Phương Kiếm Minh vừa nghe thấy âm thanh ấy, biết là Đao thần, liền nói: “Nghĩa phụ, con về trễ rồi, ngay cả đồ mới mua cũng đã làm hỏng trên đường rồi, người vẫn chưa ăn cơm phải không?”
Đao thần cười khổ yếu ớt: “Hai ngươi đúng là, đi lâu như vậy mới trở về, nghĩa phụ sắp chết đói rồi, không phải con muốn hành hạ ta đấy chứ?”
Phương Kiếm Minh tới trước ngôi nhà nhỏ, tìm khắp bốn phía, cũng không tìm thấy nghĩa phụ, trong lòng thấy rất kỳ quái: “Nghĩa phụ, người đang ở đâu? Sao con không tìm thấy người vậy?”
Chỉ nghe thấy tiếng đao thần đáp lại: “Ta ở bên trên con đó.”
Phương Kiếm Minh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có mấy chục ngôi sao nhỏ đang lấp lánh điểm xuyết cho bầu trời đêm và mặt trăng lặng lẽ trốn sau một đám mây đen, nhưng hắn cũng không nhìn thấy Đao thần, không khỏi thấy rất lạ : “Nghĩa phụ, không phải là người đã bay lên trời rồi chứ?”
Kỳ lân thử bỗng kêu chi chi, nhảy lên, một lát đã tới nóc của ngôi nhà gỗ nhỏ, Phương Kiếm Minh nhìn thật kỹ nóc nhà, thì thấy Đao Thần đang ngồi vắt chéo chân, nhìn ngắm bầu trời đêm, không hề có một biểu hiện nào là đang đói cả.
Phương Kiếm Minh cũng xoay người, nhảy lên mái nhà, kinh ngạc nói: “Nghĩa phụ, không phải nói người chưa ăn cơm sao? Sao lại có tâm tư ở đây thưởng nguyệt thế?”
Đao thần cười hắc hắc, vuốt ve kỳ lân thử đang ngồi bên cạnh ông, cũng bắt chước ông bắt chéo chân, nói: “Nghĩa phụ thực sự hết cách với con, nói con ngốc, nhưng có lúc lại thông minh hơn người, nói con không ngốc thì con lại có lúc không tinh mắt bằng kỳ lân thử, nó lập tức đã phát hiện ra ta. Nếu như đợi con về, nghĩa phụ sớm đã đói mềm ra rồi. Ta đã dụ được một con sói hoang bên ngoài khu rừng, một chưởng đánh chết nó, và đã nướng ăn rồi. Tiểu tử con đã để muối ở chỗ nào vậy? Ta tìm mãi mà không thấy, đành phải ăn không thôi.”
Phương Kiếm Minh nghe xong thì người ha ha: “Nghĩa phụ, chúc mừng, chúc mừng, người lại phá kỷ lục rồi, lần trước là một con hươu rừng, bây giờ thì đổi thành sói hoang, nghĩa phụ càng ngày càng biết ăn đó!”
Đao thần cười mắng rằng: “Mẹ nó, võ công Thiếu Lâm tự các người thật là kỳ quái, từ khi lão phu luyện thành Tẩy Tuỷ kinh đó, khẩu vị cũng đại tăng, cũng không biết là rốt cuộc có thể ăn bao nhiêu! Thanh Thành sư phụ của con luyện công luyện thành như vậy, bây giờ ta cũng có xu thế của hắn rồi, Tẩy Tuỷ kinh này có phải là thật không vậy?”
Phương Kiếm Minh cười hi hi đáp: “Đương nhiên là thật rồi, nghĩa phụ, người không thấy người đã trẻ ra bao nhiêu sao? Mặt mày rạng rỡ, lúc xưa khi con nhìn thấy người, người đã là một trung niên nhân rồi, tới nay cải lão hoàn đồng, biến thành một thiếu niên rồi, ha ha, thực là quá tuyệt, một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm tự quả nhiên là một thứ tốt.”
Đao thần nghe xong nói: “Tiểu tử ngươi lại trêu ta rồi, còn tán thưởng ta nữa sao? Ta không muốn trở thành một lão gia gia mang hình hài như một đứa trẻ, chẳng trách mà lúc đó hắn không dám ra ngoài gặp người ta, nếu đổi là ta, ta cũng sẽ không dễ dàng gặp người khác!”
Phương Kiếm Minh thấy nghĩa phụ cứ nói mãi chuyện này mà không hề hỏi xem tại sao hắn lại về muộn như vậy, trong lòng thấy rất kỳ quái, hỏi:”Nghĩa phụ, sao người không hỏi con, tại sao bây giờ mới về?”
Đao thần đảo mắt nói: “Con nhất định lại đánh nhau với người ta rồi, đúng không?”
Phương Kiếm Minh cười nói: “ha ha, nghĩa phụ, sao nghĩa phụ biết vậy?”
Đao thần nói: “lần trước chính vì con gặp một tên lưu manh đang ức hiếp con gái nhà lành, tức giận tìm tới cửa, bị mấy trăm hộ viện bao vây nhưng vẫn chần chừ không chịu động thủ, muốn nói lý với bọn chúng, ai thèm để ý tới con chứ, quậy tới nửa đêm mới về, cứu được cô gái đó, còn bảo kỳ lân thử tiểu tiện trên đầu của tên lưu manh đó nữa, nói đi, lần này lại nhìn thấy chuyện gì, lòng hiệp nghĩa nổi lên lại ra tay chứ gì?”
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc: “nghĩa phụ, lần này người đoán sai rồi. Không sai, con đích thực là đánh nhau với người ta, nhưng mà lần này không phải như vậy. Bọn họ là một con đại bạch hạc và một cao thủ trong số các cao thủ, con còn gặp cả người mà người không hề ngờ tới nữa!”
Đao thần nghe thấy liền ồ lên một tiếng, hỏi lại: “Cái gì mà đại bạch hạc? Cái gì mà cao thủ trong cao thủ? Lại còn người mà ta không ngờ tới nữa?”
Phương Kiếm Minh nói: “đại bạch hạc là phát hiện của A Mao, đó là một con dị thú, thân cao một trượng, còn biết võ công nữa. Còn cao thủ trong cao thủ, nghĩa phụ, lần này nghĩa phụ phải cảm ơn con rồi, nếu không phải con giúp người chặn ông ta lại, ông ta sẽ tìm sư phụ tỷ võ, sư phụ sẽ thảm đó!”
Đao thần vừa nghe lập tức nghĩ ra người này là ai, trừ Phi Long Tử lão già này ra, chẳng còn ai bám dính lấy ông ta không buông như vậy nữa, kinh hãi nói: “Vậy sao? Lão già đó bị con đuổi đi rồi sao?”
Phương Kiếm Minh nói: “Đâu có, con đâu phải là đối thủ của ông ấy, nhưng mà nghe ông ta nói mấy ngày này, đã lãnh ngộ được Hoả Diễm thủ đao Đao Xuất Vô Danh, cứ muốn tìm sư phụ tỷ võ, con biết nghĩa phụ đang là thời khắc quan trọng, không thể để người khác quấy nhiễu, cho nên đã thay nghĩa phụ tiếp chiêu đó, ha ha, cuối cùng cũng không phí tâm tư, không những làm ông ta sợ chạy, mà con còn học được một thân pháp tuyệt diệu nữa, con đã đặt tên cho nó là Kỳ Lân Bát Biến.
Kỳ lân thử ở một bên nghe thấy, kêu chi chi, Đao thần thấy vậy, không nhịn được bật cười: “Cái này e là có liên quan đến A Mao rồi, con xem bộ dạng đắc ý của nó kìa, giống như đã làm được tổ tông của nhà nào đó không bằng, Phi Long Tử làm sao tìm được con? Con hãy kể rõ sự tình cho ta nghe đi.”
Lúc đó, Phương Kiếm Minh bắt đầu kể từ lúc hắn hạ sơn, tới trấn mua đồ, sau đó nhờ vào khứu giác nhạy bén của kỳ lân thử, đã ngửi ra được mùi hương của đại bạch hạc, tới am ni cô, rồi giao thủ với đại bạch hạc thế nào, cuối cùng một độc tý thần ni xuất hiện, Phương Kiếm Minh nói đến đây thì nói: “nghĩa phụ, con nói tới người mà nghĩa phụ không ngờ tới chính là lão ni cô này, người đoán xem là ai? Bà ấy chính là Phương Oánh Oánh Như Ý Thần Kiếm từng có ân oán tình thù với Bạch Mi Thần Quân mà sư phụ đã kể với con. Không hiểu tại sao bà ấy lại xuất gia rồi ẩn thân ở đây, chúng ta ở đây gần được hai năm mà không biết bà ấy cũng ở đây.”
Đao thần vừa nghe tới Như Ý Thần Kiếm Phương Oánh Oánh đã xuất gia làm ni cô, thì nói: “Không ngờ bà ấy và Bạch Mi Thần Quân vẫn không thể thành đôi, năm xưa bọn họ ân ái như vậy, thế mà Kiếm Cốc cứ chen vào giữa, làm cho bọn họ yêu hận lẫn lộn, một người bị trục xuất khỏi sư môn, một người bị đoạn mất cánh tay phải, bọn họ vốn có thể đã được ở bên nhau, ai ngờ Phương Oánh Oánh lại nguội lòng, bước vào không môn, pháp hiệu bây giờ của bà ấy là gì?”
Phương Kiếm Minh đáp: “Bây giờ bà ấy là Huệ Trần sư thái, đại khái là viện chủ của am ni cô đó!” Sau đó, hắn lại tiếp tục kể về lúc mà hắn bắt đầu tỉnh lại, hắn không biết trong đó còn có cả sự truy đuổi của hai đứa trẻ và sự xuất hiên của ma giáo bát sứ giả, còn đánh nhau với Phi Long Tử nữa, và cả ước hội Trùng Dương. Phương Kiếm Minh chỉ kể hắn bị Phi Long Tử bắt tới một khu rừng, rồi giải khai huyệt đạo cho hắn.
Đao thần nghe tới đoạn hắn thay mặt nghĩa phụ tỷ võ với Phi Long Tử thì không khỏi cảm động và lo lắng. Nhưng khi nghe hắn kể đã sử ra Thuỵ Tiền Tam Tỉnh, bức Phi Long Tử sử ra Rút Cốt Công mới không bị Phương Kiếm Minh làm cho thảm thương thì rất kinh ngạc, cuối cùng khi nghe tới Phi Long Tử sử ra Đao xuất Vô Danh, Phương Kiếm Minh không còn đường lui, mà phá cũng không được, lâm vào thế hiểm, trên mặt lộ rõ sự lo lắng vô cùng. Lúc nguy cấp, Phương Kiếm Minh lại nhìn thấy thân pháp của kỳ lân thử, bất ngờ tỉnh ngộ, lâm nguy thoáng động, học được dùng ngay, đã phá được Hoả Diễm thủ đao mà Phi Long Tử đã khổ công suy nghĩ nhiều ngày, Đao thần mới lộ thần thái nhẹ nhõm.
Đao thần nghe xong Phương Kiếm Minh tường thuật, vui vẻ nói: “Minh nhi, nghĩa phụ thực sự phải cảm ơn con, cái lão quỷ ấy nếu như tìm tới cửa thì đừng nói là ta không chịu đánh với lão, cho dù lão sử ra chiêu Đao Xuất Vô Danh ấy, nghĩa phụ e là nhất thời cũng không nghĩ ra cách phá giải, ta thấy lúc này con chỉ là về Hoả hầu và nội công có chút khiếm khuyết, những thứ khác đều đã có thể toàn diện rồi.”
Phương Kiếm Minh nghe xong, cười ha ha.
Đao thần đột nhiên hỏi: “Con đã ăn gì chưa?”
Phương Kiếm Minh ngây ra, đột nhiên nghe thấy trong bụng sôi ùng ục, lại thấy kỳ lân thử xoa xoa bụng, bụng của nó cũng đang sôi.
Đao thần cười ha ha, từ trên mái nhà nhảy xuống, lấy ra thanh đao của ông ta ở bên cạnh ngôi nhà, không hề quay đầu lại nói: “Hai đứa đợi nhé, ta sẽ về ngay thôi!”
Phương Kiếm Minh biết Đao thần muốn đi bắt thú cho họ ăn, chỉ là đêm đã khuya, không biết có còn dã thú nữa không, Đao thần cũng không dám đi quá xa, chỉ đi vòng quanh mật lâm, lúc trở về trên tay đã thêm một con sói hoang. Hai người nhóm một đống lửa lớn trong đêm, phát sáng bốn bề, nấu chín con sói hoang. Phương Kiếm Minh tìm thấy muối ở một nơi rất kín đáo trong ngôi nhà nhỏ, làm cho Đao thần tức điên lên. Ông ta đã tìm cả ngày trời mà không thấy, Phương Kiếm Minh chỉ liếc mắt thì đã thấy rồi. Đây chính là vì Phương Kiếm Minh bình thường là người đốt lò nấu cơm, thứ gì ở đâu, cho dù hắn để sai chỗ cũng đều có thể tìm ra được. Đao thần dường như chưa bao giờ làm cơm, đâu thể biết đồ đạc để ở đâu, đáng đời ông ta phải ăn thịt sói mà không có muối.
Phương Kiếm Minh và kỳ lân thử dùng cơm xong, Đao thần cười bảo: ‘Hôm nay các ngươi quậy cả ngày rồi, cũng không còn sớm nữa, Minh Nhi, A Mao, các con đi ngủ đi!”
Phương Kiếm Minh vươn vai, nói: “Vâng ạ, nghĩa phụ, vậy con đi ngủ đây!” Nói rồi bế kỳ lân thử lên, bước vào ngôi nhà gỗ nhỏ, chỉ còn lại Đao thần ở bên ngoài thưởng thức màn đêm.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 02:07 PM.
Sau khi bát sứ giả của ma giáo đi khỏi, đã tới một tiểu trấn vô danh trong đêm tối. Dọc đường mọi người đều rất yên lặng, không một ai mở lời. Sứ giả các đàn của ma giáo bọn họ là những nhân vật có thể hô phong hoán vũ, quyền lực cực lớn, hôm nay gặp phải sự sỉ nhục như vậy, trong lòng không vui cũng không có gì lạ cả. Lúc thử đàn sứ giả Trương Chinh bước vào ngôi nhà đầu tiên trong tiểu trấn, thì nhìn thấy có ba người nhanh chóng nhảy ra, người phía trước là một hán tử gày gò, theo sau hắn là hai đại hán thanh y, chớp mắt đã tới trước mặt tám người, cúi người thi lễ: “Ma giáo hổ đàn đệ lục môn phó môn chủ Vương Bình tham kiến các vị sứ giả!”
Trương Chinh nhìn hắn, nói: “Muộn như vậy rồi, các ngươi còn ở đây làm gì?”
Vương Bình cúi đầu không dám nhìn tám người, vẫn thấp giọng nói: “Thuộc hạ đang ở đây để nghênh tiếp tám vị sứ giả!” Tám người đều ngẩn người ra, đang định mở miệng hỏi, thì hắn đã nói: “Giáo chủ đại nhân đích thân tới đây, đang uống trà ở bổn môn, cùng với giáo chủ còn có ba vị tổng đàn trưởng lão. Giáo chủ có dặn dò chúng tôi ở đây đợi các sứ giả, cũng dặn tôi đem theo hai huynh đệ nữa ở đây để cùng đánh với các vị sứ giả.”
Tám người vừa nghe thì trong lòng hưng phấn vô cùng, ngưu đàn sứ giả Lưu Như Hải cao hứng nói: “Ha ha, giáo chủ cuối cùng đã xuất quan rồi, lần này võ công của giáo chủ có lẽ đã cao thêm một bậc, người của ma môn lần này sẽ tái xuất võ lâm, xem ra không đúng lúc rồi!”
Trương Chinh thở dài một tiếng: “Chúng ta vào trong rồi nói!” Tám người theo sự dẫn đường của Vương Bình, đi vào trong trấn, tới một vùng rất hẻo lánh, thưa thớt vài ngôi nhà nhỏ, bọn họ vừa vào trong viện tự thì nghe thấy tiếng cười lớn : “Lão Trương, ngươi không ngờ chúng ta sẽ đến phải không?”
Từ căn nhà ở chính giữa, một người rất cao lớn sải bước ra bên ngoài, Lưu Như Hải nhìn thấy người này, vội vàng thi lễ: “Sư phụ, lão nhân gia người cũng tới rồi.”
Người đó cười nói: “Ta làm sao không thể tới? Giáo chủ cũng đã bị làm kinh động rồi, lão bất tử ta còn có thể không tới cùng giáo chủ sao?”
Sáu vị sứ giả khác nhìn thấy người này, đều ôm quyền nói: “Tham kiến Lưu trưởng lão.” Người đó cười ha hả: “Miễn lễ, miễn lễ, sao thế lão Trương? Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, có phải là bị thương rồi không?”
Trương Chinh cười khổ: “Đã gặp phải siêu cấp cao thủ, không phải là đối thủ, bị hắn đả thương thôi!”
Người đó kinh dị nói: “Người này là ai? Lợi hại như vậy!”
Trương Chinh đáp: “Vào trong nói đi, chúng ta còn phải bái kiến giáo chủ nữa.”
Nói rồi, bọn họ cùng đi vào ngôi nhà ở giữa, ba người Vương Bình thân phận kém hơn, nên đành đứng ngoài đợi.
Tám người và Lưu trưởng lão đó bước vào bên trong, trong phòng bài trí rất giản dị, không có gì đặc biệt, những thứ có giá trị chỉ là mấy bức tranh sơn thuỷ treo xung quanh, trên bàn cũng bày hai lọ hoa. Tuy là đầu xuân, nhưng hoa trong bình nở rất rực rỡ.
Lúc này, chính giữa phòng là một người trung niên mái tóc đen nhánh, tướng mạo đường đường, nhìn thì chưa tới ba mươi tuổi. Hắn ngồi ngay đó, không giận dữ mà tự có uy, hai mắt nhìn bao quát bốn phía vô cùng có thần.
Ngồi hai bên hắn là hai lão đầu tử đầu tóc bạc phơ, một người thì mũi như sư tử, bộ dạng không đến nỗi khó coi, nhưng mang lại cho người ta cảm giác nguy hiểm. Nếu như có người làm hắn gai mắt, chưa biết chừng hắn sẽ gây khó dễ hay một quyền một cước đả thương người đó luôn. Cả người hắn đều phát ra một khí tức làm cho người ta không dám chọc giận hắn.
Người kia thì lại rất kỳ quái, mũi rất cao, nhưng cái miệng rộng như cái chậu. Dáng người của hắn tuy không phì nộn như trư đàn sứ giả nhưng cũng là béo tốt hơn người bình thường.
Tám người nhìn thấy ba người này, trên mặt biểu lộ sự kinh ngạc, liền khom người thi lễ với người ở chính giữa: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!”
Sau đó mới ôm quyền, nói: “Bái kiến Bạch trưởng lão, bái kiến Chu trưởng lão.”
Thì ra người ngồi chính giữa chính là giáo chủ ma giáo, danh xưng thiên hạ đệ nhất Độc Cô Cửu Thiên!
Chỉ nhìn thấy Độc Cô Cửu Thiên gật gật đầu, Bạch trưởng lão mắt hơi mở lớn, không hề nói gì cũng không bày tỏ thái độ gì. Chu trưởng lão kia thì cười ha ha, nói: “Lão Trương, ngươi đang giấu điều gì vậy? Dẫn bọn họ tới đâu rồi, làm cho chúng ta đợi ngươi cả ngày trời!”
Lưu trưởng lão không đợi Trương Chinh mở miệng, đã nói: “Ngươi không thấy lão Trương bị nội thương rồi sao? Hắn đã gặp phải siêu cấp cao thủ, bị người ta đả thương đó.”
Đột nhiên thấy Độc Cô Cửu Thiên phi thân lên, giơ chưởng vỗ nhẹ vào ngực của Trương Chinh, rồi lại như một ánh chớp trở về chỗ ngồi cũ, trầm giọng nói: “Đối thủ của ngươi có phải là Phi Long Tử?”
Độc Cô Cửu Thiên hơi chau mày, nói: “Có biết hắn định làm gì không? Tại sao các ngươi lại đánh nhau với hắn?” Nói xong lại bảo Trương Chinh ngồi xuống nói chuyện. Các sứ giả khác vẫn đứng ở một bên.
Trương Chinh ngồi xuống ghế, đem tất cả mọi chuyện kể ra, còn bổ xung rằng: “Giáo chủ, hai đứa trẻ đó tự xưng là đệ tử của Thiên Đô Thánh Nhân, Phi Long Tử chọc giận chúng, thiết nghĩ Thiên Đô Thánh Nhân sẽ lại tái xuất võ lâm, hắn mà ra, thì nhất định sẽ dụ tới một đám cao thủ ẩn thế. Những cao thủ ở thiên bảng, địa bảng năm xưa không biết sẽ xuất hiên bao nhiêu, thế này e rằng sẽ bất lợi cho kế hoạch của chúng ta!”
Chỉ thấy Bạch trưởng lão đó mở to mắt, con ngươi bao phát tinh quang, nhấn mạnh từng chữ: “Phi…Long…Tử…để…bổn …trưởng…lão…đối… phó.”
Trương Chinh nghe xong cười rằng: “Bạch trưởng lão, có ngài xuất mã, đương nhiên không cần sợ Phi Long Tử nữa, nhưng mà…chúng tôi đã có cái hẹn Trùng Dương ước hội với hắn, tôi hi vọng Bạch trưởng lão trước đó đừng nên gây phiền phức cho Phi Long Tử, tránh lời đàm tiếu.”
Bạch trưởng lão lạnh hừ một tiếng, hai mắt nhắm lại, nói: “Vô vị!”
Lưu trưởng lão đó thấy hai người không nói gì nữa, vội cười nói: “Lão Trương, Bạch trưởng lão cũng là có ý tốt thôi, nhưng mà việc này nếu đã có ước hẹn từ trước. Vậy thì cần phải làm theo quy định của giang hồ. Vào ngày trùng dương hôm đó, ta cũng phải đi xem các ngươi tỷ võ mới được.”
Độc Cô Cửu Thiên nghe xong thì nói: “Các ngươi cũng là vì nghĩ cho lợi ích của bản giáo cả thôi, ta không trách các ngươi tự ý làm chủ. Sư phụ lão nhân gia quy tiên đã nhiều năm. Phi Long Tử này lại nói khoác mà không biết ngượng, hắn tưởng hắn là Đao thần hay Thiên Đô Thánh Nhân sao? Đúng rồi, Phi Long Tử tại sao lại tới đây? Tại sao hắn lại bắt đứa trẻ đó?”
Trương Chinh cười khổ: “Giáo chủ, thuộc hạ đang mở cuộc họp, đâu có biết được bọn họ lại xông vào, chỉ là nghe thấy đứa bé bị bắt tên là Phương Kiếm Minh, những cái khác không biết.”
Độc Cô Cửu Thiên nghe xong thì trầm tư không nói gì cả, sau đó lại chuyển sang đề tài khác, hỏi: “Lần này các người tới đây, có phát hiện gì không? Người của ma môn thực sự là sư nghiệt của Bạch Liên năm xưa không?”
Trương Chinh nói: “Theo thuộc hạ được biết, ma môn này chính là Bạch Liên giáo năm xưa, bọn họ biệt tăm biệt tích đã nhiều năm như vậy, lần này lại trỗi dậy, lẽ nào không sợ người của triều đình gây khó dễ cho họ sao?” Chu trưởng lão nghe xong thì cười hắc hắc: “Triều đình không gây phiền phức cho họ đâu, bọn họ sẽ tìm và gây khó dễ cho ma giáo chúng ta.”
Tám sứ giả nghe xong, trong lòng kinh hãi, Trương Chinh hỏi: “Lão Chu, đây là chuyện gì vậy?”
Chu trưởng lão nói: “Các ngươi ra khỏi tổng đàn không lâu thì xuất hiện một người bịt mặt, người này vô cùng thông thuộc tổng đàn, xông vào mật thất của giáo chủ, mưu đồ bất chính. Giáo chủ đang tu luyện thần công, lúc đó bị hắn đánh một chưởng, nào biết giáo chủ chúng ta chịu một chưởng của hắn, không những không việc gì mà ngược lại nâng cao Đại Thiên La Công lên một tầng cao hơn. Cái này gọi là nhờ họa mà được phúc, giáo chủ và hắn giao một chưởng, hắn ta chỉ nói: ‘Giáo chủ ma giáo quả nhiên danh bất hư truyền, Ma môn Địa Võng hộ pháp lãnh giáo!’ Nói xong thì ra khỏi mật thất nhanh như thiểm điện, còn đả thương mấy đệ tử trong giáo đang đuổi tới nữa. Lúc đó chúng ta vẫn đang ngủ, nào có biết hắn lại to gan xông ra ngoài, giáo chủ và hắn đấu một chưởng cũng đã bị thương nhẹ, nên không hề ra tay ngăn cản hắn!”
Tám người tự cảm thấy kinh hãi, lại nghe Lưu trưởng lão nói: “Ma môn Địa Võng hộ pháp này thực là tà môn, đã biết được cả địa hình của tổng đàn ma giáo chúng ta, chẳng lẽ có gian tế hay sao?”
Độc Cô Cửu Thiên mỉm cười: “Không phải, các ngươi có còn nhớ không? Mười năm trước, có một nữ tử bịt mặt xông vào tổng đàn, người đó đã vào được cả Tán Nhân Phủ, cướp mất con của Tán nhân, sau đó ta điều tra được biết, người phụ nữ bịt mặt đó chính là thánh mẫu của Ma môn, đáng hận là sau khi bà ta cướp đi con của tán nhân thì không rõ tông tích nữa. Bà ta nếu đã có thể vào được, thiết nghĩ Địa Võng hộ pháp đó vào được cũng không phải là chuyện khó.”
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 02:08 PM.
Mọi người nghe lời Độc Cô Cửu Thiên nói mà chấn động , sự việc này chỉ có một số nhân vật cao cấp trong ma giáo mới được biết , nay trong các sứ giả cũng có một số người trẻ tuổi đến giờ mới biết việc này . Họ chỉ biết Tán nhân qua đời mười năm trước do bạo bệnh , không ai ngờ bên trong lại có nguyên nhân sâu sa đến vậy .
Lai lịch của Tán nhân này cũng rất bí ẩn , không ai biết võ công của hắn cao thấp ra sao trừ Độc Cô Cửu Thiên . Trong ma giáo , chưa ai được gặp mặt hắn một lần , chỉ biết hắn là kí danh đệ tử của giáo chủ Độc Cô Động Thiên , sư đệ của Độc Cô Cửu Thiên .
Độc Cô Cửu Thiên cũng rất ít khi nhắc tới người sư đệ này , quan hệ của bọn họ tốt hay xấu không ai đoán được . Tán nhân chính là chức vị Độc Cô Cửu Thiên ban cho sư đệ của mình , hắn có thể tự do lai vãng , không ai quản thúc được , may ra chỉ có giáo chủ cùng công chúa là có thể gặp hắn . Có thể nói địa vị người sư đệ của Độc Cô Cửu Thiên trong ma giáo cũng vô cùng cao .
Hôm nay Độc Cô Cửu Thiên đột nhiên nhắc tời vị Tán nhân thần bí này khiến cho mọi người đều rơi vào trạng thái trầm mặc suy tư , cũng chính Độc Cô Cửu Thiên đã phá sự im lặng đó : “ Bổn giáo chủ cũng không muốn nói tới vấn đề này , chỉ là sau khi bị Địa Võng hộ pháp tập kích , ta mới nhớ lại chuyên xưa . Lần này Bạch Liên giáo quật khởi xem ra thế lực còn mạnh hơn cả lúc trước , tất sẽ có không ít cao thủ quy tụ , so với cao thủ của chúng ta sợ rằng còn nhiều hơn “ .
Chu trưởng lão nghe xong , cười nói : “ Giáo chủ , những tiểu nhân vật như Ma môn làm sao có thể khiến ngài phải đích thân ra tay động thủ chứ , cứ để cho mấy lão bất tử chúng ta đi dạy cho họ một bài học là đủ rồi “ .
Tám sứ giả nghe xong cũng nói : “ Giáo chủ , chúng thuộc hạ ở đây nguyện cùng các trưởng lão đi chinh phạt Ma môn . Xin người cứ ở tổng đàn chờ tin vui “ .
Độc Cô Cửu Thiên nghe xong cười nói : “ Các ngươi cho rằng ta đã già sao ? Năm nay ta mới 78 tuổi , so với Trương trưởng lão còn trẻ hơn huống chi là so với Bạch trưởng lão . Hơn nữa ta vừa mới tu luyện ‘ Đại thiên là công ‘ đến tầng thứ 8 , ta rất muốn biết công phu của bản thân tiến bộ đến mức nào ! “ .
Mọi người nghe thấy thế , đều đồng thanh nói : “ Giáo chủ thần công cái thế , thiên hạ vô địch , không một ai có thể sánh được “ .
Độc Cô Cửu Thiên nghe xong những lời này ha hả cười , tỏ vẻ rất hưng phấn .
Phương Kiếm Minh nói ngủ là ngủ luôn một mạch đến bốn ngày , làm Đao thần ngày nào cũng phải đi bắt dã lang về nướng , nhắm mắt nhắm mũi mà ăn . Đến hôm nay , nghe trong phòng có tiếng động , Đao thần đang lau chùi Đại khảm đao liền chú ý tới , nói : “ Minh nhi , con tỉnh rồi à ? “ .
Chỉ nghe thanh âm của Phương Kiếm Minh từ trong phòng vọng ra : “ Nghĩa phụ , lần này con ngủ mấy ngày ? “ .
Đao thần cười hắc hắc , nói : “ Cứ mỗi lần con ngủ thế này báo hại ta phải chịu khổ . Tính đến nay con đã ngủ hết bốn ngày , làm ta bốn ngày nay đều phải ăn thịt dã lang đến phát ngán , con mau tỉnh lại rồi đi nấu cái gì đền bù cho nghĩa phụ đi !” .
Chỉ nghe tiếng “ Vâng ! “ rõ to từ trong phòng vang ra , một lúc sau , Phương Kiếm Minh đã bước ra khỏi căn phòng đó . Đao thần vừa nhìn thấy Phương Kiếm Minh thì giật mình kinh hãi , hỏi hắn : “ Minh nhi , con ... đã có chuyện gì xảy ra vậy ? “ .
Phương Kiếm Minh không biết vì sao nghĩa phụ mình lại có bộ dáng như vậy , cười nói : “ Nghĩa phụ , con làm sao ? Bộ trêm mặt con có dính nhọ hay sao ? Người sao lại kinh ngạc quá vậy ? “ .
Đao thần động thân , nhoắng cái đã tới trước mặt Phương Kiếm Minh , một tay chế trụ bả vai hắn , chậm rãi truyền nội lực vào . Phương Kiếm Minh vừa định nói gì thì Đao thần đã nói : “ Bây giờ không nên nói chuyện “ .
Phương Kiếm Minh không biết nói gì nữa , hắn cảm giác thấy nội lực của Đao thần từ bả vai mình dần dần đi xuống cánh tay , đột nhiên Đao thần cảm giác có một cỗ cường lực cường đại bài xích công lực của mình , khiến nó không thẻ đi tiếp được nữa .
Đao thần trong lòng thất kinh , thầm nghĩ : “ Tiểu tử này sao đột nhiên lại có nội lực cường đại đến vậy , ai da , đây chẳng phải là cỗ hắc khí sao , như thế nào mà lại trở nên mạnh đến mức này , chẳng lẽ do Thiên thiền đao tác quái ? “ .
Trong lòng nghĩ vậy , nội lực của Đao thần và cỗ hắc khí tiếp tục giao phong , kẻ tám lạng người nửa cân , chẳng phân biệt được thắng bại . Đao thần lại một lần nữa giật mình thầm mắng : “ Con mẹ nó , tiểu tử này dám chống lại Đao thần ta đây à . Để hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của lão phu “ .
Đao thần nhất thời háo thắng , nội tực toàn bộ xuất ra , đưa vào kinh mạch của Phương Kiếm Minh . Cỗ hắc khí dường như biết không chống lại được nên vội vàng lui về phía sau , dường như đang phát ra tín hiệu cầu cứu . Chỉ chốc lát , một đạo bạch khí xuất hiện từ đan điền Phương Kiếm Minh lao tới đầu vai , hắc bạch nhị khí kết hợp trong nháy mắt trở nên mạnh hơn rất nhiều . Đao thần có cảm giác không xong , mắng thầm : “ Mẹ nó , các ngươi quả là bạn tốt , cho dù như thế lão phu chẳng lẽ lại sợ các con sao ? “ .
Vừa nghĩ , nội lực trong người lại ồ ạt xông đến đối đầu với hắc bạch nhị khí , khiến Phương Kiếm Minh phải kêu lên : “ Nghĩa phụ , người làm cái gì vậy ? Nội lực của con không chịu để người khống chế , chúng đang nổi giận đấy “ .
Đao thần cười nói : “ Con cũng thử nhìn lại mình đi , xem bây giờ bộ dáng con thế nào ? “ .
Phương Kiếm Minh hỏi : “ Con bị làm sao cơ ? “ .
Đao thần nói : “ Con nửa mặt đen , nửa mặt lại trắng , muốn dọa chết người ta à ? Nếu ta đoàn không lầm thì do Thiên thiền đao tác quái , để nghĩa phụ cho nó một bài học đã “ .
Phương Kiếm Minh “ Nga “ một tiếng , toàn thân nhất thời buông lỏng , tựa như thân thể này không phải của hắn nữa vậy , cùng nội lực của Đao thần dung hợp làm một thể thống nhất giao tranh với hắc bạch nhị khí .
Vốn trong cơ thể người bình thường , nếu nội lực vượt quá sự khống chế của cơ thể thì chỉ còn có 3 sự lựa chọn , một là tẩu hỏa nhập ma , hai là tự bạo mà chết , ba là cả đời tàn phế . Phương Kiếm Minh cũng là con người , hắn cũng có cực hạn , Đao thần lúc đầu còn phân vân , không biết làm thế này có thể gây thương tổn cho hắn không ? Nhưng tính háo thắng của ông lại nổi lên , cộng thêm sự trợ giúp của Phương Kiếm Minh , Đao thần đã dồn hết nội lực qua người hắn , hoàn toàn quên đi điều đấy .
Cũng không biết nội lực của Đao thần và hắc bạch nhị khí tranh đấu bao lâu , mãi cho đến khi Phương Kiếm Minh cảm thấy đói bụng không chịu được nữa , kêu lên : “ Nghĩa phụ , dừng lại được chưa ? Con đói bụng quá rồi “ .
Đao thần nghe thanh âm của Phương Kiếm Minh mới giật mình nhớ tới sự việc vừa rồi thập phần nguy hiểm , trên người toát ra mồ hôi lạnh , vội vàng thu nội lực trở về , sắc mặt kinh hoàng nói : “ Kiếm Minh , nghĩa phụ nhất thời háo thắng , thiếu chút nữa đã làm hại con rồi ! “ .
Phương Kiếm Minh cảm giác hai cỗ hắc bạch nhị khí đã trở về vị trí cũ , cười nói : “ Không có chuyện gì ạ ! Chúng đều bình thường trở lại rồi , hai tiểu tử này xem chừng khá thật , giám tranh phong với cả nghĩa phụ “ .
Đao thần thấy hắn không việc gì , trong lòng như vừa trút đi một tảng đá , thở phào nhẹ nhõm : “ Trách không được , nguyên lai là do Thiên thiền đao tác quái . Minh nhi , có phải lần trước con cầm Thiên thiền đao , nó đã truyền nội lực cho con ? Con thử nhớ lại xem , sau khi con luyện đoa được một ngày , buổi chiều hôm ấy ta khảo sát võ công thấy nội lực con tăng không ít . Ta cũng không lí giải được sự huyền bí trong Thiên thiền đao đâu . Nguyên lai Thiền thiền đao không chỉ là một cây thần đao mà còn là một cây ma đao , nó tự động cung cấp nội lực cho chủ nhân . Tại Tình nhân sơn trang , con có biểu hiện thập phần dị thường , chắc chắn đó là do Thiên thiền đao điều khiển . Nó tác quái như vậy , không biết đối với con là phúc hay là họa đây . Ài ! “ .
Phương Kiếm Minh vẫn vô tư không lo nghĩ : “ Nghĩa phụ , người không cần lo lắng quá vậy . Bây giờ có phải mặt con nửa đen nửa trắng không ? “ .
Đao thần giương mắt nhìn lại , kinh dị nói : “ Kỳ quái , kỳ quái , con luyện công kiểu gì mà đến mức này vậy ? “ .
Phương Kiếm Minh cười nói : “ Nghĩa phụ , người không nên suy nghĩ nhiều làm gì , nhanh đi kiếm một chút vật thực về đây để con nấu cho người ăn “ .
“ Hảo “ . Đao thần cầm Đại khảm đao đi ra ngoài . Chốc lát sau , khi Phương Kiếm Minh vừa mới nhóm lửa xong là Đao thần đã trở về , tay xách một con thỏ hoang .
Đao thần nhìn bóng người nhỏ bé đang làm thịt con thỏ hoang nơi bờ suối , hỏi : “ Minh nhi , không phải con có chuyện cần hỏi ta sao ? Chuyện gì vậy ? “ .
Last edited by thaolakinh89; 14-11-2008 at 06:21 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngocnd321
Phương Kiếm Minh trầm ngâm một chút rồi nói : “ Nghĩa phụ , con cũng không biết có nên hỏi người vấn đề này hay không nữa . Con nghe Phi Long Tử nói người có sư môn , thậm chí còn có rất nhiều đò tử đồ tôn , vậy tại sao từ trước đến nay nghĩa phụ không nói gi đến vấn đề này ? Phải chăng người không muốn hồi sư môn một lần ? “ .
Đao thần nghe những lời này trong nhất thời sửng sốt . Ông không ngờ rằng Phương Kiếm Minh mới đi ra ngoài có vài ngày mà đã biết không ít chuyện , không biết hắn còn biết thêm được những chuyện gì nữa về quá khứ của ông đây . Đao thần thở dài , nói : “ Minh nhi , con không biết đâu , trong lòng ta có nỗi khổ không nói nên lời “ .
Phương Kiếm Minh hỏi : “ Nghĩa phụ , người có chuyện gì cứ nói ra đi . Con bây giờ là nghĩa tử của người , người còn định gạt con sao ? “ .
Đao thần trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “ Có những chuyện ta đã muốn dấu đi không bao giờ nói lại , nay con muốn nghe , ta cũng đành nói ra vậy . Con có nhớ không , sư phụ con là Thanh Thành hòa thượng , trong lúc hắn rời Thương Long cốc , ta đã đưa cho hắn một tiểu đao “ .
Phương Kiếm Minh suy nghĩ một chút , nhớ mang máng là có chuyện như vậy , gật gật đầu . Đao thần nói tiếp : “ Con không biết rằng tiểu đao đó ta đã giữ hàng chục năm trời , sư môn của ta là một trong tứ đại ẩn môn trong võ lâm – ‘ Ma đao môn ‘ . Sư môn của ta không giống với cửu địa môn phái đệ tử đông đảo , chỉ có chừng trăm người , âm thầm khống chế đại giang nam bắc . Ngày đó ta đã đưa tín vật của Ma đao môn cho sư phụ con , chính là muốn người của Ma đao môn ra tay giúp đỡ hắn trên đường . Ai ngờ bọn họ nhìn thấy tín vật liền biết ta còn sống , nói không chừng đang ráo riết truy tìm tung tích của chúng ta “ .
Phương Kiếm Minh nghe xong , kinh ngạc nói : “ Nguyên lai nghĩa phụ là người của Ma đao môn , chẳng trách đao pháp lợi hại đến thế . Vậy tại sao nghĩa phụ không một lần trở về thăm sư môn ? “ .
Đao thần nghe xông , ha hả cười , khóe mắt đã chảy ra hai hàng nước mắt , nhưng ông cũng không lau , để nguyên như vậy nói tiếp : “ Lúc trước tại sư môn , tư chất ta là kém nhất , mọi người ai cũng xem thường , sư phụ ta thiếu chút còn muốn đuổi ta ra khỏi sư môn . Ở đấy ta không có lấy một bằng hữu , sư huynh sư đệ đồng môn không ngừng cười nhạo . Nhưng bởi vì ta là đại đệ tử nên sư phụ ta mới không đuổi ta ra khỏi môn phái . Ta ở lại Ma đao môn 30 năm , ngày ngày chăm chỉ khổ luyện , rốt cuộc đao pháp cũng đã đạt tới cảnh giới cao hơn sư phụ ta nhưng cũng không một ai biết . Để chứng tỏ thực lực của mình , ta một mình xông xáo giang hồ , cũng tạo nên được một chút thanh danh , võ lâm bằng hữu vì ngưỡng mộ đao pháp hoàn hảo của ta nên mới tặng ta biệt danh ‘ Đao thần ‘ , kỳ thật ta đã xứng được với danh hiệu đó đâu . Năm ta 68 tuổi , được võ lâm Bách Sự Thông liệt vào cao thủ trên thiên bảng , đứng hàng thứ 4 , hai chữ ‘ Đao thần ‘ cũng vì thế mà càng trở nên nổi danh . Đúng lúc đó sư phụ ta bị bạo bệnh mà qua đời , trong lòng ta thống khổ khôn nguôi , người cả đời dạy dỗ mà ta chưa báo đáp được gì , chỉ có thể trở về sư môn chịu tang . Nào ngờ nguyên lai cái chết của sư phụ ta là do người quá tức giận trước việc tranh đoạt quyền lực lãnh đạo Ma đao môn của hai người con trai cũng là sư đệ của ta . Bọn họ vì tranh giành quyền lực mà không ngừng tranh đấu , đem theo bọn đệ tử của mình chém giết lẫn nhau . Ta vì việc ấy mà cũng trở nên thất vọng . Lúc đó võ công ta đã cao , danh vọng cũng đã có , sư phụ đã qua đời , ta chả còn gì vương vấn với môn phái cả , ngay ngày hôm sau đã lặng lẽ rời khỏi Ma đao môn , sau này cũng không trở lại đó lần nào .
Về sau ta nghe tin con trai thứ hai của sư phụ đã lên làm môn chủ , giết đi ca ca của mình , khiến nhiều môn nhân không phục , lại kiếm ta trở về làm môn chủ . Ta nói rõ ý định của ta với bọn họ nhưng bọn họ không ngừng khẩn cầu , khiến ta không đành lòng phải đi ẩn cư . Lần trước sợ sư phụ con gặp nạn nên ta đã đưa tín vật sư môn cho hắn , bọn họ biết được ta còn sống , nhất định sẽ tim đến . Kỳ thật ta ẩn cư ở đây một phần nguyên nhân cũng muốn trốn tránh bọn họ “ .
Phương Kiếm Minh nghe qua câu chuyện về cuộc đời Đạo thần , trong lòng cũng cảm thấy đau xót , nói : “ Nghĩa phụ , đều do Minh nhi không tốt , đã khiến người phải nhớ lại những chuyện thương tâm . Lần sau con nhất định sẽ không khiến người thương tâm nữa “ .
Đao thần nhìn hắn với ánh mắt hiền từ , nói : “ Minh nhi , con không nên nói như vậy . Chẳng lẽ con chưa nghe qua Tô Đông Pha đã từng nói ‘Thủy điểu ca đầu mạ / Nhân hữu bi hoan hợp . Cả đời này ngoài hưởng thụ những niềm vui sướng hạnh phúc còn phải chịu đựng những nỗi thống khổ , nếu không sao gọi là nhân sinh “ .
Kiếm Minh nghe nghĩa phụ mình nói thơ Tô Đông Pha bất giác lại nhớ đến chưởng môn sư bá tổ , còn có Giác Điên sư huynh , chẳng biết bọn họ bây giờ ra sao ? Giác Điên sư huynh hẳn đã quy y làm hòa thượng a . Rồi hắn lại nhớ đến lục y tiên tử , nhớ đến lần trạm trán với bên ngoài Nguyên Giang thành , hắn phát hiện Ma môn thánh cô rất giống với lục y tiên tử hắn gặp trong giấc mơ . Cuối cung hắn lại nhớ đến Huệ Trần sư thái , mỗi lần nghĩ đến bà , trong lòng hắn lại có cảm giác vô cùng thân thuộc , tựa hồ như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải ?
Nhớ đến bà , hắn lại nhớ đến thân phận mơ hồ của mình , hắn là ai ? Cha mẹ hắn ở nơi nào ? Hắn có huynh đệ tỷ muội hay không ? Bọn họ còn trên đời này không ? Chẳng lẽ đúng như lời sư bá tổ đã nói , cha mẹ hắn đều đã bị mã tặc sát hại , thân nhân hắn trên đời này không còn một ai chăng ? Phương Kiếm Minh mơ hồ cảm thấy hai mắt mình tuôn lệ , khiến cho Đao thần thấy vậy cũng vội hỏi : “ Minh nhi , con làm sao vậy ? Làm sao con khóc ? Ài , đây là chính con tự tìm đến phiền não , kỳ thật mỗi người trong lòng đều có một câu chuyện thương tâm . Tốt rồi , tốt rồi , là nam nhân không nên rơi lệ , như vậy sẽ mất hết đi khí phách . Con không phải đã đói bụng rồi sao , mau đi nướng thỏ đi ! Tiểu nam nhân “ .
Phương Kiếm Minh nghe thế cũng phải mỉm cười : “ Nghĩa phụ , ta là tiểu nam nhân ? A , a , ta là tiểu nam nhân , như vyaj người là lão nam nhân , lão nam nhân ! “ .
Trong căn nhà tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ của một già một trẻ , Kỳ lân thử cũng không biết từ đâu chui ra , nhìn Kiếm Minh đang nướng thỏ với ánh mắt hoan hỷ . Miệng nó kêu “ Chi chi “ trong khi chân đã chạy liến thoắng , nhảy vào ngực Kiếm Minh , chảy nước dãi nhìn miếng thịt thỏ nướng .
Phương Kiếm Minh xoa đầu nó , cười nói : “ Xú tiểu tử , ngươi chạy đi đâu bây giờ mới về ? Mỗi khi có thức ăn ngon mới gọi được ngươi thôi , như vậy cũng gọi là bằng hữu sao ! “ .
Kỳ lân thử vội bày tỏ bộ dạng ủy khuất , khiến Đao thần được một trận cười ha hả .
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 02:11 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngocnd321
Sáng hôm sau , Đao thần và Phương Kiếm Minh dưới sự dẫn đường của Kỳ lân thử đi ra khỏi khu rừng rậm , đến tiểu trấn . Nơi này Đao thần mới chỉ đến có một lần , không nhớ chút gì cả , may có Phương Kiếm Minh từng nhiều lần qua lại nên hai người nhanh chóng mua đồ dùng , sau đó tới tửu điếm dùng bữa .
Đao thần giắt Đại khảm đao sau lưng , vai vác một bao quần áo , vừa rời khỏi tửu điếm vừa nói : “ Minh nhi , chúng ta qua bái phỏng Huệ Trần sư thái một chút . Ta đã nhiều năm không gặp bà ấy “ .
Phương Kiếm Minh cười nói : “ Tốt quá , con cũng đang định nói với nghĩa phụ là đến đó , A Mao , dẫn đường đi “ .
Kỳ lân thử từ trong lồng ngực Phương Kiếm Minh nhảy xuống , dẫn hai người ra phạm vi của trấn khẩu . Dọc đường đi nhiều nhân vật thập phần tò mò trước kỳ lân thử , một động vật giống tùng thử lại biết nghe lời , thật lanh lợi đáng yêu quá a !
Một lúc sau đã đến ni cô am , chỉ thấy am môn đóng chặt , bên trong hoàn toàn yên tĩnh , không truyền ra tiếng niệm Phật , cũng không có một âm thanh nào khác . Đao thần trong lòng thấy kì quái , đưa tay lên gõ cửa , phải một lúc lâu sau mới có tiếng bước chân truyền đến kèm theo một âm thanh nữ tử : “ A di đà phật , xin hỏi bên ngoài là vị thí chủ nào vậy ? “ .
Đao thần thấy người này không ra mở cửa , chỉ từ bên trong hỏi ra , tâm trạng càng ngạc nhiên , vội hỏi : “ Chúng ta đến tìm Huệ Trần sư thái . Xin vào thông báo là có bằng hữu cũ muốn gặp bà ấy “ .
Cửa am môn mở ra kèm theo một khuôn mặt tò mò . Phương Kiếm Minh nhìn thấy người này thì cười nói : ‘ Nguyên lai là ngươi . Ngươi còn nhớ ta chăng ? “ .
Ni cô này đúng là người lần trước Phương Kiếm Minh đã gặp , ngăn không cho hắn vào . Ni cô thấy Phương Kiếm Minh kêu lên một tiếng sợ hãi , nói : “ Ngươi , ngươi như thế nào lại đến đây , ta lần này sẽ không cho ngươi vào làm loạn nữa đâu “ .
Phương Kiếm Minh nhìn thấy Đao thần đanghìn minh đầy ngụ ý , khuôn mặt trở nên đỏ bừng , lí nhí nói : “ Sư thái , lần trước do tại hạ tự ý xông vào trong am gây nhiễu loạn , là tại hạ đã sai , nay tại hạ đến đây để xin lỗi sư thái và xin hỏi luôn , Huệ Trần sư thái có đây không ? “ .
Ni cố nhìn hai người với ánh mắt tò mò , hỏi : “ Các ngươi thực sự kaf bằng hữu của am chủ sao ? “ .
Đao thần nói : “ Tiểu sư thái , ta và am chủ của các ngươi có quen biết , bà ấy trước khi xuất gia là bằng hữu của ta , phiền ngươi cứ vào thông báo là có Đao thần đến bái phỏng ‘ Như Ý thần kiếm ‘ Phương Huỳnh Huỳnh nữ hiệp “ .
Ni cô ngần ngừ đôi chút rồi mới nói : “ Hai vị thí chủ đến thật không phải lúc , nếu hai vị đến sớm một ngày là có thể gặp được am chủ rồi . Người đã đi ra ngoài ngày hôm qua cùng với hai vị tiểu thí chủ “ .
Đao thần nghe vậy , vội hỏi : “ Bọn họ đi đâu ? Tiểu sư thái có biết không ? “ .
Ni cô nói : “ Việc này ta cũng không biết rõ lắm , chỉ nghe qua am chủ nói hình như muốn xuất am một , hai tháng để đến Phổ Đà sơn tham gia một đại hội do ‘ cái gì Thánh nhân ‘ tổ chức ấy . Người rời đi với am chủ chính là hai đệ tử của Thánh nhân đó “ .
Đao thần vừa nghe qua đã nói : “ Thiên Đô Thánh nhân ư ? “ . Nói xong bốn chứ , sắc mặt ông hơi đổi , thầm nghĩ : “ Mấy lão quỷ này , lúc nào không đi lại nhân đúng lúc ta tìm đến lại đi , chẳng lẽ muốn ta đi Phổ Đà sơn sao , thật phiền phức quá đi” .
Trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại nói : “ Nếu Huệ Trần sư thái đã có việc ra ngoài thì chúng ta cũng không dám quấy rầy , tiểu sư thái , xin cáo từ “ .
Nói xong bèn kéo Phương Kiếm Minh rời đi . Ni cô nhìn theo bóng hai người bọn họ khuất đi rồi mới đóng cửa vào , điệu bộ cực kì cực kì thần bí , chẳng lẽ bên trong am lại không có người thật sao ?
Đao thần , Phương Kiếm Minh rời khỏi ni cô am , dựa theo quan đạo mà đi về nhà , trên đường , Đao thần vừa đi vừa nói : “ Nguyên lai bạch hạc mà con gặp phải di Thiên Đô thánh nhân thu dưỡng , trách không được nó đã làm khó được con “ .
Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói : “ Có phải vị Thiên Đô Thánh nhân thứ ba trên thiên bảng bài danh không nghĩa phụ ? “ .
Đao thần nói : “ Đúng vậy , hắn cũng tầm tuổi như ta , lớn hơn ta 2 tuổi . Năm nay ta 130 thì hắn phải 132 rồi “ .
Phương Kiếm Minh nghe xong , lè lưỡi nói : “ Nguyên lai là như thế , trách không được Phi Long Tử gọi mấy người là lão bất tử , a , nghĩa phụ , người không trách con đấy chứ ? “ .
Đao thần cười nói : “ Chúng ta trong mắt người khác quả thật là lão bất tử , đấy chỉ là do con buột mồm nói ra thôi , nghĩa phụ trách con làm gì “ .
Bỗng dnwg Phương Kiếm Minh kêu to một tiếng : “ A , con nhớ ra một chuyện , nghĩa phụ , người có biết ‘ Huyết thủ môn ‘ không ? “ .
‘ Huyết thủ môn ‘ ba chữ vừa nói ra , Đao thần ngây người ngẩn ngơ , sắc mặt đại biến , vội hỏi : “ Tiểu tử , nói nhỏ thôi , là ai đã cho con biết Huyết thủ môn ? “ .
Phương Kiếm Minh nói : “ Là Phi Long Tử , bất quá khi nói xong ông ấy không thừa nhận những lời mình vừa nói “ .
Đao thần sắc mặt trở nên nghiêm túc , trang trọng nói : “ Minh nhi , con không nên hỏi ta về Huyết thủ môn , ta sẽ không nói ra đâu . Chuyện này con cũng không nên để ở trong lòng , quên được đi là tốt nhất , tính ra trên giang hồ ngày nay may ra chỉ còn khoảng hai chục người biết mà thôi “ .
Phương Kiếm Minh nghe Đao thần nghiêm túc nói thế , trong lòng càng thêm tò mò , Huyết thủ môn là tổ chức gì khiến nghĩa phụ không nói cho hắn vậy ? Chẳng lẽ Huyết thủ môn là môn phái lợi hại nhất trong giới võ lâm ư ? Điều này cũng không đúng , hắn chưa từng nghe ai đề cập đến chuyện này , cả sư phụ hắn cũng không bao giờ nhắc đến huyết thủ môn , xem chừng bọn họ cũng không biết có một tổ chức như vậy tồn tại .
Hai người chìm vào tâm sự của riêng mình , thình lình Kỳ lân thử kêu lên vài tiếng , hai người ngẩng đầu lên chú ý , bên tai vang lên tiếng vó ngựa , trong chốc lát sáu khoái mã xuất hiện từ con đường phía trước , chỉ còn cách bọ họ 20 trượng . Đao thần ngưng thần nhìn lại , tâm thần chấn động , nói : “ Tiểu tử , đi mau , nếu chậm thì hai phụ tử chúng ta không chứng sẽ bị bắt làm tù binh đấy “ .
Phương Kiếm Minh nghe xong , trong lòng cũng cả kinh , chưa kịp nói gì đã bị Đao thần cắp mang đi . Kỳ lân thử cũng đã nhảy kịp vào ngực Phương Kiếm Minh . Sáu con khoái mã tới thật nhanh , trong nháy mắt đã tới chỗ bọn họ đang đứng lúc nãy . Lúc này , một hồng y trung niên phụ nhân nhìn thấy thế lên tiếng : “ Hai người này sao vừa nhìn thấy chúng ta đã chạy vậy ? Lão thân thấy bóng dáng hai người này quen lắm . Tam tỷ , tỷ có nhận ra bọn họ là ai không ? “ .
Người được gọi là ‘Tam tỷ ‘ cũng là một trung niên phụ nhân mặc hồng y , cười nói : “ Lục muội , mắt của ta có bao giờ tốt hơn muội đâu , muội hỏi thế là làm khó cho ta rồi “ .
Đột nhiên người được gọi là ‘Lục muội’ lớn tiếng kêu lên : “ Ay da , Thánh cô , ta nhớ ra rồi , người to lớn kia chẳng phải Đao thần sao , còn tiểu tử hắn đi cùng hắn chính là xú tiểu tử một năm trước . Thánh cô , chúng ta mau đuổi theo đi ! “ .
Chỉ thấy người đứng giữa toàn thân vận bạch y , mặt cũng được che bằng một tấm lụa trắng , nhìn không rõ khuôn mặt nhưng nhìn qua vóc người cũng có thể khẳng định đây là một đại mỹ nhân . Bạch y nữ tử lạnh lùng nói : “ Đao thần láo thất phu ngày ấy dám vũ nhục bổn thánh cô , bổn thánh cô tuyệt đối không tha cho bọn họ . Đi ! Ta không tin bọn họ có thể trốn thoát được khỏi tay chúng ta “ .
Sáu người này chính là sáu nhân vật thuộc Ma môn .
Ngoài thánh cô và hai hồng y trung niên nhân , ba người còn lại là ba hán tử với đại đao trên lưng . Ba hán tử này thập phần lãnh khốc , khuôn mặt lạnh lùng như dược tạc bằng gỗ vậy , cho dù thánh cô là băng nhân cũng không thể so sánh với họ .
Sáu con khoái mã được thúc giục , hai mươi bốn vó tung bay , nhằm hướng hai người Đao thần và Phương Kiếm Minh chạy mà đuổi theo .
Hai người bọn họ thật sự không thể ngờ rằng tại địa phương này lại chạm chán Ma môn , lần trước bọn họ đã phá hủy âm mưu của Ma môn , mặc dù Đồng Ngũ Châu đã chết nhưng kế hoạch diệt toàn gia họ Đồng của Ma môn đã không thành công , hôm nay hai người xui xẻo gặp bọn họ xem ra không thể nói đạo lý được rồi . Đao thần cắp Phương Kiếm Minh thi triển tuyệt thế khinh công như tia chớp phi đi , không nhằm quan đọa mà cứ đường núi gập ghềnh mà đi , nhằm cất đuôi sáu người bọn họ .
Hai người chạy một mạch không nghỉ chừng bảy , tám mươi dặm , cũng không biết là đã chạy đến địa phương nào . Đao thần quay lại chỉ thấy Ma môn thánh cô còn họ cách sáu trượng , những người còn lại ở so với thánh cô còn cách chừng mười trượng .
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 02:12 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ngocnd321