Vocaloid là một phần mềm ứng dụng phát triển bởi Công ty Yamaha cho phép người sử dụng đưa lời nhạc và các giai điệu vào để thiết kế 1 bài nhạc hay 1 bài hát theo ý muốn của mình dựa trên giọng của các singer ngoài đời và hình tượng những nhân vật là đại diện mang phong cách anime-manga-games của nhật bản.
Story of evil
Ngày xửa ngày xưa, ở 1 vương quốc nọ, có 1 vị vua vô cùng anh minh. Người đã dựng nên 1 Vương quốc màu Vàng kiêu hùng nhưng rồi băng hà vì bệnh tật, và hoàng hậu người, người vợ với giọng nói ngọt ngào, đã trị vì vương quốc thay đức vua. Hoàng hậu đem lại sự thịnh vượng cho vương quốc, thậm chí còn nhiều hơn đức vua từng làm, người dân thì sống trong bình yên ấm no. Mặc dù triều đại hoàng kim vẫn tiếp diễn sau cái chết của chồng mình, hoàng hậu chịu nhiều nỗi buồn, sinh bệnh,rồi qua đời. Đứa con gái “duy nhất” của họ, vốn quen ủ ấm trong nhung lụa cùng lối sống sa sỉ, được nối ngôi. Nàng có 1 con ngựa đẹp, 1 người bầy tôi có nét hao hao giống nàng, và được làm bất cứ gì nàng thích. Cũng vì thế, cách trị vì nàng rất khắc nghiệt, trẻ con. Nàng đánh thuế tàn bạo lên người dân, trừng trị bất cứ kẻ nào chống lệnh. Dần dần, mọi người đều gọi đất nước ấy là “Vương quốc của Ác ma và Tàn bạo”, còn công chúa trở thành “Con gái của Ác ma”
Sự thật thì “Con gái của Ác ma” đã trở thành hoành hậu, tuy nhiên, với sự tôn trọng mẫu hậu mình, nàng quyết định sẽ trị vì vương quốc dưới thân phận công chúa cho tới lúc đủ tuổi trưởng thành. Cho đến 1 ngày, nạn đói bỗng hoành hành ở vương quốc, vô số người đã chết vì thiếu ăn. Nhiều chư thần đã tâu với công chú, mong nàng sẽ cứu tế cho người dân, nhưng điều duy nhất nàng thốt lên lại là hãy mang cho nàng brioche ( đây là món bánh Pháp thể hiện cho sự xa hoa của Rin, là món bánh Rin thích nhất; cũng như tượng trưng cho tình thương Len dành cho Rin {lúc nào cũng làm cho Rin ăn để Rin cười} )
Công chúa bạo ngược đã đem lòng yêu "chàng trai xanh lam”, hoàng tử của vương quốc bên kia đại dương. Nàng sai tùy tùng của mình đến cầu hôn chàng, nhưng chàng từ chối:”Ta đã có người ta yêu ở vương quốc màu lục kia. Thế nên, ta không chấp nhận lời cầu hôn này được”. Nàng công chúa điên tiết, mong mỏi đước giết cô gái màu lục, mà nàng lại không biết cô ấy là ai. 1 ngày nọ, nàng cho gọi chư thần và ra lệnh nhẹ nhàng:"Nếu ngươi không tìm thấy được con ả màu lục kia, hãy hủy diệt cả đất nước màu lục ấy”. Chiến tranh bắt đầu xảy ra, bùng nổ ngày qua ngày. Nhiều căn nhà bị thiêu rụi, vô số sinh mạng bị cướp đi. Họ đau đớn, rên xiết, phẫn nộ, nhưng chưa bao giờ đến tai công chúa lấy 1 lần, nàng tiếp tục cuộc sống hoa mỹ như thường lệ:"Ồ, tới giờ uống trà rồi!”
Tiếc thương thay cho cả vương quốc màu lục bị phá hủy. Tuy nhiên, “cô gái xanh lục” vẫn còn sống vì kẻ bầy tôi của công chúa, người giống hệt nàng, đã giấu cô tại 1 giếng nước nhằm bảo vệ cô khỏi biển lửa. Hắn cũng yêu cô gái màu lục, hắn đã nghĩ rằng vì công chúa không biết mặt cô gái này, sẽ tốt hơn nếu đem cô tới chỗ “chàng trai xanh lam” .Rồi khi mọi việc êm xuôi, công chúa cũng không nhẫn tâm phá hủy vương quốc của người nàng yêu. Cho đến một ngày, công chúa đưa cho kẻ bầy tôi này 1 chai thủy tinh nhỏ. Khi công chúa muốn hắn làm 1 điều gì quan trọng, nàng thường dùng cách này chứ không ra lệnh trực tiếp. Nó đã trở thành thói quen, từ cái thuở kẻ bầy tôi kể cho nàng nghe về 1 truyền thuyết. Và những điều được viết trên mảnh giấy mà hắn lấy ra từ cái chai thủy tinh chỉ có 1 dòng chữ :”Hãy giết ả”. “Chàng trai xanh lam” tìm thấy người chàng yêu, xác cô lạnh lẽo dưới đáy giếng. Chàng tự hứa với lòng sẽ trả thù.
Người dân bị áp bức đã đứng dậy chống lại nàng công chúa hung bạo này. Dẫn đầu đoàn người là “nữ dũng sĩ mặc giáp thắm” và “chàng trai mang chiếc mặt nạ với mái tóc xanh lam”. Sự giận dữ của “nữ dũng sĩ màu đỏ”,”chàng trai xanh lam” và toàn bộ người dân bao trùm toàn vương quốc, đoàn người cuối cùng cũng đã đánh bại đội lính hoàng gia mặc dù quân số thua kém hơn vạn lần. Có lẽ đó là may mắn khi toàn bộ quân đội hoàng gia đều kiệt sức vì chiến tranh, đoàn người nhanh chóng bao vây lấy cung điện. Các chư thần, người hầu đều bỏ trốn, người duy nhất cam trường ở lại là “Con gái của Ác ma”, xinh đẹp, thuần khiết, nhưng tàn nhẫn. Dù sắp đối mặt với cái chết, nàng vẫn hiên ngang:”Đám thường dân, thật phạm thượng và xấc xược”. Cuối cùng nàng bị bắt, đó cũng là ngày tàn của Vương quốc màu Vàng.
Cuộc hành quyết “công chúa” sẽ xảy ra vào lúc 3h chiều khi tiếng chuông nguyện nhà thờ vang lên. “Nàng” bị đưa vào ngục và chẳng ai biết “nàng” đang nghĩ gì. Người dân vây quanh lấy quảng trười nơi máy chém đã sẵn sàng. Tiếng chuông nhà thờ vang lên, lưỡi dao rơi xuống. Câu cuối cùng “nàng" thốt ra không phải những lời cầu xin được ân xá hay lời xin lỗi trước toàn thể mọi người, đó là câu nói mà “nàng” ưa thích nhất: “Ồ, tới giờ uống trà rồi!” . Buổi hành quyết diễn ra, mọi người đều an lòng, “Con gái Ác ma” đã chết, mọi chuyện nay đã kết thúc.
Vài ngày sau buổi hành quyết, có 1 tin đồn kì lạ rằng kẻ bị xử tử hôm đó vốn chỉ là kẻ thế thân và công chúa vẫn còn sống. Trong 1 thị trấn nhỏ, ở bến cảng, đứng đó 1 kẻ cố che giấu mình trước ánh mắt tò mò của mọi người, kẻ bầy tôi có nét giống công chúa: ”Ta.. ta.. Em xin lỗi.... Len”.
Một chuyến hành trình dài vô tận để tìm lại một nửa kia của cuộc đời mình.
Ren, chàng hiệp sĩ trong câu chuyện đã đi qua nhiều dãy núi, đi đến muôn trùng mây và chiến đấu với hàng ngàn kẻ thù của Nữ hoàng Luka độc tài để tìm lại Rin – người con gái đã bị thất lạc mấy năm về trước.
Số phận an bài tất cả. Tiếng hát của Rin như dược định sẵn là một bài ca đầy đau thương, một bài ca cầu nguyện. Bài hát ấy, luôn hướng tới và cầu nguyện cho Ren, ở nơi xa xôi sẽ được bình an vô sự. Tiếng hát ấy có nhuộm một chút đau thương, một chút cô đơn và một chút sự bất diệt.
Bài hát làm cho tôi có một cảm giác thấm nhuần được lý tưởng. Một lý tưởng về một tình yêu cao cả, đẹp đẽ. Đó là một chuyến hành trình dài…dài đến muôn thưở, dài xuyên qua các tầng mây để đến được thiên đường.
Đó thật sự là một bài hát hay.
Ngoài sự phối âm nhịp nhàng giữa Len và Rin, bài hát còn mang lại rất nhiều những bài học giá trị nói về tình yêu của người với người.
Thiên đường bất tận, là nơi xa hoa, tươi đẹp và…không thể chạm đến. Giấc mơ của con người không còn đến tận thiên đường. Có thể là vì những suy nghĩ nhỏ nhen, những ước muốn tham lam và một tâm hồn đen tối bị ăn mòn bởi tiền bạc và quyền lực.
Đồng hành cùng Len trên chuyến hành trình đến thiên đường còn có những người bạn khác. Những người cùng chung chí hướng cùng đi trên một con đường. Chuyến hành trình dài quá, đi xa, xa và xa mãi nhưng vẫn không thể chạm đến thiên đường.
Chuyến hành trình dài, tuy thế vẫn tiếp diễn trong sự vô vọng và đau thương bởi cái chết của những người thân yêu. Hang động tử thân là đích đến của chuyến hành trình này. Cho dù không thể thấy ánh sáng và không thể tìm thấy hy vọng nhưng Len vẫn cố tìm và với tới thiên đường. Nơi có hình bóng người con gái yêu thương, Rin.
Bên cạnh đó, tất cả đều bị ràng buột bởi sự cổ hủ bất tận và không có thiên đường tự do nào dành cho bất kỳ ai, xã hội tàn ác đó đã vùi dập biết bao con người. Nó đã chia cách một mối tình đẹp, một tình bạn thủy chung và một tình cảm gia đình ấm áp. Chiến tranh làm sinh linh ly tán, những tình cảm đó khi bị đứt rời chắc chẳng còn có thể hàn gắn như xưa nữa.
Muốn khóc mà chẳng thể khóc…
Bởi vì nước mắt đã rơi quá nhiều, đã gào thét và tuyệt vọng, đã từng muốn chết để có thể an nghỉ ở thế giới bên kia. Nhưng không, chiến tranh đã giam hãm người ta lại bằng ý muốn được sinh tồn. Cho dù có phải cực khổ và đau khổ người ta vẫn muốn được sống. Bài hát cầu nguyện đã miêu tả thật rõ những điều này. Len muốn tìm thấy Rin, cho dù có bị lấy đi sinh mạng, cậu cũng chẳng tiếc. Rin cũng thế, cô cũng đồng ý trao đi sinh mạng để Len được sống. Bị vùi dập và kìm hãm bởi âm thanh từ thiên đường. Có một linh hồn đã đến được nơi cao vời vợi ấy. Nhưng chính sự lượng thứ một cách tàn nhẫn đó, thiên đường đã chia cách đi hai con người vốn rất yêu nhau.
Cô đã chết…
Không ngại cả chiến đấu với một người đầy quyền năng – phù thủy Hatsune Miku – cậu luôn vươn lên, bằng cả niềm tin và ý chí của mình. Sự dũng cảm đó đã được khơi lên chỉ từ một suy nghĩ nhỏ nhoi là tìm lại Rin. Cậu muốn đến gần hơn cánh cửa vươn tới thiên đường. Một thiên đường bất tận và đen tối, chỉ chứa đầy những lời ước nguyện nhỏ nhen của con người, nơi đó không có gì cả, chỉ là một màn đen và hiện giờ thì chứa cả Rin ở đó.
Khi tôi thay nỗi thất vọng của mình bằng một nụ cười…tôi chìm trong tận cùng nước mắt.
Ngã xuống, với hàng nước mắt lăn dài. Cô đã đi tới thiên đường.
Và vòng quay đó đã được lập lại, như một bản biên niên sử được tái hiện lại y như thật. Những sinh linh trong kiếp này, kiếp sau và kiếp sau nữa vẫn phải chịu đau khổ. Dù vòng quay đó luôn lập lại nhưng vẫn có một tình yêu cao cả luôn thổi vào câu chuyện một cách đều đặn, dịu dàng.
Nếu khi đến được thiên đường nhưng vẫn không thể chạm đến nhau sau khi ánh sáng đã tắt, vậy thì…người sẽ kết thúc cái thiên đường giả tạo đó, bằng chính đôi tay mình.
Len đã giải thoát tất cả, cho cả phần của bóng tối và ánh sáng để chúng có thể tự do và trở về nơi chúng muốn. Mỗi người một số phận.
Len cũng có một số phận, số phận đã dịnh rằng cậu sẽ lang bạt, đến cùng trời cuối đất…để tìm lại người yêu thương.
Cậu sẽ chiến đấu hết mình, đến hơi thở cuối cùng để tìm lại Rin.
Mọi sự sống, diệt vong rồi sẽ đâm chồi trở lại, một lần nữa ở thiên đường đường của bóng tối và ánh sáng.
Một sự kết thúc…cho chuyến hành trình dài dằng dai dẳng, Len đã đến được bên kia thiên đường.
Và đem đến cho ta nỗi bồi hồi bất diệt của một tình yêu mạnh mẽ, vang dội, sinh tồn mãi từ quá khứ đến tận tương lai.
Sưu tầm
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
Vào những năm trước kia, một cô bé xinh xắn đã bước vào cuộc đời của 2 con búp bê song sinh với tư cách là người chủ đầu tiên của chúng.
Nhưng, bản tính loài người vốn ích kỉ, vô tâm, … và thậm chí có thể ruồng bỏ cả những thứ quan trọng mà mình từng rất yêu thương … để có thể đến với những gì mới mẻ và tốt đẹp hơn.
Từ thuở khai sinh lập địa, …con người …vốn đã là như thế.
Nhưng quá vô tâm họ cũng đều phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.
Như thế,
Rốt cuộc…
Liệu những đồ vật mà bản thân đã bỏ rơi trước kia – chúng có thực sự là một thứ vô tri vô giác hay không …?
Câu trả lời… chẳng một ai biết được.
Trừ khi
Chính bạn trải nghiệm điều đó
Một thời gian ngắn đã trôi qua, chúng chỉ cảm thấy như đã lưu lạc tại cái thế giới đau thương này quá lâu rồi. Trong trái tim chúng, cũng có cảm xúc. Một trái tim cảm nhận được yêu thương và đau khổ như con người. Nhưng sự bất bình luôn ngăn cản thứ cảm xúc yếu ớt trong thân thể bất động đó…
Chúng nằm đó
Dõi theo từng khoảnh khắc mình bị bỏ rơi
Chúng không thể làm gì khác được…
Không thể nói rõ những gì mình đang suy nghĩ.
Nhưng chủ nhân của chúng; nào hề quan tâm đến chúng nữa ?
Cô đã có được một món đồ chơi mới, đẹp hơn và mới hơn rất nhiều. Vì thế, đối với những thứ cũ nát không cần thiết nữa thì hãy cứ quẳng chúng đi đi.
Đơn giản bởi vì, giờ đây so với món đồ chơi mới có thì chúng chỉ là một món phế liệu không-cần-thiết mà thôi.
Đó là câu chuyện đã xảy ra vài năm về trước,
Với một thứ cảm xúc là lùng gọi là Căm phẫn được hình thành từ niềm trung thành và tin yêu. Cặp đôi búp bê song sinh đã bị ruồng bỏ năm xưa giờ đã có được thể xác của con người.
Vào đêm Hallowen…
Dưới hình dạng một cô bé và cậu bé trạc tuổi 14, chúng đã trở lại và tìm người chủ vô tâm đã bỏ rơi chúng.
Ẩn hiện dưới ánh trăng mập mờ của đêm thâu
“Trong màn sương dày đặc
Âm thanh huyễn hoặc vang vọng trong tâm trí”
Chặn bước người chủ, một hành động cho tâm linh của chúng ?
Nâng nhẹ đôi tay của người chủ năm nào, chúng đề ra một lời mời của đêm Hallowen huyền bí.
“Hãy đến đây, hãy đến đây
Nơi tận cùng của khu rừng trước mặt”
“Nhanh nào, nhanh nào
Bước thật nhanh bằng hết sức mình”
“Hãy đến đây, hãy đến đây
Cùng tham gia vào những trò đầy thú vị”
Một sức mạnh vô hình cuốn hút cô gái tóc xanh, cô hoàn toàn không có ý định cự tuyệt.
Cứ coi như chơi một trò chơi vào buổi lễ hóa trang thôi, cô rảo bước thật nhanh đến khu rừng phía trước.
Tựa như lời thì thầm của ác ma đang thúc đẩy, cô chủ của chúng chìm đắm trong màn vui bí ẩn mà cặp sinh đôi tóc vàng ấy gọi là “Thiên đường”.
Không hề hay biết thân phận của cậu nhóc lẫn cô bé tóc vàng,
“Bây giờ ta sẽ dẫn đường
Nên hãy giao bản thân cho ta nhé.”
Cô gái cứ như đang quay về thế giới lúc cô còn bé,
Chơi đùa, với những món đồ chơi yêu thích của cô ta, vui… thực sự rất vui… Màn ảo ảnh khiến cô quên đi thế giới xung quanh mình và không hề cảnh giác trước một nguy hiểm đang kề cận trước mắt.
“Chẳng thể thấy con dao hai lưỡi đang kề sát cổ mình”
Có lẽ cô đã nghĩ rằng đây là một thiên đường thực sự.
Như lời bọn nhóc đã nói.
Nhưng…
Sự thật diễn ra sau bức màn ảo ảnh gọi là “Thiên Đường” ấy, lại là một câu chuyện khiến trái tim chúng tan rã thành hơi khói.
Một cô chủ ngây thơ, bây giờ lẫn xưa kia,
Cô vẫn không để tâm với chúng sao ?!
Đối mặt với tình cảm của 2 con búp bê mình từng yêu quí hơn hết thảy mọi thứ trên đời,
Cả đêm Hallowen ngày hôm nay
Cô vẫn không hề nhận ra chúng.
Không hề có một cơn sóng dao động nào trong trái tim cô ta.
Cho đến khi…
“Dưới ánh đèn bí ngô nhập nhoạng”
Kí ức tái hiện trong trí não cô, hình bóng mập mờ của 2 con búp bê đáng yêu ngày xưa…
Trong phút chốc, nhịp đập của con tim mạnh dần, tấm vải bịt mắt của cô đã bị đánh rơi. Chợt như một cơn gió mạnh hắc ám vừa luồn lách trong đôi mắt cô.
Thực sự là một đêm Hallowen huyền bí
Cô gái dường như đã hiểu ra mọi chuyện, thân phận thực sự của cặp đôi này, chính là…..
Tâm trí cô như rối bời, chẳng thể cất lên nụ cười trong giây phút choáng ngợp.
“Hãy cho ta thấy nụ cười ngọt ngào ấy đi nào”
Một nụ cười miễn cưỡng và không phải xuất phát từ trái tim.
Đấy không phải là một nụ cười thực sự đâu.
Cũng không phải nụ cười vui năm xưa lúc chúng còn nằm trong vòng tay ấm áp của chủ nhân nữa.
“Neh~
Choudai~
Fufu~”
Cô chủ của chúng cũng không có cảm xúc vui mừng hay hối hận khi đã biết được chuyện gì đang xảy đến với bản thân.
Cô chỉ duy nhất cảm nhận được một điều: Sự sợ hãi
Chính điều ấy,
Lại 1 lần nữa thể hiện sự vô tâm của người chủ
Khơi gợi lại cảm giác khi chúng bị xem là món phế liệu không-cần-thiết.
Khơi gợi cũng không đúng, bởi vì chính xác rằng
Đã không hề có giây phút nào chúng có thể quên đi nỗi đau giằng xé khiến họ trở nên như thế này.
Chúng đã khóc….
Những giọt nước mắt thực sự trong trái tim bị xát muối đó
Khi thấy cô chủ đã không cần đến bản thân mình nữa.
Bị bỏ rơi
Và lãng quên hoàn toàn…
Thời gian trôi qua, cứ như đã ngàn năm…
Vết thương trong tim vẫn không phai nhợt, người duy nhất bọn chúng không bao giờ quên được chính là cô chủ.
Giờ đây,
Vết cắt đau đớn của cặp sinh đôi đã được chữa lành
Bằng chính trái tim của chủ nó.
Một khi đã cảm nhận được nỗi đau của con tim thì người chủ sẽ không bao giờ làm tổn thương chúng nữa…
Và giờ đây,
Khi ảo ảnh của đêm Hallowen tan biến
Chúng lại được ở bên chủ nhân
Cô ta sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng nữa…
Nhưng, đó vẫn chỉ là một sự hờ hững, vô tình mà thôi.
Một thân xác lạnh băng, không còn cảm xúc,
Trái tim dùng để yêu thương những món đồ chơi đã không còn...
Dù thế,
Chúng vẫn cảm thấy hạnh phúc ?
Tựa như...
Chúng đang tự lừa dối trái tim mình vậy,
đó không phải là cảm giác sung sướng, hạnh phúc mà chúng đã đánh mất năm xưa...
Tất cả chỉ là sự an ủi mà chúng sắp đặt cho bản thân mà thôi.
Dẫu cho vết thương đã lành miệng, nhưng đã để lại vết sẹo hằn sâu trên đó.
Hy vọng rằng…
Chúng vẫn nhớ
Có một thời gian,
Chúng đã từng được yêu thương.
Tình yêu thực sự,
từ tận tấm lòng.
Sưu tầm
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
Nếu bạn là một thiên thần, bạn có dám bẻ gãy đôi cánh trắng và đánh đổi cả mạng sống của mình - vì tình yêu?
Một buổi chiều chạng vạng, tôi đã gặp được cô ấy.
Người con gái đã kéo cuộc đời tôi ra khỏi sự cô đơn
Cuộc gặp gỡ như được định mệnh sắp đặt vậy
Cô ấy với một đôi mắt trong xanh sâu thăm thẳm
Một sức quyến rũ lạ kì, và tôi chắc chưa từng gặp thứ gì mạnh mẽ hơn thế
Tôi không thể nào cưỡng lại được sự mê hoặc ấy
Khao khát có được cô ấy rực cháy trong trái tim nhỏ bé của tôi
Ham muốn,
Chính thứ đó đã khiến tôi ôm lấy cô ấy
Tôi muốn vượt qua mọi rào cản
Về khái niệm của thiên thần và con người
Nhưng bức tường ấy vẫn rất lớn, cô ấy vẫn không thể vượt qua
Dù thế nào, chỉ cần được sống và yêu em
Tôi sẽ không ngần ngại bẽ gãy đôi cánh trắng
Và để tôi dâng mình cho ác quỷ
Vào cái ngày mà em sẽ cùng người khác sống mãi về sau,
Tôi đã được gặp lại em
Nhưng...là với một hình hài khác
Cô ấy không nhận ra được tôi
....Ánh mắt hòa quyện vào nhau từ "lần đầu gặp mặt"
Chúng tôi đều biết chạy trốn không phải là lối thoát
Nhưng cả hai đều chấp nhận,
Để cùng phản bội lại mọi thứ, cả quá khứ, thế giới này
Và chỉ quay lại với "chúng tôi"
Ngọt ngào thiêu đốt mất đi cả cảm giác khát khao
Nắm tay nhau,
Chúng tôi nối kết nhau lại bằng niềm đam mê cháy bỏng
Nhưng, dù chúng tôi có thật lòng cầu nguyện
Thì tất cả tội lỗi vẫn là tội lỗi mà thôi
Cái tội lỗi vì đã vượt qua một ranh giới chặt chẽ
Ranh giới chia cắt con người với thiên thần
Tuy vậy,
Thứ hạnh phúc mà chúng tôi đang có được không gì có thể sánh bằng
Dù sau này, mọi thứ có biến mất
Chỉ còn lại sự hối tiếc tuyệt vọng
Hay thậm chí là đau thương mất mát
Thì tôi vẫn mong có thể được chết trong vòng tay của em
Của người con gái mà tôi đã yêu từ lần đầu gặp
Người con gái mà tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được sống và yêu cô ấy
Tội lỗi
Thứ ấy vẫn kéo chúng tôi lại
Và đúng là cuộc sống này không hề hoàn hảo
Không có một thứ gì là hoàn hảo cả
Nhưng tại sao?
Chúa trời thật bất công
Để cho em nằm đó
Trong lạnh lẽo và cô đơn
Có phải đây là cái giá phải trả cho những tội lỗi của cả 2 ta
"Lạnh lắm không em ?
Anh đã từng thề sẽ dành hết cuộc đời này cho em
Tội lỗi của anh đối với chúa trời...
Nếu sự phản bội này phải trả giá bằng cái chết...
...Hãy để anh chết vì em"
Bây giờ, tôi chỉ còn lại cho mình đôi cánh gãy nát
Nhưng tôi đã từng nói là hạnh phúc cùng em mới là thứ khiến tôi ấm áp
Cho nên, tôi sẽ tiếp tục đánh đổi chúng
Chỉ mong có thể giữ lại được mạng sống của người con gái tôi yêu thương nhất
Dù tôi có biến mất mãi mãi
Thậm chí là bị thiêu đốt bằng ngọn lửa đỏ đáng sợ nơi địa ngục
Thì tôi vẫn chấp nhận.
"Mãi mãi, Tôi sẽ nhớ đến em
Mãi mãi Tôi sẽ yêu em"
Và tôi xin hứa,
Một ngày nào đó,
Chúng ta sẽ gặp lại nhau,
Và được tiếp tục sống và yêu
Sưu tầm
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc