Dẫn nhập: Công tử họ Ngụy
Dịch: vomenh
Nguồn: Hiệp san Thất Giới Minh - Nhạn Môn Quan
Cổ kim hưng phế sự,
Hoàn khán Lạc Dương thành
(Muốn biết sự hưng phế từ trước đến nay, hãy nhìn thành Lạc Dương).
Vào lúc hoàng hôn, Quách Trực ôm trong lòng một mớ ngân phiếu vừa thắng được, tiến về phía sòng bài thứ tư của ngày hôm nay.
Từ sáng đến giờ, Quách Trực đã thắng tám trăm bảy mươi vạn lượng bạc, khiến cho ba sòng bạc vì thế mà phải đóng cửa.
Hồi Tràng Đãng Khí Các.
Đó là sòng bạc lớn nhất và cũng là sòng bạc cuối cùng của Ngụy công tử tại thành Lạc Dương
Quách Trực vốn là thương gia lớn nhất ở thành Lạc Dương, được người đời gọi là Lạc Dương Quách.
Lúc đó, lão không chỉ rất mãn nguyện, mà thực tế còn rất đắc ý.
Tiếc là từ mười năm trước, thế lực của Ngụy công tử mở rộng đến Lạc Dương, lão liền không còn quá đắc ý.
Một rừng không thể chứa hai hổ.
Mặc dù Ngụy công tử không động chạm đến sản nghiệp của lão, cũng không đến mức công khai cùng lão tranh cao thấp tại Lạc Dương thành. Nhưng từ đó trở đi, không còn kẻ nào dám thử chọc giận Ngụy công tử bằng cách gọi lão một tiếng Lạc Dương Quách.
Ngụy công tử không chỉ là một nhân vật có thể hô phong hoán vũ trong triều đình, mà còn là một nhân vật mà người giang hồ đều biến sắc khi nhắc đến.
Mười năm đó thực sự khiến Quách Trực rất khổ sở.
Nếu như trước đây, lão nhất định sẽ nhẫn nhịn như đã nhẫn nhịn cục tức mười năm nay. Nhưng hiện tại mọi việc đã khác. Công cao sẽ làm chủ nghi ngại. Ngụy công tử đã thất thế mất chức, đào thoát đến Giang Nam. Minh tướng quân muốn đuổi cùng giết tận. Thêm vào đó, nhiều kẻ thù trên giang hồ cũng nghe hơi rục rịch. Đến một kẻ vốn vô danh như Sở Thiên Nhai cũng có thể tiêu diệt mười chín phân đà của Ngụy công tử. Lão đường đường là Lạc Dương Quách sao lại không thể tranh thủ cháy nhà hôi của, nhắm đến mấy sòng bạc của Ngụy công tử mà phát tiết nỗi tức giận bị đè nén trong mười năm nay.
Hơn nữa, lão còn có một vệ sỹ đáng sợ phía sau.
Ánh mắt mọi người đều nhìn lão một cách kinh ngạc và kính nể, làm lão nghĩ đến phong quang của mình mười năm trước.
Ngụy công tử nghìn dặm đào mệnh. Thủ hạ của hắn sau này có lẽ sẽ trở thành một thế lực của mình tại thành Lạc Dương. Không nhân cơ hội hôm nay lập uy thì còn đợi đến bao giờ?
“Ha ha, nhà cái đâu rồi? Hôm nay vận cờ bạc của Quách Trực ta thật quá tốt.”
“Quách lão bản muốn chơi thế nào?”
Quách Trực chỉ tay vào một vị hán tử tay phải đang quấn đầy băng ở trước mặt nói: “La quán chủ đã thưởng thức qua cách chơi cờ bạc của ta, không cần phải nói nhiều.”
Vị hán tử tay quấn đầy băng trắng đó chính là đối thủ mà Quách Trực đã gặp tại sòng bạc đầu tiên của ngày hôm nay – Ưng Kích Trường Không La Trọng Quang.
Từ khi Quách Trực tiến vào cửa, ánh mắt oán hận của La Trọng Quang cứ nhìn chằm chằm vào người vệ sỹ mặc kình trang màu đen phía sau Quách Trực.
Trên thực tế, ánh mắt mỗi một người đầu tiên đều chỉ nhìn thấy hắc y nhân đó. Nhưng chỉ nhìn qua, liền không dám nhìn lại lần nữa.
Bởi vì, người đó thật đáng sợ.
Có người vừa nhìn liền khiến người khác cảm thấy thân mật.
Có người vừa nhìn liền khiến người khác chán ghét.
Còn hắn khiến người khác có cảm giác lạnh lùng, ác độc.
Nhìn thấy hắc y nhân đó, liền nghĩ ngay đến tà ác.
Như mắt báo!
Như nanh sói!
Như vuốt sấu!
Như nọc rắn!
Đến Quách Trực cũng không biết lai lịch của hắn, chỉ biết hắn cầm tín phù của Minh tướng quân, tuyên bố giúp lão chiếm lấy cơ nghiệp của Ngụy công tử ở Lạc Dương.
Hiện giờ trên triều đình, ai mà chẳng biết Minh đại tướng quân là nhân vật dưới một người, trên vạn người, giơ tay có thể che trời. Lần này lại lật đổ Ngụy Công tử, đối thủ chính trị lâu năm. Có người như thế bảo vệ cho mình, lại thêm được phát tiết oán khí bao năm nay, làm sao Quách Trực không cao hứng cho được.
Hắc y nhân cuối cùng cũng mở miệng: “La Trọng Quang ngươi động tác cũng không phải là chậm, đã kịp đến để thông báo tin tức. Xem ra một chỉ đó nên xuyên vào chân ngươi thì mới đúng.”
Âm thanh của hắn ẩn chứa một cảm giác dụ hoặc và lạnh lẽo khó tả, như thể truyền đến từ địa ngục, khiến cho người ta có cảm giác run rẩy quỷ dị.
Ưng Kích Trường Không La Trong Quang thành danh bởi Ưng Trảo chỉ lực. Dùng chỉ đối chỉ, không ngờ lại bại dưới tay một hắc y nhân chỉ mới khoảng hơn hai mươi tuổi. Hơn nữa tay phải lại bị phế hoàn toàn. Những người đứng xung quanh đều kinh sợ trong lòng.
Một người từ trong đám đông tiến ra, hét lớn : “Ta cùng với ngươi đổ”.
Người mới xuất hiện thân hình vạm vỡ, nhưng thấp nhỏ và đen. Cái khiến người ta chú ý chính là mái tóc đỏ. Đây chính là đại lão bản của Hồi Tràng Đãng Khí Các, danh xưng Ký Bắc Xích Phát Vu Phi.
Hắc y nhân lạnh lùng nhìn Vu Phi : “Chơi khô tử (xúc xắc), nhất định phải phân thắng thua. Ta đặt tám trăm bảy mươi vạn lượng bạc, ngươi thua thì phải hủy đi chiêu bài Hồi Tràng Đãng Khí Các, tự chặt một cánh tay.”
Nhìn thấy huynh đệ bị thương, mặc dù Vu Phi biết rằng võ công của La Trọng Quang không thua kém mình, vẫn không chịu được liền ra tay ứng chiến. Nhưng khi nghe đến đặt cược không chỉ là muốn mình chặt đi một cánh tay, mà còn muốn hạ nhục cơ nghiệp của Ngụy Công tử. Dưới cơn giận dữ y cũng phải ngây người ra.
Đổ xúc xắc trông vào chỉ lực. La Trọng Quang dùng chỉ đối chỉ bị thương dưới tay hắc y nhân này. Có thể thấy người này thật thâm sâu khó dò.
Nhưng đã là mở sòng bài, thì không thể hạn chế các phương pháp của người chơi.
Vu Phi tự biết là khó địch lại đối thủ, nhưng giờ thì đã ở vào thế cưỡi trên lưng hổ.
“Được, ta cùng ngươi chơi. Ngươi thua thì để lại bạc và cúi lạy La quán chủ năm lần”. Từ ngoài cửa đột nhiên có năm người hùng dũng tiến vào. Trong đó có một vị trung niên ngoài bốn mươi tuổi khoan thai thả bộ.
Hắc y nhân trợn mắt nhìn người mới tới. Trung niên đó không chút sợ hãi, trán hơi nhíu lại.
Người mới đến thân hình không phải là cao lớn, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc. Nếu như đứng giữa trăm người, tuyệt đối chỉ như người bình thường, không có chút gì đặc biệt. Nhưng lại dùng tư thế long hành hổ bộ tiến vào.
Một cỗ khí thế đối mặt cuộn tới, trấn áp toàn trường.
Hắc y nhân đột ngột ngửa mặt lên trời cười lớn: “Nếu ngươi thua thì sao?”
Trung niên nhân khẽ cười: “Thì tự nhiên là thua cả tính mệnh của mình!”
“Được, vậy ta muốn cá tính mạng của ngươi”.
Trung niên nhân không chút tức giận :” Ngươi ném trước đi, đổ được báo tử coi như ta thua”.
Ba hạt xúc xắc được ném vào cái bát, hắc y nhân sắc mặt ngưng trọng, song thủ điểm liên tiếp vào không khí.
Mọi người trong sảnh im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng chỉ lực phá không.
Trung niên nhân đơn chưởng khẽ nâng lên, hóa giải các đạo chỉ lực do hắc y nhân phát ra, các hạt xúc xắc trong bát chạy tứ tung.
Hắc y nhân trán tứa mồ hôi, trung niên nhân sắc mặt vẫn không hề biến đổi.
Hắc y nhân song thủ đè xuống bàn, trung niên nhân thổi một hơi về phía cái bát.
Hắc y nhân hét lên một tiếng, song thủ lại tiếp tục đè xuống bàn.
Đôi mày rậm của trung niên nhân nhướng lên, hừ lạnh một tiếng trầm trầm.
Hắc y nhân vừa nghe ngã lăn ra đất, trên mặt bàn gỗ đào lưu lại hai vết lõm hình bàn tay.
Xúc xắc cuối cùng cũng dừng lại. Kết quả không ngờ là điểm số nhỏ nhất của xúc xắc: một hai ba.
“Cúi đầu lạy xong, ngươi có thể đi”.
Thái độ của trung niên nhân giống như chưa có chuyện gì xảy ra, vui vẻ nói.
Hắc y nhân từ từ đứng dậy, năm đầu ngón tay của tay phải đã có thêm 5 cái bao bằng thép luyện. Sắc mặt từ từ chuyển sang xanh ngắt, hung dữ tới mức không ai dám nhìn.
Trung niên nhân lạnh lùng ngạo thị: “Ta đang nghĩ xem kẻ nào lớn mật đến thế, thì ra là người của Lịch gia”.
Hai mắt hắc y nhân tóe lửa: “Ta là Lịch Minh, ngươi là ai?”.
Trung niên nhân nhẹ nhàng cười nói: “Người chính là kẻ phá gia chi tử mà Lịch Kinh yêu quý nhất. Tốt nhất là ngươi đừng có ra tay, ta còn chưa muốn làm cho Lịch lão quỷ tuyệt hậu.”
“Không cần làm nhục ta. Có bản lĩnh gì thì mặt đối mặt thể hiện ra đi.”
Quách Trực lúc này đang kinh sợ, trong lòng đột nhiên nhớ đến những câu nói lưu truyền rất rộng rãi mấy năm gần đây.
“Nam phong bắc tuyết vũ
“Lịch quỷ phán quan long
“Phương quá nhất thủy hàn
“Đắc bái tương quân phủ”
Những câu nói giống thơ mà không phải là thơ này chính là nói về lục đại cao thủ của tà phái trên giang hồ.
Lịch quỷ trong đó chỉ Lịch Khinh Sanh, kẻ đã một mình tiêu diệt Danh kiếm sơn trang.
Lần đó, Lịch Khinh Sanh nhất chiến thành danh.
Nguyên nhân chỉ bởi vì nghe đồn rằng trong Danh kiếm sơn trang có người có thể đề kháng được ma âm của Thanh phân tiêu.
Danh kiếm sơn trang từ đó tuyệt tích giang hồ.
Chỉ còn sót lại hai loại người.
Một loại là những kẻ đã chết, trên trán lưu lại một lỗ thủng bằng ngón tay.
Một loại là những kẻ sợ hãi quá mà phát điên.
Đó chính là hai độc môn tuyệt kỹ của Lịch Khinh Sanh.
Độ kiếp chỉ.
Ác linh vũ.
Trung niên nhân thở dài một tiếng: “Lịch Khinh Sanh vốn là một nhất đại tông sư, cần gì phải đi theo tướng quân, lại mưu toan công danh gì đây?”
“Ngươi đâu xứng để gọi thẳng tên của cha ta như thế.”
“Xứng hay không, ngươi xuất thủ thử xem là biết liền.” Trung niên nhân vẫn không lộ vẻ gì, nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Lịch Minh đột nhiên hồng lên, phi thân bay lên, cơ thể trên không thực hiện một cú chuyển người khó tin, ngũ chỉ như móc câu, hóa thành mãn thiên chỉ ảnh, nhắm tới đỉnh đầu của đối phương.
Đợi đến khi song thủ cách đỉnh đầu đối phương khoảng ba tấc, cương sáo thoát khỏi tay bay ra, chiêu thức cực kỳ quỷ dị, chính là tuyệt học bất truyền của Lịch Khinh Sanh.
Chỉ thấy trung niên nhân vươn người đứng dậy, hít sâu một hơi, song chưởng hướng về phía Lịch Minh, một tiếng nổ lớn vang lên.
Trung niên nhân nhẹ nhàng ngồi xuống, khí độ nhàn nhã: “ Hữu hạnh nhất chiến độ kiếp chỉ, hà thời tái đổ ác linh vũ (May mắn giao tranh cùng độ kiếp chỉ, lúc nào lại được đấu cùng ác linh vũ). Không biết Lịch Khinh Sanh khi con mình đã bị giết còn đêm đêm đàn hát được không?”
Lịch Minh lùi lại phía sau vài trượng mới có thể trụ được, mặt vàng như nghệ, lảo đảo suýt ngã. Cuối cùng chán nản ngồi bệt xuống, hai tay ôm ngực, khóe miệng rỉ máu: “cha ta nhất định sẽ báo thù cho ta.”
Trung niên nhân ngửa mặt lên trời cười lớn, hai mắt sáng rực lên: “Kẻ thù của ta khắp thiên hạ, nhưng đáng được coi là đối thủ thì quá ít. Lịch Khinh Sanh thực sự đáng để đấu một trận. Chỉ là hắn ở tận Tương Tây Quỷ Đô, chỉ để cho đứa con bất thành khí như ngươi bán mạng thay cho tướng quân. Ngươi còn điều gì muốn ta chuyển đạt, ta nhất định sẽ cho người chuyển đến tận nơi, tất nhiên kèm theo cái đầu của ngươi nữa.”
“Ngươi…rốt cục là ai?”.
“Đến bây giờ ngươi còn chưa đoán ra ư?”. Trung niên nhân mỉm cười, không thèm nhìn Lịch Minh, quay sang phía Quách Trực.
“Quách lão bản trong một ngày phá ba sòng bạc của ta, món nợ này ngươi định tính như thế nào?”
Lúc này Quách Trực mới tin chắc kẻ trước mặt mình là ai, hoảng sợ không nói lên lời, chỉ chỉ vào đối phương: “Ngươi…chính…là…”
Trung niên nhân từ từ tháo chiếc mặt nạ da người mỏng như cánh dơi xuống: “Đúng, bổn công tử họ Ngụy”.
Lịch Minh hét lên một tiếng thảm thiết, máu miệng trào ra, ngã gục xuống đất.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phongtrancuongkhach
Chương I : Hận vẻ đẹp của nàng từ cái nhìn đầu tiên
Dịch: vomenh
Nguồn: Hiệp san Thất Giới Minh - Nhạn Môn Quan
Giờ Tý…
Trăng hạ tuần…
Sao sáng đầy trời…
Bên ngoài thành Lạc Dương…
Trên đường Thái Bình…
Một con ngựa phi đến như bay.
Hắn dừng lại giữa đường, rút kiếm chỉ lên trời.
Ngựa đột nhiên dừng lại cách khoảng sáu thước.
Dưới áp lực kiếm khí của hắn, cho dù ngựa của đối phương có là tật phong câu ngày đi ngàn dặm cũng không dám tới gần.
"Thương Tình Phong?"
"Đúng!"
"Xuống ngựa! Rút kiếm của ngươi ra!"
"Sở Thiên Nhai?"
Hắn không đáp, kiếm chỉ vào đối phương.
Thương Tình Phong sắc mặt âm trầm, nhẹ nhàng tung người xuống ngựa. Thân vừa chạm đất, kiếm đã xuất vỏ.
Quả nhiên không hổ là cao thủ đứng hàng thứ hai trong ba đại cao thủ của Ngụy công tử “Băng Phong Vũ”.
Nhưng hắn biết rằng mình chắc chắn sẽ thắng.
Hắn có nửa đêm để tụ khí ngưng thần, so với đối phương cưỡi ngựa từ xa lại, xét về khí thế hắn tuyệt đối chiếm thế thượng phong.
Động!
Kiếm quang.
Ánh sao nhòa đi.
Một chiêu quyết định.
Ngựa hí vang.
Máu rơi!
Yên lặng.
Hắn sớm đã biết trước kết quả.
Kết quả chắc chắn là Thương Tình Phong không còn cơ hội nhìn thấy ánh sao của đêm mai.
Nhưng hắn không biết lần đầu tiên giết người cảm giác lại khó chịu đến như thế.
Hắn rất muốn nôn ra, ráng hết sức kìm nén gan ruột đang cuộn lên.
Vào lúc giọt máu cuối cùng trên thân kiếm chảy xuống đến mũi kiếm.
Một cỗ sát khí đột nhiên ngưng tụ phía sau vai.
Vô cùng kinh ngạc, hắn không dám quay đầu lại. Bởi vì chỉ cần hắn hơi động đậy, địch nhân sẽ tranh thủ lúc hắn lực cũ đã hết, lực mới chưa phát, cho hắn một đòn trí mệnh.
- * -
Nhìn thấy một chiêu long trời lở đất của hắn, đôi mắt của nàng đột nhiên sáng lên, dường như đã nhận ra điều gì.
Nàng sớm đã ẩn mình phía sau hắn. Bởi vì hiện nay trên giang hồ mọi người đều biết, địch nhân lớn nhất trước mắt của Ngụy công tử không chỉ có Minh tướng quân, mà còn có một kẻ mấy tháng trước mới đột nhiên quật khởi, một kiếm phá mười chín phân đàn của Ngụy công tử nhưng không đả thương lấy một người – Sở Thiên Nhai.
Hắn liên tục đứng im lìm trong vòng hai tiếng, ngưng thần tụ khí, mọi thứ trong phạm vi năm trượng đều nằm trong cảm giác của hắn. Nếu như không phải nàng sớm đã luyện thành “Tâm chỉ như băng”, trong vòng vài giờ không cần hô hấp, thì chắc chắc đã sớm bị hắn phát hiện.
Nàng muốn xem hắn xuất thủ, không ngờ chỉ trong vòng một chiêu, Thương Tình Phong, cao thủ xếp thứ hai trong “Băng Phong Vũ” dưới trướng Ngụy công tử, đã kiếm đoạn thân vong.
Chỉ là bây giờ, mặc dù nàng không đoán được hắn sẽ phản kích như thế nào, nàng vẫn chắc chắn ít nhất có thể làm hắn trọng thương.
Bời vì, nàng là cao thủ số một dưới trướng Ngụy công tử - Băng.
Băng là cái gì?
Là nước ngưng đọng lại.
Không đúng!
Vậy là cái gì?
Trên giang hồ, Băng là một người!
Phong Băng!
Đúng. Ra tay không dấu vết, Tuyệt Tình Phong Băng.
Sát khí phía sau đột nhiên tiêu tán.
Tiếng vỗ tay lạc lõng vang lên.
“Quả là không tệ, Thiên Tình Quyết của Thương Tình Phong chưa kịp thi triển, đã bị trúng một chiêu chí mệnh của ngươi. Quả không hổ danh là Sở Thiên Nhai!”
Hắn không ngờ người nấp đằng sau khiến hắn không thể nào phát hiện ra được lại là một người con gái. Trong đầu đột nhiên hiện lên tên tuổi của nàng.
"Một chiêu “Chim sẻ sau lưng” của Phong tiểu thư thật khiến người ta bội phục."
“Ha ha, ngươi là con bọ ngựa khiến người ta chán ghét ư? Ta lại không chỉ muốn làm một con chim sẻ nhỏ.”
Hắn nhớ lại những lời khuyên răn của sư phụ trước lúc lên đường, thầm thở dài một tiếng. May là sát khí đã tiêu tán, hắn có thể từ từ quay đầu lại.
Thế rồi, hắn liền nhìn thấy người con gái danh động giang hồ.
Nàng có một nét đẹp rạng ngời.
Nàng có một vẻ phong tình khôn tả.
Nàng là phòng tuyến cuối cùng của địch nhân.
Nàng là đối thủ mà sư phụ muốn hắn đề phòng.
Nàng là ái tướng mà Ngụy công tử sủng tín nhất.
Nàng cũng có thể coi là sư tỷ của hắn.
Hận vẻ đẹp của nàng bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phongtrancuongkhach
Chương II - Kinh mộng - Vô nhai
Dịch: vomenh
Nguồn: Hiệp san Thất Giới Minh - Nhạn Môn Quan
Trăng sáng…
Sao đầy trời…
Đêm sâu thẳm.
Còn người?
Người đang chìm trong mộng.
Đôi lông mày của nàng đen và dầy, gợi hắn nghĩ đến bạt ngàn cỏ trên thảo nguyên hoang vu.
Đôi mắt nàng trong trẻo và phóng khoáng, khiến hắn liên tưởng đến những vì sao lấp lánh trên màn trời.
Dưới ánh trăng, chiếc gáy của nàng trắng lóa, giống như nỗi buồn bỗng chớm dậy trong lòng.
Trong đêm khuya, nàng thở chậm, nhẹ và miên man, nghe bí ẩn như một tháng năm xưa cũ …
Người con gái ấy… giống một đóa tường vi, biết làm sống dậy cả một truyền thuyết.
Lần đầu nhìn thấy Phong Băng, Sở Thiên Nhai đắm đuối như chìm vào một giấc mộng ngọt ngào.
Mặc dù mơ hồ mờ ảo, nhưng lại khiến người ta phải bồi hồi tưởng tượng sau mỗi lần tỉnh thức.
o0o
Người bạn tốt nhất của Sở Thiên Nhai chính là thanh kiếm của hắn.
Mặc dù không có tên, nhưng chưa bao giờ rời xa hắn.
Hắn vẫn cho rằng, người khác có thể trêu chọc hắn, nhưng không thể làm nhục thanh kiếm của hắn.
Thanh kiếm đó từng giúp hắn giết chết rất nhiều mãnh thú muốn ăn thịt hắn.
Hắn đã từng sảy chân rơi xuống vách núi, chính là nhờ dùng thanh kiếm đó đâm vào vách núi, sau đó từng chút, từng chút một, dùng lực trèo lên đỉnh núi.
Mỗi lúc bình minh vừa ló rạng, hoặc khi ánh nắng cuối cùng le lói nơi cuối trời.
Dưới sự chỉ điểm của sư phụ, hắn dùng thanh kiếm đó lần lượt từ các góc độ khác nhau, dùng các cách khác nhau, đâm vào một hình người bằng gỗ.
Sau này, hắn biết được tượng gỗ đó có một cái tên: Ngụy công tử.
Nhưng mà, lúc này, thanh kiếm đó đang đào đất.
Chỉ vì một câu nói của nàng.
“Thương Tình Phong mặc dù trước giờ rất kiêu ngạo và độc đoán, ta cũng không thích cách làm của hắn. Nhưng dù sao cũng là cộng sự của nhau, ta không nỡ nhìn hắn phơi thây nơi hoang dã. Ngươi có thể giúp ta chôn cất hắn được không?”
Không hiểu vì sao, hắn không hề cảm thấy có chút gì kỳ quái. Nàng không hề có địch ý, thậm chí cũng không có chút biểu hiện khẩn cầu.
Giống như là hắn đã sớm biết trước, nàng thực sự chính là một giấc mộng mà cả đời hắn sẽ chìm trong đó, không bao giờ tỉnh mộng.
Vì vậy trong mỗi bước đi nhẹ nhàng như múa và mỗi tiếng tơ của giọng nói nàng đều toát lên nét dịu dàng tình tứ lẽ ra không thuộc về hắn.
Băng Phong đang đứng phía sau hắn.
Nhưng Sở Thiên Nhai lúc này không ngờ lại không có lấy một chút phòng bị nào.
Từ nhỏ, sư phụ luôn làm cho hắn tin rằng, cái thế giới này không có thứ gì là có thể tin tưởng được.
Những người đang mỉm cười với mình, rất có thể chỉ sau một bước, có thể giết chết mình.
Nhưng hắn vẫn không thể.
Không thể dễ dàng coi nụ cười duyên dáng và tươi tắn của Phong Băng đối với hắn là ngụ ý giết người. Mặc dù hắn chỉ đoán được thiện ý của nàng đối với hắn qua cặp mắt của nàng.
Có lẽ chính bởi vì vừa rồi dưới điều kiện vô cùng thuận lợi, nàng không hề xuất thủ.
Có lẽ bởi vì hắn biết nàng chính là sư tỷ của hắn, mặc dù sư phụ đã từng nói với hắn, nàng chính là sự sỉ nhục của sư môn.
Có lẽ, có lẽ, bởi khoảng khắc vừa kinh hoàng vừa đẹp đẽ đó, khiến hắn không thể có chút ý niệm nào đối địch với nàng.
Từ trước đến giờ hắn tự coi mình giống như một con sói.
Một con sói lang thang một mình trên thảo nguyên hoang dã mênh mông.
Hắn từ trước tới giờ, không có thân nhân, cũng không có bạn bè.
Hắn cũng không biết cha mẹ của mình là ai.
Hắn thường gặp phải một cơn ác mộng khủng khiếp
Một đứa trẻ năm sáu tuổi, từ từ bò giữa một đống thây người chết.
Đứa trẻ đó không ngờ lại không biết khóc.
Giống như bò giữa một đám tượng hoặc hoá thạch nhiễm đầy máu đỏ.
Đứa trẻ đó muốn tìm kiếm cha mẹ của mình.
Nhưng nó không cách nào phân biệt được người thân của mình.
Tất cả đều là máu.
Chỉ có máu tươi.
Sau đó, nó nhìn thấy một người mà sau đó nó gọi là sư phụ.
Trên mặt của sư phụ có một vết sẹo do kiếm gây ra rất dài.
Điều đó làm cho nó hiểu rằng đó không phải là cha của nó.
Nhưng rồi đứa bé đó trưởng thành theo thời gian.
Nó vẫn muốn coi sư phụ như người cha của mình.
Hoặc ít nhất, là người thân của mình.
Nhưng nó không làm được
Sư phụ, dù sao cũng chỉ là sư phụ.
Từ khi còn nhỏ, hắn đã biết như thế.
Sư phụ tận tâm dậy dỗ hắn mười năm.
Chẳng qua chỉ vì muốn đánh bại một người.
Người đó đương nhiên chính là Ngụy công tử.
Hắn không có tuổi thơ.
Tuổi thơ của hắn chỉ có việc luyện công không ngừng.
Cùng với những lời chửi mắng và trừng phạt của sư phụ.
Từ nhỏ, hắn đã ở cùng với sư phụ.
Ngày lại ngày đối diện với vết sẹo sâu hoắm do kiếm gây ra trên mặt sư phụ.
Cho dù hắn luyện võ công tốt đến thế nào, nỗ lực đến thế nào.
Đổi lại bất quá cũng chỉ là buổi tối hôm đó có thể không cần khổ sở luyện công đến sáng sớm hôm sau.
Sư phụ lúc nào cũng nhắc nhở hắn.
Sở dĩ ông ta vẫn còn sống,
Chính bởi vì mong đến một ngày có thể đánh bại Ngụy công tử, kẻ mà thực sự chẳng có nửa điểm quan hệ gì đối với hắn.
Còn hắn phải liều mạng luyện công dưới sự đốc thúc của sư phụ.
Chẳng qua cũng chỉ bởi vì cái sứ mệnh đó.
Sư phụ thậm chí còn chưa bao giờ cười với hắn.
Hắn hoàn toàn không hiểu vì sao lại phải đánh với Ngụy công tử, chỉ biết vào nửa năm trước, sư phụ bắt đầu truyền cho hắn các loại kinh nghiệm trên giang hồ. Ba tháng sau liền cho hắn xuống núi.
Sư phụ chỉ có một yêu cầu đối với hắn: Đánh bại Ngụy công tử.
Rồi sau đó…?
Hắn không biết.
Sư phụ cũng không có bảo hắn quay về.
Chỉ là ngụ ý sau khi hoàn thành việc này sẽ không còn danh phận sư đồ nữa.
Có thể sư phụ biết hắn không thể quay về.
Có thể hắn cũng không cần quay về.
Tất cả dường như bức hắn không thể không có một hận ý.
Trước giờ hắn chưa hề hận sư phụ.
Bởi vì hắn biết đứa trẻ trong giấc mộng kia chính là hắn.
Chỉ là hắn không nguyện ý thừa nhận hoặc tin đó là sự thật.
Do đó, hắn mới một mực cho rằng đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Hắn chỉ biết khi đứa trẻ đó bò một cách vô vọng giữa đám thi thể, chính sư phụ là người đã cứu hắn.
Từ đó trở đi, trong lòng hắn không muốn lại nhìn thấy tử vong tà ác hoặc là mùi máu tanh, hắn cầu mong rằng cái mà hằng ngày hắn nhìn thấy sẽ là khuôn mặt của sư phụ, cho dù khuôn mặt đó mang theo một vết sẹo đáng sợ do kiếm gây ra.
Hắn vẫn nghĩ hắn không được coi là một người sống.
Nếu như hắn vẫn còn là một con người.
Thì đó cũng chỉ là một con người lúc nào cũng nghĩ đến chuyện giết người hoặc là lúc nào cũng đề phòng bị người khác giết.
Trên sự thật, trước giờ hắn chưa từng giết người, cũng không thích giết người.
Vừa rồi Thương Tình Phong chết dưới kiếm của hắn, hắn liền muốn ngất đi trước màn máu tươi bắn tung toé trước mặt.
Nhưng mà hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Tuyệt chiêu chân chính của hắn chỉ có một.
Đó cũng là lần thứ nhất hắn dùng chiêu đó giao thủ với người khác.
Vào lúc xuất thủ, đến cả hắn cũng không thể khống chế.
Trừ khi hắn nguyện ý để kiếm của đối phương đâm thẳng vào ngực của mình.
Một chiêu đó gọi là “vô nhai” (không có đường)
Một chiêu đó thật là bá đạo
Một chiêu đó lại có một cái tên như một giấc mộng.
o0o
Nàng đã sớm biết vị sư đệ chưa từng gặp mặt cũng như không biết tên này.
Nàng biết rằng hắn là một đứa trẻ được sư phụ cứu từ trong biển máu của một thôn làng bị sơn tặc huỷ diệt.
Nàng biết rắng hắn được sư phụ thầm coi là một tuyệt thế kỳ tài, có tâm khí và thiên phú vô cùng cao.
Nàng biết rằng mình cũng từng rất hy vọng nhìn thấy sự xuất hiện của hắn.
Nhưng nàng không thể giải thích tại sao lúc nàng gặp hắn, liền cảm thấy một nỗi bi thương không thể kiềm chế.
Từ khi biết có một vị thiếu niên không rõ tên tuổi đại phá mười chín phân đà của công tử mà không làm một ai bị thương, nàng đã có dự cảm đó chắc chắn là hắn.
Thậm chí khi nàng nhìn hắn cầm kiếm chỉ trời, lợi dụng thiên địa tinh khí, trong một chiêu giết chết Thương Tình Phong, nàng vẫn hy vọng hắn không phải là sư đệ của nàng.
Bởi vì sự xuất hiện của hắn mang ý nghĩa kết thúc cho một trường vận mệnh mười chín năm nay.
Bất kể sự thực là tất cả đều không liên quan đến hắn. Đó chỉ mà là mối gia cừu của nàng.
Nhưng trong ý nghĩ của mình, nàng vẫn hy vọng ngày đó sẽ không đến sớm như vậy.
Nhưng nàng đã nhìn thấy hắn.
Nàng nhìn thấy đôi má xương xẩu, đôi môi mím chặt, làm nàng nhớ hắn cũng có một thân thế thê thảm giống như mình.
Nàng nhìn thấy áo choàng của hắn tung bay, tiếng cười dài vọng trong đêm, tiêu sái như một kẻ lãng du đến từ thời viễn cổ.
Nàng nhìn thấy hắn lao thẳng lên không, kiếm rợp bóng trăng, kiếm chiêu nghiêm nghị như thiên thần phá Thiên Tình quyết của Thương Tình Phong.
Nàng đã nhìn thấy một chiêu đó.
Không, nửa chiêu đó.
Sự thực là sư phụ chỉ truyền cho nàng tất cả nửa chiêu, tên là “Kinh mộng”.
Sau đó, liền gửi nàng đến học Hàn Mai sư thái của Quân Sơn.
Ba năm trước, khi nàng phụng lệnh “phản xuất sư môn”, chính là lúc sư phụ đang bế quan khổ tu nghiên cứu nửa chiêu sau.
Đến bây giờ, sư phụ cuối cùng cũng hoàn thành.
Vào lúc chợt tỉnh giấc mộng…
Không nhớ được một chút gì cả…
Chỉ là một đoạn ý thức bị cắt ngang trong lúc hoảng hốt bừng tỉnh cơn mê
Giống như một lãng tử không còn đường về
Do dự nhưng cũng đành phải bước trên một con đường xa vô tận…
Cuối cùng nàng cũng biết một chiêu đó là như thế nào.
Cuối cùng nàng cũng biết, vì sao từ trước đến giờ, nàng không thể gặp mặt người sư đệ mà nàng rất muốn gặp.
Cuối cùng nàng cũng biết, vì sao sư phụ lại cứ đối đãi một cách vô tình với vị sư đệ này như vậy.
Bởi vì…
Chỉ bởi vì một chiêu đó chính là…
Kinh mộng - vô nhai.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phongtrancuongkhach
Chương III - Tinh tinh mạn thiên
Dịch: vomenh
Nguồn: Hiệp san Thất Giới Minh - Nhạn Môn Quan
Phong Băng im lặng nhìn thanh kiếm của Sở Thiên Nhai
Đó là một thanh kiếm bình thường, thậm chí không thể bình thường hơn, tùy tiện đi đâu cũng nhìn thấy hàng đống. Tuy nhiên chính là thanh kiếm không có gì đặc biệt đó, chỉ một chiêu đã lấy mạng Thương Tình Phong.
“Ngươi nhìn cái gì?”.
“Kiếm của ngươi”
“Ngươi nhìn ra cái gì?”
“Kiếm có thể giết người đều rất sắc bén”.
“Kiếm có thể giết người cũng phải là để cho ai muốn nhìn thì nhìn”.
Âm thanh của Sở Thiên Nhai vừa dứt, thanh kiếm đó đột nhiên đã chui vào vỏ, phảng phất như vừa rồi cái mà nàng nhìn thấy chỉ mà một chiếc bóng vốn căn bản không tồn tại mà thôi. Chỉ còn quỹ tích kiếm như nguyệt hoa vụt lóe lên, nhẹ nhàng đọng lại trong mắt nàng.
Đột nhiên nàng ngẩng đầu, tiếp xúc với ánh mắt của Sở Thiên Nhai, một ánh mắt còn sáng hơn cả ánh trăng, và lạnh hơn cả bóng đêm.
“Sư phụ của ngươi…Thiên Hồ lão nhân…vẫn khỏe chứ?”.
“Vẫn khỏe. Bây giờ ngươi đến một tiếng sư phụ cũng không gọi được à?”
“Lão căn bản không thể được coi là sư phụ của ta, huống hồ lão cũng chỉ dạy cho ta một chiêu”.
“Nhưng sư phụ vẫn coi ngươi là đệ tử của người, hơn nữa còn đặc biệt cho ta biết, ngươi tuy phản bội sư môn, nhưng ta không thể coi ngươi là kẻ địch”.
Phong Băng chỉ cười nhẹ. Chỉ có mình nàng biết, lý do duy nhất mà Thiên Hồ lão nhân nhận nàng làm đệ tử chính là dùng một chiêu mà lão đích thân truyền dậy đó đánh bại Ngụy công tử. Để cho Ngụy công tử biết, người đánh bại y chính là đệ tử của Thiên Hồ lão nhân. Ngoài ra, Thiên Hồ đương nhiên không xứng làm sư phụ của nàng.
Sở Thiên Nhai vốn định nói cái đạo lý một ngày là thầy thì cả đời vẫn là thầy, nhưng nhìn thấy thái độ không chút áy náy của Băng Phong, hắn không nói lên lời. Có lẽ sư phụ cũng không coi nàng là đệ tử. Nhớ lại những lúc sư phụ nói về Băng Phong, hắn dường như đều cảm nhận được một cái sự tôn kính mạc danh kì diệu, kể cả trong lúc nói về sự phản bội sư môn của nàng. Hắn lại nghĩ tới thái độ của sư phụ đối với bản thân hắn, có lẽ sư phụ cũng không coi hắn là đệ tử. Vừa nghĩ đến đây, hắn liền không dám nghĩ tiếp nữa.
Hắn có chút không hiểu, bèn hỏi: “Ngươi đã không học võ công của sư phụ, làm sao ngươi lại biết được ta là người của Thiên Hồ phái?”.
“Ta vốn đến đây để đợi Thương Tình Phong, không ngờ lại vô tình nhìn thấy một chiêu đó của ngươi”. Nàng nghĩ lại một chiêu tất sát kinh thiên đó, trong lòng thậm chí có chút sợ hãi “thật là bá đạo”, nhưng đúng là Thiên Hồ tâm pháp, không lưu dư địa, chỉ cầu một đòn giết địch.
“Ngươi muốn báo thù cho Thương Tình Phong chăng?”.
“Không! Thứ nhất là ta không chắc chắn thắng được ngươi, thứ hai là Công tử bây giờ thủ hạ phản bội, người thân rời bỏ. Thương Tình Phong cũng ăn cắp Tật Phong câu của Công tử, định về đầu nhập dưới trướng Minh tướng quân”.
“A, không ngờ ta lại vô ý giúp công tử một chuyện”.
“Đó cũng không coi là giúp đỡ gì. Mỗi người một chí, công tử chưa bao giờ miễn cưỡng. Chỉ là Tật Phong câu là ngựa quý mà công tử rất yêu thích, do đó nhất định phải đoạt về, mới phái ta đi ngăn cản Thương Tình Phong”.
Sở Thiên Nhai chỉ nghe người ta nói Ngụy công tử nổi danh tàn bạo, giờ lại từ miệng Phong Băng biết được sự khoan dung của y, cũng không biết đâu là chân giả. Đột nhiên, hắn phát hiện kì thực điều mà hắn quan tâm nhất lại chính là cách xưng hô thân thiết có chút ái muội của Băng Phong đối với Ngụy công tử, cách nghĩ này khiến hắn nhất thời trầm ngâm.
”Ngươi tiêu diệt mười chín phân đà của công tử mà không làm thương lấy một người, vì sao đêm nay xuất thủ lại là sát chiêu”.
”Ta muốn thử kiếm, đây là lần đầu tiên ta dùng chiêu này”. Sở Thiên Nhai ngẩng đầu nhìn lên trời nói tiếp: “Ta cảm giác được, cơ hội cùng Ngụy công tử giao chiến sẽ đến rất nhanh”.
Một chiêu đó cho dù là ta cũng chưa chắc đã tránh được. Nhưng thắng được công tử thì còn chưa chắc. Ta đi theo công tử bốn năm mà vẫn chưa nhìn thấu được võ công của người.
“Không cần nói cho ta biết”
“Vì sao?”.
“Thứ nhất là không được làm ảnh hưởng đến lòng tự tin của ta, thứ hai ta cũng không muốn chiếm tiện nghi như vậy. Cái ta yêu cầu là một cuộc chiến công bằng.”
“Công bằng..” Nàng không nhịn được cười khẩy: “Căn bản là không công bằng, công tử bây giờ đang thất thế, mọi nơi đều có cừu địch, ngươi không cảm thấy mình cũng đang cháy nhà hôi của hay sao?”.
“Ta không còn cách nào khác, ta sợ hắn bị người giết chết thì ta không thể hoàn thành được nhiệm vụ sư phụ giao phó”.
“Cái mà sư phụ ngươi cần có phải là ngươi đánh bại công tử dưới điều kiện như vậy chăng? “ Nàng đăm đăm nhìn hắn : “Như vậy có lẽ lần tới gặp nhau, chính là ta đến để tiếp một chiêu đó của ngươi”.
“Không” Hắn vô tình buột miệng thốt lên. Phát hiện ra bản thân hơi thất thố, hắn liền bực bội đáp: “Ta vẫn coi ngươi là sư tỷ của ta, như vậy chẳng phải ngươi sẽ thắng được ta sao?”.
“Ha ha” Phong Băng nhẹ nhàng cất tiếng cười. Cả khuôn mặt cũng tự nhiên vì câu nói buột miệng vừa rồi của hắn mà hồng lên.
Sở Thiên Nhai nghĩ ngợi một lúc: “Được! Ngươi quay về nói với Ngụy công tử, không cần quan tâm đến việc ta khiêu chiến, cho y toàn lực ứng phó với sự truy sát của Minh tướng quân. Chỉ khi nào y cảm thấy có đủ điều kiện đánh một trận với ta, ta mới xuất thủ. Chỉ hi vọng đừng làm cho ta thất vọng, có thể sống đến lúc nhìn thấy kiếm cả ta”.
Sự quả cảm, kiên nhẫn và bất cần lộ ra trong thiên tính hiệp khí và lãnh khốc khiến nàng tự nhiên cảm thấy ngưỡng mộ. Trong lòng đột nhiên trỗi dậy một cảm giác khó tả, một cảm giác hân thưởng không rõ nguyên do đối với hắn và với sự chán ghét giang hồ của hắn.
Phong Băng xoay người hướng về phía Tật Phong Câu.
Lần sau gặp y, phải giết y ư?
Nàng nghĩ ngợi, tâm thần đột nhiên trở lên hoảng hốt.
Nàng uyển chuyển phi thân lên ngựa, bạch y lấp lánh ánh trăng.
Hắn nhìn nàng sắp sửa đi, trong lòng đột nhiên không nghĩ ra một cớ gì để lưu nàng lại.
Hắn có chút căm ghét sự bối rối của hắn
Đột nhiên, trong chớp mắt, ánh trăng dường như ảm đạm đi.
Một tia lam quang lóa mắt nhưng quỷ dị, đột nhiên lướt qua, giống như một ngôi sao băng xuất hiện từ trong hư vô.
Điện…quang…hỏa…thạch…
Nhắm thẳng vào yết hầu của Phong Băng.
Khi cỗ kình khí sắc nhọn đó đột nhiên lao thẳng vào mặt, Phong Băng đang muốn nhảy lên lưng Tật Phong Câu, hai tay vừa đặt vào lưng ngựa, toàn thân không còn chỗ nào để mượn lực, điểm lam quang vô thanh vô tức lao đến giống như một mũi tên tử thần, chớp mắt đã đến trước người nàng năm thước.
Trong cơn nguy cấp, Phong Băng song thủ ấn mạnh vào lưng ngựa, chân phải đạp vào yên ngựa, lao về phía sau. Tật Phong Câu không chịu nổi cỗ nội kình nàng đột nhiên phát ra đó, hí vang một tiếng dựng thân lên, lam tinh xuyên qua đầu ngựa, trong tiếng hí thê thiết, Tật Phong Câu máu tuôn xối xả, còn điểm lam tinh đó chỉ hơi chậm đi một chút.
Phong Băng lùi nhanh về phía sau, lam tinh càng ngày càng gần. Ba thước, Phong Băng lùi ra sau một thân cây, lam tinh xuyên qua thân cây, lại chậm hơn một chút. Hai thước, tay phải Phong Băng vừa rút độc môn binh khí Thiên Thu Tác của nàng ra được một nửa, lam tinh chỉ còn cách trước mặt nàng một thước. Phong Băng trong lòng than thầm một tiếng, lam tinh thế như sấm sét chỉ còn cách nàng năm phân.
Đinh
Bao kiếm vung lên.
Lam tinh đâm thẳng vào chuôi kiếm, không ngờ lại chỉ phát ra âm thanh khẽ khàng như vậy, khẽ khàng như một tiếng thở dài của thi nhân khi đứng giữa khung cảnh đẹp như một giấc mộng.
Sở Thiên Nhai cuối cùng cũng đã xuất thủ.
Khi Sở Thiên Nhai mới chỉ mười tuổi, sư phụ đã từng thả hắn một mình trong rừng sâu, cùng với hắn còn có một con hổ đã phải chịu đói vài ngày. Hai ngày sau, hắn ra khỏi rừng, mang theo bốn cái móng hổ.
Đó là hai ngày kinh tâm động phách, mỗi thời khắc đều phải đề phòng con mãnh thú lúc nào cũng có thể đột nhiên từ trong rừng lao ra. Cũng từ lúc đó, cảm giác và phản ứng của hắn đã được cải biến một cách căn bản về chất.
Từ đó trở đi, lúc nào y cũng có dự cảm đối với nguy hiểm và khả năng bạo phát sức mạnh cường hãn nhất khi nguy cơ xuất hiện.
Nhưng mà lần này, đạo lam quang đó thật quá nhanh.
Khi biến cố đột nhiên phát sinh, Sở Thiên Nhai nhất thời không chút do dự, người lao về hướng Phong Băng.
Hắn không kịp rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ có thể vung cả bao lẫn kiếm nhắm về phía đạo ánh sáng chí mệnh đó, nỗ lực hết mình ngăn cản thế tiến công của ám khí.
Hắn vội vàng đề khí, chuôi kiếm cuối cùng cũng miễn cưỡng đỡ được đạo lam quang đó.
Lam quang từ từ rơi xuống, dư thế chưa hết.
Phong Băng thở vào một tiếng, lam quang lóe lên bên vai trái nàng rồi biến mất.
Chỉ là một đòn, Phong Băng đã bị thụ thương.
Thật là một tia lam quang tàn độc.
“Keng”
Lúc này, kiếm của Sở Thiên Nhai lúc này mới được rút ra khỏi vỏ.
Sở Thiên Nhai không kịp quan sát thương thế của Băng Phong, hắn đứng chắn trước mặt nàng, mắt nhìn cánh rừng rậm tối tăm trước mặt, trong lòng kinh nghi bất định.
Là kẻ nào mà có thể phát ra thứ ám khí bá đạo như vậy?
Vừa rồi chính là lúc hai người chuẩn bị chia tay, trong tâm tư ngổn ngang nỗi buồn ly biệt với nhau, trong chốc lát tâm thần mê loạn, sự phòng bị giảm đi, thâu tập liền đột nhiên xuất hiện. Thêm vào ánh trăng bạc soi tỏ mặt đất, chính là đòn tuyệt sát tính chuẩn thiên thời và nhân hòa.
Chỉ là quên mất còn có địa lợi
Nếu không phải Lam tinh đầu tiên xuyên qua Tật Phong câu, rồi lại xuyên qua đại thụ nên tốc độ đại giảm, chỉ sợ là không có ai có thể cứu được Băng Phong.
Kẻ phát ra ám khí đó không những là cao thủ, mà còn tuyệt đối là cao thủ trong các cao thủ.
Tay phải của Băng Phong nhẹ nhàng bám vào vai của Sở Thiên Nhai, run rẩy thốt lên bốn chữ bên tai hắn: “Tinh Tinh Mạn Thiên”. Có lẽ vì đau quá, bàn tay của nàng dùng lực rất mạnh.
Tinh Tinh Mạn Thiên
Cái mà bốn chữ này nói đến không phải là một cảnh trời đêm lãng mạn, cũng không phải mà một bức tranh tả cảnh trời cao.
Mà là một tổ chức ám sát đáng sợ.
Ám sát.
Từ trước đến nay vẫn là một thủ đoạn tàn nhẫn nhưng tuyệt đối hiệu quả.
Cuộn tranh mở hết, trủy thủ hiện ra, muốn cứu vớt an nguy quốc gia*.
Ruột cá mang kiếm, đáp đền ơn tri ngộ*.
Chính khách bỏ tiền mua ác, lập mưu khuynh đảo triều đình
Giang hồ cừu sát, con đường thành công nhanh nhất.
Rất nhiều năm trước đây từng có người biên soạn Anh hùng phổ, nhưng không có tên của thiên hạ đệ nhất sát thủ đương thời Lâu Minh Không trong đó.
Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, sát thủ vì giết người mà bất chấp thủ đoạn, võ công chỉ là yếu tố thứ hai. Hơn nữa sát thủ giết người thủ đoạn tuyệt không công bằng, không tránh được bị người trong giang hồ coi thường.
Lâu Minh Không trong cơn tức giận liên tục giết chết mười tám vị anh hùng trên Anh hùng phổ, sau đó tự viết ra Sát thủ lục. Đương nhiên y là người đứng đầu.
Hắn thực sự đáng ở vị trí đệ nhất, vì mười tám anh hùng trên anh hùng phổ, mỗi kẻ đều là nhân vật kinh thiên động địa, tất cả đều bị hắn ám sát, hơn nữa Lâu Minh Không còn không chút thương tích.
Sát thủ có thể võ công không cao, nhưng tuyệt đối đáng sợ.
Ta hỏi ngươi, giả sử như bây giờ muốn làm lại Sát thủ sách, kẻ nào có thể đứng đầu?
Hắc Quang đầu đà mai phục dưới nước bảy ngày bảy đêm, sau đó một chiêu giết chết Đao đại sư đang đi qua cầu?
Y chưa xứng.
Hồng Tuyến bà bà hóa thân ngàn vạn, tinh thông dịch dung thuật, có lẽ kẻ thân cận nhất bên cạnh ngươi chính là do y hóa thành, rồi đột nhiên tấn công ngươi.
Y cũng không xứng.
Nghe nói Đông Doanh có một loại Nhẫn thuật, người có thể hóa thân thành bất kì hình trạng gì, có thể ngươi mở một cái bao nhìn tưởng không có gì bên trong ra, mới phát hiện ra có một nhẫn giả ẩn trong đó.
Bàng môn tà đạo không tính.
Còn có thể có một ai nữa?
Không, không phải là một. Bây giờ trong giang hồ, chỉ có hai kẻ được coi là cực phẩm trong giới sát thủ.
A! Văn vô đệ nhất, vũ vô đệ nhị, không ngờ lại có hai kẻ.
Đây không phải là võ đạo, bọn là chỉ là sát thủ.
Là ai?
Một kẻ là Trùng đại sư.
Kẻ này ta biết, Sát Trùng tổ chức dưới tay Trùng đại sư chuyên giết tham quan, nghe nói khi đã đem danh tự của kẻ muốn giết treo trên Ngũ Vị Nhai, tuyệt không thất bại. Khiến cho tham quan trong thiên hạ nghe tiếng lập tức trốn chui trốn lủi, không dám động đến tài sản của dân. Mặc dù là sát thủ, nhưng hành vi lại là những hành vi của đại hiệp, xứng đáng nhận được danh hiệu đệ nhất sát thủ. Không biết kẻ còn lại là ai?
Quỷ Thất Kinh
Quỷ Thất Kinh, cái tên thật quái dị. Làm sao ta lại chưa từng nghe qua cái tên này nhỉ?
Những sát thủ chân chính, đều là vô danh. Ngươi có biết Minh tướng quân không?
Minh tướng quân quyền khuynh thiên hạ, ai mà không biết
Quỷ Thất Kinh là kẻ đáng sợ nhất trong số các thủ hạ của Minh Tướng quân.
Thủ hạ lợi hại nhất của Minh Tướng quân đương nhiên phải là Đại tổng quản Thủy Tri Hàn, kẻ cùng với Minh Tướng quân tề danh trong Tà đạo Lục đại cao thủ.
Thủy Tri Hàn trí kế cao tuyệt, Hàn Tẩm chưởng càng vang danh thiên hạ. Nhưng muốn nói về mặt giết người, thì Quỷ Thất Kinh còn hơn một bậc.
Qủy Thất Kinh rốt cục là loại người gì?
Qủy Thất Kinh rất ít khi xuất thủ, nhưng hai mươi tám đệ tử của y, chiếu theo hai mươi tám vì tinh tú trên trời, chính là kỳ binh trong tay Tướng quân.
A! Ngươi muốn nói đến Tinh Tinh Mạn Thiên
Đúng, ta muốn nói đến Tinh Tinh Mạn Thiên.
Trăng sáng!
Gió thổi!
Trong rừng, hàng ngàn chiếc lá xào xạc.
Nhưng lúc này, dưới trăng thanh gió mát.
Sở Thiên Nhai và Băng Phong đang phải đối mặt với tổ chức giết người lợi hại nhất dưới tay Minh Tướng quân.
Tinh Tinh Mạn Thiên
Những kẻ mới đến này có lẽ là để tiếp ứng cho Thương Tình Phong.
Minh tướng quân thề giết chết Ngụy công tử, Tinh Tinh Mạn Thiên nhìn thấy Phong Băng tự nhiên là muốn ngầm hạ độc thủ.
Từ trước đến nay, không một ai có thể tránh được một đòn tất sát đó của Tinh Tinh Mạn Thiên, vừa rồi nếu không phải đối phương tính nhầm địa lợi, hơn nữa lại không ngờ võ công của Sở Thiên Nhai cao như vậy, thì bây giờ “Băng” thủ hạ của Ngụy công tử đã trở thành một xác chết rồi.
Nhưng bây giờ, Tật phong câu đã chết, Phong Băng bị thương, Sở Thiên Nhai có thể tránh được sự truy sát của Tinh Tinh Mạn Thiên hay không?
-------------------------------------
*Chỉ điển tích Kinh Kha hành thích vua Tần
*Chỉ điển tích Chuyên Chư hành thích Vương Liêu, học làm món cá để giấu kiếm trong ruột cá.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của phongtrancuongkhach