|
|
16-06-2008, 07:02 PM
|
|
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 6
Ngô Khả Sinh xuất hiện
Chà ng vừa hét xong, thì một trà ng vỗ tay lốp đốp vang lên :
- NgÆ°á»i nói hay lắm. Có lòng tin thì tất thắng.
Cả năm ngÆ°á»i Lục gia trang và Khả Thanh đồng quay lại. Há» chợt giáºt bắn ngÆ°á»i, vì trÆ°á»›c mặt há» không ai khác hÆ¡n là Ngô Khả Sinh và Tần nÆ°Æ¡ng.
Thanh Diện Nhân cau mà y lẩm bẩm nói :
- Chúng ta mới tới đây chẳng được bao lâu, là m sao lão biết được?
Lão già há» Ngô vuốt chòm râu bạc, cÆ°á»i khà khà , nhìn Lục phu nhân há»i :
- Lục phu nhân, lâu ngà y không gặp, phu nhân vẫn khá»e chứ.
Lục phu nhân quát lên :
- Cẩu tặc, ngươi không xứng đáng kêu ta bằng ba chữ Lục phu nhân.
Ngô Khả Sinh vẫn cÆ°á»i khà khà nói :
- Tuy ta là viên Tổng quản cÅ© của Lục gia trang, nhÆ°ng hiện nay thì đã khác. Tại sao lại không gá»i được ba chữ “Lục phu nhân†chứ.
Lục phu nhân gằn giá»ng :
- Hiện nay vá»›i xÆ°a kia có gì là khác. NgÆ°Æ¡i vẫn là má»™t tên cẩu tặc, xÆ°a thế nà o thì nay vẫn váºy.
Ngô Khả Sinh sa sầm nét mặt, cÅ©ng gằn giá»ng nói lại :
- Bà đừng phách lối, ta nể bà là chủ nhân của ta khi xÆ°a má»›i khách sáo nhÆ° váºy.
Lục phu nhân hừ lạnh má»™t tiếng rồi trầm giá»ng đáp :
- Ta không cần ngÆ°Æ¡i khách sáo. Ãã là cẩu tặc, giết ngÆ°á»i không gá»›m tay, thì vẫn là cẩu tặc dù bá» ngoà i có thay đổi.
Ngô Khả Sinh nạt ngang :
- Ãủ rồi. Phu nhân có biết rõ rà ng câu chuyện đó ra sao không?
Lục phu nhân rÃt lên the thé :
- Ta chỉ biết ngÆ°Æ¡i chÃnh là hung thủ sát hại hÆ¡n năm trăm mạng Lục gia trang.
Ngô Khả Sinh cÆ°á»i ha hả đáp :
- Không sai. Ta chÃnh là hung thủ nhÆ°ng lúc đó ta chỉ là má»™t tên Tổng quản mà thôi.
Lục phu nhân lại gằn giá»ng há»i lại :
- NgÆ°Æ¡i nói váºy là có ý gì?
- Ta nói gì ắt phu nhân đã hiểu.
Lục phu nhân không thèm nhiá»u lá»i đối đáp vá»›i kẻ thù nữa, bà ta vung thiết trượng Ä‘áºp thẳng và o Ngô Khả Sinh. Vừa vung vừa hét :
- Ta phải lấy mạng ngươi để trả thù cho hơn năm trăm oan hồn của Lục gia trang.
Chỉ nghe tiếng Ngô Khả Sinh cÆ°á»i khà khà , Lục phu nhân cảm thấy đầu trượng của mình đánh và o khoảng không.
Thì ra lão ta đã lắc mình báºt ngÆ°á»i ra sau, rồi bay bổng lên không tránh né.
Lục phu nhân cÅ©ng tung mình lên cao, quất ngang thiết trượng và o mình lão Tổng quản há» Ngô má»™t cái. Thanh Diện Nhân ở dÆ°á»›i đây cÅ©ng vung chưởng đánh lên trợ giúp cho Lục phu nhân. Tiếp theo là n chưởng của chà ng là má»™t vòi nÆ°á»›c mạnh nhÆ° mãnh long cuồn cuá»™n bắn thẳng và o ngÆ°á»i Ngô Khả Sinh.
Lão Tổng quản búng ngÆ°á»i đạp lên vòi nÆ°á»›c, hai tay vung chưởng đánh và o thượng đẳng của Lục phu nhân.
NhÆ° đóan trÆ°á»›c được chiêu thức đó của Ngô Khả Sinh, Lục phu nhân lắc ngÆ°á»i tránh né rồi xoay trượng tấn công tiếp tục.
Bên dưới ba bốn bóng đen cũng từ từ xuất hiện, bao vây Ngân Thiết và Kim Diện Nhân và o một chỗ.
Ngân Thiết má»›i được nghe Bạch Tiểu Kha giảng giải vá» lòng tá»± tin, dá»±a và o sá»± linh diệu của cái tâm, phối hợp vá»›i sức mạnh sẵn có của mình thì ắt sẽ có cÆ¡ há»™i thắng được, chà ng múa tÃt gáºy bạc cứ nhắm cái lá»— mặt không rõ hình dạng của Hình nhân đánh tá»›i. Ãnh gáºy bạc nhấp nhoáng chói lòa, ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng không chút võ công ắt hẳn bị mù bởi ánh sáng đó.
Kim Diện Nhân cÅ©ng rút ngá»n roi đồng, váºn ná»™i công cho đến khi má»™t mà u Ä‘á» rá»±c phát ra từ ngá»n roi, chà ng má»›i vung lên tấn công vù vù và o bóng Hình nhân.
Ngá»n roi của Kim Diện Nhân quất trúng nÆ¡i nà o tức thì má»™t tiếng “xèo†vang lên, tiếp theo là khói trắng bốc lên bởi chá»— đó vừa bị ngá»n roi lá»a đốt cháy.
Hai ngÆ°á»i đánh nhau vá»›i Hình nhân hÆ¡n má»™t trăm chiêu, bá»—ng Ngân Thiết thấy cái mÅ© trùm đầu của và i tên Hình nhân cứ quay vá» phÃa Tiểu Kê và Khả Thanh. Bất giác chà ng nhá»› lại tráºn đánh năm năm vá» trÆ°á»›c. Khi đó chà ng phải múa gáºy bảo vệ đám dân hèn. Trong lúc Hắc Diện Nhân và Kim Diện Nhân Ä‘ang quyết đấu cá»±c lá»±c vá»›i má»™t Hình nhân, thì bá»—ng nhiên Hình nhân tung chưởng vá» phÃa đám dân hèn buá»™c chà ng rÆ¡i gáºy, té xuống đất, huyết mạch nhÆ° muốn chạy ngược. Tuy chà ng không há» hấn gì, nhÆ°ng đám dân Ä‘en lại bị hút hế sinh lá»±c.
Nhá»› lại lúc đó, Ngân Thiết chợt hiểu ra bá»n Hình nhân cÅ©ng luyện công giống nhÆ° ba vị sÆ° huynh của chà ng, chỉ có Ä‘iá»u khác là chúng lại dùng sinh lá»±c của ngÆ°á»i chứ không phải của những váºt thể khác nhÆ° nÆ°á»›c, lá»a hoặc đất.
Những tại sao chúng chỉ hấp được lá»±c của những kẻ yếu, chứ những ngÆ°á»i võ công cao nhÆ° chà ng thì chúng lại không rút được sinh lá»±c ra? Có lẽ chúng chÆ°a đạt tá»›i khả năng đó? Hay là ánh sáng từ cây gáºy của chà ng phát ra là m kém Ä‘i hiệu lá»±c của chúng? Hay là cả hai? Dù thế nà o Ä‘i nữa, Lục phu nhân để cho chà ng táºp luyện thứ võ công vá»›i gáºy bạc chắc chắn là phải có nguyên do mục Ä‘Ãch.
Bá»n Hình cà ng đánh cà ng bị Ä‘uối sức nên ngấp nghé dòm ngó Tiểu Kê và Khả Thanh.
Ngân Thiết mỉm cÆ°á»i, khi chà ng nghÄ© tá»›i sinh lá»±c của hai ngÆ°á»i đó quá Ãt, má»™t ngÆ°á»i chỉ là đứa con nÃt còn ngÆ°á»i kia là nữ nhân vá»›i chút Ãt võ công, chắc hẳn không giúp gì được bá»n chúng.
Tuy chà ng nghÄ© nhÆ° váºy, nhÆ°ng vẫn không muốn cho bá»n Hình nhân hút lấy sinh khà của hai ngÆ°á»i trong bá»n mình. Ngân Thiết cà ng cố múa mạnh tay gáºy tấn công, không cho bá»n Hình nhân kịp trở tay giở ngón Hấp lá»±c thần công.
Ngô Khả Sinh Ä‘ang đánh nhau vá»›i Lục phu nhân, đảo mắt ngó thấy bốn năm Hình nhân của mình không là m gì được hai chà ng thanh niên trẻ, chợt lão cÆ°á»i lá»›n nói :
- Dừng tay!
Lục phu nhân nhếch mép cÆ°á»i há»i lại :
- Ngươi sợ rồi hả?
Ngô Khả Sinh cÅ©ng cÆ°á»i mỉm lại đáp trả :
- Ta không sợ ai hết. Ta chỉ muốn cho các ngÆ°á»i má»™t con Ä‘Æ°á»ng sống. Nếu các ngÆ°Æ¡i cứ ép mãi, buá»™c ta ra tay sát sinh, tá»›i lúc đó thì đừng trách ta Ä‘á»™c ác.
Lục phu nhân chợt cÆ°á»i lên má»™t trà ng ha hả :
- NgÆ°Æ¡i nói dá»… nghe. NgÆ°Æ¡i là kẻ có tá»™i, ta không tha cho ngÆ°Æ¡i thì thôi, chứ Ä‘á»i nà o lại đợi ngÆ°Æ¡i tha cho ta.
Ngô Khả Sinh nghe váºy chợt nhếch mép lá»™ vẻ Ä‘á»™c ác, hét to :
- Hoà ng Bá hãy giết tên múa gáºy đáng ghét kia cho ta.
Hoà ng Bá là tên của Kim Diện Nhân.
Vừa nghe Ngô Khả Sinh nói váºy, Lục phu nhân nhảy ra khá»i vòng chiến, quay đầu nhìn thì quả nhiên thấy Kim Diện Nhân vung tay múa ngá»n roi lá»a tấn công Ngân Thiết dữ dá»™i.
Mắt thấy ngÆ°á»i mình đánh ngÆ°á»i mình, tai thì nghe trà ng cÆ°á»i ha hả đắc ý của Ngô Khả Sinh, Lục phu nhân vá»™i hét lên :
- Kim Diện Nhân, dừng tay. NgÆ°Æ¡i còn là ngÆ°á»i nữa hay không, tại sao lại muốn giết hại đồng môn của mình.
Ngân Thiết bất chợt bị Kim Diện Nhân tấn công thì cÅ©ng ngạc nhiên không kém. Chà ng đã nghi ngá» có ngÆ°á»i trong bá»n phản bá»™i, thông đồng vá»›i kẻ thù để giết hại đồng bá»n. NhÆ°ng chà ng lại nghi lầm ngÆ°á»i. Chà ng đã nghi lầm vị đại sÆ° huynh Hắc Diện Nhân, chứ đâu có ngá» Kim Diện Nhân là con ngÆ°á»i phản trắc đó. ChÃnh hắn má»›i là ngÆ°á»i nói chuyện vá»›i Tần nÆ°Æ¡ng. ChÃnh hắn là ngÆ°á»i đốt lá»a báo hiệu cho Ngô Khả Sinh sá»± có mặt của bá»n Lục gia trang trên núi nà y.
Trong khoảnh khắc, bao nhiêu cÆ¡n bá»±c tức từ trÆ°á»›c láºp tức trà o dâng. Tất cả uất khà trong ngÆ°á»i Ngân Thiết đã chuyển sang hai bà n tay, khiến cây gáºy bạc của múa tÃt không còn thấy hình dáng cây gáºy nữa, mà chỉ còn gáºy khà ngăn cản roi lá»a và quấn lấy Kim Diện Nhân tấn công ngược lại.
Thanh Diện Nhân lúc nà y cÅ©ng đã hiểu ra ngÆ°á»i nà o đã báo hiệu cho Ngô Khả Sinh chá»— ẩn núp của há».
Ãánh nhau má»™t lúc vá»›i Ngân Thiết mà không thủ thắng được, lại nghe tiếng hét the thé của Lục phu nhân, Kim Diện Nhân liá»n vá»™i nhảy ra khá»i vòng chiến, đứng bên phÃa bá»n Ngô Khả Sinh.
Lục phu nhân thấy váºy tức muốn trà o máu, cổ há»ng nhÆ° bị nghẹn lại. Má»™t hồi sau bà má»›i lên tiếng :
- Kim Diện Nhân, tại sao ngươi lại là m như thế. Chúng ta có lầm lỗi gì với ngươi?
Kim Diện Nhân lắc đầu :
- Bà bà không có gì lầm lá»—i vá»›i Kim Diện Nhân nà y? NhÆ°ng sá»± thá»±c trong cuá»™c há»a hoạn năm xÆ°a, Kim Diện Nhân không mất mát gì hết bởi vì ta là kẻ mồ côi, không còn cha mẹ quyến thuá»™c gì cả, chỉ là vô tình theo đám trẻ và o rừng nên thoát được nạn lá»a. Rồi cÅ©ng vì vô tình theo bà bà trả thù cho Lục gia trang. Ãã hÆ¡n hai chục năm Kim Diện Nhân nà y chán ngấy cái cảnh sống mà phải lẩn trốn, lo sợ nhÆ° chuá»™t.
Ngân Thiết không còn muốn nghe lá»i phân trần của Kim Diện Nhân bèn nạt ngang :
- NgÆ°Æ¡i vì má»™t chút lợi danh mà dám bán rẻ bạn bè đồng môn, chẳng khác gì loà i cẩu tặc. Thiệt phà công ta đã tôn trá»ng kêu gá»i ngÆ°Æ¡i là sÆ° huynh.
Bị sÆ° đệ chá»i mắng, gá»i mình là cẩu tặc, Kim Diện Nhân tức khà hét lên :
- Ngươi đừng có lớn lối. Nếu không phải vì ngươi mê gái gây ra chuyện, thì đâu có ngà y hôm nay. Năm năm nay chúng ta được sống yên ổn là do ta cầu khẩn với Ngô tổng quản. Ngươi không biết ơn còn lớn lối mạt thị.
Ngân Thiết phun má»™t bãi nÆ°á»›c bá»t trÆ°á»›c mặt Kim Diện Nhân, hét :
- Ta không thèm cái ơn thối tha của ngươi. Ta thà chết quân tỠcòn hơn sống là m tiểu nhân bỉ ối như thế.
Kim Diện Nhân thấy thái Ä‘á»™ của Ngân Thiết thì biết dù có nói bao nhiêu lá»i, chà ng cÅ©ng không nghe.
Kim Diện Nhân Hoà ng Bá liá»n nhếch mép cÆ°á»i, lúc nà y má»›i thấy gã có má»™t khuôn mặt gian trá. Gã trầm giá»ng xuống gằn từng tiếng kể ra :
- Tháºt ra, kẻ hồ đồ nhÆ° ngÆ°Æ¡i cÅ©ng thông minh lắm, Ä‘oán biết có ngÆ°á»i trong cuá»™c phản bá»™i. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i đâu có ngá» ngÆ°Æ¡i đã bị ta lừa gạt. Những gì ngÆ°Æ¡i thấy trong tòa kỹ viện Ä‘á»u do ta ép đại sÆ° huynh và o trong đó. Rồi ngÆ°Æ¡i theo Tần nÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i nghi ngỠđại sÆ° huynh, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đâu có ngá» chÃnh ta là ngÆ°á»i nói chuyện vá»›i Tần nÆ°Æ¡ng. Ta đã bá» thằng vô dụng Tiểu Kê ở trên núi má»™t mình mà đi gặp bà ta. Thằng vô dụng đó chỉ biết ngó trừng trừng và o khoảng không chứ đâu biết nói ra những việc là m sai trái của ta.
Ngân Thiết không chen và o, những Ä‘iá»u nà y chà ng đã suy Ä‘oán ra rồi.
Kim Diện Nhân ngá»a mặt cÆ°á»i má»™t trà ng tháºt dà i. CÆ°á»i xong hắn nói tiếp :
- Ta tưởng cầu xin cho các ngươi những năm tháng sống yên ổn, các ngươi sẽ cảm ơn ta, quên đi thù xưa. Nhưng các ngươi chỉ là những kẻ cứng đầu, ôm lấy một oán thù không thể nà o trả được. Cũng bởi vì không khuyên được các ngươi nên ta mới phải bà y ra gian kế, cho các ngươi chết hết là xong chuyện.
Rồi hắn chỉ và o bá»n ngÆ°á»i Lục gia trang nói :
- Tất cả cũng tại vì các ngươi, chớ trách chi ai.
Ngân Thiết không thấy Kim Diện Nhân nhắc đến chuyện vị đại sÆ° huynh Hắc Diện Nhân của mình và o Tô gia trang lúc nãy. Chà ng có vẻ ngá» ngợ hình nhÆ° kẻ phản bá»™i kia không biết vá» chuyện nà y. NhÆ° váºy vị đại sÆ° huynh biết được chuyện gì nên tìm cách và o đó.
Tuy trong đầu nhiá»u Ä‘a nghi, bá» ngoà i Ngân Thiết miệng phun bá»t phì phì, Ä‘Æ°a tay phủi nhÆ° phủi bụi :
- Lá»i nói của ngÆ°Æ¡i thối lắm, không ngá»i được. Có giá»i thì quyết đấu vá»›i ta má»™t phen.
Ngô Khả Sinh lúc nà y cũng ôn tồn lên tiếng :
- Lục phu nhân, ta cũng khuyên phu nhân đừng nên ôm cái oán thù nà y là m chi. Chúng ta hãy sống vui vẻ những ngà y tháng còn lại.
Lục phu nhân gằn giá»ng nói từng lá»i :
- Mối thù giết chồng bắt con là m sao ta bỠqua được.
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân đồng thá»i quay mặt ngó nhau. Hai ngÆ°á»i chỉ nghe vá» chuyện giết chồng, còn chuyện bắt con thì chÆ°a bao giỠđược nghe Lục phu nhân kể lại.
Ngô Khả Sinh cÆ°á»i ha hả nói :
- Phải, ta bắt con của Lục trang chủ cÅ©ng vì muốn cứu cho dòng máu há» Lục khá»i tuyệt tá»±.
Lục phu nhân hừ má»™t tiếng tháºt lá»›n, quát há»i :
- Con ta hiện giỠđang ở đâu? Ngươi đã là m gì con ta?
Ngô Khả Sinh mỉm cÆ°á»i nói :
- Ta không biết Lục Băng Tâm hiện giỠở đâu, nhưng nà ng đã lấy chồng sinh và sinh được một đứa con. Ta biết con nà ng hiện đang ở đâu.
Lục phu nhân hét lớn :
- Hãy nói mau! Cháu ngoại của ta hiện giỠở đâu?
Ngô Khả Sinh mỉm cÆ°á»i, vuốt chòm râu bạc, từ tốn nói :
- Nếu Lục phu nhân quên Ä‘i thù cÅ©, bá» qua chuyện nà y, chung sống vui vẻ thì ta sẽ nói cho phu nhân cháu ngoại ở đâu? Nói rồi lão ta Ä‘anh mặt lại, trầm giá»ng, gằn từng tiếng :
- Ãừng có Æ°Æ¡ng bÆ°á»›ng nữa, phu nhân đánh không lại ta đâu.
Nghe váºy Lục phu nhân cà ng nổi đóa, bà ta vung thiết trượng đánh tá»›i, không thèm nói thêm má»™t tiếng nà o.
Thấy Lục phu nhân ra chiêu, tức thì Ngân Thiết nhà o lên tấn công Kim Diện Nhân mãnh liệt.
Thanh Diện Nhân cÅ©ng váºn dùng dòng nÆ°á»›c suối kế bên tấn công và o ba tên Hình nhân và Tần nÆ°Æ¡ng.
Sức nÆ°á»›c cuồn cuá»™n, mạnh khôn xiết, tấn công ba Hình nhân và má»™t ngÆ°á»i mà vẫn không phân thắng bại.
Ngô Khả Sinh thấy Lục phu nhân quyết chiến chứ không muốn hòa, lão hừ một tiếng, lạnh nhạt nói :
- Ta vì chuyện xÆ°a, nhÆ°á»ng nhịn phu nhân quá nhiá»u rồi. Chá»› trách ta Ä‘á»™c ác.
Tức thì hai con mắt của lão chợt sáng lên trắng dã, thân hình bay bổng. Mây Ä‘en từ đâu kéo tá»›i giăng đầy trá»i. Trên đám mây Ä‘en đó cứ xẹt lên những Ä‘Æ°á»ng sáng ngoằn ngoèo tợ chá»›p giáºt.
Ngô Khả Sinh hét lên :
- Bà già ương ngạnh kia, ta cho bà nếm thỠmùi Thiên Lôi thần công của ta.
Tức thì sấm nổ đùng đùng muốn rung chuyển cả mặt đất, chá»›p giáºt cÅ©ng lóe sáng lên từng hồi.
Lão già há» Ngô hét thêm má»™t tiếng tháºt lá»›n, lão cong ngÆ°á»i nhÆ° con tôm, hai tay chỉ thẳng mặt Lục phu nhân.
Từ trên đám mây Ä‘en lóe lên má»™t tia chá»›p tháºt lá»›n, tháºt sáng nhắm thẳng đầu Lục phục nhân xẹt tá»›i.
Tia chá»›p phóng xuống lẹ không tưởng nổi. Lúc mây kéo đến, Lục phu nhân đã ngỡ ngà ng, không ngá» má»™t ngÆ°á»i lại có thể Ä‘iá»u khiển được thiên nhiên, tá»›i khi sét đánh xuống thì Lục phu nhân bá»—ng dÆ°ng nhÆ° phá»—ng đứng yên không nhúc nhÃch, bởi vì tia sét đánh xuống nhanh quá bà có muốn tránh cÅ©ng tránh không kịp.
Bà lãnh trá»n má»™t Ä‘Æ°á»ng sét.
GÆ°Æ¡ng mặt già nhăn nheo của Lục phu nhân chợt Ä‘en sì, té xuống đất ngay láºp tức.
Ngô Khả Sinh, tóc tai dá»±ng ngược lÆ¡ lá»ng trên không cÆ°á»i ha hả ra vẻ khoái chà lắm.
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân thấy bà bà của mình ngã xuống vội bỠcuộc đấu, chạy lại tới bên bà ta.
Lục phu nhân đưa bà n tay bị sét đánh cháy đen sì nắm lấy tay Ngân Thiết thì thà o nói :
- Ta vì thù oán cá nhân đã kéo các ngÆ°Æ¡i và o vòng thù háºn không lối thoát. Nay ta chết, thì mối thù Lục gia trang có lẽ cÅ©ng nên chết theo ta. Hai ngÆ°Æ¡i không nên báo thù nữa, nếu không cÅ©ng sẽ có ngà y chết thảm nhÆ° ta. Bây giá» ta chỉ mong gặp lại con và cháu. NhÆ°ng đó chỉ là ước mong, không bao giá» thà nh sá»±... tháºt... được....
Lục phu nhân cố kéo dà i hơi thở để nói hết câu. Khi bà nói được thì cũng trút hơi thở cuối cùng.
Ngân Thiết hét toáng lên :
- Không bao giá». Mối thù nà y không bao giá» chết theo bà bà được. Má»™t ngà y Ngân Thiết nà y còn sống thì ngà y đó sẽ còn báo thù. Lão già kia không chết thì ta phải chết.
Nói xong chà ng vùng lên cầm gáºy bạc phóng tá»›i tấn công Ngô Khả Sinh. Lão ta vẫn đứng lÆ¡ lá»ng trên không cÆ°á»i ha hả nói :
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i là m gì được ta?
Nói rồi lão lại cong mình như con tôm hai, hai tay chỉ vỠhướng Ngân Thiết.
Thanh Diện Nhân nghe tiếng Ngân Thiết la lên trong cÆ¡n uất ức, mất hết bình tÄ©nh, liá»n xoay ngÆ°á»i, vÆ°Æ¡n tay tÃnh ngăn cản Ngân Thiết.
Nà o ngá» hữu thủ của chà ng gạt trúng cây gây bạc. Cây gáºy báºt khá»i tay Ngân Thiết, và tung bắn lên cao. Ngân Thiết bị tuá»™t mất gáºy, còn Ä‘ang bối rối chÆ°a biết phải đối phó thế nà o vá»›i Ä‘Æ°á»ng sét Ä‘ang từ trên đám mây xẹt xuống, bất chợt Ä‘Æ°á»ng sét đổi hÆ°á»›ng không đánh xuống đầu chà ng nữa mà lại nhắm và o hÆ°á»›ng cây gáºy bạc Ä‘ang bay đánh tá»›i.
Lão già Ngô Khả Sinh thấy thế trợn tròn mắt ngạc nhiên. NhÆ°ng rồi lão lại cÆ°á»i lên ha hả, chỉ Ngân Thiết nói :
- NgÆ°Æ¡i không còn gáºy bạc để cứu ngÆ°Æ¡i nữa. Hãy nếm thá» Ä‘Æ°á»ng sét thứ hai của ta đây.
Nói rồi lão lại báºt ngÆ°á»i ra sau lấy Ä‘Ã , rồi cong mình nhÆ° con tôm. Hai tay của lão chỉ thẳng mặt Ngân Thiết, tức thì má»™t luồng sét từ trên đám mây bay tá»›i đánh thẳng và o đỉnh đầu chà ng.
Khả Thanh đã chứng kiến cảnh Ä‘Æ°á»ng sét đổi hÆ°á»›ng đánh và o gáºy bạc nhÆ° thế nà o, trong lúc khẩn cấp nà ng vá»™i vá»›i lấy cây kiếm sau lÆ°ng phóng tá»›i gần bên Ngân Thiết.
Hà nh Ä‘á»™ng của nà ng chỉ là cầu may. May thì Ä‘Æ°á»ng sét đổi hÆ°á»›ng, còn không thì Ngân Thiết phải thiệt mạng.
CÅ©ng nhÆ° lần trÆ°á»›c, Ä‘Æ°á»ng sét quả nhiên đổi hÆ°á»›ng đánh và o thanh kiếm do Khả Thanh ném tá»›i.
Ngô Khả Sinh lại trợn tròn mắt nhìn Khả Thanh, hét lớn :
- Hay cho con tiện tì nhiá»u chuyện, chết đến nÆ¡i còn không biết.
Từ lúc Lục phu nhân bị sét của Ngô Khả Sinh đánh chết, Tiểu Kê ngồi ở bỠđất cao chứng kiến hết má»i việc xảy ra trÆ°á»›c mặt. Bất chợt miệng nó gầm gừ, nÆ°á»›c dãi từ hai bên mép chảy ra tong tong. Trông nó chẳng khác gì con sói đói Ä‘ang gặp mồi ngon.
Tá»›i lúc Khả Thanh phóng cây kiếm ra cứu Ngân Thiết bị Ngô Khả Sinh chú ý. Nà ng hoảng sợ quay đầu tìm Tiểu Kê tÃnh bế nó lên để cùng nhau chạy trốn. Nà o ngá» nà ng chẳng thấy thằng bé đâu. Nó nhÆ° má»™t bóng ma biến mất từ lúc nà o.
Ngân Thiết được Khả Thanh cứu thoát, cÅ©ng lanh lẹ nhảy tá»›i chụp lấy gáºy bạc của mình lao lên. NhÆ°ng lao được tá»›i ná»a chừng chà ng chợt thấy Tiểu Kê Ä‘ang treo tòng teng, miệng cắn và o cổ chân Ngô Khả Sinh, hai mắt trợn lên trắng dã. Lão Tổng quản há» Ngô vì lo vùng vẫy đẩy Tiểu Kê nên không rảnh tay phóng sét đánh bá»n ngÆ°á»i Lục gia trang còn lại. Lão vùng vẫy chân tháºt mạnh, nhÆ°ng vẫn không đá được Tiểu Kê rá»›t xuống. Còn nếu dùng sét đánh đứa nhá» thì hóa ra chÃnh lão đánh và o ngÆ°á»i lão. Ngô Khả Sinh cà ng bị đứa bé cắn ngay yếu huyệt ở cổ chân, nÆ¡i các mạch máu gân cÆ¡ tụ táºp, Ä‘au Ä‘á»›n không tả nổi. Lão ra sức vùng vẫy giẫy đạp chân bị cắn, còn chân kia thì lão cứ nhắm và o đầu đứa nhỠđạp tá»›i. NhÆ°ng lạ thay, chân lão đạp hÆ°á»›ng nà o đứa nhá» lại lắc ngÆ°á»i né hÆ°á»›ng đó, hà m răng của nó nhÆ° có móc câu bấu chặt và o chân lão không buông.
Cà ng vùng vẫy thì hà m răng của đứa nhỠcà ng cắn sâu và o chân lão là m lão đau đớn vô cùng.
Không còn cách nà o thoát khá»i hà m răng đứa nhá», Ngô Khả Sinh liá»n hét lên ra lệnh cho Hình nhân tấn công nó.
Ãám Hình nhân tức thì nhà o lên nhÆ°ng lại bị Ngân Thiết vung gáºy bạc múa tá»›i đánh bạt ra. CÅ©ng nên nhá»› là lúc nà y bá»n Hình nhân đã Ä‘uối sức, chúng cần phải hấp sinh khà của ngÆ°á»i má»›i lấy lại được sức.
Còn Ngân Thiết thì Ä‘ang hăng máu, cà ng đánh cà ng hăng. Cây gáºy trên tay chà ng sáng lòa, múa tÃt đáng thẳng và o lá»— mặt không rõ hình dạng của bá»n Hình nhân. Ãâm ra chúng cứ nhà o lên rồi lại té xuống bịch bịch, không là m sao giúp Ngô Khải Sinh thoát khá»i hà m răng của đứa bé.
Kim Diện Nhân đứng dÆ°á»›i thấy váºy cÅ©ng vá»™i và ng vung roi lá»a lên quất và o ngÆ°á»i Tiểu Kê, tÃnh kéo nó xuống.
Thanh Diện Nhân thấy thế liá»n váºn Ä‘á»™ng nÆ°á»›c từ dòng suối cuồn cuá»™n kéo lên mạnh nhÆ° vòi rồng, gạt ngá»n roi lá»a của Kim Diện Nhân xuống. Má»—i lần dòng nÆ°á»›c mãnh liệt của chà ng đụng phải ngá»n roi lá»a tức thì những tiếng “xèo xèo†vang lên. Những chá»— bị nÆ°á»›c quẹt trúng, ngá»n roi lá»a của Kim Diện Nhân không còn Ä‘á» nữa.
Nhìn thấy váºy, Thanh Diện Nhân bất chợt nhá»› đến lá»i Bạch Tiểu Kha nói: “Lá»a hại Lục gia trangâ€, chà ng má»›i thấu hiểu cô gái nói gì. Lá»a năm xÆ°a thiêu rụi Lục gia trang. Bây giá» con ngÆ°á»i luyện công vá»›i lá»a, Kim Diện Nhân cÅ©ng phản bá»™i, hại ngÆ°á»i của Lục gia trang. Cô gái đó còn nói nÆ°á»›c có thể dáºp tắt lá»a.
NghÄ© đến đó Thanh Diện Nhân váºn hết công lá»±c Ä‘iá»u khiển má»™t ngá»n nÆ°á»›c khổng lồ, gần nhÆ° rút hết nÆ°á»›c của dòng suối, cuồn cuá»™n đổ áºp lên ngÆ°á»i và ngá»n roi lá»a của Kim Diện Nhân. Má»™t tiếng “xèo†tháºt lá»›n tháºt dà i vang lên, và má»™t luồng khói trắng khổng lồ cÅ©ng bốc lên. từ ngÆ°á»i Kim Diện Nhân.
Bị nÆ°á»›c đổ áºp lên đầu nhÆ° thác trút, Kim Diện Nhân mất hết nguồn nóng, hắn cảm thấy toà n thân lạnh toát, ngÆ°á»i run lên cầm cáºp nhÆ° kẻ bị phong hà n.
NÆ°á»›c cÅ©ng thừa cÆ¡ trút lên hai tên Hình nhân, tức thì ngÆ°á»i chúng nhÆ° trái banh xì hÆ¡i, xẹp lép, chỉ còn bá»™ áo rách tả tÆ¡i bên ngoà i.
Thanh Diện Nhân nheo mà y suy nghÄ© không biết những Hình nhân kia là thứ gì, tại sao bị nÆ°á»›c đổ áºp lên lại xì hÆ¡i nhÆ° thế. Tuy chà ng không hiểu nguyên do nhÆ°ng cÅ©ng váºn má»™t luồn nÆ°á»›c còn sót lại đổ áºp lên ngÆ°á»i hai tên Hình nhân còn lại. Chúng cÅ©ng xì hÆ¡i để lại lá»›p áo choà ng rách nát trên mặt đất.
Tần nÆ°Æ¡ng nãy giỠđứng ngoà i quan sát tráºn đấu chÆ°a dám Ä‘á»™ng thủ, sÆ° phụ của ả lúc đầu Ä‘ang thắng thế, tá»± nhiên bị thằng bé Ä‘iên khùng kia cắn lấy cổ chân mà bị thất thế trong nháy mắt.
Ả lá»±a lúc má»i ngÆ°á»i lo đánh nhau, không để ý tá»›i ả, liá»n nhẹ nhà ng rút lui khá»i ngá»n núi. Nà o ngỠả bị Ngô Khả Sinh phát giác. Lão quát lá»›n :
- Lan nhi, ngươi dám bỠta sao?
Tần nÆ°Æ¡ng nghe sÆ° phụ hét lên giáºn dữ, toà n chân run lẫy bẫy Ä‘i không vững. Bá»—ng nhiên đất dÆ°á»›i chân ả nứt ra, hai chân ả bất ngá» bị lá»t và o trong khẽ nứt kẹt cứng, không là m sao rút ra được.
Ngô Khả Sinh thấy bên mình không còn ai tá»›i giúp, vá»™i gáºp ngÆ°á»i lấy tay chụp lấy đứa nhá» cố gắng gỡ nó ra. NhÆ°ng đứa bé nhÆ° có mắt đằng sau, tay lão ta rà tá»›i đâu là nó tránh tá»›i đó, răng thì cắn chặt không nhả, miệng gầm gừ nÆ°á»›c dãi nhá» xuống tong tong, mắt trợn trừng trừng nhìn lão. Ãã váºy mặt nó còn xấu xà chẳng khác nà o quỉ dạ xá»a.
Ngô Khả Sinh má»—i lần cúi ngÆ°á»i xuống chụp đứa nhá», thì mặt đứa nhá» lại nhÆ° có má»™t luồng ma khà nhát hồn lão.
Ãến ná»—i lão Tổng quản há» Ngô sợ quá, không dám cúi xuống nữa. Lão bấm bụng chịu Ä‘au, đạp không tung ngÆ°á»i thoát thân, mang theo đứa bé lủng lẳng dÆ°á»›i chân.
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân thấy thế vội và ng tung mình nhảy theo sau.
Hai ngÆ°á»i lo sợ Ngô Khả Sinh sẽ tìm cách ám toán đứa nhá». Há» dù mệt, hay võ công kém hÆ¡n lão cÅ©ng ráng sức Ä‘uổi theo.
Há» chạy má»™t hồi thì thấy đứa bé ngồi xếp bằng trên đất, miệng còn gáºm má»™t khúc chân ngÆ°á»i, từ đầu gối trở xuống. Ãó là khúc chân của lão Tổng quản há» Ngô. Trên mặt đất còn có má»™t vết máu dà i.
Thì ra lão Ngô Khả Sinh bị cắn Ä‘au quá, lượm luôn thanh trÆ°á»ng kiếm của Khả Thanh tÃnh chém chặt đứa nhá», nhÆ°ng nó cứ lủng lẳng. Nó cố ý hay vô tình, cứ đảo qua đảo lại tránh né mÅ©i kiếm sắc bén kia.
Ãau quá chịu không nổi, và trong lúc tức tối không kịp suy nghÄ©, lão vung kiếm tiện đứt chân của mình để có thể vứt bỠđứa bé lại. Khi đứa bé rÆ¡i xuống đất thì bà n tá»a của nó giống nhÆ° có kéo dán ở đó dÃnh chặt trên mặt đất.
Miệng nó vẫn gầm gừ gặm lấy cổ chân, vết răng đã lún tới xương.
Khi thấy Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân chạy tá»›i, nó má»›i chịu nhả khúc chân của Ngô Khả Sinh xuống, nhoẻn miệng cÆ°á»i nhìn hai ngÆ°á»i. Tuy nụ cÆ°á»i nó xấu xÃ, kỳ dị, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i nà y đã quen nhìn cái mặt của nó từ lâu, không còn thấy Ä‘iểm nà o xấu lạ nữa.
Ngân Thiết xoa đầu nó nói :
- Ãa tạ ngÆ°Æ¡i đã cứu chúng ta. Bà bà nói đúng, cuối cùng ngÆ°Æ¡i cÅ©ng có Ãch.
Nói rồi chà ng bế xốc Tiểu Kê lên, cùng Thanh Diện Nhân lần theo vết máu truy tìm Ngô Khả Sinh. NhÆ°ng há» Ä‘i được má»™t Ä‘oạn thì vết máu lại biến mất. Có lẽ lão đã tá»± tay bế huyệt cầm máu chân. Không còn dấu vết để lần theo, hai ngÆ°á»i lại cắp đứa nhá» trở lại núi tìm Khả Thanh, và lấy xác Lục phu nhân.
Không biết vô tình hay cố ý, há» chỉ lo nghÄ© đến ngÆ°á»i thân mà không thèm ngó ngà ng gì tá»›i Tần nÆ°Æ¡ng và Kim Diện Nhân. Há» bá» mặc hai ngÆ°á»i đó giữa vùng đồi núi hoang. Tần nÆ°Æ¡ng thì bị kẹt chân dÆ°á»›i mặt đất, không tà i nà o di chuyển được, còn Kim Diện Nhân Ä‘ang run láºp cáºp nhÆ° mất hết sinh lá»±c.
* * * * *
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân Ä‘em xác Lục phu nhân gởi tại nhà ngÆ°á»i thợ rèn, rồi cùng nhau tá»›i Tô gia trang kiếm Hắc Diện Nhân.
Bây giá», Tô gia trang không còn dÆ°á»›i sá»± quản lý của Tần nÆ°Æ¡ng nữa, nhÆ°ng sá»± canh phòng vẫn còn nghiêm máºt.
Hai ngÆ°á»i còn Ä‘ang lá»› ngá»› chÆ°a biết phải và o bằng cách nà o, bá»—ng chiếc cổng sắc ầm ầm mở ra má»™t khoảng, vừa đủ cho má»™t ngÆ°á»i chui qua.
Ãứng bên kia cổng sắc là là Tô Nguyệt. Ngân Thiết thấy nà ng mừng quá chạy tá»›i há»i thăm :
- Cô nương không sao chứ?
Tô Nguyệt lắc đầu mỉm cÆ°á»i nói :
- Tôi không sao? Tần nương đi rồi thì tay chân của bà ta cũng chạy mất. Tô gia trang bây giỠthuộc vỠtay của cha tôi và tôi.
Ngân Thiết lại há»i :
- Cha cô đâu?
Tô Nguyệt chợt Ä‘á» á»ng hai má, thẹn thùng đáp :
- Cha tôi đang đánh bạc với Hắc Diện Nhân.
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân cùng báºt ngá»a ra sau kinh ngạc. Hai ngÆ°á»i không hiểu tại sao Hắc Diện Nhân lại và o đây sát phạt Ä‘á» Ä‘en vá»›i lão già há» Tô.
Tô Nguyệt dẫn há» tá»›i tòa lầu chÃnh giữa Tô gia trang. Ngồi trÆ°á»›c tòa lầu là Bạch Tiểu Kha, mặt mà y buồn xo không còn lá»™ vẻ vui cÆ°á»i nữa. Ngân Thiết lại lên tiếng há»i :
- Bạch cô nương sao lại ngồi đây?
Bạch Tiểu Kha ngoắc tay ra hiệu cho ba ngÆ°á»i ngồi xuống rồi nói :
- Các ngÆ°á»i có biết tại sao lão già Ngô Khả Sinh và đệ tá» của lão và o đây ở không?
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhần đồng loạt lắc đầu.
Bạch Tiểu Kha nhìn hỠmột hồi, rồi chắc lưỡi mấy cái, thở dà i và i lượt, sau đó mới bắt đầu kể :
- Cách đây hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm, tức là trÆ°á»›c lúc Lục gia trang bị cháy rụi, ngÆ°á»i trên giang hồ đồn đãi là Lục trang chủ có võ công cao nhất nhá» hấp thụ được lá»±c khà của vạn váºt cá» cây. Lúc Lục trang chủ bị chết thì Ngô Khả Sinh có võ công cao nhất, nhÆ°ng võ công của lão lại là Thiên Lôi thần chưởng, không giống nhÆ° loại võ công của Lục trang chủ. Các ngÆ°Æ¡i có biết tại sao không?
Ngân Thiết, Thanh Diện Nhân và Tô Nguyệt còn chưa rõ câu chuyện của Bạch Tiểu Kha có liên quan gì tới chuyện Hắc Diện Nhân mở cuộc đen đỠvới Tô đại nhân, cả ba chỉ biết lắc đầu, chỠnghe hết câu chuyện.
Bạch Tiểu Kha kể tiếp :
- Bởi vì má»™t khi hấp được lá»±c khà từ loà i khác và o ngÆ°á»i, cần phải biết cách chuyển hóa lá»±c khà đó thà nh lá»±c khà của mình. Chuyển hóa được rồi còn phải tÃch trữ được trong cÆ¡ thể. Lão Ngô Khả Sinh không biết cách luyện chuyển hóa khà nên bị tẩu há»a nháºp ma. Lão phải dùng Hình nhân là m chuyện chuyển hóa khÃ. NhÆ°ng những Hình nhân đó lại không tÃch trữ được, nên cứ phải tiếp tục hấp khà lá»±c.
Ngân Thiết nghe tá»›i đây ồ lên má»™t tiếng, vì chà ng đã hiểu vì sao lúc đánh nhau vá»›i Hình nhân, chúng cứ liếc nhìn Tiểu Kê và Khả Thanh. Thanh Diện Nhân lại há»i chen và o :
- Thế Hình nhân là ngÆ°á»i hay là thứ gì? Tại sao gặp nÆ°á»›c thì lại bị xì hÆ¡i nhÆ° thế?
Bạch Tiểu Kha đáp ngay :
- Ta không biết! NhÆ°ng Ä‘oán Hình nhân không phải là ngÆ°á»i, chỉ là được lão há» Ngô khoác áo trùm kÃn có vẻ giống hình ngÆ°á»i.
Nà ng nhìn má»™t vòng nữa xem có ai há»i tiếp không. Ba ngÆ°á»i kia không há»i nữa, thì nà ng lại tiếp tục :
- Lão Ngô Khả Sinh ở lại đây vì lão há» Tô giữ cuốn thượng của TÃch Khà bà kÃp, nói vá» cách chuyển hóa lá»±c khà từ nÆ¡i khác thà nh lá»±c khà của mình. Còn sÆ° phụ của ta giữ phần hạ, nói vá» cách duy trì khà lá»±c đó trong ngÆ°á»i.
Ta được lệnh sÆ° phụ tá»›i đây thu hồi cuốn thượng, nhÆ°ng lão há» Tô kia không chịu Ä‘Æ°a, bắt ta phải đánh bạc vá»›i lão. Ta đâu có biết cá» bạc gì đâu, nên nhá» Hắc Diện Nhân chÆ¡i dùm. Hiện tại hai ngÆ°á»i chÆ°a phân thắng bại.
Nghe váºy cả ba ngÆ°á»i Ä‘á»u ồ lên má»™t tiếng, không biết nên nói gì. Câu chuyện quả tháºt là kỳ quái hết sức.
Kể xong chuyện, Bạch Tiểu Kha liá»n đứng lên thong thả Ä‘i và o trong tòa lầu. Phong thái của cô gái rất khoan thai, không uyển chuyển nhÆ° những tiểu thÆ° khuê phòng yếu Ä‘uối mà lại thanh thoát nhà n nhã, nét rầu rầu trên mặt của cÅ©ng biến đâu mất. Cô ta Ä‘i và o trong tòa lầu xem chừng Hắc Diện Nhân đánh bạc thắng hay thua, mà giống nhÆ° là đi ngắm hoa dÆ°á»›i trăng.
Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân nhìn theo vừa thắc mắc vừa ngạc nhiên. Há» tháºt sá»± không thể nà o hiểu nổi tÃnh tình của cô gái trẻ nà y.
Còn Tô Nguyệt thì lại cau mà y, trên mặt thoáng lá»™ vẻ ganh tỵ. ThÆ°á»ng thÆ°á»ng nữ nhân khi gặp nữ nhân khác có sắc đẹp và phong thái hÆ¡n mình thì dá»… sinh lòng ganh tỵ, ghen ghét, nhất là đối vá»›i những cô gái Ä‘ang được Ä‘Ã n ông ngó đến mất hồn nhÆ° Ngân Thiết và Thanh Diện Nhân hiện giá». Tô Nguyệt cÅ©ng là nữ nhân thÆ°á»ng tình nên không tránh được nhược Ä‘iểm đó, nà ng tung mình chạy lên đón Ä‘Æ°á»ng Bạch Tiểu Kha.
Tô Nguyệt há»i :
- Tại sao cô lại muốn cha ta đưa ra cuốn thượng?
Bạch Tiểu Kha nhìn Tô Nguyệt má»™t cái rồi cÆ°á»i lên hi hà đáp :
- Tại sÆ° phụ ta bảo váºy.
Tô Nguyệt vẫn không chịu buông tha :
- SÆ° phụ ngÆ°Æ¡i là ai mà có quyá»n ép ngÆ°á»i nhÆ° váºy? Còn nếu cha ta không chịu Ä‘Æ°a ra thì sao?
Bạch Tiểu Kha nghe Tô Nguyệt há»i dồn nhÆ° váºy thì chu má», Ä‘Æ°a tay gãi trán má»™t hồi má»›i từ từ đáp :
- Ta cÅ©ng không biết sÆ° phụ ta nhÆ° thế nà o? SÆ° phụ có quyá»n hay không ta cÅ©ng không biết. Ta chỉ biết sÆ° phụ có dặn: bằng má»i cách phải thu hồi cuốn thượng của TÃch Khà đại pháp.
Nói tá»›i đây nà ng lại nhoẻn miệng cÆ°á»i duyên dáng, trả lá»i câu há»i thứ hai của Tô Nguyệt :
- Nếu lệnh tôn không chịu Ä‘Æ°a ra thì... ta dùng lá»i, dùng trà không được bắt buá»™c phải dùng sức thôi.
Tô Nguyệt nghe váºy thì chết lặng cả ngÆ°á»i, trố mắt nhìn trừng trừng Bạch Tiểu Kha.
Còn Bạch Tiểu Kha thì lại coi như không có chuyện gì, tiếp tục khoan thai nhà n hạ đi và o trong tòa lầu.
Sau má»™t hồi ngẩn ngÆ¡, Tô Nguyệt trấn tÄ©nh lại liá»n quay mình bám theo Bạch Tiểu Kha kéo lại há»i :
- Cô nói váºy là có ý gì? Nếu cha tôi không chịu Ä‘Æ°a ra cuốn thượng, cô quyết giết ông ta à ?
Bạch Tiểu Kha thoáng cau mà y trÆ°á»›c thái Ä‘á»™ lằng nhằng nÃu kéo của Tô Nguyệt. NhÆ°ng chỉ trong chốc lát cô gái lại báºt cÆ°á»i hi hÃ, khẽ gỡ tay Tô Nguyệt ra rồi lên tiếng chế giá»…u :
- Tá»± nhiên lại há»i nhiá»u nhÆ° váºy... hừm, nhìn Ä‘iệu bá»™ của cô chắc Ä‘ang ghen hả? Có phải ta đẹp hÆ¡n cô không?
Thiệt là nham nhở hết chá»— nói. Há»i má»™t đằng, Bạch Tiểu Kha lại nói nhảm má»™t nẻo, đã váºy giá»ng Ä‘iệu lại vênh váo đáng ghét. NhÆ°ng câu nói vá»› vẩn kia có vẻ đã đánh trúng tim gan của Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt nghe xong thì ruá»™t gan muốn lá»™n ngược, khà giáºn trà n lên tá»›i đỉnh đầu mà không cách nà o thoát ra được, muốn gà o lên chá»i bá»›i nhÆ°ng lại không mở miệng được, muốn nhà o đến vả và o miệng cô gái nham nhở kia nhÆ°ng lại không nhúch nhÃch được chân tay.
Tô Nguyệt chỉ đứng đó mặt hầm hầm tức giáºn.
Bạch Tiểu Kha đủng đỉnh đi và o trong.
Thá»i gian nhanh chóng trôi qua, bá»n Lục gia trang đứng bên ngoà i chỠđợi. NhÆ°ng há» chá» mãi vẫn không thấy ai bÆ°á»›c ra, liá»n kéo nhau Ä‘i và o trong tòa lầu.
TrÆ°á»›c tiên há» thấy Tô Nguyệt đứng giữa lối Ä‘i mặt mà y tÃm ngắt, mắt trợn tròn. Ngân Thiết tưởng ngÆ°á»i yêu có chuyện gì vá»™i chạy lại xem xét, thì thấy nà ng không bị thÆ°Æ¡ng, hay bị Ä‘iểm huyệt gì cả nhÆ°ng lại bất Ä‘á»™ng nhÆ° pho tượng.
Hóa ra Tô Nguyệt vì quá tức giáºn, tức đến Ä‘á»™ khà đạo không lÆ°u thông nhÆ° bình thÆ°á»ng được, nên đông cứng cả ngÆ°á»i.
Khả Thanh phải nắn bóp má»™t hồi, Tô Nguyệt má»›i tỉnh lại, Ä‘Æ°a mắt nhìn thấy bá»n Lục gia trang Ä‘ang bu xung quanh má»™t lượt. Bất chợt nà ng báºt lên khóc nức nở.
Ngân Thiết vá»™i há»i :
- Chuyện gì đã xảy ra?
Tô Nguyệt vừa khóc vừa mếu vừa nói :
- Ả muốn giết cha ta.
Ngân Thiết nghe váºy tức khà gầm lên :
- Ai?
- Nha đầu Bạch Tiểu Kha.
Không nói không rằng, Ngân Thiết tung ngÆ°á»i bay và o trong.
Giữa biệt phòng chỉ có Hắc Diện Nhân nằm cứng Ä‘Æ¡ không nhúc nhÃch trên sà n, còn Tô Ãằng Không và Bạch Tiểu Kha thì không biết biến Ä‘i mất từ lúc nà o.
Mà n cá»a sổ còn lung lay. Gió từ ngoà i thổi và o bên trong man mác cả ngÆ°á»i.
Vốn ghét cái tÃnh nhởn nhÆ¡ hay trêu ngÆ°á»i của Bạch Tiểu Kha, Ngân Thiết thấy Hắc Diện Nhân bị ám hại thì liá»n cho là do cô nà ng gây ra. Chà ng hét lên lồng lá»™n :
- Nha đầu hôi thúi kia, khôn hồn đừng ló mặt ra cho ta thấy.
Bá»n Lục gia trang ở ngoà i nghe tiếng hét của Ngân Thiết cÅ©ng vá»™i vả chạy và o. Thanh Diện Nhân nhà o tá»›i xem xét Hắc Diện Nhân, thì thấy đại sÆ° huynh của mình chỉ bị Ä‘iểm huyệt chứ chÆ°a đến nổi thiệt mạng. Thanh Diện Nhân liá»n nhanh tay giải huyệt cho đại sÆ° huynh của mình.
Vừa mới được tỉnh lại, Hắc Diện Nhân đã gầm gừ :
- Lão già quỷ kia đừng để ta thấy mặt lão...hừ... hừ...
Bá»n ngÆ°á»i má»›i và o nghe váºy cà ng trở nên ngá»› ngẩn không biết chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi há» má»›i nghe Ngân Thiết la hét Bạch Tiểu Kha, bây giá» Hắc Diện Nhân lại chá»i rủa lão già nà o đó, có lẽ là Tô Ãằng Không.
HỠcòn đang phân vân không biết ai phải ai trái, ai là thủ phạm hạ thủ Hắc Diện Nhân, thì đã thấy Hắc Diện Nhân quay lại tóm chặt lấy cổ tay Tô Nguyệt :
- Ta phải bắt cô Ä‘á»n tá»™i thay cho lão quá»· ấy.
Trừ Tiểu Kê Ä‘ang trừng trừng hai mắt ngó cá»a sổ, cả thảy Ä‘á»u rúng Ä‘á»™ng không biết Hắc Diện Nhân có ý gì.
Má»™t thoáng sau, Ngân Thiết trấn tÄ©nh lại đầu tiên, hốt hoảng lên tiếng há»i :
- Ãại ca là m váºy là có ý gì?
Hắc Diện Nhân hình nhÆ° chÆ°a hả giáºn, vẫn còn chá»i rủa :
- Lão há» Tô thối nát, bỉ ổi kia dám giở trò tiểu nhân tÃnh ám hại ta.
Thanh Diện Nhân chau mà y suy nghÄ© rồi há»i lại :
- Có phải lão ta bị thua, không chịu giao sách, nên mới giở thủ đoạn chăng?
Hắc Diện Nhân đáp gá»n :
- Chứ còn gì nữa!
Tô Nguyệt tuy uyển mạch bị Hắc Diện Nhân bóp chặt, nhÆ°ng nghe ngÆ°á»i khác nói xấu cha mình, vá»™i lên tiếng bà o chữa :
- Không phải váºy! Cha ta Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t Trang chủ, không bao giá» là m nhÆ° váºy.
Không để cho Tô Nguyệt nói tiếp, Hắc Diện Nhân trừng mắt nhìn má»™t cái, miệng gầm gừ nhÆ° con thú dữ muốn ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống con mồi non Ä‘ang ở trong tay. Tô Nguyệt sợ quá ngáºm miệng lại ngay, không dám hé môi nói thêm má»™t tiếng nà o, dù là má»™t tiếng rên vì Ä‘au hay má»™t tiếng khóc vì tức.
Ngân Thiết thấy váºy vá»™i lên tiếng vá»›i ý định là m dịu bầu không khà vốn Ä‘ang căng thẳng :
- Ãại ca, chá»› nên nóng nảy, chúng ta phải Ä‘iá»u tra cho rõ rà ng má»i việc rồi má»›i có hà nh Ä‘á»™ng.
Hắc Diện Nhân lại quắc mắt nhìn Ngân Thiết nói :
- Còn Ä‘iá»u tra gì nữa! ChÃnh ta là nạn nhân của lão khốn đó. NgÆ°Æ¡i còn muốn chứng cứ gì nữa má»›i tin. Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i không tin ta?
Ngân Thiết phân bua :
- Không phải đệ không tin đại ca. Nhưng vì...
Không đợi Ngân Thiết nói hết lá»i, Hắc Diện Nhân chen ngang :
- Nhưng vì ngươi mê gái mà mỠcả tâm trà chứ gì?
Nói rồi Hắc Diện Nhân Ä‘Æ°a mắt lÆ°á»m Tô Nguyệt má»™t cái nữa. Tô Nguyệt vừa phần hoảng sợ vừa phần thẹn thùng, cúi gầm mặt xuống, trong lòng khóc thút thÃt nhÆ°ng không dám phát ra thà nh tiếng.
Còn Ngân Thiết thì ú á»› không biết trả lá»i ra sao. Quả tháºt, chỉ vì thấy Tô Nguyệt bị đại sÆ° huynh bóp uyển mạch, Ä‘au Ä‘á»›n mà không dám kêu, Ngân Thiết má»›i tìm lá»i xoa dịu tình thế. Không ngá» Hắc Diện Nhân không hạ cÆ¡n giáºn mà còn nói trúng tim Ä‘en của anh chà ng múa gáºy bạc.
Thanh Diện Nhân đứng nghe hai huynh đệ lá»i qua tiếng lại, không Ä‘i đến đâu, liá»n lên tiếng giảng hòa :
- Ãại sÆ° huynh muốn bắt giữ Tô cô nÆ°Æ¡ng thì cứ việc bắt giữ, nhÆ°ng ai là m thì ngÆ°á»i nấy chịu. SÆ° huynh không nên thù cha mà giết con. Hiện giá» Ä‘iá»u trá»ng yếu nhất phải là m là chúng ta nên vá» an táng bà bà trÆ°á»›c, rồi truy tìm lão Ngô Khả Sinh để trả thù cho Lục gia trang. Trên bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng truy tìm Ngô Khả Sinh, chúng ta cÅ©ng có thể dò la tin tức của Tô đại nhân để là m sáng tá» việc nà y.
Tuy trong lòng má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có ná»—i ấm ức, mâu thuẫn riêng, nhÆ°ng ai cÅ©ng tán đồng vá»›i lá»i nói của Thanh Diện Nhân.
Hắc Diện Nhân từ từ buông tay Tô Nguyệt ra, và không quên trợn mắt hù cô ta một cái cho đỡ tức.
Tô Nguyệt được thả tay ra, từ từ ngẩng đầu lên, đến khi bắt gặp ánh mắt sáng lạnh của Hắc Diện Nhân thì vá»™i và ng gục đầu xuống nhìn đất nhÆ° cÅ©. Khả Thanh thấy Hắc Diện Nhân ăn hiếp tiểu thÆ¡ của mình quá đáng, thì cÅ©ng ném cho Hắc Diện Nhân má»™t cái nhìn oán háºn.
Cả bá»n từ từ bÆ°á»›c ra ngoà i tòa lầu.
Há» vá» nhà ngÆ°á»i thợ rèn lo việc chôn cất cho Lục phu nhân, ngÆ°á»i đã có công nuôi dưỡng há» từ nhá».
Khi má»i việc xong xuôi thì cả bá»n má»›i chợt nhá»› đến Tần nÆ°Æ¡ng và Kim Diện Nhân còn Ä‘ang ở khu rừng trên núi.
Cả bá»n liá»n kéo tá»›i đó vá»›i hy vá»ng sẽ tìm ra được manh mối gì vá» Ngô Khả Sinh.
|
16-06-2008, 07:05 PM
|
|
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 7
Oan gia lại gặp nhau
HỠtới chỗ giao đấu hôm qua.
Bốn bỠvắng lặng.
Trên mặt đất còn in và i vết cháy Ä‘en do roi của Kim Diện Nhân quét đến hoặc do những Ä‘Æ°á»ng chá»›p sét của Ngô Khả Sinh đánh xuống. NhÆ°ng bóng dáng hoặc dấu vết của Tần nÆ°Æ¡ng và Kim Diện Nhân thì không thấy.
Má»™t dấu vết của mặt đất nhÆ° bị nứt ra còn để lại. NhÆ°ng chỉ có váºy thôi, ngoà i ra không có gì đáng chú ý.
Hắc Diện Nhân gãi đầu sồn sột, lẩm bẩm nói :
- Rõ rà ng là ta đã chôn chân mụ ta. Tại sao bây giỠkhông thấy dấu vết gì cả.
Ngân Thiết đứng kế bên nghe được, chợt lên tiếng há»i lại :
- Hôm qua, đại sư huynh có mặt ở đây à ? Tại sao đệ không thấy?
Hắc Diện Nhân vẫn còn thắc mắc, hết gãi đầu rồi lại gãi cổ, miệng thì sừng sộ đáp trả :
- NgÆ°Æ¡i há»i nhÆ° váºy là có ý gì? Có phải ngÆ°Æ¡i cho ta chết nhát, gặp lúc đánh nhau không dám lá»™ diện chăng?
Thanh Diện Nhân sợ hai ngÆ°á»i lại gây gổ, bèn lên tiếng giảng hòa :
- Cái tà i banh đất chôn chân ngÆ°á»i khác, ngoà i đại sÆ° huynh ra thì còn ai là m được.
Ngân Thiết nghe váºy không nói gì.
Hắc Diện Nhân lẩm bẩm giải thÃch nhÆ° tá»± nói vá»›i chÃnh mình :
- Ta và o Tô gia thăm dò, sau khi nghe tin Ngô Khả Sinh ở đây, ta vừa chạy đến thì gặp Tần nÆ°Æ¡ng Ä‘ang tìm Ä‘Æ°á»ng tẩu thoát, nếu không bị con nha đầu Bạch Tiểu Kha dụ dá»— quay vá» Ä‘en Ä‘á» vá»›i lão há» Tô, có lẽ ta phanh thay mụ đó ra chứ là m gì chỉ chôn chân không thôi. NhÆ°ng mụ ta thoát ra được bằng cách nà o? Lạ tháºt!
HỠlùng sục một hồi lâu vẫn không tìm được dấu vết gì, đà nh phải bỠđi.
Thế là việc trả thù cho Lục gia trang hình nhÆ° không còn đầu mối. Lúc trÆ°á»›c kẻ thù ở ngay trÆ°á»›c mặt, thì hỠđánh không lại. Bây giỠđã có lòng tin, có chút hy vá»ng để thắng, thì má»i đầu mối dẫn đến kẻ thù Ä‘á»u mất sạch.
Bá»n Lục gia trang không biết nên bắt đầu từ đâu. Là m cách nà o để truy lùng kẻ thù.
Lại còn lão Tô Ãằng Không cÅ©ng biến mất không để lại má»™t dấu vết.
Hết “chỠđợi và trốn tránh†rồi lại đến “chỠđợi và không manh mốiâ€, lòng kiên nhẫn của há» cạn dần, cạn dần.
Há» cứ lần mò hết trấn nà y tá»›i trấn khác để tìm kiếm, nhÆ°ng vẫn tốn công vô Ãch. Qua gần ba tháng lang thang đây đó, há» không tìm ra được manh mối nà o vá» bốn ngÆ°á»i cần tìm, Ngô Khả Sinh, Tô Ãằng Không, Tần nÆ°Æ¡ng và Kim Diện Nhân.
Cả bóng dáng của Bạch Tiểu Kha, hỠcũng không thấy.
Má»™t ngà y ná», ngồi trong khách Ä‘iếm, Thanh Diện Nhân cứ lấy ngón tay gõ bà n liên tục, có vẻ Ä‘ang gặp khó khăn mà không giải quyết được. Ngân Thiết thấy váºy vá»™i há»i :
- Nhị sư huynh, có chuyện khó nghĩ chăng?
Hắc Diện Nhân cũng nhăn mặt chen và o :
- Ãúng rồi, có gì cứ nói ra. NgÆ°Æ¡i cứ gõ ngón tay là m ta chóng mặt nhức cả đầu.
Thanh Diện Nhân thở dà i nói :
- Chúng ta không còn bao nhiêu ngân lượng. Chỉ đủ lộ phà từ đây tới Tây Thà nh.
Hắc Diện Nhân hừ một tiếng lớn :
- TÃnh tình của ngÆ°Æ¡i hay lo xa nhÆ° Ä‘Ã n bà váºy. Chúng ta là ngÆ°á»i giang hồ, đâu thể nà o lệ thuá»™c và o tiá»n bạc nhÆ° thế được.
Thanh Diện Nhân phân minh :
- Ãà nh rằng ba chúng ta là ngÆ°á»i giang hồ nhÆ°ng trong Ä‘oà n còn có Ä‘Ã n bà trẻ nÃt, đâu thể nà o...
Ngân Thiết nghe sÆ° huynh nói váºy liá»n nghÄ© tá»›i cái dáng yểu Ä‘iệu tiểu thÆ° của Tô Nguyệt Ä‘ang bị Hắc Diện Nhân bắt Ä‘i theo. Nà ng đã chịu cá»±c khổ quá nhiá»u. Chà ng trai vá»™i và ng gáºt đầu, cắt ngang lá»i Thanh Diện Nhân :
- Nhị sÆ° huynh nói đúng. Chúng ta hãy tá»›i Tây Thà nh, rồi tìm cách kiếm tiá»n sau. Là m nghá» mãi võ có lẽ cÅ©ng kiếm được chút tiá»n lá»™ phÃ.
* * * * *
Tây Thà nh nằm vá» phÃa vá» phÃa Tây, là nÆ¡i dân cÆ° sầm uất. Tuy không bằng Bắc Kinh nhÆ°ng phố xá cÅ©ng nhá»™n nhịp ngÆ°á»i qua kẻ lại, trai thanh gái lịch trong những bá»™ y phục đắc tiá»n nhÆ° bầy bÆ°á»›m Ä‘ang khoe sắc dÆ°á»›i nắng mai. Khách Ä‘iếm, tá»u lâu đâu đâu cÅ©ng có, kẻ say ngÆ°á»i tỉnh ra và o tấp náºp. Ngà y nà o ở Tây Thà nh cÅ©ng là ngà y há»™i.
Cả bá»n ngÆ°á»i Lục gia trang vừa tá»›i Tây Thà nh thì trá»i Ä‘ang nắng ráo tá»± nhiên tối sầm nhÆ° báo hiệu sắp có má»™t cÆ¡n mÆ°a lá»›n đổ áºp xuống. Trên phố má»i ngÆ°á»i nhốn nháo tìm chá»— trú chân. Bá»n Lục gia trang cÅ©ng vá»™i vả ghé và o má»™t khách Ä‘iếm gần đó.
Khách Ä‘iếm há» vừa và o cÅ©ng là má»™t tá»u lâu. Giữa sảnh lố nhố má»™t đám ngÆ°á»i vừa ăn uống vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phÃa má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trạc tứ tuần, Ä‘ang kéo Ä‘Ã n hát vang. NgÆ°á»i đó có cái giá»ng trầm ấm, nồng nà n, lại hát vá» những câu chuyện tình nổi tiếng thá»i xÆ°a.
Bên ngoà i thì trá»i lại âm u, mây Ä‘en giăng đầy, là m cho tiếng hát của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông kia cà ng thêm thê lÆ°Æ¡ng, sầu não cuốn hút ngÆ°á»i nghe. Ãám ngÆ°á»i vừa uống rượu vừa nghe hát say mê. Có lẽ há» say vì tiếng hát chứ không phải say vì rượu.
Có kẻ còn khẽ Ä‘u Ä‘Æ°a đầu hay rung đùi nhÆ° Ä‘ang nháºp thần và o Ä‘iệu nhạc...
Bất chợt...
Má»™t tiếng trong trẻo tru hú rống vang lên theo nhịp hát của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông hát rong, tiếng tru hú lạt lẽo sai nhịp Ä‘iệu đó át hẳn cái giá»ng trầm ấm kia.
Giá»ng trong trẻo mà tru lên thì chẳng khác nà o má»™t con dao sắt bén rÃt và o tai, rạch phá cái lá»— nhÄ©, xoáy và o táºn óc, rồi rung lên i ỉ trong cân não. Má»i ngÆ°á»i trong khách Ä‘iếm Ä‘á»u giáºt mình, thức tỉnh và đưa tay bịt tai, mặt mà y nhăn nhó tá» vẻ giáºn dữ khó chịu.
NgÆ°á»i hát rong đã ngÆ°ng hát từ lâu, hai tay cầm Ä‘Ã n giỠđây bịt lấy hai lá»— tai, khà giáºn bốc lên tá»›i đỉnh đầu.
Chủ quầy sợ khách sẽ hoảng hốt bá» chạy vì tiếng tru đó, liá»n nhảy ra tìm kẻ phá rối để Ä‘uổi Ä‘i.
Trước mặt lão là một cô gái trẻ, tóc cột lên hai búi hai bên đầu như na tra, đang chu mỠnhắm mắt hát rống lên một cách say sưa. Cô ta hình như không phát hiện lão chủ quầy đang hầm hầm đi tới bên mình.
Lão giÆ¡ tay tÃnh chụp lấy cô gái kia, nhÆ°ng lạ thay tay lão vừa thò ra bên hữu thì cô gái ngồi bên tả. Lão xoay ngÆ°á»i qua bên tả chụp thì cô gái lại đâu mất tiêu, ngó tá»›i ngó lui thì thấy cô ta Ä‘ang ngồi bên hữu, hai mắt vẫn nhắm tÃt, say sÆ°a nghểnh cổ rống bà i tình khúc.
Lão không biết là m cách nà o cô ta lại chuyển đổi vị trà nhanh nhÆ° váºy.
Lão cứ thò tay chụp cô gái, nhưng tay chưa đến thì cô gái đã biến đi đâu mất.
Lão tức mình thò cả hai tay chụp ra hai phÃa, lúc đó cô gái má»™t là ở phÃa trÆ°á»›c, hai là ở phÃa sau lão.
Tay chÆ°a tá»›i mà mục tiêu đã mất, lão chủ quầy chụp lần nà o là nhà o té lần đó, đâm ra lão cà ng thêm giáºn dữ. Rồi cÆ¡n giáºn dữ bá»—ng biến thà nh hoảng sợ.
Bóng ảnh của cô gái lúc thoắt biến mất bên nà y, khi chợt hiện ra bên kia, mà cái giá»ng tru tréo kia lại vang lên eo éo không dứt.
Mặt lão chủ quầy lúc nà y đã hoà n toà n lộ vẻ hoảng hốt như gặp ma giữa ban ngà y, mồ hôi đổ ra đầm đìa, ướt cả áo quần.
Bá»n khách khứa và ngÆ°á»i hát rong trong sảnh phòng thấy váºy cÅ©ng sợ hãi, kinh hồn hoảng vÃa tranh nhau ùa cả ra ngoà i. Kẻ bò ngÆ°á»i chạy, có kẻ sợ quá đứng không nổi bò không được cÅ©ng lê lết kéo tấm thân ra ngoà i cá»a. CÅ©ng có kẻ hiếu kỳ muốn ở lại xem chuyện lạ, nhÆ°ng há» lại không chịu nổi tiếng tru hú kia, Ä‘Ã nh phải nối Ä‘uôi bá»n ngÆ°á»i kém vÃa kia chạy ra.
Vừa chạy há» vừa kêu la inh á»i :
- Có ma, có ma.
Há» ra đến gần cá»a gặp bá»n Lục gia trang Ä‘ang đứng ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác, trong bá»n ngÆ°á»i lạ mặt đó còn có má»™t ngÆ°á»i nhá» thó xấu xà nhÆ° quá»· dÆ°á»›i âm ty. Láºp tức hồn phách của đám ngÆ°á»i chạy nháo nhà o hình nhÆ° đã lạc đâu mất. Há» mặc kệ đám mây Ä‘en kịt bên ngoà i báo hiệu trá»i sắp có mÆ°a lá»›n. Há» lấn át nhau nhắm hÆ°á»›ng cá»a chÃnh à o ra nhÆ° cÆ¡n lÅ©.
Lão chủ quầy cÅ©ng cuống cuồng chạy theo đám khách, miệng la “có ma, có ma†không ngá»›t. Ra tá»›i cá»a lão bắt gặp cái mặt của Tiểu Kê thì lại kêu :
- Có quỷ, có quỷ!
Má»i ngÆ°á»i chạy ra hết, chỉ trừ bá»n Lục gia trang Ä‘ang đứng ngÆ¡ ngác, không hiểu tại sao đám ngÆ°á»i đó lại nhìn há» sợ hãi đến nhÆ° váºy.
Ngân Thiết vừa nhìn thấy mặt ngÆ°á»i gây náo loạn, tức tốc hét lên :
- Thì ra là nha đầu thối tha. Ngươi đi tới đâu là có chuyện tới đó.
NgÆ°á»i có hai búi tóc giống na tra chẳng ai khác lạ, mà là Bạch Tiểu Kha.
Bạch Tiểu Kha nghe có kẻ lên tiếng mắng chá»i mình, không những không tức giáºn mà còn ngÆ°ng tru tréo, mở miệng cÆ°á»i má»™t nụ tháºt tÆ°Æ¡i đáp trả lại :
- Ngươi mới là kẻ đi đâu gây chuyện ở đó.
Ngân Thiết nghe váºy hét lên :
- Sao? Ta gây chuyện gì? Nếu ngÆ°Æ¡i không tru tréo nhÆ° quá»· đói thì là m sao bá»n ngÆ°á»i kia bá» chạy tán loạn?
Bạch Tiểu Kha cong má» há»i lại :
- Nếu ngÆ°Æ¡i không tá»›i đây thì là m sao thấy được? Rõ rà ng là vì ngÆ°Æ¡i tá»›i nên bá»n kia không biết thưởng thức tiếng hát cao siêu của ta.
Tháºt là ngược Ä‘á»i, rõ rà ng vì thân ảnh quá»· mị và tiếng tru tréo của cô ta là m ngÆ°á»i ta bá» chạy, váºy mà cô ta lại nói là do sá»± xuất hiện của Ngân Thiết. Chà ng trai tức lồng lá»™n lên nhÆ°ng miệng lại cứng ngắc, không mở ra nói được má»™t tiếng nà o.
Thấy được cái vẻ mặt tức giáºn mà không nói được của Ngân Thiết, Bạch Tiểu Kha lại cất tiếng cÆ°á»i khanh khách ra Ä‘iá»u khoái chà lắm. Thanh Diện Nhân thấy váºy liá»n ôn hòa há»i thăm cô gái :
- Cô nÆ°Æ¡ng chắc hẳn tá»›i đây có việc quan trá»ng?
Bạch Tiểu Kha ngÆ°ng cÆ°á»i, đáp gá»n lá»n :
- Ừ!
Tô Nguyệt la lên :
- Ngươi tới đây giết cha ta đó à ?
Bạch Tiểu Kha vẫn cÆ°á»i hì hì, giả bá»™ Ä‘iếc, lá» Ä‘i nhÆ° không nghe Tô Nguyệt nói gì.
Thanh Diện Nhân bị câu trả lá»i của cô gái là m cụt hứng, nhÆ°ng cÅ©ng gắng mở miệng thăm dò :
- Lần trÆ°á»›c nhá» cô nÆ°Æ¡ng giúp đỡ, bá»n tại hạ còn chÆ°a có dịp Ä‘á»n báo. Chẳng hay công việc quan trá»ng đó của cô nÆ°Æ¡ng có cần sá»± giúp đỡ của bá»n tại hạ?
Há»i là há»i khách sáo nhÆ° váºy thôi, tháºt ra Thanh Diện Nhân Ä‘oán biết công việc của Bạch Tiểu Kha nhất định có liên quan tá»›i bà kÃp TÃch Khà kia. Mà bà kÃp đó lại dÃnh dáng tá»›i má»™t là Tô Ãằng Không, hai là Ngô Khả Sinh, và cÅ©ng có thể là Tần nÆ°Æ¡ng. Cô gái kỳ lạ kia có mặt ở đây, nhất định là manh mối của những ngÆ°á»i kia cÅ©ng ở đây.
Nghe Thanh Diện Nhân há»i, Bạch Tiểu Kha lại phì cÆ°á»i :
- Hì hì... ngÆ°Æ¡i tháºt là mồm mép. NgÆ°Æ¡i gạt được ai chứ đừng hòng gạt được ta. SÆ° phụ thÆ°á»ng nói ta rất nhạy cảm, cái gì cÅ©ng không qua mắt được ta đâu. NgÆ°Æ¡i nên nhá»› kỹ Ä‘iá»u nà y đó.
à định bị lá»™ tẩy, Thanh Diện Nhân cÆ°á»i giả lả chống chế :
- Cô tháºt tinh ý. Tháºt ra chúng tôi Ä‘ang truy lùng kẻ thù, nhÆ°ng lại không tìm ra được manh mối. Chẳng hay....
Thanh Diện Nhân còn nói chÆ°a hết lá»i, thì thấy quần mình cứ bị giáºt liên hồi. Quần bị giáºt đến Ä‘á»™ gần nhÆ° sắp bị tuá»™t xuống, Thanh Diện Nhân Ä‘á» mặt tÃa tai phải dừng nói, hai tay ôm giữ chặt lấy lÆ°ng quần, còn mắt dòm quanh tìm kẻ giáºt quần mình là ai. Thì ra kẻ đó là Tiểu Kê, mắt nó gặp ánh mắt giáºn dữ của Thanh Diện Nhân mà vẫn trợn tròn trắng dã.
Thanh Diện Nhân bực mình quát :
- NgÆ°Æ¡i là m cái gì váºy?
Tiểu Kia từ từ đưa tay chỉ ra bên ngoà i.
Thanh Diện Nhân tuy tức giáºn nhÆ°ng cÅ©ng Ä‘Æ°a mắt ngó theo hÆ°á»›ng tay nó chỉ. Bên ngoà i tối tăm, Ä‘Æ°á»ng phố đã vắng lặng từ bao giá», không má»™t bóng ngÆ°á»i qua lại. Trên trá»i mây Ä‘en vây kÃn. Mây Ä‘en dầy đặc cuồn cuá»™n lên nhÆ° là có đến cả chục tầng xếp chồng lên nhau.
Thanh Diện Nhân còn đang cau mà y không hiểu ý của đứa nhỠmuốn nói gì.
Bạch Tiểu Kha lại báºt lên cÆ°á»i khanh khách. Nà ng nói :
- NgÆ°Æ¡i giá»i lắm. Ã... ở đâu mà ngÆ°Æ¡i có đồ trang sức đẹp nhÆ° váºy.
Cả đám nghe câu nói kỳ quái của Bạch Tiểu Kha thì ai cũng cau mà y, đồng quay đầu dòm cô gái.
Cô ta không thèm để ý tá»›i ai, chỉ chăm chăm nhìn mấy cá»ng xÆ°Æ¡ng trắng hếu, Ä‘en xì ở hai đầu treo tòng teng bên thắt lÆ°ng của Tiểu Kê. Ãó là mấy cá»ng xÆ°Æ¡ng gà mà bá»n ngÆ°á»i Lục gia trang lấy từ túi ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà sinh ra nó. Mấy cá»ng xÆ°Æ¡ng đó cÅ©ng là ká»· niệm duy nhất còn lại của mẹ Tiểu Kê. Bá»n ngÆ°á»i Lục gia trang sau khi rá»a sạch, phÆ¡i khô thì Ä‘eo và o cho nó coi nhÆ° là nó Ä‘ang ôm ấp những gì còn lại của mẫu thân đã khuất. Lấy xÆ°Æ¡ng gà là m ká»· niệm cho đứa nhá» vốn là ý của Lục phu nhân. Cái tên Tiểu Kê cÅ©ng từ mấy cá»ng xÆ°Æ¡ng đó mà ra.
Và giỠđây, mấy cá»ng xÆ°Æ¡ng gà kia lại được Bạch Tiểu Kha coi nhÆ° má»™t món đồ trang sức đẹp. Cả ba ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông của Lục gia trang đồng trợn mắt kinh ngạc.
Ngân Thiết thấy váºy liá»n lên tiếng dụ dá»— :
- Tiểu nha đầu, ngÆ°Æ¡i nói ra công việc của ngÆ°Æ¡i Ä‘i, bá»n ta sẽ tặng ngÆ°Æ¡i má»™t khúc là m trang sức đó.
Bạch Tiểu Kha lại cÆ°á»i khanh khách nói :
- NgÆ°Æ¡i Ä‘ang dụ dá»— ta đó à ? Thằng nhỠđã nói ra rồi đó. Sao ngÆ°Æ¡i ngu quá váºy? Ãúng là óc hạt Ä‘áºu mà .
Má»—i má»™t câu là má»™t cách khiêu khÃch chá»c tức ngÆ°á»i. Cà ng thấy ngÆ°á»i khác giáºn dữ hay buồn bã thì cô gái lại cà ng lấy là m khoái trá, mãn nguyện. Dù nói thế nà o cÅ©ng bị cô gái chá»c lại, còn bị chá»i là ngu nữa, Ngân Thiết tức quá rống lên, nhÆ°ng chỉ được có má»™t chữ :
- NgÆ°Æ¡i...
Thanh Diện Nhân nghe cô gái nói váºy cÅ©ng lấy là m ngạc nhiên, thắc mắc há»i lại :
- Cô nói váºy là có ý gì?
Bạch Tiểu Kha nhoẻn miệng mỉm cÆ°á»i đáp :
- Lại thêm má»™t óc hạt Ä‘áºu nữa. NgÆ°Æ¡i không thấy là trá»i Ä‘en kịt cả buổi rồi mà chÆ°a có hạt mÆ°a nà o rÆ¡i xuống hay sao. Xem ra thằng nhóc “gà con†kia còn thông minh hÆ¡n cả ngÆ°Æ¡i.
Nói xong thân ảnh của cô gái biến mất, như chưa bao giỠxuất hiện.
Từ bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng lại có tiếng ngÆ°á»i cÆ°á»i hi hà nói vá»ng lại :
- Các ngÆ°Æ¡i thá» nghÄ© xem bá»n ngÆ°á»i mà các ngÆ°Æ¡i truy tìm thÃch gì nhất. Dù há» lẩn trốn, nhất định cÅ©ng vì sở thÃch của mình mà lá»™ diện.
Cà ng tiếp xúc vá»›i cô gái há» Bạch kia, bá»n ngÆ°á»i Lục gia trang cà ng khám phá ra nhiá»u Ä‘iá»u má»›i mẻ. Tuy cô ta lúc nà o cÅ©ng giởn há»›t chá»c phá ngÆ°á»i nhÆ° má»™t đứa con nÃt, nhÆ°ng lại có cặp mắt tinh tÆ°á»ng nhÆ° là có thể nhìn thấu suốt má»i thứ, cách suy nghÄ© lại có lý lẽ hÆ¡n cả má»™t con ngÆ°á»i có đầu óc suy nghÄ© nhÆ° Thanh Diện Nhân. Tháºt là hai tÃnh cách tÆ°Æ¡ng phản lẫn nhau.
Sau khi được cô gái tiết lá»™ chút tin tức, bá»n ngÆ°á»i Lục gia trang tất cả Ä‘á»u nhìn nhau, cố nặn óc suy nghÄ© sở thÃch của những con ngÆ°á»i mà há» tìm kiếm là gì.
Má»™t Ä‘iá»u, há» chắc chắn là má»™t trong những ngÆ°á»i há» muốn gặp hiện Ä‘ang có mặt ở Tây Thà nh. Có lẽ là Ngô Khả Sinh. Những đám mây Ä‘en kịt kia là do Thiên Lôi thần chưởng tạo ra. Lão ta hiện giỠở đâu? Tại sao lại đến Tây Thà nh?
Hắc Diện Nhân không nghÄ© đến Ngô Khả Sinh. Chà ng quay ngÆ°á»i quát há»i Tô Nguyệt :
- Lão già của ngÆ°Æ¡i thÃch cái gì?
Ngân Thiết thấy đại sÆ° huynh giở trò quát nạt mỹ nhân của lòng mình thì cÆ°á»i giả lả nói :
- Lão ta không chịu Ä‘Æ°a ra bà kÃp mà còn đòi đánh cuá»™c, thua rồi giở trò chạy trốn. Nhất định là ngÆ°á»i thÃch bà i bạc rồi còn gì nữa.
Hắc Diện Nhân nhá»› lại chuyện đánh bạc lúc trÆ°á»›c, trong lòng còn giáºn dữ, nhÆ°ng lại cảm thấy sÆ° đệ của mình nói rất đúng, Ä‘Ã nh trợn mắt hừ lên má»™t tiếng dá»a nạt cô gái.
Ngân Thiết lại quay sang Tô Nguyệt an ủi :
- Tô cô nương đừng sợ, đại sư huynh ngoà i mặt thì dữ tợn, nhưng trong bụng chẳng khác gì ông bụt.
Miệng thì nói vá»›i Tô Nguyệt nhÆ° váºy, nhÆ°ng trong lòng Ngân Thiết má»™t ý nghÄ© khác chợt lóe lên. Chà ng mỉm cÆ°á»i nói thầm trong bụng :
“Nha đầu há» Bạch kia không biết bà i bạc, ta phải dụ khị ả chÆ¡i má»™t ván, đánh cho ả thua tÆ¡i tả để rồi không còn dám trêu chá»c ngÆ°á»i, ta má»›i hả dạ.â€
Còn Thanh Diện Nhân thì Ä‘ang nghÄ© đến Ngô Khả Sinh. Chà ng suy nghÄ© phán Ä‘oán, má»™t ngÆ°á»i khi trổ Thiên Lôi thần công thì phải đứng và o vị trà nà o ở giữa đám mây, đứng ngay chÃnh tâm hay đứng mé lên trên má»™t chút. NghÄ© lại cảnh đánh nhau lúc trÆ°á»›c, chà ng thấy lão quản gia đó thay đổi vị trà liên tục, chứ không nhất thiết đứng má»™t chá»—.
Bất ngỠtừ trong những đám mây đen bắn ra một lằn sáng xẹt xuống đất nhanh không thể tả.
Thanh Diện Nhân liá»n báºt kêu lên :
- Ãúng rồi!
Chẳng thèm giải thÃch má»™t lá»i vá»›i những ngÆ°á»i chung quanh, Thanh Diện Nhân lao mình nhắm hÆ°á»›ng ánh chá»›p xẹt xuống mà phóng tá»›i.
Những tia sét mỗi lúc cà ng phóng xuống liên tục.
Ãám ngÆ°á»i còn lại thấy váºy cÅ©ng chạy theo. Ngân Thiết thì cắp Tiểu Kê dÆ°á»›i nách. Khả Thanh dìu Tô Nguyệt chạy theo Ngân Thiết. Còn Hắc Diện Nhân thì chạy sau chót, mắt lăm le canh chừng Tô Nguyệt nhÆ° sợ cô nà ng nhân cÆ¡ há»™i nà y mà chạy trốn.
Thanh Diện Nhân chạy má»™t hồi thì thấy trÆ°á»›c mặt chà ng là Tần nÆ°Æ¡ng, đầu tóc rối bá»i, mắt nổi gân máu Ä‘á» rá»±c, trông tháºt hung dữ. Hai tay mụ ta cứ giÆ¡ lên chỉ xuống không ngừng nhắm và o má»™t bóng Ä‘en Ä‘ang di Ä‘á»™ng nhanh nhÆ° chá»›p.
Miệng Tần nương quát tháo ầm ĩ :
- Trả lại bà kÃp cho ta!
Bóng Ä‘en kia không ngừng di chuyển tránh né những tia chá»›p Ä‘ang xẹt xuống đầu mình, miệng cÅ©ng la hét chá»i rủa :
- Ta lấy bà kÃp gì của ngÆ°Æ¡i! Ta cứu ngÆ°Æ¡i thoát chết, thế mà ngÆ°Æ¡i không trả Æ¡n còn vu cho ta lấy cắp bà kÃp. NgÆ°Æ¡i tháºt là thứ Ä‘Ã n bà độc ác. Biết váºy, ta để ngÆ°Æ¡i chết quách cho rồi.
Nghe váºy những tia chá»›p xẹt xuống thÆ°a dần, rồi ngừng hẳn lại.
Tần nÆ°Æ¡ng giÆ°Æ¡ng đôi mắt Ä‘á» sòng sá»c lên há»i :
- Có tháºt là ngÆ°Æ¡i không lấy trá»™m bà kÃp Thiên Lôi thần công của ta?
Bóng đen kia cũng đứng lại quát lên :
- NgÆ°Æ¡i xem ta là hạng ngÆ°á»i nà o mà phải Ä‘i là m cái nghỠăn trá»™m chứ?
Vừa nghe xong câu nói đó, Tần nÆ°Æ¡ng không những không nguôi giáºn mà còn vung tay Ä‘iá»u khiển những tia chá»›p đánh xuống bóng ngÆ°á»i đó nhanh hÆ¡n lúc trÆ°á»›c.
Vừa phóng sét, Tần nương vừa quát :
- NgÆ°Æ¡i là hạng ngÆ°á»i bỉ ổi, vô liêm sỉ, hạng thối tha nhất trần Ä‘á»i.
Nhác thấy bóng Thanh Diện Nhân đứng đó, cái bóng kia vá»™i chạy vá»t tá»›i núp sau lÆ°ng chà ng, miệng thở hổn hển nói :
- Ngươi hãy giúp ta, cái con mụ hỠTần kia đang nổi cơn điên.
Thanh Diện Nhân chÆ°a kịp trả lá»i thì má»™t tia chá»›p xẹt xuống ngang đầu.
ÃÆ°á»ng sét vừa bất ngá» vừa nhanh không thể tả, Thanh Diện Nhân còn Ä‘ang luống cuống chÆ°a biết né tránh là m sao, cái bóng ngÆ°á»i kia đã phóng Ä‘i chá»— khác từ lúc nà o.
ÃÆ°á»ng sét từ những đám mây Ä‘en tưởng chừng nhÆ° sắp sá»a xẹt tá»›i lấy mạng Thanh Diện Nhân, bất chợt từ đằng sau má»™t bóng gáºy loang loáng bay tá»›i gần. Tức thì Ä‘Æ°á»ng sét liá»n đổi hÆ°á»›ng đánh ngay và o gáºy bạc kia. Thì ra Ngân Thiết lúc đó cÅ©ng vừa chạy đến nÆ¡i, thấy nhị sÆ° huynh của mình đứng trÆ¡ trÆ¡ chịu tráºn, chà ng liá»n phóng gáºy giải nguy. Cách phóng gáºy để đổi hÆ°á»›ng đánh của ngá»n sét, bá»n hỠđã từng sá» dụng khi giao chiến vá»›i Ngô Khả Sinh.
Tần nÆ°Æ¡ng Ä‘ang nổi cÆ¡n thịnh ná»™, lại có ngÆ°á»i tá»›i phá bỉnh, thì cà ng Ä‘iên tức lồng lá»™n, Ä‘iá»u khiển nhiá»u tia chá»›p quáºt xuống đầu của những kẻ má»›i đến tá»›i tấp.
Bá»—ng nhiên bà ta dừng tay lại, đôi mắt Ä‘á» ngầu vì giáºn dữ thì giỠđây trở nên hoảng hốt. Bà ta vá»™i quay đầu bá» chạy.
NhÆ°ng chỉ má»›i xoay ngÆ°á»i, chứ chÆ°a Ä‘á» khà để phóng Ä‘i thì toà n thân Tần nÆ°Æ¡ng bá»—ng rÆ¡i bịch xuống đất, nằm quay Ä‘Æ¡ nhÆ° kẻ chết ngất.
Má»™t tiếng cÆ°á»i ré lên âm vang tứ bá», nghe tháºt rùng rợn. NgÆ°á»i phát ra được tiếng cÆ°á»i nà y hẳn phải có ná»™i công tháºt thâm háºu.
Bá»n Lục gia trang cÅ©ng lấy là m lạ, vá»™i quay đầu hÆ°á»›ng vá» phÃa phát ra tiếng cÆ°á»i đó.
Thì ra là cái bóng Ä‘en lúc nãy đã ẩn núp sau lÆ°ng Thanh Diện Nhân. Cái bóng lúc tránh né những tia sét từ trên đám mây Ä‘en phóng xuống nhìn có vẻ lom khom loắt choắt, nhÆ°ng bây giá» cái bóng Ä‘ang ưỡn ngá»±c cÆ°á»i ha hả thì lại có má»™t thân hình tráng kiện, mặc dù nghe cái giá»ng cÅ©ng biết là ngÆ°á»i già nua.
Nghe ngÆ°á»i đó cÆ°á»i, ai cÅ©ng ngỡ ngà ng. Lão cÆ°á»i mãi không dứt, hết trà ng cÆ°á»i nà y tá»›i trà ng cÆ°á»i khác, cà ng nghe cà ng thấy lạnh cả ngÆ°á»i. Không biết lão ta cÆ°á»i vì cái gì, cÆ°á»i vì Tần nÆ°Æ¡ng bất tỉnh nằm lăn ra đó, hay là vì má»›i thoát khá»i cảnh chết...
Thanh Diện Nhân bất chợt nhìn lên trá»i, cau mà y, nhăn mặt ra vẻ thắc mắc mà không tìm ra được lá»i giải đáp.
Chà ng nghĩ thầm :
“Tần nÆ°Æ¡ng bất tỉnh nhân sá»± rồi tại sao những đám mây Ä‘en lại không tan biến mất.â€
Chà ng đâm ra hồ nghi, đảo mắt nhìn quanh. Ngoà i cái bóng Ä‘en Ä‘ang cÆ°á»i kia thì tuyệt nhiên không còn ngÆ°á»i lạ mặt thứ ba.
Thanh Diện Nhân Ä‘Æ°a mắt nhìn kỹ hÆ¡n thì thấy hai chân của ngÆ°á»i đó không chạm đất. á»ng quần lại bùng nhùng che cả đôi bà n chân. Má»—i khi gió thổi, má»™t bên ống quần phần pháºt bay lên, rõ rà ng là ngÆ°á»i đó cụt má»™t chân, từ đầu gối trở xuống.
Cái bóng Ä‘en cÆ°á»i má»™t hồi tháºt lâu, rồi bất ngá» ngÆ°ng bặt tiếng cÆ°á»i, quay sang đám ngÆ°á»i Lục gia trang gằn giá»ng nói :
- Các ngÆ°Æ¡i đến tháºt đúng lúc. Ta xem các ngÆ°Æ¡i còn cách nà o thoát thân nữa hay không.
Nghe giá»ng nói đó, tức thì cả bá»n Lục gia trang Ä‘á»u lá»™ vẻ hốt hoảng. Cái giá»ng nói oang oang không còn nhút nhát nhÆ° lúc trÆ°á»›c nữa. Mà giá»ng nói lại rất là quen thuá»™c, nếu không phải của Ngô Khả Sinh thì là của ai?
Ngân Thiết vội hét vang :
- Ngô Khả Sinh! Ngươi hết muốn sống rồi?
Vừa hét Ngân Thiết vừa nhà o ngÆ°á»i tá»›i chụp lấy cây gáºy bạc của mình ném ra lúc nãy. Trong lúc cúi ngÆ°á»i xuống, chà ng trai vô tình Ä‘Æ°a hẳn cả thân hình nhá» bé Tiểu Kê ra sau má»™t cách lá»™ liá»…u, không gì che chắn.
Ngô Khả Sinh lúc trÆ°á»›c bị bại tráºn và trở nên què quặt cÅ©ng vì đứa nhá» nà y, lão ta háºn nó đến táºn xÆ°Æ¡ng tủy. Vừa thấy đứa nhỠđược giÆ¡ ra nhÆ° là má»™t mục tiêu lý tưởng, lão Tổng quản không ngần ngại phóng ra má»™t chưởng hất đứa nhá» bay khá»i tay Ngân Thiết. ChÆ°a hết lão còn Ä‘iá»u Ä‘á»™ng những đám mây phát ra những lằn sét sáng lòa đánh xuống đầu đứa nhá».
Má»i sá»± việc xảy ra quá nhanh, nhanh vượt cả sá»± phản ứng của bá»n Lục gia trang. Há» chỉ còn biết Ä‘Æ°a mắt dõi theo nhìn tấm thân nhá» bé của nó Ä‘ang bị những lằn sét đánh xuống.
NhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u Ngô Khả Sinh không thể nà o ngá» tá»›i là thân hình đứa nhỠèo uá»™t quá nhẹ mà lão ta vung chưởng hất nó Ä‘i lại quá mạnh. Cho nên nó nhÆ° má»™t cánh diá»u gặp gió bay vèo vèo trên không. Nó bay nhanh đến Ä‘á»™ ngoà i sá»± dá»± liệu của lão. Dù là có rất nhiá»u tia sét đánh xuống nó nhÆ°ng tia nà o cÅ©ng đánh hụt trong Ä‘Æ°á»ng tÆ¡ kẽ tóc. Quần áo đứa nhá» bị xẹt trúng, rách nát tả tÆ¡i và bốc mùi khét lẹt.
Khi nó rá»›t xuống đất thì đã ra ngoà i tầm nhìn của cả bá»n.
Má»™t ngÆ°á»i lá»›n có võ công bị đánh nhÆ° váºy cÅ©ng phải chết, huống chi là má»™t đứa bé không biết má»™t chút gì vá» võ công.
Ngô Khả Sinh lại cất lên trà ng cÆ°á»i ha hả không dứt.
Ngân Thiết tức giáºn Ä‘iên ngÆ°á»i, vung gáºy đánh tá»›i tấp và o lão Tổng quản.
Hắc Diện Nhân và Thanh Diện Nhân cũng nhà o tới tấn công lão ta.
NhÆ°ng lão chỉ ung dung di chuyển thân hình tránh né, miệng cÆ°á»i không ngá»›t, còn mắt lá»™ vẻ khinh bỉ nhìn bá»n Lục gia trang. Lão coi bá»n há» nhÆ° những con kiến nhá» bé, chẳng thể nà o là m gì được lão.
Thanh Diện Nhân thì vung chưởng công liên tục, còn Hắc Diện Nhân thì Ä‘áºp tay xuống đất ầm ầm, là m nứt ra từng kẻ đất lá»›n, và từng lá»›p đất rồng rắn kéo đến áºp và o ngÆ°á»i Ngô Khả Sinh.
Ba ngÆ°á»i hợp lá»±c không là m gì được Ngô Khả Sinh. Tháºm chà má»™t chéo áo của lão cÅ©ng không đụng tá»›i được. Ngược lại lão già kia vừa cÆ°á»i vừa tránh né đùa giởn vá»›i há» nhÆ° những đứa con nÃt.
Ãánh nhau má»™t hồi thì bá»n Lục gia trang bắt đầu chùn tay, chiêu thức phát ra có vẻ cháºm lại.
Tá»›i lúc đó bất ngá» sắc mặt của Ngô Khả Sinh thay đổi nhanh chóng, thân hình lão vẫn di Ä‘á»™ng tránh né bất cứ váºt gì đụng và o ngÆ°á»i, nhÆ°ng tay khẽ nhấc lên má»™t cái tức thì nhiá»u là n sét từ trên cao nối Ä‘uôi nhau xẹt tá»›i đánh thẳng và o Thanh Diện Nhân, là kẻ có vẻ yếu nhất trong ba ngÆ°á»i thuá»™c Lục gia trang.
Vì đã cảnh giác từ trÆ°á»›c, Thanh Diện Nhân hoà nh thân né tránh hết tia sét nà y tá»›i tia sét khác, cà ng ra sức chạy nhảy tránh né thì cà ng cảm thấy mệt má»i, cÆ°á»›c bá»™ có vẻ cháºm chạp hÆ¡n lúc trÆ°á»›c.
Hắc Diện Nhân đứng ngoà i thấy sÆ° đệ của mình lâm nguy thì vá»™i và ng huy Ä‘á»™ng đất cát xung quanh lão tặc trà o lên bay mù mịt là m má» mất tầm nhìn của lão. Những tia sét được phóng xuống không còn chÃnh xác, và số lượng cÅ©ng giảm Ä‘i phần nà o.
Chợt má»™t ý nghÄ© lóe lên trong đầu, thừa lúc Ngô Khả Sinh vừa lo tránh gáºy bạc của Ngân Thiết vừa lo phủi tan đám bụi mù, Hắc Diện Nhân vung tay tạo nên những ụ đất. Mặt đất bằng phẳng giỠđây nhấp nhô những ụ, những gò đất cao thấp khác nhau.
Hắc Diện Nhân quát to :
- Nhị đệ hãy núp dưới những ụ đất của ta.
Lúc đó Ngô Khả Sinh cÅ©ng phát giác thấy Hắc Diện Nhân vừa giở trò gì. Lão ta cất tiếng cÆ°á»i ha hả, nói :
- Liệu các ngươi có trốn thoát được không?
Quả nhiên, lão không nói sai.
Từng đợt sét chợt phóng xuống liên tục xuống đầu cả ba ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông còn lại của Lục gia trang.
Hết đợt nà y tá»›i đợt khác, cả ba không kịp trở tay tấn công lão ta, Ä‘Ã nh phải nhà o ngÆ°á»i và o những ụ đất tránh né. NhÆ°ng há» vừa ẩn dÆ°á»›i ụ nà o thì ụ đó bị sét đánh tan, há» lại nhảy qua ụ khác ẩn núp. Còn Hắc Diện Nhân vừa núp vừa vung tay đấp lên những ụ khác không ngừng.
Ngô Khả Sinh đánh hoà i vẫn không trúng được má»™t tên nà o trong bá»n Lục gia trang, tức khà đảo mắt nhìn quanh, chợt lão thấy hai nữ nhân Ä‘ang đứng ôm cứng lấy nhau, run lên từng hồi trÆ°á»›c cảnh ác chiến.
Lão Tổng quản hét to :
- Mấy con chuột chui rúc kia, hãy chống mắt lên mà xem đây.
Nói rồi lão vung sét đánh nhanh và o Khả Thanh và Tô Nguyệt đang đứng run rẫy vì sợ hãi.
Khả Thanh biết chút Ãt võ công, vá»™i và ng kéo Tô Nguyệt nhà o tá»›i núp dÆ°á»›i má»™t ụ đất. NhÆ°ng cô gái vẫn còn cháºm, má»™t tia sét đã lóe lên cùng lúc vá»›i má»™t bóng ảnh mà u xanh nhắm ngay Tô Nguyệt lao tá»›i.
Tô Nguyệt vốn là tiểu thÆ¡ khuê phòng, thoáng thấy ánh chá»›p sáng lòe đánh và o thân hình của Thanh Diện Nhân, đẩy chà ng văng Ä‘i xa thì nà ng ta hốt hoảng đến cá»±c Ä‘á»™ y nhÆ° là chÃnh mình bị đánh. Rồi những lằn chá»›p khác lại lóe lên, đất cát bắn lên bùng bùng. Má»—i lần đất cát bắn và o ngÆ°á»i là nà ng tưởng nhÆ° lưỡi hái của tá» thần chém tá»›i lấy mạng. Nà ng hoảng quá, chỉ biết nhắm mắt rú lên tháºt to, tháºt dà i.
Tiếng rú của nà ng tiểu thÆ¡ nhÆ° tiếng thanh la rÃt mãi không chịu ngừng.
Ãến Ä‘á»™ Ngô Khải Sinh phải Ä‘Æ°a tay bịt hai lá»— tai, còn miệng cất tiếng chá»i đổng :
- Con nha đầu thối tha còn chưa chịu chết.
Lão lại khẽ nhấc cánh tay má»™t cái thì má»™t đợt sét từ trên những đám mây bắn xuống đánh lung tung vá» phÃa đó.
Một đợt sét nữa xẹt xuống.
Rồi một đợt nữa....
Cứ thế hết đợt sét nà y đến đợt sét khác đánh xuống ầm ầm vá» phÃa nà ng Ä‘ang trú thân.
Thế mà , tiếng rú lanh lảnh của vị tiểu thư vẫn chưa dứt.
Nà ng rú còn hÆ¡n lợn bị thá»c tiết.
Không phải chỉ có má»™t con mà là nhiá»u con lợn bị thá»c tiết, con nà y ngÆ°ng thì có con kia nối tiếp.
Tiếng rú của nà ng chẳng khác chi những Ä‘Æ°á»ng sét đánh và o lá»— nhỉ của Ngô Khả Sinh. Lão ta nhăn mặt khó chịu, má»™t tay bịt tai má»™t tay vung lên phát sét đánh bừa xuống má»i nÆ¡i, nhất là chá»— nà ng Ä‘ang ẩn thân.
Ngân Thiết nghe tiếng rú của Tô Nguyệt tá» ra lo lắng, bồn chồn. Chà ng nhấp ngÆ°á»i tÃnh lao tá»›i mấy lần để giải cứu cho nà ng. NhÆ°ng tia sét đánh xuống nhiá»u quá, chà ng không thể nà o chạy ra khá»i chá»— núp. Vì lo cho ngÆ°á»i nhiá»u mà quên cả lo cho bản thân mình. Ngân Thiết bị trúng má»™t tia sét xẹt ngang, chà ng ngã xuống và đất đá lần lần phủ lên ngÆ°á»i nhanh chóng.
Ngân Thiết vì lo cho Tô Nguyệt, thì ngược lại Hắc Diện Nhân lại lo cho Ngân Thiết. Chà ng liên tục dùng tay tạo nên nhiá»u ụ đất để chắn các Ä‘Æ°á»ng sét Ä‘ang đánh xuống. chá»— Tô Nguyệt và Ngân Thiết. NhÆ°ng rồi cÅ©ng tá»›i lượt chà ng vì lo cho kẻ khác mà không nghÄ© tá»›i mình, đến khi ngã xuống thì má»›i biết mình đã bị má»™t Ä‘Æ°á»ng sét xẹt trúng
Cà ng nghe tiếng sét đánh xuống, Tô Nguyệt cà ng gà o cà ng rú tháºt to.
Cuối cùng nà ng rú đến Ä‘á»™ không còn hÆ¡i để rú nữa thì ngất Ä‘i, ngã lăn xuống, không còn biết trá»i trăng mây gió thế nà o nữa.
Tá»›i lúc đó thì má»i sá»± bất chợt bình yên im lặng trở lại, Ngô Khả Sinh vá»™i đảo mắt nhìn quanh. Cục trÆ°á»ng bị Ä‘Ã o xá»›i loang lá»—, hố sâu, gò cao khắp nÆ¡i, kẻ nà o ngã xuống có lẽ cÅ©ng bị đất đá lấp phủ.
Ngô Khả Sinh lÆ°á»›t là là trên mặt đất xem xét lại cục trÆ°á»ng. Nếu lão tìm được kẻ nà o còn sống sót thì ra tay diệt táºn gốc. NhÆ°ng bây giá» má»i váºt Ä‘á»u bị đất phủ dầy. Má»™t mảnh áo hé ra cÅ©ng không thấy. Lão Ä‘inh ninh là dù bá»n ngÆ°á»i kia không chết thì cÅ©ng bị đất phủ nghẹt thở mà chết, nên sau má»™t hồi xem xét lão tung mình bay Ä‘i.
Ãám mây Ä‘en cÅ©ng kéo Ä‘i theo bóng lão Tổng quản. Bầu trá»i lại trở lại quang đãng, nắng chiếu chói lòa.
Khi lão Ä‘i được má»™t lúc, thì xa xa ngoà i cục trÆ°á»ng má»™t cái bóng Ä‘en Ä‘en nhá» xÃu Ä‘ang kéo lê thân hình đầy thÆ°Æ¡ng tÃch từ từ tiến tá»›i. Cái bóng Ä‘en đó chẳng ai khác là Tiểu Kê.
Sau khi bị đánh tung lên, rồi lại bị sét đánh hụt mấy lần, đứa nhá» nhắm nghiá»n mắt lại phó mặc số mạng cho trá»i định Ä‘oạt. NhÆ°ng lạ thay khi rá»›t xuống, nó lại rá»›t và o má»™t vùng đất xốp. Cái bà n tá»a của nó rá»›t xuống trÆ°á»›c và ngồi kiết đà ở đó má»™t hồi. Sau khi phát giác ra mình vẫn còn sống, nó lại lê tấm thân ê ẩm quay trở lại cục trÆ°á»ng tìm ngÆ°á»i thân.
Nó tá»›i nÆ¡i không thấy bóng ai, vá»™i khịt khịt mÅ©i nhÆ° chó đánh hÆ¡i. Tá»›i chá»— nà o nó nghi có xác ngÆ°á»i thì vá»™i lấy hai bà n tay nhá» xÃu Ä‘Ã o bá»›i đám đất cát đá ra. NhÆ°ng hai bà n tay nó quá nhá» thì Ä‘Ã o đâu được bao nhiêu. Nó lại rá» rẫm, khịt khịt cái mÅ©i, rồi lại Ä‘Ã o. Lần nà y thì nó Ä‘Ã o trúng cái mặt của Khả Thanh. Cô nà ng sau khi được chút không khà để thở thì tỉnh lại, bắt gặp khuôn mặt xấu xà vá»›i hai con mắt trợn trừng của Tiểu Kê Ä‘ang dòm dòm.
Dù gÆ°Æ¡ng mặt Tiểu Kê có xấu xà tá»›i đâu, nhÆ°ng lúc nà y đối vá»›i Khả Thanh nó lại là má»™t vị thần tiên được thượng đế phái xuống. Khả Thanh tÃnh choà ng dáºy ôm nó, nhÆ°ng không Ä‘á»™ng Ä‘áºy được thân hình, nà ng vá»™i kêu ối má»™t tiếng thảm thiết.
Ãứa nhá» lại rá» rẫm trên mặt đất, Ä‘Ã o Ä‘Ã o bá»›i bá»›i tá»›i khi má»™t cánh tay của Khả Thanh lòi ra. Má»™t tay được tá»± do, Kha Thanh có chá»— tá»±a để nhúc nhÃch thân hình đẩy lá»›p đất trên ngÆ°á»i xuống mà đứng dáºy.
Tiểu Kê lại khịt khịt, mò mẫm má»™t hồi rồi Ä‘Æ°a tay Ä‘Ã o Ä‘Ã o phủi phủi lá»›p đất. Khả Thanh thấy váºy cÅ©ng vá»™i và ng nhà o tá»›i giúp nó Ä‘Ã o bá»›i. Lần nà y hai ngÆ°á»i kéo được Tô Nguyệt ra khá»i lá»›p đất, tuy còn thở nhÆ°ng lại bất tỉnh. Khả Thanh là m hết má»i cách cÅ©ng không thấy Tô Nguyệt tỉnh lại.
Rồi Tiểu Kê lại khịt khịt, lại Ä‘Ã o Ä‘Ã o bá»›i bá»›i. Khả Thanh không thể nà o ngồi má»™t chá»— chá» tiểu thÆ¡ của mình tỉnh lại được, nà ng phải chạy tá»›i giúp Tiểu Kê kéo những ngÆ°á»i kia ra khá»i đám đất cát đá. Má»™t nữ nhân, má»™t đứa con nÃt hì hục Ä‘Ã o bá»›i, lôi kéo ba ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lá»±c lưỡng tá»›i khi trá»i cháºp choạng tối thì má»›i xong. NhÆ°ng ba ngÆ°á»i há» Ä‘á»u bị thÆ°Æ¡ng nặng, nhất là Thanh Diện Nhân, hÆ¡i thở có vẻ đứt quảng.
Nguyên do đứa nhỠđánh hÆ¡i được hai nữ nhân trÆ°á»›c là do mùi son phấn tá»a ra.
Còn ba ngÆ°á»i nam nhân có mùi vị phong trần gần nhÆ° vá»›i đất cát thì nó phải vất vả má»™t hồi lâu má»›i khám phá ra chá»— há» bị chôn vùi.
CÅ©ng nhá» mùi son phấn, Tiểu Kê còn đánh hÆ¡i lôi ra được Tần nÆ°Æ¡ng. Bà ta cÅ©ng nhÆ° những ngÆ°á»i kia, mê mang bất tỉnh.
Cảm thấy vô lá»±c vì không có cách nà o cứu tỉnh lại ba ngÆ°á»i của Lục gia trang và vị tiểu thÆ¡ há» Tô, Khả Thanh ngồi khóc i ỉ. Tiểu Kê thì bò hết từ ngÆ°á»i nà y tá»›i ngÆ°á»i kia rá» rẫm mặt mà y tay chân mấy lượt, nó cÅ©ng cảm thấy vô phÆ°Æ¡ng cứu giúp. Nhất là đối vá»›i Thanh Diện Nhân không còn sống được bao lâu. Ãứa nhá» cảm thấy thÆ°Æ¡ng tâm cho ngÆ°á»i đã từng chăm sóc, che chở nó từ nhá» tá»›i giá». Nó lại nghÄ© tá»›i cái chết của bà bà , bất giác nó rÆ°á»›ng cổ tru lên má»™t hÆ¡i tháºt dà i đầy vẻ bi thÆ°Æ¡ng.
Nó hú xong thì lại nằm phịch xuống ngay bên cạnh Thanh Diện Nhân. Không biết vì quá mệt má»i hay vì quá thÆ°Æ¡ng tâm.
Một lúc sau có tiếng đất đá khua rạt rạt, rồi lộc cộc một cỗ xe ngựa lỠmỠhiện ra trong bóng tối.
Má»™t giá»ng nói khà n khà n vang lên :
- Tên nà o vừa mới tru tréo đưa tiễn oan hồn?
Khả Thanh nghe váºy thì báºt khóc rống lên. Nà ng không dám nghÄ© đến cái chết, dù cái chết đó không phải dà nh cho nà ng.
Giá»ng khà n khà n lại vang lên :
- Váºy là có ngÆ°á»i chết rồi! Xác chúng đâu mang lên xe hết Ä‘i!
Khả Thanh liếc nhìn Tiểu Kê Ä‘ang nằm bên xác của Thanh Diện Nhân, cô nà ng nÆ°á»›c mắt rÆ¡i lả chả nhÆ°ng lại không nói thêm má»™t tiếng nà o. Thỉnh thoảng còn nấc nghẹn mấy cái nghe tháºt não nùng.
Từ trong bóng tối hai bóng ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông cao lá»›n cầm Ä‘uốc bÆ°á»›c ra, soi Ä‘uốc nhìn khắp má»i nÆ¡i má»™t lượt, rồi lẳng lặng bÆ°á»›c tá»›i xốc bế mấy cái xác và Tiểu Kê bá» lên cá»— xe ngá»±a. Khả Thanh nhà o tá»›i ngăn cản thì bá»n há» cÅ©ng túm cổ cô nà ng quăng lên xe ngá»±a cùng vá»›i đống xác ngÆ°á»i sắp Ä‘i chầu diêm vÆ°Æ¡ng. Khả Thanh thấy mình bức lá»±c, lo ngồi khóc mà không để ý thấy bá»n ngÆ°á»i bà ẩn kia nhét và o mồm năm cái xác và i thứ gì đó.
Cứ thế chiếc xe do bốn con ngá»±a to khá»e kéo cháºm chạp lăn bánh.
Lốc cốc... lộc cộc...
Thứ âm thanh buồn bã cứ vang lên Ä‘á»u Ä‘á»u bên tai, cho tá»›i khi đến má»™t vùng hoang dã nhÆ° chÆ°a há» có dấu chân ngÆ°á»i đặt xuống thì dừng lại.
Hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lạ mặt lại lần lượt bế xốc những ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng bá» và o má»™t hang Ä‘á»™ng.
Nói là hang Ä‘á»™ng cÅ©ng không phải, mà đó có vẻ nhÆ° là má»™t gian thạch thất được thiên nhiên tạo ra, há»m và o trong má»™t vách núi. Tuy không có cá»a sổ, nhÆ°ng lại có má»™t lá»— khá rá»™ng để Ä‘i và o. Bên trong được sắp đặt sẵn năm chiếc giÆ°á»ng bằng cá» Ä‘Æ¡n sÆ¡. Chỉ có thế thôi, không bà n không ghế và cÅ©ng không má»™t bóng ngÆ°á»i.
Hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lần lượt đặt má»—i ngÆ°á»i bệnh nằm lên má»™t chiếc giÆ°á»ng cá». Xong việc, há» lại xách cổ nhấc bổng Khả Thanh và Tiểu Kê khá»i xe ngá»±a. Mặc kệ má»™t nữ nhân ôm đứa trẻ nhá» ngÆ¡ ngác đứng đó, há» leo lên xe quất roi và o mông mấy con ngá»±a rồi dong Ä‘i mất.
Ãứng ngó má»™t hồi tá»›i khi bóng chiếc xe ngá»±a khuất khá»i rặng cây, Khả Thanh lặng lẽ ôm Tiểu Kê Ä‘i và o trong hang Ä‘á»™ng. Lạ thay, bá»n ngÆ°á»i trá»ng thÆ°Æ¡ng kia, kể cả Thanh Diện Nhân vẫn còn thở, chÆ°a ngÆ°á»i nà o bị thiệt mạng.
Má»™t ngà y cháºm chạp trôi qua, chủ nhân của căn thạch thất vẫn chÆ°a xuất hiện. Tiểu Kê cÅ©ng đã tỉnh lại ngồi ì má»™t đống. Cả ngà y chÆ°a ăn, bụng Khả Thanh cứ sôi lên ùng ục đến thẹn cả ngÆ°á»i. Cô gái xoay qua nhìn Tiểu Kê thì thấy nó ngồi kiết Ä‘Ã , mắt thất thần nhìn và o khoảng không.
Mãi đến tối mịt, từ xa xa mới có một ánh đèn nhấp nháy tới gần.
Má»™t bà lão già nua, gia nhăn đến nổi không còn chá»— nà o để nhăn thêm được nữa, lÆ°ng khòm, mắt lồi, má»™t tay xách túi vải, tay kia cầm má»™t cái nồi con con. Chiếc túi có vẻ xẹp lép nhÆ° không có gì ở bên trong. NhÆ°ng bà lão lại xách chiếc túi là là nhÆ° gần chạm mặt đất váºy, chứng tá» nó phải rất nặng đối vá»›i bà ta.
Không thèm liếc mắt ngó hai ngÆ°á»i còn khá»e mạnh má»™t cái, bà ta Ä‘i lần tá»›i năm ngÆ°á»i bị trá»ng thÆ°Æ¡ng xem xét má»™t hồi rồi móc trong túi vải ra má»™t đống lá cá». Bà ta Ä‘Æ°a nồi thuốc cho Tiểu Kê, và đống lá cá» cho Khả Thanh.
Ãứa nhá» nháºn lấy nồi thuốc mà không biết phải là m gì, nó cứ trÆ¡ mắt ra ngó. Khả Thanh Ä‘oán bà ta muốn nó ra suối lấy nÆ°á»›c. Nà ng lên tiếng nói :
- Bà ta muốn em ra suối lấy nước vỠđây.
Ãứa nhỠđứng lên nhấp chân Ä‘i, nhÆ°ng nó bá»—ng dừng lại Ä‘Æ°a cặp mắt thất thần ngó chằm chằm và o bà lão. Bà ta liá»n ra ngoà i cá»a hang Ä‘á»™ng, Ä‘Æ°a tay chỉ vá» hÆ°á»›ng Bắc.
Ãứa nhá» láºp tức chạy Ä‘i liá»n.
Bà lão lại quay và o đưa con dao sắc thuốc cho Khả Thanh.
Cô gái hiểu ý bà lão muốn nói gì, vá»™i tìm má»™t hòn đá trÆ¡n tru, phủi bụi sạch sẽ tÃnh kê đám lá cá» lên sắc nhá». Bất ngỠ“bốp†má»™t tiếng, bà lão không biết đã dùng váºt gì Ä‘áºp lên đầu Khả Thanh má»™t cú. Mắt muốn nổ Ä‘om đóm, cô gái vụt quay phắt ngÆ°á»i lại sừng sá»™ vá»›i bà lão. Nà o ngá», bà ta cứ thản nhiên nhÆ° không có chuyện gì, má»™t tay cầm nhánh cây khô chỉ và o má»™t gốc cây nhẵn nhụi bóng láng kế bên đó. Khả Thanh lại lặng lẽ cầm đám lá cá» cùng con dao thuốc tá»›i chá»— gốc cây nhẵn nhụi bóng láng đó. Cô ta bắt đầu sắc thuốc, nhÆ°ng cắt nhá» quá cÅ©ng bị bà ta Ä‘áºp má»™t cái lên đầu, cắt lá»›n quá cÅ©ng bị Ä‘áºp má»™t cái nữa. Cố gắng dằn cÆ¡n giáºn, cô gái háºm há»±c ráng để ý sắc thuốc theo đúng ý của bà ta.
Lúc đó Tiểu Kê cũng lấy nước vỠtới.
Bà ta nhìn má»±c nÆ°á»›c trong nồi thuốc má»™t hồi, rồi giÆ¡ tay ra dấu bảo nó đổ Ä‘i. Ãứa nhá» cÅ©ng là m theo, nhÆ°ng nó đổ nhanh cÅ©ng bị bà ta cầm nhánh cây khó Ä‘áºp má»™t cái và o đầu. Ãổ nhiá»u nÆ°á»›c Ä‘i quá, không tá»›i má»±c nÆ°á»›c quy định thì bà ta lại chỉ tay vá» hÆ°á»›ng Bắc, bắt nó Ä‘i lấy lại nồi nÆ°á»›c khác. Nếu nó đổ cháºm cÅ©ng bị Ä‘áºp. Cứ thế, bị bao nhiêu lần Ä‘i lấy nÆ°á»›c, bao nhiêu lần bị Ä‘áºp và o đầu tá»›i Ä‘á»™ nó không còn biết Ä‘au là gì nữa, thì đứa bé cÅ©ng há»c được cách đổ nÆ°á»›c vá»›i tốc Ä‘á»™ nà o, cầm chiếc nồi thuốc là m sao, và má»±c nÆ°á»›c bao nhiêu thì đủ.
Gái trẻ, con nÃt Ä‘á»u bị bà ta Ä‘áºp và o đầu “bốp bốp†cả buổi cÅ©ng chỉ vì nấu má»™t nồi thuốc nhá» cho năm ngÆ°á»i bệnh. Còn má»™t Ä‘iá»u lạ nữa là bà ta không há» lên tiếng nói má»™t lá»i. Cái hà nh Ä‘á»™ng đánh ngÆ°á»i ta hình nhÆ° là má»™t cách nói chuyện thì phải.
Cuối cùng há» cÅ©ng nấu được nồi thuốc, tá»›i việc đổ thuốc và o miệng ngÆ°á»i bệnh không đúng cách cÅ©ng bị bà ta Ä‘áºp.
Tiểu Kê thì có vẻ nhÆ° má»™t tên chai lì không biết Ä‘au là gì, còn Khả Thanh thì dù oán háºn cÅ©ng phải cố gắng dằn lòng bởi má»™t lý do Ä‘Æ¡n giản, bà ta chỉ cách nấu thuốc cho há» cứu ngÆ°á»i thân.
Xong chuyện, bà ta lại quà y quả bá» Ä‘i, mặc kệ hai ngÆ°á»i đã đói khát gần hai ngà y trá»i chÆ°a có gì và o bụng.
Khả Thanh dù mình mảy ê ẩm vì bị bà lão kỳ quặc đánh mấy chục Ä‘áºp, vẫn ráng gượng mình Ä‘i và o khu rừng gần đó cố kiếm má»™t thứ gì đó ăn cho đỡ đói.
Ãi mãi cô chỉ kiếm được má»™t má»› trái cây xanh vỠăn tạm váºy thôi. Ãứa nhá» lúc đầu chỉ ngồi kiết Ä‘Ã , trố mắt nhìn và o khoảng không, không thèm ăn. Cuối cùng nó đói quá cÅ©ng Ä‘Æ°a tay lấy má»™t quả táo rừng bá» và o miệng nhai, rồi phun há»™t ra phì phì.
Ä‚n xong, há» lại nằm gục kế bên những ngÆ°á»i bệnh ngủ má»™t giấc tháºt dà i để lấy lại sức.
Qua ngà y hôm sau, ngÆ°á»i tỉnh lại đầu tiên là Tô Nguyệt.
Tới tối thì ánh đèn và ng lại nhấp nháy, bà lão kỳ quặc lại xuất hiện.
Tuy là má»™t tiểu thÆ¡ Ä‘Ã i các, và là ngÆ°á»i má»›i bệnh dáºy, Tô Nguyệt cÅ©ng bị bà lão kia phang cho mấy phát. Khả Thanh nhiá»u lúc phải là m thay cho Tô Nguyệt để tiểu thÆ¡ của mình khá»i bị đánh.
Bị đánh nhiá»u ba ngÆ°á»i há»c được cách nấu thuốc theo ý bà ta má»™t cách nhanh chóng.
Cứ thế, má»—i tối bà lão kỳ quặc lại đến, Ä‘Æ°a nắm lá cá» cho há» nấu thuốc. Má»—i ngà y nắm cá» má»—i khác, không giống vị và số lượng Ãt nhiá»u cÅ©ng khác. Ngà y thứ hai, Hắc Diện Nhân và Ngân Thiết má»›i bắt đầu tỉnh lại. Hai ngÆ°á»i tuy chÆ°a được khá»e mạnh lắm, nhÆ°ng cÅ©ng đảm nháºn cái công việc Ä‘i kiếm đồ ăn cho cả bá»n. Chẳng bao lâu há» cÅ©ng mang vỠđược và i chú thá».
Ngân Thiết đốt lá»a nÆ°á»›ng được con thá», chà ng liá»n Ä‘em và o hang cho Tô Nguyệt :
- Cô ăn Ä‘i cho khá»e ngÆ°á»i.
Tô Nguyệt chỉ lắc đầu ngồi nhìn Thanh Diện Nhân nằm mê mang bất tỉnh. Lâu lâu nà ng lại thở dà i sÆ°á»n sượt.
Thấy nà ng nhÆ° váºy, Ngân Thiết không biết nói gì hÆ¡n. Chà ng cầm miếng thịt thá», vừa cắn từng miếng vừa nhìn Tô Nguyệt, mặt lá»™ vẻ bá»±c dá»c không vui.
Trong những ngà y Thanh Diện Nhân nằm liệt giÆ°á»ng đó, Tô Nguyệt ngồi kế bên chăm sóc cho chà ng chu đáo. Từng muổng thuốc được đổ và o miệng chà ng hết sức chu đáo cẩn tháºn. NgÆ°á»i bệnh không tắm rá»a được, nà ng cÅ©ng Ä‘i lấy nÆ°á»›c để lau chùi mặt mÅ©i tay chân cho chà ng. Thỉnh thoảng nà ng lại lấy thêm cỠđắp giÆ°á»ng cho chà ng thêm êm thêm ấm. Khi chà ng mở được mắt, ngó nhìn xung quanh thì nà ng cÅ©ng há»i thăm, bắt chuyện vá»›i chà ng cho đỡ buồn.
Ngân Thiết thấy sá»± thân thiện của hai ngÆ°á»i, nhiá»u lúc cÅ©ng nổi cÆ¡n ghen, nhÆ°ng rồi chà ng lại nghÄ© có lẽ Tô Nguyệt là m nhÆ° váºy là muốn tá» lòng cảm Æ¡n vị nhị sÆ° huynh đã cứu mạng nà ng.
Ngân Thiết trong lòng tá»± trách mình tại sao lúc đó cháºm chạp không lao đến cứu nà ng nhÆ° vị nhị sÆ° huynh, để giỠđây ngÆ°á»i được Tô Nguyệt quan tâm đến có lẽ chÃnh là chà ng chứ không phải là vị nhị sÆ° huynh kia.
Vì mặc cảm hoặc là vì buồn tủi, cà ng ngà y Ngân Thiết cà ng Ãt nói.
CÅ©ng vì thế, Tô Nguyệt cà ng Ãt tiếp xúc vá»›i chà ng hÆ¡n.
Không biết có phải vì thế mà tình cảm của hỠnhạt đi hay không?
|
16-06-2008, 07:08 PM
|
|
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 8
Sư phụ của Bạch Tiểu Kha
Mãi tới năm ngà y sau, Thanh Diện Nhân mới tỉnh lại, nhưng còn phải nằm thêm một ngà y nữa mới đi lại được.
Tá»›i ngà y thứ tám thì Tần nÆ°Æ¡ng tỉnh hẳn, Ä‘iá»u đáng buồn là bà ta hoà n toà n bị mất hết công lá»±c, chẳng khác chi ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng. Ãám ngÆ°á»i Lục gia trang, Tô Nguyệt và Khả Thanh lúc trÆ°á»›c căm ghét bà ta bao nhiêu, bây giá» thì há» lại tá» vẻ thÆ°Æ¡ng hại bấy nhiêu.
Há» nÆ°á»›ng thịt vừa săn được, cÅ©ng ngá» lá»i má»i bà ta ăn chung.
Nhìn đám ngÆ°á»i quay quần bên má»› thịt nÆ°á»›ng ăn ngon là nh, Tần nÆ°Æ¡ng buồn bã không muốn tham gia. Bà ta chỉ nhắm mắt ngồi dá»±a vách đá, cố dằn nén cÆ¡n đói.
Bất chợt má»™t giá»ng nói trầm ấm vang lên bên tai Tần nÆ°Æ¡ng :
- Tại sao không lại ăn chung vá»›i há»? Bá»n hỠđã bá» Ä‘i hiá»m khÃch vá»›i ngÆ°Æ¡i thì là má»™t Ä‘iá»u đáng mừng, cá»› sao lại mặc cảm nhÆ° thế. Nếu muốn trả thù thì có lẽ bá»n há» là những kẻ duy nhất có thể giúp ngÆ°Æ¡i. Ãừng có cứng đầu.
Tần nÆ°Æ¡ng nghe qua giáºt mình, ngỡ là chÃnh mình nói chuyện vá»›i mình. NhÆ°ng khi ngẫm nghÄ© lại thấy giá»ng nói kia hoà n toà n khác lạ, chắc chắn là do ngÆ°á»i khác nói.
Bà ta đảo mắt nhìn quanh. Ngoà i bá»n ngÆ°á»i Ä‘ang vui vẻ gặm thịt ngoà i cá»a Ä‘á»™ng, không có bóng nhân nà o khác lạ.
Tiếng nói ấm áp nhẹ nhà ng đó có vẻ nhÆ° là do má»™t nữ nhân phát ra, nhÆ°ng tuổi tác Ä‘á»™ bao nhiêu thì Tần nÆ°Æ¡ng không Ä‘oán được. Qua cách nói năng có vẻ trịch thượng, Tần nÆ°Æ¡ng nghÄ© ngÆ°á»i đó phải lá»›n hÆ¡n mình, có thể vá» tuổi tác hay là cấp báºc trong xã há»™i, mà cÅ©ng có thể là ngÆ°á»i chứa Ä‘á»±ng má»™t kiến thức uyên bác.
Tần nÆ°Æ¡ng cố nhắm mắt an thần, nhÆ°ng câu nói hồi nãy cứ vang lên trong đầu, là m bà ta cứ áy náy nghÄ© ngợi, không sao ngồi yên được. NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, lá»i nói bà ẩn kia cÅ©ng có lý. Tần nÆ°Æ¡ng bèn từ từ đứng lên Ä‘i lại chá»— bá»n ngÆ°á»i Ä‘ang ăn thịt gà nÆ°á»›ng, uống nÆ°á»›c suối kia. ChÃnh Tô Nguyệt tá»± tay bẻ lấy cái đùi gà còn nóng Ä‘Æ°a cho bà ta.
Ngó nhìn Tô Nguyệt má»™t lúc lâu, Tần nÆ°Æ¡ng má»›i thò tay cầm lấy đùi gà từ từ Ä‘Æ°a lên miệng cắn má»™t miếng. Tuy là được uống dược thảo sống qua mấy ngà y nằm bệnh, nhÆ°ng mùi thịt vẫn ngon hÆ¡n nhiá»u. Tần nÆ°Æ¡ng cảm thấy miếng thịt gà ngon ngá»t vừa chui xuống bụng thì má»™t luồng sảng khoái bốc lên. Bà ta láºp tức Ä‘Æ°a chiếc đùi gà lên cắn 2, 3 miếng tá»›i khi đầy miệng má»›i thôi.
Cả bá»n thấy Tần nÆ°Æ¡ng ăn uống vồn vã nhÆ° váºy Ä‘Æ°a mắt ngó má»™t cái, rồi cÅ©ng quay mặt Ä‘i chá»— khác để cho bà ta được tá»± nhiên hÆ¡n. Ãể là m cho bầu không khà bá»›t căng thẳng, Thanh Diện Nhân lên tiếng :
- Tô phu nhân có biết tại sao mình lại ra nông nổi nà y không? Chắc chắn là không phải do chúng tôi rồi.
Tần nương im lặng một hồi lâu, mới lên tiếng đáp :
- Là do lão Hoa Tẩu Di ám hại ta.
Ba ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông của Lục gia trang đồng thanh há»i lại :
- Hoa Tẩu Di là ai?
Tần nÆ°Æ¡ng trố mắt nhìn bá»n há», nhÆ°ng chỉ trong má»™t thoáng bà ta lại cụp mắt xuống từ từ đáp :
- ChÃnh là lão quá»· bị ta Ä‘uổi đánh khi các ngÆ°Æ¡i kéo tá»›i.
NgÆ°ng lá»i má»™t thoáng, bà ta lại buồn bã kể :
- Ngả Khô Sinh tuy là sÆ° phụ của ta, nhÆ°ng ông ta không dạy cho ta môn thần công Thiên Lôi. Ta vì muốn há»c đã lẻn trá»™m sách. Không ngá» ta luyện không đúng, mà suýt để vong mạng. Trong lúc nguy nan sắp chết, Hoa Tẩu Di xuất hiện cứu sống ta, rồi lại chỉ dẫn và i Ä‘iá»u trong cách luyện công.
Bà ta thở dà i thÆ°á»n thượt mấy lần rồi trầm giá»ng nói tiếp :
- Lúc đầu ta có phần nghi ngá» lòng tốt của lão, nhÆ°ng khi há»™i tụ được mấy đám mây Ä‘en thì ta mừng quá quên hẳn Ä‘i mối nghi ngá». Lão nhân lúc ta báºn rá»™n đã lén lấy trá»™m sách, bởi váºy ta má»›i hÆ°á»›ng dẫn sét đánh và o lão. Không ngá»...
Tần nÆ°Æ¡ng chợt im lặng, bá» lá»ng câu nói ná»a chừng.
Lúc đầu bà ta nói cái tên Hoa Tẩu Di, bá»n Lục gia trang biết đó là do Ngá»™ Khả Sinh giả dạng. Há» có vẻ ngạc nhiên. NhÆ°ng đến khi nghe hết câu chuyện thì há» cà ng kinh ngạc hÆ¡n. Tại sao Ngô Khả Sinh lại không để Tần nÆ°Æ¡ng chết ngay lúc ấy? Tại sao lại cứu bà ta rồi lại hại bà ta?
Ngân Thiết lầm bầm nói :
- Hoa Tẩu Di bà nói đó chÃnh là lão Ngô Khả Sinh giả dạng. Chỉ là má»™t ngÆ°á»i thôi. ChÃnh ông ta cÅ©ng đánh bá»n ta gần chết. CÅ©ng may chÆ°a bị mất hết võ công.
Tần nÆ°Æ¡ng thoáng giáºt mình, nhÆ°ng rồi bà ta lại cụp mắt xuống, cháºm rãi đáp :
- Ta cÅ©ng nghi ngá» Ä‘iá»u đó.
Tô Nguyệt lên tiếng há»i :
- Tại sao nương nương không đỠphòng?
Tần nÆ°Æ¡ng nghe Tô Nguyệt nói liá»n nổi giáºn, ném mạnh khúc xÆ°Æ¡ng gà xuống đất rồi nói :
- Ngươi có nghe ta nói không?
Rồi bà gằn từng tiếng nói :
- Bởi ta thà nh công trong luyện công, quá phấn khởi mà trong nhất thá»i không Ä‘á» phòng.
Bà lại nhìn, Ä‘Æ°a tay chỉ cả đám ngÆ°á»i Lục gia trang, nói tiếp :
- Các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng váºy thôi. Các ngÆ°Æ¡i may mắn vì tên tiểu quá»· Ä‘iên khùng kia gặm chân lão, má»›i tạm thá»i thắng lúc đầu. NhÆ°ng các ngÆ°Æ¡i đâu biết thá»±c lá»±c của lão ta, nên bây giá» má»›i bị thảm hại nhÆ° ta váºy.
Ngân Thiết nghe váºy cÅ©ng cúi đầu lẩm bẩm :
- Quả đúng nhÆ° váºy.
Chợt Thanh Diện Nhân lên tiếng :
- Tôi có và i Ä‘iá»u muốn há»i, không biết nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng có thể trả lá»i được không?
Tần nương liếc xéo một cái, đáp xẳng :
- Há»i thì cứ há»i, ta trả lá»i được sẽ trả lá»i.
Thanh Diện Nhân suy nghÄ© má»™t hồi rồi há»i :
- Tại sao Ngô Khả Sinh cứu nương nương rồi lại muốn ám hại nương nương?
Tần nÆ°Æ¡ng chÆ°a kịp đáp thì má»™t giá»ng trong trẻo hách dịch ra vẻ triết lý vang lên :
- Những kẻ Ä‘á»™c ác thÆ°á»ng là thÃch nhìn con mồi chết dÆ°á»›i tay mình, hoặc bị hà nh hạ vá» tinh thần lẫn thể xác mà chết. Lão đã chủ tâm giết bao nhiêu ngÆ°á»i, thì có thể nói là kẻ Ä‘á»™c ác. Khi bà ta bị tẩu há»a nháºp ma, sắp chết má»™t cách nhanh chóng, thì lão lại mở lòng từ bi là vì muốn chÃnh tay lão hà nh hạ bà ta. Và bây giá» các ngÆ°Æ¡i đã thấy, bà ta bị lão chỉ sai đến nổi không còn võ công nữa. Ãiá»u đó Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ° thế nà o, cả thể xác và tinh thần.
Nghe những lá»i giải thÃch mạch lạc nhÆ° váºy, cả đám ngÆ°á»i Ä‘á»u giáºt mình quay lại. Há» thấy trên cà nh cây gần đó, Bạch Tiểu Kha Ä‘ang ngồi vắt vẻo, tay cầm má»™t cái đùi heo quay tháºt lá»›n.
Tần nương thì há miệng kinh ngạc, không ngỠcô gái nói ra hết tâm trạng của bà .
Thấy má»i ngÆ°á»i quay lại nhìn mình, Bạch Tiểu Kha giÆ¡ đùi heo lên nói :
- Các ngươi có thịt ăn thì ta cũng có thịt ăn. Thịt ta vừa ngon vừa bự hơn thịt gà của các ngươi... hì...hì... hì...
Ngân Thiết lại lầm bầm nói :
- Biết quá nhiá»u không hay. Ä‚n nhiá»u quá không tốt.
Hắc Diện Nhân vừa thấy mặt Bạch Tiểu Kha thì lại hùng hổ la lên :
- Lúc trÆ°á»›c ta giúp ngÆ°Æ¡i đánh cuá»™c vá»›i Tô Ãằng Không, tại sao lúc ta lâm nạn ngÆ°Æ¡i lại không tá»›i giúp bá»n ta? NgÆ°Æ¡i đã Ä‘i đâu há»? Hay là ngÆ°Æ¡i chÃnh là kẻ đứng ngoà i giáºt dây.
Bạch Tiểu Kha lại cÆ°á»i hi hà nói :
- Tại sao không giúp? Không phải các ngươi còn sống nhăn răng đó là gì?
Hắc Diện Nhân nhăn mặt há»i lại :
- Là do ngÆ°Æ¡i cứu bá»n ta Æ°?
Bạch Tiểu Kha ngáºp ngừng má»™t hồi rồi cÆ°á»i hì hì. Nà ng tiếp tục gặm đùi thịt heo quay ăn. Vừa ăn nhồm nhoà m đầy miệng, nà ng vừa tủm tỉm cÆ°á»i, tuyệt nhiên không trả lá»i câu há»i của Hắc Diện Nhân.
Thanh Diện Nhân thấy thái Ä‘á»™ máºp má» của Bạch Tiểu Kha thì Ä‘oán không phải chÃnh tay nà ng cứu bá»n há», nhÆ°ng có thể nà ng bảo ai đó tá»›i cứu. Chà ng liá»n vòng tay, cung kÃnh cúi đầu cảm tạ :
- Bá»n tại hạ xin Ä‘a tạ Æ¡n cứu mạng của cô nÆ°Æ¡ng. Nguyện sẽ có dịp đáp Ä‘á»n.
Không ngá» Bạch Tiểu Kha nhảy qua nhánh cây khác, tránh hÆ°á»›ng Thanh Diện Nhân Ä‘ang cúi đầu. Nà ng không nháºn cái lạy kia, có nghÄ©a là từ chối lá»i cảm tạ.
Không đợi cho má»i ngÆ°á»i kịp há»i vá» hà nh Ä‘á»™ng của mình, nà ng vá»™i nói :
- Thôi ta phải đi rồi.
Bóng ảnh nà ng lại biến đi như tà n hình.
Thế đó, nà ng đến không ai biết, khi ra Ä‘i lúc nà o cÅ©ng vá»›i câu “thôi ta Ä‘iâ€, còn trò chuyện cÅ©ng chỉ có mấy câu. Không bao giá» nà ng ở lâu. Má»—i lần nà ng tá»›i Ä‘á»u có chuyện xảy ra.
Má»i ngÆ°á»i ngá»› ngẩn má»™t hồi rồi lại quay đầu nhìn vỠđống lá»a. Ai cÅ©ng thầm há»i lần nà y sẽ có chuyện gì xảy ra. Há» cÅ©ng tÃnh tá»›i chuyện ra khá»i nÆ¡i nà y.
Tháºt ra nói Bạch Tiểu Kha cứu há» cÅ©ng không phải, mà là sÆ° phụ của Bạch Tiểu Kha ra tay cứu thì đúng hÆ¡n. Lúc quá bi thÆ°Æ¡ng, Tiểu Kê đã rÆ°á»›ng cổ hú lên má»™t trà ng dà i. Ai dè đó là dấu hiệu báo nguy của Tiểu Khê cho các vị sÆ° phụ của nà ng tá»›i cứu. NhÆ°ng cÅ©ng vì việc nà y mà gây rắc rối cho nà ng không Ãt. Bởi vì các sÆ° phụ nghi ngá» nà ng chÆ°a đủ khả năng bôn tẩu giang hồ.
Sau khi rá»i bỠđám ngÆ°á»i kia, Bạch Tiểu Kha chạy vá» phÃa má»™t khu rừng ráºm. Nà ng Ä‘i sâu và o đó, tá»›i má»™t con suối nhá». Kế bên suối là má»™t căn nhà lá bà y biện Ä‘Æ¡n sÆ¡. Bạch Tiểu Kha cất tiếng gá»i vang :
- Sư phụ! Sư phụ ở đâu?
Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mặc đồ nông dân, quần xắn ống cao tá»›i đầu gối, vai vác cuốc Ä‘i và o.
Ông ta nói :
- NgÆ°Æ¡i gá»i ta có chuyện gì?
Bạch Tiểu Kha nhăn nhó :
- Ãại sÆ° phụ!
NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông được Tiểu Kha gá»i là đại sÆ° phụ, nhÆ°á»›ng mà y trợn mắt há»i :
- Chẳng lẽ không phải ngÆ°Æ¡i gá»i ta.
Bạch Tiểu Kha ấp úng :
- Ãệ tá»... con...
Lại má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, cÅ©ng ăn mặc theo kiểu nông dân, nhÆ°ng ngÆ°á»i nà y lại cầm lÆ°á»›i bắt cá.
NgÆ°á»i thứ hai vừa xuất hiện lại há»i :
- Ngươi kêu ta à ?
Bạch Tiểu Kha xua tay, ấp úng :
- Không... không... không phải.
NgÆ°á»i cầm lÆ°á»›i há»i vặn lại :
- Chứ ngươi kêu ai?
Rồi từ từ xuất hiện thêm mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i, cả nam lẫn nữ, ngÆ°á»i nà o cÅ©ng há»i có má»™t câu :
- Ngươi kêu ta à ?
Bạch Tiểu Khà nhìn vòng vòng, hoảng loạn một hồi rồi la lên :
- Không phải!
Cả đám ngÆ°á»i cùng nói :
- Ngươi không kêu thì ai kêu?
Bạch Tiểu Kha tức khà la lên :
- Tôi kêu sư phụ của tôi mà .
Ãám ngÆ°á»i lại lao nhao nói :
- Chẳng lẽ ta không phải là sư phụ của ngươi?
Bạch Tiểu Kha ôm đầu hét :
- Phải... phải... tất cả Ä‘á»u là sÆ° phụ của tôi.
Bất chợt nà ng lại đứng thẳng lên, nghiêm giá»ng, vênh mặt nói :
- NhÆ°ng tôi không có kiếm mấy ngÆ°á»i.
Má»™t ngÆ°á»i ăn mặc giống thÆ° sinh báºt cÆ°á»i vang, tay cầm quạt phẩy phẩy, há»i :
- Váºy ngÆ°Æ¡i kiếm sÆ° phụ nà o?
Bạch Tiểu Kha nhón chân, chồm ngÆ°á»i nhìn mặt từng ngÆ°á»i má»™t hồi rồi buồn bã nói :
- NgÆ°á»i đó không có ở đây.
NgÆ°á»i ăn mặc theo kiểu thÆ° sinh lại mỉm cÆ°á»i, nheo mắt nói :
- Nếu ngÆ°Æ¡i Ä‘ang kiếm Bạch Tịnh Liên thì ngÆ°Æ¡i đến cháºm rồi đó.
Bạch Tiểu Kha hốt hoảng la lên :
- Tại sao lại cháºm? Hôm qua ngÆ°á»i còn ở đây. Có bao giá» sÆ° phụ Ä‘i ra ngoà i má»™t bÆ°á»›c.
Bá»n ngÆ°á»i lại nhao nhao, ngÆ°á»i nói trÆ°á»›c, kẻ nói sau, ngÆ°á»i nói nhanh, kẻ nói cháºm :
- Tại sao ta lại không ra ngoà i?
Cà ng đối đáp vá»›i má»™t đám sÆ° phụ, Bạch Tiểu Kha cà ng nhức đầu la hét inh á»i cố át tiếng nói lao nhao của mÆ°á»i mấy vị sÆ° phụ :
- Không phải........
Khi những tiếng nói lao nhao kia đã lắng dần xuống, Bạch Tiểu Kha cháºm rãi nói từng tiếng :
- Tôi muốn nói đến sÆ° phụ Bạch Tịnh Liên kìa. NgÆ°á»i có bao giá» Ä‘i lại trên giang hồ.
NgÆ°á»i vác cuốc trên vai được gá»i là Ãại sÆ° phụ lên tiếng trầm trầm :
- Tại vì ngÆ°Æ¡i mà Tịnh Liên phải ra ngoà i. NgÆ°Æ¡i đã gây chuyện gì ngoà i đó? Ta đã bảo ngÆ°Æ¡i chÆ°a há»c xong, không nên ra ngoà i tìm chuyện. NgÆ°Æ¡i nên ở lại đây thì tốt hÆ¡n.
Bạch Tiểu Kha gãi đầu, mặt mà y nhăn nhó, miệng cÆ°á»i khì khì mấy lượt mà chÆ°a chịu trả lá»i.
NgÆ°á»i ăn mặc theo kiểu thÆ° sinh lại châm chá»c :
- Nhất định ngoà i giang hồ có một kiếp sát đang xảy ra, ngươi đi tới đâu là có chuyện tới đó.
Bạch Tiểu Kha nghe váºy, cong má» lên hét lá»›n :
- Không có...
Vị sÆ° phụ cầm lÆ°á»›i cá há»i vặn lại :
- Váºy thì ngÆ°Æ¡i kiếm Tịnh Liên có chuyện gì? Ta chắc ngÆ°Æ¡i gây chuyện lá»›n, nên má»›i vỠđây cầu cứu Tịnh Liên.
Má»™t ngÆ°á»i trạc ngÅ© tuần, tóc Ä‘iểm bạc muối tiêu ôn hòa nói :
- Kha nhi! Có chuyện gì cứ nói ra, may bá»n ta có thể giúp ngÆ°Æ¡i giải quyết.
Bạch Tiểu Kha lại gãi đầu một hồi rồi mới đáp :
- Là vì má»™t cuốn bà kÃp... á»... không phải, là má»™t cuốn sách quý, đệ tá» muốn lấy lại cho sÆ° phụ Tịnh Liên.
Tức thì má»™t đám ngÆ°á»i đồng quát lên, vang rá»n cả khu rừng :
- Sách gì?
Bạch Tiểu Kha cÆ°á»i gượng hê hê, rồi là nhà đáp :
- TÃch Khà phần thượng...
Nà ng nói mà sợ ngÆ°á»i khác nghe thấy, nên nói tháºt khẽ, và còn Ä‘Æ°a mắt dáo dác ngó quanh ra vẻ sợ ngÆ°á»i nghe được.
Nà ng ngỡ là bá»n sÆ° phụ nghe qua sẽ quát tháo la mắng má»™t tráºn. Má»™t ngÆ°á»i la mắng đã nhức đầu, huống chi ở đây có mÆ°á»i mấy vị, thì là m sao nà ng chịu nổi.
Không ngỠcả đám sư phụ của Bạch Tiểu Kha chỉ im lặng nhìn nhau.
Cuối cùng má»™t ngÆ°á»i máºp mạp đầy đặn, cất tiếng ồ ồ nói :
- NgÆ°Æ¡i hãy kể hết những gì ngÆ°Æ¡i biết cho bá»n ta nghe.
Lúc đầu Bạch Tiểu Kha còn ngại ngùng vì không có sá»± cho phép của Bạch Tịnh Liên, nhÆ°ng sau nà ng nghÄ© lại Bạch Tịnh Liên chỉ có má»™t ngÆ°á»i, ở đây có tá»›i mÆ°á»i sáu ngÆ°á»i sÆ° phụ thì dÄ© nhiên nhiá»u ngÆ°á»i có thể che chở cho nà ng.
Bạch Tiểu Kha mạnh dạng kể lại tất cả câu chuyện. Từ việc Lục gia trang bị Ngô Ãằng Không giở thủ Ä‘oạn thiêu hủy, tá»›i lúc bá»n ngÆ°á»i còn sống của Lục gia trang Ä‘i trả thù bị thảm bại. Cuốn bà kÃp TÃch Khà hiện giá» Ä‘ang ở trong tay Tô Ãằng Không, nhÆ°ng nà ng không tìm ra lão ta. Nà ng lại nói ra những phán Ä‘oán nghi vấn của mình má»™t cách cặn kẽ. Nà ng cÅ©ng không quên kể vá» Tần nÆ°Æ¡ng và thằng bé Tiểu Kê.
Nghe xong đám sÆ° phụ lại im lặng suy nghÄ©. Má»™t hồi lâu, ngÆ°á»i ăn mặc theo kiểu thÆ° sinh lên tiếng :
- NgÆ°Æ¡i ra ngoà i Ä‘i. Bá»n ta bà n bạc xong sẽ gá»i ngÆ°Æ¡i và o.
Bạch Tiểu Kha ngoan ngoãn Ä‘i ra ngoà i bá» suối. Nà ng ngồi trên bá» thò chân xuống dá»c nÆ°á»›c má»™t hồi lâu vẫn không thấy các sÆ° phụ gá»i và o.
Thỉnh thoảng nà ng lại quay đầu ngó vỠhướng căn nhà lá. Chẳng một tiếng động vang ra.
Lại cà ng tò mò, Bạch Tiểu Kha liá»n rón rén tá»›i sát bên vách, ghé tai nghe lén. Nà o ngá» có tiếng ồm ồm từ bên trong hét ra :
- Tiểu Kha, không được nghe lén.
Bạch Tiểu Kha lại hoảng hồn, vùng vằng quay đầu đi lại bỠsuối. Nà ng bốc một nắm đá dưới đất, nhặt từng viên ném xuống suối. Ném một viên đá nà ng lại nói một câu.
- SÆ° phụ chỉ biết ăn hiếp ngÆ°á»i ta.
- Cái gì mà phải bà bà máºt máºt
- Bất quá cũng chỉ là một cuốn sách.
- SÆ° phụ Tịnh Liên đâu có nghÄ© nó là quan trá»ng.
- NgÆ°á»i chỉ nói nó ở ngoà i giang hồ sẽ gây nguy hiểm.
- Mà há» có đánh chết nhau hết cÅ©ng không có gì mắc má»› tá»›i mình, sao phải lấy sách vá».
- SÆ° phụ có ngon thì ra ngoà i đó đánh nhau giáºt lại cuốn sách, tại sao cả đám chỉ biết rúc đầu rụt cổ ở rừng hoang.
Bất chợt má»™t giá»ng nói ấm áp vang lên :
- Ngươi đang mắng ai đó?
Bạch Tiểu Kha giáºt mình quay đầu lại la lên :
- Sư phụ!
NgÆ°á»i có giá»ng ấm áp kia lại há»i :
- Ngươi mắng ta à ?
Bạch Tiểu Kha nũng nịu đáp :
- Không có...
NgÆ°á»i có giá»ng ấm áp đó chÃnh là Bạch Tịnh Liên, tuy được gá»i là sÆ° phụ của Bạch Tiểu Kha nhÆ°ng ngÆ°á»i nà y nhìn còn rất trẻ chỉ khoảng chừng hai mÆ°Æ¡i mốt, hai mÆ°Æ¡i hai. Hai ngÆ°á»i đứng vá»›i nhau chẳng khác nà o tá»· muá»™i.
Bạch Tịnh Liên nhìn Tiểu Kha há»i :
- Ngươi có chuyện khó nghĩ à ?
Bạch Tiểu Kha phụng phịu nói :
- Thì cÅ©ng tại cuốn TÃch Khà gì đó. Ãệ tá» tìm ra được manh mối, biết ngÆ°á»i nà o giữ nó rồi, nhÆ°ng vì trong lúc sÆ¡ suất để lão ta chạy mất. Ãệ tá» tìm đã lâu mà không thấy, không biết phải là m sao, nên má»›i vỠđây há»i ý kiến các sÆ° phụ, nhá» sÆ° phụ mách bảo dùm.
Bạch Tịnh Liên mỉm cÆ°á»i :
- Váºy à ?
Bạch Tiểu Kha nũng nịu nói :
- Mấy sÆ° phụ kia nói đệ tá» ra ngoà i chỉ gây chuyện, há»c hà nh chÆ°a thông đã ra giang hồ, nên bắt phải quay vá» luyện táºp võ công tiếp, há»c thêm kiến văn.
- Còn chuyện cuốn bà kÃp thì sao?
Bách Tiểu Kha nghếch mặt vá» phÃa căn nhà lá nói :
- HỠđang ở trong đó bà n bạc kìa, sư phụ thỠvà o đó xem hỠnói gì.
Bạch Tịnh Liên mỉm cÆ°á»i lắc đầu :
- Ta không muốn và o đó nghe chuyện ná»a chừng.
Nà ng lại từ tốn nói :
- Tháºt ra, ta phái ngÆ°Æ¡i ra ngoà i tìm bà kÃp chỉ là má»™t cách cho ngÆ°Æ¡i há»c há»i thêm kinh nghiệm giang hồ. Ở đây luyện táºp võ công, há»c thêm kiến văn cÅ©ng là má»™t cách há»c. Tuy hai cách há»c khác nhau nhÆ°ng Ä‘á»u cùng má»™t mục Ä‘Ãch là muốn tốt cho ngÆ°Æ¡i thôi.
Nói rồi Bạch Tịnh Liên thở dà i nhìn xuống dòng suối :
- Giang hồ nhiá»u gian hiểm, đầy dẫy thị phi tranh chấp. Bản thân ta không thÃch ra ngoà i đó. Tất cả các sÆ° phụ của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không thÃch. Bá»n ta chỉ muốn cho ngÆ°Æ¡i thấy rõ Ä‘iá»u đó, nên má»›i sai phái ngÆ°Æ¡i. Nếu ngÆ°Æ¡i gặp vấn Ä‘á» thì tá»± giải quyết lấy, ngỠđâu ngÆ°Æ¡i không giải quyết được, mà còn vỠđây há»i ý kiến. Má»™t chuyện nhá» mà ngÆ°Æ¡i là m không xong, váºy là ngÆ°Æ¡i há»c không thông rồi, nên phải há»c thêm nữa là đúng rồi.
Bạch Tiểu Kha lắc đầu nói :
- Không phải váºy đâu. Ngoà i giang hồ cÅ©ng có kẻ xấu, kẻ tốt. Ãâu có ai xấu hết đâu. Công việc sÆ° phụ giao phó, đệ tá» chỉ là không sao tìm ra được cái lão già mắc dịch ấy.
- Lão già nà o?
- Tô Ãằng Không!
- Chắc ngoà i ngÆ°Æ¡i ra còn có ngÆ°á»i thứ ai cao siêu hÆ¡n truy Ä‘uổi cho nên lão không dám lá»™ mặt chứ gì? CÅ©ng có thể lão Ä‘ang bế quang âm mÆ°u má»™t chuyện gì đó, hay luyện má»™t thứ võ công tà ma gì đó? Nhiá»u chuyện có thể lắm. NgÆ°Æ¡i ráng suy nghÄ© Ä‘i.
Bạch Tiểu Kha nghe váºy chợt má»™t ý loé lên trong đầu. nà ng cÆ°á»i hê hê nói :
- SÆ° phụ thông minh. Ãệ tá» Ä‘i đây.
Bạch Tịnh Liên cau mà y :
- Ngươi không chỠnghe các sư phụ khác nói ra ý kiến sao?
Bạch Tiểu Kha cÆ°á»i hì hì đáp :
- Không cần đâu. Ãệ tá» Ä‘i đây.
Vừa nói Bạch Tiểu Kha vừa phóng ngÆ°á»i Ä‘i, nhÆ°ng được ná»a chừng thì tiu nghỉu quay đầu trở lại.
Bạch Tịnh Liên thấy váºy lại mỉm cÆ°á»i, nhẹ nhà ng cất tiếng :
- Chà o đại sư huynh.
Ãằng sau lÆ°ng Tiểu Kha, má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang thong thả Ä‘i, trên vai vác chiếc cuốc là m đồng.
Thì ra Tiểu Kha phóng mình chạy Ä‘i, chÆ°a được bao xa, đã bị Ãại sÆ° phụ chặn đầu bắt quay vá».
NgÆ°á»i được gá»i là Ãại sÆ° huynh, trầm giá»ng trách Bạch Tịnh Liên :
- Ngươi cứ cưng chìu nó đến độ nó không coi ai ra gì.
Bạch Tịnh Liên chỉ đứng nhe răng mỉm cÆ°á»i.
Từ trong nhà các sư phụ khác cũng đi ra.
Má»™t ngÆ°á»i nhìn Bạch Tiểu Kha nói :
- NgÆ°Æ¡i không chá» nghe ý kiến của bá»n ta sao?
Bạch Tiểu Kha lại cÆ°á»i hì hì chu má» nói :
- à kiến gì? Các sư phụ chỉ bắt tôi ở lại đây thôi.
Một nữ sư phụ khác lên tiếng quát :
- CÅ©ng là ý tốt cho ngÆ°Æ¡i thôi. NgÆ°Æ¡i ra ngoà i giang hồ lỡ khi bị ngÆ°á»i ta đánh chết hoặc què quặt thì bá»n ta ăn nói sao vá»›i cha mẹ ngÆ°Æ¡i?
Bạch Tiểu Kha hứ lên một tiếng, nhưng không đáp.
NgÆ°á»i sÆ° phụ ăn mặc theo kiểu thÆ° sinh tằng hắng lấy giá»ng rồi nói :
- Tiểu Kha, chúng ta cho ngÆ°Æ¡i ra ngoà i giang hồ tìm bà kÃp lần nữa. NhÆ°ng và i ngÆ°á»i trong bá»n ta sẽ theo giám sát ngÆ°Æ¡i. Khi xong việc ngÆ°Æ¡i phải quay vỠđây ngay.
Nghe váºy, mặt Tiểu Kha há»›n hở hẳn lên. Nà ng reo to :
- Thiệt hả? NhÆ° váºy là sÆ° phụ sẽ trổ tà i đánh đấm cho đệ tá» coi chứ gì? Thiệt là hay quá.
Sư phụ ăn mặc theo kiểu thư sinh nghiêm mặt nói :
- Bá»n ta không thÃch đánh đấm. NhÆ°ng mà nghiêm phạt ngÆ°Æ¡i thì bá»n ta có lẽ có hứng thú.
Bạch Tiểu Kha lại xịu mặt, há»i khẽ :
- Chỉ có nhÆ° váºy thôi sao?
- Còn nhiá»u nữa, nhÆ°ng bây giá» chỉ có thế thôi.
Bạch Tiểu Kha nháy mắt, nhoẻn miệng cÆ°á»i, há»i :
- Váºy sÆ° phụ nà o sẽ giám sát đệ tá»?
Thế đó, cô gái vừa má»›i xịu mặt, bây giá» lại cÆ°á»i lên ngay.
Vị đại sÆ° phụ gằn giá»ng nói :
- Việc nà y bá»n ta không thể nói cho ngÆ°Æ¡i biết được. Còn nữa, khi gặp mặt bá»n ta ngÆ°Æ¡i phải giả vá» nhÆ° là không quen biết nghe chÆ°a?
Bạch Tiểu Kha lại phụng phịu :
- Chuyện gì cÅ©ng bà bà máºt máºt. Há»i ý kiến nhá» giúp dùm, không giúp thì thôi. Nếu không có gì nói thêm, đệ tá» Ä‘i đây. Chà o tất cả sÆ° phụ.
Nói rồi nà ng sá» dụng thuáºt khinh công, thoắt biến mất.
Nà ng Ä‘i rồi, và i ngÆ°á»i sÆ° phụ Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau rồi phóng theo. Bóng ảnh há» cÅ©ng biến mắt trÆ°á»›c mắt má»i ngÆ°á»i.
* * * * *
Lại nói vá» bá»n Lục gia trang, chủ tá»› Tô Nguyệt và Tần nÆ°Æ¡ng.
Há» há»i thăm Tần nÆ°Æ¡ng thêm và i tin tức của Ngô Khả Sinh, nhÆ°ng không có kết quả Ä‘Ã nh chia tay bá» Ä‘i.
HỠtiếp tục đi tìm kẻ đã thảm hại Lục gia trang.
Còn Tần nÆ°Æ¡ng thì thở dà i ngao ngán không biết Ä‘i đâu. Tá»± ái của bà ta quá cao, không chịu núp bóng bá»n Lục gia trang. Bây giá» bá»n Lục gia trang Ä‘i rồi, bà ta lại không có võ công, cÅ©ng không biết nên Ä‘i vá» hÆ°á»›ng nà o, và ngà y mai sẽ ra sao.
Tần nÆ°Æ¡ng từ từ đứng lên, rồi lững thững bÆ°á»›c Ä‘i, nhắm hÆ°á»›ng trÆ°á»›c mặt mà đi. Ãi má»™t hồi thì bà lại gặp bá»n Lục gia trang đứng ngÆ¡ ngác, mặt nghệch ra. Bà ta thấy lạ nhÆ°ng cÅ©ng là m lÆ¡, vá»™i và ng rẽ hÆ°á»›ng khác Ä‘i. Chẳng bao lâu, bà cÅ©ng quay trở lại chá»— bá»n Lục gia trang Ä‘ang đứng.
Tuy có thấy Ä‘iá»u lạ lùng, nhÆ°ng Tần nÆ°Æ¡ng lại rẽ hÆ°á»›ng khác Ä‘i tiếp. Ngân Thiết thấy bà ta quá Æ°Æ¡ng bÆ°á»›ng thì hét lên :
- Mụ kia, đừng Ä‘i nữa, chúng ta Ä‘ang ở trong má»™t tráºn đồ.
Tần nÆ°Æ¡ng nghe váºy cÅ©ng bÆ°á»›c Ä‘i. Má»™t lần nữa, ba ta Ä‘i má»™t vòng quanh quẩn, rốt cuá»™c lại nhìn thấy bá»n Lục gia trang. Ãến giá» thì Tần nÆ°Æ¡ng má»›i tin chắc mình Ä‘ang ở trong má»™t tráºn đồ.
Bà không dám bÆ°á»›c nữa, mà từ từ tiến vá» phÃa bá»n Lục gia trang Ä‘ang đứng, cất tiếng há»i :
- NÆ¡i đây là đâu? NgÆ°á»i ở đây có ý gì? Tại sao cứu mạng sống rồi lại giam chúng ta trong tráºn đồ.
Ngân Thiết bực mình hét lên đáp lại :
- Nếu ta biết còn đứng đây là m gì.
Hai bên lÆ°á»m lÆ°á»m nhau căng thẳng, nhÆ°ng chẳng ai nói thêm má»™t lá»i nà o.
HỠđứng đó chừng thêm hai tuần trà , khi mà n đêm buông xuống, thì có tiếng xe ngựa vang lên lộp cộp, lộp cộp.
Trong bóng tối, má»™t chiếc xe ngá»±a xuất hiện. Ngồi trên ghế xà Ãch là hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lá»±c lưỡng.
Chiếc xe ngá»±a dừng lại trÆ°á»›c mặt đám ngÆ°á»i Lục gia trang.
Má»™t ngÆ°á»i cất giá»ng khà n khà n :
- Lên hết đi.
Khả Thanh biết ngay hai ngÆ°á»i nà y chÃnh là hai ngÆ°á»i đã mang há» tá»›i đây. Cô nà ng nhanh nhẹn đỡ vị tiểu thÆ¡ của mình leo lên. Số ngÆ°á»i còn lại thấy Khả Thanh mạnh dạng lên xe ngá»±a, không có vẻ gì rụt rè, liá»n nối bÆ°á»›c theo sau.
Khi ngÆ°á»i cuối cùng lên xe, thì ở dÆ°á»›i đất vá» mé hữu cÅ©ng có má»™t bóng Ä‘en nhanh nhÆ° con cắt luồng xuống dÆ°á»›i sà n xe ngá»±a, không má»™t tiếng Ä‘á»™ng.
Tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc, tiếng cát đá bị bánh xe lăn dạt qua hai bên rà o rà o.
Xung quanh tối om, thế mà hai kẻ đánh xe lại thấy Ä‘Æ°á»ng để Ä‘iá»u khiển xe ngá»±a.
Không biết bá»n há» ngồi trên đó được bao lâu. NhÆ°ng khi xe ngá»±a dừng lại, há» kéo mà n dòm ra thì thấy xe Ä‘ang đứng trÆ°á»›c má»™t khách Ä‘iếm còn mở cá»a trong Tây Thà nh.
Má»™t giá»ng khà n khà n lại vang lên :
- Xuống hết đi.
Bá»n há» lại lục tục bÆ°á»›c xuống, không đợi ai lên tiếng nói lá»i tạ Æ¡n. Hai ngÆ°á»i phu xe cho ngá»±a chạy lá»™c cá»™c và o bóng đêm. Nhìn cá»— xe lăn bánh tháºt cháºm, nhÆ°ng thoắt đã biến và o mà n đêm.
Bá»n há» dù có muốn nói lá»i tạ Æ¡n cÅ©ng nói không kịp.
Cái bóng đen lén đi nhỠxe cũng không biết nhảy xuống từ lúc nà o.
Ãược má»™t lúc, thì có tiếng ngá»±a hà vang lên inh á»i, và sau đó là tiếng ngÆ°á»i rú lên thảm thiết.
Trên phố nhà nhà tuy đã đóng kÃn chuẩn bị Ä‘i ngủ, cÅ©ng Ä‘á»u mở tung cá»a sổ ra ngÆ¡ ngác ngó quanh.
Trong góc phố vắng, có má»™t ngÆ°á»i rÃt lên :
- Xem ra bá»n ngÆ°á»i há» Bạch không còn an pháºn hưởng nhà n được nữa rồi?
Ngân Thiết sau khi nghe tiếng ngá»±a hÃ, và tiếng ngÆ°á»i kêu la thảm thiết chợt nảy sinh tÃnh tò mò, tung ngÆ°á»i chạy vá» hÆ°á»›ng đó.
Ngoà i cổng Tây Thà nh, trÆ°á»›c mắt há» má»™t đám đông Ä‘ang bu lại dòm ngó xác hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông bị nhăn nhúm nằm giữa Ä‘Æ°á»ng. Rõ rà ng là kết quả của Hấp lá»±c thần công.
Nhìn bốn con ngá»±a nằm khuỵu bên cá»— xe nghiêng ngã, Ngân Thiết cÅ©ng Ä‘oán hai cái xác kia là của hai ngÆ°á»i xa phu vừa má»›i Ä‘Æ°a há» vá» Tây Thà nh. Chà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh. Vá» mé tây chừng hai trượng có má»™t thÆ° sinh nho nhã, dung mạo tuấn tú xuất phà m, đứng khoanh tay cầm quạt gõ gõ và o bả vai, còn mặt thì cau lại nhÆ° Ä‘ang suy nghÄ© mông lung.
Ngân Thiết đảo mắt nhìn vá» hÆ°á»›ng khác, khi chà ng quay lại thì cái bóng thÆ° sinh nho nhã kia đã biến mất. Ngân Thiết cÅ©ng vá»™i cau mà y suy nghÄ©. NgÆ°á»i đó coi bá»™ võ công rất cao siêu, chỉ trong má»™t cái đảo mắt đã biến mất giữa đám đông nhÆ° thế.
Qua má»™t hồi xem xét, không khám phá được gì thêm, Ngân Thiết vá»™i và ng quay vá» khách Ä‘iếm. Bá»n ngÆ°á»i Lục gia trang vẫn còn đứng bên ngoà i. Tần nÆ°Æ¡ng cÅ©ng chÆ°a bá» Ä‘i.
Hắc Diện Nhân lên tiếng :
- Ai đã bị ám hại?
Ngân Thiết đáp :
- Hai gã xa phu.
Hắc Diện Nhân mắt trợn ngược, kinh ngạc há»i thêm :
- Có phải là hai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a chúng ta vá» không?
Ngân Thiết gáºt đầu, rồi chà ng quay sang Thanh Diện Nhân há»i :
- Tại sao chúng ta chưa và o trong thuê phòng nghỉ ngơi.
Thanh Diện Nhân lúng túng và i giây rồi đáp :
- Chúng ta không còn tiá»n thuê phòng trá» nữa.
Tần nương xì lên một tiếng :
- Ta biết má»™t ngÆ°á»i bằng hữu của các ngÆ°Æ¡i, có nhà cao cá»a rá»™ng, giÆ°á»ng êm nệm ấm Ä‘ang sống ở đây. Các ngÆ°Æ¡i có muốn tá»›i thăm bằng hữu hay không?
Ngân Thiết trợn mắt há»i lại :
- Bằng hữu? Bà muốn nói là Bạch Tiểu Kha à ? Nha đầu đó không phải là bằng hữu của bá»n ta.
Tần nương lắc đầu.
Ãám Lục gia trang cà ng thắc mắc, từ trÆ°á»›c đến giá» há» chỉ lo việc báo thù, đâu có thá»i giá» quen biết ai mà có bằng hữu. Ngoại trừ Bạch Tiểu Kha là kẻ hay đến kiếm há», thì chẳng má»™t ai có thể được gá»i là bằng hữu.
Cà ng nhìn bá»n Lục gia trang ngẩn ngÆ¡, thì Tần nÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i bà ẩn.
Bà ta há»i lại :
- Các ngươi có muốn đi gặp bằng hữu không?
Nói rồi bà ta quay đầu bỠđi.
Hắc Diện Nhân thấy má»i ngÆ°á»i đứng lá»› ngá»›, chÆ°a chịu quyết định thì hùng hổ quát lên :
- Ãi thì Ä‘i! Có gì mà sợ.
Tần nÆ°Æ¡ng dẫn cả bá»n Ä‘i vòng vo trên các Ä‘Æ°á»ng phố, tá»›i má»™t khu vắng vẻ, nằm vá» phÃa tây nam Tây Thà nh. Cuối cùng hỠđứng trÆ°á»›c má»™t tòa nhà đồ sá»™, cổng kÃn tÆ°á»ng cao, khang trang bá» thế.
TrÆ°á»›c cá»a có Ä‘á» biển “Kim đại phủâ€.
Tần nÆ°Æ¡ng giÆ¡ tay Ä‘áºp cá»a, nhÆ°ng công lá»±c bà ta không có tiếng kêu không vang, không ai ra mở cá»a. Hắc Diện Nhân liá»n bÆ°á»›c lên giúp bà ta má»™t tay. Bà n tay của chà ng trai mặt Ä‘en nà y chỉ Ä‘áºp má»™t, hai cái nhẹ là cánh cá»a sắt muốn đổ áºp xuống.
Chẳng bao lâu, má»™t lão già trạc lục tuần, dáng ngÆ°á»i Ä‘áºm Ä‘Ã mở cá»a nhìn hai ngÆ°á»i há»i :
- Ãại gia và đại nÆ°Æ¡ng muốn kiếm ai?
Tần nương vênh mặt nói :
- Và o bảo chủ nhân của ngươi ra gặp bằng hữu của hắn.
Lão già từ tốn há»i :
- Xin há»i quý danh tánh của vị bằng hữu.
Tần nÆ°Æ¡ng đáp gá»n lá»n :
- Cứ nói với chủ ngươi là bằng hữu của hắn có những khuôn mặt rất kỳ dị.
Lão già gáºt đầu, thong thả Ä‘i và o trong bẩm báo.
Khoảng má»™t lúc lâu, lão lại trở ra, cúi đầu kÃnh cẩn nói :
- Chủ nhân hôm nay không được khá»e, không thể tiếp khách.
Nghe giá»ng nói máºp má» vá» những khuôn mặt kỳ dị của Tần nÆ°Æ¡ng, Ngân Thiết thoáng nghi ngá». Bây giá» nghe lão già kia Ä‘i và o tháºt lâu rồi quay ra nói không tiếp khách, rõ rà ng là khinh khi bá»n há», có ý Ä‘uổi Ä‘i. Từ trÆ°á»›c tá»›i giá» bá»n Lục gia trang tuy sống trong cảnh lẩn trốn, trong cảnh bình dân nghèo khổ, cá»±c nhá»c vì miếng ăn rất nhiá»u nhÆ°ng Ãt khi nhá» vả ai, cho nên cÅ©ng có Ãt ngÆ°á»i khinh rẻ há». GiỠđây, có ngÆ°á»i tá» thái Ä‘á»™ khinh khi nhÆ° váºy, vá»›i cái tÃnh bá»™c trá»±c ngay thẳng của Ngân Thiết lẽ nà o chà ng lại không giáºn.
Ngân Thiết lao mình đẩy lão già qua một bên, xồng xộc đi và o. Vừa đi chà ng vừa hét :
- Cái tên Kim tiểu nhân nà o dám đuổi khéo đại gia ta?
Từ bên trong lao ra năm, sáu tên hán tỠvới thân hình lực lưỡng. Một tên quát lớn :
- Kẻ nà o dám xâm nháºp Kim đại phủ, ngÆ°Æ¡i muốn chết sao?
Không đợi cho ngÆ°á»i ta lên tiếng, bá»n đại hán kia vung Ä‘ao tấn công bất cứ ai xông và o chÃnh sảnh.
Ngân Thiết cÅ©ng rút gáºy bạc ra quay vù vù đánh báºt tung hết Ä‘ao bén trên tay bá»n đại hán. NhÆ°ng đợt nà y lui lại có đợt khác từ bên trong phóng ra, má»—i đợt là có khoảng chừng năm, sáu hán tá».
Ngân Thiết tuy không muốn gây đả thÆ°Æ¡ng bá»n tay chân, chỉ muốn và o thóa mạ cái tên chủ nhân dám Ä‘uổi khéo bá»n ngÆ°á»i Lục gia trang. Nà o ngá» cà ng đánh máu nóng cà ng bốc cao. Lúc đầu chỉ đánh bay Ä‘ao, vá» sau gặp tên nà o đánh Ä‘au tên đó, sau nữa thì tên nà o có chết cÅ©ng không tiếc.
Chẳng ngá» bá»n hán tá» nhÆ° những con thiêu thân, cứ lao và o mãi không ngừng.
Thấy cảnh tượng hai bên đụng Ä‘á»™, Tần nÆ°Æ¡ng chỉ đứng tủm tỉm cÆ°á»i đầy vẻ bà ẩn.
Thanh và Hắc Diện Nhân đứng ngoà i cÅ©ng thấy nôn nao cả ruá»™t. Má»™t ngÆ°á»i thì muốn và o ngăn cản Ngân Thiết chá»› nên giết ngÆ°á»i bừa bãi, má»™t ngÆ°á»i thì muốn nhà o và o đánh bá»n kia cho đã tay nhÆ°ng lại sợ là m pháºt lòng Ngân Thiết. Cuối cùng, hình nhÆ° chẳng thể đứng ngoà i là m lÆ¡ được, cả hai Ä‘á»u nhảy và o tráºn đấu. Má»™t ngÆ°á»i thì cố ý đánh dạt bá»n hán tỠđể có thể thanh minh vá»›i há». Còn ngÆ°á»i kia thì gặp tên hán tá» nà o thì giÆ¡ tay Ä‘áºp mạnh. Tay ngÆ°á»i đó đụng và o ai thì má»™t là mặt mà y sÆ°ng vù, máu me chảy bê bết vì dáºp mÅ©i bầm mắt rách miệng, hai là ôm tay ôm chân kêu oai oái.
Ba nam nhân đang đánh nhau hăng say, hai nữ nhân thì đưa mắt ngó nhìn sợ hãi, đứa nhỠthì cứ trơ trơ nhìn và o khoảng không.
Tần nÆ°Æ¡ng thấy váºy cà ng mỉm cÆ°á»i, quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i. Bà ta lẫn mình và o trong bóng đêm lúc nà o không hay. NhÆ°ng chỉ có bá»n ngÆ°á»i lá»›n không biết, chứ có má»™t cái bóng nhá» xÃu loắt choắt bám theo bà ta nhÆ° cái má»™t cái Ä‘uôi.
Cái bóng nhỠđó là Tiểu Kê. Mắt nó tuy ngó và o khoảng không nhÆ° thất thần, nhÆ°ng má»i cá» Ä‘á»™ng của Tần nÆ°Æ¡ng Ä‘á»u không qua khá»i mắt nó. Vả lại Tần nÆ°Æ¡ng bây giỠđã mất hết công lá»±c, Ä‘i đứng giống nhÆ° ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, cho nên cà ng dá»… dà ng cho đứa nhá» bám theo.
Cái thân hình nhá» bé loắt choắt của đứa nhá» lại có vẻ nhẹ nhà ng nhÆ° những chú chuá»™t Ä‘i ăn đêm, không há» gây ra tiếng Ä‘á»™ng. Tần nÆ°Æ¡ng dù có võ công cÅ©ng không thể nà o phát hiện, huống hồ bà ta hiện nay là má»™t ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng.
Bà ta Ä‘i vòng ra sau Kim đại phủ, và o má»™t con hẻm nhá», nhẹ nhà ng rút trong ngÆ°á»i ra má»™t chiếc chìa khóa nhá», tá»± tay mở cá»a bÆ°á»›c và o. Chân vừa bÆ°á»›c qua khung cá»a gá»—, bà ta cÅ©ng nhanh tay đóng lại. Tiếng lách cách khẽ vang lên, có lẽ Tần nÆ°Æ¡ng Ä‘ang khóa cá»a.
Ãứa bé núp nÆ¡i bụi cây bên tÆ°á»ng, nó đợi má»™t lúc rồi cứ nhÆ°á»›ng ngÆ°á»i tÃnh leo tÆ°á»ng và o trong, nhÆ°ng vì tÆ°á»ng quá cao nó leo không được. Nó cÅ©ng không thèm tìm cách khác và o, mà cứ vÆ°Æ¡n tay đòi nhảy lên bám và o thà nh tÆ°á»ng. Nhảy cú nà o lại té rá»›t xuống bịch bịch cú đó. Có lẽ nó nhẹ quá nên tiếng Ä‘á»™ng rá»›t xuống cÅ©ng không to lắm.
Không leo lên được thế mà nó cứ nhảy hoà i, nhảy đến Ä‘á»™ không biết mệt. Ai nhìn và o chắc cÅ©ng nhức đầu chóng mặt. Bá»—ng má»™t tiếng hừ khẽ vang lên, rồi má»™t luồng chưởng kình lùa tá»›i hất đứa nhá» bay qua tÆ°á»ng rÆ¡i và o bên trong.
Ãứa bé được luồng chưởng kình Ä‘Æ°a và o bên trong. Cái bà n tá»a của nó lại rá»›t xuống trÆ°á»›c, dán chặt trên ná»n đất. Không tá» vẻ Ä‘au Ä‘á»›n, nó lại lồm cồm bò lên, Ä‘Æ°a cặp mắt thất thần nhìn quanh, còn cánh mÅ©i khẽ rung rung nhÆ° là đang đánh hÆ¡i.
Nó nghểnh mũi lên từ từ bước đi. Thì ra nó đang đi theo cái mùi mồ hôi của Tần nương. Bà ta không có công lực nên khi đi lại một chút là toát mồ hôi đầy mình. Dù bóng ảnh bà ta không còn nhưng cái mùi mồ hôi đó vẫn còn vương vấn trong khoảng không.
Ãứa nhá» lần mò má»™t hồi thì tá»›i má»™t căn biệt phòng bà y biện khang trang theo kiểu khuê phòng. Trong phòng không má»™t bóng ngÆ°á»i. Ãứa nhá» Ä‘i má»™t vòng quanh phòng dừng lại trÆ°á»›c bà n trang Ä‘iểm, rồi nó lại Ä‘i ra ngoà i cá»a tiếp tục đến nhà bếp rá»™ng lá»›n.
Má»™t giá»ng âm trầm rÃt lên :
- NgÆ°Æ¡i biết ta có mặt ở đây, nên má»›i sai cái bá»n không sợ chết tá»›i phá rối phải không? NgÆ°Æ¡i tháºt là nham hiểm.
Tiếng Tần nương vang lên hoảng sợ :
- Tôi... Ngươi... Ông...
Má»™t tiếng “bốp†vang lên, bóng hình Tần nÆ°Æ¡ng bay vèo ra ngoà i cá»a bếp.
Giá»ng âm trầm kia lại nói :
- NgÆ°Æ¡i hãy chống mắt lên mà xem. Không ai đến cứu ngÆ°Æ¡i đâu. Cả tên sÆ° phụ của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng váºy. Lão ta chắc Ä‘ang bị ngÆ°á»i há» Bạch truy lùng đến chết thôi.
Rồi má»™t trà ng cÆ°á»i vang lên.
Má»™t trà ng cÆ°á»i rùng rợn, kỳ dị.
Khi trà ng cÆ°á»i dứt rồi, nhÆ°ng ngÆ°á»i nghe vẫn còn cảm thấy trà ng cÆ°á»i đó vang vá»ng bên tai nhÆ° chÆ°a hết dứt.
Tần nÆ°Æ¡ng ở bên ngoà i, lồm cồm bò dáºy, Ä‘Æ°a tay rá» má phấn sÆ°ng vù, chợt mắt bà ta bắt gặp cái bóng nhá» thó của Tiểu Kê đứng trong bóng tối.
Ba tÃnh mở miệng nói hai tiếng “chạy Ä‘i!â€, thì có hai bóng ngÆ°á»i nhà o tá»›i xách nách kéo lê bà ta Ä‘i.
Tuy bị kéo nhÆ°ng Tần nÆ°Æ¡ng chÆ°a há» rá»i mắt khá»i đứa nhá», thế nhÆ°ng má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ xảy ra, đó là bóng ảnh của nó biến mất ngay trÆ°á»›c mắt bà , khiến bà ta kêu ố lên má»™t tiếng kinh hãi.
Hai ngÆ°á»i kéo lê Tần nÆ°Æ¡ng Ä‘i bất chợt dừng lại, quay ngÆ°á»i quát há»i :
- Ai?
Xung quanh há» vắng lặng nhÆ° tá», không má»™t bóng ngÆ°á»i. Má»™t cÆ¡n gió cÅ©ng không dám thổi qua.
Má»™t ngÆ°á»i tức mình đá và o ngÆ°á»i Tần nÆ°Æ¡ng nói :
- Mụ đừng có giở trò ma quỷ nữa.
Tần nương bị đá nhưng không biết đau, mắt bà ta vẫn chằm chằm nhìn và o khoảng không trưóc mặt, cố tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
|
16-06-2008, 07:10 PM
|
|
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 9
Rà o trước đón sau
Bên ngoà i cổng chÃnh của Kim đại phủ, ba ngÆ°á»i Lục gia trang Ä‘ang đánh nhau hăng say.
Bất chợt có má»™t ngÆ°á»i quát lá»›n :
- Dừng tay!
Bá»n đại hán từ từ dạt qua hai bên, nhÆ°á»ng lối cho ngÆ°á»i vừa má»›i cất lên tiếng quát đó. TrÆ°á»›c mặt bá»n Lục gia trang là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông to béo, mặt mà y bóng láng. Trên ngÆ°á»i lão nÆ¡i đâu cÅ©ng đầy đặn thịt mỡ.
Tô Nguyệt vừa thấy mặt ngÆ°á»i đó thì mừng rỡ reo lên :
- Thúc thúc... thì ra thúc thúc ở đây. Thúc thúc có biết cha hiện giỠở đâu không? Con e rằng cha đã bị con nha đầu hỠBạch kia giết mất rồi.
Vừa nói má»™t trà ng, Tô Nguyệt vừa chạy vừa khóc, lao và o ôm chầm lấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông máºp mạp.
Ông ta vuốt ve an ủi đứa cháu :
- Ãừng khóc nữa!
Vẫn để đứa cháu gái ôm cứng lấy mình, lão máºp Ä‘Æ°a mắt nhìn bá»n Lục gia trang nói :
- Lão cứ ngỡ kẻ thù tìm đến, nên đã có thái độ không hay, mong ba vị tha thứ cho.
Ngân Thiết gầm lên :
- Mắt ngÆ°Æ¡i mù à ? Sao thấy bá»n ta mà nghÄ© là kẻ thù?
Thanh Diện Nhân biết chuyện nà y do Tần nÆ°Æ¡ng gạt há».Ngân Thiết lại quá nóng nảy, không nghÄ© suy rằng chÃnh há» là ngÆ°á»i lạ mặt gõ cá»a nhà ngÆ°á»i ta. NgÆ°á»i ta không tiếp thì lại hùng hổ xông và o đánh gia nhân. NhÆ° váºy là lá»—i của mình chứ không phải lá»—i của chủ nhân tòa đại phủ. NhÆ°ng có má»™t Ä‘iểm lạ chà ng lại nghÄ© không ra, đó là tại sao bá»n gia nhân cứ thấy ngÆ°á»i là xông và o tấn công nhÆ° những con thiêu thân, không há» mở miệng nói lý lẽ. Mà kẻ thù của lão là ai? Nếu lão bị kẻ thù truy tầm thì tại sao lại sống Ä‘Æ°á»ng bệ trong má»™t ngôi phủ lá»›n nhÆ° thế nà y? Chẳng khác gì chừa mặt ra cho ngÆ°á»i ta Ä‘áºp.
Thanh Diện Nhân lên tiếng can vị sư đệ của mình :
- Ngân Thiết, đệ chớ nóng nảy.
Chà ng lại quay sang ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông máºp mạp, nói tiếp :
- Chúng tôi tháºt là m phiá»n đại gia quá nhiá»u, xin đại gia thứ lá»—i cho tá»™i Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t nà y...
Không đợi Thanh Diện Nhân nói hết, hay quay đầu bá» Ä‘i, lão già máºp mạp cất tiếng cÆ°á»i vang nói :
- Các vị không ngại khó khăn, gian nan khổ cá»±c mang cháu gái ta an toà n vỠđây. Æ n nghÄ©a nà y ta còn chÆ°a tạ thì là m sao các vị lại có lá»—i.
Ông ta lại quay sang há»i thăm Tô Nguyệt :
- Tại sao cháu lại đến nông nổi nà y?
Tô Nguyệt bây giá» nÆ°á»›c mắt đã ráo. Nghe thúc thúc của mình há»i nhÆ° váºy, bèn cất tiếng lanh lảnh nói :
- Tất cả Ä‘á»u do nha đầu Bạch Tiểu Kha.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘ang lúc quay mình bá» Ä‘i chợt nghe nói tá»›i Bạch Tiểu Kha thì ai cÅ©ng ngẩn ngÆ°á»i ra, ngay cả Hắc Diện Nhân cÅ©ng váºy. Lúc Tô Ãằng Không phóng chỉ Ä‘iểm huyệt cÅ©ng là lúc Bạch Tiểu Kha chạy và o bên trong phòng. CÅ©ng vì thấy bóng nà ng mà trong nhất thá»i chà ng không Ä‘á» phòng nên má»›i bị Tô Ãằng Không dá»… dà ng ám toán.
Cô gái há» Bạch nà y bà ẩn kỳ lạ. Ai ai cÅ©ng bị cô ta chá»c ghẹo đến tức giáºn, tuyệt nhiên chÆ°a ai thấy cô ta ra tay đánh thÆ°Æ¡ng hay giết má»™t ngÆ°á»i nà o. Tháºm chà cô ta còn giúp đỡ bá»n Lục gia trang.
Lại thêm cái mặt nhởn nhÆ¡, thái Ä‘á»™ cà chá»›n, nụ cÆ°á»i khanh khách mỉa mai dá»… là m cho ngÆ°á»i bị chá»c chuyển cÆ¡n giáºn thà nh thù oán. Cái thù vặt đó thÆ°á»ng là m má» Ä‘i sá»± sáng suốt trong tâm trà con ngÆ°á»i. Tô Nguyệt thì rõ rà ng đã ghi tạc mối thù chỉ vì má»™t câu nói lúc trÆ°á»›c ở Tô gia.
Còn ba ngÆ°á»i Lục gia trang hiện tại Ä‘ang bị cái thù vặt đó là m sá»ng sốt, đứng ngá»› ra, không biết lá»i nói của Tô Nguyệt đúng hay sai.
Lão máºp thấy má»i ngÆ°á»i đứng ngá»› ngẩn nhÆ° phá»—ng, liá»n báºt cÆ°á»i ha hả nói :
- Các vị đã có lòng viếng thăm nhà lão phu, váºy xin má»i và o trong uống và i ly rượu để ta có dịp tạ Æ¡n các vị đã Ä‘em đứa cháu gái bình an tá»›i nÆ¡i nà y.
Rồi lão nhÃch ngÆ°á»i qua má»™t bên, gáºp lÆ°ng Ä‘Æ°a tay má»i cả bá»n và o nhà . Trong lòng bá»n Lục gia trang lúc nà y cÅ©ng muốn bá» Ä‘i, nhÆ°ng trÆ°á»›c thái Ä‘á»™ khẩn cầu sốt sắng của lão máºp, há» lại từ chối không được. Há» Ä‘Ã nh nối bÆ°á»›c nhau Ä‘i và o bên trong đại sảnh của Kim đại phủ.
Bá»n Lục gia trang vừa má»›i quay trở lại Tây Thà nh sau má»™t cÆ¡n tháºp tá» nhất sinh, đã gặp hai sá»± việc lạ xảy ra, má»™t là hai vị xa phu Ä‘Æ°a há» vá» bị ám toán, hai là việc đánh nhau vá»›i bá»n võ sÄ© của tòa đại phủ rồi lại gặp thúc thúc của tô Nguyệt. Rõ rà ng cả hai chuyện Ä‘á»u có nhiá»u bà ẩn nan giải. Tâm trà ba ngÆ°á»i Lục gia trang hiện giá» rối loạn bởi nhiá»u thắc mắc và suy Ä‘oán. Há» không nghÄ© đến sá»± vắng mặt của Tần nÆ°Æ¡ng và Tiểu Kê. Hoặc là há» nghÄ© Tiểu Kê đã được Khả Thanh chăm sóc, và Tần nÆ°Æ¡ng đã bá» Ä‘i.
HỠvà o bên trong uống rượu, chuyện trò như chưa có việc gì xảy ra.
Lão máºp kia có tên là Tô Ãằng Giao. Không biết lão có quan hệ ruá»™t thịt gì vá»›i Tô Ãằng Không hay không. NhÆ°ng há» chỉ biết Tô Nguyệt gá»i lão là thúc thúc, có vẻ thân máºt lắm.
Lão ngỠý lÆ°u chân bá»n Lục gia trang nÆ¡i Kim đại phủ mấy ngà y.
Sau má»™t hồi suy nghÄ©, Thanh Diện Nhân Ä‘Æ°a mắt há»i hai vị huynh đệ.
Chỉ có Bạch Tiểu Kha vì cuốn thượng của TÃch Khà bà kÃp nên má»›i tìm kiếm là m khó há» Tô. Còn bá»n ngÆ°á»i Lục gia trang thì tuyệt nhiên không có hiá»m khÃch gì. Mà lão già há» Tô có thể là má»™t con mồi ngon nhá» Ngô Khả Sinh xuất hiện nữa là khác.
Hắc Diện Nhân lưỡng lá»± má»™t hồi cÅ©ng gáºt đầu.
Ngân Thiết có vẻ Ä‘ang buồn vì tình không muốn ở lại, nhÆ°ng hai vị sÆ° huynh đã tá» vẻ đồng ý nên chà ng cÅ©ng gáºt đầu theo.
Thay vì ở trong Kim đại phủ, Ngân Thiết lại lang thang khắp nẻo phố của Tây Thà nh, tìm rượu mua vui. Rủi cho chà ng là trong túi lại không có một cắc để mua rượu.
Chà ng trai khát đến khô cổ há»ng, tÃnh rút thanh gáºy bạc ra múa và i chiêu mãi võ kiếm tiá»n uống rượu. Bất chợt chà ng nghe có tiếng ngÆ°á»i rao :
- Trị lạnh kinh niên, trị lạnh kinh niên, uống linh dược và o ngÆ°á»i sẽ nóng liá»n.
Ngân Thiết cho đó chỉ là mấy gã bán thuốc dạo, không có gì đáng chú ý.
- Ma tinh yêu quá»· cÅ©ng trị được luôn. Nè nè, đại gia! Ãại gia hãy chú ý con quá»· Ä‘ang Ä‘i theo sau đại gia đó.
Nghe tiếng rao lần thứ hai thì Ngân Thiết tháºt sá»± giáºt mình. Chà ng muốn biết ngÆ°á»i cất tiếng rao đó là ai. Chà ng đảo mắt nhìn quanh thì thấy nÆ¡i má»™t góc phố, có và i ngÆ°á»i Ä‘ang đứng bu lại xem chuyện lạ. Ngân Thiết cÅ©ng lần mò tá»›i đó.
TrÆ°á»›c mắt chà ng là má»™t gã thanh niên, ăn mặc quần áo nho sinh rá»™ng thùng thình, đầu Ä‘á»™i mÅ© pháp y. TrÆ°á»›c mặt gã thanh niên là má»™t tên công tá» máºp mạp ục ịch nhÆ° con heo, đằng sau tên công tá» là mấy tên há»™ vệ mặt mà y hung hăng dữ tợn.
Tên công tá» trợn mắt, chỉ và o mặt gã nho sinh quát há»i :
- Dựa và o đâu mà ngươi nói là ta có quỷ bám theo.
Gã nho sinh vẫn cÆ°á»i há»nh hệch, há»i :
- Có phải đại gia hay cảm thấy mệt má»i, và thỉnh thoảng còn khó thở phải không?
Tưởng tên công tỠsẽ nổi cơn thịnh nộ, ai dè hắn lại trợn mắt lộ vẻ ngạc nhiên :
- Sao ngươi biết?
Gã nho sinh đáp nhanh :
- Cái đó là triệu chứng của quỷ ám, dĩ nhiên là tôi phải biết.
Ngân Thiết đứng ngoà i nghe được suýt phì cÆ°á»i. Chà ng biết rõ những tên công tá» nhà già u, ăn cho nhiá»u lại lÆ°á»i lợm không chịu váºn Ä‘á»™ng. Không váºn Ä‘á»™ng thì khà trong ngÆ°á»i không được lÆ°u thông Ä‘á»u đặn. Khà mà bị ứ Ä‘á»™ng thì sẽ gây ra mệt má»i khó thở trong ngÆ°á»i. Những Ä‘iá»u đó, con nhà há»c võ thì ai cÅ©ng Ä‘á»u biết, chứ là m gì có chuyện ma quá»· ám ảnh. Rõ rà ng là tên nho sinh kia Ä‘ang gạt gẫm ngÆ°á»i ta.
Ngân Thiết không nói ra, mà chà ng cứ đứng trố mắt xem chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp. Lúc nà y tên công tá» má»›i nổi giáºn, hắn gầm lên :
- Ngươi chỉ nói láo. Giữa ban ngà y ban mặt, là m gì có ma quỷ?
Gã nho sinh vẫn Ä‘iá»m nhiên há»i lại :
- Ãại gia muốn xem con quá»· đó không?
Tên công tỠtrố mắt :
- Ta xem mặt quỷ được à ?
- DÄ© nhiên! NhÆ°ng phải mất chút đỉnh tiá»n bạc để chi phà cho giấy bùa giấy phép.
Ngân Thiết nghe đến đây thì biết Ä‘Ãch xác là gã nho sinh Ä‘ang lừa ngÆ°á»i lấy tiá»n. Chà ng cứ ngỡ là ai cÅ©ng Ä‘á»u thấy được Ä‘iá»u đó, ngay cả tên công tá» cÅ©ng chắc chắn cÅ©ng phải khám phá ra mình Ä‘ang bị lừa. Nà o ngá», tên công tá» nghe váºy, Ä‘Æ°a tay móc má»™t nén bạc trong túi thảy lên bà n há»i :
- Nhiêu đó đủ chưa?
Gã nho sinh lắc đầu :
- Chưa đủ! Giấy bùa của ta mắc lắm.
Tên công tỠmặc dù hơi khó chịu, nhưng cũng móc thêm một nén bạc nữa lên bà n.
Gã nho sinh nhanh tay quơ lấy hai nén bạc rồi chỉ và o một tấm gương, mà mặt gương lại đối diện với gã nho sinh. Gã nói :
- Ngươi qua đây! Khi ta là m phép thì ngươi hãy cố gắng căng mắt ra nhìn và o gương nghe chưa. Những kẻ còn lại thì đứng im tại chỗ, nếu không bùa sẽ hết linh. Lúc đó, ngươi không thấy được quỷ thì chớ trách ta.
Có nghÄ©a là chỉ có mình tên công tá» máºp đó thấy được con quá»· nà o đó hiện ra trong tấm gÆ°Æ¡ng, chứ ngÆ°á»i khác tuyệt nhiên không thấy được.
Tên công tá» máºp cÅ©ng ngoan ngoãn là m theo, hắn Ä‘i lại đứng gần gã nho sinh, mắt căng ra nhìn và o tấm gÆ°Æ¡ng, miệng còn quát tháo bá»n thuá»™c hạ :
- Các ngÆ°Æ¡i không được nhúc nhÃch. Ai nhúc nhÃch sẽ biết tay ta.
Gã nho sinh há»i :
- Ngươi sẵn sà ng chưa?
Tên công tỠđáp :
- Sẵn sà ng rồi.
Gã nho sinh bắt đầu lầm rầm cái gì đó trong miệng. Bất chợt khói tá»a mù mịt, Ngân Thiết không còn thấy gì trong đó nữa.
Rồi lại có tiếng nói :
- NgÆ°Æ¡i mau hiện ra Ä‘i? Sao ta dạy hoà i mà ngÆ°Æ¡i không nghe? NgÆ°Æ¡i cháºm tiêu quá à . Hiện ra Ä‘i.
Rõ rà ng tiếng nói nà y là của con gái. Ngân Thiết nghe giá»ng nói nà y thì rúng Ä‘á»™ng toà n thân. Chà ng vừa ngạc nhiên vừa tức giáºn, bởi vì chà ng biết ngÆ°á»i phát ra giá»ng nói đó là ai.
Tên công tá» vá»™i và ng há»i :
- NgÆ°Æ¡i nói ai cháºm tiêu?
Má»™t tiếng bốp vang lên bên đầu tên công tá». Cái giá»ng của gã nho sinh lúc nãy lại phát lên :
- Ngươi hãy chú ý nhìn và o gương, đừng phân tán tâm thần.
Bị đánh má»™t cái và o đầu, tên công tá» láºp tức chú mục và o tấm gÆ°Æ¡ng, quả nhiên hắn thấy má»™t khuôn mặt có vằn Ä‘á» nhÆ° máu, mắt trÆ¡ tráo nhìn hắn, mÅ©i hểnh, miệng vêu lên trông tháºt gá»›m ghiết. Nếu đó không phải là quá»· thì là gì. Tên công tá» láºp tức hoảng sợ hét toáng lên.
Hắn vừa hét thì khói cÅ©ng biến mất. Má»i việc trở lại nhÆ° bình thÆ°á»ng.
Tên công tá» run rẩy láºp cáºp nói :
- Có quá»·... tháºt có con quá»· Ä‘i theo ta.
Gã nho sinh cÆ°á»i khẩy há»i :
- NgÆ°Æ¡i tin ta chÆ°a?
Tên công tá» gáºt gáºt đầu, lắp bắp :
- Ta tin, ta tin! Là m sao... là m sao mà ... mà ta đuổi nó đi được.
Gã nho sinh trầm ngâm suy nghÄ© má»™t hồi rồi há»i lại :
- Con quỷ của ngươi lớn hay nh�
Tên công tỠđáp :
- Nhá».
Gã nho sinh lại suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Nếu con quá»· nhá» thì ta có cách tạm thá»i Ä‘uổi nó Ä‘i, nhÆ°ng phải tốn tiá»n đó.
Tên công tỠcà ng hốt hoảng :
- Tạm thá»i Æ°?
Gã nho sinh trợn mắt lên :
- Còn đỡ hÆ¡n là nó theo ngÆ°Æ¡i suốt Ä‘á»i.
Tên công tỠlúc nà y đã hoảng sợ đến tột cùng, hắn cứ nghĩ đến cái mặt nhìn thấy trong gương thì lại run lên. Hắn vội đáp :
- Váºy... váºy cÅ©ng được. NhÆ°ng tốn... tốn bao nhiêu.
Gã nho sinh đáp tỉnh bơ :
- Chỉ năm nén và ng ròng nữa thôi.
Tên công tỠhét lên :
- Năm nén và ng ư?
Gã nho sinh cÆ°á»i đáp :
- Chịu hay không là tùy ngươi.
Gã nho sinh nà y há»i tiá»n má»™t cách trắng trợn, giống nhÆ° ngÆ°á»i ta cần hắn chứ hắn không cần ngÆ°á»i ta, mà ngÆ°á»i ta chÃnh là kẻ bá» tiá»n ra.
Ngân Thiết lấy là m sinh nghi, chà ng mon men lại gần để nhìn rõ mặt gã nho sinh kia là ai.
Chà ng nhìn mãi cÅ©ng không nháºn ra là ai, Ä‘Ã nh đứng xem tấn tuồng tiếp tục diá»…n tiến.
Tên công tá» sau má»™t lúc suy nghÄ©, từ từ Ä‘Æ°a tay móc trong mình ra năm nén và ng bá» lên bà n. Gã nho sinh cÅ©ng móc túi lấy ra má»™t viên dược Ä‘Æ¡n Ä‘en thui lui Ä‘Æ°a cho hắn. Gã chỉ nói má»™t câu ngắn gá»n :
- Ngươi hòa viên dược đơn nà y với rượu mà uống.
Tên công tá» sá»ng sốt, trợn mắt gầm lên :
- Năm nén và ng chỉ mua được có một cục đất thôi sao?
Bất ngá» hắn vung tay ra hiệu, tức thì mấy tên há»™ vệ mặt mà y dữ tợn đứng đằng sau nhà o lên nhắm gã nho sinh. Tên công tá» cÅ©ng vá»™i thò tay lấy năm nén và ng lại. NhÆ°ng tay hắn chÆ°a thò tá»›i mặt bà n thì năm nén và ng đã biến đâu mất. Hắn ngẩng đầu lên thì cÅ©ng thấy mấy tên há»™ vệ dáo dác nhìn quanh, mặt lá»™ rõ vẻ ngẩn ngÆ¡ nhÆ° mấy tên khá». Tên công tá» ngó lại thì không còn thấy gã nho sinh đâu nữa. Không biết hắn biến Ä‘i bằng cách nà o mà nhanh lẹ không tưởng nổi.
Quả tháºt, sau cÆ¡n hoảng sợ, tên công tá» máºp ná» lại tÃnh giở thói côn đồ, giá»±t thuốc mà không muốn trả tiá»n. Chẳng những hắn không lấy lại được và ng mà viên thuốc trên tay hắn cÅ©ng biến mất. Hắn tức Ä‘iên cả ngÆ°á»i, lồng lá»™n trút hết sá»± uất ức lên mấy tên há»™ vệ, đánh đấm chúng tÆ¡i tả.
Ngân Thiết đứng chứng kiến thấy má»™t mà n kịch vui vui thì cÅ©ng thấy khoái trá, tủm tỉm cÆ°á»i hoà i.
Bất chợt chà ng nghÄ© đến tên nho sinh kia thì vá»™i vả co giò chạy Ä‘i tìm. Cái gã nho sinh đó có vẻ nghi ngá» lắm, chà ng muốn biết hắn là ai. Cái tÃnh tò mò đã là m cho chà ng quên cả mục Ä‘Ãch mãi võ kiếm tiá»n của mình, và quên luôn cả sá»± thèm khát giá»t rượu cay.
Nói là đi tìm kiếm ngÆ°á»i, nhÆ°ng chà ng đâu biết ngÆ°á»i đó chạy Ä‘i đâu mà tìm mà kiếm. Chà ng chỉ chạy vòng vòng má»™t hồi rồi quay lại chá»— cÅ©.
Bá»n công tá» nhà già u kia còn chÆ°a chịu bá» Ä‘i. Tên công tá» kia Ä‘ang đứng kể lể câu chuyện vừa rồi vá»›i má»™t gã công tá» khác. Gã nà y nhìn rất bảnh bao và oai phong lắm.
Tên công tá» máºp nói :
- Ãệ quả nhiên nhìn thấy con quá»· đó, mặt vằn Ä‘á» nhÆ° máu, mÅ©i hếch, miệng vêu, mắt trợn tròn. Ãệ sợ hãi há»i hắn cách Ä‘uổi con quá»· Ä‘i, nà o ngá» hắn lại lấy cả và ng mà không chịu giao thuốc.
Tên công tá» bảnh bao há»i :
- Hình dáng của gã ra sao?
Tên công tá» máºp đáp :
- NhỠcon, mảnh mai như những gã nho sinh nghèo, mặc quần áo rộng thùng thình không đúng khổ.
Tên công tỠbảnh bao nhìn quanh một hồi rồi chỉ xuống đất nói :
- Có phải đó là viên thuốc hắn bán cho ngươi không?
Tên công tá» máºp ngá»› ngÆ°á»i ra má»™t lúc, rồi gáºt đầu. Không nói không rằng, tên công tá» bảnh bao quay ngÆ°á»i phóng Ä‘i tháºt nhanh.
* * * * *
Tây Thà nh là má»™t trấn thà nh rá»™ng lá»›n, dân cÆ° đông đúc, phố xá lúc nà o cÅ©ng tấp náºp.
Nói đến Tây Thà nh là phải nói đến kẻ nà o già u nhất, có nhà to nhất, nam nhân nà o khôi ngô tuấn tú hà o hoa phong nhã nhất, nữ nhân nà o là giai nhân tuyệt thế, ngÆ°á»i nà o có võ công cao nhất, kẻ nà o có quyá»n uy nhất.
Hầu hết những yếu tố đó Ä‘á»u há»™i tụ vá» má»™t ngÆ°á»i, đó là Công Tôn NghÄ©a. Hắn là nam nhân, cho nên hắn không phải là má»™t giai nhân tuyệt thế.
NhÆ°ng tất cả yếu tố còn lại hắn Ä‘á»u có.
Nhà Công Tôn NghÄ©a to nhất Tây Thà nh, có thể nói là má»™t cung Ä‘iện hoà ng đế của xứ Tây Thà nh. Ãó là Kim đại phủ.
Nhà to dÄ© nhiên hắn phải già u và có uy quyá»n nhất Tây Thà nh.
Và từ xưa tới nay hắn chưa từng gặp đối thủ.
Ãã thế hắn còn là má»™t mỹ nam tá» vá»›i má»™t dáng Ä‘iệu oai phong. Má»™t cái mã bá» ngoà i mà hầu hết các thiếu nữ tá»›i tuổi dáºy thì Ä‘á»u mÆ¡ tưởng tá»›i.
Má»™t con ngÆ°á»i có nhiá»u Æ°u Ä‘iểm thì cÅ©ng phải có khuyết Ä‘iểm.
Công Tôn NghÄ©a có má»™t khuyết Ä‘iểm rất nổi báºt đó là tÃnh Æ°a bình phẩm Ä‘Ã n bà con gái. Già trẻ, lá»›n bé, há»… ai có chút nhan sắc Ä‘á»u được hắn dòm ngó tá»›i, không phải là ngắm nghÃa sắc đẹp mà là tìm yếu Ä‘iểm của há». Tìm ra được yếu Ä‘iểm thì hắn lại giở giá»ng bình phẩm chê bai.
Có lẽ vì thế, dù hắn là một mỹ nam tỠnhưng cũng có vẻ cô độc lắm. Tuy cái vẻ bỠngoà i của hắn có thể cuốn hút hà ng trăm, hà ng vạn giai nhân.
Con ngÆ°á»i là m sao mà hoà n hảo được. Ãt nhất cÅ©ng phải có khuyết Ä‘iểm gì đó, dù là nhá» nhÆ°ng vẫn phải có.
Ai hắn cÅ©ng chê. Nếu hắn không chê vá» nhan sắc thì hắn cÅ©ng chê vá» dáng Ä‘i, hoặc vá» tÃnh tình. Do đó, dÄ© nhiên là hắn không thể nà o chá»n được má»™t cô vừa ý. Hắn cô Ä‘á»™c là phải.
Hắn cũng có những yếu điểm khác, nhưng chắc không ai biết được.
Hiện giỠCông Tôn Nghĩa vừa nghe gã sư đệ nói vỠvụ lừa thuốc lấy và ng, hắn tức tốc lao đi tìm kẻ có lá gan quá lớn kia.
Mất và ng bạc là má»™t chuyện nhá», nhÆ°ng chuyện lừa gạt ngÆ°á»i của của dòng há» Công Tôn là chuyện lá»›n. Hắn phải Ä‘i tìm ngÆ°á»i đó để lấy lại thanh danh cho dòng há» Công Tôn.
Hắn giở thuáºt khinh công tuyệt hảo lùng kiếm khắp Tây Thà nh vẫn không thấy bóng dáng dã nho sinh mảnh khảnh kia.
Bất chợt, phÃa đông Tây Thà nh, má»™t và i ngÆ°á»i khách từ quán ăn Ä‘i ra. Há» bà n tán xôn xao vá» má»™t con quá»· nhá», mặt vằn nhÆ° ngá»±a Ä‘ang ngồi ăn vá»›i má»™t cô gái trẻ đẹp. Hai ngÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡ng phản lẫn nhau.
“Con quá»· nhá»?â€
Vừa nghe ba chữ đó, Công Tôn NghÄ©a liá»n sinh nghi. Hắn lao nhanh và o quán ăn đó.
Quả nhiên hắn gặp một thằng nhóc mặt xấu xà không thể tả được.
Thằng nhóc Ä‘ang ngồi ăn uống từ tốn. Ãối diện vá»›i thằng nhóc xấu xà là má»™t cô gái đẹp nhÆ° tiên giáng trần. NhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u là m hắn phải cau mà y, đó là kiểu ngồi của cô ta.
Tuy là dáng ngÆ°á»i và vẻ mặt rất đẹp, nhÆ°ng cô gái lại ngồi gác chân lên bà n còn hÆ¡n bá»n phà m phu tục tá», lÆ°ng dá»±a và o tÆ°á»ng, mắt lim dim nhÆ° Ä‘ang ngủ.
Hắn chưa bao giỠthấy thứ gái như thế.
Hắn bước lại gần, mà hai mắt dòm trừng trừng không chớp.
Theo cái kiểu cô gái ngồi, và cái hÆ°á»›ng hắn Ä‘ang Ä‘i tá»›i thì quả tháºt hắn Ä‘ang dòm cô gái từ dÆ°á»›i dòm lên.
Bất chợt có tiếng nói trong trẻo vang lên :
- Ngươi có dòm rách mắt cũng không thấy gì đâu. Sư phụ luôn căn dặn ta nên mặc hai lớp.
Công Tôn NghÄ©a giáºt mình, mặt hắn bá»—ng Ä‘á» lên hình nhÆ° là vì thẹn. Không biết hắn thẹn vì có ngÆ°á»i bắt gặp hắn trừng mắt dòm gái, hay là vì câu nói của cô ta.
NhÆ° bản tÃnh tá»± nhiên vốn có, gặp nữ nhân nà o có chút nhan sắc là hắn dò tìm khuyết Ä‘iểm của ngÆ°á»i đó mà phê bình. Cô gái nà y nhan sắc thì không có khuyết Ä‘iểm nà o cả, nhÆ°ng dáng Ä‘iệu và tÃnh tình thì đâu đâu cÅ©ng có chá»— để nói.
Công Tôn NghÄ©a há»i :
- Cô nói ra câu đó không thấy thẹn sao? Là con gái phải hiá»n thục nhu mì chứ?
Cô gái thản nhiên đáp :
- Có sao nói váºy, đâu có gì là thẹn đâu.
Nói ra được câu đầu tiên đủ biết ngÆ°á»i mặt dà y, nói đến câu thứ hai thì rõ rà ng là ngÆ°á»i Æ°Æ¡ng bÆ°á»›ng. “Mà y dà y†và “ương bÆ°á»›ng†thì không bao giá» Ä‘i chung vá»›i “thục nữâ€.
Bất chợt, Công Tôn NghÄ©a phát hiện ra những lá»i phê bình của hắn không có tác dụng gì tá»›i nữ nhân Ä‘ang lim dim mắt nhÆ° ngủ kia.
Công Tôn NghÄ©a mỉm cÆ°á»i há»i xéo :
- Váºy cô có mặc hai lá»›p không?
Cô gái vẫn nhắm mắt, miệng đáp :
- SÆ° phụ nói dÄ© nhiên ta phải nghe theo. NgÆ°Æ¡i có nghe lá»i sÆ° phụ của ngÆ°Æ¡i không?
Chẳng những cô gái không biết ngượng vì câu há»i của hắn, mà còn há»i vặn lại.
Công Tôn Nghĩa đáp :
- Dĩ nhiên là ta nghe.
Hắn lại cÆ°á»i giả lả, nói :
- Trá»i nóng mà cô mặc hai lá»›p, không cảm thấy chảy mồ hôi sao?
Cô gái cũng đáp lại :
- Ngươi mặt ba, bốn lớp mà không thấy nóng thì ta là m sao thấy nóng.
Công Tôn NghÄ©a giáºt mình.
Hắn giáºt mình cÅ©ng phải, vì những lá»i nói của cô ta hình nhÆ° đã nhìn thấu suốt con ngÆ°á»i của hắn. Dạo nà y, Công Tôn NghÄ©a lúc nà o cÅ©ng thấy lạnh, nên thÆ°á»ng phải mặc rất nhiá»u lá»›p. Có lẽ vì mặc nhiá»u lá»›p áo nên hắn má»›i có được cái dáng vẻ to con, oai vệ. Còn nữa, cô ta nhắm mắt lim dim nhÆ° thế thì là m sao thấy được hắn mặc đến ba lá»›p áo.
Cô gái lại nói :
- NgÆ°Æ¡i mặc nhiá»u lá»›p nhÆ° váºy, chắc chắn là ngÆ°á»i bệnh hoạn.
Cô gái nói ra câu nà o, Công Tôn NghÄ©a giáºt mình theo câu đó, nhÆ°ng hắn cÅ©ng gắng gượng nói tránh Ä‘i :
- Ta bị bệnh gì cô có biết không?
Cô gái cÆ°á»i hì hì đáp :
- NgÆ°Æ¡i mặc nhiá»u lá»›p dÄ© nhiên là bị lạnh.
Công Tôn NghÄ©a báºt cÆ°á»i vang, cái giá»ng Ä‘iệu nói chuyện huá» vốn của cô ta là m hắn báºt cÆ°á»i.
Cô gái lại không xem đó là trà ng cÆ°á»i giá»…u cợt ngạo mạn. Cô nà ng vẫn tiếp tục cất tiếng trong trẻo thản nhiên nhÆ° không :
- Ta có cách chữa trị cái bệnh lạnh đó. Ngươi có tin không?
Lần nà y Công Tôn NghÄ©a không còn cÆ°á»i được nữa. Hắn há»i lại :
- Ngươi có cách nà o chữa được bệnh đó?
Công Tôn NghÄ©a nói nhÆ° váºy là hắn tá»± thừa nháºn mình có cái bệnh lạnh.
Cô gái đáp :
- Ta có cách của ta. Miá»…n sao ngÆ°Æ¡i khá»i bệnh là được. NhÆ°ng giá cả thì lại không mắc lắm đâu. NgÆ°Æ¡i có chịu là m chuyến giao dịch nà y không?
Công Tôn Nghĩa hừ một tiếng nói :
- Giao dịch với ngươi để rồi bị ngươi lừa gạt chứ gì?
Cô gái chợt mở bừng mắt, há»i :
- Ta lừa gạt những ai?
Công Tôn Nghĩa trợn mắt đáp lại :
- Chuyện xem quá»· ma ngoà i phố vừa rồi chẳng phải là ngÆ°Æ¡i gạt ngÆ°á»i hay sao?
Cô gái nghe váºy liá»n Ä‘oán biết gã công tỠđã nháºn ra mình là gã nho sinh lúc nãy. Cô báºt cÆ°á»i ha hả nói :
- Ta đâu có gạt tên máºp đó. Hắn đòi bá» tiá»n xem quá»·, ta cho hắn xem quá»·. Hắn bá» tiá»n mua thuốc, ta cÅ©ng bán thuốc. NhÆ° váºy là mua bán công bình chứ đâu có lừa gạt ai?
Công Tôn Nghĩa chống chế :
- NhÆ°ng thuốc đó chỉ là loại thuá»™c trị nhức má»i, tăng cÆ°á»ng Ä‘Æ°á»ng hô hấp. Không phải là thứ trị ma quá»·. Mà quá»· cÅ©ng không phải là quá»· nữa, mà là thằng nhóc Ä‘ang ngồi chung vá»›i cô nÆ°Æ¡ng.
Cô gái lại đáp :
- Hắn bị mệt má»i, khó thở thì ta cho thuốc đó chứ còn thuốc nà o khác. NhÆ° váºy mà là lừa gạt sao? Còn thấy quá»· hay không là do hắn nói ra, chứ ta đâu có nói.
Công Tôn Nghĩa không còn cách nà o cãi lý với cô gái nữa, hắn trở lại vỠvấn đỠcủa hắn :
- Ngươi muốn gì sau khi chữa được bệnh cho ta?
Cô gái đáp :
- Ta chỉ muốn ngươi dẫn ta đi khắp nơi trong Kim đại phủ mà không ai biết tới.
Công Tôn Nghĩa nhăn mặt :
- Ngươi muốn và o Kim đại phủ để là m gì?
- Ta nghe nói Kim đại phủ rá»™ng lá»›n, nhiá»u chá»— hay, ta muốn xem cho biết, nhÆ°ng không muốn ngÆ°á»i khác biết nên má»›i nhá» ngÆ°Æ¡i dẫn Ä‘i đó mà .
Ãi xem phủ mà không muốn cho ngÆ°á»i ta thấy, dÄ© nhiên là ngÆ°á»i có mÆ°u đồ.
Công Tôn NghÄ©a nà o dám mở lá»i đồng ý.
Cô gái lại nói :
- Chịu hay không là tùy ngươi.
CÅ©ng má»™t câu nói đó. Má»™t câu nói ra vẻ ngÆ°á»i ta cần cô ta chứ cô ta không cần ngÆ°á»i khác.
Công Tôn NghÄ©a Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn cô gái. Hắn thấy cô ta có quá nhiá»u Æ°u Ä‘iểm mà cÅ©ng có quá nhiá»u khuyết Ä‘iểm. ChÃnh hắn dù muốn phê bình cÅ©ng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hắn há»i :
- Cô có bằng chứng gì để ta tin cô?
Cô gái lắc đầu :
- Ngươi không còn cảm thấy lạnh nữa, đó là một bằng chứng duy nhất ta có thể đảm bảo.
Công Tôn NghÄ©a cà ng tá» ra ngạc nhiên hÆ¡n. Hắn trố mắt há»i :
- NgÆ°Æ¡i chịu chữa trị cho ta trÆ°á»›c Æ°? NgÆ°Æ¡i không sợ ta nuốt lá»i sao?
Cô gái lại mỉm cÆ°á»i khanh khách :
- Ta có cách là m cho ngÆ°Æ¡i khá»i bệnh, thì ta cÅ©ng có cách là m cho ngÆ°Æ¡i bệnh lại.
Công Tôn NghÄ©a không biết trả lá»i là m sao. DÄ© nhiên hắn phải phân vân, khó sá». Má»™t đằng là được chữa khá»i cái bệnh lạnh quái quỉ, còn đằng kia thì hà nh Ä‘á»™ng của cô gái có quá nhiá»u nghi vấn. Những lá»i cô ta nói ra Ä‘á»u có lý lẽ thẳng thắn, tháºm chà còn rất thà nh tháºt nữa là khác. NhÆ°ng trong đó cÅ©ng ẩn chứa má»™t âm mÆ°u gì đó.
Công Tôn Nghĩa không thể nà o quyết định được. Hắn lúng túng không biết nên nói gì.
Thấy Công Tôn NghÄ©a không trả lá»i, cô gái nói :
- Ngươi cứ tự nhiên suy nghĩ.
Nói rồi, cô ta lại quay ngÆ°á»i nhìn đứa nhá» nói :
- Chúng ta đi thôi.
Cô gái gá»i chủ quầy tá»›i trả tiá»n, dắt tay đứa nhá» tÃnh Ä‘i ra khá»i quán ăn.
Công Tôn NghÄ©a chợt gá»i giáºt lại :
- Khoan đã.
Cô gái quay ngÆ°á»i, trợn mắt há»i :
- Ngươi muốn gì nữa?
Bắt gặp ánh mắt của cô gái, Công Tôn NghÄ©a cảm thấy hết sức lúng túng. Từ xÆ°a tá»›i nay, hắn là má»™t con ngÆ°á»i hay phê bình, dÄ© nhiên là phải bạo miệng. NhÆ°ng hôm nay có lẽ hắn gặp má»™t đối thủ còn bạo miệng hÆ¡n hắn. Má»™t con ngÆ°á»i không sợ bị phê bình. Má»™t kẻ biết cãi lý.
Ãâm ra hắn trở thà nh má»™t kẻ nhu nhược, không có khẩu khà chút nà o.
Sau má»™t lúc trấn tÄ©nh lại tinh thần, Công Tôn NghÄ©a há»i :
- Cô nương có thể cho tôi biết danh tánh được không?
Cô gái khá»±ng ngÆ°á»i lại má»™t lúc, rồi lại cÆ°á»i khanh khách nói :
- NgÆ°Æ¡i cứ gá»i ta là “gã nho sinh†được rồi.
Công Tôn NghÄ©a kinh ngạc há»i lại :
- Nhưng cô là một cô gái. Một cô gái thì là m sao là “gã nho sinh†được?
Cô gái nói :
- Tại sao không được? Danh tánh chỉ là để phân biệt ngÆ°á»i nà y vá»›i ngÆ°á»i khác. Nếu ngÆ°Æ¡i gặp ta ngoà i phố và lên tiếng gá»i “ê, gã nho sinhâ€, có lẽ ta sẽ quay đầu lại. NhÆ° váºy là được rồi.
Và hình nhÆ° đây là lần đầu tiên cô ta nói chuyện dà i dòng vá»›i ngÆ°á»i khác, cho nên hai chân cứ nhấp nhá»m muốn bá» Ä‘i.
Công Tôn NghÄ©a đâu có dá»… gì buông tha. Hắn há»i danh tánh ngÆ°á»i không được, thì lại há»i đến ngÆ°á»i dạy dá»— :
- Thân pháp của cô lanh lẹ nhÆ° váºy, ắt sÆ° phụ phải là ngÆ°á»i thà nh danh. Ta rất muốn biết danh tánh của sÆ° phụ cô là gì?
Cô gái muốn bá» Ä‘i, lại gặp má»™t ngÆ°á»i cứ nÃu kéo lại nói chuyện, đâm ra cÅ©ng khó chịu. Trong lòng thì váºy, nhÆ°ng mặt ngoà i cô gái lại mở miệng nói chuyện ngang ngược :
- Ta chỉ biết gá»i sÆ° phụ là sÆ° phụ. NgÆ°Æ¡i là nam nhân mà nhiá»u chuyện quá. Thôi ta Ä‘i đây.
Ba chữ “ta đi đây†vừa dứt thì bóng của cô gái và đứa nhỠcũng mất.
Lại má»™t lần nữa, Công Tôn NghÄ©a từ ngạc nhiên nà y tá»›i ngạc nhiên khác. Hắn chÆ°a kịp há»i hết, thì ngÆ°á»i đã bá» Ä‘i.
Hắn chỉ biết đứng ngá»› ra nhÆ° phá»—ng, vì trong lòng biết rõ vá»›i kinh công thoắt biến cao siêu của cô gái, hắn không thể nà o rượt theo kịp. Trong Ä‘á»i hắn chÆ°a bao giá» thấy má»™t ngÆ°á»i có thân pháp nhÆ° váºy. Cà ng nghÄ© vá» cô gái, hắn cảm thấy bản thân chỉ còn má»™t việc phải là m, đó là vá» nhà suy nghÄ© lại chuyến giao dịch mà cô gái đã Ä‘á» xuất.
Cô gái nắm tay đứa nhỠbiến mất, rồi lại xuất hiện ở giữa phố đông vui.
Hai ngÆ°á»i thong thả Ä‘i ngắm phố phÆ°á»ng Tây Thà nh.
Cô gái thì nhÆ° tiên giáng trần, giáng Ä‘iệu thanh tao thoát phà m, còn đứa con nÃt thì xấu xà nhÆ° quá»·. Má»™t cặp tÆ°Æ¡ng phản nhÆ° váºy thì ai ai cÅ©ng phải quay đầu lại ngó.
Còn đám mà y râu lâu lâu má»›i được ngắm má»™t cô gái đẹp nhÆ° váºy, nhÆ°ng khi nhìn lại đứa bé thì há» lại lá»™ vẻ ganh tỵ.
Có má»™t tên thanh niên còn dám Ä‘i đến gần hai ngÆ°á»i, chỉ đứa nhá» nói :
- NgÆ°Æ¡i xấu nhÆ° váºy mà dám nắm tay cô tiên đó à .
Cô gái trợn mắt nhìn ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó há»i lại :
- Nó xấu ở chỗ nà o?
Tên thanh niên đó liá»n đáp :
- Cái gì cũng xấu, mặt mũi tai mắt mồm miệng, cái gì cũng xấu.
Cô gái lại cÆ°á»i nói :
- Ta xem ngươi trắng trẻo khôi ngô như thế mà ngu quá là ngu, ngu hơn những kẻ ngu nhất.
Tên thanh được giai nhân khen đẹp trai thì phấn khởi trong lòng, nhÆ°ng lại nghe cô ta nói mình ngu thì tức giáºn, quát há»i :
- Ta ngu chỗ nà o?
Cô gái mỉm cÆ°á»i nói :
- Nà y nhé ta có một cái bánh bao trong tay? Nếu ngươi khôn thì có dám ăn bánh bao trong tay ta không?
Tên thanh niên lưỡng lá»± má»™t hồi rồi há»i :
- Bánh có độc không?
Cô gái lắc đầu.
Tên thanh niên vẫn còn nghi ngá». Nếu không ăn thì cô ta sẽ nói mình nhát gan, còn ăn thì sao đây, có dÃnh dáng gì tá»›i ngu hay không ngu? Hắn nghÄ© : “Ta là nam nhi đại trượng phu há lại sợ má»™t cái bánh bao sao?â€
NghÄ© tá»›i đó, hắn liá»n lấy tay chụp chiếc bánh bao trong tay cô gái nhai ngấu nghiến.
Ä‚n xong, hắn há»i :
- Thế nà o?
Cô gái lại mỉm cÆ°á»i nói :
- Ta đã bảo ngươi ngu thì ngươi đúng là ngu mà .
Tên thanh niên lại sừng sộ :
- Sao?
Cô gái thản nhiên quay đầu sang đứa nhá» há»i :
- Nếu là ngươi, ngươi có ăn bánh bao không?
Ãứa nhá» từ từ nhÃch cái đầu, giống nhÆ° là má»™t cái lắc đầu.
Cô gái báºt cÆ°á»i vang :
- Thấy chưa? Nó nhỠmà còn khôn hơn ngươi.
Tên thanh niên quát há»i :
- Ta ngu hơn nó chỗ nà o?
Cô gái lại tủm tỉm cÆ°á»i :
- Nó không chịu ăn cái bánh bao đó là khôn hÆ¡n ngÆ°Æ¡i rồi. Bởi vì ta lượm chiếc bánh bao đó từ dÆ°á»›i đất lên. DÆ¡ bẩn không thể tưởng tượng được. Thế mà ngÆ°Æ¡i lại dám nuốt. NgÆ°Æ¡i rõ là ngu, nhÆ°ng lại có chút Ãt gan dạ.
Thế đó, Ä‘ang từ câu chuyện xấu hay không xấu, cô gái kia lái qua ngu hay không ngu. Câu chuyện thổi chiá»u nà o, cô ta cÅ©ng có thể đổi qua chiá»u khác trong nháy mắt.
Má»›i nhìn và o, ai cÅ©ng thấy cô ta dùng cái lý để trêu chá»c chá»i xéo ngÆ°á»i khác. Nếu nghÄ© lại, thì cô ta đã hai lần khen tặng gã thanh niên kia, lần đầu là đẹp trai, lần thứ hai là gan dạ. NhÆ°ng hai lá»i khen đó chắc không ai để ý đến, ngoà i cái việc anh chà ng kia quê quá phải bá» Ä‘i má»™t nÆ°á»›c, không dám quay đầu nhìn lại.
TrÆ°á»›c mắt má»i ngÆ°á»i, cô gái là má»™t bông hồng có cái miệng Ä‘á»™c. Há» chỉ biết Ä‘Æ°a mắt ngắm ngÆ°á»i đẹp, còn chân thì dạt qua hai bên Ä‘Æ°á»ng nhÆ°á»ng lối. Chứ không ai dám lại gần.
Má»™t cô gái, má»™t đứa con nÃt dẫn nhau gần tá»›i Kim đại phủ, còn cách khoảng mÆ°Æ¡i trượng, thì dừng lại.
Cô gái béo má nựng đứa nhỠmột cái rồi nói :
- Ãấy nhé, ta Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i vá» vá»›i bá»n ngÆ°á»i nhà của ngÆ°Æ¡i rồi đấy. Thôi bây giá» ngÆ°Æ¡i hãy Ä‘i và o trong đó gặp há», kẻo há» lại phát hoảng lên bây giá».
Nói vừa xong, thì cô ta lại nhăn mặt, thở dà i nói tiếp :
- Ngươi là m ta bị lộ diện rồi. Oan gia lúc nà o cũng gặp.
Má»™t giá»ng cÆ°á»i ha hả vang lên :
- Là do cô dẫn xác tới, chứ không phải ai bắt buộc gì cô đâu. Có phải là cô ngu không?
Cô gái cÅ©ng cÆ°á»i đáp lại :
- Lần nà y không phải vì ta ngu, mà là ta quá tốt bụng đó thôi.
NgÆ°á»i vừa má»›i lên tiếng chÃnh là Ngân Thiết. Chà ng thanh niên sá» dụng cây gáºy bạc nà y Ä‘ang Ä‘i tìm gã nho sinh kỳ lạ, thì lại gặp cô gái Ä‘ang giở trò chá»i gã thanh niên ngu ngay giữa phố. Thế là chà ng theo cô ta vá» tá»›i đây. NghÄ© kỹ lại thì nghệ thuáºt khinh công của Ngân Thiết cÅ©ng khá cao, vì chà ng đã theo cô gái tức là Bạch Tiểu Kha má»™t Ä‘oạn khá xa, thế mà cho tá»›i bây giá» cô ta má»›i phát hiện ra.
Ngân Thiết đứng đối diện với Bạch Tiểu Kha, chà ng hùng hổ nói :
- Ta Ä‘ang Ä‘i tìm cô lâu lắm rồi. Hôm nay tháºt may mắn.
Bạch Tiểu Kha cong má» há»i lại :
- Ngươi tìm ta là m gì?
- Thanh toán nợ cũ.
Bạch Tiểu Kha cÆ°á»i khanh khách há»i tiếp :
- Ta nợ ngươi cái gì?
Ngân Thiết suy nghÄ© tháºt lâu rồi nói :
- Bao phen ta bị ngÆ°Æ¡i chá»c tức chết Ä‘i được. NgÆ°Æ¡i là cái thá gì mà cứ gá»i ngÆ°á»i khác ngu, còn không thì là óc hạt Ä‘áºu. Nếu ngÆ°Æ¡i thông minh thì có gan đánh cuá»™c vá»›i ta má»™t ván không.
Bạch Tiểu Kha trả lá»i ngay :
- Ta không thÃch Ä‘á» Ä‘en.
Ngân Thiết nhếch miệng cÆ°á»i chế giá»…u :
- Ngươi sợ hả, ta không ngỠngươi nhát gan đến như thế.
Bạch Tiểu Kha lại mỉm cÆ°á»i nói :
- Ừ, ta nhát gan váºy đó.
Nói rồi nà ng ta cứ cÆ°á»i cÆ°á»i, là m cho mặt Ngân Thiết phải Ä‘á» lên. Cái mặt giá»…u cợt, cái nụ cÆ°á»i bà ẩn là m cho ngÆ°á»i đối diện có cảm giác là mình không há» có má»™t mảnh vải che thân.
Chà ng trai vá»™i quay mặt Ä‘i chá»— khác để khá»i nhìn khuôn mặt và nụ cÆ°á»i kia. Sau má»™t lúc thu hết can đảm quay lại, thì Ngân Thiết không còn thấy bóng dáng cô gái đâu nữa.
Ngân Thiết cà ng nghÄ© cà ng bá»±c mình, vì lần nà o cÅ©ng bị cô gái lừa há»c chá»c giáºn. Chà ng hét toán lên :
- Tiểu nha đầu, rồi ngươi sẽ biết tay ta!
Hét xong má»™t câu, nhÆ° muốn giải tá»a hết cÆ¡n tức giáºn, chà ng trai lại háºm lá»±c bế xốc đứa nhá» Ä‘i và o Kim đại phủ.
* * * * *
Còn Tiểu Kha sau khi bá» Ä‘i, cô nà ng nhÆ° má»™t vệt khá»i lượn lá» trên con Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™c đạo dẫn và o má»™t khu rừng ráºm.
Nà ng đến má»™t ngôi nhà nhá», không phải bằng tranh nhÆ° ngôi nhà lần trÆ°á»›c gặp gỡ các vị sÆ° phụ, mà là má»™t ngôi nhà bằng đất.
Bên trong ngôi nhà chứa đầy những lá», hủ, nồi...
Tất cả những thứ gì dùng để chứa thì nÆ¡i đây Ä‘á»u có, mà còn có đủ loại, đủ kiểu, đủ cỡ.
Bạch Tiểu Kha rón rén đi và o trong, đôi mắt dáo dác nhìn hết góc nà y tới góc kia như một tên trộm đang tìm kiếm đồ để trộm.
Mắt nà ng chợt sáng lên, khi nhìn thấy má»™t chiếc tịnh bình bằng sứ có nÆ°á»›c men Ä‘á» rá»±c nhÆ° lá»a. Nà ng vá»›i tay lấy chiếc tịnh bình, mở nắp, dốc ra tay mình hai viên linh dược cá» mà u Ä‘á» Ä‘en nhÆ° đất sét. Lấy thuốc xong nà ng lại rón rén Ä‘i ra.
NhÆ°ng tá»›i cá»a thì nà ng giáºt mình, đứng thẳng ngÆ°á»i lên, nhe răng cÆ°á»i toe toét.
TrÆ°á»›c mặt nà ng là má»™t bà lão khòm lÆ°ng, mắt lồi. Bà ta đứng chắn ngay cá»a, cho nên nà ng không thể nà o Ä‘i ra ngoà i được.
Bạch Tiểu Kha cÆ°á»i há» há» :
- Lão nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng vẫn mạnh giá»i chứ?
Bà già không nên tiếng, mà cÅ©ng không nhúc nhÃch, vẫn đứng chắn trÆ°á»›c cá»a.
Bạch Tiểu Kha thấy giá»ng cÆ°á»i và lá»i há»i thăm của mình không có hữu dụng, bèn đổi cách ứng phó, phụng phịu nÅ©ng nịu nói :
- Lão nương nương, con chỉ mượn có hai viên linh dược để là m chuyện lớn. Mai mốt xong việc, con sẽ trả lại cho Lão nương nương.
Cái giá»ng nhõng nhẻo dá»… thÆ°Æ¡ng kia cÅ©ng không là m bà lão nhÃch Ä‘á»™ng.
Cô gái bèn nhăn mặt cau mà y nói tiếp :
- Nếu Lão nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cho con ra ngoà i thì tháng sau con sẽ tá»›i đây giúp nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng luyện thuốc trong bảy ngà y. Lá»i hứa danh dá»±.
CÆ°á»i cầu tà i không được, nhá»ng nhẻo cÅ©ng không xong, thì cô gái lại giở trò giao dịch có qua có lại nhÆ° những tay buôn rà nh nghá».
Vừa nghe câu nói đó, bà lão khòm lÆ°ng liá»n dịch ngÆ°á»i, nhÆ°á»ng lối cho Bạch Tiểu Kha bÆ°á»›c ra.
Cô gái liá»n tung ngÆ°á»i phóng nhanh ra ngoà i, không dám quay đầu lại.
|
16-06-2008, 07:18 PM
|
|
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 10
Trong Kim đại phủ
Công Tôn NghÄ©a đã suy nghÄ© rất lâu. Cả đêm hắn cÅ©ng không ngủ được cÅ©ng chỉ vì suy nghÄ© vá» lá»i nói của cô gái lạ kỳ quái kia. Không những lá»i nói của cô ta cứ văng vẳng bên tai, mà cả khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cứ lá»n vá»n trÆ°á»›c mặt hắn.
Hắn hết ngồi rồi lại nằm, hết nằm rồi lại đứng để suy nghÄ©. Hắn thở dà i thÆ°á»n thượt liên tục.
Hắn nghĩ :
“Nếu ta Ä‘Æ°a cô ta Ä‘i dạo xung quanh Kim đại phủ thì có mất mát gì? Tuy nÆ¡i nà y có nhiá»u chá»— bà máºt, tháºm chà có chá»— ta còn chÆ°a dám và o. NhÆ°ng nếu ta không nói thì sao cô ta biết được? Phụ thân cÅ©ng đâu cấm ta dẫn bạn và o phủ chÆ¡i đâu. NhÆ° váºy ta cÅ©ng đâu có trái lá»i ngÆ°á»i. Bản thân ta cÅ©ng không có là m gì sai.â€
Hắn lại nghĩ :
“Mà cô ta muốn và o Kim đại phủ là có âm mÆ°u gì. Cô ta đồng ý chữa cái bệnh quái dị nà y cho ta là chỉ và o đây ngắm cảnh thôi sao? Nhất định phải có âm mÆ°u. Mà âm mÆ°u gì má»›i được? Lần mò tá»›i những chá»— bà máºt của Kim đại phủ Æ°? Ta không nói chắc cô ta cÅ©ng không biết. NhÆ° váºy âm mÆ°u của cô ta thà nh hay không Ä‘á»u là do hà nh Ä‘á»™ng, lá»i nói của ta có cẩn trá»ng hay không khi Ä‘Æ°a cô ta và o Kim đại phủ.â€
“Nếu ta không nói nhiá»u, không dẫn tá»›i những nÆ¡i bà máºt, không tiết lá»™ Ä‘iá»u gì thì chẳng có Ä‘iá»u gì hại cả mà còn trị được cái bệnh lạnh quá»· quái nà y.â€
NghÄ© tá»›i đây Công Tôn NghÄ©a đứng dáºy, nai nịch gá»n gà ng rồi lao ra ngoà i Ä‘i gặp cô gái kỳ quái kia.
Hôm qua cô ta không nói cho hắn biết là hỠsẽ gặp ở đâu.
Thế là , Công Tôn NghÄ©a chạy đến cái quán ăn ở phÃa đông Tây Thà nh ngồi chá».
Một tuần trà trôi qua...
Rồi hai tuần trà trôi qua...
Hắn vẫn chưa thấy cô gái kỳ quái kia xuất hiện.
Ba tuần trà lại sắp trôi qua. Trá»i đã bắt đầu lem nhem tối.
Tá»›i cuối tuần trà thứ ba thì má»™t cái bóng ngÆ°á»i thanh thản nhà n hạ, không yểu Ä‘iệu nhÆ°ng lại thoát phà m bÆ°á»›c và o.
Công Tôn NghÄ©a nhìn cái dáng Ä‘iệu đó thì lại sững sá».
Cô gái đứng trước mặt hắn khác hẳn với cô gái hôm qua hắn đã gặp.
Cô gái hôm qua thì có khuôn mặt đẹp nhÆ° tiên nữ, nhÆ°ng Ä‘iệu bá»™ chẳng khác gì má»™t phà m phu tục tá».
Cô gái hôm nay thì lại giống như một tiên nữ, cả sắc đẹp lẫn dáng điệu, còn khoan thai hơn những nà ng công chúa trong cung cấm.
Những nà ng công chúa trong cung cấm thi khoan thai nhẹ nhà ng theo kiểu gò bó ép gượng, nhưng cô gái nà y rất tự nhiên, giống như là cô ta sinh ra đã như thế.
Cứ nhÆ° nhìn cái Ä‘iệu bá»™ của cô ta bây giá», Công Tôn NghÄ©a hoà n toà n không thể nà o tìm ra khuyết Ä‘iểm của cô ta.
Cô gái bÆ°á»›c tá»›i gần hắn mỉm cÆ°á»i há»i :
- Ngươi đang chỠta à ?
Dáng ngÆ°á»i thì khác lạ, nhÆ°ng cái giá»ng nói hách dịch, nụ cÆ°á»i khiêu khÃch chá»c ngÆ°á»i thì vẫn không đổi.
Công Tôn NghÄ©a ngá»› ra má»™t hồi rồi gáºt đầu nói :
- Ta chỠcô nương ở đây đã lâu.
Cô gái lại cÆ°á»i khanh khách, há»i :
- Váºy ngÆ°Æ¡i có đồng ý là m má»™t chuyến giao dịch vá»›i ta không?
Công Tôn NghÄ©a gáºt đầu.
Cô gái tủm tỉm cÆ°á»i ra vẻ bà ẩn, thò tay móc lấy má»™t viên linh dược mà u Ä‘á» Ä‘en nhÆ° mà u đất sét Ä‘Æ°a cho hắn.
Nà ng nói :
- NhÆ° váºy má»›i ngoan chứ. Chúng ta Ä‘i!
Công Tôn NghÄ©a trợn mắt lên há»i lại :
- Ngay bây giỠư?
Cô gái lắc đầu :
- Ngươi thỠdược đơn xem có hết lạnh hay không. Sau đó thì dẫn ta và o Kim đại phủ cũng chưa muộn.
Công Tôn NghÄ©a nhÆ° má»™t đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lá»i ngÆ°á»i mẹ hiá»n, bá» viên linh dược và o miệng nuốt chá»ng. Hắn còn uống thêm má»™t ngụm rượu để cho viên linh dược trôi nhanh và o bụng. Chẳng bao lâu hắn cảm thấy má»™t luồn nhiệt khà từ Ä‘an Ä‘iá»n tá»a khắp châu thân. Tiếp sau đó hắn cảm thấy trong ngÆ°á»i cảm thấy nóng muốn chảy mồ hôi.
Công Tôn Nghĩa nhăn mặt :
- Ta hết lạnh lại cảm thấy nóng. NhÆ° váºy có nghÄ©a là sao?
Cô gái mỉm cÆ°á»i nói :
- Ngươi mặc ba bốn lớp, cảm thấy nóng là phải?
Công Tôn Nghĩa ngượng ngùng.
Hắn đứng lên nói khẽ :
- Chúng ta đi!
Cô gái gáºt đầu, lặng lẽ Ä‘i sau lÆ°ng hắn.
Chẳng bao lâu hai ngÆ°á»i đến Ãại kim phủ, há» Ä‘i và o ngõ sau để tránh ngÆ°á»i trong phủ dòm ngó. Công Tôn NghÄ©a vá» phòng thay y phục, chỉ là má»™t lá»›p thôi. Bây giá», hắn cảm thấy thoải mái hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u.
Hắn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhìn cô gái há»i :
- Bây giỠcô muốn đến chỗ nà o trước?
Cô gái đáp :
- Chỗ nà o cũng được.
Công Tôn NghÄ©a lại ngẩn ngÆ°á»i ra. Hắn không ngá» hôm nay cô ta lại ngoan ngoãn nhÆ° thế.
Công Tôn Nghĩa hứng khởi hẳn lên, ưỡn ngực ra vẻ ta, huyên thuyên nói :
- Trong Kim đại phủ chia ra là m bốn phÃa, Ãông, Tây, Nam, Bắc.Biệt phòng của anh em tại hạ nằm vá» phÃa Ãông. Biệt phòng của phụ thân ta thì lại ở phÃa Tây. PhÃa Bắc thì lại đại sảnh. Còn phÃa Nam là nhà bếp, và cÅ©ng là nÆ¡i dà nh cho ngÆ°á»i hầu kẻ ở. ChÃnh giữa là vÆ°á»n hoa. Váºy ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘i phÃa nà o trÆ°á»›c?
Cô gái đáp liá»n :
- HÆ°á»›ng Nam.
Công Tôn NghÄ©a nhÃu mà y há»i :
- Tại sao?
Cô gái Ä‘iá»m đạm giải thÃch :
- HÆ°á»›ng Ãông và Tây là biệt phòng của nam nhân, ta là nữ nhân và o đó xem là m gì. Còn hÆ°á»›ng Bắc là đại sảnh. Mà đại sảnh chỉ là má»™t nÆ¡i tiếp khách, ngoà i mấy cái bà n cái ghế ra, thì chẳng có gì đáng coi. Chỉ còn lại khu phÃa Nam là có vẻ hấp dẫn nhất.
Công Tôn Nghĩa lại phân vân không muốn nhấc chân đi vỠhướng đó.
Hắn lưỡng lá»± đứng đó tháºt lâu.
Cô gái nhoẻn miệng cÆ°á»i nói :
- Sao? NgÆ°Æ¡i tÃnh nuốt lá»i à ?
Công Tôn Nghĩa thở dà i một tiếng đáp :
- Ta không muốn nuốt lá»i. NhÆ°ng ta tháºt sá»± không muốn ngÆ°Æ¡i Ä‘i tá»›i những chá»— đó. Bởi nÆ¡i ở của kẻ hầu ngÆ°á»i hạ có gì đâu mà coi.
Cô gái tỉnh bơ nói :
- Ta vốn sinh ra không phải là kẻ già u có. NgÆ°á»i bần cùng nhiá»u khi còn có nhiá»u Ä‘iá»u lý thú để xem hÆ¡n là những kẻ già u sang.
Cô ta lại triết lý. Công Tôn NghÄ©a lại ngẩn ngÆ°á»i.
Hắn không biết phải từ chối nhÆ° thế nà o, liá»n cháºm rãi Ä‘Æ°a cô gái vá» khu phủ phÃa Nam. Ở đó quả tháºt không được sáng sủa nhÆ° những khu phủ ở nÆ¡i khác, phòng ốc có vẻ cÅ© kỹ hÆ¡n. Tuy váºy nhìn cÅ©ng rất gá»n gà ng và giản dị.
Cô gái cứ bình thản Ä‘i ngắm hết bên nà y tá»›i bên ná», cái dáng Ä‘iệu của cô ta nhẹ nhà ng thanh thản, giống nhÆ° Ä‘ang được tình nhân dẫn Ä‘i chÆ¡i. NhÆ°ng tháºt ra vị nam nhân kế bên cô ta thì lại Ä‘ang lo lắng đến chảy mồ hôi, mặc dù hắn không cảm thấy nóng, ngược lại còn hÆ¡i là nh lạnh nữa là khác.
Công Tông NghÄ©a dẫn cô gái Ä‘i sắp hết khu nhà phÃa Nam thì vá»™i lên tiếng nói :
- Chúng ta hãy nên quay lại, nơi đây không còn gì để coi.
Bất chợt có tiếng chó sủa vang lên ầm Ä©, khi hai ngÆ°á»i vừa xuất hiện thì chúng nhảy chồm lên chừng nhÆ° muốn xông và o cắn xé. May là nhỠđống xÃch dầy cá»™m kéo chân lại. NÆ°á»›c dãi từ miệng lÅ© chó nhá» tong tong, trông rất hung dữ đến lạnh ngÆ°á»i.
Cô gái vội reo lên :
- A! Ở bên kia có mấy con chó giữ nhà kìa...mà sao chúng nhìn dữ tợn váºy.
Công Tôn Nghĩa vội nắm tay cô gái kéo ra ngoà i, vừa đi hắn vừa nói :
- Cô không nên tới đó.
Cô gái há»i :
- Tại sao?
Công Tôn Nghĩa ấp úng đáp :
- Những con chó đó rất dữ, có thể cắn chết ngÆ°á»i.
Cô gái trố mắt, lộ vẻ ngạc nhiên :
- Tháºt váºy Æ°? NgÆ°Æ¡i cÅ©ng sợ chó à ?
Công Tôn NghÄ©a cố nặn ra má»™t nụ cÆ°á»i gượng gạo. Hắn nói :
- Chó nà o thì ta không sợ chứ những con chó đó thì ta sợ.
Cô gái lắc đầu khó hiểu :
- Sao kỳ váºy? Chó ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i không sợ, nhÆ°ng lại sợ chó nhà mình. Súc váºt thÆ°á»ng rất thân thiện vá»›i những ngÆ°á»i cho nó ăn. NgÆ°Æ¡i không cho chúng ăn à ?
Công Tôn Nghĩa lắc đầu.
Cô gái lại há»i :
- Kim đại phủ lớn như vầy mà sao không nghe ngươi nhắc đến nhà giam.
Công Tôn Nghĩa đáp :
- Ở đây không có nhà giam.
Cô gái lại cÆ°á»i :
- Váºy những con chó kia canh gác những gì?
Công Tôn Nghĩa lắc đầu :
- Ta không biết.
Cô gái chợt báºt cÆ°á»i ha hả :
- Nhà ngươi mà ngươi không biết.
Công Tôn NghÄ©a không trả lá»i.
Cô gái kia cÅ©ng không há»i thêm, chỉ nhà nhảnh bÆ°á»›c theo sau Công Tôn NghÄ©a, nhÆ°ng cặp mắt thì dáo dác nhìn nhÆ° là má»i thứ ở đây có nhiá»u Ä‘iá»u lạ lắm.
Ãiá»u lạ? DÄ© nhiên là ở đây có nhiá»u.
Há» Ä‘i dạo ra đến ngoà i khu vÆ°á»n, xeo xéo vá» hÆ°á»›ng Tây. Bất chợt có tiếng chó sủa lên ầm Ä© má»™t lần nữa. NhÆ°ng lần nà y tiếng chó sủa không phải phát ra từ hÆ°á»›ng Nam, mà là phát ra từ hÆ°á»›ng Tây.
Cô ta lại chỉ vá» khu phủ phÃa Tây nói :
- Ã... Bên kia cÅ©ng có chó canh trÆ°á»›c cá»a phòng. Chẳng lẽ cha ngÆ°Æ¡i không dùng ngÆ°á»i mà lại dùng chó canh cá»a à .
Công Tôn Nghĩa không đáp, chỉ kéo nà ng ta đi nơi khác.
Hắn không nói, cô gái cÅ©ng không há»i thêm.
Há» Ä‘i qua khu phủ phÃa Ãông. Má»™t bên nÆ¡i ở của anh em nhà Công Tôn NghÄ©a, còn má»™t bên là nhà khách của Kim đại phủ.
Hình như cô gái không còn hứng thú như lúc đầu nữa, cặp mắt cô ta cứ mơ mà ng ngó đâu đâu, chưa tới cô ta đã không muốn đi tiếp.
Ngỡ là cô gái Ä‘ang giáºn mình, Công Tôn NghÄ©a thở dà i má»™t hÆ¡i, rồi lên tiếng phá bầu không khà im lặng giữa hai ngÆ°á»i :
- Cô Ä‘ang giáºn tôi à ? Thú tháºt, đây là nÆ¡i tôi ở từ nhỠđến lá»›n. Tôi bảo đảm vá»›i cô là không có Ä‘iá»u gì kỳ lại để xem đâu.
Chẳng ngá» cô gái lại mỉm cÆ°á»i nhÆ° đã là m hòa từ lâu. Nà ng đổi Ä‘á» tà i, há»i đến chuyện khác :
- Ngươi bị cái bệnh lạnh từ bao gi�
Không ngá» cô ta lại lên tiếng quan tâm tá»›i mình, Công Tôn NghÄ©a ngá»› ngÆ°á»i má»™t hồi rồi má»›i ấp úng nói :
- Cách đây độ ba tháng mà thôi.
Cô gái lại cau mà y há»i tiếp :
- Tòa đại phủ nà y có tên là “Kim đại phủâ€, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i há» Kim?
Công Tôn Nghĩa lắc đầu nói :
- Ta há» Công Tôn. Từ lúc ta sinh ra, tòa nhà nà y vốn được gá»i là “Kim đại phủâ€. Ta chÆ°a bao giá» nghe nói tá»›i má»™t cái tên khác.
Cô gái lại há»i :
- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
- Hai mÆ°Æ¡i ba.
Nghe xong, cô gái lại nhoẻn má»™t nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i, nói :
- Váºy đủ rồi. NgÆ°Æ¡i có thể Ä‘Æ°a ta ra ngoà i.
Bất ngá» cô ta đòi Ä‘i, Công Tôn NghÄ©a lại ngá»› ngÆ°á»i. Cô gái nà o khác cÆ°á»i thì không sao, nhÆ°ng cô gái nà y cÆ°á»i thì hắn lại thấy nghi ngá». Hắn cảm thấy tá»± nhiên sao hôm nay Kim đại phủ yên ắng đến kỳ lạ, Ãt ngÆ°á»i qua lại. Bá»n há» Ä‘i khÆ¡i khÆ¡i từ nãy đến giá» vẫn không gặp mặt ai. ÃÆ°a cô ta ra ngoà i mà hắn cứ đăm chiêu suy nghÄ©. Bao nhiêu câu há»i trong đầu vẫn không sao giải thÃch nổi.
Cuối cùng hắn không nhịn nổi, cất tiếng há»i :
- Cô Ä‘ang bà y mÆ°u tÃnh kế gì váºy? Tại sao nãy giá» tôi không thấy bóng má»™t ai?
Cô gái trợn tròn mắt há»i lại :
- Ta Ä‘ang bà y mÆ°u tÃnh kế gì? Nhà của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i không biết thì là m sao ta biết được?
Hắn còn lúng túng, chÆ°a biết trả lá»i ra sao, cô gái lại bô bô cái miệng :
- NgÆ°Æ¡i đó nha! Ãi xem nhà mình vá»›i má»™t ngÆ°á»i đẹp nhÆ° ta mà còn nghi ngá». Thiệt là con ngÆ°á»i Ä‘a nghi. NgÆ°Æ¡i cô Ä‘á»™c là phải.
Nói xong, cô ta vùng vằng bá» Ä‘i ra vẻ giáºn dữ lắm.
Công Tôn NghÄ©a lại ngá»› ngÆ°á»i, hắn không biết cô ta nói nhÆ° thế có nghÄ©a là gì. Cô ta yêu hắn chăng?
Cô ta vừa Ä‘i thì má»™t trà ng cÆ°á»i khanh khách ngạo mạn vang lên. Giá»ng cÆ°á»i đó phát ra từ bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng, không rõ xuất phát từ đâu. Giá»ng cÆ°á»i đó nhÆ° Ä‘ang xoáy và o óc Công Tôn NghÄ©a, nhÆ° Ä‘ang khiêu khÃch giá»…u cợt hắn.
Công Tôn NghÄ©a liá»n lắc đầu.
Hắn đã rõ. Không bao giỠcô gái đó nhỠmột chút yêu thương cho hắn.
Con ngÆ°á»i nhÆ° cô ta chỉ biết trêu chá»c ngÆ°á»i khác, chứ là m sao biết yêu ai.
Hắn lại thở dà i, tiếc rẻ, ngao ngán lắc đầu lần nữa.
Tại sao trên Ä‘á»i lại có thứ ngÆ°á»i thÃch giỡn há»›t nhÆ° thế? Và cÅ©ng lạ lùng nhÆ° thế?
Ngược lại, hắn đang bị cô ta đùa như một món đồ chơi, thế mà hắn lại không cảm thấy tức.
Hắn cà ng nghÄ© vá» cô gái thì cảm thấy lạ lùng, mà cà ng lạ lùng bao nhiêu thì lại kÃch thÃch hắn muốn tìm ra những Ä‘iểm mà hắn chÆ°a được thấy.
Má»›i ngà y hôm qua thôi, cô ta hà nh Ä‘á»™ng lá»— mãng hÆ¡n những kẻ phà m phu tục tá», mặt dà y mấy lá»›p, không biết e thẹn là gì.
NhÆ°ng hôm nay thì lại khác, cô ta Ä‘i đứng nhà n hạ, nhÆ° những vị cô nÆ°Æ¡ng, ăn nói dịu dà ng, phần nhiá»u chỉ há»i nhÆ° những cô gái ngây thÆ¡ không biết gì. Cô ta còn lên tiếng há»i thăm vá» chÃnh bản thân hắn, chẳng khác gì Ä‘ang quan tâm lo lắng cho hắn. Quả tháºt vừa rồi cô ta và hắn chẳng khác gì má»™t đôi tình nhân dạo phủ ngắm trăng.
NhÆ°ng khi Ä‘i rồi thì cái giá»ng Ä‘iệu giá»…u cợt, chá»c ngÆ°á»i lại nổi lên.
Cô ta lợi dụng hắn Æ°? ChÃnh hắn tá»± đâm đầu và o kia mà . ChÃnh hắn đã tá»± mình đồng ý là m má»™t chuyến giao dịch vá»›i cô ta.
Có phải trong nhất thá»i hắn bị má»™t viên linh dược và sắc đẹp của cô gái cuốn hút mà trở thà nh si dại, bất cẩn hay không?
Hắn cà ng nhĩ lại cà ng cảm thấy mình đang lạc và o một nơi tối tăm, không có chút ánh sáng.
Hắn tá»± đặt câu há»i, rồi tá»± trả lá»i, nhÆ°ng cÅ©ng không tìm ra được má»™t câu trả lá»i thÃch đáng.
Cô gái Ä‘i rồi, Công Tôn NghÄ©a mang nhiá»u tâm trạng, rảo bÆ°á»›c Ä‘i vá» phÃa cổng chÃnh của Ãại kim phủ.
Tá»›i đại sảnh thì hắn lại ngẩn ngÆ°á»i ra lần nữa.
Ở đây má»i ngÆ°á»i Ä‘ang ăn uống vui vẻ, hầu hết các nhân váºt sinh sống ở đây, từ chủ tá»›i tá»› Ä‘á»u có mặt.
Thì ra hỠở đây nên hắn không thấy bóng ai ở những khu phủ khác.
Nhưng tại sao nhà có tiệc mà hắn không biết.
Má»™t nghi vấn được giải thÃch thì má»™t nghi vấn khác lại nổi lên.
Công Tôn NghÄ©a Ä‘ang đứng ngÆ¡ ngác ngó má»i ngÆ°á»i ăn uống vui vẻ thì cha hắn vẫy tay, cất giá»ng lè nhè gá»i lá»›n :
- Nghĩa nhi! Và o đây! Và o đây!
Cha hắn đã say rồi!
Công Tôn NghÄ©a lại giáºt mình vì từ nhá» tá»›i lá»›n hắn chÆ°a bao giá» thấy cha hắn say. Cha hắn là má»™t con ngÆ°á»i Ä‘iá»u Ä‘á»™, biết chừng biết má»±c. Không bao giỠông ta để cho mình say, và nhất là say trÆ°á»›c đám khách, và gia nhân.
Công Tôn Nghĩa hết từ ngạc nhiên nà y tới ngạc nhiên khác, hết sự nghĩ ngợi nà y đến nghĩ ngợi khác. Cuối cùng hắn không hiểu gì cả, hoà n toà n mù tịt.
Qua và i lần há»i thăm bá»n gia nhân, Công Tôn NghÄ©a má»›i biết là hôm nay đám khách rá»i bá» Kim đại phủ, nên cha hắn má»›i mở tiệc khao đãi.
Hắn cÅ©ng không ngỠđám ngÆ°á»i là m khách nÆ¡i Kim đại phủ, đám ngÆ°á»i mà hắn xem thÆ°á»ng đến không muốn nhìn mặt kia lại được cha hắn trá»ng đãi đến nhÆ° váºy.
Lại thêm một nghi vấn nảy lên trong đầu hắn.
Tiệc nà o rồi cÅ©ng tà n. Có há»p cÅ©ng phải có chia.
Ãám khách cÅ©ng bá» Ä‘i.
* * * * *
Khi Công Tôn NghÄ©a Ä‘i đến đại sảnh của Kim đại phủ thì nÆ¡i cổng sau cÅ©ng có hai bóng ngÆ°á»i nhÆ° ma quá»·, ẩn mình trên nóc phủ ngó chằm chằm vá» hÆ°á»›ng Nam.
Hai ngÆ°á»i đó cứ đứng yên, ngó mãi.
Bất chợt mấy con chó gầm gừ như đang đánh hơi được mùi lạ.
Lúc đầu chúng gầm gừ, rồi lại Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» hÆ°á»›ng bóng ngÆ°á»i kia Ä‘ang ẩn nấp.
Hai cái bóng liá»n nhảy đến chá»— khác ẩn nấp. Há» chá»n chá»— ngược chiá»u gió, và ngược hÆ°á»›ng trăng soi. Láºp tức con những con chó Ä‘iên dại kia không còn gầm gừ nữa.
Một tiếng nói khe khẽ vang lên :
- SÆ° phụ! LÅ© chó nà y có thể đánh hÆ¡i được mùi ngÆ°á»i lạ. Hình nhÆ° chúng được dùng để đối phó vá»›i thứ khinh công của há» Bạch chúng ta.
NgÆ°á»i thứ hai lên má»™t tiếng trầm trầm khẽ há»i :
- Ngươi có biết tại sao chúng ta đứng xa như thế nà y mà chúng vẫn đánh hơi được không?
NgÆ°á»i thứ nhất cÆ°á»i hì hì trả lá»i :
- Loại chó nà y có cái mÅ©i rất nhạy cảm, dÄ© nhiên là chúng ngá»i được mùi trong gió. Nếu chúng ta đứng đầu hÆ°á»›ng gió thì chúng ngá»i được. Nếu trúng ta tránh được hÆ°á»›ng gió thì chúng sẽ không ngá»i được. Dá»… váºy mà sÆ° phụ cÅ©ng há»i.
NgÆ°á»i thứ hai chỉ hừ má»™t tiếng không đáp.
Má»™t hồi lâu, ngÆ°á»i thứ nhất má»›i lên tiếng há»i :
- Ãệ tá» muốn xem những con chó Ä‘iên kia canh gác những gì?
NgÆ°Æ¡i thứ hai sau má»™t hồi nghÄ© ngợi liá»n nói :
- Ngươi thỠthảy một miếng thịt tươi cho chúng xem.
Cái bóng thứ nhất từ từ di Ä‘á»™ng, lần mò tá»›i khu phủ phÃa Nam.
“Vèoâ€, má»™t miếng thịt Ä‘á» há»n bây đến trÆ°á»›c mặt lÅ© chó. NhÆ°ng tuyệt nhiên chúng không đụng tá»›i, mà còn gầm gừ thêm. Cái bóng thứ nhất vá»™i giáºt mạnh tay thì miếng thịt cÅ©ng biến mất nhanh nhÆ° lúc bay đến.
LÅ© chó vùng lên nhà o theo miếng thịt sủa lên inh á»i.
Cái bóng Ä‘en thứ nhất biến mất rồi lại xuất hiện kế bên cái bóng thứ hai chỉ trong tÃch tắc.
Bóng thứ hai lại Ä‘iá»m đạm nói :
- Có ngÆ°á»i tá»›i, hình nhÆ° là chủ nhân của lÅ© chó. NgÆ°á»i nà y võ công không cao siêu lắm. BÆ°á»›c chân còn hÆ¡i nặng.
Cái bóng thứ nhất lại cÆ°á»i hì hì nói :
- SÆ° phụ giá»i.
Thiệt là lạ! Trên Ä‘á»i nà y chỉ có thầy khen trò, là m gì có chuyện trò khen thầy. Ãã váºy trò cÆ°á»i tÃt mắt còn thầy thì không quở mắng.
Cái bóng thứ hai chỉ hừ lên một tiếng.
NgÆ°á»i chÆ°a tá»›i mà đã Ä‘oán ra được, ngÆ°á»i Ä‘oán tất nhiên phải có thÃnh nhÄ© rất nhạy bén, hoặc đã tu luyện được má»™t ná»™i công cao siêu.
Quả nhiên, một thoáng sau có một gã võ sĩ lao đến. Hắn đưa mắt nhìn theo hướng mắt của lũ chó.
Hắn không thấy ai thì liá»n Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh.
Bốn bá» vắng lặng nhÆ° tá». Tháºm chà tiếng là o rà o của lá đùa trong đêm cÅ©ng không có, bởi vì gió không thổi qua. Bóng trăng chênh chếch trên đầu, soi bóng cây, mái ngói của Kim đại phủ xuống ná»n đất.
Không có má»™t cái bóng ngÆ°á»i nà o được trăng soi xuống.
Tên võ sÄ© nhìn mãi không thấy ai, cÅ©ng gầm gừ chá»i rủa bá»n chó :
- Các ngươi bệnh hết rồi hả? Sao sủa cà n như thế?
LÅ© chó riu rÃu cụp tai, rúc mặt và o hai chân trÆ°á»›c.
Tên võ sÄ© cÅ©ng háºm há»±c bá» Ä‘i.
Bấy giá», cái bóng ngÆ°á»i được gá»i là sÆ° phụ lại hừ má»™t tiếng, nói :
- Chó dữ cũng là chó nuôi. Bây giỠngươi đã thấy đủ rồi đó. Muốn biết trong đó có những gì thì ráng suy nghĩ tìm cách và o đi.
Cái bóng kia cÅ©ng há»i khẽ :
- Sư phụ! HỠBạch chúng ta có kẻ thù không?
Cái bóng thứ hai đáp gá»n :
- Không.
Cái bóng thứ nhất lại há»i :
- Thế tại sao có ngÆ°á»i lại muốn giết ngÆ°á»i nhà của chúng ta? Có phải là do cuốn TÃch Khà không?
Cái bóng thứ hai chợt thở dà i một tiếng rồi đáp :
- XÆ°a nay chúng ta vốn không phải là ngÆ°á»i giang hồ. Không ai biết tên tuổi của nhà há» Bạch. Há» Bạch cÅ©ng không gây thù oán vá»›i ai thì là m sao có kẻ thù.
Cái bóng thứ hai suy nghĩ tư lự một lúc rồi lại tiếp :
- Ãám ngÆ°á»i nà y lại biết dùng chó đánh hÆ¡i để phát hiện ra chúng ta. Tháºt ra chúng biết vá» há» Bạch khá nhiá»u rồi đó. NgÆ°Æ¡i hãy cẩn tháºn. Phát hiện ra Ä‘iá»u gì thì nói lại cho ta biết. Ta đợi ngÆ°Æ¡i ở tá»u lâu phÃa nam Tây Thà nh.
Nói đi là đi, cái bóng thứ hai thoắt đã biến mất.
Cái bóng thứ nhất ngồi bệch xuống, vừa ngắm trăng vừa rung đùi ra vẻ ta đây đang suy nghĩ.
Cái bóng đó chẳng ai khác hÆ¡n là Bạch Tiểu Kha. Nà ng cùng má»™t vị sÆ° phụ tá»›i đây thám thÃnh.
Qua cách há» nói chuyện và hà nh xá» việc, thì vị sÆ° phụ kia có vẻ Ä‘ang dạy Bạch Tiểu Kha cách suy nghÄ© khi hà nh sá»± thì đúng hÆ¡n là thám thÃnh.
Bạch Tiểu Kha khẽ lẩm bẩm :
- Nhiá»u cách quá, không biết sá» dụng cách nà o cho ổn. Không biết sÆ° phụ muốn biết tin nhanh hay cháºm? Hừ, sÆ° phụ không nói gì hết, váºy ta cứ từ từ mà là m, cần gì phải vá»™i.
Nói rồi nà ng lại móc trong túi vải khoát trên vai ra miếng thịt lúc nãy ngắm nghÃa má»™t hồi, rồi chắc lưỡi nói má»™t mình :
- Chà , miếng thịt ngon nhÆ° váºy mà lÅ© chó Ä‘iên kia không thèm. Ta cÅ©ng không muốn bá» phÃ, chỉ tiếc là không có lá»a để nÆ°á»›ng. Ä‚n sống nhÆ° váºy thì đâu có ngon.
Rồi nà ng lại nhét miếng thịt và o túi, móc hai cái bánh bao ra ngồi ăn.
Nà ng ăn xong rồi lại lăn ra ngủ. Ngủ xong thức dáºy lại ăn vá»›i uống.
Ăn uống xong lại ngủ, ngủ xong lại ăn uống.
Cứ thế một ngà y trôi qua.
Cuối cùng, nà ng đứng lên vươn vai nói :
- Ãã đến giá» là m việc rồi.
Nà ng Ä‘Æ°a ngón tay chấm đầu lưỡi thấm nÆ°á»›c miếng, rồi lại Ä‘Æ°a cao lên khoảng không Ä‘oán hÆ°á»›ng gió. Xong xuôi nà ng lại chá»n cho mình má»™t chá»— đứng tháºt kÃn đáo.
Vừa chá»n chá»— đứng xong, thì cÅ©ng là lúc má»™t gã võ sÄ© Ä‘em mấy miếng thịt tÆ°Æ¡i, mà u còn Ä‘á» há»n lại cho những con chó ăn.
Thoắt má»™t cái, Bạch Tiểu Kha biến mất. Chỉ trong tÃch tắc, nà ng lại hiện ra nÆ¡i ẩn núp, đứng cÆ°á»i hi hà ra vẻ thÃch thú lắm.
Nà ng lại lẩm bẩm nói một mình :
- Coi các ngÆ°Æ¡i còn dữ tợn nữa không? Các ngÆ°Æ¡i dù gì cÅ©ng là súc váºt, là m sao biết suy nghÄ© được. Ta chạy tá»›i không đúng hÆ°á»›ng gió thì các ngÆ°Æ¡i là m sao đánh hÆ¡i ra ta... hì... hì... hì...
Tên võ sÄ© mang đồ ăn tá»›i cho chó chÃnh là tên võ sÄ© hôm qua chạy ra khi nghe tiếng chó sủa vang.
Thịt vừa ngon vừa tÆ°Æ¡i nhÆ°ng lại Ãt, những con chó dữ cứ liếm mép liên tục, rồi nguẩy Ä‘uôi đòi thêm.
NhÆ°ng dù chúng có nguẩy Ä‘uôi, là m trò bao nhiêu thì cÅ©ng chỉ ăn được có nhiêu đó. Và má»—i ngà y chỉ có má»™t bữa. Chó cà ng đói thì cà ng dữ, chúng thấy ngÆ°á»i lạ có mùi thịt tức sẽ nhà o vô cắn xé.
Cho chó ăn xong, tên võ sÄ© thu dá»n mâm khay rồi bá» Ä‘i thẳng.
Mấy con chó thấy ngÆ°á»i quen bá» Ä‘i, thì tiu ngỉu rÃt lên ri rỉ nhÆ° khóc, sau đó chúng lại nằm dà i ra, ép bụng và o ná»n đất cho đỡ đói.
Chúng cũng chẳng ngỠlà một khi nằm dà i xuống rồi thì sẽ ngủ một giấc ngủ dà i.
Khi bá»n chúng nhắm mắt lại, mÅ©i không còn hoạt Ä‘á»™ng tinh nháºy nữa thì có má»™t ngÆ°á»i trổ thuáºt khinh công tuyệt diệu, vượt qua ngÆ°á»i bá»n chúng và o bên trong căn nhà đá mà chúng Ä‘ang canh giữ.
NgÆ°á»i đó Ä‘i vòng vo trong Ä‘Æ°á»ng hầm Ä‘en ngòm má»™t hồi, thì thoang thoáng thấy có hai bóng ngÆ°á»i đầu tóc rối bù ngồi thù lù nhÆ° hai đống rÆ¡m trong hai căn nhà giam.
NgÆ°á»i đó định thần nhìn tháºt kỹ, rồi bá»—ng kêu lên kinh ngạc :
- Tần nương, bà ở đây sao?
Rồi tiếng nói đó lại kêu lên một lần nữa :
- Kim Diện Nhân nữa à ? Sao hai ngÆ°á»i ở đây.
NgÆ°á»i được gá»i là Tần nÆ°Æ¡ng và Kim Diện Nhân nghe có ngÆ°á»i tá»›i vá»™i và ng chồm lên, lần lượt la lá»›n :
- NgÆ°Æ¡i là ai? Hãy cứu ta! Cứu ta ra khá»i nÆ¡i nà y.
Không có tiếng đáp lại.
Há» cứ ngỡ là đang mÆ¡, liá»n buồn bã ngồi phịch xuống nhÆ° hai đống giẻ rách nhÆ° cÅ©.
Bá»—ng cái giá»ng hồi nãy lại vang lên :
- Tại sao hai ngươi lại bị giam trong nà y? Hai ngươi có tội gì? Ai đã giam hai ngươi.
NgÆ°á»i lên tiếng há»i đó chắc chắn là ngÆ°á»i ngoà i cuá»™c. Không biết cho nên má»›i há»i, mà giá»ng há»i có vẻ ngạc nhiên lắm, rõ rà ng là không giả dối. Vả lại là giá»ng nữ nhân chứ không phải là giá»ng nam nhân.
Tần nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i già u kinh nghiệm giang hồ, bà ta lên tiếng há»i :
- Cô nương là ai? Sao lại và o được nơi nà y?
Cái giá»ng đó lại cÆ°á»i khanh khách há»i lại :
- Tại sao ta lại không và o được?
Nghe cái giá»ng nói đùa giỡn kia, Kim Diện Nhân chợt kêu lên :
- Bạch Tiểu Kha?
Chà ng tuy gặp cô gái chỉ có má»™t lần, nhÆ°ng cái giá»ng cÆ°á»i đùa hay giá»…u cợt đó thì không thể nà o nhầm lẫn được.
Tần nương cũng lẩm bẩm :
- HỠBạch à ?
Tần nÆ°Æ¡ng tuy đã gặp qua cô gái có cái giá»ng giá»…u cợt kia trÆ°á»›c cá»a hang Ä‘á»™ng cách đây không lâu. NhÆ°ng bà ta không há» biết tên cô ta. Bây giá» nghe Kim Diện Nhân kêu cô ta là Bạch Tiểu Kha, má»™t ngÆ°á»i có cái há» Bạch, thì bà ta trở nên hoảng hốt.
Vì lý do gì Tần nương hoảng hốt thì chỉ có mình bà ta biết.
Không đợi hai ngÆ°á»i kia nói thêm, Bạch Tiểu Kha láºp lại câu há»i lúc nãy :
- Tại sao hai ngÆ°Æ¡i lại ở nÆ¡i nà y? Ai đã bắt giam hai ngÆ°á»i?
Tần nương thở dà i :
- Cô nÆ°Æ¡ng há»i là m gì cho mang há»a và o thân?
Bạch Tiểu Kha há»i :
- Tại sao mang há»a?
Tần nương đáp :
- Những ai dÃnh tá»›i ngÆ°á»i nà y Ä‘á»u mang há»a. Cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng váºy, đừng nên dÃnh tá»›i.
NgÆ°á»i ta nói đừng thì cô gái lại tò mò muốn biết.
Bạch Tiểu Kha há»i :
- NgÆ°á»i đó là ai?
Tần nương chỉ đáp :
- Có lẽ cô nÆ°Æ¡ng đã gặp qua ngÆ°á»i đó.
Không có tiếng trả lá»i.
Có thể cô ta Ä‘ang ngẫm nghÄ© tá»›i lá»i nói của Tần nÆ°Æ¡ng.
Một lúc sau cũng không có tiếng động gì cả.
Tần nương hốt hoảng la lên :
- Bạch cô nương, cô nương còn ở đây không?
CÅ©ng không có tiếng trả lá»i.
Tần nÆ°Æ¡ng thở dà i sÆ°á»n sượt. Hy vá»ng của bà coi nhÆ° đã hết, nhÆ°ng bà còn lo ngại cô gái trẻ kia có thể đã bị ngÆ°á»i của đại phủ phát hiện ra.
Bất chợt bà ta lên tiếng than, giá»ng bi thÆ°Æ¡ng não nùng :
- Thế là hết, ta sống như thế nà y thà chết cho xong.
Má»™t tiếng cÆ°á»i khanh khách vang lên :
- Bà muốn chết à ? Tại sao phải nhÆ° váºy?
Tần nÆ°Æ¡ng giáºt mình. Không biết bà ta giáºt mình vì câu nói của cô gái hay là giáºt mình vì cô ta vẫn còn ở đó.
Tần nÆ°Æ¡ng vá»™i há»i :
- Cô nương còn ở đó à ? Hãy thả chúng ta ra.
Không có tiếng trả lá»i.
Tần nÆ°Æ¡ng lên tiếng gá»i lần nữa.
Vẫn không có tiếng trả lá»i.
Bà ta lại thở dà i.
Không biết cô gái Ä‘ang giở trò gì. NhÆ°ng chỉ má»›i tiếp xúc và đối đáp vá»›i cô gái và i câu, bà đã cảm thấy đầu óc mệt má»i quá sức.
Quả tháºt, Bạch Tiểu Kha đã bá» Ä‘i rồi. Cô tÃnh cứu hai ngÆ°á»i há» ra, nhÆ°ng khổ nổi cả hai đã mất hết công lá»±c. Chạy không được nhanh, mà khi thoát ra thì có thể bị bắt lại dá»… nhÆ° trở bà n tay. Chỉ má»™t lần thoát ra ngoà i cÅ©ng sinh lòng nghi ngá» cho kẻ đã bắt giam há».
Hai ngÆ°á»i là những kẻ không còn công lá»±c, nếu có muốn giết thì cÅ©ng chẳng khó khăn gì. Kẻ nà o đó không muốn giết mà chỉ bắt giam dÄ© nhiên là có mục Ä‘Ãch. Còn dùng được là còn có cÆ¡ há»™i sống. Có lẽ hỠở đây thì tốt hÆ¡n. Khi má»i việc yên ổn, nà ng sẽ quay trở lại cứu há» ra.
Có má»™t Ä‘iá»u Bạch Tiểu Kha không thể Ä‘oán ra là hai ngÆ°á»i đó có công dụng gì đối vá»›i kẻ bắt giam há».
Một canh giỠđã qua, thuốc mê sắp hết tác dụng. Lũ chó dữ dằn sẽ thức tỉnh.
Cô gái phải nhanh chân chạy ra ngoà i.
Cô lững thững vá» khách sạn ngủ má»™t giấc tháºt ngon để ngà y mai Ä‘i gặp vị sÆ° phụ bẩm báo tin tức mình má»›i khám phá.
|
|
|
| |