù xù hơn nữa, trên người mặc quần áo rách nát, vừa đen lại vừa hôi thối.
Du Mộng Điệp đưa một tay bịt mũi, một tay lôi kéo Phương Thất bước nhanh qua.
Ngay lúc sắp đi qua thì tên ăn xin đột nhiên lớn tiếng nói: "Xin đại gia thương tình giúp đỡ”
Phương Thất nhíu mày rồi đưa tay vào trong ngực áo móc ra một thỏi bạc vụn bỏ vào tay tên ăn xin.
Tên ăn xin cúi mạnh đầu xuống đất, lớn tiếng nói: "Đa tạ đại gia, đa tạ đại gia"
Phương Thất liền đáp: "Không có chi, hãy đi mua cái gì ăn đi”
Phương Thất khẽ thở dài, xoay người bỏ đi.
Tên ăn xin đột nhiên thấp giọng nói: "Đại gia đi thong thả, có phải đại gia mang họ Phương không?"
Phương Thất sửng sốt, hỏi: "Đúng, ngươi …… ngươi biết ta sao?”
Tên ăn xin trả lời: "Tại hạ không nhận ra đại gia nhưng có một vị bằng hữu của tại hạ muốn gặp đại gia"
Phương Thất liền nói: "Là ngừơi nào? Ta có biết hắn không?”
Tên ăn xin đáp: "Đại gia có thể không biết nhưng hắn ta lại biết đại gia tới nơi này. Xin hỏi đại gia ngài có thật sự mang họ Phương?
Phương Thất cười khổ nói: "Ta đương nhiên họ Phương, ta gọi là Phương Thất. Vị bằng hữu của ngươi là ai?”
Tên ăn xin ngẩng đầu nhìn Phương Thất, gật đầu, nói: "Hắn họ La, gọi là Nhất Đao”
Last edited by [Relax]; 10-06-2010 at 01:35 PM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Phương Thất quay đầu lại nhìn Du Mộng Điệp liếc mắt một cái, Du Mộng Điệp đang đứng ở xa xa bịt mũi, cau mày nhìn Phương Thất, không rõ Phương Thất và tên ăn xin kia đang nói chuyện gì?
Trên đường người qua lại rất nhiều nhưng khi đi qua đống rác này đều bị mũi tránh xa.
Phương Thất hỏi: "Ngươi nói …… là ai?"
Tên ăn xin nói nhỏ: "La Nhất Đao."
Phương Thất vội hỏi: "Hắn ta đang ở đâu?"
Tên ăn xin đáp: "Mời đại gia đi theo ta."
Phương Thất gật đầu, giục: "Được, mau đi."
Tên ăn xin liếc mắt nhìn hai bên một chút, sau đó chống một tay đứng lên, Phương Thất nhìn thấy liền kinh ngạc vì cánh tay trái của hắn không còn dính trên thân thể nữa.
Ngay lúc này thì lại có một lão bà tóc bạc trắng và một lão già tóc hoa râm chống gậy đi qua, thoạt nhìn rất già yếu, không thể làm gì khác hơn mới đi ăn xin.
Hai người này đã chứng kiến Phương Thất cho tiền tên ăn xin kia nên liền đi tới trước mặt Phương Thất, người chưa đến nhưng tiếng nói run run của lão bà đã đến: "Đại gia, xin thương tình giúp đỡ cho hai lão già chúng tôi”
Phương Thất gật đầu, rồi cúi đầu, đưa tay vào ngực áo móc bạc ra.
Khi bàn tay Phương Thất vừa để vào trong ngực áo thì mặt của lão bà ăn xin hiện lên vẻ tươi cười, đưa bàn tay dơ bẩn lên chụp vào mặt của Phương Thất với tốc độ cực nhanh, lão già ăn xin bên cạnh cũng đột nhiên hươ gậy trong tay rồi rút ra một thanh đoản kiếm khoảng ba tấc hàn quang rợn người tấn công tên ăn xin cụt tay.
Bàn tay dơ bẩn của lão bà ăn xin nửa trắng nửa đen và gầy trơ xương, giống như móng vuốt của chim ưng chớp mắt đã đến trước mắt Phương Thất, mắt thấy Phương Thất đã khó lòng né tránh, mặt của lão bà ăn xin đã hiện ra nụ cười.
Du Mộng Điệp đứng ở phía xa nhìn thấy sợ ngây người.
Lúc mặt lão bà ăn xin hiện lên nụ cười thì cả người Phương Thất trước mắt đột nhiên không thấy đâu nữa, lão bà ăn xin liền ngẩn ra, sau đó cả người tự nhiên bay đi đập thẳng vào sau lưng của lão già ăn xin, tiếp đó cả hai người cũng đồng loạt bay đi rơi vào đống rác phía sau tên ăn xin cụt tay.
Lão bà ăn xin sau khi rơi vào đống rác, bụng dường như bị thương nên không thể đứng nổi nữa, còn lão già ăn xin thì chỉ là bị va chạm gián tiếp nên có vẻ chẳng bị gì, trong tay vẫn cầm thanh đoản kiếm đứng lên và dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào lão bà ăn xin nằm bên, tiếp đó là Phương Thất đang đứng đằng xa, thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Du Mộng Điệp vội chạy tới.
Lúc nàng nhìn thấy Phương Thất cúi đầu đưa tay vào ngực áo lấy bạc thì lòng còn đang thầm khen sao trên đời lại có người thiện lương như vậy, nhưng tiếp đó lão bà ăn xin xuất ra ưng trảo chụp vào mặt Phương Thất thì hắn vẫn còn đang cúi đầu, Du Mộng Điệp muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng đã không còn kịp rồi, nên trong thời khắc đó nàng mới sợ ngây người.
Người muốn ra tay nhanh thì trước tiên phải luyện mắt, chỉ có mắt nhanh thì phản ứng mới có thể nhanh, phản ứng nhanh thì tay mới nhanh.
Du Mộng Điệp mặc dù là nữ nhi nhưng nàng cũng là một cao thủ thật sự.
Hơn nữa còn không phải một cao thủ bình thường.
Con gái của Thái Hồ Điếu Tẩu Du Vọng Nhạc đựơc ông đích thân chỉ dạy, ngoài ra còn đựơc Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng chỉ điểm nữa, nếu không phải là cao thủ thì chuyện mới thật sự kỳ lạ.
Du Mộng Điệp chẳng những tay nhanh, mà mắt cũng nhanh.
Ngay khi ưng trảo của lão bà ăn xin đánh gần tới mặt Phương Thất thì đột nhiên Du Mộng Điệp đang lo sợ lại nhìn thấy Phương Thất ngồi xổm xuống, tay trong ngực xuất ra, xuất một quyền như tia chớp đánh vào bụng của bà ta, lão bà này còn chưa kịp hiểu gì thì cả thân hình đã bay đi rồi.
Du Mộng Điệp thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ ngực, lúc này mới có cảm giác tim thôi đập loạn.
Phương Thất chậm rãi đứng lên, tên ăn xin cụt tay lúc trước cũng đứng lên, hắn nhìn Phương Thất với một ánh mắt kỳ quái.
Phương Thất nhìn chằm chằm vào tên ăn xin cụt tay hỏi: “Ngươi là ai?"
Tên ăn xin cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Ngươi yên tâm, ta và hai người bọn họ tuyệt không phải đồng bọn đâu”
Phương Thất gật đầu, nếu ba người bọn họ là đồng bọn thì lão già ăn xin vừa rồi tuyệt sẽ không ra tay tấn công hắn.
Phương Thất thở dài, tiếp đó nhìn về hai lão ăn xin tại đống rác, mỉm cười hỏi: "Các ngươi có muốn vĩnh viễn nằm ở đó không?”
Lão già ăn xin nhìn Phương Thất, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: “Chỗ này rất thoải mái, ta tuổi lớn rồi nên còn muốn nằm thêm chút xíu”
Du Mộng Điệp lại đưa tay lên bịt mũi.
Tên ăn xin cụt tay lúc này lên tiếng: "Ngươi cho rằng ngươi ở tại đó thì hắn sẽ không giết được ngươi sao?”
Lão già ăn xin đột nhiên không cười nữa.
Phương Thất lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất hãy thành thật trả lời các câu hỏi của ta, ta hỏi cái gì thì trả lời cái đó, ta cam đoan ngươi có thể sống thêm vài năm”
Lão già ăn xin cười lạnh nói: "Ta không rời khỏi đây thì sao, ngươi muốn hỏi gì thì cứ đến đây mà hỏi”
Du Mộng Điệp không khỏi nhíu mày, đống rác đó đích thật là thối không thể chịu nổi.
Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi nghĩ rằng ngươi không rời khỏi đó thì ta không giết được ngươi sao?”
Lão già ăn xin lạnh lùng lên tiếng: "Ta sẽ không nói gì cho ngươi biết cả, ngươi muốn giết cứ giết, dù sao ta sống cũng đã đủ rồi."
Du Mộng Điệp lại nhíu mày, nàng thật không biết nên làm cái gì bây giờ mới phải.
Gặp phải loại tình huống này có đôi khi thật sự là dở khóc dở cười.
Phương Thất khẽ thở dài, mỉm cười nói: "Nếu các ngươi đã không muốn sống nữa thì ta đây sẽ giúp các ngươi, giết những kẻ tiếng xấu đầy rẫy như Thư Hùng Song Sát, ta nghĩ sẽ không có ai phản đối đâu?”
Du Mộng Điệp kinh ngạc nhìn về lão già ăn xin đang đứng trên đống rác, tên ăn xin cụt tay cũng dùng ánh mắt kinh dị nhìn vào lão.
Lão già ăn xin đột nhiên giật mình nhìn Phương Thất, thân thể dường như có chút phát run.
Phương Thất mỉm cười nói tiếp: "Hai người các ngươi ba mươi năm trước hung danh lẫy lững, thủ đoạn độc ác, giết người vô số, có thể sống đến từng tuổi này thì cũng đã đủ, cũng nên chết đi thôi”
Lão già ăn xin nói lắp bắp: “Ngươi …… ngươi …… ta …… ta ……"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Ta ngươi cái gì? Rốt cục ngươi có muốn trả lời hay không?”
Lão già ăn xin hít sâu một tiếng rồi cúi đầu thấp xuống, chậm rãi nói: "Ta nói cũng chết, không nói cũng chết ……"
Phương Thất nói: "Ngươi nói ra ta sẽ không giết ngươi, ngươi cứ yên tâm."
Lão già ăn xin nhìn thoáng qua lão bà ăn xin đang nằm bên cạnh hắn, tiếp đó vung tay ra điểm vào Nhân Trung huyệt của bà ta, lão bà liền từ từ hồi tỉnh, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bốn phía, tò mò không biết xảy ra chuyện gì.
Chung quanh đột nhiên có rất nhiều người vây quanh, ai ai cũng thích xem náo nhiệt cả.
Rất nhiều người vây quanh đã hình thành một vòng tròn lớn, có một số người trong lòng đang thầm mắng nhiếc Phương Thất, tuy nhiên cũng không có ai dám đứng ra nói chuyện.
Trên đời hầu hết mọi người đều có tấm lòng lương thiện, chỉ là rất nhiều lúc thiếu một chút dũng khí mà thôi.
Bất luận là người nào, nếu nhìn thấy một người trẻ tuổi đánh hai lão ăn xin bay vào đống rác cũng sẽ cho là người trẻ tuổi này đang ăn hiếp hai lão ăn xin già cả vô lực đã gần cuối đời thì hỏi sao không cảm thấy bất bình cho được.
Lão già ăn xin đứng tại đống rác suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, ngươi muốn hỏi gì?"
Một người tuổi càng đến gần cuối cuộc đời thì lại càng ham sống, và càng sợ chết.
Có lẽ là họ biết chính bản thân họ không còn sống được bao lâu nữa, đã như mặt trời xế chiều, như ánh nến trong gió, nên họ càng hiểu được sự sống quan trọng thế nào và càng hy vọng có thể sống lâu thêm một chút, vì vậy nên họ rất sợ chết.
Còn sống so với đã chết là tốt hơn nhiều, còn sống thì còn có thể hưởng thụ, có thể làm những việc mình muốn làm. Còn đã chết thì cái gì cũng không biết nữa, sau cái chết là thế giới gì càng không ai biết rõ.
Chuyện không biết thì có ai lại nguyện ý làm chứ?
Phương Thất nhìn lão già ăn xin, mỉm cười hỏi: "Các ngươi có phải là Thư Hùng Song Sát không?"
Lão già ăn xin dìu lão bà ăn xin ngồi dậy, tiếp đó quay về Phương Thất gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, ta chính là Hùng Sát Hùng Tâm."
Vậy lão bà ăn xin bên cạnh Hùng Sát Hùng Tâm chính là Thư Sát Âm Phượng.
Phương Thất gật đầu hỏi tiếp: "Tại sao các ngươi muốn giết ta? Và cả hắn nữa?” Phương Thất chỉ vào tên ăn xin cụt tay.
Hùng Sát Hùng Tâm im lặng một lúc lâu, tiếp đó ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta và ngươi không thù không oán, chúng ta chỉ là nhận lệnh làm việc mà thôi”
Phương Thất nhíu mày hỏi: "Nhận lệnh của ai ?”
Hùng Sát Hùng Tâm nhìn Thư Sát Âm Phượng một chút rồi đảo mắt nhìn vào đám đông, cắn răng nói: "Là …… là lệnh của tổ chức."
Phương Thất lại nhíu mày hỏi tiếp: "Các ngươi cũng là bị ép buộc gia nhập vào tổ chức này đúng không?”
Hùng Sát Hùng Tâm gật đầu, trong mắt đột nhiên toát ra vẻ buồn bã vô hạn.
Sự buồn bã thường là do sự bất đắc dĩ tạo nên. Có thể làm cho Thư Hùng Song Sát bất đắc dĩ mà nghe lệnh thì nhất định người thi triển thủ đoạn là người rất đáng sợ.
Phương Thất thở dài, hỏi tiếp: "Tổ chức của các ngươi gọi là gì, đặt ở đâu?”
Hùng Sát Hùng Tâm kinh hãi lắc đầu, đáp: "Việc này chúng ta thật không biết."
Phương Thất nhíu mày hỏi: "Nói vậy thì làm sao chúng có thể liên lạc với các nguơi?"
Hùng Tâm nhìn về lão bà ăn xin một chút rồi nói trả lời: "Mỗi lần như thế đều có người mang thư đến đặt tại cửa, tiếp đó thì chúng ta chỉ hành động theo lệnh trong thư mà thôi”
Phương Thất hỏi: "Là người ra sao?”
Hùng Tâm lại lắc đầu nói: "Không biết, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua người này”
Phương Thất hỏi tiếp: "Hôm nay mệnh lệnh của các ngươi nhận được là gì? Còn bức thư đâu?”
Hùng Tâm đáp: "Thư thì đã đốt rồi, trong thư viết ra lệnh cho chúng ta tới giết ……"
Lời của Hùng Sát Hùng Tâm còn chưa nói hết thì cặp mắt của hắn đột nhiên hiện lên vẻ vô cùng hoảng sợ, há hốc miệng, Thư Sát Âm Phương ở bên cạnh trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ như thế. Phương Thất đột nhiên phát hiện ra tại cổ họng hai người có hai cây ngân châm màu đen nhỏ như tơ cắm vào, châm cắm vào rất sâu, chỉ còn đuôi ngân châm lộ ra ngoài.
Thân hình Phương Thất đột nhiên phóng tới đống rác, đưa tay đỡ lấy Hùng Tâm hỏi: "Nói đi! Ngươi đi giết ai?"
Hùng Sát Hùng Tâm cố gắng nói từng chữ: "La …… La …… Nhất Đao."
Phương Thất vội hỏi tiếp: "Ai là La Nhất Đao?”
Hùng Tâm nói: "Là …… là ……", lời của hắn chưa nói hết thì đầu đã gục xuống.
Phương Thất vội quay sang hỏi Thư Sát Âm Phượng: "Nói mau, ai là La Nhất Đao?"
Đầu của Thư Sát Âm Phượng cũng gục bên cạnh Hùng Sát Hùng Tâm, thân thể của hai người đã dần dần lạnh đi.
Phương Thất liền thở dài, ngơ ngác nhìn Thư Hùng Song Sát nằm chết trên đống rác.
Tiếp đó phía sau đột nhiên có tiếng nói vang lên: "Ta chính là La Nhất Đao."
Last edited by [Relax]; 10-06-2010 at 01:35 PM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Trên đường lúc này người vây quanh ngày càng nhiều và cũng chính mắt thấy được hai lão ăn xin đột nhiên lăn ra chết, tuy nhiên tất cả đều chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Thất và xác của hai lão ăn xin.
Du Mộng Điệp đứng đó dùng ánh mắt cẩn thận quan sát mỗi một người trong đám đông vây quanh.
Phương Thất ngơ ngác nhìn Thư Hùng Song Sát bị trúng châm độc chết nằm trên đống rác.
Bỗng phía sau có tiếng nói vang lên: "Ta chính là La Nhất Đao."
Phương Thất đột nhiên quay đầu lại thì thấy tên ăn xin cụt tay đứng đó, đúng là hắn đã phát ra những lời này. Du Mộng Điệp cũng quay đầu lại kinh ngạc nhìn vào hắn.
Phương Thất nhíu mày lại, mặt Du Mộng Điệp cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, tên ăn xin cụt một tay quần áo rách nát, tóc tai bù xù phủ xuống gương mặt, không thể nhìn thấy rõ cả khuôn mặt hắn, cho dù có trí tưởng tượng phong phú thế nào thì Phương Thất cũng không nghĩ ra tên này lại là La Nhất Đao.
Trong sự tưởng tượng của Phương Thất, La Nhất Đao ít nhất cũng không mặc đồ của người ăn xin và không thể có bộ dáng thế kia.
Phương Thất nhìn tên ăn xin cụt tay, hỏi: "Ngươi quả thật là La Nhất Đao?"
Tên ăn xin liền đáp: "Đúng vậy”
Phương Thất hỏi tiếp: "Ngươi đến tìm ta?"
Tên ăn xin thản nhiên trả lời: “Đúng”
Phương Thất gật đầu, tiếp đó cũng dùng ánh mắt nhạy bén quan sát đám đông xung quanh, chỉ thấy có một số người đang rất phẫn nộ, một số người dường như đang cảm thấy tiếc nuối, một số người im lặng không hề lên tiếng, ai ai cũng trông có vẻ rất bình thường, không thể nhìn ra là ai đã ẩn trong đám đông ra tay phóng độc châm vào Thư Hùng Song Sát.
Phương Thất khẽ thở dài rồi quay sang nhìn Du Mộng Điệp, nàng cũng khẽ lắc đầu.
Phương Thất gật đầu rồi quay về hướng đám đông nói lớn: "Mọi người hãy mau tản đi đi, hai người kia đã giả trang thành ăn xin, bọn họ ở trên giang hồ tiếng xấu vang xa gọi là Thư Hùng Song Sát, hôm nay đến nơi đây với mục đích là giết chết ta, không có gì nhìn đâu, mọi người đi đi”
Đám người nhìn lẫn nhau rồi từ từ tản đi, người thì cũng đã chết rồi còn nói cái gì là Thư Hùng Song Sát, mọi người cũng bán tín bán nghi nhưng đại đa số đều bỏ đi.
Chỉ có một số người vẫn đứng tại chỗ, chờ xem những phút náo nhiệt cuối cùng, màn hay lúc nào cũng ở sau chót cả.
Du Mộng Điệp nhíu mày, lớn tiếng quát: "Đi đi, còn nhìn gì nữa"
Số người còn lại nghe xong vẫn không chịu rời đi, thật không biết là muốn xem náo nhiệt hay là nhìn Du Mộng Điệp nữa.
Du Mộng Điệp đích thật là mỹ nhân, chẳng những nụ cười rất đẹp, ngay cả lúc nhíu mày tức giận cũng xinh đẹp lạ thường, người đẹp ở ngôi thành nhỏ rất là hiếm thấy, có thể có được cơ hội nhìn ngắm như vậy thì sao lại bỏ qua.
Chợt có một người lớn tiếng nói: "Mọi người hãy đi đi, Tôn mỗ đây có thể làm chứng, vị Phương đại gia kia tuyệt không phải là người xấu, anh ta là một vị đại hiệp, hơn nữa đã từng giúp cứu mạng của ta và các tiểu nhị trong quán trọ"
Người nói chuyện đúng là ông chủ của quán trọ Duyệt Lai Tôn Nhị Hỉ, mọi người ở đây đều biết hắn nên khi hắn nói ra những lời này thì mọi người đều tin tưởng.
Phương Thất mỉm cười nói: "Đa tạ ông chủ Tôn"
Tôn Nhị Hỉ mỉm cười nói: "Phương đại gia đừng khách khí, đây là việc tại hạ nên làm mà", tiếp đó lại lớn tiếng nói với đám người: "Mọi người hãy đi đi nào”
Đám người này trong thoáng chốc đã bỏ đi hết, có tiếp tục ở lại cũng không còn chuyện gì xem nữa.
Tôn Nhị Hỉ cũng xoay người bỏ đi.
Phương Thất đột nhiên lên tiếng: "Ông chủ Tôn đi thong thả."
Tôn Nhị Hỉ quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười đáp lời: "Xin hỏi Phương đại gia có cái gì phân phó?"
Tôn Nhị Hỉ này ở trong quán trọ đối đãi với khách rất là khách khí, nói chuyện lúc nào vẻ mặt cũng tươi cười, mở miệng ngậm miệng cũng luôn là 'đại gia' 'phân phó' một loại từ ngữ, dường như đã thành thói quen.
Mở quán trọ làm ăn xem ra cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Phương Thất mỉm cười nói: "Phân phó thì không dám, chỉ là có chuyện muốn phiền ông chủ Tôn một chút, tại hạ đây có chút bạc nhờ ông chủ Tôn giúp đỡ tìm người mang hai cái xác này ra ngoài thành chôn dùm, không biết ông chủ Tôn có thể giúp đỡ không?"
Vẻ mặt Tôn Nhị Hỉ lập tức nghiêm nghị hẳn lên, thở dài nói: "Ái dà, thật không nghĩ tới Phương đại gia lại là người có tấm lòng nhân nghĩa như vậy, chuyện này cứ giao cho tại hạ, tại hạ sẽ lập tức làm ngay!"
Phương Thất mỉm cười nói: “Xin đa tạ ông chủ Tôn”
Tôn Nhị Hỉ vẻ mặt tươi cười nói: "Phương đại gia đừng nói như vậy, Phương đại gia đã cứu mạng của tại hạ, và là người nhân nghĩa như thế, một chút việc nhỏ này không tính vào đâu”
Phương Thất gật đầu, móc ra một thỏi bạc đặt vào trong tay Tôn Nhị Hỉ, nói: "Xin làm phiền ông chủ Tôn vậy”
Tôn Nhị Hỉ vui vẻ nói: "Phương đại gia đừng khách khí, tại hạ đi làm ngay"
Phương Thất gật đầu, nói: "Được, đa tạ ông"
Tôn Nhị Hỉ mất hứng nói: "Phương đại gia lại khách khí nữa rồi, thôi tại hạ đi tìm người giúp đỡ đây”, nói xong liền xoay người bỏ đi.
Phương Thất quay đầu lại nhìn tên ăn xin cụt tay, nhíu mày hỏi lần nữa: "Ngươi quả thật là La Nhất Đao?"
Tên ăn xin cụt tay cười khổ nói: "Ngươi nghĩ rằng ta tự nhiên cải trang thành La Nhất Đao để bị truy sát sao?”
Phương Thất gật đầu, nói: "Được, ngươi hãy theo ta về quán trọ cái đã, trước tiên hãy đi tắm rửa rồi nói chuyện sau, đi thôi."
Tên ăn xin cụt tay dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Thất, sau đó đáp lời: "Đựơc"
Thật là một cảnh rất đặc biệt diễn ra trên đường, Phương Thất và tên ăn xin cụt tay toàn thân bốc mùi hôi thối cùng nhau bước song song, ở phía sau có một cô nương xinh đẹp bịt mũi theo sát hai ngừơi.
Quán trọ Duyệt Lai.
Hiên Viên Hoằng và Phương Thất ngồi tại một cái bàn, trên bàn có rượu có thịt.
Tên ăn xin cụt tay đã tắm rửa xong cũng ngồi đó, hắn hiện đang mặc đồ của Phương Thất, hắn là một người trung niên, mày rậm mắt to, trên mặt hiện lên vẻ kiên nghị và hung hãn, người hắn đã không còn mùi hôi thối nữa, nhìn hắn thuận mắt hơn rất nhiều.
Du Mộng Điệp và Liễu Thanh Thanh ngồi ở bên giường, Tiểu Hổ thì trừng cặp mắt tròn xoe đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào La Nhất Đao.
Phương Thất nhìn vào tên ăn xin cụt tay nói: "Hãy ăn một chút gì đi”
La Nhất Đao gật đầu, một lời cũng không nói, rồi cúi đầu ăn như chưa từng được ăn.
Hiên Viên Hoằng và Phương Thất đưa mắt nhìn La Nhất Đao, song lại chậm rãi uống rượu, cũng không ai lên tiếng.
La Nhất Đao rốt cục cũng đã ăn no, hắn uống liền vài chén rượu rồi đứng lên đưa tay sờ sờ cái bụng, hít một hơi dài rồi lại ngồi xuống.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nhìn hắn, Phương Thất cũng vậy.
La Nhất Đao khẽ thở dài nói: "Ngươi thật sự là Phương Ngọc Thụ, tiểu đệ của Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành?”
Phương Thất cười khổ nói: "Ta cam đoan với ngươi”
La Nhất Đao gật đầu hỏi: "Không biết vị tiền bối này là ai?”
Phương Thất trả lời: "Vị lão tiền bối này được người đời gọi là Hiệp Nghĩa Cái Vương, Hiên Viên lão tiền bối."
Lúc La Nhất Đao vừa nghe xong bốn chữ Hiệp Nghĩa Cái Vương, trong mắt hắc đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên tột độ, miệng há hốc một hồi lâu nói không ra lời. Một lúc lâu sau nữa, mới kích động nói: "Tại hạ may mắn được chiêm ngưỡng phong thái của Hiên Viên lão tiền bối, thật sự là …… thật sự là chuyện may mắn trong đời. Vãn bối xin ra mắt lão tiền bối", dứt lời liền vội vã đứng dậy cúi người.
La Nhất Đao ngồi xuống nhưng vẻ mặt vẫn ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Hoằng, dường như đang nhìn thấy một kỳ cảnh nào đó.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười rồi lại nâng chén rượu lên uống.
Phương Thất nhìn La Nhất Đao, lên tiếng: "Cánh tay trái của ngươi bị sao vậy?”
La Nhất Đao đưa mắt nhìn vào ống tay áo bên trái rồi khẽ thở dài, tiếp đó cười khổ một tiếng nói: "Bị người ta chém đứt"
Phương Thất nhíu mày hỏi: "Là ai chém?"
La Nhất Đao trả lời: "Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành."
Phương Thất kinh ngạc nhìn La Nhất Đao và ống tay áo trái của hắn.
La Nhất Đao đột nhiên cười khổ nói: "Hai vị có biết trước đây tên của ta không phải là La Nhất Đao”
Phương Thất nhíu mày hỏi: "Vậy ngươi tên gì?"
La Nhất Đao lại cười khổ một tiếng, giống như là đang cười nhạo chính bản thân hắn, nói: "Tại hạ trước đây gọi là La Phi Vũ”, nói xong liền cúi đầu thấp xuống, tiếp đó lại thở dài nói: "Tại hạ cũng đã từng khổ luyện nhiều năm, ra tay cũng không cần sử dụng đến đao thứ hai cho nên tại vùng sa mạc nho nhỏ này đặt cho tại hạ biệt danh là La Nhất Đao, sau đó lại thêm vào cái gì, à là Bán Thiên Phong La Nhất Đao, tại hạ cũng tự cho là đao pháp của mình đã rất cao siêu nên cũng vui vẻ tiếp nhận danh xưng đó ……"
Phương Thất chậm rãi gật đầu.
Một người khi cho rằng bản thân có một phương diện nào đó cao siêu thì nhất định sẽ gặp rắc rối ở phương diện đó.
La Nhất Đao lại cười khổ nói: "Khi đó La mỗ kiêu căng vô cùng, tự cho rằng đao pháp của mình đã là thiên hạ vô địch, nào biết đâu rằng chính bản thân đúng là ếch ngồi đáy giếng, thật chẳng biết thiên hạ to lớn bao nhiêu, cũng giống như thần sông vậy, nhìn thấy trâu bò ở hai bên bờ đã tưởng là có hết thảy rồi"
Phương Thất mỉm cười trêu chọc: "Tiếp đó ngươi có đến Đông Hải xem biển rộng thế nào không?”
La Nhất Đao gật đầu, cười khổ nói: "Chỗ này mặc dù hẻo lánh và vắng vẻ nhưng tại hạ cũng đã nghe qua danh tiếng của Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành, và nghe đồn là anh ta cũng sử dụng đao, hơn nữa đao pháp rất cao, xuất đao cực nhanh, do đó trong biệt hiệu có chữ “Thần”, trong lòng tại hạ có ý nghĩ không phục nên tại hạ đã đi gặp anh ta"
Phương Thất gật đầu.
Đây là giang hồ.
Người dùng kiếm nếu nghe nói có người nào đó có kiếm pháp cao siêu thì nhất định sẽ dùng mọi cách đi gặp người đó một lần. Cao thủ dùng đao cũng thế, nếu nghe nói có ngừơi nào có đao pháp cao hơn so với mình thì nhất định cũng sẽ đi tìm người đó.
Có rất nhiều người khổ luyện nhiều năm là vì muốn trở thành thiên hạ đệ nhất. Vì danh dự này, rất nhiều người đã đi khắp nơi tìm người khác luận võ và đã có rất nhiều người ngã xuống, máu nhuộm đỏ mặt đất. Người chiến thắng thì trở thành anh hùng trong mắt mọi ngừơi, còn người thất bại thì bị thương hoặc chết, chết thì trở về cát bụi, bị thương thì không thể gượng dậy nổi nên ẩn tính mai danh.
Giang hồ vốn là như thế.
Đây là sự đáng buồn của giang hồ, và cũng là sự bất đắc dĩ và sự tàn khốc của nó.
Nhân tại giang hồ đều thân bất do kỷ cả, ngươi không đi tìm người thì người cũng sẽ tìm đến ngươi.
Phương Thất gật đầu, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
La Nhất Đao cười khổ nói: "Cũng không biết là trời an bài hay là sự bất hạnh của La mỗ nữa, mấy tháng trước tại hạ đột nhiên nghe đựơc tin Tiểu Thần Long đã tới vùng sa mạc này, vì vậy tại hạ đã lập tức đi tìm, rốt cục cũng gặp đựơc anh ta tại một tửu lâu, tại hạ ngồi ở phía sau quan sát anh ta rất lâu, tiếp đó bước đến báo ra danh tính rồi hẹn anh ta ra ngoài luận võ”
Phương Thất chậm rãi gật đầu.
La Nhất Đao buồn bã cúi đầu.
Du Mộng Điệp đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tiếp đó thì sao? Kết quả thế nào?”
Last edited by [Relax]; 10-06-2010 at 01:36 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
La Nhất Đao đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười tựa hồ mang theo sự chế nhạo và buồn bã, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy Hiên Viên Hoằng đang yên lặng dùng mắt nhìn hắn thì hắn liền không cười nữa, từ từ cúi đầu thấp xuống, rồi cười khổ một tiếng than thở: "Sau đó tại hạ đi tới khu rừng nhỏ ở phía nam ngôi thành đợi Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành, sau khi gặp mặt La mỗ mới chính thức hiểu được cái gì gọi là đom đóm mà muốn so với trăng sao, cái gì gọi là nhật nguỵêt chi huy. Phương Ngọc Thành cũng không có hạ đao giết La mỗ, đó đã là may mắn trong đời của La mỗ"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười rồi uống tiếp một chén rượu, Phương Thất cũng cười cười, không nói tiếng nào.
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Vậy tình huống rốt cục ra sao?”
La Nhất Đao cúi đầu, nói: "Vốn là tại hạ chủ động ước chiến với Phương Ngọc Thành, hiện tại nghĩ lại, giống như là đang đi tìm tử lộ cho bản thân vậy …… La mỗ vốn tưởng rằng đao pháp của mình đã rất cao siêu, nhưng …… nhưng sau khi gặp Phương Ngọc Thành, La mỗ mới hiểu ra mình tuyệt không phải là đối thủ của Tiểu Thần Long ……"
Du Mộng Điệp liền hỏi: "Ngươi nói vậy là sao?”
La Nhất Đao nói: "Ngày đó đã vào lúc hoàng hôn, trong rừng cây yên tĩnh không người, Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành và tại hạ đứng đối diện nhau, La mỗ đang chuẩn bị rút đao thì đột nhiên có cảm giác không ổn……" La Nhất Đao nói đến đây, giọng nói dường như có chút run rẩy.
Hiên Viên Hoằng và Phương Thất vẫn không lên tiếng.
Du Mộng Điệp lại nhíu mày hỏi tiếp: "Không ổn chỗ nào?"
La Nhất Đao thở dài một hơi, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên rất xa xăm, dường như đang nhớ lại buổi hoàng hôn hôm ấy trong khu rừng nhỏ, Phương Ngọc Thành thản nhiên đứng đối diện với hắn, thời khắc đó đã in sâu vào trong đầu hắn, vĩnh viễn không thể quên.
La Nhất Đao chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Du Mộng Điệp, rồi nói: "Tại hạ thấy Phương Ngọc Thành cũng không có gì kỳ lạ, tuổi tác cũng ngang với La mỗ, thản nhiên đứng đó, tay trái cầm một cây đao, vỏ đao đen bóng. La mỗ hỏi anh ta có phải là Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành hay không thì anh ta chỉ gật đầu, cũng không có nói tiếng nào.", La Nhất Đao đột nhiên nhìn thấy cây đao treo trên tường của Phương Thất, giọng run run nói: "Cây đao kia …… chính là cây đao kia, nó giống như đúc cây đao này …… "
Phương Thất đột nhiên nhìn được từ trong mắt hắn hiện ra một loại sợ hãi, song song còn có sự ngữơng mộ nữa
Hiên Viên Hoằng lại mỉm cười uống rượu.
La Nhất Đao nói tiếp: "Tại hạ thấy anh ta cũng không có gì đáng sợ, hỏi tên họ xong thì chuẩn bị rút đao động thủ, tuy nhiên …… tuy nhiên ngay thời khắc tại hạ đặt tay vào chuôi đao thì tại hạ lập tức phát hiện có điều không ổn ……", giọng của La Nhất Đao lại run rẩy.
Du Mộng Điệp vội la lên: "Rốt cuộc là không ổn ở chỗ nào?”
Trong mắt của La Nhất Đao toát ra vẻ sợ hãi, nói: "Sát khí!"
Du Mộng Điệp gật đầu.
La Nhất Đao giọng vẫn run rẩy nói: "La mỗ đang chuẩn bị rút đao, đột nhiên cảm giác được một cổ sát khí dày đặc đập vào mặt, cả người tại hạ lập tức phát lạnh, hình như …… hình như cả tóc gáy đều dựng đứng lên hết, thành thật mà nói, cho tới bây giờ La mỗ chưa từng cảm giác được luồng sát khí nào khủng khiếp như vậy cả và cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy”
Du Mộng Điệp không hỏi nữa, kết quả của trận đánh này đã dễ dàng đóan biết.
Một cao thủ, nhất là một tuyệt đỉnh cao thủ chính thức thì chân khí của họ ẩn dấu rất sâu, lúc bình thường nhìn vào không có gì cả, chẳng khác gì người bình thường, tuy nhiên khi chuẩn bị động thủ thì sẽ không tự chủ được phát ra một loại sát khí bức người, áp chế đối thủ.
Sát khí nhìn không thấy nhưng tuyệt đối có thể cảm giác được, nhất là tuyệt đỉnh cao thủ như Phương Ngọc Thành vậy, cổ sát khí phát ra đáng sợ bao nhiêu sao có thể tưởng tượng.
Du Mộng Điệp đang tưởng tượng ra cảnh La Nhất Đao sợ hãi trong thời khắc đó.
Du Mộng Điệp dường như đang nhìn thấy cảnh hoàng hôn trong khu rừng nhỏ kia, có hai người đang đứng đối diện tại đó, một người dáng vẻ rất thản nhiên đứng đó, tay cầm một cây đao màu đen, đó chính là Phương Ngọc Thành, phía đối diện là một người cầm đao khác, một tay đang đặt trên chuôi đao, ở tư thế chuẩn bị rút đao khỏi vỏ, nhưng đột nhiên cả người lại run rẩy. Hai người vẫn đứng như vậy trong ánh hoàng hôn.
La Nhất Đao lại khẽ thở dài, buồn bã nói: "Trong thời khắc đó, mồ hôi của La mỗ chảy ra như tắm, tại hạ đã biết mình tất sẽ bại!"
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Không có người nào lên tiếng.
Chỉ có Liễu Thanh Thanh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn La Nhất Đao.
La Nhất Đao thở dài một tiếng, nói: "Trong lúc giằng co ấy thì La mỗ đột nhiên phát hiện được Phương Ngọc Thành đã để lộ một chỗ sơ hở, trong lòng La mỗ liền mừng rỡ, đao trong tay liền rút ra!"
Hiên Viên Hoằng cười khổ uống tiếp một chén rượu, ông ta hiểu được La Nhất Đao đang nói bừa.
Nếu Phương Ngọc Thành đứng để cho người khác phát hiện ra sơ hở thì người đó đã không phải Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành.
Trong lòng Phương Thất, Du Mộng Điệp, Liễu Thanh Thanh không khỏi lo lắng, chỉ có Tiểu Hổ dùng cặp mắt xoe tròn nhìn La Nhất Đao.
Du Mộng Điệp vội hỏi: "Là sơ hở gì?"
La Nhất Đao cười khổ một tiếng, nói: "Ngay lúc chúng tôi đang giằng co, lúc ấy thật sự La mỗ không biết nên làm gì nữa, mồ hôi trong người không ngừng chảy ra …… đột nhiên lúc ấy ở một cái cây phía sau Phương Ngọc Thành có một con rắn đang bò đến một tổ chim, chim trong tổ nhìn thấy nó cất tiếng kêu thê lương bay hết đi, Phương Ngọc Thành liền quay đầu lại nhìn, La mỗ trông thấy liền biết đây là cơ hội tốt nhất, trong lòng mừng rỡ liền xuất đao ra”
Liễu Thanh Thanh sợ ngây người, đột nhiên nói lớn: "Nguyên lai chính là ngươi, là ngươi đã hại ông ta thành như vậy, ta giết chết ngươi tên bại hoại!", lời còn chưa nói xong thân đã bước tới phía trước muốn đánh La Nhất Đao, tuy nhiên Du Mộng Điệp đã ra tay cản lại, lấy tay chụp lấy cổ tay của Liễu Thanh Thanh.
La Nhất Đao cúi đầu cười khổ, nói: "La mỗ lúc đó cũng không có ý muốn giết anh ta, ý nghĩ của tại hạ chỉ là muốn chặt đứt cánh tay dùng đao của anh ta thôi để sau này anh ta không thể sử dụng đao nữa, tới lúc đó thì còn có ai dám không phục La Nhất Đao này?", La Nhất Đao lại thở dài nói tiếp: "Một đao đó xuất ra, La mỗ có mười phần nắm chắc sẽ lấy đi cánh tay phải của Phương Ngọc Thành”
Du Mộng Điệp lạnh lùng nhìn La Nhất Đao, còn Phương Thất thì trên mặt hiện ra vẻ rất kỳ lạ. Hiên Viên Hoằng thì vẫn đang mỉm cười, hình như chưa nghe thấy chuyện gì phát sinh cả.
Du Mộng Điệp lạnh lùng hỏi: "Ngươi chém có trúng không?”
La Nhất Đao lại cười khổ một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, nói: "Ngay lúc đao của La mỗ sắp chém vào cánh tay phải của anh ta thì anh ta vẫn đứng bất động, ngay cả đầu cũng không có quay lại nhìn, La mỗ chỉ cảm giác được có ánh đao lóe lên trước mắt, một tia sáng chói mắt hiện lên, dường như tất cả ánh sáng trong trời đất đều tập trung vào một ánh đao đó, sáng lạn huy hoàng, tiếp đến thì La mỗ bỗng nhiên có cảm giác mê muội, còn chưa kịp phản ứng gì thì tay cầm đao của La mỗ đã rời khỏi thân thể rơi xuống mặt đất ……"
Liễu Thanh Thanh nghe được đến đây thì mới hạ hỏa một chút.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Hắn cầm đao bằng tay trái."
La Nhất Đao gật đầu nói: "Lão tiền bối thật sự là hảo nhãn lực, vãn bối đúng là dùng đao bằng tay trái”
Người bình thường bất luận là luyện đao hay luyện kiếm hoặc một loại binh khí nào đó thì cũng đều dùng tay phải cả, tuy nhiên cũng có một số ít người thuận tay trái nên ngay từ lúc bắt đầu luyện tập đã dùng binh khí bằng tay trái rồi, cũng giống chúng ta học cách cầm đũa ăn cơm vậy.
Bởi vì người dùng tay trái sử dụng binh khí rất ít nên một khi luyện thành công thì đều là cao thủ cả, khi ra tay thì càng khiến kẻ khác khó lòng phòng bị. La Nhất Đao sống tại đại mạc, người biết được hắn dùng đao bằng tay trái là rất ít.
Không ai chú ý, vừa rồi lúc La Nhất Đao ăn cơm, hắn sử dụng tay phải rất vụng về có vẻ không quen, tuy nhiên Hiên Viên Hoằng liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Phương Thất hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?”
Mặt của La Nhất Đao đột nhiên hiển lộ ra vẻ nghiêm túc nói: "La mỗ cũng là người dùng đao, hơn nữa luôn luôn cho rằng đao của mình đã rất nhanh rồi, nhưng một đao kia của Tiểu Thần Long, La mỗ thú thật cũng không có nhìn rõ anh ta xuất đao thế nào nữa”
Mồ hôi trên trán La Nhất Đao đã tuôn ra, lẩm bẩm nói: "Cả đời này của La mỗ cho tới bây giờ chưa từng gặp qua đường đao nhanh như vậy, quả thật ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua”
Phương Thất khẽ thở dài.
La Nhất Đao nói tiếp: "Lúc ấy, cánh tay trái cầm đao của La mỗ bị chém đứt rơi trên mặt đất, tuy nhiên ngay cả sự đau đớn cũng không hề có cảm giác, cho đến khi ý thức được tay đã rời ra thì ngay lập tức cảm thấy đau đớn khôn cùng. Phương Ngọc Thành vẫn đứng đó mỉm cười, chậm rãi tra đao vào vỏ”
Liễu Thanh Thanh kinh ngạc nhìn La Nhất Đao, nàng có thể tưởng tượng ra cảnh trong rừng cây dưới ánh hòang hôn, một người đang mỉm cười chậm rãi tra đao vào vỏ, còn người kia thì đã bị chém đứt cánh tay trái, trán chảy đầy mồ hôi, đau đớn đã muốn ngất đi.
Hiên Viên Hoằng đột nhiên dùng ánh mắt nhìn La Nhất Đao, hỏi: "Tiếp đó ra sao?”
La Nhất Đao buồn bã trả lời: "Bẩm lão tiền bối, thời khắc đó vãn bối mới hiểu được cái gì gọi là đao pháp chính tông, cho dù vãn bối có luyện cả đời cũng không thể đạt tới trình độ đó được, vết thương trên người tuy đau đớn nhưng trong lòng vãn bối càng đau và buồn bã hơn, quả thật lúc đó vãn bối đã có ý nghĩ không muốn sống nữa……"
Du Mộng Điệp nghe đến đó liền khẽ thở dài.
Phương Thất thở dài, chậm rãi cúi đầu.
La Nhất Đao lại nói: "Mọi người không cần thương tiếc cho một người đầy tội ác như La mỗ đâu, Phương Ngọc Thành không có giết tại hạ, anh ta đã rất nhân từ rồi!"
Phương Thất ngẩng đầu nhìn La Nhất Đao, cũng không nói gì, hắn hiện không biết nên nói cái gì vào lúc này nữa.
Du Mộng Điệp hỏi tiếp: "Vậy tình huống kế tiếp thế nào?”
La Nhất Đao trả lời: "Lúc ấy tại hạ cố gắng chịu nỗi đau đớn và hỏi Phương Ngọc Thành tại sao không giết tại hạ, anh ta thản nhiên trả lời tại hạ rằng vì tại hạ trước đó không có ý định giết anh ta”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, La Nhất Đao chỉ là muốn chém đứt cánh tay dùng đao của Phương Ngọc Thành mà thôi nên Phương Ngọc Thành mới không có giết hắn, mà chỉ đáp lễ chém đứt lại cánh tay trái dùng đao của hắn thôi.
Một đao tuyệt diệu và nhanh chóng vô cùng, không thể dùng lời để diễn tả.
Hiên Viên Hoằng lại lên tiếng: "Ngươi nói rất đúng, đích thật là thân ngươi mang đầy tội ác, Phương Ngọc Thành không có giết ngươi, quả thật là đã hạ thủ lưu tình"
La Nhất Đao gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ rất buồn bã, từ từ cúi đầu thấp xuống rồi nói: "Thú thật với lão tiền bối, vãn bối đi làm thổ phỉ của Hắc Phong Trại cũng là do bị ép buộc ……"
Last edited by [Relax]; 10-06-2010 at 01:36 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình