|
|
10-09-2008, 09:09 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 11
Cần dá»±ng chiếc xe đạp ngoà i góc sân rồi bÆ°á»›c tá»›i lá»›p của Thiên Di. Anh không và o mà đứng bên cá»a sổ tò mò xem cô giáo Ä‘ang là m gì. NhÆ°ng Cần đứng chÆ°a được bao lâu đã bị bá»n há»c trò phát giác.
Má»™t thằng bé nÆ°á»›c da Ä‘en xì, đầu trá»c lóc báºt dáºy hét:
- Há»c sinh!
Cả lớp đồng loạt đứng theo nó và cùng la:
- Nghiêm !
Äang ngồi chấm bà i trên bà n giáo viên, Di vá»™i quay ra cá»a và hết sức ngạc nhiên khi thấy Cần. Cô thảng thốt:
- Anh tìm tôi à ?
Cần cháºm rãi bÆ°á»›c và o lá»›p:
- Lâu quá không được gặp Di nên tôi phải đến đây thăm.
Thiên Di vuốt tóc:
- Anh ra ngoà i ghế đá đợi tôi nhé. Sắp hết giỠdạy rồi.
Cần ngoan ngoãn gáºt đầu:
- Vâng. Tôi sẽ chá».
Cần không ngồi má»™t chá»— mà đi quanh quẩn trong sân. Ngôi trÆ°á»ng không lá»›n, nhÆ°ng khang trang, sân trồng nhiá»u hoa và có cả xÃch Ä‘u, báºp bênh, cầu tuá»™t. So vá»›i trang trại của cả há» nhà anh, trại của Trác là m được nhiá»u Ä‘iá»u tốt cho công nhân hÆ¡n. Bá»n trẻ của trang trại anh phải lá»™i bá»™ sáu bảy cây số má»›i tá»›i lá»›p. Và nghe đâu giáo viên của lá»›p ấy sắp bá» dạy nữa.
Nếu bác Hai, Thế, và ba mẹ Cần biết nghÄ© tá»›i công nhân nhÆ° Trác thì công sức há» bá» ra cho trang trại chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiá»u. Tiếc rằng má»i ngÆ°á»i chỉ thấy cái lợi trÆ°á»›c mắt mà quên sá»± phát triển dà i lâu sau nà y.
Rút Ä‘iếu thuốc gắn lên môi. Cần chụm tay che gió để mồi lá»a rồi liếc và o lá»›p xem Di là m gì.
Cô không há» chú ý tá»›i anh mà cắm cúi bên chồng vở. Cần kiên nhẫn hút Ä‘iếu thuốc thứ hai má»›i thấy Di cho há»c sinh xếp hà ng ra vá». Anh phụ cô dẫn bá»n trẻ qua Ä‘Æ°á»ng rồi trở lại ngồi trên ghế đá.
Thiên Di tự nhiên ngồi xuống kế bên anh:
- Bữa nay má»›i thứ sáu, anh đã nghỉ há»c rồi à ?
Cần tháºt tình:
- Tôi cúp để vá» thăm Di. Nghe nói hôm trÆ°á»›c Di phải và o viện ở Äà Lạt.
- Ai nói váºy?
- Chú Trác. Hôm qua, tôi gặp chú ở quán cà phê gần trÆ°á»ng. Chú ấy bảo tôi nên ghé thăm Di.
Di chớp mắt:
- Vết thÆ°Æ¡ng đã là nh. Tôi đâu có sao. Ông Trác tháºt là ....
MÃm môi, Di bá» lá»ng câu Ä‘ang nói mà ngá»±c nhói Ä‘au. Trác nghÄ© gì mà bảo Cần ghé thăm cô nhỉ? Chẳng lẽ anh Ä‘oán được những Ä‘iá»u Di giấu kÃn trong lòng nên muốn tạo má»™t khoảng cách an toà n cho mình?
Dạo nà y anh thÆ°á»ng vắng nhà . Dì Thuá»· bảo Trác phải tá»›i những đồn Ä‘iá»n cà phê xa để trông coi việc thu hoạch cà phê. Những lúc rá»—i, anh phóng xe ra Äà Lạt. Hầu nhÆ° Di không được nhìn thấy anh lần nà o từ khi ở Äà Lạt vỠđây. Suốt thá»i gian ấy, Thiên Di ủ rÅ© nhÆ° cây non thiếu nÆ°á»›c. Cô không dám nghÄ© rằng mình nhá»› Trác, nhÆ°ng cô không thể dối lòng là không mong ngóng anh. Ở ngôi nhà rá»™ng lá»›n nà y, ngoà i những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà có tuổi nhÆ° dì Thuá»·, dì Hai ra, Di còn ai đâu ngoà i Trác?
Anh là ông chủ, là ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông quan trá»ng của má»i nÆ°á»i trong trang trại nà y. Và có lẽ cÅ©ng là ngÆ°á»i quan trá»ng nhất đối vá»›i cô.
Thiên Di ngồi gục đầu khổ sở, trong lúc Cần vẫn vô tư:
- Tôi nghÄ© chú Trác muốn tạo cÆ¡ há»™i cho chúng ta. Chúng ấy bảo tôi phải thÆ°á»ng xuyên đến thăm Di.
Di cáu kỉnh:
- Và anh đã nghe lá»i ổng à ?
Cần hạ giá»ng:
- Tôi chỉ nghe lá»i trái tim mình.
Thiên Di đứng dáºy:
- Tôi không tin.
Cần vẫn tiếp tục nói:
- NhÆ°ng tôi rất tháºt lòng.
Thiên Di im lặng quay đi. Cần vội vã nói tiếp:
- Xin lá»—i. Nếu những lá»i của tôi là m Di không vui.
Di trầm tĩnh:
- Tôi chỉ thấy bất ngá». Tôi đâu đáng để anh phải quan tâm. Ở Äà Lạt thiếu gì con gái đẹp có ăn há»c, lại già u sang.
- Nhưng trong mắt tôi chỉ thấy có em thôi. Chẳng lẽ em không hỠnghĩ tới tôi?
Thiên Di ngáºp ngừng:
- Có chứ. Tôi luôn nghÄ© anh là má»™t ngÆ°á»i bạn tốt và không muốn biến tình bạn ấy thà nh thứ tình cảm khác.
Cần kêu lên:
- Tại sao váºy? Tôi có gì không tốt?
Thiên Di liếm môi:
- Vì thất tình, tôi mới bỠSà i Gòn lên đây. Trái tim tôi đóng băng rồi, nó không rung cảm được nữa đâu.
Cần hÆ¡i sững ngÆ°á»i, rồi anh quả quyết:
- Tôi nhất định sẽ phá vỡ lớp băng ấy.
Không nói lá»i nà o, Di ôm cặp sách bÆ°á»›c Ä‘i. Cần dắt xe lẽo đẽo theo sau. Äi được má»™t Ä‘oạn, Di bá»—ng nghe có ngÆ°á»i gá»i Cần. Cô nhìn sang bên kia Ä‘Æ°á»ng và thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đang ngồi trên chiếc Dream, Ä‘Æ°a tay vẫy Cần.
Giá»ng bà ta oang oang:
- Con Ä‘i đâu mà lÆ¡n tÆ¡n ngoà i nắng váºy. Có vá» ngay không thì bảo?
Cần khó chịu:
- Mẹ cứ mặc con:
Tò mò, Di lén nhìn ngÆ°á»i mà Cần vừa gá»i là mẹ, đúng lúc bà ta ném vá» phÃa cô ánh mắt soi mói hằn há»c rất lạ kỳ. Dù không muốn, Di vẫn khẽ gáºt đầu chà o. Äáp lại cái chà o của cô là cái trá» môi dè bỉu và giá»ng nói khinh khỉnh của bà ta:
- Con gái Ä‘á»i nay tháºt hÆ° đốn. Ban ngà y ban mặt mà vẫn kè kè theo trai. Äúng là không biết nhục.
Nghe nhÆ° thế, mặt Di tái Ä‘i vì giáºn, cô vá»™i cắm đầu chạy vá» phÃa trÆ°á»›c để tránh phải tá» thái Ä‘á»™ vá»›i bà ta.
Cần liá»n đạp xe theo:
- Chá» anh Ä‘Æ°a vá».
Thiên Di vừa thở, vừa gà o lên:
- Là m ơn để tôi yên.
Cần năn nỉ:
- Anh xin lá»—i vì những lá»i của mẹ anh.
Không thèm đáp lại, Thiên Di tiếp tục chạy. Vừa lúc ấy, Lang đạp xe đạp tá»›i. Không đợi Di mở lá»i, chị ngừng xe cho cô leo lên ngồi phÃa sau, trÆ°á»›c cái nhìn thất vá»ng của Cần.
Vừa cong lưng đạp xe, Lang vừa quay sang mắng Cần:
- Xéo đi công tỠbột ! Dòng hỠmà y chả ai tốt đâu. Khôn hồn đừng đụng và o cháu bà Tư Thuỷ. Không thì chết với bả.
Äợi khoảng cách vá»›i Cần má»—i lúc má»™t xa, Lang má»›i há»i:
- Nó chá»c ghẹo gì em à ?
Thiên Di nói:
- Không có. Tụi em là bạn mà .
Lang chÆ°ng há»ng:
- Váºy sao? Tôi lại tưởng nó giống thằng MÆ°á»i Ba, Ä‘eo theo em để trêu chá»c chá»›. À ! Tôi thấy bà Vui, má nó chạy chiếc Dream Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng dÆ°á»›i kia mà . Dá»… gì bà ấy chịu cho Cần là m bạn vá»›i em. Mà Dì em cÅ©ng không bằng lòng đâu.
Thiên Di thở dà i:
- Em biết chá»›. Bởi váºy từ giá» trở Ä‘i, em không bạn bè vá»›i ai nữa.
Lang ra chiá»u thông cảm:
- Không bạn bè cÅ©ng buồn. NhÆ°ng tôi há»i tháºt. Em có thÃch Cần không?
Äáºp và o lÆ°ng Lang, Di gắt:
- Chị há»i gì kỳ váºy? Em lên đây để dạy há»c chá»› đâu phải để yêu Ä‘Æ°Æ¡ng.
Lang cÆ°á»i hì hì:
- Không yêu thì lỗ đấy.
Thiên Di chép miệng:
- May là chưa yêu. Nếu không chắc dì Thuỷ đã đuổi em vỠSà i Gòn rồi.
Lang há»i tá»›i:
- Em có tiếc anh chà ng Cần ấy không?
Di mơ mà ng:
- Em đâu có thÃch mẫu Ä‘Ã n ông có vẻ yếu Ä‘uối, không tá»± láºp nhÆ° Cần.
- Äã bảo Cần là công tá» mà . Ai là m vợ công tá» thì cầm bằng khổ nhiá»u hÆ¡n sÆ°á»›ng. Äã váºy còn gặp bà mẹ chồng hắc ám.
Di cÆ°á»i khúc khÃch:
- Nói như chị em mình, chắc anh ta ế quá.
Lang tấm tắc:
- Chị chịu mẫu ngÆ°á»i của cáºu chủ Trác. Äà n ông biết gánh vác nhÆ° thế đúng là điểm tá»±a vững chắc cho Ä‘Ã n bà chúng mình.
Rồi chị hạ giá»ng tiếc rẻ:
- Tiếc rằng ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà của cáºu Trác tệ quá. Äúng là thế gian được vợ mất chồng.
Thiên Di nhấn mạnh:
- Cô ta là hoa khôi Äà Lạt đấy chị.
Lang trỠmôi:
- Hoa khôi thì đã sao? Em có thấy hoa nà o nở mãi không tà n chÆ°a? Cáºu Trác tháºt sai lầm khi chá»n con nhá» Ä‘á»ng đảnh ấy. Cáºu Trác sẽ khổ vì gia đình nhà nó.
Di tò mò:
- Sao chị lại nói váºy?
Lang ra vẻ bà máºt:
- Chị nghe Thi tà i xế nói gia đình Phi Phụng Ä‘ang lụn bại, há» chỉ còn cái vá» trưởng giả mà thôi. Bởi váºy, Phi Phụng má»›i bám và o cáºu Trác. Nói tháºt, nếu cáºu ấy sà n sà n báºc trung, dá»… gì cÆ°á»›i được cô ta. Rồi đây cáºu Trác phải bao bá»c cả gia đình vợ. Mà Phi Phụng thì rất Ä‘ua đòi hoang phÃ. Nó biết lấy cái sắc ra để là m má» mắt cáºu Trác. Bởi váºy má»›i quen và i ba tháng, cáºu ấy đã quyết định cÆ°á»›i. Äà n ông mà luỵ Ä‘Ã n bà quá thì tán gia bại sản.
Lang chép miệng thở dà i:
- Con nhỠấy mà là m bà chủ rồi thì bá»n là m công nhÆ° mình cÅ©ng khó thở. Coi chừng em là nạn nhân đầu tiên đó.
Di thảng thốt:
- Sao lại là em?
- Nghe Thi nói hôm đó Phi Phụng vá» trại Thùy DÆ°Æ¡ng vá»›i mục Ä‘Ãch bắt cáºu Trác Ä‘Æ°a Ä‘i Sà i Gòn sắm sá»a. Cáºu ấy viện lý do Ä‘ang thu hoạch cà phê để từ chối. Không ngá» em xảy ra chuyện, cáºu Trác phải bá» má»i công việc để Ä‘Æ°a em lên bệnh viện Äà Lạt mất hai ngà y, Phi Phụng căm lắm. Nó tuyên bố sẽ Ä‘uổi em khi là bà chủ trại Thùy DÆ°Æ¡ng.
Thiên Di thừ ngÆ°á»i ra vì những lá»i vừa nghe. Nếu Phi Phụng tuyên bố nhÆ° thế thì đúng là Di sẽ khó sống yên ổn ở đây.
Tá»›i cổng nhà , Thiên Di xuống xe vá»›i lá»i dặn dò:
- Chị đừng nói gì với dì em nhé.
Lang nheo mắt:
- Yên trÃ. Äã xem Di nhÆ° em gái, chị không muốn em bị dì Thuá»· mắng đâu.
Thiên Di vừa bÆ°á»›c lên tam cấp đã nghe giá»ng Trác sang sảng vá»ng ra. Tá»± nhiên cô quay ngoắt lại, tim Ä‘áºp thình thịch. Dầu rằng Ä‘ang khao khát nhìn thấy anh nhÆ°ng nhá»› tá»›i việc Trác xui Cần Ä‘i thăm cô, rồi những lá»i Phi Phụng đã tuyên bố, Thiên Di Ä‘Ã nh là m trái vá»›i sá»± mong muốn của con tim mình.
Vòng ra sau vÆ°á»n, cô ngồi xuống ghế đá kế bên khóm hồng tỉ muá»™i Ä‘ang trổ đầy bông. Những chùm bông Ä‘á» thắm rung rinh trÆ°á»›c gió trông đẹp là m sao. Di nhẹ vuốt những cánh hoa má»m và buồn bã nhìn chúng rụng xuống đất.
Äang chìm trong cõi riêng của mình, cô bá»—ng nghe có tiếng chân ngÆ°á»i. NgÆ°á»›c lên, Di thấy Trác thong thả Ä‘i tá»›i. Vẫn Ä‘iếu thuốc há» hững trên môi, vẫn đôi mắt sáng vá»›i chút gì tinh quái, anh là m Di ngẩn ngÆ¡ hết mấy giây.
Cô nhÆ° bừng tỉnh khi anh há»i:
- Äã vá» rồi à ? Hình nhÆ° hôm nay cô vá» trá»… hÆ¡n má»i ngà y.
Thiên Di chớp mắt:
- Tôi phải chấm cho hết bà i mới vỠđược.
Trác tủm tỉm:
- Há»c trò trại Thùy DÆ°Æ¡ng tháºt tốt số má»›i có được cô giáo táºn tụy nhÆ° em.
- Anh định chế giễu tôi chắc?
- Tôi nói tháºt, nên bằng má»i giá tôi phải giữ cho được em ở mãi nÆ¡i nà y.
Thiên Di nhếch môi:
- Sao anh lại hạ quyết tâm nhÆ° thế, khi tôi không hỠđòi rá»i khá»i đây?
Trác ném Ä‘iếu thuốc và o góc vÆ°á»n:
- Äó chỉ là cách biểu lá»™ sá»± quý mến của tôi đối vá»›i em. Sao em lại nhạy cảm quá váºy?
Di lặng thinh vuốt những Ä‘oá hồng tá»· muá»™i rồi lặng lẽ nhìn những cánh hoa lã tã rÆ¡i. Suốt thá»i gian vừa qua, cô luôn mÆ¡ tá»›i lúc được ngồi bên Trác nhÆ° vầy. Bây giỠđã có anh, kế bên, nhÆ°ng sao cô thấy nhÆ° xa nghìn trùng. Có lẽ vì khoảng cách giữa hai ngÆ°á»i quá rá»™ng. Dù sao Trác vẫn là chủ của cô, má»™t ông chủ đã có vợ. Sá»± tháºt nà y Di không được lãng quên.
Trác nói:
- Hôm qua gặp Cần ở Äà Lạt, tôi có cho cáºu ấy biết em bị tai nạn. Cần bồn chồn không yên, cáºu ta bảo sẽ vá» thăm em ngay.
Là m như chưa hỠgặp Cần, Di trách:
- Anh nói thế là m gì? Cần tới thăm, tôi sẽ bị mắng đó.
- Tôi sẽ không để dì Thuỷ mắng em đâu.
Thiên Di lắc đầu:
- Vô Ãch thôi. Tôi ghét má»i sá»± sắp xếp đặt.
Rồi cô đứng dáºy:
- Xin lỗi. Tôi vỠphòng đây.
Trác nhìn theo dáng vá»™i vã của Di và nuốt tiếng thở dà i. Anh đâu phải là kẻ vô công rá»—i nghá», thÃch chen và o chuyện của ngÆ°á»i khác. NhÆ°ng vừa rồi, anh lại đứng ra gánh chuyện bao đồng khi gần nhÆ° gợi ý cho Cần đến thăm Thiên Di.
Tại sao anh là m thế để Di trách móc? Có phải tại anh muốn lừa dối mình rằng, cô đã có ngÆ°á»i yêu, cÅ©ng nhÆ° anh sắp cÆ°á»›i vợ để thôi đừng nghÄ© đến nhau nữa không?
Hay tại Trác cảm kÃch trÆ°á»›c tình cảm của Cần đối vá»›i Thiên Di, nên má»›i tìm cách giúp cáºu ta?
Trác ngã ngÆ°á»i ra ghế đá và chợt nháºn được hÆ¡i ấm chá»— Di vừa ngồi. Lòng anh bá»—ng xôn xao kỳ lạ. Cảm giác nhẹ nhà ng nhÆ° có nhÆ° không nà y anh chÆ°a lúc nà o thấy khi ở gần Phi Phụng. Trái lại, nó luôn hiện hữu lúc anh ở bên Thiên Di.
Rõ rà ng giữa anh và cô có mối dây đồng cảm nà o đó, nhÆ°ng cả hai luôn cố tình loại bá», kể cả loại bá» những giấc mÆ¡ mà thỉnh thoảng Trác vẫn gặp. Trong mÆ¡, ngÆ°á»i phụ nữ sóng đôi vá»›i anh không phải là Phi Phụng mà là Thiên Di. Anh đã cố không nghÄ© tá»›i cô, nhÆ°ng những giấc mÆ¡ vẫn Ä‘á»u đặn xuất hiện. Äể má»—i khi tỉnh dáºy, Trác lại bà ng hoà ng hối tiếc vì đó là những giấc mÆ¡ đẹp.
Bà Thuỷ bước đến gần anh:
- Cáºu Trác có Ä‘iện thoại.
Trác hỠhững:
- Của ai váºy?
- Dạ, của cô Phụng.
Anh xụ mặt:
- Bảo tôi vẫn chưa vỠtới.
Bà Thuỷ bối rối:
- Nhưng tôi lỡ nói....
Trác khoát tay:
- Cháºc ! Váºy thì nói tôi ra ngoà i rồi.
Ngần ngừ má»™t chút, bà Thuá»· trở và o trong. Trác đốt thuốc rồi bá»±c dá»c nhả khói. Lẽ ra anh còn ở Äà Lạt, nhÆ°ng vì giáºn Phi Phụng, Trác đã hầm hầm phóng xe vá».
Từ khi quen Phụng đến giá», anh luôn chiá»u chuá»™ng, đáp ứng má»i nhu cầu của cô, thế nhÆ°ng Phụng lại không biết ká»m chế bản thân. Cô đòi há»i quá nhiá»u ở anh, mặc dù hai ngÆ°á»i vẫn chÆ°a phải là vợ chồng. Tất cả những chuyện đó, Trác chịu Ä‘á»±ng được vì anh yêu cô. NhÆ°ng khi cô thủ thỉ bảo anh bán trang trại Thùy DÆ°Æ¡ng để vá» Äà Lạt láºp má»™t công ty, hay nhà hà ng, khách sạn gì đó thì anh chịu hết nổi.
Trác hụt hẫng vì ngÆ°á»i sẽ đầu ấp tay gối không cùng chà hứơng vá»›i mình, dù biết bao nhiêu lần anh đã say sÆ°a nói vá»›i Phụng vỠđất Ä‘ai, vá» cà phê, vá» trang trại, vá» những giá»t mồ hôi mà ông bà , cha mẹ và cả anh đã đổ xuống trên mảnh đất nà y.
Vá»›i anh, đất Ä‘ai là cuá»™c sống, là tất cả. Váºy mà Phi Phụng bảo anh phải bán chỉ vì lý do cô không thÃch ở nÆ¡i xa thà nh phố.
Hừ ! Vá» vấn Ä‘á» lối sống, cách nghÄ©, chắc vÄ©nh viá»…n giữa Phi Phụng và anh không bao giỠđồng Ä‘iệu. NhÆ°ng cô sẽ là vợ anh. Liệu hai ngÆ°á»i có chịu Ä‘á»±ng được nhau suốt Ä‘á»i không?
Trác không thể giải đáp được câu há»i ấy.
|
10-09-2008, 09:11 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 12
Vừa Ä‘Æ°a hết há»c sinh qua Ä‘Æ°á»ng, Thiên Di đã thấy Trác. Anh trá» xe tá»›i:
- Tôi Ä‘Æ°a em vá».
Thấy Di ngần ngừ, Trác nói:
- Lần nà y bảo đảm an toà n. Em đừng sợ.
Thiên Di từ chối:
- Tôi vẫn thÃch Ä‘i bá»™ hÆ¡n.
Trác bá»—ng đổi giá»ng:
- Tôi Ä‘ang buồn. Em không thể Ä‘i cùng để tôi có ngÆ°á»i bầu bạn sao?
Di tránh nhìn và o đôi mắt Trác. Hôm qua, anh say bét nhè phải có ngÆ°á»i dìu vá» táºn giÆ°á»ng. Di chẳng biết tại sao Trác uống rượu, nhÆ°ng nghe dì Thuá»· và bà Hai xì xà o là anh và Phi Phụng Ä‘ang giáºn. Thì ra cô ta có thể biến má»™t ngÆ°á»i sắt đá nhÆ° Trác thà nh má»™t gã say, để hôm nay gã gặp cô và than buồn.
Lá»i than buồn của Ä‘Ã n ông nghe má»›i khổ là m sao. Di ngần ngừ lên ngồi sau lÆ°ng Trác.
Anh nhỠnhẹ:
- Chúng ta đi uống cà phê nhé?
Di thảng thốt:
- Ra táºn chợ à ?
- Chớ ở đây đâu có quán nà o.
- Nhưng anh đã tỉnh để chạy ra tới chợ được chưa?
Trác bình thản:
- Sáng nay tôi đã là m việc lại và đã phóng xe mấy chục cây số, chá»› đâu phải vừa má»›i trên giÆ°á»ng bÆ°á»›c xuống. Tôi có thể chở em tá»›i Äà Lạt, nếu em thÃch.
Di buột miệng:
- Tôi không thÃch nÆ¡i đó.
Trác cao giá»ng:
- Lý do?
Di liếm môi:
- Vì có má»™t ngÆ°á»i ở đó không thÃch tôi.
Trác mỉm cÆ°á»i. Anh cho xe chạy cháºm và sát lá» vá»›i thái Ä‘á»™ hết sức cẩn tháºn. Hai ngÆ°á»i im lặng vá»›i những suy nghÄ© riêng tÆ°.
Äến quán cà phê, Trác nhanh nhẹn chá»n bà n và kéo ghế cho Di. Khung cảnh ở đây là m cô thấy tá»± nhiên.
Trác chợt há»i:
- Thế nà o? Thoải mái hơn ở nhà phải không?
Di máy móc trả lá»i:
- Tôi thấy cÅ©ng váºy thôi. Mà anh buồn chuyện gì nhỉ?
Trác xụ mặt:
- Có cần vội đến thế không, khi cà phê vẫn chưa mang ra tới?
Thiên Di chớp mắt:
- Tôi sợ vỠmuộn, dì Thuỷ sẽ mắng.
Trác đứng dáºy:
- Em không phải lo. Tôi sẽ gá»i Ä‘iện thoại vá» nhà .
Di ngăn lại:
- Thôi đừng.
Trác lại cÆ°á»i. Nụ cÆ°á»i tinh quái của anh khiến Di Ä‘á» mặt. Cô có cảm giác anh Ä‘á»c được suy nghÄ© của mình, nên vá»™i cúi xuống nhìn ly cà phê vừa được đặt trên bà n.
Trác chuyển đỠtà i:
- Di thấy cà phê ở đây và cà phê Sà i Gòn có gì khác?
Thiên Di vẽ vu vơ trên mặt gỗ:
- Tôi không biết, vì ở Sà i gòn tôi rất Ãt và o quán, nhất là quán cà phê. Mang tiếng dân thà nh phố, nhÆ°ng tôi rất nhà quê.
- Nhưng khi nói sách vở, văn chương, em không quê chút nà o.
Di ngạc nhiên:
- Äã bao giá» tôi bà n vá» sách vở vá»›i anh đâu?
Khuấy Ä‘Æ°á»ng trong ly cà phê, Trác thủng thỉnh đáp:
- Em trao đổi vá»›i Cần và cáºu ta đã say sÆ°a kể lại vá»›i tôi bằng tất cả lòng cảm mến ngưỡng má»™.
Thiên Di xụ mặt:
- Äó là điá»u anh muốn nói vá»›i tôi bữa nay sao?
- Không. Tôi ngẫu nhiên khi kể lại thôi. Nà o! Mình uống cà phê.
Di đưa ly cà phê lên môi. Vị đắng của nó không còn là m cô nhăn mặt như lần đầu dì Thuỷ cho cô uống.
Trác nheo mắt:
- Ngon không?
Di gáºt đầu. Trác triết lý:
- Váºy má»›i biết đắng cay chÆ°a chắc là khổ.
Di im lặng, không biết Trác dẫn dắt cô tá»›i đâu đây. Anh chợt há»i:
- Em không thắc mắc vì sao tôi say à ?
Thiên Di lắc đầu:
- Ở nhà , ba tôi ngà y nà o cÅ©ng say mà không có lý do nà o hết. Vì váºy, tôi chả bao giá» thắc mắc tại sao ngÆ°á»i ta uống rượu.
Trác gáºt gù:
- Trả lá»i thông minh và thá»±c tế lắm.
Xoay ly cà phê trong tay, Di nói:
- NhÆ°ng tôi không phải vô tình nên vẫn biết tại sao anh say. Tôi từng Ä‘á»c má»™t câu thÆ¡ đại ý bảo rằng "Äược giáºn nhau, hạnh phúc biết bao nhiêu". Anh vẫn sung sÆ°á»›ng hÆ¡n nhiá»u ngÆ°á»i vì có được má»™t tình yêu để giáºn, để có cá»› uống rượu.
Trác kêu lên:
- Äấy là cách em an ủi tôi hả?
Di phân bua:
- Không dám. Tôi chỉ nghÄ© sao nói váºy thôi.
Trác trầm ngâm:
- Äúng là "Äược giáºn nhau, hạnh phúc biết bao nhiêu", nhÆ°ng đó là giáºn há»n vu vÆ¡ của những ngÆ°á»i má»›i chá»›m yêu. Còn tôi và Phi Phụng là bất đồng. Äã gá»i là bất đồng thì khó hoà hợp lắm.
Thiên Di khuấy ly cà phê, dù biết Ä‘Æ°á»ng trong ly đã tan hết từ lâu. Cô thấy nặng ná» khi phải nghe những lá»i tâm tình của Trác. Tim Di đã xôn xao rung Ä‘á»™ng vì anh. NhÆ°ng tháºt lòng, cô không muốn thấy Trác buồn. Di luôn muốn anh hạnh phúc.
Suy nghÄ© để lá»±a lá»i mãi, Di má»›i ngáºp ngừng nói:
- Khi đã tháºt sá»± yêu, ngÆ°á»i ta vượt qua được tất cả.
Trác nhếch môi:
- Lý thuyết vừa cứng vừa rỗng. Em đã yêu chưa? Chắc là chưa đâu.
Chống tay dưới cằm, mắt đăm chiêu, Trác thở dà i:
- Hồi còn trẻ nhÆ° em bây giá», tôi cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy. Và tôi đã yêu bằng trái tim cuồng nhiệt nhất.
Rồi anh chợt kết luáºn:
- Có lẽ em nói đúng. Tình yêu sẽ không còn khi ngÆ°á»i ta không vượt qua được chÃnh mình.
Thiên Di rụt rè:
- Anh sợ tình trạng nà y sẽ xảy ra với Phi Phụng sao?
Trác ngáºp ngừng:
- Tôi không biết nữa. Vá»›i tôi, từ lâu rồi, tình yêu không há» tồn tại. Tôi cần có má»™t ngÆ°á»i vợ để đỡ đần công việc.
Thiên Di trố mắt:
- Chỉ Ä‘Æ¡n giản váºy sao? Nếu thế tháºt tá»™i nghiệp Phi Phụng.
Rồi cô Ä‘au nhói ở tim khi nghÄ© và tá»™i nghiệp cho mình, đã yêu má»™t ngÆ°á»i vô cảm. Trong khi đó, Trác lại ân háºn vì những lá»i vừa nói.
Tháºt ra, anh vẫn yêu đấy chá»›, chỉ khác là tình yêu của anh bây giá» không cuồng nhiệt nhÆ° xÆ°a kia. Hay tại Phi Phụng chÆ°a đủ sức hâm nóng trái tÃm đã nguá»™i lạnh của anh, ngược lại, cô còn khiến anh bị tổn thÆ°Æ¡ng vì thói mè nheo Ä‘á»ng đảnh?
Trác phân bua:
- Tôi đối xỠvới Phụng rất tốt, nên không có gì phải tội nghiệp cô ấy cả.
Thiên Di Ä‘á»u giá»ng:
- Nhưng trong hôn nhân, đối xỠvới nhau tốt vẫn chưa đủ.
- Rất tiếc, tôi chỉ có thể là m thế.
- Váºy anh sẽ nháºn được những gì, so vá»›i cái anh cho Ä‘i?
Trác không trả lá»i. Anh không hiểu sao lại thố lá»™ những suy nghÄ© riêng tÆ° của mình vá»›i con bé chÆ°a có chút kinh nghiệm sống nà o, để bị.... nó lên lá»›p.
Trác nói:
- NgÆ°á»i xÆ°a chỉ có những cuá»™c hôn nhân không tình yêu, nhÆ°ng há» vẫn sống tá»›i răng long đầu bạc, con cháu đầy Ä‘Ã n.
Di dà i giá»ng:
- Lúc đó ai cÅ©ng váºy. Còn thá»i đại bây giá», hiếm hoi má»›i có ngÆ°á»i nhÆ° anh.
Cô vừa dứt lá»i thì thấy Cần bÆ°á»›c và o quán vá»›i vẻ tìm kiếm. Di chÆ°a kịp quay mặt Ä‘i, Trác đã Ä‘Æ°a tay lên gá»i Cần.
Thái Ä‘á»™ của anh khiến Di nóng mặt. Cô liá»n đứng dáºy:
- Tôi không muốn ngồi chung với Cần.
Thấy Di bước đi, Cần vội chạy tới:
- Tôi có chuyện muốn nói với Di.
Cô lạnh nhạt:
- Xin lỗi. Tôi phải và o bưu điện.
Rồi không đợi Cần nói thêm lá»i nà o, cô băng qua Ä‘Æ°á»ng, Ä‘i tháºt vá»™i và o bÆ°u Ä‘iện. Ngồi xuống bà n để viết thÆ°, Di thở dốc vì tức.
Tại sao Trác phải là m thế? Anh cố tình là m ông mai cho Cần nhằm mục Ä‘Ãch gì?
Cô ngồi thừ ra trong bÆ°u Ä‘iện mãi tá»›i lúc nghe giá»ng Trác vang lên sau lÆ°ng, cô má»›i đứng dáºy, cáu kỉnh:
- Anh có ra lệnh, tôi cũng không qua đó đâu.
Trác nhỠnhẹ:
- Tôi và o để gá»i em vá» mà .
Di là m thinh. Lên ngồi sau lưng Trác, cô vẫn im lìm không hé môi.
Trác chặc lưỡi:
- Tôi không ngỠgặp Cần trong quán.
Di mỉa mai:
- Tháºt váºy sao? Dù gì Ä‘i nữa, anh cÅ©ng không nên gán ghép tôi cho anh ta lá»™ liá»…u nhÆ° váºy.
Trác gắt:
- Em nói gì váºy?
Di gà o và o tai anh:
- Anh nghe rõ lắm rồi. Äừng vá» nữa! Tôi là m công cho anh, nhÆ°ng vẫn có tá»± do riêng mà . Không ai có thể xâm phạm.
Trác nổi cáu lên:
- Hừ ! Äúng là hợm hÄ©nh. Dù thế nà o tôi cÅ©ng là chủ, cô nên lÆ°u ý lá»i nói của mình. Giữa chủ và tá»› lúc nà o cÅ©ng phải có má»™t khoảng cách.
Ngá»±c nhói lên Ä‘au buốt vì lá»i của Trác, Di mÃm môi:
- Vâng. Tôi xin lỗi, thưa ông chủ.
|
10-09-2008, 09:13 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 13
Äặt quyển giáo án qua má»™t bên, Thiên Di vá»›i tay lấy cuốn Khải Hoà n Môn và máy móc láºt từng trang. Cô Ä‘á»c, nhÆ°ng không cảm nháºn được gì.
Quyển sách nà y chỉ Ä‘á»c khi tâm trà thoải mái, nhÆ° Di lúc nà y tốt nhất nên nằm và nhắm mắt lại.
Ngoà i sân, tiếng cÆ°á»i giòn giã yêu Ä‘á»i của Phi Phụng nhÆ° xoáy và o tai Di. Trác và cô vợ sắp cÆ°á»›i Ä‘ang đánh cầu lông. Thái Ä‘á»™, lá»i nói của anh má»›i ân cần, má»›i lịch lãm là m sao. Váºy mà má»›i hôm kia thôi, anh nói nhÆ° không há» yêu Phi Phụng.
Nhếch môi chua chát, Di bấu và o bà n để đừng phải khóc vì sự ngốc nghếch, cả tin của mình.
Hôm qua, rõ rà ng Trác viện cá»› tâm sá»± để dà n xếp má»™t cuá»™c hẹn cho Cần gặp Di, chá»› tháºt ra, anh nà o có tâm sá»± gì, giáºn há»n gì vá»›i cô vợ hoa khôi ấy. Nếu có giáºn chăng nữa, cÆ¡n giáºn cÅ©ng tan biến khi Phi Phụng xuống táºn đây xin lá»—i, là m là nh. Nụ cÆ°á»i của cô ta khuynh thà nh đổ nÆ°á»›c, Trác dá»… gì không xiêu.
Äứng dáºy, Di Ä‘i vòng ngã bếp ra phÃa sau vÆ°á»n, nÆ¡i có nhiá»u cây cối, bụi bá» Ãt ai ra tá»›i. Ngồi ở đây cô không phải nghe tiếng cÆ°á»i, không phải ganh tỵ vá»›i hạnh phúc của ngÆ°á»i khác, và ngồi ở đây, Di sẽ thấy rõ mình hÆ¡n.
ÄÆ°a tay vuốt cái thà nh giếng bằng đá bám rêu xanh rì, Di có cảm giác vừa mịn. Cô nghiêng đầu nhìn xuống đáy giếng và rởn tóc gáy khi thấy có má»™t cái bóng khác kế bên cái bóng của mình.
Hồn vÃa lên mây, Di quay phắt lại. Mặt cô gần nhÆ° đụng phải gÆ°Æ¡ng mặt lÆ¡ láo của chú Thoại. Ông ta đứng sát và dang tay ôm Di.
Cô la thất thanh và lấy hết sức đẩy Thoại ra. Ông ta chỉ điên chớ đâu có bệnh hoạn gì, nên mạnh như trâu. Di cố vẫn không đẩy Thoại ra được, tiếng la của cô lạc đâu mất. Thoại xô cô xuống đất, tay vừa xé quần áo, vừa đấm liên tục và o Di khiến cô tối tăm mà y mặt.
Cong ngÆ°á»i lại nhÆ° con tôm, Di cố tránh những cú đấm nhÆ° đòn thù của Thoại, cô bung mạnh chân đạp và o bụng ông ta. Thoại vừa té ngá»a ra sau là Di báºt dáºy, nhÆ°ng ông ta vẫn chá»™p được chân cô và chồm lên cắn mạnh và o bắp chuối.
Di hét lên Ä‘au Ä‘á»›n. Hai tay quÆ¡ trên đất, cô vá»› được khúc cây và dùng hết sức bổ mạnh xuống, bổ tháºt mạnh xuống.
Cô Ä‘á» ngÆ°á»i khi thấy máu từ đầu Thoại phun ra, ông ta té trên mặt đất đầy lá khô. Di rùng mình vứt khúc cây rồi lết ra xa.
Thoại nằm thẳng Ä‘Æ¡ không Ä‘á»™ng Ä‘áºy, mắt lại mở trừng trừng tháºt dá»… sợ. Láºp cáºp đứng dáºy, Di lê từng bÆ°á»›c vá» phÃa nhà bếp. NgÆ°á»i đầu tiên thấy cô là Thi tà i xế. Äang ngồi uống cà phê bên bà n ăn, anh đứng báºt dáºy ngạc nhiên:
– Cô là m sao váºy?
Không trả lá»i Thi, Thiên Di lắp bắp:
– Ô ... ng ... ô ... ng ta ...
Thi trố mắt:
– Ai?
ÄÆ°a tay chỉ ra phÃa cuối vÆ°á»n, Di nói:
– Ông điên! .... Ông ... Th ... oại.
Thi vội chạy theo hướng cô chỉ, trong lúc bà Thủy bước tới đỡ Di và o.
Giá»ng bà sợ hãi khi thấy quần áo Di bị rách, mÅ©i chảy máu, môi sÆ°ng vá»u lên:
– Trá»i Æ¡i! Sao Thoại và o đây được? Nó có ... Có là m gì con không?
Di lắc đầu, cô ôm bà Thủy, ngÆ°á»i run lẩy bẩy, vừa lúc đó có tiếng chân chạy, rồi tiếng Thi hốt hoảng:
– Cáºu Trác Æ¡i! Xảy ra chuyện rồi!
Thiên Di nhắm mắt, tim Ä‘áºp há»—n loạn. Cô để mặc bà Thủy réo bà Hai, rồi hai bà đỡ cô nằm lên giÆ°á»ng, lấy cồn lau vết thÆ°Æ¡ng ở mặt, ở tay chân cho Di.
Vết cắn ngay bắp chân cô sâu hoắm, bà Thủy vừa rá»a bằng cồn vừa rên rỉ:
– Nó y như chó điên. Tại sao hỠđể nó đi lang thang khắp nơi thế nhỉ?
Di cắn môi chịu Ä‘au, cô chỉ muốn òa lên khi nghe giá»ng Trác há»i:
– Thiên Di sao rồi?
Bà Thủy vá»™i trả lá»i:
– Ngoà i vết cắn khá sâu trên chân, con bé chỉ bị sây sát ngoà i da.
Trác ngồi xuống, xót xa nhìn gương mặt bắt đầu sưng lên của Di:
– Thế nà y mà gá»i là sây sát ngoà i da sao?
Mở hé mắt, Di là nhÃ:
– Ông ta ... Sao rồi?
Trác thở dà i:
– Bị thÆ°Æ¡ng ở đầu, nhÆ°ng không chết đâu. Tôi cho ngÆ°á»i khiêng hắn vá» bên đó rồi. Sá»± việc xảy ra thế nà o váºy?
Thiên Di rùng mình mấy cái liên tục, cô kể bằng giá»ng ngắt quãng:
– Tôi ra sau vÆ°á»n Ä‘i dạo, vừa má»›i ngồi xuống thà nh giếng đã bị ông ta ...
Trác nhÃu mà y:
– Di không biết Thoại từ đâu bước tới à ?
Cô lắc đầu:
– Ông ta y như ác quỷ ấy.
Trác nhÃu mà y:
– Hắn và o nhà bằng lối nà o nhỉ? Lần trÆ°á»›c, khi cắt cổ con chó, chúng ta Ä‘inh ninh Thoại lén và o bằng cổng chÃnh. NhÆ°ng từ sáng tá»›i giá» cổng vẫn đóng mà .
Bà Thủy buột miệng:
– Hay là nó leo?
Trác xoa cằm:
– TÆ°á»ng cao lại có kẽm gai, má»™t ngÆ°á»i mất trà mà biết nghÄ© ra cách leo sao?
Bà Hai lo lắng:
– Không hiểu Thoại và o bằng cách nà o. NhÆ°ng nếu há» cứ để cáºu ta ở nhà nhÆ° váºy hoà i, sá»›m muá»™n cÅ©ng sẽ xảy ra chuyện nữa. Trong nhà chỉ có tôi, cô tÆ° Thủy, và Thiên Di ở thÆ°á»ng xuyên. Lỡ nhÆ° ...
Bà Thủy nói thêm:
– Chúng ta phải buá»™c há» Ä‘em Thoại và o bệnh viện thôi. Trại Thùy DÆ°Æ¡ng của chúng ta có trẻ con rất nhiá»u.
Trác trầm giá»ng:
– Tôi biết mà .
Bà Hai chợt há»i:
– Cô Phụng đâu cáºu Trác?
– Cô ấy sợ quá trốn và o phòng rồi.
Bà Hai bâng quơ:
– Lần nà o cô ấy ở lại cũng xảy ra chuyện. Sợ là phải.
Trác có vẻ suy nghĩ vì câu nói của bà Hai.
Trác thở dà i. Anh nhá»› tá»›i lần té xe đó. Thoại từ trong lá» nhảy bổ ra giữa lá»™ và ném thẳng và o anh má»™t hòn đá lá»›n. Quá bất ngá», Trác lạc tay lái, nhà o xuống dốc. Lần ấy, anh cố nghÄ© rằng Thoại hà nh Ä‘á»™ng theo bản năng của má»™t ngÆ°á»i Ä‘iên, má»™t hà nh Ä‘á»™ng không chủ Ä‘Ãch mà bất cứ ai Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng hôm đó cÅ©ng bị Thoại ném đá chá»› không riêng gì anh. Việc xảy ra vá»›i Phi Phụng và con chó cÆ°ng của cô cÅ©ng chÆ°a là m Trác nao núng nhÆ° lần nà y. Rõ rà ng sá»± việc cà ng ngà y cà ng tồi tệ. Sinh mạng của anh và những ngÆ°á»i có liên quan Ä‘ang bị Ä‘e dá»a.
Nhìn Thiên Di, anh nhỠnhẹ:
– Tôi sẽ bảo y tá trại lên chăm sóc cho em.
Dứt lá»i, Trác bÆ°á»›c vá»™i ra hà nh lang. Bà Thủy tê tái chạy theo:
– Cáºu định là m gì?
Giá»ng Trác Ä‘anh lại:
– Tôi qua bên đó.
– Cáºu gá»i thêm và i ngÆ°á»i Ä‘i cùng. Thằng Thế không vừa đâu.
– Tôi biết rồi. Chị lo cho Di và Phi Phụng hộ tôi.
BÆ°á»›c qua phÃa sau vÆ°á»n, Trác quan sát tháºt kỹ từ bá» tÆ°á»ng, hà ng kẽm gai cho tá»›i từng gốc cây bụi cá». Anh nhất định tìm hiểu xem Thoại và o nhà bằng cách nà o trÆ°á»›c khi sang nói chuyện vá»›i Thế.
Nếu Thoại leo rà o và o như bà Thủy suy đoán thì anh ta leo chỗ nà o?
Äi dá»c bá» tÆ°á»ng, Trác cố nghÄ©, mắt anh đụng phải má»™t vạt kẽm gai bị cắt đứt.
Hừ! Chắc chắn Thoại leo và o chá»— nà y. NhÆ°ng tÆ°á»ng khá cao, lại có kẽm gai, nếu chỉ má»™t mình, Thoại không thể leo và o. NghÄ© nhÆ° anh, chẳng lẽ có ngÆ°á»i giúp Thoại?
Trác còn mãi suy nghÄ© thì nghe tiếng Thi gá»i há»›t hải:
– Cáºu Trác! Cáºu Trác Æ¡i!
Anh quay và o và gặp Thi đang vừa chạy vừa thở:
– Cáºu Thế dẫn ngÆ°á»i sang đòi đánh cáºu. Há» Ä‘ang đứng trÆ°á»›c cổng. Giá» mình phải là m sao đây?
Trác khoác tay:
– Cứ mở cổng cho hỠvà o!
Thi liếm môi:
– Nhìn há» cứ đằng đằng sát khÃ, á»›n lắm!
– Hừ! ThỠxem chúng định là m gì.
Dứt lá»i, Trác bình thản Ä‘i ra cổng. Thi vá»™i chạy trÆ°á»›c để mở cổng. Thế cùng má»™t lÅ© Ä‘Ã n ông vai u thịt bắp ùa và o.
Chỉ và o mặt Trác, Thế rÃt lên:
– Mẹ kiếp, quân giết ngÆ°á»i! Bá»n bây đánh chú tao bể đầu rồi định cho qua luôn sao!
Trác cố giữ vẻ ôn tồn:
– ChÆ°a biết đầu Ä‘uôi khúc ngá»n, cáºu không nên nói bừa. Thoại leo tÆ°á»ng và o nhà tôi rồi tấn công cô giáo Thiên Di. Cô ấy vì tá»± vệ nên má»›i là m Thoại bị thÆ°Æ¡ng. Hiện giá» Thiên Di cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng, còn nằm má»™t chá»—. Tôi cho rằng gia đình cáºu phải có trách nhiệm vá»›i Thiên Di má»›i đúng.
Thế hÆ¡i khá»±ng lại vì những lá»i của Trác. NhÆ°ng liá»n sau đó, anh ta trÆ¡ tráo:
– Trách nhiệm gì cÆ¡ chứ? Chú tao bị bệnh mà . NgÆ°á»i Ä‘iên chả có trách nhiệm gì vá» hà nh vi của mình hết.
Trác nóng nảy:
– Äúng váºy! NhÆ°ng gia đình của há» phải lãnh trách nhiệm. Chúng tôi Ä‘á» nghị Thoại và o bệnh viện trở lại, vì cáºu ấy tháºt sá»± nguy hiểm cho cá»™ng đồng.
Thế sa sầm mặt xuống:
– Äồ ác Ä‘á»™c, vô lÆ°Æ¡ng tâm! Mà y vừa Ãch ká»·, vừa tà n nhẫn! Tao biết mà y ghét chú Thoại. Mà y muốn chú tao biến mất khá»i cõi Ä‘á»i nà y chá»› không chỉ muốn chú ấy và o bệnh viện tâm thần đâu.
Trác lạnh lùng:
– Cáºu đừng lắm mồm! Nghe rõ đây! Từ giá» trở Ä‘i, nếu Thoại xuất hiện trên đất của tôi, tôi sẽ Ä‘Æ°a anh ta và o bệnh viện mà không cần thông qua gia đình cáºu.
Thế khinh khỉnh:
– Äố mà y dám đụng và o chú tao!
Nói xong anh ta quay trở ra. Cả bá»n Ä‘Ã n em lÆ°á»m lÆ°á»m nhìn Trác, rồi lẽo đẽo theo sau.
Trác đốt Ä‘iếu thuốc, mà lòng nặng trÄ©u vì những lá»i Thế mắng. Anh đúng là có hÆ¡i tà n nhẫn khi cao giá»ng buá»™c Thế phải Ä‘Æ°a Thoại và o bệnh viện. NhÆ°ng ngoà i cách đó, anh có thể là m gì khác cÆ¡ chứ? Anh phải đảm bảo sá»± an toà n cho trẻ con, cho phụ nữ trong trại Thùy DÆ°Æ¡ng. Lỡ nhÆ° há» gặp Thoại lúc anh ta lên cÆ¡n thì sao? Äâu phải ai cÅ©ng can đảm chống lại nhÆ° Thiên Di.
NghÄ© tá»›i cô, Trác lại nao lòng, anh biết Di Ä‘ang giáºn anh, giá» lại gặp nạn.
Giấc mÆ¡ hôm nà o của cô giá» thà nh hiện thá»±c. Cô đã đụng Ä‘á»™ Thoại ngoà i Ä‘á»i chứ đâu phải chỉ trong mÆ¡.
Tá»™i Di quá! Thế nà o cô bé cÅ©ng bị ám ảnh, giấc ngủ sẽ trằn trá»c.
RÃt má»™t hÆ¡i thuốc, Trác trở và o nhà và thấy Phi Phụng ngồi trên salon vá»›i tất cả bồn chồn.
Chẳng đợi anh kịp ngồi xuống, cô ta đã trách:
– Thì ra trước đây anh đã dối khi nói rằng con Moka bị công nhân là m thịt. Anh muốn em chết vì vỡ tim phải không? Tại sao anh lại giấu em chuyện kinh khủng nà y?
Trác chÆ°a trả lá»i, cô đã sụt sùi:
– Là m sao em dám sống ở đây với anh cơ chứ. Không biết chừng nà o tới phiên em bị như con bé giáo viên ấy đây.
– Anh đã buộc hỠđưa hắn và o bệnh viện rồi. Em đừng tưởng tượng lung tung nữa!
– Liệu há» nghe theo lá»i anh không? Em dám chắc kẻ Ä‘iên ấy còn quấy rối chúng ta suốt. Em không muốn liên can đâu.
Giá»ng Trác mệt má»i:
– Váºy em muốn thế nà o?
Gục đầu và o vai anh, Phi Phụng hạ giá»ng:
– Chúng ta khó sống yên ổn ở đây lắm.
Trác cÆ°á»i nhạt:
- Vẫn là điá»u cÅ© rÃch. Em nên nhá»›, sá»± nghiệp của anh được là m nên trên đất nà y. Anh không thể Ä‘i đâu hết. Em đừng tìm lý do nà y, nguyên nhân nỠđể buá»™c anh rá»i xa trang trại. Nếu phải lá»±a chá»n, anh sẽ chá»n đất Ä‘ai chứ không chá»n em.
Phi Phụng sững sá»:
– Anh. .... anh. ....
Trác gằn từng tiếng:
– Anh những tưởng khi vỠđây để xin lá»—i anh, em đã hiểu chuyện để chấp nháºn cuá»™c sống lặng lẽ nÆ¡i nà y. Không ngá» em vẫn không cam lòng. Nếu thế chúng ta nên chia tay ngay bây giỠđể khá»i ân háºn vá» sau.
Phụng giãy nãy lên:
– Anh đúng là đồ vô trách nhiệm. Em là con gái cũng có chút tiếng tăm, đâu phải anh muốn chia tay là chia tay, em còn danh dự nữa chứ.
Trác gắt:
– Nếu biết nghÄ© tá»›i danh dá»± của mình thì em thôi mè nheo Ä‘i. Vá»›i những chuyện vừa xảy ra, anh đủ phiá»n hà lắm rồi.
Dứt lá»i Trác bá» vá» phòng. Phi Phụng tức tối dáºm chân đùng đùng nhÆ° trẻ con. Còn Ä‘ang trong thá»i kỳ tiá»n hôn nhân đầy hoa má»™ng mà Trác đã đối xá» vá»›i cô nhÆ° thế. Sau nà y, anh còn quyá»n hà nh, gia trưởng tá»›i đâu nữa?
NhÆ°ng tại sao Trác lại thay đổi kỳ váºy kìa? Linh tÃnh của má»™t ngÆ°á»i phụ nữ mách bảo cô là trái tim Trác Ä‘ang có vấn Ä‘á». Ai đã là m nên vấn đỠđó?
Máu nóng bốc ngùn ngụt lên mặt Phụng khi cô nghÄ© tá»›i Thiên Di. Phụng không thể nà o quên lần con bé ấy bị té xe, Trác đã cuống quÃt, đã lo lắng đến mức thái quá. Anh đã ở bên nó suốt đêm. Hừ! Äổi lại, nếu Di là cô, liệu Trác có táºn tình nhÆ° thế không?
Phi Phụng lồng lộn lên vì ghen, cô hùng hồ nhảy bổ và o phòng Thiên Di, la lớn:
– Äừng vá» vịt để gợi lòng thÆ°Æ¡ng hại của ông chủ nữa! Dầu ông đối xá» vá»›i mà y tá» tế thế nà o thì mà y vẫn là ngÆ°á»i là m công trong căn nhà nà y. Nhìn mà y õng ẹo tao bẩn mắt quá.
Trong lúc Di còn sững sá» vì những lá»i của Phi Phụng, bà Thủy đã phản ứng:
– Trá»i Æ¡i! Cô Phụng! Cô nói gì lạ thế? Chúng tôi là những ngÆ°á»i là m công, nhÆ°ng vẫn có đạo đức, tÆ° cách. Những lá»i vừa rồi của cô đã xúc phạm tá»›i chúng tôi.
Phi Phụng lá» những lá»i của bà Thủy, cô sấn sả mắng Di:
– Äạo đức, tÆ° cách mà đi quyến rÅ© chồng ngÆ°á»i khác. Nên nhá»›, chủ và tá»› lúc nà o cÅ©ng có má»™t khoảng cách rất xa. Mà y trèo cao sẽ té Ä‘au đấy!
Thiên Di uất nghẹn:
– Chị nói báºy!
Phi Phụng tiếp tục hăm he:
– Khôn hồn hãy xin nghỉ trước khi tao vỠở đây. Nếu không, đừng trách sao tao ác độc.
Hất mặt lên trá»i, Phụng dằn gót Ä‘i ra. Di đổ nhà o xuống giÆ°á»ng, tức tưởi khóc, trong khi bà Thủy giáºn dữ buông lá»i quyá»n rủa:
– Äồ con cá»p cái! Cáºu Trác đúng là vô phúc má»›i lấy phải hạng ngÆ°á»i đó.
Rồi bà nhìn Di với đôi mắt nghiêm nghị:
– Nhưng tại sao cô ta lại nghi ngỠcon hả Di?
Thiên Di gà o lên:
– Dì cÅ©ng há»i con nhÆ° váºy à ? Nếu thế con xin nghỉ dạy cho rồi.
Bà Thủy thở dà i, nhìn Di sụt sùi. Ớt nà o là ớt không cay, nhÆ°ng xinh đẹp, già u có, sang trá»ng và trà thức nhÆ° Phi Phụng không nên thốt ra những lá»i quá thô thiển nhÆ° vừa rồi. Nó là m giảm giá trị bản thân cô cÅ©ng nhÆ° cáºu chủ Trác.
Ngao ngán bà khép cá»a phòng, để mặc Thiên Di thút thÃt má»™t mình.
Nhất định bà sẽ mách lại Trác những lá»i Phi Phụng nói, để cáºu ấy kịp dạy vợ từ thuở ban thÆ¡ má»›i vá». Có khi Trác sẽ phản ứng gay gắt vá»›i bà và bênh vá»±c cô vợ sắp cÆ°á»›i, nhÆ°ng Ä‘iá»u đó không quan trá»ng, bà và Thiên Di sẽ xin nghỉ việc.
Äất trá»i bao la, chẳng lẽ dì cháu bà không xin được việc là m ở nÆ¡i khác?
|
10-09-2008, 09:15 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 14
Äặt tách cà phê lên bà n, bà Thủy dò dẫm há»i:
– Cáºu vẫn còn lo chuyện thằng Thoại à ?
Ngã ngÆ°á»i ra ghế, Trác mệt má»i:
– Chị thá» nói xem, tôi phải là m sao cho phải đây? Là m Ä‘Æ¡n gởi chÃnh quyá»n nhá» há» can thiệp để bên đó Ä‘Æ°a Thoại và o bệnh viện thì tôi không thể.
Thở dà i, anh buồn bã:
– Dầu sao, tôi vẫn là ngÆ°á»i có lòng thÆ°Æ¡ng xót đối vá»›i kẻ bất hạnh mà .
Bà Thủy nói:
– Biết Ä‘iểm yếu nà y của cáºu, nên Thế cố tình dùng Thoại nhÆ° má»™t công cụ quấy rối. Thoại còn ở nhà ngà y nà o, trại Thùy DÆ°Æ¡ng còn lá»™n xá»™n ngà y đó. Và cô Phụng còn có cá»› đòi cáºu bán đất. Mà Thế Ä‘ang mong cáºu bán đất từng giá», từng phút.
Trác cÆ°á»i nhạt:
– Äất Ä‘ai của ông bà để lại cá»™ng vá»›i công sức cả mÆ°á»i năm khai phá của tôi. Trừ khi chết thì thôi, là m sao có chuyện bán vì bất cứ lý do nà o.
– Nhắm cô Phụng thông cảm vá»›i cáºu không?
Trác gượng gạo:
– Äiá»u nà y chị biết rồi mà , còn há»i tôi là m chi. Phi Phụng sung sÆ°á»›ng đã quen nên hầu nhÆ° không biết thông cảm. Tôi rất tiếc vá» những gì cô ấy đã tuôn ra vá»›i chị và Thiên Di hôm đó.
– Cáºu cÅ©ng biết chuyện nà y nữa à ?
– Tôi nghe dì Hai kể lại và thấy mắc cỡ. Chị cho tôi xin lỗi.
Bà Thủy trầm ngâm:
– Lá»—i không phải ở cáºu. Thú tháºt, tôi là m việc cho cáºu hÆ¡n mÆ°á»i năm rồi, nên coi nÆ¡i nà y nhÆ° nhà mình. Tôi không câu nệ nhá»c nhằn để lo tròn trong ngoà i. Giá» tôi cÅ©ng mệt má»i rồi, cáºu nên tìm ngÆ°á»i để thay tôi là vừa.
Trác nhỠnhẹ:
– Vì những lá»i thiếu suy nghÄ© của Phi Phụng mà chị định bá» tôi sao? Tôi lấy uy tÃn và danh dá»± của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông để bảo đảm vá»›i chị rằng: Phi Phụng không có quyá»n quyết Ä‘oán việc trong trang trại Thùy DÆ°Æ¡ng.
Bà Thủy lắc đầu:
– NhÆ°ng cô ấy là vợ cáºu, là bà chủ của tôi. Cô ấy đã ác cảm, tôi sẽ rất khó là m việc.
Trác kêu lên:
– Chị không thể nghỉ vì lý do đó. Trang trại Thùy Dương rất cần chị và Thiên Di.
Bà Thủy Ä‘Æ°a ra Ä‘iá»u kiện:
– Nếu ở lại tôi và Thiên Di sẽ xuống khu táºp thể dà nh cho công nhân. Kế bên nhà vợ chồng Lang còn má»™t khoảng đất trống, xin cáºu dá»±ng cho dì cháu tôi má»™t căn nhà lá.
Trác vá»™i vã ngắt lá»i bà :
– Thiên Di là ngÆ°á»i thà nh phố, cô ấy sẽ không chịu nổi cái lạnh ở đây đâu. Vả lại, Di là cô giáo nên cần yên tÄ©nh để soạn bà i, tôi cÅ©ng không muốn có những phiá»n phức khác áºp đến vá»›i Di nữa.
Bà Thủy vẫn khăng khăng với đỠnghị của mình:
– Chúng tôi không thể ở chung vá»›i Phi Phụng. Ngà y cÆ°á»›i của hai ngÆ°á»i gần tá»›i rồi. Cáºu nên quyết định cho sá»›m.
Trác im lặng. Lát sau, anh nói:
– Äược. NhÆ°ng tôi sẽ cất cho chị và Thiên Di má»™t căn nhà nhá» sau vÆ°á»n, chá»› không phải ở khu táºp thể của công nhân.
Bà Thủy chép miệng:
– Váºy cÅ©ng nhÆ° không. Tôi nghÄ© kỹ rồi má»›i Ä‘á» nghị vá»›i cáºu, mong cáºu hiểu cho.
Trác có vẻ dỗi:
– Nếu thế, cứ là m theo ý chị đi.
Vá» nhÆ° không biết anh giáºn, bà Thủy nói:
– Cảm Æ¡n cáºu.
Trở vá» bà n là m việc, bà bắt đầu xem lại sổ sách, nhÆ°ng trong đầu vẫn không dứt khá»i những Ä‘iá»u vừa nói vá»›i Trác.
Rá»i căn nhà lá»›n đầy đủ tiện nghi để vá» khu trại dà nh cho công nhân là cả má»™t thiệt thòi. NhÆ°ng không là m thế không được, bà không muốn Thiên Di bị Phi Phụng xúc phạm thêm lần nữa. Vá»›i lại bà cÅ©ng muốn phòng xa chuyện lá»a gần rÆ¡m. Không có lá»a, là m sao có khói? Äà n ông vốn tham lam và dá»… xao lòng. Nếu Trác vô tÆ° vá»›i Thiên Di, Phi Phụng đã không nổi máu Hoạn ThÆ° nhÆ° thế.
Bà Thủy chợt thở dà i. Thiên Di còn quá trẻ, lứa tuổi nà y phải sống ở nÆ¡i buồn hắt buồn hiu, thiếu thốn má»i nhu cầu giải trà nghÄ© cÅ©ng tá»™i. Tá»™i nhất là không tìm được ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông xứng vá»›i mình. Nhìn tá»›i nhìn lui cÅ©ng chỉ có Trác là không ai bằng. Cáºu ta chiếm địa vị Ä‘á»™c tôn trên cao, nếu không sá»›m tách Thiên Di ra, con bé yêu Trác thì còn khổ hÆ¡n.
TrÆ°á»›c đây, bà từng cấm Di giao du vá»›i Cần. Con bé đã cô Ä‘Æ¡n lắm rồi, bà không thể để Di sa Ä‘Ã và o má»™t cuá»™c tình không có Ä‘oạn kết được. TÆ°Æ¡ng lai của Di là ở Sà i Gòn, chá»› đâu phải chôn hết cuá»™c Ä‘á»i Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c lẻ loi nhÆ° bà .
Xếp cuốn sổ chi thu lại, bà xuống bếp. Nhìn Di Ä‘ang phụ bà Hai rá»a rau, bà Thủy nói:
– Dì đã nói vá»›i cáºu Trác rồi. Chúng ta sẽ dá»i xuống khu táºp thể của công nhân, chá»› không ở trong nhà nà y nữa. Cáºu ấy đã đồng ý.
Thiên Di mÃm môi im lặng, trong khi bà Hai kêu lên:
– Tôi cũng xin ra ngoà i. Nghĩ tới việc suốt ngà y hầu hạ Phi Phụng, tôi chán ngắt.
Di há»i há»i bằng giá»ng dá»ng dÆ°ng:
– Chừng nà o chúng ta dá»i Ä‘i?
– Chắc khoảng tuần sau, khi đã dá»±ng xong nhà . NhÆ°ng sá»›m muá»™n gì cÅ©ng trÆ°á»›c khi cáºu Trác là m đám cÆ°á»›i.
Thiên Di khá»a tay và o nÆ°á»›c lạnh buốt để vá»›t những cá»ng rau còn sót lại. Cô để rổ rau lên bếp rồi bảo:
– Con vỠphòng đây.
Äóng áºp cá»a lại, Di úp mặt xuống gối, lòng buồn muốn khóc. Những ná»—i buồn của cô tháºt vô duyên khi dì Thủy là m thế là đúng. Cả dì lẫn Di phải tránh xa Phi Phụng vì miệng lưỡi cô ta rất sâu Ä‘á»™c. Mà tránh xa Phi Phụng cÅ©ng có nghÄ©a là tránh xa Trác. Äiá»u nà y là m tim Di Ä‘au.
Giá»ng bà Thủy vang lên:
– Xuống ăn cơm, Di ơi!
– Dạ. Con xuống ngay.
Miệng thì dạ, nhÆ°ng Di vẫn nằm trên giÆ°á»ng. Cô tưởng tượng tá»›i lúc rá»i khá»i ngôi nhà nà y mà ngáºm ngùi.
Uể oải bước và o phòng ăn, cô liếc chỗ Trác ngồi, nhưng không dám thắc mắc coi anh đâu.
Bà Hai ca cẩm:
– Lại uống rượu. TrÆ°á»›c kia, cáºu ấy đâu có nhÆ° váºy, gần cÆ°á»›i vợ mà tá»± nhiên đổ đốn thế kia. Tháºt chả hiểu cáºu ấy Ä‘ang nghÄ© gì.
Thiên Di lầm lũi ăn cơm, cô không muốn nghe bà n tán vỠTrác nữa.
Thấy Di buông Ä‘Å©a, bà Thủy nhÃu mà y:
– Sao ăn Ãt váºy?
Di đáp:
– Con no rồi.
Không kịp uống cả nÆ°á»›c, Di vá»™i vã trở vá» phòng. Cô phải đối mặt vá»›i ná»—i niá»m riêng, vá»›i tâm sá»± đầy ắp mà không ngÆ°á»i bà y tá». ChÆ°a bao giá» Di cô Ä‘Æ¡n nhÆ° lúc nà y. Rồi khi rá»i xa ngôi nhà nà y, Di còn cô Ä‘Æ¡n cỡ nà o nữa?
Nằm mãi cÅ©ng chán, Di ra bà n ngồi soạn bà i. Soạn cho cả má»™t tuần, viết rã rá»i tay vẫn không sao ngủ được.
Khoác chiếc áo len và o, Di mở cá»a ra ngồi ngoà i salon. Căn nhà im ắng đến não lòng. Dì Thủy và bà Hai đã ngủ sau má»™t ngà y vất vả. Ước gì cô cÅ©ng dá»… ngủ nhÆ° hai bà nhỉ.
Ngả ngÆ°á»i trên chiếc sô pha rá»™ng êm. Di bá»—ng nghe tiếng côn trùng rá»n rÄ©, tiếng lá cây xà o xạc rồi tiếng bÆ°á»›c chân quen thuá»™c của má»™t ngÆ°á»i.
Trác đã vá», anh Ä‘ang gá»i dì Thủy mở cá»a. Ngần ngừ má»™t thoáng, Thiên Di đứng dáºy, là m nhiệm vụ thay dì mình. Trác ngạc nhiên khi thấy cô.
Anh há»i:
– Tôi là m em thức giấc à ?
Thiên Di lắc đầu. Cô vừa dợm bước thì bị Trác nắm tay ghị lại:
– Ở lại với tôi một chút.
Di nóng bừng cả ngÆ°á»i,cô ấp úng:
– Khuya lắm rồi. Tôi phải ngủ để mai còn lên lớp.
Không buông tay Di ra, Trác nói:
– Tôi dám chắc rằng em không ngủ được đâu. Nà o, ngồi xuống đây với tôi!
Trái tim nhÆ° nhÅ©n ra, Thiên Di riu rÃu là m theo lá»i Trác. Hai ngÆ°á»i không và o nhà mà ngồi xuống báºc tam cấp cao trÆ°á»›c hiên. Äêm nhÆ° đẫm hÆ°Æ¡ng ngá»c lan là m đêm chợt sâu hÆ¡n. Gió khuya là m Di á»›n lạnh, cô co ro nhÆ° mèo con mắc mÆ°a trông tháºt tá»™i. Khao khát được ôm cô và o lòng chợt bùng lên dữ dá»™i trong tim Trác. Anh dịu dà ng khoác chiếc áo gió của mình lên vai cô.
Thiên Di là nhÃ:
– Anh sẽ lạnh đấy.
Trác hạ giá»ng:
– Ngồi gần em, tôi được sưởi ấm rồi.
Thiên Di gượng gạo:
– Xin đừng nói thế, tội nghiệp tôi.
– Tôi nói tháºt đó.
Di vá»™i và ng đứng dáºy:
– Anh uống rượu hÆ¡i nhiá»u, nên và o nghỉ Ä‘i.
Trác đứng theo cô:
– Tối nay, tôi không há» uống rượu và rất tỉnh táo. Em đừng bắt tôi và o ngủ. NgÆ°á»i ta có ba trăm sáu mÆ°Æ¡i lăm ngà y để ngủ, nhÆ°ng cả Ä‘á»i đâu dá»… có má»™t đêm nhÆ° vầy. Dì Thủy muốn ra ngoà i ở, tôi sẽ không được trông thấy em thÆ°á»ng xuyên nhÆ° bây giá». Tại sao chúng ta không có má»™t đêm thức trắng vá»›i nhau nhỉ?
Thiên Di bà ng hoà ng vá»›i những lá»i của Trác. Tim Ä‘áºp thình thịch, cô lắc đầu:
– Tôi không hiểu ý anh. Thức trắng một đêm để là m gì cho mệt cơ chứ?
Trác mỉm cÆ°á»i:
– Nếu sợ mệt, em đã không chỠđể mở cá»a cho anh.
Thiên Di tránh cái nhìn cháy bá»ng của Trác, cô nghiêm giá»ng:
– Chỉ là tình cỠthôi. Tôi không hỠchỠông, thưa ông chủ. Giữa chủ và tớ lúc nà o cũng có khoảng cách. Ông đã từng nói thế, xin ông hãy giữ cái khoảng cách ấy.
Di vừa quay Ä‘i, Trác đã kéo mạnh cô và o lòng. Anh giữ Di trong đôi tay rắn chắc, giá»ng gấp rút:
– Giữa chúng ta sẽ không tồn tại khoảng cách nà o cả. Hãy tin anh!
Thiên Di cố sức đẩy Trác ra:
– Tất cả đã muộn rồi.
Trác lì lợm:
– Anh sẽ bắt đầu trở lại từ em.
Di chÆ°a kịp nói lá»i nà o, Trác đã bảo:
– Em đã nghÄ© tá»›i anh rất nhiá»u.
Di phản đối yếu ớt:
– Không có.
– Äừng dối lòng nữa. Hãy nhìn thẳng và o mắt anh rồi trả lá»i!
Äầu Thiên Di gục xuống thổn thức. Trác dịu dà ng nâng cằm cô lên và đặt lên môi cô má»™t nụ hôn. Äất trá»i nhÆ° nghiêng ngả, Di khép mi bấu và o vai anh rồi hoảng hồn đẩy mạnh anh ra, chạy vá»™i vá» phòng.
Úp mặt trên gối, cô cảm thấy tim Ä‘áºp mạnh nhÆ° muốn rÆ¡i ra ngoà i. Vừa rồi Di đã là m gì thế kia? Sao cô lại má»m yếu đến thế?
Vùng dáºy, bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c gÆ°Æ¡ng, cô đặt tay lên môi. Nụ hôn của Trác nhÆ° lá»a còn nóng trên môi cô, nó đốt cháy hết những cố gắng lâu nay của Di má»™t cách nhẹ nhà ng và lãng mạn.
Tháºt ra, Trác có yêu cô không? Tại sao anh lại là m thế?
Di chợt nhá»› tá»›i lần vô tình nhìn thấy anh hôn Phi Phụng, và đau Ä‘á»›n nháºn ra anh chỉ xem cô nhÆ° trò đùa, hoặc váºt thế mạng khi không có Phi Phụng ở kế bên. Di đúng là con ngốc không biết lượng sức mình. Có lẽ lúc nà y Trác Ä‘ang thÃch thú vá»›i trò chÆ¡i vừa rồi. Nếu đúng thế Trác là má»™t gã đểu giả, đáng khinh.
Di nên tỉnh mộng là vừa.
Nằm mở mắt trừng trừng, Di nghe gà gáy từng đợt cho đến táºn sáng. Loạng choạng, cô bÆ°á»›c xuống giÆ°á»ng vá»›i cảm giác chông chênh của ngÆ°á»i mất ngủ. Hốt hoảng Di ngồi phịch xuống khi thấy trá»i đất quanh mình chao nghiêng. Cô bị chóng mặt rồi, cảm giác quay cuồng là m cô buồn nôn.
Cố gắng mở cá»a, cô gá»i bà Thủy và ngồi gục luôn ngay hà nh lang. Gá»i mãi, Di vẫn không thấy bà đâu. Trái lại, cô nghe giá»ng Trác thảng thốt:
– Em là m sao váºy?
Vừa nói anh vừa quỳ xuống đỡ Di lên. Vùng mạnh khá»i tay Trác, cô lảo đảo té và o tÆ°á»ng:
– Hãy để tôi yên!
Rồi cô lại gá»i bà Thủy. Trác nói:
– Chị ấy xuống khu táºp thể để xem chá»— đất sắp dá»±ng nhà từ lúc trá»i còn tá» má» sáng. Em gá»i chị ấy là m gì?
Thiên Di gục đầu và o tay:
– Tôi không được khá»e, nên sáng không đến lá»›p được. Xin ông cho tôi nghỉ.
Trác lo lắng:
– Em thấy trong ngÆ°á»i thế nà o?
Mắt nhắm lại, Di đáp:
– Chóng mặt lắm.
Vừa nói, cô vừa vịn và o tÆ°á»ng lần vá» phòng. Trác vá»™i chạy theo đỡ. Di không còn hÆ¡i sức đâu để phản ứng, cô Ä‘Ã nh để anh dìu đến táºn giÆ°á»ng.
Äợi Di nằm xuống xong, trác má»›i đặt tay lên trán cô:
– Hình nhÆ° em sốt. Phải gá»i y tá má»›i được.
Tá»± dÆ°ng, Thiên Di gắt gá»ng:
– Ông để mặc tôi!
Quay mặt và o vách, Di cố nén tiếng nấc trong khi Trác thở dà i:
– Anh xin lỗi vỠhà nh động hồi tối.
Thiên Di chua chát cÆ°á»i má»™t mình. Trác xin lá»—i cô, nghÄ©a là anh nháºn hà nh Ä‘á»™ng ấy là sai, nghÄ©a là anh chỉ đùa chá»› không há» tháºt lòng. Trá»i Æ¡i! Sao tá»›i lúc nà y, Di vẫn còn mong anh tháºt lòng chá»›?
Căn phòng bá»—ng im ắng lạ thÆ°á»ng. Trác đã Ä‘i rồi. Anh xin lá»—i cô và thấy lòng thanh thản nên bá» Ä‘i không cần từ giã. Lẽ nà o Trác nhẫn tâm đến thế?
Äầu óc cứ quay cuồng, Di nằm thiêm thiếp nhÆ°ng không ngủ. Cô khó chịu đến mức không dám trở mình. Vì má»—i lần nghiêng ngÆ°á»i, cô lại thấy đất trá»i chao đảo.
Di nằm mãi trong mê mê tỉnh tỉnh, mãi tá»›i khi nghe bà Thủy gá»i, cô má»›i hé mắt nhìn rồi nhắm lại ngay.
Cô mệt má»i:
– Con chóng mặt vì hồi tối không ngủ được, chớ có bệnh gì đâu.
Bà Thủy cà u nhà u:
– Ä‚n nhÆ° mèo ngá»i, ngủ không đủ giấc. Con đừng á»· y mình còn trẻ, còn khá»e, đến hồi nằm xuống là hết gượng dáºy nổi đó.
Rồi bà dịu giá»ng:
– Äã ăn gì chÆ°a?
– Dạ, chưa.
– Äể dì khuấy cho ly sữa há»™t gà . Tuần sau mình rá»i khá»i đây rồi. Sức khá»e con yếu nhÆ° vầy, ở nhà tranh sợ chịu lạnh không được quá.
Thiên Di ngáºp ngừng:
– Liệu là m nhà kịp không hả dì?
Giá»ng bà Thủy tháºt vô tÆ°:
– Kịp chá»›. Sáng nay, cáºu Trác đã cho ngÆ°á»i Ä‘o đất, đắp ná»n. Nếu xong sá»›m, mình sẽ dá»n sá»›m.
Nhắm mắt lại, Di nghe tiếng chân dì Thủy má»—i lúc má»™t xa dần, nhá» dần. Trác đã huy Ä‘á»™ng má»i ngÆ°á»i, chắc chắn ngôi nhà sẽ xong sá»›m.
Rồi cô cÅ©ng phải rá»i khá»i đây. Cà ng nghÄ© tá»›i lúc phải Ä‘i, lòng Di cà ng Ä‘au Ä‘á»›n.
|
10-09-2008, 09:16 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 15
Thế hất hà m khi thấy Cần bước và o nhà :
– Sách vở mà y dá»n vá» bển hết rồi, còn qua đây lục lá»i, kiếm tìm gì nữa?
Cần xẵng giá»ng:
– Tôi qua thăm chú Út không được à ?
– Thăm ổng thì ra sau chòi.
Ngồi xuống đối diện với Thế, Cần nghiêm nghị:
– Tôi muốn nói chuyện với anh trước đã.
Thế có vẻ cảnh giác:
– Chuyện gì?
Cần nói:
– Chuyện của anh và chú Út. Có ngÆ°á»i thấy anh và chú ấy ở bên đất của trại Thùy DÆ°Æ¡ng hôm chú Út bị đánh bị thÆ°Æ¡ng ở đầu ấy.
Mặt Thế biến sắc, nhÆ°ng anh ta mau chóng lấy lại vẻ bình thÆ°á»ng. Nhếch môi lên, Thế chá»i thá»:
– Mẹ ....! Äứa nà o trông gà hóa vịt váºy? Tao và ổng qua đất thằng Trác là m gì?
Hầm hầm vỗ bà n, Thế quát:
– Thằng nà o, con nà o nhìn thấy, mà y kêu nó ra ba mặt má»™t lá»i. Mẹ ....! Chán sống rồi má»›i dám chá»c đến cáºu MÆ°á»i Ba.
Cần nhỠnhẹ:
– Anh đâu cần thị uy vá»›i tôi, cÅ©ng nhÆ° đâu cần biết ai nhìn thấy. Äiá»u anh cần là m là ngừng cái trò ấy Ä‘i.
Thế sừng sộ:
– Cái trò gì chớ?
Không trả lá»i Cần há»i:
– Anh là ngÆ°á»i giữ chìa khóa xÃch chú Út cÅ©ng nhÆ° chìa khóa chòi. Nếu anh không mở hai cái khóa ấy ra, là m sao chú ấy Ä‘i quáºy lung tung được?
Thế chống chế:
– Äôi lúc tao cÅ©ng phải thả cho ổng thoải mái chá»›. Hôm đó, tháo xÃch cho ổng xong, tao quên nên má»›i xảy ra chuyện.
Cần cÆ°á»i nhạt:
– Anh không hỠquên, vì chuyện đó nằm trong kế hoạch của anh.
Thế điểm mặt Cần:
– Äủ rồi ghen thằng ranh con! Äừng tưởng anh em thì tao không dám đánh mà y!
Cần hất tay anh ta:
– Tôi chả sợ đâu, anh đừng hăm he. ChÃnh anh dẫn chú Út qua bên đất trại Thùy DÆ°Æ¡ng rồi cắt kẽm gai trên tÆ°á»ng, đỡ chú ấy leo và o.
– Äúng là điên! Là m váºy, tao được lợi lá»™c gì chá»›?
– Mấy năm sau nà y, ông Trác là m ăn được, trang trại mở rá»™ng, công nhân đổ vá» bên ấy nhiá»u nên anh căm tức. Cả vùng nà y đến đứa con nÃt cÅ©ng biết anh muốn ông Trác biến mất. Anh vừa tồi, vừa ác khi dùng chú Út nhÆ° má»™t công cụ để đánh Ä‘uổi chú Trác. Biết Phi Phụng không thÃch ở đây, lần nà o cô ta vá» chÆ¡i, anh cÅ©ng lén Ä‘Æ°a chú Út sang biệt thá»± để hù dá»a. Nà o ngá» chú lại đụng ngay cô giáo Thiên Di.
Thế ngắt ngang lá»i Cần:
– Mà y tưởng tượng khá lắm.
Cần lắc đầu:
- Tôi không tưởng tượng đâu. Äám trang trại Thùy DÆ°Æ¡ng đã là m Ä‘Æ¡n nhá» chÃnh quyá»n can thiệp buá»™c anh Ä‘Æ°a chú Út và o viện đó.
Thế khinh khỉnh:
– Tao biết rồi. Liệu bá»n ấy là m được việc đó à ? Tao đố ... Äứa nà o dám là m chứng thấy tao dẫn chú Út qua đất thằng Trác, trừ khi nó chán sống.
Äứng dáºy, Cần hạ giá»ng:
– Äừng bao giá» tá»± đắc nhÆ° váºy!
Bá» mặc Thế ngồi đó, Cần bÆ°á»›c ra chòi. Chú Út đã ngủ rồi. Nhăn mặt vì mùi hôi thối từ trong chòi xông ra, anh tá»›i gần nhìn cho kỹ ông chú bất hạnh của mình rồi ngao ngán quay Ä‘i. Dù Ä‘iên, nhÆ°ng ông cÅ©ng là má»™t con ngÆ°á»i, nhÆ°ng Thế lại đối xá» vá»›i chú Út còn thua con váºt. Thế đã xúi chú Út là m những việc báºy bạ, biến chú ấy thà nh má»™t ngÆ°á»i Ä‘iên hung dữ, đáng sợ. Cà ng nghÄ©, Cần cà ng căm giáºn. Nhất định bằng má»i cách Cần sẽ Ä‘Æ°a chú ấy trở lại bệnh viện. Ở đó, chắc chắn bệnh chú ấy sẽ thuyên giảm.
Trở vá» nhà , anh đụng ngay bà Vui ở phòng khách. Lừ mắt nhìn Cần, bà há»i:
– Mà y sang bên ấy là m gì? Chuyện thằng Thoại gây ra chưa đủ tai tiếng hay sao.
– Con sang xem chú ấy như thế nà o rồi tìm cách đưa chú ấy và o viện.
Bà Vui gạt ngang:
– Không phải chuyện của mà y.
Cần phản ứng:
– Ba mẹ không coi chuyện chú ấy là của mình, nên bây giá» má»›i ra nông nổi. Hừ! Lúc nà o má»i ngÆ°á»i cÅ©ng coi trá»ng đồng tiá»n hÆ¡n má»i thứ. Vì không được hưởng nên ba mẹ bá» mặc chú Út. Tháºt là nhẫn tâm! Con không muốn vá» nhà là vì sá»± ghẻ lạnh của ba đối vá»›i em ruá»™t mình. Hừ! Nếu con bệnh nhÆ° thế chắc ba mẹ cÅ©ng bá» mặc con vì sợ tai tiếng.
Bà Vui kêu lên:
– Trá»i Æ¡i! Sao mà y nói kỳ váºy? Cha mẹ nà o lại nỡ bá» con chá»›.
Cần im lặng, anh bước tới dẫn chiếc dream ra. Bà Vui xụ mặt:
– Lại đi đâu nữa?
Cần xẵng giá»ng:
– Con tá»›i trÆ°á»ng thăm Thiên Di. Mẹ không được can thiệp và o quan hệ của con. Nếu không, con sẽ ra khá»i nhà nà y luôn.
Bà Vui tức tối:
– Mà y dá»a tao đấy à ?
Không trả lá»i, Cần phóng xe ra khá»i cổng. Vá»›i mẹ, anh phải tá» thái Ä‘á»™ nhÆ° váºy má»›i được. Lần rồi, Cần vì giáºn bà nên bá» lên Äà Lạt ngay mà không lấy theo đồng bạc nà o. Mẹ anh đã cuống cuồng Ä‘em tiá»n lên cho anh. Bây giá» anh phải tiếp tục cứng rắn má»›i mong không bị bà cấm quen vá»›i Di.
NghÄ© tá»›i cô, lòng anh chợt rá»™n rã. Dù biết không dá»… gì chinh phục được Di, Cần thấy lòng mình ấm áp má»—i khi nhá»› đến cô. Ở trÆ°á»ng há»c, anh có nhiá»u bạn gái, há» xinh xắn, già u có, sang trá»ng, nhÆ°ng không ai giống Thiên Di hết. Lần đầu gặp cô bên con suối nhá», Cần đã rung Ä‘á»™ng thá»±c sá»±. Cảm giác ấy tháºt lạ, anh không nghÄ© mình đã yêu, khổ ná»—i cà ng ngà y hình ảnh của Di cà ng sâu Ä‘áºm hÆ¡n trong tim anh. Cho dù cô tránh mặt Cần, anh vẫn nuôi hy vá»ng rồi Di sẽ hiểu lòng mình và sẽ đổi ý.
Ngừng xe trÆ°á»›c cổng, Cần ngồi trên ghế đá chá» Di tan trÆ°á»ng chứ không và o lá»›p nhÆ° lần rồi nữa. Chá» không bao lâu, Cần đã thấy bá»n trẻ nhốn nháo ùa ra sân. Chúng xếp hà ng đôi. Äi ngang chá»— anh ngồi, chúng cúi đầu chà o Ä‘Ã ng hoà ng rồi má»›i Ä‘i ra cổng. Hôm nay Di không Ä‘Æ°a bá»n trẻ qua Ä‘Æ°á»ng nữa, thay cho cô có lẽ là anh chà ng lá»›p trưởng.
Bá»—ng dÆ°ng Cần mỉm cÆ°á»i và nhá»› vá» tuổi thÆ¡ của mình. Phải chi anh bé lại để được và o lá»›p của cô giáo Thiên Di nhỉ?
Tay ôm túi xách, Di lững thững bÆ°á»›c vá» phÃa anh. Cần nhìn cô đăm đăm. Anh vụng vá» há»i:
– Di khá»e không?
Ngồi xuống kế bên Cần, cô đáp:
– Vẫn bình thÆ°á»ng.
– Nhưng ... nhưng ... Trông Di xanh xao lắm.
ÄÆ°a tay ôm má»™t bên mặt, cô ấp úng:
– Váºy sao?
Hai ngÆ°á»i chợt rÆ¡i và o im lặng, Cần vui vì Di không tránh mặt anh nữa. Trái lại, cô có vẻ gì đó rất dịu dà ng. Cần ngáºp ngừng:
– Tôi có nghe kể chuyện của chú Thoại. Chú ấy đã là m Di hoảng sợ. Tôi thà nh tháºt xin lá»—i.
Môi nhếch lên, Thiên Di bảo:
– Anh có xúi chú ấy là m nhÆ° thế đâu mà xin lá»—i. NgÆ°á»i phải xin lá»—i là ông Thế kia kìa. Ông ta giữ chú Thoại kỹ lắm mà .
Cần bối rối:
– Tôi thấy ngại tháºt đó.
Thiên Di tủm tỉm cÆ°á»i:
– Äùa thôi mà , tôi có trách gì anh đâu.
Cần tấn công tới:
– Chúng ta có thể đi uống cà phê không?
Thiên Di gáºt đầu:
– Äược chá»›, tôi có chuyện muốn nói vá»›i anh.
Cần băn khoăn:
– Có quan trá»ng không?
– Không. Nhưng nếu im lặng tôi thấy áy náy trong lòng.
Cần đứng dáºy:
– Thiên Di là m tôi nôn nóng quá. Nà o, chúng ta đi!
Hai ngÆ°á»i ra tá»›i cổng trÆ°á»ng thì Trác cÅ©ng vừa tá»›i. Thấy anh, mặt Thiên Di bá»—ng tái Ä‘i. Cô im lặng mặc hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông chà o há»i nhau.
Cả tuần nay, Di không được nhìn thấy Trác. Dì cháu cô đã dá»i ra khu táºp thể. Anh không có lý do gì để đến đó, ngoà i chuyện uống rượu vá»›i đám công nhân Ä‘á»™c thân. Mà dạo nà y Trác hay uống rượu lắm.
Nhìn Di, Trác nhếch môi:
– Xin lá»—i đã là m phiá»n, hai ngÆ°á»i Ä‘i chÆ¡i vui vẻ nhé.
Nhìn Trác phóng xe đi, Cần thắc mắc:
– Hôm nà o chú ấy cũng tới đón Di vỠà ?
Thiên Di chua chát:
– Chủ mà đi đón tá»› sao? Chẳng qua ông ta ghé để kiểm tra và thăm trÆ°á»ng của mình thôi.
Cần gáºt gù:
– Kiểm tra, thăm lá»›p khi đã hết giá» há»c. CÅ©ng lạ đấy.
Di mệt má»i nói:
– Có lẽ chúng ta nói chuyện ở đây hay hÆ¡n và o quán cà phê táºn ngoà i thị trấn.
Cần khó chịu:
– Mới gặp ông chủ đã đổi ý rồi. Không ngỠchú Trác có ảnh hưởng lớn đến Di như thế.
Thiên Di dỗi:
– Nếu anh không thÃch, tôi vá» váºy.
Cần im lặng đốt thuốc. Di hạ giá»ng:
– Xin lá»—i. Tháºt tình, tôi không khá»e lắm.
Cần có vẻ nhẫn nhục:
– Tôi hiểu mà . Nhưng Di có chuyện gì muốn nói với tôi?
Thiên Di ngáºp ngừng. Cô suy nghÄ© mãi má»›i mở lá»i:
– Tôi tháºt không phải khi trÆ°á»›c đây cứ cố tình lẩn tránh anh. Ở xứ nà y, tôi không có bạn. Do đó, tôi rất trân trá»ng tình cảm của anh. NhÆ°ng tá»± anh đã phá vỡ tình cảm trong sáng ấy. Tôi rất buồn và tiếc khi nghÄ© rằng tôi đã mất má»™t ngÆ°á»i bạn.
Im lặng, Di Ä‘Æ°a tay vân vê những lá»n tóc. Má»™t lát sau, cô má»›i nhá» nhẹ nói tiếp:
– Tôi vẫn muốn chúng ta là bạn tốt như trước kia. Một tình bạn vô tư đúng nghĩa của nó. Anh nghĩ sao?
Cần gượng gạo:
– Cảm Æ¡n Di đã nói há»™ những gì tôi Ä‘ang nghÄ©, Ä‘ang mong. Chúng ta sẽ là bạn tốt nhÆ° đã từng là bạn tốt. Nếu chấp nháºn nó, tâm hồn chúng ta sẽ luôn bình yên.
Dứt lá»i, anh chủ Ä‘á»™ng Ä‘Æ°a tay ra, Thiên Di ngần ngừ rồi bắt lấy. Thiên Di nói:
– Dạo nà y, tôi và dì Thủy ở trong khu dà nh cho công nhân. Nếu rảnh, anh cứ ghé chơi.
Cần ngạc nhiên:
– Ở khu táºp thể thiếu thốn đủ thứ. Sao chú Trác lại để Di Ä‘i nhỉ?
– Tại chúng tôi không muốn ở trong biệt thự Thùy Dương. Ở chòi tranh dĩ nhiên là bất tiện, nhưng đó là nhà của mình. Hết giỠlà m việc, mình có một cõi riêng để nghỉ ngơi mà không bị ai sai bảo. Ông Trác đâu có lý do gì buộc chúng tôi ở lại.
Cần lặng lẽ nhìn Di. DÆ°á»ng nhÆ° trong câu nói của cô có Ãt nhiá»u chua chát. Trái tim anh thầm mách cô Ä‘ang Ä‘au khổ vì Trác. Gã Ä‘Ã n ông đã là m anh tuyệt vá»ng vì gã ta đã là m Ä‘iên đảo cô gái anh say mê.
Tự nhiên, Cần không ngăn được sự ganh ghét đang trà o dâng, anh buột miệng:
– Cũng phải. Biệt thự Thùy Dương sắp đón bà chủ, Di ở lại đâu có tiện.
Thiên Di cố nói khác ý Cần đang nghĩ:
– Phi Phụng tá»± cao quá. Chả ngÆ°á»i giúp việc nà o cảm thấy tiện khi phục vụ cô ta.
– DÆ°á»ng nhÆ° Di có ác cảm vá»›i Phi Phụng?
Thiên Di thản nhiên:
– Nếu có là tại cô ta coi thÆ°á»ng những ngÆ°á»i nghèo nhÆ° chúng tôi, chá»› không vì lý do nà o khác. NgÆ°á»i nghèo lúc nà o cÅ©ng bị coi khinh. Bác gái cấm anh giao du vá»›i tôi cÅ©ng vì tôi không phải ngÆ°á»i già u có. Mong muốn chúng ta mãi là bạn tốt dÆ°á»ng nhÆ° cao quá so vá»›i tôi.
Cần nói:
– NgÆ°á»i lá»›n có cách nghÄ© của há». Di đừng báºn tâm. Dì Thủy đâu đồng ý cho Di là m bạn vá»›i tôi. NhÆ°ng Ä‘iá»u đó đâu quan trá»ng, phải không?
Thiên Di mỉm cÆ°á»i. Cô thấy bá»›t căng thẳng vì sá»± xuất hiện lúc nãy của Trác và tá»± nhiên hÆ¡n vá»›i Cần. Lôi trong túi xách ra quyển tuyển táºp “Cuá»™c Ä‘á»i tá»± kểâ€, anh trịnh trá»ng:
– Tặng Di.
Thiên Di mân mê quyển sách:
– Chắc hay lắm.
Cần gáºt đầu:
– Di cứ Ä‘á»c Ä‘i, để thấy Ä‘á»i tháºt muôn mà u muôn vẻ. Và dù nằm trong gam mà u tối tăm, ảm đạm nhất, ngÆ°á»i ta vẫn vÆ°Æ¡n lên để tồn tại.
Hai ngÆ°á»i thay đổi Ä‘á» tà i, chuyện văn chÆ°Æ¡ng lại được Cần nói huyên thuyên. Thiên Di im lặng nghe, thỉnh thoảng lại chen và o ý kiến của mình.
Khi Cần chở Di vá» tá»›i nhà là đã quá mÆ°á»i hai giá». Cô mở cánh cá»a gá»—, bÆ°á»›c và o nhà và ngồi thừ trên giÆ°á»ng. Trò chuyện vá»›i Cần cÅ©ng vui, nhÆ°ng chỉ là niá»m vui của những ngÆ°á»i bạn. Vá»›i anh, tim Di không há» rung Ä‘á»™ng. Tất cả cảm xúc, cô đã dà nh cho Trác cả rồi. NhÆ°ng váºy thì sao chứ? Giữa hai ngÆ°á»i không thể có Ä‘oạn kết nhÆ° mong muốn. Tốt nhất đừng nghÄ© tá»›i Trác nữa.
Vừa đứng dáºy, Di đã thấy anh Ä‘ang tá»±a cá»a, mắt nhìn cô, buồn bã:
– Em đã chịu vá» rồi đấy à ? Äi chÆ¡i vui chứ?
Di gáºt đầu, giá»ng y nhÆ° tháºt:
– Rất vui. Tôi thấy tiếc trước đây lẩn tránh Cần.
Trác nói:
– Anh đã bảo Cần là má»™t ngÆ°á»i tốt, nhÆ°ng cáºu ta chỉ thÃch hợp là m bạn em thôi.
Thiên Di mÃm môi:
– Nói váºy là ông lầm rồi. Tình cảm của chúng tôi sâu Ä‘áºm hÆ¡n tình bạn nhiá»u lắm.
– Em muốn nói đến tình yêu à ? Nếu đúng váºy, anh xin chúc mừng hai ngÆ°á»i.
Di cÆ°á»i nhạt vì giá»ng Ä‘iệu giả dối của Trác, cô nhìn theo dáng lầm lÅ©i của anh rồi gục đầu và o tay. Chẳng lẽ Trác dá»… tin đến thế sao? Hay anh cố tin nhÆ° váºy để thấy thanh thản vá»›i hà nh Ä‘á»™ng đã là m vá»›i Di?
NhÆ°ng dù vì lẽ gì chăng nữa, cô cÅ©ng không nên nghÄ© tá»›i anh. Dứt tình thì Ä‘au, nhÆ°ng dù Ä‘au cÅ©ng phải dứt vì tình yêu ấy không thuá»™c vá» cô. NÆ°á»›c mắt đầm đìa cả hai tay, Di cố ngăn, nhÆ°ng tiếng khóc tức tưởi vẫn vỡ ra. Cô Ä‘ang nức nở thì nghe Trác thảng thốt gá»i mình. ChÆ°a kịp định thần, cô đã bị anh ôm siết và o lòng.
Nâng gÆ°Æ¡ng mặt nhạt nhòa của Di lên, anh hôn và o đôi mắt Æ°á»›t, và o những dòng lệ chÆ°a khô. Thiên Di không đủ sức để đẩy Trác ra nhÆ° hôm trÆ°á»›c nữa. Cô để mặc cho xúc cảm trà o dâng, cho khát khao bùng cháy khi môi Trác nuốt lấy môi cô. Hai ngÆ°á»i giữ chặt lấy nhau trong hạnh phúc và khổ Ä‘au.
Vuốt tóc cô, Trác dứt khoát:
– Sẽ không có đám cưới với Phi Phụng. Hãy tin anh!
Thiên Di nhìn Trác trân trối:
– Không được đâu.
– Sao lại không được, khi giữa anh và cô ấy không có tình yêu?
– Ngà y cÆ°á»›i đã định rồi, anh đâu thể tà n nhẫn và vô trách nhiệm nhÆ° váºy.
Trác giữ chặt hai vai Di:
– Anh yêu em. Anh không cần biết những chuyện khác. Những ngà y vừa qua quả là kinh khủng đối vá»›i anh. Và o ra trong căn nhà trống vắng, lạnh ngắt không bóng dáng em, không tiếng em nói cÆ°á»i, anh muốn Ä‘iên lên vì nhá»›, vì hiểu rằng anh không thể thiếu em. Mất em là ná»—i ám ảnh lá»›n nhất đối vá»›i anh hiện giá».
Äắm Ä‘uối nhìn và o đôi mắt còn Æ°á»›t của Di, Trác hạ giá»ng:
– Hãy chỠvà tin anh! Anh sẽ giải quyết chuyện anh với Phi Phụng nay mai.
Thiên Di dè dặt:
– Có vội quá không? Em ... Em ...
Trác đưa tay để lên môi cô:
– Em không phải suy nghÄ© gì cả. Anh muốn danh chánh ngôn thuáºn báo cho má»i ngÆ°á»i biết quan hệ của chúng ta cà ng sá»›m cà ng tốt.
Thiên Di tựa đầu và o vai Trác. Anh lại nói tiếp:
– Anh muốn em mau trở lại biệt thá»± Thùy DÆ°Æ¡ng vá»›i anh. Em là động lá»±c, là lẽ sống mà anh không thể thiếu được. TrÆ°á»›c đây anh tưởng rằng trái tim mình đã chai đá, anh sẽ không yêu được nữa. Gần mÆ°á»i năm dà i anh không chú ý đến phụ nữ. Mãi đến lúc gần đây, mẹ anh ở Pháp cứ hối thúc lấy vợ, anh Ä‘Ã nh chá»n má»™t ngÆ°á»i. Cô ta là hoa khôi đấy. Phi Phụng đẹp tháºt. Anh không dối lòng để chối rằng anh đã say mê sắc đẹp ấy. NgÆ°á»i ta bảo anh và Phi Phụng là trai tà i gái sắc. Và anh tin rằng anh vá»›i cô ấy sẽ sống chung hạnh phúc suốt Ä‘á»i.
Thiên Di liếm môi:
– Em thấy hai ngÆ°á»i đúng là trai tà i gái sắc.
Trác lắc đầu:
– Giá» anh má»›i biết sá»± hòa hợp vá» tâm hồn má»›i là quan trá»ng nhất. Äẹp cách mấy rồi cÅ©ng tà n phai. Anh chỉ quen Phi Phụng hai ngà y là tiến tá»›i lá»… há»i. Äúng là quá vá»™i và ng. NhÆ°ng lúc đó, vá»›i anh, nhanh hay cháºm cÅ©ng là cÆ°á»›i má»™t ngÆ°á»i vợ cho có vá»›i thiên hạ.
– Nhưng lúc đó anh đã gặp em rồi mà ?
– Äúng váºy, và lúc đó anh chả có chút cảm tình nà o vá»›i em, cô bé vừa đặt chân tá»›i ngưỡng cá»a nhà anh đã té xỉu, bắt anh phải bế trên tay. NhÆ°ng sau đó, anh được em cứu khi té xe gần con suối nhá», giữa chúng ta đã có chung những rà ng buá»™c vô hình nà o đó, khiến anh không thôi nghÄ© tá»›i em. Anh hay nằm mÆ¡ và trong những giấc mÆ¡, ngÆ°á»i phụ nữ bên cạnh anh luôn là em, bao giá» cÅ©ng là em má»›i lạ chứ.
Thiên Di thú nháºn:
– Em cũng có những giấc mơ chỉ gặp mình anh.
Trác xúc động:
– Tháºt sao? Rõ rà ng em rất yêu anh. Äúng không?
Di ấp úng:
– Em không biết. Em chỉ thấy mình tội lỗi khi nghĩ tới anh.
Hôn lên trán cô, Trác nói:
– Yêu đâu có tội, dối anh mới đáng tội đấy.
Thiên Di lo lắng:
– Dì Thủy sẽ phản ứng ra sao khi biết chúng ta ...
Trác mỉm cÆ°á»i tháºt chủ quan:
– Chị ấy là ngÆ°á»i thấu tình đạt lý và chả Æ°a gì Phi Phụng nên chắc chắn sẽ ủng há»™ chúng ta.
– Nhưng mà ...
– Nhưng mà gì? Em không tin anh sao?
Thiên Di úp mặt và o ngực Trác:
– Không tin anh, em còn tin và o ai nữa?
Trác vá»— vá»:
– Hãy cho anh thá»i gian, không lâu đâu. Rồi chúng ta sẽ Ä‘Æ°á»ng hoà ng bên nhau nhÆ° tất cả những ngÆ°á»i yêu nhau trên Ä‘á»i nà y.
|
|
|
| |