Trích:
Nguyên văn bởi nikqu1
Ý em là mấy cái truyện có mô típ như tu luyện 1 lèo từ đầu tới cuối, ví dụ lv1 nhặt đc vũ khí or bí kíp rồi đập đc mấy thằng lv 2,3,4 rồi có thằng chạy báo cho thằng lv 10 biết, nvc luyện lên lv8 thì thằng lv10 tìm tơí để bị nvc hành... tiếp diễn tiếp diễn. Lúc ở thôn thì thằng giỏi nhất cũng chỉ lv10, ra trấn thì lv20.... cứ tăng lên rất khó chịu. rồi về sau lúc nào cũng gặp kì ngộ, lúc nào cũng đập đc đứa trên nó 2,3 lv. Rồi cái kiểu hễ có đánh nhau là éo thèm đọc quá trình vì biết ngay kiểu gì thằng main cũng win, rồi thì bế quan, ng quen main bị hành lúc sắp bị kill thì main xuất quan đỡ skill này.... điển hình là lão Thiên Tàm Thổ Đậu chuyên gia viết cái loại mì ăn liền này.
Em có góp ý nhỏ(tất nhiên mong bác đừng để mấy cái góp ý xàm xì của em làm ảnh hưởng văn phong của bác, cú viết như bác muốn) thế này ạ. Đầu tiên ko nên rạch ròi cái hệ thống tu luyện, cứ cái kiểu (em ví dụ thôi nhá) đấu sĩ 10 tầng lên đấu giả rồi 10 tầng lên đấu hồn gì đó bla bla, nvc cứ luyện từ tầng này qua tầng khác làm câu chuyện nó hết sức nhàm. Tụi nó chỉ có mỗi bế quan rồi choảng nhau rồi gặp kì ngộ rồi bế quan.
Rồi nữa là chuyện cứ chăm chăm vào main kiểu như gắn máy theo dõi vào ng main rồi xem cái đoạn phim theo dõi từ đầu đến cuối.
Rồi nữa có buff thì buff hợp lý thôi, thằng main có khi win khi lose chứ win 100% thì chịu, lúc thua cũng nên cho main thua thằng dưới cơ.
Tiếp theo là mong bác cho ng đọc hình dung đc cái thế giới nó rộng lớn ntn(cái này sơ thôi cũng đc)
Cuối cùng là mong bác viết sao để ng đọc ko hình dung đc cháp sau bác viết cái gì, chứ chưa viết xong mà ng ta đã đoán đc tình tiết thì ko hay lắm. Ví dụ 1 game rpg hấp dẫn vì các tình huống tiếp theo của nó, ko ai biết cái gif tiếp theo. Cảm ơn ạ. Tối nay em đọc thử
|
Cảm ơn bạn đã chân thành góp ý. Tất nhiên khí viết truyện mình cũng đã có viết hết kịch bản ra nháp để sau đó dần dần chấp vá lại câu chuyện, cho nên lúc mới đầu, truyện sẽ làm người đọc cảm thấy nhân vật chính quá bá đạo, quá miệt mài tu luyện (tất nhiền rồi vì đây là thể loại tự sướng mà), nhưng đây mới là mở màn của truyện, dĩ nhiên nhân vật chính sẽ cần phải có chút ít vốn liếng để tung hoành, điều này cũng không thể một hai chương là kể hết được. Bản thân người viết mình muốn truyền tải chi tiết đến người đọc từng khoảnh khắc, cho nên có thể sẽ có cái gọi là kéo chữ( hay cẫu chữ) nhưng như vậy thì truyện sẽ không hời hợt, người đọc cũng có được một chút hình dung về bối cảnh.
Tất nhiên thời nay, rất ít có truyện có thể làm người đọc ngạc nhiên, mà mình thì cũng chả phải nhà văn gì. Cho nên mình cũng chỉ có thể đi trên con đường của người đi trước, viết truyện theo phong cách cũ.
Nhưng điều mình hướng đến đó là có thể làm người đọc có cảm giác thoải mái theo dõi từng bước đi của nhân vật. Không gây ức chế, tình tiết vui vẻ. Đó là tất cả những gì mình đang cố gắng xây dựng.
Có thể sẽ có tình tiết cũ lòm, có thể có những tình tiết người đọc đoán trước, nhưng mình chỉ nói một điều thôi đó là hãy tiếp tục đọc và tin vào người viết , nhất định trong tương lai, bạn sẽ thấy được nhiều tình tiết không giống như bình thường.
Đó là tất cả những gì mình có thể nói bây giờ, mặc dù chả có gì liên quan tới sự góp ý của bạn nhưng mình muốn bạn hiểu đôi chút về phong cách mình hướng tới.
Cuối cùng, Trà mỗ một lần nữa xin đa tạ và chúc bạn đọc truyện vui vẻ.