Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 309: Thành Âm Khôi.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Thành Âm Khôi nằm trong Sơn mạch Huyền Âm nổi tiếng của quận Đại Hoang. Sơn mạch này quanh năm bao trùm bởi hàn khí lạnh lẽo, người thường căn bản không dám ở lâu ở đây, nếu không sẽ bị hàn khí nhập thể, đả thương đến kinh mạch.
Nghe nói ở sâu trong Sơn mạch Huyền Âm còn có một thung lũng vô cùng hung hiểm tên là Đại Địa Huyền Âm. Thung lũng Huyền Âm này sâu vô cùng, trong đó có hàn phong cương khí vô cùng khủng bố. Mà ở trong đó, do hàn phong cương khí từ bốn phía tụ lại nên đã hình thành vô số những vũng xoáy hàn khí, một khi bị cuốn vào trong đó thì cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh cũng chắc chắn phải chết, cho nên thung lũng Đại Địa Huyền Âm đó chính là cấm địa trong Sơn mạch Huyền Âm.
Diện tích của Sơn mạch Huyền Âm trong khắp các sơn mạch ở quận Đại Hoang cũng được xếp vào hàng đầu, trong sơn mạch có vô số yêu thú, không biết đã có bao nhiêu cường giả mất mạng trong đó, khiến trong đó tích tụ không ít bảo vật hấp dẫn. Thỉnh thoảng có một vài kẻ may mắn đoạt được vũ kỹ và Linh bảo ở chỗ các cường giả đã chết. Chính bởi vậy, tuy Sơn mạch Huyền Âm này vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn thu hút rất nhiều người kéo tới đây.
Còn thành Âm Khôi được Âm Khôi Tông đặt trên ngọn núi cao nhất trong Sơn mạch Huyền Âm, Huyền Âm Sơn, khắp thành vô cùng hùng vĩ, nhân ảnh dày đặc đi lại trong đó, vô cùng náo nhiệt.
Lâm Động đứng dưới chân Huyền Âm Sơn, nhìn thành phố rộng lớn đó, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thành phố hùng vĩ đến như vậy, Viêm Thành so với nó quả thực không đáng để nhắc tới.
Thành Âm Khôi kéo dài từ chân núi lên tới trên đỉnh núi, dọc theo ven đường có vô số đường đi, trong đó người đi lại tấp nập, cả sơn mạch đều vô cùng huyên náo. Ai cũng không thể ngờ rằng, trong Huyền Âm Sơn hiểm trở này lại có một thành phố lớn đến như vậy. Ở cuối một con đường ở chân núi, một bức tường thành kéo dài ra hút tầm mắt. Trên tường thành, ba chữ đen như mực ‘Thành Âm Khôi’ hiện ra vô cùng rõ nét. Mơ hồ còn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ trong đó toát ra, giống như chiếc đầu lâu hung tợn khiến người khác rét lạnh.
Ở trên tường thành khổng lồ, dòng người đi lại đông như kiến. Cường giả của Âm Khôi Tông trấn thủ dày đặc, kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt từng người đi vào thành. Phòng ngự như vậy có thể nói là vô cùng thâm nghiêm.
- Trên tường thành còn có lệnh truy nã ta nữa!
Lâm Động khẽ nheo mắt lại. Hắn có thể nhìn thấy trên tường thành có dán ảnh của hắn, như vậy thì không thể trực tiếp tiến vào được.
- Thành Âm Khôi này hôm nay đột nhiên phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chắc chắn sẽ có không ít nhân mã của các thế lực khác tiến đến.
Lâm Động đưa ánh mắt nhìn ra khu vực rừng rậm xung quanh, ở nơi đó hắn mơ hồ có thể cảm nhận thấy một vài đạo khí tức cường hãn. Xem ra hành động lần này của Âm Khôi Tông quả thực đã khiến các thế lực khác chú ý tới không ít.
- Bọn chúng muốn phá giải phong ấn của Thôn Phệ Tổ Phù, đương nhiên không dám có chút sơ xuất nào. Xung quanh Huyền Âm Sơn luôn có hàn khí vô cùng mãnh liệt bao trùm, hình thành lớp phòng ngự tự nhiên, nếu như liều lĩnh xông vào thì sẽ kinh động tới đám hộ vệ đó.
Tiểu điêu đứng trên vai Lâm Động, nói.
- Ngươi có cách gì không?
Lâm Động gật đầu, thoáng cảm thấy có chút phiền phức. Nơi này không hổ danh là Tổng bộ của Âm Khôi Tông, phòng ngự cơ hồ không có kẽ hở.
- Hắc hắc, hàn khí này tuy rằng dày đặc nhưng hiệu quả đối với ta lại không lớn.
Tiểu điêu đắc ý nói.
Nghe thấy vậy, Lâm Động mới thở phào một cái. Ánh mắt hắn đảo qua, sau đó thân hình xẹt đi, không trực tiếp từ cổng thành tiến vào Âm Khôi Tông mà tìm một nơi có tầng phòng ngự yếu hơn một chút.
Lần này lẻn vào, Lâm Động cũng không mang theo Tiểu Viêm mà để nó ở ngoài. Dù sao thành Âm Khôi này cũng vô số cường giả, vạn nhất bị phát hiện ra thì sẽ rất phiền phức.
Huyền Âm Sơn vô cùng rộng lớn, cho dù với tốc độ của Lâm Động mà bay quanh chân núi một vòng cũng mất nửa tiếng đồng hồ. Nhưng may mà cuối cùng vẫn Lâm Động vẫn tìm thấy được một nơi phòng ngự tựa hồ yếu hơn một chút.
Lâm Động ẩn nấp trong rừng nhìn bức tường thành rộng lớn trước mặt, trên tường thành thỉnh thoảng lại có hộ vệ của Âm Khôi Tông đi tuần tra. Sau một thời gian quan sát, Lâm Động cũng phát hiện ra quy luật tuần tra, chỉ cần có thể đột phá lớp phòng ngự hàn khí đó thì trong khoảnh khắc có thể không kinh động đến bất cứ ai xâm nhập vào trong thành Âm Khôi.
- Đi!
Quá trình chờ đợi im lặng như vậy kéo dài trong mười mấy phút, đột nhiên thân hình Lâm Động lao về phía tường thành.
Vù!
Lâm Động vừa xông vào, hàn khí sắc bén như dao cắt nhất thời tràn tới, cơ hồ muốn chém Lâm Động ra thành từng mảnh nhỏ.
Đối mặt với hàn khí sắc bén này, Lâm Động cũng không dám thôi động nguyên lực hộ thân, sợ bị các cường giả của Âm Khôi Tông phát hiện. Nhưng may mà tiểu điêu cũng vào lúc này nhanh chóng ra tay. Móng vuốt nó vung lên, một tầng quang mang tử hắc sắc liền xuất hiện, bao phủ xung quanh Lâm Động. Tầng quang mang này vừa xuất hiện, hàn khí sắc bén kia cũng đột nhiên biến mất, bộ dạng đó giống như bị tầng quang mang tử hắc sắc kia nuốt chửng mất vậy, thậm chí còn không truyền ra chút ba động nào. Nhìn thấy một màn này, Lâm Động cũng thầm thở phào một cái, sau đó tốc độ nhanh chóng tăng lên, trong nháy mắt đã vượt qua bức tường thành cao hàng trăm trượng kia.
Bay qua tường thành, hàn khí sắc bén nhất thời cũng tiêu tan đi. Nhưng Lâm Động cũng không dám dừng lại, thân hình lướt đi, đã nhanh chóng hạ xuống rồi lẩn vào trong bóng đám kiến trúc bên trong thành.
Hành tẩu bên trong bóng râm, trên người Lâm Động lại xuất hiện áo đen và mũ che mặt che kín thân thể, sau đó mới bước ra. Nhìn con đường dày đặc người đi lại, hắn mới thầm thở phào một cái.
Diện tích thành Âm Khôi này rộng lớn vô cùng, bởi vì được xây dựng trên núi nên được chia thành rất nhiều tầng lớp. Nhưng tầng trên cùng thì chỉ có người trong nội bộ Âm Khôi Tông mới có thể ra vào, những người khác chỉ có thể ở trong thành phía dưới mà thôi.
Lâm Động đi loanh quanh trong thành chừng nửa tiếng thì đã cơ bản tìm hiểu được quy mô của thành Âm Khôi, đồng thời hắn còn nhân tiện tìm hiểu được chút tin tức liên quan tới Âm Khôi Tông.
Trong thành Âm Khôi, đại đa số các thế lực đều là thuộc hạ của Âm Khôi Tông. Nhưng dù sao đây cũng là một thành phố lớn của quận Đại Hoang, đương nhiên cũng có các thế lực khác. Cho nên sau khi bỏ ra một cái giá khá đắt, Lâm Động cũng đã đạt được một chút tin tình báo.
Theo tin tình báo này Lâm Động biết được, Âm Khôi Tông hiện tại, đại đa số các cường giả trong tông đều đã tụ tập lại trên đỉnh núi, có lẽ định hợp lực cùng Tông chủ Âm Khôi Tông phá giải phong ấn của Thôn Phệ Tổ Phù.
Hơn nữa, thời gian phá giải có lẽ là năm tiếng đồng hồ sau, lúc hoàng hôn. Lúc đó hàn khí của thành Âm Khôi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ sắc bén nhất, còn Âm Khôi Tông cũng sẽ mượn lực của hàn khí để phá giải phong ấn.
- Năm tiếng sau, Tông chủ Âm Khôi Tông, ngươi vội vã vậy sao?
Lâm Động nhìn về phía sâu trong thành phố, cũng chính là đỉnh Huyền Âm Sơn, thầm thì tự nói.
- Hắc hắc, hiện tại ai cũng đã biết việc này, đương nhiên hắn phải nhanh chóng giải quyết, tránh đêm dài lắm mộng.
Tiểu điêu ở trong lòng Lâm Động cười nói.
Lâm Động gật đầu, lập tức bước chân lên đi về phía đỉnh núi. Nếu đã như vậy thì hắn phải nhanh chóng đến được đỉnh núi.
Càng đi sâu vào thành Âm Khôi, phòng ngự của Âm Khôi Tông càng ngày càng thâm nghiêm hơn. Hơn nữa trong Âm Khôi Tông còn có không ít cường giả đều chỉ chuyên tu tinh thần lực, lực cảm giác vô cùng linh mẫn, bởi vậy cho dù Lâm Động có tiểu điêu tương trợ cũng không dám có chút khinh xuất. Do vậy phải mất hai ba tiếng đồng hồ Lâm Động mới có thể vượt qua các tầng phòng ngự, xâm nhập vào đỉnh Huyền Âm Sơn.
Đỉnh Huyền Âm Sơn vô cùng rộng lớn, các loại kiến trúc vô cùng hùng vĩ sừng sững trên đó, ở giữa còn có một quảng trường rộng chừng ngàn trượng nữa.
Quảng trường này toàn bộ làm bằng đá đen, trong mơ hồ còn thể cảm nhận thấy một tầng hàn khí từ phía dưới thẩm thấu lên, ở trên không trung ngưng tụ thành một đám hàn vụ trôi bồng bềnh trên đó.
Lâm Động đứng bên dưới bóng râm của một tòa kiến trúc cao vút. Khí tức của hắn lúc này đã được tiểu điêu giúp che giấu hết, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng chậm rãi, cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh cũng khó mà phát hiện ra được.
Trốn trong bóng râm, Lâm Động từ trên cao nhìn xuống quảng trường rộng lớn. Quảng trường lúc này cơ hồ dày đặc cường giả của Âm Khôi Tông, những nhân ảnh này đứng ở những vị trí vô cùng huyền ảo, không ngờ tạo thành một trận pháp rộng lớn.
Nhìn đám nhân mã đứng trong quảng trường, Lâm Động không khỏi biến sắc, ánh mắt ngưng trọng. Trong đám cường giả đó, chỉ là cường giả Tạo Khí Cảnh thôi hắn cũng đã phát hiện ra không dưới mười tên. Thậm chí, cường giả Bán Bộ Tạo Hóa cũng có hai tên. Trận hình đó có thể gọi là vô cùng khủng bố. Thành Âm Khôi quả nhiên không hổ danh là sào huyệt của Âm Khôi Tông, cường giả không ngờ lại đông đến như vậy. Đối với một màn này, Lâm Động cũng chỉ biết than thầm trong bụng, sau đó thu liễm khí tức của mình lại. Lúc này mà bị phát hiện thì e rằng muốn chạy cũng khó thoát.
Lâm Động lặng lẽ chờ đợi, sắc trời cũng dần tối, không lâu sau mặt trời tối mờ cùng mặt trăng sáng tỏ cùng xuất hiện trên bầu trời.
Ong!
Khi tại thời khắc mặt trăng mặt trời thay nhau, hàn khí của Huyền Âm Sơn cũng trở nên sắc bén. Thậm chí mơ hồ còn phát hiện ra tiếng ‘ong ong’ như quỷ kêu đột nhiên vang lên, khiến người khác phải cảm thấy sợ hãi.
Lâm Động liếm liếm môi, trong lòng chợt động. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở không trung trên quảng trường, có ba đạo thân ảnh dần bay lên, cuối cùng đứng ở trung tâm quảng trường.
- Ba cường giả Tạo Hóa Cảnh của Âm Khôi Tông!
Nhìn ba đạo thân ảnh vừa xuất hiện, đồng tử Lâm Động cũng thoáng co rút lại. Từ trên thân thể của ba người này có thể cảm nhận thấy một loại khí tức áp bức đến ngạt thở. Loại khí tức này ngay cả Tào Chấn cũng không có được, hiển nhiên ba người này chính là Tông chủ của Âm Khôi Tông cùng hai vị Đại Trưởng lão.
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 310: Đằng Sát.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Trên quảng trường màu đen khổng lồ, ba đạo thân ảnh chậm rãi đáp xuống trung tâm quảng trường. Ngay khi ba đạo thân ảnh đáp xuống, đám đông cường giả Âm Khôi Tông liền quỳ xuống, tiếng hô chỉnh tề vang lên:
- Cung nghênh Tông chủ, Tả Hữu Đại Trưởng lão!
Trong ba người kia, một người mặc hồng bào, tóc màu đen đến mức quỷ dị, thỉnh thoảng gió thổi qua, mái tóc liền tung bay bồng bềnh, giống hệt như một hố đen đang chuyển động, mơ hồ còn có cả một loại hấp lực từ trong đó đang phát tán ra.
Bộ mặt của người này thuộc lớp trung niên, vẻ mặt hơi tái, cặp mày hơi hơi nhíu lại đầy uy nghiêm. Đôi môi mỏng sắc lạnh khiến kẻ khác hiểu rằng người này không phải là hạng nhân từ gì.
Người này chính là Tông chủ đương nhiệm của Âm Khôi Tông, Đằng Sát.
Hai bên Đằng Sát là hai vị lão nhân tóc trắng, tay chắp trong tay áo, sắc mặt khô gầy. Hai mắt khẽ khép lại, bộ dạng như đang ngủ gật, nhưng khí tức khủng bố phát ra từ trên thân hai người lại nhắc nhở người khác, bọn họ không phải hạng tầm thường gì.
Hai lão nhân này trong Âm Khôi Tông chỉ đứng dưới Đằng Sát, được gọi là Tả Hữu Đại Trưởng lão. Hai người này chính là cường giả đỉnh cao nổi tiếng ở quận Đại Hoang, được gọi là hai cánh tay trái phải của Đằng Sát.
Lúc này, Tả Trưởng lão mở to mắt, ánh mắt quét qua khắp quảng trường, sau đó nhìn vào bóng đêm xung quanh Huyền Âm Sơn, trong ánh mắt mờ đục có hàn quang tuôn động khiến người khác phải rét lạnh.
- Tông chủ, ngươi xác định phải tập hợp toàn bộ lực lượng của tông phái phá giải phong ấn kia sao? Hiện tại xung quanh Âm Khôi Tông chúng ta tựa hồ có không ít kẻ đang thèm thuồng, e rằng mấy vị của Đại Ma Môn và Võ Minh cũng đang ẩn nấp ở xung quanh đây.
Tả Trưởng lão thu lại mục quang, nhàn nhạt nói.
- Không sao, thành Âm Khôi này vẫn không phải nơi kẻ khác muốn xông vào là có thể xông vào được. Chỉ cần có thể phá giải được phong ấn kia, ta nhất định có thể nhanh chóng đột phá lên Niết Bàn Cảnh, tới lúc đó đừng nói là quận Đại Hoang, cho dù là cả Vương triều Đại Viêm cũng khó có kẻ có thể kháng cự được.
Đằng Sát lắc đầu, lời nói không chút lo lắng.
- Hiện tại cường giả của Âm Khôi Tông đều tập trung ở đây, có lẽ không có cách nào tìm kiếm Đằng Lỗi nữa.
Vị Hữu Trưởng lão kia lên tiếng.
- Bản mệnh Ấn ký của Lỗi nhi vẫn chưa vỡ, có lẽ vẫn còn sống. Chỉ cần lần này ta có thể phá giải phong ấn của thứ kia, liền có thể cảm nhận được vị trí của Lỗi Nhi. Còn về tiểu tử tên gọi Lâm Động kia, tới lúc đó, bản Tông chủ sẽ khiến hắn phải trả giá gấp trăm ngàn lần.
Thanh âm của Đằng Sát bình thản, không hề vì Đằng Lỗi đang trong tay Lâm Động mà có chút giận dữ, hiển nhiên là kẻ vô cùng thâm trầm.
Thấy bộ dạng đó của hắn, Tả Hữu Trưởng lão cũng khẽ gật đầu. Bọn chúng biết tuy Đằng Sát rất thương yêu Đằng Lỗi nhưng trong lòng hắn, lúc này việc giải khai phong ấn mới là việc quan trọng nhất.
- Đã tới lúc rồi!
Đằng Sát ngẩng đầu nhìn sắc trời, đột nhiên giơ tay ra, chậm rãi phất xuống. Thanh âm bình thản vang lên rõ ràng bên tai tất cả cường giả của Âm Khôi Tông:
- Bày Cửu Âm Ma Huyền Trận!
- Vâng!
Thanh âm của Đằng Sát vừa dứt, đám đông cường giả trên quảng trường lập tức hét lớn. Sau đó chỉnh tề rút lui, vừa cắn đầu lưỡi một cái, một ngụm máu tươi liền mang theo nguyên lực hùng hậu bắn ra.
Ong ong!
Nguyên lực mang theo tinh huyết nhanh chóng tập trung thành từng tia máu trên không trung, cuối cùng lan ra, chỉ trong vài phút đã biến thành một huyết sắc đại trận lớn chừng trăm trượng xuất hiện trên quảng trường.
Huyết sắc đại trận vừa xuất hiện, nguyên lực khắp trời đất đều nhất thời tuôn động, cuồn cuộn tuôn vào trong đại trận. Ai cũng hiểu rằng, việc Âm Khôi Tông chuẩn bị bấy lâu nay cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi.
- Dẫn động hàn khí Địa Sát!
Nhìn huyết sắc đại trận, Đằng Sát lại lên tiếng.
Oanh!
Đằng Sát vừa quát lên, mấy trăm cường giả của Âm Khôi Tông đột nhiên vung chưởng đánh ra. Nhất thời từng khe nứt lan tràn ra, tiếp đó, hàn khí màu đen đột nhiên từ trong những khe nứt đó cuồn cuộn tuôn ra.
Vù vù!
Hàn khí màu đen này vừa xuất hiện, huyết sắc đại trận đột nhiên phát ra quang mang đỏ sẫm, giống như một chiếc miệng đỏ lòm tỏa ra lực hút khổng lồ, đem hàn khí từ trong Huyền Âm Sơn tỏa ra toàn bộ hấp thu sạch sẽ.
Hàn khí màu đen bị hút vào trong đại trận, diện tích của đại trận cơ hồ trong nháy mắt liền tăng lên mấy lần. Từng đạo huyết sắc lan tràn ra, cơ hồ bao trùm lấy tầng không của Huyền Âm Sơn. Từng cỗ năng lượng ba động vô cùng mạnh mẽ từ trong đó tỏa ra, không ngờ kéo theo những tiếng sấm nổ trong không trung nữa.
Nhìn huyết sắc đại trận vô cùng bá đạo đó, bất luận là trong ngoài thành Âm Khôi, tất cả mọi ánh mắt đều vô cùng chấn kinh. Ai cũng không ngờ rằng Âm Khôi Tông không ngờ lại có hành động quy mô lớn như vậy. Đại trận cường đại như vậy, cho dù Âm Khôi Tông gặp nguy hiểm nhất cũng chưa hề dùng tới, vậy mà hiện tại…
- Âm Khôi Tông này rốt cuộc muốn làm gì? Đại trận khủng bố đến vậy, cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh e rằng cũng không dám đối đầu.
- Đúng vậy, nhưng tên này rốt cuộc muốn làm gì? Lẽ nào có cường giả Niết Bàn Cảnh tấn công sơn môn sao?
- …
Khắp trong ngoài thành Âm Khôi đều vang lên tiếng thì thầm khe khẽ, không ít người vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên là rất không hiểu tại sao Âm Khôi Tông lại vô duyên vô cớ ngưng tụ lực lượng toàn tông, dùng tới đại trận khủng bố đến như vậy?
- Trận pháp thật mạnh, không ngờ có thể kết nối với hàn khí trong Huyền Âm Sơn này. Đằng Sát này quả nhiên có chút thủ đoạn!
Lâm Động ẩn trong bóng đêm, ngẩng đầu nhìn đại trận che kín bầu trời kia, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngưng trọng.
- Hắc hắc, nếu không có chút thủ đoạn thì hắn sao dám động thủ phá giải phong ấn? Nhưng cho dù như vậy muốn giải khai phong ấn cũng không dễ dàng gì, thực lực của Hắc Đồng Lão Nhân kia đã thông thiên triệt địa, cho dù phong ấn lưu lại đã trải qua hàng ngàn năm thì vẫn không thể coi thường.
Tiểu điêu cười lạnh nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, chợt ánh mắt ngưng trọng. Bởi vì hắn nhìn thấy Đằng Sát ở trên quảng trường đột nhiên cúi xuống, biến thành bộ dáng nửa quỳ, một tay đặt xuống mặt quảng trường lạnh lẽo.
- Đại trận đã tụ thành, kế tiếp là lấy ra Thôn Phệ Tổ Phù sao?
Ánh mắt Lâm Động lúc này lóe lên một tia điên cuồng, ánh mắt dán chặt vào trên người Đằng Sát.
Ầm ầm!
Dưới sự chú ý theo dõi của Lâm Động, một cỗ nguyên lực vô cùng cường hãn đột nhiên từ trong cơ thể Đằng Sát tuôn ra. Ngay sau đó, trên tay hắn xuất hiện một tia quang mang nguyên lực, trong nháy mắt đã đánh lên trên quảng trường.
Một chưởng đánh xuống, phảng phất cả ngọn núi đều nghiêng ngả. Một cỗ kình lực vô cùng hung bạo nhưng cũng rất tinh diệu, giống như là mạng nhện từ trên tay Đằng Sát lan tỏa ra. Tiếp đó giữa quảng trường đột nhiên sụp xuống, một cái hố đen khổng lồ xuất hiện trước mắt Lâm Động.
Trong khoảnh khắc hố đen kia xuất hiện, Bản mệnh Linh phù trong nê hoàn cung của Lâm Động đột nhiên run rẩy kịch liệt. Đồng thời Lâm Động cũng có thể cảm nhận được một cỗ ba động khổng lồ từ trong hố đen đó chậm rãi lan ra.
- Cỗ dao động này… quả nhiên là Thôn Phệ Tổ Phù!
Tiểu điêu cũng cảm nhận thấy ba động đó, đột nhiên vô cũng kích động, trong lòng phát lên tiếng kêu hưng phấn.
Ong ong!
Trên quảng trường rộng lớn lúc này cũng rung chuyển kịch liệt, sau đó dưới sự chú ý của vô số cặp mắt, quang mang màu đen đột nhiên từ trong hố đen tỏa ra. Tiếp theo đó quang mang dần dần dâng lên, cuối cùng lơ lửng ở phía dưới của đại trận kia.
Trong khoảnh khắc quang mang màu đen kia xuất hiện, nắm tay Lâm Động đột nhiên nắm chặt lại, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm trên đám quang mang màu đen kia.
Đám quang mang màu đen rộng chừng chục trượng, ở xung quanh đầy quang mang màu đen. Tuy nhiên xuyên qua đám quang mang đó, Lâm Động có thể nhìn thấy một viên phù văn cổ xưa đang lơ lửng trong đó.
Phù văn này có cảm giác cổ xưa không nói nên lời, cảm giác đó cho dù là tông phái Viễn cổ trong Đại Hoang Cổ Bi cũng không sánh kịp.
Phù văn màu đen cổ xưa ẩn giấu ở sâu trong đám quang mang kia, giống như một người đang ngủ vùi. Khi phù văn đó ba động, không ngờ lại biến hóa thành hình hố đen, một loại ba động đáng sợ có thể nuốt chửng vạn vật lặng lẽ tràn ra, khiến đất trời biến sắc.
- Thôn Phệ Tổ Phù!
Ngón tay Lâm Động vì dùng lực quá mạnh thậm chí đã sắp đâm sâu vào chưởng tâm, hai mắt nóng bỏng nhìn vào trong đám quang mang. Bởi vì thứ này hắn đã vất vả từ Viêm Thành tìm đến quận Đại Hoang, thậm chí xông vào trong không gian cổ bi, đã trải qua bao vất vả, bây giờ cuối cùng đã nhìn thấy thứ trong truyền thuyết này.
- Ha ha, Lâm Động, chúng ta quả nhiên tìm không sai. Đó chính là Thôn Phệ Tổ Phù! Chỉ cần có thể đoạt được thứ này, ngươi sau này sẽ trở thành cường giả đỉnh cao trong đất trời.
Tiểu điêu lúc này cũng vô cùng kích động, cười lên sung sướng, nói.
- Phù!
Hít vào một hơi thật sâu, Lâm Động cố gắng khống chế tâm tình ba động trong lòng. Đây là Tổng bộ của Âm Khôi Tông, ở đây không xa còn có ba cường giả Tạo Hóa Cảnh. Lúc này nếu như bị lộ ra thì hắn e rằng còn không có cơ hội chạy thoát thân, cho nên vẫn không được quá đắc ý.
Lồng ngực phập phồng dần trở nên bình lặng lại, Lâm Động lúc này mới nhìn về phía quảng trường. Lúc này hắn mới phát hiện ra, trong đám quang mang màu đen đó mơ hồ có vô số những tia sáng màu đen lan ra, giống như những đường kinh mạch bao trùm lấy phù văn cổ xưa bên trong. Đây có lẽ chính là phong ấn mà vị Hắc Đồng Lão Nhân kia đã để lại.
Lâm Động nhìn chăm chú vào đám quang mang kia, đột nhiên nhìn về phía tòa đại trận đang tỏa ra huyết quang kia, trong lòng chợt lạnh. Bàn tay hắn nắm chặt, hắn biết rõ ràng, Đằng Sát kia đã quyết định phá giải phong ấn rồi.
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 311: Hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Quang trận huyết sắc khổng lồ bao phủ khắp bầu trời, nguyên lực tràn khắp thiên địa, ba động vô cùng cuồng bạo khiến mọi người nhìn thấy cũng phải biến sắc.
Ong ong!
Huyết trận rung động giống như một cái miệng há rộng, giống như một cái bồn máu vô cùng dữ tợn. Mà phía dưới cái miệng máu kia là đoàn ánh sáng màu đen. Chỉ có điều đối mặt với huyết trận cường thế như vậy, nhưng đoàn ánh sáng màu đen vẫn không hề có chút suy suyễn, lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung, giống như không hề cảm nhận được nguy hiểm sắp đến vậy.
Ở bên ngoài, dưới vô số đạo ánh mắt âm thầm theo dõi, Đằng Sát giương mắt nhìn đoàn ánh sáng màu đen kia. Một lát sau, thân thể hắn chậm rãi bay lên, hai tay nhanh như chớp kết xuất từng đạo ấn pháp. Ngay lập tức từng đạo quang trụ nguyên lực cực kỳ cường đại từ trong tay phóng ra, cuối cùng đánh vào bên trong huyết trận khổng lồ trên bầu trời.
Ầm ầm!
Mà theo hành động của Đằng Sát, huyết trận vốn đã cuồng bạo nhất thời chấn động kịch liệt. Một tầng huyết quang tán ra giống như một đóa huyết vân bao phủ bên ngoài đại trận. Trong mơ hồ thậm chí còn nghe thấy tiếng sấm từ bên trong truyền ra.
- Cửu Âm Ma Huyền Trận, phá!
Huyết quang đầy trời bắt đầu chuyển động. Thân hình của Đằng Sát ở bên dưới huyết quang tựa như một bức tượng Ma Thần. Sắc mặt hắn lãnh khốc, ấn pháp không ngừng biến hóa, sau đó ngón tay đột nhiên vung ra. Nhất thời nguyên lực thiên địa liền gào thét dữ tợn, huyết quang ở bên ngoài đại trận gào rít xuất ra. Vô số tia chớp ngưng tụ lại thành một quang trụ huyết sắc khổng lồ dài chừng hơn mười trượng. Sau đó ‘ầm’ một tiếng, xé rách cả bầu trời. Dưới vô số ánh mắt chăm chú theo dõi, hung hăng nện lên trên đoàn ánh sáng màu đen kia.
Nhìn quang trụ huyết sắc mang theo năng lượng cực kỳ cuồng bạo nện xuống, đồng tử của Lâm Động đột nhiên co rút mãnh liệt, nắm tay siết chặt lại.
Ầm!
Dưới cái nhìn chăm chú không hề nháy mắt của Lâm Động, quang trụ huyết sắc kia gần như nện xuống trong chớp mắt, hung hăng nện lên trên đoàn ánh sáng màu đen.
Mà trong chớp mắt quang trụ huyết sắc nện xuống, thì đoàn ánh sáng màu đen vốn vẫn yên lặng bất động kia rốt cuộc cũng có động tĩnh. Chỉ thấy một vòng hắc quang mỏng manh chậm rãi từ bên trong khếch tán ra, sau đó để cho quang trụ huyết sắc tùy tiện nện xuống.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, kèm theo một cỗ năng lượng cực kỳ cường hãn, tạo thành những gợn sóng hình tròn nhanh chóng khuếch tán ra. Nhưng khiến cho mọi người khiếp sợ chính là vòng hắc quang nhìn như yếu ớt kia, dưới một kích mãnh liệt của quang trụ huyết sắc mà vẫn bất động, dường như cũng chỉ tạo thành một ít gợn sóng ba động mà thôi.
Một màn này lập tức khiến cho không ít ánh mắt lóe lên vẻ kinh hãi. Các cường giả cùng với các thế lực ở khắp nơi ẩn nấp xung quanh Huyền Âm Sơn sắc mặt đều kịch biến. Đoàn ánh sáng màu đen kia đến tột cùng là thứ thần bí gì? Không ngờ lại có thể ngăn chặn được công kích mạnh mẽ như vậy mà không hề có chút suy suyễn nào.
- Âm Khôi Tông đến tột cùng là đạt được thứ bảo bối gì? Sao có thể cường hoành đến như vậy chứ?
- Đoàn ánh sáng màu đen này rốt cuộc là cái gì? Nhìn tình hình này chắc chắn không phải vật tầm thường. Nếu như để mặc cho Âm Khôi Tông có được thứ đó thì thực lực của chúng ắt hẳn sẽ tăng mạnh lên không ít a!
- …
Phần lớn mọi người ẩn núp xung quanh đều phát ra tiếng thì thào khe khẽ. Trong bóng đêm truyền đến từng đợt nghị luận rì rào. Ánh mắt không ít cường giả nhất thời lóe lên, hiển nhiên đều bị sự thần kỳ của đoàn ánh sáng màu đen kia gợi nên lòng tham.
- Hừ… bản Tông chủ hôm nay không tin, hợp lực cả Âm Khôi Tông ta cũng không thể phá được phong ấn của ngươi!
Dưới cái nhìn của những ánh mắt bất thiện khắp nơi dưới chân núi, sắc mặt của Đằng Sát có chút âm trầm nhìn đoàn ánh sáng màu đen kia. Thân hình hắn đột nhiên phóng lên cao, hai tay vung lên trực tiếp hóa thành hai bàn tay nguyên lực khổng lồ, không ngừng xâm nhập vào đại trận.
- Cửu Âm Ma Huyền Trận, Cửu Âm Chi Lực, Phá Diệt Vạn Pháp!
Phát ra một tiếng quát lạnh, nguyên lực cường đại tuôn trào, kèm theo một tiếng tiếng chấn động khủng bố như sấm, vang vọng khắp bầu trời. Chỉ thấy quang trận huyết sắc kịch liệt chấn động, từ trong lòng núi không ngừng thẩm thấu ra một cỗ hàn khí màu đen, cuối cùng toàn bộ đều bị hút vào trong huyết trận kia.
Ầm ầm ầm!
Đại trận chợt run rẩy kịch liệt, huyết quang đầy trời dưới hàn khí màu đen ngưng tụ lại, trực tiếp biến thành một con giao long khổng lồ chừng mấy trăm trượng. Đầu giao long này chính là hàn khí ngưng tụ bằng nguyên lực của vô số cường giả Âm Khôi Tông tạo thành. Cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành cũng khó có thể chống lại!
- Grào!
Hắc giao thành hình, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa. Thân hình khổng lồ bay vút lên, hóa thành một đạo lôi điện màu đen nện xuống đoàn ánh sáng màu đen kia. Thân hình khổng lồ của hắc giao vừa nện xuống, đã trực tiếp bạo xạ ra vô số luồng nguyên lực khủng bố, thanh thế vô cùng khiếp người.
Ầm ầm ầm!
Hắc giao nện xuống đoàn ánh sáng màu đen kia chỉ trong chớp mắt. Lúc này đây, đoàn ánh sáng màu đen cũng không tạo thành loại hiệu quả giống như lúc trước. Đối với thân hình hắc giao ẩn chứa lực lượng khổng lồ này, đoàn ánh sáng màu đen kia lại tạo thành từng đợt gợn sóng dao động kịch liệt, cuối cùng ‘ầm’ một tiếng, liền bị đánh vỡ tan tành.
- Ha ha, phong ấn có cường đại hơn đi chăng nữa cũng khó có thể chống cự được lực lượng toàn bộ Âm Khôi Tông ta!
Nhìn thấy đoàn ánh sáng màu đen kia bạo liệt, hai vị Tả Hữu Trưởng lão vui vẻ cười nói.
- Phong ấn cũng bị phá rồi!
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lâm Động chợt trở nên căng thẳng.
- Hừ, nào có dễ dàng như vậy? Ngươi cũng quá coi thường vị Hắc Đồng Lão Nhân kia rồi!
Tiểu điêu đối với chuyện này cũng chỉ hừ một tiếng rồi bật cười, dường như đối với việc hợp lực của Âm Khôi Tông có vẻ rất khinh thường.
- Ồ?
Lâm Động nghe hắn nói vậy, trong lòng cũng chợt động. Sự khủng bố của Hắc Đồng Lão Nhân hắn tự nhiên hiểu rõ. Ánh mắt hắn lập tức trở nên chăm chú.
Chỉ thấy đoàn ánh sáng chứa những tia kinh mạch màu đen kia giờ khắc này giống như những con tiểu trùng không ngừng chuyển động, cuối cùng bắn ra, ngay sau đó ngưng tụ ở phía trên đoàn ánh sáng màu đen. Chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt đã ngưng tụ thành một đạo hư ảnh hình người.
- Là vị tiền bối đó!
Nhìn thấy đạo hư ảnh hình người này, đồng tử của Lâm Động nhất thời co lại. Bởi vì hắn phát hiện hư ảnh ngồi xếp bằng trên đoàn ánh sáng màu đen kia rõ ràng là Hắc Đồng Lão Nhân mà hắn đã từng nhìn thấy trong tế đàn dưới Sào huyệt Phù khôi.
- Đây chỉ là một đạo tàn ảnh của hắn lưu lại mà thôi, không hề có linh tính. Chỉ có điều như vậy cũng đủ khiến Âm Khôi Tông kia đau đầu rồi.
Tiểu điêu có chút hả hê nói.
Đạo hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân vừa mới xuất hiện liền vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm lên đầu hắc giao đang điên cuồng gào thét đằng kia.
Ầm ầm!
Từ một ngón tay mà Hắc Đồng Lão Nhân xuất ra, một loại lực lượng cực kỳ huyền diệu cũng từ đầu ngón tay ông ta trào ra, nhất thời khiến đầu hắc giao run rẩy, chỉ trong chốc lát đã biến thành tro bụi. Thậm chí nguyên lực hùng hậu ẩn chứa bên trong cũng giống như bị đoạt mất sinh cơ, tiêu tán hoàn toàn.
Lâm Động có chút khiếp sợ nhìn đầu hắc giao kia chợt tiêu tán. Chỉ trong chốc lát hắn bỗng có một loại cảm giác nguyên lực thiên địa đều bị triệt tiêu dưới một ngón tay nhẹ nhàng của Hắc Đồng Lão Nhân.
Ngay cả nguyên lực thiên địa cũng có thể tiêu diệt, đây đến tột cùng là thủ đoạn khủng bố gì?
- Tử Vong Chi Lực! Chậc chậc, Hắc Đồng Lão Nhân không ngờ lại cường hãn đến mức này, đã có thể nắm trong tay Tử Vong Chi Lực. Chỉ một cái trở tay đã có thể nắm giữ sinh tử trong tay.
Tiểu điêu lúc này cũng không kìm được, phát ra một tiếng than sợ hãi nói.
- Tử Vong Chi Lực?
Lâm Động rùng mình, đối với loại lực lượng này hắn cho tới giờ vẫn chưa từng nghe thấy bao giờ.
- Đừng nghĩ nhiều, loại lực lượng này cũng không phải là loại lực lượng mà bây giờ ngươi có thể mơ ước tới. Thậm chí ngay cả cường giả Niết Bàn Cảnh cũng không thể chạm đến loại lực lượng huyền ảo này. Có lẽ rất lâu sau này ngươi mới có thể chạm tới được loại trình độ thông thiên này.
Tiểu điêu cười nói.
Lâm Động cười khổ một tiếng. Quả thực hiện nay hắn vẫn còn phải ngưỡng vọng cường giả Tạo Hóa Cảnh. Cường giả Niết Bàn Cảnh đã trở thành tồn tại trong truyền thuyết rồi, huống chi loại cảnh giới huyền ảo nắm giữ mọi sinh tử trong tay này. Cho nên nhất thời hắn cũng không muốn nghĩ đến nữa.
- Hừ, quả nhiên là có kẻ tác quái. Mặc kệ lúc còn sống ngươi cường hãn như thế nào, nhưng trải qua năm tháng lâu dài thì cũng đều trở thành giống như con kiến mà thôi. Lập tức tiêu tán cho bản Tông chủ!
Trên bầu trời, ánh mắt âm lệ của Đằng Sát rơi trên hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân. Một màn vừa rồi khiến hắn hiểu được chỗ khủng bố của người này. Nhưng nếu như thực sự là bản thể thì chỉ cần người này trở tay một cái là có thể diệt sạch cả Âm Khôi Tông, thế nhưng tiếc thay đây chỉ là một tàn ảnh đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng mà thôi.
Tiếng quát của Đằng Sát vừa dứt, tay áo đã vung lên một cái. Một cái túi Càn Khôn bay ra, ước chừng một trăm vạn Thuần Nguyên Đan từ trong đó bay ra, cuối cùng hòa tan thành nguyên lực cuồn cuộn, hóa thành một làn vụ khí nguyên lực nồng đậm, lơ lửng trên không trung, sau đó dung hợp cùng với huyết trận trên trời kia.
- Ra tay thật hào phóng a!
Nhìn một màn này, Lâm Động cũng nhất thời cả kinh. Âm Khôi Tông quả không hổ danh là một trong ba đại thế lực đỉnh phong của quận Đại Hoang, không ngờ có thể dễ dàng xuất ra trăm vạn Thuần Nguyên Đan. Số lượng lớn như vậy e rằng không có mấy thế lực có thể dễ dàng xuất ra được.
Ầm ầm!
Khi cắn nuốt xong số lượng Thuần Nguyên Đan khủng bố này, đại trận bắt đầu nổi lên từng tầng huyết vân. Trong trận nhãn bắt đầu ngưng tụ thành một nhãn cầu huyết sắc khổng lồ. Dưới sự chiếu rọi của nhãn cầu huyết sắc, nguyên lực thiên địa ở trong hư không nhất thời nổ mạnh, hóa thành từng đạo gợn sóng cuồn cuộn dần dần khuếch tán ra.
Xung quanh Huyền Âm Sơn, vô số đạo ánh mắt chăm chú nhìn vào nhãn cầu huyết sắc khổng lồ trên bầu trời. Tất cả đều kinh hãi đến biến sắc. Từ năng lượng dao động thoát ra từ bên trong nhãn cầu, mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại hẳn đi.
- Năng lượng ba động thật mạnh!
Lâm Động cũng bởi vì ba động của nhãn cầu huyết sắc ở bên trên mà đồng tử co rút lại. Hắn cẩn thận áp chế khí tức của chính mình, Lâm Động biết rằng nếu để nhãn cầu huyết sắc này chiếu trúng, chỉ sợ hôm nay tất sẽ lành ít dữ nhiều.
- Cửu Âm Ma Huyền Trận!
Lúc nhãn cầu huyết sắc ngưng tụ lại, sự tự tin trong lòng Đằng Sát càng thêm mãnh liệt hơn. Công kích như vậy đủ để tiêu diệt một cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành rồi. Mặc dù hư ảnh này khi còn sống chắc hẳn là cực kỳ cường hãn, nhưng bây giờ nó cũng chỉ là một cái tàn ảnh mà thôi!
- Hừ, lão già giả thần giả quỷ, xem bản Tông chủ phá phong ấn của ngươi như thế nào đây!
Trong lòng tràn ngập tự tin, Đằng Sát bước từng bước đến. Ngón tay vẽ lên, hét to một tiếng, nhãn cầu huyết sắc ở trung tâm huyết trận nhất thời mở ra. Một đạo huyết quang xuyên qua thiên địa, khí thế cuồng bạo khủng bố mạnh mẽ nổ tung.
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 312: Phá trận.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Vù!
Huyết quang xuyên thấu qua thiên địa, tốc độ nhanh đến không thể hình dung nổi. Cho dù là Lâm Động cũng chỉ có thể thấy một đạo huyết quang từ phía chân trời xẹt qua. Chỉ trong chốc lát huyết quang đã phóng thẳng đến hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân.
- Phá!
Đằng Sát hét lớn một tiếng cực kỳ âm lệ, vang vọng khắp bầu trời. Mơ hồ có một loại điên cuồng giống như liều mạng vậy. Hắn bởi vì muốn phá giải phong ấn mà đã dùng hết tất cả mọi thủ đoạn của bản thân. Nếu như vẫn không thể phá giải được phong ấn này thì hành động lần này không thể nghi ngờ gì sẽ là dấu chấm hết, chính thức thất bại hoàn toàn.
Mà loại kết quả này hiển nhiên không phải là chuyện mà Đằng Sát muốn thấy.
Huyết quang mãnh liệt phóng đến, hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân chợt ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt màu đen không hề có chút dao động, bình tĩnh giống như một hồ nước. Huyết quang chiếu rọi trong đôi mắt đen, trong mơ hồ càng khiến cho Hắc Đồng Lão Nhân gia tăng thêm một phần lãnh ý.
- Không được chủ nhân cho phép, có làm gì cũng vô ích!
Một thanh âm cổ xưa mà vang vọng từ trong miệng của hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân vang lên. Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của vô số đạo ánh mắt, đạo hư ảnh kia khẽ vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên đạo huyết quang nhìn giống như thực chất kia.
Lúc ngón tay của hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân điểm ra, khắp thiên địa bỗng nhiên trở nên cực kỳ u ám. Cây xanh um tùm trên đỉnh núi chỉ trong khoảnh khắc đã héo rũ toàn bộ, bộ dáng này phảng phất giống như toàn bộ sinh mệnh lực đều đã bị hút sạch hết vậy.
Thậm chí, một ít cường giả Âm Khôi Tông ở gần hiện trường cũng kinh hãi cảm thấy trên đầu mình bắt đầu xuất hiện những sợi tóc bạc. Sinh mệnh lực của bọn họ dường như cũng đang bị hút đi!
- Mau lui ra!
Biến hóa đột ngột như vậy khiến cho sắc mặt hai vị Trưởng lão kịch biến. Nguyên lực cường đại từ trong cơ thể bọn họ bạo phát, nhanh chóng bọc lấy thân thể. Sau đó thân hình cấp tốc thối lui về phía sau, trong mắt mơ hồ lóe lên một chút sợ hãi. Bọn họ có thể cảm nhận được loại hấp lực này từ bên trong cơ thể Hắc Đồng Lão Nhân phát ra, phảng phất như sinh mệnh lực của bọn họ đều bị hút cả vào trong đó.
Đối với chuyện bị hút đi sinh mệnh lực này, hai vị Trưởng lão tự nhiên sợ hãi vô cùng. Bọn họ tuổi vốn đã cao, thọ mệnh còn lại cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu như bị hút đi chỉ e sẽ hóa thành nắm đất ngay tại đương trường mất!
Nhìn thấy hai người kinh hãi lùi về phía sau, trong lòng các cường giả của Âm Khôi Tông cũng vô cùng khủng hoảng. Chỉ có điều dù sao cường giả Âm Khôi Tông cũng đều là tinh nhuệ cả, không quá mức bối rối. Bọn chúng nhanh chóng rút lui về phía sau, nhưng cũng rất ngay ngắn và trật tự.
Ong ong!
Trên đỉnh núi, cây cối dường như đều bị héo rũ hết cả. Mà đầu ngón tay của Hắc Đồng Lão Nhân cũng xuất hiện một ít ánh sáng màu xám tro. Ánh sáng màu xám tro này cực kỳ tĩnh lặng, không hề có chút ba động gì phát ra, thế nhưng lại mơ hồ ẩn chứa một loại mùi vị tử vong khủng bố.
Ngón tay của Hắc Đồng Lão Nhân điểm ra, nhẹ nhàng chạm vào chùm tia sáng huyết sắc giống như thực chất kia. Ánh sáng màu xám tro đối diện với ánh sáng huyết sắc có vẻ cực kỳ nhỏ yếu, gần như trong nháy mắt sẽ biến mất không còn nữa.
Thế nhưng, chính đạo ánh sáng màu xám tro thoạt nhìn như nhỏ yếu đó lại không ngừng xâm thực với tốc độ cực nhanh, dễ dàng khiến cho chùm ánh sáng huyết sắc rực rỡ trở nên ảm đạm. Ánh sáng màu xám tro khiến người khác sợ hãi, nhanh chóng bao phủ lấy chùm ánh sáng huyết sắc kia.
Rắc rắc!
Lúc đạo ánh sáng màu xám tro càng lúc càng đậm thì chùm sáng huyết sắc kia nhanh chóng xuất hiện những vết rạn nứt. Sau đó chỉ trong khoảnh khắc đã vỡ tan tành!
Ngắn ngủi chỉ trong chớp mắt công kích tạo thành từ năng lượng khổng lồ của trăm vạn viên Thuần Nguyên Đan kia đã bị hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân xóa sạch không còn dấu vết.
Hơn nữa, lúc này đây sau khi đánh tan chùm ánh sáng huyết sắc kia, ánh sáng màu xám tro cũng không tiêu tán mà rất nhanh lan tràn lên bầu trời, chiếu lên nhãn cầu huyết sắc ở phía trên.
Ầm ầm ầm!
Nhãn cầu huyết sắc trong chớp mắt bị chiếu trúng liền trở nên ảm đạm. Nhãn cầu vốn khổng lồ liền chậm rãi đóng lại, cuối cùng nổ ầm một tiếng, lập tức tan thành bụi phấn. Tiếp theo đó, huyết sắc đại trận vốn tràn ngập khắp bầu trời cũng bắt đầu phát ra từng tiếng nổ mạnh, cả đại trận chỉ trong khoảnh khắc đã bị phá tan tành!
- Phốc xuy!
Ngay lúc đại trận bị phá, phần lớn các cường giả của Âm Khôi Tông ở phía dưới sắc mặt chợt đỏ bừng lên, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi. Nhất thời cả mặt đất đều bị nhiễm hồng, hiển nhiên đã bị ảnh hưởng không nhỏ.
- Thất bại rồi!
Lâm Động nấp trong chỗ tối nhìn những cường giả của Âm Khôi Tông phun máu trọng thương, trong lòng không nhịn được hít một ngụm lãnh khí.
Hắn vẫn còn khiếp sợ nhìn về phía hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân đang ngồi xếp bằng trên đoàn ánh sáng màu đen kia. Đây chỉ là một đạo tàn ảnh đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng mà thôi, không ngờ lại còn ẩn chứa lực lượng khiến cho toàn bộ Âm Khôi Tông đều không thể chống lại như thế.
Lâm Động không chút nghi ngờ, nếu như hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân có bị công kích nhiều hơn nữa thì e rằng hôm nay cũng chỉ là máu chảy thành sông, xác phơi ngổn ngang mà thôi.
Huyết trận vừa mới sụp đổ, vô số người trong ngoài thành Âm Khôi đều sợ đến mức ngây người. Ai cũng không ngờ rằng liên hợp toàn bộ lực lượng cường giả của Âm Khôi Tông mà cuối cùng lại vẫn thất bại nặng nề như thế.
Bóng đêm bao trùm khắp mặt đất, thế nhưng trong ngoài Huyền Âm Sơn không ít ánh mắt các thế lực và cường giả đều lóe lên những tia sáng điên cuồng.
Tới bây giờ cho dù là thằng ngốc cũng biết bên trong đoàn ánh sáng màu đen này chắc chắn là bảo bối cực kỳ cường đại, bằng không cũng sẽ không có phong ấn khủng bố đến như vậy. Hơn nữa, nếu nó chỉ là thứ tầm thường thì Âm Khôi Tông cũng sẽ không trả một cái giá đắt để phá giải phong ấn như thế này.
Loại bảo bối này không ai là không động tâm, cho dù biết rõ nó tạm thời thuộc quyền sở hữu của Âm Khôi Tông, thế nhưng vẫn không ít người dấy lên lòng tham. Bảo bối chân chính ở trước mặt, cho dù là tính mạng cũng đều trở nên rẻ mạt, huống chi là uy nghiêm của Âm Khôi Tông?
Mà lúc này, khi khắp cả chân núi đều trở nên yên tĩnh thì Đằng Sát cũng bị một màn này khiến cho thất thần. Một lát sau hắn mới lấy lại được tinh thần, ánh mắt trong chốc lát trở nên vô cùng dữ tợn, hung hăng nhìn hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân kia.
Vì để phá giải phong ấn này, mà hắn ngay cả chuyện giải cứu Đằng Lỗi cũng tạm gác qua một bên. Bây giờ lại sử dụng đến một trăm vạn Thuần Nguyên Đan, thế mà kết quả cuối cùng lại thất bại như vậy, không thể nghi ngờ đã giáng một cái gậy thật lớn vào đầu hắn. Nếu không phải tâm cơ hắn vốn thâm trầm thì bây giờ chỉ e là hắn đã không nhịn được mà gào thét lên rồi.
- Làm sao có thể chứ?
Chẳng qua mặc dù như vậy, nhưng thân thể của Đằng Sát cũng không kìm được mà khẽ run rẩy một trận. Trả một cái giá lớn như vậy, chẳng lẽ không thể thu hoạch được gì sao?
Lúc này hai vị Tả Hữu Trưởng lão cũng bay lên không trung, xuất hiện ở bên cạnh Đằng Sát. Bọn họ nhìn chằm chằm hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân đang ngồi xếp bằng phía trên đoàn ánh sáng màu đen, không khỏi cười khổ nói:
- Tông chủ, xem ra việc này còn phải thương nghị lâu dài. Hôm nay đã bại lộ chuyện chúng ta đoạt được bảo bối cường đại, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người khác dòm ngó.
- Ha ha, Đằng Sát, thật sự không ngờ rằng Âm Khôi Tông lại có bảo bối như vậy. Ngươi quả đúng là nhỏ nhen a, có được bảo bối như vậy lẽ ra phải đem ra cùng nghiên cứu. Biết đâu như vậy thì đã sớm phá giải rồi, đâu có thất bại như bây giờ?
Lúc thanh âm của hai vị Trưởng lão vừa dứt, thì bỗng một tiếng cười lớn vang lên. Sau đó truyền đến những âm thanh xé gió, ba đạo thân ảnh liền xuất hiện trên bầu trời.
Ba đạo thân ảnh này đều mặc trang phục màu đen, người cầm đầu là một nam tử trung niên. Người này lưng hổ heo gấu, hai mắt sáng ngời, mơ hồ phát ra tia sáng chớp động lăng lệ. Một cỗ khí tức cường đại có phần cương mãnh từ trong cơ thể kẻ này khuếch tán ra.
Mà phía sau hắn là hai lão giả thoạt nhìn có chút gầy gò, mặt tràn đầy nụ cười, làn da đen sẫm giống như tinh thiết vậy.
- Mộ Lôi! Đại Ma Môn các ngươi cũng muốn sinh sự với Âm Khôi Tông ta sao?
Nhìn ba người đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt Đằng Sát chợt trở nên âm trầm, thanh âm lạnh lùng phát ra.
- Mộ Lôi? Thì ra là Chưởng môn của Đại Ma Môn, không tệ, không ngờ lại là cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành.
Lâm Động nhìn thấy một màn này, ánh mắt liền trở nên chăm chú. Trên khuôn mặt hắn chợt hiện lên vẻ tươi cười. Cục diện hiện nay càng lúc càng loạn, đây chính là điều mà hắn vô cùng mong muốn.
- Ha ha, Đằng Sát, ngươi nói gì thế? Bảo bối lớn như vậy, Âm Khôi Tông ngươi hiển nhiên không thể xử lý nổi, lại còn uổng phí khí lực nữa. Còn không bằng đem ra chúng ta cùng nhau nghiên cứu, nói không chừng còn có thể có thu hoạch a!
Ý niệm trong đầu Lâm Động xoay chuyển, thì đột nhiên trên trời lại vang lên một tiếng cười lớn, ngay sau đó lại có ba đạo thân ảnh xuất hiện trên bầu trời.
- Minh chủ Võ Minh, Võ Tông!
Lâm Động nhìn ba thân ảnh vừa xuất hiện, thì nụ cười trên khóe miệng càng đậm hơn. Kẻ hiện thân lúc này chính là Võ Minh, cũng là một trong ba đại thế lực đỉnh phong của quận Đại Hoang. Hơn nữa thực lực của ba người này đều không hề yếu hơn so với Đại Ma Môn.
Chỉ trong chớp mắt, cả ba nhân vật thủ lĩnh của ba đại thế lực đỉnh phong tất cả đều đã đến đông đủ cả!
Nhân mã hai bên đều đã đến đủ, trong ngoài thành Âm Khôi lập tức trở nên xôn xao. Vô số cường giả âm thầm ẩn nấp đều dần dần lộ diện, ánh mắt lúc nhìn về phía đoàn ánh sáng màu đen, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt bọn người Đằng Sát cũng dần trở nên âm trầm. Bọn họ hiển nhiên cũng có chút xem nhẹ sự hấp dẫn của đoàn ánh sáng màu đen này. Hiện nay không chỉ Đại Ma Môn, Võ Minh cũng bị hấp dẫn đến mức ra tay, thậm chí một ít thế lực và cường giả đơn độc khác, vốn dĩ trước đây đều bị danh tiếng của Âm Khôi Tông áp chế mà sợ hãi, lúc này cũng đã bắt đầu rục rịch muốn hành động.
- Ha ha, Đằng Sát, ta thật sự rất tò mò, bên trong đoàn ánh sáng này rốt cuộc là thứ gì? Không ngờ lại có lực phòng ngự cường đại đến như vậy!
Chưởng môn Mộ Lôi của Đại Ma Môn cười lạnh một tiếng, hào quang trong mắt chợt lóe. Đột nhiên hắn xuất ra một trảo, trực tiếp ngưng tụ thành một bàn tay nguyên lực khổng lồ, chụp lấy đoàn ánh sáng màu đen kia.
Trong khoảnh khắc Mộ Lôi ra tay thì Minh chủ Võ Tông của Võ Minh cũng bật cười một tiếng, đồng thời ra tay. Nguyên lực nháy mắt ngưng tụ thành một bàn tay cực lớn, chộp về phía đoàn ánh sáng màu đen kia.
- Các ngươi dám?
Nhìn thấy Mộ Lôi và Võ Tông đồng loạt ra tay, ánh mắt Đằng Sát ngay lập tức trở nên âm trầm. Hắn hét to một tiếng vang vọng khắp Âm Khôi Tông:
- Tất cả cường giả Âm Khôi Tông nghe lệnh, ai dám đụng vào thứ của Âm Khôi Tông thì giết trước tính sau!
Tiếng hét lớn vừa vang lên khiến cho trong không gian đêm tối càng thêm dày đặc sát ý.
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 313: Tạo Hóa Cảnh đại thành.
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
- Rõ!
Nghe thấy tiếng hét dữ dội tràn đầy sát ý của Đằng Sát, toàn bộ cường giả của Âm Khôi Tông cũng chỉnh tề hét lớn một tiếng, sát khí bùng nổ xông thẳng tận trời xanh, càng khiến cho gió lốc trên bầu trời càng thêm dữ dội hơn, trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Mặc dù lúc trước bởi vì đại trận bị phá nên không ít người của Âm Khôi Tông đã bị thương, nhưng bọn họ dù sao cũng là một trong ba đại thế lực đỉnh phong của quận Đại Hoang. Huống chi hiện tại nơi này lại là địa bàn của Âm Khôi Tông, người khác muốn làm chuyện xằng bậy mà không có chút năng lực thì chỉ e là tìm chết mà thôi.
Mà khi sát khí này bùng nổ, vốn một số cường giả đơn độc muốn rục rịch làm loạn bỗng nhiên tĩnh lặng lại một chút, chỉ trong nháy mắt không còn dám làm loạn nữa. Dù sao bọn họ cũng không phải là những kẻ có đủ thực lực có thể so sánh với các đại thế lực như Đại Ma Môn và Võ Minh, đối mặt với đại nhân vật như Âm Khôi Tông, bọn họ không thể không cẩn thận một chút được.
Chỉ có điều, mặc dù sức chấn nhiếp của Âm Khôi Tông đối với những thế lực hoặc cường giả bình thường quả thật hiệu quả không nhỏ, nhưng đối với những đại nhân vật như Mộ Lôi và Võ Tông thì đều không có chút sức chấn nhiếp nào. Bởi vì đối với tiếng quát của Đằng Sát, hai người bọn họ đều không hề quan tâm, bàn tay khổng lồ tạo thành từ nguyên lực vẫn chụp về phía đoàn ánh sáng màu đen kia.
- Làm càn!
Nhìn thấy hành động của bọn họ như vậy, hai vị Tả Hữu Trưởng lão của Âm Khôi Tông giận dữ quát lạnh một tiếng, nhanh chóng lao đến, xuất thủ ngăn cản hai người Mộ Lôi.
- Ha ha, hai vị Tả Hữu Trưởng lão, Âm Khôi Tông các ngươi cũng không thể tham lam như vậy a!
Thế nhưng, lúc hai vị Trưởng lão vừa mới ra tay, thì bốn lão giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành cùng với Mộ Lôi và Võ Tông theo đến liền nửa mặt cười lớn, đồng thời xuất thủ. Nguyên lực đầy trời bắt đầu dâng trào, trực tiếp đem hai vị Trưởng lão kia bức lui về phía sau.
- Cường giả Bán Bộ Tạo Hóa, theo hai người chúng ta nghênh địch!
Lấy hai địch bốn, hai vị Tả Hữu Trưởng lão tự nhiên không thể chiếm được thượng phong, lập tức thân hình thối lui, chỉ có điều không chút hoảng hốt, trái lại quát lạnh một tiếng.
- Rõ!
Tiếng quát của hai người vừa dứt, thì ở quảng trưởng nhất thời vang lên bốn đạo thanh âm to rõ. Bốn đạo thân ảnh ngay lập tức lao đến, xuất hiện phía sau hai vị Trưởng lão. Bốn vị cường giả thực lực đã đạt đến cấp bậc Bán Bộ Tạo Hóa, mà trong đó còn có một người mà Lâm Động rất quen thuộc, chính là gã Tào Chấn mà ngày đó hắn đã từng giao thủ.
Hơn nữa, sau khi bốn vị cường giả Bán Bộ Tạo Hóa ra tay thì tay áo của hai vị Tả Hữu Trưởng lão cũng vung lên. Hai đạo thân ảnh ngay lập tức xuất hiện bên cạnh bọn họ, Tả Hữu Trưởng lão không chút do dự trực tiếp đem mười vạn Thuần Nguyên Đan hóa thành nguyên lực cuồn cuộn nhập vào trong hai đạo thân ảnh đó. Chỉ trong chớp mắt, một khí tức hung hãn mạnh mẽ từ trong hai đạo nhân ảnh kia chậm rãi khuếch tán ra.
- Phù khôi Cao cấp!
Lúc hai đạo thân ảnh này vừa xuất hiện, đã vang lên không ít tiếng động xôn xao. Khí tức như vậy cũng đủ để sánh ngang cùng với cường giả Bán Bộ Tạo Hóa rồi.
- Đây là Phù khôi Cao cấp của Âm Khôi Tông?
Lâm Động nấp trong chỗ tối cũng động dung. Với tình hình này, Âm Khôi Tông không ngờ lại còn có thêm bốn vị cường giả Bán Bộ Tạo Hóa, hai Phù khôi Cao cấp có thể sánh ngang với cường giả Bán Bộ Tạo Hóa nữa!
Đội hình như vậy đã đủ để khiến các thế lực khác bị chấn nhiếp không dám có động tĩnh gì. Âm Khôi Tông này quả nhiên là cường giả như mây a!
Lâm Động giương mắt nhìn đội hình này, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Nếu không phải bởi vì Thôn Phệ Tổ Phù, hắn quả thật không muốn mạo hiểm đến nơi này. Dù sao thực lực của hắn hiện nay quả thực vẫn không có khả năng chính diện đối kháng với Âm Khôi Tông được.
Âm Khôi Tông vừa xuất ra đội hình như vậy, lập tức khiến cho Lâm Động cảm thấy chấn động. Mặt khác đối với một số cường giả có ý đồ với bảo bối của Âm Khôi Tông, lúc này vẻ mặt cũng thay đổi kịch liệt, bước chân vừa mới đưa ra đã lặng lẽ thu trở lại. Mặc kệ cục diện hiện nay như thế nào, có hỗn loạn nhiều ra sao, thế nhưng uy danh của Âm Khôi Tông mấy năm qua đều là từ trong chiến đấu liều mạng mà ra. Cho dù là hiện tại thì cũng không có người nào dám có chút khinh thường đối với bọn họ.
Khi bốn vị cường giả Bán Bộ Tạo Hóa cùng với hai Phù khôi Cao cấp vừa xuất hiện, liền khiến cho bốn vị cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành của Đại Ma Môn và Võ Tông hơi có chút thu liễm lại.
Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Âm Khôi Tông, bọn họ không thể quá phóng túng được.
Mà bên này khi các thế lực bọn họ hình thành cục diện đối mặt với nhau thì ở bên kia, bàn tay khổng lồ do nguyên lực tạo thành của Mộ Lôi và Võ Tông đã xuất hiện trên đoàn ánh sáng màu đen.
Chỉ có điều lúc bàn tay nguyên lực sắp chụp lấy thì bỗng có một đạo thân ảnh giống như quỷ mị xuất hiện phía trên đoàn ánh sánh màu đen, một quyền vung ra lập tức khiến cho nguyên lực bạo tạc đầy trời, hai bàn tay nguyên lực khổng lồ cũng bị đánh nổ tung.
- Mộ Lôi, Võ Tông, các ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng Âm Khôi Tông ta là trái thị mềm, muốn làm gì thì làm hay sao?
Đánh tan hai bàn tay nguyên lực khổng lồ, đạo thân ảnh kia chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt âm lệ. Rõ ràng đó chính là Tông chủ Âm Khôi Tông, Đằng Sát. Hiển nhiên tại thời khắc cuối cùng hắn đã không nhịn được nữa mà ra tay.
- Ha ha, Đằng Sát, bảo bối như vậy bị ngươi cất dấu nhiều năm qua, bây giờ dù sao cũng nên lấy ra cùng hưởng một chút mới đúng chứ?
Đối với việc Đằng Sát có thể đánh tan công kích của hai người, Mộ Lôi hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, chỉ có điều lại cười to nói.
- Ha ha, Mộ Lôi nói không sai! Hơn nữa thứ này quả thực có chút kỳ dị, với thực lực của Âm Khôi Tông ngươi khó có thể phá giải được nó. Còn không bằng chúng ta liên thủ, nói không chừng có thể đoạt được bảo vật ở trong đó.
Võ Tông cũng bật cười nói.
- Thứ gì của Âm Khôi Tông ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được lấy đi!
Thanh âm của Đằng Sát sắc bén như đao. Mặc dù hôm nay Âm Khôi Tông đã hao phí một lượng lớn tài lực để phá giải phong ấn nhưng vẫn thất bại, thế nhưng muốn hắn khi không lấy bảo bối ra cho Đại Ma Môn và Võ Tông cùng hưởng thì quả thật không thể nghi ngờ gì là người si nói mộng.
- Ha ha, một khi đã như thế, vậy để xem ngươi có thể ngăn hai người bọn ta được không?
Nghe thấy vậy, Mộ Lôi nhịn không được bật cười, liếc mắt nhìn Võ Tông một cái. Đột nhiên hắn bước ra một bước, khí tức Tạo Hóa Cảnh tiểu thành không chút bảo lưu bạo phát ra. Nguyên lực ba động vô cùng mạnh mẽ bắt đầu chuyển động quanh thân thể hắn giống như một cơn lốc nguyên lực nho nhỏ.
- Vô Cực Huyền Thể!
Thân thể Mộ Lôi lúc này đột nhiên bành trướng ra, thân thể vốn lưng hổ eo gấu lại càng giống như một người khổng lồ hơn. Trên thân thể của hắn, làn da nhanh chóng chuyển hóa thành một màu tím sẫm. Chỉ trong chốc lát, một loại lực lượng đáng sợ liền khuếch tán ra bên ngoài.
- Nhiều năm qua chưa từng giao thủ, Đằng Sát, hôm nay hãy để ta xem xem mấy năm nay ngươi tinh tiến được bao nhiêu?
- Đại Lôi Sơn Quyền!
Sau khi thân thể bành trướng, Mộ Lôi khẽ mỉm cười. Một tràng cười phát ra như tiếng sấm, sau đó đột nhiên nện ra một quyền. Không khí nhất thời như bị bạo tạc, quyền phong giống như ngọn núi được Mộ Lôi trực tiếp xuất ra, hung hăng nện về phía Đằng Sát.
- Ma Ưng Liệt!
Trong lúc Mộ Lôi ra tay, Võ Tông cũng cười lớn một tiếng, bàn tay khom lại thành trảo, đột nhiên vung đến. Nguyên lực cuồng bạo tràn ra, ngưng tụ thành một cái ưng trảo sắc bén khổng lồ dài hơn mười trượng, sau đó mang theo khí thế cực kỳ lăng lệ xuyên thủng bầu trời, nặng nề chụp về phía Đằng Sát.
Hai đại cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành đồng thời ra tay, thanh thế cực kỳ kinh thiên động địa, gần như chỉ trong khoảnh khắc đã thu hút tất cả mọi ánh mắt của đám người bên dưới.
Hai đạo công kích cực kỳ hùng hồn lăng lệ, tốc độ vô cùng mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ lấy cơ thể Đằng Sát, khiến hắn không còn đường né tránh.
Chỉ có điều đối mặt với công kích của hai cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành mà sắc mặt của Đằng Sát vẫn bình tĩnh như cũ, bước ra một bước, xuất ra một quyền vô cùng bình thường.
Ô ô!
Một quyền của Đằng Sát vừa nện ra, nhất thời phát ra tiếng ô ô thê lương. Một quyền vừa xuất ra, nguyên lực liền tạo thành một cái cốt lâu khổng lồ, ngưng tụ lại nhanh như chớp. Một quyền vô cùng bình thường chỉ trong khoảnh khắc cùng với công kích của hai người Mộ Lôi, Võ Tông mạnh mẽ va chạm vào nhau.
Ầm!
Dưới cái nhìn của vô số ánh mắt quan sát bên dưới, nguyên lực đáng sợ ba động mãnh liệt. Gió lốc điên cuồng gào thét, một tiếng nổ rầm trời giống như sấm rền vang lên, sau đó hoàn toàn tiêu tán ở trên bầu trời.
Nguyên lực kịch liệt ba động dần tản đi, thế nhưng đạo thân ảnh ở trên đoàn ánh sáng màu đen vẫn lẳng lặng đứng yên như cũ. Mục quang của hắn vẫn lạnh lẽo như hàn băng!
Đằng Sát lấy lực một người chống đỡ công kích của hai vị cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành mà không tổn hao chút lông tóc gì!
- Làm sao có thể như thế chứ?
Trong ngoài thành Âm Khôi nhất thời bộc phát nhiều tiếng than khiếp sợ. Không ai nghĩ rằng Mộ Lôi cùng với Võ Tông liên thủ lại không thể bức lui được Đằng Sát như thế!
Trên bầu trời, Mộ Lôi và Võ Tông thân là người trong cuộc, ánh mắt cũng đột nhiên co rút mạnh một trận, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng:
- Ngươi đột phá rồi?
Nhìn sắc mặt ngưng trọng của hai người Mộ Lôi, Đằng Sát cười nhàn nhạt nói:
- Trước đây không lâu, ta đã đột phá đến Tạo Hóa Cảnh đại thành, đi trước các ngươi một bước!
Đằng Sát vừa nói ra, lập tức dẫn phát vô số thanh âm hít một hơi lãnh khí!
Tạo Hóa Cảnh đại thành!
Thực lực của Đằng Sát không biết từ lúc nào đã khủng bố đến mức này? Tạo Hóa Cảnh đại thành, cấp bậc như vậy đủ để tranh đua cùng với thế lực nhất lưu ở Vương triều Đại Viêm rồi!
Tạo Hóa Cảnh tiểu thành và Tạo Hóa Cảnh đại thành mặc dù chỉ khác một chữ, thế nhưng chênh lệch lại cực kỳ khổng lồ. Ít nhất bây giờ Mộ Lôi và Võ Tông có liên thủ lại thì khả năng chiến thắng cũng không vượt quá năm phần!
Xung quanh Huyền Âm Sơn lúc này đều trở nên tĩnh lặng. Những cường giả muốn rục rịch hành động giống như bị hất một chậu nước lạnh vào đầu, khiến bọn họ lập tức thanh tỉnh trở lại. Âm Khôi Tông có cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành tọa trấn thì thực lực không thể nghi ngờ sẽ vượt qua Đại Ma Môn và Võ Minh. Tại thời điểm này, người nào còn dám đắc tội với bọn họ thì không thể nghi ngờ là tìm tử lộ!
- Tạo Hóa Cảnh đại thành?
Lâm Động nấp ở trong chỗ tối cũng khẽ hít một ngụm khí, hai tay siết chặt lại. Hắn đã xem nhẹ thực lực của Đằng Sát. Tạo Hóa Cảnh đại thành, thực lực như vậy quả thực là quá cường đại!
Cục diện trước mắt này không thể nghi ngờ sẽ trở nên cực kỳ ác liệt. Muốn cướp đi Thôn Phệ Tổ Phù dưới mí mắt của Đằng Sát đã đạt đến Tạo Hóa Cảnh đại thành quả thực khó như lên trời!
Chỉ có điều, mặc dù là vậy nhưng cũng không thể buông tay được.
- Phù!
Thật lâu thở ra một hơi dài, ánh mắt Lâm Động nhất thời trở nên nghiêm túc, thanh âm trong lòng cũng nhẹ nhàng vang lên.