Sáu người vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì xuống tới chân núi.
Chợt nghe có tiếng người giao thủ dưới một sơn cốc.
Nhưng khi tới cốc khẩu nhìn xuống thì thấy một trong hai đối thủ vẫn là Lâm Đoàn Nghĩa nhưng người kia không phải Dực Long Phùng Duệ mà là một lão nhân khác tóc bạc trắng nhưng da mạt hồng hào.
Cuộc chiến vô cùng quyết liệt hai đối thủ xuất chưởng ào ào làm cho trong phạm vi mười trượng kình phong như bão táp, lá cành rơi đổ ngổn ngang, đất đá cày xới ngang dọc, trông thật kinh nhân.
Không những Thanh Linh Tứ Vân và Hồng Phong Nương Tử thấy chưởng lực đó hãi hùng mà đến cả Thanh Linh đạo cô cũng rúng động.
Lâm Đoàn Nghĩa đứng ngoảnh mặt ra cốc khẩu nên khi thấy mấy người vừa đến đã nhận ra ngay liền mỉm cười chào.
Bạch phát lão nhân tuy quay lưng ra cốc khẩu nhưng vẫn phát hiện được có người nhập cốc vì phải đối phó với cường địch nên không dám quay đầu lại nhìn.
Còn chưa biết đó là địch hay bạn lão chợt thấy Lâm Đoàn Nghĩa mỉm cười thì tin chắc họ là đồng bọn của chàng, liền quát lên:
- Những kẻ kia dừng lại, chúng ta còn chưa phân thắng bại.
Đồng thời song chưởng tận lực đánh ra mấy chiêu.
Thanh Linh đạo cô nhíu mày tự hỏi:
- Lão nhi đó là ai? Vì sao xưa nay mình chưa từng gặp? Lâm Đoàn Nghĩa lướt mình nhảy ra ngoài hai trượng cười nói:
- Thôi tiền bối, giữa chúng ta vô cừu vô oán, đánh như thế là đủ, tại hạ không muốn ai trong chúng ta bị thương...
Bạch phát lão nhân ngạc nhiên nói:
- Làm sao ngươi biết họ của lão phu? Lâm Đoàn Nghĩa cười đáp:
- Trong địa động, tiên sư đánh bại hai trăm sáu mươi mốt vị tiền bối lấy đi binh khí dùng đó để huấn luyện cho tại hạ. Nay thấy võ học không những nhận ra tiền bối là Thôi Ngoạ Long mà căn cứ theo nhận xét của tiên sư thì võ học của Thôi tiền bối được xếp hàng hai mươi ba trong hai trăm sáu mươi mốt vị.
Thôi Ngoạ Long tức giận quát:
- Ta chỉ được xếp hạng hai mươi ba thôi sao? Lâm Đoàn Nghĩa chưa kịp trả lời thì từ trong cốc vang lên tiếng cười hô hô nói:
- Ngươi xếp thứ bao nhiêu cũng kém hơn ta hai bậc? Thôi Ngoạ Long quát lên:
- Kẻ nào? Từ trong cốc một lão nhân khác lướt ra cười nói:
- Lão phu ở đây lâu rồi, nếu Thôi lão nhi liệt vào hàng thứ hai mươi ba thì Điền Thiên Lại ta tất đứng hàng thứ hai mươi mốt.
Thôi Ngoạ Long tức giận nói:
- Ngươi dám tự cho rằng võ công ngươi thắng ta? Lão nhân tự xưng danh Điền Thiên Lại thản nhiên đáp:
- Đương nhiên.
Thôi Ngoạ Long quát lên:
- Vậy thì tiếp chiêu.
Dứt lời nhám Điền Thiên Lại đánh ra một chưởng.
Điền Thiên Lại không tiếp chưởng mà lại lùi ra năm trượng tránh, cười nói:
- Thôi lão nhi đừng vội. Hôm nay ngươi đánh với tiểu tử kia mất không ít khí lực, lão phu có thắng ngươi cũng chẳng vẻ vang gì. Ngươi cứ hẹn lại lúc khác chúng ta sẽ phân cao hạ.
Thôi Ngoạ Long hừ một tiếng đáp:
- Ta dù nhịn đói ba ngày lạ đi thêm ba nghìn dặm cũng đủ sức đánh chết lão quái vật ngươi.
Điền Thiên Lại nói:
- Vậy thì ngươi cứ thử xem? Thôi Ngoạ Long liền quát to một tiếng lao vút lên không mười trượng, từ trên không chao người, Điền Thiên Lại chợt thấy mắt hoa lên, có tới mười mấy nhân ảnh với vô số chưởng nảh đánh xuống đầu mình.
Phi Vân hỏi:
- Sư phụ đó là võ công gì vậy? Thanh Linh đạo cô đáp:
- Đó gọi là Ngư Long Thập Bát Biến.
Khi nhìn lại thì chợt thấy Điền Thiên Lại biến đâu mất, tiếp đó nghe bình một tiếng, hai đối thủ thu chiêu đáp xuống đứng cách nhau mười trượng.
Thái Vân lại hỏi:
- Sư phụ Điền Thiên Lại tiền bối dùng võ học gì? Thanh Linh đạo cô đáp:
- Đó là Thất Thái Thần Công? Không ngờ Thôi Ngoạ Long nghe thấy quát lên:
- Thất Thái Thần Công thì sao chứ? Điền Thiên Lại cười nói tiếp:
- Thất Thái Thần Công là võ học chuyên hoá giải Ngư Long Thấp Bát Biến của lão thất phu ngươi.
Thôi Ngoạ Long hừ một tiếng nói:
- Cái đó còn chưa biết.
Dứt lời lại nhảy lên, tiếp tục thi triển Ngư Long Thấp Bát Biến tấn công đối thủ.
Song phương lại tiến hành một cuộc kịch chiến.
Trước cốc khẩu chỉ riêng Thanh Linh đạo cô còn thấy được hai đối thủ, còn Thanh Linh Tứ Vân và Hồng Phong Nương Tử chỉ thấy những bóng người thấp thoáng vời lấy nhau không sao nhận ra được ai.
Thái Vân thì chăm chú quan sát Lâm Đoàn Nghĩa, thấy chàng chẳng ra dáng người võ lâm mà chỉ giống một thư sinh văn phong tuấn tú, nghĩ thầm:
- Người này xem hai nhân vật tuyệt đỉnh võ lâm giao đấu với thái độ điềm nhiên như vậy không biết có cách gì hoá giải Ngư Long Thấp Bát Biến không? Không biết nàng đã bị hấp dẫn trước phong thái của vị thiếu niên tuấn tú này hay quá quan tâm đến võ học? Về phần Lâm Đoàn Nghĩa tuy chăm chú quan sát cuộc chiến của hai cao thủ, sửng sốt trước võ học kinh nhân của họ, tự hỏi xem mình có khả năng đối phó với rất nhiều cao thủ kiệt xuất như vậy hay không.
Chừng như cảm giác được cá nhìn của Thái Vân, chàng chợt liếc nhìn lại thấy đối phương nhìn mình chăm chú như vậy bối rối mỉm cười.
Thái Vân thoáng ửng đỏ mặt nhưng cũng mỉm cười đáp trả rồi cúi thấp đầu xuống.
Đánh nhau một lúc Điền Thiên Lại chợt dừng tay nhảy lùi về ba trượng cười hô hô nói:
- Thôi lão nhi thấy chưa? Thất Thái Thần Công của ta cao hơn Ngư Long Thấp Bát Biến của ngươi một bậc.
Thôi Ngoạ Long cũng dừng tay hừ một tiếng nói:
- Đó chỉ là ngươi tự tán dương mình thôi.
Điền Thiên Lại hỏi:
- Ngươi có dám nội công với lão phu không? Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
- Hai người này võ công tương đẳng, nếu đấu nội lực tất lưỡng bại câu thương. Tuy họ sống chết chẳng liên quan gì đến ta nhưng kết cục đó sẽ buộc phải ở lại giải quyết thêm mất thời gian, vì thế cần ngăn họ lại.
Nghĩ thế liền nói:
- Xin hai vị tiền bối khoan đấu đã.
Điền Thiên Lại cười nói:
- Ngươi nói xem có phải lão phu được xếp thứ hai mươi mốt không? Thôi Ngoạ Long quát lên:
- Nói bậy, ngươi giỏi lắm cũng đứng hàng hai mươi bốn.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy hai vị tiền bối tranh chấp nhau như trẻ nít trong lòng không khỏi cười thầm.
Nghĩ thế liền nói:
- Hai vị đừng tranh chấp nhau nữa, quả thật tiên sư xếp Điền tiền bối vào hàng thứ hai mươi...
Chàng chưa kịp dứt lời thì Thôi Ngoạ Long quát lên:
- Câm miệng, trước hết hãy nếm của lão phu một chưởng.
Quát xong lao tới xuất chưởng nhằm Lâm Đoàn Nghĩa đánh ra.
Nhưng Điền Thiên Lại nhảy ra ngăn lại, vừa đưa chưởng lên nghênh tiếp vừa nói:
- Tiểu ca đừng sợ hắn, cứ nói tiếp đi.
Bởi vì ham nói chuyện nên phân thần sau cú tiếp chưởng bị chấn lùi một bước.
Thôi Ngoạ Long thắng được một chiêu khoái chí nói:
- Thấy chưa ngươi đứng hàng thứ hai mươi...
Chẳng ngờ lão chưa nói hết thì bị một luồng kình phong cực mạnh đánh tớ hốt hoảng kêu lên:
- Hỏng rồi.
Lão vội vàng đưa chưởng lên nghênh tiếp nhưng không kịp, tuy đã vận nội lực phòng bị nhưng vẫn bị đánh lùi ba bước.
Điền Thiên Lại cười kha kha nói:
- Thấy chưa, ta đứng hàng hai mươi mốt trên ngươi hai bậc.
Thanh Linh Tứ Vân và Hồng Phong Nương Tử cùng phì cười.
Mặt Thôi Ngoạ Long vốn đỏ nay càng rực lên như lửa quát:
- Ngươi thừa cơ lão phu không phòng bị mà định xếp cao hơn, đừng hòng.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy ha người sắp động thủ nữa, liền nhảy vào nói to:
- Hai vị đừng đánh nữa, theo bình phẩm của tiên sư thì đúng là Điền tiền bối xếp hàng hai mươi mốt nhưng bây giờ Thôi tiền bối có thể tiến bộ hơn.
Điền Thiên Lại nhíu mày hỏi:
- Hắn mà tiến bộ gì.
Thôi Ngoạ Long chợt quát lên:
- Xem đây.
Chưa dứt lời đã nhắm một tảng quá Thạch cách đó tới mười trượng vung chưởng đánh ra.
Chỉ nghe ầm một tiếng tảng quái Thạch vỡ nát thành bụi phấn.
Sư đồ Thanh Linh Tứ Vân và Hồng Phong Nương Tử thấy vậy đều thất kinh biến sắc.
Cách mười trượng đánh tảng quái Thạch có tới cả ngàn cân thành bụi phấn công lực đó trên võ lâm dễ có mấy người? Thôi Ngoạ Long đắc ý hỏi:
- Điền lão nhi ngươi chịu rồi chứ? Điền Thiên Lại cười nhạt đáp:
- Thứ trò trẻ nít đó mà ăn nhằm gì? Xem lão phu đây.
Lão liếc mắt nhìn quanh và điểm ra một chỉ.
Một viên đá to bằng trứng ngỗng cách đó mười bốn mười lăm trượng bị chỉ lực điểm trúng phát ra một luồng khói rồi biến thành đám tro.
Hồng Phong Nương Tử thốt lên:
- Vị Điền tiền bối này luyện chưởng lực tới trình độ đó hơn Thôi lão tiền bối một bậc rồi.
Thôi Ngoạ Long cự lại:
- Nói bậy ta hơn một bậc thì có.
Điền Thiên Lại quát:
- Ta hơn ngươi một bậc, đó là người khác bình phẩm ngươi còn chối sao? Lâm Đoàn Nghĩa chợt cao giọng nói:
- Hai vị tiền bối đừng tranh chấp nhau nữa. Theo tại hạ thấy thì hai vị có võ công ngang nhau.
Đúng là hai lão nhân chẳng khác nào con trẻ, ai cũng muốn được coi mình hơn đối phương, nghe vậy liền cùng quát:
- Nói bậy.
Lâm Đoàn Nghĩa điềm tĩnh đáp:
- Tại hạ có cách kiểm chứng.
Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại đồng thanh hỏi:
- Kiểm chứng thế nào?
- Hai vị cứ yên tâm, tại hạ có cách làm cho cả hai tâm phục khẩu phục.
Không những Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại đều nghi hoặc không biết thiếu niên này kiểm chứng cách nào mà cả sáu người đứng trước cốc khẩu cũng ngạc nhiên nhìn chàng.
Lâm Đoàn Nghĩa nghiêm mặt nói:
- Vì gỗ đá lớn bé khác nhau độ cứng cũng không đồng nhất, nếu chọn cùng một gốc cây hoặc một tảng đá thì người này đã đánh nát người kia thì làm sao thử nữa? Hai vị cho rằng có đúng không? Hai lão gật đầu:
- Có lý.
Chàng nói tiếp:
- Bây giờ tại hạ sẽ lấy thân mình làm mục tiêu để hai vị đứng cách ngoài mười trượng từ hai phía đối diện đồng thời phát chưởng.
Mọi người nghe vậy đồng ồ lên kinh hãi.
Hồng Phong Nương Tử nói to:
- Hắn điên rồi.
Thanh Linh đạo cô nghĩ thầm:
- Tiểu tử đó cuồng ngạo quá mức. Chưởng chỉ của hai vị tiền bối kia thế nào hắn đã thấy, cả hai bên đánh ép lại thì đừng nói tâm phế bị vỡ nát mà chẳng còn một mảng thịt nào nguyên vẹn đâu.
Nhị lão cũng rủa thầm:
- Tiểu tử này tự mình tìm chết, cho dù lão quái vật Phương Bất Bình sư phụ hắn ở đây cũng không dám buông lời đại ngôn như thế kia mà.
Lâm Đoàn Nghĩa nói tiếp:
- Tại hạ cũng biết chưởng lực của hai vị cực kỳ uy mãnh, mình làm như thế chẳng những là mạo hiểm mà còn bị coi là mất trí nhưng chỉ có cách đó mới có sự bình phẩm công bằng.
Điền Thiên Lại chắp tay nói:
- Tiểu ca can đảm như vậy lão phu tôn ngươi làm đệ nhất thiên hạ. Nhưng trường đấu này không cần thử nữa lão phu tự nhận mình kém hơn Thôi lão nhi một bậc là được.
Thôi Ngoạ Long cũng xua tay nói:
- Thôi nào, Điền lão nhi đã nói thế lão phu xin nguyện kém hắn một bậc cho yên chuyện.
Thá Vân nghe thế thì buột miệng:
- Vô lượng thọ phật.
Bốn thiếu nữ kia nghe vậy thì cười ồ cả lên.
Thanh Linh đạo cô trừng mắt nói:
- Nha đầu ngươi cũng điên nữa sao? Thật là...
Thái Vân bị sư phụ mắng đỏ mặt cúi đầu xuống.
Hồng Phong Nương Tử nghĩ thầm:
- Đừng thấy nha đầu này mối mười sáu mười bảy tuổi mà coi thường, xem chúng nó đã nảy tình xuân trước tiểu tử kia rồi đấy.
Tưởng rằng sự việc tới đó là xong nào ngờ Lâm Đoàn Nghĩa chắp tay hướg sang mọi người nói:
- Xin đa tạ chư vị đã có lòng quan tâm đến tại hạ, nhưng đã trót nói ra lời, không thực hiện tất người đời sẽ cho là nói dối. Vậy xin hai vị hãy đứng ở cự ly phát chưởng đi.
Thôi Ngoạ Long trừng mắt hỏi:
- Ta đã chịu nhường còn đấu gì nữa? Lâm Đoàn Nghĩa cười đáp:
- Đã có một chữ nhường tất đó chưa phải là một sự đánh giá công bình. Hai vị sẽ cùng nhằm vào người tại hạ phát chưởng, nếu tại hạ ngã về phía nào thì người đó bị thua...
Điền Thiên Lại trầm ngâm nói:
- Làm như thế sao được? Sư phụ ngươi tuy với chúng ta có một chút xung khắc, lão phu cũng không muốn ngươi lấy tính mạng mình ra trả đâu.
Thôi Ngoạ Long tiếp lời:
- Điền lão nhi quả là khách khí, ngươi làm ta nhận ra mình đã sai trong cuộc ấn chứng này, thôi đừng thử nữa. Bây giờ thế này trước đây chúng ta từng là bằng hữu sáu mươi năm nay mới gặp lại, giờ tìm nơi uống mấy chén rượu thì hơn.
Lâm Đoàn Nghĩa cảm kích nghĩ thầm:
- Hai vị tiền bối này quả không mất nghĩa khí của những nhân vật chính đạo tự hoá giải oán cừu với sư môn.
Nhưng chàng vẫn kiên quyết nói:
- Đa tạ nghĩa khí của hai vị tiền bối nhưng tại hạ đã nói ra, nếu không thực hiện được thì sau này người giang hồ sẽ nhìn mình bằng con mắt thế nào? Vì thế xin hai vị tiền bối cứ theo đề nghị mà ấn chưởng.
Điền Thiên Lại thở dài:
- Tính khí tiểu ca ngươi cũng thật ương bướng chẳng khác gì lệnh sư Chương trước. Thôi được, Thôi lão nhi, chúng ta cứ đứng cách hắn mười trượng chỉ phát năm thành công lực cũng được.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Như vậy không được, trong trường hợp đó có người dùng sáu bảy thành hoặc có người chỉ muốn xuất bốn thành thôi thì sao? Vì thế cứ vận toàn lực là hơn cả.
Tới đó hướng sang Thanh Linh đạo cô chắp tay nói:
- Xin Thanh Linh tiền bối làm chứng cho, chọn ba vị trí để vãn bối và hai vị tiền bối đây đứng chuẩn bị.
Thanh Linh đạo cô lúc này càng thấy thiếu niên này bên trong vẻ tiếu ngạo còn có sự lễ phép đáng trân trọng, cười nói:
- Bần ni xin vui lòng.
Rồi chỉ Thái Vân nói:
- Ngươi hãy xác định giúp thiếu hiệp đi.
Thái Vân nghe lệnh cả mừng, mặt đỏ ửng lên chạy ngay tới, lấy trong túi ra sợi dây chắp tay thi lễ hai lão nhân rồi nói:
- Sợi dây này dài đúng một trượng, vãn bối sẽ đo từ phải sang trái, cứ mười trượng thì khuyên một vòng tròn tạo thành ba vòng tròn thẳng hàng, Lâm thiếu hiệp sẽ đứng giữa còn hai vị tiền bối đứng hai bên. Nào xin hãy tự chọn.
Hai lão nhân gật đầu.
- Ngươi cứ làm đi.
Khi đo đến gần Lâm Đoàn Nghĩa nàng chợt ngẩn lên khẽ nói:
- Huynh hãy cẩn thận đấy.
Lâm Đoàn Nghĩa cũng thấp giọng trả lời:
- Đa tạ cô nương quan tâm.
Cả hai đều thấy lòng rộn lên.
Chẳng bao lâu thì Thái Vân hoàn thành công việc của mình.
Lâm Đoàn Nghĩa đứng vào vòng tròn chính giữa nói:
- Hai vị tiền bối chọn vị trí đi, chờ khi nào Thanh Linh tiền bối đếm từ một tới ba thì nhất tề phát chưởng.
Thôi Ngoạ Long thấy chàng tỏ ung dung không chút sợ hãi như vậy lòng rất thán phục thở dài nói:
- Không phải rồng thì chẳng dám quá giang. Xem ra hài tử này bản lĩnh không kém.
Rồi nhìn Điền Thiên Lại nói:
- Điền lão nhi chúng ta bắt đầu thôi.
Hai người bước tới đứng vào hai vòng tròn đối diện.
Thanh Linh đạo cô đứng cách Lâm Đoàn Nghĩa chừng hai trượng nói:
- Bần ni đành phải hoàn thành trách nhiệm được giao phó, chỉ hy vọng cả ba vị đều bình yên vô sự. Sau cuộc ấn chứng này bần ni phá lệ mời ba vị quá bộ ghé tham tệ am.
Ba người chắp tay cảm tạ.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Xin Thanh Linh nhi tiền bối phát lệnh đi.
Năm thiếu nữ đều bước lại gần đứng sau Thanh Linh đạo cô mắt dồn cả vào Lâm Đoàn Nghĩa.
Cả năm người đặc biệt là Thái Vân rất lo lắng cho tính mạng của Lâm Đoàn Nghĩa.
Tuy họ có hy vọng Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại sẽ nhẹ tay để không hại đến tính mạng của chàng, nhưng thực ra hy vọng rất ít vì một khi đã đấu tất không nhượng bộ, vì đó là uy danh mà mỗi người đều coi trọng đâu dễ chịu bại trước đối phương? Vì thế khi Thanh Linh đạo cô vừa mới điếm một thực hiện cả ha lão nhân đều vận nội công lên tới cực điểm làm y phục căng phồng lên.
Ngay cả Lâm Đoàn Nghĩa cũng vận Cửu Dã Thần Công tới mưòi hai thành công lực bố khắp toàn thân không còn vẻ ung dung như trước đây nữa.
Thanh Linh đạo cô nghĩ thầm:
- Tiểu tử đó đề ra phương pháp đấu này quả là tự mình tìm chết.
Ba ta đếm tiếp:
- Hai.
Lâm Đoàn Nghĩa vẫn bất động. Còn Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại từ từ đưa chưởng lên.
Không khí ở đấu trường rất căng thẳng.
Tuy chỉ là một cuộc ấn chứng võ công nhưng có thể trả giá bằng sinh mạng của một người quả là điều bất công.
Nhưng chính Lâm Đoàn Nghĩa tự đề ra phương thức ấy còn trách ai được? Tiếng đếm lại vang lên:
- Ba.
Nam thiếu nữ nghe âm thanh đó giống như tiếng phán quyết của tử thần đứng trơ ra như hoá đá.
Cùng lúc đấy ha luồng chưởng lực cực kỳ hung hãn lao ập tới Lâm Đoàn Nghĩa từ ha hướng khiến chàng nảy lên.
Quả đúng là `dung tình thì đừng động thủ, đã động thủ thì chớ dung tình', hai cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm chỉ vì tranh nhau thứ hạng, không chịu thua đối phương một bậc mà vận hết lực bình sinh phát chưởng vào người thiếu niên bất hạnh.
Lâm Đoàn Nghĩa không ngã nhưng không thấy cử động.
Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại đồng thanh nói:
- Hán chết rồi.
Dứt lời từ hai phía bổ tới.
Thanh Linh đạo cô cũng nhảy một bước tới gần.
Năm thiếu nữ định lao theo nhưng bị Điền Thiên Lại ngăn lại quát:
- Các ngươi không được tiến tới gần.
Cùng tiếng quát là một luồng kình lực đẩy lùi họ lại, ngay cả Thanh Linh đạo cô cũng bị đẩy lùi.
Bà ta trầm giọng hỏi:
- Vì sao Điền thí chủ ngăn bần đạo cứu người? Điền Thiên Lại hừ một tiếng nói:
- Với chút bản lĩnh của ngươi mà cũng dám nó cứu người ư? Thanh Linh đạo cô là chưởng môn nhân một phái, bị người ta coi thường trước mặt đệ tử thì làm sao chịu được? Giận đến nổi mặt tái xanh vung tay đánh ra một chưởng.
Nguyên Điền Thiên Lại đã nhận ra Lâm Đoàn Nghĩa đang tự vận công trị thương, sợ mấy nữ nhân không biết sẽ hại tới tính mạng chàng nên xuất thủ ngăn cản không ngờ xảy ra sự hiểu lầm.
Thấy Thanh Linh đạo cô đánh ra lão vội hoá giải chưởng lực của đối phương rồi hỏi:
- Ngươi định cứu người bằng cách nào? Vừa phát ra một chiêu bị Điền Thiên Lại dễ dàng hoá giải Thanh Linh đạo cô biết võ công mình kém xa đối phương, nay nghe hỏi câu đó thì ngẩn người ra không biết trả lời làm sao.
Thái Vân xông tới quát to:
- Lão sao dám lăng mạ sư phụ ta? Dứt lời rút kiếm phát ra một chiêu Thanh Long Sơ triển, mũi kiếm hoá thành năm vệt hàn tinh điểm tới Điền Thiên Lại.
Thấy Thái Vân đâm kiếm tới Điền Thiên Lại lướt người ra xa hai trượng cười hô hô nói:
- Chẳng lẽ lão phu lại đi động thủ với ngươi? Nhưng Thái Vân chưa chịu thôi thi triển Thanh Linh kiếm pháp tới độ kỳ tuyệt, buộc Điền Thiên Lại phải lùi liên tục.
Thanh Linh đạo cô thấy Thái Vân xuất thủ đánh Điền Thiên Lại trong bụng rất kinh nhưng sau lại thấy tình thế như vậy, tự nhủ:
- Cứ để Thái Vân ép lão ta một trận xem hắn có xuất thủ đối phó không? Nghĩ đoạn đắc ý ngắm nhìn ái đồ thi triển tuyệt học của mình đồng thời nghĩ cách cứu Lâm Đoàn Nghĩa.
Nhưng sau khi nhìn lại phía chàng thì bà ta vô cùng kinh hãi.
Nếu nói rằng thiếu niên đó đã bị chưởng lực của hai vị cao nhân tiền bối đánh chết thực hiện sao đến bây giờ vẫn chưa ngã xuống? Mặt khác Thôi Ngoạ Long cũng tỏ ra rất quan tâm đến Lâm Đoàn Nghĩa vì sao lão đứng bên mà không có hành gì cứu giúp? Trong lòng đầy nghi hoặc bà ta bước lại gần chàng.
Trong lúc đó vì bị Thái Vân truy bức quá Điền Thiên Lại tức quá phát tay làm thanh kiếm của đối phương bay vút lên không.
Ba vị sư thư của nàng và Hồng Phong Nương Tử thấy vậy quát lên một tiếng cùng rút kiếm xông vào.
Hồng Phong Nương Tử một mình đến Chương Long Bang khiêu chiến, bản lĩnh không phải tầm thường lại có thêm Thanh Linh Tam Vân trợ chiến uy lực càng tăng gấp bội.
Điền Thiên Lại bị vây trong kiếm ảnh trùng trùng hừ một tiếng nói:
- Các ngươi muốn chết.
Dứt lời phát ra một chưởng.
Thanh Linh đạo cô thấy vậy kinh hãi kêu lên:
- Nguy rồi.
Lời chưa dứt đã lao tới vung chưởng nghênh tiếp chưởng lực của Điền Thiên Lại.
Chính lúc đó Lâm Đoàn Nghĩa quát lên:
- Tiền bối, không được.
Nhưng cả song phương đều đã phát chưởng làm sao ngăn được? Chỉ chớp mắt chàng đã lao tới vung tay tiếp chưởng Điền Thiên Lại.
Hai chưởng vừa chạm nhau thì chưởng lực của Thanh Linh đạo cô cũng vừa đánh tới lưng Lâm Đoàn Nghĩa.
Bà ta thất kinh nhưng vẫn không kịp thu chiêu về nữa.
Bình một tiếng Lâm Đoàn Nghĩa bị đánh bật tới trước hai trượng.
Thanh Linh đạo cô liền tới hỏi:
- Thiếu hiệp có bị thương không? Lâm Đoàn Nghĩa quay lại lắc đầu đáp:
- Còn may tiền bối thu chiêu kịp nên không việc gì...
Thanh Linh đạo cô biết rằng chàng ta nói như vậy để giữ thể diện cho mình thôi thực tế thì bà ta đâu có thu chiêu về kịp.
Nhưng chưởng lực của hai vị cao nhân còn chưa đánh chết nổi thiếu niên này thì chưởng lực của bà thấm vào đâu? Trong lòng càng cảm phục Thanh Linh đạo cô áy náy nói:
- Thiếu hiệp có ân với Thanh Linh phái chúng ta chẳng những đã chưa làm gì trả ơn trái lại...
Lâm Đoàn Nghĩa ngắt lời:
- Xin tiền bối đừng nói thế...
Rồi quay sang Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại chắp tay cười nói:
- Hai vị tiền bối quả nhiên công lực tương đương, tại hạ trúng mỗi người một chưởng mà không phân định nổi bên nào thắng.
Hai lão nhân cười thái độ có phần ngượng nghịu.
Lâm Đoàn Nghĩa chợt loé lên một ý nghĩ nhìn Thanh Linh đạo cô nói:
- Chẳng hay tiền bối có thể giúp cho một việc được không? Thanh Linh đạo cô gật đầu:
- Thiếu hiệp cứ nói, làm gì được giúp ngươi bẩn ni cũng sẽ gắng sức.
Lâm Đoàn Nghĩa lấy ra đoạn Long đầu trượng bị gãy nói:
- Vãn bối muốn nhờ tiền bối cử một vị thư thư mang cái này đưa cho một người...
Thanh Linh đạo cô hỏi:
- Đưa cho ai vậy? Lâm Đoàn Nghĩa thở dài đáp:
- Đây vốn là cây long đầu trượng của Long Oải Bà Bà, vị này đã bị bọn người trong Quỷ Quốc Thập Hùng dùng một loại chưởng âm độc giống như Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng đánh chết. Lúc lâm tử Long Oải Bà Bà phó thác cho vãn bối mang đoạn long đầu trượng bị gãy này đến Lao Sơn đưa cho nữ đệ tử của bà ấy, dặn cô ta đến tìm Tĩnh Âm Thần Ni học võ nghệ để báo thù cho sư phụ. Lẽ ra vãn bối phải tự tay đem đến nhưng vừa rồi đã phát hiện ra tung tích của cừu nhân, nay muốn truy tìm đến cùng nên mới dám phiền đến lão tiền bối.
Thanh Linh đạo cô đồng ý ngay.
Lâm Đoàn Nghĩa còn dặn dò thêm cách thức đến Lao Sơn tìm người theo lời dặn của Long Oải Bà Bà nói rõ ra, sau đó chắp tay nói:
- Đa tạ tiền bối giúp đỡ vãn bối xin cáo từ.
Dứt lời lướt người ra ngoài sơn cốc.
Thái Vân chợt kêu lên:
- Xem dáng giống như huynh ấy đã bị thương.
Cả mấy người nhìn theo, quả nhiên thấy dáng đi của Lâm Đoàn Nghĩa hơi chao đảo không được bình thường.
Thanh Linh đạo cô nói:
- Hài tử này quả là ương bướng nhưng rất tốt. Chúng ta đuổi theo bắt nó phải trị thương thôi.
Cả bọn liền thi triển khinh công đuổi theo.
Nhưng chạy một hơi đến hai chục dặm vẫn không sao đuổi kịp Lâm Đoàn Nghĩa, tới một khu rừng thì không thấy dấu vết chàng đâu nữa.
Điền Thiên Lại dừng lại nói:
- Có lẽ hắn tìm một chỗ hoang vắng nào đó trị thương, chúng ta có đuổi theo cũng không tìm được đâu.
Thôi Ngoạ Long trừng mắt nói:
- Mọi việc đều do lão quái ngươi mà ra cả, ai bảo tranh làm gì cái thứ vị hai mươi mốt hai mươi hai chứ? Nếu không thiếu niên võ công đã đến mức xuất thần nhập hoá đó làm sao mà bị thương dưới chưởng lực của ngươi? Điền Thiên Lại mắng lại:
- Lão thất phu ngươi có kém gì ta chứ? Hai lão nhân tuy vẫn còn tranh chấp nhau nhưng đối với Lâm Đoàn Nghĩa thì đã tâm phục khẩu phục, ngoài ra thái độ của họ cũng không còn gay gắt như trước nữa.
Qua một con suối Thôi Ngoạ Long chợt chỉ tay nói:
- Đền lão đệ xem kìa.
Điền Thiên Lại nhìn theo tay chỉ thấy trên bãi cỏ có vết máu, nhíu mày nói:
- Thôi lão đệ, không chừng Lâm thiếu hiệp thổ huyết ra đang trị thương ở gần đây cũng nên.
Thôi Ngoạ Long gật đầu liền chia nhau tìm kiếm.
Hai vị cao nhân tiền bối quyết không nhường nhau, ngay cả lúc hoà hợp ai cũng muốn gọi đối phương là lão đệ.
Thanh Linh đạo cô và năm thiếu nữ khinh công kém hơn một lúc sau mới đến.
Họ cũng phát hiện ra dấu máu liền tản ra tìm kiếm.
Tìm suốt một canh giờ mà không thấy Lâm Đoàn Nghĩa đâu, sáu người lại nhập làm một với hai lão tiền bối.
Điền Thiên Lại nói:
- Trong khu rừng này tìm kỹ rồi, chúng ta hãy sang ngọn núi phía trước tìm xem.
Cả tám người lại kéo nhau đi.
Họ đâu biết rằng Lâm Đoàn Nghĩa đang ngồi trị thương trên một cành cây rậm rạp gần đó, cười thầm sự sơ suất của mấy vị tiền bối.
Chàng vốn đã bị chưởng lực của Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại đánh bị thương, khi đang trị thương chưa xong thấy Điền Thiên Lại xuất thủ đánh bốn thiếu nữ, biết Thanh Linh đạo cô xuất thủ giải cứu sẽ rất nguy hiểm, nên chàng hoá giải chưởng lực vạn cân của vị tiền bối này.
Sau cú đối chưởng chàng lại còn bị thêm một chưởng của Thanh Linh đạo cô nên mới bị thương.
Nhưng lúc đó chàng phải nén nhịn mà đi vì để Thanh Linh đạo cô biết mình bị thương tất bà ta quyết giữ chàng lại chửa trị như thế sẽ mất thời gian truy tìm địch nhân.
Không chỉ thế Dực Long Phùng Duệ vừa chạy khỏi đó nhất định sẽ gọi thêm đồng đảng tới trả thù, ở đó trị thương rất nguy hiểm.
Bởi thế lúc chàng làm như không có việc gì sau khi nhờ Thanh Linh đạo cô nhận lời chuyển giúp đoạn long đầu trượng liền thi triển Cửu Dã Thần Công nhanh chóng rời khỏi hiện trường tìm chổ trị thương.
Khi vừa tới khu rừng, vì thi triển Cửu Dã Thần Công để thoát sự truy đuổi nên mới ói ra một bãi máu.
Sau đó chốc lát thì hai vị tiền bối cũng vừa đuổi đến.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng nhị lão là do hảo ý với mình nhưng không phải lúc nào sự hảo tâm của người khác cũng mang đến kết quả tốt, mới tìm một cành cây kín đáo để trị thương.
Sau khi sư đồ Thanh Linh đạo cô và hai vị tiền bối đi khỏi một lúc, Lâm Đoàn Nghĩa đang vận công chữa thương thì nghe tiếng nói:
- Sư thúc, quả nhiên ở đây có dấu máu như thế hai tên đó cùng bọn đạo cô đang đi tìm tiểu tử kia. Chúng ta cũng tìm xem.
Lâm Đoàn Nghĩa nhận ra giọng nói của Dực Long Phùng Duệ trong lòng rất kinh hãi.
Lúc này mà chúng phát hiện được thì chỉ có con đường chết mà thôi, đâu còn khả năng giao chiến nữa.
Mặc dù vậy chàng vẫn lấy kim tiền và kim kiếm ra cầm tay tự nhủ:
- Dù bị thương nhưng với những binh khí này ít ra cũng lấy mạng được một tên.
Nhưng muốn thi triển Ngũ Hành Kim Kiếm để lấy được mạng một cao thủ như Dực Long Phùng Duệ thì phải vận Cửu Dã Thần Công ít ra là phải tám chín thành. Bây giờ may lắm cũng chỉ vận được vài thành thì làm sao đủ để giết một cao thủ như Dực Long Phùng Duệ lại còn thêm sư thúc của hắn nữa? May rằng sau khi Dực Long Phùng Duệ đề xuất ý kiến tên sư thúc của hắn nói:
- Nếu ngươi cho rằng tên tiểu tử đó ở trong rừng nhỏ bằng bàn tay này vì sao bọn kia tìm không thấy? Phùng Duệ cười đáp:
- Chỉ e tên họ Lâm đó cố tình tránh bọn kia, nếu chúng ta không thừa cơ hắn bị thương mà trừ đi sau này hậu hoạn sẽ không ít đâu.
Người kia cười hô hô đáp:
- Ngươi cho rằng tên tiểu tử đó được mấy thanh Ngũ Hành Kim Kiếm của Phương lão quái trong tay là có thể mặc sức tung hoành hay sao? Nên biết ràng trong đời bất kỳ vật gì cũng đều có khắc tinh, Ngũ Hành Kim Kiếm cũng không ngoại lệ.
Phùng Duệ hỏi:
- Võ nghệ của tên họ Lâm đó không thể xem thường, lão nhị, lão tứ lão lục ba người liên thủ mà không địch nổi một chưởng của hắn. Lão lục tận mắt nhìn thấy tiểu tử đó thi triển Ngũ Hành Kim Kiếm giết mất lão tứ về kể lại nhưng lão đại không chịu tin. Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy mới tin...
Tên được Phùng Duệ xưng sư thúc hừ một tiếng nói:
- Thôi được, ngươi muốn tìm giết tên đó cũng không khó chỉ cần thi triển một chút Âm Phách Sưu Hồn là được.
Lâm Đoàn Nghĩa tự hỏi:
- Âm Phách Sưu Hồn là loại võ học gì? Chợt cảm thấy có một loại âm thanh đập vào mang tai như ngàn mũi kim chọc vào nhức buốt, đến nổi chàng suýt kêu thét lên.
Lâm Đoàn Nghĩa đành tận lực đề khí vận Cửu Dã Thần Công nạp vào đan điền, cắt hai mảnh áo nhét vào tai nhắm mắt hành công loại trừ hết tạp niệm.
Xem ra Cửu Dã Thần Công chống lại Âm Phách Sưu Hồn rất hữu hiệu vì không còn cảm giác thứ âm thanh đó vang vào tai nhức buốt nữa.
Chợt thấy có gì xẹt ngang qua trước mặt Lâm Đoàn Nghĩa mở mắt ra nhìn thì thấy mấy con chim rơi xuống đất như trúng phải tên.
Lâm Đoàn Nghĩa kinh hãi nhủ thầm:
- Âm Phách Sưu Hồn thật lợi hại.
Nhưng qua đó chàng phát hiện ra rằng Cửu Dã Thần Công có khả năng đề kháng được ma âm lợi hại này, trong lòng rất cao hứng tự nhủ:
- Sau này thiếu gia nhất định sẽ tìm các ngươi trả thù cho tất cả chim chóc trong rừng này bị các ngươi sát hại.
Không còn nghe thấy tiếng của hai tên ma đầu nữa, chắc chúng đã đi xa.
Mối hiểm hoạ đã qua Lâm Đoàn Nghĩa tiếp tục vận công trị thương suốt ngày hôm đó cho tới sáng hôm sau thì cơ thể hoàn toàn bình phục.
Chàng rời khỏi cành cây nhặt mấy con chim bị Âm Phách Sưu Hồn giết chết nằm la liệt, nhóm lửa nướng ăn.
Bây giờ có thể tiếp tục truy tìm cừu nhân, mục tiêu trước mắt là Dực Long Phùng Duệ và tên sư thúc của hắn.
Theo lời Phùng Duệ thì hắn cũng là một tên trong Quỷ Quốc Thập Hùng, còn lão đại tất là tên giả bộ gù lưng đã lấy mất bọc đựng đầu lâu của chàng hôm trước.
Nghĩ rằng có thể chúng sẽ tìm đến Thanh Linh đạo cô để báo thù, Lâm Đoàn Nghĩa rất lo lắng quyết định quay trở lại đồng thời hỏi xem bà ta đã cho người mang long đầu trượng đến Lao Sơn chưa.
Chỉ vài khắc sau chàng đã tới ngọn tuyệt phong hôm trước đã giao chiến với Dực Long Phùng Duệ.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
- Hôm trước khi hai vị tiền bối đấu với nhau Thanh Linh đạo cô có mời mọi người ghé thăm bổn am, chắc không xa nơi này.
Đưa mắt nhìn chàng chợt thấy trên sườn đồi phía nam cách chừng ba bốn mươi dặm có khói bốc lên.
Dự cảm bất thường chàng liền lao tới đó.
Quả nhiên đó là một ngôi am khá lớn nhưng đã bị thiêu rụi, lửa đã tàn nhưng đây đó khói vẫn bốc lên âm ỉ.
Như vậy cuộc hoả hoạn chỉ mới xảy ra sáng nay thôi.
Tin chắc rằng đây là bổn địa của Thanh Linh phái Lâm Đoàn Nghĩa liền chạy vào xem xét.
Chàng lập tức trông thấy mấy ngôi mộ mới đắp ở hậu am vội vàng lao bổ tới xem.
Có bốn ngôi mộ trên mộ chí khắc: Thanh Linh đạo cô Cao Diệu Huyền chi mộ.
Thanh Linh Tứ Vân chi mộ.
Tỳ nữ phái Thanh Linh chi mộ.
Nhị lão quái vật chi mộ.
Đọc xong những bia mộ đó Lâm Đoàn Nghĩa đứng sững ra nghiến răng nói:
- Chính là hai tên ma đầu đã gây nên vụ thảm sát này, nhất định thiếu gia sẽ băm nát thây các ngươi.
Đứng đờ ra một lúc như pho tượng hầu như mất đi mọi cảm giác cuối cùng Lâm Đoàn Nghĩa dần dần tỉnh trí lại bắt đầu quan sát và suy nghĩ.
Chàng lập tức tự hỏi:
- Ai đã chôn cất và lập bia mộ? Căn cứ vào hiện trường thì vụ thảm án xảy ra chưa lâu, lửa đã tắt nhưng than còn đó chứng tỏ am vừa bị phóng hoả snág nay, như vậy hung thủ đã đi khỏi chưa lâu, khó có khả năng người trong am hoặc bằng hữu của nạn nhân chôn cất và lập bia mộ.
Hơn nữa căn cứ vào mấy chữ nhị lão quái vật chi mộ cũng tỏ ra là chính hung thủ làm việc này.
Nhưng ở đây lại nảy sinh hai vấn đề.
Để giết được hai vi Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại, chỉ có hạng Quỷ Quốc Thập Hùng liên thủ mới làm được nhưng bọn này đã không cho thu nhặt tử thi có lý đâu chúng tự tay chôn cất? Mặt khác khi giao thủ chẳng lẽ chúg không biết danh hiệu của đối phương? Hồng Phong Nương Tử còn Mi Hồng chưa tách khỏi bọn họ, vậy thì mộ cô ta đâu? Người lập bia dùng chưởng lực đập vỡ một tảng đá để lấy bia, đá có chưởng lực kinh nhân như vậy sao không dùng Kim cương chỉ để khắc bia mà phải dùng kiếm? Càng nghĩ chàng càng thấy nhiều nghi vấn định quật mộ lên để kiểm tra xem nhưng lại không muốn quấy rầy vong hồn họ nên lại thôi.
Cuối cùng chàng nghiến răng nói:
- Lại thêm một vụ thảm án nữa, các ngươi nhất định phải trả giá gấp trăm lần.
Nếu Thanh Linh đạo cô và Thanh Linh Tứ Vân đều đã bị giết chết tất đã để lại đoạn long đầu trượng của Long Oải Bà Bà.
Lâm Đoàn Nghĩa lập tức tìm khắp nơi trong đống tro tàn nhưng không nhận ra vết tích của đoạn long đầu trượng đâu.
Dù có cháy đoạn long đầu trượng vẫn còn những vật được khảm vào không bị cháy chứng tỏ không có đoạn long đầu trượng ở hiện trường, chẳng những thế mà còn không phát hiện bất kỳ một thứ binh khí nào.
Chẳng lẽ binh khí đã được chôn theo người? Nếu hung thủ chốn xác thì làm sao chúng có thiện chí như vậy? Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Lâm Đoàn Nghĩa:
- Nếu bọn ác ma kia đưa đoạn long đầu trượng đến Lao Sơn lừa An Kỳ cô nương thì hậu quả sẽ khó lường.
Nghĩ thế chàng lập tức rời khỏi hiện trường nhằm hướng Lao Sơn thi triển khinh công thượng thừa mà chạy.
Chiều hôm đó chàng ghé vào một tiểu trấn ăn lót dạ.
Trấn không lớn chỉ độ hai trăm hộ dân, vài ngôi phạn điếm, cả trấn cũng chỉ có vài ngôi nhà trọ tồi tàn.
Mới vào trấn Lâm Đoàn Nghĩa chợt thấy người nào cũng chăm chú nhìn mình, nhìn xuống người mới biết y phục bị chưởng lực đánh rách mấy chỗ to, đỏ mặt tự nhủ:
- Hỏng thật, chẳng trách người ta cảm thấy kỳ quặc là phải.
Nghĩ đến bản thân Lâm Đoàn Nghĩa lại thấy xót xa nghĩ thầm:
- Sau lần bổn trang bị thảm biến mình hễ gặp ai đều gây tai hoạ cho họ, đầu tiên là Long Oải Bà Bà, Tề Đông Nhị Tẩu sau đó tới Thạch sư thúc, Thần Châu Nhất Cái còn bây giờ tới Thanh Linh đạo cô, Thanh Linh Tứ Vân và hai lão tiền bối cũng chính do gặp mình mà thảm tử.
Chàng quyết định rằng trừ trường hợp bắt buộc mình sẽ không làm liên luỵ đến ai nữa đồng thời cũng cố không để lộ ra phận để mọi người khỏi chú ý.
Lâm Đoàn Nghĩa quay ra khỏi trấn vào một khu rừng vắng thay y phục rồi vòng sang một cửa khác vào trấn tìm đến một khách điếm thuê phòng trước rồi mới đến phạn điếm dùng bữa.
Lúc đó thì trời vừa tối.
Trong điếm chỉ có ba lão nhân chừng năm sáu mươi tuổi ngồi cùng bàn vừa ăn uống vừa nói chuyện.
Thấy Lâm Đoàn Nghĩa bước vào một tên tiểu nhị chạy đến niềm nở đón tiếp.
Lâm Đoàn Nghĩa chọn một bàn bên cửa sổ ngồi xuống.
Tên tiểu nhị hỏi:
- Thiếu gia dùng món gì? Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Tiểu nhị ca cho một đĩa cơm canh là được.
- Thiếu gia không uống rượu sao? Lâm Đoàn Nghĩa lắc đầu.
Tên tiểu nhị nài nỉ:
- Sao thiếu gia không uống thử vài chén? Tiểu điếm tuy nhỏ nhưng rượu rất ngon, ngay cả các cô nương cũng uống mà.
Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:
- Nếu vậy thì cho một bình nhỏ.
Tên tiểu nhị mỉm cười chạy đi.
Lâm Đoàn Nghĩa lướt mắt nhìn sang ba lão nhân, chợt thấy lão ngồi đối diện bận hoàng y chăm chú nhìn mình.
Vì thời gian qua gặp ai cũng mang hoạ tới cho họ nên chàng không muốn quen biết thêm người nào nữa, vội nhìn tránh đi.
Một lúc sau tên tiểu nhị mang cơm rượu tới.
Ăm gần xong bữa Lâm Đoàn Nghĩa chỉ uống có một chén rượu.
Khi chàng buông đũa định gọi tên tiểu nhị đến trả tiền thì hoàng y lão nhân ngồi đối diện chợt rời ghế đứng lên tiến lại gần hỏi:
- Công tử họ gì có thể cho lão hủ biết không? Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Tiểu khả họ Lâm.
Lão nhân hỏi ngay:
- Tên là Lâm Đoàn Nghĩa đúng không? Chàng thấy trong lòng rúng động nhưng lại lắc đầu đáp:
- Không tiểu khả tên Công Tuyền, chắc lão trượng nhận lầm người rồi.
Hoàng y lão nhân cười nói:
- Lão hủ không nhầm đâu, hiền điệt có thể cải được tên nhưng làm sao cải được diện mạo? Bên tai hiền điệt có hai nốt son nhỏ lẫn sao được? Lâm Đoàn Nghĩa cười kinh hãi.
Chàng rất ghét việc giả danh đổi tính nhưng vừa qua do mình mà quá nhiều người gặp hoạ nên bất đắc dĩ chàng phải giấu tên mình.
Liền nói:
- Tiểu khả chưa gặp lão trượng bao giờ, tên là do phụ mẫu đặt tiểu khả sao dám cải? Còn diện mạo và dấu vết thì người giống nhau cũng là chuyện thường...
Lão nhân thấy chàng nhất quyết phủ nhận tuy thế vẫn chưa tin lời chàng nghiêm mặt nói:
- Nếu công tử có ẩn tình gì thì hãy cứ nói ra với chúng ta, lão hủ là Thiên Phong Chưởng Hoàng Kim Độ...
Lão lại chỉ sang hai lão nhân khác ở bàn mình giới` thiệu:
- Vị bận thanh y là lão nhị Thiên Lôi Chưởng Hoàng Phủ Hạo, vị còn lại là Thiên Bao Chưởng Hoa Thiên Lý. Xin hỏi lệnh tôn có phải là Kim Đao Lâm Vĩ không? Lâm Đoàn Nghĩa sớm nghe nói đến uy danh hiển hách của ba vị huynh đệ Ngô Thiên Tam Lão này.
Có lần ba người tới làm khách ở Tùng Vân Sơn Trang được phụ thân chàng đón tiếp rất trọng thị nhưng quá lâu chàng không nhớ, bây giờ nghe nhắc mới nhớ ra.
Nghe đối phương gợi lại chuyện phụ thân mặt chàng chợt sa sầm xuống mắt đỏ hoe nhưng vẫn cứ lo rằng sẽ mang hoạ đến cho đối phương vẫn kiên trì phủ nhận:
- Tiểu khả chỉ là một thư sinh nên không biết Kim Đao Lâm Vĩ là ai, chắc lão trượng nhận nhầm người rồi.
Hoàng Kim Độ vẫn đứng nhìn chàng thầm nghĩ:
- Thiếu niên này chỉ chút nữa là khóc chứng tỏ đang đau lòng vì phụ thân bị thảm tử.
Như vậy mình đã nhận lầm vì sao nó vẫn nhất mực không nhận.
Biết rằng tất có ẩn tình lão đành gật đầu nói:
- Có lẽ lão hũ nhìn lầm thật, nhưng quả thật công tử rất giống vị nghĩa điệt đó. Xin công tử thứ lỗi vì đã làm phiền.
Nói xong chắp tay chào rồi trở lại bàn.
Lâm Đoàn Nghĩa cũng đứng lên hành lễ xong ngồi xuống trong lòng thấy áy náy khó chịu.
Hoàng Kim Độ rời khỏi bàn Lâm Đoàn Nghĩa mang nổi hoài nghi trở về bàn nói với hai lão đệ:
- Theo ngu huynh thấy thì việc này rất kỳ quái, không chừng chúng ta đi chuyến này là sa vào chỗ chết khó có hy vọng trở về.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe câu đó kinh hãi nghĩ thầm:
- Không biết ba vị tiền bối này có chuyện gì nghiêm trọng đến thế? Lại nghe Hoa Thiên Lý nói:
- Tiểu đệ ngỡ rằng vụ thảm án ở Tùng Vân Sơn Trang là do Chương Long Bang gây nên, đang định tra xét thì Chương Long Bang bỗng rã đám, khi tới đã không tìm được một tên nào nữa.
Hoàng Kim Độ thở dài nói:
- Từ lâu ta đã biết Khâu Tam Uý là người chẳng ra gì nhưng mãi gần đây mới nhận được Chương Long thiếp của hắn đề nghị chúng ta đầu nhập vào Chương Long Bang, trong thiếp hắn còn dám viết câu lấp lửng rằng `ai thuận theo bổn bang sẽ yên ổn' có ai nghĩ ra nửa câu còn lại là `chống lại chúng ta sẽ chết'? Hoàng Phủ Hạo chợt nhổ ra một bãi nước bọt nói:
- Ta lại không tin rằng Chương Long Bang đủ bản lĩnh gây ra huyết án ở Tùng Vân Sơn Trang, chỉ tếc rằng không tìm được Lâm công tử nếu không đã biết được a giết chết Phục Ma kiếm khách.
Lúc này Lâm Đoàn Nghĩa đã hiểu rằng Ngô Thiên Tam Lão đã tới Tùng Vân Sơn Trang biết tình cảnh ở đó và đang tra xét hung thủ.
Mặc dù chàng biết rằng Ngô Thiên Tam Lão không phải là đối thủ của bất cứ tên nào trong Quỷ Quốc Thập Hùng, hành động như thế chẳng khác nào tự sát nhưng vì thế lại càng cảm phục tinh thần trượng nghĩa của họ.
Bất giác chàng đưa mắt nhìn sang. Bắt gặp ánh mắt chàng Hoàng Kim Độ lại gật đầu mỉm cười.
Lâm Đoàn Nghĩa vẫn không dám nhận thịnh tình của họ vừa trả tiền xong đứng lên ra chưa tới cửa, đang mãi nghĩ thì chợt có một tên đại hán từ ngoài cửa xồng xộc bước vào va phải nghe đánh sầm một tiếng.
Hắc long tiền đại hán trừng mắt quát:
- Ngươi mù hay sao? Dứt lời đưa tay công tới ngực Lâm Đoàn Nghĩa.
Với bản lĩnh Lâm Đoàn Nghĩa thì tên kia làm sao mà chộp được chàng? Nhưng vì đã nhận với Ngô Thiên Tam Lão mình chỉ là một thư sinh nên làm ra vẻ lóng ngóng để cho đối phương chộp được ngực áo, chắp tay ngượng ngiụ nói:
- Xin lỗi...
Lại thêm hai người khác tiếp tục bước vào quán xem dạng thì đều là đồng bọn của tên đại hán đang chộp ngực Lâm Đoàn Nghĩa, trong số đó có một lão nhân đã bảy tám mươi tuổi nhưng vẫn rất tráng kiện, đôi mát phát ánh sáng màu lam đủ thấy nội lực vô cùng thâm hậu.
Lão nhân có vẻ không phải là người đa sự nhìn tên đại hán đang chộp ngực Lâm Đoàn Nghĩa khoát tay nói:
- Nhạc nhi hãy buông nó ra, ngươi cũng phải cẩn thận làm sao để người ta đâm phải được chứ? Tên đại hán vẫn còn trừng mắt nhìn Lâm Đoàn Nghĩa một cái với vẻ đe doạ xong mới chịu buông ra.
Nghe giọng nói người này rất quen chàng ngẩn lên nói:
- Cám ơn lão trượng.
Nhưng bụng lại nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ là tên ma đầu đó? Không sai, chính là giọng của tên mà Dực Long Phùng Duệ gọi là sư thúc, nhưng sao không thấy Phùng Duệ ở đâu cả.
Vì đã trả tiền rời quán chàng không có lý do gì ở lại điều tra đành trở về phòng trọ nhưng vẫn lắng nghe xem ở phạn điếm có động tĩnh gì không.
Cho đến khi Ngô Thiên Tam Lão trở về phòng trọ cùng khách điếm với Lâm Đoàn Nghĩa chàng mới yên tâm.
Nhưng chừng nửa canh giờ sau lại thấy bọn người mà chàng hoài nghi là Quỷ Quốc Thập Hùng cũng trọ ở ngay khách điếm đó.
Lâm Đoàn Nghĩa trọ ở tầng trên.
Khách điếm không lớn chỉ là ngôi nhà một tầng, ở trên có bốn phòng nhỏ mỗi phòng chỉ kê một giường trái lại ở tầng dưới phòng lại rất rộng, kê mấy tấm phản liền nhau có thể trọ được cả mười người.
Ngô Thiên Tam Lão không lên lầu tức là ở tầng dưới, nay bọn Quỷ Quốc Thập Hùng cũng vào đó thế chẳng phải dê sói ở chung, Ngô Thiên Tam Lão đâu còn mạng nữa? Nếu Quỷ Quốc Thập Hùng không biết rằng Ngô Thiên Tam Lão quen biết Kim Đao Lâm Vĩ thì còn tốt, chỉ sợ những lời ba người vừa nói oang oang trong phạn điếm sẽ không lọt khỏi tai chúng, tai hoạ khó thể tránh.
Lâm Đoàn Nghĩa rất lo lắng, suy nghĩ mãi cuối cùng tìm ra một kế.
Cho dù bọn kia không phải là Quỷ Quốc Thập Hùng thì làm sao cho Ngô Thiên Tam Lão chuyển lên ở trên lầu thì tốt hơn.
Chàng bóc một mảng giấy dán tường nhặt một viên son viết mấy chữ.
`Ỏ trọ cùng phòng tiền bối là Quỷ Quốc Thập Hùng, võ công cao cường. Xin hãy chuyển lên tầng trên. Nghiã nhi'.
Chàng giả vờ đi giải dùng chỉ lực bắn mảnh giấy vo tròn tới tay Thiên Phong Chưởng Hoàng Kim Độ.
Vị này thấy Lâm Đoàn Nghĩa đi ngang qua phòng đã có ý nghi ngờ, khi mảng giấy bay vào thì nhận ra ngay liền đưa tay bắt lấy rồi đứng lên cũng giả vờ đi giải.
Lâm Đoàn Nghĩa quay trở lại gặp Hoàng Kim Độ liền nói nhanh vào tai lão:
- Xin ba vị tiền bối hãy chuyển đi nhanh.
Hoàng Kim độ trở về phòng gọi tên tiểu nhị đến nói:
- Dưới lầu nhiều muỗi quá trên lầu còn phòng không? Tên tiểu nhị nghĩ thầm:
- Muỗi chỉ cắn một mình ông thôi sao? Nghĩ vậy nhưng không dám nói ra cười đáp:
- Trên lầu còn một phòng nhỏ, nếu ba vị đại gia muốn chuyển lên đó cũng được chỉ là hơi chật một chút.
Nói xong dẫn ba người lên cầu thang.
Ngô Thiên Tam Lão đang lên lầu chợt cảm thấy có luồng hàn khí cuốn tới sau lưng làm ai nấy lạnh run lên, quay lại nhìn nhưng không thấy gì khác thường nên chẳng lưu tâm nhiều, chuyển tới phòng đối diện với Lâm Đoàn Nghĩa.
Hai vị Hoàng Phủ Hạo và Hoa Thiên Lý bết vì sao lão đại chợt nảy ý định chuyển phòng bấy giờ mới hỏi căn do.
Hoàng Kim Độ đưa mảng giấy cho hai lão đệ xong rồi thở dài nói:
- Ngu huynh mắt còn chưa hoa, công tử trong phạn đếm lúc tối đúng là Nghiã hiền điệt.
Lão vừa nói xong thì nghe có người gõ nhẹ vào cửa sổ hai tiếng.
Hoàng Kim Độ đoán là Lâm Đoàn Nghĩa nên mới mở ra, quả nhiên thấy chàng phi thân nhảy vào.
Lâm Đoàn Nghĩa vào phòng xong đóng cửa sổ lại rồi đến quỳ trước mặt Ngô Thiên Tam Lão nói:
- Xin ba vị bá bá tha tội cho Nghiã nhi đã thất lễ.
Hoàng Kim Độ đỡ chàng lên nói:
- Hiền điệt không có lỗi gì...
Lâm Đoàn Nghĩa đứng lên chợt nhận thấy thần sắc của ba người khác hẳn lúc ở phạn đếm liền hỏi:
- Ba vị bá bá có cảm thấy trong người có gì khác lạ không? Nghe câu đó Ngô Thiên Tam Lão cùng thất kinh.
Hoa Thiên Lý từ khi lên lầu thỉnh thoảng lại run lên liền nói:
- Từ khi tới đây thì không có gì đặc biệt nhưng khi mới lên lầu thì từ phía sau có một luồng hàn phong cuốn tới thâm nhập vào người rất lạnh, chẳng lẽ chúng ta bị địch nhân ám toán.
Hoàng Kim Độ nhìn lại thấy sắc mặt Hoàng Phủ Hạo và Hoa Thiên Lý tái xám kinh hãi nói:
- Nguy rồi ta tin hai lão đệ đã bị độc chưởng đả thương.
Lâm Đoàn Nghĩa thở dài nói:
- Việc này tiểu điệt đã có dự liệu trước nhưng không ngờ vẫn không thoát khỏi bị chúng ám toán. May rằng thương thế còn nhẹ, xin ba vị bá phụ hãy vận công kháng độc đi tiểu điệt sẽ trợ giúp một tay.
Ngô Thiên Tam Lão võ công tuy không bằng mấy vị tiền bối Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại nhưng cũng thuộc hàng xuất sắc trong lớp tuổi của mình.
Nghe Lâm Đoàn Nghĩa nói thế cả ba liền ngồi xuống nhắm mắt vận công chữa độc, nhưng mới bắt đầu vận công thì hàn khí thâm nhập vào tâm phế lạnh run lên.
Hoàng Phủ Hạo mở mắt ra thở dài nói:
- Nguy rồi độc chưởng đã vào tâm phế không sao cứu được nữa.
Lâm Đoàn Nghĩa nói nhanh:
- Không sao đâu, bá bá hãy tiếp tục vận công đi.
Nói xong đặt một tay lên ngực Hoàng Phủ Hạo di chuyển dần xuống đan điền.
Vừa lúc ấy chợt nghe bùm một tiếng, chính là Hoàng Phủ Hạo xả trung tiện trong người lập tức thông xướng.
Đột nhiên từ ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười thâm trầm và giọng nói:
- Ở đây có kẻ dám chữa trị Sưu Hồn chưởng của lão phu, mau ra đây mà chịu chết.
Lâm Đoàn Nghĩa lập tức nhận ra khẩu âm của lão nhân được Dực Long Phùng Duệ gọi là sư thúc.
Chàng đưa tay chặn Hoàng Phủ Hạo đang định đứng lên vẫy tay quạt tắt ngọn đèn còn tiếp tục cứu chữa cho Hoàng Kim Độ.
Tên ma đầu thấy trong phòng tắt đèn nghĩ rằng đối phương chuẩn bị xuất chiến nhưng chờ một lúc lại nghe một tiếng phát trung tiện nữa, liền nổi giận nói:
- Tên kia nếu ra mà chịu chết, lão phu sẽ dùng Âm Phách Sưu Hồn giết sạch cả bọn đó.
Lâm Đoàn Nghĩa đã biết Âm Phách Sưu Hồn lợi hại thế nào, nếu hắn thi triển thì đừng nói trong phòng chỉ riêng chàng vận Cửu Dã Thần Công có khả năng kháng cự, Ngô Thiên Tam Lão tất sẽ bị giết mà toàn bộ khách điếm và mấy nhà lân cận, số nạn nhân bất hạnh lên đến hàng trăm người.
Chàng vừa bắt đầu chữa cho Hoa Thiên Lý vừa nói:
- Tên ác quỷ đó nếu thi triển Âm Phách Sưu Hồn thì sẽ có hàng trăm người trong trấn bị chết...
Hoa Thiên Lý nói:
- Hiền điệt đừng quản tới ta nữa, tìm cách đối phó đi.
Hoàng Phủ Hạo biết Lâm Đoàn Nghĩa đang cứu người không thể phân thần đối địch liền nói:
- Hoàng đại ca, chúng ta hãy hợp lực đấu với tên đó mấy chiêu chưa đến nỗi bại đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa tuy biết nhị lão không đủ khả năng chịu nổi một chửơng của lão ma kia nhưng lúc này đang chữa trị cho Hoa Thiên Lý chỉ cần thu chưởng lại là huyết mạch lão sẽ bị ngưng kết thành băng mà chết ngay.
Liền nói nhanh:
- Hai vị bá bá hãy ra ngoài tìm cách kéo dài thời gian đừng giao chiến, lát nữa tiểu điệt chữa thương xong cho Hoa bá phụ chúng ta sẽ đồng thời đối phó.
Hoàng Kim Độ theo lời mở cửa nhìn ra thấy ba tên trú cùng phòng với mình đứng trên mái nhà đối diện ngoài ra một tên khác vừa mới đến.
Ngô Thiên Tam Lão không biết tên này là ai nhưng nếu Lâm Đoàn Nghĩa trông thấy thì nhận ra ngay hắn chính là Dực Long Phùng Duệ, kẻ đã giao chiến với mình hai ngày trước.
Hoàng Kim Độ biết rằng Lâm Đoàn Nghĩa nói không sai đối phương chỉ cần phát ra một chưởng đủ làm bị thương cả ba huynh đệ, mình không phải là đối thủ của hắn.
Lão kéo Hoàng Phủ Hạo lên mái lầu hướng sang bốn tên kia cao giọng nói:
- Lão phu tưởng là nhân vật nào hoá ra chỉ là hạng mạt lưu chuyên ám toán người. Lão phu nhất thời không cảnh giác bị trúng độc chưởng các ngươi làm bị thương phải tự vận nội công trị thương, chẳng qua chỉ mất chút ít thời gian mà thôi. Sưu Hồn chưởng của các ngươi làm gì được huynh đệ chúng ta? Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết Thiên Phong chưởng lợi hại ra sao? Lão cố làm bộ để kéo dài thời gian mặc dù biết quá rõ Thiên Phong chưởng làm sao mà đối phó nổi với Sưu Hồn chưởng? Tuy nhiên sự khoa trương của lão cũng có tác dụng.
Tên ma đầu nghe nói đối phương tự vận công chữa được độc thương Sưu Hồn chưởng của mình ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Sưu Hồn chưởng có thể nói là tuyệt công trong giang hồ làm sao mấy tên này tự chữa trị được? Hắn đưa mắt nhìn Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo dò xét.
Hoàng Kim Độ biết địch nhân đã trúng kế, đắc ý cất một tràng cười.
Vì để kéo dài thời gian nên tràng cười của lão kéo dài tới nửa khắc làm chấn động cả hu phố làm gà kêu chó sủa rộn cả lên.
Dân phố nghe động đều thức dậy mắt nhắm mắt mở không hiểu chuyện gì thò đầu ra cửa sổ xem.
Trong tiếng ồn ào chợt ngoài phố có tiếng người nói:
- Bọn người này thật đáng ghét, một tên thì khoe nào là Sưu Hồn chưởng nào là Âm Phách Sưu Hồn, còn tên kia thì vỗ ngực xưng Thiên Phong chưởng của mình bá đạo, thế mà đánh nhau chẳng chịu đánh, cứ làm om lên quấy nhiễu thiên hạ là nghĩa lý gì? Giọng người kia không lớn nhưng dội vào tai từng người rõ từng tiếng, hơn nữa theo thanh âm có cả hàn khí theo vào tai buốt tới tận óc.
Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo biết cao nhân xuất hiện chưa rõ ta hay địch đều giật mình chấn động.
Lão ma nghe nói nổi giận quay sang bảo một tên thủ hạ:
- Phùng Duệ, ngươi ra đó xem hắn là ai mà dám cuồng ngạo như vậy? Dực Long Phùng Duệ dạ một tiếng tung mình lao ra phố.
Thấy thân pháp tên này Hoàng Kim Độ hiểu rằng võ công hắn cao hơn huynh đệ mình rất nhiều huống gì lão nhân kia thì còn cao đến đâu? Lão biết rằng cuộc chiến hôm nay đối với mình dữ nhiều lành ít, sự sinh tử tồn vong chỉ còn hy vọng vào một mình Lâm Đoàn Nghĩa nữa mà thôi, vì qua việc chữa trị độc thương, lão nhận ra Nghĩa hiền điệt công lực cao hơn cả Ngô Thiên Tam Lão, chỉ không biết có khả năng đối phó nổi với bọn ma đầu này không? Đoán rằng lúc này Lâm Đoàn Nghĩa đã hoàn thành việc trị thương cho Hoa Thiên Lý lão liền cao giọng nói:
- Lão ma đầu kia, ngươi và mấy tên tiểu yêu kia đã tới số rồi, người vừa nói ở ngoài phố tất đang đến hỏi tội ngươi, ở đây thì đã có hai chúng ta. Mau phục tánh báo danh ra để còn kịp xuống Diêm La Thập Điện gặp Diêm Vương lão ngũ.
Vừa rồi quan sát thần sắc và nghe giọng nói của Hoàng Kim Độ, lão ma biết rằng hai người nội lực kém không đủ khả năng tự vận công trị độc thương, như vậy là trong phòng còn có người khác đang trị thương cho người thứ ba trong bọn họ.
Nghe Hoàng Kim Độ nói thế hắn cười hắc hắc đáp:
- Ngươi lừa được ai chứ không qua nổi mắt ta đâu, mau rút binh khí ra mà chịu chết.
Lão phu giết hai ngươi trước rồi tới lượt tên kia sau.
Hoàng Kim Độ thấy lâu như thế mà Lâm Hoa Thiên Lý vẫn chưa xuất hiện cũng không nghe thấy tiếng trung tiện nào thì rất lo.
Lão ra hiệu cho Hoàng Phủ Hạo vẫn sẵn công lực, chỉ cần đối phương lao sang là đồng thời phát chưởng.
Lão ma nhận ra ngay vẻ căng thẳng của hai người cười nói:
- Các ngươi đừng sợ đến nỗi vải cả ra, lão phu giết các ngươi thì chỉ cần trở tay là được nhưng các ngươi còn chưa đủ tư cách để lão phu xuất thủ đâu.
Hắn quay sang nói với hai tên hán tử còn lại:
- Nhạc nhi và An nhi sang thịt hai tên đó đi, để ta vào trong phòng xem tên nào to gan dám giúp bọn này chữa trị Sưu Hồn chưởng? Hai tên hán tử dạ một tiếng lướt mình nhảy sang mái lầu.
Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo đồng thời phát chưởng.
Thiên Phong chưởng của Hoàng Kim Độ rất lợi hại, Thiên Lôi chưởng của Hoàng Phủ Hạo cũng không tầm thường nhưng vẫn không ngăn cản được hai tên hán tử.
Chỉ trong chốc lát chúng đã lên được mái lầu, vung chưởng bức lùi Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo lên tới nóc rồi sang phía bên kia.
Nhị lão đưa hết bản lĩnh ra đối địch tuy bị dồn vào thế hạ phong nhưng vẫn còn cầm cự thêm mấy chục chiêu nữa.
Tin rằng Lâm Đoàn Nghĩa đủ thời gian trị thương xong để cứu giúp mình, cả hai càng đánh càng phấn chấn.
Thấy hai tên thuộc hạ lâu không hạ được đối thủ lão ma sốt ruột nói to:
- Phùng Duệ, chuyện ngoài phố để sau. Ngươi lên thịt ha tên quái vật kia trước đi.
Dực Long Phùng Duệ dạ một tiếng phi thân nhảy lên mái lầu.
Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo cùng nghĩ:
- Mạng mình tới đây là hết.
Dực Long Phùng Duệ vừa nhảy lên lầu đã vẫy tay nói:
- Hai lão đệ lùi lại đi.
Chính lúc nhị lão đang tuyệt vọng thì một nhân ảnh từ ngoài phố lướt tới trước mặt Phùng Duệ hỏi:
- Tiểu tử, ngươi báo tính danh ra.
Đó là một lão nhân trùm khăn kín mặt.
Người trong võ lâm đều có thể nhận ra giọng nói rất nhanh. Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo nghe tiếng biết ngay người xuất hiện chính là nhân vật vừa nói câu ngoài phố, hy vọng có cơ thoát nạn, lòng mừng khấp khởi.
Dực Long Phùng Duệ nghe đối phương gọi mình là tiểu tử tức giận quát lên:
- Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của chúng ta? Mau khai báo tính danh mà chịu chết.
Người kia hừ một tiếng đáp:
- Đừng nói tên tiểu tử ngươi mà ngay cả tên trưởng bối của ngươi đang đứng bên đó cũng không có tư cách để hỏi danh hiệu của lão phu đâu.
Thái độ của lão nhân đó trấn tĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ.
Dực Long Phùng Duệ đưa mắt nhìn, thấy đối phương tay dài quá gối, mặt trùm kín chỉ chừa đôi mắt phát ra luồng sáng màu lam.
Hắn chợt nghĩ tới một người kinh hãi kêu lên:
- Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng? Lão nhân lạnh lùng nói:
- Tuy rằng Mi Cổ Thương uy danh không nhỏ nhưng lão phu chưa tới nổi đi mượn danh hiệu của hắn đâu. Ngươi nộp mạng là vừa.
Dực Long Phùng Duệ là nhân vật trong Quỷ Quốc Thập Hùng đâu thể để người khác khinh thị? Liền quát to một tiếng vung chưởng đánh ra.
Lão nhân chỉ cười hắc hắc hai tiếng đưa tả chưởng hoá giải chưởng lực đối phương rồi lướt tới gần đánh trả một chưởng.
Phùng Duệ thấy chưởng lực của mình dễ dàng bị hoá giải định xuất tiếp một chưởng nữa nhưng đã thấy chưởng đối phương đánh tới kinh hãi tung mình nhảy vút lên cao.
Chưởng kình của lão nhân đánh sượt qua chân hắn.
Có vẻ như lão nhân chỉ cố ý chọc giận mà thôi cười hắc hắc nói:
- Thấy lão phu lợi hại rồi chứ? Ngươi hãy sang gọi lão quái vật kia sang đây cùng liên thủ mới được.
Dực Long Phùng Duệ vừa thẹn vừa tức đáp xuống cách mấy trượng lại lao vào điên cuồng phát chưởng.
Nhưng hán ra sức đánh bao nhiêu cũng sao chạm được tới địch nhân tức giận rút ra một chiếc thiết bài.
Nhưng hắn chưa kịp phát chiêu thì lão ma từ bên kia tung mình nhảy qua quát:
- Phùng Duệ, bây giờ đâu phải lúc có thể dùng Diêm Vương Lệnh? Dực Long Phùng Duệ vội cất thiết bài đi chỉ vào mặt đối phương quát:
- Tên này khinh người thái quá, sư thúc hãy trị cho hắn một trận.
Tên sư thúc đưa mắt nhìn người bịt mặt một lúc mới hỏi:
- Các hạ là ai? Vì sao không dám lộ mặt trước thiên hạ mà ẩn giấu như thế? Người kia đáp:
- Kẻ ẩn giấu không dám lộ mặt là các ngươi.
Tên sư thúc quay lại bào Phùng Duệ:
- Ngươi xuống lầu xem còn một tên Hoa Thiên Lý ở đâu, đừng để hắn chạy thoát.
Dực Long Phùng Duệ tuân lệnh chạy đi.
Tên sư thúc hướng sang người bịt mặt nói:
- Ngươi đã không dám lộ mặt cũng không dám khai danh báo tính, lão phu cũng không cần hỏi nữa. Xuất chiêu đi.
Người bịt mặt đáp:
- Lão phu đang muốn thử xem Sưu Hồn chưởng lợi hại tới đâu, vì thế tốt nhất ngươi hãy phát chiêu trước.
Lão dừng một lúc nói tiếp:
- Vừa rồi lão phu nghe Sưu Hồn chưởng của ngươi chưởng phong quá lớn làm kinh động đến cư dân trong trấn, từ ngoài rừng nghe tiếng phải vào đây, chẳng những muốn giết ngươi mà còn trừ luôn cả gốc rễ ngọn nguồn của loại độc chưởng đó để yên dân.
Lão ma tức giận rít lên:
- Để ta giết hai tên kia rồi sẽ tới lượt ngươi.
Dứt lời nhắm Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo phát chưởng.
Người bịt mặt không ngờ lão ma lại nhằm nhị lão tấn công nhưng muốn xuất thủ giải cứu đã không còn kịp nữa.
Trong lúc Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo đang nhắm mắt chờ chết thì chợt từ dưới lầu nghe bịch một tiếng tiếp đó một nhân ảnh bay lên mái lầu vừa khéo hứng lấy chưởng lực của lão ma vừa đánh ra.
Hắn cười nhạt nói:
- Thì ra là một tên thế mạng...
Nhưng chưa kịp dứt câu hắn chợt nhận ra kẻ thế mạng chính là sư điệt mình Dực Long Phùng Duệ.
Lúc đó còn làm sao thu chưởng lại kịp? Lại nghe bịch một tiếng nữa, Phùng Duệ ngã vật xuống.
Lão ma kinh hãi chạy tới gần thấy Dực Long Phùng Duệ đã chết, không biết do mình hay chết đi từ trước? Chính lúc ấy có hai nhân ảnh từ dưới lầu nhảy lên đáp cách lão ma chừng năm bước.
Đó là một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi rất tuấn tú và một thanh y lão nhân tuổi chừng ngũ tuần.
Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo thấy hai người đến cùng kêu lên mừng rỡ.
Đó không phải ai khác mà chính là Lâm Đoàn Nghĩa và Thiên Bao chưởng Hoa Thiên Lý.
Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:
- Lão ma, sao lại độc ác tới mức giết chết sư điệt của mình đi thế? Lão ma đầu nhận ra thiếu niên này chính là thư sinh bị tên đệ tử họ Nhạc vấp phải trong phạn điếm.
Khi đó mọi người đều cho rằng thiếu niên thư sinh đó không biết võ công, làm sao bây giờ hắn lại phi thân được lên tới mái lầu? Không những thế hắn rất có khả năng vừa trợ giúp Ngô Thiên Tam Lão trị độc thương và giết chết Dực Long Phùng Duệ nữa.
Nhưng ngay sau đó hắn liền hiểu ra vấn đề, sấn tới một bước gầm lên:
- Tiểu tử ngươi là Lâm Đoàn Nghĩa đúng không? Hôm trước trị thương trong rừng Lâm Đoàn Nghĩa nghe lão ma này nói với Phùng Duệ rằng mình có món binh khí có thể khắc chế được Ngũ Hành Kim Kiếm nên sợ đối phương cảnh giác vì thế chỉ mỉm cười nói:
- Ngươi hỏi Lâm Đoàn Nghĩa làm gì? Có phải chỉ có Lâm Đoàn Nghĩa mới giết được ngươi đâu? Nó xong bước tới gần Hoàng Kim Độ và Hoàng Phủ Hạo.
Lão ma chợt gầm lên:
- Tiểu tử chạy đâu? Đồng thời vung chưởng đánh ra.
Người bịt mặt bỗng phát chưởng ngăn lại:
- Lão quái vật ngươi tuổi tác không ít đối với một tên vãn bối làm sao vừa rồi đối diện không đánh, chờ hắn đi mới đánh trộm? Lão ma tức giận nhìn đối phương nhưng không biết trả lời thế nào chỉ đành quay sang hai tên đệ tử nói:
- Các ngươi hãy mang thi thể sư huynh đi với ta.
Người bịt mặt hỏi:
- Ngươi định đi đâu? Lão ma đáp:
- Đương nhiên ta không thể để các ngươi lại mà đi một mình, muốn giao chiến chúng ta phải ra ngoài thành để khỏi làm kinh động đến dân chúng. Các ngươi không phải sợ mà bỏ chạy chứ? Người bịt mặt cười hô hô đáp:
- Lão phu sợ tên phế vật ngươi sao? Nói rồi đưa mắt nhìn Lâm Đoàn Nghĩa và Ngô Thiên Tam Lão.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
- Không biết hắn định giở trò gì đây? Nhưng nếu giao chiến ở đây lỡ ra lại thi triển Âm Phách Sưu Hồn thì sẽ hại rất nhiều người vô tội, nên tốt nhất là cứ ra khỏi trấn rồi sẽ liệu.
Nghĩ thế liền gật đầu.
Hai tên hán tử họ Nhạc và họ An mang thi thể Dực Long Phùng Duệ đi trước lão ma theo sau để đề phòng tiếp đó là người bịt mặt rồi tới Ngô Thiên Tam Lão và Lâm Đoàn Nghĩa.
Một đoàn tám người ra khỏi trấn.
Lâm Đoàn Nghĩa đi bên cạnh Hoàng Kim Độ hỏi:
- Hai vị bá phụ còn lạnh nữa không? Hoàng Kim Độ lắc đầu nói:
- May hiền điệt kịp ném Phùng Duệ lên hứng lấy Sưu Hồn chưởng nếu không cả hai chúng ta đã chết dưới tay lão ma đó.
Hoàng Phủ Hạo hỏi:
- Làm sao mà hiền điệt bắt được tên Dực Long Phùng Duệ đó? Nghe nói hắn có cánh bay được như chim mà? Hay đó chỉ là...
Lão định nói rằng `đó chỉ là kẻ giả mạo' nhưng nén lại.
Hoa Thiên Lý trả lời thay:
- Lão đệ nói thế là coi thường Lâm hiền điệt đấy. Cánh của hắn đã bị hiền điệt chặt gãy trước rồi.
Người bịt mặt bết tên mà Phùng Duệ gọi là sư thúc bản lĩnh không tầm thường chỉ e trong giang hồ khó ai chịu nổi Sưu Hồn chưởng của hắn thế mà Ngô Thiên Tam Lão đặc biệt là Lâm Đoàn Nghĩa tỏ ra rất điềm tĩnh, nói cười không chút sợ hãi liền tò mò nhìn thiếu niên tuấn tú này.
Lão ma đi trước họ vài trượng dáng cũng rất ung dung tựa hồ như hắn đã tin chắc sẽ giết hết đối phương.
Tám người ra khỏi trấn tới một khu nghĩa địa hoang vắng thì dừng lại.
Lão ma nói:
- Ở đây được rồi, An nhi tìm lấy Diêm Vương Lệnh trong người sư huynh đưa cho ta.
Tên hán tử lục tìm trên thi thể Dực Long Phùng Duệ một lúc nhưng không thấy mặt biến sắc nói:
- Không có Diêm Vương Lệnh trong người sư huynh.
Lão ma trừng mắt hỏi:
- Ngươi nói gì? Tên họ An nhắc lại:
- Không có Diêm Vương Lệnh trong người sư huynh.
Lão ma nhảy hai bước tới trước mặt Lâm Đoàn Nghĩa quát:
- Có phải ngươi đã trộm mất Diêm Vương Lệnh rồi không? Lâm Đoàn Nghĩa đã vận công để sẳn sàng ứng phó trong trường hợp đối phương xuất thủ đả thương Ngô Thiên Tam Lão, thản nhiên đáp:
- Thiếu gia cần gì lấy trộm chứ? Lão ma chợt đứng sững ra.
Thật vậy, Dực Long Phùng Duệ đã rơi vào tay tiểu tử này thì cần gì phải lấy trộm nữa? Hắn vung tay định đánh thì người bịt mặt nhảy tới gần nói:
- Ngươi không cần vội. Chỉ cần đánh chết hết chúng ta đây thì còn lo lắng gì không đoạt lại Diêm Vương Lệnh? Hơn nữa dù mất Diêm Vương Lệnh cũng không sao, vì trong người hắn vẫn còn một chiếc nữa.
Liền nói:
- Được lắm, bây giờ ngươi hãy chọn địa điểm đi. Muốn chết ở đâu ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
Người bịt mặt chỉ tay vào một đám loạn Thạch rộng mấy chục trượng không có cây cỏ gì nói:
- Ta thấy nơi đó là tuyệt địa cây cỏ không mọc được. Ngươi muốn dùng Sưu Hồn chưởng cũng tốt, Âm Phách Sưu Hồn cũng xong, đủ tự làm cho mình một chiếc bia mộ là được.
Nói xong tự mình đi trước tới bãi đá.
Lão ma vừa theo sau vừa nói:
- Chưa biết làm bia mộ cho ai? Lâm Đoàn Nghĩa cũng tới bãi đá đứng cách lão ma chừng hai trượng.
Tên này nhìn tên bịt mặt nói:
- Ngươi bây giờ đã tới Quỷ Môn quan rồi sao không báo danh tính với Diêm Vương lão ngũ đi? Người kia đáp:
- Lão phu xưa nay không quen thông danh báo tính với hạng tà ma nên hôm nay cũng miễn việc này. Nhưng ta biết ngươi là tên tiểu quỷ liệt vào hàng thứ hai dưới trướng Đào Chân lão tặc, ngày xưa Đào Chân sợ Phương Bất Bình tìm hắn báo thù nên trốn biệt, sau đó mới luyện được thứ Diêm Vương Lệnh để chuyên đối phó với Ngũ Hành Kim Kiếm nhưng sau đó Đào Chân...
Lão ma thấy đối phương biết rõ mọi bí mật của sư môn trong lòng vừa kinh hãi vừa giận nghiến răng đưa tay lên định đánh.
Người bịt mặt lướt mắt nhìn Ngô Thiên Tam Lão nói:
- Các ngươi lùi lại đi. Sưu Hồn Độc Chưởng của Đào Chân có khả năng đả thương người trong phạm vi xa tới hai mươi trượng mà không hề hay biết đâu.
Nói xong tiến thêm một trượng về phía địch.
Ngô Thiên Tam Lão vốn đã nếm khổ đau suýt chết, nghe người bịt mặt nói vậy thì tin ngay liền lui thêm mấy trượng.
Hoàng Kim Độ lo lắng nói:
- Lâm hiền điệt ngươi tất là môn hạ của cao nhân nên ngu bá không nói nhiều, nhưng độc chưởng của lão ma đó xác thực là rất lợi hại hiền điệt có chắc thắng được hắn không? Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Tiên sư là Phương Bất Bình mà vị tiền bối bịt mặt kia vừa nhắc tới. Tiểu điệt cũng biết rằng võ công của lão ma đó rất cao nhưng tin rằng thế nào cũng khống chế được, chỉ thấy vị bịt mặt kia có chỗ kỳ quái.
Lúc đó thì lão ma đã bắt đầu phát chưởng nhưng người bịt mặt không hoàn thủ vừa nhảy tránh vừa nhìn sang Ngô Thiên Tam Lão hỏi:
- Các ngươi đã nhìn thấy chưa? Hoàng Phủ Hạo chăm chú nhìn hai đối thủ một lúc ngạc nhiên nói:
- Quả là kỳ quặc, mới rồi người bịt mặt giao thủ với Dực Long Phùng Duệ dường như chỉ hơn hắn một bậc. Nhưng bây giờ đấu với lão ma này cũng chỉ hơn một bậc, mấy lão huynh không thấy lạ sao? Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Tiểu điệt thấy thân pháp của vị đó giống như Kình Thiên Chi Dã mà mình đã luyện qua. Ngoài ra vị đó nói mấy câu về Diêm Vương Lệnh khắc chế Ngũ Hành Kim Kiếm với ý cảnh báo cho tiểu điệt, không biết người đó là ai? Hoa Thiên Lý hỏi:
- Chẳng lẽ người đó là sư huynh đồng môn của hiền điệt? Lâm Đoàn Nghĩa lắc đầu nói:
- Tiên sư không hề thu nhận đệ tử nào.
Hoàng Phủ Hạo nói:
- Bây giờ không cần phải mất công suy đoán, sau trận đầu này hiền điệt cứ cố gặng hỏi xem. Bây giờ để ý xem liệu y có thắng nổi lão ma đó không.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Thắng thì nhất định thắng rồi, chỉ không biết vì sao ông ta không chịu xuất toàn lực? Chính lúc đó người bịt mặt chợt quát lên:
- Tiểu yêu, ngươi còn chưa chịu đưa thứ rác rưởi Diêm Vương Lệnh ra để đối phó sao? Lão ma hừ một tiếng nói:
- Giết gà thì đâu cần đến dao mổ trâu chứ? Dứt lời tay trái đánh ra, tay phải đẩy tới tạo thành hai luồng kình lực cực kỳ hung mãnh ập tới đối phương.
Ngô Thiên Tam Lão đứng ngoài hai mươi trượng mà vẫn bị hàn phong cuốn đến lạnh phát run.
Lâm Đoàn Nghĩa vội nói:
- Tiền bối hãy mau xuất chiêu đối phó đi. Lão ma đó đang hạ sát thủ đấy.
Người bịt mặt bình thản đáp:
- Lão phu chính đang muốn thử xem Sưu Hồn Độc Chưởng lợi hại thế nào. Còn ngươi nếu muốn giết người thì cứ tự mình động thủ đi.
Ngô Thiên Tam Lão và Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói thế thì rất ngạc nhiên.
Lâm Đoàn Nghĩa liền tiến lên nói:
- Tiền bối đã có lệnh vãn bối xin xuất thủ.
Dứt lời thi triển một thức Câu Thiên Chi Dã từ trên không xuất chiêu Đầu Thiếp Phong Đô phát ra vô số chưởng ảnh đánh xuống đầu lão ma.
Người bịt mặt à lên một tiếng nói:
- Quả nhiên đúng là ngươi.
Nói xong nhảy lùi lại hai trượng.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe câu đó đoán rằng người bịt mạt đã đoán ra sư thừa lai lịch mình, hơi chững người lại.
Lão ma liền chớp lấy thời cơ nhảy ra ngoài hai trượng thoát khỏi vòng chưởng ảnh.
Ngô Thiên Tam Lão thấy Lâm Đoàn Nghĩa mới xuất chiêu đầu tiên đã dồn lão ma vào thế bị động trong lòng rất khâm phục.
Lão ma thoát khỏi phạm vi chưởng ảnh của Lâm Đoàn Nghĩa quát lên:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Không cần biết là ai, hôm nay thiếu gia sẽ báo thù cho vô số chim chóc trong rừng bị ngươi giết hại.
Lão ma chợt nhớ ngay tới hôm trước mình đã thi triển Âm Phách Sưu Hồn ở trong rừng để tìm Lâm Đoàn Nghĩa đang bị thương, cười hắc hắc nói:
- Lâm Đoàn Nghĩa, ngươi không cần giấu đầu hở đuôi nữa. Hôm đó ta đã sơ xuất để ngươi thoát khỏi Âm Phách Sưu Hồn. Hôm nay ngươi sẽ không thoát khỏi Sưu Hồn chưởng đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa nhớ lại vụ thảm án ở Thanh Linh phái, cả Thanh Linh đạo cô Thanh Linh Tứ Vân và hai vị tiền bối Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại bị giết, liền nổi sát cơ nghiến răng nói:
- Lâm mỗ chỉ muốn cho ngươi một bài học nhưng vì ngươi quá độc ác, huỷ cả Thanh Linh am, không những giết hai vị Thôi Điền tiền bối và Thanh Linh đạo cô mà còn sát hại cả Thanh Linh Tứ Vân và tất cả tỳ nữ Thanh Linh phái. Thiếu gia hôm nay quyết không thể tha ngươi được. Mau báo tính danh ra mà chịu chết.
Lão ma cười hắc hắc nói:
- Tốt lắm, lão phu sẽ đưa ngươi xuống suối vàng làm bạn với chúng.
Lâm Đoàn Nghĩa lao tới phát liền hai chưởng.
Lão ma công lực rất cao liền xuất chưởng đối phó, nhưng nghe bình một tiếng, hữu chưởng giống như bị một ngọn chuỳ ngàn cân đánh trúng tê đi, hốt hoảng nhảy lùi mấy trượng.
Người bịt mặt cười kha kha nói:
- Tống Hữu Nhất, ngươi có độc chưởng sao không dùng để đến nổi tàn gân bại cốt như vậy? Lão ma bị người bịt mặt chỉ đúng tính danh nghiến răng nói:
- Ngươi hôm nay sẽ là kẻ đầu tiên bỏ mạng ở đây.
Nói xong bỏ Lâm Đoàn Nghĩa lao sang người bịt mặt.
Người này nói:
- Tốt nhất ngươi hãy xuất Diêm Vương Lệnh may ra mới sống thêm được nửa khắc.
Bấy giờ Tống Hữu Nhất đã bị Lâm Đoàn Nghĩa thi triển Cửu Dã Thần Công dồn ép phải lùi liên tục đối phó hết sức vất vả.
Tuy nhiên Lâm Đoàn Nghĩa vừa mới bị thương lại vừa cứu trị độc thương cho Ngô Thiên Tam Lão tốn không ít khí lực nên không dám đưa hết sức đối địch, nếu không chỉ e lão ma đã bị đánh chết từ lâu.
Lúc này Tống Hữu Nhất đã nghiệm ra sư điệt mình Dực Long Phùng Duệ nói không sai, thiếu niên này võ công cao cường không thể khinh thị.
Hắn liền nhảy lùi ra hai trượng xoã tóc ra kín mặt, vận hai tay kêu răng rắc rồi bất thần cất lên tiếng hú rin rít.
Lâm Đoàn Nghĩa đoán rằng đối phương chuẩn bị thi triển Âm Phách Sưu Hồn vội kêu lên cảnh báo với mọi người:
- Các vị mau bịt tai lại, vận khí bao nguyên Thủ Nhất đề kháng. Lão ma thi triển Âm Phách Sưu Hồn đấy.
Đồng thời cũng tự mình vận Cửu Dã Thần Công lên cao độ đối phó.
Tống Hữu Nhất kết hợp cả Âm Phách Sưu Hồn lẫn Sưu Hồn chưởng đối địch, mỗi chưởng đánh ra đều mang quỷ khí lạnh ngắt làm cả khu vực hơn hai mươi trượng bao phủ một màn sương, uy lực thật kinh nhân.
Lúc luyện võ ở Cấm La Điện Lâm Đoàn Nghĩa không ngờ rằng trên đời lại có loại tà công vừa hàn vừa độc đáng sợ như vậy.
Cũng may mà Cửu Dã Thần Công là khắc tinh của hai thứ ma âm và độc chưởng này, lần trước chàng đã kinh nghiệm nên không đáng sợ nữa.
Tống Hữu Nhất tóc ta xoã tung vung song chưởng đánh loạn lên, miệng không ngừng gầm rít trông chẳng khác nào đã hoá điên nhưng ỳ thực trong lòng rất đắc ý tin rằng đối phương sắp bị tận diệt.
Người bịt mặt công lực siêu phàm nhưng thấy Tống Hữu Nhất trổ thần công như vậy cũng phải kinh tâm.
Thấy Lâm Đoàn Nghĩa chưa ngã mà vẫn phát chưởng đối phó như thường lão ma thầm nghĩ:
- Ngươi chưa ngã ngay thì sau một lúc nữa cũng bị độc thương và Âm Phách Sưu Hồn công tâm mà chết thôi.
Lâm Đoàn Nghĩa vừa thi triển Cửu Thức và Cửu Dã kết hợp cũng nghĩ thầm:
- Khi nào hai loại thần công này hợp nhất ngươi tất không còn đường sống.
Sau một Chương chừng một tuần trà Lâm Đoàn Nghĩa chuyển sang phản công vừa bước tiến sát vào đối phương quát:
- Ma đầu tiếp chiêu.
Dứt lời vung tay lập tức năm ánh chớp vàng loé sáng nhắm Tống Hữu Nhất bay vút tới.
Lão ma vội nhảy lùi xa ba trượng phất tay áo, phát ra một vật màu đen bay thẳng vào giữa đám Ngũ Hành Kim Kiếm.
Dám đoán Tống Hữu Nhất dùng Diêm Vương Lệnh để khắc chế Ngũ Hành Kim Kiếm của Phương Bất Bình.
Chợt nghe choang một tiếng chiếc Diêm Vương Lệnh bị một mũ Kim Kiếm bắn trúng vỡ thành muôn mảng rơi lả tả.
Thanh kim kiếm phá huỷ xong binh khí của đối phương quay ngược bay về phía chủ nhân, còn bốn mũi kia vẫn tiếp tục truy sát địch.
Tống Hữu Nhất không sao ngờ nổi Diêm Vương Lệnh vẫn bị huỷ bởi Ngũ Hành Kim Kiếm, không còn hồn vía nào nữa tung mình lao vút đi.
Nhưng Ngũ Hành Kim Kiếm bay còn nhanh hơn tên bắn từ xa mấy chục trượng vang lại một tên la đau đớn...
Bốn thanh kim kiếm còn lại phóng đi xa hơn hai chục trượng thì quay trở lại, từ xa thấp thoáng một bóng đen chao mình rồi biến mất.
Lâm Đoàn Nghĩa tiếp lấy Ngũ Hành Kim Kiếm đưa lên xem, thấy cả bốn mũi kiếm đều có vết máu thở dài nói:
- Thật đáng tiếc, nếu trước đây mấy ngày ta không bị thương thì lão tặc đó đừng hòng chạy thoát. Nhưng chắc hắn bị thương không nhẹ đâu.
Chàng lau sạch vết máu rồi cất kim kiếm đi, khi nhìn lại thì không thấy người bịt mặt đâu nữa cả.
Ngay cả hai tên đệ tử của Tống Hữu Nhất vừa đứng bên thi thể của Dực Long Phùng Duệ cũng biến đâu mất.
Ngô Thiên Tam Lão bước lại gần.
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
- Vị tiền bối đó đi lúc nào vậy? Ngô Thiên Tam Lão mải mê quan sát Ngũ Hành Kim Kiếm phá Diêm Vương Lệnh nên không để ý đến người bịt mặt, cũng không ai thấy người đó bỏ đi lúc nào.
Mãi khi nghe Lâm Đoàn Nghĩa nhắc đến Hoa Thiên Lý ngạc nhiên nói:
- Khi Tống Hữu Nhất bị thương la lên, người đó còn ở đây mà không biết đi lúc nào mà lẹ vậy? Hoàng Phủ Hạo nói:
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Đừng để ý đến lão ta nữa rồi sẽ gặp lại thôi.
Hoàng Kim Độ tiếp lời:
- Âm Phách Sưu Hồn của lão ma quả là lợi hại, nhưng vì sao lần này hắn thi triễn Sưu Hồn chưởng chỉ thấy đánh loạn xạ lên như điên mà chẳng có tác dụng gì cả? Lâm hiền điệt có thể giải thích không? Lâm Đoàn Nghĩa cười đáo:
- Hai loại võ công của Tống Hữu Nhất tuy lợi hại nhưng tiểu điệt vẫn còn đối phó được.
Vì bị Cửu Dã Thần Công khắc chế nên không những Sưu Hồn chưởng mà Âm Phách Sưu Hồn cũng bị giảm mất phân nửa uy lực.
Chàng lại hỏi:
- Vị tiền bối trước đây có nói rằng sư phụ của Tống Hữu Nhất là Đào Chân. Ba vị bá bá có biết lão ma đó là nhân vật nào hay không? Hoàng Kim Độ lắc đầu:
- Ta chưa nghe nói đến danh hiệu đó.
Lâm Đoàn Nghĩa thở dài nói:
- Tiếc rằng vị tiền bối bịt mặt đó đi lẹ quá nếu không có thể hỏi rõ thêm một vài điều.
Xem vị đó biết không ít về Quỷ Quốc Thập Hùng...
Hoàng Phủ Hạo chợt nói:
- Dực Long Phùng Duệ là môn hạ của Phi Long Nhất Tống, hắn rất có danh tiếng trên giang hồ. Căn cứ vào đó mà suy đoán thì rất có khả năng sư tổ hắn Đào Chân là Phi Long Khách một nhân vật rất đáng sợ trong hắc đạo sáu mươi năm trước.
Hoàng Kim Độ sực nghĩ ra à lên một tiếng nói:
- Nếu lão nhị không nhắc thì ta quên mất. Đúng là tên đó không sai.
Lâm Đoàn Nghĩa lẩm bẩm:
- Phi Long Khách...
Chàng chợt liên tưởng đến Chương Long Bang nghĩ thầm:
- Phi Long... Chương Long... không biết chúng có liên quan gì với nhau không? Nếu không chẳng lẽ Quỷ Quốc Thập Hùng tự dưng đến giúp bang phái này? Liền hỏi:
- Bá bá, trong võ lâm có những bang phái nào có tên bằng chữ Long? Hoàng Kim Độ đáp:
- Những bang phái lấy tên chữ Long thì rất nhiều, chúng ta hãy về khách điếm nói chuyện chắc ở đó bây giờ đã náo loạn lên rồi.
Bốn người trở về khách điếm, quả nhiên thấy điếm gia tên nào tên ấy mặt lộ vẻ khiếp sợ, khách nhân thì tụm năm tụm ba thì thầm bàn tán, thấy bốn người trở về một số đánh bạo chạy ra đón, hỏi han tin tức.
Hoàng Kim Độ kể vắn tắt tình hình trấn an họ rồi sai điếm gia mua giúp một mâm rượu thịt.
An toạ xong Lâm Đoàn Nghĩa trở lại vấn đề bỏ dở ngoài hu mộ.
Hoàng Kim Độ chưa trả lời ngay mà hỏi lại:
- Hiền điệt trước đây theo Phục Ma kiếm khách học mấy năm tất biết rõ cửu đại môn phái chứ? Lâm Đoàn Nghĩa trả lời ngay:
- Tiểu điệt có biết. Đó là Thiếu Lâm, Võ Đương, Hoành Sơn, Thanh Thành, Nga Mi, Hoa Sơn, Không Động Công Lôn, Cùng Lai, không biết tiểu điệt kể như vậy có chính xác không? Hoàng Kim Độ gật đầu nói:
- Không sai. Ngoài ra hiền điệt có bao giờ nghe tiên sư Phục Ma kiếm khách nói về Long Hổ Thập Tam Tôn không? Lâm Đoàn Nghĩa lắc đầu:
- Tiểu điệt không nghe tiên sư nhắc đến.
Hoàng Kim Độ thở dài nói:
- Cái đó cũng chẳng trách bởi vì Long Hổ Thập Tam Tôn trước đây chỉ là truyền ngôn thôi. Người ta đồn rằng bọn này hợp lực để tranh hùng với cửu đại phái nhưng thực hư thế nào thì không ai biết rõ. Lệnh sư Phục Ma kiếm khách là người chính phái đương nhiên không muốn truyền những tin tức còn chưa biết đích xác để gây hoang mang trong giang hồ. Nhưng Phi Long kiếm khách đã lừng danh mấy chục năm nay ắt không phải chỉ có truyền ngôn.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Có thể tiên sư cho rằng nhân vật đó dù có thực thì cũng đã chết vì thế mà không nhắc đến nữa...
Hoàng Kim Độ gật đầu:
- Rất có khả năng. Vừa rồi nếu không có Hoàng Phủ Hạo lão đệ nhắc đến thì ta cũng không nhớ.
Lúc đó điếm gia bưng rượu thịt đến.
Hoa Thiên Lý hỏi:
- Ngươi vừa ra phố mua thức nhắm có gặp chuyện gì không? Tên tiểu nhị lắc đầu:
- Không tiểu nhân có thấy chuyện gì khác thường đâu? Hoàng Phủ Hạo gợi ý thêm:
- Chẳng hạn như gặp phải một cơn gió lạnh hoặc tự dưng bụi bốc lên, hoặc bóng người lướt nhanh qua trước mặt...
Tiểu nhị lúng túng nói:
- Tiểu nhân...
Hoa Thiên Lý chợt đứng lên đưa tay chộp tới ngực tên tiểu nhị.
Nào ngờ tên này phản ứng vô cùng thần tốc phát tay quạt tắt ngọn đèn rồi phóng mình lao qua cửa sổ.
Lâm Đoàn Nghĩa định đuổi theo nhưng bị Hoàng Kim Độ ngăn lại nói:
- Hắn chỉ là hạng vô danh tiểu tốt đuổi theo làm gì? Hoa Thiên Lý thắp đèn lên Hoàng Phủ Hạo rút ra một mũi ngân châm nhúng vào trong bình rượu, lập tức từ miệng bình bốc lên một làm khói xanh, hiển nhiên là đã bị đầu độc.
Hoàng Phủ Hạo nói:
- Độc chất này là thực cốt tán, chỉ trong vòng một canh giờ nếu không có thuốc giải tất chết.
Lâm Đoàn Nghĩa đứng lên nói:
- Ba vị bá phụ cứu ngồi đi tiểu điệt ra ngoài một lúc sẽ về ngay.
Dứt lời không để ai kịp ngăn cản lao nhanh ra cửa.
Hoàng Kim Độ thấy Lâm Đoàn Nghĩa đã chạy đi liền gọi điếm gia tập trung lại nói rõ biến cố vừa xảy ra, lại còn chứng minh cho chúng thấy rượu bị đánh độc, hỏi xem trong điếm vừa sai kẻ nào đi mua rượu và đồ nhấm.
Bọn điếm gia thấy vậy đều biến sắc, biết rằng tên vừa được sai đi hoặc đã bị bắt hoặc đồng mưu với địch nhân.
Lại nói Lâm Đoàn Nghĩa ra khỏi khách điếm tìm xung quanh trấn một vòng, chợt thấy có người nằm bên một gốc cây liền dừng lại quan sát xung quanh, khi yên chí không có ai ẩn phục mới bước lại gần.
Theo y phục thì đó là tên tiểu nhị trong khách điếm bị trúng độc chưởng, người lạnh ngắt nhưng chưa tuyệt khí.
Chàng đứng lên đang định giải cứu cho nạn nhân thì chợt nghe thấy âm thanh xé gió bay tới, lập tức phát chưởng đối phó.
May mà chàng đã cảnh giác đề phòng nên kịp thời đánh rơi chùm ám khí mảng như tơ do địch nhân ám toán.
Chàng lao về phía ám khí phát ra, xuất liền ba chưởng làm bụi cây tơi tả nhưng kẻ ám toán đã kịp thời chạy vào rừng. Từ xa nói vọng lại:
- Lâm Đoàn Nghĩa, rồi sẽ có ngày ngươi bỏ mạng bởi Quỷ Quốc Thập Hùng chúng ta.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy hắn đã đi xa, hơn nữa trong rừng tối om, có đuổi theo cũng không bắt được trái lại có thể bị ám toán, liền cúi xuống điểm liền mấy chổ huyệt đạo trên người tên tiểu nhị rồi cắp hắn quay về khách điếm.
Không lâu sau tên tiểu nhị được cứu tỉnh.
Hắn kể rằng mình đi mua rượu thịt mới được nửa đường thì người tê đi sau đó không biết gì nữa.
Hoàng Phủ Hạo đưa cho Lâm Đoàn Nghĩa một cây ngân kim thử độc nói:
- Trên giang hồ hiểm ác khôn lường, loại kim này có thể thử được bách độc hiền điệt hãy giữ lấy một chiếc đề phòng.
Lâm Đoàn Nghĩa cảm tạ nhận lấy.
Tên tiểu nhị rối rít cảm tạ ân cứu mạng rồi nói:
- Tiểu nhân gọi thêm người đi mua rượu thịt cho các vị đại gia.
Hoa Thiên Lý cười hỏi:
- Ngươi không sợ lại bị giết nữa à? Tên tiểu nhị quả quyết nói:
- Đó là việc của tiểu nhân dù nguy hiểm cũng phải làm. Hơn nữa có thêm người đi chúng chắc cũng không dám...
Hoa Thiên Lý gật đầu nói:
- Vậy thì đi đi, tin rằng tên kia không dám quay lại nữa đâu.
Tên tiểu nhị dạ một tiếng lui ra.
Bốn người lại tiếp tục câu chuyện bị bỏ dở.
Hoàng Kim Độ nói:
- Về Long Hổ Thập Tam Tôn không biết do ai đứng đầu cũng không biết địa bàn của chúng ở đâu, chỉ biết chúng có thế lực rất lớn chia làm hai phái Long và Hổ nhưng mỗi bên còn chia thành nhiều tiểu phái. Về Long Môn có Kim Long, Mộc Long, Thuỷ Long, Hoả Long, Thổ Long, Hoàng Long, Thanh Long, Hắc Long, Xích Long, Hồng Long, Độc Long, Phi Long, Bạch long...
Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên nói:
- Nếu không biết người đứng đầu thì ai biết được danh mục các tiểu phái cụ thể như vậy? Hoàng Kim Độ lắc đầu nói:
- Ngu bá chỉ nghe thế mà thôi không biết vì sao? Hoa Thiên Lý cười nói:
- Đại ca quên rằng những tiểu phái này ba mươi năm trước kế tiếp nhau xuất hiện trong giang hồ hay sao? Hoàng Kim Độ à một tiếng nói:
- Đúng đúng tam đệ nhắc ta mới nhớ ra. Chương đó thì trong hai phái Long và Hổ thì đệ tử của Long Môn đều có võ công rất cao cường.
Lâm Đoàn Nghĩa vội hỏi:
- Còn đệ tử của Hổ môn thì sao? Hoàng Kim Độ đáp:
- Bọn này hành tung ẩn mật hơn, chỉ biết Hổ môn chia làm bốn tiểu phái là Hắc Hổ, Bạch Hổ, Hoàng Hổ và Phi Hổ.
Nói chuyện một lúc thì có đến ba tên tiểu nhị bưng bàn rượu thịt đến.
Hoa Thiên Lý lấy ra một đỉnh bạc nói:
- Thưởng cho các ngươi phải chịu vất vả, mua thêm vài bình uống cho đỡ sợ.
Tên tiểu nhị nhận tiền cảm tạ lui ra.
Chờ cho chúng đi khỏi Lâm Đoàn Nghĩa mới nói:
- Tiểu điệt muốn biết Long Hổ Thập Tam Tôn này có liên quan gì đến Chương Long Bang không, bởi vì Long Hổ Thập Tam Tôn chưa khai sơn lập phái ở Trung Nguyên, chúng lại không muốn võ lâm biết về mình nhưng lại có ý đối địch lại cửu đại môn phái, việc đó đâu có dễ dàng? Biết đâu chúng đang thao túng Chương Long Bang lấy tổng đàn của Khâu Tam Uý làm địa bàn để ám toán các cao thủ võ lâm rồi dần dần thâu tóm hết quyền hành. Khi các phái suy yếu thì việc chúng xưng làm bá chủ võ lâm chẳng phải là điều không thể...
Hoàng Phủ Hạo vỗ bàn nói:
- Hiền điệt nhận định như thế là rất có lý. Mấy chục năm nay không ai nghĩ đến điều này. Nếu không Khâu Tam Uý chỉ là một tên bất tài, thuộc hạ đều là thứ chẳng ra gì, đâu dám gây nên những chuyện độg trời như vậy? Hoàng Kim Độ nhíu mày nói:
- Nếu chúng hành động giống như Lâm hiền điệt nói thì đó sẽ là một hiểm hoạ rất lớn.
Vừa rồi trên võ lâm đã xảy ra rất nhiều vụ huyết án hàng chục cao thủ kiệt xuất bị giết, đến cả Thần Châu Nhất Cái Hoa Hoằng tiền bối cũng không thoát. Nhưng chúng ta chưa từng nghe nói đến Quỷ Quốc Thập Hùng bao giờ, hiền điệt biết gì về chúng hãy nói rõ hơn xem.
Lâm Đoàn Nghĩa kể lại từ thảm án Tùng Vân Sơn Trang liên tiếp sư phụ chàng là Phục Ma kiếm khách và Long Oải Bà Bà bị giết, tiếp đến là Tề Đông Nhị Tẩu nhưng lúc đầu nghi can nhắm vào Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng Mi Cổ Thương.
Sau khi Tề Đông Nhị Tẩu bị giết thì mới phát giác hung thủ có đến bốn tên như vậy là không phải Mi Cổ Thương.
Chàng còn kể lược qua chuyện mình bị truy đuổi mà rơi xuống địa động do vậy gặp được kỳ duyên luyện thành võ công tuyệt thế của Phương Bất Bình, sư thúc Thạch Lục và Thần Châu Nhất Cái Hoa Hoằng bị giết, cuối cùng là vụ thảm án xảy ra hôm trước ở Thanh Linh phái...
Chàng kể xong nói thêm:
- Trước đây ở gần tổng đàn Chương Long Bang tiểu điệt đã giết ba tên trong Quỷ Quốc Thập Hùng, hôm nay giết thêm Dực Long Phùng Duệ thấy võ công của chúng rất giống nhau, đang nghĩ xem độc chưởng của chúng có liên quan gì với Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng Mi Cổ Thương không? Không ai giải đáp được vấn đề đó.
Ngồi thêm một lúc mọi người giải tán về nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau cả bốn người cùng rời khách điếm.
Ra khỏi trấn thành Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
- Ba vị bá bá định đi đâu? Nếu tiện đường tiểu điệt xin đi cùng.
Hoàng Phủ Hạo cười hô hô nói:
- Hiền điệt sợ Quỷ Quốc Thập Hùng bám theo chúng ta chớ gì? Đừng lo anh hùng chết giữa trận tiền là tốt. Cho dù gặp điều bất hạnh thế nào chúng ta cũng nên dựa vào bản lĩnh của mình để hành khứ giang hồ, chẳng lẽ cứ để hiền điệt theo bảo vệ suốt đời hay sao? Lâm Đoàn Nghĩa đỏ mặt nói:
- Nếu vậy thì tiểu điệt xin cáo lỗi đi trước một bước vậy.
Dứt lời chắp tay bái biệt tam lão rồi thi triển Cửu Dã Thần Công lướt đi.
Ngô Thiên Tam Lão cũng được liệt vào hạng nhất lưu cao thủ trên giang hồ nhưng thấy Lâm Đoàn Nghĩa thần công cái thế như vậy trong lòng vô cùng cảm phục.
Nào ngờ ba người chỉ vừa đi được mấy chục dặm chợt nghe từ khu rừng bên đường vang lên một tràn cười rùng rợn.
Tiếng cười thâm trầm dường như toát ra hàn khí khiến người ta không lạnh mà run.
Ngô Thiên Tam Lão nhớ tới lờ Lâm Đoàn Nghĩa kể về tiếng cười rùng rợn vang lên trước khi xảy ra thảm án liền dừng lại.
Hoàng Kim Độ nói:
- Kẻ nào muốn gặp chúng ta thì bước ra đây, Ngô Thiên Tam Lão chỉ coi những kẻ giấu đầu hở đuôi là hạng chuột.
Lờ vừa dứt ba nhân ảnh lướt ra dàn hàng chữ nhất đứng chặn đường Ngô Thiên Tam Lão.
Cả ba cùng bịt kín mặt chỉ chừa có hai hố mắt.
Hoàng Kim Độ cười nhạt nói:
- Thì ra thuộc hạ của Long Hổ Thập Tam Tôn đều là thứ không dám lộ mặt nhìn người.
Ba tên chỉ cười hắc hắc mấy tiếng thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tên đứng bên hữu phát chưởng đánh ra.
Tam lão liền cảm thấy luồng hàn khí rất mạnh ập tới.
Nếu không gặp sự cố hôm qua thì chắc chỉ có một người trong Ngô Thiên Tam Lão xuất thủ đối địch.
Nhưng nay đã biết hàn âm chưởng của đối phương không thể khinh thị, vì thế cả ba cùng hợp lực đối phó.
Hoàng Kim Độ xuất Thiên Phong chưởng, Hoàng Phủ Hạo thi triển Thiên Lôi chưởng còn Hoa Thiên Lý với Thiên Bao chưởng, cả ba người sáu chưởng cùng đánh ra.
Chưởng kình tiếp nhau nổ rầm một tiếng làm chấn động cả rừng núi, làm cành rơi là rụng ào ào.
Tên vừa phát chưởng không ngờ đối phương tiếp được một chưởng của mình cười hắc hắc nói:
- Ngô Thiên Tam Lão quả không phải là hạng vô danh...
Tên đứng giữa xua tay bảo đồng bọn:
- Ha người lui lại đi để ta thu nhặt ba thi hài này cho.
Dứt lờ vung song chưởng đánh ra.
Ngô Thiên Tam Lão cảm thấy kình lực so với tên trước đây mạnh hơn mấy lần, biết lực không địch nổi đồng thời tung mình nhảy lên ba trượng tránh chiêu từ trên không vung chưởng đánh xuống.
Nào ngờ chưởng của địch nhân quá mạnh đánh bại hợp chưởng của tam lão đồng thời đẩy họ lên cao ba trượng nữa.
Giá lúc này mà ba tên đứng dưới đừng chờ khi họ rơi xuống mà phát độc chưởng đánh lên thì chỉ e không ai còn toàn mạng.
Chính lúc ấy thì chợt nghe dưới đất vang lên hai tiếng rú thảm, sau đó là tiếng quát của Lâm Đoàn Nghĩa:
- Bọn chuột trùm đầu giấu mặt kia, mau khai rõ lai lịch mà chịu chết.
Tên vừa phát chưởng đánh Ngô Thiên Tam Lão vội phất tay đẩy tới một luồng khói màu lục.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ rằng tất đó là khói độc lập tức nhảy lùi ba bước tránh.
Tên kia thừa cơ lao vút vào rừng.
Khi chàng kịp trấn tĩnh lại thì đã không thấy bóng dáng địch nhân đâu nữa, từ giữa rừng sâu vang lên giọng nói lạnh lùng:
- Tiểu tử ngu ngốc họ Lâm kia, đần độn như thế thì làm gì được chúng ta chứ? Thế nào cũng có ngày rơi vào tay thiếu gia.
Lâm Đoàn Nghĩa giận đến nỗi máu sôi lên nhưng nhất thời sơ suất để địch nhân trốn thoát mất còn biết làm thế nào? Nghe tiếng đối phương đã xa tới cả dặm chàng giẫm chân tự rủa:
- Mình đúng là đồ ngốc. Cứ xuất thủ đánh ngã hắn trước thì có hơn không? Thật là...
Bấy giờ Ngô Thiên Tam Lão đã đáp xuống đất bước tới gần.
Thấy chàng sầu não như vậy Hoàng Kim Độ nói:
- Một tên chạy thoát chưa phải là tai hoạ. Cứ cứu hai tên kia tỉnh dậy cho nếm một chút đâu khổ lo gì chúng chẳng khai ra? Lâm Đoàn Nghĩa cười hổ nói:
- Tiểu điệt sợ chúng thoát mất nghĩ rằng cứ giết đi hai tên đã nhất định sẽ bắt được tên còn lại ngờ đâu bị hắn lừa trốn mất.
Hoàng Phủ Hạo nói:
- Lần sau xuất thủ hiền điệt nên khống chế tên lợi hại nhất những tên yếu hơn sẽ không chạy thoát, hơn nữa có giao thủ cũng đỡ hơn.
Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu đáp:
- Tiểu điệt xin nguyện làm theo.
Hoàng Kim Độ nói:
- Chúng ta hãy đến tìm trên người hai tên vừa bị giết xem có tìm được gì nói lên lai lịch của chúng không? Bốn người đến tìm trên hai tử thi lấy được mấy chục mũi ám khí đủ thứ mê dược và độc dược nhưng đáng giá nhất là hai tấm thiết bài khắc hình Phi Long một tấm ghi Thất Hiệu một tấm ghi Bát Hiệu.
Cởi khăn trùm mặt chúng mọi người nhận ngay được tên đệ tử họ An của Tống Hữu Nhất, còn tên kia lạ mặt.
Hoàng Kim Độ thở dài nói:
- Bọn này đều trẻ tuổi võ công không kém. Nếu theo chính phái thì sẽ rất có tiền đồ, tiếc rằng đầu nhập vào ma đạo đến nổi chết không chổ táng thân.
Lâm Đoàn Nghĩa lấy ra tấm thiết bài của Dực Long Phùng Duệ mà mình lấy được, thấy cả ba chiếc hoàn toàn giống hệt nhau, chỉ là của Phùng Duệ khắc hai chữ Tam Hiệu.
Chàng xem một lúc rồi trầm ngâm nói:
- Bọn này phân biệt theo tự hiệu như vậy là Dực Long Phùng Duệ đứng hàng thứ ba trong tiểu phái Phi Long. Tiếc rằng không lấy được thiết bài của Tống Hữu Nhất để xem tự hiệu của hắn thế nào? Hoa Thiên Lý giao hai tấm thiết bài cho Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Hiền điệt hãy cất hết đi, khi cần có thể giả mạo chúng hoặc đưa ra mà hù doạ Chương Long Bang có khi được việc đấy.
Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:
- Ý của Hoa bá bá rất hay, tiểu điệt còn cởi lấy tấm áo đặc biệt của Dực Long Phùng Duệ để học cách bay như hắn. Nhưng chỉ sợ không biết mật khẩu Chương Long Bang sẽ phát hiện ra.
Hoa Thiên Lý nói:
- Việc đó lo gì? Chỉ cần bắt một tên đầu mục của chúng mà tra khảo lo gì hắn chẳng khai ra? Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Tiểu điệt có việc cần đến ngay Lao Sơn xin ba vị bá bá hãy đi trước một quãng bọn ma đầu kia sẽ không dám đuổi theo.
Ngô Thiên Tam Lão gật đầu.
Ba người lưu luyến từ biệt Lâm Đoàn Nghĩa hành trình lên phương bắc.
Lâm Đoàn Nghĩa trèo lên một ngọn cây cao nhìn theo cho đến khi Ngô Thiên Tam Lão đi xa hơn hai mươi dặm khuất không thấy nữa mới thôi.
Sực nhớ lại chiếc áo bằng tơ thiên tằm lấy được của Dực Long Phùng Duệ, chàng mặc thử vào xem.
Quả là chiếc áo được tinh chế rất đặc biệt từ bên dưới nách đính thêm hai tấm tơ rộng và bền như hai cánh chim lớn, đôi gọng thép lần trước bị Lâm Đoàn Nghĩa chém đứt Phùng Duệ đã thay bằng đô gọng khác.
Lâm Đoàn Nghĩa tới một thung lũng rộng tung thử đôi cánh thấy cứ mỗi lần thử là người bay vút đi xa mấy chục trượng.
Việc này khiến chàng rất thích thú ban đầu chưa điều khiển được như ý muốn nhưng việc tập nó không khó khăn gì lắm đến trưa thì chàng có thể lướt đi cả dặm, từ trên không có thể chao lượn tuỳ thích.
Quả là một phương tiện di chuyển nhanh và thuận tiện không thứ nào sánh kịp.
Chiều hôm đó chàng cứ mặc như thế mà lướt đi bất kể phương hướng cho đến tối thì đi xa ước tới bốn năm trăm dặm.
Khi xác định lại chàng chợt nhận ra nơi mình đang đến chính là tiểu trấn ven biển mà mình lần đầu tiên gặp Thạch sư thúc.
Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Thiên hạ bao la làm sao mình lại về chổ này chớ? Ghé vào một nơi kín đáo chàng cất bộ thiên tằm đi rồi vào một ngôi khách điếm ăn tối và nghỉ đêm.
So với lần trước bây giờ tiểu trấn hoang vắng đến đáng thương, trong khách điếm chỉ lèo tèo vài thực khách.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng sau lần bị Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng và Thanh Linh Tứ Vân tàn sát cả trăm đệ tử và mình giết đi ba tên trong Quỷ Quốc Thập Hùng Chương Long Bang một phần tán lạc đi nơi khác một phần co cụm lại không dám hoành hành như trước.
Chàng gọi một bình rượu vài thứ thức nhắm vừa ngồi uống một mình vừa bắt chuyện với một tên tiểu nhị:
- Tiểu nhị ca, thị trấn này từ trước đến nay đều vắng vẻ như thế này sao? Tên tiểu nhị thở dài đáp:
- Tiểu trấn này gọi là Vương Ca Trang, trước đây há náo nhiệt sầm uất chỉ mấy ngày gần đây mới trở nên thê lương như thế.
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi sang chuyện khác:
- Từ đây đến Lao Sơn có xa không? Tên tiểu nhị hỏi lại:
- Không biết công tử muốn đi bộ hay đi thuyền?
- Đi thuyền thì sao? Đi bộ thì sao ngươi nói rõ xem.
- Nếu theo đường thuỷ thì từ đây đáp xe ngựa tới Tiết Gia đảo rồi lên thuyền ngược sông qua Sa Tử khẩu thì tớ Lao Sơn. Đi chừng hai ngày rưỡi thì tới. Còn nếu theo đường bộ thì cứ theo quan lộ tới Vương Đài, qua Lý Gia trang, Lam thôn, Thành Dương thì tới địa giới Lao Sơn. Đi xe ngựa so với đường thuỷ giảm được một ngày đường. Nhưng đi thuyền an nhàn hơn lại mặc sức ngắm cảnh nên phần lớn đều đi đường thuỷ.
Lâm Đoàn Nghĩa quyết định sẽ đi đường bộ để tiết kiệm thời gian.
Tên tiểu nhị thấy khách trầm ngâm liền nói:
- Công tử gia nếu muốn đi thì tiểu nhân có thể thuê xe giúp ngài nhưng hôm nay đã muộn không còn thuyền nữa đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa cười đáp:
- Ta chỉ tiện miệng mà hỏi thế thôi chưa có ý định đi tới Lao Sơn. Chưa chừng còn ở lại đây nghỉ ngơi mấy bữa.
Chàng thay đổi đề tài giả bộ bàn về phong cảnh cố đô hỏi về tình hình Chương Long Bang.
Đang nói chuyện thì nghe ngoài phố vang lên tiếng vó ngựa rồi thấy có kỵ sĩ phóng ngựa ngang qua khách điếm.
Lâm Đoàn Nghĩa ngồi gần cửa bất giác đưa mắt nhìn ra.
Vừa thấy hai kỵ sĩ chàng bỗng giật mình chấn động.
Kỵ sĩ đi trước là Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng, người kia là Thái Vân tứ muội trong Thanh Linh Tứ Vân.
Vừa nhận ra hai người nhất là Thái Vân Lâm Đoàn Nghĩa sửng sốt nghĩ thầm:
- Làm sao cô ta còn sống chứ? Quả là đều kỳ quái.
Rõ ràng là đêm hôm đó chàng đến Thanh Linh am vừa bị đốt cháy, thấy rõ có một ngôi mộ có bia khắc là mộ của Thanh Linh Tứ Vân. Ngoà ra còn ba ngôi mộ khác của Thanh Linh đạo cô, hai vị tiền bối Thôi Ngoạ Long, Điền Thiên Lại và một ngôi là môn hạ của Thanh Linh phái kia mà? Làm sao bây giờ Thái Vân xuất hiện ở đây? Chàng định đuổi theo để tra rõ nhưng vì mới uống vài chén rượu mà chưa ăn gì lạ chưa trả tiền, tất sẽ bị người ta chê cười là đồ háo sắc nên mới ghìm lại.
Tên tiểu nhị nói:
- Hai vị tiểu thư đó đi ngựa cực giỏi lại đeo kiếm tất là người võ lâm.
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
- Tiểu ca biết hai vị nữ hiệp đó có trú ở trong trấn này không? Tiểu nhị lắc đầu:
- Hình như họ từ xa đến, phi nhanh như thế chắc rằng hai vị nữ hiệp đó không có ý định dừng lại tại trấn này. Theo phương hướng thì họ định tới Vương Đài.
Lâm Đoàn Nghĩa ăn vội cơm trả tiền rồi ra khỏi khách điếm.
Tới cửa thành chàng hỏi thăm đường tới Vương Đài rồi thi triển Cửu Dã Thần Công lao đi như chạy.
Vương Đài cách Vương Ca Trang chỉ sáu mươi dạm đường đi chưa hết một canh giờ đã tới.
Nhưng dọc đường Lâm Đoàn Nghĩa không thấy hai kỵ sĩ kia đâu mà tới Vương Đài tìm cũng không có.
Chàng ngạc nhiên tự hỏi:
- Không biết hai cô nương đó cưỡi ngựa gì mà đi nhanh đến thế? Hay không phải họ tới Vương Đài? Lúc này chàng mới ân hận là đã đi quá vội vàng không chịu hỏi rõ xem có đúng là hai thiếu nữ đi tới đây không? Nhưng đã tới đây dù có quay lại cũng không tìm được nữa Lâm Đoàn Nghĩa đành chiếu theo kế hoạch hành trình hỏi đường tới Tiết Gia đảo, chuẩn bị đi đường thuỷ tới Lao Sơn.
Bấy giờ đã cúi canh đầu, chàng vừa ăn xong cũng không có ý định trọ lại, đi ra bờ xong để tìm thuyền tới Tiết Gia đảo.
Đang đi chợt thấy hai người thi triển thân pháp lướt đi vô cùng huyền diệu liền kêu lên:
- Biến Thiên Chi Dã thân pháp? Thân pháp này cũng là một trong Cửu Dã Thần Công nên Lâm Đoàn Nghĩa vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Hơn nữa cứ nhìn thân pháp của hai người còn có thể khẳng định thân thủ hai người đó không hề thua kém chàng, làm sao mà không kinh dị? Đứng ngẩn ra một lúc Lâm Đoàn Nghĩa mới nảy ý định đuổi theo nhưng hai người kia đã mất hút vào bóng đêm.
Chàng nhớ lại hôm trước vị tiền bối bịt mặt thi triển Kình Thiên Chi Dã, nay hai người này lại thi xuất Biến Thiên Chi Dã, như thế chí ít ở trong vùng này có tới ba người luyện Cửu Dã Thần Công, nên giải thích đều đó thế nào? Chàng chợt nhớ trước huynh rời khỏi Cấm La Điện sư phụ đã có di tự lại rằng `Mạc khi Lãnh Diện bà bà, chỉ phòng Hàn Sơn Hữu, đông hành Hải Thâm Tân tầm như phủ nhất thân thủ'.
Trong câu khó hiểu đó có ít nhất nói tới hai người trong đó Lãnh Diện bà bà thì chàng đã biết còn Hàn Sơn Hữu là ai? Và câu sau có ý gì? Chẳng lẽ cũng là một người nào đó mà chàng phải tìm? Có một điều có thể khẳng định rằng Hàn Sơn Hữu là người gian trá sư phụ lưu ý chàng phải đề phòng.
Bến sông vắng hoe không một bóng người.
Lâm Đoàn Nghĩa biết lúc này không thể tìm được thuyền nữa đành quay về Vương Đà thuê phòng trọ lại.
Chưa ngủ được ngay Lâm Đoàn Nghĩa ngôi lên vận công đột nhiên phát hiện có tiếng hô sung sát truyền đến.
Thính lực của Lâm Đoàn Nghĩa cực nhạy, chàng biết rằng âm thanh đó phát ra cách đây ít nhất là năm sáu dặm.
Lúc này đã nửa canh hai, tiếng hô sung sát đương nhiên là của nhân vật võ lâm chứ còn ai nữa? Lâm Đoàn Nghĩa nghe ngóng thêm một lần nữa để xác định phương hướng rồi mặc thêm áo thiên tằm vào để lại một ít bạc rồi đeo túi hành lý lên vai rời khỏi phòng bước ra ngoài.
Chỉ mấy cái vỗ cánh, chàng đã lướt đi xa bốn năm dặm, tới một trang viện có tường rất cao nằm bên bờ sông.
Trong trang viện đèn đuốc sáng trưng.
Đám đông vây quanh mấy người đang giao chiến.
Lâm Đoàn Nghĩa đang mang bộ quái y của Dực Long Phùng Duệ không muốn lộ mặt nên lượn lờ trên cao nhìn xem những người đang giao thủ là ai.
Mới thoáng nhìn qua chàng đã xác định được giữa vòng vây Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng và Thái Vân đang đấu với mấy cao thủ.
Ngoài ra có bốn lão nhân và một phụ nhân đứng cách ba bốn trượng quan sát với hàng chục tên khác vừa giương cao đuốc vừa hò hét trợ uy.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
- Cần làm sao cho họ dừng tay rồi sẽ tìm cách giải quyết.
Chàng hiểu rằng nếu bây giờ mình xuất hiện để buộc đôi bên dừng tay là đều không có khả năng.
Chàng nghĩ ra một kế vẫy cánh bay chao qua chao lại ẩn hiện trong vùng đuốc sáng miệng phát ra tiếng cười huyền bí.
Quả nhiên tiếng cười vừa phát Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng đã kinh hãi nhảy lùi lại kêu lên:
- Cường địch đã đến, dừng tay.
Giao thủ với cô ta là một thiếu niên thấy đối phương lùi lại liền chỉ kiếm quát:
- Phải bắt ngươi về giam lại trong Thạch thất, dừng tay gì? Dứt lời vung kiếm tiếp tục tấn công.
Hồng Phong Nương Tử hừ một tiếng nói:
- Thứ ngươi mà cũng xứng.
Nói xong vung kiếm phản công.
Thái Vân nói:
- Hồng thư cần gì phải phí lời với chúng, dù chết chúng ta cũng bắt thêm mấy tên đổi mạng là được.
Bốn lão nhân đưa mắt nhìn quanh để tìm xem tiếng cười phát ra từ đâu. Cuối cùng một lão nhân nhìn lên không kinh dị nói:
- Người kia có thể bay được, để lão phu mời người đó xuống đây.
Dứt lời phất tay áo lên không phát ra một luồng hàn khí thẳng tới Lâm Đoàn Nghĩa.
Quan sát cuộc chiến Lâm Đoàn Nghĩa đã nhận ra Hồng Phong Nương Tử và Thá Vân đã kiệt sức, không đủ khả năng duy trì được lâu liền lấy ra một tấm thiết bài.
Khi lão nhân phất tay phát kình tới chàng xuất chưởng đánh bạt đi sau đó ném thiết bài vào thanh kiếm của thiếu niên đang đấu với Thái Vân.
Koong một tiếng, thanh kiếm của tên này bị chấn rơi xuống.
Tự nhiên từ trên trời rơi xuống một Thần Ma thiết bài đủ sức đánh bật kiếm của thiếu niên không những làm tên này kinh hoảng nhảy lùi hai trượng mặt tái mét mà cả Thái Vân cũng biến sắc nhảy lùi lại.
Bốn lão nhân thấy có biến vội quát:
- Dừng tay.
Đồng thời phát ra một luồng kình phong đẩy lùi Hồng Phong Nương Tử và thiếu niên tách nhau ra.
Một lão nhân bước tới cầm thiết bài lên xem ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao mà người của Phi Long Tôn lại đối địch với chúng ta chứ? Giữa lúc ấy từ trên không đáp xuống một người bịt mặt mặc bộ y phục quái dị có đôi cánh như cánh dơ nhưng rất lớn.
Lúc ấy trên bãi đã dừng cuộc đấu.
Một lão nhân bước lên nói:
- Bổn đảo xưa nay với Phi Long Tôn không có xung khắc gì, các hạ là ai mà đêm khuya tới đây làm phiền? Lâm Đoàn Nghĩa bết lão nhân đó thân phận thế nào, càng không biết đối phương có quan hệ với Phi Long Tôn, nghe hỏi cười đáp:
- Bổn nhân đi đường ngang qua đây nghe có có người đánh nhau chỉ vì hiếu ỳ mà tới xem, nhưng có người mời xuống sao lại bảo là làm phiền? Lão nhân kia tức giận nói:
- Đào Chân không nói gì với ngươi cả sao? Trúc Luận Đảo đâu thể là nơi để các ngươi đến gây sự? Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói Phi Long Khách Đào Chân mà theo Ngô Thiên Tam Lão suy đoán thì rất có thể là sư phụ của Tống Hữu Nhất liền quyết định tìm mọ cách điều tra.
Chàng nghĩ ra một kế cười đáp:
- Nói thì có nói qua nhưng bổn nhân mỗi ngày đi mấy ngàn dặm làm sao biết được đây là đảo nào? Các hạ đã có ý mời bổn nhân xuống đây tưởng rằng có gì muốn nói chứ, sao lại làm rộn lên như thế? Một lão phụ nhân từ sau bước lên tức giận quát:
- Tiểu tử nghe đây, cho dù đích thân Đào Chân tới đảo cũng không dám đối với Giao Châu Tứ Kiệt vô lễ như thế kia, tiểu tử cuồng ngạo kia hãy nếm một trượng của lão bà bà.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
- Giao Châu Tứ Kiệt đầu có cứng hơn Tề Đông Nhị Tẩu không? Nhưng chàng chưa biết Giao Châu Tứ Kiệt là những nhân vật như thế nào nên không dám tuỳ tiện xuất thủ, cười nói:
- Khoan đã chiếu theo lệ thì Phi Long Tôn chỉ giết người mà không cứu người. Nhưng hôm nay bổn nhân phá lệ, nếu các vị thả hai vị cô nương này ra thì chúng ta sẽ giữ mối hoà hiếu bấy lâu nay. Trái lại không nghe bổn nhân sẽ thử thi triển Âm Phách Sưu Hồn xem trong đảo có ảnh hửơng gì không? Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân nghe giọng nói đã ngờ ngợ rằng có thể đây là Lâm Đoàn Nghĩa, nay nghe chàng đòi đối phương thả mình thì càng tin điều mình suy đoán không sai.